Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3128


Chương 3128

Nghe đến cái tên này, Diệp Quân sa sầm mặt mày, lúc trước suýt chút nữa hắn đã bị người này giết chết.

Người đàn ông áo xanh nói: “Mặc dù bọn họ vẫn chưa đi tới bước cuối cùng, nhưng thực lực của bọn họ mạnh hơn cả cường giả mười phần thần tính, đặc biệt là tông chủ Quá Khứ Tông”.

Diệp Quân không hỏi: “Tại sao?”

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Chấp niệm”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tia nhân tính cuối cùng là chấp niệm?”

Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Đúng vậy. Loại người này dùng chấp niệm để nhập đạo, vì vậy chấp niệm là trở ngại lớn nhất của bọn họ, nhưng cũng là động lực lớn nhất của bọn họ, cứ như vậy, con đường bọn họ đi sẽ dần trở nên cực đoan. Tông chủ Quá Khứ Tông đã Độc Khai Nhất Đạo, con đường của cô ta cũng hơi khác biệt, vì vậy, mặc dù cô ta vẫn là cường giả chín phần thần tính, nhưng những người cùng cảnh giới không thể sánh bằng”.

Diệp Quân gật đầu: “Cháu hiểu rồi ạ”.

Người đàn ông áo xanh nhìn Diệp Quân: “Con đường cháu đang đi vẫn là con đường cũ bình thường, không có vấn đề gì, bởi vì trước đây ta cũng đi con đừng này, nhưng khi cháu tiến vào cảnh giới Thần Đạo, bắt đầu tu luyện thần tính thì cháu phải cẩn thận, bởi vì tu luyện thần tính có thể khiến bản thân lạc lối, đương nhiên, loại lạc lối đó có thể đạt tới sức mạnh vô hạn…”

Nói tới đây, ông ấy lắc đầu cười: “Thực ra bây giờ nói đến những thứ này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cháu phải tự mình đi trên con đường này thì mới hiểu được”.

Diệp Quân cười nói: “Ông nội tài giỏi như vậy, cháu cũng không thể thua kém được, cháu sẽ cố gắng”.

“Ha ha!”

Người đàn ông áo xanh cười lớn.

Diệp Quân cũng bật cười theo.

Phải nói rằng, hắn vẫn cảm thấy rất may mắn, mặc dù trước đây bị nuôi dưỡng ở bên ngoài, nhưng ở nhà họ Diệp, hắn sống cũng khá tốt.

Nghĩ vậy, hắn đột nhiên nhớ tới nhà họ Diệp.

Tộc trưởng Diệp Tiêu!

Lão đệ Diệp Khải!

Cuộc đời mặc dù rất gian truân, nhưng bây giờ nhìn lại thực sự là vui vẻ hơn nhiều.

Lúc này, ông lão áo xanh chợt bỗng dừng bước, ông ấy chỉ về phía vũ trụ bao la: “Cháu biết vũ trụ này rộng lớn thế nào không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Cháu không biết”.

Người đàn ông áo xanh đáp: “Vô tận”.

Diệp Quân trầm mặc.

Người đàn ông áo xanh nói: “Cháu từng đến hệ Ngân Hà rồi phải không?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng thưa ông”.

Người đàn ông áo xanh nhẹ nhàng nói: “Ban đầu, người của hệ Ngân Hà nghèo đến mức không thể ra khỏi tinh vực của bọn họ, cháu biết vì sao không?”

Diệp Quân đáp: “Thực lực không đủ”.

Người đàn ông áo xanh lắc đầu cười: “Quả thực cháu chưa đủ mạnh, nhưng cụ thể hơn là tốc độ của bọn họ không đủ nhanh. Ví dụ, bọn họ có thể lợi dụng một số phương pháp đặc biệt để quan sát nền văn minh hàng nghìn năm trước, nhưng bọn họ nhìn thấy lại là cảnh tượng mấy nghìn năm trước…”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Thời gian!”
 
Chương 3129


Chương 3129

Người đàn ông áo xanh cười lớn: “Không hổ là cháu trai ta, thật thông minh”

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Thời gian là quy tắc vô hình trong vũ trụ, quy tắc này ban đầu là để bảo vệ các nền văn minh vũ trụ, bởi vì tốc độ của mọi người đều chậm, vì vậy cho dù phát hiện ra nhau thì cũng không thể gặp mặt. Nhưng về sau, mọi người đã thông qua tu luyện để mạnh hơn, cho nên các nền văn minh mới va chạm, gây ra chiến tranh, vũ trụ ngày càng loạn…”

Vẻ mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm túc: “Ý của ông nội là nếu cháu muốn tạo ra trật tự mới và giải quyết mâu thuẫn giữa các nền văn minh vũ trụ thì có thể dùng phương pháp này?”

Người đàn ông áo xanh mỉm cười: “Đúng vậy, đương nhiên ông còn có ý khác…”

Diệp Quân nói: “Thời gian tu luyện”.

Người đàn ông áo xanh cười lớn, trong mắt tràn đầy niềm vui.

Ông ấy muốn Diệp Quân tự mình đi trên những con đường này, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở cho hắn, nhưng cũng đã từng để Diệp Quân đi qua rất nhiều đường vòng.

Có thể nói rằng ông ấy đã chỉ ra một con đường cho Diệp Quân, Diệp Quân chỉ cần đi theo con đường này là được.

Trên con đường tu luyện mênh mông này, muốn tránh đường vòng đã là tài giỏi lắm rồi.

Thời gian!

Diệp Quân lại nghĩ đến thời không đặc biệt mà cô cô váy trắng để lại…

Nghĩ đến đây, Diệp Quân lắc đầu cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, mặc dù cô cô váy trắng không nói rõ với hắn những chuyện này, nhưng bà ấy đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện.

Thời gian!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn tinh không sâu thẳm, nhẹ nhàng nói: “Tháp gia, tương lai thời đại này sẽ là của ta”.

Có người thân tài giỏi như vậy, sao phải lo đại sự không thành?

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Là của chúng ta”.

Diệp Quân: “…”

Chúng ta cùng nhau!

Diệp Quân bật cười: “Đúng, không thể quên Tháp gia được”.

Tiểu Tháp cũng nở nụ cười.

Lúc này, người đàn ông áo xanh đột nhiên nói: “Nhóc con, ta đi đây”.

Diệp Quân nhìn về phía người đàn ông áo xanh: “Ông không chào tạm biệt An tiền bối sao?”

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Thôi khỏi”.

Nói xong, ông ấy không nói gì nữa, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất trong tinh không mênh mông.

Diệp Quân nhìn theo đạo kiếm quang biến mất ở sâu trong tinh không, lắc đầu cười, ông nội nói đi là đi luôn.

Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Kế hoạch tiếp theo là gì?”

Diệp Quân cười nói: “Về nhà trước đã”.

Nói xong, hắn xoay người biến mất.



Trấn tộc.

Lúc này, trong đại điện của Trấn tộc, đám cường giả Trấn tộc tụ tập lại một chỗ, ai nấy đều trầm mặc, vẻ mặt nghiêm trọng.
 
Chương 3130


Chương 3130

Vừa rồi, bọn họ mới nhận được tin tức: Các cường giả mạnh nhất trong tộc Tiên Linh hầu như đều đã bị giết chết.

Tộc Tiên Linh đấy!

Tộc Tiên Linh là chủng tộc lớn mạnh có cường giả cảnh giới chín phần thần tính!

Nhưng không một ai có thể vượt qua được thư viện Quan Huyên.

Trấn Thiên thản nhiên nhìn mọi người, sau đó nói: “Các vị nghĩ sao?”

Sau khi im lặng khá lâu, một trưởng lão thấp giọng thở dài: “Thực lực của thư viện Quan Huyên này đã vượt xa khỏi dự liệu của chúng ta”.

Bởi vì bọn họ đã biết được người đánh bại tộc Tiên Linh lần này không phải người phụ nữ váy trắng lần trước, mà là một vị kiếm tu áo xanh – ông nội của Diệp Quân.

Lại một vị cường giả siêu cấp khác!

Thực lực của thư viện Quan Huyên này đúng là vô cùng đáng sợ.

Trấn Thiên thản nhiên liếc nhìn mọi người: “Ngày mai ta sẽ đi đến thư viện Quan Huyên để thương lượng với Tần các chủ về việc Trấn tộc ta gia nhập thư viện Quan Huyên, các vị có ý kiến gì không?”

Mọi người đều lắc đầu.

Thấy cảnh tượng này, Trấn Thiên khẽ gật đầu, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được gỡ bỏ.

Mặc dù trước đó Trấn tộc đã quyết định gia nhập thư viện Quan Huyên, nhưng chuyện này vẫn luôn bị trì hoãn, nguyên nhân chủ yếu là vì trong tộc có nhiều ý kiến bất đồng.

Bây giờ đã không còn ý kiến nào khác nữa.

Bởi vì mọi người đều hiểu rõ, nếu bây giờ không gia nhập, tương lai gia nhập thì có lẽ sẽ không được hưởng đãi ngộ như bây giờ nữa.

Lúc này, có trưởng lão đột nhiên nói: “Nam Tuyết và Diệp công tử…”

Nghe vậy, đám cường giả Trấn tộc trong điện đột nhiên tỉnh táo.

Nếu hai người họ có thể kết hôn thì chắc chắn đó là một việc vô cùng tuyệt vời đối với Trấn tộc.

Trấn Thiên bình tĩnh nói: “Đây là chuyện giữa đám tiểu bối, để cho bọn nó tự giải quyết”.

Đương nhiên gã cũng hy vọng Trấn Nam Tuyết sẽ có kết quả tốt đẹp với Diệp Quân, nhưng gã cũng biết rõ, Trấn tộc thật sự không thể nhúng tay vào chuyện này, nếu không, sẽ chỉ phản tác dụng.

Thuận theo tự nhiên!

Ngay lúc này, Trấn Nam Tuyết bước vào.

Mọi người rối rít nhìn về phía Trấn Nam Tuyết, tất cả các trưởng lão đều đồng loạt nở nụ cười.

Bây giờ địa vị của Trấn Nam Tuyết ở Trấn tộc thật sự chỉ đứng sau tộc trưởng Trấn Thiên.

Trấn Thiên cũng nở nụ cười: “Cảm thấy thế nào khi đến Tiên Bảo Các?”

Trấn Nam Tuyết trầm giọng nói: “Tiên Bảo Các thật sự rất khủng khiếp, đã vượt qua khỏi dự đoán của con…”

Không thể không nói, cô ta cảm thấy vô cùng sốc sau khi tiến vào Tiên Bảo Các.

Hoạt động kinh doanh của Tiên Bảo Các đã trải rộng trên khắp các vũ trụ!

Thật sự là trải rộng trên khắp các vũ trụ!

Không chỉ vậy mà còn đang điên cuồng bành trướng.

Điều khiến cô ta cảm thấy khiếp sợ là dù Tiên Bảo Các đang bành trướng kinh khủng như vậy, nhưng lại rất ổn định, cũng không có vấn đề gì về tiền vốn. Cuối cùng, cô ta còn phát hiện, ở sau lưng Tần Quan còn có một đoàn đội siêu cấp, đoàn đội này có tới hàng trăm vạn người, những người này đều là nhân tài đứng đầu của các vũ trụ. Thiên phú tu luyện của bọn họ có lẽ không phải là quá yêu nghiệt, nhưng năng lực kinh doanh và năng lực quản lý chắc chắn đứng đầu”.
 
Chương 3131


Chương 3131

Có người, có tiền.

Có thể tưởng tượng được tương lai của thư viện Quan Huyên này đáng sợ cỡ nào.

Trấn Thiên hơi tò mò: “Nói nghe thử xem?”

Trấn Nam Tuyết kể lại trải nghiệm của mình trong khoảng thời gian này ở Tiên Bảo Các.

Sau khi nghe Trấn Nam Tuyết nói xong, đám cường giả Trấn tộc rơi vào trầm tư.

Lúc này, Trấn Thiên đột nhiên nói khẽ: “Nếu ta đoán không sai, vị Tần các chủ này đang bày bố cục diện”.

Trấn Nam Tuyết nhìn về phía Trấn Thiên: “Bày bố cục diện ư?”

Trấn Thiên khẽ gật đầu: “Bà ấy muốn giúp Diệp công tử thống nhất toàn vũ trụ, không chỉ vậy, bà ấy còn xây dựng một hệ thống kinh tế và hệ thống tư pháp…”

Nói đến đây, sắc mặt của gã dần trở nên nghiêm trọng: “Trấn tộc ta phải nhanh chóng gia nhập thư viện Quan Huyên, bởi vì trong tương lai, tất cả thế lực sẽ phải cúi đầu trước Quan Huyên Pháp…”

Trong đại điện, vẻ mặt của đám cường giả đều vô cùng nghiêm túc.

Bởi vì bọn họ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Quả thật bây giờ bọn họ có thể lựa chọn không gia nhập, dù sao Diệp công tử cũng sẽ nể mặt, nhưng sau này Trấn tộc muốn gia nhập e rằng không đơn giản như vậy.

Quan trọng nhất là bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi, dù sao tình cảm con người đều sẽ phai nhạt theo thời gian!

Trấn Nam Tuyết đột nhiên nói: “Lần này con trở về là để nói cho mọi người một tin tốt”.

Trấn Thiên vội nói: “Tin tốt gì?”

Trấn Nam Tuyết cười nói: “Tần các chủ đã để cho con phụ tránh thương hội ở khu vực vũ trụ của chúng ta, không chỉ vậy, còn để cho con chiêu mộ nhân tài trong Trấn tộc chúng ta…”

Nghe Trấn Nam Tuyết nói vậy, đám cường giả Trấn tộc trong điện vô cùng phấn khích.

Quyền lợi của Trấn Nam Tuyết ở Tiên Bảo Các càng lớn, tất nhiên càng có lợi với Trấn tộc.

Trấn Nam Tuyết tiếp tục nói: “Lần này con trở về là muốn dẫn theo vài người trong tộc đến Tiên Bảo Các để học tập và bồi dưỡng”.

Trấn Thiên cười nói: “Con có thể chọn bất kỳ người nào trong tộc”.

Trấn Nam Tuyết khẽ gật đầu, sau đó nói: “Ngoài ra, con còn có một việc muốn được tộc trưởng ủng hộ”.

Trấn Thiên cười nói: “Con nói đi”.

Trấn Nam Tuyết cười nói: “Tộc trưởng, con muốn để cho người trong tộc bắt đầu học Quan Huyên Pháp”.

Trấn Thiên hơi ngạc nhiên: “Quan Huyên Pháp ư?”

Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Ở Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên, phải tuân thủ theo Quan Huyên Pháp… Điều con lo lắng nhất bây giờ là phần lớn thế hệ trẻ của Trấn tộc đều đã hình thành thói quen tự do, nếu bảo bọn họ tuân thủ theo Quan Huyên Pháp, bị ràng buộc, bọn họ…”

Trấn Thiên bỗng đứng bật dậy: “Nếu chúng ta không chủ động thay đổi ngay bây giờ, chẳng lẽ lại đợi người khác tới để cưỡng ép chúng ta thay đổi sao? Truyền lệnh xuống, từ hôm nay trở đi, không chỉ thế hệ trẻ của Trấn tộc ta, kể cả thế hệ cũ cũng phải bắt chước học tập theo Quan Huyên Pháp, đề cao Quan Huyên Pháp hơn gia pháp của Trấn tộc ta…”

Nói đến đây, gã dừng lại một lúc, sau đó lại nói: “Không chỉ vậy, từ giờ trở đi, Trấn tộc ta nhất định phải toàn lực ủng hộ phương châm, đường lối và chính sách của thư viện Quan Huyên, kiên định đi theo thư viện Quan Huyên…”
 
Chương 3132


Chương 3132

Trong điện, đám cường giả Trấn tộc không nói lời nào, cũng không phản đối.

Trấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời ở ngoài điện, khẽ nói: “Các vị, ta biết lúc mới thay đổi sẽ có rất nhiều vấn đề, nhưng đây là cơ hội của Trấn tộc ta, chỉ cần Trấn tộc ta nắm chắc được cơ hội này, chắc chắn sẽ trở thành một thế lực siêu cấp trong tương lai…”

Nói đơn giản, tổ tiên đi đúng đường thì con cháu sẽ hưởng phúc.

Trấn Thiên cũng không hề biết, chính vì quyết định hôm nay của gã, Trấn tộc sẽ trở thành một thế lực siêu khủng khiếp trên toàn vũ trụ trong tương lai…



Thành Quan Huyên.

Sau khi Diệp Quân trở lại thành Quan Huyên, hắn định đi tìm An Nam Tịnh để tiếp tục tu luyện thực chiến, nhưng Tần Quan lại gọi hắn đến.

Trong điện chỉ có hai mẹ con, Tần Quan nói: “Ông nội con đi rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đi rồi ạ”.

Tần Quan cười nói: “Ông ấy đã nói gì với con?”

Diệp Quân nói: “Một vài chuyện liên quan tới cảnh giới, còn cả phương hướng phải đi sau này…”

Tần Quan đột nhiên cảm khái: “Cha con năm đó cũng không được hưởng đãi ngộ này”.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Cha và ông nội năm đó…”

Tần Quan khẽ nói: “Chắc con đã biết, ông nội con được nuôi dưỡng ở bên ngoài từ nhỏ, vì thế cũng nuôi dưỡng cha con ở bên ngoài, nhưng cách nuôi dưỡng cha con ở bên ngoài không giống với cách nuôi dưỡng con ở bên ngoài, mà là hoàn toàn nuôi dưỡng ở bên ngoài không chút quan tâm… Do đó cha con chưa bao giờ cảm nhận được tình thân. Bây giờ ông nội con đối xử với con như vậy, một phần cũng vì muốn bù đắp cho lỗi lầm năm đó”.

Diệp Quân yên lặng.

Tần Quan cười nói: “Thật ra không chỉ mỗi ông ấy, mà các tiền bối của Dương tộc đối xử tốt với con cũng một phần vì nguyên nhân này, phải biết rằng cha con năm đó đã suýt cắt đứt quan hệ với Dương tộc…”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Tháp gia đã từng nhắc đến chuyện này”.

Tần Quan nói: “Cũng chính bởi vì vậy mà sau đó chúng ta không dám nuôi dưỡng con ở bên ngoài quá mức, nhưng đồng thời chúng ta cũng sợ biến con trở thành loại công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi trác táng, vì thế, từ trước đến nay, chúng ta vẫn luôn tìm cách để cân bằng, nhưng không thể không nói việc đó rất khó”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Mẹ, con có thể đi tốt chặng đường tiếp theo”.

Tần Quan cười nói: “Mẹ tin con”.

Diệp Quân nói: “Mẹ tìm con là vì có chuyện gì quan trọng sao?”

Tần Quan gật đầu: “Nói về kế hoạch trong tương lai của chúng ta”.

Diệp Quân yên lặng lắng nghe.

Tần Quan nói: “Bây giờ vũ trụ Quan Huyên, Chân vũ trụ, Tuế Nguyệt trường hà, thời đại cũ về cơ bản đều đã nằm trong lòng bàn tay của chúng ta…”

Nói đến đây, bà ấy đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Con hiểu nó có nghĩa là gì không?”

Diệp Quân chớp mắt, không nói lời nào.

Tần Quan lắc đầu mỉm cười: “Sinh linh của những nơi này cộng lại cũng phải đến mấy trăm tỷ…”

Sắc mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm túc.
 
Chương 3133


Chương 3133

Tần Quan lại nói: “Ở trong thư viện Quan Huyên của chúng ta có rất nhiều thế lực, những thế lực này đều rất rắc rối phức tạp, mâu thuẫn cũng không nhỏ. Mặc dù tạm thời chưa bộc phát nhưng đó là bởi vì có chúng ta trấn áp, nếu một ngày nào đó người lãnh đạo không có mặt thì thư viện Quan Huyên khổng lồ này của chúng ta sẽ trở thành một mớ hỗn độn như lũ lụt tràn bờ đê, lập tức trở nên hỗn loạn, toàn bộ vũ trụ cũng đồng thời rơi vào hỗn loạn…”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Giống như Thần Nhất”.

Tần Quan khẽ gật đầu: “Đúng vậy, Thần Nhất thất bại bởi vì ông ấy quá tin tưởng người của mình, ông ấy cũng không ngờ bản tính con người đều tham lam, lúc ông ấy có mặt thì có thể trấn áp mọi thứ, một khi ông ấy không có mặt thì những người bên dưới chắc chắn sẽ nảy sinh ý đồ xấu vì ích lợi của mình…”

Nói đến đây, bà ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Trong lòng con phải có tính toán rõ ràng”.

Diệp Quân nói: “Mẹ, mẹ sắp phải rời đi sao?”

Tần Quan cười nói: “Đúng vậy”.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Đi đâu vậy ạ?”

Tần Quan nói: “Bên phía ông nội con có một nền văn mình mời mẹ đến làm khách, mẹ quyết định đi xem thử”.

Diệp Quân đột nhiên cảm thấy hơi tò mò: “Nền văn minh gì vậy ạ?”

Tần Quan nói: “Nền văn minh Quy Giả, cách chúng ta rất xa rất xa”.

Diệp Quân muốn lên tiếng lại thôi.

Tần Quan cười nói: “Muốn đi cùng mẹ à?”

Diệp Quân gật đầu.

Tần Quan khẽ mỉm cười: “Không được, con còn rất nhiều việc phải xử lý, ví dụ như Tiểu Ca và Từ Thụ… đều sắp sinh em bé”.

Diệp Quân chớp mắt: “Đời sau của người mang thiên mệnh à?”

Tần Quan bật cười, sau đó nói: “Đến đời con đã kết thúc rồi”.

Đến đời mình sẽ kết thúc.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Sau này nhà chúng ta… sẽ không còn người mang thiên mệnh nữa sao?”

Tần Quan khẽ gật đầu: “Chắc là thế”.

Diệp Quân khẽ cười: “Vâng”.

Hắn cũng không để ý đến người mang thiên mệnh này lắm.

Tần Quan nói: “Trước khi mẹ đi, còn một việc cần phải làm”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Việc gì ạ?”

Tần Quan mỉm cười nói: “Chúng Thần Điện”.

Diệp Quân sửng sốt.

Khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn đấu với nhà họ Thần và tộc Tiên Linh nên bỏ mặc Chúng Thần Điện này.

Tần Quan nói: “Vừa nhận được tin Chúng Thần Điện không muốn quy phục, nên chúng ta phải tự đi một chuyến”.

Diệp Quân nói: “Vâng ạ”.

Cũng nên kết thúc chuyện với Chúng Thần Điện rồi.

Tần Quan đứng dậy, sau đó dẫn Diệp Quân rời đi.

Thần Giới.
 
Chương 3134


Chương 3134

Chương 3134

Dĩ nhiên chuyện của nhà họ Thần và tộc Tiên Linh không thể giấu được Chúng Thần Điện.

Lúc này các Chúng Thần đã có mặt đầy đủ trong Chúng Thần Điện.

Họ đang bàn bạc làm sao để chống lại thư viện Quan Huyên.

Người đứng đầu là Thần Chủ của Chúng Thần Điện, Thần Chủ ngồi trên thần vị, lạnh lùng liếc nhìn Chúng Thần xung quanh: “Chúng ta liều mạng với chúng”.

Liều mạng!

Chúng Thần lặng thinh.

Thư viện Quan Huyên đầu tiên đã tiêu diệt nhà họ Thần, sau đó là khu vực Cổ Hoang, bây giờ lại đánh bại tộc Tiên Linh.

Sao mà liều mạng được?

Trừ khi Thần Nhất sống lại, nếu không bây giờ Chúng Thần Điện không thể đánh lại thư viện Quan Huyên.

Thấy Chúng Thần im lặng, Thần Chủ lại nói: “Thà chết chứ không chịu khuất nhục, không thể cứ đầu hàng thế chứ?”

Đầu hàng?

Các Chúng Thần nhìn nhau, dĩ nhiên họ không muốn đầu hàng.

Gia nhập thư viện Quan Huyên, tuân thủ Quan Huyên Pháp ư?

Việc này còn khó chịu hơn việc giết họ nữa.

Lúc này, một ông lão đứng lên, trầm giọng nói: “Với tình hình bây giờ, chúng ta không có bao nhiêu phần thắng nhưng đầu hàng… mọi người lại chẳng muốn, nếu đã thế thì chỉ có một con đường. Mọi người giải tán, chúng ta mỗi người tìm lối đi cho mình đi”.

Nói rồi ông lão xoay người đi.

Thấy thế, sắc mặt các thần khác đều hơi khó coi.

Bỏ chạy?

Đương nhiên là được, chỉ cần họ trốn thoát thì thư viện Quan Huyên có muốn tìm họ cũng không phải chuyện dễ.

Nhưng cứ thế mà chạy, sao họ có thể cam lòng được?

Dù sao Thần Giới này đã tồn tại nhiều năm rồi mà.

Lúc này Thần Chủ đứng đầu bỗng nói: “Đánh thì không đánh lại, nhưng không muốn đầu hàng, vậy các ngươi muốn làm sao?”

Các Chúng Thần trong điện nhìn nhau, cuối cùng lần lượt rời đi.

Không lâu sau, cả Thần Điện chỉ còn lại một mình Thần Chủ.

Nhìn Thần Điện không một bóng người trước mặt, Thần Chủ chậm rãi nhắm mắt lại.

Chúng Thần Điện mà trước kia thầy đã tạo ra xem như không còn tồn tại nữa.

Ngay lúc này bỗng có hai người bước đến bên ngoài đại điện.

Chính là Tần Quan và Diệp Quân.

Khi bước vào đại điện nhìn thấy Thần Chủ, Diệp Quân sửng sốt: “Con…”

Thần Chủ mở mắt ra cười nói: “Sư phụ”.

Diệp Quân cực kỳ ngạc nhiên: “Bảo Mỹ?”
 
Chương 3135


Chương 3135

Cô gái trước mặt thế mà lại là Lâm Bảo Mỹ.

Diệp Quân ngơ ngác.

Thần Chủ mỉm cười: “Rất bất ngờ nhỉ?”

Mặt Diệp Quân đầy vẻ ngờ vực: “Rốt cuộc là chuyện gì thế?”

Lâm Bảo Mỹ mỉm cười bước đến trước mặt Diệp Quân: “Còn có thể là chuyện gì nữa? Như người thấy đấy”.

Diệp Quân quay sang nhìn Tần Quan, Tần Quan cười nói: “Cô nương này là Thần Chủ hiện giờ của Chúng Thần Điện”.

Diệp Quân lặng thinh, hắn không ngờ Lâm Bảo Mỹ lại là Thần Chủ của Chúng Thần Điện.

Quả thật khiến hắn hơi ngạc nhiên.

Lâm Bảo Mỹ khẽ nói: “Bây giờ Chúng Thần Điện đã không còn tồn tại, hai người có thể tiếp quản Thần Giới này rồi”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Bảo Mỹ…”

Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Con là đệ tử của thầy Thần Nhất, lúc đầu khi gặp người ở động thiên Thần Nhất là kế hoạch của con, vì con muốn xem thử người mà thầy chọn là người thế nào”.

Diệp Quân cười khổ.

Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Người rất giỏi, thầy không nhìn nhầm người, mà con cũng tin chắc người có thể thiết lập lại một trật tự mới”.

Nói xong, cô bé bỗng nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Quân: “Cố lên”.

Diệp Quân sửng sốt.

Lâm Bảo Mỹ đi ra phía bên ngoài.

Diệp Quân bỗng nói: “Con đi đâu?”

Lâm Bảo Mỹ khẽ nói: “Đi phiêu du khắp nơi”.

Diệp Quân do dự một chốc, sau đó nói: “Hay là ở lại thư viện giúp ta?”

Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Đợi con đi mệt rồi sẽ quay về tìm người”.

Dứt lời, cô bé đi ra khỏi điện.

Vẻ mặt Diệp Quân hiện lên vẻ phức tạp.

Tần Quan cười nói: “Cũng khá bất ngờ”.

Vốn dĩ bà ấy đã chuẩn bị đánh một trận khi đến đây, nhưng bà ấy không ngờ các thần của Chúng Thần Điện đều bỏ chạy hết rồi.

Diệp Quân ngưng suy nghĩ, sau đó nói: “Những vị thần đó luôn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn”.

Tần Quan khẽ gật đầu: “Là một mối nguy hiểm tiềm tàng, nhưng cũng không cần vội”.

Thực lực của các vị thần đó vẫn không yếu, nếu chúng muốn ẩn nấp thật thì thư viện Quan Huyên muốn tiêu diệt hoàn toàn vẫn hơi khó.

Diệp Quân bỗng nhìn Tần Quan: “Bao giờ thì mẹ đi?”

Tần Quan cười nói: “Đi ngay”.

Diệp Quân sửng sốt.

Tần Quan nói: “Tiểu Ái, Ám U”.

Vừa dứt lời, Tiểu Ái và Ám U xuất hiện bên cạnh bà ấy.
 
Chương 3136


Chương 3136

Tần Quan nói: “Con có thể hỏi Tiểu Ái về việc của Tiên Bảo Các, con có thể hỏi Ám U về hầu hết những chuyện của thư viện, sau đó họ sẽ từ từ nói cho con biết mọi thứ về Tiên Bảo Các và thư viện… Vốn dĩ mẹ muốn đợi sau này mới từ từ giao lại những thứ này cho con nhưng nghĩ lại, mẹ vẫn giao trước cho con để con dẫn họ tiếp tục tiến về phía trước”.

Diệp Quân hơi không nỡ: “Mẹ…”

Tần Quan mỉm cười: “Suy cho cùng con vẫn phải tự mình đi trên con đường phía trước, dĩ nhiên mẹ sẽ xuất hiện bên cạnh con lúc con cần”.

Diệp Quân cười nói: “Vâng”.

Tần Quan nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân, rồi nói: “Sau khi con bước vào cảnh giới Thần Đạo, con đường tu luyện của con mới thực sự bắt đầu, mà lúc đó đường đi sẽ ngày càng khó khăn… Nhưng mẹ tin con có thể làm được”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Con sẽ không để mẹ thất vọng”.

Tần Quan cười nói: “Mẹ sẽ không bao giờ thất vọng về con, mẹ vẫn nói câu đó, con muốn làm gì thì cứ làm, nếu con không muốn quản những chuyện này, mẹ cũng ủng hộ con, dù sao con làm cái gì, mẹ đều ủng hộ con cả”.

Diệp Quân hơi cúi đầu xuống, tầm mắt bỗng trở nên mơ hồ.

Tần Quan khẽ nói: “Mẹ đi trước thăm dò đường cho con, đợi mẹ xong việc sẽ quay lại”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Tần Quan mỉm cười nói: “Mẹ đi đây”.

Nói rồi bà ấy xoay người, sau đó biến mất.

Trong điện, Diệp Quân im lặng một lúc lâu, khẽ nói: “Ra ngoài lâu như thế rồi, đã đến lúc nên về xem thế nào”.

Ám U vội nói: “Thiếu chủ, cần ta sắp xếp không?”

Diệp Quân cười nói: “Không cần đâu”.

Ám U hơi cúi người, sau đó lùi sang một bên.

Diệp Quân nhìn Tiểu Ái bên cạnh: “Mẹ ta có dặn gì không?”

Tiểu Ái gật đầu: “Hiện giờ Tiên Bảo Các của chúng ta có hàng trăm vạn chi nhánh trên toàn vũ trụ, điều động và bổ nhiệm nhân sự của hàng trăm vạn cửa hàng này đều do thiếu chủ quyết định, nên tiếp đó thiếu chủ sẽ rất bận rộn”.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Những chuyện này đều phải cần đích thân ta làm sao?”

Tiểu Ái khẽ gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười khổ.

Đó không phải là bận bình thường đâu.

Tiểu Ái nói: “Ý của các chủ là thiếu chủ có thể mặc kệ chuyện trong Tiên Bảo Các, nhưng phải có tính toán, để tránh việc thiếu chủ bỏ mặc quá mà dẫn đến nội bộ xảy ra vấn đề”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu: “Cũng đúng”.

Nếu mình bỏ mặc quá mức, sau này có khả năng cao sẽ xảy ra vấn đề.

Tiểu Ái nói tiếp: “Ngoài ra, Tiên Bảo Các còn có hàng trăm bộ phận, trong đó quan trọng nhất là Võ Các, Ẩn Các và viện Kỹ Thuật… Ta phụ trách viện Kỹ Thuật, Âm Các do Ám U phụ trách, Võ Các tạm thời do An cô nương phụ trách, nhưn An cô nương sắp đi rồi nên người phải tìm người khác phụ trách. Ngoài ra Tiên Bảo Các còn có quân đội của mình, tên là Tiên Đạo Vệ, đội quân này do các chủ tự mình xây dựng, trước giờ An cô nương vẫn luôn phụ trách huấn luyện…”

Diệp Quân bỗng nói: “Tiểu Ca đều biết mấy chuyện này không?”

Tiểu Ái gật đầu: “Biết, trước khi đến đây các chủ đã dặn dò những chuyện này với Ca các chủ rồi”.
 
Chương 3137


Chương 3137

Diệp Quân mỉm cười: “Xem ra mẹ cũng biết mình không có thời gian quản lý mấy chuyện này”.

Hắn nhìn Tiểu Ái: “Nói tiếp đi”.

Tiểu Ái gật đầu, sau đó tiếp tục nói hết mọi chuyện của Tiên Bảo Các với Diệp Quân.

Vẻ mặt Diệp Quân cũng dần trở nên nghiêm túc, vì lúc này hắn mới nhận ra Tiên Bảo Các còn đáng sợ hơn những gì hắn nghĩ.

Lúc đầu hắn chỉ ngây thơ nghĩ Tiên Bảo Các là một thương hội, giờ xem ra mình đã nghĩ Tiên Bảo Các quá đơn giản rồi.

Thương hội của Tiên Bảo Các có ở trên toàn vũ trụ, nói cách khác, Tiên Bảo Các đã dựng nên một hệ thống kinh tế hoàn chỉnh ở cả vũ trụ, nói đơn giản hơn Tiên Bảo Các có thể khống chế vật giá của toàn vũ trụ.

Đây là khái niệm gì đây?

Nếu Tiên Bảo Các muốn tiền thì hoàn toàn có thể cướp đoạt hết thảy từ sinh linh toàn vũ trụ.

Đương nhiên Tần Quan không làm vậy, ý định ban đầu mà bà ấy lập ra Tiên Bảo Các không phải đơn thuần là vì tiền, mà là vì ổn định, để cả vũ trụ trở nên tốt đẹp hơn chứ không phải trở nên tệ hại hơn.

Lúc này Diệp Quân cũng mới hiểu ra tại sao Tần Quan lại để Tiểu Ái nói những chuyện này với hắn.

Hắn có thể không tiếp quản mọi chuyện nhưng hắn phải biết rõ thực lực thật sự và sự đáng sợ của Tiên Bảo Các.

Tiền?

Bây giờ nó chỉ là một con số với nhà họ Dương mà thôi.

Thống nhất cả vũ trụ, thiết lập một trật tự hoàn toàn mới, đây mới là việc nhà họ Dương muốn làm.

Nghĩ đến đây Diệp Quân cảm thấy hơi phức tạp.

Lúc này hắn mới hiểu nếu không có mẹ và Dương tộc giúp đỡ, dù hắn có sức mạnh vô địch, cũng không thể thiết lập một trật tự hoàn toàn mới.

Thiết lập một trật tự không phải chỉ có sức mạnh vô địch là được, hắn phải xây dựng một thế lực lớn mạnh để nhiều người để giúp hắn.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng nói: “Hiện giờ thư viện do nội các quản lý à?”

Tiểu Ái gật đầu: “Thư viện tạm thời do nội các tiếp quản, sau khi thiếu chủ về, sẽ có người chuyên báo lại tình hình thư viện cho thiếu chủ”.

Diệp Quân khẽ nói: “Tự dưng lại cảm thấy áp lực hơi lớn”.

Vừa nói, hắn vừa lắc đầu khẽ cười: “Nhưng cũng chẳng phải chuyện gì xấu cả. Đi thôi, về vũ trụ Quan Huyên”.

Đã đến lúc về gặp Tiểu Ca và nhiều người bạn cũ rồi.

Nhưng lúc hắn dùng kiếm Thanh Huyên xuyên qua thời không, một sức mạnh bí ẩn, đáng sợ đột nhiên ngăn hắn lại. Ngay sau đó hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cánh tay từ trong đường hầm thời không nắm lấy…

Đầu Diệp Quân choáng váng, nặng nề như bị đeo chì.

Không biết bao lâu sau, hắn cảm thấy mình dừng lại, hắn cố gắng lắc đầu, đợi cảm giác nặng nề qua đi, hắn mới chậm rãi mở mắt.

Lúc này, hắn đã ở trong tinh không, cách trước mặt hắn khoảng trăm trượng, có một cô gái áo bào trắng.

Lúc nhìn thấy cô gái này, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi: “Là cô!”
 
Chương 3138


Chương 3138

Cô gái trước mặt chính là tông chủ Quá Khứ Tông, Tư Phàm Tịnh.

Tư Phàm Tịnh liếc nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Vẻ mặt Diệp Quân nghiêm trọng, trong lòng thầm cảnh giác, kiếm Thanh Huyên trong cơ thể cũng chuẩn bị xuất kích bất cứ lúc nào.

Tư Phàm Tịnh khẽ cười, giây tiếp theo, cô ta giơ tay ra rồi búng nhẹ tay.

Bùm!

Trước mặt cô ta, một thanh kiếm bị hai ngón tay cô ta kẹp chặt.

Thanh kiếm này chính là kiếm Thanh Huyên.

Lúc nhìn thấy Tư Phàm Tịnh, Diệp Quân lập tức ra tay, sử dụng kiếm Thanh Huyên.

Hắn không ngờ đối phương lại dễ dàng bắt được như vậy.

Trong lòng Diệp Quân dâng lên cảm giác bất lực.

Hắn biết với thực lực bây giờ, hắn không thể đánh trả cô gái trước mặt.

Tư Phàm Tịnh bỗng buông lỏng tay, kiếm Thanh Huyên được một luồng sức mạnh thần bí đưa đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn Tư Phàm Tịnh: “Có chuyện gì?”

Đối phương không thẳng thừng ra tay có nghĩa là có thể nói chuyện.

Tư Phàm Tịnh bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì, chỉ muốn đánh ngươi một trận thôi”.

Nói xong, cô ta đột nhiên phất tay.

Rầm!

Trong nháy mắt, Diệp Quân bị đánh bay vạn trượng.

Lúc vừa dừng lại, một vết máu tràn ra từ khóe miệng hắn.

Không thể chống trả!

Diệp Quân lau vết máu ở khóe miệng, sau đó cười nói: “Không hổ là cường giả cảnh giới chín phần thần tính Độc Khai Nhất Đạo, thật lợi hại”.

Tư Phàm Tịnh liếc xéo Diệp Quân: “Không tức giận sao?”

Diệp Quân mỉm cười: “Năng lực không bằng người khác, có gì phải tức giận chứ?”

Khuôn mặt Tư Phàm Tịnh không chút biểu cảm, không nói gì.

Diệp Quân cũng không lên tiếng, bắt đầu trị thương.

Nhưng hắn chợt phát hiện ra cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh không có tác dụng.

Vết thương trên người hắn không thể phục hồi.

Chuyện gì vậy?

Diệp Quân vô cùng kinh ngạc.

Tư Phàm Tịnh bỗng quay người rời đi.

Diệp Quân sững sờ rồi nói: “Tịnh tông chủ, cô đến đây chỉ đơn giản là muốn đánh ta một trận thôi sao?”

Tư Phàm Tịnh không trả lời, chớp mắt đã biến mất tại chỗ.

Diệp Quân không nói nên lời.

Chết tiệt!

Cô gái này thật sự đến đây để đánh hắn.
 
Chương 3139


Chương 3139

Thật ngang ngược!

Như nghĩ tới điều gì, sắc mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm túc.

Thực lực của cô gái này thật mạnh mẽ.

Hắn không ngờ ngay cả kiếm Thanh Huyên cũng không thể làm tổn hại đối phương dù chỉ là một chút.

Áp đảo thật sự!

Diệp Quân lắc đầu cười khổ, cảm giác vô địch lúc trước đã biến mất không còn tăm tích.

Nhưng đối với hắn, đây không phải là chuyện xấu.

Biết rõ chính mình!

Diệp Quân nhìn về phía xa, sau đó quay người biến mất tại chỗ.

Ở bên kia tinh không, Tư Phàm Tịnh đang chậm rãi bước đi bỗng dừng lại, phía trước xuất hiện một cô bé.

Là Lâm Bảo Mỹ.

Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Tịnh tông chủ không trò chuyện cùng sư phụ sao?”

Tư Phàm Tịnh bình tĩnh nói: “Nói chuyện gì?”

Lâm Bảo Mỹ trầm giọng đáp: “Trật tự”.

Tư Phàm Tịnh lắc đầu: “Không có gì để nói cả”.

Lâm Bảo Mỹ đang định nói thì Tư Phàm Tịnh đã nói tiếp: “Từ khi vũ trụ ra đời, đã có vô số nền văn minh và chủng tộc xuất hiện, mà những nền văn minh và chủng tộc này đều biến mất trong dòng sông thời gian rộng lớn, không có thế lực nào tồn tại mãi mãi, cũng không có trật tự nào có thể tồn tại vĩnh hằng… Không có trật tự vũ trụ, ngươi hiểu không?”

Lâm Bảo Mỹ gật đầu: “Ta hiểu ý của Tịnh tông chủ, nhưng ta nghĩ trước đây không có, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không có, ít nhất là sư phụ ta cũng đang nghiêm túc làm điều này”.

Tư Phàm Tịnh bình tĩnh nói: “Vậy sao?”

Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Ta thấy cho dù sư phụ thất bại cũng chẳng sao, ít nhất còn có người hy sinh cho vũ trụ và sinh linh này, giống như Thần Nhất, mặc dù kết quả cuối cùng không quá tốt, nhưng ít nhất vũ trụ Thần Nhất đã từng rất tốt, không phải sao?”

Tư Phàm Tịnh im lặng.

Lâm Bảo Mỹ nói tiếp: “Tịnh tông chủ, sư phụ ta từng nói trong vũ trụ bao la này có rất nhiều cường giả đỉnh cao, nhưng rất ít cường giả đỉnh cao làm gì đó cho chúng sinh… Tại sao vậy?”

Tư Phàm Tịnh lắc đầu: “Ngươi sai rồi”.

Lâm Bảo Mỹ hỏi: “Sai ở đâu?”

Tư Phàm Tịnh chậm rãi đi về phía xa: “Thần Nhất muốn thiết lập trật tự hoàn toàn mới, đây là việc riêng của ông ấy, ông ấy có thể làm vậy, nhưng không thể yêu cầu người khác phải giống mình. Mỗi người có cách sống của riêng mình, dựa vào đâu mà bắt người khác phải sống như mình chứ? Cho dù có trật tự hay không thì đều là một loại quy luật của vũ trụ. Người muốn có trật tự thì không sai, nhưng người khác không muốn bị ràng buộc bởi trật tự thì là sai sao?”

Lâm Bảo Mỹ im lặng.

Tư Phàm Tịnh nói tiếp: “Hơn nữa, ta và sư phụ ngươi đều nhìn mọi thứ từ góc độ của chúng sinh trong vũ trụ, nhưng các ngươi đã từng nghĩ cho vũ trụ bao la này chưa? Vũ trụ có quy luật, cũng có trật tự của nó, chỉ là sau này có một số kẻ mạnh đã thay đổi trật tự vũ trụ, thiết lập cái gọi là trật tự của riêng mình, nhưng cái giá phải trả là gì? Chính là sự hủy diệt dần dần của vũ trụ…”

Lâm Bảo Mỹ nói: “Chúng ta là con người, đương nhiên nên đứng từ góc độ con người”.
 
Chương 3140


Chương 3140

Tư Phàm Tịnh quay sang nhìn Lâm Bảo Mỹ: “Ta không phải con người”.

Lâm Bảo Mỹ kinh ngạc: “Sao có thể…”

Tư Phàm Tịnh bình tĩnh nói: “Có thể nói ta là một nửa con người”.

Nói xong, cô ta chậm rãi đi về phía tinh không sâu thẳm.

Một nửa người!

Lâm Bảo Mỹ nhìn theo bóng lưng Tư Phàm Tịnh với vẻ khó tin, một nửa là người vậy nửa kia là gì?

Lúc này, Lâm Bảo Mỹ đã hiểu tại sao Tịnh tông chủ luôn phản đối thiết lập trật tự.

Thì ra mọi người đều có lập trường riêng.

Lập trường khác nhau chắc chắn sẽ không thể đàm phán.

Lâm Bảo Mỹ quay lại nhìn tinh không xa xôi với ánh mắt lo lắng.



Ở một diễn biến khác, Diệp Quân sử dụng kiếm Thanh Huyên để quay về vũ trụ Quan Huyên.

Quan Huyên Giới.

Trong tinh không, Diệp Quân nhìn vào đại điện với vẻ mặt phức tạp.

Quan Huyên Điện.

Đây là tổng bộ của thư viện Quan Huyên.

Cho dù thư viện Quan Huyên đã mở rộng bao nhiêu thư viện ở bên ngoài thì nơi đây vẫn luôn là tổng bộ.

Diệp Quân biến mất tại chỗ.

Trong điện.

Có hai người phụ nữ đang bận rộn.

Đó là Lý Bán Tri và Nạp Lan Ca.

Việc của Tiên Bảo Các về cơ bản đều do Tần Quan phụ trách, còn việc của thư viện do Lý Bán Tri và Nạp Lan Ca cai quản. Thư viện Quan Huyên có thể mở rộng nhanh như vậy cũng là nhờ sự giúp đỡ của Tần Quan, nếu không có Tần Quan giúp đỡ thì thư viện Quan Huyên chắc chắn không thể mở rộng ra bên ngoài.

Dù sao thư viện Quan Huyên cũng không giàu có bằng Tiên Bảo Các. Đương nhiên, đối với Tần Quan mà nói, bà ấy không phân biệt Tiên Bảo Các hay thư viện Quan Huyên, dù sao chúng đều thuộc về con trai bà ấy.

Nạp Lan Ca hỏi: “Dì Lý, gần đây có tin tức gì của Tiểu Quân không?”

Lý Bán Tri mím môi cười: “Hôm nay con đã hỏi ba lần rồi”.

Nạp Lan Ca cười nói: “Mẹ nói với con rằng sau khi gặp Tiểu Quân, sẽ bảo huynh ấy về một chuyến… cũng không biết bây giờ huynh ấy đang làm gì”.

Lý Bán Tri cười nói: “Sao con không đi tìm Diệp Quân?”

Nạp Lan Ca lắc đầu: “Con phải bảo vệ nơi này giúp huynh ấy”.

Lý Bán Tri thầm thở dài, không biết bà ấy nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt có vẻ buồn bực, con còn có người chờ, còn mình thì sao?

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Hai người phụ nữ cùng quay lại nhìn, vừa thấy người tới, cả hai đều sững sờ.

Người đến chính là Diệp Quân.

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân với vẻ kinh ngạc: “Huynh…”
 
Chương 3141


Chương 3141

Diệp Quân mỉm cười, hắn đi tới trước mặt hai người họ, sau đó hành lễ với Lý Bán Tri: “Dì Lý”.

Nghe Diệp Quân cung kính gọi, Lý Bán Tri cười nói: “Các con nói chuyện đi”.

Nói xong bà ấy quay người rời đi.

Sau khi Lý Bán Tri rời đi, Diệp Quân nắm tay Nạp Lan Ca, hắn nhìn bụng Nạp Lan Ca, lúc này bụng Nạp Lan Ca đã to hơn.

Diệp Quân nhẹ nhàng ôm lấy Nạp Lan Ca, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ca”.

Nạp Lan Ca cười nói: “Về là tốt rồi”.

Nói xong cô vòng tay ôm lấy Diệp Quân.

Hai người lặng lẽ ôm nhau.

Một lúc lâu sau, Diệp Quân hỏi: “Khi nào thì sinh?”

Nạp Lan Ca cười nói: “Sắp rồi”.

Diệp Quân mỉm cười.

Nạp Lan Ca nhẹ nhàng nói: “Kể cho ta nghe chuyện lúc huynh ở ngoài đi”.

Diệp Quân gật đầu.

Hai người ngồi trước cửa đại điện, Diệp Quân thì thầm kể, Nạp Lan Ca yên lặng lắng nghe.

Xa xa, hoàng hôn giăng đầy trời, đẹp không sao tả xiết.

Những thị vệ xung quanh thư viện Quan Huyên cũng lần lượt rút lui.

Thật lâu sau, Nạp Lan Ca cười nói: “Ở bên ngoài thật tuyệt vời”.

Diệp Quân cười nói: “Đúng vậy, lần sau muội có muốn đi cùng huynh không?”

Nạp Lan Ca lắc đầu.

Diệp Quân không hiểu: “Tại sao?”

Nạp Lan Ca mỉm cười: “Ta phải bảo vệ nơi này cho huynh”.

Thư viện Quan Huyên!

Diệp Quân chắc chắn không có nhiều thời gian để quản lý thư viện, vì vậy, cô phải ở lại đây, không thể giao thư viện cho người ngoài được.

Mọi quyết định của thư viện bây giờ sẽ ảnh hưởng đến vô số sinh linh vũ trụ.

Cô và Lý Bán Tri luôn giải quyết mọi việc vô cùng thận trọng.

Nghe Nạp Lan Ca nói vậy, Diệp Quân cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy áy náy, bởi vì hắn có quá ít thời gian ở bên Nạp Lan Ca.

Đúng lúc này, Nạp Lan Ca nói: “Thiên Thiên!”

Thiên Thiên?

Diệp Quân sững sờ.

Ngao Thiên Thiên bước ra, nhìn thấy Nạp Lan Ca, cô ấy mỉm cười, không nói gì.

Nạp Lan Ca cười nói: “Hai người đã thành thân rồi nhỉ?”

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lúc này, hắn đương nhiên không thể run sợ.

Thấy biểu hiện của Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên mỉm cười.

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, không nói gì.
 
Chương 3142


Chương 3142

Diệp Quân hơi áy náy, thầm hỏi trong lòng: “Tháp gia, cha ta gặp tình huống này thường làm thế nào?”

Tiểu Tháp nói: “Cha ngươi rất gian xảo, không bao giờ để tình huống này xảy ra”.

Diệp Quân: “…”

Bầu không khí chợt đọng lại.

Ngao Thiên Thiên mặt ngoài nhìn thì bình tĩnh nhưng trong lòng đang thấp thỏm lo âu, không biết Nạp Lan Ca gọi cô ấy ra để làm gì.

Cãi nhau?

Chắc là không đâu.

Đánh nhau?

Lại càng không thể.

Chỉ nghe Nạp Lan Ca lên tiếng: “Muội muốn nói chuyện riêng với Thiên Thiên”.

Nói chuyện riêng?

Ba chữ này khiến Diệp Quân ngạc nhiên.

Ngao Thiên Thiên cũng kinh ngạc.

Nạp Lan Ca cười hỏi Diệp Quân: “Không được ư?”

Hắn chần chừ: “Tiểu Ca à…”

Nạp Lan Ca mỉm cười: “Chỉ trò chuyện mà thôi”.

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, thấy cô vẫn duy trì vẻ mặt điềm tĩnh, hai mắt không nhìn hắn.

Thế là chỉ còn cách cười khổ: “Vậy hai muội nói chuyện nhé”.

Nói xong, hắn bước sang một bên.

Bị Nạp Lan Ca liếc một cái: “Huynh tránh xa ra”.

Diệp Quân: “…”

Dưới ánh mắt của cô, hắn chỉ còn cách rời khỏi đại điện.

Đặt mông ngồi trên thềm đá, không khỏi thấy lo lắng.

Chợt Diệp Quân tò mò hỏi: “Tháp gia, giữa cha ta với ông nội, ai có nhiều vợ hơn?”

Tiểu Tháp chỉ nói: “Ngươi ngứa đòn lắm rồi”.

Diệp Quân: “…”

Hai cô gái hàn huyên với nhau ước chừng một canh giờ. Diệp Quân bên ngoài nhiều lần muốn ghé tai vào nghe, nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy.

Bởi vì hắn tôn trong Nạp Lan Ca.

Đúng lúc ấy, hai cô gái đi ra.

Diệp Quân sững người tại chỗ.

Bởi vì Nạp Lan Ca và Ngao Thiên Thiên đang vừa đi vừa nắm tay nhau, nói cười vô cùng vui vẻ.

Chuyện gì thế này?

Nạp Lan Ca quay sang nói với hắn: “Bọn ta trò chuyện xong rồi”.

Diệp Quân lập tức đứng lên nắm tay cả hai: “Nói những gì nào?”

Đã đến nước này, chỉ còn cách giở trò vô liêm sỉ.

Đã dám làm thì phải dám chịu.
 
Chương 3143


Chương 3143

Bằng không cứ lần lần lữa lữa thì đến hắn cũng khinh chính mình chứ đừng nói chi hai cô gái.

Chỉ thấy Nạp Lan Ca mỉm cười: “Bí mật”.

Diệp Quân chỉ đành cười theo, siết tay hai cô gái.

Nạp Lan Ca lại nói: “Huynh và Ngao Thiên Thiên đã trở lại, nên đến tộc Thiên Long một chuyến”.

Tộc Thiên Long?

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, thấy cô ấy cười đáp: “Muội tự về cũng được”.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân.

Hắn cười nói: “Đương nhiên ta sẽ đi cùng muội”.

Nạp Lan Ca: “Đi đi”.

Trên gương mặt cô là nụ cười mỉm chi, không có gì là phiền lòng.

Diệp Quân chỉ có một thoáng do dự: “Được”.

Sau đó đưa Ngao Thiên Thiên đi.

Nạp Lan Ca đứng lại, nhìn hai người mãi không rời mắt.

Trên đường đi đến tộc Thiên Long, Diệp Quân không nhịn được mà hỏi: “Thiên Thiên à, muội và Tiểu Ca nói những gì vậy?”

Ngao Thiên Thiên chỉ đáp: “Bí mật”.

Mặt Diệp Quân đen hẳn đi.

Ngao Thiên Thiên mỉm cười: “Huynh lo ta và Tiểu Ca tranh cãi ẩu đả với nhau?”

Diệp Quân lắc đầu: “Cả muội và muội ấy đều không phải người như vậy”.

Ngao Thiên Thiên bỗng hỏi: “Huynh còn định có bao nhiêu cô vợ nữa?”

Diệp Quân ngẩn ra rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Không ai nữa”.

Ngao Thiên Thiên chỉ im lặng đưa sang một ánh mắt.

Làm Diệp Quân lúng ta lúng túng như gà mắc tóc.

Chỉ biết cười khổ nói: “Trước kia tuổi trẻ vô tri… Muội xem, dạo này ta có trêu chọc cô nào nữa đâu?”

Ngao Thiên Thiên chỉ đáp: “Ừ, huynh không trêu ai, là bọn họ trêu huynh”.

Diệp Quân: “…”

Ngao Thiên Thiên đổi đề tài: “Đến nơi rồi”.

Diệp Quân ngẩng lên, thấy Thiên Long giới đang ở trước mặt.

Nhờ có Ngao Thiên Thiên mà địa vị của Diệp Quân ở tộc Thiên Long cũng theo đó mà dâng cao, tuy sức mạnh không đứng hàng đầu nhưng không có gia tộc hay thế lực nào dám xem thường.

Tất cả nhờ có Ngao Thiên Thiên.

Ai mà không biết cô ấy chính là Thiếu chủ mẫu?

Đã vậy hai người này dung hợp với nhau như hình với bóng.

Vậy nên không có ai ngu xuẩn đến độ sẽ cố tình đi chọc giận tộc Thiên Long.

Ngao Thiên Thiên nhìn Thiên Long giới, không giấu được một nụ cười. Cô ấy đương nhiên rất nhớ nhà, nhưng lại không nỡ để Diệp Quân một thân một mình.

Bỗng hắn nắm lấy tay cô, cười nói: “Chúng ta đi nào”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu.
 
Chương 3144


Chương 3144

Hai người vừa bước vào thì đã bị mấy tia thần thức tiếp cận, nhưng chúng nhanh chóng lui ra, để một người đàn ông trung niên dẫn theo một nhóm cường giả tộc Thiên Long bước tới.

Người đó chính là Tộc trưởng đương nhiệm – Ngao Thịnh.

Thấy người đến là ai, ông ấy và các cường giả đều trở nên phấn khởi.

Ngao Thịnh dẫn bọn họ đến, cung kính hành lễ với hai người kia: “Tham kiến Thiếu chủ…”

Diệp Quân lập tức đỡ ông dậy, cười nói: “Nhạc phụ đại nhân đừng vậy ạ”.

Ngao Thịnh nghe xưng hô này thì cười phá ra.

Các tộc nhân phía sau cũng bật cười.

Ngao Thiên Thiên lên tiếng chào hỏi: “Phụ vương”.

Ngao Thịnh mỉm cười nói với cô ấy: “Về là tốt rồi, vào đi..”.

Bọn họ đi vào Thiên Long Điện, nơi Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên được sắp xếp ngồi ở ghế đầu.

Tuy Diệp Quân là con rể nhưng tộc Thiên Long không ai dám xem hắn như tiểu bối, chỉ có các thế lực trong thư viện mới biết Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên hiện nay đã đáng sợ đến mức nào.

Ngao Thịnh lắc đầu, cười nói với Diệp Quân: “Tiểu Quân à, ta đã không nhìn rõ sức mạnh của con đến đâu nữa rồi, cả Thiên Thiên cũng vậy”.

Các trưởng lão gật gù. Trong mắt họ, Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên như tinh không vô ngần, không nhìn thấy đáy.

Diệp Quân vung tay, gọi mười mấy chiếc nhẫn bay đến trước mặt nhóm Ngao Thịnh.

Làm bọn họ ngạc nhiên.

Diệp Quân: “Đây là thành ý của con, mong nhạc phụ và các vị trưởng bối nhận lấy”.

Bọn họ nhìn vào bên trong thì giật nảy.

Bởi vì mỗi chiếc nhẫn chứa một trăm Tổ Nguyên!

Là Tổ Nguyên đấy!

Vũ trụ Quan Huyên hiện nay chưa tiếp xúc với linh khí bực này mà vẫn còn dùng Đạo Tinh, nhưng họ đã nghe về Tổ Nguyên.

Tộc nhân tộc Thiên Long không giữ được bình tĩnh.

Có Tổ Nguyên trong tay, họ có thể tăng lên ít nhất một cấp, thậm chí nhiều hơn.

Ngao Thịnh cũng xúc động ra mặt, bởi trong nhẫn của ông ấy không phải Tổ Nguyên mà là Tổ Mạch.

Tổ Mạch!

Điều này có nghĩa là gì?

Nghĩa là tộc Thiên Long sẽ phát triển vượt trội trong tương lai…

Hiện giờ gần như không có thế lực nào trong thư viện Quan Huyên có được Tổ Mạch.

Không phải Tần Quan ích kỷ mà vì Tổ Mạch là Thần vật, Tiên Bảo Các cũng không có bao nhiêu, không thể trang bị cho mỗi thế lực một cái được. Vũ trụ Quan Huyên hiện nay đang chiêu mộ rất nhiều thế lực, nếu phân phối tài nguyên không đều thì sẽ dẫn đến nội loạn.

Vì vậy Tổ Mạch đã trở thành vật hi hữu, cho dù là với thư viện hay Tiên Bảo Các.

Ngoại lệ duy nhất chỉ có Diệp Quân.

Từ trước đến nay, Tổ Mạch vẫn luôn nằm trong tay hắn.

Ngao Thịnh chầm chậm đứng dậy, chần chừ nói: “Tiểu Quân à, vật này quá quý giá…”

Diệp Quân chỉ cười đáp: “Là lòng thành của con, nhạc phụ nhận đi ạ”.
 
Chương 3145


Chương 3145

Ngao Thịnh nhìn Ngao Thiên Thiên, thấy con gái khẽ gật đầu.

Thế là ông ấy không chấp nhất nữa mà cất nhẫn vào.

Ánh mắt các vị rồng khác nhìn Diệp Quân cũng hiền từ hơn rất nhiều.

Đồng thời cũng cảm thấy lạnh sống lưng, bởi vì năm xưa họ đã từng truy sát Diệp Quân. Nếu không có Ngao Thiên Thiên tự mình đứng ra hóa thù thành bạn cùng hắn, e rằng hôm nay tộc Thiên Long đã không còn trên cõi đời.

Nghĩ vậy, các trưởng lão đồng loạt nhìn Ngao Thiên Thiên, cảm thấy cô gái này chính là phúc tinh của cả tộc.

Ngao Thiên Thiên hiện nay đã được xác định là Tộc trưởng kế nhiệm, uy danh đã vượt xa Ngao Thịnh, chỉ cần muốn là có thể trở thành Tộc trưởng được cả tộc ủng hộ.

Bỗng nhiên có âm thanh ồn ã truyền vào từ ngoài điện.

Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên nhìn ra, thấy có vô số nam nữ thanh niên tộc Thiên Long đang tò mò ló đầu vào trong điện.

Con số lên đến mấy nghìn người, còn có xu hướng gia tăng.

Diệp Quân kinh ngạc: “Họ là…”

Ngao Thịnh mỉm cười: “Đến gặp Thiếu chủ và Thiên Thiên đấy”.

Diệp Quân mang theo thân phận vô cùng bí ẩn trong thư viện Quan Huyên, bởi vì hắn hầu như luôn ở bên ngoài, ít khi trở về nên gần như không ai nhận ra, nhưng đâu đâu cũng có giai thoại về hắn.

Người từng khai chiến với Chân vũ trụ, chinh chiến Tuế Nguyệt trường hà…

Hắn chính là thần tượng của giới trẻ tộc Thiên Long ngày nay!

Địa vị của Ngao Thiên Thiên trong tộc cũng cao đến đáng sợ, bởi vì Diệp Quân chinh chiến nơi nào cũng sẽ có hình bóng cô ấy. Uy vọng của Ngao Thiên Thiên không chỉ vượt qua Ngao Thịnh mà còn hơn xa các Tộc trưởng tiền nhiệm, thậm chí là tổ tiên trong tộc.

Biết được bọn họ trở lại, thế hệ trẻ tộc Thiên Long cũng vội vàng chạy đến.

Nếu không có một trưởng lão ngăn lại, e rằng họ đã bổ nhào vào điện.

Các thiếu niên bên ngoài nhìn thấy Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên thì phấn khích tột độ, một cô bé trong đó hưng phấn vẫy tay loạn xạ: “Thiên Thiên tỷ!”

Ngao Thiên Thiên nhìn thấy thì mỉm cười nói: “Là Dư An”.

Cô ấy đứng lên, nhưng mới đi được vài bước đã quay lại, đưa tay ra với Diệp Quân.

Hắn bật cười, nắm lấy tay cô đứng dậy, cùng Ngao Thiên Thiên bước ra.

Ngao Thịnh và những người khác nhanh chóng đi theo.

Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên vừa ra khỏi cửa điện, tiếng hoan hô đã bùng lên.

Ngao Thiên Thiên dẫn Diệp Quân đi đến trước thiếu nữ ban nãy. Đó là một cô bé tầm mười lăm mười sáu, mặc váy hoa nhí với dung mạo tuyệt trần.

Cô bé hưng phấn gọi: “Thiên Thiên tỷ!”

Ngao Thiên Thiên vươn tay xoa đầu cô bé: “Dư An, lâu rồi không gặp”.

Rồi quay sang giới thiệu Diệp Quân: “Đây là anh rể của muội”.

Anh rể?

Cô bé Dư An tròn mắt, không đợi Diệp Quân mở miệng đã nói: “Anh rể còn huynh đệ nào trông giống huynh không? Giới thiệu cho ta được không?”
 
Chương 3116


Chương 3116

Thanh Tri chợt nói: “Thanh Cổ, là võ quan của tộc Tiên Linh ta, trăm năm trước đã đi đến rừng sâu Thần Hư…”

Thanh Cổ!

Diệp Quân gật đầu, xem ra tộc Tiên Linh này đã bắt đầu gọi người từ rừng sâu Thần Hư quay lại rồi.

Nghe thấy lời của Thanh Tri, Thanh Nghiệp kia lập tức vô cùng phẫn nộ, lão ta giận dữ chỉ về phía cô ấy: “Đồ phản bội đáng chết nhà ngươi”.

Thanh Tri hoàn toàn coi thường Thanh Nghiệp, hiện tại cô ấy chỉ suy nghĩ phải giữ gìn nền văn minh của tộc Tiên Linh như thế nào.

Thanh Cổ nhìn thoáng qua Thanh Tri, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi là truyền nhân của Thần Nhất kia?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Thanh Cổ hừ lạnh: “Ngươi là người nói tộc Tiên Linh chúng ta không đầu hàng thì phải chết à?”

Diệp Quân cười đáp: “Mẹ ta nói, nhưng lời của bà ấy chính là lời của ta”.

Tần Quan khẽ mỉm cười nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Thanh Cổ giễu cợt: “Đúng là ngông cuồng, sư phụ Thần Nhất của ngươi xuất sắc hơn ngươi nhiều, nhưng ông ấy cũng không ngông cuồng bằng ngươi”.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Chúng ta đừng nói nhảm nữa, ra tay luôn đi”.

Nói xong, hắn tiến lên một bước, sau đó chắp ngón tay lại, một tia kiếm quang lập tức chém tới trước mặt Thanh Cổ.

Thấy Diệp Quân thẳng thừng ra tay, ánh mắt Thanh Cổ kia thoáng chốc trở nên lạnh như băng, ông ta tiến lên một bước, tay phải biến thành chưởng đánh thẳng về phía trước.

Ầm!

Trong nháy mắt, một sức mạnh đáng sợ bay ra từ trong lòng bàn tay của ông ta, chẳng mấy chốc, toàn bộ tinh hà vô tận lập tức bốc cháy, kiếm quang của Diệp Quân cũng bị chặn lại, nhưng sau đó, một tia kiếm quang đã xuất hiện trên đầu ông ta mà không hề có chút dấu hiệu nào.

Thanh Cổ thầm thấy sợ hãi, ông ta tránh về sau, mà vào lúc ông ta di chuyển, một tia kiếm quang không biết đã xuất hiện sau lưng ông ta từ bao giờ.

Thanh Cổ thầm thấy sợ hãi, lúc này ông ta cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong, ông ta không chút do dự nắm chặt hai tay, sử dụng tượng thần của mình.

Ầm!

Một tượng thần mười mấy nghìn trượng thoáng chốc sừng sững trong tinh không, những hơi thở đáng sợ chấn động khắp xung quanh như sóng trào.

Diệp Quân nhìn tượng thần kia bằng nét mặt lạnh nhạt, hắn chắp ngón tay, một tia kiếm quang chém xuống từ trên trời như sấm chớp.

Thanh Cổ hét to một tiếng nâng tay lên đánh một quyền!

Oanh!

Kiếm quang của Diệp Quân thoáng chốc bị ngăn cản.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên tiến lên một bước, sau đó, một sức mạnh bí ẩn thoáng chốc bao phủ khắp xung quanh.

Kiếm vực!

Vào khoảnh khắc kiếm vực thời không xuất hiện, vô số tia kiếm quang thoáng chốc bao phủ lấy tượng thần kia.

Xoẹt xoẹt xoẹt…
 
Chương 3117


Chương 3117

Ngay sau đó, tượng thần của Thanh Cổ thoáng chốc bị chém thành vô số mảnh vụn, bản thể của Thanh Cổ cũng liên tục lùi lại. Khi ông ta dừng lại, một tia kiếm quang đã đâm thẳng vào giữa chân mày để cố định ông ta lại tại chỗ.

Thua trận!

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Thanh Cổ ngẩng đầu nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin: “Ngươi…”

Vào lúc Diệp Quân định giết người, Thanh Cổ đột nhiên gằn giọng hỏi: “Diệp Quân, ngươi có dám đợi một lát không?”

Diệp Quân nhíu mày: “Ông muốn gọi người à?”

Thanh Cổ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Phải”.

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo xanh bên cạnh, sau đó mỉm cười: “Ông gọi đi, gọi thoải mái, ta vô địch, các người cứ tự nhiên!”

Mọi người: “…”

Gọi thoải mái!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, sắc mặt Thanh Cổ thoáng chốc trở nên dữ tợn: “Ngông cuồng! Thật sự quá ngông cuồng”.

Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay, một lệnh bài đột nhiên bay lên trời, đi thẳng vào chỗ sâu nhất trong tinh không, sau đó biến thành một ngọn lửa cháy lên.

Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Thanh Tri ở bên cạnh trở nên u ám, cô ấy im lặng không nói một lời.

Lâu Đắc Nguyệt thì nhẹ nhàng lắc đầu, bây giờ cô ấy đã biết thế nào là tự tìm đường chết rồi.

Diệp Quân không ngăn cản Thanh Cổ gọi người, vì hắn cảm thấy đã đến lúc có một kết thúc với tộc Tiên Linh rồi.

Lúc này, Thanh Cổ và Thanh Nghiệp vẫn chưa chết cũng chú ý đến người đàn ông áo xanh ở một bên, hai người nhíu mày, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ, vì bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được người đàn ông này.

Diệp Quân đột nhiên xoay người đi tới trước mặt người đàn ông áo xanh, hắn cười khẽ: “Ông nội, cháu vừa sáng tạo được một kiếm kỹ, ông chỉ bảo cháu với”.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Là chiêu thức cháu vừa sử dụng khi nãy sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải, ông cảm thấy thế nào?”

Người đàn ông áo xanh nghiêm túc nói: “Rất lợi hại, có thể so sánh với ông nội cháu là ông năm đó, chỉ kém một chút thôi, ha ha…”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Đã là lợi hại lắm rồi, về việc cải tiến thì chiến đấu nhiều, giết nhiều người hơn chắc chắn sẽ nâng cao được thôi”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông áo xanh cất lời: “Nhị Nha, Tiểu Bạch, không ra ngoài gặp nhau một lát à?”

Nghe thấy lời của người đàn ông áo xanh, Nhị Nha bế Tiểu Bạch xuất hiện.

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô: “Dương ca”.

Tiểu Bạch bay lên vai người đàn ông áo xanh, nhẹ nhàng cọ đầu lên má ông ấy.

Người đàn ông áo xanh cười to, sau đó nói: “Ở nơi này vui lắm à?”

Nhị Nha vội vàng gật đầu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom