Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 960


“Không ổn rồi, Trần Triệu Dương gặp nguy hiểm, phải làm sao bây giờ?”, tất nhiên là đám người Nam Cung Yến ở trên du thuyền có thể nhìn thấy Trần Triệu Dương bị nằm đấm của Lạc Vũ đánh bay ra ngoài, rơi xuống thế bất lợi, nhất thời cảm thấy nôn nóng.

“Chị đừng gấp, nhìn lại đi”, Tuyên Hoàng ở bên cạnh, lập tức năm chặt lấy tay của Nam Cung Yến rồi khẽ an ủi.

Những người ở trên du thuyền đều rất lo lắng, nhưng Trần Triệu Dương ở trên đảo lại không hề bị ảnh hưởng.

Quả thật anh không chịu nổi cú đấm vừa rồi, dù sao thì đối phương cũng là tông sư đại thành, cấp độ thực lực của ông ta cao hơn anh hai cấp.

Nhưng mà cường độ thể chất của anh cũng phải là cấp bạch, nếu như đối phương không luyện thể lực, e rằng tổn thất còn lớn hơn chính mình.

“Thật thú vị, tới nữa đi”, Lạc Vũ hừ lạnh, cả người lại lập tức lao tới, thanh nhuyễn kiếm ở trong tay hóa thành một con rồng bay lượn, bao phủ toàn thân Trần Triệu Dương, ông ta muốn ép Trần Triệu Dương phải ngạnh kháng, dù sao thì vũ khí của ông †a cũng chiếm được lợi thế, dĩ nhiên sẽ không sợ.

“Chút tài mọn mà thôi”, cảm nhận được ý định của Lạc Vũ, Trần Triệu Dương cười khẩy, thân thể giống như bèo trôi, lay chuyển không ngừng trước sự tấn công của Lạc Vũ.

Nhìn thì có vẻ nguy hiểm nhưng lần nào Trần Triệu Dương cũng có thể né được đòn tấn công, hơn nữa, dưới loạt động tác này, Trần Triều Dương đã tới gần người Lạc Vũ, phát hiện ra sơ hở liền đấm vào bàn tay đang cầm nhuyễn kiếm của ông ta.

“Lạch cạch..”, thanh nhuyễn kiếm của Lạc Vũ lập tức rơi xuống đất, Trần Triệu Dương nhân cơ hội này để lấy lại thế chủ động, chiếm lấy cơ hội tấn công trước.

Lạc Vũ không ngờ rằng bản thân đường đường là một võ đạo tông sư thuộc cảnh giới đại thành lại bị một võ giả thiên tiên ép thành ra bộ dạng như thế này.

Trước khi đến đây, ông ta cảm thấy chỉ cần một chiêu cũng đủ để giết chết Trần Triệu Dương, tình huống xấu nhất thì cũng có thể bắt được người.

Nhưng mà không ngờ ông ta lại chịu thiệt nặng như vậy.

“Tốt nhất là ông không nên giở trò hèn hạ, bây giờ không còn mấy trò này, xem ông còn muốn chơi đùa kiểu gì”, giọng nói của Trần Triệu Dương rất rõ ràng, nhưng thế tấn công ở trên tay không hề yếu đi chút nào, ngược lại còn nhanh hơn.

“Cậu muốn chết sao, nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu xem võ đạo tông sư đại thành là như thế nào”, Lạc Vũ bị lời mỉa mai của Trần Triệu Dương làm cho tức giận, dùng sức đánh ra một chưởng về phía anh, lùi lại phía sau mấy bước. Chân khí ở trong cơ thể của ông ta vận chuyển một cách điên cuồng, một loại lực lượng vô cùng đáng sợ xuất hiện ở trong lòng bàn tay, cực kỳ nguy hiểm.

Đương nhiên là Trần Triệu Dương cảm nhận được nên anh không vội ra tay mà yên lặng theo dõi diễn biến.

“Lạc Vũ chưởng”, Lạc Vũ hừ lạnh, trên hai tay xuất hiện một lớp sương mù dày đặc, giống như một cơn mưa to đang ủ ở trong đó.

“Thật thú vị, không hổ danh là Lạc Vũ”, cảm nhận được những biến đổi trong lòng bàn tay của Lạc Vũ, Trần Triệu Dương lập tức chế nhạo.

Vốn dĩ anh còn tưởng tuyệt chiêu của Lạc Vũ vô cùng lợi hại, chẳng qua là dùng chân khí của võ đạo tông sư để mô phỏng mưa rơi mà thôi, tuy nhìn qua đòn tấn công này có vẻ uy lực rất lớn nhưng lại rất tiêu hao chân khí, chỉ sợ chiêu thức này sẽ lấy đi ba phần chân khí trong cơ thể Lạc Vũ.

“Này, ông tên là Lạc Vũ, hay là sau khi luyện thành võ kỹ này rồi mới đổi thành tên Lạc Ví Triệu Dương hơi tò mò, không nhịn được mở miệng hỏi.

“Đợi đến khi cậu chết, tôi sẽ nói cho cậu biết”, sắc mặt của Lạc Vũ đỏ bừng, lúc này hai tay bắt đầu mạnh mẽ đập về phía Trần Triệu Dương.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 961


Khi hai tay Lạc Vũ đánh ra, những hạt mưa được ngưng tụ bởi luồng chân khí đập về phía Trần Triệu Dương, tư thế kia thực sự giống như trời mưa, nhưng lại là một cơn bão tố.

“Thật sự là khiến cho người ta thất vọng”, Trần Triệu Dương lắc đầu, một đòn tấn công cấp độ này không thể gây ra thương tổn cho anh, dù sao thì cường độ thể chất của anh cũng không phải chuyện đùa.

Theo lý mà nói thì lực kiểm soát chân khí của võ đạo tông sư hẳn là càng mạnh hơn mới đúng, mặc dù đòn tấn công không tập trung vào một mục tiêu như vậy có thể bao trùm toàn bộ phạm vi tấn công, nhưng lực tấn công lại tương đối yếu.

Chân khí trong cơ thể Trần Triệu Dương bắt đầu vận chuyển, anh vung tay lên, những hạt mưa bằng chân khí vô cùng hung bạo bị Trần Triệu Dương ném thẳng sang một bên, không có một giọt nào rơi xuống người. 

“Cậu... Cậu không phải võ đạo tông sư, tại sao lại có chân khí ngoại phóng?”, Lạc Vũ không ngờ Trần Triệu Dương lại dùng biện pháp này để chống lại đòn tấn công của ông ta.

Rõ ràng ông ta cảm nhận được Trần Triệu Dương chỉ là một võ giả thiên tiên, hoàn toàn không phải là võ đạo tông sư, nhưng mà đòn tấn công vừa rồi của Trần Triệu Dương thực sự là chân khí ngoại phóng.

Phải biết rằng chân khí ngoại phóng chính là dấu hiệu của võ đạo tông sư, Trần Triệu Dương có thể làm được, chẳng lẽ thực lực của anh đã có thể chống lại võ đạo tông sư rồi sao?

Nghĩ đến đây, trong mắt Lạc Vũ lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, sát khí ở trong lòng ông ta bắt đầu dâng trào.

Thiên tài võ học như vậy phải bóp chết càng sớm càng tốt, nếu không, một khi lớn lên sẽ khó mà tiêu diệt.

“Lúc trước đều là ông đánh, bây giờ đến lượt tôi, ông cũng nên cẩn thận, có mấy võ đạo tông sư đã chết dưới một chiêu này của tôi rồi đấy”, Trần Triệu Dương mỉm cười, nhắc nhở.

Nghe thấy một câu này của Trần Triệu Dương, trong mắt của Lạc Vũ chợt hiện lên vẻ nghiêm trọng, ông ta lập tức tập trung cao độ, di chuyển không ngừng, hy vọng có thể phá hủy đòn tấn công của anh.

“Như Lai thần chưởng”, Trần Triệu Dương hét lên một tiếng vang dội, sau đó phi người lên, võ một chưởng về phía Lạc Vũ.

Lạc Vũ không ngờ Trần Triệu Dương lại nhanh như vậy, không có cách nào để né tránh, chỉ có thể lựa chọn cách liều mạng mà thôi.

Nhìn thấy hai người sắp va chạm, đột nhiên Trần Triệu Dương đổi hướng tấn công, cả người nhảy sang bên cạnh Lạc Vũ, nện một đấm vào hông ông ta.

“Bịch....

Lạc Vũ bị Trần Triệu Dương đánh bay ra ngoài, một đòn tấn công này suýt chút nữa thì khiến cho ông ta phun ra một ngụm máu.

“Cậu... đồ xảo trá..”, sắc mặt Lạc Vũ rất xấu, vốn tưởng rằng Trần Triệu Dương sẽ đối đầu trực diện với ông ta, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ lại khi đối diện lại là khoảng không, cuối cùng bị người ta tính kế đánh cho bị thương.

“Tôi chưa từng nói tôi sẽ đánh trực diện với ông. Hơn nữa, chúng ta là kẻ thù, nếu là kẻ thù thì dùng bất cứ phương pháp nào cũng có thể”, Trần Triệu Dương dang hai tay ra, trông rất giống một tên lưu manh.

Chỉ là trong lúc nói chuyện, Trần Triệu Dương lại tiếp cận Lạc Vũ, lợi dụng lúc ông ta bị thương thì giết ông ta, anh cũng không muốn cho Lạc Vũ một cơ hội để thở dốc.

“Đừng ép tôi, cậu có tin tôi sẽ khiến cậu không thể rời khỏi hòn đảo này không”, vừa chống đỡ đòn tấn công của Trần Triệu Dương, Lạc Vũ vừa nói.

“Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ không để ông rời khỏi hòn đảo nhỏ này”, lúc này Lạc Vũ còn muốn đe dọa anh, thật sự là quá ngây thơ.

“Được, đây là do cậu ép tôi, đừng có mà hối hận”, Lạc Vũ bị chọc tức, lập tức gào thét như điên dại.

“ỒI Ông có tuyệt chiêu gì thì bày ra đây, nếu không thì ông sẽ không có cơ hội”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương vô cùng bình tĩnh, mở miệng nói khích.

“Được, tôi hi vọng sau này cậu sẽ không hối hận”, trong mắt của Lạc Vũ tràn ngập sự điên cuồng, vốn dĩ ông ta cho rằng chiêu Lạc Vũ chưởng vừa rồi có thể khiến cho Trần Triệu Dương bị thương, nhưng không ngờ nó lại bị phá đi một cách dễ dàng như vậy.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 962


“Đến đây đi, đến làm cho tôi hối hận đi”, Trần Triệu Dương cười nhạo, tên Lạc Vũ này có sức mạnh của đại thành tông sư nhưng lại không biết cách sử dụng, kinh nghiệm chiến đấu cũng quá ít ỏi.

Thực ra, anh rất muốn nhìn thấy con át chủ bài thật sự của Lạc Vũ, dù sao thì nãy giờ đánh qua đánh lại vẫn còn chưa đã, thật vất vả mới gặp được người có thể làm đối thủ của mình, anh không muốn dễ dàng giết chết đối phương như vậy.

Lạc Vũ không nói thêm gì nữa, toàn bộ chân khí trong cơ thể ông ta điên cuồng rít gào, một luồng hơi thở đáng sợ bộc phát ra từ trên người ông ta, khiến cho sỏi đá xung quanh cũng bắt đầu run rẩy.

“Chết tiệt, như thế này cũng có chút ác liệt quá rồi”, cảm nhận được đảo nhỏ bắt đầu rung lên, Trần Triệu Dương có chút giật mình. Khí thế khiến cho cả hòn đảo rung chuyển thế này chỉ sợ đợt tấn công tiếp theo của Lạc Vũ sẽ không dễ dàng đối phó.

Phía sau, mặt biển vốn tĩnh lặng cũng bắt đầu dâng trào, sóng biển không ngừng đánh về phía đảo nhỏ.

“Không đúng, đây không phải do Lạc Vũ tạo thành”, cảm nhận được những biến động khủng khiếp, vẻ mặt của Trần Triệu Dương đột nhiên thay đổi, anh dùng đôi mắt xuyên thấu trực tiếp dò xét một vòng xung quanh đảo nhỏ, kể cả dưới đáy biển. 

“Chết tiệt, xong đời rồi”, khi Trần Triệu Dương thăm dò tới phía dưới đảo, anh đột nhiên hét lên một tiếng rồi nhanh chóng bỏ chạy, tốc độ gần như là đạt tới cực hạn.

“Trần Triệu Dương, đừng chạy, cậu không thoát được đâu”, Lạc Vũ vẫn đang ngưng tụ chân khí thì nhìn thấy Trần Triệu Dương muốn bỏ chạy, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, rít gào đuổi theo.

“Cái tên bệnh thần kinh này, đừng dây dưa với tôi nữa, tôi không muốn cùng ông chết trên hòn đảo này”, Trần Triệu Dương nhảy xuống biển, vừa muốn đạp lên không mà đi thì bị Lạc Vũ cấp tốc đuổi theo ngay phía sau.

Vốn dĩ tốc độ của Trần Triệu Dương không chậm hơn Lạc Vũ là bao, nhưng hiện tại là đang trên mặt biển, Lạc Vũ là một võ đạo tông sư, tất nhiên sẽ có ưu thế hơn, chỉ cần chân khí trong cơ thể ông ta không cạn kiệt thì tốc độ trên biển sẽ nhanh hơn Trần Triệu Dương.

“Phải chết chỉ có mình cậu mà thôi, nếu như cậu đã không thích đảo nhỏ này như vậy thì tôi sẽ đưa tro cốt của cậu đến một nơi khác, nhất định sẽ tìm cho cậu một nơi có phong thuỷ tốt để an táng”, ánh mắt Lạc Vũ toát ra sự điên cuồng, ông ta lớn tiếng nói với Trần Triệu Dương.

“Cút ngay cho tôi, phải chết thì cũng là chính ông tự đi tìm đường chết", đối mặt với sự dây dưa của Lạc Vũ, Trần Triệu Dương không muốn phản ứng lại, anh vận chuyển một luồng chân khí trong cơ thể, hung hãng đánh một quyền về phía Lạc Vũ, thật giống như là đang muốn liều mạng.

Lạc Vũ bị trạng thái của Trần Triệu Dương làm cho hoảng sợ, nhanh chóng né tránh.

Trần Triệu Dương không muốn cùng Lạc Vũ dây dưa, mũi chân điểm nhẹ một cái, cả người giống như một mũi tên đã rời cung, điên cuồng lao ra khỏi hòn đảo.

“Cút trở về cho tôi”, Lạc Vũ căn bản không nghĩ tới chuyện sẽ thả Trần Triệu Dương đi, nếu cho Trần Triệu Dương có thêm thời gian để trưởng thành, chỉ sợ sau này ngay cả dũng khí đối mặt với anh ông ta cũng không có. Vì thế hôm nay, cho dù có như thế nào thì ông ta cũng phải giết chết Trần Triệu Dương.

Lúc này, tốc độ của Lạc Vũ còn nhanh hơn cả Trần Triệu Dương, ông ta lập tức chặn anh lại, đồng thời tàn nhẫn tung ra một quyền.

Trần Triệu Dương không do dự, lập tức dùng tay đỡ một quyền của Lạc Vũ.

“A.”

Vốn dĩ Trần Triệu Dương còn nghĩ rằng bản thân sẽ không hề hấn gì dưới một quyền của Lạc Vũ, nhưng thật không nghĩ đến, khi chống lại một quyền này lại làm cho bàn tay phải của anh bị chấn động đến mức xé rách, cả người bị đánh bay chục mét. Dù sao thì nơi này là mặt biển, không phải ở trên mặt đất nên căn bản không thể giảm xóc gì cả.

“Nhóc con, hôm nay cậu đừng mong chạy thoát, khoanh tay chịu trói đi, tôi còn có thể cho cậu làm một khối thi thể trọn vẹn”, công kích thành công, Lạc Vũ cười lớn, mở lời khuyên Trần Triệu Dương.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 963


“Ngu ngốc, để tôi xem ông có thể kiên trì được bao lâu”, Trần Triệu Dương cười lạnh, sao anh có thể không biết Lạc Vũ đã dùng công pháp cấm ky làm cho thực lực của ông ta tăng lên một tầng, khó trách một quyền khi nấy đã khiến anh ăn đau không ít.

Chỉ là, loại công pháp có thể làm tăng thực lực bình thường đều bị cấm dùng, tuy rằng trong thời gian ngắn làm tăng sức mạnh của người dùng, nhưng một khi mất tác dụng, chẳng những thực lực bị hạ thấp mà còn xuất hiện tác dụng phụ vô cùng lớn.

Có thể nói, nếu không phải là trường hợp cực kì bất đắc dĩ, sẽ không ai dùng đến.

Trần Triệu Dương xông ra thêm vài lần nữa, chỉ  là, thực lực của Lạc Vũ lúc này đã ẩn ẩn đạt đến võ

đạo tông sư đỉnh cấp, cho dù là tốc độ hay sức mạnh đều tăng lên rất nhiều, hoàn toàn áp đảo Trần Triệu Dương.

Đối mặt với trạng thái như vậy của Lạc Vũ, Trần Triệu Dương chỉ có thể chậm rãi rút lui, cuối cùng vẫn về tới đảo nhỏ.

“Chết tiệt, ông có bệnh à? Không thấy nơi này sắp xảy ra một trận biến động lớn sao? Nhanh chạy khỏi nơi này rồi nói sau”, Trần Triệu Dương gấp gáp đến độ muốn điên rồi, đối mặt với thực lực cường đại của Lạc Vũ, anh căn bản không có cách nào chạy thoát.

“Bớt giả thần giả quỷ đi, biển cả vốn luôn đầy biến động, đây không phải là chuyện rất bình thường hay sao?”, buộc Trần Triệu Dương quay trở về đảo, Lạc Vũ không nhiều lời, trực tiếp lao về phía Trần Triệu Dương.

Ở trên đảo, tốc độ của Trần Triệu Dương rất 9Ì nhanh, đòn tấn công của Lạc Vũ hoàn toàn không chạm được đến anh.

Trần Triệu Dương không dám chậm trễ nhiều s thời gian, bắt đầu điên cuồng tấn công, anh phải đánh bại Lạc Vũ băng tốc độ nhanh nhất, ít nhất là khiến cho ông ta mất đi năng lực hành động, nếu không, như đã nói trước đó, thực sự là không có cách nào rời đi.

Chỉ là, đối phó với Lạc Vũ đã sử dụng công pháp cấm ky quả thực là rất khó khăn.

“Nếu ông không muốn chết thì mau đi theo tôi, còn muốn đánh nhau thì chúng ta lên hòn đảo kế tiếp", lời nói vừa dứt, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, sắc mặt Trần Triệu Dương lập tức thay đổi, điên cuồng chạy về phía mặt biển.

Lạc Vũ sửng sốt, lúc này ông ta mới chú ý tới đảo nhỏ ban đầu vốn rộng mấy trăm mét hiện tại chỉ còn lại một trăm mét. Hơn nữa đảo nhỏ còn bắt đầu rung chuyển dữ dội, hiển nhiên là sắp có chuyện không lành xảy ra.

“Chết tiệt”, Lạc Vũ cũng không dám dây dưa với Trần Triệu Dương nữa, cơ thể lập tức bộc phát ra chân khí, hướng tới vị trí Trần Triệu Dương vừa rời đi mà phóng thẳng.

Ngay khi Lạc Vũ vừa ra đến mặt biển, hòn đảo. nhỏ vốn tĩnh lặng trong nháy mắt đã bị tách ra những vết nứt lớn, một dòng nham thạch nóng chảy điên cuồng phun trào, trực tiếp phun lên đến độ cao hàng mấy mét, sau đó dừng lại ở trên mặt biển.

Mặt biển vốn yên tĩnh trong nháy mắt cuồn cuộn dâng trào, nhanh chóng biến thành dòng nước sôi sùng sục. 

Trần Triệu Dương hành động rất nhanh, lúc núi lửa phun trào, anh đã cách đảo nhỏ ước chừng mấy trăm mét. Tuy nhiên, cho dù là khoảng cách này anh cũng không dám dừng lại, chẳng qua là thông qua đôi mắt xuyên thấu anh vẫn quan sát được tình trạng của Lạc Vũ phía sau.

Thật ra tốc độ của Lạc Vũ cũng không chậm, núi lửa đột nhiên phun trào, ông ta sửng sốt một chút rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại, điên cuồng lao ra phía xa.

Chỉ là lúc này, cơ thể ông ta bỗng nhiên như bị thứ gì đó kiềm hãm, sau đó ngã vào trong lòng biển.

“Chết tiệt, sao lại thế này? Sao lại phát sinh vấn đề ngay lúc này?”, trong lòng Lạc Vũ điên cuồng gào thét, ông ta cảm nhận được tốc độ thay đổi nhiệt độ của nước biển đang cực kỳ nhanh, mà công pháp cấm ky ông ta sử dụng lúc này đã đến giới hạn.

Nếu không phải khi nấy cứ dây dưa với Trần Triệu Dương không dứt thì thời gian giới hạn của công pháp cấm ky cũng không đến nhanh như vậy. Nếu ông ta không cắn mãi không buông thì chắc hẳn giờ này bọn họ đã rời xa cái hòn đảo chết tiệt này rồi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 964


Ở phía xa, Trần Triệu Dương đang điên cuồng lao đi, nhìn thấy cảnh này thì lập tức dừng lại.

Anh hoàn toàn không ngờ rằng Lạc Vũ này lại xui xẻo như thế, dưới sức mạnh này của thiên nhiên, cho dù có là tông sư võ đạo cấp đại thành, căn bản cũng không có khả năng may mản thoát được.

Trần Triệu Dương biết, Lạc Vũ này xong đời rồi.

Du thuyền của Tăng Kim Lai vẫn luôn loanh quanh gần đây, tốc độ lúc nào cũng ở mức tối đa. Khi núi lửa phun trào, Tăng Kim Lai đã bảo thuyền  trưởng lái du thuyền điên cuồng chạy về phía xa, né tránh cái tai vạ này trước.

Mà chiếc ca-nô của Lạc Vũ thì lại không may. như thế, chiếc ca-nô ấy luôn ở gần đảo nhỏ, cũng chưa được khởi động gì. Khi tai nạn ập đến, thuyền viên kia mới khởi động chiếc ca-nô, đáng tiếc, tốc độ lại không đủ nhanh, bị dòng nham thạch nuốt ngay lập tức.

Trần Triệu Dương lao tới như điên, dừng ở trên du thuyền của Tăng Kim Lai, từ phía xa nhìn về nơi mặt biển đang bốc khói, sắc mặt đám người Trần Triệu Dương cũng chẳng có vẻ thoải mái gì.

Mặc dù Lạc Vũ là kẻ địch, thế nhưng mà cái chết như vậy cũng quá tàn nhẫn. Ông ta là một người đã ở cấp đại thành tông sư, người như thế, ở bất kì chỗ nào cũng có thể xưng bá một phương.

“Anh Tăng, đi, chúng ta quay về thôi”, Trần Triệu Dương có chút thổn thức. Như vậy quả là người tính không bằng trời tính, trước sức mạnh của thiên nhiên, cho dù có là tông sư võ đạo cũng không có năng lực phản kháng.

Cũng may trên du thuyền có cái đứa dở hơi như Tuyên Hoàng, cho nên chưa đầy một lúc sau, bầu không khí đã bắt đầu trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.

Chỉ một thời gian ngắn sau du thuyền đã cập bờ, Tạ Thụy Ý rất thức thời, không dây dưa lằng nhằng quá nhiều mà rời đi luôn.

Mà Trần Triệu Dương có được hộp cơ quan rồi, lúc này vô cùng muốn mở cái hộp đó ra, nhưng mà, hộp cơ quan lần này lại phức tạp hơn rất nhiều so với cái hộp trước đó, anh không thử mở ra làm gì cả, dù sao thì cũng có Mặc Uyên ở đây, lúc quay về cứ đưa cho anh ta mở là được rồi.

Hộp cơ quan lần này phức tạp như vậy, hẳn là đồ vật bên trong chắc chắn cũng sẽ tốto, anh thật sự rất chờ mong.

Dù sao thì, mặc dù lần này chiến đấu với Lạc Vũ có chút mạo hiểm, nhưng so về tổng thể mà nói, lợi ích của việc thể chất được cường hóa đã tốt hơn. 

Trải qua việc chiến đấu cùng với Lạc Vũ, Trần Triệu Dương cảm thấy hơi nghỉ ngờ, hình như tông sư võ đạo của ông ta có yếu hơn anh một chút, thật sự là bởi vì bản thân anh quá mạnh sao?

Sau khi trải qua một loạt chuyện này, mấy người Nam Cung Yến đều mệt muốn chết, vừa trở về biệt thự đã chạy đi ngủ.

Còn Trần Triệu Dương thì gọi điện cho nhóm người Tật Phong, muốn xem xem có phải người của Lưỡi Săn tới hay không.

“Đại ca, sao ạ?”, người nghe điện thoại không phải Tật Phong mà là Hắc Kiện, trong điện thoại còn truyền tới từng đợt tiếng súng.

“Đánh nhau? Còn chưa giải quyết xong sao?”, nghe thấy tiếng súng, Trần Triệu Dương nghi ngờ hỏi.

“Đại ca, đối phương phái năm tay súng băn tỉa tới, áp chế phe chúng ta. Bây giờ hai người Cẩu Tử và Tật Phong đang luồn lách tới, chuẩn bị giải quyết hai tên, bằng không thì cũng không dám thò đầu ra”, Hắc Kiện nói chuyện cũng không có vẻ lo lắng gì, ngược lại là vô cùng nhẹ nhõm.

“Ưng Chuẩn cũng không giải quyết được sao?”, nghe Hắc Kiện nói như thế, Trần Triệu Dương cảm thấy hơi nghi ngờ, dù sao thì trình độ bản tỉa của  Ưng Chuẩn cũng thuộc dạng đẳng cấp trên thế giới, thế mà lại có người ngăn được bọn họ lại.

“Đối phương chuẩn bị năm khẩu súng ngắm đặc chế, đều giống với súng của Ưng Chuẩn. Phe chúng ta chỉ mỗi mình Ưng Chuẩn có súng như thế, nên căn bản là không dám thò đầu ra”, giọng nói của Hắc Kiện có chút phiền muộn, dù sao thì vũ khí tiên tiến cũng có ý nghĩa quyết định trong cuộc chiến đang lúc dầu sôi lửa bỏng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 965


Nhất là khi năm tay súng bắn tỉa của đối phương đều đã chiếm mất chỗ tốt nhất để bắn lén, nên càng khó để phá giải.

“Năm tay súng bắn tỉa đó có lai lịch gì?”, Trần Triệu Dương hỏi.

“Mặc dù trình độ không bằng Ưng Chuẩn, nhưng mà cũng không kém cậu ta là bao”.

Năm tay súng bắn tỉa đẳng cấp thế giới đến một lần, ra tay khá hào phóng. Chỉ bằng vào Lưỡi Săn thì căn bản là bọn họ không thể có khả năng lớn như vậy được

“Bây giờ cậu vào web đen xem có tin tức liên quan gì không. Những tay súng bắn tỉa này không rõ lai lịch, rốt cuộc là bọn họ có mục đích gì? Tuyệt đối không có khả năng chỉ đến để báo thù, phải điều tra cho ra”, vẻ mặt Trần Triệu Dương có chút lạnh lùng, những người này lại ngang nhiên tiến vào Hoa Hạ với quy mô lớn như thế, thật sự cho rằng Hoa Hạ dễ bị bắt nạt sao?

“Vâng đại ca, để bọn em giải quyết mấy con rệp này xong sẽ đi điều tra chuyện này”, Hắc Kiện gật đầu, sau đó cúp điện thoại.

Trần Triệu Dương cũng không tới đó, anh tin rằng, mấy người đó sẽ không gây ra khó khăn gì quá lớn cho nhóm Tật Phong.

Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương bèn dùng điện thoại di động vào web đen dò xét một phen, cũng không phát hiện được tin tức hữu hiệu gì, chỉ có điều, đã có một tin tức hấp dẫn sự chú ý của Trần Triệu Dương.

Lưỡi Săn đã đổi một thủ lĩnh mới, lúc đầu đây chỉ là một tin tức vô cùng nhỏ. Dù sao thì Lưỡi Săn cũng chỉ là một tổ chức được xếp hạng rất thấp, nếu như không phải Trần Triệu Dương vẫn luôn để ý kĩ những tin tức liên quan đến Lưỡi Săn thì sợ là cũng đã bỏ qua luôn rồi.

“Có chút thú vị, thế này là muốn thủ lĩnh mới phải “đốt lửa” thể hiện năng lực của bản thân sao? Thế này thì đốt cũng hơi quá rồi, chỉ có điều, đáng lẽ đống lửa này không nên được đốt trên đất Hoa Hạ mới phải”, trong mắt Trần Triệu Dương chỉ có vẻ lạnh nhạt, lẩm bẩm.  

“Có ý gì? Ý của cậu muốn nói là Lạc Vũ bị dung nham núi lửa nuốt mất luôn rồi ư?”, trên con thuyền đánh bạc, ông Kim nghe bọn cấp dưới báo cáo xong thì lập tức nổi trận lôi đình, gầm thét.

Phải biết rằng, dù thế nào thì ông Lạc Vũ cũng là tông sư võ đạo cấp bậc đại thành rồi, cho dù núi lửa có thật sự phun trào, với khả năng của ông ta thì cũng có thể chạy trốn được mới đúng.

Mà điều khiến ông ta nổi giận nhất chính là, Trần Triệu Dương và ông Lạc Vũ cùng đánh nhau, thế mà cuối cùng Trần Triệu Dương lại chạy thoát, còn Lạc Vũ thì đến cả xương cốt cũng chẳng còn, đây quả thật là một chuyện cười.

“Ông Kim, lúc máy bay không người lái của chúng ta tới đó, vừa lúc chụp được cảnh ông Lạc Vũ bị dung nham nuốt mất, còn Trần Triệu Dương thì đạp nước trên biển mà đi, cuối cùng còn về tới du thuyền”, người ở phía đối diện ông Kim có hơi run rẩy nói.

“Đem hình ảnh đó đến đây cho tôi xem”, ông Kim hít sâu một hơi, ngăn lửa giận trong lòng mình lại.

Lần này chẳng những thua hơn một trăm tỷ, còn chết mất một tông sư võ đạo là ông Lạc Vũ, sau khi trở về, ông ta cũng không biết mình nên nói với ông Hà như thế nào nữa. 

Nhưng mà ông ta cũng không dám chạy trốn, bởi vì ông ta biết, nếu như mình chạy trốn, vậy thì chỉ sợ thứ chờ đợi mình chính là kết cục còn thảm khốc hơn.

“Vì sao ông Lạc Vũ lại rơi từ trên mặt biển xuống? Cho tôi xem hình ảnh trước khi nông Lạc Vũ rơi xuống đi”, khi ông Kim nhìn thấy tất cả những hình ảnh đã được ghi lại, ông ta lập tức cảm thấy nghỉ ngờ, bảo người đó tua lại.

“Bây giờ, dùng tốc độ nhanh nhất để tua lại từ lúc bắt đầu”, ông Kim biết, nhất định phải nhanh chóng báo cáo lại chuyện này cho ông Hà, nên lập tức ra lệnh cho thuyền đánh bạc nhanh chóng quay về.

Còn ở một nơi khác, nơi nhóm Tật Phong đang giao chiến đã khiến cho một số thế lực của thành phố Long Hải chú ý, chỉ có điều, vì Trần Triệu Dương đã thông báo với người của Long Tổ từ trước, cho. nên cũng không có người nào đến gây rối.

Theo thời gian trôi qua, tiếng súng ngày càng ít đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Mà thế lực khắp thành phố Long Hải đều vô cùng tò mò, hai bên đánh nhau đó là ai? Cuối cùng người chiến thắng là ai?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 966


Sau khi tiếng súng biến mất, chiến trường ở nơi này nhanh chóng có người đến quét dọn, một số thi thể đã đồng loạt được chở đi, vết tích giao chiến ở hiện trường cũng đã được xử lý. Chỉ trong vòng chưa tới nửa tiếng đồng hồ, nơi này đã lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh vốn có, nếu như không phải có người tận mắt nhìn thấy, sợ rằng cũng không thể biết rằng trước đó không lâu ở nơi này đã xảy ra một trận chiến.

Một chiếc xe minibus lái thẳng đến biệt thự của Trần Triệu Dương, còn anh thì đã chờ ở biệt thự từ trước.

“Đại ca, mười tên chết, bät sống được ba tên”, Tật Phong báo cáo đơn giản về kết quả chiến đấu cho Trần Triệu Dương.

“Các cậu không sao chứ?”, Trần Triệu Dương quét mắt nhìn bọn họ một lượt, sau đó ân cần hỏi han.

“Đại ca, bọn em đều không có việc gì”, đám người Tật Phong läc đầu. Mặc dù lần này có mạo hiểm, nhưng cũng may mà bọn họ đã tu luyện võ đạo, cho nên cũng không phải chịu tổn thương quá lớn, chỉ có một số vết thương ngoài da do bị va đập mà thôi.

“Nói về quá trình chiến đấu một chút đi”, Trần Triệu Dương ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống rồi mới  bảo bọn họ báo cáo lại tình hình cuộc chiến vừa rồi.

“Đại ca, tám tên bị chết kia đều không phải do bọn em giết. Chỉ có hai tay súng bắn tỉa là bị Ưng Chuẩn và Cẩu Tử giết, còn tám tên kia thì..”, Tật Phong nuốt một ngụm nước bọt, hơi khó khăn nói.

Lúc nói những lời này, đám người Tật Phong đều đưa mắt nhìn về phía Mặc Uyên có vẻ vô hại nhất trong cả bọn, ánh mắt ai nấy đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Nghe Tật Phong giải thích, Trần Triệu Dương  mới nắm rõ được tình hình của lần chiến đấu này.

Đúng là bọn họ đã vô cùng thành công khi dẫn dụ được người của Lưỡi Săn vào cạm bẫy mà bọn họ đã chuẩn bị xong từ lâu, chỉ có điều, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy sức sát thương khủng  bố như thế từ thuật cơ quan.

Lúc đầu, Trần Triệu Dương bảo bọn họ dẫn Mặc Uyên theo, gia nhập vào trận chiến lần này, bọn họ còn có hơi không hài lòng, dù sao thì Mặc Uyên chưa từng tham gia chiến đấu bao giờ, nếu như đánh nhau, bọn họ còn phải phân tâm để ý bảo vệ cả Mặc Uyên nữa.

Thế nhưng, có ai biết rằng, sau khi đám người kia đi vào bãy không bao lâu, tất cả đều xong đời, những thứ cơ quan nhìn có vẻ vô cùng đơn giản kia, đều có lực sát thương kinh khủng đến đáng sợ.

Nhìn thấy đám người đó bị các loại cơ quan mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi giết sạch, nhóm của Tật Phong lập tức cảm thấy không rét mà run, thực sự là quá khủng bố.

Sau đó chính là cuộc chiến giữa tay bắn tỉa và người đột kích Cẩu Tử, hai tay bắn tỉa bị giết, còn ba tên khác thì bị đánh ngất xỉu, rơi vào tay bọn họ.

Trận chiến này, nếu như không nhờ thuật cơ quan của Mặc Uyên lập công, sợ là bọn họ cũng không thể chiến thắng được một cách nhẹ nhõm như thế, hơn nữa còn không bị thương tổn gì.

Cho nên, sau khi trận chiến kết thúc, định kiến của nhóm người Tật Phong đối với Mặc Uyên đã hoàn toàn bị lật đổ. Một người nhìn có vẻ mập mạp vô hại như vậy mà có thể lừa giết được nhiều người của tổ chức Lưỡi Săn xếp hạng thứ hai mươi lăm trên thế giới đến thế, thật sự là quá đáng sợ.

“Những người này, thật ra nghiêm túc mà nói thì cũng không phải là người của tổ chức Lưỡi Săn, bên Lưỡi Săn đã phát sinh biến cố rồi”, lúc này, Trần Triệu Dương mới nói ra tin tức mình có được.

“Vừa nãy trên đường về em cũng xem tin tức, Lưỡi Săn đã đổi một thủ lĩnh mới, trận chiến lần này chỉ sợ chính là kiệt tác của thủ lĩnh mới đó. Chẳng qua người đó sẽ không ngờ được rằng toàn bộ người của mình đã bị tiêu diệt”, Hắc Kiện đẩy kính mắt trên sống mũi lên, mở miệng nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 967


“Cho nên, những người tới lần này chắc chắn là có thực lực mạnh hơn, nếu như đổi lại là bọn em xông vào trận pháp cơ quan của Mặc Uyên, sợ là cũng chẳng có cách nào giữ được toàn thây để ra ngoài”, Cẩu Tử ấn tượng nói.

“Đúng là rất lợi hại, chỉ có điều tố chất tâm lý của anh đây vẫn cần được rèn luyện một chút”, Tật Phong giơ ngón tay cái lên với Mặc Uyên, sau đó nói một câu quái dị.

“Tôi..., nghe Tật Phong nói như vậy, Mặc Uyên ban đầu đã khôi phục sự bình tĩnh đột nhiên đỏ hết cả mặt lên, sau đó nhanh chóng chạy vào trong, bắt đầu điên cuồng nôn ra.

“Ha ha..."

Nhìn thấy dáng vẻ đó của Mặc Uyên, tất cả mọi người đều lập tức phá lên cười.

Chuyện này cũng chẳng tạo ra được ảnh hưởng gì ở Long Hải, một số người biết chuyện đều bị bịt miệng, còn đám người Long Tổ cũng tìm tới chỗ Trần Triệu Dương, hàn huyên với anh một lúc lâu rồi mới rời đi. 

Sau khi đám người Vinh Dương đi rồi, Trần Triệu Dương mới gọi bọn Tật Phong tới, bàn giao với bọn họ một số chuyện, rồi để bọn họ rời đi.

Còn anh thì đi một chuyến tới chợ buôn bán thuốc, mua một đống dược liệu. Bởi vì cái hộp cơ quan mà Mặc Uyên mở ra cho Trần Triệu Dương có chứa một cây Bích Căn Thảo, cây Bích Căn Thảo này có một nửa nhìn như một cây cỏ khô, chỉ có phần gốc rễ là màu xanh biếc, cho nên mới có cái tên là Bích Căn Thảo.

Tác dụng lớn nhất của Bích Căn Thảo là được dùng để luyện chế ra Tẩy Tủy Đan, Tẩy Tủy Đan có thể làm tăng phẩm chất của từng loại đan dược lên, đương nhiên cũng là thứ hiếm có nhất. Mặc dù hẳn là bản thân anh không cần dùng, nhưng đám người Nam Cung Yến đều chỉ mới bắt đầu tu luyện, vừa vặn có thể dùng được.

Mấy ngày nay không có chuyện gì, anh muốn luyện chế ra nhiều đan dược một chút, chuẩn bị sẵn cho bất kì tình huống nào.

Trải qua lần liên hệ trước, Trần Triệu Dương và nhóm ông chủ kia đều đã biết nhau hơn, trước khi đến anh đã bảo bọn họ chuẩn bị kĩ dược liệu, sau khi anh tới thì trực tiếp đưa tiền, rồi cầm dược liệu rời đi.

Chỉ có điều, từ trong miệng những người này,  anh đã biết được một việc, đó là ba ngày nữa Thiết Quyền Tông sẽ phái người tới lấy dược liệu, mà những ông chủ đó đã nói chuyện của Trần Triệu Dương với người của Thiết Quyền tông, sợ là ba ngày nữa người của Thiết Quyền Tông sẽ đi tìm Trần Triệu Dương luôn.

Như thế cũng để cho Trần Triệu Dương có sự chuẩn bị. Sau khi nói lời cảm ơn xong, Trần Triệu Dương cầm thẳng dược liệu về nhà.

Nhóm Nam Cung Yến đều đã đến công ty hết, trong biệt thự chỉ còn lại một mình anh, lúc này, Trần Triệu Dương bắt đầu luyện chế đan dược.

Đầu tiên cần phải luyện chế một số đan dược phổ thông. Dù sao thì trước khi điều chế những đan dược kia thì cần luyện tay một chút, làm nóng lò. Nếu không, vừa mới bắt đầu mà đã luyện chế những đan dược quý giá như Tẩy Tủy đan và Diên Thọ Đan ngay lập tức thì thật sự là quá mạo hiểm.

Việc luyện chế những đan dược phổ thông này đối với Trần Triệu Dương mà nói là dễ như ăn kẹo. Chẳng mấy chốc anh đã luyện chế ra được mấy lò đan dược đó.

Đợi đến khi cảm giác xuất hiện, Trần Triệu Dương bắt đầu chuẩn bị luyện chế Tẩy Tủy đan và Diên Thọ đan. Lần trước anh có được một cây Thúy Linh Chi, vừa lúc lần này có thể lấy ra luyện chế Diên Thọ đan luôn.

Lần này, vì luyện chế những đan dược có phẩm chất cao như Tẩy Tủy đan nên Trần Triệu Dương vô cùng tập trung, bởi vì những linh dược này là độc nhất vô nhị, muốn tìm thêm một thứ giống như vậy nữa cũng khó khăn.

Việc luyện chế Tẩy Tủy đan không tốn quá nhiều công sức, anh làm rất thành công. Trần Triệu Dương luyện ra được tròn mười bảy viên. Lúc đầu Trần Triệu Dương cho răng có thể luyện chế ra được mười viên cũng đã không tệ rồi, không ngờ rằng cuối cùng anh lại có thể làm ra được nhiều như vậy.

Thế nhưng Diên Thọ đan thì lại lấy đi một lượng lớn sức lực của anh, bởi vì Diên Thọ đan này dù sao cũng là loại đan dược đi ngược lại với trời đất.

“Cuối cùng cũng xong”, khi đan dược trong lò luyện đan bắt đầu ngưng tụ lại, Trần Triệu Dương lập tức thở dài một hơi, luyện chế đến lúc này rồi, cũng không có vấn đề gì lớn.

Chỉ là, những việc ngoài ý muốn thường xảy ra vào lúc người ta lơ đãng.

Ngay khi Trần Triệu Dương hơi thả lỏng bản thân, một âm thanh vỡ vụn vô cùng nhỏ bé truyền ra, khiến trái tim Trần Triệu Dương nhảy vọt lên cổ họng. 

“Rắc rắc...

Ngay lúc này, cái lò luyện đan vốn đang êm đẹp kia đã nứt ra một khe hở nhỏ. Khe hở đó ban đầu chỉ có một chút xíu, nhưng theo nhiệt độ tăng cao, cái khe hở đó dần mở rộng ra.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 968


"Không ổn, lò luyện đan sắp vỡ rồi", Trần Triệu Dương không ngờ giờ phút này còn có thể xảy ra chuyện xui xẻo như vậy.

Nhưng điều này cũng coi như hợp tình hợp lý, dù sao lò luyện đan này cũng chỉ là lò luyện bình thường, không có khả năng chịu được nhiều lần luyện chế như thế.

"Vỡ thì vỡ, chỉ là lò thuốc này tuyệt đối không được hỏng, nhất định phải tăng tốc lên", Trần Triệu Dương cảm nhận được mức độ hư tổn của lò luyện đan đã chậm rãi tăng, cho nên nhanh chóng dùng chân khí trong cơ thể mình bọc một vòng quanh lò, tránh cho nó nát vụn trước khi luyện thành đan dược.

Theo thời gian từng chút trôi qua, vết nứt bên ngoài mặt lò càng lúc càng lớn, nhưng thuốc bên trong lại càng lúc càng mềm mại, mắt thấy chỉ còn chút nữa là luyện thành đan.

Ngay vào lúc này, lò luyện đan vốn đã hư hao vô cùng lại bắt đầu run rẩy, khí tức bên trong cũng dần hỗn loạn.

"Chết tiệt, sao cứ phải là lúc này cơ chứ?", Trần Triệu Dương biến sắc, chân khí trong cơ thể mạnh mẽ tuôn ra, cố hết sức điều chỉnh lại khí tức hỗn loạn đang không ngừng tăng lên. 

Dưới sự áp chế của Trần Triệu Dương, Diên Thọ đan cuối cùng cũng được luyện thành.

Chỉ có điều lò luyện đan kia cũng đã hoàn toàn chịu không nổi nữa, ngay khoảnh khắc luyện thành đan nó đã trực tiếp vỡ nát, cũng may ngay khi lò luyện đan nổ tung, Trần Triệu Dương đã dùng chân khí bọc đan dược lại, nếu không sợ là dược cũng bị nổ hư.

"Haiz, lại phải tìm lò luyện đan thêm một lần nữa", nhìn lò luyện đã hoàn toàn vỡ nát, không thể dùng được nữa, Trần Triệu Dương bỗng cảm thấy hơi đau lòng, mới luyện chế đan dược được có hai lần mà đã hỏng rồi.

Ngay sau khi Trần Triệu Dương luyện chế ra đan dược thật sự đã cảm giác có người tiến vào biệt thự, điều này làm anh thấy hơi ngạc nhiên.

Phải biết rằng vòng quanh biệt thự này được. đặt rất nhiều cơ quan bãy rập, người đến có thể lặng yên không chút tiếng động vượt qua hết thảy cơ quan, lẻn vào được tới đây chắc chản cũng là một cao thủ.

Lúc này Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu đảo quanh một vòng, đúng lúc nhìn thấy một cô gái vóc người uyển chuyển đeo khăn che mặt lặng lẽ nhảy lên lầu hai, đi thăng đến phòng của dulia. 

"Hả?", Trần Triệu Dương thấy cảnh này, phút chốc lại càng thêm ngờ vực, dù gì thì những động tác của cô gái này đều có mục đích rõ ràng, chẳng lẽ là kẻ thù của.Julia?

Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương lại yên lặng theo sau cô gái kia, anh muốn xem xem cô ấy đến đây là để làm gì?

Cô gái che mặt đó không ngừng tìm kiếm thử gì ở trong phòng Julia, tìm cả buổi trời cũng không thấy thứ mà cô muốn.

"Tức chết tôi, rốt cuộc người phụ nữ này để đồ ở đâu vậy?", mãi không tìm được đồ, cô gái che mặt vô cùng bực bội, lầm bầm nói một câu.

Nghe tiếng cô gái nói chuyện, Trần Triệu Dương thoáng sửng sốt, không ngờ cô ta lại nói chuyện bằng tiếng Anh, Trần Triệu Dương lặp tức dùng mắt xuyên thấu quét qua.

Không tưởng được là cô gái có vóc người uyển chuyển đó lại là một cô nàng người Mỹ, bộ dạng mới ngoài hai mươi tuổi, nhìn dáng vẻ này cũng không giống người xấu gì cho cam.

"Cô muốn tìm thứ gì? Có cần tôi giúp một tay không?”, Trần Triệu Dương đột nhiên cất tiếng nói.

"Được đấy..", cô gái nghe Trần Triệu Dương nói xong thì vô cùng tự nhiên đáp lời, bỗng cô ấy đột ngột nhớ ra hiện giờ bản thân đang là một kẻ trộm, thế này là bị phát hiện rồi.

Cô gái nọ hét lớn một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Đừng vội, chúng ta tâm sự tí xem nào", Trần Triệu Dương chắn trước mặt cô ấy, cười hì hì nói.

“Tránh ra", cô gái không ngờ tốc độ của Trần Triệu Dương lại nhanh như vậy, cô ấy đã dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân rồi mà vẫn hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 969


Cô lại đột ngột chuyển hướng, nhưng mỗi lần Trần Triệu Dương đều có cách chặn cô ấy lại, làm cô ấy hoàn toàn không còn cách nào khác.

"Rốt cuộc là anh muốn thế nào?", cô ấy trực tiếp dùng tiếng Trung vô cùng lưu loát quát hỏi Trần Triệu Dương.

"Cô chạy không thoát đâu, đến đây, chúng ta ngồi xuống tâm sự”, vẻ mặt Trần Triệu Dương vẫn vô cùng bình thản, giằng co lại gần cô ấy khiến anh phát hiện cô gái này lại không tu luyện chân khí, trong cơ thể cô ấy thế mà lại toát ra một luồng khí tức đáng sợ, lúc chiến đấu không chừng là có thể đạt đến Thiên Tiên đỉnh. 

Thực lực như vậy đối với một người trẻ tuổi chỉ mới chừng hai mươi mà nói đã là cực kỳ lợi hại, cũng được gọi là tài năng vượt bậc.

Nhưng mà một thiên tài như thế, lẽ ra không nên đến đây làm ra chuyện này, quá không hợp với lẽ thường.

"Được rồi, nói đi, anh muốn trò chuyện thế nào?", cô gái đương nhiên biết Trần Triệu Dương đang nói thật, cũng không định bỏ chạy nữa, thay vào đó là đặt mông ngồi thẳng xuống bậc thang ở cầu thang lầu hai.

"Trò chuyện mà che mặt, có phải là hơi bất lịch sự hay không", Trần Triệu Dương nhìn cô ấy nói.

"Nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi rồi, anh không sợ tôi giết anh diệt khẩu à?", cô gái bỗng thấy hơi buồn bực nhìn Trần Triệu Dương, mấy ngày nay còn có thể nói chuyện như thế à?

"Cô thấy tôi sợ sao? Nói xem cô rốt cuộc là ai, tới đây làm gì?", Trần Triệu Dương thật sự phục cô gái này, đã là lúc nào rồi còn định giết người diệt khẩu, trong lòng không biết tự lượng sức à?

"Cái này không thể nói cho anh biết, tôi là một người có đạo đức nghề nghiệp", cô gái bỗng chốc nhíu mày, rất có cốt khí nói. 

"Được thôi, nếu như cô đã không muốn nói thì chờ Julia về, để cô ta tâm sự với cô vậy", Trần Triệu Dương bất đắc dĩ vẫy tay.

"Anh... Anh không được làm vậy", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, cô gái đột nhiên luống cuống, đứng dậy định trốn chạy lần nữa.

"Nhìn lại cô xem, chạy thì chạy không thoát, đánh nhau cô cũng không thể đánh thăng tôi, lại còn liều chết như vậy, có ích gì cho cô không?", Trần Triệu Dương vô cùng bất mãn nhìn cô ấy rồi nói.

"Huống hồ gì, cô nói cho tôi, cùng lắm thì tôi nghe như nghe kể chuyện cười, cũng sẽ không nói cho ai biết. Vì thế nên nói cho tôi chắc chăn là một lựa chọn thông minh, không chừng tôi nghe xong vui vẻ lại thả cô đi".

Không đợi cô mở miệng, Trần Triệu Dương lại nói tiếp, lý do được xem là khiến lòng người rung động.

Quả nhiên nghe Trần Triệu Dương nói xong, cô gái lộ vẻ suy tư, hiển nhiên là đang thật sự muốn nói cho anh.

"Anh nói cũng có lý", cô gái gật gù, lần nữa ngồi xuống bậc thang, mặt hiện lên vẻ giấy dụa.

"Được rồi, tên tôi là Iris, tới đây để tìm một thứ,  thứ đó tôi cũng không biết là gì. Anh đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, những lời này đều là thật”, Iris nói, thấy ánh mắt nghi ngờ của Trần Triệu Dương, cô ấy phút chốc hoảng loạn.

"Thật lòng thì tôi là chị em cùng cha khác mẹ với Julia, chỉ là đi theo sống cùng mẹ, mãi đến tận bây giờ mới đến tìm cô ta. Về thứ đồ trong tay.Julia, tôi chỉ thỉnh thoảng nghe mẹ nhắc đến, vì thế cũng không biết nó là cái gì”, Iris giải thích.

"Mẹ ơi, không phải chứ!", nghe thấy lris nói vậy, Trần Triệu Dương đột nhiên hét lên một tiếng kì quái, ánh mắt lộ vẻ không dám tin.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 970


Lúc này, Trần Triệu Dương cũng đã biết, vừa rồi khi nhìn thấy khuôn mặt của Iris, anh cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã từng gặp qua ở nơi nào đó, bây giờ cuối cùng anh cũng đã nhớ ra là đã nhìn thấy ở đâu.

Phát hiện ra ánh mắt của Trần Triệu Dương, Iris nhất thời bất đắc dĩ, quả nhiên là vậy.

“Được rồi, có phải là anh đang cảm thấy rất máu chó không, tôi cũng thấy vậy”, Iris bất lực nói.

“Không máu chó, tôi rất thích loại cốt truyện này, mau, nói cho tôi biết một chút chuyện về cha mẹ các cô đi”, Trần Triệu Dương có chút hưng phấn nói.

Tuy rằng Iris nói như vậy nhưng tất nhiên là Trần Triệu Dương vẫn không hoàn toàn tin tưởng, vậy nên, anh âm thầm nhắn tin thông báo cho.Julia và Nam Cung Yến, nói các cô mau chóng trở về.

Về phần bản thân, nhiệm vụ lớn nhất hiện tại là phải giữ chân Iris ở đây, nếu Iris thực sự là em gái cùng cha khác mẹ với Julia thì việc cả hai nhận nhau cũng là một điều tốt.

Tuy nhiên, trong tin nhắn, Trần Triệu Dương không nói cho Julia về chuyện của Iris, rốt cuộc thì anh vẫn chưa biết tình hình thật sự là như thế nào. 

“Hừ, tôi sẽ không nói cho anh biết đâu. Được. rồi, tôi cũng đã nói cho anh biết tên tôi và mục đích đến đây để làm gì, anh để tôi rời đi đi”, Iris nói xong, trực tiếp đứng dậy, đi về phía cửa chính.

“Gấp cái gì? Ở lại nói chuyện cùng tôi một chút, biệt thự lớn như thế này mà có mỗi mình tôi thì thật nhàm chán”, Trần Triệu Dương ngăn cô ấy lại nói.

“Anh...anh nói không giữ lời”, bị Trần Triệu Dương ngăn lại, Iris đột nhiên có chút bực bội, tung một chưởng về phía lồng ngực anh.

“Tôi nói sẽ để cô đi khi nào? Tôi chỉ nói là có thể sẽ thả cô đi chứ có nói là nhất định sẽ thả cô đi đâu, là cô không hiểu rõ mà thôi”, Trần Triệu Dương hơi nghiêng sang một bên, né tránh một chưởng của cô ấy, sau đó mở miệng biện giải.

“Anh...anh chính là một kẻ lừa đảo, tôi không bao giờ...tin tưởng anh nữa, các người đều bắt nạt tôi, huhu...Sao số tôi lại khổ thế này”, Iris nói xong, bỗng nhiên tủi thân rơi nước mắt.

Khi khóc, cô ấy trực tiếp cởi bỏ khăn che mặt, đồng thời kéo luôn bộ quần áo bó sát xuống, thế trang phục để hành động lúc nửa đêm bỗng chốc biến thành một bộ váy đáng yêu.

Nhìn bộ dạng này của Iris, Trần Triệu Dương lập. tức trợn tròn mắt, hành động gì đây? Thật là làm cho người khác không thể hiểu được.

“Được rồi, cô đừng khóc nữa, tôi có bắt nạt cô đầu, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi”, nhìn Iris thật sự rơi nước mắt, Trần Triệu Dương bất đắc dĩ nói.

“Người ta khổ cực đi đến Hoa Hạ, vốn chỉ muốn tìm chút đồ vật, anh lại còn bắt nạt tôi, anh là người xấu”, vẻ mặt Iris tràn đầy tủi thân, hờn dỗi nói với Trần Triệu Dương.

Một cô gái vô cùng xinh đẹp dùng điệu bộ này nói chuyện với một người đàn ông, đừng nói là anh, chỉ sợ tất cả đàn ông trên thế giới này đều chịu không nổi.

Trần Triệu Dương hít sâu một hơi, nhanh chóng đem một tia rung động trong lòng ép ra ngoài.

“Cô đã không muốn nói về cha mẹ vậy thì nói cho tôi biết những kỹ năng này của cô là học được từ đâu đi”, Trần Triệu Dương tò mò hỏi.

Anh thật sự tò mò, dù sao thì biệt thự này của anh, đừng nói là Tiên Thiên võ giả, cho dù là võ đạo tông sư một khi đã đi vào thì cũng rất khó nguyên vẹn trở ra.

Thế mà khi đi vào, Iris không hề đụng đến một cơ quan bẫy rập nào, đây mới là điểm mà Trần Triệu Dương nhìn trúng. 

“Kỹ năng của tôi đều là do mẹ dạy”, Iris không chút giấu diếm, nói thẳng ra.

Trần Triệu Dương đen mặt, lời này nói cũng như không nói, có trời mới biết mẹ của cô là ai?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 971


“Được rồi, vậy để tôi đổi cách nói một chút, mẹ cô là ai? Theo những gì cô nói, mẹ cô chắc hẳn không phải là một người bình thường, mà một khi đã vậy, sao lại có thể coi trọng bố của Julia?”, Trần Triệu Dương đành phải đổi cách nói, hỏi lại.

“Bố tôi cũng không phải là người bình thường, ông ta là trưởng lão của Hội đồng hắc ám, tuy rằng cuối cùng chết oan uổng nhưng thực lực của ông ta thì không thể nghi ngờ”, Iris nghe Trần Triệu Dương nói vậy, trên mặt lập tức lộ ra hận ý, sau đó nói với anh.

Sau khi nói xong, cô ấy liền hối hận, sao mình  lại nói ra điều này?

“Hội đồng hắc ám?”, nghe cái tên này, Trần Triệu Dương nhíu mày, cái tên giống như ở trong tiểu thuyết thế này không ngờ lại thực sự tồn tại, hơn nữa còn là tên của một tổ chức.

“Ồ? Hội đồng hắc ám? Tôi chưa từng nghe qua, có phải là rất lợi hại không?”, Trần Triệu Dương lần đầu nghe được cái tên này ngoài đời thực, nhất thời hưng phấn. 

“Anh chết tâm đi, tôi sẽ không nói thêm bất cứ điều gì đâu”, Iris bị làm cho tức giận, cô ấy bĩu môi, hung ác nói.

Rõ ràng là vừa rồi trong tình thế cấp bách đã buột miệng nói bậy, bây giờ muốn thu lại cũng khó.

“Cô không nói thì thôi, tiếp tục chờ ở đây đi”, Trần Triệu Dương buông tay, sau đó ngồi ngay ở cửa, ngăn chặn đường chạy thoát của cô.

“Tôi cầu xin anh, đừng để tôi gặp mặt.Julia, cảm xúc của tôi có thể bị mất kiểm soát, đến lúc đó một số sự việc đáng sợ sẽ xảy ra mất”, Iris nhìn Trần Triệu Dương vẫn bất động, dầu muối đều không ăn, nhất thời bị chọc giận, nhưng rồi vẫn không có cách nào để lay động anh.

“Anh là một tên khốn nạn, đồ lưu manh...” Iris bị Trần Triệu Dương làm cho tức giận, chỉ có thể oán trách nói.

Nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt của Iris, Trần Triệu Dương có chút không đành lòng.

Nếu Iris thực sự là em gái cùng cha khác mẹ của Julia, để hai người gặp mặt mà chưa có sự đồng ý của cả hai bên, e rằng có thể gây ra những tổn thương không thể bù đắp lại cho cả hai.

“Được rồi, cô đi đi, nếu cô thật sự muốn đồ vật gì đó trong tay Julia, vậy thì miêu tả lại hình dáng của nó cho tôi đi, tôi tìm giúp cô”, Trần Triệu Dương suy nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định.

“Wi sao lại giúp tôi? Anh có mục đích gì?”, nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, lris vốn đang tủi thân lập tức mở to mắt nhìn anh.

“Mục đích đương nhiên là muốn biết các người đang tìm kiếm thứ gì rồi? Không lẽ là bản đồ kho. báu sao?”, Trần Triệu Dương không nhịn được suy đoán.

“Không phải, đó hình như là một chiếc chìa khoá, nhưng chiếc chìa khoá này lại không giống như những chiếc chìa khoá bình thường, còn cụ thể là như thế nào thì tôi thực sự không biết”, lris có chút buồn bực nói.

Hiển nhiên, đối với việc tìm kiếm thứ mà không biết rõ này thật sự là rất đau đầu.

“Được, cô ghi lại số điện thoại của tôi đi, có gì lại gọi cho tôi sau”, Trần Triệu Dương đưa số điện thoại của mình cho Iris rồi sau đó làm một động tác ra hiệu.

“Anh thật sự thả tôi đi?”, Iris cảm thấy có chút khó tin, cô được buông tha dễ dàng như vậy sao? Sẽ không phải là một cú lừa chứ? 

“Nhanh đi đi, các cô ấy có thể quay về bất cứ lúc nào, đến lúc đó, cô có muốn chạy cũng không được”, nhìn Iris vẫn đang còn hoài nghi, Trần Triệu Dương đen mặt nhắc nhở.

“Được rồi, đi thì is bĩu môi, hậm hực đi ra khỏi biệt thự, cô vẫn rất sợ phải chạm mặt với Julia, cô ấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 972


Iris tức giận rời khỏi nơi này, Trần Triệu Dương đi theo ngay phía sau, anh phát hiện Iris dường như biết được nơi nào có bố trí cơ quan bãy rập, khi sắp đến gần vị trí của bãy, cô lại nhanh chóng chuyển sang hướng khác, cuối cùng, thoải mái đi ra khỏi biệt thự.

Nhìn bóng dáng Iris dần đi xa, Trần Triệu Dương có chút bưồn bực, sẽ không phải là Iris cũng có đôi mắt xuyên thấu chứ?

Nếu không, làm sao cô ấy có thể vừa đến gần bẫy rập đã lập tức đổi hướng?

Sau này phải kiểm tra cô ấy một chút, đối với những người có năng lực đặc biệt, Trần Triệu Dương vẫn luôn tò mò, có lẽ cũng không phải là Iris có đôi mắt xuyên thấu mà cô ấy có được một năng lực đặc biệt nào đó.

Sau khi Iris rời đi không được bao lâu, nhóm người Nam Cung Yến cũng trở lại, nhìn Trần Triệu Dương đang đứng ở cửa biệt thự, các cô đều cảm thấy kỳ quái.

“Trần Triệu Dương, anh bảo bọn em nhanh chóng trở về là có chuyện gì sao?”, những người khác khó mở lời, nhưng Nam Cung Yến không băn khoăn nhiều như vậy, trực tiếp mở miệng hỏi.

“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là tôi có chút chuyện muốn hỏi Julia thôi”, vốn dĩ Trần Triệu Dương còn muốn giấu diếm, nhưng nghĩ lại thì chuyện này liên quan đến Julia, cô ta có quyền được biết, anh có tư cách gì mà giấu diếm?

“A, vậy chúng ta tránh mặt đi một chút”, Nam Cung Yến gật đầu, trực tiếp lôi kéo Tuyên Hoàng vẫn đang tò mò chuyện Trần Triệu Dương muốn hỏi dulia là gì lên lầu.

“Làm sao vậy? Không phải là anh hối hận rồi chứ, bây giờ muốn theo đuổi tôi sao?”, hai mắt.Julia sáng rực, ném cái nhìn quyến rũ về phía Trần Triệu Dương rồi nói.

“Nghiêm túc đi, hôm nay có kẻ trộm đột nhập, lúc tôi phát hiện ra thì thấy người đó đi từ phòng em ra, nên tôi muốn hỏi em một chút, xem em có biết người đó là ai hay không?”, Trần Triệu Dương nhìn thấy Julia, mở miệng hỏi.

“Cái gì? Có trộm vào phòng tôi? Có lấy được thứ gì không?””, Julia vừa nghe xong liền mở to hai mắt, ánh mắt còn có chút thất vọng, thì ra cái Trần Triệu Dương muốn hỏi là điều này.

“Không lấy được gì cả, trong phòng em có đồ vật nào quý giá không?”, Trần Triệu Dương thử hỏi.

“Trong phòng tôi chỉ có một chút hành lý và quần áo, căn bản không có thứ gì quý giá cả.

Nếu nói có thứ gì đó được coi lý giá thì chắc có lẽ là mấy bản thảo thiết kế của tôi. Sẽ không phải là có người ghen tị với tài năng của tôi nên muốn đánh cắp thành quả thiết kế chứ?”, Julia kỳ quái hỏi, trong lời nói còn tự khen mình vài câu.

Nói đến đây, Trần Triệu Dương trong thời gian ngăn không biết nên hỏi  thế nào, dù sao, loại chuyện này đối với Julia cũng là một loại tổn thương, nếu như trực tiếp hỏi, chỉ sợ cô ta sẽ không thể tiếp nhận được.

“Có phải còn chuyện gì muốn hỏi tôi hay không? Chuyện liên quan đến tôi, anh cứ hỏi đi, tôi không thích người khác lừa gạt tôi”,.Julia biết Trần Triệu Dương là một tên háo sắc, nhưng cũng không phải một tên ngốc, xem bộ dáng này của anh, hơn nữa lại còn tìm mình nói chuyện riêng, chỉ sợ sự việc không đơn giản như vậy.

“Vì sao em lại chäc chản như vậy?”, Trần Triệu Dương sửng sốt, sau đó kỳ quái hỏi.

“Nói đi”, Julia không đùa giỡn nữa, nghiêm túc nhìn Trần Triệu Dương nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 973


“Em có hiểu biết nhiều về bố của em không?”, Trần Triệu Dương không nói thẳng ra mà chỉ vu vơ hỏi một câu.

“Tôi thật sự không hiểu biết quá nhiều về ông ấy, bình thường ông ấy thường xuyên vắng nhà, cho dù là ở nhà thì cũng là trong thời gian rất ngắn, thẳng cho tới khi ông ấy chết, thời gian tôi ở bên cạnh ông ấy tính ra cũng không quá một tháng”, ulia không ngờ tới vấn đề Trần Triệu Dương hỏi lại là cái này, thế nhưng, đối với Trần Triệu Dương, cô ta cũng không có ý muốn giấu diếm gì.

“Vậy bố của em đối xử với em có tốt hay không?”, Trần Triệu Dương không nghĩ đến.Julia còn trải qua chuyện như vậy, ánh mắt cũng trở nên ôn hoà hơn rất nhiều.

“Thật ra ông ấy đối xử với tôi rất tốt, tuy rằng thời gian ở chung không dài, nhưng mỗi lần ông ấy về nhà đều toàn tâm toàn ý ở bên cạnh tôi, còn mang cho tôi rất nhiều quà, cho nên, đối với ông ấy, mặc dù etôi vẫn có chút bất mãn, nhưng chưa từng oán hận”, Julia gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

“Vì sao anh lại đột nhiên hỏi chuyện này?”, lúc sau Julia mới có phản ứng lại, tò mò hỏi.

“Em có anh chị em nào khác không?”, Trần Triệu Dương không trả lời, tiếp tục hỏi.

“Cô ấy đã đến đây sao?”, nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, sắc mặt Julia lập tức thay đổi, cô ta vội vàng bắt lấy tay Trần Triệu Dương hỏi. 

“Ai? Em bình tĩnh một chút đi? Em đang nói đến ai vậy?”, Trần Triệu Dương nhìn thấy phản ứng của Julia liền hiểu được, Julia biết được sự tồn tại của Iris, nếu không cũng sẽ không có phản ứng như vậy.

“Anh đã hỏi như vậy rồi thì tôi dám khẳng định người đến phòng tôi tìm đồ chính là Iris, em gái cùng cha khác mẹ của tôi”, nhìn biểu hiện Trần Triệu Dương, Julia biết, anh đã biết được một số chuyện, nếu không cũng không hỏi cô ta như vậy, cho nên, cô ta cũng không muốn giấu diếm anh nữa.

“Không ngờ em lại thông minh như vậy, đúng vậy, người vào phòng em tìm đồ chính là Iris, em gái cùng cha khác mẹ của em, có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không? Biết đâu tôi lại có thể giúp em!”, nhìn thấy.Julia có chút vội vàng, thêm bộ dáng bồn chồn không yên, Trần Triệu Dương không nhịn được hỏi.

“Kỳ thật, tôi không nghĩ là Iris có thể tìm được.  đến tận đây, thậm chí còn nói với anh một số chuyện như thế, cô ấy không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác, xem ra hai người thật sự rất  hợp nhau”, Julia hâm mộ nhìn Trần Triệu Dương.

Nghe được lời nói của.Julia, sắc mặt của Trần Triệu Dương có chút kỳ quái, hợp nhau cái gì, nếu  không phải là anh uy hiếp Iris, chỉ sợ cô gái nhỏ kia đã khiến cho anh mệt chết.  

“Dường như em không oán hận cô ấy, vì sao?”, Trần Triệu Dương nhanh chóng chuyển đề tài, khó hiểu hỏi.

“Đã từng oán hận, thế nhưng sau đó tôi biết, không thể chuyện gì cũng đeo lên lưng cô ấy được, cô ấy vô tội. Huống chỉ, trên đời này tôi chỉ còn một người thân duy nhất là cô ấy, tôi làm sao có thể hận được?”, tâm trạng của Julia đã khôi phục không ít, cô ta cười khổ một tiếng nói.

Nghe vậy, Trần Triệu Dương cũng có thể hiểu được cảm xúc của cô ta, nếu như trên đời này chỉ còn lại một người thân duy nhất, nếu như không phải là cừu hận không thể nào hoá giải thì chắc chăn anh cũng sẽ cố gắng hết sức để khôi phục mối quan hệ này.

“Cô ấy...trông như thế nào?”, Julia ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Triệu Dương.

“Rất xinh đẹp, trông có mấy phần giống em, chỉ là cô ấy giống như một đứa nhỏ ngây thơ chưa hiểu sự đời, nhìn có vẻ chín chắn nhưng thực tế là rất dễ lừa”, Trần Triệu Dương kết luận về Iris theo quan sát của anh.

“Thật ra tôi chưa từng gặp cô ấy, tôi chỉ biết cô ấy có tồn tại, khi ở Châu u, cô ấy cũng đã từng lẻn vào phòng tôi như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Mỗi lần tôi muốn đi tìm cô ấy, cô ấy lại biến mất không thấy  tăm hơi, cho dù là tìm kiếm ở nhiều nơi nhưng vẫn không tìm thấy”, Julia bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 974


Nghe Julia nói xong, Trần Triệu Dương thầm cười khổ. Có thể bắt cô ấy mới là lạ, cô gái này nhanh nhẹn hoạt bát như thế, nếu không phải đang ở trong biệt thự, hơn nữa mình còn giỏi võ hơn cô ấy, sợ rằng sẽ không bắt được.

“Đúng rồi, em có biết Iris muốn tìm thứ gì không?”, Trần Triệu Dương hơi tò mò hỏi.

“Thật ra, em đang giữ thứ con bé muốn tìm. Nếu con bé chịu gặp em, em nhất định sẽ đưa cho nó. Chỉ tiếc, tới giờ nó vẫn không chịu ra gặp em”, nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, Julia kéo một mặt dây chuyền trên cổ mình ra cho anh xem.

“Đây là thứ em gái em muốn tìm sao? Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt cả”, Trần Triệu Dương nhận lấy mặt dây chuyền đó. Đây chỉ là một mặt dây chuyền thông thường thôi, hình thiên nga, nhưng con thiên nga này lại màu đen.

“Thứ này do bố em để lại cho em. Nếu như Iris muốn tìm thứ gì, em nghĩ, hẳn nó muốn tìm mặt dây chuyền này”, Julia nói, vẻ mặt hơi đau lòng.

“Có chút thú vị đấy”, vốn dĩ Trần Triệu Dương còn muốn nhìn xuyên thấu, xem bên trong mặt dây chuyền này có gì đặc biệt không. Sau khi anh nhìn xuyên thấu, phát hiện ra, mặt dây chuyền thiên nga trông như vô cùng bình thường này, thực tế lại có các mạch điện phân bố dày đặc, có lẽ đây chính là chìa khoá.

Chẳng trách Iris lại nói, cô ấy không biết hình dạng của chiếc chìa khoá đó thế nào. Nếu không nói sợ rằng không ai biết được chiếc mặt dây chuyền thiên nga đen này chính là một cái chìa khoá.

Nhưng mà, Trần Triệu Dương cũng thật tò mò, chiếc chìa khóa thiên nga đen này có thể mở được khoá gì?

Một chiếc chìa khóa đặc biệt như vậy thì ổ khoá lại càng đặc biệt. Anh thật muốn biết thứ ổ khoá đó.

Hơn nữa, vậy này do bố của Julia để lại cho cô ấy. Ông ấy là trưởng lão của hội đồng hắc ám, thứ ông ấy để lại cũng không hề đơn giản, có lẽ vật này cất giấu bí mật gì đó.

“Julia nếu đây là vật bố em để lại cho em thì em cứ cất kĩ đi, sau này không nên tuỳ tiện lấy ra cho người khác xem”, Trần Triệu Dương trả lại mặt dây chuyền cho Julia, hơn nữa còn dặn dò cô ta.

“Anh cũng không phải người khác. Được, em nghe lời anh, sau này không cho ai xem cả”, nhận lấy mặt dây chuyền Trần Triệu Dương đưa tới, Julia tự mình đeo lên.

Trần Triệu Dương hơi phiền muộn, mình đã kết hôn rồi mà còn trêu chọc mình.

Ngay lúc Trần Triệu Dương đang chuẩn bị đi nấu cơm, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

“Chú Vinh, sao vậy?”, thấy Vinh Dương gọi tới, Trần Triệu Dương hỏi.

“Cậu Trần, tổ trưởng của chúng ta tỉnh rồi, bây giờ cô ấy không thể rời khỏi thủ đô. Cô ấy nói, nếu cậu muốn biết chuyện gì thì đến thủ đô tìm cô ấy, cô ấy nhất định sẽ nói đúng sự thật”, Vinh Dương nói lại nguyên văn lời của Bạch Thấm cho Trần Triệu Dương nghe.

“À, đúng rồi, lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại của tổ trưởng cho cậu, nếu cậu đến, có thể gọi cho cô ấy", sau khi nói xong, Vinh Dương cúp điện thoại.

“Thủ đôi"

Sau khi Vinh Dương cúp điện thoại, ánh mắt Trần Triệu Dương hơi lóe lên.

Nói thật, anh đã muốn đến thủ đô lâu rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa có cơ hội. Lần này anh muốn biết rất nhiều chuyện, nên không tránh được phải tới thủ đô một chuyến.

“Cái gì? Anh phải tới thủ đô? Có chuyện gì sao?”, sau khi Trần Triệu Dương nói chuyện mình phải đến thủ đô với Nam Cung Yến, cô lập tức sửng sốt, lo lắng hỏi anh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 975


Sống chung với nhau lâu như vậy, cô đã quen với sự tồn tại của Trần Triệu Dương rồi. Bây giờ đột nhiên Trần Triệu Dương nói muốn đến thủ đô, nhất thời cô không biết phải làm thế nào.

Cô không thể nào tưởng tượng ra cuộc sống của mình không có Trần Triệu Dương thì sẽ thế nào.

“Không có chuyện gì cả, ở thủ đô có một bệnh nhân cần anh chữa bệnh, anh phải đến thủ đô khám cho người đó”, Trần Triệu Dương lắc đầu, nói.

Anh không muốn Nam Cung Yến biết anh đến thủ đô làm gì. Dù sao đi nữa, lần này đến thủ đô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, anh không muốn Nam Cung Yến lo lắng cho mình.

“Vậy sao? Vậy anh đi bao lâu? Khi nào anh về?”, Nam Cung Yến nhất thời có chút bất đắc dĩ, cô không có cách nào ngăn Trần Triệu Dương đi chữa bệnh.

“Chuyện này anh cũng không rõ nữa, nhưng mà em yên tâm, anh sẽ cố gắng quay về sớm nhất có thể. Nếu như không khó chữa lắm thì sẽ về nhanh thôi, còn nếu khó chữa thì anh cũng sẽ về sớm, để bọn họ đưa bệnh nhân đến đây”, đương nhiên Trần Triệu Dương biết Nam Cung Yến lo lắng cho mình, anh đảm bảo với cô.

Lần này Trần Triệu Dương không mang Nam Cung Yến đến thủ đô. Dù sao, ở thủ đô còn có gia tộc Mộ Dung, chỗ đó là đất của người ta, cho dù thực lực của anh có mạnh hơn nữa, thì cũng khó tránh khỏi những khúc sơ sót.

Còn về mấy người Nam Cung Yến, bọn họ nên ở lại thành phố Nam Hải. Dù thế nào thì đây cũng là địa bàn của anh. Huống hồ, còn có đám người Tật Phong ở đây nữa. Chỉ cần bọn họ không ra khỏi võ đạo tông sư, thì không cần lo lắng quá nhiều về vấn đề an toàn.

Lần này tới thủ đô, Trần Triệu Dương không mang ai khác theo ngoài Tăng Kim Lai. Mặc dù Tăng Kim Lai là người thành phố Vân Hải, nhưng lại hay đi đây đi đó, có anh ta bên cạnh, anh cũng được thuận lợi.

Khi máy bay đáp xuống sân bay thủ đô, Trần Triệu Dương mở mắt ra, nhìn thủ đô sầm uất bên ngoài cửa sổ, ánh mắt anh xẹt qua chút ý lạnh.

Mục đích lần này anh tới đây không đơn giản chỉ để tìm Bạch Thấm, anh muốn đi tới gia tộc Mộ Dung một chuyến để tìm kết quả.

Mặc dù qua tài liệu cũng biết được chút ít, nhưng những tài liệu này đều là thứ nhà họ Mộ Dung muốn để người ngoài biết. Còn những chuyện bọn họ không muốn người ngoài biết, sợ rằng khó mà điều tra ra được.

“Anh Trần, chúng ta tới khách sạn trước nhé, đã có người tới đón chúng ta rồi”, đi tới cửa đón khách, đã có người tới đón bọn họ, là người mà Tăng Kim Lai sắp xếp từ trước.

“Anh Tăng, anh về khách sạn trước đi, để tài xế này đưa tôi đi cũng được”, Trần Triệu Dương không muốn kéo dài nên trực tiếp nói với Tăng Kim Lai.

Anh muốn đi tìm Bạch Thấm, xem xem có thể lấy được chút tài liệu có tác dụng nào không.

“Anh Trần, có cần tôi cùng anh đi qua đó không? Dẫu sao, vùng đất thủ đô này có dùng câu “hang hùm miệng cọp” để hình dung thì cũng không quá đáng”, nghe thấy Trần Triệu Dương vừa xuống máy bay đã muốn đi làm việc, Tăng Kim Lai vội vàng hỏi.

“Không cần đâu, anh về trước đi, tôi đi gặp bệnh nhân, gặp xong tôi sẽ tới khách sạn tìm anh. Được rồi, cứ vậy đi”, Trần Triệu Dương khoát tay. Nếu như Tăng Kim Lai không gọi xe tới đón, Trần Triệu Dương cũng muốn đón xe đi.

Trần Triệu Dương không chạy thẳng tới chỗ Bạch Thấm đang ở, mà tìm một quán cà phê gần đó, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn về phía căn nhà nhỏ màu đen kia.

Vị trí Trần Triệu Dương ngồi rất đẹp, có thể thấy rõ ràng mọi động tĩnh từ toà nhà đối diện.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 976


Đương nhiên Trần Triệu Dương không cần nhìn chằm chẳm về phía cửa, đôi mắt xuyên thấu của anh đã nhìn xuyên vào trong tòa nhà đó rồi.

"Tâng một của toà nhà không có gì đặc biệt, chỉ là tiệm đồ chơi văn hoá vắng tanh. Bình thường mà nói, những tiệm như vậy hẳn có rất nhiều người, nhưng cửa tiệm này lại không có khách hàng, cũng chỉ có một nhân viên, mà còn đang ngủ gật.

Trân Triệu Dương nhìn giá trên những món đồ đó thì bừng tỉnh. Một cái hồ lô vỡ giá mấy chục nghìn, trách gì không ai ngó ngàng tới.

Nhưng mà, đây hẳn cũng là thủ đoạn của Long Tổ, không muốn để quá nhiều người quấy rầy.

Đôi mắt xuyên thấu quét qua tầng hai, cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một phòng trà, một phòng ngủ. Nhìn thế nào cũng không giống nơi ở của người Long Tổ.

Nhưng mà anh lại cảm thấy Bạch Thấm không thể nào gạt anh được. Trước khi lên máy bay, Trân Triệu Dương đã gọi cho Bạch Thấm, cô ấy đã cho anh địa chỉ này.

"Tầng ba càng không có gì cả, chỉ là một kho hàng, ngoài một ít đồ chơi văn hoá đã cũ, thì là một vài đồ dùng trong nhà đã cũ nát.

Mặc dù Trần Triệu Dương có chút nghi ngờ, nhưng anh vẫn không nóng vội, tiếp tục quan sát.

Đôi mắt nhìn thấu quét toàn bộ toà nhà một lần, rốt cuộc anh cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp. 

Phía sau toà nhà này có một cái sân nhỏ, trong sân cũng sập xệ vô cùng. Nếu chỉ nhìn qua, đương nhiên không. có vấn đề gì cả. Nhưng mà, cửa sau của sân sau rõ ràng có người thường xuyên ra vào. Chốt cửa, thậm chí là đá trên mặt đất cũng bị mài nhẫn bóng.

Trần Triệu Dương dùng mắt nhìn thấy quét xuống phía dưới sân. Quả nhiên, cách cửa không xa có một chiếc cối xay, dưới đáy cối xay là cửa hang.

Theo đó, Trần Triệu Dương dùng đôi mắt nhìn thấu trực tiếp đi vào.

Đi qua một hành lang thật dài, rốt cuộc gặp một cái thang máy. Thông qua đôi mắt nhìn thấu, từ thang máy nhìn xuống dưới, nhìn xuống khoảng mấy chục mét cũng không thấy được điểm cuối. Nhưng đôi mắt nhìn thấu của Trần Triệu Dương cũng có giới hạn, muốn xem thêm, chỉ có thể đi vào trong tiệm, nếu không thì không thể nào nhìn tới đáy.

Nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương lập tức thanh toán, đi vào tiệm bán đồ cổ kia.

Sau khi đi vào, vốn dĩ Trần Triệu Dương còn nghĩ nhân viên kia sẽ gọi mình, không ngờ đối phương chỉ nhấc mắt nhìn anh rồi lại nằm xuống ngủ.

Trần Triệu Dương vui vẻ, mục đích anh tới không phải để mua đồ. Ngay lập tức, Trần Triệu Dương cầm một món đồ lên, giả bộ quan sát, nhưng đôi mắt nhìn thấu lại âm thầm quan sát bên dưới thang máy.

Không ngờ, cái thang máy đó lại đi sâu vào lòng đất hơn một trăm mét. Chẳng trách rất ít người có thể phát hiện. Bí ẩn như vậy, lại cất giữ ở nơi sâu như thế, nếu không có người cố ý đi tìm, thì không ai có khả năng tìm được nơi này.

Vốn dĩ Trần Triệu Dương còn muốn xem xét thêm vài thứ, nhưng không ngờ sau khi thang máy đi xuống, nơi này chỉ còn lại chút phòng tuyến, căn bản không có bí mật gì cả. Điều này lập tức khiến Trần Triệu Dương thất vọng.

Nhưng mà anh cũng lười quan sát tiếp. Dù sao thì anh cũng không có ân oán gì với Long Tổ cả, sau này chưa biết chừng lại có thể hợp tác.

Trần Triệu Dương lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Bạch Thấm. Vài giây sau, cô ấy nhận điện thoại.

“Tôi vào tiệm rồi, lúc nào cô đến đón tôi?”, Trần Triệu Dương làm bộ như không biết gì cả, mở miệng nói.

“Anh chờ trong tiệm đồ chơi văn hoá đi, tôi sai người tới đón anh”, Bạch Thấm không nói thêm gì với Trân Triệu Dương, trực tiếp cúp máy.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 977


Lúc này, nhân viên trong tiệm cũng bị Trần Triệu Dương đánh thức, mặc dù vẫn có vẻ lười biếng, nhưng trong mắt cũng lộ ra chút cảnh giác.

Trần Triệu Dương chỉ liếc qua anh ta, trực tiếp rời một cái ghế, đặt mông ngồi xuống, vắt chân lên, bắt đầu chơi điện thoại.

“Anh à, anh làm gì vậy?”, nhân viên đó đi tới, mở miệng hỏi.

“À, anh cứ làm việc của anh đi, tôi không làm gì cả, chỉ ở đây chờ bạn thôi, người đó sắp tới rồi”, Trần Triệu Dương cười rồi cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại. 

Mặc dù nhân viên đó có chút nghi ngờ và cảnh giác, nhưng người ta cũng không làm gì nên anh ta cũng chẳng thể làm gì cả, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.

Rất nhanh, bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới. Sau đó, một người đàn ông trẻ trông rất đẹp trai, ăn mặc thời thượng đi vào.

Nhân viên đó nhìn thấy người đi tới, trước mắt lập tức sáng lên, nhưng cũng không nói gì cả, chỉ yên lặng chờ đợi.

“Anh chính là Trần Triệu Dương? Đi thôi, đi với tôi”, người đàn ông trẻ đó đi tới trước mặt Trân Triệu Dương, nói với anh vô cùng phách lối.

“Cậu là ai?”, Trần Triệu Dương ngẩng đầu nhìn anh ta, nói bằng giọng vô cùng lạnh lùng.

“Cái gì?”, thấy Trần Triệu Dương nói chuyện như vậy, người đàn ông lập tức ngây ngẩn, sau đó mặt cũng sầm xuống, hung hăng nhìn Trần Triệu Dương: “Thằng kia, mày. phải biết, đây là thủ đô, là địa bàn của bọn tao, ở đây đừng có mà ngang ngược với tao, biết chưa?”

“Ồ? Cậu trâu bò vậy hả? Người nhà cậu có biết không?” Trân Triệu Dương cười lạnh, sau đó chậm rãi đứng dậy, chất vấn anh ta.

“Mày tự tìm cái chết”, người đàn ông đó thay đổi sắc mặt, hung hăng đánh một quyền lên mặt Trần Triệu Dương. Một quyền này nén giận mà đánh ra, dùng hết sức. Nếu là người bình thường, sợ rằng đã bị quyền này đánh cho chấn thương sọ não.

Ánh mắt Trân Triệu Dương trở nên lạnh lẽo, người này lại ra tay tàn nhãn như vậy.

“Trong tiệm không được đánh nhau”, ngay lúc Trân Triệu Dương định ra tay dạy dỗ người kia, lại có tiếng nói truyền tới.

Người đàn ông kia vốn đang hung hăng, sau khi nghe. xong, nắm đấm lập tức dừng lại, sắc mặt âm trầm, nhưng cũng không ra tay nữa.

“May mà mày tốt số, nếu ra ngoài, mày nhất định sẽ bị đánh chết”, anh ta hừ lạnh rồi xoay người đi ra khỏi tiệm.

“Anh cứu cậu ta một mạng rồi đấy”, Trần Triệu Dương cũng không để bụng, sau đó quay về phía nhân viên trong tiệm, cười nói.

Nhân viên đó há miệng, nhìn Trần Triệu Dương rời đi. Nhất thời, anh ta không biết nói gì cả. Người này đúng là đáng ghét, sớm biết vậy đã không cản rồi.

Sau khi rời khỏi đó, Trân Triệu Dương thấy tên kia đang ngồi trên một chiếc xe ở trước cửa. Trần Triệu Dương không khách khí, trực tiếp mở cửa xe ngồi lên xe.

“Thằng kia, mày không sợ tao kéo mày đến chỗ vắng vẻ, đánh mày tàn phế luôn sao?”, Đoàn Thiên Thuy không ngờ Trần Triệu Dương lại cứ như vậy ngồi vào xe mình, có hơi sửng sốt, sau đó nghiêm túc hỏi.

“Cậu? Ha... Cậu dám sao?”, Trần Triệu Dương cười nhạo. anh ta, sau đó chuyển xuống ghế sau, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Khốn kiếp, mày cho là tao không dám à?”, sắc mặt Đoàn Thiên Thuy vô cùng khó coi, siết chặt nắm đấm, hận không thể đánh bẹp Trần Triệu Dương.

Nhưng Trần Triệu Dương lại không trả lời, cứ như vậy nhắm mắt lại, trông rất bình thản.

Nhìn bộ dạng dửng dưng đó của Trần Triệu Dương, Đoàn Thiên Thuy bị chọc tức. Anh ta đánh tay lái, đi về phía xa, vừa lái xe vừa quan sát Trần Triệu Dương qua kính chiếu hậu, thỉnh thoảng trong mắt lại hiện lên vẻ kỳ quái.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 978


“Lái xe cẩn thận, đừng nhìn tôi, tôi đã kết hôn rồi, chưa. kể, tôi cũng không thích đàn ông”, Trần Triệu Dương nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau bỗng nhiên mở miệng.

Đoàn Thiên Thuy đang nhìn trộm Trần Triệu Dương thì bị giọng nói của anh làm cho hoảng sợ, nhanh chóng dời tầm mắt.

“Không phải, anh có ý gì? Anh có thích đàn ông hay. không thì liên quan gì đến tôi? Chết tiệt, nếu anh còn dám nói linh tỉnh, có tin tôi xé nát miệng anh không?”, rốt cuộc Đoàn Thiên Thuy cũng phản ứng lại, sắc mặt lập tức đỏ lên, bưồn bực nói.

“Lái xe cho tốt, đừng nhiều lời, dòng quá đấy, tại sao Bạch Thấm lại để một người nói nhiều như vậy đến đón tôi chứ?”, đối với người này, Trần Triệu Dương vô cùng bất lực, ném đi cũng không được, đầu óc của anh ta thật sự quá đơn giản.

“Thành thật khai báo đi, giữa anh và Thấm Thấm của tôi có quan hệ gì?”, Đoàn Thiên Thuy nghe được Trần Triệu Dương nói liền nổi giận đùng đùng hỏi.

“Tôi nói này người anh em, cậu là quả bóng hơi sao? Một bụng toàn là khí, cậu chạy đến chỗ tôi là để xì hơi phải không?”, Trần Triệu Dương bị anh ta làm phiền, lúc này mới mở to mắt, bất đắc dĩ nói.

“Ai là anh em của anh? Đừng ở chỗ này lôi kéo quan hệ, tôi với anh không quen biết. Nhanh đi thôi, tôi muốn nhìn xem anh rốt cuộc là địch hay là bạn”, Đoàn Thiên Thuy trưng ra vẻ mặt khinh thường nhìn Trần Triệu Dương.

“Tôi sao, tôi và Bạch Thấm là kẻ địch, cô ấy muốn giết  tôi nhưng sau đó lại bị tôi bắt lại. Còn về phần cậu, tôi cũng không muốn biết”, Trần Triệu Dương đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn đùa giốn anh ta, vẻ mặt mang theo ý cười nhìn thẳng Đoàn Thiên Thuy.

Đoàn Thiên Thuy vẫn rất bình tĩnh cho đến khi nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, tay lái anh ta suýt chút nữa là không giữ vững.

Phải biết rằng, thực lực của Bạch Thấm chính là Tiên Thiên đỉnh cấp, có thể bắt được Bạch Thấm thì thực lực của. người kia phải mạnh đến mức nào?

Vừa rồi mình còn dám lớn tiếng nói phải đánh người ta một trận, bây giờ nghĩ lại, như vậy không phải là mang thịt đến trước mặt hổ hay sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Đoàn Thiên Thuy trở nên khó coi, bàn tay cũng không nhịn được mà run run.

“Này, cậu có thể lái xe cẩn thận không? Nếu cậu buông vô lăng ra thì có thể dẫn đến xe hỏng, người chết đấy. Thực lực của tôi cường đại, hẳn là không có việc gì, chỉ có thực lực của cậu yếu như thế, đến lúc đó nhất định sẽ chết rất khó coi”, nhìn thấy người này có tố chất tâm lý kém như vậy, Trần Triệu Dương nhanh chóng mở miệng cảnh cáo.

Nghe anh nói, Đoàn Thiên Thuy mới cố gắng khiến cho. bản thân bình tĩnh trở lại, nắm chặt tay lái, không để cho xe mất khống chế.

Nhìn anh ta cuối cùng cũng thôi lải nhải, Trần Triệu Dương thở ra một hơi nhẹ nhõm, người này chính là loại người có thể nói cả ngày không ngừng mà. 

“Không đúng, nếu anh ta là kẻ thù thì tại sao Thấm "Thấm lại để cho mình đến đây đón anh ta? Điều này không phải rất mâu thuẫn sao?”, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn bị Trần Triệu Dương hù dọa, nhưng anh ta cũng phản ứng lại rất nhanh.

“Anh lừa tôi!”, Đoàn Thiên Thuy thật sự nổi giận, mấy lần trước đều có chút cường điệu, nhưng lần này, suýt chút nữa bị Trần Triệu Dương dọa cho tiểu ra quần, anh ta sao có thể không tức giận.

“Tôi không lừa cậu, hơn nữa, lừa cậu thì tôi được lợi gì?” Trần Triệu Dương liếc nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Đoàn Thiên Thuy, nơi này chính là thủ đô, anh ta có thể dùng cái não như vật trưng bày đó để suy nghĩ một chút, ở thủ đô, nói dối anh ta thì anh có lợi gì?

“Được rồi, nhiệm vụ của cậu chỉ có một, đó là đưa tôi đến nơi cần đến, còn có điều gì không rõ hay nghĩ không ra thì đi hỏi Bạch Thấm. Từ giờ trở đi, không cho phép cậu nói thêm một câu nào nữa, nếu không, cậu tuyệt đối sẽ không muốn biết hậu quả là như thế nào đâu”.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 979


Trần Triệu Dương trực tiếp mở miệng uy hiếp.

Đoàn Thiên Thuy vốn đang phẫn nộ, sau khi nghe được lời nói của anh thì lập tức ngậm miệng, không dám tiếp tục nhiều lời.

Sau đó xe lại chạy vững vàng, dù sao Đoàn Thiên Thuy cũng biết, với thực lực của người này, nếu như muốn giết anh ta thì anh ta có chạy cũng không thoát, một khi đã vậy thì còn phải hốt hoảng, lo sợ cái gì?

Tâm tình anh đang vô cùng bình tĩnh, nhưng Trần Triệu Dương nghĩ mãi không ra, Bạch Thấm để cho anh đến cái tiệm đồ chơi văn hoá ấy là có dụng ý gì.

Nếu như Bạch Thấm không có ở trong tiệm đồ chơi văn hoá thì vì sao lại đưa địa chỉ nơi đó cho anh? Trực tiếp nói với anh địa chỉ cô đang ở là được rồi, sao còn phải làm điều thừa như vậy?

Xem ra, bên trong Long Tổ chắc hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Bạch Thấm cũng sẽ không làm như vậy, tuy rằng làm thế cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều.

Rất nhanh, xe đã tới Tháp Chuông Gổ, đây là một đoạn đường phồn hoa ở thủ đô, kẻ mua người bán tấp nập. Ở đây có những toà nhà cao tâng, quán bar, ngõ nhỏ cùng tứ hợp. viện, có thể nói đây là nơi quy tụ của tất cả mọi thứ.

Xe dừng lại trước cửa một quán bar, đợi cho Trần Triệu Dương xuống xe, Đoàn Thiên Thuy mới xuống sau, đã tới nơi rồi.

“Đội trưởng Bạch của các cậu sẽ không phải là ở trong này chứ?”, nhìn thấy quán bar, Trần Triệu Dương không khỏi cảm thấy kỳ quái, dù sao, theo lý mà nói, Bạch Thấm cũng đội trưởng của một thành phố, địa vị cũng không thấp, sao lại chọn nơi như thế này làm chỗ dừng chân chứ.

“Này...ai, một lời khó nói hết, đi vào trước rồi nói sau”, nghe Trần Triệu Dương nói, trên mặt Đoàn Thiên Thuy hiện lên vẻ phẫn nộ và khuất nhục, sau đó bất lực lắc đầu.

“bi thôi”, Trần Triệu Dương cũng mặc kệ đối phương đã trải qua những biến cố gì, anh chỉ cần có được tin tức mà mình muốn là tốt rồi. 

Rất nhanh, bọn họ đã đi xuyên qua quán bar, lên tới tầng hai, đây là thời điểm quán bar vắng khách, dù sao thì chỉ vào. buổi tối nơi này mới trở thành thiên đường giải trí.

Theo thói quen, Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát một vòng nơi đây, anh phát hiện ra quán bar. này nhìn bề ngoài thì có vẻ lỏng lẻo nhưng thực chất bên trong lại tồn tại không ít các trạm gác ngầm, so với ở thành phố Long Hải, những người canh gác ở đây dường như còn có thực lực cường đại hơn.

Lúc này, Bạch Thấm đang ở bên trong căn phòng cuối cùng của tầng hai, nơi đó chắc hẳn là một văn phòng, sắc mặt cô ấy tái nhợt, tinh thần uể oải, có vẻ như là đang bị thương.

Điều này làm cho Trần Triệu Dương cảm thấy kỳ quái, thời điểm mà anh bắt được Bạch Thấm, cô ấy vẫn còn rất khoẻ mạnh, mới bao nhiêu lâu không gặp mà đã thành như. thế này?

“Thấm Thấm, Trần...anh Trần tới rồi”, đến cửa phòng Bạch Thấm, Đoàn Thiên Thuy nâng tay lên gõ cửa, mở miệng nói.

Anh ta đang muốn gọi thẳng tên của Trần Triệu Dương nhưng mà cái tên kia khủng bố như vậy, anh nhanh chóng thay đổi xưng hô.

“Vào đi, cậu ở bên ngoài canh gác, đừng cho bất kỳ kẻ nào tiến vào, nhớ kỹ, là bất kỳ kẻ nào”, giọng nói yếu ớt của Bạch Thấm truyền đến.

“Được, yên tâm đi! Nếu như có kẻ nào muốn xông vào. phải bước qua xác của tôi trước”, nghe được lời nói của Bạch Thấm, Đoàn Thiên Thuy mở cửa cho Trần Triệu Dương xong liền ngồi xếp bằng ở cửa, canh gác căn phòng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom