Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 463: C463: Ba anh xem như tìm đúng người


Ba thanh kiếm trước sau xỏ xuyên qua ngực Hồ Đại Tiên.

Bịch một tiếng, Hồ Đại Tiên ngã quỵ xuống đất, run rấy vài giây thì mất mạng.

Theo cái chết của Hồ Đại Tiên, ảo cảnh xung quanh lập tức tan biến như khói bụi.

Dòng người qua lại trong sân bay cũng hiện lên trong tầm mắt của Diệp Lâm.

Lúc này, phía trước có một đám người đang tụ tập quanh Hồ Đại Tiên ngã lăn trên đất, bàn tán sôi nổi, rất là hoảng hốt.

“Ông ta bị sao vậy? Đã chết rồi hả?”

“Các người mau xem, nửa bên mặt của ông ta đều là lông xù, ông ta còn là người không vậy?”

“Ông ta trông kỳ lạ thật đấy! Nhìn đáng sợ quá đi! Trên mặt trên tay đều là lông xù, phản tổ hả?”

Hồ Đại Tiên vì có ngoại hình quái dị nên gây

ra một trận hỗn loạn.


Mọi người không biết rốt cuộc thì ông ta là con người hay là yêu quái?

Diệp Lâm mặc kệ cảnh rối loạn bên kia.

Anh đi ngược về phía hai người Hoa Quốc Đổng và Hoàng Tiềm đang ôm đầu ngồi xốm.

Bốp!

Anh đánh mỗi người một cái, đánh cho hai người tỉnh lại.

“Quỷ! Sư phụ! Có quỷ!” Tuy rằng Hoa Quốc Đống đã tỉnh táo lại từ trong ảo cảnh, nhưng mà nổi sợ trong lòng anh ta vẫn còn chưa tan đi.

Thấy sư phụ đang ở trước mắt mình, anh ta lập tức đi lên nắm cánh tay sư phụ, giống như là cô vợ bé nhỏ bị dọa sợ phá gan, chui chui vào trong lòng ngực sư phụ.

Diệp Lâm bất đắc dĩ cười khố, dùng một tay đẩy anh ta ra: “Mở to hai mắt ra nhìn đi, đây là sân bay, ban ngày ban mặt đâu có quỷ, tôi thấy là trong lòng anh có quỷ thì đúng hơn!”

Cả buối sau, Hoa Quốc Đổng mới hoàn toàn tỉnh táo từ trong bóng ma tâm lý lúc nhỏ.

Có điều, anh ta vẫn dựa vào người Diệp Lâm để tìm kiếm cảm giác an toàn.

“Long Vương, chuyện vừa rồi là sao vậy?”

Hoàng Tiềm cũng là dáng vẻ nỗi sợ chưa

tan.

Lúc nãy trong ảo cảnh thấy được Tọa Sơn Điêu khiến anh ta cực kì sợ hãi.

“Gặp được đối thủ cũ.” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Có điều đã không sao rồi. Tôi đã giải quyết xong rồi.”. Truyện Mạt Thế

Lúc đi ngang đám đông tụ tập, hai người nhìn thoáng qua bên trong, thấy Hồ Đại Tiên dáng chết kỳ lạ, liền hiếu ra mọi thứ đều do người kia âm thầm giở trò quỷ.

“vẫn là Long Vương đại nhân lợi hại…” Hoàng Tiềm nghĩ lại mà sợ.

Sau khi ra khỏi sân bay, ba người gọi taxi đi nhà họ Trương.


“Bác tài, đi nhà giàu số một địa phương các anh đi.” Sau khi lên xe, Diệp Lâm nói.

“Cái gì? Nhà giàu số một hả?” Bác tài vừa nghe vậy liền sợ tới mức thay đổi sắc mặt, hỏi: “Anh nói là nhà giàu số một nhà họ Trương hả?”

“Ha ha, ở Phụng Thiên các anh có mấy nhà giàu số một?” Diệp Lâm cười nói.

“Không đi!” Sau khi được câu trả lời, bác tài không nói gì nhiều, trực tiếp đuối ba người Diệp Lâm xuống xe.

“Có chuyện gì vậy?” Diệp Lâm không hiểu ra

sao.

“Tôi cũng không biết nữa…” Tuy rằng Hoàng Tiềm quanh năm ở Phụng Thiên, nhưng mà anh ta chưa từng đi taxi, cũng chưa từng đi nhà họ Trương, đương nhiên cũng mới lần đầu gặp loại tình huống này.

“Chẳng lẽ là do thiếu tiền nhà họ Trương?” Hoa Quốc Đống nói xong, tiếp tục vẫy tay gọi một chiếc taxi.

Kết quả khi nghe nói là đi nhà họ Trương, bác tài liền không nói một lời, đạp ga chạy đi, bỏ xa ba người.

Lúc này, cả ba người đều cảm thấy có chút không đúng.

Đi nhà họ Trương chứ đâu phải đi pháp trường, có cần đến mức như vậy không?

“Bác tài, lái xe đi, đi đâu cũng được.” Sau khi lên chiếc taxi thứ ba, Diệp Lâm trực tiếp ném tờ một trăm đô cho bác tài, nói: “Chúng tôi mới đến đây, chở chúng tôi đi dạo đi, nhân tiện hỏi thăm anh vài chuyện.


Bác tài thấy bọn họ là người vùng ngoài, còn ra tay rộng rãi thì lập tức vui vẻ ra mặt.

“Ba anh xem như tìm đúng người, lên đúng xe rồi. Ba đời nhà tôi đều ở đây, tôi từ nhỏ đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ở Phụng Thiên không

có nơi nào mà tôi chưa đi, không có chuyện nào mà tôi không biết.”

“Các anh muốn biết gì thì cứ hỏi đi!” Bác tài bày ra vẻ tôi chính là thám tử rồi vỗ ngực đảm bảo.

“ô, thế hả?” Diệp Lâm rất có hứng thú mà hỏi: “Vậy có một chỗ, không biết anh có từng đi chưa?”

“Chỗ nào?” Bác tài hỏi.

“Dinh thự nhà họ Trương, nhà giàu số một địa phương các anh!” Diệp Lâm hỏi: “Anh từng đi chưa?”

Cái gì?

Nghe vậy, bác tài lập tức thay đổi sắc mặt, thắng gấp, xe ngừng lại.

“Các anh… các anh hỏi thăm nhà họ Trương làm qì?”
 
Chương 464: C464: Nhà họ trương đáng sợ


“Tôi chỉ là tò mò thôi.” Diệp Lâm nói thẳng: ‘Vi sao lúc nãy tôi gọi vài chiếc taxi, cứ vừa nói muốn đi nhà họ Trương là bọn họ đều sợ hãi bỏ chạy?”

“Cái gì? Các người muốn đi nhà họ Trương hả?” Bác tài giật mình hỏi: “Các người không muốn sống nữa hả?”

Nghe vậy, cả ba người đều sửng sốt.

Nhà họ Trương không phải đầm rồng hang hổ, sao còn dính dáng đến sống chết nữa vậy?

“Ý anh là sao?” Diệp Lâm tò mò hỏi: “Đi nhà họ Trương, nhiều lắm là không cho chúng tôi đi vào, chứ chẳng lẽ còn muốn mạng chúng tôi nữa?”

“Haizz, các người quả nhiên là người vùng ngoài!” Bác tài lắc đầu, muốn nói lại thôi.

“Tôi chính là người địa phương.” Hoàng Tiềm nói: “Nhưng sao tôi không biết nhà họ Trương có chỗ nào đáng sợ?”

“Vậy là anh ở cũng như không ở rồi.” Bác tài lắc đầu.

Bác tài vào nam ra bắc, nghe được rất nhiều tin tức.

Diệp Lâm cũng cảm thấy loại người như bác tài có thể cảm nhận được nguy hiểm mà loại


người như Hoàng Tiềm không thể cảm nhận được.

Vậy nên Diệp Lâm lại lấy ra tờ một trăm đô, cười nói: “Anh cứ lái xe đi, chúng ta trò chuyện linh tinh thôi, không phải bảo anh đưa bọn tôi đi nhà họ Trương, đừng căng thẳng.”

Nhờ tác dụng của tiền tài, sắc mặt bác tài dễ nhìn hơn một chút.

Anh ta đạp ga, tiếp tục chạy xe, còn không quên lấm bấm: “Dù các anh bảo tôi đưa đi thì tôi cũng không dám đưa đi.”

“Cho anh một nghìn tệ, anh có đi hay không?” Hoa Quốc Đống cười hỏi.

“Không đi!” Bác tài không chút do dự mà từ chối.

“Mười nghìn tệ thì sao?” Hoa Quốc Đổng lại nói.

Mười nghìn tệ tương đương với doanh thu một tháng của tài xế bình thường.

Lần này, bác tài hơi do dự, nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn lắc đầu, kiên quyết nói: “Không đi! Bao nhiêu tiền cũng không đi! Tôi sợ có mạng đi lại không có mạng về để tiêu tiền!”

Diệp Lâm tò mò hỏi: “Rốt cuộc nhà họ Trương có cái gì mà khiến cho các anh sợ đến mức như vậy?”

“Haizz, các anh đừng hỏi nữa.” Bác tài thở dài, vẻ mặt sợ hãi: “Tóm lại là các anh cũng đừng đi.”

Lúc này, Diệp Lâm lại móc ra tờ một trăm đô, sau đó cười cười, dứt khoát gom đủ một nghìn đô xòe ra trước mặt bác tài.

“Nói thử xem!”

“Nói hết những chuyện anh biết về nhà họ Trương, số tiền này sẽ là của anh!”

“Chúng tôi mới đến đây, chỉ tò mò thôi chứ không có ý gì khác, cũng sẽ không nói với người khác những gì anh nói.”

Nhìn một nghìn đô, bác tài do dự vài giây, đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng cắn răng một cái, quay đầu xe, chạy tới một khu phố ít người, thả chậm tốc độ lại, từ từ nói ra tình hình thực tế.

“Hiện giờ không thể đi nhà họ Trương được! Bên kia quỷ dị lắm!”


“Vốn dĩ người không liên quan không được phép đến gần dinh thự nhà họ Trương. Xung quanh dinh thự đều có người hầu và thị vệ tuần tra. Nếu lỡ đi nhầm vào thế nào cũng bị mắng một trận, có khi còn bị đánh tơi tả.”

“Có điều, sau này nhà họ Trương trở thành vùng cấm. Cứ hễ là xe hoặc người đi gần đó đều

bị mất tích một cách bí ấn.”

“Chỉ riêng công ty chúng tôi thôi, đã có mười mấy tài xế bị mất tích bên đó rồi.”

“Vậy nên công ty chúng tôi ra lệnh là không cho bất cứ tài xế nào lái xe chở khách qua bên kia, nếu không thì phải tự mình gánh lấy hậu quả.”

Nghe bác tài kế xong, ba người đều cảm thấy rất bất ngờ.

Không ngờ nhà họ Trương lại trở thành vùng cấm trong thế giới bình thường? Không cho phép ai đi gần, nếu đi liền sẽ mất tích?

“Có nhiều người mất tích vậy mà không có ai quản sao?” Hoa Quốc Đống không nhịn được hỏi: “Phủ Phụng Thiên đâu? Các anh không đi báo án hả?”

Bác tài thở dài, cười khố nói: “Có phải anh là sinh viên vừa tốt nghiệp, chưa từng bị xã hội dạy dỗ hay không? Ai quản hả? Người ta có tiền có thế, dùng tiền đuổi người là xong rồi, có ai quản cơ chứ?”

“Phụng Thiên là nơi xa trời xa hoàng đế, nhà họ Trương lại một tay che trời ở địa phương, đừng nói là chỉ có vài người mất tích ở gần nhà bọn họ, cho dù là bọn họ giết người trên đường cái thì cũng không ai dám quản!”

“Buồn cười!” Hoa Quốc Đống nghe vậy thì


tức điên lên: “Nhà họ Trương đúng là coi trời bằng vung mà! Nếu chỗ các người không ai quản thì đế bọn tôi tới quản!”

Nghe lời nói mạnh miệng của Hoa Quốc Đổng, bác tài sợ tới mức cắt ngang lời nói của anh ta: “Anh này, ăn nói cho cẩn thận! Có một số lời nói không thể nói bậy được, cẩn thận tai vách mạch rừng!”

“Haizz, nghe giọng nói của các anh, đúng là người vùng ngoài rồi. Tôi không quan tâm các anh đến đây để làm gì, hãy nghe lời khuyên của tôi đi, tuyệt đối đừng đi nhà họ Trương, các anh chọc không nối đâu!”

Diệp Lâm thấy không thế hỏi thêm tin tức hữu dụng gì từ chỗ bác tài nữa, liền bảo bác tài dừng xe lại rồi đi xuống xe.

“Không ngờ nhà họ Trương lại kiêu ngạo như thế!” Hoa Quốc Đống tức giận bất bình nói: “Sư phụ, lần này anh nhất định phải dạy dỗ bọn họ một trận ra trò, để trả lại lẽ phải cho người dân Phụng Thiên!”

“Ừ!” Diệp Lâm gật đầu, sau đó hỏi Hoàng Tiềm: “Anh có xe địa phương không?”

“Có, có điều đã lái đi Yến Kinh rồi.” Hoàng Tiềm bất đắc dĩ cười nói: “Hay là tôi gọi điện thoại cho người đưa chúng ta một chiếc xe?”

Hoàng Tiềm gọi một cuộc điện thoại.

Không bao lâu sau, đàn em của anh ta lái một chiếc xe thương vụ tới đây.

“Đi thôi, lên xe!” Diệp Lâm mở cửa xe: “Đi nhà họ Trương, đế xem chúng ta có bị mất tích một cách bí ấn hay khônq?”
 
Chương 465: C465: Hoàng tam gia lắc lư trái phải


Nhà họ Trương.

Gia chủ Trương Văn Viễn đang trái ôm phải ấp trong bữa tiệc ăn mừng.

“Ha ha, thằng nhãỉ họ Diệp kia không biết tự lượng sức mình, dám đến địa bàn của tôi!”

“Lần này tôi phái ông Hồ đi lập công chuộc tội, chỉ mong ông ta đừng làm tôi thất vọng!”

Hóa ra ngay lúc Diệp Lâm lên máy bay, nhà họ Trương ở Phụng Thiên đã hay tin và nhanh chóng đưa ra cách xử lý.

Đây chính là uy lực của tiền tài, có thể nắm giữ được mọi tin tức hữu dụng.

“Lần này anh Hồ tự mình đi, thế nào cũng làm cậu ta trở tay không kịp, nhất định sẽ thắng lợi trở về!”

Hoàng Tam Gia làm phản lần nữa, khom người hầu hạ, nói những lời nịnh hót không đâu vào đâu.

Thật ra thì theo đánh giá của ông ta về thực lực của Diệp Lâm, ông ta cho rằng lần này Hồ Đại Tiên lành ít dữ nhiều.

Có điều, gia chủ nhà họ Trương không cho rằng như vậy, và Hồ Đại Tiên cũng nóng lòng lập

công chuộc tội, nên chủ động xin ra trận.


“Hừ, trong năm đại gia tộc các người, chỉ có nhà họ Hồ là đáng tin cậy khi xảy ra chuyện!”

Sắc mặt Trương Văn Viễn trở nên âm trầm.

“Nuôi một đám vô dụng các người, chỉ đẹp chứ không xài được. Sau này, bốn nhà các người đều phải nghe theo lệnh của nhà họ Hồ, cũng đừng có tự xưng năm đại gia tộc nữa, có một đại gia tộc họ Hồ là đủ rồi. Bốn đại gia tộc các người đều bị xóa tên!”

Nghe vậy, Hoàng Tam Gia cảm thấy không cam lòng, nhưng cũng phải gật đầu đồng ý, không dám tỏ vẻ oán hận một chút nào.

Rốt cuộc thì người ở dưới mái hiên, không thế không cúi đầu.

Đúng lúc này, điện thoại của Trương Văn Viễn đố chuông.

Ông ta nhìn số gọi rồi cười nói: “Là bên phía sân bay gọi đến. Xem ra là ông Hồ thành công rồi!”

Dứt lời, Trương Văn Viễn bấm nghe máy, chỉ là tươi cười trên mặt dần cứng lại.

Hoàng Tam Gia ở bên cạnh xem mặt đoán ý, mơ hồ đoán được đáp án, thầm đau buồn vài giây thay ông Hồ.

Bộp!


Ngay sau đó, Trương Văn Viễn đập mạnh điện thoại xuống bàn, màn hình điện thoại vỡ nát.

“Ông Trương… có chuyện gì vậy?” Hoàng Tam Gia biết rõ còn cố tình hỏi.

“Ông Hồ chết rồi…” sắc mặt Trương Văn Viễn càng thêm âm trầm: “Bên phía sân bay nói ông Hồ chết đột ngột, không thấy ai ra tay. Còn đám người Diệp Lâm thì đã ra khỏi sân bay, chắc là đang đi về phía tôi.”

Cái gì?

Nghe vậy, Hoàng Tam Gia giật nảy mình.

Tuy rằng ông ta đã chuấn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe thấy Diệp Lâm đang đi đến đây thì vẫn có chút hoảng loạn.

Một người không thế hầu hai chủ.

Chờ lát nữa gặp mặt, ông ta nên giải thích như thế nào đây?

Rốt cuộc là mình phục tùng Diệp Lâm, hay là nghe theo lệnh của nhà họ Trương?

“Hừ!”

Trương Văn Viễn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu cậu ta muốn chết thì cứ tới đây đi!”

Dứt lời, Trương Văn Viễn khom người nói với ông cụ bên cạnh vẫn luôn im lặng nãy giờ: “Đoan

Mộc tiên sinh, lát nữa phải nhờ tiên sinh ra tay rồi!”
 
Chương 466: C466: Sao đến cuối cùng lại đố lên đầu tôi


Ông cụ họ Đoan Mộc vừa uống rượu vừa gật đầu, nói bằng giọng điệu khàn khàn: “Cứ giao cho tôi!”

Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài có người đi vào báo tin.

“Gia chủ đại nhân!”

“Bên ngoài có ba người tới, một người tự xưng là Diệp Lâm, nói là muốn gặp ngài!”

Nghe vậy, Trương Văn Viễn cười lạnh nói: “Tới đúng lúc lắm, bảo bọn họ vào đi!”

Ông cụ họ Đoan Mộc chợt dừng uống rượu, ngấng đầu nhìn ra cửa.

Hoàng Tam Gia cũng hoảng sợ mà nhìn lên bên ngoài.

Một lát sau, đám người Diệp Lâm cất bước đi đến.

Hoàng Tam Gia thấy vậy thì vội vàng trốn ra sau lưng Trương Văn Viễn, không dám gặp mặt Diệp Lâm.

Rốt cuộc thì hiện nay nhà họ Bạch và nhà họ Liễu đều đang bị nhốt vì tội phản bội nhà họ Trương

Chỉ có nhà họ Hoàng của Hoàng Tam Gia


dẫn đầu phản chiến mới giành lại tư cách hầu hạ nhà họ Trương.

Cùng lúc đó, trên người Hoàng Tam Gia vẫn còn huyết chú do Diệp Lâm gieo lên.

Một bên là nhà họ Trương hùng mạnh. Một bên là Diệp Lâm có thế lấy mạng mình bất cứ lúc nào.

Hoàng Tam Gia kẹp ở giữa hai bên, nói dễ nghe một chút là thuận lợi mọi bề, còn sự thật thì là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không thể làm hài lòng bên nào cả.

“Cậu chính là Diệp Lâm hả?”

Nhìn thấy kẻ thù giết con trai, đôi mắt Trương Văn Viễn đỏ ngầu.

“Ông ta tên là Trương Văn Viễn, là gia chủ hiện nay của nhà họ Trương.” Hoàng Tiềm nhỏ giọng giới thiệu bên tai Diệp Lâm.

Đồng thời, Hoàng Tiềm đánh giá hiện trường, có chút yên tâm khi không nhìn thấy Tọa Sơn Điêu.

Đương nhiên, trong lòng anh ta cũng biết rằng với thân phận hiển hách của mình, Tọa Sơn Điêu sẽ không dể dàng tham gia loại tiệc tùng nhỏ thế này!

Chỉ cần không có Tọa Sơn Điêu là vẫn có thể đánh nhanh thắng nhanh.

“Gia chủ nhà họ Trương đúng không?” Diệp Lâm không coi ai ra gì mà ngồi xuống đối diện ông ta, mở miệng hỏi: “Nói nghe xem, ông mới phái người đi gây chuyện với tôi nữa, ông định làm gì đây? Rồi tính bồi thường thế nào cho tôi?”


Bồi thường?

Nghe vậy, Trương Văn Viễn lập tức vổ bàn đứng dậy, nối giận nói: “Mày giết con trai tao, còn hỏi tao muốn làm gì hả? Tao đương nhiên là phải báo thù cho con trai tao rồi!”

“Ý ông là thằng nhãi tranh giành linh chi nghìn năm với tôi trong hội đấu giá ở Lê Viên đấy hả?”

Diệp Lâm cười khẽ.

“Anh ta bị con rắn khổng lồ do người nhà các ông nuôi dưỡng nuốt trọn!”

“Sao đến cuối cùng lại đố lên đầu tôi?”

Trương Văn Viễn giận dữ: “Không phải là con rắn kia nghe lời mày hay sao? Mày còn ngụy biện nữa hả?”

“Nghe lệnh tôi?” Lúc này, Diệp Lâm nhìn về phía Hoàng Tam Gia đang núp phía sau, cười nói: “Khi ấy Hoàng Tam Gia cũng nói là nghe lệnh tôi. Sao bây giờ gặp mặt, ông lại không chào hỏi một cáu nào vậy?”

Còn chưa nói xong, Diệp Lâm đã đánh thức

huyết chú.

Hoàng Tam Gia vốn đang suy nghĩ nên nói như thế nào thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, lồ ng ngực đau đớn.

Cảm giác khó thở và bất lực tràn ngập trong lòng, dường như là đang cận kề với cái chết.

“Diệp… Diệp tiên sinh… tha mạng đi…”

“Tôi chỉ đang ép dạ cầu toàn thôi… Tôi trung thành với Diệp tiên sinh…”

Hoàng Tam Gia vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Diệp Lâm, đau khổ cầu xin tha mạnq.
 
Chương 467: C467: Băng kim cương


Hoàng Tam Gia vừa ôm vết thương, vừa ôm đùi Diệp Lâm cầu xin.

Nhưng Diệp Lâm chỉ chậm rãi rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm rồi hỏi: “Nhiệm vụ tôi giao cho ông, ông làm đến đâu rồi? Có phải ông xem lời của tôi như gió thoảng mây bay nên vừa trở về đã thay lòng rồi, đúng không.”

“Tôi bảo ba nhà các ông liên thủ tấn công nhà họ Trương, tại sao các ông lại về phe nhà họ Trương vậy?”

Hoàng Tam Gia sợ đến mức vội vàng giải thích: “Tôi không dám, tôi không dám thay lòng.”

“Lúc trở về, đúng là bọn tôi có ra tay, nhưng nhà họ Trương cũng không phải dạng vừa, xung quanh có cao thủ trợ giúp, có thế hạ gục bọn tôi trong chớp mắt.”

“Bây giờ nhà họ Liễu và nhà họ Bạch đều đang bị giam lỏng, chỉ có tôi là phải cam chịu gian khố, chờ đợi thời cơ.”

Lời này đã cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa nhà họ Hoàng và nhà họ Trương.

Nhưng Hoàng Tam Gia cũng rất bất lực, giờ đây mạng sống của ông ta đã nằm trong tay đối phương, trái tim ông ta có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào nên đành phải nhượng bộ.

Trương Văn Viễn ở bên cạnh trông vẻ mặt rất khó coi.

Trong lòng thầm nghĩ: “Khi nào xong chuyện, mình sẽ là tiêu diệt nhà họ Hoàng ba phải này đầu tiên!”. Chính chủ, 𝐫ủ bạn đọc ch𝐮ng { 𝘵 𝐫 𝐮 m 𝘵 𝐫 𝐮 y 𝗲 n.vn }

“Là cao thủ phương nào mà trong nháy mắt đã hạ gục các ông?” Diệp Lâm lại hỏi.


Nghe vậy, Hoàng Tam Gia dừng lại, lén liếc nhìn ông Đoan Mộc đang ngồi đó.

“Là tôi đây!” Đoan Mộc Kỳ nghiêm túc nói.

Thật ra, Diệp Lâm không cần hỏi cũng có thể biết, ông già này là người duy nhất có mặt không để lộ sức mạnh.

Thoạt nhìn đã biết là một cao thủ.

“Ha ha!” Nhìn thấy ông Đoan Mộc lên tiếng, Trương Văn Viễn như thế được tiếp thêm sức mạnh, sự tự tin tăng lên gấp đôi: “Diệp Lâm! Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy! Bên cạnh tôi có ông Đoan Mộc, cậu có thể làm gì tôi chứ?”

“Nếu biết điều thì mau quỳ xuống xin tỏi tha thứ đi, nể tình cậu còn trẻ, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống!”

Diệp Lâm không trả lời, chỉ búng ngón tay một cái.

Một giọt rượu tràn ra khỏi cốc nhanh chóng bắ n ra.

Chỉ nghe thấy “choang” một tiếng.

Ly rượu trước mặt Trương Văn Viễn bỗng nhiên nổ tung, khiến rượu nhuộm đỏ chiếc áo trên người ông ta.

Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt đều bị sốc.


Bởi vì tốc độ của Diệp Lâm quá nhanh, không kịp cảnh giác.

Đoan Mộc Kỳ dù ở bên cạnh nhưng cũng không thế ngăn cản được.

“Tôi không làm gì được ông sao?”

Diệp Lâm ra tay khiến mọi người ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh nói.

“Đừng nói bên cạnh ông chỉ có một lão già hấp hối không thể bảo vệ nổi ông. Cho dù có thêm mười tám người nữa, nếu tôi muốn lấy mạng ông cũng dề như ăn kẹo thôi, không ai có thể ngăn cản!”

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, Trương Văn Viễn cả kinh, còn Đoan Mộc Kỳ thì tức giận.

Đòn vừa rồi của Diệp Lâm thật sự đã khiến Trương Văn Viễn sợ hãi.

Nhìn ly rượu trước mặt, ông ta thâm nghĩ, nếu đối lại là cơ thể bị trúng đòn, có thể ông ta đã

ngã xuống vũng máu rồi.

ở trước mặt Đoan Mộc Kỳ, làm vỡ ly rượu của Trương Văn Viễn chỉ trong vài giây, điều này giống như đánh thẳng vào mặt Đoan Mộc Kỳ, coi ông ta như không khí vậy.

Rầm!

Đoan Mộc Kỳ đập bàn, đứng phắt dậy, tức giận nói: “Cậu cho rằng tôi chỉ là vật trang trí thôi sao?”

“Nào, đến đây, để tôi được lĩnh giáo vài chiêu của cậu!”

Đoan Mộc Kỳ không chịu chấp nhận, muốn tự mình chiến đấu với Diệp Lâm.
 
Chương 468: C468: Cái gì


“Ông không phải đối thủ của tôi.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tôi khuyên ông nên về quê dưỡng lão đi!”

Nghe vậy, Đoan Mộc Kỳ càng tức giận hơn, miệng phì phò, trừng mắt nhìn Diệp Lâm.

Điều khiến ông ta tức giận nhất trong đời là có người nói ông ta đã già.

Chính vì có người cho rằng ông ta đã “già” nên ông ta đành phải đến nhà họ Trương làm khách, nhưng trong thâm tâm, ông thực sự không muốn đến đây. ở đây có gì khác gì viện dưỡng lão đâu chứ?

Bây giờ, Diệp Lâm trước mặt cáu trước “ông

già”, câu sau “ông già”, mỗi cáu như một cái gai, k1ch thích thần kinh nhạy cảm của Đoan Mộc Kỳ.

Vậy nên, ông ta quyết tâm phải đấu với Diệp Lâm để giải tỏa cơn tức giận trong lồ ng ngực.

Thấy Đoan Mộc Kỳ nổi giận, định ra tay.


Trương Văn Viễn ngồi bên cạnh cười toe toét, tràn đầy tự tin.

“Thằng nhãi này! cho dù cậu là ai, nếu dám chọc giận ông Đoan Mộc thì cậu chết chắc rồi!”

“Cậu có biết ông Đoan Mộc là người như thế nào không?”

Không đợi đối phương trả lời, Trương Văn Viễn đã tự mình nói tiếp: “ông Đoan Mộc từng là một trong ba đại Kim Cương dưới sự chỉ huy của Tọa Sơn Điêu! Bây giờ, tuổi tác đã cao nên đã nghỉ hưu và đến chỗ tôi, nhưng thực lực thì vẫn không kém gì so với trước kia đâu!”

Cái gì?

Ngay khi những lời này nói ra, Hoàng Tiềm đã bị sốc.

Đúng là lo sợ điều gì thì điều đó sẽ xảy ra.

Tuy rằng trước mắt không có Tọa Sơn Điêu, nhưng lại có một cao thủ từng là thuộc hạ của Tọa Sơn Điêu?

Hơn nữa còn là một trong ba đại Kim Cương!

Chẳng trách nhà họ Trương lại tự tin đến thế.


Có một cao thủ mạnh mẽ như vậy bảo vệ, cộng thêm mối quan hệ với Tọa Sơn Điêu, ai có thể đánh bại họ cơ chứ?

“Ha ha, đám người người ngoại bang các cậu, cho dù chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng chắc hẳn là đã nghe nói tới danh tiếng của Tọa Sơn Điêu, đúng không?” Trương Văn Viễn kiêu ngạo nói: “Đó là nhân vật mạnh số một của Phụng Thiên bọn tôi!”

Nhắc đến Tọa Sơn Điêu, khuôn mặt Trương Văn Viễn càng trở nên kiêu hãnh hơn.

Nhà họ Trương, với tư cách là người giàu nhất Phụng Thiên, hàng năm chắc hẳn thu phục được rất nhiều người quyền lực như Tọa Sơn Điêu.


Nếu không thì sao ngay cả ba đại Kim Cương đã nghỉ hưu cũng có thế được cử đến nhà họ Trương để bảo vệ cơ chứ?

Mối quan hệ giữa hai bên đã quá rõ ràng!

Nếu như nhà họ Trương gặp khó khăn, Tọa Sơn Điêu làm sao có thể ngồi yên được?

“Hừ!” Đoan Mộc Kỳ hừ lạnh một tiếng, mặc dù vì tuổi già nên ông ta đã rút lui khỏi hàng ngũ Kim Cương, được phái đến đáy.

Nhưng thật ra ông ta vẫn không cam lòng,

cho rằng mình vẫn mạnh mẽ như ngày nào, không kém gì Kim Cương mới được bố nhiệm.

“Hôm nay, tôi sẽ tự tay gi ết chết cậu, cho cậu biết năng lực của tôi!”

Dứt lời, một luồng khí lạnh tụ lại trong lòng bàn tay Đoan Mộc Kỳ, khiến không khí xung quanh đột nhiên đóng băng và nhiệt độ giảm mạnh.

“Là Hàn Băng chưởng!” Thấy vậy, trên mặt Trương Văn Viễn lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng, vội vàng bước sang một bên: “ông Đoan Mộc, cuối cùng ông cũng nghiêm túc, vừa vào trận đã sử dụng tuyệt chiêu Hàn Băng chưởng rồi!”

Cái gì… Hàn Băng Chưởng?


Nhìn thấy Đoan Mộc Kỳ thi triển tuyệt kỹ độc đáo, Hoàng Tiềm ở bên cạnh cũng kinh hãi thốt lên: “Chẳng lẽ… ông chính là Băng Kim Cương dưới sự chỉ huy của Tọa Sơn Điêu?”

Theo truyền thuyết, có một cao thủ dưới quyền Tọa Sơn Điêu đã ấn dật trong núi tuyết mười năm với cơ thể tr@n trụi và phát triển ra chiêu Hàn Băng chưởng, bất khả chiến bại ở Phụng Thiên.

Kẻ nào bị lòng bàn tay đánh trúng sẽ giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, toàn thân sẽ lạnh cóng mà chết!

Sau đó, ông ta gia nhập quân đội Tọa Sơn Điêu, trở thành một trong ba Kim Cương vĩ đại và được mệnh danh là Băng Kim Cương.

Hoàng Tiềm đi quanh Phụng Thiên một vòng, tất nhiên cũng nghe nói tới danh tiếng đáng sợ của Băng Kim Cương.

Hôm nay gặp mặt, quả là danh bất hư truyền.

“Haha, thì ra vần có người nhớ danh hiệu của tôi?”

Đoan Mộc Kỳ mỉm cười, toàn thân phát ra khí lạnh: “Đúng vậy, tôi chính là Đoan Mộc Kỳ, từng là Băng Kim Cương dưới sự chỉ huy của Tọa Sơn Điêu!”
 
Chương 469: C469: Một kiếm chém hết


Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Tọa Sơn Điêu chuyến sang tấn công Diệp Lâm cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Sấm rền gió cuốn khiến người khác không kịp phản ứng, huống chi là mục tiêu bị Tọa Sơn Điêu nhắm vào.

Đối mặt với một đòn tấn công vô cùng nhanh mạnh như thế, đa số người đều chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

Lúc này, nhìn từ xa về phía Diệp Lâm, Diệp Lâm như là bị dọa ngây người, không nhúc nhích một chút nào.

Đôi dao lưỡi liềm g’ân như sắp chạm vào cố họng Diệp Lâm.

Chỉ cần một giây sau thôi, nó thậm chí có thể chém bay đầu Diệp Lâm.

“Sư phụ!” Giờ phút này, Hoa Quốc Đống chợt phản ứng lại, vội vàng hô to nhắc nhở.

“Long Vương, cẩn thận!” Hoàng Tiềm hét lớn lên một tiếng, không nhịn được bước lên phía trước, định đi giúp đỡ.


Nếu Long Vương bị thương nặng, anh ta dù có chết cũng muốn hộ tống Long Vương ra ngoài.

“Diệp tiên sinh, mau tránh ra!” Hàn Anh sốt

ruột đến mức thay đổi sắc mặt, vô thức đánh ra các loại chiêu thức ngăn địch, dường như mình đang trong thế đối đầu với địch: “Mau dùng kiếm đỡ chiêu đi!”

Nhưng mà, Diệp Lâm không tránh né, cũng không vung kiếm, giống như là bị phù phép đứng yên, không nhúc nhích chút nào.

“Haizz…” Đoạn Tử Du than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: “Có vẻ là thằng nhãi kia chấn động với uy thế của Tọa Sơn Điêu, bị dọa ngây người, không thể động đậy được.”

Không trách được bọn họ, với tuổi tác như bọn họ, khi gặp cao thủ mạnh hơn mình vài cấp bậc, chắc chắn sẽ bị nghiền áp hoàn toàn về mặt khí thế, trong lòng sợ hãi, bị dọa ngây người cũng là chuyện bình thường.

“Xong rồi!”

Ngay trước mắt bao người, đôi dao lưỡi liềm đâm vào cổ họng Diệp Lâm ba phân.


Mọi người thấy cảnh này đều cảm thấy nặng nề, thầm mặc niệm vài giây cho Diệp Lâm.

“Không!” Hàn Anh không nhịn được che đôi mắt mình lại, không nỡ nhìn cái cảnh thê thảm Diệp Lâm bị chém đầu sẽ xảy ra ngay sau đó.

Còn Đoạn Tử Du thì lại nhìn chằm chằm kiếm trong tay Diệp Lâm, định tìm cơ hội đoạt lấy

kiếm trong tay Diệp Lâm, có lẽ sẽ ngăn cản được Tọa Sơn Điêu đang phát điên, không đến mức tay không chém giết.

“Ha ha… đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tổn công!”

Tọa Sơn Điêu không ngờ rằng chuyện lại thuận lợi như thế.

Lúc nãy đối phương còn dõng dạc lắm mà, kết quả khi bắt đầu đánh thật thì lại bị khí thế của mình dọa ngây người, không nhúc nhích được chút nào, nhận một chiêu trí mạng từ mình.

“Chờ lát nữa tao muốn lấy đầu của mày làm bóng đế đá!”

Sau khi đánh trúng một chiêu, Tọa Sơn Điêu vốn định thừa thẳng xông lên, quay sang lấy mạng của Hàn Anh và Đoạn Tử Du, đế tránh hai người bọn họ bỏ chạy.

Có điều, ngay giây tiếp theo, dao lưỡi liềm trên tay Tọa Sơn Điêu, đáng ra phải chém bay đầu Diệp Lâm, thì nó lại như là hụt tay, đâm thẳng vào không khí.

“ơ?”
 
Chương 470: C470: Mau xem kìa


Tọa Sơn Điêu nhìn về phía Diệp Lâm. Đối phương vẫn mang vẻ mặt đờ đẫn, không nhúc nhích một chút nào.

Có điều, đầu của đối phương vẫn không rơi

xuống.

“Chẳng lẽ một chiêu của mình… thất bại?”

Tọa Sơn Điêu cảm thấy không thích hợp… rất không thích hợp!

Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra, thì thấy Diệp Lâm ngay trước mắt, dường như trở nên không chân thật, dần dần mơ hồ, sắp biến mất rồi.

“Đây… đây là tàn ảnh?”

Tọa Sơn Điêu cảm thấy chấn động.

Thảo nào một chiêu vừa rồi của mình, rõ ràng là đánh trúng đối thủ, kết quả là như không đánh trúng vậy.

Hóa ra một đòn chí mạng của mình chỉ đánh trúng một tàn ảnh của đối phương.


“Hít!”

Tọa Sơn Điêu chợt thay đổi sắc mặt, không nhịn được hít hà một hơi.

Khi tàn ảnh của Diệp Lâm hoàn toàn trở nên mơ hồ, Tọa Sơn Điêu cảm thấy hoảng sợ.

Thằng nhãi này vậy mà lại hiện ra tàn ảnh ngay trước mặt mình?

Tốc độ mau cỡ nào mới làm được như vậy?. Truyện Mạt Thế

Điều khiến Tọa Sơn Điêu cảm thấy kh ủng bố hơn là hiện giờ anh ta không thể tìm ra được vị trí

chính xác của Diệp Lâm.

Tọa Sơn Điêu thầm cầu nguyện Diệp Lâm biết khó mà lui, lợi dụng thân pháp cao siêu đế chạy trốn.

Nếu không thì hôm nay chắc là mình phải gặp được kẻ địch mạnh nhất trong đời rồi.


Đúng lúc này, Tọa Sơn Điêu cảm thấy sau lưng gió to gào thét, thổi mạnh vù vù.

Lúc này, tàn ảnh của Diệp Lâm hoàn toàn biến mất.

Theo sau là tiếng hô lên hết đợt này đến đợt khác. Không thấy? Sao lại không thấy nữa rồi?

Trong cơn nguy hiếm trùng trùng, Diệp Lâm đã thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở phía sau Tọa Sơn Điêu.

“Mau xem kìa!”

“Anh ta đang ở phía sau Tọa Sơn Điêu!”

“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Bóng người mới biến mất là ai vậy?”

Mọi người không hiếu ra sao, cứ hô to cảm thán.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu chỉ cảm thấy lưng như kim chích, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.

Một bóng người chợt xuất hiện sau lưng, giống như là Tử Thần sắp tuyên án tử hình cho

mình.

Giờ phút này, Diệp Lâm vung cao thanh kiếm trong tay, lạnh lùng nói: “Mày nói… lấy đầu ai làm bóng để đá? Đầu mày hả?”

Kiếm trong tay Diệp Lâm vung lên rồi rơi xuốnq ngay cổ Tọa Sơn Điêu, máu tươi tunq tóe.
 
Chương 471: C471: Thắng không đẹp


Theo tiếng hò hét ở hiện trường, thanh kiếm của Diệp Lâm đã kề lên sau cổ Tọa Sơn Điêu.

Lúc mọi người cho rằng Tọa Sơn Điêu sắp bị chém đầu…

Tọa Sơn Điêu đâu phải là người thường. Anh ta trở tay dùng đôi dao lưỡi liềm đỡ mũi kiếm, khó khăn mà tránh đi một đòn trí mạng.

Dù là như thế thì trên vai Tọa Sơn Điêu vẫn bị rạch ra một đường kiếm sâu khoảng một tấc, máu tươi chảy ròng ròng.

“Hít…”

Tọa Sơn Điêu đau đến mức nhe răng nhếch miệng, không nhịn được hít hà một hơi.

Anh ta không dám tưởng tượng, nếu vừa rồi mình chậm hơn nửa nhịp, thì chắc là đầu mình phải dời nhà rồi.

Cùng lúc đó, mọi người ở hiện trường nhìn thấy một màn khó tin kia, đều có dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm, sốc tới mức suýt rơi cả cằm.

“Là thằng nhãi họ Diệp kia thật hả? Anh ta chạy ra từ đâu vậy? Anh ta có thể phân thân hả? Thật sự là khó tin!”


“Tôi bị hoa mắt hả? Sao người bị Tọa Sơn Điêu đâm trúng lại đột nhiên biến mất vậy?”

“Tọa Sơn Điêu bị thương! Cao thủ mạnh nhất Phụng Thiên thế mà lại bị thương? Chẳng lẽ thế cục Phụng Thiên sắp thay đối rồi sao?”

Mạnh mẽ như Tọa Sơn Điêu, thế mà cũng bị Diệp Lâm dùng một chiêu đánh cho bị thương nặng, thật sự khiến mọi người ở đây rất sốc.

“Thằng nhãi này… sao có thể chứ?” Trương Văn Viễn cũng trợn tròn mắt: “Sao anh ta lại mạnh như thế chứ?”

Vốn tưởng rằng Tọa Sơn Điêu có thế làm chỗ dựa cho mình, ít nhất thì cũng có thể giúp nhà họ Trương bọn họ giải quyết cái thứ phiền phức là Diệp Lâm.

Nào ngờ ngay cả Tọa Sơn Điêu cũng không phải là đối thủ của thằng nhãi kia?

Chắc chắn là có chỗ nào không đúng rồi!

“Sư phụ… sắp thắng rồi?”

Thấy Diệp Lâm dùng kiếm áp chế Tọa Sơn Điêu, Hoa Quốc Đống vừa mừng vừa sợ.


Anh ta biết sư phụ mình rất mạnh, chỉ là không ngờ lại mạnh đến mức như thế.

Vậy là mình lo lắng không công một trận rồi.

“Thảo nào sư phụ… vẫn luôn bình tĩnh. Hóa ra là anh ấy tự tin với thực lực của mình, chứ không phải là phò trương thanh thế!”

Hoàng Tiềm cũng bị sốc không kém: “Tân Long Vương mạnh đến thế này sao? Ngay cả cao thủ đứng đầu một vùng cũng có thể làm cho bị thương nặng bằng một kiếm? Không hổ là truyền nhân của lão Long Vương, đúng là trò giỏi hơn thầy!”

Sự sùng bái và kính sợ dành cho Diệp Lâm của Hoàng Tiềm đã từ nước sông cuồn cuộn biến thành đầu rạp xuống đất.

“Diệp tiên sinh… mạnh quá đi!”

Hàn Anh vốn dĩ đã quay đầu đi chỗ khác, không nỡ xem cảnh Diệp Lâm bị chém bay đầu, nào ngờ chỉ trong giây lát, hai bên tấn công phòng thủ đã thay đối, Tọa Sơn Điêu suýt chút nữa bị Diệp Lâm một kiếm chém chết.

“Tốc độ của anh ta nhanh quá đi! Cái tàn ảnh lúc nãy là sao vậy?”

Đoạn Tử Du cũng bị sốc tới mức không khép miệng lại được.

Anh ta vốn tưởng rằng Diệp Lâm dựa vào vũ khí trong tay mới đỡ được vài chiêu của Tọa Sơn Điêu, nhưng mà hiện thực lại tát mạnh anh ta một cái.

Đừng nói là đỡ mấy chiêu của Tọa Sơn Điêu, sự thật là chỉ cần một chiêu thôi đã đánh cho Tọa Sơn Điêu cực kì chật vật, máu chảy ròng ròng.

“Sao thằng nhãi này lại lợi hại như vậy?”
 
Chương 472: C472: Lúc này


Đoạn Tử Du không thể tin nối rằng người cùng thế hệ với mình lại có được thực lực kh ủng bố như thế.

Một chiêu là có thể áp chế Tọa Sơn Điêu, vậy chẳng phải là có được thực lực tầm cỡ chiến thần hay sao?

Nhìn sang Hàn Anh đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Diệp Lâm. Nữ chiến sĩ lạnh lùng xinh đẹp ngày xưa, lúc này lại biến thành thiếu nữ mê trai.

Trong lòng Đoạn Tử Du cảm xúc lẫn lộn giống như là làm ngã bình dấm chua vậy.

Bất đắc dĩ là đối phương có thực lực kh ủng bố, nghiền áp mình về mọi mặt, mình có cái gì đế tranh với đối phương đây?

“Nhãi ranh!”

“Rốt cuộc là mày dùng yêu pháp gì mà lại đột nhiên chạy ra phía sau tao vậy?”

“Bóng người trước mặt tao lúc nãy là sao hả?”


“Có phải là mày dùng thủ đoạn đê tiện gì đó để chơi tao hay không?”

Tọa Sơn Điêu cực kì không phục.

Rốt cuộc thì đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa

hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

Chưa gì đã bị đánh cho không kịp trở tay, còn suýt nữa bỏ mạng.

Vậy nên sao anh ta có thể chịu phục được?

“Nói đi, rốt cuộc mày dùng yêu pháp gì? Học được ở đâu hả?”

Nếu không biết rõ ràng mọi thứ, thì dù có chết, Tọa Sơn Điêu cũng sẽ không nhắm mắt được.

“Ha ha…” Diệp Lâm cười nhạt: “Nói cho mày biết cũng không sao, để cho mày có thể rõ ràng trước khi chết!”

“Tao dùng thân pháp đứng đầu của giới sát thủ, đó là Thần Hành Bách Biến.”

Vị sư phụ thứ chín của Diệp Lâm đã từng là ông vua hàng đầu giới sát thủ. Đây là thân pháp mà ông ấy truyền cho anh. Và đây cũng là lần đầu tiên anh dùng kế từ khi ra tù.

Rốt cuộc thì đối mặt với cao thủ như Tọa Sơn Điêu, anh không thế không lấy một vài át chủ bài.

Vừa rồi, khoảng cách giữa hai người rất gần, tốc độ của đối phương cực kì nhanh, nếu dùng thân pháp bình thường thì không thể nào tránh được, chỉ có thể khoanh tay chịu chết thôi.

Vậy nên Diệp Lâm dùng Thần Hành Bách


Biến, biến ra một tàn ảnh ngay chỗ cũ, rồi thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía sau Tọa Sơn Điêu.

Nhưng mà, thực lực của Tọa Sơn Điêu cũng không hề bình thường. Tuy rằng bị kiếm đâm cho bị thương, nhưng tốt xấu gì cũng đã hóa giải được một kiếm trí mạng kia.

Nhìn tình thế hiện giờ của hai bên, Diệp Lâm đang chiếm thế mạnh.

Bởi vì Tọa Sơn Điêu đưa lưng về phía Diệp Lâm, hai tay vòng ra phía sau để tiếp chiêu, cho nên khó mà thi triển toàn bộ lực lượng.

Hơn nữa, vừa rồi anh ta bị hút một phần tinh huyết, cộng thêm vết thương trên vai đang chảy máu, tất cả đều khiến anh ta rơi vào thế yếu.

Một lát sau, Tọa Sơn Điêu đã bị Diệp Lâm đánh cho quỳ một gối xuống đất, đau khố giãy giụa.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu thầm than khổ trong lòng.

“Mày… mày là người của giới sát thủ?”

Sau khi nghe Diệp Lâm giải thích đơn giản, Tọa Sơn Điêu cực kì chấn động.


Anh ta chưa từng nghe nói về Thần Hành Bách Biến. Nhưng mà anh ta có từng nghe nói về truyền thuyết trong giới sát thủ.

Đó mới là một sự tồn tại phổ biến trên toàn thế giới, thật sự khiến người ta nghe tiếng là sợ vỡ mật.

So ra thì Tọa Sơn Điêu xưng bá Phụng Thiên chẳng là cái gì cả.

“Tôi không phải là sát thủ!” Diệp Lâm nói: “Tôi chỉ là trùng hợp có một vị sư phụ là sát thủ thôi.”

Nghe vậy, Tọa Sơn Điêu thầm thở phào nhẹ nhõm. May là không phải người của giới sát thủ, nếu không thì mình khó mà ra tay được.

Ai dám đi trêu chọc loại tố chức như sát thủ? Cho dù có thành công trong nhất thời, thì nửa đời sau cũng đừng mong sống yên ổn.

“Nhãi ranh, tao thừa nhận thân pháp của mày rất lợi hại.” Tọa Sơn Điêu hơi nghiêng đầu nói: “Nhưng nếu mày dùng cái loại thân pháp kia đánh bất ngờ tao, thì dù có thắng cũng thắng không đẹp!”

“Mày dám thả tao ra, đánh ngay mặt với tao, một chiêu quyết định thắnq thua hay khônq?”
 
Chương 473: C473: Mèo và chuột


Tọa Sơn Điêu không dám tiếp tục kéo dài nữa. Bởi vì nếu tiếp tục kéo dài thì chắc chắn là anh ta sẽ thua.

Vậy nên anh ta định dùng phép khích tướng mặc cả với Diệp Lâm: “Mày có thắng tao thì tao cũng không phục, cho dù có thành quỷ cũng sẽ đi tìm mày để báo thù!”

“Mày giỏi thì buông tao ra, mọi người công bằng mà đấu một trận, cho dù có ngang tay thì cũng có thế tính tao thua! Mày thấy sao?”

“Nếu tao thua, không cần mày đánh nữa, tao sẽ tự mình giơ tay chịu trói!”

Thấy Tọa Sơn Điêu nói như vậy, mọi người xung quanh đều rất ngạc nhiên.

Xem ra Tọa Sơn Điêu đã bị dồn đến đường cùng rồi, nếu không sẽ không nói ra những lời hạ thấp thân phận như thế.

Hiển nhiên là anh ta không chịu nhận thua!

“Diệp tiên sinh, đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn, cũng đừng buông anh ta ra!”

Hàn Anh lập tức nhắc nhở: “Anh ta sắp chịu hết nối rồi. Chờ anh ta kiệt sức, chúng ta liền hợp tác đánh gục anh ta!”

Hoa Quốc Đống nói: “Đúng vậy, mặc kệ anh ta có phục hay không, dù sao anh ta chính là kẻ


thua cuộc, mà kẻ thua cuộc là không có tư cách nói điều kiện.”

“Không cần phải nói công bằng với loại người ác độc như anh ta!” Hoàng Tiềm nói: “Dứt khoát chém chết anh ta đi, đế tránh sau này xảy ra biến cố!”

Đoạn Tử Du nói: “Không thế giết anh ta. cố gắng bắt sổng anh ta đi!”

“Người là do Diệp tiên sinh đánh thắng, muốn xử lý thế nào là do Diệp tiên sinh quyết định!” Lúc này, Hoàng Tam Gia lại đứng bên Diệp Lâm, nịnh nọt: “Diệp tiên sinh quyết định đi!”

Tuy rằng khuyên nhủ như vậy, nhưng ai cũng biết rõ rằng chỉ cần đầu óc Diệp Lâm không thấm nước, thì sẽ không dễ dàng tha cho Tọa Sơn Điêu.

Giống như là thuần phục hổ vậy, ai dám tùy tiện gỡ dây thừng buộc hố mà khó lắm mới bắt được?

Trừ khi là đầu óc bị thấm nước!

“Họ Diệp kia, mày sợ hả?” Tọa Sơn Điêu cười lạnh, tiếp tục dùng phép khích tướng: “Mày không dám buông tao ra. Bởi vì mày biết khi đánh ngay mặt với tao, mày không có một chút phần thắng nào!”

“Mày là cái đồ yếu đuối! Thanh danh một đời của Tọa Sơn Điêu tao thế mà lại thua trong tay


một tên nhát gan như mày! Dù tao có thành quỷ tao cũng sẽ không tha cho mày!”

Bên tai là tiếng mắng chửi của Tọa Sơn Điêu và tiếng khuyên nhủ của mọi người, Diệp Lâm đều coi như không nghe thấy.

“Mày cho rằng tao sẽ trúng phép khích tướng của mày hả?” Diệp Lâm lạnh lùng đáp lại: “Không có tác dụng gì với tao đâu!”

“Còn nữa… tao có thể đánh thắng mày một lần, là có thể đánh thắng lần thứ hai thứ ba. Cho dù đánh ngay mặt, thì mày cũng không phải là đối thủ của tao!”

Tọa Sơn Điêu giận dữ nói: “Mày có giỏi thì buông tao ra! Hai ta đánh một chiêu thử xem?”

Anh ta còn chưa nói xong đã cảm thấy sau lưng không còn lực kiềm chế.

Anh lảo đảo ra trước, suýt nữa ngã xuống mặt đất.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu mới nhận ra rằng mình đã thoát khỏi sự kiềm chế của Diệp Lâm.

Sắc mặt của anh ta từ bất ngờ dần chuyến sang mừng như điên.

“Mày không phục đúng không?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Lại đây, chúng ta đấu ngay mặt, tao sẽ làm cho mày chết một cách rõ ràng!”

ồ!

Mọi người nhìn thấy Diệp Lâm dám thả Tọa Sơn Điêu ra thì ai nấy đều ồ lên, trên mặt tràn đầy vẻ chấn động.

Vậy chẳng phải là thả hổ về rừng hay sao?“
 
Chương 474: C474: Hai là chạy trốn


Diệp tiên sinh, anh trúng kế rồi!” Hàn Anh sốt ruột đến mức dậm chân.

Lần này thả đối phương ra, nếu muốn bắt được lần nữa thì sẽ rất khó.

“Ây da, thằng nhãi kia là đồ ngu hả?” Đoạn Tử Du cũng la lên: “Sao lại đi tin lời ma quỷ của Tọa Sơn Điêu chứ? Còn thả anh ta ra nữa?”

Đối mặt với sự khó hiểu của mọi người, Hoàng Tam Gia lại kiên quyết mà đứng về phía Diệp Lâm, tiếp tục nói: “Các người biết cái gì? Diệp tiên sinh vừa nói rồi, có thể đánh thắng anh ta lần đầu tiên, là có thể đánh thắng lần thứ hai thứ ba, thậm chí là vô số lần!”

“Các người cứ nhìn xem là được, nói nhiều như vậy làm gì?”

Lúc này, Tọa Sơn Điêu từ từ quay người lại, nhìn chằm chằm Diệp Lâm cả buổi, dường như là muốn nhớ kỹ khuôn mặt của Diệp Lâm vào trong lòng, thù hận như biển, đời này không báo, thề không làm người.

“Ra tay đi!” Diệp Lâm giục.

“Nhãi ranh, tao nhớ kỹ mày rồi, dù mày có hóa thành tro thì tao cũng có thế nhận ra mày!”

“Mày biết vì sao người ta gọi tao là Tọa Sơn Điêu hay không?”


Diệp Lâm tất nhiên là không biết rồi.

“Bởi vì ở Phụng Thiên và ở núi Trường Bạch, tao có thể qua lại như gió, tự do như chim ưng.”

Dứt lời, Tọa Sơn Điêu đột nhiên dang hai tay mình ra.

Ngay sau đó, cả người anh ta thế mà lại bay ra hơn mười mét.

Có tiếng cười to đắc ý vang lên, Tọa Sơn Điêu nói: “Mày cho rằng chỉ có mày mới có thân pháp đỉnh cấp hay sao? Tọa Sơn Điêu tao có ba tuyệt, một trong số đó là Cước Lực Tuyệt, không phải chỉ có danh tiếng thôi.”

“Hôm nay tao sẽ cho bọn mày mở mang kiến thức với tốc độ của tao… Tao đi đây!”

Tọa Sơn Điêu còn chưa nói xong thì bóng dáng đã biến mất ở cửa đại sảnh.

“Haizz!” Đám người Hàn Anh thấy vậy thì thở dài nặng nề, dường như không hề nằm ngoài dự đoán.

Quả nhiên, Tọa Sơn Điêu đã trốn thoát rồi! “Ây da, anh dám thả tội phạm quan trọng,


anh cũng phải chịu trách nhiệm nữa đấy!” Đoạn Tử Du tức muốn hộc máu, vội vàng dần người đuổi theo.

Thấy vậy, Diệp Lâm không hề bất ngờ.

Giữa Diệp Lâm và Tọa Sơn Điêu hiện giờ, giống như là mèo và chuột.

Thả chuột không phải là vì mèo sợ chuột hoặc là vì mèo sơ sẩy, mà là vì mèo vẩn còn muốn chơi nữa.

Lúc anh thả Tọa Sơn Điêu, Tọa Sơn Điêu chỉ có hai lựa chọn.

Một là liều mạng đánh một trận.

Hai là chạy trốn.

Hiến nhiên là Tọa Sơn Điêu rất muốn sống, bất chấp mất hết mặt mũi, vừa ra là chạy trốn.

Đáng tiếc, anh ta không biết là dù anh ta chọn thế nào, thì anh ta cũng chỉ có một đường chết thôi.

“Mày cho rằng mày có thể chạy thoát sao?”

Diệp Lâm bước lên, bóng dáng vút qua, cũng biến mất hoàn toàn khỏi đại sảnh.
 
Chương 475: C475: Đã phục hay chưa


“Wow! Cả hai đều biến mất rồi?”

“Nhanh quá!”

“Đúng là cao thủ có khác, đuối bắt nhau cũng thú vị như vậy.”

“Không biết chàng trai họ Diệp kia có thể đuối kịp Tọa Sơn Điêu hay không?”

“Chúng ta nhanh đi ra ngoài xem đi.”

Trong lúc nhất thời, mọi người trong đại sảnh đều trở nên háo hức.

Sau tiếng hô hoán, mọi người lũ lượt chạy ra ngoài.

“Tất cả theo tôi!” Giang Lãng cũng lập tức ra lệnh cho các thuộc hạ mặc thường phục: “Toàn lực truy đuổi Tọa Sơn Điêu, một khi tìm được tung tích của anh ta thì lập tức báo cáo, đừng đế anh ta trốn thoát!”

Hoa Quốc Đổng, Hoàng Tiềm và những người khác nhanh chóng đi theo đế hổ trợ Diệp Lâm.

“Ha! Tên nhóc này dám thả hố về núi, trời giúp mình rồi!”


Thấy cảnh này, Trương Văn Viễn vô cùng vui sướng.

Chỉ cần Tọa Sơn Điêu chưa bị bắt, ông ta

cũng có thể yên tâm, lợi dụng lúc hổn loạn đế chạy trốn.

Lúc này, Hoàng Tam Gia cũng đang đi ra ngoài xem.

Nhưng vừa bước ra khỏi đại sảnh, ông ta chợt nhận ra một chuyện.

“Nhà họ Liễu và nhà họ Bạch vẫn đang bị giam lỏng, vừa hay nhân cơ hội này để giải cứu hai nhà, thế hiện trước mặt cậu Diệp, lấy công chuộc tội!”

Nghĩ đến đây, Hoàng Tam Gia không chạy ra bên ngoài nữa mà lặng lẽ đi ra phía sau, dễ dàng đánh bại lính canh, thả hai nhà họ Liễu và họ Bạch ra.

Sau khi biết tin Diệp Lâm đã đến và đang đuổi theo Tọa Sơn Điêu ở bên ngoài, người nhà họ Liễu và họ Bạch lại lần nữa ngạc nhiên.

“Mau lên, chúng ta cũng phải đi giúp cậu Diệp một tay!”


Nhà họ Liễu lập tức ra bên ngoài đế tụ họp cùng Diệp Lâm.

Cùng lúc đó.

Tọa Sơn Điêu đang chạy trốn, thấy Diệp Lâm theo sát phía sau, chỉ cách nhau thời gian chưa đầy một chén trà.

Cả hai người họ rời khỏi dinh thự nhà họ

Trương và bắt đầu cuộc đấu ở trong thành phố Phụng Thiên.

Một người chạy cực nhanh, dùng tất cả sức lực mà chạy.

Người còn lại thì theo sau như một cái bóng, chắp tay sau lưng, có vẻ thoải mái.

Chỉ sau thời gian một tách trà, Diệp Lâm đã cách Tọa Sơn Điêu đang chạy trốn chưa đầy mười mét.

“Khà khà, bây giờ đã đến lúc cắt đuôi hoàn toàn tên nhóc đó rồi!”

Tọa Sơn Điêu hít một hơi, bước chậm lại rồi quay đầu nhìn về phía sau.

Anh ta lập tức sững sờ như thể nhìn thấy một con ma.

“Mày… Làm sao mày bắt kịp được?”
 
Chương 476: C476: Lần này


Tọa Sơn Điêu cho rằng với tổc độ nhanh như tên lửa của mình, Diệp Lâm đã sớm bị bỏ lại phía sau mới phải.

Làm sao Diệp Lâm có thế dễ dàng đuối kịp như vậy?

“Tôi vẫn luôn ở sau lưng anh.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tòi chỉ muốn nhìn xem ba tuyệt kĩ mà anh tự hào là gì thôi.”

“Sao nào, tôi còn chưa bắt đầu mà anh đã

không thể chạy được nữa rồi sao?”

Nghe xong lời này, Tọa Sơn Điêu đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, thầm nghĩ, tên nhóc này là ma quỷ sao?

Làm sao có thể có một thanh niên mạnh đến vậy được?

“Nếu không chạy được thì hãy, giơ, tay, chịu, trói, đi!”

Diệp Lâm chậm rãi nói từng tữ, sau mỗi chữ nói ra, khoảng cách giữa hai người lại bị thu hẹp lại ba phần.

Vừa dứt lời, Diệp Lâm đã theo sát phía sau, cách Tọa Sơn Điêu chưa đầy một mét.

Trông như một bóng ma!

Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu cả kinh kêu lên.


“Đừng tới đây!”

Tọa Sơn Điêu dường như bị Diệp Lâm làm cho phát điên, hét lên một cách tuyệt vọng, sau đó tiếp tục liều mạng bỏ chạy.

Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn.

Ai có thể ngờ rằng nhân vật kiệt xuất một thời lại bị ép đến mức phát điên như vậy.

Giờ phút này, Tọa Sơn Điêu thậm chí có thể cảm nhận được khí tức giống như thần chết của

Diệp Lâm đã đến rất gần.

Không thoát được rồi!

Lòng Tọa Sơn Điêu thắt lại, biết rằng kế hoạch trốn thoát của mình đã thất bại.

Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không thế thoát khỏi Diệp Lâm ở phía sau.

Không còn cách nào khác, Tọa Sơn Điêu chỉ đành liều mạng với Diệp Lâm.

Cặp dao lưỡi liềm lại lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta.

Vào lúc Tọa Sơn Điêu chuẩn bị quay lại gi ết chết Diệp Lâm.


Trước khi hai con dao lưỡi liềm kịp vung lên, anh ta chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh quét qua phía sau.

Phập, phập, phập!

Ba tiếng cắt vào da thịt nối tiếp nhau.

Hai vai và một bên đùi của Tọa Sơn Điêu ngay lập tức bị trúng đòn.

Thì ra Diệp Lâm đã bắ n ra ba thanh kiếm nhỏ, xuyên vào cơ thế đối phương.

Trong khoảnh khắc, Tọa Sơn Điêu rơi xuống đất như bị vấp phải dây.

Còn chưa kịp đứng dậy thì thanh Cự Khuyết Kiếm đã dí sát vào cổ họng Tọa Sơn Điêu.

“Lần này… anh đã phục chưa?”

Diệp Lâm cầm thanh kiếm sắc bén, lạnh lùng hỏi.

“Phục… Phục… Tôi phục rồi…”

Khi cái chết đến gần, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Tọa Sơn Điêu cũng không ngoại lệ, ngay lập tức đầu hàng xin tha.

“Nếu cậu thả tôi đi, mạng của Tọa Sơn Điêu tôi chính là của cậu! Tôi nguyện ý làm thuộc hạ của cậu, làm đàn em của cậu! Từ nay về sau tất cả những gì tôi có đều là của cậu!”

Diệp Lâm lười nghe anh ta nói nhảm, lạnh lùng nói: “Nếu đã phục rồi thì đi chết đi!”

Diệp Lâm đã từng nói phải cho anh ta làm một con ma biết điều.

Dứt lời, thanh kiếm trong tay Diệp Lâm đột nhiên di chuyến, đâm về phía cố họng của Tọa Sơn Điêu.
 
Chương 477: C477: Con át chủ bài cuối cùng


“Không!”

“Cậu không thể giết tôi được!”

Tọa Sơn Điêu cảm nhận được hơi thở của cái chết.

Trước khi chết đến gần, anh ta gầm lên, đành phải rút ra con át chủ bài cuối cùng trong tay.

Vốn dĩ anh ta không ngờ rằng tình thế lại trở nên như thế này, có một ngày tính mạng của anh ta sẽ gặp nguy hiếm.

Con át chủ bài này không chỉ là bí mật không ai hay biết, mà còn là kim bài miễn tử của Tọa Diệp Sơn.

“Tôi là đệ tử ngoại môn của võ cố núi Trường Bạch!”

“Nếu cậu dám giết tôi thì cũng chính là bất kính với các võ cổ giả của núi Trường Bạch!”

“Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ!”

“Tôi là người của núi Trường Bạch, cậu không thể giết tôi được!”


Võ cổ giả núi Trường Bạch.

Một ngọn núi trong Tam Sơn, Ngũ Môn, Thất Thị… Dãy núi Trường Bạch!

Theo truyền thuyết, sức mạnh tổng hợp của các võ cổ giả ở Tam Sơn là mạnh nhất trong giới võ cố.

Các võ cố giả núi Trường Bạch đã tung hoành khắp nơi, không ai dám động đến họ.

Sơn điêu tiết lộ mối quan hệ quan trọng này vì cho rằng Diệp Lâm sẽ bất thấy khó mà rút lui, không dám giết mình nữa.

Suy cho cùng, không ai có đủ khả năng xúc phạm đến võ cổ núi Trường Bạch hết!

Trong thế giới trần tục, đó là sự tồn tại giống như thần thánh.

“Còn không mau thu kiếm!”

Tọa Sơn Điêu lạnh lùng thúc giục.


Bây giờ, thân phận này đã được tiết lộ, khí thế của Tọa Sơn Điêu đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Anh ta không còn cầu xin sự thương xót như vừa rồi mà trở nên hung hãn hơn rất nhiều.

Bởi vì núi Trường Bạch đã cho anh ta đủ tự tin.

Nếu không phải vào thời khắc mấu chốt, anh ta sẽ không tiết lộ thân phận bí ẩn của mình.

Không phải anh ta khiêm tốn, mà là anh ta không dám!

Suy cho cùng, anh ta cũng có xuất thân hèn

kém, lại hay làm những việc mờ ám.

Trong mắt thế gian, các võ cố giả của núi Trường Bạch lại giống như những vị thần, không nhiễm bụi trần.

Nhưng ai có thể ngờ rằng sau lưng họ lại nuôi những kẻ ác như Tọa Sơn Điêu để sử dụng và làm hại mọi người?

Tọa Sơn Điêu cũng hiểu rằng mình không được làm mất uy tín của núi Trường Bạch. Nếu anh ta dám nhân danh núi Trường Bạch gây rắc rối, các võ cổ giả ở núi Trường Bạch sẽ không tha cho anh ta.

Nhưng đồng thời, trong nhiều năm qua, anh ta cũng đã âm thầm làm rất nhiều việc cho núi Trường Bạch, không góp công thì cũng góp sức. Trong thời điểm nguy cấp, nếu anh ta để lộ thân phận này, võ cổ giả sẽ núi Trường Bạch đương nhiên sẽ không thể ngồi yên được.

“Đệ tử ngoại môn núi Trường Bạch?” Diệp Lâm lạnh lùng hỏi: “Còn có bao nhiêu đệ tử ngoại môn như anh nữa?”
 
Chương 478: C478: Long vương mạnh thật


“Khoảng… ít nhất… Cũng phải có bảy tám người.” Tọa Sơn Điêu không chắc chắn cho lắm.

Dù sao anh ta cũng chỉ là người ngoài, không dám hỏi nhiều chuyện ở núi Trường Bạch.

Tuy nhiên, nhìn thấy thanh kiếm đang định

giết mình cuối cùng cũng do dự, Tọa Sơn Điêu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm… Được cứu rồi.

Nhưng vào lúc này, kiếm của Diệp Lâm bỗng nhiên tiến lên, đâm vào cố họng của Tọa Sơn Điêu!

“Cậu…?” Tọa Sơn Điêu ngừng thở, ngạc nhiên đến tái nhợt: “Cậu dám? Tôi là người của núi Trường Bạch đấy!”

“Cậu vẫn dám giết tôi?”

Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng, không nhịn được nói: “Đừng nói đệ tử ngoại môn như anh, cho dù võ cố giả núi Trường Bạch có ở đây, tôi cũng sẽ giết không tha!”

“Tọa Sơn Điêu, anh đã làm nhiều điều ác, hôm nay là ngày chết của anh! Cho dù Chúa có đến cũng không thể cứu được anh đâu!”

“Tôi đã nói rồi!”

Tọa Sơn Điêu cả kinh, muốn nói thêm điều gì đó.


Tuy nhiên, cổ họng của anh ta đã bị thương nặng, máu trào ngược lên, khi vừa mở miệng, máu đã chảy như suối.

Lúc này, anh ta dường như đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan.

Cùng lúc đó, mọi người trong nhà họ Trương và nhóm của Hoa Quốc Đống cũng lần lượt đến nơi.

Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà...

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Nhìn thấy Diệp Lâm chĩa kiếm vào cố họng Tọa Sơn Điêu, tất cả đều kinh hãi, không ngờ Tọa Sơn Điêu vẫn không chạy thoát được, sắp bị gi ết chết.

“Không ngờ Tọa Sơn Điêu hùng mạnh một thời lại bị đánh bại hoàn toàn!”

“Một khi giết được Tọa Sơn Điêu, cậu trai họ Diệp đó chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ! Đúng là tài không đợi tuổi!”

“Haha! Sư phụ tuyệt vời quá!”

“Long Vương mạnh thật!”


Nhìn thấy cảnh này, Hàn Anh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mọi chuyện cuối cùng cũng lắng xuống.

Trong khoảnh khắc sinh tử này.

Cánh tay Diệp Lâm bỗng nhiên cứng đờ, cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo từ bên cạnh truyền tới.

Nếu Diệp Lâm không vận động năng lượng bẩm sinh trong cơ thể đế chống lại cái lạnh khắc nghiệt thì có lẽ vừa rồi anh đã bị đông cứng thành que kem rồi.

Lạnh quá!

Nhìn Tọa Sơn Điêu trước mặt vốn đang hấp hối, máu chảy ra từ cổ họng lúc này đã đông cứng lại.

Giây tiếp theo.

Cổ tay của Diệp Lâm bị người nào đó nắm lấy.

Cùng với một cơn gió lạnh buốt xương, một bóng người bí ẩn xuất hiện bên cạnh anh.

“Anh bạn nhỏ!”

“Đủ ròi!”

“Xin hãy nươnq tay!”
 
Chương 479: C479: Mạng phải giữ lại


Diệp Lâm đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, mặc đồ trắng, khí chất lạnh lùng.

Ông ta đưa một tay ra sau lưng và dùng tay kia kẹp cố tay Diệp Lâm.

Chỉ với một cú bóp nhẹ, sát ý vô tận đã bị loại bỏ và tính mạng của Tọa Sơn Điêu cũng được giải cứu kịp thời.

“Là… Liên lạc sử đại nhân sao?”

Nhìn thấy người này, Tọa Sơn Điêu kỉnh hãi, khó nhọc cất lời, miệng phun ra một ngụm máu.

“Đúng vậy, tôi là sứ giả liên lạc của núi Trường Bạch, chịu trách nhiệm liên lạc với thế giới bên ngoài… Ngũ Phù Sênh!”

“Tọa Sơn Điêu, cậu là đệ tử ngoại môn của núi Trường Bạch, hôm nay cậu gặp nạn, tôi tới đây để cứu cậu!”

Vừa nói, người đàn ông tên Ngũ Phù Sênh đã xoay một cú tuyệt đẹp, đẩy thanh kiếm ra khỏi tay Diệp Lâm, thản nhiên vỗ nhẹ vào cố họng Tọa Sơn Điêu.

Một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thế, khiến anh ta rùng mình, nhưng nó cũng làm đóng băng vết thương chí mạng của anh ta.

Lớp băng mỏng trên cổ giống như một lớp

vảy trên vết thương, khiến Tọa Sơn Điêu có thể thở bình thường và được cứu sổng.


“Thì ra là liên lạc sử, Ngũ đại nhân!” Tọa Sơn Điêu vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn ngài đã giúp đỡtôi!”

Trong lòng Tọa Sơn Điêu không khỏi hưng phấn, quả thực đã được cứu rồi.

Vừa rồi, lúc rời khỏi nhà họ Trương, anh ta phóng đi giống như môt con ngựa hoang, nhìn như đang hoảng sợ, nhưng thực ra là có mục đích, cố tình chạy trốn về hướng này.

Bởi vì anh ta biết, có võ cố giả núi Trường Bạch trấn thỉ ở đây, cũng chính là liên lạc sứ, người liên hệ giữa thế giới bên ngoài với võ cố.

Chỉ cần có thể sặp được liên lạc sứ là có thể được giải cứu rồi.

Cái gì?

Sứ giả liên lạc của núi Trường Bạch?

Một võ cố giả đến từ núi Trường Bạch!

Sự xuất hiện của người này ngay lập tức khiến tất cả những người có mặt sững sờ.

Đồng thời, không khí lạnh đột ngột tỏa ra cũng khiến mọi người nhận ra sự kh ủng bố của võ cổ giả, sự xuất hiện của họ thực sự có thể ảnh hưởng đến nhiệt độ xung quanh.


Không hổ danh là võ cố giả, thật đáng sợ!

Lúc này, ngay cả Hàn Anh, Đoàn Tử Du và Giang Lãng đều không ngờ rằng chuyện của thổ phỉ lại có sự tham gia của các võ cố giả của núi Trường Bạch!

“Hóa ra đằng sau Tọa Sơn Điêu còn có núi Trường Bạch chống lưng! Xem ra lời đồn là sự thật… Tọa Sơn Điêu mạnh như vậy là do được nuôi dưỡng bởi núi Trường Bạch!”

Trong lòng Giang Lãng run lên, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.

Phủ Phụng Thiên bọn họ có cơ quan tình báo mạnh nhất, từ láu họ đã phát hiện ra Tọa Sơn Điêu có quan hệ với núi Trường Bạch, nhưng lại không thể xác định chắc chắn mối quan hệ giữa họ.

Cảnh tượng ngày hôm nay đã xác nhận tin tức đó là chính xác. Anh ta chính là đệ tử ngoại môn của núi Trường Bạch.

“Có võ cổ giả can thiệp, chuyện này xem ra cũng khó nhằn đây…” Đoàn Tử Du không khỏi cau mày, nhưng bây giờ sự việc đã kết thúc, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tọa Sơn Điêu bị võ cổ giả Trường Bạch mang đi.

Dù sao đó cũng là võ cổ giả, không thể đụng chạm được!

Hơn nữa, không ai dám xúc phạm đến các võ cổ giả của núi Trường Bạch, một trong ba ngọn núi mạnh nhất trong thế giới võ cổ.

Lời họ nói giống như thánh chỉ của hoàng đế, ai dám trái lời cơ chứ?

“Haiz, đáng tiếc, chỉ một chút nữa thôi là xong rồi!” Nhìn thấy cảnh này, Hoa Quốc Đống không khỏi thầm kêu lên.

Võ cổ giả này sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào lúc này, ra tay cứu Tọa Sơn Điêu, cảm giác như đang cố ý vậy.

Tuy nhiên, với sự xuất hiện của võ cố giả, tình thế ngay lập tức bị đảo ngược.
 
Chương 480: C480: Làm gì có cái lẽ đó


Mọi người chỉ có thể bất lực nhìn đối phương cứu Tọa Sơn Điêu chứ không dám tiến tới tranh cãi.

Ngay cả Hàn Anh và những người đến bắt giữ thố phỉ, cũng chỉ có thể bỏ qua khi đối mặt với một võ cố giả.

Đừng nói ba người trẻ bọn họ, ngay cả cha của họ, hai chiến thần và thống đốc phủ Phụng Thiên cũng không dám vô lễ với võ cổ giả.

“Tọa Sơn Điêu, cậu lùi lại trước đi!”

Ngũ Phù Sênh xua tay, đôi ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Diệp Lâm một cách tò mò.

Không ngờ thế giới bên ngoài lại có người

phi thường như vậy, ép Tọa Sơn Điêu vào ngõ cụt, quả là mạnh mẽ.

“Anh bạn nhỏ, Tọa Sơn Điêu là người núi Trường Bạch chúng tôi, lần này tôi sẽ đưa cậu ta về và trừng trị thật nặng!”

Nói xong, Ngũ Phù Sênh chắp tay nói: “Nể núi Trường Bạch chúng tôi, xin cậu hãy bỏ qua chuyện này!”

“Ha ha…” Tọa Sơn Điêu không khỏi bật cười, nhìn về phía Diệp Lâm.

Bây giờ đã có võ cố giả núi Trường Bạch hỗ trợ, dù có mười tám Diệp Lâm, anh ta cũng không cần phải sợ.

Sau khi vết thương bình phục, anh ta sẽ trở lại, sớm muộn gì cũng sẽ báo thù cho ngày hôm nay!


Ngay khi Ngũ Phù Sênh đang chuấn bị đưa Tọa Sơn Điêu rời đi.

“Dừng lại!”

Cố tay Diệp Lâm đột nhiên run lên, phá vỡ khí lạnh mà đối phương áp chế trên cánh tay mình.

Thanh kiếm trong tay vung lên trong không trung, tạo ra một nguồn nhiệt.

Nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng lên, hơi nóng ập đến, như thể mùa hè bổng nhiên xuất

hiện.

Ngũ Phù Sênh cau mày, như thể bị khiêu khích, vẻ mặt hơi tối đi.

“Anh bạn nhỏ, cậu còn chuyện gì nữa sao?” Ngũ Phù Sênh lạnh lùng nói.

“Tòi muốn hỏi một câu, ông mang về Tọa Sơn Điêu về rồi sẽ xử lý như thế nào?” Diệp Lâm nói.

“Việc này sẽ do lãnh đạo của núi Trường Bạch cùng nhau quyết định.” Ngũ Phù Sênh nói: “Nhưng cậu ta chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!”

“Ha ha…” Diệp Lâm cười nhạo: “Tôi sợ cái gọi là trừng phạt nghiêm khắc chỉ là đưa tay lên rồi hạ xuống mà thôi. Sau đó thả hổ về núi, để người này thay da đổi thịt, một lần nữa bước vào thế giới bên ngoài?”


Nghe vậy, vẻ mặt của Ngũ Phù Sênh lại thay đổi, như thể mặt tối của họ đã bị vạch trần ngay tại chỗ, điều này khiến ông ta càng khó chịu hơn.

“Cái này không cần cậu lo lắng!”

Ngũ Phù Sênh cũng lạnh lùng nói: “Xử lý nhưthếnào là do Trường Bạch chúng tôi quyết định!”

Diệp Lâm lại nói: “Nếu đây đã là người của núi Trường Bạch thì núi Trường Bạch các người có chịu chịu trách nhiệm về vô số việc ác của người này ở Phụng Thiên không?”

“Vừa hay hôm nay cảnh vệ của phủ Phụng Thiên lại có mặt ở đây, các anh có thể công khai những tội ác mà Tọa Sơn Điêu đã gây ra trong những năm qua không? Đế các võ cổ giả của núi Trường Bạch nghe về những việc tốt mà người của họ đã làm ở bên ngoài!”

“Cái này…” Nghe được lời này, Giang Lãng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Diệp Lâm lại nhắc đến phủ Phụng Thiên.

Nếu là người khác thì không nói.

Nhưng người trước mặt lại là một võ cố giả!

Cho dù cha anh ta có ở đây thì cũng phải mắt nhắm mắt mở mà thôi.

“Ha ha!” Thấy Giang Lãng không dám lên tiếng, Diệp Lâm lại bật cười, nói tiếp: “Khi Tọa Sơn Điêu làm điều ác ở bên ngoài, núi Trường Bạch các ông ngoảnh mặt làm ngơ. Khi Tọa Sơn Điêu ra ngoài giết người, núi Trường Bạch các ông cũng mắt nhắm mắt mở.”

“Hôm nay, tôi muốn giết Tọa Sơn Điêu, núi Trường Bạch các ông mới nhớ ra anh ta là người của mình nên tới đưa đi sao?”

“Làm gì có cái lẽ đó?”

Nghe vậy, vẻ mặt của Ngũ Phù Sênh ngày càng trở nên u ám.

“Vậy cậu muốn làm thế nào?”

Kiếm trong tay Diệp Lâm đột nhiên vung lên: “Người thì ông có thể mang đi, nhưng mạng của anh ta thì phải qiữ lại!”
 
Chương 481: C481: Giết


Cái gì?

Người thì có thế mang đi, nhưng mạng thì phải giữ lại?

Vậy chẳng phải là bảo bọn họ mang một thi thể đi về hay sao?

Chắc Diệp Lâm là người đầu tiên dám nói năng như thế với cổ võ giả!

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất hoảng hốt.

“Có khi nào anh ta điên rồi không? Dám nói năng như thế với cổ võ giả núi Trường Bạch?”

“Chẳng lẽ anh ta không biết cố võ giả mang ý nghĩa gì hả? cổ võ không thể chịu nhục! Đừng nói anh ta chỉ là người thường, cho dù là thống đổc phủ Phụng Thiên còn ở đây thì cũng không dám làm càn với cố võ như thế!”

“Ha ha, anh ta cho rằng đánh thắng được Tọa Sơn Điêu là có tư cách lên mặt với cổ võ giả? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”

Mọi người đều cảm thấy tiếc nuối trước sự kiêu ngạo và vô tri của Diệp Lâm.

Vốn dĩ đánh thắng Tọa Sơn Điêu đã là được cả danh lẫn lợi rồi, cần gì phải gây chuyện với cố võ giả chứ?

Chẳng phải là tự tìm điều không vui cho mình hay sao?

“Long Vương, thôi bỏ đi!” Hoàng Tiềm vội vàng lên tiếng ngăn cản, sợ Diệp Lâm nói ra gì đó khó nghe hơn, rồi chọc giận cố võ giả núi Trường Bạch, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.

“Đúng vậy, sư phụ.” Hoa Quốc Đống nuốt nước bọt, nói: “Đế bọn họ dẫn người đi đi. Dù sao lần này chúng ta tới đây là để tính sổ với nhà họ Trương, lại nói chúng ta và Tọa Sơn Điêu không có ân oán gì cả.”


Lúc này, ngay cả Hàn Anh cũng đi lên hòa giải: “Hành động diệt cướp dừng ở đây. Diệp tiên sinh, chúng ta thu tay lại đi, nế mặt vị cố võ giả này một lần.”

Hàn Anh biết nếu tiếp tục tranh cãi thì bên chịu thiệt sẽ là bọn họ.

Người bình thường có tư cách gì để nói đạo lý với cổ võ giả?

“Thức thời mới là thông minh. Thôi bỏ đi!” Đoạn Tử Du cũng nói.

Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu cười lạnh thành tiếng: “Nhãi ranh, mày dám không nế mặt cổ võ giả núi Trường Bạch, đúng là tìm chết!”

“Tao đứng ở ngay đây, xem mày có dám động đến tao không?”

Tọa Sơn Điêu chống nạnh, đứng ở một bên phía sau Ngũ Phù Sênh, dáng vẻ cáo mượn oai hùm. Anh ta chắc chắn rằng Diệp Lâm chỉ nói cho mạnh miệng thôi, chứ không dám thật sự ra tay.

Cho Diệp Lâm mười lá gan thì Diệp Lâm cũng không dám giết người ngay trước mặt cổ võ giả.

Giờ phút này, Ngũ Phù Sênh lạnh lùng cười nói: “Mày chưa đủ bản lĩnh giết người ngay trước mặt tao đâu!”

Lúc này, cho dù người khác khuyên nhủ thế nào, uy hiếp ra sao, thì Diệp Lâm vẫn cứ giữ vững ý định của mình.

“Hôm nay tôi chắc chắn sẽ lấy mạng của Tọa Sơn Điêu.”

Vừa dứt lời, kiếm trong tay Diệp Lâm chợt bay thẳng về phía Tọa Sơn Điêu.


“Hít hà!!!”

Thấy vậy, mọi người đều giật nảy mình lên.

Không ai dám tin rằng Diệp Lâm thế mà lại ra tay thật sự?

Dám giết người ngay trước mặt cổ võ giả?

Không muốn sống nữa hả?

“Sư phụ!” Hoa Quốc Đống hô lên, mở to mắt ra nhìn.

“Đừng… đừng ra tay mà… Long Vương!” Hoàng Tiềm cảm thấy không ổn rồi.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Kiếm của Diệp Lâm vừa nhanh vừa sắc bén.

Lúc người khác thấy rõ chiêu thức thì kiếm đã kề sát bên cố họng Tọa Sơn Điêu rồi.

“A!”

Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu sợ tới mức ngây người ra, nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên.

Anh ta thầm nghĩ thằng nhãi này điên rồi sao, dám ra tay thật hả?

Không chịu dừng đúng không?

“Ngũ đại nhân, cứu tôi với!”

Tọa Sơn Điêu đang bị thương nặng, Ịại còn không đề phòng, tất nhiên là khó tránh được một kiếm kia.

Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh lạnh giọng quát: “Hay lắm, mày dám ra tay thật hả?”
 
Chương 482: C482: Anh búng tay ra


“Mày coi cổ võ giả núi Trường Bạch bọn tao là không khí hả?”

Bị Diệp Lâm ngó lơ, Ngũ Phù Sênh tức điên lên, quát lớn một tiếng, trên người tỏa ra khí lạnh.

Ngay sau đó, Ngũ Phù Sênh vung đôi tay lên, hàng vạn cơn gió tuyết chợt ngưng tụ, tạo thành

một kết giới băng lạnh che trước mặt Tọa Sơn Điêu.

Keng!

Một tiếng nặng nề vang lên.

Kiếm của Diệp Lâm dừng ở giữa không trung. Một lớp sương lạnh mỏng phủ lên trên thân kiếm.

“Kiếm tốt!” Ngũ Phù Sênh khen một tiếng.

Bất cứ loại vũ khí nào khi đâm vào sương lạnh do mình tạo thành, đều sẽ giống như thủy tinh cứ rơi là vỡ.

Vậy mà kiếm trong tay Diệp Lâm lại chỉ bị phủ một lớp sương lạnh mỏng, cứng rắn không vỡ.

Cho dù là ở giới cổ võ của bọn họ, kiếm của Diệp Lâm cũng là vũ khí tốt khiến người ta thèm muốn.

Đồng thời, Ngũ Phù Sênh cũng cảm thấy kiếm trong tay Diệp Lâm quen quen, dường như là đã gặp ở đâu rồi.

“Ha ha!” Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu lại trở nên đắc ý: “Lại đây, giết tao đi! Sao lại dừng kiếm giữa không trung, không tiếp tục đánh nữa?”

“Hay là đế tao đi lên một bước?”

“Ha ha, để tao xem là mày lợi hại hay là vì cổ


võ giả này lợi hại?”

Một kiếm bị chặn thì tiếp tục một kiếm khác.

“Kiếm Ý Vô Tẩn… phá!”

Diệp Lâm hét to lên, vung kiếm trong tay lần nữa.

Giờ phút này, một thanh kiếm khống lồ lướt nhanh trong không trung, giống như là một con tàu chi3n hạm, mênh mông cuồn cuộn, nghiền áp những nơi nó đi qua.

Kiếm khí tung bay, thanh kiếm dường như xuyên thủng sông băng.

Kết giới băng lạnh do Ngũ Phù Sênh chế tạo đột nhiên tan vỡ.

Kiếm khí tiếp tục đâm thẳng về phía Tọa Sơn Điêu.

“ơ?” Ngũ Phù Sênh cảm thấy kiếm khí nghiêm nghị, khiến hô hấp của mình có trong khoảnh khắc bị ngừng lại.

Nguy hiểm!

Một suy nghĩ chợt lướt qua.

Nếu đế ông ta đỡ thì ông ta cũng không thể đỡ được uy lực một kiếm kia, nói gì đến Tọa Sơn Điêu.

“Chạy đi!”

Ngũ Phù Sênh không định đối đầu với một kiếm kia. ông ta quay người đánh một chưởng về phía Tọa Sơn Điêu, rồi ra lệnh cho Tọa Sơn Điêu mau chạy đi.

Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..


Các bạn vào google.com gõ me truyen.azz và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

ở trong mắt Ngũ Phù Sênh, có Tọa Sơn Điêu ở đây chẳng khác gì kéo chân sau, khiến ông ta có chút vướng chân vướng tay.

Chờ ông ta đuổi Tọa Sơn Điêu đi rồi, ông ta sẽ tự mình lên đánh người trẻ tuối không biết sống chết kia.

“A!” Tọa Sơn Điêu hô lên một tiếng, người đã bị đấy ra xa mấy thước: “Vâng vâng vâng…”

Anh ta không dám cãi lại lời nói của Ngũ Phù Sênh, quay đầu liền bỏ chạy, chỉ chớp mắt đã chạy ra hơn trăm mét.

“Muốn chạy hả?”

Thấy vậy, Diệp Lâm không có đuổi theo, bởi vì Ngũ Phù Sênh đang cản anh lại.

Anh búng tay ra.

Một viên Định Hải châu bay thẳng về phía Tọa Sơn Điêu.

Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh giật mình, vội vàng vung tay lên đóng băng một viên.

Ngay sau đó, viên thứ hai, viên thứ ba… liên tục bay ra.

Ngũ Phù Sênh không ngờ Diệp Lâm lại có

nhiều pháp khí lợi hại như thế.

Không ổn rồi!

Lúc ông ta cảm thấy không ốn, định ra tay nữa thì đã không kịp rồi.

Ngũ Phù Sênh quay đầu lại nhìn về phía Tọa Sơn Điêu.

Tọa Sơn Điêu đang chạy như bay, không biết rằng tử vong đang lặng lẽ đến.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Mấy viên Định Hải châu cùng nhau nổ tung, lập tức nổ Tọa Sơn Điêu tan tành thành mảnh, chết nqay tại chỗ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom