Dịch Full Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 320: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (10


Không biết thời khắc này đã xảy ra chuyện gì, hắn lại cảm thấy đôi mắt của cô nhìn rất quen.

Loại cảm giác quen thuộc này, không phải bắt nguồn từ hiện tại mà là loại cảm giác chôn sâu trong trí nhớ.

Thật giống như, hình như là… Cực kỳ lâu trước đây, hắn đã gặp nụ cười này, đôi mắt này ở đâu rồi…

Cũng may điện thoại di động của hắn lại có một tin nhắn gửi tới, hắn thất thần cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Hắn vội quay đầu nhìn đường, sau đó mới chăm chú nhìn màn hình điện thoại, là tin nhắn của Lục Bán Thành: “Không cần vậy gọi điện thoại cho con chi ba?”

Cố Dư Sinh vốn định trực tiếp để điện thoại xuống, không để ý đến Lục Bán Thành kia, nhưng do dự một chút, hắn lại gõ màn hình: “Lái xe chán quá, chọc cậu một chút.”

Gửi tin nhắn xong, Cố Dư Sinh lại nghĩ tới nụ cười nhẹ nhàng của Tần Chỉ Ái, đáy lòng trở nên mềm nhũn, không kiềm lòng được lại gõ vài chữ: “Tiểu Phiền Toái cười rồi.”

....

Lục Bán Thành đang ở Nước Anh xa xôi đang giúp hắn làm nhẫn cưới mà hắn còn ở đó… xem đến hai tin nhắn hắn liền kích động ném điện thoại!

Cái gì gọi là lái xe quá buồn chán? Chọc một chút? Hắn đã ra nước ngoài rồi còn không chịu buông tha?

Thật quá đáng.

.......

Điện thoại di động của Cố Dư Sinh trước sau đều đặt trước mặt Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái đang nhìn đến câu “Lái xe chán quá, chọc cậu một chút”, hơi xấu hổ một hồi, không nhịn được nhổ nước bọt vài cái.

Người ngày thật là… tìm cái cớ tào lao như vậy…

“Miệng” lời này cô còn chưa nói xong, năm chữ “Tiểu Phiền Toái cười rồi.” liền lọt vào tầm mắt của cô.

Tần Chỉ Ái giống như bị điểm huyệt vậy, cả người đột nhiên cố định như một bức tranh, hô hấp cũng ngừng lại.

Qua một lúc lâu, Tần Chỉ Ái mới bình tĩnh lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cái miệng nhỏ hít vài ngụm khí, miễn cưỡng không để tim mình đập quá hoảng loạn.

“Tiểu Phiền Toái cười rồi.” Năm chữ rất đơn giản, nhưng thật ấm áp… đầu ngón tay Tần Chỉ Ái run nhẹ, sợ mình thất thố, lại bận bịu dùng đề tài của Lâm Ức để mình bận rộn một chút: “Trong làng giải trí em đã có Chu Tịnh, xảy ra chuyện gì cậu ấy sẽ lập tức giải quyết cho em, anh không cần phải lo lắng.”

Chuyện hắn bị Chu Tịnh lợi dụng, cô không có cách nào nói ra được, cô muốn khuyên hắn đừng dính quá sâu vào chuyện của Lương Đậu Khấu, cô cũng không biết nên khuyên như thế nào, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui liền nói: “Sau khi xảy ra những chuyện như vậy anh nên hỏi em trước một chút, đã có chuyện gì xảy ra? Nếu là lỗi của em, là em phóng hỏa giết người gì đó thì anh làm sao?”

“Làm sao bây giờ?”

Vừa nãy cô nở nụ cười như vậy, thật sự là cười rất thoải mái.

Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô cười linh động như vậy trước mặt hắn.

Sau khi hắn nghe được những lời này, lúc mở miệng còn có một vệt cười yếu ớt, hòa nhã nói: “Còn làm sao nữa? Bất quá anh giúp em thu dọn tàn cuộc.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 321: Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi (1)


Ngữ khí nói chuyện của hắn rất hời hợt, như đang nói chơi để cất giấu đi sự chân thành bên trong.

Tần Chỉ Ái không đoán được, chỉ nghĩ là hắn nói đùa, nhưng trái tim lại bị câu nói của hắn làm cho đập loạn hai lần, sau đó híp mắt cười: “Vậy anh là đồng phạm của em rồi!”

“Đồng phạm?” Cố Dư Sinh giống như không vừa ý hai chữ này, nhíu mày lại, một tay vừa lái xe một tay chống lên cửa sổ, nhìn chằm chằm phía trước Tần Chỉ Ái, sau đó mới quay đầu nhìn cô, âm thanh vẫn mang ngữ khí nhàn nhạt: “Làm gì có vụ đồng phạm? Anh là cưới vợ theo vợ, phụ xướng phu tùy.”

Cưới vợ theo vợ, phụ xướng phu tùy… Đây rõ ràng là những từ vợ chồng mới dùng nói chuyện với nhau sao…

Tim Tần Chỉ Ái đập nhanh chịu không nổi.

Cô cảm thấy câu “Tiểu Phiền Toái cười rồi” đã có chút ái muội, nên vội vàng chuyển sang chuyện khác, nhưng không ngờ nói một hồi đến cuối cùng lại có thêm một câu còn mờ ám hơn bay từ miệng của hắn ra.

Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì để đáp lại Cố Dư Sinh, hay là nói sang chuyện khác.

Bên trong xe lại yên tĩnh một chút, Cố Dư Sinh lái xe, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên chuyển bánh lái, dừng xe bên đường.

Tần Chỉ Ái còn đang chìm đắm trong câu: “cưới vợ theo vợ, phụ xướng phu tùy”, bị hắn làm cho tỉnh táo lại, đầu tiên nhìn ra ngoài cửa số một chút, phát hiện còn chưa tới biệt thự, liền ngạc nhiên nhìn về phía Cố Dư Sinh.

Đúng lúc Cố Dư Sinh cũng nhìn cô.

Dáng vẻ của hắn có chút thích ý.

Không biết có phải vì lời nói của hắn lúc nãy quá mập mờ hay không, Tần Chỉ Ái cảm giác được ánh mắt của hắn nhìn cô hoàn toàn trở nên mờ ám, trong lòng cô bỗng trở nên căng thẳng.

Cũng không biết hắn lẳng lặng nhìn cô bao lâu, lúc Tần Chỉ Ái bị hắn nhìn, mặt cô đều đã đỏ lên, hắn lại bỗng nhiên mở miệng: “Anh là anh, quản lý là quản lý.”

Tần Chỉ Ái nghe xong câu đó của Cố Dư Sinh, đầu óc mơ hồ qua một lúc, mới phản ứng được, thì ra hắn là đang đáp lại câu “Trong làng giải trí em đã có Chu Tịnh, có chuyện gì cô ấy giúp em là được rồi, anh không cần phải quá lo lắng.”

Vì vậy, ý của câu nói này chính là dù sau này có xày ra chuyện gì, hắn cũng sẽ nhúng tay vào?

Đây là gián tiếp nói cho cô biết, sau này dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ bảo vệ cô?

Tần Chỉ Ái khẽ nhếch môi, nhìn vẻ mặt của Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh có thể thấy cô đã hiểu lời nói của hắn, lúc này mới tiếp tục lái xe.

Hai người lại không nói chuyện, trong xe lại yên tĩnh, Tần Chỉ Ái lại thỉnh thoảng liếc nhìn hắn.

Cô không biết rốt cuộc hiện nay Cố Dư Sinh xem cô là gì? Vẫn là một món đồ chơi, hay là đã bắt đầu yêu cô?

Nhưng cô biết, hắn càng ngày càng đối xử tốt với cô.

Cô có nằm mơ cũng không dám hy vọng xa vời chuyện tình cảm, nhưng mà rất nhanh, rất nhanh, cô phải mất đi tất cả những thứ này rồi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 322: Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi (2)


Cô biết ngày mười Lương Đậu Khấu trở về, nhưng lại không biết cụ thể lúc nào sẽ đổi lại, Chu Tịnh vừa nói ngày tháng cụ thể rồi, ngày 12… không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi...

Chưa tới lúc ly biệt, nhưng chỉ nghĩ đến thời khắc đó thôi, Tần Chỉ Ái đã cảm thấy đau lòng kinh khủng.

Cô yêu Cố Dư Sinh, nên càng thêm bi thương.

Tần Chỉ Ái nhìn ngoài cửa xe, càng đến gần biệt thự, khung cảnh thành phố quen thuộc, cô bỗng nhiên trở nên kích động hơn.

Từ lúc trẻ cô đã luôn khao khát yêu thương, nhưng vẫn không thể hoàn thành ước mơ của mình.

Cả đời này cô cũng được ở cùng hắn một quãng thời gian, những ngày thường hắn bận rộn không thể ở bên cô, hôm nay lại không đi làm, nếu còn bỏ lỡ đêm nay, sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy.

Càng kích động, cô nhìn thấy Cố Dư Sinh đang chuẩn bị quẹo xe vào biệt thự liền nói: “Chờ một chút.”

Cố Dư Sinh đạp phanh xe, quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái ý thức được vừa rồi mình đã quá kích động, thoáng cụp mắt mới mở miệng: “Tối nay anh không có việc gì bận đúng không?”

“Đúng.” Cố Dư Sinh gật nhẹ đầu, nhìn ánh mắt của cô đầy khó hiểu.

Có những lời, những năm gần đây, dù có mơ đi mơ lại nhiều lần, cô cũng muốn nói, nhưng lúc nói những lời này, Tần Chỉ Ái có chút căng thẳng, cô nắm túi trong tay thật chặt, nhìn ánh mắt của Cố Dư Sinh, giống như lúc trước lúc hắn chưa hỏi đã biết địa chỉ nhà cô, cô lấy hết dũng khí mới dám hỏi hắn: “Chúng, chúng ta đi xem phim đi.”

“Bây giờ sao?” Lời đề nghị này quá đột ngột, khiến Cố Dư Sinh kinh ngạc.

“Ừm!” Tần Chỉ Ái gật đầu lia lịa, cô kiên quyết: “Đi bây giờ.”

Cô không muốn chờ nữa, cũng không thể chờ đến ngày mai, cô sắp phải rời đi rồi.

Hắn mãi mãi cũng sẽ không biết, lúc cô còn trẻ, đã căng thẳng, chờ mong, thấp thỏm như thế nào.

Hắn cũng mãi mãi sẽ không biết, hắn lỡ hẹn với cô hai lần, đã khiến cô thất vọng, khổ sở, tan vỡ như thế nào.

Cho nên bây giờ cô không muốn hẹn ngày hẹn giờ gì nữa, bây giờ đi được thì nhanh chóng đi thôi!

“Bây giờ là giờ cơm tối mà.”

Thật ra Cố Dư Sinh muốn nói ăn cơm xong rồi đi, nhưng còn chưa kịp nói, Tần Chỉ Ái liền không thể chờ được: “Chúng ta xem phim trước rồi ăn cơm có được không? Được không anh?”

Lúc nói xong ba chữ cuối cùng, âm cuối của cô lại có chút run rẩy, như là sốt ruột, như là khẩn cầu.

Cố Dư Sinh còn chưa nói xong đã chuyển bánh lái, quay xe đi về phía rạp phim: “Được.”

Tần Chỉ Ái không tiếc cả đời này, hài lòng mỉm cười, say đó mở điện thoại xem ngoài rạp đang chiếu những phim gì.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 323: Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi (3)


Xem phim gì thật ra không quan trọng, quan trọng là được cùng Cố Dư Sinh xem phim, Tần Chỉ Ái chỉ nhìn qua màn hình điện thoại, sau đó chọn một bộ phim mới phát hành, lúc Cố Dư Sinh dừng đèn đỏ, liền đưa điện thoại đến trước mặt hắn: “Phim này được không?”

Cố Dư Sinh chỉ làm theo ý cô, nên xem phim gì cũng không quan trọng, hắn chỉ nhìn lướt qua màn hình điện thoại, liền đật đầu: “Được.”

.......

Một giây trước Cố Dư Sinh lái xe vào rạp phim, giây sau đã có một chiếc xe màu đỏ dừng hẳn ở cửa rạp chiếu phim.

Chu Tịnh lái xe, nhìn rạp chiếu phim một lúc, mới nhìn điện thoại di động đang sạc pin, đã được 73%, lúc này mới rút dây sạc, gọi điện thoại về nhà.

Lương Đậu Khấu hầu như vẫn luôn ở nhà chờ cô gọi điện thoại về, chỉ nghe điện thoại vang lên một tiếng, cô liền bắt máy: “Chu Tịnh, cậu đã hẹn với con bé đóng thế kia ngày đổi lại chưa?”

“Rồi, ngày 12.”

“Ngày 12? Hôm nay chỉ mới là ngày 8, tại sao lại phải chờ nhiều ngày như vậy? Nếu đợi nữa, thì sao lại phải gọi tớ trở về gấp như vậy? Nếu còn chưa đổi, đến ngày đó Cố Dư Sinh cầu hôn cô ấy thì sao?”

“Sẽ không, hắn sẽ không cầu hôn thành công!” Chu Tịnh bỗng cắt đứt lời Lương Đậu Khấu, sau đó mặt mày ác liệt nói: “Tớ sẽ không cho Cố Dư Sinh có cơ hội cầu hôn!”

Lương Đậu Khấu trong điện thoại chần chừ một lúc, không hiểu hỏi: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

Chu Tịnh không giải thích, lại đổi đề tài: “Tiểu Khấu, chuyện lúc chiều ở phòng chụp hình cậu đã thấy tin tức chưa?”

Lần này Lương Đậu Khấu trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng: “Nhìn thấy rồi, Cố Dư Sinh quan tâm cô ấy so với sự tưởng tượng của mình rất nhiều.”

“Đúng, cũng khác xa so với sự tưởng tượng của tớ.” Chu Tịnh nói xong, lại đổi giọng: “Không, chính xác là rất rất quan tâm cô ấy.”

Chu Tịnh cố tình nhấn mạnh mấy chữ rất, sau đó ngừng một chút, trong đầu đang nối câu chữ, sau đó mới mở miệng nói tiếp: “Tiểu Khấu, lúc trước cậu để cô ta gả cho Cố Dư Sinh, là vì cho rằng Cố Dư Sinh không thân thiết với Lương Đậu Khấu, cũng sẽ không biết là đã thay đổi người, nhưng bây giờ thì sao? Cố Dư Sinh rất thân thiết với con bé nghèo mạc rệp kia, cậu có dám đảm bảo, sau khi đổi trở lại, Cố Dư Sinh sẽ không phát hiện khác biệt không?”

“Tớ…” Lương Đậu Khấu chỉ nói được một chữ, cũng không dám nắm chắc, lại trầm mặc.

“Cậu có biết một khi Cố Dư Sinh phát hiện, điều này nói lên điều gì không? Điều này nói lên chuyện tìm người đóng thế đã bị bại lộ, Cố Dư Sinh sẽ biết người hắn yêu không phải là Lương Đậu Khấu mà là một người thay thế Lương Đậu Khấu! Đến lúc đó cậu nghĩ Cố Dư Sinh sẽ làm gì?”

Chu Tịnh cũng không cho Lương Đậu Khấu mở miệng, lại nói tiếp đáp án cho cô ta biết.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 324: Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi (4)


“Cố Dư Sinh sẽ ly hôn với cậu, sau đó tìm con bé nghèo kiết xác kia về làm vợ!”

Lương Đậu Khấu bị ngữ điệu của Chu Tịnh làm cho kinh hoảng: “Sao có thể? Tớ vẫn còn Cố lão gia…”

“Cố lão gia?” Chu Tịnh cười mỉa, lại mở miệng nói tiếp: “Thật sự đến lúc đó tớ có thể thẳng thắn nói cho cậu biết, Tiểu Khấu, dù cậu có Cố lão gia, cũng không thể ngăn cản Cố Dư Sinh ly hôn được!”

“Sao có thể như vậy được?” Chỗ dựa duy nhất của mình cũng bị Chu Tịnh gạt phăng, Lương Đậu Khấu tức lên: “Cố Dư Sinh vẫn luôn rất kính trọng Cố lão gia, mỗi lần tớ đi tìm Cố lão gia, Cố Dư Sinh đều sẽ nghe lời! Cố lão gia và ông nội của tớ có quan hệ tốt như vậy, ông chắc chắn sẽ không cho Cố Dư Sinh ly hôn, không làm chuyện có lỗi với ông của tớ!”

“Cố lão gia dù có quan hệ tốt với ông của cậu cũng có thể chịu nổi sức ép của Cố Dư Sinh sao? Cố Dư Sinh thỏa hiệp cũng không phải là vì cậu mà là vì muốn chiều lòng Cố lão gia, bởi vì hắn không thích cậu, có ra sao cũng được! Chỉ cần cậu không quấy rối hắn, hắn cảm thấy làm như vậy cũng đáng. Nhưng bây giờ lại không giống như vậy nữa, hắn có người để yêu, hắn toàn tâm toàn ý muốn kết hôn, ai có thể ngăn được hắn? Bây giờ ông cũng đã lớn tuổi rồi, lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma! Hơn nữa Cố Dư Sinh không thích cậu, cả đời cậu cũng không có con được, hắn lại có thể để con bé nghèo kiết xác kia sinh con cho hắn, Cố lão gia chắc chắn sẽ vì chắt mà chịu thỏa hiệp.”

Chu Tịnh nói những lời sắc bén như vậy xong liền hít sâu một hơi, lại tiếp tục mở miệng: “Xế chiều nay tôi bày ra chuyện này thứ nhất là muốn dùng Cố Dư Sinh chèn ép Lâm Ức giúp cậu, thứ hai chính là cho cậu nhìn thấy hiện thực! Vì vậy Tiểu Khấu, cậu hãy tỉnh lại đi!! Đừng cho rằng Cố Dư Sinh là một kẻ ngu ngốc, hắn nhạy cảm hơn so với bất cứ ai trong số chúng ta nhiều, không dễ đối phó đâu!”

Lương Đậu Khấu yên lặng một lúc, mới nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”

“Con bé kia bây giờ đã bị tớ uy hiếp, Cố Dư Sinh còn chưa thật sự thổ lộ trước mặt cô ta, cô ấy cũng không dám manh động gì đâu, nhưng nếu như Cố Dư Sinh thổ lộ, hắn lại nhiều tiền hơn chúng ta, cô ấy còn phải sợ chúng ta sao? Vì lẽ đó, nếu cậu còn muốn làm Cố phu nhân, muốn ở bên cạnh Cố Dư Sinh thì chỉ còn một cách.” Nói xong, Chu Tịnh liền nói từng kế hoạch của mình cho Lương Đậu Khấu nghe.

Lương Đậu Khấu nghe xong lập tức xù lông lên, không hề nghĩ ngợi liền phản đối: “Sao có thể như vậy! Tớ làm vậy không phải Cố Dư Sinh sẽ càng ghét tớ sao?”

“Phải, sẽ càng ghét cậu! Nhưng mà hắn không còn thích cậu, sẽ trở thành Cố Dư Sinh như trước kia, sau đó hắn sẽ cùng cậu duy trì những sinh hoạt bình thường trước kia! Cậu mất đi tình yêu của hắn nhưng cậu vẫn có thể làm Cố phu nhân! Bằng không, cậu còn chưa chạm được tới hắn, vị trí Cố phu nhân cũng không được ngồi tới! Vì vậy, tự cậu chọn đi!”

Lương Đậu Khấu đấu tranh nội tâm không biết phải làm sao, cũng không nói gì.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 325: Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi (5)


Chu Tịnh cũng không vội, từ từ chờ Lương Đậu Khấu suy nghĩ rõ ràng.

Qua khoảng chừng mười phút, Chu Tịnh nhìn thấy Lương Đậu Khấu còn chưa quyết định được, suy nghĩ một chút, liền mở miệng: “Như vậy đi, cậu chuẩn bị một chút, đi một chuyến ra Cinemax, Cố Dư Sinh và con bé kia đang đi xem phim, qua khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ ra về, cậu chứng kiến hình ảnh hai người đó ở bên nhau một chút, cậu sẽ có cảm giác chính xác mà quyết định xem có đồng ý lời đề nghị của tớ không.”

Lần này Lương Đậu Khấu trả lời rất thoải mái: “Được, tớ biết rồi!”

Cúp máy, Chu Tịnh ném điện thoại vào ghế cạnh người lái, xoa xoa đầu, vì suy nghĩ quá nhiều nên đầu cô cũng phát đau.

Cô nghĩ Tiểu Khấu nên đồng ý với đề nghị của cô chứ? Đề nghị này của cô có phải quá tuyệt tình không? Cũng không cho Tiểu Khấu một con đường sống…

Nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, không phải sao?

Nếu Tiểu Khấu ôm một tia hy vọng, Cố Dư Sinh hiện tại thích con bé kia như vậy, sau khi cô trở về có thể cùng Cố Dư Sinh ngọt ngọt ngào ngào ở bên nhau rồi… nhưng cô không nghĩ đến, nếu như bị phát hiện thì phải làm sao đây?

Vì vậy, không còn lựa chọn nào tốt hơn, chỉ có thể để mối quan hệ của Cố Dư Sinh và Lương Đậu Khấu trở về mức ban đầu, Cố Dư Sinh không quan tâm Lương Đậu Khấu nữa, mới không phát hiện Lương Đậu Khấu đã bị thay bằng một người khác.

Hay là còn có một sự lựa chọn tốt hơn, khiến cho Tần Chỉ Ái xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để Lương Đậu Khấu mất trí nhớ, sau đó tình hình có một chuyển biến lớn, nhưng làm như vậy quá nguy hiểm, Cố Dư Sinh yêu người đóng vai Lương Đậu Khấu, nếu tra ra được ai hãm hại cô ấy, sợ lại sẽ lộ ra sơ hở, cho nên Chu Tịnh lại không muốn làm chuyện vừa mạo hiểm lại vừa vô ích như vậy, đối với cô mà nói, vị trí Cố Phu nhân mới là quan trọng, còn chuyện yêu hay không yêu hoàn toàn chẳng thành vấn đề.

Cô cật lực hỗ trợ Lương Đậu Khấu như vậy là mong một ngày Lương Đậu Khấu có thể có được Cố Dư Sinh, có thể mang được nhiều lợi ích đến cho cô, nhưng nếu không còn lợi ích gì… cô sẽ lập tức từ bỏ Lương Đậu Khấu, quay sang tìm người có giá trị hơn để nâng đỡ!

Chu Tịnh cười lạnh ha ha hai lần, hết cách rồi, xã hội này chính là vô tình vô tâm như vậy! Người không vì mình, trời tru đất diệt!!

-

Bộ phim Tần Chỉ Ái chọn là một bộ phim về tuổi thanh xuân, lúc cô chọn hoàn toàn không chú ý diễn viên đóng là ai, đợi đến lúc vào rạp ngồi mới phát hiện Lương Đậu Khấu cũng đóng bộ phim này.

Không phải là cô đóng bộ phim này mà là Lương Đậu Khấu trước khi còn chưa kiểm tra sức khỏe đóng.

Phim chiếu được hai mươi phút đầu, Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm màn hình lớn nhưng lại hoàn toàn không chú ý đến trên đó đang đóng cái gì, bởi vì trong đầu hắn đang nghĩ tới mình đã phá lệ một lần vì Tiểu Phiền Toái.

Bởi vì không ai biết, hắn có một tối kị là không bao giờ đi xem phim điện ảnh.

Hắn cũng nhớ không rõ vì sao bản thân mình lại có tối kỵ như vậy, những năm gần đây, hắn chưa bao giờ bước chân vào rạp phim lấy nửa bước.

Lời nói của Tiểu Phiền Toái thật sự có uy lực, thật sự lớn hơn so với sự tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Lúc hắn đang trầm tư, Tần Chỉ Ái ôm hộp bắp rang bên cạnh hắn lại bỗng nhiên cười lớn.

Hắn quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của cô rất nhập tâm, hiếu kỳ quay đầu nhìn về màn hình, đại khái trong màn hình là Lương Đậu Khấu đang đóng phim, Cố Dư Sinh kìm lòng không được liền quay lại nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái, cau mày.

Sao hắn lại cảm giác được, Lương Đậu Khấu trong phim và Lương Đậu Khấu ngồi bên cạnh hắn có điểm không đúng chứ?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 326: Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi (6)


Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm màn hình lớn một chút, tìm tòi nghiên cứu xem điểm khác nhau là gì, nhưng hắn còn chưa tìm được thì màn hình lớn đã chuyển sang một diễn viên khác.

Dừng lại mấy giây, Cố Dư Sinh quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái ngồi bên cạnh mình.

Cô bé ngồi trong rạp chiếu phim sợ bị người khác nhận ra nên đội một chiếc mũ lưỡi trai, che hết nửa mặt, chỉ lộ ra đường nét mềm mại của cằm và dưới cằm.

Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào bộ phim này, nhìn chằm chằm màn hình lớn không chớp mắt, trong phim vừa nói một câu thoại hài hước, cả rạp đều cười to, cô cũng cười theo, lại không cười ra tiếng, chỉ là cong môi lên, rất vui vẻ.

Tiếng cười trong rạp còn chưa dừng lại, Cố Dư Sinh đã nghe thấy tiếng cười của Lương Đậu Khấu, hắn quay đầu, lại đánh giá cô khác gì so với màn ảnh.

Đúng lúc trong phim Lương Đậu Khấu cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai, cũng đang cười.

Đều là khuôn mặt nhỏ, mắt mũi giống nhau, cũng là chiếc cằm nhỏ đáng yêu, ngay cả lúc cô nghe thấy lời thoại mà mỉm cười cũng giống như như đúc.

Nhưng Cố Dư Sinh lại cảm thấy hắn đang nhìn hai người khác nhau, cô trong phim lại mang đến cho hắn một cảm giác xa lạ không nói nên lời.

Tầm mắt Cố Dư Sinh lại nhìn tới nhìn lui Lương Đậu Khấu trong phim một lúc lâu, cuối cùng cũng không kiềm chế, tiến tới bên tai Tần Chỉ Ái, thấp giọng nói: “Anh cảm thấy em trong phim rất xa lạ?”

Nói thật lòng, nhìn Lương Đậu Khấu trong màn hình lớn, có thể không nhận ra đâu là Lương Đậu Khấu, đâu là Tần Chỉ Ái.

Nhưng Cố Dư Sinh lại nói… là hắn đã phát hiện ra chuyện gì?

Tần Chỉ Ái run run, tay đang cầm một viên bắp rang khi chuẩn bị cho vào miệng lại run lên, đầu ngón tay làm rơi bắp rang vào hộp.

Cố Dư Sinh chỉ mới hỏi cô một câu như vậy cô đã rối lên rồi… Tần Chỉ Ái vừa dặn lòng bình tĩnh lại, vừa giả vờ như không nghe thấy Cố Dư Sinh nói gì, nhìn chằm chằm màn hình cười cợt, sau đó lại lấy một viên bắp rang trong hộp cho vào miệng, lúc này mới tỏ vẻ như mới biết hắn nói chuyện với cô, quay đầu ngu ngơ “Hả?” một tiếng.

Phản ứng của cô quá tự nhiên cho nên Cố Dư Sinh căn bản không để ý đến căng thẳng quá một giây của cô, hắn nhìn thấy cô nghe không rõ, lại nói lần nữa: “Anh nói, hình như em ở trong phim hơi là lạ?”

Lần này Tần Chỉ Ái đã chuẩn bị tâm lý từ trước, vững vàng hơn nhiều, cô ngoẹo cổ, nhìn màn hình đúng lúc xuất hiện mình, sau đó mới tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Có sao? Sao em không thấy?”

Tần Chỉ Ái để làm cho biểu hiện của mình có vẻ chân thực một chút, lại hỏi: “Có chỗ nào lạ ạ?”

“Không dễ nói bằng lời.” Cố Dư Sinh nói bên tai Tần Chỉ Ái, từ từ lắc đầu, sau đó lại quay đầu tiếp tục xem phim, qua khoảng một phút, trên màn hình lại xuất hiện khuôn mặt của Lương Đậu Khấu, Cố Dư Sinh đăm chiêu nhìn một chút, bỗng nhiên tìm thấy điểm khác biệt, quay đầu nói vào tai Tần Chỉ Ái: “Đôi mắt có chút lạ.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 327: Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi (7)


Cô và Lương Đậu Khấu không giống nhau nhất chính là ở đôi mắt… Lương Đậu Khấu đã từng sửa mắt, khóe mắt rất mờ nhạt, hai mí mắt cũng rất rộng…

Mỗi lần cô muốn hóa trang thành Lương Đậu Khấu, đều phải dán mí mắt.

Cô cải trang càng ngày càng thành thạo, trang điểm mắt càng ngày càng giống mắt của Lương Đậu Khấu, đến bây giờ hầu như rất khó mới có thể tìm thấy điểm khác nhau.

Cố Dư Sinh chỉ nhìn vào phim liền có thể nhìn thấy điểm khác biệt này.

Cố Dư Sinh loạn tùng phèo, thấp thỏm bất an, cô cố gắng để khuôn mặt tỏ vẻ bình tĩnh, không lộ ra một chút biểu hiện hoang mang nào, cô biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để mở miệng, vì vậy sau khi nghe thấy lời của Cố Dư Sinh xong, liền tỏ vẻ quan sát chăm chú “chính mình” trong phim xong, lại ổn định tâm trạng, mới quay đầu nói với Cố Dư Sinh: “Có thể là do trang điểm ạ.”

Dừng một chút, Tần Chỉ Ái lại mở miệng nói: “Có điều cũng có thể là do ánh sáng, hoặc là do hậu trường chế tác điều chỉnh lại như thế nào đó, sẽ khiến hình ảnh có chút không chuẩn…”

Cố Dư Sinh không nói gì, lượn quanh ánh mắt của Tần Chỉ Ái, lại lượn quanh một vòng khuôn mặt của Tần Chỉ Ái trong phim.

Rõ ràng là cùng một người, tại sao lại cho hắn hai cảm giác khác nhau?

Cố Dư Sinh chống tay xoa xoa thái dương, cau mày, lại tìm không ra đáp án, khó quá bỏ qua.

Dù sao cũng chỉ là một bộ phim, hay là giống như cô nói, là yếu tố bên ngoài tác động đến…

Cố Dư Sinh lúc này mới “Ừ với Tần Chỉ Ái một tiếng, giống như nói chuyện phiếm, ngữ khí rất đồng tình với giả thiết của Tần Chỉ Ái: “Có thể là vậy.”

Nói xong, Cố Dư Sinh lại dựa người gần Tần Chỉ Ái quan sát một chút, có thể là do phim quá tẻ nhạt, hắn lấy điện thoại di động ra bấm mấy cái.

Tần Chỉ Ái ngồi bên cạnh nhìn như đang chăm chú xem nhưng thật ra là đang để ý đến biến hóa của Cố Dư Sinh.

Đợi đến lúc Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm điện thoại lười biếng gõ vào màn hình, thật sự cho qua chuyện vừa nãy, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cả người xụi lơ, lén hít sâu vài hơi, dưới ánh sáng màn hình yếu ớt hầu như có thể thấy một tầng nước.

Đó là mồ hôi, những câu nói đột ngột lúc nãy của hắn khiến cô căng thẳng đến toát mồ hôi hột.

Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm lòng bàn tay ướt nhẹp một cái, lặng lẽ lau tay trên người mới nhìn lên màn hình.

Nội dung của bộ phim khá hài hước, xung quanh hết trận cười này rồi lại đến một trận cười khác vang lên, nhưng Tần Chỉ Ái lại không cười nổi, thậm chí trong lòng cô còn cảm thấy bi ai…

Biết không?

Lúc cô nghe hắn nói cô không giống Lương Đậu Khấu trong phim, cô không chỉ có căng thẳng, thấp thỏm mà còn có một chút vui mừng, kích động.

Cô đóng vai Lương Đậu Khấu lâu như vậy, cũng chưa từng có ai nhìn thấy sự khác biệt.

Bởi vì cô muốn hắn không còn nghi ngờ nữa, mới làm hắn không tìm ra chân tướng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 328: Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi (8)


Từ rạp chiếu phim đi ra đã là tám giờ rưỡi tối.

Hai người còn chưa ăn tối, sau khi lên xe, Cố Dư Sinh liền hỏi: “Muốn ăn chút gì không?”

Tần Chỉ Ái cũng không nghĩ nhiều trả lời: “Gì cũng được ạ!”

Cố Dư Sinh lái xe đi, trong đầu nghĩ đến những chỗ hắn đã từng đi nghĩ tới nghĩ lui một lần, cuối cùng không biết tại sao lại nghĩ tới Trần Ký.

Ban đầu hắn còn không biết mình thích cô, ngày đó ở trước cổng trường cấp ba ngẫu nhiên gặp cô, lại muốn cùng cô đến Trần Ký ăn cơm.

Trên đường đi gặp Tần Dương và kẻ xấu, tâm tình của hắn lại không tốt, liền lỗi hẹn.

Chuyện khi đó hắn làm chưa được, bây giờ có thể tiếp tục hoàn thành, cũng coi như là một bắt đầu cho tương lai của cô và hắn.

......

Cố Dư Sinh không nói chuyện, Tần Chỉ Ái cho rằng hắn muốn đến nơi nào đó ăn cơm, cô nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên lại nghĩ đến Trần Ký.

Cô quen biết hắn suốt tám năm, đó là lần đầu tiên hắn mở miệng mời cô ăn cơm.

Chỉ tiếc hôm đó gặp kẻ xấu, đã đến trước cửa Trần Ký, hắn lại bỏ cô mà đi.

Hiện tại có lại không còn hy vọng gì xa vời, xem phim vui vẻ xong rồi, những hạnh phúc kia từng cái từng cái đều làm cô cảm động, nhưng sau khi làm xong, coi như cô cùng hắn vẽ một kết thúc tốt đẹp, một dấu chấm tròn hoàn chỉnh.

Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái chuyển ánh mắt nhìn Cố Dư Sinh, cô vừa định mở miệng gọi tên hắn, kết quả Cố Dư Sinh lại quay qua nhìn cô, hỏi: “Đi Trần Ký nha?”

Hắn lại nghĩ cùng một địa điểm với cô… tim Tần Chỉ Ái lại nhảy lên, khiến cô kích động mở miệng đều không che được sự hào hứng trong lòng: “Được ạ!”

.......

Cơm nước xong đã là 11 giờ.

Trước cửa Trần Ký bình thường rất đông, chắn dường dành riêng cho người đi bộ, lúc này họ đang tụm năm tụm ba đi trên đường.

Có thể là do thấy cô vui vẻ như vậy, coi phim rồi ăn cơm, tâm tình của Cố Dư Sinh thật sự rất tốt, trên đường dành cho người đi bộ lúc này đã có mấy cửa hàng lục tục đóng cửa, Cố Dư Sinh đứng ở cửa Trần Ký, nhìn chung quanh, vẫn hỏi Tần Chỉ Ái một câu: “Có muốn đi một chút không?”

Lúc còn đi học, mấy cặp tình nhân trong trường rất thường hay làm mấy chuyện như đi xem phim, sau đó đi ăn cơm, rồi lại tản bộ trên sân thể dục.

Khi đó mỗi khi cô nghe được từ miệng Hứa Ôn Noãn những lời cô ấy kể khi cùng đi chơi với Ngô Hạo, đi xem phim gì, ăn cơm ở đâu, lại từ từ nắm tay nhau đi trên quãng trường như thế nào, Tần Chỉ Ái sau khi nghe xong sẽ nằm nhoài trên bàn học, ảo tưởng không biết đến khi nào mình mới được cùng Cố Dư Sinh đi xem phim, sau đó ăn một bữa cơm, rồi lại cùng nhau sải bước đây?

Đêm nay cô chỉ hy vọng có thể xem được một bộ phim, không ngờ lại còn được đi ăn, bây giờ lại có thể đi dạo…

Tần Chỉ Ái thật sự rất vui vẻ, nhưng sau những hài lòng kia lại làm cho cô thương cảm, cho tới khi cô cười gật đầu với Cố Dư Sinh, lúc chuẩn bị nói chuyện, đáy mắt đã chua xót, cô vội cúi đầu, mắt đỏ lên, cười nói: “Được ạ!”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 329: Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi (9)


Cố Dư Sinh không lên tiếng, bước đến bậc thang ở trước cửa Trần Ký.

Tần Chỉ Ái theo phía sau, hôm nay lúc ra khỏi nhà cô chọn một đôi giày cao gót, con đường dành cho người đi bộ này khá gồ ghề, lúc cô đi qua, không giữ vững được sắp té, lại được Cố Dư Sinh ôm lại, sau khi đi qua đoạn đường kia, hắn lại không buông cánh tay cô ra mà trượt một đường thẳng xuống cổ tay cô, nắm chặt.

Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái cứng đờ, lại không né tránh, để hắn nắm, lúc đi được khoảng hai trăm mét, cô dùng hết dũng khí, nắm tay hắn.

Hắn cảm nhận được động tác tinh tế của cô, lại không nhìn cô, nhưng bàn tay nắm tay cô lại siết một chút.

Đường dành riêng cho người đi bộ có một chỗ bán trà sữa rất nổi tiếng, lúc này còn chưa đóng cửa, đã mười một giờ rưỡi mà còn một hàng rất dài.

Lúc Cố Dư Sinh đi ngang qua, mấy cô bé ra khỏi tiệm trà sữa cầm một ly trà sữa, vừa uống vừa nhẹ nhàng nhìn mấy cậu nhóc đi bên cạnh cười.

Khuôn mặt vui vẻ của những cô bé kia khiến Cố Dư Sinh không kiềm được đi chậm lại.

Hắn chưa từng yêu ai, đây là lần đầu tiên, nên hoàn toàn không biết lúc “in relationship” là nên làm gì, nhưng nếu mấy cậu nhóc kia làm được thì hắn cũng phải làm được, còn phải làm tốt hơn nữa mới được!

Cố Dư Sinh sợ đám người kia nhận ra mình và Tần Chỉ Ái, liền lôi Tần Chỉ Ái đến một gốc cây, sau đó mới nói với cô: “Em chờ anh ỏ đây một chút.”

Tần Chỉ Ái còn chưa hiểu ý của Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh đã đến hàng dài kia xếp cuối hàng.

Thì ra hắn muốn mua trà sữa cho cô a…

Tần Chỉ Ái dựa vào gốc cây, nhìn chằm chằm lưng Cố Dư Sinh, trong lòng vừa cảm thấy bi thương, vừa cảm thấy ấm áp, chồng chất, tràn đầy.

Cố Dư Sinh cầm một ly trà sữa, rất nhanh đi đến trước mặt Tần Chỉ Ái.

Lúc hắn đưa cho cô, cô cười nhạt nói cảm ơn, sau đó dùng hai tay nhận lấy, nâng ở trước ngực, cúi đầu uống một ngụm.

Chỉ là chưa vào miệng, cô bỗng nhiên khom người phun ra ngoài.

Cố Dư Sinh nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”

Tần Chỉ Ái lau lau môi, trước tiên nhìn Cố Dư Sinh một cái, mới nhỏ giọng xin lỗi: “Em không ăn xoài được.”

Cô bị dị ứng, chỉ cần ăn một chút vào bụng, cả người cũng sẽ nổi những chấm đỏ nhỏ.

“Ăn không được?” Cố Dư Sinh càng nheo mày: “Không phải em rất thích ăn xoài sao?”

“A?” lần này đến phiên Tần Chỉ Ái kinh ngạc.

Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái, một lát sau mới nhanh chóng nói: “Trong tài liệu của em ghi như vậy.”

Nói xong hắn lập tức bỏ qua, nhìn về một chiếc đèn đường cách đó không xa.

Tần Chỉ Ái nhìn gò má Cố Dư Sinh mấy giây, ngược lại nhớ tư liệu mà hắn nói chính là tin tức truyền trên internet về Lương Đậu Khấu.

Cô không biết chính xác Lương Đậu Khấu có thích ăn xoài hay không, nhưng bây giờ cô phải tìm một lời giải thích cho tình trạng này của mình.

“Một vài thông tin trên internet đa số đều là để cho có vậy thôi…”

Tần Chỉ Ái còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đột nhiên quay đầu hỏi một câu: “Trà sữa truyền thống thì sao?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 330: Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi (10)


“Hả?” Cố Dư Sinh hỏi quá đột ngột, Tần Chỉ Ái sửng sốt một chút, mới hiểu được ý của hắn, cô còn chưa kịp trả lời, hắn đã nhận ra hình như câu hỏi của mình quá khó hiểu, lại hỏi: “Em thích vị gì?”

Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn một hàng còn rất nhiều khách đang đứng chờ trước cửa, lắc lắc đầu, vừa mới nói hai chữ “Thôi khỏi”, Cố Dư Sinh đã mở miệng lần nữa: “Hay là mỗi loại anh đều mua một ly cho em chọn?”

Nói xong, Cố Dư Sinh đột nhiên cảm thấy ý tưởng này là được rồi, quay người định thực hiện.

Tần Chỉ Ái sợ mỗi loại hắn đều mua một ly, liền vội vàng đuổi theo lôi vạt áo hắn nhỏ giọng nói: “Đậu đỏ ạ.”

......

Lúc Cố Dư Sinh xếp hàng, có một cô bé chừng ba tuổi cầm chong chóng giơ trước mặt chạy ngang qua Tần Chỉ Ái, không cần thận té bò trên mặt đất, sau đó oa oa khóc.

Người lớn đi theo bé còn ở phía sau cách đó rất xa, còn chưa chạy tới, Tần Chỉ Ái liền không do dự khom người đỡ bé dậy, ngồi xổm trước mặt bé, phủi bụi đất trên người bé.

Có thể là bé té quá đau, Tần Chỉ Ái dỗ một chút cũng không nín, nghĩ trong túi của mình có một que kẹo, vội vàng lấy ra, mở vỏ rồi đưa cho bé gái.

Bé gái nhìn thấy lập tức dừng khóc, sau đó mới duỗi cánh tay mủm mỉm lấy kẹo liếm một hồi, sau đó mặt vẫn còn nước mắt nhưng lại cười khanh khách với Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái thấy bé cười cũng cười theo đầy ấm áp, sau đó lấy khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt bé, sửa lại tóc tai một hồi, lúc này cô mới đứng dậy kéo bé vào ven đường.

Mẹ của bé đã chạy tới, bé gái bi bô gọi mẹ, liền nhào tới.

Mẹ bé gái ôm bé xong, liền cảm ơn Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái sợ người khác nhận ra nên chỉ cúi đầu trả lời một câu: “Không có gì” đợi sau khi hai mẹ con cô bé đó đi mới ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh.

Người đàn ông cầm một ly trà sữa đứng dưới ánh đèn cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ gì, hay là do ánh đèn mờ nhạt làm cho khuôn mặt của hắn có vẻ dịu dàng, khóe môi còn như có như không mỉm cười.

Tần Chỉ Ái rất ít khi thấy Cố Dư Sinh như vậy, cô sững sờ tại chỗ, đến khi Cố Dư Sinh bưng trà sữa đến, cô mới hoàn hồn nói cảm ơn, sau khi nhận trà sữa xong, lại uống một ngụm, mới tiếp tục đi theo Cố Dư Sinh.

Lúc này đã là mười hai giờ đêm, đường dành riêng cho người đi bộ đã không còn đông như lúc nãy nữa, hai người họ cũng đi từ từ.

Mãi đến khi Tần Chỉ Ái uống trà sữa xong, Cố Dư Sinh giúp cô bỏ rác vào thùng, hắn lại gặp cô bé vừa đụng Tần Chỉ Ái lúc nãy.

Bé gái đó trong tay vẫn còn cầm cây kẹo mút lúc nãy Tần Chỉ Ái cho, ngủ trên vai mẹ.

Cố Dư Sinh lại nhớ lúc đó, mình vừa mới mua trà sữa xong, quay người liền nhìn thấy Tần Chỉ Ái đang ngồi xổm trước mặt cô bé đó.

Hình ảnh tốt đẹp như vậy khiến hắn say mê.

“Cố Dư Sinh?” Tần Chỉ Ái đứng bên cạnh thấy Cố Dư Sinh đứng cạnh thùng rác mà ngây người nghĩ gì đó, không nhịn được gọi họ tên hắn.

Cố Dư Sinh hoàn hồn, lôi tay Tần Chỉ Ái đi về phía trước, chỉ là đi chưa được bao xa, hắn bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 331: “Đích”


Đường dành riêng dành cho người đi bộ đã không còn nhiều người đi đường, ngoại trừ âm thanh của gió, yên tĩnh đến rối tinh rối mù.

Âm thanh của Cố Dư Sinh vừa ung dung vừa rõ ràng sạch sẽ như ca dao truyền vào tai Tần Chỉ Ái, cô đang bước theo hắn bỗng nhiên dừng lại.

Cố Dư Sinh thấy cô dừng lại, cũng đứng lại, quay người nhìn cô.

Gió thổi qua mái tóc dài của cô, khiến tóc cô phất phơ trước ngực của hắn, có khi quét đến cổ của hắn, ngứa ngứa.

Vào lúc này, toàn bộ thế giới giống như đã dừng lại, cực kỳ yên tĩnh một lúc lâu, Tần Chỉ Ái nhìn thẳng phía trước, mới từ từ di mắt đến ngực Cố Dư Sinh, sau đó từ từ nhìn lên trên, cuối cùng đến đôi mắt đẹp đẽ đang chấn động khó tin của hắn, cô có thể nghe được rất rõ ràng câu nói từ miệng của hắn, còn chưa dám hỏi xác định lại một lần nữa, cô đã không khống chế được run rẩy: “Anh nói… chúng ta? Sinh em bé?”

“Ừ” Cố Dư Sinh không hề chần chừ do dự khẽ gật đầu một cái.

Cô bé còn chưa tỉnh lại từ trong run động mà hắn đem lại, nghe thấy tiếng “ừ” của hắn, cả người đều cứng lại.

Cố Dư Sinh đứng bên cạnh Tần Chỉ Ái lẳng lặng nhìn cô, không nói nữa.

Thật ra… hắn không ngờ Lục Bán Thành lại quay trở về nhanh như vậy, tối qua 11 giờ đã xuống máy bay trở về Bắc Kinh, hắn muốn chờ đêm cầu hôn cô rồi mới nói việc sinh em bé.

Nhưng mà khi hắn nhìn thấy cô ngồi trước cô bé kia, chiều chuộng thương tiếc lau mặt cho bé, trước mắt hắn liền phát họa ra hình ảnh cô và đứa con của bọn họ sống trong biệt thự, nô đùa ở vườn cỏ trong vườn như một kỳ tích.

Tim của hắn bỗng nhiên bị một loại khát vọng chất đầy hạnh phúc.

Có trời mới biết, hắn phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể áp chế được vẻ kích động này xuống, lại nói với cô chúng ta sinh em bé đi.

Ngay lúc hắn nhìn thấy cô bé kia… Hắn đã kích động đến nỗi không kịp suy nghĩ đã thốt lên rồi.

Hắn không phải là một người dễ kích động, nhưng nhìn thấy hình ảnh đó, không hiểu sao hắn lại phá hỏng chuyện đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Có điều như vậy cũng tốt, hắn không có làm lộ mọi chuyện, có những lời hắn muốn nói với cô vào đêm hắn cầu hôn.

Nghĩ tới đây, mí mắt Cố Dư Sinh lại lóe lên, nhìn Tần Chỉ Ái đang bị câu nói kia của hắn làm cho bối rối, thấy ánh mắt ngơ ngác đáng yêu như vậy, trêu chọc tim của hắn.

Cố Dư Sinh không kiềm lòng được giơ tay xoa xoa đầu của cô, sau đó mở miệng nói: “Hai ngày trước ông đến công ty, nói với anh chuyện muốn có chắt.”

Tần Chỉ Ái hồi phục từ lời nói của Cố Dư Sinh.

Thì ra là vì ông, hắn mới muốn sinh em bé với cô…

Thật sự đây là chuyện mà ông muốn, nhưng hắn lại không phải là vì ông, mà là hắn thật sự muốn có một đứa con với cô.

Nhưng những tâm sự này hắn phải chờ đến tối mới có thể nói cho cô biết.

Cố Dư Sinh đưa tay từ trên đầu Tần Chỉ Ái dời xuống nắm cằm của cô, vừa bước về phía trước một bước, vừa nói: “Thật ra anh cũng đã nghĩ rồi, ông nói không sai, chúng ta cũng đã đến tuổi phải có một đứa con rồi.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 332: “Đích” 2


Cố Dư Sinh nói tới đây, hơi dừng một chút, liếc nhìn Tần Chỉ Ái, mới nói tiếp: “Em thích con trai hay con gái?”

Tần Chỉ Ái cũng chưa trả lời kịp, Cố Dư Sinh vẫn tiếp tục nói: “Anh khá thích con gái.”

“Con gái rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện sớm, sẽ chăm sóc em, lớn rồi cũng có thể bớt lo… Sẽ không giống con trai, lúc quậy lên sẽ không quản được, còn sợ nhóc sẽ đánh nhau gây họa,… có điều, con gái cũng khá lo lắng, sợ con bé bị bắt nạt, gặp phải bạn học xấu sẽ bị thiệt thòi…”

“Nhưng mà cũng không sao… Anh sẽ bảo vệ tốt con gái của chúng ta, không để cho con bị bắt nạt, sẽ là một công chúa nhỏ có một không hai…”

“Anh sẽ dành cho bé một phòng trên lầu ba, một phòng đồ chơi, một phòng để học bài, một phòng piano… ừm… nếu như bé thích nhảy múa, cũng có thể làm thêm một phòng tập múa...”

Nghe Cố Dư Sinh nói xong, trong đầu Tần Chỉ Ái lập tức hiện ra một loạt những hình ảnh theo miêu tả của hắn.

Con còn chưa sinh, hắn đã nghĩ đến những chuyện này rồi, nhưng hắn sẽ thương con trai của hắn chứ?

Hắn luôn miệng nói “chúng ta”, hai chữ thật tốt đẹp, nhưng nghe vào tai cô lại toàn là đau xót.

Bởi vì chữ “chúng ta” trong miệng hắn, chỉ là Cố Dư Sinh và Lương Đậu Khấu, không liên quan một chút gì đến Tần Chỉ Ái, ngay cả đứa con mà hắn đang mong đợi cũng sẽ là do Lương Đậu Khấu sinh cho hắn, không phải Tần Chỉ Ái.

“Sau nhà chúng ta còn có một khu đất trống, anh nghĩ rồi… Nếu thật sự có con gái, anh sẽ xây một pháo đài cho con bé chơi... “

Cố Dư Sinh đang nói, nhưng Tần Chỉ Ái một chút cũng không muốn nghe nữa, cô thừa dịp hắn nói xong, trầm mặc, muốn mở miệng thay đổi đề tài, Cố Dư Sinh đã nghiêng đầu hỏi cô: “Còn em thì sao? Em thích con trai hay con gái?”

Con của chúng ta… hắn vẫn còn nghĩ rằng con của hắn là do cô sinh, vậy cô có thể ích kỷ một chút nghĩ rằng đứa bé đó sẽ là con của Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái không?

Coi như là cô đang tự lừa mình dối người, cho mình một giấc mơ đẹp đi, về sau cô không còn có cơ hội như vậy nữa rồi.

Tần Chỉ Ái trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh, nhẹ nhàng nở nụ cười, mới trả lời vấn đề của hắn: “Em hy vọng là một đứa con trai.”

Hình dáng của con trai…

“Con trai không dễ dàng chịu thiệt thòi, lớn rồi cũng có thể bảo vệ em mà,… Quan trọng hơn, nếu như phải sinh hai đứa, em muốn đứa đầu lòng phải là con trai, sau này nó còn có thể bảo vệ em gái của nó, con gái ngoài ba còn có anh hai bảo vệ…”

Trong lòng Tần Chỉ Ái ảo tưởng rất nhiều về đứa con của cô và Cố Dư Sinh, cô vốn có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói nhưng chưa nói được nhiều, cô đã không nói nổi nữa...

Cô sợ lại nói sẽ không kiềm chế được bản thân mình, đơn giản kết thúc: “Ừm, có hai bé thì tốt hơn…” vẽ nên tương lai quá đẹp, tốt đẹp như tương lai của mình và Cố Dư Sinh vậy, mặt mày của hắn đều mang ý cười, hắn nắm tay cô đi về phía trước, nghĩ cô còn chưa đồng ý có một đứa con với mình, lại hỏi: “Vì vậy, Tiểu Phiền Toái, chúng ta bắt đầu chuẩn bị có em bé đi, được không?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 333: “Đích” (3)


Nếu như là Lương Đậu Khấu, cô ta nhất định sẽ mừng rỡ đồng ý chứ?

Tần Chỉ Ái rũ mi mắt, che dấu sự ảm đạm trong lòng, cong khóe môi: “Vâng.”

“Vậy chúng ta liên lạc với bác sĩ, hỏi ông ta mang thai nên chú ý những gì…”

“Dạ.” Tần Chỉ Ái chịu không nổi, cô sợ Cố Dư Sinh tiếp tục nói đề tài này, đồng ý với hắn xong liền muốn chuyển sang đề tài khác, đúng lúc hắn và cô đi tới nơi lúc trước hắn cầm súng Tần Dương đưa bắn kẻ xấu,Tần Chỉ Ái liền mở miệng nói: “Ngày đó anh rất lợi hại.”

Sau khi nói xong, Tần Chỉ Ái mới ý thức được hình như mình vừa đâm vào vết thương lòng của hắn.

Sao cô lại gấp đến nỗi ngốc như vậy, chẳng phải lại gợi lên giấc mộng hắn không thể thực hiện được kia sao?

Tần Chỉ Ái theo bản năng quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, quả nhiên như cô dự đoán, hắn đang nhìn ô cửa sổ mà hắn đã ẩn náu ngày đó.

Tần Chỉ Ái lại đau lòng xin lỗi: “Xin lỗi, đáng lý em không nên nói điều này.”

Cố Dư Sinh hoàn hồn, lại nhìn Tần Chỉ Ái cười cười: “Không có gì.” Hắn nắm tay cô, đi đến bậc thang.

Dù Cố Dư Sinh đã nói không có gì nhưng Tần Chỉ Ái vẫn nhìn hắn vài lần, xác định hắn không buồn, cô mới yên lòng.

Có thể là vì nói chuyện lúc hắn nổ súng, Tần Chỉ Ái lại buồn, nhớ lại lúc hắn say rượu.

Cô cũng sắp rời đi, không biết Lương Đậu Khấu khi trở lại có thể chăm sóc tốt cho hắn không, có làm một người bạn tâm giao tốt của hắn không.

Tần Chỉ Ái biết không lâu nữa cô và hắn sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì, nhưng cô vẫn quản chuyện không đâu nói: “Cố Dư Sinh.”

“Hả?”

“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, sau này anh hút ít một chút, dù tâm tình không tốt, cũng phải hút ít một chút… Bỏ thuốc luôn thì càng tốt.”

Cô đang quan tâm hắn sao? Cố Dư Sinh nhếch môi nói: “Ừ, được.”

“Còn nữa, đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, đặc biệt là vừa uống rượu vừa lái xe rất dễ gặp sự cố đó.”

Những câu nói này kỳ thật Lục Bán Thành cũng đã từng nói qua nhưng mà nghe xong hắn thấy thật sự rất phiền, nhưng mà lúc này, từ miệng của Tần Chỉ Ái nói ra, hắn lại có cảm giác vừa êm tai lại vừa ấm áp.

Cố Dư Sinh quay đầu, nhìn Tần Chỉ Ái cười cười, không chút do dự đồng ý: “Được.”

Trước đây vừa mới vào biệt thự cô đã khát vọng nhìn thấy nụ cười của hắn biết bao, giống như nụ cười lúc nhỏ hắn đã cười với cô.

Nhưng hắn vẫn cứ phẫn nộ, tức giận, căm ghét,… Giờ hắn nở nụ cười, lại là lúc cô sắp phải rời đi rồi.

Tần Chỉ Ái cực kỳ đau lòng, cô nhanh chóng cúi đầu, cười cười, sau đó nhìn bốn phía một chút, chỉ vào quãng trường không xa trước mặt, bỗng nhiên nói: “Cố Dư Sinh, em hát cho anh nghe một bài nha?”

Cố Dư Sinh không ngờ cô lại nói như vậy, lại mang theo chờ mong mở miệng nói: “Được.”

Nhìn thấy hắn đồng ý, Tần Chỉ Ái lập tức nắm tay hắn, đi vào quãng trường.

Trước tiên cô chỉ vào một chiếc ghế dựa để hắn ngồi xuống, sau đó cầm điện thoại di động đi đến giữa quảng trường, tìm nhạc đệm, chuẩn bị bắt đầu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 334: “Đích” (4)


Âm thanh nhu hòa êm tai vang dội toàn bộ quảng trường.

Qua ba mươi giây, Tần Chỉ Ái đã mở miệng, giọng hát mềm mại êm ái phối hợp với nhạc, từ từ lan ra bốn phía.

“Quay lại điểm khởi đầu, còn nhớ đó là một ngày mưa, anh ôm chặt lấy em, nói anh sẽ ở bên cạnh em đến suốt cuộc đời, lời hứa ấy vẫn không ngăn nổi thời gian, trong nháy mắt chạy về đích.

Tám năm trước, hắn không cần làm gì hết đã có thể xông vào thế giới của cô.

Tám năm trước hắn lỡ hẹn hai lần, cô cho rằng lúc họ đã đến đích.

“Không cách nào đối diện với lừa dối của anh, em thấy anh hôn cô ấy, thế giới của em mỗi ngày đều vì anh mà thay đổi, anh không nhận ra, em nguyện trả giá tất cả để chúng ta chưa từng gặp nhau.”

Đây là một bài hát cô rất thích, tên là “Đích”, hai năm trước, lúc hắn vô tình gặp lại cô, hỏi “Cô là ai”, trong yến hội kia đã mở bài hát này.

Cố Dư Sinh, anh có biết không?

Bài hát này là hát để chào từ biệt anh, cũng tạm biệt tình cảm của anh dành cho em.

Em yêu anh như vậy, thích anh ròng rã tám năm, em nằm mơ cũng mong ngóng một ngày nào đó anh có thể đến gần em, ngày đó rốt cuộc cũng đã đến, nhưng anh mãi mãi không thể nào biết được em chính là Tần Chỉ Ái.

Cố Dư Sinh, anh có biết được không?

Em và anh, cuối cùng là… tình cảm sâu đậm cách mấy nhưng duyên cũng đã hết.

Đáy mắt Tần Chỉ Ái ngập nước, cô cầm điện thoại di động, cố gắng để mình tập trung vào âm nhạc, không để cho tình cảm của mình mất khống chế.

“Em hôn anh lần cuối, anh cũng không cần nói xin lỗi, khi em mắc kẹt bên trong thế giới của anh, lúc đó mới biết tình yêu nguy hiểm tới mức nào.”

Tất cả cửa hàng hai bên đường dành cho người đi bộ đã đóng cửa, ngoài trừ ánh đèn vẫn còn sáng, chỉ còn lại ánh sáng đỏ của mấy bảng hiệu đèn neon, tia sáng không còn chói mắt như lúc còn náo nhiệt.

Bình thường đường phố cực kỳ huyên nào, lúc yên tĩnh này lại có một buổi biểu diễn.

Mà cô gái đang biểu diễn bài hát này, đẹp đến khiến người khác rối tinh rối mù, đẹp đến ngây ngẩn người nhìn, Cố Dư Sinh ngồi trên ghế rất tập trung nhìn.

Ca từ của bài hát này rất ngắn, chỉ có vài câu hát đi hát lại mấy lần, Tần Chỉ Ái theo phối nhạc, lúc hát đến lần thứ hai, Cố Dư Sinh không hiểu được tại sao đáy lòng mình lại mơ hồ đau…

Là ảo giác sao? Hắn luôn cảm thấy nụ cười kia của cô bé này giống như có một luồng bi thương.

Là do hắn nghĩ quá nhiều sao? Đáy lòng của hắn phát hoảng, sợ rằng chớp mắt một cái, cô gái kia sẽ biến mất.

“Chỉ cần qua ngày hôm nay, em sẽ yêu bản thân mình hơn một chút, trong thế giới của chúng ta sẽ không còn lời thề nào hết.”

Hát đến câu cuối cùng, âm thanh của Tần Chỉ Ái đã phát run.

Đúng vậy, chỉ cần qua được ngày hôm nay, Cố Dư Sinh vẫn được cô yêu, nhưng cũng không còn là người cô yêu nữa rồi.

Mà bên trong thế giới của cô, cũng không bao giờ nhìn thấy hắn cười, hắn giận, hắn trêu chọc, hắn chăm chú, hắn lười nhác, hắn nổi điên nữa… Tất cả của hắn…

Cô còn chưa đi, sao lại bắt đầu nhung nhớ rồi?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 335: “Đích”(5)


Cố Dư Sinh, anh có biết không?

Tám năm sau lúc em đi đến bên cạnh anh, em đã biết kết thúc của chúng ta, nhưng vẫn phải tập trung diễn tốt vai Lương Đậu Khấu.

Bởi vì em yêu anh.

Cả đời này anh cũng sẽ không biết em từng ôm lấy hy vọng mà yêu anh bao nhiêu.

Tiếng nhạc dừng lại, toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.

Tần Chỉ Ái chưa chuyển động, Cố Dư Sinh chưa đứng dậy khỏi ghế.

Hai người cách nhau bảy tám mét, lẳng lặng nhìn nhau.

Không biết qua bao lâu, một cơn gió thổi tới, thổi đến mức làn váy của Tần Chỉ Ái phát ra âm thanh phần phật, Cố Dư Sinh mới hoàn hồn, vừa vỗ tay, vừa đứng dậy.

Hai người giống như tâm linh tương thông, hắn vừa đi về phía cô, cũng là lúc cô đã ổn định lại được tinh thần, bước về phía Cố Dư Sinh.

Hai người càng ngày càng gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy mình trong đôi mắt của đối phương, mới dừng lại.

Tần Chỉ Ái cười cười ngẩng đầu, hỏi Cố Dư Sinh: “Êm tai không?

“Êm tai.” Cố Dư Sinh nhìn đôi mắt của Tần Chỉ Ái, trả lời.

“Thích không? Tần Chỉ Ái cười càng rực rỡ, nhưng bầu không khí lại trở nên quỷ dị.

Họng Cố Dư Sinh như có cái gì đó chặn lại, tâm hoảng ý loạn một lúc lâu, mới mở miệng: “Thích.”

“Thích bao nhiêu…” Tần Chỉ Ái còn muốn hỏi câu: “Thích tới mức nào” nhưng cô chỉ nói được ba chữ, cổ họng đã đau xót, không phát ra được âm thanh nào.

Cố Dư Sinh bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của cô, kéo cô vào lòng.

Thân thể Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng run lên, một giây sau liền giơ tay ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu lên đón nhận đôi môi hắn đang hạ xuống.

Gió nổi lên.

Vù vù thổi qua.

Chai nước trên đường bị người ta bỏ lung tung bị gió thổi, ngã lung tung, tạo ra tiếng vang rầm rầm.

Hắn và cô giống như không nhận ra, ôm càng sâu, hôn càng nồng.

Mãi đến khi hắn và cô đều sắp hấp thụ hết không khí trong cơ thể của đối phương, hai người họ mới lưu luyến tách ra.

Hắn còn ôm eo cô, cô còn ôm cổ hắn.

Môi của hắn dán vào môi cô, bất ổn mở miệng: “Tiểu Phiền Toái, anh…”

Cố Dư Sinh còn chưa nói xong, Tần Chỉ Ái đã nhón chân ngăn cản lời nói của hắn.

Cô còn chưa bao giờ chủ động hôn hắn, thân thể của hắn hơi chấn động, liền giơ tay giữ đầu cô, hôn thêm sâu sắc, thêm kịch liệt.

Tiểu Phiền Toái, em có biết suýt chút nữa anh đã nói ra lời mà anh đã tỉ mỉ chuẩn bị để cầu hôn em không?

Anh thiếu chút nữa đã nói anh yêu em.

Tình yêu thật kỳ diệu, đúng không?

Anh đã từng rất muốn em tránh xa anh, có thể xa bao nhiêu thì phải xa bấy nhiêu, nhưng bây giờ anh chỉ sợ mình không thể thiếu em, có thể giữ em bao lâu, liền phải giữ em bên cạnh mình bấy lâu, đến thiên trường địa cửu.

Anh đã từng có rất nhiều ác cảm với tình yêu, hôn nhân, gia đình, nhưng lúc này anh lại khát vọng có thể nắm giữ lấy tất cả.

Tiểu Phiền Toái, cho đến bây giờ anh mới biết, thì ra, nếu không có cuộc hôn nhân này, anh cũng chỉ yêu em mà thôi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 336: “Đích” (6)


Nghĩ nghĩ, Cố Dư Sinh càng càm thấy kích động, lại dùng thêm sức hôn cô, bởi vì quá mạnh, cắn đau Tần Chỉ Ái, nhưng lông mi của cô cũng chỉ run rẩy một chút, lại không né tránh mà càng ôm chặt cổ Cố Dư Sinh, học theo cách của hắn, dùng toàn bộ thâm tình đáp lại hắn.

Lần này họ hôn còn lâu hơn, sâu hơn so với lần trước, giống như hận không thể hôn nhau đến suốt một đời, hôn rất lâu rất lâu, mới dùng lại.

Tần Chỉ Ái đã tiêu hao hết sức lực, dựa vào ngực Cố Dư Sinh, không nhúc nhích.

Cố Dư Sinh ôm cô, hơi thở nặng nề.

Gió càng lớn, hết trận này đến trận khác thổi qua, nhiệt độ cũng ngày một xuống thấp, Tần Chỉ Ái không nhịn được run run một hồi, Cố Dư Sinh mới tỉnh lại từ trong nụ hôn cực nóng kia, hắn cúi đầu, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã gần hai giờ sáng, sau đó lên tiếng: “Chúng ta đi thôi.’”

Nói xong, Cố Dư Sinh muốn dắt tay Tần Chỉ Ái, nhưng Tần Chỉ Ái cứ dán mặt vào ngực hắn càng chặt, trong giọng nói có chút rầu rĩ: “Chờ một chút.”

Cô nói xong, vẫn không nhịn được, rơi lệ.

Cố Dư Sinh, cũng chỉ mình em biết, em sắp rời xa anh, nhưng em phải đối mặt.

Cố Dư Sinh, em yêu anh.

Cố Dư Sinh… tạm biệt.

Tần Chỉ Ái ổn định lại tâm tình, mới từ từ rời khỏi ngực hắn: “Đi thôi.”

Cố Dư Sinh “Ừ” một tiếng, nắm tay Tần Chỉ Ái đi về phía bãi đậu xe, bởi vì gió lớn, đi được vài bước, Cố Dư Sinh liền cởi áo khoác ra, khoác lên người Tần Chỉ Ái, sau đó buông tay cô, khoác vai cô, dùng thân mình che gió cho cô.

.......

Hai người đã đi rất xa, Lương Đậu Khấu bước ra từ một chiếc đèn đường.

Trên mặt cô ta không có biểu hiện gì, bước chân cũng rất thong dong, cô đi đến chỗ ghế tựa lúc nãy Cố Dư Sinh ngồi đứng nhìn một chút, sau đó lại nhìn chỗ lúc nãy Tần Chỉ Ái đứng hát một chút, cuối cùng đi đến chỗ Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái hôn nhau.

Gió rất lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể thổi bay nón trên đầu cô.

Cô cũng không biết rốt cuộc mình đã đứng ở đó bao lâu, nháy mắt một cái liền đi theo con đường mà Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái từng đi qua.

Lúc sắp đến bãi đậu xe, Lương Đậu Khấu còn nhìn thấy Cố Dư Sinh lái xe từ trong bãi đi ra.

Cô sợ bị phát hiện, liền vội vàng núp sau một thân cây.

Xe chạy không bao lâu liền ngừng lại, đầu xe đúng lúc quay về phía cô, xuyên qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy Cố Dư Sinh khom người, giúp Tần Chỉ Ái thắt dây an toàn, sau đó liền nâng mặt của cô, lại hôn một lúc mới lưu luyến thả ra, lần nữa đạp chân ga.

Tốc độ xe tăng nhanh, gió bên người cô gào thét thổi qua.

Trong chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe đó đâu, Lương Đậu Khấu giống như bị điểm huyệt, đứng cạnh thân cây không nhúc nhích, móng tay dùng lực cào vỏ cây, mãi đến khi khóe móng có máu tí tách rơi trên thân cây, cô mới mơ hồ cảm thấy đau, tầm mắt dại ra, nhìn về năm đầu ngón tay chảy máu của mình.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 337: “Đích” (7)


Giống như bàn tay kia không phải là của cô vậy, Lương Đậu Khấu hoàn toàn không thay đổi nét mặt, thậm chí còn giơ tay lên trước mặt mình, nhìn chằm chằm từng giọt máu không ngừng chảy xuống những đầu ngón tay.

Môi cong lên, mãi đến khi cả hàm răng trắng nõn lộ hết ra, cô mới phát ra tiếng cười hì hì.

Tiếng cười kia còn thê thảm hơn là khóc.

Cười cười, mặt Lương Đậu Khấu lại nổi lên một tầng sương, cô như người mất hồn, vòng qua cây, bước tiến hỗn loạn đi đến bãi đậu xe.

Lương Đậu Khấu đi ra khỏi nhà trọ của Chu Tịnh lái một chiếc xe đậu ở trong bãi, nhưng cô đi vòng bãi đậu xe mấy lần cũng không tìm thấy, đến nỗi người thu phí trong bãi nhìn thấy chướng mắt mới đến hỏi cô có cần giúp gì không, cô mới giật mình, cầm chìa khóa bấm hai lần, đi đến cạnh một chiếc xe sáng đèn.

Mở cửa xe, ngồi lên, Lương Đậu Khấu đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước một lúc lâu, mới đạp chân ga, quay bánh lái về nhà, cả người vẫn thất hồn lạc phách.

Xe của cô đi rất chậm, thậm chí cô cũng không biết mình đang đi về đâu, trong đầu cô đầy ắp hình ảnh Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái ở cùng nhau tối nay, hắn mua trà sữa cho cô ta, hắn nắm tay cô ta bước đi, hắn nhìn cô ta hát, hắn hôn cô ta nồng nhiệt… Nghĩ tới đây, Lương Đậu Khấu đột nhiên đạp gấp thắng xe, dừng trên con đường lớn.

Cô dùng sức cầm tay lái, khớp xương trở nên trắng bệch, phát ra tiếng răng rắc.

Cô thở gấp, lồng ngực phập phồng, càng ngày càng gấp, cuối cùng, cô bỗng đạp chân ga, thẳng tiến về nhà Chu Tịnh.

Dừng hắn xe, Lương Đậu Khấu vừa lên đến lầu, còn chưa nhấn chuông cửa, cửa đã mở.

Chu Tịnh định ra khỏi cửa lại gặp cô, thở phào nhẹ nhõm, kéo cô vào nhà, đóng cửa lại, sau đó liền lo lắng hỏi: “Tiểu Khấu, sao cậu về trễ như vậy? Cậu có biết mình đã ra ngoài tìm cậu bao nhiêu lần không?”

Lương Đậu Khấu giống như không nhìn thấy, không nghe thấy Chu Tịnh, bỏ cánh tay của cô ra, liền đi vào phòng.

Khi đến cửa sổ sát đất, cô mới ngừng lại.

Chu Tịnh vội vàng đi tới, đứng bên cạnh cô, vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Lương Đậu Khấu liền nhỏ giọng mở miệng: “Đáng lý nên nghĩ tới chuyện này từ sớm…”

Chu Tịnh không nghe rõ, kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”

Lương Đậu Khấu vẫn ngoảnh mặt làm ngơ: “Có điều chỉ là do cô ta may mắn mà thôi, dù sao trước kia là tình huống khẩn cấp, ngoại trừ cô ta cũng không có ai giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn này…”

“Cậu cảm thấy trên thế giới thật sự sẽ có lúc hai người yêu nhau sẽ gặp nhau sao? Tớ không ngờ đã nhiều năm như vậy, hắn cũng đã quên, sao bây giờ lại...”

Lương Đậu Khấu không nhìn Chu Tịnh, tiếp tục lẩm bẩm: “…Tớ thật sự không hiểu, tớ cũng đã ở bên anh ấy lâu như vậy, qua thời gian dài như vậy, tại sao anh ấy vẫn không chú ý đến tớ? Cô ta vừa ở bên cạnh hắn một thời gian ngắn, hắn liền yêu cô ta?”

“Tiểu Khấu, cuối cùng cậu đang thì thầm gì đó? Tớ nghe không hiểu câu nào hết?” Chu Tịnh không nhịn được cất cao giọng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 338: “Đích” (8)


“Ha ha…” Lương Đậu Khấu vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, bỗng nhiên lại cười khanh khách, cười đến âm điệu có chút lạnh: “Chu Tịnh, tớ đồng ý với cậu, cứ làm theo cách của cậu mà làm đi!”

Chu Tịnh từ nãy đến giờ vẫn chưa hiểu Tần Chỉ Ái nói gì, nhưng khi nghe đến câu nói cuối cùng của cô thì thật sự lóe sáng: “Cậu nghĩ thông rồi?”

Lương Đậu Khấu nhìn ánh đèn rải rác ngoài cửa sổ, hạ quyết tâm không lên tiếng, chỉ là kiên quyết gật đầu một cái.

Tiểu Khấu đồng ý rồi, kế hoạch của cô thành công rồi…

Chu Tịnh mừng rỡ khiến trong âm thanh của cô cũng có chút kích động: “Chúng ta hôm nay liền quay video đi.”

Lương Đậu Khấu quay đầu nhìn Chu Tịnh, sao cô ấy lại gấp gáp như vậy?

Chu Tịnh nhìn tới tầm mắt của Lương Đậu Khấu mới ý thức được biểu hiện của mình hình như quá vô tâm, vội vàng bình tĩnh lại: “Phải quay xong video trước khi Cố Dư Sinh cầu hôn với con bé nghèo kiết xác kia, nếu không một khi Cố Dư Sinh đã cưới con bé đó, công sức của chúng ta chỉ giống như công giã tràng mà thôi.”

“Ừ”, Lương Đậu Khấu đồng ý đáp một tiếng, lại nghĩ đến một vấn đề nan giải, hỏi: “Chỉ là chúng ta làm sao video mới có thể đến được tay của Cố Dư Sinh?”

“Cậu ngốc à? Đương nhiên là thông qua người mà cậu ghét nhất kia…” Chu Tịnh nói.

Hầu như chưa hề tốn thời gian suy nghĩ Lương Đậu Khấu liền thốt lên ba chữ: “Tưởng Tiêm Tiêm.”

Sau đó cô lại gật nhẹ đầu hai lần, tiếp tục mở miệng: “Đúng vậy, cô ấy là thích hợp nhất, bởi vì cô ta lúc nào cũng muốn làm khó chúng ta!”

Bởi vì vừa hết bệnh, lại theo dõi Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đến nửa đêm, Lương Đậu Khấu cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, cực kỳ uể oải, cô không chờ Chu Tịnh nói, đã lên tiếng: “Tôi mệt quá, ngủ trước đây.”

Nói xong liền quay người đi về phòng khách.

Cô đi còn chưa được hai mét, Chu Tịnh đứng sát cửa sổ bỗng nhiên hô to tên của cô: “Tiểu Khấu.”

Lương Đậu Khấu ngừng bước, lại không quay đầu lại.

Chu Tịnh xuyên qua kính cửa sổ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên đó, nhìn bóng lưng của Lương Đậu Khấu một chút, mới từ từ quay người, nói với cô: “Tiểu Khấu, tuy lần này kế hoạch của mình rất tàn nhẫn nhưng cậu phải tin tưởng mình, mình đều muốn tốt cho cậu.”

Lương Đậu Khấu quay đầu, cho Chu Tịnh một nụ cười: “Tớ biết.”

Chu Tịnh nhìn thấy cô cười như vậy, nhất thời quyết tâm tăng cao, cười nói: “Ngủ ngon.”

Lương Đậu Khấu đi vào phòng khách, đóng cửa lại, cô dán vào cửa, từ từ ngồi xuống đất, chôn mặt vào đùi, vẫn khống chế để mình khóc không thành tiếng.

Từ lúc rất nhỏ, cô đã thích đến Cố gia chơi, bởi vì cô muốn quấn quanh Cố Dư Sinh.

Nhưng Cố Dư Sinh rất ghét cô, không thèm nhìn tới cô, khóa trái cửa phòng ngủ của hắn.

Trong ấn tượng của cô, hắn hầu như không biết Lương Đậu Khấu là ai… Bởi vì cô biết hắn chín năm, có lần ở nhà Cố gia, cô không cẩn thận đụng trúng điện thoại của hắn hắn lại mở miệng nói như đúng rồi: “À, bạn ơi, thật ngại quá, phiền bạn nhấc tay lên một chút.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 339: “Đích” 9


Chín năm cô đi qua nhà cũ Cố gia cũng không ít hơn chín mươi lần, nhưng hắn lại không biết cô là ai.

Khổ sở sao?

Rất khó chịu sao? Ngày đó cô về nhà xong cũng giống như bây giờ vậy, lén khóc trong phòng một mình đến không biết trời đất.

Nhưng sau đó cô cũng không còn cảm thấy khó khăn nữa, bởi vì cô phát hiện hắn đối với đứa con gái nào cũng vậy.

Không nhớ được dung mạo, càng không nhớ tên...

Mãi đến khi hắn tốt nghiệp cấp ba, cái tên Tần Chỉ Ái lại là một ngoại lệ.

Đố kị sao?

Rất đố kị, nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể giấu trong lòng, sau đó ước ao mình có thể giống người con gái kia một chút.

Lúc đó cô cũng không đố kỵ bao lâu, Cố Dư Sinh đã đi lính, hắn và cô bé kia đã không còn liên hệ với nhau.

Cô biết đáy lòng của Cố Dư Sinh có một người con gái, cô nỗ lực để bản thân mình không chú ý chuyện đó nữa, vẫn toàn tâm toàn ý chờ hắn, đến một ngày hắn bị thương trong quân ngũ, quên đi sự tồn tại của cô gái đó.

Mặc dù hắn không chú ý đến cô nhưng cô vẫn rất vui mừng, rất vui mừng.

Cô vào giới nghệ sĩ làm diễn viên, khuôn mặt của cô không xấu, nhưng lúc tìm kiếm khuôn mặt để phẫu thuật thẩm mĩ, cô bỗng nhiên nghĩ đến Cố Dư Sinh đã từng thích Tần Chỉ Ái.

Cô ngây thơ cho rằng có thể vì vậy hắn đã chú ý tới Tần Chỉ Ái, cô cũng có thể biến thành Tần Chỉ Ái, không chừng hắn sẽ thật sự chú ý tới cô.

Nhưng mà cô đã thất bại, mãi đến khi cô gặp Chu Tịnh.

Cho dù Cố Dư Sinh chưa từng yêu cô, nhưng Chu Tịnh cũng có cách để giúp cô vào làm cháu dâu nhà họ Cố.

Cho nên cô thật sự rất biết ơn Chu Tịnh, nếu không có Chu Tịnh, cả đời này cô và Cố Dư Sinh mãi mãi cũng chỉ là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau.

Nhưng thế sự vô thường, lại có biến cố.

Lịch sử lại lặp lại, trong lòng của hắn lại xuất hiện một người phụ nữ khác, hơn nữa còn mãnh liệt hơn so với 8 năm trước.

Tuy rằng Chu Tịnh giúp cô, nhưng cô vẫn rất đau lòng… so với thân phận Cố phu nhân, tất nhiên cô còn muốn có được Cố Dư Sinh… Nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác, cô hiểu rõ hơn Chu Tịnh nhiều, Cố Dư Sinh thích Tần Chỉ Ái chính là trong huyết mạch, trong tiềm thức của hắn, nếu như cô đổi lại, hắn nhất định sẽ phát hiện, cô cũng không muốn mất đi hắn, cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần.

-

Cố Dư Sinh lái xe được nửa đường, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Tần Chỉ Ái đã mệt mỏi mà dựa vào cửa kính xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rõ ràng đêm nay bầu không khí rất tốt đẹp, nhưng không biết tại sao hắn luôn cảm thấy là lạ, đặc biệt là lúc Tần Chỉ Ái hát xong, rõ ràng là cười với hắn rất xán lạn, nhưng sau lưng lại giống như đang có tâm sự khác.

Giống như lúc này, cô đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, thực tế lại không ngủ, biểu hiện trên mặt cô rất bình tĩnh, nhưng hắn lại cảm thấy có một cơn sóng ngầm rất không bình thường.

Tâm tình của cô không tốt? Hay là có chuyện gì dấu hắn?

Cố Dư Sinh vừa lái xe vừa đánh giá Tần Chỉ Ái, đến giao lộ, chờ đèn đỏ, hắn lại không nhịn được lên tiếng: “Tiểu Phiền Toái?”

“Dạ?” sau khi Tần Chỉ Ái đáp xong, mới mở mắt ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom