Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 2701: C2701: Rốt cuộc nên làm gì đây


“Mệnh hỏa?”, cuối chân trời, Hà Nhiếp, Lục Các chủ của Chúng Sinh các cuối cùng cũng mất bình tĩnh, vẻ mặt thay đổi.

Dương Sào bên cạnh cũng không cần nói.

Ngọn lửa Tô Minh vừa dùng chính là mệnh hỏa trong truyền thuyết.

Mệnh hỏa cực kỳ hiếm thấy, dù là vài lão quái vật dùng lửa chứng đạo, khổ cực cả một đời cũng khó có thể nắm giữ được mệnh hỏa của mình, bởi vì nếu muốn nắm chắc mệnh hỏa thì phải dung hợp với ngọn lửa. Nói một cách đơn giản, mệnh cách và vận mệnh đều dung hợp với lửa. Theo nghĩa khác, phải là trong lửa có tôi, tôi chính là ngọn lửa mới được.

Điều này rất khó, thậm chí còn là hy vọng hão huyền, lý do rất đơn giản, mệnh cách của con người dù có tốt, hoặc là vận mệnh và xác thị đều tốt, muốn dung hợp, cũng phải chịu sự thiêu đốt, nung nóng của ngọn lửa này, đây không phải là hy vọng hão huyền thì là gì.

Vậy mà Tô Minh lại làm được. Hơn nữa, Tô Minh mới chỉ mười ngàn tuổi.

Dù tận mắt nhìn thấy, Hà Nhiếp và Dương Sào cũng bị dọa sợ.

Ngoài ra, mệnh hỏa cũng được chia thành đủ loại.


Mệnh hỏa của Tô Minh rõ ràng là cấp cực cao.

Còn thuộc cấp độ nào, Hà Nhiếp cũng không thể chắc chắn, ông ta không hiểu quá rõ về ngọn lửa, cũng không phải là tu đạo võ giả thuộc hệ lửa.

Thế nhưng, dù thế nào, chỉ riêng việc Tô Minh nắm chắc được ngọn lửa, hơn nữa còn là trình độ yêu nghiệt, cũng có thể so sánh với Cố Thần rồi.

“Đáng chết...”, vẻ mặt của Hà Nhiếp cực kỳ tệ. Hóa ra, gặp được tên yêu nghiệt có cấp bậc như Tô Minh lại là chuyện tốt.

Nhưng hết lần này đến lần khác, bản thân Hà Nhiếp đã có quan hệ thầy trò với Cố Thần. Hơn nữa, để trói chặt với Cố Thần, Hà Nhiếp phải đến thành Kỷ Nguyên trước, mất rất nhiều công sức mới có thể trở thành sư phụ của Cố Thần.

Để ngăn chặn việc Cố Thần vào Chúng Sinh các rồi gặp các chủ mạnh hơn mình, sau đó nuốt lời không bái ông ta làm thầy nữa, mà ngay sau khi xác định quan hệ thầy trò, ông ta đã gửi giấy tờ chứng nhận quan hệ về Chúng Sinh các, để thể hiện với mọi người là mình công bằng, không chỉ vậy, ông ta còn nói rõ rằng Cố Thần là đệ tử duy nhất của mình mà bế quan không nhận đệ tử.

Giấy chứng nhận quan hệ thầy trò không phải trò đùa.


Nói cách khác, dù Tô Minh có là yêu nghiệt cỡ nào, Hà Nhiếp cũng không thể nhận Tô Minh làm đệ tử!

“Đáng chết!”

Hà Nhiếp nghiến răng, trong lòng cảm thấy cực kỳ hối hận.

Nếu như biết trước ngoài Cố Thần, trên thế giới này còn có yêu nghiệt như Tô Minh, thì ông ta sẽ không vội vã, bốc đồng trói mình và Cố Thần trên một chiếc thuyền như vậy.

Sâu trong lòng Hà Nhiếp đang thực sự rối bời.

Rốt cuộc nên làm gì đây?

Nên đối xử với Tô Minh thế nào đây?

Bây giờ đối xử tốt với Tô Minh? Mời Tô Minh đến Chúng Sinh các? Nếu như vậy, thì có lẽ Tô Minh sẽ trở thành đệ tử của các chủ khác, như vậy không phải tặng cơ hội đi, làm áo cưới cho những các chủ khác hay sao?

Trong Chúng Sinh các, sự cạnh tranh giữa mấy các chủ rất khốc liệt, sao Hà Nhiếp có thể tạo lợi ích cho các chủ khác được?
 
Chương 2702: C2702: Điều này lại rất khó nói


Vậy thì...

Ông ta phải nghĩ cách giết chết Tô Minh? Một khi tin tức bị tiết lộ, đầu tiên Chúng Sinh các sẽ không tha cho ông ta, là lục các chủ của Chúng Sinh các, ông ta hiểu rõ thái độ cầu hiền nhược khát của Chúng Sinh các.

*cầu hiền tài như khát nước

Hà Nhiếp ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

“Lục Các chủ đang suy nghĩ nên đối xử với vị này thế nào, đúng không?”, Dương Sào ở bên cạnh nói. Dương Sào cũng khá hiểu biết về Chúng Sinh các, còn hiểu rõ hơn Hà Nhiếp, ít nhiều cũng hiểu rõ, nên cũng đoán ra được vài thứ.

“Không tệ!”, Hà Nhiếp gật đầu.

“Tên này có thiên phú như vậy, cậu ta không chết, Lục Các chủ ăn ngủ không yên, nhưng nếu như Lục Các chủ đích thân ra tay giết chết cậu ta, chắc hẳn khi tin tức này bị tiết lộ, Chúng Sinh các sẽ trừng phạt Lục Các chủ. Thế nên... cách tốt nhất chính là mượn đại hội Tổng Viện lần này, để Cố Thần giết chết cậu ta ở đại hội, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận hơn nhiều”.

Hà Nhiếp sáng mắt lên.


Đúng thế!

Đại hội Tổng Viện vốn dĩ là nơi sống chết có số, không thể tránh khỏi bị thương, huống chi, Tô Minh tiêu diệt gần như toàn bộ nhà họ Cố, còn cố Cố Thần mang thù diệt môn, giết Tô Minh, là chuyện hợp tình lý.

Nhưng vấn đề là, Cố Thần có phải là đối thủ của Tô Minh hay không?

Điều này lại rất khó nói.

Đặc biệt là sau khi Tô Minh thi triển mệnh hỏa, Hà Nhiếp thật sự không dám đảm bảo Cố Thần có thực lực tương xứng đấu với Tô Minh.

“Lục Các chủ chắc chắn có cách giúp thực lực của Cố Thần nâng cao trở lại trong thời gian ngắn!”, Dương Sào nói tiếp.

Hà Nhiếp im lặng.


Có chứ, tất nhiên là có.

Nhưng, cái giá phải trả không hề nhỏ.

“Lục Các chủ, nếu như có cách nào, Lục Các chủ cứ yên tâm mà dùng hết toàn lực. Phía Tổng Viện tôi sẽ hết sức giúp đỡ, dù có hao phí sức lực Tổng viện tích lũy, góp nhặt vô số năm qua, chúng tôi cũng sẽ không do dự”, Dương Sào nói, ánh mắt kiên định, vẻ độc ác lóe lên.

“Thật sao?”, Hà Nhiếp nghiêm túc quay đầu, nhìn sang Dương Sào ở bên cạnh.

“Tất nhiên rồi!”, Dương Sào gật đầu: “Bỏ qua chuyện đó thì tôi cũng là sư tôn của Thần Nhi. Quan trọng hơn, Tô Minh là đồ nhi của Cố Hoàng Sí, Cố Hoàng Sí lại là đồ nhi của Mạc Châm Sơn, một khi Tô Minh được thế, kết cục của Tổng Viện sẽ không tốt đẹp đâu, mà kết cục của tôi lại càng không ổn hơn. Giúp Lục Các chủ, cũng chính là giúp bản thân tôi”.

“Viện trưởng Dương đúng là cao thượng”. Hà Nhiếp cười, cũng thả lỏng đôi chút, đứng từ xa nhìn chằm chằm Tô Minh, ánh mắt thâm sâu, ánh mắt đó có vài tia tàn nhẫn và giễu cợt, tuyệt thế yêu nghiệt sao? Thế nào cũng chết trong tay Thần Nhi mà thôi.

Sau đó Hà Nhiếp nói: “Viện trưởng Dương, đi thôi, chúng ta đến núi sau nhà họ Cố, tìm Thần Nhi. Việc này không nên chậm trễ, đại hội Tổng Viện cũng không còn mấy ngày nữa”. . Ủ𝘯g‎ hộ‎ chí𝘯h‎ chủ‎ 𝘃ào‎ 𝘯gay‎ [‎ 𝐓rU‎ 𝗆𝐓r𝘶y𝖾𝘯.𝘃𝘯‎ ]

Dương Sào và Hà Nhiếp biến mất.

Cùng lúc đó.

Tô Minh đã đứng trước mặt Phương Mộng Vũ.
 
Chương 2703: C2703: Giết cả thần hồn


Hai người mặt đối mặt.

Giờ phút này, Phương Mộng Vũ đã bị dọa sợ xụi lơ trên mặt đất, mặc dù khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước, nhưng cả người tràn đầy phẫn hận, sợ hãi, hoảng sợ, khuôn mặt đẫm nước mặt, ngược lại mất đi phong thái tài hoa ban đầu.

“Giao nguồn gốc chú nguyền rủa của sư tôn ra đây, tôi sẽ cho bà chết thống khoái”, Tô Minh nói, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.

Phương Mộng Vũ lại càng run hơn.

Sau đó, bà ta ngẩng đầu, ánh mắt sợ hãi thù hận liếc qua Tô Minh, sau đó, nhìn về phía Cố Hoàng Sí đứng đằng xa, nói to: “Hoàng Sí! Em vẫn yêu anh, năm đó em bị ép nên bất lực. Anh thật sự muốn thấy em chết sao? Em hối hận rồi, em đã biết sai rồi. Hãy tha thứ cho em, em sẽ dùng cả phần đời còn lại bù đắp cho anh. Hoàng Sí, cầu xin anh...”

Vẻ mặt của Cố Hoàng Sí trở nên phức tạp, cực kỳ phức tạp.

Ánh mắt xa xăm nhìn chằm chằm Phương Mộng Vũ.

Ông ấy nhìn vào người con gái mà mình đã từng yêu.


Hiện giờ, ông ấy mới thở phào một cách khó hiểu.

Nếu như Phương Mộng Vũ không cầu xin bất cứ điều gì.

Nếu như lúc này Phương Mộng Vũ thật sự có lòng tự trọng, có tôn nghiêm cầu xin được chết.

Thì có lẽ Cố Hoàng Sí ông ấy sẽ không thở phào.

Nhưng...

Ông ấy thở phào nhẹ nhõm.

Phương Mộng Vũ trước mặt và trong ký ức của ông, hay nói cách khác, Phương Mộng Vũ trong trái tim ông ấy, không phải một người.

“Mộng Vũ, tạo hóa trêu ngươi, thua thì phải nhận, giống như năm đó tôi bị phế bỏ, rời khỏi thành Kỷ Nguyên như con chó chết. Bây giờ, bà và Cố Hoàng Tấn thua rồi, bà cũng phải nhận thua, Mộng Vũ, lên đường bình an!”. Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào Phương Mộng Vũ mà nói.


Ông ấy vừa dứt lời, Tô Minh mới thở phào, anh sợ sư tôn sẽ không thể hạ quyết tâm.

“Không! Cố Hoàng Sí, tên phế vật nhà ông! Ông thật sự muốn Phương Mộng Vũ tôi chết sao? Ông thật sự thấy chết không cứu sao? Cố Hoàng Sí, ha ha ha... tôi hận ông! Tôi làm ma cũng sẽ không tha cho ông! Ha ha ha... nguồn ấn chú, tôi sẽ không lấy ra, có chết cũng sẽ không lấy ra, cả đời này, ông đi mà sống nhờ ấn chú gia thân đi, ha ha ha...”. Phương Mộng Vũ tuyệt vọng, ác ý lên tới cực điểm, cả người tràn đầy sát khí, giống như tẩu hỏa nhập ma. . Đam Mỹ Cổ Đại

Chính lúc này.

“Phù”.

Tô Minh giơ tay chỉ một cái.

Một đường kiếm phong xuyên qua trán Phương Mộng Vũ.

Giết cả thần hồn.

Còn việc Phương Mộng Vũ không nguyện ý lấy ra nguồn chú nguyền rủa của sư tôn, cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.

Lấy ra thì càng tốt, không lấy ra thì chỉ cần Phương Mộng Vũ và Cố Hoàng Tấn, hai người nắm giữ và khống chế nguồn chú nguyền rủa đều chết thì lúc đó nguồn chú nguyền rủa của sư tôn sẽ vô chủ, vậy thì, bản thân hao phí chút tinh lực, cưỡng chế xóa bỏ chú ấn trong cơ thể sư tôn, miễn cưỡng cũng có thể làm được.

Chỉ vậy mà thôi!
 
Chương 2704: C2704: Một trái một phải


“Tiền bối, ông nên cảm thấy vui mừng bởi người đối với sư tôn vẫn còn có chút tình nghĩa, bằng không, tôi nghĩ, người chết hôm nay tuyệt đối không phải chỉ có Cố Hoàng Tấn, Phương Mộng Vũ và mấy vị lão tổ của Cố gia đâu, tôi sẽ tiêu diệt triệt để toàn bộ nhà họ Cố”. Tô Minh quay đầu lại, nhìn về phía Cố Vân Chu mà lạnh lùng nói.

“Hahahaha... Hoàng Sí, đây chính là điều mà mày muốn sao? Nhà họ Cố đã hết rồi! Đây chính là điều mà mày muốn sao? Nếu sớm biết có ngày hôm nay, năm đó, lúc em trai mày bao nhiêu lần muốn phái người đi tìm mày, để diệt cỏ tận gốc mày, tao đã không đi ngăn cản rồi, hahahaha, thật hối hận mà!”, Cố Vân Chu liếc nhìn Tô Minh một cái, không nói gì, quay đầu lại, nhìn về phía Cố Hoàng Sí, cười ha hả, không chút kiêng kỵ mà cười lớn, nước mắt tuôn đầy mặt, mang theo một chút oán hận, và cả sự phẫn nộ ngút trời.

“Bố, đây quả thực là điều con muốn!”. Cố Hoàng Sí trầm mặc một lúc, rồi gật đầu một cách nghiêm túc: “Bố, cảm ơn bố năm đó đã ngăn cản Hoàng Tấn nhổ cỏ tận gốc, nhưng, hôm nay báo thù, con không hổ thẹn với lòng mình”.

“Haha... mày quả là có một đồ đệ tốt, chỉ là, Thần Nhi không chết, Cố gia không diệt. Thần Nhi đang bế quan, chẳng bao lâu sẽ bế quan xong, trong cuộc thi của tổng viện, mày sẽ biết đồ nhi phách lối quá mức, không kiêng nể gì cả của mày so với Thần Nhi của nhà họ Cố có bao nhiêu phần chênh lệch? Thiên tài? Yêu nghiệt? Hừ, có thể sánh với Thần Nhi của nhà họ Cố sao? Sánh được sao?”, Cố Vân Chu nhìn thật sâu Cố Hoàng Sí một cái, rồi dậm chân rời đi.

Tô Minh ngược lại không có ý nghĩ cũng sẽ giết Cố Vân Chu, nguyên nhân rất đơn giản: Nếu như thực sự làm như vậy, sư tôn sẽ không đồng ý, cũng sẽ không được khuây khỏa.


Sư tôn trọng tình trọng nghĩa.

Cố Vân Chu dù sao cũng là bố của ông ấy, hơn nữa, mặc dù không công bằng, nhưng năm đó ông ấy cũng đã có áy náy và cũng đã cứu giúp sư tôn.

Đương nhiên, mặc dù không giết Cố Vân Chu, nhưng, trong cuộc thi ngày sau, Cố Thần kia, nhất định phải giết.

Mà giết chết Cố Thần… thì Cố Vân Chu chắc cũng sẽ bị phế một cách triệt để rồi.

Tâm cảnh và tinh thần võ đạo của Cố Vân Chu hiện giờ vẫn còn đang cố chống đỡ, cũng là bởi vì một tên Cố Thần mà thôi.

Nếu như Cố Thần bị đánh bại, và chết rồi, vậy thì niềm tin như cọng cỏ cứu mạng kia cũng sẽ không còn nữa.

Lúc này.

“Ha ha ha, cậu bé ngoan, tốt, rất tốt! Không hổ là người đàn ông mà Nhạn Nhi coi trọng!”, Mạc Châm Sơn đã bước xuống, đi đến bên cạnh Tô Minh, cười haha, đầy sự tán thưởng và hài lòng.


Mạc Thanh Nhạn ở bên cạnh Mạc Châm Sơn ngay lập tức mở to mắt, sắc mặt cũng có chút đỏ ửng: “Ông nội, ông đang nói linh tinh gì vậy?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Đêm Nay Có Mưa
=====================================

“Khụ khụ…”. Tô Minh cũng có chút ngượng ngùng, nói ra, anh và Mạc Thanh Nhạn vốn không thân quen, tất nhiên chuyện Mạc Thanh Nhạn giúp đỡ mình, anh vẫn rất cảm kích.


“Nào có nói linh tinh chứ? Trước đó chẳng phải cháu vẫn luôn lo lắng không thôi, hận không thể để bộ xương già như ông đây xuống dưới kề vai chiến đấu cùng thằng nhóc họ Tô nữa sao!”, Mạc Châm Sơn vuốt râu, nụ cười càng thêm rõ ràng.

“Ông nội, ông...”. Mạc Thanh Nhạn lúc này thật sự đã xấu hổ vô cùng, cô ấy không phải kẻ ngốc, cô ấy có thể cảm nhận được, ông nội dường như đang cố ý ghép đôi mình với Tô Minh, chỉ là, làm sao có thể trực tiếp như vậy, kịch liệt tác hợp như vậy chứ? Cô ấy với Tô Minh kể ra, còn chưa nói qua được mấy câu nữa?

“Hoàng Sí, đi, đến chỗ của lão!”, Mạc Châm Sơn lại nhìn về phía Cố Hoàng Sí, vẻ mặt vô cùng phức tạp, còn có chút kích động nói.

Nói đoạn, ông ấy lại nói với Tô Minh: “Nhóc con, cùng đi đi, không phải Nhạn Nhi muốn mời con uống trà uống rượu sao?”

“Khụ khụ, dạ được”, Tô Minh thực sự ngượng ngùng.
 
Chương 2705: C2705: Chương 2705


“Các cô là hồng nhan tri kỷ của thằng nhóc họ Tô đúng chứ?”, Mạc Châm Sơn vừa cười vừa gật đầu, sau đó nói với Mạc Thanh Nhạn: “Cháu phải thân thiết gần gũi với cô Trì và cô Tống một chút”.

“Ông nội, ông còn nói linh tinh nữa, cháu thực sự sẽ mặc kệ ông đó”. Mặt của Mạc Thanh Nhạn đã đỏ bừng, ông nội muốn mình thân thiết gần gũi với Trì Thương Tuyết và Tống Cẩm Phồn? Đây là muốn mình sớm gia nhập vào trong đó sao?

Rất nhanh.

Nhóm người đã về đến ngọn núi phía sau Tổng Viện, trở về dinh thự dị không gian của Mạc Châm Sơn.

Mạc Thanh Nhạn dẫn Trì Thương Tuyết và Tống Cẩm Phồn đi dạo quanh toàn bộ dinh thự.

Còn Tô Minh, Mạc Châm Sơn, Cố Hoàng Sí thì đang uống trà ở trong đình.

Cố Hoàng Sí và Mạc Châm Sơn đã kể lại chuyện của những năm gần đây, nhớ lại một số chuyện.


Tô Minh đa phần là ngồi lắng nghe.

Hồi lâu.

“Nhóc con, cuộc thi của Tổng Viện, con có muốn tham gia không? Thực ra, với thực lực hiện giờ của con, thì không cần phải tham gia nữa, chi bằng trực tiếp đến Chúng Sinh các, khả năng cao sẽ trở thành đệ tử của một vị các chủ của Chúng Sinh các”, Mạc Châm Sơn mở miệng nói.

Đó là Mạc Châm Sơn, nếu lời này mà bị Dương Sào và Hà Nhiếp nghe được thì sẽ bị dọa sợ gần chết.

Nếu Tô Minh thực sự làm theo như vậy, toàn bộ tính toán và kế hoạch của bọn họ đều sẽ thất bại.

Tô Minh lại không chút do dự lắc đầu: “Sư tổ là lo lắng trong cuộc thi con sẽ gặp phải Cố Thần?”

“Cố Thần không phải là đối thủ của con. Ít nhất, trước mắt chắc không phải là đối thủ của con, nhưng…”. Mạc Châm Sơn ôn tồn nói: “Nhóc con, con có để ý thấy, sau khi con thi triển mệnh hỏa để giết ba vị lão tổ của nhà họ Cố, có hai người trong số bọn họ đã biến mất không?”


“Là Lục Các chủ của Chúng Sinh các, còn có viện trưởng của Tổng Viện?”, Tô Minh trầm mặc một lúc rồi nói.

“Không sai. Nếu như đoán không lầm, thì hai người này hẳn là đã đi tìm Cố Thần rồi”, Mạc Châm Sơn khẳng định.

“Tìm Cố Thần, bất chấp mọi hậu quả, tốn một số tiền lớn, để mấy ngày trước khi cuộc thi của Tổng Viện diễn ra, giúp Cố Thần điên cuồng gia tăng thực lực, muốn mượn tay của Cố Thần giết con trong cuộc thi”. Tô Minh đã hiểu ý của Mạc Châm Sơn.

“Không sai!”, Mạc Châm Sơn gật đầu: “Khả năng cao là như vậy”.

“Không sao cả”. Tô Minh đột nhiên cười, có phần thản nhiên: “Con vốn không quan tâm hiện giờ Cố Thần đó là thực lực gì? Hai ngày này hắn ta sẽ thăng cấp bao nhiêu thực lực? Vân vân và mây mây, những thứ này con đều không quan tâm”.

“Ồ? Tại sao?”, Mạc Châm Sơn có chút kinh ngạc, ngay cả Cố Hoàng Sí cũng ngạc nhiên.

“Bởi vì, bất luận thế nào, hắn cũng sẽ không phải là đối thủ của con”, Tô Minh rất nghiêm túc nói.

Mạc Châm Sơn và Cố Hoàng Sí đều nín thở, hai mắt sáng rõ.

Nhìn chằm chằm Tô Minh.
 
Chương 2706: C2706: Mọi thứ đều đã sẵn sàng


Hồi lâu.

“Nhóc con, chẳng lẽ, lúc trước ở nhà họ Cố, con vẫn chưa vận dụng hết toàn bộ thực lực của mình sao?”, Mạc Châm Sơn kinh ngạc: “Nhóc con, con không ngại tiết lộ, lúc trước ở nhà họ Cố, rốt cuộc con đã dùng mấy phần thực lực?”

Quá hiếu kì rồi!

“Chuyện này…”, Tô Minh cười khổ một tiếng: “Khụ khụ… thật sự cần phải nói sao?”

“Nói!”, Mạc Châm Sơn lớn giọng đáp, rất mong đợi.

“Chắc là một phần”, Tô Minh có chút ngượng ngùng nói.

“Cái gì?”, Mạc Châm Sơn kinh ngạc đứng dậy, ngay cả Cố Hoàng Sí cũng ngây người.

“Nhóc con, vậy... vậy... vậy nếu giờ lão cùng con giao thủ, con tự tin kiên trì được trong tay lão được mấy chiêu? Mười chiêu không?”. Tâm trạng của Mạc Châm Sơn vô cùng bất ổn, vô cùng phấn khích.


Tô Minh sờ sờ sống mũi.

Trầm mặc…

“Nói đi!”, Mạc Châm Sơn càng sốt ruột.

“Cái này, khụ khụ, phải nói thật sao?”, Tô Minh hỏi với chút yếu ớt.

“Đương nhiên phải nói thật, nói mau, lề mà lề mề, nhóc con, con còn là đàn ông không thế?”, Mạc Châm Sơn càng thêm sốt ruột.

“Thành thật mà nói, con cảm thấy, khụ khụ… có lẽ sư tổ, có thể, đại khái là, không phải là đối thủ của con”, Tô Minh nói xong.

Chỉ còn lại sự yên tĩnh.

Thời gian trôi qua.

Rất nhanh.

Thời gian ba, bốn ngày đã trôi qua.

Hôm nay.

Ánh bình minh vừa ló rạng.

Thời tiết rất đẹp.


Tu luyện một đêm, trạng thái Tô Minh rất tốt, đứng dậy mở cửa phòng.

Vừa hay, Mạc Thanh Nhạn cùng với Trì Thương Tuyết, Tống Cẩm Phồn cũng đã đến trước cửa.

“Anh Tô, đi thôi, chúng ta phải đến sân võ đạo của Tổng Viện rồi!”, giọng của Mạc Thanh Nhạn nhẹ nhàng, trong trẻo, rất êm tai, trong giọng nói có sự mong chờ và hưng phấn đang kìm nén.

Hôm nay chính là ngày diễn ra cuộc thi của tổng viện.

Là một ngày mà mọi người rất mong đợi.

Nhất là mấy ngày trước, một mình Tô Minh gần như đã hủy diệt toàn bộ Nhà họ Cố, lúc đó Cố Thần đang bế quan, không xuất hiện.

Hôm nay, trong đại hội của Tổng Viện, Tô Minh và Cố Thần đều sẽ xuất hiện, nghĩ đến thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy hưng phấn. Lúc này, trên sân võ của tổng viện sớm đã chật kín người, người đông nghìn nghịt, còn có rất nhiều màn hình truyền hình trực tiếp đồng bộ Tiên Nguyên một cách rõ ràng được gắn trên cao, có thể đảm bảo tất cả tu giả võ đạo trong toàn Thành phố Kỷ Nguyên ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của cuộc thi.

Mọi thứ đều đã sẵn sàng.

Nói đến sân võ đạo của tổng viện của học viện Kỷ Nguyên, có lai lịch rất lớn, cũng là cột mốc của thành Kỷ Nguyên.


Sân võ đạo cổ xưa này từng là miệng núi lửa, mấy tỷ năm trước, người đầu tiên sáng lập Tổng Viện chính là một vị tu giả võ đạo thuộc tính hỏa, cũng là một vị võ đạo lưu lạc của đại vực hư không, thực lực mạnh vô cùng, một lòng hướng võ, tại hư không tách biệt vô tận, tình cờ gặp phải ngọn núi lửa này.

Lúc đó, ngọn núi lửa đang hoạt động này không ngừng phun ra những ngọn lửa mắc ma không thể tưởng tượng nổi, vị sáng lập tổng viện với tài năng xuất chúng kia vậy mà đã lao đầu vào trong ngọn núi lửa đang hoạt động, lấy ngọn núi lửa đang hoạt động làm nền tảng của lửa, tôi luyện thành nền tảng của võ đạo thuộc tính Hỏa.

Hơn một trăm ngàn năm cứ thế trôi qua, ngọn núi lửa đang hoạt động này vậy mà lại bị vị sáng lập ra Tổng Viện kia nuốt chửng và biến thành một ngọn núi lửa “chết”. Bản thân vị sáng lập ra tổng viện kia cũng có được võ đạo thuộc tính Hỏa rất lớn.

Có lẽ là cảm thấy ngọn núi lửa này chính là nơi hữu duyên với mình, vô số năm sau đó, vị sáng lập ra tổng viện này không rời đi, mà đã thành lập một học viện trên ngọn núi lửa này, chính là tổng viện của học viện Kỷ Nguyên.

Sân võ đạo của tổng viện vừa hay lại là trung tâm chính của toàn học viện, đồng thời cũng là trung tâm của miệng núi lửa.

Ngày nay, trong sân võ đạo vẫn còn có một pho tượng rất lớn, pho tượng điêu khắc một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng, toàn thân bốc lửa, hai mắt uyên thâm nhìn chằm chằm vào tay mình, trên tay là ngọn lửa mắc ma sống động như thật. Pho tượng khổng lồ này thể hiện cảnh tượng người sáng lập Tổng Viện năm đó đang tu luyện trong ngọn núi lửa đang hoạt động. Pho tượng này cũng đã trở thành biểu tượng của Tổng Viện của học viện Kỷ nguyên.

Ngoài ra, ở bốn hướng của sân võ đạo này đều có một cột đá cổ xưa. Bốn cột đá này cũng không hề đơn giản, có lời đồn nói rằng bốn cột đá này lần lượt tượng trưng cho bốn mắt trận của bốn cổng Tượng Ngục. Cái gọi là Tứ Tượng Ngục chính là một nền văn minh lưu đày, một nền văn minh khép kín, một nền văn minh giống như ngục tù chuyên lưu đày những người phạm tội ác, có rất nhiều truyền thuyết về văn minh Tứ Tượng, ngay cả Tô Minh cũng đã từng nghe nói qua, có điều, đến nay vẫn chưa có ai có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng Tứ Tượng Vực thực sự có tồn.
 
Chương 2707: C2707: Mẹ kiếp thật hay giả


Ngoài ra, vẫn còn rất nhiều truyền thuyết liên quan tới Diễn Võ trường, nơi đây cũng chứng kiến rất nhiều yêu nghiệt vô song quật khởi, nói tóm lại, Diễn Võ trường của học viện Kỷ Nguyên là một tòa Diễn Võ trường tràn ngập màu sắc truyền kỳ. Chính vì nguyên nhân này, ngày thường, dù là thi đấu võ đạo nội bộ trong tổng viện cũng sẽ không diễn ra trên Diễn Võ trường bởi không đủ tư cách, chỉ có đại hội Tổng Viện mỗi mười ngàn năm một lần mới có thể diễn ra trên Diễn Võ trường.

...

Lúc này, cách thời điểm thi đấu bắt đầu còn khoảng nửa giờ.

Nhưng đã có không ít nhân vật quan trọng đến.

Ví dụ như, Hoàng Vân Sâm, người đứng hạng thứ tư trong "Bảng phân tích dự đoán trận đấu" của Tiên Cơ lâu, đã đến. Đây là một người đàn ông có vẻ ngoài xấu xí, mặc dù dáng người cao lớn nhưng thân hình không thẳng đứng, ngược lại có phần gù. Dù làn da khá trắng nhưng có không ít vệt tàn nhang trải rộng, ngoài ra đôi mắt hắn ta rất nhỏ, kết hợp lại tạo thành một khuôn mặt không coi là tuấn tú.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của Hoàng Vân Sâm, sự xuất hiện của hắn ta trực tiếp làm hiện trường bùng nổ.

Không biết bao nhiêu học sinh tổng viện, nam nữ đều có, chen chúc đến bên cạnh Hoàng Vân Sâm, lấy lòng Hoàng Vân Sâm.

Dù sao cũng là tồn tại gần với Cố Thần và Mạc Thanh Nhạn tại tổng viện.

Lại nói tiếp, hiện tại, trong "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", đứng thứ nhất là Cố Thần, thứ hai lại là Tô Minh, thứ ba mới là Mạc Thanh Nhạn, thứ tư là Hoàng Vân Sâm.


Bởi vì một mình Tô Minh chôn vùi toàn bộ nhà họ Cố ngoại trừ Cố Thần, làm ra sự kiện vô cùng chấn động, từ một người không có tên trên bảng Tô Minh lập tức vọt lên xếp thứ hai, thậm chí, có người còn cảm thấy Tô Minh nên thay thế Cố Thần, trở thành người đứng đầu.

Sau khi đến, Hoàng Vân Sâm đứng dưới võ đài ngay chính giữa Diễn Võ trường, nhắm mắt lại, dường như muốn ngăn cách tiếng ồn ào xung quanh. Mặc kệ vô số lời nịnh nọt, chào hỏi, hoan hô, hắn ta rất yên tĩnh, cảm xúc không hề dao động, hiển nhiên đã quen thuộc với cảnh tượng như vậy.

Đến tận khi.

Đến khi toàn bộ Diễn Võ trường đột ngột yên lặng, hắn ta mở mắt!

Diễn Võ trường to như vậy đột ngột yên lặng đi trong chớp mắt, hàng tỉ người cùng nhìn về một phương hướng...

Cố Thần.

...

Cố Thần đến.

Gương mặt Cố Thần không biểu cảm, trong sự trầm lặng và lạnh lẽo mang theo một chút u ám.


Đi từng bước một tới, rõ ràng đang đi đường nhưng lại không hề có tiếng bước chân.

Một thân hoa phục màu trắng như một công tử bước ra từ trong tranh, trong tay cầm theo một thanh kiếm, đi về phía võ đài.

"Đại sư huynh!", Hoàng Vân Sâm cung kính tiến lên đón. Người vốn bình tĩnh, lạnh nhạt như hắn ta giờ phút này lại lộ vẻ sùng bái, thậm chí cuồng nhiệt.

"Ừ", Cố Thần chỉ ừ một tiếng.

Chỉ chốc lát sau.

"Ầm...", toàn bộ hiện trường xôn xao.

Điên cuồng ồn ào.

"Trời ạ!"

...

"Cảnh giới... cảnh giới võ đạo của Cố công tử..."

"Không nhìn lầm chứ? Cảnh giới bán bộ Hồng Mông?"

"Mẹ kiếp! Thật hay giả?"
 
Chương 2708: C2708: Hôm nay anh ta sẽ đến


"Dựa theo "Bảng phân tích dự đoán trận đấu" mà nói, chẳng phải Cố công tử đang ở cảnh giới Hồng Thiên tầng thứ ba sao?"

"Gặp quỷ. Tiên Cơ lâu không có khả năng sai lầm, như vậy chỉ còn một khả năng duy nhất, trong mấy ngày bế quan này, Cố công tử trực tiếp đột phá, đột phá, lại đột phá, từ cảnh giới Hồng Thiên tầng thứ ba bay thẳng lên cảnh giới bán bộ Hồng Mông".

"Hù chết người mà! Cảnh giới bán bộ Hồng Mông? Với cảnh giới này thì hẳn có thể trực tiếp nghiền áp toàn bộ thành Kỷ Nguyên đi? Thậm chí tôi còn hoài nghi mấy vị lão tổ kia của tổng viện cũng chưa đạt đến cảnh giới bán bộ Hồng Mông".

"Đại sư huynh, anh...", Hoàng Vân Sâm càng phát ra vẻ kính sợ và cuồng nhiệt, hắn ta hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Đại sư huynh, chuyện nhà họ Cố xin hãy nén bi thương, chỉ cần thằng chó hoang Tô Minh kia dám tham gia thi đấu hôm nay, nếu có cơ hội gặp phải thì dù Vân Sâm phải liều cái mạng này cũng sẽ không chết không ngừng!"

"Tô Minh ư?", Cố Thần lẩm bẩm, cảm xúc không thay đổi quá nhiều: "Hôm nay, anh ta sẽ đến".

Rất nhanh, những tồn tại đứng đầu "Bảng phân tích dự đoán trận đấu" đều lục tục đến, chuyện đầu tiên mà phần lớn họ làm sau khi đến là vô cùng cung kính chào hỏi với Cố Thần.


Trong số đó cũng có mấy người xem như khá đáng chú ý, ví dụ như Khưu Diêm vốn đứng thứ bảy "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", hiện giờ đang xếp thứ tám, vì người này là người của phân viện nên tự nhiên cũng hấp dẫn ánh mắt của một số người.

Lại nói tiếp, nếu không có biến số Tô Minh này tồn tại, Khưu Diêm sẽ là người phân viện duy nhất đứng trong mười hạng đầu "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", anh ta vốn nên nhận được nhiều ánh mắt và lời tán thưởng hơn, lại bởi vì có Tô Minh mà...

Cho nên, ở sâu trong nội tâm, Khưu Diêm cảm thấy vừa tức giận vừa khó chịu với Tô Minh.

...

Bởi vì Tô Minh, sự nổi bật của Khưu Diêm anh ta đại khái phải giảm xuống.

"Thật sự mạnh như lời đồn sao? Hừ. Một người mà có thể diệt hết nhà họ Cố? E là khoác lác chiếm phần lớn đi? Hẳn là có điều bí ẩn gì khác đúng không? Chắc chắn không thể là thực lực chân thật được! Tốt nhất đừng có gặp phải tao trên sàn đấu, bằng không thì, Khưu Diêm tao không ngại vạch trần bộ mặt thật của mày đâu, tao sẽ đánh chết mày trước Cố Thần một bước", đáy lòng Khưu Diêm nghĩ, ý chí chiến đấu sôi sục, thậm chí có phần hi vọng có thể gặp được Tô Minh.


Ngoài ra, vẫn còn rất nhiều truyền thuyết liên quan tới Diễn Võ trường, nơi đây cũng chứng kiến rất nhiều yêu nghiệt vô song quật khởi, nói tóm lại, Diễn Võ trường của học viện Kỷ Nguyên là một tòa Diễn Võ trường tràn ngập màu sắc truyền kỳ. Chính vì nguyên nhân này, ngày thường, dù là thi đấu võ đạo nội bộ trong tổng viện cũng sẽ không diễn ra trên Diễn Võ trường bởi không đủ tư cách, chỉ có đại hội Tổng Viện mỗi vạn năm một lần mới có thể diễn ra trên Diễn Võ trường.

...

Lúc này, cách thời điểm thi đấu bắt đầu còn khoảng nửa giờ.

Nhưng đã có không ít nhân vật quan trọng đến.

Ví dụ như, Hoàng Vân Sâm, người đứng hạng thứ tư trong "Bảng phân tích dự đoán trận đấu" của Tiên Cơ lâu, đã đến. Đây là một người đàn ông có vẻ ngoài xấu xí, mặc dù dáng người cao lớn nhưng thân hình không thẳng đứng, ngược lại có phần gù. Dù làn da khá trắng nhưng có không ít vệt tàn nhang trải rộng, ngoài ra đôi mắt hắn ta rất nhỏ, kết hợp lại tạo thành một khuôn mặt không coi là tuấn tú.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của Hoàng Vân Sâm, sự xuất hiện của hắn ta trực tiếp làm hiện trường bùng nổ.

Không biết bao nhiêu học sinh tổng viện, nam nữ đều có, chen chúc đến bên cạnh Hoàng Vân Sâm, lấy lòng Hoàng Vân Sâm.

Dù sao cũng là tồn tại gần với Cố Thần và Mạc Thanh Nhạn tại tổng viện.
 
Chương 2709: C2709: Hôm nay anh ta sẽ đến


Lại nói tiếp, hiện tại, trong "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", đứng thứ nhất là Cố Thần, thứ hai lại là Tô Minh, thứ ba mới là Mạc Thanh Nhạn, thứ tư là Hoàng Vân Sâm.

Bởi vì một mình Tô Minh chôn vùi toàn bộ nhà họ Cố ngoại trừ Cố Thần, làm ra sự kiện vô cùng chấn động, từ một người không có tên trên bảng Tô Minh lập tức vọt lên xếp thứ hai, thậm chí, có người còn cảm thấy Tô Minh nên thay thế Cố Thần, trở thành người đứng đầu.

Sau khi đến, Hoàng Vân Sâm đứng dưới võ đài ngay chính giữa Diễn Võ trường, nhắm mắt lại, dường như muốn ngăn cách tiếng ồn ào xung quanh. Mặc kệ vô số lời nịnh nọt, chào hỏi, hoan hô, hắn ta rất yên tĩnh, cảm xúc không hề dao động, hiển nhiên đã quen thuộc với cảnh tượng như vậy.

Đến tận khi.

Đến khi toàn bộ Diễn Võ trường đột ngột yên lặng, hắn ta mở mắt!

Diễn Võ trường to như vậy đột ngột yên lặng đi trong chớp mắt, hàng tỉ người cùng nhìn về một phương hướng...

Cố Thần.

...


Cố Thần đến.

Gương mặt Cố Thần không biểu cảm, trong sự trầm lặng và lạnh lẽo mang theo một chút u ám.

Đi từng bước một tới, rõ ràng đang đi đường nhưng lại không hề có tiếng bước chân.

Một thân hoa phục màu trắng như một công tử bước ra từ trong tranh, trong tay cầm theo một thanh kiếm, đi về phía võ đài.

"Đại sư huynh!", Hoàng Vân Sâm cung kính tiến lên đón. Người vốn bình tĩnh, lạnh nhạt như hắn ta giờ phút này lại lộ vẻ sùng bái, thậm chí cuồng nhiệt.

"Ừ", Cố Thần chỉ ừ một tiếng.

Chỉ chốc lát sau.

"Ầm...", toàn bộ hiện trường xôn xao.


Điên cuồng ồn ào.

"Trời ạ!"

...

"Cảnh giới... cảnh giới võ đạo của Cố công tử..."

"Không nhìn lầm chứ? Cảnh giới bán bộ Hồng Mông?"

"Đm! Thật hay giả?"

"Dựa theo "Bảng phân tích dự đoán trận đấu" mà nói, chẳng phải Cố công tử đang ở cảnh giới Hồng Thiên tầng thứ ba sao?"

"Gặp quỷ. Tiên Cơ lâu không có khả năng sai lầm, như vậy chỉ còn một khả năng duy nhất, trong mấy ngày bế quan này, Cố công tử trực tiếp đột phá, đột phá, lại đột phá, từ cảnh giới Hồng Thiên tầng thứ ba bay thẳng lên cảnh giới bán bộ Hồng Mông".

"Hù chết người mà! Cảnh giới bán bộ Hồng Mông? Với cảnh giới này thì hẳn có thể trực tiếp nghiền áp toàn bộ thành Kỷ Nguyên đi? Thậm chí tôi còn hoài nghi mấy vị lão tổ kia của tổng viện cũng chưa đạt đến cảnh giới bán bộ Hồng Mông".

"Đại sư huynh, anh...", Hoàng Vân Sâm càng phát ra vẻ kính sợ và cuồng nhiệt, hắn ta hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Đại sư huynh, chuyện nhà họ Cố xin hãy nén bi thương, chỉ cần thằng chó hoang Tô Minh kia dám tham gia thi đấu hôm nay, nếu có cơ hội gặp phải thì dù Vân Sâm phải liều cái mạng này cũng sẽ không chết không ngừng!"

"Tô Minh ư?", Cố Thần lẩm bẩm, cảm xúc không thay đổi quá nhiều: "Hôm nay, anh ta sẽ đến".
 
Chương 2710: C2710: Việc này quá kinh khủng


Rất nhanh, những tồn tại đứng đầu "Bảng phân tích dự đoán trận đấu" đều lục tục đến, chuyện đầu tiên mà phần lớn họ làm sau khi đến là vô cùng cung kính chào hỏi với Cố Thần.

Trong số đó cũng có mấy người xem như khá đáng chú ý, ví dụ như Khưu Diêm vốn đứng thứ bảy "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", hiện giờ đang xếp thứ tám, vì người này là người của phân viện nên tự nhiên cũng hấp dẫn ánh mắt của một số người.

Lại nói tiếp, nếu không có biến số Tô Minh này tồn tại, Khưu Diêm sẽ là người phân viện duy nhất đứng trong mười hạng đầu "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", anh ta vốn nên nhận được nhiều ánh mắt và lời tán thưởng hơn, lại bởi vì có Tô Minh mà...

Cho nên, ở sâu trong nội tâm, Khưu Diêm cảm thấy vừa tức giận vừa khó chịu với Tô Minh.

...

Bởi vì Tô Minh, sự nổi bật của Khưu Diêm anh ta đại khái phải giảm xuống.

"Thật sự mạnh như lời đồn sao? Hừ. Một người mà có thể diệt hết nhà họ Cố? E là khoác lác chiếm phần lớn đi? Hẳn là có điều bí ẩn gì khác đúng không? Chắc chắn không thể là thực lực chân thật được! Tốt nhất đừng có gặp phải tao trên sàn đấu, bằng không thì, Khưu Diêm tao không ngại vạch trần bộ mặt thật của mày đâu, tao sẽ đánh chết mày trước Cố Thần một bước", đáy lòng Khưu Diêm nghĩ, ý chí chiến đấu sôi sục, thậm chí có phần hi vọng có thể gặp được Tô Minh.


Lại qua một lúc nữa.

Đột nhiên.

Diễn Võ trường yên tĩnh!

Lần yên lặng này còn đi kèm với từng ánh mắt hiếu kỳ, kính sợ, khó hiểu.

Đúng.

Tô Minh đến.


Đi bên cạnh Tô Minh còn có Tống Cẩm Phồn, Trì Thương Tuyết và Mạc Thanh Nhạn.

Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết đều dùng khăn che mặt.

Trái lại là Mạc Thanh Nhạn, hôm nay, cô ấy quang minh chính đại để lộ dung mạo tuyệt đẹp của mình, đi song song với Tô Minh, thoạt nhìn có vài phần Kim Đồng Ngọc Nữ, rất hợp nhau.

"Mạc Thanh Nhạn đáng chết, hèn hạ!", Hoàng Vân Sâm oán độc mắng, bất bình thay cho Cố Thần. Cố sư huynh ưu tú như vậy, si tình như vậy, theo đuổi cô ước chừng hàng triệu năm, vậy mà cô thì cao ngạo, lạnh lùng, ra vẻ như thể không bao giờ cho đàn ông sắc mặt tốt, kết quả thế nào? Mới gặp được Tô Minh kia mấy ngày? Hiện tại đã tình chàng ý thiếp với Tô Minh, không phải là hèn hạ thì là gì? Còn vừa hèn hạ vừa mù mắt.

"Xem ra ông nội đã đoán đúng", lúc này, Mạc Thanh Nhạn nhỏ giọng nói, trong âm thanh có phần kiêng kỵ và khiếp sợ: "Trước đó, mặc dù Cố Thần vô cùng yêu nghiệt nhưng cũng chỉ dừng ở cảnh giới Hồng Thiên tầng thứ ba, hiện tại đã là cảnh giới bán bộ Hồng Mông, cảnh giới như vậy còn mạnh hơn ông nội tôi rất nhiều".

Dù trước đó có đoán trước, có dự tính.

Nhưng lúc thật sự thấy Cố Thần đã đến cảnh giới bán bộ Hồng Mông, trong lòng Mạc Thanh Nhạn vẫn run rẩy, không thể tin được.

Việc này quá kinh khủng.

Phải biết, đứng thứ hai, không, bây giờ là thứ ba tại "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", trước mắt, cảnh giới của cô ấy chỉ dừng lại ở cảnh giới Hồng Minh tầng thứ ba. Hơn nữa để lên được cảnh giới Hồng Minh tầng thứ ba này, trong mấy ngày gần đây, ông nội đã hao phí rất nhiều sức lực để tìm được một vài chí bảo phù hợp với huyết mạch của cô ấy nhằm giúp cô ấy tăng thực lực và phát huy thật tốt trong đại hội Tổng Viện.
 
Chương 2711: C2711: Đúng là thủ đoạn kinh khủng


Bình thường mà nói, thế hệ trẻ có thể đạt tới cảnh giới Hồng Minh chính là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.

Còn như Cố Thần, trực tiếp đạt đến cảnh giới bán bộ Hồng Mông, không biết nên hình dung anh ta như thế nào.

"Quả thực rất chấn động", Tô Minh nhẹ gật đầu, nói.

Bản thân Tô Minh, trước mắt, cảnh giới của anh cũng tăng lên tới cảnh giới Hồng Minh tầng thứ năm. Vốn chỉ là cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát tầng thứ chín đỉnh phong, cảnh giới của anh cũng tăng lên trong mấy ngày nay, nhưng không phải gắng sức tăng lên để đối phó với Cố Thần, anh chỉ thuận theo tự nhiên, đúng lúc đúng chỗ, cố gắng tăng lên, chỉ vậy thôi.

Sau khi Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đến, hôm nay, những học sinh tham gia thi đấu hầu như đều đến đông đủ.

Rất nhanh.

Trên võ đài, một người chậm rãi hạ xuống, chính là Dương Sào.


"Lại là đại hồi mười nghìn năm một lần, chư vị, đã lâu không gặp!", Dương Sào lớn tiếng nói, âm thanh vang dội, trầm bổng lấp đầy Diễn Võ trường, cũng thông qua màn hình tiên nguyên trực tiếp len lỏi khắp thành Kỷ Nguyên.

"Không nói nhiều lời thừa, bởi vì lão phu đã không đợi được nữa rồi. Trong đại hội Tổng Viện lần này, chỉ cần giành được mười hạng đầu, ngoài phần thưởng mà tổng viện chuẩn bị ra còn có cơ hội đạt được danh ngạch đi vào bí cảnh Chúng Sinh. Cho nên, các chư vị thiên tài tại tổng viện và phân viện học viện Kỷ Nguyên, xin hãy lấy ra thực lực của mọi người, hãy chứng minh thiên phú của mọi người, hãy phát huy tài hoa của mọi người, hãy làm chấn động tinh thần của chúng tôi, hãy sáng tạo ra thần thoại của chính mọi người trên Diễn Võ trường!", tốc độ nói của Dương Sào càng lúc càng nhanh, giọng nói càng lúc càng lớn.

Ông ta rất biết cách điều động cảm xúc, khi ông ta nói xong, trên toàn bộ Diễn Võ trường, vô số người hò hét, reo hò, âm thanh phóng lên tận trời. Cảnh tượng này cực cực cực chấn động, mà bên trong thành Kỷ Nguyên còn hơn thế, nơi nơi đều là người, họ đi xuống đường phố, đi đến bãi đất trống, ra khỏi cửa, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm màn hình tiên nguyên trực tiếp.

"Không nói lời vô ích nữa, tôi nghĩ, mọi người cũng không thể chờ đợi thêm, hiện tại, bổn viện trưởng sẽ tuyên bố quy tắc thi đấu. Vẫn quy củ cũ, đầu tiên là ba vòng sơ loại, tất cả rút thăm đối thủ của mình. Sau ba vòng sơ loại sẽ chỉ còn lại 20 người, 20 người này sẽ tiến hành thi đấu xếp hạng. Hiện tại, mời chư vị học sinh dự thi rút thăm".

Trước người Dương Sào đột nhiên xuất hiện một cái đỉnh.

Nửa trong suốt.


Trong đỉnh có vô số ấn ký ánh sáng tiên nguyên.

Lóe lên ánh sáng như những con đom đóm.

Chỉ chốc lát sau.

Dưới cái nhìn chăm chú của tỉ tỉ người, mấy trăm ấn ký ánh sáng tiên nguyên bắt đầu chuyển động không theo quy luật nào, lẫn lộn vào nhau, tốc độ cực kỳ nhanh.

Mấy hô hấp sau.

Dương Sào thuận tay nhấc lên.

Mở đỉnh.

Lập tức, từng ấn ký ánh sáng tiên nguyên hóa thành những điểm sáng có tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt rơi xuống trước người mỗi tuyển thủ dự thi.
 
Chương 2712: C2712: Nói đùa gì vậy


...

Chỉ là

Giây lát.

Khi mỗi học sinh dự thi đều nhận được ấn ký ánh sáng của riêng mình, bên cạnh Dương Sào đột ngột trống rỗng xuất hiện một màn hình tiên nguyên, trên màn hình tiên nguyên nhanh chóng xuất hiện từng cặp tên được ghép thành một nhóm.

Đây chính là đối thủ ngẫu nhiên trong vòng sơ loại.

Lý Hoành đấu với Chương Hành.

Dương Tống đấu với Phùng Lưu.

...

...


...

Rất nhanh sau đó, Mạc Thanh Nhạn đấu với Ngô Phiêu Miểu.

"Ngô Phiêu Miểu?", Mạc Thanh Nhạn lẩm bẩm, thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy biết Ngô Phiêu Miểu, một học sinh tổng viện, trong số học sinh tổng viện, thứ hạng đại khái ở chừng 50, cũng tạm được. Nhưng với thực lực của Mạc Thanh Nhạn, cô ấy dám nói, ngoài Tô Minh và Cố Thần ra, gặp phải bất kỳ ai cô ấy cũng có thể nhẹ nhàng vượt qua.

Vài giây sau.

Cố Thần đấu với Tiền Trinh Trinh.

"May mắn như vậy?", Mạc Thanh Nhạn nhíu mày. Tiền Trinh Trinh cũng là học sinh tổng viện nhưng xếp hạng sau 130, thứ hạng rất thấp. Có thể nói, nếu Cố Thần muốn thì chỉ cần phóng ra một chút khí tức là có thể lập tức giết chết Tiền Trinh Trinh.

Rất nhanh sau.

Tô Minh đấu với Khưu Diêm.

"Hả?", Mạc Thanh Nhạn nhăn lông mày: "Khưu Diêm? Khưu Diêm đứng hạng tám "Bảng phân tích dự đoán trận đấu"? Sao có thể trùng hợp như vậy? Có bẫy!"


"Đương nhiên là có bẫy", Tô Minh cười cười, không sao cả: "Thanh Nhạn, cô thật sự cho rằng bốc thăm là ngẫu nhiên? Ấn ký ánh sáng kia chỉ nhìn như ngẫu nhiên thôi".

"Thật là buồn nôn, gian lận không hề kiêng kỵ! Không được, chuyện này không ổn, tôi phải nói cho ông nội, dựa vào cái gì mà bắt nạt người khác như thế?", Mạc Thanh Nhạn hơi tức giận.

"Cũng thế thôi", Tô Minh cản lại.

Cùng lúc đó.

"Thật đúng là gặp Tô Minh? Mới bắt đầu đã gặp phải?", Khưu Diêm bối rối, nhưng đồng thời cũng rất kích động.

Lúc này.

Một học sinh tổng viện đứng bên cạnh đột ngột nói với Khưu Diêm: "Khưu Diêm, cái này đưa cho cậu, đối đầu với Tô Minh không cần nương tay".

Đồng thời, trong đầu Khưu Diêm cũng đột ngột nghe được truyền âm.

Vậy mà lại là lời truyền âm của viện trưởng tổng viện Dương Sào: "Khưu Diêm, lúc đối đầu với Tô Minh, cậu phải nghĩ hết biện pháp ép ra bài tẩy và đại chiêu của anh ta, nghĩ đủ các cách để tiêu hao anh ta, đồng thời, cuối cùng, cậu tự bạo, kéo anh ta chết cùng, không ít thì nhiều cũng làm anh ta bị thương nặng".

Sắc mặt Khưu Diêm hoàn toàn thay đổi!

Tự bạo?

Nói đùa gì vậy?
 
Chương 2713: C2713: Mạc thanh nhạn thắng


Hơn nữa, viện trưởng tổng viện dám gian lận trắng trợn như vậy chỉ để đánh chết Tô Minh? Cũng quá trắng trợn, quá không cần thể diện rồi đi?

Khưu Diêm vốn thật sự khó chịu với Tô Minh, chỉ muốn được đánh với Tô Minh một trận, nhưng chỉ vì muốn chứng minh bản thân, muốn đạp lên Tô Minh mà leo lên, chỉ vậy thôi!

Này... Bây giờ nên làm gì? Từ chối viện trưởng tổng viện?

"Cậu có thể không đồng ý, nhưng tôi nghĩ, rất nhanh thôi, chỗ phân viện học viện Kỷ Nguyên của cậu sẽ hóa thành tro tàn, bổn viện trưởng không hề nói đùa. Về phần sau khi cậu tự bạo có thể chết hoàn toàn hay không, bổn viện trưởng chịu trách nhiệm nói cho cậu, sẽ không. Trong khoảnh khắc sống chết của cậu, bổn viện trưởng sẽ dựa vào một vài đại trận cơ quan trên Diễn Võ trường cứu lấy một sợi thần hồn của cậu, sau đó sẽ dùng hồ Dưỡng Hồn khôi phục thần hồn của cậu, sẽ giúp cậu tìm kiếm một thân xác mạnh hơn. Hơn nữa, từ nay về sau, cậu sẽ trở thành đệ tử chân hạch và là trưởng lão dự bị của tổng viện", Dương Sào tiếp tục truyền âm: "Có đồng ý hay không, cậu gật đầu hoặc lắc đầu là được".

Sắc mặt Khưu Diêm đỏ lên, lại trắng bệch, cả người run rẩy.

Thật lâu sau.

Gật đầu.


Ngoài gật đầu ra còn có thể làm được gì?

...

Vòng đấu loại đầu tiên nhanh chóng bắt đầu.

Nhưng không khí tại hiện trường không trở nên nhiệt liệt khi trận đấu vòng loại bắt đầu, nguyên nhân rất đơn giản, ban đầu chưa có trận đấu nào đặc sắc.

Đến khi Mạc Thanh Nhạn lên sàn mới xem như khơi gợi lên chút bầu không khí.

Mạc Thanh Nhạn vốn là đệ nhất mỹ nữ được thành Kỷ Nguyên công nhận, xưa nay thần bí, độ nổi tiếng cực cao, có nhận được chú ý cũng bình thường.


Có điều, hôm nay không quá giống thường ngày. Ngày thường, mỗi lần Mạc Thanh Nhạn được nhắc đến, hoặc ngẫu nhiên hiện thân sẽ luôn nhận được trăm phần trăm tán thưởng và reo hò. Hôm nay, trong biển người vây xem, dù hầu hết vẫn là những lời tán thưởng, reo hò nhưng trong đó lại xen lẫn một vài lời trào phúng, phẫn nộ, quát lớn, hiển nhiên là bởi vì Mạc Thanh Nhạn cư xử thân mật với Tô Minh, bỏ qua Cố Thần.

Dù thế nào Tô Minh cũng là kẻ từ ngoài đến, nơi này là thành Kỷ Nguyên, Cố Thần có ưu thế sân nhà. Nếu như Cố Thần chiếm được nữ thần đứng đầu thành Kỷ Nguyên thì mặc dù bọn họ ước ao nhưng sẽ không ghen ghét mà cảm thấy rất bình thường, dù sao Cố Thần cũng có tư cách này. Nhưng Tô Minh, một kẻ từ ngoài đến? Anh ta dựa vào cái gì?

Mặt khác, nhà họ Cố gần như bị một mình Tô Minh diệt tộc, Cố Thần hiển nhiên sẽ nhận được sự đồng tình, cộng thêm những năm gần đây Cố Thần đã xây dựng nên hình tượng si tình theo đuổi Mạc Thanh Nhạn, trong tình huống này, Mạc Thanh Nhạn cô không đi an ủi Cố Thần đã rất đáng giận rồi, lại còn quang minh chính đại đứng bên cạnh kẻ thù diệt tộc Cố Thần, hành động này cực kỳ kéo thù hận.

Hơn nữa, lùi mười ngàn bước mà nói, Cố Thần là người đứng đầu tổng viện, là đệ tử tổng viện, Mạc Thanh Nhạn cô cũng là đệ tử tổng viện, chỉ bằng điểm ấy cô cũng nên đứng bên phía Cố Thần.

Có điều, bất kể là reo hò hay trào phúng, hoặc chửi mắng, Mạc Thanh Nhạn đều không để ý. Cô ấy vốn là người không quan tâm đến lời nói và ánh mắt của kẻ khác, nếu không thì những năm gần đây cô ấy cũng sẽ không độc lai độc vãng. Cảm xúc của biển người xung quanh võ đài hoàn toàn không ảnh hưởng tới cô ấy. Lên võ đài, một chiêu, chỉ một chiêu, cô ấy ung dung đánh bại đối thủ, thế thôi.

"Mạc Thanh Nhạn thắng".

...

Mạc Thanh Nhạn đi xuống võ đài, về đến bên cạnh Tô Minh.
 
Chương 2714: C2714: Cô ta quá ghê tởm


"Rất nhẹ nhàng", Tô Minh mở miệng nói.

"Đương nhiên", Mạc Thanh Nhạn kiêu ngạo, không hề che lấp nụ cười của mình.

Một màn này lại càng kích thích rất nhiều người. Mạc Thanh Nhạn được công nhận cao ngạo và lạnh nhạt lại cười? Trong trí nhớ, Mạc Thanh Nhạn hiếm khi lộ diện chưa từng mỉm cười, hiện tại được, nụ cười với Tô Minh kia thật là rực rỡ!

"Hèn hạ! Đồ hèn hạ đáng chết! Cậu Cố, cô ta quá ghê tởm!", cách đó không xa, Hoàng Vân Sâm nổi giận, oán độc tức giận chửi nhỏ, vừa chân thực bộc lộ cảm xúc vừa lấy lòng Cố Thần.

Vẻ mặt Cố Thần vẫn không hề thay đổi.

Thoạt nhìn, hoàn toàn không thèm để ý.

Chỉ là nếu nhìn kỹ, vẻ u ám sâu trong đôi mắt anh ta nồng nặc thêm ba phần.

Vòng sơ loại đầu tiên nhàm chán tiếp tục.


Không lâu sau.

Đến phiên Cố Thần.

"Cố Thần!"

"Cố Thần!"

"Cố Thần!"

...

Trong chớp mắt, châm nổ toàn bộ Diễn Võ trường.

Cũng khó trách, Cố Thần vốn là tuyệt đại yêu nghiệt trên con đường đi đến Kỷ Nguyên Thần Lộ, độ nổi tiếng cực cao, chớ đừng nói nhà họ Cố gần như chết hết, Cố Thần hiển nhiên có được cùng chung mối thù với rất nhiều người, giờ phút này, bọn họ dùng hết sức lực reo hò để động viên, ủng hộ Cố Thần.


Cố Thần đi lên võ đài.

Đối thủ cũng đi lên võ đài.

"Cậu Cố, tôi không phải là đối thủ của cậu, tôi nhận thua! Cậu là yêu nghiệt mạnh nhất trong lòng tôi, Tô Minh kia hoàn toàn không thể là đối thủ của anh, anh ta có thể diễu võ giương oai tại nhà họ Cố cũng chỉ là vì lợi dụng lúc anh đang bế quan tu luyện mà thôi. Anh ắt phải chém giết loại tiểu nhân không biết xấu hổ như Tô Minh, làm cho anh ta sống không bằng chết, kính nhờ!", học sinh cũng đến từ tổng viện kia trực tiếp nhận thua, đồng thời còn cúi đầu, điên cuồng sùng bái, thiếu điều quỳ hẳn xuống, lớn tiếng nói.

Nói xong, người kia xoay người bước xuống khỏi võ đài.

"Hú hú hú hú...", xung quanh võ đài, hàng tỷ người xem càng cổ vũ nhiệt liệt hơn, bọn họ đang vô cùng phấn khích.

"Thật là không biết xấu hổ, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hẳn là trước khi thi đấu với anh, tất cả đối thủ trong những trận đấu trước đó của Cố Thần đều rất yếu, bọn họ cũng chỉ lên thi đấu cho có mà thôi, thậm chí anh ta còn không cần phải ra tay mà vẫn có thể tiến vào vòng trong, nếu thật như vậy thì anh ta sẽ không cần tiêu hao một chút sức lực nào, giữ nguyên được sức chiến đấu để chờ anh, không chỉ như thế, nếu anh ta đi thẳng vào vòng trong mà không cần phải chiến đấu một trận nào thì anh cũng sẽ rất khó tìm hiểu được tin tức về võ đạo của anh ta, điều này đồng nghĩa với việc anh hoàn toàn không biết gì về Cố Thần cả", Mạc Thanh Nhạn tức chết đi được, cô ấy không thể ngờ tới da mặt của quản lý của tổng viện, nhất là Dương Sào lại dày đến mức sẵn sàng làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, đây rõ ràng là gian lận một cách trắng trợn mà.

Vào lúc này.

Ở một phần không gian bên cạnh võ đài, có một khu khán đài vô cùng bí ẩn.

Chỉ cần ngồi ở nơi đó là có thể quan sát được đại hội Tổng Viện một cách rõ nét nhất.

Ở trên khu khán đài này, người đang ngồi ở vị trí trung tâm chính là lục trưởng lão của Chúng Sinh các, Hà Nhiếp, ngồi kế bên Hà Nhiếp là Dương Sào.
 
Chương 2715: C2715: Anh ta còn chưa dứt lời


Cùng ngồi chung một hàng với hai người đó còn có Mạc Châm Sơn và các vị quản lý khác của tổng viện.

"Dương Sào, xem ra ông đã hao phí không ít tâm huyết nhỉ", Mạc Châm Sơn nâng ly trà lên, uống một ngụm rồi cười lạnh.

"Lão Mạc, bổn viện trưởng không hiểu ông đang nói cái gì cả", da mặt của Dương Sào thật sự quá dày, dù trong lòng đang mừng thầm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rằng tôi hoàn toàn không biết gì cả.

Sau đó.

Vòng loại thứ nhất vẫn tiếp tục diễn ra.

Nó vẫn buồn tẻ như những trận đấu trước.

Mãi đến khi.

"Tô Minh đấu với Khưu Diêm!"

Cái tên này thiêu cháy toàn bộ khán đài.


Mới vài hôm trước thôi, người này suýt chút nữa đã giết cả nhà họ Cố, một người còn chưa đủ mười nghìn tuổi mà đã có thể giết chết lão quái vật có cảnh giới Hồng Thiên tầng thứ năm trong chớp mắt, anh nhất định là một thiên tài, hơn nữa, anh còn dễ dàng thắng Cố Thần, lấy được trái tim của người thiếu nữ xinh đẹp nhất thành Kỷ Nguyên, Mạc Thanh Nhạn, cô gái mà Cố Thần theo đuổi cả mười nghìn năm nhưng vẫn không thành công, Tô Minh có quá nhiều điểm khiến người khác phải chú ý.

Huống hồ, trong trận thi đấu này, Tô Minh phải chiến đấu với Khưu DIêm.

Khưu Diêm cũng chẳng hề kém cạnh.

Anh ta đứng thứ tám trên “Bảng phân tích dự đoán trận đấu”.

Trận quyết đấu này được hầu hết người xem công nhận là trận thi đấu duy nhất đáng để xem trong vòng loại thứ nhất này, bởi vì đối thủ của Mạc Thanh Nhạn và Cố Thần quá yếu.

Mà đối thủ của Tô Minh lại có thực lực mạnh đến như vậy.

"Cẩn thận một chút, lần này, bọn họ không thể vô tình xếp Khưu Diêm thành đối thủ của anh được, sự việc nhất định không đơn giản như vậy đâu", Mạc Thanh Nhạn nhắc nhở Tô Minh.

Tô Minh gật đầu, dưới ánh nhìn chăm chú của hàng tỷ người, anh bước lên võ đài.


Khưu Diêm đã lên võ đài trước.

Anh ta đang nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

Ánh mắt của anh ta hừng hực ý chí chiến đấu, giống như nham thạch núi lửa đang nóng chảy, chuẩn bị phun trào.

"Ting".

Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu trận đấu đã vang lên.

Khưu Diêm không làm những việc vô nghĩa, anh ta trực tiếp ra tay, cổ họng anh ta rung lên: "Kiếm bạo!"

Anh ta còn chưa dứt lời.

Thì đã thấy Tiên Nguyên cuồn cuộn trên hai tay của anh ta, hơi thở bùng nổ, ầm vang, hai tay anh ta dường như có được sức mạnh vô hạn, khí tức có tính hủy diệt đang chuyển động, nhưng thứ sức mạnh khủng khiếp thật sự không phải là nắm đấm hay một chưởng nào đó mà chính là chiếc hộp kiếm vừa được anh ta ném ra.

Cái hộp kiếm này là do người khác đưa cho anh ta trước lúc thi đấu, mục đích nhằm đối phó Tô Minh.

Hộp kiếm vừa được ném ra.

Chỉ trong nháy mắt, ánh sáng màu xanh nhanh chóng bao phủ cả võ đài.
 
Chương 2716: C2716: Thật không thể tin nổi


Hiển nhiên là trên những lưỡi kiếm này đều đã được bôi thuốc độc.

Hơn nữa, đó còn không phải là loại thuốc độc bình thường.

Chưa bàn đến chuyện bôi độc lên trên lưỡi kiếm, chỉ riêng lúc hộp kiếm nổ tung, tất cả mọi người đều im lặng, lâm vào hoang mang, não bọn họ đang rung chuyển, bởi vì có rất nhiều người đã nhận ra được ngay, cái hộp kiếm mà Khưu Diêm ném ra là dung khí vô chủ.

Đúng vậy, đó chính là dung khí vô chủ.

Tuy rằng, nếu chỉ xét riêng về mặc sức mạnh thì dung khí vô chủ kém xa so với dung khí đã có chủ, nhưng nó nhất định sẽ mạnh hơn nhiều Chí Bảo Thủy Nguyên cao cấp nhất.

Dung khí vô chủ thuộc loại bảo bối hàng đầu được tu giả võ đạo cất giữ, nhất là thế hệ tu giả trẻ như bọn họ.

Càng không bàn đến chuyện cái hộp kiếm này còn được trang bị thêm độc dược và có thể dùng để đánh lén.

Hơn nữa, đối thủ còn rất khó nhận ra được đặc điểm của nó, nhìn sơ qua, nó chỉ là một cái hộp kiếm mà thôi.

Chỉ cần dùng mắt thường thôi cũng có thể nhìn thấy cảnh cả võ đài đang bị vô số lưỡi kiếm bao phủ.

Dường như Tô Minh đã trở thành tấm bia sống.


Thật ra, chính bản thân Khưu Diêm cũng đang ngơ ngác, dù sao đi chăng nữa, cái hộp kiếm này cũng không phải là đồ của anh ta, là do Dương Sào, hay nói đúng hơn là Cố Thần đưa cho anh ta.

Anh ta biết cái hộp kiếm này không tầm thường nhưng không ngờ nó lại mạnh đến như vậy.

Lúc này, ngay cả Khưu Diêm cũng phải sững sờ.

"Thủ đoạn thật tàn nhẫn", Mạc Châm Sơn vô cùng khó chịu, sắc mặt của lão rất khó coi, nước trong ly trà trên tay lão đã bốc hơi sạch sẽ.

"Ha ha..", Dương Sào chỉ cười một cách lạnh lùng.

Cố Thần nhìn chằm chằm vào Tô Minh, không chớp mắt.

Anh ta muốn xem thử thực lực võ đạo thực sự của Tô Minh, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, lúc này, Khưu Diêm phát huy tác dụng không nhỏ.

Cố Thần cũng không hề cho rằng bản thân đạt tới cảnh giới bán bộ Hồng Mông thì có thể khinh thường Tô Minh.

Dù sao đi nữa, ngay cả sư tử muốn bắt được thỏ thì cũng phải dùng hết toàn lực.

Huống chi, Tô Minh có thể giết ba vị lão tổ của nhà họ Cố trong nháy mắt, anh tuyệt đối không phải là thỏ con.


Ngoại trừ việc vô cùng oán hận Tô Minh, hận không thể chém anh thành trăm mảnh thì Cố Thần cũng vô cùng bình tĩnh và cẩn thận.

Trong nháy mắt.

Dưới ánh mắt của hàng tỷ người, Tô Minh không hề né tránh, không có thân pháp và cũng không hề có một phản ứng bình thường nào cả.

"Ầm...", thậm chí, Tô Minh còn không lùi bước mà còn tiến lên phía trước, anh vừa mỉm cười vừa bước từng bước đến vị trí của Khưu Diêm, giống như đang đi dạo.

Anh...

Anh... anh muốn làm gì vậy?

Một màn này làm những người khác chấn động, bọn họ ngơ ngác há miệng.

Ngay cả Mạc Thanh Nhạn, Trì Thương Tuyết, Tống Cẩm Phồn cũng không thể hiểu được và lo lắng cho anh.

Ngay sau đó.

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, vù vù vù...

Vô số lưỡi kiếm bỗng đứng yên trước người Tô Minh.

Đứng một cách vững vàng.

Thật không thể tin nổi.
 
Chương 2717: C2717: Đây là phát điên rồi


Dưới cái nhìn của rất nhiều người, ngoại trừ Cố Thần, Tô Minh dù sao cũng là người một mình đánh bại nhà họ Cố, là thiên tài trong các thiên tài. Tuy cái hộp kiếm kia nổ tung bất thình lình, hơn mười nghìn lưỡi kiếm bao vây dày đặc, nhưng Tô Minh ơi, anh là Tô Minh đấy, anh hẳn có thể dùng thân pháp để né tránh mà, hay là dùng chiêu thức mạnh mẽ nào đó đỡ lấy nó!

Sao anh lại trở thành tấm bia sống thế kia?

Sao lại không có chút sức chống cự nào vậy, rồi bị vô số lưỡi kiếm đâm trúng thật ư?

Thế nhưng.

Ngay sau đó.

"Hít!", vô số người hít một hơi thật sâu, da đầu bọn họ tê dại!

Má ơi.

Bọn họ có thể thấy rất rõ.

Tô Minh đã bị chi chít lưỡi kiếm đâm trúng lại vẫn đứng sừng sững ở đó, không có chút tổn thương nào!


Thoáng nhìn qua, trông anh chẳng khác nào đang đứng dưới cơn mưa vậy.

Mù mắt rồi!

Đó là lưỡi kiếm hết đấy!

Tất cả chúng đều là những lưỡi kiếm vô cùng sắc bén đấy!

Những lưỡi kiếm cấp bậc dung khí đều không làm gì cơ thể của Tô Minh được dẫu cho anh cứ đứng im đó làm tấm bia sống ư? Quá đáng sợ!

Thân thể anh ấy đã đạt tới cấp bậc gì rồi?

Cơ thể ấy còn rắn chắc hơn dung khí nữa sao?

Hơn nữa, đừng nói là làm gì cơ thể nó, đến cả một vết xước nhỏ trên da còn không có nữa là, cơ thể anh vẫn không có chút vết thương nào, hễ có một vết xước thì còn có thể nhờ vào độc dược ngấm vào để gây sát thương chí mạng, nhưng đến một vết xước còn không có thì làm thế nào đây!


Tuyệt vọng.

Con mẹ nó quá tuyệt vọng, Khưu Diêm sợ tới mức trái tim sắp nổ tung, tròng mắt sắp rơi ra ngoài.

Cả hiện trường lặng ngắt như tờ, sắc mặt của Cố Thần hơi thay đổi, đáy lòng anh ta đang vô cùng không bình yên.

"Choang choang choang...", cả không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lưỡi kiếm va chạm vào người Tô Minh rồi bắn tung tóe ra khắp nơi, sau đó rớt hết xuống đất, còn Tô Minh lại bình tĩnh, không nhanh không chậm đi lại gần Khưu Diêm.

Rồi anh đứng đối mặt với Khưu Diêm.

"Đệch! Thái Cổ Ma Thân, mau hoạt động!", Khưu Diêm cũng không phải là đồ vô dụng, tuy anh ta đang cực kỳ khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại, không nhiều lời mà lôi luôn con át chủ bài lớn nhất của chính mình ra dùng luôn, đúng vậy, đó chính là Thái Cổ Ma Thân, hơn nữa, anh ta quả quyết vận chuyển Thái Cổ Ma Thân tới mức tối đa...

Hơi thở trên cả người anh ta đều tràn ngập sự ma mị và hủy diệt.

"Thái Cổ Ma Thân, mau thiêu đốt cho ta!", mà đây mới chỉ là bắt đầu thôi, ngay sau đó, anh ta không nể nang gì mà vô cùng dũng cảm đốt cháy Thái Cổ Ma Huyết, đây chính là tự thiêu đốt gốc rễ võ đạo của mình đấy!

Ác.

Rất ác.

Đây là phát điên rồi.
 
Chương 2718: C2718: Chỉ vậy không hơn không kém


Khí tức Khưu Diêm toát ra bắt đầu trở nên cuồng loạn.

Anh ta liên tục đột phá cảnh giới như cơn lũ đang cuồn cuộn lao tới.

Mọi người có cảm giác dường như cả võ đài bị khí tức của Khưu Diêm bao phủ.

Khưu Diêm định làm gì vậy?

Anh ta không muốn sống nữa à?

Rất nhiều người ngỡ ngàng trước cảnh đó.

Có vẻ như Khưu Diêm đang định hy sinh mạng sống của mình!

Chỉ là một cái đại hội thôi mà, làm vậy có đáng không?

Chẳng mấy chốc.


"Nổ cho ông, Tô Minh, chết đi!", Khưu Diêm bỗng quát lên, gương mặt dữ tợn, cả người bay vút lên, hung hãn lao về phía Tô Minh.

Má ơi.

Tất cả mọi người như hóa đá.

Rất nhiều người suýt nữa cắn đứt lưỡi mình.

Mối hận thù gì vậy chứ?

Anh ta vừa mới đi lên là dùng dung khí ngay, rồi đánh hết thì tự bạo sao?

Anh ta không cần chiến đấu à?

Cứ như thế mà dùng một mạng đổi một mạng ư?

Đầu óc anh ta có vấn đề gì không đấy?


"Cái gì?", Mạc Thanh Nhạn khiếp sợ, cô ấy đã dự đoán được có âm mưu trong đó, nhưng cô ấy lại không ngờ đến việc Khưu Diêm, đường đường là người đứng thứ tám trong "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", lại không màng đến tính mạng của mình!

Điều này quá bất ngờ.

"Dương Sào, thật quá đáng!", Mạc Châm Sơn nổi giận, lão đứng thẳng lên, quát to, khí tức cuồn cuộn khắp người, hình như lão đang định ra tay.

"Ông Mạc, ông vẫn nên im lặng thì hơn. Trận chiến đang diễn ra đấy", Dương Sào tàn nhẫn, mỉm cười đắc chí.

"Đúng vậy, im lặng chút nào", Hà Nhiếp nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn Mạc Châm Sơn rồi nói.

Cùng lúc đó.

"Chỉ có vậy à?", Tô Minh vẫn thản nhiên, trong giọng điệu của anh có chút khinh thường, có chút mất hứng, ngay sau có, anh giơ ngón tay lên.

Sau đó.

Tô Minh quay đều đi xuống dưới võ đài.

Chỉ vậy không hơn không kém.

Có thế thấy rõ được một ngón tay kia của Tô Minh dường như đóng băng mọi thứ, tất cả như dừng lại, Khưu Diêm tưởng chừng như đã tự bạo thành công và rồi mang đến sức hủy diệt chẳng khác nào quả bom đang oanh tạc, lại chợt dừng lại một cách đầy vi diệu, sau đó, Khưu Diêm dần dần tan biến, nói chính xác là cơ thể anh ta như bị phân giải, sinh mệnh cứ như đã bị rút đi.

Một ngón tay kia của Tô Minh chính là "Sinh Mệnh Lưu Phóng", có thể gọi cách khác là Năng Lượng Lưu Phóng.
 
Chương 2719: C2719: Nói đơn giản thì là cho điểm


Mãi đến khi Tô Minh đi đến bên cạnh Mạc Thanh Nhạn, khi ấy... giọng nói run rẩy tuyên bố "Tô Minh chiến thắng" mới được vang lên.

Tô Minh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn vào Cố Thần đang ở đằng xa, nhẹ nhàng mỉm cười với anh ta, rồi tùy tiện nói: "Muốn tìm người thăm dò võ đạo vào át chủ bài của tôi, thì anh nên tìm người khá hơn chút đi. Tất nhiên, còn đó hai trận đấu vòng loại và một trận đấu xếp hạng nữa. Sau này anh còn có rất nhiều cơ hội để thăm dò tôi, tôi đợi anh và tên sư tôn không biết xấu hổ kia của cho tôi chút bất ngờ, chứ cứ không có chút áp lực nào, giống như nhà họ Cố yếu ớt của anh suýt nữa bị diệt môn ấy thì lại không có ý nghĩa gì cả".

Cố Thần không nói gì, nhưng cơ thể anh ta có hơi run rẩy.

Đối diện với sự sỉ nhục, chế giễu trắng trợn của kẻ thù giết cha giết mẹ, thành thật mà nói, dù cho tâm cảnh của anh ta trên con đường tu luyện võ đạo rất mạnh mẽ và không chút lệch đường, thì vào giờ phút này, anh ta thậm chí có cảm giác thôi thúc mình nhập ma.

"Mau tỉnh táo lại nào, chỉ bằng dăm ba lời kích động này mà khiến cậu mất đi lý trí, khiến cho cảm xúc dao động, như vậy, cậu không hề có tư cách khiêu chiến Tô Minh", giọng nói trầm bổng của Hà Nhiếp truyền vào lỗ tai của Cố Thần.


Cố Thần hít thở sau, rồi truyền âm đáp lời: "Sư tôn, vì sao trước khi chiến đấu với hắn ta, lại phải phái người đi dò xét hắn ta vậy? Con tin rằng cho dù không biết chút gì về võ đạo của Tô Minh thì vẫn có thể đánh bại, rồi giết chết hắn!"

“Cậu ta xuất sắc hơn con nghĩ nhiều đấy, cho dù mấy ngày nay con đã tiến bộ hơn rất nhiều, cảnh giới cũng đạt đến Bán Bộ Hồng Mông là điều không ngờ được, nhưng, vi sư chỉ có thể nói, nếu con và Tô Minh thật sự sống chết với nhau thì xác suất con sống sót chỉ có năm phần”. Giọng Hà Nhiếp nghiêm trọng hơn nhiều: “Với tình huống này, trước tiên phải hiểu rõ chiêu bài và võ đạo của hắn là rất quan trọng, cho dù cách làm này có phần đáng khinh, bị người chế giễu nhưng có thể khiến xác suất thắng lợi cuối cùng của con tăng lên một chút thôi cũng đều đáng. Con nghĩ đi, thông qua trận đấu giữa Khưu Diêm và Tô Minh, ít nhất con cũng biết được sức mạnh của Tô Minh, về mặt thể tu lại có thiên phú kinh khủng khác với người thường, đánh cận chiến là sở trường của cậu ta, rốt cuộc cũng là thế giới võ đạo, kết quả làm vua, chỉ cần cuối cùng con chiến thắng, giết chết Tô Minh thì sẽ không ai nhớ đến những thủ đoạn nhỏ kia”.

“Sư tôn, con hiểu rồi!”. Cố Thần lại trấn tĩnh lại, đúng vậy, thắng làm vua thua làm giặc, dùng thủ đoạn thì có ra sao?

Vòng đấu loại vẫn đang tiếp tục.

Thế nhưng, bởi vì Tô Minh và Khưu Diêm vừa đánh là đã đem lại rất nhiều chấn động, nhiều người vẫn còn đang ở trạng thái thất thần, ngơ ngác, mấy trận đấu đào thải của người khác sau vòng thứ nhất cũng không còn tạo hứng thú cho người xem thậm chí có chút buồn tẻ.

Cũng may.

Mấy canh giờ sau.


“Vòng đào thải thứ nhất kết thúc, hiện tại, vòng thứ hai, quy tắc cũng giống như vòng một”. Dương Sào lại xuất hiện kỳ lạ trên võ đài, vẫn là đỉnh nửa trong suốt kia, trong đỉnh có rất nhiều thẻ sáng lộn xộn, lắc lư, tự xoay chuyển, vừa dứt lời, những thẻ sáng đó hóa thành một điểm sáng, bay về phía những tu giả võ đạo đã thông qua vòng thứ nhất bắn tung tóe.

Ngay sau đó.

Trên màn hình tiên nguyên kia, từng hàng thông tin chiến đấu đều hiện ra.

“Cố Thần đấu với Chu Mân”.

Chu Mân, trong những học sinh của Tổng Viện cũng được xem là có chút danh tiếng, vẻ ngoài tuấn tú, thiên phú không tệ, trong số khoảng chừng hơn một trăm ngàn học sinh của Tổng Viện, Chu Mân ước chừng đứng thứ 100, cũng rất được.


Chỉ là, so với đa số trong Tổng Viện thì cũng rất kém.

Nói đơn giản thì là cho điểm.

Cho điểm Cố Thần một cách thẳng thừng.

“Làm tới mức vô sỉ như thế à!”, Mạc Thanh Nhạn hừ một tiếng, đồng thời, đối thủ chiến đấu của cô ta cũng đã xuất hiện rồi.
 
Chương 2720: C2720: Vẫn không thú vị như trước


“Mạc Thanh Nhạn đấu với Hoàng Côn”.

“Anh ta?”, Mạc Thanh Nhạn có hơi kinh ngạc, Hoàng Côn – người xếp thứ hai mươi mốt trong bảng xếp hạng Tổng Viện, nằm top 25 trong “Bảng phân tích dự đoán trận đấu”, thật sự là yêu nghiệt đỉnh cao!

Dù là Mạc Thanh Nhạn muốn hạ được Hoàng Côn cũng phải thể hiện một chút thực lực rồi.

Thế nhưng, cũng không sao cả.

Trong lòng Mạch Thanh Nhã, trừ khi gặp phải Tô Minh và Cố Thần, nếu không thì cũng đều như nhau.

Rất nhanh sau đó.

“Tô Minh đấu với Trịnh Hàm”.

“Trịnh Hàm đứng thứ sáu trong “Bảng phân tích dự đoán trận đấu”?”, Mạc Thanh Nhạn không nhịn được siết chặt nắm tay: “Đáng chết! Đúng là vô sỉ quá mức! Tô Minh, Trịnh Hàm này rất mạnh, hơn nữa còn là kiếm tu, là một kiếm si, cũng là một tên điên không cần mạng, Tô Minh, anh cẩn thận chút!”

Lúc nói chuyện, Mạc Thanh Nhạn lại càng khó hiểu chỉ về Trịnh Hàm cách đó không xa, một người đàn ông cả người cao lớn, vẻ mặt vô cảm, đầu tóc bạc trắng, vác trên người một thanh kiếm nặng.


Lúc này, khi Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn nhìn Trịnh Hàm, rõ ràng sắc mặt Trịnh Hàm có chút thay đổi, là ngạc nhiên nghi ngờ, sau đó trở nên căm phẫn, tiếp đó lại đổi thành khát vọng, rồi lại biến thành do dự, tiếp nữa lại phức tạp, đến cuối cùng là kiên định.

Ngay vừa nãy, trong tai Trịnh Hàm lại có người truyền âm.

Đến từ Lục trưởng lão Hà Nhiếp của Chúng Sinh các.

“Lúc đấu với Tô Minh, dùng hết toàn lực, cho dù là tự nổ cũng được, phải ép hắn dùng đến những chiêu át chủ bài, chỉ cần cậu làm được thì bổn Các chủ có thể làm chủ mời cậu đến Kiếm Kinh Các của Chúng Sinh các tham quan”.

Cuối cùng Trịnh Hàm cũng đồng ý.

Hết cách rồi, sức mê hoặc quá lớn.

Chúng Sinh các, là nền văn minh cấp bảy chân chính.

So với Tổng Viện học viện Kỷ Nguyên còn mạnh hơn mấy cấp.


Trong Kiếm Kinh Các của Chúng Sinh các chắc chắn có không ít sách cổ vô thượng liên quan đến kiếm đạo, những thứ này Tổng Viện cũng không có, mà bất kỳ kiếm tu nào cũng khó mà từ chối được.

Vì vậy, cho dù anh ta biết như vậy sẽ trở thành một con cờ.

Kết cục sẽ không tốt đẹp gì.

Cho dù như vậy là trái với kiếm đạo chi tâm của kiếm tu.

Nhưng anh ta vẫn đồng ý.

Trịnh Hàm nhìn Tô Minh theo bản năng, ánh mắt thâm sâu.

Cùng lúc đó, vòng đào thải thứ hai bắt đầu.

Vẫn không thú vị như trước!

Vòng nào cũng như vậy, đến lượt Cố Thần, Chu Mân không nói lời nào trực tiếp từ bỏ.

Đến lượt Mạc Thanh Nhạn, thì lại là một trận chiến lớn đặc sắc, Hoàng Côn đó quả thật thực lực rất mạnh, nhất là về tính chất về võ đạo toàn diện, Hoàng Côn lại là một võ giả hiếm thấy với võ đạo hai tay trái phải khác nhau, tay trái là quyền đạo đỉnh cao, tay phải lại là thiên tài đao ý. Trong trận đấu, Hoàng Côn phóng khoáng mạnh mẽ, rất thú vị, tấn công cũng rất kinh khủng, vô cùng cấp tiến, cũng may, thân pháp Mạc Thanh Nhạn không chỉ cao hơn Hoàng Côn một bậc, mà còn nắm rất nhiều pháp nguyên, khi đánh đến chiêu thứ mười ba đã đánh bại được Hoàng Côn.

Một trận đấu đặc sắc, đã giành được một hồi reo hò.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top