Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1169


Chương 1169

“Được rồi!!” Không đợi Trình Trình nói xong, Dương Dương đã vui vẻ cướp lấy một nửa cái bánh quy đó. Sau đó cúi đầu nhìn xuống Bối Lạp đang nằm bên chân mình.

“ ‘trái banh’ mặc dù ngày hôm qua mi đã trở thành kẻ phản bội, nhưng sau này ta nghĩ lại, cho dù mi có đứng về phía ta, mi cũng không có bất cứ tác dụng gì.”

“ư ử…” Bối Lạp phát ra thanh âm bất lực.

Dương Dương thuận tay ném nửa chiếc bánh quy đến trước mặt Bối Lạp.

“Mi bất nhân, nhưng tao không thể bất nghĩa a, cho nên vẫn có phần của mi. Từ từ mà ăn, mùi vị thứ này không tồi.”

“Gâu gâu…” Bối Lạp vui vẻ vẫy đuôi với Dương Dương.

Này…Chưa kịp nói xong nữa thì đã bị thằng em tham ăn này của cậu giật mất rồi. Vậy mà còn lấy đồ ăn của cậu thuận nước giong thuyền, cho Bối Lạp ăn nữa chứ. Không lẽ còn phải để chó giành thức ăn sao?

Trình Trình trơ mắt nhìn Bối Lạp háo hức ăn sạch đồ ăn của mình ngay trước mắt.

Nhìn thấy Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao đi tới

“Ba, mẹ.” Trình Trình kêu một tiếng, sau đó nhảy xuống ghế, kéo lấy tay của Cố Tịch Dao.

Mặc dù Cố Tịch Dao đã rửa sạch nước mắt trên mặt rồi, nhưng trạng thái tinh thần của cô vẫn chưa được điều chỉnh.

Tất nhiên là Trình Trình có thể nhìn ra, nhưng cậu chỉ nghĩ là mẹ vẫn chưa nghỉ ngơi tốt, bởi vì hôm qua thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi.

Trình Trình nắm tay Cố Tịch Dao, dẫn cô vào chỗ ngồi.

“Chủ nhân, tôi đi mời cô Phỉ Nhi đến ăn cùng luôn.” Hình Uy đi đến bên cạnh Bắc Minh Quân, khẽ khom người, nhẹ giọng nói bên tai anh.

Bắc Minh Quân ưu nhã mà ăn thức ăn khô, khẽ gật đầu.

“Cốc cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ từ đánh thức Phỉ Nhi dậy.

Phỉ Nhi lờ mờ nhớ, tối đó mình vốn đã ngủ say, đột nhiên nghe thấy có người dùng sức đập cửa, tiếp đó là Bắc Minh Quân xông vào phòng ngủ của cô ta.

Anh đi đến trước giường của Phỉ Nhi, đôi con ngươi nóng như lửa đó nhìn mình.

Cô ta vội vàng ngồi dậy, hai tay túm chặt góc chăn.

Mặc dù Phỉ Nhi có chút nghi hoặc, Cố Tịch Dao thực ra đang ở sát vách, hơn nữa trong lòng mình còn rất rõ, Bắc Minh Quân hình như đối với Cố Tịch Dao tốt hơn một chút.

Nhưng chuyện đến lúc này, cô ta vẫn như một con thỏ hoảng sợ, trái tim cũng bắt đầu đập điên cuồng không ngừng.

Lúc này, một mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ cơ thể Bắc Minh Quân.

Phỉ Nhi khẽ cau mày, cô ta bắt đầu hoài nghi: Bắc Minh Quân luôn coi trọng mình như khách, giờ phút này anh có thể hành xử như vậy, không lẽ vì một thân đầy mùi rượu này?

Tiếp đó, cô ta cười khổ lắc đầu.

Hóa ra điều cô mong chờ đã thực sự xảy ra vào lúc này rồi, nhưng chuyện xảy ra lại hoang đường và nực cười như vậy.

Sau khi cười, cô ta lại bắt đầu cảm thấy buồn cho bản thân.

Bởi vì cô ta vẫn biết rất rõ rằng, bản thân mình vẫn vô cùng yêu Bắc Minh Quân.

Mặc dù Cố Tịch Dao đã sinh con cho anh, có lẽ cũng giữ một vị trí trong trái tim anh.
 
Chương 1170


Chương 1170

Nhưng bất luận thế nào thì mấy ngày nữa, Bắc Minh Quân sẽ lấy mình làm vợ, mình mới là người chiến thắng cuối cùng.

Thôi bỏ đi, bây giờ cũng không quan tâm hành động này của anh là xuất phát từ nguyên nhân gì, mình cứ coi như là sớm thực hiện nghĩa vụ của một người vợ đi.

Trong lúc mà Phỉ Nhi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hết tất cả, Bắc Minh Quân lại đưa tay ra kéo chặt lấy cánh tay của cô ta, sau đó mang theo chút khẩn trương mà nói: “Ở dưới lầu cháy rồi, nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.”

Vừa nghe thấy hỏa hoạn, Phỉ Nhi lập tức bị hù dọa cho ngốc luôn, lửa đối với cô ta mà nói có dấu ấn sâu sắc hơn so với người bình thường, cũng là bởi vì lửa cho nên mới khiến cô ta có dung mạo như hiện tại.

Cũng bởi vì lửa cho nên Bắc Minh Quân mới đối xử với cô ta tốt hơn trước kia, quan tâm hơn.

Bởi vì lửa mà xui xẻo, bởi vì lửa mà hạnh phúc.

Nhưng mà hiện tại, trong lúc đã chuẩn bị hết tất cả các bước, vậy thì tại sao lại phải xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thế này?

Sắc mặt Phỉ Nhi trắng như tờ giấy, ánh mắt của cô ta trở nên đông cứng, cả thân thể cũng giống như là trái banh xì hơi mà nằm xụi lơ ở trên giường.

Sau đó, trong lúc vô thức, Phỉ Nhi và Bắc Minh Quân đi ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy bậc cầu thang đã bị thiêu cháy, làn sương mù màu trắng mang theo một mùi gay mũi từ tầng một bay thẳng lên trên tầng hai.

Tiêu rồi, tất cả đều đã tiêu hết rồi!

Phỉ Nhi nghĩ đến đây, cô ta cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cả người của cô ta đều mềm oặc ở trong lòng của Bắc Minh Quân.

Lúc Phỉ Nhi tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình đã nằm trong một căn phòng lạ lẫm.

Tường sơn màu trắng, làm cho căn phòng này trông sạch sẽ và thanh lịch hơn, một chiếc đèn kiểu cũ đặt ở trên cái tủ đầu giường, tản ra ánh sáng ấm áp.

Bố cục ở trong phòng vô cùng đơn giản, một cái giường, một cái bàn làm việc, và một cái tủ treo quần áo.

Rốt cuộc ở đây là ở đâu vậy? Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Đột nhiên đầu đau đớn, cô ta cúi đầu xuống, hai tay xoa xoa huyệt thái dương.

Chợt nhìn thấy quần áo ở trên người của mình đã không phải là bộ quần áo kia nữa, mà là một cái áo sơ mi của đàn ông rộng rãi màu xanh dương.

Phỉ Nhi ở bên ngoài một thời gian dài, có thể nói là hiểu biết tương đối nhiều.

Từ hoa văn tinh tế và tay nghề điêu luyện của chiếc áo sơ mi này cũng có thể nhìn ra được nó được làm bởi một nghệ nhân nổi tiếng, hơn nữa trên ống tay áo còn được thêu một chữ “V” bằng chỉ vàng.

“V.” Lúc Phỉ Nhi nhìn thấy cái chữ này thì lập tức sửng sờ, cô ta biết rất rõ ràng con chữ này đại biểu cho một người đàn ông, một người đàn ông khiến cho cô ta yêu và hận.

Cũng là bởi vì người đàn ông này, cho nên mới khiến cho cô ta biến thành cái dạng này…

“Cốc cốc cốc…” Âm thanh gõ cửa vang lên.

Phỉ Nhi vội vàng sửa sang mình một chút, sau đó nói một tiếng: “Mời vào.”

Cửa phòng được mở ra, Hình Uy đi về phía trước một bước, nhìn Phỉ Nhi đang ngồi ở trên giường, hơi gật đầu rồi nói: “Cô Phỉ Nhi, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, chủ tử đang ở dưới nhà ăn, cũng chỉ có thiếu một mình cô.”

Phỉ Nhi cũng gật đầu đáp lại: “Được rồi, tôi đi xuống ngay đây, anh chờ tôi một lát đi.”
 
Chương 1171


Chương 1171

“Được rồi.” Hình Uy nói xong thì lui về phía sau một bước, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại một lần nữa.

Phỉ Nhi vội vàng tìm kiếm quần áo của mình ở trên giường, nhưng mà quần áo đã bị lấy đi rồi.

Cô ta đành phải mặc cái áo sơ mi này, vẫn may là vừa đủ dài, ngay lưng có một cái túi, cũng có thể được xem như là cái váy liền.

Cô ta có chút ngượng ngùng mở cửa ra.

Hình Uy vẫn còn đang đứng chờ ở cửa.

Cô ta kéo ống tay áo của Hình Uy, nhỏ giọng nói: “Quần áo của tôi đâu rồi.”

“Là như thế này, quần áo của cô đã được giặt xong rồi, có điều là điều kiện ở đây có hạn, vẫn còn chưa khô, cho nên chủ tử đã giúp cô thay quần áo dự phòng của anh ấy.” Hình Uy nói.

Phỉ Nhi giật mình, gương mặt lập tức đỏ lên, hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Hóa ra là do anh ấy đã thay quần áo cho tôi.”

Hình Uy nghe xong thì lông mày giật một cái, xem ra là cô Phỉ Nhi đã hiểu lầm rồi, anh ta vội vàng giải thích nói: “Cô Phỉ Nhi, cô đừng hiểu lầm, không phải là do chủ tử đã thay cho cô đâu, mà là anh ấy đã kêu cô Cố thay cho cô đó.”

“Là như vậy à…” Phỉ Nhi nghe xong là Cố Tịch Dao thay cho mình, lập tức mất mát không ít.

Cố Tịch Dao, lại là Cố Tịch Dao. Hai ngày gần đây, người phụ nữ này cùng với con của cô ta đã khiến cho mình trở thành trò cười nhiều lần.

Nghĩ đến đây, Phỉ Nhi lại cảm nhận được một tia bất an, bởi vì Cố Tịch Dao đã thay quần áo cho mình, có lẽ đã nhìn thấy được hình ảnh không chịu nổi của mình.

Không biết là cô ta có cười nhạo mình hay không, có làm quá mọi chuyện lên rồi nói xấu mình ở trước mặt của anh Bắc Minh Quân hay không.

“Cô Phỉ Nhi, cô Phỉ Nhi?” Hình Uy nhìn bộ dạng trở nên có chút mất tự nhiên của cô ta.

Phỉ Nhi nhanh chóng che giấu lại, bàn tay nhỏ nhắn vuốt vuốt phần bụng của mình, nhìn Hình Uy mỉm cười nói: “Không có gì đâu, bây giờ tôi đói bụng lắm, không muốn để Quân chờ chúng ta lâu quá.”

Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu, quay người dẫn theo Phỉ Nhi xuống phòng ăn.

“Em đã xuống rồi đó à, thân thể có cảm thấy có chỗ nào không ổn hay không?” Bắc Minh Quân nhìn Phỉ Nhi rồi hỏi.

Phỉ Nhi mỉm cười: “Sức khỏe của em rất tốt, chắc có thể là do ngày hôm qua khói bay vô cho nên choáng, em còn phải cảm ơn là anh đã cứu em nữa, nếu không thì chắc có lẽ là em sẽ không có mặt ở đây.”

Bắc Minh Quân nhẹ gật đầu, tiện tay chỉ vào vị trí đối diện của anh: “Em ngồi đó ăn đi.”

Phỉ Nhi nhẹ nhàng gật đầu, Hình Uy cũng thuận thế kéo cái ghế ở vị trí đối diện của Bắc Minh Quân ra cho cô ta ngồi xuống.

Phỉ Nhi mỉm cười nhìn Bắc Minh Quân phong nhã uống nước trái cây.

Nhưng mà sau đó cô ta đảo mắt liền nhìn thấy Cố Tịch Dao ngồi ở bên cạnh của anh, trong lòng chợt cảm thấy có chút không thoải mái, vị trí ở bên cạnh của Bắc Minh Quân hẳn là thuộc về mình mới đúng.

Mặc dù trong lòng rất rất rất không nguyện ý, nhưng mà cô ta vẫn duy trì nụ cười như cũ, nhẹ nhàng gật đầu với Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ với cô ta.

“Quân, không ngờ là quần áo của anh, em lại mặc vừa người như thế, đặc biệt là logo được thêu ở trên cổ tay áo.”

Phỉ Nhi nói xong thì lại đứng dậy xoay một vòng ở trước mặt của Bắc Minh Quân, còn cố ý lắc lư chữ “V” ở trước mặt của anh.

Bắc Minh Quân hơi nhíu mày lại, trên mặt lộ ra một chút không kiên nhẫn: “Vừa người thì em cứ mặc đi, cũng không cần phải trả lại cho anh đâu.”
 
Chương 1172


Chương 1172

Phỉ Nhi bỗng nổi cơn thịnh nộ sau khi nghe thấy câu nói đó, cô ta bỏ qua biểu cảm không vui ở trên mặt của Bắc Minh Quân, cô ta rõ ràng cảm thấy Bắc Minh Quân có thể như vậy hoàn toàn là bởi vì người phụ nữ đang ngồi ở bên cạnh của anh… Cố Tịch Dao.

Phỉ Nhi mập mờ liếc nhìn Bắc Minh Quân một cái, ra vẻ giận dỗi: “Hứ, quần áo của anh mà còn cần phải trả lại hả, qua mấy ngày nữa là chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, sau đó không chỉ riêng quần áo này đâu, ngay cả anh cũng là của em nữa.”

Nói xong, cô ta đỏ mặt che miệng nở nụ cười: “Nhưng mà trước tiên thì em vẫn phải nên cảm ơn anh.”

Nhìn dáng vẻ lả lơi liếc mắt đưa tình của Phỉ Nhi ở trước mặt của Bắc Minh Quân, trên gương mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao lúc đỏ lúc trắng, trong lòng của cô có một loại cảm giác không được tự nhiên không thể nói thành lời.

Sau khi cô vội vàng uống xong ly nước trái cây của mình, nhẹ nhàng bỏ cái ly xuống, phần thức ăn còn lại thì vẫn còn nguyên ở trong khay: “Tôi đã ăn xong rồi, các người chậm rãi dùng bữa đi.” Nói xong thì đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi ra khỏi phòng ăn.

“Mẹ muốn đi đâu vậy?” Trình Trình vội vàng đi theo cô ra ngoài.

Dương Dương nhìn thấy thế thì cũng vội vàng quơ lấy chiếc bánh quy, tiếp theo nhảy xuống cái ghế, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, Bối Lạp cũng lắc lư cái đuôi rồi chạy theo.

Trước khi đi ngang qua mặt của Phỉ Nhi, Dương Dương còn cố ý làm một cái mặt quỷ với cô ta.

Bởi vì Dương Dương ghét nhất chính là Phỉ Nhi mắt đi mày lại với ba người chim ở trước mặt của mẹ và cậu, mà dù cậu cũng ghét ba người chim muốn chết đi được.

Nhưng mà cũng không có cách nào khác, con không thể chê “ba” xấu, chó không thể chê chủ nghèo mà.

Bắc Minh Quân nhìn thấy Cố Tịch Dao đứng dậy đi khỏi, anh cũng không đuổi theo ra ngoài.

Anh đương nhiên biết hành động không có lịch sự đó của cô là bởi vì cái gì.

Anh lập tức trừng mắt nhìn Phỉ Nhi một chút: “Em đứng đây xoay cái gì mà xoay, làm cho người ta hoa mắt, còn không mau ăn cho nhanh đi.”

Phỉ Nhi thấy Cố Tịch Dao đã đi rồi, mục đích của mình đã hoàn thành, có nghe thấy tiếng quát lớn của Bắc Minh Quân thì cũng đành chấp nhận.

Yên tĩnh ngồi đối diện của Bắc Minh Quân, trong lòng đắc ý ăn bữa sáng.

Hình Uy đứng ở bên cạnh của Bắc Minh Quân, nhìn Cố Tịch Dao mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài, đối mặt với Phỉ Nhi, anh ta cũng không muốn phải đứng ở đây.

Thế là bước về phía trước hai bước, xoay người lại nhỏ giọng nói ở bên tai của Bắc Minh Quân: “Chủ tử, tôi muốn đi xem tình huống ở bên ngoài một chút.”

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng gật đầu: “Nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Tôi hiểu rồi, chủ tử.” Hình Uy nói xong thì cũng đi ra ngoài.

Ở trong phòng khách, Cố Tịch Dao đang ở trên ghế sofa.

“Mẹ ơi, có phải là mẹ đang tức giận hay không?” Trình Trình đứng ở bên cạnh của cô, đôi mắt to ngập nước khẩn trương nhìn cô.

Không đợi Cố Tịch Dao nói chuyện, Dương Dương cầm cái bánh quy đáp lời lại: “Cái đó còn cần phải nói nữa hả, cậu cứ nhìn cái người quái dị kia đi, cứ lắc lư ở trước mặt của ba người chim, lắc qua lắc lại, trông cứ như là con tắc kè vậy á.”

Cố Tịch Dao nhìn Dương Dương vừa nói vừa khoa tay múa chân, tâm trạng không tốt đã bị cậu đùa nghịch trong nháy mắt liền dễ chịu hơn rất nhiều.
 
Chương 1173


Chương 1173

Nhưng mà cô vẫn đánh vào mông của Dương Dương một cái, sau đó mặt nghiêm lại la cậu: “Không cho phép con nói xấu người khác, cái thằng nhóc con chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, hôm qua đánh con vì cái gì, không phải là chuyện con nói chuyện không biết suy nghĩ à.”

Dương Dương một mặt oan ức, vuốt vuốt cái mông nhỏ của mình, mặc dù là ngày hôm qua đã chườm đá cho bớt sưng, nhưng mà vẫn còn hơi đau.

“Mẹ à, con trút giận cho mẹ còn sai nữa hả?”

Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ bĩu môi của Dương Dương, sắc mặt dịu đi một chút, nhẹ nhàng vuốt v3cái đầu nhỏ của cậu: “Con trút giận thay cho mẹ, mẹ cảm ơn con, nhưng mà con không thể tùy tiện nói xấu người khác được, đứa bé như thế này sẽ không có người nào thích đâu, con có biết chưa?”

Dương Dương nhẹ nhàng gật đầu: “Mẹ, con đã biết rồi ạ.” Nói xong, cậu duỗi bàn tay nhỏ ra: “Mẹ, mẹ vẫn còn chưa ăn điểm tâm xong, cái này là của con mang ra cho mẹ.”

“Dương Dương ngoan quá, mẹ ăn no rồi, cái này con với Trình Trình ăn đi.”

Dương Dương nghe xong thì liền vui vẻ ghê gớm, trong lúc vừa mới bẻ cái bánh quy ra một nửa chia cho Trình Trình, cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Hình Uy đang bước ra từ trong phòng ăn: “Chú đầu bếp, chú đang muốn đi đâu vậy ạ?”

Hình Uy chỉ vào cửa hầm: “Chú đi ra ngoài xem tình huống ở bên ngoài một chút.”

Dương Dương nghe xong thì liền chạy chậm mấy bước đi tới ôm đùi của Hình Uy, trưng ra một bộ mặt trong lòng đầy mong chờ: “Dẫn cháu ra ngoài với, có được hay không? Ở đây muốn nổi mốc luôn rồi.”

“Cái này…” Hình Uy lộ ra vẻ khó xử, thế là anh ta ném ánh mắt cần giúp đỡ về phía Cố Tịch Dao, hi vọng là cô có thể nói một câu.

Thật ra thì Cố Tịch Dao cũng không muốn ở đây, có lẽ là bởi vì do Phỉ Nhi.

Cô đi đến trước mặt của Hình Uy, cúi đầu trừng mắt liếc Dương Dương: “Dương Dương, buông ra đi, không cho phép con quấn lấy chú Hình Uy.”

Sau khi kéo Dương Dương ra rồi thì áy náy cười một tiếng với Hình Uy, sau đó như là có điều suy nghĩ mà nói: “Thật ra thì tôi cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí, mặc dù ở đây cái gì cũng có, nhưng mà ở một thời gian dài rồi cũng có lúc chịu không được.”

Lông mày của Hình Uy hơi nhíu lại một chút, đương nhiên là anh ta hiểu được cảm nhận lúc này của Cố Tịch Dao, có điều là bây giờ hoàn toàn không biết gì về tình huống ở bên ngoài, nếu như xảy ra chuyện gì thì sao mình có thể nói lại với chủ tử được đây.

Cố Tịch Dao nhìn bộ dạng do dự của Hình Uy, cũng có thể đoán được là anh ta đang lo lắng cái gì.

Cô mỉm cười: “Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ đi theo anh vào con đường hầm, nếu như có nguy hiểm gì thì chúng tôi sẽ trở về là được rồi, cho dù có đi ra ngoài thì chúng tôi cũng chỉ hoạt động thân thể ở bên ngoài một chút mà thôi.”

Cố Tịch Dao nói xong thì lại chỉ chỉ về phía Bối Lạp: “Anh nhìn Bối Lạp xem, cả một đêm rồi nó vẫn còn chưa đi tiểu tiện, vậy thì Bắc Minh Quân còn không biết phải đối phó với nó như thế nào.”

“Ô…” Giờ phút này Bối Lạp cũng mang theo một bộ dạng bất đắc dĩ mà ai oán một tiếng.

“Đã như vậy rồi… vậy thì tôi sẽ mang mọi người đi ra ngoài một chút, nhưng mà mọi người phải nghiêm túc nghe theo chỉ huy của tôi đó, không thể làm sai một bước, nếu không thì rất có thể sẽ có nguy hiểm.” Hình Uy bất đắc dĩ đành phải đồng ý.

Có thể đi ra, người vui vẻ nhất đó chính là Dương Dương. Thật ra thì sao Trình Trình không muốn đi ra ngoài được chứ, chỉ có điều là trở ngại ba, khó mà nói ra khỏi miệng thôi.

Hình Uy cầm theo một cái ba lô nhỏ, dọn dẹp lại một chút công cụ cần thiết bỏ vào.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong rồi, Hình Uy, Cố Tịch Dao, Trình Trình, Dương Dương còn có Bối Lạp, một nhóm bốn người cộng thêm một con chó rời khỏi tầng hầm, đi dọc theo đường hầm hôm qua vừa mới đi vào đây.

Đến lối ra vào, Hình Uy ra hiệu cho Cố Tịch Dao cùng với bọn nhỏ đeo khẩu trang lên, sau đó kêu bọn họ lùi về phía sau mấy bước.
 
Chương 1174


Chương 1174

“Rắc…”

Hình Uy đưa tay ra mở cánh cửa sắt bảo vệ với bên ngoài.

“Soạt…” Một lớp sương mù dâng lên cùng với mùi khói gay mũi khét lẹt sau khi đồ vật bị đốt cháy xộc vào trong mũi.

“Khụ khụ…” Mọi người đều mang theo khẩu trang, nhưng mà vẫn ho khan không ngừng.

May mắn ở trong phòng có thiết bị thông gió, khói và mùi khét nhanh chóng tan đi rất nhiều.

Hình Uy lấy được bốn cái đèn pin nhỏ từ trong cái ba lô của mình, đưa qua cho bọn họ mỗi người một cái, Trình Trình và Dương Dương còn quá nhỏ, anh ta đã cố định cái đèn pin ở trên vai của bọn nhỏ bằng một miếng dán.

Như thế này thì cho dù bọn nó có đi đâu đi nữa cũng có thể đảm bảo ánh sáng phản chiếu dưới mặt đất ở trước mặt của bọn nó, hoặc là trên vật thể.

Hình Uy là người đầu tiên đi lên mặt đất, dùng đèn pin nhỏ chiếu ở xung quanh, sau khi quan sát ở xung quanh đã an toàn, liền vẫy gọi kêu Cố Tịch Dao dẫn theo bọn nhỏ đi lên.

Sau khi đi lên nhìn căn phòng đen kịt, không biết là ở đâu phát ra tiếng vang “bôm bốp” rất nhỏ, vẫn còn có mùi cháy khét, trong nháy mắt trong lòng của Cố Tịch Dao liền trở nên trĩu nặng.

Chỉ trong vòng có một đêm, vậy mà căn phòng này lại trở nên hoang tàn trong một trận lửa.

Hình Uy vừa đi ở phía trước để dò đường, vừa quay đầu lại dặn dò Cố Tịch Dao: “Cô chủ, cô với mấy cậu nh0 phải cẩn thận một chút.”

Trên mặt đất, ngổn ngang nhiều đồ vật bị cháy rụi.

Cố Tịch Dao đi theo Hình Uy bước qua cầu thang, cô nhịn không được mà dùng đèn pin chiếu rọi một cái.

Chỉ nhìn thấy cái cầu thang gỗ ở đây đã không còn nữa, chỉ nhìn thấy một lỗ hổng trống rỗng ở trên lầu hai, cái cầu thang này đã bị cháy thành tro bụi, vương vãi khắp ở dưới tầng một.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chống trơn chiếu vào trong phòng. Cố Tịch Dao quay đầu nhìn về phía phòng khách, ở đó cũng là một đống đổ nát, ánh nắng chiếu rọi vào mấy chai thủy tinh bị rơi trên mặt đất trông khá lấp lánh.

Nhìn mấy cái chai thủy tinh này, Cố Tịch Dao không khỏi nghĩ đến ngày hôm qua…

Cuối cùng cũng đi ra được, hứng lấy ánh nắng ấm áp, thể xác và cả tinh thần đều tự tại và thoải mái.

“Chao ôi…” Dương Dương hoan hô, giống như là một con ngựa nhỏ chạy ở trên thảo nguyên.

Trình Trình thì bình tĩnh hơn nhiều so với cậu, nhắm mắt lại ngửa đầu lên, cố gắng hô hấp không khí trong lành ở bên ngoài.

“Gâu gâu…” Còn Bối Lạp ngoắt ngoắt cái đuôi, hết ngửi cái này đến ngửi cái kia, rồi lại chạy theo Dương Dương.

So với bọn nhỏ thì tâm trạng của Cố Tịch Dao cũng không có tốt như vậy, nhìn những căn nhà ở xung quanh cách đó không xa cũng bị thiêu rụi chỉ còn lại những đống đổ nát thê thảm.

Có lẽ đối với bọn nhỏ mà nói, đoạn ký ức này cũng chỉ là một ký ức không là cái gì, có thể bỏ qua trong cuộc đời của bọn nó.

Nhưng mà đối với Cố Tịch Dao mà nói, đây chính là ký ức mà cả đời này cô không có cách nào quên được.

“Cô chủ, mọi người hoạt động ở đây một chút đi, đừng có đi quá xa, tôi đi thăm dò tình hình của mấy căn nhà ở kế bên một chút.” Hình Uy quan sát tình huống ở xung quanh rồi nói.
 
Chương 1175


Chương 1175

Cố Tịch Dao nhẹ gật đầu: “Ừm, anh phải chú ý an toàn đó.”

Hình Uy quay người đi về phía mấy căn nhà ở gần đó.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người của Cố Tịch Dao đang dạo bước, cô từ từ suy nghĩ tường tận bắt đầu từ khoảng thời gian kết hôn thế đến nay.

Bây giờ còn bốn ngày nữa, không hiểu cô lại bắt đầu cảm nhận có chút mất mát, nhất là buổi sáng ngày hôm nay Phỉ Nhi nói những lời nói đó ở trước bàn ăn…

Bây giờ đã đến lúc tỉnh mộng rồi.

Lúc này nghe thấy ở cách đó không xa có tiếng Dương Dương kêu to: “Con thỏ, con thỏ kìa! “trái banh”, nhanh mau đi bắt con thỏ đó về đây đi.”

Tiếp theo là Dương Dương phàn nàn nói: ““trái banh”, mày chạy chậm quá đi hà, hôm nay không cho mày ăn cơm đâu, vẫn là để tao đuổi theo với mày cho đáng tin.”

Trình Trình cố gắng gọi với theo: “Bắc Minh Tư Dương, mau trở lại đi, mẹ không cho chạy xa như thế đâu!”

Cố Tịch Dao vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy Bối Lạp đang chạy nhanh ra phía trước, Dương Dương cũng liều mạng nện bước chân nhỏ nhắn ngắn ngủn đuổi theo nó không bỏ.

Chỉ có Trình Trình không có đuổi theo, khuôn mặt của cậu đều là nét lo lắng.

Bây giờ trang trại đã biến thành một đống đổ nát, khắp nơi đều có thể gặp phải nguy hiểm, nếu như Dương Dương xảy ra chuyện gì, vậy thì thật sự không dám tưởng tượng.

“Trình Trình, con đứng đây chờ chú Hình Uy đi ra nha, để mẹ đi tìm Dương Dương.” Cố Tịch Dao nói xong thì cũng đuổi theo.

Dương Dương và Bối Lạp càng chạy càng xa, Cố Tịch Dao gắt gao đuổi theo ở phía sau.

Không bao lâu sau, bọn chúng liền chạy ra khỏi trang trại.

Ở phía trước của bọn chúng là một mảnh rừng rậm, Bối Lạp chạy nhanh trong con đường được rãi đầy sỏi.

“Dương Dương, đường đuổi theo nữa, mau trở lại đi!”

Cố Tịch Dao vội vàng kêu Dương Dương lại, ở trong lòng của cô rất rõ ràng, chỉ cần bước vào rừng cây này, nếu như không quen thuộc địa hình thì rất dễ dàng bị thương, thậm chí là sẽ lạc đường.

Nhưng mà dường như là Dương Dương chạy ở phía trước lại không nghe được, tiếp tục chạy theo Bối Lạp, mới chạy hai ba bước thì cậu với Bối Lạp liền biến mất ở trong rừng cây.

“Dương Dương, Dương Dương!” Cố Tịch Dao lo lắng hét lên, càng tăng nhanh bước chân chạy theo.

Chạy vào rừng cây, sau khi chạy được mấy chục mét, ở xung quanh ngọai trừ thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót thì mọi thứ đều yên tĩnh.

Những tán cây che phủ cả bầu trời, chỉ có ánh sáng mặt trời được xuyên qua các khe hở giữa các cành cây, tạo thành từng vệt sáng.

Càng như vậy thì Cố Tịch Dao càng trở nên lo lắng hơn, cô bắt đầu thấy hối hận, hối hận là tại sao mình không thể ở trong tầng hầm. Cho dù có muốn đối mặt với Phỉ Nhi thì cũng sẽ không trở thành như hiện tại, ngay cả con trai cũng không thấy đâu.

“Dương Dương, Dương Dương…” Mặc kệ là Cố Tịch Dao dùng sức lực bao lớn để la lên, đáp lại cô cũng chỉ có từng tiếng vang vọng quanh quẩn ở trong rừng rậm.

Thời gian trôi qua dài dằng dẵng, Cố Tịch Dao cũng không biết là đi được bao xa, chạy đến nổi ngay cả chân của cô cũng đã kiệt sức.

Vào lúc cô sắp hoàn toàn thất vọng, ở cách đó không xa truyền đến tiếng chó sủa.

Cố Tịch Dao lập tức lấy lại tinh thần, giống như là khôi phục lại động lực một lần nữa, chạy theo nơi phát ra âm thanh.
 
Chương 1176


Chương 1176

Cách với nơi chó sủa càng ngày càng gần, dường như còn nghe thấy âm thanh của Dương Dương.

Nhưng vào lúc này, bước chân của cô trở nên chậm chậm, mà càng ngày càng chậm, càng ngày càng cẩn thận.

Bởi vì cô phát hiện ngoại trừ âm thanh của Bối Lạp và Dương Dương thì còn có âm thanh của những người khác nữa.

“Anh rể, bắt đi, bắt đi… a… trời, còn tưởng là ngựa và thú, hóa ra là con chó, còn có một bé trai nữa.”

“Haizz… mất một thời gian dài để đào một cái hố, còn chờ cả một đêm, vậy mà chờ được hai thứ như thế này, mất tiền mất tiền rồi.”

Cố Tịch Dao lẳng lặng đi đến gần, cuối cùng đẩy một nhánh cây đang che ở trước mặt ra, đã nhìn thấy được một người có dáng cao gầy và một tên lùn mập mạp, hai người bọn họ đều mặc đồ rằn ri, đang đứng song song đưa lưng về phía mình.

Từ giữa kẽ hở giữa hai người bọn họ, mơ hồ có thể nhìn thấy được ở phía trước của bọn họ là một cái hố to.

Nghe thấy ý tứ trong lời nói của bọn họ thì Bối Lạp và Dương Dương đang ở trong cái hố.

“Tách, tách…” Hai tiếng bật lửa thanh thúy vang lên, sau đó liền bay ra một đám sương mù màu trắng.

“Em nói nè anh rể, hôm nay thật sự không có may mắn, không bắt được con dã thú nào để đến chợ bán kiếm lời, kết quả còn bị hai cái tên này quấy nhiễu nữa chứ.” Tên mập lùn phàn nàn nói.

“Haizz, nếu không thì chúng ta làm như thế này đi, con chó này cũng tính là rất mập, không bằng mang đến bên thị trấn, nói không chừng còn có thể bán được một cái giá tốt.” Cái tên mập lùn kia hút một hơi thuốc rồi nói.

Tên cao gầy nghe xong thì lắc đầu: “Hai người chúng ta ở trong rừng này cũng đã một đêm rồi, bây giờ bụng đã sớm đói muốn chết, tôi thấy quả thật con chó này cũng mập đó, không bằng nướng nó lên làm thịt ăn đi.”

“Ăn thịt chó hả? Nhưng mà nuốt không trôi, khôn phải là anh không biết, hồi còn bé em cũng bị chó cắn nữa đó…” Tên mập lùn dường như đang nhớ đến bóng ma khi còn bé .

Tên cao đầy khinh bỉ nhìn hắn ta một cái: “Sợ cái gì chứ, nói cho cậu biết, nghe nói là Diêu Nhị Ca thôn của chúng ta nói thịt chó có thể bồi bổ, nhất là bổ cho mấy người đàn ông, người ta còn nói mấy người Quảng thường ăn thịt chó lắm đó.”

Tên mập lùn nghe xong thì lập tức tỉnh táo lại, hắn ta chép miệng một cái: “Thôi được rồi, cứ làm như thế đi, hôm nay chúng ta có một bữa ăn mặn. Không sợ anh cười chê chứ, ngày nào em gái của anh cũng trách em không được, ngày hôm nay bồi bổ một chút, tối nay sẽ thoải mái thôi.”

Tên cao gầy nghe xong thì vui vẻ: “Haha, nhìn chút tiền đồ này của cậu đi, được rồi được rồi, để cậu ăn nhiều một chút.”

“Hắc hắc, cảm ơn anh rể, vậy đi hấp con chó này mới tốt hay là nướng tốt hơn?” Tên mập lùn chảy nư0c bọt kích động nói.

“Đây là con chó của tôi, không cho phép các người ăn nó!” Dương Dương nghe hai người đang bàn bạc với nhau cách để ăn “trái banh” ở trên cái hố, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng không chịu được.

“Con chó của tôi ai cho mấy người ăn nó, nếu như các người đã thích như vậy rồi, vậy trước tiên tôi để cho hai người ăn chút bột đậu hỗn hợp vậy.” Dương Dương quả thật rất tức giận, mặc dù cậu là một đứa nhỏ, không bò lên nổi.

Nhưng mà ở trong cái hố này có đất, cậu dùng tay nhỏ nắm lấy đất, dùng sức ném lên trên hai người bọn họ.

“Phi phi phi…” Sau khi một làn bụi vàng bay ngang hai người bọn họ, để lại bụi ở trên người, bụi ở trên đầu, vừa nhổ ra đất bị ăn phải vào trong miệng.
 
Chương 1177


Chương 1177

“Cái thằng nhóc con này, quả thật là không biết thành thật mà.” Tên mập lùn mắng một câu, sau đó trong mắt của hắn ta lóe lên một tia sáng.

Hắn ta đi đến bên cạnh cái hố rồi ngồi xuống, trừng mắt liếc nhìn Dương Dương: “Nhóc con, chú nói với nhóc tốt nhất thành thật cho chú một chút đi, xử lý xong con chó kia thì sẽ đến lượt xử lý nhóc đó.”

Dương Dương nhìn thoáng qua Bối Lạp, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Mấy người cũng muốn nướng tôi lên luôn hả?”

Câu nói này của Dương Dương đã chọc cho tên mập lùn bật cười: “Nhóc con à, nhóc cho rằng bọn chú là hắc sơn lào yêu hả? Còn nướng nhóc lên, chú thấy nhóc trắng trắng mập mạp, bán cho mấy người ở trong khe suối mà làm con trai.”

Nghe thấy hai người đó muốn bán cậu con trai yêu quý nhất của mình lên trên núi, rốt cuộc Cố Tịch Dao cũng không kìm nén được tâm trạng kích động của mình.

Ai cũng không thể đánh chủ ý lên người con trai của cô!

“Các người đừng có mơ tưởng bán con trai của tôi đi!” Cố Tịch Dao la to lên một tiếng, tiện tay quơ lấy một cành cây hơi thô rồi vọt ra ngoài.

Sau đó, cô không nói lời nào, dùng cành cây này đánh lung tung về phía hai người bọn họ.

Cố Tịch Dao cầm thêm cái cây đột nhiên xuất hiện, làm cho hai người bọn họ vội vàng không kịp chuẩn bị.

Bọn họ bị đánh liên tục lùi ra phía sau, nhưng mà không có phản kích lại, chỉ là duỗi cánh tay ra bảo vệ đầu và thân thể của mình.

Tình hình ở phía trên thay đổi trong nháy mắt, sự xuất hiện của Cố Tịch Dao, không thể nghi ngờ gì, chuyện đó đã cho Dương Dương uống một viên thuốc an thần.

Cậu ở phía dưới cổ vũ: “Mẹ ơi cố lên, đánh hai người xấu xa này đi, bọn họ muốn ăn “trái banh” đó, còn muốn bán con cho người ta làm con trai nữa.”

Có lẽ là bởi vì trộm cướp nhút nhát, tên cao gầy không nói lời nào, tên mập lùn vội vàng giải thích cho mình: “Ôi, ôi, tôi cũng chỉ nói đùa với đứa bé kia mà thôi.”

Nghe cáo trạng của Dương Dương, mặc dù Cố Tịch Dao sớm đã nghe thấy, nhưng vẫn là càng nghe càng giận, vì vậy, cô đánh càng mạnh hơn.

Cứ như vậy, một người đánh, hai người lùi.

Ba người vòng hố hết vòng này tới vòng khác.

Nhưng mà, thời gian càng dài, dù sao Cố Tịch Dao cũng là phụ nữ, sức lực không thể duy trì được lâu, rất nhanh đã dùng hết sức lực.

Sau đó, sức lực đánh lên người hai người như đấm lưng cho họ.

“Khà khà…người phụ nữ như cô cũng chỉ chút sức lực vậy thôi.” Tên béo lùn cười, nắm cây khô trong tay mình.

Ba người liền dừng lại.

Tên cao ốm và tên béo lùn thở hổn hển, bắt đầu cẩn thận đánh giá người phụ nữ đánh cho họ tay chân loạn xạ này.

Tên béo lùn dùng ánh mắt kinh dị đánh giá người phụ nữ đối diện từ trên xuống dưới, hắn dám nói người phụ nữ này là người phụ nữ xinh đẹp nhất hắn từng thấy trong đời này.

Sau đó hắn hèn hạ dùng cùi trỏ chọt chọt tên cao gầy, chép miệng với hắn ta: “Anh rể, anh nhìn người phụ nữ này.”

“Đang nhìn đây.” Tên cao gầy cũng là lần đầu tiên thấy người phụ nữ thanh tú như vậy, làn da trắng nõn không chút son phấn, nhưng lại khiến người ta nhìn cảnh đẹp ý vui.

“Anh nói, người phụ nữ này sao lại xinh đẹp như vậy, sao còn đẹp hơn cả Lý Thúy Hoa trong thôn chúng ta.” Lúc tên béo lùn và tên cao gầy nói, đều không nỡ dời ánh mắt khỏi người người phụ nữ trước mặt.
 
Chương 1178


Chương 1178

Tên cao gầy vẫn xem như có chút kiến thức, hắn khinh thường liếc nhìn tên béo lùn: “Cậu chỉ biết Lý Thúy Hoa. Nói cho cậu biết, con gái thành phố đều xinh đẹp hơn Lý Thúy Hoa, có biết không.”

“Thật sao?” Tên béo lùn quay đầu nhìn tên cao gầy mặt đầy hoài nghi.

Tên cao gầy có chút đắc ý: “Đó là đương nhiên, thành phố rất nhiều. Ngày khác dẫn cậu lên thành phố mở mang kiến thức.”

Tên béo lùn nhìn hắn một cái, sau đó cảnh giác hỏi: “Anh rể, anh trước đây thường lên thành phố, có phải đã làm chuyện gì có lỗi với chị em không?”

Tên cao gầy có chút gượng gạo, cố làm ra vẻ trấn định: “Em rể, cậu nói gì vậy. Tôi một lòng với chị cậu.”

Sau đó hắn cũng cảnh giác nói với tên béo lùn: “Nói cho cậu biết, cậu đừng có ý đồ với người phụ nữ này, làm ra chuyện gì có lỗi với em tôi.”

Tên béo lùn cũng vội vỗ ngực biểu thị sự quyết tâm của mình: “Anh rể, em tuyệt đối không hai lòng với em gái anh.”

Cố Tịch Dao nghe hai người nói linh tinh, căn bản không để mình vào mắt, lập tức tức giận mặt lúc đỏ lúc trắng.

“Này! Hai người nghe đây, mau thả con trai tôi và con chó đó ra. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát.” Cố Tịch Dao nói rồi bèn vươn tay mò túi lấy điện thoại.

Nhưng mò vào túi nửa ngày cũng không tìm thấy. Cố Tịch Dao lập tức hoảng loạn. Cô vốn chỉ ra ngoài hít thở không khí mà thôi, cho nên không mang điện thoại bên người.

Xem ra thật sự xong rồi.

“Này, cô gái. Tôi nói cho cô biết, xung quanh nơi này mười dặm không có cảnh sát, hơn nữa cho dù cô báo cảnh sát họ đến đây lại cũng phải mất một hai ngày tìm cô.” Tên cao gầy mặt đầy đắc ý.

“Đúng, đúng. Cô gái, cô vẫn là để gậy trong tay xuống đi, có gì chúng ta từ từ nói.” Tên béo lùn cũng cười hì hì, thuận miệng tiếp lời.

Trong lòng Cố Tịch Dao hiểu rõ, cành cây trong tay chỉ là vũ khí cuối cùng của cô.

Thua người không thua trận, cô vẫn căng mặt, ánh mắt sắc bén, như một con báo đang cảnh giác: “Các người có biết, bắt cóc là phạm pháp không, bị bắt sẽ phải ngồi tù! Tranh thủ lúc các người còn chưa phạm phải lỗi lầm lớn, thả chúng tôi ra, các người còn có thể cứu…”

Tên béo lùn nghe đạo lý lớn của Cố Tịch Dao có chút không kiên nhẫn, mắt trừng to: “Haizz, tôi nói cô gái này, sao cô giống Đường Tăng nói mãi không dứt vậy!”

Hắn nói, cánh tay cầm cành khô khẽ dùng sức vặn.

“A…” Sức lực cường đại thông qua cành cây truyền tới tay Cố Tịch Dao.

Tay cô lại mềm mại, không có sức lực lớn như vậy.

Tay bị cành cây ma sát phát đau buông lỏng. Lòng bàn tay và ngón tay cô rách ra mấy vệt máu.

Bây giờ, hai tay cô trống rỗng, không có công cụ để đối kháng với họ, mắt bất giác lóe lên sợ hãi.

“Khà khà, cô gái, chúng tôi đã nói với cô rồi, sao cô không nghe chứ, còn muốn chúng tôi mạnh tay.” Tên cao gầy lộ ra nụ cười hung ác bước từng bước về phía Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao lúc này tim không ngừng đập thình thịch, trán thấm mồ hôi: “Tôi cảnh cáo các người, đừng tới đây!”

“Bỏ đi, cô gái, cô cũng không có bản lĩnh gì, vẫn là ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi đi.” Tên béo lùn dáng vẻ tha thiết khuyên.

“Hợp tác, hợp tác cái gì. Các người thế này là bắt cóc!” Cố Tịch Dao lùi về phía sau. Thực ra cô có thể xoay người bỏ chạy, nhưng con trai cô vẫn còn trong tay chúng.
 
Chương 1179


Chương 1179

Nếu cô bỏ chạy, có lẽ sẽ giống như họ nói, họ sẽ bán Dương Dương tới trong núi, vậy mình và con trai cả đời này cũng không thể gặp lại nữa.

Bây giờ việc cô có thể làm chính là giằng co với họ, cố hết sức kéo dài thời gian, để Trình Trình dẫn Hình Uy tới cứu họ, đây cũng là tia hi vọng cuối cùng của Cố Tịch Dao.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với Cố Tịch Dao mà nói một giây dài như cả năm.

Cuối cùng tên cao gầy không còn kiên nhẫn nữa. Hắn nghiêng đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho tên béo lùn.

Tên béo lùn hiểu ý, bước nhanh vòng sang phía khác của Cố Tịch Dao.

Lúc này, hai người họ đã hoàn thành thế gọng kìm với cô.

Cố Tịch Dao nhanh chóng liếc nhìn, thật sự là chuyện lớn không ổn rồi.

“Này, hai chúng ta vây lại, bắt người phụ nữ này!” Xem ra tên cao gầy cuối cùng đã đưa ra mệnh lệnh tổng tiến công.

Chỉ thấy hai người mở rộng vòng tay, không ngừng điều chỉnh phương hướng bao vây Cố Tịch Dao, không cho cô lối chạy thoát.

Cố Tịch Dao mang giày cao gót, vốn là đi lại không tiện trong rừng rậm thế này, lúc này càng là khó khăn di chuyển.

“Bắt cô ta!” Tên cao gầy vờ làm ra vẻ muốn nhào tới, khiến Cố Tịch Dao lùi về phía tên béo.

Tên béo lùn thấy thời cơ đã tới, bước hai bước tới sau lưng cô, vươn cánh tay ngắn củn thô kệch đen xì giữ chặt hông cô.

Tên cao gầy cũng nhanh chóng tới giúp hắn.

Cố Tịch Dao bị bắt giữ, nhưng cô không ngừng phản kháng, cô liều mạng hất tay, nắm bắt lung tung, chân cũng không ngừng đá đạp loạn xạ.

Bỗng nhiên nghe thấy tên béo lùn kêu đau một tiếng: “Ai ya, mẹ nó…” Tiếp đó hắn đau tới buông tay, ngồi xổm xuống đất.

Đây chính là cơ hội tốt để bỏ chạy, Cố Tịch Dao giằng khỏi tay tên cao ốm đang giữ lấy tay mình.

Cô vừa xoay người, giày cao gót đã bị kẹt trên mặt đất mắc vào trong cành cây, thân thể cô ngã xuống đất.

“Khà khà, tôi nói này cô gái, kêu cô ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi, cô không nghe, còn làm em rể tôi bị thương. Món nợ này chúng tôi sẽ từ từ tính.” Tên cao gầy nói rồi bắt lấy Cố Tịch Dao ngã trên đất.

Hắn cũng rút kinh nghiệm tên béo lùn, tránh đi giày cao gót của cô.

“Này, cậu tới trói cô ta lại trước, rồi hãy đi xoa chân của cậu.” Tên cao gầy nghiêng đầu mắng tên béo lùn đang cởi giày, chuẩn bị bóp chân bên cạnh. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Tới đây, tới đây.” Tên béo lùn đi cà nhắc tới bên hố, lấy dây thừng và cuộn băng keo vàng ra.

Tên cao gầy thấy tên béo lùn lấy băng keo ra, không hiểu hỏi: “Tôi kêu cậu lấy dây thừng trói cô ta lại, ai kêu cậu lấy băng keo?”

“Em, em thấy trên tivi, trên đó trói người đều phải dán cái này.” Nói rồi, tên béo lùn dùng sức kéo một đường, lấy răng cắn xong dán lên miệng Cố Tịch Dao.

Tiếp đó, hắn lấy dây thừng ra. Tên cao gầy khống chế tay chân cô, tên béo lùn thuận lợi quấn vài vòng lên người cô. Sau đó buộc gút, đầu khác còn dư một đoạn dây.

Như vậy, vừa có thể khiến cô không chạy được, lại có thể tránh đi giày cao gót ‘sát thương’ đó.

Đợi trói Cố Tịch Dao xong, tên béo lùn bèn bắt đầu ngồi trên đất xoa bóp chân mình.

Tên cao gầy nhìn hắn nói: “Cái này của cậu xem như là bị thương khi làm việc, đến lúc đó kiếm được tiền sẽ chia cho cậu nhiều hơn một chút.” Sau đó móc trong túi ra hai điếu thuốc tự quấn, đưa một điếu cho tên béo lùn.
 
Chương 1180


Chương 1180

“Hề hề, được vậy rất tốt.” Tên béo lùn nhận, cười hì hì ngậm vào miệng.

Hai người vừa hút thuốc vừa nhìn Cố Tịch Dao.

“Haizz, em nói anh rể này. Cô gái này anh nói có thể đáng giá bao nhiêu tiền?” Tên bèo lùn hỏi.

Tên cao gầy rít hơi thuốc, nhíu mày: “Nhìn da dẻ cô ta non mịn, tôi đoán thế nào cũng có thể bán một trăm năm mươi triệu.”

Một trăm năm mươi triệu?! Mặc dù Cố Tịch Dao không nói chuyện được, thân thể cũng không thể nhúc nhích, nhưng nghe cuộc đối thoại của họ, sao cảm thấy như muốn bán mình đến nơi không thể gặp được người.

“Ô ô…” Cố Tịch Dao ngồi trên mặt đất vặn vẹo cơ thể, dùng sức giãy giụa.

“Ai, cậu tháo băng keo trên miệng cô ta xuống, nghe thử cô ta muốn nói gì.” Tên cao gầy hất cằm nói với tên béo lùn.

“Xẹt…” Tên mập lùn đi tới, không nhẹ không nặng kéo mở băng keo trên miệng Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao bỗng nhiên cảm thấy miệng nóng bỏng đau đớn.

“Đồ ngu, cẩn thận chút. Nếu phá tướng, chín chục triệu cũng bán không xong!” Tên cao gầy trừng mắt tên béo lùn nói.

Đợi tới lúc bình ổn hơi thở, Cố Tịch Dao nhìn hai người: “Tôi nói cho hai người biết, mua bán người là phạm pháp. Nếu các người cần tiền, thì thả tôi và con tôi ra, tôi sẽ cho các người một tỷ rưỡi.”

“Một tỷ rưỡi!” Hai người nghe xong nhìn nhau.

Cố Tịch Dao thấy họ không có biểu cảm gì, lập tức mở miệng nói: “Một tỷ rưỡi một người, tôi và con tôi, cho các người ba tỷ.”

“Ba, ba tỷ!” Bây giờ hai người đã mù mờ rồi.

Cố Tịch Dao nhìn ra biểu cảm hiện tại của họ đang xảy ra biến hóa, xem ra có cửa rồi.

Tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, cô tiếp tục nói: “Chỉ cần nói địa chỉ của hai người cho tôi, tôi sẽ phái người đưa tiền tới. Nếu hai người không yên tâm, cũng có thể thả đứa bé trước, đợi tiền chuộc tới rồi thả tôi cũng được.”

Thái độ của tên béo lùn đối với Cố Tịch Dao lập tức thay đổi không ít, cười hề hề nói: “Cô gái, nếu cô nói sớm, thì đã sớm thả cô rồi. Hại tôi bận rộn còn dẫm lên chân tôi.”

Sau đó hắn lại hưng phấn nói với tên cao gầy: “Anh rể, xem ra cô gái này là phú bà. Em lớn vậy rồi cũng chưa từng nhìn thấy ba tỷ. Anh nói, có số tiền này chúng ta đời này cả ngày ăn bánh bao thịt, há cảo thịt cũng tiêu không hết. Em còn định mua cho vợ em sợi dây chuyền vàng to đeo…”

Trong ánh mắt mơ ước của tên béo lùn, hắn dường như đã nhìn thấy ngày tháng tốt đẹp xa hoa chỉ có trong miệng Thuyết Thư Tượng.

Tên cao gầy thấy dáng vẻ đáng đánh đòn của hắn, tức giận đến mức gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên, khóe miệng giật giất, vươn tay đập một cái lên đầu hắn.

“Cốc!” Tiếng vang thanh thúy vang lên, chim bay tán loạn.

Cái tát này như một chậu nước lạnh thấu xương tạt lên trái tim nóng bỏng của tên béo lùn.

“Này! Anh đánh em làm gì?” Tên béo lùn che đầu, trừng mắt tên cao gầy, hắn thật sự không hiểu, con vịt béo đã tới tận miệng còn không mau ăn đi.
 
Chương 1181


Chương 1181

“Đánh cậu, đánh cậu cũng xem như nhẹ rồi!” Tên cao gầy ngón tay run run chỉ vào hắn: “Cậu làm gì đó? Cậu thả cô ta ra rồi cậu còn có thể có tiền sao? Nói cho cậu biết, chỉ cần cô ta đi ra, thì sẽ báo cảnh sát, còn dám đưa địa chỉ cho cô ta, cậu là cần tiền không cần mạng nữa à!”

“Cô ấy không phải nói có thể thả đứa bé ra trước, đợi anh lấy được tiền rồi thả cô ấy sao. Không sợ cô ấy hối hận, chúng ta còn có con tin mà.” Tên béo lùn mặt đầy tủi thân nhìn tên cao gầy.

“Cậu hiểu cái rắm, cô ta đang lừa cậu. Nếu cô ta thật sự là phú bà, sao lại chạy tới nơi này?” Tên cao gầy nói rồi lại chỉ vào Bối Lạp trong hố: “Nếu cô ta là phú bà thì có thể nuôi loại chó này sao? Con chó này vừa nhìn là biết là loại chó lai giống với Đại Hoàng trong thôn rồi.”

Tên béo lùn há hốc mồm nghe đến ngây ngốc, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tên cao gầy nói logic rõ ràng như vậy, phân tích trật tự rõ ràng. Không nhịn được trong lòng sinh ra cảm giác kính nể với hắn ta. Hắn cũng cho rằng đời này theo hắn ta nhất định có thể làm ra sự nghiệp lớn.

Tên béo lùn chép chép miệng, tên cao gầy nói có lý như vậy.

Tiếp đó, hắn như một oán phụ bị lừa dối nhìn Cố Tịch Dao.

“Con nhỏ này, làm tổn hại tình cảm của chúng tôi nghiêm trọng. Mặc dù chúng tôi cùng thôn, nhưng cô cũng không thể đánh giá thấp trí tuệ của chúng tôi như vậy!” Tên béo lùn tức giận lại kéo băng keo vàng, ra sức dán lên miệng Cố Tịch Dao.

“Ai ai, tôi nói cậu ít dùng băng keo chút. Thứ này không rẻ, ba chục nghìn một cuộn.” Tên cao gầy đau lòng kêu lên với hắn.

Cố Tịch Dao muốn khóc mà không ra nước mắt, cô thừa nhận, ban đầu cô muốn dụ hai người này thả Dương Dương ra trước, bản thân cô lại tìm cơ hội chạy trốn, sau đó là thật lòng muốn của đi thay người, giao chút tiền chuộc để thả mình và con, dù sao Bắc Minh Quân không thiếu tiền, cùng lắm sau này trả lại anh.

Nhưng than ôi: Trí tuệ của hai người trước mắt này quả thực không thể khen tặng, hoặc là nói họ thông minh bị thông minh hại, ngay cả Bối Lạp là giống chó lai cũng tính tới.

Tên cao gầy đi tới trước mặt Cố Tịch Dao, ngồi xổm xuống.

Hắn mở miệng, lộ ra ba cái răng cửa lớn, ý tứ sâu xa nói: “Cô gái, tôi nói với cô. Cô đừng sợ, cũng đừng phí sức chạy trốn. Mặc dù chúng tôi làm việc bắt cóc mua bán người, nhưng nói nhỏ cũng xem như là vì giải quyết vấn đề hôn nhân của thặng nam lớn tuổi chưa kết hôn. Nói lớn là vì cống hiến ít ỏi để xây dựng xã hội hòa hợp.”

Cố Tịch Dao từng gặp người thiếp vàng lên mặt mình, lại chưa từng thấy ai thiếp vàng lên mặt mình như vậy. Bắt cóc bán người lại là vì giải quyết hôn nhân của đàn ông, thật sự là hoang đường cực điểm!

Lại nhìn động tác tay và lời nói hắn bày ra khi nói chuyện, không cần nói cũng biết, tám phần là hắn thường nhìn lãnh đạo trong thôn nói chuyện học lóm được.

Tên cao gầy còn chưa phát biểu xong sự nghiệp ‘vĩ đại’ của hắn: “Chúng tôi có ranh giới đạo đức. Nhìn cô trắng trẻo gọn gàng, hẳn là cô gái trong sạch. Cho nên chúng tôi tuyệt đối sẽ không bán cô tới nơi không thể gặp người đó, hơn nữa còn sẽ tìm một gia đình tốt cho cô.”

Cố Tịch Dao tức giận thở hổn hển trừng mắt tên cao gầy, hắn thật sự là nói ngày càng không có ranh giới.

Tên mập lùn ở cạnh nghe lại máu huyết sôi sục, tám phần là hắn đã bị tẩy não thành công rồi, cho rằng họ đang làm một việc tốt lợi nước lợi dân.

Hăn vươn tay lau hốc mắt lưng tròng, tiếp đó vươn đôi tay nắm chặt tay tên cao gầy: “Anh rể, anh nói quá đúng, quá tốt!”

Tiếp đó, hắn nhìn Cố Tịch Dao, ánh mắt giống như đang cực lực cứu vãn một người phụ nữ đã sa chân: “Cô gái, cô yên tâm. Theo kinh nghiệm thành công nhiều lần chúng tôi có, lần này chúng tôi cũng sẽ tìm một người tốt cho cô, đảm bảo cô ba năm ôm hai, đủ nếp đủ tẻ.”

Cố Tịch Dao thật sự bị hai người này nói đến cạn lời, dứt khoát nghe xem họ còn khoác lác gì.

 
 
Chương 1182


Chương 1182

Tên mập lùn xoa đầu hơi hói, thật lâu sau hắn bỗng nhiên vỗ một cái, hưng phấn nói với Cố Tịch Dao: “Tôi nhớ tới một nhà, nơi đó có thể xem là gia đình lớn ba mẹ đã chết hết ở đây, nhà họ có thể nói là ngồi không ngồi rồi. Cô tới đảm bảo ăn ngon mặc đẹp!”

Nói rồi, hắn rít hơi thuốc thật sâu, sau đó vứt tàn thuốc còn dư xuống đất, lại giơ chân đạp tắt.

Hắn giống như bà mối giới thiệu với Cố Tịch Dao: “Nói tới nhà này, một nhà bảy người, ở nhà ngói to bốn phòng. Sáu người trong đó cả ngày không nói không rằng, ngoại trừ ăn uống vệ sinh đều ở trên giường, thì xem như không có vấn đề gì. Người sống với cô là anh hai trong nhà này, cũng là người được yêu thương nhất. Anh ta có năng lực hơn sáu người kia, có thể đi có thể nói, ngoại trừ thỉnh thoảng động kinh thì cũng xem là người bình thường.”

Tên béo lùn nói rồi giống như nhớ tới gì đó, nghiêng đầu nhìn tên cao gầy nói: “Đúng rồi anh rể, dứt khoát đưa cô ta và đứa bé này tới nhà đó đi, dáng vẻ đó của Ngô lão nhị cũng không sinh con được, em thấy đứa bé này rất hoạt bát, hơn nữa còn là con cô gái này…”

Không đợi tên béo lùn nói xong, tên cao gầy đã tức giận đến lại cho hắn một cái tát: “Kêu cậu lắm miệng này! Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, trước khi đạt thành giao dịch, tuyệt đối không được lộ ra tư liệu khách hàng. Nếu không tin tức lộ ra, tự người ta đi tìm chủ mua, chúng ta không cần kiếm tiền nữa, ngay cả phí môi giới cũng không có!”

Cố Tịch Dao lúc này lại muốn khóc mà không có nước mắt, não ai thần kinh lại tranh họ đi tìm nhà già yếu bệnh tật đó. Trời ạ, ai đến cứu chúng tôi đi…

“Ọt ọt…”

Bụng tên béo lùn bắt đầu kêu, hắn cẩn thận nhìn tên cao gầy một cái: “Anh rể, em đói.”

Tên cao gầy đứng dậy lườm hắn: “Dẫn cậu ra ngoài chưa làm được gì chỉ biết ăn. Hai ngày nay ăn hết hai thùng mì mang tới rồi.”

Tên béo lùn ủy khuất nói: “Em đói mà, hơn nữa của anh làm một tô to có canh có nước, của em chỉ có một mẩu khô khốc, không ăn nhiều một chút làm sao no.”

Ô, hợp tác với tên này vẫn luôn là ăn khô!

Tên cao gầy thật sự bị hắn chọc tức giận: “Cậu chịu đựng cho tôi!”

“Ọt ọt…”

“Tôi đã nói rồi, kêu cậu chịu đựng cho tôi!”

“Anh rể, không phải em, là anh…”

Tên cao gầy bổng cảm thấy bụng mình trống rỗng.

“Anh rể, anh rể.” Tên béo lùn cẩn thận kéo tay áo hắn, sau đó giẫu miệng về phía hố.

“Cậu làm gì?” Tên cao gầy có chút không hiểu.

“Anh rể, vừa nãy không phải anh nói có thịt chó ăn sao…” Tên béo lùn cẩn thận nói, sau đó lập tức lại lùi về sau vài bước, hắn sợ lỡ nói sai gì sẽ bị đánh.

Tên cao gầy lườm hắn: “Đều là bị cậu chọc tức đến mơ hồ.”

Sau đó vươn tay chỉ vào hố: “Vậy cậu còn sững ra đó làm gì, mau bắt con chó đó lên cho tôi, chúng ta thịt nó ăn.”

“Dạ, dạ, em chỉ đợi câu này.” Hai mắt tên béo lùn bắt đầu phát sáng, vội vàng xắn tay áo đi tới bên hố.

Đến bên hố, hắn móc cuộn dây thừng khỏi túi, một đầu nắm trong tay, đầu khác vứt xuống hố. Sau đó cười hề hề nói với Dương Dương: “Cậu bé, buộc con chó đó lại. Lát nữa làm thịt xong, tôi chia cho cậu một cái chân chó.”

Dương Dương bĩu môi, nhìn Bối Lạp.
 
Chương 1183


Chương 1183

“Ô…” Bối Lạp mở to đôi mắt cầu cứu nhìn Dương Dương.

Dương Dương đi tới cạnh Bối Lạp, ôm nó lên. Nhưng không dùng dây buộc nó lại, mà là dùng thân thể nhỏ bé của mình bảo vệ nó.

Dương Dương ngẩng đầu nhíu mày nhìn tên béo lùn, khí thế không chút thua kém Bắc Minh Quân: “Muốn ăn chó của tôi, các người nằm mơ đi! Còn nữa, mau thả tôi và mẹ ra, nếu không các người sẽ hối hận!”

“Ai ui, nhóc con ngu ngốc này, nói đàng hoàng với mày mày không nghe, đừng cho rằng tao không bắt được chó của mày.” Tên béo lùn bị mấy câu của Dương Dương chọc tức.

Hắn vòng vài vòng bên hố, sau đó đặt dây thừng lên cạnh hố, bản thân dứt khoát nhảy xuống hố.

Cái hố này vốn để làm bẫy dã thú, cho nên không sâu mấy.

“Muốn tới bắt chó của tôi, mơ tưởng!” Dương Dương không biết lấy đâu ra sức lực, lúc tên béo lùn nhảy xuống, cậu dùng sức ném Bối Lạp lên trên hố.

“Trái Banh, chạy mau, đi tìm Trình Trình!” Dương Dương hét to.

Bối Lạp lấy lại thăng bằng, nó thấy Cố Tịch Dao đã bị trói. Nó dường như cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, kéo chân ngắn chạy tới con đường lúc tới.

Tên béo lùn nhảy vào hố vồ hụt, sau đó hét to với bên trên: “Anh rể, mau bắt con chó đó lại!”

Chuyện xảy ra trong tích tắc, tên cao gầy còn chưa kịp phản ứng, Bối Lạp đã chạy vào rừng cây không còn tung tích.

Bữa thịt chó thịnh soạn chạy mất trước mắt, đối với tên béo lùn đã đói lả mà nói như giống như sấm sét giữa trời quang.

Hắn tức giận phừng phừng kéo Dương Dương tới trước mặt, trừng mắt hung ác nói: “Oắt con lại dám thả bữa sáng của chúng tao, mày biết hậu quả mày làm vậy là gì không!”

Dương Dương thấy Bối Lạp chạy thoát thành công, trong lòng xem như thở phào: “Tôi đương nhiên biết hậu quả là gì, chính là các người sẽ tiếp tục bị đói.”

Mặc dù bị bắt, nhưng Dương Dương biết tên đáng ghét này sẽ không làm gì mình.

Hi vọng duy nhất bây giờ của cậu đều phó thác lên người ‘Trái Banh’, hi vọng nó có thể sớm tìm được Dương Dương và ông chú làm bếp, dẫn họ tới đây cứu cậu và mẹ.

“Nhóc con, nói cho mày biết. Con nít chỗ chúng tao không nghe lời thì chỉ có một kết cục, đó chính là bị đánh!” Tên béo lùn nói rồi liền giơ tay muốn đánh Dương Dương.

“Ngừng tay! Đồ ngu. Tay cậu không biết nặng nhẹ, nếu đánh thằng nhóc này bị thương, sẽ bán không được bao nhiêu tiền.” Chính vào lúc Dương Dương nhắm chặt mắt chuẩn bị đón cái tát, một câu của tên cao gầy xem như cứu cậu.

Cái tát của tên béo lùn lắc lư trên không trung cuối cùng không rơi lên người Dương Dương, hắn dứt khoát dậm chân, thật không nghĩ tới trẻ con thành phố, hù dọa không sợ, đánh lại không thể đánh…thật bực bội.

Dương Dương lại như được ân xá lớn, tâm trạng rất tốt.

Chó đã chạy rồi, ở đây có thể làm gì? Tên béo lùn thả Dương Dương xuống, hai tay bám tường hố bò lên.

Dương Dương cười hì hì đứng một bên nhìn hắn, giống như đang xem gấu ngựa trong gánh xiếc biểu diễn trên cây.

Chỉ là, tên béo lùn không linh hoạt như gấu ngựa. Hắn nhiều thịt người nặng, bò không tới hai mươi phân đã trượt xuống.

Tiếp đó, hắn lại thử cơ hội, nhưng kết quả vẫn là thất bại chấm dứt.

“Anh rể, anh đến kéo em lên!” Tên béo lùn cuối cùng cầu xin giúp đỡ.
 
Chương 1184


Chương 1184

Nghe Béo Lùn ở trong hố nhờ giúp đỡ, Cao Gầy vỗ một cái mông lên đất, xoay người đi tới miệng hố.

Anh ta không đi kéo Béo Lùn ngay, mà đứng ở đó giảng giải vẻ mặt chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép: “Nói cho cậu bao nhiêu lần rồi, thịt sẽ cản trở con đường phát triển sự nghiệp của cậu, sao không nghe chứ? Cái hố này cũng không leo lên được, tôi cũng ngại nói ra, xấu hổ gần chết.”

Cố Tịch Dao nhìn lén Cao Gầy, anh ta chỉ lo giảng đạo, không chú ý tới mình.

Cô bắt đầu thử buông lỏng sợi dây.

Xoay người một cái, trong lòng cô bỗng hồi hộp. Hóa ra người béo lùn đó lúc trói cô sợ cô bị đau, cho nên sợi dây cũng không chặt lắm, hơn nữa người cô mảnh mai, xoay người mấy cái, sợi dây đã lỏng đi không ít.

Nhân lúc bây giờ không ai chú ý tới mình, nhanh chóng nới lỏng sợi dây.

“Anh rể, anh đừng nói nữa, đừng nói nữa, kéo lên trước đã.” Béo Lùn nghe nhiều đến mức tai đóng vẩy rồi.

“Nếu đã xuống rồi thì trói chặt mấy đứa ranh con kia đã, kéo mấy đứa bắt được lên trước rồi kéo cậu lên.”

Cao Gầy vừa nói vừa nhặt sợi dậy Béo Lùn để dưới đất lên, mình nắm một đầu rồi ném đầu còn lại xuống.

Béo Lùn nghe lời Cao Gầy, kéo sợi dây đến trói Dương Dương lại.

“Ấy, ấy nhẹ một chút. Trẻ con bị thương không ai mua giá cao đâu.” Cao Gầy ở phía trên khẩn trương nhìn.

“Được, được, biết rồi, biết rồi. . .” Béo lùn đồng ý. Thật là bực mình, định dạy dỗ thằng nhóc này một trận, nhưng anh rể lại chiều nó, sợ có gì sai sót nên đối xử với nó như con ruột.

Nhịn thì nhịn, có thể bán nhiều tiền cũng coi như bồi thường cho mình đi.

Béo Lùn mặt ủ rũ, trói Dương Dương cũng lỏng hơn, chỉ bảo đảm nó không thể chạy thoát là được.

“Anh rể, trói xong rồi, anh kéo lên đi.”

Tên Béo Lùn gọi một câu, tên Cao Gầy kéo dây lên trên.

“Không ngờ bọn trẻ con cũng nặng thật.” Anh ta cẩn thận kéo sợi dây nói.

Không lâu sau Dương Dương lại lên trên mặt đất.

Cao Gầy đứng lên xách Dương Dương tới bên cạnh Cố Tịch Dao: “Coi như cho hai mẹ con cô gặp mặt.” Anh ta cũng không nhìn ra sợi dây trên người Cố Tịch Dao có gì không ổn, xoay người lại trở về miệng hố.

Hoặc là nói giờ phút này tên đó đã khinh xuất, thế nào thì anh ta cũng không ngờ tới việc một người phụ nữ đã tháo được dây trói.

Cố Tịch Dao đau lòng nhìn Dương Dương: “Cục cưng, con bị thương ở đâu không, có bị đau chỗ nào không?”

Dương Dương lắc đầu một cái: “Con không đau chỗ nào hết.” Vừa nói, khuôn mặt nhỏ của cậu lại hiện ra một vẻ lo lắng: “Không biết ‘Quả banh’ chạy ra rừng cây tìm được Trình Trình và chú đầu bếp chưa.”

Cố Tịch Dao nhìn Dương Dương khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Cục cưng, yên tâm đi, chúng ta sắp gặp bọn họ rồi.”

Dương Dương hơi nghi hoặc nhìn mẹ: “Chúng ta vẫn còn ở trong tay người xấu, có thể rất nhanh sẽ gặp họ sao?”

Cố Tịch Dao thần bí nháy mắt một cái với Dương Dương.
 
Chương 1186


Chương 1186

Cuối cùng các cô tùy tiện chọn một hướng, Cố Tịch Dao bắt đầu đếm ngược:

Ba, hai, một, chạy. . .

“Xào xạc. . .” Trong rừng cây ngay sau đó vang lên tiếng động.

Cao gầy đang trong hố, cắn răng hai tay dùng sức đẩy Béo lùn, Béo lùn thì mồ hôi đầy đầu, hai tay đưa lên trên, hai chân thì đạp lung tung bên dưới.

Bụi đất dần dần rơi xuống, nhất thời trong cái hố toàn bụi.

Nhưng tiếng động lạ bên trên khiến Cao gầy chú ý, anh ta ngưng dùng sức, ngẩng đầu nhìn lên, nhưng đầu hắn không cao, không thấy được Cố Tịch Dao và Dương Dương.

“Anh rể, sao anh không đẩy em? Em túm được đồ rồi, anh chỉ cần đẩy một cái nữa là lên.” Béo lùn hai cái tay đã dùng sức giữ lấy tảng đá nhô ra.

“Cậu yên lặng chút cho tôi, sao tôi nghe thấy bên trên có tiếng động cứ sai sai. . .” Cao gầy nghi ngờ nói.

Béo lùn có vẻ tràn đầy lòng tin với ‘tay nghề’ trói của mình: “Làm gì có gì sai, em đây ở thôn trói lợn còn không chạy được, huống chi là một người phụ nữ với một thằng nhóc.”

Vừa nói xong, trùng hợp đúng lúc này một trận gió thổi qua, cuốn theo đất cát bên miệng hố, cây cối cũng xào xạc.

“Nhìn xem đi, anh nói gì thế nhỉ, anh rể anh quá lo lắng. Nhanh lên em sắp hết sức rồi, anh cố thêm chút nữa là em lên được.”

Cao gầy rốt cuộc vẫn phải gạt đi băn khoăn, tiếp tục dùng sức đẩy Béo lùn lên.

Nửa phút trôi qua, Béo lùn thở hổn hển hai tay đặt ở miệng hố, một lát sau một cái chân béo mập trèo lên, cuối cùng cả người anh ta lên miệng hố.

“Hộc, hộc cuối cùng cũng lên được. . .” Béo lùn ngửa đầu nằm, thở không ra hơi.

“Này, cậu nhìn thử xem người phụ nữ với thằng nhóc kia thế nào.” Cao gầy vừa nói, vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán.

“Được, để em xem một chút. . .” Béo lùn chật vật lật người, ngẩng đầu bốn phía tìm bóng dáng Cố Tịch Dao cùng Dương Dương. Nhưng chỉ có đống dây dưới tán cây.

Nhất thời cả kinh.

“A. . . anh, anh rể. Bọn họ chạy rồi!”

Bùm. . . Cao gầy vừa nghe xong, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, thiếu chút nữa ngồi bệt trên đất.

“Cậu, cậu nói gì? Bọn họ chạy!” Nói tới đây, Cao gầy vốn đã mệt mỏi, không còn nhiều sức, nhanh chóng leo ra khỏi hố.

Cao gầy nhìn đống dây trên đất, ánh mắt cũng bắn r4 a tia đỏ.

Đưa tay lên đánh béo lùn, nhưng không ngờ, anh ta đánh trượt.

Béo lùn đã sớm cong chân chạy.

“Mẹ! Mày còn học tránh à, để tao cho mày né, trói một người cũng không làm được!” Cao gầy giơ chân lên, cởi giày ra đuổi đánh.

Hai người này cứ thế chạy quanh cái hố.

Đừng thấy Béo lùn động tác không linh hoạt, nhưng chạy rất nhanh. Cao gầy sống chết không đuổi kịp cậu ta.
 
Chương 1187


Chương 1187

Ngay lúc hai người bọn họ liên tục chạy năm vòng, điện thoại trong túi vang lên:

“Tôi kiếm tiền rồi, kiếm tiền rồi! Bảo mẫu mời ba người, một người quét sân một người nấu cơm một người làm bảo mẫu. . .”

“Anh rể, đừng đuổi nữa, điện thoại. . .”

“Không đuổi, không đuổi cũng phải đánh được cậu!” Cao gầy vừa nói, dứt khoát ném giày trong tay về phía Béo lùn. Sau đó thở phì phò rút điện thoại ra.

“Này, ai đấy!”

Sau khi nghe giọng đối phương, anh ta vốn đang tức thở phì phò bỗng biến thành vẻ tươi cười, cúi người gật đầu nói: “À là ông chủ nha. Xin lỗi, mới vừa rồi tôi không nghe rõ, xin tha lỗi.”

Nhìn dáng vẻ Cao gầy cúi người gật đầu, Béo lùn bĩu môi: “Chỉ dám bắt nạt mình, ở bên người khác thì tỏ vẻ ngoan như cún.”

Vừa nói, anh ta vừa đi tới kiểm tra cẩn thận sợi dây Cố Tịch Dao vứt lại.

Dây trói là kĩ thuật khiến anh ta tự hào nhất, sao lại thất bại được. . .

Khi đầu điện thoại kia hỏi Cao Gầy chuyện thế nào, chỉ thấy mặt Cao gầy biến sắc: “Ông chủ, vốn là chúng tôi bắt người rồi, nhưng do em rể tôi trói không chặt, cuối cùng để cho hai người họ chạy mất. . .”

Điện thoại bên kia trầm mặc một hồi nói: “Vậy cứ như vậy đi, các cậu cần làm gì thì cứ làm đi, sau này không có chuyện của các cậu.”

“Ông chủ, ông chủ, ông chủ. . .” Cao gầy vẫn muốn tiếp tục giải thích, nhưng nghe thấy điện thoại chỉ còn tiếng tút tút.

Anh ta ngồi phịch xuống đất.

Xem ra, mỡ đến miệng còn rơi mất.

Lúc này Béo lùn cầm sợi dây đi tới, anh ta tủi thân nói: “Anh rể, anh nhìn xem sợi dây trói này không có vấn đề gì” vừa nói anh ta vừa ném sợi dây trước mặt người kia.

Sau đó ngồi cùng một dãy với Cao gầy : “Anh rể, em nghi ngờ người đàn bà này và đứa bé của ả không phải là người, là do hồ ly biến thành. Nếu không thì sao có thể chạy trốn được chứ.”

“Cho dù từ cái gì biến thành, tiền đã tới tay mà biến mất.”

Vào lúc này, trong rừng cây có hai mẹ con đang chạy nhanh về phía trước. Vẻ mặt căng thẳng, từ đầu đến cuối không hề dừng lại nghỉ ngơi chút nào.

“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy? Con chạy hết nổi rồi.” Dương Dương vừa chạy vừa nói.

Cố Tịch Dao dừng chân, vẻ mặt căng thẳng nhìn xem hướng mình chạy có người đuổi theo hay không.

Sau khi xác nhận là đã an toàn, cô đau lòng đưa tay lau bụi bẩn ở trên gương mặt nhỏ nhắn của con trai mình, trên tóc và cả trên người của cậu.

Sau đó cúi người cõng cậu lên, nhìn rừng rậm vô biên này, trầm ngân nói: “Cục cưng, chỉ cần chạy ra khỏi khu rừng này là chúng ta sẽ an toàn.”

Dương Dương nhìn xung quanh: “Mẹ, khi nào thì chúng ta có thể chạy ra ngoài được?”

Trong lòng Cố Tịch Dao cũng không rõ là sẽ mất bao lâu, nhưng cô không thể tạo ra gánh nặng ở trong lòng Dương Dương được, cô mỉm cười nhìn cậu nói: “Chúng ta sẽ ra ngoài nhanh thôi.”

Cố Tịch Dao cõng Dương Dương trên lưng, không biết đã đi bao lâu.

“Mẹ có nghe thấy không, ở phía xa có tiếng động.” Dương Dương vừa nói, vừa ngửa đầu lên ngửi: “Mẹ, còn có mùi thịt nướng.” Cậu đưa tay nhỏ chỉ chỉ về phía bên phải Cố Tịch Dao.

Đứa nhỏ này không phải là xuất hiện ảo giác rồi chứ, Cố Tịch Dao nửa tin nửa ngờ cẩn thận lắng nghe.
 
Chương 1188


Chương 1188

Thật sự là cách chỗ bọn cô không xa có tiếng nhạc. Hơn nữa, thật sự còn ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Có âm nhạc, có mùi của thức ăn, chứng minh rằng nơi đó có người ở.

Nhưng vì lý do an toàn, Cố Tịch Dao cũng không vội vàng đưa Dương Dương chạy tới, mặc dù bây giờ bọn họ rất cần người giúp đỡ, nhưng xảy ra những chuyện vừa rồi, cô bắt đầu trở nên thật cẩn thận.

“Cục cưng, từ bây giờ, con phải nghe theo lệnh của mẹ, không được phát ra tiếng động lớn, biết không?” Cố Tịch Dao dặn dò Dương Dương.

Dương Dương cũng dùng sức gật đầu: “Tuân lệnh mẹ!”

Cô cõng Dương Dương cẩn thận đi về phía phát ra tiếng nhạc và mùi thức ăn.

Tiếng nhạc càng lúc càng lớn, bọn họ dần dần đến gần mục tiêu. Cần thận kéo một nhánh cây lớn, chỉ thấy ở trước mắt là một khoảng đất rộng lớn.

Ở bên cạnh bãi đất trống đang đậu một chiếc xe dã ngoại màu trắng, buồng xe thì đang mở một cánh cửa, trên cửa lại có tấm che nắng.

Cách xe dã ngoại không đến hai mét, có một chiếc bài gỗ màu nâu sậm. Bên cạnh bàn còn có một chiếc bàn nướng tinh xảo.

Trong bàn nướng có mấy miếng than đỏ rực, phía trên dùng kim loại để đặt cánh gà và đùi gà lên.

Làn khói xanh nhạt và mùi thơm của đồ nướng lượn lờ ở trên không trung.

Cố Tịch Dao tập trung quan sát, cô không thể biết được người ở đây có gây nguy hiểm với bọn họ hay không. Nhưng đột nhiên cô nhướn mày, cảm thấy ở cổ hình như có giọt nước rơi xuống.

Cô ngửa đầu nhìn thấy cũng không mưa, cô lại nghiêng đầu nhìn Dương Dương, trên trán đột nhiên xuất hiện mấy vạch đen. Hóa ra cái thằng nhóc không có liêm sỉ này, khi nhìn thấy đồ ăn là lại chảy nư0c miếng.

Cố Tịch Dao giận đến nỗi lấy tay bóp m0ng nhỏ của Dương Dương một chút.

“Oa. . .” Sau khi mông của Dương Dương bị véo, hơn nữa lại là chỗ nhạy cảm, mặc dù đã nhẹ nhàng, nhưng đối với Dương Dương mà nói chính là cực kỳ đau.

Cuối cùng cậu không nhịn được mà la lên.

Cùng lúc đó, tiếng nhạc ở trong xe cũng dừng lại.

Cố Tịch Dao trợn mắt nhìn Dương Dương, nhưng Dương Dương chỉ có thể bịt miệng lại, ý của cậu là: Mẹ, không phải là con muốn kêu đâu, là mẹ véo mông con đau quá.

Cố Tịch Dao vội vàng giấu người vào lùm cây, lặng lẽ nhìn tình hình ở phía đối diện.

Chỉ thấy, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc bộ quần áo màu trắng từ bên trong bước ra.

Anh có vóc người chứ T hoàng kim. Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Đôi chân thon dài ấy có thể bỏ xa đôi chân dài của các ộp pa cả mấy con phố.

Từ bên ngoài nhìn vào, dù anh không có cường tráng, nhưng cũng không có gầy gò, cử chỉ đều toát lên vẻ quý phái.

Khiến cho đàn bà đều ghen tị thì chính là khuôn mặt Vline xinh đẹp kia, trên sống mũi cao là giọng kính màu bạc và mắt kính xanh lam giống như nước hồ vậy.

Mái tóc màu nâu chải gọn ra sau đầu và được buộc gọn gàng nhưng lại vô cùng sành điệu, còn có mấy sợi tóc ngắn ở hai bên trán nữa.

Cố Tịch Dao núp ở sau nhánh cây, nhìn người đàn ông trước mắt này đến ngây dại.
 
Chương 1189


Chương 1189

Cô chưa chưa từng nghĩ đến, trên đời này ngoại trừ Bắc Minh Quân, thì làm gì có ai có vẻ bề ngoài cường tráng và đầy nam tính như vậy, còn có vẻ đẹp dịu dàng và khí chất nho nhã.

Thấy người đàn ông này chậm rãi đi đến phía giữa bãi đất trống, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đỡ mắt. Ánh mắt thâm thúy nhìn xung quanh một lần, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra răng nanh nhỏ trắng tinh.

Sau đó anh từ từ nói: “Đã ra khỏi nhà, mọi người đều là bạn, xin đừng có né tránh, sao chúng ta không uống vài ly rồi nói chuyện nhỉ?”

Dương Dương nói nhỏ ở bên tai Cố Tịch Dao: “Mẹ, không ổn! Chúng ta đã bị phát hiện.”

Cố Tịch Dao cũng rất căng thẳng, cô nghiêng đầu nhìn Dương Dương: “Còn không phải do con la lớn lên hay sao.”

Trên mặt Dương Dương xuất hiện vẻ tủi thân: “Còn không phải là do mẹ bóp m0ng con sao, mông con chưa khỏe, sao có thể nhịn nổi nổi.”

Người đàn ông đứng ở khu đất trống khẽ mỉm cười: “Bạn thân ái à, ra ngoài nói chuyện cùng nhau nào, muỗi ở trong rừng đốt khó chịu lắm đó.”

Cố Tịch Dao dứt khoát đi ra ngoài, là thần hay quỷ thì cũng nhận.

Cô ổn định Tâm trí cõng Dương Dương đi ra rừng cây. Cô gật đầu mỉm cười với người đàn ông: “Tiên sinh, xin lỗi. Chúng ta ở đây đi du ngoạn, không may lại lạc đường, quấy rầy nhã hứng của anh, hy vọng anh đừng có giận.”

Người đàn ông nhìn Cố Tịch Dao và Dương Dương mấy lần, mặc dù bây giờ trên người bọn họ có đầy cành khô, còn có chút mồ hôi và bùn đất. Nhưng khí chất trên người Cố Tịch Dao và gương mặt xinh đẹp, khiến cho người đàn ông nhìn thêm mấy lần.

Người đàn ông cũng gật đầu đáp lẽ, vẫn mỉm cười như cũ nói: “Hóa ra là như vậy, tôi tên là Noton, cũng du ngoạn ở chỗ này.”

“Tôi tên là Cố Tịch Dao , đây là con trai tôi Dương Dương.” Cố Tịch Dao vừa giới thiệu bản thân vừa vỗ vỗ bụi đất ở trên người mình xuống.

Noton gật đầu: “Chúng ta đã gặp nhau, thì chính là duyên phận. Không biết cô Cố có thể cho tôi chút vinh dự, đưa hai người trở về?”

Trên mặt Cố Tịch Dao xuất hiện vẻ lúng túng: “Noton tiên sinh, anh cũng đã nói là vô tình gặp mặt, nếu là vô tình thì cũng không nhất thiết phải làm phiền đến anh, việc này cũng không ổn lắm. . .”

Bị từ chối, trên mặt Noton cũng không hề tỏ ra mất tự nhiên: “Vậy cũng được. Cô Cố , Có lẽ là do tôi quá đột ngột khiến cho cô cảm thấy bất an. Nhưng mà tôi thấy hai người như vậy, chắc là ở đây cũng dài đi. Có câu nói, người là sắt cơm là thép. Không bằng ở chỗ này ăn chút gì đó, mới có sức lực để trở về nhà.”

Cố Tịch Dao thấy Noton đã nói đến như vậy, từ chối người ta một lần cũng được, nếu như từ chối ý tốt của người ta lần nữa cũng không tốt lắm.

Lúc này mùi thơm của cánh gà nướng bay vào trong mũi nhỏ của Dương Dương. Tên nhóc ham ăn này giờ cũng không thể nào chống cự với sự dụ dỗ của đồ ăn ngon.

Cậu ghé sát vào tai Cố Tịch Dao , mắt ti hí nhìn vào bàn nướng, nói với cô: “Mẹ, nếu anh trai này đã mời khách, không bằng mình ở đây ăn một bữa. Con đói bụng lắm rồi.”

Trên mặt Cố Tịch Dao vừa đỏ vừa trắng vì xấu hổ.

Dương Dương này, đối mặt với dụ dỗ của đồ ăn ngon, có nhắc nhở gì đó thì cũng đã ném đến tận chín tầng mây rồi. Đang nói chuyện cùng với người ngoài, lại còn nói to như vậy, cô phải làm như thế nào mới được đây.

Noton nhìn thấy bây giờ Cố Tịch Dao không tiện mở miệng, chỉ cười nhẹ: “Nếu bạn nhỏ Dương Dương này đã đói, lại có ít đồ ở đây, không thì hai người ăn chút gì đó đi.”

Anh ta không đợi Cố Tịch Dao nói, xoay người đi vào trong xe, mấy phút sau, hắn bưng đồ từ trong xe ra bày kín cả bàn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom