Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1295


Bây giờ thì tốt rồi, đã không nịnh bợ được người ta, ngược lại còn ôm khó khăn về cho mình.

Chuyện đã đến bước này rồi, anh ta cũng không dám oán trách ai, cho dù là ai thì anh ta cũng không đắc tội nổi, chỉ có thể trách vận may của mình không tốt.

Lúc này, sắc mặt của Seuss và những người còn lại trở nên tái nhợt, tuy rằng bọn họ là con ông cháu cha, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, vẫn biết trên đời này có người mà bọn họ không thể nào đắc tội được.

Mà vị trước mắt đây, chỉ sợ chính là người mà bọn họ không đắc tội nổi.

Nghĩ đến đây, Seuss dẫn đầu quỳ rạp xuống đất, mà những người khác cũng không tiếp tục gắng gượng nữa, tất cả đều quỳ xuống.

"Thấy một màn như vậy, trong lòng Giang Tử Phong cảm thấy cực kỳ vui sướng, tất nhiên là cậu ấy biết, đám già trẻ đang ở trước mặt cậu đây đều là những người có địa vị cao ở Vụ Đô, ít nhất là cao hơn cả nhà họ Giang của cậu ở thành phố Nam Hải.

Nhưng mà, ở trước mặt đại ca, vẫn phải quỳ xuống, đây chính là sự chênh lệch.

Đối với lựa chọn lúc trước của mình, cậu ấy cảm thấy cực kỳ may mắn, may mắn cậu ấy kiên trì đến cùng và được trở thành đàn em của đại ca, nếu không làm sao có thể có cậu của ngày hôm nay?

Trong khi Giang Tử Phong còn đang suy nghĩ miên man, lại có thêm mấy người nữa của các gia tộc khác đến đây, chỉ là, bọn họ vừa vào cửa đã trực tiếp quỳ xuống.

Mấy người này cũng không phải là đồ ngốc, ngay cả Sandy của gia tộc Kemite cũng phải quỳ xuống thì bọn họ sao có thể đứng được?

Cho dù dùng chân để nghĩ cũng biết, nhất định là mấy vị con ông cháu cha này lại gây chuyện, hơn nữa, hoạ này là do bọn họ tự chuốc lấy, mà lần này, người trong gia tộc cũng không thể nào gánh vác.

Cho nên, để cho đối phương nhìn thấy thái độ của mình là một điều cực kỳ quan trọng, nếu không, sự việc lần này chỉ sợ không đơn giản là liên luy đến vài vị con ông cháu cha, mà còn kéo theo cả gia tộc phía sau lưng bọn họ.

Đương nhiên, trong số họ có hai người biết được là người nào có tội, cho nên, sau khi quỳ xuống, trong lòng bọn họ cũng không dám có nửa câu oán hận, ngược lại âm thầm cầu nguyện trong chuyện này có thể may mắn một chút.

“Trong thời gian mười phút, các người đều đến đúng giờ, xem ra gia tộc của các người vẫn khá là coi trọng những cậu chủ, cô chủ ở đây”.

Âm thanh Misorde vô cùng bình tĩnh, giống như không hề tức giận.

“Nếu như các người coi trọng bọn họ như vậy, thì tại sao không dạy cho bọn họ một chút đạo lý? Trên thế giới này có rất nhiều người mà bọn họ không thể nào đắc tội, nếu đắc tội sẽ phải trả giá đắt”.

Misorde cũng không đợi mấy người kia trả lời, ông ta tiếp tục nói.

“Đại nhân, đều là người của chúng tôi, chúng tôi dạy dỗ không nghiêm, để cho mấy đứa nhóc này trêu chọc đến ông, mong đại nhân rộng lượng, tha thứ cho bọn họ. lần này, chúng tôi cam đoan, sau khi trở về nhất định sẽ trông coi thật chặt”.

Đợi Misorde nói xong, Sandy mới mở miệng thăm dò.

“Tha cho bọn họ? Hừ, tôi cũng không có cái quyền này. Bọn họ đắc tội với người không nên đắc tội, đây không phải là chuyện mà tôi có thể quyết định được”, Misorde lắc đầu, sau đó xoay người đi đến phía sau Trần Triệu Dương, đứng khoanh tay cúi đầu.

Thật ra, ông ta cũng cực kỳ bất đắc dĩ, ông ta không muốn đụng vào những người này, nhưng mà, mấy tên này đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội với Trân Triệu Dương.

Thấy một màn như vậy, tất cả những người đang quỳ đều hít khí lạnh. 

Cho dù gia tộc của bọn họ đã vô cùng lợi hại, nhưng khi đối mặt với Misorde cũng chính là gia tộc Ryder, ngay cả tư tưởng phản kháng bọn họ cũng không có.

Vậy mà một pho tượng đại thần như thế lại tỏ ra cung kính với một người trẻ tuổi, điều này chứng minh thân phận của người kia có bao nhiêu cao quý.

"Thế mà nhóm con cháu ăn chơi trác táng của gia tộc bọn họ lại đắc tội với một nhân vật lớn như thế, bọn họ thật sự muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1296


“Vốn dĩ, đây chỉ là một chuyện cực kỳ, cực kỳ nhỏ, nhất là đối với các vị, chuyện này nhỏ đến mức chính các người cũng cảm thấy buồn cười”.

“Nhưng chỉ vì một chuyện nhỏ như thế mà khiến cho. các vị cao quý đây phải quỳ gối ở nơi này, điều này không thể không nói là một chuyện vô cùng châm chọc”.

“Đến đây, cậu Seuss cao quý, anh nói xem, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Trần Triệu Dương hừ lạnh, sau đó bình thản nói với những người kia.

Nghe được lời nói của anh, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Seuss, có tìm tòi nghiên cứu, có phẫn nộ, có oán hận, và thêm nhiều cảm xúc khác nữa.

Seuss gấp đến điên rồi, tại sao người này lại nhớ đến anh ta?

“Tôi...tôi...”

Seuss lắp bắp cả nửa này vẫn không nói ra được lý do.

“Để tôi nói đi”, ngay lúc này, một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào đột nhiên đứng dậy nói.

Nancy không phải là đồ ngốc, cô ta biết, lần này cô ta đã đắc tội với người không nên đắc tội, nhất định là phải trả giá đắt, mà cách duy nhất để làm giảm nhẹ sự trừng phạt chính là lập công chuộc tội. 

Cho nên, cô ta quyết định đứng dậy.

Thứ nhất là muốn lập công chuộc tội, chứ hai là muốn phân rõ giới hạn với đám người Seuss ngu ngốc.

Đương nhiên, còn có nguyên nhân thứ ba, cô ta muốn dùng sắc đẹp và dáng người của mình để thu hút sự chú ý của vị nhân vật lớn thực sự kia.

Tuy rằng chuyện lần này là một nguy cơ, nhưng không phải nó còn là một thời cơ hay sao?

Chỉ cần cô ta có thể näm chắc được cơ hội này, leo được lên người vị nhân vật lớn đẹp trai trước mắt, như vậy còn không phải là có thể dễ dàng đi lên như diều gặp gió hay sao?

“Mọi chuyện là như vậy”, hít một hơi thật sâu, cô ta đem đầu đuôi mọi chuyện kể ra, không hề giấu diếm một chút nào.

Naney biết, tại thời điểm này, bày trò khôn vặt chỉ là tự chuốc họa vào thân, hơn nữa, bên trong chuyện này, cô ta cũng không làm ra chuyện gì đáng hổ thẹn, cô ta không cần thiết phải tự giải vây cho mình.

Cho nên, sau khi cân nhắc mọi chuyện trong nháy mắt, cô ta mới quyết định như vậy.

Nghe xong sự việc, tất cả mọi người ở đây đều rơi vào im lặng.

Những người đứng đầu gia tộc thầm kêu không ổn, trong đầu như có một vạn con ngựa bùn cỏ điên cưồng chạy qua.

Nếu như là vì một số việc chính đáng, cho dù có ngã xuống bọn họ cũng cam tâm tình nguyện mà ngã, nhưng mà, vì một người phụ nữ, cụ thể hơn là vì một cái hợt đồng, một hợp đồng bé tí không đáng kể đến, chỉ vì này, sao bọn họ có thể cam tâm?

Trong mắt Trần Triệu Dương đột nhiên bộc phát sát ý, anh không nghĩ tới, sự việc sẽ đến mức này.

Thì ra là hai ngày trước, đám người Seuss lấy được. ảnh chụp của Nam Cung Yến, sau đó vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô và tìm mọi cách để có được Nam Cung Yến.

Sau đó mới có chuyện lần này, bọn họ muốn chặn nguồn cung cấp của công ty Nam Cung Yến, ép buộc đối phương phải tự mình đến Vụ Đô một chuyến, chỉ cần cô vừa đến Vụ Đô, bọn họ có thể nắm chắc Nam Cung Yến trong lòng bàn tay.

“Là ai đưa ảnh chụp cho các người?”, Trần Triệu Dương cố nén sát ý trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh hỏi Nancy.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1297


“Là..là Đỗ Thu”, lần này, tất cả mọi người đều nhìn về Seuss, đối mặt với áp lực lớn như vậy, anh ta không thể chống đỡ được mà mở miệng.

“Đỗ Thu? Nói rõ lai lịch của hắn ta”, Trần Triệu Dương nhíu mày, trong ấn tượng của anh, hình như không có người nào tên là Đỗ Thu, người này chui từ chỗ. nào ra vậy?

“Hắn...chính hắn ta nói, hắn ta là người của cái gì mà Quyền Tông, tôi cũng không hiểu biết nhiều về Hoa Hạ, cho nên cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà theo như: lì hắn ta nói, có vẻ như thế lực đó của hắn ta rất Ọ đã đến mức này rồi, Seuss cũng không dám che giấu điều gì, thân ai người nấy lo.

“Quyền Tông? Hừ, có phải là Thiết Quyền Tông. không?”, Trần Triệu Dương hừ lạnh, anh không ngờ, ngày trước ở trong nước chọc vào một thế lực, bây giờ bọn họ lại có thể duỗi tay ra đến tận nơi này.

“Đúng vậy, chính là Thiết Quyền Tông, anh biết sao”, nghe Trần Triệu Dương nhắc đến cái tên này, Seuss lập tức điên cuồng gật đầu.

“Nếu như sự việc đã sáng tỏ, vậy thì chuyện này cứ như vậy đi”, Trần Triệu Dương đứng dậy, lạnh lùng nói.

Nếu như là Thiết Quyền Tông ra tay, nhất định là không chỉ có chút hành động như thế này, có lẽ ở trong nước cũng đã có hành động nhằm vào anh.

Ngay sau đó, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, Trần Triệu Dương mở ra xem, nhìn thấy người gọi đến là Tăng Kim Lai, con ngươi của anh bỗng chốc co rụt lại.

Phải biết rằng, từ trước tới này, Tăng Kim Lai chưa từng gọi điện thoại cho anh vì bất cứ chuyện gì, hiện tại anh ta gọi điện đến, nhất định là có chuyện mà anh ta không thể nào giải quyết được.

Sau khi điện thoại được kết nối, Trần Triệu Dương nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia, sắc mặt của anh lại càng thêm u ám.

Nhìn sắc mặt khó coi của Trần Triệu Dương, tâm tình của mấy người xung quanh lập tức trở nên không tốt, dù sao thì loại chuyện như tính mạng của mình bị người người khác nắm trong tay như thế này, thật sự là không dễ chịu chút nào.

“Trần gia, cậu xem bây giờ phải làm thế nào?”, đợi Trần Triệu Dương cúp máy, trong lòng Misorde có chút bồn chồn, lúc này ông ta mới cẩn thận hỏi.

“Đặt giúp tôi hai vé máy bay quay trở về Hoa Hạ”, Trần Triệu Dương không trả lời câu hỏi của ông ta, anh cất điện thoại đi rồi nói.

“Được”, nghe xong lời nói của Trần Triệu Dương, trong lòng Misorde nhất thời thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Nếu đã làm sai thì chắc chắn phải trả giá đắt”, lúc này, Trần Triệu Dương đã không còn tâm tư để đi so đo với mấy tên ngốc này, thân thể anh chợt loé rồi trực tiếp xuất hiện trước mặt Seuss, hung hăng đá anh ta một đá.

“A..", Seuss không ngờ Trần Triệu Dương lại ra tay đột ngột như vậy, không đúng, là ra chân mới phải, mà một đá này đã làm cho phía dưới của anh ta nổ tung, nháy mắt, cả người anh ta giống như một con tôm đã  được nấu chín, cả cơ thể cuộn tròn lại, sắc mặt nháy mắt đỏ bừng.

“Hít hít...”

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đàn ông ở đây đều cảm thấy phần dưới của mình đột nhiên tê rần, loại đau đớn này, tuy rằng bọn họ không trực tiếp cảm nhận được, nhưng bọn họ cũng có thể tưởng tượng ra được cảm giác nổ tung ấy đau đớn đến mức nào.

“Trừ cô gái này ra, đánh gãy một chân của tất cả những người còn lại”, Trần Triệu Dương không tiếp tục ra tay, anh bước về phía cửa, sau đó đột nhiên quay đầu lại nói với Misorde.

“Vâng, Trần gia”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, trong lòng Misorde không nhịn được mà run lên.

Những người ở đây cũng không phải là người bình thường, họ đều là người nối nghiệp tương lai của các gia tộc lớn, hiện tại bị đánh gãy một chân, món nợ này sẽ được tính trên đầu của gia tộc Ryder, chẳng qua, cho dù là phải trở thành kẻ địch với những người này thì ông ta cũng tuyệt đối không dám đắc tội Trần Triệu Dương.

Mỗi khi nhớ đến cảnh tượng người đàn ông trước mắt này đắm mình trong mưa to gió lớn mà cả người không dính một giọt nước, ông ta có một cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Hơn nữa, đối phương còn hạ cổ trùng trong cơ thể ông ta, sau khi trở về điều tra, ông ta biết đó là một thứ đặc biệt thần bí của Hoa Hạ, cực kỳ nguy hiểm.

Vậy nên, cho dù không phải là vì gia tộc của mình, ông ta cũng không dám làm trái lời đối phương.

“Răng rắc...Răng rắc...” Âm thanh xương cốt bị bẻ gãy không ngừng truyền đến, cả phòng họp vang vọng những tiếng kêu la thảm thiết.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1298


Sương mù vây lấy sân bay, Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong chờ máy bay ở phòng chờ dành cho khách VIP, mà Misorde thì đang đi làm thủ tục cho bọn họ.

Thật ra thì gia tộc Ryder của Misorde cũng có máy bay riêng nhưng quy trình xin giấy phép cũng không dễ được thông qua, mà Trần Triệu Dương lại không có nhiều thời gian, không thể chờ được.

“Đại ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”, ngồi ở phòng chờ VIP, rốt cuộc Giang Tử Phong mở miệng hỏi ra thắc mắc trong long mình.

“Có người muốn động đến hồ Lộc Minh của chúng †a”, nghe Giang Tử Phong hỏi vậy, ý lạnh trong mắt Trần Triệu Dương đột nhiên lóe lên, sau đó nghiêm túc nói.

“Là Thiết Quyền Tông sao?”, đột nhiên Giang Tử Phong nghĩ đến Thiết Quyền Tông mà trước kia Seuss từng nhắc tới nên hỏi.

“Đúng vậy, chính là Thiết Quyền tông. Vốn dĩ tôi chưa từng muốn đối phó những người này, không ngờ bọn họ lại lên mặt. Nếu bọn họ muốn gây chuyện thì nhổ cỏ tận gốc đi”, Trần Triệu Dương lạnh nhạt nói, nhưng anh lại không hề che giấu sát ý trên người.

“Thiết Quyền Tông này đúng là ngu ngốc”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Giang Tử Phong cũng đau lòng thay Thiết Quyền tông.

Rất nhanh, Misorde đã làm thủ tục lên máy bay cho. bọn họ xong. Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong không chần chờ nữa, trực tiếp leo lên máy bay.

Misorde vẫn luôn chờ ở bên ngoài, cho đến khi máy bay cất cánh, ông ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, ông ta lại bắt đầu đau đầu, bởi vì điện thoại của ông ta sắp bị gọi cho cháy máy luôn rồi. Ông †a biết, nhất định là mấy gia tộc kia tạo áp lực lên gia tộc. Ryder nên người trong họ mới tìm ông ta.

“Tốt nhất các người cứ nuốt cục tức này xuống đi, nếu không các người sẽ không chỉ bị trừng phạt nhẹ nhàng như hôm nay đâu”, Misorde đứng dậy, trong mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt, xoay người rời khỏi sân bay.

Trên máy bay, Trần Triệu Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Bởi vì mua vé khá vội nên bọn họ đã mua vị trí chính giữa khoang hạng nhất. Mà chỗ này, ngoài anh và Giang Tử Phong thì còn có một cô gái phong cách nhẹ nhàng, vẻ mặt vui tươi.

Suốt hành trình, Trần Triệu Dương không mở mắt ra, mà Giang Tử Phong lại trò chuyện rất vui với cô gái kia.

Trần Triệu Dương vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh. Đây là bản lĩnh anh luyện được qua nhiều năm trên chiến trường, khi có cảm giác này có nghĩa là sắp có nguy hiểm rồi.

Đột nhiên anh mở mắt ra, không đứng dậy, mà dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát khắp máy bay một lần. 

Trần Triệu Dương không ngờ trên máy bay này lại gắn bom, hơn nữa không chỉ có một quả. Hai bên cánh máy bay, mỗi bên có hai quả, tổng cộng là bốn quả.

Ngoài bốn quả bom này ra, bên dưới thùng xăng máy bay cũng bị gắn hai quả, hơn nữa, tất cả các bộ phận quan trọng của máy bay đều bị gắn lựu đạn.

Nhìn xong, Trần Triệu Dương nổi cả da gà. Tính cảnh giác của mình lại thấp như vậy, trước khi lên máy bay lại không nhìn xuyên thấu tình trạng của chiếc máy bay này. Xem ra cuộc sống đô thị thời gian gần đây khiến anh càng ngày càng an nhàn rồi.

Dĩ nhiên, trong lòng anh cũng không yên, nên mới không kiểm tra máy bay.

Nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương bắt đầu quét qua từng hành khách trên máy bay. Nếu đối phương gắn nhiều bom như vậy, nếu không phải tấn công khủng bố thì bọn họ nhất định sẽ có yêu cầu gì đó, vậy nên điều khiển bom nổ từ xa là chuyện bọn họ phải làm.

“Những người này thông qua kiểm tra an ninh thế nào chứ? Xem ra ở sân bay có người của bọn họ, lại còn là nhân viên an ninh nữa”, Trần Triệu Dương cảm nhận được trên máy bay có năm người mang vũ khí, hơn nữa, trong này còn là nhân viên an ninh trên máy bay nữa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1299


Phải biết, dù có là nhân viên an ninh cũng không thể mang súng lên máy bay. Chuyện này không tuân theo. luật hàng không. 

Vậy nên, cộng thêm cả nhân viên an ninh này nữa, tổng cộng trên máy bay có sáu phần tử vũ trang.

Dĩ nhiên Trần Triệu Dương sẽ không ngây thơ cho. rằng tất cả phần tử khủng bố đều ở đây, có lẽ còn đang ẩn nấp ở đâu đó mà anh chưa phát hiện thôi.

Quan trọng nhất là Trần Triệu Dương không tìm ra được điều khiển từ xa ở đâu. Nói cách khác, chiếc điều khiển từ xa mà đối phương chế tạo rất có thể không phải là điều khiển từ xa như bình thường.

“Tử Phong, tôi nói chuyện này, cậu nghe cho kỹ, không được hành động thiếu suy nghĩ”, tạm thời xác định được sáu phần tử vũ trang, Trần Triệu Dương không vội ra tay. Dù sao thì những người này phân bố rải rác, lỡ như kinh động đến bọn họ thì sẽ làm đối phương cảnh giác.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Giang Tử Phong vốn đã trò chuyện với người đẹp lập tức tỉnh táo lại, nhìn xung quanh. Thấy không có ai phát hiện Trần Triệu Dương đang nói chuyện, cậu ấy lập tức hiểu ra, đại ca đang truyền âm cho mình, xem ra là có chuyện rồi.

“Hàng thứ ba phía trước cậu, hàng thứ hai bên phải, có hai người đàn ông, một người tóc vàng, một người da đen. Lát nữa tôi truyền tín hiệu cho cậu, cậu phải lập tức chế ngự hai người họ, có nắm chắc không?”, Trần Triệu Dương truyền thanh cho Giang Tử Phong.

Nghe xong, cậu ấy âm thầm giật mình, trên mặt lộ ra vẻ nghỉ ngờ. 

“Có người chuẩn bị cướp máy bay, may mắn chúng †a bắt gặp. Nhưng nhất định phải làm tốt, không thì dù năng lực của đại ca của cậu có mạnh hơn nữa, cũng không thể nào tìm được đường sống giữa trời cao nghìn mét này được”, Trần Triệu Dương nói đùa.

Giang Tử Phong không thể nói đùa, chỉ có thể âm thầm gật đầu, cho như là đáp lại lời của Trần Triệu Dương.

“Nhớ kỹ, cho dù trực tiếp giết đối phương cũng không thể để đối phương có bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Tôi biết trước nay cậu chưa từng giết người, nhưng mà cậu nghĩ xem, nếu cậu không giết bọn họ thì người rơi vào nguy hiểm sẽ là tất cả các hành khách trên máy bay. Cậu nghĩ kỹ đi”.

Trần Triệu Dương biết chỗ khúc mắc trong lòng cậu ấy, nên lúc cuối cùng, anh đã nói như vậy.

Nghe xong, Giang Tử Phong vốn đang căng thẳng lại càng thêm căng thẳng.

“Cậu bình tĩnh lại đi, đối phương còn chưa bắt đầu, cậu còn chút thời gian", đương nhiên Trần Triệu Dương thấy được sự căng thẳng và sợ hãi trong mắt Giang Tử Phong. Dù sao cũng là lần đầu tiên giết người, ai cũng sợ.

Vậy nên, Trần Triệu Dương không ép cậu ấy, mà cho cậu thời gian để bình ổn lại tâm trạng.

Qua khoảng năm phút, rốt cuộc Giang Tử Phong tỉnh táo lại, trong mắt lộ ra vẻ kiên định.

Đúng vậy, lúc này không giết người thì sẽ bị giết dù là ai thì cũng biết phải dựa chọn thế nào.

Khát vọng sống chiến thắng sự sợ hãi, Giang Tử Phong đã quyết định rồi.

Đúng lúc đó, một người đàn ông đứng lên, trong tay cầm một khẩu súng, bắn một phát lên cái ghế hắn ta vừa ngồi.

“Cướp máy bay đây, cài dây an toàn hết cho tôi, rồi ngoan ngoãn ngồi tại chỗ cho ông, đừng cựa quậy”, trong mắt người đàn ông kia lộ ra vẻ độc ác, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người trong khoang hạng nhất. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1300


Lúc tiếng súng vang lên, những tiếng thét chói tai, tiếng la khóc, tiếng cầu xin tha thứ cũng vang lên không dứt bên trong khoang thương gia.

"Câm miệng hết cho ông đây, ai dám động đậy, ông đây nổ súng bản chết người đớ", trên mặt tên phần tử khủng bố kia lộ ra vẻ hung ác, nhắm vào một người trong đó, nổ súng không chút do dự.

"Đoàng..."

Tiếng súng vang lên, người đàn ông ngồi gần phần tử khủng bố nhất bị trúng đạn vào đùi, chỉ là, người đàn ông đó chỉ dám kêu thảm một tiếng, đối mặt với họng súng đen ngòm, anh ta liền ngậm miệng lại, cho dù vết thương bị đạn bản trên đùi khiến anh ta đau đớn, cũng đỡ hơn là mất mạng.

Mà người bị lôi ra làm mẫu này đã khiến tất cả mọi người xung quanh ngậm miệng lại, đôi mắt sợ hãi nhìn người đàn ông kia chảy máu tươi ròng ròng, nhưng không có ai dám giúp anh ta cầm máu.

"Như vậy mới đúng chứ, thật ra, chuyện này không liên quan lắm đến mọi người, chúng tôi chỉ cần lấy được thứ chúng tôi muốn rồi sẽ rời đi, sẽ không làm tổn thương đến mọi người”, phần tử khủng bố kia đắc chí hài lòng nói, hiển nhiên, rất hài lòng với kết quả của hành động vừa rồi.

Giang Tử Phong không ngờ thế mà những người này lại ra tay nhanh như vậy, cậu ấy còn chưa kịp làm gì, điều này khiến cậu ấy cảm thấy tự trách, đều do tính cách lằng nhà lằng nhằng của mình, nếu không sẽ không trở thành như thế này.

"Tỉnh lại đi, nếu phần tử khủng bố ở khoang này đã bắt đầu hành động, như vậy chắc chắn bên phía khoang phổ thông cũng đã có bọn khủng bố khác ra tay rồi, cho nên, chúng ta phải nhanh lên, tiếp theo cậu phải nghe lệnh tôi mà làm”, Trần Triệu Dương cũng không nghĩ tới đối phương ra tay nhanh như vậy, khiến anh không kịp. trở tay.

Giang Tử Phong chấn động, lúc này mới lặng lẽ gật đầu.

Mà người phụ nữ bên cạnh cậu ấy lập tức tựa vào ngực cậu, hiển nhiên là quá mức sợ hãi.

"Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô”, Giang Tử. Phong cực kì dũng cảm, nhỏ giọng nói bên tai cô ta.

"Ừm”, người phụ nữ kia khẽ gật đầu, sau đó nhỏ giọng đáp.

Ngay lúc này, Trần Triệu Dương lại giơ tay lên.

"Hả? Còn có người không sợ chết sao, nào, bạn học sinh kia, nói xem, anh có chuyện gì không? Tốt nhất là hãy cho tôi một lý do hẳn hoi, nếu không đạn trong súng của tôi không có mắt đâu”, phần tử khủng bố kia cười lạnh một tiếng, khẩu súng trong tay nhắm ngay vào Trần Triệu Dương, cong khóe miệng nở một nụ cười độc ác rồi nói. 

"Tôi... Mấy người vì tiền tài, nhưng mà nếu thật sự không cầm máu, chỉ sợ người này sẽ mất máu mà chết, tôi là một bác sĩ, tôi có thể giúp anh ta cầm máu trước”, Trần Triệu Dương giả vờ như rất sợ hãi, nhưng vẻ mặt vẫn kiên định, nói.

"À, hoá ra là bác sĩ sao, anh nói đúng, đúng là chúng tôi vì tiền, chỉ cần mấy người ngoan ngoãn phối hợp, yên tâm, sẽ không chết ai đâu”, người đàn ông kia nghe Trần Triệu Dương nói xong lý do, sắc mặt khẽ đổi, sau đó lại bình thản nói.

"Được rồi, anh qua đây, giơ tay lên trên đỉnh đầu”, người đàn ông kia ra hiệu cho anh đi tới, nhưng mà vẫn không buông lỏng cảnh giác.

Trần Triệu Dương giơ hai tay lên trên đỉnh đầu, ra hiệu mình cũng không có cầm theo cái gì.

"Tôi là một bác sĩ Trung y, tôi có thể cầm một hộp ngân châm không?”, Trần Triệu Dương chỉ vào vali bên cạnh mình, hỏi.

"Ngân châm? Là cái gì? Dùng để làm gì?”, người đàn ông kia nghe xong, lập tức hơi khẩn trương, sau đó hỏi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1301


"Chính là thứ dùng để cầm máu, cực kì nhỏ, dày hơn sợi tóc một chút”, Trần Triệu Dương vội vàng khoát tay, mở miệng giải thích.

"Anh lấy ra đây, tôi xem một chút”, người đàn ông kia lại không hề buông lỏng chút nào, vẫn cảnh giác nói. 

Trần Triệu Dương không nói thêm gì, mà cẩn thận mở vali của mình ra, mỗi một động tác đều cực kì chậm rãi, hiển nhiên là vì để cho đối phương bình tĩnh lại, nếu không một khi đối phương bắn trúng một nơi nào đó. trong máy bay, chỉ sợ toàn bộ người trong máy bay đều phải chết.

Đây cũng là nguyên nhân chính mà Trần Triệu Dương không dám hành động thiếu suy nghĩ, mặc dù anh năm chắc có thể khống chế được đối phương ở khoảng cách xa, nhưng mà trên máy bay cũng không chỉ có một người này, chỉ cần có một tên lọt lưới, như vậy vẫn sẽ gây nguy hiểm làm máy bay rơi.

Cho nên, Trần Triệu Dương không dám mạo hiểm, dù sao nơi này cũng là trên không trung hàng chục nghìn mét, nhỡ may thật sự khiến đối phương kích hoạt bom, cho dù thực lực của anh có mạnh, chỉ sợ cũng không chống đỡ được loại chuyện với mức độ này.

"Chính là thứ này”, Trần Triệu Dương lấy hộp ngân châm giả ra, để lộ ngân châm đúng là chỉ dày hơn sợi tóc một chút ở bên trong.

Nhìn thấy hộp ngân châm này, phần tử khủng bố kia thở dài một hơi, cảnh giác trong lòng đã hơi thả lỏng một chút.

Dù sao, chỉ là một đồ vật nhỏ, cho dù để đối phương tùy tiện dùng, có thể gây ra được chuyện gì chứ?

"Đến đây đi”, phần tử khủng bố kia ra hiệu cho Trần Triệu Dương đi qua. 

Anh sắp xếp ngân châm một chút, chậm rãi đi đến.

Mặc dù Trần Triệu Dương hành động ở chỗ này, nhưng đôi mắt xuyên thấu của anh đã thu hết toàn bộ tình hình trên máy bay lại, trong lòng anh vẫn đang lên kế hoạch dựa theo mọi chuyện xảy ra.

Trần Triệu Dương diễn rất giống, hoàn toàn là một bác sĩ nhát gan mà cố chấp, không để đối phương phải nghỉ ngờ.

"Ôi, bác sĩ, bụng của tôi đau quá”, ngay líc Trần Triệu Dương giúp tên xui xẻo kia châm cứu, Giang Tử Phong nhận được tín hiệu của Trần Triệu Dương đột nhiên mở miệng hô lên.

Chỉ là, kỹ xảo của cậu ấy thật sự quá dở, nhưng mà điều Trần Triệu Dương muốn cũng không phải là Giang Tử Phong diễn tốt bao nhiêu, mà là muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Quả nhiên, tiếng kêu thảm của Giang Tử Phong đã thu hút sự chú ý của tên cướp kia, đương nhiên, ngoại trừ tên phần tử khủng bố này ra, gần như tất cả mọi người trong khoang đều bị thu hút.

Nhìn đến đây, trong mắt Trần Triệu Dương hiện lên một vẻ lạnh lẽo, không chờ Giang Tử Phong lộ tẩy, hai tay của anh đột nhiên cầm lấy những ngân châm kia, sau đó ném mạnh về hướng ba tên cướp đó.

"Anh..." 

Ba tên phần tử khủng bố kia đều ngây dại, ngay sau đó ngã rầm xuống mặt đất.

"Mọi người, xin đừng phát ra âm thanh gì, nếu không rất dễ thu hút sự chú ý của đám cướp ở khoang khác, chắc chắn trên máy bay của chúng ta vẫn còn cướp, cho. nên, mong mọi người tiếp tục giữ yên lặng”.

Ngay sau khi Trần Triệu Dương không chế được ba †ên cướp này, anh không chút do dự mà mở miệng hô lên với tất cả hành khách trong khoang thương gia.

Quả nhiên, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, các hành khách vốn định reo hò đều ngậm miệng lại, tràn ngập hy vọng nhìn anh.

"Mời mọi người ở yên vị trí không nên di chuyển, tôi sẽ đến một khoang khác để xem thế nào”, Trần Triệu Dương vốn còn muốn nghĩ biện pháp khác, thế nhưng tình huống ở khoang phổ thông đã không cho phép anh do dự nữa.

Lúc này Trần Triệu Dương nhanh chóng cầm máu cho người đàn ông bị thương kia, nói với Giang Tử Phong một tiếng rồi đi thẳng đến khoang phổ thông. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1302


Nhìn bóng lưng của Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong, tất cả hành khách và các tiếp viên hàng không đều thấy rất cảm động.

Mặc dù những tên cướp này nói không giết người, chỉ vì tiền thôi, thế nhưng bọn họ cũng không phải đồ ngốc, nếu đối phương đã tạo ra một vụ lớn như thế, chắc chăn không đơn giản là vì tiền, nếu không, bất kỳ một cách cướp bóc nào cũng sẽ dễ dàng hơn cướp máy bay nhiều.

Chỉ có bên trong đôi mắt lạnh lẽo của người phụ nữ nói chuyện với Giang Tử Phong cả một đường là có vẻ tàn nhẫn.

Đương nhiên, đối với điều này, Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong lại không hề hay biết.

"Đại ca, tình huống bên trong như thế nào?”, ngay lúc hai người đi tới khoang phổ thông, Giang Tử Phong nhỏ giọng hỏi.

"Còn chưa biết tình huống bên trong như thế nào, nhưng mà cho dù có tình huống ra sao, tiếp theo chúng ta vẫn phải tiếp tục phối hợp”, lúc này Trần Triệu Dương không dám có bất kỳ tâm lý may mắn nào, cho nên, anh mới bảo Giang Tử Phong đánh yểm hộ thay anh.

Thật ra đám cướp ở bên trong đã khống chế toàn bộ khoang điều khiển dưới sự trợ giúp của tên nhân viên an ninh kia rồi, cơ trưởng cơ phó đều đã bị khống chế lại, bây giờ còn không biết tình trạng của hai người đó, máy. bay đã được bọn họ cài đặt thành hình thức lái tự động. 

Cho nên, Trần Triệu Dương mới gấp gáp như vậy, anh biết, đối phương bắt cóc chiếc máy bay này chắc chắn là có mục đích khác, tuyệt đối không có khả năng chỉ vì để khủng bố. Cho nên, nhất định anh phải nhân lúc máy bay còn chưa tới địa chỉ hàng không mà đối phương chỉ định trước đó để khống chế lại máy bay.

Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong cũng không vội đi vào khoang phổ thông, mà kiên nhẫn chờ đợi, anh dùng ngón tay vén một góc rèm lên, dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn thấy hết khung cảnh trong cả khoang.

"Ngay lúc này”, Trần Triệu Dương vẫn đang quan sát, †ìm kiếm thời cơ, cuối cùng anh đã tìm được một cơ hội khá tốt.

Vì thế anh liền vọt thẳng vào.

Giang Tử Phong phản ứng cũng không chậm, vọt vào ngay sau Trần Triệu Dương. Lúc đi vào, anh đã bảo. cậu ấy biết cần đối phó với vị trí nào rồi.

Cho nên, Giang Tử Phong vừa vào trong, còn không thèm nhìn đã lao thẳng tới bên phải, trong nháy mắt, cậu ấy cũng đã nhìn thấy mục tiêu của mình.

Lúc này có thể nói bên trong cả khoang đang vô cùng bi thương, lúc hai người Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong xông vào, bọn họ đều trợn tròn mắt, căn bản không ngờ được sẽ có người đến cứu bọn họ.

Dù sao, đây chính là phần tử khủng bố cực kì hung ác, đấu tranh với loại người này sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Thế nhưng lại có người nhảy ra, gánh chịu trách nhiệm như vậy, trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên một hy vọng.

Tên phần tử khủng bố kia sao có thể ngờ được lúc này lại có người xông từ khoang đầu đến chứ? Căn bản là không kịp phản ứng chút nào.

Tốc độ của Giang Tử Phong rất nhanh, trong nháy. mắt nhìn thấy mục tiêu, cậu ấy đã đập mạnh hai nắm đấm xuống, mang theo tất cả sức mạnh của cả người cậu ấy, khiến tên phần tử khủng bố kia phải ngã xuống đất.

Giang Tử Phong đã thấy súng trong tay đối phương, sợ súng sẽ nổ, liền không hề do dự nữa mà điên cuồng đấm.

"Tử Phong, được rồi, mau dừng tay lại!, ngay lúc Giang Tử Phong đang điên cuồng vung hai nắm đấm của mình xuống, một bàn tay khác nắm lấy tay cậu ấy, đồng thời ghé sát vào tai cậu nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1303


"Em...em đã đánh bại người này”, lúc này sự sợ hãi trong lòng Giang Tử Phong mới được xả ra, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ.

"Đại ca, hắn ta...hắn ta sao rồi?, Không phải là bị em đánh chết rồi chứ?”, cuối cùng Giang Tử Phong mới cúi đầu xuống, nhìn tên phần tử khủng bố máu me be bét trên mặt đất, trong lòng lập tức run lên, trong đôi mắt có vẻ sợ hãi.

"Không sao đâu, hắn ta không chết, chỉ là trông hơi thảm thôi”, Trần Triệu Dương kéo Giang Tử Phong ra, an ủi.

"Ha ha, vậy thì tốt”, Giang Tử Phong thở dài một hơi, nếu như lần đầu tiên cậu ấy giết người là bị cậu tàn nhẫn đập chết, vậy chắc chắn tâm lý của cậu ấy sẽ không chịu được.

Trần Triệu Dương kéo cậu sang một bên, đồng thời nhìn về phía cả khoang.

"Mọi người im lặng một chút”, Trần Triệu Dương cao giọng hô lên, lúc này bầu không khí bên trong cả khoang bắt đầu ồn ào, hiển nhiên hành động đột ngột của bọn Trần Triệu Dương đã làm cho tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn.

Nghe thấy lời của anh, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, ai nấy cũng đều nhìn về phía Trần Triệu Dương, hiển nhiên bọn họ vô cùng tin tưởng người đã cứu mình.

"Mặc dù chúng tôi đã khống chế được những tên cướp này, nhưng bây giờ bưồng điều khiển máy bay vẫn còn bị đối phương khống chế, cho nên, có nhân viên máy bay nào ở đây không?”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương rất bình tĩnh, bởi vì anh phát hiện nhân viên an ninh của máy bay kia đã khoá trái buồng điều khiển lại, hiển nhiên đối phương đã biết chuyện xảy ra bên này rồi.

"Tôi...tôi là nhân viên an ninh”, lúc này một người đàn ông có vóc người cao lớn đứng dậy.

"Nói cho tôi, làm sao để mở bưồng điều khiển ra”, Trần Triệu Dương dẫn nhân viên an ninh đó đi đến cửa bưồng điều khiển, sau đó hỏi.

"Một khi buồng điều khiển này đã bị khóa lại, trừ khi có chìa khoá của cơ trưởng trong tay, nếu không sẽ không có cách nào mở ra từ bên ngoài”, nhìn thoáng qua cửa bưồng điều khiển, nhân viên an ninh kia lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

"Đáng chết”, lúc này sắc mặt của Trần Triệu Dương cực kì khó coi, bây giờ đang có hai tai hoạ ngầm không rõ, một cái là bom điều khiển từ xa kia vẫn chưa tìm thấy được, một cái khác chính là bên trong cái khoang điều khiển này còn có một tên nhân viên an ninh phản bội, máy bay trước mắt còn bị đối phương ở trong khống chế.

Thông qua đôi mắt xuyên thấu, Trần Triệu Dương đã phát hiện đối phương đang lạnh lùng ngồi trên ghế điều khiển, trong tay cầm một khẩu súng lục, mà hai người điều khiển thì đầm đìa máu me, hai tay hai chân bị đánh gãy, với vết thương như vậy, căn bản là không có cách nào điều khiển được máy bay nữa.

"Xong rồi, làm sao bây giờ? Vừa rồi hai tên cướp kia đã đánh chết phi công, bây giờ máy bay của chúng tôi không có người điều khiển”.

€ó người không nhịn được sợ hãi, mở miệng hô lên.  

Khi người này vừa dứt lời, tâm trạng sợ hãi lan tràn ra cả khoang trong nháy mắt.

"Hu hu... Tôi không muốn chết, tôi còn trẻ”.

"Tôi cũng không muốn chết, tôi còn chưa được thưởng thức hương vị tình yêu”.

"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!”

Cả khoang biến thành chỗ bi thương sợ hãi, cho dù là người trời sinh lạc quan, lúc này cũng khó tránh khỏi bị bầu không khí như thế này ảnh hưởng.

"Tất cả im miệng lại cho tôi”, Trần Triệu Dương biết, bây giờ nhất định phải cho bọn họ hy vọng sống sót, nếu không sợ rằng sẽ có một số người làm ra chuyện cực đoan khó mà khống chế được dưới sự sợ hãi.

"Tôi là người của ngành bí mật Hoa Hạ, chỉ cần có tôi ở đây, mọi người không cần phải lo lắng, nhất định tôi sẽ đưa mọi người trở về Hoa Hạ an toàn”, trong mắt Trần Triệu Dương có vẻ kiên định, giọng nói vang dội.

Nghe anh nói vậy, tất cả mọi người trên máy bay đều dừng lại, có thể nói, tám mươi phần trăm trở lên mọi người trên máy bay này là người Hoa, cực kì tin tưởng Trần Triệu Dương. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1304


Sau khi Trần Triệu Dương trấn an được cảm xúc của hành khách trong khoang, anh bắt đầu nghĩ biện pháp mở cửa buồng ra.

Chỉ là, lúc Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu đảo qua cửa buồng này, anh phát hiện, nếu như: muốn dùng chân khí để mở cửa bưồng ra thì hoàn toàn là không có khả năng, bởi vì đây là cửa điện tử.

Hơn nữa lưỡi khóa cửa lại được làm từ hợp kim nhôm nặng, cho dù là dùng bạo lực, chỉ sợ cũng khó mà giải quyết được lưỡi khoá này.

Trần Triệu Dương không hề gấp gáp, bây giờ máy bay đang bay rất yên ổn, ít ra trước mắt còn chưa đến giới hạn cực kì nguy hiểm.

Đôi mắt xuyên thấu bắt đầu xem xét điểm yếu của cửa bưồng này lần nữa, không có chìa khoá, cho dù là thông qua lưỡi khóa, cũng không có cách nào dùng bạo. lực để mở cánh cửa này ra được.

Hơn nữa tên nhân viên an ninh kia cũng đang ở trong buồng điều khiển, nếu như dùng bạo lực phá cửa, chỉ sợ sẽ gây ra tiếng động rất lớn, nhỡ may đối phương nghe được mà cá chết lưới rách, anh sẽ không thể gánh chịu được hậu quả.

Nhìn cửa buồng từng chút từng chút một, Trần Triệu Dương phát hiện, cánh cửa này đúng là vô cùng rắn chắc, muốn dùng sức mạnh phá cửa, chỉ sợ là nằm mơ giữa ban ngày, 

Nhưng mà bức tường bên cạnh cửa buồng lại chỉ được làm bằng vật liệu bình thường, nói cách khác, nó cũng không được gia cố cho dày thêm.

Có thể cho rằng như thế, vật liệu kiểu này đều là hợp kim nhôm hàng không, độ dẻo, còn có năng lực chịu đựng đều rất mạnh.

Đương nhiên, hợp kim hàng không có độ cứng không khác thép là bao, chủ yếu là khả năng chống chịu cao. hơn thôi.

Trần Triệu Dương biết, anh chỉ có một cơ hội, cho nên anh cũng không vội phá vỡ tường buồng điều khiển, mà để tay lên trên tường, chậm rãi vận chuyển chân khí trong cơ thể, ngón tay bắt đầu móc tường từng chút từng chút.

Lúc Trần Triệu Dương bắt đầu làm hành động này, tất cả mọi người đều sợ ngây ra.

"Chuyện này...chuyện này điên cuồng quá, thật đáng sợ".

"Hợp kim hàng không này làm từ giấy sao?”

"Thật hay giả? Tay của con người có thể làm được như vậy sao?”

"Đẹp trai quá, tôi thề sẽ gả cho anh ấy”.

Lúc này các hành khách trong khoang đều điên cuồng cả lên, ngay cả hành khách khoang thương gia, và những tiếp viên hàng không cũng đều chạy tới bên này, ánh mắt nhìn về phía Trần Triệu Dương đầy vẻ kinh ngạc.

Người phụ nữ nói chuyện với Giang Tử Phong cả một đường thấy cảnh này lại không có vẻ sợ hãi thán phục như người bình thường, mà có vẻ nghiêm túc.

Trần Triệu Dương cũng không xuyên thủng bức tường này, mà vẫn để lại một lớp tường mỏng, bởi vì anh dùng ngón tay để đục, cho nên cũng không gây ra tiếng động gì quá lớn.

Chỉ là, Trần Triệu Dương đã đánh giá độ cứng và năng lực chống nén của hợp kim hàng không rồi.

Nếu như là thép tấm, với thực lực bây giờ của Trần Triệu Dương, lại thêm chân khí gia tăng, căn bản sẽ không phải tốn sức gì cả.

Thế nhưng hợp kim hàng không này chẳng những khiến động tác của anh trở nên chậm chạp, hơn nữa ngón tay của anh đã bắt đầu xuất hiện cảm giác đau đớn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1305


Phải biết, cường độ cơ thể của anh đã cực kì khủng bố rồi, vậy mà dưới sự ảnh hưởng của hợp kim hàng không này lại xuất hiện tình huống đau đớn, đủ để thấy hợp kim hàng không khủng bố đến mức nào.

Nếu như Trần Triệu Dương dùng nắm đấm đánh, căn bản sẽ không xảy ra chuyện như vậy, bởi vì anh dùng ngón tay đục, đương nhiên sẽ càng dồn lực vào một chỗ, lại thêm tính đặc biệt của hợp kim hàng không, nếu như không phải anh dùng chân khí bao. trùm lấy ngón tay của mình, cho dù lấy cường độ cơ thể bây giờ của anh, chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu.

Theo hành động của Trần Triệu Dương, bên trên bức tường kia đã xuất hiện một cái lỗ tròn dài khoảng chừng. nửa mét.

Chỉ là, Trần Triệu Dương dùng tay cảm nhận cường độ của cái lỗ tròn này, cuối cùng vẫn lắc đầu, hiển nhiên không hài lòng lắm.

Lúc này, Trần Triệu Dương không do dự nữa mà dùng móng tay đào từng chút từng chút, lúc đầu dùng ngón tay đục, điểm dùng lực đã cực kì nhỏ, dùng đầu ngón tay đào từng chút một thế kia, điểm dùng lực lại càng nhỏ hơn.

"Đại ca, anh chảy máu rồi”, Giang Tử Phong bên cạnh nhìn Trần Triệu Dương làm ra hành động như vậy, mặc dù cũng cảm thấy rất lợi hại, nhưng lại thấy cảm động nhiều hơn.

Lúc đại ca dùng đầu ngón tay để đào, ngón tay của Trần Triệu Dương đã bắt đầu chảy máu.

"Giữ yên lặng, bức tường này quá mỏng, sẽ dễ bị người bên trong nghe thấy”, Trần Triệu Dương lại lắc đầu, nhỏ giọng nói một câu với bọn họ.

Mặc dù Trần Triệu Dương nói rất nhỏ, nhưng lại thông qua chân khí để truyền ra ngoài, cho nên, ai nấy cũng đều có thể nghe thấy lời của Trần Triệu Dương, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, khẩn trương nhìn hành động của anh.

Bọn họ đều thấy được, người trẻ tuổi này dùng cơ thể máu thịt của mình để đục bức tường ra một cái lỗ tròn, ngón tay đã bắt đầu chảy máu.

Một vài người dễ khóc đã bắt đầu rơi lệ, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Trần Triệu Dương tràn đầy vẻ kính nể.

"Mọi người hãy nằm nhoài ra sau ghế, chờ đến lúc tôi phá vỡ cửa khoang, chỉ sợ đối phương sẽ bản đạn ra bên ngoài, xin hãy cố gắng đừng đến gần cửa khoang”, Trần Triệu Dương đột nhiên nghĩ đến điều này, liền mở miệng nhắc nhở đám người đang quan sát.

"Đại ca, có cần em làm gì không?”, Giang Tử Phong nhìn thấy tường sắp bị đục xuyên qua, lúc này mở miệng. hỏi.

"Đợi chút nữa cậu hãy phá hủy bức tường này, tôi sẽ ra tay, nhớ là phải dùng hết sức, đừng nương tay đấy”, Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, nói suy nghĩ của mình cho Giang Tử Phong.

"Vâng, đại ca, không thành vấn đề”, Giang Tử Phong nghiêm túc gật đầu, cậu ấy biết, nếu như mình không thể phá được bức tường này, chỉ sợ người ở bên trong sẽ cảnh giác, đến lúc đó có chuẩn bị sẵn, bọn họ muốn làm gì nữa, chỉ sợ cũng sẽ rất khó khăn.

Lúc này, Giang Tử Phong đã chuẩn bị sẵn sàng, mà Trần Triệu Dương cũng đã cầm mấy cái ngân châm trong tay, chỉ chờ cậu ấy phá vỡ bức tường kia thôi.

Nhưng mà Trần Triệu Dương sợ Giang Tử Phong không thành công trong một lần, cho nên đã chuẩn bị sẵn rồi, một khi cậu ấy thất bại, anh sẽ phá bức tường này ra trước, chỉ là, sợ răng đến lúc đó anh sẽ không kịp khống chế nhân viên an ninh kia ngay, còn không biết sẽ có biến cố gì.

Ngay lúc hai người đã chuẩn bị sẵn sàng, người phụ nữ trong đám người cũng chậm rãi đi đến phía sau mọi người.

"Hai người, xin hãy dừng tay”, lúc Trần Triệu Dương đang đếm ngược, người phụ nữ kia đột nhiên mở miệng nói.

Ở trong hoàn cảnh khẩn trương này, giọng nói của cô ta cực kì rõ ràng, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy âm thanh này.

Hành động của Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong lập tức khựng lại, sau đó hai người quay đầu nhìn sang.

"Yati, sao vậy?”, Giang Tử Phong ngẩng đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Yati, nghi ngờ hỏi.

"Có biết thứ ở trên tay tôi không?”, Yati không trả lời câu hỏi của Giang Tử Phong, mà lạnh lùng nhìn cậu ấy và Trần Triệu Dương, giơ một thứ hình son môi trong tay  lên.

"Yati, rốt cuộc cô muốn nói điều gì?”, mặc dù Giang Tử Phong có chút mê mẩn người phụ này, nhưng bây giờ bản năng của cậu ấy lại cảm thấy không đúng lắm, sắc. mặt trầm xuống, hỏi.

"Cậu đúng là ngu dốt, đến bây giờ còn chưa biết có chuyện gì xảy ra ư?”, nghe Giang Tử Phong nói vậy, Yati cười lạnh một tiếng, ánh mắt có vẻ trào phúng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1306


Mặt mày Trần Triệu Dương giờ rất u ám, anh đã đoán ra tên Yati này là ai rồi.

Đúng thế, tên Yati này chính là người cầm thiết bị điều khiển từ xa của quả bom.

Thật nực cười khi anh quan sát kỹ càng hết tất cả hành khách trong khoang máy bay, nhưng lại không sinh lòng nghỉ ngờ đối với người bên cạnh anh và Giang Tử Phong là Yati, đây là sai lầm của anh, mà phạm phải sai lầm như vậy rất có khả năng khiến anh và các hành khách lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Lúc này, đáy lòng Trần Triệu Dương nảy cơn hối hận, ấy thế, trong nháy mắt, anh đã sắp xếp ổn thoả tâm trạng của mình, rồi lạnh lùng nhìn Yati.

“Cậu nhìn đi, đại ca của cậu ắt hẳn đã biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ số IQ hơi tệ đấy”, Yati không hề có vẻ căng thẳng, mà cô ta còn bình tĩnh cười nhạo cậu ấy.

Giang Tử Phong nghe Yati nói vậy, lòng cậu trĩu nặng, cậu ấy cứ ngỡ mình với cô ta hiểu ý nhau lắm, ai ngờ rằng người ta lại lật mặt không coi cậu ra gì.

“Tôi giới thiệu vật trên tay tôi nhé”, Yati cười khinh, không lãng phí thời gian với Giang Tử Phong nữa, mà giơ thỏi son trong tay mình lên, rồi nhìn lướt qua Trần Triệu Dương.

“Vật này gọi là thiết bị điều khiển từ xa, cũng có thể gọi bằng một cái tên khác là thiết bị kích nổ. Thiết bị kích nổ, mấy chữ này có khiến các anh sởn gai ốc không?”, gương mặt vốn xinh đẹp của Yati trở nên điên cuồng, u ám nói.

“Những vị trí quan trọng trên máy bay đều đã trang bị rất nhiều bom, chỉ cần một quả bom nổ thì cả chiếc máy bay này sẽ nổ tan tác trong nháy mắt thôi, đùng...”

Gương mặt Yati cường điệu hoá, bắt chước tiếng bom nổ.

“Á..

Giờ đây, tất cả các hành khách đều sợ khiếp hồn khiếp vía, bọn họ cứ cho rằng bản thân mình gặp phải không tặc, nên ngỡ là chỉ cần khống chế được mấy tên này thì mình sẽ an toàn.

Thế nhưng, bọn họ ngàn lần không ngờ đến việc trên chiếc máy bay này đã gắn đầy bom đạn, đến cả những người có tố chất tâm lý tốt giờ cũng không còn bình tĩnh nữa, lỡ như nó nổ thật thì sao, vậy dẫu có bản lĩnh lớn đến đâu cũng đều không thể thi triển được.

“Tốt nhất là anh đừng nhúc nhích, tôi biết anh rất lợi hại, có thể nói rằng, nếu không có anh thì tôi sẽ không bị bại lộ, tất cả đều do anh mà ra, anh đã phá huỷ kế hoạch hoàn mỹ của chúng tôi, anh thật đáng chết”, Yati lạnh lùng nhìn Trân Triệu Dương rồi nói.

“Tôi đứng xa anh như vậy chính là để nói cho anh biết, chớ có ảo trưởng trở thành anh hùng, nếu không, chúng ta cứ lấy một mạng đổi một mạng vậy”. 

“Có lẽ, anh cho rằng tốc độ của mình rất nhanh, thế nhưng, tốc độ anh có nhanh đi chăng nữa cũng vô ích mà thôi, tôi đè tay lên nút điều khiển, lỡ như tôi trượt tay, vậy thì chiếc máy bay này sẽ “Đùng..” rồi tan thành tro bụi, chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau rời khỏi thế gian này”.

Yati lắc lư thiết bị điều khiển từ xa hình son môi trong tay, cô ta vô cùng vênh váo nói.

Lúc này, tất cả hành khách đều tránh xa Yati, họ sợ cô ta sẽ làm ra chuyện điên khùng.

Trần Triệu Dương rất bực bội, giờ thì chuyện đã phát triển theo phương hướng anh không tài nào khống chế nổi.

Trước tình hình này, dẫu cho anh có dùng ngân châm đâm trúng cánh tay của đối phương cũng vô dụng, nếu làm thế, cô ta sẽ thả tay, vậy thì bom sẽ nổ.

Thêm vào đó, anh nhận thấy các phi công trong khoang lái đang chú ý đến hành động của bọn họ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1307


Trong khoang lái chắc là có máy theo dõi, anh chỉ liếc nhìn qua một lượt rồi đứng dậy, cầm lấy bình cứu hỏa bên cạnh, ném nó va mạnh vào trên bàn điều khiển máy bay.

Trần Triệu Dương thở dài, anh biết rằng mọi chuyện sẽ càng lúc càng tệ hơn, Yati đang giữ thiết bị điều khiển †ừ xa, còn có phi công đã thiết lập xong đường bay tự động, sợ là chiếc máy bay này sẽ thật sự bay theo ý định của bọn họ đến địa điểm định sẵn.

“Có vẻ như các anh đã ý thức được tình thế giờ không thể xoay chuyển, đã vậy thì, tôi cho các anh một cơ hội, đánh thức đồng bọn của tôi đi”, Yati cười khẩy, rồi đưa ra yêu cầu của mình.

“Đừng hòng mơ tưởng, nếu để đồng bọn của cô tỉnh, e là chúng tôi sẽ là người đầu tiên chịu xui xẻo, nếu như cô đang nắm thế chủ động, vậy thì cô hãy thả thiết bị điều khiển từ xa xuống, cùng lắm thì chúng ta một mạng đổi một mạng thôi”, Trần Triệu Dương không thể nào làm theo yêu cầu của đối phương.

Hai bên giờ đang giằng co với nhau, nếu thả hết mấy tên kia, e rằng địa vị của bên họ sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Khi nghe Trần Triệu Dương nói vậy, sắc mặt Yati bỗng thay đổi, hiển nhiên là cô ta biết đối phương đang nghĩ gì, những toan tính trong cô ta cũng vụt tắt.

Mục đích chuyến đi này của bọn họ không đơn giản như thế, vì vậy, nếu không rơi vào tình thế nguy cấp không còn cách nào khác thì cô ta không thể kích nổ bom được.

“Nếu hai ta đã tiến vào giai đoạn căng thẳng, vậy hãy nói sơ lược về mục đích của bọn cô đi, chúng ta không thể nào cứ tiếp tục như thế”, Trần Triệu Dương đã nhận thấy đối phương quả thật có mục đích khác, nên anh mở lời.

“Được thôi, đã thế, tôi cũng không lừa các anh nữa, mục đích của chúng tôi là để yêu cầu Hoa Hạ thả một phạm nhân, chỉ cần các anh thả tên phạm nhân này thì chiếc máy bay này sẽ an toàn, hơn nữa còn sẽ trở về điểm đến đã được quyết định trước đớ”, Yati suy nghĩ, rồi lạnh nhạt nói ra mục đích chuyến đi này của họ.

“Thì ra là thế, vậy nên các cô cướp máy bay, lẽ nào chưa từng liên hệ với phía Hoa Hạ à?”, nghe Yati nói vậy, †rong nháy mắt, sắc mặt của Trần Triệu Dương càng trở nên âm u hơn.

Kẻ có thể khiến những người vô cùng hung bạo này không màng hậu quả mà lên kế hoạch cho hành động khủng bố này để giải cứu, chỉ e rằng cũng chẳng phải là loại người hiền lành gì.

Người như thế có lẽ là tội phạm nguy hiểm nhất, nếu để kẻ đó ngoài vòng luân lý, sợ rằng người có lòng dạ độc ác kia có thể lên kế hoạch trả thù Hoa Hạ, đất nước bắt giam mình, đến khi đó, bên Hoa Hạ không chỉ tổn thất một vài người như vậy.

Vì thế, tuyệt đối không thể thả người này ra. Nhưng mà, khi đứng trước sự đe doạ ấy, kèm theo. áp lực của truyền thông và chủ nghĩa nhân đạo, e rằng Hoa Hạ sẽ chấp nhận yêu cầu này.

Chọn cách nào cũng không xong, biện pháp tốt nhất chính là giải quyết ổn thoả sự cố cướp máy bay này.

Không bao lâu sau, các phi công trên máy bay bắt đầu liên lạc với mặt đất, và tất nhiên là liên lạc với Hoa  Hạ.

Khi tin tức máy bay bị cướp được truyền tới, những lãnh đạo ở sân bay thủ đô sắp phát điên, họ không ngờ tới việc có kẻ dám cướp máy bay của Hoa Hạ.

Ngay sau đó, Hoa Hạ thành lập đội ngũ đối phó với đám không tặc, mà người dẫn đầu đội ngũ chính là Nguyên Thu của Long Tổ.

Thông tin này vốn dĩ được giữ kín, thế nhưng, có lẽ những người kia đã lên kế hoạch từ lâu, nên khi phía lãnh đạo Hoa Hạ vừa mới biết sự cố không tặc này xảy ra thì trên mạng đã bắt đầu lan truyền chuyện này.

Bộ phận an ninh mạng đáng lẽ phải phong tỏa tin tức này, thế nhưng, sau đó có người nói, thay vì ngăn chặn thì sao không khai thông, dù sao thì có một số người biết đến chuyện này rồi, nếu cứ tiếp tục phong tỏa †in tức, e rằng sẽ dẫn đến cuộc khủng hoảng càng lớn hơn.

Vì vậy, tin tức này đã lan truyền khắp mạng xã hội với tốc độ chóng mặt.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1308


Hồ Lộc Minh.

Đã hai ngày nay, Nam Cung Yến không lo lắng cho. Trần Triệu Dương lắm, thế nhưng ngay lúc nấy, trong lòng cô chợt cảm thấy khó chịu, tâm trạng càng trở nên phiền muộn hơn, tựa như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

“Chị ơi, có chuyện không hay rồi”.

Ngay khi Nam Cung Yến đang ngồi thơ thẩn bên bờ hồ Lộc Minh thì chợt có một giọng nói cao vút truyền đến.

“Tuyên Hoàng, có chuyện gì xảy ra?”, khi nghe thấy câu nói của Tuyên Hoàng, sắc Nam Cung Yến bỗng thay. đổi đột ngột, cô hỏi.

“Người ta nói trên một chiếc máy bay có không tặc, bây giờ trên mạng đang nổi rần rần luôn”, Tuyên Hoàng khó hiểu nhìn Nam Cung Yến, rồi đáp.

“Gì cơ? Cướp máy bay ư? Mau lấy tin tức tới cho chị xem một lát”, sắc mặt Nam Cung Yến tối sầm, nhanh nhẹn lấy máy tính bảng trong tay Tuyên Hoàng.

“Chuẩn bị xe đến sân bay”, sau khi Nam Cung Yến thấy bản tin này, bầu trời trong cô gần như sụp đổ, cô biết Trần Triệu Dương trở về trên chuyến bay này, trước khi lên máy bay, anh đã từng gọi điện cho cô nói rõ số chuyến bay, đó chính là chuyến bay này.

Nam Cung Yến không hề do dự, lập tức chuẩn bị khởi hành đến thủ đô. 

Trước kia, Trần Triệu Dương từng căn dặn cô, nếu như gặp phải vấn đề bản thân không thể giải quyết thì cứ đến thủ đô tìm Nguyên Thu.

Mặc dù Nam Cung Yến không biết Nguyên Thu là ai, nhưng người mà anh bảo mình tìm sự giúp đỡ trong thời khắc nguy nan, ắt hẳn là người đáng tin cậy.

Ngay vào lúc Nam Cung Yến đang chuẩn bị lên đường, ba người Tạ Đồ vừa chạy tới, tất nhiên là ba người cũng có mạng thông tin của riêng mình nên đã biết chuyện.

“Con bé Yến này, cô đừng có vội vàng, Trần Triệu Dương không phải người bình thường, tôi tin cậu ấy sẽ không sao đâu”, Tạ Đồ dẫn đầu an ủi Nam Cung Yến.

“Ba vị tiền bối, tôi định đến thủ đô”, Nam Cung Yến lắc đầu, cô biết giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể làm một vài chuyện thông qua người tên Nguyên Thu ấy.

“Cô đến thủ đô làm gì?”, cả ba ngơ ngác khi nghe Nam Cung Yến nói thế, bọn họ hỏi.

“Trước khi chúng tôi về nước, Trần Triệu Dương có bảo tôi đến thủ đô tìm một người tên là Nguyên Thu”, Nam Cung Yến suy tư trong giây lát, cô rất tin tưởng ba vị tiền bối này, nên không việc gì phải lừa gạt họ.

“Hả? Có mấy lão già chúng tôi ở đây, mắc gì phải tìm cái thằng nhóc chết tiệt đó?, Điền Đại Hà nghe vậy, bỗng. dưng cảm thấy hơi buồn bực. 

“Tiần bối biết Nguyên Thu ư?”, Nam Cung Yến nhạy bén nắm lấy thông tin trong lời nói của Điền Đại Hà, đôi mắt cô lập tức sáng ngời, hỏi ngay.

“Cái thằng nhóc chết tiệt kia chính là đệ tử của lão già lạnh lùng kia, là người bọn tôi nhìn từ nhỏ đến lớn”, Điền Đại Hà chỉ vào Thẩm Tu đang đứng bên cạnh rồi nói thẳng.

“Thôi được rồi, để tôi gọi điện thoại cho nó”, Thẩm Tu khó chịu nói, khi thấy Nam Cung Yến nhìn vào mình, ông ta cũng không tiện buông lời từ chối, dù sao thì mình đã tu luyện ở đây lâu như vậy, chỗ tốt chiếm được thật sự không ít, mình cũng không thể không bỏ ra tí gì được.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1309


Lúc này, Thẩm Tu mò mẫm điện thoại di động của mình, gọi điện thoại cho Nguyên Thu, hơn nữa còn ấn mở loa ngoài.

“Alo, thầy à, thầy có việc gì không?”, chuông điện thoại đổ hồi lâu, đến khi sắp tự động ngắt thì Nguyên Thu mới bắt máy.

“Nam Cung Yến muốn nói chuyện với cậu”, Thẩm Tu lạnh lùng nói, rồi vứt điện thoại cho Nam Cung Yến.

Bây giờ, Nguyên Thu bận tới nỗi chân không chạm đất, thật vất vả mới có thời gian xả hơi nhận điện thoại của thầy mình, ấy vậy mà thầy lại chuyển điện thoại cho người mình không biết nghe máy.

“Tôi là Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương là chồng tôi”, giọng nói của Nam Cung Yến truyền từ trong điện thoại tới, cô không có dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề, tự giới thiệu bản thân.

Nguyên Thu còn đang tức giận, nhưng sau khi nghe thấy ba chữ Trần Triệu Dương này, anh ta hơi bất ngờ, rồi nhớ lại chuyện trước kia, hồi đưa ba người thây của mình đến chỗ Trần Triệu Dương, anh ta quả thật có gặp mặt Nam Cung Yến, khi ấy cả hai cũng không có trao đổi gì, nên anh ta quay đầu là quên luôn người ta.

“Hoá ra là em dâu à, thật xin lỗi, tìm tôi có việc gì không?”, Nguyên Thu suy nghĩ một lát rồi hỏi thẳng.

Mặc dù chả hay ho gì khi nói chuyện cá nhân vào thời khắc hiểm nguy này, những anh ta cũng phải nghe xem xảy ra chuyện gì chứ.

“Tôi biết về vụ cướp máy bay, Trần Triệu Dương ở trên chuyến bay đớ”, Nam Cung Yến không năn nỉ Nguyên Thu đi cứu người, bởi cô biết rõ rằng Nguyên "Thu không cứu được, dù sao thì máy bay còn bay trên bầu trời cách mặt đất cả ngàn mét cơ mà.

“Cái gì? Trần Triệu Dương đang ở trên chuyến bay đó à? Có thật không vậy?, Nguyên Thu vốn đang bình tĩnh nhưng khi nghe Nam Cung Yến nói thế, anh ta bật dậy ngay lập tức, trong ánh mắt anh lộ rõ những tia sáng hào hứng.

“Đúng vậy, tôi chỉ muốn biết anh có tin tức của anh ấy không?”, Nam Cung Yến không hiểu tại sao Nguyên "Thu phấn khích như vậy, nên nghỉ ngờ hỏi. 

“Ha ha, em dâu này, vụ cướp máy bay lần này chính là do tôi phụ trách, nếu Trần Triệu Dương ở trên chiếc. máy bay kia thì chuyện này sẽ sớm được giải quyết thôi, thật tội nghiệp mấy tên không tặc kia, thiệt là đen đủi, gặp ai không gặp lại gặp Trần Triệu Dương trên chuyến bay này”.

Giờ đây Nguyên Thu rất khao khát được rống to cho cả thế giới biết, anh ta muốn trút hết những hưng phấn và phấn khích sâu trong nội tâm của mình.

“Anh Nguyên Thu, anh đừng hưng phấn như vậy, anh có thể nói cho tôi vài thông tin liên quan đến Trần Triệu Dương không?”, Nam Cung Yến bỗng nhiên chẳng biết làm sao, đành chờ cho Nguyên Thu đang ở đầu dây bên kia bình tĩnh hơn, rồi cô mới từ tốn hỏi lại.

“Em dâu, đừng gọi tôi là anh Nguyên Thu, quá xa cách rồi, tôi chỉ lớn hơn Trần Triệu Dương có vài ba tuổi thôi, cô cứ gọi tôi là anh cả, không thua thiệt đâu”, tâm trạng của Nguyên Thu đang rất sảng khoái, nói tới nói lui không hề ngại ngùng.

“Thằng oắt con này, đừng lảm nhảm nữa, cậu có tin tôi cốc đầu không đấy”, Thẩm Tu nghe thấy mấy lời nói ngu ngốc của đệ tử mình, sắc mặt ông ta chợt tối sâm, khiển trách nói.

“Ơ...thây”, Nguyên Thu ở đầu dây bên kia nghe thấy câu nói thân quen của thầy mình, anh ta co rụt cổ ngay, rồi vội vã nói.

“Nếu Trần Triệu Dương ở trên chiếc máy bay kia thì tôi tin vào bản lĩnh của cậu ấy, chắc chắn có thể hoá nguy thành an”, Nguyên Thu nói một câu như vậy trước để trấn an bọn họ.

“Vừa rồi, bọn không tặc mới liên lạc với chúng tôi thông qua điện thoại vệ tinh trên máy bay, tình hình trên máy bay hiện đang rất nguy hiểm, mấy tên không tặc kia gài bom trên máy bay, vì thế, Trân Triệu Dương không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng mà, bây giờ bọn cướp kia cũng không dám làm tổn thương những hành khách trên máy bay”.

“Mà bọn chúng yêu cầu chúng tôi thả một tên tội phạm đang giam giữ, tên tội phạm này lại là kẻ vô cùng hung ác tàn bạo, một khi người đó được thả thì e rằng sẽ †ạo thành những tổn thất nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng tôi”.

Nguyên Thu giải thích sơ lược về tình hình trên máy bay lúc này, nhưng anh ta cũng không biết tình hình cụ thể trên máy bay nên chỉ có thể đoán mò qua vài yêu cầu của lũ cướp.

“Nếu là thế, vậy thì bên Long Tổ các cậu có kiến nghị gì không?”, Thẩm Tu nghe vậy, nhướng mày rồi hỏi. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1310


“Chúng tôi đã tập hợp một tổ đội đặc biệt, chỉ là bây giờ máy bay đang bay trên độ cao mười nghìn mét, căn bản là không có biện pháp đi cứu viện, chỉ có thể chờ tin tức của bên kia truyền tới”.

“Thật ra, biện pháp tốt nhất hiện giờ là Trần Triệu Dương có thể khống chế được những tên cướp đó, đây cũng là biện pháp duy nhất”, giọng điệu của Nguyên Thu có chút nghiêm trọng.

Nghe xong lời nói của anh ta, Nam Cung Yến cũng gật đầu, cô biết, lời nói của Nguyên Thu rất hợp lý.

“Hừ, chẳng qua chỉ là một tên phạm nhân thôi mà, cứ đồng ý với bên kia đi, sau khi máy bay hạ cánh chúng †a bắt lại là được”, Thẩm Tu không cho là đúng, ông ta rất khó chịu với thái độ sợ này sợ nọ của Nguyên Thu.

“Thầy, không phải là con không muốn, nhưng đây không phải là chuyện mà con có thể tự mình quyết định được”, Nguyên Thu vô cùng bất đắc dĩ, tuy rằng anh ta phụ trách lần hành động này, nhưng phía trên anh ta còn có lãnh đạo.

“Được rồi, cậu đi làm việc của cậu đi, lát nữa chúng †ôi đến sân bay thủ đô tìm cậu”, Thẩm Tu biết, từ chỗ học trò của mình cũng chẳng thu được tin tức nào hữu dụng, cho nên, bọn họ phải trực tiếp đi qua đó một chuyến.

“Thầy, hiện giờ sân bay đã bị phong toả, khi nào thầy tới thì gọi điện thoại cho con, con ra đón thầy”, Nguyên Thu biết tính tình của thầy nhà mình, thời điểm này nếu như anh ta còn ngăn cản, chắc chắn sẽ phải gánh chịu hậu quả rất nghiêm trọng, cho nên anh ta chỉ có thể đồng ý.

“Được", Thẩm Tu gật đầu rồi cúp điện thoại.

Trong thời gian đoàn người Nam Cung Yến lái xe đến sân bay, máy bay đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần nhóm Nam Cung Yến vừa tới là có thể trực tiếp cất cánh.

Ở bên này, lúc tâm trạng của nhóm người Nam Cung Yến đang nóng như lửa đốt thì tình hình trong máy bay. cũng không tốt lắm.

Bởi vì máy bay được cài đặt chế độ lái tự động, mà bảng điều khiển thì đã bị phá huỷ, cho nên bọn họ không có biện pháp để hạ cánh.

Về phần hai người phi công kia, tuy rằng Trần Triệu Dương cứu chữa kịp thời, nhưng vết thương của bọn họ cực kỳ nghiêm trọng.

Nếu như anh trực tiếp dùng linh khí trong cơ thể. mình để nhanh chóng chữa khỏi cho bọn họ thì chuyện anh có năng lực đặc biệt sẽ không thể nào che giấu được nữa.

Dù sao, nếu như chữa được các bệnh nan y thì bạn sẽ được xem là một bác sĩ thiên tài.

Nhưng mà đây đều là những vết thương ngoài da, nếu như thật sự chữa khỏi ngay lập tức thì năng lực kia quả thật rất biến thái.

Đến lúc đó, chỉ sợ có vô số các tổ chức, các nhà khoa học muốn giải phẫu anh, tìm đủ mọi cách để có được năng lực cường đại này.

Vậy nên, cho dù có như thế nào thì anh cũng không thể để lộ chuyện này ra ngoài, việc anh có thể làm bây giờ, chỉ có thể là giữ được tính mạng cho hai phi công này.

Đến lúc này, cho dù là Yati cũng cảm thấy luống cuống, mục đích của ta tuyệt đối không phải là tự sát, trong tình huống này, khả năng lớn nhất là máy bay sẽ rơi xuống, tất có mọi người đều chết.

“Các vị hành khách thân mến, hiện tại chúng tôi có một thông báo khẩn cấp, do bảng điều khiển và hệ thống hạ cánh tự động của máy bay đã bị hỏng, trước mắt, chúng ta không thể hạ cánh, cho nên bây giờ chúng tôi muốn tìm một phi công”.

Ngay khi mọi người còn đang hoảng sợ, thông báo khẩn cấp này đã làm cho bọn họ bùng nổ.

“Tôi không muốn chết, mẹ ơi..." “Tôi đã tạo ra tội nghiệt gì chứ?” “Tôi đã phải tiết kiệm tiền trong một khoảng thời gian dài để đến Vụ Đô du lịch, tôi không muốn chôn thân nơi biển rộng này”. 

“Nhanh nghĩ cách đi”.

“Ở đây có ai là phi công không? Mau đứng ra đây đi, cầu xin mọi người”.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1311


Trong máy bay, tất cả mọi người đều vô cùng hoảng loạn, ngay cả nhóm tiếp viên hàng không cũng luống cuống.

“Mời các vị trở về vị trí của mình, đeo mặt nạ dưỡng khí và thắt dây an toàn, xin nhắc lại...”

Cũng may có một số tiếp viên lớn tuổi vẫn giữ được 1 bình tĩnh, hướng dẫn mọi người qua radio.

Hai mắt Trần Triệu Dương loé lên một tia sáng, có lẽ đây là một cơ hội không tồi, nếu như có thể nắm chắc, có lẽ sẽ xoay chuyển được tình thế từ bị động sang chủ động.

“Yati, tôi sẽ lái.

Tuy nhiên, tôi mới chỉ lái máy bay.chở khách cỡ nhỏ, loại máy bay lớn như thế này là lần đầu tiên lái, nếu như mọi người tin tưởng tôi thì để cho tôi lái đi”, sau khi thông báo từ radio phát ra được mười phút, nhưng vẫn không có ai đứng ra, điều này chứng  minh, trong các hành khách ở đây không có người nào là phi công, lúc này, Trần Triệu Dương mới lên tiếng.

“Anh có chắc là mình có thể lái được không?”, nghe. được lời nói của Trần Triệu Dương, Yati cười lạnh, sau đó nghỉ hoặc nói.

“Bây giờ cô còn sự lựa chọn nào khác sao?”, Trần  Triệu Dương giơ hai tay lên nói.

“Được, hy vọng anh sẽ không làm ra mấy động tác võ thuật đẹp mắt để đùa giỡn, nếu như anh còn làm ra vẻ ta đây, tay của tôi sẽ lập tức buông ra, đến lúc đó, cùng lắm thì tất cả cùng nhau chết”, trong mắt Yati lóe lên một tia u ám, sau đó liên lạc với nhân viên an ninh ở. bên trong.

Nhân viên an ninh không chút do dự mở cửa buồng lái ra.

Ngay khi nhân viên an ninh mở cửa buồng lái, hắn ta đã nhìn thấy sự quái dị của bức tường bên cạnh buồng lái, nhất thời, hắn ta sợ hãi kêu lên một tiếng.

Không đợi hẳn ta có thêm bất kỳ hành động nào khác, Trần Triệu Dương đã bắn ra một cây ngân châm, làm cho hắn ta hôn mê ngay lập tức.

“Anh đang làm cái gì?”, Yati vừa thấy đã trở nên căng thẳng, điên cưồng rít gào.

“Không làm gì cả, trong máy bay này, ngoại trừ cô ra, tôi không cho phép tên cướp nào tỉnh lại, nếu không, tôi sẽ không lái máy bay”, Trần Triệu Dương kiên quyết nói, không để cho Yati có cơ hội phản bác lại.

Sao anh có thể tự đưa lưng về phía kẻ địch. “Tử Phong, cậu đi lấy tất cả vũ khí trên người đám cướp lại đây cho tôi, cho dù là một thanh dao hay là một miếng sắt cũng không được để lại”, Trần Triệu Dương quay đầu nhìn về phía Giang Tử Phong nói ra yêu cầu của mình.

“Vâng, đại ca, anh yên tâm đi”, cậu ấy nghe xong liền cam đoan nói.

Chỉ trong chốc lát, Giang Tử Phong đã ôm một đống vũ khí đạn dược quay trở lại, chỉ là, sắc mặt cậu ấy lại cực kỳ khó coi, tái nhợt đến doạ người.

Trần Triệu Dương nhìn thoáng qua, anh biết, Giang "Tử Phong đã biết chuyện mình giết người rồi, lần đầu tiên giết người, không trực tiếp nôn mửa đã là tốt lắm rồi.

Huống chỉ, người đó còn bị Giang Tử Phong dùng một nắm đấm đánh chết, áp lực tâm lý lại càng thêm lớn.

Nhưng mà bây giờ Trần Triệu Dương cũng không có thời gian để đi nghiên cứu vấn đề này.

Hiện tại, anh đã nắm quyền chủ động, nhưng lại cực kỳ hạn chế, chỉ cần vẫn chưa giải quyết được cái điều khiển từ xa thì vấn đề vẫn chưa được giải quyết.

Trần Triệu Dương đã thử vài lần, cố ý đứng lại gần Yati một chút, nhưng cô ta cực kỳ thông minh, căn bản là không để bản thân bị xoay vòng vòng, chỉ cần anh tiến gần về phía cô ta một bước, cô ta sẽ lùi lại một bước, hoặc là dứt khoát lấy điều khiển từ xa ra uy hiếp anh, khiến cho anh phải lùi về sau.

Trần Triệu Dương biết, anh phải hành động thật nhanh, đã hơn một nửa chặng đường, nếu như vẫn không giải quyết được, chỉ sợ đối phương sẽ lại làm ra hành động hại mình hại người nào đó?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1312


“Đi về hướng này đi”, đúng lúc này, Yati bỗng nhiên lấy ra một thiết bị định vị vệ tỉnh rồi đưa cho Trần Triệu Dương.

“Có phải là cô bị ngốc không? Vị trí mà cô chỉ, cho. dù tôi có liều mạng cũng không thể nào lái máy bay đến đó được”, Trần Triệu Dương nhìn lướt qua, sau đó cười lạnh, không chút kiêng nể nói.

“Không thể bay trở về Hoa Hạ của các người, hoặc là làm theo lời tôi nói, hoặc là tôi sẽ cho nổ máy bay”, sắc mặt Yati trở nên u ám, trong mắt mang theo điên cuồng nói.

“Cô cảm thấy tôi là thăng ngốc à? Hay là cô ngốc. rồi? Nếu như tôi đưa toàn bộ người trong máy bay đến chỗ mà cô nói, còn không phải là chúng tôi sẽ mặc cho. các người chém giết à?”, Trần Triệu Dương không để ý. đến sự điên cuồng trong mắt Yati, tuy răng sau khi hạ cánh sẽ dễ dàng hành động hơn, nhưng mà anh không thể đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người trên máy bay.

“Vậy bây giờ anh muốn làm như thế nào?”, Yati suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm cùng nhau chết, cô ta mở miệng hỏi.

“Rất đơn giản, tìm một nơi mà cả hai bên đều không quen thuộc hạ cánh xuống, sau đó trao đổi con tin, chúng tôi sẽ trả lại người của nhóm cô, mà bên phía các cô cũng phải thả người của chúng tôi ra, được không?”, Trần Triệu Dương vuốt nhẹ bàn tay, sau đó nói.

“Không phải anh là người của tổ chức đặc biệt sao? 

Còn không mau giết chết cái người phụ nữ điên này cứu chúng tôi”, ngay tại thời điểm Trần Triệu Dương và Yati đang đàm phán bên trong cabin, một người đàn ông trung niên đeo kính, cách ăn mặc giống như một cán bộ cao cấp đột nhiên la lên.

“Làm gì đấy? Ngồi xuống cho tôi, nếu không tôi lập. tức buông ra”, Yati bị tình huống bất ngờ làm cho căng thẳng, cô ta giơ cao tay lên, điên cưồng hét lớn.

“Mày buông đi, người phụ nữ điên này, nếu như mày không nổ chết tao thì mày chính là do tao đẻ ra”, người đàn ông kia điên cuồng gào thét, hơn nữa cởi bỏ dây an toàn, đứng dậy lao về phía Yati.

“Chết tiệt, mau ngăn ông ta lại”, nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt Trần Triệu Dương trở nên khó coi, quát lớn mọi người ngăn ông ta lại, bởi vì anh biết, nếu như anh tiến lên, bất kể là đi đến chỗ của ai, chỉ sợ người phụ nữ này cũng sẽ buông điều khiển từ xa.

Mấy hành khách bên cạnh vẫn chưa phản ứng lại, không ai dám xông lên ngăn cản ông ta, cho nên, người đàn ông kia chạy được hai ba hàng ghế mới có người nhảy ra ôm lấy ông ta rồi đè xuống mặt đất.

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau bắt ông ta lại”, Trần Triệu Dương nhìn thấy có người còn đang sửng sốt liền hét lớn.

Lúc này, những người còn đang sững sờ mới phản ứng lại, ba chân bốn cảng kéo ông ta về. 

Trần Triệu Dương biết, người này chịu áp lực tâm lý quá lớn, đã sắp phát điên rồi, anh không chút do dự nhấn một cái lên cổ ông ta, người nọ lập tức ngất xỉu trên mặt đất.

“Yên tâm đi, ông ta không sao cả, chỉ là ngủ một giấc thôi, chờ ông ta tỉnh lại thì sẽ ổn thôi”, nhìn thấy ánh mắt e dè của mấy người kia, anh đành phải giải thích một chút.

Đợi cho bầu không khí bên trong cabin khôi phục lại, "Trần Triệu Dương mới nhìn về phía Yati nói.

“Cô cũng thấy rồi đấy, áp lực bây giờ quá lớn, rất dễ khiến người ta phát điên, lỡ như xảy ra chuyện gì đó, tôi cũng không khống chế được”.

“Cho nên, suy nghĩ một chút về đề nghị của tôi đi”.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1313


Trần Triệu Dương biết, phải cho mọi người niềm tin vào khả năng sống sót, nếu không sẽ rất dễ xảy ra tình trạng bạo loạn.

Nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, đương nhiên là Yati cũng biết anh đang nói với mình.

“Vậy thì cùng nhau chọn một nơi thích hợp đi”, cuối cùng cô ta cũng đồng ý với yêu cầu của Trần Triệu Dương, tuy rằng cứ như vậy, sức uy hiếp của bom đã bị giảm bớt đi rất nhiều.

“Nhưng mà, tôi có một điều kiện, tôi muốn...nói chuyện với Groot, anh trai tôi, hơn nữa, các người cũng phải đưa anh ấy đến nơi đó để trao đổi, thời điểm chúng ta tới nơi, nhất định là anh ấy cũng phải có mặt ở đớ", "Yati cũng không phải là đèn dầu đã cạn, cô ta cũng nói ra yêu cầu của mình.

“Chuyện này thì tôi không thể nào đồng ý với cô được, chúng ta vẫn nên liên lạc với người trong nước một chút đi, để xem tình hình như thế nào”, Trần Triệu Dương vừa nghe đã nhíu mày, anh không ngờ Yati lại khó chơi như vậy, nhưng mà yêu cầu này cũng là lẽ đương nhiên.

Chỉ là, chuyện thả phạm nhân ra không phải là chuyện mà anh có thể làm chủ được.

Nhưng mà, từ lời nói của Yati, Trần Triệu Dương cũng nghe ra một vài thông tin, tên phạm nhân Groot kia hẳn là anh trai của cô ta, chẳng trách cô ta lại bày ra trận thế lớn như vậy, mục tiêu là để cứu anh trai cô ta ra ngoài.

“Không thành vấn đề, tôi cũng muốn có một câu trả lời thuyết phục, tốt nhất là anh hãy khiến cho bọn họ. đồng ý, nếu không, chúng ta có thể cùng nhau trở thành pháo hoa sáng nhất đêm nay, cảnh tượng ấy nhất định là rất đẹp”, Yati gật đầu, đồng ý nói.

Lúc này, trong lòng anh có một dự cảm bất an, chỉ sợ những người trong nước sẽ không đồng ý, nhưng mà chuyện đã đến nước này rồi thì cũng chỉ có thể liên lạc †hử xem sao.

Trần Triệu Dương cầm lấy điện thoại vệ tinh, gọi đến điện thoại vệ tinh ở sân bay thủ đô.

“Alo, tôi là Nguyên Thu, là người phụ trách sự việc lần này, có chuyện gì thì chúng ta có thể đàm phán”, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tràn đầy uy nghiêm của Nguyên Thu.

“Tôi là Trần Triệu Dương, các anh thử cân nhắc xem có thể thả phạm nhân kia ra không?”, anh tỏ ra không thân quen với Nguyên Thu, thái độ giống như là đang giải quyết việc chung.

Nghe được âm thanh của Trần Triệu Dương ở đầu dây bên kia, Nguyên Thu nhất thời sửng sốt, rõ ràng là anh ta không ngờ người gọi điện thoại lại là anh, vốn anh †a còn đang chuẩn bị hưng phấn, dù sao cầm được điện thoại vệ tỉnh thì có nghĩa là đang ở thế chủ động, nhất định là đã nắm trong tay mọi chuyện, nhưng khi nghe được lời nói của Trần Triệu Dương thì có vẻ như không phải như vậy.

“Groot là phạm nhân phạm tội nghiêm trọng, hành vi của hắn ta đủ để bị bắn chết cả trăm lần, nếu như thả hắn ta ra, chúng tôi sao có thể ăn nói với những anh em đã ch: giọng nói của Nguyên Thu khàn khàn, anh ta như gào rít lên với điện thoại.

Nghe được lời nói của Nguyên Thu, tuy rằng Trần Triệu Dương biết anh ta chỉ đang đàm phán trá hình, nhưng trong lòng anh cũng không nhịn được mà trầm xuống.

Những người này nếu như dám làm chuyện ghê rợn như cướp máy bay, chỉ sợ cái người được cứu tên Groot kia cũng không phải là thứ tốt lành gì, từ lời nói của Nguyên Thu, có vẻ như Groot đã từng làm loạn ở Hoa Hạ.

Nghĩ đến đây, trong mắt Trần Triệu Dương nhất thời lộ ra một tia sát khí, anh biết, ý tứ của Nguyên Thu là tên Groot này là một người cực kỳ biến thái, tuyệt đối không được để cho hẳn ta còn sống rời đi.

“Anh Nguyên Thu, hiện giờ máy bay đã bị khống chế, anh có thể báo cáo với lãnh đạo xem có thể thả Groot ra được không?”, Trần Triệu Dương mở miệng nói.

“Chờ”, ở bên kia, Nguyên Thu im lặng một lúc rồi ngắt điện thoại.

Cuộc đối thoại của hai người vang vọng bên trong cabin, thời điểm Trần Triệu Dương gọi điện thoại, cả cabin đều im thin thít, bởi vì bọn họ biết, bọn họ có thể sống sót rời khỏi đây hay không là phụ thuộc vào thái độ của những người ở đầu dây bên kia.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
812,083
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1314


Sắc mặt của Yati đen thui, nhưng cuối cùng cũng có một chút hy vọng, cho nên dù cô ta có hơi thất vọng. cũng không nổi giận nữa.

“Tiêu rồi, có phải chúng ta bị vứt bỏ rồi không?” “Đừng nghĩ vớ vẩn, chúng ta sẽ không bị bỏ rơi đâu”.

“Vậy tại sao còn chưa thả cái tên khốn chết tiệt kia ra?”

Những người xung quanh cũng nghe được câu này, sự hoảng sợ bắt đầu lan tràn khắp khoang máy bay.

“Tất cả im lặng đi, ở thời điểm này xin mọi người tin tưởng tôi. Cho dù như thế nào đi nữa tôi sẽ phản hồi với cấp trên, nhanh chóng thỏa thuận xong với bọn họ. Vả lại, xin mọi người vững tin rằng Hoa Hạ sẽ không vứt bỏ chúng ta, họ chưa từng bỏ rơi bất cứ người nào, cho nên chúng ta không thể từ bỏ hy vọng được”.

Thấy cảm xúc của mọi người trong khoang không thích hợp lắm, Trần Triệu Dương đành cao giọng nói lớn.

Nghe anh nói xong, mọi người dần bình tĩnh lại, bọn họ vô cùng tin tưởng Trân Triệu Dương.

Suy cho cùng thì ai rơi vào tình huống thế này cũng sẽ nguyện ý tin tưởng vào cường giả thôi.

Trong lúc này, sân bay của thủ đô cũng chật cứng người, trong đó có không ít phóng viên báo đài, chắc là vừa nhận được tin tức thì vội vàng chạy đến. 

Vốn dĩ chuyện này phải được giữ bí mật vì dù sao chẳng có ai đoán được kết quả cứu viện cuối cùng sẽ như thế nào.

Lỡ như kết quả không như ý chắc chắn sẽ tổn hại đến uy nghiêm của Hoa Hạ.

Nhưng mà cấp trên lại đánh tiếng không cần phải giữ bí mật, cứ để cho các phóng viên báo đài vào cuộc, miễn là khi có tin tức gì phải thông báo cho họ trước tiên.

Tất cả cánh phóng viên đều cực kỳ phấn khích, một đám người vội vọt vào, dựa theo địa vị trong ngành mà bày ra điệu bộ thích hợp.

Về phía sân bay cũng cử ra một vị đại diện quan hệ công chúng để tiến hành công bố tin tức cho đám phóng viên.

Hiện trường được phát sóng trực tiếp lập tức thu hút ánh mắt của vô số người, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi đã tăng vọt lên hàng trăm ngàn người, hơn nữa vẫn còn đang điên cuồng truy cập vào.

Cuối cùng các nền tảng phát sóng trực tiếp lớn trong nước phải liên thủ với nhau mở rộng băng thông, nếu không chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị quá tải.

Chờ khoảng hơn mười phút, cuối cùng điện thoại vệ tỉnh cũng vang lên, lân đầu tiên Trần Triệu Dương kết nối được. 

“Tôi vừa mới xin chỉ thị của lãnh đạo phía trên, nếu muốn đặt cách thả Groot thì có thể nhưng mà cần phải giải thích nó là điều luật nào. Chúng tôi không thể trực tiếp thả người dễ dàng như vậy được, dù thế nào cũng phải cho chúng tôi một sự đảm bảo đã”.

Nguyên Thu ở đầu kia điện thoại nói thẳng kết quả mà bọn họ nhận được.

Nghe lời này, tất cả mọi người trong khoang đều vui mừng muốn chết nhưng họ không dám phát ra âm thanh, sợ ảnh hưởng đến chuyện này.

“Đối phương yêu cầu chọn một mảnh đất trung gian rồi trao đổi con tin ở đớ”, Trần Triệu Dương nhìn thoáng qua Yati, nói với Nguyên Thu.

“Được thôi, chúng tôi sẽ cho người áp giải Groot đi trước, chẳng qua khu đất trung gian kia ở chỗ nào vậy?”, Nguyên Thu không hề từ chối.

“Đợi một lát, để tôi hỏi lại”, Trần Triệu Dương không cúp điện thoại, nhìn về phía Yati.

“Đi đến phía bắc Cực Hùng Quốc, nơi đó có một mảnh đất vô chủ không ai quản, đó là nơi trao đổi tốt nhất", Yati suy nghĩ chốc lát, sau đó nói ra một cái tọa độ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom