Chương 1833


Vào lúc con dao quân đội năm cạnh cắm xuyên qua yết hầu của Lâm Phi Dương, hắn phát ra một tiếng gầm phẫn nộ không cam tâm.

 

Thế nhưng hắn cũng chỉ có thể phát ra tiếng gầm phẫn nộ mà thôi, một giây sau, cơ thể của Lâm Phi Dương đã mềm nhũn ra, vô lực ngã xuống.

 

Máu tươi men theo gò má chảy vào trong khoang miệng của Hứa Hoài Viễn.

 

Mùi máu tanh nồng xộc lên, Hứa Hoài Viễn sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, thậm chí còn không dám nhìn Tiêu Chính Văn thêm nữa.

 

Lâm Phi Dương chết rồi!

 

Lúc này, không gian tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

 

Lâm Phi Dương – đệ tử của thủ lĩnh Thiên Sơn, một trong năm đại danh sơn đã chết!

 

Tiêu Chính Văn rốt cuộc có lá gan to tới mức nào?

 

Lẽ nào thật sự không coi nhà họ Trương và năm đại danh sơn ra gì hay sao?

 

“Hứa Hoài Viễn, tiếp theo là đến phiên ông rồi! Ông nói cho tôi biết, ông là ai? Rốt cuộc ông có điểm gì hơn người?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa dùng tay túm lấy cổ áo của Hứa Hoài Viễn, nhấc lão lên từ trong cái hố lớn hình người.

 

Nhìn Hứa Hoài Viễn bị Tiêu Chính Văn nhấc ra khỏi cái hố lớn hình người như nhấc một con chó chết, trừ Đại trưởng lão ra, tất cả mọi người đều không chịu đựng được mà nhắm chặt hai mắt.

 

“Ông cho rằng thứ gọi là tuyệt kỹ của Hoa Sơn có thể qua được mắt của Tiêu Chính Văn tôi sao? Chẳng qua chỉ là mấy cái trò mèo treo đầu dê bán thịt chó mà lại được mấy người gọi là tuyệt kỹ!”

 

“Chả trách mấy trăm năm nay Hoa Quốc nhiều lần bị ức hiếp! Các tông môn mà đám đầu cơ mưu lợi như mấy người đào tạo ra có thể có thực tài gì đây?”

 

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa giơ tay giáng một cú tát lên mặt Hứa Hoài Viễn.

 

Bởi vì cột sống sớm đã bị Tiêu Chính Văn giẫm gãy, Hứa Hoài Viễn lúc này thậm chí còn chẳng thể giơ nổi cánh tay lên chứ chưa nói tới chuyện vùng vẫy!

 

“Bốp!”

 

Tiêu Chính Văn giơ một tay quăng Hứa Hoài Viễn lên cao, bởi vì quán tính nên mặt của Hứa Hoài Viễn nặng nề đập trúng lên bề mặt nham thạch.

 

Dù Hứa Hoài Viễn có thực lực mạnh như vậy nhưng vẫn bị đánh cho bể đầu chảy máu!

 

Mãi tới khoảnh khắc này, Hứa Hoài Viễn mới không dám tin quay đầu lại, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu…cậu lại…”

 

Không sai!

 

Tiêu Chính Văn không chỉ có thể sử dụng từ trường của cơ thể mà còn có thể sử dụng từ trường xung quanh!

 

Nếu không cơ thể của Hứa Hoài Viễn sớm đã cứng rắn như kim cương, sao có thể bị đánh cho bể đầu chảy máu được cơ chứ!

 

Nói cách khác, Tiêu Chính Văn không chỉ cao hơn một bậc so với lão!

 

Tiêu Chính Văn đưa mắt nhìn xuống Hứa Hoài Viễn be bét máu, rồi lại liếc nhìn xung quanh, sau đó lạnh lùng cười nói: “Ông ta chính là sức mạnh của mấy người sao?”
 
Chương 1834


Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, hàng nghìn người trên đàn tế đều trầm mặc không nói gì thêm.

 

Thủ lĩnh của trận tông Hoa Sơn đều bại trong tay Tiêu Chính Văn, trong số những người đang có mặt ở đây, còn ai có thể giao đấu với Tiêu Chính Văn chứ?

 

Nếu như nói hai trận chiến trước đây đều là Tiêu Chính Văn may mắn dành chiến thắng, vậy thì trận quyết chiến với Hứa Hoài Viễn lại là minh chứng tốt nhất về thực lực của Tiêu Chính Văn.

 

Dù gì Hứa Hoài Viễn cũng khác với Cừu Vạn Lý, lão có nền móng rất sâu, lại là thủ lĩnh của Hoa Sơn!

 

Chỉ riêng phương diện trận pháp, ngay cả Đoàn Hải Long cũng chỉ xếp phía sau.

 

Mà Tiêu Chính Văn còn bắt được đệ tử trận tông, đánh bại Hứa Hoài Viễn ở một điểm mà thực lực bản thân tương đối yếu!

 

Đây là năng lực ở trình độ nào, thiên phú ra sao, còn là thần uy ở mức nào cơ chứ?

 

“Tiêu Chính Văn, nếu như cậu không muốn chết không toàn thây thì tốt nhất nên thả tôi ra ngay lập tức!”

 

Tới lúc này, Hứa Hoài Viễn vẫn cảm thấy không cam tâm.

 

Lão thất bại rồi, hơn nữa còn bại một cách thảm hại và đau đớn!

 

Thế nhưng, sau lưng lão là cả Hoa Sơn!

 

Sau lưng Tiêu Chính Văn có gì?

 

Giới chính trị sao?

 

Thiên Tử sao?

 

Ở trong mắt danh sơn, giới chính trị và Thiên Tử có là gì?

 

Cho dù Hoa Quốc muốn bảo vệ Tiêu Chính Văn thì anh có thể tránh được bao nhiêu lần truy sát và ám sát cơ chứ?

 

Huống hồ cao thủ trận pháp còn có thể đoạt mạng người ở khoảng cách mấy nghìn dặm!

 

“Đã tới lúc này rồi mà ông vẫn còn nói mấy lời đe doạ được à?”

 

Tiêu Chính Văn híp mắt, lạnh lùng quan sát Hứa Hoài Viễn!

 

“Không phải tôi đang đe doạ cậu mà là tôi đại diện cho Hoa Sơn! Cậu dám giết tôi thì có nghĩa là đang tuyên chiến với Hoa Sơn!”

 

Hứa Hoài Viễn nôn ra một ngụm máu tươi, run rẩy nói.

 

Bởi vì cột sống bị đánh gãy, ngay cả hít thở Hứa Hoài Viễn cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.

 

Vậy nên lúc nói chuyện cũng trở nên hổn hển đứt đoạn.

 

“Ồ? Tuyên chiến với Hoa Sơn sao? Không phải mấy người sớm đã tấn công bất thình lình rồi hả?”

 

Tiêu Chính Văn nói xong, một tay túm lấy cổ áo của Hứa Hoài Viễn, tay còn lại cầm con dao quân đội năm cạnh đâm thẳng vào phần bụng dưới của Hứa Hoài Viễn!

“Khụ!”
 
Chương 1835


Hứa Hoài Viễn phun ra một ngụm máu lớn, trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin.

 

Không ngờ Tiêu Chính Văn lại thật sự dám giết mình!

 

“Cậu…”

 

Hứa Hoài Viễn thậm chí còn chưa nói xong câu cuối đã tắt thở mà chết.

 

Lúc này, bên trên một ngọn núi đối diện dãy núi cao nhất ở Thương Lĩnh, một người đàn ông mặc đồ trắng cúi đầu đứng bất động.

 

Người này thoạt nhìn mới chỉ ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ không hề tầm thường!

 

Thế nhưng cặp mắt của lão lại vô cùng thâm sâu, khiến cho người ta căn bản không có cách nào đoán ra được tuổi tác thật sự của lão!

 

Mà uy thế người này bộc lộ ra khắp cơ thể tuyệt đối không hề thua kém mấy người Đoàn Hải Long.

 

“Hứa Hoài Viễn chết rồi sao?”

 

Người đàn ông trung niên trầm mặc nói.

 

Một thanh niên đứng sau lưng liền tiến lên trước một bước, nói: “Sư phụ, người đang nói Tiêu Chính Văn đã giết chết thủ lĩnh Hứa Hoài Viễn của trận tông Hoa Sơn sao?”

 

Người đàn ông mặc đồ trắng khẽ gật đầu: “Không sai, Hứa Hoài Viễn đã chết! Tiêu Chính Văn thật sự không sợ Hoa Sơn à? Cậu ta đang tự tìm đường chết!”

 

Nghe tới đây, thanh niên đứng phía sau lưng người đàn ông mặc đồ trắng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Hoa Sơn!

 

Trong số năm đại danh sơn, ba người đứng đầu có thực lực không thể xem thường!

 

“Sư phụ, chúng ta có nên…”

 

Không đợi thanh niên nói xong, người đàn ông mặc đồ trắng đã khẽ lắc đầu nói: “Giết Tiêu Chính Văn đâu dễ dàng như vậy, nhà họ Tiêu sở hữu cuốn sách cổ Thiên Sơn Thư Lục”.

 

“Từ trên xuống dưới võ tông, tất cả những bí pháp bí văn cả nghìn năm nay đều được ghi chép bên trong Thiên Sơn Thư Lục! Hứa Hoài Viễn chết là bởi vì khinh địch!”

 

“Thầy trò chúng ta không thể đi theo vết xe đổ của ông ta!”

 

Người đàn ông mặc đồ trắng nói không hề sai.

 

Nếu như Tiêu Chính Văn không có Thiên Sơn Thư Lục thì có lẽ thật sự không có cách nào qua mặt được Hứa Hoài Viễn.

 

Tương tự như vậy, không có Thiên Sơn Thư Lục, Tiêu Chính Văn cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy.

 

Một năm trước Tiêu Chính Văn mới chỉ ở cảnh giới long soái năm sao, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã nhảy vọt lên thành cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao.

 

Không chỉ có võ tông vẫn luôn quan tâm tới Tiêu Chính Văn, ngay cả các danh sơn lớn cũng đang âm thầm dò xét!

Mà người đàn ông mặc đồ trắng này lại chính là chưởng giáo Bạch Diên Vũ của Tung Sơn Trận Tông!
 
Chương 1836


 Địa vị của người này ở Tung Sơn rất cao, có thể coi là một nửa chưởng giáo.

 

Hơn nữa thực lực tuyệt đối chỉ xếp trên Lục Hoài Viễn chứ không có chuyện xếp dưới!

 

Người này có một ưu điểm trời sinh là bất luận khi nào ở đâu, đối diện với đối thủ nào thì đều hết sức cẩn thận.

 

“Sư phụ, chúng ta chần chừ không ra tay liệu có để vuột mất Tiêu Chính Văn hay không? Chưởng giáo sư bá bảo chúng ta mang Thiên Sơn Thư Lục trở về mà!”

 

Thanh niên nhỏ giọng nhắc nhở.

 

Bạch Diên Vũ khẽ lắc đầu.

 

Quả thực Tiêu Chính Văn đã thắng liên tiếp ba trận, đặc biệt khi anh tận tay giết chết Hứa Hoài Viễn đã gây chấn động tới tất cả mọi người.

 

Thế nhưng chấn động và sợ hãi là hai khái niệm khác nhau.

 

Không ai dám khiêu chiến với Tiêu Chính Văn, không sai.

 

Thế nhưng Tiêu Chính Văn muốn đi cũng không dễ dàng chút nào.

 

Chưa nói tới mấy người Đoàn Hải Long, chỉ đại diện của bốn gia tộc lớn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội vây giết Tiêu Chính Văn này.

 

Vậy nên Tiêu Chính Văn tuyệt đối khó có thể chạy thoát, bọn họ ít nhất vẫn còn thời gian một giờ nữa, nhiêu đó là đủ để chuẩn bị kỹ càng!

 

“Sắp xếp hết những thứ còn lại đi, lát nữa chúng ta qua đó vẫn còn kịp!”

 

Bạch Diên Vũ điềm nhiên nói.

 

Đối phó với Tiêu Chính Văn bắt buộc phải hết sức cẩn thận mới được, nếu không thì kết cục của Hứa Hoài Viễn cũng chính là kết cục của lão!

 

“Rõ!”

 

Thanh niên đó nghe xong thì vội vàng chắp tay với Bạch Diên Vũ rồi xoay người đi về phía dưới chân núi.

 

“Ông Bạch, đối phó với một tên Tiêu Chính Văn mà cũng khiến cho ông phải cẩn thận như vậy sao?”

 

Lúc này, lại có thêm một người bước ra từ trong rừng cây.

 

Người này có dáng người cao lớn, mặc một bộ áo dài màu đen, trên mặt còn còn che một lớp mặt nạ đen.

 

“Môn chủ Võ cũng rảnh rỗi vậy cơ à? Chạy tới nơi này quan sát trận chiến hay là muốn đích thân ra tay giải quyết phiền phức cho tương lai?”

 

Bạch Diên Vũ thậm chí còn chẳng buồn quay đầu lại.

 

Chỉ nghe giọng nói cũng đã biết người phía sau lưng chính là Võ Thí Thiên!

 

Mặc dù ông ta đã từ chối lời mời của Đoàn Hải Long, thế nhưng Tiêu Chính Văn quả thực quá chói mắt, sao Võ Thí Thiên có thể bỏ qua cơ hội để tìm hiểu về đối thủ như này cơ chứ?”

 

Hôm nay đứng quan sát, Võ Thí Thiên cũng không khỏi gật đầu lia lịa.

Tiêu Chính Văn đã đủ tư cách để trở thành đối thủ của ông ta!
 
Chương 1837


Ông ta vẫn còn nhớ rất rõ, vào một năm trước khi gặp Tiêu Chính Văn lần đầu tiên, Tiêu Chính Văn căn bản còn chẳng chống đỡ nổi sức mạnh một lần chỉ tay của ông ta.

 

Nếu như không phải Tiêu Long tới kịp thời thì e rằng Tiêu Chính Văn đã mất mạng từ lâu!

 

Chỉ trong vòng hơn một năm ngắn ngủi, tốc độ trưởng thành của Tiêu Chính Văn quả thực rất nhanh!

 

“Ra tay? E rằng không tới lượt tôi đâu, ông Bạch đã bố trí tất cả đâu vào đó rồi, hôm nay Tiêu Chính Văn chỉ còn đường chết mà thôi, tôi còn cần phải ra tay với kẻ đã lâm vào đường cùng hay sao?”

 

Võ Thí Thiên chắp hai tay sau lưng, ánh mắt bình thản nhìn về phía đỉnh cao nhất của núi Thương Lĩnh.

 

Trong lòng không khỏi thương tiếc thay cho Tiêu Chính Văn!

 

Thế nào gọi là chỉ có anh hùng mới hiểu anh hùng.

 

Võ Thí Thiên không phải là kẻ lòng dạ hẹp hòi.

 

Huống hồ con đường này ông ta đi chẳng phải cũng đã vượt qua biết bao chông gai hay sao?

 

Vậy nên đối với một thanh niên trẻ tuổi như Tiêu Chính Văn, trong lòng Võ Thí Thiên cũng có phần thương xót.

 

“Môn chủ Võ trở nên tiếc thương nhân tài như vậy từ lúc nào thế? Nhân từ mềm mỏng không phải là tính cách của ông mà!”

 

Bạch Diên Vũ quay đầu lại cười nói với Võ Thí Thiên.

 

Võ Thí Thiên nghe tới đây không khỏi ngửa mặt cười lớn.

 

Sau đó, Bạch Diên Vũ cũng bật cười theo.

 

Hai người tự hiểu lòng nhau, căn bản không cần phải nói rõ!

 

“Sư phụ, trận pháp đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào thì chúng ta qua đó?”

 

Thanh niên ban nãy quay lại và đi tới trước mặt Bạch Diên Vũ báo cáo.

 

“Khởi động trận pháp, bây giờ chúng ta sẽ đi gặp vua Bắc Lương!”

 

Nói xong, Bạch Diên Vũ còn nhìn sâu vào trong mắt Võ Thí Thiên.

 

Võ Thí Thiên ra hiệu tỏ ý mời bằng tay, cười mà không nói, vẫn đứng nguyên trên đỉnh núi nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Trận pháp mà Bạch Diên Vũ bố trí có tên là Thất Tinh Đại Trận, cũng được các danh sơn gọi là Hấp Tinh Đại Trận.

 

Người bị trận pháp này nhắm vào, bất luận từ trường hay là sức mạnh của cơ thể đều sẽ sụt giảm nhanh chóng.

 

Loại trận pháp này được bố trí riêng cho Tiêu Chính Văn.

 

Dù Tiêu Chính Văn đã lĩnh hội được sự thần kỳ của từ trường của cơ thể thì chưa tới mười phút, từ trường trong cơ thể anh sẽ không có cách nào sử dụng được.

Đây chính là sức mạnh thật sự của Bạch Diên Vũ!
 
Chương 1838


“Sư phụ, Thất Tinh Đại Trận này là bí mật trấn núi của Tung Sơn chúng ta, lấy nó để đối phó với Tiêu Chính Văn có phải hơi quá không? Với bản lĩnh của sư phụ chẳng phải giết Tiêu Chính Văn rất dễ dàng sao?”

 

Người đàn ông trẻ tuổi vừa đi theo Bạch Diên Vũ đi lên đỉnh núi vừa khó hiểu hỏi.

 

Cùng thuộc cảnh giới Thiên Vương, nhưng cũng phân cao thấp.

 

Đến cấp bậc gần cảnh giới Thiên Thần nhất thì mọi người thường so với nhau về độ hiểu biết trận pháp của ai mạnh hơn, người nào sử dụng trận pháp thông minh hơn.

 

Có danh sơn làm chỗ dựa, được ghi tên vào vô số ghi chép cổ xưa trong danh sơn, tất nhiên những người như Bạch Diên Vũ có tư cách kiêu ngạo trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Thậm chí ngay cả đệ tử của Bạch Diên Vũ cũng không thể hiểu tại sao Bạch Diên Vũ lại phải cẩn trọng như thế.

 

“Ngô Địch, con phải hiểu rõ một chuyện, cao thủ giao đấu, thường sẽ quyết định mình sống hay chết chỉ trong một nốt nhạc”.

 

“Con nhìn Hứa Hoài Viễn mà xem, nếu hai người sư phụ đấu với nhau, Hứa Hoài Viễn chắc có thể đánh được một trăm chiêu với sư phụ, nhưng tại sao lại thất bại chỉ một chiêu của Tiêu Chính Văn?”

 

Vừa đi Bạch Diên Vũ vừa nói với người thanh niên bên cạnh.

 

“Chuyện này… chắc là ông ấy sơ suất nhỉ?”

 

Ngô Địch nhíu mày đáp.

 

“Không chỉ là sơ suất, ông ta bỏ qua một chi tiết quan trọng nhất là Tiêu Chính Văn vẫn luôn bị Thiên Tinh Trận kiềm chế, không thể phát huy sức chiến đấu”.

 

“Thoạt nhìn Tiêu Chính Văn thế suy sức yếu nhưng thật ra không phải thế. Chỉ cần Thiên Tinh Trận hết tác dụng, Tiêu Chính Văn sẽ khôi phục lại sức chiến đấu một cách nhanh chóng, trong tình hình đó Hứa Hoài Viễn đang xem thường một cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao”.

 

“Hơn nữa đối phương cũng biết rõ về trận pháp giống ông ta, biết rõ bí ẩn trong đó, thật ra khi Thiên Tinh Trận hết tác dụng, ông ta đã không còn bất kỳ ưu thế nào nữa, lúc này ông ta vẫn ngông cuồng như thế chính là đang đâm đầu vào chỗ chết”.

 

“Con từng thấy hổ bắt mồi trong rừng sâu chưa?”

 

Bạch Diên Vũ quay đầu lại hỏi.

 

“À… thấy hai lần ạ!”

 

Ngô Địch nhỏ giọng đáp.

 

“Hổ dũng mãnh uy lực thế nào, nó gần như là vua của các loài thú. Nhưng nó đi bắt một con thỏ đều cố gắng hết sức là vì sao?”

 

Bạch Diên Vũ thản nhiên nói.

 

“Đệ tử rõ rồi ạ, dù đối thủ mạnh hay yếu cũng phải giữ mình ở trạng thái tốt nhất, ưu thế lớn nhất là dùng sức mạnh để đưa đối thủ vào chỗ chết”.

 

Ngô Địch nghiêm nghị nói.

 

“Đúng thế, cố gắng hết sức mới là sự tôn trọng với đối thủ, nếu không là không tôn trọng mình”.

 

Dứt lời, Bạch Diên Vũ bước đi nhanh hơn.

Từ đầu đến cuối Bạch Diên Vũ vẫn luôn lạnh lùng đứng ngoài nhìn.
 
Chương 1839


 Ngay cả khi vừa bắt đầu cuộc chiến của Tiêu Chính Văn và Cừu Vạn Lý, mãi đến sau đó Bạch Diên Vũ nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chính Văn tự tay giết chết Hứa Hoài Viễn.

 

Ngay cả Bạch Diên Vũ cũng phải thừa nhận rằng nếu cho Tiêu Chính Văn thêm năm năm nữa.

 

Sẽ không có ai là đối thủ của anh kể cả trong năm đại danh sơn.

 

Tiếc là hôm nay Bạch Diên Vũ đã nhắm trúng Tiêu Chính Văn, cũng đồng nghĩa với việc ngôi sao tài giỏi vừa lóe sáng này sắp rơi xuống.

 

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Bạch Diên Vũ làm những chuyện tương tự như vậy.

 

Thường càng là người trẻ tài giỏi hơn người thì càng không biết khiêm tốn.

 

Ngược lại không sống lâu bằng người có tư chất bình thường.

 

Võ thuật hay trận pháp cũng vậy thôi, tài năng chỉ là một mặt, vẫn phải tích lũy theo thời gian.

 

Dù có tài giỏi đến đâu cuối cùng cũng chỉ là một chớp nhoáng, có thành tựu gì hơn người đâu.

 

Chẳng hạn như Bạch Diên Vũ, có thể nói lão là người có tư chất kém và bình thường nhất trong hàng trăm đệ tử gia nhập vào Tung Sơn cùng thời điểm với lão.

 

Nhưng bằng sự kiên nhẫn và bền bỉ, hay nói đúng hơn là sự cẩn trọng của lão mà trong hàng trăm người đó chỉ có một mình lão sống đến ngày hôm nay.

 

Những người tài giỏi hơn lão thì đã sao?

 

Có người nào mà không bị Bạch Diên Vũ giẫm đạp dưới chân?

 

Hôm nay Tiêu Chính Văn tự cho rằng mình bất khả chiến bại trong thiên hạ, nhưng con át chủ bài của anh đã bị Bạch Diên Vũ nhìn thấu qua ba trận đấu vừa rồi.

 

Giống như hai người chơi trò Đấu Địa Chủ với nhau mà một người trong đó đã tính được bài của đối phương, hơn nữa trong tay còn cầm lá bài không tốt thì đâu còn xác suất thắng được nữa.

 

Lúc này bầu không khí trên đàn tế cũng trở nên kỳ quái.

 

Thi thể Hứa Hoài Viễn bị ném ra chính giữa đàn tế cách đó không xa.

 

Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, đối diện là Đoàn Hải Long và hàng trăm cao thủ võ tông bao vây Tiêu Chính Văn lại.

 

Lúc này chỉ cần Đoàn Hải Long ra lệnh, Hoa Sơn, Hằng Sơn, bốn gia tộc lớn và hàng nghìn cao thủ võ tông sẽ lập tức đồng loạt tấn công Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn đang đợi, Đoàn Hải Long cũng đang đợi.

 

Họ đều đang đợi đối phương mất kiên nhẫn trước.

 

Nhưng đúng lúc này hai bóng người dọc theo đường núi quanh co đi đến.

 

Lúc Đoàn Hải Long nhìn thấy rõ người đến chính là Bạch Diên Vũ, vẻ căng thẳng lập tức biến mất.

 

“Không biết hôm nay là ngày hoàng đạo gì mà các vị đều tụ tập đông vui ở đây thế?”

 

Bạch Diên Vũ vừa đi đến vừa chậm rãi hỏi.

 

“Soạt!”
 
Chương 1840


Tất cả mọi người đều đồng loạt chắp tay lại với Bạch Diên Vũ.

 

Đều là thủ lĩnh nhưng địa vị của Bạch Diên Vũ vượt xa Hứa Hoài Viễn.

 

Người này có tiếng trong năm đại danh sơn.

 

Không chỉ vì thực lực của lão mà còn vì lão có nhiều thủ đoạn hiểm ác.

 

Ai cũng biết nếu người này không nắm chắc phần thắng thì tuyệt đối sẽ không ra tay.

 

Xem ra hôm nay Bạch Diên Vũ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

Chỉ thấy Bạch Diên Vũ phóng khoáng, mạnh mẽ bước lên đàn tế.

 

Đôi mắt Đại trưởng lão không khỏi co rụt, sao Bạch Diên Vũ cũng đến đây vậy?

 

Người này thâm sâu khó lường.

 

“Tiền bối Bạch!”

 

Đạo trưởng lão vừa nói vừa chắp tay cúi đầu chào Bạch Diên Vũ.

 

Từ hành động này của Đại trưởng lão không khó để nhận ra địa vị của Bạch Diên Vũ rất cao.

 

“Ồ? Hóa ra là ông, nghe nói ông đang làm việc ở võ tông, sao hôm nay cũng đến góp vui thế?”

 

Bạch Diên Vũ quay đầu lại nhìn Đại trưởng lão nói.

 

Đại trưởng lão hơi nhíu mày nói: “Tiền bối Bạch, vua Bắc Lương… quả thật không còn cách nào khác nên mới…”

 

“Cái gì? Vua Bắc Lương?”

 

Không để Đại trưởng lão nói hết câu, Bạch Diên Vũ đã ngắt lời.

 

“Haizz… trước đó vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn có vài mâu thuẫn nhỏ với nhà họ Trương và đệ tử Hoa Sơn, thế nên hôm nay bị mọi người nhắm đến. Ông cũng nhìn thấy rồi đó, những người được gọi là tiền bối có tiếng đều ra tay với vua Bắc Lương”.

 

“Vua Bắc Lương cũng vì bảo vệ bản thân mà thôi”.

 

Đại trưởng lão vội giải thích với Bạch Diên Vũ.

 

“Ồ? Những người này đều chết trong tay cậu sao?”

 

Bạch Diên Vũ quay đầu lại nhướng mày nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm.

 

“Đúng thế!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.

 

Riêng vẻ mặt của Bạch Diên Vũ thôi thì không khó để nhận ra lão cố ý hỏi như thế.

 

“Khá lắm! Người có thể giết Cừu Vạn Lý và Hứa Hoài Viễn không nhiều, ít nhất người ở dưới cảnh giới Thiên Thần có thể đánh ngang tài ngang sức với hai người đó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay”.

 

“Cậu rất mạnh!”

 

Bạch Diên Vũ nói đểu.

 

“Tiền bối Bạch, tôi cũng là người của võ tông, nhưng hôm nay quả thật không thể chịu đựng được nữa, mấy người này ỷ đông mà dồn vua Bắc Lương vào chỗ chết”.

 

“Thứ cho tôi vô lễ, nếu không có vua Bắc Lương thì sẽ có được sự bình yên hôm nay sao? Nhưng đám người này lại không từ thủ đoạn chỉ vì ân oán cá nhân”.

 

Đại trưởng lão chỉ vào đám người Đoàn Hải Long tức giận quát.

 

“Ồ?”

Bạch Diên Vũ xoay người lại nhìn Đại trưởng lão nói: “Ý của ông là mấy người họ có ý đồ bao vây tấn công vua Bắc Lương à?”
 
Chương 1841


“Đúng thế, không tin ông có thể nhìn đi, hàng nghìn người trên đàn tế này đều đang nhắm vào vua Bắc Lương. Hơn nữa vừa nãy trưởng lão liên minh võ thuật còn tuyên bố có thể giải quyết mọi thù hận ở đây”.

 

“Ý trong lời nói là hôm nay không lấy mạng vua Bắc Lương thì không chịu dừng tay”.

 

Nói đến đây Đại trưởng lão chỉ vào tất cả mọi người đang ở đó.

 

Lúc này Đại trưởng lão vẫn chưa nhận ra, cứ tưởng rằng Bạch Diên Vũ chỉ vô tình đi ngang qua đây nên mới muốn lão đòi lại công bằng giúp.

 

Một câu của Bạch Diên Vũ có thể khiến đám người này lùi mấy bước.

 

Tiêu Chính Văn cũng có thể bình yên rời khỏi đây.

 

Thật ra với thực lực của Tiêu Chính Văn, cũng không phải không thể giết đám người này.

 

Nhưng hôm nay có hơn một nửa tông chủ võ tông tề tựu lại đây, sát khí quá nặng, võ tông Hoa Quốc cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

 

Đại trưởng lão không muốn nhìn thấy cảnh tượng này xảy ra, càng không muốn nhìn thấy Tiêu Chính Văn vì chuyện hôm nay mà đứng về phe đối lập với võ tông.

 

“Có thật là thế không?”

 

Bạch Diên Vũ quay đầu lại nhìn đám người Đoàn Hải Long.

 

Dù là Đoàn Hải Long cũng phải cúi đầu trước mặt Bạch Diên Vũ.

 

Thiên Tinh Trận của lão không hề có tác dụng với Bạch Diên Vũ.

 

Nếu so về bản lĩnh thật sự, dù có hai Đoàn Hải Long cũng không phải là đối thủ của Bạch Diên Vũ.

 

“Ông Bạch, ông đừng nghe ông ta nói bậy bạ. Tôi không biết rõ Tiêu Chính Văn có phải là vua Bắc Lương hay không, nhưng Tiêu Chính Văn giết Trương Nguyệt Đông, sau đó lại giết Trương Đạo Linh”.

 

“Hôm nay bạn của Trương Đạo Linh là Cừu Vạn Lý chỉ tranh cãi với cậu ta nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn bỗng ra tay giết Cừu Vạn Lý ngay trên đàn tế”.

 

“Đây là nơi nào chứ, đàn tế chiến thần Xi Vưu cổ xưa đấy, là nơi thiêng liêng mà hàng nghìn đệ tử tông môn chúng ta tôn kính nhất, sao có thể để cho Tiêu Chính Văn nhuốm máu được chứ?”

 

“Sau đó trưởng lão liên minh võ thuật và Lâm Phi Dương – đệ tử của thủ lĩnh của Thiên Sơn mới tranh cãi với Tiêu Chính Văn, bảo cậu ta quỳ xuống nhận lỗi với chiến thần Xi Vưu. Thế nhưng Tiêu Chính Văn không những không nói chuyện đàng hoàng, mà còn giết hết hai người bọn họ”.

 

“Hứa Hoài Viễn bước đến khuyên can Tiêu Chính Văn, dù cậu ta làm việc cho Thiên Tử cũng nên kính trọng võ tông chứ, nhưng Tiêu Chính Văn lại nhân lúc ông Hứa sơ suất đột nhiên ra tay, Hứa Hoài Viễn cũng…”

 

Nói đến đây, Đoàn Hải Long còn rơi vài giọt nước mắt cá sấu.

 

Nghe thế Bạch Diên Vũ khẽ gật đầu.

 

Sắc mặt lão lộ ra vẻ khó coi nói: “Hai bên đều có lý lẽ của mình, tôi quả thật không biết nên nghe theo bên nào. Thế này nhé, cậu là Tiêu Chính Văn à?”

 

Thấy Bạch Diên Vũ xoay người về phía mình, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.

“Vậy được, tôi hỏi cậu, có phải cậu đã giết Trương Nguyệt Đông không?”
 
Chương 1842


 Bạch Diên Vũ nhíu mày hỏi.

 

“Phải!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.

 

“Cậu có biết nhà họ Trương là người canh giữ mộ của Tổ Long không?”

 

Bạch Diên Vũ hỏi tiếp.

 

“Biết!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.

 

“Ôi trời, Tiêu Chính Văn, đừng kích động, đừng kích động!”

 

Đại trưởng lão vội bước đến kéo tay Tiêu Chính Văn nói.

 

Bạch Diên Vũ chắp hai tay sau lưng, vừa đi qua đi lại vừa hỏi tiếp: “Thế có nghĩa là những gì Đoàn Hải Long nói vừa rồi đều là thật à?”

 

“Có phải sự thật hay không quan trọng lắm sao?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Bạch Diên Vũ.

 

Thấy thái độ của Tiêu Chính Văn lạnh lùng như thế, Đại trưởng lão bước đến nói: “Ông Bạch, Tiêu Chính Văn còn trẻ, ông đừng để bụng những lời cậu ấy nói, đều là mấy lời trong lúc tức giận”.

 

“Cậu ấy giết Trương Nguyệt Đông là có nguyên do, người này xúc phạm đến vua Bắc Lương, không hề có ý tốt. Thế nên vua Bắc Lương mới giết cậu ta, rồi mới xảy ra một loạt những chuyện sau đó”.

 

“Nhưng hôm nay đám người Cừu Vạn Lý không hề tranh cãi gì với vua Bắc Lương mà đã ra tay muốn giết cậu ấy, vua Bắc Lương rơi vào tình huống cấp bách nên mới…”

 

Bạch Diên Vũ giả vờ gật đầu nói: “Ừ, ông không cần sốt ruột, tôi tự có kết luận của mình”.

 

Dứt lời, Bạch Diên Vũ đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, dù thế nào thì nhà họ Trương cũng có công với Hoa Quốc, hơn nữa còn là công lớn. Cậu giết người nhà họ Trương đã là sai trước rồi”.

 

“Sau đó còn giết thêm Trương Đạo Linh và Cừu Vạn Lý quả thật là cậu đuối lý”.

 

“Nhưng tôi đã đến đây, tất nhiên sẽ không để tình thế trở nên xấu hơn nữa, bất cứ việc gì thì hòa hợp cũng là điều quan trọng nhất”.

 

Bạch Diên Vũ bỗng xoay người tức giận nhìn Đoàn Hải Long: “Đoàn Hải Long, ông đúng là to gan! Lợi dụng đàn tế của chiến thần Xi Vưu để giở trò với một thanh niên”.

 

“Ông to gan quá đấy!”

 

Bạch Diên Vũ quát lên, sắc mặt Đoàn Hải Long thoáng chốc trở nên trắng bệch.

 

Lẽ nào Bạch Diên Vũ đến đây không phải để giúp mình sao?

 

Nếu Bạch Diên Vũ đến giúp Tiêu Chính Văn, vậy thì chuyện hôm nay e là khó giải quyết rồi.

 

Có thể nói là từ đầu đến cuối Tung Sơn vẫn luôn đứng ngoài nhìn, chưa từng có ý lộ diện.

 

Nếu Bạch Diên Vũ trợ giúp cho Tiêu Chính Văn thì chắc chắn sẽ tỏ rõ lập trường với năm đại danh sơn và võ tông.

 

“Chuyện này… ông Bạch, ông hãy suy xét rõ ràng, mấy người Cừu Vạn Lý quả thật chết trong tay người này. Chúng tôi… chúng tôi…”

Đoàn Hải Long gằn giọng, rõ ràng đã sợ hãi với sự thay đổi đột ngột này.
 
Chương 1843


 “Các ông làm mất mặt người võ tông chúng ta quá, hàng nghìn người có vai vế cao, môn chủ trưởng lão của các tông phái, hơn nữa còn có tiếng thế mà lại hợp sức tính kế với một thanh niên trẻ, lẽ nào các ông không thấy xấu hổ à?”

 

Giọng Bạch Diên Vũ vang dội khiến tai mọi người kêu ong ong, ai nấy cũng đều hổ thẹn cúi đầu xuống.

 

Sự việc đã phát triển đến bước này, Đại trưởng lão lo lắng nãy giờ cũng cảm thấy yên tâm.

 

Quả nhiên Bạch Diên Vũ không khiến ông ta thất vọng, ít nhất vẫn có người đòi lại công bằng.

 

Nhưng ngay sau đó Bạch Diên Vũ bỗng xoay người lại, nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, dù cậu có thân phận gì ở giới chính trị thì bây giờ cậu cũng là thành viên của võ tông, đúng không?”

 

“Đã là thành viên của võ tông thì nên xử sự theo quy tắc của võ tông. Theo tôi nghĩ hay là thế này nhé, họ âm thầm tính kế cậu, thậm chí định bao vây tấn công cậu là do họ sai”.

 

“Nhưng cậu giết người nhà họ Trương cũng sai, tôi nghĩ chi bằng cậu quỳ xuống nhận sai với liên minh võ thuật và các vị môn chủ ở hiện trường, thế nào?”

 

Nghe thế, Đoàn Hải Long vừa mới toát mồ hôi vì sợ hãi lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

 

Nhưng Đại trưởng lão lại kinh ngạc đến há hốc mồm.

 

Đây là quy tắc gì vậy chứ?

 

Tiêu Chính Văn quỳ xuống nhận sai, chuyện đám người Đoàn Hải Long bao vây tấn công Tiêu Chính Văn cứ thế mà cho qua à?

 

“Bạch Diên Vũ, ông nói thế có ý gì? Bảo vua Bắc Lương quỳ xuống nhận sai ư?”

 

Đại trưởng lão xanh mặt.

 

Đã đến bước này rồi mà còn tiền bối gì nữa, Đại trưởng lão không thèm đếm xỉa gì sất.

 

Ông ta chỉ vào Bạch Diên Vũ lớn giọng hét tên lão lạnh lùng chất vấn.

 

“Sao thế, lẽ nào tôi nói không đúng ư? Nhà họ Trương có công lớn với Hoa Quốc, ai mà không biết nếu không có Tổ Long thì Hoa Quốc đã không còn rồi. Thế nên bảo Tiêu Chính Văn quỳ xuống nhận sai, đó là lời giải thích với nhà họ Trương”.

 

“Hơn nữa cậu ta đã giết bốn người, lẽ nào không nên an ủi linh hồn người chết sao? Chuyện này có gì sai à?”

 

Bạch Diên Vũ ưỡn ngực tự tin hỏi với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

 

“Tôi nghĩ ông Bạch nói chí phải, nên bảo Tiêu Chính Văn nhận sai với nhà họ Trương, sau đó nhận sai với người đã khuất. Quả nhiên ông Bạch là tiền bối có tiếng, nhìn xa trông rộng, khiến tôi bội phục”.

 

Đoàn Hải Long là người đầu tiên lên tiếng nịnh bợ.

 

“Đúng thế, vẫn là cách giải quyết của ông Bạch tốt, vừa không làm mất hòa thuận vừa có thể cân bằng mọi chuyện”.

 

Lúc này Thương Nhan Bách cũng đắc ý cười nói.

 

Bạch Diên Vũ gật đầu, xoay người nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, không biết cậu có hài lòng với quyết định của tôi không?”

 

Không để Tiêu Chính Văn lên tiếng, Đại trưởng lão bước đến chặn trước người Tiêu Chính Văn, chỉ vào Bạch Diên Vũ nói: “Bạch Diên Vũ, đồ không biết liêm sỉ, tôi thấy ông chẳng phải đến để đòi lại công bằng gì cả mà là nhân lúc cháy nhà đến hôi của”.

 

“Uổng công tôi xem ông là tiền bối, mẹ kiếp, ông chẳng phải…”

 

“Hỗn láo!”

 

Không chỉ Bạch Diên Vũ mà đám người Đoàn Hải Long cũng đồng loạt tức giận mắng chửi Đại trưởng lão.
 
Chương 1844


Lúc này Đại trưởng lão cũng coi như đã hiểu ra thế nào gọi là rắn chuột một ổ.

 

Hôm nay Bạch Diên Vũ đến đây là đã có chuẩn bị, hơn nữa ban nãy khi Tiêu Chính Văn đối đầu với mấy cao thủ kia, chắc hẳn lão cũng đã đứng từ xa quan sát!

 

Lúc này, tất cả mọi thủ đoạn và con át chủ bài của Tiêu Chính Văn đều đã bị Bạch Diên Vũ nhìn thấu hết.

 

Vào lúc này đột nhiên ra tay với Tiêu Chính Văn, sao Tiêu Chính Văn có thể chống đỡ lại được?

 

“Mấy người… mấy người rõ ràng quá vô liêm sỉ! Chả trách nhiều năm như vậy mà võ tông vẫn luôn bị người của Âu Lục chèn ép, có mấy phần tử cặn bã như mấy người, võ tông…”

 

Đại trưởng lão vẫn chưa nói xong đã ăn ngay một cú tát đau điếng.

 

“Ông to gan thật đấy, cho rằng bản thân là Đại trưởng lão của võ tông thì có thể ăn nói linh tinh, không cần quan tâm tới vai vế mà nói ra mấy lời ngông cuồng như vậy sao?”

 

Bạch Diên Vũ nhìn về phía Đại trưởng lão bằng ánh mắt lạnh tanh.

 

Đồng thời, sát khí khắp người cũng bộc phát ra, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống mười mấy độ.

 

“Vai vế? Tôi thật muốn xem hôm nay ai dám động vào vua Bắc Lương! Mấy người cho rằng thân là người của võ tông, có danh sơn làm chỗ dựa thì có thể khinh thường luật pháp quốc gia à?”

 

“Đường đường là vua Bắc Lương, nếu như bị ám sát đến chết thì danh sơn nào có thể ngăn chặn được quân đội của quốc gia, tông môn nào có thể ngăn cản được hai trăm nghìn quân Phá Long?”

 

Đại trưởng lão nghiến răng nói.

 

Tiêu Chính Văn khẽ xua tay tỏ ý Đại trưởng lão không cần phải nói thêm gì nữa.

 

Bạch Diên Vũ cũng tốt, Đoàn Hải Long cũng được, những người này đều chỉ vì lợi ích!

 

Đưa chữ “lợi” lên đầu thì căn bản không có lý lẽ nào thuyết phục nổi.

 

Chỉ có dùng thực lực thật sự thì mới có thể khiến cho đám người này khuất phục, khiến cho bọn chúng phải ngước nhìn!

 

“Đại trưởng lão, những gì ông nên làm và có thể làm thì đều đã làm cả rồi, Tiêu Chính Văn tôi vô cùng cảm kích, dù gì ông cũng là trưởng lão của võ tông, có những chuyện vẫn nên để tôi tự mình giải quyết!”

 

Tiêu Chính Văn điềm nhiên nhìn về phía mấy người Bạch Diên Vũ.

 

“Tự mình giải quyết? Khẩu khí của cậu cũng lớn thật đấy!”

 

Đoàn Hải Long chắp hai tay sau lưng, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ cao ngạo.

 

Thái độ của Bạch Diên Vũ đã quá rõ ràng.

 

Nhiều cao thủ như vậy lại cùng nhắm vào một mình Tiêu Chính Văn, anh còn có thể dấy lên sóng to gió lớn gì nữa đây?

“Tiêu Chính Văn, thật ra cậu cũng coi như có công trạng to lớn đối với Hoa Quốc, Bạch Diên Vũ tôi cũng không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, vả lại tôi cũng cần phải nể mặt Thiên Tử nữa!”
 
Chương 1845


“Theo những gì tôi biết, Thiên Sơn Thư Lục hoàn chỉnh đang nằm trong tay cậu, chỉ cần cậu giao Thiên Sơn Thư Lục và cả bản dịch ra rồi khấu đầu nhận tội với nhà họ Trương và minh chủ Đoàn thì chuyện ngày hôm nay chúng tôi có thể không nhắc lại nữa!”

 

“Nếu như cậu cứ khăng khăng làm theo ý mình, vậy thì hậu quả sẽ không còn là thứ mà cậu có thể gánh vác nổi đâu!”

 

Bạch Diên Vũ lạnh lùng uy hiếp.

 

“Không nhắc lại nữa ư?”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy.

 

“Sao nào Tiêu Chính Văn! Cậu vẫn muốn từ chối, có điều tôi khuyên cậu vài câu, chung quy thì cậu cũng chỉ có một thân một mình! Hơn nữa nền móng của danh sơn đâu phải là thứ mà cậu có thể đoán biết?”

 

Bạch Diên Vũ vừa nói vừa khẽ vung tay, chỉ thấy một tia sáng trắng bay vút lên trời, cả ngọn núi Thương Lĩnh tựa như được bao phủ bởi một bức tường không khí vô hình.

 

Không khí đột nhiên trở nên vô cùng đè nén.

 

Mà giữa không trung, mặt trời càng trở nên chói mắt hơn, giống như trung tâm của mặt trời đang hình thành một lực hút vô cùng mạnh.

 

Thế nhưng thứ mà nó hút đi lại chỉ là sức mạnh và từ trường bên trong cơ thể Tiêu Chính Văn!

 

“Tiêu Chính Văn, tôi biết cậu đã lĩnh hội được điểm khác biệt giữa từ trường trong cơ thể người và từ trường ở thế giới bên ngoài, hơn nữa cậu còn là một trong số rất ít những người có thể thông qua việc điều động từ trường cơ thể làm ảnh hưởng tới sự vật xung quanh!”

 

“Đáng tiếc là cậu đã dùng hết các con át chủ bài, hơn nữa tôi đã nhìn thấy hết mọi điểm mạnh và điểm yếu của cậu từ lâu rồi, một kẻ đã bị bóc trần thì còn có bí mật gì đáng nói nữa đây?”

 

“Nếu như tôi là cậu thì tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng!”

 

Bạch Diên Vũ nhìn Tiêu Chính Văn và nói với vẻ hết sức chế nhạo.

 

Thật ra căn bản không cần Bạch Diên Vũ phải nói, ngay cả Đại trưởng lão cũng có thể nhìn ra lúc này Tiêu Chính Văn đang hơi bất thường.

 

Gương mặt khi trước còn trắng hồng đột nhiên trở nên u ám bất định, hơn nữa sắc mặt cũng càng lúc càng trở nên khó coi, ngoài ra, trên trán anh đã đầm đìa mồ hôi!

 

“Sao nào, có phải cảm thấy toàn thân vô lực rồi không? Có phải ngay cả từ trường mà cậu tự tin nhất cũng không có cách nào điều động nữa rồi?”

 

Bạch Diên Vũ chắp hai tay ra sau lưng, trên mặt nở nụ cười vô cùng đắc ý.

 

Không chỉ có Tiêu Chính Văn, ngay cả Đoàn Hải Long cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Lúc này, không chỉ riêng gì Tiêu Chính Văn, ngay cả sức mạnh trên người Đoàn Hải Long cũng đang biến mất.

 

Giống như bị một cái máy hút gió hút đi hết toàn bộ chỉ trong chốc lát.
 
Chương 1846


Đoàn Hải Long cảm thấy ngay cả sức lực để đứng nguyên tại chỗ cũng không có nữa.

 

Một số đệ tử võ tông có thực lực yếu ớt xung quanh đã liên tiếp ngã xuống đất, có người thậm chí còn bắt đầu sủi bọt mép!

 

Chỉ có Bạch Diên Vũ và thanh niên bên cạnh lão là không bị tác động gì.

 

Thêm cả mấy cao thủ thực lực chưa đạt tới cảnh giới Thiên Vương của bốn gia tộc lớn là không bị ảnh hưởng.

 

Viên Sùng Long nhìn cảnh tượng quái dị trước mắt cũng không biết phải làm sao.

 

Ngay cả Đông Phương Tiếu bên cạnh lúc này cũng đã sủi bọt mép ngã lăn xuống đất, chuyện này rốt cuộc là sao vậy chứ?

 

“Đây… đây chính là Thất Tinh Đại Trận?”

 

Đại trưởng lão nghiến răng chống đỡ để không ngã xuống, hai mắt nhìn chăm chăm vào Bạch Diên Vũ rồi lên tiếng hỏi.

 

Bạch Diên Vũ đắc ý gật đầu nói: “Không sai, đây chính là Thất Tinh Đại Trận, bất cứ ai cũng không thoát được khỏi sự ràng buộc của Thất Tinh Đại Trận!”

 

“Hơn nữa, thực lực càng mạnh thì tốc độ sụt giảm thể lực càng nhanh!”

 

“Tiêu Chính Văn, mau… mau đi!”

 

Đại trưởng lão quay đầu lại, dùng lực đẩy Tiêu Chính Văn đi.

 

Thế nhưng Tiêu Chính Văn lúc này đâu còn năng lực hành động nào nữa?

 

Quả thực giống như những gì Bạch Diên Vũ nói, thực lực càng mạnh thì tốc độ sụt giảm thể lực ngược lại càng nhanh.

 

Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động.

 

Ngay cả sức để cầm chắc con dao quân đội năm cạnh trong tay cũng không có nữa.

 

“Tiêu Chính Văn, lần này cậu có chạy đằng trời, sao nào, có muốn giữ khư khư cuốn Thiên Sơn Thư Lục đó không chịu giao nộp ra không?”

 

Trong mắt Bạch Diên Vũ khẽ loé lên tia sáng sắc lạnh, hỏi.

 

“Thiên Sơn Thư Lục sao có thể rơi vào tay loại người tâm địa bất chính như ông chứ? Dù Tiêu Chính Văn tôi có phải chết thì cũng tuyệt đối không chắp tay giao nộp Thiên Sơn Thư Lục!”

 

Tiêu Chính Văn nghiến răng, lạnh lùng đáp lời.

 

“Cũng được! Nếu như cậu đã muốn chết như vậy thì để tôi tiễn cậu một đoạn đường!”

 

Bạch Diên Vũ khẽ phất tay, người thanh niên sau lưng lão dùng hai tay nâng Thiên Tinh Bảo Kiếm của lão đi lên phía trước.

 

“Soạt!”

 

Cùng với một âm thanh sắc lẹm, Bạch Diên Vũ rút thanh kiếm ra, cổ tay lật qua lật lại tạo nên vô số ánh kiếm sáng chói!
 
Chương 1847


“Tiêu Chính Văn, tới giờ thì cậu cũng coi như không còn gì để nói nữa rồi nhỉ? Giết chết trưởng lão của liên minh võ thuật chúng tôi, lại còn giết đệ tử Thiên Sơn, hôm nay chính là ngày mà cậu phải đền tội!”

 

Đoàn Hải Long nói như vậy, thế nhưng cơ thể thì không ngừng lùi ra sau.

 

Lúc này, ngay cả sức để đứng ông ta cũng không còn nữa.

 

Một lát nữa, lỡ như Bạch Diên Vũ ra tay quá mạnh, dù là một ngọn gió thì cũng có thể đoạt mạng ông ta.

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu có còn nhớ cú tát cậu giáng vào mặt tôi ngày hôm đó không?”

 

“Tôi không ngại nói cho cậu biết, Trương Nguyệt Đông là do tôi sai khiến, cũng là tôi cử người báo tin cho nhà họ Trương, tất cả những chuyện ngày hôm nay đều là do tôi sắp đặt!”

 

“Một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch như cậu mà cũng dám khinh thường hống hách? Hừ! Hôm nay tôi sẽ tiễn cậu về chầu trời!”

 

Lúc này, ông Lư cũng đứng ra khỏi đám người, chỉ tay vào Tiêu Chính Văn, mặt mũi nhăn nhó, lên tiếng mắng chửi thậm tệ.

 

 

 

Lúc này Tiêu Chính Văn đã rơi vào đường cùng.

 

Có thực lực cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao nhưng chẳng thể làm được gì.

 

Từ trường của bản thân đang điên cuồng lưu chuyển, hoàn toàn không thể sử dụng bất kỳ trận pháp nào, càng không thể dùng từ trường.

 

Thậm chí không cần đám người Đoàn Hải Long ra tay, dù chỉ là một đệ tử tông võ mới nhập môn cũng có thể lấy mạng Tiêu Chính Văn một cách dễ dàng.

 

“Bây giờ đừng nói là tôi, dù là một người bình thường cũng có thể dễ dàng giết được cậu. Lẽ nào Thiên Sơn Thư Lục quan trọng hơn tính mạng của cậu sao?”

 

Bạch Diên Vũ vẫn không mất hy vọng, nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.

 

Giết Tiêu Chính Văn rồi dĩ nhiên lão sẽ có thể lấy được Thiên Sơn Thư Lục.

 

Nhưng chỉ có người nhà họ Tiêu mới có thể phân biệt được loại chữ viết trong đó, dù Bạch Diên Vũ có thể lấy được Thiên Sơn Thư Lục cũng chỉ như đọc thiên thư, hoàn toàn không có tác dụng gì.

 

Không chỉ là võ tông mà ngay cả danh sơn cũng biết rõ điều này.

 

Lệnh cấm cảnh giới Thiên Thần không được can thiệp vào chuyện thế tục đó rất có thể sẽ không có hiệu lực trong thời gian ngắn.

 

Những người giống Bạch Diên Vũ chỉ có một con đường duy nhất là mau chóng tăng cảnh giới, đột phá cảnh giới Thiên Thần mới có thể tự bảo vệ mình.

 

Nếu không vô số kẻ thù trong nhiều năm sẽ tìm đến tận cửa, thậm chí sẽ có cường giả cảnh giới Thiên Thần tìm lão gây rắc rối, đến lúc đó lão chỉ có đường chết mà thôi.

 

Đây cũng chính là lý do tại sao người như Đoàn Hải Long không ngại trở thành kẻ thù của Thiên Tử và giới chính trị chỉ vì có thể gia nhập vào Thiên Sơn.
 
Chương 1848


“Bảo vệ Thiên Sơn Thư Lục là sứ mệnh của người nhà họ Tiêu. Bạch Diên Vũ, ông đừng tốn công vô ích nữa”.

 

Tiêu Chính Văn bình thản nhìn Bạch Diên Vũ dường như mọi chuyện đều không liên quan đến anh.

 

Ngay cả Bạch Diên Vũ cũng phải nể phục vẻ lạnh nhạt và điềm tĩnh này của anh.

 

Quả nhiên Tiêu Chính Văn là danh tướng của Hoa Quốc, đến khi sắp chết cũng vẫn có thể điềm tĩnh như thế.

 

“Tiêu Chính Văn, tôi mong cậu có thể suy nghĩ cẩn thận, mạng người chỉ có một, hễ mất đi rồi hối hận cũng không kịp. Tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu chết thảm, dù sao cậu cũng có công với Hoa Quốc”.

 

Vẻ mặt của Bạch Diên Vũ thêm vài phần do dự nói.

 

“Không cần suy nghĩ nữa, quả thật bây giờ tôi thế suy sức yếu, chỉ cần một đòn tấn công thì kết cục là mạng của tôi không còn, cứ tự nhiên”.

 

Tiêu Chính Văn vẫn xem thường cái chết, vẻ mặt cực kỳ bình thản.

 

“Tiền bối Bạch, không thể giữ mạng tên này lại được”.

 

Lúc này Đông Phương Tiếu khàn giọng gào lên với Bạch Diên Vũ.

 

Hôm nay rõ ràng Tiêu Chính Văn đã rơi vào đường cùng, nếu ngay cả lúc này mà để Tiêu Chính Văn thoát được thì đúng là ông trời không có mắt.

 

Cụ ta chỉ ước gì có thể băm vằm Tiêu Chính Văn ra mới có thể trút được nỗi thống hận trong lòng mình.

 

“Nhìn thấy rồi chứ? Không chỉ có bốn gia tộc lớn mà tất cả những người có mặt ở đây đều muốn cậu chết, tôi cũng chỉ thuận theo mệnh trời, tùy theo ý người. Tiêu Chính Văn, đi đường bình an”.

 

Dứt lời, Bạch Diên Vũ cũng không nói thêm nhiều lời nữa, lão giơ kiếm lên nhanh chân bước đến chỗ Tiêu Chính Văn.

 

Đại trưởng lão có lòng bước đến ngăn cản nhưng hai chân cứ như đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích dù một chút.

 

Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, bây giờ anh đã rơi vào đường cùng thật rồi, dù có muốn đánh trả cũng chẳng được gì.

 

Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn khẽ nhắm mắt lại.

 

“Xoẹt!”

 

Một luồng kiếm quang xoẹt qua trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng mãi đến một lúc sau thanh kiếm dài của Bạch Diên Vũ cũng không rơi xuống.

 

Xung quanh cũng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, thậm chí có thể nghe rõ tiếng thở của Đại trưởng lão và Đoàn Hải Long.

 

Một lúc lâu sau, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi mở mắt ra.

 

Chỉ thấy có một ông lão tóc bạc đứng trước mặt mình.

 

Lúc này thanh kiếm dài của Bạch Diên Vũ bị ông lão kẹp chặt giữa hai ngón tay.

 

Sắc mặt Bạch Diên Vũ trắng bệch như giấy, mồ hôi chảy ra như tắm ngây ngốc nhìn ông lão.

Đám người Đoàn Hải Long run lẩy bẩy vì sợ hãi, tất cả đều nằm rạp xuống đất.
 
Chương 1849


 Chỉ có Đại trưởng lão nở nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

 

“Đám khỉ các ông, ỷ đông mà bắt nạt người thế à?”

 

Ông lão lạnh lùng nói.

 

“Tôi thấy đám các ông ai nấy cũng nên bị tống cổ về quê cho rồi”.

 

Lúc này một giọng nói già nua vang lên từ con đường quanh co dưới núi.

 

Vừa dứt lời thì thấy một bà lão tay chống gậy đầu rồng lảo đảo bước lên đàn tế.

 

“Đây… ông cụ Nhạc?”

 

Tiêu Chính Văn ngây người nhìn ông lão trước mặt, chính là Nhạc Trung Kỳ ở Côn Luân.

 

Lần này ngay cả vợ ông Nhạc cũng đến cùng với cụ ấy.

 

So với Nhạc Trung Kỳ vẻ mặt tràn đầy nụ cười thì khuôn mặt của vợ cụ ấy chứa đầy sát khí.

 

Nhất là thực lực của bà ấy, thậm chí có thể nói là cao hơn Nhạc Trung Kỳ một bậc.

 

Mỗi một bước đi của bà ấy, núi Thương Lĩnh đều phát ra tiếng rung chuyển cực vang.

 

Chỉ thấy bà cụ khẽ khàng vung tay lên, một vầng sáng phát ra từ cây gậy đầu rồng của bà ấy.

 

“Ầm!”

 

“Rầm rầm rầm”.

 

Cách đó khá xa, đỉnh núi nhỏ mà lúc nãy Bạch Diên Vũ vừa bày bố Thất Tinh Đại Trận cũng vỡ tan tành theo tiếng động cực lớn đó.

 

“Phụt!”

 

Thất Tinh Đại Trận bị phá, Bạch Diên Vũ nôn ra một ngụm máu, cơ thể liên tục lùi về sau mấy bước, sau đó ngã nhào xuống đất.

 

“Bà nó ơi, bà còn đợi gì nữa? Tiễn ông ta lên đường luôn đi”.

 

Bà cụ lấy cây gậy đầu rồng chỉ vào Bạch Diên Vũ khiến lão sợ hãi đến độ tè trong quần.

 

Thực lực giữa lão và đối phương cách biệt quá lớn, chỉ riêng uy lực của đối phương thôi cũng đã khiến lão không thể động đậy.

 

Đừng nói là đánh trả, bây giờ lão còn chẳng có can đảm vùng vẫy nữa là.

“Ông Nhạc, chúng tôi… chúng tôi biết sai rồi”.
 
Chương 1850


Đoàn Hải Long quỳ xuống đất nói.

 

Nhạc Trung Kỳ là huyền thoại của mấy trăm năm.

 

Là sự tồn tại bất khả chiến bại trong năm Hồng Vũ Đại Minh của Hoa Quốc.

 

Truyền kỳ sống thật sự!

 

Đừng nói đến cấp bậc của Đoàn Hải Long, dù chưởng giáo của năm đại danh sơn đến cũng phải cung kính gọi người ta một tiếng tiền bối.

 

“Sai ư? Ha ha”.

 

Nhạc Trung Kỳ cười khẩy, đảo mắt nhìn đám người Đoàn Hải Long với ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Đoàn Hải Long hoảng sợ vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn trực diện vào mắt Nhạc Trung Kỳ.

 

“Nếu tôi không đến có phải đầu của cậu này đã nằm trên chỗ cống vật rồi không?”

 

Nhạc Trung Kỳ hơi nhướng mày, trong mắt lóe lên tia sát khí.

 

Tiêu Chính Văn là người duy nhất có hy vọng dung hợp năm quả tim rồng trong vài trăm năm nay.

 

Nói cách khác, sự sống chết của anh sẽ ảnh hưởng đến Quốc Vận của Hoa Quốc.

 

Tổ Long khôi phục còn cần phải có một người kế thừa vận mệnh.

 

Nếu người kế thừa vận mệnh này xảy ra chuyện gì trước khi Quốc Vận hưng thịnh thì Quốc Vận của Hoa Quốc sẽ lụi tàn.

 

Thiên Tử cũ sẽ mất mạng một cách uổng công vô ích.

 

Nhạc Trung Kỳ là người canh mộ của Đế Tuấn, đã không còn mặn mà gì với danh lợi ở thế gian.

 

Một lòng chỉ muốn hoàn thành sứ mệnh bảo vệ tim rồng Bạch Long của mình, đợi đến lúc người có thể đưa Quốc Vận Hoa Quốc đi lên thì dẫn người đó đi lấy tim rồng Bạch Long để Hoa Quốc được đứng lên đỉnh cao của thế giới lần nữa.

 

“Ông cụ, ông nghe tôi nghe nói đã, là nhà họ Trương, là nhà họ Trương! Vì Tiêu Chính Văn giết người nhà họ Trương nên tôi… tôi chỉ làm theo lệnh, tôi… tôi thật sự không có ý đồ này”.

 

“Hơn nữa Tiêu Chính Văn không thù không oán với tôi, tại sao tôi phải mưu hại cậu ta chứ? Mong ông cụ suy xét rõ ràng, cầu xin ông cụ tha mạng”.

Dứt lời, nước mắt Đoàn Hải Long tuôn rơi, quỳ xuống đất ra sức dập đầu.
 
Chương 1851


“Nhà họ Trương?”

 

Giọng nói già nua của bà cụ vang dội lạnh lùng nói về hướng Tây Bắc: “Lẽ nào nhà họ Trương muốn bị diệt cả gia tộc sao?”

 

“Không thành thật canh giữ phần mộ Tổ Long lại chạy đi gây chuyện khắp nơi. Trương Trấn Viễn, trong vòng một phút mà ông không đến đây nhận tội thì hai vợ chồng tôi sẽ san bằng Thiên Sơn”.

 

San bằng Thiên Sơn…

 

Thiên Sơn…

 

Giọng bà cụ cứ vang vọng đi rất xa, hồi lâu sau vẫn chưa dứt.

 

San bằng Thiên Sơn?

 

Lúc này hàng nghìn đệ tử võ tông đều tỏ ra kinh ngạc sợ hãi.

 

Rốt cuộc bà cụ này là ai vậy?

 

Dám nói với nhà họ Trương ở Thiên Sơn như vậy, còn dám lớn tiếng nói san bằng Thiên Sơn?

 

Mẹ kiếp, có phải là Thiên Sơn đứng đầu trong năm đại danh sơn không vậy?

 

Nhưng bất kể là Đoàn Hải Long hay Bạch Diên Vũ cũng không dám ngẩng đầu lên.

 

Từ vẻ mặt của họ có thể nhận ra được hai vợ chồng này tuyệt đối không hề đơn giản.

 

“Tiền bối Đông Phương, đây… hai ông bà già chết tiệt này là…”

 

“Bốp!”

 

Không để Viên Sùng Long nói hết câu, Đông Phương Tiếu đã giơ tay lên tát cho Viên Sùng Long một bạt tai khiến ông ta nổ đom đóm mắt.

 

“Mẹ kiếp, ông không muốn sống nữa à? Đó là Nhạc Trung Kỳ và Đinh Phụng Kiều đấy. Đừng nói là ông, dù ba cụ tổ còn lại của nhà họ Viên cũng phải quỳ xuống đón khi gặp hai người này”.

 

“Tự ông muốn chết thì cứ chết đừng làm liên lụy đến tôi”.

 

Đông Phương Tiếu sợ hãi đến độ không còn giọt máu.

 

Đạt đến cấp bậc của Nhạc Trung Kỳ và Đinh Phụng Kiều thì tai rất thính, phong thanh trong vòng mười cây số cũng có thể phân biệt được là gió Đông Nam hay gió Tây Bắc.

 

Bà mẹ nó, Viên Sùng Long đang tự đâm đầu vào chỗ chết đấy.

 

Lúc này cả núi Thương Lĩnh đều trở nên yên lặng như tờ.

 

“Cậu nhóc vẫn có thể động đậy được chứ?”

 

Nhạc Trung Kỳ xoay người lại nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Thật ra sau khi Thất Tinh Đại Trận bị phá, thể lực của Tiêu Chính Văn đang dần hồi phục từng chút, chỉ là tốc độ hồi phục rất chậm.

 

“Ông cụ, cảm ơn đã cứu mạng, Tiêu Chính Văn không có gì để đền đáp”.

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa quỳ một gối cúi đầu với Nhạc Trung Kỳ.

 

“Ha ha!”

 

Nhạc Trung Kỳ vuốt râu ngửa mặt lên trời cười nói: “Cậu nhóc, là cậu tự cứu mình đấy chứ, nếu không phải cậu có khả năng trở thành người kế thừa vận mệnh thì lão già tôi đây cũng sẽ không rảnh rỗi chạy khắp nơi với cậu đâu”.

 

“Còn nữa, cậu thật sự nghĩ Thiên Vương long cấp năm sao cộng với sự lĩnh hội của cậu thì có thể tung hoành khắp nơi sao? Nói thật nhé, cậu đúng là tài giỏi nhưng so với năm đại danh sơn thì cậu lại thiếu mất nền móng vững chắc”.
 
Chương 1852


“Hôm nay là do tôi đến kịp, ngộ nhỡ một ngày nào đó tôi về cõi trời, cậu còn sống được không? Bất kể là chuyện gì cũng phải thật thận trọng”.

 

“Trên vai cậu không chỉ có người phụ nữ của cậu, vợ con cậu, mà còn có trọng trách dẫn dắt Hoa Quốc dương cao uy nghiêm của đất nước, tôi không tiếc tuổi thọ của mình để Tổ Long được khôi phục”.

 

“Tám trăm người canh giữ núi ở Côn Luân không ngại lấy máu tế trời mới đổi lấy Quốc Vận tương lai của Hoa Quốc hưng thịnh, nhưng cậu lại không tiếc lao vào nguy hiểm vì vợ con mình thì linh hồn ở trên trời của Thiên Tử cũ làm sao có thể an nghỉ được?”

 

“Nếu cậu chết trong tay đám người này thật thì bảo tám trăm người canh giữ núi của Côn Luân sao mà nhắm mắt được”.

 

Hả?

 

Nghe cụ ấy nói thế, Tiêu Chính Văn không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

 

Trước đó Tiêu Chính Văn chỉ biết Thiên Tử cũ lấy tuổi thọ của mình để đánh thức Tổ Long, nhưng lại không biết còn có chuyện tám trăm người canh giữ núi ở Côn Luân tế máu.

 

“Tám trăm người canh giữ núi ở Côn Luân?”

 

Tiêu Chính Văn khó hiểu nói.

 

“Kể từ năm Hồng Vũ Đại Minh, hai vợ chồng tôi đã nhận lệnh bảo vệ linh cửu của Đế Tuấn cùng với tám trăm hào kiệt”.

 

“Cậu có biết Đế Tuấn là ai không?”

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu, quả thật có quá nhiều truyền thuyết liên quan đến người này.

 

Hơn nữa thân phận không giống nhau, lai lịch cũng khác, thậm chí còn không được ghi chép lại trong Thiên Sơn Thư Lục.

 

“Người tạo ra Thiên Sơn Thư Lục thật sự chính là Đế Tuấn. Ông ấy cũng là người đầu tiên thừa kế di tích Tổ Long thời cổ xưa của Hoa Quốc, thế nên trong Thiên Sơn Thư Lục gì cũng có, tất cả mọi thứ đều do chính tay Đế Tuấn viết nên”.

 

“Mà văn tự đó cũng chỉ có Đế Tuấn và những người được chỉ định khác mới có thể đọc hiểu, đây là mối quan hệ sâu xa giữa nhà họ Tiêu cậu và Đế Tuấn”.

 

“Nhà họ Tiêu không phải ai cũng có tư cách thừa kế tim rồng, trong hàng nghìn năm của Hoa Quốc chỉ có một số người gánh vác sứ mệnh làm cho Hoa Quốc đứng trên đỉnh cao của thế giới”.

 

“Đời này có phải là cậu hay không thì vẫn cần để thời gian làm chứng, nhưng cậu nên biết mạng sống của cậu không chỉ thuộc về một mình cậu”.

 

Nhạc Trung Kỳ vừa lắc đầu vừa thở dài nói.

 

Nói hết những lời cụ ấy nói, Tiêu Chính Văn há hốc mồm nhìn Nhạc Trung Kỳ như bị sét đánh trúng.

 

Hóa ra nhà họ Tiêu còn bí mật lớn như vậy?

 

Nhưng khác với Tiêu Chính Văn, đám người Đoàn Hải Long cứ bịt chặt tai lại như thể sợ nghe nhiều thêm một chữ vậy.

 

Bạch Diên Vũ vừa muốn đứng dậy thì một cây gậy đầu rồng đập vào người lão.

 

“Bốp!”

 

Ngay tức khắc Bạch Diên Vũ bị đập cho nổ đom đóm mắt.

 

“Nghe những gì ông không nên nghe thì sẽ chết”.

 

Giọng bà lão không hề có chút tình cảm nào, ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại đảo mắt nhìn những người còn lại.

 

“Chúng tôi không nghe…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom