Dịch Full Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 140: Mật Thư (10)


Cô vừa ngẩng đầu lên, nhìn xem chung quanh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Cố Dư Sinh ôm lấy cô, đem cô lùi lại vài bước.

Động tác của Cố Dư Sinh rất nhanh, Tần Chỉ Ái hoàn toàn không thể theo kịp tiết tấu của hắn lúc hắn ngừng lại, cả người cô bởi vì quán tình ngã vào ngực hắn, sau đó liền nghe tiếng một chiếc xe từ phía xa chạy ào tới.

Tần Chỉ Ái cau mày, cầm lấy cánh tay Cố Dư Sinh, vội giữ vững thân thể, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy có một chiếc xe vọt tới với tốc độ cực nhanh.

Chiếc xe kia không quan tâm đến người đi đường, cứ va lung tung, toàn bộ người đi bộ trên đường vừa nãy còn đi lại có trật tự, lúc này trở nên hỗn loạn, mọi người cố gắng chạy tán loạn thoát thân, có người phản ứng chậm, trực tiếp bị xe đụng bay, ngã xuống đất, máu tươi giàn giụa.

Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh đi đến một khu vực, chỗ có một bậc thang, xe đậu trước bậc thang, nên không đi được, chỉ có thể dừng lại.

Xe đó không tắt máy xe, ba người trong xe đã nhảy xuống, bọn họ cũng không đóng cửa xe lại, vọt thẳng lên bậc thang, chạy như điên, chạy được một nửa, cũng không biết bọn họ nhìn thấy gì, bỗng nhiên quay người hướng về phía bậc thang đối diện chạy tới.

Lúc chạy đến bên cạnh xe, đã có mấy người cảnh sát đuổi tới, ba người kia nhìn nhau, sau đó nhìn chung quanh một chút, bỗng nhiên liền chạy tách ra ba hướng.

Những tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, ba người kia một lần nữa đến bên cạnh xe, mỗi người đều có một con tin, cổ họng của những con tin này đều bị một con dao sắc bén đè lên.

Hai người phụ nữ trẻ, một đứa bé khoảng năm sáu tuổi, đứa bé bị sợ tất nhiên khóc oa oa, mẹ của bé không ngừng xin ba người kia tha cho con mình.

Lúc này, từ trên bậc thang cũng có mấy cảnh sát lao xuống, bao vây ba người kia, nhưng cũng không dám tiến lên, sợ ba người kia cuống lên sẽ giết con tin.

Trong chốc lát có nhiều cảnh sát vây quanh hơn, ba kẻ xấu kia nhìn thấy như thế, liền liếc mắt nhìn nhau, một trong ba người đó lục tìm trong người, lộ ra bên hông có một vòng thuốc nổ.

Vừa nhìn thấy thuốc nổ, đám người kia nhất thời kinh hoàng, cũng không dám manh động.

Trong hai người cảnh sát có vẻ như là một đội trưởng và một đội phó nói chuyện với nhau hai câu, một trong hai người đó đi đến nói chuyện với ba người xấu kia, một người khác liền sơ tán đoàn người trên đường, một bên kéo dây phân cách màu vàng, phong tỏa đường dành riêng cho người đi bộ.

Cảnh sát dẫn đầu kia vẫn đang chỉ huy, lúc bất chợt nhìn thấy Cố Dư Sinh, biểu hiện đầu tiên là sững sờ, sau đó đi thẳng đến trước mặt hắn, cách dây phân cách gọi: "Cố đội trưởng."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141: Trời sinh đã có tài lãnh binh (1)


Cố đội trưởng? Tần Chỉ Ái quay đầu lặng lẽ liếc nhìn Cố Dư Sinh.

Không biết là Cố Dư Sinh bị người cảnh sát kia gọi tỉnh hay là vẫn chưa nghe thấy tiếng của người kia, hắn không có lên tiếng, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm vị cảnh sát kia.

Một lúc lâu sau hắn mới hồi phục lại tinh thần, hướng về phía người cảnh sát chào hỏi mình, khẽ cười một tiếng, nói nửa đùa nửa thật: "Tôi đâu còn là Cố đội trưởng, bây giờ tôi là Cố Tổng..."

Nói xong, Cố Dư Sinh lại cười trêu chọc nói: "Đội của tôi nghe xong chắc sẽ cười bò mất!"

Ngữ khí của Cố Dư Sinh rất ung dung, trên mặt còn mang theo một nụ cười nhạt, rất chân thật.

Không biết có phải là do ảo giác của Tần Chỉ Ái không, cô luôn thấy Cố Dư Sinh cười rất gượng ép, hoặc là tự giễu, khuôn mặt tinh xảo của hắn lúc này không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có một cảm thương rất rõ, rất rõ ràng.

Rất nhanh, nụ cười kia đã tắt, hắn sờ trong túi lấy ra một điếu thuốc, ngậm vào, lúc châm lửa lại giơ mắt liếc mấy người xấu đang giữ con tin, hỏi vị cảnh sát trước mặt: "Xảy ra chuyện gì?"

"Ba người kia sao? Trữ ma túy, từ đầu năm tới nay bọn chúng trốn rất kỹ, ngày hôm nay cuối cùng chúng tôi cũng bắt được bọn họ, có điều sợ nhất là lúc truy bắt bọn họ lại xông vào chỗ công cộng bắt người đi đường làm con tin, dù sao việc của họ đều luôn liều mạng, thật sự có thể sẽ cho nổ thuốc nổ làm chết người vô tội... Thế nhưng không còn cách nào, hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện, lúc đó không bắt được bọn chúng, để chúng chạy thoát, hiện tại đuổi theo tới đây, lần sau không biết là ngày tháng năm nào mới bắt được... Đã thông báo đội vũ khí chiến thuật rồi, bọn họ chắc đang họp tìm cách giải quyết..."

Cảnh sát còn chưa nói xong, kẻ xấu bên kia đã nôn nóng: "Các người rốt cuộc có đáp ứng điều kiện của chúng tôi hay không? Nếu không đáp ứng chúng tôi sẽ động thủ..."

Nói xong, dao trong tay hắn liền tàn nhẫn đè lên cổ một trong hai con tin khiến một giọt máu từ từ lăn xuống."

"Đáp ứng, đáp ứng..." Một cảnh sát đang đàm phán cùng bọn họ lập tức ôn tồn mở miệng.

"Các người đang muốn câu giờ đúng không? Các người cho rằng tôi không biết các người đang điều người sao? Lính bắn tỉa sắp tới rồi, chúng tôi còn có thể trốn sao?" Lại là một kẻ xấu khác mở miệng.

"Đúng, một là thả chúng tôi đi, hai là tất cả mọi người cùng chết!" Kẻ xấu đứng đầu cầm điều khiển từ xa của thuốc nổ, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể bấm nút.

Ba con tin bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, ngoại trừ đứa bé kia thỉnh thoảng gọi mẹ, hai cô gái kia muốn khóc cũng không khóc nổi.

"Cố đội trưởng, chúng ta nói chuyện sau, xem ra bọn người này không dễ đối phó như vậy..." Vị cảnh sát nói chuyện với Cố Dư Sinh chào một câu, sau đó quay người đi về phía hiện trường vụ án.

Người đó đi chưa được hai bước, Cố Dư Sinh đang hút thuốc bỗng nhiên gọi tên của hắn: "Tần Dương"

Người tên Tần Dương ngừng bước chân, quay đầu nhìn Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh hạ thuốc trên miệng xuống, nhìn xung quanh một chút, sau đó hỏi: "Hiện tại các người ai đang có vũ khí?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142: Trời sinh đã có tài lãnh binh (2)


"Tôi a..." Tần Dương nói hai chữ, sau đó liền đi đến trước mặt Cố Dư Sinh, nhỏ giọng nói: "Cố đội trưởng, anh hỏi cái này để làm gì? Anh đừng quên anh đã xuất ngũ, không thể tùy tiện sử dụng vũ khí."

Cố Dư Sinh "Ừ" một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một quán cafe ở lầu hai cách đó không xa chừng vài giây, nhàn nhạt đáp lại Tần Dương: "Không phải cậu có sao?"

"Tôi?" Tần Dương lắc lắc đầu, vừa định nói: "Tôi không được", bỗng nhiên như hiểu ra gì đó, nhìn Cố Dư Sinh một chút, vô cùng thần bí mở miệng: "Ý của anh là...?"

Cố Dư Sinh không lên tiếng, gật gật đầu, sau đó chỉ vào tiệm cafe hắn vừa nhìn: "Tôi xem qua rồi, góc độ kia là tốt nhất, cậu đi xin lệnh của cấp trên đi, tôi chờ cậu ở đó."

Tần Dương do dự trong chốc lát, quay đầu nhìn bọn người xấu cách đó không xa bất cứ lúc nào cũng có thể gây hại cho con tin, âm thầm cắn răng nói một câu: "Được.", liền quay đầu chạy đi.

Cố Dư Sinh đứng ở ngoài dây phân cách nhìn chằm chằm hiện trường một lúc, quay đầu nhìn về Tần Chỉ Ái thấp giọng nói: "Đi thôi", sau đó đi trước về phía quán cafe.

......

Người đi trên đường đã sớm bị di tản, mọi thứ bên trong rất yên tĩnh.

Trong quán cafe, chỉ còn lại một mình ông chủ, Cố Dư Sinh vừa vào cửa, liền kín đáo đưa cho ông ấy một khoản tiền, dặn ông ấy chờ ở dưới lầu, liền đưa Tần Chỉ Ái lên lầu hai.

Có hai phòng riêng có thể nhìn xuống đường dành cho người đi bộ, Cố Dư Sinh đứng trước mỗi cửa sổ trong phòng, cách kính, nhìn xuống dưới lầu một chút, cuối cùng chọn phòng bên trái.

Bởi vì tình huống vô cùng nguy cấp nên báo cáo của Tần Dương rất nhanh được phê chuẩn, Cố Dư Sinh chọn phòng xong, Tần Dương liền ôm một chiếc hộp chữ nhật chạy tới.

Lúc Tần Dương giao chiếc hộp cho Cố Dư Sinh, còn đưa thêm một cái tai nghe cách âm.

Cố Dư Sinh nhận tai nghe, như là nhớ lại cái gì, nghiêng đầu nhìn Tần Chỉ Ái đứng cách đó không xa, nhìn cô khoảng năm giây, hắn bỗng nhiên hạ hộp xuống, đi về phía Tần Chỉ Ái.

Hắn đứng trước mặt cô, cũng không nói gì, giơ tay lên, dứt khoát đem tai nghe nhét vào tai cô, sau đó liền vẫy vẫy tay với Tần Dương, chỉ vào Tần Chỉ Ái: "Bảo vệ cô ấy."

Nói xong, hắn liền ôm chiếc hộp đi về phía cửa sổ.

"Cố đội trưởng, dưới lầu có ba tội phạm, anh bắn phát súng đầu tiên, nhất định sẽ khiến bọn chúng hoảng sợ, vì thế anh nên giải quyết hai người ở phía sau trước, giải quyết người còn lại sau!"

Tần Chỉ Ái mang theo ống nghe chỉ có thể ở trong thế giới yên tĩnh như rối tinh rối mù, không có tạp âm, nhưng cô vẫn không thể nghe rõ tiếng nói chuyện của Tần Dương được.

"Tôi biết rồi." So với sự căng thẳng của Tần Dương, Cố Dư Sinh bình tĩnh hơn nhiều, hắn hờ hững nói ra ba chữ xong liền mở hộp ra.

Cố Dư Sinh lấy một khẩu súng từ trong hộp giơ lên, lúc đó, hắn giống như biến thành một người hoàn toàn khác vậy, so với Cố Dư Sinh ngày thường mà Tần Chỉ Ái thấy lại khác nhau một trời một vực, hắn trở nên chăm chú mà lại ác liệt, cả người đầy cảnh giác và hăng hái, giống như một thanh kiếm tốt được rút ra khỏi vỏ.

"Cố đội trưởng, anh phải biết, đây là việc tranh thủ từng giây từng phút, nếu nổ súng không đúng lúc, còn có thể gây phản tác dụng!" Việc này thật sự rất rắc rối, nổ súng, nếu không thể xử lý được ba kẻ xấu kia, chẳng khác nào giết chết ba con tin vô tội kia rồi! Vì vậy Tần Dương lại không nhịn được nói lần nữa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143: Trời sinh đã có tài lãnh binh (3)


Cố Dư Sinh thấy Tần Dương dài dòng như vậy, lần này chỉ "Ừ" một tiếng, cầm súng trốn sau rèm cửa sổ, ngắm ra ngoài.

"Cố đội trưởng, anh xác định có thể bắn được không? Lúc anh ở bộ đội tôi biết là anh bắn bách phát bách trúng,... nhưng mà khi đó anh còn làm nhiệm vụ, từ đó đến nay đã là hai năm rồi, hai năm anh không chạm tới súng, lần này có chắc chắn sẽ thành công không?

Cố Dư Sinh không để ý tới Tần Dương, giơ súng quay về phía của sổ ngắm tới nhắm lui, như là đang canh thước lê, có điều mười mấy giây sau, hắn liền ngừng lại, từ từ đi về phía Tần Dương, hời hợt nói một câu: "Thử xem xem."

"Thử xem xem?" Ba chữ đơn giản lại làm cho Tần Dương xù lông lên: "Cố đội trưởng, đây cũng không phải là chơi game đâu, anh cho tôi viên thuốc trợ tim được không? Phát súng này anh bắn đi, nếu như có..."

Tần Dương còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh liền nhanh nhẹn lên đạn bóp cò, "Ầm" một tiếng, Tần Dương đang lúi ra líu ríu nói gì đó không ngừng, lập tực ngậm miệng lại sau đó có một tiếng súng mơ hồ truyền đến tai Tần Chỉ Ái, âm thanh rất dài, tiếng súng thứ nhất còn chưa kết thúc đã đến tiếng thứ hai, sau đó là tiếng thứ ba, lẫn vào nhau, nghe có cảm giác như ba tiếng súng này đều phát ra cùng một lúc.

Tần Chỉ Ái nghĩ nếu không phải cô tận mắt chứng kiến Cố Dư Sinh liên tục nhắm bắn ba mục tiêu, cô sẽ tin đó là âm thanh của ba người nổ súng cùng một lúc.

Mãi cho đến lúc tiếng súng kết thúc, Tần Dương mới hồi phục tinh thần, sau đó đột nhiên nhào tới cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh tượng dưới lầu, mới quay đầu nhìn về Cố Dư Sinh: "Cố đội trưởng, được đó... Khoảng cách giữa ba tiếng súng khiến người ta không kịp trở tay, mà chính xác như vậy, thật khôn lường nha... Ở cổ tay của một người còn không nói, đằng này cả ba người đều bị anh bắn vào cổ tay."

Đối mặt với lời khen của Tần Dương, Cố Dư Sinh không nói gì, chỉ rũ mi mắt, nhìn cây súng trong tay mình.

Tần Chỉ Ái có thể tinh tường nhìn thấy được, đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng sờ cây súng, mang theo một loại thương tiếc không nói nên lời.

"Cố đội trường, lần này thật sự cảm ơn anh, ba người họ đều bị bắt, con tin cũng được cứu, cảm ơn anh, cảm ơn..."

Tần Dương năm lần bảy lượt nói cảm ơn, Cố Dư Sinh chậm rãi đem tầm mắt rời đi, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mấy giây, liền đem súng trả lại cho Tần Dương, không nói một lời xoay người đi ra ngoài.

Khi hắn đi qua Tần Chỉ Ái, cô đột nhiên hồi phục lại tinh thần, đem tai nghe cách âm đặt xuống bàn, đuổi theo Cố Dư Sinh.

Cô còn chưa đi được hai bước, Cố Dư Sinh bỗng nhiên dừng lại, không quay đầu nhìn cô, cũng không phải nói cho cô nghe: "Tần Dương, lát nữa giải quyết xong chuyện, đưa cô ấy đến bãi xe B2, tôi đi trước."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 144: Trời sinh đã có tài lãnh binh (4)


Đưa cô ấy đến bãi xe B2, hắn... không cùng cô đi Trần Ký sao?

Sau khi Tần Dương nói "Được" với Cố Dư Sinh, Tần Chỉ Ái không nhịn được, gọi tên hắn: "Cố, Cố Dư Sinh?"

Cố Dư Sinh muốn bước đi, nhưng nghe cô gọi thì đừng lại.

"Anh, không phải anh muốn đến Trần Ký sao?" Tần Chỉ Ái nhỏ giọng nói với theo hắn.

"Tôi không muốn ăn nữa, cô muốn thì tự mình đi ăn đi." Cố Dư Sinh không do dự trả lời Tần Chỉ Ái.

Hắn trả lời thẳng thừng như vậy, khiến Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì, khẽ mím môi, hạ mi mắt xuống.

Cố Dư Sinh không có ý định quay đầu lại, đưa lưng về phía cô một lát, liền kéo cửa đi ra ngoài.

Trong phòng, bầu không khí ngưng trệ trong chốc lát, Tần Dương điều đình mở miệng: "Chờ tôi ở đưới, tôi đi lo vài chuyện trong đội một chút, sẽ đưa cô đến bãi xe."

Tần Chỉ Ái quay đầu lại, lắc đầu, cười yếu ớt: "Không cần đâu, tôi tự đi một mình là được rồi."

"Nơi này mới có chuyện, còn chưa mở phong tỏa, cô không thể đi ra một mình được đâu." Dừng một chút, Tần Dương còn nói: "Hơn nữa Cố đội trưởng đã nói tôi đưa cô đi thì tôi phải làm được!"

Nói xong, Tần Dương cười với Tần Chỉ Ái, cầm súng chỉ chỉ ra cửa: "Đi thôi, chúng ta xuống trước."

Ra khỏi quán cafe, ở chỗ ba người xấu kia đã bị chế ngự, xe cứu thương lại đem những người qua đường bị thương đi, đứa bé bị bắt kia vùi mặt vào lòng mẹ khóc, cả người đều run rẩy, cảnh sát xử lý vết máu ở hiện trường... Lại không thấy bóng dáng của Cố Dư Sinh.

Tần Dương để Tần Chỉ Ái ngồi ở dưới, sau đó liền ôm hộp chạy đến một chiếc xe cảnh sát, không biết hắn nói gì với những người kia, sau đó liền đưa hộp cho một người, khoát tay một cái, liền chạy đến chỗ Tần Chỉ Ái: "Thật ngại quá, để cô chờ lâu rồi, đi thôi."

Tần Chỉ Ái nhẹ nói: "Không có gì."

"Chúng ta đi thôi." Tần Dương đưa Tần Chỉ Ái đi

Tần Chỉ Ái gật đầu, không nói gì nữa, đi cùng với Tần Dương.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, cũng không có gì để nói với nhau, như vậy làm cho cả hai đều lúng túng, lúc Tần Dương hút thuốc, bỗng nhiên lại hỏi Tần Chỉ Ái: "Cô ở cùng với Cố đội trưởng sao?"

Cô và Cố Dư Sinh ở cùng một chỗ sao? Tần Chỉ Ái thật sự không biết trả lời vấn đề này như thế nào, liền cười cợt, sau đó lại chọn cách nói ra tò mò của chính mình: "Sao anh lại gọi anh ấy là Cố Đội trưởng?"

"A..." Tần Chỉ Ái nhổ một bãi nước bọt, nói: "Trước đây trong quân đội anh ấy là đội trưởng đội tôi a..."

Nhắc đến chuyện trước kia, Tần Dương có đề tài rõ ràng, lại nhải nói không ngừng, những lời nói đó đều nói về Cố Dư Sinh lạnh lùng lãnh khốc kia.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 145: Trời sinh đã có tài lãnh binh (5)


"Cô đừng tưởng Cố đội trưởng nhìn có vẻ trắng trẻo sạch sẽ giống như những minh tinh màn bạc, thật ra anh ấy là một người đàn ông đích thực đó."

"Lần thứ nhất làm nhiệm vụ, đối tượng là tội phạm có súng, tuy rằng chúng tôi mỗi ngày đều tập bắn nhưng lúc thật sự đối mặt với sự sống sờ sờ trước mắt cũng không ai dám nổ súng, cô đoán xem cuối cùng thế nào? Cố đội trưởng không chớp mắt bắn một tràng mỗi đối tượng đều bị bể đầu, bây giờ nghĩ lại, đều cảm thấy anh ấy đúng là vô địch!"

"Cố đội trưởng nói chuyện đặc biệt không hề êm tai, thế nhưng mọi người chúng tôi đều rất nể trọng anh ấy, yêu thích anh ấy, cô đừng tưởng bề ngoài anh ấy là một người lạnh lùng, thật ra bên trong anh ấy rất nhiệt huyết, trời sinh anh ấy đã là một quân nhân, lúc trước chúng tôi đi chống thiên tai, động đất, anh ất vì cứu một cậu bé đã bị đá đập bị thương, nằm trong bệnh viện ba tháng, suýt nữa mất mạng...

"Cố đội trưởng luôn rất bình tĩnh, là người có thể khắc chế bản thân tốt nhất trong số những người mà tôi từng gặp trước đây, huấn luyện viên đều nói, Cố đội trưởng là một kỳ tài khó gặp, là một người trời sinh đã có khả năng lãnh binh."

Tần Chỉ Ái toàn nói những điều mà Tần Chỉ Ái không biết.

Cô không nói gì, nghe rất chăm chú.

Thì ra hắn và cô không liên lạc trong mấy năm, hắn lại trải qua cuộc sống phong phú và đặc sắc như vậy, thật là khiến người ta kính nể.

"Nếu Cố đội trưởng ở trong quân ngũ, hiện tại đã có thể ở một vị trí rất cao rồi, hai năm trước lúc anh ấy xuất ngũ, cũng đã là thiếu tá rồi... Thật đáng tiếc..."

"Cô không cảm thấy Cố đội trưởng đặc biệt vô tình lạnh lùng sao? Tôi nói cho cô biết, thật ra Cố đội trưởng là người đặc biệt xem trọng tình cảm, nếu không xem trọng tình cảm, anh ấy đã không sớm xuất ngũ rồi..."

"Anh ấy vì ông nội mà trở về, trước khi đi, anh ấy nói ông là người thân duy nhất còn lại trên thế giới này mà anh ấy có thể chăm sóc..."

Nói tới đây, Tần Chỉ Ái trở nên hơi thương cảm, hắn lắc lắc đầu, lại đốt một điếu thuốc, sau đó nghĩ đến chuyện gì, ngoẹo cổ nhìn Tần Chỉ Ái hỏi: "Cô thấy Cố đội trưởng khóc chưa?"

Tần Chỉ Ái nhìn Tần Chỉ Ái đầy ngạc nhiên.

"Tôi đã nhìn thấy anh ấy khóc ba lần..."

"Lần thứ nhất là lúc chúng tôi vừa nhập ngũ không lâu, hơn nửa đêm, tôi đi nhà vệ sinh, nhìn thật Cố đội trưởng trốn ở một góc khóc, còn nói thầm xin lỗi, cũng không biết là anh ấy xin lỗi ai."

"Lần thứ hai, lúc anh ấy xuất ngũ, anh ấy ở trước mặt chúng tôi cười nói mình rốt cuộc cũng đã được giải thoát rồi, quay đi một mình ngồi trên thao trường khóc."

Một lần cuối cùng là khi cha mẹ anh ấy qua đời..."

Tần Chỉ Ái vẫn không hề nói gì, nhưng lại thấy mắt cay cay.

Tần Chỉ Ái dường như cũng cảm thấy đề tài của mình nói quá hay, quá tuyệt hảo, hút một hơi thuốc, không hề nói gì nữa.

Hai người họ đến bãi đậu xe rất nhanh, Tần Dương không bước vào.

Tần Chỉ Ái trở lại trên xe, tiêu hóa những câu nói kia của Tần Dương một hồi, mới khởi động xe, lái ra khỏi bãi.

Lúc này sắc trời đã biến thành màu đen, đèn hai bên đường đều sáng lên.

Tần Chỉ Ái theo dòng xe từ từ chạy về nhà, lúc đi ngang qua một quán bar, lúc cô nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Cố Dư Sinh đang dựa vào một thân cây, cúi đầu, đang châm thuốc lá.

Thùng rác bên cạnh hắn, chất đầy tàn thuốc to nhỏ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 146: Trời sinh đã có tài lãnh binh (6)


Cô nhìn thấy Cố Dư Sinh như vậy, không nghĩ gì nhiều liền đạp thắng xe.

Phía sau cô cũng vội vàng thắng gấp, trong chốc lát con đường liền trở nên hỗn loạn.

Tần Chỉ Ái không hề hay biết, chỉ nhìn Cố Dư Sinh chằm chằm trong kính chiếu hậu không chớp mắt.

Hắn cao như vậy, khí chất ngất trời, hắn hơi ủ rũ cúi đầu, người khác chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt, nhưng người nhìn thấy hắn một lần, sẽ quay đầu lại muốn nhìn hắn lần thứ hai.

Hắn không quan tâm đến điều đó, sờ một điếu thuốc trong hộp nhét vào miệng, một tay chắn gió, một tay cầm bật lửa.

Từ đầu đến cúi hắn chỉ duy trì một tư thế đứng, nếu không phải thỉnh thoảng đem thuốc trên miệng hạ xuống, Tần Chỉ Ái còn cho rằng người cô mình qua gương chiếu hậu là một pho tượng.

Lúc hắn đốt xong thuốc trên tay, hắn khẽ nâng đầu, nhìn biển quảng cáo trước mặt, bên trong đang chiếu quảng cáo của một bộ phim chiến tranh, nam diễn viên chính ôm súng nằm nhoài trên mặt đất bẩn thỉu.

Động tác định đưa thuốc lá lên hút của hắn bỗng nhiên dừng lại, giống như bị người ta điểm huyệt, nhìn chằm chằm biển quảng cáo.

Hình ảnh bên trong biển quảng cáo cách một khoảng thời gian sẽ thay đổi, nhưng đến lúc hình ảnh của bộ phim chiến tranh kia thay đổi thành quảng cáo trà xanh, hắn vẫn còn nhìn chằm chằm.

Bộ dạng này của hắn làm Tần Chỉ Ái nhớ lại hình ảnh lúc Tần Dương chạy đến trước mặt chào hắn, gọi hắn là Cố đội trưởng, lúc hắn nhìn chằm chằm Tần Dương với vẻ mặt hốt hoảng, còn có lúc hắn trả lại súng cho Tần Dương, đầu ngón tay đã nhẹ nhàng vuốt súng.

Mặc dù không nói gì, cũng không biểu hiện ra bất kỳ tình cảm gì, nhưng đáy lòng hắn lúc này nhất định rất hâm mộ Tần Dương, tiếc nuối cây súng mà Tần Dương cho hắn mượn, đúng không?

Vì vậy, khi hắn nói lời nhẹ tựa như gió: "Tôi không còn là Cố Đội trưởng nữa, giờ tôi là Cố Tổng." thật ra trong lòng hắn đang chảy máu, tiếc nuối hoài niệm quá khứ, phải không?

Bỗng nhiên trong lòng Tần Chỉ Ái cũng đau.

Mãi đến lúc có người bị xe cô chặn bước xuống xe gõ cửa kính xe cô, cô mới tỉnh lại, liên tục nói xin lỗi, bên trong lại nhổ nước bọt, đem xe lái về ven đường, sau khi dừng hắn, Tần Chỉ Ái nhìn qua gương chiếu hậu tìm Cố Dư Sinh, phát hiện hắn đã không còn đứng ở đó rồi.

Tần Chỉ Ái nhíu mày, lập tức hạ cửa kính xe, tìm kiếm khắp nơi một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy Cố Dư Sinh đang từ từ đi về phía một quán bar.

Hắn chỉ có một mình, hơn nữa tâm tình đang rất khó chịu.

Tần Chỉ Ái nhìn đường về nhà một chút, nghĩ đến những câu nói kia của Tần Dương, Tần Chỉ Ái sợ bị Cố Dư Sinh phát hiện, cố ý lái xe rất chậm, mãi đến khi cô nhìn thấy hắn quẹo vào một quán bar tên "MISS", lúc đó cô mới đạp chân ga, đến càng gần.

Lúc dừng xe ở quán bar, Tần Chỉ Ái quay về phía gương đeo khẩu trang và kính đen rồi mới xuống xe.

Trong quán bar lúc này có rất ít người, không có ban nhạc, nhạc nền cũng không quá ồn ào mà là những bản tình ca nhẹ nhàng, bầu không khí thích hợp, không làm cho cô chán ghét.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 147: Trời sinh đã có tài lãnh binh (7)


Tần Chỉ Ái vừa vào quán bar đã nhìn thấy Cố Dư Sinh.

Cô sợ hắn phát hiện cô theo dõi hắn đến đây, lại sẽ nghĩ cô đang quấn lấy hắn, sau đó sẽ lại nổi giận, liền gọi một nhân viên phục vụ đã dẫn Cố Dư Sinh vào, dẫn mình đến một chỗ ngồi cách đó khá xa, lại khuất tầm nhìn.

Tần Chỉ Ái còn đang trong kì kinh, không uống rượu được, bởi vì chưa ăn tối, cô cầm thực đơn gọi một ít đồ ăn vặt, sau đó chọn nửa ngày, gọi một ly cốc tai.

Tần Chỉ Ái vừa mới đóng thực đơn đưa cho nhân viên, đã nhìn thấy một nhân viên khác đưa rượu đến bàn Cố Dư Sinh.

Lúc nhân viên đặt rượu xuống bàn Cố Dư Sinh, không ngừng nghiêng đầu về hướng Cố Dư Sinh nở nụ cười đáng yêu nói chuyện.

Cố Dư Sinh chỉ ủ rũ hút thuốc không nói lời nào.

Ánh đèn kỳ quái trong quán bar chiếu lên mặt hắn, làm cho khuôn mặt hắn có vẻ mơ hồ.

Mãi đến cuối cùng hắn mới gật đầu với nhân viên phục vụ một cái, sau đó nhân viên liền mở toàn bộ nắp của các chai rượu trên bàn, Cố Dư Sinh cũng không xem đó là rượu gì, chỉ tiện tay nhấc lên một bình, rót vào ly, đưa lên môi, uống một hơi cạn sạch.

Hai mươi phút sau những gì Tần Chỉ Ái gọi mới được mang ra, Cố Dư Sinh uống rượu như uống nước lã vậy, chỉ mới đó đã uống hết hai bình rượu tây lớn.

Rượu vào bụng của hắn giống như hoàn toàn không gây ra phản ứng gì, cả người vẫn vững vàng ngồi trên ghế dài, không có biểu hiện gì, cũng không ngừng rót rượu.

Hắn muốn uống hết tất cả đống rượu trên bàn sao?

Tần Chỉ Ái cầm nĩa, quên đưa thức ăn về phía miệng, nhìn chằm chằm ánh mắt của Cố Dư Sinh, lo lắng bất an.

Càng trễ, trong quán bar càng có thêm nhiều người, khoảng cách giữa Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh bị người người ngồi ngay ngắn lấp đầy.

Âm nhạc trong quán cũng trở nên sống động hơn, không ít người chen nhau lên sàn nhảy, thỉnh thoảng có tiếng hét chói tai và tiếng huýt sáo truyền đến.

Sự chú ý của Tần Chỉ Ái vẫn luôn đặt trên người Cố Dư Sinh.

Không ít những cô gái trẻ ở đây ăn mặc rất hở hang, lúc đi qua trước bàn của Cố Dư Sinh, cười khanh khách chào hỏi hắn, cuối cùng đều mang theo biểu tình vô vị mất hứng bỏ đi.

Dần dần trên bàn của hắn đều chất đầy chai rượu trống không.

Hắn cầm lần lượt từng bình lên, phát hiện rượu đã hết, liền giơ tay lên ra hiệu cho nhân viên phục vụ, sau đó vừa châm thuốc vừa chỉ vào thực đơn của nhân viên phục vụ đưa tới hai lần.

Đợi đến lúc hắn châm được thuốc, tất cả các vỏ chai trên bàn đã bị thay bằng những chai mới rồi.

Lần này hắn không dùng ly mà trực tiếp tu cả chai, so với lúc nãy còn mạnh mẽ hơn, có rượu đổ ra chảy theo đường nét hoàn mỹ của hắn chảy xuống cằm, đi thẳng vào bên trong cổ áo hắn.

Càng ngày, Tần Chỉ Ái càng đứng ngồi không yên, cô nhiều lần muốn đứng dậy nhưng vẫn nhịn xuống.

Cũng không biết lúc Cố Dư Sinh uống rượu đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, đột nhiên lại cúi đầu, cười toe toét, sau đó cười ha ha lên, nụ cười kia rất đẹp, rất mê người, nhưng Tần Chỉ Ái nhìn thấy chỉ có một sự chua xót trong lòng.

Taycô bỗng nắm chặt vạt áo, mới vừa nhấp môi, lại nhìn thấy người đàn ông kia rót một bình rượu tây vào miệng một cách liều mạng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 148: Trời sinh đã có tài lãnh binh (8)


Hắn rót như điên, lúc uống được một nửa, bỗng nhiên đem bình rượu nặng nề đặt trên bàn, cong người ho kịch liệt.

Tần Chỉ Ái đột nhiên đứng lên, cô ôm lấy túi, lấy lại bình tĩnh.

Cố Dư Sinh cực kỳ ghét cô, bây giờ tâm trạng của hắn không tốt như vậy, nếu cô xuất hiện không phải sẽ càng làm hắn thêm buồn bực sao?

Động tác đứng lên của Tần Chỉ Ái dừng lại, lại cứng ngắt ngồi xuống, cô bình tĩnh nhìn vể phía Cố Dư Sinh, thấy hắn lại giơ bình rượu, uống tiếp, sau đó lại chống tay lên bàn, từ từ đứng lên, đi đến nhà vệ sinh.

Hắn bước đi loạng choạng, thỉnh thoảng sẽ đụng vào góc bàn, hắn lại đưa tay đỡ chỗ tựa lưng trên ghế dài giống như hắn không hề cảm giác được đau vậy, cứ như vậy lảo đảo đi về phía trước.

Tần Chỉ Ái giật môi, lo lắng không ngớt, lặng lẽ đi theo Cố Dư Sinh.

Đến khi cô vào được nhà vệ sinh, Cố Dư Sinh đang nôn đến tối tăm mặt mũi.

Tần Chỉ Ái nhìn theo bóng lưng của hắn mấy giây, mới quay trở lại quầy bar mua cho Cố Dư Sinh một chai nước nhỏ.

Cô vừa định đưa đến trước mặt Cố Dư Sinh, nhưng bước một bước lại ngừng lại, nhìn chung quanh, cuối cùng tìm một người đàn ông giúp cô đem chai nước đưa cho hắn.

Cô trốn sau vách tường trong nhà vệ sinh, thấy Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm chai nước này, sau đó nhìn về người đàn ông kia, nói "Cảm ơn" bằng một giọng khàn khàn, sau đó mới nhận lấy.

Hắn súc miệng, lại uống nửa chai nước, sau đó vội mở nước rửa mặt, làm cho mình tỉnh táo lại, lúc này mới từ từ quay người ra khỏi nhà vệ sinh.

Tần Chỉ Ái sợ bị Cố Dư Sinh nhìn thấy, vội vàng trốn vào lối thoát hiểm sau cửa, đợi hắn đi xa, cô mới đi ra, cẩn thận đi theo phía sau hắn.

Trở lại quán bar, Cố Dư Sinh không uống rượu mà gọi nhân viên phục vụ tính tiền.

Tần Chỉ Ái nhìn thấy hắn tính tiền, cũng vội vàng tính tiền theo, đợi đến lúc cô đuổi theo đến cửa quán bar, Cố Dư Sinh đã đi đến ven đường.

Hắn đi dọc theo đường cái, bước tiến bất ổn xiêu vẹo.

Tần Chỉ Ái vẫn không đi gần hắn, lúc nào cũng giữ khoảng cách năm mét với hắn.

Hắn uống nhiều rượu như vậy, lúc này chắc là đã có tác dụng, bước đi càng ngày càng xiêu vẹo, lúc hắn bị vấp ở cột đèn, Tần Chỉ Ái không kìm được bước nhanh tới vài bước, vừa định đưa tay nâng hắn, hắn liền có thể giữ vững.

Tần Chỉ Ái không lên tiếng quấy rối hắn, chỉ là khoảng cách của hai người bây giờ chỉ còn một mét, thỉnh thoảng hắn cứ nghiêng qua trái ngã qua phải, mãi đến khi hắn thật sự sắp ngã xuống đất, cô mới bắt lấy cánh tay hắn, khẽ hô: "Cẩn thận."

Cô mất rất nhiều sức mới có thể giữ vững thân thể hắn, lúc đó mới biết hắn đã bất tỉnh nhân sự, trong miệng còn lầm bầm gì đó.

Lối đi bộ khá ồn, Tần Chỉ Ái không nghe rõ hắn lẩm bẩm cái gì, nhưng hắn say quá rồi, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, lá gan cũng lớn hơn, dùng thân thể của mình chống đỡ thân thể của hắn, từ từ đỡ hắn, đưa hắn đến cạnh xe mình.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 149: Trời sinh đã có tài lãnh binh (9)


Tần Chỉ Ái rất vất vả mới nhét được Cố Dư Sinh vào trong xe, mặc dù ngồi ở phía sau xe, cô sợ hắn say đến rối tinh rối mù sẽ ngồi không vững, thắt luôn dây an toàn cho hắn.

Trên đường về nhà, Cố Dư Sinh nhắm chặt mắt, môi lại cử động liên tục.

Tần Chỉ Ái chăm chú lái xe, không nghe hắn nói, lúc xe sắp đến biệt thự, Tần Chỉ Ái dùng tai nghe bluetooth gọi một cú điện thoại về nhà cho quản gia, để quản gia giúp cô đỡ hắn.

Lúc lái xe vào trong khuôn viên biệt thự, quản gia chờ cho xe dừng hắn mới đến đón hai người họ, lúc Tần Chỉ Ái kéo cửa phía sau xe, quản gia mới kinh hãi nhìn Cố Dư Sinh bên trong xe: "Thiếu gia như vậy là sao?"

"Uống say." Tần Chỉ Ái nhàn nhạt trả lời, liền đưa tay kéo Cố Dư Sinh ra ngoài.

Người đàn ông khá nặng, cô phải kéo hết sức, quản gia thấy vậy vội tiến đến giúp, hai người một trái một phải đưa Cố Dư Sinh đẩy lên giường.

"Bà giúp tôi pha một chén trà mật ong trước."

Tần Chỉ Ái nói với quản gia một câu, liền cởi áo khoác dơ trên người Cố Dư Sinh, bỏ vào rổ đồ dơ trong nhà tắm.

Tần Chỉ Ái lấy khăn mặt thấm nước, sau đó vắt khô, lau mặt cho Cố Dư Sinh một hồi, sau đó mở chăn đắp cho hắn.

Tần Chỉ Ái đứng dậy, vừa định đem khăn mặt dẹp trong nhà tắm, lại thấy quản gia bưng trà mật ong vào: "Tiểu thư, khăn mặt đưa cho tôi, cô cho thiếu gia uống trà đi."

Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu, nhận ly trà, đưa khăn mặt cho quản gia.

Cô ngồi trên đầu giường, nâng đầu Cố Dư Sinh lên một chút, đưa ly trà tới bên môi hắn.

Cố Dư Sinh say đến không biết gì, chỉ uống hai ngụm trà, lại không mở miệng nữa.

Tần Chỉ Ái bất đắc dĩ chỉ có thể đặt ly nước lên đầu giường, liếc mắt nhìn quản gia bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Bà nghỉ ngơi trước đi."

"Được, tiểu thư." Quản gia đáp một tiếng, lại dừng trong chốc lát, sau đó lại nói: "Tiểu thư, có việc gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi"

Tần Chỉ Ái nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, quản gia lúc này mới rón rén rời đi.

Quản gia đóng cửa, phòng ngủ lập tức yên tĩnh lại.

Tần Chỉ Ái sợ Cố Dư Sinh còn nói chuyện, nằm ngửa sẽ bị sặc nên cứ nâng hắn như vậy, không rời.

Cố Dư Sinh cũng không ngủ say, trong miệng không ngừng nói gì đó, bóng đêm ngoài cửa sổ càng ngày càng sâu, thế giới càng ngày càng yên tĩnh, trong miệng hắn nói gì, Tần Chỉ Ái cũng từ từ nghe rõ ràng hơn.

"Không còn, mất hết rồi,... không còn..."

Không còn? Hắn nói cái gì không còn? Tần Chỉ Ái nhíu mày, hướng đến bên môi Cố Dư Sinh.

"Cố đội trưởng... Cố tổng..."

Một giây trước còn nói không còn, sao giây sau lại biến thành Cố Tổng với Cố Đội trưởng rồi? Tần Chỉ Ái không hiểu.

"Cố đội trưởng.... Sơn Hà mộng... Một tấc giang sơn một tấc máu... Nắm mệnh hộ quốc trong tay..."

Sơn hà mộng? Một tấc giang sơn một tấc máu? Nắm mệnh hộ quốc trong tay? Trong đầu Tần Chỉ Ái nháy mắt liền hiện lên hình ảnh tám năm trước khi hắn đứng ở trên sân cỏ, hút thuốc, chậm rãi nói với cô về Sơn hà mộng khiến nhiệt huyết của người ta sôi trào.

Trong lúc Tần Chỉ Ái thất thần, Cố Dư Sinh lại lẩm bẩm trong miệng: "Cố tổng thật là uy phong a... Người người ước ao,... Tôi cũng ao ước.... ha ha......."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 150: Trời sinh đã có tài lãnh binh (10)


Cho dù hắn say rượu, cũng tự giễu cười hai tiếng, sau đó ngữ khí lại cực kỳ chán chường, khiến người khác thương cảm: "Nhưng mà... tôi không muốn... Không phải tôi muốn như vậy..."

"Sơn hà mộng,... cha mẹ cũng mất... Cha mẹ không cho tôi đi bộ đội, là tôi lén bỏ đi,... đến lúc trở lại... họ đều chết rồi..."

Trong miệng hắn vẫn không ngừng nói về sơn hà mộng, về cha mẹ.

Nhưng lúc đầu óc mơ hồ, không hiểu sao Tần Chỉ Ái vẫn hiểu được ý của hắn.

Hắn khổ sổ vì người thân không cho hắn theo đuổi giấc mộng của mình? Hắn là tiếc nuối vì bản thân đi theo ước mơ của chính mình để rồi khi quay về, đã không còn người thân?

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có những lời nói của Cố Dư Sinh là không ngừng: "Mất rồi, mất tất cả, từ bỏ ước mơ trở vể, nhưng cha mẹ cũng đã không còn,.... mất hết, mất tất cả rồi..."

Tim Tần Chỉ Ái giống như bị một thứ gì đó bóp nghẹn, đau đến nỗi hô hấp của cô cũng cứng lại, đáy mắt cay cay, cô không biết sao mình lại kích động như vậy, nắm chặt tay hắn, nhỏ nhẹ nói: "Không, không phải, anh không mất tất cả, anh còn có em..."

Lời lẩm bẩm trong miệng Cố Dư Sinh bỗng nhiên dừng lại, mi tâm tuấn tú của hắn nhíu lại, sau đó liền từ từ dãn ra, hắn tưởng hắn đang nằm mơ, chần chừ một hồi mới lên tiếng xác thực lại: "Còn có em sao?"

Nghe thấy hắn hỏi lại, Tần Chỉ Ái biết hắn không nhìn thấy cô, nhưng vẫn gật mạnh đầu, chắc chắn nói lại lần nữa: "Đúng, đúng vậy, anh còn có em..."

Không biết có phải là ảo giác hay không, bàn tay của hắn đang bị cô nắm đanh cứng lại một lúc.

Trong miệng cô dừng lại một giây, sau đó mở miệng từ từ an ủi hắn: "... Không phải anh đã mất tất cả, dù anh không còn gì hết, cũng còn có em..."

Lời của cô còn chưa nói hết, người đàn ông trên giường bỗng nhiên dùng một luồng sức mạnh không biết từ đâu mà có đột nhiên kéo ngã vào trong ngực hắn.

Thân thể Tần Chỉ Ái cứng đờ, theo bản năng muốn trốn thoát, nhưng hắn lại ôm chặt cô, sau đó dùng cằm của hắn chặn lại đỉnh đầu của cô, mơ màng nói: "Đừng nhúc nhích."

Ngữ khí của hắn giống như đang cầu xin, khiến Tần Chỉ Ái không phản kháng nữa, từ từ mới đưa tay ôm hắn.

Cô nghĩ, chắc chỉ có lúc hắn say rượu, cô mới dám trắng trợn như vậy, không cần phải kiêng dè như vậy, tới gần hắn, đối xử tốt với hắn, cho hắn an ủi ấm áp, cho hắn thấy con người thật của cô, đúng không?

Nhưng mà, Cố Dư Sinh à, anh sẽ biết chứ?

Em không phải đang dùng thân phận của Lương Đậu Khấu an ủi anh.

Giống như lúc trước, ở trên đường lớn cứu anh không chút do dự, em chưa bao giờ dùng thân phận của Lương Đậu Khấu để đối xử tốt với anh.

Em đang dùng thân phận của Tần Chỉ Ái, một người đã bị anh quên sạch, đối xử tốt với anh.

-

Lúc Cố Dư Sinh tỉnh lại đã là trưa ngày thứ hai, rèm cửa không có đóng, ánh mặt trời chói chang chiếu vào mặt hắn, làm cho hắn khó chịu nhắm lại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 151: Một người rất quan trọng (1)


Có thể là do say rượu, đầu hắn đau như sắp nổ tung vậy.

Cố Dư Sinh giơ tay lên xoa huyệt thái dương, từ từ ngồi dậy.

Trên mặt hắn mang theo vẻ lười biếng nhắm mắt dựa vào đầu giường một hồi, mới từ từ mở mắt ra.

Đại khái là do mới tỉnh, vẻ mặt của hắn hơi thất thần, sau hai giây, tầm mắt của hắn lập tức trở nên sắc bén, hắn quay đầu nhìn trong phòng một vòng, sau đó nhíu mày.

Trong phòng chỉ có một mình hắn, không có Lương Đậu Khấu sao? Sao hắn lại ở nhà?

Cố Dư Sinh nghi hoặc nghĩ lại, chiều hôm qua hắn vốn trở về công ty, nhưng hắn lại nhìn thấy xe của cô ở thành phố A.

Không phải cô đến ngày hành kinh sao? Đau đến nỗi mất nửa cái mạng còn ra ngoài làm gì?

Lúc đó hắn không nghĩ gì liền bảo Tiểu Vương dừng sau xe của cô.

Ngồi trong xe không lâu, hắn hít thở một chút, hút một điếu thuốc, sau đó nhìn thấy cô từ trường trung học ở thành phố A đi ra.

Hiện tại hồi tưởng lại một cách cẩn thận, cũng không biết ngày hôm qua mình đã nghĩ gì mà lại để Tiểu Vương lái xe về, còn mình thì lên xe của cô, nói chuyện phiếm hai câu, cuối cùng đề nghị đến Trần Ký ăn cơm.

Trước đây hắn hận không thể trốn thoát khỏi cô, sao bây giờ lại còn chủ động ăn cơm với chả nước?

Hắn đúng là càng ngày càng loạn não à…

Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh lắc lắc đầu vén chăn lên, xuống giường, đi về phía phòng rửa tay.

Sau đó gặp kẻ xấu, không ăn cơm được, hắn đã để cô đi rồi.

Đã qua hai năm nhưng hắn vẫn có thể bắn được như vậy, đến khi đụng đến súng, hắn mới phát hiện loại khát vọng và hoài niệm kia thì ra đã ăn sâu vào trong máu thịt của hắn.

Tám năm trước, hắn vì giấc mộng này mà lén rời khỏi Bắc Kinh nhập ngũ. Bốn năm trước, hắn vì người thân mà bỏ qua ước mơ của mình. Tám năm trước, hắn có thể thích gì làm nấy, nhưng mà bốn năm trước, hắn đã không còn con đường nào để chọn. Bởi vì trên thế giới này chỉ còn một mình ông nội là người thân của hắn, hắn chỉ có thể xuất ngũ về nhà.

Quá tiếc nuối, quá bất lực, loại khó chịu kia cần có chỗ để giải khuây, vì vậy hắn đến quán bar MISS… uống rất nhiều rượu, còn có người tốt bụng cho hắn một chai nước khoáng… sau đó…

Cố Dư Sinh không nhịn được giơ tay nắn mi tâm… hắn lại uống nhiều như vậy, còn không biết mình đã về nhà bằng cách nào…

Có điều hắn nhớ rõ nhất là tối qua mình đã có một giấc mộng đẹp.

Trong giấc mộng, lúc hắn vô cùng tuyệt vọng và khó chịu, có người nắm chặt tay hắn, nhỏ nhẹ nói với hắn: “Anh còn có em.”

Sau đó cô còn ôm hắn, cái ôm kia rất dịu dàng, cũng rất ấm áp… khiến cho hắn không còn đau khổ nữa…

Cái ôm ấm áp kia cũng rất quen thuộc, hình như khoảng bốn năm trước… bốn năm trước, trong một cơn mưa to, bầu trời đen kịt, cũng đã từng có người cho hắn một cái ôm ấm áp giống y như vậy...
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 152: Một người rất quan trọng (2)


Tâm tình của hắn không tốt, hầu hết đều hút thuốc, hắn cũng rất ít khi uống rượu, vì vậy số lần hắn uống say chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mà đêm bốn năm trước, hắn cũng say rượu như vậy.

Đó là người thứ bảy khi cha mẹ hắn đã qua đời, báo cáo xuất ngũ của hắn cũng được phê chuẩn, tâm tình của hắn cực kỳ không tốt, hắn đã uống một đống bia ở trước bia mộ của cha mẹ.

Ngày đó đều là uống bia, lại là ở vùng ngoại thành, hắn uống hết lại không dễ gì mua rượu, vì vậy say cũng say bất tỉnh nhân sự.

Đêm đó trời mưa to, hắn ngồi trước bia mộ của cha mẹ tự hành hạ bản thân mình, không chịu rời đi.

Mưa càng ngày càng lớn, hắn ướt sũng, lúc hắn nghĩ rằng tối nay hắn cứ tắm mưa uống rượu như vậy mà chết đi, nhưng vào lúc hắn tuyệt vọng nhất, trên đầu hắn lại có một cái dù lớn, sau đó bên cạnh hắn có một người lẳng lặng ngồi xuống.

Đếm đó rất tối, một chút ánh sáng cũng không có, hắn không nhìn rõ hình dáng của người kia như thế nào, nhưng theo những gì người đó đem lại, hắn có thể cảm nhận được người kia là một cô gái trẻ.

Sau đó vì rượu mà hắn có chút khó chịu, nói sảng, nhưng nói gì thì hắn cũng không nhớ rõ, nhưng hắn lại nhớ rất rõ cô gái kia đã ôm lấy hắn.

Rất nhiều lúc, an ủi không cần ngôn ngữ.

Cho dù đã trôi qua bốn năm, nhưng khi hắn nhớ lại cái ôm kia, hắn vẫn cảm thấy… rất ấm áp.

Sau đó hắn lại ngủ thiếp đi, chờ khi tỉnh lại, trời đã sáng choang, mà cô gái ấy cũng đã không còn ở đó nữa.

Cũng không phải vì một cái ôm mà hắn có tình cảm với cô gái kia, mà là vì lúc hắn cảm thấy khó khăn nhất, cô lại dịu dàng ôm lấy hắn.

Vì vậy, hắn nhớ rất rõ chuyện này.

Hay là vì cứ nhớ đến chiếc ôm ấm áp kia mà tối qua hắn lại nằm mơ thấy nó một lần nữa…

Tắm xong, Cố Dư Sinh không suy nghĩ nữa, thay một bộ quần áo sạch sẽ ra khỏi phòng.

Quản gia vừa nhìn thấy hắn lập tức tiến vào phòng ăn, đợi đến khi Cố Dư Sinh ngồi vào bàn, tất cả cơm nước đều đã dọn xong.

Lần này cũng giống như lần trước, vẫn là dưa cháo và thịt nạc.

Tối hôm qua không ăn gì, hôm nay lại ngủ tới giữa trưa, trong dạ dày Cố Dư Sinh trống rỗng, bưng cháo lên, uống một hơi nửa chén cháo, mới tò mò hỏi quản gia một câu: “Tối qua tôi về bằng cách nào?”

“Thiếu gia, cậu đi taxi về.”

“Ừ” Cố Dư Sinh đáp một tiếng, có lẽ là do uống quá say, hắn mới thuận miệng gọi taxi rồi nói địa chỉ nhà cho hắn chở về.

Cố Dư Sinh cầm đũa, gắp vài món, nhận ra chỉ có một mình mình ăn cơm trưa, lại hỏi: “Tiểu thư đâu?”

Tiểu thư tối qua về không bao lâu liền nhận được điện thoại của quản lý gọi tới, nên phải đi ra ngoài, đến giờ còn chưa về.” Quản gia nói xong, lại bổ sung một câu: “Cô ấy bận việc phải đi.”

Cố Dư Sinh ngậm cháo, “ừm” một tiếng, sau đó không nói gì nữa, mà nhanh chóng ăn cháo, rồi mau chóng cầm chìa khóa xe rời khỏi biệt thự.

Quản gia đứng trước cửa sổ, nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh chạy khỏi cửa, lúc này mới nhanh chóng gọi điện thoại: “Tiểu thư, thiếu gia tỉnh lại đã ăn cháo, xem ra không có chỗ nào không khỏe…”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 153: Một người rất quan trọng (3)


“Ừ, thiếu gia có hỏi, tôi đã nói theo lời cô dặn, cậu ấy tin…”

“Tiểu thư, tôi thấy cô nên nói cho thiếu gia biết là tối qua cô đưa cậu ấy về, chăm sóc cậu ấy suốt đêm… sao cô biết thiếu gia biết được sẽ không vui chứ?”

.......

Đầu dây bên kia sau khi nghe đến câu hỏi này của quản gia liền dừng lại, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ sáng loáng, trầm tư một lát, mới mở miệng nói: “Anh ấy vốn đã không vui, không cần phải nói cho anh ấy biết, nhất định sẽ lại khiến anh ấy không vui.”

.........

Lời nói của Tần Chỉ Ái rất bằng phẳng, không có sự bi thương nào, nhưng quản gia nghe lại cảm thấy khó chịu trong lòng.

Trước kia, tiểu thư đều cố tình quấn lấy thiếu gia.

Bà cảm thấy tiểu thư rất không hiểu chuyện, cũng không thật sự thích thiếu gia, chỉ là muốn danh phận và địa vị này nên mới quấn lấy thiếu gia thôi.

Cho đến giờ bà mới biết, thì ra bà nhìn nhầm tiểu thư rồi, tiểu thư là thật lòng đối xử tốt với thiếu gia.

Quản gia cầm điện thoại, thất thần, sau đó liền cười khanh khách, thay đổi đề tài: “Tiểu thư, cô không biết đâu, thiếu gia rất thích ăn cơm cô nấu, mỗi lần cô nấu đểu ăn rất nhiều!”

-

Nghe được câu này, ánh mắt của Tần Chỉ Ái đã có chút vui vẻ, cô nói với quản gia thêm hai câu mới cúp máy.

Lúc sáng sớm Tần Chỉ Ái đã quên sạc pin điện thoại di động, Tần Chỉ Ái tìm đồ sạc, vừa mới cắm điện, cửa phòng đã được đẩy ra.

Chu Tịnh đi vào, hầm hầm tức giận: “Đúng lúc lắm, tôi vừa mới gọi điện thoại cho cô, hôm nay cô đã đến công ty!

So với tức giận của Chu Tịnh, Tần Chỉ Ái bình tĩnh hơn rất nhiều, cô đặt điện thoại di động lên bàn, hỏi Chu Tịnh: “Sao vậy?”

“Máy ngày trước đúng là tức chết đi được!” Chu Tịnh nặng nề quăng túi xuống ghế salon, liền tỉnh táo mở miệng: “Cô cũng biết tháng sau chúng ta sẽ đóng một bộ phim cổ trang đúng không? Là bộ Thịnh Đường Duy Phong đó”

Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu một cái, không nói gì.

“Đây là bộ cổ trang có hai nữ chính, một là cô, một là Lâm Ức, lúc ký hợp đồng rõ ràng đã bàn luận xong hết rồi, kết quả không biết Lâm Ức kia lấy đâu ra mấy chục triệu ra đầu tư, sau đó kịch bản lại bị cắt đi khá nhiều phân đoạn của cô. Bản thân bộ phim này là nhờ cô và nam chính chống đỡ, nhưng phân đoạn của cô bị cắt nhiều như vậy, đến khi phim hoàn thành không phải cô giống như làm bàn đạp cho người khác tiến thân sao?” Chu Tịnh thở phì phò giơ tay lên vuốt tóc, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc, sau đó quyết định: “Như vậy đi, cô đi tìm Cố tổng!”

Tần Chỉ Ái nhíu mày: “Cố Dư Sinh?”

“Đúng, Cố Dư Sinh!” Chu Tịnh gật gật đầu khẳng định, sau đó lại lắc lắc đầu: “Không, chưa chắc gì hắn sẽ đứng ra giúp cô giải quyết. Trước đây, Tiểu Khấu ở làng giải trí gặp phải chuyện gì đều đi tìm Cố lão gia, vì vậy cô cũng đi tìm Cố lão gia, nhất định Cố lão gia sẽ giúp Tiểu Khấu, đến lúc Cố lão gia lên tiếng, Cố Dư Sinh chắc chắn sẽ xử lý chuyện này.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 154: Một người rất quan trọng (4)


Nói tới đây, ánh mắt của Chu Tịnh sáng ngời: “Vì vậy mấy ngày tới đây, ngày nào rảnh thì cô hãy đến Cố gia một chuyến, lấy lòng Cố lão gia, giải quyết chuyện này đi!”

Nếu Cố lão gia có thể giải quyết, cô cũng muốn đi nhờ Cố lão gia nhưng mà ông lại còn nói qua với Cố Dư Sinh, làm phiền hắn… Tần Chỉ Ái suy nghĩ trong chốc lát, mới lên tiếng hỏi: “Ngoại trừ cách này, còn cách nào khác nữa không?”

“Cô thấy thế nào?” Chu Tịnh hỏi ngược lại một câu: “Cô sẽ đi làm quy tắc ngầm của đạo diễn sao? Hay là đi tìm nhà đầu tư khiến cho bọn họ hài lòng, cô sẽ làm sao? Cho dù cô có đồng ý đi chăng nữa tôi cũng không thể để cô đi, nếu cô không phải là Tiểu Khấu, cô muốn đi lấy lòng ai tôi cũng không quan tâm nhưng mà bây giờ cô chính là Tiểu Khấu, Cố lão gia rất yêu thương Tiểu Khấu, chỉ cần cô mở miệng, Cố lão gia chắc chắn sẽ đồng ý, cô bây giờ là Lương Đậu Khấu, cô cũng đừng có ý đồ gì, đóng vai của Tiểu Khấu thật tốt, rồi đên ngân hàng lấy tiền, chúng ta đều đã thỏa thuận xong hết rồi, vì vậy, tôi chờ tin tức của cô!”

Chu Tịnh thẳng thắn nói xong, sau đó nghĩ lại, thật sự đã nói hết không còn thiếu gì mới cầm lấy túi trên ghế, để lại cho Tần Chỉ Ái một câu: “Nhớ tới tìm Cố lão gia.” Sau đó liền quay người rời đi.

Tần Chỉ Ái nhìn thấy cửa đã đóng lại không nhịn được chống mi tâm đau đớn.

Quản lý làm khó khăn như vậy, chẳng trách Cố Dư Sinh sẽ ghét Lương Đậu Khấu như thế.

Có gì phiền phức liền chạy đến tìm Cố lão gia, tạo áp lực cho Cố Dư Sinh bắt hắn giải quyết, hắn không phản cảm với cô mới là lạ đó.

Có điều Lương Đậu Khấu thật sự ngu ngốc như vậy sao? Nếu thật sự yêu Cố Dư Sinh, sao lại còn dùng Cố Dư Sinh làm bàn đạp cho sự nghiệp của mình?

Tần Chỉ Ái lắc đầu, mở máy vi tính, nghiên cứu những tư liệu liên quan đến bộ phim.

Lương Đậu Khấu và Cố Dư Sinh có quan hệ như thế nào, cô không xen vào, cũng không có tư cách xen vào..

Cô bây giờ khó khăn lắm mới có thể làm ổn định lại những thứ mà Lương Đậu Khấu quậy loạn lên, Cố Dư Sinh đã không còn nhìn thấy cô là trở mặt như lúc trước nữa, cho nên cô chắc chắn sẽ không vì chuyện này mà làm khó chính mình.

Không thể tìm Cố lão gia nhưng lại phải giải quyết chuyện này, không giải quyết được, Chu Tịnh nhất định sẽ không để yên cho cô… mà cô còn cần phải chờ họ trả lương.

Ngay lúc Tần Chỉ Ái vắt óc suy nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào thì cô nhìn tên của nhà đầu tư, nhìn thấy một cái tên quen thuộc: Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành và Lương Đậu Khấu là bạn thân, hơn nữa cô cũng có tiếp xúc với hắn, hắn rất tốt với Lương Đậu Khấu.

Chủ yếu nhà đầu tư là người có quyền nhất, kịch bản kia đối với Lục Bán Thành mà nói chỉ là một chuyện cỏn con, vì vậy, cô hoàn toàn có thể nhờ Lục Bán Thành giúp một tay, không phải sao?

......

Tần Chỉ Ái đã có phương hướng nhưng cũng không vội liên hệ với Lục Bán Thành.

Đợi đến bốn ngày sau, Chu Tịnh không ngừng gọi điện thoại đến hối thúc cô, cô mới suy nghĩ cách nói như thế nào cho ổn, mới tìm Lục Bán Thành.

-

Lục Bán Thành đi xuống máy chạy bộ, cầm khăn lên lau những giọt mồ hôi đang tí tách rơi, đi ra khỏi phòng tập.

Cố Dư Sinh ngồi trên ghế salon trong phòng, ôm máy tính, Lục Bán Thành liền hỏi: “Đi uống nước không?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 155: Một người rất quan trọng (5)


“Không, cảm ơn!” Cố Dư Sinh chỉ trả lời ba chữ đơn giản, mắt nhìn chằm chằm máy vi tính, không có ý định muốn dời đầu ngón tay gõ chữ.

Lục Bán Thành nhún vai một cái, không nói nữa, đi đến tủ lạnh lấy một chai nước uống, lại đi vào phòng khách.

Hắn đứng bên cạnh ghế sofa, nhìn chằm chằm tin nhắn của Cố Dư Sinh một chút, đặt nước xuống, lên lầu.

Lúc Lục Bán Thành tắm xong lại đi xuống, trong phòng khách lại có thêm một người, là tài xế của Cố Dư Sinh, Tiểu Vương.

Tiểu Vương nhìn thấy Lục Bán Thành liền khách sáo gật đầu chào, không lên tiếng, sợ quấy rầy Cố Dư Sinh đang bận rộn.

Lục Bán Thành nhìn về phía Tiểu Vương, đơn giản ngồi xuống ghế salon, cầm điện thoại bấm lung tung.

Toàn bộ biệt thự yên tĩnh trong khoảng hai mươi phút, Cố Dư Sinh đóng những tài liệu kia lại, đưa cho Tiểu Vương: “Đem những thứ này về công ty.”

“Vâng, thiếu gia.”

Đợi đến khi Tiểu Vương ôm tài liệu, Cố Dư Sinh lấy một phong thư dưới laptop đưa cho Tiểu Vương: “Còn cái này trên đường về thì ghé qua bưu điện dán tem rồi gửi đi.”

“Tôi biết rồi thưa thiếu gia.”

Cố Dư Sinh không nói gì nữa, khoác tay với Tiểu Vương.

Tiểu Vương khách sáo chào tạm biệt Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành rồi mới quay người rời đi.

Tiểu Vương vừa mới đóng cửa, Lục Bán Thành đã quay qua hỏi Cố Dư Sinh: “Không thể nào, anh Sinh, anh vẫn còn liên lạc với người bạn qua thư tín lúc trước sao?

Cố Dư Sinh nhìn lướt qua Lục Bán Thành, không muốn nói chuyện, lấy laptop đặt trên đầu gối, ngón tay lấy bức thư trên bàn đọc.

“Không phải chứ anh Sinh, đây đều là trò chơi từ hồi còn nhỏ, bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn viết thư qua lại?”

.......

“Quan hệ của hai người như vậy cũng không có gì là sai, nhưng mà anh cũng phải thức thời đi chứ Sao không dùng vi tính? QQ? Không dùng bưu điện cũng có thể gửi được mà?”

.......

Hoặc là anh có thể cho đối phương số điện thoại, hai người gửi tin nhắn hay gọi điện thoại cũng nhanh hơn nữa…”

.......

Lục Bán Thành hỏi một lúc lâu, Cố Dư Sinh cũng không có ý định sẽ tiếp thu ý kiến của hắn, sau đó Lục Bán Thành nghĩ đến điều gì, lại hỏi: “Anh Sinh, không phải cho đến bây giờ anh và với người kia dù đã liên lạc với nhau nhiều năm như vậy những vẫn không biết gì về nhau cả chứ?”

Cố Dư Sinh chậm rãi ngừng mắt.

Vãi đạn, hắn đoán đúng rồi? Vẻ mặt của Lục Bán Thành trong nháy mắt ngưng trệ, hắn nhếch miệng cười, sững sờ một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần: “Thời đại này còn có người bạn thuần túy qua thư tín sao, em còn cho rằng tất cả những điều này đều là những mối quan hệ xa lạ…”

Cố Dư Sinh nâng mí mắt, Lục Bán Thành lập tức sợ đến nỗi cười đổi giọng: “… Anh không hiếu kỳ nhưng em thật sự rất tò mò, không biết đối phương là ai ha, lại có thể dùng phương thức viết thư cổ hủ như vậy để liên lạc với anh!”

Nghe câu này xong Cố Dư Sinh mới bình tĩnh lại, qua một lúc lâu, hắn mới mở miệng, nhàn nhạt nói: “Tôi không biết!”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 156: Một người rất quan trọng (6)


“Có điều…” Cố Dư Sinh lại nói thêm hai chữ, mi tâm khẽ nhếch, liền ngừng lại.

Người thường hay viết thư cho hắn tên là Tiểu A.

Từ khi hắn chủ động viết thư, không ngờ cô ấy lại trả lời.

Trong ấn tượng của hắn, trí nhớ của hắn hầu như không hề bỏ sót thứ gì, nhưng mà hắn vẫn không hiểu được lúc trước tại sao mình lại chủ động viết thư cho người tên Tiểu A này.

Bởi vì gia đình hắn luôn luôn không thích kể tâm sự của mình cho những người xung quanh, hắn cảm thấy rất khó mở miệng nói về gia đình mình, nên hắn dùng tên giả S Quân để tìm một người bạn qua thư, kể những tâm sự và trút những bức bối trong lòng mình.

Có điều, dù thế nào đi chăng nữa, người tên Tiểu A này đã làm bạn của hắn suốt bảy năm qua… cho dù hắn và Tiểu A chưa bao giờ gặp mặt nhưng cô đã cùng hắn vượt qua những khó khăn trong một quãng thời gian dài đằng đẵng, Tiểu A đã cho S Quân những mùi vị ấm áp rất chân thật…

Cố Dư Sinh đăm chiêu ngoẹo cổ, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, như là đang suy nghĩ rất nghiêm túc, qua hổi lâu hắn mới nói tiếp: “Đối với tôi mà nói, người bạn này là… có phải một người rất quan trọng phải không?”

Mấy chữ cuối cùng của Cố Dư Sinh âm lương rất nhỏ, như là đang tự hỏi chính mình.

Lục Bán Thành không nghe rõ, “Hả” một tiếng.

Cố Dư Sinh hoàn hồn, lắc lắc đầu với Lục Bán Thành, nói: “Không có gì.” Tiếp tục nhìn chằm chằm máy tính.

Lục Bán Thành nhìn thấy Cố Dư Sinh không muốn nói về đề tài bạn qua thư nữa, liền thức thời ngậm miệng, cầm điện thoại di động xem đá bóng, không được mấy phút, điện thoại trong tay hắn lại run lên.

Vì điện thoại gọi đến nên trận đấu không thể tiếp tục chiếu trên màn hình, Lục Bán Thành không nhịn được oán giận: “Ai vậy trời, đang đến khúc gây cấn.”

Hắn vừa nói liền nhìn thấy tên người gọi đến, sau đó thuận miệng nói: “Tiểu Khấu gọi?”

Cố Dư Sinh đang chăm chú làm việc trên máy tính, nghe tới hai chữ Tiểu Khấu liền lập tức dừng lại, lông mày co giật rõ ràng, bàn tay đang gõ phím cũng không còn trôi chảy như lúc đầu.

Lục Bán Thành sợ nhận điện thoại sẽ ảnh hưởng tới hắn làm việc nên cầm điện thoại đứng lên, vừa đi vừa nhận điện thoại: “Tiểu Khấu… Còn nhớ gọi điện thoại cho anh sao? Mời anh ăn cơm?...”

Lục Bán Thành đi ra một khoảng nhưng hắn nói gì Cố Dư Sinh vẫn có thể nghe được rõ ràng, động tác gõ bàn phím của hắn dừng hẳn lại, không còn chú ý vào công việc mà là chú ý đến âm thanh của Lục Bán Thành.

“Có chuyện muốn tìm anh? Nhờ anh giúp? Được rồi… Em nói đi… không không không, bây giờ anh đang rảnh…”

Lương Đậu Khấu gọi điện tìm Lục Bán Thành có chuyện muốn tìm hắn giúp?

Cố Dư Sinh chớp mắt một hồi, không hề nghĩ ngợi đóng phần mềm đang làm việc, tùy tiện gõ mấy lần, không quá mấy giây, điện thoại di động Lục Bán Thành đặt trên bàn vang lên, điện thoại bàn cũng đồng thanh vang lên.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 157: Một người rất quan trọng (7)


Chuông điện thoại bàn và điện thoại di động cùng lúc reo lên, rất náo nhiệt.

Lục Bán Thành cầm điện thoại di động, còn chưa đi đến ban công đã nói với Lương Đậu Khấu trong điện thoại: “Thật ngại quá, anh nghe điện thoại một chút.”

Sau đó liền quay trở lại cầm điện thoại bàn, giơ lên bên tai, cũng không biết bên trong nói gì, biểu hiện của hắn đông cứng lại, trở nên nghiêm túc: “Cái gì? Bị hack?”

“Phí lời, tất nhiên tôi biết tám giờ tối nay có triển lãm sản phẩm! tôi lập tức mở máy tình xem tình hình thế nào!” Lục Bán Thành cúp máy bàn, cầm điện thoại di động trên khay trà, quét màn hình nhận điện thoại: “Tôi biết, giám đốc kỹ thuật đã gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức đi xử lý…”

Lục Bán Thành vừa nói vừa cầm điện thoại di động lên lầu, còn chưa đi được hai bước, Cố Dư Sinh đang ngồi ôm máy nhìn chăm chú máy tính của mình, khẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn điện thoại Lục Bán Thành còn đang cầm điện thoại nói chuyện với Lương Đậu Khấu, sau đó ném một cái gối về phía hắn.

Lục Bán Thành giật mình định thần lại vừa mới chuẩn bị chửi hắn liền nhìn thấy Cố Dư Sinh chỉ chỉ về một tay cầm chiếc điện thoại di động khác của hắn.

Lục Bán Thành ngẩn người mới phản ứng lại, quay về nói với điện thoại của công ty gọi tới: “Chờ”

Sau đó mới nghe điện thoại của Lương Đậu Khấu: “Tiểu Khấu, thật xin lỗi bây giờ anh có chút chuyện phải xử lý, em chờ anh một chút, xử lý xong việc anh sẽ gọi lại cho em.”

Dừng một chút, Lục Bán Thành lại hỏi: “Em có gấp không?”

“Vậy thì tốt, tạm biệt.” Lục Bán Thành cúp máy, sau đó lại giơ điện thoại của công ty lên tai nghe: “Tôi lập tức đến thư…”

Lục Bán Thành còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh ngồi trên ghế salon đã cầm điện thoại di động của mình bấm hai lần, sau đó ngẩng đầu lên, sau đó nhàn nhạt nói với Lục Bán Thành: “điện thoại di động của tôi hết pin rồi, cho tôi mượn điện thoại.”

Lục Bán Thành sốt ruột chuyện công ty, cũng không hề nghĩ nhiều ném chiếc điện thoại vừa mới liên hệ với Lương Đậu Khấu cho Cố Dư Sinh, lại quay vể phía điện thoại của công ty nói chuyện, nhanh chóng chạy lên lầu.

Chờ tới khi cửa thư phòng đóng sầm lại, Cố Dư Sinh lập tức ném máy tính trên đầu gối lên ghế salon.

Hắn vừa hack website của công ty Lục Bán Thành, chắc hẳn người kia sẽ bận rộn một chút…

Cố Dư Sinh cầm điện thoại di động của Lục Bán Thành, ung dung thong thả dựa vào ghế salon, tìm số điện thoại của Lương Đậu Khấu, vừa định bấm gọi nhưng lại nghĩ tiếng của mình và Lục Bán Thành không giống nhau, liền chuyển thành nhắn tin, sau đó gõ trên mặt bàn mấy lần, gửi một tin nhắn qua.

“Có một cuộc họp gấp, không thể gọi điện thoại, em có chuyện gì trực tiếp gửi tin nhắn cho anh đi.”

Qua khoảng một phút, màn hình điện thoại của Lục Bán Thành sáng lên, nhận được tin nhắn trả lời của Lương Đậu Khấu: “Như vậy có phải làm phiền anh họp không?”

“Không đâu.” Cố Dư Sinh không hề nghĩ ngợi nhắn qua.

Lần này chờ hơi lâu, khoảng chừng năm phút, điện thoại của Lục Bán Thành mới có tin nhắn đến.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 158: Một người rất quan trọng (8)


“Là như vầy, anh còn nhớ bộ phim mà đầu năm nay anh đã đầu tư không? Em không biết bên biên kịch gặp vấn đề gì nhưng lại thay đổi kịch bản, phân cảnh của em bị cắt rất nhiều, sau đó có một vài cảnh được thêm vào không thỏa đáng… nếu cứ như vậy mà khởi quay thì lại quá khác so với những gì đã thảo luận trong buổi ký hợp đồng, em đã thử bàn bạc lại với bên biên kịch nhưng lại không thỏa thuận được với bọn họ, anh là nhà đầu tư, quyền sinh sát đều ở trong tay anh, anh có thể nói lại với bên biên kịch giúp em được không?”

Nếu như theo tác phong của Lương Đậu Khấu, Tần Chỉ Ái nghĩ cô nhất định sẽ trực tiếp nói là Lâm Ức giở trò, muốn cướp đất diễn của cô!

Nhưng thật sự cô không phải là Lương Đậu Khấu, lúc mở miệng nói chuyện với Lục Bán Thành cũng diễn đạt hàm súc né tránh một chút.

Mặc dù vậy nhưng sau khi nhắn tin xong, Tần Chỉ Ái vẫn cảm thấy không ổn, dùng sức nắm điện thoại, lại nghĩ tiếp, sau đó nhắn qua cho Lục Bán Thành một tin: “Việc này coi như là em làm phiền anh, sau này em sẽ mời anh ăn cơm để cảm ơn.”

.......

Lần này tin nhắn của Lương Đậu Khấu gửi qua khá dài, Cố Dư Sinh xem lần thứ nhất xong, khuôn mặt lại trở nên lạnh lùng.

Khóe môi của hắn mím lại một hồi, nhìn chằm chằm màn hình, lại đọc lại tin nhắn từ trên xuống dưới, giống như là để xác nhận những gì mình nhìn thấy là đúng, trên mặt giống như là sông băng ở Bắc Cực, ánh mắt âm trầm mà lại ác liệt.

Cô đi làm gặp chuyện phiền phức gì lại không tự mình giải quyết được, cho nên mới tìm Lục Bán Thành giúp?

Hắn cô không tìm, lại đi tìm Lục Bán Thành? Cô vẫn là có mắt như mù, dám xem thường hắn, cảm thấy hắn không hiểu cô đang nghĩ gì sao.

Trong đầu Cố Dư Sinh bỗng nhiên liền nhớ tới những lần trước, lúc cô múc canh cho Lục Bán Thành, vừa nói vừa cười. Còn có lúc Lục Bán Thành đỡ cô dậy, dù cô có đang tức giận thế nào cũng cảm ơn hắn, còn hắn thì sao? Nhìn thấy hắn liền giống như chuột nhìn thấy mèo vậy, hận không thể biến thành làn khói biến mất tăm!

Lồng ngực Cố Dư Sinh bỗng nhiên phập phồng bất định, một cơn lửa giận bùng lên, lại khiến đáy lòng hắn ngột ngạt khó chịu.

Hắn vừa nhắm mắt hít sâu hai cái, lại có một tin nhắn của cô gửi tới: “Việc này coi như là em làm phiền anh, sau này em sẽ mời anh ăn cơm để cảm ơn.”

Ăn cơm, cô còn muốn mời hắn ăn cơm?

Câu nói này là câu nói khiến hắn tức điên nhất, trong nháy mắt Cố Dư Sinh thật sự muốn bóp chết con bé kia, hắn mạnh tay nắm chặt điện thoại, nhưng điện thoại cũng tác dụng lại một lực khiến tay hắn đau đớn, hắn không hề phát hiện hình như trong đầu mình lúc này chỉ còn chuyện Lương Đậu Khấu không tìm hắn mà tìm Lục Bán Thành giúp, thậm chí còn muốn mời hắn ăn cơm…

Cố Dư Sinh vẫn duy trì dáng vẻ đáng sợ, không biết giằng co trong bao lâu, điện thoại trong lòng bàn tay hắn lại run lên, hắn từ từ cúi đầu, nhìn một tin nhắn mới của cô gửi tới: “Được không ạ?”

Được cái rắm! Cố Dư Sinh không hề nghĩ ngợi giơ điện thoại lên gõ ba chữ: “Nghĩ hay lắm!”

Sau khi gõ xong, Cố Dư Sinh vừa chuẩn bị gửi đi, bỗng nhiên lại ngừng lại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,755
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 159: Một người rất quan trọng (9)


Tâm tình của hắn bất ổn, nhìn màn hình điện thoại, nghĩ trong chốc lát, lại xóa ba chữ kia, sau đó đổi thành: “Em ở đâu?”

Người nhận được tin nhắn bị ba chữ này làm cho sửng sốt, cách một lúc lâu, mới trả lời tin nhắn: “Em ở nhà ạ…”

Cố Dư Sinh đang nhìn chằm chằm tin nhắn này, cũng không có ý trả lời tin này, liền đóng laptop lại, cầm đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi, điện thoại di động trong tay lại có một tin nhắn đến: “Sao vậy anh?”

Sao vậy? Hắn không trả lời tin nhắn của cô, cô lại nhắn tin hỏi lại? Cô cứ như vậy lại muốn nói chuyện với Lục Bán Thành thêm hai câu sao?

Cố Dư Sinh phẫn nộ ôm laptop đi đến cửa, nhưng đến lúc đi đến cửa lại nhớ đến hắn còn đang cầm điện thoại của Lục Bán Thành.

Quả thật là hắn đã bị người phụ nữ này chọc cho tức đến nỗi chập mạch rồi!

Cố Dư Sinh tức giận ôm laptop đem điện thoại của Lục Bán Thành tàn nhẫn ném lên ghế salon, liền quay ra cửa đá văng dép lên, thay giày da.

Hắn cũng không thèm thắt dây giày, liền đẩy cửa vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, không biết sao lại nghĩ đến lúc trước khi Lục Bán Thành lên lầu, trả lời người phụ nữ kia một câu: “Anh họp xong sẽ gọi điện thoại cho em.”

Được lắm, còn muốn gọi điện thoại nói chuyện?

Cố Dư Sinh nhìn một chút, liền để laptop xuống tủ để giày, không thay giày đã đi đến ghế sofa, cầm điện thoại của Lục Bán Thành, tìm số điện thoại của Lương Đậu Khấu, sau đó liền sửa số cuối từ số bốn thành số bảy.

Dám tùy tiện gọi cho vợ của ta ha, ta cho ngươi gọi cho người khác đi!

Cố Dư Sinh vừa mới chuẩn bị vứt điện thoại xuống ghế sofa lại lần nữa, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, lại nhắn tin cho Lương Đậu Khấu: “Anh bận việc, lát nữa liên lạc sau.”

Sau đó chờ nửa phút, đợi được Lương Đậu Khấu trả lời chữ “Được”, hắn liền xóa tất cả các tin nhắn.

Lục Bán Thành đã có số điện thoại sai, cô còn ở đó được, được em gái cô thì có, để xem còn có thể nhắn gọi gì nữa không!

Cố Dư Sinh lúc này mới hạ hỏa một chút, mới ném điện thoại của Lục Bán Thành về ghế sofa, quay người nghênh ngang rời đi.

-

Lúc một chiếc taxi đang tiến vào vườn, quản gia đang tưới hoa.

Bà kinh ngạc đặt bình nước xuống, đứng lên, vừa mới chuẩn bị xem người trong xe là ai, đã nhìn thấy Cố Dư Sinh đột nhiên mở cửa ra, bước xuống.

Thiếu, thiếu gia sao lại về nhà? Hơn nữa lại còn đi taxi về… quản gia ngạc nhiên một lúc lâu mới hoàn hồn, vội vàng chào: “Thiếu gia.”

Cố Dư Sinh giống như không nghe bà nói gì, ném cho tài xế một tờ tiền mặt màu hồng, liền mang theo máy tính, đi vào nhà.

Quản gia lập tức đuổi theo, giúp Cố Dư Sinh thay dép.

Cố Dư Sinh đổi giày xong, vừa tiến vào phòng khách liền để laptop xuống bàn trà, quản gia sợ run một hồi, lùi hai bước.

Cố Dư Sinh nhìn qua phòng khách một vòng, không thấy bóng dáng người phụ nữ kia, liền quay người hỏi quản gia: “Tiểu thư đâu?”

“Tiểu thư ở trên lầu…”

Quản gia còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đã biến mất ở khúc quanh của cầu thang, hắn đi đến trước phòng ngủ chính, bên trong cũng không nhìn thấy người hắn muốn tìm, liền đóng cửa phòng, hắn lại đến thư phòng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom