Chương 3674


Chương 3674

 

Khổng Hữu Đạo lao về phía Tiêu Chính Văn như kẻ điên, hơn nữa còn sử dụng những chiêu thức vô cùng liều mạng!

 

Vào lúc này, bất kể trận pháp hay chiêu thức nào cũng đều trở thành vật trang trí, trong con mắt của Khổng Hữu Đạo chỉ có lửa giận, trong lòng chỉ muốn liều chết với Tiêu Chính Văn!

 

Ngay cả người nhà họ Võ cũng phải đổ mồ hôi thay cho Tiêu Chính Văn, đánh đến bây giờ, tình hình đã hoàn toàn khác rồi!

 

Khổng Hữu Đạo chỉ muốn dùng mạng đổi mạng, trong tình thế này, tất cả những lợi thế mà Tiêu Chính Văn có trước đó đều bay sạch trong nháy mắt.

 

Nếu không thể áp chế đòn tấn công của Khổng Hữu Đạo, Tiêu Chính Văn sẽ khó thoát khỏi cái chết!

 

Chỉ cần Tiêu Chính Văn có chuyện bất trắc gì, cả nhà bọn họ đều phải bị chôn cùng!

 

“Liều mình rồi à?” Tiêu Chính Văn cười khẩy nhưng không hề để tâm!

 

Có lẽ, trong mắt người ngoài, cuộc tấn công điên cuồng của Khổng Hữu Đạo có thể khiến Tiêu Chính Văn bối rối trong lòng, nhưng đối với Tiêu Chính Văn mà nói, Khổng Hữu Đạo càng không có tổ chức thì sẽ thua càng nhanh và càng thảm hơn!

 

“Với cảnh giới hiện giờ của ông, cho dù có liều mình cũng có thể làm được gì? Xem ra, đến bây giờ ông cũng hiểu, căn bản không thể nhìn ra được rốt cuộc sự chênh lệch giữa chúng ta nằm ở đâu!”

 

Giọng điệu của Tiêu Chính Văn vô cùng bình thản, khí thế giống như không hề ngạc nhiên khi Thái Sơn sụp đổ trước mặt!

 

Nhưng ngay khi giọng nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, mọi người có mặt đều hoàn toàn ngây ngốc.

 

Với cảnh giới của Khổng Hữu Đạo, liều mạng có thể làm được gì?

 

Ông ta là cao thủ Nhân Hoàng cấp năm đấy!

 

Chỉ có điều, bọn họ sao có thể hiểu được, cấp bậc Quy Chân này đã không thể dùng cảnh giới để so sánh được nữa!

 

Nói cách khác, cho dù cảnh giới của Tiêu Chính Văn thấp hơn nhiều so với Khổng Hữu Đạo, nhưng Quy Chân đã không còn tồn tại cảnh giới nữa rồi, chỉ cần Tiêu Chính Văn sẵn lòng, anh có thể đột phá cảnh giới Nhân Vương, một bước lên cảnh giới Nhân Hoàng bất cứ lúc nào!

 

Nó giống như một ngọn cỏ nhỏ, cho dù mọc cao đến đâu cũng không bao giờ có thể so sánh được với một ngọn cây cao chót vót!

 

Cho dù đó là tầm nhìn hay trình độ của ông ta thì mãi mãi sẽ luôn bị cây cao chót vót đè bẹp!

 

So sánh như vậy, Tiêu Chính Văn chính là cây cao chót vót kia, còn Khổng Hữu Đạo chỉ là ngọn cỏ!

 

“Chênh lệch? Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu chọc tức những cường giả cảnh giới Nhân Hoàng!”, Khổng Hữu Đạo gào lên rung trời, khí thế bừng bừng!

 

Nhưng tất cả những điều này, dưới con mắt của Tiêu Chính Văn, chẳng qua chỉ là một màn biểu diễn chú hề nhảy nhót mà thôi!

 

“Ông sẽ không bao giờ hiểu được thế nào gọi là Quy Chân!”, ánh mắt Tiêu Chính Văn chuyển động, khí tức đột nhiên dâng cao, trong nháy mắt một tia khí tức hoàng đế dày đặc tỏa khắp cơ thể anh!
 
Chương 3675


Chương 3675

 

Đó chính là khí tức chỉ có ở cường giả cảnh giới Nhân Hoàng, cũng được gọi là khí tức hoàng đế!

 

Nhưng chỉ mới một giây trước, Tiêu Chính Văn còn là cảnh giới Nhân Vương cấp năm, sao có thể liên tiếp đột phá năm bậc cảnh giới để đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng trong nháy mắt như vậy?

 

“Chuyện này… chuyện này không thể!”

 

“Liên tiếp đột phá năm bậc cảnh giới, hơn nữa còn chỉ trong nháy mắt?”

 

“Tiêu Chính Văn! Người này đúng là thâm sâu khó lường”.

 

Đám đông đang theo dõi bên dưới phát ra những tiếng kinh ngạc.

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn dáng vẻ của mọi người rồi dửng dưng nhìn về phía Khổng Hữu Đạo: “Trên đời này, mỗi cây mỗi hoa đều bình đẳng! Mặt trời và mặt trăng luân phiên nhau, đều biến đổi bình đẳng!”

 

“Cảnh giới Nhân Hoàng cũng được, cảnh giới Binh Vương cũng chả sao, vũ trụ bao la, thiên địa luân chuyển, tất cả đều mang ý nghĩa bình đẳng, vốn không phân biệt cao thấp! Đây chính là đạo!”

 

Lời nói của Tiêu Chính Văn khiến cho tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt!

 

Bởi vì đây không chỉ là cảnh giới của võ đạo, mà còn là cảnh giới của tâm đạo!

 

Cảnh giới võ đạo thì dễ mà cảnh giới tâm đạo thì khó, đây mới đúng là chân lý bất di bất dịch, một khi lĩnh ngộ được cảnh giới tâm đạo, cảnh giới võ đạo có thể một bước lên mây!

 

“Tiêu Chính Văn! Cậu hà cớ gì phải đối đầu đến chết với nhà họ Khổng bọn tôi, nếu cậu bắt tay với nhà họ Khổng thì cho dù là vùng ngoài lãnh thổ hay giới thế tục cũng đều nằm dưới chân chúng ta!”

 

Khổng Hữu Đạo đột nhiên lên tiếng thuyết phục.

 

“Nói nhiều như thế chẳng qua là ông đang cố gắng giữ mạng sống mà thôi, nhà họ Khổng đã từng giữ chữ tín chưa?”, giọng nói Tiêu Chính Văn vừa dứt, cây giáo lại đâm ra lần nữa!

 

“Tiêu Chính Văn, cậu muốn giết tôi sao?”

 

Tiêu Chính Văn đâm xuyên qua bụng dưới Khổng Hữu Đạo, Khổng Hữu Đạo khiếp sợ nhìn Tiêu Chính Văn, bụng dưới của ông ta xuất hiện một lỗ máu.

 

“Giết ông thì sao? Ông không phải là người nhà họ Khổng đầu tiên chết trong tay tôi, cũng sẽ không phải là người cuối cùng”.

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó lại đâm thêm một nhát giáo.

 

“Phụt!”

 

Lại thêm một lỗ máu, Khổng Hữu Đạo nhìn hai vết máu trên người mình, chỉ cảm thấy cái chết đã cận kề.

 

Không để Khổng Hữu Đạo hoàn hồn, Tiêu Chính Văn giơ tay lên cho ông ta một đấm khiến Khổng Hữu Đạo rơi từ trên cao xuống, sau đó một chiếc giày da giẫm lên gương mặt đầy vẻ hoảng sợ của Khổng Hữu Đạo.

 

“Bắt sống tôi? Ông cũng xứng sao?”

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn nhấc chân lên rồi đạp lên ngực Khổng Hữu Đạo.

 

“Rắc!”

 

Tiếng xương gãy vang lên, Khổng Hữu Đạo đau đớn trợn to mắt.
 
Chương 3676


Chương 3676

 

Mặc dù cơ thể của cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng khá mạnh nhưng không phải không có cảm giác đau, lúc này Khổng Hữu Đạo cũng bị đau dữ dội như người bình thường.

 

Sau mấy âm thanh đó, Khổng Hữu Đạo đã như một đống thịt nhão, nằm yên bất động.

 

Nhưng đôi mắt ông ta tràn đầy sự thù hận, còn hung ác nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Người nhà họ Khổng cũng chỉ có thế thôi”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nhìn Khổng Hữu Đạo nằm dưới đất.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy tê cả da đầu.

 

Đó là một trong bốn hộ vệ của nhà họ Khổng đấy.

 

Trước tiên không nói đến thân phận của ông ta thì với thực lực là cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm của ông ta cũng không phải là thứ người thường có thể sánh bằng.

 

Thông thường nếu không phải là cảnh giới cao hơn Khổng Hữu Đạo một hai bậc thì không thể nào đánh ông ta đến mức thảm hại như thế.

 

Dù là cùng cảnh giới, cùng lắm cũng chỉ có thể lấy mạng ông ta mà thôi, không ai dám nghĩ cơ thể ông ta lại thảm hại thành một đống thịt nhão như vậy.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn kiêu ngạo đứng đó, một chân vẫn còn giẫm lên mặt Khổng Hữu Đạo, bình thản nhìn mọi người xung quanh.

 

Cảnh tượng này đã đủ uy hiếp mọi người rồi.

 

Còn mấy thiên tài tự phong danh cho mình, con cưng của trời, có người nào dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn không? Có ai còn dám tự xưng là nhân tài xuất chúng không?

 

Ngay cả Võ Tinh Nhi cũng không biết lớn hơn Tiêu Chính Văn bao nhiêu tuổi, nhưng xét về thực lực, họ thậm chí còn không bằng ngón tay út của Tiêu Chính Văn nữa kìa.

 

So về khí thế, ai lại dám đi khiêu khích với cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng thế hệ trước như Tiêu Chính Văn, thậm chí đuổi giết đến cùng với người nhà họ Khổng?

 

Dù đứng trước mặt họ là đời sau của nhà họ Khổng, nhưng chỉ với mấy chữ nhà họ Khổng thôi cũng đủ khiến họ quắp đuôi tha thiết xin tha rồi.

 

Còn Tiêu Chính Văn thì sao?

 

Ngay cả con cháu gia tộc hoàng tộc như Tư Mã Lôi mà cũng bị Tiêu Chính Văn một kiếm đâm chết chứ đừng nói đến người nhà họ Khổng.

 

Quảng Lăng Tử ra sao?

 

Không phải là cây giáo Bá Vương của hắn cũng trở thành vũ khí trong tay Tiêu Chính Văn rồi đó sao?

 

Lúc này Võ Học Tư cũng hiểu tại sao Tiêu Chính Văn trưởng thành trong thế tục mà lại có thể trở thành cường giả thật sự có thể đe dọa đến các cao thủ ở ngoài lãnh thổ.

 

Tại sao Tiêu Chính Văn có thể trở thành đối tượng mà cả thế tục ngưỡng mộ?

 

Thế nên so với anh ta, các thiên tài, con cưng của trời ở ngoài lãnh thổ như một trò cười.

 

Lúc này anh ta thầm thề rằng mình nhất định phải trở thành người như Tiêu Chính Văn.
 
Chương 3677


Chương 3677

 

“Cậu Tiêu, nhà họ Võ tôi luôn biết ơn cứu mạng của cậu, nếu sau này cậu có việc cần nhà họ Võ giúp thì dù chúng tôi có xuống biển lửa, lên núi đao cũng sẽ cố gắng đền đáp ơn nghĩa của cậu Tiêu”.

 

Lúc này thắng thua đã định, Võ Thiên Nghiệp đứng lên chắp tay lại với Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn chỉ khẽ gật đầu, anh cũng chỉ tiện tay giúp nhà họ Võ mà thôi, mục đích anh đến ngoài lãnh thổ lần này là muốn làm cho các gia tộc ở ngoài lãnh thổ như nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã phải kiêng dè.

 

Hơn nữa muốn chuyển chiến tranh từ thế tục đến ngoài lãnh thổ.

 

Đúng lúc này một ông lão áo trắng đi mây bước đến, cũng chính lúc này ông lão áo trắng trầm giọng nói: “Đại tài Đế Cảnh truyền lời, không thể giết Khổng Hữu Đạo”.

 

Nói rồi ông lão đi đến gần hơn, chỉ vào Khổng Hữu Đạo đã như một đống thịt nhão nhắc lại lần nữa: “Tiêu Chính Văn, đại tài Đế Cảnh đã nói không được giết người này”.

 

Thấy ông lão áo trắng, Bạch Ngọc Trinh cau mày nói: “Trương Cảnh Nhạc? Sao ông ta cũng xen vào chuyện này?”

 

“Trương Cảnh Nhạc vốn dĩ đã đứng về phía nhà họ Khổng, dĩ nhiên sẽ nghĩ mọi cách để bảo vệ tính mạng của Khổng Hữu Đạo”, người đàn ông trẻ tuổi nhà họ Bạch lạnh lùng nói.

 

“Không biết Tiêu Chính Văn sẽ làm thế nào”, Bạch Ngọc Trinh cau mày, không cam lòng nói.

 

Theo lý với tình hình hiện tại của Tiêu Chính Văn, tuyệt đối không thể làm trái lệnh của đại tài Đế Cảnh.

 

Dù sao Tiêu Chính Văn một là không có chỗ chống lưng, hai là không có thế lực, đắc tội với đại tài Đế Cảnh chỉ có một con đường chết.

 

“Thôi xong!”

 

Võ Học Tư vô thức thốt lên.

 

Đại tài Đế Cảnh mà Trương Cảnh Nhạc nói chắc chắn là người nhà họ Khổng.

 

Cao thủ Đế Cảnh cho dù ở trong bất kỳ gia tộc nào cũng có địa vị cực cao.

 

Điều này cũng đại diện cho ý của nhà họ Khổng, cả vùng ngoài lãnh thổ ai mà dám công khai đối lập với nhà họ Khổng?

 

Hơn nữa người đại diện nhà họ Khổng đến đây còn là Trương Cảnh Nhạc trong gia tộc y dược.

 

Điều này không khác gì đang gây áp lực gấp đôi cho Tiêu Chính Văn.

 

Nếu Tiêu Chính Văn không chịu thả người, thì không chỉ không nể mặt nhà họ Khổng, mà cũng đắc tội với cả gia tộc y dược.

 

Đắc tội với người trong gia tộc y dược thì sau này Tiêu Chính Văn khó có chỗ đứng ở ngoài lãnh thổ.

 

Dù sao bất kể là gia tộc hay tông môn cũng không tách khỏi gia tộc y dược được, suy cho cùng không ai có thể dám chắc mình sẽ không bị thương, sẽ không cầu xin gia tộc y dược giúp đỡ.

 

Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Trương Cảnh Nhạc nói: “Ồ? Không thể giết Khổng Hữu Đạo? Con người tôi trước giờ đều rất biết đạo lý, nếu các ông nói tôi tha cho ông ta một mạng thì tôi muốn hỏi một câu, lúc ông ta ra tay đánh tôi, các ông đang ở đâu?”

 

“Lẽ nào ông ta có thể giết tôi nhưng tôi lại không thể động vào ông ta?”
 
Chương 3678


Chương 3678

 

Trương Cảnh Nhạc cứ nghĩ Tiêu Chính Văn sẽ chịu thua trước mình và nhà họ Khổng, dù sao chỉ cần tha cho Khổng Hữu Đạo đồng nghĩa với việc nể mặt nhà họ Khổng, với sức chiến đấu bây giờ của Tiêu Chính Văn, mọi người đều có thể nhìn ra tiềm năng của anh.

 

Cao thủ Đế Cảnh nhà họ Khổng chỉ bảo ông ta đến chuyển lời, không đích thân ra tay với Tiêu Chính Văn, điều này đã truyền đi một tín hiệu muốn chiêu mộ Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ cần Tiêu Chính Văn là người thông minh thì nên biết rõ bây giờ tha cho Khổng Hữu Đạo, có thể dựa vào cây cao nhà họ Khổng, đồng thời còn có thể kết nối với người gia tộc y dược, đây chỉ có lợi chứ không có hại với Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng ông ta không ngờ Tiêu Chính Văn lại chất vấn ngược lại ông ta.

 

Trương Cảnh Nhạc sầm mặt nhìn Tiêu Chính Văn, trầm giọng nói: “Tiêu Chính Văn, cậu phải biết rõ nhà họ Khổng chỉ muốn duy trì trật tự của ngoài lãnh thổ”.

 

“Hơn nữa bất kể ai đúng ai sai, phải lấy đạo lý tôn sư trọng đạo làm trọng chứ? Dù sao với vai vế của Khổng Hữu Đạo, cho dù cậu hay tôi cũng phải gọi ông ta một tiếng tiền bối”.

 

“Chỉ thế thôi, nếu cậu giết Khổng Hữu Đạo tức là đang ức hiếp sư tôn, tiêu diệt tông môn, không kính trọng tiền bối, đây là điều cấm kỵ ở ngoài lãnh thổ”.

 

“Huống gì bây giờ cậu chưa bị thương, thậm chí có thể nói là không hề hấn gì, sao lại phải đuổi cùng giết tận tiền bối Khổng?”

 

“Ồ? Ý ông là tôi không thể giết Khổng Hữu Đạo mà ngược lại phải tạ lỗi với ông ta à?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Trương Cảnh Nhạc, trầm giọng hỏi.

 

“Bất kể chuyện gì đều phải ưu tiên chữ lễ, tôn trọng chữ lễ, tôn trọng sư đạo, tôn trọng tiền bối, đây là giới hạn đạo đức mà một người tập võ phải tuân thủ trước”.

 

“Lẽ nào cậu không hiểu đạo đức võ thuật sao?”, Trương Cảnh Nhạc lạnh lùng nói.

 

“Ồ, tôn trọng chữ lễ, nếu đây là chữ lễ thì tôi thà giẫm đạp nó dưới chân”.

 

Tiêu Chính Văn không nhượng bộ nói.

 

“Tiêu Chính Văn, đây là vùng ngoài lãnh thổ, cậu tưởng là thế tục sao? Nếu cậu không tha…”

 

Không để ông ta nói hết câu, Tiêu Chính Văn bỗng giơ tay lên.

 

“Bốp!”

 

Tốc độ ra đòn của Tiêu Chính Văn quá nhanh, đến nỗi Trương Cảnh Nhạc cũng không thể nhìn rõ anh ra tay thế nào đã bị Tiêu Chính Văn đấm một cú ngã nhào xuống đất.

 

Trương Cảnh Nhạc còn chưa kịp đứng dậy, một chiếc giày da đã vô tình giẫm lên mặt ông ta.
 
Chương 3679


 

Trương Cảnh Nhạc đã đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba không phải là giả, nhưng ngay cả Khổng Hữu Đạo là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm còn bị Tiêu Chính Văn đánh gần chết thì sao Trương Cảnh Nhạc có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn được chứ?

 

Cho đến khi bị giày da của Tiêu Chính Văn giẫm trên mặt, Trương Cảnh Nhạc mới hoàn hồn lại, nhìn Tiêu Chính Văn căm tức rống lớn: “Tiêu Chính Văn!”

 

“Bụp!”

 

Tiêu Chính Văn đá thẳng vào mặt Trương Cảnh Nhạc không chút nể tình, Lữ Đồng Quang bên cạnh nhìn thấy sư phụ bị Tiêu Chính Văn sỉ nhục ngay trước mặt mọi người, trong mắt nổi cơn giận dữ!

 

Nhìn khắp vùng ngoài lãnh thổ, có ai dám vô lễ đối với người trong ngành y như vậy chứ?

 

Đừng nói là giẫm vào mặt ngay trước mắt mọi người, người khác ngay cả nói chuyện với gia tộc y dược cũng hết sức cung kính lễ phép.

 

Nhưng hắn còn chưa kịp tiến tới trút giận với Tiêu Chính Văn, ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Chính Văn đã lướt qua gương mặt hắn.

 

Trong đôi mắt của Tiêu Chính Văn, hắn thấy được ý định giết người lạnh lẽo, tuy Lữ Đồng Quang kiêu ngạo nhưng hắn vẫn biết mình ở trình độ nào.

 

Ngay cả Khổng Hữu Đạo còn bị Tiêu Chính Văn đánh gần chết, hắn có là cái thá gì chứ?

 

Dường như cảm nhận được cái chết sắp tới gần, Lữ Đồng Quang lập tức xoay người chạy trốn, đâu còn để ý đến sự sống chết của Trương Cảnh Nhạc?

 

“Xem ra nắm đấm mới là chân lý vĩnh hằng! Tiêu Chính Văn tôi muốn giết Khổng Hữu Đạo đấy, ông có ý kiến à? Ông xứng sao?”

 

“Gia tộc y dược thì giỏi lắm sao? Chẳng qua ông chỉ có vài mối quan hệ mà thôi, dù nhà họ Khổng kính nể ông nhưng mặt mũi của ông trong mắt Tiêu Chính Văn tôi không đáng một đồng!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười nói.

 

Không đáng một đồng?

 

Trương Cảnh Nhạc cắn răng, dùng hết sức lực đẩy chân của Tiêu Chính Văn lệch đi một chút, cắn răng uy hiếp: “Tiêu Chính Văn! Cậu đang khiêu chiến toàn bộ Vinh Thành! Còn khiêu chiến cả nhà họ Khổng và gia tộc y dược chúng tôi!”

 

“Chỉ dựa vào một mình cậu có thể thắng được chúng tôi sao? Thắng được nhà họ Khổng truyền thừa mấy ngàn năm sao?”

 

“Còn nữa, cao thủ Đế Cảnh nhà họ Khổng cũng không phải là không thể ra tay giết cậu, chẳng qua là người ta khinh thường ra tay với người như cậu thôi! Chỉ cần cậu dám động đến Khổng Hữu Đạo, cường giả Đế Cảnh nhà họ Khổng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cậu!”

 

Tiêu Chính Văn nghe vậy, cười nhạt, nói: “Chẳng lẽ ở trong mắt ông, toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ chỉ có nhà họ Khổng thôi sao?”

 

“Không phải ông thật sự cho rằng Tiêu Chính Văn tôi không biết gì về vùng ngoài lãnh thổ đấy chứ? Bây giờ chiến sự ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ đang căng thẳng, sao cường giả Đế Cảnh nhà họ Khổng có thể ở trong nhà được đây?”

 

“Chuyện này chỉ có thể nói lên rằng, ông ta cũng bị thương nặng, không phải ông ta khinh thường đánh với tôi, mà ông ta không có phần thắng!”

 

“Cái mà ông ta gọi là giải hòa, chỉ là đang kéo dài thời gian, một khi chiến sự vùng ngoài vũ trụ dịu đi, hoặc toàn bộ cao thủ nhà họ Khổng trở về, ông ta sẽ ra tay với tôi ngay!”

 

“Tính toán quả thật không tệ, nhưng trình độ tính toán thấp như vậy, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không bị gạt đâu nhỉ?”

Nói tới đây, ánh mắt của Tiêu Chính Văn đột nhiên lạnh tanh, trầm giọng nói: “Đừng nói ông ta không dám tới, dù ông ta đến đây thật, chắc chắn hôm nay tôi cũng sẽ cho ông ta chỉ có tới mà không có về!”
 
Chương 3680


“Hơn nữa, tôi không ngại nói với ông, còn cả các ông nữa!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói, chỉ tay vào tất cả mọi người và nói: “Ai còn dám đến thế tục gây chuyện thị phi ở Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn tôi sẽ giết hết cả nhà!”

 

“Bất kể ông là đệ tử môn sinh nhà họ Khổng, hay con cháu hoàng tộc, ở vùng ngoài lãnh thổ các ông như thế nào, tôi không thèm quan tâm, cũng không can thiệp được, nhưng thế tục tuyệt đối không phải nơi các ông muốn làm gì thì làm”.

 

“Khổng Hữu Đạo chính là một ví dụ!”

 

Giọng nói vừa dứt, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, kiếm Tần Vương liền xuất hiện trong lòng bàn tay!

 

“Tiêu Chính Văn, cậu phải nghĩ tới việc giết Khổng Hữu Đạo chẳng khác nào thắt nút chết với tất cả thế gia nho đạo! Khổng Hữu Đạo không chỉ là hộ vệ nhà họ Khổng, mà còn là một trong những người túc trực bảo vệ Khổng Thánh!”

 

“Cậu đang lựa chọn…”

 

Trương Cảnh Nhạc còn chưa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã vung tay hạ kiếm, đầu Khổng Hữu Đạo bay lên cao, thi thể cũng bị Tiêu Chính Văn chém làm hai khúc!

 

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trương Cảnh Nhạc ngây ngẩn, sở dĩ ông ta nói như vậy là muốn dùng nhà họ Khổng và tất cả thế gia nho đạo ở vùng ngoài lãnh thổ áp chế Tiêu Chính Văn.

 

Đồng thời muốn Tiêu Chính Văn cúi đầu nhượng bộ trước mặt mọi người, tìm lại mặt mũi cho ông ta và nhà họ Khổng!

 

Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ, Tiêu Chính Văn lại quả quyết sát phạt như vậy!

 

Trên bầu trời, đột nhiên lóe lên một tia sáng mờ ảo vô cùng chói mắt, giờ phút này, tựa như đất trời cũng đang khóc thút thít, vô số tia sáng rơi xuống từ không trung, trong nháy mắt đáp xuống đất liền biến thành dòng sông máu!

 

Đây là lần đầu tiên kể từ khi linh khí trở về tới nay, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng lại chết!

 

“Khổng Hữu Đạo chết rồi!”

 

“Rốt cuộc là ai? Ngay cả người nhà họ Khổng cũng dám giết?”

 

“Cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cũng chết? Chẳng lẽ loạn thế thật sự sắp tới sao?”

 

Giờ phút này, toàn bộ Đông Vực đều rơi vào sự chết lặng, bởi vì hiện tượng thiên nhiên này chỉ có thể nói rõ một chuyện, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đã chết rồi!

 

Cảnh giới Nhân Hoàng đã sớm thông với đất trời, hơn nữa thân xác mạnh mẽ đến mức nào?

 

Cho dù là tranh đấu giữa các đại thế gia, cường giả cảnh giới Nhân Hoàng cũng sẽ không dễ dàng mất mạng!

 

Càng không ai dám tùy tiện chém chết một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng của thế gia, bởi vì như vậy có nghĩa là tuyên chiến hoàn toàn, đến chết mới thôi!

 

Mọi người có mặt vẫn còn đang giật mình, lại một tia sáng lao thẳng tới chân trời, một đóa hoa sen to lớn màu trắng nở rộ trên không trung!

 

“Gia tộc y dược mà cũng có người chết ư?”

 

“Hướng đó hẳn là Vinh Thành, chẳng lẽ là Trương Cảnh Nhạc…”

 

“Ai to gan như vậy, ngay cả người gia tộc y dược cũng dám giết? Chẳng lẽ chê mình sống quá lâu rồi nên muốn làm kẻ địch của gia tộc y dược chăng?”

Giờ khắc này, toàn bộ Đông Vực hoàn toàn sôi sục!
 
Chương 3681


Tuy thực lực của người trong gia tộc y dược không cao, nhưng dù một nhân vật nhỏ trong gia tộc y dược cũng có mối quan hệ rất rộng!

 

Bất kể là ai, chọc tới gia tộc y dược chẳng khác nào chọc tới thế lực khắp nơi đứng sau lưng gia tộc y dược!

 

Cho dù là cao thủ Đế Cảnh cũng không dám tùy tiện đắc tội người trong gia tộc y dược dù đối phương chỉ là một người học nghề nho nhỏ, hay đối phương chỉ là những đệ tử của danh y!

 

Giờ phút này tất cả mọi người trên núi Vân Hà đều ngơ ngác nhìn thi thể của Trương Cảnh Nhạc, Tiêu Chính Văn nói giết là giết?

 

Đến lúc chết, trong ánh mắt Trương Cảnh Nhạc còn tràn đầy vẻ không dám tin và không cam lòng!

 

Nhưng khi đầu rơi xuống, ông ta mới chợt tỉnh ngộ, người mình đang đối mặt là Tiêu Chính Văn danh tiếng lẫy lừng ở giới thế tục!

 

Người ông ta đối mặt còn là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, người đàn ông sống sót từ giữa núi thây biển máu, trong vô số lần đại chiến!

 

“Tiêu Chính Văn! Cậu biết người cậu giết là ai không? Cậu có biết, gia tộc y dược đáng sợ đến mức nào không?”, lão cung chủ của Bích Hà Cung đột nhiên chỉ vào Tiêu Chính Văn hét lên giận dữ.

 

“Sau này nếu trăm ngàn dặm quanh Vinh Thành có người bị thương thì ai điều trị đây? Cậu cho rằng đại tài trong gia tộc y dược chỉ là củ cải trắng thôi sao?”

 

“Cậu có biết thanh kiếm của cậu chém xuống đắc tội với bao nhiêu đại tài và bao nhiêu thế gia không?”

 

Lúc này, mọi người ở đây không khỏi kinh ngạc, liếc nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt phẫn nộ!

 

Dù Trương Cảnh Nhạc không thuộc nhóm người đứng đầu trong gia tộc y dược, nhưng mấy trăm nghìn dặm quanh Vinh Thành không có Trương Cảnh Nhạc thứ hai, đây cũng là sự thật không ai chối cãi!

 

“Vậy thì sao?”, tay Tiêu Chính Văn cầm kiếm Tần Vương, đứng yên ngạo nghễ!

 

Ăn miếng trả miếng!

 

Nếu thế lực khắp nơi ở vùng ngoài lãnh thổ có thể tùy ý làm bậy ở thế tục, vậy sao anh phải để ý đến sự sống chết của người ở vùng ngoài lãnh thổ?

 

“Cậu… Cậu…”

 

“Soạt!”

 

Một tia sáng lạnh lùng thoáng qua, kiếm Tần Vương khẽ rung trên không trung, lại một cái đầu người bay lên cao!

 

Thi thể không đầu của lão cung chủ Bích Hà Cung lập tức ngã xuống.

 

Vù!

 

Khi trên bầu trời tỏa ra ánh sáng chói mắt kia lần nữa, khắp Đông Vực cũng hoàn toàn bối rối!

 

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, liên tiếp ba vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng mất mạng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Giây kế tiếp, ánh mắt của Tiêu Chính Văn chậm rãi chuyển sang Khổng Thiên Thu!

“Anh…anh Tiêu, chúng ta đều là con cháu Hoa Quốc, có chuyện gì thì mọi người đều có thể ngồi xuống từ từ nói!” Khổng Thiên Thu đâu còn sự kiêu ngạo lúc trước?

Giờ phút này, hắn hoàn toàn sợ hãi.

Hơn nữa hắn chưa bao giờ cảm nhận được cái chết gần trong gang tấc như vây!
 
Chương 3682


“Muốn trách chỉ có thể trách nhà họ Khổng nợ thế tục quá nhiều, một mình Khổng Hữu Đạo căn bản không trả nổi!”

 

Tiêu Chính Văn dứt lời, tay giơ lên kiếm hạ xuống, lại một đầu người bay lên trời cao!

 

“Đã là người thứ tư rồi!”

 

Không ít người tái mặt nhìn về phía ánh sáng chói mắt trên không trung, tự lẩm bẩm với tâm trạng run sợ.

 

Trong căn nhà cũ nhà họ Bạch xa hơn ngàn dặm, vẻ mặt Bạch Ngọc Trinh vô cùng u ám nhìn cảnh tượng trước mắt, nói với người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh: “Anh hai, anh thấy tiềm lực người này thế nào?”

 

Bạch Thiên Kiệt trầm ngâm một lát, nói như có điều đắn đo: “Người này mạnh hơn Lý Tĩnh rất nhiều, thậm chí có thể sánh vai với cụ tổ nhà họ Bạch chúng ta rồi!”

 

“Có điều, hắn giết một lúc bốn vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, trong đó còn có một nhân vật có rất có tiếng nói trong gia tộc y dược, sợ rằng… thế lực khắp nơi đều sẽ không buông tha cho hắn!”

 

Bạch Ngọc Trinh cười nhạt, nói: “Trái lại em muốn nhìn xem, ai dám bất kính với nhà họ Bạch chúng ta, em chắc chắn sẽ bảo vệ người này!”

 

“Em gái, em phải nghĩ cho kỹ, nếu giữ người này lại chúng ta chưa chắc có thể kiểm soát được!” Bạch Thiên Kiệt nói với vẻ đăm chiêu.

 

Một người như Tiêu Chính Văn, ngay cả nhà họ Võ cũng không thể kiểm soát, thì làm sao có thể nghe theo mệnh lệnh nhà họ Bạch chứ?

 

“Kiểm soát?”

 

Bạch Ngọc Trinh khẽ lắc đầu nói: “Từ trước đến nay những đứa con của trời chưa bao giờ bị khuất phục trước bất kỳ thế lực nào, giữa cụ tổ và nhà họ Doanh, chẳng phải cũng chỉ là quan hệ hợp tác thôi sao?”

 

“Nếu nhà họ Doanh có thể, tại sao nhà họ Bạch chúng ta không thể bao dung chứ? Có được người này, sẽ thắng được cả thiên quân vạn mã!”

 

Bạch Ngọc Trinh nói xong, tiếp tục đi về phía Vinh Thành.

 

Nhìn bóng lưng của Bạch Ngọc Trinh, Bạch Thiên Kiệt bất lực thở dài.

 

Em gái nhà mình, đương nhiên chỉ có hắn là người hiểu rõ nhất.

 

Kể từ khi Bạch Ngọc Trinh trưởng thành, nhà họ Bạch đã lao tâm khổ tứ về việc hôn nhân đại sự của cô ta!

 

Con trai của nhà họ Doanh hay thái tử của nhà họ Lý, cô ta từng gặp biết bao nhiêu danh gia vọng tộc, thậm chí là con cháu của hoàng tộc nhưng không có một người nào có thể lọt vào mắt xanh của cô ta!

 

Vừa rồi, khoảnh khắc Tiêu Chính Văn phóng cây giáo ra như rồng, làm rung chuyển càn khôn, Bạch Thiên Kiệt rõ ràng có thể nhìn thấy vẻ cảm mến trong ánh mắt của Bạch Ngọc Trinh!

 

Trong mắt Bạch Ngọc Trinh, chỉ có người đàn ông ngạo mạn quần hùng, sừng sững như núi như Tiêu Chính Văn mới xứng làm chồng của cô ta!

 

Chỉ có anh hùng trẻ tuổi như vậy mới xứng đáng bước vào cửa nhà họ Bạch!

 

“Cậu chủ, cô chủ..”.

 

Mấy nữ thị vệ nhìn Bạch Thiên Kiệt với vẻ mặt đờ đẫn và bối rối hỏi.

 

“Các cô đi bảo vệ cô chủ, nếu có gì sơ suất thì đưa đầu đến gặp tôi!”, Bạch Thiên Kiệt lạnh lùng căn dặn.

 

“Rõ!”
 
Chương 3683


 

Mấy nữ thị vệ vội vàng đuổi theo Bạch Ngọc Trinh.

 

“Cô chủ, làm ơn đi chậm lại! Chờ chúng tôi với..”.

 

Mấy nữ thị vệ vừa đuổi theo vừa hét lớn.

 

Mặc dù Bạch Ngọc Trinh rất có tiếng tăm, nhưng thực lực cũng chỉ là Nhân Hoàng cấp ba mà thôi.

 

Ngộ nhỡ thực sự xảy ra sự cố gì, đừng nói đến trưởng bối nhà họ Bạch, ngay cả cửa của Bạch Thiên Kiệt, mấy người bọn họ cũng không vượt qua nổi!

 

“Các người theo tôi làm gì?”, Bạch Ngọc Trinh cau mày hỏi.

 

“Cô chủ, cậu chủ đã căn dặn, nếu cô gặp chuyện gì thì bọn tôi phải đưa đầu đến gặp cậu ấy!”

 

“Có điều, cô chủ, vì một tên Tiêu Chính Văn, có đáng để cho cô lo lắng như vậy không? Tôi nghĩ nên báo cáo trước với ông chủ, để ông ấy ra mặt sẽ ổn thỏa hơn!”

 

Một nữ nữ thị vệ thận trọng thuyết phục.

 

Dù sao có nhiều thế lực đều đồng thời nhắm mũi dùi vào Tiêu Chính Văn như vậy, ngộ nhỡ hai bên ra tay, Bạch Ngọc Trinh cũng chưa chắc có thể chống đỡ được!

 

“Chờ bố tôi quyết định ư? Hừ, sợ rằng chờ mấy ông già bọn họ thương lượng được kết quả thì Tiêu Chính Văn đã bị những thủ đoạn thâm độc kia sát hại rồi!”

 

“Tôi không muốn bỏ lỡ người chồng như ý này!”

 

Nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc Trinh cũng thoáng ửng hồng.

 

“Á?”

 

Mấy nữ thị vệ đều vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy lời này, họ nhìn Bạch Ngọc Trinh với vẻ không dám tin, nói: “Cô chủ, cô không phải đang nói nhảm đấy chứ?”

 

“Tên Tiêu Chính Văn kia không phải đã có gia đình rồi sao? Hơn nữa, chúng tôi nghe nói, anh ta còn có hai đứa con, với thân phận của cô mà đi gả cho anh ta, chẳng phải là quá..”.

 

“Quá gì?”

 

Bạch Ngọc Trinh trừng mắt nhìn nữ thị vệ, hừ một tiếng: “Các cô thì biết cái gì? Hôn nhân ở giới thế tục có được bao lâu đâu. Cuối cùng chẳng phải Tiêu Chính Văn sẽ trải qua một ngàn năm ở vùng ngoài lãnh thổ sao?”

 

“Người vợ ở giới thế tục kia của anh ấy làm sao có thể ở cùng anh ấy lâu như vậy chứ? Hơn nữa, với dung mạo của tôi, gả cho anh ấy là đã hời cho anh ấy rồi”.

 

Sau khi nói xong, Bạch Ngọc Trinh lại tăng tốc độ, bay về hướng núi Vân Hà như một luồng ánh sáng.

 

Cùng lúc đó, một ánh sáng chói mắt đột nhiên lóe lên trong một thành phố lớn ở phía tây bắc Vinh Thành, một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ bỗng nhiên phát ra!

 

Cũng cùng lúc đó, trong tổng bộ của Hắc Băng Đài ở Long Kinh, Tần Vũ cũng đang vô cùng lo lắng đi tới đi lui.

 

Anh ta hỏi nhân viên bên cạnh: “Tin tức đã chuyển đến vùng ngoài lãnh thổ chưa?”

 

“Báo cáo tổng tư lệnh Tần, tin tức quả thực đã được gửi đi rồi, nhưng về việc vùng ngoài lãnh thổ có thể nhận được hay không thì chúng tôi cũng không dám đảm bảo!”, nhân viên ngập ngừng, nói.

Dù gì cũng có cả lớp che chắn, liệu tín hiệu điện từ có thể xuyên qua tấm chắn hay không vẫn là một dấu chấm hỏi!
 
Chương 3684


 

“Nếu cậu Tiêu không kịp trở về, e rằng Hoa Quốc sẽ xảy ra chuyện lớn!”, lúc này, ông cụ Quý cũng vô cùng lo lắng!

 

Giờ phút này, hai thế gia lớn trong Âu Lục giới thế tục đang lợi dụng cơ hội Tiêu Chính Văn đến vùng ngoài lãnh thổ để xâm phạm Hoa Quốc!

 

Dù sao, Tiêu Chính Văn đã hủy diệt lâu đài Versailles chỉ bằng một ngón tay, mà trong đó có không ít thế tử!

 

Phía bên Âu Lục vẫn luôn ghi nhớ mối thù này, nhưng bởi vì Tiêu Chính Văn quá mạnh nên bọn họ vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng.

 

Tin tức Tiêu Chính Văn rời khỏi Hoa Quốc đến vùng ngoài lãnh thổ vừa truyền đến Âu Lục, lập tức các cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng của những thế gia này đều nóng lòng báo thù!

 

“Hai vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng của gia tộc Buckingho liên thủ đánh giết, Hoa Quốc chúng ta làm sao có thể chống lại được?”, ông cụ Quý vừa nói vừa giậm chân đấm ngực!

 

Hai người này đều có cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, cho dù đám người Triệu Kế Hồng có lòng muốn cứu Hoa Quốc, cũng chỉ là lực bất tòng tâm mà thôi.

 

Lúc này, năm đại danh sơn đều đã khởi động trận pháp bảo vệ, hơn nữa, những môn phái khác của võ tông Hoa Quốc cũng nhao nhao bảo đệ tử về núi, còn ra lệnh cho đệ tử trong môn phái không được rời khỏi tông môn nửa bước!

 

Lúc này, một cung điện cực lớn từ từ hạ xuống trên vùng đồng bằng phía ngoài Hoa Quốc một nghìn dặm, vô số tín đồ nằm quỳ sát đất, cúi lạy chào hai người đàn ông trung niên bước ra từ trong cung điện!

 

Luồng khí tức đáng sợ không gì sánh được, xao động không ngừng giữa đất trời, một người đàn ông trung niên trong số đó bước ra, bay tới vùng trời trên đầu mọi người.

 

Người đàn ông này là con trai cả của công tước Buckingho, tên là Cardi!

 

Hắn là một trong những người đặt nền móng cho Lý Tâm, hơn nữa, trong đời đã chinh chiến vô số trận, cũng khá nổi tiếng ở vùng ngoài lãnh thổ!

 

Ngay cả phía Giáo Đình cũng khá kính trọng Cardi, thậm chí những giáo chủ áo đỏ may mắn sống sót cũng đều hi vọng Cardi có thể giết chết những người kế thừa của Hoa Quốc khi đến Hoa Quốc lần này!

 

Trong trận chiến giành Thánh Huyết Đế Tuấn trước đó, đám người Tư Mã Tư quả thật đã ra tay quá tàn nhẫn, gần như một nửa số cao thủ của Giáo Đình đều bị bọn họ chém giết ngay tại trận!

 

Âu Lục cũng vì cuộc chiến này mới xuất hiện tình trạng không có người kế thừa.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn đang ở trên đỉnh núi Vân Hà, cũng đang bị bao vây bởi nhiều thế lực khác nhau!

 

Đối mặt với hàng ngàn hàng vạn cao thủ vùng ngoài lãnh thổ, trên mặt Tiêu Chính Văn cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng!

 

Điều gì đến sẽ đến, bất kể đối phương có tập hợp các cao thủ hay không thì Tiêu Chính Văn cũng không hề hối hận với quyết định của mình!

 

Cùng với sự tề tựu đông đủ của các thế lực, ba cao thủ Nhân Hoàng cấp năm bước ra khỏi đám đông, hơn nữa một trong số họ còn là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng trong ngành y!

 

Tuy rằng người này không phải là người có thực lực mạnh nhất trong số ba người bọn họ, nhưng sự xuất hiện của ông ta cũng đủ để đại diện cho thái độ của cả ngành y!

 

“Lẽ nào tám vị hiền nhân Nho Thánh Từ của nhà họ Khổng chưa ra chiến trường bên ngoài sao?”

 

Nho Thánh Từ!

 

Đó là nơi thờ cúng tám vị hiền nhân nổi tiếng khắp bốn phương trong hàng nghìn năm nay!

Mà tám người bọn họ, tuy rằng theo như truyền thuyết ở thế giới tục, bọn họ đều đã chết rất lâu rồi, nhưng trên thực tế tám người bọn họ sớm đã được đưa đến vùng ngoài lãnh thổ, đến hôm nay vẫn còn ở đây!
 
Chương 3685


 

Nhìn thấy cảnh này, ngay cả người của nhà họ Võ cũng vô cùng ngạc nhiên, phải biết rằng, ngoại trừ một đại năng trong gia tộc y dược, hai người còn lại đều là một trong tám vị hiền nhân của Nho Thánh Từ!

 

Người ta nói rằng đó là tám hiền nhân, nhưng thủ đoạn của tám người bọn họ gần như đều nổi danh là tàn nhẫn và thâm độc cực điểm trong cả vùng ngoài lãnh thổ!

 

Thậm chí, tiếng xấu của tám người bọn họ còn hơn đám người ác độc trong huyết tộc!

 

Huống hồ, trong nhà họ Khổng còn có một vị cao thủ cảnh giới Đế Cảnh còn chưa ra tay!

 

Có thể nói, đối với Tiêu Chính Văn, đây chính là cục diện sinh tử!

 

Đây là điểm đáng sợ của nhà họ Khổng, đồng thời, cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến vô số thế gia vùng ngoài lãnh thổ phải nể sợ nhà họ Khổng!

 

Bất cứ kẻ nào, chỉ cần dám chống lại nhà họ Khổng, trừ khi là có chỗ dựa chống lực cực vững chắc phía sau, nếu không sẽ bị xóa sổ trong nháy mắt!

 

“Quả nhiên tới rồi!” Tiêu Chính Văn nhìn ba người trước mặt, cười khẩy nói.

 

Đối mặt với ba vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, lúc này Tiêu Chính Văn vẫn vô cùng bình tĩnh, sắc mặt không hề thay đổi, không mảy may lo lắng khiến cho ba người trước mặt không nhịn được mà gật đầu.

 

“Cậu giỏi lắm, chỉ một thân một mình mà dám gây tội ác lớn như vậy ở vùng ngoài lãnh thổ, sau khi nhìn thấy bọn tôi, còn có thể bình tĩnh thong dong, xem ra lời đồn đại về cậu của giới thế tục không ngoa chút nào!”

 

“Nhưng giết người đền mạng, đây là đạo lý bất biến muôn đời!”, một người đàn ông trung niên đội khăn bịt đầu trong số đó tiến lên một bước, lạnh lùng nói.

 

Vào khoảnh khắc nho sĩ trung niên vừa nói dứt lời, trên bầu trời đột nhiên loé lên một tia sét màu đỏ!

 

Bên trong vầng sáng huyền ảo chói mắt, một bóng người mặc quan phục thời cổ chậm rãi bước ra.

 

“Ai nói cậu Tiêu chỉ có một mình? Lẽ nào mấy người thật sự muốn ra tay với cậu Tiêu sao?”

 

Một giọng nói vô cùng trong trẻo vang lên, nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đang có mặt đều lập tức ngẩn ra!

 

Ngay sau đó, hàng chục võ sĩ mặc áo giáp lập tức xuất hiện giữa đất trời.

 

Mà người mặc quan phục cổ đại kia lại chính là một cô gái tuyệt sắc!

 

Chỉ thấy trên mũ quan nơi đỉnh đầu cô gái còn có một miếng ngọc rất đẹp, trông tinh khiết như vầng trăng sáng!

 

Trong miếng ngọc tuyệt đẹp đó còn ẩn chứa cả khí tức của rồng!

 

Thấy quan nữ này, Tiêu Chính Văn cũng không khỏi nhíu mày lại, nhìn tổng quát trong lịch sử mấy nghìn năm của Hoa Quốc, triều đại có quan nữ chỉ có Nữ Đế!

 

Lẽ nào cô ta là…

 

“Ô! Đó là Thượng Quan Uyển Nhi sao? Sao cô ta lại tới đây?”

 

“Lẽ nào giữa Tiêu Chính Văn và Thượng Quan Uyển Nhi còn có mối quan hệ gì không thể nói cho người khác biết?”

 

“Hừ, tôi thấy không giống, mặc dù Thượng Quan Uyển Nhi có tính cách phóng túng, thế nhưng Tiêu Chính Văn cũng còn quá trẻ, đây đâu phải trâu già gặm cỏ non nữa, rõ ràng là trâu già ăn mầm cỏ!”
 
Chương 3686


Vừa nói dứt lời, trong đám người chợt rộ lên những tiếng cười khẽ.

 

Trên thực tế, Thượng Quan Uyển Nhi cũng chẳng phải loại người tuỳ tiện, ngược lại cả đời chưa gả cho ai, một lòng phò tá Nữ Đế!

 

Chỉ là môn đồ nhà họ Khổng hậu thế vì muốn bôi nhọ Nữ Đế nên mới không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc hắt nước bẩn lên trên người một cô gái!

 

Thế nhưng trong những năm Thượng Quan Uyển Nhi tới vùng ngoài lãnh thổ thì vô cùng khinh thường việc đi giải thích, đây gọi là người liêm khiết không cần nhiều lời, đối với đám tiểu nhân hèn hạ như nhà họ Khổng, cô ta càng không muốn nói nhiều hơn nửa chữ!

 

Thế nhưng sự xuất hiện của Thượng Quan Uyển Nhi lại khiến cho cục diện bây giờ lập tức phát sinh biến chuyển!

 

Thượng Quan Uyển Nhi không chỉ đại diện cho bản thân cô ta mà còn đại diện cho thái độ của cả nhà họ Võ!

 

Ngoại trừ Nữ Đế ra, cả nhà họ Võ có tổng cộng ba người nắm giữ đại quyền, một trong số đó chính là Thượng Quan Uyển Nhi!

 

Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Uyển Nhi giống như tấm gương, vô cùng sắc bén, đặc biệt là lúc nhìn về phía hai người trong tám vị hiền nhân, ánh mắt ẩn hiện một cỗ sát khí!

 

“Ôi, chuyện này rất giống với câu nói không phải oan gia không đối đầu, tôi có dự cảm hôm nay sẽ có một trận chiến kinh hoàng!”

 

“Người nhà họ Khổng bôi nhọ Thượng Quan Uyển Nhi cả nghìn năm, hôm nay cuối cùng cũng bị Thượng Quan Uyển Nhi bắt được thóp, sao có chuyện sẽ dễ dàng thả cho bọn họ trở về được chứ?”

 

“Không phải là nhà họ Võ đã bố trí thiên la địa võng đấy chứ?”

 

Ngay tức thì, cả đám người đưa ra đủ loại suy đoán!

 

“Thượng Quan Uyển Nhi! Nhà họ Khổng chúng tôi với nhà họ Võ của cô trước nay nước sông không phạm nước giếng, lẽ nào nhà họ Võ muốn tuyên chiến với nhà họ Khổng sao?”

 

“Không sai, vì một kẻ tiểu bối trong thế tục, cái giá của việc nhà họ Võ lật mặt với nhà họ Khổng có phải quá lớn rồi hay không?”

 

Hai người trong Nho Thánh Từ lạnh lùng lên tiếng chất vấn.

 

“Nhà họ Võ không sợ một trận chiến, huống hồ nếu như hôm nay mà khai chiến thì nhà họ Khổng chưa chắc đã có thể giành được lợi thế!”, Thượng Quan Uyển Nhi cười lạnh lùng, nói với vẻ vô cùng tự tin.

 

Quả nhiên!

 

Không ít người vô thức nhìn ra bốn phía, giống như đang tìm kiếm tung tích của đám cao thủ mà nhà họ Võ đã cho mai phục trước đó.

 

Đúng vào lúc này, một tia sáng bay nhanh tới, đi đầu là một cô gái đẹp như tiên nữ, khẽ hô lên một tiếng, nói: “Nếu như muốn khai chiến, nhà họ Bạch của tôi tình nguyện giúp đỡ nhà họ Võ một tay!”

 

Vút!

 

Lúc mọi người nhìn rõ người tới chính là Bạch Ngọc Trinh thì trong lòng không khỏi trầm xuống!

 

Không ai ngờ ngay cả nhà họ Bạch cũng nhúng tay vào rồi!

 

Nếu như nói thế lực của nhà họ Võ vẫn chưa đủ để đối kháng với nhà họ Khổng, vậy thì sự xuất hiện của nhà họ Bạch lập tức cân bằng cách biệt giữa đôi bên!

 

Chỉ cần nhà họ Bạch ra tay, nhà họ Doanh, nhà họ Hạng, nhà họ Lưu tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mấy nhà này gần như chính là chiến lực mạnh nhất của Đế Vương Các rồi!

 

Đặc biệt là nhà họ Doanh và nhà họ Lưu đã chấm dứt chiến tranh từ cả nghìn năm trước, rất ít tham gia vào thế sự, một nghìn năm trở lại đây, không một ai biết được hai hoàng tộc lớn này đã phát triển được tới cấp độ nào!

“Lã nào mấy người thật sự vì một kẻ tiểu bối trong thế tục mở màn cho trận địa chiến hay sao?

Một nho sĩ trung niên khác trong hiền nhân tiến lên trước mọt bước, trầm giọng nói.

“Chu Hi, ông thật sự đã sống uổng phí mấy trăm tuổi, đường đường là một trong số tám vị hiền nhân mà lại dẫn người tới ức hiếp một tiểu bối trong thế tục, làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, nếu như tôi là ông thì đã đi chết từ lâu rồi!”

Bạch Ngọc Trinh không chút khách khí thằng thừng chỉ mặt gọi tên châm biếm.

“Cô…”
 
Chương 3687


 

“Tư Mã Quang, ông leo lên vị trí này thế nào, trong lòng không tự hiểu rõ sao? Loại tiểu nhân giống như ông mà cũng dám lên tiếng ở trước mặt tôi à?”

 

“Loại người cặn bã giống như mấy người, trong mắt người khác là hiền nhân, ở trước mặt tôi, mấy người chính là kẻ vô liêm sỉ! Trước nay tôi chẳng bao giờ nhiều lời với loại người này! Lui xuống!”

 

Bạch Ngọc Trinh lạnh lùng hô lên một tiếng, ánh mắt ngập tràn sát khí nhìn về phía hai người Chu Hi và Tư Mã Quang!

 

“Bạch Ngọc Trinh! Những lời này của cô đã đại diện cho thái độ của nhà họ Bạch! Nhà họ Bạch mấy người phải nghĩ cho kỹ hậu quả đấy!”, Tư Mã Quang híp mắt lại, lạnh lùng uy hiếp.

 

“Hừ!”

 

“Ai to gan như vậy, dám đe doạ cả em gái tôi?”

 

Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc đồ trắng sải bước tiến ra, Bạch Ngọc Trinh hoài nghi quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông sau lưng, nói: “Anh? Sao anh cũng tới đây thế?”

 

Bạch Thiên Kiệt nở một nụ cười ôn hoà với Bạch Ngọc Trinh, sau đó sắc mặt đột nhiên trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Tư Mã Quang, nói: “Tôi không biết trưởng bối nhà họ Bạch có thái độ gì, dám uy hiếp em gái tôi thì chỉ có đường chết mà thôi!”

 

Vừa nói dứt lời, một luồng khí tức mạnh mẽ đã lao ra, lập tức bao trùm lấy đất trời một phương!

 

Bạch Thiên Kiệt chính là cháu của Bạch Khởi, mặc dù vào lúc Đại Tần thống nhất các nước thì nhà họ Bạch đã tới vùng ngoài lãnh thổ nên không tham chiến, thế nhưng thực lực của Bạch Thiên Kiệt lại không hề thua kém mấy người Mông Điềm!

 

Lúc Hạng Vũ còn sống cũng từng đại chiến không dưới trăm hiệp với Bạch Thiên Kiệt, mặc dù Bạch Thiên Kiệt thua Hạng Vũ, thế nhưng từ cổ chí kim có được mấy người có thể đấu tay đôi với Hạng Vũ?

 

Chứ chưa nói tới việc đôi bên đại chiến những hơn trăm hiệp!

 

Những lời này của Bạch Thiên Kiệt tuyệt đối không chỉ có tính uy hiếp, với thực lực của hắn thì hoàn toàn có thể giết chết năm cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm trước mắt!

 

Khi luồng khí tức mạnh mẽ kia ngưng tụ giữa không trung, trên bầu trời đột nhiên lộ ra một cảnh tượng kỳ ảo của Bát Bộ Long Tượng!

 

Cùng lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi cũng cầm kiếm trên tay, ánh mắt lạnh tanh nhìn về phía mấy người Tư Mã Quang.

 

Lúc này, ngay tới đại tài của gia tộc y dược cũng mang vẻ mặt trắng bệch, trong lòng nảy sinh cảm giác sợ hãi!

 

Nếu như hôm nay là người khác tới, có lẽ vẫn có sức mạnh chiến đấu, thế nhưng đối diện với Bạch Thiên Kiệt, vị anh hùng tuấn kiệt thực thụ từng đại chiến cả trăm hiệp với Hạng Vương thì ngay cả ông ta cũng thấy hơi lo sợ!

 

Còn về hai người Tư Mã Quang và Chu Hi thì càng cúi đầu không nói, căn bản không dám phản bác chút nào!

 

“Cậu Tiêu, bên phía thế tục xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, e rằng Hoa Quốc sắp sửa gặp đại nạn, theo tôi thấy, cậu vẫn nên mau chóng trở về thế tục đi, chuyện bên này cứ giao cho chúng tôi!”

 

Thượng Quan Uyển Nhi quay sang nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
 
Chương 3688


 

Thật ra Thượng Quan Uyển Nhi đã nhìn ra từ lâu, hôm nay nhà họ Bạch vẫn chưa chuẩn bị xong cho việc khai chiến, đặc biệt là một mình Bạch Thiên Kiệt thì căn bản không thể đại diện cho cả nhà họ Bạch!

 

Dù đôi bên có ra tay thì cũng chỉ thể đến thế mà thôi, cuộc chiến đấu ở cấp độ này, Tiêu Chính Văn có tham gia hay không đều không ảnh hưởng tới đại cục, mà bên phía thế tục, gia tộc Buckingho của Âu Lục lại muốn ra tay tàn sát nhân dân Hoa Quốc.

 

Thượng Quan Uyển Nhi phò tá Nữ Đế mấy chục năm, sao có thể nhìn muôn dân Hoa Quốc chìm trong khói lửa chiến tranh?

 

“Thượng Quan Uyển Nhi, mấy người bảo vệ được cậu ta một lúc chứ bảo vệ được cả đời sao? Tiêu Chính Văn năm lần bảy lượt khiêu chiến nhà họ Khổng chúng tôi và cả hoàng tộc, dựa vào mấy nhà các người mà có thể bảo vệ được cho cậu ta ư?”

 

“Hơn nữa, tại sao chúng tôi phải kiểm soát thế tục, mấy người có lẽ cũng hiểu rõ hơn bất cứ ai, bây giờ chuyện chiến sự ở chiến trường ngoài vũ trụ đang căng thẳng, không nhanh chóng tìm ra di tích Long tộc, một khi chiến trường vùng ngoài vũ trụ xảy ra vấn đề thì sẽ có hậu quả thế nào, mấy người còn hiểu rõ hơn cả chúng tôi!”

 

“Tiêu Chính Văn lại muốn ngăn cản chúng tôi đi tìm di tích Long tộc, cậu ta không chỉ đang đối địch với cả vùng ngoài lãnh thổ mà còn đối địch với cả thế giới!”

 

“Tới lúc đó, không chỉ có vùng ngoài lãnh thổ không thể tiếp tục tồn tại mà ngay tới thế tục cũng sẽ hoá thành địa ngục nhân gian!”

 

Tư Mã Quang lạnh lùng lên tiếng.

 

“Chiến bại? Nếu như cần dùng sinh linh của cả thế tục để cúng tế thì thắng bại còn có ý nghĩa gì?”, Bạch Ngọc Trinh lạnh lùng đáp lời.

 

“Hừ, ông là cái thá gì, dám ăn nói ngông cuồng ở trước mặt tôi?”, Bạch Thiên Kiệt cũng lạnh lùng quát mắng.

 

“Cậu…”

 

Chu Hi vừa định lên tiếng đã bị giọng nói lạnh tanh của Bạch Thiên Kiệt ngắt lời: “Còn dám nhiều lời, hôm nay tôi sẽ san phẳng cả Nho Thánh Từ cho mà xem!”

 

San phẳng Nho Thánh Từ?

 

Nếu người khác nói như vậy thì chỉ bị xem là trò cười, nhưng khi người nói là Bạch Thiên Kiệt thì không ai dám xem đó là trò cười nữa.

 

Bởi vì hắn quả thật có tư cách và thực lực để làm thế.

 

Tư Mã Quang và Chu Hi nghiến răng nhìn cao thủ y thuật bên cạnh, người trong gia tộc y dược cũng phải cẩn thận đối đãi khi đối diện với đe dọa của nhà họ Bạch.

 

“Được, tôi mong sau này nhà họ Bạch có thể đảm đương được trách nhiệm này”.

 

Nói rồi cao thủ gia tộc y dược đó xoay người rời đi, Tư Mã Quang và Chu Hi cũng chỉ đành tức giận hừ một tiếng, hậm hực đi theo.

 

Người của Nho Thánh Từ bị ép buộc lùi bước, tin tức Tiêu Chính Văn không bị thương gì truyền ra ngoài, cả Vinh Thành đều sôi trào.
 
Chương 3689


 

“Tiêu Chính Văn thế mà lại không hề hấn gì sau khi giết Khổng Hữu Đạo và Trương Cảnh Nhạc?”

 

“Tên này đúng là người đầu tiên trong một trăm năm nay ở ngoài lãnh thổ”.

 

“Không ngờ ngay cả nhà họ Khổng cũng không làm gì được hắn”.

 

Thoáng chốc tin tức này đã truyền ra khắp Đông Vực, đồng thời cái tên Tiêu Chính Văn cũng vang dội cả ngoài lãnh thổ.

 

Trước đó có tin đồn rất có thể Tiêu Chính Văn sẽ vào ngoài lãnh thổ để trả thù các thế lực lớn ở ngoài lãnh thổ, nhưng ai mà ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như thế.

 

“Nhà họ Khổng không truy cứu đã là một kỳ tích rồi, nhưng gia tộc y dược chắc chắn sẽ không bỏ qua, hàng ngàn năm nay ai dám động vào người của gia tộc y dược, kết cục sẽ vô cùng thê thảm”.

 

“Nếu không gia tộc y dược chẳng phải đã sớm bị giết rồi sao?”

 

Mặc dù gia tộc y dược không có môn phái, càng không có phạm vi thế lực của mình nhưng ngay cả hoàng tộc như nhà họ Tư Mã và nhà họ Doanh đều không dám chọc vào người trong gia tộc y dược.

 

Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là một chàng trai một thân một mình từ thế tục đến ngoài lãnh thổ, thế mà lại dám giết chết đại y của gia tộc y dược có tên có tuổi Trương Cảnh Nhạc.

 

Mặc dù tạm thời Tiêu Chính Văn dường như đã thắng, được nhà họ Bạch và nhà họ Võ bảo vệ, ngay cả gia tộc y dược cũng phải nhẫn nhịn, nhưng một khi đã gây thù thì sẽ là hậu họa khó lường với Tiêu Chính Văn.

 

“Mặc dù nói sau này Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ bị người trong gia tộc y dược trả thù, nhưng với can đảm này của cậu ta sẽ khiến nhiều người bội phục”.

 

“Từ xưa đến nay người giết người của gia tộc y dược chưa từng được sống yên ổn, trừ khi cậu ta có thể một mình đánh bại được cả gia tộc y dược, khiến gia tộc y dược cúi đầu chịu thua, nếu không tuyệt đối không thể nào”.

 

“Trương Cảnh Nhạc, mặc dù ông ta đến ngoài lãnh thổ chưa lâu, chỉ mấy trăm năm mà thôi nhưng trong gia tộc y dược đại y như ông ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, gia tộc y dược vì thể diện cũng sẽ không buông tha cho Tiêu Chính Văn”.

 

Mọi người vừa bàn luận vừa cảm thấy thương tiếc cho Tiêu Chính Văn.

 

Lúc đầu một đệ tử của Tôn Tư Mạc bị đời sau của Lưu Bang đánh một cú thôi, thế nhưng cả gia tộc y dược gần như chèn ép nhà họ Lưu, ép buộc nhà họ Lưu phải giết người kia trước mặt mọi người.

 

Cuối cùng ngay cả đại hán nhà họ Lưu cũng chỉ đành chịu thua trước gia tộc y dược, với lai lịch của Tiêu Chính Văn sao có thể đấu lại gia tộc y dược?

 

Đúng lúc này Võ Học Tư vội đi đến gần Tiêu Chính Văn nhỏ giọng nói: “Anh Tiêu, bên Hoa Quốc e là có biến, người của gia tộc Buckingho chỉ còn cách Hoa Quốc không đến một ngàn cây số”.

 

“Anh Tiêu, xin hãy dừng bước, ngoài lãnh thổ không phải là nơi anh có thể tùy ý ra vào, nếu không mấy ngàn năm nay không biết thế tục sẽ loạn đến mức nào”.

 

Bạch Ngọc Trinh nghiêm túc nói.
 
Chương 3690


 

Mặc dù Bạch Thiên Kiệt chưa nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt cũng tỏ ra đồng tình với mọi người.

 

“Chẳng phải có con đường ở bên Âu Lục sao? Lẽ nào không thể quay về thế tục bằng con đường kia?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

 

Nếu cao thủ ngoài lãnh thổ đều có thể vào thế tục bằng con đường đó thì Tiêu Chính Văn cũng có thể quay về từ đó.

 

“Anh Tiêu, thật ra con đường đó là một trận pháp, mỗi lần mở ra đều phải được Thiên Đạo Minh Ước cho phép, mà Thiên Đạo Minh Ước sẽ không dễ dàng cho anh Tiêu sử dụng con đường đó đâu”.

 

Bạch Ngọc Trinh giải thích với Tiêu Chính Văn.

 

“Nhưng anh Tiêu cứ yên tâm, tôi đã bảo người đi giải quyết việc này, tin chắc không lâu nữa sẽ có tin tức”.

 

Vừa dứt lời, Bạch Ngọc Trinh quay sang nói với người giúp việc bên cạnh: “Việc tôi bảo cô làm thế nào rồi?”

 

“Cô chủ, đối phương đã đồng ý nhưng muốn cô tự mình đến”, người giúp việc nữ đó bước đến nói.

 

Bạch Ngọc Trịnh gật đầu nói: “Vậy thì tốt, chúng ta vừa đi vừa nói”.

 

Cô ta làm động tác mời với Tiêu Chính Văn.

 

Thấy Tiêu Chính Văn đi sát bên Bạch Ngọc Trinh – người đẹp nhất ngoài lãnh thổ, Võ Học Tư và mấy người trẻ tuổi đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

 

Suy cho cùng ở cả ngoài lãnh thổ, vẻ ngoài của Bạch Ngọc Trinh là một trong những người đẹp nhất, dù so với Lục Tiểu Thiến mà trước đó đã chết trong tay Tiêu Chính Văn cũng thua kém một bậc.

Bạch Ngọc Trinh không biết là nữ thần trong mộng của biết bao chàng trai, thậm chí ngay cả người thừa kế của mấy hoàng tộc lớn cũng “thèm muốn” Bạch Ngọc Trinh.

 

Nhưng bây giờ vẫn không có ai có thể nhận được đãi ngộ như Tiêu Chính Văn.

 

Những người khác chỉ có thể đi theo phía xa cũng sẽ bị Bạch Ngọc Trinh quở trách và ghét bỏ chứ đừng nói là đi sát bên.

 

Nhưng vừa nghĩ đến hành động giết Khổng Hữu Đạo và Trương Cảnh Nhạc trước mặt mọi người, ai nấy đều chỉ đành cảm thấy mình không bằng.

 

Dù sao từ xưa đến nay người đẹp chỉ xứng với anh hùng, nếu xét từ góc độ này cũng chỉ có người như Tiêu Chính Văn mới có thể xứng đôi với Bạch Ngọc Trinh.

 

“Thật ra ngoài con đường đó vẫn còn một đường khác, chính là phía Tây Bắc Hoa Quốc, nơi này rất gần Côn Luân, ở bên dưới Lôi Hải Côn Luân”.

 

“Thế nên dù là một con đường bí mật những cũng có rất ít người biết”.

 

“Nhưng con đường này trước giờ được nhà họ Đổng trấn giữ, trước đây từng có các cao thủ ngoài lãnh thổ tự ý đến thế tục cũng chỉ có thể đi từ con đường này”.

 

Bạch Ngọc Trinh vừa đi vừa nói với Tiêu Chính Văn.
 
Chương 3691


“Nhưng với thực lực của nhà họ Bạch cũng chỉ có thể liên hệ được với thế hệ sau này của nhà họ Đổng, họ sẽ đưa anh Tiêu ra ngoài, tuy nhiên đối phương cũng sẽ đưa ra điều kiện tương ứng”.

 

Ý của Bạch Ngọc Trinh là nhà họ Bạch họ cũng không có thể diện như thế, dù cô ta muốn đưa Tiêu Chính Văn rời khỏi ngoài lãnh thổ cũng phải tốn khá nhiều công sức.

Còn sử dụng quyền lực thì càng không thể được.

 

Thế lực của nhà họ Đổng ở ngoài lãnh thổ không thua gì hoàng tộc bình thường, nhất là nhà họ Đổng còn có một người giống Hạng Vương là Lữ Bố trấn giữ.

 

Thế nên thân phận của nhà họ Đổng ngoài lãnh thổ cũng cực kỳ đặc biệt.

 

Dù sao Hạng Vương cũng đã chết, còn Lữ Bố vẫn thấy ở đó, thực lực của Lữ Bố đến Bạch Thiên Kiệt cũng cảm thấy không bằng, trừ khi ông tổ nhà họ Bạch – Bạch Khởi tự mình ra tay mới có thể đánh bại được đối phương.

 

Nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc phải trở mặt với đối phương, càng không thể đắc tội với gia tộc lớn có thực lực như nhà họ Đổng.

 

Cùng lúc đó ở phía Tây Bắc một thành phố hướng Đông Bắc Vinh Thành, trong một trang viên có diện tích vài ngàn hecta, một ông lão đoan chính ngồi trong mái đình thưởng thức trà.

 

Ông lão từ xa đã nhìn thấy Bạch Ngọc Trinh và Tiêu Chính Văn, khóe môi nhếch lên nụ cười thú vị: “Có người đến, chuẩn bị mọi người tiếp đãi khách quý”.

 

Ông ta vừa dứt lời, vài người giúp việc mặc đồ đen cung kính đi ra khỏi đình.

 

Không lâu sau, Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh đều đáp xuống cách mái đình không xa.

 

“Ông Đổng”.

 

Bạch Ngọc Trinh bước đến trước chắp tay với ông lão.

 

Đừng thấy chỉ chào đơn giản mà lầm, với thân phận của Bạch Ngọc Trinh có lúc nào chủ động chào người khác đâu.

 

Chỉ riêng điều này cũng có thể thấy thân phận của ông lão không tầm thường.

 

“Cô Bạch, đã lâu không gặp, mời ngồi”.

 

Từ đầu đến giờ ông lão không thèm nhấc mông lên, chỉ tiện tay chỉ vào ghế đá đối diện mình.

 

“Cảm ơn!”

 

Bạch Ngọc Trinh gật đầu vừa đi về phía mái đình vừa nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Chính Văn: “Người này tên là Đổng Thừa, nghe nói ông ta là con riêng của nhà họ Đổng”.

“Năm đó, Lữ Bố bị đánh và bị bắt, tính mạng ông ta cận kề với cái chết, chính người này đã dẫn dắt gia binh của nhà họ Đổng chạy đến doanh trại cứu Lữ Bố ra.

“Dù là năm đó, đám người Trương Liêu cũng không còn sức đánh trả trước mặt ông ta, chỉ chỉ là từ sau trận chiến đó bị thương không chữa, thế nên cảnh giới mới trì trệ không tiến bộ”.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn ông lão, gật đầu.

Lúc này Đổng Thừa cũng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn, bốn mắt nhìn nhau, Đổng Thừa nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì cậu chính là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn đến từ thế tục phải không?”
 
Chương 3692


Chương 3692

 

Chuyện ở núi Vân Hà mới xảy ra chưa đầy hai tiếng đồng hồ, còn Tiêu Chính Văn lại được Bạch Ngọc Trinh đích thân đưa đến thì không cần phải đoán, Đổng Thừa cũng có thể nghĩ ra thân phận của anh.

 

Thế nhưng từ đầu đến cuối, Đổng Thừa vẫn luôn bày ra vẻ ngạo nghễ, thậm chí đến cả Tiêu Chính Văn mà ông ta cũng chẳng coi ra gì.

 

Bởi những năm gần đây, ông ta đã gặp quá nhiều mấy kẻ nghé con không sợ cọp như Tiêu Chính Văn, có lẽ trong mắt người khác, chiến tích của Tiêu Chính Văn đủ làm bất kỳ ai nghe thấy phải sợ, nhưng trong mắt ông ta, Tiêu Chính Văn cũng chỉ như một hạt bụi trong nhân gian mà thôi!

 

“Không sai, tôi chính là Tiêu Chính Văn!”, vẻ mặt Tiêu Chính Văn cũng rất lạnh nhạt.

 

“Ừ, nếu cô chủ Bạch đã lên tiếng, vậy người nhà họ Đổng chúng tôi cũng sẽ hoan nghênh cậu, nhưng nhà họ Đổng chúng tôi có một điều kiện, không biết cậu Tiêu đây có đồng ý không?”

 

Mặc dù biết rõ nhà họ Bạch và nhà họ Võ hết sức coi trọng Tiêu Chính Văn, nhưng Đổng Thừa không hề bận lòng chút nào!

 

Dẫu sao bàn về thực lực thì nhà họ Đổng cũng chẳng thua kém gì hai nhà kia, thậm chí đến cả bậc đế vương cũng phải khách sáo với nhà họ, vì vậy, cho dù là nhà họ Bạch chăng nữa thì ông ta cũng chẳng thèm nể mặt.

 

“Ồ? Mời ông Đổng nói!” Tiêu Chính Văn thản nhiên rót ly trà, tự nhấp một hớp nhỏ.

 

“Mấy người đứng đầu nhà họ Đổng chúng tôi đã quan sát cậu Tiêu Chính Văn đây khá lâu rồi, thậm chí đến cả lão tổ cũng cảm thấy cậu Tiêu là một nhân tài có thể tạo nên kỳ tích!”

 

“Vì thế, chúng tôi mới cố ý chiêu mộ cậu Tiêu, dốc sức vì nhà họ Đổng!”

 

“Dĩ nhiên, cậu Tiêu vẫn có một ít tự do, ví dụ như lần này quay về Hoa Quốc, cậu Tiêu có thể hoàn toàn tự xử lý mọi chuyện, bao gồm cả quyết định sát phạt ở thế cục cũng do một mình cậu Tiêu cân nhắc!”

 

“Chẳng qua… cứ ba năm thì phải quay về nhà họ Đổng…”

 

“Ông Đổng!”

 

Lời Đổng Thừa chưa dứt, Bạch Ngọc Trinh đã ngắt ngang: “Lúc trước ông không nói như vậy!”

 

Buổi sáng hôm có tin truyền ra rằng Tiêu Chính Văn đến vùng ngoài lãnh thổ, Bạch Ngọc Trinh đã đoán trước sẽ có chuyện này, thế nên sáng sớm mấy hôm trước đã phái người đến liên lạc với Đổng Thừa.

 

Lúc đó Đổng Thừa đã đồng ý, hơn nữa còn nhận lợi ích từ nhà họ Bạch, còn cam đoan với Bạch Ngọc Trinh rằng tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu quá lố cho Tiêu Chính Văn.

 

Thế mà giờ thì trở mặt, Đổng Thừa đột nhiên giở quẻ, đã thế còn yêu cầu Tiêu Chính Văn phải gia nhập nhà họ Đổng, đây rõ ràng là muốn lên giá!

 

“Cô Bạch, tôi cũng có chỗ khó xử của tôi, dẫu sao nhân vật lớn như cậu Tiêu đâu phải ngày nào cũng rảnh rỗi để đến làm khách ở vùng ngoài lãnh thổ đâu!”

 

“Cũng như câu, cơ hội tới mà không biết nắm bắt, cơ hội mất rồi sẽ không quay lại!”

 

“Huống gì…”

 

Đổng Thừa nói đến đây, quay lại nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Chỉ cần cậu Tiêu bằng lòng trở thành thành viên của nhà họ Đổng, đừng nói là trở về thế tục, sau này cậu Tiêu muốn dùng lối đi này thế nào cũng được!”

 

Tiêu Chính Văn nhếch mép cười: “Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?”

 

Đổng Thừa nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, ông ta cười khẩy, ra vẻ u ám: “Hừ, không đồng ý, vậy thì mời các vị tự đi đi!”
 
Chương 3693


Chương 3693

 

“Chỉ cần các người có thể ra ngoài được thì cũng chẳng sao cả”.

 

Đổng Thừa tỏ vẻ thích làm gì thì làm ông đây chẳng thèm quan tâm.

 

Vừa dứt lời, không khí bỗng trở nên lúng túng.

 

“Ông Đổng, anh Tiêu là bạn của nhà họ Bạch chúng tôi, chỉ cần nhà họ Đổng giúp đỡ, sau này nhà họ Bạch tất sẽ báo đáp đầy đủ!” Bạch Ngọc Trinh lần nữa mở miệng.

 

Lúc này không thể trở mặt với nhà họ Đổng, hơn nữa, nếu Đổng Thừa không cho đi, việc đưa Tiêu Chính Văn ra khỏi vùng ngoài lãnh thổ không phải chuyện dễ dàng!

 

Đổng Thừa mỉm cười lắc đầu: “Cô Bạch à, thật ra nhà họ Đổng và nhà họ Bạch lâu nay không oán không thù, theo lý mà nói, lão già này nên cho nhà họ Bạch thể diện!”

 

“Nhưng thân phận cậu Tiêu quá đặc thù, người ta đã nói, người không vì mình, trời tru đất diệt!”

 

“Nhà họ Đổng chúng tôi luôn rất coi trọng cậu Tiêu, chỉ tiếc không có duyên quen biết, nay đã có cơ hội hiếm gặp sao có thể bỏ qua được chứ?”

 

“Vả lại, trở thành thành viên của nhà họ Đổng chúng tôi đối với cậu Tiêu mà nói cũng không phải chuyện xấu, nhà họ Đổng tình nguyện dùng hết tất cả để bồi dưỡng cậu Tiêu, trong thời gian ngắn có thể giúp cậu ấy đột phá cảnh giới Nhân Hoàng!”

 

“Hơn nữa, chúng tôi có thể bảo đảm, trong vòng trăm năm có thể giúp cho cậu Tiêu đột phá cảnh giới Đế Cảnh, thậm chí có thể tự mình nâng đỡ cậu Tiêu trở thành người đứng đầu tại thế tục, hoặc ít nhất là mặt ngoài như vậy!”

 

Đổng Thừa nói liên tục, mặt mày hào hứng.

 

Thật ra đến cả bản thân Đổng Thừa cũng không hiểu vì sao nhà họ Đổng lại trả một cái giá lớn như vậy để đào tạo một người ở thế tục, đến cả lứa trẻ cùng tuổi ở nhà họ Đổng cũng không được hưởng ưu đãi thế này!

 

Đừng nói Tiêu Chính Văn chỉ là một người nhỏ nhoi không có thế lực để dựa dẫm, cho dù ở trước mặt các gia tộc lớn ở vùng ngoài lãnh thổ thì đây đã là điều kiện đủ để thuyết phục bất kỳ ai.

 

Sau khi Bạch Ngọc Trinh nghe xong cũng không khỏi ớn lạnh.

 

Điều kiện ưu đãi như vậy, đến cả nhà họ Bạch cũng không dám tùy ý đưa ra, xem ra lần nhà họ Đổng đã dốc hết vốn liếng rồi!

 

Trong vòng trăm năm giúp cho Tiêu Chính Văn bước vào Đế Cảnh, ngay cả nhà họ Bạch cũng không dám đảm bảo như vậy, dù nhà họ Bạch có thực lực ấy nhưng mọi người đều biết, để giúp một người từ cảnh giới Nhân Vương đi đến Đế Cảnh phải cần đến bao nhiêu tài nguyên!

 

Hơn nữa, chỉ dựa vào tài nguyên thôi thì cũng khó mà làm được, còn phải có mấy vị, thậm chí là mười mấy vị đại năng Đế Cảnh phụ trợ thì mới được!

 

Không rõ phải cần bao nhiêu người, chỉ biết rằng nếu thiếu điều kiện này thì vĩnh viễn dừng chân tại cảnh giới Nhân Hoàng cấp chín, không cách nào tiến thêm nửa bước!

 

Ngay cả Bạch Ngọc Trinh, mấy ngàn năm qua, nhà họ Bạch đã dùng không biết bao nhiêu tài nguyên, hao tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, mà hôm nay cô ta chỉ mới được cảnh giới Nhân Hoàng, cách Đế Cảnh còn phải đi thêm một đoạn đường dài nữa!

 

Giờ nhà họ Đổng đã đưa ra cam kết có sức hấp dẫn như vậy, cho dù cô ta hay Tiêu Chính Văn cũng sẽ động lòng!

 

Chỉ cần đạt tới Đế Cảnh thì chẳng khác nào có được quyền phát biểu ở vùng ngoài lãnh thổ, bất kỳ một vị cường giả Đế Cảnh nào cũng có lãnh địa độc lập riêng mình, hơn nữa, còn có quyền trực tiếp tham dự vào bất kỳ quyết định trọng đại nào của vùng ngoài lãnh thổ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom