Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1230


Chương 1230

Một bác sĩ đeo huy hiệu giáo sư chuyên gia nói: “Hiện nay ông Bắc Minh đang trong tình trạng tương đối ổn định. Hôm qua chúng tôi cũng đã có cuộc hội chẩn chuyên gia, khả năng hồi phục của ông ấy rất lớn, chúng tôi đang tích cực chuẩn bị cho việc điều trị liên quan.”

“Ừm.” Bắc Minh Quân gật đầu, sau đó đẩy cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng bước vào.

Giờ phút này ông Bắc Minh đang nằm yên lặng trên giường bệnh, các dụng cụ khác nhau bên cạnh giường đang theo dõi sát sao diễn biến phức tạp của ông.

Mấy ngày không gặp, trông ông Bắc Minh lại già thêm rất nhiều.

Vô tình quay đầu lại anh nhìn thấy trên tủ đầu giường có một bó hoa đang nở rộ.

Anh bước đến, đưa tay nhẹ nâng cánh hoa lên, giọt nước trên đó vẫn chưa khô.

Có lẽ nó mới được đặt ở đây không lâu.

Bắc Minh Quân quay đầu lại hỏi bác sĩ phía sau: “Còn ai đã từng tới đây?”

Bác sĩ nâng gọng kính, vẻ mặt áy náy: “Anh Bắc Minh, trước khi anh đến, tôi cũng vừa mới giao ban với một bác sĩ chăm sóc sức khoẻ khác, khi tới thì bó hoa này đã đặt ở đây nên tôi cũng không biết ai mang tới.”

Lúc này Bắc Minh Quân nghe thấy giọng nói yếu ớt của ông Bắc Minh truyền tới: “Ừm… ừm…”

Anh quay lại nhìn ông, Hình Uy lập tức lấy ghế đặt sau lưng anh.

“Ba, con đến thăm ba rồi.” Mặc dù Bắc Minh Quân vẫn thờ ơ như trước nhưng trong lòng hai ba con đều cảm nhận được sự ấm áp.

Bắc Minh Quân ngồi xuống, trong đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ lo lắng.

Bàn tay cắm kim truyền dịch của ông Bắc Minh run run duỗi ra, đưa về phía Bắc Minh Quân.

Ông muốn nắm lấy tay con trai, trong thời gian này không có ai tới đây thăm ông, ngay cả Giang Tuệ Tâm – người đã chung giường chung gối với ông hàng chục năm.

Mỗi lần mở mắt ra, những gì ông thấy chỉ là căn phòng trống không, thi thoảng có bác sĩ và y tá tới thay đồ và kiểm tra sức khoẻ cho ông.

Mỗi lúc như vậy, ông đều không kìm được nước mắt.

Người ta thường nói khi bị bệnh lâu ngày thì dù con cái có hiếu thuận hơn nữa cũng không thể lúc nào cũng ở bên chăm sóc ba mẹ.

Câu nói này thật không ngoa khi dùng để nói về ông cụ Bắc Minh.

Từ khi ông ngã bệnh đến nay, người thường xuyên đến nhất lại là Bắc Minh Quân, người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khiến ông bớt lo, luôn khiến ông phải giận đến nổi trận lôi đình.

Bắc Minh Quân đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy không ngừng ấy, bàn tay yếu ớt, bàn tay đã không ít lần đánh anh trong quãng thời gian anh trưởng thành…

“Ba, mấy hôm trước con đưa các con đến chỗ cô, mọi thứ đều ổn, cô chơi cùng đám trẻ con rất vui. Trước khi đi còn bảo con mang tới cho ba rất nhiều rau sạch và hoa quả cô tự trồng nữa…” Trong lòng Bắc Minh Quân biết rất rõ nếu lúc này nói cho ông Bắc Minh về cái chết của cô Phương thì có lẽ ông sẽ không chịu nổi cú sốc lớn này.

Mặc dù hai anh em ông Bắc Minh và cô Phương từ nhỏ đã không hợp nhau.

Nhưng thời gian dần trôi, tình cảm gia đình luôn là trên hết, trong lòng hai người vẫn quan tâm nhau mà không nói ra.

Cũng giống như trước đây, khi Bắc Minh Quân đến chỗ cô Phương, khi về bà luôn bảo anh mang chút rau sạch và hoa quả mình trồng về.
 
Chương 1231


Chương 1231

Ông Bắc Minh cũng sẽ giả vờ không để ý, như có như không nhắc nhở Bắc Minh Quân đi thăm người em gái của ông, còn bí mật cử người đến giúp đỡ bà.

Khi nghe Bắc Minh Quân nói tới em gái mình, ông cụ không kìm được nước mắt, ông buông tay anh ra, run rẩy đưa vào chăn lấy ra một tờ báo.

“Phương… chết rồi…” Ông Bắc Minh không thể nói được câu hoàn chỉnh nhưng ông cũng có thể diễn đạt được ý mình muốn nói.

Bắc Minh Quân đưa tay cầm lấy tờ báo, anh nhìn thấy trên đó có dòng chữ in đậm: “Gia tộc Bắc Minh thị máu lạnh, em gái của cựu Tổng Giám đốc Bắc Minh Chính bị đuổi ra khỏi gia tộc mấy chục năm, sáng ngày hôm qua đã chết bất đắc kỳ tử, trang trại kinh doanh nửa năm cũng bị cháy chỉ trong một đêm.”

“Hít…” Bắc Minh Quân không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, lông mày anh nhíu chặt lại, tin tức về cái chết của cô Phương vẫn luôn được giữ bí mật, sao vẫn có người biết lại còn đưa tin?

Hình Uy đứng sau Bắc Minh Quân, nhìn thấy dòng tiêu đề này cũng rất ngạc nhiên.

Sau khi có được sự đồng ý của Bắc Minh Quân, anh ta cầm lấy tờ báo, nhìn ngày xuất bản, chính là ngày sau khi cô Phương qua đời.

Hôm đó cũng tới buổi chiều bọn họ mới về, sở dĩ không thấy tờ báo này ngay từ đầu là vì hôm ấy Bắc Minh Quân không ở nhà Bắc Minh, mà ở cùng với Cố Tịch Dao và các con.

Ngày hôm sau cũng chính là hôm nay lại xảy ra chuyện về biệt thự và cổ phiếu, nên đều không có thời gian đọc báo, không ngờ lại có người lợi dụng ngay lúc sơ hở này.

Nếu biết từ ngay lúc đó thì Bắc Minh Quân hoàn toàn có thể khiến cho tất cả các tờ báo đăng tin này bốc hơi.

Nhìn từ góc độ khác thì ai đó đã cố tình đưa tờ báo này cho ông Bắc Minh xem với mục đích k.ích thích ông bằng tin tức về cái chết của cô Phương, cho dù ông Bắc Minh không chết vì đau buồn thì cũng sẽ khiến gia tộc Bắc Minh thị trở nên rối ren.

Hình Uy dẫn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.

Anh ta ngẩng đầu quan sát hành lang trên đầu, có rất nhiều camera được lắp đặt.

Nếu muốn biết ai đã đưa báo tới cho ông Bắc Minh thì cách thuận tiện nhất là xem video.

Nghĩ vậy, anh ta nói với bác sĩ: “Phòng theo dõi của các ông ở tầng mấy?”

“Phòng bảo vệ ở tầng bảy, sao vậy?” Bác sĩ tỏ vẻ khó hiểu.

Hình Uy nhìn ông ta, vẻ mặt có chút lo lắng: “Mong ông đưa tôi đến phòng theo dõi một chút, tôi muốn kiểm tra một số thông tin.”

“Chuyện này…” Bác sĩ không khỏi nhíu mày: “Tôi mà đi thì ông Bắc Minh sẽ không có ai trông coi…” Nói xong ông ta lộ vẻ rất khó xử.

“Sao, không yên tâm? Ở đây còn có cậu chủ của tôi, có chuyện gì anh ấy sẽ gọi các ông. Ông còn chuyện gì phải lo lắng nữa không?” Hình Uy nói xong thì định kéo bác sĩ đi về phía cầu thang.

Hình Uy và bác sĩ vào phòng theo dõi, trong phòng chỉ còn lại hai người Bắc Minh Quân và ông cụ.

Chuyện đã đến nước này, Bắc Minh Quân cũng không thể giấu được nữa.

Anh lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay quý giá, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt ông cụ.

“Ba, thật ra khi cô mất, con với đám trẻ đều đang ở trang trại, nhưng khi con tới nơi thì cô đã…” Bắc Minh Quân nói đến đây thì ngẩng đầu mím chặt môi, xương cằm bạnh ra.

Một lúc sau Bắc Minh Quân nói tiếp: “Bệnh của cô đến quá nhanh và đột ngột, không kịp đợi bác sĩ tới thì cô đã đi. Vốn dĩ con giấu chuyện này chính là để đề phòng có người nói cho ba, bây giờ ba đang bệnh nặng, không thể chịu thêm cú sốc này nữa.”
 
Chương 1232


Chương 1232

“Hu…” Ông Bắc Minh nghe vậy thì nhắm chặt mắt, một giọt nước mắt chảy ra khỏi khoé mắt, đôi môi đang mím chặt bật ra âm thanh thê lương.

Mặc dù hai anh em họ không hợp nhau nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng em gái mình lại ra đi như thế…

Mà con trai vì không muốn ông đau buồn quá mức đã phải làm rất nhiều điều.

Bắc Minh Quân lại lau nước mắt cho ông cụ Bắc Minh: “Ba, ba yên tâm, con đã sắp xếp ổn thoả chuyện hậu sự cho cô rồi, cô được chôn tại nghĩa trang của gia tộc Bắc Minh thị chúng ta. Con biết cô đã rời khỏi nhà Bắc Minh hơn nửa đời người, lúc này cũng nên quay về rồi.”

Bắc Minh Chính khẽ gật đầu, ông đồng ý với cách làm của con trai mình.

Bắc Minh Quân đứng dậy, đến bên cửa sổ, kéo ra nửa tấm rèm.

Ánh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ vào phòng, chiếu vào giường ông Bắc Minh.

Anh ngước nhìn mặt trăng trong treo lơ lửng trên bầu trời, những ký ức tuổi thơ hiện ra trước mắt.

Dưới ánh trăng tròn ấy, cô ngồi trên đống thóc, anh tựa đầu vào lòng cô.

Cô nhẹ nhàng đung đưa cơ thể, vỗ về anh, kể cho anh nghe những câu chuyện cổ tích…

Một lúc lâu sau, Bắc Minh Quân kéo rèm cửa lại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.

Lúc này không biết ông Bắc Minh lấy từ đâu ra một bức ảnh, đang cố gắng nheo mắt nhìn người trong đó.

Bắc Minh Quân nghiêng người nhìn, là tấm ảnh chụp chung của ông Bắc Minh và cô Phương.

Trong bức ảnh, gương mặt của hai người đều rạng rỡ.

Bàn tay cầm tấm ảnh của ông Bắc Minh khẽ run lên, có lẽ ông đang hồi tưởng về khoảng thời gian đã qua.

“Ba, không còn sớm nữa, ba cũng nên nghỉ ngơi đi. Vừa nãy bác sĩ nói ba hoàn toàn có thể chữa khỏi. Khi nào ba bình phục, con sẽ đưa ba đi gặp cô.”

Nói rồi Bắc Minh Quân nhẹ nhàng lấy bức ảnh ra khỏi tay ông, đặt nó cạnh gối ông.

Ông Bắc Minh nhìn con trai, khẽ gật đầu rồi từ từ nhắm mắt lại.

Bắc Minh Quân ở lại cho tới khi Hình Uy và bác sĩ quay về.

Hình Uy đứng trong phòng quan sát nhìn cậu chủ dựa lưng vào ghế, một tay chống lên má, mắt hơi nhắm lại.

Ông Bắc Minh lặng lẽ nằm đó, hình ảnh lúc này là sự chung sống hoà thuận của hai ba con đã lâu không ở bên nhau.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bắc Minh Quân hơi gục đầu xuống sau đó lại tỉnh lại, đảo mắt nhìn về phía ông Bắc Minh, ông đã yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Anh nhẹ nhàng đứng dậy, tấm chăn đắp trên chân rơi xuống đất.

Anh đứng tại chỗ cử động cánh tay và cổ gần như tê liệt.

Quay đầu nhìn phòng quan sát, Hình Uy đang đứng ở đó, bác sĩ bên cạnh anh ta đang cẩn thận ghi lại số liệu quan sát.

Bắc Minh Quân bước vào phòng quan sát rồi nhìn Hình Uy: “Mấy giờ rồi?”

Hình Uy nhìn đồng hồ đeo tay: “Cậu chủ, đã mười hai giờ đêm rồi ạ.” Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Bắc Minh Quân, anh ta nói: “Hay là em bảo họ chuẩn bị một phòng ở đây, tối nay nghỉ lại đây luôn?”

 
 
Chương 1233


Chương 1233

Bắc Minh Quân lắc đầu, sau đó nhìn Hình Uy nói: “Vừa nãy cậu đi làm gì đấy?”

Hình Uy nhìn bác sĩ bên cạnh.

“Ồ, tôi đang định ra ngoài thu xếp tình hình trực ban tối nay, nếu hai người có việc gì thì cứ nhấn chuông nhé.” Bác sĩ thức thời nói xong rồi ra khỏi phòng bệnh.

Hình Uy thấy phòng không còn người ngoài nữa thì nhỏ giọng nói với Bắc Minh Quân: “Vừa rồi em đến phòng giám sát, phát hiện ra thứ thú vị.”

Nói xong Hình Uy lấy điện thoại ra, bật video vừa nãy lên.

Bắc Minh Quân cau mày nhìn video đang phát trên màn hình một cách nghiêm túc.

Ở góc dưới bên phải video có ghi rõ thời gian là buổi chiều ngày hôm sau khi cô Phương qua đời.

Khi ấy cũng là lúc họ đang trên đường từ trang trại về.

Đoạn video này được quay lại từ camera đối diện phòng VIP của ông Bắc Minh.

Thời gian trôi đi, ngay sau đó một người đàn ông mặc vest xuất hiện, đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh, có vẻ như anh ta đang suy nghĩ điều gì đó.

Năm phút sau, người đàn ông gõ cửa phòng.

Lúc này, người đi ra là một y tá, bọn họ nói với nhau mấy câu rồi y tá mới rời đi.

Người kia đứng tại chỗ đợi một hồi, sau đó mới xoay người đi vào phòng bệnh.

Nhìn đến đây, Bắc Minh Quân nhướng mày: “Cậu phóng to cảnh người kia đứng ở cửa phòng bệnh lên một chút.”

Hình Uy cầm di động, hướng camera của điện thoại về phía trước, tua lại video rồi dừng hình, sau đó phóng to hình ảnh vừa rồi lên.

Bắc Minh Quân nhìn chằm chằm người trong ảnh, nhưng bởi vì độ phân giải của camera hạn chế, cho nên anh nhìn mãi cũng không ra khuôn mặt của người này.

Lúc này, Hình Uy giống như phát hiện được cái gì, anh ta dùng ngón tay chỉ vào túi áo của người kia: “Anh xem, có một xấp giấy ở túi áo anh ta.”

Bắc Minh Quân nhìn theo, quả thật có một xấp giấy gì đó: “Tiếp tục phát video.”

Hình Uy cho video tiếp tục phát.

Đợi cho đến lúc người kia đi ra khỏi phòng bệnh, Hình Uy lại bấm dừng video.

“Anh xem, xấp giấy ở túi tiền của anh ta không còn nữa!”

Bắc Minh Quân nhíu mày và chậm rãi gật đầu, thông qua hai lần tạm dừng video, anh đã tìm ra một số đặc điểm của người này.

Giờ phút này, đại não của anh đang không ngừng xoay chuyển tìm tòi ra người có đặc điểm trùng khớp với người này.

Ánh mắt Hình Uy đầy mong chờ, có vẻ vô cùng tức giận: “Cậu chủ, hiện tại có thể khẳng định người đặt tờ báo vào phòng bệnh chính là người này. Chúng ta toàn lực muốn che dấu chuyện này, thế mà không ngờ rằng kẻ này lại muốn nói chuyện này cho ông cụ Bắc Minh biết. Thế này không phải rõ ràng là đang muốn mạng của ông cụ sao!”

Hình Uy nói xong những lời này, vẻ mặt đã đanh lại, hai tròng mắt như bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, từ sau khi anh ta vào nhà họ Bắc Minh, cả nhà Bắc Minh chỉ có hai người đối xử tốt với anh ta nhất, một người là Bắc Minh Quân, người thứ hai chính là Bắc Minh Chính.

Hình Uy thật sự nổi giận, tuy rằng người trong video không hại chết ông cụ Bắc Minh nhưng kẻ đó làm như vậy, giống như là dùng dao cùn cứa vào da thịt, làm cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong, trái tim bị tra tấn suốt ngày.
 
Chương 1234


Chương 1234

Anh ta xoay người, tay nắm chặt lấy tay nắm cửa.

Cùng lúc đó, bả vai của anh ta bị Bắc Minh Quân giữ lại: “Cậu muốn làm gì?”

“Cậu chủ, tôi muốn đi điều tra về người đàn ông trong video. Bắt được kẻ đó, hỏi xem vì sao anh ta lại có thể đối xử nhẫn tâm với một người đã nằm trên giường bệnh như vậy.” Hình Uy híp mắt, nghẹn sự tức giận trong lòng như vậy, không chừng nếu anh ta tìm được người kia thì tuyệt đối không thể hành động như lời anh ta nói là chỉ hỏi đơn giản như thế.

Bắc Minh Quân rất hiểu tâm trạng của Hình Uy lúc này, Hình Uy là người hiếm có đối xử trung thành với hai ba con anh như vậy.

Nhưng phía sau, bọn họ cũng không có đủ người để phân tán sức lực, càng không thể hành động theo cảm tính để làm loạn được.

Bắc Minh Quân kéo Hình Uy xoay người lại, một tay nắm lấy áo anh ta, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt anh ta, dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ nghe được nói: “Hiện tại chúng ta phải đối mặt với rất nhiều chuyện, cậu có thể đi tra, nhưng tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, biết không?”

Nói xong, Bắc Minh Quân buông lỏng tay ra.

Hình Uy cũng đẩy cửa đi ra ngoài.

Bắc Minh Quân quay đầu nhìn ba mình đang ngủ say trên giường, sau đó cũng rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này khoa nội trú của bệnh viện rất yên tĩnh, hành lang thắp đèn sáng như ban ngày, ngoài mấy y tá thỉnh thoảng đi kiểm tra phòng bệnh ra thì không còn một ai khác.

Anh hồi tưởng lại người mình vừa nhìn được, người kia cố ý làm cho ba biết tin tức cô Phương đã qua đời.

Như vậy, có lẽ kẻ đó cũng là người đầu tiên biết tin tức này.

Cũng rất có thể người này biết người phóng hỏa trang trại là ai, mà có lẽ cũng không phải không có khả năng chính người này là người phóng hỏa….

Bắc Minh Quân nhướng mày, anh cảm thấy dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, một bóng người cũng dần dần xuất hiện sau lưng anh.

Tuy rằng người này không tự mình ra tay, nhưng hết lần này đến lần khác tổn thương đến ba anh, đến người thân bên cạnh anh…

Có thể lợi dụng nỗi đau của người bên cạnh sau đó chuẩn xác đả kích đến người bên cạnh Bắc Minh Quân…

Đột nhiên, có một cái tên lập tức nhảy vào đại não của anh, Đường Thiên Trạch!

Anh lập tức nghĩ đến bàn tay của Dư Như Khiết được ngâm trong bình formalin …

Đúng, chỉ có Đường Thiên Trạch mới làm được chuyện như vậy!

Nghĩ tới đây, thần kinh của Bắc Minh Quân dần căng chặt, vốn bọn họ đã có ân oán, bất luận Đường Thiên Trạch đối xử với anh như thế nào thì cũng không sao cả.

Nhưng anh ta lại đụng đến người nhà của anh, điều này khiến Bắc Minh Quân cảm thấy mình cần phải bắt được anh ta càng sớm càng tốt, để tránh càng có nhiều chuyện xấu xảy ra hơn, gây hại cho nhiều người vô tội hơn.

Trong lúc vô thức, Bắc Minh Quân không biết mình đã đi đến đâu rồi, anh ngẩng đầu nhìn số phòng bệnh, phát hiện đây chính là phòng bệnh của mẹ Cố Tịch Dao.

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, y tá bên trong thấy người đến là Bắc Minh Quân thì vội vàng đứng lên chào hỏi anh: “Anh Bắc Minh.”
 
Chương 1235


Chương 1235

Bắc Minh Quân hơi gật đầu, anh nhìn Lục Lộ đang yên tĩnh nằm ngủ trên giường bệnh.

Ngay sau đó, đôi lông mày đang nhíu chặt của anh lập tức giãn ra, con ngươi xuất hiện ôn nhu mềm mại.

Bởi vì anh thấy được ở bên cạnh Lục Lộ có một người quen thuộc đang nằm ở mép giường bệnh, dường như đang ngủ say.

Hơn nữa ở tủ đầu giường cũng đặt một bó hoa giống như bó hoa ở trong phòng bệnh của ba anh.

Anh nhỏ giọng hỏi y tá: “Tinh hình người bệnh ở đây thế nào?”

Y tá lật xem bản ghi chép, nói: “Anh Bắc Minh, bệnh tình của bệnh nhân Lục Lộ không quá nghiêm trọng, mấy ngày này các chuyên gia của chúng tôi cũng đã tiến bàn luận và bắt đầu trị liệu cho bà ấy vào mấy ngày qua, tổng thể tình huống có thay đổi tốt. Có lẽ sau vài lần trị liệu thì bà ấy có thể tỉnh lại.”

Bắc Minh Quân khẽ gật đầu, ra dấu giữ im lặng với y tá.

Sau đó anh nhẹ nhàng đi vào phòng bệnh.

Yên lặng đứng bên hai mẹ con Lục Lộ, hai mẹ con họ khó khăn lắm mới nhận ra nhau, nhưng lại gặp phải chuyện như vậy.

Liếc mắt nhìn xuống Cố Tịch Dao, khóe miệng hiện lên ý cười, hôm nay lần đầu tiên sư tử nhỏ cô phát uy, dáng vẻ cô tức giận kia so với dáng vẻ bình thản thường ngày của cô quả thật giống như hai người khác nhau.

Cô nói không phải không có lý, tình yêu là hai bên tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau, bạch đầu giai lão. Không có khả năng một phân thành hai, nếu không sẽ không chỉ làm tổn thương một người.

Tuy rằng chuyện xảy ra ở biệt thự vào sáng nay chính là cách anh làm để đền bù cho Cố Tịch Dao, nhưng vẫn không như mong muốn, cuối cùng cô vẫn hiểu lầm.

Buổi tối, phòng bệnh vẫn hơi lạnh, lúc này cơ thể Cố Tịch Dao không khỏi co lại.

Bắc Minh Quân vội vàng cởi áo khoác âu phục của mình ra, lấy đồ trong túi ra bỏ vào chỗ khác, sau đó nhẹ nhàng khoác áo lên người Cố Tịch Dao.

Có lẽ áo vẫn còn mang theo hơi ấm của cơ thể anh, cũng có lẽ là mùi hương đặc biệt trên áo, khiến cho cơ thể Cố Tịch Dao không run rẩy nữa mà trở nên an ổn hơn.

Bắc Minh Quân xoay người ra khỏi phòng bệnh, nhẹ giọng nói với y tá: “Các cô nhất định phải cẩn thận chú ý, cố gắng hết khả năng giúp bà ấy khỏe mạnh lại.”

Y gật đầu thật mạnh: “Anh Bắc Minh, mong anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, không đi được bao lâu thì anh nhận được cuộc gọi của Hình Uy.

“Cậu chủ, vừa rồi em đã đi đến phòng trực ban, tìm được danh sách sắp xếp y tá đi trực ban, em đã tìm được y tá trực hôm đó rồi, chẳng qua hiện tại cô ta đã hết giờ làm, buổi chiều ngày mai mới quay lại. Tuy nhiên em đã lấy được địa chỉ của y tá kia, ngày mai em sẽ phái người đến nhà cô ta.”

Bắc Minh Quân gật đầu: “Nhớ kỹ chuyện này nhất định phải làm thật bí mật, để tránh đánh rắn động cỏ. Tôi đến dưới nhà chờ cậu.”

Ở trong xe, Hình Uy ngồi ở ghế lái quay đầu nhìn Bắc Minh Quân ngồi phía sau: “Cậu chủ, em đã sắp xếp đâu vào đấy chuyện điều tra người kia rồi, đảm bảo không ai biết.”

Bắc Minh Quân gật đầu, anh nâng tay xoa xoa giữa h.ai chân mày, hiện tại thứ anh cần đối mặt ngoài một đám nhằm vào cổ phiếu của Bắc Minh thị để xuống tay mà tạm thời vẫn chưa điều tra được, thì bây giờ lại thêm một kẻ ẩn núp sau lưng bọn họ.

Nhưng có thể xác định được, dường như bọn họ đều hướng tới một mục tiêu, mục tiêu đó chính là anh.

Nếu là như vậy, liệu bọn họ có liện hệ với nhau không?

Nếu có mối liên hệ, bất kể manh mối nào được tìm thấy, đầu mối khác cũng sẽ xuất hiện.
 
Chương 1236


Chương 1236

“Cậu chủ, chúng ta có phải về nhà cô Cố không?” Hình Uy nhìn Bắc Minh Quân, trên mặt đã lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Bắc Minh Quân lắc đầu, sau đó dùng giọng nói có phần ủ rũ trả lời: “Quay về nhà cũ.”

Hình Uy khởi động ô tô, chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen chở Bắc Minh Quân biến mất ở giữa trời chiều.

Giờ phút này ở nhà cũ, ngọn đèn sáng sáng trưng rực rõ, nhưng ngôi nhà to lớn này lại ít người lui tới hơn thường ngày, có vẻ im ắng lạ thường.

Cửa lớn chậm rãi mở ra, Hình Uy lái xe đi vào.

Sau khi xe của “cậu chủ Bắc Minh” dừng hẳn, một người làm vội vàng chạy ra mở cửa.

Bắc Minh Quân xuống xe, ngẩng đầu nhìn căn nhà tổ này. Sau đó anh đi vào phòng khách dưới sự dẫn đường của Hình Uy.

Phỉ Nhi ngây người một mình ở nhà tổ nhà Bắc Minh đã một ngày, lấy thân phận vị hôn thê của Bắc Minh Quân để ở trong này, nhóm người giúp việc đều khá kính cẩn và lễ phép với cô ta.

Nhưng làm mẹ chồng tương lai, Giang Tuệ Tâm lại đối xử với cô ta khá lạnh nhạt. Chỉ có lúc ăn sáng trên bàn ăn, thản nhiên nói với cô ta một câu: “Cô đã đến rồi”. Sau đó không còn nói lời nào với cô ta nữa.

Những lúc khác Giang Tuệ Tâm đều ở trong phòng ngủ của mình, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài để hít thở không khí, nhưng phía sau bà ta luôn cầm điện thoại không ngừng nói: “Con, thằng nhóc này, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, con không thể trở về một chuyến được à? Có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện trong nhà hả. Nói cho con biết, đây chính là vấn đề có quan hệ đến vị trị của con ở nhà họ Bắc Minh..”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Thật sự là nhà nào cũng có chuyện khó giải quyết, người nghèo như thế, người giàu cũng như thế.

Từ sau khi Bắc Minh Quân đưa Phỉ Nhi đến nhà họ Bắc Minh thì cô ta không thể liên lạc với anh được nữa.

Thậm chí cô ta hỏi người ở nhà tổ nhà Bắc Minh cũng chỉ nhận được câu trả lời là hai chữ “Không biết.”

Không sao cả, chỉ cần có thể thuận lợi tiến vào nhà họ Bắc Minh thì tiếp thu loại vắng vẻ gì, cô ta cũng đều chấp nhận được.

Buổi tối, đang lúc Phỉ Nhi một mình nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, chợt nghe thấy dưới nhà có tiếng cửa lớn được mở ra.

Tiếp theo là ánh đèn chiếu lên bức rèm trong phòng cô ta.

Còn có cả giọng nói mà cô ta muốn nghe thấy nhất: “Cậu chủ Bắc Minh.”

Giờ phút này, Phỉ Nhi mừng rỡ như điên, cô ta mặc áo ngủ, mở cửa ra rồi lập tức chạy xuống nhà.

“Quân, anh trở lại rồi.” Lúc này, dùng câu vui quá mà khóc để hình dung tâm trạng của Phỉ Nhi cũng không coi là nói quá, cô ta chạy chậm vài bước, sau đó dang tay ôm chặt Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân chỉ có thể đứng yên tại chỗ, mày hơi nhíu lại.

Hình Uy chạy nhanh đến bên người Phỉ Nhi : “Cô Phỉ, hôm nay cậu chủ rất mệt nhọc, có chuyện gì thì để ngày mai rồi nói.

Nói xong, anh ta muốn kéo Phỉ Nhi ra khỏi người cậu chủ.

Nhưng lại ngại cô ta mặc áo ngủ, cảm thấy không biết nên xuống tay như thế nào.

Bắc Minh Quân nhìn vẻ mặt khó xử của Hình Uy, anh bất đắc dĩ lắc đầu.
 
Chương 1237


Chương 1237

Cái tên thuộc hạ Hình Uy này làm gì cũng được, chỉ có điều khi đối mặt với phụ nữ thì biến thành một quả hồng mềm.

Anh đưa tay đẩy Phỉ Nhi rời khỏi thân thể của mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ta: “Tôi không phải đã về rồi sao bây giờ cô trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi hơi mệt, có gì ngày mai lại nói sau.”

“Đúng vậy cô Phỉ Nhi, đã trễ thế này rồi cũng không nên quấy rầy cậu chủ Bắc Minh nghỉ ngơi.” Một người giúp việc nữ đi nhanh lên phía trước cẩn thận đỡ Phỉ Nhi, vừa nói vừa chậm rãi đưa cô ta về phòng ngủ.

Phỉ Nhi vừa đi vừa quay đầu lại, lưu luyến không rời nhìn Bắc Minh Quân.

Nhưng Bắc Minh Quân lại không buồn nhìn cô ta một cái nào mà chỉ nhíu mày lại, đi về phía phòng làm việc của mình.

Hình Uy cũng đi theo Bắc Minh Quân trong phòng.

Cố Tịch Dao cùng bọn nhỏ đi xe của Noton về tới thành phố, cô cũng không để Noton đưa mình về nhà mà dừng lại ở cổng một nhà hàng.

Cố Tịch Dao nói với Noton: “Noton, lần trước còn chưa kịp cảm ơn anh mà lần này lại làm phiền anh đưa bọn tôi về. Như vậy đi, tôi mời anh vào nhà hàng này anh cơm, xem như là lời cảm ơn của tôi với anh.”

Khóe miệng Noton nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉm mê người: “Được, nếu cô đã muốn mời khách vậy thì tôi cũng không từ chối nữa.”

Mặc dù đây là một nhà hàng không lớn lắm nhưng cũng hai tầng, trang trí khá đặc biệt, giống như là quay về thời hồng kỳ và kỷ nguyên bốn cuộc hiện đại hóa của nhân dân.

Bốn người chọn một bàn ở gần cửa sổ ngồi xuống, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh lục đi tới, trong tay còn cầm một cuốn thực đơn và bút sổ để ghi chép.

Cô ta liếc nhìn Noton một cái lập tức ngẩn người, có lẽ là từ trước tới nay cô ta chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai như thế.

Noton hướng về phía cô ta khẽ cười một tiếng khiến cơ thể nhân viên phục vụ nữ kia không khỏi rung động.

“Chào cô, xin hỏi tôi có thể gọi món ăn được chưa?” Giọng nói của anh ta giống như một cơn gió mát thổi qua, lại như mang theo một tia nắng ấm.

Nhân viên phục vụ nữ kia cũng biết mình thất thố, xấu hổ đỏ mặt đưa thực đơn cho Noton: “Mời, mời anh gọi món ăn.”

Noton mỉm cười khẽ gật đầu với cô ta, ưu nhã nhận lấy thực đơn sau đó lại lịch sự đưa sang cho Cố Tịch Dao đang ngồi ở đối diện: “Trong trường hợp này có lẽ là phụ nữ gọi món ăn sẽ hợp lý hơn.”

Cố Tịch Dao mỉm cười nhận lấy thực đơn: “Noton, anh có muốn ăn gì không, tôi nghĩ anh thường xuyên đi du lịch các nơi nên chắc đã nếm thử hết đồ ăn của các nước rồi nhỉ.”

Noton chống hai cánh tay lên trên bàn, ngón tay thon dài trắng nõn đan vào nhau đặt ở dưới cằm của anh ta.

Lông mày hơi nhíu lại: “Thật ra tôi thích đi du lịch kiểu hưởng thụ hơn, đối với phương diện ẩm thực thật sự yêu cầu của tôi rất thấp.”

Nghe anh ta nói như vậy, Cố Tịch Dao dứt khoát chọn mấy món mặn phổ biến và cả một tô canh nữa, sau đó trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.

Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Cố Tịch Dao lại nhìn sang Noton: “Còn dám nói anh có yêu cầu thấp với đồ ăn, đồ ăn vặt trong xe của anh mà hai lần vừa rồi tôi ăn cũng không kém đâu.”

Noton cười cười nói: “Ha ha, cô Cố quá khen rồi, những thứ đó chỉ là tôi tiện tay làm một chút thôi, không đáng để nhắc tới.”

Dương Dương đang ngồi ở trên ghế, nhìn Noton nói: “Chú đẹp trai, lúc nào chú dạy cháu làm cánh gà nướng nhé?”
 
Chương 1238


Chương 1238

Noton đưa tay vu.ốt ve cái đầu nhỏ của Dương Dương: “Chú sẽ ở lại đây mấy ngày, nếu như cháu muốn học thì bảo mẹ cháu gọi điện cho chú, bất cứ lúc nào chú cũng dạy được.”

Nói xong anh ta lấy ra một tấm thẻ trắng viết lại số điện thoại của mình lên đó rồi đưa cho Cố Tịch Dao: “Rất xin lỗi, tôi không quen dùng danh thiếp, chỉ cần gọi đến số điện thoại này là có thể gặp được tôi.”

Cố Tịch Dao nhận lấy danh thiếp, chữ viết của Noton cũng đẹp giống như người vậy.

“Noton, như vậy chúng tôi có làm phiền anh quá không?” Cố Tịch Dao tỏ ra hơi xấu hổ.

Noton lắc đầu: “Thật ra tôi vừa trở về từ nước ngoài, đến đây cũng là để thăm bạn cũ thôi, thoải mái đi, sao lại quấy rầy tôi được chứ.”

Dương Dương hoan hô: “A, vậy thì cháu có thể nhờ chú đẹp trai dạy cháu thật nhiều món ăn ngon rồi.”

Rất nhanh, các món ăn vừa gọi đã được mang lên.

Bốn người vừa nói vừa cười ăn hết đồ ăn.

Noton lấy khăn tay ra ưu nhã lau miệng: “Cảm ơn cô Cố đã mời tôi ăn cơm, rất ngon miệng.”

Mọi người đi ra khỏi nhà hàng, Noton mở cửa xe: “Cô Cố có cần tôi đưa mọi người về nhà không?”

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Noton, anh bận thì cứ đi đi, làm trễ nải thời gian của anh đã là quá đáng lắm rồi, vừa ăn cơm xong nên tôi muốn cùng bọn nhỏ tản bộ một chút.”

“Được, vậy thì tôi đi trước đây, Dương Dương muốn học gì thì cứ gọi điện thoại cho chú nhé.” Noton nói xong, còn giơ tay lên tạo dáng gọi điện thoại sau đó lái xe hòa vào dòng xe cộ trên đường phố.

Cố Tịch Dao mang theo bọn nhỏ chậm rãi đi bộ về nhà, Dương Dương ăn no rồi lại càng thêm oai phong lẫm liệt, chỉ có Trình Trình là nhìn có vẻ hơi uể oải.

Cố Tịch Dao nhìn con trai: “Bảo bối, con có chuyện gì không vui à?”

Trình Trình nhíu mày, làm ra một dáng vẻ rất ưu sầu, ngẩng đầu nhìn Cố Tịch Dao nói ra: “Con nhớ dì, nhớ cả bà ngoại nữa.”

Nghe thấy Trình Trình nói nhớ bà ngoại và cả dì nữa, trái tim Cố Tịch Dao khẽ run lên, sao cô lại không nhớ bọn họ chứ.

Chẳng qua là mấy ngày nay xảy ra hết chuyện này tới chuyện khác, khiến cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều mệt mỏi.

Cố Tịch Dao ngồi xổm xuống, nhìn Trình Trình mỉm cười nói: “Được rồi, vậy mẹ dẫn hai đứa tới thăm bà ngoại nhé, nhưng các con phải ngoan ngoan nghe lời đấy, bởi vì bây giờ bà ngoại vẫn chưa khỏe hẳn nên không chịu được khi các con làm ồn hay cãi nhau đâu.”

Từ khi Bắc Minh Quân đưa mẹ cô vào bệnh viện tốt nhất ở thành phố A còn sắp xếp cho bà một phòng bệnh VIP giống như ông cụ Bắc Minh nữa, có người tận tình chăm sóc suốt hai mươi bốn giờ.

Nhưng mẹ cô vẫn cứ hôn mê không tỉnh như cũ, chuyện này vẫn là một nỗi lo trong lòng Cố Tịch Dao mãi không bỏ xuống được.

Sau khi cô dặn dò bọn nhỏ những chuyện cần chú ý xong, đặc biệt là dặn dò kỹ Dương Dương lại một lần nữa đưa tay vẫy một chiếc xe taxi, chở ba mẹ con chạy về bệnh viện trung tâm.

Rất nhanh, xe taxi dừng ở lại cửa bệnh viện.

Cố Tịch Dao mang theo hai đứa bé không đi thẳng vào bệnh viện mà quay người đi vào một tiệm bán hoa tươi ở bên cạnh đó.

“Chào cô, bán cho tôi một bó hoa lan… Hai bó đi.” Cố Tịch Dao đột nhiên nghĩ đến, nếu đã vào bệnh viện thăm mẹ thì không bằng thuận tiện thăm ông cụ Bắc Minh luôn.
 
Chương 1239


Chương 1239

Mặc dù ông cụ vẫn có thành kiến đối với mình nhưng dù sao ông ta cũng là ông nội của bọn nhỏ.

Lúc trên tay cô ôm hai bó hoa tươi, mang theo hai đứa bé đẩy cửa phòng bệnh của Lục Lộ đi vào, y tá đang trực trong phòng vội vàng đứng lên: “Chào cô Cố.”

Cố Tịch Dao hơi gật đầu: “Mấy ngày nay bệnh tình của mẹ tôi thế nào rồi?”

“Hiện tại tình trạng của mẹ cô đã ổn định, hôm trước mấy bác sĩ điều trị của chúng tôi đã hội chẩn một chút, kết quả rất khả quan, các chức năng của các cơ quan đang dần dần hồi phục, tin rằng chỉ cần hợp tác điều trị với chúng tôi thì rất nhanh bà ấy sẽ tỉnh lại và bình phục.” Y tá nói qua tình hình một chút.

“Cám ơn cô đã nói cho tôi tin tức tốt này.” Tâm trạng u ám của Cố Tịch Dao mấy ngày qua lập tức trở nên khá hơn không ít.

Sau đó, cô để Trình Trình và Dương Dương chờ ở bên cạnh chỗ y tá còn mình thì lặng lẽ đi vào, đem một bó hoa đặt ở trên tủ đầu giường.

Quay đầu nhìn Lục Lộ đang hôn mê nói: “Mẹ, con mang hoa tươi và cả hai đứa cháu nữa đến đây thăm mẹ, nhưng bây giờ con còn phải mang một bó hoa tới chỗ ông cụ Bắc Minh nữa, mẹ cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, lát nữa con sẽ quay lại thăm mẹ.”

Nói xong, cô dẫn theo hai đứa trẻ rời khỏi của phòng bệnh Lục Lộ, dựa theo trí nhớ đi tới phòng bệnh của Bắc Minh Chính.

Nhưng lúc cô đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, đột nhiên lại hơi do dự.

Cô nhớ lại tình cảnh mấy ngày trước đây: Bắc Minh Quân dẫn cô vào thăm ông cụ Bắc Minh, bởi vì ông cụ Bắc Minh bị đột quỵ nên chỉ nằm ở trên giường hoạt động rất rất khó khăn, thậm chí nói năng còn không rõ.

Nhưng khi ông ta nhìn thấy Cố Tịch Dao đi theo sau lưng Bắc Minh Quân thì vẫn tỏ ra chán ghét như cũ, chuyện này đến nay cô vẫn khó mà quên đi được.

Nghĩ tới đây, bước chân của cô lại hơi chùn lại.

Nếu vẫn giống như ngày đó, vậy cô tình nguyện cho bọn nhỏ đi vào một mình còn mình thì chờ ở bên ngoài phòng bệnh.

“Mẹ, sao chúng ta lại không đi vào vậy?” Trình Trình nhìn Cố Tịch Dao đang do dự không vào ở cửa phòng bệnh, cậu cũng biết ông nội không thích mẹ, có phải vì vậy nên mẹ mới lo lắng không đi vào hay không?

Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn Trình Trình và Dương Dương, sau đó dứt khoát quyết tâm liều mạng, cho dù ông cụ Bắc Minh không muốn nhìn thấy mình cũng không quan trọng, dù sao ông cụ cũng là ông nội của hai bảo bối, về tình về lý thì cũng nên cho hai đứa bé gặp ông nội của mình.

Nghĩ tới đây, Cố Tịch Dao hít sâu một hơi sau đó đẩy cửa phòng bệnh ra.

Đã tới đây lần thứ hai nên y tá trực trong phòng cũng nhận ra cô, cho nên không ngăn cản bọn họ đi vào.

Bắc Minh Chính đã từng uy phong một thời, đã từng tự tay sáng lập ra để quốc Bắc Minh Chính ở Bắc Minh thị, lúc đó ông ta có biết bây giờ mình sẽ thành như thế này không.

Cố Tịch Dao thấy ông cụ Bắc Minh nằm im ở trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, trên khuôn mặt già nua đã không còn vẻ hồng hào như trước nữa…

Cô giơ tay ra dấu im lặng với bọn trẻ xong, ba người mới rón rén đi tới bên cạnh giường bệnh của Bắc Minh Chính.

Cô đem hoa tươi bày ở trên tủ đầu giường của ông cụ Bắc Minh, sau đó định cùng bọn nhỏ lặng lẽ ở lại đây một lát rồi đi.

Người ta nói là mẹ con đồng lòng, cha con trời sinh, cách một đời lại càng cảm ứng mãnh liệt hơn.

Trong lúc hai đôi mắt tròn vo, đen lúng liếng đang nhìn mình, Bắc Minh Chính chậm rãi từ trong giấc ngủ mơ tỉnh táo lại.
 
Chương 1240


Chương 1240

“Ông nội ông tỉnh rồi…” Trình Trình nhẹ nhàng kêu một tiếng, thân thể nhỏ ghé vào bên cạnh giường, ông cụ Bắc Minh chỉ cần hơi nghiêng sang là có thể nhìn thấy cậu.

“Ông nội…” Dương Dương cũng song song ghé vào bên cạnh giường giống như Trình Trình.

Có lẽ là ông cụ Bắc Minh vừa mở mắt đã nghe được giọng nói của các cháu, đôi mắt lúc đầu còn có vẻ hơi vẻ mệt mỏi lập tức có mấy phần sáng lên.

Ông ta cố gắng nghiêng đầu nhìn về phía Trình Trình và Dương Dương ở bên cạnh một chút, nhìn thấy hai đứa cháu nhỏ rồi, trên khuôn mặt già nua nhiều hơn mấy phần ý cười.

“Trình… Dương…” Ông ta cố gắng gọi tên hai đứa cháu.

Cũng cố gắng run run rẩy rẩy vươn đôi tay có vẻ hơi khô héo ra, có lẽ là ông cụ muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu mình.

Mấy ngày vừa qua ông ta một mình ở trong phòng bệnh thật sự rất quạnh quẽ, quạnh quẽ đến mức ông ta từng ngày tính toán xem đã qua mấy ngày kể từ lần Bắc Minh Quân tới đây…

Cố Tịch Dao hơi không đành lòng, cô đi đến bên cạnh hai đứa bé: “Trình Trình, Dương Dương, bây giờ ông nội đang bệnh nặng, đưa tay ra rất khó khăn, còn không mau cầm lấy tay ông nội đi.”

Trình Trình và Dương Dương nghe xong thì ngoan ngoãn đưa tay nhỏ tới đặt vào trong tay ông cụ Bắc Minh.

Cứ như vậy, cuối cùng ba cái tay cũng đã nắm chặt lấy nhau.

Cố Tịch Dao nhìn đến đây, cũng lộ ra nụ cười cảm động.

Cùng lúc đó, Bắc Minh Chính cũng mới nhìn thấy Cố Tịch Dao đứng ở phía sau bọn trẻ.

Ban đầu rõ là ông cụ khá thích ý, trong chớp mắt đã nghiêm mặt, còn khó nhọc nói một tiếng: “Đi…”

Có lẽ trước khi Cố Tịch Dao dẫn đám nhỏ vào phòng bệnh đã liệu trước ông cụ Bắc Minh nhìn thấy cô sẽ có phản ứng như vậy, nên lúc này, khi nghe thấy ông cụ Bắc Minh hạ lệnh đuổi khách, cũng không hề thấy bất ngờ.

Cố Tịch Dao khẽ xoa đầu hai đứa nhỏ, cúi xuống nói với Trình Trình và Dương Dương: “Cục cưng à, mẹ và ông nội phải nói chuyện riêng, các con đến chỗ chị y tá chơi một lát nhé?”

Trình Trình và Dương Dương đều gật đầu, sau đó nói với ông cụ Bắc Minh: “Ông nội ơi, tụi con sang kia chơi một lát ạ.” Nói xong thì buông tay ông cụ Bắc Minh, hai đứa nhóc chạy đến phòng chờ.

Lúc này chỉ còn lại hai người ông cụ Bắc Minh và Cố Tịch Dao.

Ông cụ Bắc Minh có vẻ vẫn tức giận như cũ.

Nhưng Cố Tịch Dao đã kiếm một cái ghế đặt cạnh giường, nhẹ nhàng vén chăn cho ông: “Bác Bắc Minh, cháu biết bác rất ghét cháu cho rằng cháu vì tiền mới sinh Trình Trình và Dương Dương cho Bắc Minh Quân. Nhưng cháu muốn nói với bác rằng, bác chỉ biết một mà không biết hai.”

Cố Tịch Dao hít sâu một hơi, biểu cảm đã bình tĩnh hơn nhiều, tiếp tục nói: “Lúc đó đúng là cháu cần tiền, đó là vì cháu cần dùng tiền để cứu mạng… có điều, xem ra bây giờ, quyết định lúc đó của cháu là một sai lầm, vì cháu cũng là một trong những người bị hại.”

Nếu thân thể ông cụ Bắc Minh vẫn còn khỏe mạnh tráng kiện thế kia, tuyệt đối ông sẽ không tốn thời gian đi nghe tâm sự của một người phụ nữ mà ông cho rằng là hám tiền, rỗng tuếch.

Có điều, sông có khúc người có lúc. Hiện giờ ông chỉ có thể nằm ở đây, không nghe cũng phải nghe.

Cố Tịch Dao kể đơn giản một lượt từ đầu tới cuối việc vì sao cô phải thay người ta sinh con kiếm tiền.

Sau đó, lúc lại nói đến sau này cô biết được, người mà cô đã đánh đổi tiền tử để cứu lấy lại là một người phụ nữ luôn lợi dụng cô, hơn nữa người phụ nữ kia vì đứa con gái ruột của mình mà không tiếc hy sinh cô, ông cụ Bắc Minh vốn rất ghét kiểu người độc ác này, nên ông đã trở nên hiền hòa với cô hơn rất nhiều.
 
Chương 1241


Chương 1241

Lúc Cố Tịch Dao kể đến đoạn trải nghiệm nhục nhã này, trong lòng cô đang rỉ máu từng giọt. Nhưng cô vẫn dằn lòng để bản thân không rơi một một giọt nước mắt nào, cô không muốn khiến ông cụ Bắc Minh cảm thấy cô chỉ dùng nước mắt để giành lấy sự cảm thông.

Cố Tịch Dao ổn định lại cảm xúc, thành khẩn nhìn ông cụ Bắc Minh, nói: “Xin lỗi bác Bắc Minh, đã làm tốn thời gian của bác. Cháu kể chuyện của cháu cho bác, chỉ là để bác biết, cháu không phải là một người phụ nữ hám tiền, càng không phải là một người phụ nữ vì để vào được nhà họ Bắc Minh mà không từ thủ đoạn, cháu chỉ muốn gỡ bỏ hiểu lầm nghiêm trọng của mọi người về cháu. Vì ban đầu khi quyết định giúp Bắc Minh Quân sinh con, cháu vẫn chưa biết anh ấy là người ra sao, bối cảnh gia đình thế nào. Có điều hiện tại cũng tốt, Bắc Minh Quân đã sắp kết hôn, mấy đứa nhỏ cũng sẽ có một người mẹ thương yêu chúng, cháu cũng có thể rời khỏi cuộc sống của Bắc Minh Quân, không cần lại làm phiền cuộc sống của mọi người nữa.”

Những lời cần nói đều đã nói rõ ràng, Cố Tịch Dao đứng lên: “Bác Bắc Minh, hôm nay cháu dẫn Trình Trình và Dương Dương đến đây, là vì vốn dĩ cháu đến để thăm mẹ ruột của cháu. Bà ấy ở cùng một bệnh viện với bác, nếu đã vậy, cháu cũng dẫn mấy đứa nhỏ đến thăm bác, dù gì thì bác cũng là người thân của tụi nhỏ, về tình về lý cháu đều nên làm vậy.”

Cố Tịch Dao nói xong, vẫy tay về phía Trình Trình và Dương Dương trong phòng chờ, sau đó nói với ông cụ Bắc Minh: “Nếu bác đã ghét cháu thế này, vậy cháu sẽ đợi ở ngoài, ông cứ chơi với tụi nhỏ, cháu không quấy rầy mọi người nữa.”

Trình Trình và Dương Dương thấy mẹ vẫy tay với chúng, biết là đang gọi chúng qua.

“Mẹ ơi, mẹ và ông nội nói chuyện xong rồi, chúng ta sẽ đi thăm bà ngoại ạ?” Trình Trình đến cạnh Cố Tịch Dao, lại nhìn ông nội đang nằm trên giường.

Cố Tịch Dao ngồi xổm xuống, khẽ xoa đầu Trình Trình và Dương Dương: “Tụi con ở với ông nội một lát, mẹ ra ngoài tìm chị y tá hỏi rõ bệnh tình của ông.” Nói xong, cô đứng dậy đi đến phòng chờ.

Ông cụ Bắc Minh nằm trên giường, rốt cuộc xem như hiểu rõ câu chuyện ẩn sau người phụ nữ mà ông luôn cho là hám tiền.

Ông không phải người vô lý, chỉ là phụ nữ xung quanh Bắc Minh Quân đều là đồ đào mỏ. Vì vậy ông mới có định kiến về Cố Tịch Dao.

Bây giờ xem ra, cách nhìn của ông về Cố Tịch Dao đều là hiểu lầm, người phụ nữ này đã chịu quá nhiều nhục nhã.

“Đừng… đi…”

Ông cụ Bắc Minh gắng sức nói ra hai chữ, tuy rất đơn giản, nhưng lại chứa đựng ý tứ hối lỗi sâu sắc với Cố Tịch Dao.

“Mẹ, ông nội nói không cho mẹ đi…” Trình Trình nói xong, duỗi cánh tay nhỏ xíu níu lấy vạt áo cô.

Trình Trình biết thái độ của ông bà đối với mẹ luôn không tốt. Lúc này ông nội nói không cho mẹ đi. Khiến cậu cảm thấy vừa bất ngờ vừa vui mừng, đây có phải là nói rõ ông nội đã tha thứ cho mẹ không?

Cố Tịch Dao xoay người vừa định chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, nhưng bị Trình Trình kéo lấy vạt áo, cô cũng đã nghe thấy câu “Đừng đi” của ông cụ Bắc Minh.

Nhưng cô vẫn rất kinh ngạc xoay đầu lại, giống như cô đã nói, không phải để giành lấy sự cảm thông, chỉ là để hóa giải hiểu lầm.

Cô nhìn ông cụ Bắc Minh, khuôn mặt xinh xắn lại tỏ vẻ bình thản: “Ý của bác là muốn cháu ở lại đây ạ?”

Ông cụ Bắc Minh khó nhọc khẽ gật đầu: “Xin…lỗi…”, ông là nhân vật tầm cỡ thế nào, ông rất ít khi xin lỗi về chuyện mình đã làm, dù cho ông cũng cho rằng bản thân đã làm sai.

Nhưng lúc này, ông đã xin lỗi.

Rất nhiều lúc, hiểu lầm tích tụ lâu dài chính là vì vậy, một lời nói đơn giản, một động tác đơn giản đã có thể gỡ bỏ khúc mắt, nhưng rất nhiều người vì cái gọi là thể diện mà đều sẽ không làm như vậy.

Cố Tịch Dao khẽ cười một tiếng: “Ông Bắc Minh, cảm ơn ông có thể thay đổi cách nhìn về con.”
 
Chương 1242


Chương 1242

Trình Trình và Dương Dương thấy mẹ và ông nội trở nên hòa hợp, cũng nhoẻn miệng cười vui vẻ.

Ông cụ Bắc Minh khó nhọc cười mấy tiếng, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm trong phòng: “Ư… ư”

Đây là tiếng gọi Bắc Minh Quân, từ lần trước lúc cùng Bắc Minh Quân đến, Cố Tịch Dao đã biết.

Tuy sáng sớm hôm nay, cô cãi nhau với Bắc Minh Quân, không được vui vẻ lắm, nhưng trước mặt ông cụ Bắc Minh, cô không hề muốn nói đến.

Cô nhìn ông cụ Bắc Minh, khẽ cười nói: “Hôm nay Bắc Minh Quân anh ấy đã đi làm việc khác rồi ạ.”

Ông cụ Bắc Minh khẽ gật đầu, hiện giờ ông và con trai đã giảng hòa, ông cũng quan tâm đến anh nhiều hơn.

Đây có lẽ là sự thay đổi tính cách của nhiều người sau khi trải qua cơn bạo bệnh.

Lúc này y tá nhẹ nhàng bước vào, đứng cạnh Cố Tịch Dao nói: “Cô Cố, thời gian không còn sớm nữa, ông Bắc Minh phải nghỉ ngơi rồi ạ.”

Cố Tịch Dao gật đầu. Cô dắt tay hai đứa nhỏ, nhìn ông cụ Bắc Minh: “Thời gian không còn sớm nữa, y tá nói vì để không ảnh hưởng ông nghỉ ngơi, cháu và tụi nhỏ đi trước đây. Ông yên tâm, hễ rảnh cháu lại dẫn tụi nhỏ đến thăm ông.”

Ông cụ Bắc Minh gật đầu.Trình Trình thân thiết với ông cụ Bắc Minh nhất, cậu vẫy tay với ông cụ, nói: “Ông nội, ông nhớ tĩnh dưỡng đàng hoàng nhé, cháu và Dương Dương đều khỏe lắm, ba cũng rất khỏe, ông cứ yên tâm.”

Nhìn bóng dáng Cố Tịch Dao và tụi nhỏ từ từ rời khỏi, khóe mắt ông cụ Bắc Minh ươn ướt.

Cố Tịch Dao dẫn tụi nhỏ đi trên hành lang yên tĩnh, lúc này điện thoại của cô vang lên, mở ra xem là Vân Chi Lâm gọi đến.

“Tịch Dao, chừng nào mới đi làm? Thiếu em, công việc ở văn phòng của anh xoay sở không kịp. Em và mấy đứa nhóc vẫn khỏe nhỉ.”

Nghe giọng Vân Chi Lâm khiến trong lòng cô ấm áp, mấy ngày rời khỏi văn phòng này, Vân Chi Lâm thường sẽ gửi tin nhắn nhiệt tình hỏi thăm cô.

Cô khẽ cười: “Em và mấy đứa nhỏ đều khỏe, hiện giờ em đang ở thành phố A.”

Vân Chi Lâm vừa nghe xong, vẻ mặt vui mừng: “Về khi nào vậy, sao không nói với anh? Nếu đã về rồi, chi bằng chúng ta cùng đi ăn bữa cơm, em thấy sao?”

Cố Tịch Dao khẽ thở dài: “Mấy ngày này nói sao nhỉ, xảy ra khá nhiều chuyện. Hiện giờ em đang ở bệnh viện trung tâm, mẹ em đang ở đây.”

“Vậy anh sẽ qua đó, từ lúc tên Bắc Minh Quân chuyển dì từ thành phố S đi, anh cũng chưa gặp lại dì.” Vân Chi Lâm nói xong, ký nốt tài liệu trong tay, đặt lên bàn.

Thuận tay lấy áo khoác trên giá, rời khỏi văn phòng.

Vân Chi Lâm lái xe, rất nhanh đã đến bệnh viện trung tâm thành phố A.

Theo số phòng mà Cố Tịch Dao cho anh, thuận lợi tìm được phòng bệnh VIP mà Lục Lộ đang nằm.

Anh vừa đẩy cửa phòng, xuyên qua tấm kính phòng chờ, chỉ thấy Cố Tịch Dao dẫn theo tụi nhỏ đang túc trực bên giường bệnh của Lục Lộ.

Vân Chi Lâm khẽ cười, lặng lẽ bước đến cạnh Cố Tịch Dao, khẽ vỗ vai cô một cái.

“A…” Cố Tịch Dao nhìn mẹ đang hôn mê, trong lòng vẫn còn rất lo lắng.

Đột nhiên bị vỗ một cái, dọa cô đến nỗi suýt nữa tim nhảy ra ngoài.
 
Chương 1243


Chương 1243

Xoay đầu vừa thấy là Vân Chi Lâm, cô mới thở phào một hơi, tức giận duỗi tay đánh một cái vào ngực anh, trừng đôi mắt trong veo như nước: “Anh có thể đừng hù người ta như vậy không!”

Trình Trình và Dương Dương vừa thấy Vân Chi Lâm đến, đứa nào đứa nấy đều nở nụ cười hớn hở.

“Ba Chi Lâm…” Dương Dương gọi một tiếng, duỗi tay ôm lấy chân anh: “Mấy ngày này ba đã chạy đi đâu ạ?”

Vân Chi Lâm cúi người ôm lấy Dương Dương, lại duỗi tay xoa đầu Trình Trình, vẻ mặt bị hàm oan: “Con đừng có vừa ăn cướp vừa la làng chứ. Cái gì mà mấy ngày này ba đã chạy đi đâu, rõ ràng là mấy ngày này mẹ con dẫn tụi con chạy đâu mất.”

Dương Dương cười hi hi: “Tụi con mấy hôm nay ấy ạ, đến Y Gia Lạc của bà chơi, có điều sau đó bà đã lâm bệnh, còn cháy lớn…”

“Dương Dương…” Cố Tịch Dao vội chặn Dương Dương lại, chuyện mấy hôm nay, chuyện sau còn phiền não khó chịu hơn chuyện trước, không nhắc đến còn đỡ hơn.

Vân Chi Lâm nhìn Cố Tịch Dao, vẻ mặt quan tâm, hỏi: “Sao xảy ra nhiều chuyện như vậy mà không nói với anh. Có điều cũng còn may, nhìn thấy tụi em đều mạnh khỏe đứng ở đây, anh đã yên tâm rồi.”

Trước đây Vân Chi Lâm biết một ít về chuyện bất hòa giữa cô Phương và ông cụ Bắc Minh, cuối cùng cô Phương dọn ra khỏi nhà họ Bắc Minh.

Chỉ là không ngờ nhà dột còn gặp mưa đêm, bản thân lâm bệnh không nói, cả Y Gia Lạc mà cô vất vả kinh doanh cũng không còn.

Chỉ có thể nói: Thế sự khó lường.

Vân Chi Lâm ngoái đầu nhìn Lục Lộ vẫn hôn mê như cũ: “Từ sau khi Bắc Minh Quân chuyển dì khỏi thành phố S, thì anh không biết dì đang điều trị ở bệnh viện nào nữa.”

Nói xong, anh ngẩng đầu xem xét xung quanh một chút: “Phòng bệnh VIP, túc trực chăm sóc hai mươi bốn giờ. Nơi này thật sự rất được, điều kiện chữa trị cũng được tính là hàng đầu. Xem ra tên Bắc Minh Quân này cũng coi như có lương tâm, không uổng công em đối đãi với hắn như vậy.”

Cố Tịch Dao thở dài một hơi, trong mắt lộ vẻ bất lực: “Tốt thì ích gì, hiện giờ mẹ cũng còn chưa tỉnh lại.”

Vân Chi Lâm nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, nghe nói ông cụ Bắc Minh cũng bị bệnh, cũng nằm ở bệnh viện này.”

Cố Tịch Dao gật đầu: “Ông Bắc Minh nằm ở phòng bệnh gần đây, lúc nãy em đã dẫn tụi nhỏ sang thăm rồi.”

Vân Chi Lâm lấy làm lạ: “Ông cụ Bắc Minh thấy em, lẽ nào không đuổi em ra ngoài sao? Theo anh biết, ông ấy không phải luôn có ấn tượng không tốt với em sao.”

“Ông không đuổi em ra ngoài, ông ghét em là vì trước đây luôn cho rằng em là một người phụ nữ hám tiền, dựa vào con cái để tiếp cận nhà họ Bắc Minh mà thôi. Có điều hiện tại em đã nói rõ ràng với ông, đương nhiên hiểu lầm trước kia đều không còn.” Cố Tịch Dao nói rất thản nhiên.

Vân Chi Lâm nhướng mày: “Nếu ông cụ Bắc Minh cũng không ghét em nữa, vậy có phải em và Bắc Minh Quân có thể…”

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Cứ cho là ông cụ bắc Minh gật đầu, em và Bắc Minh Quân cũng sẽ không ở bên nhau.”

Vân Chi Lâm chau mày, bộ dạng khó hiểu: “Sao vậy?”…

“Chi Lâm, đừng hỏi những chuyện này được không, bây giờ em không rảnh nghĩ đến mấy chuyện yêu đương này. Em chỉ nghĩ duy nhất một chuyện, chính là mẹ có thể mau chóng tỉnh lại, mau chóng tìm ra là ai đã khiến bà thành như vậy.”

Cố Tịch Dao nói với giọng điệu kiên quyết, thái độ thể hiện cũng vô cùng kiên định.

Vân Chi Lâm cũng biết ý không nói gì nữa.
 
Chương 1244


Chương 1244

Một lát sau, Cố Tịch Dao nhìn Vân Chi Lâm nói: “Chi Lâm, em có thể cầu xin anh một chuyện không?”

Vân Chi Lâm khẽ cười: “Có chuyện gì mau nói là được, không cần cầu xin.”

Cố Tịch Dao gật đầu, nhìn mặt trời đã khuất dạng ngoài cửa sổ: “Chi Lâm, tụi nhỏ có thể ở chỗ anh một đêm không? Em muốn ở bên mẹ đàng hoàng, đã lâu rồi, em vẫn chưa từng bầu bạn gì bên bà. Em nghĩ bà nhất định cũng muốn thời gian em ở cạnh bà nhiều hơn một chút.”

“Chuyện nhỏ, đừng nói một đêm, có lâu hơn nữa cũng được. Vậy còn em tính tối nay sao?” Vân Chi Lâm nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Cố Tịch Dao, lo lắng hỏi.

“Anh không cần lo cho em, gần đây cái gì cũng có, buổi tối em còn có thể kêu họ kê thêm một cái giường ở đây.” Cố Tịch Dao nói xong, xoa đầu Trình Trình: “Cục cưng à, tối nay con và Dương Dương cứ ngủ ở nhà ba Chi Lâm nhé, mẹ phải ở bên bà ngoại.”

Vừa nghe thấy tối nay có thể ở chung với ba Chi Lâm, ánh mắt của Dương Dương nhất thời sáng rực: “Yeah, có thể có thể ra ngoài chơi với ba Chi Lâm rồi…”

Trình Trình lại không hào hứng như Dương Dương, cậu bĩu môi: “Mẹ, con muốn cùng mẹ ở bên bà ngoại…”

“Cục cưng à, bây giờ con còn nhỏ lắm, phải dắt theo Dương Dương ngoan ngoãn đi ngủ, biết chưa, nếu không mẹ sẽ không vui đâu.”

Nghe Cố Tịch Dao nói, Trình Trình ra sức gật đầu: “Mẹ cũng phải nghỉ ngơi đàng hoàng ạ, nếu không bà ngoại sẽ không vui.”

Cố Tịch Dao khẽ cười: “Mẹ biết rồi, mẹ cũng sẽ làm một đứa con ngoan của bà ngoại.” Nói xong, cô khẽ vỗ mông Trình Trình: “Đi đi con, đi về với ba Chi Lâm đi.”

Sau đó, điều chỉnh nét mặt nói với Vân Chi Lâm và Dương Dương: “Còn hai người, tối nay đừng có giở trò quậy phá gì cho em, nếu không…” Nói đến đây, Cố Tịch Dao trừng mắt một cái, khuôn mặt xinh đẹp sầm xuống.

Vân Chi Lâm và Dương Dương lập tức sợ co vòi, lạnh cả sống lưng. Hai người họ chẳng sợ ai, duy chỉ sợ Cố Tịch Dao trừng mắt.

Dương Dương cười hi hi vẫy tay: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, con và ba Chi Lâm đều rất ngoan.”

“Đúng đó, đúng đó. Tịch Dao, em giao tụi nhỏ cho anh thì cứ yên tâm đi.” Nói xong vội ôm Dương Dương xoay người, đưa lưng về phía Cố Tịch Dao.

Hai người đồng thời nhướng mày, le lưỡi.

Nhìn Vân Chi Lâm dẫn hai đứa nhỏ rời khỏi phòng bệnh, Cố Tịch Dao bắc một cái ghế ngồi cạnh giường Lục Lộ.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng chải tóc của bà: “Mẹ, đừng trách con không cho mấy đứa nhỏ ở cạnh mẹ lâu thêm một chút. Bây giờ chúng vẫn còn nhỏ, cần nghỉ ngơi, cần phát triển.”

“Vừa nãy Vân Chi Lâm đến, cũng là người con quen biết. Anh ấy đối xử với mẹ con con rất tốt, tụi con cũng đối đãi với anh ấy như người thân. Khi nãy con dẫn tụi nhỏ đi thăm ông nội của chúng, có một số việc rốt cuộc cũng đã được giải quyết. Hiện giờ, xem như gánh nặng trong lòng con đã được cởi bỏ. Hai ngày nữa, con cũng không còn quan hệ gì với Bắc Minh Quân nữa, cuộc sống của con cũng sẽ bắt đầu lại từ đầu. Mẹ, mẹ phải sớm tỉnh lại, con và tụi nhỏ đều đang đợi mẹ.”…

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhẹ nhàng chiếu vào phòng bệnh của Lục Lộ, tựa như đôi tay của mẹ đang dịu dàng ôm lấy Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao từ từ mở mắt, cô đang nằm bò bên giường bệnh của Lục Lộ, ngủ cả đêm, ngọt ngào cả đêm, tựa như ngủ trong vòng tay ấm áp của mẹ.

Nhẹ nhàng đứng lên, duỗi từng khớp xương tê cứng trên người.
 
Chương 1245


Chương 1245

“Lộp cộp” Một chiếc áo vest chế tác tinh xảo, cắt may tỉ mỉ trượt xuống từ người cô, rơi trên đất. Măng sét tinh xảo va chạm với mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Cố Tịch Dao xoay người, cúi xuống nhặt lên, trong lòng khẽ rung động.

Chiếc áo trong tay nhìn có vẻ quen thuộc, cả mùi hương tản ra bên trên, cũng khiến cô nghi đến người đàn ông kia, người đàn ông đã cho cô ba đứa con.

Tối qua, anh đã ghé lại.

Bắc Minh Quân vẫn như bình thường, từ sớm đã ngồi ở vị trí chủ tọa trong phòng ăn.

Trên bàn ăn, người giúp việc đã lên đủ cả bàn thức ăn phong phú ngon lành.

Anh đang cầm dao nĩa tinh xảo, nho nhã từ tốn xắt miếng thịt nướng mật ong óng ánh trên chiếc đĩa trắng.

Hình Uy mặc một thân tây trang màu đen, đứng thẳng tắp sau lưng Bắc Minh Quân, một tay rũ xuống, một canh tay gấp lại, bên trên đang vắt áo vest của Bắc Minh Quân.

Lúc này, Giang Huệ Tâm đang được người giúp việc giúp đỡ, vẻ mặt mệt mỏi cất bước vào phòng ăn.

Vì tối qua bà gọi điện, kiên nhẫn cầu xin đứa con yêu quý Bắc Minh Quân kia về nhà làm chủ tình hình, nhưng Bắc Minh Quân lại không muốn dính dáng chút gì đến chuyện lặt vặt trong nhà.

Sau khi để điện thoại xuống, Giang Huệ Tâm nằm trên giường cả buổi cũng không ngủ được, cuối cùng vẫn phải uống xong hai viên thuốc an thần mới nặng nề thiếp đi.

Vì vậy, nửa đêm Bắc Minh Quân trở về, tuy gây ra tiếng động rất lớn, bà ở trong phòng ngủ cũng không nghe thấy gì.

Khi bà thấy Bắc Minh Quân ngồi bên trong, đã sững người vì khá bất ngờ.

Trên mặt nặn ra một nụ cười: “Minh Quân về khi nào vậy, con xem xem mẹ chẳng biết gì cả…”

Bắc Minh Quân không trả lời, vẫn rũ mắt ăn sáng như cũ.

Hình Huy vội trả lời: “Thưa bà, cậu chủ trở về lúc tối qua. Sắc mặt bà có vẻ không khỏe, có phải đã làm phiền bà nghỉ ngơi không ạ?”

Giang Huệ Tâm lắc đầu: “Không có phiền đến tôi, tối qua tôi đã uống hai viên thuốc an thần nên ngủ từ sớm rồi.”

Bắc Minh Quân đặt dao nĩa xuống, lấy một miếng giấy ăn lau miệng: “Dì Tâm sao lại không khỏe vậy, có cần con sai người đưa dì đi bệnh viện khám một chút không?”

Giang Huệ Tâm vội xua tay, sau đó bày ra bộ dạng khó xử: “Thực ra cũng không việc gì, còn không phải tức giận em ba của con sao.”

Bắc Minh Quân khẽ cau mày: “Thằng ba làm sao, có phải nó đã chọc tức dì không?”

Giang Huệ Tâm lắc đầu: “Từ sau khi đứa lớn dọn khỏi nhà họ Bắc Minh thì không thấy tăm hơi nữa. Con đó, vì tập đoàn Bắc Minh thị mà cả ngày công việc chồng chất. Con nói xem, trong nhà không có đàn ông làm sao mà được. Không nói cái khác, từ sau khi ba con nằm viện, Minh Đông cả nhà cũng không thèm về. Gọi điện kêu nó về nhà, nó cứ viện cớ nói cái gì mà quay phim không có thời gian, nếu không thì là có thông báo không dứt ra được.”

Nói đến đây, Giang Huệ Tâm thở dài một hơi: “Đúng là con trai lớn không cần mẹ. Haiz…”. Sau đó bà nhìn Bắc Minh Quân, trong mắt lộ vẻ khẩn cầu: “Chi bằng con gọi điện cho Minh Đông, kêu nó về một chuyến, không cần làm gì, chí ít cũng phải đến bệnh viện thăm ba nó chứ.”

Bắc Minh Quân gật đầu: “Dì Tâm, dì an tâm, con sẽ gọi điện cho thằng ba kêu nó về nhà một chuyến.”

Sau khi Bắc Minh Quân uống xong một ly sữa, đứng dậy sửa soạn quần áo một chút: “Dì Tâm, dì cứ từ từ dùng bữa sáng, con đến tập đoàn đây, gần đây xảy ra chút chuyện nên khá bận rộn.”

Nói xong, anh vẫy tay về phía Hình Uy, Hình Uy giúp anh khoác áo vest lên.
 
Chương 1246


Chương 1246

Giang Huệ Tâm quan tâm hỏi: “Tập đoàn xảy ra chuyện sao? Lớn hay không, haiz… con xem trong nhà này, cả một người có thể đỡ đần cho con cũng không có, nếu ba con khỏe mạnh thì tốt, có lẽ còn có thể ra ngoài làm ăn. Minh Quân, để con nắm giữ cả một gia nghiệp lớn thế này, cũng đã làm khó con rồi.”

“Dì Tâm, ai bảo con mang họ Bắc Minh chứ. Con có nghĩa vụ phải đảm đương gia nghiệp này.” Bắc Minh Quân nói xong, Hình Uy theo anh rời khỏi phòng ăn.

“Minh Quân…”

Khi Bắc Minh Quân và Hình Uy ra khỏi phòng ăn, đi ngang phòng khách, sau lưng họ có tiếng gọi của Phỉ Nhi.

Xoay đầu lại, nhìn thấy Phỉ Nhi đang nắm tay vịn cầu thang lon ton chạy xuống.

Vẻ mặt cô ta gấp gáp: “Minh Quân, anh định đi đâu, chi bằng đưa em đi cùng…”

Bắc Minh Quân nhìn Phỉ Nhi, vẻ mặt lạnh lùng không có một chút biểu cảm.

Hình Uy vội chắn trước mặt Phỉ Nhi: “Cô Phỉ Nhi, tôi và cậu chủ phải đi làm việc, cô ở nhà thì hay hơn.”

Phỉ Nhi không nghe, cô ta gần như bật khóc: “Anh vứt bỏ em ở nhà một mình, sẽ không phải để đi gặp Cố Tịch Dao chứ, mấy ngày này em đã để ý hai người các người, em không lên tiếng nhưng không có nghĩa em không biết…”

Bắc Minh Quân khẽ cau mày, nheo mắt. Anh lách qua người Hình Uy đến trước mặt Phỉ Nhi, cúi đầu nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ta, hơi thở lạnh lùng tỏa ra từ người anh.

Anh giữ chặt cánh tay của Phỉ Nhi : “Đừng có suy nghĩ lung tung, tụi anh đi làm việc công, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng.” Nói xong, anh quét mắt nhìn xung quanh một vòng.

Một nữ giúp việc mau chóng chạy đến bên Phỉ Nhi , hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô ta: “Cô Phỉ Nhi, chúng ta đi ăn sáng trước, sau đó tôi cùng cô đi dạo trong vườn hoa.”

Bắc Minh Quân buông tay, xoay người cùng Hình Uy khuất bóng sau cửa chính.

Một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen phóng như bay trên con đường đông đúc như một tia chớp đen, Bắc Minh Quân ngồi trong xe gọi điện thoại.

“Bắc Minh Quân, anh có thể gọi điện cho em, đúng là trước nay hiếm có nha. Có chuyện gì mau nói đi, lát nữa em còn phải quay phim.” Đầu bên kia, Bắc Minh Đông đang nhàn tản nằm trên ghế dài ở trường quay Hoành Điếm.

Bộ “Những người kế thừa đến từ trái đất” kia của anh đang gấp rút quay phim.

“Đã mấy ngày rồi chú chưa về nhà, anh hạn cho cậu trong vòng ba ngày quay về, nếu không bộ phim nhảm nhí tên gì gì đó của cậu đừng có mơ được công chiếu.” Bắc Minh Quân lạnh lùng nói.

Bắc Minh Đông vừa nghe thấy Bắc Minh Quân đưa ra “tối hậu thư” thì lập tức ngồi bật dậy khỏi ghế: “Này, bộ phim em quay không phải là “Cái gì cái gì”, nó tên là “Những người kế thừa đến từ trái đất”, anh hiểu không hả? Nó là phần trước của “Những người thừa kế đến từ ngôi sao”, vô cùng hay! Bộ phim của bọn em kể về câu chuyện phú nhị đại Bắc Minh Quân , anh đừng có mà đuổi cùng giết tận như thế, em bảo đảm trong hai ngày nữa em nhất định sẽ về. Được rồi, không nói nhiều nữa, em phải đi quay phim đây.”

Nói xong, Bắc Minh Đông lập tức cúp máy, sau đó thở dài một tiếng. Anh ta đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Tên Bắc Minh Quân này hôm nay ăn phải thuốc súng gì thế không biết.

Vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại lại đổ chuông, Bắc Minh Đông cầm lên xem thử, vẫn là Bắc Minh Quân gọi đến: “Aiza, Bắc Minh Quân , embiết rồi…”

Còn chưa đợi Bắc Minh Đông nói hết câu thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Quân truyền đến từ trong ống nghe: “Từ trước đến nay chưa ai dám cúp điện thoại trước tôi.” Dứt lời, ngay sau đó là một tràng dài tiếng “tút tút” báo bận.
 
Chương 1247


Chương 1247

Bắc Minh Đông thật sự cảm thấy hơi dở khóc dở cười, Bắc Minh Quân này quả thật nhỏ nhen, ích kỷ mà, có cúp điện thoại thôi mà cũng so đo tính toán như vậy.

Ngay sau khi Bắc Minh Quân rời khỏi nhà, luật sư riêng của ông cụ Bắc Minh- Thẩm Tử Bình đã đến nhấn chuông cửa nhà cũ của nhà họ Bắc Minh.

Không lâu sau, có người giúp việc ra và dẫn anh ta đến phòng khách.

Anh ta ngồi trên ghế sofa đợi một lúc, nhưng chỉ nhìn thấy Giang Tuệ Tâm đang đứng ở đầu cầu thang tầng hai.

Thẩm Tử Bình vội vàng đứng dậy, gật đầu với Giang Tuệ Tâm: “Chào buổi sáng, bà Bắc Minh.”

Giang Tuệ Tâm cũng khẽ mỉm cười, gật đầu với anh ta, sau đó không nhanh không chậm vịn tay nắm cầu thang đi xuống.

Thẩm Tử Bình đứng nguyên tại chỗ, nhìn Giang Tuệ Tâm đi xuống từ cầu thang.

Sau đó, chậm rãi đi đến ghế sofa đối diện, đưa một tay ra, nói: “Luật sư Thầm, mời ngồi.”

Hai người cùng ngồi xuống, người giúp việc lập tức bưng hai cốc trà vừa mới pha xong đặt lên trên bàn.

Sau khi Giang Tuệ Tâm ngồi xuống, bà đưa tay ra bưng cốc trà lên, nhẹ nhàng thổi mấy lát trà nổi trên mặt nước, sau đó nhâm nhi một ngụm trà.

Uống xong, bà ngước mắt lên nhìn Thẩm Tử Bình: “Hôm nay ngọn gió nào đưa luật sư Thẩm đến nhà tôi thế? Không biết có chuyện gì vậy?”

Thẩm Tử Bình khẽ cười, khom người về phía trước, nói: “Bà Bắc Minh, là như thế này, mấy ngày trước, tôi và ông Bắc Minh đã cùng nhau chỉnh sửa một bản di chúc, nhưng ông Bắc Minh đột nhiên trúng gió cho nên bản di chúc này vẫn chưa hoàn thành. Hôm nay tôi đến đây là muốn tiếp tục bổ sung nốt bản di chúc này với ông Bắc Minh.”

Giang Tuệ Tâm khẽ cau mày, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: ‘Hóa ra là như vậy, nhưng mà chồng tôi vẫn đang ở trong bệnh viện, e là bản di chúc này không có cách nào hoàn thành được rồi.”

Thẩm Tử Bình khẽ đẩy gọng kính: “Bà Bắc Minh, không sao cả, bây giờ chỉ còn một vài điều khoản riêng lẻ cần xác nhận nữa thôi, không còn gì khác nữa. Nếu ông Bắc Minh không có nhà, vậy thì tôi sẽ đến bệnh viện để xác nhận với ông ấy. Nhưng làm phiền bà Bắc Minh một chút, hãy giao con dấu của ông Bắc Minh cho tôi, đến lúc đó chúng tôi xác nhận xong hết rồi, thì bản di chúc sẽ lập tức có hiệu lực.”

Nói đến đây, sắc mặt Thẩm Tử Bình khẽ thay đổi, sau đó hơi ngượng ngùng nói: “Bà Bắc Minh, tôi muốn đi vệ sinh một lát, có thể nói cho tôi biết nhà vệ sinh ở đâu hay không?”

Giang Tuệ Lâm vẫy tay, gọi một người giúp việc đến: “Dẫn luật sư Thẩm đến nhà vệ sinh.”

Thẩm Tử Bình xem ra sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, anh ta đặt túi hồ sơ lên ghế sofa, vội vàng đi theo người giúp việc đến nhà vệ sinh.

Giang Tuệ Tâm nghiêng đầu, sau khi thấy anh ta đã đi khỏi rồi thì vội vã mở túi hồ sơ trên ghế sofa ra. Bên trong có một bản di chúc đã soạn sẵn của Bắc Minh Chính.

Bà nhanh chóng xem lướt qua từng điều khoản một, khi nhìn thấy cột phân chia tài sản, bà lập tức cau mày.

Sau đó, nhanh chóng cất bản di chúc vào túi hồ sơ, đặt lại ghế sofa.

Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, bưng cốc trà lên nhàn nhã thưởng thức hương vị trà thơm mát.

Đến khi luật sư Thẩm quay lại, Giang Tuệ Tâm lập tức đứng lên: “Luật sư Thẩm xin hãy đợi một lát, để tôi đi lấy con dấu của chồng tôi xuống.” Dứt lời, Giang Tuệ Tâm đứng dậy đi lên tầng lấy con dấu của ông cụ Bắc Minh.

Không lâu sau, Giang Tuệ Tâm đi xuống, bà khẽ mỉm cười nhìn Thẩm Tử Bình: “Không biết luật sư Thẩm có thể cho tôi xem qua bản di chúc của chồng mình một chút hay không?”

Luật sư Thẩm nghe vậy, sắc mặt hơi lúng túng: “Bà Bắc Minh, việc xem qua bản di chúc e là…”
 
Chương 1248


Chương 1248

Giang Tuệ Tâm nhìn bộ dạng này của Thẩm Tử Bình, cũng không muốn làm khó anh ta nữa, bà giao con dấu cho anh ta rồi nói: “Nếu luật sư Thẩm cảm thấy khó xử, tôi cũng không cưỡng ép nữa.”

Nói xong, bà vẫy tay gọi lái xe của gia đình đến: “Lão Lý, đưa luật sư Thẩm đến chỗ của ông chủ.”

Thẩm Tử Bình nhận lấy con dấu, sau đó đặt nó vào trong túi văn kiện.

“Cảm ơn bà Bắc Minh đã thông cảm cho tôi.” Dứt lời, anh ta đứng lên đi theo Lão Lý ra ngoài cửa.

“Xin đợi một chút…”

Ngay lúc luật sư Thẩm chuẩn bị đi cùng lão Lý lái xe rời khỏi nhà Bắc Minh, anh ta bỗng nghe thấy một giọng nói từ trên tầng truyền đến: “Xin đợi một chút.”

Không chỉ luật sư Thẩm quay đầu lại nhìn, mà cả Giang Tuệ Tâm cũng nhìn lên tầng. Lúc này, chỉ nhìn thấy Phỉ Nhi đã mặc quần áo chỉnh tề, chạy từ trên tầng xuống.

Khi xuống tầng một, cô ta mỉm cười, khẽ gật đầu với Giang Tuệ Tâm trước, sau đó quay sang gật đầu với luật sư Thẩm.

Thẩm Tử Bình không hiểu gì cả, nghi ngờ nhìn Phỉ Nhi: “Xin hỏi, cô là…”

Giang Tuệ Tâm đi lên trước, giới thiệu với luật sư Thẩm: “Luật sư Thẩm, đây là vợ chưa cưới của Minh Quân nhà chúng tôi.”

Thẩm Tử Bình gật đầu.

Giang Tuệ Tâm chỉ vào luật sư Thẩm, giới thiệu anh ta với Phỉ Nhi: “Đây là luật sư riêng của chồng tôi, luật sư Thẩm.”

Phỉ Nhi khẽ cười, gật đầu với Thẩm Tử Bình: “Xin chào luật sư Thẩm.”

Luật sư Thẩm khẽ gật đầu với cô ta: “Xin hỏi, cô Phỉ Nhi có gì muốn dặn dò?”

“Luật sư Thẩm, không phải là dặn dò, tôi chỉ muốn ngồi cùng xe với anh đi đến thăm ông Bắc Minh. Tôi sắp kết hôn với Minh Quân rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa đi thăm ông ấy, tôi cảm thấy hơi thất lễ.” Phỉ Nhi nói xong, lập tức quay lại nhìn Giang Tuệ Tâm.

Giang Tuệ Tâm vừa nghe thấy Phỉ Nhi nói muốn đi thăm chồng mình, thì bất giác cau mày, nhưng nhanh chóng dùng nụ cười che giấu: “Luật sư Thẩm, anh dẫn theo con bé đi cùng đi, nói như thế nào, con bé cũng sắp trở thành người nhà họ Bắc Minh rồi.”

Thẩm Tử Bình cúi đầu nghĩ một chút, nói: “Cũng được, nếu như cô Phỉ Nhi đây đã không phải là người ngoài, vậy thì đi cùng chúng tôi luôn.”

Phỉ Nhi lập tức cười tươi như mở hội: “Cảm ơn dì đã nói giúp cháu, luật sư Thẩm, chúng ta đi thôi.”

Giang Tuệ Tâm đứng trong phòng khách, nhìn bóng lưng sắp biến mất của ba người, đặc biệt là của Phỉ Nhi, khóe miệng của bà khẽ nhếch lên.

Ba người rất nhanh đã đến bệnh viện, nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh của ông cụ Bắc Minh. Luật sư Thẩm và Phỉ Nhi đi vào trong phòng bệnh, còn Lão Lý thì đứng đợi ở bên ngoài cửa.

Khi thảo luận vấn đề sửa đổi di chúc với ông cụ Bắc Minh, đương nhiên phải tránh sự có mặt của những người không liên quan, ngay đến cả bác sỹ trực ban trong phòng quan sát cũng phải tránh.

Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình ông cụ Bắc Minh nằm trên giường, còn có luật sư Thẩm và Phỉ Nhi.

Sau khi xuống xe, Phỉ Nhi còn đặc biệt mua một bó hoa tươi.

Cô ta mỉm cười ôm bó hoa đứng trước mặt ông cụ Bắc Minh.

“Ngài Bắc Minh, cháu đến thăm bác.”
 
Chương 1249


Chương 1249

Ông cụ Bắc Minh từ từ quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra tiếng, nhưng chỉ nhìn thấy Phỉ Nhi đang đứng trước mặt mình, sắc mặt của ông ta nhanh chóng thay đổi, lập tức nảy sinh thái độ chán ghét.

Luật sư Thẩm đứng bên cạnh Phỉ Nhi, trong tay anh ta đang cầm túi hồ sơ đựng bản di chúc.

“Ngài Bắc Minh, chúng ta có thể chỉnh sửa bản di chúc được chưa?”

Luật sư Thẩm nói xong, muốn mở túi hồ sơ ra.

Nhưng ông cụ Bắc Minh lại cau mày, khó khăn nói ra hai chữ: “Không… được…”

Luật sư Thẩm lập tức dừng tay lại: “Ông Bắc Minh, ông bảo tôi qua đây không phải là để sửa di chúc sao? Tại sao lại không sửa nữa?”

Ông cụ Bắc Minh chậm rãi lắc đầu, sau đó ánh mắt dừng trên người Phỉ Nhi.

Vẫn cứng rắn nói ra ba chữ: “Cô ta… đi…”

Luật sư Thẩm nghiêng đầu nhìn Phỉ Nhi, nói: “Ngại quá cô Phỉ Nhi, khi ông Bắc Minh và tôi sửa bản di chúc, ông ấy không hi vọng cô ở đây. Vẫn nên mời cô đến phòng khác nghỉ ngơi một lát vậy.”

Phỉ Nhi nhìn ra thái độ chán ghét của ông cụ Bắc Minh khi nhìn mình.

Cô ta cúi đầu, cắn môi dưới, sau đó mỉm cười ngẩng đầu lên nói với ông cụ Bắc Minh và luật sư Thẩm.

“Không sao, tôi đến phòng quan sát ngồi chờ là được.”

Dứt lời lập tức xoay người, đi về phía phòng quan sát, trước khi đi cô ta còn khoát tay với luật sư Thẩm.

Lão Lý lái xe đưa luật sư Thẩm và Phỉ Nhi đến bệnh viện thăm ông cụ Bắc Minh, nhưng sau khi ông cụ Bắc Minh nhìn thấy Phỉ Nhi thì tỏ thái độ vô cùng chán ghét.

Ngay lúc chuẩn bị bắt đầu sửa di chúc, Phỉ Nhi lại “được” mời đến đợi ở phòng quan sát.

Bây giờ bên trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là ông cụ Bắc Minh và luật sư Thẩm.

Luật sư Thẩm kéo một cái ghế bên cạnh đến, ngồi xuống, sau đó rút một chiếc máy quay phim cỡ nhỏ và một cái giá đỡ ra.

Anh ta nhanh chóng điều chỉnh góc độ, đảm bảo chắc chắn có thể nhìn rõ gương mặt của ông cụ Bắc Minh và người của mình.

Nhấn nút quay, đèn hiển thị quay phim bắt đầu nhấp nháy.

Luật sư Thẩm ngồi lại ghế, lấy một cây bút ghi âm ra rồi mở lên.

Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thao tác, luật sư Thẩm bắt đầu nói: “Ông Bắc Minh, để đảm bảo lần sửa di chúc này có thể tiến hành thuận lợi, đồng thời xét thấy lần này ông không thuận tiện nói chuyện, cho nên chúng tôi đã nghĩ ra một phương pháp mới. Đó là tôi sẽ hỏi, ông chỉ cần trả lời là “có”, hoặc “không” là được. Ông sẽ dùng cách chớp mắt, chớp một cái là “có”, hoặc “khẳng định”, chớp hai cái là “không” hoặc “phủ định”.”

Luật sư Thẩm nói qua một lượt về cách sửa di chúc cho ông cụ Bắc Minh nghe, sau đó nói tiếp: “Ông Bắc Minh, hãy dùng quy tắc vừa mới đặt ra ban nãy của chúng ta để trả lời, ông có đồng ý bắt đầu sửa đổi di chúc không?”

Ông cụ Bắc Minh cố gắng chớp mắt một cái.

Luật sư Thẩm gật đầu, nói: “Ông Bắc Minh, trắc nghiệm tiếp theo là để chứng minh ông hoàn toàn tỉnh táo và có tư duy vô cùng mạch lạc trong cả quá trình sửa di chúc lần này. Mời ông dùng quy tắc chúng ta đặt ra ban nãy để tiến hành trắc nghiệm.”

Sau đó, luật sư Thẩm hỏi ông cụ Bắc Minh mấy câu, ông cụ Bắc Minh lúc thì chớp một cái, lúc lại chớp hai cái, thuận lợi vượt qua cuộc trắc nghiệm.

Phỉ Nhi ngồi trong phòng quan sát, vốn dĩ cô muốn đi cùng đến bệnh viện để thăm hỏi ông cụ Bắc Minh, dù sao cô cũng sắp kết hôn với Bắc Minh Quân rồi, cũng nên lấy lòng ông cụ Bắc Minh một chút.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom