Chương 3654


Chương 3654

 

Âu Dương Tuyết giận đến mức lồng ngực phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ nhà họ Khổng hợp sức với ngành y để ức hiếp người khác? Các người đúng là lũ xấu xa!”

 

Khổng Thiên Thu nghe vậy thì cười nhe răng nói: “Chưởng giáo Âu Dương đừng giận, lỡ như đệ tử của Minh Nguyệt Các lại dẫn đầu thì sao? Không có gì là tuyệt đối cả!”

 

Nói xong, Khổng Thiên Thu không cho Âu Dương Tuyết cơ hội phản bác, quay đầu nói với người chủ trì trên võ đài: “Người đâu, tuyên bố cuộc thi đấu chính thức bắt đầu!”

 

Theo hiệu lệnh, tiếng trống vang như sấm, cùng lúc đó, Lữ Đồng Quang bước ra đi lên võ đài, chắp một tay sau lưng, nhìn xuống đám người dưới sân khấu với vẻ mặt ngạo nghễ.

 

Hắn hất cằm lên nói: “Hôm nay tôi đến đánh trận đầu tiên, không biết có ai sẵn sàng chỉ dạy không?”

 

Ánh mắt hắn quét qua khuôn mặt của mọi người, nhưng những người mà bắt gặp ánh mắt của hắn đều vội vàng cúi đầu.

 

“Ai dám khiêu chiến với cao thủ của cảnh giới Nhân Hoàng chứ? Đây rõ ràng là ức hiếp người khác!”

 

“Người của nhà họ Khổng thật đúng là không biết xấu hổ!”

 

“Hừ, Trương Cảnh Nhạc muốn có được Tuyết Liên ngàn năm thì cứ nói thẳng, cử đệ tử đến bắt nạt những người cảnh giới Nhân Vương chúng tôi là có ý gì?”

 

Đối diện với những tiếng mắng chửi ở dưới đài, Lữ Đồng Quang hoàn toàn ngó lơ, ngược lại càng vênh váo đắc ý nói: “Nếu mọi người đều không sẵn lòng chỉ dạy, vậy thì tôi sẽ lấy Tuyết Liên ngàn năm nhé!”

 

“Khoan đã”.

 

Ngay khi Lữ Đồng Quang định bước đến lấy Tuyết Liên ngàn năm, đột nhiên lão cung chủ của Bích Cung Hà đứng bật dậy.

 

“Hả?”, Lữ Đồng Quang hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn lão cung chủ, ánh mắt lóe lên tia ngờ vực.

 

“Từ trước đến nay, trên sàn đấu cuộc thi đều không có đạo lý không đánh mà giành chiến thắng, tôi nghĩ nhà họ Lạc cử một người so tài với cậu Lữ”.

 

“Nếu cậu Lữ thắng thì mới được lấy Tuyết Liên”.

 

Nói rồi lão cung chủ dời tầm mắt nhìn về phía nhà họ Võ.

 

Thật ra ông ta không phải đang ngăn cản Lữ Đồng Quang lấy Tuyết Liên ngàn năm mà là muốn mượn tay Lữ Quang Đồng để trừ khử người nhà họ Võ.

 

Nghe đến đó, con ngươi Khổng Thu Thiên xoay chuyển, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Lữ Đồng Quang.

 

Lữ Đồng Quang hiểu ý, mỉm cười nói: “Được chứ! Để mọi người không đồn bậy bạ, tôi sẵn lòng phân cao thấp với các vị”.

 

Vừa dứt lời, Khổng Thu Thiên khẽ gật đầu với MC trên võ đài, MC cầm lấy danh sách đọc lớn: “Trận đầu tiên, Lương Cảnh Long của Bích Hà Cung với Lữ Đồng Quang”.

 

Vừa dứt lời, Lương Cảnh Long đứng lên, chắp tay với Lữ Đồng Quang nói: “Mong anh Lữ nương tay”.

 

Nói rồi hắn sải bước đi lên võ đài.

 

Chỉ thấy Lữ Đồng Quang phất tay áo lên, Lương Cảnh Long đã văng ra ngoài, ngã xuống dưới võ đài.

 

“Đây… đây rõ ràng là gian lận”.

 

“Lương Cảnh Long giả vờ ngã”.
 
Chương 3655


Chương 3655

 

“Đúng là không biết xấu hổ”.

 

Thấy cảnh tượng này, bên dưới lớn tiếng mắng, Lương Cảnh Long lướt nhìn đám người đều lộ vẻ không cam lòng nói: “Tôi tự nhận không phải là đối thủ của anh Lữ, để không bị thương nặng, nhận thua có gì sai sao?”

 

“Mọi người ai không phục thì có thể bước lên đây đánh”.

 

Nói rồi Lương Cảnh Long phất tay áo, cất bước quay về vị trí khán đài như thể chưa có gì xảy ra, đoan chính ngồi xuống.

 

Việc đã đến nước này, dĩ nhiên người nhà họ Võ đều nhìn thấy hết, rõ ràng đối phương đến là nhằm vào nhà họ Võ, hơn nữa chỉ cần người nhà họ Võ bước lên võ đài, chắc chắn sẽ không may mắn như Lương Cảnh Long.

 

“Rõ ràng họ nhằm vào nhà họ Võ chúng ta, chúng ta phải làm sao đây?”, Võ Tinh Nhi cắn môi quay sang nhìn Võ Thiên Nghiệp.

 

Lúc này Võ Thiên Nghiệp cũng sầm mặt, lạnh lùng nhìn Lữ Đồng Quang trên võ đài.

 

Nhà họ Võ sẽ không tránh được trận đấu này, chỉ đành cố chấp bước lên võ đài, nhưng bất kể là Võ Học Tư hay Võ Tinh Nhi đều là miếng thịt trên người Võ Thiên Nghiệp.

 

“Cùng lắm thì bố quyết đấu một trận với hắn”, Võ Thiên Nghiệp siết chặt nắm đấm trầm giọng nói.

 

“Bố, cuộc thi có quy định chỉ có thế hệ trẻ mới có thể bước lên võ đài, nếu nhà họ Võ chúng ta phá vỡ quy tắc, ngược lại đang trúng kế đám người Lương Cảnh Long”.

 

“Con cũng là đàn ông của nhà họ Võ, theo lý nên đương đầu vì nhà họ Võ, lát nữa con sẽ đánh với hắn”, Võ Học Tư kiên định nói.

 

Đúng lúc này, MC lại cầm danh sách lên lần nữa, lớn giọng đọc: “Tiếp theo là nhà họ Võ”.

 

MC vừa dứt lời, mọi người đều nhìn sang phía nhà họ Võ.

 

“Tôi hiểu rồi, Bích Hà Cung đang nhằm vào nhà họ Võ”.

 

“Chỉ cần người nhà họ Võ bước lên võ đài, chắc chắn sẽ không còn đường lui”.

 

“Xem ra nhà họ Võ vẫn đi sai một nước cờ, chiêu mượn dao giết người này của Bích Hà Cung đúng là cao siêu”.

 

Người ở bên dưới đều nhỏ giọng bàn tán.

 

Lương Cảnh Long ở trên khán đài đắc ý nhìn Võ Học Tư, thấy anh ta bước lên võ đài, Lương Cảnh Long còn cố ý đứng dậy lớn giọng nói: “Dù sao nhà họ Võ cũng là hoàng tộc, sẽ không chưa đánh mà đã nhận thua giống tôi đấy chứ?”

 

“Nếu bị nhánh chính nhà họ Võ biết được, con cháu nhà họ Võ sợ chết mà không đánh, không biết sẽ thế nào nhỉ?”

 

Giọng hắn rất lớn, ngay cả người bên dưới võ đài đều có thể nghe rõ mồn một.

 

Võ Học Tư lạnh lùng trợn mắt nhìn Lương Cảnh Long nghiến răng nói: “Lương Cảnh Long, tên tiểu nhân hèn hạ nhà mày”.

 

Tức giận mắng một câu, Võ Học Tư lại hít sâu một hơi, nhấc chân bước lên võ đài.
 
Chương 3656


Chương 3656

 

Lữ Đồng Quang kiêu ngạo đứng ở giữa võ đài quay đầu sang nhìn Võ Học Tư, cười mỉa nói: “Nhà họ Võ? Hoàng tộc? Nếu đã là hoàng tộc, thì dĩ nhiên tôi phải giữ thể diện cho nhà họ Võ rồi”.

 

“Dù sao nắm đấm cũng không có mắt, đánh anh bị thương, cả nhà họ Võ đều mất sạch mặt mũi, hay là thế này nhé, anh quỳ xuống trước mặt tôi dập đầu ba cái tỏ ý chịu thua, tôi đảm bảo sẽ không làm anh bị thương, thế nào?”

 

Gì cơ?

 

Võ Thiên Nghiệp ở bên dưới nổi giận, đứng phắt dậy.

 

“Bố, đừng kích động”, Võ Tinh Nhi vội kéo Võ Thiên Nghiệp lại.

 

Rõ ràng là Lữ Đồng Quang đang cố ý chọc giận nhà họ Võ.

 

Chỉ cần Võ Thiên Nghiệp xông lên võ đài, Bích Hà Cung có thể lấy cớ đó để ra tay đánh nhà họ Võ.

 

“Hừ, Lữ Đồng Quang, đàn ông nhà họ Võ kiên cường bất khuất, dù hôm nay tôi có chết ở đây cũng đừng hòng khiến tôi quỳ xuống trước một tên hèn hạ như anh”.

 

Nói xong, Võ Học Tư chạm vào thanh kiếm trên thắt lưng.

 

“Võ Học Tư, đây là do tự anh chọn, đừng trách tôi không cho nhà họ Võ cơ hội”.

 

Nói rồi Lữ Đồng Quang bỗng tung ra một luồng tinh quang, sát khí xẹt qua, sải bước đi về phía Võ Học Tư.

 

“Các ngươi cũng bắt nạt người quá đáng rồi đấy”.

 

Đúng lúc này giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn vang lên từ trong đám đông.

 

Thật ra mọi người có mặt ở đó đều nhìn ra đám người Khổng Thu Thiên và Lữ Đồng Quang đã thông đồng với Bích Hà Cung từ nãy, định nhân cuộc thi lần này để ép nhà họ Võ vào đường cùng.

 

Nhưng ai dám đắc tội nhà họ Khổng và Bích Hà Cung chứ?

 

Thế nên mọi người đều chỉ tức giận chứ không dám nói gì.

 

Nghe thấy thế, sắc mặt Lữ Đồng Quang trở nên khó coi, quay sang nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Bắt nạt? Chỉ là một đánh một, đều dựa vào bản lĩnh của mình mà nói là ức hiếp người khác à?”

 

“Một đánh một? Anh là cảnh giới Nhân Hoàng mà đánh với cảnh giới Thiên Thần, nếu đây không gọi là ức hiếp thì cái gì mới gọi là ức hiếp đây?”, Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.

 

Lương Cảnh Long ở trên khán đài nhìn về phía nơi phát ra giọng nói, chỉ liếc mắt đã nhận ra Tiêu Chính Văn, hắn hoảng sợ hít khí lạnh.

 

Không ngờ Tiêu Chính Văn thế mà lại ở nhà họ Võ thật?

 

Nhưng không để hắn lên tiếng nhắc nhở Lữ Đồng Quang, Lữ Đồng Quang trên võ đài đã cười mỉa, kiêu ngạo nói: “Bớt lo chuyện bao đồng đi”.

 

“Hôm nay tôi ức hiếp người đấy, anh làm gì được tôi?”

 

Lữ Đồng Quang thấy không thể che giấu nữa bèn dứt khoát nói.

 

Những lời của hắn khiến nhiều người ở đó đều không khỏi nhíu mày.

 

Dù sao họ cũng đến tham gia cuộc thi, trước đó Lữ Đồng Quang vẫn còn che giấu, nhưng bây giờ đã bày những thứ giấu giếm trong tối lên võ đài, bảo mấy người họ tự xử lý thế nào?

 

Đúng lúc này, Lương Thế Sung đột nhiên đứng dậy lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “To gan!”
 
Chương 3657


Chương 3657

 

“Cậu chắc là tên đã giả mạo Tiêu Chính Văn đó nhỉ? Thế nào, cậu thật sự nghĩ mình là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn đấy à?”

 

“Đừng nói cậu chỉ là một tên giả mạo lừa bịp, dù cậu chính là Tiêu Chính Văn thật thì thế nào? Cháu Lữ là cảnh giới Nhân Hoàng, dù Tiêu Chính Văn có đứng trước mặt nó thì cũng phải cung kính gọi một tiếng tiền bối đấy”.

 

“Một tên giả danh như cậu mà cũng dám đứng ra chất vấn? Rõ ràng là đang đâm đầu vào chỗ chết”.

 

Lương Thế Sung đứng trước mặt mọi người lớn lối nói, thậm chí còn chỉ vào Tiêu Chính Văn, nghiêm giọng trách mắng khiến Lương Cảnh Long ở bên cạnh sợ đến mức sắc mặt không còn chút máu, hắn kéo góc áo của Lương Thế Sung mấy lần nhưng đều bị Lương Thế Sung xem như không.

 

Ông ta nghĩ đừng nói đối phương không phải là Tiêu Chính Văn thật, dù Tiêu Chính Văn ở đây thì thế nào?

 

Họ nhiều người như thế, trước tiên không nói người của Thiên Cung Bắc Cực và Cửu Thiên Huyền Nữ, chỉ riêng người của Bích Hà Cung và nhà họ Khổng thôi cũng đủ để khiến Tiêu Chính Văn e ngại.

 

Hơn nữa ông ta không tin nhánh phụ của nhà họ Võ cũng có thể mời được nhân vật tầm cỡ như Tiêu Chính Văn đến.

 

“Mấy ngày trước, chính người này đã khoác lác ở trên đường, nói rằng ngay cả sư tỷ Hàn cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt hắn, còn nói cái gì mà đám người Khổng Tề Thiên cũng chỉ như thế, không có gì giỏi hơn người.

 

“Đúng là không ngờ hôm nay lại là tên này tự đâm đầu vào chỗ chết”.

 

Lãnh Hàn Sương cười mỉa nói: “Có bản lĩnh thì anh nói lại một lần nữa câu nói trước đó ở trước mặt người nhà họ Khổng đi”.

 

Nghe thế ngay cả Võ Thiên Nghiệp cũng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

 

Dù sao đây cũng không phải là Tiêu Chính Văn thật, nếu bị nhà họ Khổng truy cứu, nhà họ Võ sẽ không còn cơ hội sống thật mất.

 

Lữ Đồng Quang cũng lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, khinh thường nói: “Vốn dĩ anh chỉ là một người bình thường, tôi không nên so đo với anh”.

 

“Dù giết anh cũng chỉ làm bẩn tay tôi thôi, nhưng đã ngông cuồng thế thì phải trả giá”.

 

“Hôm nay tôi không chỉ muốn ức hiếp người nhà họ Võ ngay trước mặt anh mà ngay cả anh cũng phải trả cái giá nên nhận”.

 

“Nể tình anh lần đầu phạm lỗi, chỉ cần tự sát tạ tội trước mặt mọi người, tôi sẽ không truy cứu người nhà của anh nữa”.

 

Nói rồi Lữ Đồng Quang đắc ý nhìn Tiêu Chính Văn ở trong đám đông.

 

Nghe Lữ Đồng Quang nói vậy, Võ Học Tư chợt thấy lo lắng.

 

Võ Anh Hào chính miệng nói nhà họ Võ phải tiếp đãi Tiêu Chính Văn như khách quý, lúc này, Lữ Đồng Quang thật sự ức hiếp người quá đáng!
 
Chương 3658


Chương 3658

 

Nghĩ vậy, Võ Học Tư bước lên, nói với Lữ Đồng Quang: “Lữ Đồng Quang! Cho dù anh Tiêu không phải là Tiêu Chính Văn thật, nhưng anh ấy cũng là khách quý do thiếu chủ Võ Anh Hào mời đến!”

 

“Mối thù giữa nhà họ Võ chúng tôi và các các người đương nhiên là do nhà họ Võ chúng tôi giải quyết, không liên quan gì đến anh Tiêu!”

 

Lữ Đồng Quang liếc nhìn Võ Học Tư với ánh mắt khinh thường, khẽ lắc đầu nói: “Bây giờ đã không còn là ân oán giữa chúng ta nữa. Tên họ Tiêu này dám nói năng ngông cuồng trước mặt mọi người thì hắn phải trả giá!”

 

“Chưa nói đến việc hắn chỉ là kẻ mạo danh, cho dù là Tiêu Chính Văn thật thì cũng chẳng có tài đức gì để kiêu ngạo như vậy!”

 

“Hừ! Cho dù Tiêu Chính Văn ở đây thật thì cũng phải biết điều! Lữ Đồng Quang tôi bảo hắn quỳ, hắn cũng không dám từ chối!”

 

“Nói hay lắm!”

 

Lãnh Hàn Sương vỗ tay, chế nhạo: “Tiêu Chính Văn là cái thá gì chứ? Giới thế tục là địa bàn của anh ta thật, nhưng ở vùng ngoài lãnh thổ, anh ta còn chẳng bằng một con chó!”

 

“Đúng vậy! Ở vùng ngoài lãnh thổ này, có ai coi trọng Tiêu Chính Văn? Nhà họ Võ các người lại dám lấy Tiêu Chính Văn ra uy hiếp chúng tôi?”, Lương Thế Sung cũng phụ họa theo.

 

Tuy nhiên, trong toàn bộ quá trình, người của Thiên Cung Bắc Cực và Cửu Thiên Huyền Nữ đều không dám nói nửa chữ.

 

Chỉ có người của hai bên phía họ từng gặp mặt Tiêu Chính Văn, nên nhìn một cái liền nhận ra ngay không phải kẻ giả mạo, mà chính là Tiêu Chính Văn, vua Bắc Lương thật.

 

Đặc biệt là cảnh Tiêu Chính Văn đấm xuyên qua bảy bảy bốn chín đạo kết giới ở Huyền Thiên Đạo Cung vẫn còn in đậm trong tâm trí bọn họ, ai dám nói xấu Tiêu Chính Văn vào lúc này chứ!

 

Nhưng đám người Lữ Đồng Quang không hề quan tâm đến chi tiết bất thường này, mà chỉ nói những không biết sống chết.

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn thật đang ở đây, ai dám nói những lời như vậy? Các người chẳng qua chỉ là…”

 

Võ Học Tư mới nói được nửa lời, Tiêu Chính Văn đã xua tay, cắt ngang lời anh ta: “Vậy sao? Cho dù Tiêu Chính Văn thật ở đây, anh bảo anh ta quỳ, anh ta sẽ không dám đứng à?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa bước lên võ đài.

 

Mọi người bên dưới đều không ngờ, một người bình thường như Tiêu Chính Văn lại dám bước lên võ đài.
 
Chương 3659


Chương 3659

 

Đặc biệt là Lương Thế Sung, nhìn thấy Tiêu Chính Văn bước lên võ đài, trong lòng ông ta cảm thấy kinh ngạc.

 

Không cần biết Tiêu Chính Văn có phải người bình thường hay không, nhưng lấy nhiều đánh ít, chính là phá vỡ quy tắc của trận đấu.

 

Không nói nhiều lời, ông ta tiến lên một bước, vươn tay chạm vào kiếm ở thắt lưng, muốn ra tay với Tiêu Chính Văn và Võ Học Tư.

 

“Học Tư! Anh Tiêu, coi chừng đánh lén!”

 

Võ Tinh Nhi ở dưới võ đài, có thể nhìn thấy rõ ràng, vội vàng hét lên với Võ Học Tư và Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng cô ta vẫn chậm một bước, lúc cô ta hét lên, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, thanh kiếm dài đã phóng thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

 

Thanh kiếm nhanh như tia chớp, đừng nói tới việc Tiêu Chính Văn chỉ là người bình thường, cho dù là cường giả cảnh giới Nhân Vương cũng không thể tránh được.

 

Nghĩ đến việc Tiêu Chính Văn vì nhà họ Võ mà đổ máu, Võ Tinh Nhi không thể chịu đựng thêm được nữa.

 

Nhưng lúc mũi kiếm cách Tiêu Chính Văn chưa đầy một tấc, Tiêu Chính Văn đã nhếch người, tránh đòn chí mạng của Lương Thế Sung.

 

Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn chỉ nhẹ nhàng duỗi ngón tay, gõ nhẹ.

 

“Bùm!”

 

Khoảng không xung quanh đột nhiên biến dạng, một ngôi sao phóng về phía Lương Thế Sung.

 

“Phụt!”

 

Lương Thế Sung còn chưa kịp định thần lại, đã lập tức biến thành một màn sương máu, nhuốm đỏ phần lớn võ đài.

 

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn lại, Tiêu Chính Văn đã chắp tay sau lưng, đi về phía Lữ Đồng Quang.

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Chính Văn chậm rãi đến gần Lữ Đồng Quang.

 

“Bảo tôi quỳ, tôi không dám đứng? Người xưa có câu, họa từ miệng mà ra! Chẳng phải anh bảo tôi tự sát sao? Anh, tự sát đi, nếu không, ngay cả Trương Cảnh Nhạc cũng sẽ chết!”

 

Giọng Tiêu Chính Văn vô cùng lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào!

 

Nghe vậy, mọi người xung quanh đều hít một hơi thật sâu.
 
Chương 3660


Điều khiến bọn họ kinh ngạc không phải là những gì Tiêu Chính Văn nói, mà là nhà họ Võ đã thực sự mời được vua Bắc Lương đến bảo vệ.

 

Điều này đã thực sự khiến bọn họ mở mang tầm mắt!

 

Theo bọn họ thấy, một người có thân phận như Tiêu Chính Văn sẽ không bao giờ bảo vệ nhà họ Võ, cho dù nhà họ võ có quỳ xuống van xin thì cũng chưa chắc đã gặp được Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng lúc này, người biến Lương Thế Sung thành sương máu chỉ bằng một ngón tay, nếu không phải Tiêu Chính Văn thì còn có thể là ai đây?

 

Lúc này, ngay cả Võ Học Tư cũng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ khó tin, nhưng không giống những người khác, trong mắt anh ta tràn đầy vẻ kinh ngạc!

 

Võ Tinh Nhi thậm chí còn rơi nước mắt vì phấn khích!

 

Võ Thiên Nghiệp cũng vô cùng kinh ngạc, cứ như nhìn thấy chuyện cực kỳ kinh thiên động địa.

 

Lãnh Hàn Sương đột nhiên bật dậy, đám người của Bích Hà Cung cũng lần lượt đứng lên.

 

Không ai ngờ rằng người mà bọn họ coi là kẻ giả mạo lại thực sự là Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này, Lương Cảnh Long sợ đến mức tè ra quần, nhìn thấy Tiêu Chính Văn giết người một cách dứt khoát, hắn nào dám nói thêm lời nào nữa!

 

Đến lúc này, hắn thật sự chỉ ước mình mọc thêm đôi cánh để thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

 

“Anh là Tiêu Chính Văn thật ư?”, Lữ Đồng Quang thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Vừa rồi hắn dám nói những lời như vậy là bởi vì hắn biết người trước mặt không phải Tiêu Chính Văn thật sự.

 

Nếu không, cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám nói những lời như vậy.

 

Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, lúc này, Lữ Đồng Quang cũng nâng cao cảnh giác, đồng thời thi triển khí tức của cảnh giới Nhân Hoàng.

 

Mặc dù trước đó, Lữ Đồng Quang đã lớn tiếng coi thường Tiêu Chính Văn, nhưng khí đối mặt với Tiêu Chính Văn thật sự, hắn đâu dám làm bừa!

 

Ngay cả đám người Khổng Tề Thiên hợp lực lại cũng bị Tiêu Chính Văn đánh bại, bây giờ hắn chỉ có một mình, nếu bất cẩn, chắc chắn sẽ có kết cục giống như Lương Thế Sung.

 

Nhưng Tề Kính Hạo lại nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt vô cùng phức tạp, ông ta thật sự không hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại bảo vệ nhà họ Võ?

 

“Nhà họ Võ thật sự không nói dối, mấy ngày trước, tôi đã đến nhà họ Võ, hơn nữa, tin tức đó là do tôi bảo người nhà họ Võ tung ra ngoài!”

 

“Nhưng xem ra mọi người đều không hề coi Tiêu Chính Văn tôi ra gì nhỉ! Nếu đã vậy, các người sẽ phải trả giá vì những lời vừa rồi!”

 

“Nói đi, các người muốn tự sát hay tôi ra tay?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa liếc mắt nhìn đám người. Khi ánh mắt Lãnh Hàn Sương và Tiêu Chính Văn chạm nhau, Lãnh Hàn Sương chỉ nhìn thấy sát khí trong ánh mắt của Tiêu Chính Văn.

 

Lãnh Hàn Sương hoảng sợ, nhưng còn chưa kịp xoay người bỏ chạy thì đã biến thành sương máu trong nháy mắt.
 
Chương 3661


 

Chỉ với một ánh mắt, đã có thể giết Lãnh Hàn Sương ngay tại chỗ.

 

Đám người Minh Nguyệt Các kinh hãi hét lớn, ngay cả Âu Dương Tuyết cũng lùi lại vài bước, sắc mặt tái nhợt nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Quỳ xuống!”

 

Tiêu Chính Văn chỉ thờ ơ nói ra hai chữ, Âu Dương Tuyết đã lập tức quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

“Thật to gan! Dám điên cuồng sát hại vào ngày diễn ra cuộc thi! Thật sự nhà họ Khổng không còn ai rồi sao?”

 

Khổng Thiên Thu đột nhiên đập bàn, phóng ra khí thế.

 

Dù sao đây cũng là ở vùng ngoài lãnh thổ, hơn nữa Vinh Thành còn được coi là sân sau của nhà họ Khổng, sao có thể để Tiêu Chính Văn gây chuyện ở đây được!

 

“Không! Tôi chỉ coi ông như người chết!”, Tiêu Chính Văn trầm giọng nói rồi vung tay, con dao quân đội năm cạnh lập tức phóng về phía Khổng Thiên Thu.

 

Khổng Thiên Thu không ngờ Tiêu Chính Văn lại quyết đoán như vậy, ở vùng ngoài lãnh thổ mà dám giết người nhà họ Khổng.

 

Giữa dòng suy nghĩ, Khổng Thiên Thu vội vàng kéo một tên đệ tử nhà họ Khổng bên cạnh kên chắn trước mặt, sau đó tránh né sự truy đuổi của con dao quân đội năm cạnh.

 

“Bùm!”

 

Tên đệ tử nhà họ Khổng lập tức biến thành đống thịt băm, máu văng đầy mặt đất.

 

“Tiêu Chính Văn! Hôm nay tôi nhất định sẽ giết anh!”

 

Lữ Đồng Quang cũng không phí lời nữa, nếu Tiêu Chính Văn không có ý định tha cho bọn họ thì chỉ có thể đấu với Tiêu Chính Văn đến cùng mà thôi!

 

Lữ Đồng Quang vung thanh kiếm trong tay, phóng ra ánh sáng vô tận.

 

Lúc này, mặt trăng và mặt trời luân chuyển, các ngôi sao biến hóa bất thường.

 

Dường như cả trời đất đều bị đảo lộn.

 

Khí tức đáng sợ lập tức giáng xuống, toàn bộ núi Vân Hà trở nên đáng sợ như địa ngục trần gian.

 

Lữ Đồng Quang vừa ra tay đã tung ra một trận pháp đáng sợ như luyện ngục Cửu U khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

 

Dù sao hắn cũng xuất thân từ gia tộc y dược, về lý không thể có bản lĩnh như thế mới phải.

 

Nhưng suy cho cùng mấy năm nay Trương Cảnh Nhạc đã giúp đỡ không ít các cao thủ thế lực lớn chữa trị vết thương, thế nên cũng lấy được khá nhiều truyền thừa trận pháp trong tay mấy người này.

 

Ông ta đều truyền lại mấy trận pháp này cho Lữ Đồng Quang.

 

Chỉ thấy một biển lửa dưới núi Vân Hà, sau đó cả núi Vân Hà nứt ra một khe hở cực lớn từ chính giữa.

 

Nham thạch màu đỏ rực phun trào ra ngoài theo khe hở đó.

 

Vô số bóng người màu đen bay lên không trung như ma quỷ lao ra từ trong địa ngục.

Lúc này Lữ Đồng Quang bị mấy mươi bóng người màu đen vây quanh bên trong như vị thẩm phán Diêm Vương trong địa ngục Cửu U cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
 
Chương 3662


Đối mặt với trận pháp tuyệt thế của Lữ Đồng Quang, Tiêu Chính Văn lại không thèm nhìn hắn một cái mà nhìn về phía đỉnh núi đằng xa kia, lạnh lùng nói: “Ra đây đi, lẽ nào ông nhẫn tâm khiến hắn chết vì ông sao?”

 

Thấy Tiêu Chính Văn xem mình như không khí, Lữ Đồng Quang không khỏi nổi giận.

 

Cùng lúc đó một luồng sáng màu vàng bỗng bắn ra theo hướng bốn giờ từ trên đỉnh núi đó, một người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh chậm rãi bước ra.

 

Lúc này Khổng Hữu Đạo khí thế vô song, uy lực toát ra khắp bốn phía.

 

“Chàng trai, vốn dĩ tôi định tha cho cậu một mạng, nhưng không ngờ cậu lại chủ động tìm đến cái chết”, giọng Khổng Hữu Đạo vang vọng khắp núi Vân Hà.

 

“Không! Cháu muốn tự tay giết Tiêu Chính Văn”.

 

Lữ Đồng Quang như phát điên tức giận nói.

 

Tiêu Chính Văn coi hắn như không hề tồn tại, điều này quả thật là sự sỉ nhục cực lớn với hắn.

 

Nhưng hắn cũng bị cơn thịnh nộ làm choáng váng đầu óc nên không hề chú ý xung quanh Tiêu Chính Văn dường như được một luồng khí tức vô hình bao phủ, không bị ảnh hưởng bởi trận pháp của hắn.

 

Hơn nữa dù là nham thạch nóng chảy này hay mười mấy bóng đen cũng không thể tiếp cận được Tiêu Chính Văn.

 

Nói thẳng ra trận pháp của hắn không có bất kỳ tác dụng gì với Tiêu Chính Văn, thế nên từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn không thèm xem hắn ra gì.

 

Lúc này Lữ Đồng Quang mặc kệ mọi thứ vung kiếm lên chém về phía Tiêu Chính Văn, bất kể thế nào hắn cũng phải lấy lại thể diện trước mặt mọi người.

 

Nhất là trước mặt nhà họ Bạch, hắn phải chứng minh mình mạnh hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều.

 

“Xoẹt!”

 

Kiếm quang lóe lên, ngay cả không gian xung quanh cũng bị chém làm đôi.

 

Một kiếm mang theo uy lực ngút trời như thế bỗng chốc đánh về phía Tiêu Chính Văn.

 

“Không biết tự lượng sức”.

 

Tiêu Chính Văn thậm chí không nhìn lấy một cái đã vung tay đánh trả lại.

 

“Bốp!”

 

Hư không rung chuyển, không chỉ uy lực của thanh kiếm đó, mà cả nham thạch nóng chảy vô tận cũng đánh ngược về phía Lữ Đồng Quang cùng một lúc.

 

Thấy thế, Lữ Đồng Quang khiếp sợ mất hồn, hắn còn chưa kịp lánh người tránh đòn thì một bàn tay vô tình đã vươn ra từ một đầu khác trong không trung, siết lấy cổ Lữ Đồng Quang.

 

“Anh muốn giết tôi à?”

 

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh đến cực điểm, sát khí xung quanh toát ra.

 

Ánh mắt lạnh như băng quá là đáng sợ, Lữ Đồng Quang có cảm tưởng như nhìn thấy biển máu núi xác trong đôi mắt sáng như sao trời đó, hắn hoảng sợ mấp máy môi nhưng không nói được dù chỉ một chữ.

 

Theo lý hắn cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, không nên bị một đòn như thế đánh gục.
 
Chương 3663


Nhất là khi Tiêu Chính Văn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà thôi.

 

Nhưng kỳ lạ là bất kể là trận pháp hay những đòn phản kháng của hắn đều vô dụng trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Cho đến lúc này hắn mới nhận ra cách biệt giữa hắn và Tiêu Chính Văn không phải là cảnh giới mà là sự cách biệt một trời một vực về tính lĩnh hội.

 

Có thể dễ dàng hóa giải tất cả đòn tấn công của hắn như thể chỉ có một khả năng là Tiêu Chính Văn đã lĩnh hội được Quy Chân.

 

Trước đó hắn vẫn luôn kiêu căng dù Tiêu Chính Văn có ở đây thì thế nào, nhưng bây giờ khi thật sự đối mặt với Tiêu Chính Văn, hắn mới hiểu hắn chẳng là cái rắm gì so với Tiêu Chính Văn cả.

 

Đây hệt như đang so sánh sự cách biệt cực lớn giữa một hạt cát và một tinh cầu vậy.

 

Đèn điện sao có thể rực rỡ như ánh trăng?

 

Ai cũng có thể nói thế, nhưng thật sự làm được thì hắn mới nhận ra mình không thể so được với Tiêu Chính Văn.

 

Thậm chí những phản kháng của hắn đều vô tác dụng khi ở trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Cảm giác bất lực này thậm chí khiến hắn không có nổi một ý nghĩ phản kháng.

 

“Anh chẳng qua chỉ là một cao thủ với đầy thuốc này thuốc nọ mà thôi, cảnh giới Nhân Hoàng không chỉ là sự tích lũy sức mạnh và chân khí mà còn có cả lĩnh hội”.

 

“Chân khí trong người anh vẫn chưa vững chắc mà cũng dám đánh với tôi à?”

 

Nói rồi ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên ánh sáng, con dao quân đội năm cạnh định đâm vào Lữ Đồng Quang.

 

Cùng lúc đó Khổng Hữu Đạo vung tay, một kiếm đâm về phía Tiêu Chính Văn.

 

Đòn tấn công này nhanh như chớp, khí thế đáng kinh ngạc.

 

Như thể ngay cả không trung Vạn Cổ cũng cảm nhận được uy lực của đòn tấn công này, tự động mở ra một khe hở từ trong vết nứt để mặc một kiếm này đâm về phía Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, ngay cả anh cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm.

 

Sau đó vung tay lên, ném Lữ Đông Quang từ trên cao xuống.

 

“Phụt!”

 

Cùng lúc Tiêu Chính Văn lách người né đòn tấn công của Khổng Hữu Đạo, trước mặt Lữ Đồng Quang bỗng xuất hiện một luồng máu.

 

Vừa rồi ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Chính Văn vẫn quyết định ra tay.

 

Khoảnh khắc Lữ Đồng Quang sắp rơi xuống đất, con dao quân đội năm cạnh đâm thẳng vào ngực hắn.

Nếu không nhờ Khổng Hữu Đạo lanh tay lẹ mắt thay đổi góc độ của kiếm đó làm lệch góc di chuyển của con dao quân đội năm cạnh thì lúc này Lữ Đồng Quang đã đầu lìa khỏi xác rồi.

“Đáng tiếc, để anh tránh được một đòn.” Tiêu Chính văn hơi ngạc nhiên nhìn Khổng Hữu Đạo.

Tốc độ của con dao quân đội năm cạnh đâm về phía Lữ Đồng Quang nhanh đến mức nào cơ chứ?

 
 
Chương 3664


Thậm chí không thua kém gì tốc độ ánh sáng, nhưng vẫn bị một kiếm của Khổng Hữu Đạo đánh lệch hướng, chứng tỏ thực lực của Khổng Hữu Đạo cũng rất mạnh.

 

Lúc này ngay cả người đến xem cũng đều sững sờ.

 

Thực lực của Lữ Đồng Quang tuyệt đối không hề yếu kém, thậm chí có thể nói là khủng khiếp.

 

Nhưng khi ở trước mặt Tiêu Chính Văn lại không có sức đánh trả, thậm chí không đỡ được dù chỉ một đòn tấn công, còn suýt nữa mất mạng.

 

Lúc này mọi người mới hiểu tại sao ba chữ Tiêu Chính Văn lại có thể chấn động nửa Đông Vực như thế.

 

Từ đó có thể thấy, uy danh của Tiêu Chính Văn không giống phải do mọi người đồn thổi giống đám người Lữ Đồng Quang, mà là dựa vào thực lực thật của bản thân.

 

Càng khiến họ ngạc nhiên hơn là lúc này trên người Tiêu Chính Văn thế mà lại toát ra khí tức của rồng.

 

Mặc dù khí tức của rồng đó nhạt đến mức gần như không cảm nhận được, nhưng khí tức của rồng nào có phải là thứ mà khí tức bình thường có thể so sánh được.

 

Dù chỉ một chút thôi cũng có uy lực kiềm chế vạn vật thế gian có huyết mạch tự nhiên.

 

“Nhà họ Khổng gây họa cho thế tục, giờ cũng đến lúc tính toán với các ông rồi”, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên sát khí, ngẩng đầu lên nhìn Khổng Hữu Đạo.

 

Khổng Hữu Đạo thân là một trong bốn hộ vệ của nhà họ Khổng, thực lực rất mạnh.

 

Dù là cao thủ ở cấp bậc như Tư Mã Lôi cũng không đỡ nổi một đòn của ông ta.

 

Hơn nữa là bốn hộ vệ của nhà họ Khổng, Khổng Hữu Đạo có địa vị không thể thay thế ở nhà họ Khổng.

 

Gửi lời khiêu khích đến Khổng Hữu Đạo đồng nghĩa với việc ra uy với cả nhà họ Khổng.

 

“Tính toán?”

 

“Tôi đã lâu lắm rồi chưa ra tay giết người, có lẽ thế tục và ngoài lãnh thổ đã quên mất sự tồn tại của tôi, vậy thì hôm nay tôi sẽ lấy máu của cậu để tế kiếm”.

 

Vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay Khổng Hữu Đạo tung ra vô vàn kiếm quang.

 

Chỉ thoáng chốc, mây gió nổi lên, lưu quang luân chuyển.

 

Ông ta mới là nhân vật thế hệ trước của nhà họ Khổng, hơn nữa là nhân vật cổ đại đã đi theo Khổng Nhạc chu du khắp các nước.

 

Mặc dù không thể so được với các nhân vật tầm cỡ như Bạch Khởi, nhưng riêng kinh nghiệm chiến đấu của ông ta thôi cũng đã không phải là thứ mà các tiểu bối có thể so sánh.

 

So với những lão tướng có nhiều kinh nghiệm trên chiến trường, ngay cả cường giả thân chinh bách chiến như Tư Mã Lôi cũng chỉ là đóa hoa trong nhà kính mà thôi.

 

Lúc này ngay cả người của Thiên Cung Bắc Cực cũng lùi về sau, sợ mình sẽ bị ảnh hưởng bởi trận chiến này.

 

Người Cửu Thiên Huyền Nữ đã lui ra ngoài vài trăm mét, hồi hộp xem trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Khổng Hữu Đạo.

 

Mấy người Võ Học Tư lại càng tỏ ra khiếp sợ, không dám tin Tiêu Chính Văn thế mà lại đánh nhau với Khổng Hữu Đạo chỉ vì nhà họ Khổng.
 
Chương 3665


 

Trận chiến này của hai người họ đã xác định sẽ được ghi vào sách sử, cũng chắc chắn là một trận sinh tử kinh thiên động địa nhất trong hàng ngàn năm trở lại đây.

 

 

 

Vào lúc này, ánh sáng ngập trời, mà ánh mắt Khổng Hữu Đạo tỏa sáng như thần quang, xuyên thấu vạn dặm!

 

Toàn bộ Vinh Thành đều run lên ngay khi ông ta phát ra sức mạnh kinh trời!

 

Mặt đất dưới chân mọi người đều rung chuyển, dường như ngay cả núi và sông ở Vinh Thành cách bán kính trăm dặm đều trong bờ vực sụp đổ!

 

Mặc dù chỉ với một ánh mắt, nhưng lại đủ để giết bất cứ ai dưới cảnh giới Nhân Hoàng!

 

Vào giờ phút này, không những thế hệ trẻ có mặt ở đây đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cả những thế hệ trước cũng lần lượt thở dài.

 

Tiêu Chính Văn thờ ơ đứng trên khoảng không, bốn con rồng vây quanh với hơi thở mạnh mẽ, nhắm thẳng núi Vân Hà cách bán kính trắm dặm.

 

Tiêu Chính Văn lúc này, giống như một vị thần giáng thế thật sự, không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi khí tượng kinh khủng đó!

 

Ánh mắt của hai người họ chạm nhau trong hư không, trong nháy mắt xẹt ra vô số tia lửa, thậm chí ngay cả hư không cũng vỡ tan!

 

Toàn bộ phía trên Vân Sơn, nổi lên cơn gió mạnh ngất trời!

 

Sức mạnh kinh khủng lại càng khiến tất cả mọi người đều phải nín thở!

 

Nhiều thế hệ trẻ đều nhìn về phía Tiêu Chính Văn với ánh mắt sùng bái!

 

Phải biết rằng, người mà anh đối mặt chính là cường giả lâu đời của nhà họ Khổng, cho đến bây giờ, bọn họ mới hiểu ra, lý do tại sao ba chữ Tiêu Chính Văn lại gây chấn động cho toàn bộ Vinh Thành, thậm chí là một nửa Đông Vực!

 

Tại sao nhà họ Bạch, nhà họ Vũ và các thế lực lớn khác lại lần lượt chấn động vì sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn!

 

Đừng nói là thế hệ trẻ, ngay cả thế hệ trước, người có thể giao đấu với Khổng Hữu Đạo cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!

 

“Giết!”

 

Khổng Hữu Đạo gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, cầm lấy thanh kiếm dài trong tay, xuyên thủng bầu trời!

 

Một vầng sáng vàng phóng ra, lan tỏa khắp thế giới!

 

Thanh kiếm dài ngay lập tức biến thành một thanh dao trời, dường như có thể cắt thế giới thành hai mảnh chỉ với một nhát kiếm. khí tức kinh khủng ấy khiến tất cả mọi người đều phải rùng mình!

 

“Cậu Tiêu! Cẩn thận, đó là một trong những tuyệt kỹ của nhà họ Khổng, Chém Thiên Kiếm Trận, cậu không được đụng vào nó!”

 

Lúc này, Vũ Thiên Nghiệp không khỏi ngẩng đầu, hét lên với Tiêu Chính Văn.

 

Tuy rằng địa vị của ông ta ở nhà họ Vũ rất thấp, nhưng dù sau cũng xuất thân từ hoàng tộc, nên vẫn biết khá nhiều về những thế gia lớn nổi tiếng nhất.

 

Đặc biệt là tuyệt kỹ của nhà họ Khổng thì lại càng có tiếng lâu đời ở vùng ngoài lãnh thổ!

 

Vì vậy, Vũ Thiên Nghiệp sợ Tiêu Chính Văn sẽ chịu thua thiệt ở ngay hiệp đầu!

 

“Chém trời? Trời đất này rộng lớn như vậy? Làm sao có thể bị chém bởi một nhát kiếm của ông ta chứ?”

 

Tiêu Chính Văn cười nhạo, trong lúc anh giơ tay, một con rồng đỏ rực khổng lồ cũng rống lên theo!

 

“Gào!”
 
Chương 3666


 

Tiếng gầm vang lên kinh thiên động địa, khí thế Tiêu Chính Văn ngất trời, trong đôi mắt đầy ý chí chiến đấu!

 

Trong nháy mắt, hai người đã đụng vào nhau trong không trung!

 

“Ầm!”

Chỉ với một đòn, không khí xung quanh gần như bị rút sạch bởi hai luồng sức mạnh này!

 

Trước mắt mọi người thậm chí có thể thấy được không gian bị biến dạng, ánh sáng vô cùng chói mắt thắp sáng cả bầu trời, dường như giữa trời và đất đã có thêm một mặt trời!

Vô số đỉnh núi xung quanh, trong nháy mắt đã bị san bằng bởi sức ảnh hưởng của nó!

 

Tất cả những người theo dõi trận chiến đều ở phía dưới đều lập tức đứng dậy và nhanh chóng chạy thoát!

 

Ngay cả những người của Bắc Cực Thiên Cung và Cửu Thiên Huyền Nữ đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

 

“Tôi nhớ rõ một tháng trước, Tiêu Chính Văn vẫn chỉ là người bình thường ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm thôi mà! Nhưng.. Anh ta bây giờ, rõ ràng là có vấn đề!”

 

Hàn Hương Nhi vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Chính Văn, thậm chí cô ta còn không dám tin vào mắt mình!

 

Cô ta biết rõ hơn bất kỳ ai về sức mạnh của đòn vừa rồi, thật khó tin rằng Tiêu Chính Văn lại có thể đánh ngang sức với Khổng Hữu Đạo!

 

Điều khiến cô ta không dám tin tưởng chính là Tiêu Chính Văn lại không hề bị thương chút nào sau khi đón lấy đòn chí mạng của Khổng Hữu Đạo, Tiêu Chính Văn lúc này còn mạnh hơn không chỉ gấp mười lần so với lúc trước cô ta gặp anh!

 

Yêu quái!

 

Ngoài từ này ra, Hàn Hương Nhi hoàn toàn không tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung Tiêu Chính Văn nữa!

 

“Cậu…”

 

Con ngươi của Khổng Hữu Đạo hơi co lại, kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Quy Chân? Cậu còn chưa tới ba mươi tuổi mà đã có thể lĩnh ngộ được Quy Chân ư?”

 

“Có vẻ như trên người cậu thật sự có bí mật lớn!”

 

Trong lúc Khổng Hữu Đạo nói, đôi mắt ông ta lóe lên, trong lòng đang nghĩ đến kế hoạch khác!

 

Nếu Tiêu Chính Văn không có truyền thừa rất đáng sợ, thì hoàn toàn không thể lĩnh ngộ được “Quy Chân” ở độ tuổi này được!

 

Hai từ này trông có vẻ đơn giản, nhưng có nhiều người cả đời còn không được nhìn trộm đến cánh cửa “Quy Chân”!

 

Còn Tiêu Chính Văn thì sao, anh không những “nhìn trộm” được cánh cửa, hơn nữa còn đang chiến đấu với ông ta bằng việc lĩnh ngộ “Quy Chân”!

 

Khổng Hữu Đạo không khỏi mừng thầm trong lòng, chỉ cần bắt sống được Tiêu Chính Văn, buộc anh giao truyền thừa ra, thì bản thân ông ta có thể đạt tới Đế Cảnh trong thời gian ngắn!

 

Đến lúc đó, địa vị của ông ta ở nhà họ Khổng thậm chí là ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ càng được nâng cao thêm một bước!

 

Nghĩ đến đây, Khổng Hữu Đạo không khỏi phát ra tiếng cười gằn ghê rợn.

“Với sức chiến đấu của cậu, e rằng ngay cả cao thủ của cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, cũng chưa chắc làm gì được cậu! Cậu thật sự khiến tôi quá bất ngờ, quá kinh ngạc rồi!”
 
Chương 3667


Khổng Hữu Đạo lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, giọng của ông ta như tiếng sấm chấn động khắp nơi, khiến những người ở phía dưới đều hoa mắt chóng mặt một hồi!

 

Nhiều người ngã xuống vì không chịu nổi áp lực, không ngừng cúi lạy Khổng Hữu Đạo.

 

Loại nhân vật cổ xưa này thật sự rất kinh khủng, cho dù là một ánh mắt, hay một giọng nói cũng đều có thể khiến vô số người tan thành mây khói trong nháy mắt!

 

Mà Tiêu Chính Văn vẫn dửng dưng nhìn về phía Khổng Hữu Đạo với vẻ mặt bình tĩnh, không hề có một chút căng thẳng nào, ngược lại còn tiến lên một bước, đi về phía Khổng Hữu Đạo.

 

“Kiếm đâu!”

 

Khổng Hữu Đạo vung tay lên, một thanh kiếm cũ kỹ chợt xuyên qua khoảng không, bay vào lòng bàn tay ông ta!

 

Ông ta vốn cho rằng, với thực lực của ông ta, việc giết chết Tiêu Chính Văn chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng xem ra lúc này, muốn bắt sống Tiêu Chính Văn phải cần tốn rất nhiều sức lực!

Vì vậy, vào lúc này ông ta đã sử dụng kiếm Nho Quân!

 

Nghe nói thanh kiếm này được đại đệ tử của Khổng Khâu- Tử Cống bảo quản trong lúc Khổng Khâu đi khắp nơi trên thế giới!

 

Dẫu sao đó cũng là vật mà thánh nhân đã sử dụng hồi đó, cho nên, tuy rằng không thể so sánh với kiếm Tần Vương và cây giáo Bá Vương, nhưng cũng vượt xa hơn nhiều so với những binh khí lợi hại khác!

 

Lúc này, trong ngôi nhà tổ tiên của nhà họ Khổng cách hơn vạn dặm, bức tượng Khổng Khâu đột nhiên nứt ra, một bức điêu khắc hình kiếm bên cạnh lập tức vỡ nát!

 

“Ồ? Kiếm Nho Quân?”

 

Một ông lão nhìn thấy sự thay đổi bên trong sân, không khỏi cau mày nói: “Rốt cuộc là ai, lại có thể khiến Khổng Hữu Đạo sử dụng kiếm Nho Quân?”

 

Cùng lúc đó, ông lão quay người lại, nhìn về nơi xa xăm.

 

Những người của nhà họ Khổng ở những nơi khác cũng lần lượt lộ ra vẻ hoảng sợ!

 

“Rốt cuộc là ai, lại buộc ông tổ dùng đến kiếm Nho Quân?”

 

“Chẳng lẽ là cao thủ nhà họ Võ hay nhà họ Thắng ư?”

 

“Chắc chắn không thể nào, gần đây hai nhà bọn họ rất khiêm tốn, hơn nữa, Thánh Huyết Đế Tuấn vẫn chưa kịp tiêu hóa, chắc chắn không thể khiêu chiến vào lúc này!”

 

Nhất thời, tất cả đệ tử của nhà họ Khổng đều bàn tán sôi nổi về chuyện này.

 

“Mặt trời và mặt trăng tỏa sáng, không ai được phép làm loạn”.

 

Khổng Hữu Đạo vừa nói, vừa cầm lấy kiếm Nho Quân, chém ra nhát nữa!

 

Ánh kiếm đi đến đâu đều có ánh sáng hài hòa, muôn sắc muôn màu hòa vào ánh kiếm, dường như nhát kiếm này vô cùng thân thiện, không hề có sát khí!

 

Nhưng Tiêu Chính Văn lại nhìn thấy rất rõ sức mạnh của nhát kiếm này, e rằng đủ để hủy diệt toàn bộ Vinh Thành!

 

Nhát kiếm này đủ để giết chết tất cả sự sống trong bán kính vạn dặm!

 

Đây chính là lẽ trời, lẽ trời vốn vô tình, không có thiện hay ác, càng không có sát khí!

 

Nhưng lại không nhân từ, xem vạn vật như con chó!

 

“Keng!”

 

Một cây giáo bạc dài xuất hiện trong tay Tiêu Chính Văn!

 

Xung quanh thân giáo phát ra từng luồng sáng trắng, vô cùng uy nghiêm và bá đạo!

 

“Hạng Vương?”

 

Phía sau Tiêu Chính Văn hiện lên một hình bóng to lớn, đôi mắt như hổ, nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt vô cảm, chiếc áo choàng đỏ rực như lửa tung bay trong gió!

 

Bá khí bảo vệ núi sông, một phát bắn vỡ trời!

 

Ầm!

 

Hầu như tất cả mọi người ở phía dưới ngay khi vừa nhìn thấy hình bóng của Hạng Vũ đều đồng loạt quỳ xuống, gục đầu xuống đất, thậm chí còn không dám cử động!

“Keng!”

Cây giáo Bá Vương phát ra tiếng vang, bắn ra như rồng, hơi thỏ rồng như thực chất hòa làm một với Cây giáo Bá Vương!

“Phá!”

Khi Tiêu Chính Văn đâm ngọn giáo ra, uyển chuyển như Bá Vương đích thân đến, khí thế kinh thiên động địa, rung chuyển cả vũ trụ!
 
Chương 3668


Chương 3668

 

Giáo lao ra như rồng, kiếm xé ngang bầu trời!

 

Hai người còn chưa va chạm, mặt đất Vinh Thành đã xuất hiện từng khe nứt, ngay cả mặt đất cũng sắp không chịu nổi hai khí tức mạnh mẽ này nữa!

 

Dọc theo dãy núi Vân Hà, lại nứt ra một khe lớn dài mấy trăm dặm!

 

Vô số dân chúng Vinh Thành rơi thẳng xuống khe nứt!

 

Đây cũng chính là nguyên nhân thực sự Tiêu Chính Văn muốn chọn chiến trường ở vùng ngoài lãnh thổ!

 

Nếu như ở thế tục, ít nhất nửa Hoa Quốc cũng sẽ xuất hiện thảm cảnh mặt đất nứt nẻ, sinh linh đồ than!

 

Giờ phút này, bàn tay anh cầm cây giáo Bá Vương, đứng ngạo nghễ trên không, mũi giáo lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ngay sau đó, cây giáo lao nhanh đi!

 

“Choang!”

 

Cây giáo Bá Vương và kiếm Nho Quân va chạm với nhau, giờ phút này, tất cả mọi người quỳ rạp dưới đất không khỏi run lẩy bẩy!

 

Cây giáo Bá Vương và kiếm Nho Quân đều là thần binh thượng cổ thời Tiên Tần!

 

Tất nhiên uy lực không thể khinh thường!

 

Điều khiến Khổng Hữu Đạo giật mình là cho dù ở trong tay Quảng Lăng Tử, cây giáo Bá Vương cũng chưa từng thể hiện thần uy như vậy, nhưng đến tay Tiêu Chính Văn lại thật sự khác hẳn!

 

Nhất là trong chớp mắt vừa nãy, ảo ảnh của Hạng Võ – Bá Vương Tây Sở lại xuất hiện sau lưng Tiêu Chính Văn!

 

Dĩ nhiên, ảnh ảo của Bá vương, cũng không thể tăng lên nửa điểm sức chiến đấu cho Tiêu Chính Văn, nhưng điều này lại mang ý nghĩa là được sự cho phép của Bá Vương Tây Sở, hơn nữa còn là sự công nhận của cây giáo Bá Vương!

 

Tiêu Chính Văn lấy được cây giáo Bá Vương mới mấy ngày chứ?

 

Quảng Lăng Tử gần như đã dùng máu tươi của mình nuôi cây giáo Bá Vương hơn trăm năm!

 

Sự chênh lệch này khiến người ta thầm sợ hãi!

 

“Rắc rắc!”

 

Không chỉ là mặt đất nứt ra, cả bầu trời cũng bị chấn động xé toạc một góc!

 

Uy lực của đòn này thật kinh thiên động địa, thậm chí còn khiến các thế lực Đông Vực chú ý đến!

 

Đây quả thực y hệt thần tiên đánh nhau, sao có thể không làm thế nhân chấn động?

 

“Rốt cuộc là ai đang dùng cây giáo Bá Vương?”

 

“Chẳng lẽ nhà họ Hạng còn có con rơi sao?”

 

“Mới vừa rồi trên bầu trời xuất hiện ảnh ảo Bá Vương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ lời Nữ Đế đã nói lúc trước sắp được xác minh sao?”

 

Mặc dù khoảng cách cực xa không thể thấy rõ chi tiết cụ thể trên chiến trường, nhưng chỉ sóng năng lượng đáng sợ kia cũng đủ để nói lên hết thảy!
 
Chương 3669


Chương 3669

 

Cây giáo Bá Vương trở lại, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì đối với vùng ngoài lãnh thổ!

 

Hơn nữa, con cháu nhà họ Hạng đã bị chém chết hầu như không còn ai ở trận hơn mấy trăm năm trước, không thể nào còn sót lại được!

 

Giờ khắc này, tất cả thế lực lớn đều tập trung sự chú ý về núi Vân Hà, cũng không ít người bay thẳng lên trời cao muốn thấy rõ kết quả!

 

Ban đầu, tin tức Tiêu Chính Văn đi vào vùng ngoài lãnh thổ cũng không thu hút sự chú ý của quá nhiều thế lực, nhưng bởi trận chiến này, không ít người cũng bắt đầu chú ý hơn đến Tiêu Chính Văn!

 

Thậm chí có không ít thế gia chưa bao giờ tiếp xúc với Tiêu Chính Văn, giờ cũng liệt anh vào đối tượng quan sát chú ý số một!

 

Bởi vì trận chiến này đúng là quá kinh người, kiếm Nho Quân xuất thế thì đã đành, giờ một đòn đủ để hủy thiên diệt địa kia lại bị Tiêu Chính Văn đón đầu chính diện!

 

“Hừ! Thằng nhãi Tiêu Chính Văn, tôi lại muốn xem thử cậu còn tiếp được mấy đòn nữa!”

 

Khổng Hữu Đạo cười khẩy, vung kiếm chém xuống lần nữa!

 

Trong lòng ông ta biết rõ, ưu thế của mình là kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đồng thời, cảnh giới cũng cao hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều!

 

Sự chênh lệch của cảnh giới cũng có thể dồn Tiêu Chính Văn vào chỗ chết!

 

Dẫu sao Khổng Hữu Đạo sống mấy ngàn năm, trong mấy ngàn năm, sức mạnh của ông ta cùng với kinh nghiệm chiến đấu không ngừng tích lũy, đến nay đã đạt được con số vô cùng kinh khủng.

 

Cho dù Tiêu Chính Văn có được truyền thừa thần bí, tính lĩnh ngộ hơn người, nhưng dù gì tuổi tác của anh cũng rành rành ra đó!

 

Chưa tới ba mươi tuổi, anh lại có thể tích lũy được bao nhiêu chứ?

 

Vì vậy, Tiêu Chính Văn có lợi ở tốc độ chiến đấu, còn ông ta vừa khéo lại ngược lại!

 

“Cheng cheng cheng!”

 

Lập tức, vòm trời nổ tung, ánh lửa văng khắp nơi!

 

Trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn lại đánh với Khổng Hữu Đạo hơn mười chiêu!

 

“Cứ đánh tiếp như vậy, chỉ sợ Vinh Thành sẽ không tồn tại nữa!”

 

Không ít người bắt đầu lo lắng.

 

Dường như mỗi một đòn đều hủy diệt cả vùng núi rừng rộng lớn cùng nhà cửa của Vinh Thành, trong nháy mắt vô số sinh linh hóa thành máu!

 

Mọi người vừa thán phục chiến lực kinh khủng của hai người Tiêu Chính Văn và Khổng Hữu Đạo đồng thời cũng lo lắng cho Vinh Thành, và mạng sống của bản thân.

 

Dẫu sao bọn họ không thể rời khỏi Vinh Thành, tất nhiên sẽ bị hủy diệt cùng Vinh Thành!

 

Giờ phút này, Lữ Đồng Quang trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đang chiến đấu say sưa trên không trung!

 

Cuối cùng hắn đã hiểu rõ, tại sao Tư Mã Lôi lại bị chém, đám người Khổng Tề Thiên chạy trốn khắp nơi rồi!

 

Tiêu Chính Văn nhất định chính là một tên yêu quái!

 

Anh mới bao nhiêu tuổi chứ? Lại có thể chiến đấu với nhân vật đời trước như Khổng Hữu Đạo?
 
Chương 3670


Chương 3670

 

Nếu như người khác thì chính là tìm đến cái chết.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn và Khổng Hữu Đạo đã đánh không dưới trăm chiêu, Tiêu Chính Văn lại không hề bị thương chút nào, điều này quả thực không ai chấp nhận được!

 

“Tiêu Chính Văn thật sự chỉ có hai mươi mấy tuổi thôi sao?”

 

“Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”

 

“Nếu như là thật, vậy cậu ta mới là kỳ tài tự cổ chí kim!”

 

Không ít người cũng cảm thán.

 

Giờ phút này, trong sân vườn nhà họ Bạch, một người đàn ông trẻ tuổi chắp hai tay sau lưng, nhìn xa xa về phía Vinh Thành, khẽ gật đầu nói: “Không tệ!”

 

“Đánh đến bây giờ, chỉ xem ai trong bọn họ có thể chiếm được thế càn khôn!”

 

Bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi, một cô gái đẹp như tiên che miệng cười nói: “Nếu như bị Tiêu Chính Văn giết chết thì mặt mũi nhà họ Khổng đúng là mất sạch sẽ rồi”.

 

Người đàn ông trẻ tuổi cười nhạt nói: “Mặc dù không biết kết cục trận chiến giữa hai người họ, nhưng Khổng Hữu Đạo đã không có phần thắng nữa rồi!”

 

“Ồ?”

 

Cô gái tuyệt sắc không khỏi nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

 

“Cảnh giới của ông ta cao hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều, lợi ở tốc chiến, mà không phải là liều mạng! Nhưng ông ta sai ở chỗ cho rằng mình có căn cơ tích lũy ngàn năm, ắt sẽ mạnh hơn Tiêu Chính Văn!”

 

“Trên thực tế, đối với người hiểu được Quy Chân, tích lũy trước đó không có tác dụng gì, phải tốc chiến tốc thắng không từ thủ đoạn nào, đây mới là thượng sách!”

 

“Kéo dài càng lâu, ngược lại càng bất lợi đối với ông ta!”

 

Nghe người đàn ông trẻ tuổi nói xong, cô gái xinh đẹp chợt nhìn về phía hơn vạn dặm bên ngoài Vinh Thành, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra vẻ kinh ngạc!

 

Sự thật cũng đúng như lời người đàn ông trẻ tuổi nói, với Tiêu Chính Văn, cái gọi là sức mạnh thật ra chẳng qua chỉ là mượn ngoại lực mà thôi!

 

Nhưng cơ thể con người vốn đã hàm chứa cả đất trời!

 

Bất kể sức mạnh ra sao cũng không thể nào lay chuyển đất trời này được!

 

Vì vậy, thứ mà Khổng Hữu Đạo tự cho là phương pháp tất thắng, trước mặt Tiêu Chính Văn chỉ là một trò cười mà thôi!

 

“Bất kể Tiêu Chính Văn trước đây thế nào, nhưng trải qua trận chiến này, ngày sau ắt sẽ nổi danh khắp cả vùng ngoài lãnh thổ!”

 

“Trước kia cậu ta cũng không phải là hạng người vô danh, chẳng qua vùng ngoài lãnh thổ luôn coi thường cậu ta thôi! Theo tôi biết, ngay cả Đế Vương Các và nhà họ Tư Mã đều chịu thua thiệt rất nhiều trong tay cậu ta!”

 

“Haizz, e rằng vùng ngoài lãnh thổ lại sắp có biến không nhỏ rồi”.
 
Chương 3671


Chương 3671

 

Trong lúc nhất thời, trên mặt không ít người đều lộ rõ sự lo lắng.

 

Vốn các phe vùng ngoài lãnh thổ muốn chuyển chiến trường đến thế tục, nhưng đột nhiên Tiêu Chính Văn xuất hiện ngang trời, khiến cho kế hoạch của họ trở nên vô cùng xa vời!

 

Giờ phút này, tay Tiêu Chính Văn vung cây giáo Bá Vương như rồng, cây giáo đâm ra nhanh như một phát súng, thật sự giống như Bá Vương còn sống trên đời!

 

Khổng Hữu Đạo lại dần dần rơi vào thế yếu, bất kể là tốc độ hay lực đạo ra chiêu cũng chênh lệch khá xa so với trước!

 

Giờ phút này, chỉ cần Tiêu Chính Văn có thể xông thẳng về phía trước, khống chế thế tấn công của Khổng Hữu Đạo thì đánh bại Khổng Hữu Đạo cũng chỉ là vấn đề thời gian!

 

“Thương long rời biển!”

 

Khí thế của Tiêu Chính Văn đột nhiên biến đổi, cây giáo Bá Vương cũng giống như có sức sống trở lại, như một con rồng bạc liên tục tạo ra những cú công kích trí mạng về phía Khổng Hữu Đạo!

 

“Khổng Hữu Đạo thất bại rồi!”, người đàn ông trẻ tuổi nhà họ Bạch mở miệng nói nhỏ.

 

Giờ phút này, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, như vậy tiếp theo e rằng ngay cả chống đỡ cũng là một hy vọng xa vời đối với Khổng Hữu Đạo!

 

Thay vì nói Tiêu Chính Văn thắng ở chiêu thức hoặc trận pháp, chi bằng nói Tiêu Chính Văn thắng ở một chữ “Thế”!

 

Loại “thế” này chính là thế của đất trời, còn là thế của khí vận!

 

Một khi có được loại “thế” này, mỗi một chiêu cũng sẽ giống như dời núi lấp biển, thế như chẻ tre!

 

“Mày… Chịu chết đi!”

 

Dường như Khổng Hữu Đạo cũng cảm thấy Tiêu Chính Văn rất khác ban đầu, giờ phút này, “thế” không đứng về phía ông ta, ngược lại là Tiêu Chính Văn càng lúc càng có khí thế chuyển dời núi sông!

 

Cứ thế này, đừng nói bắt sống Tiêu Chính Văn, mà ngay cả tính mạng ông ta cũng sẽ khó giữ được!

 

Nghĩ tới đây, đột nhiên khí tức Khổng Hữu Đạo dâng cao lần nữa, tay ông ta giơ kiếm chém xuống!

 

“Sống chết vốn dĩ luân hồi, đất trời này sao có thể để cho ông tùy ý làm loạn? Nho Quân? Thế gian này trước nay không có Nho, lại càng không nên có Nho Quân!”, Tiêu Chính Văn cười nhạt, giơ tay lên đâm cây giáo chấn động đất trời!

 

Hai sức mạnh va chạm vào nhau, sau một âm thanh lớn kinh thiên động địa, tình thế của cây giáo Bá Vương rõ ràng đã áp đảo kiếm Nho Quân một bậc!

 

Vào lúc này, cây giáo Bá Vương hơi rung lắc, một luồng khí thế hào hùng không ngừng tỏa ra!

 

Trong lòng Khổng Hữu Đạo vô cùng chấn động, uy lực của cây giáo Bá Vương quá mạnh, kiếm Nho Quân căn bản không thể đọ sức với nó được.

 

Cộng thêm luồng khí tức của rồng trong cơ thể Tiêu Chính Văn càng khiến cho uy lực của cây giáo Bá Vương đã tăng lên gấp bội!

 

Thậm chí ngay cả tay của Khổng Hữu Đạo cũng bị nứt ra, kiếm Nho Quân lập tức tuột khỏi tay, quét ra một đường vòng cung lạnh lẽo bi thảm trên bầu trời!

 

“Tiêu Chính Văn! Hôm nay có chiến đấu đến chết tôi cũng phải kéo cậu theo!”

 

Tiếng gào của Khổng Hữu Đạo vô cùng cuồng loạn!
 
Chương 3672


Chương 3672

 

Vốn dĩ ông ta đã bị thương rất nặng, lúc này chỉ có thể phát huy được 40% thực lực, nhưng cho dù như vậy, ông ta cũng không cam lòng bị một tên tiểu bối như Tiêu Chính Văn đánh bại trước mặt mọi người!

 

Cho dù có chết, ông ta cũng sẽ cố hết sức mình để kéo Tiêu Chính Văn cùng xuống địa ngục!

 

Nếu người mà Tiêu Chính Văn đối mặt với chỉ là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một cấp hai, e rằng vào lúc này ông ta đã chết dưới mũi giáo Bá Vương rồi!

 

Nhưng dù sao Khổng Hữu Đạo cũng là cao thủ Nhân Hoàng cấp năm, cho dù không thể phát huy hết sức chiến đấu, nhưng tuyệt đối cũng không phải là người mà cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai có thể so sánh được!

 

Dù gì trong cảnh giới Nhân Hoàng, sự cách biệt giữa mỗi một cấp đều như một rãnh trời, tuyệt đối không phải là thứ mà cảnh giới Nhân Vương có thể tưởng tượng!

 

Nhưng ngay cả như vậy, Khổng Hữu Đạo lúc này vẫn cảm thấy bất lực. Nếu không bày ra chiêu thức liều mạng, lật ra tất cả những con át chủ bài, căn bản không thể làm gì được Tiêu Chính Văn!

 

Giờ phút này, Tiêu Chính Văn khí thế ngút trời, vung tay lên lại là một đòn cái thế, ngang tàng đánh qua!

 

Nhìn thấy một giáo của Tiêu Chính Văn đâm đến, Khổng Hữu Đạo gào lên một tiếng, kiếm Nho Quân một lần nữa lại bay về tay ông ta, cắn răng chịu đựng cơn đau dữ dội từ lòng bàn tay, Khổng Hữu Đạo vung kiếm nghênh đón cây giáo Bá Vương!

 

“Rắc!”

 

Một âm thanh lanh lảnh không gì sánh được truyền đến, Khổng Hữu Đạo chỉ cảm thấy mình như bị một ngôi sao băng nhỏ đập vào lồng ngực, bay thẳng ra ngoài.

 

Mà kiếm Nho Quân trong tay ông ta cũng bị gãy nát trong nháy mắt, gãy thành vô số mảnh, từ trên không trung rơi xuống tán loạn!

 

“Cái gì?”

 

Khổng Hữu Đạo ngơ ngác nhìn mảnh kiếm Nho Quân duy nhất còn sót lại trong tay, trong lòng run lên không ngừng!

 

Đây là thanh trường kiếm mà năm đó Khổng Khưu đã sử dụng, mặc dù không thể so sánh với những thần khí thượng cổ như cây giáo Bá Vương hay kiếm Tần Vương, nhưng cũng chỉ thua kém một bậc mà thôi!

 

Chỉ một nhát giáo của Tiêu Chính Văn đâm qua lại khiến kiếm Nho Quân gãy rời!

 

“Vụt!”

 

Cây giáo Bá Vương chỉ dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục đâm đến!

 

Tiêu Chính Văn vung giáo khí thế như rồng, thế tiến công vô cùng lạnh lùng, hơn nữa bất cứ ai có mắt tinh tường đều có thể nhìn ra rằng, cho đến bây giờ, Tiêu Chính Văn còn chưa dốc hết toàn lực mà vẫn còn có không gian để thăng cấp!

 

“Phù!”

 

Vai của Khổng Hữu Đạo nở ra một bông sen máu.

 

“Á!”

 

Cùng với tiếng hét thảm truyền đến, cơ thể của Khổng Hữu Đạo rơi thẳng xuống đất!

 

Lúc này, mọi người xung quanh hoàn toàn sững sờ!
 
Chương 3673


Chương 3673

 

“Rốt cuộc Tiêu Chính Văn là người thế nào vậy?”

 

“Cho dù Khổng Hữu Đạo đang bị thương, cũng không thể thua một hậu bối cảnh giới Nhân Vương được!”

 

“Kiếm Nho Quân cũng bị đánh gãy rồi, đây…đây quả là một kỳ tích!”

 

Không ít người cảm thấy vô cùng kinh ngạc, kiếm Nho Quân đấy, chưa kể, Khổng Hữu Đạo còn là một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm.

 

Cho dù có bị thương nhưng kiếm Nho Quân cũng đủ để bù đắp cho vết thương của ông ta!

 

Nhưng thực tế lại là Khổng Hữu Đạo đã thất bại thảm hại, còn bị Tiêu Chính Văn đâm vào vai!

 

Muốn đả thương một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, sao có thể dễ dàng như vậy được?

 

Khi đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng, mỗi một lần thăng cấp, sức mạnh thể chất sẽ tăng lên một cấp độ cao hơn, hơn nữa sức chống đỡ cũng tăng thêm biết bao nhiêu lần!

 

Ngay cả khi Khổng Hữu Đạo đứng đó và không đánh trả, những người có mặt ở đó có ra tay thế nào cũng không thể làm ông ta bị thương một cọng lông!

 

“Đánh gãy kiếm Nho Quân của tôi, hôm nay cậu nhất định phải chết! Giết!”

 

Đến nước này, Khổng Hữu Đạo đã không còn lối thoát, dù ông ta có quay về nhà họ Khổng thì tội danh hủy hoại kiếm Nho Quân cũng đủ lấy mạng ông ta rồi!

 

Hôm nay, cho dù như thế nào đi nữa, ông ta cũng chỉ có thể cùng chết với Tiêu Chính Văn!

 

Khổng Hữu Đạo tay không tấc sắt, vô cùng điên cuồng, đòn tấn công của ông ta lạnh lùng hơn trước mấy phần.

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn luôn chiếm ưu thế nhưng cũng bị Khổng Hữu Đạo đẩy lùi mấy bước!

 

Đây cũng là điểm đáng sợ của những người tiền bối này!

 

Nếu đổi lại là lứa thanh niên trẻ tuổi, đừng nói đến việc phản công, ngay cả chống đỡ cũng e rằng còn khó!

 

“Khổng Hữu Đạo quả nhiên không đơn giản, rõ ràng đã định sẵn thế thua mà vẫn có thể đánh ra những đòn tất công lạnh lùng như vậy, không hổ là một trong bốn đại hộ vệ của nhà họ Khổng!”

 

“Người nhà họ Khổng, tuyệt đối không được coi thường. Với tình hình hiện tại, ai thắng ai thua e rằng vẫn chưa biết được!”

 

“Cho dù cuối cùng Tiêu Chính Văn có bị đánh bại thì cũng nhất định sẽ trở thành vị trí số một trong thế hệ trẻ tuổi!”

 

Lúc này, toàn thân Khổng Hữu Đạo lóe sáng, hai mắt chứa đầy ánh sáng vàng, xung quanh người được bao bọc bởi một tầng ánh sáng vàng!

 

“Cậu cho rằng không có kiếm Nho Quân thì tôi nhất định sẽ thua sao?”

 

“Khổng Hữu Đạo tôi, cả đời này đã trải qua biết bao trận đại chiến kinh hoàng, cũng đã trải qua nhiều trận chiến không thuận ý, đâu phải là người mà một tiểu bối của giới thế tục như cậu có thể tưởng tượng được?”

 

“Cho dù cậu có tài năng thiên bẩm, trước mặt lão già này, căn bản cũng không đáng để nói đến. Trận chiến hôm nay sẽ là trận chiến cuối cùng của đời cậu! Tôi có liều cái mạng già này cũng nhất định sẽ khiến cậu tan xác”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom