Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 262


Chương 262

Ở độ cao mười ngàn mét, Diệp Bắc Minh cũng không thể bảo đảm an toàn.

Trên tàu cao tốc, Diệp Bắc Minh nhắm mắt dưỡng thần, tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền ra tiếng nói: “Cậu nhóc, cho tôi cảm nhận thế giới bên ngoài đi!”

“Đã mấy vạn năm, tôi không cảm nhận thế giới bên ngoài rồi”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh tiện miệng trả lời một tiếng.

“Vù!”

Trong tích tắc, cái đầu của Diệp Bắc Minh run lên!

Trong phạm vi bán kính mấy trăm mét, tất cả mọi thứ đều được hiện lên trong đáy mắt của anh!

Tàu cao tốc đang phi như bay!

Đường ray ầm ầm vang lên!

Kiến đang bò trên mặt đất!

Chim đang bay lượn trên bầu trời!

Thậm chí, ngay cả trong toa tàu cao tốc có người đang thì thầm bàn tán, Diệp Bắc Minh đều nghe rõ ràng cuộc trò chuyện.

“Có chuyện gì vậy?”

Diệp Bắc Minh lập tức đứng bật dậy, chấn hãi nói.

“Cậu Diệp, cậu sao thế?”

Vạn Lăng Phong ngồi bên cạnh nhìn Diệp Bắc Minh, vẻ mặt kinh ngạc.

Chủ nhân đang yên đang lành, sao bỗng nhiên hỏi một câu ‘Có chuyện gì vậy?’

Thế là sao?

Những người khác trong toa xe cũng đều nhìn sang anh, bởi vì bị giật mình, tất cả đều cau mày.

“Không, không có gì”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại.

Anh còn kinh ngạc phát hiện, lại có thể cảm nhận được đẳng cấp võ đạo của Vạn Lăng Phong!

Cảm nhận rất rõ ràng được:

Đại tông sư đỉnh phong!

“Được thôi”.

Vạn Lăng Phong nghi hoặc ngồi xuống.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “He he, đây gọi là chia sẻ cảm nhận!”

“Tất cả mọi thứ tôi có thể cảm nhận được, thì cậu cũng có thể cảm nhận được!”

“Trong phạm vi bán kính năm trăm mét, bất kỳ thứ gì cũng đừng mơ thoát khỏi đôi mắt của cậu”,

“Không chỉ cảm nhận những thứ bên ngoài, ngay cả trong phạm vi năm trăm mét, cậu cũng có thể cảm nhận rõ ràng đẳng cấp của bất kỳ võ giả nào”.

“Thật đáng tiếc! Nếu tôi ở thời kỳ đỉnh phong…”

“Trong toa tàu có ba người cảnh giới Võ Linh, một người cảnh giới Võ Vương?”, Diệp Bắc Minh nhìn về một hướng nào đó, sắc mặt nghiêm trọng: “Người của gia tộc Cổ Võ!”

 
Chương 263


Chương 263

“Có chuyện gì vậy?”

Ở đầu bên kia của toa tàu, mấy nam nữ thanh niên, và một ông lão nhìn qua.

Một cô gái trẻ lên tiếng, truyền âm nội công nói: “Người thanh niên đó, hình như tên là Diệp Bắc Minh gì đó!”

“Dạo này nhân sĩ Giang Nam gây tiếng vang khá lớn”.

“Người theo bên cạnh anh ta là chiến thần Lăng Phong, Vạn Lăng Phong!”

Một thanh niên cười lạnh lùng: “Chiến thần cái chó gì chứ, đất nước của thế giới phàm tục chỉ thích đặt mấy cái tên nghe có vẻ oai phong, thực tế thì chẳng chịu nổi một đòn!”

“Diệp Bắc Minh đó, tôi có thể đánh chết anh ta bằng một quyền!”

“Chiến thần Lăng Phong gì chứ, tôi có thể bắt ông ta quỳ xuống hát bài khuất phục”.

Sắc mặt ông lão bên cạnh trầm xuống: “Bộ Trần, đừng làm bừa!”

“Thế gia Cổ Võ có thể kéo dài đến ngày nay chính là vì không tham dự vào tranh đấu của thế giới phàm tục”.

“Long Quốc khác với vương triều phong kiến trong lịch sử”, ông lão lắc đầu.

“Có gì khác chứ? Vẫn là một đám gà gáy chó sủa”, Khương Bộ Trần tỏ vẻ mặt khinh thường.

“Người tên Diệp Bắc Minh đó nhìn qua đây đấy!”

Cô gái trẻ nói.

Một anh chàng khác lên tiếng: “Chẳng lẽ phát hiện ra chúng ta rồi ư?”

“Không thể nào, Diệp Bắc Minh là cái thá gì mà có thể phát hiện ra chúng ta?”, Khương Bộ Trần lắc đầu.

Nhưng liền sau đó.

Vẻ mặt của mấy người gia tộc Cổ Võ biến sắc.

Chỉ thấy, Diệp Bắc Minh trực tiếp đứng lên đi về phía bọn họ!

“Các vị, đi đâu thế?”

Diệp Bắc Minh đi đến, lãnh đạm nhìn mấy người.

Một luồng khí tức quỷ dị tràn ngập trong toa tàu!

Vạn Lăng Phong cũng đi đến, thấp giọng hỏi: “Chủ nhân, có chuyện gì thế?”

Diệp Bắc Minh chỉ vào mấy người đó: “Tôi có hứng với bọn họ, kiểm tra thân phận của họ”.

“Vâng!”

Vạn Lăng Phong gật đầu, ra lệnh cho mấy người cho xem chứng minh thư.

“Ông!”

Trong mắt Khương Bộ Trần đầy lửa giận.

Anh ta chưa từng chịu nhục như này!

Xoẹt!

Anh ta đứng bật dậy, vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Vạn Lăng Phong: “Ông muốn gây chuyện phải không?”

“Tôi cảnh cáo ông, trên thế giới này, không phải người nào các ông đều chọc vào được đâu!”

“Ồ, có người nào mà cậu Diệp nhà tôi không chọc vào được?”, Vạn Lăng Phong bật cười.
 
Chương 264


4

Chương 264

Ông ta bảo người tháp túng gọi nhân viên trên tàu đến.

Sau khi kéo sang một bên nói mấy câu!

Nhân viên phục vụ trên tàu gọi nhân viên tuần tra trên tàu kiểm tra thông tin thân phận của mấy người này.

“Ông biết tôi là ai không?”, Khương Bộ Trần lạnh nhạt nói.

Vạn Lăng Phong mới chỉ có tu vi đại tông sư đỉnh phong!

Khương Bộ Trần biết mình ra tay toàn lực.

Thì có thể giết Vạn Lăng Phong!

Nhưng Vạn Lăng Phong không biết thực lực của Khương Bộ Trần, khiến Khương Bộ Trần vô cùng bực bội.

Anh ta là một con mãnh hổ!

Mà lại phải cúi đầu trước thỏ con?

Ông lão ở một bên lắc đầu: “Bộ Trần, dừng tay!”

“Vâng!”

Khương Bộ Trần nghiến răng nghiến lợi, rất không muốn lấy ra chứng minh thư.

Ông lão và mấy thanh niên nam nữ trẻ cũng giao ra chứng minh thư.

Kiểm tra một lượt!

Vạn Lăng Phong báo cáo nói: “Cậu Diệp, không có vấn đề gì”.

“Ông lão này tên là Khương Sơn Hà, cô gái xinh đẹp đó là tên là Khương Hàn Nguyệt”.

“Còn thanh niên hống hách này tên là Khương Bộ Trần”.

Diệp Bắc Minh gật đầu, nhìn Khương Sơn Hà: “Các người ra ngoài để làm gì?”

Khương Sơn Hà kinh ngạc, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh biết thân phận của họ?

Không thể nào!

Bọn họ vừa lên tàu cao tốc chưa đến một tiếng đồng hồ.

Làm sao Diệp Bắc Minh có thể biết thân phận của họ?

Khương Sơn Hà cười nói: “Cậu thanh niên này, chúng tôi đều là người kinh doanh”.

“Ra ngoài làm ăn, có vấn đề gì không?”

“Tôi đang hỏi người gia tộc Cổ Võ các ông ấy”, Diệp Bắc Minh hỏi khiến người ta kinh sợ.

Soạt!

Anh vừa dứt lời, Khương Sơn Hà liền đứng bật dậy!

Khương Hàn Nguyệt bên cạnh cũng mở to đôi mắt, vẻ mặt kinh ngạc!

Khương Bộ Trần kinh hãi, trực tiếp nắm thành nắm đấm!

Vạn Lăng Phong hít khí lạnh: “Cậu Diệp, cậu nói gì vậy?”

“Cái gì mà người của gia tộc Cổ Võ?”

Đương nhiên ông ta biết gia tộc Cổ Võ là thế nào.

Đó là một thế lực đáng sợ.

Nhà nước cũng không quản nổi!
 
Chương 265


Chương 265

Ông lão và hai thanh niên này đều là người của gia tộc Cổ Võ ư?

Khương Sơn Hà liền ngưng nụ cười trên mặt, nhanh chóng suy nghĩ, sau đó cười nói: “Cậu thanh niên này, tôi không biết cậu đang nói gì”.

“Gia tộc Cổ Võ mà cậu nói là có ý gì, tôi không biết”.

Ông ta còn rất biết nhẫn nhịn?

Còn mấy thanh niên khác nhìn sang Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kiêng sợ!

Tuy bọn họ là cảnh giới Võ Linh, nhưng Diệp Bắc Minh gây áp lực cực lớn cho bọn họ.

Sâu xa khó lường!

Lúc này, tàu đã đến trạm.

“Cậu thanh niên, chúng tôi đến nơi rồi”, Khương Sơn Hà mỉm cười, kéo mọi người xuống xe.

Bọn họ đi xuống khỏi tàu với tốc độ rất nhanh.

“Có cơ hội, tao sẽ bắt mày quỳ dưới chân tao, cho mày biết thế nào là tàn nhẫn!”, Khương Bộ Trần quay đầu nhìn lại ở trước cửa xe, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh một cái.

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh bật cười.

“Soạt!”

Đột nhiên, anh bước ra một bước, xuất hiện trước mặt Khương Bộ Trần.

“Phập!”

Giơ tay lên, vỗ lên vai của Khương Bộ Trần.

“Rắc rắc!”

Một tiếng vang lớn!

Bả vai của Khương Bộ Trần lập tức sập xuống giống như bị xe tải đâm vào.

Không chịu nổi sức mạnh đáng sợ này!

“Phập!”

Hai chân Khương Bộ Trần mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất, đầu gối lập tức rạn vỡ, máu tươi chảy ra.

Cơn đau dữ dội truyền đến!

Toát mồ hôi lạnh.

“Mày!”

Khương Bộ Trần khó khăn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy chấn hãi.

“Bộ Trần!”

Khương Sơn Hà kinh hãi hô lên một tiếng.

Khương Hàn Nguyệt và đám người của gia tộc Cổ Võ cũng rất kinh hãi!

Bọn họ không ngờ, Diệp Bắc Minh đột ngột ra tay.

Hơn nữa, chỉ một chiêu đã ép Khương Bộ Trần quỳ xuống đất?

Vạn Lăng Phong cũng cảm thấy sự việc không đúng, đưa theo người lao lên, bao vây đám người Khương Sơn Hà.

Khương Sơn Hà kiềm chế cơn tức giận, lạnh giọng nói: “Cậu thanh niên, cậu có ý gì?”
 
Chương 266


Chương 266

“Không có ý gì, tôi không thích bị người khác uy hiếp, hiểu không?”, Diệp Bắc Minh mỉm cười.

Khương Sơn Hà sửng sốt!

Nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.

Ông ta cân nhắc thiệt hơn, trầm giọng nói: “Bộ Trần, xin lỗi cậu ta đi!”

“Trưởng lão? Muốn tôi xin lỗi ư? Muốn tôi xin lỗi anh ta sao?”, Khương Bộ Trần tức sắp phát điên, đôi mắt đầy tia máu.

Ánh mắt Khương Sơn Hà lạnh lùng, quát nói: “Xin lỗi đi!”

Giọng ra lệnh vang lên.

Mặc dù Khương Bộ Trần trăm ngàn lần không muốn, nhưng cũng không dám trái lời, nói với Diệp Bắc Minh: “Xin lỗi, vừa nãy tôi không nên uy hiếp anh”.

Anh ta gần như là cắn răng để nói ra lời này.

“Cút đi”.

Diệp Bắc Minh khoát tay.

“Đi thôi!”

Khương Sơn Hà cho người dìu Khương Bộ Trần xuống xe.

Tàu cao tốc lại khởi hành.

Mấy người của gia tộc Cổ Võ còn đứng trên sân ga bên ngoài.

Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh trong tàu cao tốc qua cửa sổ.

Vạn Lăng Phong tỏ vẻ mặt kinh ngạc: “Chủ nhân, thế này là sao?”

“Những người đó là người của gia tộc Cổ Võ ư?”

“Chắc là vậy”, Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Sao cậu lại biết?”, Vạn Lăng Phong ngẩn người.

Ông ta và người của gia tộc Cổ Võ cùng ngồi một chuyến tàu cao tốc.

Mà lại không cảm thấy gì!

Diệp Bắc Minh lại phát hiện ra.

Rốt cuộc chủ nhân có thực lực thế nào? Quá đáng sợ!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng hơi bất ngờ, truyền âm nói: “Cậu nhóc, cậu hơi ngạo mạn rồi đấy! Mấy thanh niên trẻ đó còn đỡ, cùng cảnh giới với cậu, đều là Võ Linh! Nhưng còn ông lão đó là Võ Vương, nếu ra tay, thì cậu không phải là đối thủ của ông ta”.

“Cậu làm vậy có phải quá hống hách, quá mạo hiểm, quá bốc đồng rồi không?”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Tôi chỉ thăm dò giới hạn của gia tộc Cổ Võ đến đâu thôi”.

“Bây giờ xem ra, bọn họ vẫn rất nhẫn nhịn, không dám để lộ thân phận dễ dàng”.

Hơn nữa, đồ mà mẹ anh để lại đã bị người của gia tộc Cổ Võ cướp mất.

Chưa chắc là người của nhà họ Khương cướp đi.

Nhưng Diệp Bắc Minh không có chút thiện cảm nào với gia tộc Cổ Võ.

Diệp Bắc Minh nói tiếp: “Thứ hai, tôi có thể không phải là đối thủ của Võ Vương đó, nhưng chắc chắn có thể tự bảo vệ mình!”

“Hơn nữa, nếu tôi không địch nổi, thì chẳng phải còn có ông sao?”
 
Chương 267


Chương 267

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẩn người: “Tôi?”

“Chắc ông cũng có chút năng lực phải không? Ví dụ như cho tôi mượn chút sức mạnh”.

“Hoặc là giúp tôi giết một hai Võ Vương gì đó?”, Diệp Bắc Minh cười tủm tỉm nói.

Một hồi trầm mặc.

“Cậu thật thông minh!”

Lát sau, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một câu.

“Đúng thế! Nếu tôi ra tay giúp cậu, có thể giết một Võ Hoàng!”

“Mạnh đến vậy hả?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Anh cũng nghĩ tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút năng lực.

Nhưng không ngờ lại có thể giết được một Võ Hoàng?

“Đúng thế! Nhớ kỹ là giết chết ngay! Cho hắn không có khả năng phản kháng”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhưng cần dùng cơ thể của cậu làm vật dẫn, bùng phát sức mạnh của tôi!”

“Cho nên, không đến lúc bất đắc dĩ, cố gắng đừng sử dụng”.

“Một khi tôi ra tay, cậu sẽ yếu đi ít nhất bảy ngày!”

“Trong mấy ngày này, cậu sẽ giống như phế nhân”.

“Một người bình thường cũng có thể giết cậu dễ dàng”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở Diệp Bắc Minh!

Nếu gặp phải kẻ địch mạnh, ông ta có thể giúp ra tay.

Giết chết ngay lập tức!

Nhưng sau khi giết đối phương, mình cũng sẽ rơi vào tình trạng hư yếu.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.

Có nghĩa là không đến lúc bất đắc dĩ, hoặc là tuyệt đối an toàn, trong tình huống còn lại một kẻ địch, không thể để Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay!

Nếu không quá nguy hiểm.



Tàu cao tốc lăn bánh.

Mấy người nhà họ Khương còn đứng trên sân ga, chưa rời đi.

“Diệp Bắc Minh, anh ta tên là Diệp Bắc Minh!”, đầu gối Khương Bộ Trần vỡ nứt, xương vai bị gãy.

Cơn đau dữ không thể che đậy cơn lửa giận của anh ta!

Trong mắt anh ta đầy tia máu!

Khuôn mặt anh tuấn méo mó!

Anh ta lại phải quỳ xuống.

Hơn nữa, còn xin lỗi Diệp Bắc Minh.

Khương Bộ Trần càng nghĩ càng giận, hận không thể giết Diệp Bắc Minh ngay bây giờ: “Tôi sẽ không tha cho anh ta! Diệp Bắc Minh tôi xin thề, chuyện lớn đầu tiên trong đời tôi chính là giết Diệp Bắc Minh!”
 
Chương 268


Chương 268

Khương Sơn Hà cũng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “Điều tra một người cho tôi, Diệp Bắc Minh”.

Ông ta cất giọng băng lạnh vô tình: “Điều tra lai lịch, người nhà, thân phận của người này, tất cả thông tin!”

“Điều tra mọi thông tin từ lúc ra đời cho tôi!”

“Không được bỏ qua bất kỳ người nào!”

Khương Hàn Nguyệt cau mày: “Trưởng lão, làm vậy có phải quá…”

“Từ xưa đến nay, không ai có thể sỉ nhục gia tộc Cổ Võ!”, Khương Sơn Hà lạnh lùng nói:

“Kẻ sỉ nhục, phải chết!”



Trên tàu cao tốc.

Sau khi Diệp Bắc Minh nói chuyện xong với tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trực tiếp nói với Vạn Lăng Phong: “Vạn Lăng Phong!”

“Có thuộc hạ!”

Chiến thần Lăng Phong trả lời.

Lúc này, ông ta đã hoàn toàn coi mình là thuộc hạ của Diệp Bắc Minh!

Cam tâm tình nguyện!

“Không tiếc mọi giá, đi khắp cả Long Quốc, điều trả tất cả thông tin của gia tộc Cổ Võ cho tôi”, Diệp Bắc Minh ra lệnh.

“Còn nữa, điều tra nhà họ Diệp ở Long Đô cho tôi!”

“Mấy năm nay, đặc biệt là tất cả gia tộc Cổ Võ mà nhà họ Diệp đi lại thân thiết trong hai mươi năm gần đây”.

“Trọng điểm điều tra là Diệp Minh Viễn, tôi muốn tất cả thông tin và tài liệu về ông ấy!”

Diệp Bắc Minh nói hết một lúc.

“Cái gì?”

Vạn Lăng Phong sợ đến đứng bật dậy!

Vị chiến thần của hành tỉnh Đông Nam trố mắt há hốc miệng, suýt nữa bị dọa chết!

Bất luận mệnh lệnh nào cũng khiến ông ta kinh hãi, tê dại da đầu!

Điều tra gia tộc Cổ Võ?

Còn muốn điều tra nhà họ Diệp ở Long Đô?

Trời ơi!

Chủ nhân điên rồi sao?

“Chủ nhân… gia tộc Cổ Võ rất đáng sợ, đáng sợ hơn cậu tưởng tượng nhiều!”, Vạn Lăng Phong tỏ vẻ mặt lo lắng.

“Còn nữa, nhà họ Diệp ở Long Đô, là gia tộc hàng đầu ở Long Quốc đấy! Nhà họ Diệp có Diệp Lăng Tiêu tọa trấn, không ai dám động vào!”

“Bất luận là gia tộc Cổ Võ, hay nhà họ Diệp ở Long Đô, tôi đều không chọc vào được”.

Diệp Bắc Minh tự tin cười: “Yên tâm, nếu xảy ra chuyện, tôi chống đỡ!”
 
Chương 269


Chương 269

Vạn Lăng Phong lại ngẩn người!

Ông ta suy nghĩ kỹ một lúc, Vạn Lăng Phong đánh bại Đường Kình Thương chỉ với ba quyền.

Hơn nữa, anh cũng không sợ nhà họ Tần!

Còn có quốc chủ bảo lãnh cho anh!

Có lẽ, chủ nhận không sợ thật thì sao?

Làm thôi!

Nếu đã quyết định đi theo Diệp Bắc Minh, cứ chấp hành mệnh lệnh của anh là được.

“Được, Lăng Phong hiểu rồi, sau khi tôi về sẽ dốc hết sức điều tra!”, Vạn Lăng Phong gật đầu.

Sau khi tàu cao tốc đến trạm, Diệp Bắc Minh cho Vạn Lăng Phong đi làm việc trước.

Còn mình thì về phủ Diệp.

Phủ Diệp ngoài Thẩm Hạc ra, thì không còn ai: “Cậu Diệp, sao cậu về sớm thế?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Những người khác trong phủ đâu?”

Thẩm Hạc trả lời: “Cô Hạ và cô Tôn thấy cậu đi Long Đô, nghĩ rằng cậu sẽ không về ngay, chiều qua đã về Kim Lăng rồi”.

“Cô Châu đã đi Trung Hải, hình như phải thi nghiên cứu sinh”.

“Cậu ở Long Đô, bọn họ không muốn quấy rầy cậu, cho nên không thông báo cho cậu”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

“Tinh tinh!”

Lúc này, chuông điện thoại của Diệp Bắc Minh vang lên, là một số lạ gọi đến.

“A lô, ai đấy?”

Phía bên kia lên tiếng: “Cậu Diệp, chúng tôi là thuộc hạ của cô Vương Như Yên”.

“Phần mộ của bố mẹ và anh trai cậu đã được rời đến khu mộ tổ nhà họ Diệp”.

“Bây giờ đã lấp xong, cậu có đến xem không?”

“Được, tôi đến ngay”, Diệp Bắc Minh nói.

Khu mộ tổ thôn nhà họ Diệp.

Nơi này là phần mộ chôn cất tổ tiên các đời nhà họ Diệp.

Bởi vì bố mẹ và anh trai của Diệp Bắc Minh chết thảm, không may mắn, cho nên không có tư cách vào khu mộ tổ.

Hôm nay, cuối cùng mộ phần của bố mẹ và anh trai đã được chuyển vào khu mộ tổ.

“Bố, mẹ, anh trai…”

Dưới đầu gối đàn ông có vàng.

Lúc này, Diệp Bắc Minh quỳ trước ba ngôi mộ.

Đốt tiền vàng.

“Cảm ơn bố mẹ, nhiều năm nay, hai người đã nuôi dưỡng con như con ruột”.

“Cho dù thế nào, hai người mãi mãi là bố mẹ của con!”

“Anh trai, chúng ta mãi mãi là anh em ruột!”
 
Chương 270


Chương 270

“Bố mẹ, anh trai, xin phù hộ con tìm được mẹ ruột của con!”

“Con đã diệt nhà họ Triệu rồi”.

“Vua Giang Nam cũng chết rồi!”

Diệp Bắc Minh rót một ly rượu, tưới trước mộ của cậu bảy Diệp: “Bây giờ chỉ còn lại một mình Diệp Minh Viễn”.

“Bố mẹ, anh trai, mọi người yên tâm, những người có liên quan đến cái chết của mọi người, cho dù chỉ có một chút liên quan”.

“Diệp Minh Viễn, người Đông Doanh… con cũng không tha cho ai hết”.

Lúc này, Diệp Minh Viễn khẽ nhướn mày.

Anh cảm thấy ở chỗ cách năm trăm mét có một chiếc xe sang màu đen đang đi đến mộ tổ.

Chu Thiên Hạo mang mâm cơm đến.

“Bắc Minh, chú nghe nói cháu đến đây, cho nên đến thăm cháu”.

Chu Thiên Hạo đặt mâm cơm trước mộ.

Rót cho mỗi ngôi mộ một ly rượu.

Rồi rót cho Diệp Bắc Minh và mình một ly!

“Người một nhà chúng ta vui vẻ uống một ly”, Chu Thiên Hạo cười nói.

Hai người cùng uống cạn.

Cho đến buổi trưa, Chu Thiên Hạo mới vừa khóc vừa cười: “Ha ha ha, anh Diệp, bây giờ Bắc Minh rất giỏi giang”.

“Đám người xấu đó đã chết gần hết rồi”.

“Mọi người trên trời có linh cũng được yên nghỉ rồi”.

“Sau này cho nó kết hôn với Nhược Giai, sinh nhóc con bụ bẫm”.

“Nối dõi tông đường cho nhà họ Diệp, tiếp tục hương hỏa!”

“Còn nữa, công ty của anh Diệp anh, tôi đã giúp anh gây dựng lại”.

“Công ty nhỏ ban đầu, bây giờ đã là doanh nghiệp lớn hàng đầu cả thành phố Giang Nam”.

Cho đến buổi chiều, hai người mới rời khỏi khu mộ nhà họ Diệp.

Sau khi lên xe, Chu Thiên Hạo lau nước mắt: “Bắc Minh, công ty của nhà họ Diệp được gây dựng lại, tiếp tục phát triển theo đường lối của anh Diệp năm đó”.

“Mối thù của bố mẹ và anh trai cháu, cũng coi như đã báo rồi”.

“Bây giờ có phải nên suy nghĩ đến hôn sự của cháu và Nhược Giai rồi không?”, Chu Thiên Hạo say ngà ngà, mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh trầm mặc một lúc: “Chú Chu, cháu còn rất nhiều việc chưa xử lý xong”.

“Hôn sự của cháu và Nhược Giai, để sau này rồi bàn đi”.

Chu Thiên Hạo ngẩn người.

Cười ngại ngùng.

“Được, sau này rồi tính”.

“Ầy, rồng vàng đâu phải sinh vật thích sống trong ao?”

Chu Thiên Hạo thở dài trong lòng một tiếng: “Cậu ta là rồng, con gái, phải xem con có thể bắt được không đây”.

Sáng sớm ngày hôm sau, một mình Diệp Bắc Minh đến Trung Hải.
 
Chương 271


Chương 271

Bát sư tỷ cho anh một số điện thoại.

Bảo sau khi anh đến Trung Hải thì liên lạc với người này!

Đối phương sẽ sắp xếp cho Diệp Bắc Minh tham gia một đại hội quân võ vào một tuần sau.

Trung Hải, được gọi là Thượng Hải của Long Quốc!

Đông đúc tấp nập.

Xa hoa lấp lánh.

Nhà cao chọc trời!

Phồn hoa quyến rũ!

Lúc trên tàu cao tốc, Diệp Bắc Minh gọi đến một số điện thoại: “A lô”.

Một chữ lãnh đạm khiến Hàn Nguyệt phía bên kia điện thoại suýt kích động nhảy lên: “Thần… thần y Diệp!”

“Là tôi, tôi đến Trung Hải rồi”, Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.

Anh đã từng đồng ý với Hàn Nguyệt, sau khi đển Trung Hải.

Sẽ lập tức đến chữa trị đôi chân cho Hàn Kim Long!

Hàn Nguyệt vô cùng kích động, gác lại tất cả công việc đang làm: “Được, anh đang ở đâu, tôi đến ngay!”

“Một tiếng nữa tôi sẽ đến trạm tàu cao tốc”.

“Được, tôi sẽ đến đón anh!”

Ba mươi phút sau, Hàn Nguyệt dẫn người đến trạm tàu cao tốc.

Bốn năm mươi người canh ở hai bên đường, đứng thành một hàng.

Hàn Nguyệt kiễng mũi chân đợi Diệp Bắc Minh xuống tàu!

Mặc cả bộ Givenchy, khí chất nho nhã.

Cô ta trang điểm nhẹ, dáng người uyển chuyển duyên dáng.

Đứng bên đường rất thu hút ánh nhìn!

“Cô cả nhà họ Hàn, Hàn Nguyệt? Sao cô ta lại đến trạm tàu cao tốc!”

“Vãi, đúng là cô ta!”

“Quý cô nổi tiếng hàng đầu của Trung Hải chúng ta đấy!”

“Nhìn cô ta sốt ruột như vậy, chắc không phải đón nhân vật lớn nào chứ?”

Trong đám đông, một vài hành khách nhận ra Hàn Nguyệt.

Chẳng mấy chốc, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi trạm tàu cao tốc.

Hàn Nguyệt lập tức phát hiện ra Diệp Bắc Minh trong đám đông.

“Anh… Diệp!”

Hàn Nguyệt vưa định gọi “thần y Diệp”, lại cảm thấy nơi này quá đông người.

Gọi thần y Diệp Bắc Minh thì không hay lắm!

“Cô chơi lớn thế?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Hàn Nguyệt vội vàng nói: “Tôi lo không thể đón được anh ngay lập tức mà”.
 
Chương 272


Chương 272

“Tôi đã chuẩn bị xe rồi, chúng ta xuất pháp ngay thôi”.

Diệp Bắc Minh không nói nhiều, lên xe cùng Hàn Nguyệt đi thẳng đến phủ nhà họ Diệp.

Để lại đám đông bàn tán phía sau.

“Anh ta là ai vậy?”

“Vừa trẻ vừa đẹp trai!”

“Chắc không phải thịt tươi vừa xuất đạo chứ?”

“Cái gì mà thịt tươi, có thể xứng với cô cả nhà họ Hàn chắc?”

Chiếc xe đi thẳng vào nơi sâu nhất nhà họ Hàn.

Diệp Bắc Minh gặp được Hàn Kim Long, đối phương cười nói: “Thần y Diệp, chào mừng cậu đến tệ xá!”

Chuyện ở tiệc từ thiện Long Đô đã bị phong tỏa thông tin!

Chuyện Tần Thiếu Dương bị giết, Đường Kình Thương bại trận, không được truyền đến Trung Hải.

Nếu không Hàn Kim Long chắc chắn sẽ không đối đãi với Diệp Bắc Minh bằng thái độ này!

Ý?

Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc.

Hàn Kim Long còn là một võ giả!

Thực lực khoảng cấp Thiên!

Chẳng lẽ là kinh mạch của ông ta bị tổn thương, đôi chân bị hỏng, cho nên dẫn đến thực lực giảm sút chăng?

“Tôi còn có chút việc, chữa trị luôn đi”.

Diệp Bắc Minh rất thản nhiên.

“Không cần chuẩn bị à?”, Hàn Kim Long cau mày.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần, ông ngồi xuống là được”.

“Được!”

Hàn Kim Long hơi bất ngờ.

Nếu không phải đơn thuốc mà Diệp Bắc Minh kê thực sự có hiệu quả.

Cũng khiến ông ta đi lại được.

Thì Hàn Kim Long sẽ không tin tưởng Diệp Bắc Minh!

Bây giờ, chỉ có thể tin tưởng anh một lần!

Dù sao cả Long Quốc cũng không có ai chữa được bệnh của ông ta.

Diệp Bắc Minh rút ra kim châm từ trong túi, thản nhiên nói: “Kinh mạch hai chân bị tổn thương, vì đã uống thuốc nên hồi phục được một chút”.

“Có thể đi lại được, nhưng không thể vận chân khí”.

“Trước đây ông là võ giả đại tông sư phải không?”

Trông có vẻ như hỏi ngẫu nhiên.

Nhưng rơi vào trong tai Hàn Kim Long và Hàn Nguyệt, lại như sét đánh giữa trời quang.

“Cậu…”, Hàn Kim Long thực sự bị dọa sợ: “Thần y Diệp, điều này là cậu cũng nhìn ra ư?”
 
Chương 273


Chương 273

Hàn Nguyệt cũng ôm chặt miệng!

Trên khuôn mặt đều là vẻ kinh ngạc!

“Việc này rất khó sao?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Bây giờ thực lực của ông đã trượt dốc xuống khoảng cấp Thiên rồi phải không?”

“Soạt!”

“Hàm Kim Long hít khí lạnh.

Nếu Diệp Bắc Minh sử dụng một vài nguồn lực, có lẽ có thể điều tra được, Hàn Kim Long đã từng là một đại tông sư.

Nhưng biết thực lực của Hàn Kim Long trượt dốc xuống khoảng cấp Thiên.

Cả nhà họ Hàn, cũng không có ai biết!

Vậy mà Diệp Bắc Minh lại nhìn ra!

Hàn Kim Long hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của Diệp Bắc Minh, không nhịn được nói: “Thần y Diệp, cậu đúng là thần!”

Ông cụ Hàn này đã thay đổi đã cách gọi.

Diệp Bắc Minh không để ý xua tay: “Tôi nối lại kinh mạch cho ông, rồi chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh của ông”.

“Nếu hồi phục tốt, thì một hai năm nữa, có lẽ ông có thể hồi phục thực lực đại tông sư”.

“Cái gì?”

Cho dù người khôn ngoan như Hàn Kim Long, cũng không dám tin đứng bật dậy.

Kinh hãi, vui mừng, bất ngờ, chấn kinh, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh!

“A!”

Hàn Nguyệt kinh hãi hô một tiếng, ôm chặt cái miệng nhỏ, bấu tím cả hai tay.

Toàn thân run lên!

“Thần y Diệp, cậu nói cái gì? Tôi có thể hồi phục thực lực đại tông sư ư!”, Hàn Kim Long cũng phải ù cả đầu.

Hàn Nguyệt cũng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh gật đầu: “Đúng thế”.

Anh không lãng phí thời gian nữa, bảo Hàn Kim Long ngồi xuống.

Lấy ra mấy cây kim châm, cắm vào mười mấy huyệt đạo trên người Hàn Kim Long.

Một luồng sức mạnh thần bí di chuyển men theo những huyệt đạo này!

Vù!

Mười mấy giây sau, những kinh mạch đã đứt lại được sức mạnh thần bí nối liền lại!

Toàn thân Hàn Kim Long run lên, nước mắt giàn dụa.

Ông ta cảm thấy nội lực của mình đang di chuyển đến đôi chân!

Hai chân vốn không có sức mạnh, chỉ có thể đi lại bình thường, lúc này tràn đầy sức mạnh!

Cảm giác đã mất từ lâu, giờ đã trở về!
 
Chương 274


Chương 274

“Hồi phục, hồi phục thật rồi, ơn đức của thần y Diệp như cha mẹ tái sinh!”

Hàn Kim Long khom lưng chín mươi độ với Diệp Bắc Minh.

Hàn Nguyệt kinh ngạc hô lên: “Ông nội, ông hồi phục thật rồi ư?”

“Đúng thế, Nguyệt Nhi, ông nội hồi phục rồi!”, giọng của Hàn Kim Long cũng vang sáng lên ba phần.

Hàn Nguyệt nước mắt lưng tròng!

Vì hai chân bị gãy, kinh mạch bị phế.

Mà ông nội mất đi thực lực đại tông sư!

Mấy năm nay, nhà họ Hàn ngày càng lụi bại!

Giờ đây, kinh mạch của ông nội được nối lại, một khi thực lực hồi phục như ban đầu.

Nhà họ Hàn rung chuyển Trung Hải đã trở lại!

Bề ngoài Diệp Bắc Minh chỉ cứu một mình Hàn Kim Long, nhưng thực tế đã cứu cả nhà họ Hàn.

Diệp Bắc Minh thu lại kim châm, bình tĩnh nói: “Kinh mạch vừa được nối liền, vẫn rất yếu, ông phải cẩn thận”.

“Được, được được!”

Hàn Kim Long gật đầu, coi lời của Diệp Bắc Minh là thánh chỉ!

Một vị thần y như vậy, nói gì cũng đúng!

“Đơn thuốc này, ông tự bốc thuốc uống, uống một tháng là được”, Diệp Bắc Minh lại kê một đơn thuốc đưa cho Hàn Kim Long: “Được rồi, tôi đi đây”.

Hàn Kim Long ngẩn người, vội vàng giữ lại: “Thần y Diệp, ở lại nhà họ Hàn tôi đi”.

“Nếu cậu không thích nơi này, tôi có thể tìm biệt thự khác cho cậu, trang viên cũng được”.

“Tôi còn có chút việc riêng”, Diệp Bắc Minh lắc đầu từ chối.

Hàn Kim Long chỉ đành bảo Hàn Nguyệt đưa Diệp Bắc Minh về.

Mới chưa đến ba phút.

Hàn Nguyệt đã quay lại.

Hàn Kim Long thấy kỳ lạ: “Sao cháu về nhanh thế, thần y Diệp đâu?”

“Ông nội, thần y Diệp không cho cháu đưa về, tự chặn một chiếc taxi và đi rồi”, Hàn Nguyệt hơi bất lực, rồi kích động hỏi: “Ông nội, hai chân của ông khỏi thật rồi sao?”

Hàn Kim Long tươi cười: “Đúng thế, hai chân của ông nội khỏi hoàn toàn rồi!”

“Ông nội, chẳng phải ông nói, chỉ có Quỷ Môn Thập Tam Châm mới cứu được chân của ông à?”, Hàn Nguyệt hơi thắc mắc.

Hàn Kim Long ngẩn người!

Sau đó.

“Bốp!”

Ông ta vỗ mạnh vào đầu.

“Quỷ Môn Thập Tam Châm, đây là Quỷ Môn Thập Tam Châm đấy!”

Hàn Kim Long vô cùng kích động: “Sao ông không nghĩ đến chứ, Diệp Bắc Minh này là truyền nhân của thần y Quỷ Thủ Diêm Vương sống!”

“Mấy chục năm rồi, truyền nhân của thần y Quỷ Thủ lại xuất thế rồi!”

“Quỷ Môn Thập Tam Châm, mọc thịt cho xương trắng, làm người chết sống lại!”

Sắc mặt Hàn Kim Long nghiêm lại: “Truyền lệnh xuống dưới, bắt đầu từ nay”.

“Người nhà họ Hàn gặp thần y Diệp, giống như gặp Hàn Kim Long ông!”
 
Chương 275


Chương 275

Sau khi rời khỏi nhà họ Hàn, Diệp Bắc Minh lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Nhược Giai, anh đến Trung Hải rồi”.

Anh quyết định gặp Chu Nhược Giai trước rồi nói sau.

Còn về đại hội quân võ, vẫn còn một tuần lễ nữa.

Tạm thời không gấp!

Muộn chút rồi nói sau.

“Hả?”

Đầu dây bên kia, Chu Nhược Giai đang học trong thư viện.

Sau khi nghe điện thoại, lập tức nhảy cẫng lên!

Vô cùng kích động nói: “Anh Bắc Minh, anh đến Trung Hải rồi?”

“Tốt quá, anh ở đâu, em lập tức đến đón anh”.

“Được, được!”

Chu Nhược Giai để lại một câu với bạn cùng phòng: “Ấu Ninh, giúp mình mang sách về ký túc nhé”.

Rồi lao nhanh ra khỏi thư viện như một làn khói!

Ầm!

Thư viện chấn động, rất nhiều sinh viên xì xào bàn tán.

“Đó không phải cỗ máy thu hoạch nam thần Chu Nhược Giai sao?”

“Xảy ra chuyện gì vậy? Cô ấy chạy ra ngoài trông rất vui sướng!”

“Còn nói cái mà anh Bắc Minh, chẳng lẽ người yêu đến?”

“Chắc đúng hơn nửa rồi!”

“Ôi má, tin tức lớn, máy thu hoạch nam thần Chu Nhược Giai đang yêu đương?”

Trong thư viện chấn động!

Thời điểm Diệp Bắc Minh đến cổng trường đại học Trung Hải, Chu Nhược Giai đã chờ sẵn ở đây từ lâu.

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh xuống xe.

Một cơ thể mềm mại thơm ngát nhào tới!

Diệp Bắc Minh trở tay ôm eo Chu Nhược Giai.

Hương ngọc đầy cõi lòng!

“Trên đường nhiều người nhìn lắm, không sợ xấu hổ sao?”, Diệp Bắc Minh khẽ cười nói.

“Hừ!”

Chu Nhược Giai hừ nhẹ một tiếng, biểu cảm đầy nũng nịu: “Sợ cái gì? Em hận không thể cho người của toàn thế giới này biết anh là bạn trai của em”.

“Vậy sao”.

Diệp Bắc Minh khẽ cười.

Lúc này, một giọng nói kinh ngạc mừng rỡ truyền tới: “Diệp Bắc Minh, sao anh lại đến Trung Hải?”

Tô Ấu Ninh.

Bạn thân của Chu Nhược Giai!
 
Chương 276


Chương 276

Sau khi tốt nghiệp năm tư đại học, hai người hẹn ước cùng nhau thi nghiên cứu sinh!

Còn ở cùng một ký túc xá.

Cách đây không lâu, nhóm bạn học của Tô Ấu Ninh còn đi Giang Nam chơi, Diệp Bắc Minh đã gặp cô ta.

Tô Ấu Ninh cũng là mỹ nữ, không hề kém cạnh hơn so với Chu Nhược Giai.

Khoảng thời gian này cô ta đã sưu tầm rất nhiều tin tức liên quan đến vị hôn phu Diệp Bắc Minh của cô bạn thân.

Nhưng một vài tin tức quá mức khủng khiếp!

Thật thật giả giả, Tô Ấu Ninh không tin cho lắm!

“Tôi đến gặp Nhược Giai”, Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.

Thái độ bình thản này so với lúc đối mặt với Chu Nhược Giai quả thật giống như hai người khác nhau!

Tô Ấu Ninh có chút mất mác, nặn ra một nụ cười: “Nếu đã đến Trung Hải, vậy thì ở đây chơi mấy ngày”.

“Tôi và Nhược Giai có thể đưa anh đi dạo”.

Chu Nhược Giai nhướng mày!

Cô vẫn muốn cùng Diệp Bắc Minh trải qua thế giới của hai người mà!

Cái gì mà cùng nhau dẫn anh Bắc Minh đi dạo?

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Không cần, Nhược Giai ở bên tôi là đủ rồi”.

“Ách, ha ha, tôi chỉ thuận miệng nói thôi”, Tô Ấu Ninh cười ha ha, cô ta nhìn đồng hồ trên điện thoại: “Aiz ya, Nhược Giai, không kịp rồi!”

“Trưa nay là ngày học viện kỷ niệm một trăm năm thành lập”.

“A! Nguy rồi, mình vẫn chưa thay quần áo!”, Chu Nhược Giai lập tức nhớ ra.

Vội vàng giải thích với Diệp Bắc Minh.

Hôm nay là lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường đại học Trung Hải!

Đến lúc đó sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng và ngôi sao lớn đến đây.

Chu Nhược Giai chuẩn bị một tiết mục, đến lúc đó muốn lên hát một bài.

Cô phải về thay quần áo mới được!

Thời gian không đủ.

“Anh Bắc Minh, em phải về thay quần áo rồi, lát nữa anh cùng em tham gia lễ kỷ niệm chứ?”, Chu Nhược Giai mong đợi nói.

Diệp Bắc Minh cười, dù sao bây giờ cũng không có việc gì, có thể đi chơi một chút.

Anh gật đầu đồng ý.

“Được!”

Chu Nhược Giai rất vui sướng, kéo tay Diệp Bắc Minh chạy về phía ký túc xá nữ.

“Tình huống gì vậy?”

“Chu Nhược Giai kéo tay một bạn nam chạy điên cuồng ở trong trường?”, rất nhiều sinh viên trợn tròn mắt.

 
 
Chương 277


Chương 277

“Bốn năm đại học có rất nhiều người theo đuổi học tỷ Nhược Giai! Không một ai thành công, tên nhóc này là ai?”, có người giận dữ bất bình.

Diệp Bắc Minh đứng dưới ký túc xá nữ.

Bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm.

Trong lòng rất dửng dưng bình tĩnh!

Chu Nhược Giai nhanh chóng thay xong một bộ đồ yến hội tinh tế, chiếc áo gile xinh đẹp lộ ra nửa bên bả vai.

Lộ ra cả xương quai xanh.

Bó sát eo.

Đôi chân đẹp trắng nõn như ngọc.

Giống như con thiên nga trắng, khiến người ta mắt sáng lên.

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Không tệ lắm, nhóc con cũng lớn rồi”.

“Anh Bắc Minh, anh còn biết đùa em”.

Chu Nhược Giai chạy tới, đấm ngực anh một cái.

Hai người liếc mắt đưa tình, dẫn đến một trận náo động!

“Chúng ta mau đi thôi!”

Tô Ấu Ninh đi xuống.

Hôm nay cô ta cũng có tiết mục.

Vì vậy ăn mặc rất đẹp.

Bộ đồ này đã từng được một ngôi sao nữ mặc đi thảm đỏ điện ảnh.

Tô Ấu Ninh cắn răng tốn năm mười ngàn mới thuê được!

“Anh Diệp, bộ đồ này của tôi thế nào?”, Tô Ấu Ninh cười nhẹ một tiếng.

Diệp Bắc Minh ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta, ánh mắt không rời khỏi Chu Nhược Giai: “Cũng được”.

Tô Ấu Ninh có cảm giác rất mất mát, nhưng lại không biểu hiện ra: “Chúng ta mau đến lễ kỷ niệm đi”.

Ba người đến hội trường lễ kỷ niệm.

Con đường thảm đỏ khắp nơi đều là phóng viên!

Rất nhiều ngôi sao lớn, các nhà giàu có hàng đầu ung dung đi qua thảm đỏ đi vào lễ đường của đại học Trung Hải.

Sinh viên bình thường đi vào từ cửa bên.

Chu Nhược Giai kéo Diệp Bắc Minh đi vào trong hội trường.

Bên ngoài vài chục mét, một thanh niên mặc áo vest đuôi én nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi vào hội trường lễ kỷ niệm.

Gương mặt vốn đang tươi cười trong nháy mắt u ám!

“Diệp Bắc Minh, anh ta đến Trung Hải?”

Người này chính là Lâm Kiêu.

Ban đầu cùng Tô Ấu Ninh đi Giang Nam chơi.

Anh ta muốn theo đuổi Chu Nhược Giai.

Chỉ tiếc Chu Nhược Giai không quan tâm đến anh ta.
 
Chương 278


Chương 278

Vô số lần từ chối anh ta theo đuổi, không một chút đáp lại.

“Mày còn dám đến Trung Hải? Ha ha ha!!!”

Mặc dù Lâm Kiêu cũng đã nghe nói qua nhà họ Triệu ở Giang Nam bị diệt.

Cái chết của vua Giang Nam!

Thương hội Đông Doanh bị tiêu diệt!

Tin tức về Quân Vô Hối…

Nhưng theo như Lâm Kiêu thấy.

Thậm chí là rất nhiều người trong xã hội thượng lưu Trung Hải nhận xét.

Những thứ này đều là tin vịt!

Bởi vì quá khoa trương!

Vua Giang Nam chết vì một tên nhóc tên Diệp Bắc Minh?

Sĩ tộc Giang Nam bị diệt vì một Diệp Bắc Minh?

Diệp Bắc Minh còn một mình đi tiêu diệt thương hội Đông Doanh?

Điều càng khiến người ta cảm thấy khoa trương chính là Quân Vô Hối cũng bị Diệp Bắc Minh giết?

Ai mà không biết Quân Vô Hối là con riêng của chiến thần Lăng Phong!

Chỉ dựa vào điểm này, nếu quả thật Quân Vô Hối bị Diệp Bắc Minh giết.

Vậy thì Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ không còn bình an mà đứng ở đây.

Vì vậy, Lâm Kiêu cho rằng, tất cả truyền thuyết liên quan đến Diệp Bắc Minh.

Tin vịt!

Con mẹ nó toàn là tin vịt!

“Nhà giàu mới nổi ở Giang Nam? Ha ha, cái tát kia Lâm Kiêu tao nhớ đến tận bây giờ!”

Trong lòng Lâm Kiêu không ngừng cười lạnh: “Trung Hải là địa bàn của tao!”

“Diệp Bắc Minh, mày dám đến Trung Hải? Dù là rồng là hổ cũng phải quỳ xuống trước mặt tao!”

“Mối thù của cái tát này tao phải trả lại gấp trăm ngàn lần cho mày!”



Lúc này ở Trung Hải.

Trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc chọc trời cao hơn sáu trăm mét.

Một cô gái đeo dù lượn đứng trên đỉnh tầng cao nhất, nhìn tin nhắn trên điện thoại.

“Tiểu sư đệ đã đến Trung Hải, hihi, lần này có trò vui rồi!”

Sau đó nhảy xuống!

Diệp Bắc Minh theo Chu Nhược Giai đi vào hội trường.

Chu Nhược Giai rất xinh đẹp, giống như một con thiên nga trắng!

Tô Ấu Ninh cũng không kém.

Còn Diệp Bắc Minh thì không chói lóa như vậy.
 
Chương 279


Chương 279

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào người Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh.

“Là anh ta!”

Một đám nhà giàu hàng đầu đứng phía xa.

Có hai tên nhà giàu mặt đầy khiếp sợ, ly rượu trong tay cầm cũng không vững!

Thiếu chút nữa rớt xuống đất.

Bọn họ không phải ai khác chính là tổng giám đốc Lý và tổng giám đốc Vương ở buổi dạ tiệc từ thiện đêm hôm đó!

Hai người đều tốt nghiệp trường đại học Trung Hải.

Hôm nay đương nhiên cũng phải tới lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường!

Chỉ là không ngờ lại gặp được Diệp Bắc Minh ở đây.

Cùng với khiếp sợ lại có phần kích động.

“Sao cậu ta lại đến Trung Hải?”

Tổng giám đốc Vương buông ly rượu, lập tức đi về phía Diệp Bắc Minh.

Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh còn có tiết mục, vì vậy trực tiếp đi ra phía sau sân khấu.

Diệp Bắc Minh tìm một góc ngồi xuống!

“Cậu… cậu Diệp!”, tổng giám đốc Vương đi đầu, mặt đầy kích động: “Tôi tên là Vương Trường An, rất vui được gặp cậu ở đây”.

“Cậu Diệp, tôi là Lý Khắc Hùng!”

Tổng giám đốc Lý cũng tiến đến gần, tự giới thiệu.

Diệp Bắc Minh mặt đầy kỳ quái: “Tôi quen mấy người sao?”

“Cậu Diệp, cậu không quen chúng tôi, nhưng chúng tôi quen cậu đó”, Vương Trường An cực kỳ kích động.

“Tối hôm trước tại dạ tiệc từ thiện ở Long Đô, chúng tôi đều ở đó”, Lý Khắc Hùng vội vàng cướp lời.

Hai phú hào hàng đầu Long Đô lúc này đều vô cùng khách sáo đứng trước mặt Diệp Bắc Minh!

“Ồ”.

Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu.

Vương Trường An nói: “Cậu Diệp, cậu qua chỗ tôi ngồi đi”.

“Tôi có vị trí gần nhất”.

“Cậu Diệp, chỗ tôi cũng không tệ, tầm nhìn tốt nhất, lát nữa còn có tiết mục văn nghệ”, Lý Khắc Hùng nói ngay theo sau.

Hôm nay có rất nhiều ngôi sao lớn tuyến một đến ủng hộ.

Có cả ca múa biểu diễn!

“Không cần, các ông đi làm việc của mình đi”, Diệp Bắc Minh xua tay.

Hai người nhìn ra Diệp Bắc Minh không muốn bị quấy rầy.

Rất thức thời rời đi.

“Được rồi”.

Lúc này có thể ở trước mặt Diệp Bắc Minh làm quen đã là đủ rồi.
 
Chương 280


Chương 280

Còn quấy rầy, bọn họ sao dám chứ!

Hai người vừa rời đi thì có mấy người Đông Doanh đến.

Chiba Sadako!

Cánh tay bị Diệp Bắc Minh chém mất của cô ta đã được nối liền.

Sau lưng còn có mấy võ giả Đông Doanh đi theo!

“Hai võ giả Đông Doanh Đại Tông Sư đỉnh phong, ba Tông Sư”.

Bởi vì có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh đã nhìn ra thực lực của bọn họ.

Một khuôn mặt quen thuộc đi theo bên cạnh Chiba Sadako.

Ngụy Tử Khanh!

Sao chị họ của Ngụy Yên Nhiên cũng tới?

Lại còn đi chung với người Đông Doanh.

Bởi vì Diệp Bắc Minh ngồi trong góc, không bị bọn họ chú ý đến.

Lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường bắt đầu.

Sau khi biểu diễn ca múa kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đã gần đến hồi kết.

Chu Nhược Giai biểu hiện rất tốt, hát xong một bài hát liền nhận được tiếng hò hét cổ vũ của vô số sinh viên!

Cuối cùng, dẫn chương trình bước lên sân khấu, đến tiết mục quyên góp.

“Tôi quyên góp ba triệu cho trường cũ!”

“Tôi quyên góp năm triệu!”

“Tôi quyên góp mười triệu!”

“Hai mươi triệu!”

Rất nhiều nhà giàu hàng đầu đi ra từ đại học Trung Hải lần lượt quyên góp tiền.

Hội trường vô cùng náo nhiệt!

Lâm Kiêu cầm một tờ chi phiếu đi lên sân khấu: “Lâm Kiêu tôi đại diện cho nhà họ Lâm ở Trung Hải, quyên góp cho trường cũ năm mươi triệu!”

“Bốp bốp bốp!”

Tiếng vỗ tay không dứt.

Phía dưới sục sôi!

Lâm Kiêu cười nói: “Các vị, theo như tôi biết còn có một ‘danh nhân’ lớn có mặt trong hội trường lễ kỷ niệm ngày hôm nay”.

Hai chữ danh nhân được Lâm Kiêu nhấn rất mạnh.

Mang theo ý giễu cợt!

“Tin chắc các vị đã nghe nói qua”.

“Gần đây Giang Nam không yên bình lắm”.

“Cái gì mà nhà họ Triệu ở Giang Nam, còn truyền ra tin tức vua Giang Nam chết vì một người nào đó!”

“Chuyện càng khiến người ta mắc cười chính là lời đồn con trai của chiến thần Lăng Phong – cậu Quân Vô Hối cũng bị người này giết”.

 
 
Chương 281


Chương 281

“Ha ha ha ha… nửa tháng trước tôi vẫn uống rượu cùng với cậu Quân, làm sao cậu Quân có thể bị giết chứ?”

Lâm Kiêu nói một tràng dài.

Soạt!

Trong phút chốc, dưới sân khấu yên lặng như tờ!

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn Lâm Kiêu trên sân khấu.

Lâm Kiêu điên rồi sao?

Trường hợp này sao dám nói lời này?

Vương Trường An và Lý Khắc Hùng theo bản năng quay đầu, nhìn Diệp Bắc Minh ở trong góc!

Khóe miệng Diệp Bắc Minh cười lạnh.

Lâm Kiêu giới thiệu anh như vậy ở ngay trước mặt mọi người, muốn làm gì?

“Kiêu Nhi, con làm gì vậy? Đừng ăn nói bậy bạ!”

Bố của Lâm Kiêu là Lâm Sùng Sơn ngồi dưới sân khấu.

Ông ta bị dọa cho da đầu tê dại, đè nén giọng quát lên: “Đừng nói linh tinh! Xuống đi”.

Lâm Sùng Sơn cũng sắp bị dọa chết rồi!

Lâm Kiêu không biết chân tướng chuyện này, nhưng ông ta còn không biết sao?

Những thứ này đều là thật!

“Bố, con nói không sai”.

Mặt Lâm Kiêu ra vẻ vô tội.

“Con trai, đừng làm loạn! Xuống!”, Lâm Sùng Sơn quát khẽ.

Lâm Kiêu làm như không nghe thấy, chỉ góc phía sau, hét lớn vào micro: “Nhân vật chính náo loạn mấy chuyện gần đây cũng có mặt tại hội trường, Diệp Bắc Minh!”

“Nào nào nào, để mọi người cùng nhau chào đón nhân vật truyền kỳ Diệp Bắc Minh!”

Giọng nói của Lâm Kiêu vô cùng giễu cợt.

Soạt!

Tất cả mọi người đều quay đầu.

Nhìn sang chỗ của Diệp Bắc Minh!

“Diệp Bắc Minh?”

“Anh ta chính là Diệp Bắc Minh?”

“Trẻ tuổi quá!”

Sinh viên đại học Trung Hải mặt đầy tò mò.

Chiba Sadako sắc mặt u ám, không ngờ Diệp Bắc Minh cũng ở đây, sát ý trong lòng sôi trào!

Ngụy Tử Khanh sững sờ: “Anh ta chính là Diệp Bắc Minh?”

Đêm hôm đó, người đàn ông nằm trên giường của em họ Ngụy Yên Nhiên lại là Diệp Bắc Minh ở Giang Nam?

“Thú vị!”

Ngụy Tử Khanh thầm nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top