Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 940


Tiếp theo, Trần Triệu Dương dùng một trăm thẻ đánh bạc bắt đầu chơi, đôi mắt xuyên thấu của anh vô cùng lợi hại, lần nào cũng thẳng.

Vốn dĩ lúc đầu anh dùng một trăm thẻ đánh bạc đánh thắng cũng không khiến cho ai chú ý, nhưng từ khi tỉ lệ thẳng bắt đầu nhiều, mà lần nào Trần Triệu Dương cũng đặt cược toàn bộ, đương nhiên sẽ khiến cho nhiều người chú ý.

“Ôi vãi, người anh em này đúng là trâu thật, lần nào cũng cược toàn bộ, nếu như thua một ván là trở về trước đêm giải phóng rồi”, có người vẫn luôn chú ý tới Trần Triệu Dương, nhìn thấy cách đánh cược của Trần Triệu Dương không nhịn được giật mình.

Mà ba người Nam Cung Yến đi theo Trần Triệu Dương đương nhiên là cũng thu hoạch rất nhiều, số tiền ba người chơi thua trước kia đã thắng về toàn bộ, tiền chỉ nhiều chứ không ít.

Chẳng qua bọn họ biết, dưới loại tình huống này không cần cược tiếp nữa, cho nên ngừng lại.

Mà Trần Triệu Dương lại không hề có dấu hiệu sẽ ngừng tay, nếu thuyền đánh bạc đã nói là không có video đánh cược của Tạ Thụy Ý, vậy thì có nghĩ là người của sòng bạc có ý muốn bảo vệ người một nhà.

Tuy rằng anh có tiền, nhưng cũng sẽ không coi  tiền như cỏ rác, loại tình huống đó nhìn qua đã biết là có người cố ý muốn gài bẫy Tạ Thụy Ý, nếu như người của thuyền đánh bạc không chịu từ bỏ ý đồ, vậy thì anh sẽ đánh cược cho tới khi lấy lại được hết tiền cược đó.

Lúc này ông Kim vẫn không biết bản thân đã chọc phải thứ gì, ở trong mắt ông ta, người thanh niên này cho dù là cậu chủ của gia tộc lớn nào đi chăng nữa thì đánh cược ở trên thuyền này cũng phải tuân thủ quy tắc.

Không sai, ông ta chính là muốn bảo vệ người một nhà, nói đúng hơn ông ta muốn giữ gìn danh dự của thuyền đánh bạc, nếu loại chuyện sòng bạc thiết kế bãy hại khách truyền ra ngoài, vậy thì thuyền đánh bạc của bọn họ cũng xong đời rồi.

Trần Triệu Dương đương nhiên cũng biết được chuyện này, nếu bọn họ không tuân thuy quy tắc, vậy thì anh sẽ tự mình dạy cho bọn họ cái gì gọi là quy tắc.

Có người nhắc nhở, mọi người đang trên bàn đặt cược lúc này mới phát hiện bên phía Trần Triệu Dương có kịch hay, nhưng mà người ở đây đều là tay già đời, đương nhiên không phải loại người khác nói gì bọn họ sẽ tin cái đó, dù thế nào bọn họ cũng phải nhìn một lần.

Chính là vào lúc này, xúc sắc trong cốc đựng bắt đầu lay động, người đối diện cũng đã sớm chú ý tới Trần Triệu Dương, chỉ là từ đầu tới giờ Trần Triệu Dương cũng không thắng số tiền quá lớn, thắng tới bây giờ cũng mới hơn một triệu, tuy rằng thắng không ít, nhưng so với số tiền mà sòng bạc thu về quả thật vẫn không tính là gì.

Chẳng qua loại chuyện thắng liên tục như vậy rất hiếm thấy, anh ta muốn nhìn xem lần này đối phương có đặt cược toàn bộ nữa hay không.

Nếu tên nhóc này còn đặt toàn bộ, vậy thì lần này anh ta sẽ khiến cho anh lỗ sạch vốn.

Trần Triệu Dương cười tủm tỉm nhìn người chia bài, chờ tới khi người chia bài đặt cốc đựng con xúc xắc xuống, Trần Triệu Dương nhanh chóng cược hết tiền trên chỗ con báo.

“0a...

Nhìn thấy Trần Triệu Dương đặt cược toàn bộ tiền trên hình con báo, tất cả mọi người ồ lên.

Không phải là chưa từng ra con báo, chẳng qua không có mấy người điên cuồng như vậy, nhanh chóng đặt nhiều tiền ở trên hình con báo như thế. 

“Mọi người, nếu đã suy nghĩ kỹ thì bỏ tay ra”, người chia bài lại cười lạnh một tiếng, tên nhóc này còn muốn dùng vốn nhỏ đánh cược to, phải biết, nếu đặt cược lên con báo ở sòng bạc thì số tiền phải bồi thường vô cùng cao, tỉ lệ bồi thường ở sòng bạc bọn họ là 1:10, nói cách khác, nếu đối phương đặt đúng, vậy thì phải bồi thường hơn mười triệu.

Đám người vốn còn muốn đặt cược một phen nhìn thấy như vậy lập tức rút lui, không hề có người dám theo.

“Chúng ta có cần đặt hay không?”, Tuyên Hoàng nhỏ giọng hỏi Nam Cung Yến.

“Hay là thôi đi, chúng ta nhìn xem tình hình trước", Nam Cung Yến không muốn gây chuyện, nhanh chóng lắc đầu.

“Không sau đâu, đặt đi”, Trần Triệu Dương quay đầu nói với ba cô gái.

“Thật không? Vậy thì em đặt hết nhé”, Tuyên Hoàng đã sớm ngứa ngáy trong lòng, nghe được lời của Trần Triệu Dương thì nhanh chóng đặt tiền của mình lên hình con báo.

“Tôi cũng cược toàn bộ”, Tuyên Hoàng cực kỳ khí phách kêu lên.

“Ôi vãi, người đẹp khí phách thật”.

“Thật là ngu ngốc, tỷ lệ ra con báo thấp như vậy, sao có thể cược chứ?” 

“Xong rồi, nhiều tiền như vậy lại sắp thua hết rồi”.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 941


Người xung quanh nhìn thấy động tác của Tuyên Hoàng, có người tỏ vẻ bội phục, có người lại tiếc hận, còn có người thì đau lòng, giống như đó là tiền của bọn họ vậy.

Người chia bài nhìn thấy lại có người đặt vào đó hơn một triệu, mồ hôi lạnh cũng sắp chảy xuống rồi, tuy rằng tỉ lệ ra con báo rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không thể ra.

Người chia bài lập tức cẩn thận đụng vào một cái nút nhỏ dưới bàn cược.

Trần Triệu Dương vẫn luôn quan sát người chia bài và xúc xắc, đương nhiên thấy được thủ đoạn của người chia bài.

Nếu như bọn họ dùng thủ đoạn, vậy thì Trần Triệu Dương cũng không cần nể mặt.

“Tất cả buông tay, mở”, người chia bài thở dài một hơi nhẹ nhõ, sau đó mở cốc lên.

“0a...” “Cái đệt, thật hay giả?”

“Quả thật quá dọa người rồi”.  

“Đây là thần đặt cược nhập à”.

Cốc bị mở ra, lộ ra bên trong là ba viên xúc xắc... ba mặt sáu.

Người ở đây trợn tròn mắt, sau đó lập tức ồn ào, ánh mắt đám người nhìn về phía Trần Triệu Dương lộ rõ sự sùng bái.

“Đáng chết, sao tôi lại không cược theo cơ chứ?”

“Thật là gan lớn thì ăn lớn, gan bé thì đói chết, biết thế tôi cũng cược theo”.

Một ít người muốn cược nhưng lại bị cách cược của Trần Triệu Dương dọa cho sợ hãi lúc này hối hận cực kỳ, hận không thể tát cho bản thân mấy cái, đây quả thật là cơ hội đổi đời nhanh nhất.

Trong cuộc sống có rất nhiều cơ hội thay đổi cuộc đời, nhưng có người biết nắm lấy cơ hội, có người lại chủ động từ bỏ.

Lúc này thân thể người chia bài phát run, gương mặt cũng trắng bệch.

Phải biết chỉ có mình hai người kia cũng đã lấy được hai triệu từ bàn cược này, nếu như lại thêm vài người, vậy thì số tiền quá dọa người. 

Quan trọng nhất chính là, khi nấy anh ta vừa mới động tay chân, theo lý mà nói không có khả năng ra con báo mới đúng, thế nhưng lại ra con báo, quả thật quá tà môn.

“Người anh em, tỉnh... tỉnh đi”, nhìn thấy ánh mắt người chia bài dại ra, có người không nhịn được mở miệng nhắc nhở.

Người chia bài bị đánh thức, lập tức khóc lóc. thảm thiết, quả thật là càng sợ cái gì lại càng phải đối mặt với cái đó.

“Hai vị, mời hai người chờ một lát, số tiền lớn như vậy tôi không có quyền hạn xử lý, tôi sẽ mời giám đốc tới đây”, vẻ mặt người chia bài như đưa đám nói.

“Có thể, đi đi, tìm người có thể làm chủ tới”, Trần Triệu Dương hơi mỉm cười, loại trình độ này chỉ sợ không thể khiến cho ông Kim chú ý, cho nên phải cược lớn thêm một chút nữa mới được.

Rất nhanh, người chia bài đã dẫn một người đàn ông mặc tây trang đi tới.

“Chào anh, tôi là Triệu Dương, giám đốc của sòng bạc này, tố chất tâm lý của người chia bài không tốt lắm, tiếp theo đích thân tôi sẽ phục vụ anh”, trên mặt Triệu Dương là nụ cười tự tin, anh ta nói với Trần Triệu Dương. 

“Oa... Thế mà lại là Triệu Dương”. “Triệu Dương là ai?”

“Triệu Dương chính là người đánh cược giỏi nhất ở thánh phố Úc, nghe nói khả năng đánh cược của anh ta được vua đánh cược thế hệ trước truyền lại, không nghĩ tới chuyện này lại kinh động tới anh ta”.

Nghe được Triệu Dương tự giới thiệu, đám người xung quanh lập tức ồ lên, có người vốn không biết Triệu Dương, nhưng nghe được người xung quanh bàn tàn cũng nhanh chóng biết được.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 942


“Được rồi, vậy thì bắt đầu đi”, Trần Triệu Dương cười híp mắt nhìn người tên Triệu Dương đó, không ngờ anh ta lại là thiên tiên tiểu thành võ giả. Hai tay người này thon dài, đẹp hơn tay phụ nữ rất nhiều, xem ra là luyện thủ thượng công phu.

Mọi người đều biết, những lúc như thế này, tốt nhất không nên dính vào làm gì, cho dù thật sự thắng được tiền, cũng sợ rằng sẽ bị người của sòng bạc chú ý.

Huống hồ, bọn họ nhìn thấy Triệu Dương tự mình ra tay nên cũng không dám đánh cược cậu thanh niên này còn có thể tiếp tục thẳng hay không.

Tiếp đó, Triệu Dương giao tiền Trần Triệu Dương và Tuyên Hoàng vừa thắng ra.

Tuyên Hoàng nhìn thấy tình hình này cũng không dám đặt theo Trần Triệu Dương nữa. Nếu còn thắng nữa, sẽ là một trăm triệu, gặp chuyện tốt thì thu tay lại thôi.

“Được, bây giờ bắt đầu đi”, Triệu Dương cười, cầm hũ đựng xúc xắc, bắt đầu lắc. Ban đầu anh ta lắc rất chậm, nhưng sau đó, hũ đựng trong tay anh ta chuyển động như ảo ảnh, tốc độ gần như đạt đến trình độ cao nhất.

Triệu Dương cho rằng, sở dĩ đối phương có thể thắng nhiều lần như vậy, đơn giản là do nắm giữ  được kỹ xảo nghe xúc xắc, mà kỹ xảo lắc xúc xắc của anh ta lại đúng lúc có thể phá kỹ xảo nghe xúc xắc của đối phương.

Nhìn kỹ xảo lắc xúc xắc của Triệu Dương, mọi người đều rất ngạc nhiên. Có thể thấy một màn thần kì như vậy, bọn họ vô cùng kích động.

Nhưng Trần Triệu Dương lại không có biểu hiện gì cả. Cho dù kỹ xảo lắc xúc xắc của người này giỏi bậc nhất, thì cũng không qua được con mắt nhìn thấy của mình. Chỉ cần đối phương không dở mánh khoé, thay đổi con số trên xúc sắc, thì anh cũng sế j_ không thay đổi.

“Mời”, trên mặt Triệu Dương lộ ra nụ cười. Anh _ ta để hũ xúc xắc xuống bàn, chìa tay ra, ra hiệu cho Trần Triệu Dương đặt tiền cược.

“Tôi đây chỉ thích đặt cả, vừa rồi tôi thắng hơn mười triệu, đặt hết đống thẻ đánh bạc này luôn”, Trần Triệu Dương thản nhiên nói.

“Được, xin cứ tự nhiên”, khoé miệng Triệu Dương lộ ra nụ cười tàn ác. Điều anh ta chờ chính là câu nói này của Trần Triệu Dương, anh ta muốn khiến tất cả mọi người đều phải nhớ kĩ một điều: dám ngang ngược ở đây, phải chuẩn bị tinh thần không lấy lại được vốn ban đầu đi.

“Hả?”, sau khi Trần Triệu Dương đẩy hết tất cả  tiền đặt cược tới chỗ con báo, sắc mặt Triệu Dương lại đột nhiên thay đổi.

Triệu Dương là cao thủ đánh bạc, xúc xắc có thể coi là sở trường của anh ta. Về cơ bản, anh ta muốn lắc ra bao nhiêu thì thì có thể lắc được bấy nhiêu điểm. Vừa rồi lắc xúc xắc, anh ta dám khẳng định đối phương căn bản không thể nghe được, nhưng lại thật sự đoán trúng.

“Mở đi”, nhìn thấy sắc mặt của Triệu Dương, Trần Triệu Dương cười, thúc giục anh ta.

“Mở đi, mở đi, mở đi...”

Người xung quanh bắt đầu nhao nhao lên, hiển nhiên bọn họ cũng muốn biết cậu thanh niên này có thật sự lợi hại như thế không. Nếu như cậu ta thật sự có thể thắng được một số tiền lớn của sòng bạc, đối với bọn họ mà nói, đây là chuyện vô cùng hả giận.

Dù sao, tới đây đánh bạc, đâu có ai không thua nhiều tiền chứ. Vậy nên, bọn họ có thể nhìn thấy sòng bạc chịu nhục thì vô cùng vui vẻ.

Ởnơi này, trước mắt mọi người, Triệu Dương không dở mánh khoé gì, cũng không phải anh ta không dám, mà vì anh ta là cao thủ đánh bạc nên anh ta khinh thường thủ đoạn này. 

Trừ trường hợp không thể làm khác được.

Khi Triệu Dương lật nắp ra, thấy được điểm số bên trong, mọi người đều sợ hãi hô lên, trong mắt đều lộ ra vẻ hâm mộ.

Mười triệu biến thành hơn một trăm triệu, đây chính là giàu đột ngột đấy.

Đây chỉ sợ sẽ là sức hấp dẫn của sòng bạc, không bao lâu nữa, những người trong giới bài bạc gặp nhau sẽ lan truyền tin này. Một cậu thanh niên dùng một trăm đồng tiền đặt cược, cuốn đi hơn một trăm triệu của sòng bạc, đây quả thực là lời tuyên truyền tốt nhất cho nghề.

Nhìn thì như sòng bạc tổn thất một trăm triệu, nhưng chỉ cần tuyên truyền ra ngoài, có lẽ sẽ có nhiều người tới đây hơn. Đến lúc đó, chút tổn thất này có là gì?

“Tiếp tục chứ?”, Trần Triệu Dương thu lại tiền đặt cược rồi ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Dương. Lúc này, sắc mặt Triệu Dương đã trở nên vô cùng khó coi.

“Anh có bản lĩnh thì đặt toàn bộ đi”, Triệu Dương ra vẻ bị chọc giận, quát Trần Triệu Dương.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 943


“Anh chắc chắn cho tôi đặt cả chứ? Nếu tôi lại đặt cả, lát nữa sẽ thu về một tỉ đấy”, Trần Triệu Dương không trả lời mà trực tiếp hỏi lại.

“Tôi chỉ sợ anh không đặt cả thôi. Tôi thấy, anh cũng không cần đặt cả đâu, lỡ như thua thì không lấy lại được vốn ban đầu nữa đấy”, Triệu Dương là cao thủ đánh bạc, đương nhiên hiểu được chiến thuật tâm lý, nên mới có “lòng tốt” khuyên bảo.

“Không lấy lại được vốn ban đầu? Một trăm đồng sao””, Trần Triệu Dương hỏi ngược lại.

“Cái gì mà một trăm đồng?”, Triệu Dương sửng sốt.

“Xem ra, không phải cái gì bọn họ cũng nói cho anh biết. Tôi nói là, tôi dùng một trăm đồng tiền, thắng tới bây giờ”, Trần Triệu Dương nhếch miệng, lộ ra nụ cười sáng lạn.

“Gì cơ?”, nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, Triệu Dương lập tức trợn tròn mắt.

Cho dù nhà cái trước đó làm không tốt, nhưng cũng không thể nào để đối phương dùng một trăm đồng thắng hơn một trăm triệu được.

Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, sợ rằng sòng bạc của bọn họ sẽ bị chê cười mất.

“Đừng dông dài nữa, bắt đầu đi”, trong mắt Triệu Dương lộ ra vẻ kiên quyết, lập tức gia tăng tốc độ tay. Hũ xúc xắc trong tay anh ta đã chuyển động đến tốc độ nhanh nhất, không nhìn thấy nữa rồi.

Người xung quanh nhìn thấy mà phát ngốc, kỹ thuật lắc xúc xắc như vậy, thật sự quá lợi hại.

Nhưng mà, kĩ thuật lợi hại như vậy, lại thua trước một cậu thanh niên. Cậu ta mới là người lợi hại nhất.

“Xin mời”, ánh mắt Triệu Dương nhìn Trần Triệu Dương đầy ý khiêu khích. Anh ta muốn xem thử, mình đã dốc hết thủ đoạn ra rồi, liệu đối phương còn đoán trúng được nữa không.

“Yên tâm đi, vẫn đặt cả, lần này, tôi vẫn đặt con báo”, Trần Triệu Dương cười híp mắt đẩy tiền đặt cược về phía con báo.

Trần Triệu Dương nói xong, Triệu Dương lập tức căng thẳng, không ngờ tên này lại đoán trúng được.

Vốn dĩ, theo lẽ thường, tỉ lệ hai lần đều ra con báo là vô cùng nhỏ. Người bình thường sau hai lần đoán trúng thì sẽ không đặt con báo nữa.

Nhưng mà cậu thanh niên này lại đặt con báo, điều này khiến anh ta vô cùng bất ngờ.

Anh ta hiểu, lần này anh ta đã không thể không dở thủ đoạn nữa rồi. 

Nghĩ tới đây, anh ta phát động nội lực, xúc xắc vốn đã dừng lại lại lần nữa xoay chuyển.

Đương nhiên Trần Triệu Dương nhìn rõ anh ta đã làm gì, nhưng mà, anh cũng không vội di chuyển xúc xắc mà chờ cơ hội.

“Không thay đổi sao?”, trong mắt Triệu Dương mang theo sự tự tin, anh ta hỏi Trần Triệu Dương.

“Không đổi, anh chắc chẵn anh cũng không sửa lại chứ?”, Trần Triệu Dương vuốt tay, nhìn Triệu Dương, hỏi một câu khó hiểu.

Triệu Dương lập tức sửng sốt, sau đó lại giật mình.

Anh ta đã biết mình động vào xúc xắc, quả thực đáng sợ.

“Mở đi”, Trần Triệu Dương ra hiệu cho anh ta mở hũ xúc xắc ra.

Đầu Triệu Dương toàn là mồ hôi, dù thế nào. cũng không dám mở nắp ra, bởi vì anh ta có dự cảm, nếu mở nó ra, mọi chuyện sẽ hỏng bét.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 944


"Mở đi!"

Hiện tại tất cả mọi người xung quanh đều vô cùng phấn chấn, hóng trò vui không sợ lớn chuyện, lần này nếu lại mở ra thêm một con báo, dù chỉ là một tỷ thì cũng quá lớn rồi.

Lúc này Triệu Dương cảm thấy vô cùng hối hận, sớm biết vậy anh ta đã chẳng ra mặt, để thầy mình ra chẳng phải là tốt hơn hay sao.

Nghĩ đến đây, dưới đáy lòng Triệu Dương dâng lên sự độc ác, đôi chân phía dưới chậm rãi di chuyển đến chân bàn đánh bài, nhẹ nhàng đá vào đó một cái.

Làm xong việc này, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Trần Triệu Dương nói: "Anh đã muốn để tôi mở, thì tôi đành mở vậy".

"Läc xong rồi không mở chẳng lẽ giữ lại trang trí à?", Trần Triệu Dương cười lạnh, chút chiêu trò của Triệu Dương hiển nhiên đã bị anh nhìn rõ, nếu tên đó đã chơi bẩn, anh cũng không cần phải nương tay.

Mọi người xung quanh đều đang tập trung nhìn chăm chăm vào chung xúc xắc đó, tất cả bọn họ ai cũng muốn chứng kiến một huyền thoại mới xuất hiện trong giới bài bạc.

Dù gì thì cậu thanh niên đó đến tận bây giờ vẫn chưa thất bại trận nào, không biết điều chờ đợi cậu ta có phải là kỳ tích nữa hay không.

Tuy Triệu Dương không biết làm cách nào mà Trần Triệu Dương có thể đánh đâu thắng đó như vậy, nhưng chỉ cần không ra con báo nữa là được. Vì thế lúc đang giữ chung xúc xắc anh ta lại đá bàn thêm phát nữa, ngay sau đó thẳng tay mở nắp chung ra.

"0a." "Cái quái gì vậy". "Thật đấy à? Đáng sợ quá".

"Một tỷ, đây chính là phất lên chỉ sau một đêm, quá điên cuồng".

Sau khi xúc xắc bên trong chung xuất hiện trước mắt mọi người, ai ai cũng đều kinh ngạc, bởi vì cả ba con xúc xắc đều là sáu nút, lại là bộ ba đồng nhất.

Liên tục mấy lần đều là con báo, đáng sợ thật, có người nghĩ là Trần Triệu Dương giở trò, nhưng người đổ xúc xắc là người của sòng bạc, Trần Triệu Dương cơ bản còn không được chạm vào bàn đánh ấy chứ, hoàn toàn không có khả năng gian lận.

Đã thế thì chỉ còn lại một giả thuyết là Trần Triệu Dương có năng lực nghe xúc xắc, là một cao thủ cờ bạc.

Tạ Thụy Ý nhìn đến ngây người, anh ta biết người vừa cứu mình hoàn toàn chả quen biết gì, nhưng cũng không giải thích.

Dù vậy nhưng không ngờ cậu thanh niên mãi không chịu nói gì kia lại lợi hại như thế, mới mấy ván cờ đã thăng được một tỷ, thật sự là thần bàn chốn trần gian.

Điều này làm cho ánh mắt Tạ Thụy Ý nhìn Trần Triệu Dương trở nên khâm phục.

Mà lúc này Triệu Dương đã hoàn toàn trợn tròn mắt, anh ta chuẩn bị nhiều như thế mà vẫn thua, đó cũng chẳng phải là số tiền nhỏ, một tỷ lận đấy, doanh thu của sòng bạc trong vòng một tuần chắc cũng mới chỉ được tầm tầm đó, còn chưa tính các khoản chỉ phí khác.

Lần này thì xong rồi, không những danh tiếng đều quét rác, đã thế sợ là anh ta còn phải chịu sự trách mắng của sòng.

Chuyện xảy ra ở sảnh lớn sớm đã dẫn đến sự chú ý của quản lý sòng bạc, vốn dĩ họ nghĩ có Triệu Dương ra tay thì mọi chuyện sẽ không thành vấn đề, cho nên cũng không định đến. Ai ngờ Triệu Dương vừa ra mặt đã thua nhiều như vậy, nếu không có biện pháp thì chắc chắn lần này sòng bạc sẽ phải tổn thất rất lớn.

"Ông Kim, phải làm sao bây giờ? Có cần tôi ra tay hay không?", bên trong phòng quản lý ở lầu hai, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, bộ dáng đẹp trai mở miệng hỏi.

"Đội trường Tần Hải, nếu vào lúc này công khai ra tay với cậu ta, có thể sẽ khiến rất nhiều người tức giận, đến lúc đó trong vòng một ngày, danh tiếng của sòng bạc sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, cách này không ổn", ông Kim híp mắt, liếc nhìn tên phó đội trưởng đội bảo vệ kia rồi thản nhiên nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 945


Lúc này tên phó đội trưởng đó chảy đây mồ hôi lạnh, cậu ta không ngờ chỉ vì chút lòng tham của mình lại đưa đến một nhân vật lợi hại như thế.

"Ông Kim, thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi cũng không lấy được bao nhiều tiền, đó đều là Tạ Thụy Ý nợ tôi. Bây giờ tôi đi giết anh ta, sau đó ông cho người bắt tôi lại, nói đó là hành vi cá nhân của tôi, không liên quan gì tới sòng bạc", phó đội trưởng lập tức quỳ xuống. liều mạng dập đầu, đồng thời tỏ vẻ không thèm để ý.

Cậu ta biết dựa vào thủ đoạn của ông Kim, trong chuyện này bản thân nhất định là xong đời rồi, không bằng nhân lúc mọi thứ vẫn chưa thể hoàn toàn cứu vãn làm ít chuyện để bù đắp. 

"Hừ, cậu cho rằng chút trình độ này của cậu thì làm được gì? Cút sang bên cạnh quỳ xuống cho tôi, chờ tôi đi giải quyết xong chuyện sẽ tính sổ với cậu sau", ông Kim hừ lạnh, một phát đạp bay cậu ta, lại hung hăng đấm vào tường vài cái, lúc này mới ngừng lại.

Tần Hải chỉ lạnh lùng liếc nhìn phó đội trưởng, sau đó chuyển ánh mắt đến trên người ông Kim.

"Để ông Tê ra tay đi, chuyện của sòng bạc, tốt nhất là dùng cách của sòng bạc giải quyết", ông Kim bình thản nói.

"Vâng", Tân Hải gật đầu, sau đó đi thẳng ra ngoài.

"Tăng Kim Lai, cậu đã thật sự cho tôi một niềm vui bất ngờ đấy. Nhưng cậu cho rằng thuyền đánh bạc là nơi cậu có thể tùy ý làm càn ư? Cho dù tên này có là cậu chủ của gia tộc lớn thì hôm nay cũng buộc phải trả cái giá đắt", ông Kim nhìn Trần Triệu Dương thần sắc bình thản qua camera giám sát, hơi lo lắng cho Tăng Kim Lai, trong mắt lóe lên vệt sáng độc ác.

Đúng lúc đó, Trần Triệu Dương trong màn hình đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng về camera, đồng thời nở một nụ cười kì lạ.

Ông Kim nhìn thấy nụ cười này của Trần Triệu Dương, đáy lòng phút chốc cảm thấy hồi hộp, lẽ nào. tên đó biết mình có thể nhìn thấy cậu ta?

"Được rồi, bồi thường tiền đi, nhận tiền xong tôi còn có việc khác phải làm", Trần Triệu Dương dời tầm mắt khỏi camera, thong thả nói với Triệu Dương.

"Xin cậu chờ một chút, tôi lập tức gọi người tới đây kiểm tra thẻ đánh bạc", Triệu Dương nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như tên này còn muốn đánh tiếp, anh ta có lẽ sẽ ngất xỉu tại chỗ, cũng may đối phương không định tiếp tục.

Ngay sau đó, một người chia bài khác cũng đến giúp kiểm tra thẻ đánh bạc, vốn dĩ kiểm thẻ không cần tốn nhiều thời gian như vậy, họ cũng đều biết thẻ của Trần Triệu Dương là bao nhiêu, đây chẳng qua chỉ là kế hoạch câu giờ.

Bọn họ tin rằng người của sòng bạc sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, chắc chắn là còn kế hoạch khác phía sau, vì thế họ muốn thay sòng bạc kéo dài chút thời gian.

Đương nhiên Trần Triệu Dương cũng biết mục dích của những người này, chỉ là anh không thèm phá vỡ, nếu như đối phương còn chưa chịu thỏa hiệp, anh sẽ tiếp tục dạy bọn họ cách làm người.

Quả nhiên không lâu sau lại có người tới, đó là một ông lão khoảng chừng năm mươi sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần nhìn qua thì có vẻ vô cùng tốt.

"Thưa anh, thẻ đã đếm xong, hiện giờ anh muốn đổi thẻ hay là tiếp tục đánh?", Triệu Dương thấy người vừa đến, trong lòng bỗng nhiên như được tiếp thêm sức mạnh, quay sang hỏi Trần Triệu Dương.

"Haha, anh không thua đến ngu người rồi đấy chứ? Tình huống thế này mà còn dám mời tôi đặt cược?", Trần Triệu Dương dùng ánh mắt như đang xem một tên ngốc nhìn Triệu Dương, nhưng tầm mắt lại hướng về phía ông lão kia.

"Cậu thanh niên này, nếu cậu đã muốn chơi tiếp, thế thì ông già này sẽ chơi cùng cậu một lần, cậu thấy sao?", ông lão đó cuối cùng cũng đến nơi, nhìn về phía Trần Triệu Dương hỏi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 946


"Được, cứ tới đi", Trần Triệu Dương nở nụ cười xán lạn. Người ta cho tiền mà anh không nhận thì chẳng phải sẽ làm họ thất vọng rồi sao?

"Anh Trần, có phải hơi mạo hiểm rồi không? Ai cũng biết đi thuyền đánh bạc mà đắc tội ông Hà thì không phải chuyện tốt lành gì", Tăng Kim Lai có chút lo âu, dẫu sao nơi này cũng là vùng biển quốc tế, ông Hà có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Úc thì chắc chắn không thuộc dạng hiền lành dễ chọc.

"Người ta đã ra chiêu, mình không tiếp chiêu thì chẳng phải quá bất lịch sự rồi sao?", Trần Triệu Dương khoát tay. Nguyên tắc của anh là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu những kẻ này muốn bẻ tay anh thì phải chuẩn bị tinh thần bị chặt tay lại.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, mặc dù Tăng Kim Lai vẫn còn hơi lo nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Dù sao nơi này cũng là thuyền đánh bạc, những người lên được con thuyền này không giàu thì sang, cho dù ông Hà có thế lực mạnh mẽ thế nào đi nữa cũng hoàn toàn không thể làm ra chuyện quá giới hạn gì.

"Tốt, trẻ tuổi quả là tốt, rất hăng hái, lên nào”, ông lão đi qua, Triệu Dương lập tức nhường chỗ. 

"Thầy, anh ta...", Triệu Dương vốn định nói thêm gì nhưng lại bị ông lão cản lại.

"Tôi nhớ ra rồi, lẽ nào đây là Tê Duyệt, một trong ba ông vua đánh bạc của thành phố Úc?"

Đám đông xung quanh nghe Triệu Dương gọi ông lão ấy là thầy, một số người suy nghĩ nhanh nhạy chợt bật thốt lên.

Mặc dù có rất nhiều người không nhận ra Tề Duyệt nhưng họ đều đã nghe qua tiếng tăm của ông vua đánh bạc họ Tề.

Có thể nói rằng Tề Duyệt là một bậc thầy đánh bạc toàn năng, chưa có kỹ xảo đánh cược nào mà ông ta không thành thạo. Mặc dù ông ta có tài đánh cược ở một mức độ rất cao siêu, nhân duyên của ông ta lại không mấy tốt đẹp, sau đó vì ông ta tới sòng bạc của nhà họ Hà thu tiền, bị phát hiện nên bị bắt lại, từ đó ông vua đánh bạc này trở thành người phục vụ cho nhà họ Hà.

Tuy Tề Duyệt rất ít khi ra tay nhưng trên giang hồ vẫn luôn truyền tai nhau truyền thuyết về ông ta, không ngờ lần này ông ta lại tham gia vào.

"Anh Tăng, người này tài như thế, liệu Trần Triệu Dương có thể làm đối thủ của ông ta không?", Nam Cung Yến đang đứng bên cạnh không nhịn được bắt đầu lo lắng, hỏi Tăng Kim Lai. 

"Thưa cô, mặc dù Tê Duyệt này rất giỏi nhưng vẫn không phải đối thủ của anh Trần, cô hãy chờ lát nữa xem họ đánh cược thế nào đi", Tăng Kim Lai lại lắc đầu. Có thể nói anh ta có lòng tin mù quáng đối với Trần Triệu Dương, lúc trước khuyên can Trần Triệu Dương đừng tiếp tục đánh cược nữa thật ra cũng chỉ vì sợ nhà họ Hà sẽ phản kích.

Còn kết quả thua cuộc! Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến.

"Cược thế nào?", Trần Triệu Dương nhìn Tê Duyệt, hỏi.

"Cậu giỏi đổ xúc xắc như vậy thì chúng tôi cũng không ngại tiếp tục cược xúc xắc, có điều, luật sẽ bị đổi một chút", Tê Duyệt nở một nụ cười thoải mái, không hề có tính công kích, nói với Trần Triệu Dương.

"Được thôi, ông nói luật đi", Trần Triệu Dương nghe vậy cũng không phản đối, anh muốn nhìn xem "Tề Duyệt này có kế sách gì.

"Lần này chúng ta thi mở lớn hay mở nhỏ, ván đầu tiên xem ai mở lớn, ván hai xem ai mở nhỏ, ván ba, chúng ta lấy tùy ý một người ở đây rồi đoán số. Đấu ba ván, thắng hai ván thì thắng, thế nào?", Tả Duyệt vuốt bộ râu của mình, lên tiếng. 

"Khá thú vị", nghe Tê Duyệt nói vậy, Trần Triệu Dương ngẩn người, sau đó gật đầu, nói: "Được thôi, cứ theo ông".

"Đã đánh cược thì phải có tiền đặt cược, ông nói xem, muốn đánh cược cái gì?", sau đó Trần Triệu Dương lại hỏi.

"Luật do tôi quy định rồi, vậy tiền đặt cược cậu nói đi", Tê Duyệt ra vẻ hào phóng, nói với Trần Triệu Dương.

"Như vậy thì tôi cũng không khách sáo. Ba ván thắng hai thì thắng, ván đầu tiên gấp đôi, ván thứ hai gấp mười, ván thứ ba gấp trăm lần, có dám cược không? Tôi cược toàn bộ", Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn Tê Duyệt.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 947


Anh muốn dọa Tề Duyệt, anh cũng không tin Tê Duyệt này dám chơi với số tiền cược lớn như thế.

“Cái gì?"

Nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, những người xung quanh, kể cả hai thầy trò Tê Duyệt đều há hốc mồm.

Số tiền cược này thật sự quá đáng sợ, tất cả những người trong sòng bạc đều đã đi xuống, ai nấy đều nhìn về phía Trần Triệu Dương với ánh mắt tràn đầy sùng bái. 

"Được thôi, chỉ là không biết cậu có nhiều tiền hay không, lỡ cược xong, cậu không lấy ra được chừng đó tiền thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?", sau một lúc khiếp sợ, Tê Duyệt nhếch mép, hỏi.

"Xem ra là ông muốn xác nhận số vốn. Nếu ông đã muốn như thế thì tôi cũng vậy. Đừng nói với tôi rằng nguyên cái sòng bạc lớn thế này lại không có tiền nhé, tôi chỉ nhận tiền mặt", Trần Triệu Dương lạnh lùng phản bác.

"Chưa kể, ông chỉ là một tên sai vặt, sao có thể tự quyết định được?", rõ ràng cách nói chuyện của Trần Triệu Dương không mấy dễ nghe.

"Cậu..., nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, Tê Duyệt lập tức bực tới mức gân xanh cũng nổi lên, suýt nữa đã vươn tay bóp chết Trần Triệu Dương.

Nhưng nơi này là thuyền đánh bạc, đang có nhiều người nhìn, ông ta không thể mất bình tĩnh được.

"Chỉ cần cậu cũng xác nhận đủ vốn, của tôi chắc chắn không thành vấn đề", Tê Duyệt gân cổ lên quát Trần Triệu Dương.

"Được, ông cứ xác nhận thoải mái", Trần Triệu Dương lạnh lùng cười, lấy chiếc thẻ đen kia ra khỏi túi rồi đặt lên bàn cược, tiện tay phóng nó đến trước mặt Tê Duyệt. 

"Ơ"...  thấy chiếc thẻ đen, toàn bộ những người ở đây đều thay đổi sắc mặt. Đây chính là thẻ đen toàn cầu, không ngờ người trẻ tuổi này lại năm giữ một chiếc trong tay, xem ra cậu ta có thực lực rất mạnh.

"Nhanh lên, đừng lề mề", thấy Tê Duyệt còn sững người ở đó, Trần Triệu Dương lập tức thúc giục.

"Được, được, tôi sẽ đi kiểm tra ngay", Tê Duyệt nghe thấy lời anh nói mới hoàn hồn, sau đó tìm người bắt đầu kiểm tra số vốn.

Bên phía sòng bạc không lấy tiền mặt ra mà lấy một chiếc biệt thự nằm trên lưng chừng núi, mười chiếc xe thể thao cùng năm phần trăm cổ phần ở sòng bạc làm tiền đặt cược. Theo cái nhìn của Tăng Kim Lai, những thứ tiền đặt cược này có giá trị khoảng một trăm tỷ, căn biệt thự ở lưng chừng núi và xe thể thao là tiền cược cho hai ván đầu.

Sau khi xem qua, Tăng Kim Lai gật đầu với Trần Triệu Dương, hiển nhiên những thứ này đều là thật.

Thứ làm cho người ta không thể không hâm mộ chính là năm phần trăm cổ phần kia. Nó thật sự là một con gà mái biết đẻ trứng, có tiền cũng không mua được.

Biết giá trị của những thứ này rồi, Trần Triệu Dương không phản đối. Mấy thứ đó tốt hơn tiền, nếu họ chịu lấy ra thì nhận thôi.

"Anh Trần, luật này phải làm sao đây?", Tăng Kim Lai trông khá miễn cưỡng, hỏi Trần Triệu Dương.

"Không có việc gì", Trần Triệu Dương lắc đầu, không để ý.

"Anh Tăng, này nghĩa là sao vậy?" Nam Cung "Yến và những người khác ở bên cạnh lập tức thắc mắc.

"Lão Tê Duyệt này quá cáo già, ngoài mặt thì nói là muốn chiếu cố anh Trần nên chọn phương pháp mà anh ấy am hiểu là đổ xúc xắc, nhưng cái luật chơi này lại đang hạn chế anh ấy", Tăng Kim Lai tức giận, nhìn Tê Duyệt nói.

Lúc này những người xung quanh cũng nhìn về phía Tề Duyệt với vẻ khinh thường, hiển nhiên họ cũng đoán được vì sao Tề Duyệt lại ra luật chơi kiểu này.

Khả năng đoán xúc xắc của Trần Triệu Dương là không thể nghi ngờ, nhưng mà, đổ xúc xắc như thế nào thì không ai biết được.

Còn Tề Duyệt lại nổi tiếng là vua đánh bạc của thành phố Úc, đổ xúc xắc chính là sở trường của ông ta, với luật chơi đó, có lẽ ông ta sẽ chiếm hết thế thượng phong trong hai ván đầu, thật sự quá có lợi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 948


Dù bị những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Tê Duyệt vẫn không để bụng. Ở sòng bạc chỉ có thăng và thua, ai quan tâm dùng mánh lới gì?

"Như vậy thì chúng ta cùng lắc xúc xắc đi", Tê Duyệt cười híp mắt nhìn Trần Triệu Dương, sau đó ra hiệu nhà cái đưa một bộ cho Trần Triệu Dương dùng.

"Cái này tôi chưa từng chơi, để tôi thử một chút", nói rồi Trần Triệu Dương cầm bộ lắc xí ngầu lên, lấy ba viên xúc xắc kia bỏ vào trong đó rồi bắt đầu lắc.

"Trời mẹ, không ngờ cậu chàng này lại không biết lắc xúc xắc".

"Xong, tôi đã nói rồi mà, Tê Duyệt này tuyệt đối là cáo già, tính đúng người ta không biết lắc xúc xắc".

"Haiz, một số tiền khổng lồ như vậy cứ thế bị ném xuống sông, tiếc quá đi mất".

Những người xung quanh thấy cách Trần Triệu Dương lắc xí ngầu thì đều giật cả mình. Đây đích thị là một lính mới lần đầu tiên tiếp xúc với lắc xí ngầu rồi, cho dù họ làm kiểu nào cũng đều chuyên nghiệp hơn Trần Triệu Dương.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt những người ở đây nhìn Trần Triệu Dương đã thay đổi hoàn toàn, không còn sự sùng bái như trước đây nữa, họ đều đã dự kiến được cảnh Trần Triệu Dương sẽ thua cực kỳ bi thảm.

Tê Duyệt đương nhiên cũng thấy cách lắc xí ngầu của Trần Triệu Dương, ông ta suýt thì bật cười.

Mặc dù trước đó ông ta đã đoán được rằng có thể Trần Triệu Dương chỉ giỏi ở việc nghe đoán số, không rành lắc xí ngầu nhưng không ngờ anh lại gà đến mức này.

Ông ta biết lần này mình đã cược đúng, xem ra có thể làm chiến tích của mình tăng lên rồi.

Triệu Dương ở bên cạnh thì há hốc mồm, đồng thời càng thêm khâm phục khả năng tính toán của thầy mình.

Lúc thấy Trần Triệu Dương nghe đoán số lợi hại như thế, theo phản xạ anh lập tức cho rằng Trần Triệu Dương là một tay cá cược giỏi, không ngờ người này chỉ am hiểu nghe đoán số mà thôi.

Đúng là gừng càng già càng cay mà. "Anh Tăng, có phải Trần Triệu Dương gặp nguy

rồi không?", hiển nhiên Nam Cung Yến cũng nghe thấy lời bàn tán của đám đông, hơi căng thẳng hỏi. 

“Thưa cô, tôi cũng không biết anh Trần còn có thủ đoạn gì nữa, nhưng tôi nghĩ nếu anh ấy dám cược thì nhất định có lý của anh ấy", Tăng Kim Lai cười khổ lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nói.

Không lâu sau đó, Tê Duyệt dừng động tác lắc lại, nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt kiêu ngạo.

Lúc này ông ta đã không còn coi trọng Trần Triệu Dương nữa, dù sao thì một lính mới cá cược đến lắc xí ngầu cũng không biết như anh thì làm sao có thể lắc ra được con số mà mình muốn chứ?

Trần Triệu Dương thấy Tề Duyệt dừng lại cũng dừng theo.

"Ông lớn tuổi, ra trước đi", Trần Triệu Dương làm động tác “Mời”, cười nói.

"Miệng lưỡi bén nhọn quá nhỉ, vậy tôi sẽ cho cậu chết hoàn toàn", Tê Duyệt nghe Trần Triệu Dương nói mình già thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lạnh lếo nói.

Sau đó, ông ta mở nắp ra, để lộ ba viên xúc xắc bên trong, toàn bộ đều là sáu.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều không hề bất ngờ, dù sao đến học trò Triệu Dương cũng có thể tùy ý lắc ra được con số mà mình muốn, Tê Duyệt là sư phụ của anh ta thì sao có thể kém hơn học trò mình được.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về phía Trần Triệu Dương, dựa trên cách lắc xí ngầu của Trần Triệu Dương để đoán xem hai người sẽ hòa hay anh thua, dù sao cả ba xúc xắc đều mang số sáu đã là lớn nhất rồi.

"Oa, thật là lợi hại, xem ra ván này tôi chết rồi", Trần Triệu Dương cố ý tỏ ra sợ hãi, sau đó thờ ơ mở nắp ra.

"Ôi má ơi, thật hay giả vậy?" “Tôi không bị hoa mắt chứ?" "Cũng là ba sáu, không ngờ lại hòa".

Khi ba con xúc xắc trong bộ lắc của Trần Triệu Dương hiện ra trước mắt bao người, ai nấy đều giật mình bật thốt.

Bởi vì không một ai nghĩ rằng tên lính mới không biết lắc xí ngầu này lại lắc ra được cả ba viên đều sáu, thật sự không thực tế.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 949


Tê Duyệt vốn dĩ cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng nên bắt đầu tỏ ra tự phụ, lúc này nét mặt tươi cười của ông ta chợt cứng lại, khó tin nhìn ba viên xúc xắc đang lặng lẽ nằm trong bộ lắc, số điểm giống với của ông ta. Nói cách khác, ván này hai người hòa.

Kết quả ấy khiến cho ông ta không chấp nhận được, sắc mặt cũng đỏ bừng.

Triệu Dương đứng cạnh cũng kinh ngạc, ban đầu anh ta còn vô cùng bội phục mưu kế của sư phụ mình, không ngờ nó lại thất bại như thế.

Mà cách duy nhất để kết quả này xảy ra chính là, bản thân Trần Triệu Dương là một tay cá cược tài ba.

"Ai, ông nói xem, dù gì cũng là vua đánh bạc mà lại hòa với một tên vô danh tiểu tốt như tôi, thế không phải thành thua rồi còn gì. Tuổi lớn như thế, quả là khí tiết tuổi già khó giữ được", Trần Triệu Dương ra vẻ thương hại, trong giọng nói là sự tiếc nuối rất rõ ràng.

"Cậu... Tức chết ông già này rồi", nghe thấy những lời này của Trần Triệu Dương, Tê Duyệt bực đến mức cả người đều run lên.

"Anh Trần, muốn chơi thì cứ chơi đi, phiền anh đừng nói mát người khác", Triệu Dương không nhịn nổi nữa, nói với Trần Triệu Dương.

"Được thôi", Trần Triệu Dương chìa hai tay, không nói thêm nữa. 

"Nếu ván đầu tiên hòa thì bắt đầu ván thứ hai luôn đi", Tê Duyệt hít sâu một hơi, ghìm cơn tức giận xuống đáy lòng, nói với Trần Triệu Dương.

"Dĩ nhiên không thành vấn đề", Trần Triệu Dương mỉm cười, cầm bộ lắc lên, vẫn lắc với cái kiểu vô cùng chậm chạp đó, kĩ thuật lắc xí ngầu ấy thật sự là vụng về đến mức không muốn nhìn.

Lần này Tê Duyệt không còn tràn trề tự tin như trước nữa, cộng thêm việc bị Trần Triệu Dương chọc giận, ông ta đã bắt đầu mất bình tĩnh.

Nhìn vào lối lắc xí ngầu của Tề Duyệt là có thể thấy được ông ta đang mất kiểm soát.

Trần Triệu Dương đương nhiên cũng thấy trạng thái này của Tê Duyệt, đây chính là kế hoạch của anh.

Mặc dù với thực lực của anh thì thẳng được cuộc cá cược này là dễ như trở bàn tay.

Nhưng anh không thể đả kích sòng bạc một cách triệt để như thế được, nếu họ cố tình dây dưa với anh thì cứ thẳng tay vả mặt vậy.

Ngoài việc thua tiền ra thì cách để khiến cho. sòng bạc đau đớn nhất chính là thanh danh bị quét đất. Không có vua đánh bạc áp trục, sẽ có rất nhiều người của Lao Thiên Môn tìm tới cửa. Trừ khi họ đóng cửa, còn nếu không chỉ cần mở cửa là sẽ chịu tổn thất rất lớn.

Dùng mưu kế để phá kế sách của đối thủ, muốn đối phó với một tên cáo già dày dặn kinh nghiệm như Tề Duyệt phải đủ tàn nhãn mới được, đánh vào mặt tâm lý là chiêu quan trọng nhất.

Ván này hai người không lắc xí ngầu quá lâu.

"Ông lão à, cái thân già của ông không được rồi, mới lắc có hai lần thôi mà đổ mồ hôi thế kia rồi, khi nào rảnh nhớ bồi bổ vào nhé", Trần Triệu Dương cười híp mắt nhìn Tê Duyệt.

"Anh Trần, phiền anh đừng công kích người khác", Triệu Dương đứng gần đó sợ sư phụ mình bị tức chết, mở miệng quát.

"Anh có bị ngốc không thế? Vừa rồi rõ ràng tôi đang quan tâm đến sức khỏe của ông ấy mà, sao lại biến thành công kích rồi? Ôi, dạo này làm người tốt cũng khó quá", Trần Triệu Dương trợn mắt ba hoa chích chòe cãi lại, giọng điệu nghe rất gợi đòn.

"Cậu thanh niên này, đừng nhiều lời nữa, mở đi", "Tầ Duyệt biết có lẽ ván này lại phải hòa rồi, kết quả thắng thua sẽ được quyết định bởi ván cuối cùng.

"Vậy được rồi, tôi mở trước đây", Trần Triệu Dương lập tức chìa tay ra, mở bộ lắc của mình. 

Mọi người thấy ba viên xúc xắc chồng lên nhau, phía trên cùng là một điểm, đây là con số nhỏ nhất.

Thấy số điểm mà Trần Triệu Dương lắc ra được, lòng Tê Duyệt tức khắc chùng xuống. Ông ta biết mình đã thật sự gặp được đối thủ rồi, Trân Triệu Dương này luôn giả heo ăn cọp, đến lúc này mới bày ra năng lực thật sự.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 950


Quả nhiên, khi T8 Duyệt mở hộp lắc xúc xắc ra, kết quả xúc xắc của ông ta cũng giống như của Trần Triệu Dương, nói cách khác, hai người lại hòa.

Theo tình trạng này chỉ có thể tiến hành ván thứ ba, ai cũng biết tiền cược của ván thứ ba là gấp trăm lần, trước đó hai người đều đã tự đặt cược một tỷ, gấp trăm lần chính là một trăm tỷ, đây quả thật là một con số thiên văn.

Trần Triệu Dương vốn còn muốn đặt hết cả mười tỷ mà mình vừa thắng được, ngặt nỗi ông già họ Tề này không dám chơi lớn, dẫu sao gấp trăm lần của mười tỷ là một ngàn tỷ rồi.

Hỏi thử ai có thể gánh nổi tỷ lệ cá cược khổng

Ban đầu kiểm tra lại số vốn cũng vì việc này, suy cho cùng, nếu như trong tay không có số tài sản lớn ấy thì không thể nào đặt cược kiểu đấy được.

"Tiếp theo chúng ta sẽ chọn một người bất kì để lắc xúc xắc, ông chọn hay tôi chọn?", Trần Triệu Dương nhìn về phía Tề Duyệt, hỏi.

"Hay là để lão già này lắc xúc xắc cho mọi người đi!", vừa lúc đó, một ông cụ mang kính trong trang phục nghiên cứu viên, tóc được búi gọn gàng †âm sáu mươi, bảy mươi tuổi đi ra. 

"Tước sĩ Lý, không ngờ ông cũng ở nơi đây, thất lễ quá", khi Tê Duyệt thấy người vừa đứng ra là ai, ông ta giật mình, kính cẩn đi qua và chào hỏi ông cụ.

"Trời đất ơi, không ngờ lại là tước sĩ Lý Hằng, thật không vậy?"

"Tước sĩ Lý thường sống kín tiếng lắm, không ngờ lại tới thuyền đánh bạc".

"Nghe nói tước sĩ Lý thích nhất là cá cược, mặc dù ông ấy chơi không giỏi nhưng lại rất si mê với nó".

"Có tước sĩ Lý làm người lắc xúc xắc, quả là không còn gì tốt hơn nữa".

Phần lớn đám đông đều đến từ thành phố Úc nên khi thấy Lý Hằng, có người nhận ra ông ta, nhìn ông ta với ánh mắt đầy kính trọng.

"Anh Trần, Lý Hằng này là một trong ba tước sĩ của thành phố Úc. Ông ấy thích làm từ thiện, hội từ thiện Lý do ông ấy sáng lập đã nhiều lần quyên tiền cho chúng ta. Tước sĩ này không chỉ có danh vọng rất lớn ở thành phố Úc mà còn đóng vai trò hết sức quan trọng đối với thành phổ".

Tăng Kim Lai đứng cạnh lập tức giải thích cho Trần Triệu Dương biết. 

Nghe thấy Tăng Kim Lai nói vậy, sự kính trọng đối với ông cụ hiền lành này lập tức dâng lên trong lòng Trần Triệu Dương.

Không ngờ ông lão này là một người thích từ thiện, tốt hơn quá nhiều so với bọn người vì danh tiếng mà làm từ thiện.

"Hôm nay tôi chỉ là một ông khách tới đánh bạc bình thường thôi, không biết ông già này làm người lắc xúc xắc, mọi người có ý kiến gì không?".

Lý Hằng vốn không muốn đứng ra, nhưng cuộc so tài này quá gay cấn, một người thích đánh bạc như ông ta không muốn mất đi cơ hội này, nhất định phải tham dự mới được.

"Tước sĩ Lý, sao dám làm phiền ông đích thân lắc xúc xắc được..." Tê Duyệt vừa nghe Lý Hằng nói vậy thì hơi sợ hãi.

"Sao đấy? Chê tôi già à? Mặc dù ông già này đã lớn tuổi nhưng lắc xúc xắc vẫn không vấn đề gì", nghe Tê Duyệt nói thế, Lý Hằng trừng ông ta, tức giận nói.

"Sao tôi dám chê ông chứ, không biết cậu Trần có ý kiến gì không?", Tê Duyệt nhanh chóng xin lỗi rồi đẩy vấn đề khó khăn này cho Trần Triệu Dương.

"Tôi đương nhiên không ý kiến rồi, được một tiền bối đức cao vọng trọng như tước sĩ Lý giúp đỡ  làm chủ cuộc so tài là niềm vinh hạnh của chúng tôi", Trân Triệu Dương không quan trọng việc ai lắc xúc xắc, nếu Lý Hằng này có danh vọng cao như vậy có lẽ sẽ không cùng một phe với người của sòng bạc, với anh thì đây cũng là một chuyện tốt.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 951


"Vậy tôi cũng đồng ý", lúc này Tê Duyệt còn dám ý kiến gì nữa, đồng ý theo.

"Hừ”, hiển nhiên Lý Hằng còn canh cánh trong lòng vì lời nói vừa rồi của Tề Duyệt, hơi trẻ con mà tức giận hừ một tiếng, sau đó đi qua, đứng trước bàn đánh bạc.

"Đã để ông già này làm người lắc xúc xắc thì phải nghe theo quy định của tôi, không cần biết ai thắng trận này, tôi đều hi vọng người đó có thể lấy ra một phần ngàn tiền cược để làm từ thiện, không biết hai người thấy sao?", sau khi đi tới, Lý Hằng cười híp mắt nhìn hai người, hỏi.

"Dĩ nhiên rồi, tôi hoàn toàn ủng hộ”, mặc dù Tê Duyệt hơi khó chịu trong lòng nhưng không thể biểu hiện ra, giả vờ vui vẻ đồng ý.

“Tước sĩ Lý, được ủng hộ từ thiện đương nhiên là vinh hạnh của chúng tôi rồi, vậy nên, tôi quyết định sẽ quyên mười phần trăm tiền cược để làm từ thiện", Trần Triệu Dương nhìn thoáng qua Tề Duyệt rồi nói với Lý Hằng. 

"Mười phần trăm của một trăm tỷ, vậy không phải chính là mười tỷ sao? Có thật không?”

"Quá xa xỉ, nhìn người này xem, hào phóng quá".

“Tê Duyệt này đúng là hẹp hòi, chỉ đồng ý thôi, không rộng rãi bằng người thanh niên này".

"Đúng đấy, sòng bạc ngày nào cũng tiền vào như nước, thừa dịp lúc này kiếm thêm cái thanh danh tốt mới đúng".

Những người xung quanh nghe thấy lời của Trần Triệu Dương và Tề Duyệt thì xôn xao, tỏ ra khinh thường Tê Duyệt.

Trong lòng Tê Duyệt thầm than, sòng bạc này có phải của ông ta đâu, cho dù ông ta thắng thật thì số tiền thắng được cũng không phải do ông ta giải quyết.

Muốn trách thì phải trách Trần Triệu Dương không dưng lại thích nổi bật như thế, cho một trăm triệu thôi không phải là xong rồi sao? Thế mà cứ thích làm màu. Nếu ông ta không thêm tiền thì sợ là sẽ bị mắng đến máu chó văng đầy đầu rồi.

“Thôi được rồi, từ thiện được bao nhiêu tùy. thuộc vào năng lực của mỗi cá nhân, mọi người không cần miễn cưỡng. Tôi là người làm thì dùng đồ của tôi đi", Lý Hằng vung tay lên, hai người đàn ông với lối ăn mặc vô cùng thông thường mang một cái ba lô đến và lấy một bộ lắc xúc xắc ra.

"Bộ lắc này không gây tiếng động, cho dù dùng nhiều sức hơn cũng không gây ra âm thanh do dao động, vậy nên dù có khả năng nghe xúc xắc đếm số tốt cũng vô dụng, mọi người đã muốn đấu thì phải xem ai may mắn hơn ấy, như vậy sẽ công bằng hơn", Lý Hằng cười híp mắt cầm bộ lắc xúc xắc trong tay, giới thiệu.

"Tôi đồng ý", không chờ Tề Duyệt trả lời, Trần Triệu Dương đã lên tiếng đồng ý trước.

Lý Hằng đúng là một người tốt bụng, không ngờ ông ta đã tính toán hết thảy mọi thứ. Cho dù Tề Duyệt đánh bạc giỏi đến đâu, nếu không do mình tự lắc xúc xắc, cũng không thể nghe được tiếng xúc xắc va chạm thì làm sao mà thẳng được?

"Tôi... Tôi cũng đồng ý", Tê Duyệt không vui lắm, nhưng đành chịu thôi, Trần Triệu Dương là một thăng ngu, đến chuyện này mà cũng đồng ý.

Mà Trần Triệu Dương đã bày tỏ sự ủng hộ rồi, ông ta cũng không thể làm mất sĩ diện của tước sĩ Lý được, ông ta không dám làm chuyện đó.

"Hai vị đã đồng ý rồi thì dựa theo thông lệ, mời kiểm tra bộ lắc và xúc xắc". 

Lý Hằng thấy hai người đều đồng ý thì vô cùng vui vẻ.

Phải biết rằng, bộ lắc và xúc xắc đều do ông ta †a tự nghiên cứu ra, tuyệt đối là thứ công bằng nhất, có điều mãi cho tới nay vẫn không có đất dụng võ, không ngờ tham dự trận đấu này lại có tác dụng, hơn nữa còn là một cuộc đánh bạc lớn như vậy nữa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 952


Tê Duyệt lập tức để mọi người đi kiểm tra xúc xắc và bộ lắc.

Một ván bạc lớn như vậy, Tê Duyệt chỉ là một người hạ màn, chủ ván thực sự cũng không phải là ông ta, ông ta nhất định phải cẩn thận.

Ông ta vô cùng nghiêm túc kiểm tra xúc xắc và bộ lắc, sau đó nở nụ cười gật đầu với Lý Hăng.

“Tước sĩ Lý, không cần kiểm tra nữa đâu. Nếu đồ ông mang tới mà tôi còn không tin được nữa, thì tôi có thể tin ai được đây?”, Trần Triệu Dương khoát tay, đầy tin tưởng nói với Lý Hằng.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Lý Hằng lập tức hài lòng ra mặt. Cậu thanh niên này đối xử với ông ta rất khách khí, không tệ, là một nhân tài.

Mà Tề Duyệt lại suýt chút nữa không thở nổi, ánh mắt nhìn Trần Triệu Dương đầy oán trách. Tên nhóc này là do thượng đế phái đến trừng phạt ông †a đúng không?

Đến bây giờ, Tê Duyệt hối hận muốn chết, sớm biết vậy thì đã không nhận việc vớ vẩn này rồi.

Nhưng mà, ông ta là vua đánh bạc của sòng bạc, dưới tình huống này, ông ta không thể nào không ra tay cho được. 

. “Nếu hai bên đã cùng đồng ý, lão già tôi sẽ bắt đầu lắc xúc xắc”, Lý Hằng híp mắt cười nhìn Trần Triệu Dương, sau đó quay lại nhìn Tê Duyệt, ánh mắt hơi lạnh lùng.

Trong lòng Tê Duyệt rất bực bội nhưng không thể nói ra, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Phải nói rằng, kỹ thuật lắc xúc xắc của Lý Hằng mạnh hơn Trần Triệu Dương nhiều, trên dưới tung bay, nhìn vui tai vui mắt, Trần Triệu Dương nhìn thấy cũng phải xấu hổ.

Tê Duyệt bên cạnh lại nhìn chằm chăm hũ đựng trong tay Lý Hằng, lỗ tai dựng lên, muốn nghe được tiếng vang bên trong. Đáng tiếc, kỹ thuật này của Lý Hằng đặc biệt nhắm vào những cao thủ nghe xúc xắc, sao có thể để Tê Duyệt nghe được chứ?

Trần Triệu Dương đứng bên cạnh lại vô cùng bình tĩnh, có vẻ đang thưởng thức. Dù sao, anh cũng không làm được nhiều trò bịp bợm như vậy, rất khâm phục Lý Hằng.

So với Trần Triệu Dương, bộ dạng của Tề Duyệt quả thực có chút không ra gì.

“Được rồi, lão già này lắc xong rồi. Hai vị, xin mời”, rốt cuộc Lý Hằng cũng kết thúc màn biểu diễn, đặt hũ xúc xắc xuống bàn đánh bạc, nhìn Trần Triệu Dương và Tê Duyệt. 

“Wì sợ có người sẽ nói theo, tôi đề nghị dùng giấy bút viết ra, cùng nhau giao cho Tước sĩ Lý”, đột nhiên, Tê Duyệt nói, bộ dạng tràn đầy tự tin.

“Được thôi, tôi không có ý kiến”, Trần Triệu Dương thả lỏng người, Tê Duyệt này đúng là muốn tìm chỗ chết. Nếu như mình nói ra một con số trước, Tê Duyệt nói theo, khi đó có thể coi như hoà nhau. Nhưng Tề Duyệt đã nói ra cách này, đúng là tự bóp chết chút hi vọng cuối cùng của mình.

Vậy nên, một khi người này muốn tìm chỗ chết, dù là thượng đế cũng cứu không nổi.

“Đã vậy thì bắt đầu viết đi”, Lý Hăng lập tức để người mang giấy bút tới, chia ra đưa cho Trần Triệu Dương và Tề Duyệt.

“Tước sĩ Lý, đây là số tôi đoán”, Tê Duyệt viết xong, gấp giấy lại, đưa cho Lý Hằng.

“Tôi cũng xong rồi”, Trần Triệu Dương viết số xong cũng đưa cho Lý Hằng.

“Nếu hai vị đã viết xong, vậy giờ chúng ta sẽ công bố đáp án. Số hai vị viết ra đều đặt trong hộp. thuỷ tinh này, bây giờ tôi sẽ mở tờ của ông Tề trước, dù sao ông Tề cũng đưa trước mà”, Lý Hằng mở. chiếc hộp thuỷ tinh kia, lấy giấy ra.

Lúc này, có người trong sòng bạc chiếu hình ảnh lên màn ảnh lớn phía trên, phát trực tiếp khung cảnh.

Lý Hằng lật mở tờ giấy, rất nhanh, con số Tề Duyệt viết ra hiện lên trước mắt mọi người.

“2,3,3 điểm”.

Thấy điểm số Tề Duyệt viết, mọi người cũng không có quá nhiều phản ứng, dù sao cũng chưa biết đáp án chính xác.

“Điểm số của ông Tề là 2,3,3, tiếp theo, chúng ta sẽ xem điểm số của cậu Trần”, hai hàng lông mày của Lý Hằng hơi nhíu lại, sau đó vươn tay ra, mở hộp thuỷ tinh của Trần Triệu Dương.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 953


“Là 3,3,3 điểm, con báo”, sau khi điểm số của Trần Triệu Dương xuất hiện trước mắt mọi người, tất cả đều ngạc nhiên hô lên.

Dù điểm số của hai người chỉ cách nhau một điểm, nhưng thẳng thua lại rơi vào khoảng cách một điểm này. Hoặc là hai người cùng đoán sai, lại đánh cược thêm một lần nữa, hoặc là là một người đoán sai, phân ra ai thẳng ai thua.

Tình huống này lập tức khiến mọi người ở đây vô cùng hưng phấn. Dù sao thì, chuyện kẻ thù đánh bạc với nhau có thể nói là khó mà thấy được, hơn nữa còn là một ván bạc lớn như vậy, càng hiếm thấy hơn.

Thật sự quá kích thích, mọi người đều đợi không kịp mà muốn biết đáp án.

“Nhìn tình hình này, mọi người đều nóng lòng cả. Đã vậy, ông lão này cũng không để mọi người chờ lâu nữa, bây giờ sẽ mở hũ xúc xắc ra”, trên mặt Lý Hằng lộ ra nụ cười kì quái, sau đó bàn tay đè lên hũ xúc xắc.

Mọi người đều ngừng thở, nhìn chằm chằm hữ xúc xắc đó.

Quả thực Lý Hằng không để mọi người chờ lâu, tay ông ta chỉ đặt trên hũ một chốc rồi mở ra ngay.

“0a...”

Sau khi hũ xúc xắc được nhấc lên, điểm số xuất hiện trước mắt, tất cả đều hít một hơi thật sâu, rồi lập tức xôn xao. Chuyện này quá kích thích, bởi vì  trên ba viên xúc xắc đều là ba điểm. Nói cách khác, Lý Hằng lắc ra con báo.

Đương nhiên, người đoán đúng là Trần Triệu Dương.

“Oa, quá tuyệt vời, thắng, thắng rồi”, Tuyên Hoàng phản ứng đầu tiên, lập tức hét lên, hưng phấn ôm lấy Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến cũng không dám tin, dù sao kiếm được số tiền này quá dễ. Một trăm tỉ là một con số khổng lồ.

Phải biết rằng, đây chính là tiền mặt. Có rất nhiều công ty định giá trăm tỷ, nhưng tuyệt đối không có số vốn lưu động lên tới trăm tỷ, mà tính từ tất cả tài sản hữu hình và vô hình của công ty.

Vậy một trăm tỷ này quá đáng sợ rồi.

Trần Triệu Dương cũng không quá bất ngờ, dù sao anh cũng đã dự tính trước được điều này.

Tê Duyệt bên cạnh tái mặt.

Thua rồi, ông ta thua rồi.

Ông ta là một trong ba vua đánh bạc của thành phố Úc, vậy mà lại thua trước một kẻ không có tiếng tăm gì, mất hết cả danh tiếng.

Không những thế, một khoản tiền lớn như vậy, sòng bạc chẳng thể nào bỏ ra, mà người chịu uất ức, không cần đoán cũng biết là ông ta.

Tương lai của ông ta sẽ vô cùng thê thảm.

Ông Kim ở trong phòng theo dõi cũng ngồi xuống salon, vẻ mặt đau đớn không nói nên lời.

Mà ông ta hối hận nhiều hơn. Sớm biết vậy đã bỏ đi năm mươi triệu tiền đặt cược của cậu ta. Bây giờ thì tốt rồi, người ta thăng nhiều như vậy, ông ta không thể nào chịu đựng tổn thất lớn như thế.

Ông ta biết, nếu ông ta không thể đưa ra một câu trả lời cho chuyện này, sợ răng không thể nào. ăn nói được với nhà họ Hà.

Đã như vậy thì chỉ có một cách thôi.

Nghĩ tới đây, ánh mắt ông Kim lộ ra ý muốn giết người.

“Tân Hải, tìm ngài Lạc Vũ tới đi”, ông Kim giương mắt nhìn Tân Hải, nói.

“Ông Kim, tước sĩ Lý ở đây, làm vậy sợ là không ổn”, Tân Hải ở bên cạnh âm thầm giật mình, lo lắng hỏi.

“Hừ, bây giờ tước sĩ thì có lợi ích gì? Hơn nữa, bảo ngài Lạc Vũ che mặt lại, lúc đó ai biết được là người của sòng bạc làm chứ?”, Ông Kim cười lạnh, ánh mắt càng thêm kiên định.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 954


“Thôi, để tôi tự đi mời ông Lạc Vũ”, ông Kim nghĩ lại, cảm thấy để Tân Hải đi mời ông Lạc Vũ thì không quá thỏa đáng nên quyết định đích thân đi mời.

Mà lúc này, trong đại sảnh sòng bạc lại bùng nổ. Dù sao, bọn họ được tận mắt chứng kiến kỳ tích trong giới cờ bạc. Cậu thanh niên này dùng một trăm đồng tiền cược, thắng được một trăm tỷ, nhất định là một sự tồn tại đáng sợ.

“Ông Tê, có phải nên đưa tiền cho tôi rồi không?”, Trần Triệu Dương cười híp mắt nhìn Tề Duyệt. Anh tin lần này bọn họ ra không ra tay tuỳ tiện nữa.

Lần dạy dỗ này cũng lớn đấy!

“Đầu ở đây cả, nhưng mà tôi cũng không có quyền cho cậu, chờ ông Kim tới đi”, Tê Duyệt biết, bây giờ ở trước mắt mọi người, nếu ông ta dám ăn quyt, danh tiếng của sòng bạc sẽ hoàn toàn không thể cứu lại được nữa. Nhưng mà, ông ta cũng không dám tuỳ tiện đưa cho Trần Triệu Dương.

“Được, tôi chờ ông ấy”, Trần Triệu Dương cũng không làm khó Tê Duyệt, mặc dù thua cuộc, nhưng Tê Duyệt cũng chỉ là một công cụ đánh bạc, căn bản không làm chủ được.

“Bộp bộp..”

Đúng lúc đó, một tràng võ tay vang lên từ phía cầu thang tầng hai. Ông Kim tươi cười đi xuống, võ tay chúc mừng Trần Triệu Dương.

“Đúng là anh hùng nhỏ tuổi, không ngờ trên con thuyền đánh bạc nho nhỏ này của chúng tôi, lại có một thần bài, đúng là vinh hạnh”, nụ cười trên mặt ông Kim vô cùng chân thành. Mọi người nhìn thấy thì càng khâm phục tấm lòng của ông Kim, người ta thắng cả trăm triệu cũng không hề tức giận.

“Ông Kim nói đùa rồi, tôi nào dám nhận cái danh thần bài đó chứ, tôi chỉ là một kẻ may mắn mà thôi”, Trần Triệu Dương cũng cười, khiêm tốn đáp.

“Chỉ dựa vào may mắn sẽ không thể thắng được một trăm tỷ trên thuyền của chúng tôi”, nụ cười trên mặt ông Kim vẫn không bớt đi, nói tiếp.

“Lấy thu nhập của thuyền đánh bạc, có lẽ một trăm tỉ cũng là chuyện nhỏ thôi, không gây tổn thương gân cốt được”, Trần Triệu Dương cười sáng lạn, đáp lại.

“Haha...”

Sau đó, hai người cùng nhau cười lớn, hoàn toàn không giống kẻ địch chút nào.

Thế nhưng trong lòng Tăng Kim Lai lại có dự cảm xấu. Dựa vào hiểu biết của anh ta với ông Kim, ông ta càng như vậy, càng chứng minh ông ta nhất định sẽ ra tay.

“Cậu Trần, ở nhà có chút chuyện, chúng ta phải về thôi”, nghĩ tới đây, Tăng Kim Lai đi tới trước mặt Trần Triệu Dương, nhẹ giọng nói.

Mặc dù nói nhỏ, nhưng hẳn là ông Kim cũng nghe được.

“Nếu cậu Trần còn có việc, vậy mau đi đi, khoản tiền cậu thắng là chắc chắn rồi”, đương nhiên ông Kim nghe được lời Tăng Kim Lai nói, đây cũng đúng ý ông ta. Ông ta lập tức đưa tấm séc một trăm tỷ cho Trần Triệu Dương, ngoài ra còn có một ngôi biệt thự và vài cái xe sang.

“Vậy thì, cảm ơn ông rất nhiều. À, đúng rồi, còn có năm mươi triệu em trai tôi thua ở sòng bạc của ông, trả lại cho ông vậy”, Trần Triệu Dương chắp tay, sau đó hơi cao giọng, nhất là chữ “thua” đó, nhấn rất mạnh, dù là ai cũng nghe ra trong lời nói có ý khác.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, nụ cười trên mặt ông Kim hơi cứng lại, ánh mắt lóe lên tức giận. Ông ta gật đầu, để người đi thu tiền.

Những người bên cạnh vây lại, nghe được cuộc đối thoại của Trần Triệu Dương và ông Kim. Điều này khiến bọn họ đánh hơi được chút mùi vị không tầm thường. Bên trong còn có chuyện!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 955


Dựa vào năng lực bịa chuyện của bọn họ, cộng thêm mọi người cùng ra sức với nhau, rất nhanh, rất nhiều phiên bản được tung ra.

Có người nói, em trai Trần Triệu Dương bị người ta gạt, thua rất nhiều tiền. Dưới cơn nóng giận, Trần Triệu Dương giúp em trai đòi lại công băng.

Cũng có người đó, Trần Triệu Dương cũng chỉ mượn cớ thôi, mục đích là để giam tiền.

Còn có người nói, đây là bãy của sòng bạc. Bọn họ nhốt em trai của Trần Triệu Dương lại, sau đó để Trần Triệu Dương lấy năng lực ra phục vụ bọn họ.

Những phiên bản này không ngừng lan truyền khắp thuyền, nhưng mà, vốn chỉ có hai phiên bản, rất nhanh đã biến thành vô số phiên bản.

Dù sao thì cũng phải nói, đám người tới đánh bạc này đều đứng ở góc độ của kẻ yếu để suy nghĩ vấn đề. Không thể nghỉ ngờ, sòng bạc là phe mạnh, mà Trần Triệu Dương lại thuộc về phe yếu.

Rất nhiều người có lòng đồng cảm với kẻ yếu, nên lúc bịa chuyện, cố gảng ác hoá sòng bạc, biến Trần Triệu Dương thành phe bị hại, cuối cùng dựa vào cố gảng để rửa mối hận.

Đương nhiên Trần Triệu Dương không biết chuyện này. Anh chỉ vì ghét ông Kim nên thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ lại gây ra chuyện như vậy.

Trần Triệu Dương rất nhanh đã chuyển năm mươi triệu cho sòng bạc, hơn nữa còn móc điện thoại ra cho mọi người vây xem nhìn, bày tỏ anh đã chuyển tiền.

“Tôi nhận được rồi, lần này chơi rất vui vẻ phải không, mong lần sau cậu lại tới nữa”, trên mặt ông Kim vẫn là nụ cười như cũ, nói vô cùng khách khí.

“Ông có chắc là hoan nghênh tôi tới không?”, Trần Triệu Dương cười nhạt nhìn ông Kim.

Quả nhiên, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, ông Kim lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt ngượng ngùng, nói: “Hoan nghênh chứ, thuyền đánh bạc của chúng tôi không từ chối ai đến cả, đương nhiên hoan nghênh cậu rồi”.

Trong lòng ông ta đã sớm mắng Trần Triệu Dương chết đi rồi, làm gì còn có lần sau nữa chứ.

Khi xuống khỏi thuyền đánh bạc, ông ta thật muốn xem Trần Triệu Dương này chết như thế nào. 

Trần Triệu Dương thường xuyên đứng bên bờ sinh tử, mãn cảm nhất đối với sát ý. Mặc dù ông Kim hết sức che giấu sát ý trong lòng, nhưng sau khi anh nói xong câu vừa rồi, ông ta đã không kiềm chế được mà lộ ra.

“Có chút thú vị đấy, muốn để vị võ đạo tông sư đại thành cảnh đó ra tay sao?”, cảm nhận được sát ý trên người ông Kim, Trần Triệu Dương lập tức tò mò.

Đương nhiên, anh cảm thấy hứng thú nhất chính là vị võ đạo tông sư đã đạt đại thành cảnh đó. Anh muốn xem xem, mình và cường giả kia, rốt cuộc ai mạnh ai yếu.

Nếu là trước kia, anh chiến đấu với đại thành tông sư còn không thua về lực. Nhưng sau lần trước lên núi Song Chỉ tôi luyện thân thể thành công, anh càng tự tin hơn về thực lực của mình. Cho dù là tông sư đại thành, cho dù không đánh lại được, đối phương cũng không làm gì được anh.

“Tiền bối, tạm biệt”, Trần Triệu Dương chắp tay với Lý Hằng, nói lời từ biệt.

“Chàng trai trẻ, giỏi lắm, sau này có cơ hội thì tới Hương Giang hoặc thành phố Úc tìm tôi. Có lúc tôi ở Hương Giang, có lúc lại ở thành phố Úc. Đây là số điện thoại riêng của tôi, lúc tới nhất định phải gọi cho tôi đấy”, Lý Hằng cảm thấy vô cùng hợp duyên với Trần Triệu Dương, đưa số điện thoại riêng của mình cho anh.

“Được, nếu tôi tới Hương Giang và thành phố Úc, nhất định sẽ gọi cho ông, lúc đó ông đừng chê tôi phiền nhé”, Trần Triệu Dương trân trọng thu lại danh thiếp của Lý Hằng, nói đùa với ông ta.

“Ha ha, cậu cứ tới đi, tôi cũng muốn biết mình có phiền hay không”, Lý Hằng cười lớn, càng có cảm tình với Trần Triệu Dương hơn.

Vốn dĩ, ông ta muốn ngồi cùng thuyền với Trần Triệu Dương rời đi. Nhưng ông ta vừa thể hiện ý này, Trần Triệu Dương đã âm thầm lắc đầu với ông ta, hiển nhiên, anh không muốn ông ta bị cuốn vào.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 956


Ngay sau đó, đoàn người Trần Triệu Dương lên du thuyền của bọn họ, đi về phía đất của Hoa Hạ.

“Thật sự là không thể đợi được, đuổi theo nhanh như vậy sao?”, Trần Triệu Dương vẫn chú ý tới những chiếc thuyền xung quanh, ngay khi bọn họ rời chỗ thuyền đánh bạc không bao lâu, một chiếc cano lập tức đuổi theo bọn họ.

“Anh Trần, có người đuổi theo sao?”, nghe được lời của Trần Triệu Dương, Tăng Kim Lai lập tức căng thẳng, dù sao thì đây cũng là vùng biển quốc tế, tuy rằng thực lực của Trần Triệu Dương mạnh cỡ nào thì khi ở trên biển cũng sẽ bị người ta dùng đạn cối bản trúng, đến lúc đó, người cũng đi đời nhà ma rồi.

“Ừ, có người đuổi theo, nhưng mà đừng lo lắng, bây giờ chúng ta đang hướng về phía một hòn đảo, bất kể đó là hòn đảo nào”, đương nhiên là Trần Triệu Dương nhìn thấy chiếc cano đuổi theo, ánh mắt anh quét qua, thấy trên tàu không chỉ có một người lái, mà còn có một người đàn ông trung niên đứng ở mũi tàu đón gió.

Trên tàu cũng không có vũ khí hạng nặng, nhưng tàu của đối phương lại là tàu cao tốc, tốc độ nhanh hơn du thuyền của bọn họ, anh không muốn chiến đấu trên du thuyền, hơn nữa, vùng biển này cũng không phải là nơi để chiến đấu.

“Vâng, anh Trần", Tăng Kim Lai gật đầu, tất nhiên là anh ta biết việc đối phương muốn đuổi kịp du thuyền của bọn họ chỉ là vấn đề thời gian, mà chắc chắn sẽ đến trước khi bọn họ lên bờ.

Lúc này chỉ có thể tin tưởng Trần Triệu Dương có thể ngăn cản đối phương, bằng không, lần này thật sự sẽ chết.

Tăng Kim Lai tức yêu cầu người lái du thuyền đi về phía hòn đảo nhỏ gần nhất.

Các hòn đảo gần đây không lớn lắm, nhiều hòn đảo chỉ là một số đá ngầm, hơn nữa, ở gần đó đặc biệt có rất nhiều đá.

“Để tôi lái”, Trần Triệu Dương thấy du thuyền của bọn họ bắt đầu giảm tốc độ, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ sợ là du thuyền đã va vào đá ngầm, anh có đôi mắt xuyên thấu, có thể lái du thuyền, đi thẳng tới phòng điều khiển, sau đó nói với người lái tàu.

“Chuyện này..”, nghe thấy lời này của Trần Triệu Dương, thuyền viên chợt đứng lên một cách do dự, hiển nhiên là không biết có nên làm vậy hay không.

“Để cho anh Trần lái đi”, Tăng Kim Lai cũng theo sau, đi vào phòng điều khiển, biết được yêu cầu của Trần Triệu Dương, anh ta lập tức đồng ý.

“Vâng”, thuyền viên không do dự nữa, ra khỏi vị   trí lái thuyền.

Trần Triệu Dương lập tức ngồi vào vị trí điều khiển, bắt đầu lái.

Dưới đôi mắt xuyên thấu, tốc độ của du thuyền tăng lên.

Thuyền viên vừa đi ra trước đó cảm thấy tốc độ của du thuyền tăng, đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.

Dù sao thì ở xung quanh đây có rất nhiều đá ngầm, với tốc độ nhanh như vậy sẽ không thể tránh đi kịp thời, chỉ sợ đến lúc đó, con thuyền sẽ bị phá, người chết mất.

“Tổng giám đốc Tăng, điều này có thực sự ổn hay không? Quá nguy hiểm, hay là cứ để tôi lái đi”, thuyền viên kia đề nghị với Tăng Kim Lai.

“Không sao, anh Trần sẽ không lấy tính mạng của chúng ta ra đùa giỡn”, lúc này sắc mặt của Tăng Kim Lai hơi khó coi, nhưng mà từ trước cho tới bây giờ, Trần Triệu Dương vẫn luôn tạo nên kỳ tích, anh †a tin rằng lần này, Trần Triệu Dương nhất định sẽ làm được.

“Chuyện này..”, khi nghe thấy Tăng Kim Lai nói như vậy, thuyền viên hé miệng, định nói gì đó, nhưng khi anh ta nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tăng Kim Lai, anh ta chỉ có thể ngậm miệng. 

Dĩ nhiên Tăng Kim Lai tin tưởng, bởi vì ở trên thuyền có những người mà anh quan tâm, tin rằng Trần Triệu Dương sẽ không làm những chuyện mà không chắc chắn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 957


Đám người Nam Cung Yến ở trên du thuyền không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bọn họ cũng cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng.

“Chị nhìn kìa, ở kia có một chiếc cano đang đuổi theo chúng ta”, lúc này Tuyên Hoàng chợt nhìn về phía sau rồi hét to.

Tuyên Hoàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía sau du thuyền, chỉ thấy một chiếc cano đang lao nhanh, đuổi theo sau bọn họ.

“Chẳng lẽ là do anh rể thắng quá nhiều tiền, cho nên người trên thuyền đánh bạc muốn ăn quyt sao? Phải làm sao đây? Sẽ không có cao thủ đến chứ?”, Tuyên Hoàng lập tức suy đoán.

“Đừng đoán mò, yên tâm đi, nhất định Triệu Dương sẽ có cách”, Nam Cung Yến thấy bọn họ hơi hoảng loạn, lập tức mở miệng trấn an tinh thần.

“Đúng vậy, chắc chắn anh rể có thể giải quyết, ngay cả võ đạo tông sư cũng bị anh rể giết, em không tin những người đuổi theo này là võ đạo tông sư đâu?”, Tuyên Hoàng cũng đã lấy lại bình tĩnh, dù sao thì cô ấy đã từng nhìn thấy thực lực của Trần Triệu Dương rồi.

“Cái gì? Giết võ đạo tông sư? Thật hay giả vậy?”, Tạ Thụy Ý ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người Nam Cung Yến, thốt lên kinh hãi.

“Trời ạ, anh không phải là người của thành phố Long Hải sao? Chuyện này đã lan truyền khắp thành phố rồi, anh vậy mà không biết?”, Tuyên Hoàng nhìn về phía Tạ Thụy Ý bằng ánh mắt kinh ngạc, giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh.

“Cái đó không phải là do tôi ở trong sòng bạc: quanh năm suốt tháng sao, cho nên không biết nhiều về tin tức của thế giới bên ngoài thôi”, Tạ Thụy Ý cười nói.

“Được rồi, chị đi đến phòng điều khiển xem một chút", Nam Cung Yến mặc kệ bọn họ, đi về phía phòng điều khiển.

“Bà xã, sao em lại tới đây?”, Trần Triệu Dương đang lái thuyền, nhìn thấy Nam Cung Yến đi tới thì lập tức lên tiếng hỏi.

“Có phải gặp rắc rối rồi không?”, Nam Cung Yến lo lắng, mở miệng hỏi.

“Em biết rồi? Không sao đâu, đừng lo lăng, anh sẽ dẫn mấy người đó đến hòn đảo gần đây để giải  quyết, anh cũng không muốn du thuyền của chúng ta trở thành chiến trường”, Trần Triệu Dương cười thoải mái, nói một cách chắc chắn.

“Thật không? Anh đừng có nói dối em”, nghe được Trần Triệu Dương nói như vậy, mặc dù Nam Cung Yến vẫn hơi lo lắng, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa.

“Bà xã, sao anh có thể nói dối em được, hãy tin tưởng chồng em, chắc chắn không có việc gì. Em đi lên đi, anh phải tập trung lái thuyền, ở đây có rất nhiều đá ngầm”, Trần Triệu Dương lập tức bảo Nam Cung Yến rời đi. Nam Cung Yến nghe nói nơi này có nhiầu đá ngầm, đương nhiên là không dây dưa chuyện này nữa, lập tức đi lên.

“Kim Lai, chờ lát nữa tôi lên đảo, anh cho du thuyền đi ra xa một chút, chờ tín hiệu của tôi, sau đó anh lại đến đón”, lúc này Trần Triệu Dương dặn dò Tăng Kim Lai.

“Vâng, anh Trần", Tăng Kim Lai gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Sở dĩ Trần Triệu Dương muốn cho du thuyền đi xa hơn là vì sợ đối phương chó cùng dứt dậu, đến lúc đó đối phương lấy đám người Nam Cung Yến ra uy hiếp anh thì sẽ không tốt. Dù sao thì đối phương cũng là tông sư đại thành, chiến đấu cũng hơi khó khăn, nếu như anh ta nắm được nhược điểm của anh, tỷ lệ chiến thắng sẽ càng thấp hơn.

Có du thuyền của Trần Triệu Dương mở đường, chiếc cano ở phía sau không hề có ý giảm tốc độ, mà theo sát ở phía sau vô cùng thuận lợi.

“Chính là phía trước, để tôi xuống, các anh lái du thuyền đi”, đôi mắt xuyên thấu của Trần Triệu Dương nhìn qua, phát hiện ra một hòn đảo gần nhất, bán kính chỉ có mấy trắm mét, trên đảo cũng không có thảm thực vật, chỉ có cát và đá ngầm.

“Được, anh Trần”, Tăng Kim Lai biết răng lúc này.  bọn họ không thể giúp được gì nhiều, không cản trở là đã tốt lắm rồi.

Khi đến gần bờ, Trần Triệu Dương cho du thuyền dừng lại.

Tàu cano theo sau bọn họ cũng dừng lại, Trần Triệu Dương lập tức bay lên không trung, mũi chân chạm nhẹ trên mặt nước, cả người bay lên trên đảo giống như một con chim hải âu.

Người đàn ông trung niên trên cano cũng lập tức phát động thân thể, đạp không mà đi, tốc độ  cũng không chậm hơn Trần Triệu Dương, đáp xuống chỗ cách Trần Triệu Dương không xa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 958


Nhìn thấy cách hai người lên đảo, những ai đang đứng trên thuyền đều giật mình bật thốt. Suy cho cùng, ở đây trừ nhóm người Nam Cung Yến và một số đầu bếp, thủy thủ ra thì còn lại đều là người bình thường, chưa bao giờ gặp được cảnh tượng thần kỳ này.

Thấy họ đã lên đảo, Tăng Kim Lai lập tức ra lệnh cho du thuyền tiến về nơi xa.

"Tăng tốc độ đến mức cao nhất, vòng quanh hòn đảo này", Tăng Kim Lai nhanh chóng đưa ra chỉ thị. Các nhân viên trên tàu đều là thuộc hạ thân tín của Tăng Kim Lai, lập tức tuân theo mệnh lệnh của anh ta mà không hề nghi ngờ gì.

"Anh Tăng, vì sao chúng ta không dừng lại?", mặc dù Nam Cung Yến vẫn đang chăm chú quan sát tình hình trên đảo, cô vẫn thấy thắc mắc về hành động của Tăng Kim Lai.

"Thưa cô, nếu chúng ta dừng lại thì phải tốn ít nhất một đến hai phút để đẩy tốc độ lên mức cao. nhất, thời gian này đủ để kẻ đó đuổi kịp chúng ta. Có gì anh Trần không chống cự được thì chúng ta còn có thể cứu viện kịp thời".

Tăng Kim Lai lập tức giải thích.

"Thì ra là như vậy, anh suy nghĩ thấu đáo quá", Nam Cung Yến và những người khác cũng đã hiểu ra, sau đó cô lại hỏi: "Vậy chúng ta còn đủ dầu không?"

"Xin cô yên tâm, mỗi lần ra biển tôi đều chuẩn bị đủ dầu cả, trong kho hàng có tận mười mấy thùng dầu, tuyệt đối sế không có bất kỳ vấn đề gì", Tăng Kim Lai trả lời một cách chắc nịch.

"Ở đây còn vài cái ống nhòm, mọi người có thể dùng nó để xem tình hình trên đảo", Tăng Kim Lai cho người cầm một thùng ống nhòm tới, phân cho mỗi người một cái.

Ngoài các nhân viên đang điều khiển thuyền ra, những người khác đều vô cùng tò mò, mỗi người đều năm trườn trên mạn thuyền bắt đầu quan sát.

"Sao họ vẫn chưa đánh nhau vậy?", khi họ thấy được Trần Triệu Dương và một người khác đứng trên đảo, hai người này vấn chưa nhúc nhích.

"Tôi nghĩ chắc đang so bì khí thế rồi, dù sao các cao thủ đều chú trọng cái này khi đấu với nhau", một nhân viên làm việc tưởng tượng, nói.

Trên đảo. "Cậu cũng tài đấy, tôi còn tưởng cậu sẽ lái thuyền chạy mãi", người đàn ông trung niên kia nhìn Trần Triệu Dương với vẻ thích thú, nói. 

"Ông là ai? Là họ Kim kia bảo ông tới giết tôi à?", Trần Triệu Dương mở hai tay, sau đó mở miệng hỏi.

"Tôi là Lạc Vũ, mấy người đó muốn tôi che mặt nhưng tôi khinh thường làm việc đó nên không che. Đúng là họ Kim đã yêu cầu tôi đến giết cậu, cậu còn gì muốn hỏi không, hỏi hết đi, mất công chết rồi lại không hiểu vì sao mình chết", Lạc Vũ ngạo nghễ nhìn Trần Triệu Dương, nói.

"Tự tin quá nhỉ, chẳng lẽ ông không sợ làm ngọn kích gấy chìm trong bãi cát à? Phong cảnh ở đây rất đẹp, cũng thích hợp làm nơi an nghỉ đấy", Trần Triệu Dương cười nhạo một tiếng, sau đó lạnh lùng châm biếm.

"Nhóc con, miệng lưỡi sắc bén không đem lại bất cứ lợi ích gì cho cậu trong thời điểm này đâu, nếu cậu chịu thua, tôi có thể bỏ qua tất cả những người trên chiếc du thuyền kia, nếu không thì tôi sẽ lên chiếc thuyền đó sau khi xử cậu xong, cậu sẽ hối hận đấy".

Lạc Vũ lạnh lùng nhìn Trần Triệu Dương, nói.

"Ông đang tự tìm đường chết đây mà, chúng ta không thù không oán, ông tu luyện tới cảnh giới này cũng không dễ dàng, tôi còn định tha cho ông một mạng, nhưng xem ra là tôi đã quá nhân từ”, một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe qua trong mắt Trần Triệu Dương, anh lạnh giọng nói.

"Tuổi còn nhỏ mà nói năng huênh hoang thật, xem ra trên chiếc du thuyền đó có người rất quan trọng với cậu. Yên tâm, tôi sẽ giữ lại mạng của cậu, để cậu là kẻ ra đi cuối cùng", ánh mắt Lạc Vũ đầy khát máu điên cuồng, nhìn Trần Triệu Dương, nói.

"Ra tay đi, nếu không ông không còn cơ hội nào nữa đâu", Trần Triệu Dương không nói gì thêm, sát khí trong mắt càng đậm hơn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 959


"Như vậy thì tôi sẽ cậu biết cảnh giới tông sư đại thành đáng sợ đến nhường nào", Lạc Vũ liếm khóe môi, sau đó rút một thanh nhuyễn kiếm vô cùng nhỏ ra từ giữa hông, đột nhiên uốn một cái, thanh nhuyễn kiếm trở nên vô cùng cứng rắn.

"Vũ khí của cậu đâu? Đừng nói tôi bắt nạt cậu”, Lạc Vũ không sốt ruột hành động mà đáp trả lại.

"Đối phó ông không cần dùng vũ khí, yên tâm, tôi sẽ nương tay, dù sao tôi còn phải đánh ông thành tàn phế, đưa lên thuyền đánh bạc mà", Trần Triệu Dương mỉm cười.

"Nói nhiều quá rồi đấy, cậu không muốn thì sau này cũng đừng hối hận", Lạc Vũ nở nụ cười tàn nhãn, sau đó thanh nhuyễn kiếm trong tay run lên, ông ta tung người lên cao, chém xuống về phía Trần Triệu Dương. 

"Thật là một kẻ ngu ngốc", Trần Triệu Dương thấy động tác của Lạc Vũ thì lạnh lùng cười, sau đó thi triển Tiêu Dao Bộ, vòng qua sau lưng ông ta và đột ngột tung đùi phải lên.

"Kẻ ngu ngốc là cậu mới đúng", Lạc Vũ đang đứng giữa không trung đương nhiên cũng cảm nhận được đòn tấn công của Trần Triệu Dương, thanh nhuyễn kiếm của ông ta đột nhiên vòng qua, nhuyễn kiếm vốn thẳng đứng chợt chém một vòng nhằm đâm vào chân của Trần Triệu Dương.

"Cũng thú vị", Trần Triệu Dương khá ngạc nhiên vì phản ứng nhanh nhạy của Lạc Vũ, anh lập tức rút chân về, chân kia đạp mạnh một cái, cơ thể nghiêng sang một bên.

Cùng lúc đó, anh nhanh chóng rút chân và đạp xuống bờ cát, khiến cho Trần Triệu Dương xoay một nửa vòng tròn như con quay rồi lần nữa đi tới bên cạnh Lạc Vũ, quả đấm mạnh mẽ nện lên người Lạc Vũ.

"Dám cứng đối cứng với tôi à, cậu thật là ngây thơ", Lạc Vũ nở nụ cười tàn khốc, không hề tránh né mà tung cú đấm đón lấy nắm đấm của Trần Triệu Dương.

"Uỳnh..."

Hai người chạm nắm đấm vào nhau rồi đồng.  thời lùi ra phía sau, Trần Triệu Dương ra vẻ không trụ nổi, quay mấy vòng dưới đất, đụng vào tảng đá ngầm một cách nặng nề rồi mới dừng lại.

Còn Lạc Vũ chỉ lui về phía sau năm sáu bước là đã dừng, chẳng qua, khuôn mặt ông ta đột nhiên đỏ lên, sau đó màu đỏ ấy bị ông ta liều mạng áp chế xuống.

"Nhãi ranh, không ngờ biết tôi là tông sư đại thành rồi mà cậu vẫn dám cứng đối cứng với tôi, đúng là quá ngây thơ mà", Ngoài miệng Lạc Vũ nói như vậy nhưng trong lòng lại hoảng hồn.

Bởi vì ngay vừa rồi khi đấm vào nắm tay của Trần Triệu Dương, cánh tay của ông ta bị tác động rất đau đớn, không những thế còn có một luồng chân khí kỳ lạ chui vào trong cơ thể ông ta, khiến ông ta không thể không chuyển một phần chân khí qua để áp chế nó.

Vốn dĩ Lạc Vũ muốn trực tiếp loại trừ nó, nhưng luồng chân khí ấy thật sự quá quái lạ, quá đáng sợ, không thể bị loại trừ trong thời gian ngắn. Hơn nữa, khả năng hủy hoại của nó còn vô cùng mạnh mẽ, nếu không tiêu diệt nó thì không thể làm những chuyện khác được.

"Làm nhanh cho xong đi", Lạc Vũ đã bắt đầu sốt ruột, vì ông ta muốn mau chóng giải quyết Trần Triệu Dương rồi loại trừ chân khí trong cơ thể. 

Vì vậy, ông ta chỉ nói một câu với Trần Triệu Dương rồi tăng tốc độ bay nhanh về phía anh.

"Đừng vội chứ, tôi vẫn chưa đánh sướng đâu, chúng ta cứ từ từ thôi", Trần Triệu Dương mới vừa đánh một chiêu với Lạc Vũ nên trong lòng đã cầm chừng được, lúc này anh không vội giết người lắm.

Một người đánh cặp lý tưởng như vậy mà giết thẳng tay thì thật sự quá ngu xuẩn.

Cho nên Trần Triệu Dương quyết định đánh nhau với ông ta để rèn luyện, khi nào cảm thấy ông ta đã hết giá trị rồi giết sau cũng không muộn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom