Dịch Full Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 420: Là tiểu phiền toái, không phải lương đậu khấu (10)


Ba chữ này của Cố Dư Sinh quá đường đột làm cho Lương Đậu Khấu không hiểu hắn đang nói cái gì, nuốt miếng xoài trong miệng xuống, lại mờ mịt ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Dư Sinh: “Cái gì?”

Cố Dư Sinh mím môi, lại mở miệng, dù âm thanh nghe có vẻ rất bình tĩnh nhưng lại có một cỗ áp bức vô hình: “Cô biết tôi nói ai mà.”

Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại hỏi lần nữa: “Cô ấy đâu?”

Qua khoảng nửa phút, Lương Đậu Khấu mới biết cô ấy trong lời nói của Cố Dư Sinh chính là con bé thế thân kia.

Từ lúc cô về nhà đến giờ cũng chỉ mới nói chuyện với hắn mấy câu, sao hắn đã có thể phát hiện được đầu mối?

Trên mặt Lương Đậu Khấu vẫn nở nụ cười nhưng bờ môi cô đã trở nên đông cứng, cô rũ mắt, không nhìn Cố Dư Sinh, đại não lại nhanh chóng làm việc.

ChuTịnh nói với cô nếu Cố Dư Sinh có nghi hoặc gì thì hắn cũng không có căn cứ xác thực, cho nên cô không cần phải kinh hoảng, cũng không thể thừa nhận.

Lương Đậu Khấu nuốt một ngụm nước bọt, khóe môi lại cười đặc biệt chói lóa: “Dư Sinh, anh nói gì vậy? Em nghe không hiểu gì hết?”

Cố Dư Sinh nặng nề nhìn cô, không để ý tới lời nói của cô lại thẳng thắn hỏi một lần: “Bây giờ người đó đang ở đâu?”

Lương Đậu Khấu vẫn duy trì nụ cười xán lạn, vô tội lắc đầu: “Người nào?”

“Đừng có giở trò với tôi, nếu tôi hỏi cô như vậy tức là tôi đã biết cô không phải là cô ấy rồi, nói đi, hiện tại cô ấy đang ở đâu?” ngữ khí của Cố Dư Sinh có hơi nặng nề, như là sắp hết nhẫn nại.

Nụ cười trên mặt Lương Đậu Khấu có chút, nhạt, đầu ngón tay cầm muỗng của cô cũng vì chột dạ và bất an mà tăng thêm một ít lực, cô vẫn cố gắng mỉm cười, tiếp tục giả ngốc: “Người nào a? Dư Sinh, anh đang nói gì vậy? Em hoàn toàn không hiểu gì hết.”

Nếu phân tích ra thì cái nhìn lần đầu tiên ở sảnh vì còn chưa đủ ánh sáng nên hắn không xác định cô có phải là Lương Đậu Khấu hay không nhưng khi nhìn cô lần thứ hai, hắn đã có đáp án, chỉ là vì muốn khẳng định chắc chắn hơn, hắn mới nói chuyện với cô thêm một lát, quan sát kĩ càng hơn.

Khi đó hắn chắc chắn một trăm phần trăm, người phụ nữ ngồi trước mắt hắn lúc này là Lương Đậu Khấu chứ không phải Tiểu Phiền Toái.

Hắn sở dĩ không vạch trần cô là vì muốn quản gia đi làm chè xoài, để cho hắn chắc chắn đến một ngàn phần trăm.

Hắn hỏi cô liên tiếp ba lần, cô lại còn ở đó diễn trò với hắn? Nghe không hiểu? cô thật sự cho rằng hắn là đứa trẻ ba tuổi, có thể dễ dàng dụ khị như vậy sao?

Cố Dư Sinh nở một nụ cười trào phúng: “Sao tất cả mọi người đều nói cô không biết diễn chứ? Dựa vào khuôn mặt này không phải diễn vô cùng tốt sao? Vẫn là ngày hôm nay phát huy khả năng diễn xuất trước mặt tôi sao?”

Lương Đậu Khấu sao có thể không nghe ra lời nói đầy trào phúng của hắn chứ, mặt của cô lại tỏ vẻ oan ức, mềm mại mở miệng: “Dư Sinh, em không có, em thật sự không biết anh…”

“Cô ấy không ăn xoài được.” Cố Dư Sinh không đợi Lương Đậu Khấu nói hết lời đã nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, một chút tình cảm cũng không có, gọn gàng dứt khoát vạch trần cô.

Lương Đậu Khấu vốn định nói tiếp nhưng lại không nói thêm được gì.

Trong miệng của cô thậm chí còn lưu lại vị xoài.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 421: Làm ơn trả tiền lại cho tôi (1)


Cô cúi đầu nhìn nửa chén chè xoài đã bị mình ăn hết, lúc này cô mới hiểu rõ mục đích Cố Dư Sinh vì sao lại muốn cô ăn chén chè này như vậy.

Cô không nghĩ tới, con bé kia lại không ăn xoài được…

Ánh mắt Lương Đậu Khấu lóe lên, rất nhanh lại nói với Cố Dư Sinh: “Dư Sinh, hình như anh đã hiểu lầm rồi? Trước đây em nói em không ăn xoài được nhưng không phải ý đó, em vẫn có thể ăn được một chút…”

Còn dám ngụy biện?

Lần này Cố Dư Sinh chẳng thèm nói, liền lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm mấy cái.

Một giây sau, điện thoại trên bàn của Lương Đậu Khấu lại liên tục reo leng keng.

Lương Đậu Khấu dường như biết tin nhắn do ai gửi tới, liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh một cái, chần chừ một chút mới cầm điện thoại di động lên nhìn về phía màn hình.

Quả nhiên là tin WeChat do Cố Dư Sinh gửi tới.

Đầu ngón tay của Lương Đậu Khấu dừng lại mấy giây, mở WeChat ra.

Cố Dư Sinh gửi cho cô hai tấm hình.

Cô không hiểu gì bấm vào hai tấm hình để phóng to ra.

Một tấm hình là lúc cô ngồi trên xe của Chu Tịnh ở trước cửa nhà trọ của cô ấy.

Tấm còn lại lài hình Lương Đậu Khấu giả đang đi bỏ rác ở cổng biệt thự của Cố Dư Sinh.

Thời gian chụp hai tấm hình này chỉ cách nhau ba phút.

Lương Đậu Khấu nhìn chằm chằm hai tấm hình kia, nụ cười trên mặt của cô tiêu tan từng chút từng chút một.

Hai Lương Đậu Khấu giống nhau như đúc xuất hiện cùng một lúc ở hai nơi cách xa nhau như vậy… Cố Dư Sinh sao lại có được những bức ảnh này? Chẳng lẽ hắn sớm đã hoài nghe nên tự mình điều tra?

Trong lòng Lương Đậu Khấu đầy hoảng loạn, cô vắt óc để cố gắng xoay chuyển nhưng làm thế nào cũng không tìm được một lời giải thích sao cho hợp lý.

Cô nhìn Cố Dư Sinh, nhiều lần muốn nói chuyện nhưng bởi vì quá đường đột mà cô lại không kịp trở tay, cuối cùng cũng không thể nói được gì.

Cố Dư Sinh lại nói: “Nếu cô không muốn trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi cũng được, tôi đổi câu hỏi khác, cô ấy tên thật là gì?”

Môi Lương Đậu Khấu không trả lời được, luôn giữ yên lặng, con ngươi luân chuyển, đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào.

Lương Đậu Khấu không nói lời nào, Cố Dư Sinh cũng không gấp, cứ như vậy ngồi chờ.

Qua khoảng mười phút, Lương Đậu Khấu suy nghĩ kỹ cũng ổn định lại, rốt cuộc nói: ‘Dư Sinh, những bức ảnh này cũng chẳng nói lên được điều gì, rõ ràng có người muốn hãm hại…”

Chữ “em” Lương Đậu Khấu cần chưa nói được đã bị Cố Dư Sinh cắt đứt lời nói: “Xem ra cô không muốn trả lời vấn đề của tôi phải không?”

“Không phải em không muốn trả lời, phải…”

Lương Đậu Khấu còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh liền chuyển đề tài, bây giờ hỏi cô ta những chuyện này cũng không giải quyết được gì: “Vậy tất cả những thứ trong nhà này từ trước đến giờ vẫn là của cô?”

Lương Đậu Khấu không theo kịp tiết tấu, cô trố mắt rồi mới gật đầu: “Vâng.”

Cố Dư Sinh không nói gì nữa, đá văng ghế tựa, đứng lên đi ra khỏi phòng ăn.

Hắn đã phát hiện cô tìm người đóng thế, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy a… hắn nói được một nửa đã bỏ đi như vậy là có ý gì?

Lương Đậu Khấu còn chưa hiểu được Cố Dư Sinh đang muốn làm gì, theo phản ứng quay lại, bỗng nhiên nghe bên ngoài cửa sổ liền truyền đến một tiếng “Ầm”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 422: Làm ơn trả tiền lại cho tôi (2)


Cô kinh ngạc nhíu mày lại, còn chưa đứng lên, quản gia đã chạy tới, liếc mắt nhìn qua cửa sổ xong, bà liền quay về phía cô gọi: “Phu nhân…”

“Sao vậy? Lương Đậu Khấu tức giận hỏi lại một câu, đứng dậy, còn chưa đi đến trước cửa sổ đã nghe được những tiếng “Ầm, ầm, ầm” khác.

Lương Đậu Khấu nhíu mày, bước nhanh ra.

Cách cửa sổ phòng khách khoảng một mét, nhìn xuyên qua cửa có thể thấy một cái hộp bị ném từ trên lầu xuống nhờ ánh đèn mờ mờ ngoài vườn, rơi ầm vào bãi đất trống trong vườn.

Cô dừng bước, ngay sau đó lại là những bộ quần áo bay xuống.

Một giây sau, Lương Đậu Khấu dường như hiểu ra chuyện gì, quay đầu chạy đến trước cửa phòng, sau khi mở cửa cô còn chưa đi ra, cũng đã thấy những đồ vật nằm rải rác trong phòng.

Quần áo, túi, giày, lược, kịch bản, mỹ phẩm, hành lý… chỉ cần là đồ của cô đều bị ném ra ngoài.

Lúc trước cô cho con bé kia đóng giả làm mình vào biệt thự đã cho con bé ấy những đồ vật phiên bản có giới hạn mà cô yêu thích, đồng thời cũng đã dặn con bé ấy cái gì có thể, cái gì không thể đụng vào.

Trong đó có một số đồ dùng mà cô phải dùng rất nhiều tiền mới có thể mua được, không phải là những trường hợp đặc biệt thì chính cô còn không dám lấy ra xài nhưng không ngờ lúc này Cố Dư Sinh lại vứt hết xuống mặt đất như đồ bỏ.

Lương Đậu Khấu theo bản năng liền chạy ra vườn, cô vừa định đem những đồ vật đắt tiền nhặt lên trước nhưng bỗng nhiên trên đầu lại có một đống đồ ngổng ngang rơi xuống lại tạo nên những tiếng ầm ầm liên tiếp, cô bị mấy bộ quần áo nặng nề đập lên đầu Lương Đậu Khấu.

Nhưng bộ quần áo kia đều là do thiết kế riêng kì công sản xuất, trên mặt vải được đính những vật liệu vừa nặng vừa bén, rơi đè lên người cô khiến cô rất đau.

Cô trốn đi theo bản năng, không ngờ lại đạp lên một chiếc hộp phía sau, làm cả người và vật ngã trên mặt đất, cứ như vậy khiến những chất liệu trên quần áo và đất đá trong vườn làm cho tay chân cô bị trầy.

Lương Đậu Khấu đau đến nỗi suýt nữa hô lên, cô còn chưa đứng dậy được thì từ trên lầu lại có một loạt những đồ vật bị ném xuống.

Lương Đậu Khấu theo bản năng giơ tay bảo vệ đầu, có túi rơi xẹt qua tai của cô, rớt vào gầm xe.

Những tiếng vang này từ từ biến mất, ngay sau đó Lương Đậu Khấu có thể nghe thấy tiếng bước chân của Cố Dư Sinh đang đi xuống, sau đó, người đó cũng dừng ở trước cửa, mở tủ giày ra, ném đôi giày mà thường ngày cô vẫn hay đi ra ngoài.

Ném những đôi giày nữ trong tủ giày hết ra ngoài, lúc Cố Dư Sinh ngồi dậy lại nhìn thấy bên cạnh chân hắn còn có một đôi giày cao gót, chắc là đôi hôm nay mà cô đã mang, hắn hoàn toàn không có chút do dự nào giơ chân lên đá đôi giày kia ra ngoài cửa, sau đó lấy chìa khóa xe và túi cô để trên kệ cũng quăng ra ngoài cửa, lúc này mới ngồi chồm hỗm trước mặt Lương Đậu Khấu đang vật vã trên mặt đất, ngữ khí lạnh nhạt mở miệng: “Tôi hỏi cô, cô không nói, vậy thì cút đi cho tôi!”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 423: Làm ơn trả tiền lại cho tôi (3)


Nói xong, Cố Dư Sinh trầm mặc, đưa tay muốn đóng cửa.

Đầu ngón tay hắn vừa mới đụng đến cửa đã không dùng sức nữa, hắn chợt nhớ những lời mình nói hình như không thích hợp cho lắm, thu lại cánh tay, sắc mặt lãnh đạm liếc nhìn Lương Đậu Khấu trong vườn, lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, mặc kệ cô có trả lời câu hỏi của tôi hay không, tôi cũng sẽ bắt cô cút!”

Một giây sau, Cố Dư Sinh mở cửa, dùng sức, cửa nhà ở trước mặt Lương Đậu Khấu đóng sầm lại, phát ra những âm thanh đinh tai nhức óc thật lớn.

.......

Trong vườn lập tức trở nên yên tĩnh lại.

Lương Đậu Khấu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, dại ra, yên lặng một lúc cô mới hiểu ra những lời của Cố Dư Sinh là có ý gì.

Ý của hắn rất rõ ràng, dù cô có thừa nhận mình có tìm người đóng thế hay không, hay cô có trả lời những điều mà hắn hỏi hay không thì hắn cũng sẽ đuổi cô ra khỏi nhà mà thôi!

Thì ra từ lúc hắn mở miệng hỏi câu thứ nhất: “Cô ấy đâu?” hắn cũng đã biết, cô không phải là “Lương Đậu Khấu” từ trước đến nay ở trong căn nhà này với hắn.

Chu Tịnh nói không sai a, Cố Dư Sinh không phải dễ dàng để người khác qua mắt như vậy, nhưng hắn so với sự tưởng tượng của Chu Tịnh càng tinh ranh đáng sợ hơn rất nhiều, hầu như cô chẳng làm gì cũng có thể bị lộ.

.......

Trong nhà, Cố Dư Sinh đóng sầm cửa, lạnh lùng đi lên lầu.

Hắn còn chưa đi được đến bậc thang thứ nhất, quản gia đứng ở cửa nhà ăn đã ầy ầy lên tiếng: “Thiếu gia, phu nhân cô ấy…”

“Cô ấy không phải là phu nhân, cô ấy là Lương Đậu Khấu.” Cố Dư Sinh giống như bị kích thích, quay đầu ngữ khí vừa nặng nề lại vừa tàn nhẫn sửa lại.

Quản gia bị dọa lui về phía sau một bước, không dám nói chuyện, qua một lát, liền ngước mắt nhìn Cố Dư Sinh đi lên cầu thang, lấy hết dũng khí lại lên tiếng: “Thiếu gia…”

Lúc trước hắn còn để bà gọi cô là phu nhân, hôm nay sao lại trở thành tiểu thư?

Hơn nữa vừa rồi những lời họ nói thật kỳ quái… Cố Dư Sinh luôn miệng hỏi ‘cô ấy’ là ai?

Quản gia không hiểu gì hết nhưng cũng không dám hỏi, sau khi Cố Dư Sinh nghe bà gọi lại dừng bước chân, bà lại nói: “… điện thoại của tiểu thư vẫn còn ở trong phòng ăn.”

“Ném ra ngoài cho cô ta.” Cố Dư Sinh nói 6 chữ này xong liền cất bước lên lầu.

Quản gia cũng không phải Cố Dư Sinh, nói ném liền ném, bà vẫn là chạy ra ngoài, tự tay đưa đến trước mặt Lương Đậu Khấu: “Tiểu thư, điện thoại của cô.”

......

Lương Đậu Khấu đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, nghe quản gia nói, cô lại chuyển con ngươi phục hồi lại tinh thần nhìn bà.

Cô liếc mắt một cái nhìn điện thoại di động trong tay quản gia, không nhận, mà trong đầu chỉ để ý đến hai chữ ‘tiểu thư’ mà bà vừa gọi.

Lúc nãy bà còn gọi cô là phu nhân mà, sao quay người lại lại trở thành tiểu thư?

Đây là cách hắn gián tiếp nói cho cô biết danh xưng ‘phu nhân’ kia chỉ có thể dùng để gọi con bé đóng thế kia thôi sao?

Cô mới là vợ của Cố Dư Sinh!! Dựa vào cái gì mà con bé đóng giả kia lại được gọi là phu nhân chứ?

Lương Đậu Khấu đứng lên, cô không để ý tới quản gia, liền vọt vào cửa nhà, hướng về Cố Dư Sinh đang đi lên lầu mà chất vấn: “Cố Dư Sinh, anh dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi?”

“Anh đừng quên ban đầu anh đã đồng ý với ông để tôi sống ở đây!”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 424: Làm ơn trả tiền lại cho tôi (4)


Anh cũng đừng quên chúng ta đã đến cục dân chính đăng kí kết hôn, tôi là vợ của Cố Dư Sinh, lẽ ra tôi phải được ở đây, dựa vào cái gì mà anh lại đuổi tôi đi?”

Dựa vào cái gì đuổi cô ta đi? Chỉ vì cô ta không phải là Tiểu Phiền Toái.

Cố Dư Sinh dừng bước chân, đưa lưng về phía cô hai giây, nhưng không có ý định và biểu hiện nào là sẽ trả lời câu hỏi của cô ta, mà chỉ xoay người nhàn nhã cất bước xuống lầu, đi về phía cửa.

“Tôi sẽ không đi! Tôi là vợ của anh! Tôi phải ở trong căn nhà này!” Lương Đậu Khấu lại kiên quyết nói với Cố Dư Sinh.

Mặt Cố Dư Sinh lạnh băng, hắn làm như Lương Đậu Khấu không tồn tại vậy, nói với quản gia còn đang đứng sững sờ ngoài vườn: “Vào nhà!”

Quản gia hoàn hồn lập tức chạy tới, trước khi bà vào nhà, nhìn thấy trong tay mình vẫn còn cầm điện thoại của Lương Đậu Khấu, lại dừng một chút, ném điện thoại về phía người Lương Đậu Khấu, liền lách qua người Cố Dư Sinh mà chạy vào phòng như một làn khói.

Cố Dư Sinh đứng trước cửa lúc này mới quay người đi đến chỗ bấm mật khẩu vào cửa bấm mấy cái, thay đổi mật khẩu, sau đó không hề liếc nhìn Lương Đậu Khấu mà đi vào nhà đóng cửa lại.

Cô nói cô không đi nhưng hắn lại thay đổi mật khẩu nhà trước mặt cô, đây không phải là đang đuổi cô ra khỏi cửa sao?

Lồng ngực Lương Đậu Khấu trở nên chập chùng, cô đưa tay ra chặn cửa, ngăn không cho Cố Dư Sinh đóng cửa.

Cố Dư Sinh nhíu mi một hồi, tay dùng lực.

Sao cô có thể địch lại với sức của hắn, nhìn thấy cửa dần được đóng lại, sắp khép kín, Lương Đậu Khấu cấp bách đến nỗi lớn tiếng hét lên: “Cố Dư Sinh, chẳng lẽ anh không muốn biết người phụ nữ kia là ai? Nếu anh đuổi tôi đi, anh cũng không thể nào biết được cô ấy là ai!”

Sức đóng cửa của hắn chậm lại: “Nói vậy cô sẽ nói cho tôi biết cô ấy là ai sao?”

“Sẽ không, không phải sao?” Cố Dư Sinh kéo khóe môi, cho Lương Đậu Khấu một nụ cười châm chọc, giống như uy hiếp của cô ta rất buồn cười, một giây sau, ngữ khí của hắn lại trở nên hơi lạnh, có chút tuyệt tình: “Huống hồ, cô có nói cho tôi biết cô ấy là ai, tôi cũng sẽ không để cô ở lại.”

“Nếu như cô thật sự muốn nói cho tôi biết thì có thể nhắn tin cho tôi nhưng nếu không muốn thì biến đi cho khuất mắt tôi, đừng ép tôi phải động thủ!”

Nói xong, Cố Dư Sinh liền dùng sức đóng cửa.

Lương Đậu Khấu lần thứ hai chặn cửa: “Cố Dư Sinh, tôi cho anh biết, nếu anh đóng cánh cửa này lại, cả đời này anh cũng đừng mong cô thể biết cô ấy là ai từ tôi.”

Tốt thôi, nhưng nếu cô làm gì đụng đến cô ấy thì đừng trách hắn xử đẹp cô!

Khó chịu hơn, mọi người cùng nhau khó chịu!

“Coi như là một ngày nào đó anh tìm thấy cô ấy thì anh cũng đừng mong có thể sống bên cạnh cô ấy.”

“Bởi vì tôi sẽ không ly hôn với anh, có bản lĩnh thì anh cứ để cô ấy làm Tiểu Tam cả đời không bao giờ có thể bước ra ngoài ánh sáng đi! Đương nhiên nếu anh ngoại tình với cô ấy tôi cũng sẽ để tất cả mọi người đều biết bộ mặt thật của anh, để người người đều chế nhạo anh!”

Tiểu Tam cả đời không thấy được ánh sáng? Cố Dư Sinh thật sự không đóng cửa, ngược lại còn mở rộng cửa ra hơn một chút.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 425: Làm ơn trả tiền lại cho tôi (5)


Lương Đậu Khấu còn cho là uy hiếp không ly hôn của mình có tác dụng, nhìn Cố Dư Sinh, vừa mới chuẩn bị đàm phán thì Cố Dư Sinh liền cười khẽ một tiếng, đầy trào phúng châm chọc hỏi: “Lương Đậu Khấu, cô thật sự tin là tôi đã đăng ký kết hôn với cô sao?”

Lương Đậu Khấu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt Cố Dư Sinh, bất an hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Cố Dư Sinh nhìn ra sự sợ hãi của cô, nhưng hắn hoàn toàn không thương hoa tiếc ngọc, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt của cô, vẻ mặt không hề có một gợn sóng, thẳng thắn mà dứt khoát trả lời: “Chính là ý đó, từ đầu đến cuối tôi, Cố Dư Sinh và cô, Lương Đậu Khấu chưa hề đăng ký kết hôn.”

Ánh đèn màu vàng ấm áp trước cửa nhà chiếu xuống người hắn, khiến hắn giống như đang phát ra ánh hào quang tinh xảo hoàn mỹ.

Mỗi lần hắn nói chuyện, lông mi thật dài khẽ chớp, tỏa ra một vẻ đẹp trêu người, nhưng những lời từ trong miệng của hắn thật là lạnh lẽo vô tình.

“Hoặc là nói cách khác, ngay từ đầu tôi hoàn toàn không muốn kết hôn với cô, chính là tôi ghét cô suốt ngày đi tìm ông hạch sách tôi này nọ, cảm thấy rất phiền, thậm chí vì được yên thân, tôi có thể làm tất cả mọi việc, kể cả làm giả hôn thú, cô hiểu không?”

“Vì vậy cô yên tâm, nếu như thật sự có một ngày tôi tìm được cô ấy, tôi nhất định sẽ cưới cô ấy về làm người vợ hợp pháp của mình, không để cô ấy làm một tiểu tam đâu!”

Lương Đậu Khấu ngơ ngẩn người mở to mắt nhìn Cố Dư Sinh, qua một lúc thật lâu cô mới lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Anh gạt tôi.”

Nói xong, cô liền túm lấy tay Cố Dư Sinh, tâm tình bất ổn vội vàng mở miệng: “Anh gạt tôi thôi có đúng không? Chúng ta kết hôn rồi, tôi chính là Cố phu nhân, là vợ hợp pháp của Cố Dư Sinh!”

Cô vừa nói những lời này, mắt vừa đong đầy nước.

“Tôi lừa cô làm gì?” Cố Dư Sinh không cười nữa kéo cánh tay mình về, không khách khí phủi phủi tay đã bị Lương Đậu Khấu nắm, sau đó mở mắt liếc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, lại nói: “Lừa gạt cũng cần tình cảm, tôi đối với cô một chút tình cảm cũng không có, tôi cần gì phải gạt cô, nếu thật sự không tin lời tôi nói ngày mai cô có thể cầm hôn thú đến cục dân chính hỏi xem tờ giấy vụn đó là đồ thật hay đồ giả, không phải liền biết sao?”

Lúc Cố Dư Sinh đồng ý kết hôn với cô, Lương Đậu Khấu cũng không phải là không nghi ngờ.

Nhưng cô thật sự vui vì cuối cùng hắn cũng đồng ý cho cô vào nhà hắn ở, cô cũng không nghĩ gì nhiều.

Lúc này hắn nói cho cô biết hôn thú là giả, cô cũng biết rõ những lời hắn nói là sự thật nhưng từ thiên đường lại rơi xuống địa ngục, cô không thể nào chấp nhận được, chênh lệch quá lớn nhứ vậy, cô không muốn chấp nhận!

Cô kinh ngạc nhìn hắn, lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Tôi không tin, tôi không tin, chắc chắn là anh gạt tôi, tôi là vợ của anh, tôi là vợ của anh!!”

Nước mắt của cô cứ như một chuỗi trân châu bị đứt mà rơi xuống, một giọt lại một giọt, những lời nói trong miệng lại càng kích động: “Tôi chính là vợ của anh, anh ghét tôi vì tôi tìm người đóng thế mình nên anh mới giận mà nói như vậy thôi, anh gạt tôi… Tôi chính là vợ của anh, chúng ta đã kết hôn, kết hôn rồi,…”

Đối mặt với những giọt nước mắt và kích động của Lương Đậu Khấu, Cố Dư Sinh chẳng có một chút mềm lòng, thậm chí chẳng buồn trả lời, liền giơ tay đóng cửa đi vào nhà.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 426: Làm ơn trả tiền lại cho tôi (6)


Những năm gần đây cũng không ít lần Lương Đậu Khấu nhìn thấy Cố Dư Sinh lạnh nhạt và lãng quên cô.

Nhưng sự hờ hững lần này của hắn làm cho cô hốt hoảng đến tột độ.

Qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn theo sát bước chân của hắn, tuy rằng chưa bao giờ có được hắn nhưng cô cũng chưa bao giờ muốn bỏ cuộc.

Nhưng lúc này đáy lòng hắn đã có người con gái khác, cô luôn cảm thấy cánh cửa này đóng lại đã đóng luôn cánh cổng để cô có thể bước vào thế giới của hắn rồi.

Sợ sệt, kinh hoảng, làm cho cô lần thứ ba liều mạng bắt lấy vạt áo Cố Dư Sinh: “Dư Sinh, anh phải tin tưởng em, em tìm người đóng thế là vì bất đắc dĩ, em chỉ vì muốn ở bên cạnh anh, Dư Sinh, ban đầu vì em bị bệnh nên mới phải…”

Có thế nào cũng không liên quan đến hắn.

Hắn không muốn nghe, không có hứng thú.

Hắn từng trân trọng ba chữ Lương Đậu Khấu này, từng lưu tâm, nhưng là vì hắn cho rằng ba chữ này là tên của Tiểu Phiền Toái.

Hiện nay hắn biết Tiểu Phiền Toái không phải Lương Đậu Khấu, Lương Đậu Khấu kia cố tình cũng được, vô tình cũng chả sao, không liên quan gì đến hắn.

Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy những lời giải thích của Lương Đậu Khấu, dùng sức kéo vạt áo bị cô nắm lấy.

Lương Đậu Khấu liều mạng nắm, giống như nắm như vậy có thể giữ được hắn vậy, vạt áo của hắn lại bị hắn từ từ kéo ra, vụt khỏi bàn tay cô, cô rất sợ, lại quên cả khóc, bỏ qua cả tôn nghiêm, thấp kém cầu xin Cố Dư Sinh: “Dư Sinh, em van anh, em van anh đừng đuổi em đi, cầu xin anh…”

Nhưng mà Cố Dư Sinh cũng không bao giờ bị cô làm cho mềm lòng, tàn nhẫn rút vạt áo ra khỏi tay cô xong, không do dự liền đóng sầm cửa lại.

“Em cầu xin anh,Cố Dư Sinh,van xin anh…” Lương Đậu Khấu vừa khóc vừa đập cửa.

Nhưng mà cô có đập đến đỏ tay cũng không có ai mở cửa, cô bắt đầu căm tức, nắm tay đấm vào cửa, phát ra âm thanh “Tùng tùng tùng” cô lại hét lên: “Cố Dư Sinh, anh mở cửa! mở cửa ra!”

“Cố Dư Sinh, anh đừng quên là ông nội tôi đã cứu ông nội của anh một mạng!!”

“Anh mở cửa cho tôi!”

Lương Đậu Khấu giơ chân lên, bắt đầu dùng sức đạp cửa: “Anh là đồ vong ân phụ nghĩa! Anh có lỗi với tôi! Anh có lỗi với Lương gia!”

“Tôi muốn đi tìm ông của anh! Tôi sẽ tìm ông của anh! Tôi sẽ không để yên cho anh, tôi khó chịu anh cũng đừng hòng được sống yên thân!”

Nói xong, Lương Đậu Khấu liền đem điện thoại cầm trong tay tàn nhẫn mà đập lên cửa, sau đó hình như cô ta không còn sức nữa, từ từ ngồi xổm trên mặt đất, vừa tiếp tục đập cửa vừa nhỏ giọng: ‘Cố Dư Sinh, em sai rồi, em không phải cố ý, em không nên tìm người đóng thế, em van anh, anh nói cho em biết là anh đang gạt em đúng không? Nói cho em biết em là vợ của anh, Cố Dư Sinh… mở cửa, mở cửa, Cố Dư Sinh…”

Lương Đậu Khấu hoàn toàn không để ý đến hình tượng, tiếp tục ăn vạ khóc rống lên.

Cô khóc đến nỗi viêm họng, khóc đến không còn chút sức lực nào, lúc đó tiếng khóc mới dần dần biến mất, dần dần biến thành tiếng nức nở.

Cửa trước mặt cô vẫn chưa hề mở.

Lương Đậu Khấu không từ bỏ ý định, lại đập cửa mấy lần, mắt sưng đỏ, sờ tìm điện thoại trên mặt đất, tìm số điện thoại của Chu Tịnh gọi cho cô ta.

Điện thoại được bắt máy, bên trong vừa truyền đến tiếng của Chu Tịnh, Lương Đậu Khấu liền khóc lên: “Chu Tịnh, xong rồi, xong hết rồi!”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 427: Làm ơn trả tiền lại cho tôi (7)


“Cái gì xong?”ChuTịnh bên đầu dây kia lo lắng hỏi.

Lương Đậu Khấu một chữ cũng không nói nổi nữa, chỉ nhỏ giọng khóc nói lại nói chữ “Xong” này

“Tiểu Khấu, cậu tỉnh táo lại một chút đi.” Bởi vì sốt ruột, âm lượng của Chu Tịnh lại lớn hơn.

Lương Đậu Khấu bị rống thì ngậm miệng lại, yên lặng được mấy giây, cô mới nói tiếp: “Cậu đến đón tớ đi, tớ ở biệt thự của Cố Dư Sinh.”

Biệt thự của Cố Dư Sinh…ChuTịnh nghe vài chữ như thế, đáy lòng liền trở nên hồi hộp, một loại cảm giác cực kỳ không tốt dâng lên trong lòng, cầm điện thoại trầm mặc một hồi, Chu Tịnh mới lên tiếng hỏi: “Cậu chạm mặt Cố Dư Sinh rồi hả?”

“Ừ.” Lương Đậu Khấu trả lời.

“Hắn biết chuyện đóng thế rồi hả?”

“Ừ.” Lương Đậu Khấu vừa khóc, cô không đợi được Chu Tịnh hỏi liền nói: “Cậu đừng hỏi nữa có được không? Bây giờ cậu đến đây đón tớ đi, được không?”

Lương Đậu Khấu cầm điện thoại ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, bò dậy, đi tới chỗ những đồ vật bị Cố Dư Sinh ném đi.

Cô cũng không thu dọn, mặc kệ những đồ đó có còn nguyên vẹn hay đã rớt bể, chỉ ảo não nhặt lên rồi nhét vào cốp xe.

ChuTịnh còn chưa tới, Lương Đậu Khấu đã đứng ngốc ở trong vườn được một lúc, đi tới trước cửa xe, mở cửa xe, vừa mới chuẩn bị ngồi vào xe, cửa nhà vốn được đóng chặt lại bị mở ra.

Cô đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Cố Dư Sinh từ trong nhà đi ra.

Lương Đậu Khấu dừng lại cử động bình tĩnh nhìn Cố Dư Sinh.

Theo từng bước chân hắn đi về phía cô, nhịp tim của cô lại càng tăng nhanh.

Hắn luôn luôn sợ ông của hắn, vì vậy nên nhìn thấy cô đi thì cho rằng cô đến tìm ông của hắn nên mới ra giữ cô lại sao?

Sự tuyệt vọng của Lương Đậu Khấu dần tiêu tan, bắt đầu có vài tia, vài tia hy vọng nhỏ nhoi chiếu ra.

Cố Dư Sinh đi đến trước mặt cô lại không dừng lại mà đi đến cốp xe sau của cô.

Hắn muốn làm gì?

Nghi hoặc trong đầu Lương Đậu Khấu còn chưa kết thúc, hắn đã đứng yên vị ở cốp sau, mở cốp, lấy chiếc hộp Chanel bên trong ra.

Con mắt Lương Đậu Khấu lập tức sáng lên, hắn thật sự muốn giữ cô lại.

Thì ra cô đoán không sai, Cố Dư Sinh đúng là muốn giữ cô lại. . .

Sau đó cô lại thấy hắn lấy hộp thứ hai, hộp thứ ba, thứ tư…

Mắt cô ngập nước nhưng vẫn cong lên khóe môi, âm điệu mềm mại dịu dàng oan ức gọi: “Dư Sinh.”

Cố Dư Sinh làm như không nghe thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.

Hắn tìm kiếm trong cốp một lúc xong, mới lui về một bước, đóng cốp lại, ôm những hộp quà kia vào nhà.

Khi hắn đi qua người cô, cô lại mở miệng gọi: “Dư Sinh…”

Cố Dư Sinh bước chậm lại, tầm mắt lại nhìn vào chiếc túi cô đang đeo bên người.

Đó là quà hắn tặng Tiểu Phiền Toái, chính là chiếc túi trong chiếc hộp trống rỗng mà hắn nhìn thấy trong phòng thay quần áo.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 428: Làm ơn trả tiền lại cho tôi (8)


Sở dĩ hắn đi ra là vì hắn đột nhiên nhớ tới lúc nãy hình như hắn ném đồ của cô ra ngoài đã vô tình ném luôn những thứ mà hắn đã mua tặng Tiểu Phiền Toái!

Nhìn những món quà kia, là hắn mua cho Tiểu Phiền Toái, sao có thể để cho cô ta mang đi?

Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm chiếc túi kia suy tư trong chốc lát, sắc mặt chưa nhìn qua Lương Đậu Khấu đã bưng những hộp quà kia đặt xuống trước cửa, sau đó quay người trở lại trước mặt Lương Đậu Khấu.

“Dư…” Lương Đậu Khấu lần thứ ba gọi Cố Dư Sinh, chỉ là chữ “Sinh” còn chưa phát âm được thì hắn đã đưa tay ra, giật túi ở trên vai cô ra, sau đó đổ tất cả những thứ bên trong ra ghế phụ lái.

Lương Đậu Khấu bị những hành động của Cố Dư Sinh làm cho mơ hồ nhíu mày lại, nghi hoặc hỏi: “Dư Sinh, anh làm gì vậy?”

Cố Dư Sinh ngoảnh mặt làm ngơ, lật túi trong tay hai lần, xác định trong đó không còn gì nữa mới quay người muốn đi.

Hắn đi ra lấy vài thứ chẳng lẽ không phải vì muốn giữ cô lại? Sao lần này lại lấy chỉ một cái túi rồi quay đi chứ?

Lương Đậu Khấu nhíu mi càng ác hơn, cô xuống xe đuổi theo Cố Dư Sinh hai bước.

Người đàn ông nhận ra được cô chạy theo sau hắn, liền dừng bước.

Lương Đậu Khấu cũng vội vã dừng lại.

Hắn đưa lưng về phía cô, cô cũng không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, thế nhưng hắn lại quan sát tất cả những thứ ở trước mắt.

Một chiếc túi thì có gì đáng xem chứ?

Trong lòng Lương Đậu Khấu lại nhổ một ngụm nước bọt, giật giật môi, vừa mới chuẩn bị lên tiếng, hỏi xem có phải hắn đồng ý cho cô ở lại không, người đàn ông quay lưng về phía cô bỗng nhiên lại xoay người, ném túi về phía cô, bỗng dưng lên tiếng: “Túi này chỉ có 123,000 đồng…”

Hắn nói giá của cái túi này cho cô biết làm gì?

Lương Đậu Khấu chậm chạp “A” một tiếng, lại nghi hoặc “Hả?” một tiếng.

Cố Dư Sinh đưa tay ra, mở miệng quả quyết hỏi: “Lương tiểu thư, xin hỏi cô chuyển khoản hay thanh toán bằng cách nào?

“A?” Lương Đậu Khấu cực kỳ bối rối, cô mở to đôi mắt khóc đến sưng đỏ, nháy mắt nhìn Cố Dư Sinh, không hiểu ý của hắn.

Cố Dư Sinh đợi một lúc, thấy cô ta vẫn không có ý định trả tiền, lại lên tiếng: “Chiếc túi này giá 123,000 đồng, trả tiền đi.”

Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại mở miệng nói: “Đó là quà tôi mua cho cô ấy, cô lại dùng qua rồi bây giờ không thể đưa tặng cô ấy nữa, tôi là tặng cho cô ấy, một phân tiền tôi cũng không muốn tốn cho cô, vì vậy phiền cô trả tiền lại cho tôi!”

Lương Đậu Khấu định thần, tầm mắt lại chầm chậm nhìn vào những chiếc hộp trước cửa.

Lúc này cô mới hiểu thì ra những chiếc hộp kia đều là quà hắn mua cho cô, không, nói đúng hơn… không phải cô mà là con bé đóng thế kia.

Thì ra hắn đi ra không phải vì cô đã uy hiếp được hắn mà giữ cô lại, hắn vì muốn đòi lại những món quà kia nên mới quay ra đây!

Mà vì bây giờ cô đã dùng cái túi này rồi nên hắn không lấy lại nữa… nhưng cũng không muốn đưa không cho cô xài miễn phí.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 429: Làm ơn trả tiền lại cho tôi (9)


Giống như trên đầu Lương Đậu Khấu có một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu của cô rót xuống, làm cho cô phát lạnh từ đầu đến chân.

Cô cảm thấy mình lúng ta lúng túng, sắc mặt lại trở nên lạnh nghét.

Đáy mắt của cô lại bắt đầu chua xót, có giọt lệ muốn rơi xuống, cô hít sâu một hơi, cố gắng không để cho nó rơi xuống, nhanh chóng quay người tìm kiếm điện thoại bên ghế người lái một lúc lâu, run rẩy hỏi: “Số tài khoản của anh là bao nhiêu?”

Cố Dư Sinh vỗ vỗ túi, nhớ đến bóp tiền trong phòng ngủ, hắn vừa mới chuẩn bị nói “Chờ.” Sau đó liền nhớ đến lúc trước hắn có đưa cho Tiểu Phiền Toái một tấm thẻ ngân hàng.

Tấm thẻ kia Tiểu Phiền Toái chưa bao giờ dùng qua, hiện nay cô đi rồi, có thể thẻ này bây giờ thẻ đang ở trong tay Lương Đậu Khấu.

Cố Dư Sinh nuốt chữ “Chờ” đó lại, đổi giọng nói: “Chắc là ở trong tay cô rồi thì phải, đưa thẻ đó lại cho tôi, cũng chuyển tiền vào số tài khoản trên thẻ này đi.”

Đầu ngón tay cầm điện thoại của Lương Đậu Khấu run lên, cô không lên tiếng khom người tìm kiếm trong bóp tiền, sau khi mở ra vì trong lòng gợn sóng cô phải dùng hết toàn bộ sức lực còn lại mới có thể rút thẻ ra, sau đó mở internet banking trong điện thoại bấm màn hình một lúc lâu mới chuyển khoản xong, trước mắt cô cũng đã có một màn nước.

Cô cắn môi, không nhìn Cố Dư Sinh liền đưa thẻ ngân hàng về phía hắn, nghẹn ngào nói: “Xong rồi.”

Cố Dư Sinh duỗi hai ngón tay kẹp thẻ ngân hàng, liền không nói gì quay người đi về phía cửa nhà.

Lương Đậu Khấu khóc lâu như vậy, bây giờ lại rơi nước mắt.

Cô dùng sức cầm điện thoại di động, đứng bên cạnh xe mấy giây, trong lòng đầy phẫn hận.

Cô quay video như vậy, cho dù hắn có oán hận và ghét bỏ cô nhưng cô cũng không hối hận, bất quá cô cũng chỉ muốn địa vị Cố phu nhân mà thôi.

Bây giờ hắn nói cho cô biết thân phận địa vị mà cô cho rằng bản thân đã nắm chắt trong tay kia thật ra chỉ là hư không hão huyền.

Cô trăm phương ngàn kế làm nhiều chuyện như vậy, tất cả đều biến thành một câu chuyện cười cho hắn.

Cô không chỉ mất đi thân phận Cố phu nhân, cô còn bị hắn đuổi ra khỏi nhà, đòi lại quà, cái gì cũng mất!

Cô và con bé đóng thế kia có khuôn mặt giống nhau như vậy, tại sao con bé kia có thể có được toàn bộ quan tâm yêu thương chú ý của hắn trong khi cô lại bị ghét bỏ như vậy?

Nghĩ tới đây, Lương Đậu Khấu đột nhiên xoay người, không phục lóe ra một ánh mắt độc ác nhìn Cố Dư Sinh: “Cố Dư Sinh!”

“Anh có biết vì sao cô ta lại rời đi không?”

“Đó là vì cô ta cần một số tiền, căn bản cô ta không hề yêu anh, từ đầu đến cuối cô ta cũng chỉ muốn tiền mà thôi!”

“Cô ta chịu ngủ cùng anh để đổi lấy tiền, một ngày nào đó cô ta cũng có thể vì tiền mà ngủ với người đàn ông khác mà thôi!”

“Người phụ nữ mà anh thích, cũng chỉ là một người ham tiền mà chuyện vô liêm sỉ gì cũng có thể làm được thôi! Anh có biết không?”

“Vậy thì đã sao?” Cố Dư Sinh vẫn luôn đưa lưng về phía cô bỗng nhiên dừng bước, hắn mở miệng, ngữ khí chậm rãi.

Lương Đậu Khấu bị sự bình tĩnh của hắn làm cho sững sờ không biết phản ứng như thế nào, lại lên tiếng: “Cô ấy vì tiền mà có thế làm gái…”

“Vậy thì như thế nào?” Cố Dư Sinh không đợi Lương Đậu Khấu nói hết lời, liền lên tiếng cắt đứt lời nói của cô.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 430: Làm ơn trả tiền lại cho tôi (10)


Hắn từ từ xoay người, nhìn Lương Đậu Khấu trong tầm mắt, có chút trào phúng hỏi: ‘Coi như cô ây là một cô bé giống như trong lời của cô nói thì sao?”

“Tôi thích cô ấy, cũng không phải thích cô, không phải sao?”

“Tôi thừa nhận cô ấy là Cố phu nhân, lại không chịu thừa nhận cô, không phải sao?”

“Vì vậy cô cũng không thể sánh nổi cô ấy, cô ấy là gái, vậy cô nhìn lại bản thân mình xem cô là cái gì?”

Vừa nãy Lương Đậu Khấu còn đang sôi sục căm phẫn giờ phút này, nghe được câu nói này, sắc mặt trắng xanh lại há miệng, cô muốn trả lời lại, nhưng cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Cố Dư Sinh lãnh đạm xoay người, ôm lấy những hộp quà trên bục kia, đi vào nhà.

Cửa nhà lại lần nữa đóng sầm lại trước mắt Lương Đậu Khấu, lúc này cô mới thở hổn hển hồi phục lại tinh thần, sau đó cắn răng cắn lợi tàn nhẫn giẫm chân mấy lần, mới tức giận lên xe, tàn nhẫn đạp ga, chuyển vô lăng ra khỏi biệt thự của Cố Dư Sinh.

Bởi vì tâm trạng quá bất ổn, Lương Đậu Khấu đi ra khỏi biệt thự của Cố Dư Sinh liền không để ý đụng vào hàng rào chắn.

Xe buộc phải dừng lại, cả người cô bị giật về phía trước theo quán tính, đập trán vào vô lăng, làm cho viền mắt cô lại hồng, sau đó liền gục mặt lên tay lái khóc ô ô.

......

Cố Dư Sinh đem những món quà hắn vừa mới bưng lên để vào ô vuông thứ hai trong phòng thay đồ, bày ra như lúc đầu.

Hắn nhìn những món quà kia, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, giống như tất cả những chuyện vừa mới xảy ra chỉ là một giấc mộng, tất cả đều là do hắn tưởng tượng ra, chỉ cần hắn tỉnh lại, Tiểu Phiền Toái sẽ xuất hiện bên cạnh hắn.

Nhưng những thứ này là chính tay hắn ném ra ngoài.

Vì vậy… đó không phải là mộng…

Ánh mắt của Cố Dư Sinh lập tức trở nên ảm đạm.

Hắn còn chưa khỏe lại, ngày đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho đến giờ hắn đã dùng hết tinh thần, sức lực và thể lực, lúc này hắn mới cảm giác được, hình như bản thân mình lại phát sốt.

Hắn biết hắn nên gọi bác sĩ đến khám, nên nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn không kiềm lòng được lê thân thể mệt mỏi nhẹ nhàng đi về phía ban công, bình tĩnh nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ngớ ra, thất thần.

Hắn vừa rồi choáng váng, không muốn tin rằng cô thật sự đã rời đi, dĩ nhiên lại nghĩ đến lý do buồn cười ngu xuẩn như vậy, cho rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Mặc kệ hắn sợ phải đối mặt với sự thật này bao nhiêu, nhiều lúc không muốn đối mặt, nhưng khi đối mặt, hắn thật sự không thể không chấp nhận một sự thật: Tiểu Phiền Toái đi rồi, rời khỏi hắn, không đóng giả Lương Đậu Khấu nữa, không về lại bên cạnh hắn nữa…

Từ nay về sau, hắn cũng không thể nhìn thấy bộ dạng khiếp sợ của cô khi hắn tức giận, cũng không thể nhìn thấy đôi mày cong cong khi cô mỉm cười, càng không thể nhìn thấy cô tự do tự tại nhảy nhảy nhót nhót, lúc hắn gọi cô là Bảo Bảo nữa rồi...

Không! Sao có lại dám rời khỏi hắn? Hắn nhất định phải tìm được cô!

Cố Dư Sinh nghĩ vậy, liền quay đầu đi về phía phòng ngủ, cầm điện thoại di động bắt đầu gọi điện thoại điên cuồng.

......

ChuTịnh vừa mới lại xe chuẩn bị quẹo vào biệt thự của Cố Dư Sinh liền nhìn thấy xe của Lương Đậu Khấu đậu ở ven đường.

Cô vội vàng đạp thắng xe, mở cửa xe chạy tới.

Cửa xe của Lương Đậu Khấu không khóa, Chu Tịnh liền có thể mở ra dễ như ăn cháo, ngồi lên ghế phụ lái.

Trong xe dù có nhiều hơn một người nhưng Lương Đậu Khấu cũng không biết, chỉ gục trên tay lái run vai khóc.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 431: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (1)


Chu Tịnh gọi Tiểu Khấu hai tiếng cũng không thấy cô có dấu hiệu sẽ trả lời mình chỉ ngồi yên không nhúc nhích, Chu Tịnh vẫn đợi cho đến khi tiếng khóc nhỏ dần, Chu Tịnh mới giật hai tờ khăn giấy, nhẹ nhàng đụng một vài của Lương Đậu Khấu: “Được rồi, đừng khóc nữa.”

Lương Đậu Khấu gục lên tay lái, giọng nghẹn ngào, không đáp lại.

Qua một phút, Chu Tịnh lại đụng vào vai của cô, nhìn cô vẫn không có dấu hiệu muốn ngẩng đầu lên, khẽ thở dài một hơi, liền giữ bờ vai của cô, kéo cô ngồi dậy khỏi bánh lái, cầm khăn ăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Được rồi, đừng khóc nữa, khóc cũng không thể giải quyết được vấn đề gì.”

Lương Đậu Khấu muốn nói nhưng vì khóc quá lâu cũng không thể nói được gì, cuối cùng chỉ nhận khăn giấy từ trong tay Chu Tịnh lau lung tung lên mặt.

Chu Tịnh lấy chai nước trong xe, đưa cho Lương Đậu Khấu.

Lương Đậu Khấu mở nắp chai, uống hai ngụm mới khàn khàn nói được hai tiếng: “Cảm ơn.”

Chu Tịnh không nói gì, chỉ ngồi một bên yên lặng nhìn cô.

Nhiều năm hợp tác như vậy, hành động này của Chu Tịnh cũng đủ để Lương Đậu Khấu hiểu cô ấy vẫn đang chờ mình kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra tối nay, cô tiếp tục uống hơn nửa chai nước, ngồi nghỉ một hồi mới kể lại toàn bộ đoạn hội thoại của cô và Cố Dư Sinh từ đầu đến cuối cho Chu Tịnh nghe, nói xong câu cuối cùng, Lương Đậu Khấu trở nên hơi bất lực: “Chu Tịnh, cậu nói xem bây giờ chúng ta phải làm gì? Cố Dư Sinh hoàn toàn chưa đăng ký kết hôn, hôn thú trong tay tớ là giả…”

Chu Tịnh nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa xe, không lên tiếng.

Sự trầm mặc của cô làm Lương Đậu Khấu phát sợ: “Hắn bây giờ còn đuổi tớ ra ngoài, hắn sẽ tìm con bé giả mạo kia, nếu như hắn thật sự tìm được, chúng ta thật sự sẽ chết chắc.”

“Sẽ không.” Chu Tịnh vẫn bình tĩnh bỗng nhiên dời tầm mắt lên người Lương Đậu Khấu.

Lương Đậu Khấu nghe thấy hai chữ này lại sững sờ, Chu Tịnh lại nói: “Cố Dư Sinh sẽ không tìm thấy con bé kia.”

“Bởi vì tớ đã sớm chuẩn bị, ngày con bé kia rời khỏi mình cũng đã xóa hết mọi liên hệ của cậu với con bé kia, dù Cố Dư Sinh có thần thông quản đại đến mức nào cũng không thể nào tìm ra được dấu vết gì đâu, trừ phi là chính miệng tớ nói ra, bằng không sẽ không có người thứ ba biết cuối cùng con bé nghèo kiết xác kia là ai.”

“Thì ra cậu đã xử lý tốt từ trước hết rồi.” Lương Đậu Khấu không phải không biết Chu Tịnh rất thông minh, chỉ là cô không nghĩ đến Chu Tịnh đã xử lý xong tất cả những đầu dây mối nhợ để người khác có thể tìm ra được con bé kia từ cô.

“Đúng, vì vậy, cậu cũng không cần quá lo lắng, con bé nghèo kiết xác kia đã đi rồi, cô ta nghe được đoạn ghi âm chúng ta nói, sẽ không thể nào trở về tìm Cố Dư Sinh, như vậy Cố Dư Sinh sẽ không tìm được cô ta, bọn họ sẽ không đụng nhau, như vậy Cố Dư Sinh bây giờ so với Cố Dư Sinh trước kia cũng chỉ là một người thôi.” Nói tới đây, Chu Tịnh giơ tay lên an ủi vỗ vai Lương Đậu Khấu ba lần: “Mà cậu không phải còn có Cố lão gia sao? Chỉ cần lấy lòng ông, cậu còn sợ sẽ không dính với hắn sao?”

ChuTịnh nói vậy làm Lương Đậu Khấu yên tâm hơn rất nhiều: “Chu Tịnh, mình biết chỉ cần có cậu, dù có khó khăn đến thế nào cũng có thể giải quyết mà.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 432: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (2)


“Vì vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ cần chuẩn bị tốt tâm lý, lái xe về nhà tớ, tắm một cái cho khỏe, nghỉ ngơi một chút, không được quên ngày mai cậu đã hẹn với Cố lão gia ăn cơm, ngày mốt còn phải đi quay phim.”

“Ừ.” Lương Đậu Khấu cười với Chu Tịnh một cái.

ChuTịnh chỉ chỉ xe mình đang đậu cách đó không xa: “Vậy mình về xe đây.”

“Được.” Lương Đậu Khấu trả lời.

Lúc Chu Tịnh mở cửa xe, Lương Đậu Khấu lại gọi cô, Chu Tịnh quay đầu, Lương Đậu Khấu thật lòng nói: “Cảm ơn cậu, Chu Tịnh.”

ChuTịnh ổn định lại mỉm cười: “Được rồi Tiểu Khấu!”

Sau đó cô đóng cửa lại, đi về phía xe của mình.

Sau khi ngồi vào trong xe, Chu Tịnh đợi xe của Lương Đậu Khấu đi cách một khoảng rồi mới từ từ chạy theo phía sau.

Phải… sở dĩ cô và Lương Đậu Khấu còn chưa đi đến đường cùng, cũng không phải không có cách cứu chữa.

Nếu Lương Đậu Khấu thật sự không còn cách cứu chữa thì cô ta sẽ không tốn nhiều công sức cho Lương Đậu Khấu rồi.

......

Cố Dư Sinh không biết mình đã gọi bao nhiêu cú điện thoại, không có cái nào có thể giúp hắn tìm ra Tiểu Phiền Toái.

Sao lại có thể có chuyện đó?

Gió thổi qua còn có âm thanh, chim đi qua cũng phải để lại dấu vết, cô là một người sống sờ sờ như vậy đến đóng thế cho Lương Đậu Khấu, sao một chút manh mối cũng không thể nào tra ra được chứ?

Xem ra bên Lương Đậu Khấu chắc là đã động tay động chân gì rồi.

Cố Dư Sinh tinh tường cảm giác được mình càng ngày càng sốt cao, cả người không còn chút sức lực nào, nhưng hắn ngồi trên ghế tựa trầm tư một lát, vẫn cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.

Hắn phải đi tìm cô.

Mặc dù không biết nên tìm ở đâu nhưng hắn vẫn muốn đi tìm.

Hắn còn rất nhiều lời chưa nói với cô, hắn không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn cô biến mất khỏi thế giới của hắn.

Vừa mới đi xuống lầu một ngoài cửa sổ liền có một tia chớp lóe lên, màn đêm đen nhánh bị xé thành hai nửa, sau đó liền có một tiếng sấm rung chuyển trời đất.

Quản gia đã ngủ cũng bị đánh thức, bà mặc áo choàng, từ trong phòng ngủ chạy ra, muốn kiểm tra xem tất cả các cửa sổ đã được đóng chưa nhưng không ngờ lại thấy Cố Dư Sinh đang đổi giày ở cửa, bà xoa xoa đôi mắt có chút lim dim buồn ngủ kinh ngạc gọi: “Thiếu gia?”

Cố Dư Sinh ngẩng đầu nhìn bà một cái, không lên tiếng mà đứng dậy, đi về phía cửa nhà.

Bước tiến của hắn có chút bất ổn, trước khi mở cửa, thân thể lại lảo đảo một hồi.

Quản gia lập tức chạy tới, đưa tay đỡ Cố Dư Sinh, sau đó mới phát hiện mặt hắn đỏ ửng, có chút gì đó không đúng, trên trán toàn là mồ hôi, toàn thân nóng rần.

Quản gia cau mày, nhanh chóng giơ tay lên sờ trán của hắn, quả nhiên là nóng đến giật mình.

“Thiếu gia cậu sốt cao như vậy còn muốn đi đâu?” Quản gia thu tay về, dìu Cố Dư Sinh muốn dẫn hắn đến ghế salon ngồi nghỉ.

Cố Dư Sinh bỏ tay của quản gia ra, không nói một lời kéo cửa ra, không để ý mưa to gió lớn bên ngoài, cũng không mang theo dù, muốn đi ra ngoài.

Quản gia cầm một cái ô để sẵn ở cửa, vội vội vàng vàng chạy theo hắn.

Cô vừa mới bước xuống bậc thang, Cố Dư Sinh đã ngồi ở trong xe, khởi động xe xong, đang từ từ quay đầu xe.

“Thiếu gia!” quản gia che dù chạy đến trước cửa xe.

Cố Dư Sinh trong xe hoàn toàn không để ý đến bà, chỉ tăng tốc vọt ra khỏi biệt thự.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 433: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (3)


Khi xe của hắn biến mất, bầu trời lại có một tia chớp lóe lên, sau đó lại là một tiếng sấm long trời lở đất, quản gia sợ đến mức vội vội vàng vàng cầm ô quay lại cửa.

Khép ô lại, quản gia mới phát hiện mình chỉ mới đứng ra ngoài một chút đã ướt đẫm quần áo, ống quần đang tí tách nước chảy xuống.

Mưa che khuất cả tầm mắt, ánh đèn cảm ứng trên cửa ra vào giúp quản gia nhìn thấy được ngoài trời mưa trắng đêm.

Mưa lớn như vậy, đêm hôm khuya khoắt, ra ngoài nguy hiểm đến nhường nào, đường đi có thể bất ổn, mà thiếu gia lại chạy xe nhanh như vậy, có thể sẽ xảy ra chuyện gì hay không?

Quản gia càng nghĩ càng lo lắng, cũng không thay quần áo ướt nhẹp đã vội vào nhà gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh.

Điện thoại reo rất lâu cũng không có người bắt máy.

Quản gia cúp máy xong, tiếp tục gọi, không biết cuối cùng bà đã gọi bao nhiêu lần Cố Dư Sinh cũng không bắt máy.

Ngoài cửa sổ lại là một trận sấm chớp đùng đùng, chấn động đến nỗi cửa sổ kêu lách cách, trời mưa càng lớn, cửa sổ trong phòng khách kêu càng dữ dội.

Quản gia sầu lo liếc mắt nhìn cơn mưa ác liệt ngoài cửa sổ, thả điện thoại sau một hồi chuông dài cũng không có ai bắt máy xuống, suy nghĩ một chút, bà lại cầm điện thoại lên, muốn gọi đến nhà cũ, nhưng vừa bấm hai số bà lại ngừng lại.

Cố lão gia tuổi cũng đã lớn, thiếu gia có xảy ra chuyện gì cũng không muốn cho ông biết, chính là hắn sợ ông lo lắng, nên bà biết chỉ cần bà gọi cuộc điện thoại này, Cố lão gia sẽ không yên lòng cả đêm, mà Cố Dư Sinh biết được sẽ lại lên cơn…

Quản gia chần chừ một chút, lại cúp máy, đổi thành gọi cho Lục Bán Thành.

Điện thoại vang lên chưa được hai tiếng Lục Bán Thành đã bắt máy, âm thanh còn ngái ngủ: “Alo?”

“Lục tiên sinh, là tôi, quản gia của Cố thiếu gia, thật ngại quá đã trễ như vậy rồi mà còn làm phiền ngài.”

Không ngờ giờ này bà lại gọi điện thoại đến, Lục Bán Thành ngừng vài giây mới hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Là như vầy, Cố Dư Sinh vừa đi ra ngoài, cậu ấy sốt cao, còn chưa đi thẳng được đã chạy xe trong điều kiện thời tiết thế này, vết thương trên người cậu ấy còn chưa khỏe hẳn, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cậu ấy cũng không bất máy, tôi cũng không dám gọi cho Cố lão gia, sợ ông ấy lo lắng…”

Quản gia nói tới đây, còn chưa kịp nói câu tiếp theo, Lục Bán Thành cũng đã hiểu ý của bà: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi đi tìm anh ấy.”

“Cảm ơn Lục tiên sinh.”

.......

Trong lòng Cố Dư Sinh hiểu rõ hắn làm như vầy chẳng khác nào mò kim đáy biển, không thể tìm thấy Tiểu Phiền Toái.

Thế nhưng hắn cũng biết, mù quáng tìm kiếm như vậy là nhánh cỏ duy nhất mà hắn có thể nắm lấy.

Khí trời rất đáng sợ, mưa to đến nỗi cần gạt cũng gạt không kịp nước.

Cố Dư Sinh mở toàn bộ cửa sổ, cũng không để ý nước mưa đang xối xả văng vào xe, tìm dọc theo từng con đường trên thành phố.

Mặc dù ngồi trong xe nhưng toàn thân hắn đã ướt đẫm trong chớp mắt, trong xe cũng sắp ngập vì nước mưa.

Vết thương trên đầu và trên chân hắn còn chưa cắt chỉ, vết thương bắt đầu bén đau.

Kỳ thực đau một chút cũng tốt, có thể kích thích não đang mơ màng vì sốt của hắn có thể tỉnh táo hơn một chút, như vậy hắn có thể tìm kiếm cô lâu hơn một chút.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 434: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (4)


Mưa càng ngày càng lớn, ý thức của Cố Dư Sinh càng ngày càng trở nên mơ hồ, hắn dần không nhìn thấy con đường ở phía trước nữa.

Hắn cố hết sức chống mắt lên, vừa chú ý người đi đường vừa đi về phía trước.

Hình như chỉ mới đi được mấy trăm mét, hoặc là đã đi được cả ngàn mét, Cố Dư Sinh run chân không còn chút sức nào để đạp ga.

Hắn thở ngày một nặng nhọc, mí mắt nặng nề, hắn biết mình sắp không chịu đựng nổi, trước khi hôn mê liền dùng một chút ý thức cuối cùng tấp xe vào lề, sau đó đạp thắng, xe liền dừng lại, hắn mới gục lên tay lái không nhúc nhích.

........

Cố Dư Sinh tỉnh lại, đêm đen nhánh, hắn cố gắng mở mắt ra, hình như là một ánh đèn mờ mờ quen thuộc.

Dù hắn không nhìn xung quanh cũng có thể biết được hắn đang nằm trong phòng ngủ của biệt thự.

Còn chưa hạ sốt nhưng nhiệt độ cũng đã không còn cao như lúc đầu, thân thể mệt mỏi đến nỗi một chút sức lực cũng không có, hắn nằm trên giường một lúc lâu cũng không thể trở mình.

Trên tay hắn còn có kim truyền nước biển, trong bình nước biển chỉ còn lại một ít chất lỏng, theo ống dẫn từ từ chảy vào trong mạch máu của hắn.

Hắn nằm im một lúc, liền nhắm hai mắt lại, không có ngủ, trong não trống không, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có tiếng bước chân trầm ổn đi tới, dừng ở bên giường.

Hắn biết không phải là quản gia nhưng cũng chẳng buồn mở mắt ra để xem là ai.

Qua khoảng một phút, người đó rút kim ra khỏi tay hắn, sau đó cầm một miếng bông gòn không cho máu chảy ra.

Người như vậy đụng vào cũng đủ để cho hắn biết đó là Lục Bán Thành.

Đợi đến lúc Lục Bán Thành lấy miếng bông đi, hắn mới từ từ mở mắt ra.

Lục Bán Thành đang nghiêng người bỏ miếng bông gòn vào thùng rác, cũng không biết hắn đã tỉnh lại.

Cố Dư Sinh không lên tiếng, cố gắng chống tay ngồi dậy.

Lục Bán Thành đưa lưng về phía hắn, nghe tiếng động lại quay đầu, liếc mắt nhìn hắn: “Tỉnh rồi?”

Cố Dư Sinh không lên tiếng, hơi nghiêng người dựa vào đầu giường.

Lục Bán Thành cầm một cái nhiệt kế đưa tới bên miệng Cố Dư Sinh: “Thử xem.”

Cố Dư Sinh không nói gì mở miệng ngậm nhiệt kế.

Lục Bán Thành còn nói: “Quản gia nấu cho anh một ít cháo, em đi lấy cho anh.”

Cố Dư Sinh cũng không có phản ứng.

Lục Bán Thành không nói thêm gì nữa, quay người đi ra khỏi phòng.

Khi Lục Bán Thành bưng một chén cháo quay trở lại, Cố Dư Sinh ngồi trên giường đang đờ ra nhìn một chậu cây xanh ngắt ở góc phòng.

“Thức dậy làm gì?” Lục Bán Thành hỏi, sau đó đi tới bên giường, cầm nhiệt kế trong miệng Cố Dư Sinh ra nhìn một hồi, liếc mắt nhìn: “38 độ, vẫn còn hơi sốt, ngày mai phải gọi bác sĩ đến một chuyến.”

Đáp lại hắn vẫn là sự yên tĩnh.

Lục Bán Thành để nhiệt kế xuống, ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh, phát hiện hắn vẫn ngồi im không hề nhúc nhích.

Hắn đứng tại chỗ một lát, mới cất bước đi đến trước mặt Cố Dư Sinh, ngồi xuống ghế salon, sau đó mới nói: “Cả ngày anh đã không ăn gì rồi, ăn một chút đi.”

Cố Dư Sinh trầm mặc không nói lời nào.

“Anh vẫn còn sốt, vết thương trên người tối hôm qua ngấm nước, không ăn làm sao có thể khỏe lại được?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 435: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (5)


“Em biết anh rất khó vượt qua được chuyện này nhưng anh cũng không thể hành hạ bản thân mình như vậy được chứ?”

“......”

Lục Bán Thành khuyên một hồi lâu, Cố Dư Sinh cũng không nói gì, vẫn cứ giữ dáng vẻ trầm mặc, biểu hiện cũng hoàn toàn không có một chút biến chuyển nào, giống như hắn đang hoàn toàn chìm đắm trong thế giới suy nghĩ của bản thân, hoàn toàn không nghe thấy bên ngoài đang làm gì, nói gì.

Lục Bán Thành trầm mặc lại, trong phòng ngủ yên tĩnh một lúc lâu, Lục Bán Thành khẽ thở dài một hơi, lại nói: “Tối hôm qua quản gia gọi điện thoại cho em, em tìm hơn nửa đêm mới tìm được anh, lúc đó anh đã hoàn toàn hôn mê, nhiệt độ cao đến đáng sợ…”

“… Mưa lớn như vậy em không tìm được anh, sợ anh có chuyện, gọi một cú điện thoại choChuột, em định hỏi xem anh có đi tìm cậu ấy không… Không ngờ sau khi hắn xác nhận không có gặp anh xong lại hỏi em một câu, có phải vì chuyện của hai người vợ không?”

“Em lúc đó còn không hiểu hai người vợ là sao, sau đó mới biết, thì ra là Tiểu Khấu tìm một người đóng thế,… Sau khi đưa anh về nhà xong, em có hỏi quản gia vài câu, hình như bà ấy cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, mơ mơ màng màng, liền nói hôm qua anh đuổi Tiểu Khấu ra khỏi nhà, luôn mồm hỏi cô ấy người kia đâu…”

“Người kia… là người đóng giả Lương Đậu Khấu sao?”

Sau khi Lục Bán Thành hỏi xong, dừng một lúc lâu mới mở miệng nói nghi hoặc của mình hỏi: “… Cô ấy đi rồi?”

Cố Dư Sinh đang nhìn chằm chằm cây xanh kia khi nghe đến ba chữ cuối cùng kia, lông mi run rẩy mấy lần, sau đó liền buông thõng mi mắt.

Hắn không trả lời vấn đề của Lục Bán Thành mà mệt mỏi ngồi trên ghế salon cạnh Lục Bán Thành, âm thanh nặng nề: “Có thể kéo rèm cửa lại không?”

Lục Bán Thành nhìn Cố Dư Sinh một lúc, nói: “Được.”

Sau đó hắn đứng dậy, đi tới cửa sổ, kéo rèm kín không còn một khe hở.

Hắn quay người, vừa mới chuẩn bị ngồi lại trên ghế salon lại nghe Cố Dư Sinh nói, âm thanh rất nhỏ, cũng rất mệt mỏi: “Còn đèn nữa, tắt đi.”

Lục Bán Thành không từ chối, tắt hết tất cả các đèn trong phòng.

Bên trong trở nên đen kịt không thể nhìn thấy năm ngón tay.

Lục Bán Thành từ từ cẩn thận mò mò đi về phía ghế salon, ngồi trong bóng tối nhìn về phía Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh cho rằng hắn không nhìn kỹ, khẽ nhúc nhích một chút, qua mấy giây, mới nhẹ giọng mở miệng: “Tôi vừa tỉnh lại đã cầm điện thoại di động gọi một hồi, tất cả bọn họ đều nói… không tìm được cô ấy…”

Lục Bán Thành không mở miệng, nhưng hắn biết trong “Bọn họ” trong miệng Cố Dư Sinh là những người hắn đã liên hệ để tìm kiếm Lương Đậu Khấu giả.

“…Chuột hôm đó gọi điện thoại cho tôi nói cho tôi biết cô ấy không phải là Lương Đậu Khấu, tôi đã lái xe từ Thượng Hải về Bắc Kinh chính là để tìm cô ấy… lúc đi tới thành phố A, nhận được điện thoại của cô ấy, cô ấy nói cho tôi biết cô ấy đến Thượng Hải tìm tôi,… cậu không biết đâu, lúc đó tôi rất hài lòng… tôi cực kỳ vui mừng, tôi cho rằng lúc đó chính là lúc chúng tôi bắt đầu, mãi đến hôm qua, tôi về nhà, tôi mới biết ngày hôm đó cô ấy đi tìm tôi không phải với một tâm thế bắt đầu mà lại là từ biệt… Kỳ thật tôi tỉnh lại trong bệnh viện, không nhìn thấy cô ấy, tôi liền rất sợ, trong lòng tôi đã có linh cảm, tôi chỉ là không nghĩ tới linh cảm của mình sẽ thật sự biến thành sự thật…”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 436: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (6)


Lục Bán Thành nghe đến đó, hoàn toàn hiểu ra: “Vì vậy ngày ấy nếu anh không cứu hai cậu bé đó thì đã có thể gặp cô ấy rồi đúng không?”

Lúc này Cố Dư Sinh phản ứng so với ngày thường còn chậm hơn, một hồi lâu sau hắn mới “Ừ” một tiếng.

Làm bạn bè, Lục Bán Thành biết mình nên an ủi Cố Dư Sinh nhưng trong chốc lát hắn cũng không biết mình nên nói gì, yên lặng một lát, mới nói: “Trong lòng anh có phải rất hối hận không?”

“Không hối hận…” Cố Dư Sinh nói đứt quãng: “…Chỉ cảm thấy thật sự khó vượt qua… Kỳ thật tôi có thể lên bờ nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cậu bé kia chết, tôi cũng biết rất rõ nếu lúc đó cứu người, bản thân mình có thể cũng không lên bờ được…”

“Thế nhưng cậu cũng biết đó, tôi không thể thấy chết mà không cứu,… Kỳ thật tôi cũng từng nghĩ mình thật sự sẽ chết trong dòng nước kia, nhưng tôi lại nghĩ cô ấy đang chờ tôi, tôi liền có thể cố gắng chịu đựng mà vượt qua tất cả…”

“Bán Thành, cậu có biết không? Trước đây khi đi bộ đội, tôi cũng đã không ít lần bị thương, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy như lần này, chưa bao giờ cảm thấy mình lại muốn sống như vậy.”

Lục Bán Thành biết, Cố Dư Sinh còn chưa nói xong hắn cũng có thể biết, tâm tình của Cố Dư Sinh lúc này chắc chắn là ngột ngạt đến cực hạn, hắn nói với mình những chuyện này chính là muốn tìm một chỗ để giải bày mọi chuyện.

Vì vậy Lục Bán Thành không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi nghe hắn nói.

“Tôi muốn sống… Bởi vì cô ấy đang chờ tôi…” Âm thanh của Cố Dư Sinh dần trở nên mơ hồ, có thể Lục Bán Thành vẫn có thể nghe hắn nói: “Tôi có thể vì bất kỳ sinh mạng nào trên mảnh đất này mà đánh đổi mạng sống của bản thân nhưng tôi chỉ vì một mình cô ấy mà hy vọng mình có thể tiếp tục sống…”

“Nhưng sau khi tôi sống sót… cô ấy cũng còn ở đây nữa…”

“Tôi vì cô ấy mà tồn tại a…” giọng nói của Cố Dư Sinh có chút run rẩy: “… Bây giờ tôi lại không biết mình tồn tại là vì cái gì nữa, tôi sống còn có ý nghĩa gì, rất vô vị, cậu có biết không?”

Nếu như lúc nãy Lục Bán Thành còn im lặng để nghe hắn giãi bày thì bây giờ Lục Bán Thành lại im lặng là bởi vì hắn không biết mình nên nói gì bây giờ nữa.

Trong phòng tối đen, hắn không thể nhìn rõ mặt Cố Dư Sinh, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được sự nặng nề đau xót mà Cố Dư Sinh đang gánh chịu.

Cố Dư Sinh không nói nữa.

Bên trong lại yên tĩnh, Lục Bán Thành thậm chí có thể nghe tiếng hít thở của Cố Dư Sinh.

Không biết qua bao lâu, Cố Dư Sinh lại nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể một chút, mở miệng, âm thanh có vẻ khàn khàn: “Đã rất nhiều năm tôi không được cảm nhận cảm giác vô vị này.”

Từ bỏ giấc mơ của chính mình, cha mẹ qua đời, hắn từ một người đầy nhiệt huyết ước mơ và hoài bão đã biến thành một con dao.

Hắn muốn chính mình chỉ cần cả đời cứ như vậy là được rồi, muốn ra sao thì ra.

Mãi đến khi cô xuất hiện, trái tim lạnh băng của hắn mới từ từ sống lại, đập lên những nhịp đập tươi mới.

Hắn giống như được hồi sinh, tạo nên một vòng luân hồi, mãi đến khi hắn cứu người rơi xuống nước, ngày ấy, nghe thấy những câu nói kia của cô, hắn mới rõ ràng ý thức được, sâu bên trong hắn lại có một giấc mơ mới.

Mà giấc mơ kia, chính là cô.

Nhưng giấc mơ mới của hắn so với việc buông tha mộng sơn hà năm đó lại càng khốc liệt hơn.

Mộng sơn hà kia, ít nhất hắn cũng được theo đuổi, cũng được hưởng thụ cảm giác sống trong giấc mộng đó, còn giấc mộng về cô, chưa kịp bắt đầu đã vội lụi tàn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 437: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (7)


Cố Dư Sinh định thần một lúc lâu mới giật giật người, mơ mơ hồ hồ nhìn qua Lục Bán Thành đang nằm trên ghế salon.

Lại qua một lúc lâu, những tiếng nói kỳ cục lại đều đều phát ra từ miệng Cố Dư Sinh, âm điệu như là đang lẩm bẩm lầu bầu: “Tôi còn chưa khỏe lại, cô ấy đã rời bỏ tôi mà đi.”

Dừng một chút, hắn lại mở miệng, trong họng giống như bị một thứ gì đó chặn lại, hắn rất nặng nhọc nói tiếp: “…Tôi đã quyết định cho cô ấy tất cả mọi thứ, nhưng cô ấy đã đi rồi…”

“Không phải cậu cũng biết tôi rất sợ yêu một người sao? Nhưng tôi vẫn còn yêu… mà tên của cô ấy tôi còn không biết, ngay cả mặt của cô ấy cũng không…” hắn giơ hai tay che kín mặt mình, hô hấp nặng nề: “… Cái gì tôi cũng không biết…”

Lục Bán Thành cũng cảm thấy khó chịu, hắn nhìn chằm chằm bóng người của Cố Dư Sinh trong bóng tối không chớp mắt, mới nói: “Anh cũng đừng quá đau buồn… Dù sao anh cũng còn trẻ, biết đâu không bao lâu sau anh lại có thể tìm được một người phụ nữ tốt hơn thì sao. Đừng bi quan như vậy…”

“Không đâu…” Cố Dư Sinh nặng nề thở, chỉ nói hai chữ lại đột nhiên ngừng lại, sau đó hít mũi một cái rất nhỏ, rất nhỏ.

Bên trong rất yên tĩnh nên Lục Bán Thành có thể nghe được rất rõ ràng, thế nhưng hắn cũng không xác định, hô hấp cũng dừng lại.

Qua một lúc cực kỳ lâu, Cố Dư Sinh lại mở miệng, ngữ khí vẫn bình tĩnh, nhưng âm thanh lại mang theo một giọng mũi không dễ phát hiện: “… không gặp được cô gái tốt hơn đâu…”

Đối với hắn mà nói, cô chính là cô gái tốt nhất thế giới.

Độc nhất vô nhị, không thể thay thế.

Coi như cô đã đi rồi thì cả đời này hắn cũng sẽ tìm cô, tìm không thấy cô hắn cũng sẽ không yêu bất cứ cô gái nào khác nữa.

Hắn chỉ có một trái tim, cho cô rồi, hắn cũng không thể chấp nhận người khác được nữa.

Nghĩ tới đây, đáy mắt Cố Dư Sinh lại nóng lên, giọng nói ngày càng run đến khó nghe, rõ ràng là đang khóc nức nở: “Hơn nữa, tôi cũng không muốn quen, nhiều nhất chính là… vân vân…”

Có thể tìm thấy cô không?

Dù sao…

Đầu ngón tay Cố Dư Sinh chạm vào khóe mắt, cảm thấy ướt át, toàn thân hắn cứng đờ, mới nói tiếp: “Bán Thành, tôi chỉ nghĩ về một tương lai mà thôi…”

Bên trong tương lai đó, chỉ có cô.

Chữ “thôi” cuối cùng của hắn còn chưa phát âm tròn vành rõ chữ lại ngậm miệng lại.

Cách mấy giây, Lục Bán Thành lại nghe thấy một tiếng khụt khịt rất nhỏ.

Hắn đang khóc sao?

Một lát sau, Lục Bán Thành thăm dò gọi: “Anh Sinh?”

Cũng biết biết hắn có nghe thấy hay không, hoặc là nghe thấy được nhưng không muốn trả lời.

Cách một lúc rất lâu, hắn mới “Hả?” một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt, vẫn giống như lúc bình thường.

Sau đó Lục Bán Thành liền nghe thấy một loạt những âm thanh, là Cố Dư Sinh đứng lên, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng đen di chuyển.

Cố Dư Sinh đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa.

Sau đó trong nhà tắm lại có tiếng nước chảy, phá hủy bầu không khí yên tĩnh.

Trong nháy mắt, trực giác của Lục Bán Thành đang tự hỏi, Cố Dư Sinh có lén trốn vào nhà vệ sinh khóc không.

Qua một lúc, cửa phòng lại được mở ra.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 438: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (8)


Trong phòng tắm sáng đèn, chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ, rơi vào trong mắt Lục Bán Thành là khuôn mặt không chút gợn sóng của Cố Dư Sinh, ngoại trừ đôi mắt có chút hồng, không có dấu vết đã khóc, nhưng lúc hắn mở miệng giọng nói nghe rất kỳ cục: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu về nghỉ ngơi một chút đi, tôi cũng mệt rồi.”

Lục Bán Thành nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh, khẽ gật đầu một cái đứng lên rời đi.

Mãi đến lúc Lục Bán Thành biến mất không còn tăm hơi, Cố Dư Sinh mới từ cửa phòng tắm từ từ đi đến giường, nằm ngửa trên giường.

Ánh đèn trong nhà vệ sinh vừa vặn chiếu xuống mặt hắn, khiến hắn chói mắt, hắn giơ tay lên, che lại ánh sáng, đáy mắt mới thoải mái hơn một chút, nhưng không qua bao lâu lại cảm thấy chua xót.

Chuyện của hắn và cô bắt đầu vào một ngày hạ trăm hoa đua nở, lại kết thúc vào một mùa đông cành khô trơ trọi.

Thời gian nửa năm, là thời điểm ấm áp nhất trong sinh mệnh của hắn, mất đi thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh, ai có thể chịu đựng được mấy ngàn dặm đau đớn?

Quãng thời gian còn lại của Cố Dư Sinh không có cô… hắn phải sống như thế nào đây?

Hay là giống như trước đây, vô tình vô dục, không bi ai không bi thương, sống ngày nào tính ngày đó sao?

Hình như cũng chỉ có thể như vậy, không có cô, còn có thể nào kém hơn sao, hay là đần độn vô vị không còn muốn sống?

Quãng đời còn lại dài như vậy, nhưng hắn luôn có cảm giác bản thân đã đến điểm cuối cùng của cuộc đời rồi.

-

Đã một thời gian dài Tần Chỉ Ái chưa gặp mẹ, còn hai tháng nữa là đến tết, thêm vào việc vừa mới rời khỏi Cố Dư Sinh, tâm tình của cô không ổn định cho lắm, món nợ của cha cũng đã có thể được trả sạch, nhịn lâu như vậy, cô cũng đã có thể quay trở lại cuộc sống sinh hoạt bình thường, vì vậy cô muốn cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, liền tự tay điền đơn xin nhập học lại vào ngày khai giảng sau kì nghỉ đông.

Đơn xin nhập học rất nhanh liền được nhà trường phê chuẩn.

Coi như đã xong tất cả những chuyện ở Bắc Kinh.

Cô không có nơi ở ở Bắc Kinh nên mấy ngày nay chỉ toàn ở khách sạn, sau khi nhận phê chuẩn nhập học của trường xong cô định buổi chiều sẽ đi tìm mẹ và Tần Gia Ngôn ở Hàng Châu.

Nhưng còn chưa mua được vé tàu cô đã nhận được điện thoại của Hứa Ôn Noãn, nói cho cô biết cô ấy đã giải quyết xong tất cả những chuyện còn lại ở Thượng Hải, mấy ngày nữa sẽ trở về Bắc Kinh không muốn về nhà làm phiền cha mẹ nên muốn thuê nhà trọ, hỏi cô có muốn chia phòng không.

Tần Chỉ Ái đang do dự không biết là năm sau nên vào ký túc xá của trường ở hay là tìm nhà trọ gần trường ở, lại nghe Hứa Ôn Noãn đề nghị như vậy, chẳng cần suy nghĩ liền đồng ý.

Ngày mốt Hứa Ôn Noãn đến Bắc Kinh mà còn chưa tìm được chỗ nên sau khi cúp máy xong cô liền liên lạc với trung tâm môi giới, tìm một căn phòng trọ.

Vận may của cô cũng không tồi, chiều hôm đó liền tìm thấy một căn nhà dù là xét về giá cả hay vị trí đều rất tốt, cô chụp ảnh cho Hứa Ôn Noãn xem xong, được sự chấp thuận của Hứa Ôn Noãn liền lập tức ký hợp đồng.

Lấy được chìa khóa nhà cũng đã là năm giờ chiều, Tần Chỉ Ái không có gì làm liền đi đến siêu thị mua một chút đồ dùng hằng ngày, trở lại trang trí phòng.

Đợi đến lúc hoàn thành xong mọi việc, cũng đã là 11 giờ khuya, Tần Chỉ Ái đi ra cửa nhỏ của khu Khoái xan sảnh ăn một tô mì, lấp đầy bao tử trống rỗng, sau đó mới quay trở lại phòng bắt đầu thu dọn đồ để sáng sớm ngày mai đi Hàng Châu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 439: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (9)


Tất cả quần áo của cô đều để ở Hàng Châu, Tần Chỉ Ái nghĩ, qua tết lúc về lại Bắc Kinh có thể phải xách theo rất nhiều đồ nên lúc này phải dọn đồ ít nhất có thể.

Lúc Tần Chỉ Ái thu dọn hành lý, nhìn lên giường để một đống những thứ không cần mang theo.

Bởi vì quá mệt mỏi nên Tần Chỉ Ái chỉ có thể bỏ toàn bộ vào ngăn kéo, vừa mới chuẩn bị đi ngủ, cô lại nhìn thấy một hộp quà vuông vức ném trên mặt đất.

Bước chân của cô bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm hộp quà một lúc lâu, cô mới cong người nhặt nó lên.

Mặc dù không mở ra cũng có thể biết được đó chính là chiếc nhẫn cô nhặt được sau vườn.

Lúc trước khi đổi lại với Lương Đậu Khấu, cô lại quên trong hành lý còn sót lại chiếc nhẫn này.

Tần Chỉ Ái ngồi chồm hỗm trên mặt đất, sửng sốt một lúc lâu, mới đứng lên đặt hộp nhẫn lên giường, sau đó mới đi tới nhà vệ sinh.

Tần Chỉ Ái tắm xong, tắt đèn lớn, nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.

Cô lăn qua lộn lại một lúc lâu, ngồi dậy mở tủ đầu giường soi đèn bàn giản dị vào hộp quà kia, cô nắm trong tay hồi lâu mới giơ lên trước mắt, từ từ mở hộp ra.

Ánh kim cương lưu chuyển, đâm đến chói mắt.

Cô nhìn chằm chằm trong chốc lát, cũng không biết nghĩ gì, lại nhìn qua cửa sổ, nhìn cảnh đêm lấp lánh ánh đèn, ngây ngẩn hồi lâu mới đóng hộp nhẫn lại, nhẹ nhàng đặt trên tủ đầu giường, tắt đèn bàn, chui lại vào trong chăn, nhắm mắt lại.

Nằm nằm, mắt cô lại ướt.

Tàu của Tần Chỉ Ái khởi hành lúc 10 giờ ngày thứ hai.

Chưa tới 6 giờ cô đã rời giường, sau khi rửa mặt xong cô lại đi tới trước tủ đầu giường, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong chốc lát, sau đó cầm lấy nhẫn bỏ vào trong túi áo bành tô, liền lôi hành lý đi ra cửa.

Cô đi tàu điện ngầm cô không nhanh chóng vào ga tàu hỏa mà lại tìm một công ty chuyển phát nhanh.

Sau khi đi vào, Tần Chỉ Ái muốn chuyển phát nhanh nhưng bất kể là người nhận hay người chuyển cô đều điền tên và số điện thoại của hắn

Cô đặt hộp nhẫn trong một chiếc hộp nhỏ, tự tay gói lại, sau đó đưa cho nhân viên chuyển phát nhanh, nhìn người ta đóng dấu vào hộp rồi mới trả tiền, nói cảm ơn, sau đó nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay nhân viên chuyển phát nhanh nhiều lần rồi mới kéo hành lý xoay người, cũng không quay đầu lại lấy một lần, đi tới nhà ga.

Chín giờ bốn mươi, Tần Chỉ Ái lên tàu hỏa.

Mười giờ đúng, tàu hỏa xuất phát đúng như giờ dự kiến.

Sau năm tiếng, đến trạm Hàng Châu Đông, Tần Chỉ Ái xuống tàu, lúc chờ taxi cầm điện thoại di động tra mã vận đơn, chính là đơn hàng sáng nay cô đã gửi đi.

Chắc là một chút nữa hắn sẽ nhận được chiếc nhẫn đúng chứ?

Đó là đồ vật cuối cùng có liên quan đến hắn mà cô mang theo.

Hắn và cô triệt để rõ ràng như vậy là tốt rồi.

Tần Chỉ Ái đứng ven đường, bừng tỉnh tinh thần, nhìn thấy taxi chạy đến, liền vẫy xe.

Ngồi lên xe, cô mới phát hiện thì ra tâm trạng của cô rất nặng nề.

Tim đập vất vả một lúc, bây giờ lại bén đau.

.......

Lục Bán Thành cho rằng Lương Đậu Khấu giả kia rời đi sẽ khiến Cố Dư Sinh suy sụp một trận.

Hắn không nghĩ tới ngày hôm sau Cố Dư Sinh lại giống như không có chuyện gì vậy, đi đến công ty.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom