Dịch Full Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 300: Em vẫn luôn uống thuốc này? (10)


“Thiếu…” Lúc Tiểu Vương đứng trước mặt Cố Dư Sinh, muốn mở miệng nhắc Cố Dư Sinh lần nữa, kết quả chỉ mới nói được một chữ, liền bị Cố Dư Sinh liếc một cái sắc lẻm về phía cậu, sợ đến nỗi ngậm miệng lại, quay người đứng cạnh tường.

Cố Dư Sinh ngồi bên giường, đưa nước ấm cho Tần Chỉ Ái uống: “Uống nước ấm một chút, trong bụng sẽ thoải mái hơn.”

“Cảm ơn.” Tần Chỉ Ái nhận lấy, uống một ngụm nửa ly nước, sau đó nhìn Cố Dư Sinh ngồi bên giường, còn chưa có ý định rời đi, lại nghĩ đến Tiểu Vương vừa mới giục hắn, cô cầm chén nước mở miệng nói: “Em không sao, nghỉ một chút sẽ không còn khó chịu rồi, anh còn phải đi họp mà đúng không? Mau đi đi!”

Cố Dư Sinh “Ừ” một tiếng, nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái không chớp mắt, vẫn không muốn đi.

Tần Chỉ Ái bị cái nhìn của Cố Dư Sinh làm cho bối rối, rũ mi mắt, lại thúc giục hắn: “Em thật sự không sao, anh đi đi!!”

Cố Dư Sinh bỗng nhiên cầm ly nước trong tay của Tần Chỉ Ái, đặt ở tủ đầu giường, sau đó liền nhẹ nhàng cầm tay cô, cuối cùng vuốt ve lòng bàn tay của cô, nhẹ giọng nói: “Sau này không được uống thuốc đó nữa!”

“Nhưng, lỡ như mang thai thì sao?”

“Mang thai thì…” Cố Dư Sinh hầu như không hề do dự trả lời, nhưng chỉ nói phân nửa liền dừng lại.

Mang thai,sinh ra là được… hắn dĩ nhiên muốn nói câu này với cô.

Hắn biết rõ bản thân mình thích cô… Còn thích cô nhiều hơn tưởng tượng của hắn.

Hắn vốn không muốn cưới cô, cực kỳ không muốn kết hôn sinh con, nhưng lúc này hắn phát hiện hình như bản thân mình lại đang muốn có một đứa con, như vậy thật kích động ha.

Làm sao bây giờ? Hình như hắn không chỉ đơn thuần thích cô, mà là rất rất yêu cô.

Cố Dư Sinh rất nhanh hồi phục lại tinh thần, dịu dàng nắm bàn tay nhỏ của cô, lại nói: “Nói chung không cho uống là không cho uống.”

Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại hỏi: “Ngoài lọ này còn lọ nào khác nữa không?”

“Không có” Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu.

“Không có thật sao?” Cố Dư Sinh sợ cô còn dấu thuốc, sau khi hỏi xong liền buông tay cô, lục tùng phèo cả phòng ngủ một vòng, cuối cùng đến thảm trải dưới đất cũng lật lên.

Tần Chỉ Ái ngồi trên giường không nói gì, thảm trải nền bằng phẳng cực kỳ mà hắn cũng lật lên cho bằng được, không phải nhìn một cái liền biết không có gì bên dưới rồi sao?

Tần Chỉ Ái không nhịn được nhỏ giọng nói: “Thật không có mà, em chỉ mua có một lọ thôi.”

Cố Dư Sinh ngoài miệng thì “Ừ” một tiếng như biết rồi, nhưng vẫn cong người nhìn dưới nệm và dra giường mấy lần, thấy thật sự không có gì mới ngẩng lên, ngồi xuống bên giường lần nữa.

Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn hiên nhà, rõ ràng đã gấp lắm rồi, Tiểu Vương lại không dám hối thúc Cố Dư Sinh nữa, thực sự không đành lòng liền mở miệng lần thứ ba: “Anh đi làm nhanh đi mà.”

“Ừ, không gấp.”

Cố Dư Sinh dửng dưng trả lời ba chữ, sau đó thật sự không gấp gáp đứng ở bên giường gọi điện thoại cho quản gia dặn bà chuẩn bị những món ăn thanh đạm, sau đó mới đến công ty.

-

Họp xong cũng đã là một giờ chiều, Cố Dư Sinh không yên tâm với Tần Chỉ Ái, ý nghĩ đầu tiên chính là gọi điện thoại về nhà.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 301: Về sớm (1)


Người bắt máy là quản gia: “Thiếu gia.”

Cố Dư Sinh cũng không để ý là ai bắt máy, chỉ vào thẳng vấn đề: “Tiểu thư có khỏe không?”

“Tiểu thư rất tốt.”

“Còn không nói thật?”

“Tôi không có nói dối, tôi đã làm theo ý của ngài, buổi trưa cô ấy ăn cháo yến mạch, khẩu vị cũng rất tốt, ăn hết hai chén.” Giữa những lời nói của quản gia còn như tự hào khoe khoang mình nấu ăn ngon.

Cố Dư Sinh nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra không có gì đáng ngại rồi, bất quá hắn vẫn có chút lo lắng, nghĩ một chút, còn nói: “Bà chăm sóc cô ấy cẩn thận một chút, nếu cô ấy có bất kỳ vấn đề gì phải lập tức báo cho tôi biết.”

Nói xong, Cố Dư Sinh lại càm thấy hình như lúc hắn biết chuyện toàn là lúc sự việc đã trở nên rất nghiêm trọng rồi, lại đổi giọng: “Quên đi, bây giờ bà gọi điện thoại cho bác sĩ, để ông ấy đến khám, kiểm tra thân thể của tiểu thư, cho chắc.”

“Bây giờ sao?” quản gia mở miệng, lại có chút chần chừ.

“Ừ, sao vậy? Có vấn đề gì?”

“Tiểu thư vừa ra ngoài rồi…”

Quản gia vừa nói nửa câu, Cố Dư Sinh liền xù lông lên: “Ra ngoài? Ra ngoài bà cũng không nói cho tôi biết một tiếng? Không phải tôi đã nói cho bà biết thân thể của cô ấy đang không tốt, bà phải chăm sóc tốt cho cô ấy mà…”

Quản gia ấp úng mở miệng nói: “Tôi đã không cho tiểu thư đi ra ngoài rồi nhưng tiểu thư nói công ty có chút việc gấp, cô phải đi một chuyến…”

“Vậy bà cũng không biết đi cùng cô ấy sao? Cố Dư Sinh càng ngày càng tức điên: “Nếu cô ấy có chuyện gì thì sao đây? Giao chuyện cho bà bà cũng làm không xong! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau gọi điện thoại cho cô ấy, xem cô ấy có khỏe không!”

......

Cố Dư Sinh cúp điện thoại, căm tức mắng quản gia một tiếng: “Không có đầu óc!”

Hai phút sau, quản gia gọi điện thoại lại, nói là Tần Chỉ Ái rất khỏe, Cố Dư Sinh lúc này mới mở máy tính ra làm việc.

Ba giờ rưỡi, mỗi tháng Cố thị sẽ họp đại hội cổ đông một lần.

Cố lão gia từ hơn một năm trước đã không nhúng tay vào chuyện của công ty, thế nhưng đại hội cổ đông vẫn sẽ tham gia.

Cố Dư Sinh biết ông nhất định là có chuyện gì muốn nói với hắn, hắn trước tiên để thư ký rót cho ông một chén trà, sau khi nói chuyện với giám đốc các phòng ban xong, liền gọi điện thoại nội tuyến cho thư ký, dặn dò cô đừng cho người cho người khác vào, sau đó mới đứng dậy, tìm một chiếc ghế sofa cạnh ông ngồi xuống.

Cố Dư Sinh ngửa những tách trà trong khay lên, sau đó rót đầy, sau đó rót cho mình một tách, bưng lên từ từ nhấp một ngụm, mới hỏi Cố lão gia: “Ông muốn nói gì?”

Cố lão gia nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh, ung dung thong thả uống trà, lại nhìn Cố Dư Sinh một lát, mới hỏi: “Dư Sinh, gần đây cháu và Tiểu Khấu như thế nào?”

Nếu là lần trước, Cố Dư Sinh sẽ làm như không nghe thấy, không trả lời, nhưng bây giờ, hắn lại phát hiện khi ông muốn xen vào chuyện của hắn và cô, hắn cũng không có chút căm ghét nào, thậm chí còn cười khẽ, hỏi lại ông một câu: “Ông nội, ngoài chuyện của cô bé kia, ông không còn chuyện gì khác để nói với cháu sao?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 302: Về sớm (2)


Cố lão gia từ nhỏ đã ở bên cạnh Cố Dư Sinh, ông hiểu rất rõ tính tình của hắn, lúc này nhìn hắn có phản ứng khác thường như vậy, rất nhanh liền đoán ra hắn và Tiểu Khấu rất hòa hợp, liền mở miệng nói: “Xem ra, cũng không tệ lắm.”

Cố Dư Sinh hiểu ý ông nói hắn và cô ở cùng nhau cũng không tệ lắm, hắn cầm tách trà lên uống, sau khi thả xuống lại rót cho mình một chén khác, nước trà từ từ chảy xuống, Cố Dư Sinh cũng không suy nghĩ nhiều, trả lời: “Cũng không tệ lắm.”

Cố lão gia nghe bốn chữ này liền vui vẻ ra mặt, ông bưng nước lên uống một hơi cạn sạch trà trong chén, nói đến mục đích chính của chuyến đi hôm nay: “Dư Sinh, cháu và Tiểu Khấu cũng đã đăng ký kết hôn lâu rồi, dù hôn thú cũng đã có nhưng cháu vẫn chưa tổ chức tiệc, quà cưới lễ cưới cái gì cũng không có, không phải cháu nên suy nghĩ một chút rồi hả?

Hôn thú… nghe hai chữ, sức Cố Dư Sinh cầm tách trà lại mạnh hơn một chút.

Không ai biết, thật ra hắn và cô còn chưa có đăng ký kết hôn.

Nếu dựa theo pháp luật, cô còn chưa thật sự là người của Cố Dư Sinh.

Cố lão gia thấy Cố Dư Sinh không hé răng, cho rằng hắn còn không tình nguyện, lại mở miệng khuyên: “Chẳng lẽ cháu còn chưa định làm gì? Cứ vậy cưới thôi, dù sao ta cũng đã qua lại với Lương gia nhiều năm, bên đó ngại cũng không nói gì nhưng chúng ta cũng không thể không làm gì được, tốt xấu gì Tiểu Khấu ở nhà họ Lương cũng luôn được nuông chiều, đến nhà chúng ta lại chịu oan ức như vậy, đây không phải là chà đạp bạc đãi người khác sao?”

Cố Dư Sinh rũ mi, nhìn tách trà trong tay, vẫn không lên tiếng.

Suy nghĩ một chút, cô cũng đã ở trong biệt thự được nửa năm, đã không danh không phận theo hắn một thời gian dài như vậy.

Lại không nói đến chuyện hôn thú, thật sự cô cũng chẳng biết gì, đó là đồ giả, cả nhẫn cũng không mua cho cô.

Nếu hôm nay không phải hắn vô tình nhìn thấy cô uống thuốc tránh thai, chắc là cô cũng sẽ không bao giờ nói cho hắn biết.

Nghĩ như vậy, hình như khi cô ở bên cạnh hắn vẫn luôn chịu oan ức.

Sáng sớm lúc hắn suýt nói: “Mang thai thì sinh thôi”, đáy lòng hắn hầu như đã kích động muốn có một đứa con với cô, ý nghĩ này càng ngày lại càng mãnh liệt.

Cố lão gia uống trà xong, sau khi đặt chén trà xuống, vừa ra hiệu cho Cố Dư Sinh rót trà, vừa nói: “Hơn nữa bây giờ tuổi của cháu cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên có một đứa con, nhân lúc Tiểu Khấu còn trẻ, còn khỏe, sinh sớm một chút, ta gần đất xa trời rồi, các cháu còn chưa chịu sinh con, khi nào ta mới được nhìn mặt chắt a…”

Chắt, con của hắn và Tiểu Phiền Toái…

Người căm ghét hôn nhân, cũng không ưa con nít như Cố Dư Sinh trong đầu lại bỗng nhiên nghĩ tới một đứa bé trắng trẻo non nớt mềm mềm giống như một cục bột nhỏ, tim của hắn bỗng nhiên trở nên mềm lòng, hắn không có trầm mặc, nói với ông: “Cháu biết rồi, cháu sẽ nghe theo lời ông, xử lý những chuyện này.”

......

Sau khi Cố Dư Sinh tiễn ông về liền yên lặng đứng ở cửa sổ sát đất nhìn mặt trời đã lặng về phía tây, thật lòng suy nghĩ chuyện của hắn và Tiểu Phiền Toái.

Tốc độ phát triển của hắn và cô hình như quá nhanh rồi thì phải.

Trước đây không lâu hắn còn xác định trái tim mình không cần hôn nhân gia đình, giờ lại muốn kết hôn sinh con rồi.

Có điều không sao, ngược lại người làm hắn động tâm cũng chỉ có thể là cô, cả đời này không ở với cô thì ở với ai, cưới sớm hay cưới trễ thì có gì khác nhau?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 303: Về sớm (3)


Huống chi Tiểu Phiền Toái ở bên cạnh hắn đã chịu không ít oan ức, hắn sao có thể cam lòng để cô tiếp tục chịu đựng như vậy?

Vì vậy những việc mà ông nhắc thật sự không sai, hắn thật sự phải làm thôi.

Chẳng hạn như cầu hôn.

Chẳng hạn như kết hôn.

Chẳng hạn như, sống cùng nhau suốt đời.

Nghĩ đến tương lai của hắn và Tiểu Phiền Toái, hắn cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác ung dung, nhìn mặt trời ửng hồng ngoài cửa sổ hắn không nhịn được cong môi, nhàn nhạt cười, sau đó lại thoải mái thưởng thức cảnh mặt trời lặn một chút, mới quay về bàn làm việc.

Cố Dư Sinh tắt máy lại tranh thủ nhìn thời gian, năm giờ đúng, hắn tan tầm về nhà, không biết bây giờ Tiểu Phiền Toái đã về nhà chưa?

Cố Dư Sinh đóng máy, cầm chìa khóa rời khỏi phòng làm việc lại nhắn cho Lương Đậu Khấu một tin nhắn: “Xong việc chưa?”

-

Xế chiều Tần Chỉ Ái thật sự đến công ty của Lương Đậu Khấu có chút việc, nhưng điều quan trọng hơn là cô phải mua thuốc.

Thời gian chỉ còn lại ba ngày, cô phải rời khỏi hắn rồi, tuy rằng hắn không cho cô uống thuốc nữa nhưng cô không thể mang thai con của hắn được, cô cũng không thể ở nhà chờ người ta giao thuốc đến, chắc chắn sẽ bị quản gia phát hiện, sẽ lại nói cho Cố Dư Sinh biết, sao thời điểm cuối cùng rồi lại hết chuyện này đến chuyện khác vậy…

Cho nên trên đường tới công ty, cô đã ghé qua một hiệu thuốc, thuốc còn chưa đưa đến đã nhận được tin nhắn của Cố Dư Sinh, cô do dự trong chốc lát, trả lời: “Còn chưa xong”

Để điện thoại xuống, cô sợ Cố Dư Sinh tìm mình còn có chuyện gì, lại cầm lên, nhắn thêm một tin cho hắn: “Có chuyện gì không anh?”

Rất nhanh lại có tin nhắn của Cố Dư Sinh gửi trả lời: “Không có chuyện gì, em còn khó chịu không?”

Từ lúc Cố Dư Sinh phát hiện cô uống thuốc tránh thai đã rất quan tâm cô… Tần Chỉ Ái động lòng, nâng điện thoại nghiêm túc trả lời: “Không, buổi sáng em đã khỏe hơn rồi.”

Cách hai phút, Cố Dư Sinh lại trả lời một chữ “Ừ”.

Lúc Tần Chỉ Ái do dự, trên màn hình lại có một tin nhắn: “Khoảng khi nào thì em xong việc?”

Tần Chỉ Ái nhìn nhìn bên trong tiệm thuốc, lại còn chuyện của công ty nữa, nên trả lời Cố Dư Sinh: “Khoảng hai tiếng đồng hồ nữa.”

.....

“Anh biết rồi.” Cố Dư Sinh trả lời tin nhắn của Lương Đậu Khấu xong, ngẩng đầu lên liếc mắt ra ngoài xe.

Lúc này xe đang đậu trước cửa một trung tâm thương mại, trên vách tường làm một màn hình lớn, đang chiếu hình ảnh quảng cáo của một hôn lễ, trên tay cô dâu có một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

Hắn mặc dù không nói đến chuyện tình yêu bao giờ, cũng chẳng thích hôn nhân gia đình, nhưng hẵn cũng đã từng tham gia hôn lễ của người khác, hắn biết nhẫn kim cuơng là vật không thể thiếu khi kết hôn.

Tiểu Phiền Toái lát nữa cũng chưa về nhà, hắn về làm gì, làm những việc phải làm đi.

Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh liền chuyển bánh lại đi đến giao lộ, sau đó quẹo phải, đánh một vòng đi vào bãi giữ xe dưới tầng hầm.

Cố Dư Sinh dừng xe xong, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Bán Thành, sau đó mới cúp máy, xuống xe, đi vào thang máy, lên lầu một.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 304: Về Sớm (4)


Lúc Lục Bán Thành nhận được điện thoại của Cố Dư Sinh, cũng đã đến lúc tan tầm.

Vị trí của hắn vừa vặn ở gần khu trung tâm thương mại mà Cố Dư Sinh đang đứng, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh hỏi hắn vị trí cụ thể, liền nhìn thấy Cố Dư Sinh ngồi trên một chiếc ghế salon trong một cửa kính sáng sủa.

Động tác của Lục Bán Thành mở khóa màn hình điện thoại hơi ngừng lại, nhìn về phía Cố Dư Sinh, hắn đang ở cửa hàng LOGO, Lục Bán Thành liền chớp mắt ba lần, mới xác định mình không nhìn lầm, đây đúng là một cửa hàng bán nhẫn kim cương.

Lục Bán Thành giống như nhìn thấy một chuyện không thể nào tin được, sau khi đứng một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, từ từ đi về phía Cố Dư Sinh đang ngồi.

Trong cửa hàng rất yên tĩnh, có mấy đôi tình nhân đang đứng ở quầy chính chọn nhẫn kim cương.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy Lục Bán Thành liền lập tức nở nụ cười, mở miệng giọng đáng yêu: “Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho ngài?”

“Tôi tìm người, cảm ơn!” Lục Bán Thành khách sáo trả lời, sau đó chỉ chỉ về phía Cố Dư Sinh đang ngồi trong khu vực khách VIP chờ, nhân viên phục vụ lập tức hiểu chuyện, mỉm cười dẫn hắn đi vào.

Tới nơi, Lục Bán Thành mới nhìn trên mặt bàn chỗ Cố Dư Sinh ngồi, trên đó bày đầy những khay nhẫn kim cương, trước mặt hắn có một tờ giấy trắng, hắn vừa lật sách, vừa cầm bút chì vẽ vẽ.

Hắn rất tâm chú và tập trung, biểu hiện lại cực kỳ thật lòng, nhân viên thấp giọng hỏi hắn muốn uống gì hắn cũng không nghe mà trả lời.

“Café, cảm ơn!” Lục Bán Thành trả lời nhân viên xong, quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh, chờ một chút, thấy hắn vẫn không có ý định sẽ mở miệng, liền nói một câu: “Anh Sinh.”

Trên mặt Cố Dư Sinh vẫn không hề có một chút biến hóa nào, bút chì trong tay hắn di chuyển rất nhanh, thỉnh thoảng sẽ quay về phía sách nhìn một chút.

Lục Bán Thành nhìn thấy Cố Dư Sinh không phản ứng trước lời gọi của mình, liền tự mình ngồi chơi, hắn lấy một quyển sách xem, đợi đến lúc café được mang ra, hắn lại buồn chán bỏ sách xuống dựa vào ghế sofa, từ từ uống.

Lúc Lục Bán Thành sắp uống hết ly café, Cố Dư Sinh cuối cùng cũng buông bút chì trong tay xuống, hắn cúi xuống vẽ lâu như vậy, cổ có chút đau, sau đó hắn bưng lên một ly hồng trà, uống nửa ly, mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Bán Thành đang ngồi đối diện mình: “Gần đây nhất cậu có chuyện gì bận không?”

“Không…”Lục Bán Thành uống hết giọt café cuối cùng trong ly, mới nhờ nhân viên pha cho mình một ly mới, lại hỏi Cố Dư Sinh: “Sao vậy?”

“Giúp tôi một chuyện, đi Anh một chuyến, tìm Ken, làm một chiếc nhẫn cưới như thế này.” Cố Dư Sinh nói xong liền cầm bản vẽ hắn tỉ mỉ vẽ nãy giờ đưa đến trước mặt Lục Bán Thành.

Thì ra hắn đến lâu như vậy, ngồi đó không coi ai ra gì, chỉ để ngồi phát họa một chiếc nhẫn kim cương.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 305: Về Sớm (5)


Hắn cũng không phải người học chuyên ngành thiết kế trang sức nhưng bản vẽ hắn vẽ ra cũng chẳng thua kém gì những người thuộc chuyên ngành.

Lúc Lục Bán Thành đang nhìn chằm chằm bản vẽ trên bàn mà ngây ngẩn, cả người, Cố Dư Sinh nhẹ nhàng đẩy vào trước mắt của Lục Bán Thành, sau đó từ từ nói: “Đây là viên kim cương trước khi cậu đến tôi đã chọn, chi tiết đính vào nhẫn như thế nào, tối nay tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”

Lục Bán Thành hoàn hồn mở hộp gấm ra, bên trong có một viên kim cương màu hồng thật lớn, dưới ánh đèn của cửa hàng chiếu ra ánh sáng lóa mắt.

Lục Bán Thành nhìn một chút, lại đóng hộp gấm lại, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh, đã biết còn hỏi: “Anh định cầu hôn Tiểu Khấu rồi hả?”

“Ừ.” Cố Dư Sinh thẳng thắn gật đầu một cái, còn nói: “Hy vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật.”

“OK” Lục Bán Thành không do dự chút nào, liền đồng ý, lúc hắn gấp bản vẽ lại, nhìn thấy dưới bản thiết kế còn có ba chữ: “Tiểu Phiền Toái”

Lục Bán Thành nhíu nhíu mày, chỉ vào ba chữ nhỏ này, hỏi: “Có khắc ba chữ này lên nhẫn không?”

Cố Dư Sinh không trả lời, chỉ gật đầu.

Lục Bán Thành nhíu mày: “Người ta kết hôn toàn khắc lên nhẫn cưới những câu đại loại như là tên hai người, hay là yêu nhau trọn đời, hoặc là một đời một kiếp gì đó, anh lại khắc ba chữ này là sao? Thật quá sát phong cảnh rồi…”

Âm cuối của Lục Bán Thành còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh liền quét mắt về phía hắn một cái.

Lục Bán Thành lập tức yên lặng, cười cười đổi giọng: “Sao bỗng nhiên anh lại muốn cầu hôn Tiểu Khấu rồi hả? Là thật lòng sao?”

“Kế hoạch không theo kịp duyên số thôi…” Cố Dư Sinh nghĩ đến việc hắn muốn khác ba chữ Tiểu Phiền Toái lên quá sát phong cảnh, hắn liền thư thả dựa vào ghế salon giải thích: “Giống như cậu năm 18 tuồi tuyên bố muốn tự lập, đến bây giờ đã 26 tuổi rồi vẫn phải dựa vào phụ nữ để giải quyết thôi...”

“Anh…” Lục Bán Thành bị hắn chọc đến nghẹn họng, giơ ngón tay lên với Cố Dư Sinh, chỉ mấy lần nhưng cũng không tìm được lời nào để phản bác.

Hắn vừa rồi lắm lời làm gì, dám nói ba chữ Tiểu Phiền Toái sát phong cảnh hả!!

Nếu là trước đây, hắn cũng còn có thể trả lời một câu, nhưng bây giờ… Thật sự là chuốc bực vào người!

Cố Dư Sinh trả thù thành công, hài lòng thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm cửa sổ sạch sẽ sáng sủa, yên lặng mấy giây, lại bỗng nhiên có chút chăm chú, nhàn nhã mở miệng: “Khắc Tiểu Phiền Toái là do tôi không muốn dùng cách xưng hô giống người khác để gọi cô ấy.”

“Đến khi cầu hôn, tôi vẫn biết rất rõ mình đang làm gì, tôi không nói chơi, từ trước đến nay khi nghĩ về hôn nhân tôi đều chưa bao giờ có ý định đùa giỡn, bây giờ tình cảm của tôi là thật, tôi càng nghiêm túc muốn cưới cô ấy.”

Tuy rằng lúc nói những lời này, trên mặt Cố Dư Sinh không thể hiện tình cảm gì quá lớn nhưng Lục Bán Thành vẫn cảm nhận được một luồng thâm tình sâu sắc.

Đúng vậy nha, có vài người ngoài mặt thì rất vô tình lãnh đạm, nhưng những người như vậy khi yêu thường si tình nhất, cũng nghiêm túc nhất…

Thân là anh em của hắn, Lục Bán Thành thật sự cảm thấy hài lòng thay Cố Dư Sinh, hắn thật sự đã được cảm hóa, theo bản năng muốn “Chúc mừng” hắn, nhưng còn chưa há miệng, Cố Dư Sinh bỗng nhiên quay đầu lại nói với hắn một cậu: “Quên đi, nói với người như cậu những lời này cậu cũng không hiểu đâu!”

Vãi đạn, hắn cũng đã không còn là xử nam nửa năm rồi, cảm giác cực kỳ tốt này rốt cuộc từ đâu tới chứ?

Lục Bán Thành không muốn tiếp tục ở lâu thêm một giây đồng hồ nào với Cố Dư Sinh nữa, hắn cẩn thận xếp bản vẽ lại, liền không nói câu nào đứng dậy đi.

Cố Dư Sinh từ từ uống xong nửa chén trà còn lại, đứng dậy đi theo sau Lục Bán Thành.

... Đợi đến khi hai người đi vào thang máy, Chu Tịnh mới từ phía sau cây cột đi ra.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 306: Về sớm (6)


Lúc Chu Tịnh ở trên đường bỗng nhiên nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh.

Lúc hắn chạy xe phía sau cô bên tay trái, cô nhìn qua kính chiếu hậu liền có thể nhìn thấy xe của hắn.

Dọc đường đi hắn thỉnh thoảng cầm điện thoại di động liếc nhìn màn hình, sau đó lúc kẹt xe, liền giơ điện thoại di động bấm hai lần.

Cũng không biết hắn nói chuyện với ai, nội dung là gì, lúc hắn gửi tin nhắn, mặt mày ôn hòa nhìn điện thoại, lại cười nhẹ.

Loại mỉm cười kia trong ánh mắt có chút cưng chiều, có chút như là mừng rỡ, không giống như Cố Dư Sinh lạnh lùng tự phụ trước kia, cô biết Cố Dư Sinh nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn thấy hắn có biểu hiện như thế này.

Là ai có thể mang đến cho hắn thay đổi lớn như vậy?

Sự nghi ngờ này đi vào trong đầu Chu Tịnh, người đầu tiên cô nghĩ tới tất nhiên là người đang đóng giả làm Lương Đậu Khấu, Tần Chỉ Ái. Cô ta có thể làm cho Cố Dư Sinh sau khi đụng phải cô ta ở phòng ăn xong liền yêu cô ta, tất nhiên cô ta cũng có thể làm cho Cố Dư Sinh có thể lộ ra nét ôn nhu như ngọc vậy.

Chỉ còn chưa đến mấy ngày là Tiểu Khấu trở về rồi, cũng không thể trước bước ngoặc này làm ra chuyện ngu ngốc gì chứ...

Lúc trong lòng Chu Tịnh đang suy nghĩ những chuyện này, cô thấy Cố Dư Sinh nghiêng đầu nhìn về phía trung tâm thương mại ven đường, nhìn biển quảng cáo trong chốc lát, lại quẹo phải.

Cố Dư Sinh là muốn đi vào?

Chu Tịnh không chần chừ liền lái xe theo Cố Dư Sinh, tiến vào hầm xe của trung tâm thương mại.

Cô vốn hẹn bạn tối nay liên hoan nhưng nhìn thấy Cố Dư Sinh đi vào một cửa tiệm trang sức xa hoa bán nhẫn kim cương, chọn kim cương trong cửa hàng, liền không hề nghĩ ngợi gọi cho bạn bè nói cho đối phương biết cô có việc bận không đi được.

Cúp máy xong, Lục Bán Thành cũng đến, hai người ngồi ở chỗ dành cho khách VIP, sững sờ một lúc lâu mới rời khỏi.

Chu Tịnh mơ hồ đoán được Cố Dư Sinh đến đây là để làm gì, nhưng cô đứng ở bên cạnh cây cột, nhìn chằm chằm tủ kính kim cương một chút, vẫn bất đắc dĩ đi tới.

Nhân viên đứng trong cửa hàng chính là người vừa mới đón tiếp Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành.

Cô đi đến chỗ Chu Tịnh, lễ phép giới thiệu cho Chu Tịnh giới thiệu sản phẩm một hồi.

Lúc đi vào một góc không người, Chu Tịnh chuyển tầm mắt từ những viên kim cương sang người nhân viên đó, cô vẫn chưa nói gì mà trước hết mở bóp tiền ra, móc một xấp tiền, sau đó lặng lẽ nhét vào tay nhân viên phục vụ kia, sau đó mở miệng: “Vừa rồi hai người đàn ông mà cô vừa đón tiếp, ngồi cạnh cửa sổ lúc nãy đã ở đó làm những gì? Nói những gì?”

Nhân viên phục vụ nhìn xấp tiền trong tay một lúc, suy nghĩ một lúc liền vừa giả vờ giới thiệu sản phẩm cho Chu Tịnh vừa nói nhỏ bên tai cô, đem những lời vừa nãy cô nghe được thuật lại toàn bộ không hề sót chữ nào: “Người đàn ông ngồi bên phải mua một viên kim cương màu hồng phần, là viên kim cương tốt nhất của chúng tôi hiện nay, cũng là viên độc nhất vô nhị trên thế giới. Anh ta ngồi ở đó cầm bút vẽ thiết kế nhẫn để đính viên kim cương đó lên.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 307: Về sớm (7)


Chu Tịnh vẫn luôn đứng ở ngoài len lén nhìn Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành, đương nhiên biết những gì cô nhân viên này nói về người đàn ông ngồi bên phải là Cố Dư Sinh, cô không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe cô nhân viên đó nói.

“Người đàn ông đến sau ngồi đối diện người ngồi cạnh cửa sổ là bạn của anh ấy, người đàn ông đưa bản vẽ thiết kế nhẫn cho anh ta, bởi vì lúc bọn họ trò chuyện tôi cũng không đứng bên cạnh nên nội dung tôi cũng không nghe được gì nhiều, chỉ nghe vài câu, chẳng hạn như anh định cầu hôn với tiểu Khấu rồi hả? Còn cái gì mà đi Anh làm một chiếc nhẫn cưới… Có điều, người đàn ông đẹp trai ngồi bên phải kia nói câu cuối cùng là gì tôi cũng không nghe rõ.”

Nữ nhân viên kia ngoẹo cổ nghĩ một chút, mới mở miệng nói: “Tôi không nói chơi, từ trước đến nay khi nghĩ về hôn nhân tôi đều chưa bao giờ có ý định đùa giỡn, bây giờ tình cảm của tôi là thật, tôi càng nghiêm túc muốn cưới cô ấy.”

Ý nói Cố Dư Sinh đối với Lương Đậu Khấu phiên bản Tần Chỉ Ái thật sự có tình cảm?

Không, chẳng những là thật lòng, hơn nữa lần cầu hôn này, là hắn tính cho cả một đời.

Đi Anh làm một chiếc nhẫn cưới… Cố Dư Sinh tài cao thế lớn… nếu như là thật sự làm gấp, chỉ cần hai ngày là có thể làm xong nhẫn cưới rồi… Nhưng mà Tiểu Khấu còn tới ba ngày nữa mới trở về, thêm chuyến bay dài 13 tiếng đồng hồ nữa thì chính xác là bốn ngày nữa cô ấy mới có thể đến Bắc Kinh, nếu Tiểu Khấu còn chưa trở về, chắc hẳn Cố Dư Sinh sẽ cầu hôn Tần Chỉ Ái trước.

Chu Tịnh càng nghĩ càng kinh hồn bạt vía, cô nói với nhân viên một tiếng “Cảm ơn”, liền mang theo túi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, đi thẳng đến bãi đậu xe dưới tầng hầm lái xe ra ngoài, sau đó tìm một con hẻm nhỏ yên tĩnh dừng xe lại, sau đó liền cầm điện thoại di động nhanh chóng tìm số của Lương Đậu Khấu ở nước ngoài, gọi cho cô.

Bởi vì lệch múi giờ nên lúc này bên Lương Đậu Khấu chỉ mới có bốn giờ sáng, cô còn chưa ngủ dậy, điện thoại cũng không ai bắt máy.

Chu Tịnh không ngừng gọi, sau khi gọi ba lần, ở lần gọi thứ tư reo được hai tiếng cuối cùng cũng đã có người bắt máy, đầu dây bên kia là tiếng của Lương Đậu Khấu đang tức giận vì bị đánh thức: “Chu tiểu thư, xin hỏi ngài sáng sớm lại gấp như vậy nhất định phải gọi cho tôi làm gì? Có chuyện gì cũng chờ tôi ngủ dậy rồi mới nói được không?”

Chu Tịnh không giống như sẽ chờ Lương Đậu Khấu, liền mở miệng: “Tiểu Khấu, bây giờ cậu nhanh chóng ra sân bay làm thủ tục, tôi sẽ đặt vé chuyến bay sớm nhất cho cậu, cậu mau lập tức trở về nước!!”

“Đã xảy ra chuyện gì rồi hả? Người đóng thế kia bị phát hiện rồi sao? Sao lại bị phát hiện?” Lương Đậu Khấu nghe xong liền không còn tức giận nữa, lập tức căng thẳng hỏi Chu Tịnh liên tiếp mấy câu.”

“Không phải là bị phát hiện…”

Trong điện thoại, Lương Đậu Khấu nghe thấy câu này xong liền thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí lại có chút không vui: “Không bị phát hiện vậy cậu hối tớ làm gì? Ngày mốt tôi mới được xuất viện, tôi còn phải làm tóc cho đẹp, mua quần áo mới, còn phải mua quà cho Cố lão gia, tớ sẽ trở…”

“Tiểu Khấu!” Chu Tịnh nghiêm nghị: “Cậu còn không về, vị trí Cố phu nhân kia sẽ không còn nữa đâu!”

Lương Đậu Khấu trong điện thoại nháy mắt trầm mặc.

Chu Tịnh cầm điện thoại di động nói từng chữ: “Cố Dư Sinh hôm nay đã đi chọn nhẫn cưới rồi, chuẩn bị cầu hôn với Tần Chỉ Ái rồi!”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 308: Về sớm (8)


“Tần Chỉ Ái chỉ là một tiểu nha đầu nghèo kiết xác, nằm mơ cũng muốn thăng chức nhanh rồi! Bây giờ lại muốn được một lần leo lên cây làm phượng hoàng, cơ hội đặt trước mặt cô ta như vậy, cậu nghĩ cô ta sẽ bỏ qua sao?”

“Nếu như cô ấy biết Cố Dư Sinh thích cô ấy, cô ấy nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn kế để nắm chặt cơ hội này, vậy thì, Tiểu Khấu, cậu là người tiền mất tật mang, cho người khác chiếc áo cưới này đó!”

“Tiểu Khấu, cậu có biết không, trước đây không lâu tớ vô tình gặp Cố Dư Sinh một lần, lúc tớ nhắc đến cậu trước mắt hắn, hắn nghĩ đến cậu trên mặt một chút biểu hiện cũng không có nhưng mà chỉ mới hôm qua, tớ thấy Lâm Ức lén khóc, còn hỏi quản lý của cô ấy tại sao phân cảnh của cô ấy còn chẳng nhiều bằng diễn viên phụ, việc này tớ đã tìm hiểu qua rồi, nói là theo ý của nhà đầu tư muốn như thế, mà nhà đầu tư bộ phim này chính là Lục Bán Thành, Lục Bán Thành lại là bạn thân của Cố Dư Sinh.

“Còn nữa, nhẫn cưới là do hắn tự mình thiết kế, hắn đã nhờ Lục Bán Thành đi Anh để làm rồi!”

“Cố Dư Sinh còn nói cái mài mà từ trước đến nay không nghĩ đến hôn nhân và tình cảm là thật, bây giờ nghĩ thì càng nghiêm túc hơn.”

“Vì vậy, Tiểu Khấu, Cố Dư Sinh còn quan tâm Tần Chỉ Ái hơn so với sự tưởng tượng của chúng ta rất nhiều…”

“Cậu đừng nói nữa!” Từ nãy đến giờ trong điện thoại vẫn không có một tiếng động nào, nghe Chu Tịnh nói xong bỗng nhiên quát lớn lên đầy ác liệt.

Chu Tịnh ngậm miệng, qua khoảng nửa phút, trong điện thoại truyền đến tiếng của Lương Đậu Khấu, không còn cảm xúc phẫn nộ nữa mà giọng điệu rất bình tĩnh nhu hòa: “Chu Tịnh, cậu đặt vé máy bay cho tớ đi, tớ đi gặp bác sĩ điều trị ngay bây giờ!”

-

Sau mười tám tiếng, máy bay đã hạ cánh an toàn ở sân bay quốc tế Đế Đô.

Lương Đậu Khấu đeo khẩu trang, đội nón, vô cùng kín đáo, kéo theo một cái vali, bước nhanh từ cổng VIP ra, sau đó lấm lét nhìn trái nhìn phải, lên một chiếc xe ô tô màu đen không hề bắt mắt.

Vừa lên xe, Lương Đậu Khấu liền tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

Người lái xe chính là Chu Tịnh, cô cầm một chai nước suối đưa cho Lương Đậu Khấu: “Sức khỏe thế nào? Ăn uống bình thường chưa?”

Lương Đậu Khấu thấp giọng cảm ơn, nhận lấy chai nước uống một ngụm hết nửa chai, sau đó mới trả lời Chu Tịnh: “Cũng ổn.”

Chu Tịnh gật gật đầu, không lên tiếng, cầm tay lái, chạy vào thành phố.

Đến ngã tư, Lương Đậu Khấu thấy Chu Tịnh đã chạy đến đường chính, nhíu nhíu mày, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

“Nhà tớ.”

“Nhà cậu? Người đóng thế ở nhà cậu sao?”

“Không có.”

“Không có?” Lương Đậu Khấu vẫn không hiểu Chu Tịnh đang nghĩ gì: “Không phải chúng ta đến nhà cậu làm gì? Bây giờ không phải là đi tìm con bé đóng thể kia để đổi vai lại sao?”

“Muốn đổi, nhưng vẫn phải chờ một chút.” Chu Tịnh nói xong, liền quẹo xe vào bãi giữ xe dưới nhà, sau khi dừng xe, cô ra hiệu cho Lương Đậu Khấu đeo khẩu trang lại rồi mới xuống xe.

Mặc dù Lương Đậu Khấu không hiểu rõ nhưng vẫn làm theo ý của Chu Tịnh, chờ đến trước cửa nhà Chu Tịnh Lương Đậu Khấu liền hỏi: “Cậu nói chờ một chút là có ý gì?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 309: Về sớm (9)


Chu Tịnh không trả lời cô ngay lập tức mà lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi một cuộc điện thoại, sau đó điện thoại bàn trong nhà liền vang lên, Chu Tịnh đi tới, bắt máy, sau đó bật chế độ rảnh tay, nghe xong lại quay người nhìn về phía Lương Đậu Khấu: “Xế chiều, buổi tuyên truyền “Thịnh Đường Di Phong” sẽ có buổi chụp ảnh, bây giờ tớ phải đi đón Tần Chỉ Ái, cậu ngồi chờ ở nhà đừng đi đâu, cũng đừng lên tiếng, đợi tối về tôi sẽ bàn với cậu những chuyện khác.”

Lương Đậu Khấu nhướng mày, không hiểu rõ sắp xếp của Chu Tịnh: “ Tôi đã trở về rồi, sao còn phải để con bé đóng giả kia tham gia chụp hình? Sao cậu lại phải như vậy?”

“Tớ nói buổi tối trở về sẽ bàn lại cụ thể với cậu!” Chu Tịnh nghiêm nghị cắt ngang lời của Lương Đậu Khấu, sau một lúc, cô chậm chậm nói tiếp: “Tiểu Khấu, qua nhiều năm như vậy, tớ đã một tay đưa cậu lên đến vị trí này, vận mệnh của cậu và tớ từ lâu đã buộc chặt vào nhau, cậu phải tin tưởng tớ, dù tớ làm bất cứ chuyện gì cũng đều là muốn tốt cho cậu, cậu có thể giữ bình tĩnh được không?”

Lương Đậu Khấu lẳng lặng nhìn Chu Tịnh một lúc, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được, mình ở nhà chờ cậu.”

Chu Tịnh khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai Lương Đậu Khấu: “Cậu yên tâm, chỉ cần còn có tớ, vị trí Cố phu nhân sẽ là của cậu.”

Lương Đậu Khấu cười, mở miệng nói: “Mình tin tưởng cậu.”

Là thật sự tin tưởng, trên thế giới này, người mà cô tin tưởng nhất chỉ có một mình Chu Tịnh.

Bởi vì Chu Tịnh đã biến cô trở thành một siêu sao như ngày hôm nay.

Cũng là Chu Tịnh nghĩ biện pháp giúp cô lấy lòng Cố lão gia, sau đó mới trót lọt gả cho Cố Dư Sinh.

-

Lúc Tần Chỉ Ái cùng Chu Tịnh chạy tới buổi chụp hình của “Thịnh Đường Di Phong”, rất nhiều diễn viên đã trang điểm xong, đang bắt đầu lục tục chụp ảnh.

Bởi vì đây là phim cổ trang nên trang phục của Tần Chỉ Ái rất rườm rà, tốn rất nhiều thời gian.

Ban đầu Chu Tịnh vẫn còn chút nhẫn nại, ngồi trên ghế salon yên tĩnh lật tạp chí xem, qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, cô đứng lên, đi tới trước gương trang điểm, nhìn chằm chằm chuyên gia trang điểm và Tần Chỉ Ái một lúc mới mở miệng: “Tôi đi đến chỗ chụp ảnh nhìn một chút.”, sau đó chờ tới khi Tần Chỉ Ái gật đầu mới mang theo túi, đi ra khỏi phòng trang điểm.

Lúc Chu Tịnh tới chỗ chụp hình, nam chính của bộ phim vừa mới chụp hình xong, hắn mặc một bộ trang phục màu đỏ còn Lâm Ức mặc một bộ quần áo cổ trang màu xanh lục, đang đứng trước mặt thợ chụp ảnh tạo dáng.

Sau hai phút, thợ chụp hình tự mình tìm góc chụp thích hợp liền bấm máy răng rắc.

Khoảng mười phút sau, đạo diễn liền chọn ra mười tấm hình trong số cả trăm tấm hình vừa mới chụp, nhấc tay làm động tác OK, thợ chụp hình cũng ngưng chụp, Lâm Ức không còn biểu hiện vui vẻ cười đùa mà là nhấc váy cổ trang rườm rà đi về phía người quản lý của mình.

Chu Tịnh nhìn chằm chằm Lâm Ức, hơi chuyển con ngươi, liền đi về phía trợ lý mà mình đã chọn cho Lương Đậu Khấu năm ngoái, nói nhỏ vào tai trợ lý đó vài câu, người trợ lý kia ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt ban đầu đang nhìn chụp hình, giờ chú ý chằm chằm trên người Lâm Ức.

Qua khoảng vài phút, Lâm Ức và người quản lý kia đi ra ngoài, trợ lý đó cũng lẳng lặng đi theo.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 310: Về Sớm (10)


Tần Chỉ Ái trang điểm xong, đợi chừng khoảng mười phút, mới đến phiên cô chụp hình.

Lúc Tần Chỉ Ái chưa đóng thế cho Lương Đậu Khấu, cũng đã là một người từng diễn những vai phụ của đoàn kịch, cô không phải là ngôi sao “hot”, cũng không có người quản lý, lúc chụp hình cũng bị yêu cầu hà khắc hơn rất nhiều.

Cô mặc dù không phải xuất thân từ diễn viên nhưng hai năm làm việc trong đoàn, nhưng hai năm qua đổ mồ hôi sôi nước mắt làm việc trong đoàn kịch, bất kể là hành động hay là tâm lý nhân vật đều được cô biểu diễn tốt hơn so với những diễn viên đang “hot” kia rất nhiều.

Vì vậy, khi cô đứng trước bối cảnh, đạo diễn và thợ chụp hình cũng chỉ nói yêu cầu đơn giản, Tần Chỉ Ái cũng có thể dễ dàng cho họ những tấm ảnh đẹp như mong muốn một cách dễ như trở bàn tay, phát huy được vẻ đẹp hoàn mỹ cực hạn.

Rất nhanh, một đống hình đã được chụp xong.

Đạo diễn quét những tấm hình trong máy, vừa không ngừng gật đầu hài lòng nói: “Tấm này không tệ! Những tấm hình này của Tiểu Khấu, bức nào cũng thật kinh diễm xinh đẹp nha!”

Lúc lướt qua tấm hình cuối cùng xong, đạo diễn đã không còn vấn đề gì nữa mới ngẩng đầu lên nói với Tần Chỉ Ái: “Vất vả rồi!”, kết quả ông ấy chỉ vừa mới đưa ngón tay cái lên, chưa nói được chữ “vất”, cửa lớn của phòng chụp hình đã bị đẩy ra “rầm” một cái thật lớn.

Tất cả mọi người trong phòng chụp ảnh từ diễn viên đến quản lý, công nhân viên đều bị tiếng động này làm cho giật mình khiếp sợ, nhìn về phía cửa.

Lâm Ức mặc một bộ đồ cổ trang bên trong, bên ngoài khoác thêm một cái váy hiện đại màu hồng nhạt đang lôi cánh tay của một trợ lý biểu hiện tức giận đứng ở cửa.

Trợ lý kia làm ra vẻ hoảng sợ, cúi đầu, thân thể không ngừng run rẩy.

Lâm Ức mím môi, đi vào trong phòng chụp ảnh, nhanh chóng nhìn lướt trong phòng một vòng, sau đó mắt liền nhắm ngay Tần Chỉ Ái.

Lúc cô đang chuẩn bị bước đi, quản lý của cô thở hồng hộc đuổi theo phía sau, nhanh chóng kéo cánh tay của Lâm Ức lại: “Tiểu Ức, bình tĩnh đi!”

Ngực Lâm Ức phập phồng, cô nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái phẫn nộ đến nỗi cả mặt đều đỏ lên: “Bình tĩnh? Có gì phải bình tĩnh? Hôm nay tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của cô ta cho tất cả mọi người đều thấy, rốt cuộc cô ta là loại người gì!”

Nói xong, Lâm Ức liền tàn nhẫn hất cánh tay của quản lý ra, hùng hổ đi về phía Tần Chỉ Ái.

Chu Tịnh chờ dịp này đã lâu, thừa dịp tất cả sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Lâm Ức, cô ta nhanh chóng lấy túi mà Tần Chỉ Ái mang theo, bởi vì đang chụp ảnh nên Tần Chỉ Ái không thể xách túi theo được, tìm kiếm trong túi.

Bên trong đó để ngổn ngang rất nhiều đồ, cô tìm một hồi lâu mới tìm được điện thoại của Tần Chỉ Ái, lúc cô vừa chuẩn bị lấy điện thoại ra thì ngón tay đụng phải một lọ thuốc nhỏ.

Chu Tịnh buồn bực nghiêng đầu liếc nhìn một cái, sau đó tầm mắt liền ổn định lại.

Thuốc tránh thai trường kỳ.

Tần Chỉ Ái có thuốc này là vẫn luôn thường xuyên uống thuốc tránh thai?

Chu Tịnh thả lỏng mi mắt, sau đó lập tức cầm lấy điện thoại của Tần Chỉ Ái trong túi, dựa vào mật khẩu lúc trước cô lén nhìn thấy, nhập password, tìm số điện thoại của Cố Dư Sinh, sau đó liền gọi đi.

Chu Tịnh vẫn đợi điện thoại gọi được, mới để lại bên trong túi của Tần Chỉ Ái, giống như không có chuyện gì, nhìn về phía Lâm Ức.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 311: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (1)


Lúc Lâm Ức đứng cách Tần Chỉ Ái chừng một mét, đột nhiên dừng bước, sau đó cầm tay trợ lý của Lương Đậu Khấu, đẩy cô ta một cái, sau đó căm tức nhìn về phía Tần Chỉ Ái, mở miệng: “Lương Đậu Khấu, đây là trợ lý của cô đúng không?”

Bởi vì sức của Lâm Ức quá lớn, trợ lý bị đẩy lảo đảo vài bước, suýt chút nữa đập vào vách tường.

Cũng may Tần Chỉ Ái phản ứng nhanh kịp thời giữ cánh tay của trợ lý lại, sau khi thấy cô ấy không có bị gì, mới cau mày nhìn về phía Lâm Ức: “Cô làm gì vậy?”

“Tôi làm gì, Lương Đậu Khấu, câu này là tôi hỏi cô mới đúng chứ? Hay là cô nên hỏi trợ lý cùa cô xem cô ta đã làm gì?” Lâm Ức lạnh nhạt hỏi người trợ lý đứng bên cạnh Tần Chỉ Ái.

Trợ lý choáng váng kinh ngạc, lắc lắc đầu, không nói nên lời.

“Sao vậy? Bây giờ câm rồi? Lúc nãy ở trong nhà vệ sinh còn có thể nói chuyện điện thoại mà?” Mặt mày Lâm Ức trào phúng: “Không sao, cô không nói, tôi giúp cô nói!”

Âm cuối kết thúc, Lâm Ức quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái, lặp lại những lời trong nhà vệ sinh như một cái máy, đó là những lời trong nhà vệ sinh cô vô tình nghe được trợ lý kia nói chuyện điện thoại với Tần Chỉ Ái: “Lương tiểu thư, cô có biết trợ lý của cô lúc nãy ở trong nhà vệ sinh đã dương dương tự đắc nói chuyện gì không?’

“Cô ta nói, các người thường xuyên cười nhạo tôi, nói tôi Lâm Ức một chút bản lĩnh cũng không có, lại không tự lượng sức mình tranh đoạt trong Làng giải trí, quả thật là không biết xấu hổ.”

“Cô ta còn nói, cô nhìn tôi khó chịu, còn muốn chèn ép tôi, thậm chí còn muốn loại bỏ tôi khỏi làng giải trí…”

“Không thể nào!” Chu Tịnh đứng cách đó nghe hết mọi chuyện Lâm Ức nói xong, biểu hiện liền thay đổi, chọn đúng lúc thích hợp mà mở miệng.

Không sai, những câu nói mà Lâm Ức vừa kể chính là những câu mà cô ta dặn trợ lý kia nói.

Sở dĩ cô làm như vậy chính là chọc giận Lâm Ức, khiến cô ta tìm Tần Chỉ Ái tính sổ.

Thế nhưng cô cũng không muốn phá hoại danh tiếng của Lương Đậu Khấu, vì vậy sau khi Chu Tịnh lên tiếng, liền thong dong đi lại.

Sau khi đứng lại, cô còn chưa thèm nhìn Lâm Ức, đã nhanh chóng quay đầu nhìn về phía trợ lý kia: “Những lời Lâm tiểu thư vừa nói có phải là từ miệng của cô nói ra không?”

Trợ lý và Chu Tịnh vốn thông đồng từ trước, Chu Tịnh vừa hỏi, đáy mắt trợ lý đã đầy nước mắt ngay lập tức, như vừa mới phục hồi tinh thần từ trong sợ hãi, trợ lý liền đáng thương lắc đầu đầy oan ức: “Chị Chu, tôi không có nói những lời đó, tôi ở trong nhà vệ sinh còn không có đem theo điện thoại, điện thoại di động của tôi ở trong phòng hóa trang chỗ chị Lương.”

Trợ lý vừa nói xong, liền đem tai nghe tháo xuống.

Sau tai nghe là một cái MP3.

Lâm Ức nhìn thấy MP3 kia, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Không thể nào, lúc cô tiến vào nhà vệ sinh, rõ ràng trợ lý đang giơ điện thoại nói chuyện, sao bây giờ lại biến thành một máy MP3?

Nghĩ xong, Lâm Ức liền xông lên trước, nhéo trợ lý một cái, tìm kiếm trong túi của cô ta.

Trợ lý ra vẻ thật sự rất sợ sệt, không biết làm sao nhìn về phía Chu Tịnh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 312: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (2)


Cô còn chưa mở miệng, nước mắt đã rơi xuống: “Chị Chu, em thật sự không có điện thoại, em cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa vào nhà vệ sinh, chị Lâm liền kéo em đến đây!”

Chu Tịnh không để ý đến nước mắt của trợ lý, vẫn đợi đến khi Lâm Ức tìm hết người trợ lý, mới không nhanh không chậm mở miệng: “Lâm tiểu thư, xin hỏi cô đang tìm điện thoại di động sao?”

Lâm Ức cầm thấy một túi giấy ăn trong người trợ lý, mím môi không lên tiếng.

“Lâm tiểu thư, bây giờ chúng tôi có thể hỏi cô một câu không? Xin hỏi cô, bỗng nhiên kéo trợ lý của chúng tôi đến trước mặt Tiểu Khấu chửi bới um trời, rốt cuộc là có ý gì?”

Có những lời không cần nói trắng ra, chỉ cần nói đúng lúc là được rồi.

Người ngồi ở đây không ngốc, lúc này đều thấy Lâm Ức đã phá hủy danh tiếng của Tần Chỉ Ái, thủ đoạn cố ý đùa bỡn như vậy, ai biết trợ lý của Lương Đậu Khấu không mang theo điện thoại, chạy trốn muốn chết, mà Lâm Ức lại chữa lợn lành thành lợn què, mang tảng đá lớn đập vào chân mình!

Chu Tịnh nhẹ nhàng hỏi Lâm Ức một câu như vậy, sau đó lại quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái đương nhiên biết ý của Chu Tịnh, vấn đề cô giải quyết, người tốt là cô làm, như vậy vẫn có thể duy trì được hình tượng tốt đẹp của Lương Đậu Khấu.

Có lúc, Tần Chỉ Ái thật sự khâm phục sự thông minh của Chu Tịnh, lòng dạ thâm sâu, thật sự là một quản lý cao cấp, Lương Đậu Khấu có được ngày hôm nay tám phần đều là nhờ cô ấy.

Có điều, cô cầm tiền làm diễn viên đóng thế thì cũng nên phối hợp cho tốt, cho nên cô nhìn Lâm Ức bị Chu Tịnh hỏi nửa ngày cũng không nói tiếng nào, liền mở miệng: “Quên đi, việc này cho qua, buổi tối không phải chúng ta còn có chuyện phải làm sao? Đi thôi, đi tẩy trang.”

Nói xong, Tần Chỉ Ái liền tỏ vẻ vô tư không để ý chút nào, đi ra khỏi phòng chụp ảnh.

Chu Tịnh và trợ lý cũng theo sát phía sau.

Có điều, lúc Chu Tịnh thoáng đi cạnh Lâm Ức, thừa dịp xung quanh không có người chú ý liền cho Lâm Ức một ánh mắt chế giễu lạnh lùng.

Ánh mắt kia làm cho Lâm Ức tỉnh táo hiểu ra!

Thì ra đây là một cái bẫy.

Là bọn Lương Đậu Khấu tự biên tự diễn khiến cô mắc bẫy!

Cô là cá, trợ lý kia là mồi câu, Chu Tịnh là lưới bắt cá mà Lương Đậu Khấu kia chính là chủ của mồi câu và cái lưới kia!

Rõ ràng cô là một người vô tội, nhưng bây giờ cô lại trở thành một kẻ tội đồ tàn nhẫn nhất từng tồn tại.

Còn Lương Đậu Khấu thì sao? Trong mắt mọi người cô ta bỗng nhiên trở thành một người bao dung rộng lượng?

Cô ta ép đến cảnh quay của cô chẳng còn bao nhiêu còn chưa nói, cô ta lại cố ý để người khác đùa bỡn cô như vậy, hiện tại phim còn chưa công chiếu, cô đã bị bọn họ hại tới thân bại danh liệt rồi.

Lâm Ức càng nghĩ càng tức điên lên, cô nhìn chung quanh một vòng, liền nhìn thấy đao kiếm đạo cụ xung quanh để chụp hình đều có đủ loại, cô liền xông tới bắt được món gì cũng không quan tâm liền vung tới sau lưng Tần Chỉ Ái!

Toàn bộ người trong phòng đều bị Lâm Ức ra tay đánh người vô cớ làm cho chấn động đến mức ngẩn ngơ, sao đó có người phục hồi tinh thần lại.

“Lâm Ức, dừng tay.”

“Lâm Ức, cô làm gì vậy?”

Thậm chí có người còn chạy tới chặn Lâm Ức.

Nhưng Lâm Ức giống như một kẻ điên mất hết lý trí, tốc độ rất nhanh cầm một cây côn gỗ, mọi người còn chưa ngăn được, cô ấy đã hung hăng vung xuống đầu Tần Chỉ Ái.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 313: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (3)


“A----!”

“Lâm Ức, cô điên rồi!”

“Tiểu Khấu cẩn thận!”

“Mau tránh ra!!”

......

Theo những câu nói liên tiếp vang lên cùng một lúc kèm theo vẻ kinh ngạc, Tần Chỉ Ái quay đầu, nhìn thấy một cây côn gỗ đang lao đến cô với một tốc độ cực nhanh, đột nhiên dùng một sức mạnh rất lớn đánh tới.

Lâm Ức ra tay đột nhột như vậy, người nhìn thấy còn cản không kịp huống chi là người vừa quay lưng lại như Tần Chỉ Ái.

Vì vậy Tần Chỉ Ái nhận ra một tiếng gậy quơ trong không khí, lúc đó gậy cách đỉnh đầu của cô nửa mét, cô không kịp tránh né, chỉ theo bản năng che đầu mình lại, chỉ là cô có giơ tay nhanh như thế nào cũng không nhanh bằng tốc độ của gậy lao tới, tay cô vừa giơ đến hai tai, gậy cũng đã kề đến tóc của cô, Tần Chỉ Ái phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, cắn răng chờ đau đớn ập đến.

Nhưng mà một giây trôi qua, hai giây, ba giây, … Sắp ba mươi giây trôi qua, sao còn chưa thấy đau đớn kia giáng xuống.

Tần Chỉ Ái nháy mắt một cái, mới phát hiện thì ra phòng chụp hình huyên náo như vậy, sao lúc này bỗng nhiên lại yên tĩnh đến kỳ lạ.

Lẽ nào cô bị đánh ngất xỉu rồi hả? không nghe thêm bất kỳ âm thanh gì?

Tần Chỉ Ái khẽ hé mắt, trước mắt là cánh tay của một người mặc tây trang màu đen.

Tần Chỉ Ái ngơ ngẩn trong chốc lát, mới mở mắt nhìn, một bàn tay thon dài đang che trên trán cô, một tay còn lại của người kia đang cầm chặt côn đang hướng đến đầu cô, ống tay áo trắng tinh còn có một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền, dưới ánh đèn của phòng chụp ảnh, những viên kim cương khảm trên đó lại lóe lên ánh hào quang sáng quắc.

Chỉ một giây sau, Tần Chỉ Ái liền theo phản ứng quay đầu lại, nhìn về phía Cố Dư Sinh không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

Trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông âm trầm đến nỗi dọa người, khóe môi hắn mím chặt, nhìn ánh mắt vô hại kia lại mơ hồ lộ ra một luồng khí lạnh.

Cố Dư Sinh…?

Sao hắn lại ở đây?

Ánh mắt Tần Chỉ Ái tỏ vẻ ngạc nhiên, cả người cô còn không hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tay cầm côn gỗ của Cố Dư Sinh đột nhiên lật ngược lại, Lâm Ức cầm một đầu khác của côn bị vặn lại, gào lên một tiếng, tuột tay khỏi côn, cả người ngã xuống, ngã vào một đạo cụ màu xanh lục.

Cả phòng chụp ảnh đều bị Cố Dư Sinh không biết ở đâu ra làm cho ngạc nhiên, lúc mấu chốt lại bị tiếng hét chói tai của Lâm Ức làm hồi tỉnh lại tinh thần.

Quản lý nhìn thấy Lâm Ức ôm đầu, nằm trên mặt đất mới lo lắng gọi: “Tiểu Ức.” không hề nghĩ ngợi chạy qua chỗ cô ta.

Mọi người đều không nhìn thấy Cố Dư Sinh làm những gì, côn gỗ trong tay hắn lại nhanh chóng bay về phía Lâm Ức đang nằm một cách tàn nhẫn.

Côn gỗ này nếu như thật sự bay xuống trúng người Lâm Ức thì chắc chắn cô ta sẽ mất nửa cái mạng rồi…

Toàn bộ người bên trong phòng chụp hình đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Lâm Ức choáng váng ngơ ngác, côn gỗ rơi đến trước mặt cô ta, cô ta cũng không né nổi.

Có mấy người nhát gan, che mắt hoặc là quay đầu đi, không dám nhìn đến cảnh tượng này.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 314: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (4)


Côn gỗ đập tới, mang theo gió thổi đến lông mi của Lâm Ức run rẩy, cả người vừa mới định thần lại, sau đó nhìn thằng đến côn đã sắp bay đến mặt mình, bỗng nhiên hô lớn: “Cứu tô---“

Chữ “tôi” còn chưa nói xong, liền biến thành một tiếng rít gào thê thảm: “A----“

Côn gỗ bay đến cô càng ngày càng gần, 50 centimet, 40, 30, 10… Lâm Ức sợ đến toàn thân run lên, giọng nói có chút khàn khàn, còn kèm theo tiếng run rẩy nức nở.

Lúc côn còn cách chóp mũi của cô năm centimet, khóe mắt của cô đã có nước, mặt mũi kinh hoàng, liều mạng kêu nửa ngày cũng chỉ có tiếng “A” phát lên lẻ loi.

Bốn centimet, ba, hai,… cho dù những người xung quanh gan có lớn như thế nào đi chăng nữa cũng tỏ vẻ không đành lòng.

Nhưng mà lúc chỉ còn lại đúng một centimet, côn gỗ lại bỗng nhiên bất động.

Thì ra người ném côn đang đứng bên cạnh Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Lâm Ức, canh lúc mấu chốt nhất mà giữ côn gỗ lại.

Tất cả mọi người đứng bất động tại chỗ, bất kể là yêu thích Lâm Ức hay còn chưa thích đều bị sự mạo hiểm vừa rồi làm cho phải hít vài ngụm khí.

Lâm Ức giống như mất hồn vậy, vẫn há miệng không phản ứng, ngay cả nước mắt cũng không rơi xuống nổi.

Qua một phút, Lâm Ức mới hồi phục lại tinh thần, cô giật giật con ngươi, Cố Dư Sinh liền cầm côn gỗ quăng vào tường.

Theo tiếng “Ầm” đinh tai nhức óc, côn gỗ vỡ vụn thành những mảnh vụn, rì rào rơi xuống, rơi vào người Lâm Ức một miếng, mảnh vụn sắc bén đến nỗi làm rách da cô, chảy ra vết máu nhàn nhạt.

Cố Dư Sinh dường như không nhìn thấy cũng không thương hoa tiếc ngọc, dùng tay cầm một mảnh gỗ giơ lên cằm Lâm Ức, khom người nhìn chằm chằm Lâm Ức, quyết liệt mở miệng: “Hôm nay coi như là tôi ra tay với cô để răn đe mọi người, bắt đầu từ hôm nay, chọc đến cô ấy chính là chọc đến tôi!”

“Vì vậy, các người nhớ cho kỹ, hoặc là vui vẻ với cô ấy, hoặc là nhìn thấy cô ấy thì tránh xa ra một chút!”

Biểu hiện của người đàn ông cực kỳ đáng sợ, toàn thân tỏ ra tức giận, Lâm Ức sợ đến nỗi thân thể hơi co lại, dựa vào đạo cụ màu xanh lục, run lẩy bẩy mấy cái liên tục.

Rõ ràng là cô bị người ta bày kế hãm hại, cô tức giận như vậy, dù hành động có sai đi chăng nữa, nhưng cũng không nên ở trên người cô… dựa vào cái gì dùng cô để răn trăm người?

Lâm Ức tuy rằng rất sợ nhưng cô lại càng không phục, cô dùng sức cắn môi, liều mạng cãi Cố Dư Sinh: “Đây là chuyện của tôi và cô ấy, coi như cô ấy là người của anh đi chăng nữa nhưng trước tiên anh cũng phải làm rõ mọi chuyện xem ai đúng ai sai đi chứ?”

Lúc Lâm Ức nói xong, Cố Dư Sinh giống như là nghe thấy một câu chuyện rất buồn cười, khẽ cười thành tiếng: “Ai đúng? Ai sai?

Sau đó mặt của hắn lại trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, trong miệng cũng có chút sát khí: “Có quan trọng không?”

Đối với hắn, chỉ cần là bắt nạt cô, đến cùng đúng hay sai thì có gì quan trọng?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 315: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (5)


Là bởi vì không quan trọng nên lúc hắn đang ở trong một cuộc họp quan trọng, hắn thấy điện thoại của cô liền không do dự bắt máy.

Cũng bởi vì không quan trọng, hắn hỏi vài câu không nghe thấy cô trả lời, nhưng lại nghe tiếng mọi người hốt hoảng gọi tên cô, hắn liền không do dự rời khỏi cuộc họp, liền dùng GPS xem cô đang ở đâu.

Cũng bởi vì không quan trọng hắn đua xe đến đây, sau khi bước vào phòng chụp ảnh, nhìn thấy một màn mạo hiểm như vậy, không hề nghĩ ngợi gì giúp cô đỡ côn gỗ.

Lâm Ức không biết Cố Dư Sinh đang tức giận, nhưng bị khí thế của hắn làm cho sợ há miệng, cũng không dám nói gì.

Cố Dư Sinh cũng không muốn cùng cô ta đôi co, cầm đoạn côn gỗ ném xuống mặt đất một cái, đứng dậy sửa sang lại quần áo, quay người đi về phía Tần Chỉ Ái.

Tầm mắt Tần Chỉ Ái nhìn đến Cố Dư Sinh cao to kiên cường như vậy, bóng người của hắn từng bước từng bước đến gần khiến cô ý thức được rõ ràng rằng, những chuỗi hình ảnh vừa phát sinh trong phòng chụp hình lúc nãy đều là thật.

Trên người Cố Dư Sinh còn dư lại hơi thở tức giận, nhưng hắn lại trầm giọng nói chuyện với cô: “Có bị thương ở đâu không?”

Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh trong chốc lát mới lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không ạ.”

Cố Dư Sinh nghe thấy nhưng vẫn không yên lòng kéo cánh tay của cô, nhìn cả người cô một lần, sau khi xác định không có gì mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn chạy trối chết, chạy tới nơi đã nhìn thấy tình huống đáng sợ như vậy rồi.

Cho tới bây giờ, hắn hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được nếu mình đến muộn một chút, côn gỗ kia gõ vào đầu cô, sẽ có hậu quả như thế nào!

Nghĩ tới đây, hắn lại có ý định giết người.

Cố Dư Sinh rũ mi mắt, đè ép bất mãn hỏi Tần Chỉ Ái: “Nếu cô ta khiến em chịu oan ức, em không muốn đóng phim cùng cô ấy, anh để bọn họ thay diễn viên khác, được không?

Lúc bình thường đã xảy ra chuyện, không phải nên làm rõ tình hình như lời Lâm Ức nói sao?

Nhưng Cố Dư Sinh đi tới trước mặt Lương Đậu Khấu mở miệng liền hỏi về thân thể của cô, sau đó còn hỏi cô có chịu oan ức gì không, thậm chí còn muốn thay Lâm Ức.

Những người ở đây cũng không phải là ngốc, những lời này cũng đủ để họ biết Tần Chỉ Ái đối với Cố Dư Sinh quan trọng đến mức nào rồi.

Chuyện của ngày hôm nay chắc chắn sẽ nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ làng giải trí, đến lúc đó không chừng những người đang mang ân tình của Cố thị sẽ tìm một diễn viên khác xin vào bộ phim của Lương Đậu Khấu hoặc là mời Lương Đậu Khấu đóng quảng cáo cho họ.

Chu Tịnh đứng một bên nghĩ tới đây, ánh mắt liền lóe lên một tia sáng.

Bất kể là xuất phát từ ý định giữ gìn hình tượng của Lương Đậu Khấu, vẫn là xuất phát từ tâm của Tần Chỉ Ái, bây giờ Lâm Ức đã đủ mất mặt, chuyện ngày hôm nay chỉ sợ cô ta phải đi ra nước ngoài thì may ra mới không làm thiên hạ chê cười, vì vậy Tần Chỉ Ái không chút do dự vội vàng lắc lắc đầu: “Không cần đâu.”

Xem ra biểu hiện của cô bé này cũng thật lòng, Cố Dư Sinh cũng không để ý đến Lâm Ức nữa, liền nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ xong việc chưa?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 316: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (6)


“Xong rồi ạ!” Tần Chỉ Ái gật gật đầu, sau đó lại nhìn Cố Dư Sinh đầy nghi hoặc: “Sao anh lại ở đây?”

“Là em gọi điện thoại cho anh mà.” Cố Dư Sinh dắt tay Tần Chỉ Ái đi ra khỏi cửa phòng chụp hình.

“A?” Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Cố Dư Sinh đi theo sau cô, Chu Tịnh mang theo túi của cô, sau đó lại liếc một cái nhìn Lâm Ức ngã ngồi cách đó không xa đang khóc, bỗng nhiên như hiểu ra chuyện gì, lại nhẹ giọng “A” một tiếng.

“Sao vậy?” Cố Dư Sinh nghiêng đầu dịu dàng hỏi.

“Không có gì, có thể là lúc nãy hỗn loạn quá nên em trượt tay thôi.” Tần Chỉ Ái nhẹ giọng đáng yêu trả lời Cố Dư Sinh, sau đó kéo váy cổ trang lại nói: “Em phải tháo trang sức thay quần áo, anh có việc thì vẫn nên…

Tần Chỉ Ái còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh liền chỉ lên xe mình: “Anh chờ em trong xe.”

Tần Chỉ Ái cười nhợt nhạt nói: “Được”

......

Tần Chỉ Ái bận rộn một hồi trong phòng hóa trang, rất nhanh liền thay đổi thành bộ dáng bình thường của Tần Chỉ Ái.

Chu Tịnh nhìn cô thu dọn đồ xong, trước tiên đứng dậy đi về phía cửa phòng hóa trang, lúc cô đưa tay ra muốn kéo cửa, Tần Chỉ Ái ngồi trong phòng hóa trang vẫn không nhúc nhích bỗng dưng lên tiếng: “Chu Tịnh!”

Chu Tịnh ngừng mở cửa, quay đầu nhìn về phía cô, không lên tiếng.

“Trợ lý ở trong nhà vệ sinh, thật sự đã nói những lời đó trong điện thoại không?”

Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm đôi mắt của Chu Tịnh, nhìn ra một lỗ hổng mà Chu Tịnh giấu kín, liền một mình mở miệng nói tiếp: “À, không đúng, chính xác hơn mà nói là cô ta giả vờ nói chuyện điện thoại một mình.”

Trong hai năm qua, Lương Đậu Khấu thành công rất nhanh, Lâm Ức cũng không kém, thậm chí còn có một bộ phim danh tiếng vượt xa những bộ phim cùng thời.

Đối với Lương Đậu Khấu, Lâm Ức thật sự là một người địch thủ đáng gờm, chỉ cần bất cẩn một chút, chỉ sợ trong làng giải trí sẽ có người bị Lâm Ức đạp xuống.

Có thể chen được đến vị trí ngày hôm nay, cũng không phải đơn giản, nhưng Lâm Ức lại không nắm chắt tình huống, công khai khai chiến với Lương Đậu Khấu.

Lúc đó vốn là có chỗ thật sự không đúng, mãi đến lúc cô hỏi Cố Dư Sinh vì sao lại đến, cô mới biết được Lâm Ức đã rơi vào bẫy của Chu Tịnh.

Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái chắc chắn: “Cũng là cô gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh.”

“Cái bẫy ngày hôm nay từ đầu tới cuối đều là cô sắp xếp đúng không?”

“Cô làm như vậy, dựa vào Cố Dư Sinh lót đường cho sự nghiệp tương lai của Lương Đậu Khấu đúng không?”

Chu Tịnh dường như không nghĩ đến lần này Tần Chỉ Ái lại nhìn thấu âm mưu của cô, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, dù sao lăn lộn lâu như vậy, cô ta rất nhanh liền khôi phục bộ dạng thong dong trấn tĩnh lúc đầu, nhìn Tần Chỉ Ái nhíu mày không lên tiếng.

Dù Chu Tịnh che giấu nhanh hơn nữa, Tần Chỉ Ái vẫn có thể nắm bắt được ánh mắt lóe lên kinh ngạc kia của cô, thì ra chỉ là suy đoán chín mười phần, lại đúng.

Quả nhiên đúng như cô đoán, Chu Tịnh thật sự biến Cố Dư Sinh thành một con cờ chèn ép Lâm Ức, lại công bố chỗ dựa vững chắc của Lương Đậu Khấu là Cố Dư Sinh.

Trong lòng Tần Chỉ Ái có một cảm giác căm tức không thể nói thành lời: “Chu Tịnh, cô lợi dụng Cố Dư Sinh như vậy không thấy mình quá đáng lắm sao?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 317: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (7)


“Quá đáng?” Chu Tịnh đột nhiên nở nụ cười lạnh, cô bỏ tay khỏi tay nắm cửa, quay người đi đến trước mặt Tần Chỉ Ái, sau đó tiến đến bên tai cô, hạ giọng nói: “Cô dùng thân phận của Lương Đậu Khấu nói câu nói này, hay là đang dùng thân phận của Tần Chỉ Ái nói câu này với tôi?”

“Không sai, là tôi gọi điện thoại, Lâm Ức cũng là do tôi hãm hại, vậy thì sao? Tiểu Khấu và Cố Dư Sinh vốn là vợ chồng, tôi hỏi cô, Cố Dư Sinh là chỗ dựa của Tiểu Khấu thì có gì là sai?”

Đúng vậy a… có gì sai chứ? Bọn họ là vợ chồng mà…

Chu Tịnh nói một câu, lại khiến cho Tần Chỉ Ái không giải thích được, vẻ tức giận bỗng chốc lại tan thành mây khói.

Cô chỉ là một người ngoài cuộc, cầm tiền đóng thế, chỗ này đâu phải chỗ cô có quyền phát biểu ý kiến chứ?

Tần Chỉ Ái mím môi một hồi, không lên tiếng.

Chu Tịnh lúc này mới ôm môi nở nụ cười, trong miệng nói, giọng điệu tàn nhẫn vô tình: “Cô đừng quên, cô cũng chỉ là vì tiền mà giúp chúng tôi để trả nợ.”

“Nói thật cho cô biết, chính là sợ phát sinh vấn đề cho nên mới rót tiền hàng tháng cho cô, kiềm hãm cô, tốt nhất cô đừng có ý định gì không tốt, nếu tôi có thể để bọn cho vay nặng lãi không làm phiền mẹ và em trai cô thì tôi cũng có cách để bọn họ mỗi ngày đều bị đòi nợ, bị đánh hằng ngày, cô đàng hoàng một chút cho tôi!

Chu Tịnh nói xong một hơi dài, sau đó đứng thẳng người, giống như không xảy ra bất cứ chuyện gì, cười cợt với Tần Chỉ Ái: “Cố Dư Sinh đang ở ngoài chờ cô, nhanh ra ngoài đi, đừng để hắn chờ sốt ruột.”

Nói xong, Chu Tịnh liền quay người đi về phía cửa một lần nữa, một giây trước khi cô ra khỏi phòng, nghĩ đến chuyện gì, lại quay đầu cười xán lạn với Tần Chỉ Ái: “À, quên nói cho cô biết, hai ngày nữa chuẩn bị, 12 giờ tối Tiểu Khấu sẽ đổi lại với cô!”

Vừa nói dứt lời, cô liền mở cửa ra ngoài.

Cửa phòng không khóa, qua khoảng một phút, Tần Chỉ Ái nghe Chu Tịnh cung kính gọi “Cố tổng.”

Sau đó, Tần Chỉ Ái lại nghe thấy tiếng bước chân đi tới.

Tiếng bước chân kia rất quen thuộc, là của Cố Dư Sinh.

Tần Chỉ Ái vội vàng cúi đầu, hít sâu hai cái.

Cô còn chưa kịp điều chỉnh lại tâm tình, Cố Dư Sinh đã đứng ở cửa: “Xong chưa?”

“Xong rồi ạ!” Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh, cúi thấp đầu, hít một hơi, mới ngẩng đầu mang theo túi đi về phía Cố Dư Sinh.

Sau khi lên xe xong, Cố Dư Sinh thắt dây an toàn cho Tần Chỉ Ái, mới khởi động xe, hắn vô số, lại quay đầu hỏi cô một tiếng: “Về nhà sao?”

“Vâng!” Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu.

Cố Dư Sinh không dị nghị, lái xe về nhà một cách thuần thục.

Đi không lâu, điện thoại của Cố Dư Sinh vang lên, xe phía trước tương đối nhiều, tốc độ xe lúc nhanh lúc chậm, Cố Dư Sinh chỉ có thể nhìn chằm chằm con đường phía trước, lung tung tìm điện thoại di động.

Tìm một lúc lâu, cũng không tìm thấy, Tần Chỉ Ái giúp hắn cầm điện thoại di động, vô ý nhìn vào màn hình, là thư ký gọi đến.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 318: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (8)


Cố Dư Sinh nghe điện thoại, đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải chế độ rảnh tay, trong điện thoại liền truyền đến âm thanh cung kính của thư ký: “Cố tổng, xin hỏi khi nào anh mới trở về? Tất cả mọi người còn đang chờ anh đấy!”

Chờ anh họp… Tần Chỉ Ái nghiêng đầu, liếc trộm Cố Dư Sinh một cái.

Cố Dư Sinh “A” một tiếng, mới phản ứng được hình như mình đã nghe thấy điện thoại Lương Đậu Khấu gọi, vì quá gấp nên quên cho mọi người tan họp.

Hắn vừa chuyển thành chế độ tai nghe, vừa nói vào micro: “Tối hôm nay sao? Tan họp đi, ừ… Sắp xếp một buổi hẹn khác? Tạm thời còn chưa xác định, tôi sẽ xem lại sau… Ừ…”

Cố Dư Sinh cúp máy xong, Tần Chỉ Ái thỉnh thoảng nhìn lén đánh giá hắn, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng: “Vừa nãy lúc anh chạy đến đó là đang họp sao?”

Cố Dư Sinh có chút bất ngờ vì cô để ý như vậy, nhíu mày một chút, liền gật đầu, mắt vẫn nhìn dòng xe cộ phía trước, lại như có như không “Ừ” một tiếng.

Thì ra hắn nhận được điện thoại còn chưa bàn giao lại chuyện gì đã vội vàng chạy tới.

Cô nhìn qua nhật ký điện thoại, từ lúc Chu Tịnh gọi đến lúc phong ba trong phòng chụp hình kết thúc, cũng chỉ có vỏn vẹn 20 phút, vì vậy Cố Dư Sinh chạy trối chết, mới có thể đến chỗ chụp hình.

Dọc đường đi hắn rất gấp đúng không?

Nhưng hắn làm sao biết, lo lắng của hắn, phẫn nộ của hắn lại chỉ là âm mưu và sự lừa đối của người khác.

Tần Chỉ Ái vốn không thoải mái nay lại càng khó chịu hơn, thậm chí là ảo não.

Nếu cô nhìn thấy âm mưu của Chu Tịnh sớm thì tốt rồi, vậy thì hắn sẽ không bị lợi dụng.

Tần Chỉ Ái dùng sức cầm túi trong tay, ngồi rũ mắt hồi lâu, tâm tình mới ổn định lại.

Cô nghĩ chuyện hôm nay chỉ mới là bắt đầu, sau đó Chu Tịnh sẽ dùng mọi biện pháp lợi dụng hắn và cả Lương Đậu Khấu để dành được thành công.

Hắn là người đàn ông cô thích nhiều năm như vậy nha, dù Chu Tịnh uy hiếp cô nhưng cô cũng không thể tỏ ra cái gì cũng không biết, để cho hắn bị lợi dụng và lừa dối như vậy.

Nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái càng hối hận và tự trách, cô muốn nhắc nhở hắn liền nhìn Cố Dư Sinh qua kính chiếu hậu, chọn từ thích hợp để mở miệng: “Thật ra, trong làng giải trí đôi khi sẽ phát sinh một số mâu thuẫn, anh cũng không cần quá để ý…”

Bất quá tình huống hôm nay thật sự nguy cấp, đã đến lúc phải động thủ…

Ngừng mấy giây, Tần Chỉ Ái lại nói tiếp: “… những chuyện như hôm nay xác suất xảy ra thật sự rất thấp, có thể là tâm tình của Lâm Ức không tốt, cho nên không kiềm chế được bản thân…”

“Lâm Ức?” Tần Chỉ Ái nói nhiều lời như vậy, Cố Dư Sinh chỉ bắt được hai chữ Lâm Ức kia: “Là người trước kia cắt phân cảnh của em, muốn đạp đổ em?”

Tần Chỉ Ái bị hắn cắt ngang, quay đầu nhìn hắn một chút: “Làm sao anh biết?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 319: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (9)


“Là quản lý của em nói cho anh biết…” Cố Dư Sinh khống chế bánh lái, quẹo rất ngọt, còn nói: “Chính là lúc…”

Ngày ấy cô nói cô và người quản lý đi dạo phố nhưng cuối cùng hắn lại gặp cô ta đang giúp bạn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật.

Chuyện kia qua, hắn cũng không muốn vạch trần lời nói dối của cô.

Cố Dư Sinh quay đầu bật thốt lên: “Chủ nhật” đổi thành: “… mấy ngày trước, anh quên mất, đã gặp cô ấy.”

Quản lý của cô là nữ, hắn nói chuyện với người phụ nữ khác, cô có suy nghĩ nhiều hay không ha… Vì thể hiện sự trong sạch của chính mình, Cố Dư Sinh nói thêm một câu: “Chỉ tùy tiện nói với cô ấy hai câu mà thôi.”

Cố Dư Sinh giải thích xong, biểu hiện bỗng trở nên thấp lạnh: “Anh vốn cho rằng cô ấy không dám đụng đến em, không nghĩ tới còn dám…”

Nói xong, Cố Dư Sinh liền bắt đầu cầm điện thoại tìm số…

Tần Chỉ Ái vốn không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết ra sao: “Anh đang gọi cho ai vậy?”

Cố Dư Sinh không trả lời cô, trực tiếp bấm màn hình, liền giơ điện thoại lên bên tai, qua mấy giây, người ở đầu dây bên kia bắt máy, Cố Dư Sinh liền gọn gàng dứt khoác nói: “Lần trước tôi đã nói phải cắt bớt phân đoạn diễn của Lâm Ức ít nhất có thể đúng không? Bây giờ tôi đổi ý rồi, cậu trực tiếp thay diễn viên đi.”

Cắt bớt phân đoạn diễn của Lâm Ức? Thay diễn viên khác?

Tần Chỉ Ái như nghe thấy chuyện trong mơ, liền nháy mắt hồi lâu, cô mới có thể hiểu rõ mọi chuyện.

Trước kia Lâm Ức đoạt lấy phân đoạn diễn của cô, chuyện đó đã được giải quyết, nhưng mấy ngày trước cô lại mơ hồ nghe thấy phân đoạn diễn của Lâm Ức đã bị cắt như diễn viên phụ, vốn cho rằng đó chỉ là lời đồn, không ngờ là Cố Dư Sinh làm? Mà bây giờ còn muốn thay hẳn diễn viên luôn…

Chu Tịnh đã lợi dụng hắn, chèn ép Lâm Ức đến thê thảm, nếu bây giờ thay Lâm Ức, không phải lại càng đúng ý của Chu Tịnh sao?

Não Tần Chỉ Ái cũng không còn nghĩ tới đối sách, chỉ sượt qua giật điện thoại của Cố Dư Sinh, liền nhanh chóng cúp máy.

Không còn âm thanh của Cố Dư Sinh, trong xe rất yên tĩnh, Tần Chỉ Ái mới phản ứng lại hình như lúc nãy cô vừa to gan giật lấy điện thoại của hắn, cô nuốt một ngụm nước miếng, len lén quan sát phản ứng của Cố Dư Sinh, nhìn hắn không có dấu hiệu nào của sự nổi giận mới nhỏ giọng nói: “Anh đừng đổi Lâm Ức mà…”

Dừng một chút, Tần Chỉ Ái cố gắng tìm một lý do hợp lý: “Em nghĩ cắt phân đoạn của cô ấy là được rồi, còn thay diễn viên khác, không phải em trở thành một kẻ ích kỷ lắm sao?”

Tần Chỉ Ái vừa nói ra, điện thoại của Cố Dư Sinh liền leng keng báo tin nhắn đến, cô theo bản năng cúi đầu nhìn, là Lục Bán Thành gửi tin nhắn đến hỏi: “Thật sự phải thay Lâm Ức sao?”

Tần Chỉ Ái lập tức lắc đầu như trống lắc.

Dáng dấp của Tần Chỉ Ái đáng yêu như vậy, Cố Dư Sinh cảm thấy như mình được lợi, hắn lại cười cười, rút điện thoại di động từ trong tay Cố Dư Sinh ra, đầu ngón tay nhanh chóng gõ hai chữ trả lời tin nhắn của Lục Bán Thành trước mặt cô: “Không cần”

Nhìn thấy hai chữ này, Tần Chỉ Ái thở phào nhẹ nhõm, ngoẹo cổ cười cười với Cố Dư Sinh.

Đôi mắt của cô đang đón lấy ánh tà dương, đáy mắt lấp la lấp lánh.

Cố Dư Sinh đang lái xe, nhìn thấy, tốc độ tim đập liền tăng vọt, nhìn nét mặt cười tươi như hoa của cô mà hốt hoảng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom