Dịch Full Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 840


Chương 840

Hứa Tịnh Nhi lập tức hiểu ra vì sao khi nãy anh ta có thái độ kỳ lạ như vậy. Hóa ra là Tả An đã biết chuyện hôm qua rồi.

Hơn nữa sau khi được ông Tả gọi vào phòng sách và bước ra thì anh ta mới có thái độ như vậy. Nói cách khác, người nói sự việc cho Tả An biết chính là ông Tả.

Cô đã đánh giá thấp ông Tả rồi. Lúc sáng, ông ta hỏi cô như vậy chẳng qua là để thăm dò xem cô có thành thật không mà thôi.

Hứa Tịnh Nhi khẽ siết nắm tay, hít một hơi thật sâu: “Thực ra anh đã biết rồi, có cần em phải nói lại lần nữa không?”

Tả An không nói gì, ánh mắt chỉ trở nên u tối.

Hứa Tịnh Nhi mím môi, nói tiếp: “Không phải em cố tình lừa anh, mà là…chuyện của bố anh, em vô tình nhìn thấy thôi. Em lại không biết anh sẽ phản ứng thế nào nên đã không nói…”

“Chỉ vì lý do đó thôi sao?”, Tả An đột nhiên cắt ngang lời cô.

Hứa Tịnh Nhi khựng người. Cô chau mày, không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Sếp, anh định nói gì?”

Bởi vì cô không chắc là Tả An biết tới mức nào. Anh ta chỉ bắt gặp ông Tả và cô Bạch ở trong phòng thôi hay còn biết cả chuyện sau đó cô được một người mặc đồ đen cứu nữa.

Trước khi chưa biết rõ thì cô phải ăn nói cẩn thận, để tránh xảy ra sơ suất.

“Em đứng về phía anh, thậm chí còn nói cho cả anh biết nhược điểm lớn nhất hiện của Khiết Thần, thế nhưng em…chưa từng tin anh đúng không?”

Tả An nói thẳng, không hề vòng vo: “Cả câu nói muốn thử đến với anh thì cũng chỉ là em đang muốn nương theo anh thôi phải không?”

Cả hai câu hỏi của anh ta đều khiến Hứa Tịnh Nhi á khẩu.

Thực ra ở hai điểm này, anh ta nói đều có ý đúng nên cô không thể phản bác lại.

Nhưng…cô phải làm vậy thôi…là do anh ta cứ không chịu hiểu.

“Giờ nghĩ lại, với tính cách của em, đột nhiên lại theo anh thì đúng ra phải là điều không bao giờ em làm. Giờ anh thấy tò mò, rốt cuộc là điều gì đã khiến em đưa ra quyết định đó”.

Tả An bước tới trước, mỗi lúc một gần Hứa Tịnh Nhi. Anh áp sát cô, khuôn mặt dịu dàng hiện ra to dần trước mắt cô. Anh mỉm cười: “Chúng ta trao đổi đi”.

Hứa Tịnh Nhi không hề lùi bước, chỉ ngước mắt nhìn anh: “Trao đổi gì cơ?”

“Em trả lời câu hỏi của anh, anh cũng sẽ trả lời câu hỏi của em. Điều mà chúng ta muốn thì chúng ta đều trả lời thẳng thắn, không được giấu diếm, thế nào?”

Thế nào à?

Câu hỏi này khiến Hứa TỊnh Nhi cảm thấy buồn cười. Thế nhưng lúc này cô đã rơi vào thế hạ phong rồi, cô đâu còn lựa chọn nào khác.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Được, em trả lời anh”.

Cô hít một hơi thật sâu, nói rành mạch từng từ: “Bởi vì có người nói với em rằng, ông cụ Cố trở thành người thực vật có liên quan tới Tả Thị. Vì vậy, em muốn biết rõ chân tướng. Muốn biết là ai đã làm mà lại ác độc như vậy. Đến cả một người già mà cũng ra tay được như thế”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 841


Chương 841

“Hóa ra là như vậy”.

Tả An khá hài lòng với câu trả lời của cô. Anh ta biết rõ nhất Hứa Tịnh Nhi là người có tình có nghĩa. Mà ông cụ Cố lại yêu thương cô hết mực. Cô làm như vậy cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả.

Anh ta tin những gì Hứa Tịnh Nhi nói là thật.

Hơn nữa, việc cô làm vậy vì ông cụ còn khiến anh ta…cảm thấy hơi vui. Dù đúng ra anh ta không nên có cảm xúc như thế.

“Tới lượt em rồi. Em muốn hỏi gì?”

Hứa Tịnh Nhi bặm môi.

Nói thật là cô có quá nhiều điều muốn hỏi. Thế nhưng có những điều không thể. Vì càng biết nhiều thì cái mạng của cô càng nguy hiểm.

Tình cảm mà Tả An dành cho cô, nào ai biết được tới mức nào?

Đôi mắt cô lấp láy. Sau khi suy nghĩ thì cô bèn hỏi một câu hỏi khá bảo thủ: “Anh biết em lừa anh, hơn nữa em còn biết việc của bố anh nữa…chắc là anh hoặc bố đã có kế hoạch cho em rồi phải không? Em muốn biết, hai người tiếp theo định làm gì em?”

Cũng không phải tự nhiên mà cô mới hỏi vậy.Tả An đã nói thẳng thắn như vậy thì chắc chắn là đã có kế hoạch rồi. Thay vì nghĩ ngợi lung tung thì cô hỏi cho rõ vẫn tốt hơn.

Đôi mắt Tả An trở nên âm u. Một lúc sau, anh ta lên tiếng: “Bố ra lệnh cho anh, ông ta muốn anh khiến em biến mất”.

Khiến cô biến mất…không hề bất ngờ. Họ muốn lấy mạng của cô.

Thực ra điều này hoàn toàn bình thường. Tối qua thấy bộ dạng của cô Bạch là cô biết sự việc không hề đơn giản. Hơn nữa, cô còn phát hiện ra chuyện giữa hai người họ thì sao ông Tả có thể tha cho cô được chứ.

Hứa Tịnh Nhi im lặng.

Tả An nói xong thì đợi phản ứng của cô. Anh ta không nói gì nữa mà kiên nhẫn chờ đợi.

Bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên vô cùng quỷ dị. Vừa nãy Tả An còn giới thiệu cô trước mẹ anh ta. Cô cũng là người mà Tả An thích. Vậy mà giờ chính anh lại nói rằng phải lấy mạng cô.

Tả An luôn là người khó hiểu. Cũng phải. Đúng ra nên nói lúc anh ta muốn người khác hiểu mình thì bạn có thể dễ dàng đoán ra tâm tư của anh ta. Nhưng lúc anh ta không muốn thì bạn cũng đành chịu.

Đây là địa bàn của Tả An. Nếu anh ta làm gì cô thì chắc chắn là cô không thoát được. Vì vậy, bỏ chạy là cách kém thông minh nhất.

Trước mắt xem ra, chỉ còn cách làm rõ xem là Tả An muốn thế nào.

Tịnh Nhi hít một hơi thật sâu để khiến bản thân bình tĩnh hơn. Cô lên tiếng: “Anh đã có quyết định rồi phải không? Anh muốn em biến mất thật ạ?”

Sự điềm tĩnh của cô khiến Tả An khẽ mỉm cười: “Quả nhiên là Hứa Tịnh Nhi. Tới nước này rồi mà vẫn không sợ. Em thật đặc biệt…vì vậy…”.

Vì vậy anh mới thích cô đúng không?

Câu cuối, anh ta không nói ra mà ghìm lại trong cổ họng.

Hứa Tịnh Nhi cũng không quan tâm, chỉ mỉm cười: “Thế phải làm sao? Khóc lóc, quỳ gối xin tha mạng? Như vậy anh có tha cho em không? Nếu có thì em cũng không ngại đâu”.

Tịnh Nhi dừng lại, thậm chí còn nháy mắt nhìn anh: “Anh biết đấy, em rất coi trọng cái mạng nhỏ này, em còn trẻ, còn xinh đẹp như vậy, sống chưa đủ mà”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 842


Chương 842

Tả An lại cười: “Không cần như vậy thì em vẫn sống được mà”.

“Hả?”, Hứa Tịnh Nhi nắm bắt được trọng tâm bèn nghiêng đầu: “Sếp, ý của anh là anh không định khiến em biến mất”.

“Đúng vậy”.

Tả Anh nhìn cô chăm chăm: “Anh không nỡ”.

Không nỡ…

Hứa Tịnh Nhi giả bộ cười thở phào. Bởi vì cô biết lời này của anh ta là thật.

“Thế nhưng…”

Tả An quay qua liếc nhìn lên phần mộ. Anh ta khẽ trầm giọng: “Tịnh Nhi, anh không thể thua được”.

Lúc anh ta quay lại nhìn Hứa Tịnh Nhi thì đôi mắt đã tối thêm vài phần: “Anh và Khiết Thần đã được trời định là kẻ địch. Tịnh Nhi, nếu em muốn sống thì phải trở thành người của anh, để anh tin em. Bố anh tin em, là người mà anh cần và tin tưởng 100%”

Hứa Tịnh Nhi chau mày: “Vậy là có ý gì?”

“Em sẽ biết nhanh thôi”.

Hứa Tịnh Nhi còn chưa kịp phản ứng thì Tả An đã đánh mạnh vào gáy cô. Trước mặt Tịnh Nhi tối sầm, cơ thể cô mềm nhũn và ngã ra.

Cô cảm nhận được Tả An đưa tay ra, ôm lấy cơ thể cô để cô có thể dựa vào anh ta. Cô còn mơ hồ nghe thấy anh ta nói rằng: “Hi vọng lần này, em sẽ không để anh phải thất vọng nữa”.

Sau khi gọi điện, Tả An ngước nhìn Kiều Sở: “Lái xe đi”.

Kiều Sở nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Tịnh Nhi ngất lịm thì thầm thở dài. Sau đó anh ta đạp chân ga, chiếc xe từ từ di chuyển.

Khi Hứa Tịnh Nhi tỉnh lại thì đã thấy trước mặt tối đen.

Cô đứng hình mất vài giây. Ký ức từ từ hiện về. Đầu tiên là cô đi thăm mộ, Tả An dẫn cô tới gặp mẹ anh ta. Sau đó một loạt sự việc xảy ra. Cuối cùng…anh ta nói bố anh ta muốn cô phải biến mất.

Thế nhưng, anh ta nói không nỡ làm vậy, nhưng lại cũng không thể thua. Vì vậy, nếu cô muốn sống thì phải trở thành người của anh ta. Người mà anh ta có thể tin tưởng…

Sau đó, thì cô bị đánh ngất.

Vậy giờ cô đang ở đâu? Câu nói cuối cùng của Tả An có ý gì? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?

Càng những lúc như thế này thì càng không thể hoảng loạn. Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại. Sau khi chắc chắn đầu óc còn tỉnh táo thì mới có thể đưa ra phán đoán chính xác được.

Hứa Tịnh Nhi thọc tay vào túi áo. Điện thoại đã không còn nữa. Có lẽ đã bị Tả An lấy đi mất. Thế nhưng cô không hề bị trói, cơ thể cũng không có gì bất thường. Có lẽ anh ta chưa làm gì cô cả.

Ý thức được điều này, cô thở phào nhẹ nhõm.

Xung quanh tối om, cô nhìn không rõ là mình đang ở đâu. Cô sờ xung quanh thì thấy hình như mình đang nằm trên một chiếc giường.

Hứa Tịnh Nhi ngồi dậy, đưa tay ra sờ so4ng tìm chỗ để có thể bật đèn, nhưng chẳng thấy đâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 843


Chương 843

Không thể xác định được xung quanh nên cô không dám làm gì, đành cứ ngồi trên giường.

Dù sao thì Tả An đưa cô đến đây, chắc chắn là cũng đã có kế hoạch cho bước tiếp theo. Cô phải bình tĩnh quan sát tình hình.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Khi mắt cô đã quen với bóng tối thì cô có thể mơ hồ nhận ra căn phòng này trống không. Ngoài chiếc giường cô đang nằm ra hình như không còn bất kỳ món đồ nào khác.

Tả An đánh ngất cô, đưa tới căn phòng này, rốt cuộc là muốn làm gì?

Hứa Tịnh Nhi suy đoán liên tục nhưng không thể khẳng định được điều gì. Cô cố gắng tìm hướng của cánh cửa, do dự không biết có nên tìm cách chạy thoát hay không…

Thế nhưng, Tả An để cô ở đây với vẻ yên tâm như vậy thì chắc chắn là anh ta cho rằng cô không thể nào chạy thoát được. Cô không nên khinh suất. Khéo lại hỏng việc.

Suy nghĩ một lúc, cô bèn kìm nén tâm tư của mình lại.

Không thể phủ nhận, cảm giác sợ hãi do không thể biết trước khiến người ta như muốn phát điên. Nếu không phải là người từng trải do nhiều năm săn tin thì có lẽ cô không thể nào giữ được bình tĩnh như thế này.

Cô cũng không biết là mình ở trong bóng tối thế này bao lâu cho tới khi cô cảm thấy mình sắp không chịu được nữa thì có âm thanh truyền tới.

“Tịnh Nhi”.

Là giọng Tả An.

Tịnh Nhi giật mình. Một giây sau cô sờ lên tai mình.

Hóa ra tai cô có nhét một chiếc phone nhỏ. Vừa rồi do hoảng sợ nên cô không hề để ý.

“Sếp, anh rốt cuộc muốn làm gì vậy?”

Giọng nói của Tả An vọng tới vô cùng rõ ràng: “Không phải em nói là em hận Khiết Thần sao? Vậy em chứng minh cho anh thấy đi”.

Hứa Tịnh Nhi chau mày: “Anh muốn chứng minh như thế nào?”

Lần trước cô đã nói ra việc Khiết Thần bị mắc bệnh nặng cho Tả An. Giờ còn muốn cô chứng minh nữa. Anh ta định không từ bỏ sao?

“Giết anh ta”.

Vẫn là giọng nói nghe dịu dàng nhưng chứa đựng sự lạnh lẽo tới mức ghê người, khiến người ta nghe mà thấy ớn lạnh.

Hứa Tịnh Nhi trợn tròn mắt, đồng tử co lại. Cô giả vờ như nghe không rõ, bèn hỏi lại: “Anh nói gì?”

“Anh muốn em giết anh ta”.

Giống như nghe phải chuyện nực cười, Hứa Tịnh Nhi cố gắng nén lại không bật ra tiếng: “Sếp, có phải là anh đánh giá em cao quá không. Em là phụ nữ, sao có thể giết được một người đàn ông như Khiết Thần chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 844


Chương 844

“Cũng có thể là do em đánh giá thấp chính mình đấy”.

“…”

Hứa Tịnh Nhi khẽ mím môi: “Ý anh là gì?”

Tả An im lặng rồi lại lên tiếng: “Tịnh Nhi, giữa anh và Khiết Thần, em chỉ có thể chọn một người. Anh hi vọng, em sẽ chọn anh”.

Dừng lại một lúc, anh ta nói tiếp: “Dưới gối, có một món đồ anh đã chuẩn bị cho em”.

Nói xong Hứa Tịnh Nhi bỗng nghe thấy tiếp bụp, điện thoại tắt máy. Cô sợ hãi, vội vàng gọi vài tiếng nhưng đầu bên kia đã không còn phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa.

Hứa Tịnh Nhi đau khổ nhìn xuống. Cô cảm thấy vô cùng nghi ngờ. Tả An chỉ nói vài câu như vậy khiến cho cô thật sự không thể hiểu được. Thứ duy nhất mà cô có thể chắc chắn đó là anh ta muốn cô giết Khiết Thần.

Vì vậy trước mắt, điều cô có thể hiểu được đó là nếu như cô muốn sống thì phải lấy tính mạng của Khiết Thần ra trao đổi.

Đợi đã, anh ta vừa nói…dưới gối có…thứ gì đó.

Hứa Tịnh Nhi vội vàng sờ xuống dưới gối. Xung quanh tối đen, cô không thể nhìn rõ thứ đó là gì nhưng cô có thể cảm nhận được.

Đó là một con dao găm.

Cô không dám tin, sờ lại lần nữa. Đến cuối cùng thì vẫn phải khẳng định rằng đó là một con dao chứ không phải thứ gì khác.

Cảm giác ớn lạnh lướt qua. Cô chau mày.

Tả An chuẩn bị cho cô một con dao. Đây là vũ khí để giết Khiết Thần sao?

Đã chuẩn bị chu đáo như vậy thì lẽ nào…Khiết Thần cũng đang ở đây?

Suy nghĩ đó chợt lóe lên trên đầu cô. Một giây sau, cánh cửa bị đạp tung, có một người từ ngoài lao vào.

Do ở trong bóng tối quá lâu nên Hứa Tịnh Nhi nheo mắt lại theo bản năng và đưa tay lên che mặt.

Tiếng bước chân đang đi vào. Hứa Tịnh Nhi nhìn qua kẽ tay thì thấy một bóng hình cao lớn đang bước tới.

Cô không dám nhìn lên mặt anh. Nhưng từ dáng người thì cô có thể nhận ra Khiết Thần. Anh ấy tới rồi.

Cô không biết Tả An đã dùng cách gì để dụ Khiết Thần tới. Vì cô hay vì lý do khác. Thế nhưng anh xuất hiện ở đây thì hoặc là cô làm theo mệnh lệnh của Tả An, giết anh. Hoặc là cả cô…và Khiết Thần đều không thể sống sót rời khỏi đây.

Cô đã đánh giá thấp sự độc ác của Tả An. So với lợi ích thì tình cảm của cô không đáng một xu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 845


Chương 845

Cũng phải, anh xuất hiện trước mặt cô vốn đã mang theo âm mưu quỷ kế, người như vậy sao có thể hiểu thế nào là tình cảm chân thành chứ?

Người đàn ông bước tới trước mặt Hứa Tịnh Nhi, cô ngẩng đầu lên, nhờ ánh sáng bên ngoài nhìn rõ khuôn mặt đó, tia hy vọng xa vời cuối cùng của cô cũng biến mất.

Đúng là Cố Khiết Thần…

Cô nhớ tới câu nói Tả An nói với cô khi nãy: “Có lẽ là em đã tự đánh giá thấp bản thân mình”.

Bây giờ thì cô đã hiểu, chắc hẳn Cố Khiết Thần đến đây là vì cô, Tả An để Cố Khiết Thần biết cô gặp nguy hiểm, nên anh mới đến.

Đến giờ phút này cô có thể chắc chắn, người đàn ông cứu cô tối hôm đó có lẽ cũng là Cố Khiết Thần.

Nhưng cô thực sự không hiểu, cô và Cố Khiết Thần đã đến nước này, rõ ràng anh đã bỏ cô, tại sao lại mạo hiểm cứu cô hết lần này đến lần khác?

“Tại sao anh lại đến đây?”.

Hứa Tịnh Nhi mở miệng, hỏi thẳng: “Nếu Tả An có thể dụ anh đến đây, thì anh nên biết rằng, đến rồi sẽ không dễ dàng rời đi, có lẽ… anh sẽ phải bỏ mạng ở đây”.

“Hay là anh nghĩ rằng, với sức của một mình anh thì có thể cứu được tôi, lần nữa rút lui an toàn?”.

Tuy cô hy vọng là vế thứ hai, nhưng Tả An và ông Tả đều không phải là đồ ngốc. Có thể diệt trừ kẻ địch mà không cần phải nhúng tay, bọn họ đương nhiên là đã bày thiên la địa võng.

Cố Khiết Thần cụp mắt, yên lặng nhìn cô rất lâu rồi mới mở miệng, nhẹ giọng nói: “Là tôi nợ cô”.

Nợ cô?

Hứa Tịnh Nhi nghe thấy hai chữ này thì bật cười: “Nợ tôi? Cố Khiết Thần, anh được lắm! Đã đến lúc này rồi vẫn không chịu thừa nhận là anh thích tôi, chỉ mỗi câu anh thích em thôi mà khó vậy sao?”.

Cố Khiết Thần không nói gì.

Hứa Tịnh Nhi thấy vậy thì cắn chặt môi dưới: “Dáng vẻ này của anh khiến tôi căm hận anh, Cố Khiết Thần, anh không nợ tôi, mà anh phụ tôi, nên tôi muốn chứng kiến dáng vẻ mất hết tất cả của anh. Tôi đứng về phía Tả An, tôi làm việc cho Tả An, đều là muốn tự tay hủy hoại anh”.

“Vì vậy, nếu anh không còn chiêu nào, thì tôi sẽ lấy mạng anh”.

Hứa Tịnh Nhi nói xong, bỗng đứng thẳng người dậy, lao về phía Cố Khiết Thần, một tay túm chặt cổ áo anh, một tay giơ con dao găm lên, đâm mạnh vào tim anh.

Lúc lại gần Cố Khiết Thần, cô dùng giọng nói cực nhỏ nói nhanh: “Chúng ta cùng chạy!”.

Tuy không biết bên ngoài có nguy hiểm gì đang chực chờ, nhưng vẫn phải liều một phen. Dù có hận Cố Khiết Thần đến đâu cô cũng không thể tự tay giết anh được.

Vừa rồi cô cố ý nói những lời như vậy là vì tuy Tả An không có trong phòng, nhưng chắc chắn vẫn đang giám sát nhất cử nhất động của bọn họ. Cô không thể nói toạc ra với Cố Khiết Thần, chỉ có thể giả bộ nói những lời như vậy để khiến Tả An mất cảnh giác.

Hành động của cô nhìn thì hung ác, nhưng trên thực tế không hề dùng sức, hơn nữa với thân thủ của Cố Khiết Thần, muốn tránh cũng rất dễ dàng. Bọn họ sẽ giả vờ đánh nhau một trận, ra khỏi căn phòng này, rồi quan sát tình hình để tháo chạy.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 846


Chương 846

Nhưng giây tiếp theo… cô trơ mắt nhìn con dao đâm trúng tim Cố Khiết Thần, tuy cô kịp thu lực lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đâm vào da thịt.

Hứa Tịnh Nhi trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình: “Tại sao anh không tránh?”.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Khiết Thần nhìn cô chằm chằm, đôi môi mỏng ghé lại gần tai cô, nói: “Có câu này tôi muốn nói với cô”.

Hứa Tịnh Nhi nghe anh nói xong, ánh mắt dần thay đổi, sự căm hận ở đáy mắt cũng tích tụ từng chút một, lên đến cực hạn.

Cố Khiết Thần nói xong thì hơi lùi lại, nhìn thẳng vào mắt cô, dường như có muôn vàn lời muốn nói, lại dường như vẫn thờ ơ như mọi lần, sau đó anh giơ tay lên, nắm chặt lấy tay Hứa Tịnh Nhi.



Ở một căn phòng khác.

Tả An ngồi trên ghế, nhìn màn hình máy tính đặt trên bàn, trong đó là video ghi lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn phòng nhốt Hứa Tịnh Nhi.

Anh ta nhìn thấy Cố Khiết Thần nắm tay Hứa Tịnh Nhi, dường như muốn kéo cô đi, nhưng lúc này Hứa Tịnh Nhi bị lời nói của anh chọc giận, ánh mắt cô ngập tràn căm hận. Sự hận thù khiến khuôn mặt cô có chút dữ tợn, sau đó tay cô dùng sức mạnh hơn.

Con dao đã đâm hẳn vào lồng nguc Cố Khiết Thần.

Tả An nhắm mắt.

Ông Tả ngồi trên sô pha phía sau, chứng kiến cảnh này bèn nhếch môi.

“An, người làm việc lớn thì không được hành động theo cảm tính, con xem đi… Vừa rồi nếu vì chút luyến tiếc và không đành lòng mà con ngăn cản chuyện này, thì Hứa Tịnh Nhi sẽ không bao giờ trở thành người phụ nữ của con”.

“Chỉ cần Cố Khiết Thần ở trên đời này ngày nào, thì trái tim của cô ta vẫn sẽ hướng về phía Cố Khiết Thần. Bây giờ cô ta tự tay giết Cố Khiết Thần, chướng ngại của con đã không còn, sau này con còn sợ không chiếm được trái tim của cô gái này sao?”.

“Bố cho phép Hứa Tịnh Nhi ở bên cạnh con, cô ta cũng là người quyết đoán, sau này sẽ trở thành vợ hiền của con”.

“Những chuyện còn lại giao cho con tự giải quyết”.

Ông Tả nói xong thì đứng dậy, dẫn theo đàn em rời khỏi căn phòng.

Khi Tả An mở mắt ra, Cố Khiết Thần đã xụi lơ ngã về phía Hứa Tịnh Nhi, cằm của anh gác lên vai cô, khóe môi không ngừng rỉ máu, dính cả lên mặt, cổ, quần áo Hứa Tịnh Nhi, nhuộm thành màu đỏ…

Kiều Sở đứng sau lưng Tả An, lúc này bước tới, trầm giọng nói: “Chúc mừng anh Tả”.

Ông cụ Cố hôn mê bất tỉnh, Cố Khiết Thần vì Hứa Tịnh Nhi mà đâm đầu vào chỗ chết, về cơ bản đã dẹp bỏ gần hết các chướng ngại, tập đoàn Cố Thị đã ở rất rất gần trong tầm tay, có được tập đoàn Cố Thị thì mục tiêu của anh ta… cũng có thể đạt được rồi.



Cửa phòng lại vang lên tiếng bước chân.

Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tả An không biết đã xuất hiện ở cửa từ khi nào. Hai người đều bất động, cũng đều không nói gì, chỉ nhìn nhau như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 847


Chương 847

Khoảng nửa phút sau, lại có tiếng bước chân gấp gáp vang lên.

Lần này người đến là Tả Tư.

Kiều Sở định ngăn cô ta lại, nhưng Tả Tư lại đá cho anh ta một cái, hét lên: “Cút ra cho tôi!”.

Kiều Sở bị đá sang bên cạnh, cô ta xông tới, đẩy Tả An đang đứng ở cửa ra, rồi lao vào phòng.

Tả Tư nhìn thấy Cố Khiết Thần đang bất động nằm gục trên người Hứa Tịnh Nhi, bàn tay khẽ run rẩy. Cô ta hít sâu một hơi, sau đó chìa tay ra, đặt dưới mũi Cố Khiết Thần thăm dò.

Bàn tay Tả Tư bỗng khựng lại.

Cô ta quay sang nhìn Hứa Tịnh Nhi, hai mắt đỏ ngầu: “Anh ấy đến vì cô, mà cô lại giết anh ấy?”.

Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Ừ, tôi đã giết anh ta”.

Dường như nghĩ ra gì đó, cô không chút do dự bổ sung thêm một câu: “Anh ta đáng chết”.

Tả Tư bị câu nói này của cô chọc giận, cô ta giơ bàn tay lên tát mạnh về phía khuôn mặt cô.

Nhưng bàn tay của cô ta bị tóm lại giữa không trung.

Tả Tư nhìn thấy một bàn tay thò ra từ bên cạnh, tóm lấy cổ tay cô ta. Cô ta ngước lên nhìn khuôn mặt Tả An, cười khẩy, rồi rút tay lại, sau đó lại giơ tay tát mạnh.

Một tiếng bốp vang lên.

Cái tát này không đánh vào mặt Hứa Tịnh Nhi như lúc ban đầu, mà đánh vào mặt Tả An.

Cô ta tát rất mạnh, khuôn mặt Tả An hơi lệch đi, gò má trắng trẻo dần hiện lên năm dấu ngón tay, nhưng anh ta chỉ hơi nhíu mày.

“Đủ chưa vậy?”, Tả An bình thản nhìn Tả Tư, nhưng giọng nói đầy châm chọc: “Thua thì phải chịu, tức tối làm gì cho khó coi”.

“Hừ”.

Tả Tư mỉa mai lại: “Nếu thủ đoạn của cậu không bỉ ổi bẩn thỉu như vậy thì tôi còn chút coi trọng cậu”.

Dù đấu khẩu thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra, không thể vãn hồi nữa.

Tả Tư cắn chặt môi dưới, hít sâu mấy hơi, cố nén cảm xúc bi thương, lạnh lùng nói: “Tôi muốn đưa Cố Khiết Thần đi”.

Tả An nhíu mày.

Tả Tư thấy thế thì lại hừ một tiếng, ánh mắt nhìn Hứa Tịnh Nhi đầy căm ghét: “Bây giờ cô ta không xứng chạm vào Cố Khiết Thần”.

Sau đó lại quay sang Tả An: “Cậu lại càng không xứng”.

“Cậu cút đi, đưa cả Hứa Tịnh Nhi cút cùng!”.

Dứt lời, Tả Tư ngồi xuống, hai tay đỡ cơ thể Cố Khiết Thần, dùng sức tách anh khỏi Hứa Tịnh Nhi, sau đó đặt anh xuống đất.

Hứa Tịnh Nhi vẫn bất động, đờ đẫn ngồi dưới đất như đã bị đóng đinh ở đó.

“Đã ra tay rồi, bây giờ cần gì phải làm bộ làm tịch!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 848


Chương 848

Dáng vẻ này của cô lại càng khiến Tả Tư tức giận, cô ta nói không chút khách sáo: “Nếu còn không đi, tôi sẽ thay Cố Khiết Thần trả lại cô một nhát dao!”.

Khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Hứa Tịnh Nhi, tia do dự ở đáy mắt Tả An lập tức biến mất.

“Tịnh Nhi, chúng ta đi thôi”, giọng nói của anh ta vô cùng dịu dàng, như sợ khiến cô sợ hãi.

Nhưng lời nói của anh ta không có chút tác dụng gì với Hứa Tịnh Nhi, cô vẫn ngồi bất động.

Thấy cả người Tả Tư càng ngày càng tỏa ra hơi thở chết chóc, Tả An chỉ đành hơi cúi người, chìa hai tay ra, bế Hứa Tịnh Nhi lên, rồi cất bước đi ra ngoài.

Kiều Sở bước tới, chặn đường anh ta, liếc Cố Khiết Thần đang nằm dưới đất một cái, nói: “Anh Tả, cứ thế giao Cố Khiết Thần cho cô Tả thật sao?”.

Tả An liếc anh ta một cái.

Sống lưng Kiều Sở lạnh toát, yên lặng lùi lại.

Anh ta hiểu, người đã chết thì không cần làm căng với Tả Tư nữa, Tả Tư mất sự trợ giúp là Cố Khiết Thần, chẳng khác nào đánh mất con át chủ bài lớn nhất, thua cuộc là cái chắc. Nhưng rốt cuộc cô ta còn là người nhà họ Tả, còn là con gái của ông Tả hay không, thì không cần phải thêm chuyện.

Huống hồ… anh ta không muốn Hứa Tịnh Nhi ở lại đây thêm một giây nào nữa, tuy điều nực cười là sự đau khổ lúc này của cô là do anh ta gây nên.



Sau khi ra khỏi phòng, Hứa Tịnh Nhi bỗng lên tiếng: “Tôi muốn rửa tay”.

Bước chân Tả An khựng lại, nhanh chóng đáp: “Được”.

Sau đó anh ta bước về phía nhà vệ sinh, đến cửa, anh ta còn chưa đặt Hứa Tịnh Nhi xuống, cô đã gấp gáp đến mức nhảy khỏi lòng anh ta, vội vàng lao vào nhà vệ sinh.

Hứa Tịnh Nhi đứng trước bồn rửa mặt, vặn vòi nước, dùng sức cọ rửa bàn tay dính đầy máu.

Nước chảy ào ào, chẳng mấy chốc đã dội trôi máu dính trên tay cô, nhưng dường như cô không nhìn thấy, vẫn tiếp tục rửa…

Tả An trơ mắt nhìn cô rửa tay gần nửa tiếng, da tay bị chà đỏ cả lên. Anh ta mím môi, bước vào, muốn giằng tay cô ra, nhưng vừa chạm vào cánh tay cô đã bị cô hất mạnh.

Tay của Tả An bị hất đi, bước chân bị luồng sức mạnh kia đẩy cho lùi lại một bước.

Hứa Tịnh Nhi không nhìn anh ta, nhưng cô không rửa nữa. Cô tắt vòi nước, cất bước ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó đi về phía cửa.

Tả An khựng lại mấy giây rồi cất bước đi theo sau Hứa Tịnh Nhi, ra khỏi ngôi nhà.

Ngoài cửa, Kiều Sở đã chuẩn bị xe, vẫn chờ bên cạnh xe như mọi khi, nhìn Hứa Tịnh Nhi bước từng bước tới.

Anh ta vốn tưởng rằng Hứa Tịnh Nhi sẽ phớt lờ anh ta, tự rời đi, nhưng không ngờ cô lại đi đến hàng ghế sau, mở cửa xe rồi chui vào.

Kiều Sở sửng sốt, nhìn Tả An.

Ánh mắt Tả An cũng có chút kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Anh ta nhanh chân bước tới, sau đó cũng chui vào xe, ngồi bên cạnh Hứa Tịnh Nhi. Thấy cô im lặng ngồi đó, cụp mắt nhìn chằm chằm hai bàn tay, anh ta không nói gì, đóng cửa xe lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 849


Chương 849

Sau khi Kiều Sở ngồi vào ghế lái, Tả An nói: “Lái xe đi”.

Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường.

Không biết đã đi bao lâu, dường như cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng hoàn hồn, mắt cô vẫn nhìn chằm chằm bàn tay, đôi môi mấp máy, khàn giọng nói: “Anh hài lòng chưa?”.

Tả An trầm mặc một lát, đáp: “Em làm tốt lắm”.

Hứa Tịnh Nhi nhếch môi, nở nụ cười chế giễu: “Tả Tư nói đúng, nếu thủ đoạn của anh không bỉ ổi bẩn thỉu như vậy, thì còn được coi trọng một chút”.

“Nhưng bây giờ tôi cũng chẳng có tư cách gì để nói anh… dù sao tôi cũng bị anh kéo vào vũng bùn này”, cô nghĩ ra gì đó, nụ cười lạnh lẽo: “Anh có cảm thấy rằng dáng vẻ này của tôi càng xứng với anh hơn không?”.

Kiều Sở nghe không lọt tai câu này, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Cô Hứa, xin chú ý cách dùng từ”.

“Chủ nhân của anh còn không nói gì, anh ý kiến gì hả?”, Hứa Tịnh Nhi rất ít khi quát nạt như vậy, nhưng lúc này, cô gần như buột miệng nói ra, không chút nể mặt: “Làm thì được nhưng không cho người ta nói?”.

Sắc mặt Kiều Sở nhanh chóng sa sầm xuống, còn định nói gì đó thì nghe thấy Tả An nghiêm giọng nói: “Câm miệng”.

Tuy có chút không cam lòng, nhưng anh ta cũng không thể làm trái nguyện vọng của mình, cố nuốt những lời muốn nói vào bụng.

Trong xe trở nên yên tĩnh.

Khoảng ba phút sau, Tả An lên tiếng phá vỡ bầu không khí đông cứng này, nhưng anh ta không tiếp câu nói vừa rồi của Hứa Tịnh Nhi, mà hỏi: “Cuối cùng Cố Khiết Thần… nói gì với em vậy?”.

Trong camera, anh ta có thể nhìn thấy cuối cùng Cố Khiết Thần nói gì đó bên tai cô, nhưng camera không có tiếng, nên anh ta không nghe được là gì.

Mắt Hứa Tịnh Nhi vẫn đỏ ửng, nhưng cô lại mỉm cười, không chút giấu giếm, nói: “Anh ta nói với tôi rằng anh ta chưa bao giờ yêu tôi”.

“Nếu anh ta đã không yêu tôi, thì dù tôi có làm gì, cũng không thể khiến anh ta hối hận đau khổ, vậy thì tôi cũng không cần phải nể tình gì cả… Thế nên, tôi đã làm theo ý anh, giết anh ta”.

Tả An chậm rãi gật đầu: “Tịnh Nhi, sau này, chúng ta đã thực sự cùng hội cùng thuyền rồi”.

Cô đã nhận được sự tin tưởng của anh ta, nhận được sự cho phép của bố anh ta, cô đã thực sự đứng về phía anh ta. Đây chính là điều bố anh ta đã dạy, để có được kết quả mong muốn, quá trình như thế nào không quan trọng.

Dường như nghe được một câu chuyện cười, Hứa Tịnh Nhi bật cười, cười một lúc, thậm chí còn cười ra nước mắt.

“Tả An”.

Hứa Tịnh Nhi đã không còn nũng nịu gọi anh ta là cấp trên đại nhân như trước nữa, mà lạnh nhạt gọi thẳng tên anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 850


Chương 850

Tả An hơi nhíu mày, quay sang nhìn cô.

“Hình như anh đã quên lý do trước đây tôi theo anh thì phải?”, Hứa Tịnh Nhi ngoài cười nhưng trong không cười, giọng nói lạnh lùng: “Tôi muốn khiến Cố Khiết Thần mất hết tất cả, nhưng bây giờ, Cố Khiết Thần đã chết trong tay tôi, tôi đã trả được thù rồi, tại sao tôi phải tiếp tục đứng về phía anh chứ?”.

Cô ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế: “Huống hồ, anh không phải là một đối tác tốt, anh có thể trở mặt bất cứ lúc nào, lợi dụng tôi, bây giờ còn có chứng cứ tôi giết người. Nếu tiếp tục ở bên cạnh anh, tôi sẽ luôn bị anh khống chế, không có bất cứ đảm bảo nào. Ở bên anh tôi được cái gì chứ? Có thể bị anh uy hiếp hay là bị anh lợi dụng?”.

“Đúng là làm việc gì cũng phải có mục đích”, Tả An gạt đi những cảm xúc vấn vương trong lòng, lấy lại sự bình tĩnh: “Em có thứ mình muốn không?”.

Đã đến nước này thì anh ta không muốn để Hứa Tịnh Nhi rời đi nữa.

Thứ nhất, cô đã biết mọi chuyện của bọn họ, cho dù anh ta chịu bỏ qua cho cô, thì ông Tả cũng sẽ không tha cho cô. Hoặc là cô là người trong cuộc, hoặc là… sẽ không bao giờ trở thành chướng ngại như Cố Khiết Thần.

Hai là, anh ta vẫn không nỡ rời cô.

Đây là cô gái đã bất chấp tất cả, dốc hết sức vì anh ta khi tính mạng anh ta gặp nguy hiểm, là người phụ nữ thứ hai vì anh ta như vậy trong cuộc đời này. Người thứ nhất là mẹ anh ta, anh ta đã để mất, nên anh ta không muốn để mất người thứ hai nữa.

Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại.

Cô muốn gì sao… Nếu đã không thể thì cô cũng không cần nhắc đến nữa.

Khi lần nữa mở mắt ra, Hứa Tịnh Nhi nhếch môi: “Anh biết mà, thứ tôi cần nhất… chẳng phải là tiền sao?”.

Đúng vậy, đây mới là Hứa Tịnh Nhi.

Tả An: “Bao nhiêu?”.

Hứa Tịnh Nhi đảo mắt, hé môi, nói rành rọt: “Con số chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa cũng có ngày tiêu hết, tôi muốn số tiền tiêu mãi không cạn”.

“Ý của em là…”

Hứa Tịnh Nhi không chút do dự ra giá: “Tôi muốn một nửa cổ phần của anh ở tập đoàn Cố Thị”.

Số cổ phần Cố Thị trong tay anh ta hiện giờ vốn chính là số cổ phần của ông cụ Cố. Vì ông cụ Cố hôn mê bất tỉnh, ký giấy cho Cố Hùng toàn quyền đại diện, Cố Hùng lại ủy thác cho anh ta đại diện, thế nên trong tay anh ta có không ít cổ phần Cố Thị.

Tuy Hứa Tịnh Nhi ham tiền nhưng không phải loại người tham lam, lúc này cô đòi nhiều như vậy, quả thực khiến Tả An ngạc nhiên.

Hứa Tịnh Nhi thấy thế, nở nụ cười đầy châm chọc: “Không muốn à? Không nỡ bỏ ra à?”.

Cô nhún vai: “Tôi nghĩ tôi đã biết tại sao mình lại thích Cố Khiết Thần, còn đối với anh mãi không có cảm giác gì rồi, ít nhất về mặt tiền bạc, Cố Khiết Thần rất nhanh gọn dứt khoát”.

Tả An day ấn đường: “Tịnh Nhi, không phải là lý do này, mà là… em nắm trong tay số cổ phần này rất bất lợi đối với em”.

Cô cần tiền, anh ta có thể cho cô.

Nhưng nếu cô lấy cổ phần, thì sẽ khiến ông Tả kiêng dè, không có lợi cho cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 851


Chương 851

Dù sao hiện giờ anh ta vẫn chưa hoàn toàn nắm được tập đoàn Cố Thị trong tay, vẫn cần chút thao tác nữa. Anh ta không muốn cô gặp chuyện gì ngoài ý muốn, anh ta sợ có lúc mình sẽ không để ý đến cô được.

Dường như Hứa Tịnh Nhi không nghe thấy lời anh ta nói, cô khẽ hất cằm, nói: “Một câu thôi, cho hay là không cho?”.

Tả An nhíu mày, lần nữa im lặng.

Xe lái về nhà họ Tả, dừng ở trong sân.

Thông qua cửa sổ xe, Hứa Tịnh Nhi nhìn tòa nhà nguy nga tráng lệ trước mặt, ánh mắt lóe lên vẻ ghét bỏ, sau đó cô chìa tay về phía tay nắm cửa xe.

Cô nghĩ chắc mình không chờ được câu trả lời của Tả An.

Đang định đẩy cửa xuống xe, thì tay còn lại của cô bị bắt lấy.

Động tác của Hứa Tịnh Nhi khựng lại, cô quay đầu, thấy tay của Tả An đang nắm lấy cổ tay thon nhỏ của cô, tuy sức không lớn lắm nhưng nắm rất chặt.

Hứa Tịnh Nhi không giãy ra, chậm rãi ngước mắt lên từng chút một, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta.

Cô hơi nghiêng đầu, nhíu mày: “Hử?”.

Dường như Tả An đã đưa ra quyết định gì đó, đôi mắt anh ta càng ngày càng trầm xuống, nói: “Em muốn một nửa cổ phần, anh có thể cho em trong phạm vi an toàn nhất, để xem em có thể chấp nhận hay không”.

“Phạm vi an toàn nhất?”, Hứa Tịnh Nhi lặp lại.

Tả An nuốt nước bọt, lúc lên tiếng… có thêm một tia run rẩy khó nhận ra: “Kết hôn với anh”.

“Ha”.

Hứa Tịnh Nhi nhếch môi cười khẩy, sau đó hất tay anh ta không chút khách khí: “Nói cho cùng vẫn là điều kiện trao đổi, cũng phải, anh là người kinh doanh mà, sẽ không làm vụ làm ăn nào lỗ vốn”.

“Nhưng tôi từ chối”.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Hứa Tịnh Nhi nhìn anh ta chằm chằm, đánh giá một phen rồi nói: “Tả An, không phải với ai tôi cũng lấy hôn nhân ra để làm giao dịch, ít nhất anh vẫn chưa đủ tư cách”.

Dứt lời, cô đẩy cửa xuống xe.

Sau khi đứng vững, cô lại ngoái đầu, nhìn Tả An đang ngồi trong xe, vẻ mặt căng cứng, nói: “Để tôi dạy anh nhé, tình cảm không phải là kinh doanh, cũng không phải trao đổi ngang giá. Lúc nào anh hiểu câu này thì hãy nói đến thích”.

Rầm một tiếng, Hứa Tịnh Nhi đóng mạnh cửa xe.

Tả An không xuống xe đuổi theo, qua cửa sổ xe, anh ta nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Hứa Tịnh Nhi càng ngày càng xa, ánh mắt có vẻ mờ mịt và đau khổ.

Anh ta sờ lồng nguc mình, mơ hồ có cảm giác đau đớn.

Hóa ra… anh ta không chỉ thích nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi, mà còn không muốn nhìn thấy cô sắc bén lạnh nhạt như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 852


Chương 852

Chính tay anh ta ép cô giết Cố Khiết Thần, không có nghĩa cô sẽ trở thành người của anh ta, mà có khả năng cô mất Cố Khiết Thần, còn anh ta mất cô.



Sau khi trở về phòng, Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng thu dọn hành lý. Cô trước giờ tay chân nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã kéo khóa vali bước ra ngoài.

Lúc cô xuống cầu thang, đúng lúc gặp Tả An đang đi lên.

Hai người gặp nhau giữa cầu thang, Hứa Tịnh Nhi chẳng nhìn anh ta lấy một cái, đi thẳng xuống.

Khi cô bước tới bậc cầu thang cuối cùng, Tả An lên tiếng: “Tịnh Nhi”.

Hứa Tịnh Nhi dừng bước, nhưng không ngoảnh lại.

Tả An gọi tên cô xong mãi không nói gì, Hứa Tịnh Nhi chờ một lát, dường như đã mất hết kiên nhẫn, tiếp tục cất bước đi ra ngoài.

Lúc này anh ta mới nói: “Anh vẫn câu nói đó, bây giờ đưa em một nửa cổ phần sẽ rất bất lợi cho em”.

“Hừ”, Hứa Tịnh Nhi hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì chẳng có gì để nói cả”.

“Nhưng…”

Tả An bước từng bước xuống dưới, dần đến gần Hứa Tịnh Nhi, cho đến khi đứng sau lưng cô, nói: “Anh đồng ý cho em một nửa cổ phần”.

Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, cô chậm rãi ngoảnh đầu lại, ngẩng lên nhìn anh ta.

Vẻ mặt Tả An mang theo sự thỏa hiệp bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt lại bao phủ sự u ám: “Có thể không kết hôn, nhưng anh còn một điều kiện!”.

Hứa Tịnh Nhi vẫn không nói gì, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm anh ta, đợi câu tiếp theo của anh ta.

Giờ phút này, Tả An cũng không cần thiết phải vòng vo hay giấu giếm gì, lời muốn nói đều nói thẳng ra miệng: “Ngày mai là tiệc sinh nhật của bố anh, anh hi vọng em có lấy thân phận vợ chưa cưới tham dự”.

Không kết hôn, nhưng lại muốn cô trở thành vợ chưa cưới?

Hứa Tịnh Nhi phì cười: “Đây coi như là thành ý của anh nhỉ?”.

Dù đã nhượng bộ một bước, nhưng nhượng bộ thế này… cũng không thiệt thòi chút nào.

Tả An nhìn thật sâu vào cô, thu hết sự châm chọc không hề che đậy của cô vào trong đáy mắt, im lặng một lúc lại nói: “Tịnh Nhi, nếu có danh phận này, anh có thể thuận lợi chia cổ phần cho em, như vậy cũng có thể giảm bớt sự kiêng dè của bố anh”.

“Còn thực tế có phải hay không, chắc em cũng biết, anh sẽ không ép buộc em làm chuyện mà em không muốn về phương diện này”.

Từ khi bọn họ quen biết nhau đến nay, anh ta luôn đối đãi lịch sự, ga lăng mà lại quân tử với cô.

Hứa Tịnh Nhi biết, người tính kế từng bước như anh ta làm đến mức này đã xem như là thỏa hiệp. Nếu không xảy ra chuyện hôm nay, cô sẽ rất cảm động, nhưng bây giờ, trong lòng cô không hề có gợn sóng nào.

Tình cảm chân thật cũng phải dành cho người thật lòng, chứ không phải người ngay cả đến gần một bước cũng là âm mưu.

Nhưng… điều kiện này cô sẽ không từ chối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 853


Chương 853

“Nếu anh có thể nói được làm được, vậy được, tôi đồng ý”.

Cuối cùng Tả An cũng thở phào một hơi, trước khi nghe cô nói đồng ý, toàn bộ dây thần kinh của anh ta thật sự rất căng thẳng. Anh ta rất lo lắng trừ Cố Khiết Thần ra, Hứa Tịnh Nhi sẽ không thích bất cứ thứ gì khác nữa, vậy thì anh ta sẽ thật sự không còn cách nào giữ cô lại.

Còn những chuyện khác, thời gian rồi cũng sẽ làm phai nhòa tất cả.

“Anh sẽ nói Kiều Sở liên lạc với luật sư chuẩn bị hợp đồng, đợi ngày mai tiệc sinh nhật kết thúc, anh sẽ ký tên”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu.

Cô không nói gì nữa, mà cúi người xách valy, nhấc chân đi lên lầu lại. Nếu đã tham gia tiệc thì vẫn phải ở đây hai ngày.

Một giây sau, trên tay cô bỗng nhẹ bẫng, Tả An đã xách giúp valy trong tay cô: “Để anh xách cho”.

Nói xong câu này, anh ta quay người lên lầu.

Hứa Tịnh Nhi đứng yên tại chỗ vài giây, sau đó mới cất bước, cũng đi lên theo.

Có lẽ là biết bây giờ Hứa Tịnh Nhi không muốn nhìn thấy mình cho lắm, Tả An đặt valy về lại phòng ngủ, sau đó nói: “Anh sẽ nói người giúp việc quét dọn một phòng khác, sau đó anh sẽ chuyển qua bên đó ở, em nghỉ ngơi đi”.

Hứa Tịnh Nhi lạnh nhạt gật đầu.

Anh ta ra ngoài rồi, phòng ngủ yên tĩnh trở lại. Hứa Tịnh Nhi rủ mí mắt, nhìn hai bàn tay mình, những cảnh tượng lúc trước không thể đè nén lại hiện lên trong đầu. Vành mắt cô vốn đã bớt đỏ, lúc này lại trở nên đỏ hoe.

Rõ ràng hai tay đã rửa sạch sẽ, nhưng cô vẫn cảm thấy hai tay mình nhuốm đầy màu đỏ máu không hiểu vì sao. Cô nhíu mày, bước nhanh đến phòng tắm.

Cô vặn vòi nước, sau đó ra sức chà xát tay mình một lần nữa, muốn rửa sạch máu dính trên đó.

Thế nhưng rửa một lúc lâu, rửa đến mức da tay cô nhăn lại, rửa đến mức hai tay cô bị chà xát đến đau đớn, cô vẫn không thể dừng lại, cứ rửa một cách máy móc như vậy.

Cho đến khi, điện thoại của cô kêu ting một tiếng.

Vừa rồi trước khi Tả An rời đi đã trả điện thoại lại cho cô.

Hứa Tịnh Nhi ngừng động tác, ngây ngốc vài giây mới ý thức được là điện thoại mình kêu. Cô tắt vòi nước, lấy điện thoại trong túi ra.

Nhìn thấy tin nhắn từ số lúc trước gửi đến, trong đôi mắt ảm đạm của cô lóe lên tia sáng.

Tay cầm điện thoại của cô hơi run rẩy, cô cố gắng để tay mình ổn định lại, sau đó mới mở tin nhắn ra, đọc nội dung bên trong.

Cô đọc đi đọc lại mấy lần rồi mới nhắm mắt lại.

Sau khi khóa màn hình điện thoại, cô không muốn rửa tay nữa, bèn rời khỏi phòng tắm.

Đã là thời gian ăn tối, nhưng Hứa Tịnh Nhi không muốn ăn. Đọc tin nhắn đó xong, cô chỉ cảm thấy cả người rã rời. Sau khi khóa trái cửa, cô nằm lên giường, nhắm mắt ngủ.

Cứ nghĩ sẽ bị ác mộng liên tục, nào ngờ có lẽ là do cú sốc quá lớn, cô lại ngủ một giấc say sưa, trong đầu trống rỗng, không suy nghĩ gì cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 854


Chương 854

Lúc tỉnh dậy, bên ngoài đã có ánh nắng chiếu vào.

Hứa Tịnh Nhi hơi mơ màng, ánh mắt mê man một lúc, tạm thời không phân rõ là ngày tháng năm nào. Cho đến khi cô cầm điện thoại lên xem ngày giờ, sau đó lại nhìn thấy hai tin nhắn mà Tả An gửi tới.

“Tối qua gõ cửa phòng em không thấy em trả lời, đoán là em quá mệt nên đã nghỉ ngơi. Sáng anh cũng dặn người giúp việc đừng quấy rầy em. Em dậy rồi thì xuống lầu ăn chút gì đó, tiệc tối nay phải chuẩn bị một chút”.

“Dậy rồi thì nói với anh một tiếng”.

Xem xong, Hứa Tịnh Nhi không trả lời, thoát luôn ra ngoài.

Cô đứng dậy, vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân một hồi, sau đó mở cửa phòng, xuống lầu, đi vào phòng ăn.

Mặc dù bây giờ cô vẫn không muốn ăn, nhưng tối nay còn có bữa tiệc phải ứng phó. Nếu đã dùng thân phận vợ chưa cưới của Tả An tham dự tiệc thì không thể không xã giao, cô phải có thể lực.

Dù gì xã giao xong thì cổ phần mới có thể về tay mình, nhắm tới điều này, cô phải ăn chút gì đó.

Có lẽ đúng là oan gia ngõ hẹp, trong phòng ăn đã có người ngồi, là Tả Tư.

Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy cô ta, bước chân cũng không dừng lại mà đi thẳng đến vị trí trước kia cô ngồi, kéo ghế ra, ngồi xuống.

Mặc dù ngồi xéo đối diện với Tả Tư, nhưng cô ngước mắt lên vẫn dễ dàng nhận ra sắc mặt Tả Tư rất tiều tụy, mắt cũng đỏ ửng. Dù đã trang điểm vẫn nhìn ra được trạng thái không tốt.

Ở trước mặt người khác, cô ta chưa bao giờ có vẻ mặt như vậy, bất cứ lúc nào cô ta cũng mang tư thái của một cô công chúa đứng trên cao, tao nhã, xinh đẹp, ngạo nghễ.

Cũng không biết Tả Tư đang đắm chìm vào suy nghĩ của mình, hay là không muốn quan tâm tới cô, khóe mắt vẫn không liếc nhìn cô lấy một cái.

Đương nhiên Hứa Tịnh Nhi cũng sẽ không chủ động lên tiếng chọc vào cô ta, thế là cũng im lặng.

Người giúp việc bưng món ăn lên cho Hứa Tịnh Nhi, Hứa Tịnh Nhi ăn từng miếng một.

Dường như thấy cô còn có tâm trạng ăn uống, Tả Tư bỗng nhiên lên tiếng, vẫn giễu cợt như vậy: “Quên chúc mừng cô, tự tay giết chồng cũ, thành công đèo bồng Tả An. Tối nay sắp công khai cô là con dâu tương lai của nhà họ Tả với mọi người. Thế nào? Chiếc bánh bao tẩm máu này ngon không?”.

Hứa Tịnh Nhi tiếp tục ăn trong im lặng.

Tả Tư quăng dao nĩa xuống, khoanh hai tay trước ngực, dựa người vào lưng ghế. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, Tả Tư không ngừng cười nhạt: “Hứa Tịnh Nhi, để đạt được lợi ích mình muốn mà giúp kẻ xấu làm việc ác, cô cũng không sợ không có phúc mà hưởng!”.

“Ông trời đều nhìn thấy cả đấy, cô làm việc xấu rồi sẽ có ngày phải trả giá… Cô còn nhớ mình từng là một nhà báo đầy chính nghĩa không? Bây giờ nghĩ lại có thấy nực cười không?”.

Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn bóng người đi xa dần qua khóe mắt, cô nhếch môi, lên tiếng.

“Cô Tả, cô một mực chỉ trích tôi, không đúng sao?”.

Hứa Tịnh Nhi chậm rãi đặt dao nĩa xuống, nhếch môi nói: “Chuyện gì cũng phải có nhân mới có quả, là Cố Khiết Thần phụ tôi trước, tôi không được hận anh ta sao? Hơn nữa, hai bên đấu đá, vốn dĩ là dựa vào bản lĩnh của chính mình. Thua chính là thua, thua rồi còn đến giẫm tôi một cái, không đau không ngứa, không bằng tiết kiệm nước bọt đi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 855


Chương 855

“Về việc tôi có thể hưởng phúc phần này hay không thì không cần cô Tả phải lo nghĩ”.

Khoảnh khắc cô dứt lời cũng là lúc Tả An bước tới cửa phòng ăn.

Tả Tư bị những lời nói của Hứa Tịnh Nhi làm cho biến sắc, đang định phản kích, nhưng Tả An biết cô ta sẽ không nói được lời nào dễ nghe, liền lên tiếng ngăn lại không chút do dự: “Tả Tư, bản thân chị cũng thỏa hiệp rồi, chị còn tư cách gì ra vẻ đạo đức chỉ trích người khác?”.

Câu nói này đã khiến cơn giận của Tả Tư xẹp xuống.

Hứa Tịnh Nhi lại nghe ra chút thông tin, Tả Tư thỏa hiệp ý là… cô ta đã chấp nhận kết cục thất bại này, thậm chí dùng phương thức khác để đứng về phía Tả An sao?

Sắc mặt Tả Tư hết xanh lại trắng, cuối cùng đứng phắt dậy, vẫn mỉa mai một câu: “Không hổ là vợ chồng chưa cưới, bây giờ nói một câu cũng ghê gớm”.

Nói xong, cô ta lạnh lùng liếc Hứa Tịnh Nhi một cái, cất bước rời đi.

Tuy cục diện đã như vậy, nhưng cô ta sẽ không để bản thân mang dáng vẻ thảm hại của kẻ thua cuộc.

Tả An quay sang nhìn khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi, sắc mặt trở nên dịu dàng, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Chị ta nói gì em cũng kệ đi, bây giờ chị ta… cũng chỉ có thể cà khịa một hai câu thôi”.

Hứa Tịnh Nhi không quan tâm chuyện này, mà hỏi: “Câu vừa rồi anh nói có ý gì?”.

Tả An bước vào, kéo chiếc ghế bên cạnh Hứa Tịnh Nhi ra, vẫy tay ra hiệu cho người giúp việc ở bên cạnh, người giúp việc hiểu ý, bước vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh ta.

Tả An quay sang nhìn cô, đáp: “Cái chết của Cố Khiết Thần tạm thời không công bố ra ngoài, tối hôm nay trong tiệc mừng thọ của bố anh sẽ nói với bên ngoài là anh ta ngã bệnh. Giao dịch của bố anh với Tả Tư là, chỉ cần chị ta chịu giúp đỡ anh giành được chiếc ghế Tổng giám đốc của tập đoàn Cố Thị, hoàn toàn nắm được Cố Thị, thì sẽ cho chị ta cổ phần trong tay Cố Khiết Thần, trở thành người đứng thứ hai trong tập đoàn Cố Thị”.

“Ngã bệnh?”.

Hứa Tịnh Nhi lặp lại hai từ này, bỗng nghĩ ra gì đó: “Có phải anh đã điều tra được Cố Khiết Thần bị mắc bệnh gì đúng không? Anh muốn lấy nó làm lý do để giấu các cổ đông?”.

Cố Khiết Thần đã chết, còn Hứa Tịnh Nhi và Tả Tư lúc nào cũng mâu thuẫn gay gắt, những lời vừa rồi đã định trước bọn họ không có bất cứ cơ hội hợp tác nào nữa. Điều quan trọng nhất là hiện giờ Tả An muốn… dùng chân tình đối xử với Hứa Tịnh Nhi, anh ta muốn thử xem thích thật sự như lời Hứa Tịnh Nhi nói là gì.

Thế nên anh ta không né tránh câu hỏi này, mà trả lời đúng sự thật: “Anh vẫn luôn biết bệnh của Cố Khiết Thần”.

“Ồ”.

Tả An đan chéo hai tay vào nhau, đặt lên bàn, anh ta cân nhắc câu chữ, sợ lỡ lời sẽ khiến Hứa Tịnh Nhi tức giận. Nghĩ một lát anh ta mới nói: “Nói cách khác, căn bệnh của anh ta cũng nằm trong kế hoạch của bọn anh”.

Căn bệnh của Cố Khiết Thần nằm trong kế hoạch của bọn họ?

Vậy nói cách khác chính là Cố Khiết Thần bị bệnh… là vì anh ta?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 856


Chương 856

Bàn tay Hứa Tịnh Nhi vô thức siết chặt: “Anh nói rõ ràng đi, chuyện là thế nào?”.

Tả An không nói nữa mà quan sát vẻ mặt của Hứa Tịnh Nhi.

Cảm giác được ánh mắt của anh ta, bàn tay của Hứa Tịnh Nhi lại thả lỏng. Cô cầm dao nĩa lên, tiếp tục ăn một cách lười biếng: “Anh không muốn nói cũng chẳng sao, dù sao người cũng đã chết, còn do chính tay em giết”.

Giọng nói của cô không mặn không nhạt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác nhấn mạnh câu cuối.

Tả An nghĩ đến dáng vẻ lúc rửa tay của cô hôm qua, buổi tối anh ta đã gọi cho cô Bạch để hỏi, là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, cô Bạch nói với anh ta rằng: người bị k1ch thích nghiêm trọng sẽ xuất hiện phản ứng áp lực tâm lý như vậy.

Dù ngoài miệng Hứa Tịnh Nhi nói căm hận Cố Khiết Thần, nhưng cô đã từng yêu anh, vậy mà lại bị ép phải chính tay kết thúc sinh mạng của anh, nghĩ thôi cũng biết trong lòng cô phải chịu đau đớn và áp lực như thế nào.

Thế nên cô xuất hiện hiện tượng khác thường cũng là dễ hiểu, hoặc là chờ cô dần thoát ra, hoặc là… nếu như có thể, tìm thứ gì di chuyển sự chú ý, để cô giảm bớt cảm giác tội lỗi.

Tả An do dự một lát rồi vẫn nói tiếp: “Tịnh Nhi, thực ra… cho dù em không giết Cố Khiết Thần thì anh ta cũng… sẽ chết, chỉ là muộn hơn chút thôi. Bệnh của anh ta vốn dĩ chỉ còn sống được nửa năm”.

Đồng tử Hứa Tịnh Nhi hơi co lại.

Vốn dĩ cô vừa cắm nĩa vào miếng bít tết, chuẩn bị cho vào miệng, nghe thấy thế bàn tay liền khựng lại.

Cô quay sang nhìn Tả An, nói: “Thế nên… ông cụ Cố ngã bệnh là các anh sắp xếp, Cố Khiết Thần bị bệnh cũng là các anh sắp xếp. À, cả cổ phần trong tay ông cụ Cố, ông ấy ký tên vào hợp đồng đại diện cũng là các anh sắp xếp?”.

Tả An nhìn thẳng vào mắt cô, yết hầu cuộn lên mấy cái, nhỏ giọng hơn: “Nói chính xác thì là anh sắp xếp”.

Các anh trong miệng Hứa Tịnh Nhi là chỉ Tả An và ông Tả, cô nghiêng về việc là ông Tả chỉ huy, bởi vì… Tả An mà cô biết không độc ác đến như vậy.

Nhưng lúc này, câu nói của Tả An chẳng khác nào vả mạnh vào mặt cô, đau thấu xương.

“Do một mình anh sắp xếp?”.

“Ừ”.

Ngừng một lát, Tả An nói hết ra: “Đây là nhiệm vụ bố anh giao cho anh, bảo anh lấy được tập đoàn Cố Thị, hủy hoại hoàn toàn nhà họ Cố”.

Bàn tay Hứa Tịnh Nhi mất khống chế run rẩy.

“Rốt cuộc… rốt cuộc là thâm thù đại hận gì?”, giọng nói của Hứa Tịnh Nhi cũng hơi run rẩy: “Anh muốn lấy tập đoàn Cố Thị thì em có thể hiểu được, Tả Thị muốn lớn mạnh thì thôn tính tập đoàn Cố Thị cũng rất bình thường, nhưng nhà họ Cố… nhà họ Cố làm gì anh chứ?”.

Các câu hỏi trước đó Tả An đều trả lời, nhưng đến câu này thì anh ta im lặng.

Hứa Tịnh Nhi nhìn ra được anh ta không muốn trả lời câu hỏi này, cô hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc, không níu chặt không buông mà lại hỏi câu khác: “Lần trước em gặp cô Bạch ở đây, bà ấy làm việc cho nhà họ Tả các anh hả? Bà ấy có thể tiếp cận Cố Khiết Thần, việc ông cụ Cố bị ngã bệnh, còn bị đẩy xuống cầu thang, bà ấy muốn làm thì rất dễ. Nhưng có một điều em nghĩ mãi không hiểu… anh có thể giải đáp cho em không?”.

Tả An không từ chối ngay, nhưng cũng không đồng ý, chỉ nói: “Em nói ra xem nào”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 857


Chương 857

Hứa Tịnh Nhi cầm cốc nước lên, uống mấy ngụm, sau khi nuốt xuống, cô hơi nheo mắt, nói: “Cổ phần trong tay ông cụ Cố vốn là của Cố Khiết Thần, cuối cùng lại để Cố Hùng đại diện, sao cô Bạch có thể khiến ông cụ Cố ký vào giấy đại diện cổ phần trong tình trạng còn tỉnh táo?”.

Đôi lông mi dài của Tả An cụp xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt: “Thực ra… chuyện đã đến nước này rồi, em truy cứu quá khứ còn ý nghĩa gì chứ?”.

“Chẳng có ý nghĩa gì cả”, Hứa Tịnh Nhi trả lời rất dứt khoát, nhún vai: “Chắc là do bệnh nghề nghiệp của em, phóng viên mà, lúc nào cũng muốn làm rõ đầu đuôi ngọn ngành”.

Tả An mỉm cười, cũng không biết là anh ta cười gì, nhưng cũng đáp ứng sự tò mò của cô, thốt ra hai chữ: “Thôi miên”.

Nghe thấy hai chữ này, tuy Hứa Tịnh Nhi không quá bất ngờ, nhưng vẫn hừ một tiếng: “Các anh đúng thật là… không việc gì là không làm”.

Thực ra sau khi biết chuyện của ông cụ Cố có liên quan đến cô Bạch, lại nghĩ tới nghề nghiệp của bà ta, Hứa Tịnh Nhi cũng đã nghĩ đến hướng này, nhưng vẫn phải chính tai nghe được sự thực thì cô mới chắc chắn 100%.

Cô gõ ngón tay xuống mặt bàn, nói: “Xem ra… cô Bạch là quả bom hẹn giờ mà các anh đã chôn từ lâu đúng không?”.

Người giúp việc mang đồ ăn lên cho Tả An, Tả An tổng kết một câu đơn giản: “Tóm lại thì hiện giờ, tất cả mọi chuyện trong kế hoạch của anh đều đã… thực hiện rồi”.

Chỉ xuất hiện một điều ngoài ý muốn.

Tả An nhìn Hứa Tịnh Nhi, không nói nốt câu cuối cùng.

Hứa Tịnh Nhi biết cuộc nói chuyện này đã kết thúc, anh ta sẽ không trả lời câu hỏi của cô nữa. Chuyện về cô Bạch, anh ta có thể nói cho cô biết chắc hẳn đã là cực hạn rồi.

Hai người ăn ý không nói gì nữa, yên lặng ăn nốt bữa cơm.

Buổi tối là bữa tiệc, ăn cơm xong, Tả An đưa Hứa Tịnh Nhi đến một salon, bảo người ta trang điểm cho cô, còn anh ta tâm trạng rất tốt, chọn một bộ lễ phục cho cô.

Vẫn là lễ phục màu trắng giống như lần trước, còn anh ta cũng mặc vest màu trắng, loại có đuôi tôm đằng sau.

Khi anh ta bước tới, thực sự chẳng khác nào bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích.



Bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn năm sao nổi tiếng nhất ở đây.

Cả phòng tiệc đã được bao trọn, trang hoàng xa hoa đẹp đẽ, trên trần treo đầy đèn thủy tinh, khi tất cả sáng lên, trông chẳng khác nào hàng nghìn viên ngọc lấp lánh.

Tối hôm nay nhìn ông Tả lại càng hăm hở phong độ, nụ cười nở suốt trên mặt, bạn cặp của ông ta không phải ai khác mà chính là Tả Tư, ông ta dẫn Tả Tư đi hàn huyên khắp hội trường.

Nếu có ai hỏi sao Cố Khiết Thần không đến, ông ta sẽ không trả lời mà quay sang nhìn Tả Tư, để Tả Tư giải thích: “Sức khỏe Khiết Thần có chút vấn đề, bây giờ đang nghỉ ngơi”.

Những người được mời tới và có thể xuất hiện ở đây đều là những người có địa vị, là nhân vật ông trùm của các giới. Bọn họ nghe được tin này đều không lộ sắc mặt gì, còn an ủi hỏi han mấy câu, nhưng trong lòng thì đã nổi sóng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 858


Chương 858

Ông cụ Cố bị ngã, đến giờ chưa tỉnh, bây giờ lại đến lượt Cố Khiết Thần ngã bệnh, không rõ tình hình thế nào, nhưng ngay cả một bữa tiệc cũng không đến tham gia được, đủ để khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Cố Khiết Thần là trụ cột cuối cùng của tập đoàn Cố Thị, tin anh ngã bệnh truyền ra ngoài, xem ra… tập đoàn Cố Thị sắp thay đổi triều đại rồi.

Hứa Tịnh Nhi vẫn luôn an phận ở bên cạnh Tả An, để mặc anh ta dẫn đi làm quen với mọi người. Cô luôn giữ nụ cười trên môi, anh ta giới thiệu với ai, cô liền mỉm cười gật đầu, làm một bạn cặp đủ trách nhiệm.

Chỉ có điều, khóe mắt cô cứ lướt về phía đại sảnh, tìm kiếm bóng dáng của người mà cô muốn nhìn thấy…

Tìm một vòng mà không thấy, đáy mắt cô không khỏi lộ nỗi thất vọng.

Tả An quay sang, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt này của cô, dịu dàng hỏi: “Em sao vậy?”.

Hứa Tịnh Nhi đương nhiên không thể cho anh ta biết suy nghĩ trong lòng, vội vàng thu lại cảm xúc, làm bộ làm tịch day huyệt thái dương, ra vẻ mệt mỏi đáp: “Em hơi mệt, em muốn ra sô pha ngồi một lát”.

“Có cần anh đi cùng không?”, trong giọng nói của anh ta tỏ vẻ quan tâm.

“Không cần đâu, anh xem có nhiều khách khứa như vậy, anh là chủ nhân thì phải xã giao chứ, em qua đó ngồi một lát là được”.

Tả An suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Quả thực trong bữa tiệc hôm nay, anh ta cũng được coi như nửa chủ nhân. Anh ta chưa từng được nhà họ Tả công khai, nhờ bữa tiệc sinh nhật này mới coi như lộ diện trước mọi người.

Nhưng ông Tả vẫn chưa chính thức giới thiệu thân phận của anh ta, chờ đến khi anh ta lấy được ghế Tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị, chính thức quản lý Cố Thị, thì mới để anh ta… nhận tổ quy tông.

Một tay Hứa Tịnh Nhi xách váy, nhìn như đang đi về phía sô pha, nhưng trên thực tế là đi vòng quanh hội trường để tìm người.

Không có Tả An ở bên cạnh, ánh mắt cô cũng bớt kiêng dè đi một chút.

Ông trời không tuyệt đường sống của con người, đúng lúc Hứa Tịnh Nhi sắp bỏ cuộc, thì khóe mắt liếc thấy bóng người mà cô muốn tìm. Bước chân cô khựng lại, khóe môi nở nụ cười.

Cô lặng lẽ tiến về phía bóng người đó.



Sau khi bữa tiệc kết thúc.

Tả An đưa Hứa Tịnh Nhi ra khỏi cửa khách sạn, Kiều Sở mở cửa hàng ghế sau, bàn tay Tả An theo thói quen che chắn trên đầu Hứa Tịnh Nhi. Sau khi cô ngồi vào xe, anh ta mới chui vào.

Xã giao một buổi tối vẫn khiến khuôn mặt Tả An có chút mệt mỏi.

Có lẽ Hứa Tịnh Nhi vẫn luôn ngồi ở sô pha nghỉ ngơi, lúc này tinh thần vẫn tốt, hiếm khi thấy trong mắt cô tỏa ra một tia sáng như vậy.

Tả An nhìn dáng vẻ này của cô, dường như sự mệt mỏi cũng tan biến bớt.

Xe đến nhà họ Tả.

Tả An và Hứa Tịnh Nhi cùng vào nhà, lên tầng, trước tiên Tả An đi cùng Hứa Tịnh Nhi về phòng ngủ của cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,490
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 859


Chương 859

Hứa Tịnh Nhi đặt tay lên tay nắm cửa, lông mày nhíu lại rồi giãn ra, quay đầu nhìn Tả An: “Bây giờ là 11 giờ 50 phút, em đã cùng anh tham gia bữa tiệc theo yêu cầu của anh, còn 10 phút nữa là kết thúc ngày hôm nay, có phải anh cũng nên thực hiện lời hứa rồi không?”.

“Đúng vậy…”

Tả An khẽ cười: “Nếu đã đồng ý cho em thì anh sẽ không nuốt lời”.

Anh ta ngừng lại một chút, giơ tay lên, chỉ vào ban công ở cuối hành lang: “Qua đó đi”.

Hứa Tịnh Nhi mỉm cười hài lòng: “Được”.

Tả An về phòng anh ta, khi anh ta cầm hợp đồng bước ra ngoài ban công, thì Hứa Tịnh Nhi đã ngồi xuống ghế, trên bàn có một cốc sữa nóng.

Anh ta nhíu mày, bước tới, kéo ghế ra ngồi xuống.

“Đây là…”, Tả An nhìn cốc sữa.

Hứa Tịnh Nhi vươn tay, đẩy cốc sữa kia đến bên cạnh tay anh ta: “Cảm ơn anh đã giữ lời, cái này để anh giải rượu”.

Tả An đặt hợp đồng lên bàn, cẩn thận cầm cốc sữa kia lên, dường như hợp đồng còn không quan trọng bằng cốc sữa này.

“Cảm ơn em”, anh ta nói nghiêm túc.

Anh ta uống một ngụm, rồi đẩy hợp đồng tới trước mặt Hứa Tịnh Nhi: “Em đọc đi, nếu không có vấn đề gì thì em hãy ký tên, một nửa cổ phần trong tay anh sẽ thuộc về em”.

Sau đó, anh ta còn mở nắp bút, cũng đặt bên cạnh tay Hứa Tịnh Nhi.

“Hy vọng sau này, chúng ta vẫn có thể… tiếp tục nắm tay nhau, tiếp tục đi cùng nhau”.

Bàn tay đang run run lật văn kiện của Hứa Tịnh Nhi bỗng khựng lại, cô ngước mắt nhìn Tả An. Anh ta nói xong câu đó liền cầm cốc sữa lên uống.

Rõ ràng là cốc sữa rất bình thường, nhưng lại có thể mơ hồ nhìn ra vẻ mặt mãn nguyện trên mặt anh ta.

Cô chớp mắt rồi cúi xuống.

Sau khi đọc xong văn kiện, chắc chắn nội dung không có vấn đề gì, Hứa Tịnh Nhi cầm bút, hít sâu một hơi, nhanh chóng ký tên của mình.

Cô đóng nắp bút, gấp văn kiện lại, cầm điện thoại xem thời gian, cười nói: “Vừa đúng 0 giờ, hôm nay là một ngày tốt đẹp”.

Tốt đẹp.

Tả An uống xong ngụm sữa cuối cùng: “Anh cũng mong lát nữa em sẽ có một giấc mơ đẹp”.

Tả An lần nữa đưa Hứa Tịnh Nhi về phòng, nói: “10 giờ sáng mai là chuyến bay về Đế Đô, ngủ sớm đi”.

“Được”.



Hứa Tịnh Nhi tắm xong thì ra ngoài lau khô tóc, rồi lên giường nằm.

Tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian này không khỏi hiện lên trong đầu cô, từng cảnh tượng lướt qua như một thước phim. Cô quay người, nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.

Rốt cuộc bóng đêm này đến bao giờ mới có thể kết thúc?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom