Dịch Full Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: Một lời từ chối không thích hợp (10)


......

Phòng đối diện tuy rằng cũng còn đang cười nói uống rượu như mà đều có vẻ mất tập trung.

Trước hết dễ kích động nhất là Dương tổng đang cầm micro: "Cậu nói xem có phải sẽ xảy ra chuyện lớn không?

Có người hỏi lại: "Chuyện lớn gì?"

"Cố tổng a..." Dương tổng dẹp micro, chạy tới trước bàn trà, ngồi xổm xuống: "Tôi biết tính tình của Cố tổng không tốt, nhưng từ trước đến giờ chưa từng thấy hắn tức giận như vậy, còn là đối với một người phụ nữ..."

Theo lời của Dương Tổng, mọi người đều quay đầu, trong mắt liền hiện lên hình ảnh lúc Cố Dư Sinh kéo Tần Chỉ Ái vào phòng, hung ác dường như muốn giết người diệt khẩu, mọi người đều rùng mình một cái, có người không kiềm được mở miệng: "Cậu nói xem anh ta sẽ không ra tay mạnh đến nỗi giết một mạng người không?"

"Hẳn là không đâu đúng không?" Lục Bán Thành đắn đo nhận định, hắn uống một hớp rượu, còn không nuốt xuống, liền đặt chén rượu xuống: "Để tôi đi xem xem."

Lục Bán Thành đi tới trước cửa phòng Cố Dư Sinh, hơi dừng lại một chút, vừa mới giơ tay chuẩn bị mở cửa, lại có người từ bên trong bỗng nhiên mở cửa rồi vọt ra.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, Lục Bán Thành cũng không phản ứng kịp, người lao ra liền va vào trong ngực hắn.

Lục Bán Thành bị chấn động, kinh ngạc một hồi, sau đó liền thở phào một hơi, cũng may là không xảy ra chuyện gì... Hắn kéo Tần Chỉ Ái từ trong ngực ra: "Tiểu Khấu?"

Vừa mới bắt chuyện Lục Bán Thành đã nhìn thấy Tần Chỉ Ái cầm túi xách, lại nói thêm một câu: "Không ở lại chơi một chút sao? Lại muốn đi?"

Tần Chỉ Ái không nghĩ có người đứng ngoài cửa, lúc va vào ngực Lục Bán Thành, cô hơi bối rối một chút, mới phản ứng lại, lập tức lui về một bước tạo khoảng cách với Lục Bán Thành.

Cô nghe Lục Bán Thành nói, muốn ngẩng đầu lên, mỉm cười một cái khách sáo nói: "Không được." nhưng mà mắt cô toàn là nước, cuống họng không phát ra âm thanh nổi, cô chỉ có thể cúi đầu, lắc đầu với hắn, sau đó liền lách qua khỏi người hắn, chạy về phía cửa.

Cô có chút vội, không cẩn thận vấp ngã.

Cố Dư Sinh nhìn thấy cảnh này, không suy nghĩ gì liền ngồi dậy, hắn vừa định nhảy xuống giường, đã nhìn thấy Lục Bán Thành kịp thời đưa tay ra đỡ Tần Chỉ Ái.

Cố Dư Sinh khẽ thở phào một hơi, cử động xuống giường từ từ chậm lại, Lục Bán Thành đỡ cô một hồi, cô cứ như vậy cuống quít nói cảm ơn.

Cố Dư Sinh cau mày, nhìn về phía cửa, Tần Chỉ Ái vẫn là cúi đầu, tay Lục Bán Thành còn đang nắm cánh tay của cô, dịu dàng hỏi một câu: "Không bị bong gân chỗ nào chứ?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: Mắt cô to như mắt của mẹ hắn vậy (1)


Cô không ngẩng đầu lên nhìn Lục Bán Thành, vẫn cúi gằm, nhẹ nhàng lắc đầu, mà bộ dạng này lại lộ ra mấy phần ngoan ngoãn, so với ngày thường hoàn toàn không giống với bộ dạng lo lo sợ sợ ở trước mặt hắn.

Chân mày Cố Dư Sinh nhăn lại, sau đó mơ hồ nghe cô nói chuyện với Lục Bán Thành.

Âm thanh của cô rất nhỏ, hắn không nghe rõ, sau đó liền dựng thẳng lỗ tai tập trung sự chú ý mới mơ hồ nghe được một chút âm thanh của cô, hình như là chữ "Không", hắn vốn đã cực kỳ buồn bực, càng buồn bực hơn, nhìn thấy gì cũng chướng mắt.

Hắn nén giận, dời tầm mắt, nhìn vào cửa sổ sát đất.

Cửa sổ sát đất giống như gương, phản chiếu hình ảnh của Lục Bán Thành và Tần Chỉ Ái.

Hắn còn đang nắm tay cô, cô vẫn đang cúi đầu nói chuyện với hắn.

Có gì đáng nói chứ? Một vấn đề đơn giản mà phải nói lâu như vậy sao?

Ngực Cố Dư Sinh tức đến phập phồng, càng ngày càng tức điên lên, một giây sau, hắn rống về phía cửa một câu: "Không phải tôi nói cô về nhà sao? Còn đứng đờ ra đó làm gì?"

Kỳ thực Tần Chỉ Ái và Lục Bán Thành cũng không nói gì, chỉ là khách sáo vài chữ: "Tôi không bị bong gân ở đâu hết, cảm ơn anh."

Bởi vì tâm tình không tốt, cô sợ bản thân mất khống chế, khiến Lục Bán Thành phát hiện giọng cô có chút nức nở, nên tốc độ nói của cô phải điều chỉnh chậm lại.

Ai mà biết được, chỉ đơn giản vài chữ như vậy, cô còn chưa nói hết, phía sau đã nghe thấy Cố Dư Sinh mắng.

Cô sợ đến mức chữ "anh" cuối cùng cũng không dám nói ra.

Cố Dư Sinh trước nay đều chưa từng làm cho cô khó xử trước mặt người khác, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn như vậy, Tần Chỉ Ái vốn đã không dám khóc ra, lúc này nước mắt lại rơi xuống.

Cô không để ý quay về phía Lục Bán Thành lễ phép nói: "Tạm biệt", ngay lập tức thoát ra khỏi người hắn, vội vã chạy đi.

Lục Bán Thành liếc nhìn bóng lưng của Tần Chỉ Ái một cái, mới quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh.

Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai diễm lệ, biểu cảm lạnh lùng, lông mày biểu hiện sự tức giận tột đỉnh.

Cố Dư Sinh như vậy, hắn nhìn một hồi mới mở miệng nói: "Anh Sinh, anh không muốn gặp cô ấy thì để cô ấy đi là được rồi, nói khó nghe như vậy làm gì? Một chút cũng không nể mặt cô ấy, tốt xấu gì người ta cũng là con gái, sao anh có thể thô lỗ như vậy..."

Hắn đối với cô thế nào thì có liên quan gì tới Lục Bán Thành? Sắc mặt Cố Dư Sinh càng khó coi, không khách khí mở miệng, cắt lời Lục Bán Thành: "Còn cậu nữa, nên làm gì thì làm đi! Đừng ở đây làm chướng mắt tôi."

Lục Bán Thành đi tới, ngừng mấy giây, lại muốn nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng đã bị Cố Dư Sinh cầm gối đầu giường ném về phía hắn: "Nghe không hiểu tôi nói gì hay sao? Còn muốn đâm chọc gì nữa?"

Gối của Cố Dư Sinh dù chưa ném tới cửa, Lục Bán Thành đã chạy biến mất như một làn khói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: Mắt cô to như mắt mẹ hắn vậy (2)


Cửa bị Lục Bán Thành mở còn chưa đóng kín đã bị đẩy ra lần nữa.

Cố Dư Sinh tưởng Lục Bán Thành lại trở lại, không hề liếc mắt nhìn về phía cửa đã gọn gàng dứt khoát đuổi người: "Lục Bán Thành, cậu còn chưa biến?"

Người đẩy cửa vào bị hắn làm cho hết hồn, bất động một hồi, qua khoảng hai phút, mới có một cái đầu từ từ cẩn thận lủi đầu vào: "Thiếu gia, là tôi."

Cố Dư Sinh nghe tiếng của Tiểu Vương, vẻ mặt thâm thúy.

Tiểu Vương lại mở miệng nói: "Thiếu gia, cháo cậu bảo tôi đi mua, đã mua về rồi."

Lúc này Cố Dư Sinh mới quay đầu, liếc thức ăn trong tay Tiểu Vương mang tới, mím mím môi, hất cằm về phía bàn trà, không lên tiếng.

Tiểu Vương biết hành động của hắn như vậy là có ý gì, cậu đẩy cửa, rón rén nhẹ nhàng bước vào, còn khom người nhặt gối bị quăng ở dưới đất mang vào theo.

Tiểu Vương đem thức ăn đặt vào bàn trà, lúc cậu cầm gối đi đến bên giường, Cố Dư Sinh bỗng mở miệng: "Có thuốc lá không?"

"Có." Tiểu Vương đáp một tiếng, lấy thuốc lá lúc nào cũng mang theo bên mình đưa cho Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh nhận lấy, sờ soạng lấy một điếu nhét vào miệng, sau đó bật lửa đốt thuốc.

Tiểu Vương đứng một bên nhìn hắn nuốt mây nhả khói một lúc, nghĩ lúc mình ở thang máy nhìn thấy vành mắt đỏ bừng của Lương tiểu thư ở thang máy, môi nhúc nhích một chút, nói: "Thiếu gia, lúc tôi ở thang máy gặp Lương tiểu thư đang khóc lóc bước vào thang máy..."

Khóc... Nghe đến chữ đó, đầu ngón tay Cố Dư Sinh run nhẹ, tàn thuốc trắng nõn rơi trên giường.

Qua mấy giây, Cố Dư Sinh phủi phủi tàn thuốc trên giường, tay còn lại tiếp tục đưa thuốc lên miệng, hút một hơi.

"Ờm mưa vừa tạnh, khí trời cũng không tốt, rất khó gọi xe, cậu có muốn tôi đưa cô ấy về nhà không?" Tiểu Vương nhìn biểu hiện bình tĩnh của Cố Dư Sinh, đánh bạo hỏi.

"Người phải về nhà là cô ta, không phải tôi, cậu đi mà hỏi cô ta, hỏi tôi làm gì?" Khói thuốc lượn lờ, Cố Dư Sinh mở mắt ra, trừng Tiểu Vương một cái đầy tàn nhẫn.

Tiểu Vương theo bản năng lùi về một bước, trong nháy mắt liền hiểu ý của hắn, rõ ràng là đồng ý cho cậu đưa đi... Sau đó liền lưu loát mở miệng nói: "Thiếu gia, tôi biết rồi, vậy tôi đưa tiểu thư về."

Nói xong, Tiểu Vương liền quay đầu chạy ra cửa.

Mãi đến khi cửa đóng lại, Cố Dư Sinh mới phản ứng được lời nói của mình bị Tiểu Vương đoán được tâm tư,. hắn căm tức lấy cái gối của Tiểu Vương vừa mới nhặt về, lại ném về phía cửa một lần nữa, nghiến răng nghiến lợi mắng: con mẹ nó ngươi thì biết cái đếch gì!

Hút xong một điếu thuốc, tâm tình của Cố Dư Sinh mới bình tĩnh lại một chút, hắn lấy một cái gối khác, để sau đầu, nằm xuống.

Vừa mới nhắm mắt lại, hắn liền cảm thấy bất ổn, cảm thấy bên tai ướt nhẹp, hắn đưa tay ra sờ sờ, sau đó liền ngồi dậy nhìn gối.

Một vết ướt lớn...
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: Mắt cô to như mắt mẹ hắn vậy (3)


Cố Dư Sinh bỗng nhiên nhớ lại, sau khi hắn đối xử với cô như vậy, lúc nhìn về phía cô, cô đã đưa lưng về phía hắn, đôi vai nhỏ run lên.

Vì lẽ đó, một vết ướt lớn như vậy, đều là nước mắt của cô?

Lúc vừa nghe được tiếng cô khóc nức nở, cảm giác đau nói này lại xuất hiện một lần nữa.

Cố Dư Sinh đau khổ toàn thân co lại một hồi, sau đó lấy đạp cái gối trước mặt một cái, khiến cho nó giống cái kia bay đến phía cửa.

Cố Dư Sinh thở dài, sau đó loạng choạng bò xuống giường, để chân trần tiến vào nhà tắm.

Hắn tắm rất lâu mới ra ngoài.

Hắn không lau tóc, tùy tiện để những giọt nước theo hai gò má chày tí tách xuống.

Lúc hắn khom người cầm hộp thuốc, tầm mắt lại nhìn đến thức ăn đặt trên khay trà, hắn quay đầu nhìn chằm chằm một lúc, bỗng nhiên giơ chân lên, tàn nhẫn đạp vào bàn trà.

Bàn trà bị hắn đạp một cái xê dịch cả mét, thức ăn trong túi rơi xuống đất, cháo bên trong chảy đầy đất, tỏa ra mùi thơm ngát.

Hắn để chân trần đạp bàn trà, chân hắn cũng đau thấu xương.

Hắn làm như không cảm giác được chuyện đó, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm cháo đổ trên mặt đất, sau đó cũng cảm giác được trong lòng giống như có một chiếc trâm nhọn đang đâm vào hắn, đau đến thấu xương.

Hắn không phải bị bệnh thần kinh chứ? Nghĩ cô bị kẹt ngoài ngoại thành, đã lâu không ăn gì, cho nên mới bảo Tiểu Vương đi mua cháo cho cô.

Kết quả thế nào? Cô vừa nhìn thấy hắn, liền muốn bỏ đi... Không đúng, là hắn muốn cô cách xa hắn mà, cô rõ ràng đã tìm cách tránh xa hắn, đúng theo ý của hắn, vậy thì khi cô nói muốn về nhà, sao hắn lại tức giận như vậy chứ? Hắn đúng là bị thần kinh!! Không, không chỉ là bị thần kinh mà não còn có vấn đề!

Nhưng hắn phát điên không chỉ mới ngày hôm nay...

Hầu kết Cố Dư Sinh run động hai lần, sau đó cầm hộp thuốc là hướng về phía ban công.

Hắn ngồi cạnh cửa sổ sát mặt đất, nhìn chằm chằm hàng vạn ngọn đèn dưới kia đang tỏa sáng, nghiêng đầu ngậm thuốc, lại thổi ra những vòng khói, thổi thổi, vẻ mặt hắn trở nên mơ màng.

......

Thẳng thắn mà nói, từ khi hắn hiểu chuyện đã biết trên thế giới này có một người tên là Lương Đậu Khấu.

Hắn quen biết Lương Đậu Khấu hơn hai mươi năm, muốn hỏi hắn Lương Đậu Khấu là một người như thế nào?

Hắn chỉ có hai chữ để trả lời: phiền, rất phiền.

Ngoài ra, hắn vắt óc cũng không nghĩ bên trong Lương Đậu Khấu còn có một cái gì khác.

Lương Đậu Khấu tiến vào thế giới showbiz, vô số người nói cô là nữ thần, là siêu sao xinh đẹp nhất trong làng giải trí.

Lúc hắn nghe được câu nói này, hắn nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ một chút, cũng không nhớ Lương Đậu Khấu lớn lên đẹp ở chỗ nào.

Hắn mới bảy tuổi, mẹ của hắn ngoại tình, từ đó về sau, tính tình của ba hắn hoàn toàn thay đổi, không uống rượu lại bắt đầu nghiện rượu.

Mới bắt đầu là hùng hùng hổ hổ đánh mẹ hắn, sau đó ngày một điên cuồng, bắt đầu đánh luôn hắn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: Mắt cô to như mắt mẹ hắn vậy (4)


Ngày một bị đánh nhiều hơn, hắn chai đòn, cũng cảm thấy bạo lực gia đình là một chuyện bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên.

Thậm chí... nói thế nào nhỉ? Sau đó mỗi lần nhìn thấy ba của hắn, nếu không đánh hắn, hắn sẽ cảm thấy không quen.

Sau khi hồi tưởng, trong ấn tượng của hắn, hắn và cha mình chỉ có thể thông qua phương thức đánh đập hắn và mẹ để duy trì mối quan hệ.

Một nhà yên lành tốt đẹp, lại không giống nhà.

Cũng bắt đầu từ đó, hắn cảm thấy tính mạng của mỗi một người trong nhà, hoàn toàn không quan trọng giống như người ta thường nói.

Dùng từ để hình dung, là có cũng được mà không có cũng được, chỉ là một nơi để tối trở về ngủ một đêm thôi mà.

Cha mẹ là mối quan hệ ràng buộc, dù không còn tình cảm, cũng không ly hôn.

Bởi vì lợi ích của gia tộc mà phải ở bên nhau, bọn họ hoàn toàn không có quyền làm chủ.

Từ đó hắn liền nghĩ, nếu hôn nhân là như vậy, thà không có còn hơn.

Ngược lại tình yêu sớm muộn gì cũng sẽ biến chất, con người cũng đâu phải không có tình yêu là sống không nổi, sao phải tranh đoạt để bản thân biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Bi kịch hôn nhân của cha mẹ đã đẩy đến đỉnh điểm khi hai năm trước, cha hắn cầm dao giết chết mẹ hắn, sau đó tự sát.

Khi đó, hắn còn đang nhập ngũ, nhận được tin này liền chạy suốt đêm về Bắc Kinh, nhìn thấy hai cỗ thi thể.

Hắn vốn không muốn yêu ai, không muốn kết hôn với bất kỳ người nào, lúc này càng kiên quyết hơn.

Cha mẹ chết, hắn chỉ có thể từ bỏ giấc mơ từ nhỏ mà tiếp quản sự nghiệp của Cố thị.

Hắn thật sự cảm thấy cứ sống một cuộc sống cô độc đến hết đời thật sự rất tốt, tim như sắt đá, mới có thể ung dung.

Sao hắn lại đứng nhìn chằm chằm Lương Đậu Khấu.

Sở dĩ hắn đồng ý kết hôn là do ông dùng tính mạng của mình để bắt hắn lấy vợ.

Đương nhiên, ông cũng bắt hắn làm giấy đăng ký kết hôn với cô... Đăng ký cái gì mà kết hôn, hắn không muốn kết hôn, thương lượng cũng không thương lượng.

Lương Đậu Khấu đương nhiên cũng không chịu thua, một ngày đến nhà cũ quậy một trận nhỏ, ba ngày đến nhà cũ quậy một trận lớn, sau đó hắn bị ông một ngày giảng một bài ngắn, ba ngày giảng một bài dài, sinh hoạt bình thường của hắn bị quậy đến gà bay trứng vỡ.

Thế nhưng lúc hắn đối mặt với Lương Đậu Khấu, kỳ thực có thể thong dong đối phó.

Hắn nghĩ cô muốn ở biệt thự, tốt lắm, để cô đến đó ở, bất quá hắn không cần quay về là được... Cô muốn đăng ký kết hôn, được thôi, trực tiếp bỏ tiền, dựa vào quan hệ làm một giấy đăng ký giả là xong... Chỉ cần không làm phiền đến hắn là được rồi.

Cô đến nhà hắn ở một ngày, cô lại đi tới nhà cũ một chuyến, ngày đó hắn có việc, đúng lúc quay về nhà cũ.

Lúc hắn ra khỏi nhà, cô vào nhà, hai người đối mặt nhau.

Nói thật lòng, từ trước đến nay đã bao nhiêu năm, hắn hoàn toàn không nhìn đến Lương Đậu Khấu một cái, ngày đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc gặp thoáng qua, hắn liền nhìn lướt qua cô, giống như bị thần sai quỷ khiến.

Ai biết một cô gái nhỏ như vậy lại có một lá gan rất lớn, mở đôi mắt to tròn đen kịt trong suốt nhìn hắn.

Hắn chỉ nhìn cô một chút, hắn lên xe, cách một chiếc kính chiếu hậu sáng sủa nhìn về phía nhà cũ, thấy cô vẫn tiếp tục dõi theo hắn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: Mắt cô to như mắt mẹ hắn vậy (5)


Khi đó hắn cũng không nghĩ quá nhiều, tài xế mở cửa xe, nhắc nhở hắn, hắn liền khom người lên xe.

Trở lại công ty tham gia hội nghị cả ngày.

Lúc kết thúc, đã là chín giờ tối.

Hắn vốn định về nhà, mới vừa cầm lấy điện thoại bàn, chuẩn bị gọi cho tài xế liền nhớ lại trong nhà hắn hôm nay có thêm một người phụ nữ.

Hắn không ấn số, trực tiếp hạ điện thoại xuống, sau đó ngồi trên ghế làm việc hút thuốc, phun khói lên, không hiểu sao trong đầu lại bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của Lương Đậu Khấu lúc ở nhà cũ.

Động tác hắn đưa thuốc lên hút bỗng nhiên dừng lại, cả người giống như bị điểm huyệt vậy.

Mãi cho đến khi thuốc cháy hết đốt đầu ngón tay của hắn, hắn mới bừng tỉnh lại, sau đó đánh giá Lương Đậu Khấu, đôi mắt của cô to như mắt của mẹ hắn vậy.

Hắn cho rằng mình xuất thần như vậy cũng xong rồi, không ngờ hai ngày sau, lúc đi đánh golf cùng Lục Bán Thành và mấy người bạn, Lục Bán Thành lại nói ra tên của Lương Đậu Khấu với người khác.

Khi đó hắn cầm gậy đánh golf, đang chuẩn bị vung lên, khi nghe đến ba chữ Lương Đậu Khấu này, tay run lên, lệch một cái không đánh trúng bóng.

Lục Bán Thành nhìn thấy điều hắn hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi, nhảy xuống ghế, cười rất bỉ ổi: "Vãi luyện, anh Sinh, anh đánh không trúng bóng luôn? Không phải là đang nghĩ tới cô bé nào đó chứ?"

Lời Lục Bán Thành vừa mới nói xong, hắn còn sửng sốt, không sai, khi nghe đến ba chữ Lương Đậu Khấu, trước mắt hắn lại hiện lên hình ảnh lúc nhìn thấy Lương Đậu Khấu ở trước nhà.

Hơn nữa, hắn biết Lương Đậu Khấu hơn hai mươi năm, chưa từng cảm thấy Lương Đậu Khấu xinh đẹp như vậy, không gì tả nổi.

Nhưng một khắc đó, hắn cảm thấy xem thường Lương Đậu Khấu... Ngoại hình lại có thể dùng dao kéo chỉnh sửa.

Đặc biệt là đôi mắt long lanh nước nhìn hắn, giống như muốn câu luôn hồn của hắn.

"Alo? Thật sự bị tôi nói trúng rồi, đang nghĩ đến phụ nữ sao?" Lục Bán Thành thấy hắn nửa ngày không lên tiếng, đành vỗ vỗ vai hắn.

Hắn đột nhiên tỉnh táo lại, biết mình đã nghĩ đến hình ảnh của Lương Đậu Khấu hai lần, bỗng nhiên liền bắt đầu nóng ruột, ném gậy đánh golf xuống đất, không nói một lời ôm áo khoác đi.

Trở lại xe, hắn liền nhận được điện thoại của ông, chửi mắng việc hắn không trở về nhà một trận, sau đó nói với hắn đừng lấy bận việc làm cớ, vụ HoàiNamlà ông đã giúp đỡ hắn.

Ông vì người phụ nữ kia làm phiền hắn, lại vì cô mà nhắc đến chuyện đã xảy ra từ ba tháng trước...

Một cơn tức giận vô danh ập đến, hắn lái xe trở về công ty, tắm xong lại hút mấy điếu thuốc, ông lại gọi điện thoại tới, hỏi hắn đã muộn như vậy sao còn chưa về nhà?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: Mắt cô to như mắt mẹ hắn vậy (6)


Hắn nói dối hai câu, cúp điện thoại, tâm tình còn chưa ổn định, ông lại gọi lần nữa.

Theo một tiếng "Tiểu Khấu", cả người giống như bị trúng tà, trước mắt lại xẹt qua hình ảnh cô dùng cặp mắt kia nhìn hắn, cuối cùng đầu hắn giống như muốn phát nổ.

Qua nhiều năm như vậy, Lương Đậu Khấu đã không ít lần dùng ông làm chỗ dựa, đến làm phiền hắn.

Thế nhưng phiền thì phiền, cũng chỉ có ông gọi điện cho hắn, nhưng mà bây giờ, hắn chịu hết nổi rồi.

Lửa giận bốc lên tới đỉnh điểm, hắn nén giận cúp máy của ông, liền hừng hực khí thế lái xe về nhà.

Trái ngược với hắn, cô lại ngủ trên giường rất thảnh thơi.

Bây giờ nhớ lại, khi đó hắn giống như trúng tà, hắn áp lên người mà hắn luôn mong cô ta có thể tránh xa mình ra, làm cho cô ấy tỉnh lại.

Hôm đó phòng ngủ không bật đèn, hắn nhìn không rõ khuôn mặt của cô cho lắm, nhưng nhờ ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, hắn nhìn thấy đôi mắt của cô vừa đen vừa sáng.

Một khắc đó, hắn lại có một nhận định mới cho đôi mắt của cô thật sự mê hoặc lòng người giống như ánh mắt của mẹ hắn vậy.

Hắn bị đôi mắt kia trêu chọc, lửa giận càng bừng bừng phát tiết ra, hắn vì thân thể mình đều có phản ứng mà rất buồn bực.

Hắn chưa từng mất khống chế vì một người phụ nữ, hắn cũng không muốn vì một người phụ nữ như cô ta mà mất khống chế.

Nhưng mà hắn càng không nghĩ đến trong cơ thể hắn, tức giận và dục vọng lại đấu tranh với nhau mạnh mẽ như vậy.

Hắn cần gấp một nơi để phát tiết, tìm nửa ngày, cuối cùng có thể tìm được nơi để trút giận, hắn liền đặt cô ở dưới người mình, vừa ngoan độc vừa gấp gáp nuốt chửng cô.

Sau khi tỉnh dậy, hắn mới kinh ngạc phát hiện mình đã làm chuyện gì, hắn không dám tin bản thân sẽ kích động đối với một người phụ nữ như vậy.

Hắn hoàn toàn không chút do dự quyết định từ nay về sau, cô không được đến làm phiền hắn, nhìn thấy hắn phải tránh xa.

Hắn bắt quản gia cho cô uống thuốc tránh thai, nói quản gia bảo cô đừng làm phiền hắn, để số điện thoại của cô vào danh sách đen, chỉ cần cô xuất hiện trước mặt hắn, hắn sẽ tàn nhẫn mà ngoan độc đối xử với cô... Mỗi một bước đi của hắn đều tuyệt tình như vậy, không cho cô có bất kỳ cơ hội nào, cũng không cho mình một đường lui...

Mãi cho đến ngày sinh nhật của ông, cuối cùng cô cũng sợ, khóc lóc cầu xin hắn, hứa với hắn sau này sẽ tuyệt đối cách xa hắn... Tuy rằng lúc đó hắn rất vui, bừng bừng khí thế, tất cả cuối cùng cũng kết thúc, thế giới của hắn cuối cùng cũng được yên bình, nhưng xe lao đến, cô lại đẩy hắn ra.

Ngay lúc đó, cô gọi một tiếng Cố Dư Sinh, tiếng gọi vừa vội vàng lại vừa mang theo sợ hãi, so với âm điệu ngày thường cô nói chuyện với hắn không giống một chút nào.

Nhưng không biết có phải là do hắn nhìn thấy ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy dường như hắn đã nghe qua âm thanh này rồi... Rât quen thuộc.

Lời tác giả: Đọc đến đây mọi người có hiểu không? Cố Dư Sinh là vì Tần Chỉ Ái mới chú ý đến Lương Đậu Khấu~~~
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: Mắt cô to như mắt mẹ hắn vậy (7)


Hắn nỗ lực nhớ lại, dùng tất cả những ký ức trong đầu tìm kiếm âm thanh đó, nhưng hoàn toàn không nhớ lại được gì.

Hắn nghĩ, hay đó chỉ là ảo giác của hắn, hay là lúc đó hắn nghe nhầm.

Mặc kệ một tiếng Cố Dư Sinh này, khiến hắn mất hồn bao nhiêu, hắn cho rằng qua ngày đó, hắn sẽ vẫn là một Cố Dư Sinh ngông cuồng phóng túng như trước đây.

Nhưng khi hắn đối mặt với sự tránh né của cô, trong lòng hắn lại càng phiền muộn, chẳng những không quên đi, ngược lại còn khắc sâu, nhung nhớ.

Thậm chí hắn còn làm những điều mà cho đến bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn không hiểu tại sao bản thân lại làm như vậy.

Chẳng hạn như tối qua khi chủ động về nhà, ngày hôm nay mặc kệ mưa to gió lớn đi đón cô, chẳng hạn.. Hắn để Tiểu Vương đi mua cháo cho cô.

Trầm tư lâu như vậy, hắn lại nhìn về phía hộp cháo bị hắn đạp đổ đầy đất.

Hắn đăm chiêu nhìn chằm chằm cháo đã nguội lạnh, nghĩ đến đau đầu, cũng không biết được đáp án, hắn lắc đầu thật mạnh hai lần, liền móc ra một điếu thuốc.

Mặc kệ, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.

Ngược lại, hắn sẽ không cần hôn nhân, không cần tình yêu, càng không yêu bất cứ người phụ nữ nào, vì vậy, hành động kỳ quái của hắn, tám phần là do não giật, nói không chừng ngày mai sẽ trở lại bình thường.

Cố Dư Sinh tự suy nghĩ như vậy, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói này nhiều lần, sau đó tâm trạng bình tĩnh hơn một chút, hắn từ từ đứng lên đi về phía bàn làm việc, gọi điện thoại cho quần lễ tân, cho bọn họ thu dẹp phòng, sau đó lại mặc quần áo chỉnh tề, đi qua phòng đối diện.

Lục Bán Thành vừa mới bị Cố Dư Sinh chửi một trận nên cũng chưa nguôi giận, nhìn thấy hắn đi vào, cũng không nói chuyện với hắn, ngồi xa quan sát hắn một lúc, chờ đến lúc Cố Dư Sinh không còn tức giận nữa mới chạy tới chỗ hắn: "Anh Sinh, máy bay của Ngô Hạo sáng nay đã đến Bắc Kinh, hỏi chúng ta có thời gian không? Cậu ấy muốn cùng chúng ta ăn một bữa cơm."

Đúng thật là Cố Dư Sinh đã không còn tức giận, nhấp một chén rượu xong lại hờ hững nói: "Ăn chứ!"

"Vậy chúng ta ăn ở đâu? Ngô Hạo vẫn còn chờ chúng ta chọn địa điểm đó."

"Cậu... Cố Dư Sinh vừa định nói cậu: "Cậu quyết đi." lại chợt nhớ đến lúc đón người phụ nữ kia cô ta ở trên xe cầm khăn mặt lau có dính máu, hình như lòng bàn chân bị thương, Tiểu Vương đi gấp như vậy, hắn còn chưa kịp nói Tiểu Vương mua thuốc cho cô ấy, không biết về nhà... Hắn thật sự điên rồi sao, đầu óc lại nghĩ đến cô ta? Cố Dư Sinh giơ chén rượu uống cạn, sau đó liền nói với Lục Bán Thành: "Tùy cậu."

“Ngô Hạo nói cậu ấy muốn đến biệt thự của anh, từ khi bên đó sửa chữa xong cậu ấy cũng chưa từng đến xem..." Lục Bán Thành bỗng nhiên cắn răng không nói nữa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108: Mắt cô to như mắt mẹ hắn vậy (8)


Lương Đậu Khấu ở nhà hắn, đề nghị đến nhà hắn chơi, không phải gián tiếp nói đến Lương Đậu Khấu hay sao, hắn đang bị Lương Đậu Khấu chọc giận, cậu đúng là muốn nghe chửi rồi.

Lục Bán Thành ho nhẹ một tiếng, vừa mới chuẩn bị đổi đề tài, lại nghe Cố Dư Sinh nhẹ nhàng nói: "Vậy thì cứ đến đi."

Lục Bán Thành nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh, há hốc mồm.

Một lát sau, Cố Dư Sinh không đợi được hắn lên tiếng, cuối cùng quay đầu liếc hắn một cái.

Lục Bán Thành lúc này mới tỉnh táo lại, gật mạnh đầu nói: "Quyết định như vậy."

Sau đó liền lấy di động ra báo tin cho Ngô Hạo, trong lòng lại nghĩ anh Sinh thật khó đoán, vừa rồi vừa mới đuổi Lương Đậu Khấu đi, mới chớp mắt đã có thể cùng nhau ở chung nhà?

-

Tần Chỉ Ái về đến nhà, chỉ mới mười giờ tối.

Quản gia không ở nhà, trong tòa biệt thự lớn như vậy chỉ có một mình cô.

Cô một mình ngồi trên ghế salon trong phòng khách, ôm hộp thuốc sát trùng vết thương ở lòng bàn chân, sau đó dán mấy miếng băng keo cá nhân, sau đó khập khiễng đi lên lầu.

Lúc nửa đêm mười hai giờ khuya, Tần Chỉ Ái biết Cố Dư Sinh không trở về, mới đi vào nhà vệ sinh tẩy trang rồi tắt đèn, đi ngủ.

Ban đêm ngủ không ngon giấc, cô mơ rất nhiều giấc mộng hỗn loạn, đến sáng sớm mới hoàn toàn ngủ say, kết quả lại bị điện thoại bàn đánh thức.

Là Quản gia gọi điện thoại tới, cháu của bà bị bệnh, con trai và con dâu lại phải đi công tác nên bà xin nghỉ ở nhà chăm sóc cháu.

Trong nhà chỉ có một mình cô, Tần Chỉ Ái không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý.

Cúp điện thoại, Tần Chỉ Ái muốn ngủ tiếp, lại mở mắt ra lần nữa, đã sắp mười một giờ trưa.

Tuy rằng cô biết khả năng Cố Dư Sinh về nhà là rất thấp, nhưng cô vẫn ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ hóa trang.

Quản gia không ở đây, Tần Chỉ Ái chỉ có thể tự mình xuống bếp làm thức ăn, món ăn vừa cho vào nồi, lại có tiếng chuông cửa.

Tần Chỉ Ái vặn lửa nhỏ xuống, xoa xoa tay, sau đó chạy xuống mở cửa.

Bên ngoài có hai người, Tần Chỉ Ái đều biết, một người là Lục Bán Thành, người khác dù cô đã mấy năm không gặp nhưng nhìn một cái liền có thể nhận ra, đó là bạn trai của người bạn thân nhất của cô, Ngô Hạo.

Tần Chỉ Ái không xác định Lương Đậu Khấu có quen Ngô Hạo hay không, vì thế liền quay về phía Lục Bán Thành chào hỏi trước.

Bởi vì Tưởng Tiêm Tiêm kia, Ngô Hạo đối với Lương Đậu Khấu có chút ấn tượng, nhưng không quen, vào lúc tốt nghiệp, hắn và Hứa Ôn Noãn đi Hàn Châu, rất nhiều năm rồi không quay về Bắc Kinh, vì vậy nên sau khi Lục Bán Thành giới thiệu, hắn mới mơ hồ nhớ lại, sau đó duỗi tay về phía Tần Chỉ Ái: "Lương tiểu thư, rất vui được gặp cô."

Tần Chỉ Ái nhàn nhạt cười, nói: "Chào Ngô tiên sinh.", mới cùng bắt tay với Ngô Hạo, ngoài cửa liền có một chiếc xe chạy vào.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109: Mắt cô to như mắt mẹ hắn vậy (9)


Đó là xe của Cố Dư Sinh.

Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái theo bản năng run lên, quên cả buông tay Ngô Hạo ra.

Cũng may lúc xe vào đã thu hút được sự chú ý của Ngô Hạo, cậu ấy mới không để ý đến phản ứng nhỏ của Tần Chỉ Ái: "Anh Sinh đến sao?"

Tần Chỉ Ái lúc này mới hoàn hồn, vội vàng rút tay về, sau đó liền nhìn thấy Cố Dư Sinh đẩy cửa xuống xe.

Lúc hắn cầm chìa khóa vào, lại buồn bực hỏi một câu: "Sao không vào nhà mà đứng ngoài cửa làm gì?"

"Vừa mới tới." - Lục Bán Thành trả lời.

Cố Dư Sinh không nói gì, lúc đi tới cửa nhìn thấy Tần Chỉ Ái đang khom người lấy dép lê cho mọi người, hắn mới buồn bực hỏi: "Quản gia đâu?"

Lúc Tần Chỉ Ái đặt dép xuống chân Cố Dư Sinh, dừng một chút, không ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh, chỉ nhỏ giọng: "Bà có việc gọi điện thoại xin nghỉ rồi."

"A? Quản gia không ở đây, bữa trưa của chúng ta làm sao bây giờ?" Ngô Hạo hỏi. Cố Dư Sinh nhíu mày, vừa mới chuẩn bị nói "Đi ra ngoài ăn", thì Lục Bán Thành vừa thay xong dép lê đã đi vào trong hai bước, sau đó hít sâu hai cái: "Thơm quá."

Sau khi tiếng nói của Lục Bán Thành kết thúc, Ngô Hạo cũng giật giật mũi, sau đó nhìn về phía Tần Chỉ Ái: "Là chị đang nấu cơm sao?"

Tần Chỉ Ái gật đầu một cái, sau đó chỉ nhà bếp: "Đang nấu." Nói xong liền đi về phía nhà bếp.

Lục Bán Thành cũng không khách khí, nói với theo Tần Chỉ Ái: "Vậy thì Tiểu Khấu, cô nấu thêm cho ba người bọn tôi nữa nha."

Tần Chỉ Ái nhìn về phía Cố Dư Sinh một chút, phát hiện lúc này hắn không bất kỳ điểm nào không vui, mới "Được" một tiếng, tiến vào bếp.

Bởi vì có thêm ba người đàn ông, Tần Chỉ Ái chuẩn bị rất nhiều món ăn, lúc sắp xong, cô liền ra khỏi phòng ăn đi gọi mọi người.

Trong phòng khách chỉ có một mình Cố Dư Sinh, không thấy Ngô Hạo và Lục Bán Thành đâu hết.

Hắn mở âm lương tivi rất nhỏ, tay cầm thuốc lá, nhìn điện thoại di động, không biết đang nhìn cái gì.

Tần Chỉ Ái không dám tới gần, chỉ đứng xa xa gọi: "Có thể ăn cơm rồi ạ."

Cố Dư Sinh chầm chậm hút thuốc, sau đó mới ngước mắt lên nhìn cô một chút.

Ánh mắt của hắn rất nhạt, cũng không đáp lại cô, chỉ thờ ơ cất điện thoại, đứng lên nhàn nhã đi tới trước một cửa phòng, gõ cửa hai cái, nói với Ngô Hạo và Lục Bán Thành hai chữ: "Ăn cơm."

Lục Bán Thành và Ngô Hạo đi đến phòng ăn, không đợi Cố Dư Sinh đến, liền không khách khí cầm đũa lên.

Hai người nhìn cải xanh Tần Chỉ Ái bưng từ trong bếp ra lập tức khen:

"Tiểu Khấu, tôi còn không biết tay nghề của cô lại tốt tới như vậy."

"Đúng là giống với đồ ăn với món ăn ở khách sạn năm sao quá."

Tần Chỉ Ái được hai người thổi phồng đến mức có chút hơi ngại, nhợt nhạt cười, dịu dàng nói: "Nếu ngon thì ăn nhiều một chút."

Cô vừa mới dứt lời, Cố Dư Sinh liền bước vào phòng ăn, trong tay cầm theo một bình rượu.

Nụ cười của Tần Chỉ Ái theo phản xạ có điều kiện tắt ngúm, cô đem cải xanh để xuống, không nhìn tới Cố Dư Sinh lại nói: "Tôi xem nồi canh đã được chưa.", sau đó liền quay lưng trở về nhà bếp.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110: Mắt cô to như mắt mẹ hắn vậy (10)


Tần Chỉ Ái trở lại nhà bếp, vừa đưa lưng về phía cửa phòng ăn, định đóng cửa lại, phía sau nghe "đùng" một tiếng, cô không quay đầu lại cũng biết đó là tiếng lúc Cố Dư Sinh đặt bình rượu xuống bàn, tâm tình hắn không tốt, động tác kéo ghế dựa mạnh đến nỗi phát ra những âm thanh chói tai.

Lúc Tần Chỉ Ái bưng canh quay trở lại bàn ăn, Cố Dư Sinh đang rót rượu.

Hắn coi cô như người vô hình vậy, không nhìn cô một cái, chỉ có Lục Bán Thành và Ngô Hạo nhiệ tình gọi cô mau ngồi xuống ăn cơm..

Bởi vì Cố Dư Sinh, lời nói của Tần Chỉ Ái với Lục Bán Thành và Ngô Hạo đã không giống như lúc Cố Dư Sinh không ở đây nữa rồi, cô ngẩng đầu nhìn về phía hai người dịu dàng cười, nhẹ nhàng nói: "Được." một tiếng, liền nhìn xuống, cầm muỗng múc canh.

Tần Chỉ Ái múc bốn chén canh, trước tiên cho Ngô Hạo và Lục Bán Thành mỗi người một chén, sau đó mới bưng một chén đưa về phía Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh không giống Lục Bán Thành và Ngô Hạo, hai người họ vừa thấy chén đưa đến được một nửa đã đưa tay ra nhận, còn hắn vẫn giống như không nhìn thấy canh Tần Chỉ Ái đưa đến trước mặt, hắn đều không để ý.

Tần Chỉ Ái liếc nhìn Cố Dư Sinh một cái, phát hiện mặt hắn có chút lạnh, cô biết đây là biểu hiện hắn đang không vui, để không chọc đến hắn, Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng đặt bát canh ở trước mặt hắn, liền không nói gì, nhanh chóng thu tay về, ngồi ngay ngắn trên ghế của mình.

Không biết có phải ảo giác hay không, hay là cô mẫn cảm đến mức cảm nhận được lửa giận trong mắt của hắn, Tần Chỉ Ái cảm thấy Cố Dư Sinh như vậy, toàn thân bỗng cảm thấy lạnh.

Cũng may có Lục Bán Thành và Ngô Hạo ở đây, hai người họ vẫn giống như không nhìn thấy gì, Cố Dư Sinh tình cờ nói mấy câu, tuy rằng mỗi câu của hắn chỉ có vài chữ, nhưng mà như vậy khiến cho không khí trên bàn ăn cũng không quá ngột ngạt, vì vậy Tần Chỉ Ái cũng không phải một mình đối mặt với vẻ mặt căng thẳng kia của hắn.

Bắt đầu đều là nói qua nói lại những chuyện của đàn ông, Tần Chỉ Ái ngồi trên ghế trầm mặc ăn cơm của mình, im lặng giống như không tồn tại.

Lúc ăn được một nửa, Ngô Hạo cầm đũa gắp thức ăn trước mặt Tần Chỉ Ái, vì bàn ăn quá lớn nên cậu ấy gắp không tới, Tần Chỉ Ái thấy, liền giúp cậu ấy gắp thức ăn.

Lục Bán Thành nhìn thấy, liền đưa chén của mình qua: "Tiểu Khấu, tôi cũng muốn ăn món đó."

Tần Chỉ Ái gắp thức ăn cho Lục Bán Thành xong, nhìn thấy canh trong chén của Lục Bán Thành trống rỗng, thuận miệng hỏi: "Anh ăn một chén nữa không?"

Lục Bán Thành không khách sáo đem chén đựng canh đưa tới, Tần Chỉ Ái múc canh cho cậu ta, cũng múc cho Ngô Hạo một chén.

Cô để muỗng múc canh xuống, vừa mới cầm đũa, Lục Bán Thành vừa hớp một ngụm canh cô nấu, liền khen không dứt miệng: "Tiểu Khấu, tôi không biết tay nghề của cô lại tốt như vậy, tôi phải thường xuyên đến đây ăn cơm mới được."

Làm gì chứ, có người thích ăn, Tần Chỉ Ái vui vẻ ngẩng đầu lên, hướng về phía Lục Bán Thành cười xán lạn nói: "Được, vậy khi nào muốn ăn lại đến, muốn ăn cái gì thì nói cho tôi biết, tôi..."

Tần Chỉ Ái còn chưa nói hết câu, Cố Dư Sinh im lặng nãy giờ bỗng nhiên quăng đũa lên bàn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111: Lãng quên chính là điều vô tình nhất (1)


Tần Chỉ Ái bị dọa sợ đến run lên, bản năng nhìn về phía Cố Dư Sinh, mặt hắn tối sầm lại, đầy sự lạnh lùng âm u.

Lục Bán Thành sững sờ nhìn Cố Dư Sinh, choáng váng, chưa kịp suy nghĩ đã hỏi: "Vụ gì vậy..."

Hắn chỉ vừa nói vài chữ, Ngô Hạo đã ở dưới chân bàn đá vào đùi của hắn một cái, Lục Bán Thành bị đau: "Cái quái gì vậy, muốn chết hả, dám đá chân tôi..."

Lục Bán Thành vừa nói, vừa trừng mắt nhìn Ngô Hạo, phát hiện Ngô Hạo nháy mắt với mình, Lục Bán Thành im miệng, sau đó quay lại nhìn Cố Dư Sinh, lại nhìn Tần Chỉ Ái, như là hiểu được chuyện gì, ngoan ngoãn im miệng.

Bầu không khí trên bàn có vẻ trì trệ.

Lục Bán Thành không chịu được bầu không khí như vậy, lặng lẽ va vào vai Ngô Hạo, Ngô Hạo hiểu ám hiệu của hắn, con ngươi chuyên động, sau đó nói: "Tiểu Khấu, canh trong chén anh Sinh cũng hết rồi."

"A", Tần Chỉ Ái sững sờ đáp, vì bị Cố Dư Sinh làm cho hoảng sợ, hồn vía lên mây, phải một lúc sau cô mới phản ứng lại ám chỉ của Ngô Hạo được.

Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích, bỗng nhiên khóe môi giương lên, quay đầu tàn nhẫn trừng cô, lại đá ghế rời đi, trên mặt rất bình tĩnh.

Cố Dư Sinh vừa đi, Lục Bán Thành và Ngô Hạo cũng không dám ở lại lâu, ăn hùng hổ như sói đói cho xong, nhanh chóng đứng dậy ra ngoài theo.

Trong phòng ăn chỉ còn một mình cô ngồi ngơ ngác, rất lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.

Cô cúi đầu chầm chậm ăn sạch cơm trong chén, mới đi dọn bàn đầy thức ăn thừa.

Rửa chén xong, Tần Chỉ Ái cầm khăn lau bàn, lúc lau bàn, nghe thấy trong phòng có tiếng Lục Bán Thành truyền đến.

Thì ra bọn họ còn chưa đi.

Cô nắm khăn lau bàn trầm tư mấy giây, liền mở tủ chén, lấy một bộ bình trà, rót một ấm trà nóng, bưng ra phòng ăn.

Kéo cửa phòng ăn, tiếng nói của ba người họ trong phòng khách rõ ràng hơn nhiều.

Tần Chỉ Ái bưng ấm trà vừa mới ra khỏi cửa phòng ăn, đã nghe thấy tiếng của Ngô Hạo: "Anh Sinh?"

Qua hai giây, Cố Dư Sinh mới thờ ơ "hả" một tiếng.

Tiếp theo Ngô Hạo liền mở miệng: "Anh có phát hiện hay không, vợ của anh giống với người thường hay đi theo Ôn Noãn nhà em không?"

Vợ của Ngô Hạo, cô chính là người bạn tốt nhất của Hứa Ôn Noãn, bọn họ còn chưa kết hôn, chỉ là lúc học cấp ba Ngô Hạo đã thích gọi Hứa Ôn Noãn là vợ.

Lưng Tần Chỉ Ái cứng đờ, bước chân ra khỏi phòng ăn bỗng nhiên khựng lại.

Cô biết nghe trộm người khác nói chuyện là không tốt, nhưng cô vẫn gióng tai nghe.

Bởi vì những năm nay cô là người muốn biết liệu Cố Dư Sinh có còn nhớ đến Tần Chỉ Ái hay không hơn bất cứ ai?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112: Lãng quên chính là điều vô tình nhất (2)


Lần này, Cố Dư Sinh rất lâu cũng không lên tiếng.

Qua khoảng chừng một phút, Ngô Hạo mới hỏi: "Chính là Tần Chỉ Ái, anh không nhớ sao? Lúc trước cấp ba, cả ngày đều đi cùng vợ em, là cô bé hay cùng đi chơi với chúng ta đó?"

Cố Dư Sinh vẫn im lặng, Tần Chỉ Ái nghe được âm thanh trái tim mình vỡ vụn, một lát sau, cô nghe thấy tiếng của Cố Dư Sinh nhạt nhẽo truyền tới: "Không có ấn tượng."

"Không ấn tượng?" Ngữ khí của Ngô Hạo có chút khẩn trương: "Người không quá cao, gầy, tóc rất dài, da trắng, mắt đặc biệt to, lúc đó vợ của em còn là bạn ngồi cùng bàn với cô bé ấy."

"Ai da anh thật sự không nhớ sao? Các người gặp nhau rất nhiều lần, cô bé kia nói chuyện rất dịu dàng, hay kéo dài, lớn lên so với vợ của anh còn đẹp hơn nhiều."

"A..." Cố Dư Sinh bỗng cười khẽ thành tiếng, giọng nói đầy vẻ trào phúng: "Chuyện cũ năm xưa còn nhớ làm gì, tôi có rất nhiều chuyện, không phải như cậu ăn no lại nhớ kỹ nhiều chuyện như vậy."

Chuyện cũ còn nhớ làm gì... thân thể Tần Chỉ Ái lay động.

Thì ra, chuyện mà cô cho là tốt đẹp vui vẻ đến không thể quên được đối với người ta chỉ là một đoạn ký ức không nhớ cũng không sao.

Trong người Tần Chỉ Ái giống như bị vật gì đó đè lên, cực kỳ khó chịu.

Cô nỗ lực duy trì thái độ bình thường, nhưng trong mắt đã phủ một tầng sương đen kịt.

Hắn không nhớ cô, thật sự cô không nhớ cô... Ngô Hạo miêu tả tỉ mỉ như vậy, hắn cũng không nhớ ra cô...

Tần Chỉ Ái không có dũng khí ra khỏi phòng ăn, cô bưng trà lui về một bước, sau đó liền nghe thấy Cố Dư Sinh nói, âm thanh có chút mơ hồ do hắn vừa ngậm thuốc vừa nói chuyện: "Vợ của cậu là cái gì Ôn Noãn, có phải đã từng theo đuổi tôi không? Hay là đã quấn lấy tôi?"

"Xí, may cho anh, cô ấy không theo đuổi cũng không quấn lấy anh."

"Thật sao?" Cố Dư Sinh thổi vòng khói, nửa tin nửa ngờ cười khẽ hai tiếng, hời hợt nói: "Không nhớ rõ là chuyện bình thường."

Không nhớ rõ là chuyện bình thường... tay Tần Chỉ Ái run lên, ấm trà trong khay rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ giòn tan, ấm trà bể tan tành.

"Cái gì bể vậy?" Lục Bán Thành thính tai mở miệng trước.

Tần Chỉ Ái lúc này ý thức được bản thân quá bất cẩn, vội vàng ngồi xuống nhặt mảnh vỡ trên đất.

Đáy lòng cô khổ sở, động tác quá nhanh, không cẩn thận đầu ngón tay bị cắt trúng một vết.

Vết thương nhỏ làm cánh tay Tần Chỉ Ái run nhẹ, sau đó ở phía sau truyền đến tiếng của Lục Bán Thành: "Xảy ra chuyện gì? Bể ấm trà à? Không bị phỏng chứ?"

Lục Bán Thành liên tục hỏi mấy câu, sau đó mới chú ý đến vết thương nhỏ trên đầu ngón tay của Tần Chỉ Ái: "A, đứt tay rồi?"

Nghe Lục Bán Thành thốt lên như vậy, tầm mắt của Cố Dư Sinh cũng quay lại nhìn đầu ngón tay của cô.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113: Lãng quên chính là điều vô tình nhất (3)


Vết thương không sâu, không có gì đáng ngại.

Từng giọt máu rơi xuống, chỉ cần dán băng keo cá nhân là có thể cầm máu.

Tinh thần Cố Dư Sinh còn chưa hồi phục, Lục Bán Thành liền ngồi chồm hỗm trước mặt Tần Chỉ Ái, đưa tay: "Tiểu Khấu, mau đứng lên, để tôi nhặt cho..."

Đúng lúc khoảng cách giữa cô và Lục Bán Thành tương đối gần... Ngày hôm qua khi nghe cô bị kẹt ở vùng ngoại thành không về được, Lục Bán Thành vẫn thúc hắn đi đón cô, tối qua lúc cô từ phòng hắn đi ra suýt ngã chổng vó, là Lục Bán Thành đỡ lấy cô, còn hôm nay lúc ăn cơm cô lại nở nụ cười với hắn, còn quay về hắn hỏi hắn muốn ăn cái gì để còn chuẩn bị...

Con mắt Cố Dư Sinh híp lại, trong não còn chưa kịp suy nghĩ, tay hắn liền đột nhiên vươn ra, ôm Tần Chỉ Ái đứng lên, sau đó còn đem cô kéo ra sau lưng, dùng cả người mình chắn giữa cô và Lục Bán Thành kia.

Tâm tình của Tần Chỉ Ái không tốt vì những điều Cố Dư Sinh vừa mới nói với Ngô Hạo, nhưng lúc này hắn lại đứng trước mặt cô, tay còn đang nắm cánh tay cô, lòng bàn tay của hắn rất nóng, truyền đến da thịt của cô, nóng cháy đáy lòng của cô, giống lúc trước khi còn nhỏ, qua đường, khi xe lao tới, hắn đột nhiên kéo cánh tay cô, nhắc nhở cô nhìn đường, nhiệt độ kia giống y như đúc.

Khi đó lòng bàn tay của hắn làm cho cô cực kỳ vui vẻ.

Nhưng bây giờ, nhiệt độ này lại làm cho cô đau lòng, so với độ bén của ly trà vỡ còn sắc hơn.

Cô sợ chính mình lại chìm đắm trong đó, lại đột nhiên không kìm chế được, vùng vẫy một hồi, đem cánh tay của mình tránh xa tay của Cố Dư Sinh.

Cô trốn tránh như vậy, khiến Cố Dư Sinh cũng sững sờ, vốn muốn mở miệng nói: "Dán băng keo cá nhân đi" lại nghẹn ở cổ họng.

Hắn chầm chậm di chuyển con ngươi, nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của chính mình mấy giây, mới từ từ phản ứng lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao Lục Bán Thành giúp cô, cô cũng không hề từ chối gấp gáp rút tay lại như vậy, còn nhẹ nhàng nói cảm ơn cậu ta. Còn hắn mới kéo tay cô một chút, cô lại giống như chuột nhìn thấy mèo như vậy, sợ đến nỗi muốn nhanh chóng biến đi như một làn khói... Hắn vừa rồi còn muốn quan tâm chăm sóc vết thương cho cô mà...

Tim Cố Dư Sinh bỗng đập mạnh, gương mặt lạnh lẽo chỉ chỉ cửa phòng ăn, nói với Tần Chỉ Ái: "Không làm được thì đừng làm, mau cút lên lầu cho tôi, thật mất mặt!"

Cố Dư Sinh nói chuyện quá khó nghe, Ngô Hạo nhìn cũng không đành lòng, vì để cho Tần Chỉ Ái không xấu hổ, mau chóng mở miệng điều đình: "Lúc Tiểu Khấu làm cơm trưa chắc cũng đã mệt rồi, chị mau đi nghỉ ngơi đi."

Tần Chỉ Ái rũ mắt, cố gắng ổn định lại, nhìn Ngô Hạo nở nụ cười, nói "Xin lỗi." sau đó liền quay lưng chạy ra ngoài.

"Anh Sinh đang làm gì vậy? Ngô Hạo đợi Tần Chỉ Ái đi xa, mới lẩm bẩm một câu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114: Lãng quên chính là điều vô tình nhất (4)


Ngày hôm qua Lục Bán Thành cũng vì chuyện này mà bị Cố Dư Sinh trở mặt, nhẹ nhàng nói phía sau Ngô Hạo: "Ngày hôm qua tôi cũng nói với anh Sinh như vậy, kết quả bị chửi á!"

Ngô Hạo lập tực ngậm miệng lại.

Sau đó hai người từ từ quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh.

Vốn tưởng rằng trong mắt hắn sẽ tràn đầy lửa giận, không ngờ Cố Dư Sinh lúc này lại cực kỳ bình tĩnh, vẫn đứng như vậy, nhàn nhạt nhìn chằm chằm bàn tay trống không của mình, không biết đang nghĩ gì.

Ngô Hạo và Lục Bán Thành không tin nổi, nhìn nhau vài lần, không thể nắm bắt được hành động của Cố Dư Sinh, cả hai đều không dám lên tiếng.

Qua khoảng chừng một phút, Cố Dư Sinh gật gật đầu, thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ sáng loáng, không nói một lời bước ra phòng khách, ngồi trên ghế salon, lấy một điếu thuốc hút một mình.

-

Ba giờ, còn chưa tới ba giờ, Lục Bán Thành và Ngô Hạo đã về rồi.

Cả nhà vốn rất náo nhiệt bây giờ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lại.

Trên tivi âm lượng vốn nhỏ đột nhiên lớn lên.

Cố Dư Sinh nghe được cảm thấy phiền, cầm điều khiển từ xa tắt đi, sau đó nằm ngửa trên ghế sofa, nhìn chằm chằm trần nhà, hút liên tục ba điếu thuốc không ngừng nghỉ.

Lúc hắn định hút điếu thứ tư, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã sắp đến bốn giờ, người phụ nữ kia bị mắng thì từ lúc đó lên lầu đến bây giờ cũng chưa hề xuống.

Cố Dư Sinh không nhịn được nhìn về phía cầu thang một chút, sau đó hút một hơi, không biết tại sao, hắn lại cảm thấy hôm nay thuốc lá thật nhạt nhòa vô vị, hắn phun khói thuốc, lại nhìn về phía cầu thang, cảm thấy mùi vị của thuốc cực kỳ khó chịu, liền dập thuốc, ném vào thùng rác.

Cố Dư Sinh lẳng lặng dựa vào ghế sofa một chút, liền đứng lên đi về phía nhà vệ sinh, sau đó ra ngoài, hắn nhìn hiên nhà, không biết ma xuôi quỷ khiến thế nào, hắn lại bước lên lầu.

Cố Dư Sinh đi dọc theo cầu thang, đi đến phòng ngủ chính.

Hắn đứng ở ngoài một chút, sau đó liền đưa tay mở cửa ra.

Tần Chỉ Ái ngồi trong phòng đang xem kịch bản, cảm giác được cửa phòng bị đẩy ra, theo bản năng quay đầu nhìn cửa.

Cố Dư Sinh cũng nhìn vào, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Dưới ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn, xuyên thấu qua cửa sổ, vừa vặn chiếu vào khuôn mặt cô, nổi bật lên ánh mắt to tròn của cô.

Đáy mắt cô long lanh lay chuyển, trong suốt lấp lánh, so với ấn tượng của Cố Dư Sinh còn cuốn hút hơn, khiến đáy lòng của hắn đột nhiên không chuẩn bị kịp liền cảm thấy hoảng hốt, sau đó hắn mới ý thức được, mình đã đi lên lầu.

Nhưng mà, hắn lên lầu làm gì?

Tần Chỉ Ái không hỏi gì, nhưng Cố Dư Sinh đã muốn che dấu nên tìm cho mình một cái cớ, một bên giả vờ kéo ghế ngồi, "ừm" một tiếng, một bên nhanh chóng suy nghĩ, sau đó liền quay lại Tần Chỉ Ái, nhàn nhạt nói: "Tối thứ hai chuẩn bị một chút, theo tôi đi dự tiệc."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 115: Lãng quên chính là điều vô tình nhất (5)


Cố Dư Sinh, có chút khác thường so với những gì Tần Chỉ Ái nghĩ, cô mở to mắt nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh một chút.

Trái tim của Cố Dư Sinh vì hai mắt to tròn của cô mà đập càng mạnh, mất khống chế, thình thịch thình thịch, so với lúc nãy còn nhanh hơn, không có dấu hiệu chậm lại nào.

Loại phản ứng này hắn chưa bao giờ có, Cố Dư Sinh có hơi vội, hắn cố gắng biểu hiện sự lạnh lùng nhất, nhưng là hắn tinh tường cảm giác được, nỗ lực giả vờ bình tĩnh của mình dưới ánh mắt của cô đều tan rã từng chút từng chút một, cả người lại trở nên luống cuống.

Đúng là trúng tà thật rồi, sao hắn vừa nhìn vào đôi mắt của cô, cả người giống như bị trúng tà, thần kinh tê rần chứ?

Cô cũng có bệnh, mắt đã to hơn cả mắt của mẹ hắn còn trừng lớn, trêu chọc ai chứ?

Không biết làm sao, Cố Dư Sinh theo bản năng thẹn quá hóa giận, thốt lên một câu thô tục với Tần Chỉ Ái: "Mẹ nó đừng có nhìn tôi!"

Giây trước hắn còn ôn hòa với cô từ từ nói chuyện để cô cùng đi dự tiệc với hắn, sao giây sau lại bỗng nhiên nổi giận chứ?

Cố Dư Sinh bình tĩnh lại, thái độ quá khích như vậy, Tần Chỉ Ái không theo kịp, cô bị hắn rống, trước tiên là ngỡ ngàng, sau đó liền hướng về phía hắn nháy mắt một cái.

Đáy mắt của cô chớp như vậy, mang theo bao nhiêu là ngây thơ vô tội.

Đặc biệt là lúc nhìn về hướng hắn mà nháy mắt, dẫn theo một tia quyến rũ không nói nên lời.

Hô hấp của Cố Dư Sinh đột nhiên dừng lại, rõ ràng là một bụng tức giận, làm thế nào cũng không phát hỏa được.

Hắn lấm lét nhìn trái nhìn phải hai lần, nhìn thấy móc treo quần áo quen thuộc, có treo một cái áo sơ mi của hắn, hắn một tay dùng lực kéo xuống, đi về phía trước một bước, hướng về phía gáy Tần Chỉ Ái tàn nhẫn đậy vào đầu Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái theo bản năng muốn thoát khỏi áo của Cố Dư Sinh, đầu ngón tay còn chưa đụng được đến áo của hắn, đã nghe hắn cứng rắn nói: "Không được nhúc nhích!"

Ngón tay Tần Chỉ Ái bỗng nhiên dừng lại.

Không còn nhìn thấy đôi mắt to long lanh nước kia, lý trí của Cố Dư Sinh lúc này mới trở về, nhanh chóng mở miệng trực tiếp đi vào vấn đề: "Thứ hai sáu giờ, Tiểu Vương sẽ đến đón cô!"

Nói xong, Cố Dư Sinh nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Không phải tôi muốn cô đi, là ông muốn tôi dẫn cô theo."

Ông muốn hắn dẫn cô đi dự dạ tiệc? Vậy có phải hắn sẽ lại cho rằng cô quấn lấy hắn?

Tần Chỉ Ái theo bản năng mở miệng: "Không phải em nói với ông là em muốn cùng dự tiệc với anh, nếu anh muốn em có thể nói với ông thứ hai em bận việc..."

Đùa gì thế, hắn chỉ thuận miệng lấy một cái cớ, ông hoàn toàn không biết tối thứ hai có dạ tiệc, chẳng phải cô nói sẽ làm lộ chuyện của hắn sao?

Cố Dư Sinh nhíu mày, cắt đứt lời của Tần Chỉ Ái: "Nói cái gì? Nói tôi uy hiếp cô, không cho cô đi? Sau đó ông lại dạy bảo tôi một trận sao?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 116: Lãng quên chính là điều vô tình nhất (6)


Nói xong, Cố Dư Sinh quay người đi đến cửa phòng ngủ, lúc ra khỏi cửa hai mét, hắn sợ Tần Chỉ Ái thật sự gọi điện cho Cố lão gia, không yên lòng dừng bước.

Hắn suy nghĩ một chút, liền lùi lại mấy bước, nói với Tần Chỉ Ái: "Không có chuyện gì thì đừng nói gì về tôi trước mặt ông! Nếu như ông lại gọi điện thoại trách mắng tôi, khiến tôi nổi điên lên, lúc đó xem tôi sẽ trừng trị cô như thế nào!"

Sau đó, Cố Dư Sinh mới nghênh ngang rời đi.

.......

Đợi đến khi dưới lầu có tiếng xe của Cố Dư Sinh rời đi, Tần Chỉ Ái mới đưa tay kéo áo trên đầu mình xuống.

Cô từ từ quay đầu, nhìn qua cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh từ từ rời khỏi cửa biệt thự.

Chỉ là Cố Dư Sinh lên lầu nói với cô mấy câu. bên tai cô lại nghe thấy tiếng hắn và ngô hạo nói chuyện sau giờ cơm trưa, nhất thời cô không có tâm trạng đọc kịch bản, thật vất vả mới bình tâm lại, hắn lại lên làm loạn mọi thứ.

Hay là tám năm trước, lúc cô gọi điện thoại cho hắn là vô ích, cô nên quên hắn đi?

Hay là hai năm trước hắn chỉ ngẫu nhiên gặp cô, cô dùng tất cả dũng khí và can đảm đứng trước mặt hắn, hắn nói "Xin lỗi tiểu thư, tôi nghĩ tôi thật sự không quen biết cô.", lúc đó, giữa cô và hắn đã là kết thúc rồi!

Là cô không từ bỏ ý định, cam lòng để hắn chơi đùa như một thứ đồ chơi.

Dù sao cũng là tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Vì lẽ đó cô có đóng thế diễn viên khác đi chăng nữa, cũng chỉ hy vọng níu kéo chút thời gian ngắn ngủi ở bên hắn.

Lãng quên chính là điều vô tình nhất.

Cô nghĩ, dường như năm đó Cố Dư Sinh chưa từng thích cô.

Nếu thích cô, sao có thể dễ dàng quên như vậy?

Nếu hắn đã thật sự thích cô, cho dù bây giờ cô có thay đổi hình dáng, hắn cũng phải nhận ra chứ!

Thật khổ sở, cứ như vậy bị hắn lãng quên, quên sạch sẽ, quên triệt để.

-

Buổi trưa thứ hai, Tiểu Vương gọi điện thoại nhắc Tần Chỉ Ái tham dự dạ tiệc.

Nói là sáu giờ đến đón cô, năm giờ rưỡi, Tiểu Vương đã đến.

Tần Chỉ Ái đã hóa trang xong, tiện tay chọn một bộ lễ phục, một đôi giày cao gót cùng màu, đi xuống lầu.

Tiểu Vương đứng cạnh xe chờ cô, nhìn thấy cô đi ra, lập tức mở cửa xe, Tần Chỉ Ái nói "cảm ơn" với Tiểu Vương, khom người vừa mới chuẩn bị lên xe đã nhìn thấy Cố Dư Sinh đang dựa vào ghế xe, nhắm mắt lại.

Không phải nói để Tiểu Vương đi đón cô sao? Sao hắn lại ở đây?

Cử động của Tần Chỉ Ái dừng lại một chút, sau đó cẩn thận từng li từng tí bò lên xe, ngồi im bên cạnh Cố Dư Sinh.

Tiểu Vương đóng cửa xe, vòng qua đầu xe, lên xe liền khởi động máy.

Trong xe rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện với ai.

Cố Dư Sinh hoàn toàn không mở mắt ra nhìn Tần Chỉ Ái, từ đầu đến cuối đều bình thản như đang ngủ thiếp đi.

Thần kinh Tần Chỉ Ái từ căng thẳng mới dần dần thả lỏng một chút, cô không hề chớp mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ chầm chậm chuyển động.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 117: Lãng quên chính là điều vô tình nhất (7)


Cô nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Cố Dư Sinh ngồi ở bên cạnh mình, tầm mắt của Tần Chỉ Ái nhìn hắn chăm chú.

Ba ngày không gặp, hình như hắn đã đi cắt tóc, ngắn hơn một chút, lộ ra vầng trán cao, nổi bật lên khuôn mặt tinh xảo.

Hắn nhắm hai mắt, không tạo cho Tần Chỉ Ái áp lực như bình thường, cả người thật nhu hòa, thanh thoát, quần áo xa hoa, hình ảnh đẹp đến nỗi Tần Chỉ Ái nghĩ mình đang nằm mơ.

Tần Chỉ Ái tham lam nhìn hồi lâu, mãi đến khi Cố Dư Sinh nhíu mày lông mi run rẩy, mắt sắp mở ra, cô mới dời tầm mắt, nhìn về phong cảnh trên đường đang không ngừng lùi về phía sau.

Cố Dư Sinh vốn muốn nhắm mắt dưỡng thần một chút, không ngờ thật sự ngủ thiếp đi, sau khi thức dậy đã nhìn thấy bên cạnh mình có thêm một người, cả người hắn hơi run, sau đó hiểu rõ được, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, liền chuyển tư thế ngồi.

Tần Chỉ Ái cảm nhận được cử động của Cố Dư Sinh, hắn thật sự tỉnh rồi, cả người cô giống như hóa đá vậy, không nhúc nhích nổi.

Cố Dư Sinh lấy điện thoại ra, xem một lát, mệt mỏi giơ tay lên xoa xoa mi tâm, hắn liếc qua người bên cạnh, động tác hơi dừng một chút, sau đó quay đầu lại thật chậm, nhìn về phía ngực Tần Chỉ Ái.

Cô mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt, trước ngực là một cái nơ, bên trong chiếc nơ bằng tơ lụa có một khe hở, có thể nhìn thấy ngực của cô như ẩn như hiện.

Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm cảnh xuân đó một lúc lâu, chân mày hắn lại cau lại, trong lòng không hiểu sao lại có chút khó chịu.

Cô mặc lễ phục gì vậy? Mặc như không mặc vậy?

Cố Dư Sinh giật môi, định mắng cô, nhưng lời chưa kịp nói ra đã nuốt trở lại.

Hắn ăn no rửng mỡ không có chuyện làm sao, quan tâm đến chuyện quần áo của cô làm gì chứ? Coi như là cô không mặc gì đi chăng nữa cũng không liên quan đến hắn... Trước đây lúc cô đóng một bộ phim truyền hình, không phải còn mặc bikini sao? Lục Bán Thành nói cho hắn biết, hắn cũng không nghĩ sẽ quan tâm như bây giờ...

Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh buộc tầm mắt của mình rời khỏi ngực của cô, nhìn về phía cửa sổ.

Hắn nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại phía sau trong chốc lát, tầm mắt lại không nhịn được bắt đầu hướng về phía ngực của cô.

Một lần, hai lần, ba lần... Mười lần...

Cố Dư Sinh căm tức đưa tay tìm thuốc lá hút, vừa hút thuốc nhưng tầm mắt của hắn lại như có như không lướt qua ngực của Tần Chỉ Ái.

Nhìn nhìn, Cố Dư Sinh bắt đầu ngồi không yên, thuốc lá trong tay không ngừng nhúc nhích.

Cuối cùng, cả người hắn đều phập phồng, thấp thỏm, hắn nhìn Tần Chỉ Ái trước mắt, chỉ hận không thể xé quần áo của cô thành hai mảnh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 118: Lãng quên chính là điều vô tình nhất (8)


Tần Chỉ Ái ngồi ở một bên, tuy rằng không nhìn qua phía Cố Dư Sinh nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô sợ Cố Dư Sinh tức giận chuyện gì đó, cũng có thể trút giận lên mình, liền cẩn thận từng li từng tí ngồi lệch người về phía cửa xe.

Cô cứ lơ đãng di chuyển như vậy, lại khiến chiếc nơ trước ngực bị kéo xuống, mở thêm một khoảng ngực.

Bởi vì lễ phục hở vai, cô không mặc áo lót, bên trong là miếng dán ngực màu da.

Từ góc độ của Cố Dư Sinh nhìn sang, hoàn toàn có thể thấy được toàn bộ ngực bên phải của cô.

Tuy rằng có miếng dán che lại điểm mấu chốt, nhưng trong mắt Cố Dư Sinh, giống như không hề che chắn gì.

Cô mặc y phục như thế đi dự dạ hội với hắn?

Lát nữa lúc xã giao, chẳng phải ai cũng có thể nhìn thấy ngực của cô sao?

Trong đầu Cố Dư Sinh nhìn thấy hình ảnh những người đàn ông đến chào hỏi, lúc vừa nói chuyện với hắn, cũng sẽ nhìn sang ngực của cô.

Cố Dư Sinh phản xạ có điều kiện chửi một câu thô tục trong lòng, mắt nhìn chằm chằm ngực của Tần Chỉ Ái, lửa hừng hực nổi lên, hắn cảm giác được bản thân mình đang dâng lên một sự kích động muốn giết người.

Không có chỗ nào để trút giận, hắn nghiến răng ken két, hung tợn đập tắt điếu thuốc trong tay, điếu thuốc vì sự hung tợn của hắn mà bị bóp nát biến dạng.

Khuôn mặt âm trầm của hắn lại phải hướng ra ngoài cửa sổ, đã gần sắp đến nơi tổ chức tiệc rồi.

Chẳng lẽ thật sự để cô đi vào cùng hắn sao?

Người muốn cô tới là hắn, bây giờ đến rồi cũng không thể ôm cô trở về được đúng không?

Cố Dư Sinh hít thở không thông kéo kéo ca-ra-vát vừa mới chuẩn bị mở một khuy áo trong tay, để cho mình dễ thở, tầm mắt vô tình nhìn trúng một cái cốp trong xe.

Ở đó có một con dao gấp.

Cố Dư Sinh đang nổi điên nhất thời lại bình tĩnh lại.

Hắn nhìn chằm chằm con dao nhỏ một lúc, nhẹ nhàng chuyển động con ngươi, thừa dịp Tần Chỉ Ái và Tiểu Vương không để ý, nhanh chóng cầm lấy con dao.

Hắn giả vờ thoải mái tựa vào lưng ghế, nhìn như nhìn chằm chằm phía trước, nhưng thật ra khóe mắt lại để ý đến quần áo trên người Tần Chỉ Ái.

Khi hắn tìm thấy dây kéo phec mo tuya, lại giơ tay chống chóp mũi, nhắm hai mắt lại.

Qua khoảng mười mấy phút, thân thân thể của hắn lại từ từ nghiêng về phía Tần Chỉ Ái, sau đó gối lên vai Tần Chỉ Ái.

Cố Dư Sinh chủ động tiến sát lại, khiến toàn thân Tần Chỉ Ái run nhẹ, theo bản năng quay đầu về phía hắn.

Người đàn ông ấy đang nhắm mắt lại, như là ngủ thiếp đi.

Hắn đặt sức nặng trên người cô, Tần Chỉ Ái không cách nào nhúc nhích, hơi thở mang mùi thơm vốn có của hắn hòa với mùi thuốc lá thơm ngát không ngừng phả vào người cô, khiến tinh thần cô bất ổn.

Sau khi Cố Dư Sinh yên tĩnh dựa lên vai Tần Chỉ Ái một hồi, mới lén nhấc mi mắt lên, liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy cô ngây người, lúc này mới lặng lẽ cầm dao, dời đến hông của cô, bằng trí nhớ, rạch vào phec mo tuya hai lần.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 119: Lãng quên chính là điều vô tình nhất (9)


Dao gấp chưa bao giờ dùng qua, lưỡi dao rất bén, cho nên Cố Dư Sinh dùng lực rất nhỏ để Tần Chỉ Ái không phát hiện cử động của mình, nhưng nhờ dao bén nên dù lực có nhỏ đi nữa vẫn có thể bị hắn cắt đứt dễ như ăn cháo.

Hắn sợ bị người khác nhìn ra kẽ hở, không sốt ruột, từ từ rời khỏi bả vai cô.

Cố Dư Sinh thấy càng ngày càng gần đến nơi, hắn sợ trang phục của Tần Chỉ Ái chưa đủ rách, lại thừa dịp cô không chú ý, tiếp tục thỉnh thoảng rạch về phía dây kéo vài nhát.

........

Địa điểm tổ chức dạ tiệc ở câu lạc bộ Kinh Thành.

Lúc xe dừng hắn dưới tầng hầm bãi đậu xe, Cố Dư Sinh vẫn không mở mắt, không nhúc nhích, mãi đến khi Tiểu Vương lên tiếng: "Thiếu gia, tiểu thư, đến rồi."

Cố Dư Sinh lúc này mới từ từ mở mắt ra, Cố Dư Sinh cố ý nhìn biểu tình sủng sốt của Tần Chỉ Ái một chút, mới giả vờ như phát hiện mình ngủ say, không cẩn thận dựa vào vai cô, "A" một tiếng, ngồi thẳng người, sau đó còn hỏi lại Tiểu Vương một câu: "Đến?"

"Đúng vậy." Tiểu Vương trả lời xong, lập tức xuống xe mở cửa.

Cố Dư Sinh nhàn nhã xuống xe, đứng cạnh xe, giơ tay đeo lại ca ra vat bị mình nới lỏng, một bên nhìn Tần Chỉ Ái đang xuống xe sau hắn.

Dây kéo của cô vừa bị cắt đứt, lộ ra một mảng da thịt trắng tuyết, chói mắt mà dễ thấy.

Động tác thắt ca ra vat của Cố Dư Sinh dừng lại, nhìn chằm chằm hông Tần Chỉ Ái, nheo mày.

Tiểu Vương đóng cửa xe, nhìn Cố Dư Sinh chậm chạp không chịu đi, có chút khó chịu nhìn về phía người đàn ông, nhìn thấy biểu hiện khác thường của hắn, trong lòng Tiểu Vương hồi hộp nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn Tần Chỉ Ái.

Tiểu Vương không hề do dự lên tiếng: "Tiểu thư, váy của cô?"

"Hả?" Tần Chỉ Ái không hiểu nhìn theo tầm mắt của Tiểu Vương đang hướng về phía hông của cô, cô xoay người cúi đầu nhìn lại.

Lúc chọn lễ phục rõ ràng cô đã nhìn rất kỹ, bộ váy này ban đầu hoàn toàn không có một vết rách nào mà? Quần áo may theo số đo của Lương Đậu Khấu cô mặc vào đều rộng rãi, sao có thể làm mở dây kéo như vậy được?

Tần Chỉ Ái nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, mới đột nhiên nghĩ bữa tiệc này là đích thân Cố Dư Sinh bảo mình chuẩn bị đi theo, giờ trang phục lại có vấn đề... Nhất thời thấp thỏm trong lòng.

Cô theo bản năng nắm chặt túi xách, cẩn thận nhìn về phía Cố Dư Sinh, ngay lúc cô không biết nói với hắn như thế nào, hắn lại lưu loát ra lệnh cho Tiểu Vương: "Cậu đi mua cho cô ấy một bộ lễ phục, tìm một phòng nào đó cho cô ấy, đưa cô ấy lên phòng chờ đi."

"Dạ, thiếu gia." Tiểu Vương trả lời xong liền đưa Tần Chỉ Ái lên cầu thang.

Lúc đi qua Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh đột nhiên gọi Tiểu Vương lại, sau đó nói nhỏ bên tai Tiểu Vương, âm thanh chỉ có hai người họ nghe thấy: "Mua bộ lễ phục nào kín đáo đúng mẫu hình lý tưởng của người vợ hiền nghiêm chỉnh một chút, đừng như bộ váy lúc nãy, mặc cũng như không mặc."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom