Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 483: C483: Giết người đoạt thú


Một màn Tọa Sơn Điêu bị nố tan tành hiện ra trước mắt mọi người, khiến mọi người đều ‘ô lên.

“Rốt cuộc là sao thế này? Sao Tọa Sơn Điêu như là đột nhiên bị dẫm mìn rồi nố tung vậy?”

“Chẳng lẽ là do thằng nhãi họ Diệp kia làm? Nhưng mà không thấy anh ta ném mìn?”

“Tọa Sơn Điêu xui xẻo thật đấy! chẳng lẽ đây là kiếp nạn vốn có trong đời của anh ta? Có điều cũng coi như là trừng phạt đúng tội! Đáng đời lắm!”

Mọi người không thấy rõ Diệp Lâm ra tay như thế nào nên vừa giật mình vừa sợ hãi. Đồng thời, bọn họ cho rằng cái chết thảm thiết của Tọa Sơn Điêu là trừng phạt đúng tội.

“Sư phụ… giệt Tọa Sơn Điêu thật rồi hả?”

“Còn là giết ngay trước mặt vị cố võ giả núi Trường Bạch kia nữa!”

“Đúng là không thể tin nổi!”

Đám người Hoa Quốc Đống xem đến sửng sốt. Có điều, bọn họ còn có chút lo lắng khi Diệp Lâm đã đắc tội với cổ võ giả núi Trường Bạch rồi, bây giờ phải làm sao để kết thúc chuyện này đây?

Cùng lúc đó, Hoàng Tam Gia đã thuận lợi đi cứu nhà họ Liễu và nhà họ Bạch.

Hai nhà nghe tin nên chạy tới hiện trường xem chiến.


Lúc vừa được cứu xong, hai nhà còn không dám tin chuyện Diệp Lâm đuổi giết Tọa Sơn Điêu.

Bây giờ, sau khi tận mắt nhìn thấy, hai nhà đều lộ ra vẻ mặt chấn động.

“Tên bị nổ kia… là Tọa Sơn Điêu hả?”

“Diệp Lâm có thế dễ dàng giế t chết Tọa Sơn Điêu. Thế mà lần trước chúng ta hợp tác đối phó Diệp Lâm, có thể tồn tại trở về, đúng là cực kì may mắn!”

“Xem ra lần này… nhà họ Trương gây chuyện sai người rồi.”

Có điều, khi nhìn đến Ngũ Phù Sênh, Hoàng Tam Gia lập tức thay đổi sắc mặt. Hoàng Tam Gia nhận ra trang phục đặc biệt của Ngũ Phù Sênh đại biếu cho cố võ giả núi Trường Bạch.

Lúc Hoàng Bì Tử trong cơ thế Hoàng Tam

Gia chưa có linh trí, Hoàng Tam Gia thường đi qua lại trên núi Trường Bạch, tất nhiên cũng biết cổ võ giả xuất quỷ nhập thần khu vực núi Trường Bạch.

“Là… là cổ võ giả núi Trường Bạch?”

Hoàng Tam Gia chợt nhớ đến chuyện Tọa Sơn Điêu có liên quan đến cố võ giả núi Trường Bạch.

Thế mà Diệp Lâm lại đánh chết Tọa Sơn Điêu


ngay trước mặt tên cố võ giả kia!

“Lần này… Diệp tiên sinh gặp phiền phức lớn ‘o ĩ 99

rồi.

Quả nhiên!

Khi thấy Tọa Sơn Điêu bị đánh chết ngay trước mặt mình, mà mình không thể ngăn cản được, Ngũ Phù Sênh cực kì giận dữ.

Ông ta giận dữ không phải vì Tọa Sơn Điêu chết, mà giận dữ vì mình không thể khống chế được sự sống chết của Tọa Sơn Điêu. Đam Mỹ Cổ Đại

Rõ ràng là ông ta đã nói sẽ giữ mạng của Tọa Sơn Điêu. Kết quả là ngay trước mặt mình, ngay trước mặt bao người, đổi phương đánh chết Tọa Sơn Điêu.

Làm vậy có khác gì vả mặt tại trận Ngũ Phù Sênh chứ?

Vả mặt Ngũ Phù Sênh chính là khiêu khích thế lực cổ võ núi Trường Bạch.

Không thế tha thứ được!

“Nhãi ranh, mày tìm chết!” Ngũ Phù Sênh giận tím mặt.

Một luồng uy áp kh ủng bố khó diễn tả thành lời và một cơn gió lạnh thối đến, khiến mọi người xung quanh không nhịn được rùng mình, run bần bật.

“Ngũ… đại nhân…”

“Cứu… cứu tôi với…”
 
Chương 484: C484: Có điều


Lúc này, Tọa Sơn Điêu bị ba viên Định Hải Châu nổ hết tứ chi, chỉ còn dư nửa người, thế mà lại tỉnh dậy trong làn sóng lạnh thấu xương.

Anh ta giãy giụa trên mắt đất, cầu cứu với Ngũ Phù Sênh.

Có điều, Ngũ Phù Sênh không nhìn anh ta một cái nào.

Ai cũng biết rằng Tọa Sơn Điêu chỉ là hồi quang phản chiếu, hết cách cứu chữa rồi.

Thấy vậy, Diệp Lâm hơi sửng sổt, không ngờ Tọa Sơn Điêu sống dai như vậy, ba viên pháp khí nố quanh người anh ta, mà anh ta vẫn còn chưa chết hẳn.

Có điều, Diệp Lâm lắc đầu, như là cảm nhận được gì đó.

Ngũ Phù Sênh vừa định ra tay thì… ầm ‘âm ầm…

Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cơn chấn động, thanh thế to lớn giống như là động đất.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ngay sau đó, một tiếng rít chói tai vang lên.

Một con quái vật khổng lồ chui lên từ dưới nền đất, xổc bay thân thể và tứ chi của Tọa Sơn Điêu lên trên không trung, rồi há miệng ra nuốt hết vào trong bụng.

Tọa Sơn Điêu sở trường hút tinh huyết hại người, chắc là dù có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình sẽ chết theo cách này.

Không còn xương tốt, rơi vào miệng rắn!


Nhìn thấy con rắn khống lồ kia, mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Nhất là người nhà họ Liễu sở trường nuôi rắn, chưa từng thấy một con quái vật lớn như thế.

“Là Tiên Nhi!”

Lúc này, trong đám người nhà họ Liễu, một thiếu nữ mặc đồ tím buộc tóc đuôi ngựa hô lên.

Bởi vì ngày ngày làm bạn với rắn thần, cho nên cô nhìn một cái là nhận ra ngay con rắn khổng lồ kh ủng bố kia chính là rắn thần mà nhà họ Liễu bọn họ từng cung phụng.

Thiếu nữ kia là Liễu Như Yên. Cô từng tốt bụng nhắc nhở Diệp Lâm phải cấn thận bốn đại gia tộc đuổi giết, còn từng chào tạm biệt với rắn thần.

“Nó… nó là rắn thần đại nhân?”

“Sao nhìn không giống… nó lớn hơn ít nhất là gấp đôi…”

Người nhà họ Liễu không dám tin rằng con rắn khống lồ trước mắt chính là con rắn thần mà gia tộc bọn họ từng cung phụng.

Thay đổi nhiều quá đi!

Giờ phút này, con rắn khổng lồ ngạo nghễ nhìn đám người dưới mặt đất từ trên cao, giống như là nhìn con kiến.

Chỉ khi nhìn tới Liễu Như Yên, trong đôi mắt tàn nhẫn của nó mới có vẻ dịu dàng.


So với trước đây ở nhà họ Liễu, nó đã hoàn toàn thay đổi, thân hình to lên ít nhất là gấp đôi.

Rốt cuộc thì ngày nào Diệp Lâm cũng cho nó ăn đan dược và thiên tài địa bảo, vậy nên hiệu quả lột xác rất rõ ràng.

“ô, cuối cùng cũng tới rồi hả?” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Xem ra tổc độ độn đất của mày còn rất chậm, theo không kịp máy bay nữa.”

Lúc đi, Diệp Lâm định mang theo con rắn khống lồ.

Chỉ là không có bất cứ phương tiện giao thông nào chở được nó.

Vậy nên Diệp Lâm bảo nó đi một mình, dùng phương pháp độn đất, độn từ Yến Kinh đến Phụng Thiên.

Có điều, nó tới chậm hơn so với dự đoán của anh.

“Nó… nó là linh thú hả?”

Lúc này, Ngũ Phù Sênh ngạc nhiên mà nhìn về phía con rắn khống lồ, thậm chí quên mất đánh nhau với Diệp Lâm.

Cái loại linh thú khống lồ này rất hiếm thây.

Nếu ông ta có thể bắt nó đi núi Trường Bạch, luyện hóa thành xà linh giữ núi, thì chắc chắn là sẽ lập công lớn.

Chuyện này còn có giá trị hơn cả chuyện cứu Tọa Sơn Điêu nữa.

“Nhãi ranh, con linh thú này là do mày nuôi hả?” Ngũ Phù Sênh tò mò hỏi.

“Đúng vậy!” Diệp Lâm nói: “Tôi là chủ nhân của nó!”

“Hay lắm… nuôi rất tốt!” Ngũ Phù Sênh vừa lòng gật đầu, trong lòng lập tức nảy lên ý định giết người đoạt thú: “Sau này nó là của núi Trường Bạch bọn tao!”

“Nhãi ranh, đi chết đi!”
 
Chương 485: C485: Chiến thần đến


Ngũ Phù Sênh định đánh chết Diệp Lâm đ ế làm linh thú không còn chủ và mình sẽ dễ dàng thu phục hơn.

Chứ nếu để một người một thú hợp tác với nhau thì có khi mình sẽ rất khó đế thắng được.

Vậy nên, Ngũ Phù Sênh quyết định ra tay trước.

Ngay lúc này… ong ong ong…

Trên đầu có tiếng nổ ran.

Một chiếc máy bay trực thăng giống như diều hâu quay quanh hiện trường trên không trung.

Ngay sau đó, trên máy bay trực thăng truyền đến tiếng loa ‘âm ĩ.

“Đợi đã!”

Còn chưa dứt lời, một bóng đen nhảy từ trên trời xuống.


Vậy mà lại có người nhảy trực tiếp từ trên máy bay trực thăng cách đất hàng trăm mét xuống dưới đất.

“Trời ạ! Có người nhảy máy bay!”

“Làm cái gì vậy? Tự sát hả?”

“Mọi người mau tránh ra! Đừng để máu văng

trúng!”

Mọi người sôi nổi tránh né, thầm nghĩ là có người nhảy máy bay tự sát.

Ngay cả Ngũ Phù Sênh cũng hoảng sợ ngẩng đầu lên. ông ta chưa từng thấy ai nhảy máy bay tự sát hết. Truyện Mạt Thế

“ơ?” Còn Diệp Lâm thì sửng sốt khi nhìn thoáng qua bóng dáng đang rơi thẳng xuống đất. Anh lập tức nhận ra rằng người kia đã dồn hết lực lượng xuống hai chân, người kia không phải tự sát, mà là một vị tông sư võ đạo mạnh mẽ.

Ầm!


Một tiếng ‘âm vang lên.

Người kia rơi thẳng xuống đất bằng hai chân, nện ra một hố sâu rộng, vô số khe rãnh sâu mấy mét lan tràn xung quanh.

“Trời ạ!”

Hiện trường vang lên tiếng cảm thán liên tục.

“Tôi không nhìn 1’âm đấy chứ? ông ta nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống, thế mà vẫn có thế bình yên đứng tại chỗ? Khó tin quá đi!”

Bọn họ chưa từng gặp loại tình huống không thể tưởng tượng nổi này, vậy nên ai cũng trợn to mắt ra nhìn, trợn to đến mức suýt rơi tròng mất ra ngoài luôn vậy.

ông mặc quân phục, khí thế như hổ. Sau khi rơi xuống đất, ông nhìn về phía Diệp Lâm trước, lạnh nhạt gật đầu một cái, rồi quay sang nhìn Ngũ Phù Sênh.

“Ông… ông là chiến thần Thanh Châu?” Ngũ Phù Sênh hô lên.

Ngũ Phù Sênh nhìn một cái là nhận ra ông là Hàn Sơn Hà, chiến thần Thanh châu, một trong chín đại chiến thần của Đại Hạ.

“Cha!” Hàn Anh đứng bên cạnh kích động gọi to.

Thật ra thì từ khoảnh khắc cha nhảy xuống máy bay, cô đã mơ hồ nhận ra bóng dáng cha, chỉ là không dám tin rằng cha lại dùng cái cách lỗ m ãng như vậy lên sân khấu.
 
Chương 486: C486: Mọi người bàn tán xôn xao


“Ha ha, đúng vậy!” Hàn Sơn Hà cười cười: “Tôi chính là chiến thần Thanh Châu!”

Bởi vì nóng lòng ngăn cản trận chiến ban nãy, cho nên ông mới bất đắc dĩ lựa chọn nhảy máy bay.

Rốt cuộc thì có khi chỉ cần chậm một giây thôi là Ngũ Phù Sênh đã ra tay rồi.

Ồ!

Xung quanh lại vang lên tiếng ồ ngạc nhiên.

Không ngờ ông ấy chính là chiến thần Thanh Châu nổi danh cả nước!

“Thảo nào dám nhảy xuống máy bay! Hóa ra là chiến thần Thanh Châu, một trong chín đại chiến thần!”

“Không chỉ có cổ võ giả núi Trường Bạch, mà còn có chiến thần Thanh Châu nữa. Hôm nay nơi đây tụ tập đông vui ghê, đúng là khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt!”

“Không biết giữa chiến thần Doanh Châu chúng ta và chiến thần Thanh Châu thì ai mạnh hơn đây?”

Mọi người bàn tán xôn xao.


Nghe thấy mọi người lấy cha mình ra so sánh, con trai chiến thần Doanh Châu là Đoạn Tử Du hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ: Đương nhiên là cha tôi mạnh hơn rồi!

Có điều, lúc nãy chiến thần Thanh châu là Hàn Sơn Hà nhảy từ trên máy bay trực thăng cách mặt đất hàng trăm mét xuống đất, thật sự khiến mọi người ở đây đều rất sốc.

Ngay cả Đoạn Tử Du cũng thầm hỏi không biết cha mình có làm được như vậy hay không?

Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh không thế không nể mặt vài phần, rốt cuộc thì người trước mắt chính là chiến lực đứng đầu Đại Hạ, thực lực không hề kém với đám cố võ giả bọn họ.

“Không biết Hàn chiến thân đến đây là có gì

chỉ bảo?” Ngũ Phù Sênh ôm quyền, bình tĩnh hỏi.

“Tỏi tới đây đế ngăn cản hai vị đánh nhau.” Hàn Sơn Hà nói thẳng ý muốn của mình.

‘Vi sao vậy?” Ngũ Phù Sênh tuy đã đoán được nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu: “Các người quen nhau hả?”

Hàn Sơn Hà gật đầu: “Cậu trai trẻ họ Diệp này có ơn với tỏi, vậy nên xin cao nhân núi Trường Bạch giơ cao đánh khẽ, đừng khó xử cậu ấy nữa.”


“Khó xử cậu ta?” Ngũ Phù Sênh cười lạnh một tiếng: “Thằng nhãi kia giết người của núi Trường Bạch chúng tôi ngay trước mặt tôi. Bây giờ tôi ra tay dạy dỗ cậu ta một trận, sao có thể gọi là khó xử?”

Nghe vậy, Hàn Sơn Hà trầm giọng nói: “Có phải người chết là Tọa Sơn Điêu hay không? Anh ta vốn dĩ là đối tượng vây giết vào hôm nay của chúng tôi!”

“Nếu không có cậu Diệp ra tay thì hai đại chiến thần chúng tôi cũng sẽ giết anh ta!”

“Cậu ấy chẳng qua là giết người thay chúng tôi mà thôi. Chẳng lẽ nếu tôi đánh chết Tọa Sơn Điêu thì đám cố võ giả núi Trường Bạch các người sẽ không bỏ qua cho tôi, muốn ra tay dạy tôi một bài học hay sao?”

Về chuyện của Tọa Sơn Điêu, núi Trường

Bạch bọn họ vốn dĩ không chiếm lý. Bây giờ nghe Hàn Sơn Hà chất vấn như thế, trong nhất thời Ngũ Phù Sênh không còn lời gì đế nói.

Cuối cùng, Ngũ Phù Sênh kéo cái đạo lý muôn đời kia ra: “Chẳng lẽ Hàn chiến thần đã quên câu cổ võ không thể chịu nhục hay sao?”

“Cố võ không thể chịu nhục, còn người Đại Hạ chúng tôi thì có thế chịu nhục, các người muốn giết là giết hả?”

Hàn Sơn Hà lớn giọng hơn nữa, nghiêm túc mà chất vấn.

“Tọa Sơn Điêu tội ác chồng chất, đôi tay dính đầy máu tươi, người dân vô tội chết trong tay anh ta không tám trăm thì cũng một nghìn, đã tới mức trời đất không dung rồi!”

“Hôm nay chúng tôi chỉ giết một người của núi Trường Bạch mà các người đã không chịu nối ròi. Vậy số nợ máu trên tay Tọa Sơn Điêu thì sao? Núi Trường Bạch các người định ăn nói thế nào với chúng tôi?”

“Tôn tronq lúc nào cũnq là lần nhau!”
 
Chương 487: C487: Đánh tới cùng


Lời nói của Hàn Sơn Hà vang dội lại hùng hồn, lập tức khiến mọi người ở đây reo hò ủng hộ.

“Hàn chiến thần nói có lý lắm!”

“Thiên hạ khố với cổ võ giả lâu rồi!”

“Chúng tôi không hề dám gây chuyện với cổ võ giả! Là cổ võ giả vẫn luôn ức hiếp chúng tồi!”

“Tọa Sơn Điêu tội ác chồng chất, chết chưa hết tội, xin Hàn chiến thần đòi lại công lý cho chúng tôi!”

Trong nhất thời, Ngũ Phù Sênh trở thành mục tiêu chỉ trích, kêu đánh kêu giết của mọi người.

Có chiến thần chống lưng, mọi người không còn nhiều sợ hãi với cổ võ giả nữa, vậy nên có gan nói ra một vài lời nói thật lòng.

“Theo ý của Hàn chiến thần thì chuyện này nên giải quyết thế nào?” Ngũ Phù Sênh hỏi.

“Cậu Diệp có công diệt cướp, không hề có bất cứ sai lầm nào.” Hàn Sơn Hà nói: “Oan có đầu, nợ có chủ. Đầu sỏ tội ác Tọa Sơn Điêu đã chết rồi, tôi hy vọng hai bên chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, chuyện này dừng ở đây đi.”


Hàn Sơn Hà không muốn gây ra mâu thuẫn lớn với đám cố võ giả. Giữ được Diệp Lâm, hai bên bắt tay làm hòa là kết quả tốt nhất.

Ngũ Phù Sênh nghĩ nghĩ rồi nói: “Được rồi, hôm nay tôi nể mặt Hàn chiến thần, chuyện này coi như xong, không truy cứu trách nhiệm của thằng nhãi kia nữa. Có điều…”

Nói đến đây, Ngũ Phù Sênh đối giọng nói tiếp: “Tôi có thể tha cho cậu ta. Nhưng mà không thể coi như không có chuyện cậu ta giết người được, nếu không tôi biết ăn nói thế nào với bên trên?”

“Ông muốn cái gì?” Thấy đối phương bắt đầu nói điều kiện, Hàn Sơn Hà cấn thận hỏi.

Nếu đối phương ra giá trên trời thì ông sẽ không đồng ý.

“Tôi muốn lấy con rắn kia làm bồi thường!” Ngũ Phù Sênh hỏi: “Một con súc vật đối một mạng người, rất công bằng, đúng không?”

Cái gì?

Nghe vậy, Hàn Sơn Hà giật nảy mình, không ngờ đối phương lại ra điều kiện như thế!


Lúc nãy rơi xuống đất, ông cũng nhìn thấy con rắn khống lồ kia, và rất bất ngờ khi thế gian này lại có một con quái vật khống lồ như thế.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi đám tông sư núi Trường Bạch lại muốn đoạt lấy nó.

Hàn Sơn Hà quay đầu định hỏi ý kiến Diệp

Lâm.

“Nằm mơ đi!”

Không đợi Hàn Sơn Hà hỏi, Diệp Lâm đã kiên quyết mà từ chối yêu cầu của Ngũ Phù Sênh.

“Tọa Sơn Điêu đáng chết! Dựa vào cái gì mà đòi dùng thú cưng của tôi đi đền mạng cho anh ta? Ông đừng mong mang nó đi!”

Nghe vậy, Ngũ Phù Sênh cười lạnh ra tiếng: “Hàn chiến thần, ông thấy rồi đấy, tôi đã nhường một bước rồi, là thằng nhãi này không biết điều!”

“Nếu mày không nỡ dùng con súc vật kia đền mạnh, thì lấy mạng của mày đi đền mạng đi!”

Ầm!

Khí lạnh quanh thân Ngũ Phù Sênh bùng nổ.
 
Chương 488: C488: Hàn chiến thần


Thấy ông ta lại muốn ra tay, Hàn Sơn Hà vội vàng khuyên nhủ: “Dừng tay!”

“Điều kiện của ông có chút làm khó người khác. Hay là ông đổi điều kiện khác đi?”

“Chỉ cần chúng tôi có thế làm được, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức làm.”

Ngũ Phù Sênh vẫn cứ đòi con linh thú kia, từ đầu đến cuối không hề thay đổi ý định.

“Tôi chỉ cần con rắn kia thôi!”

“Nếu không đồng ý thì tôi tự mình đoạt!”

Rít!

Con rắn kia dường như cũng cảm nhận được bên dưới đang cãi nhau về vấn đề sở hữu chính mình.

Nó rít lên một tiếng, trợn mắt trừng Ngũ Phù Sênh, rồi lượn quanh người Diệp Lâm, chuẩn bị cùng chủ nhân hợp tác đánh kẻ địch.

“Vậy thì đánh đi!” Diệp Lâm không chút sợ hãi.

Cổ võ giả núi Trường Bạch cũng là người. Với cái loại người này, Diệp Lâm đã từng giết hai người.


Hôm nay anh cũng không ngại giết thêm một người.

Thấy hòa giải thất bại, hai bên sắp lao vào đánh nhau…

“Nếu đã vậy…”

Lúc này, Hàn Sơn Hà bước lên từng bước một, một luồng áp lực vô hình lan tràn về phía Ngũ Phù Sênh.

Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh giật mình lùi ra sau, thầm nghĩ: Không hổ là chiến thần Đại Hạ, thực lực không hề thua kém cố võ giả bọn họ!

“Chẳng lẽ Hàn chiến thần muốn hợp tác với thằng nhãi kia đánh với tôi hả?” Ngũ Phù Sênh hỏi.

Nếu hai người họ hợp tác với nhau, lại thêm

con rắn khống lồ kia, thì dù là Ngũ Phù Sênh cũng không nắm chắc phần thắng.

“Không phải!” Hàn Sơn Hà lắc đầu: “Nếu ông không đồng ý thì để tôi tự mình hỏi lại ý kiến của ông vậy!”

Cái gì?

Nghe vậy, hiện trường vang lên tiếng bàn tán xôn xao.


Hàn chiến thần thế mà lại định tự mình so chiêu với cổ võ giả núi Trường Bạch!

“Trời ạ! Hàn chiến thần muốn đánh nhau với cổ võ giả núi Trường Bạch! Đây chính là đại chiến thế kỷ sao hỏa đâm trái đất đấy!”

“Không biết Hàn chiến thần có thắng hay không? Tôi ủng hộ Hàn chiến thần!”

“Nói nhiều, chúng ta không phải cố võ giả, tất nhiên là phải ủng hộ chiến thần Đại Hạ vẫn luôn bảo vệ chúng ta rồi!”

“Hàn chiến thần, cổ lên!”

Hàn Anh thấy cha mình sắp tự mình ra tay thì không nhịn được có chút căng thẳng.

Tuy rằng cô biết rõ cha rất mạnh, nhưng mà đối thủ lần này của cha chính là cổ võ giả thần bí khó lường!

“Hầy… Nếu cha tòi cũng ở đáy và hợp tác với

chú Trần thì phần thắng sẽ lớn hơn nữa.” Đoạn Tử

Du phân tích.

Có điều, Hàn Anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Với tính tình của cha tôi, ông ấy tuyệt đối sẽ không lựa chọn hai đánh một.”

“Hàn chiến thần, ông thật sự muốn đánh nhau với tôi sao?” Ngũ Phù Sênh cũng không muốn xé rách mặt với chiến thần.

“Không phải là tôi muốn đánh nhau, mà là ông muốn đánh nhau!” Hàn Sơn Hà sửa đúng lời nói: “Ông không chịu nhường bước, tôi đành phải tự mình ra tay thôi!”

“Tôi là chiến thần Đại Hạ, bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân, vốn là trách nhiệm của tôi!”

“Nếu ông cứ đòi đánh thì tôi sẽ đánh tới cùnq với ônq!”
 
Chương 489: C489: Một chiêu xóa sạch ơn thù


Ngay sau đó, không khí ở hiện trường đột nhiên cứng lại, trở nên vô cùng căng thẳng.

Thời gian dường như dừng lại ngay giây phút này.

Một người là cổ võ giả núi Trường Bạch.

Một người là chiến thần Thanh Châu, một trong chín chiến thân của Đại Hạ.

Hai cao thủ hàng đầu sắp đánh nhau, khiến mọi người xung quanh vừa phấn khích lại vừa căng thẳng.

Hai hổ tranh chấp, một sẽ bị thương!

Lúc này, thấy Hàn Sơn Hà ra mặt bảo vệ mình, thậm chí bất chấp tất cả mà ra tay với cố võ giả, Diệp Lâm rất là biết ơn.

Rốt cuộc thì có người bình thường nào dám cãi lại cố võ giả? Huống chi là đánh nhau với cổ võ giả!

Có điều, biết ơn thì biết ơn, nhưng Diệp Lâm cũng cho rằng không cần phải như thế.

Bởi vì bản thân anh có thể đối phó với tên cố võ giả trước mặt.

Lúc Diệp Lâm định lên tiếng bảo để mình ra tay thì…

“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh dẫn đầu cười gượng,

phá vỡ bầu không khí căng thẳng.


“Được rồi, nếu Hàn chiến thần đã nói vậy thì tôi đây nế mặt ông một lần.”

“Mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa dừng tay tại đây, được không?”

Nghe vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên.

Không ngờ cố võ giả núi Trường Bạch lại chủ động nhường bước!

Ngay sau đó, mọi người sôi nối khen ngợi.

“Vậy mới đúng chứ!”

“Có phong độ cao thủ rồi đấy!”

“Không hố là cố võ núi Trường Bạch, khoan hồng độ lượng, khâm phục khâm phục!”

Hàn Sơn Hà nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, không ngờ đối phương lại chịu thay đổi thái độ.

“Cảm ơn!” Hàn Sơn Hà ôm quyền.

“Đừng vội cảm ơn!” Ngũ Phù Sênh khoát tay, nói: “Tôi có thể không truy cứu chuyện giết người, cũng có thế tha cho thằng nhãi kia, thậm chí là không bắt thú cưng của cậu ta. Nhưng mà tôi có một điều kiện!”

Cái gì?


Điều kiện gì nữa?

Nghe vậy, không khí ở hiện trường lập tức trở

nên áp lực.

Không biết Ngũ Phù Sênh lại đưa ra điều kiện khắc nghiệt gì nữa đây?

Xem ra là không muốn để yên đây mà!

“Muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút, nói nhiều như thế làm gì?” Lúc này, Diệp Lâm có chút khó chịu với cái tính lề mề của đối phương.

Hàn Sơn Hà vội vàng ra hiệu cho Diệp Lâm đừng sốt ruột, hỏi: “Điều kiện gì?”

Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, cực kì khó chịu với thái độ của Diệp Lâm.

“Hàn chiến thần, ông cũng thấy rồi đấy, thằng nhãỉ này năm lần bảy lượt khinh thường tôi, không coi núi Trường Bạch chúng tôi ra gì. Nếu cứ vậy mà bỏ qua thì chẳng phải là cố võ giả núi Trường Bạch chúng tôi sợ cậu ta hay sao? Một khi tôi nhường bước, chẳng phải là khắp thiên hạ sẽ khinh bỉ chúng tôi hay sao?”

Nghe vậy, mọi người sôi nổi đáp: “Không dám không dám!”

“Ai dám khinh bỉ cổ võ giả các người chứ!”

“Đúng vậy, chúng tôi tuyệt đối không dám!”

Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, nói: “Các người ngoài miệng nói không dám, chứ trong lòng thì lại dám, đừng tưởng rằng tôi không biết các người đang nghĩ gì!”

“Tóm lại, tôi cần phải đòi lại một chút mặt mũi, nếu không khi quay về núi Trường Bạch, tôi biết ăn nói thế nào với bên trên?”

Hàn Sơn Hà hỏi tiếp: “ông muốn cái gì? Đòi mặt mũi thế nào?”

“Một chiêu!” Ngũ Phù Sênh giơ một ngón tay lên, hùng hố nói: “Tôi chỉ ra một chiêu phát ti3t buồn bực trong lòng, sau đó liền xóa bỏ toàn bộ!”

“Được!” Hàn Sơn Hà đáp: “Tôi sẽ tiếp một chiêu của ông!”
 
Chương 490: C490: Chỉ trong khoảnh khắc


Ngũ Phù Sênh lắc đầu: “Không phải ông, mà là cậu ta!”

Dứt lời, Ngũ Phù Sênh chỉ về phía Diệp Lâm: “Tôi muốn thằng nhãi này tiếp một chiêu của tôi!”

Cái gì?

Nghe vậy, Hàn Sơn Hà giật mình, mọi người xung quanh cũng bừng tỉnh.

Nói đến nói đi, đối phương vẫn không chịu tha cho Diệp Lâm.

Tuy nói chỉ có một chiêu, nhưng nếu dốc sức đánh ra thì một chiêu cũng đủ rồi.

Ăn một chiêu của cổ võ giả núi Trường Bạch, dù không chết thì cũng sẽ tàn phế.

“ơ kìa…” Hàn Sơn Hà do dự.

“Sao hả?” Ngũ Phù Sènh lạnh lùng nói: “Tôi

đã từ đánh nhau bình thường, nhường một bước thành ra một chiêu, các người còn chưa vừa lòng hay sao? Rốt cuộc là ai đang được một tấc lại muốn tiến một thước?”

“Hay là để tôi quỳ xuống dập đầu với các người cho rồi?”


Hàn Sơn Hà cười xấu hố, nói: “Không dám!”

“Một chiêu đúng không?” Lúc này, Diệp Lâm nói: “Một chiêu cũng được, mười chiêu cũng không sao, lên đi!”

Nghe Diệp Lâm nói vậy, mọi người xung quanh đều chấn động.

Đã lúc nào rồi mà còn dám lên mặt với cổ võ giả núi Trường Bạch nữa hả?

Nếu thật sự chọc giận đối phương, thì ngay cả Hàn chiến thần cũng không bảo vệ được anh đâu!

“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh cười lạnh nói: “Hàn chiến thần, nếu thằng nhãi này đồng ý rồi thì ông hãy tránh ra đi!”

“Đây là trận đấu giữa tôi và cậu ta! Một chiêu xóa sạch ơn thù!”

Hàn Sơn Hà lùi lại bên cạnh Diệp Lâm, hỏi: “Cậu nắm chắc không? cảm thấy ổn chứ?”

Thật ra thì Hàn Sơn Hà đang định nói dời một chiêu này sang vài năm sau.

Rốt cuộc thì ở trong mắt ông, với thực lực và tiềm lực của Diệp Lâm, cho anh vào quân đội rèn luyện ba bốn năm là có thể ngang tài ngang sức với đám cổ võ giả.

Tóm lại là sẽ nắm chắc phần thắng hơn là đấu ngay bây giờ.

“Yên tâm đi!” Diệp Lâm nói: “Cảm ơn Hàn chiến thần. Tôi nhận ý tốt của ông!”

“Nếu đối phương nhắm ngay tôi, thì cứ giao cho tôi tự giải quyết đi!”

Hàn Sơn Hà gật đầu: “Vậy cũng được.”

Diệp Lâm đã nói vậy rồi, Hàn Sơn Hà cũng tôn trọng sự lựa chọn của Diệp Lâm.

Dù sao thì có mình ở đây, nếu đối phương thật sự muốn gi ết chết Diệp Lâm thì mình cũng có thể kịp thời ra tay ngăn cản.

“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Hàn Sơn Hà đứng sau lưng Diệp Lâm, nhỏ giọng truyền âm.

Nghe vậy, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.

“Lên đi!” Diệp Lâm chắp tay đứng thẳng, dường như là đang dùng tư thế bề trên tiếp thu khiêu chiến của bề dưới: “Ra chiêu đi!”


Thấy vậy, trong mắt Ngũ Phù Sênh hiện lên vẻ tàn nhẫn.

“Nhãi ranh, là tự mày tìm đường chết!”

Ông ta không định lấy mạng Diệp Lâm, chỉ cần đánh cho tàn phế là được.

Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me truyen.azz và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Rốt cuộc thì bọn họ có thể giết người thường trong thế giới bình thường bất cứ lúc nào mình muốn, không cần thiết phải giết người ngay mặt chiến thần Đại Hạ, khiến cho cả hai bên đều không vui.

Có điều, bây giờ xem ra là nếu không giết cậu ta thì khó quên được mối hận trong lòng.

“Xem chiêu!”

Ngũ Phù Sênh hét lớn một tiếng, dốc hết sức lực đánh ra một chiêu.

Ngay khoảnh khắc này, gió to gào thét xung quanh, nhiệt độ không khí giảm mạnh.

Một chưởng của Ngũ Phù Sênh dường như mang theo sóng lạnh vô tận, đóng băng tất cả mọi thứxung quanh.

“Hay lắm!” Diệp Lâm hô to lên, rất là thích thú khi được so chiêu với cao thủ.

Anh dùng long quyền giống như ngọn lửa phun trào lao về phía đối phương.


Diệp Lâm ngũ hành thuộc hỏa, vừa lúc hợp với quyền pháp mang tính ngũ hành, giống như đốt cháy ngọn lửa, thiêu rụi mọi thứ.

Lửa có thể hòa tan băng. Chỉ là băng thuộc nước, cũng là một loại khắc chế lửa.

Chỉ trong khoảnh khắc…

Một người dùng long quyền, thế lửa ngập trời, đốt cháy tất cả.

Một người dùng hàn chưởng, khí lạnh bùng nổ, đóng băng vạn dặm.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên.

Giây phút quyền chưởng va chạm vào nhau, giống như sao hỏa đâm trái đất, làn sóng không khí lan tràn, thối bay mọi thứ xung quanh, cỏ cây khô héo, mặt đất rạn nứt.

Ngay sau đó, cả người Diệp Lâm giống như là bị đóng băng, toàn thân bao phủ một lớp băng dày lạnh lẽo.

Còn Ngũ Phù Sênh thì lùi ra liên tục mấy chục bước mới có thế miễn cưỡng đứng vững.

Có điều, khí huyết trong cơ thể dâng trào, sông cuộn biến gầm, toàn thân nóng bừng, cực kì khó chịu.
 
Chương 491: C491: Đánh thắng cố võ giả


Vừa động là tĩnh!

Khoảnh khắc hai người va chạm, cả tứ phương đều chấn động!

Sau đợt va chạm, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh.

Một lát sau, những người ở hiện trường mới dần hồi hồn từ trong cơn hoảng sợ.

“Trời ạ… Cảm giác vừa rồi giống như là tận thế vậy! Kh ủng bố quá đi!”

“Đây chính là cổ võ trong truyền thuyết hả? Uy lực của một chưởng ghê gớm quá đi!”

“Cậu trai trẻ họ Diệp kia còn sống không?”

Mọi người sôi nối nhìn về phía Diệp Lâm với vẻ quan tâm.

Diệp Lâm của lúc này giống như là tượng băng, cả người đều bị đóng băng, không nhúc nhích một chút nào.


“Sư phụ?” Thấy tình hình như vậy, Hoa Quốc Đống cực kì lo lắng, không biết sư phụ có còn cứu được hay không?

“Không xong rồi! Long Vương bị đông cứng rồi!” Hoàng Tiềm sốt ruột đến mức đi loanh quanh tại chỗ: “Rã đỏng thế nào đây?”

Hàn Anh thấy vậy cũng nhìn cha mình xin

giúp đỡ: “Cha mau cứu Diệp Lâm đi! Nghĩ cách đi cha!”

“ơ…” Đây là lần đầu tiên Hàn Sơn Hà gặp được loại tình huống này, trong nhất thời không biết nên làm như thế nào.

Ông nhìn về phía Ngũ Phù Sênh, vừa định nhờ ông ta giúp đỡ thì…

Lách cách!

Lớp băng trên người Diệp Lâm rơi xuống từng khối một giống như là tuyết lở.


Sau đó, Diệp Lâm vung vẫy tay, giũ bỏ một thân lạnh lẽo, thành công thoát khỏi trạng thái đóng băng.

Mọi người thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

“Sư phụ, anh không sao chứ?” Hoa Quốc Đống vừa mừng vừa sợ, hỏi với vẻ lo lắng.

“Có bị thương chỗ nào không?” Hoàng Tiềm quan tâm hỏi.

“Không sao!” Diệp Lâm lạnh nhạt lắc đầu: “Một chút tài mọn thôi.”

Đóng băng ở mức độ này không thể làm anh bị thương được.

Người ta nói là con la hay là con ngựa, cứ kéo ra chạy là biết.

Sau một chiêu đầu tiên, Diệp Lâm cho rằng

Ngũ Phù Sênh chỉ có thế mà thôi.

Tuy rằng ông ta mạnh hơn hai tên cố võ giả nhà họ Tần và nhà họ Ninh, nhưng mà cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Đương nhiên, Ngũ Phù Sênh chỉ là một tên sứ giả liên lạc nhỏ nhoi của núi Trường Bạch, chính là một tên chạy chân với giới người thường không chút nổi bật trong hệ thống cổ võ núi Trường Bạch.
 
Chương 492: C492: Trật khớp hả


Có điều, cổ võ giả núi Trường Bạch nắm giữ khí hàn băng rất mạnh, gây ra ấn tượng rất sâu đậm với Diệp Lâm.

Có nghĩa là cao thủ ở cấp bậc cao hơn, khi ra chiêu sẽ có hiệu quả kh ủng bố hơn nữa.

Bên kia, Ngũ Phù Sênh thấy Diệp Lâm phá vỡ lớp băng của mình mà không hề bị thương thì lập tức lộ vẻ hoảng sợ.

“Nhãi… nhãi ranh… hay lắm!” Ngũ Phù Sênh lắp bắp, trong long vô cùng hoảng sợ.

“Một chiêu xong rồi!” Hàn Sơn Hà nhắc nhở: “Mời ông thực hiện lời hứa!”

Hàn Sơn Hà sợ Ngũ Phù Sênh tiếp tục ra tay lấy mạng Diệp Lâm, lại không biết rằng hiện giờ Ngũ Phù Sênh có muốn làm vậy thì cũng không có sức.

“Được rồi!” Ngũ Phù Sênh nặng nề mà gật

đầu, nói: “Hôm nay dừng ở đây đi. Tạm biệt!”

Dứt lời, Ngũ Phù Sênh quay người, bước nhanh ra khỏi hiện trường.

Cho đến khi tới vùng ngoại ô vắng vẻ, Ngũ Phù Sênh mới dần bước chậm lại, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cánh tay phải đỡ một quyền lúc nãy của Diệp Lâm, lúc này gãy răng rắc, buông thõng xuống một bên.

“Con mẹ nó!”


Ngũ Phù Sênh nhìn cánh tay gãy của mình, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong mắt là vẻ khó có thể tin nổi.

“Rốt cuộc thằng nhãi kia là quái vật gì vậy?”

“Một quyền của cậu ta chấn ngược lại, khiến cánh tay mình gãy nát!”

Nếu không phải tự mình cảm nhận thì có đánh chết ông ta cũng không tin rằng mình sẽ trở nên chật vật thế này trong trận chiến ngày hôm nay.

May mà Hàn Sơn Hà nhúng tay, xem như giúp mình một lần, nếu không thì mình sẽ thua khi chính thức đánh với Diệp Lâm.

Mình tốt xấu gì cũng là cổ võ giả, thế mà lại đánh không lại một thằng nhãi thế giới người thường, nếu bị truyền ra ngoài thì mình làm gì còn chỗ đứng trong núi Trường Bạch nữa.

“Nguy hiểm thật!”

Ngũ Phù Sênh hô to nguy hiểm thật, suýt chút nữa thua thê thảm, làm tốn hại danh tiếng của núi Trường Bạch.

“Thằng nhãi họ Diệp kia không phải là người bình thường!”

“Mình phải nhanh chóng quay về báo lên trên mới được!”

Ngũ Phù Sênh không dám lề mề, kéo cánh tay bị gãy, chật vật chạy về núi Trường Bạch.


Lúc đi được nửa đường…

“Tiểu Ngũ Tử, ông bị chó rượt hả? chạy nhanh như vậy làm gì?”

Có hai người đột nhiên đi ra.

Một người cao hơn hai mét, vai rộng eo tròn, râu quai nón, lông mày như chổi, môi dày, mặc áo lông chồn, đội mũ da, vai vác chùy gai, cực kị uy phong, tràn đầy sát khí.

Một người là nữ, xinh đẹp quyến rũ, duyên dáng thướt tha, mặc bộ sườn xám dù trời đang rét lạnh, cả người tỏa ra mùi hương quyến rũ, giơ tay nhấc chân bươm bướm vờn quanh.

“Tam đương gia!” Ngũ Phù Sênh dập đầu.

Người đàn ông kia thấy Ngũ Phù Sênh dáng vẻ chật vật, cánh tay bị thương thì hỏi: “Cánh tay

ông bị sao vậy? Trật khớp hả?”

“Tam đương gia, ngài phải trả thù thay tôi đấy!”

Ngũ Phù Sênh vừa xấu hố giận dữ vừa ấm ức kể lại mọi chuyện mới vừa xảy ra cho tam đương gia nghe.

“Cái gì?” Nghe vậy, gã cực kì giận dữ, vung chùy gai lên, phất ngang cả tòa núi non, suýt nữa gây ra tuyết lở.

“Cái quái gì vậy? Nhãi ranh ở đâu ra mà dám lên mặt với núi Trường Bạch chúng ta?”

“Một chùy gai của tôi thôi là đủ nện chết thằng nhãi kia rồi!”

Dứt lời, gã kéo Ngũ Phù Sênh lên, bảo ông ta dẫn đườnq đi qiết Diệp Lâm cho được.
 
Chương 493: C493: Hợp tác diệt cướp


“Quân Thanh châu, Hàn Anh, nghe lệnh diệt cướp!”

“Quân Doanh Châu, Đoạn Tử Du, nghe lệnh diệt cướp!”

Lúc nói chuyện, chiến tướng dưới trướng chiến thần Thanh châu và chiến tướng dưới trướng chiến thần Doanh Châu chia ra hai đường bao vây toàn bộ đại sảnh.

Thủ lĩnh của hai đội là con của hai đại chiến chần.

Một nam phấn chấn oai hùng. Một nữ không hề kém cạnh.

Một trong hai người còn là người quen của Diệp Lâm. Đó là Hàn Anh – con gái chiến thần Hàn Sơn Hà ở Thanh châu.

Cô ấy cũng tới đây?

Thấy vậy, Diệp Lâm hơi sửng sốt.


Có điều, Thanh Châu giáp Doanh Châu, hai bên hợp tác diệt cướp ở Phụng Thiên cũng là chuyện bình thường.

Lúc nãy anh cảm nhận được bên ngoài có vài đội người tụ tập, hóa ra là người của hai đại chiến khu đang tập họp.

“Tọa Sơn Điêu, anh giết người vô số, làm hại

cả một vùng, tội ác ngập trời. Hôm nay, Doanh Châu và Thanh châu cùng nhau hợp tác diệt cướp, trả lại cho Phụng Thiên một sự yên bình!”

“Anh còn không mau giơ tay chịu trói!” Con trai chiến thần Doanh Châu là Đoạn Tử Du lạnh giọng quát lớn, ra lệnh cho Tọa Sơn Điêu buông vũ khí đầu hàng.

Biến cổ xảy ra trong nháy mắt khiến mọi người chấn động.

“Có chuyện gì vậy? Người của chiến thần Doanh châu và Thanh châu cũng nhúng tay vào công việc bên này hả?”

“Hợp tác diệt cướp? Xem ra là thật sự rồi! Chiến thân Doanh Châu phái cả con trai của ỏng ta mà, chắc chắn là thế rồi!”


“Người của Doanh Châu và Thanh châu hợp tác, trận thế lớn thật đấy! Lần này Tọa Sơn Điêu no đòn rồi!”

Mọi người xung quanh thấy vậy đều thầm cảm thán, bày ra trận thế lớn như thế, có thế thấy được mức độ coi trọng thế nào, và cũng chỉ có Tọa Sơn Điêu mạnh nhất Phụng Thiên mới có cái đãi ngộ như vậy.

“Người của hai đại chiến thần đều tới hả?” Hoa Quốc Đống thấy vậy cũng giật mình: “Ngay cả chị cả cũng tới nữa hả?”

Anh ta thầm nghĩ có khi nào là cuộc gọi vừa rồi cuộc mình đã làm cha mình đi gọi cứu binh hay không?

Có điều, nghĩ lại thì không có khả năng lắm, dù có chắp cánh bay thì cũng không tới nhanh như vậy được.

Xem ra là còn có điều gì khác mà anh ta không biết nữa.

“Hai… hai vị tiểu chiến thần, cơn gió nối thối hai vị tới đây vậy?”

Thấy cái cảnh kia, Trương Văn Viễn cũng hoảng sợ.

Dù cho ông ta là nhà giàu số một địa phương, nhưng người ta có câu tú tài gặp được binh, có lý nói không rõ, khi đối mặt với con của hai đại chiến thần, ông ta không dám làm lơ một chút nào, vội vàng đi lên chào hỏi.

Đồng thời, trong lòng ông ta nảy lên sự khó hiếu: Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thế mời hai con của hai đại chiến thần tới giúp đỡ vậy?

Ai có mặt mũi lớn như thế?
 
Chương 494: C494: Nếu thêm chúng tôi nữa thì sao


Là thằng nhãi họ Diệp kia hả?

Sao có thế chứ?

“Ông Trương, Doanh Châu và Thanh châu hợp tác diệt cướp, mời nhà họ Trương các ông đi

sang một bên, đừng có xen vào!” Đoạn Tử Du cất

cao giọng nói.

“Không dám… không dám…” Nghe vậy, Trương Văn Viễn liên tục lùi ra sau.

Thần tiên đánh nhau, làm gì có chỗ cho ông ta nhúng tay? Cho ông ta mười cái lá gan, ông ta cũng không dám nhúng tay!

“Diệp tiên sinh, không ngờ chúng ta lại nhanh gặp mặt thế này!” Thấy Diệp Lâm, Hàn Anh chủ động cười chào hỏi: “Đã nói là sẽ đến đại doanh Thanh châu tìm tôi mà, sao lại đi tới Phụng Thiên Doanh châu trước vậy?”

“Xin chào, Hàn tiểu thư.” Diệp Lâm cười đáp lễ: “Tôi đến đây là vì xử lý một vài chuyện cá nhân.”

“Là ân oán với Tọa Sơn Điêu hả?” Hàn Anh nghiêm mặt nói: “Vậy thì đúng lúc lắm. Chúng ta có cùng kẻ địch, cùng nhau hợp tác giết địch đi!”


Thấy Diệp Lâm nói chuyện với con gái của chiến thần Thanh châu, mọi người xung đều cảm thấy chấn động và ngạc nhiên.

Bọn họ thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự là thằng nhãi họ Diệp gọi quân Thanh Châu đến giúp đõ?

Thảo nào anh ta dám xông vào nhà họ Trương, còn không hề sợ hãi trước Tọa Sơn Điêu.

Hóa ra là anh ta có át chủ bài!

Tuy rằng Tọa Sơn Điêu mạnh nhất Phụng Thiên là đại lão ngầm của Phụng Thiên, nhưng mà anh ta vẫn chưa đủ tư cách để đối đầu với chiến thần Thanh Cháu hoặc là Doanh Châu, giống như là quân bất chính quy đối đầu với quân chính quy vậy.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu nhanh chóng đánh giá xung quanh, tạm thời yên lòng.

Bởi vì chỉ có con của hai đại chiến thần, chứ không có hai đại chiến thần, vậy thì anh ta có thể yên tâm rồi.

ở trong mắt Tọa Sơn Điêu, cao thủ cấp bậc chiến thần mới đáng sợ, còn con của chiến thần thì còn quá non để đánh thắng mình.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||


“Tọa Sơn Điêu, anh hoành hành Phụng Thiên mấy chục năm, anh thật sự cho rằng không ai có thể quản được anh hay sao?”

Tuy rằng Hàn Anh ỞThanh châu, nhưng mà cô cũng có nghe thấy các hành vi tàn ác của Tọa Sơn Điêu ở Phụng Thiên. Hôm nay cô tự mình đi diệt cướp với tâm trạng thích thú và ý chí chiến đầu tràn đầy.

“Còn không mau giơ tay chịu trói?”

Nghe vậy, Tọa Sơn Điêu cười lạnh lùng: “Chỉ bằng hai đứa nhóc bọn mày mà đòi đánh thắng tao hả? Nằm mơ đi cho nhanh!”

“Trừ khi cha bọn mày tới thì tao còn có thế nghiêm túc đánh một chút.”

“Nếu thêm chúng tôi nữa thì sao?”

Đúng lúc này, lại có thêm một đội quân đi vào.

Thủ lĩnh vẫn là một người trẻ tuổi.

Mọi người ở đây không hề xa lạ với anh ta, sôi nổi lên tiếng.

“Là con trai của thống đốc phủ Phụng Thiên!”

“Là Giang đại công tử Giang Lãng!”

“Trời ạ… phủ Phụng Thiên của chúng ta cũng muốn nhúng tay nữa hả?”

Giang Lãng dẫn đầu đi lên: “Phủ Phụng Thiên nqhe lênh diet cướp!”
 
Chương 495: C495: Nhà mình bị đánh


Giang Lãng được lệnh của cha mình là người nào thắng thì giúp người đó.

Lúc nãy anh ta thấy Diệp Lâm đánh nhau với Tọa Sơn Điêu, đánh tới mức khó phân thắng bại, nên cũng không đi vào.

Đến giờ phút này, thấy người của Doanh Châu và Thanh châu cũng xông vào đảo loạn cục diện.

Một khi bọn họ hợp tác với nhau, dù là kẻ mạnh như Tọa Sơn Điêu có chắp cánh thì cũng khó có thế thoát thân.

Cùng lúc đó, cuộc gọi của Hoa Quốc Đống đúng lúc gọi đi.

Phủ Thuận Thiên liên lạc với phủ Phụng Thiên nhờ giúp đỡ.

Lúc này, Giang Lãng nhận được điện thoại của cha mình.

Cha đang phổi hợp với Doanh Châu và Thanh châu đi đánh hang ổ của Tọa Sơn Điêu.

“Lần này là đánh thật rồi!” Thống đốc phủ Phụng Thiên là Giang Hải Đào nghiêm túc nói.

Sau đó, ông ta ra lệnh cho con trai Giang Lãng dốc sức phối hợp bao vây tiêu diệt Tọa Sơn

Điêu.


Vậy nên, Giang Lãng dẫn đội gia nhập, bày ra lập trường của mình.

Ba thế lực lớn của triều đình là Doanh Châu, Thanh châu và phủ Phụng Thiên cùng nhau hợp tác diệt cướp.

Trận thế lớn như vậy khiến mọi người ở đây đều rất chấn động.

“Trời ạ… Phủ Phụng Thiên cũng vào cuộc nữa! Xem ra lần này là làm thật rồi!”

“Tọa Sơn Điêu hoành hành Phụng Thiên lâu rồi, chẳng lẽ hôm nay sẽ đố thật sao?”

“Doanh châu, Thanh châu, phủ Phụng Thiên hợp tác diệt cướp, cho dù là mười tên Tọa Sơn Điêu thì cũng đủ diệt!”

Mọi người bàn tán xôn xao, đều cho rằng Tọa Sơn Điêu dữ nhiều lành ít.

Đồng thời, bọn họ lại cảm thấy Diệp Lâm quá may mắn, được nhiêu phe đến cứu giúp như vậy.

Có điều, Diệp Lâm nhìn một màn trước mắt, có một chút không vui.

Anh thầm nghĩ các người lại đây làm gì?

Đợi mình đánh sắp xong rồi mới chạy ra đoạt đầu người?


“Tọa Sơn Điêu, anh tội ác chồng chất, phủ

Phụng Thiên chúng tôi muốn bắt ông từ lâu rồi!”

“Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt! Lần này chúng tôi may mắn hợp tác diệt cướp với Doanh Châu và Thanh châu, nhất định phải làm anh hoàn toàn biến mất ở Phụng Thiên!”

Giang Lãng lạnh giọng nói.

“Mẹ nó!” Tọa Sơn Điêu thấy vậy thì nghiến răng nghiến lợi.

Thế lực ba vùng cùng nhau bao vây giết mình!

“Đúng là một trận thế lớn!”

Tọa Sơn Điêu không ngờ rằng có một ngày mình lại bị đối xử như thế.

“Có điều, chỉ dựa vào vài người bọn mày và một ít binh lực kia mà đòi bắt tao là không thể nào!”

Mặc dù Tọa Sơn Điêu đánh không lại mấy thế lực kia, nhưng mà anh ta có thể dựa vào mình để an toàn chạy thoát.

“Anh có thế chạy đi đâu?” Giang Lãng hừ lạnh, nói: “Tôi nói cho anh biết, cha tôi đã phổi hợp với quân chủ lực Doanh Châu và Thanh Châu đánh thẳng tới hang ố của anh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hiện giờ hang ổ của anh đã bị đánh sập rồi.

“Tọa Sơn Điêu, hiện giờ anh chỉ còn có một

mình thôi, dù có chạy thoát thì cũng như chó nhà có tang, Phụng Thiên không còn chỗ chứa chấp anh nữa!”

Cái gì?
 
Chương 496: C496: Tam gia


Nghe vậy, Tọa Sơn Điêu vừa tức giận vừa bất ngờ.

Đánh sập hang ổ của mình?

Nhà mình bị đánh rồi?

Sao có thể nhịn được nữa?

Tọa Sơn Điêu không quan trọng thứ gì khác, thậm chí có thể không chút nương tay giết ba đại kim cương dưới trướng của mình.

Chỉ có hang ổ của anh ta là căn cứ của anh, là thành quả nhiều năm tích cóp vất vả của anh ta.

Nếu không có ba đại kim cương thì còn có thế tiếp tục bồi dường mười đại kim cương tám đại kim cương.

Còn hang ổ một khi bị phá đố là hoàn toàn xong rồi.

Nó tương đương với danh dự của Tọa Sơn Điêu hoàn toàn tan vỡ.

ở Phụng Thiên, thậm chí là toàn bộ Đại Hạ, đều sẽ không có chỗ đứng của anh ta.

Nghiêm trọng hơn nữa là Tọa Sơn Điêu có lẽ

sẽ vì vậy mà mất đi chồ dựa núi Trường Bạch cổ võ.


“Không thể náo”

“Bọn mày đừng mong làm rối loạn tinh thần của tao!”

Tọa Sơn Điêu tuyệt đối không tin!

Anh ta lấy điện thoại ra, bấm gọi liên tiếp vài số điện thoại, không một ai nghe máy.

“ơ kìa…”

Càng lúc càng nhiều người không nghe máy, sắc mặt Tọa Sơn Điêu dần dần trở nên âm trầm.

Nếu là lúc bình thường, có ai dám không nghe điện thoại của mình?

“Tam gia…”

Cho đến khi Tọa Sơn Điêu gọi đến sổ điện thoại thứ mười, mới có người nghe máy.

“Bên cậu sao rồi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Còn chưa nghe đối phương trả lời, nhưng thông qua điện thoại, anh ta đã nghe thấy tiếng chém giết ồn ào ở bên kia, trong lòng trở nên nặng trĩu, mơ hồ đã có đáp án.

Bên kia điện thoại cực kì hỗn loạn, hiến nhiên là hang ổ của mình có người đánh vào.

“Tam gia…”


“Có nhiều người tới lắm…’

“Người của phủ Phụng Thiên… người của chiến thần Doanh Châu…”

“Tam gia, tuyệt đối đừng đi về… Bên này…

A!!!”

Lời nói đứt quãng, còn chưa nói xong, người nói dường như đang chạy trốn, theo một tiếng hét thảm thiết vang lên, cuộc gọi kết thúc.

Cạch! Tọa Sơn Điêu bóp nát điện thoại.

Đáng giận, mình và ba đại kim cương đều bị chặn ở bên đây, dù có chắp cánh cũng khó quay về.

Nhờ vậy nên đối phương mới có cơ hội tấn công hang ố của mình.

Nếu mình còn ở hang ổ, thậm chí chỉ cần có một đại kim cương trông giữ, thì cũng không đến mức thua thê thảm như thế.

“Khốn kiếp!”

“Bọn mày thế mà định làm thật với tao!”

“Mẹ nó, có giỏi thì quyết đấu với tao này, nhân lúc tao không ở nhà rồi đi đánh lén là hay lắm hả!”

Tọa Sơn Điêu cực kì giận dữ, hoàn toàn bùng nổ, đánh đấm lung tung giống như chim ưng nối điên.

“Bọn mày dám phá nhà tao, giết cấp dưới

của tao!”

“Tao đây sẽ làm cho đám nhãi ranh của bọn mày đền manq cho nqười của tao!”
 
Chương 497: C497: Khoảnh khắc sống chết


Tọa Sơn Điêu gần như mất hết tất cả, đã bất chấp mọi thứ luôn rồi.

“Bọn mày bất nhân, thì cũng đừng trách tao bất nghĩa!”

Tọa Sơn Điêu dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía Hàn Anh, Đoạn Tử Du và con trai thống đốc phủ Phụng Thiên là Giang Lãng.

Anh ta muốn giết hết đám con cái của các nhân vật lớn, khiến cho bọn họ phải trả giá đắt.

Nếu là bình thường, Tọa Sơn Điêu tất nhiên không muốn làm kẻ địch với ba vùng thế lực. Nhưng mà bây giờ, hang ổ của mình đã bị bọn họ đánh sập luôn rồi, cần gì phải quan tâm mấy thứ kia nữa?

Đừng nói là đám nhị đại ở đây, cho dù là đám chiến thần ở đây, thì Tọa Sơn Điêu cũng muốn liều mạng với bọn họ.

“Hừ, phái mấy đứa nhỏ tới đây hả, coi tao là chiến công đây mà!”

“Đừng tưởng rằng tao sẽ giơ tay chịu trói! Tao sẽ làm cho bọn mày phải trả giá đắt!”

Sau đó, Tọa Sơn Điêu giận dữ gào lên một tiếng, lấy đôi dao lưỡi liềm của mình ra, lao lên đâm về phía đám người.

Thấy vậy, Hàn Anh không hề hoảng loạn, lập

tức rút mạ đao từ sau lưng ra.


Mạ đao là đao của ngự lâm quân, dài khoảng một mét sáu, chỉ riêng cán đao thôi mà đã dài nửa mét.

Bởi vì thân đao thon dài tương tự như cây mạ, cho nên mới gọi là mạ đao.

Tiền thân của mạ đao là đường đao. Sau này, đường đao được Thích chiến thần đời Minh cải tiến, phát minh ra Thích gia đao, đồng thời có được đặc điểm của hai loại vũ khí là đao và thương, là loại đao cả thế cầm bằng một tay hoặc hai tay, cũng là vũ khí phổ biến trong quân, uy lực cực mạnh.

Hàn Anh tuy là phái nữ, nhưng mà khi cô vung mạ đao thon dài lên, đao đao rộng thoáng, ánh đao như lưới, che trời lấp đất.

Nếu là người khác rơi dưới đao thì chắc là đã bị chém thành cái sàng.

“Hàn sư muội, đao pháp tốt lắm!” Đoạn Tử Du khen một câu rồi rút ra trường đao của mình: “Tôi cũng lên giúp cô!”

Vũ khí mà Đoạn Tử Du dùng chính là hoàng thủ đao.

Bởi vì chuôi đao khảm sát vào vỏ đao, để khi cưỡi ngựa không bị rơi ra, cho nên còn có tên là mai sao hoàn thủ đao.

Nó được coi là tổ tiên của chiến đao, đã từng là vũ khí lạnh có lực sát thương mạnh nhất khi cận chiến.

Nghe nói bội đao của Hoắc chiến thần thời Hán chính là mai sao hoàn thủ đao, từng chém giết vô số kẻ địch, khiến kẻ địch nghe tên là sợ vỡ mật.

Hàn Anh và Đoạn Tử Du cùng dùng chiến đao đón đánh dao lưỡi liềm của Tọa Sơn Điêu.


Giang Lãng rút bội đao ra, không chỉ không đi lên, mà còn đi lùi vài bước.

Anh ta tự hiểu lấy mình. Bảo anh ta đi đánh một vài tên lưu manh còn được, chứ anh ta chưa từng nhúng tay vào loại chiến đấu cấp bậc thế này.

Vậy nên, Giang Lãng vung đao, chỉ huy đám thị vệ mặc đồ thường của phủ Phụng Thiên: “Mau bao vây nơi này! Không được thả chạy bất cứ người nào!”

Keng!

Ngay sau đó, đao và dao va chạm với nhau, phát ra tiếng vang nặng nề.

Vốn tưởng rằng hai người hợp tác với nhau sẽ đánh ngang sức với Tọa Sơn Điêu.

Nhưng mà…

Lách cách!

Có tiến vỡ vụn vang lên.

Dù là mạ đao trong tay Hàn Anh hay là hoàn thủ đao trong tay Đoạn Tử Du thì đều bị chém thành hai đoạn, không đỡ được sự sắc bén của dao lưỡi liềm trong tay Tọa Sơn Điêu.

“ơ… Tại sao lại như vậy?” Đoạn Tử Du chấn động.

Phải biết rằng vũ khí mà bọn họ dùng chính là vũ khí trong quân, và vũ khí trong quân là đế ra trận giết địch, tất nhiên là dùng vật liệu tốt nhất và được rèn bởi các kỹ thuật cao nhất.

Còn chưa đạt tới mức thần binh lợi khí, nhưng cũng có thề làm được chém sắt như chém bùn.

Sao có thể dễ dàng bị đánh gãy thành hai đoạn trong một chiêu như vậy chứ?
 
Chương 498: C498: Xong rồi


“Chẳng lẽ là pháp khí?” Thấy vậy, Hàn Anh lập tức thay đổi sắc mặt.

Chỉ có pháp khí đặc thù hàng đầu mới có thể dễ dàng chém gãy vũ khí xuất từ trong quân.

“Ha ha, đúng vậy!”

“Một đôi dao lưỡi liềm của tao chính là một đôi pháp khí!”

“Vũ khí bình thường của bọn mày chỉ như sắt vụn đồng nát, không đỡ nổi một chiêu!”

Tọa Sơn Điêu thấy mình có thể dề dàng chém gãy vũ khí trong tay hai người họ thì sĩ khí tăng lên, bật cười điên cuồng.

Hai người bọn họ đều không có vũ khí đối đầu với mình, chẳng khác gì con cừu đợi làm thịt, mình muốn chém thế nào thì chém.

“Bắt đầu từ ai trước đây?”

Tọa Sơn Điêu lập tức nhìn về phía Hàn Anh, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn ác độc.

“Nếu chiến thần Thanh Châu biết con gái yêu dấu của mình chết thảm trong tay tao, thì ông ta sẽ có phản ứng gì đáy nhỉ?”


“Thật sự là khiến người ta mong chờ!”

“Vậy thì bắt đầu từ mày đi!”

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Từ khoảnh khắc Tọa Sơn Điêu đánh gãy vũ khí của hai người họ, đôi dao lưỡi liềm trong tay anh ta vung vẩy ngang dọc, thuận thế bay thẳng về phía Hàn Anh.

Trước sau chưa đến nửa giây, khiến người ta chưa kịp tự hỏi, huống chi là né tránh.

“A!”

Một đòn sát bên mình, trong khoảnh khắc sống chết, Hàn Anh cũng không nhịn được hét lên một tiếng, liên tục lùi ra sau.

Có điều, thực lực của Tọa Sơn Điêu vốn dĩ liền mạnh hơn hai người họ.

Bây giờ anh ta có thêm vũ khí lợi hại nữa, càng có thể thừa thắng xông lên, không cho đối thủ một chút cơ hội th ở dốc nào.

“Hàn sư muội, cấn thận!” Đoạn Tử Du ở bên cạnh thấy vậy thì lớn tiếng hét lên.

Anh ta có ý định giúp đỡ, nhưng mà song quyền không bằng pháp khí, chỉ có thể dùng cách dương đông kích tây, chạy vọt lên bên cạnh Tọa Sơn Điêu đế đánh bất ngờ, tranh thủ một đường sống cho Hàn Anh.

Có điều, Tọa Sơn Điêu của lúc này đang trong thế liều mạng, không quan tâm tất cả mọi thứ quanh mình.

Đối phương đấm bằng tay không, nhiều lắm là khiến mình bị vết thương nhẹ, không quan trọng chút nào.

Ngay sau đó, song quyền của Đoạn Tử Du đấm thẳng vào giữa lưng Tọa Sơn Điêu.

Tọa Sơn Điêu không tránh không né, chỉ rên đau một tiếng, một thân luyện thề da dày thịt béo của anh ta, ngoại thương còn không có, huống chi là nội thương.

Ngược lại là Đoạn Tử Du, hổ khẩu tê dại, liên tục lùi ra sau, đỏi tay nặng nề như rót chì, không


thể giơ lên nối.

“Không hố là Tọa Sơn Điêu, cao thủ mạnh nhất Phụng Thiên!” Một đòn vừa rồi khiến cho Đoạn Tử Du nhận ra sự chênh lệch giữa hai bên. Ngay lúc này, một lòng tin tưởng và khí phách hăng hái lúc mới đến đây đều tan biến sạch sẽ.

“Không xong rồi!”

Đoạn Tử Du thầm nói không xong rồi. Lần này hai người họ nhận lệnh đến đây, vốn dĩ là muốn lập công, bây giờ xem ra là ngay cả an toàn rút lui cũng khó.

ở trong mắt Đoạn Tử Du, Tọa Sơn Điêu có thực lực khủng bổ như vậy, chắc là chỉ có cha mình hoặc chú Hàn tự mình đến đây mới có thể bắt được anh ta.

Còn bây giờ, có lẽ mọi người cùng nhau tấn công Tọa Sơn Điêu thì cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Cùng lúc đó, Tọa Sơn Điêu chỉ ra một chiêu là đủ đánh cho Hàn Anh đi đến bước đường cùng.

Đôi dao lưỡi liềm trong tay, một trên một dưới, đồng thời đâm về phía cố họng và trái tim Hàn Anh.

“Xong rồi!”

Thấy vậy, Hàn Anh không nhịn được mở to mắt ra nhìn, nín thở, trong lòng nặng trĩu, dường

như đang chờ ngày chết buông xuống.


Ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này…

Một thanh kiếm khống lồ đột nhiên chặn ngang trước mặt Hàn Anh.

Keng! Một tiếng vang lớn vang lên. Đôi dao lưỡi liềm của Tọa Sơn Điêu lập tức bị đẩy ra.

“ơ?”

“Ai vậy?”

Tọa Sơn Điêu vốn cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi, đang định thu đầu người, kết quả là giữa chừng nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, cứu người ngay trước mặt mình.

Rốt cuộc là ai mà có năng lực này vậy?

Tọa Sơn Điêu quay đầu lại nhìn, thấy người cầm kiếm chính là Diệp Lâm.

“Tọa Sơn Điêu, đối thủ của mày ở đây này!” Diệp Lâm từ từ giơ ngang kiếm trước người, lạnh nhạt nói: “Chính là tao!”
 
Chương 499: C499: Giết mày lập uy


“Lại là mày nữa hả?”

Tọa Sơn Điêu nhìn thấy Diệp Lâm thì giận sôi máu.

Vừa rồi Diệp Lâm hút ngược lại tinh huyết của mình, mình còn chưa kịp tìm Diệp Lâm tính sổ.

Bây giờ cậu ta lại phá hư chuyện tốt của mình.

Thù mới hận cũ khiến Tọa Sơn Điêu cực kì giận dữ, chỉ muốn ăn tươi nuốt sổng đối phương.

“Nếu mày muốn đi tìm chết thì tao đây sẽ làm thịt mày trước!”

Tọa Sơn Điêu dời mục tiêu sang Diệp Lâm, đôi dao lưỡi liềm đánh thẳng về phía Diệp Lâm.

Lúc này, Diệp Lâm đứng trước người Hàn Anh, nói: “Cô tránh ra đi, đế tôi đối phó với anh ta!”

“Ừ!” Hàn Anh không cậy mạnh, biết mình không phải đối thủ của Tọa Sơn Điêu, đành phải thu tay lại: “Diệp tiên sinh, anh cấn thận một chút, pháp khí trong tay anh ta rất lợi hại!”

“Một tấc ngắn, một tấc hiểm, vừa lúc khắc chế thanh kiếm trong tay anh.”


Diệp Lâm cười hờ hững: “Khắc chế chỉ có trong tình huống thế lực ngang nhau thôi.”

“Dù anh ta có vũ khí gì, biến hóa thế nào, thì tôi cũng có thế chém hết trong một kiếm!”

Trong nhất thời, trên người Diệp Lâm tràn đầy khí phách, khiến Hàn Anh rất là kính nế.

“Chúc tiên sinh chiến thắng trở về!” Hàn Anh vừa giật mình vừa khâm phục mà lùi ra sau.

“Hàn sư muội, cô không sao chứ?”

Ngay sau đó, Đoạn Tử Du đi tới bên cạnh Hàn Anh, hỏi han ân cần, rất là quan tâm.

“Lúc nãy tên khốn kiếp kia có làm cô bị thương hay không?”

“Tôi đánh anh ta từ sau lưng, đánh trúng anh ta luôn, vốn định dời đi sự chú ý của anh ta đế tranh thủ thời cơ cho cô tránh ra, nào ngờ anh ta trốn cũng không trốn, thà ăn luôn một quyền của tôi.”

“Ngược lại là tôi, còn bị bật ngược lại nữa, cảm giác một quyền kia như là đánh vào vách núi vậy!”


Đoạn Tử Du xoa xoa cổ tay, lòng mang sợ hãi mà nói.

“Tôi không sao.” Hàn Anh lạnh nhạt đáp lại một câu.

Một đòi mắt đẹp nhìn chằm chằm về phía Diệp Lâm. Trong mắt và trong giọng nói đều có chứa vẻ yêu thích.

Đoạn Tử Du thấy vậy thì rất là ghen ghét.

Hai người tuối tác xấp xỉ, gia thế tương đương, cùng ra từ doanh trại huấn luyện tân binh quân bộ, gọi nhau là sư huynh muội.

ở trong quân phần nhiều là nam tính, Hàn Anh giống như là một đóa hoa sen không nhiễm mùi bùn, khiến vô số người mê muội.

Đoạn Tử Du đã nảy sinh tình cảm với Hàn Anh từ lâu rồi, thậm chí còn định nhờ cha thay mình đi cầu hôn.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Đoạn Tử Du thấy Hàn Anh dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía một người đàn ông.

Anh ta nhìn về phía Diệp Lâm, không nhịn được nhíu mày.

“Hừ, chẳng lẽ thanh kiếm trong tay thằng nhãi kia cũng là pháp khí, nên mới có thế đỡ được đôi dao lưỡi liềm của Tọa Sơn Điêu?”

“Haizz, tiếc là ta không mang theo chiến thần đao trong doanh trại của cha theo, vũ khí cấp bậc chiến thần chắc là có thể đỡ được pháp khí!”

Đoạn Tử Du cảm thấy nếu mình mang theo chiến thần đao thì dù có không phải là đối thủ của Tọa Sơn Điêu, ít nhất cũng sẽ cứu được Hàn Anh từ trong tay Tọa Sơn Điêu, không cho Diệp Lâm có cơ hội thể hiện.
 
Chương 500: C500: Vậy các anh tới đây làm gì


Hiện giờ, Diệp Lâm anh hùng cứu mỹ nhân thành công, dường như đã cướp đi trái tim của Hàn Anh.

Đoạn Tử Du như gặp phải kẻ địch mạnh, coi Diệp Lâm là tình địch của mình.

“Hừ, coi như là anh may mắn!”

“Có điều, dù anh có pháp khí, thì khi đối mặt với cao thủ tầm cỡ Tọa Sơn Điêu, cũng sẽ không ngăn cản được bao nhiêu chiêu.”

Lúc này, không chỉ có Đoạn Tử Du có suy nghĩ này, mà mọi người xung quanh đều đố mồi hôi thay cho Diệp Lâm, khi thấy Diệp Lâm và Tọa Sơn Điêu đánh nhau lần thứ hai.

Rốt cuộc thì mới vừa rồi, Tọa Sơn Điêu chỉ dùng một chiêu là có thế nhẹ nhàng đánh thắng hai đứa con của chiến thần, thậm chí còn đánh gãy vũ khí của hai người, suýt nữa gi ết chết hai người.

Với thực lực kh ủng bố của mình, Tọa Sơn Điêu lại một lần dùng sức của một người thay đổi cục diện bất lợi trước mắt.

Kể cả khi hai đại chiến thần hợp tác với nhau phá đổ hang ổ của Tọa Sơn Điêu thì sao?

Ngoài thành công chọc giận Tọa Sơn Điêu, khiến cho anh ta nối điên lên, chuẩn bị giết sạch

sẽ ra, thì cũng không làm giảm được thực lực kh ủng bố của anh ta.


Có vết xe đố của hai người rồi, bây giờ Diệp Lâm lại đánh nhau với Tọa Sơn Điêu nữa, chỉ có một chọi một thôi, thì làm sao có nhiều phần thắng được chứ?

“Ngay cả con của hai đại chiến thần cũng không phải là đổi thủ của Tọa Sơn Điêu. Tôi thấy người trẻ tuối họ Diệp kia chắc là không đỡ được mấy chiêu!”

“Đúng vậy. Tôi vốn cho rằng quân của hai đại chiến thần cộng thêm phủ Phụng Thiên hợp tác bao vây Tọa Sơn Điêu với trận thế lớn như vậy là nắm chắc phần thắng, không ngờ lại bị Tọa Sơn Điêu mạnh mẽ lật bàn!”

“Không hổ là người mạnh nhất Phụng Thiên chúng ta! Kh ủng bố quá đi! Trừ khi là hai đại chiến thần tự mình đến, nếu không thì có ai là đối thủ của anh ta?”

Mọi người xung quanh đều bị khí thế kh ủng bố của Tọa Sơn Điêu dọa sợ. Tiếng bàn tán ồn ào, ai cũng không coi trọng Diệp Lâm.

“Sư phụ, cẩn thận!”

Hoa Quốc Đống nắm chặt song quyền, lo lắng đề phòng thay Diệp Lâm.

Đồng thời, anh ta quay sang nhờ Giang Lãng

giúp đỡ: “Giang thiếu, mau cho người của phủ Phụng Thiên các anh lên giúp đỡ đi!”


“Hoa thiếu, anh nói đùa cái gì vậy?” Giang Lãng giật mình: “Anh bảo người của tôi đi lên chịu chết hả?”

“Vậy các anh tới đây làm gì?” Hoa Quốc Đống căng thẳng.

“Vốn định tới đây để giúp đỡ.” Giang Lãng tằng hắng một tiếng, nói: “Nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể cổ vũ ủng hộ thôi.”

Hoa Quốc Đổng lập tức cạn lời.

Xem ra là không thể trông chờ vào những người xung quanh, chỉ có thế dựa vào bản thân sư phụ thôi.

Cùng lúc đó, đỏi dao lưỡi liềm của Tọa Sơn Điêu đã lên tới trước mặt Diệp Lâm.

“Nhãi ranh, dám làm kẻ địch với tao là tao phải gi ết chết!”

“Giết mày lập uy trước, đế xem còn ai dám ngăn cản tao!”

Tọa Sơn Điêu đã chuẩn bị chém giết tất cả lần nữa.

Và Diệp Lâm chính là kẻ tế cờ đầu tiên.

“Diệp Lâm… chết đi!”

Đôi dao lưỡi liềm sắc bén giống như lưỡi hái Tử Thần đâm về phía cổ honq Diêp Lâm.
 
Chương 501: C501: Một kiếm chém hết


Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Tọa Sơn Điêu chuyến sang tấn công Diệp Lâm cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Sấm rền gió cuốn khiến người khác không kịp phản ứng, huống chi là mục tiêu bị Tọa Sơn Điêu nhắm vào.

Đối mặt với một đòn tấn công vô cùng nhanh mạnh như thế, đa số người đều chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

Lúc này, nhìn từ xa về phía Diệp Lâm, Diệp Lâm như là bị dọa ngây người, không nhúc nhích một chút nào.

Đôi dao lưỡi liềm g’ân như sắp chạm vào cố họng Diệp Lâm.

Chỉ cần một giây sau thôi, nó thậm chí có thể chém bay đầu Diệp Lâm.

“Sư phụ!” Giờ phút này, Hoa Quốc Đống chợt phản ứng lại, vội vàng hô to nhắc nhở.

“Long Vương, cẩn thận!” Hoàng Tiềm hét lớn lên một tiếng, không nhịn được bước lên phía trước, định đi giúp đỡ.


Nếu Long Vương bị thương nặng, anh ta dù có chết cũng muốn hộ tống Long Vương ra ngoài.

“Diệp tiên sinh, mau tránh ra!” Hàn Anh sốt

ruột đến mức thay đổi sắc mặt, vô thức đánh ra các loại chiêu thức ngăn địch, dường như mình đang trong thế đối đầu với địch: “Mau dùng kiếm đỡ chiêu đi!”

Nhưng mà, Diệp Lâm không tránh né, cũng không vung kiếm, giống như là bị phù phép đứng yên, không nhúc nhích chút nào.

“Haizz…” Đoạn Tử Du than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: “Có vẻ là thằng nhãi kia chấn động với uy thế của Tọa Sơn Điêu, bị dọa ngây người, không thể động đậy được.”

Không trách được bọn họ, với tuổi tác như bọn họ, khi gặp cao thủ mạnh hơn mình vài cấp bậc, chắc chắn sẽ bị nghiền áp hoàn toàn về mặt khí thế, trong lòng sợ hãi, bị dọa ngây người cũng là chuyện bình thường.

“Xong rồi!”

Ngay trước mắt bao người, đôi dao lưỡi liềm đâm vào cổ họng Diệp Lâm ba phân.


Mọi người thấy cảnh này đều cảm thấy nặng nề, thầm mặc niệm vài giây cho Diệp Lâm.

“Không!” Hàn Anh không nhịn được che đôi mắt mình lại, không nỡ nhìn cái cảnh thê thảm Diệp Lâm bị chém đầu sẽ xảy ra ngay sau đó.

Còn Đoạn Tử Du thì lại nhìn chằm chằm kiếm trong tay Diệp Lâm, định tìm cơ hội đoạt lấy

kiếm trong tay Diệp Lâm, có lẽ sẽ ngăn cản được Tọa Sơn Điêu đang phát điên, không đến mức tay không chém giết.

“Ha ha… đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tổn công!”

Tọa Sơn Điêu không ngờ rằng chuyện lại thuận lợi như thế.

Lúc nãy đối phương còn dõng dạc lắm mà, kết quả khi bắt đầu đánh thật thì lại bị khí thế của mình dọa ngây người, không nhúc nhích được chút nào, nhận một chiêu trí mạng từ mình.

“Chờ lát nữa tao muốn lấy đầu của mày làm bóng đế đá!”

Sau khi đánh trúng một chiêu, Tọa Sơn Điêu vốn định thừa thẳng xông lên, quay sang lấy mạng của Hàn Anh và Đoạn Tử Du, đế tránh hai người bọn họ bỏ chạy.

Có điều, ngay giây tiếp theo, dao lưỡi liềm trên tay Tọa Sơn Điêu, đáng ra phải chém bay đầu Diệp Lâm, thì nó lại như là hụt tay, đâm thẳng vào không khí.

“ơ?”
 
Chương 502: C502: Mau xem kìa


Tọa Sơn Điêu nhìn về phía Diệp Lâm. Đối phương vẫn mang vẻ mặt đờ đẫn, không nhúc nhích một chút nào.

Có điều, đầu của đối phương vẫn không rơi

xuống.

“Chẳng lẽ một chiêu của mình… thất bại?”

Tọa Sơn Điêu cảm thấy không thích hợp… rất không thích hợp!

Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra, thì thấy Diệp Lâm ngay trước mắt, dường như trở nên không chân thật, dần dần mơ hồ, sắp biến mất rồi.

“Đây… đây là tàn ảnh?”

Tọa Sơn Điêu cảm thấy chấn động.

Thảo nào một chiêu vừa rồi của mình, rõ ràng là đánh trúng đối thủ, kết quả là như không đánh trúng vậy.

Hóa ra một đòn chí mạng của mình chỉ đánh trúng một tàn ảnh của đối phương.


“Hít!”

Tọa Sơn Điêu chợt thay đổi sắc mặt, không nhịn được hít hà một hơi.

Khi tàn ảnh của Diệp Lâm hoàn toàn trở nên mơ hồ, Tọa Sơn Điêu cảm thấy hoảng sợ.

Thằng nhãi này vậy mà lại hiện ra tàn ảnh ngay trước mặt mình?

Tốc độ mau cỡ nào mới làm được như vậy?

Điều khiến Tọa Sơn Điêu cảm thấy k hủng bố hơn là hiện giờ anh ta không thể tìm ra được vị trí

chính xác của Diệp Lâm.

Tọa Sơn Điêu thầm cầu nguyện Diệp Lâm biết khó mà lui, lợi dụng thân pháp cao siêu đế chạy trốn.

Nếu không thì hôm nay chắc là mình phải gặp được kẻ địch mạnh nhất trong đời rồi.


Đúng lúc này, Tọa Sơn Điêu cảm thấy sau lưng gió to gào thét, thổi mạnh vù vù.

Lúc này, tàn ảnh của Diệp Lâm hoàn toàn biến mất.

Theo sau là tiếng hô lên hết đợt này đến đợt khác. Không thấy? Sao lại không thấy nữa rồi?

Trong cơn nguy hiếm trùng trùng, Diệp Lâm đã thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở phía sau Tọa Sơn Điêu.

“Mau xem kìa!”

“Anh ta đang ở phía sau Tọa Sơn Điêu!”

“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Bóng người mới biến mất là ai vậy?”

Mọi người không hiếu ra sao, cứ hô to cảm thán.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu chỉ cảm thấy lưng như kim chích, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.

Một bóng người chợt xuất hiện sau lưng, giống như là Tử Thần sắp tuyên án tử hình cho

mình.

Giờ phút này, Diệp Lâm vung cao thanh kiếm trong tay, lạnh lùng nói: “Mày nói… lấy đầu ai làm bóng để đá? Đầu mày hả?”

Kiếm trong tay Diệp Lâm vung lên rồi rơi xuốnq ngay cổ Tọa Sơn Điêu, máu tươi tunq tóe.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom