Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1380


Ngay lúc này, mấy người Giang Tử Phong cảm nhận được không có nguy hiểm cũng đi tới, có điều vì sợ hãi sự hung dữ của cáo nhỏ nên bọn họ chỉ dám đứng xa năm sáu mươi mét, cẩn thận cảnh giác nhìn nó.

"Nhóc con, mày đừng lo lắng, tao không có ý xấu, để †ao giúp mày xem dây xích này đi”, Trần Triệu Dương hiên lành nói với cáo nhỏ, sau đó anh nhảy lên trên cục. sắt, cục sắt này quá lớn, trông giống một quả cân khổng lồ.

Đầu tiên Trần Triệu Dương dùng cảm giác tính toán mức độ rắn chắc của dây sắt, dùng tay căn bản không xác định được, với sức mạnh của anh cũng không thể di chuyển được nó, đủ để thấy dây sắt này rắn chắc đến mức nào.

Nhưng mà nghĩ lại sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể nhỏ bé của cáo nhỏ, Trần Triệu Dương cũng thấy bình thường, ngay cả cáo nhỏ mạnh như vậy mà còn không rung chuyển được dây sắt này, sao anh có thể làm gì được nó chứ.

Cáo nhỏ cảm nhận được hành động của Trần Triệu Dương, lập tức lộ ra vẻ mặt mong đợi.

Dây sắt và cục sắt này đã trói buộc nó nhiều năm như vậy, mặc dù đã sớm thành thói quen, nhưng ai lại muốn đeo thứ này mãi mãi chứ?

Trần Triệu Dương cũng không vội vàng, mà giả vờ rút cây gậy đốt lửa từ hông mình ra, nhưng thật ra là lấy từ trong nhãn không gian của mình, dù sao nơi này cũng không chỉ có bọn anh, mà còn có ba người có vẻ rất thù địch với mình, cho nên tốt nhất là đừng để lộ ra.

Sau khi lấy gậy đốt lửa ra, trong lòng Trần Triệu Dương cũng có chút không chắc, dù sao gậy đốt lửa này. cũng không phải thứ vũ khí sắc bén gì, có thể chém đứt dây sắt này ra hay không cũng là cả một vấn đề.

Trần Triệu Dương truyền chân khí trong cơ thể của mình vào trong gậy đốt lửa, cây gậy vẫn không có phản ứng gì, điều này khiến anh có chút thất vọng, chẳng lẽ thứ này thật sự chỉ là một cây gậy đốt lửa thôi sao?

Nhưng việc mà Trần Triệu Dương cần phải làm chỉ là dùng cây gậy đốt lửa này để đập mà thôi, lúc này anh mới vung cây gậy trong tay lên, bắt đầu đập vào dây dắt kia.

Vừa đập xuống, bên trên dây sắt này lập tức bắn ra tia lửa tung toé, lúc đầu dây sắt không thể bị phá vỡ lại hơi biến hình lúc va chạm với gậy đốt lửa trong tay, điều này khiến Trần Triệu Dương bỗng nhiên thấy được hy vọng.

Gậy đốt lửa trong tay anh thì ngược lại, anh phát hiện thế mà phía trên nó chẳng có một chút dấu vết nào cả, khiến Trần Triệu Dương càng cảm thấy tò mò về cây gậy đốt lửa này hơn.

Anh biết, có lẽ gậy đốt lửa này là một vũ khí cực kì lợi hại, chẳng qua bây giờ đang bị phong ấn mà thôi.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của anh, nhiệm vụ quan trọng bây giờ vẫn là đập đứt dây sắt này ra.

"Gó hy vọng rồi, hay là để tao thử một chút nhé?", Trần Triệu Dương không tiếp tục đập đứt dây sắt đó nữa, mà đi đến trước mặt cáo nhỏ, chỉ vào dây sắt đang trói buộc lên eo nó, hỏi.

Nghe thấy anh nói vậy, dường như cáo nhỏ có thể hiểu được, liều mạng gật đầu.

"Vậy thì tốt, mày phải nhãn nhịn một chút, có lẽ sẽ làm mày bị thương", Trần Triệu Dương gật đầu, anh có thể nhìn thấy ngọn lửa khát vọng tự do từ trong mắt cáo nhỏ, đừng nói chỉ là chấn thương, cho dù bị thương nặng, chỉ sợ nó cũng sẽ đồng ý.

Lúc này Trần Triệu Dương để cáo nhỏ nằm lên trên cục sắt lớn, sau đó anh mới bắt đầu dùng gậy đốt lửa gõ lên trên dây sắt buộc vào eo nó.

Với thực lực của Trần Triệu Dương, mạnh của gậy đốt lửa, sau khi gõ mười mấy phút, cuối cùng dây sắt buộc vào eo cáo nhỏ đã có thay đổi, biến thành một tầng thật mỏng.

Nhìn đến đây, cáo nhỏ càng thêm hưng phấn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1381


Không đợi Trần Triệu Dương gõ tiếp, nó đã đột nhiên nhảy dựng lên, ngay sau đó liền gào thét một tiếng, cơ thể nhỏ bé lúc đầu đột nhiên biến lớn, con cáo nhỏ đang chỉ to bằng bắp chân của anh lại biến thành cao gần bằng anh, cứ như vậy mà vẫn còn to thêm nữa. 

"Mẹ ơi, quá lợi hại, trông bé xíu vậy mà còn có thể thay đổi kích thước bản thân", nhìn thấy cáo nhỏ biến hóa, Trần Triệu Dương lập tức líu lưỡi, xem ra con cáo. nhỏ này cũng là một thứ rất khó lường đây.

Khi cơ thể của cáo nhỏ biến lớn tới một trình độ nhất định, dây sắt trói buộc trên người nó cũng bị đứt gãy.

"Gào..."

Cáo nhỏ cảm nhận được dây sắt trên người mình đã biến mất, nó lập tức hưng phấn gào lên.

Bộ lông trên người nó xù lên trong nháy mắt, giống như là một con nhím, ngay sau đó nó điên cuồng phóng lên tận trời, tốc độ nhanh đến mức cực hạn, lượn trên không trung mấy vòng, hiển nhiên vui vẻ và hưng phấn vì bỗng nhiên lấy được tự do đã nhấn chìm nó.

Nhìn cáo nhỏ tự do bay lượn trên không trung, trên mặt Trần Triệu Dương lập tức hiện ra một nụ cười vui vẻ.

Ngay sau đó, anh lại thấy khó hiểu, nhìn qua có vẻ con cáo nhỏ này cũng không hề tâm thường, Tiểu Hôi muốn bay còn phải dựa vào cánh, nhưng cáo nhỏ căn bản không hề có cánh, thế mà cũng có thể tự do bay. lượn trên không trung, đúng là quá thần kỳ.

Cáo nhỏ bay khoảng năm sáu phút trên trời, cuối cùng mới xả hết được sự uất ức trong lòng nhiều năm qua.

Khi nó rơi xuống đất, đã khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp nhỏ nhắn lúc trước, thân mật ôm lấy đùi Trần Triệu Dương, cái đầu lông xù kia cọ đi cọ lại trên đùi anh, dùng việc này để diễn tả sự biết ơn của nó.

"Được rồi nhóc con, nếu mày đã không sao, bọn tao cũng phải lên đường rồi. Bọn tao còn có chuyện, cho nên không cùng chơi đùa với mày được nữa”, Trần Triệu Dương vuốt ve cái đầu nhỏ mềm mại của nó một chút, vừa cười vừa nói.

Nghe anh nói vậy, con cáo nhỏ lúc đầu đang làm nũng với anh lập tức dừng lại, ngay sau đó bên trong đôi mắt nhỏ của nó lại như có nhân tính, lưu luyến không nỡ, còn có cả nước mắt.

Nhìn đến đây, Trân Triệu Dương lập tức ngây người, ôm chặt lấy nó, nhẹ nhàng vuốt ve, nói ra: "Bọn tao còn muốn tiếp tục đi lên, mày nhất định phải đi theo bọn tao. sao?"

"Chít chít..."

Cáo nhỏ kêu hai tiếng chít chít, sau đó gật đầu giống như Tiểu Hôi.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cáo nhỏ, trong lòng Trần Triệu Dương cực kì vui vẻ, chỉ là anh bỗng nhiên có chút nghỉ ngờ.

Cáo nhỏ và Tiểu Hôi, chúng nó căn bản không phải động vật hiền lành gì, thế nhưng vì sao chúng nó lại đối xử với anh như vậy chứ? Những người khác lại không được như thế, chẳng lẽ trong này có bí mật gì sao? 

Mang theo nghỉ ngờ này, bọn họ lại lên đường lần nữa, mà lần này có Tiểu Hôi và cáo nhỏ, bọn họ gần như không cần phải phí sức đã có thể lên đến lối đi vào tầng thứ tư.

Đi vào tầng thứ tư cực kì dễ dàng, tầng này hoàn toàn ngược lại với tầng thứ ba, tầng thứ ba lạnh đông cứng, mà tầng thứ tư thì là hoang mạc vô hạn, trời nóng đến mức khiến người ta phải bị hoà tan.

Sau khi đến tâng thứ tư, ba người Hoàng Đại Thắng không tiếp tục ở chung với mấy người Trần Triệu Dương nữa, mà tách ra đi riêng.

Mặc dù bọn họ biết, đi theo mấy người Trần Triệu Dương có lẽ sẽ an toàn, nhưng chỉ sợ sau đó sẽ không chiếm được thứ gì cả, dù sao thực lực của người ta mạnh mẽ như vậy.

Ba người, hai người thừa kế, còn có hai con thú kia, thực lực đó căn bản không thể so sánh được.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1382


Đối với việc ba người này rời đi, Trần Triệu Dương cũng không từ chối, dù sao thực lực của ba người cũng không yếu, lại không hề một lòng với bọn anh, nhỡ may gặp phải chuyện gì nguy hiểm, anh chỉ sợ không phải bọn họ không góp sức, mà là sợ bọn họ sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Cho nên, bọn họ rời đi là kết quả tốt nhất.

"Đại ca, anh có phát hiện không, mỗi lần chúng ta lên một tầng, trong cơ thể sẽ có thêm một số thứ”, lúc. mấy người Trần Triệu Dương đi trong hoang mạc, đương nhiên căn cứ vào chỉ dẫn của cáo nhỏ, trong khi rảnh rỗi, Giang Tử Phong mới hiếu kì nói.

"Ô? Anh cũng có loại cảm giác này sao? Tôi còn tưởng rằng chỉ tôi mới thấy thế chứ", nghe cậu ấy nói vậy, Jessica đột nhiên mở miệng nói.

"Tôi cũng có cảm giác như vậy, tầng thứ nhất hẳn là tăng cường tốc độ, tầng thứ hai tăng cường lực phòng ngự, tầng thứ ba tăng cường kháng tính với rét lạnh, đương nhiên, đây chỉ là cách hiểu của tôi thôi", Trần Triệu Dương nói về trải nghiệm của anh cho mọi người.

"Hẳn là như thế, vậy có phải nếu như chúng ta có thể đi đến tầng thứ chín, thực lực sẽ được tăng lên rất nhiều không?", nghe anh nói, hai mắt Giang Tử Phong lập tức †ỏa sáng, cũng hưng phấn nói.

"Không dễ đâu, bây giờ còn chưa đi được một nửa nữa, bốn tầng phía trước đã khiến chúng ta kiệt sức, chắc chắn phía sau sẽ càng ngày càng khớ", Trần Triệu Dương lại lắc đầu, có chút lo lắng với mấy tầng phía sau.

"Đại ca, nếu như tiếp theo bọn em thực sự không vượt qua nổi, vậy bọn em sẽ ở lại, chờ đến khi anh thành công vượt qua, trở thành người khống chế rồi sẽ có thể đưa bọn em ra", Giang Tử Phong nghe anh nói thì trầm mặc một lát, sau đó nói.

"Để nói sau, không cần phải vội vã", Trần Triệu Dương lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.

"Tâng thứ tư này cũng được thông qua cực kì thuận lợi, dù sao hai con thú bản địa này đã dẫn bọn họ tránh khỏi rất nhiều chỗ nguy hiểm.

Lúc đến cửa tầng thứ tư, mấy người Trần Triệu Dương nhìn ba người Đại Hoàng Thắng vô cùng chật vật phía trước thì đều lộ ra vẻ mặt kì quái.

Ba người này có một điểm chung là đều bị đứt mất một cánh tay, hơn nữa còn không phải bị vũ khí sắc bén cắt đứt, ngược lại giống như bị dung nham mãnh liệt hoà †an mất vậy, vết thương bị bỏng như bị đốt cháy.

Trừ cái đó ra, một con mắt của ba người bọn họ cũng bị khoét, nhìn qua cực kì đáng sợ.

Nhưng Trần Triệu Dương lại cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm từ trên người bọn họ, hơi thở này còn dày đặc hơn trước đó một chút, hoặc là nói ba người này đã mang đến nguy hiểm về tính mạng cho anh. 

Nói cách khác, ba người họ biến thành dạng này, nói thật, cái giá một cánh tay, một con mắt quá lớn so với võ giả, hai thứ đó đều không thể thiếu được.

Mà nếu như ba người bọn họ nỗ lực trả giá lớn như: vậy, cuối cùng lại đạt được thực lực thế kia, vậy thì thật sự không đáng giá.

Chỉ là Trần Triệu Dương căn bản không thèm để ý đến bọn họ, mà nhìn về phía lối đi này, đã sắp lên đến †ầng thứ năm, anh có một loại cảm giác, chỉ sợ năm †ầng phía sau sẽ không hề dễ dàng.

Bởi vì vừa rồi lúc đi đường, Trần Triệu Dương đã hỏi thăm Tiểu Hôi và cáo nhỏ về tình huống của năm tầng trên, kết quả hai bọn chúng đều mờ mịt, hiển nhiên không hề biết về thứ mà anh hỏi, điều này khiến trong lòng Trần Triệu Dương bỗng trâm xuống.

"Đại ca, nhìn qua có vẻ lối đi này rất bình thường, có vào không?", Giang Tử Phong nhìn lướt qua bậc thang dẫn đến tầng thứ năm trong tháp, hỏi.

"Cậu cảm thấy ba người bọn họ có ngốc không?”, Trần Triệu Dương không trả lời cậu ấy, mà là nhìn ba người Hoàng Đại Thắng, hỏi ngược lại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1383


"Cũng không ngốc lắm, có liên quan gì đến việc này sao?", Giang Tử Phong đáp lại theo bản năng, dù sao nếu ngốc thật, cũng không có khả năng trở thành người thừa kế.

"Mấy người mới ngốc, cả nhà mấy người đều là đồ ngốc", nghe được Trần Triệu Dương nói bọn họ như vậy, ba người Hoàng Đại Thắng lập tức thầm mắng trong lòng, chỉ là bọn họ không dám mắng thành tiếng, chỉ có thể len lén mắng ở trong lòng thôi.

"Nếu bọn họ không ngốc, vậy vì sao bọn họ không đi lên? Về sau làm chuyện gì cũng phải động não", Trần "Triệu Dương không nhịn được châm chọc.

Nhưng mà cũng không phải chỉ là châm chọc, mà còn đang dạy cậu ấy, về sau gặp được những chuyện tương tự thì không thể chỉ biết xông pha chiến đấu được.

"Vâng, đại ca", Giang Tử Phong vội vàng gật đầu.

Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu đảo qua lối đi này, cũng không phát hiện lối đi này có gì không ổn.

Nhưng anh lại rất nhạy cảm với nguy hiểm, cái cầu thang này mang đến cho người ta một cảm giác đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người vậy.

"Ba người các ông, nói một chút đi, cầu thang này có gì không ổn sao?", Trần Triệu Dương nhìn về phía ba người Hoàng Đại Thắng, hỏi.

Ba người họ dùng con mắt độc nhất của mình để nhìn nhau, sau đó liền trầm mặc, hiển nhiên là không muốn nói.

"Mấy người có thể không nói, nhưng mấy người trả cái giá lớn như thế chỉ vì để dừng bước đây sao? Mấy người bằng lòng ư?", anh không ép buộc bọn họ, mà thản nhiên nói. đôi mắt duy nhất của ba người liền lóc lên một cái, hiển nhiên, lời của anh đã tác động vào trong lòng bọn họ, nếu như nỗ lực trả giá lớn như thế chỉ để tăng thực lực lên tới cấp độ bây giờ, bọn họ vô cùng không cam lòng.

Mà leo lên mới là điều quan trọng để tăng thực lực, chỉ cần có thể tiếp tục trèo lên trên, bọn họ sẽ có thể tăng thực lực lên lân nữa.

"Nói cho mấy người biết cũng vô dụng, lối đi từ tầng bốn lên tầng năm quá kinh khủng", lúc này Hoàng Đại Thắng mới nói về đặc điểm của lối đi này, nghe ông ta nói xong, mấy người Trần Triệu Dương lập tức hít một hơi lạnh.

Hoá ra, đừng nhìn lối đi này chưa đến mười mét, mỗi một bậc dài một mét, bậc thang thứ nhất có áp lực gấp. đôi, mỗi lần tăng lên một bậc thang, áp lực sẽ gia tăng gấp đôi, đến bậc thang thứ tám chính là một trăm hai mươi tám lần áp lực.

Đến bậc thang thứ tám, có thể nói thực lực không đạt tới đỉnh phong võ tông, căn bản không chịu nổi áp lực như vậy.

Đến bậc thang thứ chín, hai trăm năm mươi sáu lần áp lực, bậc thang thứ mười chính là năm trăm mười hai lần áp lực. 

Theo Hoàng Đại Thắng nói, gần như không có ai có thể bước qua được bậc thang thứ thứ chín và bậc thang thứ thứ mười, đã từng có người thừa kế đi đến bậc thang thứ chín, nhưng còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã bị áp lực đè thành vũng máu rồi.

Đây cũng là lí do vì sao ba người bọn họ lại đồng ý trả giá lớn để tăng thực lực của mình lên ở tầng thứ tư, bởi vì nếu như không thể tăng thực lực vượt qua cấp bậc. của người thừa kế ở tầng thứ tư, như vậy bọn họ căn bản không có tư cách tiến vào tầng thứ năm.

Theo lời Hoàng Đại Thắng nói, trong sư môn của bọn họ đã từng có người đi đến nơi này, chỉ là n bối kia lại bị áp lực bậc thang thứ chín đè thành một bãi máu, mà những người khác căn bản không còn dám tiến lên nữa, lúc này mới giữ được một chút tài liệu về lối đi này.

"Đại ca, khủng bố quá, chúng ta còn đi nữa không?", nghe ông ta nói kinh khủng như thế, Giang Tử Phong nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cẩn thận hỏi.

"Đừng gấp, nếu như không thể làm, chúng ta sẽ rút lui, trước hết cứ để cho tôi quan sát một chút đã", tâm trạng của Trần Triệu Dương cũng cực kì nặng nề, chỉ là anh không thể hiện ra ngoài thôi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1384


“Thế này đi, tôi đi vào thử trước một chút, nếu như không được, tôi sẽ lùi ra ngoài”, Trần Triệu Dương quan sát nửa ngày, lối đi này cũng không có bất kỳ bí mật gì, có lẽ chỉ có biện pháp lấy thân thử nghiệm, mới có thể tìm được bí mật trong đó thôi.

“Không được, đại ca, quá nguy hiểm, nếu như thực sự không được, chúng ta cứ rút lui trước đi”, Giang Tử Phong kéo anh lại, có chút lo lắng nói.

“Yên tâm đi, trong lòng tôi nắm chắc, nếu như tôi không chịu nổi, vậy tôi sẽ nhanh chóng đi ra ngoài”, Trần Triệu Dương lại lắc đầu, trong lòng vô cùng kiên định.

Không biết vì sao, anh luôn có một loại cảm giác, †ầng cao nhất trong tháp có đáp án mà anh cần, nếu như không lên được tầng cao nhất, anh tuyệt đối không bằng lòng.

Hơn nữa nếu tháp Hạo Thiên là tháp kiểm tra, vậy chắc chẵn không thể có thú vui giết người được, nhất định sẽ có biện pháp để đi qua lối đi này.

Dù sao, tháp kiểm tra này muốn lựa chọn người thừa kế thích hợp, chắc chắn không có khả năng không để lại một đường sống nào.

Nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, ánh mắt của ba người Hoàng Đại Thắng lập tức lấp lóe, hiển nhiên, có thể quan sát người đi qua lối đi này ngay tại chỗ, tuyệt đối là một chuyện không tệ.

Có lẽ, cơ hội của bọn họ đã đến rồi. 

Trần Triệu Dương hít sâu một hơi, bước ra một bước. vào trong lối đi, đặt chân lên trên bậc thang thứ nhất.

“Ừm!”, cảm nhận được áp lực truyền đến từ bậc thang thứ nhất, anh không vội đi lên, mà cẩn thận cảm nhận nó.

Đây cũng là trọng lực, mặc dù trọng lực ở bậc thang thứ nhất không rõ ràng, nhưng anh vẫn có thể cảm giác được sự khác nhau trong đó.

Cũng không phải chỉ có áp lực mà trọng lực mang tới, mà dường như còn có cảm giác đè nén đến từ linh hồn.

Chỉ là áp lực ở bậc thang thứ nhất không rõ lắm, Trần Triệu Dương để cho thân thể của mình thích ứng với áp lực bậc một, sau đó mới bước một bước lên bậc thang thứ hai.

Vừa lên bậc thang thứ hai đã có thể cảm nhận được: áp lực, giống như có đồ vật gì đó túm lấy mình, quan trọng nhất là một loại áp lực đến từ linh hồn, để anh có cảm giác mình sắp không chịu nổi.

“Hoá ra là như vậy sao”, Trần Triệu Dương cảm nhận được áp lực đến từ linh hồn, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười, anh muốn nhìn xem thứ này có thật sự khiến linh hồn anh run rẩy không?

Sau đó, Trần Triệu Dương liền bước từng bước lên bậc thang này, với cường độ cơ thể của anh lúc này, áp lực như vậy hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng xấu gì đến anh.

Mà còn ngược lại, đã rất lâu rồi anh không được cảm nhận sự vui vẻ nhẹ nhàng này, anh có một loại cảm giác, chỉ sợ chẳng những bậc thang này không có hại, mà còn có thể giúp bọn họ tăng cường độ cơ thể và cường độ linh hồn lên.

Cho nên, tâm trạng của Trần Triệu Dương bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn, bắt đầu ngồi xuống ở trên bậc thang, anh muốn tận dụng hết khả năng rèn luyện ở mỗi bậc, có lẽ đây mới là điểm mấu chốt để tiến vào tâng thứ năm.

Quả nhiên, mỗi lần anh đi lên một bậc thang, đến khi lên đến bậc thang thứ bảy, áp lực đã tăng tới ba mươi hai lần, mức độ áp lực này có thể mang đến cho Trần Triệu Dương cảm giác đè nén nhất định.

Nhưng mà lại không có đau đớn, dù sao cường độ cơ thể của anh quá kinh khủng.

Trần Triệu Dương không vội đi lên, bởi vì ở bậc thang này, anh có thể cảm giác được thân thể của mình đang chậm rãi bốc cháy, đây là cảm giác cơ thể anh đang tiếp tục lột xác, chỉ có đến bậc thang này anh mới có cảm giác như vậy, đương nhiên là không thể bỏ qua.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1385: Kết thúc phần 1


“Đại ca làm sao vậy? Sao lại chậm như vậy chứ? Không phải nói phía dưới rất dễ dàng, phía sau mới tương đối gian nan sao? Chẳng lẽ là tin tức sai?”, Giang Tử Phong khó hiểu nhìn Trần Triệu Dương, nói với.‹Jessica bên cạnh. 

“Mặc dù anh ấy không phải người thừa kế, nhưng tôi có một loại cảm giác, anh ấy còn đáng sợ hơn những người thừa kế như chúng ta, có lẽ anh ấy có một biện pháp để thân thể thích ứng với cường độ áp lực mỗi một bậc thang, vậy hai bậc thang cuối cùng cũng không còn. khó khăn như thế nữa”,.Jessica nhẹ nhàng an ủi.

“Đó là điều đương nhiên, đây chính là đại ca của chúng tôi, trước kia tôi chỉ mới bước vào cấp độ Tiên Thiên, đi theo đại ca tới đây, tôi mới có cơ hội trở thành người thừa kế, cho nên tất cả mọi thứ của tôi đều là do đại ca cho, không có đại ca sẽ không có tôi bây giờ”, Giang Tử Phong kiêu ngạo gật đầu, hiển nhiên cực kì đồng ý với.Jessica.

Cậu ấy càng có ấn tượng tốt với cô ta hơn, phải biết tiêu chuẩn tìm vợ của cậu ấy là nhất định phải tôn trọng đại ca mới được, hiển nhiên,.Jessica đã phù hợp với tiêu chuẩn này.

Một bên khác, lúc này ba người Hoàng Đại Thắng cũng đều có dáng vẻ kích động, hiển nhiên Trần Triệu Dương đi đến tầng thứ bảy mà vẫn không có chuyện gì, bọn họ cảm giác thực lực của mình mạnh hơn Trần Triệu Dương, đương nhiên cũng sẽ không có vấn đề gì TỐI.

“Đi”, ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều vọt thẳng vào bên trong.

Quả nhiên, đi đến bậc thang thứ nhất, bọn họ không cảm nhận được chút áp lực nào, đương nhiên cũng không ở lại, dù sao dựa theo suy nghĩ của bọn họ, phải  thông qua đầu tiên mới có thể trở thành người khống chế bí cảnh này, cho nên bọn họ muốn đi lên trước Trần Triệu Dương, vượt qua anh.

Đến bậc thang thứ hai, bậc thang thứ ba, bọn họ vẫn không dừng lại, lúc bắt đầu lên đến bậc thang thứ tư, bọn họ đã cảm thấy một chút áp lực, nhưng cũng không †ạo ra bất kì khó khăn gì cho bọn họ.

“Có phải ghi chép của sư môn có sai sót không? Vì sao lại có thể đi lên dễ dàng như vậy chứ?”, Hoàng Đại Thắng khó hiểu nói với hai người khác.

“Tiền bối, lúc này mới lên đến bậc thang thứ tư, đương nhiên là áp lực không lớn, chúng ta đi lên trên chút nữa đi”, một người trong đó cẩn thận nói.

“Không sai, đi thôi, lại đi lên trên nhìn xem”, Hoàng Đại Thắng gật đầu, sau đó ba người không còn do dự, mà tiếp tục đi lên, rất nhanh bọn họ đã đến bậc thang thứ bảy mà Trần Triệu Dương đang đứng, đến tầng này, bọn họ cảm nhận được một áp lực không nhỏ.

Nhưng mà với thực lực của ba người, áp lực này hoàn toàn không đủ để để bọn họ lui bước.

Lúc ba người bọn họ xông lên, Trần Triệu Dương đã thích ứng với áp lực của tầng này rồi, đồng thời đã hoàn thành việc rèn luyện cơ thể và linh hôn dưới áp lực đó.

Nhìn thấy ba người bọn họ cứ lao đến như vậy, anh cũng không thèm quan tâm, Trần Triệu Dương không có bất kỳ nghĩa vụ phải nói cho đối phương biết bí mật ở  trong đó, dù sao nói một cách nghiêm túc, bọn họ đang ở trong quan hệ cạnh tranh, anh càng không thể nói cho đối phương biết.

Lúc này Trần Triệu Dương truyền âm cho Giang Tử Phong đang đứng ngoài chờ đợi, nói bí mật về bậc thang. này cho cậu ấy, đồng thời nói cho cậu ấy biết nên đi lên như thế nào.

Giang Tử Phong đứng ở bên ngoài chờ đợi, nghe anh nói vậy thì lập tức lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, sau đó cậu ấy nhỏ giọng nói lại lời của anh vào tai.Jessica.

“Quá tốt rồi, chúng ta đi thôi”, nghe thấy thế, Jessica vui vẻ hẳn lên, lúc này ôm chặt lấy cánh tay Giang Tử. Phong, thân thiết nói.

Nghe cô ta nói vậy, Giang Tử Phong khế gật đầu, chỉ là cảm nhận được Jessica đang cọ xát vào cánh tay mình, khuôn mặt của cậu ấy lập tức đỏ lên, nhịp tim cũng tăng tốc theo.

Kết thúc phần 1, hi vọng gặp lại độc giả trong phần 2 vào một ngày không xa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1281


Trần Triệu Dương trực tiếp dặn dò Vi Đức, dẫu sao nếu công pháp này bị tiết lộ, sợ rằng sẽ dẫn tới phiền toái không nên có.

“Cậu Trần, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không tiết lộ”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Vi Đức lập tức đồng ý. Anh ta là con cháu của gia tộc lớn đương nhiên hiểu được chuyện này. Nếu như anh ta làm lộ chuyện này ra, chỉ sợ gia tộc của mình cũng không gánh nổi, đến lúc đó có khả năng lớn sẽ liên lụy đến cả gia tộc.

“Được, tôi tin cậu. Nếu quả thực có người hỏi cậu tại sao thực lực của cậu ta tiến triển nhanh như vậy, cậu cứ nói cậu uống huyết linh đan tìm được từ một kiến trúc dưới lòng đất ở Hắc Châu. Lát nữa tôi sẽ gửi thông tin về kiến trúc đó cho cậu. Yên tâm đi, bọn họ sẽ không tìm được bất kỳ thứ gì đâu, vì nơi đó đã bị nổ sập rồi”, Trần Triệu Dương vẫn không quá yên tâm, lại dặn dò thêm.

Trước kia Trần Triệu Dương đã tìm được nơi đó, dù sao chỗ đó cũng bị anh cho nổ sập rồi, cho dù có tìm cũng không tìm ra được thứ gì.

“Được rồi, cậu thử xem”, sau khi được Trần Triệu Dương truyền công pháp cho, ánh mắt Vi Đức sáng lên, bởi vì công pháp này vô cùng thích hợp cho anh ta tu luyện. Anh ta lập tức học theo người trong phim võ thuật Hoa Hạ ngồi xuống tĩnh tọa, bắt đầu tu luyện.

Nhìn Vi Đức tu luyện, ánh mắt Trần Triệu Dương loé lên. Không phải là ai cầu xin anh, anh cũng sẽ truyền thụ công pháp này cho. Ban nãy anh nhìn thấu cơ thể Vi Đức, phát hiện thể chất của anh ta rất thích hợp để tu luyện huyết thi công, chẳng trách Phí Liệt lại ban huyết thống của mình cho Vi Đức.

Nhưng mà, Trần Triệu Dương cũng không định để Vi Đức mãi bị Phí Liệt khống chế. Khi Vi Đức tu luyện thành công rồi, anh ta muốn thoát khỏi sự khống chế của Phí Liệt là điều rất dễ dàng.

Vi Đức tu luyện khoảng 10 tuần mới ngừng. Khi anh ta mở mắt ra, một tia sáng lạnh từ trong mắt anh ta loé lên rồi biến mất, gương mặt anh ta lộ ra vẻ hưng phấn. Mới thử một chút như vậy, anh ta đã cảm thấy thực lực của mình tăng lên rất nhiều. Vi Đức biết, lần này mình cược thẳng rồi.

“Cậu Trần, tôi...thực lực của tôi tăng lên rồi. Tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa”, Vi Đức thấy Trần Triệu Dương đứng bên cạnh, lập tức kích động nói.

“Không cần kích động như vậy, bình thường thôi. Mới bắt đầu tu luyện sẽ tiến triển rất nhanh, nhưng quá trình tu luyện phải kiên trì bần bỉ, chuẩn bị chiến đấu lâu dài. Còn nữa, nếu có thể thì đừng hút máu nữa, đó là chuyện chỉ có Huyết tộc cấp thấp mới làm”, đối với chuyện này, Trần Triệu Dương không có nghi ngờ chút nào. Nếu Vi Đức tu luyện công pháp của mình mà còn dậm chân tại chỗ thì chứng tỏ mắt mình có vấn đề rồi.

“A... Được, tôi nhất định không hút máu nữa”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, gương mặt vốn trắng bệch của Vi Đức lập tức lộ ra chút khó chịu, nhưng rất nhanh, anh ta đã lộ ra vẻ kiên định.

“Được, chỉ cần có lòng tin, sau khi cậu dừng hút máu một thời gian ngắn, cậu sẽ biết chỗ tốt ở đâu”, mặc dù tự nhận mình không phải người tốt lành gì, nhưng Trần Triệu Dương cũng không muốn nhìn thấy cảnh ma cà rồng hút máu lần nữa.

“Dạ, cậu Trần”, nghe vậy, Vi Đức liên tục gật đầu. Chỉ cần có thể tiến bộ, thế nào cũng được. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1282


Sau đó Trần Triệu Dương không tiếp tục giữ Vi Đức lại nữa, mà để anh ta rời đi.

"Đại ca, chỉ sợ chúng ta thật sự không trở về được”, sau khi Vi Đức rời đi, Giang Tử Phong cầm điện thoại đi tới.

"Sao vậy?”, nghe được Giang Tử Phong nói thế, Trần Triệu Dương nhận lấy điện thoại, vừa hay nhìn thấy tin nhắn mà cô vợ trẻ của mình gửi tới, nội dung là bây giờ công ty đang thiếu đá quý, công ty đá quý vốn dĩ phải cung ứng cho công ty của Nam Cung Yến lại vi phạm hợp đồng, bắt đầu từ đầu tuần đã không cung ứng đá quý cho bọn họ nữa rồi.

Cho nên, Nam Cung Yến có ý là, nếu như Trần Triệu Dương không có chuyện gì, thì hãy đến trụ sở công ty này một chuyến, mà trụ sở công ty đó lại ở ngay Vụ Đô.

"Được, chuẩn bị một chút, chúng ta đi xem công ty này đã xảy ra chuyện gì?”, Trần Triệu Dương không ngờ thế mà công ty lại gặp chuyện như vậy, mặc dù anh đã sớm không làm ở công ty, nhưng đây chính là công ty của bà xã mình, vô duyên vô cớ vi phạm hợp đồng, rõ ràng là đang bắt nạt bà xã anh, làm sao anh có thể nuốt trôi được cục tức này chứ.

"Đại ca, chị dâu bảo anh kiềm chế một chút, đừng kích động”, nhìn thấy dáng vẻ kia của đại ca, trong lòng Giang Tử Phong cảm thấy bồn chồn, vội vàng mở miệng khuyên nhủ.

"Được rồi, sao lại nói nhiều thế chứ, đi”, Trần Triệu Dương đập một cái vào gáy Giang Tử Phong, sau đó hai người liền ra ngoài.

Dựa theo địa chỉ bà xã cho, hai người Trần Triệu Dương đã đi tới công ty tên là TBI này, trước khi đến, Trần Triệu Dương đã bảo Giang Tử Phong điều tra về công ty đó một chút, phát hiện đúng là có thực lực rất lớn, có thể nói là nằm trong top 10 công ty ở Vụ Đô, nghiệp vụ của công ty phân bố ở khắp nơi trên thế giới.

Cho nên, Trần Triệu Dương không định xông thẳng vào, mặc dù xông vào cũng không có vấn đề gì, nhưng anh lại định dùng cách ngoại giao trước, quân sự sau, nếu như đối phương không phối hợp thì mới dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.

Cách ăn mặc của hai người Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong lại cực kì thích hợp, những nhân viên an ninh ở cửa cũng không làm khó bọn họ, để bọn họ đi vào vào công ty TI.

"Công ty này hẳn là rất có tiền, thiết kế của trụ sở công ty cũng quá xa hoa”, nhìn đại sảnh cao hơn mười mét, rộng ít nhất mấy ngàn mét vuông, Giang Tử Phong líu lưỡi nói.

"Xem dáng vẻ kia của cậu kìa”, Trần Triệu Dương tức giận nhìn cậu ấy một cái, sau đó hai người đi tới quầy lễ tân.

"Xin chào, người đẹp, tôi muốn gặp Lyons một chút”, Giang Tử Phong nhìn cô gái lễ tân tóc vàng cao gầy xinh đẹp, nói thẳng. 

"Lyons? Anh nói là tổng giám đốc của chúng tôi? Xin lỗi, xin hỏi anh có hẹn trước không?”, người đẹp lễ tân nhíu đôi mày thanh tú lại, sau đó lạnh lùng trả lời.

"Hẹn trước? Không hẹn trước, chúng tôi là người của Khuynh Thành Quốc Tế, có vài việc hợp tác muốn trò chuyện với tổng giám đốc của các cô một chút”, đương nhiên Giang Tử Phong thấy được sắc mặt của người đẹp. lễ tân này trở nên lạnh lùng, liền nói ra mục đích bọn họ đến đây.

"Khuynh Thành Quốc Tế? Chưa nghe bao giờ, nếu như hai anh muốn nói chuyện về việc hợp tác, vậy hãy liên hệ với bộ phận tiếp thị của chúng tôi, gửi thư ý định hợp tác của các anh, tìm tổng giám đốc của chúng tôi cũng vô dụng, cũng không phải là ai tổng giám đốc của chúng tôi cũng gặp”, người đẹp lễ tân nghe xong cái tên này, đôi mắt càng thêm lạnh lão.

"Để tôi”, đương nhiên Trần Triệu Dương cảm nhận được, sau khi đối phương nghe thấy Giang Tử Phong nói đến bốn chữ Khuynh Thành Quốc Tế thì thái độ càng thêm ác liệt, hiển nhiên đối phương căn bản không muốn cho bọn họ cơ hội.

Cho nên, Trần Triệu Dương không có ý định lãng phí thời gian nữa.

"Bây giờ cô gọi điện thoại cho Lyons, nói cho anh ta biết, tôi cho anh ta năm phút. Năm phút sau, nếu như: anh ta không đến, như vậy anh ta phải tự gánh chịu tất cả hậu quả, chỉ là, không biết anh ta có thể chịu đựng nổi hay không". 

Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn cô gái lễ tân, nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1283


Sau khi anh nói xong, liền không tiếp tục để ý đến nữa, anh đã cho anh ta cơ hội rồi, phải xem anh ta có thể nắm chắc được hay không thôi?

Sau đó Trần Triệu Dương quay người đi ra ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, Giang Tử Phong nhìn đại ca bá đạo khí thế như vậy, trong lòng rất thán phục, lúc này cũng đến đó ngồi theo.

Cô gái lễ tân nghe thấy hai người này nói như vậy, trong lòng càng thêm khinh thường.

Chỉ là, khi thời gian dần dần trôi qua, áp lực trong lòng cô ta càng lúc càng lớn, lãnh đạo quyết định như thế nào là chuyện của bọn họ, nếu như hai người kia thật sự có lai lịch lớn, đến lúc đó chỉ sợ mình sẽ là kẻ chết thay.

Nghĩ tới đây, cô ta không còn dám chậm trễ, vội vàng cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của văn phòng tổng giám đốc.

"Tổng giám đốc Lyons, dưới tầng có người của Khuynh Thành Quốc Tế đến, nói muốn gặp anh, anh xem...", sau khi bắt máy, lễ tân liền nói thẳng ra tình huống bây giờ.

"Khuynh Thành Quốc Tế? Tới nhanh đấy, không gặp”, đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói khinh thường. 

"Quả nhiên”, nghe được tổng giám đốc nói, người đẹp lễ tân không hề cảm thấy bất ngờ, dù sao chuyện này đã đã sớm được thông báo cho quầy lễ tiếp đón rồi, chỉ cần là Khuynh Thành Quốc Tế, liền không gặp.

"À mà khoan, cứ để bọn họ lên đây đi, đúng rồi, dẫn bọn họ đến phòng hội nghị”, ngay lúc cô ta muốn cúp. điện thoại, giọng nói của Lyons đột nhiên lại truyền ra, chỉ là bên trong giọng điệu này có vài phần giễu cợt.

"A... Vâng, tổng giám đốc”, nghe được tổng giám đốc nói vậy, lễ tân lập tức sửng sốt, mặc dù không nghĩ ra vì sao tổng giám đốc lại thay đổi ý định, nhưng hiển nhiên đây không phải là chuyện cô ta có thể tham gia.

Sai khi cúp điện thoại, cô ta thu hồi thái độ vừa rồi của mình, thay bằng vẻ tôn kính, đi đến trước mặt hai người Trần Triệu Dương.

"Hai anh, tổng giám đốc của chúng tôi bảo hai anh lên phòng họp trên tầng, mời đi theo tôi”, người đẹp lễ †ân cười một tiếng ngọt ngào, sau đó đi phía trước dẫn đường.

Giang Tử Phong lập tức mở to hai mắt ra nhìn, có chuyện gì vậy?

Lúc ăn nói tử tế thì người ta không thèm để ý đến mình, đến khi mình bắt đầu tỏ thái độ kiên quyết, người ta lại mời mình đi lên, đúng là kì lạ.

Trần Triệu Dương lại không cảm thấy kì lạ lắm, chỉ cảm thấy đối phương đã đưa ra một lựa chọn cực kì thông minh.

"Hai anh, nơi này chính là phòng họp, mời hai anh ngồi trong phòng họp chờ một lát, tổng giám đốc của chúng tôi xử lý xong chuyện sẽ tới”, lễ tân kia dẫn hai người Trần Triệu Dương đi vào phòng họp ở tầng cao nhất rồi mới rời đi.

"Đại ca, đãi ngộ cũng không tệ lắm, thế mà ở đây còn có đồ uống, em không khách khí đâu nhé”, Giang Tử Phong nhìn thấy trên mặt bàn còn có một số đồ uống, hai mắt lập tức tỏa sáng, lúc này liền cầm lên, chuẩn bị mở ra uống.

"Tôi khuyên cậu, tốt nhất đừng uống”, khi Giang Tử Phong vặn nắp ra chuẩn bị uống, Trần Triệu Dương lập tức nhíu mày lại, sau đó khuyên nhủ.

"Đại ca, sao thế? Có độc sao?”, Giang Tử Phong sửng sốt, vội vàng đặt xuống, sau đó hỏi.

"Không có độc, chỉ là đồ uống bình thường mà thôi”, Trần Triệu Dương lại lắc đầu, nói.

"Vậy thì không sao hết, công ty lớn như bọn họ còn có thể tiếc rẻ một hai chai nước hay sao”, Giang Tử Phong nghe thấy vậy thì lập tức yên tâm, sau đó mở nắp ra uống.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1284


"Nhàm chán quá đi, sao người tên là Lyons còn chưa làm xong việc chứ?”, nửa giờ sau, Giang Tử Phong buồn bực ngán ngẩm nói, mà ở trước mặt cậu ấy là năm chai nước rỗng.

Ngay từ đầu cậu ấy còn cực kì kiềm chế, nhưng về sau thật sự quá nhàm chán, cậu ấy liền uống từng ngụm, không thể khống chế được, kết quả đã uống nhiều như vậy.

"Tự nhiên cậu lại uống nhiều như thế làm gì?”, Trần Triệu Dương mở to mắt, ánh mắt sắc lạnh, chẳng qua là khi anh nhìn thấy mấy chai nước trên bàn trước mặt Giang Tử Phong thì lập tức bất đắc dĩ.

"Không phải là do nhàm chán sao, em vào nhà vệ sinh xả nước đã”, Giang Tử Phong ném chai nước rỗng trong tay lên bàn, sau đó đứng dậy, đi ra bên ngoài.

"Ơ? Có chuyện gì vậy? Sao cửa lại không mở ra được?”, Giang Tử Phong đẩy cửa một cái, kết quả cánh cửa kia không hề động đậy chút nào, nhìn qua khe hở, vừa hay nhìn thấy nó đã bị khóa ở bên ngoài.

"Đại ca, mấy người đó khoá cửa rồi”, Giang Tử Phong buồn bực đi đến trước mặt Trần Triệu Dương, sau đó hầm hừ nói.

"Khóa thì cứ khóa thôi, chẳng lẽ bọn họ còn có thể giam lỏng chúng ta được chắc?”, Trần Triệu Dương cố nén ý cười trong lòng, an ủi.

"Không phải, đại ca, em sắp không nhịn nổi rồi, vừa  rồi uống nhiều nước quá”, Giang Tử Phong nhăn nhó nói.

"Ai bảo đang yên đang lành cậu lại uống nhiều nước như thế”, Trần Triệu Dương lại tức giận trừng mắt liếc. cậu ấy một cái, nói.

Vừa rồi sau khi lễ tân kia rời đi, Trần Triệu Dương đã nghe được tiếng khóa cửa, nhưng mà anh cũng không có để ý, dù sao, nơi này cũng không có thể nhốt được. mình.

Chỉ là, lúc Giang Tử Phong bắt đầu uống nước, Trần Triệu Dương đã cảm thấy là lạ, chờ đến lúc cậu ấy muốn đi vệ sinh, anh mới phát hiện, tên Lyons này đúng là quá độc ác, thế mà lại nghĩ ra được chuyện như vậy.

Nhưng mà có lẽ anh ta không biết, hành động đó đã đủ để khiến Trần Triệu Dương tức giận rồi.

"Đại ca, làm sao bây giờ? Em sắp không nhịn nổi rồi”, vốn đang không có chuyện gì, nhưng sau khi cửa bị khóa lại, cậu ấy liền bắt đầu lo nghĩ, vừa lo nghĩ, sự chú ý. sẽ tập trung ở chuyện khiến cậu ấy không thể nhịn được, càng nghĩ, cậu ấy càng cảm thấy sụp đổ.

"Không sao cả, không phải chỗ kia có mấy chai nước rỗng sao, cậu cứ dùng cái đó đi, chấp nhận một chút”, Trần Triệu Dương nở nụ cười trêu chọc cậu ấy.

"Đại ca, ở đây toàn là camera, làm sao em dám chứ. Không được, em muốn đi ra ngoài, em sắp không nhịn nổi rồi”, lúc này Giang Tử Phong đã sắp sụp đổ, vọt tới cửa lần nữa, đập cửa la lên. 

"Ê, có ai không? Mở cửa ra cho tôi, tôi muốn đi ra ngoài một chút”, khuôn mặt của Giang Tử Phong đỏ bừng, sau đó dùng sức gõ cửa hô lên.

"Bọn họ đã khóa cửa, làm sao có thể dễ dàng mở cửa cho cậu chứ? Nhất định là đang chờ chúng ta mất mặt, cho nên, đừng phí sức nữa”, Trần Triệu Dương vừa cười vừa nói.

"Xong rồi, danh tiếng anh dũng cả đời của Giang Tử Phong em đã bị huỷ hoại hết", Giang Tử Phong bưồn bực nhìn Trần Triệu Dương, nói.

"Cậu đợi tôi một chút”, anh không tiếp tục để Giang Tử Phong phải sốt ruột nữa, nhỡ may thật sự nhịn đến chết thì phải làm sao bây giờ?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1285


Lúc này Trần Triệu Dương đi đến phía trước cái camera có thể giám sát toàn bộ phòng họp, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Mấy người đang đùa với lửa đấy, và cũng đã thành công chọc giận tôi”, Trần Triệu Dương nói xong, trực tiếp quay đầu đi tới chỗ cửa.

"Lui về sau một chút”, đợi đến khi Giang Tử Phong lui lại hai bước, Trần Triệu Dương mới giơ chân lên, đạp mạnh một cái vào cánh cửa phòng họp cực kì kiên cố kia.

"Rầm... Cánh cửa bằng gỗ được chế tạo tỉ mỉ, cực kì nặng nề bị Trần Triệu Dương đạp bay ra ngoài, cửa phòng không vỡ vụn mà chỉ bay vèo ra, đập mạnh lên trên bức tường đối diện, tạo thành một cái hố lớn mới dừng lại.

"Má ơi, bạo lực quá đi”, Giang Tử Phong thấy cảnh này, lập tức giật nảy mình, nhưng mà đây đúng là phong cách làm việc của đại ca.

"Đi vệ sinh đi”, Trần Triệu Dương nhìn thoáng qua Giang Tử Phong, nói.

"Vâng, đại ca, anh chờ em nhé”, Giang Tử Phong gật đầu, sau đó mới khom người chạy mất.

"Còn không ra sao? Nếu còn không ra, có tin tôi phá hủy công ty của mấy người hay không?”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn thoáng qua cái camera chính kia, uy hiếp nói.

Lúc này ở bên trong phòng quan sát, sắc mặt của Lyons vô cùng khó coi, đồng thời ngoại trừ anh ta ra, ở trong phòng theo dõi còn có mấy nam nữ nữa, sắc mặt của bọn họ cũng đều không được đẹp lắm.

Nghe được Trần Triệu Dương khiêu khích, bọn họ liền liếc nhau một cái.

"Đi thôi, cậu Seuss, chúng ta đi gặp người trẻ tuổi của Khuynh Thành Quốc Tế này một chút”, Lyons lộ ra vẻ mặt lạnh lão, lúc này liền đứng dậy nói.

"Đương nhiên phải đi chăm sóc anh ta rồi, tôi cũng muốn nhìn xem tên này hống hách như thế, là ai cho anh ta dũng khí”, người được gọi là Seuss chính là người dẫn đầu đám nam nữ trẻ tuổi còn lại, lúc này anh ta cũng đang có vẻ mặt rất khó chịu.

"Cậu Seuss, anh cứ yên tâm đi, ở chỗ của chúng tôi, anh ta sẽ không gây chuyện được đâu”, Lyons kiêu ngạo. cười một tiếng, sau đó liền dẫn đám nam nữ này đi tới phòng họp.

Lúc này Trần Triệu Dương đang ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng họp, hai chân vắt lên trên bàn, dáng vẻ cứ như chỗ này là nhà mình vậy.

Lúc mấy người Lyons và Seuss tiến vào phòng họp, cả đám đều sắp tức điên, mấy lão già đi theo sau đám nam nữ trẻ tuổi này cũng đều nhướng mày lên, lộ ra vẻ lạnh lão.

"Bảo vệ đâu, mấy người chết hết rồi sao?”, Lyons tức. tối nhìn Trần Triệu Dương, đây chính là đang gây hấn với anh ta, nếu như không dạy dỗ tên này cho tốt, chỉ sợ danh tiếng của công ty TI bọn họ sẽ không còn sức uy hiếp gì nữa, đến lúc đó con chó con mèo gì cũng đều dám đến khiêu khích bọn họ, không phải bọn họ sẽ mệt chết sao.

Thực sự coi nơi này là nhà của anh sao? Đứng lên cho tôi”, bảo vệ còn chưa đến, Lyons đã lạnh lùng nhìn Trần Triệu Dương, nói.

"Lúc đầu tôi chỉ muốn nói đạo lí với mấy người, dù sao, tất cả mọi người đều là đối tác, nhưng xem ra anh cũng không thích nói đạo lí lắm, vậy tôi cũng không cần nói đạo lí với anh”, đối với hành động gọi bảo vệ của đối phương, Trần Triệu Dương cũng không để ở trong lòng, mà lạnh lùng nhìn bọn họ.

"Nói đạo lí? Đầu óc của anh không có vấn đề gì đấy chứ? Nơi này là địa bàn của tôi, tôi cần nói đạo lí với anh chắc? Nắm đấm to chính là đạo lí lớn nhất, bây giờ quả đấm của tôi lớn hơn anh, vậy anh phải co đầu rút cổ, nếu có nhục nhã thì cũng phải nhịn cho tôi”, Lyons cười lạnh một tiếng, vẻ mặt vẫn rất kiêu ngạo.

"Được thôi, thật ra tôi cũng thích như vậy lắm, nếu đã thế, chúng ta hãy xem nắm đấm của ai to hơn đi”, Trần Triệu Dương giang tay ra, cười khẩy nhìn đám người này.

"Thú vị lắm, anh là người tu luyện phương Đông nhỉ, ỷ vào mình có chút bản lĩnh, cho nên mới ngang ngược như vậy, đúng không!”, ngay lúc này, tên Seuss kia đột nhiên mở miệng nói.

Đương nhiên, những điều này cũng không phải do. chính anh ta nhìn ra được, mà là một lão già bên cạnh nói cho anh ta biết.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1286


Sau khi nghe Seuss nói xong, Lyons hơi sửng sốt, anh ta nhanh chóng lùi về sau hai bước, thân là tổng giám đốc công ty TI, đương nhiên là anh ta biết trên thế giới này tồn tại một số người đặc biệt, những người này có thực lực mạnh hơn so với người bình thường, anh ta không có khả năng trêu chọc.

“Chỉ là, cho dù anh là người tu luyện ở phương Đông, nhưng nơi này là phương Tây, ở đây, không cho phép anh kiêu ngạo”, Seuss cười lạnh, sau đó chậm rãi tiến về phía Trần Triệu Dương.

“Đại ca, em đến đây, hình như em vừa nghe thấy trong này có người đang khoác lác? Tới, là ai thì đứng ra đây, xem em có đánh chết ông ta không”, Giang Tử Phong khịt mũi, từ bên ngoài đi vào.

“Lão già kia, ng nói đúng không? Tôi cứ thích kiêu ngạo như thế này đấy, ông tới đây đánh tôi đi”, sau khi đi vào trong phòng họp, Giang Tử Phong trực tiếp đi đến trước mặt ông lão vừa nói chuyện, dáng vẻ kiêu ngạo, những giọt nước bọt li tỉ còn phun lên mặt đối phương.

“Cậu... Thô lỗ”, ông lão lùi về sau hai bước, nhanh chóng lau mặt mình rồi buồn bực nói.

“Thô lỗ? Vậy cũng tốt hơn mấy người bỉ ổi, không biết xấu hổ như các ông, nếu như tôi còn nhẫn nhịn, chắc hẳn là sẽ bị các người làm cho nổ tung bàng quang mất?”, Giang Tử Phong không chút kiêng nể đáp trả.

Trần Triệu Dương không nói gì thêm, anh rất vui vẻ để cho Giang Tử Phong tự xử lý, mặc dù những ông lão ngồi đây cũng có chút thực lực, nhưng mà nếu một đấu một, chắc chắn là Giang Tử Phong sẽ không phải chịu thiệt, cho dù tình huống có gì đó không đúng, thì vẫn còn có anh ở bên cạnh.

“Nhóc con, nơi này là trụ sở chính của công ty TI, các người phá huỷ cánh cửa của chúng tôi, có phải là nên cho chúng tôi một lời giải thích hay không?”, Lyons vươn tay ngăn cản ông lão đang định nói chuyện, anh ta trực tiếp gây khó dễ cho bọn họ.

“Cửa phòng này bị hỏng, các người phải tu sửa nó, chúng tôi vừa mới giúp các người tháo dỡ xuống, đáng j_ lẽ ra các người nên cảm ơn chúng tôi mới phải, chúng tôi không đòi tiền công của các người đã là tốt lắm rồi đấy”, nếu như bàn về việc cãi chày cãi cối, Giang Tử Phong còn chưa phải sợ người nào, không phải chỉ là quấy rối _ thôi sao, ai mà chả làm được?

Nghe được lời nói của Giang Tử Phong, mọi người ở đây lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng về phía cậu ấy, nhất là ông lão vừa bị cậu phun nước bọt kia, tất cả đều đã nhịn không được mà muốn xông lên đánh đấm.

“Vừa mở miệng ra đã không nói lý, cậu cho rằng những người ở đây phải giảng đạo lý với cậu sao? Ông Morries, làm phiền ông ra tay”, Lyons cũng lười tranh cãi với đối phương, anh ta trực tiếp nhìn về phía ông lão bên cạnh, cung kính nói.

“Nhóc con, cậu nghĩ bản thân biết cãi lý thì có thể tung hoành khắp thế giới sao? Nơi này cũng không phải là Hoa Hạ của các cậu, ở đây, người có nắm đấm to mới là người có thể tung hoành khắp thế gi ng lão cười lạnh, sau đó từ từ bước ra, chuẩn bị đấu một trận với Giang Tử Phong.

“Chờ một chút", ngay khi ông lão chuẩn bị ra tay, Giang Tử Phong đột nhiên giơ tay lên nói.

“Thế nào? Cậu muốn đầu hàng sao? Cũng được thôi, chỉ cần cậu quỳ xuống, dập đầu với chúng tôi mấy cái, tôi sẽ bỏ qua cho cậu”, ông lão sửng sốt, sau đó ngạo nghễ nói.

“Lão già này, có phải là ông còn chưa tỉnh ngủ hay không, ông đang mơ mộng hão huyền cái gì vậy? Nếu như muốn đánh nhau thì trước đó phải hoạt động thân thể một chút để làm nóng người, nếu không sẽ khiến cho. thân thể bị thương, lúc đó biết làm sao bây giờ?”, Giang Tử Phong liếc mắt xem thường, khinh bỉ nói với ông ta.

Nói xong, cậu ấy không coi ai ra gì mà tập bài khởi động cơ bản theo nhạc của đài ở ngay giữa phòng họp, thậm chí còn vừa tập vừa đếm rất nghiêm túc.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt của đám con ông cháu cha xung quanh lập tức trở nên cực kỳ khó coi, dù sao bọn họ cũng là những nhân vật lớn, vậy mà giờ đây lại phải ở đây chờ đợi cái người không biết tên này, nhưng mà cũng không còn cách nào khác, bọn họ cũng không biết những quy tắc của giới tu luyện.

Ước chừng khoảng năm phút sau, Giang Tử Phong mới tập xong, sau đó cậu ấy nghiêm túc nhìn ông lão kia, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, đương nhiên, Giang Tử Phong cũng không biết cái gọi là ý chỉ chiến đấu là như thế nào, chỉ là trong mắt anh mang theo tia lửa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1287


Ông lão thấy vậy liền hừ lạnh, lúc này, khí thế trên người ông ta bắt đầu ngưng tụ lại, giống như một mũi tên nhọn hoắt, tràn ngập cảm giác nguy hiểm.

Thời điểm ông lão đã ngưng tụ gần xong, ngay khi muốn tung ra một kích xé trời, Giang Tử Phong lại đột nhiên giơ tay lên.

“Chờ một chút”, vẻ mặt của Giang Tử Phong có chút kỳ lạ, cậu nói ông lão đang chuẩn bị ra tay ngừng lại.

“Lại có chuyện gì?”, hơi thở của ông lão nhất thời bị gián đoạn, luồng khí đã ngưng tụ đến đỉnh điểm cứ thế tan biến, ánh mắt ông ta mang theo điên cuồng, tức giận quát lên.

“Quát cái gì mà quát? Khoe giọng ông lớn hay sao? Lúc nãy tôi uống nhiều nước, bây giờ buồn đi WC, ông chờ tôi một chút, sau khi đi WC xong, tôi sẽ quyết đấu sống chết với ông, tôi nhất định sẽ cho ông biết vì sao tôi lại kiêu ngạo như vậy”, Giang Tử Phong kẹp chặt hai chân, vẻ mặt quái dị nói.

“Khốn kiếp, tôi không cho cậu đi, bây giờ cậu phải đánh với tôi ông lão bị làm cho tức đến điên người, ông †a như người bị bệnh tâm thần điên cuồng gào lên.mà đánh với ông trong trạng thái này thì cho dù ông có thăng thì chiến thắng đó cũng thật đáng xấu hổ, có bản lĩnh thì đợi tôi đi WC về rồi đánh”, Giang Tử Phong là người vô lý nhưng lại muốn cãi ra ba phần lý nói.

“Đó là chuyện của cậu, có liên quan gì đến tôi?”, ông lão cũng không mắc bẩy, nhanh chóng phản bác lại.

“Để tôi xem nào, chắc chẳn là ông sợ lúc tôi đi WC xong sẽ khôi phục trạng thái tốt nhất, ông không phải là đối thủ của tôi, cho nên mới dùng mọi cách để ngăn cản tôi đi WC”, Giang Tử Phong dùng dáng vẻ như là đã sớm nhìn thấu ý đồ của đối phương nói với ông ta.

“Chết tiệt, cậu đi WC đi, nhanh lên”, ông lão sắp điên rồi, hai mắt đỏ ngầu nhìn Giang Tử Phong, giận dữ hét lớn.

“Hết cái gì mà hét? ở đây chờ tôi, chờ tôi trở về, tôi sẽ bẻ đầu ông xuống rồi đá giống như một quả bóng”, Giang Tử Phong khinh thường nói với ông lão một câu, sau đó chạy luôn ra ngoài.

Trân Triệu Dương mỉm cười nhìn Giang Tử Phong làm loạn, nhưng trong lòng lại vô cùng tán thưởng sự lý trí của cậu ấy.

Phải biết rằng, thực lực của ông lão trước mắt là mạnh nhất trong nhóm người ở đây, với thực lực của Giang Tử Phong, nếu muốn chiến thẳng ông ta thì khó khăn là rất lớn, cho nên, Giang Tử Phong sử dụng chiến thuật đánh một tiếng trống dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn, làm cho khí thế mà ông lão kia vất vả ngưng tụ được tan biến, có thể nói đây là phương pháp rất thông minh.

Lần này, tốc độ của Giang Tử Phong cũng không chậm chạp như vừa nãy, rất nhanh sau đó, cậu ấy đã trở lại, cậu sợ nếu như đi lâu hơn, lão già kia sẽ tỉnh táo trở lại.

“Lão già, đến đây đi, cho ông xem thực lực của tôi”, sau khi bước vào phòng, Giang Tử Phong ngoäc ngoắc ngón tay với ông lão, vẻ mặt khiêu khích nói.

“Cậu chết đi cho tôi”, lúc này, ông lão đâu còn có thể duy trì sự bình tĩnh? Nghe xong, ông ta trực tiếp vung tay. lên, chuẩn bị dùng một đấm đấm chết cái tên đáng ghét này.

Ngay sau đó, Giang Tử Phong lại đột nhiên làm ra một động tác giống như vừa nãy kêu ông ta ngừng lại.

Nhìn thấy động tác này, theo bản năng, ông lão dừng lại, khí kình được ngừng tụ cũng theo đó tan biến.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1288


Lão già kia khựng lại, nhưng Giang Tử Phong vẫn tiếp tục đấm tới làm cho ông ta ta ngã xuống đất.

"Phich!" Tiếng va đập xuống mặt đất vang lên, lão già kia ngã chổng vó, tiếng kêu lớn đến nỗi những người khác nghe mà thấy xót thay, chắc là đau lắm.

May mà lão già vừa ngã xuống là ngất đi ngay, nếu không thì e là không chịu nổi sự nhục nhã này mất.

"Chậc, người gì mà yếu ớt quá, tôi còn chưa dùng sức nữa, yếu thế kia mà còn dám kêu gào đàn ông phương Đông bị bất lực. Tôi thấy người bị bất lực phải là mấy người mới đúng, nhìn thì cao to cường tráng mà chẳng dùng được", nhìn lão già bị mình đấm một phát ngã sõng soài, Giang Tử Phong lắc đầu, khinh bỉ chê bai.

Nghe thấy những lời này của cậu, những người xung quanh lập tức đỏ mặt.

"Cậu giở trò bịp bợm! Nếu cậu không làm động tác vừa rồi thì sao ông ấy khựng lại rồi bị cậu đánh ngã xuống đất được!", sắc mặt Seuss vô cùng khó coi, giận dữ chất vấn Giang Tử Phong.

"Tôi nói này người anh em, anh có bị ngớ ngẩn không đấy? Tôi đã nói bắt đầu rồi mà ông ta còn tự khựng lại, sao lại trách tôi được? Chưa kể động tác tay vừa rồi chỉ là thói quen chuẩi trước khi cuộc chiến bắt đầu của tôi mà thôi, ai mà ngờ được ông ta nhát gan thế chứ", cậu ấy dang hai tay, ra chiều bất đắc dĩ.  

"Để tôi", lúc này lại có một ông lão khác muốn ra mặt.

"Đúng là không biết xấu hổ, đánh xong không chịu chấp nhận lại còn muốn chơi đánh luân phiên, được đấy, mấy người tưởng tôi sợ à? Nếu đánh luân phiên không được thì mấy người chơi hội đồng luôn đi, tôi không sợ đâu!", Giang Tử Phong nghe vậy thì nổi đóa, kích động nói.

Mặt lão già kia tức khắc đỏ như gấc, vừa rồi lão ta không nghĩ đến điều này, giờ thì bị người ta cười chê rồi.

"Ầm"

Ngay lúc đó, Giang Tử Phong đột nhiên tiến về phía trước, dùng chiêu cũ nện một quyền vào mặt lão già kia, lão ta chưa kịp phát ra tiếng thì đã ngã xuống đất, ngất xỉu.

Thấy cảnh tượng này, những người đứng xem đều sững sờ, khó tin nhìn cậu ấy, ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa khinh thường.

"Chết tiệt, cậu lại đánh lén nữa, quá hèn hạt", cậu ấn được ông già vừa ngất xỉu bảo vệ tức giận hét lên, chỉ thẳng vào mặt Giang Tử Phong.

Không chỉ anh ta mà những người đi theo cùng cũng bị bế mặt hết rồi!

"Sao mà mất cảnh giác thế? Tôi đã nói mấy người không chỉ có thể đánh luân phiên mà chơi hội đồng luôn  cũng được rồi cơ mà, do lão ta đứng yên thôi, trách tôi làm gì", cậu ấy dang hai tay làm vẻ mặt ngây thơ vô tội như vừa rồi.

"Đủ rồi, nói đi, mấy người muốn thế nào?", Lyons hít sâu một hơi, biết nếu tiếp tục để đối phương làm mình làm mẩy như thế nữa thì đám cậu ấm cô chiêu mình dẫn tới sẽ tức chết mất.

"Sao? Anh nói gì cơ? Tức là anh muốn hòa giải với chúng tôi à?", Giang Tử Phong đưa mắt nhìn Lyons châm biếm.

"Hừ, cậu thích nói gì cũng được. Chuyện này rất đơn giản, chúng tôi đã tìm được các công ty khác để thay thế rồi, công ty của cậu không phù hợp yêu cầu của chúng tôi nên đàm phán không thành công, hiểu chưa?", Lyons khó chịu nói thẳng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1289


"Vậy là nắm đấm không đủ cứng, không đủ lớn nên chuyển sang nói lý có phải không?”, Trần Triệu Dương đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng liếc qua những người kia rồi dừng lại ở anh ta.

"Khi chúng tôi muốn nói lý với các anh thì các anh giở trò đấm đá, thấy chúng tôi mạnh hơn thì các anh lại muốn nói giảng đạo, đúng là chuyện gì cũng làm được. Tưởng Trần Triệu Dương này dễ bắt nạt thế à?", anh hừ lạnh.

"Hừ, làm ăn buôn bán thì hai bên phải thống nhất mới được, sao? Chẳng lẽ anh muốn dùng vũ lực để ép tôi nghe lời?", Lyons kênh kiệu nói. 

"Vũ lực? Các anh xứng không? Yên tâm, tôi không biết võ đâu, dùng võ thì bắt nạt các anh quá”, Trần Triệu Dương phất tay ra hiệu Giang Tử Phong quay lại.

Lúc này cậu ấy như tướng quân chiến thắng trở về vậy, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi tới ngạo nghễ nhìn mấy ông già kia, rõ ràng mục tiêu của cậu ấy chưa bao giờ là những người đồng lứa đấy.

"Làm tốt lắm", Trần Triệu Dương không tiếc lời khen ngợi.

"Há há, sách binh pháp em đâu có đọc cho vui”, Giang Tử Phong cười tươi rói, không khiêm tốn chút nào.

"Ồ? Tôi rất muốn biết không dùng võ lực thì mấy. người còn gì, Khuynh Thành Quốc Tế à? Ha ha... Không phải tôi khinh thường chứ công ty của các anh còn không bằng một công ty chi nhánh của chúng tôi nữa là. Ngon thì nhào lên, tôi muốn xem các anh lấy cái gì làm chỗ dựa!"

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Lyons cười phá lên, không hề che giấu sự trào phúng và trịch thượng của mình.

"Bây giờ tôi có thể cho anh thêm một cơ hội để ký hợp đồng lại lần nữa", Trần Triệu Dương suy nghĩ một lúc rồi nói.

Chuyện anh cần làm chỉ là giúp công ty của bà xã đàm phán thành công nên nếu có thể bớt chuyện được chừng nào hay chừng đấy, anh cực kỳ ghét rắc rối. 

"Gì cơ? Anh mới nói là cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa à? Còn mơ ngủ sao? Tôi không cần cái cơ hội đấy đâu, tới đi, có thủ đoạn gì cứ dùng hết ra!", Lyons vừa nghe anh nói vậy thì cười nức nẻ, nhạo báng đáp trả.

"Chậc, có một số người cứ phải bể đầu chảy máu mới nhận thức được thực tế”, Trân Triệu Dương bất lực lắc đâu, những người này muốn chết đến thế thì anh cũng không ngại cho họ một bài học.

Lyons và những người khác không quan tâm, ai nấy đều gọi người lấy ghế tới để ngồi trong phòng họp, muốn nhìn xem rốt cuộc người của Khuynh Thành Quốc Tế còn bày trò nào được nữa không.

Trần Triệu Dương không nổi giận mà cầm điện thoại lên nhắn tin.

"Mười phút", gần như anh vừa gửi là có phản hồi ngay. Sau khi đọc lướt qua tin nhắn, Trần Triệu Dương ngẩng đầu lên, thản nhiên nói với những người kia.

"Được thôi, mười phút không thành vấn đề, tôi sẽ chờ anh mười phút, để xem anh mang được cứu tinh nào tới?", Lyons cười nhạo, không thèm để ý chút nào.

"Tốt nhất là cứu tỉnh của anh tới được, tôi muốn nhìn xem ở Vụ Đô này có thế lực nào dám đối đầu với chúng tôi. Mong là cứu tinh của anh đừng vừa thấy chúng tôi là quay xe, thế thì hài hước quá rồi".

Seuss không còn tỏ ra chán chường như vừa rồi, tự tin nói. 

Ai cũng biết họ nổi tiếng khắp Vụ Đô, anh ta không tin ai gặp mình rồi vẫn dám đối đầu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1290


Trần Triệu Dương không nói gì thêm, mà nhắm mắt †ĩnh dưỡng, còn Giang Tử Phong thì đứng đẳng sau anh giống như vệ sĩ, ngồi xuống một cách xấc xược, dẫu sao, vào những lúc như này, cậu ấy phải phô bày một chút thể diện cho đại ca nhà mình.

Theo dòng thời gian thấm thoắt thoi đưa, mười phút trôi qua chóng vánh, trong mười phút này, Giang Tử Phong cảm thấy mình sắp không trụ nổi, lỡ như đại ca không gọi quân cứu viện đến thì chẳng phải rất bẽ mặt à.

“Hai anh, mười phút sắp hết rồi đấy, thế nhưng, hình như quân cứu viện hai anh gọi vẫn chưa tới”, Lyons không thèm che giấu lời giễu cợt, anh ta nói thẳng.

“Lế nào vốn dĩ không có quân cứu viện gì hết phải không? Tất cả đều là do các anh tự biên tự diễn à?”, lúc này Seuss đương nhiên muốn nắm bắt thời cơ mà giậu đổ bìm leo.

“Chúng ta không nên vạch trần người ta sớm như vậy, phải để họ diễn một lúc nữa chứ, dù sao có khá ít khán giả xem mà, nói ra, có thể biểu diễn cho chúng ta xem, thì cả đời này lấy ra khoe khoang cũng được đấy”.

“Đúng đấy, chúng ta cứ bình tĩnh chờ đợi một lát xem sao, biết đâu, quân cứu viện của người ta đã đến trước cửa rồi”.

Bây giờ, bọn họ có gì muốn nói cũng tuôn hết ra, từng câu từng câu đều rất chướng tai. 

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Lyons vang lên.

Giờ anh ta còn đang ung dung, sau khi nghe tiếng chuông điện thoại cũng không vội vã bắt máy.

“Tôi khuyên anh nên nghe điện thoại đi”, Trần Triệu Dương nhìn Lyons, mở lời nói thẳng.

“Anh bảo tôi bắt máy thì tôi bắt máy sao? Vậy thì tôi chẳng có tí thể diện nào hết à? Giờ tôi cứ không bắt máy. đấy, làm sao”, Lynos nghe Trần Triệu Dương nói, anh ta cúp điện thoại tựa như nhìn thấu hết mọi sự đời..

“Không lẽ là viện quân của anh gọi điện thoại cho tôi ư, tôi không bắt máy đấy, tôi muốn coi thử quân cứu viện của anh còn có cách gì”, Lyons nhếch môi cười vênh váo, tự cho mình đúng, nói.

“Ối đồi ôi, thuyết phục mấy cái thằng quỷ chó chết này thật là khó khăn mà”,Trần Triệu Dương khẽ lắc đầu, không nói gì thêm.

Vừa rồi, anh có liếc mắt nhìn sơ qua, có thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại của Lyons là của nhân viên lễ tân, giờ bên đó gọi điện tới, chắc chắn là do có chuyện gì xảy ra, nhưng tiếc là Lyons không thèm nghe điện thoại.

“Tốt lắm, tấu hài xong rồi thì cứt đi được chưa? Ở đây không chào đón các anh”, Lyons giờ chả còn hứng thú để đối phương ở lại đây, đánh thì đánh không lại, bọn họ chỉ đành phải dùng cách này thôi, bằng không lỡ như hai kẻ này nổi máu chiến lên rồi đánh bọn họ một trận thì không lế họ phải chết oan chết uổng à.

“Đúng đó, cút nhanh lên, đây không phải là phương Đông, tốt nhất là mấy tên phương Đông bây biết thân biết phận mà làm người đi”.

“Ha ha... Nói thế có tổn thương họ quá không vậy? Làm vậy hình như không thân thiện cho lắm”.

Giờ đây, cả đám người này chế nhạo không nể nang gì, dẫu sao, họ cứ không tin đấy, đối phương có thể làm gì mình chứ.

Trần Triệu Dương không nói năng gì, anh chỉ bình tĩnh nhìn lũ hề nhảy nhót ấy.

“Còn ăn vạ không đi phải không? Nếu như hai người còn ăn vạ không chịu đi thì tôi sẽ báo cảnh sát, tôi muốn. coi thử các người có dám chống đối người thi hành công vụ không”, Lyons thấy họ không thèm để tâm gì, anh ta chợt cảm thấy hơi đau đầu, nên đành phải dùng cách này.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1291


“Rầm..."

Đúng lúc ấy, bỗng nhiên có một tiếng cãi vã ầm ï truyền đến, ngay sau đó, có vài bóng người xông vào phòng họp, hung hăng đập bàn họp trong phòng.

“Mấy thằng oắt này làm gì thế? Sao dám đến gây rối ở công ty TI chúng tôi, các người không muốn sống cũng được thôi, nhưng đừng có làm liên lụy đến những người có thân quen đến mình”, tâm trạng Lyons giờ rất không tốt, sau khi thấy mấy tên bảo vệ không ngăn nổi người lạ xông vào phòng họp, anh ta gầm lên, chỉ tay ra ngoài cửa rồi mắng to.

“Ai ở ngoài đó? Lăn vào đây nhanh lên”. “Sao có thể lăn vào chứ? Phải bò vào mới đúng”.

“Tôi cho rằng quỳ đi vào tốt hơn, nếu không sao có thể thể hiện hết sự hổ thẹn của người ta chứ?”

Seuss và mấy kẻ khác mở miệng cười cợt.

“Hay lắm, cho dù có là bậc cha chú các người đến cũng không dám nói vậy đâu, hôm nay, tôi muốn xem thử mấy thằng ranh con tụi bây có thể lật đổ gia tộc của tôi không đấy”, đúng lúc đó, có một bóng người lững thững bước từng bước vào.

này, ông vừa nói gì đó? Lế nào ông không biết lời nói ấy sẽ mang tai hoạ gì cho và những người bên cạnh ông à?”, Seuss có thể coi là người có địa vị cao nhất trong nhóm người này, anh ta hiên ngang ngạo mạn đứng ra nói.

“Cậu Trần, ngại quá, tôi đến trễ rồi, lúc nãy bị tắc đường, cả đoạn đường còn lại là tôi vội vàng chạy tới”, mặc dù mấy lời của lũ con cháu này rất chướng tai, nhưng Misorde vẫn biết rõ ai là chủ ai là phụ, ông ta đi thẳng đến trước mặt Trần Triệu Dương, rồi trịnh trọng nói.

“Đừng nói nữa”, lúc này, sắc mặt của Lyons vô cùng xấu, mấy người trẻ tuổi này có thể không biết nhưng bản thân là tổng giám đốc của TI, đã từng đi theo ông chủ gặp qua không ít nhân lớn của Vụ Đô, anh ta đã từng thoáng thấy một nhân vật lớn, người ấy chính là ông lão. trước mặt mình.

Mặc dù, Lyons chỉ nhìn thoáng qua, nhưng anh ta là một người hay để ý vụn vặt nên nhớ rất rõ, anh ta tin chắc sáu mươi phần trăm rằng người trước mặt mình này chính là nhân vật lớn kia.

Đối với những kẻ như Lyons, cho dù chỉ có mười phần trăm nguy cơ thất bại thì bọn họ cũng không dám đặt cược, bởi lẽ, nếu thua, bọn họ sẽ mất trắng tay.

Thế nên, khi anh ta tin tưởng sáu mươi phần trăm người ấy chính là vị nhân vật lớn kia, trong đầu anh ta vang lên câu nói hối hận, không phải chỉ là một cái hợp. đồng thôi à, mắc gì mình phải mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường với cái đám đần độn Seuss này chứ?

Nếu đối phương có thể mời nhân vật lớn này tới thì đối phương cũng chẳng phải là một người đơn giản, rốt cuộc lần này mình đã mạo phạm dạng tồn tại nào thế?

“Đại nhân..., Lyons mở miệng nói một câu. “Im miệng cho tôi, tôi bảo cậu nói chuyện hả? Ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng à?”, Misorde bỗng nhiên quay. đầu lại, quát lớn khiến Lyons câm miệng.

“Anh sợ ông ta làm gì? Lão cũng chỉ là một lão già lụ khụ thôi, anh cho là ông ta có võ thật à?”, lúc này Seuss không sợ hãi, bởi vì đối phương cũng giống mình, cả hai đều là người phương Tây, nếu người đó là người phương Tây, còn có thể đến nhanh như vậy, ắt hẳn là dân bản xứ ở Vụ Đô.

Nếu đó là người Vụ Đô, vậy thì thiếu gia Seuss của gia tộc Kemite đây sẽ không sợ bất kỳ ai, dẫu cho người nọ là người của thế hệ trước.

Hơn nữa, cứ coi là đối phương có võ đi, người bên cạnh mình cũng không sợ thất bại, thế nên, anh ta không. hề hoảng sợ.

“Thật là một lũ ngu si đần độn”, Giang Tử Phong vốn đĩ còn đang lo âu, nhưng sau khi người đến là Misorde, cậu ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Phải biết rằng, cậu có biết sơ về thân phận của lão già này, nếu bảo đại ca tìm người khác, cậu ấy có lẽ còn hơi bận tâm người nọ có thể vững vàng đáp trả hay không, nhưng nếu đổi thành Misorde thì cậu không còn gì lo lắng nữa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1292


“Cậu Trần, cậu dự định xử lý mấy tên đần độn này ra sao?”, Misorde sau khi gào với Seuss xong, bèn quay đầu nhìn Trần Triệu Dương, rồi cung kính thưa hỏi.

“Đây là sân nhà của ông, cớ gì lại hỏi tôï?”, Trần Triệu Dương còn chưa nhấc mí mắt, anh khịt mũi hỏi.

“Vâng, cậu đợi đây một lát nhé!”, mồ hôi Misorde tuôn trào như mưa, ông hỏi thế không vì gì cả, mà bởi lẽ, ở đó có một người là con cháu gia tộc Ryder bọn họ, mặc dù gia tộc Ryder có rất nhiều thành viên, mà ông cũng đã lâu không quan tâm đến chuyện tình của gia tộc, nhưng vẫn nhận ra huy hiệu gia tộc ở trước ngực đối phương.

“Lại đây nói chuyện chút, các cậu là con cháu nhà ai?”, Misorde đứng thẳng lưng, rồi nhìn về đám nam nữ trẻ tuổi kia, còn về phần Lyons thì ông ta không mấy đếm xỉa đến, anh ta cũng chỉ là một tổng giám đốc công ty thôi, không đáng để ông ta đặt trong mắt.

“Cái lão già này, ông là cái thá gì chứ? Có tư cách gì hỏi lai lịch nhà tôi? Tôi sợ nói ra làm ông hết hồn đấy”, Seuss cười khẩy, rồi nhìn vào Misorde nói.

“Mige lại đây, nói một chút về gia tộc của cậu để cho. lão già này biết gì là khiếp sợ đi”, hiển nhiên là Seuss biết rõ nếu chỉ nói như vậy thì chắc chắn sẽ không hù dọa được đối phương, nhưng trong đám bọn họ có một kẻ có thân phận rất đặc biệt.

Đó chính là người anh ta vừa sai bảo, Mige, nói đúng ra, Mige không thuộc hội bọn họ, nhưng người nọ là thành viên chỉ ngoài của gia tộc Ryder, khi bọn họ gặp vài vấn đề không giải quyết được thì họ sẽ nhờ Mige ra mặt.

Mà ông lão đang đứng trước mặt họ lúc này có phong thái không giống người bình thường, vì vậy, anh ta mới định dùng tiếng tăm của gia tộc Ryder để hù dọa ông ta.

“Ông già kia, tôi là Mige của gia tộc Ryder, ông có nghe nói đến gia tộc Ryder không?”, Mige cười khinh khỉnh, từ tốn đứng lên, bộc lộ rõ phong thái vô cùng kiêu ngạo của mình.

"Tất nhiên, Mige đi theo đám cậu ấm cô chiêu này đã lâu nên đã tạo thành thói quen, đồng thời nuôi nấng ra một tính cách hách dịch, thậm chí, anh ta còn tự cho rằng bản thân mình là cậu chủ của gia tộc Ryder nữa.

“Dĩ nhiên là có nghe nói đến gia tộc Ryder rồi, chỉ là, trước giờ tôi chưa từng nghe nói gia tộc Ryder có một người gọi là cậu chủ Mige, nên tôi không biết cậu chủ Mige này từ đâu ra vậy?”

Misorde nghe lời nói của Mige, trong mắt ông ta chợt lóe lên tia sáng lãnh bạc, lại có người dám dùng danh tiếng gia tộc Ryder họ hung hăng phách lối ở bên ngoài.

“Chưa từng nghe nói đến à? Hừ, đó là do vốn hiểu biết của ông nông cạn thôi, tên tuổi của Mige tôi không phải ai cũng nghe được đâu, ông chưa nghe qua cũng là điều thường tình”, Mige âm thầm hốt hoảng, nhưng nhanh chóng tỉnh táo trong chốc lát, vào thời điểm như thế này, cứ cho là miễn cưỡng chống đỡ thì cũng phải giữ vững đến cùng, nếu không người xui xẻo chắc chắn là mình.

“Phải vậy không?”, Misorde cười khẩy, thân thể ông ta chợt lóe, sau đó bỗng xuất hiện trước mắt Mige, rồi quăng cho anh ta một cái tát không hề do dự.

Khi ấy, Mige vốn đang chìm đắm trong mộng tưởng cậu chủ của gia tộc siêu cấp của mình, thì bỗng bị Misorde tát bay ra ngoài.

“Ông...

Khi thấy ông lão này ra tay quyết đoán như vậy, những người ở đây đầu trợn mắt há hốc mồm, tuy họ có vài cậu ấm cô chiêu không tệ lắm, nhưng cũng phải phụ thuộc vào việc đối mặt với ai.

“Cậu mà là cậu chủ gia tộc Ryder à, cậu xứng sao? Lại đây, bây giờ tôi đánh cậu, cậu bảo người sau lưng mày Misorde tái xanh, bước đến xử tội lên trước một bước, rồi nhấc chân giẫm mạnh vào ngực. Mige, ông ta lạnh lùng nói.

Mige khiếp sợ trước hành động của Misorde, dĩ vãng anh ta nào gặp phải chuyện này? Trước giờ, anh ta chỉ cần nói tên gia tộc Ryder ra thì họ đều sẽ bị doạ sảng hồn.

“Ông già này, ông tiêu đời rồi, ông dám đánh người thừa kế tương lai của gia tộc Ryder à, ông không chỉ  xong đời đâu, mà cả gia tộc của ông cũng theo đó tiêu đời luôn đấy”, Seuss thấy cảnh đó, tức sôi máu, thêm vào đó, anh ta sợ hãi chuyện hôm nay sẽ làm mình lâm vào thế bí, vì vậy hung hăng lên tiếng trước để đánh đòn phủ đầu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1293


“Cậu là ai?”, Misorde nhướng mày, sau đó nhìn về Seuss, rồi cất giọng vô cùng thản nhiên nói.

“Tôi là..”, Seuss ưỡn ngực, mở miệng nói, nhưng chẳng đợi anh ta dứt lời, Misorde đã cắt ngang.

“Cậu thuộc gia tộc nào không quan trọng, tôi cho. các cậu một cơ hội, gọi gia chủ nhà các người tới đây, tôi chỉ cho các cậu mười phút, nếu gia chủ nhà các cậu không đến thì cả lũ chết hết đi”, Misorde cắt ngang lời nói của Seuss, sau đó mặt đầy sát ý quát cả đám người ở đây.

“Ông...ông nói gì thế?”, cả lũ Seuss ngơ ngác khó. hiểu, sau đó từng người trong họ tức điên, cứ cho là ông. †a có quyền có thế, nhưng cũng không thể nào mở miệng đòi tính mạng người khác chứ?

“Đương nhiên là các cô cậu cũng có thể coi lời tôi là gió thoáng bên tai, tôi không để ý đâu, chúng tôi chỉ cho. mười phút thôi đấy. Trong vòng mười phút, nếu gia chủ nhà các cô cậu không ai tới, vậy cứ hy sinh một người, cách mười phút thì phải có một người ra đi”, Misorde lạnh nhạt nói.

Sau khi dứt lời, ông ta đi đến trước mặt Trần Tri Dương, rồi kính cẩn nghiêng mình thưa: “Cậu Trần, liệu  tôi xử lý như vậy, cậu có hài lòng không?”

“Ông cứ liệu mà làm, tôi không có nhiều thời gian dây dưa ở đây đâu, giải quyết gọn lẹ đi”, hai mắt Trần Triệu Dương khép hờ, không cho ông ta một ánh mắt.

Misorde âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù ông †a vô cùng khó chịu với thái độ của Trần Triệu Dương, nhưng ông ta không dám lắm lời, càng không dám bất mãn.

Ông ta không mấy quan tâm đến lũ trẻ con này, ngày nào chúng cũng lang thang khắp chốn, tự tung tự tác gây chuyện khắp nơi, còn dây vào thằng điên này làm gì? Để cậu ta nhanh chóng về nước càng sớm càng tốt là được, giờ thì hay rồi, xảy ra chuyện này, e là cái tên khốn mạnh mẽ chết tiệt này phải ở đây ít lâu rồi.

“Hình như trong lòng ông thấy hơi khó chịu, phải không?”, ngay khi Misorde vừa mới đứng thẳng lưng, Trần Triệu Dương chợt hỏi một câu như vậy.

Sắc mặt ông ta xám ngoét, dùng ánh mắt đầy kinh hoàng nhìn Trần Triệu Dương, sau đó, ông ta quỳ rạp xuống đất.

“Cậu Trần, lão nô nào dám, trong lòng lão nô tuyệt đối là can tâm tình nguyện, không chút bấn mãn ạ”, Misorde cúi đầu trên mặt đất, suy sụp tâm lý, lẽ nào người kia đi guốc trong bụng mình à? Sao mình nghĩ gì cũng biết thế.

“Đứng dậy đi, đừng có động tí là quỳ”, Trần Triệu Dương lắc đâu không để ý lắm, với thực lực của Misorde, anh không quan tâm mấy, cứ cho đối phương phản bội mình thì sao chứ? Chỉ cần đập chết là được thôi.

“Vâng ạ, cảm ơn cậu Trần”, Misorde thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng bên cạnh Trần Triệu Dương, không dám hít thở quá mạnh.

Lúc này, mấy tên quần áo lụa là kia mới ý thức được một vấn đề, đó là ông lão này nhìn qua rất trâu bò như. thế, ấy vậy, ông ta vẫn hèn mọn trước người thanh thiên đang ngồi kia, thậm chí, ông ta còn khom lưng khuyu gối, đây rõ ràng là dáng vẻ của kẻ đây tớ mà.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1294


Thời gian tiếp theo, mọi người chỉ im lặng chờ đợi, mà lúc này, đám người trẻ tuổi cũng không nói thêm gì nữa, một đám người ôm tâm trạng không yên cùng chờ đợi, hiện tại, bọn họ cảm thấy tình hình có chút không thích hợp.

“Ai dám đụng đến người của gia tộc Kemite chúng ta? Không muốn sống nữa phải không?”, chưa đến mười phút, một âm thanh phẫn nộ truyền đến, chỉ thấy một ông lão ước chừng năm mười tuổi từ bên ngoài bước. nhanh vào.

“Chú Sandy, cuối cùng chú cũng tới rồi”, nhìn thấy người vừa đến, Seuss lập tức mừng như điên, nhanh chóng bước đến chào đón.

“Cậu Seuss, cậu có sao không?”, người tên Sandy nhìn kỹ Seuss, kiểm tra một lượt xong thấy anh ta không. bị thương chỗ nào, hắn ta mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

“May mà cậu không sao, lúc nãy gia chủ gọi điện thoại bảo tôi đến đây, sợ cậu bị người ta bắt nạt, hừ, không ngờ ở Vụ Đô lại có người dám ra tay với gia tộc Kemite chúng ta, thật sự là không biết sống chết là gì mà”, Sandy hừ lạnh, rõ ràng là rất bất mãn với người dám khiêu khích nhà bọn họ.

“Hừ, Sandy, ông nói ai không muốn sống nữa?”, ngay †ại thời điểm ông lão này xông vào, nói xăng nói bậy một hồi, đột nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên.

“Người tôi nói chính là..., Sandy nghe xong những lời này liền mở miệng phản bác, đồng thời quay đầu lại, ngay khi đang muốn nhìn xem người nói chuyện là ai thì sắc mặt hắn ta bỗng nhiên thay đổi, những lời chuẩn bị nói lập tức nuốt ngược vào trong.

“Nói đi, tiếp tục nói, người của gia tộc Kemite thì không thể trêu chọc sao? Trêu chọc chính là tìm đường chết, đến đây, tiếp tục nói đi”, sắc mặt Misorde trở nên u ám, hừ lạnh nói với Sandy.

“Chú Sandy, đó chính là lão già kia, ông ta nói nếu trong mười phút người của chúng ta không đến thì cứ cách mười phút ông ta sẽ giết một người, chú nói xem, có phải là ông ta điên rồi không? Ở Vụ Đô mà dám kiêu ngạo như vậy, ông ta không thèm để các gia tộc lớn ở đây vào trong mắt hay sao?”, lúc này, Seuss đứng thẳng sống lưng, dù sao, người của gia tộc bọn họ cũng đã đến, anh ta thật muốn nhìn xem đối phương còn có thể kiêu ngạo được hay không.

“Bịch...”

Ngay sau đó, ông lão tên Sandy kia hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

Lúc này, ngay có tâm tư muốn giết người Sandy cũng có, hẳn ta hiểu được, ở Vụ Đô, vẫn còn có người mà gia tộc Kemite bọn họ không thể nào trêu chọc nổi.

Nhưng mà khi nhìn thấy Misorde, Sandy chỉ biết, xong rồi, hôm nay hẳn ta xong rồi, chẳng những hẳn ta, mà ngay cả cậu chủ kiêu ngạo bên cạnh cũng xong đời rồi. 

Nếu như người trước mắt này căn chặt không tha, chỉ sợ gia tộc Kemite bọn họ cũng xong đời luôn.

Cho nên, hắn ta mới không chút do dự mà quỳ rạp xuống.

Hành động này của Sandy làm cho tất cả mọi người trong phòng họp vô cùng hoảng sợ, đặc biệt là Seuss, anh ta hoàn toàn ngây người.

Anh ta gọi Sandy đến để chống lưng, bây giờ lại thật mỉa mai, cao thủ đến để chống lưng vậy mà trực tiếp quỳ xuống, như vậy thì còn muốn làm cái lông gà gì nữa?

Nhìn Sandy đang quỳ rạp trên mặt đất, nếu như đến nước này rồi mà Lyons vẫn chưa nhận biết được tình hình thì cái chức tổng giám đốc này của anh ta cũng không cần nữa.

Không chút do dự, anh ta cũng dứt khoát quỳ xuống.

Lyons biết, anh ta xong rồi, bởi vì một bản hợp đồng mà đắc tội với một nhân vật lớn như thế này, mà đại ca đang đứng trước mặt đây còn không phải là nhân vật lớn thật sự, nhân vật lớn thực sự chính là cái người trẻ tuổi vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, nấy giờ vẫn không nói lời nào.

Lúc này, trong lòng anh ta vô cùng hối hận, ánh mắt nhìn về phía đám già trẻ kia tràn đây oán hận, vốn dĩ anh †a muốn hợp tác thật tốt với tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế, mà mấy người này lại nói anh ta không nên làm như vậy, bọn họ đều là người có địa vị cao, tất nhiên là anh ta cũng muốn nịnh bợ một chút.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom