Dịch Full Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 860


Chương 860



Sáng sớm ngày hôm sau.

Sau khi ăn sáng cùng ông Tả, Kiều Sở lái xe đưa Tả An và Hứa Tịnh Nhi đến sân bay.

Dường như Tả Tư không muốn nhìn thấy bọn họ, nên đã đặt chuyến bay sớm nhất, vì vậy lần này chỉ có ba người bọn họ về Đế Đô.

Sau khi lên máy bay, tiếp viên hàng không bắt đầu phát báo của ngày hôm nay.

Hứa Tịnh Nhi lấy một tờ, không chút ngạc nhiên khi đọc được tin tình trạng sức khỏe của Cố Khiết Thần không tốt, đã ngã bệnh. Cô mặt không cảm xúc, đọc xong liền gấp lại, đặt sang bên cạnh.

Tả An gọi một cốc nước ấm cho cô, đặt ở chỗ để tay giữa hai ghế.

Hứa Tịnh Nhi mỉm cười nói cảm ơn, cầm cốc nước lên, một hơi uống hết.

Chuyến bay kéo dài mấy tiếng, sau khi hạ cánh, vốn định về để nghỉ ngơi, nhưng điện thoại của Tả An bỗng đổ chuông không ngừng.

Anh ta nghe mấy cuộc điện thoại xong, nói với Hứa Tịnh Nhi: “Anh phải đến công ty một chuyến, em thì sao? Em muốn về nghỉ ngơi hay đến công ty với anh?”.

Hứa Tịnh Nhi hỏi thăm dò: “Là điện thoại của các cổ đông sao?”.

“Ừ”.

Tin về Cố Khiết Thần vừa truyền ra, đương nhiên các cổ đông không ngồi yên được nữa, Tổng giám đốc ngã xuống thì phải đến lượt Phó tổng giám đốc là anh ta đưa ra quyết định. Hứa Tịnh Nhi biết tỏng bọn họ sẽ nói những gì.

Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Thôi, em muốn về nghỉ ngơi”.

“Được, vậy anh bảo Kiều Sở đưa em về”.

“Để Kiều Sở đưa anh đi đi, em tự gọi xe”.

Hứa Tịnh Nhi nhanh nhẹn gọi một chiếc taxi, vẫy tay với anh ta, rồi mở cửa xe ngồi vào, nói một địa chỉ với tài xế, chiếc xe lăn bánh.

Tả An đưa mắt nhìn theo chiếc xe đến khi mất hút, rồi mới ngồi vào xe.



Hứa Tịnh Nhi không về chung cư nghỉ ngơi như cô nói, mà đến một nơi khác.

Taxi dừng trước cổng bệnh viện, sau khi lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, Hứa Tịnh Nhi kéo vali đi vào bệnh viện.

Bước chân cô không dừng lại, đi thang máy đến khu phòng bệnh VIP, sau khi đăng ký tên ở lễ tân, cô liền vào phòng bệnh.

Đến cửa phòng, hai tay cô vô thức siết chặt, sau đó mới giơ lên gõ cửa.

Một lát sau, bên trong vang lên tiếng bước chân, sau đó cánh cửa được mở ra, người ở bên trong nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi thì sửng sốt.

Giây tiếp theo, khuôn mặt tiều tụy của người đó lập tức tràn ngập tức giận, ánh mắt nhìn Hứa Tịnh Nhi như muốn băm vằm cô, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Hứa Tịnh Nhi, cô còn mặt mũi đến đây sao? Sao nào? Chính tay giết Cố tổng còn chưa đủ, bây giờ cô còn muốn làm gì ông cụ Cố?”.

Hứa Tịnh Nhi cũng không ngờ người trông ông cụ Cố lại là trợ lý Lâm. Vốn cô tưởng rằng vẫn là cô Lâm, như vậy thì ít nhất cô vẫn có thể nhìn ông cụ Cố một cái.

Nhưng bây giờ trợ lý Lâm như vậy, sợ là cô không thể gặp ông cụ Cố rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 861


Chương 861

Lần này trợ lý Lâm không đi cùng Cố Khiết Thần đến nhà họ Tả, nếu anh ta đã biết chuyện của Cố Khiết Thần thì chắc chắn là Tả Tư nói cho anh ta biết.

Là chuyện do cô làm, cô không thể phản bác điều gì, cô mấp máy môi, nói: “Tôi muốn gặp ông nội”.

Thực ra khi trợ lý Lâm nói câu kia, anh ta vẫn ôm một tia hy vọng, hy vọng Hứa Tịnh Nhi biện bạch cho bản thân, hy vọng cô nói không phải do cô làm.

Tuy anh ta từng vì Cố Khiết Thần mà ghét cô, nhưng trong lòng anh ta vẫn luôn nghĩ Hứa Tịnh Nhi sẽ không làm chuyện như vậy.

“Tại sao không phản bác? Cô nói đi, cô hãy nói Cố tổng không phải do cô giết đi, cô nói đi!”, đôi mắt trợ lý Lâm đỏ ngầu, gầm lên.

Dường như Hứa Tịnh Nhi không nghe thấy, cô vẫn nhấn mạnh: “Tôi muốn gặp ông nội”.

Trợ lý Lâm thấy thế, biết mình đã vô vọng, anh ta cười khẩy: “Cô nằm mơ đi, uổng công ông cụ đối xử với cô tốt như vậy, mà cô lại làm chuyện này. Ông cụ không muốn gặp cô đâu, cút đi!”.

Anh ta siết chặt nắm tay, dùng hết sức mới kiềm chế không đấm vào mặt cô: “Bây giờ tôi không có chứng cứ, nhưng tôi vẫn luôn tìm. Chờ tôi tìm được chứng cứ thì cô hãy dành nửa đời còn lại ở trong tù đi”.

“Tôi muốn gặp…”

“Còn không cút thì đừng trách tôi đánh phụ nữ!”.

Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, sau đó cô mở mắt ra, nói: “Không cho tôi gặp ông thì cho tôi gặp cô Lâm, được không?”.

Mười phút sau, cô Lâm ra khỏi phòng bệnh.

Cô Lâm là người hòa nhã thân thiết nhất với cô, nhưng lúc này cũng sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt nhìn cô đầy đề phòng, giọng nói cũng cứng ngắc: “Cô muốn nói gì?”.

Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, cô không nói gì, chỉ bỗng dưng chìa hai cánh tay ra, ôm chặt lấy cô Lâm.

Hành động bất ngờ này khiến cô Lâm ngạc nhiên, Hứa Tịnh Nhi kề môi sát tai cô ấy, giây tiếp theo cô đã đẩy cô Lâm ra, nói: “Cô Lâm, tạm biệt”.



Khi Hứa Tịnh Nhi về đến chung cư thì nhận được cuộc gọi của Tả An.

Tả An hỏi thăm cô trước, rồi nói: “Anh và các quản lý cấp cao đã mở một cuộc họp nhỏ, hiện giờ Cố Khiết Thần ngã bệnh, không thể xử lý việc của công ty. Công ty không thể thiếu người lãnh đạo trong thời gian dài, thế nên nhất trí quyết định ba ngày sau mở cuộc họp cổ đông, bầu chọn Tổng giám đốc mới”.

“Vậy em có thể chúc mừng anh trước rồi, lần này chắc chắn anh sẽ thắng lợi”, Hứa Tịnh Nhi cầm cốc nước lên, vừa chậm rãi uống vừa lười biếng nói.

Tả An cười: “Em cũng là cổ đông của công ty, nên anh báo cho em, đến lúc đó em đến để bỏ phiếu”.

“Được”.

Anh ta ngừng một lát rồi lại nói: “Tịnh Nhi, chờ chuyện này kết thúc, em có thể cho anh một câu trả lời không?”.

“Hử?”.

Tả An nói rành rọt: “Trước kia em nói thử, liệu anh có thể tiếp tục thử không?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 862


Chương 862

Chiều tối, chân trời ló ra tia nắng cuối cùng, bất tri bất giác mùa hè đã qua đi, mùa thu đã tới, lúc này gió lùa qua đã mang theo cảm giác lành lạnh.

Hứa Tịnh Nhi một tay cầm điện thoại đặt bên tai, tay kia bưng ly nước. Cô không uống tiếp, mà đổ số nước còn trong ly vào chậu hoa, nhìn số nước đó nhanh chóng thấm vào đất, màu đất sẫm lại.

Cô không trả lời câu hỏi của Tả An, mà hỏi ngược một câu: “Tả An, vì sao anh lại thích tôi?”.

Dường như không ngờ tới cô lại hỏi như vậy, Tả An ở đầu kia điện thoại im lặng một lúc.

Mười mấy giây sau, giọng nói dịu dàng của anh ta mới vang lên: “Có lẽ… là vì sự đặc biệt của em”.

Nếu phải nói lý do thích một người, ai có thể nói chính xác được là vì sao? Anh ta chỉ biết không rõ từ lúc nào, người phụ nữ Hứa Tịnh Nhi này đã tác động tới trái tim và cảm xúc của anh ta.

Mấy năm qua, để đạt được mục đích, những chuyện anh ta làm đều không mang theo bất cứ cảm xúc nào, tương tự cũng không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản anh ta.

Nhưng chuyện liên quan đến Hứa Tịnh Nhi, anh ta lại bắt đầu dao động, chần chừ, mềm lòng, không nỡ…

Đối với anh ta mà nói, cô thật sự rất đặc biệt.

Thiện cảm ban đầu anh ta dành cho cô dần dần biến thành… muốn có được cô.

Hứa Tịnh Nhi khẽ cười, nhưng không nghe ra bất cứ cảm xúc nào, cô đáp lại: “Được, đợi cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc, tôi sẽ cho anh đáp án”.

Nghe được câu trả lời thỏa mãn, giọng nói của Tả An càng thêm dịu dàng: “Nghỉ ngơi tốt nhé”.

Sua khi cúp máy, Hứa Tịnh Nhi dựa vào lan can, nhìn ráng chiều một lúc. Cho đến khi ánh tà dương hoàn toàn khuất sau tầng mây, sắc trời tối lại, cô mới quay người đi vào phòng.



Ba ngày sau, ở phòng họp cấp cao của Tập đoàn Cố Thị.

Khoảng thời gian gần đây, nội bộ Tập đoàn Cố Thị thỉnh thoảng lại biến động, họp hội đồng quản trị sắp trở thành chuyện thường như cơm bữa.

Lúc Hứa Tịnh Nhi đi tới, một vài thành viên hội đồng quản trị cũng đi tới từ phía khác, cô nhận ra được bọn họ đều thuộc phe ủng hộ Cố Khiết Thần.

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện.

Thành viên HĐQT 1: “Các ông nói xem, Cố tổng bình thường có vẻ khỏe mạnh sao đột nhiên lại ngã bệnh, bặt vô âm tín? Lúc trước tôi liên lạc với trợ lý Lâm cũng không liên lạc được, nếu lần này chúng ta bầu chọn tổng giám đốc mới, ngộ nhỡ sau này cậu ấy quay về, chẳng phải chúng ta sẽ phiền to sao?”.

Thành viên HĐQT 2: “Thời thế thay đổi, một khi vị Phó tổng giám đốc Tả kia lên chức, ông cảm thấy sau này Cố tổng quay về còn có vai hay sao? Chỉ sợ bây giờ chúng ta không bầu cho cậu ta, cậu ta ngồi lên vị trí đó, người đầu tiên cậu ta đối phó sẽ là chúng ta”.

Thành viên HĐQT 3: “Phải đấy, trước kia dù xảy ra chuyện gì, Cố tổng cũng sẽ đứng ra ổn định lòng quân ngay. Lần này thật sự không phải chúng ta muốn trở mặt, mà là cậu ấy mãi không có tin tức gì, chúng ta cũng hết cách, hơn nữa tôi thăm dò được tin tức là…”.

Ông ta chợt hạ thấp giọng, những thành viên hội đồng quản trị khác không khỏi ghé đầu lại, ông ta mới nói: “Cố tổng lâu như vậy không xuất hiện, e rằng… sức khỏe thật sự không ổn, không chừng tin tức tiếp theo được tiết lộ là…”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 863


Chương 863

Giọng nói ông ta quá nhỏ, Hứa Tịnh Nhi không nghe rõ chữ cuối, nhưng từ vẻ ngạc nhiên, sợ hãi và vẻ mặt không thể tin nổi của những người còn lại, cô cũng đã đoán được đại khái.

Một trong số họ liếc nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho những người khác, nói: “Đừng nói nữa, vào trong đi”.

Bây giờ ở trong mắt mọi người, Hứa Tịnh Nhi là vợ chưa cưới của Tả An, đại diện cho Tả An.

Nói chuyện về Cố Khiết Thần ở trước mặt cô… chung quy cũng có kiêng kị. Nếu cô nghe được câu gì không hài lòng, nhắc một câu trước mặt Tả An, bọn họ cũng sẽ không yên ổn.

Tiếng nói của bọn họ cùng lúc dừng lại, thậm chí còn có chút nịnh nọt cười với cô, lên tiếng chào hỏi.

Lãnh đạo mới lên chức ắt sẽ lập uy, bọn họ là những người thuộc phe Cố Khiết Thần, chắc chắc sẽ bị nhắm tới trước tiên, cụp đuôi làm người không sai vào đâu được.

Đối diện với gương mặt tươi cười và lời chào hỏi của bọn họ, Hứa Tịnh Nhi không phớt lờ, mà còn cười đáp lại rất thân thiết, sau đó cất bước đi về phía bọn họ.



Chín giờ, trong phòng họp đã đầy đủ các thành viên của hội đồng quản trị.

Bởi vì Cố Khiết Thần vắng mặt, cuộc họp lần này giao cho Tả An chủ trì. Tả An ngồi xuống vị trí của Cố Khiết Thần, Tả Tư vẫn ngồi ở phía tay phải như cũ. Hứa Tịnh Nhi ngồi vào vị trí của Tả An lúc trước, ở phía bên trái ghế chính.

Dù sao thì bây giờ cổ phần trong tay cô cũng ngang bằng với Tả An.

Tả An nói một vài lời mở đầu mang tính tượng trưng. Kiều Sở tuyên bố bắt đầu bỏ phiếu, đợi các thành viên hội đồng quản trị bỏ phiếu xong, anh ta sẽ vào tiến hành đếm phiếu và tuyên bố kết quả cuối cùng.

Lần bỏ phiếu này là dùng tên thật để bỏ phiếu.

Ý của Tả An rất rõ ràng, trong hội đồng quản trị của Tập đoàn Cố Thị có không ít người thật lòng đi theo ủng hộ Cố Khiết Thần. Bây giờ đặt ra trước mặt bọn họ là hai con đường, hoặc là ủng hộ anh ta, không thì giao cổ phần ra, lấy tiền rời khỏi công ty.

Trên thương trường vốn vô cùng tàn nhẫn, lãnh đạo thay đổi, không ai có thể chứa chấp những người còn muốn làm mưa làm gió.

Kết quả bãi miễn chức vị của Cố Khiết Thần nhanh chóng được đưa ra, tám mươi phần trăm thông qua.

Hai mươi phần trăm thành viên hội đồng quản trị bỏ phiếu không thông qua đều có vẻ mặt hùng hồn chính nghĩa. Bọn họ đi theo nhà họ Cố từ thời ông cụ Cố, bao nhiêu năm nay cũng đã kiếm đủ tiền, còn lại là tình nghĩa dùng tiền cũng không đổi được.

Đối với Tả An mà nói, anh ta chỉ tán thưởng những người thức thời là trang tuấn kiệt, còn những người phản đối anh ta, anh ta cũng không cần nói gì nữa, đồng loạt cho vào danh sách đen.

Kiều Sở vỗ tay: “Cuộc bỏ phiếu thứ hai sẽ bỏ phiếu chọn ra tổng giám đốc mới của Tập đoàn Cố Thị, mọi người có thể bắt đầu rồi”.

Kiều Sở phát cho mỗi thành viên hội đồng quản trị một thẻ nhỏ và một phong bì nhỏ, để bọn họ viết tên người mà mình chọn vào thẻ, sau đó ký tên.

Cuộc bỏ phiếu này vẫn là dùng tên thật bỏ phiếu.

Hứa Tịnh Nhi siết chặt bút, vùi đầu, viết soạt soạt lên thẻ, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Tả Tư là người đầu tiên viết xong, cô ta hờ hững bỏ thẻ vào trong phòng bì, hất cằm với Kiều Sở, vẫn ngạo nghễ như trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 864


Chương 864

Kiều Sở nâng thùng thủy tinh đi tới, cung kính đưa đến trước mặt cô ta. Cô ta còn không thèm nhấc mí mắt lên, vò phong bì ném vào trong.

Những thành viên hội đồng quản trị khác cũng lần lượt viết xong, ném vào thùng thủy tinh.

Hứa Tịnh Nhi viết xong vào đoạn giữa, phong bì ném vào lập tức chìm trong đó.

Sau khi thu thập xong xuôi, Kiều Sở đi đến cuối bàn họp, kéo bảng viết chữ đổi màu xuống. Anh ta cầm bút nước màu đen lên, vừa mở phong bì vừa viết tên được đề cử trong đó lên bảng.

Không có gì bất ngờ, cơ bản chỉ có hai cái tên được đề cử, Tả An và Tả Tư.

Bên dưới tên hai người, anh một vạch cô một vạch liên tục chồng lên nhau, ban đầu còn ngang ngửa, nhưng chẳng mấy chốc phần nhiều đã nghiêng về phía Tả An.

Trong thùng thủy tinh chỉ còn một phong bì màu trắng cuối cùng, còn trên bảng viết chữ, số vạch của Tả An đã dẫn đầu rất xa.

Nói cách khác, trừ khi trong phong bì cuối cùng này, cổ đông nắm trong tay kha khá cổ phần bỏ phiếu cho Tả Tư, nếu không… Tả An trở thành tổng giám đốc mới là chuyện chắc chắn.

Kiều Sở còn chưa kịp xé bức thư cuối cùng thì đã có không ít người cười với Tả An: “Chúc mừng phó tổng giám đốc…không phải, phải là tổng giám đốc Tả mới phải”.

“Tả tổng tuổi trẻ tài cao, tương lai xán lạn, xin chúc mừng”.

“Tả tổng, sau này quyền sinh sát nằm trong tay Tả tổng rồi”.

Tả An cười thản nhiên. Nụ cười có phần lạnh lùng nhưng cũng toát lên khí chất kiêu hãnh.

Tả Tư trước giờ không ưa anh ta, thấy bộ dạng đó bèn chế nhạo không chút khách sáo: “Ba mươi chưa phải là tết. Vậy mà các người đã vội nịnh bợ rồi à. Đợi lát nữa nếu mà tôi lên chức rồi thì phụ nữ chúng tôi ghim lâu lắm đấy”.

Mặc dù những người kia không cho rằng Tả Tư có thể xoay chuyển tình thế nhưng ai cũng là người từng trải và giảo hoạt nên họ biết là không nên đắc tội với Tả Tư. Thế là họ chỉ mỉm cười, không nói gì.

Trong lúc họ nói chuyện thì Kiều Sở đã mở chiếc phong bì cuối cùng và rút ra tấm thẻ.

Anh ta không thèm nhìn, cầm bút đang định ghi tên Tả An thì theo quán tính anh ta liếc nhìn tên. Sau đó hai mắt anh ta trợn tròn, biểu cảm không dám tin.

Anh ta nghi ngờ không biết mình có nhìn nhầm hay không bèn nhắm mắt rồi mở lại lần nữa. Thế nhưng vẫn nhìn rõ tên được viết vô cùng ngay ngắn là Tả Tư.

Sau khi chắc chắn một lần nữa, anh ta bèn vô thức nhìn lên góc của tấm thẻ. Đồng tử co lại. Những chuyện không thể tưởng tượng nổi cứ tới dồn dập.

Biểu cảm thay đổi của Kiều Sở đã đập vào mắt đám đông. Thấy anh ta không nói gì giống như bị sốc thì họ không khỏi nhìn nhau. Ai cũng tỏ vẻ nghi ngờ.

Trợ lý Kiều sao thế? Trên tấm thẻ viết tên ai mà khiến biểu cảm điềm đạm vốn có của anh ta thay đổi đầy sinh động thế kia?

Tả Tư nhếch miệng cười, sau đó dựa người ra ghế.

Hứa Tịnh Nhi cứ nghịch bút trong tay, giống như bầu không khí trong căn phòng này không hề ảnh hưởng tới cô vậy.

Tả An quay đầu, liếc nhìn Hứa Tịnh Nhi. Đôi mắt anh ta tối đen, anh ta thản nhiên lên tiếng: “Kiều Sở, tiếp tục”.

Kiều Sở nhận thức được vẻ bất thường của chính mình bèn lập tức điều chỉnh tâm trạng. Anh ta nín thở, cầm bút lên gạch thêm một gạch bên phía tên của Tả Tư. Từng gạch, từng gạch được di chuyển về phía bên của cô ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 865


Chương 865

Cuối cùng thì những gạch dành cho Tả Tư càng lúc càng nhiều lên. Những người ở bên dưới bắt đầu tái mặt.

Khoảng cách giữa Tả An và Tả Tư càng lúc càng được rút ngắn. Đến cuối cùng thì…bằng nhau…

Kết quả này khiến cho cả căn phòng im lặng như tờ.

Không ai ngờ…khoảng cách đã được kéo xa như vậy mà Tả Tư vẫn có thể lật ngược thế cờ. Cô ta không vượt trước nhưng vẫn đuổi kịp.

Vì vậy, không biết đây là sự sắp xếp của vị nào. Thế nhưng kế hoạch này…cũng chính xác đấy?

Sao mà không thua không thắng, vừa hay cào bằng chứ?

Nếu mà bỏ phiếu hòa thì chắc chắn là lần bỏ phiếu này không được tính. Vậy thì hoặc là bỏ phiếu thêm lần nữa, hoặc là giữ kết quả như trước đây.

Nói cách khác, nếu tạm thời không chọn ra được sếp mới và mọi người đồng ý thì sẽ chọn thêm một lần nữa. Còn nếu không tạm thời vẫn giữ kết quả cũ, đó là Khiết Thần vẫn là tổng tài.

Một hồi lâu sau cũng không ai nói gì.

Cuối cùng có một người không chịu được nữa bèn lắp bắp lên tiếng: “Kết quả đã ngang nhau vậy thì…có cần bỏ phiếu lần nữa không?”

Tả Tư trả lời: “Tôi hẹn khách rồi. Bỏ phiếu lần nữa cũng được nhưng phải hẹn trước với trợ lý của tôi”.

Dứt lời, cô ta đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng họp. Tả Tư vừa đi khỏi thì những người vừa bỏ phiếu cho cô cũng rời đi theo.

Người không đủ thì cũng không thể tổ chức lần bỏ phiếu thứ hai. Những người còn lại cũng đứng dậy, chào Tả An rồi lần lượt ra ngoài.

Bên trong phòng, chỉ còn lại Tả An, Hứa Tịnh Nhi và Kiều Sở.

Kiều Sở đi tới bên cạnh Tả An, đặt tấm thẻ mà anh ta nãy giờ cầm trong tay xuống trước mặt sếp. Sau đó anh ta cúi người, đi ra khỏi phòng, thậm chí còn đóng cả cửa lại.

Tả An không hề nhìn xuống tấm thẻ mà chỉ nhìn chăm chăm Hứa Tịnh Nhi. Thậm chí anh ta còn không nói gì, kiên nhẫn chờ đợi Tịnh Nhi lên tiếng trước.

Hứa Tịnh Nhi đặt bút trong tay xuống, lấy điện thoại ra trượt màn hình, đồng thời cô ngước nhìn anh: “Em muốn uống starbuck, gọi cho anh một ly American nhé”.

Không thấy Tả An trả lời, cô cũng mặc kệ. Cô đặt cafe xong thì mới đặt điện thoại xuống.

Cô đưa tay ra, cầm lấy tấm thẻ trước mặt Tả An, đưa lên trước mặt anh ta và nói: “Không sai, em bỏ phiếu cho Tả Tư và đã lấy một nửa cổ phiếu anh tặng”.

Tả An vốn không cần nhìn. Vì từ sắc mặt của Kiều Sở khi nãy là anh ta đã đoán ra được. Thế nhưng anh ta vẫn hi vọng.

Tả An nhếch miệng cười. Giọng nói vẫn vô cùng dịu dàng: “Tại sao?”

Hứa Tịnh Nhi nhún vai: “Còn có thể tại sao chứ, vị trí của công ty này không phải thuộc về anh”

Tả An nhìn xuống: “Em muốn giữ lại công ty cho Khiết Thần, vậy em đã từng nghĩ tới việc làm thế nào để giữ chính mình chưa?”

Dù cô bỏ phiếu cho Tả Tư thì kết quả vấn là Khiết Thần làm tổng tài. Dù là anh ta hay là Tả Tư nắm giữ Cố Thị thì đều do ông Tả sắp xếp. Cô làm thế này không khác gì lật mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 866


Chương 866

Ông Tả giữ lại cô không phải vì Tả An mà là vì Hứa Tịnh Nhi đã từng ra tay với Khiết Thần, nên ông ta không sợ cô sẽ lật thuyền.

Giờ cô lại hành động bất ngờ thế này khiến cho ông Tả không thể nhân nhượng thêm nữa.

Quả nhiên, điện thoại của Tả An đổ chuông. Vì anh đặt điện thoại trên bàn nên cả hai có thể nhìn thấy rõ người gọi tới là ông Tả.

Tả An không quan tâm. Anh ta vẫn nhìn cô chăm chăm: “Tịnh Nhi, anh sẽ nhanh chóng tổ chức bỏ phiếu một lần nữa. Em bỏ phiếu cho anh, về phía bố, anh sẽ có cách”.

Hứa Tịnh Nhi mỉm cười nhìn anh. Nụ cười rạng ngời như ánh mặt trời khiến Tả An thất thần.

Thế nhưng sau đó cô lên tiếng: “Dù anh có tổ chức bao nhiêu buổi thì em vẫn sẽ không bỏ phiếu cho anh. Anh muốn bảo vệ em sao? Vậy anh đã hỏi ý kiến em chưa? Hỏi em có đồng ý để anh bảo vệ hay không?”

“Tả An, anh ép em gi3t ch3t Khiết Thần, rồi tỏ ra có tình cảm với em. Anh cảm thấy em có thể chấp nhận được sự sắp đặt như vậy sao?”, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy thật nực cười: “Em nói anh biết, anh nghĩ thế nào không quan trọng vì em chỉ làm theo những gì em muốn”.

Cô không hề để Tả An có cơ hội phản ứng lại, lần này cô lại cầm điện thoại lên.

Hứa Tịnh Nhi không hề có ý né tránh Tả An. Tả An thấy cô ấn gọi 110 không chút do dự.

Nửa giây sau, Tả An đã biết ngay cô muốn làm gì. Anh ta định ngăn lại theo bản năng. Thế nhưng đã muộn. Trước khi anh ta kịp đưa tay ra thì bên kia đã nghe máy. Hứa Tịnh Nhi nói rành rọt từng từ.

“Xin chào, tôi muốn đầu thú”.

Tả An sững sờ, cảm giác còn bàng hoàng hơn cả việc khi nãy Hứa Tịnh Nhi bỏ phiếu cho Tả Tư.

Hay nói cách khác, Hứa Tịnh Nhi bỏ phiếu cho Tả Tư cũng không hề khiến anh ta kinh ngạc nhiều. Khi anh ta chia một nửa cổ tức cho Hứa Tịnh Nhi là anh ta đang đánh cược.

Anh ta gửi Hứa Tịnh Nhi thù lao, cá cược xem Hứa Tịnh Nhi có lựa chọn anh ta hay không.

Cũng không phải Tả An không tin Hứa Tịnh Nhi mà là trong cuộc đời anh ta có quá nhiều điều không thể tin tưởng, mỗi một bước đi để đạt được đến ngày hôm nay là vô cùng khó khăn. Mỗi một quyết định hay hành động đều phải cân nhắc kỹ lưỡng. Anh ta đã quen với việc luôn lên kế hoạch, luôn chừa cho mình một đường lui.

Vì vậy, hôm nay người mà Hứa Tịnh Nhi chọn không phải làm mình, không để anh ta nắm vị trí tổng tài của Tả Thị cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm đối với Tả An.

Khiết Thần đã như thế, ông cụ thìCố hôn mê. Cho dù ông ta có tỉnh lại thì đã sao!

Ông ta đã nhiều tuổi, lại không có người nối dõi. Ngược lại anh ta còn trẻ, còn nhiều cơ hội, chẳng lẽ lại không bằng một ông già. Ông ta đã già, còn anh ta thì vẫn trẻ măng.

Sự sa sút của nhà họ Cố đã chắc như đinh đóng cột.

Cuối cùng thì anh ta cũng có lúc được thoải mái. Cuối cùng thì cũng có mục tiêu mới và buông bỏ được nguyện ý của mẹ mình.

Anh ta chỉ đơn giản muốn có Hứa Tịnh Nhi. Bởi vì ở bên cạnh cô, anh ta có được cảm giác yên tâm. Cảm giác này, giống như được ở bên cạnh mẹ vậy. Từ sau khi mẹ mất, Tả An bị nhà họ Tả đón về, anh ta chưa có ngày nào được bình yên

Tả An nhìn Hứa Tịnh Nhi. Anh ta mấp máy môi, có quá nhiều điều muốn nói. Nhưng lúc này tất cả đều tắc lại trong cuống họng, chẳng thể nào nói ra.

Hứa Tịnh Nhi sau khi trao đổi sự việc bèn tắt máy. Phần còn lại là đợi cảnh sát tới gõ cửa thôi.

Nửa tiếng sau, điện thoại của cô lại đổ chuông. Đồ uống của cô đã tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 867


Chương 867

Lúc này cô mới ngước nhìn Tả An: “Em đã hứa với anh, sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ trả lời. Giờ em đi lấy đồ uống, anh…lên trên tầng trên cùng đợi em. Em sẽ cho anh đáp án”.

Nói xong, cô không đợi anh ta trả lời bèn đứng lên, rời khỏi phòng họp.

Bên trong phòng, điện thoại của Tả An đổ chuông liên tục. Anh ta nhìn màn hình. Dòng chữ “bố” hiện ra nhấp nháy. Tả An cầm điện thoại lên nhưng không nghe. Một giây sau anh ta lại đặt úp điện thoại xuống.

Hứa Tịnh Nhi cầm túi đồ uống đi lên tầng. Lúc này Tả An đã đứng trước lan can, im lặng nhìn về phía bầu trời ở phương xa.

Vị trí anh đứng cũng chí là vị trí lúc trước cô đã bày tỏ thành ý của mình với anh ta.

Hứa Tịnh Nhi bước tới, đứng im và bỗng có cảm giác khác lạ. Cô lấy ra ly cafe american đưa cho anh: “Này”

Tả An quay qua nhìn nhưng không nhận.

Hứa Tịnh Nhi bèn nhét ly nước vào tay anh sau đó lấy ra ly latte cho mình, đưa lên miệng uống.

Tả An cúi đầu, nhìn ly cafe trong tay rồi đưa lên miệng uống.

Anh ta đã quen với vị đắng chát của cafe đen, nhất là cafe của starbuck. Cảm giác đắng nồng rất thách thức người uống. Dù vậy mà không biết vì sao lúc này, anh lại thấy cafe đắng hơn bao giờ hết. Tới mức phải chau mày.

Hứa Tịnh Nhi quay qua nhìn anh ta: “Đắng phải không? Em luôn không hiểu tại sao mọi người lại thích uống cafe đắng như vậy. Vì vậy…Lúc em pha cafe cho Khiết Thần thì đều tự cho một chút sữa, em cảm thấy như vậy sẽ dễ uống hơn một chút”.

Lúc này lại nghe thấy tên của Khiết Thần, Tả An càng chau chặt mày hơn: “Tại sao em lại không thêm sữa cho anh?”

Hứa Tịnh Nhi uống thêm một ngụm. Cô mỉm cười: “Mặc dù câu trả lời có thể khiến người khác thấy tổn thương nhưng em cảm thấy vẫn nên nói sự thật ra với anh thì tốt hơn”.

Cô quay người, mặt đối mặt với Tả An, nghiêm túc nói từng từ: “Bởi vì em thích anh ấy nên muốn những điều tốt nhất dành cho anh ấy. Em cảm thấy cafe đen đắng nên đã thêm sữa. Như vậy khi anh ấy uống thì sẽ cảm thấy đỡ hơn chút. Khi anh nói với em anh quen uống cafe đen, em chỉ là thư ký của anh nên sẽ pha theo những gì anh đã uống quen”.

Vừa nói cô vừa nghĩ ra điều gì bèn tiếp tục: “Sau này em mới biết Khiết Thần cũng thích uống cafe đen. Thế nhưng anh ấy không hề từ chối khi em thêm sữa. Dù em có mang cafe tới lúc nào, dù anh ấy không thích, dù anh ấy không có biểu cảm gì thì anh ấy vẫn uống hết”.

“Nhưng…chắc anh sẽ không thể đâu nhỉ?”, Hứa Tịnh Nhỉ bèn hỏi, thế nhưng giọng điệu thì như đang khẳng định.

Tả An quay qua nhìn cô. Đôi mắt đen láy của cô trông sáng bừng. Anh ta muốn nói rằng: “Anh cũng sẽ như thế”, nhưng lại chẳng thể nói nên lời. Anh ta không muốn trả lời, chỉ im lặng.

“Sếp”, Hứa Tịnh Nhi đột nhiên kêu lên.

Đôi mắt Tả An khẽ dao động.

“Trong lòng em, anh luôn là một người sếp tuyệt vời. Trong khoảng thời gian em ở công ty, anh đối xử với em rất tốt, luôn quan tâm tới em. Em rất cảm kích”.

“Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 868


Chương 868

Hứa Tịnh Nhi không phải người vòng vo. Ban đầu cô nói cô muốn thử đến với anh ta. Dù có thể trong đó có sự tính toán của bản thân nhưng cũng có cả những phần chân thành của chính cô.

Nhưng tình yêu mà, không có cảm giác là không có cảm giác. Cô đã thử, đã có kết quả nên cô trả lời cho anh biết.

Dù là câu trả lời đã được đoán trước nhưng khi nghe thấy như vậy Tả An vẫn có cảm giác như trái tim bị bóp nghẹt.

Anh ta siết chặt ly nước trong tay.

Thế nhưng sau đó, anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó bèn nhìn chăm chăm Tịnh Nhi: “Nếu anh không làm những chuyện đó, thì em có thích anh không?”

Trước khi về nhà họ Tả anh đã cảm nhận được…rằng cô có chút dao động.

Đôi mắt cô lấp láy, giọng điệu chắc như đinh đóng cột: “Cũng không”.

Sau đó cô dừng lại, bổ sung thêm một câu: “Giống như việc…anh sẽ không vì em mà dừng lại hành động của mình, dù anh biết rằng hành động đó có thể khiến em tổn thương”.

Tả An cười chế nhạo: “Vậy còn Khiết Thần sẽ dừng lại vì em sao?”

Hứa Tịnh Nhi im lặng. Cô lấy điện thoại lên xem giờ: “Có lẽ cảnh sát tới rồi. Em xuống dưới đây”

Lúc cô quay người lại thì cổ tay bị túm chặt.

Hứa Tịnh Nhi quay lại, thấy Tả Anh đang cầm tay mình. Cô không hề vùng ra mà chỉ nhướn mày rồi nhìn lên khuôn mặt anh ta, đợi anh ta trả lời.

Ánh mắt Tả An trông vô cùng phức tạp.

Thực ra tới bước này, giữa họ thật sự chẳng còn gì để nói nữa.

Lựa chọn của Hứa Tịnh Nhi đã quá rõ ràng. Từ đầu đến cuối cô không hề đứng về phía anh ta. Lần trước cô làm vậy chẳng qua là vì muốn điều tra về việc của ông cụ. Còn lần này cô bỏ phiếu cho Tả Tư là vì Khiết Thần.

Đương nhiên bản thân cô cũng biết rõ tất cả những gì cô làm cũng lắm có thể tạm thời giữ vững được vị trí tổng tài.

Nhưng dù là tạm thời thôi thì cô cũng muốn làm vì Khiết Thần.

Sau đó cô lựa chọn đầu thú. Thứ nhất là vì cô không cho phép mình bị ông Tả nắm thóp như thế, cũng như không muốn trở thành con rối trong tay Tả An. Thứ hai là…có lẽ là vì Khiết Thần.

Cô làm việc gì cũng xứng đáng với Khiết Thần, với tình yêu mà cô dành cho anh.

Tả An hiểu, hiểu hết. Nhưng dù như vậy thì anh ta vốn luôn hi vọng. Anh ta bèn nói: “Nếu như em đổi ý, anh có thể giúp em. Anh đợi điện thoại của em”.

Cô là người yêu sự sống, cô luôn quý trọng cái mạng nhỏ của mình. Bất cứ lúc nào, cô cũng không hề muốn từ bỏ.

Chuyện của Khiết Thần đã xong, cô còn trẻ vậy mà lại muốn nửa đời còn lại đều ngồi trong tù sao?

Anh ta vừa dứt lời thì cô đã vung tay ra, bước đi không hề quay đầu lại.

Lúc Hứa Tịnh Nhi bị cảnh sát bắt đi, cũng không biết là do ai để lộ tin ra mà một đám nhà báo đã xúm lại trước tòa nhà Cố Thị. Hứa Tịnh Nhi bước ra, đám nhà báo bèn chĩa toàn bộ máy ảnh về phía cô, chụp tanh tách.

Bọn họ nhận được tin báo rằng hung thủ ra tay là vợ trước của Khiết Thần – Hứa Tịnh Nhi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 869


Chương 869

Tin này quá chấn động. Ai cũng muốn cậy miệng Hứa Tịnh Nhi, muốn biết được nội tình. Vì đây là tin tức vô cùng giật gân.

Cặp đôi Khiết Thần Hứa Tịnh Nhi có quá nhiều truyền thuyết để đời.

Từ việc quen nhau ở buổi tiệc, kết hôn rồi lại ly hôn, rồi giờ là giết người. Mỗi một tin tức đều vô cùng đặc sắc. Đám nhà báo lúc này đâu dễ dàng bỏ qua cho Hứa Tịnh Nhi.

Micro, máy ảnh đều chĩa vào mặt cô. Cảnh sát khó khăn lắm mới đẩy được đám phóng viên điên cuồng ra. Một đoạn đường ngắn có mấy bước từ cửa ra xe mà mất tới năm, sáu phút.

Cuối cùng phải cần tới đám bảo vệ của tập đoàn Cố Thị lao ra ổn định trật tự thì Hứa Tịnh Nhi mới lên được xe. Cảnh sát cũng lên xe và rời đi.

Hứa Tịnh Nhi tới đồn cảnh sát, lấy lời khai. Cô nói ra tất cả.

Mặc dù nói là đầu thú nhưng trước mắt vẫn chưa có bất kỳ chứng cứ gì nên bọn họ đành phải điều tra trước. Chuyện giết người là chuyện nghiêm trọng nên Hứa Tịnh Nhi bị tạm giam.

Thế nhưng cô mới ở trong nhà giam chưa được bao lâu thì có một cảnh sát bước vào, gọi tên cô và nói: “Có người muốn gặp cô, cô có gặp không?”

“Ai vậy”.



Mười phút sau, Hứa Tịnh Nhi tới phòng gặp mặt.

Nghe thấy âm thanh, Tiêu Thuần đang ngồi liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi.

Khóe mắt và sống mũi cô ấy đỏ hoe, môi mím chặt, đến cả hai tay đặt trên bàn cũng đan chặt vào nhau, đầu ngón tay trắng bệch.

Hứa Tịnh Nhi từ từ bước tới, kéo ghế ra ngồi, mặt đối mặt với cô ấy.

Hai người không nói gì, căn phòng vô cùng yên ắng.

Tiêu Thuần vẫn là người không kiềm chế nổi, trước khi cô ấy đến, đã nhìn thấy truyền thông đăng tin, lần này… người dân cả nước đều biết rồi.

Nhưng cô ấy không tin những bài báo này, bất luận sự thật như thế nào, cô ấy vẫn muốn nghe chính miệng Hứa Tịnh Nhi nói.

Tình cảm giữa bọn họ đã không cần đến bất cứ lời hỏi han vô nghĩa nào nữa, ánh mắt Tiêu Thuần dán chặt vào gương mặt Hứa Tịnh Nhi, cô ấy mở miệng, vào thẳng vấn đề: “Tịnh Nhi, chính tay cậu đã giết anh Khiết Thần?”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Phải, mình đã giết Cố Khiết Thần”.

Cho dù nghe được từ chính miệng cô, Tiêu Thuần vẫn lắc đầu: “Mình không tin, bất cứ ai cũng có thể làm chuyện này, nhưng cậu thì không”.

“Mình không tin cậu sẽ làm tổn thương anh Khiết Thần, giống như ngày xưa cậu không tin mình sẽ làm hại cậu vậy”.

Nhắc tới hồi đó, bọn họ cũng ngồi đối diện nhau như thế này.

Hồi đó cô ấy cũng một mực khẳng định là mình làm, nhưng Hứa Tịnh Nhi không hề tin bất cứ một lời nào.

Giờ đây cũng vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 870


Chương 870

Cô ấy hiểu rõ hơn ai hết, Hứa Tịnh Nhi yêu Cố Khiết Thần như thế nào, sao cô có thể ra tay được, hơn nữa, bản thân cô cũng không phải người có tính cách đó.

Tiêu Thuần túm lấy tay Hứa Tịnh Nhi, nắm thật chặt: “Cậu nói cho mình biết, có phải cậu bị người khác uy hiếp không? Có phải cậu có nỗi khổ gì không?”.

Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Thuần Thuần, mình thực sự đã giết Cố Khiết Thần”.

“Rốt cuộc có điều gì cậu không thể nói với mình? Tịnh Nhi, cậu không coi mình là chị em tốt nữa đúng không?”, Tiêu Thuần rất sốt ruột, khóe mắt càng đỏ hơn.

Hứa Tịnh Nhi im lặng một lúc, nói: “Thuần Thuần, bên phía ông nội, sau này phải nhờ cậu và Từ Soái chăm sóc nhiều hơn rồi… còn nữa…”.



Cảnh sát đã điều tra rất nhiều ngày mà không có tiến triển gì, nhưng độ hot của vấn đề này trên mạng thì không hề có dấu hiệu giảm đi, càng lúc càng nổi.

Cái tên Hứa Tịnh Nhi và Cố Khiết Thần liên tục được nhắc đến, lúc trước khi Cố Khiết Thần ly hôn bị mắng cho tơi tả, giờ đây ngược lại, mọi người bắt đầu thông cảm cho anh, đoán rằng do không chịu được người phụ nữ nham hiểm đáng sợ như Hứa Tịnh Nhi, anh mới phải ly hôn.

Tội danh của Hứa Tịnh Nhi thì rất đơn giản, vì yêu mà sinh hận, không ăn được thì đạp đổ, mọi tiếng xấu, mọi lời cay độc được người ta thêm thắt, mắng càng lúc càng thậm tệ.

Ông Tả vốn dĩ còn muốn làm khó Hứa Tịnh Nhi, nhưng chuyện càng lúc càng lớn, cảnh sát đã bắt đầu điều tra đến ông ta, quân cờ Hứa Tịnh Nhi không những không thể dùng tiếp mà còn có thể làm hại đến bản thân, ông ta mặc kệ lời thỉnh cầu của Tả An, trực tiếp ghi hình gửi nặc danh đến cục cảnh sát.

Đoạn ghi hình quay rất rõ, con dao là do Hứa Tịnh Nhi đâm vào ngực Cố Khiết Thần, Cố Khiết Thần ngã xuống, nôn ra máu… một chứng cứ xác thực.

Vì có chứng cứ mới, cảnh sát lại phải hỏi cung Hứa Tịnh Nhi một lần nữa, để cô xác nhận người trong đoạn băng là cô, khẳng định là đúng cô làm, nếu như cô nhận, thì sẽ bắt đầu chính thức khởi kiện.

Hứa Tịnh Nhi bị đưa đến phòng lấy cung, ngồi đối diện cảnh sát, viên cảnh sát đang định hỏi, thì tiếng gõ cửa vang lên, một đồng nghiệp đi vào nói: “Luật sư của cô Hứa đến rồi”.

Hứa Tịnh Nhi tự đến đầu thú, cô thừa nhận mọi tội danh, chứng tỏ cô không hề có ý định biện hộ cho bản thân để thoát tội, lúc này lại đột nhiên xuất hiện ở đâu ra một luật sư, thực sự là khiến cho cảnh sát bất ngờ.

Anh ta nhìn Hứa Tịnh Nhi, lên tiếng xác nhận: “Cô Hứa, luật sư này… là cô mời đến sao?”.

Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi ra điều không hiểu, khóe miệng khẽ động đậy, ngón tay gõ nhẹ lên bàn vài cái, rồi nở nụ cười: “Phải, để anh ấy vào đi”.

Mặc dù không hiểu nổi hành động của Hứa Tịnh Nhi, nhưng quả thực là cô có quyền mời luật sư, viên cảnh sát tuy thấy khúc mắc, nhưng vẫn gật đầu với đồng nghiệp: “Cho vào đi”.

Một phút sau, một người đàn ông mặc đồ âu đi giày da, đeo một cặp kính ánh vàng, nhìn trông rất chuyên nghiệp bước vào, đầu tiên anh ta lịch sự gật đầu chào Hứa Tịnh Nhi, sau đó vừa đưa danh thiếp cho cô, vừa tự giới thiệu: “Cô Hứa, tôi là luật sư Chu, tôi được người ta ủy thác đến giúp cô”.

Hứa Tịnh Nhi nhận lấy danh thiếp, nhìn qua thông tin trên đó.

Trong những người mà cô biết không có vị luật sư Chu này, nhưng cô cũng có nghe qua tên tuổi luật sư Chu, anh ta là một trong những nhân vật nổi tiếng bậc nhất của giới luật sư.

“Chào”.

Hứa Tịnh Nhi đưa tay ra bắt tay anh ta, coi như là chào hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 871


Chương 871

Luật sư ngồi xuống bên cạnh Hứa Tịnh Nhi, tay khẽ đưa lên đẩy gọng kính, khuôn mặt làm việc nghiêm túc, nói: “Cô Hứa, tất cả các câu hỏi tới đây để tôi trả lời, cô không cần phải nói gì cả, cứ ngồi yên là được”.

Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, nhưng vẫn phối hợp: “Được”.

Thấy thế, viên cảnh sát đau đầu day trán.

Bọn họ điều tra án sợ nhất là gặp phải kiểu luật sự đẳng cấp cao như này, bởi vì nói chuyện với luật sư rất phiền phức, lời nói của bọn họ chặt chẽ không sơ hở, rõ ràng là có trả lời câu hỏi, cũng nói một tràng dang đại hải, nhưng tổng kết lại thì trả lời hay không cũng chẳng có gì khác biệt.

Có điều cho dù như vậy, thì cũng vẫn phải làm!

Cảnh sát khẽ ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, bắt đầu hỏi.

“Cô Hứa đến tự thú, thừa nhận chính tay cô ấy đâm chết Cố Khiết Thần, cầm dao dâm vào tim Cố Khiết Thần, dẫn đến cái chết của anh ấy, bây giờ đã có đoạn băng ghi hình lại hiện trường xảy ra vụ án, cũng có thể chứng thực lời cô ấy nói, về việc này, cô Hứa, cô có nhận tội không?”.

Luật sư Chu cười nhẹ, lên tiếng: “Tôi đại diện đương sự của tôi, không thừa nhận”.

Cảnh sát: “…”.

Luật sư Chu bắt đầu biện luận: “Thứ nhất, đoạn băng này có phải thật không, có phải ngụy tạo không, có thành phần bất hảo không, xin hãy đưa ra cho tôi một bản phân tích video. Thứ hai, ở đây tôi có một bản báo cáo giám định tình trạng tinh thần của đương sự tôi sau khi ly hôn với Cố Khiết Thần, chứng minh đương sự của tôi sau khi ly hôn luôn có tình trạng tinh thần không ổn định, có thể làm ra một số chuyện không tưởng tượng nổi và nói một số lời không phù hợp với thực tế, tôi có lý do tin rằng lần này cô ấy đến đây cũng là vì lý do này. Thứ ba, trước khi tôi tìm thấy thi thể của anh Cố Khiết Thần, tôi đặt ra nghi vấn rằng anh Cố Khiết Thần thực sự đã chết hay chưa, dựa vào ba điều trên, trước khi có thêm chứng cứ nào, không nên buộc tội đương sự của tôi.

Nói xong, anh ta lấy ra trong cặp tài liệu đen anh ta mang theo một bản báo cái giám định thần kinh đưa cho cảnh sát.

Cảnh sát xem xong bản báo cáo, có vẻ như không còn gì để nói.

Luật sự Chu lại nhấc gọng kính: “Nếu như không có vấn đề gì, bây giờ tôi muốn bảo lãnh đương sự của tôi”.

Sau khi nộp tiền bảo lãnh, Hứa Tịnh Nhi cam kết trong thời gian điều tra sẽ không xuất cảnh, còn phải luôn sẵn sàng tiếp nhận triệu tập, quay lại hỏi cung, luật sư Chu dẫn Hứa Tịnh Nhi ra khỏi sở cảnh sát.

Hai người đứng ở ngoài cửa, Hứa Tịnh Nhi ngẩng mặt lên nhìn trời, hít một hơi thật sâu cái không khí tự do, bấy giờ mới quay sang nhìn luật sư Chu, trêu chọc: “Luật sư các anh có phải đều như vậy không, đổi trắng thay đen, nói không thành có?”.

Cô chưa từng tiếp nhận điều trị thần kinh, nhưng lại có bản báo cáo giám định thần kinh, mà đoạn băng kia rõ ràng là thật, cũng bị anh ta nói thành chứng cứ không đáng tin cậy.

Luật sư Chu nhìn cô, nghiêm túc đáp: “Dù sao chúng tôi cũng kiếm cơm bằng cái miệng, không có chút mánh khóe, sao có thể phục vụ khách hàng được?”.

Dùng bộ dạng nghiêm túc để đáp lại lời trêu đùa của cô, phong cách này… giống Cố Khiết Thần y như đúc.

Hứa Tịnh Nhi nghiêng đầu, hỏi dò: “Anh và Cố Khiết Thần… học cùng một thầy à?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 872


Chương 872

Luật sư Chu sao có thể không nghe ra hàm ý của cô, rõ là cô đang muốn biết, rốt cuộc là ai đã nhờ anh ta đến giúp cô, cũng có thể nói, có phải Cố Khiết Thần bảo anh ta đến không.

Nhưng mà câu hỏi này, anh ta không thể trả lời cô được.

Luật sư Chu đưa tay lên nhìn đồng hồ, cười nói: “Cô Hứa ở đây chờ, một lát nữa sẽ có người đến đón cô, tôi còn có việc phải đi trước, sau này nếu cảnh sát có tìm đến cô, mà cô cần tôi đi cùng, hãy gọi cho tôi”.

Biết là không moi được gì từ phía anh ta, Hứa Tịnh Nhi cũng không phí lời nữa, cô gật đầu, còn giơ tay vẫy tạm biệt anh ta: “Tạm biệt luật sư Chu, anh về cẩn thận”.

Luật sư Chu quay người, bước ra xe của mình, lên xe, khởi động máy rồi lái đi.

Hứa Tịnh Nhi hơi chán, lấy chân đá đá mấy viên sỏi, không lâu sau, một chiếc xe màu đen đi đến, dừng trước mặt cô.

Lái xe bước xuống, đi đến bên cạnh Hứa Tịnh Nhi, mở cửa sau xe, rồi làm động tác “mời”.

Hứa Tịnh Nhi ngước sang nhìn, thấy bóng dáng người ngồi bên trong, mặc bộ đồ đen, tóc buộc lên, là Tả Tư với bộ dạng cao ngạo và bá đạo không lẫn đi đâu được.

Tả Tư quay mặt ra nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thấy tôi thất vọng lắm à?”.

Nhưng cô ta không được thấy vẻ mặt hụt hẫng của Hứa Tịnh Nhi như mong đợi, trái lại Hứa Tịnh Nhi còn nở nụ cười, trả lời giòn tan: “Không thất vọng”.

Hứa Tịnh Nhi cúi người chui vào xe, tài xế đóng cửa lại rồi đi nhanh về phía ghế lái, khởi động xe đi.

Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, đi xa dần.

Tả Tư rất hứng thú với câu trả lời của cô, bèn suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Sao lại không thất vọng?”.

“Bởi vì, tôi đã có được câu trả lời mà tôi muốn rồi”, Hứa Tịnh Nhi nhìn vào mắt cô ta: “Cố Khiết Thần không chết, đúng không? Hơn nữa… cô đến đây chẳng phải là ý của Cố Khiết Thần sao?”.

“Ha!”.

Tả Tư cười lên một tiếng rồi hất cằm: “Hứa Tịnh Nhi, cô tự tin là Cố Khiết Thần chưa chết, lại còn đến cứu cô ư? Cô đừng quên, chính tay cô đã cầm dao đâm vào tim anh ấy…”.

Nghe câu nói này, Hứa Tịnh Nhi còn cười tươi hơn vừa nãy, con ngươi đen láy bỗng sáng lên: “Ồ, xem ra quan hệ giữa cô và Cố Khiết Thần cũng không tốt lắm nhỉ, anh ấy không nói gì với cô về chuyện ngày hôm đó sao?”.

Tả Tư chớp chớp mắt, nhưng vẫn giữ nụ cười.

Hứa Tịnh Nhi cũng chẳng giấu giếm, oang oang nói: “Tôi không giết Cố Khiết Thần, dao… cũng là tự anh ấy cầm tay tôi đâm vào ngực mình”.

“…”.

Nụ cười của Tả Tư khẽ tắt, nếu nhìn kỹ, thì gương mặt cũng cứng lại.

Hứa Tịnh Nhi hạ cửa kính ô tô xuống, nhìn khung cảnh bên đường chạy ngược, mặc cho gió thổi bay tóc, ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến đôi mắt lấp lánh, cô đưa tay lên che trên trán.

Giọng nói của cô thấp xuống, có một chút trầm tư: “Cố Khiết Thần ở đâu? Đưa tôi đi gặp anh ấy”.

Từ giây phút Cố Khiết Thần thà chết, thà lấy dao đâm vào tim của chính mình để bảo vệ cô, cô đã biết, người đàn ông này có biết bao tâm tư tình cảm nơi đáy tim không thể nói ra.

Lúc ở trên đỉnh tòa nhà Cố Thị, Tả An hỏi cô, Cố Khiết Thần sẽ từ bỏ tất cả chứ? Câu trả lời mà lúc đó cô không nói ra là, có!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 873


Chương 873

Đây chính là lý do Tả An vĩnh viễn không bao giờ vượt qua được Cố Khiết Thần.

Trong lòng Tả An, mục đích của anh ta là quan trọng nhất, để đạt được mục đích, anh ta có thể quét sạch mọi trở ngại, cái bảo vệ mà anh ta nói, chỉ là khi cô không phải trở ngại của anh ta, một khi cô trở thành chướng ngại vật, anh ta cũng sẽ lựa chọn loại bỏ cô.

Tả Tư vẫn khăng khăng: “Cho dù là anh ấy tự đâm chính mình, thì dao đó cũng đã cắm vào ngực rồi, cô dựa vào đâu mà nghĩ là anh ấy vẫn còn sống?”.

Hứa Tịnh Nhi quay đầu nhìn Tả Tư một cái, cười: “Cô Tả, vậy với mối quan hệ còn không bằng người dung của chúng ta, chưa kể tôi chẳng có giá trị lợi dụng nào với cô, thì tại sao cô lại đến giúp tôi? Đừng có nói với tôi là cô thích tôi, nên muốn bảo vệ tôi đấy nhé”.

“…”.

Nói một hồi, Tả Tử lại cười lạnh thêm một tiếng, biểu thị sự khó chịu.

Cuối cùng, không biết là cô ta chịu thua thật, hay là không thèm đấu lý với Hứa Tịnh Nhi nữa, hoặc có khi, ngay từ đầu kế hoạch của cô ta đã là đưa Hứa Tịnh Nhi đến gặp Cố Khiết Thần rồi, bèn nói: “Được, giờ tôi đưa cô đi gặp Cố Khiết Thần”.

Hứa Tịnh Nhi nhoẻn miệng: “Còn bao lâu nữa thì đến?”.

“Cái gì? Sốt ruột thế cơ à?”.

“Không, tôi hơi buồn ngủ, nếu như đường còn xa, thì tôi sẽ ngủ”.

“…”.

Tả Tư cạn lời, lấy ipad của mình ra để xem báo cáo, không muốn nói chuyện với Hứa Tịnh Nhi nữa, sợ bị tức chết.

Thế là tài xế ngồi trên quay lại trả lời: “Cô Hứa, vẫn còn một tiếng rưỡi nữa”.

Hứa Tịnh Nhi vâng một tiếng, rồi nhắm mắt tựa vào ghế, ngủ một giấc.

Vốn cô cũng không chắc chắn như thế, chỉ có điều cô cảm thấy… Cố Khiết Thần sẽ không bỏ cô lại, chính vì suy nghĩ đó, nên cô mới tạo ra câu chuyện đi tự thú.

Chỉ cần Cố Khiết Thần chưa chết, anh sẽ không giương mắt nhìn cô chịu tội oan.

Nếu như anh thực sự đã chết, thì cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngồi tù rồi.

Chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự vùng ngoại ô.

Tả Tư và Hứa Tịnh Nhi xuống xe, Tả Tư liếc cô một cái, rồi đề phòng dặn dò trước: “Một lát nữa mà có nhìn thấy cái gì, thì cũng đừng có kích động quá nhé”.

Nói câu này xong, cô ta không tiết lộ điều gì nữa, cứ thế đi thẳng vào bên trong.

Hứa Tịnh Nhi đứng ngây ra vài giây, sau đó cũng cất bước đi theo.

Bước vào nhả, có người giúp việc mang dép cho cô thay, sau khi thay xong, Hứa Tịnh Nhi đi theo Tả Tư lên trên cầu thang xoắn, tiến về phía căn phòng ở cuối hành lang.

Đến cửa phòng, Tả Tư không vào ngay, mà đưa tay lên gõ cửa.

Trong phòng phát ra tiếng bước chân, cửa từ từ được mở ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 874


Chương 874

Người mở cửa là một phụ nữ mặc đồ y tá, thấy là Tả Tư thì cung kính nói: “Cô Tả đến đấy à?”.

Tả Tư gật đầu, sau đó phân phó: “Cô ra ngoài đi”.

Người phụ nữ nghe lời đi ra ngoài.

“Vào đi”, Tả Tư nói với Hứa Tịnh Nhi rồi cất bước vào trong.

Hứa Tịnh Nhi mím môi, bước vào.

Căn phòng rất rộng, giữa phòng là một chiếc giường lớn, trên giường có một người đàn ông đang nằm, anh nhắm mắt, dường như đang ngủ say.

Bên cạnh giường đặt các loại thiết bị máy móc, Hứa Tịnh Nhi không hề xa lạ, vì phòng bệnh của ông cụ Cố gần như cũng sắp xếp như vậy, đó là máy móc duy trì sự sống.

Hứa Tịnh Nhi dần tiến lại gần, cô đã hiểu câu nói “mong cô đừng kích động” mà Tả Tư nói với cô khi nãy nghĩa là gì.

Cố Khiết Thần trên giường bệnh gầy đến mức đường nét khuôn mặt có chút biến dạng, sắc mặt trắng bệch, đôi môi không còn chút máu, chỉ có thể dựa vào ngũ quan mà lờ mờ nhận ra anh.

Trái tim Hứa Tịnh Nhi co rút, ánh mắt cũng đanh lại.

Tả Tư liếc cô một cái, nói một câu an ủi: “Cô yên tâm, vẫn chưa chết, còn thở thoi thóp”.

Hứa Tịnh Nhi im lặng một lát, hỏi: “Lúc nào anh ấy có thể tỉnh lại?”.

“Không biết, cô muốn nói chuyện với anh ấy thì chờ đi”.

Tả Tư nói xong câu này, lại nói thêm: “Tôi còn chuyện khác phải xử lý, cô muốn chờ thì cứ ở đây chờ, tôi qua phòng làm việc, có chuyện gì thì gọi tôi”.

Dứt lời, cô ta cất bước định đi, lúc đi đến cửa, cô ta bỗng ngoảnh lại nhìn Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt phức tạp, sau đó ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Hứa Tịnh Nhi không làm ồn đến anh, cô kéo ghế, ngồi bên cạnh giường, đôi mắt đen vẫn ngắm anh thật kĩ.

Càng ngắm cô càng nhíu mày, dường như có cảm giác xa lạ khó hiểu…



Tin Hứa Tịnh Nhi được bảo lãnh đưa đi một tiếng sau đã đến tai Tả An.

Trong phòng làm việc, Kiều Sở nhìn Tả An ngồi sau bàn làm việc, đang lâm vào trầm tư, anh ta im lặng một lát rồi vẫn lên tiếng: “Anh Tả, anh nghĩ ai đang bảo vệ cô Hứa?”.

Tả An nhếch môi, đáy mắt lóe lên vẻ mỉa mai, không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu nói thử xem?”.

Ngoài Cố Khiết Thần ra thì có thể là ai chứ?

Khi ông Tả giao đoạn video nặc danh ra, anh ta đã suy nghĩ cách bảo vệ Hứa Tịnh Nhi, nhưng anh ta không thể dùng cách quá trực tiếp, làm vậy sẽ đắc tội với ông Tả. Huống hồ, Hứa Tịnh Nhi không hề cầu cứu anh ta, anh ta cũng cần cân nhắc xem rốt cuộc có nên làm vậy không.

Nếu anh ta cứu về một cô gái không bao giờ yêu anh ta, thì có đáng để anh ta mạo hiểm như vậy không?

Khi anh ta còn chưa suy nghĩ rõ ràng, thì Cố Khiết Thần đã ra tay, hơn nữa còn dùng cách đơn giản trực tiếp như vậy.

Nhưng anh ta thấy, Cố Khiết Thần làm vậy quá là ngu xuẩn, bởi vì khi anh ta và bố anh ta nghĩ rằng anh đã chết, thì anh lại vì Hứa Tịnh Nhi mà để lộ bản thân.

Nhưng sự bất chấp của anh lại là hành động mà anh ta không bao giờ làm được.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 875


Chương 875

Lúc chạng vạng thì Cố Khiết Thần chậm rãi tỉnh lại.

Sau khi mở mắt, anh đảo tròng mắt cứng ngắc, chậm rãi nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của Hứa Tịnh Nhi, sau đó từ từ nhếch khóe môi, giọng nói khàn khàn, khẽ gọi: “Hứa Tịnh Nhi”.

Trong lúc nói, anh còn khó khăn giơ tay lên chìa về phía Hứa Tịnh Nhi.

Thấy hành động của anh, Hứa Tịnh Nhi cũng vươn tay, khẽ nắm lấy bàn tay đang chìa ra của anh.

Giây phút đó, lông mày của cô khẽ nhíu.

Trước giờ Hứa Tịnh Nhi luôn cảm thấy giác quan thứ sáu của mình rất nhạy, nhiều lần trước đây, mỗi khi Cố Khiết Thần bí mật cứu cô hay giúp cô, dù cô không nhìn thấy mặt cũng mơ hồ có cảm giác quen thuộc.

Nhưng cũng không biết lần này do Cố Khiết Thần bị bệnh khiến anh gầy đến mức làm cô nhất thời không tìm thấy cảm giác quen thuộc, hay là… cảm giác của cô đối với anh đã thay đổi, mới dẫn đến việc rõ ràng người đàn ông trước mắt cô vẫn như vậy, nhưng cô không có bất cứ cảm giác kích động gì.

Cô còn nắm lấy tay anh, nhưng anh không chỉ mặt gầy, mà người cũng gầy đi rất nhiều, dường như ngay cả ngón tay cũng gầy đi, khiến cô không tìm thấy cảm giác quen thuộc trước đây nữa.

Hứa Tịnh Nhi bất giác buông tay anh ra, môi khẽ mấp máy.

Trước khi ngồi xe đến đây, thực ra cô có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng lúc này, cô chỉ có thể nhỏ giọng nói một câu: “Vết thương của anh… thế nào rồi?”.

Tuy lúc đó anh cầm tay cô đâm vào, tuy anh có chừng mực, hoặc là tránh chỗ chí mạng gì đó, nhưng nhát dao đó cũng đâm vào người anh bằng thật, lại còn là vị trí trái tim, chắc chắn là bị thương không nhẹ.

“Đỡ nhiều rồi”, Cố Khiết Thần đáp, giọng nói yếu ớt.

Hứa Tịnh Nhi khẽ cắn môi dưới, lại nói: “Tôi… tôi có thể xem vết thương của anh không?”.

Cô vừa dứt lời, Cố Khiết Thần đã ho khù khụ.

“Anh không sao chứ?”, ánh mắt Hứa Tịnh Nhi run rẩy.

Cố Khiết Thần vừa ho vừa lắc đầu, kìm lại một chút, nói: “Hứa Tịnh Nhi, gọi y tá vào giúp tôi, đến giờ uống thuốc rồi”.

Bàn tay Hứa Tịnh Nhi hơi siết chặt, rồi nhanh chóng thả lỏng, cô gật đầu: “Được, tôi đi gọi y tá cho anh”.

Cô mở cửa ra, y tá đang chờ ở ngoài, sau khi cô nói rõ tình hình, y tá vội vàng đi vào, nhanh nhẹn lấy thuốc cho anh uống…

Hứa Tịnh Nhi đứng ở cuối giường, vốn định xem có cần giúp gì không, nhưng chắc là y tá này đã chăm sóc một thời gian, biết rất rõ tình trạng của Cố Khiết Thần, cả quá trình vô cùng thành thạo, cũng không cần đến cô.

Trong lúc Cố Khiết Thần uống thuốc, anh cũng không nhìn cô lấy một lần, dường như cô đã trở nên vô hình.

Uống thuốc xong, hình như tinh thần của anh còn tệ hơn, anh nằm xuống, nhắm mắt, dáng vẻ muốn nghỉ ngơi.

Y tá bước về phía Hứa Tịnh Nhi, nhẹ giọng nói: “Cô Hứa, hiện giờ sức khỏe của anh Cố khá kém, không gắng gượng thức được quá lâu, tôi nghĩ… hôm nay anh ấy không thể tiếp tục nói chuyện với cô nữa rồi”.

Tuy y tá nói rất uyển chuyển, nhưng Hứa Tịnh Nhi cũng nghe ra được hàm ý trong đó, cô ấy đã hạ lệnh đuổi khách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 876


Chương 876

Hứa Tịnh Nhi nhếch môi, khuôn mặt không có quá nhiều cảm xúc, gật đầu: “Được, tôi biết rồi”.

Cô nhìn Cố Khiết Thần đã chìm vào giấc ngủ ở trên giường, rồi xoay người rời đi.

Hứa Tịnh Nhi hỏi người giúp việc phòng làm việc ở đâu, rồi đi về phía đó.

Đến cửa phòng làm việc, cô nhìn thấy Tả Tư đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại. Cô giơ tay gõ cửa, Tả Tư ngẩng lên nhìn cô, hất cằm, ra hiệu với cô là “vào đi”.

Hứa Tịnh Nhi bước vào, ngồi xuống sô pha đối diện Tả Tư, cô không nói gì, kiên nhẫn chờ cô ta gọi xong cuộc điện thoại.

Khoảng hơn một phút sau, Tả Tư kết thúc cuộc gọi, vứt điện thoại xuống bàn trà, vắt chéo hai chân, lười biếng dựa vào sô pha, nhếch môi hỏi: “Thế nào rồi? Dốc hết ruột gan với Cố Khiết Thần xong rồi à?”.

Hứa Tịnh Nhi nhất thời không nói gì.

Tả Tư nghiêng đầu, đánh giá vẻ mặt của Hứa Tịnh Nhi, khóe môi nở nụ cười càng sâu hơn: “Xem ra… cuộc trùng phùng của cô và Cố Khiết Thần không giống như trong tưởng tượng của cô”.

Đáy mắt cô ta không che giấu sự chế giễu: “Mối quan hệ giữa cô và Cố Khiết Thần cũng chẳng ra làm sao cả”.

Câu này là đáp trả cho lời mỉa mai vừa rồi trên xe.

Dường như Hứa Tịnh Nhi không nghe thấy, cô điềm tĩnh nói: “Nếu bây giờ Cố Khiết Thần đã có thể tỉnh lại, thì chắc là vết thương sẽ dần hồi phục, nhưng… cơ thể anh ấy trở nên yếu ớt như thế này chắc là do Tả An gây nên, rốt cuộc hiện giờ sức khỏe anh ấy thế nào rồi?”.

Tả Tư nghe thấy thế thì nhíu mày: “Không ngờ ngay cả chuyện này mà Tả An cũng nói cho cô biết? Cậu ta đúng là rất có lòng với cô”.

Vẻ mặt Hứa Tịnh Nhi không có bất cứ biến hóa gì, chỉ tập trung vào câu hỏi của mình: “Trả lời tôi”.

Tả Tư cũng không để ý thái độ này của Hứa Tịnh Nhi, trả lời đúng sự thực: “Cô cũng thấy rồi đấy, anh ấy rất yếu, đến giờ tôi vẫn chưa điều tra ra được rốt cuộc Tả An đã làm gì với Cố Khiết Thần, dù sao độc tố cũng đã tích tụ nhiều năm. Sau khi ông cụ Cố hôn mê, lúc Cố Khiết Thần ra nước ngoài gặp tôi, anh ấy bỗng nhiên ngất xỉu, lúc đó mới biết sức khỏe của mình có vấn đề”.

“Sau đó tôi nghe anh ấy nói, có lẽ Tả An đã bắt đầu ra tay trong khoảng thời gian anh ấy điều trị sau vụ tai nạn năm ấy. Năm đó cô chăm sóc Cố Khiết Thần, chắc cô cũng biết rõ, ngày nào anh ấy cũng phải tiêm truyền uống thuốc, đâu cũng là cơ hội để Tả An có thể ra tay, đại khái là bắt đầu từ lúc đó”.

Không ngờ lại bắt đầu từ lúc đó…

Tuy Tả An từng thừa nhận với cô, tất cả là do anh ta lên kế hoạch sắp xếp, nhưng cô không ngờ anh ta lại tàn nhẫn độc ác như vậy.

Thời điểm xảy ra tai nạn là ba năm trước, không đúng, đã được coi là bốn năm rồi, lúc đó anh ta mới hơn 20 tuổi, nếu là nhà bình thường thì chỉ là sinh viên mà thôi.

Thấy vẻ mặt Hứa Tịnh Nhi căng cứng, dường như Tả Tư nhìn ra cô đang suy nghĩ điều gì, cô ta cười càng mỉa mai hơn: “Hứa Tịnh Nhi, Tả An độc ác hơn tưởng tượng của cô nhiều, nhìn thì ngây thơ vô hại, nhưng thực ra là một thằng nhãi máu lạnh vô tình”.

Tuy bây giờ Hứa Tịnh Nhi không có hứng với chuyện của Tả An, nhưng mỗi lần Tả Tư nhắc đến Tả An, đều không che giấu sự căm thù ghét bỏ và khinh bỉ của cô ta, khiến cô ít nhiều cũng có chút tò mò.

Hơn nữa, tìm hiểu ân oán giữa bọn họ có thể giúp cô có thêm thông tin về nhà họ Tả.

Hứa Tịnh Nhi nói vẻ không để ý: “Tại sao cô lại hận Tả An như vậy? Tôi biết… tuy các cô không cùng mẹ, nhưng ít nhất cũng cùng bố mà? Các cô có chung một nửa dòng máu, cho dù vì tranh giành không hợp, thì cũng không đến mức sống mái với nhau như vậy chứ?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 877


Chương 877

“Chưa kể, lúc nào Tả An cũng rất hòa nhã với cô mà”.

Dù Tả Tư có khiêu khích, chửi rủa thế nào, về cơ bản Tả An vẫn tỏ thái độ nhẫn nhịn Tả Tư, lần duy nhất nổi giận là vì cô.

“Sao nào? Chuyện Tả An hãm hại Cố Khiết Thần mà cậu ta còn nói cho cô biết, mà không nói cho cô biết cậu ta đã làm gì tôi sao?”.

Tả Tư nói xong lại bật cười: “Cũng phải, sao cậu ta dám nói chứ, sợ hủy mất ấn tượng trong lòng cô chứ gì? Vậy thì tôi có thể nói cho cô biết”.

“Sau khi mẹ Tả An qua đời, bố tôi liền đón cậu ta về nhà họ Tả. Lúc đó cậu ta ra vẻ rất ngoan ngoãn, yếu đuối đáng thương, bám theo sau tôi, mở miệng ra là gọi chị, khiến mọi người rất yêu mến”.

“Tôi thấy cậu ta đáng thương nên chấp nhận cậu ta, bảo vệ cậu ta, tôi thật lòng đối xử với cậu ta như em ruột. Kết quả thì sao? Cậu ta nhân lúc tôi và bố tôi ra ngoài tham gia tiệc tùng, chỉ có mẹ tôi và cậu ta ở nhà, đã đẩy mẹ tôi từ trên tầng xuống”.

“Cô có thể tưởng tượng được không? Lúc đó cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ? 10 tuổi? Đúng, là 10 tuổi”, Tả Tư nheo mắt, nhớ lại quá khứ: “Tôi và bố tôi vừa vào nhà đã nhìn thấy mẹ tôi nằm trong vũng máu, còn Tả An đứng trên tầng. Lúc đó ánh mắt cậu ta nhìn chúng tôi lạnh lẽo như băng, giống như chúng tôi đều đáng chết vậy”.

“Sức khỏe mẹ tôi vốn không tốt, bị đẩy xuống như vậy ngã rất nặng, nằm viện nửa năm thì mất”.

Ánh mắt Tả Tư mất khống chế lóe lên sự căm hận: “Lúc đó tôi muốn cậu ta nợ máu trả máu, nhưng bố tôi không cho phép tôi làm vậy, thậm chí còn muốn đưa Tả An lên nắm quyền, điều kiện là chỉ cần Tả An hoàn thành nhiệm vụ ông ấy đưa ra, thì cậu ta chính là người kế thừa của tập đoàn Tả Thị”.

“Còn tôi mất mẹ, vị trí người thừa kế cũng bị đe dọa, cô nói xem tôi có nên hận cậu ta không?”.

Hứa Tịnh Nhi nghe từng từ cô ta nói, mất mấy phút mới tiêu hóa xong, hai mắt cô trợn tròn, có chút không kịp phản ứng.

Cô thực sự không ngờ ân oán giữa Tả Tư và Tả An… lại kéo theo nhiều chuyện như vậy.

Điều khiến cô không ngờ hơn là Tả An lại tàn nhẫn với người khác đến thế…

Lúc 10 tuổi đã có thể hại người khác, thảo nào lúc 20 tuổi đã ra tay độc ác như vậy.

Xem ra tính cách mà anh ta thể hiện trước mặt cô chắc hẳn đúng là mặt dịu dàng nhất trong nhân tính của anh ta rồi.

Nhưng cô không thể chấp nhận mọi hành vi của anh ta.

Những thứ anh ta muốn có đều được gây dựng trên cơ sở gây tổn thương cho người khác, không từ thủ đoạn, vô cùng bỉ ổi.

“Thế nên, chỉ cần là chuyện Tả An muốn làm thì tôi đều không cho cậu ta được toại nguyện”.

Tả Tư lại nhìn khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi: “Đây cũng là lý do tại sao tôi luôn báo tin cho cô, thêm một đồng minh, nhất là đồng minh thông minh như cô, đối với tôi chỉ có lợi chứ không có hại”.

Đúng là…

Tả Tư vẫn luôn báo tin cho cô biết.

Sau cuộc gặp giữa cô và Tả Tư ở phòng làm việc của Cố Khiết Thần, thỉnh thoảng Tả Tư lại cung cấp một số thông tin cho cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 878


Chương 878

Trong đêm mưa lần ra ngoài đi chơi, cô nhận được tin nhắn của Tả Tư, cô ta nói với cô, nếu muốn giành được sự tin tưởng của Tả An, thì hãy lên núi cứu Tả An. Cậu ta và mẹ cậu ta từng bị kẹt trên núi trong đêm mưa, mẹ cậu ta liều chết cứu cậu ta nên mới qua đời, đó là điểm yếu của cậu ta.

Sau đó, cũng là Tả Tư gửi tin nhắn cho cô, bảo cô theo Tả An về nhà họ Tả, mới để cô phát hiện ra kẻ địch vẫn luôn ẩn nấp là cô Bạch.

Lại sau đó nữa, Cố Khiết Thần được cô ta đưa đi, cũng là cô ta gửi tin nhắn nói với cô là Cố Khiết Thần đã được cô ta đưa đi, chỉ là không nói cho cô biết Cố Khiết Thần còn sống hay không.

Lần hợp tác cuối cùng là trong cuộc họp cổ đông, bọn họ liên thủ giữ số phiếu ngang nhau, giữ được vị trí Tổng giám đốc của Cố Khiết Thần.

Đương nhiên, lần hợp tác này không được vui vẻ cho lắm, vốn dĩ Tả Tư muốn cô ta có thể ngồi vào ghế Tổng giám đốc.

Nhưng mãi Tả Tư không chịu nói cho cô biết tình hình của Cố Khiết Thần thế nào, vậy thì cô làm mùng 1, cô ta làm ngày rằm, Tả An không có được chức Tổng giám đốc, cô cũng sẽ không để Tả Tư có được.

“Vậy là Tả An vì vị trí người thừa kế của Tả Thị mới ra tay với Cố Khiết Thần, nhưng nói thẳng ra cũng là nhận chỉ thị của bố cô. Rốt cuộc bố cô… có ân oán gì với nhà họ Cố? Theo tôi được biết, nhà họ Cố và nhà họ Tả từng qua lại thân thiết, hơn nữa nhiều năm nay nước sông không phạm nước giếng, nhà họ Tả còn nợ nhà họ Cố một ân tình rất lớn”.

Tả Tư lại cười: “Hứa Tịnh Nhi, vừa nãy tôi nói nhầm rồi, chúng ta chỉ là đồng minh, không phải là bạn bè, chuyện về bố tôi, tôi không cần phải tiết lộ với cô. Nhưng tôi nghĩ chắc cô cũng nên biết chừng mực nhỉ?”.

Hứa Tịnh Nhi không nói gì nữa, gật đầu.

Xem ra cô và Tả Tư chỉ có thể đến được bước hợp tác, đó là lật đổ Tả An. Dù sao cô ta vẫn là người nhà họ Tả, vẫn có suy tính của riêng mình.

Nhưng như vậy cũng rất hợp tình hợp lý, nếu cô ta giúp Cố Khiết Thần và nhà họ Cố vô điều kiện thì mới là khó tin.

“Đúng rồi”.

Tả Tư gõ ngón tay thon nhỏ của cô ta vào điện thoại, nói: “Vừa nãy trợ lý của tôi gọi điện thoại tới, Tả An và bố tôi đã biết tin cô được bảo lãnh. Nếu bố tôi đã đưa ra chứng cứ, muốn định tội cho cô thì chắc chắn sẽ không bỏ dở giữa chừng. Còn Cố Khiết Thần vì cứu cô mà để lộ tin mình chưa chết. Tiếp theo, chắc chắn bố tôi và Tả An sẽ có hành động mới, cô đã nghĩ xong tiếp theo nên làm thế nào chưa?”.

“Có chút suy nghĩ rồi”.

Hứa Tịnh Nhi nói mấy từ như vậy rồi không nói nữa, mà hỏi: “Chỉ hai chúng ta nói thôi sao? Không bàn bạc với Cố Khiết Thần à?”.

Tả Tư nhíu mày, cười khẽ: “Cố Khiết Thần đã toàn quyền ủy thác mọi chuyện cho tôi giải quyết, đương nhiên hai chúng ta nói chuyện thôi là được”.

Ngừng một lát, cô ta nói đầy hàm ý: “Hứa Tịnh Nhi, cô cũng thấy tình hình hiện giờ của Cố Khiết Thần rồi đấy, sức khỏe anh ấy quá yếu, chỉ có thể nằm một chỗ tĩnh dưỡng, cũng không thể tham gia vào cuộc thảo luận của chúng ta được”.

“Dù cô có suy nghĩ gì với Cố Khiết Thần, có lời nào muốn nói với anh ấy, hoặc là anh ấy có tâm tư gì với cô, thì cũng phải chờ chúng ta đánh bại Tả An, tìm hiểu xem rốt cuộc Tả An đã làm gì với cơ thể Cố Khiết Thần. Chờ chữa khỏi cho Cố Khiết Thần rồi thì lại thảo luận chuyện của hai người đi”.

“Hơn nữa… nói một câu khó nghe, cô và Cố Khiết Thần đã ly hôn, bây giờ tôi mới là vợ chưa cưới của anh ấy, tôi thay mặt cho anh ấy, đây cũng là chuyện đương nhiên chứ?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,421
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 879


Chương 879

Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi hơi sầm xuống, vẻ mặt có chút mất mát, giọng nói cũng trở nên chán nản: “Không cần nói nữa, tôi hiểu hết”.

Khuôn mặt Tả Tư tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, cô ta mỉm cười hài lòng: “Cô có thể nói ra suy nghĩ của cô rồi”.

Hứa Tịnh Nhi day ấn đường, hít sâu một hơi, sau khi bình ổn tâm trạng vì phải chịu cú sốc, cô mới lại lên tiếng: “Nếu Cố Khiết Thần không lộ mặt, không thể chứng minh anh ấy vẫn còn sống, thì tôi cũng không thể rửa sạch hiềm nghi. Vậy nên, tôi cần Cố Khiết Thần ra mặt, mở cuộc họp báo, làm rõ hiểu lầm là tôi giết anh ấy. Đồng thời, anh ấy ra mặt cũng có thể lấy lại niềm tin của các cổ đông Cố Thị dành cho mình. Như vậy thì cho dù Tả An mở cuộc họp cổ đông lần nữa thì cũng khó mà ngồi vào được ghế Tổng giám đốc. Dù sao hiện giờ, cổ phần trong tay anh ta vẫn ít hơn một nửa của tôi”.

Tả Tư nghe một lúc, dần nhíu mày lại: “Tôi phải suy nghĩ đã”.

Đáy mắt Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng lóe lên một tia u ám, cô đứng dậy nói: “Cô cứ từ từ suy nghĩ, tôi lại đi thăm Cố Khiết Thần đây”.

Tả Tư thấy Hứa Tịnh Nhi đứng lên, thong thả rời khỏi phòng sách, ánh mắt dần trở nên âm trầm.

Đôi khi có một người hợp tác thông minh là chuyện không tồi, nhưng nếu quá thông minh, khiến người ta nhìn không thấu thì cũng rất phiền phức.

Đề nghị của Hứa Tịnh Nhi đồng nghĩa đẩy Cố Khiết Thần ra phía trước, thật ra bây giờ chuyện này đối với anh mà nói là bất lợi.

Chẳng lẽ… Hứa Tịnh Nhi thực sự vì yêu mà không được, nên không còn tình cảm gì với anh, có thể không quan tâm đến sự an nguy của anh?

Nếu là vậy…

Tả Tư nhếch môi cười, hình như cũng không phải không thể cân nhắc.



Hứa Tịnh Nhi quay lại trước cửa phòng của Cố Khiết Thần theo đường cũ. Cô không vào trong, mà là lấy một tờ giấy từ trong balo mình ra, dựa vào vách tường, ngón tay thon gầy gấp nó lại thành hình tam giác một cách thuần thục. Sau đó, cô lại cho một vật cực kỳ nhỏ vào bên trong.

Sau khi điều chỉnh một hồi, cô nắm nó trong tay, tay kia đưa lên gõ cửa.

Y tá ra mở cửa, nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên, sau đó nhắc nhở theo thói quen: “Cô Hứa, anh Cố chưa tỉnh…”.

“Tôi biết”, Hứa Tịnh Nhi ngắt lời cô ta: “Tôi không định làm phiền anh ấy nghỉ ngơi. Vì tôi sắp đi rồi, tạm thời không gặp anh ấy được nữa, cho nên… tôi muốn gửi cái này”.

Hứa Tịnh Nhi đưa món đồ trong tay cho cô ta, chớp mắt nói: “Đây là bùa bình an tôi xin cho Cố Khiết Thần. Cô đặt dưới gối anh ấy giúp tôi, có thể phù hộ cơ thể anh ấy hồi phục nhanh hơn”.

“…”, dường như y tá không ngờ cô lại mê tín như vậy.

Hứa Tịnh Nhi giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt cạn lời của cô ta, chớp mắt: “Đây là tâm ý của tôi, tôi chỉ hi vọng Cố Khiết Thần sẽ hồi phục nhanh hơn, chuyện này không đến nỗi không được chứ?”.

Y tá nghĩ ngợi, quả thật chỉ là chuyện nhỏ, thế là gật đầu, nhận lấy: “Được, tôi sẽ đặt nó dưới gối anh Cố”.

“Làm phiền cô”.



Lúc Tả Tư từ trên lầu đi xuống, Hứa Tịnh Nhi đã ngồi ở ghế sofa đợi cô ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom