Dịch Full Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Tình thâm nhưng duyên đã hết (10)


Cố Dư Sinh theo thói quen tìm một điếu thuốc, bật lửa, sau đó đứng trên ban công, nhìn chằm chằm ánh sáng nhàn nhạt từ phòng Tần Chỉ Ái ngồi, từ từ hút thuốc.

Hút thuốc xong, ánh đèn trong căn phòng kia vẫn không có dấu hiệu sẽ tắt, hai tay Cố Dư Sinh chống lên lan can, nhìn chằm chằm bóng đêm mờ mịt một lát, lại thu tầm mắt, sắc mặt ảm đạm quay trở lại phòng ngủ, lên giường, tắt đèn.

Sau khi tỉnh lại, ngoài trời đã sáng, Cố Dư Sinh sờ soạng tìm điện thoại, hơi híp mắt nhìn thời gian, bảy giờ rưỡi sáng.

Lúc hắn vén chăn xuống giường, mới chú ý trên giường chỉ có một mình hắn.

Cố Dư Sinh không quá để ý, chỉ hơi nhíu mày liền đi vào nhà tắm.

Rửa mặt xong, Cố Dư Sinh mặc âu phục, đeo cravat đi về phía cửa phòng.

Kéo cửa ra, vừa bước một bước ra ngoài, liền nghe thấy âm thanh của quản gia từ cuối dãy phòng truyền tới đầy ngạc nhiên: "Tiểu thư, sao cô lại ngủ ở đây?"

Động tác đeo cravat của Cố Dư Sinh dừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, người phụ nữ tối qua ngồi trên ghế mây đã bị quản gia đánh thức, cô giống như không còn sức lực, mờ mịt một chút, một lúc sau mới cười với quản gia một cái, giọng như không có gì xảy ra: "Tối qua học kịch bản tới khuya, không ngờ lại ngủ quên ở chỗ này."

"Cũng không có chăn, cô có thể bị cảm đó..." Quản gia đau lòng nói, lại càng lên giọng: "...Tiểu thư, cô xem cô bị muỗi chích sưng khắp người, trên mặt cũng có, tôi lấy thuốc xức cho tôi một chút..."

"Không sao đâu." Cô gái đó gọi quản gia lại, vẻ mặt hơi nhăn tỏ vẻ phản đối, sau một lát hỏi: "Thiếu gia đâu? Anh ấy... thức chưa?"

"Đã thức rồi, lúc tôi tới có vào phòng ngủ nhìn một cái, không thấy ai trên giường, có thể là đang rửa mặt." Dừng một chút, quản gia lại nói: "Bữa sáng cũng chuẩn bị xong rồi, Tiểu thư, cô muốn ăn sáng không?"

"Không cần, tôi còn chưa học thuộc kịch bản, sáng sớm tinh thần thoải mái trí nhớ cũng tốt hơn, tôi học thuộc rồi sẽ xuống ngay, bà chuẩn bị thức ăn cho thiếu gia đi..."

Lời của cô còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đã thu lại tầm mắt, xuống lầu, vừa làm như không có chuyện gì xảy ra vừa tiếp tục thắt cravat, chỉ là khuôn mặt đẹp trai trong lúc đó hiện lện một vệt lạnh lẽo, cao cao tại thượng.

Lúc Cố Dư Sinh xuống cầu thang, quản gia cũng từ trên lầu chạy xuống, nhìn thấy hắn lập tức ngừng bước: "Chào thiếu gia."

Cố Dư Sinh như không nghe thấy tiếng quản gia, tiếp tục xuống lầu.

Quản gia đã quen với thái độ này của hắn, không để ý tiếp tục hỏi: "Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong, ngài có muốn ăn không?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận (1)


Cố Dư Sinh thắt cravat nhiều lần đều không được, khi nghe đến câu nói này của quản gia, hắn chợt nhớ tới vừa rồi Tần Chỉ Ái nói những lời đó với quản gia, tay hắn run lên, thắt cravat càng thêm loạn.

Quản gia ở phía sau Cố Dư Sinh, không nhìn thấy sắc mặt của hắn, thấy hắn không nói lời nào liền hỏi lại: "Hay là thiếu gia chờ đến khi tiểu thư học xong kịch bản rồi cùng ăn?"

Quản gia còn định nói tiếp, Cố Dư Sinh bỗng đem cravat kéo ra, đá vào tay vịn ở chân cầu thang một cái, rống lên: "Ăn cái gì mà ăn, ai thèm ăn chung với cô ta?"

Quản gia bị dọa đến không dám nói tiếp, thở mạnh cũng không dám.

"Sau này tôi ăn cơm ở trên bàn đừng để tôi nhìn thấy mặt cô ta! Phiền phức! Còn nữa, bà cũng đừng hở một chút là nhắc đến cô ta trước mặt tôi, nghe thôi cũng thấy bực mình!" Cố Dư Sinh quay đầu tàn nhẫn trừng quản gia một cái, quản gia sợ đến mức run run một lúc lâu, sau đó liền nghe tiếng hắn bước chân ra cửa, thay giày, không nói thêm câu nào, liền kéo cửa ra ngoài.

Lúc đóng cửa, hắn dùng sức rất lớn, tạo nên một âm thanh "Ầm" đinh tai nhức óc, các cửa kính đều theo đó mà chấn động lung lay mấy lần, phát ra tiếng loảng xoảng.

............

Trong nhà kính, Tần Chỉ Ái hoàn toàn có thể nghe được những lời Cố Dư Sinh nói.

Cô bỗng nắm chặt kịch bản trong tay, ở trên ghế mây một đêm, vốn không thể nào ngủ ngon, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

Mãi cho đến khi trong vườn có tiếng xe Cố Dư Sinh khởi động liền biến mất không thấy tâm hơi, Tần Chỉ Ái mới phản ứng lại, sau đó cô mới bất giác phát hiện, kịch bản trong tay cô vì dùng sức quá nhiều, gân xanh đều nổi lên, thân người càng run dữ dội.

Cô dùng hết sức lực mới có thể khôi phục tinh thần, thong thả và bình tĩnh lại, nhưng khóe mắt cô nhìn kịch bản, lại có một vệt nước mắt, vẫn không nhịn được từ từ rơi xuống.

-

Ăn sáng xong, Tần Chỉ Ái quay về phòng ngủ bù.

Sau bữa cơm trưa, Tần Chỉ Ái ngồi trước bàn trang điềm, trang điểm lại một chút, sau đó thay một bộ quần dài áo trắng đi xuống lầu.

Lương Đậu Khấu cách mỗi phim đều tham gia một buổi họp mặt các diễn viên nổi tiếng.

Chu Tịnh từng nói buổi họp mặt này ban đầu là do Lương Đậu Khấu tổ chức.

Nói là gặp mặt người nổi tiếng, thực ra là tập hợp con gái của những nhà có tiền, nhìn có vẻ như là một bữa tiệc trà nhàn nhã, thực chất là nơi khoe khoang phú quý.

Tần Chỉ Ái không thích những nơi như vậy, nhưng Lương Đậu Khấu lại không thể không đến những chỗ như vậy một lần, vì vậy, cách một khoảng thời gian Chu Tịnh sẽ sắp xếp cho Tần Chỉ Ái tham dự một lần.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận (2)


Trưa hôm nay, sở dĩ Tần Chỉ Ái phải xuống lầu chuẩn bị ra ngoài chính là để tham gia họp mặt các diễn viên nổi tiếng.

Cầm chìa khóa, khởi động xe, Tần Chỉ Ái mới nhớ hôm nay là thứ sáu, xe này đã đến hạn bảo trì.

Trong biệt thự không phải không có xe nhưng có điều đó đều là xe của Cố Dư Sinh, Tần Chỉ Ái không dám đụng đến, hiện tại nếu để Chu Tịnh phái tài xế đến đón cô, chắc chắn sẽ trễ, Tần Chỉ Ái ngồi yên trong xe, cầm điện thoại gọi một một chiếc xe chuyên dụng.

Không biết là ai chọn địa điểm họp mặt, nơi đó là một hội quán suối nước nóng ở vùng ngoại thành.

Lúc Tần Chỉ Ái đến ghế riêng trong phòng đã có rất nhiều người tới, rất náo nhiệt.

Lương gia ở Bắc Kinh tuy không mạnh như Cố gia, nhưng cũng có thể coi là một gia tộc lớn, Lương Đậu Khấu có thể tổ chức họp mặt như vậy trong giới quý tộc ở Bắc Kinh tất nhiên cũng phải có địa vị nhất định, vì vậy nên Tần Chỉ Ái vừa đến đã có không ít người vây lại dồn dập bắt chuyện với cô.

Đợi đến khi Tần Chỉ Ái nói chuyện xã giao xong, lúc ngồi xuống mới phát hiện Tưởng Tiêm Tiêm ngày hôm nay cũng đến.

Huyệt thái dương của Tần Chỉ Ái nhói đau, mọi người vẫn chưa hoàn toàn ngồi xuống, Tần Chỉ Ái đã cười xán lạn đến nói chuyện với cô: "Chị Khấu, chị đã đến, em giới thiệu cho chị một người, đây là bạn trai em, Lâm Quang Vinh."

Nói xong, Tưởng Tiêm Tiêm liền quay đầu về phía Lâm Quang Vinh yểu điệu nói: "Quang Vinh, đây là người chị họ mà em đã nói với anh, Lương Đậu Khấu, thiếu phu nhân của Cố gia.

Lâm Quang Vinh hướng về Tần Chỉ Ái gật đầu một cái: "Chào chị."

Tần Chỉ Ái luôn bình tĩnh, tuy rằng trong lòng cô cũng tò mò không biết lần này Tưởng Tiêm Tiêm lại giở quỷ kế gì nhưng trên mặt cũng không biểu lộ bất kỳ một cảm xúc nào, bình tĩnh nói: "Chào cậu."

Tần Chỉ Ái cùng Lâm Quang Vinh chào hỏi xong, Tưởng Tiêm Tiêm liền quay về phía Lâm Quang Vinh làm nũng: "A Vinh, em muốn ăn nho."

Lâm Quang Vinh không hề do dự đứng lên, để đồ ăn của mình lên bàn, đi lấy cho Tưởng Tiêm Tiêm một ít nho.

Lâm Quang Vinh vừa mới quay lại ngồi cạnh Tưởng Tiêm Tiêm, Tưởng Tiêm Tiêm liền nhíu mày: "Móng tay của em vừa mới làm, không lột vỏ nho được..."

Lần này cô ta nói còn chưa hết câu, Lâm Quang Vinh liền cầm một quả nho, bắt đầu giúp cô ta lột vỏ.

Trong lúc ăn nho, Tưởng Tiêm Tiêm còn yêu cầu không ngừng, một lúc muốn uống trà sữa, một lát lại đòi uống nước trái cây, Lâm Quang Vinh vô cùng dễ tính, Tưởng Tiêm Tiêm có bao nhiêu yêu cầu cũng đều nhân nhượng cô ta.

Bên trong không ít người nổi tiếng đều nhìn thấy cảnh này, có người có quan hệ tốt với Tưởng Tiêm Tiêm, không nhịn được ao ước mở miệng: "Tiêm Tiêm, bạn trai của cô đối với cô thật tốt."

"Nếu như một người đàn ông thật sự yêu thích một người phụ nữ, nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt nha..." Tưởng Tiêm Tiêm kéo dài chữ "nha" sau đó liền nhìn Tần Chỉ Ái, nháy mắt tỏ vẻ vô hại hỏi lại: "Chị Khấu, em nói đúng không?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận (3)


Nghe được câu này, Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng đã hiểu được công dụng của Lâm Quang Vinh.

Ban đầu ở tiệc sinh nhật của Cố lão gia, Tưởng Tiêm Tiêm chính mắt nhìn thấy cô đứng đợi Cố Dư Sinh mấy tiếng đồng hồ ngoài đường, ngày đó vốn muốn làm khó cô, cuối cùng lại bị cô giả vờ đau bụng né đi, ngày hôm nay dẫn theo Lâm Quang Vinh, chính là để rửa nhục.

Một người đàn ông nếu thật sự yêu thương một người phụ nữ sẽ đối xử tốt với cô ấy... Lời này, người khác không hiểu được ý nghĩa bên trong, nhưng Tần Chỉ Ái hoàn toàn có thể hiểu được.

Tưởng Tiêm Tiêm thay đổi biện pháp quá bất ngờ, chỉ dùng ngôn ngữ như vậy cũng có thể nói cho cô biết, Cố Dư Sinh không thích cô.

Nếu đổi lại là Lương Đậu Khấu, có thể lúc này cô ấy sẽ xù lông lên cãi lại Tưởng Tiêm Tiêm, nhưng đáng tiếc lúc này cô lại là Tần Chỉ Ái, cô luôn không thích bị người ta chế giễu, vì vậy, vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Chỉ Ái phảng phất giống như không hiểu những lời cô ta đang nói, mỉm cười gật đầu: "Tiêm Tiêm nói rất đúng."

Tưởng Tiêm Tiêm đã có ý định công kích cô, liền bị Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng cản phá, tất nhiên cô ta sẽ không vui, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười xán lạn: "Kỳ thật Lâm Quang Vinh cũng không vĩ đại như vậy, anh ấy chỉ nuông chiều em thôi, đàn ông không phải đều như vậy sao? Gặp được người họ thích thích đều sẽ nâng như nâng trứng..."

Nói tới đây, Tưởng Tiêm Tiêm bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, biểu hiện nghiêm nghị lại: "Có điều, mọi người có biết không? Em có một người bạn, cô ấy rất thảm, chồng của cô ấy đối xử với cô ấy không tốt chút nào..."

Một đám phụ nữ nghe mấy chuyện thị phi này thì rất hứng thú, Tưởng Tiêm Tiêm thấy vậy liền xoay chuyển tất cả mọi sự chú ý vào câu chuyện của cô ta.

"Người bạn kia của tôi nha, cô ấy dính chặt lấy một kẻ có tiền, người có tiền kia cưới cô ây, nhưng một chút tình cảm cũng không có, thậm chí còn chán ghét cô ấy, mọi người có biết không, tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy cùng hẹn với chồng đi ăn cơm, kết quả chồng của cô ta để cô ấy đợi dưới ánh nắng chói chang ba tiếng đồng hồ, mới đến rước..."

Ban đầu Tần Chỉ Ái còn không biết "người bạn" cô ta nói là ai, nhung hiện tại cô đương nhiên hiểu rõ cô ta chính là đang kể chuyện của cô.

Cô càng biết rõ, Tưởng Tiêm Tiêm ước gì cô sẽ trở mặt cãi nhau với cô ta, làm cho mọi người đều biết mình chính là người bạn kia.

Tần Chỉ Ái bưng một chén trà nóng, tựa lưng vào ghế salon, mặt có ý cười, tỏ vẻ như mình hoàn toàn không quen biết nhân vật chính trong câu chuyện của cô ta.

Tưởng Tiêm Tiêm đã nhìn thấy cô biểu hiện như vậy, mắt hơi trầm xuống, sau đó lại nói thêm một câu: "...Bây giờ là giữa mùa hè, trời nắng chang chang, phải đứng đợi dưới ánh nắng chói chang như vậy ba tiếng."

"Trời ạ, bạn của cô có thể chờ sao?"

"Nếu như là tôi, đã sớm trở mặt rồi, không được chút nào, cần một người đàn ông như vậy để làm gì?"

"Tiêm Tiêm nói rồi mà, người phụ nữ kia nhất định dính chặt lấy người đàn ông đó mà."

"Vậy chỉ có thể nói người phụ nữ kia không biết xấu hổ thôi..."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận (4)


Những người xung quanh nghe chuyện xong liền nói ra cảm nhận của mình, lúc có người nói ra chữ "Không biết xấu hổ", Tưởng Tiêm Tiêm cười khanh khách, nhìn Tần Chỉ Ái một chút, trong mắt lộ vẻ đắc ý vênh váo.

Tần Chỉ Ái làm như không nhìn thấy gì, rũ mắt không nhanh không chậm uống một ngụm trà nóng, sau đó ngẩng đầu lên, tiếp theo lại ôn hòa mở miệng: "Người phụ nữ kia không biết xấu hổ, tốt xấu cũng chiếm được người đàn ông cô ấy muốn, tôi biết có một người phụ nữ, cô ta đeo bám một người đàn ông ba năm, cũng không chiếm được người đàn ông kia."

Tưởng Tiêm Tiêm và Lương Đậu Khấu cùng tuổi, năm đó cùng học trung học phổ thông.

Tưởng Tiêm Tiêm theo đuổi Ngô Hạo, trong trường cấp ba rất náo động.

Hứa Ôn Noãn là bạn thân của cô, lúc cấp ba đều đem chuyện của Tưởng Tiêm Tiêm nói tường tận cho cô biết.

Nếu Tưởng Tiêm Tiêm dùng kế cây dâu mắng cây hòe muốn khiến cô lúng túng, cô cũng sẽ dùng cách gậy ông đập lưng ông.

Tần Chỉ Ái không chút biến sắc nhìn lướt qua Tưởng Tiêm Tiêm, cô ta không nghĩ Tần Chỉ Ái là đang nói cô ta, lại cười chờ Lâm Quang Vinh đút cô ta ăn nho.

Ánh mắt Tần Chỉ Ái lóe lên, giống như kể chuyện xưa, tiếp tục nói: "Lúc nữ sinh kia quấn chặt lấy nam sinh, mỗi sáng đều đem bữa ăn sáng cho cậu ta, nam sinh kia ngày nào cũng đem thức ăn cô ta làm ném vào thùng rác, nữ sinh kia cứ như vậy không ngừng làm đồ ăn sáng ba năm."

Tần Chỉ Ái nói đến đây, liếc nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, cô cuối cùng hiểu Tần Chỉ Ái đang nói cô ta, giương khóe môi, nụ cười cứng lại.

Tần Chỉ Ái cười nhẹ, dùng cách kể chuyện của Tưởng Tiêm Tiêm, nhấn mạnh một câu: "Nữ sinh kia dính chặt lấy người ta, còn nhân lúc ở trong phòng KTV cởi quần áo, dụ dỗ người ta nữa."

"Loại con gái này thật đáng buồn nôn."

"Đúng vậy, người kia tốt xấu cũng đã là vợ chồng, cái gì đây, chẳng là cái thá gì, vẫn để bị coi thường như vậy ba năm, đúng là không biết xấu hổ."

"Đúng vậy, ở trong KTV dám cởi quần áo, thật là..."

Mọi người mỗi người một câu, nói càng ngày càng nặng.

Tưởng Tiêm Tiêm nghe được, nụ cười gắng gượng cũng ngày một méo mó.

Lúc này Tưởng Tiêm Tiêm càng cười không nổi, Tần Chỉ Ái lại muốn làm cho cô cười.

Cô ta vừa rồi không phải muốn làm cho người khác chửi cô sao? Được thôi, cô sẽ trả lại cho cô ta gấp bội.

Cô ta và Lương Đậu Khấu có thâm thù đại hận gì, cô mặc kệ, thế nhưng khi cô ta đã động đến cô rồi thì cô cũng sẽ không ngồi yên để nhìn cô ta mà không trả thù.

Nghĩ xong, Tần Chỉ Ái cầm dĩa nho trước mặt mình đưa cho Tưởng Tiêm Tiêm: "Tiêm Tiêm, em rất thích ăn nho phải không? Phần của chị cho em."

Cô không chỉ làm cho cô cười, mà còn muốn cô ta phải cảm ơn cô!!

Tưởng Tiêm Tiêm khó chịu một lúc lâu, mới buộc mình nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, phí hết sức lực cố gắng nói câu: "Cảm ơn."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận (5)


Tần Chỉ Ái không phải không cảm nhận được cảm xúc của Tưởng Tiêm Tiêm khi nói hai chữ "Cảm ơn" kia, ánh mắt nhìn vể phía cô như hận không thể xé cô ra làm đôi.

Nhưng cô lại giả vờ như không biết gì, tỏ vẻ như không nhận ra được điều đó, cười với Tưởng Tiêm Tiêm, hào phóng nói: "Không có gì."

Lúc này, cô càng bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, càng bình tĩnh thong dong thì đáy lòng của người kia càng bùng cháy.

Quả nhiên đúng như dự đoán của Tần Chỉ Ái, sau khi cô nói ba chữ "Không có gì" một cách nhẹ nhàng thì Tưởng Tiêm Tiêm đều tức giận đến run cả vai.

Từ lúc cấp ba, Tần Chỉ Ái liền biết Tưởng Tiêm Tiêm không phải loại người bị thiệt thòi thì sẽ từ bỏ ý định.

Hiện tại vẫn còn sớm, cô còn tiếp tục ở lại đây, lát nữa không biết Tưởng Tiêm Tiêm sẽ lại giở trò gì.

Nếu cô rời đi vào lúc này, Tưởng Tiêm Tiêm sẽ chịu thiệt thòi, muốn phát tiết lại không có chỗ trút giận, sẽ càng khó chịu.

Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái để ly trà trong tay xuống: "Mọi người tự nhiên đi, tôi chuẩn bị đi tắm nước nóng một chút."

Nói xong, Tần Chỉ Ái liền đứng dậy, nói với người hầu chuẩn bị khăn tắm và áo tắm cho mình.

......

Tần Chỉ Ái thanh thản tìm chỗ khuất nhất của suối nước nóng.

Trong suối nước chỉ có một mình cô, xung quanh mọc đầy những thực vật nhiệt đới xanh biếc, không có tạp âm, chỉ có tiếng nước chảy sùng sục vào trong suối.

Sau khi Tần Chỉ Ái thích ứng với nước nóng, liền tìm tư thế thoải mái nằm nhoài bên cạnh suối, nhắm mắt lại.

Tối hôm qua cô phải ở trong nhà kính ngồi trên ghế mây ngủ, thật không thoải mái, vẫn không ngủ dược, tuy rằng buổi sáng có ngủ bù nhưng Tần Chỉ Ái vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Trước khi Tần Chỉ Ái xuống suối nước nóng đã đưa điện thoại di động cho người hầu giữ.

Ngay lúc cô đang thoải mái ngủ, người hầu lại cầm điện thoại của cô chạy tới: "Tiểu thư, cô có điện thoại."

Tần Chỉ Ái mở mắt ra, liếc nhìn người hầu đưa điện thoại cho mình, là tài xế Chu Tịnh sắp xếp cho cô gọi điện thoại tới.

Tần Chỉ Ái ra khỏi suối nước nóng, cầm khăn lau khô tay, nói với người hầu một tiếng cảm ơn, mới cầm điện thoại di động, trượt màn hình nhận điện thoại.

Trong suối tín hiệu điện thoại yếu, cô không nghe rõ tài xế nói gì, cô nói vào điện thoại: "Chờ chút" sau đó liền đi ra ngoài.

.....

Không cam lòng, Tưởng Tiêm Tiêm vẫn luôn rầu rĩ không vui.

Có thể là do phập phồng thấp thỏm, suối nước nóng chảy một lúc, cô liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, khoác khăn tắm từ suối đi ra.

Cô vốn muốn tìm người hầu đưa cho mình một chén nước, ai ngờ đi đi, lại thấy được Lương Đậu Khấu đang nhận điện thoại bên ngoài.

Tưởng Tiêm Tiêm chần chừ trong chốc lát, sau đó chạy đến một cây hoa hồng sau lưng Lương Đậu Khấu, gióng tai nghe lén điện thoại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận (6)


"Xe hư? Không thể đến đón tôi? Không cần,... anh nghĩ cách trở về đi... Không, ngày hôm nay quản gia nghỉ, trong nhà không có ai... Không sao, anh không cần gọi xe giúp tôi, trong này có rất nhiều người lái xe tới, chút nữa tôi có thể đi nhờ xe trở về thành phố... Ừm, không có gì... tạm biệt."

Sau khi cô tắt điện thoại, "Lương Đậu Khấu" đứng tại chỗ một lúc, cầm điện thoại trở vào trong.

Tưởng Tiêm Tiêm đứng sau bụi hồng lúc này mới từ từ bước ra.

Cô ngoẹo cổ nhìn chỗ Lương Đậu Khấu đứng một lúc lâu, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, nghĩ đến chương trình dự báo thời tiết sáng nay mình coi nói đêm nay sẽ có mưa rào, bỗng nhiên trong đầu cô ta xuất hiện một ý tưởng.

.........

Hôm nay khí trời vẫn luôn không tốt, đợi đến khi Tần Chỉ Ái tắm xong, thay quần áo, lúc trở lại phòng, toàn bộ bầu trời toàn là đêm đen dày đặc, giống như là trời đêm đã khuya.

Khí trời thay đổi bất thường như vậy, nhiều người sợ lát nữa mưa to, ai cũng chào nhau rồi về.

Có một người nổi tiếng có quan hệ tốt với Lương Đậu Khấu, trước khi đi hỏi Tần Chỉ Ái: "Tiểu Khấu, cô về bằng cách nào? Có người tới đón sao?"

Tần Chỉ Ái vừa định mở miệng nói: "Xe hư rồi." Tưởng Tiêm Tiêm đang đứng trước cửa sổ cùng Lâm Quang Vinh, đột nhiên quay đầu lớn tiếng mở miệng nói trước: "Có a, Chị Khấu tất nhiên có người tới rước, lúc tôi tắm suối nước nóng đã vô tình nghe thấy chị Khấu nói chuyện điện thoại với anh Sinh, nói để anh Sinh đến đón chị ấy."

Cô gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh tới rước khi nào? Tần Chỉ Ái nhíu mày, vừa mới chuẩn bị hỏi Tưởng Tiêm Tiêm, Tưởng Tiêm Tiêm liền ngoẹo cổ cười khanh khách mở miệng nói tiếp: "Chị Khấu, không lẽ chị gọi điện thoại mà anh Sinh vẫn không đến đón chị sao? Lúc trưa ra khỏi nhà em nghe anh em nói bọn họ hẹn nhau đánh bài ở Kim Bích Huy Hoàng, lẽ nào anh Sinh bận đánh bài, không có thời gian tới đón chị sao?"

"Anh sinh thật quá đáng, bây giờ em gọi điện thoại cho anh ấy!" Tưởng Tiêm Tiêm làm ra vẻ tức giận thay Tần Chỉ Ái, liền lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Tưởng Tiêm Tiêm tự biên tự diễn như vậy, không phải là để cô không bắt được xe chứ?

Nhưng cô không thể không thừa nhận, chiêu này của Tưởng Tiêm Tiêm thật sự rất thâm.

Cô biết rõ mục đích của Tưởng Tiêm Tiêm, thế nhưng cô cũng sẽ không để cho cô ta đạt được mục đích.

Bởi vì cô không thể để cho cô ta gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh không nhận cũng tốt, một khi nhận, nghe được chuyện hắn phải đi đón cô, không biết sẽ phản ứng như thế nào, nơi này tụ tập nhiều người nổi tiếng như vậy, Tưởng Tiêm Tiêm nháo cho mọi người biết Cố Dư Sinh ghét Lương Đậu Khấu như vậy, chắc chắn tin tức này trong nháy mắt sẽ truyền khắp Bắc Kinh.

Lương Đậu Khấu lại không có cách nào báo cho hắn biết, cô không thể để người khác xem mình là trò cười được...
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận (7)


Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn Tưởng Tiêm Tiêm.

Tưởng Tiêm Tiêm vừa gọi dt, cũng vừa nhìn cô.

Mắt hai người đụng nhau, dù chưa nói chuyện nhưng Tần Chỉ Ái có thể nhìn thấy được định liệu lóe lên trong mắt của Tưởng Tiêm Tiêm.

Đúng, là định liệu trước.

Tưởng Tiêm Tiêm biết Cố Dư Sinh không ưa cô, không tới đón cô, cô ta cũng biết, cô không dám để cho cô ta gọi cuộc điện thoại này.

Mặc kệ thế nào, ván này, cô ta đều thắng, sao có thể không định liệu trước trong đầu?

Tần Chỉ Ái mím môi một hồi, quên đi, bất quá cô không đón xe, lát nữa gọi xe chuyên dụng tới rước là được...

Nghĩ xong, Tần Chỉ Ái hạ mi mắt, sau đó lúc Tưởng Tiêm Tiêm còn chưa kịp lấy điện thoại ra, cô nhàn nhạt mở miệng nói: "Dư Sinh không nói sẽ không tới đón chị, hiện tại hẳn là anh đấy đang trên đường đi rồi."

Đạt được mục đích, Tưởng Tiêm Tiêm kinh ngạc "A" một tiếng, sau đó liền đem điện thoại di động cất đi, giả bộ áy náy nói: "Thì ra là lúc nãy em nói sai rồi, em còn tưởng anh Sinh không tới đón chị, chị Khấu, thật xin lỗi"

Tần Chỉ Ái cười nhẹ, không lên tiếng.

Người vừa hỏi Tần Chỉ Ái về nhà bằng cách nào cũng cười nói: "Tiểu Khấu, có người tới đón rồi, vậy tôi đi trước."

"Vậy tôi cũng về đây, bye bye."

"Tôi cũng vậy, tạm biệt."

........

Rất nhanh trong phòng khách chỉ còn lại bốn người.

Tần Chỉ Ái, Tưởng Tiêm Tiêm, Lâm Quang Vinh, còn có một người nữa đang chờ chồng đến đón là Lục tiểu thư.

Bởi vì còn có người ở đây, Tần Chỉ Ái không thể gọi xe, liền ngồi im trên ghế salon mở một quyển tạp chí xem.

Tưởng Tiêm Tiêm và Lâm Quang Vinh ngồi đối diện cô, xì xào không biết đang nói gì, thỉnh thoảng Tưởng Tiêm Tiêm yểu điệu cười.

Qua nửa tiếng đồng hồ, bỗng nhiên ngoài cửa sổ chớp một tia, sấm đinh tai nhức óc đánh ầm trên mái nhà.

Khí trời càng lúc càng xấu, gió to nổi lên, cây ngả nghiêng lảo đảo.

Trong chốc lát, mưa rơi tầm tã.

Tần Chỉ Ái từ tạp chí ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn mưa to bên ngoài, nhíu mày.

Đây là vùng ngoại thành, mưa lớn như vậy, có phải sẽ rất khó gọi xe không?

Cô vừa nghĩ như vậy, điện thoại của Lục tiểu thư lại vang lên, sau đó cô tạm biệt bọn họ, xách túi rời đi.

Lục tiểu thư vừa mới đi, Tưởng Tiêm Tiêm và Lâm Quang Vinh cũng đứng lên, "Chị Khấu, bọn em đi trước."

Nói xong Tưởng Tiêm Tiêm kéo cánh tay Lâm Quang Vinh đi về phía cửa, lúc đang đi ra, cô ta quay lại nhìn Tần Chỉ Ái cười, sau đó liền mở cửa rời khỏi đó.

Nụ cười này của Tưởng Tiêm Tiêm làm cho Tần Chỉ Ái trong nháy mắt cảm thấy buồn cười, cô ta ngu ngốc như vậy, lại chờ đến lúc mưa to thế này mới đi, chính là để cho cô thật sự không gọi được xe, bị kẹt ở đây sao...
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận (8)


Cố Dư Sinh đúng là có đi Kim Bích Huy Hoàng, nhưng mà hắn không có đánh bài.

Hắn ngồi trên ghế salon cạnh cửa sổ gác chân nhìn chằm chằm bầu trời u ám ngoài kia, bên trong toàn là tiếng ồn của những người đánh bài, không ai thấy, cũng không ai để ý hắn đang hút thuốc một mình.

Lúc xáo bài, chia bài, có người ngồi gần ban công chú ý hắn, Cố Dư Sinh trước sau đều không phát ra một tiếng động, cậu ta không nhịn được mở miệng hỏi: "Cố tổng, không chơi một ván sao?"

Hắn vừa mới dứt lời, Lục Bán Thành đã ở dưới bàn đá chân hắn một cái, làm động tác "Suỵt", sau đó nhỏ giọng nói: "Không thấy hắn hút thuốc cả buổi trưa sao? Rõ ràng là tâm tình cực kỳ tồi tệ."

Người vừa hỏi thăm Cố Dư Sinh nghe vậy, ngạc nhiên nhịn không được mở miệng hỏi: "Cố tổng bị gì vậy? Không phải buổi sáng vừa mới ký được một hợp đồng lớn sao? Tâm tình sao lại không tốt?"

"Không biết" Lục Bán Thành tiến đến lỗ tai người kia, nhỏ giọng: "Từ sáng đến giờ khí áp vẫn thấp như vậy, buổi sáng lúc ký hợp đồng tại cậu không có ở đó, tư thế đi bàn chuyện làm ăn của hắn giống như đi đánh trận vậy, ném hợp đồng lên bàn, chỉ nói mười một chữ."

"Mười một chữ gì?"

Lục Bán Thành lấy bài, nghiêng đầu nói: "Chia bốn sáu, tôi sáu, anh bốn, ký hay không ký?"

"Đệt, vậy cũng được sao?" Người kia còn chưa nói hết, bỗng nhiên trên trời có một vệt sấm chớp uỳnh một cái, cả phòng kinh ngạc, đều quay đầu nhìn về phía cửa sổ, mưa tầm tã rơi vào cửa kính lít nha lít nhít, tạo ra âm thanh ào ào.

Chỉ có Cố Dư Sinh, giống như không nghe bất cứ một âm thanh nào, vẫn ngồi im lặng trên ghế salon, hút thuốc, nhả khói.

Đến sáu giờ, mưa cũng không có dấu hiệu dừng, trái lại mưa càng ngày càng lớn, trên cửa sổ nước mưa không ngừng cuồn cuộn chảy xuống.

Lúc sáu giờ mười, bởi vì có người có việc, lại rời đi.

Một bàn ba người thiếu mất một người không thể tiếp tục đánh, Lục Bán Thành thử hướng về phía Cố Dư Sinh hỏi một câu: "Anh Sinh, có muốn đánh một ván không?"

Đại khái qua nửa phút, Cố Dư Sinh mới dời tầm mắt từ cửa sổ đến mặt Lục Bán Thành, hắn hút một hơi thuốc, lại tiếp tục ngồi một lát, mới đứng lên đi đến sòng bài.

Bảy giờ rưỡi tối, có một bữa tiệc, lúc sáu giờ rưỡi tối lại có người lục tục đội mưa đến đây.

Trương Tổng của tập đoàn Bắc đình mang theo vợ đi cùng, Cố Dư Sinh gặp mặt mấy lần, mơ hồ nhớ người đó họ Lục, có điều lúc hắn chào hỏi, Cố Dư Sinh chỉ khẽ gật đầu một cái, không lên tiếng.

Lúc vợ của Trương tổng nhìn thấy Cố Dư Sinh, thoáng giật mình một cái, sau đó nhìn quanh hai bên một vòng, làm như đang tim người nhưng cuối cùng cũng không tìm được, liền nghi hoặc mở miệng hỏi: "Cố phu nhân không có ở đây sao?"

Cố Dư Sinh không phản ứng lại, "Cố phu nhân" trong miệng Lục tiểu thư là ai, hắn chỉ ngậm thuốc lá, đánh bài, gương mặt thờ ơ không cảm xúc.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận (9)


"Cố phu nhân?" Lục Bán Thành nói lại, sau một lát mới hiểu ra được, quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, sau đó lại nhìn Lục tiểu thư mở miệng xác nhận: "Lương Đậu Khấu?"

"Đúng, là Lương tiểu thư." Lục tiểu thư khẽ gật đầu một cái, lại nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng đáng Lương Đậu Khấu, lại lên tiếng hỏi: "Cố tiên sinh đưa phu nhân về nhà rồi lại tới nhanh như vậy sao?"

"Không phải chứ, Trương phu nhân, cô xác định là Lương Đậu Khấu sao? Anh Sinh cả buổi trưa đều ở lại đây, chưa hề rời khỏi đâu." Lục Bán Thành bị Lục tiểu thư làm cho mơ hồ.

"A? Cố Tổng không đi đón Cố phu nhân sao? Vậy làm sao Cố phu nhân có thể về được?" Lần này đến lượt Lục tiểu thư giật mình.

Lục Bán Thành càng nghe càng hồ đồ: "Lương Đậu Khấu sao lại không về được? Xảy ra chuyện gì?"

"Buổi chiều chúng tôi ở hội quán suối nước nóng ở Bắc Giao Cố phu nhân không lái xe tới, lúc mọi người về hết thì trời mưa to, cô ấy nói Cố tiên sinh sẽ đến đón, lúc tôi đi, Cố phu nhân còn chưa đi, vì vậy nên tôi thấy Cố tiên sinh ở đây, cho rằng Cố tiên sinh đã chở Cố phu nhân tới đây. Thì ra Cố tổng không đi đón cô ấy, mưa to như vậy, ngoại thành chắc chắn không thể gọi xe, cũng không biết bây giờ Cố phu nhân có về chưa?"

Cố Dư Sinh nghe hết tất cả những điều Lục Bán Thành và Lục tiểu thư nói, nhưng trên mặt hắn từ đầu đến cuối đều hoàn toàn không chút nao núng, bình tĩnh giống như người4 trong cuộc hội thoại của hai người họ không hề có quan hệ gì với hắn.

Lục tiểu thư thấy biểu hiện của Cố Dư Sinh như vậy, vốn định tiếp tục nói gì đó nhưng lại bị Lục Bán Thành ra hiệu, cô mới ngậm miệng lại, sau đó đứng bên cạnh đợi một lúc, nhìn Cố Dư Sinh trước sau đều không có bất kỳ phản ứng gì, vốn muốn nói hai câu, nhưng sau đó lại nghĩ đây là chuyện nhà người khác, không hơi sức đâu mà lo, liền thở dài một hơi quay đi.

Ngoài cửa cuồng phong bão táp, sấm chớp đùng đùng vang lên.

Sau khi đánh xong một ván, Lục Bán Thành nghiêng đầu nhìn Cố Dư Sinh một cái.

Cố Dư Sinh không nói gì, giơ điện thoại di động lên, không biết đang làm gì, mặt mày lãnh đạm không hề có một chút lo âu căng thẳng nào.

Lục Bán Thành giật môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng im lặng.

Lại một ván mới, xáo bài chia bài xong, một tia sét xẹt qua, chiếu sáng đêm tối, sau đó lại là một tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Lục Bán Thành nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Cố Dư Sinh đang châm một điếu thuốc mới, nhịn không được nói: "Có muốn gọi điện cho cô ấy, hỏi cô ấy đã về nhà an toàn chưa không?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận (10)


Cố Dư Sinh ngước mắt nhìn Lục Bán Thành, không lên tiếng, hút một hơi thuốc, phun khói, hắn cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn màn hình sạch sành sanh không có bất kỳ một tin nhắn hay cuộc điện thoại nào.

Lúc đánh xong một ván, hắn cầm điện thoại di động xóa tên cô khỏi danh sách đen, qua lâu như vậy, cũng chưa thấy cô ấy nhắn cho hắn bất kỳ tin nhắn nào.

Mắt Cố Dư Sinh chợt lóe, mở danh sách đen ra, bên trong có rất nhiều tin nhắn và điện thoại nhỡ bị chặn lại, hắn giơ tay quét màn hình điện thoại di động một lần, ngoại trừ ba tháng trước đây cô nhắn cho hắn: "Ông từ Nam Hải trở về mời chúng ta ngày mốt đến nhà cũ ăn cơm". lại không còn tin nhắn nào khác.

Vì thế, cô dù bị kẹt ngoài ngoại thành cũng không tìm hắn giúp?

Nhất thời trong đầu Cố Dư Sinh xẹt qua mọi chuyện, chiều hôm qua ngồi trên đường nhìn thấy cô ngồi trong xe ăn cơm, còn có tối hôm qua cô ở trong nhà kính ngủ một đêm, sáng sớm lại không cùng hắn ăn sáng...

Xem ra, cô thật sự làm được, nói cách xa hắn, lại cách hắn rất xa... Chỉ là… cô đã trở nên nghe lời như vậy từ lúc nào?

Trước đây hắn đã không ít lần làm cho cô biến đi, lần này cô thật sự biến đi sao?

Những nóng giận lúc rời khỏi nhà sáng nay trông phút chốc lại xuất hiện, Cố Dư Sinh tàn nhẫn hút một hơi thuốc, nghiến răng nghiến lợi nói với Lục bán Thành hai chữ: "Không cần!"

Tiếng nói của hắn kết thúc, ngoài cửa sổ lại là một tia chớp rạch bầu trời ra làm đôi, hình ảnh kia đáng sợ giống như trong những phim khoa khọc viễn tưởng vậy.

Tiếng ầm ầm chói tai xẹt qua, Lục Bán Thành ngày một lo lắng, hắn và Lương Đậu Khấu quan hệ không tệ, hắn nhiều lần quay đầu nhìn Cố Dư Sinh nhưng người đàn ông kia vẫn ngồi im trên ghế tựa, biểu hiện nhàn nhạt, một tay lấy bài, một tay hút thuốc, thật sự rất nhàn nhã.

Lúc Cố Dư Sinh đánh bài, tiếng mưa trên cửa sổ ngày một lớn hơn, Lục Bán Thành nghiêng đầu liếc mắt về phía cửa sổ, mưa to như sắp tận thế, do dự trong chốc lát, vẫn quay lại nói với Cố Dư Sinh: "Coi như cậu không thích cô ấy nhưng cô ấy cũng đã là vợ cậu cưới về rồi mà. Cũng không thể cứ lãnh huyết vô tình như vậy chứ?"

Động tác cầm bài của Cố Dư Sinh dừng lại một chút, mắt liếc qua màn hình điện thoại, vẫn không có bất kỳ một tin nhắn nào, ánh mắt của hắn trở lạnh, lập tức xếp bài, rồi lấy một lá bài đánh ra, như không nghe thấy Lục Bán Thành nói gì vậy: "Ba."

"Anh Sinh, gọi điện thoại cho cô ấy đi, nếu như đã về đến nhà bình an, mọi người đều yên tâm, đừng là chưa trở về, nếu thật sự nguy hiểm đến tính mạng..."

"Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận." Lục Bán Thành còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đã dùng âm thanh lạnh lẽo cắt lời hắn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: Một lời từ chối không thích hợp (1)


Âm điệu của Cố Dư Sinh không cao, nhưng giọng điệu sắc bén mà bạc tình, không mang theo bất kỳ khoan dung nào, chỉ có hung hăn làm chấn động những người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong nháy mắt mọi người đều im lặng, hướng mắt nhìn về phía Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành.

Cố Dư Sinh trở thành tiêu điểm, bị mọi người nhìn vào lòng càng cảm thấy phiền hơn.

Hắn giơ tay lên, hút thuốc, phát hiện thuốc đã bị hút đến phần đầu lọc, liền dập thuốc vào gạt tàn, tay run run cầm hộp thuốc lá, bên trong trống rỗng không còn điếu nào, nhất thời tâm tình càng trở nên tồi tệ, hắn ném hộp thuốc trống không về phía sòng bài một cái, sau đó đem những thẻ bạc vừa thắng được đẩy một cái, liền đá ghế tựa, đứng lên, ném lại một câu: "Vô vị, không chơi", lại cầm điện thoại di động lên, tiện tay sửa sang lại quần áo, nghênh ngang rời đi.

Cửa phòng bị đóng sầm lại một hồi lâu sau, những người trong phòng mới tỉnh táo lại.

"Cuối cùng là làm sao vậy?"

"Cố tổng cả ngày hôm nay đếu có gì đó bất thường..."

Bất thường? Đúng là có chỗ bất thường? Thật không chỉ có một ngày hôm nay mà là bắt đầu từ tuần trước, dường như đã có chỗ bất thường rồi... Lục Bán Thành nhìn chằm chằm vào hướng Cố Dư Sinh vừa đi, mới bừng tỉnh sau một hồi thất thần, lại cụp mắt, cười, nói với mọi người: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, mọi người tiếp tục chơi, hôm nay tôi trả nợ."

......

Cố Dư Sinh đi ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, tài xế Tiểu Vương đã đợi ở cửa.

Tiểu Vương vừa nhìn thấy hắn, lập tức xuống xe, che dù chạy đến đón hắn.

Ngồi vào trong xe, Tiểu Vương mở miệng hỏi: "Thiếu gia, mưa to như vậy, chúng ta đi đâu bây giờ?"

Cố Dư Sinh nhìn ngoài cửa sổ đang mưa như trút nước, có chút hoảng hốt.

Tiểu Vương chờ trong giây lát, không đợi Cố Dư Sinh lên tiếng, đã khởi động xe, bấp bênh lái đi.

Trời mưa rất lớn, cho dù có cần gạt chắn gió, vẫn không nhìn thấy rõ đường đi, vậy nên tốc độ đặc biệt chậm.

Lúc sắp đến công ty, Tiểu Vương lại hỏi: "Thiếu gia, vẫn như lúc trước, đến công ty sao?"

Cố Dư Sinh sắc mặt bình tĩnh ngồi trong xe, không biết đang suy nghĩ gì, sau một lát hắn mở hộp xe, lấy ra một hộp thuốc lá, mở ra bật lửa hai cái, lại liếc nhìn cơn mưa ngoài kia, lúc này chớp lại cắt bầu trời ra làm đôi, mi tâm Cố Dư Sinh khẽ nhíu, bỗng lên tiếng: "Gọi điện về nhà."

Cố Dư Sinh luôn luôn không về nhà dạo gần đây là giống như đang lưu luyến gia đình nha... Tiểu Vương sửng sốt một chút, sau đó liền mở điện thoại di động ra, gọi về máy bàn trong nhà.

Điện thoại reo rất lâu, cũng không có người nhận.

Tiểu Vương tiếp tục gọi, vẫn không có ai bắt máy, liền quay đầu: "Thiếu gia, trong nhà hình như không có ai nghe điện thoại?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: Một lời từ chối không thích hợp (2)


Đầu ngón tay cầm thuốc lá của Cố Dư Sinh khẽ run một hồi, hắn nghiêng đầu nhìn những giọt mưa rầm rập rơi trên cửa kính xe, nhìn một lúc lâu, mới hút một hơi thuốc, qua một lát, khói trắng nhàn nhạt từ trong lỗ mũi hắn bay ra, lúc khói tan hết, Cố Dư Sinh cầm điện thoại di động lên gọi cho Lương Đậu Khấu, điện thoại tắt nguồn.

Cố Dư Sinh nheo mày một lúc, ném điện thoại về một bên, quay về phía tài xế Tiểu Vương, nhàn nhạt nói: "Đi khu Bắc Giao."

Mưa lớn như vậy, đi ngoại thành làm cái gì? Tiểu Vương nghi hoặc, lại không dám hỏi, chỉ chăm chú nhìn phía trước lái xe.

Tần Chỉ Ái liên tục gọi mười chiếc xe, đơn đặt hàng đặt xong, nhưng lại vì mưa quá lớn, lại bị đối phương hủy đơn đặt hàng.

Cách suối nước nóng chừng ba ngàn mét có tàu điện ngầm, Tần Chỉ Ái nhìn sắc trời hoàn toàn không có dấu hiệu ngớt mưa, mà càng ngày càng muộn, điện thoại di động cũng chỉ còn lại 1%, nếu như cô còn tốn thời gian ở nơi này nữa, tối nay thật sự không thể về nhà đâu.

Suy nghĩ một chút, Tần Chỉ Ái đến quầy thu ngân mua một chiếc ô, đeo mắt kính và khẩu trang, quyết định ra trạm tàu điện ngầm trở về thành phố.

Gió thổi rất lớn, thổi đến mức dù của cô cong lên, nước mưa cứ như vậy hất ướt hết cả người Tần Chỉ Ái.

Vùng ngoại thành xây dựng không bằng phẳng như trong thành phố, giày cao gót đi rất khó khăn, cuối cùng Tần Chỉ Ái chỉ có thể cởi giày đi chân trần.

Cô đi về hướng tàu điện ngầm, trên đường lại có một đoạn đường đang thi công, loang loang lổ lổ, đâu đâu cũng có nước đọng, mà nước làm cho cô không thấy nhiều mảnh đá vụn và mái ngói sắc bén, đạp lên khiến lòng bàn chân Tần Chỉ Ái đau đớn.

Đến khi Tần Chỉ Ái đi qua đoạn đường đang thi công này, bàn chân đã đầy vết thương, mỗi một bước đi đều cảm thấy đau xót.

Tần Chỉ Ái cắn răng cố gắng bước đi, nhưng đi được một đoạn thì chân cô càng ngày càng đau, đừng nói là bước đi, chỉ đứng thôi cũng đã cảm thấy ê ẩm.

Tần Chỉ Ái lấy điện thoại di động từ trong túi ra, muốn thử gọi xe một lần nữa nhưng điện thoại di động đã hết pin, tắt nguồn.

Kỳ thực lúc điện thoại còn pin, cô từng nghĩ có thể gọi điện thoại đến nhà cũ.

Cố lão gia nếu biết được cô bị kẹt ở vùng ngoại thành, không về được, chắc chắn sẽ không mặc kệ cô.

Nhưng cô lại sợ Cố lão gia sẽ gọi cho Cố Dư Sinh bắt hắn đến rước cô.

Cố Dư Sinh... hắn không thích cô quấy rầy hắn, cho nên cô nghĩ mình tốt nhất không nên dùng người ngoài để hắn nghĩ cô đang tìm cách quấn lấy hắn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: Một lời từ chối không thích hợp (3)


Cô vốn là người ngoài, không phải sao?

Cô ở trong nhà hắn, nhưng mà ngày hôm nay cô lần đầu tiên biết được lịch trình của hắn, biết hắn đang ở đâu... nhưng lại là Tưởng Tiêm Tiêm nói cho cô biết, hắn buổi chiều đến Kim Bích Huy Hoàng đánh bài.

Tần Chỉ Ái nhếch môi, tự giễu, nhưng ánh mắt lại ảm đạm đen kịt.

Nhiều năm trước, cô thật sự tin bản thân mình có cơ hội đến với thế giới của hắn.

Nhiều năm sau, cô mới biết, ý nghĩ kia chỉ là đơn phương mà thôi.

Hắn quên cô rồi, quên sạch.

Quên sạch đến nỗi quan hệ của hai người giống như nước lã, giống như cách nhau mấy sông mấy núi, giống như rất xa xôi.

Tần Chỉ Ái liếc nhìn trời, không cho mình rơi nước mắt, sau đó đứng thẳng người, vừa mới cố gắng hướng về phía ga tàu điện ngầm, bỗng nhiên một chiếc xe dừng bên cạnh cô.

Tốc độ phanh gấp khiến nước đọng trên mặt đường bắn tung tóe vào váy của cô.

Tần Chỉ Ái theo bản năng lui về phía sau một bước, bàn chân tê rần, khó chịu đến nỗi cô phải hít vào một hơi, sau đó cô mới nâng ô cao hơn một chút, nhìn chiếc xe trước mặt, hình như hơi quen quen.

Tần Chỉ Ái cho rằng mình nhìn lầm, cô nháy mắt một cái, sau đó hạ kính mát xuống, lúc chuẩn bị cô dụi mắt nhìn cho rõ, cửa xe ở ghế tài xế mở ra, tài xế Tiểu Vương mở một chiếc ô đen kịt đi vòng qua đầu xe, chạy về phía cô.

"Tiểu thư, mời lên xe." Tiểu Vương nói xong liên đem dù nâng cao hơn một chút, che cao hơn chiếc dù của cô, sau đó thay cô mở cửa ra.

"Cậu... sao cậu lại tới?" Lúc Tần Chỉ Ái đưa chiếc dù trên tay mình cho Tiểu Vương cầm, bán tín bán nghi hỏi một câu.

"Thiếu gia bảo tôi tới." Tiểu Vương lấy ô trong tay mình che về phía Tần Chỉ Ái, thành thật trả lời.

Thiếu, thiếu gia? Cố, Cố Dư Sinh? Sao hắn biết cô ở đây? Trong đầu Tần Chỉ Ái liền xuất hiện vô số câu hỏi và nghi ngờ không thể tin được, cô vừa quay đầu lại hỏi Tiểu Vương, khóe mắt đã nhìn thấy Cố Dư Sinh đang ngồi trong xe, hắn đang nhắm mắt tựa lưng vào ghế xe.

Những lời Tần Chỉ Ái muốn nói nhanh chóng khựng lại, cô đứng bên cửa xe một lúc, mới khom người bò vào trong xe.

Tiểu Vương đóng cửa xe, đem dù ướt ném vào cốp xe, sau đó liền lên xe, hắn vừa mới đạp chân ga, đi về phía trước hai trăm mét thì Cố Dư Sinh mở mắt ra, hơi nghiêng đầu nhìn Tần Chỉ Ái chằm chằm, thấy cả người dưới Tần Chỉ Ái ướt nhẹp, cũng không biết tại sao trong lòng hắn lại cảm thấy tức giận, lại hướng về phía Tiểu Vương nóng nảy nói: "Đưa cho cô ta cái khăn lông, đừng để cô ta làm ướt xe của tôi!"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: Một lời từ chối không thích hợp (4)


Tiểu Vương bị lời nói của Cố Dư Sinh rống làm cho lòng bàn chân trượt đi, đạp nhầm chân thắng, Tần Chỉ Ái không hề phòng bị, thân thể bị nghiêng theo quán tính, dựa vào ngực Cố Dư Sinh.

Thân thể Cố Dư Sinh cứng đờ, mi tâm nhíu lại.

Lúc Tần Chỉ Ái nhào vào ngực hắn, vội vội vàng vàng liếc nhìn hắn, nhận ra vẻ mặt khác thường của hắn, cô sợ đến nỗi run cả người, trong não không suy nghĩ được gì, người cũng nhanh chóng rời khỏi ngực của hắn, ngồi thẳng người, thậm chí còn quay đầu nhìn ra cửa kính, làm cho khoảng cách của hai người xa một chút.

Cô phản xạ nhanh như vậy, khiến mi tâm của Cố Dư Sinh càng nhăn hơn, lại hướng về phía Tiểu Vương rống to: "Cậu lái xe kiểu gì vậy? Tôi bỏ tiền mời cậu đến mơ ngủ sao?"

Tiểu Vương bị chửi sợ đến mức không dám thở mạnh, nhanh chóng xuống xe, chạy ra cốp sau, cầm hai cái khăn nhanh chóng trở lại xe, đưa cho Tần Chỉ Ái ở phía sau, sau đó liền quay lưng khởi động xe lần nữa.

Tần Chỉ Ái che dù, từ vai trở lên không có ướt, cô cầm khăn lau khô người, sau đó nhìn thấy chỗ mình vừa dẫm lên có nước bẩn, có bùn, còn có từng vệt máu.

Cô nghĩ đến lời của Cố Dư Sinh nói, hắn sợ cô làm dơ xe của hắn, mới để Tiểu Vương lấy khăn cho cô, cô nắm chặt khăn mặt, do dự một chút, lại cúi người lau lòng bàn chân đầy bùn đất của mình.

Cố Dư Sinh nhìn hành động của cô, lại cảm thấy phiền lòng hơn, hắn muốn mở miệng để Tiểu Vương điều chỉnh hơi lạnh trong xe thấp xuống một chút, khóe mắt lại nhìn thấy váy ướt nhẹp của Tần Chỉ Ái dính sát vào cơ thể cô, quỷ thần sai khiến thế nào lại ngậm miệng lại, đáy lòng càng khó chịu hơn, hắn giơ tay mở hai nút áo trước ngực, nhưng làm như vậy cũng không có tác dụng gì, theo thói quen lại tìm thuốc lá.

Cố Dư Sinh bật lửa, hơi cúi đầu, nhìn thấy khăn lông trên tay Tần Chỉ Ái dính màu máu đo đỏ.

Miệng ngậm điếu thuốc của hắn hơi động, điếu thuốc trong miệng liền rơi xuống.

Hắn vẫn cúi đầu như vậy, nhìn chiếc khăn lông, không biết suy nghĩ gì, sau đó liền đưa tay nhét điếu thuốc vào miệng, bật lửa, lúc nhìn ngoài cửa sổ một chút, đã vào thành phố, còn cách nhà một đoạn...

Bản thân Cố Dư Sinh cũng không hiểu mình rốt cuộc đang nghĩ gì, trong miệng hắn lại nói: "Đi khách sạn Bốn Mùa."

Cố Dư Sinh nhả khói, bổ sung thêm một câu: "Bọn người Lục Bán Thành còn đang chờ tôi."

.......

Xe của hắn dừng lại ở cửa khách sạn, Tần Chỉ Ái vốn định nói với Cố Dư Sinh cho mình về nhà trước, Cố Dư Sinh liền quay đầu nói với Tiểu Vương: "Đưa cô ấy lên phòng của tôi, tắm rửa sạch sẽ, tìm quần áo cho cô ấy thay."

Sau đó không chờ ai trả lời, liền mở cửa xe đi vào đại sảnh khách sạn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: Một lời từ chối không thích hợp (5)


Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Dư Sinh, cho đến khi hắn bước vào thang máy, cô cũng không thu hồi tầm mắt.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Tần Chỉ Ái mới cởi dây an toàn, lúc Tiểu Vương đang chuẩn bị xuống xe cô lại nói: "Đưa tôi về nhà đi."

Ngừng mấy giây, Tần Chỉ Ái nghĩ đến điện thoại di động của mình không còn pin, lại nói: "Hoặc là gọi xe giúp tôi."

Tiểu Vương nghĩ đến dặn dò của Cố Dư Sinh trước khi xuống xe, có chút ngập ngừng nói: "Thiếu gia trước khi xuống xe đã căn dặn, cô cũng đã nghe rồi, nếu cô cứ đi như vậy, Thiếu gia biết, nhất định sẽ “xử lý” tôi."

Tiểu Vương thấy Tần Chỉ Ái muốn rời khỏi, do dự một lát mới khuyên cô: "Tiểu thư, quần áo của cô đều ướt, nơi này còn cách nhà một đoạn, trời mưa lái xe chậm, hay là cô nghe lời của thiếu gia trước, đi lên tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ, tránh cảm lạnh."

Tần Chỉ Ái hiểu được Tiểu Vương không dám để cho cô đi, sau khi nghe Tiểu Vương nói một đoạn văn dài như vậy, cô không nói nữa, chỉ gật đầu.

Tiểu Vương biết Tần Chỉ Ái đồng ý liền xuống xe, giúp Tần Chỉ Ái ra khỏi xe, sau đó đưa chìa khóa xe cho nhân viên khách sạn, đưa Tần Chỉ Ái vào khách sạn Bốn Mùa.

Lên thang máy, thẳng đến tầng cao nhất, Tiểu Vương dẫn Tần Chỉ Ái đi dọc theo hành lang thật dài quẹo trái quẹo phải nhiều lần, mới dừng ở cửa một phòng.

Tiểu Vương đưa thẻ mở phòng cho Tần Chỉ Ái, chỉ chỉ cánh cửa trước mặt: "Lương tiểu thư, cô vào nghỉ ngơi trước, tôi đi lấy quần áo cho cô."

Tần Chỉ Ái nói "Cảm ơn." lấy thẻ phòng, đợi đến khi Tiểu Vương quay người đi vào thang máy, sau đó mới đứng trước cửa hít một hơi thật sâu, tay run rẩy quét thẻ để mở cửa phòng.

Trong phòng tối om, yên tĩnh không có bất kỳ một âm thanh nào.

Tần Chỉ Ái đứng trước cửa, trừng mắt nhìn bên trong, cẩn thận quan sát một chút, mới thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra Cố Dư Sinh không có ở trong phòng...

Cô giơ tay vỗ vỗ ngực đang đập như trống dồn, đi vào phòng.

Mở đèn lên, lúc Tần Chỉ Ái đi vào phòng tắm, bỗng nhiên xoay người lại, khóa cửa phòng lại, xác định từ bên ngoài sẽ không mở được cửa mới yên tâm đi vào nhà tắm.

Cô cởi quần áo ướt nhẹp trên người, sau đó đi tắm nước nóng. Tiếp theo tóc cũng không hong khô, liền mang theo túi trang điểm, nhanh chóng nhìn vào gương hóa trang lại.

Đến khi khuôn mặt thanh lệ tinh khiết trong gương biến thành khuôn mặt của Lương Đậu Khấu, cô mới bình tĩnh lại, lúc Tần Chỉ Ái chỉ lo sợ Cố Dư Sinh sẽ đột nhiên gõ cửa, trong lúc trang điểm cứ lo lắng không yên.

Tần Chỉ Ái vừa đem mỹ phẩm cất cẩn thận xong, chuông cửa liền vang lên.

Mở cửa, là Tiểu Vương mang theo mấy túi giấy: "Lương tiểu thư, quần áo của cô."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96: Một lời từ chối không thích hợp (6)


Tần Chỉ Ái nói cảm ơn, nhận quần áo, vừa đóng cửa, rồi ngừng lại, lại hướng về phía Tiểu Vương hỏi một câu: "Anh ấy đâu?"

"Thiếu gia sao?" Tiểu Vương quay đầu, chỉ vào căn phòng đối diện cửa phòng của Tần Chỉ Ái: "Trong phòng này.." Dừng một chút, Tiểu Vương hiểu ý của câu hỏi này, còn nói: "Nếu cô phải đi, có thể vào chào hỏi hắn một tiếng."

"Ừ" Tần Chỉ Ái gật đầu một cái, cầm túi, nhìn chằm chằm cánh cửa đối diện, lại nhìn Tiểu Vương nói "Cảm ơn", sau đó liền đóng cửa lại.

Cô thay quần áo xong, hong khô tóc, ngồi trên ghế salon, nhìn chằm chằm mưa ngoài cửa sổ ngày một nhỏ dần, sau đó liền nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, như là đã hạ quyết tâm, đứng lên xách túi đi ra cửa.

Mở cửa, ngón tay Tần Chỉ Ái nắm chặt túi xách, trong lòng cô thầm hạ quyết tâm một lần nữa, mới chậm rãi đi về phía cửa phòng đối diện.

Đứng trước cửa, Tần Chỉ Ái lại hít sâu vài hơi, mới lấy hết dũng khí bấm chuông cửa.

Bởi vì cách âm quá tốt, chuông cửa vang lên mấy lần, Tần Chỉ Ái mới mơ hồ nghe được tiếng "Đến đây" sau đó đại khái qua mười mấy giây, cửa phòng được mở ra.

Tần Chỉ Ái còn không nhìn rõ là ai mở cửa phòng, người mở cửa đã nói: "Đem bia đến cho tôi, thêm mấy chai rượu tây nữa... À, đúng rồi, thêm một dĩa..."

Lục Bán Thành còn chưa nói hai chữ "trái cây" liền ngừng lại, nhìn chằm chằm biểu hiện của Tần Chỉ Ái, có chút kinh ngạc, sau đó nói thầm một câu: "Thì ra là bị tung hỏa mù, thì ra là đi đón cô a..."

Tiếng của Lục Bán Thành quá nhỏ, Tần Chỉ Ái không nghe rõ phải "Hả?" một tiếng.

Lục Bán Thành "A?" một tiếng, bỗng nhiên hướng về phía Tần Chỉ Ái nở nụ cười, quay đầu liền hô lớn: "Anh Sinh."

Nhìn qua vai Lục Bán Thành, Tần Chỉ Ái có thể thấy được cảnh tượng trong phòng.

Trong đó tụ tập khá nhiều người, nam có, nữ có, có người uống rượu, có người ngồi hát.

Tần Chỉ Ái chỉ tìm một vòng, liền nhìn thấy Cố Dư Sinh đang ngồi hút thuốc trên một chiếc ghế sofa.

Lúc này hắn không bình thường chút nào, không có sự tức giận đáng sợ như lúc trước, hai khuy áo trước ngực làm lộ ra xương quai xanh, hắn ngoẹo cổ, không biết người bên cạnh nói gì, khiến hắn tâm tình có vẻ rất tốt, khuôn mặt lộ ra một vệt cười, đáp hai chữ: "Vô nghĩa.", sau đó liền ngẩng đầu lên, nhả hai vòng khói.

Cố Dư Sinh như vậy, không tức giận, lại có một chút lưu manh, giống với thời niên thiếu như đúc.

Tần Chỉ Ái liền bừng tỉnh.

Cô nghĩ, trên thế giới này, người có thể đem thanh nhã cao quý lộ ra vẻ bất kham hoàn mỹ như vậy, cũng chỉ có hắn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97: Một lời từ chối không thích hợp (7)


Lúc Tần Chỉ Ái thất thần, Lục Bán Thành lại cao giọng la: "Anh Sinh!"

Âm thanh của Lục Bán Thành quá lớn, khiến mọi người trong phòng đều nhìn hắn.

Cố Dư Sinh trễ nửa nhịp, quay đầu qua, nhìn thấy Tần Chỉ Ái ở ngoài cửa, mặt hắn rõ ràng hơi run, như không hiểu vì sao cô lại ở đây.

Mãi đến khi có người tỉnh táo lại mới mở miệng bắt chuyện với Tần Chỉ Ái: "Thì ra là Cố phu nhân đến sao? Sao không vào?"

Cố Dư Sinh lúc này mới "A" một tiếng, từ ghế salon đứng lên, đi về phía cửa.

Có thể là do hắn vừa nói chuyện với bạn bè vui vẻ, lúc hắn đứng lên còn mang theo một vệt cười như không cười, lười biếng mà lại bất cần đời.

Lục Bán Thành nhìn thấy Cố Dư Sinh đi về phía bà xã, liền thức thời đóng cửa lại.

Tiếng ồn trong phòng bị cửa ngăn cách, hành lang lại yên tĩnh quá mức cho phép.

Cố Dư Sinh nhìn lướt qua Tần Chỉ Ái, thấy cô không lên tiếng, hắn cũng không lên tiếng, chỉ giơ tay lên cầm điếu thuốc dập tắt, liền hướng về phía gian phòng đối diện.

Hắn đứng trước cửa liếc qua Tần Chỉ Ái, hất cằm về phía cửa, ý nói cô mở cửa.

Tần Chỉ Ái vội vàng đi về phía trước hai bước, dùng thẻ quét cửa phòng, không đi vào trong, lại quay lại đưa thẻ cho Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh nhíu mi, nhìn chằm chằm thẻ phòng, không nhận, theo tay nhìn lên khuôn mặt cô, hắn dù chưa mở miệng, ánh mắt này cũng đủ dò hỏi cô làm như vậy là có ý gì.

Tần Chỉ Ái biết hắn đang thắc mắc tại sao lại đưa thẻ phòng cho hắn, cô khẽ mím môi một hồi, mới nhỏ giọng giải thích: "Không còn sớm, tôi về nhà trước."

Mi tâm của hắn càng nheo lại, vẻ lười biếng từ trong phòng kia đi qua đã hoàn toàn biến mất, lúc này có càm giác ngột ngạt do hắn tạo ra.

Tần Chỉ Ái sợ Cố Dư Sinh như vậy, cô khẽ lùi lại một bước, lại nhanh chóng tìm cớ giải thích: "Chu Tịnh vừa gọi điện thoại cho tôi, nói muốn cùng tôi bàn về kịch bản phim..."

Tần Chỉ Ái còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đứng trước mặt cô vẫn không nhúc nhích lại đột nhiên đưa tay ra, giật túi xách của cô.

Hắn ở trước mặt cô lục tìm điện thoại di động của cô trong túi, bấm nút mở nguồn, màn hình vẫn không sáng lên nổi, hắn tiếp tục bấm mấy lần, trên màn hình xuất hiện câu: "Pin yếu, xin vui lòng sạc."

Hắn đưa điện thoại đến trước mặt cho cô nhìn, không hề nói gì, chỉ "A" một tiếng.

Tần Chỉ Ái bị hắn lật tẩy, sợ đến nỗi lùi lại một bước.

Cô phản ứng như vậy, Cố Dư Sinh giống như thùng thuốc súng chuẩn bị bùng nổ, đột nhiên khoát tay quăng điện thoại của cô xuống đất.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98: Một lời từ chối không thích hợp (8)


Điện thoại di động đập vào cửa phòng đối diện, phát ra một tiếng "đông" thật lớn.

Sau đó phòng đối diện lại một lần nữa bị mở ra, bên trong truyền ra rất nhiều câu hỏi.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Đó là tiếng gì a?"

"Ai phá cửa mất dạy vậy?"

"Anh Sinh?" Lục Bán Thành kinh ngạc gọi, trong phòng lại yên tĩnh lại.

Người trong phòng chỉ cần một chút cũng có thể nhận ra được không khí giữa Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh không ổn, mọi người nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng.

Chỉ có Lục Bán Thành nhìn hai người nhiều lần, sau đó đột nhiên cúi đầu, nhìn thấy chiếc điện thoại chia năm sẻ bảy, hắn theo bản năng nói: "Hơ" một tiếng, sau đó chưa hiểu tình hình, Cố Dư Sinh đột nhiên giống như tỉnh táo lại, đột nhiên đưa tay lên kéo tay Tần Chỉ Ái vào phòng, đóng sầm cửa lại vang lên một tiếng "ầm" thật lớn.

Nói là kéo, thật sự là xách cô lên.

Cố Dư Sinh xách Tần Chỉ Ái vào trong phòng, bước đi của hắn rất nhanh, đầu Tần Chỉ Ái chưa kịp phản ứng lại nên làm gì, cô đã bị hắn tàn nhẫn quăng lên giường trong phòng khách sạn.

Toàn thân Tần Chỉ Ái run lên cầm cập, dãy dụa muốn bò lên, vừa mới rời giường đi, Cố Dư Sinh liền đè cô lại, nắm cằm của cô, cố định lại đầu cô, liền cúi đầu che lấp môi cô.

Hắn còn đang tức giận, không nhịn được, không ngừng gặm cắn môi cô, lại ép buộc cô quay lại giường.

Hô hấp của cô bị hắn đoạt đi, ngực bị hắn ép tới không thể thở nổi, cô cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng có thể ngộp thở mà chết, liều mạng mở miệng, nhưng lại càng làm hắn hôn thêm sâu, cô khó chịu lung tung lắc đầu.

Phản kháng nhỏ bé của cô khiến hắn khó chịu lại nắm chặt cằm của cô hơn, cô đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, động cũng không dám động, sau đó vừa tăng sức mạnh trên môi, vừa nhanh chóng cởi quần áo của cô, nắm chặt eo của cô, sau đó cứ như vậy mà tiến vào, điên cuồng lao vào bên trong thân thể cô.

Động tác của hắn rất kịch liệt, hung hăng không cho cô phản kháng.

Toàn bộ quá trình hoàn toàn không có dạo đầu, không cho cô cơ hội phản kháng, chỉ bị hắn khóa chặt trong ngực, hắn không thương hoa tiếc ngọc chút nào, thậm chí ở thời điểm cuối cùng, càng dùng sức, giống như hận không thể giết chết cô.

Mãi cho đến lúc cuối cùng, rốt cuộc mọi thứ cũng kết thúc, nỗi đau xé rách tim gan kéo thần trí của Tần Chỉ Ái lại.

Hắn lại cưỡng bức cô lần nữa, dữ dội như vậy, lần này cô đâu có cố tình ở trước mặt hắn, đâu có nhờ ông đụng đến hắn...
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99: Một lời từ chối không thích hợp (9)


Cô đã tránh né hắn hết mức có thể, chiều hôm qua trốn trong xe sững sờ lâu như vậy, buổi tối tránh xuất hiện ở trước mặt hắn, lại phải ngủ trên ghế mây trong phòng kính suốt đêm, còn hôm nay... Mưa lớn như vậy, cô gọi nhiều xe như vậy cũng không có chiếc nào đến đón cô, cô cũng chẳng dám nghĩ đến chuyện gọi điện thoại đến nhà cũ chỉ sợ đụng đến hắn...

Nhưng là, giống như dù cô có làm bất cứ việc gì đi chăng nữa, cũng chỉ có thể đổi lấy sự khó chịu của hắn, sau đó hắn liền đối xử với cô như vậy.

Giữa nam nữ không chịu nổi nhất chính là mối quan hệ dựa trên giao dịch, nhưng là cô sợ những người phụ nữ có giao dịch với hắn đều không kịp đi, cô lại trở thành công cụ tình dục của hắn. Đừng nói là một chút tiếc thương hay hưởng thụ, ngay cả một chút tôn trọng hắn cũng không dành cho cô.

Không phải không oan ức, bởi vì lén lút yêu hắn như vậy, lúc này đây cô lại càng cảm thấy oan ức.

Nếu có thể nhẫn nhịn, cô thật sự không muốn khóc trước mặt Cố Dư Sinh.

Nhưng cô không nhịn được, cô càng không thể để cho hắn biết tình cảm của mình, mắt của cô chua xót, nước mắt rơi xuống rất nhanh.

Kết thúc hồi lâu, Cố Dư Sinh mới từ từ khôi phục lại tinh thần.

Hắn cảm thấy linh hồn và thể xác mình đều bay lên, cả người có chút hoảng hốt.

Hắn nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu, mới ý thức được mình đã làm gì.

Hắn lại đụng vào cô một lần nữa... Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Sao hắn hết lần này đến lần khác lại năm lần bảy lượt làm loại chuyện này với cô? Tại sao lại không thể khống chế bản thân?

Lần mất khống chế này của Cố Dư Sinh không biết đã là lần thứ mấy, lại buồn bực mất tập trung, hắn muốn hút thuốc, vừa mới đưa tay ra chuẩn bị lấy thuốc dưới gối nhưng lại nghĩ đến hộp thuốc và điện thoại của hắn đã để ở bên phòng đối diện hết rồi, hắn buồn bực rút tay về, xoay người, liều thấy Tần Chỉ Ái rút cả người trên giường, vai run run lên, như là đang khóc.

Môi Cố Dư Sinh đột nhiên mím lại, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Chỉ Ái một lúc, vốn định dời tầm mắt, nhưng lại nghe được tiếng hít thở ngột ngạt của cô, tiếng nức nở rất nhỏ.

Âm thanh đó giống như một lưỡi dao vừa sắc bén vừa tàn nhẫn đâm vào lồng ngực Cố Dư Sinh, nhưng lại không có một chút đau đớn nào, lưng hắn căng thẳng một hồi, tính khí liền nóng lên, hắn ngồi dậy kéo cánh tay của cô ném ra khỏi giường, sau đó ném quần áo của cô còn ở trên giường vào người cô: "Muốn khóc thì về nhà khóc."

Cô bị hắn làm cho hoảng sợ, lập tức ngừng khóc nhưng toàn thân lại run dữ dội hơn, ngồi yên trên thảm trải sàn trong chốc lát, mới hiểu được lời nói kia của hắn, sau đó liền ôm loạn quần áo chạy vào nhà tắm.

Lúc hắn không khống chế được làm tổn thương cô, khiến cô lảo đảo bước đi khập khiễng.

Cô chạy vào nhà tắm mặc quần áo xong liền rũ đầu chạy ra ngoài, không hề liếc mắt nhìn hắn một cái.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom