Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 2661: C2661: Chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi


Còn về cái gọi là có cơ hội gặp lại, cô ấy cũng chỉ nói chơi mà thôi, giữa không gian vô tận, chư thiên vạn giới, vô số nền văn minh, sao lại có thể dễ dàng gặp lại nhau chứ?

Còn về chuyện so tài với Tô Minh thì sao? Quả thật, Tô Minh mạnh đến mức khó lòng tin nổi, nhưng mà, chỉ với thực lực Tô Minh đã bày ra thì cô ấy nắm chắc phần thắng, tuy rằng nguyên nhân anh bại trận chỉ là do anh còn chưa đến mười nghìn tuổi, thời gian tu luyện võ đạo còn thiếu sót.

Thế nhưng, cô ấy nào biết rằng, thực lực mà Tô Minh bày ra để đánh nhừ tử Vưu Minh Nhi cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.

"Đi thôi, sau này đừng tự tiện đến thành Ly Đỉnh nữa", sau khi Mạc Thanh Nhạn rời đi, Tô Minh đi đến bên cạnh Trì Thương Tuyết, rồi cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô ta, anh không cho Trì Thương Tuyết cơ hội nói lời từ chối, mà dẫn cô ta bước từng bước vào hư không, rồi rời khỏi thành Ly Đỉnh.

Gương mặt nhỏ nhắn của Trì Thương Tuyết hơi ửng hồng, cơ thể cứng ngắc, lẽo đẽo đi theo bên cạnh Tô Minh, đáy lòng cô ấy đang đấu tranh dữ dội, nên vùng vẫy hay không đây? Tên khốn này thế mà lại dắt tay mình đi... khốn nạn, thật quá khốn nạn mà.


Dưới đáy lòng đấu tranh cả buổi, nhưng cuối cùng, Trì Thương Tuyết vẫn không vùng vẫy, để cho Tô Minh tùy ỳ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, dĩ nhiên, là tim cô ta không khỏi đập thình thịch, sắc mặt đỏ bừng, thậm chí, dọc đường đi, bọn họ vẫn luôn trầm mặc, cả hai bên đều trong tình trạng lúng túng và ngượng ngùng.

"Thương Tuyết, để anh đưa em về thành Kiếp, sau đó, anh phải rời khỏi Kiếp tông, có lẽ phải tốn khá nhiều thời gian đấy, nhưng anh cam đoan, chắc chắn sẽ nhanh chóng quay về thành Kiếp để tìm em, nếu em lo lắng thì có thể đến học viện Kỷ Nguyên chờ anh", Tô Minh nói.

"Anh...", Trì Thương Tuyết có chút sợ hãi, có chút tức giận, lẽ nào tên khốn nạn này vừa mới nắm tay mình, vô tình xác nhận mối quan hệ, xong rồi lại bỏ chạy ư? Có phải rất khốn nạn không? Nếu muốn chạy, cớ sao lại phải tán tỉnh mình chứ? Sao lại phải làm như vậy?

"Anh không có gạt em, nếu như em không tin thì có thể đi theo anh mà", Tô Minh bất đắc dĩ nói.

Anh có thể cảm nhận được, Trì Thương Tuyết thiếu cảm giác an toàn, trong lòng anh thật sự dành cho cô ta một chút thương tiếc, cô nhóc này thích náo loạn, thích bắt nạt người khác, tính cách ngang bướng, nhưng tất cả những điều đó đều do cô ta cố ý ngụy trang ở mặt ngoài để cố tỏ ra rằng mình rất mạnh mẽ.

Cô ta sợ hãi người khác sẽ làm tổn thương mình, cho nên mới bắt nạt, trêu ghẹo, làm tổn thương người khác trước, đây là biểu hiện của việc cực kỳ không có cảm giác an toàn.

Mà loại tính cách này cũng do hoàn cảnh trưởng thành của cô ta tạo nên, vì thuở nhỏ không có mẹ nên cô ta bị khuyết thiếu tình thương của mẹ.


Hơn nữa bố cô ta, Trì Chân Phong, tuy rằng cũng yêu thương cô ta hết mực nhưng lại đem hết sức lực đặt ở việc phát triển tông môn.

Cũng khó trách Trì Thương Tuyết lại đau lòng vì cái chết của Tiểu Cửu đến vậy, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có mỗi mình Tiểu Cửu luôn ở bên cạnh cô ta, cùng cô ta trưởng thành.

"Vậy... anh đưa em đi cùng nhé", ngay sau đó, Trì Thương Tuyết bỗng nhiên vùng vẫy, thoát khỏi bàn tay mà Tô Minh đang nắm lấy tay cô ta, nhưng sau khi đã buông tay ra rồi, cả người cô ta lại càng tiến gần về phía Tô Minh, thậm chí còn bám chặt lấy anh, hơn nữa, cô ta còn dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Tô Minh, cô ta dường như đang sợ Tô Minh sẽ bỏ trốn: "Em... em... lời của một cô gái như em nếu đã nói ra thì nhất định sẽ không nuốt lời, nếu em bị anh đánh bại thì em... em sẽ làm vợ của anh".

Tuy rằng Trì Thương Tuyết không cố ý lớn tiếng nhưng anh vẫn nghe rõ được sự ngượng ngùng và hồi hộp ẩn chứa trong giọng nói của cô ta.

Điều kì lạ ở đây là khí chất trên người Trì Thương Tuyết bỗng nhiên trở nên yếu đuối, hơn nữa còn không phải là do cô ta giả vờ.

Tô Minh nào biết rằng, lúc trước, khi còn ở thành Ly Đỉnh, trong lúc cô ta vô cùng tuyệt vọng, vô cùng bất lực, vô cùng phẫn nộ, anh giống như thần tiên hạ phàm, vô cùng bao che khuyết điểm, cứu lấy cô ta.


Trong khoảnh khắc đó, cô ta đã rơi vào tay anh rồi.

Có đôi khi, rơi vào lưới tình rất đơn giản.

Đương nhiên, Tô Minh cũng thật sự xuất sắc, không ai sánh bằng, gần mười nghìn năm trước, anh đã dùng thiên phú võ đạo xuất sắc và thực lực tối thượng mà để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô ta, nhưng lần cá cược này đã thúc đẩy mối quan hệ của bọn họ trong tiềm thức.

"Đi, anh đưa em về cùng", Tô Minh nâng tay lên, xoa đầu Trì Thương Tuyết, nếu không bàn đến những thứ khác thì chỉ riêng khuôn mặt của cô nhóc này cũng đã là tuyệt đẹp, hơn nữa lão Trang đã đích thân khẩn cầu anh, anh không thể từ chối được, về phần tình cảm của anh đối với cô ta, anh cũng có thể từ từ bồi dưỡng.
 
Chương 2662: C2662: Nói sao nhỉ


"Tuyết Nhi, em...", Tô Minh có chút kinh ngạc, sau đó là sự im lặng, càng thêm thương tiếc cô ta, anh biết, sở dĩ Trì Thương Tuyết cố nén sự ngại ngùng để gọi anh là chồng là vì muốn làm cho anh vui vẻ hơn, vẫn là câu nhận xét cũ, cô nhóc này không hề có cảm giác an toàn.

"Tuyết Nhi, em thực sự rất ưu tú, ở bên cạnh một người ưu tú giống như anh, sẽ càng mạnh hơn nữa, chúng ta cũng phối hợp ăn ý với nhau, cho nên...", Tô Minh vừa nói xong thì bỗng nhiên ngừng lại, ôm chầm lấy Trì Thương Tuyết, mặt đối mặt với cô ta, tay anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tinh xảo của Trì Thương Tuyết lên, làm cho Trì Thương Tuyết phải ngẩng đầu, Tô Minh quan sát thật kỹ đôi mắt xinh đẹp của cô ta, nói một cách chân thành: "Do vậy, Tuyết Nhi, em không cần phải hèn mọn như vậy! Em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh, đã khiến anh cảm thấy rất kiêu ngạo rồi!"

Thân thể mềm mại của Trì Thương Tuyết run rẩy.

Sau đó, nước mắt của cô ta chảy ròng ròng.

Trái tim cô ta đã bị anh làm tan chảy.

Đúng vậy.

Cô ta có chút tự ti.


Đó là do sự mẫn cảm và thiếu cảm giác an toàn ở sâu trong lòng cô ta tạo nên.

Mà Tô Minh lại xuất chúng như vậy...

Không ngờ...

Tô Minh đã nhận ra điều này ngay lập tức.

Anh thật sự rất tỉ mỉ.

Mà câu nói "em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh khiến anh cảm thấy rất kiêu ngạo" của Tô Minh giống như một dòng điện, đánh trực tiếp vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô ta.

"Hu hu hu...", Trì Thương Tuyết không còn biện pháp nào khống chế được bản thân nữa, cô ta lập tức sà vào lòng Tô Minh, khóc nấc lên.

Những chuyện tủi thân của cô ta từ nhỏ cho đến lớn.

Đau lòng vì cái chết của Tiểu Cửu.

Những năm tháng qua, cô ta tủi thân vì bị Vưu Thanh Nhi bắt nạt, châm biếm, áp đảo.

Tất cả mọi chuyện vỡ òa ngay tại phút giây này, cuồn cuộn trào dâng như nước lũ.


Làm ướt cả quần áo của Tô Minh.

Tô Minh âu yếm ôm lấy thân thể mềm mại của Trì Thương Tuyết vào lòng, bế cô ta lên, sau đó thay đổi hướng đi, không đi về thành Kiếp nữa, mà đi về hướng học viện Kỷ Nguyên ở hư không Thương Mang.

Trên con đường tới hư không, còn có Mạc Thanh Nhạn.

Mạc Thanh Nhạn chỉ đi một mình, tốc độ cô ấy rất nhanh, khoảng cách giữa mỗi bước chân rất xa.

Cô ấy di chuyển trong hư không, có chút lơ đễnh, đúng vậy, cô ấy đang nghĩ đến một việc, chính xác là đang nghĩ đến Tô Minh.

Anh chưa được mười nghìn tuổi mà đã có thể dùng một nắm đấm, đấm nát một cái dung khí dễ như trở bàn tay, có thể dễ dàng đánh bại một tu giả võ đạo có cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát tầng thứ chín đỉnh phong như Vưu Minh Nhi. Anh thật sự đã để lại ấn tượng mạnh trong lòng cô ấy.

"Anh ấy có thiên phú võ đạo đến vậy, nếu chỉ bàn riêng thiên phú thôi thì cũng có thể sánh ngang với Cố Thần rồi ư? Lúc trước, sao mình lại quên mời anh ấy gia nhập tổng viện học viện Kỷ Nguyên nhỉ", Mạc Thanh Nhạn bỗng nhiên có chút hối hận, nhưng không sao, nếu cô ấy muốn tìm một người giống như Tô Minh, chưa tới mười nghìn tuổi đã có được thực lực như vậy, tuy rằng rất khó khăn nhưng cô ấy vẫn có thể tìm được.

Tất nhiên là phải đợi đại hội Tổng Viện kết thúc đã.


Lần đại hội Tổng Viện này có chỗ đặc biệt hơn những lần trước.

Nói sao nhỉ?

Xem như đó là một loại triển lãm kiếm.

Một thanh kiếm được rèn luyện cả tỷ năm, một khi rút ra khỏi vỏ liền khiến thiên hạ biết đó là một thanh kiếm sáng.

Mà thanh kiếm này chính là Cố Thần.

Lại bàn tiếp về con người của Cố Thần, anh ta có thiên phú rất cao, võ đạo tiến bộ thần tốc qua từng ngày, có thể coi anh ta là thần thoại, được xưng là ánh sáng của học viện Kỷ Nguyên, là thiên tài thượng đẳng trong lịch sử của tổng viện học viện Kỷ Nguyên, anh ta được tất cả mọi người công nhận, rất nổi tiếng nhưng trừ lần anh ta xuất hiện ở trước mắt mọi người hơn mười nghìn năm trước, coi như là công bố thân phận thì những lúc khác, Cố Thần vô cùng thần bí, rất ít khi lộ mặt, càng đừng nói đến chuyện ra tay.
 
Chương 2663: C2663: Cô ấy tiến vào dị không gian sơn thủy


Tuy là như vậy nhưng lại không có bất kỳ kẻ nào dám hoài nghi sự đáng sợ của Cố Thần.

Đây không phải là cố tình tỏ vẻ thần bí, khiêm tốn, Mạc Thanh Nhạn có hỏi qua ông nội mình, ông nội bảo đây là do tổng viện muốn làm các thế lực khác mất cảnh giác.

Nên bọn họ không định để cho Cố Thần quá tỏa sáng.

Dù sao thì cây đón gió, thiên tài rất dễ chết từ trong trứng.

Mà lần này tại sao phải triển lãm kiếm?

Vì sao lại không tiếp tục che dấu, khiêm tốn nữa? Nguyên nhân rất đơn giản, bí cảnh Chúng Sinh sắp xuất thế, mà danh ngạch đi vào bí cảnh Chúng Sinh còn chưa quyết định, hiển nhiên là học viện Kỷ Nguyên muốn nỗ lực một chút rồi.

Nỗ lực như thế nào?

Tất nhiên là nhờ vào Cố Thần.


Nghĩ đến bí cảnh Chúng Sinh, đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn có hơi phức tạp, sao cô ấy lại không khao khát được bước vào bí cảnh Chúng Sinh cơ chứ? Nhưng tiếc rằng, khả năng cô ấy lấy được danh ngạch tiến vào bí cảnh lại có xác suất không lớn. Cứ ngẫm đến đối thủ cạnh tranh, thì dẫu có là Mạc Thanh Nhạn thì cũng có vài phần bất đắc dĩ.

Đến cả Cố Thần cũng không dám chắc chắc bản thân có được danh ngạch nữa là.

Đương nhiên, nếu ở đại hội Tổng Viện lần này, Cố Thần đạt được thành tựu xuất sắc, tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, làm như vậy thì khả năng lấy được danh ngạch sẽ lớn hơn.

Dọc đường đi, Mạc Thanh Nhạn đều luôn tự hỏi một việc.

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Bất giác, cô ấy đã trở lại thành Kỷ Nguyên.

Mạc Thanh Nhạn khá khiêm tốn, tuy rằng ở thành Kỷ Nguyên, cô ấy cũng coi như là nổi tiếng, dù sao cô ấy cũng là đệ nhất mỹ nhân ở thành Kỷ Nguyên, hơn nữa, ở tổng viện, cô ấy đã đứng ở vị trí thứ hai suốt một khoảng thời gian dài, chỉ đứng sau Cố Thần mà thôi.


Dưới cái nhìn của rất nhiều người, cô ấy và Cố Thần chẳng khác nào Kim Đồng Ngọc Nữ, nên sao cô ấy lại không nổi tiếng chứ? Nhưng mà, Mạc Thanh Nhạn lại là người không thích ồn ào, thế nên, chẳng sợ đã rèn luyện bên ngoài nhiều năm, nhưng khi trở về, cô ấy cũng thi triển thuật ẩn nấp.

Cô ấy đi thẳng tới một chỗ dị không gian sơn thủy phía sau ngọn núi của tổng viện.

Ở ngọn núi phía sau tổng viện có rất nhiều dị không gian, những dị không gian ấy chính là nơi mà các tiền bối của tổng viện như thái thượng trưởng lão, tông chủ tiền nhiệm, những lão quái vật cấp bậc tổ tông ẩn cư.

Ông nội của Mạc Thanh Nhạn, Mạc Châm Sơn chính là viện trưởng tiền nhiệm, do đó ông ấy sẽ có được một dị không gian, hơn nữa, nó còn là dị không gian sơn thủy không tồi, phong cảnh xinh đẹp hữu tình, còn dày đặc Tiên Nguyên.

Cô ấy tiến vào dị không gian sơn thủy.

"Nhạn Nhi đã trở lại rồi ư?", bên tai cô ấy vang lên tiếng gọi của ông nội mình.

"Ông nội", thân thể của Mạc Thanh Nhạn lóe lên, thoắt cái đã xuất hiện trước một cái đình trong hồ sen, trong đó là một ông lão đang phe phẩy cây quạt, nằm dài trên ghế, đang thư thả khép hờ mắt.

"Tiểu Nhạn Nhi, khá lắm, thực lực của cháu lại tiến bộ rồi", ông lão cười nói, trông có vẻ rất hài lòng, ông lão mở mắt, phe phẩy cây quạt nói tiếp: "Còn hơn một nghìn năm nữa là đại hội Tổng Viện sẽ bắt đầu, bên trong thành, lục tục có không ít những thiên tài yêu nghiệt đến từ các nền văn mình quanh đây đều tới rồi, náo nhiệt thật đấy, cháu này! Nên đi ra ngoài một chút đi..."

"Ông nội, cháu không thích xã giao cho lắm", Mạc Thanh Nhạn nói.
 
Chương 2664: C2664: Cô ấy không nắm chắc


Mỗi thiên tài yêu nghiệt đều sẽ có vòng giao tiếp của chính họ, mỗi lần có chuyện gì hay ho, ví dụ như đại hội Tổng Viện lần này, bọn họ sẽ tụ tập với nhau, cùng nhau uống rượu, uống trà, quen biết vài vị bằng hữu, vài vị tri kỷ, nghe có vẻ rất xuôi tai.

Mà Mạc Thanh Nhạn lại có dung nhan mỹ miều, thân phận, còn có thực lực đều được xếp hàng đầu, nếu cô ấy đồng ý thì dăm ba cái bè đảng này, cô ấy có thể thoải mái tham gia cả mười tám cái, hơn nữa, mỗi người trong đó đều là viên ngọc sáng chói nhất, nhưng tiếc là cô lại không có mấy hứng thú với những việc này.

"Với cái tính tình này của cháu, sau này sao lập gia đình được", ông lão dường như đang chế giễu, như đang lo lắng, và có cả sự trêu ghẹo. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Đêm Nay Có Mưa
=====================================

"Ông nội, cháu sẽ không lấy chồng đâu", Mạc Thanh Nhạn chân thành nói.

"Không lấy chồng sao được chứ?", ông lão tức tối thở phì phò trừng mắt, sau đó, lại nói tiếp: "Nhắc đến chuyện lập gia đình, nếu chọn không được thì cuối cùng cháu phải về bên Cố Thần đấy!"

"Không thể nào", Mạc Thanh Nhạn lắc đầu nói: "Sau này tính tiếp, không phải trước kia ông nội phản đối cháu lấy Cố Thần ư? Sao giờ lại đổi ý rồi?"

"Tên Cố Thần này, quả thật thiên phú võ đạo vô địch thiên hạ, đồng thời vận số cũng rất lợi hại, thành tựu trong tương lai khó lòng lường được, nhưng tên này, ông nội thấy, lòng dạ thâm sâu, vô tình, tàn nhẫn và cũng rất kiêu ngạo, nếu lấy người này, thì ông sợ cháu không hạnh phúc", ông lão thẳng lưng, còn nghiêm túc nói: "Ông nội vẫn luôn không đồng ý cháu gả cho Cố Thần, nhưng..."

Nói đến đây, ông lão trầm mặc.

"Nhưng bây giờ sao ông lại đổi ý?", Mạc Thanh Nhạn cau mày khó hiểu: "Ông nội, vì sao thế?"


"Bởi vì bí cảnh Chúng Sinh", ông lão thật sự không có ý định thừa nước đục thả câu.

"Là sao?", Mạc Thanh Nhạn thắc mắc.

"Bí cảnh Chúng Sinh không chỉ là một cái bí cảnh đơn giản như ngoài mặt, cháu biết thể chất của bản thân chứ? Nếu không có gì ngoài ý muốn, cháu sẽ không sống quá mười nghìn tuổi, dẫu cho ông nội có tìm cho cháu bao nhiêu bảo vật trên trời dưới đất thì cũng vô dụng mà thôi. Nhưng trong bí cảnh Chúng Sinh lại có thứ cứu mạng cháu được - đó chính là Chúng Sinh tuyền. Chỉ cần cháu vào được bí cảnh Chúng Sinh, rồi tìm thấy Chúng Sinh tuyền, rồi ngâm người trong đó, khi ấy, cháu sẽ được thay da đổi thịt, bù đắp lại thể chất của mình", ông lão bỗng nhiên có chút kích động, có chút mong đợi, lại có chút khát vọng.

Mạc Thanh Nhạn hỏi lại: "Cho dù cháu thật sự cần đi vào bí cảnh Chúng Sinh, thì điều đó liên quan gì đến việc gả cho Cố Thần chứ?"

"Vốn dĩ hai chuyện này chẳng liên quan gì tới nhau, cho dù Cố Thần tự mình đi vào bí cảnh Chúng Sinh thì cũng chẳng liên quan gì đến cháu. Nhưng mà, cháu có biết mấy ngày gần đây, ai đã tới thành Kỷ Nguyên không? Đó chính là Lục các chủ của Chúng Sinh các!", ông lão đứng bật dậy, đôi mắt già nua sáng rực rỡ: "Nếu như ông đoán không sai thì vị Lục các chủ này định nhận Cố Thần làm đệ tử trước thời hạn".

"Vậy thì sao chứ?", Mạc Thanh Nhạn khó hiểu hỏi.


"Sau khi trở thành đệ tử của Lục các chủ, thì Cố Thần có thể trực tiếp trở thành ứng cử viên cho vị trí các tử của Chúng Sinh các, có lẽ chỉ xếp cuối trong các vị các tử, nhưng dù sao đó vẫn là các tử. Bí cảnh Chúng Sinh theo nghĩa nào đó cũng được xem như là do Chúng Sinh các canh giữ, thế nên, Chúng Sinh các hiển nhiên sẽ có một vài đặc quyền. Đó là các tử có thể dẫn theo một người tiến vào bí cảnh Chúng Sinh".

Mạc Thanh Nhạn hơi chua xót nói: "Ông nội, cháu..."

Cô ấy định nói rằng, bản thân có thể tiến vào bí cảnh Chúng Sinh bằng chính sức mình, nhưng sao cô ấy có tư cách gì để thốt ra những lời ấy chứ?

Cô ấy không nắm chắc!
 
Chương 2665: C2665: Chương 2665


Những người cạnh tranh danh ngạch đi vào bí cảnh Chúng Sinh đều rất đáng sợ, Mạc Thanh Nhạn ở trong đó cũng chỉ là một người bình thường không có gì đặc biệt.

“Ai”, ông lão thở dài, có chút cô đơn nhớ lại: “Có rất nhiều thời điểm, rất nhiều sự việc, bản thân không thể nào làm chủ được, chỉ có thể tiếc nuối! Năm đó…”

Ông lão nghĩ tới đồ đệ của mình năm đó, Cố Hoàng Sí.

Cũng chính là bác của Cố Thần.


Năm đó, đồ đệ đáng thương kia của mình cũng là không thể nào làm chủ được mọi chuyện, cũng vô cùng tiếc nuối! Mỗi khi nghĩ đến Cố Hoàng Sí, Mạc Châm Sơn vẫn luôn lắc đầu thở dài.

“Ông nội, cháu sẽ không vì mạng sống, vì được tiến vào trong bí cảnh Chúng Sinh mà vi phạm quy tắc của bản thân mình, đồng ý gả cho Cố Thần. Cháu nghĩ, nếu con làm như vậy, chính bản thân cháu cũng sẽ coi thường mình. Huống chi, một người có thể sống đến mười triệu tuổi cũng đã đủ rồi. Ông nội, đại hội Tồng Viện lần này, cháu sẽ cố gắng hết sức, nếu như không thể thành công giành được danh ngạch tiến vào bí cảnh, cháu cũng nhận mệnh”, Mạc Thanh Nhạn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía ông nội mình, đôi mắt xinh đẹp sáng lên, tràn đầy kiên định và nghiêm túc, ngay sau đó, bóng dáng của cô ấy cũng biến mất.

Ông lão đứng ở nơi đó thật lâu, dáng vẻ suy tư, ánh mắt vẩn đục sâu hun hút.

Mấy giờ đồng hồ sau.

Trong tay Mạc Châm Sơn xuất hiện một tấm thiệp mời vô cùng tinh xảo.

Đây là người hầu vừa mới đưa tới, nói chính xác hơn thì chính là Cố Thần đưa tới, muốn mời cháu gái Mạc Thanh Nhạn của lão tham gia một buổi tụ hội.

“Nhạn Nhi mới trở về được vài tiếng đồng hồ mà người nhà họ Cố và Cố Thần đã biết được, xem ra, ở thành Kỷ Nguyên và Tổng Viện này, nhà họ Cố và Cố Thần đã hoàn toàn xây dựng xong mạng lưới tin tức của mình”, Mạc Châm Sơn thì thầm nói, đồng thời trên ngón tay lão xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ thẫm, đốt cháy tấm thiệp mời kia thành tro tàn, nhà họ Cố, Cố Thần, còn có thiệp mời này, lão cũng không có ý định nói cho cháu gái biết, bởi vì từ thái độ lúc trước của cháu gái nhỏ đã có thể xác định được – cô ấy sẽ không vì danh ngạch tiến vào bí cảnh Chúng Sinh mà khuất phục.


“Như vậy, chỉ có thể hy vọng, ở đại hội, Nhạn Nhi có thể giữ được phong độ tốt nhất”, Mạc Châm Sơn lẩm bẩm một mình, tiếp đó, ông lão hạ quyết tâm, cháu gái nhỏ cũng rất tài giỏi, cũng không phải là không có chút cơ hội nào, nếu cháu gái đã quyết tâm giành lấy danh ngạch bằng chính thực lực của mình thì người làm ông nội như lão cũng không thể đứng ngoài quan sát, lão cũng phải nhanh chóng hành động.

Làm thế nào có thể giúp được Nhạn? Tất nhiên là trong thời gian một, hai nghìn năm còn lại, cố gắng giúp Nhạn Nhi tăng thực lực.

Cảnh giới võ đạo của Nhạn Nhi đã đạt tới cảnh giới bán bộ Hồng.

Sau cảnh giới Siêu Thoát chính là cảnh giới Hồng.

Cảnh giới Hồng đại diện cho vô diễn, đại diện cho khởi nguyên, đại diện cho sơ thuỷ, đại diện cho quy nhất.


Bước vào cảnh giới Hồng, bản thân chính là văn minh, chính là đất trời, thậm chí còn có thể thu một nền văn minh vào trong cơ thể, và tất nhiên là tuổi thọ cũng có thể trường tồn cùng đất trời, cảnh giới Hồng cao hơn cảnh giới Siêu Thoát, biến hoá cũng ảo diệu hơn.

Tuy rằng cảnh giới Siêu Thoát cũng vô cùng cường đại, nhưng khí trong cơ thể vẫn là Tiên Nguyên như trước, chẳng qua là Tiên Nguyên nồng đậm đến mức hoá lỏng, thậm chí là hoá rắn, chẳng qua là Tiên Nguyên được tinh luyện đến tuyệt đối.

Nhưng khi bước vào cảnh giới Hồng, khí trong cơ thể sẽ không còn là Tiên Nguyên nữa, mà hoàn toàn thoát khỏi phạm trù Tiên Nguyên.

Tiến vào cảnh giới Hồng, khí trong cơ thể sẽ chuyển hoá thành Hồng Nguyên, một sợi Hồng Nguyên có thể tái sinh vô số lần, một sợi Hồng Nguyên gần như là có thể chém nát một nền văn minh cấp một, thậm chí là
 
Chương 2666: C2666: Nếu như nhạn nhi có thể đột phá thì sao


Nhạn là cảnh giới bán bộ Hồng, thuộc kiểu một chân ở cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát, một chân ở cảnh giới Hồng Minh, cảnh giới này vô cùng bình thường, ít nhất là đệ tử ở Tổng Viện, một nửa, thậm chí là hai phần ba đều có cảnh giới cao hơn Nhạn Nhi, hơn nữa còn cao hơn rất nhiều, trong các đệ tử của Tổng Viện, người có cảnh giới Hồng Minh tầng ba, tầng năm chỗ nào cũng có thể tìm được.

Nhưng, sức chiến đấu của Nhạn Nhi vô cùng cường đại.

Cường đại đến mức không phù hợp với lẽ thường.

Thời điểm vẫn còn là cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát, Nhạn Nhi đã có thể treo mấy đệ tử của Tổng Viện có cảnh giới Hồng Minh tầng ba, tầng năm lên đánh.

Có thể nói, Nhạn Nhi có được năng lực chiến đấu vượt cấp vô cùng cường đại.


Nhưng mà, có thể vượt cấp thì cũng có cực hạn.

Dựa theo phán đoán của Mạc Châm Sơn, trước mắt, sức chiến đấu cực hạn của Nhạn Nhi có thể so sánh với võ giả cảnh giới Hồng Minh tầng bảy, thậm chí, cũng có thể so tài một phen với cảnh giới Hồng Minh tầng tám.

Nhưng cho dù có thể.

Cũng không đủ để Chúng Sinh các để vào trong mắt.

Nếu như Nhạn Nhi có thể đột phá thì sao?

Nếu như có thể tiến vào cảnh giới Hồng Minh chân chính thì sao? Cho dù là cảnh giới Hồng Minh tầng một, sức mạnh chiến đấu chắc hẳn là điên cuồng tăng lên phải không? Đến lúc đó, thậm chí là có thể thử khiêu chiến cả Cố Thần.

“Căn cơ võ đạo của Nhạn Nhi là ngọn lửa”, Mạc Châm Sơn bình tĩnh tự hỏi: “Nếu muốn làm cho Nhạn Nhi đột phá trong thời gian ngắn, điều cần thiết nhất chính là một hỏa chủng có cấp bậc cực kỳ cao”.


Ngay sau đó, Mạc Châm Sơn đột nhiên mở miệng nói: “Hoa Vân, La Vũ, Ngô Đằng, lại đây”.

Hoa Vân trong miệng Mạc Châm Sơn tên là Phùng Hoa Vân, chính là đại trưởng lão đương nhiệm của Tổng Viện, còn La Vũ là lục trưởng lão Tổng Viện, Ngô Đằng là thất trưởng lão Tổng Viện.

Ba người bọn họ đều là người có địa vị cao ở đây.

Đồng thời, ba người này còn có một thân phận khác, chính là đệ tử ký danh của Mạc Châm Sơn. . Truyện Sắc

Năm đó, đệ tử cuối cùng, cũng là đệ tử duy nhất của Mạc Châm Sơn chính là Cố Hoàng Sí nhà họ Cố, sau đó, Cố Hoàng Sí gặp chuyện không may, lão nản lòng thoái chí, mặc dù lúc ấy vẫn là viện trưởng, nhưng cũng không để tâm nhiều đến việc quản lý học viện. Mà ba người Phùng Hoa Vân là sau này lão nhận làm đệ tử ký danh.


Đối với ba người đệ tử ký danh này, Mạc Châm Sơn đương nhiên là không đặt nhiều kỳ vọng vào họ giống như Cố Hoàng Sí, nhưng mà, dù sao cũng là đệ tử ký danh, lão cũng dạy dỗ và truyền thụ cho không ít.

Nói cách khác, năm đó, Phùng Hoa Vân chỉ là một đệ tử ngoại viện bình thường, cho dù có cố gắng đến đâu, may mắn đến đâu, thì hiện tại cũng không thể nào bước chân lên tới vị trí đại trưởng lão Tổng Viện có địa vị cao như thế.

Về phần La Vũ, năm đó, hắn ta đắc tội với một người không dễ chọc, suýt chút nữa đã mất đi tính mạng, cũng may là nhờ có Mạc Châm Sơn mạnh mẽ bảo vệ. Có lẽ bởi vì trước đó lão không thể bảo vệ Cố Hoàng Sí không chút tổn thương nên trong lòng vẫn luôn áy náy, khi gặp được sự việc tương tự, thái độ của Mạc Châm Sơn vô cùng cứng rắn, làm cho người ta có cảm giác không chết không ngừng, mạnh mẽ bảo vệ La Vũ. Mà La Vũ cũng không chịu thua kém, mặc dù hắn ta không phải là người có thiên phú cực kỳ tốt, nhưng lại rất nỗ lực. Hơn nữa, Mạc Châm Sơn lại cho hắn ta các loại tài nguyên võ đạo, võ đại của La Vũ tiến bộ rất nhanh, hiện giờ, cũng đã là tồn tại cấp bậc trưởng lão.

Về phần Ngô Đằng, vốn dĩ, hắn ta chính là yêu nghiệt mạnh nhất, nhưng tính cách lại nóng vội. Năm đó, Mạc Châm Sơn sợ hắn ta lãng phí thiên phú võ đạo của mình cho nên mới nhận hắn ta làm đệ tử, ý muốn dạy dỗ - bồi dưỡng hắn ta thật tốt, nhưng kết quả vẫn kém một chút. Dựa vào thiên phú võ đạo của Ngô Đằng, nếu như phát triển tốt sẽ không chỉ dừng lại ở vị trí thất trưởng lão Tổng Viện.
 
Chương 2667: C2667: Lão phải ngoại lệ


Hàng tỷ năm qua, từ khi Mạc Châm Sơn từ chức viện trưởng, lão đã sống ẩn dật, ít khi đụng vào chuyện của Tổng Viện, nếu không sẽ làm cho viện trưởng đương nhiệm nghi ngờ.

Ba vị đệ tử ký danh này, mỗi khi có dịp trọng đại, tất cả đều cung kính tập trung đến đây, điều đó làm cho Mạc Châm Sơn thực sự vui mừng. Lão cũng không phải là loại người ép buộc người khác phải báo đáp, cho nên, hàng tỷ năm qua, cho dù ba vị đệ tử ký danh này vô số lần cung kính đến thăm, tha thiết nói rằng: thầy, nếu như người cần thứ gì, cứ nói với chúng con, chúng con nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Nhưng Mạc Châm Sơn chưa bao giờ đưa ra yêu cầu hay đòi hỏi gì.

Mà hôm nay.

Lão phải ngoại lệ.

Cho dù có không phải vứt bỏ mặt mũi.

Vì Nhạn Nhi.


Lão cần ba vị đệ tử hiện nay đã có địa vị cao này trợ giúp.

Rất nhanh sau đó.

Ba bóng người lập tức xuất hiện.

Phùng Hoa Vân có khí chất kiên cường chính trực, hắn ta mặc trên mình bộ trang phục màu tím nho nhã, sạch sẽ, ngay cả một nếp nhăn cũng không có, râu tóc chải chuốt gọn gàng sạch sẽ, trông có vẻ giống như một nhà nho bình thường. Sau khi xuất hiện, hắn ta cúi đầu với Mạc Châm Sơn: “Thầy”.

Tiếp đó, hắn ta liền đứng sang bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi. Phùng Hoa Vân là đại trưởng lão Tổng Viện, cho dù là đứng trước mặt viện trưởng đương nhiệm cũng sẽ không bày ra bộ dạng như vậy.

Rồi sau đó đến La Vũ, dáng vẻ của hắn ta có chút béo tròn, trên người toàn mùi rượu, bên hông còn treo một cái hồ lô rượu. Hắn ta đi đến trước mặt Mạc Châm Sơn, cảm giác say xỉn đã hoàn toàn tan biến, hắn ta cũng cung kính cúi đầu: “Thầy”. . 𝑵hanh mà không có , chờ gì tìm nga𝘆 ⩶ Т𝖱uMТ 𝖱𝗨Ye𝑵.𝘃n ⩶


Người còn lại là Ngô Đằng, hắn ta có thân hình cao lớn, cho dù tuổi tác đã không còn trẻ, nhưng vẫn có dáng vẻ anh tuấn mang theo chút tang thương. Năm đó, thời điểm còn trẻ tuổi, vẻ ngoài của Ngô Đằng thuộc top đầu, kết hợp cùng với thiên phú võ đạo, Ngô Đằng chính là nhân vật có tiếng tăm ở Tổng Viện. Nếu không phải năm đó xuất hiện một Cố Hoàng Sí, danh tiếng của Ngô Đằng sẽ càng tăng thêm. Sau lưng Ngô Đằng đeo một thanh kiếm, thân hình thẳng tắp, trong ba người bọn họ, hắn ta là người trông giống người tu hành võ đạo nhất. Hắn cũng cung kính cúi đầu với Mạc Châm Sơn.

Phùng Hoa Vân cũng thế, La Vũ cũng vậy, mà Ngô Đằng cũng tương tự, bọn họ đều vô cùng tò mò. Hàng tỷ năm qua, ngoại trừ những dịp trọng đại, bọn họ tập trung đến đây, còn thời gian khác, thầy Mạc Châm Sơn chưa bao giờ gọi bọn họ về đây.

Hôm nay, là vì chuyện gì?

“Thầy, không biết thầy gọi chúng con về đây là vì…”, Phùng Hoa Vân là người đầu tiên mở miệng hỏi.

“Điều này…”, Mạc Châm Sơn có chút xấu hổ.

Nhưng nghĩ đến Nhạn Nhi, lão vẫn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Vân Hoa, La Vũ, Ngô Đằng, trong tay các con có hỏa chủng không? Căn cơ võ đạo của Nhạn Nhi là ngọn lửa, đại hội Tổng Viện lần này rất quan trọng đối với con bé, thầy muốn giúp con bé gia tăng thực lực, cho nên…”

Trong giọng nói của Mạc Châm Sơn ẩn chứa sự xấu hổ, còn thêm một tia khẩn cầu.

“Thầy, người đang nói cái gì thế? Tất cả mọi thứ của chúng con đều là thầy cho, nếu như năm đó không có thầy, chúng con làm sao được như bây giờ? Đáng lẽ người nên gọi con về đây từ sớm, Thanh Nhạn cần hỏa chủng, chúng con vẫn có!”, Phùng Hoa Vân không chút do dự nói.

Sau đó, hắn ta nâng tay lên, trong đó xuất hiện ba hỏa chủng có màu sắc khác nhau. Vô cùng rực rỡ.
 
Chương 2668: C2668: Người mà


Còn La Vũ và Ngô Đằng, ban đầu, ánh mắt hai người họ có thứ gì đó loé lên, có chút ngoài ý muốn, cũng có chút do dự. Nhưng giờ phút này, nhìn thấy ba hoả chủng trong tay Phùng Vân Hoa, hai người kinh ngạc, sau đó bình tĩnh trở lại.

“Thầy, chỗ con có hai hỏa chủng”.

“Thầy, chỗ con cũng có hai hỏa chủng”.

La Vũ và Ngô Đằng nâng tay lên, đưa ra hai hỏa chủng.

“Mong thầy nhận lấy”, sau đó, ba người đồng thanh nói, vô cùng tha thiết.

Nhưng nhìn lại Mạc Châm Sơn.

Mạc Châm Sơn chỉ trầm mặc.

Có chút chua xót, có chút phẫn nộ, có chút tự giễu.

Hoả chủng?


Quả thật là ba vị đệ tử này đều lấy ra hỏa chủng, nhưng mà…hoả chủng này có cấp bậc quá thấp.

Thấp đến mức, cho dù là một số đệ tử của Tổng Viện cũng có thể lấy ra được.

Nếu như Nhạn Nhi cần hoả chủng cấp bậc này, Mạc Châm Sơn lão chỉ cần tuỳ tiện ra ngoài một chuyến là có thể tìm được mấy chục đến mấy trăm cái.

Nhưng hoả chủng cấp bậc này vô dụng đối với Nhạn Nhi.

Sở dĩ, Mạc Châm Sơn gọi ba người Phùng Vân Hoa về đây chính là muốn ba người bọn họ đưa ra một ít hoả chủng cấp cao, ít nhất là có tác dụng với Nhạn Nhi, chứ không phải là…

Nhìn thấy hỏa chủng trong tay ba người Phùng Hoa Vân, Mạc Châm Sơn cảm nhận được sự qua loa lấy lệ, đồng thời là sự nhục nhã!

Đúng vậy, nhục nhã.

“Thầy, mong người nhận lấy”, Phùng Hoa Vân lớn tiếng nói.

Đáy lòng lại cười lạnh và khinh thường.


Đúng, Mạc Châm Sơn có ơn với hắn ta, có ơn lớn.

Nhưng như vậy thì sao?

Viện trưởng đương nhiệm có cừu hận với Mạc Châm Sơn.

Điều quan trọng hơn là, Cố Thần say mê Mạc Thanh Nhạn, anh ta muốn nhân cơ hội lần đại hội này mà ép Mạc Thanh Nhạn phải khuất phục, nếu như bây giờ đưa ra hoả chủng cao cấp giúp Mạc Thanh Nhạn, chẳng phải là sẽ đắc tội với Cố Thần? Cố Thần yêu nghiệt đến mức nào, khủng bố đến mức nào, cứ nghĩ lại hai ngày trước, lục trưởng lão Chúng Sinh các vì sao rớt đài sẽ biết.

Người mà!

Tới được một vị trí nhất định rồi.

Việc mà người ta để ý chính là lợi ích, chứ không phải tình nghĩa.

“Không cần, các con đi đi”, ánh mắt Mạc Châm Sơn lóe lên, cuối cùng thở dài nói, không có phẫn nộ, không có trách mắng, chỉ có thất vọng từ tận sâu đáy lòng. Trong đầu lão, bỗng chốc hiện ra hình ảnh của Cố Hoàng Sí, nếu là Hoàng Sí, nhất định sẽ không như thế, lão hiểu rất rõ Cố Hoàng Sí.

“Vâng, thầy, lần sau chúng con lại đến thăm thầy!”, Phùng Hoa Vân xoay người bước đi. La Vũ và Ngô Đằng cũng như thế.

Mạc Châm Sơn lại lần nữa im lặng, cả người trầm mặc, ánh mắt sâu kín, dáng vẻ như đã già thêm vài phần.

Mạc Châm Sơn không để ý thấy, ở một gốc cây đại thụ gần đó, Mạc Thanh Nhạn đã sớm rơi nước mắt.
 
Chương 2669: C2669: Phương hướng đó chính là nhà họ cố


Trái tim Mạc Thanh Nhạn đau đớn, ông nội cả đời kiêu ngạo.

Cả đời này của ông nội, dựa theo lời ông nội nói, ngoại trừ năm đó vì tính mạng đệ tử Cố Hoàng Sí của mình mà ông khẩn cầu gia tộc kia, bảo vệ được một mạng của Cố Hoàng Sí, sau này ông nội chưa từng cầu xin người nào khác.

Bây giờ, vì mình.

Chẳng những cầu xin người khác.

Còn cầu xin mấy đệ tử ký danh của mình.

Nhưng mấu chốt là còn bị nhục nhã!

“Đều tại mình vô dụng”, Mạc Thanh Nhạn nắm chặt bàn tay, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Mạc Thanh Nhạn xoay người rời đi.

Cô ấy muốn đi tu luyện, điên cuồng, liều mạng tu luyện.


Nhất định không thể phụ sự kỳ vọng của ông nội.

Chúng Sinh các, cô ấy phải cố gắng hết sức, dùng thực lực của chính bản thân mình để đi sâu vào.

Giờ phút này.

Rời khỏi dị không gian của Mạc Châm Sơn, ba người Phùng Hoa Vân đều mang dáng vẻ tươi cười, còn có một chút trào phúng cùng khinh thường.

“Suy nghĩ của thầy cũng thật kỳ lạ. Thằng nhóc Cố Thần coi trọng Mạc Thanh Nhạn, đó là vinh hạnh của Mạc Thanh Nhạn. Vậy mà còn muốn chống đối? Đúng thật là ngu ngốc”, Phùng Hoa Vân có chút khinh thường, hắn ta đã đặt cược thành công, hắn ta cược Cố Thần, hiện tại, hắn ta đã là người ủng hộ vô cùng quan trọng bên người Cố Thần.

“Thầy già rồi, đầu óc cũng có vấn đề”, Ngô Đằng cười nói.

“Nghe nói, lần này, Cố Hoàng Sí cũng mang đệ tử của mình đến đây tham gia đại hội Tổng Viện”, La Vũ đột nhiên nói, trong lời nói mang theo sự nghiền ngẫm, khinh thường, còn có một tia kích động.

Ba người bọn họ cùng một thế hệ với Cố Hoàng Sí.


Chỉ cần là cùng thế hệ với Cố Hoàng Sí, dường như tất cả mọi người đều có chung một tâm lý – bỏ đá xuống giếng, muốn xem Cố Hoàng Sí bị nhục nhã như thế nào, chết như thế nào!

Cũng bởi vì năm đó, Cố Hoàng Sí ở tổng viện học viện Kỷ Nguyên che lấp hào quang của những người khác.

Năm đó, hào quang của Cố Hoàng Sí vô cùng rực rỡ!

Cường thịnh đến mức người ta nằm mơ cũng muốn xem ông bị lạnh nhạt.

“Thật đúng là có chút chờ mong, đệ tử của ông ta, chậc chậc…Sợ là nhóc Cố chỉ cần dùng một ngón tay thôi là có thể giết chết hắn cả trăm lần, đây không phải là tự tìm lấy nhục nhã hay sao? Muốn chết hay sao?”, Phùng Hoa Vân cười khanh khách nói.

Chính vào lúc này.

Đột nhiên.

Ba người bọn họ đều nhìn về nơi xa xa phía bên trái.

Phương hướng đó chính là nhà họ Cố.

Ánh mắt ba người sáng lên.

Tiếp đó lại hai mặt nhìn nhau, tâm tình vô cùng tốt, đồng thời cũng vô cùng kích động.
 
Chương 2670: C2670: Người cầm đầu chính là ngô đằng


Ba người rời đi, hướng thẳng về phía nhà họ Cố.



Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Một hai nghìn năm trôi qua trong chớp mắt.

Trong hư không.

Một tàu con thoi tác chiến chậm rãi đi tới, hướng thẳng tới thành Kỷ Nguyên.

Đã tới rất gần thành Kỷ Nguyên.


Trên boong tàu, Cố Hoàng Sí kinh ngạc đứng ở boong tàu, lúc thì mỉm cười, khi thì hoài niệm, lúc thì giận dữ, khi thì lắc đầu. Cảm xúc dao động rất lớn.

Tàu con thoi tác chiến có vài khoang tàu, trong đó, khoang lớn nhất và cũng xa hoa nhất là của ba người Tô Minh, Trì Thương Tuyết và Tống Cẩm Phồn.

Trì Thương Tuyết vô cùng dính người, Tô Minh đi đâu là cô ta phải đi theo đó, cho dù là tham gia đại hội Tổng Viện.

Mà Tống Cẩm Phồn thì ham chơi, cô cũng muốn đi thành Kỷ Nguyên xem một chút, nhìn xem đại hội Tổng Viện náo nhiệt như thế nào.

Tô Minh từ trong khoang tàu đi ra, anh đến boong tàu.

“Sư tôn”, Tô Minh đi đến bên cạnh Cố Hoàng Sí lên tiếng.

“Nhóc Tô, lần này đi thành Kỷ Nguyên, những thứ khác đều không quan trọng, con phải sống, con nhất định phải sống sót”, Cố Hoàng Sí sâu sắc nói, biểu cảm vô cùng nghiêm túc và cẩn trọng. Ông đã muốn ngăn cản Tô Minh đến thành Kỷ Nguyên, nhưng cuối cùng, Tô Minh vẫn kiên trì. Trên thực tế, suốt đường đi, Cố Hoàng Sí vẫn luôn không yên, ông tự trách rồi lại hối hận. Nếu như Tô Minh xảy ra chuyện gì ở thành Kỷ Nguyên, ông sẽ không tha thứ cho chính mình.


“Sư tôn, người yên tâm đi”, Tô Minh mỉm cười, anh tự tin, mọi thứ đều nắm chắc.

Cùng lúc đó.

Thành Kỷ Nguyên.

Trước cửa nhà họ Cố, một chiếc tàu con thoi tác chiến sắp cất cánh.

Trên tàu con thoi tác chiến, có một vài cường giả của các gia tộc lâu đời ở thành Kỷ Nguyên, một vài người cùng thời với Cố Hoàng Sí, bây giờ đã có địa vị cao, còn có một vài kẻ cung phụng nhà họ Cố và một số cường giả, thành viên nhà họ Cố.

Người cầm đầu chính là Ngô Đằng.

Thất trưởng lão Tổng Viện Ngô Đằng.

“Thất trưởng lão, lần này đi, ông nhất định phải nghênh đón anh trai của tôi cho tốt, em trai tôi đây thật hưng phấn, tâm tình kích động chào đón này nhất định phải gửi tới anh trai tôi”, trước cửa biệt thự xa hoa nhà họ Cố, một người đàn ông trung niên trên người tràn ngập hơi thở của kẻ bề trên nghiêm túc nói.

“Cố gia chủ yên tâm, chúng tôi đều là bạn bè lâu năm của Cố Hoàng Sí, đương nhiên là sẽ nghênh đón ông ấy thật tốt, ha ha ha…”, Ngô Đằng cười ha ha nói, năm đó, nếu không phải Cố Hoàng Sí rất chói mắt, một yêu nghiệt mạnh mẽ như Ngô Đằng, nhất định sẽ được nhận nhiều sự coi trọng hơn. Trong lòng Ngô Đằng rất ghen tị với Cố Hoàng Sí, cho dù Cố Hoàng Sí đã vô cùng thê thảm, nhưng vẫn chưa đủ, khó có được một lần Cố Hoàng Sí trở lại, lần này, hắn ta phải chiêu đãi Cố Hoàng Sí thật tốt.
 
Chương 2671: C2671: Đúng là luôn có thói quen làm chó cho người


“Anh Tô Minh! Nhiều tàu con thoi tác chiến quá!”, Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết cũng đi ra boong tàu. Tống Cẩm Phồn có chút phấn khích, bởi vì gần đến thành Kỷ Nguyên rồi, vì vậy có rất nhiều tàu con thoi tác chiến đều từ các hướng trong hư không tiến về thành Kỷ Nguyên. Không khí nơi đây vô cùng náo nhiệt. Sắc mặt của Tống Cẩm Phồn đều là vẻ phấn khích và tò mò.

“Đúng là rất náo nhiệt! Thành Kỷ Nguyên không hổ danh là nền văn minh cấp sáu, còn náo nhiệt hơn thành Kiếp nhiều”, Trì Thương Tuyết cảm thán nói, đôi mắt đẹp nhìn về xa xăm. Đó là thành Kỷ Nguyên vô cùng rộng lớn, nó nằm trong hư không vô tận mà cho người ta cảm giác mãn nhãn.

Vì trụ sở của học viện Kỷ Nguyên nằm ở thành Kỷ Nguyên, vì vậy cấp bậc của nền văn minh của thành Kỷ Nguyên cũng rất cao, là nền văn minh cấp sáu. Trong nền văn minh cấp sáu cũng chia làm nhiều bậc, kể cả là thấp nhất trong nền văn minh cấp sáu thì cũng mạnh hơn nền văn minh cấp năm như thành Kiếp nhiều lần, chứ đừng nói đến học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự đang ở nền văn minh cấp bốn.

“Hàng trăm năm trước, tu giả võ đạo sống ở thành Kỷ Nguyên phải lên đến 100 tỷ người”, Cố Hoàng Sí ngưng giọng nói, trong giọng nói đầy vẻ hoài niệm: “Trong thành Kỷ Nguyên không chỉ có trụ sở chính của học viện Kỷ Nguyên mà còn có mấy trăm thế lực gia tộc nổi danh kế thừa hàng tỷ năm, như nhà họ Cố là một trong số đó”.


Nhắc đến nhà họ Cố thì Cố Hoàng Sí không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm.

Có thể thấy những cảm xúc oán hận, phẫn nộ đều bao trùm lấy ông ấy, đặc biệt là lúc này, lúc sắp đến gần thành Kỷ Nguyên. Có thể thấy rõ cảm xúc của Cố Hoàng Sí thay đổi rõ rệt hơn, kể cả lúc này ông đã cố gắng kìm chế rồi.

Đúng lúc này…

“Chồng ơi! Có tàu con thoi tác chiến đến kìa, hình như là nhằm vào chúng ta”, Trì Thương Tuyết nhỏ giọng nói.

Quả nhiên có một tàu con thoi tác chiến vô cùng lớn, toàn thân màu tím đỏ đang chầm chậm đi tới.

Trên tàu con thoi tác chiến còn có một chữ ‘Cố’ to đùng.

“Tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố!”, Cố Hoàng Sí lên tiếng, sắc mặt lập tức lạnh lùng hẳn đi.


“Kẻ đến không có ý tốt!”, Tô Minh cười, nói.

“Đúng là vô liêm sỉ, vẫn còn dám đến sao?”, Tống Cẩm Phồn nói thẳng ra, nhìn tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố rồi hừ lạnh một tiếng. Cô cũng biết những gì mà Cố Hoàng Sí gặp phải, cô cũng vô cùng tôn kính vị sư tôn này của Tô Minh, tất nhiên cũng không có cảm tình với nhà họ Cố.

Rất nhanh, tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố dừng lại.

Con tài dừng ở phía trước mặt tàu con thoi mà đám Tô Minh đang ở trên đó.

“Ha ha! Anh Cố! Đã lâu không gặp”, một giây sau một tiếng cười sảng khoái truyền đến. Chỉ thấy trên boong tàu của tàu đó có hơn chục người. Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên giọng nói khàn khàn, ăn mặc rất gọn gàng. Người này chính là Ngô Đằng. Hắn ta nhìn Cố Hoàng Sí với vẻ mặt bỡn cợt.


“Ngô Đằng?”, Cố Hoàng Sí nhìn đối phương một cái rồi thản nhiên nói: “Đúng là luôn có thói quen làm chó cho người”.

Lời nói này của Cố Hoàng Sí mặc dù khó nghe nhưng đúng sự thật.

Mấy trăm năm trước, lúc đó Cố Hoàng Sí còn là người đứng thứ nhất trong lứa thanh niên của thành Kỷ Nguyên, là đệ tử đầu tiên của trụ sở chính thì Ngô Đằng đi theo sau nịnh bợ, đúng theo kiểu chó săn. Mặc dù lúc đó trong lòng Ngô Đằng vô cùng oán hận và đố kỵ với Cố Hoàng Sí nhưng bề ngoài vẫn gọi Cố Hoàng Sí là bố, làm chó cũng rất nghe lời. Vì vậy lúc này Ngô Đằng ngồi trên tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố để ra ‘nghênh đón’ mình, rõ ràng là bị nhà họ Cố thu phục rồi, và đã trở thành con chó ngoan của em trai và đứa cháu ngoan của mình.

“Sao? Trở thành phế nhân rồi, như chó mất nhà rồi, lưu lạc đến nền văn minh thấp mà miệng lưỡi vẫn còn đanh thép gớm nhỉ? Vẫn mơ về thời làm cậu chủ Cố của trăm năm trước sao?”, ánh mắt của Ngô Đằng vô cùng linh hoạt cũng vô cùng độc ác. Hắn ta nhe răng cười, nói: “Phế nhân thì đáng lẽ nên ngoan ngoãn ở lại nền văn minh thấp, còn dám quay về thành Kỷ Nguyên, ai cho ông cái dũng khí đó hả?”
 
Chương 2672: C2672: Dường như ông sắp suy sụp


Trong lúc nói, Ngô Đằng đột nhiên giơ tay lên.

Hắn ta tiện tay thôi mà lập tức một viên đá giữ ảnh xuất hiện.

Đá giữ ảnh bắt đầu phóng to hình ảnh lên, trong đó là một cô gái với nhan sắc xinh đẹp.

Mặc dù đã có chút dấu hiệu của tuổi tác nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Đặc biệt là khí chất vô cùng cao quý.

Có thể nhìn ra, nếu còn trẻ thì đây nhất định là một mỹ nhân.

Sắc mặt của Cố Hoàng Sí lập tức trở nên trắng bệch, còn đan xe đỏ ửng, khí tức cũng biến đổi.

Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong đá giữ ảnh đó.

Người phụ nữ đó chính là Phương Mộng Vũ.


Năm đó, đây chính là vợ chưa cưới của Cố Hoàng Sí. Hiện giờ, Phương Mộng Vũ lại là vợ của Cố Hoàng Tấn, mẹ của Cố Thần.

“Cố Hoàng Sí! Đã lâu không gặp! Chuyện xưa đã tan thành mây khói, hà tất phải nhớ lại? Ông vốn là người chết, may mắn giữ được mạng, lại quay về thành Kỷ Nguyên. Ngoài việc khiến mình lâm vào đại nạn thì không có kết quả gì đâu”, Phương Mộng Vũ nói.

Lời này là khuyên Cố Hoàng Sí đừng vào thành Kỷ Nguyên nữa.

Sau đó bà ta đột nhiên giơ tay lên, trong tay xuất hiện một chiếc lọ.

Lúc này có thể thấy rõ cảm xúc Cố Hoàng Sí biến đổi kịch liệt.

“Sư tôn hãy bình tĩnh!”, Tô Minh đứng ở bên cạnh Cố Hoàng Sí, vội giơ tay đỡ lấy ông ấy, cố gắng truyền tiên nguyên vào giúp Cố Hoàng Sí bình tĩnh.

“Cố Hoàng Sí! Ông biết lọ này không? Trong lọ này có một chút thần hồn của ông. Năm đó đây là tín vật ông tặng tôi. Ông nói, có chút thần hồn này ở bên cạnh tôi thì coi như ông luôn bên tôi”, giọng nói của Phương Mộng Vũ rất lạnh lùng, giống như đang kể chuyện không liên quan đến mình.

“Cố Hoàng Sí! Xin lỗi nhé! Giờ tôi phải thừa nhận, thần hồn của ông tôi đã giao Cố Hoàng Tấn rồi. Hơn nữa, tôi còn nhắc Hoàng Tấn đi tìm người đoán ra vận mệnh, hồn tự thông qua thần hồn của ông. Thậm chí còn mời cả một thầy nổi tiếng, lập một lời quyền cho ông bằng cách dùng những thông tin này của ông”, Phương Mộng Vũ lại nói.


Nói đến đây…

“Phụt!”, Cố Hoàng Sí nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt toát lên vẻ run rẩy, hụt hẫng, tràn đầy vẻ oán hận, đau khổ…

Dường như ông sắp suy sụp!

Năm đó, Phương Mộng Vũ không chỉ là vợ sắp cưới mà còn là người ông yêu tha thiết.

Giữa hai người có biết bao kỷ niệm đẹp, bao nhiêu sự ngọt ngào.

Kể cả sau này Phương Mộng Vũ gả cho Cố Hoàng Tấn, mặc dù Cố Hoàng Sí có chút oán hận nhưng trên thực tế ông vẫn cảm thấy mình có lỗi với bà ta. Ông oán hận người em trai của mình hơn. Lúc nào ông cũng tìm cách né tránh Phương Mộng Vũ, trong tiềm thức ông luôn muốn giữ lại chút kỷ niệm đẹp đẽ về bà ta.

Nhưng lúc này…

Ha ha…

Ha ha…

Cố Hoàng Sí không sợ mình bị trúng lời nguyền.

Ông chỉ không thể chấp nhận Phương Mộng Vũ vô tình với mình như thế.
 
Chương 2673: C2673: Quá tàn nhẫn


Quá vô tình.

Quá tàn nhẫn.

Ít nhất bà ta chém đứt một phần thần hồn của mình là được rồi, hà tất phải tuyệt tình đến thế. Không ngờ lại giao cho Cố Hoàng Tấn, rồi lại hạ lời nguyền cho mình.

Quá tàn nhẫn!

Rắn độc cũng chỉ như vậy mà thôi!

“Đừng trách tôi! Dù sao thì chúng ta từng có mối duyên nợ, mặc dù bây giờ nhớ lại tôi vẫn cảm thấy ghê tởm. Nhưng dù sao cũng đã từng có quá khứ, nếu tôi không độc ác với ông thì Hoàng Tấn sẽ nghi ngờ tôi. Cố Hoàng Sí! Tôi nghĩ, ông có thể hiểu được nỗi khổ của tôi, đúng không?”, Phương Mộng Vũ cười, nói.

Sau đó, bà ta lại nói: “Nói ra thì vẫn phải cảm ơn thượng đế. Nếu như không phải ông gặp nạn thì khéo tôi phải gả cho ông thật. Vậy thì làm sao tôi có thể sinh ra đứa con tài giỏi như Thần Nhi?”


Bà ta nói xong thì cảnh tượng trong đá giữ ảnh cũng kết thúc.

“A…”, Cố Hoàng Sí hét lớn một tiếng rồi phun ra ngụm máu tươi, khí tức toàn thân đã hoàn toàn suy sụp, hoàn toàn mất kiểm soát, tiên nguyên trong cơ thể và các loại pháp nguyên cũng bắt đầu hỗn loạn.

Dường như ông sắp rơi vào trạng thái nhập ma.

“Chết tiệt!”, sắc mặt Tô Minh biến đổi, vội nắm chặt bả vai của sư tôn, không ngừng truyền tiên nguyên vào giúp Cố Hoàng Sí trấn áp được ý niệm nhập ma, giúp ông điều chỉnh lại những khí tức hỗn loạn kia.

“Ha ha! Phế vật thì vẫn là phế vật. Vậy mà đã tức phụt máu rồi?”, Ngô Đằng đứng trên boong tàu của tàu con thoi tác chiến không kiêng kị mà buông lời chế giễu.

Nói thật lòng thì Ngô Đằng bị hù dọa bởi sự độc ác của Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ.


Hiện giờ Phương Mộng Vũ là mẹ của Cố Thần, là vợ của Cố Hoàng Tấn, vậy mà ngang nhiên đứng ra nói những lời này thì có ổn không? Lẽ nào không sợ bị dị nghị sao?

Nhưng bà ta đã làm thế và Cố Hoàng Tấn cũng để bà ta làm vậy.

Năm đó, Cố Hoàng Sí bị chơi xỏ, cuối cùng thê thảm như chó mất nhà. Nói không oan uổng, Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ là hai người vô cùng độc ác.

“Quá độc ác!”, Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết cũng tức giận mắng. Họ hận nỗi không thể ra tay trực tiếp chém chết đám Ngô Đằng. Tiếc rằng hai cô gái này không có thực lực đó, càng không nói đến việc đối phương quá đông. Chỉ riêng một mình Ngô Đằng thì Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết đã không phải là đối thủ rồi. Mặc dù Ngô Đằng nham hiểm, gian xảo, vong ơn bội nghĩa nhưng thiên phú võ đạo cũng khá cao. Hiện giờ hắn ta đã ở cảnh giới Hồng Minh, còn là cảnh giới Hồng Minh tầng năm. Nếu không thì hắn ta không thể ở vị trí của Thất trưởng lão ở trụ sở chính.

“À phải rồi! Cố Hoàng Sí! Không phải loại vớ vẩn nào cũng có thể vào được thành Kỷ Nguyên đâu nha. Hiện giờ thành Kỷ Nguyên có thu phí vào thành đó”, Ngô Đằng nói với giọng đắc ý và bỡn cợt.

Đúng vậy! Học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự nhận lời mời của trụ sở chính, có thể tham gia vào trận đấy.

Nhưng họ vẫn làm khó đám người Cố Hoàng Sí. Chắc chắn viện trưởng và cả đám thái thượng trưởng lão ở trụ sở chính đều biết mà giả ngơ. Dù sao đây cũng nể mặt Cố Thần nên làm khó và sỉ nhục đám Cố Hoàng Sí thôi. Vì vậy, trụ sở ở đây không ủng hộ mà cũng không ngăn cản.

“Vớ vẩn! Chỉ một lúc mà có mấy chục tàu con thoi tác chiến hạ xuống thành Kỷ Nguyên đều không phải nộp phí, dựa vào đâu mà chúng ta phải nộp? Huống hồ, kể cả nộp thì cũng không nộp cho cái loại ông!”, Trì Thương Tuyết phẫn nộ, nói.
 
Chương 2674: C2674: Yêu nghiệt thứ 2 của tổng viện


“Ông…!”, sắc mặt Trì Thương Tuyết đỏ ửng, cô ta xoay người nhìn Tô Minh, nói: “Chồng ơi…”.

Không đấu lại được thì đành tìm người đàn ông của mình vậy.

Chỉ có điều, lúc này Tô Minh không có tâm trạng và thời gian quan tâm đến chuyện này.

Anh đang tập trung trị thương và trấn áp ý niệm nhập ma và khai thông tiên nguyên hỗn loạn trong cơ thể cho Cố Hoàng Sí.

Tô Minh lúc này bận tối mắt, anh vẫn có thể phân định được việc gì quan trọng giải quyết trước.

“Cảm động quá đi! Chắc đây là đệ tử của phế vật Cố Hoàng Sí hả? Nghe nói, anh dựa vào chút sức lực rồi có được tư cách của đại hội Tổng Viện, cũng không tồi đâu. Nhưng anh bái Cố Hoàng Sí làm thầy thì không có tiền đồ gì đâu, chi bằng bái bổn tọa đi. Bổn tọa tùy ý dạy cho anh một vài chiêu thì cũng đảm bảo anh có thể thuận lợi vào được tổng viện, thấy sao?”, Ngô Đằng nhìn Tô Minh có chút hứng thú, hỏi.

Theo như hắn ta thấy, chỉ cần người trẻ tuổi vừa tròn 10000 tuổi này có chút đầu óc thì sẽ đồng ý, hơn nữa còn vui vẻ đồng ý.

Dù sao thì đây cũng là một bước lên tiên.

Hắn ta đường đường là Thất trưởng lão của tổng viện, hắn ta muốn thu nhận đệ tử thì vô cùng dễ dàng, có biết bao yêu nghiệt đều tranh giành nhau. Hiện giờ dễ dàng và tùy ý nhận Tô Minh làm đệ tử, đúng là may mắn quá lớn của Tô Minh rồi. Để sỉ nhục và đả kích Cố Hoàng Sí thì coi như hời cho Tô Minh quá rồi.


Trên thực tế, theo như người khác thấy, đúng là như vậy. Lúc này, trong hư không xung quanh đã có rất nhiều người đến xem kịch hay.

Những tu giả võ đạo này dần như đều nhìn Tô Minh với ánh mắt ngưỡng mộ.

Tiếc rằng Tô Minh hoàn toàn không để ý, chỉ chuyên tâm trị thương cho Cố Hoàng Sí.

“Này! Thằng nhóc! Bị điếc hay câm vậy? Không nghe rõ hay không biết nói chuyện?”, thấy Tô Minh không lên tiếng, sắc mặt của Ngô Đằng biến đổi, hừ lạnh một tiếng, nói.

Đúng lúc này…

Đột nhiên một bóng hình xuất hiện trên hư không.

Bóng hình này vừa xuất hiện thì cả khoảng hư không, bất luận là những người vây xung quanh hay những người nhà họ Cố ở trên tàu con thoi tác chiến, thậm chí cả Ngô Đằng đều ngây người ra.

Họ nhìn chằm chằm vào bóng hình đột nhiên xuất hiện này.

Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết cũng nhìn theo.


Đối phương là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhan sắc khuynh thành, khí chất cũng cao quý.

Kể cả hai mỹ nhân như Tống Cẩm Phồn hay Trì Thương Tuyết đều phải thừa nhận, cô gái xuất hiện đột ngột này còn đẹp hơn cả mình.

“Thanh Nhạn?”, Ngô Đằng có chút kinh ngạc, không hiểu sao Thanh Nhạn lại đến đây?

Còn những người vây xung quanh đều với vẻ kinh ngạc, sau đó hô lên: “Mạc Thanh Nhạn phải không? Nữ thần số 1 của thành Kỷ Nguyên”.

“Yêu nghiệt thứ 2 của tổng viện, chỉ đứng sau Cố Thần”.

“Cô ấy chính là Mạc Thanh Nhạn mà cậu chủ Cố Thần luôn theo đuổi đúng không? Đúng là xinh đẹp quá thể”.



Mạc Thanh Nhạn nhìn về phía Tô Minh, giọng nói vang vọng: “Cậu chủ Tô Minh! Thật không ngờ gặp lại nhanh như vậy”.

Cái gì?

Mạc Thanh Nhạn quen thằng nhóc này sao?

Làm sao có thể?

Tô Minh cũng nhìn Mạc Thanh Nhạn có chút kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.
 
Chương 2675: C2675: Đó là ngô đằng


Nói xong, Mạc Thanh Nhạn lại nhìn Tô Minh, nói: “Cậu chủ Tô Minh! Không biết có thể mời cậu đến chỗ tôi uống rượu đàm đạo không?”

Lời nói vừa dứt thì không khí lập tức yên lặng khác thường.

Mạc Thanh Nhạn mời Tô Minh đến chỗ ở của cô ta? Trời ơi!

“Được! Nhưng có thể đợi mấy phút không? Tôi muốn giết một người trước”, Tô Minh cười nói, ánh mắt nhìn Ngô Đằng, tận sâu ánh mắt là sát ý.

Ý gì đây?

Hư không vốn đã hỗn tạp rồi đột nhiên lại yên tĩnh lạ thường Những tu giả võ đạo đứng trên tàu con thoi tác chiến và cả một số tu giả võ đạo trên thành Kỷ Nguyên đều nhìn Tô Minh. Họ đều trợn trừng mắt lên, chỉ cảm thấy tai mình hình như xuất hiện cảm giác?

Thậm chí hư không hỗn loạn đều ngưng động, ngay cả Mạc Thanh Nhạn cũng vô cùng kinh ngạc.

Cô ta hiểu thực lực của Tô Minh hơn bất cứ ai. Hôm đó, Tô Minh thể hiện ra thực lực ở thành Ly Đỉnh là vô cùng khủng khiếp. Kể cả không bằng mình nhưng không kém hơn là bao. Huống hồ, Tô Minh còn trẻ như vậy, đúng là chấn động.


Nhưng mặc dù như vậy, đây vẫn không phải là lý do mà Tô Minh có thể lấy dũng khí đi giết Ngô Đằng.

Đó là Ngô Đằng.

Là Thất trưởng lão của tổng viện.

Là người có thực lực ở cảnh giới Hồng Minh tầng năm.

Kể cả là bản thân Mạc Thanh Nhạn thì hiện giờ cũng không phải là đối thủ của Ngô Đằng.

Trong lứa thanh niên, theo như Mạc Thanh Nhạn thấy, mặc dù không muốn thừa nhận, mặc dù vô cảm với Cố Thần nhưng có lẽ chỉ có một mình Cố Thần mới giết được Ngô Đằng thôi.

Tô Minh phẫn nộ như này đúng là mất trí rồi.

Mạc Thanh Nhạn biến hình một cái là đã đến trước mặt Tô Minh.


Cô ta làm như này là muốn bảo vệ Tô Minh.

“Cậu chủ Tô! Quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn, đừng kích động”, Mạc Thanh Nhạn thấp giọng nói, nghiêm túc nói. Cô ta rất ngưỡng mộ Tô Minh, hơn nữa cô ta còn là cháu gái của Mạc Châm Sơn, từ nhỏ đã biết được tất cả những gì Cố Hoàng Sí phải chịu. Cô ta cũng biết Cố Hoàng Sí là đệ tử duy nhất của ông nội mình, còn Tô Minh là đệ tử của Cố Hoàng Sí. Vì vậy, Mạc Thanh Nhạn rất gần gũi với Tô Minh, tất nhiên muốn bảo vệ anh.

“Thanh Nhạn! Tránh ra! Có người muốn giết tôi thì tôi sẽ cho hắn cơ hội. Cô cứ yên tâm, nể mặt thầy nên tôi sẽ không lấy mạng hắn đâu”, Ngô Đằng cười nói, chỉ có điều nụ cười tàn nhẫn vô cùng.

Ngô Đằng cũng là đệ tử của Mạc Châm Sơn, mặc dù chỉ là đệ tử ký danh.

Vì vậy, Ngô Đằng coi như là sư đệ của Cố Hoàng Sí, còn Tô Minh lại là đệ tử của Cố Hoàng Sí.

Có mối quan hệ này, nói ra thì hắn ta không thể giết Tô Minh được.

Tất nhiên Mạc Thanh Nhạn sẽ không tránh ra, cô ta ra hiệu cho Tô Minh mau chạy đi.

Có cô ta ngăn cản thì Ngô Đằng có hỗn xược đến mức nào thì cũng không dám làm cô ta bị thương.

Nhưng….

“Ý tốt của cô Mạc tôi xin nhận nhưng tôi vẫn phải giết người này”, Tô Minh lên trước một bước rồi đứng ra.

“Anh…”, Mạc Thanh Nhạn có chút sốt sắng, vừa định nói gì đó thì…
 
Chương 2676: C2676: Cô ta không kìm nổi mà thở dài


Nhưng không kịp nữa rồi. Bởi vì Tô Minh đã bước ra.

Quá nhanh! Quá quả quyết!

Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn đỏ ửng, hiện giờ cô ta muốn làm gì cũng không làm được nữa rồi.

Trước khi Tô Minh bị chém hoặc bị đánh phế thì cô ta vẫn phải cố gắng bảo vệ Tô Minh, đây là điều duy nhất cô ta có thể làm.

Mạc Thanh Nhạn theo bản năng nhìn về phía Tô Minh.

“Tô Minh nhanh quá!”

Tất nhiên là nhanh rồi. Lúc này Tô Minh bước ra, nhanh gấp trăm lần rồi đứng ở phía trước Ngô Đằng, theo kiểu mặt đối mặt.

“Bụp!”, một quyền đánh ra.


Điều này đã nằm trong dự liệu của Mạc Thanh Nhạn. Lúc đó, khi Tô Minh chiến đấu với Vưu Minh Nhi cũng là dùng cận chiến, dùng sức mạnh thuần túy, dùng quyền cước. Cô ta biết Tô Minh vô cùng giỏi ở phương diện này.

Nhưng vẫn không đủ.

Mặc dù hiện giờ nhìn thì Tô Minh có vẻ mạnh hơn khi còn ở thành Ly Đỉnh vào hơn ngàn năm trước.

Nhưng hơn ngàn năm có thể mạnh hơn bao nhiêu?

“Hì hì…”, lúc nhìn thấy Tô Minh bổ nhào tới, lúc Tô Minh dùng quyền cận chiến thì Ngô Đằng đều không né tránh và lùi bước mà chỉ đứng ở đó. Kể cả chạm phải kẻ ở cảnh giới bán bộ Hồng Minh thì chỉ cần một tay là hắn ta có thể diệt được.

Đúng thế! Hiện giờ cảnh giới võ đạo của Tô Minh đã ở cảnh giới bán bộ Hồng Minh. Đây là kết quả anh tu luyện trong hơn ngàn năm. Nếu không thì cảnh giới của anh sẽ không vượt bậc như thế.

“Ảo Diệt Chỉ!”, đứng trước quyền này của Tô Minh, Ngô Đằng nhe răng cười, điệu cười đầy vẻ tàn nhẫn và bỡn cợt. Trong chớp mắt, tay phải của Ngô Đằng đập mạnh, chùm sáng màu xám bạc xuất hiện trong lòng bàn tay. Sau đó hắn ta giơ tay lên chỉ một cái.

Chỉ một cái chỉ này mà dường như nửa hư không đều bị phá tan.


Vô số hỗn loạn hư không đều bị khóa chặt, vô cùng chấn động.

“Vô liêm sỉ!”, sắc mặt Mạc Thanh Nhạn biến đổi mất kiểm soát. Cô ta vốn tưởng rằng Ngô Đằng là tiền bối thì sẽ không dùng hết sức lực, ít nhiều cũng cho Tô Minh cơ hội sống.

Dù sao thì ban nãy Ngô Đằng cũng nói, sẽ nể mặt mình và ông nội mà cho Tô Minh đường sống.

Nhưng hiện giờ… Ngô Đằng đã dùng đến Ảo Diệt Chỉ, đây không phải là dốc sức sao? Đây là 200% sức lực rồi, vậy thì làm sao Tô Minh có đường sống nữa?

Kể cả có đường sống thì ít nhất cũng bị trọng thương hoặc căn cơ võ đạo bị ảnh hưởng, từ đó sẽ thành phế nhân.

Ảo Diệt Chỉ là một trong võ kỹ trấn viện của tổng viện, vô cùng đáng sợ. Trong đó hàm chứa đạo Hủy Diệt, đạo Tấn Công, đạo Sát Phạt, vô cùng khủng khiếp.

Huống hồ, Ngô Đằng cũng tu luyện Ảo Diệt Chỉ ít nhất cũng mấy trăm triệu năm rồi? Sớm đã luyện đến Đại Thành rồi? Ảo Diệt Chỉ này là đại chiêu mà Ngô Đằng luôn ủ kỹ.

Mạc Thanh Nhạn biết được sự tàn nhẫn và hung hãn của Ngô Đằng, vậy mà không ngờ mình vẫn đánh giá thấp hắn ta.

Sắc mặt của Mạc Thanh Nhạn từ đỏ ửng biến thành trắng bệch. Hiện giờ cô ta muốn làm gì cũng muộn hết rồi, căn bản là không kịp.

Cô ta không kìm nổi mà thở dài.
 
Chương 2677: C2677: Không là gì sất


Tô Minh là yêu nghiệt tuyệt thế như vậy, bắt đầu từ lúc này chẳng khác nào rơi xuống vực thẳm.

Tiếc quá!

Nhưng…

Một giây sau…

“Xoẹt!”, một âm thanh chói tai như tiếng kim loại va vào nhau đột nhiên vang lên.

Âm thanh như những mũi kim bạc đâm vào tai của tất cả mọi người đứng vây xung quanh xem kịch ở trong hư không.

Tất nhiên, âm thanh đó không phải là trọng điểm.

Điều quan trọng là…


Trong lúc Ảo Diệt Chỉ và quyền của Tô Minh va vào nhau thì có thể thấy rõ, Tô Minh không nhúc nhích, quyền cước vẫn vô cùng bá đạo; còn chỉ ấn của Ảo Diệt Chỉ điên cuồng vỡ vụn, dường như có cái búa đập vào lọ thủy tinh khiến nó vỡ tan.

Không chỉ vậy, thoạt nhìn quyền cước của Tô Minh rất bình thường nhưng sau khi dễ dàng đập vỡ được Ảo Diệt Chỉ thì nó vẫn tiếp tục lao về trước không chút kiêng kị.

Quyền đó đập lên tay mà Ngô Đằng thi triển ‘Ảo Diệt Chỉ’, sau đó cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn xuất hiện. Tay đó của Ngô Đằng bị đập thành làn sương máu vỡ tan.

Không chỉ cánh tay mà trong lực mạnh đó còn khiến bả vai, ngực, thân trên, thậm chí là toàn thân đều vỡ vụn. Sau đó… Mà cũng không có sau đó nữa. Ngô Đằng đã hóa thành một làn sương máu.

Ngay cả thần hồn của hắn ta định tháo chạy nhưng cũng bị một quyền của Tô Minh tiêu diệt.

Quyền này của Tô Minh còn khủng khiếp hơn cả thần chết.

Quyền này của Tô Minh vô cùng mạnh.

Còn mạnh hơn cả gặp phải ác mộng.


Mạnh đến nỗi mà Ngô Đằng lúc chết cũng không biết mình đã chết như thế nào.

Quyền đó mạnh đến nỗi chỉ còn lại không khí yên tĩnh.

Nhìn thấy vậy mà Mạc Thanh Nhạn cũng đờ đẫn như hóa thạch.

“40000 long lực, đúng là hữu ích thật!”, Tô Minh thầm nghĩ. Lúc rời khỏi Kiếp tông là 30000 long lực, sau đó từ thành Ly Đỉnh quay về Hạp Tự tầm hơn 1000 năm. Trong 1000 năm này anh cũng không hề nhàn rỗi, anh vẫn không ngừng tu luyện và tu luyện. Vì vậy sức mạnh thuần túy tất nhiên là không ngừng nâng cao, hiện giờ đã là 40000 rồi.

Hơn nữa, hàm lượng vàng trong 40000 long lực này vô cùng cao. Bởi vì Tô Minh đã tổng hợp sức mạnh thuần túy và võ kỹ khí tu. Cũng bởi vì đám lão Trang truyền dạy nên uy lực 40000 long lực mà Tô Minh phát huy còn mạnh hơn cả thể tu có 60000 long lực nữa.

Vì vậy tất nhiên là hữu dụng rồi.

Còn 40000 long lực vốn là con số vô cùng dọa người. Kể cả là những tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Minh tầng bảy tầng tám dùng hết tất cả thủ đoạn, bao gồm võ kỹ khí tu có thể thể hiện ra được uy lực như này nhưng chỉ e cũng khó mà đạt được uy lực như 40000 long lực của Tô Minh.

Vì vậy Ngô Đằng có là gì?

Không là gì sất!

Vì vậy, bị giết trong một chiêu là cũng hợp lý.
 
Chương 2678: C2678: Bia huyền diệu đã trở thành dung khí


Hơn nữa, đến tận bây giờ Tô Minh vẫn chưa giao đấu với tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Minh nên khi đối mặt với Ngô Đằng anh vẫn có chút thận trọng. Trong quyền ban nãy không chỉ có 40000 long lực mà còn kết hợp với một chút kiếm nguyên, mà còn là kiếm nguyên Ngũ Đoạn đỉnh phong. Đúng là giết gà dùng dao mổ trâu.

Nói đến kiếm nguyên thì trong hàng chục ngàn năm, ngoài sức mạnh thuần túy thì có lẽ đây là phương diện mà Tô Minh tiến bộ tốt nhất.

Lý do rất đơn giản, bản thân Tô Minh vốn có thiên phú rất mạnh về kiếm đạo. Nếu không thì kiếp trước anh sẽ không phải là kiếm đạo chứng đạo thuần túy.

Những thứ liên quan đến võ đạo trong ký ức tiền kiếp gần như đều là kiếm đạo. Vì vậy, sau khi hấp thụ hoàn toàn thì tất nhiên sẽ tiến bộ nhanh.

Còn có một lý do quan trọng nữa là có sự giúp đỡ của Ma La Kiếm và hồn Xương Kiếm.

Sau khi được cứu thì hồn Xương Kiếm đã an phận trong Ma La Kiếm.

Vốn dĩ Tô Minh cũng không hy vọng gì quá nhiều ở hồn Xương Kiếm nhưng nào ngờ, hàng trăm năm trước, hồn Xương Kiếm đột nhiên phấn khích và vui mừng truyền âm cho anh.


Sau đó Tô Minh có được niềm vui bất ngờ.

Hóa ra, hồn Xương Kiếm không phải nhàn rỗi trong cơ thể của Ma La Kiếm mà nó không ngừng nghiên cứu kiếm nguyên và kiếm vận thuộc về Ma La Kiếm trong kiếm thể Ma La Kiếm. Và cuối cùng hồn Xương Kiếm thật sự đã nghiên cứu ra một số thứ vô cùng hữu ích.

Sau khi hồn Xương Kiếm phản hồi lại những thu hoạch này cho Tô Minh thì đúng là thu hoạch lớn. Có được kiếm đạo vô cùng quý hiếm, thoắt cái đã lĩnh ngộ kiếm nguyên lên Ngũ Đoạn đỉnh phong, đúng là khủng khiếp.

“Sư tôn! Không phải người nói cảnh giới Hồng Minh rất mạnh sao? Người còn bảo con là khi đối mặt với cường giả ở cảnh giới Hồng Minh thì phải cẩn thận. Nhưng con thấy cũng đâu phải mạnh lắm”, một giây sau Tô Minh biến hình một cái là quay về tàu con thoi tác chiến, đi đến bên cạnh sư tôn Cố Hoàng Sí, nói với vẻ thất vọng.

Nói thật thì trước đó Tô Minh thật sự mong đợi cường giả ở cảnh giới Hồng Minh mạnh một chút, nhưng thật không ngờ…

Giết trong tích tắc?

Hơn nữa, lúc giao đấu anh chỉ dùng một chút sức chiến đấu chứ không phải toàn lực.


Nếu như toàn lực, nếu như dùng đến ‘Luân Hồi Thiên Vẫn Kiếm’ thì còn đáng sợ đến mức nào?

Nhắc đến ‘Luân Hồi Thiên Vẫn Kiếm’ thì đúng là thu hoạch trong vòng 10000 năm trở lại đây. Trước tiên Tô Minh luyện ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’ đến cực độ, sau đó tiêu tốn chút thời gian và sức lực anh đã có thể dung hòa được hai kiếm pháp này.

Và hiệu quả cũng không tồi. Anh dung hòa sự hủy diệt và tấn công của ‘Thiên Vẫn Kiếm’, dung hòa với sự ảo diệu của ‘Luân Hồi’, còn cả hồn kỹ trong ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’ khiến uy lực của ‘Luân Hồi Thiên Vẫn Kiếm’ càng đáng sợ hơn.

Tất nhiên, mức độ khó khi tu luyện cũng khiến người ta khiếp sợ. Kể cả với kiếm đạo và thiên phú võ đạo của Tô Minh thì hiện giờ cũng chỉ luyện đến mức Đại Thành chứ chưa thể lên Viên Mãn được.

Ngoài ‘Luân Hồi Thiên Vẫn Kiếm’ còn cả dung khí nữa.

Đúng vậy! Bia Huyền Diệu đã trở thành dung khí.

Còn cả thuật Sinh Mạng Lưu Phóng, các loại hồn kỹ, Thái U Hỏa, các pháp nguyên thần thông không gian đều chưa dùng đến.

Tô Minh căn bản chỉ phát huy chưa đến 1% thực lực mà đã có thể dễ dàng giết chết tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Minh tầng năm.

Vì vậy, cảnh giới Hồng Minh có mạnh không?
 
Chương 2679: C2679: Giải kiểu gì đây


Đâu có mạnh?

“Khụ khụ…”, Cố Hoàng Sí có chút lúng túng. Tất nhiên, nhiều hơn cả là sự tự hào. Nói thật thì ban nãy khi nhìn thấy Tô Minh giết chết Ngô Đằng, Cố Hoàng Sí cũng sợ hãi. Hình như đồ đệ này của mình mạnh quá mức rồi chăng?

“Chuyện này…”, Mạc Thanh Nhạn ở bên cạnh nhìn khắp người Tô Minh, cũng không biết nên nói gì.

Mạc Thanh Nhạn cũng không biết hiện giờ mình đang trong trạng thái và cảm xúc như thế nào.

Chấn động? Ngưỡng mộ? Cạn lời? Bị đả kích.

Cô ta cảm thấy cảm xúc rất phức tạp.

Một hồi lâu, Mạc Thanh Nhạn cũng bình tĩnh lại, hỏi: “Cậu… Cậu chủ Tô! Năm đó thực lực mà anh thể hiện ra ở thành Ly Đỉnh không phải là toàn lực đúng không?”

“Tất nhiên là không rồi!”, Tô Minh cũng thấy cạn lời. Ngay cả lúc anh giết chết Ngô Đằng cũng không phải toàn lực. .


||||| Truyện đề cử: Kiếm Vực Vô Địch |||||

Mạc Thanh Nhạn nghe thấy vậy thì như hóa đá. Lẽ nào trên thế gian này còn có yêu nghiệt khủng khiếp hơn cả Cố Thần sao?

“Cô Mạc! Bất luận thế nào thì hôm nay cũng rất cảm ơn cô!”, Tô Minh cười nói, cảm thấy rất có thiện cảm với Mạc Thanh Nhạn. Không nói những chuyện khác, chỉ nói ngay lúc sư tôn bị thành Kỷ Nguyên chế giễu mà Mạc Thanh Nhạn đã đứng ra giúp mình và sư tôn, lại còn mời mình đến nơi ở để uống trà mà không sợ dị nghị.

“Nhưng tôi đâu có giúp được gì cho anh!”, Mạc Thanh Nhạn thấp giọng nói, sau đó lại hít một hơi thật sâu, cân bằng cảm xúc, nói: “Cậu chủ Tô! Mời!”

Cô ta vẫn mời Tô Minh đi uống rượu.

“Chuyện này… Lại đợi tôi một lát!”, Tô Minh ngẫm nghĩ một xíu rồi cười khổ, nói: “Tôi vẫn phải đến nhà họ Cố một chuyến”.

“Gì cơ?”, sắc mặt Mạc Thanh Nhạn biến đổi: “Cậu chủ Tô! Anh định làm gì? Đừng có kích động thế chứ?”

Chuyện này…


Tô Minh điên rồi sao?

Kể cả Tô Minh có thể giết được Ngô Đằng nhưng cũng không thể liều như vậy được.

Hiện giờ nhà họ Cố là thế lực số một trong thành Kỷ Nguyên.

Là thế lực vô cùng mạnh, chứ đừng nói đến việc nhà họ Cố còn bám được vào Chúng Sinh các.

“Cũng không phải là kích động! Mặc dù vết thương của sư tôn đã đỡ hơn chút nhưng trong cơ thể vẫn còn chú nguyền rủa, cái này có thể khiến sư tôn bị trọng thương bất cứ lúc nào nên tôi phải giải lời nguyền này”, Tô Minh nghiêm túc nói.

Giải kiểu gì đây?

Chỉ có thể đi tìm Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ thôi.

Chú nguyền rủa này giải như thế nào thì hai người này là rõ nhất.

Muốn không làm tổn hại chút nào đến căn cơ võ đạo của sư tôn, muốn giải chú nguyền rủa một cách hoàn hảo nhất thì nhất định phải tìm Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ.

“Nhưng mà…”, Mạc Thanh Nhạn thật sự sốt sắng, bởi nhà họ Cố là nơi vô cùng hiểm ác.

“Nhóc Tô! Đừng sốt ruột! Đợi sau khi đến được đại hội Tổng Viện thì tính đi!”, Cố Hoàng Sí cũng khuyên ngăn. Chỉ cần Tô Minh lấy được thành tích cao thì đến lúc đó sẽ được tổng viện coi trọng,
 
Chương 2680: C2680: Phân tích dự đoán trận đấu


Nhất định phải giải được chú nguyền rủa này trước kỳ đại hội.

“Cậu… Cậu chủ Tô! Chuyện này…”, Mạc Thanh Nhạn hoảng loạn, ấp úng nói. Bởi vì thái độ của Tô Minh rất kiên quyết.

Nhưng Tô Minh làm vậy chẳng phải là điên rồ sao? Bởi nhà họ Cố hiện giờ, ngay cả tổng viện cũng không dám đắc tội. Vậy mà một mình Tô Minh định đến đó gây sự?

Trời ơi!

Đúng là không dám nghĩ đến!

Điên thật rồi!

Một giây sau, tàu con thoi tác chiến bắt đầu chuyển động đi về phía thành Kỷ Nguyên ở bên dưới, thật sự di chuyển về phía nhà họ Cố.


“Chết tiệt!”, Mạc Thanh Nhạn hoảng loạn đến phát điên. Cô ta nhất thời mất kiểm soát, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tô Minh. Cô ta không nói nhiều mà biến hình rời đi. Giờ cô ta phải lập tức đi tìm ông nội, có lẽ chỉ có ông nội mới có thể ngăn cản Tô Minh đến nhà họ Cố.

Đến hôm nay, trong thành Kỷ Nguyên đã chật kín người. Dù sao thì không còn mấy ngày nữa là đại hội Tổng Viện sẽ bắt đầu.

Trên thực tế, khoảng ngàn năm nay đã có những tu giả võ đạo từ những nền văn minh ở lân cận đến đây. Cho đến mấy ngày nay, số người trong thành Kỷ Nguyên đã lên đến đỉnh điểm là vượt quá 300 tỷ.

Một tòa thành có thể chứa hơn 300 tỷ người, kể cả là thành rộng lớn đến mấy thì cũng sẽ chật ních.

Đặc biệt là có mấy nơi trong thành còn đông hơn. Ví dụ như mấy nhà hàng nổi tiếng trong thành và cả mấy sàn đấu giá cỡ lớn cũng chật kín.

Tất nhiên, cũng bao gồm cả Tiên Cơ Lâu.

Tiên Cơ Lâu là nơi nổi tiếng duy nhất trong thành Kỷ Nguyên chuyên buôn bán các loại tin tức, đảm nhận vai trò tổng hợp biên soạn các tin lạ. Ngoài ra Tiên Cơ Lâu cũng được học viện Kỷ Nguyên thừa nhận.


Tiên Cơ Lâu thời gian gần đây vô cùng hot. Lý do rất đơn giản, để người ngoài có thể cảm nhận tốt hơn về đại hội Tổng Viện thì tất nhiên nơi này phải có những thứ cần phổ biến.

Ví dụ như những quy tắc liên quan đến đại hội Tổng Viện ở thành Kỷ Nguyên, những thành tích khủng trong vô số kỳ tổ chức đại hội Tổng Viện trong lịch sử, những ai có biểu hiện xuất sắc nhất. Tiên Cơ Lâu được tổng viện ủy quyền biên soạn cuốn sách ‘Kỷ Nguyên Đại Hội Chí’. Cuốn sách bán rất chạy, còn giá thì cao gấp 10 lần bình thường.

Còn cả cuốn sách ‘Phân tích dự đoán trận đấu’ vô cùng được yêu thích thì bán với giá trên trời. Nói ra thì cuốn sách này cũng là sách phổ biến cho tất cả thí sinh tham dự đại hội Tổng Viện. Bởi vì trong sách này bao gồm đánh giá của top 100 thí sinh tham gia đại hội Tổng Viện. Không những có dự đoán xếp hạng mà còn có thông tin chi tiết và đánh giá dành cho mỗi thí sinh trên bảng.

Nói ra thì Tiên Cơ Lâu cũng giỏi khi cho ra cuốn sách ‘Phân tích dự đoán trận đấu’ mà mỗi kỳ thi đều đoán đúng 70, 80%, rất đáng tin cậy. Theo thống kế không hoàn toàn, cuốn sách này đưa ra danh sách top 10 đầu và top 10 cuối trong mỗi kỳ đại hội đúng đến 80%, có thể nói là khá chuẩn xác.

Cũng chính vì vậy mà nhiều người đoán, phía sau Tiên Cơ Lâu chắc là viện trưởng hoặc là trưởng lão, thậm chí là thái thượng trưởng lão của tổng viện. Nếu không thì không thể nào nắm chắc được như vậy.

Lúc này, ở phía trước Tiên Cơ Lâu vô cùng đông đúc.

Có rất nhiều tu giả võ đạo trên tay đều cầm một cuốn sách, họ đang nhìn chăm chú vào nội dung trong đó.

Cuốn sách có tên ‘Phân tích dự đoán trận đấu’.

Rất nhiều người vừa đọc nhanh vừa đưa ra phân tích.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top