Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3163


Chương 3163

Trước đây thế hệ trẻ của Thanh Châu mạnh là vì thế hệ trẻ của nhà họ An mạnh, nhà họ An đại diện cho Thanh Châu, mà hiện tại nhà họ An sa sút, đương nhiên Thanh Châu cũng dần sa sút theo.

Thật ra Diệp Quân cũng biết điều này, vì lúc trước Nạp Lan Ca từng nhắc đến với hắn.

Dù nhà họ An không bị tiêu diệt nhưng địa vị của bọn họ bây giờ cũng rất lúng túng.

Rất nhiều thế lực nội bộ của thư viện Quan Huyên đều tránh né họ, các tài nguyên và lợi ích trước kia không chỉ không còn mà còn bị người khác nhằm vào.

Lúc gặp nạn, đương nhiên có không ít người giẫm đạp.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca cũng đã giao hẹn về vấn đề này, sau khi giải quyết xong chuyện ở Nam Châu thì họ sẽ cùng đến Thanh Châu một chuyến.

Một là giải quyết một vài chuyện, hai là xem thử nơi mà cha từng ở lại.

Lúc này, một trưởng lão đi đến cửa viện, ông cúi người nói: “Tiểu Quân, Tiểu Ca dẫn theo một vài người của Diệp tộc đến đây”.

Diệp Quân đứng dậy, cười nói: “Nam tỷ, đi thôi”.

Dứt lời, hắn và Diệp Nam rời khỏi trạch viện.

Trước cửa phủ nhà họ Diệp.

Nạp Lan Danh, Nạp Lan Ca và một vài người của Diệp tộc chậm rãi đi tới, bên phía nhà họ Diệp thì có Diệp Tiêu và Diệp Quân đích thân nghênh đón.

Nạp Lan Ca chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Tiêu, cúi người hành lễ: “Chào cụ”.

Diệp Tiêu cười to, sau đó nói: “Không cần đa lễ, chúng ta đi vào thôi”.

Hôm nay, phủ nhà họ Diệp tổ chức tiệc rượu, mấy chục nghìn người tập trung với nhau, không chỉ thế vì sau đó ngày càng có nhiều người đến bên ngoài Diệp tộc, nhà họ Diệp lại mở rộng tiệc rượu, mời cả người bên ngoài.

Đến tối.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi trên đường, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có hai người họ.

Nạp Lan Ca đột nhiên chủ động nắm tay Diệp Quân, mỉm cười nói: “Muội rất thích cảm giác trở về thế này, vì đây mới giống như cuộc sống”.

Diệp Quân cũng gật đầu.

Cuộc sống!

Trong khoảng thời gian trở về thành Hoang Cổ, hắn cảm nhận được khói lửa nhân gian, đời người chính là như thế, chứ không phải tu luyện, liên tục tu luyện.

Rất nhiều lúc, tu luyện thật sự sẽ làm nhân tính mờ nhạt.

Phải biết rằng, một người tu luyện muốn bế quan thường sẽ mất mấy trăm, thậm chí mấy nghìn năm, sau khi người đó xuất quan thì thế gian đã thay đổi, những người đã từng ở bên cạnh còn được mấy ai?

Dù vẫn còn thì gặp lại nhau sao có thể được như ban đầu?

Nạp Lan Ca đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Đến tận bây giờ, muội vẫn thấy lo lắng, lo lắng sau này huynh sẽ trở thành một kẻ điên cuồng chỉ biết tu luyện…”

Diệp Quân cười nói: “Không đâu, thứ nhất trong lòng huynh, muội mãi mãi là quan trọng nhất, thứ hai huynh tu luyện trong tháp, tu luyện mười năm trong tháp chỉ bằng một ngày ở bên ngoài, cho nên sẽ không xuất hiện tình huống như thế”.

Nạp Lan Ca gật đầu: “Hy vọng trăm nghìn năm sau, chúng ta vẫn sẽ như bây giờ”.

Diệp Quân gật đầu: “Chắc chắn sẽ như thế”.
 
Chương 3164


Chương 3164

Hai người tay trong tay chậm rãi đi về phía xa.

Hai người cứ trò chuyện như thế, nói về quá khứ, nói về hiện tại, nói về tương lai.

Dù hai người đã thành hôn, nhưng vẫn luôn ở cạnh nhau thì ít còn xa cách thì nhiều, rất ít khi trò chuyện được với nhau như thế.

Khi nói đến vấn đề con cái, hai người xuất hiện chút bất đồng.

Vì truyền thống của nhà họ Dương là nuôi thả, đương nhiên Nạp Lan Ca không muốn con mình bị nuôi thả như thế.

Có người mẹ nào có thể chịu được con mình từ nhỏ đã không ở bên cạnh mình chứ?

Diệp Quân cười nói: “Muội không thích nuôi thả thì chúng ta sẽ không nuôi thả”.

Nạp Lan Ca gật đầu: “Chúng ta dạy dỗ đàng hoàng là được rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy sinh thêm mấy đứa nữa nhé?”

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Nạp Lan Ca lập tức đỏ mặt, cô liếc hắn một cái: “Đứa này còn chưa sinh ra đã muốn sinh thêm đứa nữa rồi…”

Diệp Quân cười to.

Nạp Lan Ca chợt nói: “Ngày mai phải đi đến thư viện Quan Huyên”.

Diệp Quân gật đầu: “Sau khi đến đó thì lại đi Thanh Châu, sau đó cũng nên rời đi rồi”.

Nạp Lan Ca nói: “Nhà họ An hiện tại…”

Nói đến đây, cô nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Sao huynh có thể tức giận vì chuyện này được?”

Nạp Lan Ca gật đầu: “Lần này đi đến Thanh Châu còn có một chuyện nữa, đó là xem thử tác dụng của Quan Huyên Pháp ở nơi đó, dù người bên dưới vẫn luôn truyền tin tức và mức độ tiến triển cho muội, nhưng muội vẫn muốn đích thân đi xem sao”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nạp Lan Ca quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười nói: “Không còn sớm nữa, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi”.

Diệp Quân chớp mắt: “Bây… Bây giờ có làm được không?”

Nạp Lan Ca trừng Diệp Quân: “Suy nghĩ linh tinh cái gì đấy?”

Diệp Quân cười to, sau đó hai người từ từ biến mất trên đường.

Buổi tối, ở trong phòng.

Giọng nói của Diệp Quân đột nhiên vang lên: “Huynh chỉ sờ một cái thôi, không làm gì cả…”

“…”

Mặt trời đã lên cao.

Diệp Quân chậm rãi mở mắt, hắn cúi đầu nhìn xuống, Nạp Lan Ca đang nằm trong lòng hắn, mềm mại như một chú mèo con.

Nhìn dáng vẻ của người đẹp quyến rũ đang nằm trong lòng, trong người Diệp Quân không khỏi lại xuất hiện một ngọn lửa không tên.

Như nhận ra điều gì, Nạp Lan Ca chợt ngẩng đầu trừng Diệp Quân.

Diệp Quân cười to, sau đó trở mình…

Mấy “ngày” sau.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca rời khỏi thành Hoang Cổ.

Lúc đi, họ cũng chỉ thông báo cho Diệp Tiêu và Nạp Lan Danh.
 
Chương 3165


Chương 3165

Trong điện.

Diệp Tiêu và Nạp Lan Danh đứng trước cửa, hai người ngẩng đầu nhìn lên chân trời, mãi không nói một lời.

Một lúc lâu sau đó, Diệp Tiêu khẽ nói: “Lần này sau khi rời đi, cũng không biết bao giờ mới trở lại”.

Nạp Lan Danh cũng khẽ thở dài.

Diệp Tiêu chợt nói: “Ta nghe nói gần đây ông xử lý không ít tộc nhân”.

Nạp Lan Danh gật đầu: “Nếu không nhờ Tiểu Ca nói với ta, ta cũng không biết trong tộc lại có nhiều người làm chuyện phạm pháp như thế”.

Nói đến đây, lão ta nhìn về phía Diệp Tiêu, Diệp Tiêu cười khổ: “Đương nhiên nhà họ Diệp chúng ta cũng có, nhưng Tiểu Quân không nói những chuyện này với chúng ta”.

Nạp Lan Danh khẽ nói: “Dù người ngoài thấy tộc Nạp Lan ta và nhà họ Diệp ông vô cùng oai phong, nhưng thật ra chúng ta lại như đi trên lớp băng mỏng, vì không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, có ý đồ với chúng ta…”

Diệp Tiêu gật đầu: “Chúng ta cũng nên cẩn thận, tránh đi sai một bước sẽ không thể quay đầu lại”.

Nạp Lan Danh mỉm cười nói: “Làm cái chức gia chủ này đúng là mệt mỏi!”

Diệp Tiêu cũng cười to.

Đúng thế, họ cảm thấy làm gia chủ đúng là quá mệt mỏi.

Nhưng họ lại không thể mặc kệ, vì nếu họ mặc kệ thì không biết nhà Nạp Lan và Diệp tộc sẽ hỗn loạn như thế nào nữa.

Thật ra họ cũng thấy tương lai gia tộc của mình khá mơ hồ.

Vì quyền lực của Diệp Quân và Nạp Lan Ca thật sự quá lớn, mà hiện tại Diệp tộc và tộc Nạp Lan hoàn toàn không có trợ giúp gì với hai người họ, hơn nữa, trong vũ trụ Quan Huyên, thực lực của Diệp tộc và tộc Nạp Lan cũng vô cùng nhỏ yếu, nhưng địa vị lại rất cao.

Nói một cách đơn giản là địa vị không phù hợp với thực lực.

Rất nhiều tộc nhân ngày càng hống hách, đặc biệt là ở bên ngoài, người trong hai tộc hoặc ít hoặc nhiều đều có cảm giác hơn người.

Họ cảm thấy rất lo lắng vì chuyện này.

Lần này Nạp Lan Ca về tộc xử lý mấy trưởng lão có thực quyền rõ ràng là đang cảnh cáo tộc Nạp Lan!

Lúc này, Diệp Tiêu đột nhiên cười khẽ: “Trách nhiệm nặng nề và lâu dài”.

Nạp Lan Danh cười nói: “Đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, đi uống mấy chung rượu đi”.

Hai người cười to rời đi.



Thư viện Quan Huyên ở Nam Châu.

Khi Diệp Quân và Nạp Lan Ca đến thư viện, trước sơn môn đã người đông nghìn nghịt.

Đều là học viên và đạo sư của thư viện Quan Huyên.

Gần như đều đến đông đủ.

Thấy cảnh này, Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau cười khẽ, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Khi nhìn thấy Diệp Quân và Nạp Lan Ca, tất cả học viên của thư viện Quan Huyên đứng ở sơn môn đều bắt đầu xôn xao, vội vàng vẫy tay hô hào.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca đáp xuống, người dẫn đầu là Viện trưởng Chu Phu của thư viện Quan Huyên.

Hai người vừa đến trước sơn môn, Chu Phu đã dẫn theo tất cả học viên đồng loạt hành lễ.
 
Chương 3166


Chương 3166

Diệp Quân mỉm cười nói: “Mọi người không cần đa lễ”.

Mọi người nhìn Diệp Quân và Nạp Lan Ca bằng ánh mắt vô cùng tò mò, đặc biệt là những người mới gia nhập thư viện Quan Huyên kia.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca chính là nhân vật truyền thuyết trong thư viện Quan Huyên ở Nam Châu.

Đặc biệt là Diệp Quân!

Thật ra dù Diệp Quân không phải Thiếu chủ của thư viện Quan Huyên thì danh tiếng của hắn ở Nam Châu vẫn rất cao, vì hắn đã dẫn dắt Nam Châu đánh bại Thanh Châu lúc đó vẫn còn hống hách ngạo mạn, giúp Nam Châu nêu cao tên tuổi từ đó.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía người đàn ông ở một bên, khi nhìn thấy đối phương, Diệp Quân nhất thời ngạc nhiên: “Tiêu huynh”.

Người đàn ông này chính là Tiêu Qua.

Tiêu Qua mỉm cười nói: “Diệp huynh, đã lâu không gặp”.

Diệp Quân nhìn thẻ bài gỗ trước ngực Tiêu Qua, sau đó nói: “Bây giờ huynh là đạo sư trong thư viện à?”

Tiêu Qua gật đầu: “Sau khi ra ngoài dạo chơi, cuối cùng phát hiện ta vẫn thích nơi này hơn, cho nên trở lại làm đạo sư”.

Diệp Quân cười nói: “Cảm giác làm đạo sư thế nào?”

Tiêu Qua cười to: “Cũng không tệ, khi nào rảnh huynh có thể thử”.

Sau đó, hai người đều cười to.

Lúc này, Tiêu Qua chợt nói: “Lần này huynh có muốn tham gia thi đấu Thượng Giới không?”

Diệp Quân sửng sốt: “Thi đấu Thượng Giới?”

Tiêu Qua cười nói: “Huynh quên rồi à? Thi đấu Thượng Giới ba năm một lần, lúc này vừa khéo đã đến ngày. Lần trước huynh không ở đây, lần này huynh trùng hợp có thời gian, có muốn đi xem thử không?”

Ba năm!

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Đã sáu năm trôi qua rồi”.

Tiêu Qua gật đầu: “Sáu năm trước, chuyện mấy người chúng ta đi tới Thượng Giới tham gia tỷ võ dường như mới chỉ diễn ra ngày hôm qua”.

Diệp Quân cười đáp: “Đúng thế”.

Tiêu Qua cười nói: “Lần này đến cũng đã đến, hay là ở thêm hai ngày đi?”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười: “Vậy thì ở thêm hai ngày nữa nhé?”

Diệp Quân cười đáp: “Được”.

Tiêu Qua cười to: “Lần này có hai người tham gia, cuộc tỷ võ chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn bao giờ hết”.

Diệp Quân cũng bật cười, hắn thật sự thấy hơi chờ mong.

Giấc mơ của các thiếu niên thiếu nữ.

Với những người trẻ tuổi này, họ tu luyện nhiều năm như thế là vì có thể đạt được một thứ hạng cao, sau đó nâng cao tên tuổi, giành vinh quang cho châu lục, cho gia tộc của mình.

Lúc trước khi đến Thượng Giới, hắn cũng có mơ ước.

Nhớ đến những khung cảnh trước đây, Diệp Quân bật cười, không thể không nói tuổi trẻ thật sự rất vui vẻ.
 
Chương 3167


Chương 3167

Sau khi trò chuyện với mấy người nhóm Tiêu Qua một lúc lâu, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi tới núi Bán Thanh.

Nơi này là chỗ ở của đạo sư Phí Bán Thanh của họ trước đây.

Ở trên núi, Diệp Quân tò mò nói: “Tiểu Ca, sao đạo sư lại không có ở đây?”

Nạp Lan Ca bình tĩnh đáp: “Bà ấy đã không còn ở Nam Châu nữa”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Ca: “Không còn ở Nam Châu nữa?”

Nạp Lan Ca gật đầu: “Bà ấy ở vũ trụ Tiểu Quân rồi”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ Phí Bán Thanh lại đi đến vũ trụ Tiểu Quân.

Nạp Lan Ca nhìn xung quanh, cười nói: “Thật là nhớ nhung nơi này”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Nạp Lan Ca đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Nếu huynh không phải Thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, thì huynh nói xem bây giờ chúng ta đang làm gì?”

Diệp Quân cười đáp: “Thế có lẽ huynh đã đi đời nhà ma rồi. Ha ha…”

Nếu hắn không phải Thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, thì trong trận đấu với nhà họ An lần đó có lẽ hắn đã chết rồi.

Nạp Lan Ca nhẹ giọng nói: “Cũng đúng”.

Nói đến đây, cô chợt hỏi một cách nghiêm túc: “Tiểu Quân, huynh nói xem sau này khi chúng ta thành lập một trật tự hoàn toàn mới, mọi thứ thật sự đều có thể công bằng sao? Giống như trước đây khi chúng ta đối mặt với nhà họ An, nếu có Quan Huyên Pháp thì thật sự có thể giải quyết triệt để chuyện như thế ư?”

Diệp Quân lắc đầu: “Chắc chắn là không thể, vì nơi nào có người thì nơi đó sẽ có tranh đấu, sẽ có tình người… Bất cứ quy tắc và pháp luật này cũng không thể công bằng tuyệt đối”.

Nạp Lan Ca im lặng, Diệp Quân cười nói: “Nhưng sau khi Quan Huyên Pháp thông dụng, chắc chắn có thể giảm bớt chuyện như thế xảy ra, hơn nữa cũng có thể khiến một vài thế lực phải kiêng dè, không đến mức làm chuyện xấu một cách trắng trợn.

Nạp Lan Ca gật đầu, lúc trước nhà họ An dám làm chuyện xấu xa trước mấy trăm giới, hành động đó có thể nói là rất khoa trương.

Còn công bằng tuyệt đối?

Ở bất cứ thời đại nào cũng không thể xuất hiện.

Làm người ai có thể không có suy nghĩ ích kỷ được?

Nạp Lan Ca quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Dù thế nào thì muội cũng sẽ ủng hộ huynh”.

Diệp Quân nắm chặt tay Nạp Lan Ca, nhẹ giọng nói: “Ta biết việc này sẽ rất mệt mỏi, nhưng ta cảm thấy chúng ta thật sự nên làm gì đó, dù không thể công bằng với tất cả mọi người, nhưng chỉ cần có thể để đa số người được đối xử công bằng thì chúng ta cũng đã thành công rồi”.

Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Huynh dẫn muội đến một nơi”.

Dứt lời, hắn bèn đưa Nạp Lan Ca đi tới tháp thí luyện.

Nạp Lan Ca thắc mắc.

Diệp Quân cười nói: “Trước đây khi tu luyện ở nơi này từng gặp một cô nương, là Diệp Vũ của nhà họ Diệp, cô ấy đã cho ta huy hiệu này…”

Dứt lời, hắn lấy huy hiệu kia ra.
 
Chương 3168


Chương 3168

Diệp Quân khẽ nói: “Lúc đó ta rất vui vẻ, cực kỳ cực kỳ vui vẻ, vì đây là một sự nhận định”.

Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý chậm rãi bay ra.

Nạp Lan Ca cười nói: “Huynh cũng muốn để một phần thưởng ở nơi này à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười, cô không nói gì mà chỉ nắm chặt lấy tay hắn.

Diệp Quân cười nói: “Không biết sau này ai sẽ đến đây, sau đó nhìn thấy kiếm ý này của huynh”.

Nạp Lan Ca cười nói: “Dù là ai nhìn thấy huynh, chắc chắn người đó cũng sẽ rất kích động và vui vẻ”.

Diệp Quân cười to.

Sau khi hai người rời khỏi tháp thí luyện thì trở lại núi Bán Thanh, hai người ngồi trên tảng đá lớn cứ ôm nhau như thế, ánh nắng chiều bao phủ chân trời phía xa, đẹp không tả xiết.

Hai người cứ ôm nhau trò chuyện như thế, cứ như có chuyện nói mãi không hết.

Đêm khuya.

Bầu trời đầy sao.

Nạp Lan Ca nằm trong lòng Diệp Quân, khi sắp chìm vào giấc ngủ, cô chợt nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay muội rất vui vẻ”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Huynh cũng thế”.

Nạp Lan Ca cười khẽ sau đó ôm chặt lấy Diệp Quân, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ say.

Diệp Quân dịu dàng ôm lấy Nạp Lan Ca, ngẩng đầu nhìn vào chỗ sâu trong tinh không, nhân tính? Thần tính?

Bây giờ chắc chắn hắn là nhân tính, nhưng hắn biết rõ theo thời gian dần trôi, tình cảm và tình thân của mọi người sẽ ngày càng phai nhạt…

Nhưng chắc chắn là có ngoại lệ.

Ví dụ như mấy người cha, mẹ và cô cô váy trắng của hắn…

Họ đều là cao thủ hàng đầu, nhưng họ chưa từng vứt bỏ tình thân.

Cho nên cuối cùng vẫn còn có nhân tính.

Sau khi ở lại thư viện Quan Huyên hai ngày, Diệp Quân và Nạp Lan Ca cùng mấy đại diện là Chu Phu và Tiêu Qua đi tới Thượng Giới.

Khi họ đến Thượng Giới, người của thư viện Quan Huyên ở Thượng Giới đã đợi ở lối vào Thượng Giới từ lâu.

Khi Diệp Quân nhìn thấy Viện trưởng của thư viện Quan Huyên ở Thượng Giới, hắn nhất thời sửng sốt.

Người này không phải ai khác mà chính là Triệu Tố.

Lúc trước khi đến Thượng Giới hắn từng tiếp xúc với bà ấy một hai lần.

Khi nhìn thấy Diệp Quân, Triệu Tố vội cung kính hành lễ: “Bái kiến Viện trưởng”.

Lúc cúi đầu, trong mắt bà ấy loé lên cảm xúc phức tạp.

Hai người gặp lại nhau lần nữa, tình huống hôm nay đã hoàn toàn khác biệt.
 
Chương 3169


Chương 3169

Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt, cười nói: “Triệu viện trưởng, đã lâu không gặp”.

Triệu Tố khẽ mỉm cười, “Hoan nghênh Viện trưởng đến Thượng Giới.”

Diệp Quân gật đầu, sau đó nhìn về phía một cô gái bên cạnh Triệu Tố, cô gái mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, trông đẹp như tranh vẽ.

Người này là Lạc Chiêu Kỳ, chủ tịch học viên của thư viện Quan Huyên ở Thượng Giới năm đó.

Thấy Diệp Quân nhìn về phía mình, Lạc Chiêu Kỳ khẽ mỉm cười, sau đó hành lễ, tâm trạng của cô ta cũng khá là phức tạp.

Khi đó cô ta từng có tiếp xúc với Diệp Quân, nhưng hai người không thể xem là bạn bè, thậm chí còn không được tính là người quen.

Mà nguyên nhân đương nhiên là vì nhà họ An.

Dù lúc đầu cô ta và Triệu Tố đều coi trọng Diệp Quân, nhưng khi nhà họ An không có đạo đức và ngang ngược ra tay, cả cô ta và Triệu Tố đều không ngăn cản.

Đương nhiên Diệp Quân cũng không tức giận vì điều này, hắn cũng hiểu với tình huống ban đầu, dù có một trăm Triệu Tố và Lạc Chiêu Kỳ cũng không thể chống lại nhà họ An.

Hơn nữa, sau chuyện này Triệu Tố cũng từng tố cáo nhà họ An với tổng viện của thư viện Quan Huyên.

Đây cũng là nguyên nhân khiến bà ấy có thể tiếp tục làm Viện trưởng của thư viện Quan Huyên ở Thượng Giới.

Lúc này, Diệp Quân chợt nói: “Đi đến thư viện thôi.”

Triệu Tố vội vàng đáp: “Xin mời.”

Mọi người đi đến thư viện Quan Huyên ở Thượng Giới, còn Tiêu Qua thì quyết định về nhà, dù sao thì nhà của y cũng ở Thượng Giới.

Khi Diệp Quân đến thư viện Quan Huyên ở Thượng Giới thì hắn cũng đã tới nhà họ Tiêu, lúc đó họ đến Thượng Giới, nhà họ Tiêu đã giúp đỡ họ rất nhiều.

Đến ngày thứ ba, thi đấu Thượng Giới bắt đầu.

Vân Thành.

Vào ngày này, có hàng ngàn học viên của thư viện Quan Huyên đến từ các châu tập trung trong Vân Thành, bên ngoài Vân Thành cũng rất đông người.

Thật sự là người đông nghìn nghịt!

Đông người hơn bất cứ kỳ thi đấu nào trước đó.

Vì lần này có Diệp Quân và Nạp Lan Ca đích thân phụ trách.

Trong Vân Thành, mấy ngàn học viên ngẩng đầu nhìn lên bục cao ở phía xa, trên bục cao, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đang ngồi ở giữa, ngồi hai bên họ là Triệu Tố và những người khác.

Trong mắt mấy nghìn người tràn đầy phấn khích.

Diệp Quân!

Viện trưởng của thư viện Quan Huyên.

Diệp Quân có danh tiếng rất cao trong thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên, vì vũ trụ Quan Huyên hiện tại đã trở thành thế lực mạnh nhất trong chư thiên vạn giới, vượt qua cả Chân vũ trụ đáng sợ nhất trước đây.

Mấy năm qua, sự tích của Diệp Quân cũng đã lan rộng khắp vũ trụ Quan Huyên.

Ví dụ như chuyện năm đó khi Diệp Quân lãnh đạo vũ trụ Quan Huyên chiến đấu với Chân vũ trụ…

Lúc này, Triệu Tố đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Viện trưởng có muốn nói vài lời không?”
 
Chương 3170


Chương 3170

Những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: “Vậy ta sẽ nói vài câu”.

Dứt lời hắn chậm rãi đứng lên, khi nhìn thấy Diệp Quân đứng lên, xung quanh lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Diệp Quân chậm rãi đảo mắt nhìn những khuôn mặt non nớt của các học viên, khẽ mỉm cười nói: “Các học viên, thay mặt thư viện Quan Huyên, ta xin gửi lời chào đến mọi người, chúc mọi người đạt được kết quả lý tưởng trong cuộc thi này… Gặp nhau là duyên, hôm nay ai giành được hạng nhất, phu thê chúng ta sẽ tặng cho người đó một món quà bí ẩn”.

Món quà bí ẩn!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, các học viên lập tức trở nên phấn khích.

Triệu Tố ở bên cạnh Diệp Quân khẽ mỉm cười, bà ấy nhìn các học viên bên dưới, phải nói rằng người hạng nhất kỳ này cực kỳ may mắn.

Quà tặng gì đó chỉ là thứ yếu, điều thực sự quan trọng là cơ hội và tiếng thơm này.

Được Diệp Quân và Nạp Lan Ca khen ngợi, tương lai của người này chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.

Những nhân vật cấp cao trong vũ trụ Tiểu Quân chắc chắn sẽ quan tâm một cách điên cuồng. Phải biết rằng người bình thường rất khó có thể thăng cấp từ địa phươg, ví dụ như bà ấy từng là người đúng đầu cuộc thi, nhưng đến tận bây giờ bà ấy vẫn chưa thể đến được vũ trụ Tiểu Quân.

Nói thật thì thi đấu Thượng Giới vẫn có chất lượng, nhưng chất lượng cũng không quá cao.

Nếu nói đến chất lượng thật sự thì chỉ có thi đấu của Đại Thiên Thế Giới cùng với thi đấu Chân Huyên do vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ cùng tổ chức mà thôi.

Vì thế dù có đạt được hạng nhất trong thi đấu thượng giới, nếu không có bối cảnh vững chắc và được quý nhân giúp đỡ, thì ngươi muốn tiến vào tổng viện vẫn là một chuyện khó khăn.

Còn Diệp Quân đương nhiên là một trường hợp đặc biệt.

Lúc này, lời nói của Diệp Quân lại là một cơ hội lớn cho những người trẻ tuổi hiện tại.

Thế giới này là như thế, nhiều lúc ngươi vất vả cả đời cũng không bằng một câu nói của ai đó.

Chu Phu và những người khác cũng tỏ vẻ hâm mộ.

Người được hạng nhất trong thi đấu lần này đúng là có phúc.

Rõ ràng một vài học viên ở bên dưới cũng hiểu điều này nên đều rất hưng phấn.

Lúc này, Diệp Quân chợt cất lời: “Bắt đầu”.

Bắt đầu!

Hắn vừa dứt lời, trong Vân Thành đột nhiên xuất hiện một cổ uy áp bí ẩn.

Khi uy áp này xuất hiện, rất nhiều người ở trong thành đều thay đổi sắc mặt.

Lúc đầu mọi người đều vẫn ổn, nhưng dần dần khi uy áp ngày càng mạnh mẽ, nhiều người bắt đầu không thể chịu đựng được nữa.

Tuy nhiên vì Diệp Quân và Nạp Lan Ca đang ở đây nên nhiều người đều cố gắng kiên trì.

Lúc này tự nhiên không thể rơi xuống quá nhanh, nếu không sẽ quá xấu hổ.

Lúc này, Triệu Tố ở bên cạnh Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Vào lần trước chưa đến nửa khắc đã có mấy trăm người ngã xuống, lần này đã một khắc trôi qua mà vẫn chưa có ai ngã xuống, xem ra họ đều không muốn mất mặt trước Viện trưởng và Các chủ”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Thế hệ trẻ là tương lai của thư viện, trừ việc mở rộng ra thế giới bên ngoài, thư viện còn phải coi trọng những học viên trẻ tuổi này nhiều hơn”.

Triệu Tố gật đầu, không dám trả lời câu nói này.
 
Chương 3171


Chương 3171

Nạp Lan Ca nắm tay Diệp Quân, cất lời: “Sau khi trở về, việc này cứ giao cho muội”.

Diệp Quân mỉm cười nói với Nạp Lan Ca: “Vất vả cho muội rồi”.

Nạp Lan Ca lắc đầu: “Đều là người một nhà, nói mấy câu này làm gì”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó quay đầu nhìn xuống, lúc này một số học viên đã không chịu đựng được nữa nên bắt đầu ngã xuống.

Sau đó, ngày càng nhiều học viên ngã xuống.

Diệp Quân đã bị thu hút bởi ba người.

Hai chàng trai và một cô gái.

Từ khi bắt đầu đến giờ, ba người họ đều không hề bị uy áp làm ảnh hưởng.

Lúc này, Triệu Tố bên cạnh Diệp Quân lên tiếng: “Thiếu niên mặc áo choàng trắng là học viên Lý Vũ đến từ Thượng Giới của chúng ta, là học viên ưu tú nhất của chúng ta lần này”.

Chu Phu ở bên cạnh cũng cất lời: “Thanh niên mặc áo bào đen kia tên là Nam Phong…. Cậu ta là thiên tài xuất sắc nhất của thư viện Quan Huyên chúng ta ở Nam Châu, cũng… là người của nhà họ Nam”.

Diệp Quân nhìn về phía Chu Phu: “Nhà họ Nam?”

Nạp Lan Ca chợt nói: “Nam Huyền”.

Nam Huyền!

Diệp Quân chợt nhớ ra, lúc trước khi hắn vừa đến thư viện Quan Huyên ở Nam Châu đã từng xảy ra một trận chiến sinh tử với Nam Huyền.

Ngoài ra hắn còn nhớ một người phụ nữ, chính là Nam Thanh Việt từng muốn giết hắn và Nạp Lan Ca trước đây, người phụ nữ kia cũng là người nhà họ Nam.

Diệp Quân nhìn về phía thiếu niên áo choàng đen, cất lời: “Cậu ta là người nhà họ Nam à?”

Chu Phu gật đầu, sau đó lén nhìn thoáng qua Diệp Quân, trong lòng vẫn thấy hơi lo lắng.

Khoảng thời gian này sở dĩ ông ấy không dẫn thiếu niên này đi gặp Diệp Quân cũng là vì nguyên nhân đó.

Diệp Quân chợt nói: “Lúc trước sau khi Nam Huyền chết, nhà họ Nam đã làm thế nào?”

Chu Phu vội nói: “Nhà họ Nam lập tức phái người đến xin lỗi Diệp tộc, làm rõ một vài hiểu lầm…”

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Chu viện trưởng không cần phải lo lắng, ta không phải người thù dai, chuyện năm đó đã qua, sao ta có thể truy cứu nữa chứ?”

Chu Phu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vì Nam Phong này thật sự là một nhân tài, hơn nữa phẩm chất cũng rất tốt.

Lúc này, Diệp Quân nhìn về phía cô gái kia, cô gái mặc áo choàng màu mây, hai tay chắp sau lưng, bên hông thắt ruy băng màu đen, mái tóc dài được một cây trâm gỗ búi lên, phần đuôi tóc buông xuống như đuôi ngựa, trông rất sạch sẽ và nhẹ nhàng.

Diệp Quân hỏi: “Cô nương này là ai?”

Chu Phu và Triệu Tố đều im lặng.

Diệp Quân nhìn hai người họ, cảm thấy hơi khó hiểu.

Triệu Tố do dự một lúc rồi nói: “An Khinh Hàn của nhà họ An”.

Diệp Quân sửng sốt: “Nhà họ An ở Thanh Châu ư?”

Triệu Tố gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân nhất thời thấy hứng thú, hắn nhìn về phía An Khinh Hàn, An Khinh Hàn đang khép hờ mắt, uy áp kia hoàn toàn không có tác dụng với cô ta.
 
Chương 3172


Chương 3172

Triệu Tố và Chu Phu lén nhìn sắc mặt Diệp Quân, lúc này Diệp Quân cười hỏi: “Hai vị Viện trưởng, trong lòng các người ta là một người nhỏ mọn như thế sao?”

Động tác lén lút của hai người đương nhiên không giấu được hắn, thực lực của hắn bây giờ đã vượt xa trong tưởng tượng của hai người rồi.

Triệu Tố cười khổ: “Đương nhiên không phải”.

Diệp Quân cười nói: “Đúng là giữa ta và nhà họ An đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui, nhưng bọn họ đã bị trừng phạt rồi, hơn nữa những chuyện này không liên quan gì đến tiểu bối của nhà họ An, sao ta có thể đi gây chuyện với những tiểu bối này được?”

Dứt lời, hắn lại nhìn xuống An Khinh Hàn rồi nói: “Cô ta là người đại diện cho thế hệ trẻ của nhà họ An à?”

Triệu Tố gật đầu: “An cô nương này rất không tầm thường… Bây giờ cô ta đã là người đứng đầu thế hệ trẻ của Thanh Châu rồi, về phần rốt cuộc yêu nghiệt đến mức nào thì chúng ta cũng không biết được, nhưng có lẽ kỳ thi lần này có thể khiến cô ta để lộ thực lực chân chính của mình”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta rất chờ mong”.

Nói đến đây, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trên bầu trời Vân Thành, lúc này trên bầu trời Vân Thành có mấy trăm chiếu ảnh đám mây đang xoay tròn.

Rõ ràng là mấy trăm châu đều có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đây.

Cũng giống như năm đó, giành được vị trí thứ nhất thật sự không chỉ là lấy thể diện cho bản thân mà còn là lấy thể diện cho thư viện của mình và cả châu.

Diệp Quân nhìn Chu Phu: “Nam Phong có tự tin vào bản thân không?”

Chu Phu cười đáp: “Có!”

Bởi vì Diệp Quân nên bây giờ Nam Châu có được tài nguyên tốt nhất trong các châu, còn Nam Phong được Nam Châu dốc toàn lực đào tạo, mục tiêu là vì vị trí đầu tiên.

Châu từng giành được vị trí đầu tiên sẽ không thể nào chú ý đến vị trí thứ hai và thứ ba nữa.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Triệu Tố, Triệu Tố khẽ mỉm cười: “Lý Vũ nói cậu ta cũng rất tự tin’”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy chúng ta cứ đợi mà xem”.

Khoảng một canh giờ giờ trôi qua, trong toàn bộ thành phố chỉ còn lại mấy chục người.

Lúc này, sát hạch đã kết thúc.

Triệu Tố nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ mỉm cười đứng dậy, sau đó tuyên bố bắt đầu vòng thứ hai, nhưng vào lúc này, An Khinh Hàn đang nhắm mắt đột nhiên chậm rãi đứng dậy, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Viện trưởng đại nhân, ta cảm thấy không cần thiết lãng phí thời gian như vậy, chúng ta có thể bắt đầu vòng cuối cùng luôn”.

Nói xong, cô ta xoay người nhìn tất cả học viên phía sau: “Một mình ta chiến đấu với tất cả các ngươi!”

Cô ta vừa cất lời, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Một mình đánh với tất cả mọi người!

Toàn bộ Vân Thành yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tất cả mọi người đều nhìn An Khinh Hàn với vẻ mặt khó tin.

Phải biết rằng ở đây còn có mấy chục thiên tài cao cấp đến từ các châu, sao cô ấy lại dám nói ra lời như thế?

An Khinh Hàn nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt rất bình tĩnh, nét mặt của cô ấy như đang nói với mọi người là cô ấy nghiêm túc.

Đương nhiên Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, hắn cũng không ngờ rằng cô nương trước mặt lại muốn một mình đấu với tất cả mọi người.
 
Chương 3173


Chương 3173

Kiêu ngạo?

Tự tin?

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Cô chắc chứ?”

An Khinh Hàn gật đầu.

Lúc này, Triệu Tố ở bên cạnh chợt nói: “Viện trưởng, như thế không đúng với quy tắc”.

Diệp Quân cười nói: “Quy tắc do con người đặt ra đương nhiên là có thể thay đổi”.

Triệu Tố hơi do dự, nhưng cũng không nói gì nữa.

Diệp Quân nhìn về phía những thiên tài yêu nghiệt sau lưng An Khinh Hàn: “Mọi người thì sao?”

Lúc này, Nam Phong của Nam Châu chậm rãi bước ra, cậu ta cúi người với Diệp Quân: “Viện trưởng, ta đồng ý đánh một trận với An cô nương”.

Diệp Quân nhìn về phía An Khinh Hàn, An Khinh Hàn bình tĩnh nói: “Được”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy hai người bắt đầu đi”.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, những người khác đồng loạt lùi về phía sau, để lại cho hai người một sàn đấu khổng lồ.

Thanh Châu đại chiến với Nam Châu!

Người của mấy trăm châu lập tức cảm thấy hưng phấn.

Lần gần nhất Thanh Châu đại chiến với Nam Châu là sáu năm trước, lần đó Diệp Quân chiến đấu với thiên tài của nhà họ An, mà đó cũng là lần đầu tiên Thanh Châu thua trận trong gần nghìn năm qua.

Hôm nay lịch sử tái diễn, Thanh Châu đại chiến với Nam Châu một lần nữa.

Nam Phong nhìn chằm chằm An Khinh Hàn, cậu ta chắp tay: “Xin chỉ giáo”.

Dứt lời, cậu ta giẫm chân phải một cái.

Bụp!

Một tiếng khí nổ vang vọng, sau đó một tia quyền mang đánh thẳng về phía An Khinh Hàn.

Còn An Khinh Hàn thì chậm rãi nhắm mắt lại, khi nắm đấm của Nam Phong cách cô ấy khoảng mấy tấc, cô ấy đột nhiên biến mất như bóng ma, trong nháy mắt khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Nam Phong kia đã bị đánh bay xa mấy chục trượng!

Nam Phong vừa mới dừng lại, An Khinh Hàn đã xuất hiện trước mặt cậu ta, sắc mặt Nam Phong thoáng chốc thay đổi, vừa định ra tay nhưng nắm đấm của An Khinh Hàn đã đánh lên ngực cậu ta.

Bốp!

Nam Phong lập tức bị đánh bay cả trăm trượng.

Sau khi dừng lại, Nam Phong thầm thấy sợ hãi, cậu ta không dám che giấu thực lực thêm nữa, lập tức khí tụ đan điền, vận chuyển tâm pháp, trong nháy mắt, cánh tay của cậu ta đã bắt đầu bốc cháy, sau đó, cậu ta chợt vung tay phải về phía trước.

Oanh!

Một ngọn lửa cao gần trăm trượng lập tức kéo về phía An Khinh Hàn.

An Khinh Hàn ở phía xa nhìn sóng lửa kéo đến, nét mặt không chút cảm xúc, cô ấy giẫm nhẹ chân phải, lập tức bay đi tựa như sao băng.

Lúc này, trong đầu Diệp Quân chợt vang lên giọng nói của Tiểu Tháp: “Truy Tinh”.

Ầm!

Sóng lửa cao trăm trượng ở phía xa thoáng chốc vỡ tan tành, cùng lúc đó, Nam Phong bị đánh bay đi xa mấy trăm trượng, cuối cùng đập mạnh xuống đất, mặt đất sụp đổ, đá vụn bắn tung toé.
 
Chương 3174


Chương 317

Chương 3174

Thua trận!

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Đại diện của Nam Châu cứ thế bị đánh bại rồi sao?

Tất cả mọi người đều thấy bất ngờ.

Tất cả mọi người của thư viện Quan Huyên ở Nam Châu nhìn An Khinh Hàn trong hình ảnh với vẻ mặt khó tin.

Nam Châu cứ thế bị đánh bại rồi…

Còn bên phái Thanh Châu, vô số học viên của thư viện xôn xao.

Lần này họ vốn không có hy vọng gì, vì trong trận thi đấu lần trước, Thanh Châu đã bị loại từ rất sớm.

Họ không ngờ rằng lần này người của nhà họ An đã đứng ra.

Nhà họ An!

Gia tộc Võ Thần cổ xưa này!

An Khinh Hàn nhìn những học viên xung quanh: “Các ngươi có thể xông lên cùng một lúc, ta đang nói chuyện rất nghiêm túc”.

Dứt lời, một ý chí đáng sợ kéo ra từ trong cơ thể của cô ấy, trong nháy mắt ý chí này khiến những người trước mặt cô ấy liên tục lùi lại.

Trên bục xem trận chiến, ngoài Diệp Quân và Nạp Lan Ca thì tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy.

“Ý chí Võ Thần!”

Triệu Tố nhìn chằm chằm An Khinh Hàn, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.

Những người còn lại cũng vô cùng kinh ngạc.

Võ Thần!

Nhà họ An này lại xuất hiện một vị Võ Thần nữa?

Triệu Tố tỏ vẻ cay đắng.

Nhà họ An này hơi lợi hại quá rồi đó.

Một tộc có ba Võ Thần?

Sắc mặt những người còn lại cũng rất phức tạp, mọi người vốn cho rằng sau chuyện lần trước nhà họ An sẽ dần sa sút, trở thành một thế lực hạng ba, không ngờ cuối cùng nhà họ An lại xuất hiện thêm một Võ Thần.

Đây rõ ràng là ông trời không tuyệt đường sống của nhà họ An!

Một vị Võ Thần!

Theo quy trình bình thường thì người này sẽ được tổng viện của thư viện Quan Huyên đưa đi, sau đó dốc toàn lực đào tạo.

Đương nhiên việc này còn phải xem thái độ của người đàn ông bên cạnh nữa.

Nếu hắn vẫn còn bất mãn với nhà họ An, thì chỉ cần tỏ vẻ bất mãn dù là một chút, nhà họ An vẫn sẽ bị chèn ép đến chết.

Võ Thần?

Một Võ Thần vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành vẫn chẳng là gì với Viện trưởng này.

Nghĩ thế, rất nhiều người không nhịn được mà đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.

Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, đương nhiên hắn hiểu ý những người này, nhưng hắn cũng không nói gì nhiều mà nhìn về phía mọi người sau lưng An

Khinh Hàn: “Cô ấy muốn một mình đánh với tất cả các người, các người có thể chọn đánh hay không đánh”.
 
Chương 3175


Chương 3175

Mọi người im lặng.

Đánh hội đồng?

Nói thật thì bọn họ cũng không muốn lắm, vì dù thắng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nếu không cùng xông lên thì ai có thể thắng được một vị Võ Thần chứ?

Không thấy đại diện của Nam Châu cứ thế bị đánh bại rồi sao?

Lúc này, Lý Vũ đại diện cho Thượng Giới chậm rãi bước ra, cậu ta nhìn chằm chằm An Khinh Hàn: “Xin chỉ giáo”.

Dứt lời, cậu ta lập tức xông lên, một sức mạnh đáng sợ lao thẳng về phía An Khinh Hàn.

Lúc này, cơ thể An Khinh Hàn thoáng chốc trở nên hư ảo, sau đó một tia tinh mang loé lên.

Oanh!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Lý Vũ kia đã bị đánh bay tận trăm trượng, khi rơi xuống, mặt đất dưới chân cậu ta thoáng chốc sụp đổ, cùng lúc đó người của Lý Vũ cũng nứt ra, máu tươi bắn tung toé.

Hoàn toàn thua trận!

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Trong đầu Diệp Quân chợt vang lên giọng nói khá phức tạp của Tiểu Tháp: “Trục Nguyệt”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tháp gia?”

Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Đây là tuyệt kỹ nổi tiếng của Tịnh chủ mẫu năm đó… Sau đó từng truyền cho Tú tiểu chủ mẫu… Không ngờ hôm nay vẫn có thể nhìn thấy”.

Diệp Quân nhìn về phía An Khinh Hàn, nói thật thì hắn cũng hơi bất ngờ, vì ý chí của cô gái này thật sự là ý chí Võ Thần.

Nói cách khác nhà họ An thật sự xuất hiện thêm một vị Võ Thần nữa.

Mà lúc này, vô số người ở Thanh Châu đang liên tục hoan hô.

Võ Thần!

Nhà họ An xuất hiện một vị Võ Thần!

Vị Võ Thần này còn đánh bại đại diện của Thượng Giới và Nam Châu một cách áp đảo.

Đứng nhất!

Không có gì hồi hộp cả!

Sau sáu năm, Thanh Châu đã giành lại được vinh dự thuộc về mình.

Rất nhiều người vui mừng đến mức rơi nước mắt.

Đây là vinh dự của tất cả mọi người ở Thanh Châu.

Tất cả học viên trong Vân Thành đều im lặng, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Võ Thần!

Họ biết rằng mình đã không còn bất cứ hy vọng nào nữa.

Vị trí đứng đầu lại bị Thanh Châu giành về rồi.

Trên chỗ khán đài, nét mặt Chu Phu cũng khá phức tạp, lần này có Diệp Quân ở đây, Nam Châu vốn có thể biểu hiện tốt hơn, nhưng ông ấy không ngờ nhà họ An lại xuất hiện một Võ Thần, hơn nữa thực lực còn kinh khủng như thế, hoàn toàn áp đảo Thượng Giới và Nam Châu.

Đây đúng là ông trời không tuyệt đường sống của nhà họ An!
 
Chương 3176


Chương 3176

Lúc này, Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt An Khinh Hàn, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Quân.

Tất cả học viên của Thanh Châu cũng đều ngừng hoan hô, căng thẳng nhìn Diệp Quân trong màn ảnh.

Đương nhiên họ phải căng thẳng rồi!

Lúc trước Diệp Quân suýt bị nhà họ An giết chết, hơn nữa khi Diệp Quân đến Thanh Châu còn bị rất nhiều thế hệ trẻ ở Thanh Châu làm khó làm dễ, đặc biệt là lúc ở thư viện của Thanh Châu, hắn còn suýt bị đánh chết.

Dù An Khinh Hàn giành được hạng nhất, nhưng nếu Diệp Quân không thừa nhận hạng nhất này thì cũng là vô ích.

Dẫu sao quyền lực cuối cùng của cuộc thi này cũng là của thư viện Quan Huyên, mà thư viện Quan Huyên là của Diệp Quân.

An Khinh Hàn im lặng nhìn Diệp Quân.

Dù nét mặt cô ấy rất bình tĩnh, nhưng hai tay lại vô thức nắm chặt lại.

Đương nhiên cô ấy cũng biết chuyện giữa Diệp Quân và nhà họ An, nhưng khi đó cô ấy vẫn còn nhỏ, hơn nữa cô ấy còn thuộc về dòng thứ, vì thế đều không có tư cách tham dự vào rất nhiều chuyện của gia tộc. Cô ấy chỉ biết là sau lần đó, địa vị của nhà họ An đã rơi xuống nghìn trượng, mọi thứ đều đã thay đổi.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Chúc mừng”.

Chúc mừng?

Nghe thấy lời của Diệp Quân, vô số người của Thanh Châu lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Hai tay đang siết chặt của An Khinh Hàn cũng chậm rãi buông lỏng.

Diệp Quân nhìn về phía những người ở sau lưng An Khinh Hàn: “Còn ai muốn khiêu chiến với An cô nương nữa không?”

Mọi người đều im lặng.

Còn đánh gì nữa?

Thấy không còn ai khiêu chiến, Diệp Quân gật đầu rồi nhìn về phía An Khinh Hàn, hắn mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay đến trước mặt An Khinh Hàn, khi nhìn thấy thứ bên trong, tất cả mọi người đều không thể giữ được bình tĩnh.

Tổ Mạch!

Không ngờ lại là một Tổ Mạch!

Mấy người nhóm Triệu Tố nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin, thế này có phải hào phóng quá rồi không?

An Khinh Hàn cũng hơi kinh ngạc, cô ấy không ngờ Viện trưởng này lại cho mình một Tổ Mạch!

Nhà họ An hiện tại khá nghèo, vì sau sự kiện năm đó, quy mô sản nghiệp của bọn họ gần như đều thu nhỏ lại, cuộc sống cực kỳ eo hẹp, người trong tộc còn sống trong lo lắng đề phòng, vì Diệp Quân bây giờ đã là Viện trưởng.

Bọn họ đều sợ Diệp Quân sẽ trả thù nhà họ An!

Mà người ngoài cũng sợ điều này, nên cũng không dám hợp tác thân thiết với nhà họ An.

Vì thế mấy năm nay nhà họ An sống khá khó khăn.

Mà lúc này, Diệp Quân làm thế rõ ràng là đang nói với người đời, những chuyện trước đây đều đã qua rồi.

Đây là một thái độ của Diệp Quân!

Lúc này, vô số thế lực trong bóng tối đã chuẩn bị đi làm thân với nhà họ An.

Một Võ Thần mới!
 
Chương 3177


Chương 3177

Thế này không đáng để kết thân sao?

Hơn nữa Diệp Quân cũng không có ý trách nhà họ An.

An Khinh Hàn nhìn nhẫn không gian trước mặt, nhất thời hơi không biết làm sao.

Tổ Mạch này là một thứ trong truyền thuyết.

Với cô ấy, ngay cả Tổ Nguyên cũng là một thứ không thể có, đừng nói chi là Tổ Mạch.

Lúc này Diệp Quân chợt cười hỏi: “Chê ít à?”

An Khinh Hàn vội lắc đầu: “Không… Không phải…”

Nhìn cô gái hơi bối rối trước mặt, Diệp Quân nhất thời bật cười, đúng là người trẻ tuổi! Sự bình tĩnh trước đó ít nhiều gì vẫn chứa đựng chút nguỵ trang.

Đương nhiên có thể làm được như thế đã là xuất sắc lắm rồi.

Lúc này Nạp Lan Ca cũng đi đến, cô mở lòng bàn tay, một quyển trục chậm rãi bay đến trước mặt An Khinh Hàn: “Đây là võ điển do người của Võ Các nghiên cứu được, có lẽ sẽ có ích cho cô”.

An Khinh Hàn vội nói: “Thứ này…”

Diệp Quân cười ngắt lời: “Chúng ta đang muốn đến nhà họ An, cô có thể dẫn chúng ta đi không?”

An Khinh Hàn ngây người.

Đi đến nhà họ An?

Nghe thấy lời của Diệp Quân, An Khinh Hàn tỏ vẻ nghi ngờ.

Diệp Quân cười nói: “Có được không?”

An Khinh Hàn thoáng do dự, sau đó nói: “Viện trưởng, ngài đi đến nhà họ An để làm gì thế?”

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Chỉ đi xem thử thôi”.

An Khinh Hàn gật đầu: “Được”.

Sau đó, Triệu Tố bắt đầu ban thưởng cho An Khinh Hàn.

Phần thưởng hạng nhất lần này vẫn vô cùng phong phú, không chỉ có công pháp tu luyện mà còn có linh bảo, đương nhiên hoàn toàn không là gì với phần thưởng của Diệp Quân và Nạp Lan Ca.

Diệp Quân đi tới trước mặt Nam Phong, sắc mặt cậu ta u ám, vẻ mất mát lộ rõ trên mặt.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Thắng thua trong một lúc chẳng là gì cả, con đường tương lai còn rất dài, đừng vì thế mà mất đi ý chí chiến đấu”.

Nam Phong nhìn về phía Diệp Quân, cậu ta siết chặt hai tay: “Ta khiến Viện trưởng và Nam Châu thất vọng rồi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không thất vọng, nhớ kỹ, thua một lúc không đáng sợ, sợ là mình không chấp nhận được điều đó, bị người khác đánh bại một cách quang minh chính đại không có gì mất mặt cả, hiểu không?”

Nam Phong gật đầu: “Ta hiểu rồi, Nam Châu chúng ta có thể thắng, cũng có thể thua”.

Diệp Quân cười nói: “Thế mới đúng”.

Nam Phong nhìn Diệp Quân: “Viện trưởng, ta sẽ thi vào tổng viện bằng thực lực của mình”.

Diệp Quân cười đáp: “Chờ mong ngươi đến tổng viện”.

Tổng viện!

Hắn biết gần như tất cả học viên đều muốn thi vào tổng viện, nơi đó mới thật sự là sàn đấu lớn, vì ở nơi đó ngươi không chỉ có thể nhìn thấy thiên tài yêu nghiệt cao cấp đến từ vũ trụ Quan Huyên mà còn có thể nhìn thấy thiên tài siêu cấp đến từ ngoài vũ trụ Quan Huyên nữa.
 
Chương 3178


Chương 3178

Có thể nói dù An Khinh Hàn đến tổng viện của thư viện Quan Huyên cũng chưa chắc là người mạnh nhất, vì nơi đó thật sự có rất nhiều thiên tài và yêu nghiệt.

Mà muốn thi vào tổng viện còn là một chuyện rất khó khăn, việc này không chỉ cần cố gắng mà còn cần thiên phú vô cùng cao nữa.

Sau khi thi đấu kết thúc, Diệp Quân và Nạp Lan Ca cũng không ở lại Thượng Giới mà đi theo An Khinh Hàn đến Thanh Châu.

Sau khi mấy người nhóm Diệp Quân và Nạp Lan Ca rời đi, Triệu Tố đứng trên bầu trời của Vân Thành nhìn về chân trời phía xa, nhẹ giọng nói: “Có lẽ hắn không có khả năng sẽ đến đây một lần nữa”.

Lạc Chiêu Kỳ mặc váy dài màu đỏ thẫm đứng bên cạnh bà ấy mỉm cười nói: “Đúng thế, dù có thể gặp lại lần nữa e rằng cũng sẽ là rất lâu về sau”.

Trong mắt Triệu Tố loé lên cảm xúc phức tạp.

Với thiên phú và thực lực của bà ấy, gần như không có khả năng đi tới tổng viện của thư viện Quan Huyên.

Cơ hội?

Đời người chắc chắn sẽ gặp mấy cơ hội có thể thay đổi số phận, nhưng không phải ai cũng nắm bắt được.

Lúc trước bà ấy cũng rất coi trọng Diệp Quân, nhưng khi Diệp Quân bị nhà họ An ức hiếp, cuối cùng bà ấy lại chọn im lặng.

Nếu nói không hối hận thì chắc chắn là không thể.

Vì bà ấy biết rõ nếu lúc trước bà ấy đứng ra ngăn cản nhà họ An, dù cuối cùng không ngăn cản được, nhưng chỉ cần bà ấy ra mặt, thì cuộc đời của bà ấy sẽ khác nhiều so với bây giờ.

Thậm chí còn có thể tiến vào nội các tổng viện của thư viện Quan Huyên.

Phải biết rằng hiện tại những người từng giúp Diệp Quân trước đây gần như đều đã đi đến tổng viện của thư viện Quan Huyên rồi.

Lạc Chiêu Kỳ cũng thầm thở dài, cô ta hiểu Triệu Tố, vì nếu có thể đi đến tổng viện thì cũng đồng nghĩa với việc số phận hoàn toàn thay đổi.

Đi đến tổng viện, ngươi sẽ có một sân chơi lớn hơn, thậm chí còn có thể mượn nơi đó đi ra vũ trụ bên ngoài.

Mà bây giờ, Triệu Tố chỉ có thể ở trong thư viện này, hơn nữa cả vị trí Viện trưởng của thư viện cũng không thể ngồi vững, vì bây giờ Viện trưởng của thư viện đều theo chế độ bầu cử, nói cách khác mấy năm này bà ấy là Viện trưởng, nhưng mấy năm sau thì chưa chắc.

Lúc này, Triệu Tố chợt cười khẽ: “Số phận đã định”.

Sau đó, bà ấy xoay người rời đi.

Lạc Chiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sau đó cũng rời đi.



Nhà họ Tiêu.

Tiêu Qua ngồi trên thềm đá uống rượu một mình.

Bên cạnh y có một quyển cổ tịch và một chiếc nhẫn không gian.

Đó là thứ Diệp Quân để lại cho y lúc rời đi.

Quyển cổ tịch đó chính là Quan Huyên Pháp, bên trong nhẫn không gian cũng có một Tổ Mạch.

Lúc này, Chu Phu chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Qua, ông ấy ngồi xuống cạnh y, cười hỏi: “Sao vậy?”

Tiêu Qua cười khổ: “Năm đó con cũng kiêu ngạo, muốn đuổi theo nhịp bước của họ, nhưng lại phát hiện khoảng cách giữa con và họ ngày càng xa…”
 
Chương 3179


Chương 3179

Chu Phu nói: “Nên cuối cùng con mới lựa chọn trở về Nam Châu à?”

Tiêu Qua gật đầu.

Chu Phu khẽ thở dài, đương nhiên ông ấy hiểu tâm trạng của Tiêu Qua, năm đó y và Diệp Quân đều là những người yêu nghiệt nhất Nam Châu, thực lực không chênh lệch nhiều với Diệp Quân, nhưng sau đó hai người lại cách nhau ngày càng xa…

Tiêu Qua uống ực một ngụm rượu, sau đó cười nói: “Tiêu Qua con không phải kiểu người ghét huynh đệ phát triển hơn mình, con chỉ cảm thấy bất đắc dĩ… Con cũng muốn phát triển cùng với hắn, sóng vai tác chiến với hắn… Nhưng con biết chuyện đó là không thể. Lần này gặp mặt, có lẽ sẽ là lần cuối…”

Chu Phu vỗ vai Tiêu Qua, sau đó nói: “Đời người chính là một hành trình, trong hành trình này có một vài người đi được một lúc sẽ biến mất, đối với Diệp Quân con chính là người đã biến mất. Còn đối với con thì người khác cũng là người đã biến mất. Con nghĩ tới những người bạn lúc con vừa đến thư viện đi… Những người đó không đuổi kịp bước chân của con, không phải họ cũng sẽ từ từ biến mất trong thế giới của con sao?”

Tiêu Qua im lặng.

Chu Phu khẽ cười nói: “Nếu có thể cùng đi với nhau đương nhiên là tốt, nhưng nếu không thể cũng chẳng sao, chúc phúc là được rồi. Hơn nữa ta tin tưởng rằng các con vẫn sẽ là bạn”.

Tiêu Qua gật đầu: “Con hiểu”.

Chu Phu ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, nhẹ giọng nói: “Cao thủ luôn cô đơn, Tiểu Quân càng đi càng xa, người bên cạnh chắc chắn cũng sẽ ngày càng ít đi…”

Tiêu Qua mỉm cười: “Dù thế nào thì hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ có thể quay lại thăm nơi này một lần nữa”.

Chu Phu cười đáp: “Đúng vậy”.



Thanh Châu.

Khi Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi theo An Khinh Hàn đến nhà họ An, toàn bộ nhà họ An đều ra ngoài đón tiếp.

Gia chủ của nhà họ An hiện tại tên là An Hoà, khoảng ba mươi tuổi, lúc này đương nhiên hắn ta cũng căng thẳng và lo lắng, hắn ta không ngờ Viện trưởng này lại đến nhà họ An.

Trước cửa phủ nhà họ An, An Hoà và một nhóm người nhà họ An chậm rãi quỳ xuống, nhưng lúc quỳ xuống, một sức mạnh đã dịu dàng đỡ họ dậy.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Không cần đa lễ”.

An Hoà vội nói: “Viện trưởng, mời vào trong”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó dắt tay Nạp Lan Ca đi vào trong phủ nhà họ An.

Lúc này người của nhà họ An đang cố mặt đều đang tò mò quan sát Diệp Quân và Nạp Lan Ca.

Đương nhiên cũng có rất nhiều người thầm thấy lo lắng, vô cùng căng thẳng.

Trong đại điện.

Diệp Quân ngồi cùng Nạp Lan Ca, còn An Hoà và các trưởng lão của nhà họ An thì đứng một bên với vẻ dè dặt.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Lần này ta đến đây không phải để trả thù, mọi người đừng nghĩ nhiều”.

Đương nhiên hắn đã quên chuyện của nhà họ An rồi, dẫu sao năm đó cha cũng đã xử lý nhà họ An.

Hơn nữa hắn còn từng được hai vị Võ Thần của nhà họ An giúp đỡ.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, An Hoà thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cung kính hành lễ: “Viện trưởng, chuyện năm đó là lỗi của nhà họ An, ta đại diện nhà họ An xin lỗi ngài”.
 
Chương 3180


Chương 3180

Dứt lời, hắn ta cúi thấp người xuống.

Các tộc nhân còn lại trong điện cũng vội vàng hành lễ.

Diệp Quân gật đầu: “Chuyện này kết thúc ở đây, lần này ta đến nhà họ An cũng không vì chuyện gì cả, chỉ muốn đến xem thử thôi”.

Nói đến đây, hắn cũng thấy hơi bùi ngùi.

Vì hắn phát hiện dù nhà họ An xuất hiện hai vị Võ Thần, nhưng thật ra tình cảm của hai vị Võ Thần này với nhà họ An cũng không quá sâu sắc.

Hắn cũng có thể hiểu được.

Cũng giống như lần trước khi hắn đi tới nhà họ Tần ở hệ Ngân Hà.

Vì sao Tần Quan lại không trở về?

Vì dù có trở về thì nơi đó cũng rất xa lạ.

Những người thân cùng thời đại đều đã không còn, những người còn lại thật ra đã thành người xa lạ.

Theo thời gian dần trôi, trừ người thân thiết nhất, những tình thân tình bạn còn lại đều sẽ ngày càng phai nhạt.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía An Khinh Hàn, cười nói: “Nha đầu này rất có thiên phú, có thể chú trọng đào tạo, cho cô ấy đến tổng viện đi”.

Nghe thấy thế, An Hoà lập tức mừng rỡ, đang muốn hành lễ thì An Khinh Hàn đã nói: “Ta muốn dựa vào thực lực của mình thi vào tổng viện của thư viện”.

Diệp Quân cười nói: “Ta có thể hiểu, nhưng với năng lực của cô, có lẽ ở hạ giới và Đại Thiên Thế Giới rất ít ai là đối thủ của cô, nếu như thế còn không bằng sớm ngày đi tới tổng viên gặp những thiên tài và yêu nghiệt khác thì hơn?”

An Khinh Hàn nhất thời động lòng.

Vì cô ấy cũng cảm thấy áp đảo người khác không có ý nghĩa gì cả, mà thiên tài và yêu nghiệt chân chính đều ở tổng viện của thư viện, vì thế nếu muốn luân bàn với họ thì chỉ có thể đi tới tổng viện của thư viện thôi.

Nghĩ vậy, cô ấy gật đầu: “Được”.

Thấy An Khinh Hàn đã đồng ý, cao thủ nhà họ An trong điện đều rất phấn khởi.

Thật ra bọn họ vốn thấy rất lo lắng, không biết An Khinh Hàn có thể đến tổng viện không, phải biết rằng vì chuyện năm đó, rất nhiều người của tổng viện đều không muốn tiếp xúc với nhà họ An, không chỉ thế mà thậm chí còn có người gây chuyện với nhà họ An. Mà bây giờ có những lời này của Diệp Quân thì từ nay về sau sẽ không còn ai dám làm thế nữa, nhà họ An cũng có thể phát triển nhanh chóng, trở mình một lần nữa.

Nghĩ vậy, An Hoà lập tức dẫn đầu nhóm người nhà họ An quỳ xuống.

Bọn họ biết nếu Diệp Quân không lên tiếng, nhà họ An sẽ rất khó trở mình, dù có An Khinh Hàn cũng thế. Vì toàn bộ vũ trụ đều là của thư viện Quan Huyên, thư viện Quan Huyên mới có tài nguyên tốt nhất, nếu An Khinh Hàn không thể vào thư viện Quan Huyên, thiên phú của cô ấy có tốt đến mấy cũng khó mà phát triển.

Còn về nhà họ An, dưới tình huống bị người khác xa cách như thế thì làm sao mà trở mình được.

Nhưng lúc này từ thái độ của Diệp Quân, sau này thư viện sẽ không còn phân biệt đối xử với nhà họ An nữa, ngoài ra chắc chắn thư viện Quan Huyên cũng sẽ biết chuyện Diệp Quân coi trọng An Khinh Hàn, mà một khi biết được, chắc chắn bọn họ sẽ chú trọng quan tâm An Khinh Hàn…

Người bên dưới đều làm việc theo thái độ của người bên trên.

Sau khi ở lại một lát, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đứng dậy rời đi, mấy người nhóm An Hoà và An Khinh Hàn đưa hai người ra cửa, lúc này, phía xa chợt có một giọng nói vang lên: “Khinh Hàn, cô giành được hạng nhất rồi à! Lợi hại thật đấy… Ta đã nói đám ranh con ở Nam Châu sao có thể là đối thủ của cô được, chỉ có một Diệp Quân xuất hiện mà người của Nam Châu bọn họ còn tưởng mình là thần…”
 
Chương 3181


Chương 3181

Mọi người: “…”

An Khinh Hàn vội nói: “Thác Bạt Yêu Yêu… Cô đừng có nói bậy…”

Giờ phút này, sắc mặt của đám người nhà họ An đều trở nên xám như tro tàn.

Thứ quái quỷ gì vậy?

Diệp Quân thấy người tới, mỉm cười không lên tiếng.

Người tới là một cô gái không lớn tuổi lắm, chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mặc một chiếc váy dài màu đỏ nhạt, thắt bím tóc dài, trên cánh tay phải quấn một cái roi, vừa đi vừa nhảy nhót, cực kỳ hào hứng chạy về phía An Khinh Hàn.

Nghe An Khinh Hàn nói vậy, cô gái tên Thác Bạt Yêu Yêu chẳng thèm để ý: “Sợ gì chứ? Tên Diệp Quân đó cũng không ở đây… Hơn nữa, trước kia không phải cô hay nói hắn là…”

An Khinh Hàn đột nhiên chạy tới trước mặt Thác Bạt Yêu Yêu, lập tức bịt chặt miệng cô ấy: “Đừng nói nữa”.

Mọi người: “…”

Đám người nhà họ An càng biến sắc.

Cô gái nhà họ Thác Bạt này sao vẫn điên khùng vậy chứ?

Lúc này, Thác Bạt Yêu Yêu cũng thấy có gì đó không đúng lắm, cô ấy đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng mắt ở Diệp Quân, nhìn thấy Diệp Quân, cô ấy nhất thời tò mò: “Anh chàng đẹp trai, ngươi là ai vậy?”

Diệp Quân cười nói: “Ta chính là Diệp Quân mà cô vừa nói đó”.

“Mẹ kiếp!”

Thác Bạt Yêu Yêu trợn mắt, lập tức nhảy dựng lên: “Ngươi… Ngươi…”

Diệp Quân: “Ta thế nào?”

Thác Bạt Yêu Yêu chớp mắt, lập tức ngã xuống.

Diệp Quân không nói gì.

Người này lại còn giả chết.

Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Hỏi cô ấy xem, có phải tiên tổ của cô ấy có một vị tên là Thác Bạt Tiểu Yêu không?”

Mặc dù Diệp Quân nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo, hắn nhìn Thác Bạt Yêu Yêu đang giả chết, cười nói: “Cô gái, tiên tổ nhà họ Thác Bạt của cô có ai tên là Thác Bạt Tiểu Yêu không?”

Nghe Diệp Quân nói vậy, Thác Bạt Yêu Yêu lập tức ngồi dậy, cô ấy nghi hoặc: “Sao ngươi biết?”

Tiểu Tháp trong cơ thể Diệp Quân nói: “Cũng được coi là người quen của cha ngươi. Cô bé này cũng không đáng tin cậy giống như tiên tổ của cô bé…”

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Là thế nào?”

Tiểu Tháp cười nói: “Năm đó cha ngươi gặp chuyện phiền toái, người đó bảo đi gọi người giúp đỡ, sau đó không thấy tăm hơi đâu nữa”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói tiếp: “Khi cho vài lợi ích, tiên tổ của cô ấy đúng là từng giúp cha ngươi không ít, mặc dù lần cuối lại cho cha ngươi leo cây”.

Diệp Quân mỉm cười, xòe tay ra. Một chiếc nhẫn không gian từ từ bay tới trước mặt Thác Bạt Yêu Yêu.
 
Chương 3182


Chương 3182

Thác Bạt Yêu Yêu hơi nghi hoặc: “Cái này là gì?”

Diệp Quân cười nói: “Tiên tổ nhà cô là bạn cũ của cha ta, đây là một chút tâm ý của ta, cô đừng từ chối”.

Vẻ mặt Thác Bạt Yêu Yêu lập tức trở nên u ám.

Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”

Thác Bạt Yêu Yêu cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Chuyện giữa tiên tổ với Kiếm Chủ Nhân Gian… Năm đó tiên tổ về tới gia tộc đã yêu cầu người trong tộc đi giúp đỡ, nhưng người trong tộc không đồng ý, không chỉ vậy, bọn họ còn sợ tiên tổ làm liên lụy tới người trong tộc, vậy nên giam tiên tổ lại…”

Diệp Quân nhíu mày.

Thác Bạt Yêu Yêu trầm giọng nói: “Do đó tiên tổ buồn bực không vui… Tuy Kiếm Chủ Nhân Gian sau đó cũng bình yên vô sợ, nhưng tiên tổ không còn mặt mũi gặp ông ấy, cuối cùng buồn bực mà chết… Nhà họ Thác Bạt ta cũng sợ đắc tội với Kiếm Chủ Nhân Gian nên vẫn luôn che giấu chuyện này…”

Diệp Quân trầm mặc, hắn không ngờ chuyện lại là vậy.

Tiểu Tháp đột nhiên cũng nhẹ giọng nói: “Lúc trước có lẽ tiểu chủ đã đi xem”.

Kiếm Chủ Nhân Gian từng quay lại Thanh Châu mấy lần, nhưng không đến nhà họ Thác Bạt.

Một nỗi tiếc nuối!

Diệp Quân cũng hơi bùi ngùi, đúng là đời người vô thường!

Diệp Quân nhìn về phía Thác Bạt Yêu Yêu, hắn chỉ tay, một kiếm ý đột nhiên tiến vào giữa trán Thác Bạt Yêu Yêu.

Thác Bạt Yêu Yêu nghi hoặc: “Đây là gì?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Đây là một sợi kiếm ý của ta, thời khắc nguy cấp, cô có thể gọi ta tới”.

Nghe Diệp Quân nói vậy, đám cường giả nhà họ An ở giữa sân lập tức lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

Gọi Diệp Quân tới ư?

Chuyện này tương đương với việc ở vũ trụ Quan Huyên, Thác Bạt Yêu Yêu là vô địch!

Hơn nữa, sau khi lãnh đạo cấp cao của thư viện Quan Huyên nhận được tin này, nhất định sẽ âm thầm chiếu cố Thác Bạt Yêu Yêu. Nói cách khác, tương lai của Thác Bạt Yêu Yêu sẽ một bước lên mây.

Thác Bạt Yêu Yêu trừng mắt nhìn: “Chỉ có thể gọi một lần thôi sao?”

Diệp Quân cười nói: “Cô muốn gọi mấy lần?”

Thác Bạt Yêu Yêu do dự, nói: “Ta… Ta muốn gọi hai lần…”

Nghe Thác Bạt Yêu Yêu nói vậy, đám cường giả nhà họ An lập tức bất mãn, cô nhóc này tham lam thật đấy!

Diệp Quân tò mò: “Tại sao?”

Thác Bạt Yêu Yêu nhìn lướt qua An Khinh Hàn bên cạnh, nói: “Khinh Hàn là bạn tốt nhất của ta, chúng ta đã từng nói, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cho nên, ta muốn cô ấy cũng có một lần…”

Nghe Thác Bạt Yêu Yêu nói vậy, đám cường giả nhà họ An lập tức xấu hổ.

An Khinh Hàn nhẹ nhàng nắm chặt tay Thác Bạt Yêu Yêu, mỉm cười: “Ta không cần đâu”.

Nghe Thác Bạt Yêu Yêu nói vậy, Diệp Quân hơi bất ngờ, xã hội này, có rất nhiều lúc, có nạn cùng chịu rất dễ, có phúc cùng hưởng thì thật sự quá khó.

Cô gái nhỏ trước mặt lại có thể nghĩ cho bạn mình, thật hiếm có.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía An Khinh Hàn, xòe tay, một sợi kiếm ý cũng tiến vào giữa trán An Khinh Hàn.

Thấy cảnh tượng này, người nhà họ An lập tức mừng như điên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom