Dịch Full Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 340: “Đích”


Ánh mắt đen kịt của cô bình tĩnh xuất hiện, nhưng khóe mắt lại rất sáng, dường như đang ngậm lấy một giọt nước.

Cố Dư Sinh nhíu mày, cẩn thận nhìn một chút, có thể là mình nhìn lầm, mới hỏi: “Em… tâm trạng không tốt sao?”

Cố Dư Sinh còn chưa hỏi xong, suýt nữa đã khiến Tần Chỉ Ái rơi nước mắt.

“Không có a…” cô lắc đầu hai cái, liền cúi đầu, hỏi Cố Dư Sinh: “Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy?”

Nói xong, cô liền mở mắt cười với Cố Dư Sinh, vẫn xán lạn như cũ, thành một hình bán nguyệt hoàn hảo: “Hôm nay em rất vui nha!!”

Cô không cho hắn chỗ để chen vào, nhìn thấy đèn xanh trước mắt, lại giục hắn một câu: “Đèn xanh rồi, anh lái xe đi đi!”

Cố Dư Sinh không nói nữa, đạp ga, từ từ tăng tốc.

Hắn không phải là người ngu ngốc, tuy rằng biểu hiện của cô vô cùng hoàn hảo nhưng lúc cô cười khóe môi cứng ngắt, lông mày cũng tỏa ra sự đau khổ, hắn đã nhìn thấy.

Cô thật sự không vui, nhưng vì sao cô lại không vui chứ?

Cô che giấu trước mặt hắn như vậy, hẳn là không muốn cho hắn biết… hắn hỏi rồi nhưng cô cũng chỉ kiếm cớ lấp liếm cho qua.

Cố Dư Sinh mím môi một hồi, nhìn qua kính chiếu hậu, đúng lúc thấy trên đường có một cửa hàng tiện lợi, bỗng dưng hắn nảy ra một ý, liền dừng xe ở ven đường.

“Sao vậy ạ?” Tần Chỉ Ái nghi ngờ hỏi.

Cố Dư Sinh không lên tiếng, tháo dây an toàn, liền xuống xe, sau đó mới vòng qua đầu xe đi đến chỗ cô ngồi, giúp cô tháo dây an toàn, ra hiệu cho cô xuống xe.

Tần Chỉ Ái chần chừ trong chốc lát, không hiểu sao mình lại chui ra khỏi xe.

Cố Dư Sinh đóng cửa xe, nắm tay Tần Chỉ Ái đi đến cửa hàng, sau đó dừng lại dưới một ánh đèn đường, dặn dò Tần Chỉ Ái đứng chờ hắn rồi đi vào cửa hàng một mình.

Cố Dư Sinh đi vào cửa hàng rất nhanh, sau đó quay ra, trong tay cầm hai cây bút, hắn đứng trước mặt Tần Chỉ Ái đưa cho cô một cây, sau đó lại rút từ túi tiền ra hai tờ một trăm đồng màu đỏ, cũng đưa cho Tần Chỉ Ái một tờ.

Tần Chỉ Ái không hiểu Cố Dư Sinh đang làm gì, cô một tay cầm tiền một tay cầm bút hỏi: “Anh đưa em mấy cái này làm gì?”

Cố Dư Sinh không trả lời câu hỏi của Tần Chỉ Ái, ngược lại lại hỏi cô: “Em chưa chơi trò này sao?”

Tần Chỉ Ái không lên tiếng, chờ Cố Dư Sinh nói tiếp.

Cố Dư Sinh như đang nhớ lại cách chơi trò kia, qua khoảng nửa phút, mới nói: “Đem những lời em muốn nói viết lên tờ tiền này, sau đó dùng tờ giấy này mua đồ, để tờ tiền này luân chuyển, những người cầm đến tờ tiền này có thể nhìn thấy những suy nghĩ trong đáy lòng của em.”

Thật là một trò chơi lãng mạn, chỉ là… Tần Chỉ Ái than thở xong lại hỏi một câu sát phong cảnh: “Được không?”

“Không thử sao biết?” Cố Dư Sinh nói xong liền quay lưng đặt tờ tiền lên cột đèn, cầm bút viết trước.

Sau khi viết xong, hắn quay người cổ vũ Tần Chỉ Ái: “Em cũng mau đến viết đi.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 341: Cố Dư Sinh, em là Tần Chỉ Ái (1)


Tần Chỉ Ái do dự không quyết.

Tần Chỉ Ái kéo tay Tần Chỉ Ái đến trước cột đèn, hất mắt nhìn ý bảo cô thử xem sau đó đi xa một chút, quay lưng về phía cô.

Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Dư Sinh vài giây, cầm bút lên, nhanh chóng viết lên tờ tiền một hàng chữ.

Cô vừa đóng nắp bút, Cố Dư Sinh nghe thấy liền nghiêng đầu: “Xong rồi?”

“Dạ.” Tần Chỉ Ái nhẹ giọng gấp tờ tiền lại.

Cố Dư Sinh đi đến trước mặt cô lần nữa, giơ tay chỉ những cửa hàng tiện lợi còn sáng đèn: “Em chọn một cửa hàng đi.”

Tần Chỉ Ái nhìn một chút.

Cố Dư Sinh cúi đầu liếc mắt nhìn tờ tiền giấy, trên đó có vài chữ rồng bay phượng múa, đặc biệt bắt mắt.

Tiểu Phiền Toái, anh thích em.

Đột nhiên lúc nãy hắn lại nhớ đến những lời Lục Bán Thành nói với hắn, không hiểu sao lúc hắn đặt bút xuống lại muốn viết những chữ này.

Thế giới rộng lớn như vậy, tờ tiền này cũng sẽ bay từ túi người này sang túi người khác, một năm, năm năm, mười năm… Thậm chí năm mươi năm sau, có khi nào tờ tiền này lại đến tay cô không, cũng có thể mãi mãi cũng không đến tay cô.

Nhưng một trò chơi lãng mạn như vậy, hắn muốn thử chơi cùng cô một chút.

Đợi đến một ngày nào đó cô có thể cầm tờ tiền này trên tay, cô nhất định sẽ nhớ đến lúc này, khi đó có phải cô sẽ rất cảm động không?

Cố Dư Sinh nghĩ tới đây, mặt mũi lại hiện ra nét ôn hòa.

“Tiên sinh, tổng cộng 15 đồng.” Cô thu ngân nói lần thứ hai rồi, hắn mới nghe thấy.

Cố Dư Sinh vội vàng đưa tiền.

.......

Về đến nhà đã là gần ba giờ.

Tần Chỉ Ái tắm xong trốn trong phòng tắm cũng không trang điểm lại, sau khi ra ngoài liền tắt đèn lớn, mới leo lên giường, Cố Dư Sinh đã nằm trên giường từ lâu, thấy cô nằm xuống liền trở mình nằm lên người cô.

Có lẽ là do nụ hôn lúc nãy ở quãng trường vẫn còn chút dư âm, lúc này nhiệt độ trong cơ thể hắn vẫn còn chưa tiêu tan, động tác của hắn rất gấp gáp, cũng không chờ cô hoàn toàn thích ứng đã chiếm lấy thân thể của cô.

Hắn quấn lấy cô một lúc lâu, sau khi kết thúc, hắn cũng không sốt ruột rời đi mà tiếp tục để trong cơ thể cô, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cô.

Hơi thở ồ ồ của hắn dần dần lắng lại, lại lưu luyến không rời chiếm lấy môi cô, ôm eo cô, trở mình, thay đổi tư thế, tiếp tục liên thu bất tận, triền miên không dứt.

Sau khi kết thúc, Tần Chỉ Ái mệt đến ngủ say.

Cố Dư Sinh nằm dưới người cô, cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô xong, hắn mới nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó lặng lẽ vén chăn lên, đứng dậy đi đến phòng thay đồ, thay một bộ đồ thể dục, sau đó lại ra ngoài, Cố Dư Sinh rón rén cầm bóp tiền, liền mở cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng xuống lầu, đi tới gara.

Cố Dư Sinh sợ làm người đang ngủ say trong biệt thự thức giấc, khởi động xe rất chậm, vừa ra khỏi của lớn biệt thự hắn mới dám tăng tốc.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 342: Cố Dư Sinh, em là Tần Chỉ Ái (2)


Mười phút sau, hắn đã đến trước cửa hàng tiện lợi lúc nãy.

Cố Dư Sinh xuống xe, đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi mà Tần Chỉ Ái đã chọn.

Qua khoảng một thời gian dài như vậy cũng không có khách, nhìn xuyên qua cửa kính, Cố Dư Sinh liền nhìn thấy nhân viên thu ngân nằm nhoài trên quầy thu ngân buồn ngủ.

Hắn đẩy cửa vào, khiến loa phát ra âm thanh: “Chào mừng quý khách.”, nhân viên thu ngân bị đánh thức, liền ngước lên nhìn Cố Dư Sinh, đôi mắt hắn sáng ngời, sau đó liền nuốt một ngụm được bọt, lễ phép nói: “Chào mừng quý khách.”

Cố Dư Sinh từ từ đi đến quầy thu ngân.

Nhân viên thu ngân nghĩ rằng hắn cần mình giúp, đại loại là có thứ này thứ kia không, nên lại dùng giọng nói trong trẻo mở miệng: “Tiên sinh, tôi có thể giúp gì được cho ngài?”

Cố Dư Sinh vẫn không phản ứng, hắn móc tiền trong bóp ra, lấy ra một xấp tiền, đặt trên quầy thu ngân, sau đó mở miệng: “Tối nay ngoài cô ra còn nhân viên thu ngân nào khác nữa không?”

Nhân viên đó vội vàng lắc đầu.

“Vậy có thể làm phiền cô…” Cố Dư Sinh vừa nói, vừa để tiền trong bóp lên bàn, sau đó lại sợ người kia nghĩ hắn là lừa đảo, lại đưa tiền đến trước mặt nhân viên kia, nói tiếp: “…Đêm nay thu được những tờ 100 tệ nào có chữ viết thì cô có thể đưa cho tôi xem một chút không?”

Sau khi nói xong, hắn lại cầm những tờ tiền trên bàn chiêm nghiệm, sau đó lại bổ sung một câu: ‘Đây là thù lao của cô.”

Nhân viên thu ngân đó sáng con mắt lên, cô không chút do dự liền kéo két tiền ra, đem những tờ giấy bạc 100 tệ tìm từng tờ.

Nhân viên cầm trong tay khoảng hai mươi tờ 100 tệ, tìm một hồi mới tìm thấy hai tờ có chữ viết trên đó.

Tờ thứ nhất là quảng cáo.

Tờ thứ hai, dùng bút bi màu đỏ để viết, hình như là tên người.

Hắn mua hai cây bút màu đen mà… Cố Dư Sinh lật qua lật lại hai tờ tiền một lần, liền ngẩng đầu lên: “Không còn tờ nào nữa sao?”

“Không còn ạ.” Nhân viên thu ngân lắc lắc đầu, nhìn những tờ giấy tiền hắn để trên bàn, nghĩ số tiền tối nay cô thu được còn chưa lớn bằng số tiền hắn để trên bàn, nên không lo lắng gì mà đưa hết sắp tiền mệnh giá 100 tệ cho hắn: “Không tin ngài tự mình xem đi.”

Cố Dư Sinh không từ chối, nhận lấy, lật những tờ giấy màu đỏ kia qua một lần, mỗi tờ đều giống như lời nhân viên kia nói, không có một vết mực nào.

Không đúng a, rõ ràng hắn đã chính mắt nhìn thấy Tiểu Phiền Toái đi vào cửa hàng tiện lợi này mà, lúc tính tiền đưa tờ tiền màu đỏ… Sao lại không có tờ tiền kia?

Lẽ nào cô không có viết gì trên chữ, hoặc là khi viết xong rồi cũng không dùng tờ tiền đó để mua đồ?

“Tiên sinh, xin hỏi có vấn đề gì không?” Nhân viên kia thấy Cố Dư Sinh còn đang cầm cọc tiền, lại nhìn vào hư không không nhúc nhích, cô không nhịn được liền hỏi.

Cố Dư Sinh hoàn hồn, đưa lại tiền cho nhân viên thu ngân, nói Cảm ơn một tiếng, sau đó quay người đi đến cửa, lúc chuẩn bị kéo cửa ra, Cố Dư Sinh lại quay đầu hỏi: “Tất cả những tờ 100 tệ thu được tối nay đều ở trong này sao?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 343: Cố Dư Sinh, em là Tần Chỉ Ái (3)


Nhân viên phục vụ liền đưa tiền trả lại về két thu ngân, có chút lúng túng trả lời: “Đúng vậy, tiên sinh.”

Cố Dư Sinh không nói gì, lúc đi ra khỏi cửa hàng, mới khẽ vuốt cằm một hồi, sau đó kéo cửa ra, cất bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Trở lại xe, Cố Dư Sinh không nhanh chóng lên xe mà dựa nửa đầu vào xe, hắn sờ trong túi một điếu thuốc, châm lửa xong, vừa đưa đến bên môi, trong đầu lại văng vẳng câu nói của Tần Chỉ Ái: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, anh hút ít lại một chút, dù tâm tình không tốt đi chăng nữa cũng đừng hút nhiều quá, bỏ được thì càng tốt.”

Động tác của Cố Dư Sinh liền dừng lại, cuối cùng lại buông thõng tay xuống.

Hắn về nhà không về lại ghé qua chỗ này là vì muốn dẫn cô xuống chơi trò này, ngoại trừ việc muốn làm một chút chuyện lãng mạn, nhưng việc quan trọng hơn là hắn còn thật sự muốn biết cô đang có tâm sự gì.

Không nghĩ tới cô cũng không để lại bất cứ dấu vết gì...

Gió rất lớn, Cố Dư Sinh đứng đến khi thuốc cháy đến đầu lọc mới cảm nhận được chút nóng, lúc này hắn mới dập thuốc, vứt vào thùng rác rồi mới lên xe trở về nhà.

Lúc hắn rời đi như vậy, cô bé ở nhà còn đang chìm trong giấc ngủ.

Cố Dư Sinh rón rén bò lên giường, nằm bên cạnh cô, nghe tiếng hít thở của cô, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu mới từ từ nhắm mắt lại.

Trước đây không yêu cô, hắn không quan tâm đến cảm xúc của cô nhiều như vậy.

Sau khi yêu cô, hắn sẽ vui vẻ vì nụ cười của cô, cũng sẽ bi thương vì khổ sở của cô.

Tuy rằng rất đáng tiếc, không biết vì sao cô lại không vui nhưng hắn hy vọng đêm hắn cầu hôn cô, những chuyện không vui kia cũng sẽ biến mất, hy vọng vào một tương lai tươi sáng, lúc đó cô có thể mạnh dạn dựa vào hắn, thẳng thắn chia sẽ những vui buồn mừng giận với hắn.

-

Hôm nay, Tưởng Tiêm Tiêm đi thẩm mĩ viện chăm sóc hằng tháng.

Thẩm mĩ viện ở tầng 9 trung tâm thương mại, lầu tám chính là một nhà hàng.

Bên trong thẩm mĩ viện đốt tinh dầu, phối hợp với lực mat xa của nhân viên khiến cả người Tưởng Tiêm Tiêm đều thả lỏng, trước khi đi ra ngoài cô vừa mới ngủ dậy, bây giờ lại cảm thấy buồn ngủ nữa.

Lúc tỉnh lại, nhân viên nói là đã làm xong, người đó cầm một cái chăn mỏng đắp lên người cô, nhìn thấy cô mở mắt liền cười cợt, âm thanh rất dịu dàng: “Cô nghỉ ngơi một chút, tôi chuẩn bị tổ yến cho cô rồi, nhớ uống lúc còn nóng.”

Tưởng Tiêm Tiêm nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, ra hiệu cho nhân viên đó đi ra ngoài.

Cô nhắm mắt lại, dưỡng thần một chút mới từ từ ngồi dậy bưng tổ yến lên, ăn vài miếng, liền đi vào phòng tắm trong phòng riêng, tắm rửa một chút, thay quần áo đi ra, lúc đang chuẩn bị đến quầy thu ngân tính tiền, cô lại vô tình nhìn thấy Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu đi qua từ bên phải.

Biểu hiện của hai người có chút lo lắng, không biết nói chuyện gì, cũng không chú ý đến cô.

Lâu như vậy gặp lại Lương Đậu Khấu, Tưởng Tiêm Tiêm theo bản năng cũng để tâm một chút, vì vậy không chần chừ lui vào phòng riêng lúc nãy của mình, mở cửa len lén nhìn Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 344: Cố Dư Sinh, em là Tần Chỉ Ái (4)


Thẩm mĩ viện rất yên tĩnh, trong hành lang không có một bóng người.

Thấy bước chân của Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu ngày càng gần, âm thanh nói chuyện của họ cũng rõ ràng hơn một chút.

“Nếu cô ta hẹn chúng ta ra gặp mà không lan truyền thứ đó ra ngoài thì cậu nên đi gặp cô ấy, chắc hẳn chỉ là vì tiền mà thôi, vì vậy cậu đừng vội, chúng ta gặp cô ta trước, rồi từ từ nói chuyện.”

Đây là tiếng của Chu Tịnh… Từ trong lời nói của cô ấy hình như Lương Đậu Khấu gặp phiền toái gì đó, bị người khác bắt thóp.

“Không phải mình đã nói với cậu rồi sao, lại đi tìm một người trợ lý như vậy? không có chuyện làm lại lén quay video mình!”

Là tiếng của Lương Đậu Khấu… trợ lý của cô quay được video… là video gì đây?

Tưởng Tiêm Tiêm có chút hiếu kỳ, trốn ở trong phòng dựng thẳng lỗ tai, lại càng tập trung nghe lén.

“Cô ta chính là một nữ sinh đại học vừa mới tốt nghiệp, ở trường học thành tích cũng không tệ, ai ngờ cô ta lại làm những chuyện như vậy, bất quá mình nghe người ta nói, mẹ của cô ấy hình như bị bệnh, có thể là không có tiền lo thuốc thang nên cô ấy mới giậu đổ bìm leo? Chỉ cần dùng tiền giải quyết là được rồi, cũng không có chuyện gì lớn, coi như là của đi thay người.”

Trong lời nói của Chu Tịnh có vài phần động viên.

“Cô ta hẹn gặp ở đâu?” Lương Đậu Khấu không hài lòng, nhưng cũng chỉ nổi nóng trước mặt Chu Tịnh.

“Ngay nhà hàng dưới lầu… À, cô ấy gửi tin nhắn cho tớ, tớ đọc rồi, là phòng 302, cô ấy sắp đến rồi...”

.....

Tiếng nói của Chu Tịnh kết thúc, cô và Lương Đậu Khấu đi qua trước cửa phòng Tưởng Tiêm Tiêm.

“Chúng ta xuống trước chờ cô ấy, mặc kệ thế nào hôm nay nhất định phải lấy được video kia tiêu hủy, nếu để nó truyền ra ngoài nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn thật đó…”

Tiếng bước chân của hai người họ xa dần, hình như vẫn tiếp tục nói chuyện gì đó, Tưởng Tiêm Tiêm nghe không rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nói.

Sau khi mọi thứ yên tĩnh lại, Tưởng Tiêm Tiêm mới đưa tay đóng cửa, dựa vào vách tường, nghĩ đi nghĩ lại những lời nó đó mấy lần, sau đó mới hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Trợ lý của Lương Đậu Khấu vì mẹ bị bệnh mà cần gấp một khoảng tiền. Trong lúc tình thế cấp bách lại bắt được thóp gì đó của Lương Đậu Khấu, sau đó quay video lại, buộc cô và Chu Tịnh phải gặp mặt nói chuyện dùng tiền để trao đổi.

Từ trong giọng nói lo lắng của Chu Tịnh, có thể thấy uy hiếp này đối với Lương Đậu Khấu cũng không phải là nhỏ.

Lần trước cô đưa cho Cố Dư Sinh một loạt hình ảnh cô thân thiết với người đàn ông khác, hắn lại tàn nhẫn làm cô mất mặt.

Những lần gặp nhau gần nhất này lần nào gặp Lương Đậu Khấu cô cũng thất bại, cơn giận này đúng là không thể nào nuốt trôi được, nghĩ đến trong đầu chỉ toàn buồn bực.

Nếu cô có được video này, có khi còn tàn nhẫn cho Lương Đậu Khấu chịu khổ, rửa được hận của mấy lần trước rồi.

Hôm qua cô còn muốn tìm Lương Đậu Khấu rửa hận thì hôm nay Lương Đậu Khấu lại đến trước mặt cô dâng video đó lên.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tưởng Tiêm Tiêm sáng lên, liền nhanh chóng mở cửa chạy ra khỏi phòng, đi đến quầy thu ngân trả tiền xong liền đi thang máy xuống nhà hàng dưới lầu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 345: Cố Dư Sinh, em là Tần Chỉ Ái (5)


Tưởng Tiêm Tiêm ở trong thang máy năm phút, cuối cùng cũng đụng phải trợ lý của Lương Đậu Khấu.

Tuy rằng hai người gặp nhau gấp như vậy nhưng Tưởng Tiêm Tiêm chưa bao giờ nói chuyện nhiều với trợ lý của Lương Đậu Khấu, cũng không biết nên gọi cô ấy là gì, cô nghẹn lời một hồi, không thể làm gì khác hơn là đưa tay cản đường của cô.

Trợ lý của Lương Đậu Khấu dừng bước, trước tiên nhìn Tưởng Tiêm Tiêm một cái, mới lễ phép hỏi: “Xin hỏi cô có chuyện gì sao?”

Tưởng Tiêm Tiêm nhìn chung quanh một chút, cuối cùng liền chỉ vào một lối thoát hiểm hầu như không có người qua lại, mở miệng nói: “Chúng ta qua đó nói chuyện một chút được không?”

Tưởng Tiêm Tiêm sợ bị từ chối, liền tiến tới bên tai trợ lý của Lương Đậu Khấu, âm thanh nhỏ xuống bổ sung một câu: “Tôi biết mẹ cô bị bệnh, cần một số tiền lớn, tôi có thể giúp cô.”

Trợ lý của Lương Đậu Khấu sững sờ, như rất kinh ngạc không biết sao Tưởng Tiêm Tiêm lại biết, sau đó liền khẽ gật đầu, quay người đi về phía lối thoát hiểm.

Tưởng Tiêm Tiêm theo sát phía sau cô, đóng cửa thoát hiểm xong, cô liền dứt khoát sờ soạn trong túi một tờ chi phiếu, cầm bút ký rồi đưa cho trợ lý của Lương Đậu Khấu.

Trợ lý nhìn số tiền trên tấm séc, lại không nhận mà nhìn vào mắt Tưởng Tiêm Tiêm, mở miệng thẳng thắn nói: “Điều kiện là gì?”

“Video” Tưởng Tiêm Tiêm cũng không vòng vo, nhìn thấy cô ấy hiểu ý của mình, lập tức thẳng thắn nói: “Tôi muốn lấy cuộn video có liên quan đến Lương Đậu Khấu trong tay cô.”

Trợ lý chỉ muốn lấy một số tiền từ chỗ Lương Đậu Khấu, cô không thật sự nghĩ hại Lương Đậu Khấu, nên mím môi một hồi, quay đầu, tránh khỏi tầm mắt của Tưởng Tiêm Tiêm, nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

“Đừng giả bộ nữa, tôi đã biết tất cả mọi chuyện rồi, chỉ cần cô đưa video cho tôi, tờ séc này sẽ lập tức thuộc về cô, dù cho cô có đưa video cho Lương Đậu Khấu, cô ấy cũng sẽ đưa cho cô một số tiền vậy thôi, tôi cũng không có liên quan, nhưng mà…” Tưởng Tiêm Tiêm cố ý dừng lại một chút, sau đó lại mở miệng: “…Nếu như tôi là cô, thừa dịp có tiền thì cứ lấy, dù sao chuyện mẹ bị bệnh mới là quan trọng nhất, nếu như còn chưa lấy được tiền của Lương Đậu Khấu mà lại làm mất video kia thì chẳng phải lại mất cả chì lẫn chài sao?”

Sau khi nói xong, Tưởng Tiêm Tiêm giống như trầm tư lắm vậy, nghiêng đầu chút, lại mở miệng nói: “Cô nói xem bọn họ có gạt cô ghi âm lại để báo cảnh sát bắt cô tội tống tiền không? Sau đó giam cô vào ngục?”

“Cũng có thể a…” Tưởng Tiêm Tiêm tán đồng mấy lần, sau đó lại cười xán lạn với trợ lý: “À đúng rồi, tôi quên tự giới thiệu với cô, tôi là Tưởng Tiêm Tiêm, là em họ của Lương Đậu Khấu, có một số chuyện người ngoài không biết nhưng tôi là người trong nhà, tất nhiên là đã biết rồi…”

Trợ lý thật sự bị câu nói sau của Tưởng Tiêm Tiêm hù dọa, cô là em họ của Lương Đậu Khấu, hay la cô ta chỉ nghe được tin tức gì đó nên đã chặn đầu cô, liền mở miệng nói: ‘Video tôi cũng có thể đưa cho cô, nhưng cô phải đưa cho tôi thêm hai trăm ngàn.”

Tưởng Tiêm Tiêm không chút do dự viết thêm một tờ chi phiếu khác, sau đó đưa cho trợ lý.

Trợ lý nhận được thì xác định không có vấn đề gì mới từ trong túi lấy ra một cái đĩa đưa cho Tưởng Tiêm Tiêm.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 346: Cố Dư Sinh, em là Tần Chỉ Ái (6)


Sau khi nhận được đĩa, Tưởng Tiêm Tiêm cũng không nói thêm nhiều với trợ lý, liền mở cửa thoát hiểm, đi thang máy trở về thẩm mỹ viện trên lầu.

Bởi vì là hội viên SVIP, Tưởng Tiêm Tiêm có thể vào phòng nghỉ ngơi, chọn một máy vi tính nào đó, khởi động máy, dùng cổng USB chuyển video vào điện thoại rồi mới đeo tai nghe, xem video.

Video không ngắn, khoảng chừng bảy tám phút, Tưởng Tiêm Tiêm xem được một nửa, mắt trở nên hưng phấn, nhìn đến cảnh cuối, cả người cô đều kích động đứng bật dậy.

Nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa ngạc nhiên, đi lên tôn kính hỏi cô: “Tưởng tiểu thư, xin hỏi cô có cần giúp gì không?”

“Không có.” Tưởng Tiêm Tiêm mở tai nghe, xán lạn cười trả lời nhân viên phục vụ, vừa thu dọn đồ đạc vừa gọi cho anh trai của cô.

Anh của cô bắt máy rất nhanh: “Anh hai, xe của em đang đi bảo hành rồi, bây giờ em đang ở JM, buổi trưa anh có về nhà không? Thuận đường rước em với.”

Cô không có số điện thoại của Cố Dư Sinh, nhưng anh hai của cô thì có, cô muốn lập tức, ngay tức khắc đưa đoạn video này cho hắn xem… cô muốn xem xem Cố Dư Sinh vốn luôn che chở cho Lương Đậu Khấu kia khi nhìn thấy video này có cảm thấy mất mặt hay không!

Chỉ cần cô muốn, Tưởng Tiêm Tiêm nhịn không được giương khóe môi.

Cố Dư Sinh quan tâm đến mặt mũi của bản thân như vậy, nếu biết mình bị Lương Đậu Khấu đối xử như thế, Tưởng Tiêm Tiêm lại nhẹ nhàng cười ra tiếng.

“Tưởng tiểu thư, tâm tình của cô hình như rất tốt nha.” Nhân viên phục vụ hỏi chuyện lúc nãy lại lên tiếng.

“Ừm, cũng không tệ lắm.” Tưởng Tiêm Tiêm tự nhiên hào phóng khẳng định, tạm biệt nhân viên phục vụ rồi vừa hát vừa rời đi.

.......

Khi Tần Chỉ Ái tỉnh lại, Cố Dư Sinh đã không còn ở đó từ lâu, chắc là đã đến công ty rồi.

Quản gia còn chưa về, một mình cô ăn đơn giản vài món, đang chuẩn bị tìm chuyện để làm, liền nhìn thấy tin nhắn Cố Dư Sinh gửi tới: “Buổi tối em có rảnh không? Chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Ra ngoài ăn cơm? Tối hôm nay quản gia không ở nhà, hình như cô chưa từng tự mình làm cơm cho hắn… Tần Chỉ Ái trầm tư một lát, lại trả lời Cố Dư Sinh: “Hay là ở nhà ăn cơm đi? Quản gia không có ở nhà, em tự nấu cho anh ăn.”

Rất nhanh lại nhận được tin nhắn trả lời của Cố Dư Sinh: “Cũng được.”

Tần Chỉ Ái trả lời “Ừ” một cái, liền bắt đầu chuẩn bị cơm tối, trong đầu suy nghĩ thực đơn xong, sau đó lại ghi những nguyên liệu cần thiết vào ghi chú trong điện thoại, liền lên lầu thay đồ, cầm bóp tiền và chìa khóa xe đi tới siêu thị dưới tầng hầm của trung tâm thương mại JM.

......

Tưởng Tiêm Tiêm chờ anh hai của cô đến nỗi khát nước, liền đến siêu thị dưới tầng hầm để mua một chai nước khoáng, lúc tính tiền lại đụng phải “Lương Đậu Khấu”.

Ồ? Không phải cô ta vừa ở trên lầu ăn cơm sao? Sao trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể vừa thay một bộ đồ khác vừa chạy xuống đây đi siêu thị rồi?

Nghi hoặc thì nghi hoặc nhưng nghĩ đến video trong tay mình, Tưởng Tiêm Tiêm lại hoàn toàn không có ý nói chuyện dây dưa với “Lương Đậu Khấu”, trong lòng vui rạo rực quay trở về cửa trung tâm thương mại chờ anh hai.

Đợi khoảng năm phút, bên đường có một tiếng huýt sáo, Tưởng Tiêm Tiêm nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của anh hai liền vội vàng chạy tới, sau khi ngồi trên xe thắt dây an toàn xong, vừa mới nói với anh cô: “Được rồi, đi thôi.” Liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 347: Cố Dư Sinh, em là Tần Chỉ Ái (7)


Ồ? Sao lại là một Lương Đậu Khấu nữa?

Không phải cô ấy ở dưới siêu thị sao?

Sự nghi ngờ còn đang hình thành trong não của Tưởng Tiêm Tiêm, cô bỗng nhiên nhận ra Lương Đậu Khấu này chính là người cô đã nhìn thấy trên thẩm mĩ viện.

Từ trong siêu thị đến lúc cô lên đây đứng đợi anh hai cũng chỉ mới có năm phút, sao cô ta lại có thể thay một bộ đồ khác chỉ trong năm phút đồng hồ ngắn ngủi?

Xe được anh của Tưởng Tiêm Tiêm khởi động, từ từ đi về phía trước, Tưởng Tiêm Tiêm đột nhiên lên tiếng: “Dừng xe.”

Tưởng Dật bị dọa một cái, tàn nhẫn đạp mạnh thắng xe, còn chưa quay đầu mắng được Tưởng Tiêm Tiêm câu nào đã thấy cô hạ kính xe, ló đầu ra nhìn chiếc xe đang đậu phía sau xe mình.

Lương Đậu Khấu đi bên cạnh Chu Tịnh, hai người họ không nói gì với nhau, một trước một sau đi rất nhanh về phía một chiếc Audi màu đỏ.

Chu Tịnh mở cửa, Lương Đậu Khấu khom người chuẩn bị ngồi vào xe, Tưởng Tiêm Tiêm lại đưa tay ra kéo tay của Tưởng Dật, chỉ vào kính chiếu hậu, mở miệng nói: “Anh hai, anh nhìn xem đây có phải là chị Khấu không a?”

Lương Đậu Khấu cứ đeo mắt kính và khẩu trang như vậy, che chắn kín mít, nhưng là người một nhà, Tưởng Dật nhìn một cái là có thể nhận ra được: “Đương nhiên là Tiểu Khấu rồi… Em không nhận ra sao?”

Tưởng Tiêm Tiêm không nói gì nữa, nhìn chằm chằm vào chiếc Audi màu đỏ kia, cô lại nghe thấy Tưởng Dật nói: “Có phải lại muốn cùng Tiểu Khấu gây sự không? Đều là người một nhà, em…”

“Anh hai, lái xe đi!” Tưởng Tiêm Tiêm quay đầu nở nụ cười, cắt ngang lải nhải của Tưởng Dật.

Tưởng Dật ngậm miệng lại, đạp ga lần nữa, lái xe ra đường lớn.

Lúc sắp về đến Tưởng gia, Tưởng Tiêm Tiêm nhớ tới chính sự, liền nói: “Anh hai, cho em mượn điện thoại của anh một chút.”

“Mượn điện thoại làm gì?” Tưởng Dật nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, quẹo vào tiểu khu.

“Anh đừng quan tâm, em mượn dùng một chút, có việc quan trọng mà.” Tưởng Tiêm Tiêm kéo kéo cánh tay Tưởng Dật, nhỏ nhỏ giọng nũng nịu.

Tưởng Dật rất yêu thương em gái, cũng không để cô cầu xin lâu như vậy, liền đồng ý: “Được rồi được rồi, nè!” Nói xong liền móc điện thoại ra đưa cho Tưởng Tiêm Tiêm.

“Cảm ơn anh hai.” Tưởng Tiêm Tiêm dẻo mồm khen Tưởng Dật hai câu, liền không chờ được nữa, mở khóa màn hình, đi vào WeChat.

Trong WeChat của Tưởng Dật toàn là bạn bè của hắn là chủ yếu, cô lục một hồi, nhìn thấy một cái tên quen thuộc: Ngô Hạo.

Ngô Hạo là người lúc còn học cấp ba là bạn của anh hai cô, là người cô đã hấp tấp dính lấy không buông.

Hình như hắn và cô đã bảy tám năm không liên lạc rồi ha.

Không biết hắn và Hứa Ôn Noãn có chia tay chưa…

Tưởng Tiêm Tiêm nghĩ, lại hiếu kỳ không biết Ngô Hạo bây giờ trông thế nào, liền bấm vào avatar của Ngô Hạo, vào trang chủ của hắn.

Còn chưa nhìn thấy nội dung, đã nhìn thấy trong album ảnh của hắn có một tấm hình hắn và Hứa Ôn Noãn hôn môi.

Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn còn ở bên nhau?

Tưởng Tiêm Tiêm khẽ mím môi, liền mở vài bức ảnh ra xem, có hai tấm ảnh Ngô Hạo đánh golf.

Hắn còn đẹp trai hơn trong ký ức của cô rất nhiều, cao hơn nhiều, cũng có sức hấp dẫn hơn.

Tưởng Tiêm Tiêm nhìn bức ảnh đã thấy tim đập nhanh hơn rõ ràng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 348: Cố Dư Sinh, em là Tần Chỉ Ái (8)


Những năm gần đây không phải cô chừng từng gặp người đàn ông khiến mình động lòng nhưng không người nào có thể mang lại cho cô cảm giác giống như Ngô Hạo vậy, phấn đấu quên mình, nghĩa chẳng từ nan.

“Tiêm Tiêm?” Tưởng Dật dừng xe, liếc mắt nhìn chằm chằm điện thoại của mình, thấy Tưởng Tiêm Tiêm không phản ứng, liền gọi tên của cô.

Tưởng Tiêm Tiêm vội vàng hoàn hồn, điện thoại cầm trong tay chính là muốn đem đoạn video kia chuyển qua điện thoại của anh hai rồi lại từ điện thoại của anh hai gửi cho Cố Dư Sinh, nhưng cô chỉ mới vào WeChat của Tưởng Dật, đã hạ điện thoại xuống, cắn môi suy tư một lát, lại cầm lấy điện thoại của Tưởng Dật, chuyển số của Ngô Hạo qua điện thoại di động của mình.

Về đến nhà, ăn cơm xong, Tưởng Tiêm Tiêm lập tức trốn vào trong phòng của mình, cầm điện thoại di động gửi lời mời kết bạn qua cho Ngô Hạo, lại gửi kèm một tin nhắn: “Anh còn nhớ em không? Em là em gái của bạn cấp ba của anh: Tưởng Dật, em là Tưởng Tiêm Tiêm.”

Năm đó cô không ít lần làm khó dễ Hứa Ôn Noãn, bởi vì bạn thân của Hứa Ôn Noãn mà anh của cô và Cố Dư Sinh đánh nhau một lần.

Không biết Ngô Hạo có chấp nhận lời mời kết bạn của cô không…

Tưởng Tiêm Tiêm nghĩ tới đây, lại nhắn một tin: “Thật ngại quá, sở dĩ em tìm anh là vì có một chuyện rất quan trọng phải nói cho anh biết.”

Gửi tin nhắn này đi xong, qua nửa phút, Ngô Hạo đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô.

Tưởng Tiêm Tiêm kích động ôm điện thoại lăn trên giường, nhắn tin tiếp: “Chào anh.”

Ngô Hạo: “Xin hỏi có chuyện gì không?”

Tưởng Tiêm Tiêm bỗng nhiên thay đổi chủ ý, không dùng điện thoại của anh hai để gửi video qua cho Cố Dư Sinh là bởi vì cô muốn dùng chuyện này để tiếp cận Ngô Hạo, cho nên cô cắn cắn ngón tay, ngoẹo cổ, nghĩ bụng gõ một bản nháp trước, sau đó hẵn gõ vào tin nhắn: “Bỗng nhiên mạo muội tìm anh là bởi vì em có chuyện gấp, cần nói cho anh Sinh biết, nhưng em gọi cho anh Bán Thành, anh ấy cũng không trả lời nên em không còn cách nào khác là phải tìm anh.”

“Ừm” Ngô Hạo chỉ trả lời một chữ, sau đó liền cho cô số điện thoại của Cố Dư Sinh, sau đó không nói gì nữa.

Hắn là để cô tự mình đi tìm Cố Dư Sinh?

Nhưng người cô muốn nói chuyện là hắn mà… Tưởng Tiêm Tiêm nghĩ nửa phút, mới thành thật nói cho Ngô Hạo biết: “Em biết WeChat của anh Sinh nhưng anh ấy lại không để ý đến em.”

Tưởng Tiêm Tiêm không cho Ngô Hạo trả lời tin nhắn này, liền gửi video qua: “Video này là em dùng một số tiền lớn để chặn không cho nó lan truyền ra ngoài, em nghĩ anh ấy cần phải biết, anh xem xong sẽ hiểu.

Qua khoảng năm phút, Ngô Hạo trả lời: “Video này cô lấy được ở đâu?”

“Là mua từ trợ lý của chị Khấu.” Tưởng Tiêm Tiêm thành thật trả lời.

“Tôi biết rồi, cảm ơn cô, tôi sẽ chuyển qua cho anh Sinh.”

“Ừ.” Tưởng Tiêm Tiêm gửi qua một chữ này xong, cảm thấy có chút xa cách, lại bỏ thêm một icon mặt cười, lại thêm hai chữ: “Tạm biệt.”

“88” *

*Trong tiếng Trung, 88 phát âm gần như Bye Bye.

Tưởng Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm hai con số của Ngô Hạo gửi qua, có chút ngọt ngào, có chút thất thoát.

Cô có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, nhưng… hình như hắn lại hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện với cô.

Nếu cô có thêm một tin tức quan trọng nào đó, có phải cô sẽ lại có thể tiếp cận hắn hay không…

Tin tức quan trọng?

Tưởng Tiêm Tiêm cau mày, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên liền nghĩ đến chuyện mình ở JM vô tình gặp hai Lương Đậu Khấu mặc hai bộ quần áo không giống nhau...
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 349: Cố Dư Sinh, em là Tần Chỉ Ái (9)


Người cô nhìn thấy dưới siêu thị kia chính xác là Lương Đậu Khấu.

Người cô nhìn thấy ở trước cửa siêu thị chắc chắn cũng là Lương Đậu Khấu.

Nhưng một Lương Đậu Khấu trong thời gian ngắn như vậy sao lại có thể xuất hiện ở hai nơi khác nhau với hai bộ quần áo khác nhau?

Chẳng lẽ… có hai Lương Đậu Khấu?

Tưởng Tiêm Tiêm bị ý tưởng trong đầu mình làm cho sợ hết cả hồn, sau đó lại cảm thấy chỉ có ý nghĩ này mới có thể giải thích chính xác được.

Nếu như suy đoán của cô là đúng thì nói cách khác, hai người Lương Đậu Khấu hôm nay cô gặp, một người là thật, một người là giả.

Là ai đang mạo danh Lương Đậu Khấu? Lương Đậu Khấu là vợ của Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh là bạn của Ngô Hạo… nếu cô có thể biết thêm chút gì, lại có thể tìm ra một cái cớ để nói chuyện với Ngô Hạo rồi.

Nghĩ tới đây, đáy mắt Tưởng Tiêm Tiêm lại sáng lên, liền cắn móng tay suy nghĩ xem tiếp theo mình phải làm sao, mới có thể tìm ra toàn bộ sự thật của Lương Đậu Khấu, đồng thời phân biệt được thật giả.

......

Cùng lúc đó Chu Tịnh đang ngồi trên chiếc Audi màu đỏ, tâm tình thật tốt, mở đài phát thanh, thỉnh thoảng hừ theo tiếng nhạc du dương.

Lương Đậu Khấu ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lại không có chút vui vẻ nào dù kế hoạch đã thành công.

Đúng, không sai, cô quá hiểu rõ Tưởng Tiêm Tiêm, biết hôm nay cô ta sẽ đến thẩm mỹ viện, vì vậy từ sớm cô và Chu Tịnh đã chờ trước ở đó, diễn một màn kịch.

Đương nhiên trợ lý cũng là do cô và Chu Tịnh đã sắp xếp từ trước, cho dù Tưởng Tiêm Tiêm không đưa thêm 200 ngàn cho cô ấy, trợ lý cũng sẽ đưa video cho cô.

Làm gì có những người nói những chuyện như vậy mà lại ra hành lang đứng nói chứ, bất quá là muốn Tưởng Tiêm Tiêm nghe được mà thôi.

Chỉ tiếc Tưởng Tiêm Tiêm vì muốn đấu đá với cô mà không hề nghĩ đến kẽ hở này.

.....

Tần Chỉ Ái mua thức ăn về xong, nguyên liệu cũng không nhiều, nhưng cô chọn rất tỉ mỉ nên cũng phải mất hơn nửa tiềng đồng hồ để sắp xếp.

Người mua xếp hàng không đông, qua khoảng hai phút là đến lượt cô rồi.

Thu ngân nói từng cái, lại báo tổng tiền cô phải trả.

Tần Chỉ Ái mở túi, nhìn thấy một góc bên trong túi có một tờ tiền 100 tệ nằm yên lặng, đầu ngón tay cô hơi dừng lại, cuối cùng lại rút ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho nhân viên thu ngân.

Cô thanh toán xong, nhận túi đồ, sau đó đi thang máy xuống bãi xe dưới tầng hầm.

Cô ngồi lại trên xe, không nhanh chóng khởi động xe mà lại lấy thẻ ngân hàng nhét lại vào bóp tiền trước, sau đó cầm lấy tờ 100 tệ kia.

Cô nhè nhẹ mở ra, trên đó có một dòng chữ thẳng hàng rõ ràng đập vào mắt cô.

“Cố Dư Sinh, em là Tần Chỉ Ái, là Tần Chỉ Ái đã yêu anh tám năm.”

Cố Dư Sinh, anh có biết không?

Trò chơi lúc hai giờ sáng kia, là em dùng thân phận Tần Chỉ Ái để viết nên những lời này.

Tha thứ cho em, chỉ có mấy lời, nhưng em lại phải dùng phương thức này để nói với anh.

Lúc em còn trẻ, vì quá nhu nhược nên không thể nói ra câu: “Em thích anh.”

Lúc em ở bên anh, em lại không có tư cách để nói những lời này, chỉ có thể len lén viết những tâm sự này, lại càng không dám để cho cả thế giới biết.

Em yêu anh, tất cả trong em chỉ có một bí mật.

Trong thế giới của anh, em chẳng là gì cả, nhưng trong thế giới của em, anh là tất cả.

Từ nay về sau, khi nghĩ đến ba chữ “Cố Dư Sinh” này, em đều sẽ cảm thấy rất khổ sở.

Tần Chỉ Ái cụp mắt, cất tiền cẩn thận, sau đó khởi động xe, trở về nhà.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 350: Cố Dư Sinh, em là Tần Chỉ Ái (10)


12 giờ trưa, Lục Bán Thành đến sân bay quốc tế Bắc Kinh.

Hắn bay một chuyến bay 13 tiếng, cũng không dám về nhà tắm lấy hơi mà ngoắc xe đi thẳng đến Cố thị, đưa chiếc nhẫn kim cương hoàn mỹ vừa mới ra lò trao tận tay Cố Dư Sinh.

Lúc Lục Bán Thành đến nơi, Cố Dư Sinh đang có một cuộc họp online với đối tác nước ngoài.

Hắn vừa nghe tiếng mở cửa đã định nói ba chữ “Đi ra ngoài.” Nhưng nhìn thấy Lục Bán Thành cũng không dám mở miệng, quay về người trong video nói câu: “Xin lỗi, chờ tôi một chút.” Liền tắt webcam và âm thanh, nhanh chóng đứng dậy đi về phía Lục Bán Thành.

Hắn còn chưa chờ Lục Bán Thành mở miệng, đã hỏi: “Đồ đâu?”

Lục Bán Thành từ trong túi lấy ra một chiếc hộp gấm màu đỏ, đưa cho Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh nhận lấy liền mở hộp ra, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương nằm yên tĩnh bên trong, giống y như thiết kế ngày hôm đó hắn vẽ, có điều, đồ vật thật lại kinh diễm cao quý hơn so với bản vẽ bằng bút bi của hắn rất nhiều.

Nhẫn kim cương hồng, được cắt thành một hình trái tim hoàn hảo, dưới ánh đèn phản chiếu một ánh sáng lấp lánh xa xỉ hoàn mỹ.

Chỉ nhìn một cái, Cố Dư Sinh liền cảm thấy hài lòng, hắn thấp giọng nói với Lục Bán Thành: “Cảm ơn.” Sau đó liền để nhẫn kim cương xuống bàn làm việc.

Lục Bán Thành rời đi xong, Cố Dư Sinh lại tiếp tục mở video họp, nhẫn kim cương để bên cạnh máy tính, hắn lại nhìn đến một lần, từ trước đến giờ hắn luôn rất tập trung làm việc nhưng lần này hắn lại không khống chế được mà thất thần.

Hắn chỉ muốn lần cầu hôn duy nhất trong cuộc đời này làm lãng mạn hơn, kinh ngạc hơn bất cứ người đàn ông nào trên thế giới này.

Hoa tươi, nến, nhẫn kim cương… Người khác có, cô cũng phải có, người khác không có, cô càng phải có.

Chỉ là hắn phải làm thế nào để cô không thể nào quên?

“Cố tiên sinh?” Trong cuộc họp online, đối tác đã diễn thuyết xong cái gì, chờ hắn đáp lời, nhưng kết quả nhìn hắn nửa ngày cũng không thấy hắn phản ứng, lại phải gọi tên của hắn.

Cố Dư Sinh hoàn hồn, nhìn vào video nói: “Rất tốt”, sau đó chú tâm chưa được một phút, lại thất thần.

Tối hôm qua cô hát xong, lúc hắn và cô đi đến bãi đậu xe, hắn có hỏi cô về bài hát đó.

Bài hát đó tựa đề là “Đích”

Cô còn nói đó là bài hát của một lão tiền bối, cũng đã khoảng mười năm, cô rất yêu thích bài hát đó, cũng đã từng có ý định đến buổi biểu diễn của ca sĩ này, nhưng cô lại không đến được. Sau đó ca sĩ này cũng không quá nổi tiếng, bài hát này cũng không tiếp tục được hát trong các buổi biểu diễn nữa, cô cảm thấy rất đáng tiếc, cô còn chưa từng nghe live “Đích” lần nào.

Cô tiếc nuối, hắn sẽ bù đắp lại cho cô.

Cố Dư Sinh nghĩ tới đây, lập tức cầm điện thoại di động, khi hắn vừa định gọi đi mới nhớ là mình còn đang họp online, lại nhìn vào webcam nói “Xin lỗi.” để điện thoại di động xuống, cố tập trung tinh thần đã bay lên chín tầng mây từ lâu, sau đó cuối cùng cũng không nhịn được nói với Lục Bán Thành đang ngồi trong phòng làm việc của mình.

“Giúp tôi làm vài chuyện, thứ nhất, hoa hồng mua hoa hồng nhạt, hôm qua tôi có nói chuyện với Tiểu Phiền Toái, cô ấy nói cô ấy thích nhất là màu hồng nhạt.”

“Thứ hai, giúp tôi mua nến, bày ra ở hoa viên sau nhà cho tôi, buổi tối khi nào tôi nhắn tin thì giúp tôi châm lửa.

“Thứ ba…” Cố Dư Sinh hơi dừng một chút, nhìn chằm chằm Lục Bán Thành, nói rõ ràng: “Giúp tôi đi mời ca sĩ hát bài “Đích”, tôi muốn đêm nay người đó hát bài cho Tiểu Phiền Toái nghe!”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 351: Chỉ nguyện có khởi đầu, không kết thúc (1)


“À, đúng rồi, sau khi tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu cắm nến đi, sau đó lúc châm lửa xong thì mở nhạc, để vị ca sĩ kia từ từ đi ra đứng giữa những ánh nến… Còn phải chuẩn bị micro cho tốt… mặt khác cậu hành động ở trong hậu hoa viên thì cẩn thận đừng để Tiểu Phiền Toái phát hiện…”

Cố Dư Sinh chìm trong suy nghĩ của mình, vừa nghĩ vừa dặn dò Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành đều không nghĩ gì nổi nữa khi nghe tới điều thứ ba… qua một hồi lâu, hắn mới từ từ phản ứng được câu nói kia là có ý gì, bởi vì chạy tới chạy lui, hắn còn chưa được ngủ, cuối cùng chống mí mắt đến nỗi cũng sắp rớt tròng mắt ra ngoài luôn rồi, không chịu nổi cắt đứt lời nói của Cố Dư Sinh: Bây giờ? Anh muốn em mời người ca sĩ hát bài “Đích” kia đến?”

“Đúng, bây giờ.” Cố Dư Sinh khẳng định, sau đó sợ Lục Bán Thành không hiểu ý mình, lại tiếp tục giải thích: “Mặc kệ dù bây giờ người đó ở đâu, cũng không cần biết tốn bao nhiêu tiền, nhất định phải mời được ông ấy đến.”

“Có lộn không vậy? Có cần phải…”

Lục Bán Thành thuận miệng nói kết quả còn chưa nói xong đã bị ánh mắt của Cố Dư Sinh quét đến, khiến hắn sợ đến không dám nói nữa, lại đổi giọng thành: “Đúng! Không sai! Hoàn toàn không sai! Cố tổng của chúng ta cầu hôn sao có thể tùy tiện muốn làm ở đâu cũng được chứ! Phải mời, phải mời! Thời gian gấp như vậy, nếu không chúng ta còn phải mời đến cả một liveshow!”

Cố Dư Sinh nhất thời cũng không muốn nói gì, khoát tay với Lục Bán Thành, ra hiệu hắn có thể phắn rồi.

Lục Bán Thành không dám chần chừ đứng lên, đi về phía cửa phòng làm việc rồi ra ngoài, lúc hắn đưa tay mở cửa, nghĩ một chút, cảm thấy làm anh em, mặc dù hắn lúc nào cũng dồn ép cậu, nhưng vẫn quay đầu chúc phúc Cố Dư Sinh một câu: “Anh Sinh, chúc anh tối nay mã đáo thành công.”

Cố Dư Sinh kéo môi cười, cũng khách sáo mở miệng: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Lục Bán Thành nói xong liền đưa tay mở cửa, quay đầu vừa đụng vào tay cầm, Cố Dư Sinh lại nói: “Chờ chút.”

Lục Bán Thành thu tay, quay đầu nhìn Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh chần chừ một chút mới mở miệng hỏi: “Cậu thấy kế hoạch của tôi có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì!” không phải anh Sinh từ trước đến giờ làm chuyện gì đều là đánh đâu thắng đó sao? Sao bây giờ lại thấp thỏm không yên như vậy chứ hả?”

Lục Bán Thành trả lời xong, thấy Cố Dư Sinh còn chưa chắc chắn, lại hỏi lại: “Nếu không bây giờ anh không xác định thì cứ xem như em lại Tiểu Khấu mà tập luyện thử xem.

Một giây trước Cố Dư Sinh còn hoang mang thì nghe đề nghị hảo tâm của Lục Bán Thành xong liền khịt mũi khinh thường nở nụ cười ghét bỏ, trả lời: “Xin lỗi, nhìn cậu tôi không nói chuyện yêu đương nổi.”

Vãi đạn thật, ai mẹ nó muốn động tình với anh!

Lục Bán Thành không muốn nhìn Cố Dư Sinh thêm một giây nào nữa, kéo cửa phòng làm việc nghênh ngang rời đi.

Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Cố Dư Sinh rõ ràng đã chuẩn bị tốt mọi thứ, lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó chưa hoàn chỉnh.

Thì ra, mặc kệ là người đã từng trải qua nhiều chuyện, tràn đầy tự tin, nhưng đụng tới chuyện tình cảm lại luôn cảm thấy yếu mềm.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 352: Chỉ nguyện có khởi đầu, không kết thúc (2)


Cố Dư Sinh cầm nhẫn, xem xét thật kỹ một lúc, sau đó nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, liền lầu bầu lầu bầu gì đó.

Đêm nay hắn đã chuẩn bị cầu hôn với cô, mấy ngày nay hắn đã nghĩ trong đầu vô số lần những lời phải nói, hầu như là đã thuộc làu làu, nhưng không biết tại sao khi cầm nhẫn lên hắn lại trở nên căng thẳng, thậm chí những chữ đã nghĩ sẵn trong đầu cũng quên hết phân nửa.

Hắn chưa từng yêu đương, nên những lời nói đó hắn đã vắt óc suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được.

Những lời cứng ngắc như vậy mà cũng trả bài cho cô nghe thì chi bằng nhớ cho kỹ hai câu: “Anh yêu em” và “Chúng ta kết hôn đi” cho lẹ, còn những câu còn lại tự triển khai ý sau.

Tay trái Cố Dư Sinh gõ lên bàn làm việc cũng không theo một tiết tấu nào, trong tiếng lanh lảnh cộc cộc, hắn lại nảy ra một ý.

Hay là hắn viết những lời muốn nói ra giấu dưới mền lúc cô đi tắm, chờ Tiểu Phiền Toái tắm xong mở chăn đi ngủ, những tờ giấy đó sẽ tung bay đầy giường.

Tốt nhất là nên chuẩn bị một ít nến đỏ đốt trong phòng, ngày xưa không phải người ta đều dùng nến đỏ để tôn lên bầu không khí hỷ kết lương duyên sao?

Trong ánh nến chập chờn, cô ngồi đọc từng tờ, từng tờ giấy mà hắn viết.

Cố Dư Sinh càng nghĩ càng cảm thấy tốt đẹp, liền buông nhẫn xuống, tìm giấy bút, không ngừng nghĩ nghĩ viết viết.

“Trước kia chưa gặp em, anh chưa từng nghĩ đến việc kết hôn, sau khi anh gặp em, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc cưới người con gái khác.”

“Trước đây không nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng hiện nay, anh chỉ yêu em.”

“Rõ ràng từ trước tới nay anh chưa từng để ý ai, em là một người duy nhất trong biển người.”

“Anh muốn cùng em ngủ ngon, cùng em thức dậy.”

“Anh muốn em chia sẻ những chuyện vui buồn với anh.”

“Đối với anh mà nói, em là Cố phu nhân, cũng là Tiểu Phiền Toái, còn gọi là… người yêu của Cố Dư Sinh.”

“Anh muốn năm mươi năm sau, anh gọi em là Tiểu Phiền Toái, em vẫn trả lời anh một tiếng “dạ”.”

“Tiểu Phiền Toái, anh yêu em.”

“Anh có được tình yêu đẹp nhất này là nhờ em, vì vậy anh sẽ trân trọng em suốt quãng đời còn lại.”

.....

Mãi đến khi mặt trời lặn, hắn mới ngừng bút, hắn cầm một túi văn kiện, nhét từng tờ giấy trên bàn vào, lúc đóng túi lại cầm bút lên viết câu cuối cùng.

“Tiểu Phiền Toái, anh có thể dùng cả đời này vì em viết những lời sến súa như thế này, chỉ một nội dung, anh cũng mong điều này không có điểm dừng.”

......

Còn chưa cầu hôn nhưng chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng tiếp theo có thể ở bên cạnh cô, tâm trạng của hắn trở nên dâng trào, hắn đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn bên ngoài ánh nắng vàng rực rỡ, bỗng nhiên mong trời tối mau mau.

Tiểu Phiền Toái, em có biết không?

Khi anh quyết định ở cùng em đến suốt quãng đời còn lại, anh liền mong quãng đời còn lại có thể đến nhanh một chút.

Tiểu Phiền Toái, em sẽ hiểu chứ?

Chỉ muốn bắt đầu, không muốn kết thúc, anh hứa với em tám chữ này, ngoại trừ sinh tử, trên đời này cũng không có chuyện gì có thể chia cắt chúng ta.

Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh lại cười nhẹ, khiến cả người hắn cũng trở nên ôn hòa.

Yên tĩnh và hoàn mỹ như vậy cũng chỉ mới kéo dài mấy phút, điện thoại trên bàn hắn đã reo liên tục.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 353: Chỉ nguyện có khởi đầu, không kết thúc (3)


Tâm tình tốt bị quấy rầy, Cố Dư Sinh có chút không thích, mi tâm nhíu lại, đứng ở cửa sổ sát đất không nhúc nhích.

Mãi đến khi điện thoại di động ngừng reo, văn phòng lại trở nên yên tĩnh, Cố Dư Sinh mới quay lại bàn làm việc.

Hắn vừa bưng ly café đã nguội lạnh, vừa ung dung thưởng thức, vừa cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn tin nhắn trên màn hình.

Là Ngô Hạo gửi tới.

Bấm vào, là một loạt những tin nhắn thoại của Ngô Hạo, bấm vào cái thứ nhất, tiếng của Ngô Hạo liền phát ra, âm điệu có chút thấp thỏm:

“Anh Sinh, có chuyện, em cũng không biết nên nói với anh thế nào nhưng bởi vì đây là chuyện có liên quan đến anh nên em cảm thấy mình cần phải nói cho anh biết. Đây là video mà em gái của Tưởng Dật, Tưởng Tiêm Tiêm đã gửi qua cho em, anh xem thử đi.

Em gái của Tưởng Dật, Tưởng Tiêm Tiêm?

Cố Dư Sinh nhíu mày, con bé vẫn luôn thích gây phiền phức cho Tiểu Phiền Toái?

Một luồng căm ghét buồn nôn trong phút chốc trào lên, trong nháy mắt lấp đầy tim của Cố Dư Sinh, hắn muốn tắt Wechat ngay.

Xin lỗi, không có hứng thú xem.

Kết quả tin nhắn thoại thứ hai của Ngô Hạo lại tự động hiện ra: “Em cũng không biết chuyện này thật hư ra sao nhưng người trong video này thật sự là vợ của anh.”

“Mặt khác, dù em có xóa video này đi nữa thì Tưởng Tiêm Tiêm vẫn còn giữ lại, anh xem xem thế nào, cũng đem video trong tay cô ta xử lý đi, nếu video này truyền ra ngoài thì thật sự đối với anh và vợ anh đều không tốt, chuyện xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài được.”

Video? Tưởng Tiêm Tiêm có trong tay video của Tiểu Phiền Toái?

Đầu ngón tay thoát WeChat của Cố Dư Sinh dừng lại một chút, liền dán mắt vào màn hình điện thoại.

Trong loa điện thoại tiếp tục truyền đến tiếng của Ngô Hạo.

“Tuy rằng đây là chuyện của vợ chồng hai người, em không nên xen vào nhưng nếu vợ của anh thật sự làm như vậy thì đã quá sỉ nhục anh rồi.”

“Quên đi, anh vẫn nên xem video trước đi, em gửi qua cho anh.”

“À, đúng rồi, em nên nói cho anh biết, video này là Tưởng Tiêm Tiêm phải dùng một cái giá cao mới có thể mua được từ tay của trợ lý của vợ anh mà mua được đó.

Không còn tiếng Ngô Hạo nói chuyện, toàn bộ phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh lạ kỳ, Cố Dư Sinh nuốt một ngụm café, vừa nuốt vừa trượt màn hình hai lần, đã nhìn thấy video Ngô Hạo gửi qua.

Cố Dư Sinh tải xuống, trong lúc đợi còn nhìn thấy trên video có hai tin WeChat.

Có điều không phải tin nhắn thoại mà là chữ.

“Anh Sinh, anh ở đâu?”

“Em có chuyện muốn nói với anh.”

Tốc độ load ở công ty rất nhanh, không tới nửa phút đã có thể tài xong.

Cố Dư Sinh nhàn nhã dựa vào bàn làm việc, bưng café vừa uống vừa xem video.

Video này hẳn là được quay trộm, tay chân táy máy, lảo đảo lung tung.

Cảnh tượng hình như là một phòng riêng ở hậu trường.

Rất yên tĩnh, ngoại trừ Tiểu Phiền Toái và quản lý của cô, cũng không còn người nào khác.

Tiểu Phiền Toái hình như hơi mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, ôm gối, phờ phạc ngồi trên ghế chơi điện thoại di động.

Qua mấy giây, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liếc Chu Tịnh đang phiền chuyện kịch bản, nói: “Rót dùm mình một cốc nước.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 354: Chỉ nguyện có khởi đầu, không kết thúc (4)


“Ừ.” Chu Tịnh trả lời một tiếng, để kịch bản xuống đi ra ngoài.

Qua khoảng một phút, cô bưng một cốc thủy tinh đứng trước sofa, nhẹ nhàng đặt cốc trước mặt Tiểu Phiền Toái.

Tiểu Phiền Toái tiếp tục bấm điện thoại một lát, mới ngồi dậy lấy ly nước trên bàn, tùy tiện ném điện thoại vể phía sofa, liền chỉ vào chiếc túi Chanel bên cạnh Chu Tịnh: “Đưa túi cho mình.”

Chu Tịnh đưa túi cho Tiểu Phiền Toái xong, sau đó Tiểu Phiền Toái loại mở dây kéo, tìm bên trong túi một lát, sau đó lấy ra một chai thuốc màu trắng, vặn nắp đổ thuốc ra tay.

“Cậu bệnh hả?” Động tác cầm kịch bản của Chu Tịnh hơi dừng lại một chút, quay lại hỏi.

“Không có.” Lương Đậu Khấu lắc lắc đầu, đưa thuốc lên miệng uống vào, cầm nước nuốt xuống.

“Không có? Cậu đang khỏe như vậy sao lại uống thuốc chứ?” Cố Dư Sinh vừa nói vừa cầm chai thuốc trên bàn, cô nhìn chằm chằm liền quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Thuốc tránh thai? Cậu vẫn đang uống thuốc tránh thai?”

Thuốc tránh thai? Động tác Chu Tịnh cầm ly café đưa lên miệng bỗng dừng lại, hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, lọ thuốc trắng trắng mà Chu Tịnh cầm kia quả nhiên là thuốc tránh thai.

Là lọ thuốc lúc trước bị hắn đổ đi sao? Vì vậy video này là quay trước khi hắn phát hiện cô uống thuốc?

Lương Đậu Khấu không nói gì, để ly nước xuống bàn, qua một lát lại nhẹ nhàng gật một cái, “Ừ” một tiếng.

Hả? Là bởi vì lần đầu tiên đó hắn bắt cô uống sao, vì hắn bắt cô uống nên cô mới trả lời Chu Tịnh như vậy?

Cố Dư Sinh còn chưa kết thúc suy nghĩ, Lương Đậu Khấu trong video lại mở miệng: “Tớ không muốn mang thai đứa con của hắn.”

Ngữ khí của cô rất kiên định, máu khắp người Cố Dư Sinh phảng phất giống như ngưng đọng lại, nhìn chằm chằm màn hình không nhúc nhích.

Trong video có hai người đang trò chuyện, tiếng nói của họ rất rõ ràng, không ngừng đâm thủng tai hắn.

Chu Tịnh hỏi: “Tại sao?”

Lương Đậu Khấu nói: “Chẳng tại sao cả, bởi vì tớ không thích hắn. Chính xác mà nói khi hắn chạm vào người tớ, tớ thấy rất chán ghét, cho nên dù tớ quấn quít với hắn nhiều năm như vậy còn phải gả cho hắn, cậu cho rằng tớ vì cái gì? Vì yêu hắn chắc? Ha ha, bớt giỡn đi, tớ bởi vì tập đoàn Cố thị, mà hắn lại là chỗ dựa mạnh mẽ nhất của tớ, từ đầu đến cuối tớ không muốn Cố Dư Sinh, mà là vị trí Cố phu nhân.

Hai người trong video trầm mặc một hồi, Lương Đậu Khấu đã mở miệng: “Không phải cậu cũng không biết tớ, tớ chỉ có hứng thú với sự nghiệp mà thôi.”

“Kỳ thật tớ chưa từng muốn thân mật với hắn, ta đến công ty tìm hắn cũng được, ở trước mặt hắn giả vờ hiền lành cũng được, chỉ là đóng phim mà thôi.”

“Có điều, gần đây nhất cũng không biết mắc gì, hắn cứ để ý chuyện của tớ, còn xử lý Lâm Ức. Có điều ngược lại nếu không phải ngày đó hắn đúng lúc gặp cậu ở nhà hàng Russia, chúng ta cũng sẽ không biết hắn lại che chở cho tớ, ngày hôm qua cũng không xảy ra chuyện ở trong phòng chụp hình trước mặt nhiều người như vậy dùng Lâm Ức giết một răn trăm!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 355: Chỉ nguyện có khởi đầu, không kết thúc (5)


Hôm qua?

Vậy video này chính là do trợ lý của cô quay lén? Nói cách khác, Tiểu Phiền Toái đến giờ vẫn còn uống thuốc tránh thai?

Nhưng rõ ràng tối qua lúc hắn hỏi ý cô về chuyện có em bé, cô đã đồng ý rồi mà?

Hắn dùng hết kinh nghiệm của mình cũng cảm thấy chuyện này quá khó hiểu, đại não Cố Dư Sinh bắt đầu cảm thấy choáng váng.

“Nói đi cũng phải nói lại, thật sự phải cảm ơn cậu đó Chu Tịnh, nhờ cậu đưa ra một kế sách hoàn hảo như vậy để chọc giận Lâm Ức, sau đó, lại gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, hiện giờ toàn bộ làng giải trí đều biết người đang làm chỗ dựa vững chắc cho mình là Cố Dư Sinh đều muốn mời mình đóng phim, các đạo diễn về sau chắc đều cho tớ chọn bạn diễn hết quá!”

“Được rồi Tiểu Khấu, bây giờ ở đây chỉ có mình và cậu không sao, nếu bị người khác nghe thấy, lại nói cho Cố Dư Sinh biết thì cậu gặp phiền phức lớn đó!”

“Tớ đâu phải đồ ngốc, cái này còn phải để cậu nhắc nhở sao, không có cậu thì Cố Dư Sinh vẫn là người chồng mà mình thích, có điều…” Lương Đậu Khấu thở dài một hơi, ngoẹo cổ cười híp mắt với Chu Tịnh: “Nói thật lòng, nếu như có thể, bây giờ tớ mong anh ta về nhà ít một chút, ít gặp, tớ mới có thể ung dung vui vẻ, để tớ không cần phải giả vờ như thâm tình, nghe lời, hiểu chuyện gì hết… Cậu biết không? Rất mệt đó. Có điều vì sự nghiệp của tớ, tớ cũng phải chiều theo ý hắn, dù sao đối với tớ mà nói, hắn cũng là một quân cờ tốt nhất…”

Lương Đậu Khấu nói xong, liền cười khẽ hai tiếng: “Đàn ông mà, đều là một dạng, đụng phải tình yêu thì đều trở nên ngu si thôi.”

Chữ “thôi” cuối cùng Lương Đậu Khấu còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh bỗng thẳng tay quăng điện thoại đi.

Điện thoại di động bay đến cửa kính tủ đựng rượu đối diện vách tường, tạo nên một tiếng “Ầm”, sau đó những tiếng kính vỡ vụn, rơi xuống cùng một chỗ tạo nên những âm thanh rất lớn.

Quân cờ… kẻ ngu si… thì ra trong mắt cô hắn chỉ như vậy thôi!

Cố Dư Sinh không phải là bị chọc tức, mà là cảm thấy khó chịu, khó chịu đến nỗi trong ngực có một ngọn lửa đốt lên, càng đốt càng cháy phừng phừng, đốt đến nỗi hắn đau lòng, hắn sốt ruột, đến từng tế bào từng giọt máu cũng cảm thấy đau rầm rĩ.

Loại đau đớn này giống như cả người bị vỡ ra, dù là đang sống sờ sờ nhưng vẫn nát vụn, hắn không cách nào nhịn được, cũng quăng ly café trên tay xuống.

Ly café va vào cửa gỗ, phát ra một âm thanh rất lớn, còn chưa được nửa phút, cửa phòng đã bị thư ký mở ra quan tâm: “Cố tổng, xin hỏi…”

“Cút!” Thư ký còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh liền quay đầu rống lên một tiếng, khiến thư ký sợ run, vội vàng chạy ra ngoài, đóng cửa lại.

Cố Dư Sinh dựa vào bàn làm việc thở hồng hộc, huyệt thái dương cũng đập thình thịch, khiến cho hắn đau đớn, hô hấp ngày một nặng nề, hắn giơ tay nới lỏng cravat, mở hai khuy áo, hắn lại nhìn điện thoại đang nằm giữa những mảnh thủy tinh vỡ vụn, hắn đi đến nhặt điện thoại lên.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 356: Chỉ nguyện có khởi đầu, không kết thúc (6)


Màn hình điện thoại nát vụn vô cùng thê thảm, lúc đầu ngón tay lướt qua liền đâm cho người sờ nhói một chút.

Cố Dư Sinh giống như không cảm thấy đau vậy, hắn nhập sáu chữ số mở khóa màn hình, lại vào WeChat, mở lại đoạn video của Ngô Hạo đã gửi.

Hắn xem lại tất cả một lần, trong phòng làm việc, lại vang vọng tất cả những câu nói kia của Lương Đậu Khấu.

Sau một lúc, hắn không cần nhìn video nữa, nhắm mắt cũng có thể hình dung ra động tác tiếp theo của cô sẽ như thế nào, biểu hiện, lời nói ra sao.

Hắn cũng không biết rốt cuộc mình đã nhìn bao nhiêu lần, mãi đến khi điện thoại không còn pin tự động tắt nguồn, bên tai của hắn vẫn phảng phất như nghe phải ma chú nguyền rủa, bên tai toàn là âm thanh của cô.

“Chẳng tại sao cả, bởi vì tớ không thích hắn.”

“Chính xác mà nói khi hắn chạm vào người tớ, tớ thấy rất chán ghét.”

“Tớ không muốn Cố Dư Sinh, mà là vị trí Cố phu nhân.”

“Tớ mong anh ta ít về nhà một chút, ít gặp, ta mới có thể ung dung vui vẻ, tớ không cần phải giả vờ như thâm tình, nghe lời, hiểu chuyện gì hết… Cậu biết không? Rất mệt đó. Có điều vì sự nghiệp của tớ, tớ cũng phải chiều theo ý hắn, dù sao đối với tớ mà nói, hắn cũng là một quân cờ tốt…”

Cố Dư Sinh bỗng cười lớn ha ha ra tiếng, bên tai hắn liền vang lên câu nói hoàn toàn chắc chắn kia: “Tớ không muốn mang thai đứa con của hắn.”

Tớ không muốn mang thai đứa con của hắn.

Tớ không muốn mang thai đứa con của hắn…

Cố Dư Sinh giống như một con thú phát rồ, đột nhiên giơ chân lên đạp chiếc ghế sofa cách đó không xa, sau đó bắt lấy một chiếc đèn bàn ném từ trên bàn làm việc xuống đất.

Đáng giá, không đáng giá, quan trọng, không quan trọng, chỉ cần hắn quơ tới, tất cả mọi thứ đều không may mắn trong phút chốc trở nên vỡ vụn.

Những tiếng vang ầm ầm duy trì khoảng nửa tiếng đồng hồ, Cố Dư Sinh mới thở hổn hển phì phò rồi dừng lại.

Văn phòng xa hoa sạch sẽ ban đầu trở nên tơi tả, laptop rơi xuống chân của hắn, biến thành hai nửa, điện thoại bàn chia năm sẽ bảy, ống nghe may mắn bay đến cửa phòng nghỉ.

Cố Dư Sinh giống như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực, lui về phía sau hai bước, tựa trên bức tường trắng toát, sờ tìm thuốc lá, một khoảng thời gian dài không hút. Hắn bị sặc đến ho cong người.

Khi hắn sặc sụa nhất, cửa phòng lại lần nữa bị thư ký mở ra, thư ký biết tâm trạng của hắn không tốt nên không dám tiến vào, chỉ đứng ở cửa hỏi: “Cố tổng, anh có sao không?”

Cố Dư Sinh ráng dừng ho, nhìn ra cửa, sau đó phát hiện âm thanh của mình khàn khàn rất kỳ cục: “Có chuyện gì không?”

“Người bên công ty Lâm thị đã tới.” Sau khi thư ký báo cáo xong, lại nói tiếp: “Tôi sẽ để phó tổng tiếp họ, nói anh có chút chuyện phải đi ra ngoài.”

“Ừ” Cố Dư Sinh đáp một tiếng, hút mạnh một hơi, thở ra một vòng khói, hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, lại hô: “Chờ chút.”

“Cố tổng, còn chuyện gì sao?”

“Cô gọi điện thoại cho Lục Bán Thành, nói cho hắn biết những chuyện tôi nhờ hắn làm lúc nãy, bây giờ không cần phải làm nữa.”

Thư ký dù tò mò không biết có chuyện gì nhưng cũng không dám hỏi, chỉ ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”

Cố Dư Sinh không nói nữa, dựa vào vách tường ngây ngốc một lúc, sau đó mới quay đầu nhìn chính mình qua những mảnh kính vỡ vụn, thấy đôi mắt của mình đã trở nên đỏ chót.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 357: Chỉ nguyện có khởi đầu, không kết thúc (7)


Hắn không ngừng hút thuốc, sau đó cụp mắt, dùng cách hút thuốc để hành hạ bản thân mình.

Cố Dư Sinh không biết mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc, hắn chỉ biết lúc hắn nhìn xuống, quanh chân hắn đã dày đặc những tầng tàn tro và đầu lọc.

Bầu trời không biết từ lúc nào đã trở nên tối đen, khí trời rối tinh rối mù, trăng tròn treo ở chân trời tỏa ra ánh sáng trong trẻo, thành thị có vô số ánh đèn, hoặc sáng, hoặc lập lòe.

Cảnh đêm ở thành thị thật xa hoa, óng ánh, đẹp đẽ.

Hắn vốn muốn dùng một buổi tối xinh đẹp như vậy để cầu hôn cô.

Hắn chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, hắn còn mong có thể phối hợp với phong cảnh lóa mắt kia tạo nên một buổi tối cầu hôn kinh tâm động phách nhất, khiến cho người hắn yêu không thể nào quên…

Nhưng những hình ảnh xinh đẹp như vậy, nhưng trong mắt Cố Dư Sinh lúc này lại giống như biến thành một màu trắng xám.

Khó trách quà hắn mua cô không bao giờ dùng, thẻ ngân hàng cô không bao giờ quét, hắn muốn cùng cô đi dạo, cô cũng kiếm cớ để từ chối.

Trong lòng cô nghĩ đến lợi dụng, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ chuyện một đời.

Thật là buồn cười ha…

Thích cô, hắn không hối hận. cho dù giờ khắc này hắn nghe thấy cô nói những lời kia, hắn cũng không thấy hối hận một chút nào.

Cô không thích hắn, cũng không sao.

Nhưng hắn không thể nào chấp nhận được sự lừa dối của cô, sự tự tôn bị cô chà đạp.

Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh nuốt một ngụm nước bọt, mới phát hiện cổ họng của mình vì hút quá nhiều thuốc mà bên trong có một ngọn lửa, vừa nuốt vào lại thấy đau đớn.

Vẻ đau đớn này, vẫn truyền đến nơi sâu nhất trong ngực trái của hắn, kêu gào, khiến trái tim hắn máu me đầm đìa.

Thật đau… Thì ra tình yêu có thể khiến người ta hạnh phúc, khiến người ta vui sướng, lại cũng có thể khiến người ta đau đến chết đi sống lại…

Không được, hắn không thể tiếp tục ở trong này, hắn muốn ra ngoài hóng mát một chút.

Cố Dư Sinh nghĩ xong, liền lấy điện thoại di động và chìa khóa xe rời khỏi văn phòng.

Hắn cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu, chỉ lái xe như vậy, đi lung tung, không có mục đích, đèn đỏ thì dừng, đèn xanh liền đi.

Hắn không biết mình đã đi bao xa, chỉ đến khi xe hết xăng, hắn liền cố gắng đạp ga, sau đó dừng xe, tăng ga, đến nỗi bàn chân đều phát đau, hắn mới để xe dừng ở ven đường, cả người giống như hết năng lượng, gục trên tay lái, không nhúc nhích.

......

Trong phòng khách của biệt thự xa hoa.

Tần Chỉ Ái cố ý ra vườn hái hoa tươi, hoa trong bình kiều diễm ươn ướt tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, tràn ngập phòng ăn.

Trên bàn ăn để một bộ chân nến tinh xảo, đẹp đẽ, tràn đầy các loại thức ăn ngon.

Tần Chỉ Ái yên lặng ngồi cạnh bàn ăn, nhìn chằm chằm bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ không chớp mắt.

Vì bữa tối này mà cô đã bận rộn từ ba giờ chiều, quay quay trong nhà bếp đến sáu giờ rưỡi tối mới xong.

Chỉ có hai người hắn và cô, nhưng cô lại chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 358: Chỉ nguyện có khởi đầu, không kết thúc (8)


Có thể đây là bữa tối cuối cùng mà cô có thể ăn cùng hắn rồi.

Cô muốn chấm một dấu tròn hoàn chỉnh cho kết thúc này, cho nên cô sẽ làm tất cả những món ăn mà đáng ra cô phải làm cho hắn, nấu hết một lần.

Cô muốn chính mình phải biểu hiện khuôn mặt xinh đẹp nhất của mình cho hắn xem, vì vậy làm xong cơm tối cô liền lập tức chạy lên lầu, tắm rửa sạch sẽ, xua tan mùi dầu ăn nước tương trên người mình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm làm cho mình trở nên thật đẹp, lại cố ý chọn một chiếc váy đẹp nhất, làm những chuyện mà lúc nhỏ cô đã làm để chuẩn bị cho buổi hẹn hò đầu tiên của hắn.

Nhưng bây giờ đã là bảy giờ rưỡi, cô ngồi trước bàn ăn chờ đến tám giờ, chín giờ, mười giờ... Cơm đã nguội, cô lại hâm tới hâm lui không biết bao nhiêu lần, còn hắn lại chưa về nhà.

Nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng dụi con mắt chua xót, quay đầu nhìn đồng hồ trên tường.

Mười giờ bốn mươi ba phút.

Có thể là hắn đang bận, có thể chờ chút nữa hắn sẽ trở lại.

Tần Chỉ Ái thấy thức ăn trên bàn lại nguội, cô lại hâm lại lần nữa, hâm đến nỗi thức ăn không còn mùi vị như ban đầu, kiên trì, yên lặng chờ đợi hắn.

Thời gian vô tri vô giác trôi, cũng đã đến 11 giờ.

Cố Dư Sinh còn chưa về, thậm chí cũng không gọi điện thoại.

Hắn hẹn với cô tối này mà? Cô có nên gọi điện thoại cho hắn hỏi một câu không?

Tần Chỉ Ái nghĩ, liền gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh.

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Nghe thấy trả lời như vậy, Tần Chỉ Ái cảm thấy mất mát để điện thoại xuống.

Không chừng điện thoại hết pin rồi thì phải, đợi thêm một chút vậy, cô đã đợi được hắn lâu như vậy, chẳng lẽ còn một chút nữa cô cũng không chờ được?

Lúc 12 giờ đêm, trong phòng khách tràn ngập tiếng đồng hồ báo giờ.

Là hắn hẹn cô mà, hắn thẳng thắn đồng ý mà, sao giờ này còn chưa về? Lại lỡ hẹn với cô lần nữa sao?

TayTần Chỉ Ái nhịn không được nắm thành quyền, từ từ lại tăng lực.

Lúc 12 giờ rưỡi, Tần Chỉ Ái lại cầm điện thoại di động lên, lại gọi cho Cố Dư Sinh một lần nữa, lại không mở máy, sắc mặt của cô dần trở nên trắng xám.

Rõ ràng cách đây mấy tiếng đồng hồ cô rất đói, nhưng bây giờ một chút khẩu vị cũng không có.

Cô rót cho mình một ly nước, uống hết nửa ly, cũng uống không trôi, sau đó cô nhìn ghế ngồi lúc trước Cố Dư Sinh vẫn hay ngồi trên đó ăn cơm, vì tẻ nhạt mà cô lại dùng thời gian phải chờ đợi kia để tưởng tượng xem hắn trở về sẽ như thế nào.

Ảo tưởng đã đến phần cuối, cũng đã là ba giờ sáng, bên ngoài biệt thự vẫn yên lặng, không có bất kì động tĩnh nào.

Tần Chỉ Ái không hề buồn ngủ chút nào, dùng ngón tay nhúng vào nước, viết chữ lên bàn.

“Cố Dư Sinh, sao anh còn chưa về nhà?”

“Cố Dư Sinh, em đang chờ anh về nha.”

“Cố Dư Sinh, nếu anh còn không về, sau này có thể sẽ không nhìn thấy em nữa đâu.”

“Cố Dư Sinh, được rồi, em thừa nhận, là em muốn nhìn thấy anh.”

Viết viết, viền mắt Tần Chỉ Ái liền trở nên hồng, cô nỗ lực cố gắng cười, liền nằm nhoài trên bàn phát ngốc.

Sắc trời tối đen bên ngoài cũng bắt đầu tờ mờ sáng, sau đó cô mới ý thức được, cô đã thức chờ hắn suốt đêm.

Hắn sẽ không về sao?

Tần Chỉ Ái khẽ thở dài, đứng lên, vừa mới chuẩn bị dọn dẹp cơm trên bàn, liền nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài biệt thự.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 359: Chỉ nguyện có khởi đầu, không kết thúc (9)


Tần Chỉ Ái cho rằng mình nghe lầm, trố mắt nhìn một hồi, nghiêng đầu đứng yên một lúc, lại nghe thấy tiếng còi xe ngày càng gần, mới xác định thật sự có xe đi vào vườn. Cô không do dự đá văng ghế tựa, vọt ra cửa sổ ở phòng khách.

Dựa vào ánh đèn mờ mờ trong vườn, Tần Chỉ Ái thấy chiếc xe của Cố Dư Sinh thắng gấp đến đáng sợ, dừng ở trước cửa nhà.

Hắn về rồi…

Trong cuộc đời cô phải chờ hắn ba lần, cuối cùng lần thứ ba cũng chờ được hắn.

Chờ cả một đêm, nhưng Tần Chỉ Ái vẫn không nhịn được mà vui mừng.

Tần Chỉ Ái không nghĩ ngợi gì, quay đầu chạy về phía cửa.

Cô mới đến tủ giày, Cố Dư Sinh đã mở mật khẩu vào nhà, mở cửa ra.

Tần Chỉ Ái dừng bước nhìn Cố Dư Sinh, bởi vì cuối cùng cũng đợi được hắn cho nên cô cảm thấy rất vui, vì vậy lúc mở miệng nói chuyện cũng vui vẻ nở nụ cười yếu ớt, ngay cả âm thanh cũng có chút linh động: “Anh về rồi?”

Cố Dư Sinh không ngờ cô còn chưa ngủ, cả người sửng sốt một chút, mắt liền nhìn cô.

Cô cười, rất đẹp, rất ngây thơ.

Lúc trước mỗi lần hắn nhìn thấy cô rụt rè sợ hãi mỗi khi nhìn thấy hắn, hắn luôn mong cô có thể tươi cười ở bên hắn.

Nhưng lúc này, bộ dạng này, lại làm cho hắn thấy quá chói mắt.

Cố Dư Sinh vội liếc mắt nhìn đi, không nói gì, trực tiếp vào nhà.

Đèn ở cửa trước không mở, Tần Chỉ Ái nhìn không rõ biểu hiện của Cố Dư Sinh, cho rằng hắn mệt mỏi nên khi hắn đến gần cô, cô lại mở miệng hỏi: “Anh ăn cơm rồi sao?”

Sau khi hỏi xong, Tần Chỉ Ái mới ý thức được bây giờ trời đã sáng, phải ăn sáng rồi, cô lại vội đổi câu hỏi: “Anh có đói bụng không?”

Cố Dư Sinh vẫn không lên tiếng, sau khi vào cửa liền ngồi xổm cởi giày.

Tần Chỉ Ái vội vã kéo tủ giày ra, lấy dép lê của Cố Dư Sinh, khom người để trước mặt hắn, sau đó lại hỏi: “Em làm rất nhiều thức ăn, bây giờ em đi hâm…”

Trong miệng cô còn chưa nói hết, thân thể còn chưa đứng thẳng dậy, Cố Dư Sinh đã thay giày xong đi qua cô, tiến vào nhà.

Tần Chỉ Ái hơi run một giây, đứng thẳng người, quay đầu đuổi theo Cố Dư Sinh, lúc cô vừa mới mở miệng nói tiếp, lúc này cô mới nhìn rõ dáng dấp của Cố Dư Sinh dưới ánh đèn bên cạnh vách tường.

Ánh mắt đẹp đẽ của hắn có một chút đỏ, quần áo trên người nhăn nheo, mùi thuốc lá nồng nặc.

Sắc mặt của hắn trắng bệch, cằm vốn sạch sẽ giờ cũng có một đoạn râu.

Hắn sao lại chật vật chán chường như vậy?

Tần Chỉ Ái cho rằng công việc của hắn xảy ra chuyện gì, dịu dàng quan tâm: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Từ lúc Cố Dư Sinh bước vào nhà đến giờ đều không có ý muốn nói chuyện với cô.

Chắc hắn rất mệt, tâm tình cũng không tốt… Tần Chỉ Ái lại mở miệng: “Em đi mở nước cho anh tắm trước, tắm xong sẽ thoải mái hơn.”

Nghĩ một chút, Tần Chỉ Ái lại quay đầu đi tới nhà bếp, rót một ly nước nóng, đặt ở khay trà, đi đến chỗ Cố Dư Sinh mở miệng nói: “Anh uống nước trước đi, nghỉ ngơi một chút em chuẩn bị nước tắm xong sẽ gọi anh.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom