Bác Sĩ Nguy Hiểm

Dịch 

Chương 772: Một mực tâm động


Kỳ thật, Trần Thương cũng đang cẩn thận phỏng đoán, anh sợ nếu như mình buông ra, lần sau muốn căm tay lần nữa coi như có chút khó khăn.

Nhìn bộ dạng Tần Duyệt cũng không phản kháng, Trần Thương đột nhiên cảm thấy , Tần Duyệt chắc sẽ không từ chối?

Dù sao... Cô cũng không phản kháng, cứ như vậy đi theo chính mình, hẳn là ngầm cho phép phải không?

Trần Thương không phải người ngu, dù sao từng có kinh nghiệm.

Thông qua mạch đập động mạch ở cố tay, Trần Thương có thể cảm giác được nhịp tim Tân Duyệt rất nhanh, cô ấy cũng căng thẳng giống như mình vậy?

Trần Thương nghĩ tới đây, bỗng nhiên ngây ngô nở. nụ cười.

Mà Tần Duyệt cũng là nhếch miệng nhỏ, con mắt cong cong giống như trăng non, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía trước.

Cô cũng muốn như thế đi thẳng xuống dưới.

Hi vọng con đường này một mực dài như vậy, một mực bằng phẳng như thế, một mực ấm áp nắm tay mình như vậy, cuộc sống tương lai, một mực tâm động như thế...

...

...

Hai người đi trên đường cái phơi nằng dưới ánh mặt trời nóng bỏng.

Sau khi người đi đường nhìn thấy, nhao nhao ghé. mất: Hai người dáng dấp đẹp mắt này, làm sao đầu óc lại không dùng được à?

Phơi nẵng dưới ánh mặt trời nóng bỏng, tay trong tay đi trên đường cái, hai người không thể tìm chỗ nào râm mát à?

Không thể không nói, người mới yêu, trí thông minh thật có thể là số âm.

Nhưng căn bản Trần Thương cùng Tân Duyệt sẽ không để ý ánh mắt của người khác.

Lúc này hai người bọn họ giống như hai người ngu ngốc.

Có lẽ, tình yêu không gì hơn như thế này.

Tình yêu cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Có lẽ, tình yêu...  

...

Bên trong một khách sạn 5 sao vô cùng xa hoa nào đó.

Trên mặt của Trương Phàm tràn đầy tự tin!

Ừm, không sai, có tiến bộ!

Năm ở trên giường chậm rãi rít một điếu thuốc, khói thuốc lá chậm rãi phun ra.

Lần này có thể là kỷ lục từ trước đến nay của mình?

Tạo ra một ghi chép mới!

Nghĩ tới đây, Trương Phàm bỗng nhiên hiểu rõ một câu, phẫn nộ thật sẽ khiến con người ta tiến bội

Nhưng mà, tiểu nha đầu Tân Duyệt kia, tại sao lại thích một tiểu bác sĩ quèn chứ?

Nghĩ tới đây, Trương Phàm có chút không nghĩ ra.

"Tiểu tử này có cái gì tốt?

Một tiểu bác sĩ mà thôi, dáng dấp đẹp trai chút?

Nhưng đẹp trai có thể làm cơm ăn à?

Trương Phàm có bố mở bệnh viện tư nhân lập nghiệp. 

Nếu như Trương Phàm có thể dựa vào sự nghiệp chữa bệnh của Tân gia, đối với sự phát triển sau này có thể nói là mọi việc đều thuận lợi.

Phải biết rằng mẹ của Tân Duyệt là Ký Như Vân nói thế nào cũng là người đứng đầu trong tỉnh xã, hiện tại xử lý ở bệnh viện, không có bảo hiểm y tế thì ai cho anh vào?

Hàng năm ở bệnh viện công đều hạn ngạch rất gắt gao.

Huống chỉ là bệnh viện tư nhân?

Hiện tại bệnh viện tư nhân muốn phê chuẩn một hoá đơn thanh toán bảo hiểm y tế, rất khó khăn.

Huống chỉ hiện tại rất nhiều bệnh viện tư nhân đã không phải là thông qua chữa bệnh để kiếm sống.

Rất nhiều bệnh viện tư nhân đi với mục đích kiếm tiền của bộ bảo hiểm y tế.

Vì lẽ đó, bất luận là bố bay mẹ của Trương Phàm đều hi vọng Trương Phàm có thể đến gần Tần Duyệt hơn một chút.

Cô gái ở bên cạnh thật sâu thở dài, mệt mỏi quá!

Tâm mệt mỏi...

Cảm giác giống như từng trải qua một lần cùng Lưu Đức Hoa những gian khó cùng thống khổ.

Nhìn Trương Phàm tỉnh thần thanh thản, dương dương đắc ý cảm giác bành trướng, cô gái biết rõ, trận này, chính mình lại là ảnh đế.

Mà thôi, mà thôi!



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 773: Tư nhân lập nghiệp


Mặc dù nói giá đều là một vạn năm, nhưng là có một số nơi cũng đã hai vạn, hơn nữa quan trọng nhất chính là hiện tại trên cơ bản là một phòng một giá.

Một căn hộ trong chung cư, trên cơ bản giá cả sao có thể ít hơn một vạn.

Các loại hướng tốt, cách cục tốt đều rất đấu!

Mà Trần Thương mới đi làm bao lâu?

Chuyển lên chính thức mới được mấy ngày.

Trong nhà lại là nông dân, làm gì có nhiều tiền như vậy?

Nghĩ tới đây, Tân Duyệt không muốn cho Trần Thương quá nhiều áp lực cùng gánh vác.

Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên Tân Duyệt linh cơ khẽ động:

- Trần Thương, tôi nghe mẹ của tôi nói, năm nay. thành phố An Dương có thể sẽ hạ giá một chút Hơn nữa hiện tại là tháng mười, giá phòng đang cao, hiện tại cũng không phải lúc nên mua nhà.

- Cái gọi là kim chín ngân mười, chính là nói trong hai tháng này giá cả nhà ở vô cùng bạo tạc, hơn nữa sắp qua tết, năm trước năm sau lại là giá khác, đợi đến tháng năm, tháng sáu năm sau, chúng ta lại cân nhắc? Đến lúc đó giá của cũng có thể tiện nghĩ không ít!

Nói thật Tân Duyệt cũng là vì Trân Thương mà.

suy nghĩ, dù sao đều là giai cấp làm công ăn lương, mua nhà đều là chuyện khó khăn, hơn nữa về sau còn phải phấn đấu thật nhiều năm nữa, nào có dễ dàng như vậy.

Mỗi ngày Trần Thương làm nhiều ca phẫu thuật như vậy, đã cực kỳ khổ cực, Tần Duyệt cũng không. đành lòng nhìn anh mệt mỏi như vậy.

Chờ sang năm, chính mình nếu như cùng... Trần Thương... Cái kia.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ của Tần Duyệt bỗng đỏ lên.

Đến lúc đó mua nhà mình sẽ về đòi tiền lão Tần!

Lễ thẳng khí hùng một chút

Hơn nữa, tự mình cũng có thể tích lũy ít tiền, đến lúc đó mua phòng một lần là xong.

Không cần một mình Tr ần Thương mệt mỏi như vậy.

Trần Thương sững sờ, nhìn Tần Duyệt, có chút hăng hái cười nói:

- Thật à?

Tân Duyệt gật đầu:

- Đương nhiên!

Trần Thương sao lại không biết Tân Duyệt đang nghĩ gì, nhìn cái cô gái đơn thuần, đần độn này, quan hệ còn chưa có xác định nhưng đã hướng cùi chỏ ra ngoài.

Không nhịn được một trận ấm lòng.

Hai người mặc dù chưa xác định quan hệ, nhưng, ở trong lòng Tân Duyệt, tay đều đã nắm, thì chính mình đã là người của Trần Thương.

Không phải Tân Duyệt cổ hủ, mà là đối với một phần tình cảm này cô vô cùng tán đồng.

Cô không phải là chưa từng được ai cầm tay, chỉ là... Đây là lần đầu tiên động tâm như thế

Hiện tại, Tân Duyệt toàn tâm toàn ý chỉ muốn vì Trần Thương mà suy nghĩ, thậm chí muốn vì ngôi nhà nhỏ trong tương lai của bọn họ mà suy nghĩ.

Suy nghĩ đến việc làm sao để có thể đem lão Tần xử lý cho sạch sẽ... 

Cuối cùng có thể cấp cho Trần Thương một bộ. phòng ở.

Nhưng hiển nhiên không thực tết

Tần Duyệt nghĩ đến Trần Thương là người sĩ diện, mạnh hơn người như thế, chắc chắn sẽ không muốn tiền của bố mẹ mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 774: Bắt đầu tích lũy tiền.


Vì ngôi nhà của bọn họ mà phấn đấu!

Muốn ăn ngon thì về nhà, để lão Tân mời mình ăn

Không sai!

Không thể để cho Trần Thương tốn tiền.

Đây là tiền trong tương lai của bọn họ.

Sớm mua được phòng, đến cuối tuần thì hai người bọn họ có thể cùng một chỗ dính lấy nhau, cùng ăn lẩu rồi hát một chút.

Nghĩ đến một buổi sáng ấm áp, mình buộc tạp dề chuẩn bị cho Trần Thương một bữa sáng ấm áp.

Nghĩ đến một buổi chiều uể oải, pha một bình trà, Trần Thương nằm trên ghế sa lon, cô nằm trên người Trần Thương, lười biếng ôm nhau cùng một chỗ ngủ trưa.

Nghĩ đến sau khi sinh con, hai người đẩy xe cùng con tản bộ trong công viên.

Đúng rồi, mua nhà thì phải mua cái có ban công rộng một chút!

Nhưng mà... Có ban công có phải là lại đắt hơn rất nhiều không?

Nhưng không sao cả, không có công viên thì đi dưới lầu cũng được.

Cô còn nghĩ tới sau buổi cơm tối, anh cùng mình mỗi người nắm tay một đứa bé, tạo thành một nhà bốn người, tản bộ trong gió đêm.

Đúng thế!

Sau này nếu có hai đứa bé, một đứa gọi là Trần... Một đứa gọi là Trần.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tân Duyệt đột nhiên cảm giác được cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu.

Cô không cầu Trần Thương thành đạt ra sao, chỉ mong anh sẽ cả đời yêu mình.

Tần Duyệt càng nghĩ càng thấy thật hạnh phúc.

Càng nghĩ, cô càng đảm chìm trong đó.

Một bữa cơm, hai người ăn không nhiều, thật lâu.

Tân Duyệt cũng bắt đầu đem “Rửa dạ dày bò" mà bản thân tu luyện đến cấp hoàn mỹ kẹp bỏ vào trong chén cho Trần Thương.

Trần Thương cắn một cái, thanh thúy ngon miệng! 

Vừa vặn!

Giơ ngón tay cái lên cho Tăn Duyệt!

Tần Duyệt trông thấy Trần Thương cao hứng cười, cũng vừa lòng thỏa ý, vô cùng vui vẻ, cái này so với mình ăn còn vui vẻ hơn, còn thỏa mãn hơn

Có lẽ...

Tình yêu, không gì hơn cái này.

Tình yêu, cùng lầm cũng chỉ như thế này thôi.

Sau khi thanh toán xong, Trần Thương nói dối Tần Duyệt là đi WC, chạy một cây số đi mua trà sữa hoa quả Tân Duyệt thích nhất.

Lành lạnh, ê ẩm, ngọt ngào.

Trong mắt Tân Duyệt mang ý cười, trong nụ cười giấu tình yêu.

- Sau này không uống Nhất Phương nữa, quá đắt!

Tân Duyệt nhỏ giọng nói.

Trần Thương mỉm cười:

- Về sau em muốn uống gì anh cũng giúp em đi mua.

Một câu nói bình thường, lại để cho Tần Duyệt lập tức cực kỳ cảm động.

Nhìn thấy bộ dáng Trần Thương đầu đổ đầy mồ hôi, Tân Duyệt đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Giờ phút này, Tân Duyệt cảm thấy, cho dù Trần Thương không có nhà cửa, không có xe, chỉ cần nguyện ý mua cho mình một ly trà sữa, cô cũng nguyện ý gả cho anh, cùng lắm mình vất vả một chút, cũng có thể kiếm tiền.

Nghĩ tới đây, Tân Duyệt căm lấy ống hút, ngón trỏ tay phải chống đầu bằng của ống hút, nhẹ nhàng đâm rách nắp trà sữa, không có một chút nước văng ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 775: Ngọt ngào hơn mấy phần


Tình yêu thật sự sẽ làm cho người ta phấn khởi, làm cho người ta quên đi mệt mỏi.

Hai người nghỉ ngơi sơ qua, Tần Duyệt đã lôi kéo Trần Thương nhất định phải đi xem phòng ở.

Trần Thương tất nhiên cũng rất vui vẻ, đi theo Tần Duyệt chạy trước chạy sau.

Buổi chiều lúc nhìn thấy phòng ở, Tăn Duyệt càng thêm vui vẻ và hưng phấn, chạy tới chạy lui trong phòng, chỗ này khoa tay múa chân, chỗ kia sờ sờ.

Sau đó khoa tay múa chân miêu tả cho Trần Thương một cái viễn cảnh.

- Nơi này, chúng ta đặt một cái ghế sô pha, em muốn loại sô pha lớn, loai có thể ngủ ở phía trên đó luôn!

-Nơi này, em muốn nuôi một con mèo nhỏ, mỗi ngày nhàn rồi không có việc gì răn dạy mèo.

- Em muốn đem giường để sát ban công, sáng sớm em muốn dùng trí tuệ nhân tạo trong nhà, nói một tiếng:

- Mở cửa sổ! Đến lúc đó ánh nẵng chiếu vào, chiếu trên mặt, ấm áp cực kỳ ưa thích. 

~ Còn có, em muốn ở phòng ngủ đặt một cái máy. chiếu, buổi tối có thể xem phim! Có điều không cho phép xem phim kinh dị.

...

Không chỉ có Tân Duyệt, ngay cả Trần Thương cũng bị dẫn dắt vào trong đó.

Hai người bọn họ lộn xộn trong phòng, nhìn nơi này, sờ chỗ kia, suy nghĩ như thế nào bố trí trong nhà.

Đây chính là nhà bọn họ, có thể tự do sắp đặt

Hoàn toàn không cần gò bó ở cùng một chỗ với cha mẹ, đây là trời đất thuộc về mình, mình có thể tùy theo ý mình sắp xếp.

Thật vất vả, lúc hai người rốt cục xem xong căn hộ, Tân Duyệt thận trọng hỏi

- Xin chào, một căn hộ này bao nhiêu tiền?

Cô hướng dẫn mỉm cười:

- Quý cô thật có ánh mắt, căn hộ này là phòng có. giá đắt nhất tòa nhà này của chúng tôi.

- Dựa theo giá cả cư xá mà nói, mỗi mét vuông hai vạn ba, thế nhưng căn hộ này một mét vuông gần ba vạn, hơn một trăm hai mươi mét vuông, tính toán tất cả phí tổn mà nói, có thể phải trên dưới 400 vạn! 

Cô hướng dẫn nói lập tức làm Tân Duyệt ngây ngẩn cả người!

400 vạn!

Má ơi.

Tân Duyệt nhịn không được thè lưỡi.

Tiền đặt cọc tính ba mươi phần trăm, cũng phải gần hơn một trăm hai mươi vạn.

Nghĩ tới đây, Tân Duyệt nhỏ giọng thầm thì nói:

- Rất đắt!

Trần Thương nhìn bộ dạng Tần Duyệt, nhịn không được hít vào một hơi, ra quyết định!

Mua!

Căn hộ này là Trần Thương hài lòng nhất, bất luận giá cả hay bố cục, còn có phương hướng, đều cực kỳ phù hợp ánh mắt của Tân Duyệt.

400 vạn, quả thực không rẻ.

Nhưng...

Muốn gặp được một căn hộ thật sự ưa thích càng không dễ dàng.

Tần Duyệt cười cười, nhìn Trần Thương: 

- Em cảm thấy căn hộ này hơi lớn, chúng mình có muốn đi xem một chút căn hộ nhỏ hơn hay không?

- Dù sao một mình anh lại lớn như thế cũng rất trống trải!

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tần Duyệt đã sớm quyết định, lát nữa về nhà nhất định phải đòi cha mẹ mua lại căn hộ này!

Nhất định phải mua lại!

Cô nhìn ra được, Trần Thương rất ưa thích căn hộ này.

Vòng vo một ngày, đây là căn hộ Trần Thương cùng Tần Duyệt nhìn thích nhất.

Nhưng mà 400 vạn, thực sự quá đắt.

Trần Thương khẳng định mua không nối...

Chính mình cũng mua không nổi!

Nếu Trần Thương và mình cùng nhau mua cũng mua không nổi...

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hai đồng chí lão Tần cùng lão Ký tương đối phù hợp.

Tần Duyệt đã nghĩ kỹ.

Đến lúc đó, để lão Tân mua căn hộ, tiếp đến mình cùng Trần Thương vào ở, đương nhiên, chắc chắn sẽ không vào ở không, bọn mình sẽ đưa tiền thuê nhà.

Mỗi tháng đưa... 1000 đồng tiền thuê nhà không sai biệt lắm, chắc là được?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 776: Chút phí trang trí


Hai người đang muốn ra ngoài, bỗng nhiên trông thấy một cô hướng dẫn khác đi đến.

Rất rõ ràng, căn hộ này sẽ không chỉ có một nhà bọn họ nhìn.

Loại chuyện này rất bình thường.

Chẳng qua...

Khi thấy người đi đến xem phòng là Trương Phàm, lập tức hai người hơi sững sờ.

Trương Phàm trông thấy hai người, chỉ là cười nhạt một tiếng.

Hắn nhìn thật sâu Tân Duyệt một cái, lại dùng ánh mắt lướt qua Trần Thương:

- Duyệt Duyệt, xem căn hộ à, căn hộ này thật là không tệ.

Trương Phàm tùy ý nhìn một nửa xong hỏi cô tiếp thị bán chung cư:

-Căn hộ này bao nhiêu tiền?

Cô tiếp thị bán chung cư mỉm cười, dùng giọng nói giống nhau nói ra:

- Tiên sinh ánh mắt thật tốt, căn hộ này là căn hộ tốt nhất tiểu khu chúng tôi, giá cả ở mức khoảng 400 vạn. Trương Phàm mim cười, nhẹ gật đầu, tùy ý nói ra:

- Ừm, 400 vạn, cũng không đắt!

Nói xong, Trương Phàm tùy ý tắn bộ một vòng, nhìn một chút xong, tán dương:

-Ừm, coi như không tệ, mua đi! 400 vạn thật à?

Một phen, làm Trần Thương cùng Tần Duyệt nhìn trợn tròn mắt.

-Trong lòng Tân Duyệt căng thắng, nhịn không. được muốn nói chuyện.

Ánh mắt Trần Thương vội vàng tỏ ý ngăn lại

Mà Trương Phàm vừa vặn trông thấy một màn này, lập tức cao hứng lên.

Mặc dù ngoài miệng không nói cái gì, nhưng trong lòng tự nhiên rất rõ rằng.

Cô không phải thích tiểu bác sĩ này à?

Ha ha!

Phòng này, đáng tiếc cô mua không nổi đi!

Nhưng mà, Trương Phàm cũng sẽ không đùa cợt Trần Thương, nhưng sẽ không cho sắc mặt tốt gì. 

Trần Thương trông thấy bộ dạng Trương Phàm khí thế hùng hổ vênh vang đắc ý, nhìn Tần Duyệt có chút không vui.

Anh biết rõ Tân Duyệt rất yêu thích căn hộ này.

Lập tức, Trần Thương hạ quyết tâm, muốn mua lại!

Chẳng qua, Trần Thương sẽ không cãi với Trương Phàm.

Lôi kéo Tần Duyệt

-Đi thôi

Tân Duyệt gật đầu, trong lòng rất mất mát, cô cũng không phải quan tâm căn hộ này, mà là trông thấy Trần Thương bị người khác chế nhạo, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Sư tử con cũng là có đối tượng bảo vệ!

Trần Thương nhìn tên tòa nhà, thuận tay bấm điện thoại Trịnh Quốc Đàm.

Trần Thương gọi điện thoại cho Trịnh Quốc Đàm mục đích không ở phải muốn đối phương cho mình ưu đãi gì!

Cái này không quan trọng, Trần Thương hi vọng Trịnh Quốc Đàm có thể giúp mình giữ lại căn hộ này. 

Tần Duyệt tâm tình rất không tốt!

Nhìn thấy căn hộ bị tên quỷ đáng ghét Trương Phàm kia cướp đi, tâm tình cô thật không tốt.

Nghĩ tới đây, Tân Duyệt đối với Trần Thương nói:

- Em muốn đi nhà vệ sinh.

Trần Thương gật đầu:

-Anh giúp em cầm túi.

Tần Duyệt căm điện thoại vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 777: Lão Tần vô cùng tức giận


Con gái nhà mình mà chính mình cũng không nỡ nói nặng một câu, sao có thể để người khác khi dễ chứ?

Nghĩ tới đây, lão Tăn đã một tay mặc quăn áo tử tế, chuẩn bị mang giày đi tìm Trần Thương liều mạng.

Bảo bối của mình, bản thân cũng không nỡ khi dễ, nơi nào đến phiên hỗn tiểu tử này.

Ký Như Vân thấy thế, cũng trợn tròn mắt.

- Thế nào lão Tần?

Tần Hiếu Uyên xụ mặt, trừng to mắt:

- Con gái chúng ta bị người khi dễ, lúc gọi điện thoại kể tủi thân với tôi.

Tần Hiếu Uyên cũng không nhớ được lần trước Tần Duyệt nũng nịu hoặc nói tủi thân như lần này là từ lúc nào.

Nhưng khi nghe thấy bộ dạng Tân Duyệt vừa rồi tủi thân sắp khóc, Tân Hiếu Uyên thiếu chút nữa bùng nổ.

Lão Tần ta chỉ có một cô con gái bảo bối như vậy, hơn nữa rất hiểu chuyện, xưa nay không gây chuyện!  

Hôm nay bị người khi dễ sắp khóc, khẳng định là tiểu tử Trần Thương ngu ngốc kia.

Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, sẽ không... Sẽ không là thổ lộ bị từ chối chứ?

Nghĩ tới đây, lão Tần lập tức ngây ngẩn cả người.

Mà lúc này, Ký Như Văn nghe tới đoạn con gái tủi thân sắp khóc, lập tức cũng giật nảy mình, vội vàng đứng lên, như bị điện giật nói:

- Ông đừng gây thêm phiền toái nữa, để tôi hỏi xem là chuyện gì, ngộ nhỡ là giận hờn tiểu tử người ta, ông đừng cho tôi thêm phiền nhiễu nữa!

Ký Như Vân so với Tần Hiếu Uyên, ngược lại tỉnh táo một chút.

Nhận lấy điện thoại, Ký Như Vân vội vàng hỏi:

- Duyệt Duyệt, thế nào? Như thế nào mất hứng rồi?

Tần Hiếu Uyên đã sớm ở một bên gấp đến độ không xong, ồn ào nói:

- Bà mở loa ngoài, để tôi cũng nghe một chút!

Ký Như Vân liếc lão Tần một cái: 

-Nhìn ông kìa, bộ dáng không có chút tiền đồ!

Nói đến đây, tiện tay mở chế độ rảnh tay trên điện thoại.

Tần Duyệt tủi thân mong đợi kể:

-Mẹ, con xem một căn hộ, đặc biệt ưa thích, thế nhưng Trương Phàm nhất định phải tranh đoạt căn hộ kia với con!

Ký Như Vân sững sở, căn hộ? Cái gì căn hộ?

Hôm nay Tần Duyệt là đi xem phòng ốc à?

Nghĩ tới đây, chuyện thứ nhất Ký Như Văn nghĩ tới không phải Trương Phàm, mà là vì sao Tân Duyệt đi xem phòng.

Lão Tần cũng là như thế!

Tại sao Tân Duyệt phải xem phòng?

Là bởi vì muốn dời ra ngoài ở à?

Lão Tần lần thứ nhất mình nghĩ lại, chẳng lẽ bởi vì mình ngày thường làm không tốt hay sao?

Hoặc là mình có thói quen xấu gì để con gái không thích?

Thế nhưng... Đã nhiều năm như vậy, hẳn không phải là bởi vì mình. 

Như thế...

Cứ như vậy!

Trong đầu Lão Tân bỗng nhiên hiện ra một khuôn mặt tươi cười: Trần Thương?

Ta nhổ!

Cái tên hỗn tiểu tử này, cậu nghĩ ngược lại tốt vô cùng, dụ dỗ con gái của tôi không nói, còn muốn lấy đi chút tiền nhỏ nhà tôi nữa hả?

Cái này cũng quá đáng lắm rồi!

Lão Tân cũng không phải không nguyện ý mua nhà cho con gái mình, chính mình chỉ có một đứa con gái như vậy, tiền không cho con gái cho ai?

Nhưng là. . Ngươi tiểu tử này cũng quá hèn hạ rồi?

Còn chưa kết hôn đã bắt đầu đào góc tường con gái bảo bối của minh, cộng thêm một căn hộ?

Lão Tần càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, lại có loại cảm giác ăn dấm.

Trong lòng cảm giác cực kỳ khó chịu.

Ký Như Vân thì thận trọng hỏi:  

- Duyệt Duyệt, căn hộ gì? Con đi xem phòng à?

Tần Duyệt gật đầu:



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 778: Ký Như Vân thận trọng nói


Tần Duyệt nhẹ gật đầu, dù sao loại chuyện này. cũng không có cách, người ta buôn bán thì đương nhiên có tiền.

Nhưng không quan trọng.

Chỉ cần cùng Trần Thương, cho dù là thuê phòng gì đều có thể.

Tần Duyệt nghĩ đến Trần Thương, nháy mắt tâm tình tốt hơn, nhưng mà cô hiện tại lo lắng nhất là Trần Thương không vui.

Nghĩ tới đây, Tân Duyệt vội vàng hàn huyên vài câu với cha mẹ, sau đó chuẩn bị ra ngoài an ủi Trần Thương.

...

...

Mà Trần Thương bên này.

Bấm gọi điện thoại cho Trịnh Quốc Đàm xong, lúc này Trịnh Quốc Đàm đang ở hội nghị.

Bên trong toàn bộ phòng làm việc hơn hai mươi người, đều là quản lý cấp cao của tập đoàn.

Lúc này, điện thoại riêng bỗng nhiên vang lên.

Toàn trường nghe thấy tiếng điện thoại, lập tức yên tĩnh lại.

Trịnh Quốc Đàm có mấy cái điện thoại, nhưng mang theo người chỉ có điện thoại cá nhân, nhìn thấy điện thoại, hơi do dự một chút, thấy màn hình điện thoại gọi đến, hơi sững sờ.

Trần Thương?

Trịnh Quốc Đàm nhìn thấy Trần Thương xong, không có quá mức do dự, nói với mọi người:

- Tôi nhận cú điện thoại

Nói xong đứng dậy căm điện thoại ra ngoài phòng làm việc.

-Alo? Tiểu Trần à? Như thế nào nhớ tới gọi thoại cho tôi vậy?

Trịnh Quốc Đàm vừa cười vừa nói.

Nói thật, Trịnh Quốc Đàm vẫn còn có chút hối hận.

Bởi vì ông cảm giác thẹn với Trần Thương, nghĩ đến chuyện ban đầu, Trịnh Quốc Đàm thậm chí có chút đỏ mặt.

Chân của Từ Nhược Vận đưa cho Trần Thương khâu lại. 

Lúc ấy, Trịnh Quốc Đàm không hiểu rõ giá thị trường, khâu lại xong đưa Trần Thương cầm khoảng bảy, tám vạn.

Thế nhưng, về sau có một lãn mang theo Từ Nhược Vận tham gia một cuộc gặp gỡ tư nhân nước ngoài, biết được một người nhà giàu bản địa vì trị liệu vết sẹo cho vợ trước sau bỏ ra hơn 300 vạn.

Lần này mói làm Trịnh Quốc Đàm khiếp sợ!

Không ngờ đắt như thế?

Nghĩ tới đây, Trịnh Quốc Đàm chỉ chỗ chân Từ Nhược Vận bị thương cho đối phương nhìn một chút.

Đối phương sững sờ nói:

- Khi đó vợ của tôi cũng là trên cánh tay bị bình rượu quẹt làm bị thương, vì để khâu tiêu sẹo trừ bỏ ngẩn, thật sự tốn không ít tiền.

Một câu khiến Trịnh Quốc Đàm hơi đỏ mặt.

Đối phương còn hỏi:

- Trịnh tiên sinh, xin hỏi ông mời bậc thầy ở nơi nào khâu lại vậy? Trình độ khâu này, thật sự rất lợi hại.

Lúc ấy, Trịnh Quốc Đàm nói là một người bạn.

Nhưng trong lòng đã sớm ảo não không thôi!  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 779: Môn triết học thú vị


Lenacus nghe thấy Trịnh Quốc Đàm nói có bạn như vậy, vội vàng cười nói:

- Hi vọng sau này có cơ hội quen biết một chút!

Trịnh Quốc Đàm thì sắc mặt vui mừng, đồng ý.

Lenacus là chủ tịch một công ty đầu tư nước ngoài, Trịnh Quốc Đàm đã quen biết khá lâu rồi, không ngờ lại có thế dựa vào cơ hội này để bền chắc quan hệ với đối phương.

Trịnh Quốc Đàm tất nhiên sẽ nắm lấy cơ hội

Thậm chí Trịnh Quốc Đàm cười nói:

- Vết thương trên đùi Tiểu Từ , tôi chỉ tốn một vạn USD.

Lenacus nghe xong, lập tức cười nói:

- Thật sự là bạn tốt, bằng không, một vạn này của anh ngay cả bóng dáng người ta cũng không gặp được.

- Vì vậy, Trịnh tiên sinh, có cơ hội nhất định phải giới thiệu người bạn tốt này của anh cho tôi biết, tôi thích kết giao bạn bè, đặc biệt là bạn bè có nẵng lực.

Lenacus nói chuyện cực kỳ trực tiếp, người đàn ông đầu trọc hơn năm mươi tuổi, dáng người cực kỳ cường tráng.

Trong lòng Trịnh Quốc Đàm đã sớm xấu hổ không, thôi, khi đó ông còn tưởng rằng bảy, tám vạn đã là không ít đâu, hiện tại xem ra, thật là có chút không lấy ra được.

Nghĩ đến bản thân còn đưa Trần Thương đến nhà mình, hơn nữa còn mời người ta khâu vết sẹo trên mặt cho vợ mình, Trịnh Quốc Đàm có chút ngượng ngùng.

Khi đó chính mình còn rất đắc ý.

Hiện tại xem ra, thật sự nói ra đều cảm thấy mất mặt.

Vi lẽ đó, nhìn thấy điện thoại của Trần Thương, Trịnh Quốc Đàm lập tức đứng dậy nhận.

Trần Thương mim cười:

- Chào Trịnh tổng, thật ra đúng là tôi có một việc phải phiền phức Trịnh tổng.

Trịnh Quốc Đàm nghe vậy, lập tức bắt đầu vui vẻ.

Đến tỉnh trạng như của ông bây giờ, chỉ sợ nợ nhân tình người khác.

Trần Thương chủ động tìm tới cửa, Trịnh Quốc Đàm tất vui vẻ. 

-Ồ? Tiểu Trần, cậu khách khí làm gì, nói đi, có thể giúp đỡ Trịnh Quốc Đàm tôi khẳng định sẽ giúp.

Trần Thương cười nói:

- Là như vậy, Trịnh tổng, tôi đi xem một căn hộ bên trong một cái tòa nhà ở tân khu Hải An của ông, có một căn nhà rất vừa ý nên muốn mua, tiền tôi đã chuẩn bị xong, chẳng qua là có người nhìn trúng trước, vì vậy cần phải làm phiền anh một chút.

Trịnh Quốc Đàm nghe vậy lập tức cười một tiếng, còn tưởng rằng chuyện lớn gì?

Căn hộ của công ty bất động sản nhà mình.

Nghĩ tới đây, Trịnh Quốc Đàm bỗng nhiên linh cơ khẽ động, đúng rồi!

Vợ mình còn phải nhờ Trần Thương hỗ trợ nữa, dứt khoát tặng cho cậu ta là được rồi.

Vừa có thể đổi ân tình, mà nói tới không chừng có thể kết giao với Trần Thương một phen, về sau có gì cần trợ giúp, cũng có thể lui tới lẫn nhau.

Nói tới đây, Trịnh Quốc Đàm nói ra:

-Ồ? Tiểu Trần, cậu nói số phòng cho tôi, chuyện này giao cho tôi là được rồi.

Trần Thương gật đầu, đọc số phòng ra. 

Trịnh Quốc Đàm ghi nhớ xong, nói với Trần Thương:

- Được rồi, tiểu Trần, chuyện này cậu cứ giao cho tôi, cậu trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, hôm nào tôi sẽ bảo quản lý đưa cậu qua nhận phòng.

- Chuyện cụ thể, đến lúc đó tôi để quản lý chuyên môn liên lạc với cậu, số điện thoại này đúng không, tôi sẽ bảo người liên hệ cậu ngay.

Trần Thương nghe xong, lập tức ngây ngẩn cả người:

-Vậy thì phiền phức Trịnh tổng.

Trịnh Quốc Đàm khoát tay:

- Được rồi, chúng ta là bạn bè, cũng đừng nói lời khách khí, bây giờ bên tôi đang mở hội nghị, hôm nào có thời gian đến nhà tôi làm khách.

Cúp điện thoại xong, Trịnh Quốc Đàm trở về phòng làm việc.

Nhìn mọi người, hỏi:

- Ai là người phụ trách tòa nhà ở tân khu Hải An?

Lúc này, một quản lý hơn bốn mươi tuổi đứng lên:

- Trịnh tổng, là tôi Trịnh Quốc Đàm nhẹ gật đầu:

- Tôi có người bạn nhìn trúng một căn hộ nơi đó, phòng 808, tầng 2, tòa nhà số 9, cậu an bài một chút đi, tôi sẽ gửi số điện thoại và danh tính tới cho cậu, cậu trước không cần họp, đi xử lý chuyện này trước đi.

Quản lý nghe xong, sao còn không rõ là chuyện gì?

Chuyện tốt!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 780: Có tiền thật là thoải mái


Nhà tôi mở công ty chữa bệnh, hẳn cũng tính là cũng ngành chứ?

Nghĩ tới đây, Trương Phàm không nhịn được muốn cười.

-Được rồi, đặt trước căn hộ này đi.

Cô tiếp thị bán căn hộ nghe vậy, lập tức ánh mắt sáng lên:

- Quý ngài thật hào khí, bạn gái ngài nhất định rất hạnh phúc!

Trương Phàm cười cười, lắc đầu.

Ba người cùng nhau đi xuống dưới lầu, vừa vặn nhìn thấy Trần Thương đang đợi Tân Duyệt

Trương Phàm không nhịn được cười:

- Bác sĩ Trần có ánh mắt thật tốt, căn hộ kia tôi mua, nhưng mà... Tôi có thể cho anh thuê, dủ sao chúng ta cũng là bạn bè.

Trần Thương sững sờ, không nhịn được cười:

- Ừm, chúc mừng anh.

Trước mặt mọi người, phân cao thấp với loại người này không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Anh không tin Trịnh Quốc Đàm ngay cả phòng ốc của mình cũng không giải quyết được.

Lúc này, điện thoại của cô tiếp thị bán căn hộ bỗng nhiên vang lên.

- Tiểu Hạ, gian phòng 808, lầu 2, tòa nhà số 9 không được bán, sau này cô không được dẫn khách đi xem căn phòng kia nữa.

Nữ nhân viên tiếp thị bán căn hộ lập tức trợn tròn mắt.

-Vì sao vậy? Quản lý! ? Tôi vừa mới đàm phán xong với khách hàng! Giá tiền cũng đã quyết định, chờ ký hợp đồng nữa thôi!

Cô gái có chút không vui.

Quản lý lắc đầu:

- Tôi cũng không rõ, vừa rồi tôi nhận điện thoại của Vương tổng, nói căn hộ ở tân khu Hải An đó tạm. dừng bán ra, được rồi, cô đừng hỏi nữa, tôi còn có chuyện.

Cúp điện thoại xong, cô tiếp thị bán căn hộ lập. tức có chút xấu hổ.

-Cái này... Trương tiên sinh, thật xin lỗi, căn hộ vừa rồi ngài xem kia của chúng tôi bởi vì một vài vấn đề, tạm thời không tiêu thụ ra bên ngoài... Ngài xem... 

Nếu không đổi lại một căn hộ khác?

Trương Phàm lập tức trợn tròn mắt!

Anh nhìn thấy nụ cười trêu tức trên mặt Trần Thương, lập tức trong lòng sững sờ.

Cái con mẹ nó, đùa tôi à?

Tôi đều đã chuẩn bị ký hợp đồng, các người lại không bán nữa?

Nghĩ tới đây, Trương Phàm có chút tức giận.

Mà lúc này, Tân Duyệt vừa vặn từ nhà vệ sinh đi ra, vui vẻ đi tới chỗ Trần Thương.

Cô phát hiện, hiện tại mỗi lần nhìn thấy Trần Thương thì trong lòng mình đều rất vi vẻ.

Đi ra xong, vừa lúc nghe thấy căn hộ không tiêu thụ ra bên ngoài, Tần Duyệt lập tức bắt đầu vui vẻ.

Trong lòng mừng như điên!

Muốn cười nhưng cảm thấy làm vậy không tốt lắm.

Nhìn Trương Phàm, này thì ra vẻ!

Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Trương Phàm như thể anh đang muốn phun cái gì đó nhưng không thể ra vì sợ lãng phí. 

Tân Duyệt xém chút nữa cười lớn!

Thế nhưng đang ở trước mặt của Trương Phàm, nếu cười như vậy thì không hay cho lắm!

Cho nên cô dứt khoát, kéo Trần Thương đi ra ngoài, sau khi chạy ra ngoài, Trần Duyệt bắt đầu cười như điên!

- Ha ha ha... Bưồn cười chết đi thôi, quả nhiên người giả vờ đều không có kết cục tốt!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 781: Cuộc gọi khẩn cấp


- Bà ơi! Mấy giờ rồi?

Tần Hiếu Uyên bồn chồn bất an hỏi vợ.

Ký Như Vân bị ông làm phiền đến không chịu nối:

- Ông không có điện thoại à? Ông hỏi tôi vấn đề này bao nhiêu lần rồi ?

Tân Hiếu Uyên nhìn đồng hồ.

- Bây giờ đã chín giờ rưỡi, như thế nào nó còn chưa về nhà nữa? Tôi lo lắng đến chết rồi đây.

Ký Như Vân nhìn Tân Hiếu Uyên:

- Ông nói xem có phải ông mắc bệnh rồi phải không? Con gái của chúng ta đi ra ngoài hẹn hò, ông hối cái gì mà hối?

- Tôi muốn nói, tốt nhất là tối nay đừng có về nhà nữa! Tốt nhất hai đứa nó gạo nấu thành cơm luôn đi, để rồi sau này kết hôn nhanh chút

- Nó đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi lại không có người tìm hiểu, đều sắp thành gái già rồi!

Khi nói về Tân Duyệt, Ký Như Vân vừa tức vừa buồn cười: 

- Ông nói thử xem chúng ta đã giới thiệu cho nó biết bao nhiêu người, nhiều người điều kiện gia đình cũng tốt.

- Vậy mà Duyệt Duyệt còn không hài lòng, hiện tại quá tốt rồi, bản thân nó thật vất vả mới nhìn trúng một người, vậy mà ông lại bày ra bộ dáng này.

Tần Hiếu Uyên bị một tràng câu nói của vợ hù dọa.

Ông không biết nên nói như thế nào .

Nhưng mà... rất nhanh đã gần mười giờ rồi, ông lo lắng có phải xảy ra chuyện gì không hay?

Nghĩ tới đây, Tân Hiếu Uyên vẫn có chút không thể nào yên lòng được, vậy là ông dựa theo kế hoạch mà ban đầu đã chuẩn bị!

...

...

Đến lúc này, bộ phim mới đi đến hồi kết, nam chính và nữ chính trải qua muôn vàn khó khăn thứ thách, rốt cục người có tình cuối cùng sẽ thuộc về nhau, toàn rạp phim đều vang lên tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, còn có một loại âm thanh chậc chậc kỳ lạ cứ vang lên liên tục.

Không thể không nói, nếu bỏ qua phân cảnh người có tiền cuối cùng thuộc về nhau, thì bộ phim tình cảm làm rất hay.

Nam chính nữ chính diễn xuất không tệ, đến ngay cả Tân Duyệt xem cũng cảm thấy cảm động

Hai tay của Trần Thương và Tân Duyệt siết chặt một chỗ, con mắt hai người cùng nhìn qua đối phương.

Phối hợp với khung cảnh mờ ảo trong rạp chiếu phim, kèm thêm âm nhạc mơ mộng trong phim tình cảm.

Cả hai người đều yêu thương đối phương sâu đậm, có một thứ cảm xúc không thể nào diễn tả được đang dần đần dâng trào.

Khoảng cách mắt hai người càng ngày càng gần, Trần Thương hơi căng thẳng một chút, nhìn Tân Duyệt một cách trìu mến, anh muốn hôn cô thế giới to lớn của anh.

Trong lòng Tần Duyệt căng thẳng muốn chết, cô thật sự rất lo lắng!

Dù sau đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô.

Cô từng suy nghĩ nhiều lần, đến cùng cô sẽ trao nó trong hoàn cảnh nào, và ai sẽ là người được cô trao nó. 

Tuy nhiên, khi đối mặt với Trần Thương, cô cảm giác chắc chắn là người này không thể là ai khác được.

Cô có thể cảm nhận răng hô hấp của Trần Thương một lúc càng mãnh liệt, thời điểm phả vào mặt cô với cùng nóng!

Trong lúc nhất thời, Tần Duyệt có chút lo lắng, có chút khẩn trương, có chút bất an, có chút mong đợi!

Cô nhịn không được lập tức nhằm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc này xuất hiện!

Thành thật mà nói, cô đợi khoảnh khắc này rất nhiều năm.

Từ năm mười bảy tuổi không biết tình yêu là gì đã bắt đầu xem phim tình cảm, đến sau này những người xung quanh lần lượt kết hôn, hoặc là ly hôn.

Vào giây phút này, thời gian như dừng lại.

Cô gần như xém tí nữa có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Trần Thương.

Thế nhưng vào ngay thời điểm lúc này!

Một tiếng chuông điện thoại vang lên phá hỏng thế giới hai người !

Tần Duyệt và Trần Thương đột nhiên ngây ngẩn lên thoại của cả hai người đồng thời vang

Lập tức khuôn mặt hai người thay đổi .

Đây là cuộc gọi khẩn cấp?

Nhưng nó cực kỳ không hợp lý nha?

Vì sao điện thoại của hai người đều đồng thời vang lên?

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 782: Tình hình có nghiêm trọng không


Tựa hồ bây giờ anh hơi bất tiện.

Tại sao không yêu cầu tư vấn khi không thể chẩn đoán ra bệnh?

Lúc nào mà Trần Thương anh nhất định không thể thiếu?

Anh tức giận đến nỗi hận không thể bóp nát cái điện thoại này đi.

Nhưng mà dù gì thì bộ phim cũng chiếu xong rồi, mình đi qua xem một chút vậy

- Tình hình có nghiêm trọng không?

Cô y tá nhíu mày:

- Tôi cũng không rõ nữa....

Trần Thương sững sờ, cái này cũng quá thiếu chuyên nghiệp đi?

Sau khi Tân Duyệt trả lời điện thoại, đồng dạng cũng nhận cái lý do giống như anh.

Hai người nhìn nhau, quyết định qua đó xem một chút.

So với Trăn Thương, người tức giận nhất phải kể đến là Tân Duyệt, nghe giọng của y tá Tiểu Lâm, Tần Duyệt có phần bất đắc dĩ. 

Chính mình mãi chờ đến cái lúc.

Thật tức giận!

Phải làm sao đây!

Tân Duyệt đỏ mặt nhìn thoáng qua Tiền Thương, và bắt gặp Trần Thương cũng đang lúng túng.

Quên nó đi, quên nó đi!

Hai người vội vã đi đón xe đến tỉnh Nhị Viện.

Trên xe, Trần Thương cùng Tăn Duyệt cứ cảm thấy kì lạ, bởi vì bọn họ cùng lúc nhận điện thoại từ khoa cấp cứu.

Tại sao trong lòng họ cứ cảm thấy lần này có chỗ nào đó không thích hợp?

Cụ thể chỗ nào kỳ lạ thì họ không thể nói rõ .

Nhưng lúc này hai người không còn tâm trạng thể hiện tình cảm nữa.

Dù sao trong lòng cũng không thể tiếp tục chuyện hồi nãy.

Mà lúc này, trong đầu Tần Duyệt có rất nhiều suy nghĩ, cô phải trở về bàn bạc lại với ba Tần về việc thay đổi vị trí công việc, cho cô công việc thoải mái ở phòng ban. 

Ngoại khoa cũng được, nhưng không được quá bận rộn.

Cô có phải nên học hỏi mẹ mình hay không?

Nghĩ đến đây, Tân Duyệt quyết định tối nay về bàn bạc với mẹ một chút, làm cách nào mà có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh nhất.

Chiếc xe chạy rất nhanh, không mất bao lâu đã đến trước cửa bệnh viện.

Trần Thương cùng Tân Duyệt vội vàng chạy vào bên trong sảnh cấp cứu, Tiểu Lâm đang ngồi ở trạm y' tá, tựa hồ cô ấy bận rộn chuẩn bị tài liệu để bàn giao cho ngày thứ hai.

Cô y tá nhỏ bên cạnh cũng đang bận rộn phối thuốc.

Ở đâu có bầu không khí khẩn cấp?

Lập tức Trần Thương tức giận đến mức nói không lên lời.

Cơ hội tốt ngàn năm có một như vậy cứ ăn hư thế bị phá hư?

Trần Thương nhìn Tiểu Lâm:

- Không phải có bệnh nhân à? Người đó thế nào rồi? 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 783: Một câu trả lời hết sức mơ hồ.


Trần Thương vội vàng đi vào phòng làm việc của bác sĩ cấp cứu.

Dường như Vương Dũng vừa lúc đi vào, lúc trông thấy hai chân người bệnh, anh ta hơi sững sờ, chuyện gì đã xảy ra?

Bắp chân thì màu tím phát xanh rồi chuyến thành đen, giống như tắc động mạch, máu vốn phải được lưu thông này bị ứ lại.

Khi chỉ dưới bị tắc động mạch, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự tuần hoàn của máu, dẫn đến máu bị tắc nghẽn, không thế quay trở về, chính vì vậy chỉ dưới chuyển sang màu xanh tím, thậm chí còn bị sưng lên.

Chỉ là chỉ dưới của người bệnh có lông chân nhiều hơn một chút, ngoài ra thì cũng không có gì khác biệt

Có thể là bị trúng độc nitrit?

Khi trúng độc nitit, bởi vì huyết sắc tố mất đi khả năng mang theo oxi, khiến cho các tổ chức mô thiếu oxi, từ đó làm cho thân thể phát tím.

Tuy nhiên nếu trúng độc Nitrit thì triệu chứng chắc chắn sẽ không chỉ một bộ phận cơ thể, mà là triệu chứng toàn thân.

Mà lúc này, người bệnh rõ ràng chỉ có hai chân bị tím bầm, chắc chẩn không phải!

Đây là chấn đoán đầu tiên của Trần Thương sau khi nhìn thấy biểu hiện của người bệnh.

Thật ra, là một bác sĩ, kinh nghiệm lâm sàng lâu dài đã luyện ra một đôi mắt sắc bén.

Nhưng mà, chẩn đoán bệnh tình không thể dựa vào một cái nhìn mà đưa ra kết luận.

Cần phải cân nhắc toàn diện và hỏi thăm chị tiết bệnh án của người bệnh, cộng thêm nguyên nhân dẫn đến, quá trình phát sinh của căn bệnh,...nếu cần thiết thì sẽ làm các loại kiểm tra để có thể biết rõ hơn.

Người đàn ông nhìn cũng không lớn lảm, chỉ tầm hơn ba mươi, thế nhưng lúc này, anh ta lộ ra sự suy tư cùng lo lắng.

- Bác sĩ, hôm nay sau khi tôi đá bóng về, rồi đi tắm rửa, đột nhiên phát hiện hai chân bị như thế này, anh mau nhìn giúp tôi!

Khuôn mặt người đàn ông toát lên vẻ sợ hãi, nhìn hai chân của mình sợ đến mức ngây người. 

Trần Thương nhịn không được hỏi:

- Đau không?

Người đàn ông gật đầu:

- Có! Ban đầu thì không đau, nhưng mà bây giờ... Có đau một chút, có phải là bị thương hay không?

- Lúc vừa đá bóng xong tôi không có cảm giác gì, thế nhưng lúc sau tôi cùng bọn họ tắm rửa, được bọn họ nhắc nhở, tôi mới phát hiện ra, sau đó, tôi mới cảm giác được đau đớn, tôi đoán là do khi ấy vận động nên không có chú ý tới, nhưng thật ra đã bị thương, chỉ là không phát hiện.

- Sau khi nghỉ ngơi một hi, dây thần kinh mới phản ứng, tôi suy đoán có phải là thần kinh lúc mới vận động xong còn căng thẳng, chính vì vậy nên mới không thấy đau.

Nghe người đàn ông giải thích, mọi người xung quanh có chút sững sờ!

Nam tử hơi nhíu mày:

- Và cả có chút ngứa! Không biết tại sao!

Vương Dũng trông thấy Trần Thương cùng Tần Duyệt tiến đến, gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng ý.

Tuy nhiên, Vương Dũng nhìn người người bệnh, ấn lên, cũng không thấy có cái gì bất thường.

Tiếp tục hỏi:

- Bây giờ có đau không?

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 784: Lừa người quá đáng


Có thể hai chân sẽ bị cắt đi!

Nói đến đây, người đàn ông lo lắng bất an:

- Tôi nghe nói có thế là bởi vì sau khi vận động mạnh, các tĩnh mạch bên trong cơ thể sẽ không ổn định, khi đó các mạch máu ở chỉ dưới sẽ bị tắc nghẽn, sẽ xây ra triệu chứng như thế này.

Người đàn ông nói chuyện còn rất chuyên nghiệp, còn Vương Dũng ngược lại giống như một người ngoài ngành, xém chút nữa thì bị người đàn ông này thuyết phục.

Có điều...

Tần Duyệt nhìn hai chân của người đàn ông, phát hiện hai chân của người đàn ông không giống như bị bệnh, bởi vì... Khu vực hai chân bị đen đến tím bầm dường như nó phân bố quá đều?

Bởi vì ranh giới màu sắc của hai chân rất rõ ràng , ranh giới rõ rằng...

Giống như... giống như mang tất chân cao để bảo vệ hoặc tất dành cho bóng đa thường xuyên

Tần Duyệt như có điều suy nghĩ hỏi:

- Có phải chiều nay anh mang tất chân đúng không? 

- Là cái loại tất thể thao bó sát, cực kì bó sát đúng không?

Người đàn ông sững sờ một lúc, lập tức sững người:

- Làm sao cô biết?

Buổi chiều khi anh ta đá bóng, mang loại tất thể thao cao tới dùi, nhằm bảo vệ mình khỏi bị thương.

Chính vì vậy mà lúc đá bóng anh ta cũng không nhận ra chân mình bị thương, mà phải đợi tới lúc tắm rửa mới phát hiện.

Nghĩ tới đây, Tân Duyệt đứng dậy đi đến bồn rửa tay ở bên cạnh, lấy xà phòng đưa đến.

Đưa cho người đàn ông:

- Anh cầm lấy rửa đi, xem có thể rửa sạch không.

Người đàn ông sững sờ, trợn tròn mắt ngay lập tức:

- Ý cô là... Nhạt bớt?

Tân Duyệt mỉm cười:

- Anh thử rửa xem có nhạt bớt hay không rồi nói tiếp.

Người đàn ông nghe xong, cảm thấy điều Tần Duyệt nói rất có khả năng, đứng dậy đến bồn rửa tay bên cạnh, dùng xà phòng chà mạnh lên châm, sau đó dùng nước rửa lại thật sạch.

Chờ một chút!

Màu sắc trên chân có vẻ đã nhạt đi không ít.

Điều này đã làm người đàn ông vui vẻ, và có chút kích động.

-Ôi trời, CMN? Nó thật sự nhạt đi?

Nói tới đây, người đàn ông cũng bị chính mình làm phì cười, cầm xà phòng chà xát chân bên kia, phát hiện chân bên kia cũng bị phai màu, lập tức cười ha ha một tiếng.

- Thật ngại quá, ngại quá, bác sĩ, đã làm phiền đến các anh rồi, chân của tôi có thể phai màu.

Sau khi nói xong, người đàn ông lấy từ trong chiếc túi mà anh ta mang theo một đôi tất chân thể thao:

- Buổi chiều tôi mang đôi tất này để đá bóng, tôi vừa mới mua đôi tất này!

- Tôi nói thật vất vả mới chờ đến hôm nay là ngày cuối tuần, tôi mang đôi tất mới để đi đá bóng, không nghĩ đến đôi tất này có thể phai màu! Cũng lừa người quá đi?

Sau khi nói xong, người đàn ông có chút xấu hổ.

- Thật sự doạ tôi rồi, Baidu, chính là Baidu, nó nói phải cắt gái chân, lừa người quá đáng!

Ba người Trần Thương cùng Tân Duyệt và Vương Dũng, cũng không nhịn không được bật cười



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 785: Nhìn kỹ một chút


Loại chuyện này thật rất thường gặp ở lâm sàng, không phải chuyện hi hữu gì

Trần Thương còn gặp một trường hợp kinh động hơn, chính là lúc còn là thực tập sinh, khi đó anh còn đang thực tập ở khoa đã liễu, cùng vị giáo viên hướng dẫn là một giáo viên nữ.

Lúc ấy, có một người đàn ông vội vã cuống cuồng đi tới khoa da liễu khám bệnh, khi anh ta đến, trên khuôn mặt anh ta bộc lộ rõ sự phức tạp. Trần Thương nhớ tất rõ ràng.

Sau khi hỏi người đàn ông có chuyện gì xảy ra, người đàn ông mới ngượng ngùng nói: Anh ta sợ bị bệnh lây qua đường sinh dục, nói bên dưới bị nhiễm một mảng đỏ!

Nữ bác sĩ nghe xong, lập tức yêu cầu người đàn ông đó c ởi quần ra, để nhìn kỹ một chút

Không thể nói!

Thật sự là trường hợp này.

Phía dưới người đàn ông có một vệt đỏ, có một vòng ở xung quanh nữa, quan trọng là không thể rửa được, người đàn ông lúc ấy bị doạ cho sợ hãi, tưởng rằng mình bị bệnh lây qua đường sinh dục.

Dù sao phía dưới có một vệt lớn màu đó, ai nhìn thấy cũng đều sợ hãi!

Hơn nữa, quan trọng nhất là, gần đây anh ta có một khoảng thời gian sống không sạch sẽ, mà còn là loại chuyện không sạch sẽ kia.

Lúc ấy, anh ta bị doạ đến mức sợ hãi kinh hoàng.

'Vào lúc đó, nữ bác sĩ nhìn một mảng đỏ có hình dạng khác lạ, trong lòng nghi ngờ.

Nó không giống biểu hiện của một bệnh lí.

Hơn nữa... màu sắc còn có chút kì lạ.

Lúc sau tỉ mỉ nghĩ kĩ, nó có phần giống vết son môi.

Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên nói một câu:

- Nó có phần giống với loại sơn chống nước.

Vừa đúng lúc, trong túi xách của nữ bác sĩ có nước tẩy trang, nhẹ nhàng lau vài cái, thật sự có thể lau đi mảng đỏ của người đàn ông

Sau đó, người đàn ông xấu hổ, khuôn mặt đỏ ứng, mặc quần xong lập tức bỏ chạy.

-Tất nhiên, còn có chuyện kỳ lại hơn. 

Ví dụ như nội y phai màu, đồ lót bị mất sợi.

Tất chân phai màu!

Trường hợp phải màu này có rất nhiều với đủ loại.

Khoa cấp cứu như một cái nồi lẩu thập cẩm, kiểu bệnh nhân gì cũng có.

Nhưng mà, có đôi khi không sợ loại bệnh nhân có nghĩ ngờ giống vậy, chỉ sợ những bệnh nhân tự cho mình là đúng.

Luôn cảm thấy không sẽ không có chuyện gì, nhưng đến khi phát hiện có chuyện xảy ra thì đã muộn.

Do đó, đối với thân thể, phải cẩn trọng

Trần Thương thấy bên khoa cấp cứu không có làm, nhìn Tân Duyệt, cười cười, nói:

- Đi thôi, anh đưa em về nhà.

Tân Duyệt vui vẻ gật đầu, theo Trần Thương đi ra bên ngoài.

Trần Thương quay sang chào hỏi Vương Dũng:

- Chúng tôi đi đây, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.

Vương Dũng nhẹ gật đầu: 

- Trên đường lái xe chậm thôi.

Bình thường Trần Thương cũng hay đưa Tần Duyệt về nhà, vì vậy Vương Dũng cũng không ngạc nhiên, nhưng mà lần này có chút không bình thường

Sau khi rời khỏi phòng cấp cứu, Trần Thương mới nắm lấy bàn tay nhỏ của Tân Duyệt:

- Anh đưa em về nhà.

Tân Duyệt cười hì hì nói:

- Em cảm thấy cuộc điện thoại khi nãy nhất định có gì đó kỳ lạ!

Trần Thương sững người, đột nhiên cảm thấy cuộc điện thoại lúc nãy đúng thật có chút không bình thường:

-Ý em là...

Tân Duyệt tính quái gật đầu nhẹ:

-Ừm

Trong đầu Trần Thương bổng hiện ra khuôn mặt cáo già của Tăn Hiếu Uyên, ngay lập tức trong người cảm thấy áp lực.

Đoán chừng từ này về sau củng cha vợ không thể, thiếu những màn so tài đấu trí được. 

Quãng đời còn lại sau này, tình địch là Tân Hiếu Uyên, cha vợ là Tân Hiếu Uyên, viện trưởng là Tần Hiếu Uyên.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Thương cảm thấy rất mệt mỏi.

Trần Thương nhịn không được lắc đầu.

Nhưng mà, có một câu gọi là con gái dùng lệnh viện trưởng.

-Trần Thương lập tức lạnh lùng cười khẩy một cái.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 786: Cái đồ không hiểu phong tình này!


- Bà ơi, lại đây nhanh lên! Con gái bà đang về này!

Ký Như Vân nghe xong, cũng nhanh chóng vội vàng chạy đến.

So với việc nhìn con gái của mình, thì Ký Như Vân càng muốn nhìn hơn nhìn con rể tương lai của mình trông như thế nào hơn.

Bà Tân đang ở trong phòng, nghe vậy lập tức chạy đến ban công đứng nhìn xuống.

Hai người híp mắt nhìn xuống bên dưới lầu, lập tức nhìn thấy Trăn Thương cần bàn tay nhỏ của Tần Duyệt, hai người đứng phía dưới lầu, chậm chạp không chịu đi lên.

Mắt của Ký Như Vân rất tốt, tuy tuổi khá lớn nhưng thị lực không thua kém lúc còn trẻ, chàng trai

Trần Thương này mặt mày rất đẹp, thân hình cao ráo, nhìn có lực, rất có cảm giác an toàn.

Không tệ, không tệ!

Thật sự rất hài lòng

Nghĩ tới đây, Ký Như Vân chạy về phòng, lấy chiếc điện thoại Huawei của mình, điên cưỡng chụp hình Trần Thương, chức năng zoom của chiếc điện thoại được thể hiện ra một cách xuất sắc. 

Thấy Trần Thương cùng Tân Duyệt đứng đối diện nhau, Trần Thương và Tân Duyệt hai tay nằm chặt không chịu buông.

Tần Duyệt chậm chạp không chịu đi lên!

Hai người thì thăm nói chuyện, giống như có cả trăm câu chuyện có thể nói mãi không hết.

Mà Ký Như Vân nhìn cảnh này, tự nhiên cảm thấy nhớ nhung những kỉ niệm ngày trước, cũng vui vẻ hạnh phúc như vậy.

Cuối cùng thì còn gái mình đã tìm được hạnh phúc, mẹ Tần cảm thấy rất vui.

Hơn nữa nhìn chàng trai này, ngoại hình rất tốt, nhất định sẽ vui vẻ hạnh phức.

Trần Thương cùng Tân Duyệt đứng đối diện nhau. ở dưới lầu.

- Lên nhà nhanh đi!

Trần Thương vừa cười vừa nói.

Tần Duyệt gật đầu, cười hì hì đáp lại nói:

- Anh không có gì muốn nói với em nữa à?

Trần Thương sững sờ, nghĩ nghĩ:

~ Nhớ phải ngủ sớm nữa! 

Tần Duyệt trợn tròn mắt:

- Còn gì nữa không?

Trần Thương vắt hết óc suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một câu nói trên mạng, vui vẻ ra mặt vội vàng nói:

- Ý em là muốn mời anh lên nhà uống nước sao? Không cần, thật sự không cần!

Tân Duyệt tức giận, hận không thể cho Trần Thương một bạt tai nắm dính dưới đất, tức giận nói:

- Cha em đang ở nhà, lên đi, uống chút nước rồi về!

Trần Thương lập tức iu xìu rời đi.

Được rồi, nghĩ đến việc viện trưởng Tân nhìn mình chăm chằm, Trần Thương cảm thấy, chút nước này không uống cũng được.

Tần Duyệt trông thấy Trần Thương không nói lời nào, trợn tròn mắt tức giận.

Cái đồ không hiểu phong tình này!

Sau này phải dạy dỗ thêm mới được!

Tần Duyệt nghĩ tới đây, cười hì hì quay người

- Vậy em lên nhà. Ngày mai gặp. 

Trần Thương gật đầu:

- Nhanh đi về đi, cha mẹ em chắc đang lo lắng cho em.

Nhìn thấy Tân Duyệt chuẩn bị lên nhà, ông Tân cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, rất tốt rất tốt, cuối cùng cũng vui vẻ trở về.

Trần Thương nhìn Tân Duyệt lên lầu, chuẩn bị quay người trở về.

Bồng nhiên nghe thấy một âm thanh trong trẻo:

- Trần Thương!



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 787: Không thể như thế này.


Nhìn Tần Duyệt vội vàng chạy lên lầu, biến mất khỏi tầm mắt của mình, trong lúc nhất thời Trần Thương không tránh khỏi ngây ngẩn cả người.

Hiện tại hắn cảm thấy mình đang rất hạnh phúc. Niềm vui bất ngờ!

Chờ mong!

Tinh quái.

Cảm nhận được sự hạnh phúc đột nhiên xuất hiện này, Trần Thương nói thật, trong lòng có chút không kìm nén được.

Có lẽ, tình yêu vốn là như vậy.

Định đưa tay lên sở trán, nhưng mà có chút không. nỡ, sợ làm hương vị của Tân Duyệt biến mất.

Trần Thương đứng ở dưới lầu một lúc lâu, mà Tân Duyệt đứng ở ngã rẽ hành lanh, nhìn Trần Thương gương mặt đần thối đứng ở chỗ đó, trong lòng đắc ý, vô cùng vui vẻ.

Đây chính là tình yêu?

Trong lòng Tân Duyệt cũng giống như đang ở trong hũ mật. 

...

...

Ký Như Vân nhìn Tân Duyệt bỗng nhiên nhào vào trong lồ ng ngực Trần Thương ở dưới lầu, sau đó hôn lên trán Trần Thương một cái, cảm thấy hưng phấn cực kỳ!

Hai tay nắm chặt áo ngủ của Tân Hiếu Uyên, trong lòng cực kì động!

- Hôn đi!

- Mau hôn đi!

- Hôn... Hôn! Ha ha... Hôn được rồi!

Ký Như Vân giống như đang nhìn thất thần tượng, nội tâm kêu gào, nhìn con gái, Ký Như Vân dường như cũng trở về thời thanh xuân đầy tự do ngày trước.

Đây cũng là mối tình đầu của con gái?

Nghĩ tới đây, Ký Như Vân bỗng nhiên rất vui vẻ, cầm điện thoại muốn lưu lại khoảnh khắc này.

Có lẽ, rất nhiều năm sau, bọn họ nhìn thấy tấm hình này, nhất định sẽ vui vẻ hạnh phúc.

Mà được mấy khi vui vẻ, mấy khi buồn.

Lão Tân nhìn cảnh này của hai người, nhịn không được sóng mũi chua chua.

Không biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy cái mũi giống như không chịu nghe lời, ê ẩm, chua chát đến mức muốn rơi khóc.

Nghĩ tới đây, lão Tần nhanh chóng lắc đầu.

Không thể như thế này.

Trông thấy con gái hạnh phúc người làm ha như ông phải vui vẻ mới đúng, sao có thể rơi nước mắt?

Nhưng mà, Tần Hiếu Uyên nhịn không được, cảm giác giống như trái tim bị ai lấy mất.

Cảm giác cực kỳ không thoải mái.

Nghĩ tới đây, ông Tăn không muốn xem nữa, đứng dậy trở lại ngồi trên ghế sa lon đẳng kia, tự rót cho mình chén nước trà, trầm mặc không nói

Mà Ký Như Vân cực kỳ hưng phấn, căm điện thoại, vui vẻ nói với ông Tần:

- Chậc chậc, tấm hình này đi, thật đẹp!

- Lão Tần, tôi cho ông xem tấm hình này.

Đang nói chuyện hãng say, Ký Như Vân cầm điện thoại đi đến chỗ ông Tần bên cạnh, nói:

- Ông nhìn này, góc độ này vừa đẹp, chụp hình rất 

tốt. Chỉ thấy dưới ánh đèn đường, Tần Duyệt nhón

chân lên, hôn lên trán Trần Thương để lại một vệt đỏ.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 788: Suy nghĩ nhiều


Sáng sớm mỗi thứ hai hàng tuần, một khởi đầu đãy bận rộn của một thành phố, cho dù đó là những con đường tắc nghẽn, hay là một chuyến xe bus đông người đến hỗn loạn.

Ngay cả khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện, ngày lúc này cũng vô cùng bận rộn.

Mỗi buổi sáng khi mọi người gấp gáp đi làm, rất dễ xảy ra những vấn đề nhỏ, ví dụ như va chạm cũng xảy ra tương đối nhiều.

Lúc này, Vương Dũng phân chỉ muốn có cách nào đó cáo thể phân thân ra, mà khoa cấp cứu đã đẩy bảy tám người đến, bên cấp cứu nội khoa cũng bất lực, không thể xoay sở được.

Khi Trần Thương xuất hiện, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.

Ngày cả y tá khi nhìn thấy Trần Thương, giống như trông thấy cứu tỉnh.

- Bác sĩ Trần, anh đến rồi!

Tiểu Lâm trực ban ca tối, đến tận bây giờ còn chưa được rời đi, sau khi thấy Trần Thương đến, vội vàng chào hỏi một tiếng:

- Bên này có mấy bệnh nhân căn được chẩn đoán bệnh.

Trần Thương đem điện thoại cất vào túi, đi phòng thay quần áo, thay xong áo blouse trắng, bắt đầu công việc vẫn làm hàng ngày.

[ Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ hàng này, chẩn đoán thành công cho 10 bệnh nhân trong danh sách, phần thưởng nhận được là một túi máy mắn. ]

Trần Thương tiện tay nhận lấy nhiệm vụ, đi vào bên trong.

Mặc dù nó chỉ là một nhiệm vụ hàng ngày bình thường, nhưng Trần Thương luôn cảm thấy nó không giống bình thường lắm, chẩn đoán bệnh cho mười bệnh nhân, độ khó cũng không cao lắm?

Chẳng lẽ là do mình suy nghĩ nhiều?

Vứt bỏ mấy suy nghĩ khỏi đầu, Trần Thương mang theo bệnh nhân đi đến phòng khám, chuẩn bị kiên nhẫn.

...

...

Ngô Ngọc Thụ năm nay năm mươi hai tuổi, trên có mẹ già phải phụng dưỡng dưới có một đứa con lớn, ở giữa có người vợ đang trong thời kì mãn kinh. 

Người ta thường nói, đàn ông ở tuổi năm mươi sẽ biết rõ số mệnh của mình, nhưng Ngô Ngọc Thụ đối với những lời này cũng không hiểu lầm.

Ông ở tuổi năm mươi, bản thân ông cũng không dám đi khám bệnh, dù sao thì gánh nặng trên vai ông cũng tựa như núi.

Mẹ già đã hơn tám mươi tuổi vừa mới làm xong phẫu thuật, bỏ ra một đống tiền chạy chữa, ngày lúc này đứa con trai của ông lại muốn bàn chuyện kết hôn.

Phòng cưới vừa mới mua, tổng giá trị cả căn nhà hơn 3 triệu nhân dân tệ, tiền đặt cọc trước cho căn nhà là một trăm vạn, tiền tích cóp nhiều năm của ông Ngô. coi như đã bị vét sạch.

Căn hộ vừa mới mua phải trang trí, kết hôn thì cần tiền sính lễ, chuẩn bị đám cưới thì cần phải có tiệc rượu mời khách khứa, và mọi thứ đều giải quyết bằng tiền bạc.

Ngô Ngọc Thụ thật sự rất nhức đầu!

Cả ngày trầm ngâm phiền muộn cực kỳ.

Nếu như con người gặp áp lực quá lớn, sẽ dễ bị ngột ngạt, dễ dàng tức giận, dễ gây buồn bã, và trở nên nóng tính. 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 789: Càng ngày càng tệ.


Có thể nguyên nhân là do gần nhất áp lực quá lớn, hút thuốc rút quá nhiều?

Bà Ngô cũng phát hiện Ngô Ngọc Thụ có chút không bình thường, vội vàng hỏi

- Sao vậy? Ngọc Thụ, ông cảm thấy không thoải mái ở đâu?

Ngô Ngọc Thụ sờ lên ngực, có chút do dự:

- Cảm giác ngực khó chịu và không thoải mái, không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ cảm thấy mình khó thở, ngồi xuống cảm thấy đã tốt hơn, nhưng khi năm xuống không thể thở bình thường được!

Bà Ngô có chút đau lòng, nhưng do thói quen hàng ngày không nhịn được trách cứ:

- Ai bảo ông hút thuốc, ngày nào cũng hút nhiều thuốc như vậy, không khó chịu mới là lạ!

Ngô Ngọc Thụ nghe xong lời này, không dám phản bác lại, rất có thể do gần đây hút thuốc rất nhiều?!

Về sau ít hút một chút đi.

Đối với việc bị vợ trách móc, Ngô Ngọc Thụ cũng có thể hiểu được.

Đối với tình trạng cơ thể của mình, Ngô Ngọc Thụ cũng hiểu khá rõ, tình trạng thế này xảy ra không phải là ngày một ngày hai, mỗi qua một khoảng thời gian sẽ phát tác một lần, nhưng mà qua mấy tháng sẽ chậm rãi tốt lên thôi.

Vì lẽ đó, Ngô Ngọc Thụ cũng không coi chuyện đó. quan trọng.

Lúc ăn sáng, Ngô Ngọc Thụ không thấy thèm ăn chút nào, chỉ cảm giác dạo gần đây ngày càng mệt mỏi, dạ dày của ông đang trướng lên, không thể tiêu hóa.

Ngô Ngọc Thụ không nhịn được thở dài, con người đến năm mươi, thật sự càng ngày càng xuống dốc.

Càng ngày càng tệ.

Muốn nghỉ ngơi nhưng không thể nghỉ ngơi, gánh nặng đè trên vai không giảm bớt được chút nào.

Đúng lúc đi ngang qua Tỉnh Nhị Viện, ghé vào kiểm tra một chút xem có bị gì không, nếu bị bệnh thì mua chút thuốc?

Nghĩ tới đây, Ngô Ngọc Thụ cũng không thèm ăn cơm, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, vội vàng cầm theo chiếc túi đi ra ngoài, khi đi ngang qua bệnh viện tỉnh thứ hai, căm số cấp cứu khẩn cấp, kiểm tra xem có phải là dạ dày co bóp không tốt, hay vốn đồ mình đã già.

Khi Ngô Ngọc Thụ đang xếp hàng, ngày phía sau là một ông già chừng bảy tám chục tuổi, tóc bạc nhưng sắc mặt hồng hào, tỉnh thần phấn khởi, trên người mặc một bộ quần áo thể thao, hai mắt trang nghiêm, bước đi vững vàng.

Nhìn ông cụ này làm mắt Ngô Ngọc Thụ sáng lên, cực kì hâm mộ.

Sờ cái bụng to đùng của mình,Ngô Ngọc Thụ nhịn không được thở dài.

Ai...

Nếu như ông bảy chục tuổi vẫn có cái tỉnh thần này thì tốt biết bao nhiêu?

Cố gắng cực nhọc thêm hai năm nữa, ròi nhanh chóng về hưu!

Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Ngô Ngọc Thụ vội vàng lắc đầu, không thể về hưu, trên người ông còn mang theo mấy trăm vạn tiền vay mua nhà đây! 

Nghĩ tới đây, Ngô Ngọc Thụ thở gấp một cái.

Nhịn không được ho ra hai tiếng.

Ngay lúc này, ông lão đến bên cạnh Ngô Ngọc Thụ ngồi xuống, nhìn chằm chằm Ngô Ngọc Thụ, ông nhịn không được khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì cả.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 790: Đây là tình huống gì?


Ông già nhẹ gật đầu:

- Đi kiểm tra xem một chút, xem thử có bị bệnh hay không, kiểm tra kĩ càng vào, bệnh tật này đôi cực kỳ phiền phức.

Ngô Ngọc Thụ lắc đầu:

- Chắc cũng không có chuyện gì đâu, tôi hiểu rõ cơ thể của tôi, chắc tại vì khoảng thời gian gần đây hút thuốc nhiều, lại còn thiếu rèn luyện rèn luyện cơ thể, tiêu hóa không tốt, dạ dày của tôi mới bị vậy.

Lão nhân nghe thấy nói như vậy, thở dài, nhịn không được vẫn cất giọng khuyên bảo:

- Đến cũng đã đến ròi, thử nghe lời bác sĩ nói xem, đúng hay không?

Ngô Ngọc Thụ cười cười, không nói cái gì, ông vẫn đang chờ lượt mình mua thuốc rồi đi làm.

Lão nhân cùng Ngô Ngọc Thụ cùng nhau đi vào. phòng.

Ngô Ngọc Thụ ngồi xuống đối diện với Trần Thương:

- Bác sĩ, chào anh.

Trần Thương gật đầu, đi thẳng vào vấn đề hỏi: 

- Ừm, chào anh, không thoải mái ở đâu sao?

Ngô Ngọc Thụ ăn ngay nói thật:

- Sáng sớm hôm nay cảm giác ngực bị đè nén cực kỳ, hô hấp cũng có chút khó khăn, ngồi xuống mới đỡ hơn nhiều, tình huống này trước kia cũng từng gặp, hàng năm đều sẽ bị, nhưng qua một đoạn thời gian thì sẽ không sao nữa.

Nói đến đây, Ngô Ngọc Thụ tiếp tục nói:

- Ngày thường tôi hút thuốc rất nhiều, ít nhất một gói thuốc lá, lâu lâu thì hai gói, cũng đã mười mấy năm.

Trần Thương đang muốn hỏi thăm, Ngô Ngọc Thụ bỗng nhiên lại nói:

- Đúng rồi, tôi cảm giác găn đây bụng hơi căng, cũng không thèm ăn, có phải là sức ép dạ dày cũng không tốt không?!

- Lâu lâu cảm thấy hơi tức ngực, còn có chỗ này cũng không thoải mái!

Ngô Ngọc Thụ sở vào sườn non bên phải, tới gần vị trí gan.

Tình huống của bệnh nhân tương đổi nhiều, triệu chứng cũng đủ kiểu. 

Nhưng chủ yếu triệu chứng vẫn là hô hấp khó khăn là chính.

Sau khi Trần Thương nghe được, cảm giác người này cùng già chậm chỉ và rất tương tự với bệnh tắc nghẽn phổi mãn tính.

Thế nhưng...

Hô hấp khó khăn và ngồi thẳng hô hấp không chỉ vẻn vẹn là bệnh về hệ hô hấp,

Cũng có thể sẽ có liên quan lớn đối với tim.

Suy tim cũng là có thể gây nên những triệu chứng đã kể trên.

Trần Thương ngừng suy nghĩ một lát, cầm lấy ống nghe bệnh, quyết định vẫn trước bỏ qua hệ thống bệnh về tim, thế là nói với Ngô Ngọc Thụ:

- Ông nằm trên giường, tôi khám cho ông. Ngô Ngọc Thụ gật đầu.

Trần Thương cầm lấy ống nghe bệnh, đặt ống nghe ở khu vực tim rồi chẩn đoán bệnh.

Cảm giác thứ nhất là tiếng tim đập có chút yếu đần, còn có khu động mạch chủ cánh thứ hai nghe chẩn đoán bệnh có chút tạp âm... Xương ngực trái duyên thứ ba thứ tư cùng lúc co giãn khe hở ban đầu ngoài mức định âm.

Điều này đại biểu cho cái gì?

Trần Thương cũng có chút không hiểu.

Nghe chẩn đoán bệnh về tim thật sự là cần một trình độ học vấn cao.

Trần Thương chỉ có thể hiểu một chút mấy cái da lông.

Khẳng định là có một vài vấn đề, nghĩ tới đây, Trần Thương có sờ sờ chóp, đỉnh quả tim nơi nhịp đập mạnh hơn chút nhất, cảm giác... Có chút không dễ dàng chạm đến.

Đây là tình huống gì?



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 791: Tuyệt đối là lợi hại!


Chỉ là trong một nháy mắt như thế, bỗng nhiên Trần Thương bị một loạt thông tin cực lớn xoát qua sóng não, vô số thông tin liên quan tới nghe tim chẩn đoán bệnh cùng chấn đoán hiện tại đã ở hết trong trí não của Trần Thương.

Trần Thương cảm thấy bản thân như vừa trải qua một lần tẩy lễ và học tập liên quan tới nghe tìm chẩn đoán bệnh.

[ Đinh! Nghe tim chẩn đoán bệnh: Cấp đại sư; kỹ năng chẩn đoán bệnh bị động. ]

Lúc này, thông tin về nghe tim chẩn đoán bệnh bỗng nhiên xuất hiện đủ kiểu tư liệu trong đầu Trần Thương.

Không ngừng cho ra tình huống phù hợp với người bệnh.

Sau khi nghe xong, Trần Thương khẽ nhíu mày:

- Tôi đề nghị chúng ta trước làm điện tâm đồ, tiếp đó phối hợp với chụp X-quang ngực.

- Tình huống bây giờ của anh khá là phức tạp, khả năng không phải chỉ đơn thuần là một căn bệnh về việc khó hô hấp. 

Ngô Ngọc Thụ nghe xong, lập tức hơi sững sờ.

- Không thể nào? Bác sĩ? Tôi vô cùng hiểu rõ đối với tình huống của mình, thể chất của tôi thì tôi rất rõ ràng, loại tình huống này qua hai ngày sẽ tốt hơn nhiều.

- Trước kia tôi cũng từng có tình huống này.

Nói đến đây, Ngô Ngọc Thụ tiếp tục nói:

- Hiện tại tôi còn chuẩn bị đi làm, đúng rồi, dạ dày của tôi còn hơi trướng, muốn ăn cũng không được, có phải là bị trướng dạ dày hay không?

- Nếu không, anh kê cho tôi vài đơn thuốc đi! Mấy cái thuốc giúp tăng khả năng tiêu hóa của dạ dày ấy.

Vừa nói chuyện, người đàn ông muốn đứng dậy.

Mà lúc này đây, lão nhân khoác tay lên cổ tay Ngô Ngọc Thụ, nói

-Người trẻ tuổi đừng nóng vội như thế.

Bỗng nhiên, lão nhân lập tức nhíu mày:

- Nếu không thì cứ để cậu ấy đo huyết áp một chút đi!

Ngày đàn ông lập tức sững sờ, huyết áp của mình vẫn rất bình thường mà? 

Nhưng mà đo huyết áp cũng không quan trọng.

Mà Trần Thương nhìn lão nhân, hơi sửng sốt một chút, cũng tốt, đo huyết áp xem sao.

Buộc máy đo vào tay cho người đàn ông, một lần đo đạc này, Trần Thương lập tức trợn tròn mắt!

Huyết áp tương đối thấp!

Hơn nữa, mấu chốt chính là..

Không phải vấn đề huyết áp!

Mà là một chuyện khác.

Nghĩ tới đây, Trần Thương biến sắc!

Anh phát hiện, hai lần  đo huyết áp cho kết quả không giống nhau, Trần Thương lập tức cẩn thận một chút, anh vừa nhìn hô hấp của người đàn ông, vừa cẩn thận từng li từng tí đo huyết áp.

Khi anh nghe được âm thanh Korotkoff lần đầu tiên, vội vàng ghi nhớ số liệu huyết áp hiện tại, tiếp đó thận trọng quan sát cách Ngô Ngọc Thụ hô hấp, sau đó lại lần nữa kiểm tra đo lường!

Chợt anh phát hiện một cái vấn đề nghiêm trọng!

Đó chính là khi Ngô Ngọc Thụ hít vào, tiếng Korotkoff sẽ biến mất, thở ra thì xuất hiện! 

Trong đầu của Trần Thương liền xuất hiện một cái tên: Kỳ Mạch!

Lúc này, Trần Thương vội vàng dời ánh mắt về phía ông lão vừa rồi bảo anh đo huyết áp. Lập tức trong mắt tràn đầy kính sợ!

Đây là người rất lợi hại!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top