Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm
Chương 780: Có tiền thật là thoải mái


Nhà tôi mở công ty chữa bệnh, hẳn cũng tính là cũng ngành chứ?

Nghĩ tới đây, Trương Phàm không nhịn được muốn cười.

-Được rồi, đặt trước căn hộ này đi.

Cô tiếp thị bán căn hộ nghe vậy, lập tức ánh mắt sáng lên:

- Quý ngài thật hào khí, bạn gái ngài nhất định rất hạnh phúc!

Trương Phàm cười cười, lắc đầu.

Ba người cùng nhau đi xuống dưới lầu, vừa vặn nhìn thấy Trần Thương đang đợi Tân Duyệt

Trương Phàm không nhịn được cười:

- Bác sĩ Trần có ánh mắt thật tốt, căn hộ kia tôi mua, nhưng mà... Tôi có thể cho anh thuê, dủ sao chúng ta cũng là bạn bè.

Trần Thương sững sờ, không nhịn được cười:

- Ừm, chúc mừng anh.

Trước mặt mọi người, phân cao thấp với loại người này không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Anh không tin Trịnh Quốc Đàm ngay cả phòng ốc của mình cũng không giải quyết được.

Lúc này, điện thoại của cô tiếp thị bán căn hộ bỗng nhiên vang lên.

- Tiểu Hạ, gian phòng 808, lầu 2, tòa nhà số 9 không được bán, sau này cô không được dẫn khách đi xem căn phòng kia nữa.

Nữ nhân viên tiếp thị bán căn hộ lập tức trợn tròn mắt.

-Vì sao vậy? Quản lý! ? Tôi vừa mới đàm phán xong với khách hàng! Giá tiền cũng đã quyết định, chờ ký hợp đồng nữa thôi!

Cô gái có chút không vui.

Quản lý lắc đầu:

- Tôi cũng không rõ, vừa rồi tôi nhận điện thoại của Vương tổng, nói căn hộ ở tân khu Hải An đó tạm. dừng bán ra, được rồi, cô đừng hỏi nữa, tôi còn có chuyện.

Cúp điện thoại xong, cô tiếp thị bán căn hộ lập. tức có chút xấu hổ.

-Cái này... Trương tiên sinh, thật xin lỗi, căn hộ vừa rồi ngài xem kia của chúng tôi bởi vì một vài vấn đề, tạm thời không tiêu thụ ra bên ngoài... Ngài xem... 

Nếu không đổi lại một căn hộ khác?

Trương Phàm lập tức trợn tròn mắt!

Anh nhìn thấy nụ cười trêu tức trên mặt Trần Thương, lập tức trong lòng sững sờ.

Cái con mẹ nó, đùa tôi à?

Tôi đều đã chuẩn bị ký hợp đồng, các người lại không bán nữa?

Nghĩ tới đây, Trương Phàm có chút tức giận.

Mà lúc này, Tân Duyệt vừa vặn từ nhà vệ sinh đi ra, vui vẻ đi tới chỗ Trần Thương.

Cô phát hiện, hiện tại mỗi lần nhìn thấy Trần Thương thì trong lòng mình đều rất vi vẻ.

Đi ra xong, vừa lúc nghe thấy căn hộ không tiêu thụ ra bên ngoài, Tần Duyệt lập tức bắt đầu vui vẻ.

Trong lòng mừng như điên!

Muốn cười nhưng cảm thấy làm vậy không tốt lắm.

Nhìn Trương Phàm, này thì ra vẻ!

Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Trương Phàm như thể anh đang muốn phun cái gì đó nhưng không thể ra vì sợ lãng phí. 

Tân Duyệt xém chút nữa cười lớn!

Thế nhưng đang ở trước mặt của Trương Phàm, nếu cười như vậy thì không hay cho lắm!

Cho nên cô dứt khoát, kéo Trần Thương đi ra ngoài, sau khi chạy ra ngoài, Trần Duyệt bắt đầu cười như điên!

- Ha ha ha... Bưồn cười chết đi thôi, quả nhiên người giả vờ đều không có kết cục tốt!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 781: Cuộc gọi khẩn cấp


- Bà ơi! Mấy giờ rồi?

Tần Hiếu Uyên bồn chồn bất an hỏi vợ.

Ký Như Vân bị ông làm phiền đến không chịu nối:

- Ông không có điện thoại à? Ông hỏi tôi vấn đề này bao nhiêu lần rồi ?

Tân Hiếu Uyên nhìn đồng hồ.

- Bây giờ đã chín giờ rưỡi, như thế nào nó còn chưa về nhà nữa? Tôi lo lắng đến chết rồi đây.

Ký Như Vân nhìn Tân Hiếu Uyên:

- Ông nói xem có phải ông mắc bệnh rồi phải không? Con gái của chúng ta đi ra ngoài hẹn hò, ông hối cái gì mà hối?

- Tôi muốn nói, tốt nhất là tối nay đừng có về nhà nữa! Tốt nhất hai đứa nó gạo nấu thành cơm luôn đi, để rồi sau này kết hôn nhanh chút

- Nó đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi lại không có người tìm hiểu, đều sắp thành gái già rồi!

Khi nói về Tân Duyệt, Ký Như Vân vừa tức vừa buồn cười: 

- Ông nói thử xem chúng ta đã giới thiệu cho nó biết bao nhiêu người, nhiều người điều kiện gia đình cũng tốt.

- Vậy mà Duyệt Duyệt còn không hài lòng, hiện tại quá tốt rồi, bản thân nó thật vất vả mới nhìn trúng một người, vậy mà ông lại bày ra bộ dáng này.

Tần Hiếu Uyên bị một tràng câu nói của vợ hù dọa.

Ông không biết nên nói như thế nào .

Nhưng mà... rất nhanh đã gần mười giờ rồi, ông lo lắng có phải xảy ra chuyện gì không hay?

Nghĩ tới đây, Tân Hiếu Uyên vẫn có chút không thể nào yên lòng được, vậy là ông dựa theo kế hoạch mà ban đầu đã chuẩn bị!

...

...

Đến lúc này, bộ phim mới đi đến hồi kết, nam chính và nữ chính trải qua muôn vàn khó khăn thứ thách, rốt cục người có tình cuối cùng sẽ thuộc về nhau, toàn rạp phim đều vang lên tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, còn có một loại âm thanh chậc chậc kỳ lạ cứ vang lên liên tục.

Không thể không nói, nếu bỏ qua phân cảnh người có tiền cuối cùng thuộc về nhau, thì bộ phim tình cảm làm rất hay.

Nam chính nữ chính diễn xuất không tệ, đến ngay cả Tân Duyệt xem cũng cảm thấy cảm động

Hai tay của Trần Thương và Tân Duyệt siết chặt một chỗ, con mắt hai người cùng nhìn qua đối phương.

Phối hợp với khung cảnh mờ ảo trong rạp chiếu phim, kèm thêm âm nhạc mơ mộng trong phim tình cảm.

Cả hai người đều yêu thương đối phương sâu đậm, có một thứ cảm xúc không thể nào diễn tả được đang dần đần dâng trào.

Khoảng cách mắt hai người càng ngày càng gần, Trần Thương hơi căng thẳng một chút, nhìn Tân Duyệt một cách trìu mến, anh muốn hôn cô thế giới to lớn của anh.

Trong lòng Tần Duyệt căng thẳng muốn chết, cô thật sự rất lo lắng!

Dù sau đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô.

Cô từng suy nghĩ nhiều lần, đến cùng cô sẽ trao nó trong hoàn cảnh nào, và ai sẽ là người được cô trao nó. 

Tuy nhiên, khi đối mặt với Trần Thương, cô cảm giác chắc chắn là người này không thể là ai khác được.

Cô có thể cảm nhận răng hô hấp của Trần Thương một lúc càng mãnh liệt, thời điểm phả vào mặt cô với cùng nóng!

Trong lúc nhất thời, Tần Duyệt có chút lo lắng, có chút khẩn trương, có chút bất an, có chút mong đợi!

Cô nhịn không được lập tức nhằm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc này xuất hiện!

Thành thật mà nói, cô đợi khoảnh khắc này rất nhiều năm.

Từ năm mười bảy tuổi không biết tình yêu là gì đã bắt đầu xem phim tình cảm, đến sau này những người xung quanh lần lượt kết hôn, hoặc là ly hôn.

Vào giây phút này, thời gian như dừng lại.

Cô gần như xém tí nữa có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Trần Thương.

Thế nhưng vào ngay thời điểm lúc này!

Một tiếng chuông điện thoại vang lên phá hỏng thế giới hai người !

Tần Duyệt và Trần Thương đột nhiên ngây ngẩn lên thoại của cả hai người đồng thời vang

Lập tức khuôn mặt hai người thay đổi .

Đây là cuộc gọi khẩn cấp?

Nhưng nó cực kỳ không hợp lý nha?

Vì sao điện thoại của hai người đều đồng thời vang lên?

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 782: Tình hình có nghiêm trọng không


Tựa hồ bây giờ anh hơi bất tiện.

Tại sao không yêu cầu tư vấn khi không thể chẩn đoán ra bệnh?

Lúc nào mà Trần Thương anh nhất định không thể thiếu?

Anh tức giận đến nỗi hận không thể bóp nát cái điện thoại này đi.

Nhưng mà dù gì thì bộ phim cũng chiếu xong rồi, mình đi qua xem một chút vậy

- Tình hình có nghiêm trọng không?

Cô y tá nhíu mày:

- Tôi cũng không rõ nữa....

Trần Thương sững sờ, cái này cũng quá thiếu chuyên nghiệp đi?

Sau khi Tân Duyệt trả lời điện thoại, đồng dạng cũng nhận cái lý do giống như anh.

Hai người nhìn nhau, quyết định qua đó xem một chút.

So với Trăn Thương, người tức giận nhất phải kể đến là Tân Duyệt, nghe giọng của y tá Tiểu Lâm, Tần Duyệt có phần bất đắc dĩ. 

Chính mình mãi chờ đến cái lúc.

Thật tức giận!

Phải làm sao đây!

Tân Duyệt đỏ mặt nhìn thoáng qua Tiền Thương, và bắt gặp Trần Thương cũng đang lúng túng.

Quên nó đi, quên nó đi!

Hai người vội vã đi đón xe đến tỉnh Nhị Viện.

Trên xe, Trần Thương cùng Tăn Duyệt cứ cảm thấy kì lạ, bởi vì bọn họ cùng lúc nhận điện thoại từ khoa cấp cứu.

Tại sao trong lòng họ cứ cảm thấy lần này có chỗ nào đó không thích hợp?

Cụ thể chỗ nào kỳ lạ thì họ không thể nói rõ .

Nhưng lúc này hai người không còn tâm trạng thể hiện tình cảm nữa.

Dù sao trong lòng cũng không thể tiếp tục chuyện hồi nãy.

Mà lúc này, trong đầu Tần Duyệt có rất nhiều suy nghĩ, cô phải trở về bàn bạc lại với ba Tần về việc thay đổi vị trí công việc, cho cô công việc thoải mái ở phòng ban. 

Ngoại khoa cũng được, nhưng không được quá bận rộn.

Cô có phải nên học hỏi mẹ mình hay không?

Nghĩ đến đây, Tân Duyệt quyết định tối nay về bàn bạc với mẹ một chút, làm cách nào mà có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh nhất.

Chiếc xe chạy rất nhanh, không mất bao lâu đã đến trước cửa bệnh viện.

Trần Thương cùng Tân Duyệt vội vàng chạy vào bên trong sảnh cấp cứu, Tiểu Lâm đang ngồi ở trạm y' tá, tựa hồ cô ấy bận rộn chuẩn bị tài liệu để bàn giao cho ngày thứ hai.

Cô y tá nhỏ bên cạnh cũng đang bận rộn phối thuốc.

Ở đâu có bầu không khí khẩn cấp?

Lập tức Trần Thương tức giận đến mức nói không lên lời.

Cơ hội tốt ngàn năm có một như vậy cứ ăn hư thế bị phá hư?

Trần Thương nhìn Tiểu Lâm:

- Không phải có bệnh nhân à? Người đó thế nào rồi? 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 783: Một câu trả lời hết sức mơ hồ.


Trần Thương vội vàng đi vào phòng làm việc của bác sĩ cấp cứu.

Dường như Vương Dũng vừa lúc đi vào, lúc trông thấy hai chân người bệnh, anh ta hơi sững sờ, chuyện gì đã xảy ra?

Bắp chân thì màu tím phát xanh rồi chuyến thành đen, giống như tắc động mạch, máu vốn phải được lưu thông này bị ứ lại.

Khi chỉ dưới bị tắc động mạch, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự tuần hoàn của máu, dẫn đến máu bị tắc nghẽn, không thế quay trở về, chính vì vậy chỉ dưới chuyển sang màu xanh tím, thậm chí còn bị sưng lên.

Chỉ là chỉ dưới của người bệnh có lông chân nhiều hơn một chút, ngoài ra thì cũng không có gì khác biệt

Có thể là bị trúng độc nitrit?

Khi trúng độc nitit, bởi vì huyết sắc tố mất đi khả năng mang theo oxi, khiến cho các tổ chức mô thiếu oxi, từ đó làm cho thân thể phát tím.

Tuy nhiên nếu trúng độc Nitrit thì triệu chứng chắc chắn sẽ không chỉ một bộ phận cơ thể, mà là triệu chứng toàn thân.

Mà lúc này, người bệnh rõ ràng chỉ có hai chân bị tím bầm, chắc chẩn không phải!

Đây là chấn đoán đầu tiên của Trần Thương sau khi nhìn thấy biểu hiện của người bệnh.

Thật ra, là một bác sĩ, kinh nghiệm lâm sàng lâu dài đã luyện ra một đôi mắt sắc bén.

Nhưng mà, chẩn đoán bệnh tình không thể dựa vào một cái nhìn mà đưa ra kết luận.

Cần phải cân nhắc toàn diện và hỏi thăm chị tiết bệnh án của người bệnh, cộng thêm nguyên nhân dẫn đến, quá trình phát sinh của căn bệnh,...nếu cần thiết thì sẽ làm các loại kiểm tra để có thể biết rõ hơn.

Người đàn ông nhìn cũng không lớn lảm, chỉ tầm hơn ba mươi, thế nhưng lúc này, anh ta lộ ra sự suy tư cùng lo lắng.

- Bác sĩ, hôm nay sau khi tôi đá bóng về, rồi đi tắm rửa, đột nhiên phát hiện hai chân bị như thế này, anh mau nhìn giúp tôi!

Khuôn mặt người đàn ông toát lên vẻ sợ hãi, nhìn hai chân của mình sợ đến mức ngây người. 

Trần Thương nhịn không được hỏi:

- Đau không?

Người đàn ông gật đầu:

- Có! Ban đầu thì không đau, nhưng mà bây giờ... Có đau một chút, có phải là bị thương hay không?

- Lúc vừa đá bóng xong tôi không có cảm giác gì, thế nhưng lúc sau tôi cùng bọn họ tắm rửa, được bọn họ nhắc nhở, tôi mới phát hiện ra, sau đó, tôi mới cảm giác được đau đớn, tôi đoán là do khi ấy vận động nên không có chú ý tới, nhưng thật ra đã bị thương, chỉ là không phát hiện.

- Sau khi nghỉ ngơi một hi, dây thần kinh mới phản ứng, tôi suy đoán có phải là thần kinh lúc mới vận động xong còn căng thẳng, chính vì vậy nên mới không thấy đau.

Nghe người đàn ông giải thích, mọi người xung quanh có chút sững sờ!

Nam tử hơi nhíu mày:

- Và cả có chút ngứa! Không biết tại sao!

Vương Dũng trông thấy Trần Thương cùng Tần Duyệt tiến đến, gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng ý.

Tuy nhiên, Vương Dũng nhìn người người bệnh, ấn lên, cũng không thấy có cái gì bất thường.

Tiếp tục hỏi:

- Bây giờ có đau không?

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 784: Lừa người quá đáng


Có thể hai chân sẽ bị cắt đi!

Nói đến đây, người đàn ông lo lắng bất an:

- Tôi nghe nói có thế là bởi vì sau khi vận động mạnh, các tĩnh mạch bên trong cơ thể sẽ không ổn định, khi đó các mạch máu ở chỉ dưới sẽ bị tắc nghẽn, sẽ xây ra triệu chứng như thế này.

Người đàn ông nói chuyện còn rất chuyên nghiệp, còn Vương Dũng ngược lại giống như một người ngoài ngành, xém chút nữa thì bị người đàn ông này thuyết phục.

Có điều...

Tần Duyệt nhìn hai chân của người đàn ông, phát hiện hai chân của người đàn ông không giống như bị bệnh, bởi vì... Khu vực hai chân bị đen đến tím bầm dường như nó phân bố quá đều?

Bởi vì ranh giới màu sắc của hai chân rất rõ ràng , ranh giới rõ rằng...

Giống như... giống như mang tất chân cao để bảo vệ hoặc tất dành cho bóng đa thường xuyên

Tần Duyệt như có điều suy nghĩ hỏi:

- Có phải chiều nay anh mang tất chân đúng không? 

- Là cái loại tất thể thao bó sát, cực kì bó sát đúng không?

Người đàn ông sững sờ một lúc, lập tức sững người:

- Làm sao cô biết?

Buổi chiều khi anh ta đá bóng, mang loại tất thể thao cao tới dùi, nhằm bảo vệ mình khỏi bị thương.

Chính vì vậy mà lúc đá bóng anh ta cũng không nhận ra chân mình bị thương, mà phải đợi tới lúc tắm rửa mới phát hiện.

Nghĩ tới đây, Tân Duyệt đứng dậy đi đến bồn rửa tay ở bên cạnh, lấy xà phòng đưa đến.

Đưa cho người đàn ông:

- Anh cầm lấy rửa đi, xem có thể rửa sạch không.

Người đàn ông sững sờ, trợn tròn mắt ngay lập tức:

- Ý cô là... Nhạt bớt?

Tân Duyệt mỉm cười:

- Anh thử rửa xem có nhạt bớt hay không rồi nói tiếp.

Người đàn ông nghe xong, cảm thấy điều Tần Duyệt nói rất có khả năng, đứng dậy đến bồn rửa tay bên cạnh, dùng xà phòng chà mạnh lên châm, sau đó dùng nước rửa lại thật sạch.

Chờ một chút!

Màu sắc trên chân có vẻ đã nhạt đi không ít.

Điều này đã làm người đàn ông vui vẻ, và có chút kích động.

-Ôi trời, CMN? Nó thật sự nhạt đi?

Nói tới đây, người đàn ông cũng bị chính mình làm phì cười, cầm xà phòng chà xát chân bên kia, phát hiện chân bên kia cũng bị phai màu, lập tức cười ha ha một tiếng.

- Thật ngại quá, ngại quá, bác sĩ, đã làm phiền đến các anh rồi, chân của tôi có thể phai màu.

Sau khi nói xong, người đàn ông lấy từ trong chiếc túi mà anh ta mang theo một đôi tất chân thể thao:

- Buổi chiều tôi mang đôi tất này để đá bóng, tôi vừa mới mua đôi tất này!

- Tôi nói thật vất vả mới chờ đến hôm nay là ngày cuối tuần, tôi mang đôi tất mới để đi đá bóng, không nghĩ đến đôi tất này có thể phai màu! Cũng lừa người quá đi?

Sau khi nói xong, người đàn ông có chút xấu hổ.

- Thật sự doạ tôi rồi, Baidu, chính là Baidu, nó nói phải cắt gái chân, lừa người quá đáng!

Ba người Trần Thương cùng Tân Duyệt và Vương Dũng, cũng không nhịn không được bật cười



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 785: Nhìn kỹ một chút


Loại chuyện này thật rất thường gặp ở lâm sàng, không phải chuyện hi hữu gì

Trần Thương còn gặp một trường hợp kinh động hơn, chính là lúc còn là thực tập sinh, khi đó anh còn đang thực tập ở khoa đã liễu, cùng vị giáo viên hướng dẫn là một giáo viên nữ.

Lúc ấy, có một người đàn ông vội vã cuống cuồng đi tới khoa da liễu khám bệnh, khi anh ta đến, trên khuôn mặt anh ta bộc lộ rõ sự phức tạp. Trần Thương nhớ tất rõ ràng.

Sau khi hỏi người đàn ông có chuyện gì xảy ra, người đàn ông mới ngượng ngùng nói: Anh ta sợ bị bệnh lây qua đường sinh dục, nói bên dưới bị nhiễm một mảng đỏ!

Nữ bác sĩ nghe xong, lập tức yêu cầu người đàn ông đó c ởi quần ra, để nhìn kỹ một chút

Không thể nói!

Thật sự là trường hợp này.

Phía dưới người đàn ông có một vệt đỏ, có một vòng ở xung quanh nữa, quan trọng là không thể rửa được, người đàn ông lúc ấy bị doạ cho sợ hãi, tưởng rằng mình bị bệnh lây qua đường sinh dục.

Dù sao phía dưới có một vệt lớn màu đó, ai nhìn thấy cũng đều sợ hãi!

Hơn nữa, quan trọng nhất là, gần đây anh ta có một khoảng thời gian sống không sạch sẽ, mà còn là loại chuyện không sạch sẽ kia.

Lúc ấy, anh ta bị doạ đến mức sợ hãi kinh hoàng.

'Vào lúc đó, nữ bác sĩ nhìn một mảng đỏ có hình dạng khác lạ, trong lòng nghi ngờ.

Nó không giống biểu hiện của một bệnh lí.

Hơn nữa... màu sắc còn có chút kì lạ.

Lúc sau tỉ mỉ nghĩ kĩ, nó có phần giống vết son môi.

Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên nói một câu:

- Nó có phần giống với loại sơn chống nước.

Vừa đúng lúc, trong túi xách của nữ bác sĩ có nước tẩy trang, nhẹ nhàng lau vài cái, thật sự có thể lau đi mảng đỏ của người đàn ông

Sau đó, người đàn ông xấu hổ, khuôn mặt đỏ ứng, mặc quần xong lập tức bỏ chạy.

-Tất nhiên, còn có chuyện kỳ lại hơn. 

Ví dụ như nội y phai màu, đồ lót bị mất sợi.

Tất chân phai màu!

Trường hợp phải màu này có rất nhiều với đủ loại.

Khoa cấp cứu như một cái nồi lẩu thập cẩm, kiểu bệnh nhân gì cũng có.

Nhưng mà, có đôi khi không sợ loại bệnh nhân có nghĩ ngờ giống vậy, chỉ sợ những bệnh nhân tự cho mình là đúng.

Luôn cảm thấy không sẽ không có chuyện gì, nhưng đến khi phát hiện có chuyện xảy ra thì đã muộn.

Do đó, đối với thân thể, phải cẩn trọng

Trần Thương thấy bên khoa cấp cứu không có làm, nhìn Tân Duyệt, cười cười, nói:

- Đi thôi, anh đưa em về nhà.

Tân Duyệt vui vẻ gật đầu, theo Trần Thương đi ra bên ngoài.

Trần Thương quay sang chào hỏi Vương Dũng:

- Chúng tôi đi đây, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.

Vương Dũng nhẹ gật đầu: 

- Trên đường lái xe chậm thôi.

Bình thường Trần Thương cũng hay đưa Tần Duyệt về nhà, vì vậy Vương Dũng cũng không ngạc nhiên, nhưng mà lần này có chút không bình thường

Sau khi rời khỏi phòng cấp cứu, Trần Thương mới nắm lấy bàn tay nhỏ của Tân Duyệt:

- Anh đưa em về nhà.

Tân Duyệt cười hì hì nói:

- Em cảm thấy cuộc điện thoại khi nãy nhất định có gì đó kỳ lạ!

Trần Thương sững người, đột nhiên cảm thấy cuộc điện thoại lúc nãy đúng thật có chút không bình thường:

-Ý em là...

Tân Duyệt tính quái gật đầu nhẹ:

-Ừm

Trong đầu Trần Thương bổng hiện ra khuôn mặt cáo già của Tăn Hiếu Uyên, ngay lập tức trong người cảm thấy áp lực.

Đoán chừng từ này về sau củng cha vợ không thể, thiếu những màn so tài đấu trí được. 

Quãng đời còn lại sau này, tình địch là Tân Hiếu Uyên, cha vợ là Tân Hiếu Uyên, viện trưởng là Tần Hiếu Uyên.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Thương cảm thấy rất mệt mỏi.

Trần Thương nhịn không được lắc đầu.

Nhưng mà, có một câu gọi là con gái dùng lệnh viện trưởng.

-Trần Thương lập tức lạnh lùng cười khẩy một cái.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 786: Cái đồ không hiểu phong tình này!


- Bà ơi, lại đây nhanh lên! Con gái bà đang về này!

Ký Như Vân nghe xong, cũng nhanh chóng vội vàng chạy đến.

So với việc nhìn con gái của mình, thì Ký Như Vân càng muốn nhìn hơn nhìn con rể tương lai của mình trông như thế nào hơn.

Bà Tân đang ở trong phòng, nghe vậy lập tức chạy đến ban công đứng nhìn xuống.

Hai người híp mắt nhìn xuống bên dưới lầu, lập tức nhìn thấy Trăn Thương cần bàn tay nhỏ của Tần Duyệt, hai người đứng phía dưới lầu, chậm chạp không chịu đi lên.

Mắt của Ký Như Vân rất tốt, tuy tuổi khá lớn nhưng thị lực không thua kém lúc còn trẻ, chàng trai

Trần Thương này mặt mày rất đẹp, thân hình cao ráo, nhìn có lực, rất có cảm giác an toàn.

Không tệ, không tệ!

Thật sự rất hài lòng

Nghĩ tới đây, Ký Như Vân chạy về phòng, lấy chiếc điện thoại Huawei của mình, điên cưỡng chụp hình Trần Thương, chức năng zoom của chiếc điện thoại được thể hiện ra một cách xuất sắc. 

Thấy Trần Thương cùng Tân Duyệt đứng đối diện nhau, Trần Thương và Tân Duyệt hai tay nằm chặt không chịu buông.

Tần Duyệt chậm chạp không chịu đi lên!

Hai người thì thăm nói chuyện, giống như có cả trăm câu chuyện có thể nói mãi không hết.

Mà Ký Như Vân nhìn cảnh này, tự nhiên cảm thấy nhớ nhung những kỉ niệm ngày trước, cũng vui vẻ hạnh phúc như vậy.

Cuối cùng thì còn gái mình đã tìm được hạnh phúc, mẹ Tần cảm thấy rất vui.

Hơn nữa nhìn chàng trai này, ngoại hình rất tốt, nhất định sẽ vui vẻ hạnh phức.

Trần Thương cùng Tân Duyệt đứng đối diện nhau. ở dưới lầu.

- Lên nhà nhanh đi!

Trần Thương vừa cười vừa nói.

Tần Duyệt gật đầu, cười hì hì đáp lại nói:

- Anh không có gì muốn nói với em nữa à?

Trần Thương sững sờ, nghĩ nghĩ:

~ Nhớ phải ngủ sớm nữa! 

Tần Duyệt trợn tròn mắt:

- Còn gì nữa không?

Trần Thương vắt hết óc suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một câu nói trên mạng, vui vẻ ra mặt vội vàng nói:

- Ý em là muốn mời anh lên nhà uống nước sao? Không cần, thật sự không cần!

Tân Duyệt tức giận, hận không thể cho Trần Thương một bạt tai nắm dính dưới đất, tức giận nói:

- Cha em đang ở nhà, lên đi, uống chút nước rồi về!

Trần Thương lập tức iu xìu rời đi.

Được rồi, nghĩ đến việc viện trưởng Tân nhìn mình chăm chằm, Trần Thương cảm thấy, chút nước này không uống cũng được.

Tần Duyệt trông thấy Trần Thương không nói lời nào, trợn tròn mắt tức giận.

Cái đồ không hiểu phong tình này!

Sau này phải dạy dỗ thêm mới được!

Tần Duyệt nghĩ tới đây, cười hì hì quay người

- Vậy em lên nhà. Ngày mai gặp. 

Trần Thương gật đầu:

- Nhanh đi về đi, cha mẹ em chắc đang lo lắng cho em.

Nhìn thấy Tân Duyệt chuẩn bị lên nhà, ông Tân cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, rất tốt rất tốt, cuối cùng cũng vui vẻ trở về.

Trần Thương nhìn Tân Duyệt lên lầu, chuẩn bị quay người trở về.

Bồng nhiên nghe thấy một âm thanh trong trẻo:

- Trần Thương!



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 787: Không thể như thế này.


Nhìn Tần Duyệt vội vàng chạy lên lầu, biến mất khỏi tầm mắt của mình, trong lúc nhất thời Trần Thương không tránh khỏi ngây ngẩn cả người.

Hiện tại hắn cảm thấy mình đang rất hạnh phúc. Niềm vui bất ngờ!

Chờ mong!

Tinh quái.

Cảm nhận được sự hạnh phúc đột nhiên xuất hiện này, Trần Thương nói thật, trong lòng có chút không kìm nén được.

Có lẽ, tình yêu vốn là như vậy.

Định đưa tay lên sở trán, nhưng mà có chút không. nỡ, sợ làm hương vị của Tân Duyệt biến mất.

Trần Thương đứng ở dưới lầu một lúc lâu, mà Tân Duyệt đứng ở ngã rẽ hành lanh, nhìn Trần Thương gương mặt đần thối đứng ở chỗ đó, trong lòng đắc ý, vô cùng vui vẻ.

Đây chính là tình yêu?

Trong lòng Tân Duyệt cũng giống như đang ở trong hũ mật. 

...

...

Ký Như Vân nhìn Tân Duyệt bỗng nhiên nhào vào trong lồ ng ngực Trần Thương ở dưới lầu, sau đó hôn lên trán Trần Thương một cái, cảm thấy hưng phấn cực kỳ!

Hai tay nắm chặt áo ngủ của Tân Hiếu Uyên, trong lòng cực kì động!

- Hôn đi!

- Mau hôn đi!

- Hôn... Hôn! Ha ha... Hôn được rồi!

Ký Như Vân giống như đang nhìn thất thần tượng, nội tâm kêu gào, nhìn con gái, Ký Như Vân dường như cũng trở về thời thanh xuân đầy tự do ngày trước.

Đây cũng là mối tình đầu của con gái?

Nghĩ tới đây, Ký Như Vân bỗng nhiên rất vui vẻ, cầm điện thoại muốn lưu lại khoảnh khắc này.

Có lẽ, rất nhiều năm sau, bọn họ nhìn thấy tấm hình này, nhất định sẽ vui vẻ hạnh phúc.

Mà được mấy khi vui vẻ, mấy khi buồn.

Lão Tân nhìn cảnh này của hai người, nhịn không được sóng mũi chua chua.

Không biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy cái mũi giống như không chịu nghe lời, ê ẩm, chua chát đến mức muốn rơi khóc.

Nghĩ tới đây, lão Tần nhanh chóng lắc đầu.

Không thể như thế này.

Trông thấy con gái hạnh phúc người làm ha như ông phải vui vẻ mới đúng, sao có thể rơi nước mắt?

Nhưng mà, Tần Hiếu Uyên nhịn không được, cảm giác giống như trái tim bị ai lấy mất.

Cảm giác cực kỳ không thoải mái.

Nghĩ tới đây, ông Tăn không muốn xem nữa, đứng dậy trở lại ngồi trên ghế sa lon đẳng kia, tự rót cho mình chén nước trà, trầm mặc không nói

Mà Ký Như Vân cực kỳ hưng phấn, căm điện thoại, vui vẻ nói với ông Tần:

- Chậc chậc, tấm hình này đi, thật đẹp!

- Lão Tần, tôi cho ông xem tấm hình này.

Đang nói chuyện hãng say, Ký Như Vân cầm điện thoại đi đến chỗ ông Tần bên cạnh, nói:

- Ông nhìn này, góc độ này vừa đẹp, chụp hình rất 

tốt. Chỉ thấy dưới ánh đèn đường, Tần Duyệt nhón

chân lên, hôn lên trán Trần Thương để lại một vệt đỏ.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 788: Suy nghĩ nhiều


Sáng sớm mỗi thứ hai hàng tuần, một khởi đầu đãy bận rộn của một thành phố, cho dù đó là những con đường tắc nghẽn, hay là một chuyến xe bus đông người đến hỗn loạn.

Ngay cả khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện, ngày lúc này cũng vô cùng bận rộn.

Mỗi buổi sáng khi mọi người gấp gáp đi làm, rất dễ xảy ra những vấn đề nhỏ, ví dụ như va chạm cũng xảy ra tương đối nhiều.

Lúc này, Vương Dũng phân chỉ muốn có cách nào đó cáo thể phân thân ra, mà khoa cấp cứu đã đẩy bảy tám người đến, bên cấp cứu nội khoa cũng bất lực, không thể xoay sở được.

Khi Trần Thương xuất hiện, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.

Ngày cả y tá khi nhìn thấy Trần Thương, giống như trông thấy cứu tỉnh.

- Bác sĩ Trần, anh đến rồi!

Tiểu Lâm trực ban ca tối, đến tận bây giờ còn chưa được rời đi, sau khi thấy Trần Thương đến, vội vàng chào hỏi một tiếng:

- Bên này có mấy bệnh nhân căn được chẩn đoán bệnh.

Trần Thương đem điện thoại cất vào túi, đi phòng thay quần áo, thay xong áo blouse trắng, bắt đầu công việc vẫn làm hàng ngày.

[ Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ hàng này, chẩn đoán thành công cho 10 bệnh nhân trong danh sách, phần thưởng nhận được là một túi máy mắn. ]

Trần Thương tiện tay nhận lấy nhiệm vụ, đi vào bên trong.

Mặc dù nó chỉ là một nhiệm vụ hàng ngày bình thường, nhưng Trần Thương luôn cảm thấy nó không giống bình thường lắm, chẩn đoán bệnh cho mười bệnh nhân, độ khó cũng không cao lắm?

Chẳng lẽ là do mình suy nghĩ nhiều?

Vứt bỏ mấy suy nghĩ khỏi đầu, Trần Thương mang theo bệnh nhân đi đến phòng khám, chuẩn bị kiên nhẫn.

...

...

Ngô Ngọc Thụ năm nay năm mươi hai tuổi, trên có mẹ già phải phụng dưỡng dưới có một đứa con lớn, ở giữa có người vợ đang trong thời kì mãn kinh. 

Người ta thường nói, đàn ông ở tuổi năm mươi sẽ biết rõ số mệnh của mình, nhưng Ngô Ngọc Thụ đối với những lời này cũng không hiểu lầm.

Ông ở tuổi năm mươi, bản thân ông cũng không dám đi khám bệnh, dù sao thì gánh nặng trên vai ông cũng tựa như núi.

Mẹ già đã hơn tám mươi tuổi vừa mới làm xong phẫu thuật, bỏ ra một đống tiền chạy chữa, ngày lúc này đứa con trai của ông lại muốn bàn chuyện kết hôn.

Phòng cưới vừa mới mua, tổng giá trị cả căn nhà hơn 3 triệu nhân dân tệ, tiền đặt cọc trước cho căn nhà là một trăm vạn, tiền tích cóp nhiều năm của ông Ngô. coi như đã bị vét sạch.

Căn hộ vừa mới mua phải trang trí, kết hôn thì cần tiền sính lễ, chuẩn bị đám cưới thì cần phải có tiệc rượu mời khách khứa, và mọi thứ đều giải quyết bằng tiền bạc.

Ngô Ngọc Thụ thật sự rất nhức đầu!

Cả ngày trầm ngâm phiền muộn cực kỳ.

Nếu như con người gặp áp lực quá lớn, sẽ dễ bị ngột ngạt, dễ dàng tức giận, dễ gây buồn bã, và trở nên nóng tính. 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 789: Càng ngày càng tệ.


Có thể nguyên nhân là do gần nhất áp lực quá lớn, hút thuốc rút quá nhiều?

Bà Ngô cũng phát hiện Ngô Ngọc Thụ có chút không bình thường, vội vàng hỏi

- Sao vậy? Ngọc Thụ, ông cảm thấy không thoải mái ở đâu?

Ngô Ngọc Thụ sờ lên ngực, có chút do dự:

- Cảm giác ngực khó chịu và không thoải mái, không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ cảm thấy mình khó thở, ngồi xuống cảm thấy đã tốt hơn, nhưng khi năm xuống không thể thở bình thường được!

Bà Ngô có chút đau lòng, nhưng do thói quen hàng ngày không nhịn được trách cứ:

- Ai bảo ông hút thuốc, ngày nào cũng hút nhiều thuốc như vậy, không khó chịu mới là lạ!

Ngô Ngọc Thụ nghe xong lời này, không dám phản bác lại, rất có thể do gần đây hút thuốc rất nhiều?!

Về sau ít hút một chút đi.

Đối với việc bị vợ trách móc, Ngô Ngọc Thụ cũng có thể hiểu được.

Đối với tình trạng cơ thể của mình, Ngô Ngọc Thụ cũng hiểu khá rõ, tình trạng thế này xảy ra không phải là ngày một ngày hai, mỗi qua một khoảng thời gian sẽ phát tác một lần, nhưng mà qua mấy tháng sẽ chậm rãi tốt lên thôi.

Vì lẽ đó, Ngô Ngọc Thụ cũng không coi chuyện đó. quan trọng.

Lúc ăn sáng, Ngô Ngọc Thụ không thấy thèm ăn chút nào, chỉ cảm giác dạo gần đây ngày càng mệt mỏi, dạ dày của ông đang trướng lên, không thể tiêu hóa.

Ngô Ngọc Thụ không nhịn được thở dài, con người đến năm mươi, thật sự càng ngày càng xuống dốc.

Càng ngày càng tệ.

Muốn nghỉ ngơi nhưng không thể nghỉ ngơi, gánh nặng đè trên vai không giảm bớt được chút nào.

Đúng lúc đi ngang qua Tỉnh Nhị Viện, ghé vào kiểm tra một chút xem có bị gì không, nếu bị bệnh thì mua chút thuốc?

Nghĩ tới đây, Ngô Ngọc Thụ cũng không thèm ăn cơm, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, vội vàng cầm theo chiếc túi đi ra ngoài, khi đi ngang qua bệnh viện tỉnh thứ hai, căm số cấp cứu khẩn cấp, kiểm tra xem có phải là dạ dày co bóp không tốt, hay vốn đồ mình đã già.

Khi Ngô Ngọc Thụ đang xếp hàng, ngày phía sau là một ông già chừng bảy tám chục tuổi, tóc bạc nhưng sắc mặt hồng hào, tỉnh thần phấn khởi, trên người mặc một bộ quần áo thể thao, hai mắt trang nghiêm, bước đi vững vàng.

Nhìn ông cụ này làm mắt Ngô Ngọc Thụ sáng lên, cực kì hâm mộ.

Sờ cái bụng to đùng của mình,Ngô Ngọc Thụ nhịn không được thở dài.

Ai...

Nếu như ông bảy chục tuổi vẫn có cái tỉnh thần này thì tốt biết bao nhiêu?

Cố gắng cực nhọc thêm hai năm nữa, ròi nhanh chóng về hưu!

Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Ngô Ngọc Thụ vội vàng lắc đầu, không thể về hưu, trên người ông còn mang theo mấy trăm vạn tiền vay mua nhà đây! 

Nghĩ tới đây, Ngô Ngọc Thụ thở gấp một cái.

Nhịn không được ho ra hai tiếng.

Ngay lúc này, ông lão đến bên cạnh Ngô Ngọc Thụ ngồi xuống, nhìn chằm chằm Ngô Ngọc Thụ, ông nhịn không được khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì cả.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 790: Đây là tình huống gì?


Ông già nhẹ gật đầu:

- Đi kiểm tra xem một chút, xem thử có bị bệnh hay không, kiểm tra kĩ càng vào, bệnh tật này đôi cực kỳ phiền phức.

Ngô Ngọc Thụ lắc đầu:

- Chắc cũng không có chuyện gì đâu, tôi hiểu rõ cơ thể của tôi, chắc tại vì khoảng thời gian gần đây hút thuốc nhiều, lại còn thiếu rèn luyện rèn luyện cơ thể, tiêu hóa không tốt, dạ dày của tôi mới bị vậy.

Lão nhân nghe thấy nói như vậy, thở dài, nhịn không được vẫn cất giọng khuyên bảo:

- Đến cũng đã đến ròi, thử nghe lời bác sĩ nói xem, đúng hay không?

Ngô Ngọc Thụ cười cười, không nói cái gì, ông vẫn đang chờ lượt mình mua thuốc rồi đi làm.

Lão nhân cùng Ngô Ngọc Thụ cùng nhau đi vào. phòng.

Ngô Ngọc Thụ ngồi xuống đối diện với Trần Thương:

- Bác sĩ, chào anh.

Trần Thương gật đầu, đi thẳng vào vấn đề hỏi: 

- Ừm, chào anh, không thoải mái ở đâu sao?

Ngô Ngọc Thụ ăn ngay nói thật:

- Sáng sớm hôm nay cảm giác ngực bị đè nén cực kỳ, hô hấp cũng có chút khó khăn, ngồi xuống mới đỡ hơn nhiều, tình huống này trước kia cũng từng gặp, hàng năm đều sẽ bị, nhưng qua một đoạn thời gian thì sẽ không sao nữa.

Nói đến đây, Ngô Ngọc Thụ tiếp tục nói:

- Ngày thường tôi hút thuốc rất nhiều, ít nhất một gói thuốc lá, lâu lâu thì hai gói, cũng đã mười mấy năm.

Trần Thương đang muốn hỏi thăm, Ngô Ngọc Thụ bỗng nhiên lại nói:

- Đúng rồi, tôi cảm giác găn đây bụng hơi căng, cũng không thèm ăn, có phải là sức ép dạ dày cũng không tốt không?!

- Lâu lâu cảm thấy hơi tức ngực, còn có chỗ này cũng không thoải mái!

Ngô Ngọc Thụ sở vào sườn non bên phải, tới gần vị trí gan.

Tình huống của bệnh nhân tương đổi nhiều, triệu chứng cũng đủ kiểu. 

Nhưng chủ yếu triệu chứng vẫn là hô hấp khó khăn là chính.

Sau khi Trần Thương nghe được, cảm giác người này cùng già chậm chỉ và rất tương tự với bệnh tắc nghẽn phổi mãn tính.

Thế nhưng...

Hô hấp khó khăn và ngồi thẳng hô hấp không chỉ vẻn vẹn là bệnh về hệ hô hấp,

Cũng có thể sẽ có liên quan lớn đối với tim.

Suy tim cũng là có thể gây nên những triệu chứng đã kể trên.

Trần Thương ngừng suy nghĩ một lát, cầm lấy ống nghe bệnh, quyết định vẫn trước bỏ qua hệ thống bệnh về tim, thế là nói với Ngô Ngọc Thụ:

- Ông nằm trên giường, tôi khám cho ông. Ngô Ngọc Thụ gật đầu.

Trần Thương cầm lấy ống nghe bệnh, đặt ống nghe ở khu vực tim rồi chẩn đoán bệnh.

Cảm giác thứ nhất là tiếng tim đập có chút yếu đần, còn có khu động mạch chủ cánh thứ hai nghe chẩn đoán bệnh có chút tạp âm... Xương ngực trái duyên thứ ba thứ tư cùng lúc co giãn khe hở ban đầu ngoài mức định âm.

Điều này đại biểu cho cái gì?

Trần Thương cũng có chút không hiểu.

Nghe chẩn đoán bệnh về tim thật sự là cần một trình độ học vấn cao.

Trần Thương chỉ có thể hiểu một chút mấy cái da lông.

Khẳng định là có một vài vấn đề, nghĩ tới đây, Trần Thương có sờ sờ chóp, đỉnh quả tim nơi nhịp đập mạnh hơn chút nhất, cảm giác... Có chút không dễ dàng chạm đến.

Đây là tình huống gì?



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 791: Tuyệt đối là lợi hại!


Chỉ là trong một nháy mắt như thế, bỗng nhiên Trần Thương bị một loạt thông tin cực lớn xoát qua sóng não, vô số thông tin liên quan tới nghe tim chẩn đoán bệnh cùng chấn đoán hiện tại đã ở hết trong trí não của Trần Thương.

Trần Thương cảm thấy bản thân như vừa trải qua một lần tẩy lễ và học tập liên quan tới nghe tìm chẩn đoán bệnh.

[ Đinh! Nghe tim chẩn đoán bệnh: Cấp đại sư; kỹ năng chẩn đoán bệnh bị động. ]

Lúc này, thông tin về nghe tim chẩn đoán bệnh bỗng nhiên xuất hiện đủ kiểu tư liệu trong đầu Trần Thương.

Không ngừng cho ra tình huống phù hợp với người bệnh.

Sau khi nghe xong, Trần Thương khẽ nhíu mày:

- Tôi đề nghị chúng ta trước làm điện tâm đồ, tiếp đó phối hợp với chụp X-quang ngực.

- Tình huống bây giờ của anh khá là phức tạp, khả năng không phải chỉ đơn thuần là một căn bệnh về việc khó hô hấp. 

Ngô Ngọc Thụ nghe xong, lập tức hơi sững sờ.

- Không thể nào? Bác sĩ? Tôi vô cùng hiểu rõ đối với tình huống của mình, thể chất của tôi thì tôi rất rõ ràng, loại tình huống này qua hai ngày sẽ tốt hơn nhiều.

- Trước kia tôi cũng từng có tình huống này.

Nói đến đây, Ngô Ngọc Thụ tiếp tục nói:

- Hiện tại tôi còn chuẩn bị đi làm, đúng rồi, dạ dày của tôi còn hơi trướng, muốn ăn cũng không được, có phải là bị trướng dạ dày hay không?

- Nếu không, anh kê cho tôi vài đơn thuốc đi! Mấy cái thuốc giúp tăng khả năng tiêu hóa của dạ dày ấy.

Vừa nói chuyện, người đàn ông muốn đứng dậy.

Mà lúc này đây, lão nhân khoác tay lên cổ tay Ngô Ngọc Thụ, nói

-Người trẻ tuổi đừng nóng vội như thế.

Bỗng nhiên, lão nhân lập tức nhíu mày:

- Nếu không thì cứ để cậu ấy đo huyết áp một chút đi!

Ngày đàn ông lập tức sững sờ, huyết áp của mình vẫn rất bình thường mà? 

Nhưng mà đo huyết áp cũng không quan trọng.

Mà Trần Thương nhìn lão nhân, hơi sửng sốt một chút, cũng tốt, đo huyết áp xem sao.

Buộc máy đo vào tay cho người đàn ông, một lần đo đạc này, Trần Thương lập tức trợn tròn mắt!

Huyết áp tương đối thấp!

Hơn nữa, mấu chốt chính là..

Không phải vấn đề huyết áp!

Mà là một chuyện khác.

Nghĩ tới đây, Trần Thương biến sắc!

Anh phát hiện, hai lần  đo huyết áp cho kết quả không giống nhau, Trần Thương lập tức cẩn thận một chút, anh vừa nhìn hô hấp của người đàn ông, vừa cẩn thận từng li từng tí đo huyết áp.

Khi anh nghe được âm thanh Korotkoff lần đầu tiên, vội vàng ghi nhớ số liệu huyết áp hiện tại, tiếp đó thận trọng quan sát cách Ngô Ngọc Thụ hô hấp, sau đó lại lần nữa kiểm tra đo lường!

Chợt anh phát hiện một cái vấn đề nghiêm trọng!

Đó chính là khi Ngô Ngọc Thụ hít vào, tiếng Korotkoff sẽ biến mất, thở ra thì xuất hiện! 

Trong đầu của Trần Thương liền xuất hiện một cái tên: Kỳ Mạch!

Lúc này, Trần Thương vội vàng dời ánh mắt về phía ông lão vừa rồi bảo anh đo huyết áp. Lập tức trong mắt tràn đầy kính sợ!

Đây là người rất lợi hại!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 792: Ý vị thâm trường!


Bởi vì lão nhân vừa rồi nói một câu:

- Đi đo huyết áp đi!

Câu nói này, có thể nói là ý vị thâm trường!

Hơn nữa nội hàm mang rất nhiều hơi hướng của người làm việc về học vấn!

Điểm thứ nhất, dùng huyết áp kế quan sát kỳ mạch, so với bắt mạch bằng ngón tay càng rõ ràng hơn.

Phàm là có vài bác sĩ có kinh nghiệm, khi đo huyết áp nghiêm túc kiểm tra đo lường, đều có thể phát hiện dị thường.

Không nên xem thường đo huyết áp, một việc đo huyết áp nho nhỏ, hoàn toàn có thể phát hiện rất nhiều bệnh tật cùng hiện tượng kì lạ

Kỳ mạch, cũng không phải là kỳ mạch trong câu kỳ kinh bát mạch, mà là một loại mạch tượng kì lạ, cũng có tên khác là “Hấp Đình Mạch”.

Cũng chính là lúc hít vào, sẽ đình chỉ.

Đây là một loại bệnh tương đối nguy hiểm,

nguyên nhân của mấy loại bệnh cứ như vậy, một loại là phần lớn tích dịch ở buồng tim kèm thêm tràn dịch màng tim, một loại là viêm co buồng tim, và bệnh hệ liệt cơ tim, đương nhiên, dịch ở phế quản cùng phần lớn lồ ng ngực cũng có thể xuất hiện, cái này cần tiến hành một bước chẩn đoán bệnh.

Nhưng cho dù là loại bệnh nào, kỳ mạch xuất hiện, luôn luôn không phải chuyện tốt!

Vừa rồi ông lão bảo Trần Thương đo huyết áp, không ngờ sẽ có phát hiện lớn như vậy, nghĩ tới đây, Trần Thương không khỏi có chút cảm kích.

Đây là một người lợi hại!

Tuyệt đối là vậy, không chỉ có lập tức tìm ra kỳ mạch, hơn nữa bất động thanh sắc khiến Trần Thương đo huyết áp.

Một câu đơn giản, trực tiếp giúp cho Trần Thương tìm được yếu tổ mấu chốt để chấn đoán bệnh.

Chuẩn đoán một loại bệnh tật, nhất định phải có một điểm mấu chị

Chỉ có thể phát hiện điểm mấu chốt này thì mới chuẩn đoán rõ ràng bệnh gì một cách đúng nghĩa.

Đây chính là những gì mà bên trong y học hiện đại nói tới: Tiêu chuẩn vàng trong chuẩn đoán bệnh!

Ví dụ như việc chuẩn đoán bệnh lao nhờ vào việc phát hiện vi trùng lao trong đờm, tế bào ung thư thì lại tìm thấy trong các mô..v.v...

Nhưng!

Rất nhiều bệnh tật không có tiêu chuẩn vàng.

Điều này đồi hỏi phải tìm ra manh mối chính mới có thể giúp chuẩn đoán bệnh.

Một khi đã tìm thấy nó, tìm được nguồn gốc, theo đó liền có thể chuẩn đoán được bệnh.

Trần Thương hít sâu một hơi, nhìn vào người đàn ông lớn tuổi này với ánh mắt tràn đây vẻ kính sợ.

Trần Thương khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn.

Mà người đàn ông lớn tuổi chỉ cười nhạt tiếng, gật nhẹ đầu và không nói gì

...

...

Người già này quả là lợi hại, lợi hại ngay đây.

Nhưng sự lợi hại này không chỉ tới đây thôi.

Chỗ lợi hại nhất là triết lý đối xử với mọi người.

Ông biết rõ Ngô Ngọc Thụ có vấn đề, vấn đề này khả năng là không nhỏ, nhưng ông không nói thẳng ra. 

Ông biết rõ nơi đây là bệnh viện, tất nhiên là phải nghe các bác sĩ nói

Dù cho ông là một báo sĩ có tiếng và rất lợi hại thì cũng không vượt quyền càng không quơ tay múa chân dạy cho Trần Thương phải làm như thế nào.

Thế nhưng mà, thân là một bác sĩ đã trông thấy việc chuẩn đoán bệnh cho người bệnh gặp vấn đề nhỏ thì trong lòng ông không cho phép mình được khoanh tay đứng nhìn.

Lúc này đây, việc để Trần Thương "Đo huyết áp” đã lộ ra EQ cực kỳ cao.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 793: Múa rìu qua mắt thợ


Có thể nói quá trình này rất là mây trôi nước chảy, cũng đã giải quyết xong vấn đề, cái này cho thấy rất lợi hại.

Tuyệt đối không nên xem thường huyết áp kế, vật này nhìn như đơn giản.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác việc kiểm tra đo huyết áp này còn có thể phát hiện rất nhiều thứ.

Đây chính là thứ cao thâm.

Kỳ mạch chỉ hấp khí thì mạch đập rõ ràng yếu dần thậm chí biến mất, hơi thở thì lại xuất hiện hoặc trở về hiện tượng hình dáng ban đầu. Dùng huyết áp kế quan sát kỳ mạch, so với dùng ngón tay bắt mạch càng thêm trực quan rõ rằng.

Bác sĩ có kinh nghiệm, nhìn sơ qua có thể cảm nhận được rất nhiều thứ.

Mà nguyên nhân khiến kỳ mạch phát sinh là bởi vì áp lực trong khoang màng tim tăng cao, khiến độ co giãn tâm thất bị hạn chế, hít vào thì thể tĩnh mạch chảy trở về bị hạn chế, lượng máu ở tâm thất phải dựa theo sự tuần hoàn của phổi giảm bớt, mà sự tuần hoàn của phổi ảnh hưởng tới phụ áp hô hấp, mạch máu ở phổi mở rộng, làm cho lượng máu từ tĩnh mạch phổi chảy trở về khiến tâm thất trái giảm bớt, do vận chuyển tâm thất trái giảm bớt, cho nên mạch đập yếu đần thậm chí biến mất.

Kỳ mạch phát sinh, phổ biến khi bên phải tim suy kiệt, màng tim tích dịch cùng Viêm màng ngoài tim co thất, và nghiêm trọng hơn là thở khò khè chờ bệnh tật.

Có chẩn đoán bệnh này, việc tiếp theo mà Trần Thương cần làm đơn giản đều đã sáng tỏ.

Vừa rồi âm thanh khi nghe tim chẩn đoán bệnh phối hợp với kỳ mạch này, hiện tại trong lòng của Trần Thương đối với tình trạng của Ngô Ngọc Thụ đã có bảy tám phần hiểu rõ.

Tám chín phần là Viêm màng ngoài tìm co thất!

Thế nhưng, muốn chẩn đoán chính xác, nhất định phải có căn cứ, nghĩ tới đây, Trần Thương nghiêm túc quan sát, dựa theo hô hấp của Ngô Ngọc Thụ, tĩnh mạch ở cổ dãn phình loáng thoáng có thể nhìn thấy, nhưng là bởi vì mập, nên cũng không hết sức rõ ràng.

Trần Thương liên tưởng đến vừa rồi sau khi Ngô Ngọc Thụ tới có nói mấy loại tình huống như: bụng mình căng, không tiêu hóa được, chán ăn.

Nói: 

- Tôi sờ bụng của anh.

Ngô Ngọc Thụ rất phối hợp nhấc chân.

Sau khi Trần Thương bắt mạch phần bụng, có chút trầm mặc, trong ổ bụng có thể là có tích dịch, hơn nữa kèm thêm lá gan lớn.

Lúc này, Trần Thương đã có thể phán đoán bảy tám phần.

Nghĩ tới đây, Trần Thương lại kỹ càng hỏi thăm một phen tiền sử bệnh lý, và tìm nhân tố gây ra

Về sau, Trần Thương nhìn Ngô Ngọc Thụy

- Biểu hiện bây giờ của anh kết hợp với vừa rồi tôi kiểm tra cho anh, tôi cảm giác anh càng giống là một người bị Viêm màng ngoài tim co thất.

Ngô Ngọc Thụ nghe xong, lập tức nheo mắt, bị mấy từ ngữ chuyên nghiệp này dọa cho nhảy một cái

Anh ta nghe qua viêm phổi, viêm mũi, thế nhưng đối với cái gì mà viêm màng tim thế nhưng lại là lần đầu tiên nghe nói!

Nghĩ tới đây, Ngô Ngọc Thụ biến sắc:

- Cái này là viêm màng tim gì? Là có ý gì?

Trần Thương giải thích nói: 

- Viêm màng ngoài tim co thắt, là bởi vì chứng viêm màng tìm mãn tính, lâu dài sẽ ảnh hưởng tới thân thể, dẫn đến màng tim tăng đây, dính liền thậm chí vôi hoá, khiến việc trái tim co giãn, co vào bị hạn chế, công năng của trái tìm bị hạ thấp, gây nên một loại bệnh tật gọi là cản trở tuần hoàn máu toàn thân.

- Hô hấp của anh gặp khó khăn, ngực đau, bao gồm bụng căng đều có quan hệ trực tiếp với mấy bệnh này!

Ngô Ngọc Thụ nghe xong, nói thật bị dọa không nhẹ.

Anh ta không thể sinh bệnh được...

Đây là mấu chốt.

Gánh vác nặng nề còn ở trên người anh ta, anh nào dám sinh bệnh?

Nghĩ ngơi cũng không dám nghỉ ngơi, chớ nói chỉ là ngã bệnh?

Nghĩ tới đây, Ngô Ngọc Thụ vội vàng hỏi:

- Bác sĩ, bệnh này của tôi có nghiêm trọng không?

Có nghiêm trọng hay không, cái này thật đúng là khó mà nói, nhưng Trần Thương trông thấy tình trạng này của Ngô Ngọc Thụ, cũng chỉ đành ăn ngay nói thật:

- Nói thật, đây không phải một căn bệnh đơn gián, bởi vì phát triển tiếp trong một thời gian dài, không chỉ có sẽ ảnh hưởng đến hệ thống động mạch tỉm, hơn nữa còn có khả năng sẽ liên lụy tới gan, phối, trở thành hệ thống bệnh toàn thân.

Trong lòng Ngô Ngọc Thụ lo lắng:

- Bệnh này... Căn nằm viện không? Hay là tôi uống chút thuốc kháng sinh là có thể?

Ở trong lòng Ngô Ngọc Thụ, chứng viêm, hắn là chỉ căn uống chút thuốc kháng sinh sẽ tốt?

Nhưng... Chứng viêm tim này, làm cho trong lòng của anh không chắc.

Ngô Ngọc Thụ nghe thấy Trăn Thương giải thích, giống như rất nghiêm trọng, lập tức cũng sợ hãi.

Trần Thương nhịn không được lắc đầu:

- Viêm màng ngoài tim co thắt theo lý thuyết chủ yếu vẫn là dùng phẫu thuật trị liệu làm chủ, phụ trợ mới dùng thuốc trị liệu, mà lại phải càng sớm càng tốt, hơn nữa trong ổ bụng của anh tích dịch, còn cần hút ra, đề nghị của tôi là mau chóng làm thủ tục năm viện.

- Sau khi nằm viện, hoàn thiện kiểm tra tương quan, tiếp đó cụ thể chuẩn trị.

Trần Thương đã nói ra những gì cần nói rồi.

Anh nhìn ra được, Ngô Ngọc Thụ tựa hồ có chút kháng cự đối với kiểm tra, đơn giản có hai loại nguyên nhân, một loại là áp lực kinh tế, một loại là chậm trễ thời gian.

Thế nhưng khi bệnh tật tới, mấy việc trị liệu vẫn phải trị liệu.

Nhưng, kiểm tra có thể để sau khi nằm viện lại làm.

Nếu như vậy, sẽ có thể sử dụng bảo hiểm y tế, thanh toán chỉ phí kiếm tra sẽ tiết kiệm rất lớn.

Đây đã là cố gắng nhất có thể của Trần Thương.

Vi lẽ đó, Trần Thương mới không có để Ngô Ngọc Thụ mau chóng làm kiểm tra ở khám bệnh, mà là hi vọng anh ta có thể mau chóng nằm viện.

Ngô Ngọc Thụ nghe thấy Trần Thương nói vậy, có chút trầm mặc, ngồi ở chỗ đó, chậm chạp không lên tiếng.

Trong lúc đó, Trần Thương tiếp tục nhìn người ông già bên cạnh.

Trông thấy ông, Trần Thương không biết nói cái gì, nghĩ nghĩ, ngược lại nói:

- Lão nhân gia, có gì có thể trợ giúp ngài không?

Lão nhân đưa phiếu đăng ký cấp cứu tới:

- Làm điện tâm đồ cho tôi, trong lòng tôi hơi lo lắng.

Sau khi Trần Thương nhìn thấy tên của ông lão, hai mắt lập tức co rụt lại!

Cái tên này, có lẽ đại đa số người không hiểu.

Nhưng trong lĩnh vực chữa bệnh ở tỉnh Đông Dương, hoặc là nói là lĩnh vực trung y, điều này rất có nghĩa, thực sự là quá không giống nhau.

Trần Thương cũng là ngẫu nhiên biết được cái tên này, tuyệt đối không nghĩ tới, mình lại có thể nhìn thấy vị đại lão này!

Bác sĩ Y học Trung Quốc cấp đại sư: Trịnh Tam Thủy!

Thật con mẹ nó để mình gặp được.

Trần Thương tự mình làm điện tâm đồ cho Trịnh lão gia, sau đó lại căm kết quả xem xét.

Nhịp tìm thiếu, tìm đập chậm, thiếu máu cơ tim, nhưng là người lớn tuổi như vậy cũng bình thường. 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 794: Nằm viện


Sau khi làm điện tâm đồ, vì đo điện tâm đồ thường cho ra một kết quả máy móc. Nhưng kết quả này thường không quá chính xác.

Vì lẽ đó, các bác sĩ có kinh nghiệm thường tự mình xem xét, tất hiếm dùng điện tâm đồ làm tiêu chuẩn.

Trịnh lão gia mỉm cười:

- Ai, lớn tuổi rồi, nhiều bệnh tật. Cảm ơn cậu, bác sĩ Trăn đúng không? Thật là không tệ.

Nói xong, nhàn nhạt cười, rất có thâm ý nhìn thoáng qua Trần Thương, sau đó đứng dậy rời đi

Trịnh Tam Thủy đối với biểu hiện của Trần Thương hôm nay đánh giá rất cao.

Tuổi không lớn lầm, vẻn vẹn chưa đến 30 tuổi, thế nhưng có thể đạt được đến trình độ này, Trịnh Tam Thủy cực kì thưởng thức.

Chưa nói đến, có thể xem kỳ mạch, biết dùng huyết áp kế đo, đây chính là một cái năng lực.

Trần Thương không đi ra ngoài vì bên trong vẫn còn một người bệnh đang đợi. 

Nói thật, Trần Thương không ngờ làm cấp cứu buổi sáng có thể gặp được Trịnh lão gia

Hiện tại, Trịnh lão gia làm hiệu trưởng ở trường đại học Trung Y Đông Dương. Hơn 70 tuổi, một tuần khám bệnh hai lăn, sáng sớm hẳn là tập thể dục đi qua nơi này, vì lẽ đó thuận tiện qua bệnh viện làm điện tâm đồ.

Kì thật, đối với năng lực của Trịnh lão gia, chỉ cần một cuộc điện thoại là các đệ tử của ông sẵn sàng vội vã xách máy đo điện tâm đồ chạy đến.

Phải biết, đại sư y học Trung Quốc có năng lực không phải chỉ có một người, là một đám người có năng lực!

Nói trắng ra, Trịnh lão gia là bảo bối của tỉnh Đông Dương.

Cái gì mà Trung Y, Tây Y, miễn hết bệnh đều là bác sĩ tốt

Hơn nữa, chuyên gia y học chân chính từ xưa đến nay sẽ không bài xích lẫn nhau, bởi vì trăm sông đổ về một biển, bất luận loại lý luận nào, cứ chữa được bệnh đều là biện pháp tốt.

Giống như, người ta là Trịnh lão gia mà sáng sớm cũng chạy đến làm điện tâm đồ, là một tấm gương. 

Hơn nữa, Trịnh lão gia chỉ dẫn cho Trần Thương làm kiểm tra huyết áp, vừa vặn nói rõ ông cũng có nhận biết đối với kỳ mạch, tuyệt không phải là lý luấn suông.

Trần Thương thấy rất nhiều chuyên gia Tây Y đi học tập nghiên cứu Trung Y chính là để từ các phương pháp chuẩn bệnh đạt được một cái chứng thực.

Trịnh lão gia xuất hiện, để cho Trần Thương ấn tượng rất sâu.

...

...

Lúc này, sau khi do dự thật lâu, Ngô Ngọc Thụ đưa ra một quyết định!

Nằm viện đi!

Thân thể chính là tiền vốn để làm cách mạng, nếu lúc này chính mình xảy ra chút chuyện, cái này... cái nhà này sẽ xong rồi, vẫn nên trước tiên chữa khỏi bệnh lại nói.

Nghĩ tới đây, Ngô Ngọc Thụ bắt đầu liên hệ với công ty.

Ra ngoài nói điện thoại mấy phút, bàn giao công tác, cả một đống lớn công việc. 

Trở về phòng làm việc, nói:



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 795: Càng sâu đậm càng tốt


....

Không bao lâu, đến thời gian giao ban, Trần Thương phát hiện chính mình luôn không nhịn được nhìn chằm chằm Tần duyệt, hơn nữa... có chút thất thần.

Trần Thương lắc đầu, cố gắng tập trung lực chú ý.

Thế nhưng, nhịn không được lại meo meo nhìn trộm Tân Duyệt.

Tân Duyệt bị Trần Thương nhìn đến đỏ mặt, nhịn không được trừng anh ta một cái, lúc này Trần Thương mới thành thật

Chủ yếu là... Tân Duyệt bị Trần Thương nhìn, trong lòng cực kì ngứa ngáy.

Hai người giống như là mèo thích trộm đồ tanh, lén lén lút lút.

Trần Thương rốt cục hiểu rõ vì sao phòng làm việc không khuyến khích nhân viên yêu đương, đây là làm giảm rõ rệt hiệu suất làm việc.

Lại thấy đến thời gian một tuần một lần đại quản gia Điền Hương Lan - y tá trưởng khảo sát, Trần Thương dứt khoát nhìn lại, mở ra bảng thuộc tính của mình. 

[ Trần Thương, cấp bậc: 29:1200/11600. Đã chuyển chức

Nghề nghiệp 1: Bác sĩ ngoại khoa lồ ng ngực: 12 điểm

Nghề nghiệp 2: Ngoại khoa tim ( chức nghiệp ẩn) 19 điểm]

Trần Thương hơi sững sờ, không nghĩ đến nhanh như vậy mình đã có nghề nghiệp ngoại khoa tim, điểm còn vượt qua ngoại khoa lồ ng ngực. Nghĩ tới đây, Trần Thương cũng có chút giật mình.

Xem ra khoảng thời gian này không lãng phí vô ích.

Trần Thương đột nhiên cảm giác được ngoại khoa tìm là một đột phá, dù sao mỗi kĩ năng của mình

Trong hệ thống đều là kĩ năng cấp đại sư màu tím, dựa theo nhắc nhở của hệ thống, kĩ năng màu tím +⁄ điểm.

Emmmm....

Chỉ cần hai mươi lầm kĩ năng ngoại khoa tim nữa có thể đột phá, tiếp đó có thể thuận lợi mở ra nghề nghiệp thứ 3.

Thêm nữa, khoảng cách kĩ năng ngoại khoa tim đạt cấp 4 chỉ thiếu 31 điểm. 

Điều này làm Trần Thương có chút vui vẻ.

Với tư cách là bác sĩ ngoại khoa tim, trong mười khoa của hệ thống ngoại khoa, đa số phẫu thuật đều là phẫu thuật cấp 4, cái này làm Trần Thương cực kì xấu hổ, muốn học được kĩ năng cấp bốn, nhất định phải nắm giữ 50 điểm nghề nghiệp.

Xem ra sắp tới chính mình phải đi Đông Đại nhất viện để chấn kinh Mạnh lão sư.

Đối với độ thiện cảm, Trần Thương phát hiện một Tiểu xảo, ăn nói là vô dụng, có hạn mức cao nhất, đội thiện cảm lên tới 20 điểm, ăn nói sẽ mất đi hiệu quả

Mà chấn kinh có hiệu quả rất tốt, một lần chấn kinh là thêm một lăn tăng độ hảo cảm. Trần Thương đã nghĩ kĩ, chỉ cần để Mạnh lão sư chấn kinh nhiều thêm mấy lần, độ thiện cảm liền có thể tự động tăng lên.

Hôm nay, đổi một lần [ nghe chuẩn đoán tim), tiêu phí 10 điểm độ thiện cảm, độ thiện cảm của Mạnh Hi đối với Trần Thương biến thành [ độ thiện cảm: 40 (cận tồn)].

Trần Thương hiểu rõ là có ý gì, chuyện này nghĩa là quan hệ của Trần Thương và Mạnh lão sư vẫn bảo trì ở mức 40 điểm nhưng thực tế chỉ có 30. 

Nhưng mà...

Nhìn thấy số liệu thế này làm Trần Thương rơi vào trầm tư.

Anh cực kì lo lắng, vạn nhất độ thiện cảm của mình và Mạnh lão sư lên đến 100 có thể sẽ xảy ra chuyện gì hay không?

Nghĩ đến đây, Trần Thương nhịn không được ngẩng đầu nhìn Tần Duyệt.

Tôi thật không muốn vượt quá giới hạn

Là hệ thống bức mình..

Bổng nhiên, Trần Thương đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, độ hảo cảm của mình và Tân Duyệt đến cùng là bao nhiêu?

Trần Thương bất động thanh sắc ấn mở độ thiện cảm.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 796: Phẫu thuật tim


Ngô Ngọc Thụ về đến nhà, vợ cùng con đều đi làm cả.

Tìm cả nửa ngày vẫn không tìm được thẻ bảo hiểm y tế, ngày thường đều là vợ giữ, với những vật này vợ luôn sắp xếp gọn gàng.

Nghĩ đến đây, Ngô Ngọc Thụ đột nhiên cảm thấy làm vợ cũng thật vất vả.

Mỗi ngày đi làm, về nhà còn phải dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc gia đình và con cái.

Nhưng mà ngày thường, chính mình lại chẳng quan tâm đ ến vợ nhiều.

Hơn nữa, với áp lực, lớn Ngô Ngọc Thụ cũng rất ít trò chuyện cùng vợ.

Thật sự là...

Haizz.....

Nghĩ đến đây, Ngô Ngọc Thụ bỗng thở dài.

Thật sự là, nếu như người không có thì kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?

Quả thật, người chính là như vậy, chỉ có lúc bệnh tật, nằm trên giường bệnh, mới có thể ngộ ra nhiều điều.

Đây là ca phẫu thuật đầu tiền trong đời Ngô Ngọc Thụ, nói thật, trong lòng anh cực kì thấp thỏm, cũng rất bất an.

Vốn là muốn lặng lẽ nắm viện, xử lí xong xuôi rồi mới nói, anh không muốn để người nhà lo lắng cho mình.

Ngô Ngọc Thụ là một người theo chủ nghĩ đại nam tử, trong nhà có chuyện gì đều tự mình giải quyết.

Nhưng hiện tại xem ra phải liên hệ vợ rồi.

Nghĩ đến đây, Ngô Ngọc Thụ cầm điện thoại, do dự nhấn gọi điện thoại cho vợ.

Vợ của Ngô Ngọc thụ là Trình Ái Mai, là giáo viên tiểu học, lúc này đang dạy, thấy chồng mình gọi đến, có chút hoảng hốt, giờ này chồng lại gọi cho mình làm gì chứ?

Cầm điện thoại ra khỏi phòng học.

- Alo? Chào anh, em đang trên lớp, có chuyện gì vậy?

Trình Ái Mai tò mò hỏi.

Ngô Ngọc Thu thở dài 

- Cái này... Vợ à, sổ bảo hiểm y tế với thẻ bảo hiểm y tế của anh để ở đâu vậy?

Nghe đến đây, Trình Ái Mai lập tức biến sắc, trong lòng cực kì căng thẳng.

- Anh... anh làm sao? Đừng dọa em!!

Cho đến nay, những năm qua, mặc dù tính khí của anh không tốt, những là một người vợ, Trình Ái Mai hiểu rằng đều là vì áp lực của chồng quá lớn.

Với tư cách là một người vợ, Trình Ái Mai luôn có gắng chia sẻ cùng chồng.

Thế nhưng, đột nhiên nghe chồng mình muốn nằm viện, quả thật có chút giật mình.

Ngô Ngọc Thụ ăn ngay nói thật:

~ Vợ à, hôm nay anh dậy sớm có cảm giác khó thở. Lúc đi làm có đi ngang qua Tỉnh Nhị Viện, nên vào lấy số khám một chút. Kết quả.. bác sĩ chuẩn đoán anh viêm màng ngoài tìm co thất, căn phải phẫu thuật.

Ngô Ngọc Thụ còn chưa nói hết, Trình Ái Mai đã ngây ngẩn cả người

Bình thường, chỉ cần nghe từ phẫu thuật đã biết rằng vấn đề không nhỏ.

Hơn nữa, Ngô Ngọc Thụ đang gặp vấn đề về tim, là phẫu thuật tim!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 797: Thật đúng lúc! 


Lúc này, Đào Mật đang ở phòng kiểm tra, thấy Trần Phương gọi điện, có thể nói là tâm tình khá phức tạo.

Đối với Trần Phương, Đào Mật chính là vừa yêu vừa hận!

Tiểu tử này, học ngoại khoa tim, nhưng báo nghiên cứu sinh đạo sư lại không báo tên mình, Đào Mật ngẫm lại đã cảm thấy tức giận.

Thế những nghĩ đến mấy hôm trước, Trần Phương đã thực hiện một ca phẫu thuật ở phòng cấp cứu, Đào Mật không thể không phục, quả thật là một nhân tài.

Do dự một chút mới bắt máy nghe điện thoại, những không nói gì cả, ông chờ Trần Phương nói trước. Dù sao ... mình cũng là một người có thân phận.

Trần Phương nghe thấy điện thoại đã kết nối, nhưng một lúc không ai lên tiếng, hơi sửng sốt một chút:

- Alo, chủ nhiệm Đào, ông có ở đó không?

Đào Mật gật đầu:

- Ừ, đang ở phòng kiểm tra, có việc gì?

Trần Phương nghe xong nghĩ thầm: Thật đúng lúc! 

- Là thế này, có một người bệnh đến khoa cấp cứu, hô hấp khó khăn, kiểm tra thể trạng có kỳ mạch, hơn nữa lá gan trướng lớn, khoan bụng có dịch..Tôi nghi ngờ là Viêm màng ngoài tim co thắt, có thể cần phẫu thuật, tôi để người bệnh lên nhé?

Đào Mật nghe xong trở về bản chất của mình.

- Chuẩn đoán chính xác hay chưa?

Đào Mật hỏi

Trần Thương lắc đầu:

- Tôi nghĩ nên để người bệnh nhập viện để kiểm tra thêm, nhưng các triệu chứng cơ bản thì có thể xác định là viêm màng ngoài tim co thất, cụ thể thì còn phải năm viện để chuẩn đoán thêm, chủ nhiệm Đào, ông có thể sắp xếp cho tôi không?

Đào mật có chút hiếu kỳ, viêm màng ngoài tim co thất không khó chuẩn đoán.

Tuy nhiên, chỉ chuẩn đoán bệnh dựa vào triệu chứng thì thực sự không dễ.

Đào Mật đột nhiên để ý đến người bệnh này, đồng thời cũng bất ngờ với sự tiến bộ của Trần Phương.

Dù sao, thời gian Trần Phương tiếp xúc với ngoại khoa tim cũng không dài. 

Học một ngành học, không chỉ có phẫu thuật mà còn bao gồm triệu chứng bệnh, kiểm tra phụ trợ, chuẩn đoán bệnh, điều trị sai khi tổng hợp các phán đoán.

Viêm màng ngoài tim co thắt là một căn bệnh không hề đơn giản, Trần Phương đều năm giữ được những thứ này?

Rõ ràng như vậy sao?

Nghĩ đến đây, Đào Mật nói:

- Được, để người bệnh lên đây đi.

Sau đó cúp điện thoại.

Lúc này, Đào Mật trông thấy giường 19 trống không, dứt khoát hồi:

- Ai quản lí giường 19?

Trương Văn Phú nói:

- Chủ nhiệm, là tôi

Đào Mật nhìn Trương Văn Phú rồi nói:

- Sắp có một người bệnh từ khoa cấp cứu, nghỉ ngờ là viêm màng ngoài tim co thắt, cậu sắp xếp một chút.

Trương Văn Phú gật nhẹ đầu: 

- Vâng

Thật lòng, Đào Mặt đang suy tính một chuyện khác.

Nghĩ đến đây, Đào Mật đúng lúc vào phòng kiểm ra, hỏi một bác sĩ và một nghiên cứu sinh:

- Nếu như chỉ đơn thuần dựa vào các triệu chứng bệnh mà không dùng các loại kiểm tra phụ trợ, các cậu có anh chuẩn đoán được viêm màng ngoài tim co thắt không?

Đào Mật đặt ra câu hỏi này, các bác sĩ xung quanh lập tức sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 798: Chuẩn đoán sai


Ngô Ngọc Thụ rất nhanh được đưa đến ngoại khoa tim giường số 19, người quản giường này chính là Trương Văn Phú, một bác sĩ lớn tuổi có kinh nghiệm

Đào Mật cố ý muốn dùng người bệnh này làm một trường hợp ví dụ để dạy mọi người

Rất nhiều học sinh không hiểu rõ về viêm màng ngoài tim co thắt, đại đa số người bệnh của ngoại khoa tìm đều là bệnh về động mạch và bệnh về van tìm. Loại bệnh này mãn tính kéo dài không khỏi dẫn đến viêm màng tim thì tương đối hiếm thấy.

Vì thế nên, Đào Mật nghĩ lại, coi như dạy một lăn cho phòng kiểm tra

Tiền Lâm đi bên cạnh một nghiên cứu sinh, tò mò nhìn người bệnh, lấy giấy cùng bút ra, chuẩn bị

Dạy học lâm sàng chính là muốn bồi dưỡng khả năng tư duy lâm sàng, chuẩn đoán và điều trị bệnh.

Các bác sĩ và học sinh vây quanh ở sau lưng, còn Trương Văn Phú ở phía trước đang hỏi thăm tình hình người bệnh.

Trương Văn Phú có chút lo lắng!

Dù sao, trước đây dạy học kiểm tra phòng đều có kịch bản trước, tình huống của người bệnh đều ghi nhớ trong lòng.

Nhưng lần này chính là một cuộc chiến thật sự.

Bất kì ai cũng có chút sợ hãi trong lòng.

Huống chỉ đây là một người bệnh viêm màng tim co thất, cực kì hiếm thấy.

Nghĩ đến đây, Trương Văn Phút nói thầm mộ tiếng, tuyệt đối không thể để bị mất mặt...

Thế những, sau lưng toàn bộ bác sĩ trong khoa, còn có một đám học sinh... hơn nữa, đặc biệt là chủ nhiệm Đào Mật còn nhìn chằm chằm sau lưng mình.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu... là một bi kịch.

Nghĩ đến đây, Trương Văn Phú bắt đầu thu thập kĩ càng bệnh án.

Không thể không nói, Trương Văn phú đích thực. là một bác sĩ có kinh nghiệm phong phú. Thu thập tin tức toàn diện về người bệnh cực kì nhanh chóng và có được một số thông tin có ích.

Nhưng!

Hỏi thăm bệnh tình xong, Trương Văn Phú càng lo lắng hơn.. 

Bởi vì triệu chứng nhà có phần giống COPD hơn! (phổi tắt nghẽn mãn tính)

Trương Văn Phú có phần lo sợ, chỉ đơn thuần kiểm tra thể chất để xác định viêm màng ngoài tim co thất, độ có vẫn rất lớn. Đây là một thử nghiệm cho bác. sĩ lâm sàng nắm chắc triệu chứng của loại bệnh này.

Bác sĩ cấp cứu... phải chăng đã chuẩn đoán sai à?

Nghĩ đến đây, đôi mắt của Trương Văn Phú sáng lên, dù sao trường hợp thế này xuất hiện ở bệnh viện cũng không nhiều. Cấp cứu dù sao cũng chỉ là một khoa trung chuyển giữa các khoa, chuẩn đoán bệnh không đúng cũng không phải là hiếm gặp.

Tuy vậy, người này đích thân gọi điện cho chủ nhiệm, chuẩn đoán chính xác là Viêm màng ngoài tim co thắt!

Được rồi, cứ dựa theo viêm màng ngoài tim co thắt là làm việc. 

Trong đầu ông không ngừng hiện ra các triệu chứng của viêm màng ngoài tim co thắt, tập trung tinh thần, từng bước, từng bước tiến hành.

Ông sẽ không đi ngược lại, hoặc sẽ rút lui?

Nghĩ đến đây, Trương Văn Phú cầm lấy ống nghe nhịp tim, nghe xong, quả thật, tiếng tim đập có chút dị thường.

Tiếp đến là bắt mạch tim, dường như cũng không đúng, âm thanh nghe có hơi lớn!

Tiếp đến là kiểm tra thể trạng...

Đến cuối cùng, Trương Văn Phú mới ngộ ra, đây đích thực chính là viêm màng ngoài tim co thắt!

Lúc này, Trương Văn Phú không thể không bội phục vị bác sĩ cấp cứu kia.

Ông dựa theo viêm màng ngoài tim co thắt mà kiếm tra còn có chút khó khăn, chuẩn đoán được nó. còn phải thêm bao nhiêu khó khăn chứ?

Nghĩ đến đây, Trương Văn Phú không nhịn được tò mò, là ai đã chuẩn đoán?

Chẳng lẽ là chủ nhiệm Lý Bảo Sơn?

Trương Văn Phú tò mò hỏi:

- Cậu đã biết mình mắc bệnh gì trước đây rồi à?

Ngô Ngọc Thụ lắc đầu:

- Không biết, tôi chỉ nói với bác sĩ như thế, trước đây tôi chỉ nghĩ đây có thể chỉ là bệnh cũ thôi, không hề chú ý đến. Đến lúc bác sĩ Trần chuẩn đoán cái gì mà viêm màng ngoài tim co thắt thì tôi mới nhận ra.

Đào Mật có chút hiếu kỳ, tiểu Trần làm thế nào để chuẩn đoán bệnh vậy?

Nghĩ liền làm, Đào Mật hỏi:

- Bác sĩ cấp cứu chuẩn đoán bệnh cho cậu thế nào vậy?

Ngô Ngọc Thụ nghĩ một lúc:



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 799: Chắc là có thể


Đào Mật ừ một tiếng:

- Tiểu Trương, cậu cho lời khuyên đi, rồi nhanh chóng hoàn thành các kiểm tra có liên quan, sáng ngày mai sẽ tiếp tục thảo luận ca bệnh này.

Trương Văn Phú gật đầu, cho người bệnh tiếp tục làm kiểm tra, X-quang ngực, siêu âm tim, siêu âm bụng, điện tâm đò... và các loại kiểm tra sinh hóa

...

...

Ngày thứ hai vào lúc bàn giao, Đào mặt xem kết quả kiểm tra của Ngô Ngọc Thụ, tất cả dấu hiệu đều cho thấy người bệnh bị viêm màng ngoài tim co thắt.

Đào Mật có chút xúc động nhìn mọi người nói:

- Ngô Ngọc Thụ ở giường 19 đã được chuẩn đoán chính xác là viêm màng ngoài tim co thật, nhưng... đây cũng chính là bài học cho chúng ta.

- Là một người bác sĩ cấp cứu có thể chuẩn đoán chính xác bệnh mà không căn các kiểm tra phụ trợ, mọi người để tay lên ngực tự hỏi bản thân, với người bệnh Ngô Ngọc Thụ này, các cậu chỉ dựa là kiểm tra thể trạng cùng hỏi vài câu có thể xác định không?

Một câu hỏi, làm tất các mọi người rơi vào trầm. 

mặc.

Trương Văn Phú cũng không khỏi đỏ mặt, nói thật, nếu như không phải đã biết trước là viêm màng ngoài tim co thắt, chính ông có thể chuẩn đoán bệnh chính xác không?

Không chỉ có Trương Văn Phú, mà tất cả mọi người xung quanh đều ngẫm nghĩ lại.

Chắc là có thể..?

Đào Mặt sắc mặt nghiêm túc nói:

- Thân là một bác sĩ lâm sàng, nếu các cậu đên các cơ sở dưới nông thôn, đừng nói là CT, hạch từ mà cả siêu âm X-quang hay thậm chí là điện tâm đồ cũng không có, chỉ có ống nghe nhịp tim cùng với máy đo huyết áp, các cậu có thể đoán được hay không? Có thể cho người bệnh một chuẩn đoán chính xác không?

Nói đến đây Đào Mật có chút thất vọng.

Hiện tại, rất nhiều bác sĩ đã mất đi năng lực tư duy độc lập, dựa vào máy móc, đi khám để gặp bác sĩ, xem bệnh như thế này, ai không xem được?

- Tôi không phải nói mọi người không tốt, tôi chỉ cảm thấy răng mỗi một bác sĩ, đặc biệt là bác sĩ lâm sàng, nhất định phải hoàn thiện bản thân, kiểm tra bằng máy móc là một chuyện tốt, nó có thể giúp chúng ta chuẩn đoán bệnh chính xác, nhưng các cậu không thể quên bất kì một thao tác lâm sàng nào.

- Bằng không, tất cả người bệnh đều sẽ chê cười chúng ta, không có máy móc, các cậu biết xem bệnh à?

Nói câu cuối cùng, giọng của Đào Mật rõ là cao lên vài phần!

Trong đầu của tất cả mọi người câu nói này không thể xua đi.

- Không có máy móc, các cậu biết xem bệnh à?



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top