Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 2075


Chương 2075

Bây giờ chỉ có nhiệt độ cơ thể của con gái mới có thể khiến cô cảm thấy ấm áp.

“Chị, chị còn có em…”

Nhìn thấy cảnh này, Lý Tuyết Nhi cũng rơi nước mắt, cô ta cũng nhẹ nhàng ôm lấy chị.

Vương Nhất không rõ sống chết khiến không khí trong phòng bệnh chìm vào nöi buồn sâu sắc.

CạchI!

Đột nhiên lúc này cửa phòng bệnh mở ra.

Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thuỷ bước vào.

Trên mặt họ cũng là vẻ buồn bã.

Bất ngờ là Lý Thế Nhân và Nguy Thương Kiều cũng đi vào.

Theo sau là Diệp Thuý Như của Diệp Thị, Hạ Lãm, Hồ Hoàng Việt, Lương Nhật Tân.

Phòng bệnh trống vắng bỗng chốc đông nghịt người.

Lý Khinh Hồng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn họ, không biết họ có ý gì.

Trong số những người này chỉ có một người lộ vẻ giêu cợt, đó chính là Nguy Thương Kiều.

Vương Nhất đã chết, bà ta là người vui nhất.

Bởi vì trước đây Vương Nhất đã khiến bà ta chịu mối nhục lớn, thậm chí còn hại bà ta bị Lý Thế Nhân đầy vào lãnh cung.

Lý Khinh Hồng cũng vì chuyện này mà không chịu nổi cú sốc, suýt thì điên loạn.

Nhưng nhiều người ở đây bà ta cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười ngồi xuống bên giường Lý Khinh Hồng, nói: “Khinh Hồng à, chồng con đã chết rồi, con cũng không thể làm goá phụ được, hay là tái hôn đi?”

Lý Khinh Hồng biến sắc, Lý Tuyết Nhi ở bên cạnh không chịu nổi nữa, tức giận nói: “Mẹ.

anh rể con vần chưa chết mà mẹ đã nói những lời này thế hả?”

“Tái hôn cái gì? Con chỉ nhận một mình Vương Nhất làm anh rể, con không nhận bất kỳ người anh rể nào khác hết!”

Còn Lý Khinh Hồng thì im lặng, vừa tức giận lại vừa thấy không đáng.

Chồng cô hy sinh thân minh cứu tất cả mọi người, nhưng lại chẳng ai quan tâm đến sự sống còn của anh, dường như đây là chuyện đương nhiên.

Thậm chí đến sống chết còn chưa biết thế nào đã bảo cô tái hôn.

0ã Không ngờ nghe xong những lời này, Vương Tử Lam lại bật khóc.

Cô bé ôm chặt lấy Lý Khinh Hồng: “Mẹ là của ba, mẹ là của ba, con không muốn có ba mới!”

Cả căn phòng toàn là tiếng khóc của Vương Tử Lam, trên khuôn mặt buồn thương của Lý Khinh Hồng cũng bắt đầu có những giọt nước mắt.

Vẻ mặt Nguy Thương Kiều hơi khó chịu, bà ta lạnh mặt quát: ‘Im đi cho tao, người lớn nói chuyện trẻ con đừng chen miệng vào, còn khóc nữa là tao ném mày ra ngoài đấy!”

Vương Tử Lam giật mình, cơ thể nhỏ bé run lên, cuối cùng cô bé không phát ra tiếng động nào nữa.

Cô bé năm bò bên giường bệnh của Lý Khinh Hồng, lặng lẽ khóc thầm.

Lý Khinh Hồng che chăn cho Vương Tử Lam, trên mặt cô đã có vẻ tức giận: ‘Có chuyện gì thì nhằm vào tôi, đừng làm con gái tôi sợi”

Lý Thế Nhân cũng nhìn sang, lúc này Nguy Thương Kiều mới không nói nữa, lạnh mặt đứng sang một bên.
 
Chương 2076


Chương 2076

Lý Thế Nhân đi đến bên cạnh Lý Khinh Hồng, nghiêm mặt nói: ‘Khinh Hồng, đây là kết quả thảo luận nhất trí của mọi người, Vương Nhất đã chết thì con cũng lại được tự do rồi.”

“Ba mẹ có thể không can thiệp vào chuyện tình cảm của con, nhưng con là con gái của ba, con cũng không thể cứ độc thân mãi được.”

Lý Khinh Hồng không nói gì, chỉ nhìn Lạc Thanh Hiền.

“Ý mẹ cũng là như vậy?”

Lạc Thanh Hiền do dự một lúc lâu rồi gật đầu: “Con người không thể sống trong quá khứ mãi được.”

“Nếu Vương Nhất không chết thì cậu ấy vần là con rể của mẹ, nhưng nếu có tin xấu thì cũng không còn cách nào khác.”

Lạc Thanh Hiền nói lên lập trường của mình.

Là cô chủ của vương tộc Yến Đô, cô không thể sống độc thân suốt quãng đời còn lại được.

Đây là nguyên tắc.

Đến Lạc Thanh Hiền cũng không thể tránh được.

Hai mươi năm trước, Lạc Thanh Hiền cũng vì chống lại gia tộc mà gọi Lý Thế Nhân tới.

Ai có thể ngờ được con rể mời tới sau này lại thăng tiến vút tận trời cao như vậy?

Lý Khinh Hồng cắn môi, lắc đầu: “Cho dù anh ấy chết thì con cũng không tái hôn, đời này con chỉ có một mình anh ấy là chồng thôi.”

“Huống hồ bây giờ anh ấy còn chưa chết, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Nước mắt lăn dài trên mặt Lý Khinh Hồng, cô năm chặt tay nói.

Mọi người nhìn nhau, gật đầu.

Bắt Lý Khinh Hồng tái hôn là chuyện vô cùng cấp bách hiện giờ của Lâm Thị.

Nếu để người ngoài biết công chúa trưởng của Lâm Thị là quả phụ thì sẽ thành trò cười.

Tuy nhiên những điều này đều phải dựa vào xác của Vương Nhất.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

“Hiện giờ lực lượng cứu hộ đã được phái tới, ước chừng ngày mai là có thể xác nhận đã chết hay còn sống được rồi.”

Nói xong lời này, Lý Thế Nhân nhìn Lý Khinh Hồng thật sâu, sau đó ra khỏi phòng bệnh.

Nguy Thương Kiều giêu cợt nhìn Lý Khinh Hồng rồi cũng rời đi.

Chỉ cần xác nhận Vương Nhất đã chết thì Lý Khinh Hồng sẽ phải tái hôn.

Một khi tái hôn thì cô sẽ không còn vị trí trong gia đình này nữa.

Không còn ai khua tay múa chân với bà ta nữa.

Lý Khinh Hồng ôm Vương Tử Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cực kỳ tuyệt vọng.

“Vương Nhất, nếu anh không chết thì mau trở về đi…”

Cô thâm cầu nguyện trong lòng.

Đội cứu hộ và phá dỡ bom đã bắt đầu hành động.

Họ mặc quần áo bảo hộ đặc biệt và đeo mặt nạ phòng hộ, bao vây phòng thể chất.
 
Chương 2077


Chương 2077

Sau khi trao đổi với người ở chiến vực thì họ biết không thể đi vào được nữa.

“Vì sao?”

Đội trưởng đội cứu hộ và phá dỡ bom nghi hoặc hỏi.

“Vì bên trong có một người phụ nữ đang gỡ bom.”

Thủ vệ chiến vực đáp.

“Cái gì? Phụ nữ? Gỡ bom?”

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Người của đội tháo dỡ bom trầm mặt: “Đúng là vớ vẩn, phụ nữ thì biết gì về dỡ bom chứ?”

“Đúng vạy, đây là loại bom phức tạp nhất, lỡ không cẩn thận cắt nhầm dây đỏ kích nổ bom thì sao? Cô ta gánh nổi trách nhiệm không?”

“Phụ nữ chỉ biết làm bừa!”

Người trong đội tháo dỡ bom đều tức giận, trong mặt họ hành vi này là làm bừa!

Chuyện gia đội phá bom xua tay, sau đó nhìn thủ vệ: “Người phụ nữ đó ở đâu?”

Thủ vệ chỉ vào nơi không xa: “Đang ở kia, đã gỡ rất lâu rồi.”

Người của đội xử lý bom nhìn theo thì thấy một người phụ nữ mặc áo khoác da màu đen đang nghiêm túc gỡ bom, chiếc kéo trong tay đang cắt từng chút từng chút.

Mọi người trong đội xử lý bom đột nhiên biến sắc, lập tức lao về phía Khương Nhã My, giận dữ hét lên: ‘Cô dừng lại ngay cho tôi!”

Bọn họ đẩy Khương Nhã My ra, Khương Nhã My quay đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng cũng có vẻ tức giận.

Nhìn thấy rõ khuôn mặt của Khương Nhã My, người của đội gỡ bom sửng sốt, không ngờ người phụ nữ này lại đẹp đến vậy.

Nhưng dù có đẹp hơn nữa cũng không thể làm bừa được!

Thạch Thức tức giận, đè nén lửa giận trong lòng lại rồi bảo: “Cô có biết mình đang làm gì không? Ở đây rất nguy hiểm, cắt một sợi dây thôi là tất cả chúng ta đều sẽ chết, cô có gánh nổi trách nhiệm này không?”

Ánh mắt Khương Nhã My lạnh lùng, cô ta không nói gì, định tiếp tục gỡ bom.

Thời gian không còn nhiều, cô phải nhanh chóng gỡ xong quả bom này.

Tuy nhiên hành động này lại khiến Thạch Thức nổi đoá.

Anh ta lập tức quát lên: “Cô làm sao thế hả? Đã nói là không phải chuyên gia thì mau chóng rời khỏi đây, sao cô lại không nghe thế?”

Vẻ mặt Khương Nhã My càng thêm không kiên nhân: “Tôi là chuyên gia.”

“Gì cơ? Cô là chuyên gia?”

“Ha ha ha…”

Nghe câu này, Thạch Thức và thuộc hạ của anh ta đều bật cười, nhìn Khương Nhã My với vẻ khinh thường.

“Mỗi chuyên gia gỡ bom đạt chuẩn đều phải trải qua các cuộc diễn tập thực chiến, mỗi lần gỡ bom đều là một lần thử thách sinh tử, cô là phụ nữ, có hiểu được cảm giác này không?”

Thạch Thức tới trước mặt Khương Nhã My, khinh thường nói: “Tránh ra đi, đây không phải chuyện mà phụ nữ các cô có thể làm, các cô chỉ có thể đứng sang một bên thôi!”

Từng câu từng chữ đều mang theo cảm giác ưu việt rõ ràng, Khương Nhã My vốn không tức cũng phải nổi giận.
 
Chương 2078


Chương 2078

“Anh coi thường phụ nữ đến thế à?”

Cô ta lạnh lùng nhìn Thạch Thức và hỏi.

Thạch Thức hơi sững sờ, tuy không trực tiếp thừa nhận nhưng trong lời nói của anh ta vấn có ý đó.

“Phụ nữ chỉ cần lo cho chồng, dạy dỗ con, nấu cơm đun nước là được rồi, xuất đầu lộ diện làm gì?”

Thạch Thức khó chịu nhất với những người rõ ràng không biết mà vần cố tỏ ra mình biết thế này!

Bùm!

Câu này hoàn toàn khơi dậy lửa giận của Khương Nhã My, cô ta nhìn những thủ vệ của chiến vực nói: “Gọi thủ lĩnh của các anh lại đây!”

“Vâng, vâng…

Điều khiến Thạch Thức ngạc nhiên là thủ vệ của chiến vực lại thật sự gọi Tiêu Hồng Cương thủ lĩnh chiến vực Giang Thành tới.

“Chị My, có chuyện gì vậy?”

Trước mặt Khương Nhã My, Tiêu Hồng Cương cũng không dám làm giá.

“Gọi huấn luyện viên của anh lại đây!”

Khương Nhã My lại ra lệnh cho Tiêu Hồng Cương.

“Cái gì? Cô dám sai bảo thủ lĩnh Tiêu của chiến vực Giang Thành á? Chán sống rồi à?”

Nhìn thấy cảnh này, Thạch Thức rất ngạc nhiên, sau đó nhìn Khương Nhã My với vẻ nhạo báng.

Tiêu Hồng Cương là thủ lĩnh của chiến vực Giang Thành, có thân phân đặc biệt.

Ngay cả một số đại lão ở Giang Thành khi nhìn thấy Tiêu Hồng Cương cũng phải khách sáo.

Thế mà người phụ nữ này lại dám ra lệnh cho Tiêu Hồng Cương!

Đúng là chán sống rồi!

Thuộc hạ của Thạch Thức cũng chờ Tiêu Hồng Cương đuổi người phụ nữ này đi.

Nhưng điều khiến họ không thể tin được là Tiêu Hồng Cương lại tươi cười gật đầu với Khương Nhã My: “Vâng thưa chị Khương.”

Không lâu sau, Tiêu Hồng Cương dân theo một người đàn ông da ngăm đen đến.

“Huấn luyện viên của dự bị Ẩn Vu?!”

Nhìn thấy người tới, đám Thạch Thức đều bị sốc, không thể tin được nhìn người được đưa tới.

Người Tiêu Hồng Cương đưa đến không phải ai khác mà chính là huấn luyện viên dự bị của Ẩn Vu, Thiết Ngưu.

Huấn luyện viên của Thiết Ngưu là Ẩn chủ.

Lúc Thiết Ngưu tới sắc mặt âm trầm, trong mắt đầy sát khí, nhưng khi nhìn thấy Khương Nhã My, sát khí trên mặt anh ta lập tức biến mất.

“Chị Khương, tháo gỡ bom thế nào rồi? Có gì cần tôi giúp không?”

Thiết Ngưu hỏi với vẻ mặt lấy lòng.

Khương Nhã My lạnh lùng nhìn Thạch Thức, chỉ vào anh ta rồi nói: ‘Người của đội xử lý bom này ngăn cả tôi gỡ bom, cậu làm ăn kiểu gì thế hả?”

Soạt!

Lời này vừa thốt ra, Thiết Ngưu lập tức biến sắc, anh ta quay đầu hung ác nhìn Thạch Thức, tức giận quát: ‘Các cậu làm sao thế hả? Tôi gọi các cậu tới đây để giúp cho không phải để gây sự.”
 
Chương 2079


Chương 2079

Tiếng quát của Thiết Ngưu khiến đám Thạch Thức ngỡ ngàng, vẻ mặt đờ đãn.

“Huấn luyện viên, anh gọi chúng tôi tới không phải để gõ bom sao?”

Thạch Thức nuốt nước bọt rồi hỏi.

Chát!

Thiết Ngưu tát thẳng vào trán Thạch Thức, lực mạnh đến nỗi anh ta suýt thì ngất xỉu.

“Gỡ bom?! Gỡ cái con khỉ, tôi gọi các cậu tới là để hỗ trợ chị Khương!”

“Cái gì? Hỗ trợ người phụ nữ này?”

Lời này thực sự đáng kinh ngạc!

Thạch Thức sững sờ choáng váng.

Toàn bộ tỉnh anh của đội gỡ bom cũng ngây người.

Mỗi thành viên của đội tháo dỡ bom đều là tỉnh anh trong tinh anh, gọi bọn họ tới là để hỗ trợ người phụ nữ này?

Thạch Thức nhìn Khương Nhã My bằng ánh mắt sợ hãi.

Rốt cuộc người phụ nữ này có thân phận gì?

Thiết Ngưu chỉ vào Khương Nhã My, trầm giọng bảo: “Đây là Huấn luyện viên của biên đội Ẩn Vu chính thức, cô Khương Nhã My!”

Âm!

Lời này vừa dứt, đám Thạch Thức đều trợn tròn mất, nhìn Khương Nhã My với vẻ không thể tin được.

Khương Nhã My lạnh lùng nhìn anh ta, khoanh tay trước ngực, khoé miệng lộ vẻ cười khẩy trả thù.

Sắc mặt Thạch Thức lập tức trở nên trắng bệch.

Đây là huấn luyện viên của biên đội Ấn Vu chính thức!

Ngay cả huấn luyện viên Thiết Ngưu cũng phải gọi cô ta là giáo quan!

Thế mà anh ta không chỉ cười nhạo cô ta mà còn đẩy cô ta.

Hai mắt Thạch Thức tối sầm, anh ta suýt thì ngất đi vì sợ hãi.

Nhưng Khương Nhã My cũng không truy cứu trách nhiệm vụ của họ chỉ lạnh lùng nói: “Được rồi, mau gỡ bom đi.”

“Trong vòng một tiếng, phải gỡ toàn bộ bom trong nhà thể chất, các anh đi gỡ ở nơi khác đi, radar đã cảm nhận được vị trí của bom rồi”

Ra lệnh xong, Khương Nhã My tiếp tục gỡ bom.

Thạch Thức đi tới tò mò nhìn, muốn xem Khương Nhã My gỡ bom như thế nào.

Nhưng vừa cúi xuống anh ta đã sốc nặng.

Cấu trúc của những quả bom này rất phức tạp, nhưng Khương Nhã My đã phá được năm quải Nếu lúc đầu đến anh ta cúi đầu quan sát trước thì đã không xảy ra mâu thuần lúc trước.

Thạch Thức tiếp tục tháo dỡ bom, nhưng vừa nhìn thấy cấu trúc của bom trước mặt, anh ta đã thấy khó khăn.

Bom này rất khó giải quyết, không thể gỡ được trong vòng hai ba tiếng.

Lúc này Khương Nhã My đã gỡ xong bom đi tới, nhướng mày bảo: “Các anh tránh sang một bên đi.”

Sau đó bắt đầu gỡ bom, tách tách tách!

Kéo cắt những dây xanh đỏ theo ý muốn, động tác thuần thục, điêu luyện, Thạch Thức trợn mắt há mồm.

Anh ta suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy chúng tôi làm gì?”

“Các anh chuyển hết những quả bom khác tới đây đi, khoảng cách hơi xa, một mình tôi chạy tới chạy lui quá lãng phí thời gian.”

Thạch Thức sững sờ, hoá ra gọi họ đến đây chỉ để làm cu li. Nhưng họ vẫn chuyển bom tới, mỗi quả bom được đóng gói trong một chiếc hộp lớn, bên trên còn có đồng hồ đếm ngược.

Tách tách…

Tách tách…

Sau vài nhát kéo, dây đã đứt.

Mỗi lần cắt, tim nhóm Thạch Thức đều vọt lên tận họng.
 
Chương 2080


Chương 2080

Nhưng Khương Nhã My vấn bình tĩnh, tập trung cao độ.

Khi sợi dây cuối cùng bị cắt đứt, nhóm Thạch Thức suy sụp ngồi bệt trên đất.

Bom ở đây đều tập trung lại với nhau, nếu một quả bom phát nổ thì những quả bom đã gỡ cũng sẽ phát nổ theo.

Đây là phản ứng dây chuyền.

Có thể thấy kỹ năng xử lý bom của Khương Nhã My tinh xảo chuẩn xác cỡ nào.

“Cô Khương, tôi rất xin lỗi vì hành vi vô lẽ trước đấy.”

Thạch Thức thực sự hổ theẹn, cúi đầu trước Khương Nhã My nói lời xin lỗi từ tận đáy lòng.

Không nói đâu xa, chỉ riêng sự dũng cảm để tháo dỡ bom thôi đã đủ để người khác ngưỡng nộ rồi.

Khương Nhã My cười, không nói gì.

Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Vương Nhất.

“Đã gỡ bom xong.”

Sau đó cô ta nhìn vào phòng thể chất.

“Vương Nhất, cố lên…”

Cô ta thầm nghĩ.

Bốp!

Trong phòng thể chất, Vương Nhất bị Con Dơi đánh bay.

Quần áo của anh đã rách nát, trên người cũng có rất nhiều sẹo.

Dơi cười lạnh: “Anh thật sự là Ẩn chủ à?

Sao Ẩn chủ lại yếu thế này?”

“Anh đánh trả đi chứ! Sao, không dám đánh trả à?”

Trong mắt Dơi mang theo sự tức giận.

Trong thời gian chiến đấu với Vương Nhất, về cơ bản đều là Vương Nhất bị đánh.

Tuy Vương Nhất đánh trả nhưng cũng chắng thể khiến anh ta bị thương.

Cách đánh này khiến anh ta cảm thấy rất chán.

“Được, nếu anh đã yếu như vậy thì không có tư cách để sống nữa đâu, đi chết đi!”

Giọng Dơi lạnh lẽo, anh ta lao về phía Vương Nhất, chuẩn bị tung đòn chí mạng.

Tíu Lúc này, điện thoại của Vương Nhất nhận được một tin nhăn.

Trên đó có bốn chữ.

“Đã gỡ bom xong.”

Chỉ có bốn chữ nhưng Vương Nhất lại cười nhẹ.

Anh lau vết máu bên khóe miệng, tắt điện thoại đi.

Rắc rắc!

Xương cốt toàn thân đều run lên, một luồng khí hung hãn bộc phát ra.

“Hửm?”

Dơi cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, tiếp tục tung nắm đấm.

Aml Giây tiếp theo Vương Nhất cũng tung quyền.

Hai năm đấm va vào nhau phát ra âm thanh đỉnh tai nhức óc.

Dơi bị bật mạnh, bay ngược ra ngoài.

“Vừa rồi đánh đã lắm đúng không?”

Trong mắt Vương Nhất hiện lên vẻ hung.
 
Chương 2081


Chương 2081

Âm…

Toàn bộ sân vận động đều mang theo ánh hào quang khi Dơi bay ngược ra.

Những đống đá vụn đổ nát rơi xuống khắp nơi.

Cú đấm này của Vương Nhất trực tiếp đánh bay Dơi văng xa mấy mét.

Trên mặt đất cũng mơ hồ vạch ra một con đường, không ngừng cọ xát một đoạn thật xa rồi mới dừng lại.

Dơi đứng dậy, dưới chiếc áo choàng đen tuyên là một ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

Anh ta nhìn Vương Nhất như thể nhìn thấy quỷ vậy.

Ngay cả người mù cũng có thể nhận ra sự thay đổi trong khí thế của Vương Nhất vào giờ phút này.

Nếu như nói trước đó anh vẫn luôn bị đánh, khí thế như sắp rơi xuống đáy vực thì hiện tại Vương Nhất chính là một bước bay lên trời.

Dơi không thể tin được, sao Vương Nhất lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy?

Vào lúc này, vẻ mặt Vương Nhất lạnh lùng, hạ năm đấm xuống, chậm rãi đi về phía anh ta.

Với khí thế trên người, Dơi cũng cảm thấy lo lăng bất an khi đang đối mặt với một con mãnh thú vô song.

Dơi đứng lên, sau khi khiếp sợ qua đi, trong mắt cũng dần hiện lên một tia lạnh lùng.

“Chỉ là may mắn thôi, anh đánh trúng tôi một đấm, anh cho rằng vận may sẽ luôn ở bên cạnh anh sao?”

Giọng điệu của Dơi trâm tĩnh, nhìn Vương Nhất nghiêm túc nói.

Vương Nhất bật cười lạnh lùng: “Không thể nào, anh thật sự sẽ không cho rằng thực lực của bản thân có thể nghiền nát được tôi đấy chứ?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Ánh mắt của Dơi lạnh lùng: “Nếu như anh thật sự mạnh hơn tôi thì tại sao lúc trước lại bị tôi đồn ép đánh đến như vậy?”

“Nhìn vết thương trên người của anh đi, vô cùng thảm hại, anh như vậy mà còn dám †ự xưng mình là Ẩn Chủ, giả danh hả?”

Dơi nhìn Vương Nhất với vẻ mặt giêu cợt, không ngừng dùng lời lẽ chọc giận anh.

Vốn tưởng rằng Vương Nhất sẽ rất phãn nộ, không ngờ sắc mặt Vương Nhất vẫn vô cùng bình tính, không có bất kỳ tức giận gì, chẳng qua nụ cười trên mặt lại càng thêm mỉa mai.

Dưới nụ cười như thế, Dơi giận tím mặt: ‘Tự †ìm cái chết!”

Nụ cười này giống như Vương Nhất đang cười nhạo anh ta, sao anh dám làm vậy?

Bùm!

Dơi không tin vào suy nghĩ như vậy, lại lao về phía Vương Nhất một lần nữa.

Anh ta tung ra một cú đấm thật mạnh, nội lực bộc phát, bầu không khí bên trong sân vận động lập tức trở nên gấp gáp.

Sức mạnh của Dơi đã gần như đạt đến đỉnh cao của nội lực, Lãnh Nhan quả thực không phải là đối thủ của anh ta.

Đạt đến trình độ này gần như có thể ảnh hưởng đến môi trường xung quanh.

Một cú đấm ngang ngược và đáng sợ như vậy, nhưng Vương Nhất vần không né tránh, chỉ lạnh lùng ngước nhìn.
 
Chương 2082


Chương 2082

Dơi còn tưởng rằng Vương Nhất sợ hãi đến mức choáng váng, khuôn mặt của anh ta càng trở nên hung dữ hơn.

“Chết đi!”

Anh ta tung cú đấm thật mạnh.

Một giây tiếp theo, dưới quyền chưởng này, Vương Nhất sẽ bị đánh chết!

Dơi tràn đầy tự tin.

Cũng khó trách, lúc trước đều là Dơi đánh đến mức nghiền nát Vương Nhất.

Vương Nhất bị đánh thương tích đầy mình.

Chẳng qua là thỉnh thoảng tự đánh mình một đấm, cũng không thể chứng minh được qì.

Nhưng mà, ngay sau đó, khi Dơi sắp tung một cú đấm vào người Vương Nhất.

Vương Nhất cử động, anh cũng chỉ tùy tiện Vươn tay ra.

Bộp!

Anh bắt trọn được năm tay của Dơi.

Giống như chứa đựng tất cả vạn vật trên thế giới, cho dù cú đấm có hung bạo đến đâu thì dưới lòng bàn tay ấy cũng sẽ bình lặng trở lại.

“Cái gì?!”

Cảnh tượng này khiến trái tim của Dơi vô cùng chấn động.

Anh ta hoàn toàn choáng váng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Vương Nhất, thật sự dùng một tay đã bắt được năm đấm của anh ta?

“Anh thật sự cho rằng lúc trước mình đang hành hung tôi sao?

Ánh mặt của Vương Nhất lạnh lùng, siết chặt năm đấm của Dơi, từng chút một dùng sức.

“Sai rồi! Là do tôi cố tình giả vờ làm cho thực lực của mình không bằng anh, để anh buông lỏng cảnh giác.”

“Nếu như thật sự đánh nhau thì anh cho răng tôi không đủ sức sao?”

Từng lời nói của Vương Nhất vô cùng uy nghiêm, bàn tay cũng đột nhiên dùng sức!

Răng rắc!

Năm tay của Dơi nhất thời truyền đến một tiếng nổ nhẹ như hạt dẻ rang đường.

Đó là âm thanh khi xương nắm tay của anh †a bị Vương Nhất đột nhiên bóp nát.

HẠ”

Tiếng gầm nhẹ đầy đau đớn của Dơi vang vọng khắp sân vận động.

Vương Nhất buông lỏng cổ tay Dơi, anh ta lùi về sau mấy bước, nắm chặt cổ tay mình, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào…

Dơi tự mình lẩm bẩm, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất thì phát hiện không thấy bóng dáng của Vương Nhất đâu cả.

Phù…

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới từ sau lưng khiến cả người anh ta lạnh run.
 
Chương 2083


Chương 2083

Dơi vô thức quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Vương Nhất xuất hiện sau lưng mình như một bóng ma, lạnh lùng nhìn anh ta.

“Anh…

Sắc mặt Dơi thay đổi rõ rệt, muốn nhanh chóng di chuyển sang một bên để kéo giấn khoảng cách.

Nhưng ngay sau đó, cả người anh ta đã bị Vương Nhất tóm lấy, dùng sức ném mạnh anh ta vào vách tường!

Âm!

Cú va chạm này trực tiếp khiến mặt anh ta bê bết máu.

Tầm nhìn trước mặt tối đen như mực, có máu tươi chảy xuống.

Anh ta ngơ ngác nhìn Vương Nhất đang chậm rãi bước đến trước mặt mình, đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng kia khiến Dơi không khỏi rùng mình sợ hãi.

Hiện tại, rốt cuộc thì anh ta cũng tin lời Vương Nhất nói.

Lúc trước chẳng qua là do Vương Nhất cố tình tỏ ra yếu thế, tổn thương mà anh ta gây ra cho Vương Nhất thoạt nhìn có thể lấy mạng, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, căn bản không có gì đáng ngại.

“Tại sao anh lại cố tình che giấu thực lực của mình?”

Thở hổn hển, Dơi nhìn Vương Nhất hỏi.

Vương Nhất thản nhiên mỉm cười: ‘Đương nhiên là vì kiêng dè anh.”

“Kiêng dè tôi?”

Dơi không hiểu, giọng nói có chút khàn khàn: “Thực lực của anh rõ ràng hơn tôi rất nhiều, tại sao còn phải kiêng dè tôi?”

Vương Nhất không nói gì, chỉ nhìn vào ngực anh ta và bĩu môi nhẹ.

Dơi cúi đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy một chiếc điều khiển từ xa rơi từ trong ngực áo của mình ra.

“Điều khiển từ xa của bom…”

Dơi chợt hiểu được, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

“Người đàn bà tên Tử La Lan kia đưa cho anh điều khiển từ xa để khống chế quả bom. Nếu như tôi phát động tấn công mãnh liệt ngay từ đầu thì anh hoàn toàn không phải đối thủ của tôi. Nhưng nếu như vậy thì anh sẽ nhấn điều khiển từ xa khiến quả bom nổ tung.”

Thần sắc của Vương Nhất bình tĩnh: “Vì không để cho bom nổ, tôi đành phải để cho anh chiếm thế thượng phong trước, sau đó mới để lộ thực lực thật sự của bản thân.”

Sau khi nghe những gì Vương Nhất nói, Dơi lập tức hiểu ra.

Dưới lớp áo choàng, gương mặt dữ tợn của anh ta trở nên vặn vẹo, Vương Nhất cố tình †ỏ ra yếu thế, khiến anh ta cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề.

Trong quá trình hành hung Vương Nhất vừa rồi, anh ta thật sự đã cảm nhận được kh0ái cảm.

Đường đường là Ẩn Chủ lại bị mình đánh cho thê thảm đến như vậy.

Nhưng không ngờ người ta đang cố tình nhường cho mình.

Trong lòng cảm thấy cực kỳ bất bình!

Ngay sau đó, anh ta điềm nhiên lên tiếng: “Nếu trước đây anh sợ tôi nhấn nút, vậy bây giờ anh không sợ sao?”

Lời nói của Vương Nhất cũng đã nhắc nhở anh ta răng chỉ cần mình nắm giữ chốt mở của quả bom này thì anh ta sẽ bất khả chiến bại!
 
Chương 2084


Chương 2084

Vương Nhất cười nói: ‘Vậy anh ấn thử xem.

Dơi chưa bao giờ nghĩ đến việc Vương Nhất sẽ nói câu này, sau khi sững sờ một lúc, sắc mặt anh ta trở nên âm trầm.

“Được, là do anh ép tôi đấy…”

Dơi trực tiếp nhấn vào chốt mở của quả bom.

Nhưng sau khi nhấn xuống, xung quanh vân vô cùng yên tĩnh.

Đừng nói là tiếng nổ, ngay cả tiếng đá vụn lăn xuống cũng không hề có.

Vương Nhất thản nhiên nở nụ cười, vẻ mặt trêu tức nhìn anh ta.

Dơi trợn to hai mắt, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi.

Bấm bấm bấm…

Anh ta không tin vào mắt mình, cố gắng nhấn xuống nhiều lần.

Nhưng cho dù anh ta có nhấn thế nào thì xung quanh vấn không có âm thanh nào cả.

“Đừng lãng phí công sức của mình nữa, những quả bom do chủ nhân của anh đặt đều đã được gỡ hết rồi.”

Vương Nhất thản nhiên nói.

Sau khi giọng nói được thốt ra, Dơi lập tức ngẩn người.

Sau đó, anh ta không thể tin được hét lớn: “Không thể nào, chính tôi đã gài bom xung quanh sân vận động, cho dù là đội xử lý chuyên nghiệp cũng phải mất vài giờ mới gỡ bỏ được toàn bộ, làm sao anh có thể gỡ bỏ được chúng trong thời gian ngắn như vậy?”

Chỉ còn khoảng hai giờ nữa trước khi khán giả rời khỏi sân vận động, nếu muốn gỡ bom là điều không thể nào.

Vương Nhất cười nói: “Trên đời này không có gì là không thể, anh chuyên nghiệp, nhưng có người còn chuyên nghiệp hơn cả anh”

“Ý anh là gì?”

Ánh mắt của Dơi cảnh giác nhìn Vương Nhất.

Dưới chiếc áo choàng đen, một đôi mắt u ám nghỉ hoặc nhìn anh.

“Vào lúc anh đang vung tay đánh tôi thì bạn của tôi đã tháo gỡ xong bom mìn rồi, cô ấy còn chuyên nghiệp hơn cả chuyên nghiệp.”

Vương Nhất cười nói: ‘Số những quả bom này đối với cô ấy mà nói chỉ có chút phiền phức thôi, không hề khó giải quyết.”

Nghe đến đây, Dơi có muốn không tin cũng không được, trực tiếp ném chiếc điều khiển từ xa đi.

Hiện tại, chiếc điều khiển từ xa này chỉ là một đống sắt vụn phế liệu thôi.

“Cho nên, trong lúc bạn anh đang gỡ bom thì anh giả vờ tỏ ra yếu thế, để bản thân bị đánh sao?”

Dơi nghiến răng hỏi.

“Phải.”

Vương Nhất thừa nhận: “Như vậy mới làm giảm sự cảnh giác của anh. Chờ cho đến khi anh khôi phục tỉnh thần lại thì đã quá muộn rồi.”

Dơi nhìn chăm chăm Vương Nhất. Vào lúc này, anh ta biết rằng tình hình đã kết thúc.

Vương Nhất cũng bỏ qua cơ hội nói chuyện với anh ta, sắc mặt lạnh lùng.

“Được rồi, để tôi nhìn xem khuôn mặt của anh dưới chiếc áo choàng đen nào.”
 
Chương 2085


Chương 2085

Vút một tiếng, Vương Nhất kéo chiếc áo choàng trên người anh ta xuống.

Anh đã sớm để ý đến Dơi từ lâu, ngay từ lúc còn ở Thiên An, anh đã nghe qua danh tiếng của Dơi.

Dơi thật sự đã tạo ra rất nhiều thân phận giả.

Ban đầu là Tiết Bình nén nóng giận cóc con gái Vương Tử Lam của anh.

Sau đó, quản gia nhà họ Thẩm nhận được chỉ điểm của Dơi, ẩn nấp trong nhà họ Thẩm khoảng ba mươi năm.

Cuối cùng, khi Lý Tỉnh Sở sắp chết đi, dưới sự can thiệp của Lãnh Nhan, Lý Tinh Sở đã được cứu.

Trong đám tàn dư của nhà họ Văn cũng có bóng dáng của Dơi. Bây giờ thì chiếc áo choàng trên người anh ta đã có thế cởi xuống rồi.

Nhưng những gì mà Vương Nhất nhìn thấy chỉ là một khuôn mặt đầy vết seo.

Trên mặt chi chít những vết thương do dao kiếm để lại, có hàng trăm hàng nghìn vết Sẹo.

Làn da bị cắt thành nhiều mảnh, có hình dạng như một tấm lưới, những vết sẹo cũng đã hình thành, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Vẻ mặt Vương Nhất cũng cảm thấy kinh hãi, khuôn mặt bị hủy hoại đến mức cho dù có dùng dụng cụ tỉnh vi đến đâu cũng không thể nhận ra được thân phận thật sự của anh ta.

Rốt người phải tàn nhẫn bao nhiên mới có thể tự mình ra tay tàn độc với bản thân như vậy?

Dơi vốn dĩ không sợ Vương Nhất nhận ra anh ta là ai, vẫn mỉm cười lạnh lùng.

Vương Nhất im lặng không nói, không chỉ một người nói với anh rằng anh đã từng gặp qua con người thật của Dơi.

Nhưng với khuôn mặt như vậy thì anh thật sự chưa từng nhìn thấy!

Hiện tại chỉ có thể thu thập mẫu máu của anh ta mới có thể thông qua phương pháp giám định DNA để xác nhận thân phận thật sự của anh ta.

“Không thể nhận ra khuôn mặt của anh, nhưng anh phải đi với tôi một chuyến.”

Vương Nhất chuẩn bị bắt Dơi lại.

Bùm!

Không ngờ Dơi lại khoác áo choàng lên, cả người bay vút lên trời.

“Vương Nhất, tôi không phải đối thủ của anh, nhưng anh cũng không bắt được tôi đâu!”

Sau khi kết thúc màn cười nói này, Dơi nhanh chóng ném một quả lựu đạn khói từ †rong ngực áo ra.

Bùm!

Lựu đạn khói phát nổ, khu vực xung quanh trở nên mờ mịit.

Chờ cho đến khi sương khói tan đi thì đã sớm không thấy bóng dáng Dơi đâu.

Vương Nhất dừng chân trong đó thật lâu, sau đó rời khỏi sân vận động.

Bây giờ không phải là lúc để săn lùng Dơi, anh quan tâm đ ến người vợ Lý Khinh Hồng của mình hơn.

Bên ngoài sân vận động..

Vẫn có rất nhiều xe bọc thép đậu lại, người của Chiến Vực không những không rời đi mà ngày càng nhiều thêm.

Bởi vì sân vận động Giang Thành đã báo có người cài đặt bom, điều này thu hút sự chú ý của cả nước.

Thân là Chiến Vực, Tiêu Hồng Cương đương nhiên là người đứng mũi chịu sào.
 
Chương 2086


Chương 2086

Anh ta nhận được tin tức rằng có cao thủ trong sân vận động, cộng với một nhóm vũ khí chiến tranh chưa từng lộ diện trước công chúng đang hoạt động.

Cao thủ Chiến Vực không quan tâm, thứ mà bọn họ quan tâm đ ến là những vũ khí chiến tranh kia Tất cả các tin tức liên quan đến vũ khí chiến tranh đều bị chính phủ cấm toàn bộ.

Hơn nữa kẻ nào dám tung tin đồn thất thiệt thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!

Lúc này, các bài báo về vũ khí chiến tranh trên mạng mới bị dập tắt hết.

Điều này cũng chỉ ra răng bọn họ phải giải quyết chuyện của sân vận động thật tốt, nếu không sẽ khó giải thích với công chúng.

Cho nên Tiêu Hồng Cương chịu áp lực rất lớn.

Két!

Lúc này, cửa sân vận động được đẩy ra.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều rất khẩn trương, giơ cao nòng súng.

Ngay cả những khẩu súng cối cũng nhắm ngay cửa.

Một số xe bọc thép Gatlings thậm chí đã sẵn sàng nổ súng.

Khói súng tràn ngập không trung, bụi mù cuồn cuộn, một bóng người chậm rãi bước ra.

Kẽo kẹt!

Toàn bộ những người đàn ông cường tráng trong trận địa đều lo lăng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Cho dù là cường giả, hay là vũ khí chiến tranh thì cũng đều rất đáng sợ.

Nhưng mà, Khương Nhã My lại vung tay lên: “Mọi người dừng tay!”

Thiết Ngưu cũng hét lớn tiếng: “Tất cả dừng tay!”

Ánh mắt Khương Nhã My nhìn chăm chăm vào bóng dáng kia.

Sương khói tan đi, Vương Nhất sải bước về phía trước.

Lúc này, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm buông súng xuống, trên mặt Khương Nhã My cũng nở một nụ cười.

“Huấn luyện viên!”

“Ngài Vương!”

Thiết Ngưu và Tiêu Hồng Cương cũng kích động chạy đến.

“Kẻ địch đâu?”

Khương Nhã My hỏi.

“Bỏ chạy rồi.”

Vương Nhất bình tĩnh đáp.

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, Tiêu Hồng Cương và những người khác đều há hốc miệng kinh ngạc.

Kẻ địch có thể làm cho cả nước lo lăng, một mình Vương Nhất lại có thể đánh khiến anh ta bỏ chạy?

Tiêu Hồng Cương lập tức báo cáo tình hình với Vương Nhất rằng sẽ có phóng viên đến phỏng vấn anh.

Nhưng Vương Nhất lại từ chối: ‘Khi phóng viên đến hỏi thì chỉ cần nói là công lao của anh. Vợ tôi đâu?”

Tiêu Hồng Cương vẫn luôn canh giữ bên ngoài, vì vậy anh ta nhất định phải biết.

“Chuyện này…

Trên mặt Tiêu Hồng Cương lộ vẻ khó xử, nhiều lân muốn nói.
 
Chương 2087


Chương 2087

Vương Nhất cũng biết đã xảy ra chuyện, lập tức năm chặt bả vai của Tiêu Hồng Cương, hỏi: “Nói! Vợ và con gái tôi bị làm sao?”

Sau một hồi do dự, Tiêu Hồng Cương vẫn nói ra sự thật.

“Sau khi cô Lý biết anh bị đánh chết thì không chịu nổi đả kích mà ngất đi, bệnh viện chẩn đoán có thể là tinh thần xảy ra vấn đề”

“Cái gì?”

Ngay khi lời này vừa thốt ra, sắc mặt Vương Nhất thay đổi rõ rệt.

“Bây giờ anh đã được đưa vào danh sách những người mất tích, tất cả mọi người đều cho rằng anh đã chết. Trước khi cô Lý được đưa đến bệnh viện, tôi nghe bà chủ của Lý thị nói đã có kế hoạch cho cô Lý tái hôn.”

Bùm!

Vừa dứt lời, trên người Vương Nhất lập tức tản ra một luồng sát khí kinh hoàng.

Từng cơn gió thổi mạnh qua giống như dao cạo vào xương, tất cả mọi người đều vô thức run rẩy.

“Chuẩn bị xe, tôi muốn đi tìm em ấy.”

Ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lùng, giọng nói lạnh buốt như mùa đông khác nghiệt.

“Chờ một chút, bây giờ anh vẫn chưa đi được.”

Khương Nhã My gọi anh dừng lại.

Vương Nhất quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người nọ.

Ngay cả Khương Nhã My cũng cảm nhận được áp lực to lớn khi đối mặt với sát khí của Vương Nhất.

Nhưng cô ta vần lên tiếng.

“Cấp trên rất xem trọng chuyện này nên đã cử người đến, còn muốn hỏi thái độ của từng thành viên Ấn Vu, nói tóm lại một cách đơn giản là nếu còn có chuyện như vậy xảy ra một lần nữa thì Ấn Vu sẽ phải giải tán”

Thần sắc Khương Nhã My vô cùng nghiêm túc: “Họ đã chỉ đích danh muốn gặp anh.”

Trong mắt Vương Nhất lóe lên một tia sát ý rồi biến mất: “Không gặp!: “Vương Nhất!”

Khương Nhã My năm lấy cánh tay của Vương Nhất: “Anh nên hiểu làm thế nào mà mình có được danh hiệu “Ẩn Chủ” này. Nếu không phải lão Ẩn chủ đời trước nhiệt liệt tiến cử anh thì cho dù chiến công của anh có hiển hách đến đâu cũng không tới lượt anh nhận chức này.”

“Kể từ thế hệ của lão Ẩn Chủ, cuộc đấu tranh trong miếu đường vấn luôn giằng co không ngừng nghỉ, bởi vì anh đã trở thành Ẩn Chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử, Ấn Vu cũng chiếm thế thượng phong, nhưng lão Ẩn Chủ đã về hưu, đã đến tuổi cần được nghỉ ngơi, chúng ta không thể quấy rầy ông lão nữa. Cho dù anh về hưu thì cũng vần phải chịu trách nhiệm!”

Vương Nhất rơi vào trầm mặc, từng cảnh tượng trong quá khứ hiện ra trước mặt, ánh mắt của anh trở nên phức tạp.

Trên thực tế, anh hiểu khi xảy ra chuyện lớn như vậy thì nhất định sẽ xảy ra trận chiến trong miếu đường.

Trước đây có lão Ẩn Chủ ủng hộ, bây giờ lão Ẩn Chủ đã đến tuổi nghỉ ngơi, chỉ còn một mình người ở thế hệ mới như anh mới có thể chống đỡ.

Lão Ẩn Chủ có ân huệ rất lớn đối với anh.

Mạng sống của anh là do ông ta cứu.

Ông ta còn trao chức Ẩn Chủ cho Vương Nhất.
 
Chương 2088


 

Chương 2088

Có thể nói, không có lão Ẩn Chủ thì sẽ không có Vương Nhất ngày nay.

“Được rồi, tôi đi.”

Lúc này, Vương Nhất đã bình tĩnh lại.

Chuyện nhà và chuyện nước, cuối cùng anh cũng chọn vế sau.

Khương Nhã My thở phào nhẹ nhõm, nói với Vương Nhất: ‘Chỉ là một chương trình thôi, sẽ không mất quá nhiều thời gian. Lão Ấn Chủ nói sau khi sự việc kết thúc, chúng ta có thời gian thì đến Yên Kinh gặp ông ấy.

Lão Ẩn Chủ họ Long, tên là Bạch Xuyên, gia tộc Long thị của ông ta là một trong chín vương tộc ở Yên Đô.

Long thị cũng chỉ là một tộc bình thường, nhưng nhờ vào một mình Long Trọng Thiên!

Nhậm chức Ẩn Chủ, thực lực kinh khủng như vậy, một người bảo hộ cho cả tộc, không ai dám động vào!

Vương Nhất mỉm cười đồng ý: ‘Được.”

Vương Nhất cũng không lập tức đi tìm Lý Khinh Hồng mà lại đi Chiến Vực Giang Thành.

Cuộc trò chuyện này kéo dài rất lâu, chớp mắt đã qua một ngày.

Hôm sau, khi mặt trời mọc.

Một chiếc xe jeep màu xanh quân đội phóng hết tốc lực lao vào đường cái.

“Mau, tăng tốc lên, đến bệnh viện số ba Giang Thành!”

Ngồi trong xe, Vương Nhất hét lớn.

Cùng lúc đó, ở bệnh viện.

Trong một căn phòng bệnh.

Lý Khinh Hồng cả đêm không chợp mát, mặt mũi phờ phạc.

Vương Tử Lam nằm ở trong lòng cô ta cũng không chịu ngủ, cuối cùng vào sáng sớm hôm sau, cô bé không nhịn được chìm vào giấc ngủ sâu.

Cô ta không tin Vương Nhất đã chết, vân luôn chờ đợi.

Lý Tuyết Nhi ở bên cạnh nhìn thấy rất đau lòng, không nhịn được nói: “Chị, chị nghỉ ngơi một chút đi, nếu anh rể trở lại thì em sẽ đánh thức chị.”

Lý Khinh Hồng cố chấp lắc đầu: ‘Chị không ngủ, chị sẽ đợi anh ấy.”

Rầm!

Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Ngụy Thương Kiều cầm một tờ danh sách đi vào, vẻ mặt kích động: “Danh sách tử vong đã đưa ra, bên trong có tên của Vương Nhất!”

Khi lời này vừa thốt ra, hai mắt Lý Khinh Hồng lập tức mở to.

Cô ta giật lấy tờ danh sách kia, cẩn thận xem Xét.

Khi nhìn thấy cái tên “Vương Nhất” được in rõ ràng trong danh sách, đồng tử của Lý Khinh Hồng trực tiếp mở to.

Đôi mắt dường như đã mất đi tiêu cực, trở nên vô cùng mờ mịt.

Sau đó, nước mắt từ từ chảy xuống.

“Anh rể…”

Lý Tuyết Nhi ở bên cạnh cũng không kìm được nước mắt.

Ngụy Thương Kiều bước đến bên cạnh Lý Khinh Hồng, võ nhẹ vào vai cô ta và nói: “Người chết không thể sống lại, con hãy nén bi thương. Tối nay mẹ sẽ sắp xếp cho con gặp gỡ một số cậu chủ có thân phận, lập tức tái giá!”
 
Chương 2089


Chương 2089

Lý Khinh Hồng không nói gì, chỉ năm chặt †ờ danh sách tử vong kia.

Tờ giấy kia lập tức bị vò đến mức nhàu nát.

Đột nhiên, Lý Khinh Hồng ngẩng đầu lên và ném tờ giấy vào thùng rác.

“Tôi muốn nhân viên chính phủ tự mình nói với con những chuyện này. Ai có thể bảo đảm tờ danh sách tử vong này không phải do các người ngụy tạo chứ?”

Ngụy Thương Kiều kinh ngạc, sau đó lạnh lùng cười nói: “Đã đến lúc này mà con còn không tin sao? Danh sách tử vong này do chính phủ ban hành!”

Lý Tuyết Nhi năm lấy quần áo Ngụy Thương Kiều, khóc nói: ‘Mẹ, mẹ nói thật đi, rốt cuộc anh rể có chết không?”

Đối mặt với con gái ruột, Ngụy Thương Kiều không thể tàn nhẫn như vậy.

Bà ta thở dài, nói với Lý Tuyết Nhi: ‘Đương nhiên, sao mẹ lại nói dối con chứ? Vương Nhất thật sự đã chết rồi!”

“Nếu như hai người không tin thì để mẹ đi gọi nhân viên chính phủ đến, mẹ tin là bọn họ sẽ cho Lý thị một chút thể diện!”

Nói xong, Ngụy Thương Kiều lập tức đi ra ngoài.

Không lâu sau, bà ta dẫn theo một người đàn ông trung niên tiến vào trong.

“Vị này là Trương Tụng làm bên điều tra dân số, ngài Trương, để ông ấy đích thân nói với các con đi.”

Giới thiệu xong, Ngụy Thương Kiều đứng sang một bên.

Trước hết, Trương Tụng bày tỏ sự đau thương và chia buồn cùng gia đình, sau đó nói rõ sự thật cho hai chị em Lý Khinh Hồng biết.

“Chồng cô thật sự đã chết rồi, mặc dù không tìm thấy thi thể của anh ấy tại hiện trường, nhưng đã tìm được một lượng lớn máu, trải qua giám định DNA, quả thực là của chồng cô.”

Vừa nói xong, Trương Tụng lấy ra một tờ báo cáo mẫu máu và một số hình ảnh ở hiện trường.

Máu tươi chảy đầm đìa, màu sắc đều tối đen, trông vô cùng ghê gớm và đáng sợ.

Lần này, Lý Khinh Hồng cũng không thể không tin.

Cô ta bật khóc thành tiếng, đánh thức Vương Tử Lam đang ngủ say.

“Mẹ, ba đâu rồi ạ?”

Cô bé dụi dụi đôi mắt buồn ngủ và hỏi.

Không thể nói thêm câu nào, Lý Khinh Hồng chỉ ôm Vương Tử Lam và không ngừng khóc lớn.

Dường như cô bé cũng cảm nhận được điều gì đó, Vương Tử Lam sững sờ trong chốc lát rồi cũng bật khóc theo.

Hiện trường tràn ngập nỗi đau buồn sâu sắc.

Ngụy Thương Kiều bắt đầu thu xếp chuyện tái hôn.

“Khinh Hồng à, con còn trẻ, không cần phải giữ mình vì Vương Nhất. Con hoàn toàn có quyền mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình”

Lý Khinh Hồng từ chối nói bất cứ điều gì, Lý Tuyết Nhi cũng cảm thấy rằng mẹ mình thật quá đáng.

Anh rể vừa mới chết, làm sao có thể bảo chỉ gái lập tức tái hôn như vậy?

“Vậy được rồi, chúng ta có thể tạm bỏ qua chuyện tái hôn, trước tiên phải lo liệu tang lễ cho Vương Nhất xong xuôi đã!”

Ngụy Thương Kiều đề nghị.
 
Chương 2090


Chương 2090

Những người khác cũng rối rít gật đầu đồng ý.

Người chết trẻ phải được tổ chức tang lễ đàng hoàng.

Lý Khinh Hồng cũng cảm thấy mình nên tiên đưa Vương Nhất thật tốt.

Ngụy Thương Kiều nhanh chóng giao việc cho người khác đi làm.

Tất cả các gia tộc đều mặc trang phục tang lễ màu đen.

Đàn ông đồng loạt mặc vest đen và mang giày da đen, phụ nữ thống nhất mặc váy dài đen, giày và tất cũng đều màu đen.

Chẳng mấy chốc, trời đã tối.

Lý Khinh Hồng cũng xuất viện để tham dự tang lễ của Vương Nhất.

Nhưng lại có rất nhiều người trẻ mà Lý Khinh Hồng chưa từng thấy qua trước đây.

Hiện trường được bày trí giống như một bữa tiệc, bọn họ nói cười vui vẻ ở trong này, không mảy may quan tâm đây là một tang lễ.

Lý Khinh Hồng khóc hết lần này đến lần khác, nước mắt cũng đã sớm cạn kiệt.

Cô ta không chỉ mất đi tình cảm chân thành mà con gái cũng vĩnh viễn mất đi người cha.

Đây là một chuyện vô cùng tàn nhãn đối với đứa nhỏ.

Ngay khi Lý Khinh Hồng đang quỳ trước linh đường thì Ngụy Thương Kiều dân một vài chàng trai mặc vest đen bước vào.

“Khinh Hồng à, để mẹ giới thiệu một chút, những người này đều là lớp người trẻ tài giỏi tuấn tú đến từ thành phố € và G. Con đừng quỳ nữa, đứng dậy giao lưu một chút với bọn họ đi.”

Lý Khinh Hồng thờ ơ, thậm chí cũng không hề để tâm đ ến bà ta.

Làm sao cô ta lại không biết Ngụy Thương Kiều đang có ý đồ gì?

Ngụy Thương Kiều muốn gả Lý Khinh Hồng ra ngoài từ rất lâu rồi.

Chỉ cần làm vậy thì cô ta sẽ không còn là người của Lý thị nữa, cũng sẽ không đe dọa được địa vị của cô con gái Lý Tuyết Nhi.

-_ Ngụy Thương Kiều làm tất cả những chuyện này đều vì con gái ruột của mình, Lý Tuyết Nhi.

Những người trẻ tuổi mà Ngụy Thương Kiều không biết này cũng do bà ta gọi đến.

Ngụy Thương Kiều cũng không để tâm, mỉm cười nói với những chàng trai trẻ kia: “Vậy mọi người cứ trò chuyện nhé, bên ngoài sắp cử hành tiệc tối rồi.”

Nói xong, bà ta vội vàng bước ra ngoài.

“Cảm ơn các vị dù bận rộn công việc cũng đến dự tang lễ này. Hôm nay, tôi có vài chuyện muốn tuyên bố cùng mọi người.”

Lý Thế Nhân không tham dự những sự kiện như vậy, cho nên tất cả đều do Ngụy Thương Kiều tổ chức.

Bà ta giơ ly rượu, mỉm cười nói: “Ly rượu này dùng để tưởng nhớ vị đại anh hùng đã hy sinh vì nghĩa, hy sinh tính mạng cứu tất cả chúng ta, Vương Nhất! Chúng ta sẽ vĩnh viên không bao giờ quên người này!”

“Chúc anh ấy một đường lên thiên đàng!”

“Chúc anh ấy một đường lên thiên đàng!”

“Chúc anh ấy một đường lên thiên đàng!”

mủ Tất cả những vị khách có mặt đều nâng ly tỏ ý, mặt mũi đỏ bừng, không có chút dáng vẻ nào là đang truy điệu người đã mất.

Thật ra thì bọn họ không hề biết Vương Nhất, thậm chí chưa từng nghe qua cái tên Vương Nhất này, họ đến đây chỉ để tham gia náo nhiệt thôi.
 
Chương 2091


Chương 2091

Chỉ có một số ít người ở hiện trường thật sự truy điệu cho Vương Nhất, chẳng hạn như đám người Hạ Lãm, Hồ Hoàng Việt, Lương Nhật Tân.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều phải cố nén cơn giận dữ trong lòng.

“Chuyện thứ hai chính là chúc mừng trưởng công chúa của Lý thị, Khinh Hồng, đã trở lại cuộc sống độc thân.”

Ngụy Thương Kiều lại nâng ly rượu lên, cười nói: ‘Mặc dù Khinh Hồng đã từng kết hôn, nhưng cô ấy vấn còn trẻ trung và xinh đẹp, tôi tin tưởng sau này cô ấy sẽ tìm được một gia đình tốt.”

Bộp bộp…

Những tràng võ tay nồng nhiệt truyền đến từ chỗ khán giả.

Tất cả những người đàn ông đều tỏ vẻ phấn khích, không chỉ là những chàng trai trẻ tuổi đẹp trai tài giỏi có sự nghiệp thành công, mà ngay cả một số người đàn ông lớn tuổi cũng có chút rục rịch.

Hiện tại Lý Khinh Hồng chính là một góa phụ hàng thật giá thật.

Có rất nhiều lời đàm tiếu trước cửa nhà góa phụ.

Nhất là Lý Khinh Hồng lại vô cùng xinh đẹp, thân phận cao cấp, quan trọng hơn chính là bất cứ ai cũng có cơ hội cưới cô ta.

Mọi người bên ngoài ăn uống linh đình, khắp nơi đều vang lên tiếng nâng chén cụng ly.

Làm sao giống là một tang lễ chứ?

Đây rõ ràng là một bữa tiệc vuil Lý Khinh Hồng tức giận đến mức bật khóc, quỳ xuống trước bức di ảnh của Vương Nhất, cả người phát run.

Cô ta rất tức giận, cô ta cảm thấy bất bình thay Vương Nhất!

Sự lạnh lùng và thờ ơ trên thế giời này cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi.

Lúc này, mấy chàng trai trẻ tuổi mà Ngụy Thương Kiều gọi tới cũng bước đến.

“Cô Lý, đừng quỳ nữa, mọi người đều đang ăn mừng cô độc thân, cô không xuất hiện cũng không tốt đâu.”

“Đúng vậy, cô Lý cũng đừng quá đau lòng.

Dựa vào thân phận và dung mạo xinh đẹp này, gả cho chồng của cô thật sự quá đáng tiếc, cô hoàn toàn có khả năng tìm được một người tốt hơn.”

“Nhanh thôi, sẽ không còn ai nhớ đến anh †a nữa!”

Các chàng trai trẻ lần lượt lên tiếng, bước từng bước một đến gần Lý Khinh Hồng.

Trước đó, bọn họ đều đã uống chút rượu, lúc này cửa trong linh đường đã đóng chặt lại, chỉ có mấy người đàn ông bọn họ và một mình Lý Khinh Hồng vừa mất chồng.

Từ lúc vừa đặt chân vào cửa, ánh mắt của bọn họ đã dán chặt lên người Lý Khinh Hồng.

Chiếc váy dài màu đen, mang tất đen và đi chân trân, cùng khuôn mặt mang chút nước mắt càng tôn lên khí chất băng lãnh của cô †a.

Bọn họ đều không thể kiềm chế được.

“Đến đây đi, cô Lý”

“Nơi này cũng không có ai.”

Đám người vươn tay ôm chầm lấy cơ thể của Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng giật mình hoảng sợ, dùng sức tát mạnh vào mặt một người trong số họ.

“Các người muốn làm gì?”
 
Chương 2092


Chương 2092

Lý Khinh Hồng cực kỳ tức giận, lại có chút hoảng sợ nhìn bọn họ.

Chạm vào khuôn mặt vừa bị đánh, những chàng trai kia đứng vây quanh cô ta.

“Làm gì? Cô nói xem chúng ta muốn làm gì đây?”

Một phòng tang lễ đã đóng chặt cửa, một đám công tử ăn chơi trác táng đã say xỉn, còn có một người vợ xinh đẹp vừa mất chồng phải rửa mặt bằng nước mắt.

Bọn họ muốn làm gì, bất cứ kẻ ngốc nào cũng có thể đoán được.

Ngay khi Lý Khinh Hồng vừa định hét lên thì miệng cô ta đã bị bịt chặt lại.

“Còn muốn kêu, dám kêu sao? Bà Ngụy dân chúng tôi vào đây muốn làm gì, chẳng lẽ cô không biết à?”

Một chàng trai đi đầu với nụ cười trêu tức trên mặt lên tiếng.

Trong mất Lý Khinh Hồng vô cùng hoảng sợ, không ngừng giấy giụa.

“Ngâm lại cũng cảm thấy k1ch thích thật, làm trước di ảnh người chồng vừa mất của côi”

“Này, bụng của cô…

Đột nhiên, ánh mặt của một chàng trai dừng lại trên bụng của Lý Khinh Hồng.

Hơi phồng lên, độ phồng cũng không phải quá lớn, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra được cô ta đang mang thai.

“Đệt, chết rồi mà còn để lại hạt giống cho côi”

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Lý Khinh Hồng lập tức trở nên xem thường và khinh miệt.

Ánh mắt đó giống như đang nhìn một người phụ nữ phong nguyệt ven đường.

Lý Khinh Hồng vất vả lắm mới thoát khỏi bàn tay của người kia, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

“Các người dừng tay, các người làm vậy không sợ phạm pháp sao?

“Phạm pháp? Ha ha, chúng tôi không sợi”

“Đúng vậy, hơn nữa cô trưởng thành như vậy, phạm pháp cũng rất đáng, ha ha ha…”

Mọi người lại phá lên cười một trận.

Lần này, Lý Khinh Hồng hoàn toàn tuyệt vọng. Cô ta rất muốn gọi điện thoại cho Lý Tuyết Nhi cầu cứu, nhưng điện thoại di động đã bị bọn họ vứt sang một bên.

Bên trong là một bầy sói, yến tiệc bên ngoài vân đang diễn ra một cách trật tự.

Ngụy Thương Kiều đã ra lệnh, bất kỳ ai cũng không được đến gân linh đường.

Khóe miệng bà ta nở một nụ cười lạnh lùng.

Lý Khinh Hồng, nếu cô ta bị làm nhục ngay trong tang lễ của chồng mình thì chắc chăn sau này sẽ thân bại danh liệt, phải không?

Đúng vậy, Ngụy Thương Kiều muốn Lý Khinh Hồng gả ra ngoài, nhưng cũng sẽ không để cô ta kết hôn với một người thật tốt.

Bà ta muốn Lý Khinh Hồng gả cho cho một kẻ vô gia cư đê tiện nhất, ở tầng lớp dưới cùng của xã hội!

Thân bại danh liệt, cái gì cũng không có, cô †a không thể có bất cứ thứ gì!

Đồng thời, bà ta cũng cẩn thận nhìn về phía Lạc Thanh Hiền, thấy người kia không có phản ứng gì thì mới yên tâm.

Những chàng trai trẻ mà bà ta dẫn vào lúc trước hoàn toàn không phải là cậu chủ của các gia tộc lớn gì cả, bọn họ chỉ là một số tiếp viên nam mà bà ta tìm được từ mấy câu lạc bộ thôi.

Ăn mặc như những cậu chủ của xã hội thượng lưu thì cũng được, nhưng chuyện kia lại thô bạo và đê tiện nhất.
 
Chương 2093


Chương 2093

Âm!

Cùng lúc đó, một tiếng nổ thật lớn vang lên.

Cánh cổng sắt của bữa tiệc bị một chiếc xe JJeep màu xanh quân đội đụng nát, chiếc xe .Jeep giống như một con dã thú nổi điên, hung hăng đâm thẳng, lập tức khiến tất cả mọi người trong bữa tiệc đều kinh hãi.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, tất cả mọi người đều hoảng sợ tới mức đứng sang một bên.

Ngay cả Ngụy Thương Kiều cũng vậy.

Bà ta sững sờ một lúc lâu, sau đó đột nhiên tức giận mắng ầm lên.

“Kẻ nào, kẻ nào dám xông vào đây?”

“Vệ sĩ! Vệ sĩ đâu!”

“Không cần kêu, tất cả vệ sĩ mà bà đang nhắc đến đã ngã xuống rồi.”

Giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông phát ra từ trong xe.

Giọng nói này có chút quen thuộc, mọi người vừa nghe thấy thì lập tức kinh ngạc.

Vương Nhất lạnh lùng bước xuống xem, ánh mắt lạnh như băng nhìn toàn bộ hiện trường xung quanh, người nào bị anh lướt nhìn qua cũng cảm thấy rùng mình sợ hãi.

Khi thấy đám người đang truy điệu trong tang lễ, Vương Nhất mím môi, nở nụ cười lạnh lùng.

“Tôi còn chưa chết, ngay cả tang lễ cũng đã sắp xếp xong cho tôi, có phải tôi nên cảm ơn bà không nhỉ?”

Đi cùng giọng nói lạnh lùng, ánh mắt của Vương Nhất đột nhiên nhìn về phía Ngụy Thương Kiều đang sợ hãi đến mức ngẩn người.

Bùm…

Trong nháy mắt, sát khí quét qua như gió lốc, tập trung trên người một mình Ngụy Thương Kiều.

PhichI Ngay lập tức, Ngụy Thương Kiều ngã ngồi trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn như thể vừa mới được vớt lên từ dưới sông.

Bị Vương Nhất nhìn chăm chằm như thế này, bà ta cảm thấy bản thân như đang bị cuốn vào một lỗ đen vô tận, mắt không thể thấy, tai không thể nghe.

Lúc này, hiện trường vang lên những tiếng xì xào bàn tán.

Tất cả mọi người đều choáng váng.

“Đây không phải là tang lễ của người này sao? Tại sao anh ta vẫn chưa chết?”

“Vậy thì tổ chức tang lễ còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Người của lễ truy điệu còn chưa chết, ngụ ý quá tệ đi!”

Mọi người có mặt tại hiện trường đều đang nghị luận, Ngụy Thương Kiều có lẽ là người khiếp sợ nhất ở đây!

Bà ta từng hỏi qua người bảo vệ canh giữ, bảo vệ nói đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Vương Nhất bị người ta đánh, theo lý mà nói thì đáng lẽ anh đã bị đánh chết rồi!

Tên anh cũng có trong danh sách tử vongl Tại sao lại có thể sống sót trở về?

Vào giờ phút này, tuy rằng trên người và mặt của Vương Nhất có một số vết thương, nhưng chúng đều là vết thương ngoài da, không hề nghiêm trọng chút nào.

Khó có thể tưởng tượng người này có thể sống sót thoát khỏi tay của một cường giả VÔ song.
 
Chương 2094


Chương 2094

Nói ra sẽ gây chấn động toàn bộ giới võ đạo trên toàn thế giới!

Đột nhiên, Ngụy Thương Kiều như nhớ ra chuyện gì, sắc mặt trắng bệch.

Tuyệt đối không được để cho Lý Khinh Hồng biết anh còn sống!

Nếu không, tất cả mọi kế hoạch của bà ta sẽ uổng phí!

“Người đâu, mau đuổi nó ra ngoài…

Ngụy Thương Kiều tức giận ra lệnh.

Nhưng mà các vệ sĩ xung quanh đều có mặt, nhưng không một ai dám bước lên trước.

Bởi vì ngay sau đó, một người phụ nữ lạnh lùng mặc áo khoác da màu đen đã bước ra khỏi chiếc xe .Jeep.

Đó chính là Khương Nhã My.

Theo sau, Hồng Phật và Thiết Diện cũng lần lượt bước xuống.

Một người đang cầm hộp sữa chua, người kia thì đeo một chiếc mặt nạ sắt lạnh như băng.

Mọi người đều cảm nhận được một luồng hàn khí lạnh lẽo.

Ngụy Thương Kiều đã từng nhìn thấy Hồng Phật và Thiết Diện ra đòn tấn công, cả hai đều rất đáng sợ.

Bây giờ bọn họ còn đi cùng Vương Nhất!

“Vợ con tôi đâu?”

Giọng nói của Vương Nhất lạnh lẽo như mùa đông khăc nghiệt, nhiệt độ trong bữa tiệc lập tức giảm xuống điểm đóng băng!

ÂmI Khương Nhã My đột nhiên ra đòn, một cước đá ngã tang lễ của Vương Nhất một cách thô bạo.

Ngay lập tức, tấm bảng rơi xuống đất và phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Vương Nhất đi đến trước mặt Ngụy Thương Kiều, tóm lấy cổ bà ta, sau đó nhấc bổng bà ta lên, lặp lại hành động đó một lần nữa.

“Vợ con tôi đang ở đâu?”

Aaa.

Nguy Thương Kiều hoàn toàn không thể phát ra âm thanh, nhưng ánh mắt vần theo.

bản năng nhìn về phía linh đường cách đó không xa.

Vương Nhất trực tiếp ném bà ta sang một bên, sau đó bước về phía linh đường.

Ngụy Thương Kiều trực tiếp kêu lớn: “Cậu không thể đi vào!”

Vương Nhất hoàn toàn không quan tâm đ ến bà ta, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Anh vừa đẩy cửa ra, trong lòng Ngụy Thương Kiều lập tức chìm xuống đáy vực.

Mà khuôn mặt vốn đã âm trầm của Vương Nhất lại xuất hiện một tia lệ khí.

Một đám đàn ông đang bắt đầu cởi áo của bản thân.

Lý Khinh Hồng ch ảy nước mắt đầy mặt, lúc này khi cô ta nhìn thấy Vương Nhất thì trở nên sững sờ.

Sau khi xác định Vương Nhất vẫn còn sống, cô ta lấy hết can đảm ôm chặt lấy Vương Nhất.

“Ông xã!”

Lý Khinh Hồng vô cùng kích động.

Vương Nhất cũng ôm lấy cô ta, tự trách mình: ‘Khinh Hồng, anh xin lỗi.”

Thật ra thì anh vốn nên sớm đến bên cạnh Lý Khinh Hồng, nhưng vì cấp trên đột nhiên cử người triệu kiến anh, anh không có cách nào đến gặp sớm hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top