Dịch Full Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 480: Điều tra cô ấy (20)


Tìm Cố Dư Sinh, tại sao lại không trực tiếp liên hệ hắn mà bắt cô tiếp chứ?

Tần Chỉ Ái nhíu mày, nhìn người gọi cho cô, trong lòng đầy nghi hoặc.

Nhân viên đó hình như hiểu được nghi vấn của cô nên giải thích: “Bọn họ nói không thể liên lạc với Cố tổng được nên muốn nhờ tôi giúp người đó tìm anh ấy, tôi cũng không biết phương thức liên lạc với anh ấy nên tôi đành phải liên lạc với cô.”

“Thì ra là vậy…” Tần Chỉ Ái giật mọi trả lời, không biết tại sao cô lại hoảng hốt một hồi, mới mở miệng nhẹ giọng trả lời nhân viên kia: “… Vậy anh đưa tôi đi gặp người đó đi.”

.......

Có mấy người, nếu có thể, Tần Chỉ Ái hy vọng cả đời này cũng không thể gặp lại họ.

Nhưng mỗi khi bánh răng của vận mệnh xoay vầng, những chuyện không muốn xảy ra vẫn cứ xảy ra, những người không muốn gặp lại cũng phải gặp lại.

Chỉ là Tần Chỉ Ái không nghĩ lại có thể gặp họ sớm như vậy.

........

Tần Chỉ Ái có đôi chân thon dài, đi giày cao gót đẹp đẽ, âm thanh lúc bước đi dù có vang lên tiếng cộc cộc nhưng cũng rất dễ nghe.

Cô đi theo sau nhân viên kia, lúc đi qua sảnh lớn của khách sạn đã khiến không ít người chú ý.

Nhân viên nhận ra cô là ai, còn cười khen cô: “Thư ký Tần đi đến đâu là kinh diễm đến đó nha.”

Tần Chỉ Ái cong môi cười nhạt, vừa định khiêm tốn trả lời trong tầm mắt đã nhìn thấy hai người ngồi trong phòng nghỉ cách đó không xa.

Đưa lưng về phía cô là một người lớn tuổi, nhưng cô cũng có thể nhận ra, đó chính là người không ít lần cô đã lấy lòng khi còn đóng giả làm Lương Đậu Khấu, là Cố lão gia.

Người ở đối diện ông là một người phụ nữ quay mặt về phía cô, đeo mắt kính khẩu trang, tóc xoăn dài, váy ngắn, giày cao, áo khoác màu đỏ thẫm, dù là ở đâu đều mặc quần áo thời thượng tinh xảo, bàn tay nhỏ dài như ngọc đẹp đẽ tinh tế đang cầm một tách café.

Cho dù không thể nhìn thấy mặt nhưng khí chất này, Tần Chỉ Ái không thể nào quen thuộc hơn, bởi vì cô đã từng được Chu Tịnh huấn luyện để trở thành bản sao của cô ta, thần thái đặc trưng không thể thay đổi: Lương Đậu Khấu.

Bước chân của Tần Chỉ Ái chậm lại một chút, đi một chút liền không nghe tiếng bước chân của cô nữa.

Người nhân viên đi trước cô có thể nhận ra sự bất thường, liền quay đầu lại nhìn cô một chút, không lên tiếng, Tần Chỉ Ái liền thu lại tầm mắt, tiếp tục đi theo cô ấy, còn cười nhẹ, những lời vừa muốn nói lại thu về, bước chân không nhanh không chậm nhẹ nhàng bước qua.

Nhân viên dẫn Tần Chỉ Ái đến cách chỗ của Cố lão gia và Lương Đậu Khấu khoảng một mét thì dừng lại: “Thư ký Tần, chính là hai vị này đến tìm Cố tổng.”

Sau đó, nhân viên lại quay về phía Cố lão gia và Lương Đậu Khấu mở miệng giới thiệu: “Thật ngại quá, tôi cũng không tìm thấy Cố tổng, nhưng tôi có thể cho hai người gặp thư ký của ngài ấy.”

Có thể là do không thể liên lạc với Cố Dư Sinh, Cố lão gia hờn giận, sau khi nghe thấy nhân viên đó nói xong sắc mặt lại càng khó coi hơn, cũng không thèm để ý đến Tần Chỉ Ái.

Lương Đậu Khấu rũ mi mắt, giống như không nghe thấy những gì nhân viên kia nói vậy, vừa bưng một chén trà nóng vừa nói: “Ông, mời dùng trà.”

Cố lão gia dù không bớt giận nhưng cũng nhận lấy tách trà.

Nhân viên nói chuyện lại không được chú ý, có chút lúng túng, nghiêng đầu nhìn Tần Chỉ Ái.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 481: Tôi ở chung phòng với anh ấy (1)


Tần Chỉ Ái cười với nhân viên đó một cái, sau đó ra hiệu bằng mắt cho người đó rời đi, đến khi hắn đi được một khoảng khá xa, Tần Chỉ Ái mới bước lên một bước.

Cô biết Cố lão gia, là nhờ lúc đóng giả làm Lương Đậu Khấu.

Lúc trước khi giao dịch của cô với Lương Đậu Khấu kết thúc, cô và Lương Đậu Khấu cũng trở thành người xa lạ.

Vì vậy lúc này dù ở trước mặt cô đều là những người cô biết nhưng vẫn phải giả vờ như không biết, lễ phép mỉm cười, lại chính thức chào hỏi: “Chào ngài, tôi là thư ký của Cố tổng, xin hỏi hai vị là…?”

Âm thanh của cô vang lên, khiến bàn tay đang dâng trà cho Cố lão gia của Lương Đậu Khấu run lên một cái.

Lương Đậu Khấu đeo mắt kính và khẩu trang nên Tần Chỉ Ái không thể nhìn rõ biểu hiện của cô ta nhưng đầu ngón tay cầm tách trà của Lương Đậu Khấu trở nên trắng bệch, cô vẫn biết được Lương Đậu Khấu đang khiếp sợ.

Bầu không khí có hơi giằng co.

Cố lão gia nhận thấy được sự bất thường của Lương Đậu Khấu nên ngẩng đầu nhìn cô: “Sao vậy Tiểu Khấu?”

“Không có gì thưa ông.” Lương Đậu Khấu rất nhanh khôi phục lại tư thế bình tĩnh như lúc đầu, âm thanh dịu dàng như nước: “Cháu thấy thư ký của Dư Sinh hình như khá giống cháu.”

Cố Dư Sinh nghe thấy có chút hứng thú, nghiêng đầu nhìn Tần Chỉ Ái, đúng thật là có chút hơi giống, tin rằng cô vì vậy mà ngây người nên cũng không nói nữa.

Lương Đậu Khấu để tách trà trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái, ngữ khí mềm mại dịu dàng kèm theo chút khách sáo, giống như một Lương Đậu Khấu hoàn toàn mới mà Tần Chỉ Ái chưa từng gặp: “Chào cô, tôi họ Lương, người này chính là ông nội của Dư Sinh.”

Tần Chỉ Ái vội vàng lễ phép chào hỏi: “Chào Cố lão tiên sinh, chào Lương tiểu thư.”

Lương Đậu Khấu tiếp tục mở miệng, âm thanh vẫn ấm áp nhu hòa như thường: “Trước đây ông chưa biết Dư Sinh đã mua lại Hối thị, vẫn luôn chưa đến tham quan, nhưng lại vì những chuyện khác mà ông cũng không tiện đi, ngày hôm nay đúng lúc ông biết được nhân viên ở Hối Thị đang tham gia ngoại khóa ở đây nên liền đến vốn muốn cho Dư Sinh một niềm vui bất ngờ nhưng lại không tìm thấy anh ấy.”

Lương Đậu Khấu hời hợt giải thích vì sao cô ta và Cố lão gia lại ở đây xong, Lương Đậu Khấu lại đi vào vấn đề chính: “Thư ký Tần, bây giờ cô biết Dư Sinh đang ở đâu không?”

“Tôi gọi điện thoại hỏi một chút.” Tần Chỉ Ái nói xong liền lấy điện thoại di động ra.

Cô gọi cho Tiểu Vương một cú điện thoại trước, không có người bắt máy, sau đó lại gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, cũng không có người bắt máy.

Cô để điện thoại di động xuống, nghĩ ra một nguyên nhân hợp lý, sau đó lại giải thích: “Có thể Cố tổng đang tắm suối nước nóng không có mang điện thoại di động theo bên người nên không thể liên lạc được.”

“Như vậy sao…” Lương Đậu Khấu không để ý đến Tần Chỉ Ái, nhìn về phía Cố lão gia: “Ông, ông đừng nóng giận, đợi lát nữa Dư Sinh tắm xong, có thể nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, chắc là sẽ gọi điện thoại lại cho ông.”

Dừng một chút, Lương Đậu Khấu lại nói: “… Ông, bây giờ cũng không còn sớm nữa, hay là ông đi nghỉ một chút trước đi?”

Nhìn thấy Cố lão gia gật đầu, Lương Đậu Khấu mới quay lại nói với Tần Chỉ Ái: “Thư ký Tần, hình như Sơn Trang đã được đặt phòng hết rồi, tôi không thể tìm phòng nào cho ông nghỉ ngơi được, cô có thể giúp tôi liên hệ với người phụ trách sắp xếp cho ông một phòng để nghỉ ngơi không?” 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 482: Tôi ở chung phòng với anh ấy (2)


“Được ạ.” Tần Chỉ Ái đáp xong liền lấy điện thoại di động ra, gọi cho giám đốc khách sạn một cú điện thoại.

Giám đốc của khách sạn ngồi ngay phòng lớn lúc cô phụ trách sắp xếp cho chuyến ngoại khóa lần này đã từng gặp mặt nên hắn biết cô, trực tiếp cúp máy, liền đi đến chỗ cô đang đứng: “Tần tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho cô?”

Tần Chỉ Ái: “Bây giờ còn dư phòng trống nào không?”

“Mấy phòng ạ?”

Tần Chỉ Ái nghĩ Cố lão gia chắc chắn sẽ không chịu đi, Lương Đậu Khấu cũng sẽ ở lại theo, liền trả lời: “Hai phòng.”

“Tần tiểu thư chờ một chút.” Giám đốc khách sạn trả lời xong liền bước nhanh đến quầy tiếp tân, qua khoảng hai phút, liền quay lại khách sáo lên tiếng: “Thật xin lỗi Tần tiểu thư nhưng bây giờ khách sạn chỉ còn lại một phòng trống thôi ạ.”

Thật không đúng lúc a… Tần Chỉ Ái nghĩ nếu không cô có thể để phòng của cô cho Lương Đậu Khấu ở còn còn cô có thể tìm một đồng nghiệp thân thiết nào đó ở cùng, nhưng Lương Đậu Khấu đang ngồi trên ghế salon bưng tách trà vẫn đang im lặng lúc này lại lên tiếng: “Thư ký Tần không cần phải tìm hai phòng, tìm một phòng cho ông là đủ rồi, buổi tối tôi và Dư Sinh ở chung một phòng.”

Buổi tối tôi và Dư Sinh ở chung một phòng... Tần Chỉ Ái chỉ cảm thấy tim co rút lại, một loại cảm giác đau đớn nhanh chóng lan truyền ra toàn thân.

Não cô trống rỗng mấy giây, mới từ từ phản ứng lại, sau đó nở một nụ cười khô khốc với giám đốc khách sạn, vững vàng nói: “Vậy thì phiền ngài mở phòng đó đi.”

“Được, Tần tiểu thư, vui lòng chờ một chút.” Giám đốc khách sạn đáp xong liền quay người đi đến nhân viên tiếp tân, Lương Đậu Khấu lại mở miệng: “À, thư ký Tần, phiền cô lấy thêm một thẻ phòng của Dư Sinh giúp tôi.”

“Vâng.” Tần Chỉ Ái nắm chặt tay lại, đầu móng tay bấm vào lòng bàn tay đến phát đau, cô cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười, nói lại với giám đốc khách sạn.

Giám đốc khách sạn gật đầu ý nói ông ấy biết rồi, sau đó quay lại điện thoại nói chuyện vài câu, sau đó nhanh chân rời đi.

Một lát sau, giám đốc khách sạn cầm hai thẻ phòng đưa đến cho Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái nhẹ giọng cảm ơn xong, lúc nhận lấy, liền nhìn số phòng trong hai phiếu phòng khác nhau, quay người lúc đưa cho Lương Đậu Khấu, liền nhắc nhở cô ta: “Lương tiểu thư, Cố lão tiên sinh, đã có phòng rồi, Cố lão gia ở tầng 17, Cố tổng ở tầng 18.

Lương Đậu Khấu không nhận thẻ phòng mà ung dung cất điện thoại vào túi mình, sau đó ngẩng đẩu lên nhìn về phía Tần Chỉ Ái dò hỏi: “Thư ký Tần, có thể làm phiền cô giúp tôi xách hành lý của ông và tôi lên lầu không?”

“Được…” Tần Chỉ Ái chần chừ một lát vẫn đồng ý.

Cô là thư ký của Cố Dư Sinh, Cố lão gia là ông của Cố Dư Sinh, Lương Đậu Khấu là vợ của Cố Dư Sinh, đây là chuyện cô phải làm.

Lương Đậu Khấu đứng lên, không khách khí đặt hai thùng hành lý sau đó đi đến trước người Cố lão gia, quan tâm đỡ ông đứng lên, sau đó kéo cánh tay của ông đi về phía thang máy.

Tần Chỉ Ái mỗi tay xách một thùng hành lý, cố gắng đuổi theo sau.

Lúc đi vào thang máy, Tần Chỉ Ái quét phiếu phòng, bấm tầng 17 trước.

Trong thang máy chỉ có ba người họ, Lương Đậu Khấu giống như ko quan tâm đến sự tồn tại của Tần Chỉ Ái, trêu Cố lão gia cười không ngừng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 483: Tôi ở chung phòng với anh ấy (3)


Tần Chỉ Ái đứng đối diện Lương Đậu Khấu, cùng hướng với Cố lão gia, ngón tay cầm hành lý của hai người họ tăng thêm lực.

Đến tầng 17, dừng ở phòng của Cố lão gia, Lương Đậu Khấu cuối cùng cũng ngưng lải nhải, hai người họ chờ Tần Chỉ Ái mở cửa phòng xong, trước hết mời Cố lão gia vào phòng, sau đó nhẹ giọng nói với Tần Chỉ Ái: “Cô chờ ở đây một chút.”, sau đó lấy hành lý của ông từ tay Tần Chỉ Ái, kéo vào phòng.

Cửa không khóa, Tần Chỉ Ái đứng ở cửa, có thể nhìn thấy Lương Đậu Khấu hầu hạ Cố lão gia rửa mặt xong, lại cùng ông coi tivi, mãi đến khi Tần Chỉ Ái đứng đến mỏi chân, Lương Đậu Khấu mới đứng dậy chào tạm biệt Cố lão gia.

Đóng cửa phòng của Cố lão gia xong, Tần Chỉ Ái cảm giác được khí tức trên người Lương Đậu Khấu càng lạnh, cô ta cũng không liếc nhìn Tần Chỉ Ái lấy một cái, sau đó quay người đi về phía thang máy.

Rất nhanh đến tầng 18, Tần Chỉ Ái quét thẻ phòng xong, vừa mới chuẩn bị nói “Tạm biệt” rồi đưa thẻ phòng cho Lương Đậu Khấu, Lương Đậu Khấu lại thẳng lưng đẩy cửa vào, không thèm để ý đến sự tồn tại của cô.

Cô tháo mắt kính và khẩu trang, ném trên ghế salon gần đó, sau đó dựa vào vách tường cởi giày, tầm mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tần Chỉ Ái, chỉ vào một nền gạch trống vô tình sai bảo: “Để hành lý của tôi ở đó đi.”

Nói xong, cô liền đi chân trần vào nhà vệ sinh.

Tần Chỉ Ái để hành lý xuống, cửa phòng tắm đã bị mở ra, Lương Đậu Khấu thay áo tắm đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Cô ta giống như ở trong phòng mình vậy, tao nhã hào phóng đi đến chiếc giường rộng hai mét, nhẹ nhàng nằm lên.

Áo tắm trắng tinh, dây lưng không thắt chặt, theo động tác cô ta nằm xuống lộ ra cả bộ ngực trắng toát, không mặc áo lót.

Tần Chỉ Ái nhìn thấy liền thu hồi tầm mắt, dù cùng là phụ nữ nhìn nhau nhưng cũng thật không tiện, mặt hơi đỏ, sau đó lễ phép nói: “Lương tiểu thư, nếu không còn chuyện gì, tôi ra ngoài trước.”

Cô đến kì kinh nguyệt, nên có chút không thoải mái, vừa rồi ở tầng 17 đứng lâu như vậy, bụng dưới của cô có chút khó chịu, Tần Chỉ Ái không chờ Lương Đậu Khấu trả lời đã quay người, đi đến cửa.

Cô vừa mới giơ tay đụng đến tay nắm cửa, Lương Đậu Khấu nằm trên giường đã trở mình, ngữ khí có chút lười biếng mở miệng: “Thư ký Tần, có thể phiền cô đi siêu thị mua giúp tôi một hộp bao cao su không?”

Tần Chỉ Ái đưa lưng về phía Lương Đậu Khấu, lưng cô cứng đờ, không quay đầu lại.

Lương Đậu Khấu xuống giường, cầm bóp tiền trên ghế sofa, lấy một tờ tiền từ trong đó ra, đi đến trước mặt Tần Chỉ Ái, cũng không cần biết cô có đồng ý hay không, nhét tiền vào trong tay cô, lại nói: “Thư ký Tần, cảm ơn cô, cô cũng biết đó, tôi là nhân vật của công chúng, không tiện ra ngoài mua mấy thứ đó, vì vậy phải phiền Thư ký Tần đi một chuyến rồi.”

Dừng một lát, cô ta cười một nụ cười rực rỡ với Tần Chỉ Ái, nhớ lại trong khách sạn cũng có bán loại đó, còn tỏ vẻ ngại ngùng lên tiếng: “Loại bán sẵn trong khách sạn, Dư Sinh không thích dùng đâu.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 484: Tôi ở chung phòng với anh ấy (4)


Lương Đậu Khấu lập tức kề sát tai Tần Chỉ Ái, nhỏ giọng nói một loại cho cô nghe.

Lúc rời khỏi tai Tần Chỉ Ái, Lương Đậu Khấu còn dừng lại một chút, sau đó lại nói: “Dư Sinh rất thích dùng loại này.”

......

Tần Chỉ Ái không biết cuối cùng mình đã rời khỏi phòng của Lương Đậu Khấu như thế nào.

Cô chỉ biết là trong não của mình lúc này trở nên trống rỗng, lúc lấy lại được ý thức, cô đã ở sảnh lớn ở khách sạn rồi.

Ngoài khách sạn không khí rất lạnh, lại một trận gió Bắc phong vù vù thổi qua, cô giống như không cảm thấy lạnh vậy, hồn bay phách lạc đi về phía cổng Sơn Trang.

Sơn Trang rất lớn, cô phải đi 20 phút mới có thể đi đến siêu thị mà Lương Đậu Khấu nói.

Đủ loại ba con sói thuộc đủ nhãn hiệu khác nhau lít nha lít nhít đặt tại giá thứ tư trên kệ, Tần Chỉ Ái ngây ngốc nhìn một lúc lâu mới tìm thấy nhãn hiệu mà Lương Đậu Khấu nói.

Cô tùy tiện cầm một hộp đi đến quầy thu ngân, trả tiền, chờ thối tiền xong, cô liền máy móc rời khỏi siêu thị, đi về phía khách sạn.

Lúc Tần Chỉ Ái vào thang máy, đúng lúc có vài người quen đi tắm nước nóng lên, dồn dập chào hỏi cô.

Tần Chỉ Ái chậm vài nhịp mới trả lời lại bọn họ, sau khi phục hồi lại tinh thần, mới nở những nụ cười cứng ngắt, sau đó nhìn chằm chằm con số màu đỏ, tinh thần lại đông cứng lại.

Cô không chọn tầng, chờ đến khi người trong thang máy về phòng hết chỉ còn lại một mình cô, lại có vài người vào, lúc này cô mới tỉnh táo lại mà bấm tầng 18.

Cô đứng trước cửa phòng Cố Dư Sinh, hít sâu vài hơi, mới giơ tay lên bấm chuông cửa.

Ánh mắt cô không dám chớp nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt.

Qua khoảng một phút, cửa mới được mở ra, Tần Chỉ Ái ngừng thở, đem bao cao su đưa cho cô, trả lại tiền thối cho Lương Đậu Khấu.

Lương Đậu Khấu tự nhiên hào phòng nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Tần Chỉ Ái giống như phải dùng sức lực của toàn thân, mới có thể bình thản nói ra ba chữ này.

Sau đó cô liền buông mí mắt, cũng không dám nhìn Lương Đậu Khấu, liền lùi về một bước, xoay người, đi về phía thang máy.

Trở lại phòng của mình, toàn thân Tần Chỉ Ái như nhũn ra, ngay lập tức ngã xuống giường nằm co quắp lại.

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà, không biết qua bao lâu, điện thoại di động trong túi cô run lên.

Mặc kệ một lúc lâu, lúc này Tần Chỉ Ái mới lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình, là số điện thoại của Tiểu Vương gọi tới.

Nãy giờ điện thoại của cô đã có 7 cuộc gọi nhỡ, cô đã thất thần lâu như vậy...

Tần Chỉ Ái vừa mới chuẩn bị gọi lại cho Tiểu Vương, điện thoại của cô lại reo lên, lần này màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Đại BOSS.

Cô không nhận điện thoại của Tiểu Vương nên hắn mới gọi điện thoại cho cô sao?

Tần Chỉ Ái mím môi trấn tĩnh lại một lát mới bắt máy, điện thoại còn chưa đưa đến bên tai, liền nghe thấy giọng nói thanh đạm của Cố Dư Sinh, không biết có phải là ảo giác hay không, trong giọng của hắn có chút lo lắng: “Cô đang ở đâu?”

Tần Chỉ Ái hít sâu một hơi, mới ung dung trả lời: “Tôi ở phòng mình rồi ạ.”

Sau khi trả lời xong, cô mới nghĩ đến ly do Cố Dư Sinh lại hỏi như vậy, liền giải thích thêm: “Vừa rồi tôi đi tắm.” nên không thể nhận điện thoại của Tiểu Vương.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 485: Tôi ở chung phòng với anh ấy (5)


Đầu dây bên kia Cố Dư Sinh trầm mặc một lúc lâu mới bình tĩnh mở miệng: “Lúc nãy cô gọi điện thoại cho tôi sao?”

Cố Dư Sinh chuyển đề tài, Tần Chỉ Ái chưa kịp phản ứng.

Cố Dư Sinh lại lên tiếng: “Lúc nãy tôi tắm ở suối nước nóng nên không mang theo điện thoại.”

Tần Chỉ Ái lúc này mới nghĩ đến Cố lão gia và Lương Đậu Khấu, lại nói: “Vì Cố lão gia và Lương tiểu thư đã tới nên tôi gọi điện thoại tìm anh.”

........

Cố Dư Sinh tắm xong đi ra khỏi suối nước nóng, Tiểu Vương đã giơ điện thoại di động lên nói với hắn: Cố tổng, Cố lão tiên sinh và Lương tiểu thư đã gọi điện thoại cho tôi.”

Cố Dư Sinh không để ý hắn, lại tìm điện thoại của chính mình, lúc này trong điện thoại của hắn có 30 cuộc gọi nhỡ, hầu hết là do Cố lão gia và Lương Đậu Khấu gọi tới.

Nửa đêm rồi, hắn không muốn trả lời, đang định cất điện thoại thì trong mắt lại nhìn thấy trong số những cuộc gọi nhỡ có ba chữ “Tiểu Thư ký” đầu ngón tay khẽ run, lại nghe Tiểu Vương nói: “Ồ, Thư ký Tần cũng gọi cho tôi một cuộc, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng sao?”

Sau đó Tiểu Vương liền gọi điện thoại qua cho Tần Chỉ Ái, không biết tại sao gọi mấy lần cũng không có ai bắt máy, Tiểu Vương lại nói thầm: “Thật kỳ lạ, sao Thư ký Tần lại không nhận điện thoại chứ?”

Cố Dư Sinh nằm trên giường đá, nhíu mày, nghiêng đầu thấy Tiểu Vương đã cúp máy, liền lấy điện thoại của mình gọi qua cho Tần Chỉ Ái, không ngờ cô ấy lại bắt máy.

Hắn không nhận điện thoại của ông, cũng không biết họ đã đến Sơn Trang rồi, bây giờ nghe Tần Chỉ Ái báo cáo, hắn sửng sốt trong chốc lát: “Bây giờ ông đang ở đâu?”

Cách một lúc, Tần Chỉ Ái mới nói: “Cố lão tiên sinh đang ở tầng 17, phòng 1709, Lương tiểu thư ở phòng của anh.”

Lương tiểu thư ở phòng của hắn?

Lương Đậu Khấu ở trong phòng của hắn?

Cố Dư Sinh bỗng nhiên bốc hỏa, hắn muốn mắng Tần Chỉ Ái một trận, ai bảo cô để Lương Đậu Khấu ở trong phòng của hắn?

“Ai...” chỉ là chưa kịp nói, liền ý thức được giọng điệu của mình quá hung ác, sau đó liền nén lại, hít sâu một hơi, sau đó liền “A” một tiếng, liền cúp máy.

.....

A… hắn đáp lại bình thường như vậy, giống như là hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tần Chỉ Ái nghe thấy trong điện thoại đã có tiếng cúp máy đô đô ở đầu dây bên kia, cô mới đưa tay tắt máy, sau đó xoay người chôn mặt vào gối, khóc.

Cô thật sự không có tư cách để khổ sở.

Nhưng có một số việc, dù cô biết mình không thể tận mắt nhìn thấy cũng không cần phải khó chịu như vậy, bây giờ Lương Đậu Khấu vào phòng của Cố Dư Sinh, hắn nghe thấy như vậy cũng không có phản ứng gì, chỉ như vậy còn khiến cô cảm thấy khó chịu hơn là nhìn thấy Lương Đậu Khấu hở hang nằm trên chiếc giường kia nữa, đúng là vượt qua khả năng chịu đựng của cô.

.......

Cố Dư Sinh tức giận ném điện thoại di động xuống sàn nhà, lấy một điếu thuốc bên cạnh bàn, châm lửa.

Hút nửa điếu, hắn không những không thể xoay chuyển được tâm tình của mình mà còn cảm thấy khó chịu hơn, càng phiền muộn hơn, hắn đột nhiên đứng dậy, nhặt điện thoại lên, mở số điện thoại của “Tiểu thư ký”, gọi cho cô.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 486: Tôi ở chung phòng với anh ấy (6)


Lúc đầu ngón tay sắp bấm nút gọi, Cố Dư Sinh lại nặng nề nhét điện thoại qua một bên.

Gọi tới làm gì chứ? Nói cho cô biết hắn và Lương Đậu Khấu không có bất kỳ quan hệ gì, hay là vẫn mắng cô một trận, sau đó xé xác Lương Đậu Khấu?

Cô là gì của hắn chứ?

Mắng cô, hắn không nỡ, giải thích, hắn có tư cách gì mà giải thích?

Trong lồng ngực Cố Dư Sinh ngày một tức giận, lửa càng ngày càng cháy lớn.

Suy nghĩ kỹ lại, hình như từ sau khi Tiểu Phiền Toái đi, hắn đã lâu không tức giận đến vậy rồi.

Cố Dư Sinh đưa thuốc đến bên miệng, tàn nhẫn hút một hơi thật sâu, sau đó nặng nề phun khói, nhìn khói thuốc bay trong không trung, hắn căm tức giơ tay lên, dùng sức vồ tóc của mình.

Cho dù hắn không biết người hắn tìm có chính xác là Tiểu Phiền Toái hay không nhưng cũng không muốn để cô ấy hiểu lầm hắn và Lương Đậu Khấu như vậy.

Nếu như cô thật sự là Tiểu Phiền Toái thì làm sao bây giờ?

Quan trọng hơn là ngoại trừ những người có mối quan hệ thân thiết với hắn, cũng không ai biết được hắn đang và Lương Đậu Khấu như thế nào, nhưng lúc này lại là một tiểu thư ký thì làm sao có quyền hạn để Lương Đậu Khấu vào phòng hắn ở, chắc chắn là có ông nhúng tay vào rồi.

Đã sớm biết sau khi về Bắc Kinh sẽ không được thanh tĩnh nhưng lúc này chỉ mới có mấy ngày mà sự tình đã…trời ạ…

Cố Dư Sinh xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, vừa hút thuốc lại nghĩ, bình thường Lương Đậu Khấu quay quay bên cạnh ông hạch sách đủ điều còn chưa tính, buộc hắn ở trước mặt ông phải thế này thế kia cũng nhịn, nhưng bây giờ họ lại còn ở trước mặt tiểu thư ký… hủy đi hình tượng thuần khiết của hắn, hắn không thể coi như không có gì được…

Nếu không thể giải thích ngắn gọn dứt khoác với tiểu thư ký, vậy hắn có thể dùng cách khác, hắn có thể để cho tiểu thư ký biết, hắn không có ở chung phòng với Lương Đậu Khấu.

Cố Dư Sinh ngậm thuốc nhìn chằm chằm từng chuỗi lá xanh rũ xuống đầu, trầm tư vài giây mới ngồi dậy, hô lên: “Tiểu Vương!”

“Bây giờ gọi điện thoại thông báo cho thư ký Tần, nửa giờ…”

Không, nửa giờ hình như hơi lâu, nếu như cô cảm nhận được trong nửa tiếng đồng hồ đó hắn và Lương Đậu Khấu đã làm gì thì tính sao bây giờ?

Cố Dư Sinh hơi dừng một chút, vì sự thuần khiết thanh sạch của chính mình mà đổi giọng nói: “15 phút, không, năm phút đồng hồ, sau năm phút triệu tập cuộc họp ở phòng hội nghị ở lầu hai với các phó tổng giám đốc.”

“Bây giờ sao?” Tiểu Vương liếc mắt nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ đêm rồi, hơn nữa hôm nay còn là ngày ngoại khóa mà?

“Đúng, ngay bây giờ.” Ngữ khí của hắn hoàn toàn chắc chắn, hắn từ trên giường đá cứng đứng lên, cầm quần áo đi đến phòng thay đồ, lúc sắp đến cửa phòng, hắn bỗng dừng bước.

Mấy người phó tổng đó hình như hơi ít người, nên gọi thêm nhiều người nữa để trông có vẻ hoành tráng, như vậy cô mới biết hắn và Lương Đậu Khấu không ở cùng một phòng.

Vừa mới nghĩ như vậy xong, Cố Dư Sinh liền quay đầu, nhìn về phía Tiểu Vương đang kinh ngạc vì hắn lại quyết tâm dâng trào “mắc” họp vào lúc này, lại nói thêm một câu: “Ngoại trừ mấy phó tồng còn phải gọi các vì giám đốc của các bộ ngành lên.”

Suy nghĩ một chút, Cố Dư Sinh xác định không có vấn đề gì, mới đẩy cửa quần áo đi vào.

Sau khi tiếng cửa phòng đóng lại, Tiểu Vương lúc này mới khôi phục lại tinh thần, hắn bấm một cái vào đùi mình, cảm thấy đau đớn, điều đó chứng tỏ rằng những lời căn dặn của Cố Dư Sinh vừa rồi đều là thật, sau đó mới vội vã cầm điện thoại di động lên, bắt đầu gọi điện thoại cho Tần Chỉ Ái. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 487: Tôi ở chung phòng với anh ấy (7)


Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Tần Chỉ Ái mới nghĩ tới hình như khá lâu rồi cô không khóc vì Cố Dư Sinh.

Hắn và cô không có bất kỳ quan hệ gì, trong tám tháng này, nửa đêm nằm mơ, cô nghĩ đến hắn, không biết vành mắt đã đỏ bao nhiêu lần, mỗi lần đều có thể nín nhịn lại.

Có lẽ là do cô đã đè nén quá lâu, Lương Đậu Khấu bỗng nhiên xuất hiện làm cho cô khóc, tâm tình hoàn toàn mất khống chế, vùi đầu trên giường, đầu ngón tay dùng sức cầm lấy chăn, không dè nén nữa mà khóc thành tiếng.

Lúc cô khóc đến cao trào nhất, điện thoại bên giường lại vang lên.

Cô thật sự không muốn bắt máy nhưng mà điện thoại cứ reo hết cuộc này đến cuộc khác, cô cầm lấy điện thoại di động, mắt đẫm lệ nhìn thấy hai chữ Tiểu Vương trên màn hình, cô mới quệt mũi một cái, mím môi điều chỉnh tâm tình của mình một hồi, mới trượt màn hình nhận điện thoại.

Tâm trạng của cô đặc biệt không tốt, không dám mở miệng nói chuyện.

Đợi được hai giây đồng hồ, Tiểu Vương liền vội vã mở miệng: “Thư ký Tần, bây giờ cô thông báo với các phó tổng giám đốc và các giám đốc quản lý từng chi nhánh đến phòng hội nghị ở lầu hai họp.

Bây giờ đi họp? Đã xảy ra chuyện gì sao?

Tuy rằng đáy lòng nghi hoặc nhưng mà Tần Chỉ Ái sợ lên tiếng hỏi sẽ bị Tiểu Vương nghi ngờ nên chỉ nhẹ giọng: “Vâng” một tiếng, sau đó cúp máy, hít sâu vào một hơi, lầu bầu vài chữ gì đó nghe không rõ, đến khi âm thanh của mình nghe có vẻ bình thường rồi cô mới gọi điện thoại cho các phó tổng và các vị quản lý.

Sau khi thông báo xong cho tất cả mọi người, Tần Chỉ Ái đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt, sau đó ôm laptop đi đến thang máy, bấm xuống lầu hai.

Đẩy cửa phòng họp ra, Tần Chỉ Ái liếc mắt liền nhìn thấy Cố Dư Sinh và Tiểu Vương ngồi trước bàn hội nghị.

“Thư ký Tần.” Tiểu Vương chào hỏi cô, sau đó chỉ vào chỗ bên cạnh Cố Dư Sinh, ra hiệu cho cô ngồi bên đó.

Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu một cái, nhẹ giọng trả lời: “Vâng.”

Lúc cô đi ngang qua người Cố Dư Sinh, đưa tay kéo ghế dựa ra thì Cố Dư Sinh đang gõ bàn phím ầm âm trên laptop nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Nhận ra được hắn đang nhìn mình, cô cũng nhìn hắn: “Cố tổng.”

Cố Dư Sinh gõ bàn phím chậm lại, không lên tiếng, nhìn chằm chằm đôi mắt của cô trong chốc lát, mới thu lại tầm mắt, nhìn lại màn hình máy tính, hắn tiếp tục động tác gõ máy, nhưng lại trở nên hơi đứt quãng.

Vẫn chờ được đến khi Tần Chỉ Ái mở máy tính ra, Cố Dư Sinh bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Mắt cô làm sao vậy?”

Tiếng nói của hắn rất nhẹ, nhưng Tần Chỉ Ái vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Cô kinh ngạc một hồi quay đầu nhìn Cố Dư Sinh.

Trên mặt người đàn ông kia không có biểu hiện gì quá lớn, hắn nhìn chằm chằm màn hình vi tính một chút, sau đó lại gõ mấy tiếng, lại lên tiếng: “Khóc?”

Thì ra hắn lại chú ý đến đôi mắt đỏ hồng của cô a... lông mi Tần Chỉ Ái run rẩy, nhỏ giọng trả lời: “Không, tôi vừa mới nhỏ mắt.”

Hắn “A” một tiếng, động tác gõ phím dừng lại.

Hắn không để ý đến những người đang lần lượt tiến vào chào mình mà nhìn chằm chằm màn hình vi tính, ánh mắt hơi thất thần, qua khoảng một phút, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Tiểu Vương, nói bằng giọng mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy: “Đi, dặn dò người phụ trách khách sạn phá hủy khóa cửa phòng đi.”

Lương Đậu Khấu không phải muốn ở phòng của hắn sao? Tốt lắm, vậy thì hắn phá hỏng ổ khóa, làm cho cô không thể ra được, ở trong đó cho đã! 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 488: Tôi ở chung phòng với anh ấy (8)


Phá hủy cửa phòng?

Tiểu Vương cho rằng mình nghe lầm, kinh ngạc vài giây nhìn Cố Dư Sinh đang nói nhỏ với mình, cũng dùng dB nhỏ nhất để đủ cho hắn nghe: “Vậy Cố tổng, sao lát nữa anh vào phòng được?”

Trở về phòng? Bớt giỡn, cô ta ở trong căn phòng đó, sao hắn còn có thể trở về chứ…

Không chỉ không về mà ngay cả những đồ để trong đó hắn cũng không lấy lại nữa.

Cố Dư Sinh không trả lời vấn đề Tiểu Vương đặt ra, lần nữa tập trung vào công việc, nhìn chăm chú trong màn hình vi tính.

Tiểu Vương thấy hắn hoàn toàn không có chút đùa giỡn nào, ngồi bên cạnh hắn một chút lại đứng lên chuẩn bị đi làm theo ý hắn, kết quả Cố Dư Sinh đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính lại ngước lên nhẹ giọng nói với Tiểu Vương: “Còn nữa, nói bọn họ cắt điện trong phòng đó đi.”

Phòng khách sạn không hề có một thiết bị giải trí gì, không xem tivi thì cũng chỉ có thể chơi điện thoại.

Trong phòng không có điện, điện thoại di động của cô ta chắc chút nữa thôi là đã hết pin rồi, mà cô ta còn ở trong phòng chờ hắn, có thể chút nữa ổ khóa cũng banh chành.

Chờ đến lúc cô ta phát hiện ra điểm bất thường, cũng đã không thể đi tìm ông nữa rồi…

Cố Dư Sinh nghĩ tới đây, lại nhìn chằm chằm màn hình vi tính một hồi, vừa gõ chữ vừa quay đầu nói nhỏ với Tiểu Vương lần nữa: “Điện thoại bàn nội tuyến cũng ngắt kết nối luôn!”

Không ra khỏi phòng được, không có điện thoại bàn lẫn điện thoại di động, chờ đến khi trời sáng, hắn gọi điện thoại cho ông, nói cho ông biết hắn và Lương Đậu Khấu có việc nên về trước, sau đó gửi giấy thông hành cho ông về nhà, khi đó Lương Đậu Khấu đúng là kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay rồi!

Trước mắt Cố Dư Sinh như hiện ra hình ảnh Lương Đậu Khấu đang xù lông, giậm chân, khóe môi hắn lại hiện lên một nụ cười gian xảo, lại nói với Tiểu Vương: “Đi làm cho tốt.” sau đó mới yên vị trên ghế.

.......

Hội nghị Cố Dư Sinh triệu tập đột xuất tất nhiên là không có bất kỳ chủ đề nào cụ thể để thảo luận, nhưng hắn ở trên thương trường chém giết lâu như vậy, đợi đến khi mọi người đến đông đủ xong hắn mới nói dăm ba câu đã có thể xác định rõ ràng nội dung chính của cuộc họp, sau đó nói câu: “Bắt đầu đi.” Liền chờ mỗi phó tổng lần lượt thay phiên nhau báo cáo.

Mỗi người phụ trách một chi nhánh nói mỗi người 10 phút, nói hết một vòng phòng hội nghị cũng đã hết hai tiếng đồng hồ.

Mãi đến khi giám đốc bộ phận quản lý thị trường thông báo xong, Cố Dư Sinh nghiêm chỉnh tổng kết lại một lần, sau đó cuối cùng ai cũng cho là đã có thể giải tán, ai biết được sau khi Cố Dư Sinh tổng kết xong lại nói thêm một vấn đề mới để mọi người thảo luận.

Đã cũng rạng sáng 12 giờ rồi a,… lại thảo luận một vòng nữa, chẳng phải sẽ đến ba giờ sáng sao?

Tất cả mọi người đều có biểu hiện phàn nàn trên mặt, nhưng cũng không dám phản đối, chỉ có thể gắng gượng tinh thần, tiếp tục họp với Cố Dư Sinh.

Trước hết hắn hỏi ý kiến của Phó tổng Trương, sau khi nói xong lại là phó tổng Lý trình bày ý kiến, sau đó là giám đốc của bộ phận kỹ thuật... Tần Chỉ Ái ngồi cạnh Cố Dư Sinh cũng ghi chép nội dung, làm hết sức điềm tĩnh, đầu ngón tay của cô gõ bàn phím rất nhanh, nhất thời cũng không nhịn được ngáp dài một cái.

Cố Dư Sinh nghiêng đầu ngắm cô một chút, biểu hiện trên mặt cũng  không có biến hóa gì lớn, nhưng sau khi tổng giám đốc bộ phận kỹ thuật phát biểu xong, còn cho là phải đến lượt tổng giám đốc phòng nhân sự lên tiếng, Cố Dư Sinh vốn đang trầm mặc nghe mọi người nói lúc này lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó lên tiếng: “Thời gian cũng đã không còn sớm nữa, mọi người dừng ở đây, khi nào rảnh lại nói tiếp vấn đề này.” 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 489: Tôi ở chung phòng với anh ấy (9)


Cả phòng hội nghị nghe thấy câu này ánh mắt liền đồng loạt sáng lên, mọi người đều cung kính nói: “Chào tạm biệt Cố tổng”, “Cố tổng chúc ngủ ngon”, sau đó tan tác như chim muông.

Kinh nguyệt đến khiến Tần Chỉ Ái có chút không khỏe, đến khi họp lại khiến cả người cô cực kỳ mệt mỏi, cô vừa nghe đến “Khi nào rảnh lại nói tiếp vấn đề này” liền lập tức lưu những gì vừa mới gõ, sau đó đứng dậy cũng cất bước đi về phía cửa phòng họp.

Hắn nhìn thấy cô buồn ngủ nên mới nói tan họp, nhưng đêm chỉ qua được một nửa, nếu như cô không nhìn thấy hắn lại cho rằng hắn về phòng tình tang với Lương Đậu Khấu thì phải làm sao đây, chẳng phải những gì hắn vừa làm cũng chỉ là uổng công thôi sao?

Ánh mắt của Cố Dư Sinh chợt lóe lên, cũng không nghĩ nhiều mà nói với theo Tần Chỉ Ái sắp đi khỏi cửa: “Thư ký Tần.”

Tần Chỉ Ái ngừng bước, quay người nhìn về phía Cố Dư Sinh: “Cố tổng.”

Cố Dư Sinh cũng không gấp gáp nói chuyện với cô mà lại nói với Tiểu Vương đang thu dọn tài liệu trên bàn nói: “Tiểu Vương, lát nữa đến phòng của cậu, tôi có chuyện cần bàn.”

Lúc hắn nói câu này, tầm mắt vẫn luôn nhìn thẳng đôi mắt của Tần Chỉ Ái, nếu không phải trong miệng hắn gọi Tiểu Vương, cô còn cho rằng hắn đang nói chuyện với cô.

Đợi đến khi Tiểu Vương “Vâng” một tiếng, Cố Dư Sinh mới nói với Tần Chỉ Ái: “Biên bản họp hôm nay thứ hai giao cho tôi.”

Vì để Tần Chỉ Ái tận mắt nhìn thấy hắn vào phòng của Tiểu Vương, hắn dặn dò Tần Chỉ Ái xong liền lấy tập tài liệu cầm lên đưa cho Tiểu Vương, sau đó liền nói: “Cầm tài liệu nè.” Sau đó liền đi trước, thẳng tiến ra khỏi phòng họp.

Tần Chỉ Ái ôm lấy tài liệu trên bàn, cùng Tiểu Vương đi theo sau hắn.

......

Phòng của Tiểu Vương đúng lúc ở sát vách phòng của Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái đặt tài liệu xuống bàn làm việc trong phòng Tiểu Vương xong mới nhỏ giọng nói với Cố Dư Sinh: “Cố tổng, tôi về phòng trước.”

Trở lại phòng của mình, Tần Chỉ Ái lập tức ôm máy tính co quắp trên giường.

Vừa rồi lúc họp cô mệt mỏi như vậy, giống như là vừa được nằm xuống giường là có thể lập tức ngủ ngay nhưng giờ nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong cô lại có tinh thần trước nay chưa từng có.

Lúc cô vào phòng, không dùng thẻ mở điện trong phòng, cả phòng tối om.

Cô mở mắt, chỉ thấy đen kịt một màu.

Trong bóng tối cô nằm lẳng lặng một lúc lâu, trong đầu không biết sao lại nghĩ đến Cố Dư Sinh.

Hắn bây giờ đã nói chuyện với Tiểu Vương xong chưa? Đã về phòng sao?

Tần Chỉ Ái nghĩ lung tung đưa tay ra tìm một lúc, sau đó cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn thời gian, sắp hai giờ sáng rồi.

Cách lúc tan họp cũng đã một tiếng đồng hồ,… Vậy bây giờ có phải hắn đã lên phòng cùng cô ấy…

Tần Chỉ Ái dừng lại suy nghĩ, ép mình không được suy nghĩ thêm nữa, nhưng mà dù cô có cố gắng thế nào nhưng vẫn không thể tự lừa mình dối người.

Có thể bây giờ Cố Dư Sinh sẽ đối với Lương Đậu Khấu giống như lúc hắn đối với cô vậy, chính là đang hôn hít Lương Đậu Khấu, vuốt ve Lương Đậu Khấu, phải không?

Hình ảnh hắn và cô triền miên bỗng nhiên lại hiện lên trong đầu cô, Tần Chỉ Ái nhắm mắt lại, đầu ngón tay không chịu được nắm chặt dra giường. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 490: Tôi ở chung phòng với anh ấy (10)


Tim cô giống như bị ai tàn nhẫn nắm lấy, dùng sức cấu xé, có đau đớn kịch liệt, có run rẩy sợ hãi truyền khắp toàn thân cô.

Cô không kìm lòng được cuộn chặt người, chôn mặt vào trong chăn, lại đỏ vành mắt.

Im hơi lặng tiếng khóc một lúc lâu, Tần Chỉ Ái mới mở màn hình điện thoại bật đèn pin, dựa vào ánh sáng yếu ớt lấy thẻ phòng bật điện.

Bên trong phòng sáng choang, Tần Chỉ Ái không thích ứng kịp giơ tay lên che mắt, sau đó đứng yên một chút, liền đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi ra ngoài, Tần Chỉ Ái nấu một bình nước sôi, rót một ly nâng lên lòng bàn tay, vòng qua giường, đi đến cạnh cửa sổ, đẩy cửa ra, đi ra ban công lộ thiên.

Đêm khuya ở vùng ngoại thành cực kỳ yên tĩnh.

Tần Chỉ Ái nằm nhoài trên lan can, không tập trung nhìn cảnh đêm ở Sơn Trang.

Có tiếng gió gầm rú qua, khiến cô lạnh thấu xương, Tần Chỉ Ái run cầm cập, cũng không muốn trở về phòng.

Cô nâng ly nước đã nguội, bỗng nhiên thấy một luồng thuốc lá nhàn nhạt từ bên trái bay tới.

Cô theo bản năng quay đầu một hồi, cách ban công của phòng bên nhìn qua một khe hở, thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, cũng đứng trên ban công, nhìn cảnh đêm xa xa, yên lặng hút thuốc, người đó không ai khác chính là Cố Dư Sinh.

Không phải đã là ba giờ sáng rồi sao? Sao hắn còn ở trong phòng Tiểu Vương?

Tần Chỉ Ái nghi hoặc nhíu mày, liền nhìn thấy Cố Dư Sinh đã hút hết, dập thuốc xong, hắn lại lấy một điếu khác, nhét vào miệng, lại bật lửa.

Tần Chỉ Ái càng nhíu mày, cô như có thể đoán được chuyện gì, nhón chân lên, dùng sức ngước đầu qua thăm dò, quả nhiên nhìn thấy dưới chân hắn đã rải rác đầy những tàn thuốc dài ngắn khác nhau.

Hắn vẫn nghiện thuốc như vậy sao?

Tần Chỉ Ái mím môi, còn chưa kịp rụt đầu lại, Cố Dư Sinh đang đứng thẳng tắp dường như nhận thấy sự có mặt của cô, hơi nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào tầm mắt của cô.

Hắn như biết cô còn chưa ngủ, nhìn thấy cô cũng không có chút ngạc nhiên nào, ổn định cả người như cũ.

Tần Chỉ Ái cũng có chút sửng sốt, có điều chưa đến ba giây, cô lại định thần, mở miệng chào hỏi: “Cố tổng.”

Nghe thấy cô gọi, lông mày của hắn khẽ nhúc nhích, sau đó mới liền cầm lại điếu thuốc ra khỏi miệng, lên tiếng: “Còn chưa ngủ?”

“Vâng.” Cô cũng không thể nói, vì hắn mà cô mất ngủ, Tần Chỉ Ái dừng trong chốc lát, mở miệng: “Tôi đang xem phim trên tivi.”

Hắn lại ngậm thuốc, trong miệng hàm hồ “A” một tiếng.

Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì nữa, lại trầm mặc.

Hai người không nói chuyện, trên ban công giống như không có người.

Lại là một ngọn gió Bắc phong thổi tới, Tần Chỉ Ái lạnh đến nỗi bàn tay cầm ly nước cũng trở nên cứng đờ.

Cô vừa định nói với Cố Dư Sinh rằng cô về phòng trước, hắn đang im lặng lại hơi ngước đầu, nhìn ánh sao lẻ loi ở chân trời, đột nhiên mở miệng, đúng lúc gió thổi tới khiến âm thanh phát ra có chút tán loạn: “Thư ký Tần, cho tôi một ly nước nóng đi.”

“A, được ạ.” Tần Chỉ Ái vội vàng đồng ý, sau đó lại nói thêm một câu: “Chờ một chút.” Liền đẩy cửa trở vào phòng. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 491: Vết sẹo trên đùi (1)


Nước sôi để nãy giờ cũng đã dần nguội, Tần Chỉ Ái cầm một cái ly sạch rót cho Cố Dư Sinh, sau đó lại nhanh chóng quay lại ban công.

Cách hai ban công có tường ngăn, cho nên Tần Chỉ Ái có duỗi thẳng tay cũng chưa đưa đến được tay của Cố Dư Sinh.

Tần Chỉ Ái với mãi cũng không tới, cuối cùng bỏ cuộc, lại chỉ chỉ phía sau lưng mình: “Cố tổng, hay là tôi đưa qua cửa trước cho anh?”

“Không cần.” Cố Dư Sinh nhàn nhạt từ chối.

Tần Chỉ Ái cho rằng Cố Dư Sinh không muốn uống nước nữa, “Ơ” một tiếng, rút tay về, lui về một bước, vừa mới chuẩn bị nói câu chúc ngủ ngon rồi rời đi, không ngờ Cố Dư Sinh lại đi đến ban công đẩy chậu cây trên ban công sang một bên, sau đó lúc Tần Chỉ Ái còn chưa biết hắn muốn làm gì thì Cố Dư Sinh đã nhảy lên tường một cái.

Cô ở lầu 10, ở độ cao hơn ba mươi mét.

Gió Bắc thổi vù vù khiến cả người hắn có vẻ lay động.

Tần Chỉ Ái sợ đến nỗi nắm chặt ly nước trong tay, vừa mới run rẩy gọi: “Cố tổng.” Cố Dư Sinh liền nhảy xuống ban công chỗ cô, từ từ ngổi dậy, đứng thẳng trước mặt cô.”

Mãi đến khi Cố Dư Sinh lấy ly nước trong tay cô, Tần Chỉ Ái mới hồi phục lại tinh thần từ một màn nguy hiểm như vậy, sắc mặt cô tái nhợt, giọng nói nghe lại càng run rẩy hơn: “Vừa rồi quá nguy hiểm… lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”

Cố Dư Sinh uống nước ừng ực, giống như nghe chuyện cười, hắn cong môi, hời hợt nói: “Sao có thể như vậy được? Đây có là gì đâu chứ? Cô chưa từng thấy tôi ở bộ đội, lúc đó chúng tôi còn huấn luyện đáng sợ hơn như vầy nhiều, giống như Ninja vậy đó…”

Bình thường Cố Dư Sinh rất ít nói, nhưng bây giờ hắn lại nói chuyện thoải mái như vậy lại làm cho người ta có cảm giác thân thiết hơn rất nhiều.

Chỉ là sau khi hắn nói xong, dường như đụng đến một chuyện gì đó không vui, hắn lại trầm mặc.

Tần Chỉ Ái có thể nhận thấy được, đầu ngón tay hắn cầm ly nước vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Cô nghĩ, nhất định là vì lúc nãy hắn nghĩ đến hai chữ “bộ đội” nên mới trở nên như vậy.

Tần Chỉ Ái phải giả vờ như không biết, mở miệng thay đổi đề tài: “Cố tổng, sao trễ như vầy rồi anh còn chưa ngủ?”

Cố Dư Sinh khôi phục lại trạng thái bình thường, uống thêm một ngụm nước, sau đó dập thuốc lá trong tay, trả lời: “Vừa mới xong việc, tôi muốn hóng mát một chút.”

Làm gì có chuyện vừa xong việc, rõ ràng cô nhìn thấy hắn đã hút một đống tàn thuốc dưới chân, chắc hẳn đã đứng đó một tiếng đồng hồ rồi.

Tần Chỉ Ái không dám vạch trần Cố Dư Sinh, chỉ cong môi cười nhạt, sau đó nằm nhoài trên hàng rào ban công, nhìn chằm chằm vào hư không, những tán cây không ngừng đung đưa vì bị gió thổi bay, lại hỏi: “Vậy còn anh Vương, anh ấy ngủ chưa a?”

“Ừ” Cố Dư Sinh trả lời xong, lại thấy câu trả lời của mình quá ngắn gọn, lại nói thêm: “Đã ngủ nãy giờ rồi.”

Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại hỏi: “Còn cô xem tivi gì mà muộn như vậy vẫn chưa ngủ?”

“Một bộ phim Hàn Quốc.” Tần Chỉ Ái ngừng một chút, rõ ràng biết Cố Dư Sinh không có hứng thú nhưng lại nói tiếp: “Là chuyển thể từ một bộ truyện tranh nhưng lại rất có sáng tạo.” 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 492: Vết sẹo trên đùi (2)


“Ừ.” Cố Dư Sinh thật sự không có hứng thú với phimHàn Quốc,nhưng hắn vẫn tỏ vẻ rất chăm chú trả lời.

Hai người nói chuyện với nhau một lúc làm bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều, Tần Chỉ Ái dần cũng không còn căng thẳng nữa, não thả lỏng, trò chuyện với Cố Dư Sinh cũng tự nhiên hơn một chút, trong lúc nhất thời không chú ý, cô lại vô tình hỏi thắc mắc trong lòng mình: “Sao Cố tổng lại không về phòng mình?”

Hỏi xong, Tần Chỉ Ái mới ý thức được chính mình đã hỏi những gì, có thể nào hắn sẽ cảm thấy cô quản nhiều chuyện của hắn quá không, trong lòng cô lại có một con cừu nhỏ chạy loạn.

“Nếu như có thể trở lại thì sẽ không…” có lẽ là cũng vừa cùng cô nói chuyện quá hợp ý nên cũng không cảm thấy vấn đề mà cô hỏi không ổn, cũng không có gì quá lớn, đến khi hắn phát hiện mình sắp nói ra hết những gì trong lòng thì cũng đã nói được nửa câu rồi.

Cố Dư Sinh vội ngưng lại, bưng ly nước đã nguội lạnh lên uống một hớp, sau đó lại nhìn về phía cô.

Đáy mắt trong suốt đen huyền, hầu như hội tụ tất cả các ánh sáng, sáng đến chói mắt, khuôn mặt hắn hầu như cũng trở nên ngỡ ngàng trước vẻ đẹp đó.

Không biết có phải đã quá trễ rồi hay không, hắn hơi mệt, cả người cũng không thể kiềm chế được, vẫn là ánh mắt rất giống Tiểu Phiền Toái của cô khiến hắn say rồi, hắn nhìn cô một chút, không biết tại sao lại bỗng nhiên lẩm bẩm nói nhỏ một câu: “Tiểu Phiền Toái…”

Sẽ không cái gì chứ?

Tần Chỉ Ái còn đang chờ hắn nói hết, trong mắt có chút khó hiểu.

Cô nghĩ trăm ngàn lần nhưng lại không nghĩ tới hắn mở miệng lại nói ra ba chữ Tiểu Phiền Toái.

Giống như có một thứ đồ gì đó đánh trúng tim cô, làm cho hơi thở và nhịp tim của Tần Chỉ Ái như dừng lại.

Tiểu Phiền Toái… lúc cô đóng giả làm Lương Đậu Khấu, hắn vẫn luôn gọi cô như vậy… hắn đột nhiên nói ba chữ này vào lúc này là có ý gì?

Tần Chỉ Ái vừa mới lén khóc hai lần lúc này trong mắt lại trở nên cay xòe, cô cầm lấy lan can, tay run lên, cả môi cũng run đến kỳ cục.

Một trận gió mạnh quật thẳng lên mặt cô, khiến cô bén đau.

Tần Chỉ Ái hoàn hồn, vội vàng dời mắt khỏi Cố Dư Sinh, sau đó rũ mi mắt, trong lòng cố gắng bình tĩnh lại, đến khi cô thấy tâm trạng của mình đã bình thường rồi mới cười nhẹ, chậm chạp mà buồn bực lên tiếng hỏi lại: “Cố tổng, anh vừa mới nói gì vậy?”

Giọng nói không phải của Tiểu Phiền Toái làm cho Cố Dư Sinh hoảng hốt giật mình tỉnh lại.

Hắn hơi đảo mắt, nhìn cô một chút, lại trầm mặc thu lại tầm mắt, yên lặng đứng một lát mới lên tiếng: “Ngoài này lạnh rồi, cũng trễ như vậy, cô nên vào trong nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nói xong, hắn đưa ly nước trong tay đưa cho Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái nhận, ngữ khí bình thường: “Tạm biệt Cố tổng, ngủ ngon.”

“Ừ.” Cố Dư Sinh không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm vào hư không, đến khi cô quay vào chuẩn bị mở cửa vào phòng mới hoàn hồn lại nói: “Ngủ ngon.”

Bước chân Tần Chỉ Ái dừng lại, không quay đầu lại, cũng không nói gì, chỉ cất bước vào phòng.

Lúc cô đưa tay đóng cửa sổ, ngẩng đầu lên, Cố Dư Sinh vẫn duy trì tư thái lúc nãy đứng ngoài ban công đưa lưng về phía cô.

Không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn thấy giờ phút này, Cố Dư Sinh có đầy cô đơn và đau thương trong lòng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 493: Vết sẹo trên đùi (03)


Cô nuốt một ngụm nước bọt, từ từ dùng sức đóng cửa, lúc cửa sắp khép lại, cô còn mơ hồ có thể nghe được tiếng nói rất nhỏ tan vào trong gió, lúc ẩn lúc hiện: “Tôi sẽ không trở lại phòng của mình.”

Tần Chỉ Ái giống như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ.

Hắn muốn nói cho cô nghe, nhưng sao lại phải nói thầm?

Tôi sẽ không trở lại phòng của tôi… ý của hắn là, hắn biết Lương Đậu Khấu ở trong phòng của hắn rồi, nhưng hắn cũng vì cô ta mà không muốn trở về phòng của mình sao?

Hứa Ôn Noãn đã nói với cô hắn đã phát hiện Lương Đậu Khấu tìm người đóng giả rồi, vì vậy mà mối quan hệ của hai người bọn họ mới tệ như vậy sao?

Tần Chỉ Ái thật sự rất vất vả mới có thể bình tâm lại, lần thứ hai lại hít thở không thông.

Cô nhìn bóng lưng của hắn, yên lặng một chút, ép chính mình thu lại tầm mắt, nhẹ nhàng đóng cửa lại, kéo rèm cửa sổ, ngăn tầm mắt của mình tìm kiếm hắn, sau đó tiện tay đặt ly nước lên đầu tủ lạnh, liền nằm xuống giường.

Cô không muốn đoán mò, dù câu nói kia hắn muốn nói cho cô nghe nhưng điều đó có thể nói lên được gì?

Đừng quên trước khi đổi lại vai, ở hội quán, cô đã nghe rất rõ ràng đoạn ghi âm đó.

Lại càng không thể quên người vì hắn tám năm trước đã chịu quá nhiều đau khổ, một lần, hai lần, không thể cứ thế lao vào lần thứ ba nữa, bằng không, cô đúng là đồ ngốc, bị người ta chê cười cũng đáng lắm.

Quan trọng hơn là Tần Chỉ Ái, mày tuyệt đối không nên quên, Cố Dư Sinh là người đã có vợ,… hắn và Lương Đậu Khấu dù gì cũng là vợ chồng.

Mày chỉ là người đúng lúc được làm thư ký của hắn, hơn nữa cũng chỉ là thư ký thực tập, sau ba tháng, có thể mày còn chưa được làm nhân viên chính thức nữa không chừng.

Vì vậy, chớ vì một câu Tiểu Phiền Toái của hắn mà bị hắn mê hoặc, cũng đừng vì câu nói “Tôi sẽ không trở về phòng của mình” làm cho lay động.

Không biết cô phải tự nhắc nhở bản thân mình bao lâu, tâm tình của cô mới có thể từ từ bình tĩnh lại.

Thế giới yên tĩnh như vậy, Tần Chỉ Ái nghĩ có lẽ Cố Dư Sinh đã rời đi rồi.

Hiện tại đã là bốn giờ sáng, cô cũng không nên suy nghĩ lung tung nữa, nên nghỉ một chút đi...

Có thể đúng là đã muộn, tinh thần tiêu hao quá nhiều khiến Tần Chỉ Ái thật sự ngủ thiếp đi.

Cô ngủ được một lúc, bụng dưới lại bén đau, cô cho rằng mình nằm mơ, trở mình nhắm mắt, ôm bụng, tìm một tư thế thoải mái một chút, nhưng không ngờ lại càng đau hơn, đến cuối cùng, cô đau đến không thở nổi, đau như có một con dao đâm vào bụng của cô vậy.

Ngủ mà không ngủ, vì đau bụng mà cô lại không nhịn được rên rỉ thành tiếng.

Ngay lúc cô cho rằng mình không thể chịu đựng được nữa, lại có một bàn tay ôm lấy mặt cô: “Thư ký Tần, thư ký Tần?”

Âm thanh kia thật quen tai, nhưng vì cô quá đau, não lại không hoạt động được bình thường, không thể nhận ra được đó là giọng nói của ai.

“Thư ký Tần, tỉnh lại đi? Thư ký Tần?”

Người kia vẫn gọi cô, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo đến nỗi ai cũng phải ghen tỵ liền đập vào mắt cô.

Cô chuyển động mắt, bụng lại đau quặng lên, cô khẽ rên một tiếng mới ý thức được thì ra không phải cô đang nằm mơ mà là đau bụng hành kinh tái phát.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 494: Vết sẹo trên đùi (04)


Nghĩ đến lúc cô đón tiếp Lương Đậu Khấu, khi đứng trước phòng Cố lão gia quá lâu, sau đó cô lại phải đi mua ba con sói, chịu lạnh chịu rét, rồi phải ngồi họp ba tiếng đồng hồ, lại đứng ở ban công gió lớn như vậy, có thể là do quá lạnh nên bị như vậy.

“Cô đau ở đâu?” Cố Dư Sinh thấy cô tỉnh lại, bình tĩnh lại nhưng trong âm điệu vẫn có chút lo lắng.

Tần Chỉ Ái sững sờ nhìn hắn, hốt hoảng mới từ từ phản ứng lại, sao hắn lại ở trong phòng của cô?

Chẳng lẽ sau khi cô vào phòng ngủ rồi, hắn vẫn cứ đứng ở đó sao?

Cố Dư Sinh thấy cô không nói lời nào, cho là cô khó chịu đến nỗi nói không nổi, sau đó không chút đắn đo vén chân, khom người muốn nâng cô lên: “Tôi đưa cô đến bệnh viện.”

“Không, không cần.” Tần Chỉ Ái hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vã đưa tay ra cản động tác của Cố Dư Sinh, bởi vì đau đớn mà giọng nói của cô run rẩy đến kỳ cục.

Nghe cô từ chối, Cố Dư Sinh nhíu mày, sắc mặt lại trở nên trắng bệch như vậy, còn không chịu đến bệnh viện?

Cố Dư Sinh chần chừ chưa tới một giây đồng hồ liền có thể thoát khỏi ngăn cản của cô mà ôm ngang cô từ giường đi đến cửa phòng.

“Cố, Cố tổng…” Tần Chỉ Ái càng lo lắng, cô lại đau đến rên khẽ một tiếng.

Bước chân của Cố Dư Sinh lại càng nhanh hơn, đi đến cửa còn chưa kịp đưa tay cầm tay nắm cửa đã bị Tần Chỉ Ái cắn răng cầm tay hắn lại, chẳng còn ngại ngùng hay e lệ gì đó, liền vội vàng bật thốt lên: “Tôi,… tôi bị đang bụng kinh.”

Cố Dư Sinh lập tức dừng bước.

Tần Chỉ Ái nhắm mắt lại, thở vừa gấp vừa ngắn, có chút suy yếu đứt quãng, lại nói tiếp: “…Có thể là vừa rồi ngồi ở ngoài hơi lạnh… uống chút nước nóng là sẽ hết đau thôi.”

Cố Dư Sinh giống như nghĩ đến chuyện cũ, ôm cô đứng ở cửa mới từ từ sửng sốt một chút, mới đưa cô trở lại giường, sau đó giật chăn che kín người cô, mới đi nấu một bình nước nóng, sau đó mới rót một ly nước đưa đến bên giường cho Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái nói “Cảm ơn” xong,  muốn nhận ly nước nhưng bụng đau đớn khó chịu, không có sức cầm ly nước.

Cố Dư Sinh ngồi bên giường, duỗi cánh tay đỡ cô ngồi lên, sau đó mới đưa ly nước đến bên miệng cô, tự mình đút cho cô uống.

Tần Chỉ Ái uống được nửa ly, mới lắc đầu với Cố Dư Sinh, liền né đầu đi.

Cố Dư Sinh cũng không ép cô, đặt ly nước xuống đầu giường, nhìn chằm chằm cô nằm thoi thóp trên giường một chút, không nói tiếng nào, quay người rời khỏi phòng.

Hắn đi cũng là chuyện bình thường, dù sao nam nữ không có mối quan hệ gì lại lại ở chung trong cùng một phòng mới không hợp lý....

Tần Chỉ Ái gạt bỏ lạc lõng trong lòng, cuộn mình lại, chịu một cơn đau nữa ập đến.

Lúc cô đau, quần áo ngủ đều ướt đẫm mồ hôi, cửa phòng ngủ lại được đẩy ra lần nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy Cố Dư Sinh mang theo một cái túi quay lại.

Hắn nhìn cô một cái, không lên tiếng, thẳng tay đẩy cửa phòng tắm.

Trong chốc lát, hắn lại đi ra với một túi chườm nóng trong tay.

Tần Chỉ Ái sửng sốt một chút, nhận túi, vừa mới đặt lên bụng, Cố Dư Sinh bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Mấy ngày nay cô vẫn đang có kinh sao?” 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 495: Vết sẹo trên đùi (05)


Hắn hỏi kỳ kinh của cô là có ý gì?

Lại một cơn đau ập đến, từ bụng dưới lan đến toàn thân, đau đến nỗi Tần Chỉ Ái cuộn mình run rẩy hai lần mới có thể mở mắt, thắc mắc nhìn về phía Cố Dư Sinh.

Nhìn thấy ánh mắt đầy khó hiểu của cô, Cố Dư Sinh mới ý thức được câu hỏi của mình lúc nãy hình như quá… riêng tư, mới nói thêm: “Có thể nói cho Tiểu Vương biết để cậu ấy tránh sắp xếp những công việc hoặc những hoạt động quan trọng vào những ngày này cho cô, tránh những phiền phức không đáng có.”

Thì ra hắn sợ ảnh hưởng đến công việc a... cũng đúng, hắn bận rộn như vậy, chú ý năng suất làm việc như thế, dự phòng những chuyện này cũng là chuyện bình thường thôi.

Cũng còn may hôm nay chỉ là dã ngoại, nếu thật sự bị hành kinh vào những ngày có công tác quan trọng gì thì thật sự là hỏng chuyện rồi.

Tần Chỉ Ái không để ý ngượng ngùng, nhẫn nhịn cố gắng miễn cưỡng trả lời một tiếng: “Phải, là mấy ngày nay ạ.”

Đầu ngón tay Cố Dư Sinh khẽ run rẩy, hắn cố gắng bình tĩnh trong khi đáy lòng lại chập chờn bồng bềnh không nguôi những lo lắng, nhưng lại hờ hững lên tiếng: “Không có kỳ nào bất thường chứ?”

“Không có…” Tần Chỉ Ái nhịn không được ai oán nói, lại thì thào nói không ra hơi: “…Kỳ kinh của tôi thường rất ổn định, là mấy ngày này mỗi tháng.”

Tiểu Phiền Toái cũng đau đớn như vậy mỗi khi đến ngày, thời gian kéo dài cũng luôn rất chính xác, cũng đúng lúc là mấy ngày nay…

Từ khi gặp cô đến giờ, hắn luôn hoài nghi cô chính là người kia, có thể tìm nhiều manh mối như vậy, đúng là đáng mà!

Đây là mối tương quan giống nhất của cô và Tiểu Phiền Toái... Mặc dù hắn biết toàn bộ thế giới này không thiếu những người phụ nữ như vậy, cũng có nhiều người khi hành kinh đều đau dữ dội như vậy…

Nhưng trong lòng Cố Dư Sinh vẫn cảm thấy rất kích động, hắn phải nắm tay chặt lại thành nắm mới có thể duy trì khuôn mặt nhẹ tựa lông hồng, sau đó xoay người đi đến trước bàn nước, lấy một túi hồng trà gừng ra pha, hắn lại hỏi: “Không phải mỗi ngày đều đau như vậy chứ?”

“Không phải mỗi ngày đều đau đâu ạ.” Tần Chỉ Ái vội lắc đầu: “… Chỉ có ngày đầu tiên mới đau nhiều như vậy, qua ngày đó rồi thì sẽ không sao nữa.”

Tiểu Phiền Toái cũng đau đến chết đi sống lại vào ngày đầu tiên như vậy,… thật sự quá giống nhau mà…”

Trong lồng ngực Cố Dư Sinh lại kích động, lúc hắn không cẩn thẩn lại rót nước sôi vào thành ly, khiến nước văng vào tay hắn, khiến hắn đau rát.

Cố Dư Sinh nuốt một ngụm nước bọt, thân thể cứng đờ, mới từ từ rót nước, sau đó bưng một tách hồng trà gừng từ từ đi đến bên giường, đưa cho Tần Chỉ Ái: “Uống chút đi cho ấm người.”

“Cảm ơn Cố tổng.” túi chườm nóng khiến bụng của Tần Chỉ Ái dễ chịu hơn rất nhiều, có thể tự mình ngồi dậy cầm tách trà uống.

Chỉ uống nửa chén, cả người cô đã ấm lên, cũng lấy lại được tinh thần, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, mới nhớ Cố Dư Sinh vẫn còn trong phòng, hình như cả đêm hắn cũng chưa nghỉ ngơi, liền nâng trà lên nói lại: “Cố tổng, đêm nay thật sự rất cảm ơn anh.”

Sau đó lại tiếp tục mở miệng nói: “Bây giờ tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 496: Vết sẹo trên đùi (6)


Cố Dư Sinh đứng dựa trên vách tường nhìn thấy cô uống xong hồng trà gừng, đang suy nghĩ việc của mình, lại nghe thấy cô nói như vậy, hắn nhàn nhạt nhìn cô một cái, mới “Ừ” một tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tần Chỉ Ái sợ hắn không còn thời gian nghỉ ngơi trời đã sáng rồi, lại uyển chuyển tiễn khách.

Bây giờ cô đã nói một lần rồi, nói lại lần nữa thì sẽ thành đuổi người nên cô cũng không tiện nói thêm.

Bên trong lại yên tĩnh.

Cô ngồi trên giường, yên lặng uống trà.

Hắn đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm đèn trên bàn.

Không lâu sau, Tần Chỉ Ái đã uống hết trà trong tách, cô vừa mới đặt tách lên đầu giường, Cố Dư Sinh đang đứng yên như một pho tượng bỗng nhiên lại thẳng người đi tới.

Hắn không nói cầm lấy tách, nhẹ nhàng để lên tủ đầu giường, sau đó hắn lại rút gối lót để cô ngồi lúc nãy, ra hiệu cô nằm xuống, giúp cô đắp chăn, lại nói: “Ngủ đi.”

Tần Chỉ Ái thật sự rất buồn ngủ, tiếng nói của hắn lại trầm thấp mà dịu dàng, pha chút cô đơn, làm cho cô trở nên ảm đạm theo, trong khoảng thời gian ngắn, hắn chưa rời đi cô đã gật gật đầu, nhắm hai mắt lại, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

......

Cô đã ngủ thiếp đi, hắn nên ra ngoài mới phải…

Nhưng hai chân của Cố Dư Sinh giống như đổ chì vậy, đứng bên giường chỉ im lặng nhìn cô ngủ thật điềm tĩnh, lại không muốn rời đi.

Hành kinh đau bụng khiến cả người cô đổ đầy mồ hôi lạnh.

Tóc của cô ướt, vài sợi tóc mềm mại dính vào gò má trơn bóng.

Cố Dư Sinh nhìn nhìn, không kiềm được liền đưa tay gạt những sợi tóc tán loạn ra cho cô.

Cô ngủ rất say, hầu như không biết được những đụng chạm của hắn.

Đầu ngón tay hắn khẽ run, dừng ở gò má cô một lúc lâu, mãi đến khi hắn ý thức được, bàn tay đã vuốt lên da thịt mềm mại của cô, hắn đột nhiên rút tay lại, quay người nhẹ nhàng đi đến cửa sổ, đẩy cửa ra, đứng trên ban công đang bị quật bởi gió lạnh gào thét, lại châm một điếu thuốc.

Trời sáng, Cố Dư Sinh quay đầu lại nhìn phòng của Tần Chỉ Ái, thấy cô vẫn ngon giấc, lúc này mới yên lòng.

Hắn biết hành động của mình có chút không thích hợp, nhưng mà vẫn âm thầm luồng tay vào chăn, lấy túi chườm đã lạnh ra, hắn rót một túi nước nóng nữa, sau đó lại chườm lên bụng cô, đắp mền kín người cô rồi mới đi đến phòng nghỉ lớn ở lầu một nghỉ ngơi.

Trong đại sảnh lúc này chỉ có hai ba nhân viên trực, nhìn thấy hắn đi đến, lại cung kính hỏi xem hắn có cần giúp gì hay không.

Hắn lắc lắc đầu, chọn đại một dãy ghế sofa hình chữ u ngồi lên, nhắm mắt lại, ngủ không sâu, đến khi phòng nghỉ trở nên ồn ào, ánh mặt trời đã chiếu sáng khắp nơi, hắn lại đứng dậy, đi đến phòng ăn của khách sạn, dùng qua những món đơn giản, lại dặn người ta đóng hộp một phần cháo, trở lên lầu, vào phòng Tiểu Vương rửa mặt trước, sau đó mới gõ cửa phòng Tần Chỉ Ái.

Cô bé đã thức rồi, hình như hắn nghe được một tiếng hỏi êm tai: “Ai a…” sau đó đợi khoảng nửa phút, cô mới mở cửa ra.

Cô không nghĩ là hắn tới, ngẩn người, mới mở rộng cửa mời hắn vào phòng lại vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 497: Vết sẹo trên đùi (7)


Súc miệng xong, Tần Chỉ Ái giật hai tờ khăn giấy, nhang chóng lau tay, liền vọt ra khỏi nhà vệ sinh: “Cố tống.”

Cố Dư Sinh không để ý đến cô, đi thẳng ra cửa sổ, để cháo đặt lên bàn, mới quay người nhìn qua cô một chút: “Ăn một chút gì đi, sau đó thu dọn hành lý, ba giờ chiều nay bay theo tôi đến HảiNam.”

Khi cô lên lịch đã biết sau khi kết thúc dã ngoại hắn sẽ bay đến HảiNam.

Có lẽ bởi vì Lương Đậu Khấu tới nên thời gian bay phải dời lên trước một ngày.

Bên HảiNamcó một hạng mục, hắn vốn không định mang Tần Chỉ Ái đi theo nhưng sẵn tiện Tiểu Vương đổi vé, liền đặt thêm cho cô một vé, vì hắn nghĩ lúc này thời tiết ở Bắc Kinh đang lạnh, cô ở HảiNamcó thể ấm hơn một chút, liền dứt khoác để Tiểu Vương đặt thêm một vé.

Cố Dư Sinh muốn dẫn cô đi sao? Cô chỉ mới thực tập chưa được hai tuần lễ nữa.

Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh bằng ánh mắt không-thể-tin-được.

“Bên kia có nhiều chuyện bận, một mình Tiểu Vương đi thì nhân lực không đủ.” Cố Dư Sinh hiểu được ánh mắt đầy nghi hoặc của cô, sau đó giải thích một hồi, mới móc điện thoại không ngừng reo trong túi quần ra, liếc mắt nhìn, lại là ông gọi tới, không nghe, mà lại quay lên nhìn Tần Chỉ Ái hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”

“Không thành vấn đề ạ.” Hắn là người lãnh đạo trực tiếp của cô, hắn sắp xếp cô làm việc, chẳng lẽ cô lại dám phản đối.

“Tôi nói là vấn đề sức khỏe.” Cố Dư Sinh biết trong đầu cô nghĩ gì, lại bổ sung một câu.

Tần Chỉ Ái run lên một lát, mới hiểu được Cố Dư Sinh biết cô bị hành kinh nên lắc lắc đầu, có chút ngượng ngùng cụp mắt trả lời: “Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi.”

Tần Chỉ Ái vốn đã nói rất nhiều lời cảm ơn, dừng một chút lại nói: “Cảm ơn Cố tổng.”

Cố Dư Sinh lại không nói gì, cúi đầu nhìn điện thoại ông đang gọi tới, sau đó để điện thoại vào túi, nhàn nhạt nói với Tần Chỉ Ái: “Tôi đi lên lầu một chút, lát nữa đến đại sảnh gặp.”

“Được…”

Âm “được” cô chỉ mới nói được một nửa, Cố Dư Sinh lại mở miệng: “Tầng 17.”

Tần Chỉ Ái kinh ngạc nhìn Cố Dư Sinh, sau đó trả lời “À” một tiếng, vẫn đợi đến khi hắn ra khỏi phỏng mới trở nên hoảng hốt.

Trước khi hắn đi, hắn nói đến tầng 17 kia là có ý gì?

Tầng 17, Cố lão gia ở phòng trên tầng 17, hắn nói cho cô biết, là hắn đến thăm ông nội sao?

Chẳng lẽ hắn sợ cô cho rằng hắn đến tầng 18 sao?

Trong đầu Tần Chỉ Ái bỗng nhiên nghĩ đến câu hắn nói lúc nửa đêm qua: “Tôi sẽ không trở về phòng của mình.”

Lẽ nào hắn thật sự muốn giải thích với cô? Chỉ là cô và hắn không có bất kỳ quan hệ gì, tại sao hắn lại phải giải thích với cô? Cuối cùng hắn có ý gì?

Cô biết rõ năm ngoái cô và Lương Đậu Khấu thay đổi thân phận, cô đã phải bỏ qua bao lâu mới có thể quên đi chua xót từ cuộc tình kia.

Nếu bây giờ cô lại bất cẩn, cô sẽ lại bất cẩn ngã vào trong vòng xoáy đau khổ đó lần nữa.

Tần Chỉ Ái thật sự không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng nỗi lòng của cô vẫn hỗn loạn.

........

Đến HảiNam.

Ngoại trừ ngày thứ nhất, Tần Chỉ Ái cùng ăn ba bữa bên ngoài với Cố Dư Sinh. Ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, hắn và Tiểu Vương đều bận đến nỗi không thấy bóng dáng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 498: Vết sẹo trên đùi (8)


Tần Chỉ Ái đến là để công tác, cho dù Cố Dư Sinh để cô ở khách sạn chẳng làm gì nhưng cô cũng không dám đi lung tung ra ngoài.

Cũng may trong khách sạn Cố Dư Sinh ở có phòng tập gym, hồ bơi, suối nước nóng, không thiếu gì cả, thậm chí còn có một khu mua sắm nhỏ, cửa sau khách sạn có thể đi bộ ra biển, thật sự là không còn gì tốt hơn, đến nỗi ngốc thế nào đi chăng nữa nhìn vào cũng biết Tần Chỉ Ái không phải đang đi công tác mà là đang đi du lịch.

Ngày thứ năm ở HảiNam, kỳ kinh nguyệt của Tần Chỉ Ái đã kết thúc.

Trời vừa sáng, cô đã nhìn thấy Tiểu Vương nhắn tin tới, nội dung cũng không khác gì so với mấy ngày trước, nói chung là hai người họ phải đi gặp khách hàng, cô muốn làm gì thì làm.

Mấy ngày trước cũng vậy Tần Chỉ Ái rời giường lúc chín giờ rưỡi, đi đến lầu hai ăn sáng xong cô liền trở về phòng nằm chơi, sau đó đến lầu ba ăn trưa.

Mấy ngày trước không giống hôm nay, Tần Chỉ Ái ăn trưa xong không trở về phòng làm luận văn tốt nghiệp, mà lại đến khu mua sắm ở lầu một mua một cái áo tắm, vì kinh nguyệt đã hết nên nhất định phải đến bãi biển cô thèm nhỏ dãi mấy ngày nay để được hạ thủy.

Bơi lội là việc chân tay, Tần Chỉ Ái xuống biển chơi hơn một tiếng đồng hồ mới lên bờ lấy khăn tắm nằm trên ghế được dựng sẵn ở bãi biển, tắm nắng.

Trên bãi biển hiện nay có không ít khách du lịch, có chút ồn ào, Tần Chỉ Ái đeo tai nghe, nghe nhạc.

Ánh mặt trời rực rỡ, trong xanh, bờ biển rộng mênh mông vô bờ, tiếng nhạc bên tai, làm cho cô thật sự cảm thấy vui vẻ, cả người và tâm trạng như bay bổng lên theo điệu nhạc.

Chỉ tiếc rằng, đến đoạn điệp khúc cao trào, điện thoại của cô lại có cuộc gọi tới.

Cô không nhìn màn hình xem ai gọi mà lập tức nghe máy: “Alo?”

“Thư ký Tần, Cố Tổng nói tối nay chúng ta cùng dùng bữa.” Là Tiểu Vương gọi tới.

Tần Chỉ Ái chỉ “được” một tiếng, bên kia đúng lúc lại có một đứa bé chạy qua, hét lên một tiếng. Đầu đây bên kia Tiểu Vương nghe thấy, thuận miệng hỏi: “Thư ký Tần, cô ở đâu vậy?”

Tần Chỉ Ái sợ Tiểu Vương cho rằng mình ỷ dựa vào công tác mà đi chơi, lại nói với cậu ấy: “Tôi đang đi dạo ngoài bãi biển.”

Tiểu Vương “Ừ” một tiếng, “Buổi tối năm giờ gặp ở phòng lớn.”

“Được.”

Cúp máy, bên tai lại vang lên tiếng nhạc, Tần Chỉ Ái hát theo vài câu, cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn thời gian.

Đã ba giờ rưỡi chiều rồi.

Cô để lại điện thoại vào túi, chuẩn bị bơi một vòng nửa tiếng đồng hồ nữa, sau đó về khách sạn tắm rửa, lát nữa cùng Cố Dư Sinh và Tiểu Vương ăn cơm tối.

Có điều, Tần Chỉ Ái vừa xuống biển 10 phút, nước biển bắt đầu trở lạnh, cô sợ chơi nữa sẽ bị cảm nên có chút tiếc nuối ở trong nước, lưu luyến bơi một lát, liền bơi về bãi cát.

Nước càng ngày càng cạn, Tần Chỉ Ái từ bơi đã phải biến thành đi.

Lúc đi đến chỗ nước biển chỉ còn đến eo cô, lòng bàn chân cô đạp phải một vật gì đó, có chút bong loáng khiến cô bị trượt, quỳ xuống trong nước.

Cô không có chút phòng bị nào, phải uống một ngụm nước vì không kịp phản ứng, thật ra cũng không có gì quá to tát nhưng vừa mới chuẩn bị đứng lên từ trong nước thì một cánh tay bắt được tay của cô, dùng sức kéo cô ra khỏi mặt nước.

“Không sao chứ?”

Một âm thanh quen thuộc từ trên đỉnh đầu vang lên khiến Tần Chỉ Ái ngẩng đầu lên theo bản năng.

Ánh mắt tinh xảo đẹp đẽ của Cố Dư Sinh đập vào mắt cô.

Trong mắt của hắn mang theo lo lắng rất rõ ràng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 499: Vết sẹo trên đùi (9)


Hắn đang lo lắng sao?

Tần Chỉ Ái định nói “không sao” đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm đôi mắt của Cố Dư Sinh, tinh thần thoáng bừng tỉnh lại.

Cố Dư Sinh thấy cô kinh ngạc như vậy vẫn không lên tiếng, nhíu mày, khom người ôm cô lên đi vào bờ.

Đợi đến khi hắn đặt cô nằm lên ghế, Tần Chỉ Ái mới tỉnh táo lại, lần thứ hai nhìn về phía Cố Dư Sinh, trên mặt người đàn ông đã trở nên sự bình thản nhất quán, ánh mắt thâm thúy, không có cảm tình gì quá sâu sắc, giống như lo lắng lúc nãy mà cô nhìn thấy hình như chỉ là ảo giác.

“Cảm ơn Cố tổng.” Tần Chỉ Ái nói cảm ơn xong, mới phát hiện hình như lần gần đây nhất cô nói những chữ này chính là lúc cô bị hành kinh đau bụng kinh khủng, bây giờ lại là ngã chổng vó, có phải hắn sẽ cảm thấy cô rất phiền phức không?

Tần Chỉ Ái có chút xấu hổ lại lên tiếng giải thích: “Lúc nãy không biết tôi giẫm trúng thứ gì, thật là trơn a.”

“Ừ.” Cố Dư Sinh nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó tầm mắt lại kiểm tra đầu gối của cô, lại từ từ nhíu mày.

Tần Chỉ Ái không hiểu sao hắn lại nhíu mày, liền nhìn theo tầm mắt của hắn, mới biết đầu gối của mình toàn là máu.

Vừa rồi chỉ chú ý đến sự xuất hiện của hắn, còn đang khiếp sợ, làm gì cảm thấy đau.

Cô liếc mắt nhìn, hình như là bị một đồ vật sắc nhọn cứa trúng, cho nên vết thương khá dài, nhưng cũng không sâu, cũng không nghiêm trọng cho lắm.

Có điều sau khi Cố Dư Sinh đưa cô về khách sạn xong, bảo cô rửa sạch cát trước, sau đó liền đi đến hiệu thuốc.

Tần Chỉ Ái tắm xong, lúc mặc áo tắm đi ra, Cố Dư Sinh đúng lúc từ hiệu thuốc quay về, đang bấm chuông cửa phòng cô.

Tần Chỉ Ái cầm khăn mặt, một bên lau nước trên tóc, một tay chạy ra mở cửa.

Tần Chỉ Ái vốn cho rằng Cố Dư Sinh chỉ mua thuốc giúp cô thôi rồi đi, không ngờ người đàn ông kia lại không nói tiếng nào bước vào nhà, chỉ chỉ vào ghế sofa ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Hắn muốn đích thân bôi thuốc cho cô sao? Coi như là ông chủ chăm sóc thuộc hạ là chuyện bình thường nhưng có phải hắn có hơi chăm sóc cô quá kỹ không?

Ngay lúc Tần Chỉ Ái đang suy nghĩ cách từ chối cho uyển chuyển, Cố Dư Sinh đã đè vai cô ngồi xuống ghế salon quỳ một gối xuống đối mặt với vết thương của cô, nắm chặt chân bị thương của cô.

Hắn kiểm tra vết thương một chút, thấy không có gì nghiêm trọng mới lục trong đống đồ hắn đã mua kia, tìm thuốc sát trùng.

Ban đầu không thật sự đau nhưng đến lần thứ hai lần thứ ba mới thấm đau, chân Tần Chỉ Ái bắt đầu run lên không ngừng.

Cố Dư Sinh nhận ra sự rát của thuốc khử trùng, nhẹ tay hơn rất nhiều.

Đau đớn qua đi, Tần Chỉ Ái cảm thấy đầu ngón tay của hắn đặc biệt ấm áp, lúc hắn bôi thuốc, đầu ngón tay có lúc sượt qua đầu gối của cô khiến Tần Chỉ Ái tê dại.

Tần Chỉ Ái cắn môi dưới, nhìn về phía Cố Dư Sinh theo bản năng.

Người đàn ông chăm chú mà thật lòng xử lý vết thương cho cô.

Động tác của hắn rất cẩn thận, giống như đang nâng niu một vật gì đó rất quý giá.

Trong ấn tượng của Tần Chỉ Ái, hình như cô chưa từng thấy Cố Dư Sinh như vậy bao giờ.

Thần trí tỉnh táo của cô vừa nhìn hắn một chút lại thất thần.

Thoa thuốc xong, Cố Dư Sinh dán băng keo cá nhân, lại dặn dò Tần Chỉ Ái: “Tốt nhất hai ngày tới đừng để dính nước, đừng để vết thương nhiễm trùng.”

“Ừ” Tần Chỉ Ái bị lời nói của hắn làm hoàn hồn, trả lời một tiếng, tầm mắt nhìn quần áo trên người Cố Dư Sinh ướt đẫm, còn chảy xuống từng giọt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom