Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 302


Chương 302

“Mày… đợi đấy…”

Dù sao cũng là võ giả cấp Địa, cố nén đau nhức kịch liệt khi bị gãy chân tay.

Dùng cánh tay còn lại lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, nói ra tình huống và địa chỉ của mình.

“Gọi xong rồi chứ?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười một tiếng.

Đi lên trước đạp gãy nốt cánh tay cuối cùng của hắn ta!

Sau đó kéo người này giống như kéo một con chó chết đến bên cạnh đồng bạn hắn ta, rồi ném xuống đất như ném rác.

Trở lại trước quầy đồ nướng, Hầu Tử sợ ngây người, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh!

“Anh Diệp… anh… anh tập võ? Mạnh quá! Mạnh quá đi!”. Hầu Tử kích động run rẩy cả người, nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Bọn họ… ức hiếp người quá đáng!”

Diệp Bắc Minh an ủi một câu: “Được rồi, có tôi ở đây, không ai dám ức hiếp cậu”.

Hầu Tử lau nước mắt: “Dạ dạ, anh Diệp, anh trở về từ lúc nào?”

“Cậu không nghe nói chuyện ở Giang Nam?”, Diệp Bắc Minh nghi ngờ hỏi.

Hầu Tử lắc đầu: “Không… không nghe nói, Giang Nam sao vậy?”

Diệp Bắc Minh thầm cảm thán một tiếng.

Hầu Tử đã bị cuộc sống vùi dập.

Mỗi ngày bán thịt nướng, nào có thời gian nghe ngóng chuyện xảy ra ở Giang Nam?

Nơi mà bây giờ Hầu Tử đang sống chỉ là một thành phố bình thường, ngoài việc một ngày ba bữa, nuôi sống gia đình ra thì cũng không nghe được tin tức mới gì.

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Không, không có gì”.

Hầu Tử đột nhiên giật mình kêu lên: “Anh Diệp, anh mau đi, mau đi!”

“Anh đánh người của Hùng Quốc thì sẽ bị bắt!”

Hầu Tử hô lớn.

Diệp Bắc Minh vỗ bả vai Hầu Tử, bảo anh ta yên tâm: “Yên tâm đi, mấy người Hùng Quốc không động nổi tôi đâu”.

Một luồng nội lực rót vào trong cơ thể Hầu Tử!

Khiến vết thương của anh ta chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

“Thật không?”, Hầu Tử ngây người.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi lừa anh bao giờ chưa, còn có thể động được sao?”

“Nấu mấy món ăn, chúng ta uống mấy ly, chờ người của Hùng Quốc đến!”

“Được! Được! Được!”

Hầu Tử kích động gật đầu.

Nhanh chóng nấu mấy món ăn mang qua, mở thêm một bình rượu trắng.

Hai người uống rượu và thảo luận chuyện quá khứ.

Hầu Tử càng nói càng hưng phấn!

Diệp Bắc Minh hỏi: “Đúng rồi, không phải anh thi đỗ đại học Trung Hải à, sao lại đi nướng thịt?”
 
Chương 303


Chương 303

Nụ cười Hầu Tử đọng lại.

Uống liền một hơi hớp rượu trắng!

Im lặng.

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện không”.

“Không… không có”, ánh mắt Hầu Tử có chút né tránh.

Anh ta vì không muốn để Diệp Bắc Minh lo lắng, cưỡng ép nặn ra nụ cười: “Aiz ya, anh Diệp, đừng lo mà”.

“Sạp thịt nướng này của tôi khá ổn, muốn bày ra thì bầy”.

“Một ngày có thể kiếm được ba bốn trăm, cuộc sống tạm coi như làm ăn thuận lợi!”

“Mẹ nó! Bố anh làm việc vất vả nuôi anh đi học, mẹ anh làm trong nhà máy, một tháng kiếm được có hơn hai ngàn”, Diệp Bắc Minh không nhịn được chửi thề: “Mười mấy năm đi học anh học cái gì”.

“Sinh viên đại học Trung Hải ở đây nướng thịt? Có nhà không về?”

“Con mẹ nó anh gọi cái này là làm ăn thuận lợi?!!!”

Nếu như không phải anh em, sao có thể mắng như vậy?

“Anh Diệp…”

Hầu Tử mím môi, rất oan ức.

Nước mắt đảo vòng quanh trong hốc mắt.

Diệp Bắc Minh chìa tay, nắm bả vai Hầu Tử: “Có chuyện gì, nói, tôi làm chỗ dựa cho anh!”

“Anh Diệp!”

Hầu Tử hoàn toàn không kiềm chế nổi nữa.

Nói ra chuyện của mình.

Sau khi Hầu Tử lên đại học, thành tích xuất sắc vượt trội.

Năm thứ nhất thứ hai đại học đạt được học bổng, tiến vào hội sinh viên.

Lên năm ba đại học đã trở thành danh nhân trong trường học!

Khi đó còn yêu đương với hoa khôi của khoa, ba chữ Vương Khinh Hậu ở đại học Trung Hải cũng xem như rạng rỡ một thời.

Sau đó Hầu Tử mới biết, có một cậu cả nhà giàu theo đuổi bạn gái khi đó của anh ta!

Cậu cả đó vốn không cần mạnh, cứ thế theo đuổi!

Nhưng khi cậu cả nhà giàu đó biết được hoa khôi của khoa đồng ý Hầu Tử, làm bạn gái của anh ta thì lập tức nổi điên.

Buổi tối hôm đó hắn tìm người đánh Hầu Tử phải nhập viện.

Hầu Tử không dám nói cho gia đình, sợ bố mẹ lo lắng!

Nằm trong bệnh viện ba tháng, sau khi xuất viện, anh ta lại nhận được xử phạt của nhà trường, nói anh ta nghỉ học không lý do, muốn hủy bỏ thành tích học tập của anh ta.

Sắp lên năm tư đại học rồi, Hầu Tử nào chịu được dày vò như vậy.

Khó khăn lắm mới học bù lại chương trình,
 
Chương 304


Chương 304

Cậu cả đó lại đến tìm anh ta gây phiền phức, vu oan cho Hầu Tử thi cuối kỳ ăn gian.

Bạn gái của Hầu Tử cũng trong thời gian này đã nói cho Hầu Tử biết, cô ta và cậu cả kia đang chơi trò chủ tớ!

Cậu cả đó đích thân hạ lệnh muốn cô ta và Hầu Tử ở bên nhau!

Nếu không làm sao cô ta có thể để ý đến một tên nhà quê ở vùng đất nghèo xa xôi này?

Khoảnh khắc đó khiến nhận thức tình yêu của Hầu Tử sụp đổ!

Lòng như tro tàn.

Sau đó.

Hai người thường xuyên ở khắp nơi trong trường học làm nhục Hầu Tử ngay trước mặt mọi người, buộc anh ta phải quỳ xuống, dập đầu, bò bốn chi trên đất giống chó.

Hầu Tử nhẫn nhục chịu đựng chỉ là để lấy được bằng tốt nghiệp!

Nhưng ngày tốt nghiệp, nhà trường mới nói cho anh ta biết, thành tích của anh ta không hợp lệ, không có bằng tốt nghiệp.

Hơn nữa không cho anh ta cơ hội học lại!

Trực tiếp xóa bỏ học bạ của anh ta ở đại học Trung Hải.

Giờ phút này, bầu trời của Hầu Tử sụp đổ!

Anh ta cũng chỉ là một người bình thường, dựa vào thân phận sinh viên của một trường đại học nổi tiếng mới có tương lai.

Bây giờ cái gì cũng mất hết.

“Người phụ nữ đó… người phụ nữ đó! Cô ta lừa dối tình cảm của tôi, tôi thừa nhận, là tôi quá ngu xuẩn!”

“Bọn họ bảo tôi quỳ xuống, tôi cũng quỳ!”

“Bảo tôi dập đầu nhận sai, tôi cũng làm!”

“Bảo tôi không có tôn nghiêm học tiếng chó sủa, tôi cũng nhận!!!”

“Tôi chỉ là một người bình thường, Vương Khinh Hậu tôi là một người rất bình thường thôi mà, tôi muốn sống tốt hơn một chút, muốn bố mẹ mình thoải mái hơn!”

“Tại sao phải nhắm vào tôi?”

“Tại sao chứ?”

“Tôi làm gì sai?”

“Hu hu hu, anh Diệp, bọn họ… Hu hu hu, bắt nạt tôi!”

“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?”

Hầu Tử lớn tiếng gào thét, giống như mang bao nhiêu oán hận những năm nay phát tiết ra ngoài!

Diệp Bắc Minh nghe xong những gì Hầu Tử đã trải qua, anh kích động muốn giết người!

Anh em mình lại bị một ‘trò chơi chủ tớ’ hủy hoại?

“Cậu cả kia là ai?”

Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi.

Hầu Tử lắc đầu: “Anh Diệp, đừng hỏi nữa, nói ra tôi cũng dễ chịu hơn nhiều rồi”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nói!”
 
Chương 305


Chương 305

Hầu Tử cầu xin Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, thật sự là đừng hỏi nữa, nhà bọn họ quá đáng sợ, tôi đã tìm hiểu qua rồi”.

“Kiếp sau, kiếp sau nữa, hay kiếp sau nữa nữa của Vương Khinh Hầu tôi cũng không phải đối thủ của nhà bọn họ”.

“Con mẹ nó tôi cũng chỉ là một con chó! Gâu gâu gâu, ha ha ha ha…”

“Bốp!”

Diệp Bắc Minh giơ tay lên, giáng một cái tát vào mặt Hầu Tử: “Hầu Tử!!! Anh phấn chấn lên một chút, đừng vứt bỏ tôn nghiêm!”

“Anh Diệp… Hu hu hu!”, Hầu Tử nằm trên bàn, khóc rống lên.

“Nhà họ Quân!”

“Hắn là người của nhà họ Quân!”

“Hắn tên Quân Vô Tà! Quân Vô Tà đó! Ha ha ha, anh Diệp, Quân Vô Tà, anh biết không? Cậu cả đứng đầu Trung Hải! Trường học đều sợ bọn họ”, Hầu Tử tự giễu cười to.

Cuối cùng Diệp Bắc Minh đã hiểu vì sao Hẩu Tử lại như vậy.

Nhà họ Quân quả đúng là nhân vật khổng lồ đối với người như Hầu Tử.

“Nhà họ Quân? Ha ha”, Diệp Bắc Minh cười.

Anh vỗ vai Hầu Tử: “Đi, chúng ta đến nhà họ Quân!”

“Cái gì?”

Hầu Tử ngây người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh…”

“Tôi dẫn anh đi báo thù!”, Diệp Bắc Minh cười nói.

“Báo thù?”

Hầu Tử còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh uống say nói đùa.

Anh ta buồn bã bật cười: “Anh Diệp, tối muộn rồi, báo thù gì chứ? Về thôi”.

Diệp Bắc Minh kéo tay anh ta, chậm rãi đứng dậy: “Báo thù không để qua đêm!”

“Két!”

Đúng lúc này, tiếng phanh xa truyền tới.

Mấy chiếc xe SUV đỗ ven đường, một đám nam nữ da trắng bước từ trên xe xuống.

Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn sang, thu hết tu vi của bọn họ vào trong tầm mắt!

Một Đại Tông Sư, ba Tông Sư võ đạo, mười mấy võ giả cấp Thiên!

Bọn họ vừa xuống xe liền nhìn thấy đồng bọn của mình.

Tứ chi bị cắt đứt, đau đớn kêu rên nằm trên đất!

“Thomas, Peter! Là ai đánh hai người thành như vậy?”

Những người da trắng mặt biến sắc.

Ác!

Quá độc ác!

Tay chân đều bị đánh gãy, xương đâm chảy máu thịt, máu tươi chảy ròng!
 
Chương 306


Chương 306

“Con lợn da vàng kia, chính là hắn!”, Thomas bò dậy, chật vật nhìn Diệp Bắc Minh.

Tên Đại Tông Sư da trắng sắc mặt lạnh lẽo, dẫn người bao vây.

Cũng chẳng buồn hỏi, trực tiếp hạ lệnh: “Giết!”

Ầm!

Một Tông Sư võ đạo da trắng ra tay.

Toàn thân đều là cơ bắp, còn mạnh hơn cả một con trâu.

Một quyền đánh ra!

Một quyền mang theo cuồng phong, không chút hạ thủ lưu tình đánh về phía ngực Diệp Bắc Minh.

Nếu thực lực của Diệp Bắc Minh không bằng đối phương, một quyền này tất nhiên sẽ đánh chết anh!

“Tôi giữ lại một mạng cho đồng bọn các người, các người đến còn chưa hỏi tình hình mà đã giết người rồi sao?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng.

Anh giơ tay nắm thành quyền!

Bốp!

Một tiếng vang cực lớn, tên Tông Sư võ đạo da trắng và Diệp Bắc Minh đối quyền với nhau.

Cánh tay máu thịt mơ hồ!

Lại nổ!

Võ giả da trắng khác mặt đầy khiếp sợ nhìn sang.

“Ôi trời đất ơi!”

“Sức mạnh quá khủng khiếp?”

“Mẹ nó!”

Tông Sư võ đạo da trắng kêu thảm thiết một tiếng: “Con lợn vàng đáng chết này!”

Đột nhiên, cánh tay còn lại của Tông Sư võ đạo da trắng chìa ra, đấm về phía đầu Diệp Bắc Minh.

Chưởng phong ác liệt, mang theo tiếng phá không!

Diệp Bắc Minh hời hợt giơ tay, nắm cổ tay hắn.

“Mày!!!”

Con ngươi Tông Sư da trắng co rút lại.

Một giây kế tiếp.

Tay Diệp Bắc Minh dùng sức lắc.

Một tiếng giòn dã rắc rắc, cánh tay Tông Sư da trắng bị gãy, xương chọc thủng bắp thịt lộ ra ngoài.

“A…”

Tiếng kêu thảm thiết như lợn bị làm thịt truyền tới.

Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Bây giờ ai mới là lợn?”

“Thả Hughes ra!”

“Đáng chết!”

“Mày là ai? Bọn tao là người của Hùng Quốc đến Long Quốc tham gia đại hội quân võ, sao mày dám?”

Mấy người Hùng Quốc liên tục mở miệng gào thét, uy hiếp Diệp Bắc Minh.

Đột nhiên, Diệp Bắc Minh chìa tay, đánh một quyền đánh vào ngực ‘Hughes’.
 
Chương 307


Chương 307

Bốp!

Hughes vốn không ngờ rằng Diệp Bắc Minh dám ra tay giết mình, hắn mặt đầy khiếp sợ bay ra ngoài!

Rơi trên mặt đất, chết!

“Mày…”

“Mày thật sự dám giết người Hùng Quốc bọn tao?”

Những võ giả Hùng Quốc kia sau khi nhìn thấy cảnh này liền có chút hoảng hốt.

Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, từng bước từng bước đi về phía bọn họ: “Nơi này là Long Quốc, người Hùng Quốc thì sao?”

Sắc mặt Đại Tông Sư Hùng Quốc kia nghiêm trọng, ngưng tụ ra chân khí: “Thanh niên Long Quốc này, mày tự tìm cái chết rồi!”

“Chết cho tao!”

Diệp Bắc Minh đột nhiên nhảy lên, lập tức nhảy lên ba mươi mấy mét.

Đám võ giả Hùng Quốc đều sợ ngây người!

Cho dù là Tông Sư võ đạo cũng không nhảy được đến độ cao ba mươi mấy mét.

Bốp!

Trong ánh mắt chấn động của bọn họ, Diệp Bắc Minh rơi xuống.

Xuất hiện trên đỉnh đầu Đại Tông Sư Hùng Quốc, một cước đạp tới!

Đại Tông Sư Hùng Quốc giơ tay ngăn cản.

Tiếng rắc rắc vang lên một tiếng, hai cánh tay hắn nổ tung!

Phốc!

Hai chân chịu một luồng lực lớn, đầu gối cong lại, quỳ xuống đất.

Nền xi măng nổ tung!

Đại Tông Sư da trắng cảm giác mình giống như bị một ngọn núi đè!

Một giây kế tiếp.

Bùm!

Một cước của Diệp Bắc Minh rơi trên đầu hắn.

Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng chảy máu rồi chết!

Một Đại Tông Sư Hùng Quốc cứ như vậy mà chết.

Những người Hùng Quốc khác nhìn thấy vậy, bị dọa sợ tè ra quần, xoay người bỏ chạy.

Ma quỷ!

Thanh niên Long Quốc này là ma quỷ!

Diệp Bắc Minh không hề đuổi theo, mà chậm rãi quay về bên cạnh Hầu Tử.

Hầu Tử mặt biến sắc, không ngừng hít hơi lạnh.

Kích động!

Chấn động!

Kinh ngạc!

Các loại cảm xúc xông lên đầu, duy chỉ không sợ hãi.
 
Chương 308


Chương 308

Đây là Diệp Bắc Minh, anh em của anh ta!

Anh ta có gì phải sợ?

“Anh Diệp, anh… quá lợi hại! Mẹ kiếp! Anh là võ giả sao?”, Hầu Tử rất kích động.

Ở trong trường đại học, anh ta cũng từng nghe nói đến võ giả.

Những người này thường không qua lại với người bình thường.

Người bình thường cũng không nhìn thấy võ giả, dù nhìn thấy cũng không nhận ra được.

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Đi, tôi dẫn anh đi báo thù”.

Nói xong liền kéo Hầu Tử đi lên xe SUV người Hùng Quốc để lại, chạy thẳng đến nhà họ Quân.



“Cái gì? Người Hùng Quốc bị giết!”

“Còn giết chết một Đại Tông Sư?”

“Sao có thể!”

Trụ sở chính chịu trách nhiệm đại hội quân võ lần này tại Trung Hải.

Dư Thiên Long thấy Đường Văn Quân đến bẩm báo, ông ta đứng bật dậy khỏi ghế.

“Là ai giết? Lá gan lớn quá!”, Dư Thiên Long nghiêm nghị: “Đại hội quân võ mấy ngày nữa là bắt đầu, lúc này người Hùng Quốc lại chết ở Trung Hải, đến lúc đấy chúng ta sẽ giải thích với cộng đồng quốc tế như thế nào đây?”

Đường Văn Quân lắc đầu: “Vẫn chưa biết ai giết”.

“Chỉ là vừa rồi có người báo cảnh sát, người của chúng ta cũng đi rồi”.

“Huyên Hách đã đi điều tra camera ghi hình lúc đó, rất nhanh sẽ quay trở lại thôi”.

Vừa dứt lời.

Dương Huyên Hách đi đến, cầm máy tính bảng: “Cháu đã phục chế xong camera rồi”.

“Hai người chắc chắn sẽ không ngờ đến là ai giết người Hùng Quốc đâu!”

“Ai?”, Dư Thiên Long nhìn sang.

Dương Huyên Hách phát camera thu hình, nói ra một cái tên: “Diệp Bắc Minh!”

“Cái gì?”

“Diệp Bắc Minh!!!”

“Sao có thể chứ, đây chính là Đại Tông Sư Long Quốc!”, Đường Văn Quân mặt không thể tin nổi.

Sắc mặt Dư Thiên Long không ổn định.

Mấy ngày trước bọn họ đến phủ Diệp ở Giang Nam tìm Diệp Bắc Minh.

Dựa theo mệnh lệnh của cấp trên, mời anh gia nhập Long Hồn!

Đáng tiếc bị Diệp Bắc Minh coi thường, khiến bọn họ chịu nhục.

Không ngờ Diệp Bắc Minh lại đến Trung Hải?

Nhìn về phía camera thu hình.

Video có hơi dài.

Từ lúc hai võ giả Hùng Quốc bắt đầu đánh Hầu Tử.
 
Chương 309


Chương 309

Diệp Bắc Minh xuất hiện, đánh gãy tứ chi hai võ giả Hùng Quốc!

Tiếp đó, đoàn xe của người Hùng Quốc xuất hiện.

Không một lời liền ra tay.

Sau khi Diệp Bắc Minh giết chết hai võ giả Hùng Quốc, những người còn lại chạy trốn!

“Đây là…”

Dư Thiên Long ngây ra, đè thấp giọng: “Người bị một quyền đánh chết là Hughes, Tông Sư võ đạo của Hùng Quốc”.

“Người bị đạp một cước bể đầu tên O’Neill! Thực lực Đại Tông Sư!”

“Một quyền đánh chết Tông Sư võ đạo, một cước giết chết Đại Tông Sư!”, Đường Văn Quân ngây người, mặt đẹp nóng bừng.

Dương Huyên Hách im lặng không nói, trong mắt đều là ghen tị và cay độc!

Diệp Bắc Minh tuổi tác tương đương với anh ta, thực lực võ đạo vậy mà lại khủng khiếp như vậy.

Dư Thiên Long mặt không thể tin nổi: “Chúng ta đã suy đoán sai về Diệp Bắc Minh này, rốt cuộc hắn có thực lực gì?”

Dương Huyên Hách lạnh giọng nói: “Tướng quân, mặc kệ Diệp Bắc Minh thực lực gì”.

“Hắn giết người trong địa bàn chúng ta quản lý”.

“Trung Hải không phải Giang Nam!”

“Không đến lượt Diệp Bắc Minh ngang ngược!”

“Cháu đề nghị bắt hắn ngay lập tức!”

Chuyện xảy ra ở dạ tiệc từ thiện Long Đô bọn họ không hề biết.

Theo như bọn họ thấy Diệp Bắc Minh cùng lắm chỉ ngạo mạn ở Giang Nam.

Đến Trung Hải còn dám làm điều xằng bậy, chắc chắn là hành động đâm đầu vào chỗ chết.

Tút tút tút!

Điện thoại trên bàn làm việc vang lên.

Sau khi Dư Thiên Long nghe xong, bên trong truyền đến giọng nói phẫn nộ.

Sắc mặt ông ta đen lại, cúp điện thoại: “Cấp trên gọi điện thoại tới, người bên Hùng Quốc rất tức giận”.

“Sự kiện lần này ảnh hưởng vô cùng tồi tệ!”

“Các nước trên thế giới tham gia đại hội quân võ đều chờ xem chuyện cười của chúng ta”.

Ông ta trực tiếp hạ lệnh: “Đi, dẫn người đi bắt Diệp Bắc Minh”.

Tút tút tút!

Lại một cuộc điện thoại gọi tới, Dư Thiên Long kinh hãi: “Cái gì?”

“Diệp Bắc Minh đi đến nhà họ Quân?”

“Hắn… hắn điên rồi sao? Dám khiêu chiến ranh giới cuối cùng của thế gia?!”

Mười giờ tối.

Cửa nhà họ Quân Trung Hải.

Yên tĩnh!

Diệp Bắc Minh lái xe SUV của người Hùng Quốc nghênh ngang dừng ở cửa lớn nhà họ Quân.

“Anh là ai!!!”
 
Chương 310


Chương 310

“Đúng là to gan, cút mau! Biết đây là đâu không?”

Một đám người làm khí thế hung hăng xông tới.

Hầu Tử có phần lo lắng, anh ta túm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, hay là chúng ta đi thôi”.

Diệp Bắc Minh vỗ vai anh ta, truyền vào một tia nội tình: “Yên tâm, mọi thứ đều có tôi lo!”

Quân Vô Tà không trả giá.

Tâm ma của Hầu Tử không thể biến mất!

Cuộc đời này của anh ta coi như xong.

Diệp Bắc Minh xuống xe.

Hầu Tử nhìn theo bóng lưng Diệp Bắc Minh, toàn thân đang run rẩy.

Anh ta hít sâu một hơi!

Lấy hết dũng khí đẩy cửa xe ra, đi xuống.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt mở miệng: “Ba phút, bảo Quân Vô Tà ra gặp tôi”.

“Con mẹ nó, mày…”, một quản sự đi lên phía trước, chỉ vào mũi Diệp Bắc Minh, đang muốn mắng chửi.

Ầm!

Một tàn ảnh lướt qua!

Tên quản sự này ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.

Bị Diệp Bắc Minh dùng một cước đạp bay, cửa lớn nhà họ Quân xuất hiện một lỗ thủng hình người trông vô cùng khủng khiếp!

Cửa lớn chế tạo từ gỗ cứng lại bị xuyên thủng.

“Rít!”

Những người làm khác trong nhà họ Quân hít một hơi lạnh, toàn bộ lui về phía sau.

Lương tháng có ba ngàn, mày liều mạng làm gì chứ?

“Hầu Tử, đi”.

Diệp Bắc Minh đi vào cửa lớn nhà họ Quân.

Hầu Tử cực kỳ kích động: “Được!”

Hai người một trước một sau, bước vào cửa nhà họ Quân.

Nhà họ Quân rất lớn, kiến trúc sân vườn cổ điển.

Có thể so sánh được với vương phủ cổ đại.

Còn xa hoa và lớn gấp đôi phủ đệ của vua Giang Nam.

Động tĩnh ở cửa khiến một vài người đi ra, sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, bọn họ lần lượt trách mắng: “Anh là ai?”

“Nơi này là nhà họ Quân, sao anh dám…”

Bùm!

Diệp Bắc Minh giơ chân đạp bay một người, đi sâu về phía nhà họ Quân.

“Gọi Quân Vô Tà ra đây!”

“Nếu không hôm nay tôi sẽ quậy nhà họ Quân long trời lở đất!”, Diệp Bắc Minh quát lớn, tiếng gào thét trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ nhà họ Quân.

“Kẻ nào?”
 
Chương 311


Chương 311

“Có người xông vào nhà chúng ta?”

“Đi, đi xem sao!”

“Sức mạnh thật khủng khiếp, là võ giả!”

Khắp nơi nhà họ Quân, mọi người đều lần lượt ngẩng đầu.

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay, chờ đợi ở trước sân nhà họ Quân.

Chưa đến năm phút, hơn một trăm người từ khắp các hướng đi tới.

Người đàn ông trung niên cau mày: “Cậu thanh niên, cậu biết đây là đâu không?”

“Nửa đêm xông vào đây, biết phải trả giá thế nào không?”

Diệp Bắc Minh nhìn người này, lạnh giọng hỏi: “Ông là người phụ trách của nhà họ Quân?”

“Hừ!”

Người đàn ông trung niên hừ lạnh: “Ngay cả Quân Chính Dương tôi cậu cũng không nhận ra?”

“Còn dám xông vào nhà họ Quân?”

“Cậu tên gì?”

“Diệp Bắc Minh!”, Diệp Bắc Minh nói.

Ba chữ ngắn ngủi!

Vù!

Nhà họ Quân lập tức nổ tung.

Diệp Bắc Minh!!!

Cái tên này quả thực quá quen thuộc.

“Hắn chính là Diệp Bắc Minh?”

“Không thể nào, trông trẻ quá…”

“Chính hắn giết Vô Hối?”

Rất nhiều người cũng ngây ra.

Ngay cả Quân Chính Dương cũng không ngờ cậu thanh niên trước mắt lại là Diệp Bắc Minh.

Trong đám người, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ánh mắt phút chốc trở nên vô cùng cay độc.

Bà ta cắn răng nghiến lợi, lạnh lùng hỏi: “Mày chính là Diệp Bắc Minh?”

“Con trai Quân Vô Hối của tao chết trong tay mày?”

Bà ta là mẹ của Quân Vô Hối, Quân Văn Tịnh.

Một trong những người phụ nữ của Vạn Lăng Phong!

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Phải!”

“Chuyện hôm nay không liên quan đến Quân Vô Hối”.

“Tôi đến tìm Quân Vô Tà!”

“Ha ha ha ha!”, Quân Văn Tịnh bật cười điên cuồng, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Chú Mạc, giết hắn cho tôi!”

“Rõ”.

Trong đám đông một lão già bước ra.

Lưng gù rất nặng.
 
Chương 312


Chương 312

Toàn thân áo vải màu xám, nhìn giống như một lão nô bộc trung thành.

Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh vừa nhìn liền biết!

Đối phương là thực lực Tông Sư võ đạo đỉnh phong!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi chỉ cần Quân Vô Tà, đừng để người khác đi chết thay”.

Chú Mạc nhếch miệng cười, lạnh lẽo nói: “Diệp Bắc Minh, cậu không nên đến đây”.

“Nhà họ Quân là nơi nào, chắc cậu đã dò hỏi kỹ, không phải…”

“Ồn ào!”

Diệp Bắc Minh cau mày, chẳng buồn nghe người này phí lời.

Anh nhấc chân, đá một hòn đá bay ra!

Vèo!

Tốc độ nhanh gấp ba lần viên đạn!

Phốc!

Máu tươi tung tóe, mắt phải chú Mạc xuất hiện một lỗ thủng, con ngươi biến mất.

Sau gáy xuất hiện một lỗ thủng khác!

Ầm!

Thi thể chú Mạc ngã xuống đất.

Con ngươi Quân Chính Dương có rút lại.

Quân Văn Tịnh cũng kinh hãi.

Những người nhà họ Quân khác mặt đều kinh hoàng, chấn động nhìn Diệp Bắc Minh!

Một Tông Sư võ đạo trấn giữ nhà họ Quân cứ thế chết như vậy!

Bị một hòn đá nhỏ đánh thủng đầu?

Diệp Bắc Minh bước ra, đi đến bên cạnh Quân Chính Dương, một tay khoác lên bả vai ông ta.

Phốc!

Quân Chính Dương không cản nổi áp lực bàn tay Diệp Bắc Minh.

Hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất!

Ông ta tức giận ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, uy hiếp nói: “Diệp Bắc Minh, cậu…”

“Rắc rắc!”

Diệp Bắc Minh giơ chân lên, rơi vào bắp chân Quân Chính Dương, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống: “Tôi không muốn nghe nói nhảm”.

Luồng lửa giận của Quân Chính Dương trong nháy mắt bị dập tắt!

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh kia, toàn thân ông ta không nhịn được liền run rẩy, giống như đối mặt với tử thần!

Quân Chính Dương biết, mình không liên hệ với Quân Vô Tà thì cậu thanh niên này có thể sẽ giết mình!

“Được…”

Quân Chính Dương lấy điện thoại di động ra, gọi vào số của Quân Vô Tà, giận dữ hét lên: “Thằng nhóc, con mẹ nó mày ở đâu?”

“Cút về cho tao!”
 
Chương 313


Chương 313

Lúc này.

Trong một khách sạn năm sao ở Trung Hải.

Quân Vô Tà đang trong cơn mê muội thì nhận được điện thoại của Quân Chính Dương: “Bố, sao thế?”

“Gần đây con không đi gây chuyện mà!”

Quân Chính Dương tức giận nói: “Mặc kệ mày gây chuyện không, bây giờ, ngay lập tức lăn về đây cho tao!”

“Nếu không tao không có đứa con trai mày”.

Quân Vô Tà cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.

Hắn vội vàng mặc quần, dẫn theo người phụ nữ bên cạnh chạy về nhà họ Quân.

Khi hắn xuất hiện ở cửa lớn nhà họ Quân, cảm thấy tình huống có chút không đúng!

Vừa vào sân trước liền nhìn thấy một đám người đứng ở đó.

Bố Quân Chính Dương của mình đang quỳ xuống bên cạnh một chàng trai trẻ tuổi!

Hả?

Tên phế vật kia sao cũng ở đây?

Ánh mắt của Quân Vô Tà rơi trên người Hầu Tử: “Bố, xảy ra chuyện gì thế, sao cái tên phế vật này cũng ở đây vậy?”

“Bố quỳ ở đó làm gì?”

Toàn thân Hầu Tử run rẩy!

Nhìn chằm chằm Quân Vô Tà!

Cắn răng nghiến lợi!

Người phụ nữ bên cạnh Quân Vô Tà mặt đầy bất ngờ, cười nói: “Vô Tà, anh nhìn kìa, đây không phải con chó kia sao?”

“Sao anh ta lại chạy vào được trong nhà anh thế?”

“Không phải muốn để bố anh làm chủ đó chứ?”

Quân Vô Tà nhướng mày: “Đừng nói bậy bạ…”

Hắn cảm nhận được chuyện này có gì đó không đúng.

Bởi vì chàng trai mà bố hắn đang quỳ trước mặt kia đang từng bước tiến đến bên cạnh Vương Khinh Hậu, vỗ vai anh ta.

“Hầu Tử, là bọn họ hả?”

“Phải!!!”

Hầu Tử nắm chặt hai tay, nghiến chặt răng: “Chính là đôi cẩu nam nữ này…”

“Được”.

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười.

Vèo!

Anh sải bước xuất hiện bên cạnh hai người.

Một cước càn quét!

Lộp cộp!

Một nam một nữ bốn cái chân, trong nháy mắt đứt gãy!
 
Chương 314


Chương 314

“A!”

Quân Vô Tà và người phụ nữ bên cạnh phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, nằm trên đất giống như chó chết!

“Hầu Tử, giao cho anh”, Diệp Bắc Minh mỉm cười nói.

Hầu Tử đỏ mắt, nhớ tới nỗi nhục nhã mình phải chịu.

Anh ta nhặt một cây chổi lên!

Đi về phía Quân Vô Tà và Tô Tiểu Nguyệt, đánh loạn vào đầu họ!

Tô Tiểu Nguyệt đau đến mức nước mắt chảy ròng: “Hu hu, cứu tôi, cứu tôi với…”

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi biết lỗi rồi”.

Hầu Tử đỏ mắt, toàn thân run rẩy.

Quân Vô Tà gào thét: “Mẹ nó! Khốn kiếp, mày chết chắc!”

“Hai chân của tao… hai chân của tao gãy rồi!”

“Đây là nhà họ Quân, mày thật to gan, tao phải giết chết cả nhà mày!”

Dù Quân Vô Tà bị hành hung, nhưng vẫn mở miệng ra uy hiếp.

Hầu Tử bừng bừng giận dữ!

Ban đầu, Quân Vô Tà đem bố mẹ anh ta ra uy hiếp: “Con mẹ nó mày chết đi!”

Nửa tiếng sau, Quân Vô Tà và Tô Tiểu Nguyệt đã không nhìn ra hình người.

Sau khi Hầu Tử phát tiết xong, anh ta nằm trên đất, miệng thở hổn hển, nước mắt tuôn ào ào: “Ha ha ha… Ha ha ha…”

Diệp Bắc Minh không nói năng gì.

Yên lặng tiến lên, cắm một cây kim bạc vào người Hầu Tử.

Sau khi trải qua niềm vui lẫn đau buồn, anh ta có thể sẽ phát điên.

Diệp Bắc Minh cõng Hầu Tử, đi ra ngoài nhà họ Quân.

Toàn thể nhà họ Quân nhìn theo bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi.

Không một ai dám ngăn cản!



Diệp Bắc Minh vừa đi khỏi, Quân Chính Dương liền gào lên: “Con trai! Vô Tà!”

“Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương đi!”

Quân Vô Tà lúc này đã không còn hình người.

“Gia chủ, đã không còn hơi thở”.

Có người kiểm tra cho Quân Vô Tà và Tô Tiểu Nguyệt, sau đó lắc đầu.

“Chuẩn bị xe, chuẩn bị xe cho tôi! Tôi phải lên núi Bàn Long, tôi muốn đích thân nói cho ông cụ!”

Quân Chính Dương giận dữ, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Nhà họ Quân! Chúng ta chính là nhà họ Quân ở Trung Hải!”

“Vậy mà lại bị một Diệp Bắc Minh đến cửa, đánh gãy hai chân tôi, đánh chết con trai tôi!!!”

“Diệp Bắc Minh không chết, nhà họ Quân làm sao đứng nổi đây?”

“Làm sao đứng nổi đây!!!”
 
Chương 315


Chương 315

Đám người Dư Thiên Long đã đến muộn.

Khi bọn họ vào nhà họ Quân, nhìn thấy hai chân Quân Chính Dương bị đánh gãy.

Sau khi nhìn thấy trạng thái chết của Quân Vô Tà và Tô Tiểu Nguyệt, sắc mặt ông ta u ám đến đáng sợ.

“Diệp Bắc Minh!”

Dư Thiên Long cắn răng: “Giang Nam bị mày náo loạn đến mức chướng khí mù mịt, mày lại tới Trung Hải gây chuyện?”

“Truyền lệnh xuống, truy nã Diệp Bắc Minh trong toàn bộ Trung Hải!”



Núi Bàn Long cách Trung Hải một trăm sáu mươi kilomet.

Non xanh nước biếc, long mạch chiếm cứ.

Thích hợp dưỡng già.

Ông cụ nhà họ Quân Quân Khiếu Thiên vừa mới ngủ thì nhận được tin dữ.

Nửa đêm Diệp Bắc Minh xông vào nhà họ Quân, phế bỏ hai chân Quân Chính Dương, cháu trai Quân Vô Tà cũng bị đánh chết!

Hai chân con trai bị phế!

Cháu trai ruột chết ở trong nhà mình!

Quân Khiếu Thiên tức giận muốn bùng nổ, nhà họ Quân thành lập hơn một trăm năm, chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy!

Quả thật là vô cùng nhục nhã!

Quân Khiếu Thiên gọi điện cho con trai lớn, tức giận hét lớn: “Quân Kiếm Phong! Hội trưởng hiệp hội võ đạo Trung Hải con đã làm cái gì thế?”

“Có người nửa đêm xông vào nhà họ Quân, giết Vô Tà, con biết chưa?!!”

“Bố, bố đang nói đùa sao, rõ ràng con đã bảo lão Mạc bảo vệ nhà họ Quân rồi, lão Mạc là Tông Sư võ đạo thực lực đỉnh phong đó”, Quân Kiếm Phong đang họp, mặt ngơ ngác.

Sau khi biết chuyện xảy ra ở nhà họ Quân.

“Cái gì?”

“Sao có thể!”

“Bố, điều này không thể nào!”

Quân Kiếm Phong kêu la như sấm.

Quân Khiếu Thiên lạnh giọng nói: “Không có gì không thể, vừa rồi em hai con đã đích thân gọi điện thoại thông báo cho bố”.

“Mấy ngày trước, Vô Hối chết dưới tay Diệp Bắc Minh!”

“Hôm nay, Vô Tà lại chết dưới tay Diệp Bắc Minh!”

“Hai chân em trai con cũng bị phế!”

“Diệp Bắc Minh này muốn làm gì?”

Hắn muốn tiêu diệt nhà họ Quân sao?!”

Da mặt Quân Kiếm Phong nhăn lại, cắn răng nói: “Bố, bố yên tâm, Diệp Bắc Minh này để con xử lý!”
 
Chương 316


Chương 316

Cúp điện thoại.

“Ầm!”

Quân Kiếm Phong giáng một chưởng xuống, chiếc bàn dài trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành vụn.

Trong phòng họp, tất cả mọi người đều đứng dậy, nhanh chóng lui về phía sau.

Tất cả kinh ngạc nhìn Quân Kiếm Phong!

Xảy ra chuyện gì vậy?

Bọn họ chưa từng nhìn thấy hội trưởng giận dữ như vậy!



Cõng Hầu Tử rời khỏi nhà họ Quân, Diệp Bắc Minh tìm một khách sạn năm sao.

Chuẩn bị thuê phòng cho Hầu Tử nghỉ ngơi một đêm.

Vừa tiến vào khách sạn, một giọng nói kinh ngạc mừng rỡ truyền tới: “Diệp Bắc Minh, sao anh lại ở đây?”

Một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện cách đó không xa, cô ta mặc bộ đồ Chanel tinh xảo.

Chân đi giày cao gót!

Tất màu da!

Thân hình chữ S hấp dẫn, một mùi thơm phả vào mặt.

Ngụy Yên Nhiên chạy đến, xuất hiện bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Anh em tôi bị thương, bây giờ cần phải tĩnh dưỡng, chuẩn bị thuê phòng để anh ta ngủ một giấc thật ngon”.

“Không dễ đâu, tôi thuê một căn phòng Tổng thống ở chỗ này, anh cõng anh ta đến phòng tôi cũng được”, Ngụy Yên Nhiên cười nói.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Bất tiện không?”

Ngụy Yên Nhiên mỉm cười nói: “Phòng Tổng thống có đến mấy phòng, hơn nữa tuyệt đối yên tĩnh”.

“Còn nữa, đây là khách sạn năm sao, cần phải đặt trước nới có phòng”.

“Vậy thì anh chỉ có thể thuê được phòng tiêu chuẩn, sao có thể cho anh em của anh tĩnh dưỡng tốt được?”

Diệp Bắc Minh cân nhắc một lúc rồi đồng ý.

Ngụy Yên Nhiên đi lên trước dẫn đường, đến phòng Tổng thống.

Tìm một căn phòng yên tĩnh nhất.

Ném Hầu Tử lên giường.

Sau khi Diệp Bắc Minh kiểm tra trạng thái của Hầu Tử, anh ta đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Cắm mấy chiếc kim bạc xuống, đảm bảo Hầu Tử sẽ không xảy ra vấn đề.

Diệp Bắc Minh mới lui ra khỏi phòng.

Vừa ra phòng khách bên ngoài liền thấy Ngụy Yên Nhiên mái tóc dài ướt nhẹp, mặc đồ ngủ vừa lau tóc vừa đi ra.

Cô ta chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ.

Cộng thêm mới vừa tắm xong, trong phòng tràn đầy hơi thở kích thích.

Bầu không khí có chút mập mờ!

Ngụy Yên Nhiên mở miệng trước: “Ách, tôi còn tưởng rằng anh vẫn ở trong, cho nên mới tắm trước”.

 
 
Chương 317


Chương 317

“Ừ”.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời.

Anh tìm ghế sofa ngồi xuống, lấy ra đỉnh Thanh Mộc và đơn thuốc.

Cúi đầu nhìn.

Một lúc lâu cũng không có ý nhìn Ngụy Yên Nhiên!

Ngụy Yên Nhiên thấy vậy liền có chút tức giận!

Người này sao vậy? Bà đây cũng xem như là một đại mỹ nữ yểu điệu, còn vừa tắm xong, ngay cả nhìn anh cũng không thèm nhìn?

Bà đây còn không bằng cục sắt vụn và một tờ giấy rách sao?

Một cảm giác thất bại đột ngột nảy sinh!

Diệp Bắc Minh đang âm thầm trao đổi với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông có thể nhìn ra đơn thuốc này không?”, Diệp Bắc Minh hỏi.

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, có một đại mỹ nữ ở đây, cậu chắc chắn tối nay muốn trao đổi với tôi, mà không phải trao đổi với cô ta?”

Diệp Bắc Minh không đáp lời, mà tiếp tục nói: “Rốt cuộc ông có biết hay không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình luận: “Ha ha ha, không tệ! Không động lòng vì nữ sắc, chỉ có võ giả như vậy mới đi cao hơn, xa hơn”.

“Tôi nhìn thấy đơn thuốc này rồi, rõ ràng thiếu ba loại dược liệu là cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim!”

“Một đơn thuốc rất rác rưởi, cậu cần nó làm cái gì?”

“Đơn thuốc tầng thứ nhất bên trong Càn Khôn Trấn Ngục không biết lợi hại hơn nó gấp bao nhiêu lần!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn có thể mở ra?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đương nhiên có thể, nhưng cậu phải bước vào cảnh giới Võ Vương!”

“Bây giờ tôi là Võ Linh, Võ Vương chính là cảnh giới tiếp theo”.

Trong lòng Diệp Bắc Minh có chút mong đợi.

“Bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục rốt cuộc có thứ gì?”

Tòa bảo tháp như vậy có thể dùng ý thức trao đổi với anh.

Còn có thể khiến thần hồn của anh tiến vào một không gian tương tự với giả tưởng.

Quả thật là thần bí!

Thứ đồ này còn là đồ mẹ để lại, Diệp Bắc Minh muốn biết bí mật của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thần bí cười: “Các loại công pháp, thân pháp, phương thuốc, thần binh lợi khí, y thuật, tóm lại đồ cậu nghĩ đến thì nó đều có!”

Trao đổi hoàn tất.

Diệp Bắc Minh mở mắt ra.

Ngụy Yên Nhiên đang đắp mặt nạ bên cạnh.

Diệp Bắc Minh đột nhiên nhìn sang, cô ta bị dọa cho giật mình.

Ngã từ xuống ghế sofa, một làn da trắng thoáng qua.

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Cô sao thế?”

 
 
Chương 318


Chương 318

Ngụy Yên Nhiên ngượng ngùng: “Không, không có gì”.

Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: “Lần trước tôi giúp cô sửa một đơn thuốc, công việc của cô chắc hẳn được tiếp xúc qua rất nhiều dược liệu?”

“Tôi là người phụ trách về mặt nghiên cứu dược liệu của nhà họ Ngụy, sao vậy?”, Ngụy Yên Nhiên nhìn anh.

Diệp Bắc Minh nói: “Tôi cần ba loại thuốc”.

“Cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim”.

“Có thể giúp tôi tìm không? Tôi mua theo giá thị trường”.

Ngụy Yên Nhiên trực tiếp đồng ý.

Cô ta rất vui vẻ giúp đỡ Diệp Bắc Minh: “Cái này có vấn đề gì chứ, chút dược liệu thôi mà”.

“Tôi miễn phí cho anh”.

“Cảm ơn”.

Diệp Bắc Minh nói ra hai chữ.

Ngụy Yên Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên hỏi: “Anh có bạn gái chưa?”

Uống một hớp nước, che giấu vẻ ngượng ngùng.

“Cô có hứng thú với tôi?”, Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại.

“Khụ khụ… Ách, tôi…”

Ngụy Yên Nhiên phun một hớp nước, ngực ướt cả mảng lớn.

“Không… không có… tôi không có ý này, anh đừng hiểu lầm”.

Diệp Bắc Minh bật cười: “Hay là cô làm bạn gái tôi?”

“Hả? Cái gì? Thật?”, Ngụy Yên Nhiên có chút vui mừng.

“Đương nhiên là giả”.

Diệp Bắc Minh cười tà mị.

“Hừ!”

Ngụy Yên Nhiên thẹn quá thành giận: “Cái gì chứ, ai muốn làm bạn gái anh”.

“Cũng biết nói liều!!!”

Hai tay Diệp Bắc Minh than: “Không phải cô nói liều trước sao?”

“Anh!”

Ngụy Yên Nhiên xem thường: “Không hiểu phong tình!”

Cô ta cảm thấy có gì đó không đúng.

Người đàn ông trước mắt dùng ba quyền đánh bại Đường Kình Thương!

Lại được quốc chủ coi trọng!

Làm sao tán tỉnh đối phương được?

Diệp Bắc Minh mặt tỏ ra không quan trọng.

Đàn ông phong lưu không hạ lưu, đa tình không lạm tình.

Đây là quy tắc xử sự của anh!

“Tút tút tút!”
 
Chương 319


Chương 319

Đột nhiên, điện thoại của Ngụy Yên Nhiên reo lên, một cuộc điện thoại gọi đến.

Sau khi nghe xong, biểu cảm không ngừng thay đổi!

Cuối cùng là hoan hô nhảy cẫng lên!

“Tốt quá!”

Cúp điện thoại.

Mặt đẹp của Ngụy Yên Nhiên kích động đến đỏ ửng, miệng thở hổn hển: “Diệp Bắc Minh, cảm ơn anh! Thật sự cảm ơn anh, đơn thuốc anh sửa đổi đã có hiệu quả rồi”.

“Phòng thí nghiệm mới vừa thành công, vô cùng viên mãn!”

“Buổi họp báo ngày mai tôi thắng chắc!”

“Tốt quá rồi!”

Trái tim đang treo ngang của Ngụy Yên Nhiên cuối cùng đã hạ xuống đất.

Cô ta tràn đầy mong đợi nhìn Diệp Bắc Minh: “Ngày mai cùng tôi tham gia buổi họp báo được không?”

“Là anh sửa đổi đơn thuốc của tôi, có một phần công lao của anh trong đó”.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc.

Tối nay xem như Ngụy Yên Nhiên đã giúp anh.

Gật đầu đồng ý.



Sáu giờ sáng, Ngụy Yên Nhiên bò dậy trang điểm.

Bảy giờ ba mươi phút, bảo người mang đồ ăn sáng đến phòng Tổng thống.

Sau khi hai người ăn sáng xong, Diệp Bắc Minh nhìn Hầu Tử.

Anh ta vẫn đang ngủ say.

Diệp Bắc Minh để lại một hàng chữ, rồi theo Ngụy Yên Nhiên đến hội trường lễ công bố!

Ngụy Tử Khanh đã đến từ sớm, cô ta muốn xem Ngụy Yên Nhiên xấu mặt như thế nào.

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Ngụy Tử Khanh rất bất ngờ: “Sao anh ta lại đến đây?”

Cô ta cau chặt mày.

Hôm qua ở hội trường phòng đấu giá Sotheby’s, Diệp Bắc Minh bỏ ra một trăm tỷ giành được đỉnh thanh mộc, thực sự khiến cô ta chấn hãi.

Thư ký ở một bên ghé đến, thì thầm nói: “Cô chủ, vừa nãy nhận được tin mới nhất, tối qua phòng thí nghiệm của Ngụy Yên Nhiên đã thí nghiệm lại, cô ta thành công rồi”.

“Cái gì?”

Ngụy Tử Khanh sầm mặt: “Anh chắc chắn chứ?”

Thư ký gật đầu: “Theo như nội ứng nói thì là thật”.

“Có điều vẫn chưa rõ công hiệu cụ thể”.

“Nhưng tất cả chỉ số đều đạt đến mức hoàn hảo nhất!”

Ngụy Tử Khanh cau mày: “Số liệu thí nghiệm vừa mới ra, cô ta đã dám sử dụng?”

“Cô ta muốn chết đây mà!”

“Tôi đã sắp xếp người, chốc nữa chắc chắn cho cô ta mất mặt”.

Tách tách tách!
 
Chương 320


Chương 320

Với vô số ánh đèn vụt sáng, Ngụy Yên Nhiên dẫn theo Diệp Bắc Minh lên sân khấu.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Ngụy Yên Nhiên!

Còn Diệp Bắc Minh bị mọi người coi thành tùy tùng của Ngụy Yên Nhiên.

“Cô Ngụy, mọi người rất quan tâm sản phẩm mới được công bố hôm nay của cô!”

“Cô Ngụy, nghe nói cô đặt cược được ăn cả ngã về không, nếu lần này thất bại, thì sẽ rút khỏi đội quân nòng cốt của nhà họ Ngụy, có phải thật không?”

“Cô Ngụy, cô có lòng tin với sản phẩm của mình không?”

“Mẹ của cô là ngôi sao được kính trọng trong giới làm đẹp, sau khi năm năm trước qua đời, công ty càng ngày càng xuống dốc, sản phẩm mới được công bố cũng càng lúc càng xa vời người tiêu dùng, bên ngoài nói ‘hổ mẹ chó con’, cô nghĩ thế nào về câu này?”

“Cô Ngụy, tại sao cô không nói gì?”

Rất nhiều phóng viên vây lại như đàn ong.

Giơ micro đến trước Ngụy Yên Nhiên.

Rõ ràng đám phóng viên này không có ý tốt!

Đa số là do Ngụy Tử Khanh mời đến, cố ý gây chuyện.

Chỉ cần Ngụy Yên Nhiên đi xuống thì cô ta có thể lên sân khấu.

Ngụy Yên Nhiên hít sâu một hơi: “Các vị, hôm nay là lễ công bố sản phẩm mới, các vị đừng hỏi vấn đề cá nhân được không?”

“Đã như vậy, mời cô Ngụy giới thiệu sản phẩm hôm nay”, một phóng viên trong đó lên tiếng.

Ngụy Yên Nhiên cúi đầu, mở một túi tài liệu.

Nhìn số liệu bên trên một lượt!

Lập tức khó xử.

Tuy cô ta có số liệu toàn diện của thí nghiệm.

Nhưng vốn không biết hiệu quả của phương thuốc sau khi cải thiện.

Làm sao giới thiệu cho mọi người được?

Cô ta nhìn sang Diệp Bắc Minh bằng ánh mặt cầu cứu.

Diệp Bắc Minh hiểu ý của Ngụy Yên Nhiên, khẽ gật đầu.

Ngụy Yên Nhiên thở nhẹ nhõm: “Vậy cho tôi…”

“Mời trợ lý riêng của tôi lên giới thiệu với mọi người”.

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng..

Mình lại trở thành trợ lý riêng của Ngụy Yên Nhiên?

Tách tách tách!

Trong tích tắc, tất cả máy ảnh đều hướng về phía Diệp Bắc Minh.

Bấm máy liên tục!

Diệp Bắc Minh đi lên trước.

Ngụy Yên Nhiên nhường sân khấu cho anh.

Dưới con mắt của tất cả mọi người!

“Hôm nay, sản phẩm chúng tôi công bố là: Đan dưỡng nhan!”
 
Chương 321


Chương 321

“Đan dưỡng nhan? Tên hay quá!”

Đôi mắt của Ngụy Yên Nhiên cũng phải sáng lên.

Ngụy Tử Khanh có dự cảm không tốt.

“Đan dưỡng nhan?”

“Anh trợ lý, có thể giới thiệu chi tiết không?”

“Nghe cái tên cũng khá hay đấy”.

“Đan dưỡng nhan có công hiệu gì?”

Rất nhiều người nhao nhao nói.

Diệp Bắc Minh giới thiệu: “Công hiệu rất đơn giản, nói tóm lại, có thể cho giữ nước cho da phụ nữ”.

“Đạt đến trẻ hóa, thậm chí có hiệu quả giảm số tuổi”.

“Nói một cách đơn giản, nếu bạn ba mươi tuổi, sau khi sử dụng sản phẩm của chúng tôi, có thể về đến trạng thái hai mươi lăm tuổi”.

“Bạn hai mươi lăm tuổi, có thể hồi phục đến trạng thái mười tám tuổi!”

“Đây chỉ là công hiệu của một liệu trình, nếu sử dụng liên tục mấy liệu trình, thậm chí có thể khiến phụ nữ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi hồi phục đến trông như khoảng hai mươi tuổi”.

Diệp Bắc Minh nói hết một lời.

Cũng rất nỗ lực rồi!

Anh không hề nói đùa.

Công thức dan dược mà anh cải thiện cho Ngụy Yên Nhiên chính là đan dưỡng nhan.

Có điều công thức đan dược của bản thân Ngụy Yên Nhiên thiếu mấy vị thuốc so với đan dưỡng nhan.

Vậy nên Diệp Bắc Minh tiện tay thay đổi!

Một vị sư phụ nữ nào đó ở núi Côn Luân vẫn luôn sử dụng đan dưỡng nhan này, hiệu quả rất tốt.

Vị sư phụ đó ít nhất cũng phải một trăm tuổi rồi!

Nhưng chỉ trông như thiếu nữ mười tám tuổi, đúng là rất nghịch thiên.

Anh vừa dứt lời.

Cả hội trường tĩnh mịch!

Im lặng như tờ!

Kể cả Ngụy Yên Nhiên cũng phải trố mắt há hốc miệng!

Cô ta chỉ bảo Diệp Bắc Minh giới thiệu công hiệu, không bảo anh bốc phét!

Đúng thế!

Ngay cả Ngụy Yên Nhiên cũng cho rằng Diệp Bắc Minh đang bốc phét.

Nghĩ cũng biết, phản ứng của những người khác thế nào!

“Ha ha ha!”

“Trẻ hóa?”

“Năm mươi sáu mươi tuổi có thể trẻ hóa đến như hai mươi tuổi?”

“Đùa cái gì vậy, một công ty làm đẹp như các người đang đánh hạ vấn đề lão hóa của con người sao?”

“Cải lão hoàn đồng? Truyện cổ tích hả!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top