Dịch Full Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 440: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (10)


Ngoại trừ sức khỏe còn chưa hoàn toàn hồi phục, dẫn đến sắc mặt của hắn có chút trắng bệch, Cố Dư Sinh cũng không khác với ngày thường là mấy, bất kể là họp hay là đàm phán với khách hàng, trong miệng hắn vẫn nói chuyện rất rõ ràng logic.

Lúc Lục Bán Thành vẫn có chút lo lắng, nhưng sau khi quan sát tỉ mỉ xong, thấy Cố Dư Sinh vẫn mang dáng dấp tĩnh lặng nhạt nhòa như nước lã vậy, hắn mới từ từ cảm thấy yên tâm.

Thậm chí có ngày Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành tham gia một số buổi tiệc, có người cười nói chơi trò đoán số, ai thua sẽ bị phạt ba chén rượu

Lúc tâm tình Cố Dư Sinh không tốt luôn không để ý đến người khác, lúc này chỉ cách ngày Lương Đậu Khấu giả rời đi có mấy ngày, người này chắc chắn phải chịu mất mặt rồi.

Ai ngờ hắn lại lười biếng ngồi trên bàn lại ngước mắt hờ hững nói: “Được.”

Lục Bán Thành bất ngờ liếc nhìn hắn một cái, sau đó liền nhìn thấy hắn thật sự đưa nắm tay trước mặt người kia.

Ba thua hai thắng.

Cố Dư Sinh thua.

Đầu hắn còn chưa cắt chỉ, Lục Bán Thành lại ngăn lại, nói với người kia: “Anh Sinh còn chưa khỏe, không thể uống rượu.”

“Vậy làm sao bây giờ?” người cùng chơi với Cố Dư Sinh cũng không miễn cưỡng hắn, để chai rượu xuống, suy nghĩ một hồi, có thể là đã ngà ngà say, lá gan cũng lớn hơn, liền nói: “Nếu đã như vậy, hay là Cố tổng hát một bài đi.”

Nói thật, Lục Bán Thành quen biết Cố Dư Sinh nhiều năm như vậy rồi nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy Cố Dư Sinh hát, cũng vì vậy hắn vẫn cho rằng Cố Dư Sinh sẽ từ chối lời đề nghị này, nhưng không ngờ lại thêm một lần nữa, Cố Dư Sinh lại làm ngược lại với suy nghĩ của Lục Bán Thành, hắn đồng ý rồi.

Trong phòng karaoke, có người thấy Cố Dư Sinh đồng ý, lập tức để nhân viên phục vụ chuyền micro và điều khiển từ xa cho hắn.

Cố Dư Sinh cầm điều khiển từ xa, nhìn một lúc mới bấm nút.

Sau đó âm nhạc êm tai vang lên.

Cố Dư Sinh ngồi một chỗ không nhúc nhích, đợi khoảng 20 giây, mới đứng dậy, mở miệng.

Bài hát kia nguyên gốc là do ca sĩ nữ hát, thế nhưng Cố Dư Sinh chọn bài này hát ngược lại cũng đặc biệt có ý nghĩa.

Sau khi kết thúc, hắn cầm micro đứng dưới ngọn đèn, biểu hiện rất ôn hòa, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt lại lấp lánh nước, mãi cho đến khi có người vỗ tay, hắn mới xoay người đưa micro cho nhân viên phục vụ, đi đến trước bàn lại ngồi xuống chỗ cũ.

Lục Bán Thành nhìn mắt hắn vài lần, nghĩ thầm đêm nay Cố Dư Sinh thật sự tâm tình rất tốt a, xem ra hắn còn nguôi ngoai dễ hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn.

Hai ngày sau Lục Bán Thành mới biết, hắn hiểu sai ý của Cố Dư Sinh rồi, không phải là đã nguôi ngoai mà là chưa từng nguôi ngoai.

Đợi đến khi hắn xử lý mọi chuyện xong cũng đã là năm giờ chiều.

Lúc tan tầm, buổi tối hắn không có gì làm, Cố Dư Sinh ở trong phòng làm việc, Lục Bán Thành không có hình tượng nằm trên ghế salon đột nhiên nghĩ xong rồi nói: “Em biết có một chỗ không tệ lắm, chúng ra đến đó ăn tối đi.”

Cố Dư Sinh đang xem lướt qua văn bản trên máy tính, tay trái chống cằm, trên mặt hững hờ, nghe lời nói của hắn xong cũng chẳng nhìn hắn một cái, không để ý nói: “Được.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 441: Không thể nào quên được thâm tình (1)


“Vậy em gọi điện thoại đặt bàn trước.” Lục Bán Thành vừa nói vừa tìm số điện thoại trong danh bạ.

Vừa bấm điện thoại xong, cửa phòng Cố Dư Sinh lại có tiếng gõ cửa.

Là thư ký của Cố Dư Sinh đi vào, đặt một tập tài liệu xuống bàn, giọng điệu nhỏ nhẹ nói chuyện làm ăn.

Cố Dư Sinh cũng không nói gì chỉ nghe cô ấy trình bày sau khi thư ký nói xong mới gật đầu một cái ý nói biết rồi.

Thư ký không ra ngoài ngay mà đưa một chiếc hộp chuyển phát nhanh đưa cho hắn: “Đây là chuyển phát nhanh tiếp tân vừa mới đưa tới, là gửi cho ngài.”

“Ờ.” Cố Dư Sinh hờ hững đáp một tiếng, chỉ trên bàn làm việc, ý nói cô ấy đặt ở chỗ đó, sau đó liền quay về máy laptop nhanh chóng gõ chữ.

Đợi đến khi đưa bưu kiện cho Cố Dư Sinh xong thư ký mới đi ra khỏi văn phòng, Lục Bán Thành đang ở đó nói tên để người bên đầu dây bên kia ghi nhận đặt bàn.

Cố Dư Sinh xoa xoa cái cổ cứng đờ, tầm mắt lơ đãng nhìn đến hộp bưu kiện trên bàn, nhìn thấy tên người gửi hay người nhận cũng là hắn, liền nhíu mày.

Hắn chưa từng gửi cho chính mình bất cứ một cái gì nha, hơn nữa đây là số điện thoại riêng của hắn, cũng không có nhiều người biết.

Cố Dư Sinh chần chừ trong chốc lát, lúc đó mới lấy dao rọc giấy, nhanh chóng mở giấy gói bên ngoài ra, bên trong chính là một hộp quà quen thuộc.

Hắn khẽ mím môi, lại cầm hộp lên, mở nắp ra quả nhiên bên trong chính là chiếc nhẫn hắn đã mua cho Tiểu Phiền Toái.

Mấy ngày nay hắn có đến hoa viên tìm nhưng tìm không thấy.

Quản gia nhìn hắn cứ hỏi hắn đang tìm cái gì.

Hắn nghĩ quản gia cũng sẽ thường xuyên đến hậu hoa viên chăm sóc vườn cây nên hỏi bà có nhìn thấy một chiếc nhẫn hay không.

Quản gia như nhớ lại chuyện gì, lại nói ngày hắn đi Thượng Hải công tác, phu nhân đã cầm đi rồi.

Khi đó người sống trong biệt thự vẫn còn là Tiểu Phiền Toái... Mà bây giờ, cô lại gửi chiếc nhẫn này lại cho hắn… Vì vậy, người gửi chiếc nhẫn này là Tiểu Phiền Toái sao?

Cố Dư Sinh nhất thời vội đến nhảy lên, lao ra khỏi văn phòng, vọt tới trước mặt thư ký, lo lắng hỏi: “Chuyển phát nhanh này là ai đưa tới?”

Mới hỏi xong hắn liền nhớ lại là nhân viên tiếp tân đưa lên, sau đó cũng chẳng chờ thư ký trả lời đã chạy về hướng thang máy, đi đến quầy tiếp tân.

Trước quầy tiếp tân là nhân viên đã ký nhận tất cả các bưu kiện gửi đến công ty nên có thể tìm được số điện thoại của công ty vận chuyển.

Một lúc lâu sau mới tra ra được một chút tin tức là thật sự có một cô gái đã ký chuyển phát bưu kiện này đi nhưng chỉ đeo khẩu trang nên nhân viên ở đó không thể nhìn rõ mặt.

Nhân viên tiếp tân thuật lại toàn bộ cho Cố Dư Sinh nghe.

Qua một lúc lâu, Cố Dư Sinh mới “A” một tiếng, xoay người quay lại thang máy trở về văn phòng.

Trở lại phòng làm việc, Lục Bán Thành đã cúp máy, nhìn hắn trở về lại buồn bực hỏi: “Anh làm gì mà chạy ra ngoài gấp như vậy?”

Cố Dư Sinh ngồi lại bàn làm việc, nhìn chằm chắm chiếc hộp chuyển phát nhanh một chút, mới trả lời Lục Bán Thành: “Không có gì.”

“À.” Lục Bán Thành đáp một tiếng, vừa chuẩn bị nói “Em đặt bàn được rồi, tối nay 7 giờ”, kết quả lại còn chưa mở miệng đa nhìn thấy đồ vật trong hộp”

Đây không phải là chiếc nhẫn hắn đã đi Anh làm giúp Cố Dư Sinh sao?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 442: Không thể nào quên được thâm tình (2)


Làm sao lại còn có người dùng hình thức chuyển phát nhanh để giao đến tay hắn?

Nhẫn này là hắn mua cho Lương Đậu Khấu giả,… chẳng lẽ lại là Lương Đậu Khấu giả kia gửi về?

Khó trách vừa rồi hắn lại chạy vội ra ngoài như vậy, chắc là tìm tin tức của con bé kia, sau khi trở về biểu hiện lại bình thản như vậy, chắc là không thu hoạch được gì rồi.

Lục Bán Thành nhìn chằm chằm dáng vẻ xem tài liệu của Cố Dư Sinh, lại hỏi: “Buổi tối còn đi không?”

“Đi đâu?” Cố Dư Sinh hờ hững hỏi ngược lại, mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu, sau đó mới nhớ lại lúc nãy hắn vừa đồng ý đi ăn tối với Lục Bán Thành, lại gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: “Đi.”

“Ừm.” Lục Bán Thành tiếp tục quan sát Cố Dư Sinh vài lần, thấy hắn hoàn toàn không có chút khổ sở cô đơn nào mới dựa vào ghế sofa, nói những câu lúc nãy định nói: “Em đặt bàn rồi, tối nay 7 giờ.”

Cố Dư Sinh “Ừ” một tiếng, tầm mắt chưa hề rời khỏi tài liệu trên tay.

Cơm tối, Lục Bán Thành chở Cố Dư Sinh đi.

Trên đường đi Cố Dư Sinh nhận điện thoại, là một đối tác bên Mỹ gọi tới, hắn dùng tiếng Anh trả lời với bọn họ rất trôi chảy, nói chuyện khoảng 20 phút, câu chữ rõ ràng sáng tỏ.

Dáng dấp kia lý trí như vậy, hoàn toàn không chịu một chút ảnh hưởng nào từ chiếc nhẫn kia.

Trước đây Cố Dư Sinh cứ lạnh nhạt bình tĩnh như vậy, Lục Bán Thành rất yên tâm, nhưng lúc này, bộ dạng này của hắn khiến cho Lục Bán Thành cảm thấy sợ.

Bởi vì hắn quá lý trí, lý trí đến nỗi hắn cho rằng một giây sau Cố Dư Sinh có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Nhưng mà ngoài những gì mà hắn dự tính, toàn bộ quá trình ăn tối, Cố Dư Sinh còn nhàn nhã thong dong hơn so với những gì hắn nghĩ nhiều.

Đến tận khi dùng cơm xong, Lục Bán Thành mới hoàn toàn thừa nhận rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Từ lúc rời khỏi nhà hàng, Lục Bán Thành một tay lái xe, ra khỏi bãi đậu xe lại quay người hỏi Cố Dư Sinh: “Về nhà sao?”

“Công ty.” Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí tự nhiên mà trôi chảy trả lời: “Còn có chút chuyện chưa xử lý xong.”

Lục Bán Thành không nói nữa, vọt thẳng về công ty.

Lục Bán Thành không lái xe xuống bãi đậu xe dưới đất mà dừng ở ven đường, sau khi Cố Dư Sinh xuống xe mới từ từ đạp chân ga, đi về nhà.

Sắp đến cửa nhà, Lục Bán Thành mới nhớ đến mình còn giữ một tập tài liệu quan trọng của Cố Dư Sinh, sáng mai hội nghị lúc 8 giờ cần phải dùng tới rồi.

Bây giờ Cố Dư Sinh còn đang tăng ca trong công ty, có khi ngày mai sẽ không thể dậy sớm như vậy.

Lục Bán Thành do dự một chút, lại quay đầu xe trở về công ty của Cố Dư Sinh.

Dừng hẳn xe hắn mới lên thang máy thẳng đến tầng cao nhất của tòa nhà.

Ngoại trừ văn phòng của Cố Dư Sinh là còn sáng đèn, những chỗ khác đã đen kịt một màu.

Lục Bán Thành tiện tay mở hai công tắc đèn, đi về hướng văn phòng của Cố Dư Sinh.

Có thể là chỉ có mình hắn trên tầng cao nhất nên hắn cũng không đóng cửa.

Lúc sắp đến gần, Lương Đậu Khấu nghe thấy bên trong có tiếng nhạc.

Không phải tăng ca sao? Lại còn mở nhạc?

Lục Bán Thành vừa mới ngó vào phòng, sau đó lại giống như bị điểm huyệt, đứng yên tại chỗ.

Cố Dư Sinh đang cầm chiếc nhẫn kia trong tay, nằm nhoài lên bàn vai run run.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 443: Không thể nào quên được thâm tình (3)


Mặc phòng làm việc có tiếng nhạc, nhưng qua âm thanh du dương kia lại có thể nghe thấy tiếng nức nở đứt quãng của Cố Dư Sinh.

Lục Bán Thành không biết mình đã đứng đó bao lâu, mãi đến khi Cố Dư Sinh đang nằm nhoài trên bàn kia giật giật người, hắn mới bừng tỉnh lại tinh thần, nhanh chóng lùi về một bước đứng sau vách tường.

Trong phòng làm việc không còn tiếng nhạc.

Lục Bán Thành đứng một lúc lâu mới định thần lại, hình như Cố Dư Sinh dùng ca khúc này để nhớ về cô bé kia, hơn nữa giai điệu có chút quen thuộc, hình như hắn cũng đã nghe qua ở đâu rồi.

Hắn nghe được: “Đến khi mắc kẹt trong thế giới của anh, em mới biết tình yêu nguy hiểm như thế nào.” Lúc nghe câu này, Lục Bán Thành mới nhớ tỉnh ngộ, đây không phải là bài hát hai ngày trước hắn chịu phạt đã hát sao?

Đây là bài hát gì nhỉ? Sao hắn lại yêu thích như vậy?

Lục Bán Thành nghĩ, lại lấy điện thoại di động ra tra lời bài hát, thì ra là bài “Đích”, lúc nhìn thấy chữ này, hắn lại nhíu mày.

Sao lại nghe quen như vậy, hình như đã từng nghe thấy ai hát…

Trong đầu Lục Bán Thành còn đang tự hỏi, thì đã thấy tên của ca sĩ, lúc này hắn mới hiểu mọi chuyện.

Đây chính là ca sĩ mà hắn muốn mời đến để cầu hôn Lương Đậu Khấu giả kia.

Lúc đó Cố Dư Sinh đã nói gì nhỉ?

Hắn nói Tiểu Phiền Toái thích bài hát này, hắn muốn ca sĩ đã từng trình diễn bài này hát cho cô nghe.

Vì vậy… nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, hắn thấy Cố Dư Sinh hoàn toàn không phải là một Cố Dư Sinh chân thật nhất.

Hắn vẫn bình tĩnh thong dong như không có chuyện gì xảy ra, nhưng kỳ thực hắn chỉ đang giả vờ trước mặt mọi người mà thôi.

Nếu không phải tối hôm nay vô tình nhìn thấy được chuyện này, hắn mãi mãi cũng sẽ không biết lúc không có người, Cố Dư Sinh mới đau khổ như thế nào.

Lục Bán Thành sợ Cố Dư Sinh biết mình ở đây sẽ lúng túng nên không đưa tài liệu mà lặng lẽ rời đi.

Trước khi đi, hắn lại liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh qua khe cửa.

Cố Dư Sinh ngồi dậy, hai tay bụm mặt, giữa kẽ ngón tay hắn ướt nhẹp nước, không ngừng tràn từ trong ra ngoài.

Trong miệng hắn còn đang mơ hồ lẩm bẩm gì đó, âm lượng rất nhỏ, Lục Bán Thành không thể nghe thấy được, thế nhưng lúc cất bước rón rén rời đi, Lục Bán Thành cũng có thể ngờ ngợ nghe ra ba chữ Tiểu Phiền Toái.

Lục Bán Thành trở lại trong xe, không nhanh chóng về nhà mà đợi khoảng hai tiếng sau, nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh chạy từ tầng hầm lên.

Hắn nghĩ một chút, lại đuổi theo.

Vì để tránh Cố Dư Sinh không biết bị hắn theo dõi, Lục Bán Thành vẫn giữ khoảng cách rất xa xe của Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh không về nhà mà đi đến quảng trường Nhật Thị

Lục Bán Thành buồn bực ngồi trong xe nhìn Cố Dư Sinh đậu xe ở ven đường, đi đến chỗ hồ nguyện ước.

Hắn tìm một đồng xu trong túi, vứt vào hồ, lại tiều tụy lẩm bẩm cầu nguyện.

Đêm rất yên tĩnh, Lục Bán Thành hạ cửa kính xe, âm lượng của Cố Dư Sinh không lớn nhưng từ trong gió có thể nghe được những lời hắn nói: “Xin trời cao, hãy đưa cô ấy về lại bên tôi.”

Mắt Lục Bán Thành có chút nóng lên, hắn nhanh chóng ngước mắt lên, đóng cửa sổ, đạp chân ga, nhanh chóng rời đi.

Đi được một khoảng cách rất dài, hắn mới dừng xe lại, sau đó ngồi trong xe, nhớ đến một chuyện lúc còn trẻ. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 444: Không thể nào quên được thâm tình (4)


Khi đó cô ấy học trung học, hắn còn chưa xuất ngoại, ở trong cùng một tiểu đội vs Cố Dư Sinh.

Lúc đó đã có quảng trường này, ngay đó cũng có hồ nguyện ước kia.

Lúc tan tầm, hai người họ thường đến quãng trường này trượt băng.

Lúc chạng vạng quãng trường có nhiều người, cũng không ít người sẽ vứt tiền xu xuống để cầu nguyện.

Hồi đó có một bé gái thường hay lôi kéo bạn tốt của mình đến hồ nguyện ước thành thật nói: “Đây chính là hồ nguyện ước mà tớ đã nói với cậu, đặc biệt linh nghiệm nha, chỉ cần cậu thành tâm cầu nguyện thì sẽ thành hiện thực.”

“Có thật không?” Một bé gái khác hỏi.

“Thật đó.”

Sau đó hai cô bé tìm trong người mình một đồng xu trí giá một tệ, ném vào trong hồ, chắp tay trước ngực, rũ mi mắt nghiêm túc cầu nguyện.

Lúc đó hắn và Cố Dư Sinh ở ngay bên cạnh, bên cạnh đó còn có mấy học sinh nam khác, mọi người thấy bé gái nghiêm túc như vậy đều tin, sau đó đều đồng loạt cầu nguyện, chỉ có Cố Dư Sinh ngồi một bên nhìn bọn họ khinh thường cười khẽ một tiếng, sau đó liền đứng lên thành thạo xoay tròn một vòng trên giày trượt băng.

Qua nhiều năm như vậy, nếu Lục Bán Thành không chính mắt nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng ở hồ nguyện ước cầu nguyện, hắn sợ rằng mình còn không còn nhớ chuyện xưa.

Cuối cùng hắn nhung nhớ cô bé kia bao nhiêu, chờ đợi cô bé kia thấp thỏm đến tuyệt vọng thế nào mới đến hồ nguyện ước, làm những chuyện mà lúc trẻ bản thân chẳng coi là gì kia một lần?

Nói cách khác, hắn có bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu bất lực, mới có thể nghĩ đến phương thức như thế?

.......

Cố Dư Sinh ngồi ở hồ nguyện ước một lúc lâu mới trở lại xe.

Hắn liếc mắt nhìn thời gian, một giờ rưỡi sáng, sau đó lại nhìn trời, hình như cô chỉ mới rời khỏi hắn nửa tháng, nhưng có vẻ hắn sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.

Nói thời gian là liều thuốc tốt nhất, có thể chữa trị tất cả mọi đau đớn.

Nhưng một ngày lại một ngày trôi qua, hắn mới phát hiện thời gian không phải là thuốc giải mà chính là độc dược.

Vì so với nỗi đau thấu tim gan của những ngày đầu, thời gian càng lắng đọng lại những thâm tình, khiến người ta không thể nào quên tình yêu khắc cốt ghi tâm, đó chính là điều đáng sợ nhất, khiến người ta đau đớn nhất.

Hắn thật sự rất sợ, sợ cả đời này cũng không thể gặp lại cô, sợ cô và hắn thật sự đã là kết thúc rồi.

Bởi vì quãng thời gian còn lại quá dài, mà hắn không thể nào quên được cô.

-

Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã đến đêm giao thừa.

Lúc Tần Gia Ngôn nghỉ đông, đang đi làm công nhân tạm thời nên không thể trở về Liễu gia.

Chỉ có hai người Tần Chỉ Ái và mẹ của cô nhưng mẹ cô lại bày một bàn đầy những món ăn ngon.

Hai ngày nay sức khỏe của mẹ cô rất yếu, có thể bà vẫn cố gắng để vượt qua năm mới, mới nghỉ ngơi.

Tần Chỉ Ái không buồn ngủ, ngồi một góc trên ghế salon trong phòng khách coi tv, âm lượng mở đến mức thấp nhất, tiếp tục xem chương trình dạ hội mừng năm mới.

Lúc bài hát quen thuộc ‘Khó quên đêm nay’ vang lên, điện thoại trên bàn đối diện cô lại run lên.

Cô liếc mắt nhìn màn hình, là điện thoạ của Hứa Ôn Noãn gọi tới, chắc là cô ấy đã canh chính xác thời điểm giao thừa mà gọi chúc mừng năm mới cho Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái ở ngồi trong nhà nghe điện thoại sẽ làm mẹ của cô thức giấc nên khoác áo cầm điện thoại đi ra hành lang, mới nhận điện thoại: “Ôn Noãn.”

Cô vừa dứt lời, trong điện thoại Hứa Ôn Noãn lại kích động reo lên: “Tiểu Ái, năm mới vui vẻ.”

“Chúc mừng năm mới!” bên kia đầu dây Hứa Ôn Noãn đang đứng toàn là âm thanh pháo hoa hoan hô không ngừng, Tần Chỉ Ái dựa lên hàng hiên, nhẹ giọng hỏi: “Cậu đang ở bên ngoài sao?” 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 445: Không thể nào quên được thâm tình (5)


“Đúng vậy, mình cùng Ngô Hạo đến bãi biển xem pháo hoa.” Hứa Ôn Noãn vừa mới trả lời câu hỏi của Tần Chỉ Ái xong liền nghe thấy tiếng bắn pháo hoa, sau đó lại nghe những tiếng hoan hô vang lên, Hứa Ôn Noãn vs nói vào điện thoại di động vừa bị những tạp âm kia cắt đứt, sau đó nói lại: “Tiểu Ái, chừng nào cậu mới về lại Bắc Kinh a?”

“Qua rằng tháng giêng đi.”

“Trễ như vậy sao. Trong nhà chỉ có một mình tớ thật là chán a, cậu về nhanh một chút nha…” Hứa Ôn Noãn nũng nịu nói, so với cô bên này lại yên tĩnh hơn rất nhiều, có thể là xem pháo hoa xong rời bây giờ đang lên xe ra về.

“Được rồi mình xem ngày có vé gần nhất thì lên với cậu ngay.” Dừng một chút, Tần Chỉ Ái còn nói: “Nhưng mà có thế nào cũng phải sau mùng 13 nha.”

“Thật sao, yêu cậu, moặc moặc.” Hứa Ôn Noãn cười hì hì trả lời.

Tần Chỉ Ái vừa định cười ha ha với Hứa Ôn Noãn liền nghe trong điện thoại có âm thanh của Ngô Hạo: “Anh Sinh, đưa vợ em về trước nha.”

Tần Chỉ Ái lập tức đứng đờ như một khúc gỗ.

Trong điện thoại có thể nghe thấy tiếng của Cố Dư Sinh trả lời rất rõ ràng “Ừ” một tiếng.

Cách một chút hắn lại hỏi hai chữ “Địa chỉ?”

“Tiểu Ái, cậu chờ một chút.” Hứa Ôn Noãn trả lời cô một câu, sau đó lại nói địa chỉ nhà của hai người họ cho Cố Dư Sinh biết. Sau đó cô mới quay lại điện thoại “Alo” một tiếng.

Tần Chỉ Ái hoàn hồn, có chút mất tập trung, “ừ” với Hứa Ôn Noãn một tiếng, sau đó cũng chưa chờ Hứa Ôn Noãn trả lời, liền lên tiếng trước: “Ôn Noãn, mẹ mình gọi, cúp máy trước nha, khi nào rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp.”

Nói xong cô cũng không chờ Hứa Ôn Noãn trả lời mà nhanh chóng cúp máy, sau đó lại cầm điện thoại di động đứng ngốc ở hành lang.

Nhiều ngày như vậy, cô cho làm tâm tình của mình đã có thể bình tĩnh lại rồi.

Nhưng lại không nghĩ tới chỉ cần nghe thấy giọng nói của hắn, thế giới của cô lại dễ dàng bị đảo lộn như vậy.

.......

Mùng 12 tết, Tần Chỉ Ái quay trở về Bắc Kinh vì muốn cho Hứa Ôn Noãn một niềm vui bất ngờ, trong điện thoại cô nói mùng 13 cô mới đến nhưng ba giờ chiều cô đã đến Bắc Kinh rồi.

Tết vừa mới trôi qua, xe cộ rất ít, cả con đường hầu như rất trống trải.

Cô chỉ tốn 20 phút đã có thể đến nhà trọ của cô và Hứa Ôn Noãn.

Hứa Ôn Noãn không có nhà, trong phòng khách có chút loạn, nhà vệ sinh chất rất nhiều quần áo dơ.

Tần Chỉ Ái bất đắc dĩ lắc đầu, không ngờ nhiều năm như vậy Hứa Ôn Noãn vẫn như vậy.

Cô đặt hành lý xuống, sắc trời ngày một tối dần, Hứa Ôn Noãn còn chưa về, Tần Chỉ Ái nhìn tủ lạnh, ngoại trừ mấy quả trứng gà và mấy bình sữa bò thì không còn gì khác, không có đồ ăn, cô liền cầm bóp tiền, đi ra siêu thị gần đó.

Tần Chỉ Ái mua đồ ăn có thể trữ trong vòng một tuần, mới đẩy xe đi tính tiền.

Sau khi ra khỏi siêu thị, trời đã tối đen.

Mua khá nhiều đồ nên túi rất nặng, dù siêu thị cách nhà không xa nhưng cô vẫn rất vất vả.

Lúc đến dưới lầu, Tần Chỉ Ái nhìn thấy Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo đứng trước cửa không xa.

Tần Chỉ Ái theo bản năng muốn gọi “Ôn Noãn” kết quả còn chưa phát ra âm thanh đã có một tiếng còi xe, sau đó là tiếng của Lục Bán Thành: “Con Chuột, hai người xong chưa? Cứ như vậy không chán sao?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 446: Không thể nào quên được thâm tình (6)


Tần Chỉ Ái im lặng, từ từ đi tới, nhìn thấy phía trước là một chiếc xe không thể nào quen thuộc hơn.

Tuy rằng người ngồi ở ghế lái là Lục Bán Thành nhưng cô liền có thể nhận ra đó là xe của Cố Dư Sinh.

Cô không biết Cố Dư Sinh có ở trong xe hay không, nhưng cô sợ, không hề nghĩ nhiều mà nhìn chung quanh một chút, liền trốn sau một cái cây đã được cắt tỉa gọn gàng gần đó.

Nhìn qua khe hở của cành lá, cô có thể thấy Hứa Ôn Noãn đang ôm Ngô Hạo, làm nũng nghểnh cổ chờ hắn hôn xuống, mới lưu luyến không rời mà buông tay Ngô Hạo ra, lùi về sau một bước, vẫy tay chào hắn.

Ngô Hạo đưa tay ra khỏi xe xoa đầu của cô rồi mới quay người đóng cửa xe.

Xe vốn không có đóng cửa kính, Tần Chỉ Ái nhìn thoáng một cái đã thấy hết toàn bộ trong xe.

Tần Chỉ Ái nhìn vào xe, thấy Cố Dư Sinh ngồi ở ghế phụ lái.

Hắn mặc một cái áo khoác màu đen, tóc bị gió thổi loạn.

Bởi vì quá nhanh, cô hoàn toàn chưa kịp nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, càng không biết ba tháng không gặp, hắn có gì thay đổi không.

Tần Chỉ Ái né tránh một lúc lâu, cũng không bước ra, mãi đến khi điện thoại trong túi cô vang lên, cô mới hồi phục lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra, cô bắt máy nhưng vẫn không lên tiếng.

Trong điện thoại Hứa Ôn Noãn cực kỳ kích động: “Tiểu Ái, cậu về rồi sao?”

“Cậu trở về sao lại không báo cho tớ biết? Tớ sẽ đi đón cậu nha!”

“Tiểu Ái, bây giờ cậu ở đâu rồi?”

Hứa Ôn Noãn nói vài câu, Tần Chỉ Ái mới bình tĩnh trả lời: “Mình đi siêu thị một chút.”

“Siêu thị nào? Siêu thị Hoa Sen ở gần đây sao? Chờ mình một chút, mình đi đón cậu.” trong điện thoại Tần Chỉ Ái lại nghe thấy tiếng Hứa Ôn Noãn đang chạy.

“Không cần, tớ đến dưới lầu rồi, cậu chờ mình trước cửa đi.”

.....

Tần Chỉ Ái đi thang máy lên liền nhìn thấy Hứa Ôn Noãn.

Cô còn chưa kịp phản ứng, Hứa Ôn Noãn liền chạy tới ôm cô lại hôn, lại nhảy cẫng lên.

Hai cô bé ở cửa một lúc lâu mới đi vào nhà.

Hứa Ôn Noãn định kéo Tần Chỉ Ái ra ngoài ăn, Tần Chỉ Ái đi tàu mệt về lại phải dọn một bãi chiến trường lại dứt khoác ở nhà ăn.

Hứa Ôn Noãn nghe theo lời cô, đương nhiên là cùng cô ở nhà làm thức ăn.

Tần Chỉ Ái trong bếp bận rộn, Hứa Ôn Noãn ở bên cạnh giúp một tay, lại thần bí mở miệng gọi: “Tiểu Ái?”

Ngữ khí của Hứa Ôn Noãn đột nhiên thay đổi làm cho Tần Chỉ Ái buồn bực nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại hạ tầm mắt, vừa hạ dao xuống vừa nhẹ giọng: “Hả?”

“Cậu còn nhớ Cố Dư Sinh không?”

Động tác hạ dao bỗng dưng khựng lại, không lên tiếng.

Hứa Ôn Noãn cúi thấp đầu chọn đồ ăn, không nhận ra được hành động nhỏ của cô, cho rằng cô chỉ trầm mặc, không có ấn tượng, lại mở miệng: “Chính là anh chàng hotboy nhà giàu kia đó, tính tình kỳ quái, lúc trước có đưa chúng ta đi ăn cơm một lần đó.”

Tần Chỉ Ái hạ dao, cắt một miếng thịt, ngữ khí tự nhiên hỏi lại: “Nhớ, sao vậy?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 447: Không thể nào quên được thâm tình (7)


“Anh ấy xảy ra chút việc, hình như là đã xảy ra một chuyện hy hữu, cũng không thể gọi là hy hữu mà là rất ly kỳ… Như tiểu thuyết thời cấp ba chúng ta vẫn hay đọc đó… Lương Đậu Khấu, cậu biết không? Ngôi sao lớn kia, chính là vợ của hắn, nhưng không biết vì lý do gì, sau khi cưới về lại không ở bên cạnh hắn mà lại tìm một người đóng thế cô ấy.”

Tần Chỉ Ái trượt tay xuống dao, cắt trúng ngón tay, chảy máu ròng ròng.

Cô vội để dao xuống, chặn lại miệng vết thương, lại “Nha” với Hứa Ôn Noãn đang lặt rau một tiếng.

“Chuyện cụ thể ra sao mình cũng không rõ lắm, chính là lúc đó Ngô Hạo vô tình nói một câu, thế nhưng Ngô Hạo cũng không kể rõ ràng lắm, Tiểu Ái, cậu không cảm thấy thần kỳ sao? Trên thực tế lại có chuyện như vậy xảy ra…”

Thì ra cô rời đi ba tháng, chuyện Lương Đậu Khấu đóng giả đã bị bại lộ rồi,… Tần Chỉ Ái chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không nghe những câu tiếp theo của Hứa Ôn Noãn.

“À, đúng rồi, Tiểu Ái, tối ngày mốt cậu có rảnh không?” Hứa Ôn Noãn lặt xong hai bó rau liền đứng lên, nhìn thấy Tần Chỉ Ái cầm ngón tay chảy máu, liền đưa tay quơ quơ trước mặt Tần Chỉ Ái đang đứng ngây ngẩn cả người, nhìn thấy cô cũng không có phản ứng gì, liền đi đến bên tai cô “Ây” một tiếng.

Toàn thân Tần Chỉ Ái run cầm cập, nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.

Cô vừa “Hả?” một cái, Hứa Ôn Noãn liền thấy được vết thương trên ngón tay của cô, liền lập tức ném rau thơm qua một bên, nắm chặt tay của cô: “A, Tiểu Ái. Sao cậu lại bị thương rồi, mình đi tìm băng keo cá nhân cho cậu.”

“Không cần.” Tần Chỉ Ái lên tiếng ngăn Hứa Ôn Noãn lại, đưa tay vào vòi nước rửa một cái, lại thấy ngón tay sạch rồi thì cầm dao tiếp tục cắt thịt: “Lúc nãy cậu nói gì?”

“Mình nói ngày mốt cậu có rảnh không?”

“Chi vậy?”

“Tối ngày mốt là sinh nhật một người bạn của anh ấy tổ chức trên du thuyền, mình đưa cậu đi cùng.”

Cố Dư Sinh Ngô Hạo và Lục Bán Thành là bạn thân, nhưng thời điểm này không phải là sinh nhật của Cố Dư Sinh, chắc là sinh nhật của Lục Bán Thành rồi.

Tần Chỉ Ái nghĩ một lát, lại nhẹ giọng hỏi: “Ai vậy?”

“Lục Bán Thành lần trước đi ăn cơm cậu cũng đã gặp rồi đó.” Hứa Ôn Noãn đáp xong, lại nhớ ra chuyện gì tốt đẹp, cười hì hì lại mở miệng nói: “Tiểu Ái, cậu có thích ngôi sao nổi tiếng nào không? Anh ấy là người đầu tư các bộ phim truyền hình, nếu có chúng ta có thể tìm anh ta, nhất định sẽ được dẫn đi gặp thần tượng đó, lúc trước mình cũng đã đi với anh ta, còn được chụp hình với họ nữa đó…”

Đúng là Lục Bán Thành a… Tần Chỉ Ái bừng tỉnh nghe Hứa Ôn Noãn nói nửa câu sau xong liền quay đầu nhìn về phía cô một chút, không lên tiếng, lại ra hiệu cho cô lui về phía sau một chút, mở lửa, để khô nồi, mới đổ dầu, xào thức ăn.

Làm cơm xong, hai cô bé ngồi đối diện nhau lúc ăn cơm, Hứa Ôn Noãn nghĩ Tần Chỉ Ái vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, lại hỏi lại một lần: “Tiểu Ái, cậu còn chưa trả lời ngày mốt cuối cùng cậu có rảnh hay không?”

Nói tới đây, Hứa Ôn Noãn dừng lại một chút, lại mở miệng nói: “Cậu còn chưa đi học mà, nên chắc là rảnh đúng không, đi với mình đi, ở nhà chán chết đi được, nha, được không?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 448: Không thể nào quên được thâm tình (8)


Sinh nhật Lục Bán Thành, chắc chắn Cố Dư Sinh sẽ tham dự rồi...

Ba chữ Cố Dư Sinh này bay qua đầu cô, không biết tại sao bên tai Lương Đậu Khấu lại có tiếng vang, lúc trước khi cô và Lương Đậu Khấu đổi lại, ở hội quán đã nói những câu:

--“Đùa gì thế, sao tôi lại có thể thích cô ấy.”

--“Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ có hứng thú với cơ thể của cô ấy, có cảm giác, ngủ chung cũng không tệ lắm, ngoài ra cũng không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.”

Cho dù đã trôi qua ba tháng nhưng tới bây giờ cô vẫn còn nhớ như in những câu nói đó, càng không quên nỗi đau khổ đến nghẹt thở ngày hôm đó.

Sức cầm đũa của cô tăng lên, rũ mi mắt, khuôn mặt có chút tái nhợt.

“Tiểu Ái cậu sao vậy?” Hứa Ôn Noãn nhận thấy được sự khác thường của Tần Chỉ Ái, động tác bới cơm liền dừng lại, quan tâm hỏi.

“Không có gì.” Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu, sợ Hứa Ôn Noãn nhìn thấy đáy mắt cô đơn của mình, không dám nhìn thẳng cô, qua mấy giây, cô mới mở miệng, ngữ khí ấm áp: “Mình chợt nhớ ra ngày mốt giáo viên chủ nhiệm có hẹn mình ra gặp, chắc là vì mình nghĩ học quá lâu nên cô có rất nhiều chuyện cần mình xác nhận lại, vì vậy chắc mình không rảnh rồi.”

Yêu thì yêu nhưng sai lầm hết lần này đến lần khác như vậy là đủ rồi, cô không muốn phạm phải một sai lầm đến ba lần.

Cô đã không còn là Tần Chỉ Ái của 8 năm trước, cô bé có thể vì tới gần hắn mà mặc kệ hết tất cả mọi chuyện đều phấn đấu để tiến về phía hắn đã không còn nữa rồi.

Huống chi bây giờ hắn đã kết hôn, cô tới cũng có thể thay đổi được gì chứ, chỉ khiến cho bản thân càng thêm bi thương mà thôi.

Chuyện bây giờ cô muốn làm chính là cất giấu những ký ức đẹp đẽ nhất của hắn và cô vào tận đáy lòng, sau đó sống một cuộc sống bình thường như trước đây.

“Vậy sao…” Hứa Ôn Noãn tiếc nuối: “Mình còn muốn dẫn cậu lên thuyền chơi một chuyến đó.”

“Không sao đâu mà, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.” Tần Chỉ Ái ổn định lại tâm tìm mới ngẩng đầu lên cười yếu ớt với Hứa Ôn Noãn một cái.

“Được rồi.” Hứa Ôn Noãn miễng cưỡng đáp lại, sau một lát vẫn chưa từ bỏ ý định lại nói: ‘Cậu xong rồi mà còn sớm thì có thể nói cho mình biết, mình đến đón cậu, chúng ta cùng đi, nếu thật sự không có thời gian thì thôi.”

Tần Chỉ Ái cười cười, biểu hiện bình thường: “Ừ, được thôi.”

.......

Tần Chỉ Ái thật sự không đi dự sinh nhật của Lục Bán Thành.

Buổi chiều cô ra khỏi nhà, đã là năm giờ rưỡi, Hứa Ôn Noãn gọi điện thoại cho cô hỏi cô xong việc chưa.

Cô nói dối, sau đó lại ngồi trong KFC ôn tập, nghỉ học lâu như vậy, cô cũng đã quên hết bảy tám phần kiến thức rồi, đến khi cô lên WeChat nhìn thấy ảnh chụp trong sinh nhật của Lục Bán Thành một hồi rồi mới dọn đồ về nhà.

Tần Chỉ Ái tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên ghế salon, xem lại vài bài tập chưa xem xong, sau đó liếc nhìn thời gian, thấy còn sớm, mới mở tv xem một bộ phim điện ảnh, xem xong cũng đã là 12 giờ khuya.

Cô cho rằng Hứa Ôn Noãn không về, liền tắt tv bò lên giường mình.

Vừa mới vào phòng ngủ không bao lâu, Tần Chỉ Ái đã bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Ban đầu cô còn cho rằng mình nằm mơ, trợn tròn mắt, nhìn trần nhà sửng sốt một chút, lại nghe thấy tiếng chuông cửa leng keng, lúc này mới vội vàng vén chăn lên, xuống giường.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 449: Không thể nào quên được thâm tình (9)


Tần Chỉ Ái cho rằng Hứa Ôn Noãn đã về lại quên mang theo chìa khóa nên mới gõ cửa, chỉ mặc bộ đồ ngủ tơ tằm có thắt lưng nhỏ đi chân trần ra ngoài.

Chuông cửa lại reo lên, cô sợ Hứa Ôn Noãn chờ sốt ruốt nên vội vàng vọt ra cửa, chưa kịp mở đèn phòng khách, ngay cả mắt thần cũng không nhìn liền mở cửa ra.

Cô chưa nhìn bên ngoài đã lên tiếng: “Ôn Noãn, sao cậu lại không mang theo chìa…”

Chữ “khóa” cô còn chưa kịp nói đã im bặt.

Đúng thật là Hứa Ôn Noãn trở về nhưng cô ấy lại uống say như chết, bất tỉnh nhân sự nằm trên lưng Lục Bán Thành, một chút ý thức cũng không có.

Có điều không phải là Lục Bán Thành làm cô ngây người mà là Cố Dư Sinh đang đứng phía sau hắn.

Áo khoác màu đen, quần dài, giày da.

Vóc người thon dài, so với lúc trước khi cô rời đi hình như đã gầy đi rất nhiều.

Hắn lười nhác đứng một bên, rũ mi mắt, nửa tỉnh nửa mê, một tay cầm túi của Hứa Ôn Noãn một tay cầm điện thoại di động đang nghe máy, miệng không nói nhiều, đôi khi chỉ “ừ”, hoặc “Biết rồi.”

Hàng hiên tối tăm, cô không nhìn rõ vẻ mặt của hắn nhưng cô có thể cảm giác được khí tức trên người hắn, lạnh lùng mà mờ mịt.

Lục Bán Thành cõng Hứa Ôn Noãn nhìn Tần Chỉ Ái đứng một lúc lâu cũng không mở đường, càng không có ý mời hắn vài nhà, liền hắng giọng một cái, ho khan một tiếng.

Tần Chỉ Ái hoàn hồn liền vội vàng rời tầm mắt khỏi Cố Dư Sinh, hơi nhích người rồi mới lên tiếng: “Vào đi.”

Lục Bán Thành vừa mới chuẩn bị vào phòng, sau đó lại thu chân hỏi: “Có cần phải thay giày không?”

Hứa Ôn Noãn là bạn gái của Ngô Hạo nhưng mà cô là người thuê phòng chung với Hứa Ôn Noãn nên chưa bao giờ dẫn Ngô Hạo vào nhà, sợ quấy rầy cô, vì vậy trong nhà cũng không có dép của đàn ông.

Tần Chỉ Ái vội lắc đầu hai lần: “Không cần đâu.”

“A” Lục Bán Thành đáp một tiếng mới vào nhà.

Tần Chỉ Ái thấy hắn đi qua mình mới nhớ tới trong phòng không bật đèn, lại đưa tay sờ tìm công tác đèn trên tường.

Trong phòng trở nên sáng choang, cô nghiêng đầu liếc nhìn Cố Dư Sinh vẫn còn đang nghe điện thoại, phát hiện mặt hắn còn trắng hơn da con gái.

Cô đứng ở cửa do dự một chút, không dám lên tiếng quấy rầy hắn, chỉ không đóng cửa, đi theo phía sau Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành đặt Hứa Ôn Noãn ngồi trên ghế, lúc hắn vừa mới chuẩn bị đứng dậy thì Hứa Ôn Noãn lại vươn mình suýt nữa lăn xuống khỏi ghế, Lục Bán Thành vội đưa tay kéo cô lại.

Tần Chỉ Ái vừa mới chuẩn bị giúp hắn một tay lại nhìn thấy mình qua một tấm gương trên tường, trên người chỉ mặc đồ ngủ, liền lùi về phía sau một bước, nói với Lục Bán Thành: “Tôi đi thay độ đồ.”

Sau đó còn chưa chờ Lục Bán Thành có phản ứng gì liền chạy vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.

Tần Chỉ Ái thay quần áo xong đi ra lại nghe thấy Hứa Ôn Noãn đã say đến rối tinh rối mù thì thầm câu: “Nước, nước, nước.”

Lục Bán Thành đứng trước ghế sofa đang nhìn chung quanh, hắn nghe thấy tiếng cửa phòng mở liền nói với Tần Chỉ Ái: “Rót cho cô ấy cốc nước nhanh lên.”

Tần Chỉ Ái không kịp lên tiếng, liền đi đến nhà bếp, trước nhà bếp cô liền thấy Cố Dư Sinh đang đứng ở cửa nhận điện thoại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 450: Không thể nào quên được thâm tình (10)


Lúc Tần Chỉ Ái rót nước cho Hứa Ôn Noãn cũng thuận tay rót cho Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành mỗi người một ly nước.

Cô bưng khay từ trong nhà bếp đi ra, Cố Dư Sinh đứng trước cửa cũng đã cúp máy, vừa cất điện thoại di động vào vừa liếc vào trong một cái, tầm mắt đúng lúc xẹt qua người cô.

Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái căng thẳng không tự chủ nắm chặt khay, làm như không có gì, từ từ đặt khay để xuống bàn, trước tiên đưa cho Lục Bán Thành một ly nước, sau đó mới bưng một ly nước ngồi xổm trước mặt Hứa Ôn Noãn.

Lục Bán Thành nhận nước xong lại lễ phép: “Cảm ơn.”

Tần Chỉ Ái cười yếu ớt, không lên tiếng, cầm ly nước đưa đến bên môi Hứa Ôn Noãn đang mơ mơ màng màng.

Lục Bán Thành uống nửa ly nước xong nghĩ đến Hứa Ôn Noãn là bạn gái của Ngô Hạo mà lại bị hắn và Cố Dư Sinh đưa về nhà thêm vào đó bầu không khí cũng vô cùng ngột ngạt, liền vừa giải thích vừa cố gắng làm bầu không khí trở nên tốt hơn: “Chuột cũng uống say rồi đang ngủ như chết trên xe, tôi cảm thấy hắn ở một mình trên xe cũng không sao nên mới để anh Sinh cùng lên đây giúp tôi cầm mấy thứ lặt vặt.”

Hứa Ôn Noãn được uống nước rồi lại bò qua một bên ngủ say như chết.

Tần Chỉ Ái để ly nước lên bàn, mới cười với Lục Bán Thành vừa nói một đoạn dài như vậy trả lời “Ừ” một tiếng.

“Em còn nhớ anh Sinh chứ? Lúc trước chúng ta cùng ăn chung một bữa cơm rồi.” Lục Bán Thành lại nói.

“Còn ạ.” Tần Chỉ Ái trả lời đơn giản.

“Em hát cũng hay lắm.” Lục Bán Thành khen Tần Chỉ Ái một câu.

Tần Chỉ Ái cười cười không lên tiếng.

Đi vào nhà lại không có ghế salon ngồi nên Cố Dư Sinh chỉ có để đứng tựa vào cửa, liếc nhìn Tần Chỉ Ái đang tán gẫu với Lục Bán Thành, nói câu đầu tiên sau khi gặp cô lại là: “Đi thôi.”

Ngữ khí của hắn rất nhạt, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào làm cho người ta có cảm giác xa cách lạnh lẽo.

“Ừ, đi ngay đây.” Lục Bán Thành đáp một tiếng, lập tức đứng lên, đặt ly nước xuống, mới chào tạm biệt Lương Đậu Khấu, nhìn lại Hứa Ôn Noãn đang ngủ trên ghế salon, lại nghĩ Tần Chỉ Ái cũng chỉ là một cô bé, sợ là không thể nào vác Hứa Ôn Noãn vào phòng được, lại chỉ chỉ Hứa Ôn Noãn, sau đó hỏi: “Cô ấy ở phòng nào? Có cần anh giúp em đưa cô ấy vào phòng một tay không?”

“Được, cảm ơn anh.” Tần Chỉ Ái nói xong liền chỉ vào một cánh cửa: “Là phòng này.”

Lục Bán Thành không hé răng, chỉ đơn giản khiêng Hứa Ôn Noãn từ ghế salon lên dễ như ăn cháo, nhanh chân tiến vào phòng ngủ của cô ấy.

Sinh nhật Lục Bán Thành nên buổi tối hắn cũng đã uống nhiều rượu rồi, có chút nhớ nhà vệ sinh, nên sau khi đặt Hứa Ôn Noãn lên giường liền lễ phép quay người hỏi thăm: “Có thể cho anh dùng nhờ nhà vệ sinh một lát được không?”

“Được ạ.” Tần Chỉ Ái trả lời.

Cô chờ Lục Bán Thành đi rồi mới vào phòng ngủ đắp lại chăn cho Hứa Ôn Noãn, rồi mới rời khỏi phòng ngủ của cô.

Lục Bán Thành còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, trong phòng khách chỉ còn cô và Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh không có ý muốn nói chuyện với Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái cũng không chủ động nói chuyện với hắn.

Bên trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.

Không biết có phải là do tâm lý hay không, Tần Chỉ Ái luôn cảm thấy bầu không khí này càng ngày càng lúng túng, khiến cả người cô cũng trở nên sốt sắng.

Ngay lúc cô không hiểu sao Lục Bán Thành lâu như vậy còn chưa xong, Cố Dư Sinh đang đứng ở cửa lại gọi “Này” một tiếng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 451: Chào anh, em là Tần Chỉ Ái (1)


Tần Chỉ Ái run mí mắt, tay phải nắm lấy vạt áo, qua mấy giây mới thoáng nâng đầu lên một chút, nhìn về phía Cố Dư Sinh.

Hắn nhìn chằm chằm một ô vuông trên kệ có để một cây xanh, bình tĩnh nhìn, cũng không biết đang nghĩ gì, nhàn nhạt đi đến gần cây.

Hắn rất yên tĩnh, giống như một pho tượng, khiến Tần Chỉ Ái có chút hoài nghi, tiếng “Này” lúc nãy chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Tần Chỉ Ái nhìn một lát, thấy hắn vẫn không có phản ứng gì, vừa chuẩn bị thu lại tầm mắt lại thấy lông mi hắn nhấp nháy ba lần, tầm mắt nhìn cây xanh kia một chút, chỉ là hướng đầu về phía vị trí cô đang đứng, không nhìn cô nhưng lại gọi: “Này” một tiếng.

Lần này tận mắt Tần Chỉ Ái nhìn thấy hắn mở miệng nên đầu ngón tay cô lại run nhẹ lên, đáy lòng nao núng “Dạ?” một tiếng rất nhẹ.

Cố Dư Sinh không nói gì nữa mà đưa tay đang cầm túi của Hứa Ôn Noãn về phía cô, lắc hai cái, giống như đang hỏi cô túi này xử lý như thế nào.

Cô đứng tại chỗ nhìn thấy như vậy mới hiểu ý “A” một tiếng, nhanh chóng chạy đến gần hắn, đưa tay ra nhận lấy túi.

Tần Chỉ Ái vốn muốn quay vào phòng nhưng suy nghĩ một lát lại thay Hứa Ôn Noãn nói một câu: “Cảm ơn.”

Cố Dư Sinh vẫn dùng dáng vẻ lãnh đạm, nghe thấy cô nói cảm ơn cũng không chớp mắt, không nhìn Tần Chỉ Ái, chỉ nhìn hư không, khẽ gật đầu một cái thật nhẹ, liền dựa vào vách tường, giống như đang hoảng hốt, im lặng tạo thành một bức tranh.

Tần Chỉ Ái vẫn không dám nhìn thẳng Cố Dư Sinh một cách quang mình chính đại mà chỉ liếc nhìn hắn rất nhanh, chỉ như vậy cũng có thể khiến cô nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch và hốc mắt sâu, quầng mắt còn hiện ra một màu đen rất rõ ràng.

Không biết là bao lâu rồi hắn không nghỉ ngơi thật tốt mới có thể thâm quầng mắt như vậy.

Hơn nữa sắc khí so với lúc cô vừa đi lại uể oải tiều tụy hơn rất nhiều.

Trong ngực Tần Chỉ Ái bén đau, cô nhìn hắn một chút, có chút quan tâm, nhưng cô lại không có tư cách nói ra, cuối cùng cũng chỉ có thể cầm túi của Hứa Ôn Noãn bình tĩnh đặt xuống ghế.

Lục Bán Thành còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, bên trong lại yên tĩnh lần nữa, bầu không khí có vẻ càng thêm lúng túng.

Cố Dư Sinh đứng ở cửa, Tần Chỉ Ái cũng không tiện ngồi, chỉ có thể cứng ngắc đứng sau lưng hắn, cạnh bàn trà.

Không hề có một tiếng động như vậy làm cho Tần Chỉ Ái không chịu nổi, cô nhìn một vòng, nhìn thấy ly nước trên bàn lúc nãy cô mang ra.

Để giảm bớt sự ngột ngạt trong bầu không khí, cũng để cho mình thả lỏng một chút, Tần Chỉ Ái quay đầu hỏi Cố Dư Sinh: “Anh có muốn uống nước không?”

Cố Dư Sinh làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào hư không, tầm mắt đăm chiêu, ngay lúc Tần Chỉ Ái cho rằng hắn sẽ không để ý đến cô thì hắn lại “Ừ” một tiếng.

Hả? Đây là ý gì?

Tần Chỉ Ái nghi hoặc, vẫn khom người bưng ly nước lên đưa cho Cố Dư Sinh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 452: Chào anh, em là Tần Chỉ Ái (2)


Cô đi đến cách hắn còn nửa mét thì dừng bước.

Ngón tay cô cầm ly nước đông cứng lại, cô rũ mắt, hít một hơi, mới ngẩng đầu vừa nhìn về phía hắn vừa đưa nước tới: “Cho…”

Chữ “anh” còn chưa kịp nói, ánh mắt vốn nhìn vào hư không của Cố Dư Sinh bỗng nhiên nhìn thẳng cô.

Cô không mang giày cao gót, lùn hơn hắn rất nhiều, tầm mắt của hắn nhìn thấy đỉnh đầu của cô, dừng lại một chút mới từ từ dời xuống, lúc nhìn thấy lông mày đẹp đẽ của cô, điện thoại trong túi hắn lại vang lên.

Hắn còn chưa nhận ly nước cô đưa tới, đã thấp giọng “Xin lỗi”, lại thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại di động trong túi ra.

Trước khi hắn nhận điện thoại liền nhìn vào màn hình một chút, biểu hiện không có quá nhiều sóng gió, nhưng mi tâm đẹp đẽ tinh xảo bỗng nhíu lại một chút, thoáng có vẻ sốt sắng không dễ nhận ra.

Hắn lập tức bắt máy, đưa điện thoại di động lên tai hỏi: “Sao rồi?”

Không biết là ai gọi điện thoại tới, cũng không biết người trong điện thoại nói gì nhưng cả đêm từ khi nhìn thấy hắn tới giờ, hắn luôn bình tĩnh lạnh nhạt lúc này lại trở nên hơi gấp gáp: “Ở đâu?”

“Được, tôi biết rồi.” Nói xong, Cố Dư Sinh liền cúp máy, cũng không nói chuyện vs Tần Chỉ Ái mà quay người đi ra cửa, lúc sắp đi đến thang máy, hắn nghĩ tới Lục Bán Thành, lại quay người sờ soạng chìa khóa xe trong túi, hơi khoát tay, vừa đưa chìa khóa xe cho Tần Chỉ Ái vừa nói: “Phiền cô nói với Lục Bán Thành bảo hắn đưa Chuột về, tôi có chuyện phải đi trước.”

Tần Chỉ Ái “Dạ” đáp lại hắn, cửa thang máy mở ra, hắn vội vội vàng vàng đi vào, liên tục bấm nút đóng cửa.

Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bóng người của Cố Dư Sinh không chớp mắt, nhìn hắn từng chút từng chút biến mất sau cửa thang máy đang đóng dần.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại bấm bấm, như là đang tìm số điện thoại của ai đó, có chút lo lắng, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn Tần Chỉ Ái lấy một lần.

Đợi đến khi Lục Bán Thành ra khỏi nhà vệ sinh Tần Chỉ Ái mới lấy lại tinh thần.

Cô rời mắt khỏi thang máy, Lục Bán Thành đã đi ra, hắn nhìn thấy trong phòng khách chỉ có một mình cô liền buồn bực hỏi: “Anh Sinh đâu?”

“Nhận điện thoại đi rồi ạ.” Tần Chỉ Ái trả lời, sau đó đưa chìa khóa xe cho Lục Bán Thành: “Anh ấy nói anh đưa Ngô Hạo về trước.”

“À” Lục Bán Thành nắm tóc, nhận chìa khóa xong liền nghĩ đến cô là con gái, lại không quen thân, ở lại như vậy quá khó xử liền nói: “Tôi đi đây, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Tần Chỉ Ái lui về phía sau một bước, tránh đường.

Đợi đến lúc Lục Bán Thành tiến vào thang máy, cô mới đóng cửa, sau đó nhìn chằm chằm bức tường Cố Dư Sinh vừa mới tựa vào kia, nháy mắt nhìn hồi lâu, mới tắt đèn, trở về phòng ngủ.

......

Ngày đó đi vội như vậy, Tần Chỉ Ái nghĩ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại Cố Dư Sinh.

Ngô Hạo bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, chuyện công ty rất bận rộn, Hứa Ôn Noãn giúp hắn cũng đi trễ về sớm liên miên.

Tần Chỉ Ái tuy rằng ở cùng Hứa Ôn Noãn nhưng thời gian gặp nhau cũng không nhiều, coi như là gặp nhưng Hứa Ôn Noãn cũng chỉ nói về chuyện công ty của Ngô Hạo, chưa từng đề cập đến Cố Dư Sinh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 453: Chào anh, em là Tần Chỉ Ái (3)


Đương nhiên Tần Chỉ Ái cũng sẽ không hỏi.

Ngoại trừ HứaÔn Noãn,những người xung quanh cô cũng không hề quen biết Cố Dư Sinh, tự nhiên cũng sẽ không hỏi những chuyện có liên quan đến hắn.

Ba chữ Cố Dư Sinh này trong thế giới của cô hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện không thể lý giải được.

Chẳng hạn như hết tết, cô vừa mới trở về Bắc Kinh ngày đầu tiên lại nhìn thấy hắn, không qua hai ngày lại có thể trực tiếp đứng trước mặt hắn.

Lúc đó cô liền nghĩ thế giới quá nhỏ bé, cô có tránh hắn thế nào cũng không tránh được.

Nhưng trong chớp mắt thế giới cũng thật lớn, có lần vì kẹt xe, cô ở trên xe buýt một tiếng đồng hồ vô tình đứng trước cửa Cố thị nhưng đừng nói là nhìn thấy hắn, ngay cả xe của hắn cũng không thấy.

Tết qua đi, tiết trời cũng ngày một ấm áp, Tần Chỉ Ái mỗi ngày chỉ đi học, đến thư viện, nhà ăn của trường… rồi lại về nhà.

Bởi vì đã ngừng chương trình học hơn một năm rưỡi nên hiện tại những người học chung lớp với cô đa số đều nhỏ hơn cô một tuổi, nhưng cũng có một vài học sinh nam không để ý đến tuổi tác mà viết thư tình cho cô.

Đa số họ thấy cô không nói gì liền từ bỏ, nhưng cũng có một người giống như con gián vậy, giết không chết, cứ chăm chỉ viết không ngừng.

Nói thật, khai giảng chỉ mới một tháng, cô cũng đã nhận được hai mươi ba mươi bức thư tình của bạn nam kia, nhưng còn chưa biết người đó ra sao, tên là gì.

Mùa xuân đến, ánh mắt trời ngày một sáng rỡ, tình cờ lúc Tần Chỉ Ái ngồi trong thư viện xem sách mệt, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ lại nhớ tới Cố Dư Sinh, sau đó bừng tỉnh, thì ra bản thân đã thất thần một lúc lâu.

Cây cối hai bên đường phố đều nở rộ, Tần Chỉ Ái rốt cuộc có thể nghe một ít chuyện liên quan đến Cố Dư Sinh.

Chính xác mà nói là tin tức liên quan đến Cố thị.

Lúc cô xem tivi trong phòng ăn đang phát sóng những kênh thông tin tài chính.

“Cố thị từ trước đến nay chỉ chủ yếu kinh doanh bất động sản lúc này lại đầu tư sang lĩnh vực Công nghệ thông tin, thành lập công ty mới tại Thượng Hải, CEO đương nhiệm của Cố thị cũng sẽ chuyển công tác đến Thượng Hải.”

Tin tức rất nhanh gọn, lại đổi sang một điểm tin khác.

Tần Chỉ Ái cầm đũa bình tĩnh nhìn người biên tập viên trong màn hình tivi thật lớn một lúc, mới hiểu ý của tin tức.

CEO đương nhiệm không phải là Cố Dư Sinh sao?

Dời công tác đến Thượng Hải, vậy Cố Dư Sinh sắp đi Thượng Hải rồi sao? Từ nay về sau sẽ không quay lại Bắc Kinh rồi sao?

Hắn không ở lại Bắc Kinh, khoảng cách của hai người họ vốn xa nay lại chẳng còn chút cơ hội nào gặp mặt.

Chỉ nghĩ đến đây, từ nay về sau, trong thành phố to lớn này sẽ không thể vô tình nhìn thấy hắn nữa, trong lòng Tần Chỉ Ái lại vô cùng lạc lõng.

Cả một buổi chiều ngồi trong lớp nhưng Tần Chỉ Ái vẫn không thể nào tập trung, tâm tư cứ trôi về nơi xa.

Sau khi tan học về nhà, cô cũng không có tâm trạng làm cơm tối, ôm gối dựa ngồi trên ghế salon, cầm điện thoại di động tra tin tức có liên quan đến Cố thị, phát hiện rất nhiều tin tức mới do truyền thông đưa lên, tiết lộ hai ngày nữa Cố Dư Sinh sẽ rời khỏi Bắc Kinh đến Thượng Hải.

Hứa Ôn Noãn hôm nay đi làm về sớm, Tần Chỉ Ái vừa nghe thấy tiếng mở cửa phòng liền thoát màn hình điện thoại ra khỏi tin tức.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 454: Chào anh, em là Tần Chỉ Ái (4)


Cuối tuần Ngô Hạo cũng được đón tiếp Tần Chỉ Ái. Hứa Ôn Noãn rất vui vẻ thấy Tần Chỉ Ái chưa ăn cơm thì kéo cô ra ngoài làm một bữa tiệc thật lớn.

Sau khi trở lại Tần Chỉ Ái thấy thời gian còn sớm liền nằm nhoài trên bàn ôn tập.

Hứa Ôn Noãn rãnh rỗi thì không chịu ở yên, lúc đó sẽ chạy đến phòng cô nói chuyện phiếm.

Tần Chỉ Ái cũng đã quen bị Hứa Ôn Noãn quấy rối nên dù cô có đang đọc sách đi chăng nữa cũng chẳng thành vấn đề.

Lúc Hứa Ôn Noãn lên Microblogging, nhìn thấy mấy bộ phim điện ảnh mới chiếu được chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết mà cô yêu thích, lại nghĩ Ngô Hạo chủ nhật có chuyện bận không thể cùng cô đi xem phim được nên ngã vào giường của Tần Chỉ Ái, ảo não lộn mấy vòng, sau khi nằm xuống mới nói với Tần Chỉ Ái: “Tiểu Ái, chủ nhật này cậu đi xem phim với tớ đi.”

“Mình coi một chút nha…” Hứa Ôn Noãn đọc vài cái tên, đều là những diễn viên nổi tiếng, trong đó có ba chữ khiến Tần Chỉ Ái đang viết dở lại ngừng bút: “Lương Đậu Khấu.”

Hứa Ôn Noãn đọc tới tên Lương Đậu Khấu lại quệt miệng: “Mình cũng không biết tại sao luôn cảm thấy gần đây Lương Đậu Khấu có chút sa xút, mùa hè năm ngoái, sự nghiệp của cô ấy mới thật sự là ở đỉnh cao nha, nhan sắc còn được gọi là một mỹ nhân…”

Mùa hè năm ngoái… là lúc cô đóng giả Lương Đậu Khấu mà... đầu ngón tay cầm bút của Lương Đậu Khấu đè xuống đến rách giấy.

“Thật sự không thể hiểu nổi anh ta, Bắc Kinh đang phát triển sự nghiệp tốt như vậy, mấy năm qua sốt đất sốt nhà bất động sản là nhất rồi, tại sao phải lăm lăm đi chuyển hướng sang Thượng Hải, mở thị trường mới.” Hứa Ôn Noãn một mình lầu bầu.

Dừng vài giây, Tần Chỉ Ái xé tờ giấy bị đè rách ra vò thành một cục, vứt vào thùng rác, lại tiếp tục viết.

“Nghe Ngô Hạo nói hình như trong nhà Cố Dư Sinh thật sự xảy ra chuyện gì, hình như loạn đến không muốn ở lại Bắc Kinh mà phải chuyển đi Thượng Hải.. Tối ngày hôm qua lúc bọn mình ăn cơm là bữa tiệc chia tay, lúc đó Lục Bán Thành hỏi hắn một câu, nói hắn có trở về Bắc Kinh nữa không, hắn nói… có thể sẽ không trở lại…” Hứa Ôn Noãn nói tới đây, lắc đầu đáng tiếc: “… Bắc Kinh lớn như vậy, sản nghiệp lại lớn như vậy, ngồi không hưởng phước còn được, cần gì chứ!”

Tần Chỉ Ái vẫn luôn chú ý đến những lời cô nói, cô viết lại tiêu đề bài học, nhìn chằm chằm giáo trình, nói chuyện như không có gì đáng ngạc nhiên: “Hôm nay trong phòng ăn buổi trưa mình cũng có nhìn thấy tin tức trên tivi, không ngờ lại là thật.”

Qua một lát, Tần Chỉ Ái lại nói thêm một câu: “Mình còn thấy ngày mốt anh ấy bay đến Thượng Hải, không biết là thật hay là giả.”

“Thật đó, hình như là chiều ngày mốt bay, Ngô Hạo và Lục Bán Thành cũng đưa anh ấy đi.”

“A.” Tần Chỉ Ái đáp.

“Mười hai giờ rồi, mình đi ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm! Ngủ ngon!” Hứa Ôn Noãn hấp tấp chạy về phòng mình.

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên xong, trong phòng lập tức trở nên yên lặng.

Tần Chỉ Ái ngồi trước bàn đọc sách phát ngốc một chút, nhấc bút lên lại tiếp tục viết tiêu đề.

Viết một hồi, ngòi bút dừng.

Đầu ngón tay cầm bút vì dùng sức quá lớn mà trở nên trắng bệch.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 455: Chào anh, em là Tần Chỉ Ái (5)


Chỉ một lúc sau, bút lại chuyển động, viết chưa được vài chữ, bút lại được đặt ở trên bàn, giáo trình bị đóng lại.

......

Ngày hôm sau, Tần Chỉ Ái đi học cả ngày, buổi tối về đến nhà, người rất mệt mỏi, sau khi tắm rửa sạch sẽ, liền bò lên giường ngủ.

Nửa đêm bị tiếng sấm ngoài cửa sổ đánh thức, Tần Chỉ Ái đi vào nhà vệ sinh một chuyến, sau khi trở lại, cô liếc nhìn giờ trong màn hình điện thoại, ba giờ sáng, cách giờ hắn bay không còn bao nhiêu thời gian.

Nhất thời cơn buồn ngủ lại hoàn toàn biến mất.

Cô ngồi cứng trên giường một lúc, mặc đồ dài, rón rén nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, đi tới ban công, mở cửa sổ ra, gió đêm có chút lạnh, nhìn chằm chằm bóng đêm, ngớ ra.

Đến khi Tần Chỉ Ái tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã sáng dần, dù là mùa xuân nhưng buổi tối ở Bắc Kinh vẫn có chút lạnh, tay cô rất lạnh.

Lúc trở lại phòng ngủ chui vào trong chăn, lăn qua lộn lại, nằm một lúc lâu, mới cảm thấy ấm lại, sau đó cô liền nhắm mắt, cố gắng ép bản thân mình ngủ, nhưng cũng không ngủ được, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Hứa Ôn Noãn thức dậy, rồi lại đi ra khỏi nhà, cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô vẫn nằm trên giường cầm điện thoại, liếc nhìn thời gian, cũng sắp đến 12 giờ trưa, buổi chiều có tiết học, cô thầm tính toán thời gian một chút, lại gõ tin nhắn gửi cho lớp trưởng xin nghỉ, sau đó rửa ráy mặc quần áo, bắt taxi tới sân bay.

Tần Chỉ Ái đợi ở sân bay nửa tiếng đồng hồ, không ngờ thật sự nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh.

Lục Bán Thành lái xe, quẹo vào bãi đậu xe T2.

Tần Chỉ Ái trực tiếp đi vào phòng chờ T2, trốn sau cây cột trong soát vé của khoang hạng nhất, đứng chưa được 10 phút, liền nhìn thấy Cố Dư Sinh cầm vé máy bay đi tới, theo sau hắn là một vài người, có Ngô Hạo, có Lục Bán Thành, còn có Tiểu Vương.

Cố Dư Sinh đi vào lối dành cho khách đi khoang hạng nhất, hoàn thành việc kiểm soát hành lý xong mới đứng nói chuyện với mọi người một chút. Sau đó hắn giơ tay lên vỗ lên vai Lục Bán Thành và Ngô Hạo, rồi mới nhận laptop trong tay Tiểu Vương, đi vào cửa hải quan.

Lục Bán Thành, Ngô Hạo thấy người đã đi vào, mới tản ra.

Sau khi nhìn thấy họ đi khỏi sân bay, Tần Chỉ Ái mới đi ra từ sau cột, nhìn vào lới đi tới khoang hạng nhất, cô đúng lúc có thể nhìn thấy bóng lưng của Cố Dư Sinh.

Người đàn ông một tay cầm túi, bước đi thong dong, thận trọng, từng bước từng bước, đi xa khỏi tầm mắt của cô, mãi đến khi cô không thể nhìn thấy hắn nữa, trong tầm mắt chỉ toàn là những người xa lạ, Tần Chỉ Ái mới khôi phục lại tinh thần.

Cố Dư Sinh, tạm biệt…

Em nghĩ, anh mãi mãi cũng không biết ngày đó anh rời đi, ngoài những người bạn kia còn có một cô gái, đang chào tạm biệt anh.

Tần Chỉ Ái buông mí mắt, quay người rời đi.

.....

Cố Dư Sinh nghỉ ngơi trong phòng VIP, đúng lúc này không biết vì sao lại bỗng dưng nhói lên một cái, tay run lên, ly café nóng rơi xuống, trúng vào tay còn lại của hắn, nóng đến lòng hắn, cả người hắn kinh ngạc đứng lên, những người xung quanh kinh ngạc trố mắt nhìn, một lúc lâu mới trở lại bình thường.

-

Tám tháng sau.

.......

Lúc Tần Chỉ Ái nhận được điện thoại của giáo sưChu, cô chỉ vừa mới tỉnh ngủ: “Tiểu Ái, chiều ngày hôm nay có một buổi tọa đàm quan trọng, em phụ trách đi đón người nha, ba giờ rưỡi.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 456: Chào anh, em là Tần Chỉ Ái (6)


“Người này thật sự rất quan trọng, một nhóm nhiều sinh viên như vậy nhưng tôi chỉ có thể tin tưởng em mới giao cho em trọng trách quan trọng như vậy, đừng làm cho tôi thất vọng đó, phải biết tối nay Hiệu trưởng Trần sẽ đích thân đến mời người đó ăn cơm.”

Tần Chỉ Ái vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nghe giáo sưChunói như vậy, đại não phản ứng chưa kịp, chỉ trả lời “Dạ.” một tiếng.

Vừa dứt lời, giáo sưChulại nói: ‘Tọa đàm ở hội trường lớn, phương thức liên lạc với người đó lát nữa tôi sẽ nhắn tin cho em, em nhớ đến sớm đó.”

Hẳn là giáo sưChurất bận rộn nên ngay sau khi nói xong liền nói: “Tôi còn có chuyện khác phải xử lý, cúp máy trước đây.”

Người này hẳn phải là một người rất có máu mặt, trước khi cúp máy còn không yên lòng nhấn mạnh một lần: “Tiểu Ái, em phải đón tiếp họ cho tốt, còn nữa, nhất định phải đến sớm một chút, đừng đi trễ, ăn mặc lịch sự vào.”

Điện thoại vừa cúp, giáo sưChuliền gửi một tin nhắn khác.

Lúc Tần Chỉ Ái đọc tin nhắn, nhìn lướt qua là số điện thoại ở Thượng Hải, có thể là do người đàn ông mà cô yêu ở Thượng Hải nên từ sau khi hắn rời đi cô và thành phố xa lạ kia lại khiến cô lo lắng mỗi khi nghe thấy tên nó, cô sẽ lại thất thần khi nhìn thấy hai chữ đó, sau đó lại thắc mắc hắn như thế nào, đối với cô mà nói, Thượng Hải bằng với Cố Dư Sinh.

.....

Chưa tới hai giờ, Tần Chỉ Ái đã đi đến trường.

Lúc cô bước vào sân trường, cầm điện thoại di động gửi qua cho số ở Thượng Hải kia một tin nhắn: “Xin chào ngài, tôi là sinh viên phụ trách đón tiếp ngài, sau khi ngài đến có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đứng ở cổng trường đón ngài.”

Qua khoảng 10 phút, Tần Chỉ Ái nhận được một tin nhắn trả lời rất lịch sự: “Được, cảm ơn.”

Tọa đàm bắt đầu lúc ba giờ rưỡi, còn một tiếng rưỡi, mùa đông ở Bắc Kinh lạnh run người, Tần Chỉ Ái tìm đại một phòng học, ngồi trong góc, chơi game trong điện thoại di động.

Ba giờ đúng, trong điện thoại cô có một cú điện thoại, là người mà cô phụ trách đón tiếp gọi tới.

Trong phòng có rất nhiều sinh viên đang ôn tập Tần Chỉ Ái cầm điện thoại di động lặng lẽ đi ra ngoài, đến cuối hành lang mới nhận máy: “Alo? Xin chào? Xin hỏi ngài đã tới chưa?”

“Sắp đến rồi, còn khoảng 10 phút nữa.” hình như người này đang lái xe, ngữ khí rất khách sáo, nhưng cũng không thật sự tập trung.

“Tần Chỉ Ái cảm thấy âm thanh này rất quen, nhưng trong chốc lát lại không nhớ ra là ai, cô dừng lại một chút mới nói: “Xin hỏi ngài đến cửa nào?”

“Cửa Bắc.”

Cúp máy, Tần Chỉ Ái chạy thẳng đến cửa Bắc.

Cô chờ khoảng 7, 8 phút mới có một chiếc xe từ từ được lái tới, dừng hẳn ở cửa trường học.

Ngay lúc cô cho rằng đó là người mà cô phải đón tiếp thì điện thoại di động lại vang lên, vẫn là số điện thoại kia gọi tới, cô còn chưa bắt máy mà nhìn đến chỗ bác tài nhìn vào, lại thấy một người đã lâu không gặp.

Tiểu Vương.

Tài xế của Cố Dư Sinh.

Động tác nhận điện thoại của cô bỗng nhiên dừng lại.

Tiểu Vương nghe được điện thoại của cô đang reo, liếc nhìn cô một cái, vẫy vẫy tay với cô, nói: “Chào cô.” Liền đi vòng qua đầu xe, đi đến cửa phía sau mở cửa ra.

Còn chưa nhìn thấy người đó xuống xe, Tần Chỉ Ái đã nín thở trước.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 457: Chào anh, em là Tần Chỉ Ái (7)


Theo trực giác của cô, người chưa xuống xe kia chắc chắn là người rất quen thuộc với cô đã lâu không gặp.

Trước hết đập vào mắt cô chính là một đôi giày da bóng loáng, không mang vớ, quần tây để lộ ra một cổ chân trắng nõn kêu gợi.

Tầm mắt còn chưa nhìn thấy người đó, đầu ngón tay cô đã không tự chủ được nắm lấy vạt áo.

Cô nhìn chằm chằm chiếc giày da đó, bắt đầu nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp, đến khi cô nhìn lên đến cravat của hắn, lại bất động.

Hắn mặc đồ tây, sạch sẽ quần dài giày da, lịch sự gọn gàng.

Cho dù đã trôi qua 8 tháng không gặp nhưng cho dù chưa nhìn thấy khuôn mặt của hắn, cô vẫn có thể đoán được đó chính là hắn, trực giác của cô hoàn toàn không sai.

Bởi vì trên thế giới này, người có thể mặc vest lịch lãm đẹp mắt như vậy, hình như chỉ có hắn.

“Cố tổng, người này chính là sinh viên đón anh.” Tiểu Vương đóng cửa xong, đi về phía trước hai bước, đi về phía Tần Chỉ Ái, lại quay đầu giải thích với Cố Dư Sinh, sau đó Tiểu Vương thấy Tần Chỉ Ái đứng một lúc lâu cũng không nhúc nhích, mới mở miệng gọi cô, còn chưa kịp nói ra, lại vì không biết tên của cô là gì, hơi dừng lại một chút, lại nói: “Chào cô.”

Tần Chỉ Ái vội thu lại ánh nhìn trên cravat của Cố Dư Sinh, hít sâu một hơi, mỉm cười cho đúng lễ tiết, liền tiến lên nghênh đón.

Cô lễ phép cúi người chào, lúc ngẩng đầu lên, tầm mắt không dám nhìn thẳng vào Cố Dư Sinh, đã nhìn sang Tiểu Vương: “Chào các ngài.”

“Chào cô, tôi họ Vương, là tài xế lái xe của Cố tổng.” Tiểu Vương đưa danh thiếp của mình cho Tần Chỉ Ái, sau khi cô cầm lấy mới giới thiệu người đang đứng im lặng cạnh cậu ấy không lên tiếng: “Người này là tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị, Cố tổng, Cố Dư Sinh, anh ấy sẽ phụ trách buổi tọa đàm hôm nay.”

Cố Dư Sinh… ba chữ này bay vào tai của Tần Chỉ Ái, đầu ngón tay cô liền run rẩy, qua một lát, cô mới đưa tay trước mặt Cố Dư Sinh, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh vững vàng: “Chào ngài, tôi là người được giáo sưChuphái tới chịu trách nhiệm đón ngài, tôi tên là Tần Chỉ Ái.”

Tần Chỉ Ái… hình như hắn đã từng nghe qua ba chữ này.

Cố Dư Sinh nhíu mày một chút, nhanh chóng lục lại trí nhớ một lần.

Trên mặt hắn vẫn rất bình thản, nhìn chằm chằm bàn tay của cô bé đang hướng về phía mình trong chốc lát, mới đưa tay bắt tay cô.

Một cái nắm tay khách sáo như vậy chỉ kéo dài một giây đồng hồ, liền buông ra.

Nhưng đầu ngón tay ấm áp của hắn lại làm cho hô hấp của Tần Chỉ Ái trở nên bất ổn.

Cô dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, mới cố gắng dùng biểu hiện bình thường để mời hắn đi vào: “Cố tiên sinh, Vương tiên sinh, xin mời vào.”

Nói xong, cô vừa bước đi trước vừa quay mặt mỉm cười, nói với họ: “Thời gian còn sớm, tôi dẫn hai người đến phòng chờ ngồi nghỉ một chút.”

.....

Đẩy cửa phòng chờ, Tần Chỉ Ái mời Cố Dư Sinh và Tiểu Vương ngồi xuống xong liền đi lấy nước cho họ.

Lúc nấu nước, Tần Chỉ Ái mở tay, liếc nhìn lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình.

Nước sôi rất nhanh, Tần Chỉ Ái pha hai ly hồng trà xong mới trở lại phòng nghỉ, nhưng lúc này trong salon chỉ còn lại một mình Cố Dư Sinh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 458: Chào anh, em là Tần Chỉ Ái (8)


Hắn gác chân qua chân còn lại, dựa vào ghế sofa vẫn rất có tư thái, đầu ngón tay cầm một điếu thuốc, ngẩng đầu lên thở khói.

Cả người tao nhã, tỏa ra một luồng khí bức nhân.

Cả hai hòa quyện lại, không khiến người ta thấy xung đột, ngược lại rất ý nhị.

Tần Chỉ Ái ngừng bước một hồi, mới từ từ đi đến.

Cô khom người đặt tách trà trên bàn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, đây là lần đầu tiên cô gặp hắn sau tám tháng biền biệt.

Cách khói thuốc, cô lại không thể nhìn thấy rõ ánh mắt của hắn, nhưng cũng có thể cảm giác được tầm mắt hắn không có chút gợn sóng, da dẻ trắng nõn, còn trắng hơn cả con gái, ngũ quan sâu sắc, đường nét trên mặt thanh thoát, ngoại trừ hơi gầy, nhan sắc của hắn vẫn hoàn mỹ đến nỗi không chê vào đâu được.

Rất nhanh, Tần Chỉ Ái lại thu tầm mắt, vẫn nói chuyện bằng ngữ khí khách sáo, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Cố tiên sinh, mời dùng trà.”

Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy lời nói của cô, duy trì tư thái nhàn nhạt, ngoài động tác hút thuốc, lại không có hành động nào dư thừa.

Trong phòng nghỉ ngơi rất yên tĩnh, Tiểu Vương cũng không quay lại.

Tần Chỉ Ái ngoan ngoãn đứng một bên, tiếp Cố Dư Sinh.

Hắn không lên tiếng, cô cũng không nói gì.

Mười phút sau, hắn hút xong hai điếu thuốc, đến khi hắn mò tìm điếu thứ ba thì Tần Chỉ Ái không nhịn được lên tiếng: “Cố tiên sinh, sắp bắt đầu buổi tọa đàm rồi.”

Cô cho rằng cô nhắc nhở như vậy có thể khiến hắn không hút thuốc nữa, nhưng không ngờ hắn chỉ nhấc mí mắt, nhìn lướt qua cô, sau đó thu lại tầm mắt, giống như cô không hề tồn tại, lại lười biếng bật lửa, rất nhanh châm lửa sáng lên, từ hơi thở của hắn lại có khói trắng bay ra.

Tần Chỉ Ái cắn môi, không nói nữa.

Bên trong lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Cho dù từ lâu hắn và cô hoàn toàn không có quan hệ gì nhưng bây giờ hắn hút thuốc liền tù tì như vậy, trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, ánh mắt lại không khống chế được nhìn điếu thuốc lá trong tay hắn.

Cô nhìn lâu như vậy, lúc này Cố Dư Sinh ngồi trên ghế salon cũng đã nhận thấy ánh nhìn của cô, lúc hắn đưa thuốc lên môi hút lại ngước lên nhìn cô, đúng lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Lông mày Cố Dư Sinh khẽ run, thuốc vừa đưa đến bên môi bỗng nhiên giật mình đến nỗi đánh rơi rớt lên quần.

Hình như là phải một lúc sau, hắn mới nhanh chóng hất điếu thuốc ra.

Hắn cúi người nhìn lướt qua quần, lúc này thấy thuốc còn chưa cháy lủng quần mới ngẩng đầu lên, lần thứ hai nhìn về phía Tần Chỉ Ái đứng cách đó không xa.

Cô gái ấy đã quay lưng về phía hắn, rũ mắt, lông mi dài cong vút.

Hình như trên mặt có chút hoang mang, da thịt trắng nõn như đám mây sau cơn mưa, sạch đến nỗi khiến người ta rối tinh rối mù.

Tóc dài đen nhánh cuốn gọn gàng, lộ ra chiếc cổ thon dài đẹp đẽ.

Vóc người gầy gò, khung xương cân xứng, có điều dù cô đã mang giày cao gót cao ba phân nhưng nhìn cô có chút… nhỏ bé.

Cả người khí chất thuần túy, so với cô bé phiền toái kia hoàn toàn không có chút nào giống nhau.

Cố Dư Sinh lại dùng sức cầm thuốc, tầm mắt lại chưa từng rời khỏi Tần Chỉ Ái chút nào.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 459: Chào anh, em là Tần Chỉ Ái (9)


Qua một lúc, điện thoại di động của Tần Chỉ Ái vang lên.

Là người bên phòng hội nghị gọi cho cô, cô bắt máy, âm thanh rất nhẹ: ‘Đã chuẩn bị xong chưa?... Được, tôi lập tức đưa Cố tiên sinh qua.”

Cúp máy xong, Tần Chỉ Ái quay người, nói với Cố Dư Sinh: “Cố tiên sinh, tọa đàm sẽ bắt đầu ngay, tôi đưa ngài qua đó.”

Cố Dư Sinh ngồi trên ghế salon cầm thuốc cũng không nhúc nhích, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm đôi mắt của cô.

Ánh mắt của hắn khác với lúc trước, không còn lạnh lùng mờ mịt mà lại có một tia sáng, còn sáng hơn cả những tia nắng xán lạn ngoài cửa sổ kia.

Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh nhìn, đầu ngón tay nắm lại thành quyền, tầm mắt cũng không dám nhìn thẳng hắn.

Cô cố gắng trấn tĩnh lại, đợi một lát, nhìn hắn vẫn không có phản ứng gì, lại nhẹ giọng nói: “Cố tiên sinh, tọa đàm sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.”

Nói xong, cô lại bị ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp của hắn chèn ép đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cố Dư Sinh giống như là đang tìm tòi thứ gì đó trên người cô, nhìn chằm chằm mắt của cô một lúc lâu, hắn mới đưa tay dập thuốc, sau đó mới đứng lên.

Tần Chỉ Ái cho rằng cuối cùng cũng có thể đi rồi, thầm thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, mỉm cười lịch sự ra dấu mời vs Cố Dư Sinh. Còn chưa nói gì, tầm mắt của Cố Dư Sinh lại càng sắc bén lần thứ hai nhìn thẳng đôi mắt của cô.

Lông mày cô khẽ run rẩy, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, ngữ khí lễ phép: “Cố tiên sinh, mời đi bên này.”

Cố Dư Sinh không nhúc nhích, tầm mắt vẫn dán trên người cô, chỉ là trong mắt có chút hoảng hốt.

Khí chất không giống nhau, âm thanh cũng không như thế, ngay cả khuôn mặt… thẳng thắn mà nói, tuy hắn rất yêu Tiểu Phiền Toái, nhưng hắn có tật xấu là không nhớ mặt kỹ, thế nhưng người quen thuộc thì cũng có thể nhớ kỹ.

Nhưng cũng không biết tại sao, ngoại trừ đôi mắt của Tiểu Phiền Toái, hắn cũng không thể nhớ rõ hình dáng của cô.

Hắn nghĩ, hay là chỉ do cô và Lương Đậu Khấu quá giống nhau?

Bỏ đi những phần khác, chỉ nhìn đôi mắt… ngoại trừ ánh mắt, mang đến cảm giác rất giống cảm giác Tiểu Phiền Toái mang lại cho hắn, đáy mắt lưu chuyển con ngươi trong suốt mê người, hình như những chỗ khác đều không giống nhau.

Hai mắt của cô không to như Tiểu Phiền Toái, nhưng mà lại mê hoặc, lại pha một chút thanh thuần vô tội, lại khá giống Tiểu Phiền Toái.

Hơn nữa tuổi của cô cũng nhỏ hơn Tiểu Phiền Toái nhiều thì phải…

“Cố tiên sinh?” Tần Chỉ Ái da đầu tê lại lên tiếng.

Cố Dư Sinh nháy mắt một cái, tiếp tục nhìn mặt cô một vòng, sau đó khẽ gật đầu một cái, phản ứng với cô một cái, mới dời tầm mắt.

Tần Chỉ Ái đi trước, Cố Dư Sinh theo sau.

Trên đường đến hội trường, Tần Chỉ Ái thấy Tiểu Vương đang nói chuyện với lãnh đạo, giờ cô mới hiểu được tại sao lại không nhìn thấy Tiểu Vương, thì ra là đi xã giao thay Cố Dư Sinh.

.....

Buổi tọa đàm của Cố Dư Sinh rất thành công.

Lúc kết thúc, trên mặt nhiều học sinh còn đang muốn nghe tiếp.

Sau khi kết thúc, phóng viên vào trường học, muốn phỏng vấn hắn một chút.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom