Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cuồng Long Vượt Ngục
Chương 1024: Cảm ơn sư huynh


Bên kia, trong thư phòng Khổng phủ.

“Sư đệ, mau lại đây nếm thử Đại Hồng Bào cực phẩm do sư huynh cất chứa nhiều năm.”

Khổng Hữu Vĩ tự mình rót một cốc trà cho Diệp Lâm. “Bình thường sư huynh không nỡ lấy ra uống đâu.” Mùi trà tỏa ra khắp phòng khiến người ta phải say mê.

Diệp Lâm nhấp một ngụm trà, trà giống như rượu tiên, thấm vào tận ruột gan.

“Cảm ơn sư huynh.”

Khổng Hữu Vĩ cười nói: “Anh em nhà mình thôi, nói cảm ơn cái gì?”

“À, phải Diệp Lâm buông cốc trà, lấy một khối ngọc bích ra: “Tôi đã chọn một khối ngọc tốt trong số bảo vật mà Cao Câu Ly tặng cho mình, rồi tự mình luyện thành pháp khí.”

“Mang theo người có thể xu cát tị hung, an thần hộ mệnh.” “Mong rằng sư huynh vui lòng nhận lấy món quà này.”

Thấy khối ngọc là pháp khí do chính Diệp Lâm luyện chế, Khổng Hữu Vĩ liền biết khối ngọc rất đặc biệt, vội vàng nhận lấy rồi đeo lên người.

“Làm phiền sư đệ, đồ vật do sư đệ đưa chắc chắn đều là bảo vật vô giá.”

“Sau lần ăn viên đan dược của sư đệ, tôi cảm thấy mình như trẻ hơn mười tuổi, cả người tràn đầy sức lực. Nếu không phải bà bạn già nhà tôi lớn tuổi rồi, thì tôi cảm thấy mình còn có thể sinh thêm vài đứa nữa.”

Khổng Hữu Vi sáu mươi tuổi, lại có loại phấn khích càng già càng dẻo dai.

“Ha ha...” Diệp Lâm cười nói: “Sư huynh đeo thêm khối ngọc của tôi, tôi bảo đảm sư huynh trăm tuổi vô ưu.”

Khổng Hữu Vi cũng cười nói: “Mượn lời chúc phúc của sư đệ.”

Hai người trò chuyện một lát, dần nói đến đề tài Sở Trấn yêu nổi tiếng dạo này.

“May mà có sư đệ...” Khổng Hữu Vĩ rất là khâm phục: “Sư đệ vừa nhậm chức sở trưởng Sở Trấn yêu là có thể khiến cho cái tên Sở Trấn yêu nhanh chóng lan truyền, nổi khắp thiên hạ.”

“Hiện nay, Sở Trấn yêu nổi tiếng vượt qua cả tam ti, nghe nói cơ quan mà người dân nghĩ tới đầu tiên khi muốn báo án chính là Sở Trấn yêu, bởi vì Sở Trấn yêu phá án cực kì nhanh chóng.”

Diệp Lâm cười khiêm tốn: “Đều là công lao của đám cấp dưới.”


Nói cho cùng, Diệp Lâm chỉ thật sự tham gia vụ án mất tích liên hoàn, còn các vụ án lớn nhỏ khác đều giao cho đám người Kim Lũ Y toàn quyền xử lý.

Diệp Lâm cũng không ngờ rằng hiệu suất làm việc của bọn họ rất cao, dẫn tới phá án nhanh chóng.

Lại thêm truyền thông quạt gió thêm củi, trong lúc vô tình anh đã được gắn mác thần thám, tính kể Sở Trấn yêu cũng theo đó mà nổi tiếng, vượt qua cả tam tỉ.

'Thấy Diệp Lâm không kể công không kiêu ngạo, Khổng Hữu Vi càng thêm yêu thích Diệp Lâm, dặn dò: “Triều đình rất coi trọng chức vị sở trưởng của Sở Trấn yêu, nếu không cũng sẽ không tăng hai cấp tính từ ngũ phẩm, phá cách để sư đê lên tới tam phẩm.”

“Sư đệ vừa giỏi vừa có năng lực, nhất định phải làm cho tốt, rất có thể sau này sẽ phong hầu bái tướng.”

Dứt lời, Khổng Hữu Vi thở ra một hơi, cảm thán: “Sư huynh già rồi, sáu mươi tuổi rồi, sang năm có lẽ phải cáo lão hồi hương, từ nay về sau trong triều không còn người nhà họ Khổng nữa...”

Tuy rằng Khổng Hữu Vi là bộ trưởng, nhưng lại không có con trai, đứa con gái gả tốt nhất cũng chỉ là phu nhân tri phủ.

Có mỗi đứa con gái út là từng gả cho phó bộ trưởng, kết quả là thằng nhãi kia tham ô dẫn tới bị xét nhà. Nếu không phải là Khổng Hữu Vi ra mặt cứu con gái út và đứa cháu gái vừa mới chào đời thì hai mẹ con phải bị tội lây, tống cổ tới biên cương rồi.

Đứa cháu gái kia chính là Khổng Mộng Kỳ, bởi vì cha ruột là tội phạm cho nên theo họ mẹ là họ Khổng.


Hiện giờ, Khổng Hữu Vi già rồi, định đặt hết mọi hi vọng lên người cháu gái mình.

“Sư đệ...” Khổng Hữu Vi đột nhiên đảo giọng, nghiêm mặt nói: “Sư huynh có chuyện muốn nhờ.”

“Sư huynh cứ nói đi.” Diệp Lâm nói: “Chỉ cần tôi có thể làm là sẽ làm.”

“Sư đệ nhất định có thể làm được.” Khổng Hữu Vi ấp ủ cảm xúc, nói: “Làm cháu trai của sư huynh đi!”

“Cái gì?” Diệp Lâm sửng sốt, không hiểu sư huynh có ý gì? Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.

*À không phải...” Khổng Hữu Vi kích động dẫn đến biểu đạt sai: “Ý của sư huynh là làm cháu rể của sư huynh đi.”

“Sư huynh có một đứa cháu gái mới du học nước ngoài về, ngoại hình xinh đẹp, tuổi tác tương đương sư đệ. Sư huynh cảm thấy hai người trai tài gái sắc, rất xứng đôi với nhau.”

“Thế nào? Có muốn thử hay không? Hai nhà chúng ta thân càng thêm thân?”

Khổng Hữu Vĩ định thử xem thái độ của Diệp Lâm trước, sau đó mới tùy theo hoàn cảnh mà mai mối cho hai người.

Diệp Lâm tuổi trẻ tài cao, không có bất cứ người nào trong đám bạn cùng lứa tuổi có thể đuổi theo kịp, ngoài ra còn được lão thái sư yêu mến, tất nhiên là năng lực hơn người.

Hiện giờ mình già rồi, cần phải nhanh chóng tìm một chỗ dựa mới cho nhà họ Khổng, đồng thời tìm một người xứng đôi với đứa cháu gái mà mình yêu thương nhất.

Khổng Hữu Vi cảm thấy Diệp Lâm rất thích hợp, tiền đồ tương lai của Diệp Lâm là không thể đánh giá được.

“À thì...” Diệp Lâm không ngờ Khổng Hữu Vi cũng giống như đa số người già là thích nhọc lòng chuyện hôn nhân của con cháu.

Lúc anh không biết nên đáp lời thế nào, quản gia ở bên ngoài đột nhiên đi vào nói: “Ông chủ, Dương đại nhân tới chơi.”

“Oh, bảo ông ấy vào đi.” Khổng Hữu Vi thấy ông bạn già của mình đến chơi thì đứng dậy đi ra đón.

“Sư huynh, tôi cũng đi ra ngoài.” Diệp Lâm đứng dậy nói.

“Ừ” Khổng Hữu Vi nói: “Đi ra ngoài làm quen thêm một ít bạn bè để mở rộng nhân mạch.”

“Sau đó, sư đệ hãy suy xét về vấn đề lúc nấy sư huynh nói, cháu gái sư huynh xinh đẹp lắm.”
 
Chương 1025: Mộng Kỳ trang điểm xong là xinh đẹp thế hả?


Diệp Lâm đi tới đại sảnh.

Cùng lúc đó, Khổng Mộng Kỳ trang điểm kỹ càng, ăn mặc lộng lẫy bước ra.

Cô ta lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, dẫn đến một đám trai trẻ mê mẩn trong lòng.

“Wow! Xinh đẹp quá đi! Đây là thiên kim nhà ai vậy? Thật sự là giống như: tiên nữ giáng trần!”

“Đây chính là hòn ngọc quý trong tay Khổng đại nhân, là đứa cháu gái mà Khổng đại nhân yêu thương nhất! Nghe nói cô ấy vừa đi du học về, buổi ném tú cầu chấn động toàn thành phố lúc trước chính là của c

“Oh, hóa ra là cô ấy! Tôi nghe nói người may mắn chụp được tú cầu không nói một tiếng nào, vứt bỏ tú cầu rồi bỏ đi luôn! Chẳng lẽ thằng nhãi kia là người mù?”

Hai anh em nhà họ Dương cũng cực kì chấn động trước vẻ đẹp của Khổng Mộng Kỳ.

“Mộng Kỳ trang điểm xong là xinh đẹp thế hả? Sao trước đây em chưa từng phát hiện vậy...” Dương Thiến chợt cảm thấy tự xấu hổ, cảm thấy mình không bằng.

“Em gái, em là em gái ruột của anh, em hãy cố gắng biến bạn thân em thành chị dâu em đi!” Dương Đông ngây ngẩn cả người: “Anh sẵn lòng vì cô ấy thay đổi

thành một người tốt hơn!”

Lúc này, Diệp Lâm cũng nhìn thấy Khổng Mộng Kỳ. Anh sửng sốt, thâm nghĩ: Đây chính là cô em ném tú cầu đây mà?

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Khổng Mộng Kỳ nâng gót sen chậm bước, đồng thời nhìn quanh toàn trường.

Cuối cùng, cô ta nhìn về phía Diệp Lâm, sau đó đi về phía Diệp Lâm. *Ø?” Diệp Lâm sửng sốt, cảm thấy đối phương đang đi về phía mình. Có khi nào là vì chuyện tú cầu ngày hôm ấy không?

Một lát sau, Khổng Mộng Kỳ đã đi tới trước mặt Diệp Lâm, mỉm cười, trên má hiện lên má lúm đồng tiền mê người.

Sau đó, Khổng Mộng Kỳ mặc kệ mọi người xung quanh, dịu dàng nói: “Chồng ơi, anh đã đến rồi!"

Yên tĩnh! Hiện trường lập tức chìm vào trong yên tĩnh! Mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.

Nhất là đám trai trẻ mê mẩn trước vẻ đẹp của Khổng Mộng Kỳ, người nào cũng tan nát trái tim!

Sao thế này?

Nữ thần có chồng rồi?


Chưa từng nghe nói Khổng đại tiểu thư kết hôn mà?

Lúc này, có người từng chứng kiến sự kiện ném tú cầu nhận ra Diệp Lâm.

“Ø? Thăng nhãi kia chính là tên may mắn chụp được tú cầu từ Khổng tiểu thư kìa?”

“Thật hay giả vậy? May mắn thế sao? Chẳng lẽ đời trước của anh ta là cứu vớt hê Ngân Hà hả?”

Mọi người sôi nổi nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt ghen ghét như là nhìn tình địch.

Trong nháy mắt, Diệp Lâm trở thành tiêu điểm chỉ trích của mọi người.

Nếu ánh mắt có thể biến thành viên đạn thì lúc này Diệp Lâm đã vỡ nát từ lâu rồi.

“Sao... sao lại là anh ta?” Cùng lúc đó, Dương Đông cũng hồi hồn lại từ trong cơn chấn động.

Thấy nữ thần trong mộng của mình gọi tên trộm ngựa kia là “chồng”, anh ta cực kì ghen ghét, cực kì tức giận.

“Bạn thân của em uống lộn thuốc hả? Sao có thể tùy tiện gọi người khác là chồng? Lại còn là thằng nhãi ranh kia nữa?” Dương Đông không thể chấp nhận sự thật, hận nghiến răng nghiến lợi.

“À thì... em cũng không biết nữa...” Dương Thiến cũng trợn mắt há mồm.

Cô ta chợt nhớ đến chuyện lần trước bạn thân nói là mình có người trong lòng. Cô ta thầm nghĩ: Chẳng lẽ là thăng nhãi đó?

“Không thể nào...” Dương Thiến như là mở rộng tầm mắt: “Mộng Kỳ coi trọng thằng nhãi kia hả? Không hề môn đăng hộ đối, đúng là điên rồi!”

Cô ta phải nhanh chóng ngăn cản, đánh mất ý định của bạn thân mới được! Hai anh em nhà họ Dương chen qua mọi người, đi về phía hai người kia. Lúc này, Diệp Lâm cũng ngây ngẩn cả người.

Bị Khổng Mộng Kỳ gọi là “chồng” trước mặt mọi người, Diệp Lâm thật sự là cạn lời.

Sau đó, Diệp Lâm cười khổ: “Hai ta mới gặp nhau có một lần thôi.”

“Tu mười năm mới ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới cùng chăn g: Khổng Mộng Kỳ nói: “Dòng người mênh mông bát ngát, chỉ có một mình anh là chụp được tú cầu của em, chứng tỏ là anh và em có duyên với nhau, dù chưa từng gặp mặt, lại hơn cả từng gặp mặt.”

Khổng Mộng Kỳ vừa nhìn thấy là coi trọng Diệp Lâm, cái loại cảm giác quen thuộc kia giống như là hai người quen biết nhau lâu lắm rồi.

“Chồng ơi, anh đồng ý cưới em không?” Khổng Mộng Kỳ nghiêm túc hỏi. “Cái gì?” Diệp Lâm sửng sốt.

Lúc nãy sư huynh đòi gả cháu gái cho mình, mình vừa mới thoát ra được thì lại gặp một cô gái xa lạ đòi mình cưới cô ta ở ngay trước mặt mọi người?

Diệp Lâm phát hiện dường như hôm nay mình mang mệnh đào hoa thì phải? Lúc này, mọi người vây xem không nhịn được nữa.

“Anh còn thất thần làm gì? Mau đồng ý với cô ấy đi! Anh không cần cô vợ xinh đẹp giàu có như cô ấy, anh còn muốn thế nào nữa?”

“Trời ạ, thằng nhãi kia đang do dự kìa! Thật sự là buồn cười! Nếu anh không đồng ý thì nhường cho tôi đi... Tôi về nhà ly hôn ngay đây!”

“Nếu có thể cưới cô vợ như cô ấy thì tôi sẵn lòng chết sớm mười năm! Haizz, thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc Khổng đại tiểu thư coi trọng anh ta ở chỗ nào. vậy? Sao tôi nhìn mãi mà không ra vậy?”

So với Diệp Lâm bình tĩnh, mọi người xung quanh đều sốt ruột vò đầu bứt tai, chỉ muốn lập tức lao lên đồng ý thay Diệp Lâm.

Thật sự không hiểu có cái gì để mà do dự cơ chứ?

Diệp Lâm còn chưa lên tiếng đáp lời, bên ngoài đám người có hai người đột nhiên chen vào...

“Tôi không đồng ý việc hôn nhân này!” Dương Đông lớn tiếng hô lên.
 
Chương 1026: Tuy rằng đa số người ở đây


Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.

Tuy rằng đa số người ở đây, nhất là đàn ông, đều cảm thấy không đồng ý. Nhưng mà bọn họ chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng mà thôi.

Nói cho cùng, đâu ai dám phá rối khi Khổng Mộng Kỳ tỏ tình ở trước mặt đám đông? Lại còn tỏ tình ở ngay Khổng phủ, một nơi mà mọi người không dám nói ra nói vào.

Nào ngờ có người thật sự dám lên tiếng phản đối ngay trước mặt mọi người!

Trong nhất thời, mọi người sôi nổi nhìn về phía hai anh em nhà họ Dương.

“Ơ, cậu ta là tiểu bá vương Yến Kinh kia mà? Chính là cháu trai của Bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao đấy!”

Có người nhìn một cái là nhận ra Dương Đông.

Thảo nào cậu ta dám lên tiếng phản đối trước mặt công chúng. Hóa ra là người nhà họ Dương có gia thế tương đương nhà họ Khổng.

“Câu chuyện... bắt đầu trở nên thú vị hơn rồi!”

Tình thế trước mắt có chút nằm ngoài dự đoán của mọi người. Khi hai anh em nhà họ Dương nhúng tay vào, tình thế trở nên khó dự đoán hơn nữa.

Ở trong mắt mọi người, so với Dương Đông gia thế hiển hách, rõ ràng là Diệp Lâm không hề xứng đôi với đại tiểu thư nhà họ Khổng.

Huống chi, Dương Đông nổi tiếng khinh nam bá nữ xưa nay, ai có tư cách đoạt cô gái mà anh ta coi trọng với anh ta? Rồi có ai dám đoạt với anh ta?

Mọi người đều toát mồ hôi thay cho Diệp Lâm, thậm chí cho rằng nếu bây. giờ Diệp Lâm không thức thời ra khỏi đây thì thế nào cũng sẽ bị đánh cho xem.

“Dương Đông! Anh làm cái gì vậy hả?” Khổng Mộng Kỳ nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ.

Mình khó lắm mới dám bước ra tỏ tình, bầu không khí cũng được tô đậm vừa phải, kết quả lại bị Dương Đông ngắt ngang vào giây phút mấu chốt.

Thật sự là hết vui rồi!

“Mộng Kỳ, cậu điên rồi hả?” Lúc này, Dương Thiến đi lại gần bạn thân, bắt đầu răn dạy: “Cậu biết anh ta là ai không hả?”

“Thiến Thiến, anh ấy chính là chân mệnh thiên tử nhận tú cầu ngày ấy của tớ đấy!” Khổng Mộng Kỳ nghiêm túc nói.

“Hừ, chân mệnh thiên tử gì chứ!” Dương Thiến vội vàng sửa đúng nhận thức. sai lầm của bạn thân: “Anh ta chính là một tên trộm ngựa! Anh ta còn chặn đánh tớ giữa đường nữa!”

Cái gì?

Nghe vậy, Khổng Mộng Kỳ giật nảy mình, nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Khổng Mộng Kỳ tin tưởng bạn thân, không có nghĩ nhiều, chỉ là vẫn còn một chút khó tin.

“Tớ không tin! Anh ấy trộm ngựa của cậu hả?” Khổng Mộng Kỳ hỏi lại.

“À thì... không phải...” Dương Thiến bẻ cong sự thật: “Nhưng chắc chắn là anh †a trộm con ngựa hãn huyết mà anh ta cưỡi!”

“Mộng Kỳ, cậu nghĩ xem, người bình thường là không có tư cách có được ngựa hãn huyết, thằng trộm kia không có một chút tiếng tăm gì, lấy ở đâu ra con ngựa quý báu như thế? Vậy nên anh ta chính là một tên trộm ngựa!”

'Thấy Khổng Mộng Kỳ không tin, Dương Đông nói thêm: “Con ngựa hãn huyết kia đang ở sau chuồng ngựa nhà họ Khổng kìa... Tôi rất nghi ngờ anh ta đi trộm ngựa để làm quà tặng tặng cho Khổng đại nhân!”

“Nói cho cùng, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông Khổng, anh ta chỉ là một người ngoài, làm gì có tư cách tham dự? Chắc chắn là anh ta dùng ngựa hãn huyết để làm vé đi vào!”

Dứt lời, Dương Đông hung hăng nhìn về phía Diệp Lâm, cười lạnh nói: “Nhãi ranh, mày cũng không ngờ rằng mới đây mà chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, đúng không?”

“Mày có tài đức gì mà dám tới tham gia tiệc mừng thọ của ông Khổng? Mày có được mời không? Mày có thiệp mời không?”
 
Chương 1027: Cái gì?


Diệp Lâm tất nhiên là không có thiệp mời. Hôm nay là tiệc mừng thọ của sư huynh, do sư huynh tự mình mời, với cái loại quan hệ thân thiết giữa hai người họ thì cần gì phải dùng thiệp mời?

Chỉ là mọi người vây xem không biết chân tướng, nghe vậy liền tin lời nói của Dương Đông là thật sự.

Lúc nhìn lên Diệp Lâm, bọn họ lại bắt đầu chỉ trỏ, mọi hâm mộ ghen ghét ban nãy đều trở thành vui sướng khi người gặp họa.

“Nhìn cậu ta có vẻ đường hoàng như thế, nào ngờ lại là một tên ăn trộm! Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong!”

“Thảo nào anh ta nhận lấy tú cầu rồi không dám đồng ý! Hóa ra là anh ta vẫn còn một chút tự hiểu lấy mình!”

“Lần này Khổng đại tiểu thư nhìn nhầm rồi... Tôi có cơ hội nữa rồi!”

Thấy tình hình trở nên bất lợi với Diệp Lâm, Khổng Mộng Kỳ vội vàng lên tiếng bênh vực: “Là tôi mời anh ấy đến đây!”

Nghe vậy, Dương Thiến khit mũi coi thường: “Cậu vốn dĩ không quen biết anh †a, sao có thể gửi thiệp mời cho anh ta được? Mộng Kỳ, cậu tỉnh táo lại đi, anh ta không hề xứng đôi với cậu, cũng không đánh để cậu bênh vực anh ta!”

“Bảo vệ đâu rồi?” Dương Đông kêu gào ầm ï: “Mau ném tên trộm mộ không có thiệp mời này ra ngoài đi! Nhớ là phải giữ con ngựa hãn huyết của anh ta lại!”

Tình thế càng lúc càng căng thẳng, ngay cả Mộng Không Kỳ cũng có chút không biết làm sao, thậm chí không biết nên tin tưởng lời nói của ai.

Lúc này, Diệp Lâm nhìn về phía hai anh em, có chút bất ngờ: “Thương thế của anh... lành nhanh vậy sao?”

“Hừ, mày không ngờ đúng không?” Dương Đông lập tức nổi cơn vênh váo: “May mà bệnh viện trung y có linh đan diệu dược chữa hết ngoại thương cho tao, không để lại một vết sẹo nào!”

“Mày đừng tưởng rằng mày có thể sai sử nhà họ Trì cổ võ rồi tự cho rằng mình rất lợi hại. Người nghiên cứ ra thần dược mà bệnh viện trung y đang sử dụng mới thật sự là lợi hại!”

Dương Thiến cũng nói: “Cho dù Mộng Kỳ chướng mắt anh trai tôi đi nữa, thì khi muốn gả người, cũng phải gả người tài tình như thết Anh là cái thứ gì chứ?

Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”

Nghe vậy, Diệp Lâm lập tức hiểu ra, thầm nghĩ: Chắc là bệnh viện trung y dùng tiểu Hỗn Nguyên Đan chữa hết ngoại thương cho hai người họ.

Diệp Lâm cảm thấy có chút buồn cười.

Mình sai hai anh em nhà họ Trì đánh hai anh em bọn họ, kết quả là hai anh em họ lành thương bởi đan dược mà mình cung cấp cho bệnh viện trung y.

“Xem ra là lần trước tôi ra tay còn nhẹ...” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nếu lần này tôi lại ra tay, thì dù có là bệnh viện trung y, cũng sẽ không chữa bệnh cho hai người.”

Chỉ cần Diệp Lâm lên tiếng rằng ai dám chữa bệnh cho hai anh em nhà họ Dương là sẽ mất đi tư cách có được đan dược, để xem có ai dám chữa bệnh cho. bọn họ nữa không?


“Nể tình tối nay là tiệc mừng thọ của sư huynh tôi, tôi không muốn làm hỏng bầu không khí nơi đây. Hai người lập tức cút ra khỏi đây cho tôi, tôi sẽ tha cho hai người lần này!”

Cái gì?

Nghe vậy, mọi người ở đây đều giật nảy mình.

“Trời ạ, tôi không nghe lầm đấy chứ, thằng nhãi kia nói nhảm cái gì vậy? Tiệc mừng thọ của sư huynh cậu ta? Khổng đại nhân là ai cơ chứ? Cậu ta có mặt mũi gì mà gọi là sư huynh? Đúng là giỏi dát vàng lên mặt mình mài”

“Ha ha, còn dám lên mặt với Dương thiếu - tiểu bá vương Yến Kinh, bảo bọn họ cút ra ngoài? Thăng nhãi này kiêu ngạo quá rồi!”

“Anh ta ỷ vào việc mình đang ở nhà họ Khổng, nhà họ Dương sẽ không dám làm gì anh ta, nên mới dám kiêu ngạo như thế hả?”

Nghe vậy, Dương Đông vừa bất ngờ vừa giận dữ.

Có điều, anh ta đã thua hai lần vào tay Diệp Lâm, tất nhiên là vẫn còn sợ hãi, không dám đi lên tìm đánh nữa.

“Hừ, tao không đánh nhau với mày!” Dương Đông cười lạnh:

“Chờ lát nữa Khổng đại nhân tới đây, tao sẽ tự mình nói với Khổng đại nhân, vạch trần mọi gốc gác của mày!”

“Nếu mày thức thời thì hãy mau cút ra khỏi đây, để tránh lát nữa có đầy đủ nhân chứng thì mày sẽ không biết phải làm thế nào, thậm chí còn sẽ bị bỏ tù!”

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người hô to: “Khổng đại nhân, Dương đại nhân tới rồi, tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi!”

Nghe vậy, Dương Đông lộ vẻ vui mừng, sau đó nhìn về phía Diệp Lâm: “Ha ha, Khổng đại nhân sắp đến rồi, ông nội tao cũng sắp đến rồi, bây giờ mày muốn chạy cũng không còn cơ hội nữa!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top