Chương 1953


“Nhớ, cho dù thế nào cũng không được để cho con trai của Tiêu Chính Văn sống sót! Phải nhổ cỏ tận gốc!”

 

“Rõ!”

 

Viên Sùng Hổ đứng dậy đáp.

 

“Gia chủ, vậy… Khương Vy Nhan thì sao?”

 

Sau khi ngồi xuống, Viên Sùng Hổ lại cau mày hỏi.

 

Viên Sùng Long ngửa mặt cười nói: “Còn Khương Vy Nhan, ắt sẽ có người đến đòi mạng cô ta, có điều, chết thế nào thì có thể sẽ không dễ nhìn đâu! Ha ha ha…”

 

Nghe đến đây, tất cả mọi người trong nhà họ Viên đều ngầm hiểu trong lòng, phá lên cười.

 

Ngày hôm sau, khi Khương Vy Nhan đích thân đưa di vật của Tiêu Chính Văn vào núi Đế Lăng xong thì vội vàng quay trở về Giang Trung.

 

Cũng không phải bởi Khương Vy Nhan không muốn ở lại thêm, mà ngay trong ngày phát tang của Tiêu Chính Văn, Giang Trung lại xảy ra chuyện lớn!

 

Đêm hôm đó, Lãnh Hàn Băng bị người ta dùng súng bắn bị thương tay trái, xe của Lãnh Kế Hồng cũng bị cài bom hẹn giờ.

 

Cùng lúc đó, một số đệ tử của Thiên Kiếm Tông cũng chết bất đắc kỳ tử ngay trước cửa biệt thự nhà họ Tiêu!

 

Tất cả dấu hiệu đều cho thấy, có người đang muốn hãm hại ba mẹ con cô!

 

Trong nhà ngoài hai đứa bé ra thì chỉ có mấy người giúp việc, sao Khương Vy Nhan có thể yên tâm được đây?

 

Tin tức Khương Vy Nhan quay về Giang Trung lập tức truyền ra ngoài.

 

Không ít lãnh đạo giới kinh doanh trong thành phố Giang Trung đang lạnh lùng quan sát.

 

Lần này, Khương Vy Nhan không thể không đơn độc đối mặt áp lực từ các phe phái.

 

Hơn nữa, minh chủ của liên minh võ thuật là Đoàn Hải Long đã đích thân đến Giang Trung.

 

Bên cạnh đó, đại diện của nhà họ Trương là Trương Hách Tuyên cũng dẫn theo mười mấy vệ sĩ cảnh giới Thiên Vương của nhà họ Trương đến Giang Trung!

 

Nhà họ Đông Phương và nhà họ Viên thuộc bốn gia tộc lớn cũng cùng lúc đến Giang Trung!

 

Tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía nhà họ Tiêu, chĩa vào Khương Vy Nhan!
 
Chương 1954


Lúc này, so với cơn bão ngầm ở Giang Trung thì ở Long Kinh yên bình hơn nhiều.

 

Trong Long Các, một mình Thiên Tử ở trên tầng cao nhất của Thiên Tử Các, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại.

 

Bây giờ Tiêu Chính Văn đã không còn nữa, Hoa Quốc phải tìm một nhân vật khác để thay thế Tiêu Chính Văn.

 

Liễu Thanh đương nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn này.

 

Ít nhất, dù về thực lực hay về cảnh giới, Liễu Thanh đều không đủ để gây áp lực với các nước khác!

 

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên bay xuống.

 

“Ai?”

 

Thiên Tử đột nhiên quay lại, quát lớn, đồng thời vươn tay định rút kiếm ở thắt lưng ra.

 

“Thiên Tử, là tôi!”

 

Hả?

 

Nghe thấy giọng nói này, Thiên Tử thấy vô cùng quen thuộc.

 

Tiêu… Tiêu Chính Văn?

 

Trong đầu nghĩ đến cái tên này, Thiên Tử không khỏi rùng mình!

 

Cậu… Cậu là người hay ma?”

 

Thiên Tử vừa nói vừa lùi về phía sau vài bước, chăm chú quan sát, là Tiêu Chính Văn thật.

 

Chỉ là Tiêu Chính Văn lúc này dường như hơi khác so với Tiêu Chính Văn trước đây.

 

Khí chất cũng có biến hóa rõ rệt.

 

Tiêu Chính Văn lúc trước mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm, còn Tiêu Chính Văn lúc này lại cho người ta cảm giác thâm sâu.

 

“Thiên Tử, trên đời này làm gì có ma, lúc xuống núi tôi mới biết chuyện quốc tang, nhưng thật may là tôi vẫn chưa chết!”

 

Tiêu Chính Văn mỉm cười.

 

“Chưa chết?”

 

Thiên Tử sửng sốt, trên mặt dần nở nụ cười, khóe mắt ngấn lệ kích động.

 

“Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu dọa tôi sợ chết khiếp! Nếu cậu chết thật thì Hoa Quốc phải làm sao đây!”

 

Thiên Tử nói rồi nhanh chóng bước lên, nắm lấy cổ áo của Tiêu Chính Văn, dùng sức lắc mạnh vài cái.

 

“Chỉ là vợ chồng ông Nhạc lại chết vì tôi, tôi có thể sống sót quay về đều là nhờ ông Nhạc! Nếu không có hai vợ chồng ông ấy liều mạng giúp đỡ thì bây giờ người nằm dưới lớp thủy tinh đã là tôi rồi!”

 

Tiêu Chính Văn nói đến đây, vẻ mặt không giấu nổi sự đau buồn.

 

“Haiz, bản quân đã nghe nói về chuyện ông Nhạc rồi, chỉ là trên đời này có ai mà không chết chứ, cậu cũng không cần phải cảm thấy quá có lỗi, cậu có thể sống tiếp chính là điều ông Nhạc mong muốn nhất!”

 

Thiên Tử vừa nói vừa nắm lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn như thể sợ anh sẽ chạy mất. Sau đó kéo anh đến ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.

 

“Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu chưa chết, vậy mà bản quân lại tổ chức quốc tang cho cậu, cậu không cảm thấy nợ bản quân cái gì sao?”

 

Thiên Tử cau mày hỏi.
 
Chương 1955


Không chỉ tổ chức quốc tang cho Tiêu Chính Văn mà còn phong tước cho vợ con Tiêu Chính Văn, lần này làm hơi lố rồi đấy!

 

Nêu bây giờ thông báo Tiêu Chính Văn vẫn chưa chết thì mặt mũi của Thiên Tử để vào đâu được nữa?

 

“Thiên Tử, thực ra tôi lại nghĩ đây là chuyện tốt. Phía Âu Lục có lẽ sắp có tin tức rồi, đến lúc đó, tôi sẽ dùng một thân phận khác để lẻn vào Âu Lục”.

 

“Nếu mọi người đều nghĩ Tiêu Chính Văn đã chết thì sẽ không có ai nghi ngờ thân phận của tôi!”

 

Nghe vậy, Thiên Tử suy nghĩ hồi lâu sau đó khẽ gật đầu nói: “Cậu nói cũng đúng, người đã chết thì không thể sống lại được, nhưng còn một chuyện nữa, nếu các nước lại khởi binh tấn công thì e rằng Liễu Thanh…”

 

“Ý của Thiên Tử là một mình Liễu Thanh không thể gây áp lực với các nước sao?”

 

Tiêu Chính Văn nhướng mày, khẽ cười nói.

 

“Đúng vậy, dù sao trình độ của Liễu Thanh cũng kém xa cậu. Như cậu vừa nói, các nước đều biết vua Bắc Lương đã chết, cho nên sẽ không nghi ngờ thân phận của cậu!”

 

“Nhưng Hoa Quốc mà không có vua Bắc Lương thì làm sao có thể trụ được? Đây mới là điều bản quân lo lắng nhất!”

 

Tiêu Chính Văn hoàn toàn có thể hiểu được nỗi lo của Thiên Tử.

 

Cũng bởi vì điều này, Tiêu Chính Văn mới đặc biệt gấp rút trở về Long Kinh trước.

 

Gần như đã có thể đoán được trận chiến tiếp theo, vì vậy Tiêu Chính Văn phải sắp xếp thật hoàn hảo!

 

“Thực ra, Liễu Thanh chỉ cần bày binh bố trận là được, còn về phần những cao thủ kia, có một người có thể thay tôi ra tay!”

 

Thiên Tử nghe vậy liền ngẩng đầu hỏi: “Là ai?”

 

“Độ Thiên Chân Nhân! Có ông ta ở đây, Hoa Quốc sẽ không có mất mát gì. Mặc dù người này chưa gia nhập giới chính trị, nhưng dựa theo sự quan sát của tôi trong thời gian qua, người này có thể tin tưởng được!”

 

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

 

Độ Thiên Chân Nhân?

 

Thiên Tử chưa từng gặp mặt Độ Thiên Chân Nhân, càng không biết người này là thần thánh phương nào.

 

Nhưng nếu đã là người Tiêu Chính Văn đề cử thì có lẽ tin tưởng được.

 

“Vậy bản quân có cần phong cho ông ta một chức vụ để ông ta toàn tâm toàn ý phục vụ đất nước không?”

 

Thiên Tử nghiêm túc hỏi.

 

Tiêu Chính Văn xua tay nói: “Không cần, lúc Hoa Quốc gặp khó khăn, ông ta tự khắc sẽ đi, dù sao ông ta cũng là người của võ tông, quen với cuộc sống nhàn rỗi, cho ông ta chức vụ chính thức lại không hay lắm!”

 

“Sở dĩ tôi tiến cử người này là bởi vì từ bây giờ, tôi không thể xuất hiện trước mặt mọi người, cho đến khi tới Âu Lục, ít nhất không được để ai biết tôi còn sống!”

 

Thiên Tử nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Cậu quả nhiên là trụ cột của đất nước! Vừa trở về không thăm vợ con mà đến gặp bản quân. Có thể thấy, bản quân rất có mắt nhìn người!”

 

Nguy hiểm đã được giải quyết, tâm trạng của Thiên Tử đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
 
Chương 1956


Tiêu Chính Văn cười nói: “Tôi tới đây là để san sẻ nỗi lo với Thiên Tử, nếu mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa thì tôi xin cáo lui!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn đứng dậy định rời đi thì Thiên Tử nhìn ra bóng lưng của Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, chuyến đi Côn Luân lần này xem ra đã có thu hoạch được không ít nhỉ! Không biết giờ cậu đang ở cảnh giới nào?”

 

Im lặng một hồi.

 

“Thiên Thần!”

 

Trong chốc lát, Tiêu Chính Văn đã biến mất không còn tăm tích, trong bầu trời đêm chỉ nghe thấy tiếng phản hồi sắc bén.

 

Thiên Thần?

 

Thiên Tử đứng bật dậy, nhìn về phía Tiêu Chính Văn biến mất, hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại được.

 

“Thiên Tử, vừa có người tới sao?”

 

Tần Vũ đẩy cửa bước ra ban công của tầng cao nhất, cảnh giác quan sát xung quanh.

 

“Đúng vậy, là Tiêu Chính Văn?”

 

Thiên Tử bình tĩnh nói.

 

“Tiêu Chính Văn?”

 

Tần Vũ nuốt nước bọt, mặc dù chưa từng tin trên đời này có ma hay thần nhưng Tiêu Chính Văn chẳng phải là đã…

 

“Không cần phải quá kinh ngạc, Tiêu Chính Văn chưa chết, mà ngược lại trong họa có phúc! Bây giờ cậu ấy đã trở thành một cường giả Thiên Thần của Hoa Quốc chúng ta rồi!”

 

Thiên Tử khẽ nói.

 

Cảnh giới Thiên Thần?

 

Tần Vũ vô cùng sửng sốt.

 

Tiêu Chính Văn mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã đạt cảnh giới Thiên Thần!

 

Đây là cường giả cảnh giới Thiên Thần trẻ nhất trong lịch sử Hoa Quốc!

 

Ngay cả Bạch Khởi của Võ An năm đó cũng phải ba mươi sáu tuổi mới đột phá cảnh giới Thiên Thần, đại sát bốn phương.

 

“Tần Vũ, cậu kinh ngạc lắm sao?”

 

Thiên Tử mỉm cười.

 

“Quả thực là rất kinh ngạc, Tiêu Chính Văn quả nhiên không phải người tầm thường, tôi vô cùng kính phục!”

 

Tần Vũ chắp tay nói.

 

Thiên Tử xua tay, nói với Tần Vũ: “Tần Vũ, đi uống với bản quân vài ly!”

 

Quân thần hai người một trước một sau bước ra khỏi Thiên Tử Các.

 

Còn chuyện Tiêu Chính Văn sống lại, Thiên Tử chưa từng nói thêm với người thứ ba!

 

Như Tiêu Chính Văn đã nói, càng ít người biết chuyện anh còn sống thì càng tốt!

 



 

Tại Giang Trung.

 

Sáng sớm hôm sau, Khương Vy Nhan vừa tỉnh dậy, bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu đã vang lên tiếng ồn ào.

 

“Khương Vy Nhan! Ra đây, trả lại công bằng cho chúng tôi!”

 

Ngoài cửa vang lên tiếng quát lớn, khiến đám người giúp việc đều sợ hãi trốn phía xa.

 

Ngay sau đó, hai tên đệ tử của Thiên Kiếm Tông bị đánh đẫm máu, bay ngược lại phía sau.
 
Chương 1957


 “Phu nhân, không ổn rồi, mấy chục cao thủ đang đứng bên ngoài cửa, hơn nữa không ít đệ tử của Thiên Kiếm Tông cũng đã bị trọng thương, đối phương còn nói rằng nếu như trong vòng mười phút mà cô không ra ngoài thì bọn chúng sẽ đánh vào trong!”

 

Một đệ tử của Thiên Kiếm Tông thở dốc chạy tới trước mặt Khương Vy Nhan, run rẩy báo cáo.

 

Cái gì?

 

Khương Vy Nhan sớm đã đoán ra những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây chắc chắn có người nhúng tay phía sau, nhưng không ngờ lại có liên quan trực tiếp tới người của võ tông!

 

Hiện giờ Tiêu Chính Văn không còn nữa, Độ Thiên Chân Nhân lại không rõ tung tích, với thực lực lúc này của Khương Vy Nhan hoàn toàn không thể đối phó được nhiều cao thủ tới vậy!

 

Thế nhưng có những chuyện lo sợ cũng chẳng có tác dụng, dù Khương Vy Nhan biết rõ không thắng nổi thì cũng chỉ có thể kiên trì đối diện tới cùng!

 

“Cậu cứ ra ngoài trước đi, tôi sẽ ra gặp bọn chúng ngay!”

 

Dứt lời, Khương Vy Nhan thu dọn đơn giản một chút, đổi sang một bộ kiếm phục, sải bước ra khỏi biệt thự.

 

“Các vị, không biết Khương Vy Nhan tôi đã đắc tội với mọi người ở chỗ nào mà mọi người lại khởi binh hỏi tội như thế?”

 

Dù đối diện với mấy người Đoàn Hải Long thì Khương Vy Nhan cũng không mảy may sợ hãi.

 

Cô bình thản đi tới trước mặt mọi người, ánh mắt sắc lạnh quét qua một lượt những gương mặt phía trước.

 

“Một con đàn bà như cô mà cũng xứng đắc tội với chúng tôi sao? Không ngại nói thật cho cô biết, đây đều là nghiệp mà tên Tiêu Chính Văn gây ra, giờ cũng đã tới lúc tính sổ tất cả mọi ân oán của Tiêu Chính Văn với mấy người rồi”.

 

Đoàn Hải Long chắp hai tay sau lưng, nhếch miệng cười nói.

 

Viên Sùng Hổ cũng tiến một bước lên trước, cười khẩy nói thêm vào: “Tiêu Chính Văn đã giết nhiều người của nhà họ Viên chúng tôi như thế, dù thế nào cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý chứ?”

 

Lời giải thích?

 

Khương Vy Nhan nghiến răng, lạnh lùng nói: “Lời giải thích gì cơ?”

 

“Hừ, nếu phải nói tới tội trạng của Tiêu Chính Văn thì đúng là chồng chất không kể hết nổi, nhưng nhà họ Viên chúng tôi cũng biết nói đạo lý, Tiêu Chính Văn giết chết hai cụ tổ của nhà họ Viên chúng tôi, vậy thì lấy một mạng đền một mạng đi!”

 

“Tôi thấy yêu cầu này có lẽ cũng không quá đáng nhỉ, mọi người thử nói xem?”

 

Dứt lời, Viên Sùng Hổ quay đầu nhìn về phía mấy người sau lưng.

 

“Không quá đáng, giết người đền mạng là lẽ đương nhiên!”

 

“Đúng, một mạng đền một mạng, hợp tình hợp lý!”

 

“Hai cái mạng nhỏ của người nhà Tiêu Chính Văn có thể đền bù cho mạng của cụ tổ nhà họ Viên đã là đề cao Tiêu Chính Văn lắm rồi!”

 

Mọi người nhao nhao bàn luận, không ai là không đứng về phía Viên Sùng Hổ.

“Mấy người quá là vô liêm sỉ! Lúc Tiêu Chính Văn còn sống tại sao mấy người không tới đòi lại công bằng? Chẳng phải do mấy người không có can đảm này sao? Bây giờ Tiêu Chính Văn không còn nữa, mấy người lại kéo nhau tới trước cửa đông như vậy chỉ để ức hiếp hai mẹ con quả phụ chúng tôi thôi à?”
 
Chương 1958


Khương Vy Nhan giận tái mặt, ai cũng nhìn ra được những người này chẳng qua chỉ đang e sợ kẻ mạnh, ức hiếp kẻ yếu!

 

Hơn nữa ý của Viên Sùng Hổ cũng rất rõ ràng, muốn dồn vợ con của Tiêu Chính Văn tới chỗ chết!

 

Lúc này, nhà họ Tiêu chỉ có một người phụ nữ yếu đuối là Khương Vy Nhan, sao có thể là đối thủ của mấy người bọn họ?

 

Cho dù Khương Vy Nhan có lý thì người ta căn bản cũng chẳng buồn nói đạo lý với cô!

 

“Vô liêm sỉ?”

 

Viên Sùng Hổ cười khẩy, nói: “Khương Vy Nhan, lá gan cô cũng lớn thật đấy! Có biết những người tới đây hôm nay là ai không hả?”

 

Viên Sùng Hổ vừa nói vừa chỉ chỉ vào Đoàn Hải Long: “Vị này là tiền bối Đoàn – minh chủ của liên minh võ thuật, cả thiên hạ này, có ai là không biết tiền bối Đoàn là người công bằng nhất?”

 

“Còn nữa, vị bên đó là đường chủ Chấp Pháp Đường của Hoa Sơn, còn cả vị kia…”

 

Viên Sùng Hổ chỉ vào mấy người phía sau, nói ra thân phận của từng người cứ như đang đếm bảo vật gia tộc.

 

Thật ra chỉ là để Khương Vy Nhan hiểu rằng, hôm nay bất luận cô có tranh đấu như thế nào thì cũng khó mà thoát khỏi cái chết!

 

Con cái của Tiêu Chính Văn cũng bắt buộc phải chết!

 

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây, không đến để nói đạo lý với cô, chỉ dựa vào thân phận của họ cũng có thể nghiền cho Khương Vy Nhan ra bã!

 

Đúng vào lúc này, một chiếc xe việt dã màu đen phóng tới rồi dừng lại trước cửa lớn biệt thự nhà họ Tiêu.

 

Cửa xe mở ra, một ông lão già nua tóc trắng từ trên xe bước xuống.

 

Người này là Đại trưởng lão của võ tông!

 

“Mấy người đông như vậy, chạy tới đây ức hiếp hai mẹ con quả phụ nhà người ta có phải hơi quá đáng không? Hơn nữa, hài cốt của Tiêu Chính Văn vẫn còn chưa lạnh, còn cả chiếu mệnh của Thiên Tử, Khương Vy Nhan là vợ của anh hùng dân tộc, đâu phải là người mà mấy người có thể tuỳ tiện động vào!”

 

Đại trưởng lão chống gậy, mặt trầm như nước chỉ trích.

 

Cùng lúc này, bên cửa xe còn lại được mở ra, một trưởng lão tông miếu cũng bước từ trên xe xuống, ánh mắt lạnh lùng đánh giá mấy người Đoàn Hải Long, rồi nói: “Bất luận là võ tông hay liên minh võ thuật thì cũng phải tuân thủ luật pháp của Hoa Quốc!”

 

“Lẽ nào mấy người đã quên chuyện của Thiên Tinh Tông rồi sao? Lẽ nào mấy người không sợ Thiên Tử sẽ khiến kết cục của Thiên Tinh Tông tái hiện lại trên người mấy người hay sao?”

 

Trưởng lão tông miếu chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người.

 

Thiên Tinh Tông là tông môn võ tông đã bị đại quân của quốc gia tiêu diệt vào ba mươi năm trước.

 

Năm đó, đệ tử của Thiên Tinh Tông vì thể diện nhất thời nên đã giết chết một sĩ quan cấp tướng.

 

Vốn dĩ cho rằng với thân phận là đệ tử võ tông, giới chính trị sẽ không truy cứu kỹ chuyện này, thế nhưng kết quả lại khiến cho tất cả mọi người phải bất ngờ.

 

Thiên Tử cũ lúc nào cũng vui vẻ hoà nhã lại đột nhiên ra lệnh cử hai quân đoàn dã chiến trực tiếp bao vây Thiên Tinh Tông, bắt Thiên Tinh Tông giao nộp hung thủ giết người nếu không sẽ dẹp bằng cả Thiên Tinh Tông.
 
Chương 1959


Tông chủ của Thiên Tinh Tông khi đó cho rằng mình có mối quan hệ với lãnh đạo cấp cao của võ tông, hơn nữa cũng rất thân thiết với minh chủ của liên minh võ thuật nên hành động này của giới chính trị chỉ với mục đích doạ nạt mà thôi.

 

Vậy nên hoàn toàn không hề bận tâm tới yêu cầu của Thiên Tử.

 

Thế nhưng ngày hôm sau, hai quân đoàn dã chiến gần như nổ súng cùng một lúc, thậm chí còn điều động cả không quân, mặc dù đệ tử võ tông rất mạnh, thế nhưng đối diện với vũ khí nóng ở cấp độ này thì căn bản không có năng lực tự bảo vệ bản thân.

 

Huống hồ khi đó Thiên Tử cũ đã bí mật ra lệnh cho bên phía quân đội, nếu như pháo đạn không thể giải quyết vấn đề thì sẽ sử dụng vũ khí hạt nhân, bất luận thế nào cũng phải dạy cho người của võ tông một bài học.

 

Đồng thời để cho võ tông trong thiên hạ hiểu rõ một chuyện, giới chính trị không phải không có năng lực quản lý bọn họ mà chỉ là không muốn mà thôi!

 

Trải qua ba ngày khai nòng dữ dội, Thiên Tinh Tông cuối cùng cũng bị dẹp tan, không một ai trong số ba trăm bảy mươi sáu người của Thiên Tinh Tông còn sống.

 

Đầu của môn chủ bị chém lìa để thị chúng ba ngày!

 

Chuyện này gần như đã chấn động cả võ tông.

 

Cũng bắt đầu từ lúc đó, võ tông mới dần tém tém lại, thường ngày cũng rất ít khi qua lại với giới thế tục.

 

Trải qua hơn ba mươi năm, rất nhiều người đã lãng quên chuyện này, nhưng lúc trưởng lão tông miếu nhắc đến lần nữa thì sắc mặt của mọi người đều đồng loạt biến đổi.

 

Mặc dù võ tông rất mạnh, thế nhưng đối diện với giới chính trị kiểm soát sức mạnh của cả quốc gia thì thực lực còn kém xa nhiều lắm!

 

“Nếu như tôi không nhìn lầm thì vị này chính là Lý Thuần Phong – một trong ba trưởng lão của giới chính trị nhỉ?”

 

Đoàn Hải Long chắp hai tay sau lưng, ánh mắt âm trầm nhìn về phía trưởng lão tông miếu.

 

Ông Lý khẽ gật đầu nói: “Không sai, không ngờ đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy rồi mà vẫn có người nhận ra tôi! Nếu như tôi không nhầm thì ông là minh chủ Đoàn Hải Long của liên minh võ thuật phải không?”

 

Đoàn Hải Long khẽ gật đầu nói: “Ông Lý, có một số chuyện, giới chính trị không nên quản đâu, dù gì Tiêu Chính Văn cũng giết chết người thân và bạn bè của chúng tôi, dựa theo quy tắc của võ tông thì thâm thù biển máu buộc phải trả!”

 

“Tôi nghĩ hẳn ông Lý cũng hiểu rõ, bất luận thái độ của giới chính trị có thế nào thì hai đứa con của Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn cũng phải chết!”

 

Lý Thuần Phong lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Minh chủ Đoàn, ông đang nói bắt buộc với tôi hay đang nói bắt buộc với Thiên Tử? Thiên Tử có lệnh, bất luận là ai cũng không được phép làm phiền tới cuộc sống thường ngày của vợ con vua Bắc Lương, nếu không thì chính là đối đầu với cả Hoa Quốc!”

 

“Lẽ nào ngay cả Thiên Tử mà minh chủ Đoàn cũng chẳng coi ra gì hay sao?”

 

“Thiên Tử? Hừ, vậy tôi muốn hỏi ông Lý, trong võ tông của tôi có nhiều người phải bỏ mạng dưới tay Tiêu Chính Văn như thế, Thiên Tử lại định giải thích thế nào? Bảo chúng tôi nuốt cục tức này xuống hay là bắt chúng tôi phản bội lại Hoa Quốc?”

 

Đoàn Hải Long không chịu nhượng bộ, nói.

 

Phản bội Hoa Quốc ư?

Hai hàng lông mày trắng của Lý Thuần Phong khẽ giật, lạnh lùng nhìn về phía Đoàn Hải Long rồi nói: “Phản bội Hoa Quốc sao? Minh chủ Đoàn, ông thật to gan!”
 
Chương 1960


Trong khi nói, hơi thở của cường giả cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao của Lý Thuần Phong nhanh chóng bao vây lấy Đoàn Hải Long.

 

Đại trưởng lão võ tông cũng nắm chặt cây gậy trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đoàn Hải Long.

 

Mấy từ “phản bội Hoa Quốc” đúng là đại nghịch bất đạo.

 

Cho dù Đoàn Hải Long có thân phận thế nào, chỉ cần lời nói này được nói ra thì đồng nghĩa với việc đã có ý nghĩ tạo phản!

 

Tất cả những kẻ phản quốc đều phải bị trừng trị!

 

“Hừ, chỉ với một cường giả cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao tầm thường mà cũng dám khoe khoang trước mặt tôi sao?”

 

Đoàn Hải Long hoàn toàn không coi Lý Thuần Phong ra gì.

 

Tuy rằng địa vị của trưởng lão tông miếu rất cao, nhưng đối mặt với người như Đoàn Hải Long, thân phận và địa vị của cụ ấy hoàn toàn không có tác dụng gì.

 

Trong võ tông, chỉ có nắm đấm mới là vương đạo, thực lực chính là đạo lý!

 

“Ầm!”

 

Khi giọng nói của Đoàn Hải Long vừa dứt, mặt đất nổi lên một trận cuồng phong.

 

Lúc này, những đám mây đen trên bầu trời ùn ụt kéo đến, ngay cả mặt trời đang vào giữa trưa cũng đã bị mây đen bao phủ.

 

Ngay sau đó, một tiếng sấm kinh thiên động địa từ trên cao truyền xuống, bầu trời vốn đang trong xanh gió mát lập tức đổ ào một cơn mưa.

 

Hai bên tuy rằng vẫn chưa ra tay, nhưng cũng đã phân định được cao thấp.

 

Đoàn Hải Long thản nhiên sử dụng trận pháp, ngay cả thời tiết cũng có thể biến đổi theo ý muốn, sao Lý Thuần Phong có thể so sánh được?

 

“Trưởng lão Lý, ông thấy thế nào?”

 

Đoàn Hải Long lướt mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt hơi biến sắc của Lý Thuần Phong, cười khẩy nói: “Ông cho rằng cảnh giới của tôi vẫn như năm đó sao?”

 

“Mười mấy năm nay, tôi luôn không ngừng tiến bộ, tuy rằng năm đó, tôi thua dưới tay ông, nhưng bây giờ ông còn không có tư cách để ra tay với tôi đâu!”

 

Ngông cuồng!

 

Những lời này của Đoàn Hải Long, hết sức ngông cuồng!

 

Trưởng lão tông miếu mà lại không có tư cách ra tay với cụ ta sao?

 

Hô hấp của Lý Thuần Phong lại nặng nề hơn mấy phần!

 

Từ lúc Khương Vy Nhan rời khỏi Long Kinh, Đại trưởng lão võ tông không yên tâm lắm nên sau khi bàn bạc với mấy vị trưởng lão tông miếu, đã vội vàng theo sát tới đây.

 

Với tư cách là một trong ba Đại trưởng lão tông miếu, Lý Thuần Phong cũng cùng đi theo, để đề phòng cục diện không thể khống chế được.

 

Có cụ ấy ở đây, đối phương tuyệt đối sẽ không dám manh động.

 

Nhưng cục diện trước mắt rõ ràng đã vượt xa ngoài dự đoán của Lý Thuần Phong.

 

Đối phương không những không quan tâm đến ý của giới chính trị, mà còn thốt ra những lời lẽ ngông cuồng ở trước mặt mấy vị trưởng lão tông miếu!

“Đoàn Hải Long, ông có biết ông đang nói gì không? Không phải ông đang coi thường tôi, mà là đang coi thường tông miếu, coi thường giới chính trị đấy!”, Lý Thuần Phong lạnh lùng chất vấn.
 
Chương 1961


 “Ha ha ha…”

 

Đoàn Hải Long nghe vậy thì ngửa mặt cười lớn, chỉ tay vào Lý Thuần Phong và Đại trưởng lão nói:”Coi thường các ông ư? Các ông cũng quá đề cao bản thân rồi đấy, trong mắt tôi, cho dù là Thiên Tử cũng chẳng là cái thá gì”.

 

“Âu Lục sắp xảy ra chuyện lớn, thế giới cũng sắp cải tổ lại, sao Hoa Quốc có thể không cải cách? Thiên Tử của hôm nay, ngày sau sẽ là gì, ai có thể nói chính xác được?”

 

Những lời này của Đoàn Hải Long chứa rất nhiều thông tin bùng nổ.

 

Bởi vì trong lịch sử của Hoa Quốc, đúng là từng xuất hiện thời kỳ dùng vũ lực để tranh đoạt ngôi vị Thiên Tử.

 

Nếu như lệnh cấm Thiên Thần can thiệp vào giới thế tục được gỡ bỏ thì rất có thể sẽ nghênh đón một thời đại hoàn toàn mới.

 

Coi trọng võ thuật, người có sức chiến đấu cao nhất mới có thể lãnh đạo một nước!

 

Nếu thật sự có ngày đó, chắc chắn Thiên Tử của Hoa Quốc sẽ bị mọi người kéo từ trên ngai vàng xuống.

 

Đến lúc đó, ai làm Thiên Tử vẫn còn là ẩn số, vì vậy, Đoàn Hải Long mới có thể không chút kiêng dè như vậy!

 

“Đoàn Hải Long, ông lại dám coi thường Thiên Tử? Đồ đáng chết!”

 

Lý Thuần Phong vừa nói vừa giơ tay tung một đấm, đánh thẳng vào lồng ngực của Đoàn Hải Long.

 

Suy cho cùng, Lý Thuần Phong cũng có thực lực của cảnh giới Thiên Vương bốn sao, khi cú đánh này tung ra, xung quanh lập tức nổi lên một trận cuồng phong.

 

Đây hoàn toàn là do lực đánh quá lớn, vì vậy, một vòng xoáy khổng lồ được tạo ra trong không khí.

 

Trông có vẻ cú đánh này sắp đánh vào người Đoàn Hải Long, nhưng ngay khi lòng bàn tay của Lý Thuần Phong chỉ còn cách Đoàn Hải Long chưa tới ba centimet, Đoàn Hải Long đột nhiên đánh trả.

 

Trong cú đánh này, mang theo uy thế của trận pháp, hơn nữa còn mạnh hơn cú đánh trước đó!

 

Lý Thuần Phong không khỏi hoảng sợ, cụ ấy còn chưa kịp thu chiêu, cú đánh của Đoàn Hải Long đã đánh vào ngực Lý Thuần Phong.

 

“Phụt”

 

Lý Thuần Phong hộc máu ngay tại chỗ, cả người bị văng ra xa bảy tám mét, đâm gãy một cây đại thụ cao lớn, mới nặng nề ngã xuống đất.

 

“Trưởng lão Lý!”

 

Đại trưởng lão vội vàng chạy lên phía trước, đỡ Lý Thuần Phong đứng dậy khỏi mặt đất.

 

“Trưởng lão Lý, ông sao rồi? Vết thương có nặng lắm không?”

 

Đại trưởng lão đỡ Lý Thuần Phong đứng lên khỏi mặt, lúc này hơi thở Lý Thuần Phong đã rất mỏng manh, chỉ tay vào Đoàn Hải Long, nhưng ngay cả một câu cũng không nói nên lời.

“Hừ! Tôi đã cảnh cáo ông rồi, chỉ dựa vào ông thì ngay cả tư cách ra tay với tôi cũng chẳng có đâu!”
 
Chương 1962


Khuôn mặt Đoàn Hải Long đầy vẻ đắc ý nhìn Lý Thuần Phong đã bị đánh bị thương nặng, ngửa mặt cười ha hả nói.

 

“Đoàn Hải Long, ông có biết, đánh trưởng lão tông miếu bị thương thì sẽ có hậu quả gì không?”

 

Đại trưởng lão nghiến răng nghiến lợi giận dữ trách mắng.

 

Đoàn Hải Long khẽ lắc đầu đáp: “Hừ, xem ra các ông vẫn chưa hiểu, chỉ cần thỏa thuận đó bị hủy bỏ, thế giới sẽ xảy ra những thay đổi long trời lở đất, thời đại coi trọng võ thuật cũng sắp đến rồi!”

 

“Đến khi đó, cái gọi là trưởng lão tông miếu và trưởng lão võ tông gì đó cũng chỉ để trưng bày mà thôi, tất cả đều phải coi trọng thực lực, hơn nữa, tôi có thể đảm bảo với các ông rằng, ngày đó sẽ không còn xa nữa!”

 

Lời nói của Đoàn Hải Long, truyền đến tai của mọi người khiến tinh thần của bọn họ phấn chấn cả lên.

 

Võ tông và các đại danh sơn cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt, không cần phải trốn trong núi, sống cuộc sống khổ sở như trước nữa.

 

“Minh chủ Đoàn, ông nói thật sao?”

 

Đại diện của Hoa Sơn tiến lên một bước, cau mày hỏi.

 

Đoàn Hải Long khẽ gật đầu nói: “Đương nhiên là thật rồi, mười gia tộc lớn ở Âu Lục đã cùng nhau đưa ra yêu cầu này, bất cứ ai cũng phải suy nghĩ kỹ càng. Hơn nữa, cường giả cảnh giới Thiên Thần vốn dĩ nên là chủ nhân của thế giới này, không nên bị đẩy xa khỏi giới thế tục”.

 

Nghe vậy, Đại trưởng lão không khỏi thấy ớn lạnh.

 

Hóa ra liên minh võ thuật sớm đã thông đồng với những gia tộc ở Âu Lục!

 

Dù sao Hoa Quốc cũng là một quốc gia võ tông, không được Hoa Quốc gật đầu đồng ý thì lệnh cấm đó không thể nào hủy bỏ. Rất có khả năng Đoàn Hải Long là kẻ phản bội đại diện cho Hoa Quốc, ủng hộ cho nghị quyết này!

 

“Khương Vy Nhan, bây giờ ngay cả chỗ dựa vững chắc của cô cũng sụp đổ rồi, cô còn lời gì muốn nói không?”

 

Đoàn Hải Long xoay người lại, cười khẩy liếc nhìn Khương Vy Nhan.

 

Vào giờ phút này, Khương Vy Nhan đã bị dồn vào ngõ cụt.

 

Cho dù Đại trưởng lão hay Lý Thuần Phong đều không thể tiếp tục bảo vệ nhà họ Tiêu.

 

Chẳng lẽ, nhà họ Tiêu phải đối mặt với thảm cảnh diệt vong thật sao?

 

“Khương Vy Nhan tôi dù có chết, cũng sẽ không khuất phục trước đám người vô liêm sỉ như các ông!”

 

Khương Vy Nhan nghiến răng, lạnh lùng nói.

 

Viên Sùng Hổ không để mất cơ hội tiến lên một bước, nói với Đoàn Hải Long: “Minh chủ Đoàn, ông thấy rồi đó, cho dù Tiêu Chính Văn đã chết, nhưng Khương Vy Nhan vẫn ngông cuồng như vậy, theo tôi thấy, tuyệt đối không thể để hai đứa con của Tiêu Chính Văn sống sót, cần phải nhổ cỏ tận gốc!”

 

Khuôn mặt Đoàn Hải Long hơi đanh lại, ngay sau đó, đôi mắt lóe lên tia sắc bén, lạnh lùng nói: “Đúng thế! Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, khi gió xuân thổi tới lại mọc mầm!”
 
Chương 1963


 Đoàn Hải Long vừa dứt lời, vút vút vút!

 

Hơn mười cao thủ cảnh giới Thiên Vương dường như đồng loạt rút dao kiếm ra.

 

Đoàn Hải Long dẫn đầu đám người, không nói lời vô nghĩa với Khương Vy Nhan nữa, mà dùng hành động thực tế để nói cho Khương Vy Nhan biết, người nhà họ Tiêu nhất định phải chết!

 

“Các người… chẳng lẽ các người không sợ sư phụ tôi quay về sẽ tính sổ với các người sao?”

 

Một đệ tử của Thiên Kiếm Tông bước nhanh về phía trước, chắn trước người Khương Vy Nhan, sắc mặt tái nhợt hét lớn.

 

Độ Thiên Chân Nhân là người duy nhất còn có thể khiến đám người Đoàn Hải Long sợ hãi.

 

Nhưng tiếc rằng trong mắt Đoàn Hải Long, nếu không có Tiêu Chính Văn che chở thì Độ Thiên Chân Nhân vốn không có tư cách nói chuyện với bọn họ!

 

“Cậu nói Độ Thiên Chân Nhân sao? Cho dù ông ta đứng ở trước mặt tôi thì ông ta dám nói không với tôi sao?”

 

Đoàn Hải Long đắc ý nói.

 

Lời vừa dứt, bóng dáng Đoàn Hải Long chợt lóe sáng nhanh như chớp, chạy thẳng tới chỗ Khương Vy Nhan.

 

“Dừng tay!”

 

Ngay lúc Đoạn Hải Long chỉ cách Khương Vy Nhan chưa đầy năm bước, đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn ở phía sau mọi người!

 

Bọn họ rối rít quay đầu nhìn về phía sau.

 

Chỉ thấy một ông già tóc bạc mặc áo đạo sĩ, dáng vẻ thần tiên, dưới chân nổi gió nhanh như chớp.

 

“Độ Thiên Chân Nhân?”

 

Trong đám người, phần lớn đều không xa lạ với cụ ấy.

 

Có điều không ai ngờ rằng, Độ Thiên Chân Nhân lại đứng ra giúp đỡ Khương Vy Nhan ngay lúc áp lực cực lớn đang nè nén!

 

Nhưng chỉ một mình Độ Thiên Chân Nhân sao có thể là đối thủ của đám đông bọn họ?

 

Nhiều người đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, một mình Độ Thiên Chân Nhân sao có thể thay đổi cục diện?

 

“Độ Thiên Chân Nhân, tôi không muốn lạm sát người vô tội, Thiên Kiếm Tông vốn không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Tiêu, ông cần gì phải vì Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn mà chọc giận mọi người?”

 

Đoàn Hải Long chất vấn với giọng điệu lạnh như băng.

 

Độ Thiên Chân Nhân hoàn toàn không thèm quan tâm đến Đoàn Hải Long, mà nhanh chân bước tới cạnh Khương Vy Nhan, chắp tay nói: “Lão nô tới trễ, để chủ mẫu sợ hãi rồi, mong chủ mẫu tha tội!”

 

“Cái gì?”

 

Lão nô?

 

Chủ mẫu?

 

Mọi người không khỏi giật mình, liếc nhìn Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan.

“Ông à, ông nói quá lời rồi, nhưng hôm nay nhà họ Tiêu gặp nạn, e rằng không phải chỉ một mình ông là có thể ngăn cản được, bây giờ Tiêu Chính Văn không còn nữa, ông không cần để mình rơi vào tình thế nguy hiểm vì nhà họ Tiêu đâu”.
 
Chương 1964


 “Nhưng xin ông nhất định phải bảo vệ hai đứa con của Tiêu Chính Văn! Khương Vy Nhan tôi cho dù ở dưới suối vàng, cũng luôn cảm kích ân tình của ông!”

 

Khương Vy Nhan vừa nói, vừa cúi đầu với Độ Thiên Chân Nhân.

 

Chuyện này…

 

Độ Thiên Chân Nhân vội vàng tiến lên, đỡ lấy Khương Vy Nhan: “Chủ mẫu, ai nói chủ thượng đã chết chứ? Lão nô vẫn còn sống tốt, sao chủ thượng có thể chết được?”

 

Ơ?

 

Nghe nói thế, đám người Đoàn Hải Long không khỏi rối rít nghiêng đầu, bởi vì mấy câu nói của Độ Thiên Chân Nhân đã mang đến một lượng tin tức quá lớn.

 

Chẳng lẽ là giữa Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân có mối liên kết đặc biệt gì sao?

 

“Ông à, ý ông là gì?”

 

Khương Vy Nhan vô cùng hoảng hốt nhìn về phía Độ Thiên Chân Nhân.

 

“Chủ mẫu, tôi từng thề rằng, sẽ luôn trung thành với chủ thượng, hơn nữa, chủ thượng còn, lão nô còn, chủ thượng mất, lão nô cũng sẽ mất! Nếu như chủ thượng đã chết thật thì lúc này tôi sẽ ở một nơi khác, sao có thể tới đây trợ giúp?”

 

Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân quay người, nhìn đám người Đoàn Hải Long cười khẩy nói: “Ngày hôm đó, ở trên núi Thương Lĩnh, chủ thượng tha cho các người một mạng là hy vọng các người có thể cải tà quy chính, làm lại cuộc đời!”

 

“Vậy mà các người lại càng thêm ác độc, còn gây bất lợi với người nhà của chủ thượng, đã thế thì đừng trách tôi không nương tay! Hôm nay những người tới đây gây sự, cho dù là đệ tử danh sơn hay chưởng môn võ tông cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”

 

Độ Thiên Chân Nhân vừa nói vừa vung tay, rút ra một thanh kiếm dài từ sau lưng.

 

Một vầng sáng lóe lên, ngăn cản tầm nhìn của mọi người trong giây lát.

 

Cùng lúc đó, mọi người đều bị bao vây bởi một luồng sát khí vô hình, cứ như một cái lưới lớn, bao trùm lên tất cả mọi người!

 

“Độ Thiên, ông cho rằng chỉ bằng sức của một mình ông có thể làm gì được chúng tôi?”

 

Trương Hách Tuyên ngạo nghễ bước ra từ trong đám người.

 

Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương nổi tiếng khắp thiên hạ.

 

Cho dù là Độ Thiên Chân Nhân cũng khó mà sống sót trong Tam Tuyệt Trận!

 

Ngoại trừ Tiêu Chính Văn, mấy nghìn năm qua chưa có một ai phá giải được Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương!

 

“Độ Thiên, nếu ông đã chán sống như thế thì chúng tôi sẽ tiễn ông lên đường!”

 

Đại diện phái Hoa Sơn cũng bước lên trước một bước.

 

Độ Thiên Chân Nhân cười khẩy nói: “Dưới nhát kiếm của tôi, các người cũng chỉ là đám vong hồn mà thôi! Chịu chết đi!”

 

Dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên vung thanh kiếm dài trong tay lên, đường kiếm cao tận mây, cho tới khi kiếm ảnh to lớn phủ trên mặt đất, chậm rãi hạ xuống.

 

Cùng với sự xuất hiện của kiếm ảnh khổng lồ, lại có thêm kiếm ảnh dài khoảng ba mét cũng hiện ra trước mắt mọi người.

 

Vô số kiếm ảnh, tầng tầng lớp lớp, chặt chẽ như lưới đánh cá, bao trùm về phía mọi người.

“Thiên Tuyệt Trận! Lên!
 
Chương 1965


Một tay Trương Hách Tuyên chỉ lên trời, đám mây giông đen xuất hiện trong nháy mắt, vô số tia chớp xuyên qua tầng mây.

 

“Phục Quang Đại Trận, lên!”

 

Đại diện Hoa Sơn vẫy tay, một vầng sáng màu vàng lập tức che phủ mọi người.

 

Vô số kiếm ảnh ào ào rơi vào màn sáng, nhưng màn sáng màu vàng dường như có thể nuốt trọn tất cả, trong nháy mắt, toàn bộ kiếm ảnh lập tức biến mất không thấy tăm hơi!

 

“Độ Thiên, kiếm vực của ông sao có thể là đối thủ với Phục Quang Đại Trận của tôi chứ? Bây giờ chắc ông đã hiểu rõ, sự chênh lệch giữa đệ tử danh sơn chúng tôi và ông chứ?”

 

Đại diện Hoa Sơn liên tục cười nhạt nói.

 

“Thiên Lôi, tấn công!”

 

Cùng lúc đó, Trương Hách Tuyên chỉ tay về phía Độ Thiên Chân Nhân, chỉ thấy một vầng sáng màu trắng bạc xông thẳng về phía Độ Thiên Chân Nhân.

 

“Đùng đùng đùng!”

 

Cùng với vầng sáng kia rơi xuống, trên bầu trời liên tục vang lên tiếng sấm sét, đủ để thấy đòn đánh này mạnh mẽ ngút trời!

 

“Ông ơi, cẩn thận!”

 

Nhìn những vầng sáng màu trắng bạc, Khương Vy Nhan đứng cách Độ Thiên Chân Nhân chưa đầy nửa mét, hô lên thất thanh.

 

“Rắc rắc!”

 

Độ Thiên Chân Nhân vung kiếm chạm vào vầng sáng, lúc đó ánh chớp lóe lên, Độ Thiên Chân Nhân lập tức bay ngược ra sau.

 

Tuy Độ Thiên Chân Nhân đã có lĩnh ngộ về trận pháp, nhưng dù sao đây cũng là trận đánh đầu tiên dùng nó, còn về việc sử dụng từ trường của bản thân thì hoàn toàn không thể so sánh với Tiêu Chính Văn.

 

Mức độ uy hiếp của Tam Tuyệt Trận không thể xem thường, Độ Thiên Chân Nhân sao có thể ngăn cản?

 

Rầm!

 

Độ Thiên Chân Nhân đập thẳng lưng vào tường, khiến nửa bức tường sụp đổ.

 

“Phụt!”

 

Độ Thiên Chân Nhân còn chưa kịp đứng dậy, đã lập tức phun ra một ngụm máu.

 

“Ông à, ông không sao chứ?”

 

Khương Vy Nhan vội vàng chạy đến gần, đỡ Độ Thiên Chân Nhân từ dưới đất lên.

 

“Tôi… Tôi không sao, chủ… Chủ mẫu đi mau, tôi còn có thể đánh thêm một trận nữa! Nhớ kỹ, hãy chờ chủ thượng trở lại! Chủ thượng… Chủ thượng vẫn chưa chết!”

 

Độ Thiên Chân Nhân gắng gượng cắn răng, nói với Khương Vy Nhan.

 

“Ông à…”

 

“Hừ! Đi ư? Để tôi xem ai dám, hôm nay nhà họ Tiêu buộc phải diệt vong!”

Đoàn Hải Long tức giận quát lớn, chạy thẳng về phía Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan.
 
Chương 1966


 “Nhà họ Tiêu diệt vong sao?”

 

Đại trưởng lão nghe vậy, sải bước dài đến phía trước, ngăn trước mặt Khương Vy Nhan và nói với Đoàn Hải Long: “Đoàn Hải Long, ông có biết ông đang…”

 

“Bốp!”

 

Đoàn Hải Long không nói nhiều lời, vung tay giáng xuống một bạt tai vào mặt Đại trưởng lão.

 

Vào giờ phút này, Đoàn Hải Long đâu còn chút lòng kính sợ nào với Đại trưởng lão nữa chứ?

 

Nhạc Trung Kỳ đã chết, Tiêu Chính Văn cũng đã chết, còn ai có thể chống lưng cho nhà họ Tiêu nữa đây?

 

Hôm nay cụ ta sẽ giết bất kỳ kẻ nào dám cản đường!

 

“Đại trưởng lão, tôi đã nhiều lần khoan dung cho ông, nhưng ông lại cậy già lên mặt hết lần này tới lần khác ở trước mặt tôi! Ông phải biết rằng, những kẻ muốn giết cả nhà Tiêu Chính Văn không chỉ có mình tôi!”

 

Đoàn Hải Long vừa nói vừa chỉ tay về phía Trương Hách Tuyên, giọng điệu lạnh lùng nói: “Người này là đại diện của nhà họ Trương – gia tộc bảo vệ phần mộ Tổ Long! Chẳng lẽ mặt mũi của người nhà họ Trương, còn không lớn bằng ông sao?”

 

“Tôi nói cho ông biết, đừng nói là ông, cho dù là các trưởng lão võ tông đều tập hợp tại đây thì hôm nay người nhà họ Tiêu cũng phải chết”.

 

Nói xong, Đoàn Hải Long đánh trả lại một đòn ngay vào ngực Đại trưởng lão.

 

“Đùng!”

 

Ngay khi truyền đến một tiếng vang lanh lảnh, một vầng hào quang trắng bạc lập tức tản ra.

 

Khiến đất cát bay đầy trời.

 

Cơ thể Đại trưởng lão bị văng ra ngoài mười mấy mét, nặng nề ngã xuống đất.

 

“Phụt!”

 

Đại trưởng lão còn chưa kịp đứng dậy, đã phun ra một ngụm máu tươi.

 

Thực lực chênh lệch quá lớn, chưa nói đến cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao của Đoàn Hải Long, chỉ riêng sự hiểu biết về trận pháp của cụ ta cũng đã vượt xa Đại trưởng lão.

 

Cú đánh này gần như xé nát ngũ tạng của Đại trưởng lão, nhưng chỉ vì e ngại thân phận trưởng lão võ tông, nên Đoàn Hải Long mới không thẳng tay giết hại mà thôi.

 

Trương Hách Tuyên cười nhạt bước lên phía trước, đi tới bên cạnh Đại trưởng lão, giơ chân giẫm lên lồng ngực Đại trưởng lão, lạnh lùng nói: “Đồ không biết sống chết, chắc hẳn ông cũng biết ân oán giữa nhà họ Trương chúng tôi và Tiêu Chính Văn nhỉ?”

 

“Giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền là đạo lý hiển nhiên! Kẻ sống dai như ông, cứ ỷ mình là trưởng lão của võ tông mà muốn hống hách ngăn cản ư?”

 

“Đừng nói là một trưởng lão võ tông như ông, cho dù là Thiên Tử có đích thân tới thì cũng chẳng là cái thá gì ở trước mặt nhà họ Trương chúng tôi”.

 

Nói xong, Trương Hách Tuyên lại giơ chân lên giẫm mạnh vào cổ tay của Đại trưởng lão.

Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc giòn tan, cổ tay của Đại trưởng lão đã gãy nát cùng với âm thanh đó, cả người Đại trưởng lão đau đến mức co quắp lại.
 
Chương 1967


 “Ông… ông…”

 

Đại trưởng lão chỉ tay vào Trương Hách Tuyên, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng!

 

“Ông cái gì mà ông? Nói cho ông biết, võ tông Hoa Quốc cũng được, các đại danh sơn cũng thế, bất cứ ai cũng phải nể mặt nhà họ Trương chúng tôi, ông cho rằng trưởng lão của võ tông là có thể muốn làm gì thì làm sao?”

 

“Nếu ông đã thích lo chuyện bao đồng như vậy thì tôi sẽ để cho ông chết ở trước mặt người nhà họ Tiêu, cho ông được toại nguyện!”

 

Vừa dứt lời, Trương Hách Tuyên lại lần nữa giơ chân lên, giẫm mạnh vào cánh tay Đại trưởng lão.

 

Âm thanh gãy xương đứt gân lại vang lên, Đại trưởng lão đau đến mức mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, nhưng vẫn cắn chặt răng như cũ, nhìn đám người Trương Hách Tuyên và Đoàn Hải Long với đôi mắt căm phẫn.

 

“Dám dùng ánh mắt này trừng tôi sao? Tôi thấy cặp mắt của ông quá dư thừa rồi đấy!”

 

Đoàn Hải Long hất tay áo lên, một làn gió mạnh quét thẳng vào Đại trưởng lão.

 

“Soạt!”

 

Một làn sóng khí lướt qua mặt Đại trưởng lão, ngay sau đó truyền đến tiếng kêu rên thảm thiết vô cùng thê lương.

 

“A a a…!”

 

Một tay Đại trưởng lão che mắt, nhưng máu tươi lại không ngừng chảy ra qua kẽ ngón tay.

 

“Ông ơi!”

 

Nhìn thấy đôi mắt của Đại trưởng lão đã bị hủy hoại, lửa giận trong lòng Khương Vy Nhan bùng cháy, cô tiến lên một bước, hét lên với đám người Trương Hách Tuyên: “Các ông… Các ông còn có tính người không hả? Dùng thủ đoạn này để hành hạ một người già tám mươi tuổi! ”

 

“Chẳng lẽ võ tông và liên minh võ thuật lại không nói lý lẽ như vậy sao?”

 

Đoàn Hải Long chắp hai tay sau lưng, cười đắc ý nói: “Lý lẽ ư? Ha ha ha…”

 

“Khương Vy Nhan, lý lẽ là gì vậy? Bán bao nhiêu tiền một cân?”

 

“Trong võ đạo, kẻ mạnh làm vua, lời nói của kẻ mạnh chính là lý lẽ, những việc kẻ mạnh làm chính là hành động chính nghĩa!”

 

“Hôm nay tôi dẫn đầu các đồng môn võ tông, tiêu diệt nhà họ Tiêu chính là nghe theo ý trời, làm yên lòng dân! Ai dám ngăn cản thì là kẻ thù của trời đất”.

 

Giọng của Đoàn Hải Long như tiếng chuông lớn, từng câu từng chữ đều có thể truyền ra cách xa ngàn cây số.

 

“Minh chủ Đoàn, trước khi tiêu diệt hết người nhà họ Tiêu thì có thể cho thuộc hạ nếm thử cô nàng bé bỏng này không?”

 

Lúc này, một gã đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi đứng ra giữa đám đông, vẻ mặt háo sắc nhìn Khương Vy Nhan nói.

 

“Súc sinh! Bọn mày… khụ… khụ!”

 

Đại trưởng lão chỉ tay về phía đám người Đoàn Hải Long, chửi ầm lên!

Cho dù đôi mắt đã bị hủy, cánh tay đã bị phế, nhưng Đại trưởng lão cũng không bao giờ cho phép những chuyện như vậy xảy ra với người bên cạnh mình!
 
Chương 1968


Lúc này, Lý Thuần Phong cũng gắng gượng đứng dậy, lảo đảo mấy bước, đến gần nói: “Hôm nay ai dám mở miệng nói tiêu diệt nhà họ Tiêu thì phải bước qua xác tôi trước!”

 

Vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lùng của Đoàn Hải Long nhìn thẳng về phía Lý Thuần Phong.

 

“Bước qua xác ông trước ư? Vậy được thôi!”

 

Mũi chân Đoàn Hải Long chạm đất, động tác nhanh như thỏ, đồng thời vung tay lên đánh mạnh vào lồng ngực Lý Thuần Phong.

 

Lý Thuần Phong vốn đã bị thương nặng, đâu còn sức để tránh né? Cú đánh của Đoàn Hải Long đánh thẳng vào lồng ngực khiến cơ thể của cụ ấy như diều bị đứt dây, bay ngược ra ngoài!

 

“Phụt!”

 

Cơ thể vừa rơi xuống đất, Lý Thuần Phong lập tức phun ra một vũng máu, ngay sau đó ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

 

Đoàn Hải Long liếc xéo Lý Thuần Phong và Đại trưởng lão, rồi lại nhìn Độ Thiên Chân Nhân đang bị thương nặng, cười ha hả đắc ý nói: “Khương Vy Nhan, bây giờ tôi rất muốn xem còn ai chống lưng cho cô nữa!”

 

“Cô cũng nghe thấy rồi đấy, có người muốn nếm thử mùi vị của cô, nhưng tôi có thể thay cô quyết định, chỉ cần cô chịu giao hai đứa con của Tiêu Chính Văn ra thì tôi có thể giúp cô chết một cách thoải mái!”

 

“Để tránh việc cô bị làm nhục trước lúc chết, cắm sừng Tiêu Chính Văn tới âm tào địa phủ, ha ha ha!”

 

Đoàn Hải Long nói đến đây, đắc ý cười phá lên.

 

Đám người xung quanh cũng nhao nhao ngửa mặt cười ha hả.

 

Trương Hách Tuyên vừa cười vừa nhìn vào Khương Vy Nhan, trong mắt tràn đầy ý đồ gian ác.

 

Nếu như vừa nãy không phải có người nhắc nhở, thì suýt chút nữa ông ta đã lãng phí người đẹp này rồi!

 

“Các ông đừng nằm mơ!”

 

Khương Vy Nhan nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt thành nắm đấm.

 

Chuyện cho tới nước này, cầu xin cũng vô dụng, chỉ có liều chết đánh một trận!

 

Cho dù có chết, cũng tuyệt đối không thể để Tiêu Chính Văn ở nơi chín suối chịu sự nhục nhã này!

 

Nghĩ đến đây, Khương Vy Nhan hạ quyết tâm, biết rõ không đánh lại, nhưng cô vẫn xông lên định giết Đoàn Hải Long.

 

Tuy rằng Khương Vy Nhan từng được Tiêu Chính Văn chỉ dạy, có thể nghênh chiến với cảnh giới chủ soái chỉ bằng cảnh giới chiến thần, nhưng khoảng cách giữa cô và Đoàn Hải Long thật sự quá lớn!

 

Đoàn Hải Long thậm chí còn không quay đầu lại, tùy ý đánh ra một cú.

 

Khương Vy Nhan chỉ cảm thấy mình đụng phải một bức tường khí, rồi sau đó cả người bay thẳng ra ngoài.

 

“Bụp!”

 

Khương Vy Nhan ngã phịch xuống đất, vừa định đứng dậy lại cảm thấy cổ họng có vị ngọt nhẹ, miệng lập tức phun ra một vũng máu.

“Chỉ một ngọn lửa mà lại muốn so sánh với ánh trăng à? Đúng là chán sống! Lúc nãy ai muốn cắm sừng Tiêu Chính Văn thì giờ có thể tùy ý được rồi!”
 
Chương 1969


 Đoàn Hải Long hất tay lên, rồi lập tức xoay người lại.

 

“Ha ha, tiếc cho thằng Tiêu Chính Văn chết sớm, nếu hắn không có phúc hưởng thụ, vậy để tôi giúp Tiêu Chính Văn làm chuyện vất vả này!”

 

Trương Hách Tuyên vừa nói vừa đá văng Đại trưởng lão ra, bước về phía Khương Vy Nhan.

 

“Ông… Ông đừng tới đây! Nếu không, tôi sẽ chết trước mặt ông!”

 

Khương Vy Nhan đột nhiên từ bên hông rút ra một con dao găm, kề sát cổ họng mình.

 

“Ha ha!”

 

Trương Hách Tuyên ngửa mặt lên cười nói: “Nhà họ Trương tôi canh giữ mộ Tổ Long mấy đời nay, không quan tâm đến những thứ này, huống hồ người mới chết thì cơ thể vẫn còn ấm!”

 

 

 

“Trương Hách Tuyên, ông thật vô liêm sỉ! Không ngờ, người nhà họ Trương đều là loại súc sinh không biết xấu hổ!”

 

Đại trưởng lão tức hộc máu, lên tiếng mắng chửi.

 

Loại hành vi này còn không bằng đám côn đồ vô lại ngoài đường phố.

 

Trong dòng lịch sử dài dằng dặc mấy nghìn năm của Hoa Quốc, nhà họ Trương vẫn luôn được hưởng đặc quyền!

 

Rõ ràng lời nói của Trương Hách Tuyên đã khiến ấn tượng của Đại trưởng lão với toàn bộ nhà họ Trương, cũng giảm xuống mấy bậc.

 

Sự kính trọng trước kia đã sớm không còn tồn tại!

 

“Ha ha, thể diện ư? Thế nào gọi là thể diện, sau khi tôi “mây mưa” với cô ta, rồi giết cả nhà cô ta thì ai có thể nói ra nói vào chứ? Hơn nữa, mọi người ở đây, cũng đâu phải chỉ có mình tôi có “ý tốt” đó phải không nào?”

 

Trương Hách Tuyên nói xong còn liếm khóe môi, nhìn mọi người ở phía sau.

 

Ngay tức khắc, hai ba mươi cặp mắt lóe lên ánh sáng xanh, đồng thời đặt tầm mắt trên người Khương Vy Nhan.

 

“Sao còn chưa ra tay!”

 

Đoàn Hải Long lạnh lùng thúc giục.

 

“Vút vút vút!”

 

Mười mấy bóng đen chợt lóe lên, lập tức bao vây Khương Vy Nhan ở giữa.

 

“Dù tôi có chết cũng sẽ không để cho các người được như ý!”

 

Mắt Khương Vy Nhan chứa đầy nước mắt căm hận, cô giơ dao găm lên, đang định đâm vào ngực mình.

 

“Vy Nhan! Dừng tay!”

 

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng hét lớn bỗng truyền đến.

 

Nghe thấy giọng nói này, không chỉ có Khương Vy Nhan như bị điện giật, mà ngay cả đám người Đoàn Hải Long cũng hết sức chấn động!

 

Không sai, bọn họ vô cùng quen thuộc với chủ nhân của giọng nói này – Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn chưa chết sao?
 
Chương 1970


Đoàn Hải Long đột nhiên quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.

 

Chỉ thấy một bóng người màu trắng lóe lên trước mắt Đoàn Hải Long trong nháy mắt.

 

Ngay sau đó, mười mấy người đang vây quanh Khương Vy Nhan, đồng loạt nổ tung, máu bắn tung tóe!

 

Cho dù Trương Hách Tuyên kịp thời phản ứng, vẫn bị đánh bay tại chỗ, bay xa bảy tám mét mới dừng lại.

 

Còn mười mấy người còn lại đều chết tại chỗ.

 

“Chồng… Chồng ơi!”

 

Khương Vy Nhan ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, con dao găm vẫn còn đặt trước ngực.

 

“Vy Nhan, để em chịu ấm ức rồi, đến đây, anh dìu em!”

 

Tiêu Chính Văn nói xong, chìa tay về phía Khương Vy Nhan, Khương Vy Nhan vô thức ném dao đi, nắm lấy tay Tiêu Chính Văn, chậm rãi đứng lên từ dưới đất.

 

“Chủ thượng! Thuộc hạ… vô dụng!”

 

Độ Thiên Chân Nhân tay ôm ngực, yếu ớt nói.

 

Tiêu Chính Văn nhìn Độ Thiên Chân Nhân, khẽ gật đầu, tỏ ý mình đã biết Độ Thiên Chân Nhân từng cố gắng hết sức.

 

Sau đó, ánh mắt anh dừng trên người Đại trưởng lão, thấy một cánh tay của Đại trưởng đã bị phế bỏ, hai mắt không ngừng chảy mắt, trong mắt anh lập tức lóe lên tia sáng lạnh lùng.

 

“Tiêu Chính Văn? Cậu vẫn chưa chết ư?”

 

Đoàn Hải Long hơi giật mình nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nhưng biểu cảm của cụ ta không mảy may sợ hãi.

 

Ngày hôm đó, khi ở Thương Lĩnh, sở dĩ Tiêu Chính Văn có thể an toàn trở về, hoàn toàn là dựa vào Nhạc Trung Kỳ.

 

Hôm nay, dù Tiêu Chính Văn chưa chết thì đã sao?

 

Có người đã tận mắt nhìn thấy xác của Nhạc Trung Kỳ, hôm nay những người đến nhà họ Tiêu hỏi tội đều là người có thực lực. Đừng thấy không đông lắm mà lầm, bọn họ đều là những cao thủ của liên minh võ thuật hoặc các đại danh sơn.

 

“Bất ngờ lắm sao? Đoàn Hải Long, ông còn nhớ ngày đó ông đã thề gì không?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Đoàn Hải Long.

 

Thề ư?

 

Nghe thấy vậy, Đoàn Hải Long không khỏi cười khẩy nói: “Đó chẳng qua chỉ là mưu kế của tôi thôi! Nếu không có Nhạc Trung Kỳ thì cậu còn có thể sống đến ngày hôm nay sao?”

 

“Đáng tiếc, Nhạc Trung Kỳ đã không còn nữa, hôm nay không chỉ có cao thủ Hoa Sơn, còn có cao thủ Hằng Sơn, nhà họ Trương cũng cử người tới hỏi tội, cậu cho rằng cậu có thể sống sót sao?”

 

“Nếu như tôi là cậu, nhất định sẽ mai danh ẩn tích, tuyệt đối không xuất hiện, nhưng như thế cũng tốt, sau này chúng tôi sẽ bớt một mối phiền toái!”

 

Đoàn Hải Long vừa dứt lời, mười mấy đệ tử danh sơn sau lưng cụ ta, nhao nhao nhảy ra trước một bước.

 

Bọn chúng cứ như gặp phải kẻ thù không đội trời chung!
 
Chương 1971


Dù Tiêu Chính Văn chỉ có một mình nhưng chiến tích ở núi Thương Lĩnh đã khiến mọi người không thể theo kịp!

 

Đối phó với người như vậy, phải dùng hết sức, tuyệt đối không để đối phương có cơ hội nghỉ ngơi!

 

“Cánh tay của Đại trưởng lão là do ai đánh gãy?”

 

Tiêu Chính Văn vốn dĩ không thèm quan tâm đến Đoàn Hải Long, mà anh chú ý đến cánh tay của Đại trưởng lão, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng lướt qua khuôn mặt mọi người.

 

“Là tôi!”

 

Trương Hách Tuyên chỉ bị thương nhẹ, lúc này, ông ta nhìn thấy mọi người đều chuẩn bị chống lại Tiêu Chính Văn nên bỗng chốc trở nên dũng cảm hơn.

 

Có điều, Trương Hách Tuyên chưa kịp định thần, đã thấy Tiêu Chính Văn đưa một tay ra rồi nắm lại ở giữa không trung!

 

“Vút!”

 

Một sức lực mạnh mẽ vô hình đẩy thẳng Trương Hách Tuyên ra.

 

Trương Hách Tuyên cố hết sức khống chế cơ thể mình, nhưng vẫn không tự chủ được mà bay về phía Tiêu Chính Văn.

 

Mẹ kiếp

 

Trương Hách Tuyên sợ đến mức rợn tóc gáy, con ngươi thiếu chút nữa rơi ra khỏi hốc mắt!

 

Nhìn thấy cơ thể mình cách Tiêu Chính Văn càng lúc càng gần, Trương Hách Tuyên suýt chút nữa đã tè ra quần.

 

“Cứu tôi!”

 

Trương Hách Tuyên vừa mới kêu lên đã bị Tiêu Chính Văn bóp chặt cổ.

 

“Ư! Ư…!”

 

Ông ta còn muốn gào thét, nhưng cổ họng hoàn toàn không thể phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

 

“Là ông chặt đứt tay của Đại trưởng lão à? Tốt lắm, thế thì tôi chặt hai cánh tay của ông!”

 

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa nắm lấy tay Trương Hách Tuyên, bất ngờ dồn sức xuống dưới, rắc rắc!

 

Hai chân của Trương Hách Tuyên đồng thời bị đánh gãy, lún vào mặt đất, thậm chí ông ta chưa kịp kêu la thảm thiết, chỉ thấy một sức lực vô hình đột nhiên đè nặng lên hai vai.

 

“Răng rắc! Răng rắc!”

 

Cùng với âm thanh lanh lảnh vang lên, hai tay Trương Hách Tuyên đồng thời bị đánh gãy!

 

“A a a!”

 

Một cảm giác đau nhức bứt rứt, từ hai chân rồi đến cánh tay truyền tới trong nháy mắt, đau đến mức Trương Hách Tuyên gào thét thê thảm hệt như lợn bị chọc tiết!

 

“Cứu… Cứu… Cứu tôi!”

 

Trương Hách Tuyên quỳ dưới đất, lớn tiếng kêu rên.

 

Nhưng hoàn toàn không có ai dám đến gần ông ta.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt khác thường.
 
Chương 1972


Cảnh tượng vừa nãy chỉ diễn ra chưa tới một giây.

 

Từ khi Trương Hách Tuyên bị bắt, đến khi hai chân hai tay của ông ta bị đánh gãy, dường như chỉ trong nháy mắt, điều này có nghĩa là gì?

 

Thực lực chênh lệch quá lớn!

 

Ngay cả cơ hội chống cự, Trương Hách Tuyên cũng chẳng có!

 

Cho dù ông ta chỉ là một thành viên bình thường trong nhà họ Trương, nhưng cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao!

 

Hơn nữa, ông ta còn có bí kíp của nhà họ Trương là Tam Tuyệt Trận!

 

Người như thế lại bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức không còn sức chống trả, vậy đám bọn họ, có thể mạnh hơn Trương Hách Tuyên bao nhiêu?

 

Hai mắt Đoàn Hải Long lóe sáng liếc xéo Tiêu Chính Văn, giờ phút này, cụ ta cũng cảm thấy sự khác biệt của Tiêu Chính Văn.

 

Sự thản nhiên đó, sự bình tĩnh đó, sự tự tin đó!

 

Chẳng lẽ…

 

Không không không!

 

Đoàn Hải Long lập tức xóa bỏ suy đoán trong lòng mình, bây giờ Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi chứ?

 

Mới hơn hai mươi, chưa đến ba mươi tuổi, trong lịch sử Hoa Quốc, cường giả cảnh giới Thiên Thần trẻ tuổi nhất là Bạch Khởi!

 

Nhưng năm đó, Bạch Khởi ba mươi sáu tuổi, mới có thể đột phá cảnh giới Thiên Thần!

 

“Hai mắt Đại trưởng lão cũng là do ông phế bỏ sao?”

 

Tiêu Chính Văn giơ chân lên, dùng giày chiến giẫm lên bả vai của Trương Hách Tuyên, lạnh lùng hỏi.

 

Trương Hách Tuyên nhìn thấy dường như đầu ngón tay của Tiêu Chính Văn đang có một luồng sáng trắng lưu chuyển nên vội vàng lắc đầu nói: “Không! Không phải tôi! Là… Là minh chủ Đoàn!”

 

Nói đến đây, Trương Hách Tuyên bật khóc.

 

Ông ta vẫn đang chảy máu không ngừng, nếu không được cứu chữa, ông ta cũng sẽ chết vì mất máu!

 

Nhưng giờ phút này, vốn chẳng có ai quan tâm đến sự sống chết của ông ta!

 

“Đoàn Hải Long, ông thật to gan, dám đánh trưởng lão võ tông trọng thương?”

 

Tiêu Chính Văn chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Đoàn Hải Long.

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu đừng cố làm ra vẻ! Trước kia đã để cậu chạy thoát, hôm nay, cậu buộc phải chết!”

 

Đoàn Hải Long tức giận gào lên, sau đó phất tay, một đám mây màu xám trắng bao phủ trên bầu trời biệt thự nhà họ Tiêu!

 

Thiên Tinh Đại Trận!

 

Độ Thiên Chân Nhân không khỏi giật mình, Đoàn Hải Long đã bố trí trận pháp này từ khi nào?

 

“Chủ thượng!”

 

Độ Thiên Chân Nhân cố nén đau đớn, giận dữ đứng dậy, muốn tiến lên.

 

“Độ Thiên, ông nghỉ ngơi đi, yên tâm giao cho tôi là được!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ xua tay, coi như không thấy gì, sau đó đi về phía Đoàn Hải Long.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom