Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 322


Chương 322

“Tôi khinh, quả nhiên là ‘Hổ mẹ chó con’!”

“Cô ta làm sản phẩm làm đẹp đến mức ảo giác rồi phải không?”

“Cô Ngụy, các cô bán sản phẩm làm đẹp, hay là bán sản phẩm Magic?”, một phóng viên nữ cười nói có ý sâu xa.

“Ha ha ha!

Khiến cả hội trường cười lớn!

Cực kỳ châm biếm!

Cả hội trường lễ công bố tràn ngập tiếng cười chế giễu.

Mỗi một tiếng cười đều như một con dao đâm sâu vào tim Ngụy Yên Nhiên!

Tút tút tút!

Chuông điện thoại của Diệp Bắc Minh vang lên.

Anh cầm lên xem, là một tin nhắn: Không muốn hắn chết, thì đến đại sứ quán Hùng Quốc!

Còn gửi một bức ảnh Hầu Tử.

Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lên cơn lửa giận!

Anh quay đầu nhìn sang Ngụy Yên Nhiên: “Tôi còn có chút việc, tôi đi trước đây!”

“Hãy tin tôi, đan nhưỡng nhan không có vấn đề”.

Anh nói xong liền trực tiếp nhảy xuống sân khấu.

Chen đẩy đám phóng viên, xông ra khỏi hội trường!

Chỉ còn lại Ngụy Yên Nhiên ngẩn người đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.

Thư ký khẽ cười một tiếng: “Cô chủ, hình như chúng ta không cần ra tay nữa”.

“Ầy”.

Ngụy Tử Khanh đưa tay đỡ trán, thở dài một hơi: “Đúng thế, Ngụy Yên Nhiên đáng thương, sao lại tìm một người đàn ông như vậy?”

“Tất cả ngón đòn mà tôi chuẩn bị, xem ra bây giờ không cần sử dụng nữa rồi”.



Sau khi Diệp Bắc Minh ra khỏi cửa, gọi một chiếc taxi.

Chạy thẳng đến đại sứ quán Hùng Quốc!

Trước đại sứ quán, một đám binh sĩ canh gác nghiêm ngặt!

Một con ruồi cũng đừng mơ lọt vào.

Diệp Bắc Minh đi thẳng về phía cổng lớn đại sứ quán Hùng Quốc.

“Đứng lại, nơi này là đại sứ quán Hùng Quốc!”

Có người quát nói.

Diệp Bắc Minh phớt lờ, vẫn sải bước đi thẳng vào!

“Người Long Quốc đứng lại, còn đi thêm một bước, chúng tôi nổ súng đấy!”, các binh sĩ đồng loạt giơ súng chĩa thẳng vào Diệp Bắc Minh.

Soạt!

Ngay sau đó, Diệp Bắc Minh bước dài xông lên, như một cơn lốc!

Một luồng nội công đáng sợ cuồn cuộn cuốn ra bốn phương tám hướng.
 
Chương 323


Chương 323

Đám binh sĩ Hùng Quốc giống như lá rơi trong cơn bão, đều bị hất bay đi!

Một cánh cổng hàng rào sắt chặn phía trước!

Diệp Bắc Minh đưa tay ra tóm lấy lan can.

“Tinh tang” một tiếng vang lớn.

Binh sĩ Hùng Quốc nằm dưới đất kêu gào sợ đến vỡ gan, mẹ kiếp, có còn là người không?

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh nhấc cổng sắt hàng rào lên, ném mạnh ra.



Lúc này, Dư Thiên Long nhận dược tin.

Diệp Bắc Minh xông vào đại sứ quán của Hùng Quốc!

“Cái gì? Diệp Bắc Minh này muốn làm gì hả? Cậu ta điên rồi chắc?”

Dư Thiên Long sợ đến tê dại da đầu, trong lòng cực kỳ chấn hãi tức giận: “Cậu ta muốn khơi lên chiến tranh giữa Long Quốc và Hùng Quốc sao?”

“Đáng chết!”

“Đi, lập tức dẫn theo đội quân tinh nhuệ của Long Hồn đóng quân tại Trung Hải ngăn cản tên ngu xuẩn này cho tôi!”

Đội quân tinh nhuệ của Long Hồn tập trung với tốc độ nhanh nhất.

Xuất phát đến đại sứ quán Hùng Quốc!

Diệp Bắc Minh tiến thẳng một mạch, cả đoạn đường không có ai cản được.

Anh tiến vào một tòa nhà văn phòng, đứng trong đại sảnh, lớn tiếng quát: “Bảo người phụ trách của các người ra đây!”

“Giao Hầu Tử ra, nếu không, đừng trách hôm nay tôi rửa máu tại đây!”

Một tiếng thét tức giận: “Con heo da vàng ngu xuẩn nhà cậu, dám xông vào đại sứ quán Hùng Quốc chúng tôi, tôi đưa cậu đi gặp thượng đế, kiếp sau ăn năn hối hận đi!”

Một võ giả da trắng xông ra từ phía mặt bên của Diệp Bắc Minh.

Bóng người lao như điện giật, giết về phía Diệp Bắc Minh.

Phập!

Diệp Bắc Minh giơ một chân đạp chết người này.

Anh cũng chẳng thèm nhìn thêm một cái, tiếp tục tiến về phía trước!

“Các người bảo tôi đến đại sứ quán Hùng Quốc, tôi đến rồi đây!”

“Sao thế?”

“Không dám ra gặp tôi hả?”

“Hầu Tử bị tổn thương một cọng lông, thì tôi sẽ giết một người!”

“Hầu Tử gãy một cánh tay, hôm nay, Diệp Bắc Minh tôi sẽ giết toàn bộ đại sứ quán Hùng Quốc các người!”, Diệp Bắc Minh lớn tiếng quát, giống như một tử thần.

Sải bước lớn đi đến!

Cạch cạch cạch!

Một hàng binh sĩ Hùng Quốc xuất hiện tấn công Diệp Bắc Minh.

Đạn bay thẳng vào mặt như mưa rơi!
 
Chương 324


Chương 324

Vù!

Diệp Bắc Minh dậm chân né tránh, phát nội lực, hình thành một bức ‘tường khí’ vô hình.

Cản lại tất cả viên đạn!

Pằng!

Anh dậm chân, phát nội lực phản kích!

Đạn bay ngược trở lại theo lối cũ, khiến tất cả súng ống nổ tung.

“A…”

Tiếng kêu la thảm thiết, đám binh sĩ Hùng Quốc đều bị thương bởi mảnh vụn của vũ khí bắn phải, nằm dưới đất la hét.

Diệp Bắc Minh xông vào đại sứ quán Hùng Quốc còn chưa đầy ba phút!

Cả tầng một tòa nhà đại sứ quán Hùng Quốc lộn xộn hỗn loạn.

“Diệp Bắc Minh!”

Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên.

Một đám đàn ông da trắng xuất hiện, có người mặc đồng phục quan chức Hùng Quốc, có người mặc vest đi giày da.

Còn có người mặc quân phục, trên vai đính mấy ngôi sao.

Vừa nhìn là biết thân phận không thấp.

Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên da trắng, ông ta mặc quân phục.

Trên vai có một ngôi sao!

Là một thiếu tướng Hùng Quốc!

Mũi khoằm!

Hốc mắt rất sâu!

Cao một mét chín mươi trở lên, để đầu đinh gọn gàng.

Diệp Bắc Minh vừa nhìn là nhận ra, người này có thực lực võ linh.

“Đến đại sứ quán Hùng Quốc giết người, tôi thấy cậu muốn chết mà!”, người đàn ông da trắng quát lớn một tiếng.

Ông ta bùng phát ra một luồng nội lực, bộ quân phục lập tức bung rách tung ra!

Rắc!

Một tiếng giòn tan vang lên.

Lộ ra cơ bắp rắn chắc như nham thạch.

Thịch!

Ông ta dậm chân, để lại một dấu chân sâu nửa tấc tại chỗ!

Hai tay như vuốt chim ưng, tóm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh.

Định giết anh bằng một đòn!

Một người Long Quốc xông vào đại sứ quán Hùng Quốc.

Ông ta không cần biết lý do, bất luận Diệp Bắc Minh có thận phận thế nào, ông ta cũng có thể giết anh!

Quan chức Long Quốc cũng sẽ không nói gì!

“Ông muốn chết phải không?”
 
Chương 325


Chương 325

Diệp Bắc Minh nheo đôi mắt, trực tiếp giơ tay!

Cũng bày tư thế vuốt chim ưng!

Không đúng.

Người đàn ông da trắng đột nhiên sinh ảo giác, mình là vuốt chim ưng.

Còn Diệp Bắc Minh là vuốt rồng!

Rắc rắc!

Liền sau đó, Diệp Bắc Minh tóm chặt cổ tay của người đàn ông da trắng một cách chuẩn xác.

Bóp thật mạnh!

Rắc rắc một tiếng giòn tan.

Cổ tay của võ linh da trắng bị Diệp Bắc Minh bẻ gãy.

Suýt suýt suýt!

Cơn đau dữ dội truyền đến, người đàn ông da trắng vội lùi lại phía sau.

Mạnh quá!

Quá mạnh rôi!

Cổ tay bị gãy của ông ta run rẩy dữ dội, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… làm sao có thể, mày cũng là cảnh giới võ linh ư?”

“Mày mới bao nhiêu tuổi chứ?”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

Diệp Bắc Minh không thèm trả lời.

Anh bước một bước lên trước, tung một quyền ra.

Tấn công một quyền đơn giản thô bạo nhằm chuẩn vào lồng ngực của ông ta!

Phập!

“Phụt!”, người đàn ông da trắng không kịp phản ứng lại, chịu một đòn, phun ra một ngụm máu tươi, lăn ra xa.

Diệp Bắc Minh bước dài lên trước một bước, dẫm thiếu tướng Hùng Quốc này dưới chân.

Nhìn quanh đám người đại sứ quán Hùng Quốc!

Lạnh giọng hỏi: “Giao Hầu Tử ra, nếu không, ông ta sẽ chết!”

Đám người Hùng Quốc lộ vẻ tức giận.

Tất cả nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

“Người Long Quốc, cậu thật to gan!”

“Diệp Bắc Minh, cậu biết đây là nơi nào không?”

“Nơi này là đại sứ quán Hùng Quốc, thả thiếu tướng Andew ra, nếu không, cậu sẽ chết!”

Đám người mặc vest, vừa nhìn là biết nhân viên quan chức ngoại giao Hùng Quốc nói.

Người đàn ông Hùng Quốc mặc quân phục trên vai có bốn ngôi sao ưỡn cái bụng bia đi ra khỏi đám đông.

Ông ta rất có uy, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, cậu giết võ giả Hùng Quốc tôi!”

“Chúng tôi mời cậu đến đại sứ quán là để thương lượng xử lý việc này như thế nào”.
 
Chương 326


Chương 326

“Cậu xông vào đại sứ quán như vậy, còn dẫm thiếu tướng của chúng tôi dưới chân, cậu muốn làm gì?”

“Muốn đối địch với Hùng Quốc sao?”

Ông ta tên là Bruce Rudolf, thượng tướng bốn sao Hùng Quốc.

Người phụ trách của Hùng Quốc trong đại hội quân võ lần này.

Tuy ông ta là một người bình thường, nhưng có địa vị rất cao ở Hùng Quốc!

Có thể tự do ra vào nhà trắng của Hùng Quốc, hội đàm trực tiếp với tổng thống.

Đầy kinh nghiệm, từng trải!

Cho nên, cho dù Diệp Bắc Minh xông vào đại sứ quán, ông ta vẫn không đổi sắc mặt, nói chuyện với anh.

“Thả thiếu tướng Andrew ra, chúng ta mới có cơ hội đàm phán!”

Diệp Bắc Minh bật cười: “Mời tôi đến đây?”

“Các người bắt anh em của tôi đi, còn có mặt mũi nói mời tôi đến đây?”

“Tôi cho ông ba phút suy nghĩ, thả Hầu Tử ra”.

“Nếu không, tôi sẽ khiến các người phải trả giá!”

Bruce Rudolf vẫn bình tĩnh, lắc đầu nói: “Không thể nào, sự việc bắt nguồn từ người đàn ông Long Quốc đó”.

“Tông sư và đại tông sư của chúng tôi chết có liên quan rất lớn đến cậu ta”.

“Không thể thả cậu ta, cậu ta phải tiếp nhận thẩm tra!”

Diệp Bắc Minh không thèm lãng phí nước bọt.

Dùng hành động chứng minh thái độ của mình!

Anh dồn lực xuống chân!

Phập!

Cái đầu của Andrew nổ tung như quả dưa hấu.

Cơ thể cứng đờ!

“A!”

“Oh my god!”

“Ọe…”, rất nhiều quan chức Hùng Quốc sợ đến toàn thân run rẩy, quỳ xuống đất nôn ọe.

Bruce Rudolf giật khóe mắt!

Ông ta trửng mở to mắt!

Đồng tử co lại!

Ông ta nằm mơ cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh lại dứt khoát nhanh gọn như vậy.

Một lời không hợp, dẫm chết thiếu tướng Andrew!

“Cậu!”

Bruce Rudolf chỉ vào Diệp Bắc Minh.

Soạt!

Tốc độ của Diệp Bắc Minh cực nhanh, vụt đến trước mặt Bruce Rudolf như bóng ma.

“Bốp!”

Tát một cái.
 
Chương 327


Chương 327

Vị thượng tướng bốn sao Hùng Quốc này lặn lộn dưới đất như chó chết.

Ông ta rất mập, cái bụng to áp xuống đất, nhất thời không bò dậy nổi!

Phập!

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi đến, đạp một cú lên bụng của ông ta, khiến ông ta phun ra một ngụm máu tươi.

Suýt nôn ra sườn bò vừa mới ăn.

“Cậu… sao có thể ra tay như vậy? Không có quy tắc chút nào? Tôi là lãnh đạo cấp cao của Hùng Quốc đó!”, Bruce Rudolf lớn tiếng kháng nghị, ông ta cũng sắp phát điên rồi.

Trong lòng bùng lên ngọn lửa giận!

Ôm bụng, tức giận nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng đi đến, dẫm một chân lên đầu Bruce Rudolf: “Ba giây, thả Hầu Tử ra”.

“Nếu không… phập…”

Bruce Rudolf run rẩy.

Lúc này, tất cả lửa giận trong lòng ông ta đều bị dập tắt!

Vị tượng thướng bốn sao Hùng Quốc này hít khí lạnh, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Đồ điên!

Người đàn ông Long Quốc này chắc chắn là kẻ điên!

Bruce Rudolf không hề nghi ngờ, Diệp Bắc Minh thực sự dám dẫm bẹp cái đầu của ông ta.

“Thả người, thả người ra cho tôi!”

Bruce Rudolf điên cuồng gào lớn.

Lập tức có người đưa Hầu Tử ra.

Lúc này, Hầu Tử đã tỉnh lại.

Sau khi anh ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh, rất kích động: “Anh Diệp, sao anh lại đến đây?”

Diệp Bắc Minh cười; “Hầu Tử, anh yên tâm, không ai có thể ức hiếp anh”.

Bruce Rudolf run rẩy: “Diệp Bắc Minh, tôi đã thả người của cậu rồi, cậu có thể thả tôi ra rồi chứ?”

“Đừng vội”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhìn ông ta một cái, sau đó nói: “Hầu Tử, anh đi trước đi”.

“Đi? Không ai được ra khỏi đây!”

Bỗng nhiên, một giọng nói băng lạnh vô tình vang lên từ cổng lớn.

Một người đàn ông da trắng có mái tóc vàng, mặc áo đuôi tôm khí chất quý tộc đi vào cổng lớn.

Theo phía sau anh ta là một đám đàn ông Hùng Quốc mặc đồng phục giống nhau.

Vị trí lồng ngực của anh ta thêu một con gấu đen gầm thét!

Bọn họ có tu vi rất đáng sợ, đều trên cảnh giới tông sư, đội trưởng cũng có tu vi đại tông sư!

Còn người đàn ông mặc áo đuôi tôm trông như quý ông lại là cảnh giới võ linh.

Đội quân át chủ bài của Hùng Quốc bọn họ – đội quân Hắc Hùng.

Tương đương với Long Hồn của Long Quốc.

Đoàn quân gấu bắc cực của Lang Quốc!
 
Chương 328


Chương 328

Đoàn quân võ sĩ Thiên Hoàng của Đông Doanh!

Đoàn quân Hoàng Gia của Ưng Quốc!

Vào đại hội quân võ được tổ chức ba năm một lần, các nước trên thế giới đều sẽ phái đội quân chủ lực tham gia.

Nói là đại hội quân võ, thực tế là cuộc thi giữa đội quân chủ lực của các quốc gia.

Ba người Dư Thiên Long, Đường Văn Quân, Dương Huyên Hách cũng đi vào, phía sau là một đội binh sĩ tinh nhuệ Long Hồn.

Tất cả đều là võ giả cấp tông sư!

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh dẫm chân lên đầu Bruce Rudolf.

Đồng tử của đám người Dư Thiên Long co mạnh lại.

Đều bị dọa sợ muốn chết!

Mẹ kiếp!

Ông ta là thượng tướng bốn sao của Hùng Quốc đó, thân phận địa vị tương đương với một chủ tịch tỉnh của Long Quốc đấy!

Đường Văn Quân ngẩn người, không thể tin nổi nhìn Diệp Bắc Minh.

“Sao cậu dám đến đây?”

Dương Huyên Hách chấn động trong lòng.

“Diệp Minh Viễn, anh làm gì thế hả?”

Dư Thiên Long nghiêm giọng quát: “Cậu đang chơi với lửa đấy!”

“Còn không thả thượng tướng Rudolf, cậu biết cậu đã phạm tội lớn thế nào không?”

Cả đại sảnh yên lặng!

Đột nhiên.

Người đàn ông da trắng mặc áo đuôi tôm tỏ vẻ mặt thích thú: “Diệp Bắc Minh, tôi không tin anh thực sự dám giết tướng quân Rudolf!”

“Anh rất mạnh, thực sự rất mạnh!”

“Nhưng Rudolf là thượng tướng bốn sao của Hùng Quốc tôi, anh biết nếu giết Rudolf, sẽ có hậu quả thế nào không?”

“Ừm, thực sự anh không thể chịu được loại hậu quả này đâu”.

“Tôi bảo đảm, anh không dám giết Rudolf!”

Kế khích tướng!

Anh ta đang khích Diệp Bắc Minh!

Bruce Rudolf nghe thấy lời này, lập tức hiểu ra, Kyle đang mượn giao giết người!

Ông ta gầm lên nói: “Fuck! Kyle, cậu… thật độc ác!”

“Diệp Bắc Minh, cậu đừng trúng kế”.

Bruce Rudolf sắp bị dọa sợ phát điên rồi.

Ông ta lo sợ Diệp Bắc Minh sẽ trúng kế khích tướng, dẫm nát cái đầu của ông ta!

Thanh niên Long Quốc này thực sự làm được việc này!

Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ là.

 
 
Chương 329


Chương 329

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười nhìn Kyle: “Anh có thù với ông ta, đừng lấy tôi ra làm súng”.

“Con người tôi, không thích nhất là bị người khác coi làm súng”.

“Tuy hôm nay tôi đến đây để cứu Hầu Tử”.

“Nhưng nhân tiện giết anh, có lẽ cũng chẳng mất gì!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng.

Và nói như vậy!

“Mày nói cái gì?”, Kyle ngẩn người, không thể bình tĩnh.

Diệp Bắc Minh này bị làm sao vậy?

Ngay sau đó.

Không hề báo trước, anh trực tiếp ra tay giết về phía Kyle!

Kyle thấy Diệp Bắc Minh ra tay, khuôn mặt anh tuấn trầm xuống, quát lớn: “Diệp Bắc Minh, mày cho rằng mày là ai? Dám ra tay với tao! Đi chết đi!”

“Giết!”

Kyle quát lớn một tiếng, anh ta thấy Diệp Bắc Minh xông đến, cũng không bó tay chờ chết.

Chủ động xuất kích, cuộn bàn tay nắm thành nắm đấm!

Ầm!

Đánh ra một quyền, gió mạnh ầm ầm.

Khi Diệp Bắc Minh xông lên, đồng thời cùng tấn công ra một quyền!

Một tiếng động lớn vang lên, Diệp Bắc Minh vẫn không hề nhúc nhích.

Kyle lùi lại ba bốn bước, vẻ mặt chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày cũng là cảnh giới võ linh ư?”

“Võ linh? Làm sao có thể!”

Đám người Dư Thiên Long kinh ngạc.

“Chú Dư, Diệp Bắc Minh là cảnh giới linh võ ư?”, Đường Văn Quân nuốt nước miếng.

Dương Huyên Hách quyết đoán nói: “Không thể nào, anh ta mới hai mươi ba tuổi, nhìn khắp cả Long Quốc cũng không có võ linh trẻ như vậy”.

“Rốt cuộc anh ta có thực lực gì? Chú Dư, có phải tình báo của chúng ta nhầm lẫn không?”, đồng tử của Đường Văn Quân co lại.

Sắc mặt Dư Thiên Long vô cùng nghiêm trọng nói: “Có lẽ thực sự có tình báo mà chúng ta không biết!”

“Diệp Bắc Minh này quả nhiên không đơn giản!”

“Cho dù không đơn giản, anh ta cũng không thể nào có thực lực linh võ được!”, Dương Huyên Hách cắn răng, đố kỵ muốn chết.

Võ linh!

Là khái niệm thế nào chứ?

Phải biết rằng, đại sư của Long Hồn cũng chỉ mới là cảnh giới đại tông sư!

Có lẽ, cũng có vài người linh võ!

Nhưng nhìn khắp cả Long Quốc, chắc chắn cũng không quá năm mươi người có cảnh giới linh võ.

Long Quốc có một tỷ bốn trăm triệu người.

Năm mươi người này tuyệt đối là cường giả trong cường giả!
 
Chương 330


Chương 330

Diệp Bắc Minh mới bao nhiêu tuổi chứ?

Cậu ta là một trong năm mươi người ư?

Tuyệt đối không thể nào!

Dư Thiên Long trầm mặc một lúc, nhả ra một câu: “Trừ phi cậu ta là người của gia tộc Cổ Võ!”

Nghe thấy bốn chữ gia tộc Cổ Võ, tất cả mọi người đều thót tim!

Đường Văn Quân ngẩn người: “Anh ta thực sự là người của gia tộc Cổ Võ ư?”

Ánh mắt của Dương Huyên Hách cực kỳ âm trầm.

Diệp Bắc Minh cười: “Thực lực của mày mạnh hơn bọn họ một chút”.

“Mày cho rằng tôi đã dừng hết sức rồi sao?”

Kyle cười lạnh lùng một tiếng.

Diệp Bắc Minh phớt lờ!

Cú đấm vừa nãy của anh cũng chỉ mới dùng hai phần sức mạnh!

Liền sau đó!

Một luồng sát khí màu đỏ ngưng tụ quanh người Kyle.

Màu da cả người trở nên trắng bạch như tuyết!

Giống như quỷ hút máu của thời trung cổ!

Anh ta há miệng, còn lộ ra hai cái răng nanh!

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Quỷ hút máu? Thực sự còn có kẻ như này sao?”

“Mày dám sỉ nhục tao? Chết!”

Kyle lập tức trở nên cực kỳ cuồng bạo khát máu, áo đuôi tôm bay phần phật, kèm theo một luồng khí lưu xông về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh bình tĩnh đứng ở đó, vẻ mặt thản nhiên.

“Nhóc con, bị uy thế của tao dọa sợ chết rồi phải không?”

Kyle cười hung dữ một tiếng, nhảy vút lên cao.

Áo đuôi tôm của anh ta được làm từ chất liệu đặc biệt, đuôi tôm phía sau mở rộng ra!

Cả người giống như con rơi, từ trên trời lao xuống!

Diệp Bắc Minh vẫn không hề nhúc nhích!

Kyle từ không trung lao đến, khi còn cách Diệp Bắc Minh khoảng hai mét!

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh giơ một chân, gập chân, đá ra!

Đơn giản, thô bạo!

Phập!

Một tiếng động lớn vang lên, cùng với tiếng xương rạn vỡ.

Kyle bay ra như quả bóng!

Diệp Bắc Minh đưa một tay ra, nhanh như điện giật, kéo lại Kyle đang bay ra.

Quật mạnh một cái!

Phập!
 
Chương 331


Chương 331

Kyle bị kéo lại, ngã xuống đất.

Mặt đất đổ bê tông lập tức nứt ra, xuất hiện khe nứt đáng sợ.

“Xoẹt!”

Tiếng hít khí lạnh vang lên!

Kyle vô cùng thê thảm, miệng phun ra máu.

Lúc này, anh ta như một con rơi khổng lồ, bị Diệp Bắc Minh đánh thô bạo!

“Diệp Bắc Minh, mày…”, Kyle cực kỳ tức giận.

“Ồn ào!”

Diệp Bắc Minh giơ một chân đá về phía cái miệng của Kyle.

Rắc rắc!

Răng rụng, gãy xương gò má, máu tươi bắn tung tóe!

Nhìn thấy cảnh này, Dư Thiên Long cũng kinh hãi ngẩn người: “Dừng tay, Diệp Bắc Minh, cậu dừng tay lại!”

Kyle là người của đoàn quân Hắc Hùng của Hùng Quốc, nếu bị đánh tàn phế, chắc chắn sẽ là vấn đề rất nghiêm trọng! Người của đoàn quân Hắc Hùng cũng trợn mắt há hốc miệng, sững sờ tại chỗ!

Đại não gần như quên mất suy nghĩ!

Sĩ quan huấn luyện Kyle của họ lại bị một thanh niên Long Quốc đánh thô bạo? Mà còn không hề có sức đánh trả, đúng là như nằm mơ!

Bruce Rudolf cũng nuốt nước miếng liên tục.

Diệp Bắc Minh quá mạnh rồi!

Nhưng ông ta lại vui mừng, dù sao, Bruce Rudolf vẫn luôn đối đầu với Kyle, vừa nãy Kyle còn định mượn tay Diệp Bắc Minh giết ông ta!

Chỉ tiếc, Diệp Bắc Minh vốn không muốn bị người lợi dụng, trực tiếp ra tay với Kyle.

Đây là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ tới!

“A… Diệp Bắc Minh… tao nhớ kỹ mày rồi… tao có làm ma cũng sẽ không tha cho mày đâu!”, Kyle vô cùng đau đơn kêu thảm thiết, trên mặt đầy máu tươi.

Diệp Bắc Minh cười: “Vậy mày đi làm ma đi!”

Anh giơ chân!

Dư Thiên Long thấy vậy kinh hãi: “Diệp Bắc Minh, khoan đã, cậu…”

Ông ta còn chưa nói hết.

Phập!

Một chân dẫm xuống!

Lồng ngực của Kyle lõm xuống.

Một dấu chân xuất hiện ở đó, tìm hoàn toàn ngừng đập!

Con ngươi của Kyle trố ra, vẻ mặt đầy chấn hãi, kinh hoàng, sợ hãi, hối hận… còn có vẻ không dám tin rõ ràng!

Tại sao Diệp Bắc Minh dám giết anh ta?

Anh ta là sĩ quan huấn luyện của đoàn quân Hắc Hùng Hùng Quốc đó!
 
Chương 332


Chương 332

“Cậu… cậu… cậu…”, Diệp Bắc Minh lắp bắp cậu cậu hồi lâu, trực tiếp rút lại nửa câu sau đó.

Ông ta hơi thộn người!

Không biết xử lý thế nào.

“Hãy nhớ, bất kỳ người Hùng Quốc nào các ông, sau này đừng khiêu khích tôi”.

“Tôi sẽ giết người thật đấy”.

Diệp Bắc Minh cảnh cáo với vẻ mặt lạnh lùng.

Bruce Rudolf trầm mặc.

Vị thượng tướng bốn sao của Hùng Quốc không dám nói đến một câu!

Những người khác trong đại sứ quán Hùng Quốc cũng yên lặng không nói gì!

Bọn họ chơi chính trị, đều là lý luận suông!

Các loại âm mưu đấu đá, mánh khóe thủ đoạn!

Coi trọng quy tắc!

Giống như Diệp Bắc Minh, trực tiếp giết người, không màng đến quy định, bọn họ đâu dám nhiều lời?

“Hầu Tử, chúng ta đi”, Diệp Bắc Minh gọi một tiếng.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một giọng nói.

“Diệp Bắc Minh, cuối cùng cũng tìm được mày rồi!”

Một người đàn ông sải bước lớn đi đến!

Trong đại sứ quán Hùng Quốc vốn không có chút gió nào.

Nhưng khoảnh khắc người này bước vào đại sứ quán, cuồng phong nổi lên!

“Võ linh đỉnh phong?”

Diệp Bắc Minh lập tức nhìn ra thực lực của người này.

Mười mấy người đi theo phía sau người này, gần như người nào cũng bước vào cảnh giới võ linh.

Người có thực lực xếp thứ hai cũng là đại tông sư đỉnh phong.

“Hội trưởng hiệp hội võ đạo Trung Hải – Quân Kiếm Phong?”

Tim Dư Thiên Long đập mạnh.

Vẻ mặt hai người Đường Văn Quân và Dương Huyên Hách cũng biến sắc.

Sao Quân Kiếm Phong cũng đến đây?

Nhà họ Quân ở Trung Hải đã lụi bại từ lâu.

Có thể cầm cự đến hôm nay, tất cả đều là nhờ Quân Kiếm Phong trở thành hội trưởng của hiệp hội võ đạo Trung Hải, tiến vào cảnh giới linh võ.

Cả Trung Hải, kể cả nhà họ Hàn, cũng kính sợ Quân Kiếm Phong ba phần!

Quân Kiếm Phong, người giống như tên, như thanh bảo kiếm sắc bén!

“Diệp Bắc Minh, mày giết Vô Hối, cháu trai của tao, lại giết Vô Tà, cháu của tao, hôm nay, định tính thế nào đây?”, Quân Kiếm Phong chắp tay sau lưng đi đến.

Một luồng uy thế đáng sợ ngập tràn như biển thét!

Đám người Hùng Quốc đều ngậm miệng không lên tiếng.

Đợi xem kịch hay!
 
Chương 333


Chương 333

Dư Thiên Long cũng trầm mặc.

Ông ta là Quân Kiếm Phong, với thân phận của ông ta, anh hoàn toàn không là cái thá gì khi đứng trước Quân Kiếm Phong.

Diệp Bắc Minh đang định lên tiếng.

Bên ngoài vang lên giọng nói của một cô gái: “Quân Kiếm Phong, ông muốn ra tay với thiếu soái Diệp sao?”

Toàn đại sảnh tĩnh lặng như cái chết!

Thiếu soái Diệp?

Chuyện gì vậy?

‘Anh ta là thiêu soái?’, Đường Văn Quân ngẩn người.

Dương Huyên Hách giật mí mắt.

Dư Thiên Long hít khí lạnh: “Không phải chứ?”

Quân Kiếm Phong cau mày: “Thiếu soái Diệp?”

Đám người Hùng Quốc cũng không dám tin nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Diệp thiếu soái?

Chàng thanh niên này là thiếu soái của Long Quốc?

Phản ứng đầu tiên trong lòng mọi người chính là không thể nào!

Tuyệt đối không thể nào!

Người bình thường trước ba mươi tuổi được phong tướng quân còn rất rất khó.

Trên tướng quân còn có chiến thần!

Cấp soái lại ở trên cấp chiến thần.

Dõi mắt ra toàn thế giới, căn bản không có ai trước năm mươi tuổi có thể được phong soái.

Dù năm mươi tuổi trở lên phong soái cũng phải là tồn tại có chiến tích kinh khủng!

Sắc mặt Quân Kiếm Phong biến ảo liên tục, bắt đầu từ kinh ngạc đến bất ngờ, sau cùng là hoài nghi: “Cậu ta là thiếu soái? Tuyệt đối không thể nào! Mặc dù Quân Kiếm Phong tôi là người của giới võ đạo, nhưng trong giới quân tôi cũng quen một vài người”.

“Tôi chưa từng nghe nói qua gần đây có người được sắc phong thiếu soái!”

“Chứ đừng nói thiếu soái 23 tuổi!”

Dư Thiên Long cũng theo bản năng gật đầu: “Tôi ở Long Hồn cũng chưa từng nghe nói qua”.

“Cô là ai, có biết giả mạo thiếu soái là tội chết không?”, Dương Huyên Hách lớn tiếng mắng.

Đường Văn Quân cũng ngẩng lên, nhìn ra ngoài cửa lớn.

Đám người Hùng Quốc đều im lặng không nói!

Đây là chuyện của Long Quốc, không thể can dự.

Dưới con mắt của mọi người, một người phụ nữ vóc dáng thẳng nuột, trang điểm kỹ càng đi tới: “Tô Mạc Già tham kiến Diệp thiếu soái!”

Cô ta sải bước đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, cúi người chín mươi độ.

“Là cô ta?”

“Tô Mạc Già, người phụ nữ nhà họ Tô ở Trung Hải”.
 
Chương 334


Chương 334

Dư Thiên Long kinh hãi nhận ra Tô Mạc Già.

“Là cô ta?”, Quân Kiếm Phong cũng sững sờ.

Trung Hải có ba thế gia lớn.

Nhà họ Hàn, đệ nhất kinh doanh!

Nhà họ Quân, đệ nhất giới võ đạo!

Nhà họ Tô, đệ nhất giới quân!

“Anh Diệp, anh là thiếu soái sao?”

Người sung sướng nhất không ai bằng Hầu Tử.

Trong mắt anh ta đều là kích động, vui mừng bất ngờ, hưng phấn, duy chỉ không hoài nghi!

“Lát nữa về giải thích với anh!”, Diệp Bắc Minh bật cười.

“Được!”

Hầu Từ nắm chặt quả đấm, ánh mắt đỏ bừng!

Trán nổi gân xanh, hô hấp dồn dập.

Hoàn toàn là kích động!

Mẹ nó!

Mẹ nó! Anh em của ông đây là thiếu soái?

Hầu Tử bây giờ chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào rống một tiếng: Con mẹ nó còn có ai vào đây ?!

Diệp Bắc Minh lại nhìn về phía Tô Mạc Già: “Đứng lên đi”.

“Cảm ơn thiếu soái!”

Tô Mạc Già đứng nghiêm, tư thế hiên ngang.

Mọi người kinh ngạc.

Diệp Bắc Minh kỳ quái hỏi: “Sao cô lại biết tôi?”

Tô Mạc Già khẽ mỉm cười, giải thích: “Thiếu soái, tôi là đệ tử của Lục đại soái, chính là người giúp đỡ cho anh ở Trung Hải”.

“Từ một ý nghĩa nào đó, anh chính là tiểu sư bá của tôi”.

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc, Tô Mạc Già là đệ tử của bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ.

“Thì ra là như vậy”.

Anh khẽ gật đầu.

Tô Mạc Già nghiêm mặt nói: “Thiếu soái, chuyện ở đây bây giờ cứ giao cho tôi xử lý, được chứ?”

“Được”.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Dù sao anh đến cũng chỉ vì cứu Hầu Tử, những chuyện khác nếu có người xử lý, anh cũng tránh được phiền toái.

Tô Mạc Già nhìn về phía đám người Dư Thiên Long, Đường Văn Quân, Dương Huyên Hách: “Cấp bậc các người không đủ, lời sau đây tôi nói các người không thể dự thính, các người đi được rồi”.

“Cái gì?”

Sắc mặt Dư Thiên Long đen lại.

Ông ta là tướng quân của Long Hồn đó!

Ngay cả ông ta cũng không đủ tư cách?
 
Chương 335


Chương 335

Nhưng nhìn thấy đối phương là Tô Mạc Già, Dư Thiên Long cũng không còn cách nào khác.

Cắn răng dẫn theo Đường Văn Quân, Dương Huyên Hách và đám chiến sĩ Long Hồn rời đi.

Ánh mắt Tô Mạc Già rơi trên người Bruce Rudolf: “Tướng quân Rudolf, hôm nay thiếu soái xông vào đại sứ quán, phía chính phủ chúng tôi về sau sẽ cho ông một câu trả lời hài lòng!”

“Chuyện hôm nay đến đây là kết thúc”.

Bruce Rudolf nhìn thấy người của chính phủ xuất hiện, lập tức không sợ nữa.

Chỉ cần không phải cùng Diệp Bắc Minh thương lượng, tất cả đều dễ nói.

Cậu thanh niên Long Quốc đáng sợ này hở một tỷ là giết người.

Bruce Rudolf cũng sợ loại người như vậy, ông ta: “Hừ, cậu ta xông vào đại sứ quán giết người, nếu dựa theo quy tắc quốc tế, đây xem như là xâm lược!”

Tô Mạc Già mỉm cười: “Ý ở phía trên, đến đây là chấm dứt”.

“Tướng quân, ông hiểu chứ?”

“Ý ở phía trên?”

Bruce Rudolf ngây người.

Thân phận địa vị của Tô Mạc Già rõ ràng không thấp.

Cô ta cũng nói vậy rồi, Bruce Rudolf lập tức hiểu ra, ông ta lạnh lẽo nói: “Chuyện này tôi sẽ báo cáo với Tổng thống chúng tôi!”

Tô Mạc Già không nhiều lời.

Cuối cùng, cô ta nhìn Quân Kiếm Phong, mặt nở nụ cười: “Chú Quân, chuyện của Quân Vô Tà, chúng tôi bày tỏ rất đáng tiếc!”

“Có thể vì chuyện này sẽ có bồi thường cho nhà họ Quân”.

Quân Kiếm Phong cười lạnh nói: “Bồi thường? Con trai trưởng nhà họ Quân tôi chết rồi!”

“Chỉ một câu bồi thường là có thể xong chuyện sao?”

Tô Mạc Già chẳng buồn phí lời, lập tức thả đại chiêu: “Đây cũng là ý ở phía trên”.

Một câu nói hời hợt!

Con ngươi của Quân Kiếm Phong co rút lại.

Ông ta im lặng.

Qua một lúc lâu, Quân Kiếm Phong mới lên tiếng: “Đây là chuyện của giới võ đạo, không liên quan đến người khác”.

“Cô cũng biết đấy, người phía trên luôn không quản chuyện của giới võ đạo”.

“Giới võ đạo chúng tôi có cách xử lý của riêng mình, tôi bảo đảm sẽ không ảnh hưởng đến người bình thường!”

Mặt đẹp của Tô Mạc Già đầy bình tĩnh: “Nhưng Diệp thiếu soái là người của quốc gia”.

Sắc mặt Quân Kiếm Phong nhăn nhó!

“Diệp Bắc Minh!”

Đột nhiên, Quân Kiếm Phong hét lớn một tiếng.

“Mày là thiếu soái, tao không thể giết mày ở bên ngoài!”

“Nhưng thực lực võ đạo của mày rất mạnh, cũng xem như người trong giới võ đạo!”

“Mày giết con cháu nhà họ Quân tao, chuyện này không thể cứ thôi như vậy!”
 
Chương 336


Chương 336

Một tiếng gầm thét truyền tới: “Diệp Bắc Minh, Quân Kiếm Phong tao hôm nay gửi thư khiêu chiến cho mày, ba ngày sau gặp ở võ đài trên đỉnh núi Trung Hải!”

“Vừa phân thắng bại, cũng quyết sinh tử!”

Bỏ lại những lời này.

Quân Kiếm Phong xoay người rời đi!

Diệp Bắc Minh giết liên tiếp hai đứa cháu nhà họ Quân, khiến nhà họ mất hết mặt mũi.

Chuyện này nếu cứ để như vậy, nhà họ Quân về sau làm sao đứng được ở Trung Hải?

Quân Kiếm Phong quyết định dùng tính mạng bảo vệ uy nghiêm của nhà họ Quân!

Ba ngày sau, nếu Diệp Bắc Minh đến võ đài, ông ta có thể cầm chắc đánh chết Diệp Bắc Minh.

Nếu Diệp Bắc Minh không đi, vậy thì tương đương tuyên bố cho toàn thiên hạ biết Diệp thiếu soái anh sợ nhà họ Quân!

Cứ như vậy, nhà họ Quân không những không tổn thất, uy danh còn cao thêm một tầng.

Không hổ là hội trưởng hiệp hội võ đạo Trung Hải, trong thời gian ngắn ngủi đã nghĩ đến cách phá thế cục này!

Diệp Bắc Minh trong nháy mắt hiểu ra, anh gật đầu: “Quân Kiếm Phong là nhân vật lớn!”

“Thiếu soái, Quân Kiếm Phong thực lực Võ Linh đỉnh phong, e rằng anh không phải đối thủ của ông ta”, Tô Mạc Già vội vàng nhắc nhở: “Chuyện này tôi sẽ giúp anh xử lý”.

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Không cần, ba ngày sau, tôi đi đến chỗ hẹn”.

“Cái gì? Thiếu soái, anh…”

Tô Mạc Già ngây người.

Trợn tròn mắt!

Mặc dù cô ta cũng nghe nói Diệp Bắc Minh đại triển thần uy ở Long Đô.

Chuyện ở dạ tiệc từ thiện cô ta gần như biết hết.

Nhưng Diệp Bắc Minh muốn khiêu chiến Quân Kiếm Phong, điều này không thể nào!

Nhìn đám người Diệp Bắc Minh rời khỏi đại sứ quán Hùng Quốc.

Sắc mặt Bruce Rudolf trong nháy mắt trầm xuống, thấp giọng nói: “Mau, gửi điện đến ngài Tổng thống, Long Quốc… xuất hiện yêu nghiệt!”

Sau khi đám người Dư Thiên Long rời khỏi đại sứ quán Long Quốc.

Sắc mặt bọn họ đen đến đáng sợ!

Giống như ăn phải con ruồi vậy.

Một tướng quân, hai thiếu úy, vậy mà lại không có tư cách dự thính?

Đúng là quá nhục nhã!

“Chú Dư, Diệp Bắc Minh đó thật sự là thiếu soái sao?”, Đường Văn Quân mở miệng phá vỡ yên lặng.

Dương Huyên Hách hồn bay phách lạc: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

“Diệp Bắc Minh này rốt cuộc có tài đức gì?”

“Chẳng lẽ hắn là con riêng của Diệp Lăng Tiêu?”

“Dù hắn là con riêng của Diệp Lăng Tiêu thì cũng không có khả năng!”

Đám người Long Hồn kinh hãi!

Dư Thiên Long giận dữ nói: “Im miệng, Diệp quân thần là người cậu có thể nói bậy bạ?”
 
Chương 337


Chương 337

Dương Huyên Hách biết mình nói sai, lập tức ngậm miệng.



Rời khỏi đại sứ quán Hùng Quốc.

Sau khi Diệp Bắc Minh lên xe, Hầu Tử vội vàng hỏi những gì anh đã trải qua trong mấy năm nay.

Diệp Bắc Minh coi Hầu Tử là anh em, cũng không giấu giếm.

Liền kể chuyện mình bái sư ở núi Côn Luân, sau đó trở về.

Sau khi Hầu Tử nghe xong, không khỏi thổn thức: “Anh Diệp, những gì anh trải qua trong năm năm nay còn xuất sắc hơn cả cuộc đời của tôi”.

“Bây giờ cũng là thiếu soái rồi, còn tôi chẳng làm nên trò trống gì”.

Diệp Bắc Minh vỗ vai anh ta: “Hầu Tử, đừng nản chí, tương lai còn rất dài”.

“Tiếp theo có dự định gì không?”

Hầu Tử thở dài: “Anh Diệp, thù đã báo rồi”.

“Trong lòng tôi bây giờ trống rỗng, tôi chuẩn bị trở về Giang Nam”.

“Mấy năm nay ở Trung Hải chả làm nên trò trống gì”.

“Bố mẹ tôi vẫn đang ở Giang Nam, tôi muốn trở về báo hiếu họ”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Cho dù Hầu Tử có quyết định gì, anh đều ủng hộ.

Sau khi đưa Hầu Tử về thu dọn xong đồ đạc.

Diệp Bắc Minh lại đích thân tiễn anh đến trạm tàu cao tốc, tận mắt chứng kiến Hầu Tử rời khỏi mảnh đất đau thương Trung Hải này.

Hầu Tử vừa đi, Diệp Bắc Minh liền lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Vạn Lăng Phong nghe máy: “Chủ nhân, cậu tìm tôi?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi có một người anh em sắp trở về Giang Nam”.

“Anh ấy tên Vương Khinh Hậu”.

“Anh em của cậu?”

Vạn Lăng Phong kinh ngạc, lập tức từ trên ghế đứng dậy.

Diệp Bắc Minh dặn dò.

Vạn Lăng Phong liên tục gật đầu: “Được, tôi biết rồi”.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ âm thâm giúp đỡ cậu ấy, không để cậu ấy biết đâu”.

Sau khi nói xong chuyện của Hầu Tử, Vạn Lăng Phong chuyển chủ đề: “Chủ nhân, tôi cũng định liên hệ với cậu, đúng lúc cậu lại gọi đến”.

“Chuyện liên quan đến nhà họ Diệp, tôi điều tra đã được một chút”.

“Nhà họ Diệp năm đó quả thật có một người phụ nữ đã rời đi, nhưng sau khi bà ta rời khỏi nhà họ Diệp thì đã ra khỏi Long Quốc”.

“Người đó có lẽ là mẹ ruột của cậu!”

Hô hấp Diệp Bắc Minh lập tức dồn dập: “Có đầu mối gì?”
 
Chương 338


Chương 338

“Chỉ có những thứ này thôi, sau khi bà ta rời khỏi nhà họ Diệp, hình như cũng rời khỏi luôn Long Quốc”.

Vạn Lăng Phong nói.

“Tìm! Tiếp tục tìm cho tôi! Không tiếc bất cứ giá nào!”, Diệp Bắc Minh hạ lệnh.

“Rõ!”

Vạn Lăng Phong trả lời.

Sau khi cúp máy, Tô Mạc Già ở bên cạnh thản nhiên cười nói: “Tiểu sư bá, anh muốn tìm gì vậy?”

“Nói cho tôi biết, tôi có thể giúp anh tìm”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần”.

Tô Mạc Già tò mò đánh giá Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư bá, những gì anh trải qua thật thần kỳ”.

“Anh đối xử quá tốt với người anh em của mình”.

Tô Mạc Già chớp mắt, mặt đầy tò mò.

Cô ta muốn biết Diệp Bắc Minh rốt cuộc có bí mật gì?

Có thể khiến vị sư phụ Long Đô hạ lệnh như vậy, không tiếc bất cứ giá nào phải đảm bảo an toàn cho Diệp Bắc Minh.

“Tiểu sư bá, anh nói đi, có gì cần tôi làm gì không?”

“Nếu không tôi sẽ không thể nào báo cáo kết quả công việc với sư phụ”.

Tô Mạc Già nũng nịu nói.

Ngồi bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Hai tay ôm cánh tay anh, bắt đầu lắc.

Làn gió thơm thổi tới!

Tô Mạc Già rất đẹp.

Ngực to chân dài, da trắng mỹ miều!

Tuổi của cô ta có lẽ cũng không hơn mình là bao, nhưng lại là đồ đệ của bát sư tỷ.

Tiểu sư bá mình không thể có ý đồ gì với đồ đệ của sư tỷ đúng chứ?

Diệp Bắc Minh có chút nhức đầu, suy nghĩ một lát, nói ra thành phần dược liệu trên đơn thuốc kia.

Tổng cộng có mấy chục loại thuốc, chắc đủ cho Tô Mạc Già bận bịu một hồi.

“Được”.

Tô Mạc Già cầm điện thoại, gửi một đoạn tin nhắn, cho người thu thập những dược liệu này.

“Tiểu sư bá, bây giờ điều tôi lo lắng nhất vẫn là trận quyết đấu trên võ đài ba ngày sau giữa anh và Quân Kiếm Phong”, Tô Mạc Già nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh: “Quân Kiếm Phong thật sự không phải trò đùa, ông ta rất mạnh, vô cùng mạnh”.

“Yên tâm”.

Diệp Bắc Minh tự tin cười, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tô Mạc Già không có cách nào, chỉ đành lái xe về nhà họ Tô.

Tô Mạc Già nhận được một tin nhắn: “Tiểu sư bá, dược liệu anh vừa nói, tôi đã cho người tìm kiếm trong toàn bộ Trung Hải rồi”.

“Gần như đã gom đủ! Chỉ thiếu ba loại dược liệu là cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim!”

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
 
Chương 339


Chương 339

Tô Mạc Già tự tin cười nói: “Đương nhiên, nhà họ Tô tôi có thân phận gì chứ?”

“Ba loại dược liệu cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim vốn rất trân quý, vô cùng hiếm có”.

“Bị một nhân vật thần bí mua hết”.

Ting ting!

Điện thoại di động lại một lần nữa vang lên.

Tô Mạc Già nhìn thấy một cái tên, liền nói cho Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư bá, tra ra được người này”.

“Cô ta tên là Ngụy Yên Nhiên, người của nhà họ Ngụy ở Long Đô, nắm trong tay một xí nghiệp dược phẩm”.

“Dược phẩm Thiên Hương, chủ yếu là mỹ phẩm và sản phẩm bảo vệ sức khỏe”.

Lúc này Diệp Bắc Minh mới nhớ đến Ngụy Yên Nhiên.

Trong buổi họp báo, anh bỏ lại Ngụy Yên Nhiên, một mình đi giải cứu Hầu Tử.

Bây giờ không biết tình hình Ngụy Yên Nhiên thế nào rồi!



Trụ sở chính công ty dược phẩm Thiên Hương tại Trung Hải.

Ngụy Yên Nhiên ngồi ở vị trí chủ tịch, một đám cổ đông mặt đen sì dọa người.

Ngụy Tử Khanh ngồi ở vị trí phó tổng, vẻ mặt cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Một cổ đông lạnh lùng mở miệng: “Chủ tịch, chuyện hôm nay, cô không cho mọi người một lời giải thích sao?”

“Đan Dưỡng Nhan?”

“Có thể khiến phụ nữ khôi phục dung mạo tuổi hai mươi?”

“Chủ tịch, sao cô dám nói chuyện này?”

“Còn để một cậu thanh niên chưa từng gặp qua tuyên truyền, cậu ta là người của giới làm đẹp chúng ta?”

“Từ sáng đến giờ, cổ phiếu của dược phẩm Thiên Hương chúng ta sụt giảm mạnh 10%! Bây giờ đã đình chỉ nhãn hiệu rồi!”

“Bây giờ bên ngoài đang sôi sùng sục, các loại tin tức giăng khắp trời! Tất cả mọi người đều đang bán tháo cổ phiếu của tập đoàn Thiên Hương”.

Đám cổ đông mặt đầy giận dữ.

Toàn là mở miệng chất vấn!

Ngụy Yên Nhiên ngồi đó, cắn đôi môi đỏ mọng, không nói một lời.

Ngụy Tử Khanh liếc mắt.

Một lão cổ đông mở miệng: “Tôi phát động bỏ phiếu bãi nhiệm Ngụy Yên Nhiên khỏi vị trí chủ tịch, đuổi khỏi dược phẩm Thiên Hương, coi như lời cảnh cáo!”

“Đồng thời cho Ngụy Tử Khanh lên chức, đảm nhiệm chức chủ tịch mới của dược phẩm Thiên Hương!”

“Đồng ý!”

“Đồng ý!”

“Tôi cũng đồng ý!”

Các lãnh đạo cấp cao của dược phẩm Thiên Hương rối rít giơ tay biểu quyết.
 
Chương 340


Chương 340

Đối mặt với đám người từng bước ép đến, Ngụy Yên Nhiên lạnh lùng nói: “Mọi người gấp cái gì? Sáng hôm nay mới là buổi họp báo!”

“Mục đích là để tuyên truyền hiệu quả của đan Dưỡng Nhan!”

“Ba ngày sau mới là thời gian ra mắt sản phẩm với công chúng”.

“Ba ngày sau, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời”.

“Hôm nay các người đã muốn đuổi tôi khỏi vị trí này rồi, tuyệt đối không thể nào!”

Sau khi để lại những lời này, Ngụy Yên Nhiên đi ra khỏi phòng họp.

Không cho người khác có cơ hội nói chuyện.

Ngụy Tử Khanh nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cười lạnh một tiếng: “Tôi chờ cô ba ngày!”

“Cô chỉ có một ít số liệu thí nghiệm, tôi không tin trong ba ngày”.

“Cô có thể làm ra được đan Dưỡng Nhan!”



Ngụy Yên Nhiên quay về văn phòng chủ tịch.

Đá rơi giày cao gót.

Cả người mệt lả nằm trên ghế sofa.

Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Một lát sau, trong đầu cô ta hiện lên bóng dáng một người đàn ông.

Khiến tâm tình cô ta không ổn định.

Vừa sùng bái.

Lại oán hận.

Cảm xúc phức tạp không rõ.

Ngụy Yên Nhiên bất đắc dĩ cười khổ: “Diệp Bắc Minh, anh hại tôi thảm rồi”.

“Chủ tịch Ngụy, có người cầu kiến!”

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọn nói của thư ký.

“Không gặp, tôi không muốn gặp ai cả”, Ngụy Yên Nhiên rất phiền não.

Thư ký nói: “Anh ta nói mình tên là Diệp Bắc Minh!”

Con ngươi Ngụy Yên Nhiên lập tức sáng lên: “Cái gì? Diệp Bắc Minh, anh ta đến rồi?”

“Mau, mau bảo anh ta đến gặp tôi!”

“Không đúng, tôi đích thân đi đón anh ta!”

Diệp Bắc Minh ở đại sảnh dược phẩm Thiên Hương đợi một lúc.

Ngụy Yên Nhiên nhanh chóng xuất hiện, đưa anh vào phòng làm việc.

Diệp Bắc Minh vừa ngồi xuống, bên cạnh đã đặt một bọc vải lớn.

Bên trong tỏa ra mùi thuốc bắc.

Ngụy Yên Nhiên không chờ được liền hỏi: “Diệp Bắc Minh, đan Dưỡng Đan thật sự hữu dụng sao?”

“Đương nhiên hữu dụng, tôi đến đây chính là để nói chuyện này với cô”, Diệp Bắc Minh đáp.

“Sáng nay vì đi vội quá, không nói rõ với cô, chắc hẳn khiến công ty cô khó xử rồi”.

“Coi như là lỗi của tôi, xin lỗi”.
 
Chương 341


Chương 341

Cái gì?

Người này lại nói xin lỗi.

Ngụy Yên Nhiên có chút sửng sốt.

Theo hiểu biết của cô ta, Diệp Bắc Minh thân phận lai lịch hùng mạnh, chắc hẳn là loại người không coi ai ra gì, trời sinh ngạo mạn.

Anh lại nói xin lỗi!

Phản ứng đầu tiên của Ngụy Yên Nhiên là lắc đầu: “Không sao, không sao”.

“Cũng do tôi không làm rõ ràng, công hiệu của đan Dưỡng Nhan thật sự mạnh mẽ như vậy?”

“Có thể khiến phụ nữ khôi phục dung mạo tuổi hai mươi?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Dược liệu chắc chắn ổn”.

“Nhưng e rằng phòng thí nghiệm cuả cô tạm thời không thể làm ra thứ đồ này”.

“Bởi vì đan Dưỡng Nhan không phải thuốc mỡ thông thường, mà là đan dược”.

Xoẹt!

Ngụy Yên Nhiên không ngồi nổi nữa, trong nháy mắt đứng dậy.

Mắt đẹp trợn tròn!

Miệng há lớn!

Mặt đầy khiếp sợ: “Anh… anh nói gì?”

“Đan Dương Nhan là đan dược?”

“Anh chắc chứ… ực, ực…”

Ngụy Yên Nhiên nuốt mấy ngụm nước miếng: “… Nó là đan dược?”

Diệp Bắc Minh có chút kỳ quái: “Dù là đan dược, cô làm gì mà phản ứng lớn thế?”

“Ôi trời ơi”, Ngụy Yên Nhiên biết lần này mình nhặt được bảo vật rồi.

Cô ta kích động đến mức ngực phập phồng, miệng thở hổn hển, kích động nói: “Diệp Bắc Minh, anh biết đan dược có ý là gì không?”

“Loại này trình độ trân quý, quả đúng nghịch thiên!”

“Cho dù là đan dược giá trị thấp nhất cũng khó mà mua được!”

Cô ta mất một lúc lâu mới hồi phục tâm trạng.

Vẫn có chút không dám tin!

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Tôi mượn phòng thí nghiệm của cô dùng chút, nhiều nhất là ba ngày, tôi luyện ra đan Dưỡng Nhan cho cô”.



Mười lăm phút sau.

Ngụy Yên Nhiên vào bên trong phòng thí nghiệm của dược phẩm Thiên Hương.

“Bắt đầu từ bây giờ, mọi người dừng tất cả mọi công việc, lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm”.

“Trong ba ngày cấm vào trong”, Ngụy Yên Nhiên hạ lệnh.

Nhân viên thí nghiệm có mặt tại đây liền sững sờ.

Trợ lý tiến lên, mặt đầy bất ngờ: “Chủ tịch, cô làm gì vậy?”

“Chỉ còn ba ngày nữa là công bố sản phẩm đan Dưỡng Nhan rồi”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top