Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1190


Chương 1190

Dương Dương vừa thấy cả bàn thức ăn là mắt sáng lên, cậu vặn vẹo người ý muốn để Cố Tịch Dao thả cậu xuống.

Cố Tịch Dao không thể làm gì khác là ngồi xuống, đặt Dương Dương xuống, cùng lúc đó, cô dặn dò Dương Dương: “Ăn đồ của người khác cũng được, nhưng thứ nhất phải cảm ơn người ta, thứ hai không được láng phí thức ăn, thứ ba muốn ăn thì phải ngồi xuống ăn.”

“Biết rồi, biết rồi. . .” Bụng nhỏ của Dương Dương bắt đầu kêu lên.

Cố Tịch Dao áy náy nhìn người đàn ông cười một tiếng: “Xin lỗi, con trai tôi thất lễ quá, xin đừng vì đó mà tức giận.”

Noton nhìn Dương Dương đã ngồi trên ghế: “Không sau, người bạn nhỏ này rất thú vị, cậu bé giống như là tôi lúc nhỏ vậy.” Đôi mắt thâm thúy của hắn bắt đầu trở nên mơ màng.

Mặc dù Dương Dương rất dễ thương, nhưng lại là một tên chuyên ăn vặt, nhưng đây là lần đầu Cố Tịch Dao nghe thấy có người bảo là giống như mình ngồi còn bé vậy.

Cố Tịch Dao bị lời của chọc cho cười: ” Noton tiên sinhcứ nói đùa, nhìn anh tao nhã lịch sự như vậy, chắc là hồi còn bé cũng giống như vậy giờ. Mà nhóc con trai tôi lại không để ý gì đến xong quanh, là Hỗn Thế Ma Vương phiên bản thu nhỏ, sao có thể giống với anh lúc nhỏ được.”

“Ha ha, Cô Cố quá khen rồi. Cô có thể gọi ta là Noton, như vậy mới khiến cho tôi thoải mái chút. Cô biết đấy, cứ gọi tiên sinh, tiên sinh khiến cho tôi nhớ đến mấy lão già mặc áo bào dài cưỡi ngựa đó.” Noton vừa nói vừa cầm một chai nước trái cây ở trên bàn, sau đó mở nắp đưa cho Cố Tịch Dao .

Nghe lời giải thích của Noton về từ ‘tiên sinh’, chọc cho Cố Tịch Dao cười.

Cô che miệng cười, sau đó đưa tay nhận chai nước trái cây: “Cám ơn.”

Noton cũng cầm một chai, anh ta uống một hớp sau đó lông mày hơi nhíu lại, xuất hiện vẻ ân cần: “Cô Cố, mẹ con hai người lạc ở trong núi này, chắc là người nhà của cô rất lo lắng. Tôi có điện thoại ở đây, cô muốn gọi điện cho người thân báo tin hay không?”

Một lời này khiến cho cô tỉnh ra, đúng vậy! Dương Dương và mình bây giờ cũng coi như là đã an toàn rồi, nhưng những người khác thì không biết sao.

Không biết Bối Lạp đã về bên cạnh Trình Trình chưa.

Nó đã được mạng đến cạnh Hình Uy chưa, còn có Bắc Minh Quân đã vào trong rừng để tìm mình.

Nếu như bọn họ không tìm được mình, không phải họ sẽ lo lắng sao.

Nghĩ đến đây, Cố Tịch Dao vội vàng đặt nước trái cây lại trên bàn, ngượng ngùng nhìn Noton nói: “Xin lỗi, tôi có thể mượn điện thoại của anh để gọi điện được không?”

Noton gật đầu: “Tất nhiên có thể.” Anh ta vừa nói, vừa móc một cái điện thoại di động ở trong túi áo, đưa cho Cố Tịch Dao .

Cố Tịch Dao cầm lấy điện thoại di động, đi đến chỗ xa. Sau đó mở điện thoại lên, cô bắt đầu do dự không biết nên gọi cho ai tốt hơn, Bắc Minh Quân hay là Hình Uy?

Cuối cùng cô vẫn gọi cho Hình Uy.

Vào lúc này, đúng như Cố Tịch Dao tưởng tượng, khi Trình Trình đợi một mình mấy phút, Hình Uy bước từ ngôi nhà đổ nát ra.

Anh ta ngẩng đầu nhìn thân hình bé nhỏ cô đơn của Trình Trình, cậu ngồi trên tảng đá, chống má nhìn về phía cổng nông trại.

Hình Uy khẽ cau mày, trong lòng xuất hiện một cảm giác khó chịu.

Anh ta đi vài bước, đến bên cạnh Trình Trình: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình, Cô Cố và cậu chủ nhỏ Dương Dương đâu rồi?”
 
Chương 1191


Chương 1191

Trình Trình đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Hình Uy, nói toàn bộ chuyện vừa xảy ra nói một lần, sau đó ngón tay chỉ về phía cổng nông trại: “Bọn họ chạy về phía bên kia.”

Hình Uy ngẩng đầu nhìn hướng Trình Trình chỉ.

Sau đó ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt trên vai Trình Trình: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình, cô Cố và cậu chủ nhỏ Dương Dương chạy ở hướng kia được bao lâu rồi?”

Trình Trình cau mày suy nghĩ một chút: “Đã hơn một giờ.”

Hơn một giờ…

Trong lòng Hình Uy không khỏi chìm xuống, anh ta với địa hình chỗ này cũng đã quen thuộc, anh ta biết cạnh nông trại không xa có một khu rừng.

Nếu như không phải là dân ở đây, tự nhiên chạy vào, tám mươi phần trăm là khó ra được ngoài.

“Chú Hình Uy, có muốn nói chuyện này với ba không?” Trình Trình nhìn vẻ mặt đầy khẩn trương của Hình Uy, biết chuyện này chắc không nhỏ, có vẻ rất khó giải quyết.

Nên để cậu chủ biết chuyện này không, Hình Uy hơi lúng túng.

“Bối Lạp!” Lúc này Trình Trình đột nhiên hét lên.

Chỉ thấy xa xa, có một vật nhỏ lùn lùn mập mập đang chạy về phía Trình Trình.

Trình Trình rất quen thuộc với dáng người nhỏ bé này, chính là Bối Lạp của cậu.

Chỉ chốc lát Bối Lạp đã chạy đến trước mặt Trình Trình.

Trình Trình ngồi xuống, đưa tay muốn ôm nó, nhưng Bối Lạp không ngừng vẫy đuôi, hơn nữa lại sủa ‘gâu gâu’ với Trình Trình.

Sau khi sủa mấy tiếng, nó lại xoay người chạy về phía đường vừa nãy, chạy được một đoạn thấy không ai đi theo nó, nó lại quay đầu sủa ‘gâu gâu’ với Trình Trình.

Trình Trình vội vàng kéo vạt áo của Hình Uy: “Chú Hình Uy, hình như Bối Lạp muốn đưa chúng ta đi đâu đó, không nhẽ là mẹ đã xảy ra chuyện, Bối Lạp chạy đến tìm người giúp đỡ.”

Nói xong, Trình Trình chạy theo Bối Lạp.

Bây giờ Hình Uy cũng không rảnh mà đi thông báo với Bắc Minh Quân, chuyện khẩn cấp bây giờ là đi cứu người, hơn nữa cũng thể để mất cậu chủ nhỏ Trình Trình nữa.

“Cậu chủ nhỏ Trình Trình, cậu chạy chậm một chút, cẩn thận bị ngã.” Vừa nói Hình Uy vừa sải bước đuổi theo.

Rất nhanh, Hình Uy đã đuổi kịp Trình Trình, ôm cậu vào người: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình, giữ chặt tôi.”

Lý do Hình Uy đưa Trình Trình đi tìm Cố Tịch Dao cùng, là bởi vì sự an toàn của cậu.

Nếu như mình đuổi theo, để Trình Trình một mình trở về, mặc dù lửa đã dâp tắt, nhưng những thứ bị lửa đốt cũng có thể tạo thành nguy hiểm với Trình Trình.

Nếu đưa Trình Trình đến hầm an toàn rồi lại tìm Cố Tịch Dao, sợ rằng lỡ như bọn họ gặp nguy hiểm, tới trễ một bước, an toàn của bọn họ lại càng thêm nguy hiểm.

Không ngoài dự đoán, Bối Lạp dẫn Hình Uy chạy theo đường mòn để vào rừng cây.

Sau khi dừng lại, Bối Lạp dừng bên cạnh cái hố to, sau đó cũng không ngừng sủa ‘gâu gâu’.

Hình Uy đặt Trình Trình xuống, bắt đầu quan sát tình huống xung quanh.

Chỉ thấy cành cây nằm rải rác ở xung quanh cái hố to, xung quanh cái hố là những cây tào đông giống với ở trong hố, khắp nơi đều xuất hiện dấu vết có người từng hoạt động ở đây.

“Hình Uy chú mau nhìn!” Trình Trình chỉ vào sợi dây bị đứt đang ở dưới hố.

 
 
Chương 1192


Chương 1192

Hình Uy đi tới nhặt lên, kiểm tra đoạn dây cẩn thận một chút. Sau đó anh ta lại nhìn đoạn dây bị đứt ở dưới hố.

Sợi dây này thể hiện điều gì?

Là Cố Tịch Dao và Dương Dương trốn thoát, hay là bị người ta trói đi?

Đúng lúc đó, điện thoại Hình Uy vang lên.

Anh ta vội vàng cầm điện thoại, nhìn số hiển trị phía trên là một dãy số lạ.

Chẳng lẽ nói, cô Cố và cậu chủ nhỏ Dương Dương bị người ta bắt cóc? Gọi điện thoại đến vì muốn đòi tiền chuộc sao…

Nhưng sao lại không gọi cho cậu chủ, mà lại gọi cho mình chứ?

Anh ta do dự một chút, sau đó ấn nút trả lời.

“Alo, xin hỏi bạn tìm ai?”

**

Lại nghe được giọng nói quen thuộc kia, Cố Tịch Dao tạm thời an tâm được một chút: “Hình Uy, là Cố Tịch Dao đây, tôi bây giờ đang ở cùng Dương Dương…”

“Cô Cố, nói cho tôi biết hai người đang ở chỗ nào vậy, bọn họ không đối xử không tốt với hai người chứ?” Hình Uy bên kia điện thoại, trong giọng nói xuất hiện vẻ kích động, lại vội vàng muốn biết vị trí của cô.

Cố Tịch Dao cầm điện thoại nhìn xung quanh nhìn, nơi này đều là rừng cây giống hệt nhau, ngay cả chỗ để xác định cũng không có.

Cô lần này hơi khó khăn, làm sao nói vị trí cho Hình Uy biết được đây?

“Cô Cố, cô Cố?” Hình Uy nghe thấy bên kia không có động tĩnh, tưởng rằng Cố Tịch Dao ở đầu bên kia xảy ra chuyện gì, lo lắng gọi vài lần.

“Hình Uy, chỗ của tôi không có chỗ nào có thể xác định được. Chẳng qua… nơi này đều là rừng cây, tôi cũng không biết ở chỗ nào. Nhưng mà cậu có thể yên tâm, tôi và Dương Dương rất an oàn, bọn tôi gặp một người rất tốt, để cho bọn tôi ở tạm đây.” Cố Tịch Dao biết Hình Uy đang lo lắng cho bọn họ, nói như vậy chắc có thể khiến cho anh yên tâm hơn một chút.

Hình Uy nghe được chính miệng Cố Tịch Dao nói bọn họ an toàn, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.

Vấn đề quan trọng nhất bây giờ, là muốn biết vị trí cụ thể của bọn họ. Có lẽ người tốt bụng kia sẽ biết được.

Hình Uy nghĩ tới đây nên nói trong điện thoại: “Cô Cố, cô có thể để người tốt bụng kia nghe điện thoại được không.”

“Được, cậu chờ một chút.” Cố Tịch Dao xoay người đưa điện thoại cho Noton: “Phiền cậu nghe điện thoại một chút, nói cho bạn của tôi biết vị trí ở chỗ này.”

Noton cầm điện thoại: “Xin chào, cậu có thể gọi tôi là Noton. Cô Cố ở nơi này rất an toàn, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho các bạn không?”

“Xin chảo, tôi tên Hình Uy. Cô Cố lạc đường, cô ấy không biết vị trí của mình ở đâu. Liệu anh có thể nói vị trí chính xác cho tôi được không?” Hình Uy không có nói nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề luôn.

Noton áy náy cười : “Thật xin lỗi anh Hình, tôi cũng là lần đầu tiên tới đây du lịch. Cho nên cũng không rõ chỗ này là chỗ nào. Nếu như cậu không ngại thì có thể nói vị trí của cậu cho tôi, tôi có thể lái xe đưa cô Cố và con trai của cô ấy trở về.”
 
Chương 1193


Chương 1193

“Cái này …” Hình Uy chần chờ, sau đó vẫn nói vị trí của nông trại cho Noton, nhưng mà anh ta vẫn cẩn thận, địa điểm anh ta nói là ngã ba cách nông trại không xa.

Hình Uy nói xong, lại nói thêm một câu: “Anh Noton, xin hay đưa điện thoại cho Cô Cố nghe một chút.”

Noton gật đầu, lại đưa điện thoại cho Cố Tịch Dao.

“Hình Uy, còn có chuyện gì không?” Cố Tịch Dao nghe điện thoại hỏi, mặc dù đối thoại giữa bọn họ cô không có nghe được hết, nhưng nghe Noton trả lời, thật ra cô cũng nghe hiểu.

“Cô Cố, tôi đã đưa vị trí của nông trại cho vị tiên sinh kia, tôi sẽ chờ hai người ở chỗ đó.” Hình Uy nói.

“Được, gặp lại sau.” Cố Tịch Dao nói xong cũng cúp máy.

Sau đó mỉm cười đưa điện thoại di động trả lại cho Noton: “Thật là xin lỗi, anh đã mời chúng tôi ăn rồi, giờ lại phiền anh đưa chúng tôi trở về.”

“Ha ha, không có gì. Tôi rất vinh dự khi có thể giúp đỡ được người xinh đẹp như cô.” Nói xong, Noton xoay người đến bên cạnh Dương Dương mỉm cười nhìn lối ăn của Dương Dương.

Cố Tịch Dao được một người đàn ông xinh đẹp hơn cả phụ nữ xinh đẹp khen ngợi, không nhịn được mà đỏ mặt.

***

Cố Tịch Dao đỏ mặt nhìn đứa con trai vẫn ăn như hổ đói.

Có câu nói: ‘Con trai ở độ tuổi dậy thì ăn rất nhiều’ quả thật không có sai.

Thằng nhóc Dương Dương này trong khoảng thời gian ngắn, đã ăn hết đĩa mỳ Ý trước mặt. Bây giờ cậu còn đang nhìn chằm chằm đùi gà và cánh gà ở trên bàn nướng.

“Cố Dương Dương, mấy lời mẹ nói với con có phải đã quên hết rồi không!” Cố Tịch Dao hơi lúng túng đi đến bên cạnh Dương Dương, chuẩn bị bế cậu xuống ghế.

Dương Dương cau mày, vặn vẹo cơ thể, rất đau khổ nói: “Mẹ, con chưa có ăn no.”

“Ăn, ăn, con suốt ngày chỉ biết ăn thôi! Bao giờ con mới ăn có chừng mực giống như Trình Trình vậy, hoặc lịch lãm giống như chú Noton, mẹ thắp hương lạy con đó.”

Cố Tịch Dao dạy dỗ con trai xong, lúng túng cười với Noton: “Để cho anh chê cười rồi.”

Sau đó cô lại nói với Dương Dương: “Vừa nãy mẹ mới nói điện thoại với Hình Uy, lát nữa chú Noton sẽ lai chúng ta tìm cậu ấy.”

Nghe có thể quay về, Dương Dương lập tức trở nên vui mừng: “Ye… Có thể về tồi. Có thể gặp lại chú đầu bếp rồi.”

Noton nhìn Dương Dương hoạt bát rồi mỉm cười: “Thật là một bạn nhỏ hoạt bát. Đi, tôi đưa hai người trở về nào.”

Vừa nói anh ta vừa cầm thức ăn còn thừa mang vào trong xe, sau đó đem mấy thứ khác cũng để vào trong xe.

Cuối cùng dập lửa của bếp nướng. Anh ta cầm một ít khăn giấy, cẩn thận gói tấm kim loại thật kỹ.

Anh ta cầm cái đùi gà to nhất và ngon nhất đưa cho Dương Dương: “Đây là cho cậu, ngồi trên xe từ từ ăn.”

Sau đó lại đưa cho Cố Tịch Dao một cái: “Cô Cố, cô cũng chưa có ăn gì đâu, trước cứ ăn cái này lót dạ trước đi.”

Cố Tịch Dao cẩn thận nhận lấy: “Thật xin lỗi, ban đầu ngài đi du lịch một mình, lại bị vướng vào hai mẹ con tôi.”

Noton mỉm cười: “Thú vui lớn nhất khi du lịch chính là không biết trước được điều gì, và cũng có thể kết thêm được bạn, tôi rất thích quá trình này.”
 
Chương 1194


Chương 1194

Nói xong anh ta sửa sang lại bếp nướng một chút, sau đó cũng để vào trong một cái hộp, sao có thể yên tâm mà để một cái bếp nướng còn nóng bỏ vào trong xe chứ. Không chừng còn dẫn đến cháy nổ và làm thương người khác.

Sau khi dọn dẹp xong, Noton chào Cố Tịch Dao và Dương Dương rồi lên xe.

“Về nhà thôi…” Dương Dương hoan hô chạy vào trong xe, Cố Tịch Dao cũng lên xe.

Noton ngồi ở vị trí lái. Anh ta khởi động xe: “Cô Cố , trong xe hơi lộn xộn, mong hai người đừng có chê.”

Cố Tịch Dao khẽ mỉm cười: “Noton, anh cứ khách khí, thật ra thì cũng không có lộn xộn đâu.”

Cố Tịch Dao nói không sai, trong chiếc xe dã ngoại này vô cùng sạch sẻ.

Đối diện cửa vào là một cái tủ, bên trên cái tủ còn có một cái bồn rửa chén, bếp ga và một cái thớt nhỏ. Ở đối diện cái tủ, dưới cửa kính xe là một cái bàn nhỏ.

Một lối đi hẹp chỉ đủ cho một người đi được, ngăn cách bàn với cái tủ ở trong xe, dẫn thẳng với phòng ngủ của xe.

Vẫn là lần đầu tiên Dương Dương nhìn thấy loại xe giống nhà như thế này, mới lạ quá trời. Cậu ngó dọc ngó ngang, một lát chạy vào trong buồng lái, một lát lại lẻn vào trong buồng ngủ, quỳ gối trên giường, bàn tay nhỏ bé bám vào khung cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh ngoài xe.

Cuối cùng, cậu quay đầu nói với Cố Tịch Dao: “Mẹ, con cũng muốn có một chiếc xe như vậy.”

Noton ở trong buồng lái thò đầu ra đằng sau nhìn, mỉm cười: “Vậy cháu phải cố gắng lên, học tập cho thật giỏi, đợi đến khi lớn rồi cố gắng kiếm tiền để mua chiếc xe này, đến lúc đó có thể chở mẹ cháu du lịch khắp thế giới.”

Cố Tịch Dao cũng cười hi hi nói: “Noton, anh đừng nghe thằng bé nói, nó cũng là nhất thời hứng khởi, không nổi mấy ngày là sẽ quên thôi.”

“Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta phải lên đường rồi.”

“Kít…” Chỉ thấy cửa khoang xe từ từ đóng lại, buồm che nắng phía trên cửa xe cũng tự động thu vào trong xe.

Cố Tịch Dao ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh bàn ăn nhỏ, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Nhà xe chậm rãi khởi động, sau khi quay đầu xe ngay tại chỗ, xe chạy về nơi xa trên con đường nhỏ phủ đầy cây xanh.

Đường trong rừng gồ ghề nhấp nhô, nhưng không thể phủ nhận, Noton lái xe vô cùng vững vàng.

Cố Tịch Dao ngắm nhìn cây xanh đang không ngừng lùi về phía sau, cô lại vô tình nhìn thấy một tấm gỗ nhỏ ở bên cạnh cái tủ gần cửa đối diện với mình, trên đó dùng đinh tán ghim rất nhiều ảnh chụp, tầng tầng lớp lớp.

Cô không nhịn được đi đến ngắm nhìn.

“Noton, xem ra anh rất thích du lịch nhỉ.” Cố Tịch Dao vừa cẩn thận ngắm nhìn vừa nói.

“Ha ha, đúng vậy, cô có phát hiện ra không, phía sau trong những bức ảnh kia đều có chiếc xe này.” Noton nhắc nhở cô.

Lúc này Dương Dương cũng chạy đến, cùng ngắm nhìn ảnh chụp với Cố Tịch Dao.

“Oa! Cực giỏi, chú Noton, có phải chú vẫn luôn lái chiếc xe này đi du lịch khắp thế giới không?” Trong mắt Dương Dương dần lộ vẻ hâm mộ và ngóng trông.

“Ha ha, đương nhiên rồi.”
 
Chương 1195


Chương 1195

Bàn tay nhỏ bé của Dương Dương lật xem từng bức từng bức một: “Trước tháp Eiffel ở Paris, chân núi Phú Sĩ ở Nhật Bản, bên trong công viên Yellow Stone ở Mỹ, bên cạnh chuột túi lớn trên đồng cỏ bao la ở Australia, còn cả sa mạc rộng lớn cát vàng ngập trời ở Châu Phi… Đều để lại dấu chân của Noton và xe của anh ta.

Dương Dương gãi gãi đầu, nghi ngờ hỏi: “Chú Noton, cháu từng nghe thầy giáo nói, phần đất của năm châu lục lớn trên thế giới không nối nhau, vậy chú dùng cách gì lái xe đến đó chứ?”

Vừa hỏi vấn đề này, Cố Tịch Dao hơi sửng sốt, ở trường học Dương Dương không cố gắng học tập là chuyện khiến cô đau đầu nhất, không ngờ thế mà thằng bé còn biết năm châu bốn biển.

Noton giả bộ hít sâu một hơi: “Vấn đề cháu hỏi thật sự làm khó chú rồi. Vậy bây giờ chú lại hỏi cháu một câu, nếu như cháu đi tìm mẹ, nhưng có một con sông ngăn cản đường đi của cháu, vậy cháu nên làm gì bây giờ?”

Dương Dương trả lời ngay lập tức: “Cái này mà cũng coi là câu hỏi sao, chuyện này dễ xử lý thôi, cháu đi cầu qua đó.”

“Vậy con sông này rất rộng, không có cầu thì phải làm sao đây?” Noton tiếp tục đặt câu hỏi.

Dương Dương lại gãi đầu: “Cháu sẽ chèo thuyền qua đó.”

Cố Tịch Dao mỉm cười hỏi: “Vậy con nói xem, những nơi này không nối , chú Noton đi qua như thế nào?”

“Vậy nhất định là chú ấy chèo thuyền qua đó rồi.” Dương Dương thốt lên.

Dương Dương hồn nhiên trả lời khiến cho Noton không nhịn được cười vui vẻ: “Ha ha… biển rộng lớn như vậy, chú cũng không có sức chèo thuyền qua đó.”

Cố Tịch Dao khẽ xoa đầu Dương Dương: “Ngoại trừ tự chèo thuyền ra, trên biển còn có tàu thủy to lớn có thể đi qua. Chú Noton chính là ngồi tàu thủy lớn qua đó.”

Dường như Dương Dương còn muốn lên tiếng hỏi vấn đề khác, nhưng lại bị Cố Tịch Dao cắt ngang: “Được rồi, bình thường lúc nào con cũng ra vẻ hiểu biết, sao hôm nay lại biến thành mười vạn câu hỏi vì sao rồi. Không nên quấy rầy chú Noton lái xe nữa.”

Noton lái xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn hai mẹ con trong buồng xe, khóe miệng hơi cong lên.

***

Dựa theo vị trí cơ bản và tên gọi con đường mà Hình Uy nói, phối hợp với hệ thống GPS hướng dẫn, rất nhanh Noton đã lái xe đến gần địa điểm mà Hình Uy nói.

“Cô Cố, chúng ta sắp đến nơi hẹn với bạn cô rồi.” Noton nói.

Lúc này Cố Tịch Dao đang ôm Dương Dương ngồi ở vị trí kế bên tài xế, bọn họ bắt đầu cẩn thận tìm kiếm xem ven đường có bóng dáng của Hình Uy hay không.

Năm phút trôi qua.

“Mẹ, mẹ nhìn xem chú đầu bếp đang ở phía trước, còn có Trình Trình và ‘Trái Banh’!” Tay nhỏ của Dương Dương hưng phấn chỉ vào một nhỏ một lớn và một chó đứng ở ven đường.

“Trái Banh? Thoạt nghe cái tên này rất thú vị.” Noton nói.

Cố Tịch Dao xấu hổ mỉm cười: “Thật ra là Dương Dương đặt bừa tên cho chó. Đúng ra tên của nó là Bối Lạp.”

Noton gật đầu: “Hóa ra là như vậy.”

Nói xong, anh ta thả lỏng chân ga, khẽ phanh xe lại.

Xe chạy càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại trước mặt Hình Uy và Trình Trình.

“Kít…” Cửa khoang xe lại mở ra lần nữa, Dương Dương phi như bay xuống xe, sau đó Cố Tịch Dao cũng xuống theo.

“Mẹ…” Trình Trình vừa thấy Cố Tịch Dao, lập tức dang hai cánh tay nhỏ bé, chạy về phía cô.
 
Chương 1196


Chương 1196

Vốn từng nghĩ có lẽ đời này sẽ không còn được gặp lại Trình Trình nữa, giờ phút này hai mẹ con lại gặp nhau, mắt Cố Tịch Dao đã ươn ướt.

Vội vàng cúi người ôm lấy Trình Trình.

“Thật không ngờ, cô Cố có hai đứa con song sinh, thật sự rất may mắn.” Noton nói xong, ưu nhã đi xuống xe.

Cố Tịch Dao mỉm cười giới thiệu con trai đang ôm lấy mình cho Noton: “Đây là con trai cả Trình Trình của tôi.”

Trình Trình ngoan ngoãn chào Noton.

Hình Uy đứng cạnh đánh giá Noton, dung mạo thanh thoát tựa không đinh bụi trần khiến anh ta cũng phải thầm giật mình.

Dường như Noton đã quen biểu cảm của người khác khi nhìn thấy mình, anh ta chủ động vươn tay với Hình Uy, sau đó quay đầu nhìn Cố Tịch Dao: “Cô Cố, chắc hẳn vị này chính là ngài Hình Uy vừa rồi nói chuyện với tôi nhỉ.”

Sau đó anh ta tự giới thiệu mình: “Chào ngài Hình Uy, tôi chính là Noton, là người vừa rồi nói chuyện với anh.”

Hình Uy chợt cảm thấy dường như mình hơi thất lễ, vội vàng vươn tay ra: “Rất vui được gặp anh, còn phải cảm ơn anh thu nhận và giúp đỡ đưa cô chủ và cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi trở về.”

“Ngài Hình Uy không cần khách sáo như vậy, giống như lời tôi đã nói với cô Cố ở trong rừng cây, ra ngoài đều là bạn bè, ai cũng không chắc chắn được rằng sẽ không gặp khó khăn, tôi chỉ làm chuyện trong khả năng của tôi mà thôi. Nếu như khi tôi gặp cô Cố, các anh cách xa ngàn dặm, vậy có lẽ tôi cũng lực bất tòng tâm.”

Noton nói rất tự nhiên, cũng rất dí dỏm, khiến cho Cố Tịch Dao và Hình Uy đều bật cười.

“Được rồi, tôi đã đưa các cô đến nơi an toàn, tôi cũng nên tiếp tục hành trình của mình. Vậy tạm biệt mọi người, có duyên sẽ còn gặp lại.” Nói xong Noton xoay người đi về phía buồng xe.

Dường như Dương Dương có chút không nỡ, cậu vội vàng chạy mấy bước, duỗi bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống quần Noton.

Noton quay đầu, nhìn thấy là Dương Dương thì dừng bước, quay người mỉm cười hỏi: “Dương Dương, cháu còn có chuyện gì sao?”

Dương Dương ngửa đầu nói: “Đùi gà nướng chú làm ăn rất ngon, lần sau gặp mặt chú nhất định phải dạy cháu đó.”

Cố Tịch Dao và Trình Trình lập tức đen mặt.

Noton mỉm cười nói: “Được.”

Dường như Dương Dương vẫn chưa hài lòng, ngón tay nhỏ duỗi lên thật cao: “Chúng ta ngoéo tay.”

Noton gật đầu cúi người, duỗi ngón tay ngoéo với ngón tay nhỏ của Dương Dương.

Lúc này Dương Dương mới hài lòng, vẫy tay tạm biệt Noton đã trở lại xe: “Chú xinh đẹp, nhớ kỹ ước hẹn của chúng ta nhé.”

***

Noton lái nhà xe của mình chạy ngày càng xa, cuối cùng biến mất tại nơi cuối chân trời.

“Cô chủ, chúng ta trở về đi.” Hình Uy nhìn Cố Tịch Dao vẫn đang dõi về phương xe, nhỏ giọng nhắc nhở.

Người giống như Noton đứng ở trước mặt, có người phụ nữ nào sẽ không nhìn nhiều thêm mấy lần chứ.
 
Chương 1197


 

Chương 1197

Cố Tịch Dao cũng như vậy, sau khi nghe thấy Hình Uy nhắc nhở mới lấy lại tinh thần: “Được, chúng ta trở về.”

Trên đường trở về, Cố Tịch Dao nghi ngờ hỏi Dương Dương: “Vì sao con gọi chú Noton là chú xinh đẹp vậy?”

Dương Dương nói đến là hùng hồn: “Đầu tiên, con cảm thấy gọi là chú Noton có chút khó đọc, sau đó, mẹ không cảm thấy chú ấy rất đẹp sao, đẹp hơn chú ba, lại càng đẹp hơn lão ba chim chết. Người đẹp như vậy, con cảm thấy nên gọi chú ấy là chú xinh đẹp.”

Dương Dương làm sao vậy, chỉ tiếp xúc với Noton mấy tiếng ngắn ngủi, sao khi nói chuyện lại rõ ràng mạch lạc như vậy, hơn nữa còn không tìm ra được chút khuyết điểm nào.

Sau đó, Dương Dương ngồi xuống xoa đầu nhỏ của Bối Lạp: “Trái Banh, hôm nay mày lập công, trở về tao cho mày ăn lương khô.”

“Gâu gâu…” Bối Lạp vui sướng phe phẩy cái đuôi.

Sau đó Dương Dương tỏ vẻ nghiêm túc nói với nó: “Trái Banh, có phải mày nên cân nhắc vấn đề giảm cân rồi không, vừa rồi ném mày lên, mày biết tốn bao nhiêu sức lực của tao rồi không? Hơn nữa, tao định chuẩn bị thay đổi triệt để cho mày, để mày hoàn toàn thoát khỏi hình tượng loài chó.”

Bối Lạp nghe xong, cái đuôi nhỏ lập tức cụp xuống: “Ô…”

Cả nhóm người đi trên con đường trở về nông trại.

“Mẹ, trong lúc mọi người đuổi theo Bối Lạp đã xảy ra chuyện gì?” Trình Trình không nhịn được hỏi.

Không đợi Cố Tịch Dao lên tiếng, Dương Dương đã cướp lời: “Đây là một câu chuyện dài, hai kẻ buôn người kia muốn ăn ‘Trái Banh’, còn muốn bán em và mẹ làm vợ và con trai cho người ta. Sau đó vẫn là em lanh lợi, dẫn tên béo kia nhảy xuống hố, rồi ném ‘Trái Banh’ ra ngoài đi mật báo cho mọi người. Sau này chính là mẹ biến thành một nhà ảo thuật, giống như David.Copperfield ở trên tivi đó, sử dụng thuật trốn chạy. Cuối cùng chính là em và mẹ thành công chạy trốn, gặp chú xinh đẹp.”

“Dương Dương, con qua đây.” Cố Tịch Dao gọi Dương Dương đến bên cạnh mình, cúi người lấy tay sờ lên trán cậu, sau đó lại sờ trán mình. Tự nhủ: “Thằng bé này làm sao vậy, không nóng mà.”

Chớ trách Cố Tịch Dao có động tác như vậy, đoạn tổng kết quá trình của Dương Dương có thể nói là lời ít mà ý nhiều, không hề nói nhảm câu nào: “Mẹ, sưng sao?” Dương Dương không hiểu hỏi.

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Không có gì, chúng ta mau về nhà đi. Có lẽ bây giờ ba con cũng đang nóng ruột đến mức giận sôi lên rồi.”

Lời này không sai, giờ phút này Bắc Minh Quân đúng là đang giận sôi lên trong căn nhà dưới lòng đất, nhưng không phải nóng ruột, mà là tức giận.

Chuyện này vẫn là phải kể từ sau khi Cố Tịch Dao rời khỏi nhà ăn.

Phỉ Nhi thành công chọc cho Cố Tịch Dao tức giận rời khỏi nhà ăn, hơn nữa Dương Dương và Trình Trình đều chạy ra ngoài.

Lúc này trong nhà ăn chỉ còn hai người Phỉ Nhi và Bắc Minh Quân trong nhà ăn.

Tất nhiên trong lòng Phỉ Nhi vui như mở cờ, cô ta vừa ăn cơm vừa hỏi Bắc Minh Quân chuyện hôn lễ sẽ tổ chức như thế nào.

Giờ phút này Bắc Minh Quân đâu còn tâm trạng gì nữa, chỉ không tập trung trả lời qua loa có lệ từng câu hỏi.

Càng về sau, anh không kiên nhẫn nghe nổi nữa, bởi vì suy nghĩ của anh cũng không đặt ở hôn lễ với Phỉ Nhi, mà đều đặt ở trên người Cố Tịch Dao và chuyện ngoài ý muốn ở nông trại.

Anh vội vã ăn bữa sáng cho xong, bỏ lại một mình Phỉ Nhi ở trong nhà ăn.

***

Bắc Minh Quân ra khỏi nhà ăn, sau khi dùng khăn giấy lau sạch sẽ vụn đồ ăn bên miệng, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tiện tay cầm quyển sách lên xem.

 
 
Chương 1198


Chương 1198

Không biết từ lúc nào trong căn nhà dưới lòng đất lại trở nên yên tĩnh như vậy, khiến anh cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng.

Không có tiếng nói của Trình Trình, không có tiếng Dương Dương chơi đùa với Bối Lạp, không có tiếng Cố Tịch Dao răn dạy Dương Dương…

Thế này rất bất thường rồi.

“Bắc Minh Tư Trình… Tịch Dao… Bắc Minh Tư Dương… Hình Uy… Bối Lạp…”

Thật quái lạ, sao gọi ai cũng không thấy trả lời.

Chẳng lẽ bọn họ trốn trong một góc nào đó cố tình trêu chọc mình?

Bọn họ chỉ ở nơi này chưa đến hai mươi tư giờ, không đến mức buồn chán như vậy chứ.

Bắc Minh Quân nghiêm mặt suy nghĩ, chậm rãi đi đến trước cửa phòng ngủ, dán vào cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.

Sau đó đẩy cửa ra: “Chỉ thấy trong phòng ngủ trống rỗng, xốc ga giường lên, bên dưới ga giường cũng không có.

Anh lại đi đến một gian phòng ngủ khác, vẫn không thu hoạch được gì.

Đứng giữa phòng khách, Bắc Minh Quân nhướng mày, đôi mắt híp lại, liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Anh cầm điện thoại lên, trước tiên bấm số điện thoại di động của Cố Tịch Dao.

Sau những âm báo bận ‘tút tút tút…’, loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của Cố Tịch Dao truyền ra từ trong phòng ngủ mà cô và bọn nhỏ nghỉ ngơi.

Anh khẳng định đã kiểm tra gian phòng ngủ này, không hề có người trốn ở bên trong.

Sau đó, anh lại bấm số điện thoại của Hình Uy.

Sau vài tiếng chuông điện thoại, cuối cùng đã có người bắt máy, Hình Uy nhận điện thoại: “Cậu chủ, có sắp xếp gì?”

“Có phải cậu dẫn Cố Tịch Dao và bọn nhỏ ra ngoài rồi không?” Giọng điệu Bắc Minh Quân đầy lạnh lẽo, khiến Hình Uy ở bên kia điện thoại không khỏi rùng mình.

“Đúng vậy cậu chủ, vốn dĩ tôi định một mình đi ra kiểm tra tình hình bên ngoài một chút, nhưng cô Cố nói ở trong căn nhà dưới lòng đất rất buồn bực, muốn tôi dẫn cô ấy và cậu chủ nhỏ ra ngoài hít thở không khí.” Hình Uy cẩn thận trả lời.

Nghe thấy Cố Tịch Dao và bọn nhỏ đều ra ngoài, thế mà cũng không thông báo cho mình một tiếng, Bắc Minh Quân lập tức nổi trận lôi đình: “Bọn họ ra ngoài, sao cậu không thông báo với tôi một tiếng! Cậu biết nếu lỡ như xảy ra chuyện gì, cậu chịu nổi trách nhiệm này sao!”

“…” Hình Uy nghe điện thoại, không nói một lời, anh ta cũng cảm thấy chuyện lần này quả thật đã thiếu sót, cậu chủ nói rất đúng, lỡ như cô Cố hay hai cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện, chính mình thật sự không cách nào gánh nổi trách nhiệm.

“Cậu còn sững sờ ở đó làm gì, không mau dẫn bọn họ trở về.” Bắc Minh Quân nói xong thì dập máy.

“Quân, anh đang tức giận với ai vậy?” Phỉ Nhi vừa đi đến bên cạnh Bắc Minh Quân vừa nói.

Bắc Minh Quân gây ra tiếng động lớn như vậy, sao Phỉ Nhi có thể ngồi yên trong nhà ăn được chứ. Cô ta cũng nghe ra được chút manh mối từ dăm ba câu nói kia.

Dường như Cố Tịch Dao giấu Bắc Minh Quân dẫn bọn nhỏ rời khỏi căn nhà dưới lòng đất.
 
Chương 1199


Chương 1199

Trong lòng Phỉ Nhi vô cùng ghen ghét với Cố Tịch Dao, ghen ghét cô ra ngoài không đúng lúc khiến Bắc Minh Quân nổi cáu với cô như vậy, anh càng nổi cáu càng tỏ rõ anh quan tâm người phụ nữ này đến nhường nào.

Nhưng ngoại trừ ghen ghét, cô ta còn thầm vui vẻ. Vui vẻ là Cố Tịch Dao tự tiện ra ngoài thế này khiến cho Bắc Minh Quân tức giận, mà thứ anh ghét nhất là người khác tự ý quyết định.

Thậm chí cô ta còn có chút suy nghĩ độc ác, thật sự hi vọng Cố Tịch Dao dẫn bọn nhỏ ra ngoài xảy ra chuyện, như vậy ngày Bắc Minh Quân trở về bên cạnh mình lại càng gần hơn.

***

Mặc dù Phỉ Nhi đã biết đại khái, cô ta vẫn quyết định châm thêm một mồi lửa cho Bắc Minh Quân.

Cô ta giả bộ không biết gì cả: “Hả? Quân, sao trong phòng yên tĩnh như vậy, Tịch Dao và bọn nhỏ đâu rồi?”

Bắc Minh Quân nhíu mày, nhìn ra được lúc này anh vẫn đang bực bội: “Hình Uy dẫn bọn họ ra ngoài.”

Lông mày Phỉ Nhi cũng nhíu lại, đôi mắt trừng đến là tròn, tỏ ra tức giận nói: “Hả! Hình Uy tự ra ngoài thì thôi đi, Cố Tịch Dao dẫn bọn nhỏ ra ngoài cũng không thông báo cho anh một tiếng, chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi. Anh mới là chủ của gia đình, vậy mà cô ta không để anh vào mắt. Bọn họ trở về, anh cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta!”

Nói xong, cô ta đổi sang vẻ mặt khác, dịu dàng mỉm cười với Bắc Minh Quân, cơ thể cũng gần như dán lên người anh.

Hai tay cô ta nhẹ nhàng khoác lên đầu vai Bắc Minh Quân: “Quân, đừng vì bọn họ mà khiến mình tức giận. Mặc dù em vẫn chưa trở thành vợ hợp pháp của anh. Nhưng mà, từ trong đáy lòng em đã coi anh là chồng của mình rồi…”

Nói xong, cô ta khẽ đẩy Bắc Minh Quân một cái, Bắc Minh Quân ngồi xuống ghế sofa. Phỉ Nhi ngồi trên đùi anh, nét mặt mang theo dịu dàng quyến rũ, ánh mắt kia phảng phất như muốn ăn người đàn ông trước mặt, hoặc là muốn bị anh ăn.

“Quân, đừng tức giận vì người phụ nữ như vậy.” Nói xong, cô ta duỗi một đầu ngón tay ra, khẽ khàng vuốt lên khuôn mặt đẹp trai của Bắc Minh Quân, rồi tiếp tục dạo bước xuống dưới.

Cuối cùng dừng ở trên vạt áo của anh, lấy một chiếc hộp thuốc lá bằng kim được chế tác rất khéo léo và một chiếc bật lửa cũng được chế tác khéo léo như vậy ra.

Cô ta rút một điếu thuốc lá ở trong đó, đặt vào trong miệng mình, sau đó dùng bật lửa châm thuốc.

Sau khi cô ta hút một hơi thì lấy điếu thuốc ra, khe phun làn khói màu lam nhạt lên mặt Bắc Minh Quân.

Cô ta dịu dàng quyến rũ nói: “Vì vậy, em sẽ chú ý mỗi một hành động của anh, nếu anh tức giận, em sẽ đau lòng…”

Nói xong câu kia thì khẽ nhét điếu thuốc vào trong miệng Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân lại ôm chặt cô ta vào lòng…

*

Hình Uy dẫn theo Cố Tịch Dao, Trình Trình, Dương Dương và Bối Lạp, cuối cùng đoàn người đã về đến nông trại.

Trái tim căng thẳng của Cố Tịch Dao lúc này mới thật sự thả lỏng.

“Hình Uy, chúng ta ra ngoài bao lâu rồi?” Cố Tịch Dao hỏi.

Hình Uy cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Cô chủ, chúng ta ra ngoài chừng bốn tiếng rồi.”

Bốn tiếng, đột nhiên Cố Tịch Dao nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất, lúc trước cô dẫn bọn nhỏ ra ngoài không báo cho Bắc Minh Quân.

Đó là bởi vì cô cảm thấy sẽ chỉ hoạt động ngay gần đó với bọn nhỏ một lát, rồi sẽ trở về nhanh thôi.
 
Chương 1200


Chương 1200

Nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Rất khó tưởng tượng Bắc Minh Quân sẽ đối xử với bọn họ như thế nào.

Khi ngày càng đến gần căn nhà dưới lòng đất, tâm trạng của Cố Tịch Dao lại ngày càng căng thẳng.

Nước đã dâng đến tận đầu, cũng không nghĩ được nhiều như vậy, coi như Bắc Minh Quân nổi trận lôi đình, cũng chỉ có thể mặc cho anh xử lý thôi.

Cố Tịch Dao nghĩ đến đây, quay đầu tỏ vẻ áy náy nói với Hình Uy: “Hình Uy, xin lỗi, lần này chúng tôi liên lụy đến cậu rồi.”

Hình Uy lắc đầu: “Cô chủ đừng tự trách, để cô chủ và cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện là do tôi không làm tròn bổn phận.”

“Kít…” Cửa căn nhà dưới lòng đất chậm rãi mở ra, Cố Tịch Dao thấp thỏm dẫn bọn nhỏ đi vào trong phòng khách.

Bắc Minh Quân đang ngồi trên ghế sofa, trong miệng anh ngậm một điếu thuốc lá, đang cầm tạp chí chậm rãi đọc.

Phỉ Nhi yên lặng ngồi bên cạnh anh.

***

Giờ phút này, căn nhà dưới lòng đất tựa như hầm băng, đâm vào cơ thể Cố Tịch Dao khiến cô run rẩy.

“Cậu chủ, tôi dẫn cô chủ và cậu chủ nhỏ về rồi.” Vẫn là Hình Uy lên tiếng trước.

Nói xong, anh ta cúi đầu, cơ thể căng thẳng cực độ.

Đợi chờ núi lửa Bắc Minh Quân này phun trào bất cứ lúc nào.

Nhưng thật bất ngờ, Bắc Minh Quân cứ như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, Cố Tịch Dao len lén nhìn anh một cái, chỉ thấy anh vẫn nhàn nhã hút thuốc, lật giở tạp chí.

So với Bắc Minh Quân im lặng lúc này, Cố Tịch Dao lại càng hy vọng anh tức giận. Bởi vì quá trình chờ đợi phán quyết mới là đau khổ nhất.

Năm phút trôi qua…

Mười phút trôi qua…

Cứ như vậy, bốn người hai lớn hai nhỏ cứ đứng ở cửa ra vào như vậy, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cuối cùng, vẫn là Cố Tịch Dao đau lòng bọn nhỏ, cô nhỏ giọng nói với Trình Trình: “Con dẫn Dương Dương vào phòng ngủ trước, không gọi thì các con cũng đừng đi ra.”

Trình Trình cũng biết rõ lợi hại của ba, muốn nhân dịp anh còn chưa nổi giận mau chuồn khỏi nơi này. Thế là cậu kéo tay của Dương Dương, dẫn Bối Lạp vội vàng về phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Úi, làm em sợ muốn chết, anh có thấy dáng vẻ đó của lão ba chim chết không?” Dương Dương liên tục vỗ lên lồng ng.ực.

Trình Trình căng thẳng ép sát vào cửa ra vào, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Sau đó ra hiệu cho Dương Dương im lặng: “Em bớt tranh cãi đi, nếu hôm nay không xảy ra chuyện đó thì bây giờ sẽ không trở thành như thế này. Em hại mẹ và chú Hình Uy rồi.”

Dương Dương đặt mông lên giường, lập tức đau kêu lên thành tiếng, sau đó lấy tay nhỏ xoa xoa, không phục nói: “Sao có thể trách em chứ, còn không phải vì ‘Trái Banh’ sao, nếu nó không đuổi theo con thỏ kia, em có thể đuổi theo nó à.”
 
Chương 1201


Chương 1201

Trình Trình hiểu rõ tính cách và thói quen của Bối Lạp nhất: “Em ở cùng Bối Lạp lập như vậy rồi, mỗi lần nó ra ngoài đều tự trở về, có khi nào chạy mất? Giống như hôm nay, vẫn là nó dẫn anh và chú Hình Uy vào trong rừng cây cứu em và mẹ đấy. Lúc trước nếu em nói với mẹ một tiếng, hoặc là chờ chú Hình Uy đi cùng thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi. Em nhìn thấy rồi đấy, mẹ đang thay em chịu ba mắng ở bên ngoài kìa. Đã lớn như vậy rồi, sao vẫn còn lông bông vậy chứ.”

Dương Dương bị Trình Trình nói như vậy, tức giận phồng mang trợn má, cậu nhảy xuống giường: “Gì cũng là lỗi của em. Được rồi, tự em gây ra tự em giải quyết! Em sẽ không để cho lão ba chim chết kia mắng mẹ.”

Nói xong cậu muốn kéo cửa ra ngoài.

Trình Trình cũng lo lắng thằng em không não này của mình khiến cho chuyện càng phức tạp thêm, giơ tay kéo cậu lại: “Bắc Minh Tư Dương, em trở lại cho anh. Em có biết em ra ngoài thế này, căn bản không giúp mẹ được, hơn nữa em sẽ khiến cho ba càng tức giận hơn. Làm không cẩn thận, em muốn vết thương cũ chưa qua vết thương mới lại đến sao.”

Dương Dương bất giác vuốt mông nhỏ của mình, sau đó buồn rầu nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, không thể cứ để lão ba chim chết bắt nạt mẹ như vậy.”

Trình Trình vẫn tỏ ra rất bình tĩnh: “Yên tâm đi, anh tin rằng mẹ sẽ có cách, hơn nữa…”

Dương Dương vội vàng nhìn Trình Trình: “Hơn nữa cái gì, anh mau nói đi chứ!”

Trình Trình chắc chắn nói: “Hơn nữa anh cảm thấy ba sẽ không làm gì mẹ, bởi vì ba vẫn còn yêu mẹ.”

“Bốp!”

Nhưng không ngờ, Trình Trình vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng động từ trong phòng khách vang lên, dọa hai đứa trẻ không nhịn được run bắn mình

Người k.ích thích ngọn núi lửa Bắc Minh Quân này phun trào không phải ai khác, mà chính là Cố Tịch Dao.

Sau khi cô bảo hai đứa trẻ rời đi, lấy hết can đảm nói với Bắc Minh Quân: “Hôm nay ra ngoài là ý kiến của tôi, tôi cảm thấy đợi trong này thật sự rất khó chịu, hơn nữa ở lâu cũng không tốt cho bọn trẻ.”

Không đợi Bắc Minh Quân nói chuyện, Phỉ Nhi đã cướp lời nói trước: “Tôi nói này Cố Tịch Dao, hôm nay xảy ra chuyện này, tôi không thể không nói hai câu: Cô muốn ra ngoài thả lỏng, tôi không có ý kiến, nhưng cô mang theo hai đứa trẻ thì không được, mặc dù Trình Trình và Dương Dương là do cô sinh, nhưng dù sao bọn chúng cũng là người của nhà họ Bắc Minh. Tôi sắp trở thành vợ của Quân, như vậy cũng chính là mẹ kế của bọn chúng, tôi có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ suy nghĩ cho an toàn của bọn chúng.”

Nói xong, cô ta nhìn Cố Tịch Dao từ trên xuống dưới phủ đầy bụi bặm, hai tay vòng trước ngực rồi cười cợt: “Cô nhìn lại cô xem, làm sao tôi và anh Quân không lo cho an toàn của lũ trẻ được. May tôi và anh Quân sẽ cử hành hôn lễ, đến lúc đó chúng tôi có thể cùng chăm sóc cho hai đứa trẻ rồi. Cô chẳng qua là mẹ đẻ của hai đứa trẻ thôi, nhưng dù sao vẫn là người ngoài.”

Nghe được lời nói Phỉ Nhi sẽ nhanh chóng kết hôn với Bắc Minh Quân, trong lòng cô bất giác run rẩy, đúng vậy, chỉ còn bốn ngày ngắn ngủi nữa là cô ta và Bắc Minh Quân sẽ thành hôn.

Tuy rằng Phỉ Nhi gọi cô là “người ngoài”, cô không phản đối, nhưng Phỉ Nhi không thể phủ nhận tình yêu cô dành cho lũ trẻ.

Cô trừng mắt với Phỉ Nhi: “Tuy rằng tôi với nhà Bắc Minh là “người ngoài”, nhưng không thể xóa bỏ tôi là mẹ đẻ của lũ trẻ, điều này không ai có thể thay thế tôi. Làm người mẹ, có thể tôi không hoàn hảo, nhưng tôi biết cái gì bọn trẻ cần, cái gì tốt cho bọn trẻ.”

Phỉ Nhi nghe những lời này thì tức giận, mặt đỏ bừng bừng: “Cố Tịch Dao, cô đừng tưởng cô là mẹ đẻ của bọn trẻ thì muốn làm gì cũng được, ở đây không có chỗ cho cô lên tiếng!”

“Bốp!” Bắc Minh Quân vứt mạnh cuốn sách lên bàn.

Âm thanh bất ngờ khiến Cố Tịch Dao và Phỉ Nhi giật mình. Người ngồi bên cạnh là Hình Uy cũng không dám hé răng, chỉ hít một hơi thật sâu.

Nhiệt độ trong phòng dường như giảm đi mấy độ.
 
Chương 1202


Chương 1202

Vẻ mặt ủ rũ của Bắc Minh Quân lúc này để lộ ra sự uy nghiêm không thể lay động, anh chờ xem hai người phụ nữ đang cãi nhau tối mày tối mặt.

Sau đó anh trầm giọng nói: “Phỉ Nhi, hôm qua em bị khói làm ngất đi, hiện tại cơ thể chưa phục hồi hẳn, em về phòng ngủ nghỉ ngơi đi.”

Vừa dứt lời, Phỉ Nhi sửng sốt: Cô ta vốn tưởng rằng Cố Tịch Dao giấu diếm Bắc Minh Quân chạy đi, khi trở về cô sẽ bị Bắc Minh Quân răn dạy một chút, nhưng đến tận bây giờ Bắc Minh Quân vẫn không tỏ thái độ gì. Cô ta còn muốn xem Bắc Minh Quân đối xử với Cố Tịch Dao như thế nào, nhưng lại bị đuổi đi.

Không được nhìn “trò hay”, Phỉ Nhi tỏ vẻ đáng thương, cô ta kéo tay Bắc Minh Quân, nũng nịu nói: “Quân, em sắp thành vợ anh, vì vậy em mới quan tâm đến sự an toàn của bọn trẻ mà mất bình tĩnh.”

“Được rồi, anh cũng biết là em muốn tốt cho bọn trẻ.” Nói xong, anh vén tóc trên trán Phỉ Nhỉ: “Nhìn xem, sắc mặt em không tốt, giờ chưa phục hồi hẳn. Em về nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây có anh xử lý.”

Nói xong, anh quay đầu nhìn Hình Uy: “Cậu đưa Phỉ Nhi về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

***

Hình Uy gật gật đầu, rất nhanh tới trước mặt Phỉ Nhi, hướng cô hơi cúi đầu nói: “Cô Phỉ Nhi, mời cô về phòng nghỉ ngơi.”

Kỳ thật, lúc Phỉ Nhi và Cố Tịch Dao tranh cãi tối mày tối mặt, Hình Uy có chút khó chịu, anh ta cảm nhận được Phỉ Nhi thật sự hơi quá đáng, cô ta đối với Cố Tịch Dao căn bản là châm chọc, đả kích cô.

Nhưng vì ngại chính mình thân phận thấp kém, chủ nhân không nói gì nên không tiện hành động.

Hơn nữa anh ta thầm toát mồ hôi lo lắng thay cho Cố Tịch Dao, Phỉ Nhi đắc ý không để ý ai, chủ nhân thì đang nổi nóng, thế cục hiện tại bất lợi cho Cố Tịch Dao.

Cho đến khi Bắc Minh Quân lên tiếng bảo anh ta mời Phỉ Nhi đi.

Anh ta mới thay Cố Tịch Dao thở dài nhẹ nhõm.

Nếu có chuyện gì, vẫn là nên để Bắc Minh Quân cùng Cố Tịch Dao giải quyết.

Người thứ ba còn ở đây thì chẳng khác nào lửa đổ thêm dầu.

Đợi cho Hình Uy đưa Phỉ Nhi về phòng ngủ, Bắc Minh Quân trừng mắt nhìn Cố Tịch Dao người đầy bụi bặm, không hề mang chút tức giận, mà nhẹ nhàng nói: “Cô có lời gì giải thích về việc hôm nay một mình đưa đứa nhỏ ra ngoài không?”

Ngữ khí của Bắc Minh Quân đột nhiên thay đổi khiến Cố Tịch Dao bất ngờ, cô vốn đã chuẩn bị cùng anh ầm ỹ một phen rồi phất tay áo rời đi.

Nhưng không khí đột nhiên thay đổi, cô cũng không khỏi thay đổi thái độ.

Cô đứng tại chỗ, nhìn Bắc Minh Quân: “Hôm nay tôi đưa đứa nhỏ ra ngoài không nói với anh là tôi sai. Dù sao anh mới là ba đẻ và người giám hộ của đứa nhỏ, anh có quyền áp dụng mọi cách để bảo vệ an toàn cho bọn trẻ. Nhưng tôi là mẹ đẻ của bọn trẻ, tôi cũng đau lòng vì chúng.”

“Về điều này, tôi cũng đồng ý với cách nghĩ của cô, quả thật cô nói với tôi một tiếng đưa bọn nhỏ ra ngoài vui chơi một chút, tôi cũng không phản đối. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, theo cô nên giải quyết như thế nào?” Bắc Minh Quân vẫn cố gắng kiềm chế.

Anh cũng không muốn bốn ngày nữa mọi người không vui vẻ mà chia tay, đó không phải là điều anh muốn.

Anh chính là muốn cùng Cố Tịch Dao có một kết cục hoàn mỹ.

Cố Tịch Dao suy nghĩ một hồi, vừa rồi tuy rằng cùng Phỉ Nhi tranh cãi gay gắt, nhưng Phỉ Nhi nói rất đúng, Trình Trình và Dương Dương đều mang họ Bắc Minh, là con cháu nhà Bắc Minh.
 
Chương 1203


Chương 1203

Cô chẳng qua chỉ là kẻ qua đường kề vai sát cánh với Bắc Minh Quân, Phỉ Nhi mới là người ở bên anh cả đời.

Suýt chút nữa là mất đi Dương Dương, do thường ngày cô đối với con luôn buông thả, bỏ bê dạy dỗ, đây là do cô sơ suất.

Cho dù như vậy cũng không thể dễ dàng tước bỏ quyền làm mẹ của cô. Hơn nữa, địa vị của cô thì Phỉ Nhi cũng không thể lay động được.

Đương nhiên, Bắc Minh Quân và Phỉ Nhi sắp kết hôn, có lẽ bọn trẻ lớn lên bên cạnh Bắc Minh Quân là sự lựa chọn tốt nhất, chúng sẽ có được gia đình đầy đủ, hưởng giáo dục tốt.

Nhưng, bọn trẻ ở độ tuổi này càng cần tình thương của mẹ hơn những điều kiện đó.

Cô tự mình trấn tĩnh lại, chậm rãi nói với Bắc Minh Quân: “Trong khoảng thời gian hôn nhân này, những gì anh làm tôi thật sự không chịu nổi. Nhưng vì con, tôi sẽ không bỏ cuộc dù chỉ còn bốn ngày.”

Bắc Minh Quân nghe Cố Tịch Dao nói xong, hơi nhíu mày, chậm rãi nói: “Cô cho rằng khoảng thời gian hôn nhân này là cực hình với cô?”

Cực hình, trong khoảng thời gian chung sống với Bắc Minh Quân, cũng không hẳn.

Thật sự cũng có không ít vui vẻ, bất quá hiện tại còn bốn ngày nữa cô phải xóa bỏ khoảng thời gian tốt đẹp trong quá khứ.

Nếu không khi thật sự chia tay, cô có thể không chịu nổi sự đau khổ.

***

Cố Tịch Dao thấy ánh mắt Bắc Minh Quân nhìn mình tựa hồ mong đợi gì đó.

Anh hỏi như vậy có lẽ là muốn cô nghĩ lại khoảng thời gian vui vẻ, khi họ thực sự sống như người một nhà.

Nhưng, ngay sau đó ánh mắt anh bắt đầu hiện lên sự thất vọng, bởi vì Cố Tịch Dao chưa đưa ra câu trả lời, anh đành khẽ gật đầu.

Bắc Minh Quân hít một hơi thật sâu: “Cô đã cho rằng đây là trò chơi tra tấn, tại sao cô không sớm thẳng thừng nói lời từ chối khi trò chơi này bắt đầu?”

Tâm trạng Cố Tịch Dao giằng xé, cô muốn anh chết tâm, cũng muốn chính mình hết hy vọng. Cố nén tâm trạng đau khổ, cô nghiến răng, chậm rãi nói: “Bởi vì, tôi muốn nhận lại một đứa trẻ.”

“muốn nhận lại một đứa trẻ”, sáu chữ này khiến tâm hồn đóng băng từ lâu của Bắc Minh Quân bắt đầu tan chảy.

Bắc Minh Quân đứng dậy, đi đến trước mặt Cố Tịch Dao, cúi đầu nhìn vào mắt người phụ nữ không dám nhìn thẳng vào mình, hàm răng cắn chặt.

Sự yếu đuối trong đôi mắt anh lập tức đóng băng lại.

“Nếu cô đã cho rằng đó là lựa chọn tốt nhất, tôi sẽ cho cô đạt được mục đích. Chúng ta sẽ hoàn Quân hiệp ước vào bốn ngày nữa, tôi trả lại cho cô một đứa trẻ.”

Nói xong, anh quay lưng về phía Cố Tịch Dao, lớn tiếng gọi: “Hình Uy!”

Sau khi Hình Uy đưa Phỉ Nhi về phòng ngủ, anh ta nhẹ nhàng đóng cửa lại nhưng vẫn để lại một khe hở để nhìn trộm.

Anh ta biết chủ nhân hiện tại đang nóng giận, lỡ cơn giận bộc phát, anh ta sẽ ra tay kịp thời, không để mọi việc trở nên không thể cứu vãn.

Phỉ Nhi ngồi bên giường nhìn thấy Hình Uy, không khỏi cười khẽ: “Hình Uy, nhìn ra anh thật là rất lo lắng cho Cố Tịch Dao. Nhưng, tôi còn phải nhắc nhở anh, hiện tại anh phải biết rõ ai mới là chủ nhân thật sự của anh.”

Hình Uy xoay người nhìn thấy Phỉ Nhi nói: “Cô Phỉ Nhi, cô nghĩ nhiều rồi. Cô Cố dù sao cũng là mẹ đẻ của hai cậu chủ nhỏ, cô ấy bất hòa với cậu chủ sẽ ảnh hưởng đến hai cậu chủ nhỏ.”
 
Chương 1204


Chương 1204

“Ha ha… Hình Uy, tôi xem anh mèo bắt chuột xen vào việc của người khác. Tôi vào nhà Bắc Minh có thể thay thế vị trí của Cố Tịch Dao trong lòng bọn trẻ. Chúng dù sao vẫn còn là trẻ con, thời gian lâu dần chúng sẽ quên cô ta thôi.” Phỉ Nhi giờ phút này đã muốn phơi bày sự đắc thắng.

Đằng sau, Hình Uy đúng lúc nghe được Bắc Minh Quân ở bên ngoài kêu chính mình, anh nói với Phỉ Nhi: “Cô Phỉ Nhi, tôi đi ra ngoài, cô nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong anh ta mở cửa phòng đi ra ngoài.

Phỉ Nhi cũng nghe tiếng Bắc Minh Quân gọi Hình Uy, trong giọng nói mang theo ý tức giận, xem ra anh cùng Cố Tịch Dao trong lúc đó nói chuyện cũng không vui vẻ. Phỉ Nhi có chút đắc ý nằm trên giường, trong lòng vui như hoa nở: “Cố Tịch Dao cô cuối cùng vẫn là kẻ thua cuộc dưới tay tôi, nhà Bắc Minh tôi đến chắc rồi!”

Hình Uy ra khỏi phòng ngủ, anh nhìn Cố Tịch Dao cách đó không xa, xem ra bọn họ đúng là vừa cãi nhau.

Anh lại gần trước mặt Bắc Minh Quân: “Chủ tử, có việc dặn dò?”

Bắc Minh Quân giọng điệu lạnh băng: “Gọi điện thoại, kêu tài xế đón chúng ta!”

“Vâng, tôi đi làm ngay. Chuyện ở nơi này nên xử lý như thế nào?” Hình Uy đang nhắc đến vụ cháy ở nông trại và hậu quả.

“Nơi này sẽ có người đến giải quyết.” Bắc Minh Quân nói xong, đi hươngd phòng ngủ của Phỉ Nhi, đóng chặt cửa lại.

***

Bắc Minh Quân trở lại phòng ngủ, mang theo sự tức giận.

Phỉ Nhi vội vàng xuống giường, vẻ mặt ôn nhu.

Cô nắm tay Bắc Minh Quân, kéo anh ngồi xuống giường.

Sau đó cô di chuyển ra phía sau, dùng hai tay massage huyệt thái dương cho Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân ngồi thẳng lưng, nhắm mắt lại, lộ ra bộ dáng thư giãn.

Phỉ Nhi một bên nhẹ nhàng massage, một bên nhỏ giọng nói với Bắc Minh Quân: “Quân, em vừa rồi ở trước mặt anh tranh cãi với Cố Tịch Dao, anh đừng giận nha. Sở dĩ em làm như vậy, cũng là cảm thấy cô ta tuy là mẹ đẻ của Trình Trình và Dương Dương, nhưng lại không đặt sự an toàn của bọn trẻ lên hàng đầu.”

Nói xong, cô ta đưa tay chuyển qua bờ vai của anh, tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp: “Hơn nữa em thấy hành động của anh không đáng giá. Anh rõ ràng là lo lắng cho cô ta, cô ta thì tốt rồi, một chút cảm kích cũng không có. Em thấy anh là đang lấy mặt nóng đi dán mông lạnh đấy..”

Trên mặt cô ta lập tức bày ra bộ dạng rất đáng thương, nhưng thật ra trong lòng cô ta đang vui như hoa nở.

Bắc Minh Quân nghe Phỉ Nhi nói xong, vẫn rất bình tĩnh như trước. Không giống với cô ta nghĩ có thái độ kịch liệt gì cả.

Chuyện này làm cho Phỉ Nhi vô cùng bất ngờ.

“Qua tuần này chúng ta kết hôn đi….” Bắc Minh Quân nói xong, anh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên tay của Phỉ Nhi.

Anh cảm nhận rõ ràng sự mềm mại từ tay của Phỉ Nhi, chạm vào có một chút run rẩy.

“Sao thế, có phải cảm thấy quá bất ngờ không, nếu vậy lui lại mấy ngày?” Bắc Minh Quân thản nhiên nói, nhưng trong ngực Phỉ Nhi đã gợn lên một làn sóng.

Cuối cùng đã đợi được đến lúc Bắc Minh Quân nói ra điều này, từ lần trước khi xảy ra chuyện ở hôn lễ cho đến bây giờ, Phỉ Nhi biết trong khoảng thời gian này, Cố Tịch Dao vẫn luôn bên cạnh Bắc Minh Quân.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này Bắc Minh Quân cũng rất ít khi đến thăm cô, lần nào cũng biện lý do không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi.
 
Chương 1205


Chương 1205

Nếu như lần này không phải tự mình theo đến, cũng không thể biết Bắc Minh Quân lại có thể dẫn theo Cố Tịch Dao cùng bọn nhỏ đến thăm Cô Phương.

Địa vị của Cô Phương trong lòng của Bắc Minh Quân, quan trọng hơn nhiều so với Ông cụ Bắc Minh và mẹ, anh dẫn theo Cố Tịch Dao và bọn nhỏ đến thăm bà, có thể nói lên điều gì?

Thái độ Cô Phương đối xử với Cô ta và Cố Tịch Dao trái ngược rất lớn.

Phỉ Nhi đương nhiên rất rõ điều này, có điều cô ta chỉ là đang giả bộ, cô ta sợ đem tất cả những điều này vạch trần, Bắc Minh Quân sẽ rút lại lời hứa sẽ lấy cô ta.

Cô ta không thể ngay tại giây phút chỉ còn một bước vào cửa mà để phát sinh bất kỳ cản trở nào, nếu không tất cả những lỗ lực của cô ta trong mấy năm qua sẽ trở thành bong bóng.

Giờ phút này, Bắc Minh Quân lại một lần nữa nói đến chuyện kết hôn với cô ta, chứng minh sự lựa chọn cuối cùng của anh vẫn là cô, Phỉ Nhi từ phía sau đưa tay ôm lấy Bắc Minh Quân, mắt ngấn nước: “Em không muốn tiếp tục đợi chờ như thế này nữa, em thật sự đã đợi đến rất mệt rất đau khổ …..”

Khi mà Phỉ Nhi khóc vì sung sướng vì cuối cùng cô ta cũng đã chiến thắng, sự mất mác hiện lên trên mặt của Cố Tịch Dao.

Cái khoảng khắc Bắc Minh Quân đóng cửa phòng ngủ, trái tim cô trở lên tĩnh lặng, kết quả mà cô đã chờ đợi rất lâu, giờ cô lại cảm thấy thực sự không khát khao nó đến vậy.

Cô chậm rãi đi về phòng ngủ của Trình Trình và Dương Dương.

“Mẹ….”

“Mẹ….”

Hai tên nhóc đều nhào về phía cô.

Tuy rằng bọn nhỏ không biết giữa Ba và Mẹ đã xảy ra những chuyện gì, nhưng đến cuối cùng tiếng đóng cửa phòng, bọn chúng cũng hiểu kết quả nhất định là không vui.

***

Cố Tịch Dao ổn định tâm trạng của mình một chút, cúi người ngồi xuống.

Cô dang tay ôm lấy hai đứa con, đưa bọn nhỏ cùng nhau xuống lầu.

Khuôn mặt cô áp sát vào khuôn mặt nhỏ bé cuả bọn nhỏ.

Cơ thể của cô bây giờ, giống như bị đào một khoảng trống.

Hai thân hình nhỏ bé lại tiếp thêm sức mạnh cho cô.

“Mẹ, có phải mẹ giận ba không?” Kết quả như thế này Trình Trình sớm đã nghĩ đến, đôi tay nhỏ bé của cậu ôm chặt lấy cổ Cố Tịch Dao.

“Mẹ, có phải ba đã bắt nạt mẹ không? Con vừa rồi nhìn lén thật giống như cô xấu xí cũng bắt nạt mẹ nữa, hai người họ là đang cấu kết với nhau làm việc xấu.” Dương Dương nghĩ hoàn toàn không giống với Trình Trình, cậu chỉ biết biểu hiện của mẹ như thế này là bị bắt nạt rồi.

Cậu từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Cố Tịch Dao, trái tim của tiểu nam tử hán luôn luôn muốn bảo vệ mẹ.

Khuôn mặt nhỏ bé của cậu tức giận phình lên.

Cố Tịch Dao giả bộ cười, hôn Dương Dương một cái: “A, Dương Dương làm sao lại biến thành xấu xí rồi, Mẹ không thích nữa nha.”

Dương Dương vừa nghe đã nổi đóa: “Con còn lâu mới xấu, con chính là đẹp trai giống như chú ba…”

Cố Tịch Dao buông hai cậu xuống: “Một lúc nữa chúng ta có thể về nhà rồi.”

Vừa mới nghe đến về nhà, Dương Dương lập tức vui vẻ. Nhưng Trình Trình có vẻ như vẫn đang lo lắng.

Cố Tịch Dao nhìn Trình Trình: “Làm sao thế, được về nhà rồi lẽ nào không vui sao?”

 
 
Chương 1206


Chương 1206

Trình Trình khẽ gật đầu: “Mẹ, con nhớ bà Cô rồi, nếu như bà trở về nhìn thấy nhà của bà bị đốt cháy, như vậy sẽ rất đau lòng.”

Vừa mới nghĩ đến Cô Phương, Cố Tịch Dao và Dương Dương đều rơi vaò im lặng.

Dương Dương giơ bàn tay nhỏ bé lên: “Chúng ta sẽ sửa sang lại nhà của bà trước khi bà về.”

Trình Trình nhìn Dương Dương với vẻ khinh thường: “Có mấy người chúng ta có thể sửa sang lại sao, tôi nghĩ đến lúc cậu già rồi cũng sửa không xong.”

Cố Tịch Dao mỉm cười: “Hai người các con hãy yên tâm đi, Ba đã gọi người rồi, đợi sau khi các con đi, bọn họ sẽ đến xây lại nhà, hơn nữa còn giống hệt như cũ.”

Thực ra cô cũng không biết Bắc Minh Quân có sửa sang lại nơi này hay không.

Trước khi có người đến đón bọn họ, Cố Tịch Dao và bọn nhỏ đều ngủ một lát, sự việc xảy ra buổi sáng khiến bọn họ rất mệt mỏi.

Không biết qua bao lâu, thì mơ hồ nghe được âm thanh gõ cửa.

Cố Tịch Dao đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Hình Uy đang đứng ở bên ngoài: “Thưa cô, bên ngoài xe đã chuẩn bị xong, mời cô và hai cậ.u nhỏ lên xe về nhà.”

“Được, tôi sẽ đưa bọn nhỏ ra ngoài.” Cố Tịch Dao nói xong, xoay người gọi hai con trai thức dậy.

Cô vừa đưa bọn nhỏ ra ngoài, đụng phải Bắc Minh Quân dẫn theo Phỉ Nhi từ trong phòng ngủ đi ra.

Cố Tịch Dao nhìn thấy dáng vẻ tay trong tay của bọn họ, tuy rằng cô đã buông tay, nhưng sau khi nhìn thấy trái tim vẫn khẽ run lên.

Trình Trình nhìn Cố Tịch Dao, rồi lại nhìn sang Bắc Minh Quân và Phỉ Nhi mặt tuơi như hoa ở bên cạnh, đôi lông mày nhỏ hơi nhíu lại.

Dương Dương nhìn thấy hai người này, cái mũi nhỏ hừ một tiếng sau đó không thèm nhìn bọn họ nữa.

Hình Uy ở phía trước dẫn đường, Bắc Minh Quân nắm tay Phỉ Nhi theo sau, Cố Tịch Dao cùng bọn nhỏ đi sau cùng.

Cô trước khi rời khỏi tầng hầm, chần chờ một chút, quay đầu lại cách đó không xa dãy khung ảnh ngay ngắn đặt trên mặt tủ.

Một dãy khung ảnh kia được ghi lại trong trí nhớ của Bắc Minh Quân tuổi thơ ngắn ngủi khó quên, còn có những hồi ức của anh cùng cô Phương. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Đường từ tầng hầm ra ngoài, đã điều người đến dọn dẹp sạch sẽ rồi.

Đoàn người rất nhanh đã đi ra khỏi đống hoang tàn.

Hai chiếc xe dừng song song ở khu đất trống, một chiếc Rolls-Royce màu đen, một chiếc Sprinter khác màu trắng.

Bắc Minh Quân ôm lấy eo của Phỉ Nhi lên chiếc xe màu đen và chạy đi, không hề có ý định đợi bọn họ đi cùng.

Cố Tịch Dao nhìn chiếc xe của Bắc Minh Quân đi khuất bỏ lại mẹ con bọn họ, trong lòng lại yên bình hơn rất nhiều.

“Mời cô Cố, hai cậu chủ nhỏ lên xe.” Hình Uy đứng ở cửa xe giúp đỡ đưa Cố Tịch Dao và Dương Dương Trình Trình còn có cả Bối Lạp lên xe.

Trên đường trở về, trong xe vẫn yên tĩnh lạ thường.

Mấy giờ sau, xe đi vào thành phố.
 
Chương 1207


Chương 1207

Nhìn thấy tuyến đường xe đang chạy, Cố Tịch Dao khẽ cau mày: “Hình Uy, con đường này không phải đường về nhà tôi mà.”

Hình Uy gật đầu: “Cô Cố nói không sai, đường này không phải đi đến nơi cô ở.”

Cố Tịch Dao hoài nghi nói: “Vậy đây là đang đi đến nơi nào.”

Hình Uy không nói thẳng ra mục đích rốt cuộc là muốn đi đến nơi nào: “Cô Cố, đến nơi rồi cô sẽ hiểu.”

Chiếc xe vẫn tiếp tục vượt qua dòng xe đông đúc của thành phố, bây giờ bên ngoài đèn đường rực rỡ. Một sự đối lập rõ nét giữa thành phố phồn hoa và trang trại của Cô Phương.

Đi vòng quanh thành phố ồn ào náo nhiệt, vì tìm kiếm một chút tâm hồn yên tĩnh, rời khỏi thành phố từ lúc mặt trời mọc, vùng quê lúc chiều tà.

Thế nhưng, cuộc sống nông thôn như vậy trông tươi mới chỉ trong vài ngày, thời gian qua rồi sẽ dần dần trở lên vô vị.

Trở lại vòng tay của thành phố, tâm trạng áp lực cũng đỡ hơn rất nhiều.

Chỉ có điều, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc bên ngoài, Cố Tịch Dao giờ phút này lại không thể vui lên được.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, sau cái chết đột ngột của Cô Phương và bị bắt cóc ngoài ý muốn. Tuy rằng những chuyện này đã qua đi, nhưng trong lòng cô vẫn nặng trĩu.

Trong lúc không để ý, chiếc xe chậm rãi dừng lại.

Cửa xe mở ra, Hình Uy bước xuống trước, anh ta cầm một chiếc ô đứng đợi ở cửa xe: “Thưa cô, mời xuống xe.”

Cố Tịch Dao dẫn theo bọn nhỏ và Bối Lạp xuống xe, mới phát hiện lúc này trời đang mưa phùn tầm tã.

Không khí ẩm ướt đem đến tâm trạng vốn không tốt của Cố Tịch Dao một chút cảm giác mất mác.

Hình Uy đưa bọn họ đến nơi ở của Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao vội vàng lấy chìa khóa mở cửa: “Hình Uy bên ngoài mưa rồi, anh vào trong nhà ngồi nghỉ một lát rồi hãy đi.”

“Không cần đâu, tôi còn phải trở về sắp xếp việc của nông trại.” Hình Uy nói xong, quay người lên xe.

Bọn nhỏ dẫn theo Bối Lạc chạy vào trong nhà, Cố Tịch Dao đứng ở cửa nhìn chiếc xe dần dần đi xa.

Cố Tịch Dao xoay người, vào trong nhà và nhanh chóng khóa cửa lại.

“Trình Trình, Dương Dương hai tiêủ quỷ các con làm sao lại yên tĩnh như vậy, có phải đã buồn ngủ rồi. Không được chưa tắm mà đã đi ngủ nhé.” Cố Tịch Dao vừa nói vừa đi đến phòng khách, dường như cô còn ngửi thấy mùi khói.

Cô vừa bước đến phòng khách, vẻ mặt thay đổi.

Chỉ thấy Trình Trình và Dương Dương đứng tại chỗ không lên tiếng, trước mặt bọn chúng, một người đàn ông với điếu thuốc trên tay, đang gác chân ung dung ngồi trên ghế sofa.

Ngay đến cả Bối Lạc cũng giống như quả cà tím bị đánh bại, chiếc đuôi rũ xuống lấp sau lưng của Dương Dương.

Cố Tịch Dao vỗ vỗ Trình Trình và Dương Dương: “Các con đi tắm trước đi, một lát nữa cơm sẽ chuẩn bị xong.”

Trình Trình và Dương Dương đã sớm ước được chạy khỏi chỗ này, nếu mẹ đã nói ra, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.

“Gâu gâu……” Bôí Lạp cũng chạy theo sau.

“Tại sao muộn như vậy mọi người mơí trở về, còn không mau đi chuẩn bị bữa tối.” Lời nói lạnh lẽo tức giận của anh ta, như thể bao phủ cả căn nhà.
 
Chương 1208


Chương 1208

Thấy Trình Trình và Dương Dương đều đã rời khỏi, khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao lập tức căng lên, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, giọng nói lạnh lùng còn mang theo một chút châm biếm: “Anh không phải rời đi trước chúng tôi sao, tại sao lại xuất hiện ở đây. chẳng lẽ lần này anh không ôm vợ chưa cưới ở biệt thự hay xe hơi sang trọng để tận hưởng thế giới của hai người sao.”

Không sai, ngồi ở trên sofa chính là Bắc Minh Quân, hơn nữa chỉ có một mình anh.

Bắc Minh Quân ánh mắt lạnh như băng nhìn Cố Tịch Dao, anh vẫn là rất thích bộ dáng lúc cô tức giận lúc này.

Cô lúc này giống như một con sư tử caí đang giận dữ.

Đối với anh mà nói lại giống như đối mặt với một loại khiêu chiến đầy hưng phấn.

Khóe miệng anh nhếch lên thành một đường cong: “So với cùng vợ chưa cưới hưởng thụ cuộc sống của hai người, và hưởng thụ thế giới của hai người với vợ hiện tại vẫn là thực tế hơn.”

Trái tim Cố Tịch Dao chợt run lên, nhưng cô vẫn cố duy trì nét bình tĩnh trên khuôn mặt: “Ở đây không có vợ của anh, nếu như anh Bắc Minh không còn chuyện gì khác, vậy tôi cũng không giữ anh ở lại đây nữa, để tránh cô vợ sắp cưới của anh thời gian dài không thấy anh, lại đến chỗ tôi đòi người.”

Sau khi Bắc Minh Quân hút một hơi thuốc, vứt nửa điếu thuốc còn lại trong tay vào cái gạt tàn.

Sau đó đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao theo bản năng lùi về sau mấy bước nhỏ.

Thế nhưng, cô vẫn bị Bắc Minh Quân dùng một cánh tay mạnh mẽ nắm ở thắt lưng, không thể thoát ra.

Cơ thể cô khẽ run lên, cúi đầu không thèm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân hơi cúi đầu, dùng bàn tay còn lại đặt dưới cằm của cô, mạnh mẽ nâng khuôn mặt của cô đối diện với mình.

Sau đó anh lại tiến gần đến khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao.

Một hơi nóng kèm theo mùi thuốc lá thơm m.ơn trớn mặt cô: “Cho dù là cưới thay, chỉ cần kỳ hạn trong thỏa còn một ngày, em vẫn là vợ tôi…”

Anh nói xong thì thả tay ra, xoay người ngồi trở lại ghế sô pha, cầm điều khiển trên bàn trà, bật ti vi tùy tiện chỉnh kênh: “Thế nào? Em còn đứng ngây ra đó làm gì, không đi nấu cơm đi. Cho dù bây giờ em không đói, đám trẻ cũng đói rồi đấy.”

Đúng là một tên khốn kiếp, một kẻ vô lại… Lúc này, trong lòng Cố Tịch Dao đã mắng người đàn ông này mười mấy lần.

Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn anh xong, xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Sau khi Trình Trình và Dương Dương trốn được vào phòng tắm, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Trình Trình, anh nói lão ba chim chết làm sao vậy? Rõ ràng ôm kẻ xấu xí kia, bỏ rơi chúng ta đi trước. Bây giờ lại xuất hiện ở trong nhà mẹ. Ba cảm thấy mẹ còn chưa bị bắt nạt đủ à? Ba… Ô…”

Dương Dương còn muốn nói gì nữa, lại bị Trình Trình bịt miệng cậu lại.

Lúc này, gương mặt nhỏ nhắn của Trình Trình cũng biến sắc, cậu nhóc thì thào nói với Dương Dương: “Em có thể nói nhỏ một chút không? Em không sợ bị ba nghe được sao? Nếu ba không thích nghe, mông em sẽ nở hoa đấy.”

Dương Dương kéo tay Trình Trình đang che mình ra, giọng nói cũng nhỏ hơn nhiều: “Anh không cho em nói thì cứ nói ra, sao phải bịt miệng em chứ? Chẳng biết tay anh có sạch hay không.”

Trình Trình trừng mắt nhìn Dương Dương: “Anh ngăn em có tác dụng sao? Chỉ có cách này mới là cách hữu hiệu nhất để ngăn em thôi.” Trình Trình nói xong lại giơ bàn tay nhỏ của mình ra, so với mặt Dương Dương: “Em xem, tay anh còn sạch hơn mặt em nhiều. Anh còn chưa chê mặt em làm bẩn tay anh thì thôi.”

 
 
Chương 1209


Chương 1209

Dương Dương mất kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi. Anh đúng là thích sạch chẳng khác nào lão ba chim chết vậy. Anh thích sạch thế, lần sau đừng bịt miệng em nữa.”

“Làm như người ta thích bịt miệng em vậy. Mong em lần sau nói chuyện, đặc biệt là dưới tình huống có ba ở đây thì phải suy nghĩ thật kỹ hãy nói.” Trình Trình nói xong, cởi từng cái quần áo ném xuống đất, sau đó đi cà nhắc tới chỉnh nước nóng nước lạnh, bắt đầu tắm.

Dương Dương bĩu môi, cũng cở.i quần áo của mình ném xuống đất, lắc mông tới tắm cùng Trình Trình: “‘Trái Banh’, mày cũng nhanh vào đây đi. Mày lăn trong hố, dính không ít đất cát, để tao tắm cẩn thận cho mày…”

“Bắc Minh… Tư… Dương!”

***

Cố Tịch Dao đi vào phòng bếp, nghe từ trong phòng khách truyền đến tiếng chuyển kênh không ngừng.

Ban đầu cô còn tưởng hôm nay về đến nhà, có thể cố gắng nghỉ ngơi với con một lát, ai ngờ lại bị Bắc Minh Quân quấy nhiễu làm hỏng rồi.

Cô mở tủ lạnh ra, xem còn có gì có thể ăn.

Chỉ thấy trong ngăn tủ còn sót lại mấy chai nước hoa quả.

Cô mở ngăn đá, ba ngăn phía trên trống không, sau khi kéo ngăn thứ tư ra, cuối cùng cũng thấy được thứ có thể ăn được – hai túi sủi cảo đông lạnh của thương hiệu Đài Loan nào đó thường được quảng cáo trên ti vi.

Buổi tối lại ăn mấy thứ này đi.

Cố Tịch Dao lấy sủi cảo ra. Cô định nấu canh sủi cảo kết hợp thêm chút rau nữa. Sau đó chiên sủi cảo bằng nước, lại phối hợp với nước trái cây vẫn tính là tốt cho sức khỏe.

Cô mở bếp ga ra, lấy ra một cái chảo, sau khi nhỏ chút dầu lại xếp sủi cảo gọn gàng vào trong chảo.

Sau đó cô lấy ra một chén nhỏ, lấy gần nửa chén nước, bỏ thêm ít bột vào trong đó.

Khi vỏ sủi cảo được rán hơi vàng, cô rót gần nửa chén nước vào trong chảo.

“Xèo…” Nước lập tức sôi trào, đồng thời bốc lên một làn khói trắng.

Cô tiếp tục rót nước mãi đến khi nước ngập nửa sủi cảo mới đậy nắp lại, giảm nhỏ lửa, đun từ từ.

Từng giây phút trôi qua, cô xuyên qua nắp chảo trong suốt, thấy nước bên trong đang sôi và dần dần giảm bớt.

Mãi đến khi nước gần cạn, cô mới mở nắp, một tay cầm chảo chậm rãi lắc đều, mãi đến khi nước bên trong cạn sạch, sủi cảo không dính vào chảo nữa, cũng từ từ đảo theo.

Lúc này cô tắt bếp, lấy ra một cái đĩa có đường kính tương tự với cái chảo, nhẹ nhàng úp lên trên sủi cảo, sau đó một tay cầm chảo, một tay đỡ lấy đĩa và lật chảo lại, sủi cảo lại được chuyển vào trong đĩa một cách hoàn chỉnh.

Đĩa màu trắng, sủi sảo chiên bằng nước màu vàng lại được làm thành công như vậy.

Cô đặt đĩa sang một bên, khi chuẩn bị nấu thêm một nồi thì thấy một bàn tay nhỏ lén lén lút lút thò về phía cái đĩa.

Cố Tịch Dao không cần nhìn đã biết ai sẽ làm vậy.

“Bây giờ còn chưa nấu xong, ai cho con ăn vụng chứ?” Cô nói xong lấy muôi nấu gõ nhẹ vào bàn tay nhỏ đang thò qua này.

“Ô…” Theo bàn tay nhỏ rút lại, cô nghe được Dương Dương ở phía sau kêu lên như làm nũng vậy: “Mẹ, còn phải đợi tới lúc nào mới có thể ăn cơm ạ? Bụng con đã kêu tới mấy lần rồi…”

Cố Tịch Dao quay đầu lại, thấy Dương Dương đang trề môi, dùng một tay xoa nhẹ cái tay bị đánh kia.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom