Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch [Xuyên Nhanh] Ký Chủ Nàng Vừa Mềm Vừa Ngọt

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch [Xuyên Nhanh] Ký Chủ Nàng Vừa Mềm Vừa Ngọt
Chương 120: 120: Streamer Ẩm Thực Hệ Siêu Đáng Yêu Của Kim Chủ 8


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
Mọi người vừa nhìn thấy xong, rất hứng thú mà bắt đầu thì thầm với nhau.

“Nghe nói gần đây loại streamer mukbang dễ thương hai chiều còn rất phổ biến! hơn nữa còn thêm ASMR* và thú cưng đáng yêu, không tồi nha.


[* ASMR là từ viết tắt của "Autonomous Sensory Meridian Response" dịch ra tiếng Việt có nghĩa là "Phản ứng cực khoái độc lập" hoặc "Phản ứng kích thích cảm giác tự động".

Là thuật ngữ chỉ cảm giác râm ran lan từ gáy xuống sống lưng rồi đi khắp cơ thể và chân tay, có được khi nghe những âm thanh hay tiếng động nhất định.

ASMR tạo ra cảm giác dễ chịu, thư giãn, một số trường hợp có thể giúp con người dễ đi vào giấc ngủ.

]
“Nhưng mà cô ấy không lộ mặt, gần đây không phải có em gái phát sóng trực tiếp xảy ra sự cố lộ mặt sao, đều sắp thành meme của năm.


“Nửa khuôn mặt dưới đáng yêu như vậy, nửa mặt trên sẽ không kém đến nỗi nào nhỉ?”
“Tôi vẫn cảm thấy những nữ streamer ca múa có dáng người xinh đẹp càng có mánh lới hơn! ”
“! ”
Trong lúc nhất thời, tiếng khe khẽ nói nhỏ có chút lấn át tiếng ăn khoai tây chiên của Hạng Tinh.


Lúc này, mọi người vẫn chưa phát hiện Tần Việt đang im lặng không lên tiếng mà nhìn chằm chằm màn hình chiếu, dường như không kiên nhẫn mà hơi nhíu mày.

Hai chân cao dài bắt chéo, đột nhiên ra hiệu với bí thư Ngô bên cạnh.

Bí thư Ngô lập tức hiểu ý, nặng nề mà khụ một tiếng: “Yên lặng!”
“! ”
Toàn bộ phòng họp yên lặng trong giây lát.

Chỉ thấy thiếu gia nhà mình dừng một chút, lại hơi ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn chăm chú nữ streamer nhỏ nhắn đang ăn như con hamster trên màn hình.

Càng đặc biệt mở miệng vàng: “Tăng âm lượng lên một chút.


“! Vâng!”
Tiểu Kỳ giật mình, lập tức tăng âm lượng lên rất nhiều.

Tiếng nhai của cô gái và tiếng quạc quạc của con vịt con ở một bên vừa ăn vừa vô thức kêu quạc quạc cùng phát ra.

Tần Việt yên lặng lắng nghe những thanh âm này.

Đôi mắt màu nâu nhạt từ từ híp lại.

Thật kỳ lạ.

Đây giống như một bản giao hưởng kỳ diệu, có thể dần dần xoa dịu tâm trạng hỗn loạn của anh, làm cả người vô cùng thả lỏng.

Thậm chí, muốn ngủ.

Nghĩ vậy, môi mỏng của nam nhân như có như không mà hơi cong.

“Thêm cô ấy vào danh sách tuyển chọn dự phòng.


Tần Việt khẽ nói một câu, lại dựa vào ghế văn phòng.

Nghe bản giao hưởng vui vẻ kia, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

“! ”

Mọi người trong phòng họp giật mình, vẻ mặt kỳ lạ!
Thiếu, thiếu gia muốn loại streamer ẩm thực siêu đáng yêu này?
Cái này hình như có chút! không phù hợp với định vị trang web của bọn họ à nha!
Dưới sự khuyến khích của mọi người, giám đốc vận hành lão Triệu lấy hết can đảm, thử nói với Tần Việt: “Thiếu gia! chúng ta không có! mở kênh dễ thương.


“Vậy thêm vào khu sinh sống, khu ẩm thực! Cô ấy còn có con vịt, có thể thêm vào khu thú cưng.


Tần Việt cũng không mở mắt, giọng điệu bình thường không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, “Nhớ kỹ, ứng viên dự phòng mà thôi, người khác nên tuyển chọn như thế nào thì tuyển chọn như thế nào.


“! Vâng.


Thiếu gia đã mở miệng vàng, lão Triệu ông cũng không dám phản bác gì.

Chỉ có thể oán giận đồng ý thêm Hạng Tinh vào vào danh sách tuyển chọn bổ sung.

Công việc tuyển chọn tiếp tục, bên kia Tiểu Kỳ cũng tắt phòng phát sóng trực tiếp.

Nguồn gốc bản giao hưởng bị gián đoạn, Tần Việt không khỏi lại cau mày.

Dừng một chút, dứt khoát lấy điện thoại của mình ra mở phát sóng trực tiếp Cơm Nắm.

Theo ký ức mới vừa nhìn thoáng qua, thuận lợi tìm được phòng phát sóng trực tiếp Star Thương Thương, chọn vào xem.

Ấn nút tai nghe Bluetooth, tiếng rắc rắc làm người sung sướng lại lần nữa vang vọng bên tai.


Anh suy nghĩ một lát, thuận tiện lại mở ghi âm trên điện thoại.

Làm xong tất cả, nam nhân không khỏi hít sâu một hơi thoải mái, nhắm mắt tiếp tục hưởng thụ.

Xem ra, đêm nay hẳn là sẽ không mất ngủ.

!
【! Áp, mi có nghĩ là anh ấy nhìn thấy ta không? 】
Một bên khác, Hạng Tinh nhìn một túi khoai tây chiên giòn cuối cùng, trong lòng có chút lo lắng.

Hình như cô không cẩn thận ăn quá nhanh!
【 Hẳn là thấy được.


Áp Áp sớm đã ăn xong thức ăn cho vịt ngồi xổm một bên, híp đôi mắt đậu xanh, tiếp tục theo dõi IP của đối phương, 【 Bên kia còn có một IP đang xem cô phát sóng trực tiếp.


——
~(‘▽^人) ~(‘▽^人) ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ).

 
Chương 121: 121: Streamer Ẩm Thực Hệ Siêu Đáng Yêu Của Kim Chủ 9


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
【 Thật à.


Đôi mắt ướt mềm của cô gái sáng lấp lánh, nhanh chóng mở túi khoai tây chiên ra.

Nghiêm túc mím môi hồng, gật đầu, 【 Vậy ta phải nổi tiếng thêm một chút.


“Rắc rắc rắc! ”
Trong tai nghe lại truyền đến tiếng ăn khoai tây chiên giòn mới, Tần Việt dừng một chút, chậm rãi mở đôi mắt nâu nhạt.

Anh không chút để ý mà nhìn lướt qua các nhân viên phòng vận hành dường như đã kết thúc sàng lọc, đang thảo luận chọn hay loại.

Chợt ngồi thẳng người, hai khuỷu tay hơi chống lên bàn hội nghị, ánh mắt bình tĩnh nhìn lão Triệu.

“Đã chọn xong?”
“! Vâng, đã chọn xong!”
Lão Triệu giật mình, cầm điều khiển từ xa giơ về phía màn ảnh hình chiếu nhấn nút bật.

Một hàng biệt danh các streamer lớn xuất hiện, đều là các streamer nổi tiếng và tiềm năng trên nền tảng lớn.


【Star Thương Thương 】 là ứng viên dự bị, xếp ở hàng cuối cùng.

Lão Triệu đồng thời giải thích nói, “Những streamer nổi tiếng có hợp đồng dài hạn, hơn nữa còn sự gắn kết nhất định của fans ở nền tảng ban đầu, muốn đào người có lẽ không đơn giản như vậy! Cho nên tôi cho rằng, trọng điểm chúng ta có lẽ nên đặt trên những streamer có tiềm năng.


“Ừm, có thể.


Tần Việt hơi gật đầu, lại quay sang hỏi giám đốc phòng kỹ thuật lão Nghiêm cũng đang mở họp, “Trang web xây dựng thế nào.


Lão Nghiêm đẩy mắt kính: “Ngày mai có thể thí nghiệm, thiếu gia.


“Ừm.


Tần Việt lại lần nữa nhin mọi người.

Bình tĩnh đứng dậy, “Vậy tan họp, tất cả trở về ăn tối đi.


“Vâng, thiếu gia!”
Một đám người vui vẻ đáp lại, toàn bộ chạy ra khỏi phòng họp giống như đói bụng ba ngày.

Rất nhanh, trong phòng họp chỉ còn lại hai người.

“Thiếu gia, ngài cũng nên ăn tối! ”
Bí thư Ngô có chút lo lắng mà nhìn thiếu gia nhà mình.

Nghe người trong trường học bên kia nói, hôm nay thiếu gia vẫn luôn bận chuyện hội học sinh, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn.

Cứ tiếp tục như vậy dạ dày sẽ có vấn đề!
“Ừm.


Tần Việt vẫn thuận miệng đáp lời một cách không nhanh không chậm.

Mắt nâu dừng một chút, hơi quay người, nhìn về phía cửa sổ sát đất của phòng họp.

“Tùy tiện đặt bữa tối đưa đến văn phòng của tôi, tôi còn có việc, một lát nữa lại qua.



“! Haizz, vâng.


Bí thư Ngô bất đắc dĩ mà lui ra ngoài.

Vừa đóng cửa, Tần Việt lại lấy điện thoại ra.

Phòng phát sóng trực tiếp, cô gái hamster nhỏ kia cũng ăn gần hết túi khoai tây chiên cuối cùng.

Ước chừng cũng sắp tắt phát sóng trực tiếp.

Nghĩ vậy, ấn đường nam nhân hơi nhăn lại hiện ra vẻ mất mát.

Anh suy nghĩ một lúc, trang chủ tài khoản cá nhân của mình, đổi tên.

Sau khi lại nạp chút tiền cho nhà đối thủ cạnh tranh, quay lại phòng phát sóng trực tiếp lần nữa.

!
Hạng Tinh chậm chạp một hồi rốt cuộc ăn miếng khoai tây chiên cuối cùng.

Cô lau miệng, hít thở sâu một chút.

Nhanh chóng nhìn cái bụng nhỏ.

Nói mới nhớ, thân thể của nguyên chủ có chút thần kỳ.


Nguyên một chiếc bánh pizza 10 inch, vài hộp món ăn nhẹ, hai túi khoai tây chiên lớn vào bụng, nhưng cô không có cảm giác ăn no căng bụng một chút nào.

Đây cũng xem như là tài năng trời ban nhỉ.

Khó trách cô ấy sẽ lựa chọn con đường mukbang này.

Bên này, cô gái đang tấm tắc xúc động.

Phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên xảy ra tình huống lớn.

!
【 Hệ thống thông báo 】: Người dùng [ Lần sau ăn nhiều một chút ] tặng du thuyền lớn x1 cho [ Lâu đài ẩm thực của Star Thương Thương ]! Mở khóa rút thăm trúng thưởng trên toàn bộ nền tảng, hãy nhanh chóng đến trước nhé ~
【 Hệ thống thông báo 】: Người dùng [ Lần sau ăn nhiều một chút ] tặng du thuyền lớn x1 cho [ Lâu đài ẩm thực của Star Thương Thương ]! Mở khóa rút thăm trúng thưởng trên toàn bộ nền tảng, hãy nhanh chóng đến trước nhé ~
!
Trong chớp mắt, mười chiếc du thuyền lớn xuất hiện làm rối tung rối mù phòng phát sóng trực tiếp của Hạng Tinh.

Ngay cả bản thân cô cũng kinh ngạc mà há cái miệng nhỏ.

Mười chiếc du thuyền! sau khi chia phần, thật nhiều tiền nha!
Vị đại gia nào hào phóng như vậy!
——
~(‘▽^人) ~(‘▽^人) ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ).

 
Chương 122: 122: Streamer Ẩm Thực Hệ Siêu Đáng Yêu Của Kim Chủ 10


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
【! Ôi trời đất ơi! IP này! Là IP của Tần Việt đấy! 】
Áp Áp tra được khu vực vị trí có địa chỉ IP của [ Lần sau ăn nhiều một chút ], không khỏi phấn khởi mà hét toáng lên, 【 A Tinh, nhất định là bọn họ thích cô! Cho nên mới có thể thưởng cho cô nhiều như vậy!! 】
【 Thật à?! 】
Trong lòng Hạng Tinh lập tức nở rộ vô số bông hoa nhỏ, vui vẻ cong đôi môi như cánh hoa lên.

Cô không khỏi chắp hai tay trước ngực, nhanh chóng vỗ nhẹ.

Càng mở miệng trong vô thức, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn đã ủng hộ! ”
Dứt lời, cô gái và Áp Áp lại đồng thời cứng người lại.

Không xong.

Đột nhiên quên mất cô không nói lời nào trong phát sóng trực tiếp!
Nhưng mà phản ứng của những người bình luận khi nghe thấy Hạng Tinh mở miệng lại cực kỳ vượt qua dự đoán của cô.


“! ??? Từ từ, vừa rồi có phải Thương Thương nói chuyện hay không!?”
“Trời ạ, giọng nói của Thương Thương thật dịu thật ngọt!”
“A!! Tôi, tôi sắp bị chiếm đóng! Thương Thương!! Thương Thương về sau con phát sóng trực tiếp cũng phải nói chuyện!! Mẹ muốn nghe con nói chuyện!!”
!
Một lượng lớn bình luận liên tục xuất hiện, bao gồm fans ban đầu, còn có người qua đường đi theo du thuyền lớn tiến vào rút thăm trúng thưởng.

Tất cả đều gục ngã dưới bốn chữ* ngắn gọn kia của Hạng Tinh, bình luận “ôi tôi đã chết, ngôi mộ tập thể của tôi của chết” toàn bộ màn hình!
[4 chữ “谢谢支持 Tạ tạ chi trì” này nha: cảm ơn đã ủng hộ]
Bên màn hình khác, Tần Việt ẩn hết bình luận, yên lặng nhìn tay nhỏ và khuôn mặt bánh bao kia dường như bị hành động của mình dọa sợ, đột nhiên ngơ ngác cứng đờ.

Vừa nghiền ngẫm kỹ càng bốn chữ kia của cô.

Cuối cùng, môi hơi cong lên.

!
【 Hệ thống thông báo 】: Người dùng [ Không khách khí ] tặng du thuyền lớn x1 cho [ Lâu đài ẩm thực của Star Thương Thương ]! Mở khóa rút thăm trúng thưởng trên toàn bộ nền tảng, hãy nhanh chóng đến trước nhé ~
【 Hệ thống thông báo 】: Người dùng [ Không khách khí ] tặng du thuyền lớn x1 cho [ Lâu đài ẩm thực của Star Thương Thương ]! Mở khóa rút thăm trúng thưởng trên toàn bộ nền tảng, hãy nhanh chóng đến trước nhé ~
!
Lại tặng mười chiếc du thuyền lớn, đừng nói fans, ngay cả người qua đường cũng không quá bình tĩnh.

“Chuyện gì đang xảy ra với vị đại gia này vậy??”
“Người này còn đổi tên nói chuyện từ xa với streamer! Thật sự là cách thức làm quen khiến người thuyết phục nha.


“Nếu tôi cũng có tiền thì tốt quá! ”
Đến lúc này, tính cả du thuyền lớn của một chị fan trước đó, trong một buổi tối Hạng Tinh đã thu hoạch 21 chiếc du thuyền lớn.


Hơn nữa người qua đường khắp nơi tiến vào rút thăm trúng thưởng dồn dập, phòng phát sóng trực tiếp của cô không còn nghi ngờ gì mà biến thành một thắng lợi mạnh mẽ, xông lên giành lấy ngôi vị nổi tiếng nhất trên nền tảng trong một ngày.

Hạng Tinh đột nhiên có chút ngơ ngác.

Hiện tại cô nên làm gì bây giờ nhỉ?
Cứ tắt phòng phát sóng trực tiếp như vậy có phải có chút không lễ phép hay không?
Nhưng mà cô đã ăn hết tất cả những gì cô có thể ăn rồi.

Nghĩ vậy, cô mím môi, dứt khoát ôm Áp Áp ở một bên lại đây, biến phát sóng trực tiếp ăn uống thành hút vịt.

Hút đến lúc phát sóng trực tiếp quá giờ, các fan liên tục bình luận khuyên nghỉ ngơi mới xem như đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp.

“Phù! ”
Hạng Tinh Làm ngồi hai tiếng, giống như sắp ngã xuống, bước đi lảo đảo đến giường nhỏ, kiệt sức nhào lên giường nằm.

Phát sóng trực tiếp mệt mỏi quá.

Nhưng mà!
Kiếm tiền thật nhanh nha!

Nhớ tới hơn hai mươi chiếc du thuyền lớn kia, cô gái lại phấn chấn tinh thần một chút, cầm lấy điện thoại xem hậu trường.

Ôi mẹ ơi.

Số tiền có thể rút ra sau khi chia phần từ 990 biến thành 11990!
Hạng Tinh ôm điện thoại vui sướng điên cuồng, lăn qua lăn lại ở trên giường.

Suýt chút nữa cười gần chết.

Đúng vậy, cô dựa vào sự cố gắng của mình kiếm được xô vàng đầu tiên!
Thế giới này ăn uống cũng có thể kiếm tiền, thật tuyệt vời!
——
Thật ra tui còn tồn 10 chương, mà mấy ông mấy bà không hối nên tui cũng up từ từ, hê hê (  ̄▽ ̄)
~(‘▽^人) ~(‘▽^人) ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ).

 
Chương 123: 123: Streamer Ẩm Thực Hệ Siêu Đáng Yêu Của Kim Chủ 11


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
Nhưng mà chỉ ăn mà không vận động, tóm lại là không tốt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hạng Tinh thay đồ thể dục, bế Áp Áp lên, quyết định đến công viên dưới lầu đánh võ, rèn luyện thân thể.

Có lẽ ôm một con vịt cưng còn là con rất hiếm thấy, nên khi cô vừa mới đến gần công viên nhỏ đã thu hút không ít ánh mắt kỳ lạ của người qua đường.

Nhưng Hạng Tinh cũng không để ý nhiều, ôm Áp Áp đi đến một khoảng đất trống nhỏ trong công viên.

【 Mi giúp ta canh đồ nha.

]
Cô đặt Áp Áp và ly nước khăn lông sang một bên, nhón chân một chút, bắt đầu khởi động làm nóng người trước khi đánh võ.

Không nghĩ tới trong lùm cây gần đó, một tầm mắt kỳ lạ đang nhìn một người một vịt!
“! Bí thư Ngô, đây là số 6! Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy con vịt kia!”
Trong lùm cây, vệ sĩ số 6 mặc cả người áo sơmi đen quần tây đen, tay cầm một cái kính viễn vọng màu đen, vẻ mặt hào hứng báo cáo với tai nghe Bluetooth.

“Đúng vậy! Nó đi cùng một cô gái rất đáng yêu, cô ấy có lẽ là Star Thương Thương, chắc chắn là Hạng Tinh tiểu thư không sa!”
“Được!! Cậu tiếp tục nhìn chằm chằm, chúng tôi lập tức đến ngay.


Trong một chiếc Porsche đậu bên ngoài làng đô thị, bí thư Ngô cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn Tần Việt đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cũng lắc GPS trong tay cậu, “Thiếu gia, tìm được người rồi.



“! Ừm.


Tần Việt chậm rãi mở đôi mắt nâu tràn đầy mệt mỏi, hơi quay mặt đi nhìn những kiến trúc phức tạp trong làng đô thị bên ngoài cửa sổ.

Mắt híp lại, cuối cùng mở cửa xuống xe.

Đoàn người bước đến công viên nhỏ.

!
Một bên khác, Áp Áp nhìn Hạng Tinh nghiêm túc rèn luyện thân thể, nó cũng không nhịn được mà vỗ cánh, vẫy đuôi.

Hành động của hai thứ dễ thương dẫn đến thu hút sự chú ý của ông bà cô chú đi ngang qua.

Nhưng dần dần, Áp Áp vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn.

Luôn cảm thấy ở trong góc nào đó có một ánh mắt không hiểu sao rất biến thái, vẫn luôn nhìn chằm chằm nó.

Trong lòng nó lập tức có chút nổi da gà, không khỏi nhắc nhở Hạng Tinh: 【 A Tinh, sao ta lại cảm thấy nơi này không an toàn vậy? 】
Chủ yếu là nó không an toàn!
【! Phải không? 】
Hạng Tinh dừng động tác lại, nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Áp Áp.


Lại cẩn thận quan sát xung quanh một chút.

Trong vô tình, quả nhiên nhìn lướt qua đã thấy có hai cái thứ giống như ống kính tối om ở trong lùm cây cách đó không xa, đang nhìn về phía hai người.

【! Thật sự có nha! 】
Cô gái khiếp sợ.

Không phải là có người biết nhìn hàng coi trọng thân thể thật mắc tiền của Áp Áp đấy chứ?!
Không được, nên chạy.

Nghĩ vật, Hạng Tinh quay người không chút do dự, cầm ly nước khăn lông còn có ôm Áp Áp lên.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, quan sát xung quanh một chút.

Dứt khoát tìm đường có nhiều người, nhanh chóng chạy qua.

Trong lùm cây, số 6 còn đang đắm chìm trong hút vịt không thể tự kiềm chế thấy vậy, cũng sợ đến mức suýt chút nữa ném kính viễn vọng.

Sao mục tiêu đột nhiên bỏ chạy thế!
“! Đợi đã, xin đừng, đừng chạy!”
Cậu không kịp suy nghĩ gì, trực tiếp nhảy ra đuổi theo!
Nhưng mà cô gái phía trước thấy vậy, càng cho rằng hắn ta đến cướp con vịt, trong lòng lo lắng, không khỏi chạy trốn nhanh hơn.

Trong hoảng loạn lo sợ, cô cũng không nhìn đường.

Cuối cùng trực tiếp đụng phải người phía trước!
“A!”
Chạm vào nhau theo quán tính, khiến cho Hạng Tinh không nhịn được mà ngửa người ra sau, sắp ngã xuống.

Giây tiếp theo, một đôi tay mạnh mẽ trực tiếp giữ hai vai nhỏ nhắn, giúp cô giữ thăng bằng.

——
~(‘▽^人) ~(‘▽^人) ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ).

 
Chương 124: 124: Streamer Ẩm Thực Hệ Siêu Đáng Yêu Của Kim Chủ 12


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
Mùi hương tuyết tùng mát lạnh bỗng chốc mạnh mẽ xộc thẳng vào xoang mũi.

Hạng Tinh giật mình, vô thức ngước đôi mắt ướt mềm lên nhìn.

Một khuôn mặt đẹp trai gần như hoàn mỹ, giống như kiệt tác hoàn hảo của nhà điêu khắc nổi tiếng, cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt cô.

Ánh nắng mặt trời chói mắt chiếu xuống sau lưng anh, làm những đốm sáng nhỏ trên mái tóc tinh tế mềm mại giống như phép màu.

Hạng Tinh nhìn anh có chút si mê.

Rồi lại nhanh chóng phản ứng lại, đôi mắt hạnh mềm mại đột nhiên trợn to.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vì sao Tần Việt sẽ xuất hiện ở chỗ này?
“Đợi đã! đợi một chút! ”
Phía sau, giọng nói ồn ào của “kẻ bám đuôi” càng ngày càng gần.

Hạng Tinh sốt ruột đến mức cũng không thể suy nghĩ nhiều, dứt khoát cắn răng đến gần nam nhân một chút.


Đôi mắt hạnh cố gắng rưng rưng nước mắt trông vô cùng đáng thương, nhìn anh.

Nhẹ giọng nói: “Anh, anh ơi, có người muốn cướp vịt của em! anh giúp em với ạ?! ”
“! ”
Đôi mắt nâu của nam nhân híp lại.

Đôi môi đỏ hơi mỏng cong nhẹ, nhẹ nhàng gật đầu.

“Được.


Anh thì thầm một tiếng, đưa tay kéo Hạng Tinh ra phía sau che chở.

“À! người kia! ”
Bí thư Ngô thấy thế, không khỏi mở miệng có chút khó khăn.

Hiển nhiên cậu đã nhận ra người mang đồ đen đang xông tới là số 6 trong đội vệ sĩ của bọn họ, theo bản năng muốn nhắc nhở thiếu gia nhà mình một chút.

Nhưng giây tiếp theo, cậu lại nhanh chóng nhận được ánh mắt lạnh lùng của thiếu gia.

Bí thư Ngô sợ đến mức lập tức im miệng.

Cậu không biết làm sao đành phải nâng lên tay vẫy một cái.

Các vệ sĩ phía sau đành phải cùng tiến lên! vây quanh đồng nghiệp số 6 thân ái của bọn họ.

“Khụ……”
Tiểu đội trưởng đội vệ sĩ xấu hổ ho một tiếng, bày ra vẻ mặt hung dữ, trừng mắt tàn nhẫn nhìn số 6 đang hoang mang, “Có biết mình chọc tới ai không?”
Số 6: “! ?”
Không biết nha.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ngày hôm qua còn tụ tập cùng nhau ăn lẩu đấy, sao hôm nay lại lật lọng không quen biết vậy trời!
Vì đề phòng số 6 ngớ ngẩn dễ thương* này lộ ra dấu vết, bí thư Ngô chỉ có thể không ngừng nháy mắt với tiểu đội trưởng đội vệ sĩ.

[蠢萌 xuẩn manh: từ này mang nghĩa tốt, chỉ người/ động vật hành động ngớ ngẩn nhưng dễ thương, không khiến người ta ghét.


]
Tiểu đội trưởng đội vệ sĩ cũng hết cách, suy nghĩ một lát, đành phải gọi các anh em kéo số 6 ra khỏi phạm vi tầm mắt của Hạng Tinh!
Thấy người cướp vịt rốt cuộc biến mất, Hạng Tinh không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.

Áp Áp trong lòng cô lại co giật khóe miệng.

Nó vừa phát hiện người bị kéo đi là cấp dưới của Tần Việt.

Chậc chậc chậc, đứa nhỏ này thật xấu xa, lại còn diễn kịch tạm thời lừa A Tinh!
Nó tức tối nói với Hạng Tinh.

Nhưng cô gái nghe xong, lại dừng một chút, sau đó trực tiếp bước đến trước mặt Tần Việt.

Cô cúi đầu cảm ơn anh, cánh môi hồng cười cực kỳ ngọt ngào: “Anh ơi, em cảm ơn anh đã cứu Áp Áp ạ.


【! Cô làm gì vậy? 】
Áp Áp có chút không hiểu.

Hạng Tinh nghiêm túc: 【 Tương kế tựu kế*.


[将计就计: Tương tự câu “gậy ông đập lưng ông”, nghĩa là lợi dụng kế sách mà đối phương sử dụng để đối phó lại đối phương.

]
Áp Áp: 【! 】

Sao A Tinh của nó lại xấu xa vậy, còn sẽ dùng âm mưu xấu xa!
Hừ, nhất định là ở kiếp trước ông chú già hư hỏng Vũ Văn Dận kia dạy!
“! ”
Nhìn vẻ mặt cô gái vô cùng chân thành, trái lại Tần Việt có chút giật mình cứng đờ, trong mắt xuất hiện vẻ mất tự nhiên.

Nhưng lại nhanh chóng giấu đi, thay vào đó là ánh mắt có chút sâu xa.

Đôi mắt nâu khẽ lay động, nam nhân cong môi một chút, nhẹ giọng nói.

“Con vịt này của em rất đắt tiền, nên phải bảo vệ thật tốt mới đúng.


Vừa nói xong, Hạng Tinh đã thấy anh hơi nâng ngón trỏ, ngoắc nhẹ.

Bí thư Ngô ở một bên lập tức lấy ra một cái lồng sắt vàng sang trọng, nhìn sơ qua bề ngoài trông rất đắt tiền.

Không nói lời nào, ôm Áp Áp trong tay Hạng Tinh, trực tiếp nhốt vào.

——
~(‘▽^人) ~(‘▽^人) ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ).

 
Chương 125: C125: Streamer ẩm thực hệ siêu đáng yêu của kim chủ 13


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)

Áp Áp: 【??? 】

Sao vậy, sao lại đột nhiên bắt nó!

“Quạc quạc quạc!”

Nó bối rối lại phẫn nộ, không nhịn được nâng chân vịt lên hung hăng đạp cái cửa nhỏ màu vàng của lồng sắt.

Nhưng bí thư Ngô ôm lồng sắt lại đứng im như núi.

Tần Việt càng hoàn toàn ngó lơ nó.

Mà rất bình tĩnh di chuyển vài bước, nhìn như vô ý đứng giữa ngăn cách nó và Hạng Tinh.

Chỉ thấy anh hơi cúi người, lại gần cô gái nhỏ cũng không biết là bị hoảng sợ hay sao, đang trực tiếp ngơ ngác nhìn anh.

Đôi mắt nâu có chút mệt mỏi mà cụp xuống, cười nhẹ.

Bình tĩnh mở miệng: “Bé, anh giúp em giữ con vịt này, em làm chút chuyện báo đáp ân cứu mạng của anh với bé được không?”

【...! 】

Áp Áp nghe xong lập tức cảm thấy không ổn.


Cái tên hư hỏng xấu xa này có phải muốn dùng nó uy hiếp A Tinh đúng không!

Nếu không đồng ý với anh ta thì nó sẽ biến thành vịt nướng kinh đô đúng không!

Áp Áp tức giận đến mức nổi trận đùng đùng, tức giận đến mức sùi bọt mép, tức giận đến mức...

Tức giận đến mức chỉ có thể nhanh chóng thúc giục Hạng Tinh, 【 A Tinh cô mau trả lời anh ta, ta còn chưa muốn chết, quạc!! 】

【... 】

Hạng Tinh cũng không để ý đến nó kêu rên.

Chỉ nghiêng đầu, tiếp tục yên lặng nhìn chăm chú Tần Việt.

Cho đến khi không khí nhìn giống như sắp đông cứng lại, cô mới chớp nhẹ đôi mắt, cười cực kỳ ngây thơ vô hại.

Nhẹ nhàng nói: “Anh ơi, nếu anh muốn ăn vịt nướng, thì nói thật là em không để tâm đâu ạ.”

“...”

【... 】

Bí thư Ngô và Áp Áp đều không nói nên lời.

Vẻ mặt Áp Áp càng thảm thương.

Hiện tại chuyện gì đang xảy ra vậy, vì sao vẻ mặt A Tinh là “em không cần con vịt này, anh không đe dọa em được đâu” vậy!

Nó không được ưu ái nữa...!!!

Không phải!

A Tinh cô ấy ngoan ngoãn bị Tần Việt đe dọa một chút không được à!

Đây chẳng phải là cơ hội tốt để tiếp cận anh ta sao!

Phim thần tượng* đều phát triển như thế này nha!

[偶像剧 Ngẫu tượng kịch: Phim thần tượng là một loại hình biểu diễn nghệ thuật sử dụng cốt truyện cô đọng, lãng mạn để phục vụ nhu cầu nội tâm của con người; nam nữ chính đẹp trai, xinh gái là nhân vật chính. Phim thần tượng thuộc thể loại phim truyền hình, khán giả chính là thanh thiếu niên và khán giả có độ tuổi tinh thần trẻ hơn.]

Nhưng mà làm nó không ngờ được là Tần Việt nghe xong lời này, ngược lại càng cười sâu xa hơn.


“Xem ra con vịt này cũng không có chút giá trị lợi dụng.”

Anh nhẹ nhàng nói một câu, cả người lại tiến lên phía trước hai bước.

Khoảng cách hai khuôn mặt lập tức gần nhau.

“Bé, em thiếu gì anh cũng có thể cho em.”

Giọng nói nam nhân khàn khàn, lộ ra cám dỗ mơ hồ, “Cái gì cũng được, chỉ cần em đồng ý giúp anh làm một việc.”

Anh cũng không hề cho Hạng Tinh cơ hội trả lời lại, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Hiện tại anh cực kỳ cần em...giúp anh ngủ.”

Lời này vừa nói xong, Hạng Tinh trực tiếp sửng sốt.

Giúp anh...ngủ?

Không xong, hình như cô có chút không nghe rõ.

Loại chuyện như ngủ còn có thể giúp à?

Nhưng mà...

Lúc này, đôi mắt nâu xinh đẹp kia dường như đã không có vẻ tính toán và lừa gạt mới vừa rồi.

Lời cầu xin tràn đầy chân thành.

Thật giống như nếu không đồng ý với anh, rất có thể giây tiếp theo anh sẽ rời khỏi thế giới xinh đẹp này ngay tại chỗ.

Nghĩ một lát, cuối cùng Hạng Tinh vẫn mềm lòng một chút.


“Em phải giúp anh ngủ như thế nào vậy ạ?”

Cô hỏi thẳng.

Tần Việt nghe vậy, giống như nhẹ nhàng thở ra, cười nhẹ.

Không một lời giải thích, anh trực tiếp nắm lấy cổ tay cô gái, dẫn cô đi.

“...???”

Vẻ mặt Hạng Tinh bối rối, vô thức rút tay.

Nhưng nam nhân nắm quá chặt, cô hoàn toàn không thể tránh thoát được.

Cô gái đành phải mơ màng nhìn bí thư Ngô ở một bên đã đuổi kịp.

Nhưng bí thư Ngô cũng chỉ cười xin lỗi.

“Hạng tiểu thư, xin đừng lo lắng, chúng tôi đã xin Nam Trung cho ngài nghỉ một ngày. Rốt cuộc thiếu gia ngài ấy...thật sự không chịu đựng nổi.”

——

☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
 
Chương 126: C126: Streamer ẩm thực hệ siêu đáng yêu của kim chủ 14


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)

Không chịu đựng nổi...

Hạng Tinh ngơ ngác một chút, lại nhìn nam nhân đang im lặng không lên tiếng, chỉ lo kéo cô tiến lên phía trước.

Lúc này mới bỗng nhiên nhận ra, tuy rằng Tần Việt bước đi rất nhanh, nhưng toàn thân anh lại lộ ra hơi thở mệt mỏi lại mất tinh thần.

Cho đến khi kéo cô vào xe, anh trực tiếp dựa thẳng vào lưng ghế, nhắm mắt lại.

Hạng Tinh nghiêng đầu, vẻ mặt kỳ lạ nhìn anh.

Thấy dáng vẻ nam nhân dường như sắp ngủ, cô mím môi, lại thử rút tay ra.

Chỉ tiếc, vẫn bị anh nắm chặt.

Lông mày như được chạm khắc tinh tế hơi cau chặt lại, đôi môi mỏng hơi mở ra, nhẹ nhàng nói ra hai chữ*.

“Đừng nhúc nhích*.”

[*别动 biệt động: đừng nhúc nhích.]


“...”

Hạng Tinh đành phải từ bỏ.

Cho đến khi bí thư Ngô xách theo Áp Áp không ngừng đuổi theo ngồi vào ghế lái.

Nhìn cậu vô cùng lo lắng mà khởi động động cơ, lái xe chạy như bay, bộ dáng khẩn cấp, cho dù cô có nhiều thắc mắc cũng không dám hỏi ra.

Rốt cuộc nói chuyện với người lái xe là có tai họa ngầm về an toàn giao thông.

Cô chỉ có thể nhìn Áp Áp trong lồng sắt: 【 Áp Áp, Tần Việt bị bệnh à? 】

【 Để ta kiểm tra một chút. 】

Áp Áp trực tiếp lấy ra số liệu phân tích thể chất thân thể của Tần Việt, vội vàng nhìn lướt qua.

Lại hoảng sợ hô lên, 【 Ôi trời, tên nhóc này đã ba ngày không ngủ được! 】

【...Vì sao lại ba ngày không ngủ được? 】

Hạng Tinh hoảng sợ, đôi mắt ướt mềm xuất hiện vẻ cực kỳ lo lắng.

Không ngủ được là sẽ bị đầu trọc, cũng sẽ giảm tuổi thọ.

Lông mày mềm mại của cô gái khẽ cau lại, không khỏi vươn một tay nhỏ khác, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay thon dài của nam nhân.

Áp Áp lại tiếp tục nói: 【 Có lẽ là vì thành lập chi nhánh công ty Pan-entertainment...Sau đó tên nhóc này lại là chủ tịch học sinh hội đại học Nam Phong, công việc trong trường học cũng rất nhiều. 】

【 Hơn nữa tư liệu cho biết anh ta dường như có triệu chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, còn miễn dịch với thuốc ngủ. 】

【 Cho nên, trong ba ngày này anh ta chỉ ngủ nông từng đợt, mỗi lần từ 30 phút đến một tiếng, để duy trì các chức năng của cơ thể. 】

Nói xong, Áp Áp đẩy mũ tiến sĩ, vẻ mặt nghiêm túc, 【 Nếu lại không ngủ được, người này sẽ tàn phế.


【... 】

Hạng Tinh kinh ngạc tiêu hóa một lượng lớn thông tin này.

Tay nhỏ vô thức nắm chặt một chút.

Cô mím chặt cánh môi, rất cố gắng động não suy nghĩ.

Cô phải giúp anh ngủ bằng cách nào đây?

Nhìn cô vắt óc suy nghĩ, Áp Áp đành phải khuyên nhủ an ủi nói: 【 Ta cảm thấy đám người có lẽ là đã nghĩ ra cách nên mới có thể bắt chúng ta...Cho nên A Tinh cô không cần quá lo lắng. 】

...

Không lâu sau, xe Porsche lái vào khu dinh thự biệt thự lớn nằm ở một nơi khác trong thành phố Nam Phong.

Ngừng trước một tòa nhà nhìn qua hẳn là nơi ở chính.

Tắt động cơ, nam nhân bên cạnh lập tức mở mắt, kéo Hạng Tinh nhảy xuống xe.

Một chân đá cửa chính, kéo cô đi qua đại sảnh tráng lệ huy hoàng, đi thẳng đến một căn phòng trên tầng hai.

Mở cửa phòng ra, Hạng Tinh lại bị cảnh tượng thần kỳ trong phòng đập vào mắt làm ngạc nhiên, trừng lớn đôi mắt.

Trong căn phòng này...xếp đầy đủ các loại túi ăn vặt lớn!


Khoai tây chiên đủ loại hương vị, bánh quy nhỏ, rau củ quả trái cây sấy giòn, cùng với đủ loại quả hạch giòn, được đựng ở trong một cái giỏ mây tre.

Xếp thành một vòng xung quanh giường lớn màu nâu nhạt.

Đối diện giường cách đó không xa có đặt một bộ bàn ghế.

Trên bàn đặt thiết bị thu âm vô cùng chuyên nghiệp.

Mà Tần Việt lại trực tiếp dắt cô đến trước ghế dựa, đỡ cô ngồi xuống.

Cũng thuận tay lấy một túi khoai tây chiên nguyên vị, xé ra đưa đến trước mặt cô.

“Ăn đi.”

——

Lâu lâu mọi người nên hú tui, chứ tui không để ý là quên đăng chương mới á ( ̄з ̄)

☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
 
Chương 127: C127: Streamer ẩm thực hệ siêu đáng yêu của kim chủ 15


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)

“...”

Hạng Tinh lập tức có chút không phản ứng kịp, không khỏi ngơ ngác ngước đôi mắt lên nhìn anh.

Chuyện gì...đang xảy ra vậy?

Dắt cô đến đây là muốn cho cô ăn à?!

Nhưng mà hình như Tần Việt cũng không có vẻ muốn giải thích nhiều.

Chỉ thấy thân thể anh hơi lắc lư, lập tức bước về phía cái giường lớn màu nâu nhạt.

Cũng cầm lấy một cái tai nghe cách âm được đặt tùy ý trên giường, kết nối với thiết bị thu âm trên bàn, trực tiếp mang trên đầu.

Ngay sau đó...leo lên giường, ngồi dựa vào đầu giường, tiếp tục trực tiếp nhìn chằm chằm cô.

Đôi mắt nâu hơi cụp xuống, dường như còn mơ hồ lộ ra một chút vẻ thúc giục.

Hạng Tinh thấy vậy không nhịn được co giật khóe môi.


Có lẽ là cô biết anh muốn cô làm gì.

Đêm qua, cô nhìn thấy có người bình luận rằng nghe âm thanh cô ăn món gì đó có thể thôi miên.

Có lẽ Tần Việt cũng vì mục đích này...

Cho dù cảm giác có chút xấu hổ, nhưng Hạng Tinh vẫn cố gắng chịu đựng, thử lấy một miếng khoai tây chiên giòn trong túi đóng gói.

Chợt quay sang microphone, bắt đầu ăn rắc rắc.

Quả nhiên, nam nhân nằm trên giường nghe thấy âm thanh có độ trung thực cao* được truyền từ tai nghe đã đồng bộ, lông mày cau lại dần dần giãn ra.

[*高保真 high fidelity: Độ trung thực cao hay Hi-fi (viết tắt của high fidelity) là thuật ngữ được sử dụng bởi các thính giả đam mê âm thanh ca nhạc, trong đó có ca nhạc tại nhà, để đề cập đến việc tái tạo âm thanh chất lượng cao.]

Anh thở một hơi thật sâu, từ từ nằm xuống, khép đôi mắt xinh đẹp lại cực kỳ mệt mỏi một lần nữa.

Nhìn thấy cảnh này, Hạng Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tần suất lấy khoai tây chiên cũng càng lúc càng nhanh.

Ít nhất, hình như Tần Việt đã thật sự có dấu hiệu buồn ngủ.

Tuy rằng phương pháp có chút kỳ lạ, nhưng cũng tốt hơn là bởi vì không ngủ được mà trở nên tàn phế giống như lời Áp Áp đã nói...

...

Hạng Tinh đang ăn rắc rắc hai túi khoai tây chiên lớn, cửa phòng chợt bị người đến nhẹ nhàng mở ra.

Chỉ thấy bí thư Ngô lặng lẽ bước vào.

Cậu bước đến mép giường, cầm máy tính bảng đặt trên tủ đầu giường, cẩn thận xem xét một chút.

Sau đó dường như cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, bước về phía Hạng Tinh.

“Cảm ơn ngài, Hạng tiểu thư.”

Cậu cười xin lỗi, rồi tắt thiết bị thu âm, “Thật sự xin lỗi vì đã gây ra nhiều rắc rối lớn cho ngài như vậy.”


“À...không sao đâu.”

Hạng Tinh cười nhẹ, xua tay nhỏ.

Dừng một chút, vẫn không nhịn được nhẹ giọng nói, “Các người và anh ấy...”

“À, thật sự xin lỗi...hình như chúng tôi còn chưa tự giới thiệu với ngài.”

Bí thư Ngô xấu hổ vỗ đầu.

Chợt đưa tay về phía cửa làm động tác mời, “Còn mong Hạng tiểu thư ra ngoài với tôi để tôi giải thích cho ngài.”

...

Nửa tiếng sau, Hạng Tinh bước nhẹ nhàng về phòng.

Bước đến bên cạnh giường, yên lặng nhìn chăm chú nam nhân đẹp trai ngủ trên giường.

Cô hơi đau lòng mà mím môi.

Theo như lời của bí thư Ngô, triệu chứng mất ngủ của Tần Việt ngoại trừ bởi vì cường độ công việc cao dẫn đến hình thành phản xạ hưng phấn có điều kiện, còn có một số ảnh hưởng do chấn thương tâm lý.

Còn bị thương gì thì bí thư Ngô không nói, Áp Áp cũng không điều tra được.

Hạng Tinh không nhịn được cảm thán.

Đại sứ hưởng phúc đời này ở phương diện nào đó, dường như không làm nên trò trống gì so với hai đời trước à nha.


Thật là một đứa bé đáng thương.

Cô lặng lẽ thở dài, quyết định không quấy rầy anh, quay người bước ra ngoài.

Nhưng chưa đi được hai bước, phía sau lại đột nhiên truyền đến một chút tiếng động kỳ lạ.

Cô gái nghi ngờ quay đầu lại nhìn.

Chợt thấy Tần Việt nằm trên giường đang đau đớn run rẩy, giống như gặp phải ác mộng.

Khuôn mặt trắng nõn anh tuấn vô cùng căng thẳng, một tay nắm chặt đệm chăn, một tay vô thức nâng lên, dường như đang mơ màng nắm lấy gì đó.

Cảnh này dọa Hạng Tinh giật mình.

“Tần Việt...”

Cô hơi hoảng, giống như ma xui quỷ khiến mà không nhịn được quay người lại cầm cái tay kia.

——

☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
 
Chương 128: C128: Streamer ẩm thực hệ siêu đáng yêu của kim chủ 16


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)

Kết quả là bị Tần Việt nắm chặt lại.

Sức lực lớn suýt chút nữa kéo Hạng Tinh ngã quỵ xuống.

Mà ngay lúc này cái tay này lại lạnh lẽo, còn vẫn luôn hơi run rẩy.

Làm cô gái không khỏi tò mò trong lòng, không biết lúc này anh...cuối cùng đang gặp phải ác mộng gì.

Mới có thể đau khổ như vậy.

Hạng Tinh lại lặng lẽ thở dài.

Cô nghĩ vậy, dứt khoát nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, một cái tay nhỏ khác nhẹ nhàng phủ lên, cố gắng cẩn thận nắm chặt toàn bộ ngón tay khớp xương rõ ràng của nam nhân.

Truyền từng hơi ấm trong lòng bàn tay cho anh, thử giữ ấm cho anh.

Cũng may trời xanh không phụ người có lòng, dần dần tay của Tần Việt cũng không lạnh như vậy, cũng không còn run rẩy.

Mày cau chặt dần dần giãn ra, tần suất hô hấp cũng dần dần bình thường.

Cô gái nghiêng đầu, cẩn thận nhìn anh.


Nhìn qua thì hình như cơn ác mộng cũng đã kết thúc.

Haizz, dáng vẻ vẫn luôn liên tục gặp ác mộng này, thì sao có thể ngủ ngon được chứ?

Nghĩ đến đó, Hạng Tinh dừng một chút, cố gắng động não.

Đột nhiên, một ý tưởng xuất hiện.

Cứ làm như vậy đi.

Cô cong môi cười nhẹ, gật đầu nhỏ một cách chắc nịch, chợt rón ra rón rén bước đến vị trí đầu giường, ngồi xuống.

Một tay nhỏ vẫn giữ nguyên tư thế nắm lấy tay anh, một tay nhỏ khác lại cẩn thận nâng đầu Tần Việt lên, gối lên trên đùi.

Sau đó giống như chăm sóc bé con, nhẹ nhàng vuốt mái tóc hơi rối của nam nhân.

Mặt khác, ở trong đầu kêu gọi Áp Áp: [ Áp, phát cho ta một truyện cổ tích. ]

[...Cô muốn truyện cổ tích làm gì? ]

Vẻ mặt Áp Áp tràn đầy không thể tin được, miệng vịt há to.

Nhưng mà cũng không từ chối cô, trực tiếp phát cho cô câu chuyện vịt con xấu xí nó say mê.

Hạng Tinh nghiêm túc nghe xong chuyện xưa, chợt nhẹ nhàng tháo tai nghe của Tần Việt xuống.

Hơi cúi đầu xuống, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng và nhẹ nhàng nhất bắt đầu kể chuyện cho anh nghe.

“Ngày xửa ngày xưa ở một đất nước xa xôi có một đàn vịt. Vịt mẹ sinh rất nhiều trứng...”

Trong lúc kể chuyện, cô phát hiện cách này quả nhiên rất hiệu quả.

Lúc này, gương mặt Tần Việt đã hoàn toàn thả lỏng, trạng thái vô cùng thoải mái.

Cả người cũng dần dần quay người lại, đầu thỉnh thoảng dụi nhẹ.

Nghe tiếng hô hấp, có vẻ anh rốt cuộc tiến vào giai đoạn giấc ngủ tương đối sâu.

Lúc này Hạng Tinh mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.


Thật tốt.

...

Năm tiếng sau.

Tần Việt cau mày, mở đôi mắt mơ màng.

Anh ngẩn người nhìn chằm chằm đèn chùm phía trên giường một lát, chợt nhẹ nhàng nâng tay, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn thời gian.

Không kiềm chế được ngạc nhiên mà mở to mắt.

Anh ngủ năm tiếng.

Hình như là trong nửa năm qua, lần đầu tiên anh ngủ thời gian dài như vậy.

A.

Cô thật sự là liều thuốc đặc biệt của anh.

Nghĩ vậy, nam nhân chậm rãi ngồi dậy, hơi dựa vào đầu giường.

Nhìn tai nghe đặt ở một bên gối đầu, trong lòng chợt dừng một chút.

Không biết vì sao, bằng cách nào đó anh cảm thấy giấc ngủ vừa rồi hình như không chỉ có âm thanh nhỏ trong trẻo.

Dường như còn có tiếng thì thầm vô cùng non nớt, dịu dàng và ngọt ngào, vẫn luôn vương vấn bên tai, miêu tả một hình ảnh tốt đẹp, lại mơ hồ.


Hơn nữa, lúc này hình như hơi thở còn tràn ngập mùi sữa ngọt ngào.

Nhưng mà trong phòng đã không có người khác ngoại trừ anh.

Nghĩ đến đó, Tần Việt càng cau chặt mày.

Dứt khoát cầm điện thoại, bấm một dãy số.

Rất nhanh, bí thư Ngô đẩy cửa bước vào.

“Thiếu gia, ngài đã tỉnh.”

Vẻ mặt cậu vui vẻ, hơi cúi người về phía Tần Việt, nhẹ giọng nói, “Ngài ngủ năm tiếng, thật sự quá tốt!”

Tiểu Tinh Nhi ngọt ngào nhỏ nhẹ: Em kể cho anh nghe câu chuyện vịt con nha ~

Tần Việt: (...Sao lại có cảm giác đã từng nghe những lời này trong nhỉ.)

——

☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
 
Chương 129: C129: Streamer ẩm thực hệ siêu đáng yêu của kim chủ 17


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)

“Ừm.”

Tần Việt thấp giọng đáp lại.

Anh ngồi ngớ người một lát, dường như nhớ đến gì đó, không khỏi mở miệng, “Hạng Tinh đâu?”

“Hạng tiểu thư ăn cơm trưa, sau đó về nhà.”

Vẻ mặt Bí thư Ngô có hơi đáng tiếc đáp lại, “Tôi vốn định giữ ngài ấy lại, nhưng ngài ấy nói không muốn lãng phí một buổi chiều, còn nói phải quay về Nam Trung đi học...”

“Đã biết.”

Tần Việt đúng lúc cắt ngang lời nói luyên thuyên của bí thư Ngô.

Anh cụp mắt xuống, suy nghĩ, lại hỏi tiếp, “Năm tiếng này em ấy đã làm gì?”

“Hừm?”

Bí thư Ngô cau mày suy nghĩ một lát.


“Hạng tiểu thư ăn mấy túi khoai tây chiên, sau khi thiếu gia ngài ngủ, tôi cho ngài ấy uống nước sâm giải nhiệt, sau đó...”

Cậu dừng một chút, tiếp theo cười nói, “Sau đó ăn một vài món ngọt, rồi chơi với vịt cưng trong phòng khách cho đến lúc ăn trưa.”

“Những chuyện này cậu đều nhìn?”

Nam nhân ngước mắt nhìn bí thư Ngô.

“À...”

Bí thư Ngô bối rối một lúc, cuối cùng lắc đầu, “Trước khi ăn trưa, tôi quay lại công ty mở họp...nhưng mà người hầu cũng không báo cáo có điều gì khác thường.”

“Vậy à.”

Tần Việt hơi gật đầu, suy nghĩ gì đó.

Sau khi cân nhắc một lúc, đôi môi đỏ hơi mỏng chợt mơ hồ cong lên.

Chợt xuống giường.

“Đến Nam Trung.”

...

Tuy rằng trở về đi học, nhưng cả buổi chiều Hạng Tinh gần như ngáp trong lúc học.

Thực sự là cô kể chuyện cổ tích trước khi ngủ mà đến cô cũng buồn ngủ.

Nhưng mà chiều nay, dường như tất cả giáo viên các môn có vẻ vô cùng khoan dung việc cô ngáp liên tục.

Trong giờ học, thậm chí chủ nhiệm trường còn đích thân đến hỏi cô có khó chịu trong người hay không, nếu cảm thấy khó chịu có thể đến phòng y tế nghỉ ngơi.

Vẻ mặt các bạn học hâm mộ ghen ghét, còn Hạng Tinh lại cực kỳ ngạc nhiên.

Không phải là xin nghỉ nửa ngày không đi học à, sao lại có cảm giác tất cả giáo viên đều cho rằng cô có vẻ bị bệnh nặng...

Hôm nay hai tiết cuối cùng là môn thể dục, ngay cả giáo viên thể dục vốn nổi tiếng nghiêm khắc trong trí nhớ của nguyên chủ cũng lần đầu tiên tuyên bố toàn bộ quá trình môn học này tự do hoạt động.


Dẫn tới cô gần như nghĩ rằng hôm nay mình gặp phải vận may to lớn gì đó...

Nhưng mà, hiển nhiên không phải. truyện xuyên nhanh

Ngay lúc Hạng Tinh quyết định tìm khoảng đất trống không có ai, tập đánh võ nâng cao tinh thần, lớp phó học tập trong lớp Trương Doanh Doanh chạy chậm về phía cô.

Vẻ mặt khẩn cấp: “Hạng, Hạng Tinh, ừm...hiệu trưởng tìm cậu, cậu đến phòng hiệu trưởng nhé!”

Lời này vừa nói xong, các bạn học xung quanh hai người lập tức nhìn Hạng Tinh với ánh mắt cực kỳ thương hại.

Hiệu trưởng Nam Trung, cọp cái ăn người không nhả xương!

Bị bà ta tìm thì có thể có chuyện tốt gì!?

Làm bản thân Hạng Tinh cũng có chút căng thẳng.

Cô chỉ có thể cau mày, ôm tâm trạng lo lắng nho nhỏ bước đến trước cửa phòng hiệu trưởng.

Mím chặt môi, thật cẩn thận gõ cửa vài cái.

Cánh cửa lại tự động mở ra.

Mà bên trong không có bóng dáng hiệu trưởng cọp cái.

Chỉ có một bóng người quen thuộc, đang thanh thản ngồi dựa trên sô pha tiếp khách trong phòng hiệu trưởng, gọi điện thoại.


Hạng Tinh bỗng chốc sửng sốt.

Sao lại là Tần Việt?

“...Mọi người tiếp tục mở họp.”

Nghe thấy tiếng động, Tần Việt nhướng mày căn dặn người trong điện thoại, sau đó cúp máy.

Chợt ngước đôi mắt nâu, khẽ cười, vẫy tay với Hạng Tinh.

“Bé, lại đây.”

“...”

Tuy rằng không không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Hạng Tinh vẫn yên lặng bước qua.

Cô cắn môi hồng, dừng một lát, chuyển sang cười nhẹ, nhẹ giọng hỏi, “Anh Tần Việt, anh có ngủ ngon không?”

——

☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
 
Chương 130: C130: Streamer ẩm thực hệ siêu đáng yêu của kim chủ 18


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)

“Nhờ em mà anh ngủ rất ngon.”

Nam nhân cong môi đỏ, chợt di chuyển một chút sang một bên sô pha, sau đó ra hiệu cô lại đây ngồi xuống.

“Anh đến đây chủ yếu là muốn nói chuyện với em về chuyện quà cảm ơn.”

Anh khẽ giơ tay, ngoắc ngón trỏ với bí thư Ngô đang cầm máy tính bảng đứng ở một bên.

Bí thư Ngô cười gật đầu, nhàn nhã tiến lên.

Cười Hạng Tinh, nói: “Thiếu gia có thể ngủ ngon là nhờ công sức của Hạng tiểu thư! Đây là những món quà cảm ơn dành cho ngài...”

Cậu nói xong, chợt quay máy tính bảng đến trước mắt Hạng Tinh.

Vừa lướt, vừa giới thiệu, “Đây là một tấm séc trắng đã ký tên, là thù lao lần này ngài giúp đỡ thiếu gia...”


“Đây là một căn hộ 2 tầng cao cấp gần Nam Trung, nội thất và trang thiết bị, bao gồm thức ăn cho vịt cũng đã chuẩn bị đầy đủ, các loại nguyên liệu nấu ăn sẽ có người đặc biệt đến cung cấp cũng như bổ sung, ngài có thể lập tức dọn vào ở...”

“Đây là tư cách ăn uống miễn phí trọn đời các bữa tiệc trong chuỗi cửa hàng chính cung cấp dịch vụ ăn uống thuộc Tần thị, mỗi cửa hàng đều đã đăng ký thông tin của ngài, ngài có thể lập tức đến ăn uống thỏa thích...”

“Đây là số điện thoại của tài xế riêng của thiếu gia, ngài muốn đi đâu thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tài xế, tài xế sẽ điều động xe Tần gia có khoảng cách gần ngài nhất, đảm bảo trong mười phút ngài có thể lên xe...”

“Đây là...”

Bí thư Ngô nói liên tục không nghỉ, như thể đang điều khiển một đống quà lớn liên tục ném vào đầu nhỏ Hạng Tinh, ném đến mức đầu óc cô rối tung.

Cô không khỏi chậm rãi quay đầu lại, có chút ngơ ngác nhìn Tần Việt.

Tần Việt nghĩ rằng bé con bị dọa sợ, bật cười: “Một chút món quà nhỏ mà thôi, em không cần quá kinh ngạc...”

Nhưng mà, anh còn chưa dứt lời, Hạng Tinh lại đột nhiên đến gần.

“Anh Tần Việt ơi!”

Cầm tay anh, nắm chặt trong lòng bàn tay nho nhỏ của mình, đôi mắt hạnh sáng trong xuất hiện vẻ say mê và nhiệt tình.

Nghiêm túc cũng như tha thiết mở miệng, “Anh ơi, về sau nếu anh còn muốn ngủ, thì anh cứ việc tìm em, em sẽ giúp anh ngủ!”

“...”. Truyện Ngôn Tình

Tần Việt hơi khựng lại.

Không khỏi cụp mắt xuống, cảm thấy có chút buồn cười mà cong đôi môi đỏ hơi mỏng.

Thời điểm bé con này nói chuyện, có vẻ hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.


Nghĩ vậy, đôi mắt nâu của nam nhân hơi dao động, chợt đứng dậy đến gần cô hơn.

Nghiêng đầu một chút, trong giọng nói khàn khàn có một chút cân nhắc, “Đương nhiên là mỗi ngày anh đều cần ngủ...Em chắc chắn em có thể giúp được à?”

“Đương nhiên là có thể!”

Hạng Tinh không chút do dự, gật đầu như giã tỏi.

Chỉ cần ăn khoai tây chiên, kể truyện cổ tích một chút mà thôi!

Tối nay cô trở về bảo Áp Áp lại chiếu mấy bộ truyện cổ tích xem sơ qua!

“Vậy được.”

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của bé con, Tần Việt càng cười sâu xa, chợt chớp mắt ra hiệu với bí thư Ngô.

Bí thư Ngô gật đầu, lập tức lấy ra một phần tài liệu trong cặp hồ sơ, đưa đến trước mặt Hạng Tinh.

Cười nói: “Vậy Hạng tiểu thư, nếu ngài quan tâm, vậy mong ngài xem qua phần hợp đồng này.”

“...”


Hạng Tinh sửng sốt một chút, buông Tần Việt ra, yên lặng nhận hợp đồng nhìn xem.

Trên cái cặp kẹp tài liệu có hai phần hợp đồng, một phần là 《 Hợp đồng ký kết streamer của Kình Thiên Entertainment 》, một phần khác lại viết 《 Kế hoạch hỗ trợ giấc ngủ dài hạn 》.

Chỉ vừa nhìn thấy hai hàng tiêu đề này, đôi mắt Hạng Tinh đã sáng lấp lánh.

“...Mong Hạng tiểu thư đọc kỹ, nếu có ý kiến bất đồng...”

Bí thư Ngô còn ở bên cạnh quan tâm nhắc nhở, lại thấy cô gái không hề nhìn, đã trực tiếp lật đến trang cuối cùng của hợp đồng.

Cầm bút trên bàn, ký tên mình một cách lưu loát.

——

“Quà nhỏ” ghê

☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
 
Chương 131: C131: Streamer ẩm thực hệ siêu đáng yêu của kim chủ 19


Edit: Tiểu Manh

Tốc độ cực nhanh đến mức ngay cả Tần Việt và bí thư Ngô cũng suýt chút nữa không kịp phản ứng lại.

Cho đến khi cô cười hì hì, đưa lại hai phần hợp đồng cho bí thư Ngô.

Sau đó cô quay đầu lại, nháy mắt tinh nghịch với Tần Việt đang hơi ngạc nhiên.

Tần Việt yên lặng nhìn chằm chằm cô thật lâu.

Cuối cùng anh bật cười vài tiếng: “Bé, em không sợ tất cả hợp đồng này đều là bẫy hãm hại em à, không sợ bẫy rập là anh giăng ra để bán em hửm?”

“Không sợ đâu.”

Hạng Tinh nghiêm túc lắc đầu.

Đôi mắt cô ngấn nước sáng lấp lánh, dáng vẻ trông ngây thơ vô hại.

Trong giọng nói của cô lại lộ ra một chút xảo quyệt, “Không có em thì anh không ngủ được, anh sẽ chết trước em đó.”

Nói xong, cô dừng một chút, tiếp tục bổ sung, “Cho dù anh giết em trước đi nữa thì anh vẫn sẽ chết thẳng cẳng 100%.”


Hai câu chặn họng khiến Tần Việt không nói nên lời.

Nhưng mà hình như cũng có lý.

Nghĩ vậy, anh cười nhẹ một chút, giơ tay lên dùng sức xoa đầu nhỏ mềm mượt của bé con.

Vẫn rất ngốc.

Đặt bé con như vậy ở bên ngoài, sớm muộn gì cũng bị sói xám khác ngoạm đi.

Ví dụ như, bên đầu tư phía sau phát sóng trực tiếp Cơm Nắm — Kỳ thị đã gửi cho cô lời mời ký hợp đồng.

Phần hợp đồng khác người kia mới là thật sự độc ác.

...

Lại nói tiếp, Kỳ thị đột nhiên đối phó một cô bé, cũng không biết ý nghĩa đằng sau nó là gì.

Nghĩ đến đây, Tần Việt chợt nhướng mày.

Có vẻ như nền tảng của anh cần phải nhanh chóng thiết lập xong.

Nghĩ vậy, nam nhân híp đôi mắt nâu bình tĩnh, đứng dậy.

“Anh còn phải tổ chức một cuộc họp, bé, em về lớp đi học trước nhé.”

Nam nhân bước được hai bước, bỗng dừng lại, quay đầu lại nhìn bé con ngốc nghếch.

Ánh mắt sâu thẳm, nói, “Chờ thời điểm anh muốn ngủ, anh sẽ tìm em.”

...

Hai người rời khỏi Nam Trung, mới vừa ngồi trên xe.

Máy tính bảng của bí thư Ngô nhận được một email.


“...Thiếu gia, hình như là bộ phận thông tin gửi tư liệu của Hạng tiểu thư.”

Cậu trực tiếp đưa máy tính cho Tần Việt, ngay sau đó khởi động máy.

Tần Việt thản nhiên ngước mắt lên, thờ ơ mở ra đọc sơ qua.

Nhưng mà khi anh hắn nhìn thấy hàng “cha mẹ” trên tư liệu, đôi mắt lại đột nhiên trợn to.

Hạng Văn?

Nam nhân thầm đọc tên này, đồng thời trong đầu phảng phất có một sợi dây, dần dần kết nối hai chữ này và phần hợp đồng của Kỳ thị.

Anh cân nhắc một lát, không nhịn được cong môi cười sâu xa.

Chợt căn dặn bí thư Ngô: “Đặt vé máy bay bay tối nay, tôi phải về thủ đô một chuyến.”

“Vâng.”

...

Tan học.

Trong lòng Hạng Tinh cực kỳ vui vẻ, tràn đầy sức sống chạy đến phố ăn vặt nổi tiếng gần Nam Trung.

Cầm số tiền nhỏ rút ra từ phát sóng trực tiếp Cơm Nắm tối hôm qua, mua xúc xích nướng cỡ lớn, bánh kếp mặn, hạt dẻ rang đường, bánh trứng chiên cuộn, lẩu Oden, trà sữa trân châu khoai môn...


Dọc đường, ăn từ đầu phố đến cuối phố, ăn đến khi mặt trời lặn về phía tây, lại đóng gói một đống thức ăn, mới miễn cưỡng rời đi, bắt xe buýt về nhà.

Trở lại làng đô thị có hơi thở sinh hoạt mạnh mẽ, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người có chút quen mắt đang đứng ở lối vào.

Cô bối rối nhéo cằm nhỏ tinh xảo, cố gắng nhớ lại một chút.

Ơ.

Hình như là vệ sĩ cấp dưới của Tần Việt, số 6 ngấp nghé Áp Áp.

“...A! Hạng tiểu thư! Ngài đã trở lại!”

Lúc đó, số 6 cũng nhìn thấy Hạng Tinh, không nhịn được vừa gọi, vừa vội vàng chạy tới.

“Cậu tìm tôi là có việc gì à?”

Hạng Tinh bối rối nhìn này vẻ mặt lo lắng của nam nhân trẻ tuổi, suy nghĩ một chút, đưa một ly trà sữa chưa khui trong tay cho cậu, “Muốn uống ly trà sữa để bình tĩnh một chút không?”

——

☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
 
Chương 132: C132: Streamer ẩm thực hệ siêu đáng yêu của kim chủ 20


Edit: Tiểu Manh

“À...Không cần không cần!”

Số 6 nhanh chóng xua tay, sau đó nở nụ cười cung kính, hơi gật đầu với Hạng Tinh, “Chuyện là thiếu gia dặn dò tối nay chuyển nhà giúp ngài, ngài ấy không hy vọng ngài lại ở chỗ phức tạp này.”

“Vậy à...”

Hạng Tinh nghiêng đầu.

Ừm, cũng được.

Dù sao cô cũng có chút một chút chờ mong, căn hộ 2 tầng cao cấp trong truyền thuyết cái gì cũng có trông như thế nào...

Nghĩ vậy, cô gái cong môi cười nhẹ, gật đầu, “Vậy được, tôi trở về thu dọn đồ đạc.”

Nói xong đã nhấc chân muốn tiếp tục bước đi.

Kết quả bị số 6 ngăn lại lần nữa.

“À, chuyện này ngài không cần lo lắng!”

Chỉ thấy số 6 cong môi cười có chút miễn cưỡng.

Cậu có chút cứng đờ mà chỉ về phía chiếc Porsche quen thuộc cách đó không xa, tiếp tục nói, “Chuyện là...chúng ta có thể giúp ngài chuyển nhà, ngài chỉ cần lên trên xe chờ là được!”

“...Ồ?”

Nhìn bộ dáng cậu hoàn toàn không giấu được cảm xúc, trong lòng Hạng Tinh đột nhiên nghi ngờ một chút.


Thật kỳ là à nha.

Cô luôn cảm thấy số 6 giống như đang ngăn cản cô, không muốn cô bước vào nhìn thấy gì đó.

Nghĩ vậy, mắt hạnh của cô gái hơi dao động, giả vờ xụ mặt tức giận.

Nhẹ nhàng cau mày nhỏ tinh xảo, đôi mắt ướt mềm hơi híp lại, nhìn chằm chằm số 6.

Nghiêm túc nhưng lại không mất vẻ mềm mại nhẹ nhàng, cô hỏi, “Có phải bên trong xảy ra chuyện gì đúng không?”

“...À, chuyện là...”

Số 6 bị cô nhìn chằm chằm mà hoảng loạn, ánh mắt chột dạ nhìn sang nơi khác, lúng ta lúng túng nói, “Không, không có gì đâu Hạng tiểu thư...”

“Hửm ——?”

Khuôn mặt nhỏ xinh của Hạng Tinh càng nhăn lại, quay người nhìn thẳng vào mắt số 6, tiếp tục ép buộc cậu đối mặt với cô, “Thật à?”

“...”

Hiển nhiên tố chất tâm lý của số 6 chẳng ra gì, không bao lâu đã khóc không ra nước mắt mà nhấc tay đầu hàng.

“Hạng tiểu thư, là thiếu gia không cho tôi nói...Không phải tôi muốn giấu ngài!”

Vẻ mặt cậu thảm thương, xoay người hướng kia chiếc Porsche.

Đồng thời vẫy tay với Hạng Tinh, “Ngài đi theo tôi lại đây nhìn thì sẽ biết.”

...


Hạng Tinh ôm một bụng dấu chấm hỏi, ngồi vào trong xe với số 6.

Chỉ thấy cậu lấy một cái laptop từ ghế phụ, đặt giữa hai cái ghế.

Lập tức chỉ vào màn hình, “Hạng tiểu thư ngài xem này, có một đám người lén lút đang nhìn chằm chằm nhà của ngài.”

“Hả?”

Hạng Tinh hơi kinh ngạc, nhìn theo hướng cậu chỉ.

Sau khi thấy rõ một đám người trong màn hình giám sát, trong lòng lại hơi hoảng sợ.

Những người này cô đã nhìn thấy ở trong cốt truyện kiếp trước, là cấp dưới của hai mẹ con Viên Tuyết và Kỳ Nam Thành.

Là bọn họ đã bắt nguyên chủ vào bệnh viện tâm thần!

Chỉ là...

Sao những người này lại xuất hiện ở gần nhà cô ngay lúc này vậy?

Những người này muốn đến bắt cô à?

Nghĩ vậy, Hạng Tinh đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.

Nhưng cô vẫn ép buộc mình bình tĩnh lại, dừng một chút, giả vờ bối rối, hỏi số 6, “Những người này là ai vậy? Vì sao lại vây quanh nhà tôi thế?”

“Những người này...”

Số 6 tiếp tục do dự.

Chuyện những người này là cấp dưới của Kỳ gia, nếu cậu nói ra, chỉ sợ sẽ bị thiếu gia giết chết mất...

Suy nghĩ một chút, số 6 đành phải thuận miệng nói dối, “Những người này...đúng, những người này đến trộm Tiểu Bạch nhà ngài!”

Nói xong, cậu chợt nghiêm túc vỗ ngực một cái, ánh mắt bình tĩnh, nói, “Nhưng mà ngài yên tâm, chúng tôi đã cử người phụ trách có chuyên môn qua, rất nhanh có thể âm thầm chuyển Tiểu Bạch, còn có hành lý của ngài ra!”

——

☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
 
Chương 133: C133: Streamer ẩm thực hệ siêu đáng yêu của kim chủ 21


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)

"...Vậy à."

Thấy dáng vẻ thật thà của số 6 nói dối cũng sắp lừa luôn cả bản thân mình, Hạng Tinh chớp mắt, cố gắng nhịn không vạch trần cậu.

Quả nhiên, thấy Hạng Tinh "không nghi ngờ", số 6 lập tức thể hiện vẻ mặt cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau khi cậu thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười giống em bé 200 cân, tiếp tục đảm bảo với Hạng Tinh: "Hạng tiểu thư, xin cứ yên tâm giao việc cho chúng tôi! Chúng tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

...

Tuy rằng số 6 không giỏi nói dối, nhưng sự đảm bảo của cậu vẫn rất mạnh mẽ.

Một tiếng sau, một chiếc xe tải nhỏ chở toàn bộ gia sản của Hạng Tinh đi theo sau chiếc Porsche, chậm rãi lái ra khỏi làng đô thị.

Nhưng lại không chạy đến căn hộ 2 tầng xa hoa cao cấp trong truyền thuyết.

Mà trực tiếp lái về phía trang viên của Tần Việt ở thành phố Nam Phong...

"...Không phải cậu nói muốn giúp tôi chuyển nhà à?"


Hạng Tinh ôm Áp Áp, trong lòng cảm thấy khó hiểu, cô bước xuống xe, ngơ ngác nhìn trang viên rộng lớn.

Nhìn kiểu gì thì cũng không phải là một căn hộ 2 tầng cao cấp thì phải?

Nhưng mà số 1 - đại đội trưởng đội vệ sĩ phụ trách tiếp đón cô trước cửa trang viên lại không giải thích thêm gì, chỉ mỉm cười làm một động tác "mời".

Rồi nói: "Hạng tiểu thư, thiếu gia đang đợi cô, cô đi vào là biết."

"...Được rồi."

Hạng Tinh dừng một chút, cuối cùng đi vào theo cậu ta.

Cô lại đến trước căn nhà chính quen thuộc kia.

Đẩy cửa bước vào, lọt vào trong tầm mắt cô là hai hàng người hầu trong trang viên đang hoan nghênh.

Nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng Tần Việt, thậm chí là bí thư Ngô.

Đến khi số 1 dẫn cô đến một phòng nhìn qua giống như phòng chiếu phim đa phương tiện.

Vừa mới bước vào, một màn hình khổng lồ đối diện cô gái đột nhiên từ từ sáng lên.

Trong màn hình hiển thị một văn phòng thật lớn, bên ngoài cửa sổ sát đất là ánh đèn neon muôn màu muôn vẻ nhấp nháy, hoa lệ lại chấn động.

Tần Việt ngồi giữa khung cảnh đêm tuyệt đẹp này, nhìn cô, hơi cong môi.

"Em đến rồi."

"...Anh không ở nhà à?"

Vẻ mặt Hạng Tinh tràn đầy tò mò, tiến lên trước một chút, đứng trước màn hình nhìn trái nhìn phải.

Nhìn kỹ một lúc, đôi môi hồng như cánh hoa của cô chợt nở nụ cười xinh đẹp, nghịch ngợm chớp mắt với nam nhân trên màn hình.

Cô cười trêu chọc, hỏi, "Anh đang tăng ca à? Đã trễ như vậy rồi mà."


Lượng công việc lớn như vậy, chẳng trách bị mất ngủ.

Nói không chừng một ngày nào đó sẽ biến thành người trọc đầu*.

[* Từ gốc là 地中海 (Địa Trung Hải): là một từ thông dụng trên Internet, liên kết chính xác tình huống sự phân bố tóc trên cái đầu hói ( xung quanh có tóc, ở giữa lại trọc) liên hệ với địa hình biển Địa Trung Hải được bao quanh bởi những bức tường đá và có đại dương ở giữa. Từ này được lan truyền vô cùng rộng rãi.]

Nghĩ vậy, cô chợt không vui mà cau mày lại.

Không được, sau này cô phải nghĩ cách không cho anh làm việc quá mức như vậy.

Như vậy không tốt, mọi mặt đều không tốt.

"...Nói chính xác hơn thì hiện tại anh mới thật sự ở nhà."

Thấy bé con trên màn hình trước mặt không biết vì sao lại lo lắng căng thẳng cả khuôn mặt nhỏ, ánh mắt Tần Việt hơi dịu lại, không nhịn được bật cười.

Lại nhanh chóng giấu đi, chuyển sang dáng vẻ trang trọng một chút.

"Thật xin lỗi vì đã đột ngột đưa em đến trang viên của anh."

Hai khuỷu tay của nam nhân hơi chống lên bàn làm việc, mười ngón tay đan vào nhau, nhìn chăm chú thân hình nhỏ xinh trên màn hình.

Ánh mắt hơi dao động, "Vì đảm bảo an toàn của em, anh không thể không làm vậy."

"Anh đang nói những người lập dị muốn trộm Tiểu Bạch à?"


Hạng Tinh nghiêng đầu, trực tiếp bán đứng số 6.

Nghe vậy, nam nhân trên màn hình hơi dừng lại.

Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cười nhẹ.

Ánh mắt càng sâu thẳm: "Bọn họ muốn trộm không phải Tiểu Bạch, mà là em."

"...Em á?"

Hạng Tinh có chút ngạc nhiên.

Xem ra Tần Việt đã biết mối quan hệ giữa những người đó và cô.

Hơn nữa, còn có ý định giúp cô.

- -

☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
 
Chương 134: C134: Streamer ẩm thực hệ siêu đáng yêu của kim chủ 22


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)

Nghĩ vậy, cô lại hơi buồn rầu.

Vậy chuyện này không phải là sẽ tăng lượng lớn công việc của anh à.

Không ngờ Tần Việt giống như nhìn thấu suy nghĩ lúc này của cô, cười nhẹ đứng dậy.

Chậm rãi đi đến trước màn hình, hơi cúi người xuống.

Anh nói nhỏ: “Đối phó bọn họ mà thôi, sẽ không tốn quá nhiều tinh thần và sức lực của anh, anh ngủ vài giấc là có thể bổ sung lại.”

“Vậy ạ.”

Hạng Tinh nửa hiểu nửa không hiểu chớp mắt.

Cô hơi cúi đầu nhỏ mềm mại xuống, bẻ đầu ngón út, cố gắng tính toán một chút.

Cô có thể giúp Tần Việt ngủ nhiều hơn, ngủ ngon hơn.

Tần Việt có thể giúp cô xử lý hai rắc rối lớn là Viên Tuyết và Kỳ Nam Thành.

Ừm, một đổi hai.


Có lời!

Nghĩ vậy, cô nở nụ cười tràn đầy ngọt ngào, đôi mắt ướt mềm sáng lấp lánh, nghiêm túc nhìn nam nhân trên màn hình.

“Nếu anh giúp em thì em sẽ giúp anh ngủ, anh cứ việc nói ngủ bao nhiêu tiếng là được!”

“...”

Đôi mắt nâu của Tần Việt cụp xuống một chút, chợt cười khẽ gật đầu, “Được, trao đổi này còn rất có lợi.”

Còn chuyện anh muốn ngủ bao nhiêu tiếng, chia thành bao nhiêu ngày...

Ừm, không nói cho cô.

“Vậy chúng ta quyết định như vậy nha!”

Hạng Tinh vui vẻ nhảy cẫng lên, chắp tay trước ngực, nhanh chóng vỗ tay.

Bản thân tự vui vẻ một lát, lại đột nhiên nhớ đến gì đó, quay người chạy chậm ra khỏi phòng chiếu phim.

Tần Việt ở bên kia màn hình hơi khó hiểu.

Nhưng mà một lát sau, lại thấy bóng dáng lanh lợi đáng yêu đẩy cửa chạy vào.

Trong lòng ôm những thiết bị thu âm chuyên nghiệp, tiện thể trên cánh tay xách theo rổ đựng mấy túi khoai tây chiên.

Chỉ thấy cô xếp chồng thiết bị và toàn bộ đồ ăn vặt lên bàn họp dài trước màn hình, quay sang nhìn Tần Việt, cười híp mắt.

“Anh Tần Việt ơi, hiện tại đã khuya rồi, nếu anh ở nhà thì cũng nên buồn ngủ rồi chứ.”

Hạng Tinh vừa giơ microphone, vừa cầm một túi khoai tây chiên, dùng sức lắc qua lắc lại với nam nhân trên màn hình.

Vẻ mặt cô nghiêm túc nói, “Anh mau lên giường đi ạ.”

“...Hừm.”

Nhìn vẻ mặt tràn đầy ý chí chiến đấu mạnh mẽ của bé con, Tần Việt cười thầm.


Tay anh vô thức giơ lên, dường như muốn xoa đầu nhỏ phấn khích kia.

Nhưng nhanh chóng phản ứng lại, ngón tay thon dài hơi nắm chặt.

Dừng một chút, khẽ lắc đầu, “Không cần...ngày mai là cuối tuần, anh có thể trở về ngủ lâu một chút.”

Hiện tại chỉ có thể nhìn cô qua màn hình, giọng nói mềm mại còn mất tính chân thật.

Tần Việt chỉ cảm thấy mình không hề buồn ngủ.

“Ừm...Vậy được rồi.”

Hạng Tinh đành phải đặt microphone xuống, gật đầu đáp lời, “Vậy ngày mai anh muốn ngủ thì lại tìm em nha.”

Nam nhân nhướng mày đầy ẩn ý.

“Nhất định.”

...

Tắt video truyền tin, Tần Việt chậm rãi thở mạnh một hơi, quay người bước ra khỏi văn phòng.

Không, chính xác hơn mà nói, anh đang ở thư phòng nhà mình.

Mới vừa mở cửa, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng tao nhã yểu điệu ngăn chặn ở cửa.

Tần Việt dừng bước chân lại, hơi ngước mắt lên, nhìn người đang bước tới.


“Mẹ, hiện tại không phải là thời gian mẹ đi SPA làm đẹp à.”

Anh bình tĩnh mở miệng, ôm ngực, nhẹ nhàng dựa người vào khung cửa.

Trong mắt dường như có vẻ oán trách, “Con cũng không thích bị người nghe lén.”

“...Ai muốn nghe lén con ve vãn đánh yêu với cô gái nhỏ nhà người ta.”

Phu nhân chủ tịch tài phiệt Tần thị —— Chung Lê, sau khi nghe vậy, tức giận trợn trắng mắt với con trai nhà mình.

Lại chuyển sang vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm túc nhìn chằm chằm anh.

“Tiểu Việt, sao con lại đột nhiên bắt đầu điều tra Kỳ gia vậy?”

“Không có gì đâu mẹ.”

Tần Việt ung dung nhún vai, đôi môi hơi cong lên, “Gần nhất con thấy buồn chán nên tìm chút việc vui.”

——

☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
 
Chương 135: C135: Streamer ẩm thực hệ siêu đáng yêu của kim chủ 23


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)

“Tìm việc vui?...Chậc, nhưng mà con cũng to gan đấy, dám tìm việc vui với Kỳ gia.”

Chung Lê đánh giá con trai nhà mình từ trên xuống như thể đang nhìn bệnh nhân tâm thần, tặc lưỡi lắc đầu, “Đến lúc đó, đừng có khóc lóc lại đây tìm mẹ cầu cứu nha.”

“Con tìm mẹ khi nào?”

Tần Việt dửng dưng nhìn bà rồi đi lướt qua, lập tức xuống lầu.

Chung Lê không biết nên khóc hay nên cười, chậc một tiếng rồi đuổi theo.

“Sao lại nói không đi tìm? Lúc con hai tuổi, đồ chơi của con bị anh họ con cướp đi, con còn đến tìm mẹ đấy!...Hu hu hu Tiểu Việt Việt của mẹ không cần mẹ nữa rồi!”

“Người ta nói nam nhân lên mười tám sẽ dễ thay đổi thật sự không sai, nhãi ranh của mẹ sao lại càng ngày càng giống ba con, trở nên xấu xa kiêu ngạo thế này...”

Tần Việt nghe thấy mẹ mình khóc lóc om sòm, lăn lộn cằn nhằn sau lưng mình, anh không khỏi âm thầm trợn trắng mắt.

Không nhịn được quay đầu lại, híp đôi mắt lạnh lùng nhìn bà.

Nói lời mỉa mai không chút nể nang: “Xấu xa kiêu ngạo, bụng dạ hẹp hòi, không phải đều là phẩm chất tốt đẹp truyền thống cũ của mẹ à?”


Năm đó, rõ ràng người giúp anh lấy lại đồ chơi còn thuận tiện đánh anh họ mười tuổi đến mức tè ra quần chính là bà.

Bà di truyền cho anh không sai chút nào.

“...Hửm? Bụng dạ hẹp hòi?”

Nghe vậy, Chung Lê đột nhiên ngừng gào, chạy tới.

Cười hì hì nhìn anh, nháy mắt, “Sao vậy, Kỳ gia làm gì con à?...Con trai của con quỷ cái khốn nạn Viên Tuyết cướp bạn gái của con hay sao?”

“Hắn ta có thể thử xem.”

Tần Việt cười khẩy.

Nhớ tới “món quà lớn” mà thằng khốn Kỳ Nam Thành lén chuẩn bị cho bé con, ánh mắt nam nhân bỗng chốc tối sầm, ngón tay hơi nắm chặt.

Anh dừng một chút, sau đó cười thầm, cố ý quay mặt ra sau nói.

“Dì Hạng Văn còn có một cô con gái còn sống trên đời.”

Anh thản nhiên nói một câu rồi gọi bí thư Ngô, bước ra khỏi cửa nhà không hề ngoảnh đầu lại.

“...”

Chung Lê đứng yên tại chỗ một lúc, mới suy nghĩ hấp thu lời con trai để lại.

Cái gì cơ?

Văn Văn còn có cô con gái á?

...Chẳng lẽ năm đó Văn Văn chưa chết?!

Sau một lúc lâu, Chung Lê đột nhiên phản ứng lại, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, bà vô cùng sốt ruột mà chạy về phía cửa nhà mình.


“...Thằng nhóc thúi này, con nói chuyện mà chỉ nói nửa câu vậy hả!!!”

Bà mở cửa ra hét to một tiếng.

Kết quả cũng chỉ có thể thấy bóng xe nghênh ngang rời đi.

...

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Mặc dù là cuối tuần nhưng Hạng Tinh vẫn thực hiện đồng hồ sinh học của cơ thể mà thức dậy thật sớm.

Cô xách Áp Áp còn đang yêu đương với Chu Công, chuẩn bị đến sân trang viên đánh võ để rèn luyện thân thể.

Rốt cuộc hiện tại cô phải duy trì trạng thái tinh thần khỏe mạnh thì mới có thể giúp Tần Việt càng ngủ ngon hơn.

Cô xách theo lồng sắt nhỏ, nhảy nhót đến cửa.

Cô dùng sức mở cửa, còn chưa kịp bước hai bước thì trước mắt xuất hiện một bóng người cao lớn.

Dưới ánh nắng mặt trời sáng sớm, hương tuyết tùng mát lạnh lập tức ập vào trước mặt.

“Ưm...”

Hạng Tinh híp đôi mắt ướt mềm, sau khi thích nghi với ánh nắng mặt trời một lúc, cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt của người bước đến.


Không nhịn được nở nụ cười tràn đầy ngọt ngào, “Tần Việt...”

Lời còn chưa dứt, nam nhân trước mặt đã trực tiếp ngã quỵ xuống.

Dọa Hạng Tinh cực kỳ giật mình, cô nhanh chóng đặt lồng sắt trong tay xuống, mở rộng hai tay nhỏ để ôm anh vào trong lòng.

“Anh...anh làm sao vậy?”

Cô cắn đôi môi hồng căng mọng, chớp đôi mắt tràn đầy lo lắng, khẽ hỏi thật cẩn thận.

Bên tai lại truyền đến tiếng hít thở yếu ớt.

“Bé.”

Bởi vì thức đêm nên giọng nói của nam nhân càng khàn hơn, anh nói chậm rãi, “Anh trở về ngủ rồi đây.”

——

☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
 
Chương 136: C136: Streamer ẩm thực hệ siêu đáng yêu của kim chủ 24


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)

“...Không phải là cả đêm không nghỉ ngơi đấy chứ?”

Hạng Tinh cẩn thận kéo Tần Việt đến sô pha trong phòng khách, ngồi xuống.

Cong lưng, tay nhỏ lo lắng mà nâng khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tiên khí lượn lờ.

Trời ạ, dáng vẻ mệt mỏi thật nghiêm trọng.

“Hửm...không phải.”

Nam nhân cười nhẹ một tiếng, không biết cố ý hay vô ý mà nghiêng người về phía trước, đầu trực tiếp tựa vào bụng nhỏ của Hạng Tinh.

Mơ màng thì thầm, “Ở trên máy bay có nhắm mắt nghỉ ngơi một tiếng.”

“...Vậy có đủ không?”

Hạng Tinh có chút không vui.

Cho dù không ngủ được thì thời gian cả đêm cũng đủ để anh ngủ từng đợt thật nhiều lần mà nhỉ.

Sao lại vội vàng trở về vậy?


Trong lúc buồn rầu, trong đầu cô chợt nhớ lại những gì cô nói lúc trò chuyện video vào tối ngày hôm qua.

Hinh như cô có nói lúc nào anh muốn ngủ thì tìm cô, đúng không nhỉ...?

Nghĩ đến đó, Hạng Tinh không khỏi chán nản lắc đầu nhỏ.

Là lỗi của cô!

“Được rồi, em đưa anh đi ngủ.”

Nghĩ vậy, cô vất vả đỡ nam nhân đứng lên, run rẩy bước lên phòng trên lầu.

Trong lúc này, người hầu trong nhà thấy vậy đều tiến lên muốn hỗ trợ.

Nhưng từng người đều bị Hạng Tinh từ chối.

Lỗi của cô nên cô phải tự chịu trách nhiệm.

...

Rốt cuộc đỡ Tần Việt nằm trên giường lớn của anh, Hạng Tinh nhảy xuống giường, tiện tay cầm hai túi khoai tây chiên, chuẩn bị chạy đến bàn nhỏ bố trí thiết bị thu âm.

Nhưng mà giây tiếp theo, cánh tay mảnh khảnh lại đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy rồi kéo ra sau.

Cô không thể không ngồi xuống, chợt khó hiểu quay đầu lại nhìn Tần Việt.

“Sao vậy...”

“Không cần dùng microphone.”

Chỉ thấy Tần Việt tiện tay ném tai nghe bên gối xuống mặt đất, mở đôi mắt nâu tràn đầy mệt mỏi, nhìn chằm chằm vào cô.

Đôi môi mơ hồ cong lên, “Cứ ăn ở đây đi.”

“Hả?”

Hạng Tinh hơi ngớ người.


Cô nhìn túi khoai tây chiên trong tay, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được chớp đôi mắt hạnh ướt át, cái miệng nhỏ hơi trề ra, “Nhưng mà vụn khoai tây sẽ rớt trên giường mất...”

Quá mất vệ sinh.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng nhìn ánh mắt nhiệt liệt chân thành của nam nhân lộ ra một chút làm nũng cầu xin, khiến cô cũng không thể tàn nhẫn quyết tâm từ chối.

Dừng một chút, cuối cùng lại thở dài, di chuyển đến vị trí đầu giường.

Giống như lần trước, cô cẩn thận nâng đầu Tần Việt gối lên trên đùi.

Mùi sữa dịu ngọt xộc vào xoang mũi một cách mạnh mẽ, nam nhân ngẩn người một chút, trong lòng lập tức hiểu ra chút gì đó.

Anh cười thầm, cánh tay thon dài tiện thể nhẹ nhàng ôm cô.

Yên tâm thoải mái nhắm đôi mắt nặng trĩu.

Còn Hạng Tinh, lúc này cô đang ngẩn người nhìn hai túi khoai tây chiên trong tay.

Ừm, cô vẫn rất lo lắng, lúc cô ăn khoai tây chiên, không biết vụn khoai tây có rớt lên đầu Tần Việt không nhỉ?

Nghĩ vậy, cô gái hơi nghiêng đầu nhỏ, trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh đầu của anh toàn là vụn khoai tây.

Ôi trời.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy cả người khó chịu.

Cuối cùng ném túi khoai tây chiên vào trong rổ, bàn tay nhỏ chuyển qua nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại.


Đôi mắt ướt mềm hơi chớp, đột nhiên hơi cúi người rồi khẽ nói.

“Tần Việt, em kể chuyện cho anh nghe được không?”

“Ừm...cũng được.”

Tần Việt ậm ờ đáp lại.

Hiện tại, anh giống như đột nhiên phát hiện lục địa mới, lại tìm được phương pháp tốt hơn.

Ngược lại không cần phải dùng âm thanh hỗ trợ giấc ngủ.

Nhưng mà Hạng Tinh không biết chuyện đó.

Cô mím đôi môi mềm như thạch trái cây, cố gắng nhớ lại thật kỹ tuyển tập truyện cổ tích Áp Áp cho cô xem.

Ừm, kể chuyện thần đèn Aladin được đấy.

——

☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
 
Chương 137: C137: Streamer ẩm thực hệ siêu đáng yêu của kim chủ 25


Edit: Tiểu Manh

Nghĩ vậy, cô gái hít một hơi thật sâu, giọng nói nhẹ nhàng từ từ kể chuyện.

“Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé nghịch ngợm tên là Aladin, cậu suốt ngày yêu thích ăn nhậu chơi bời......”

Giọng nói ngọt ngào trầm thấp, cùng với hương thơm cơ thể sữa độc đáo của cô nhẹ nhàng bao phủ Tần Việt.

Bóng tối khiến cho người ta sợ hãi đang quanh quẩn trong đầu, không muốn nhớ lại, bắt đầu dần dần biến mất.

Cũng dần dần nhuộm màu sắc khiến người vui vẻ.

Trong lúc mơ màng sắp ngủ, trái tim của nam nhân đập mạnh một chút.

Anh hơi cúi đầu, hôn nhẹ chiếc gối mềm mại của anh.

Lúc này cả người mới thư giãn, thoải mái chìm vào giấc ngủ sâu.

......

Cùng lúc đó, cánh cửa dưới lầu lại bị người mở ra.


Bí thư Ngô đang xử lý công việc trong phòng khách lập tức sửng sốt, nhìn về phía cửa.

Lại thấy phu nhân nhà mình đang kéo hành lý siêu lớn, vẻ mặt tràn đầy hàm ý không rõ xuất hiện ở ngoài cửa.

“Ổ vàng nhỏ* của tên nhóc thúi này được trang trí rất phong cách đấy.”

[小金屋: Tiểu kim ốc, 金屋 trong 金屋藏娇 Kim ốc tàng kiều: nói tới việc xây một nơi đẹp để cất giấu người đẹp.]

Chung Lê nhéo cằm, cứ đứng ở cửa, tặc lưỡi đánh giá bố trí nội thất của nơi này.

Bí thư Ngô sửng sốt một chút, vội vàng sắp xếp lại đồ đạc trên tay, tiến lên chào đón.

“Phu nhân! Sao ngài lại đến đây......”

“Đến dạy dỗ thiếu gia nhà cậu đấy!”

Chung Lê tức giận hừ một tiếng, bước đến phòng khách với dáng vẻ õng ẹo theo tiêu chuẩn catwalk của bà, ngồi xuống.

Lười biếng bắt chéo chân, tiếp tục tức giận mà la lối ồn ào, “Thằng nhóc thối này càng ngày càng không lễ phép, nói chuyện với mẹ mà dám chỉ nói nửa câu......Tôi không qua hỏi kỹ càng mọi việc thì sao chịu được!”

“......”

Bí thư Ngô cạn lời, khóe miệng co giật.

Phu nhân thật sự vẫn có vẻ như lúc trước......

Nghĩ vậy, cậu che miệng, ho nhẹ một chút, gật đầu với Chung Lê.

“Xin lỗi phu nhân, thiếu gia đang ngủ, có lẽ ngài phải chờ đến sau bữa trưa mới có thể tiếp tục hỏi ngài ấy.”

“......Sau bữa trưa?”

Chung Lê mới vừa nhận tách hồng trà người hầu đưa qua, vừa uống một ngụm đã bị lời nói của bí thư Ngô làm sửng sốt, suýt chút nữa phun ra.

Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kỳ lạ, trừng lớn, “Con trai tôi có thể ngủ lâu như vậy từ khi nào đấy?”

“Chuyện là......”


Bí thư Ngô suy nghĩ một lúc, cuối cùng bước lên phía trước thì thầm vài câu với phu nhân nhà mình.

Càng nói đôi mắt Chung Lê càng dần dần sáng lên.

“Thật sự có một cô gái thần kỳ như vậy à?”

Bà lẩm bẩm, gương mặt tràn đầy vẻ thích thú.

Thật tốt quá, không cần lo lắng thằng nhóc này hói đầu trước bà!

Nghĩ vậy, Chung Lê trông có vẻ thoải mái, thở phào nhẹ nhõm, đặt tách trà xuống rồi nằm gục trên sô pha.

Bà tiếp tục nhìn bí thư Ngô, “Cô gái này......không phải, con dâu tương lai nhà tôi tên gì?”

......

“......Cuối cùng, Aladin trở thành quốc vương và sống một cuộc sống hạnh phúc may mắn bên công chúa.”

Kể chuyện xong, Hạng Tinh chậm rãi mở đôi mắt hạnh hơi ướt.

Cũng không nhịn được mà mở cái miệng nhỏ ra ngáp một cái.

Thật sự không biết vì sao mỗi lần kể chuyện xong, ngay cả cô cũng muốn ngủ theo.

Nhưng mà cô đã ngủ đủ tám giờ, ngủ tiếp sẽ không tốt cho thân thể.


Nghĩ vậy, cô gật đầu nhỏ, cụp mắt xuống nhìn nam nhân trong vòng tay.

Hô hấp của anh đều đặn và ổn định, lông mi dày nhỏ dài dần dần rung động theo nhịp thở.

Đôi môi đỏ nhạt hơi cong lên, dáng vẻ cực kỳ yên tâm thoải mái.

Chắc hẳn đã tiến vào giấc ngủ sâu.

Hạng Tinh thở phào nhẹ nhõm, cũng cong đôi môi như cánh hoa lên.

Cô cẩn thận kéo cánh tay của nam nhân ra, lại cẩn thận đỡ đầu của anh lên gối, sau đó cẩn thận giúp anh sắp xếp lại đệm chăn.

Lúc này mới tay chân nhẹ nhàng xuống giường, lén lút bước ra khỏi phòng.

Cô mới vừa đóng cửa lại, đang muốn quay người.

Hai vai đột nhiên bị người đè lại mạnh mẽ.

——

☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
 
Chương 138: C138: Streamer ẩm thực hệ siêu đáng yêu của kim chủ 26


Edit: Tiểu Manh

“!”

Hạng Tinh bị dọa sợ, gần như không suy nghĩ nhiều, đã theo bản năng muốn dùng đòn ném qua vai trong vật lộn......

Nhưng mà phản ứng của đối phương lại còn nhanh hơn cô.

Thậm chí cô còn chưa kịp giơ tay, cả người đã bị đôi tay kia đột nhiên bắt chéo, quay người.

Khiến cho Hạng Tinh ngẩn người một chút, chớp đôi mắt ướt mềm ngây thơ.

Lúc này cô mới phát hiện người đang giữ cô lại, đối diện với cô lại là một nữ nhân chăm sóc da đến mức gần như không đoán được tuổi, cả người tỏa ra hơi thở tao nhã quyến rũ.

Gương mặt có phần tương tự Tần Việt.

Cô gái không khỏi nghiêng đầu.

Chẳng lẽ là chị gái của Tần Việt?

Không đúng, trong tư liệu ghi Tần Việt là con một mà......

Nghĩ vậy, cô đang muốn mở miệng hỏi.

Lại phát hiện, nữ nhân này lại yên lặng, ngơ ngác nhìn chằm chằm cô.

Trong đôi mắt phương quyến rũ kia lộ ra vẻ phức tạp, mà cô có chút không thể hiểu được.

Cho dù cô không hiểu, nhưng không hiểu sao Hạng Tinh lại có thể cảm giác được rung động mạnh mẽ trong đôi mắt đó, cùng với cảm giác phấn khích tương tự gặp lại bạn cũ......


Điều này khiến cô càng bối rối hơn.

Chị gái này quen biết cô......không phải, quen biết nguyên chủ à?

Không đúng, trong tư liệu, nguyên chủ cũng không quen biết một người như vậy.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau thật lâu.

Cho đến khi bí thư Ngô ở bên cạnh không chịu nổi bầu không khí dần dần đông cứng này mà ho khan một tiếng.

Lúc này hai người mới hoàn hồn lại.

“......À, xin chào, cô bé Hạng Tinh!”

Nữ nhân lập tức cười toe toét, nháy mắt tinh nghịch với Hạng Tinh, “Cô là mẹ của thằng nhóc kia! Con muốn gọi cô là bác gái, hay là chị Chung Lê đều được nha!”

“......”

Chung Lê đột nhiên nhiệt tình quá mức, khiến Hạng Tinh tạm thời chưa thể bình tĩnh lại, chỉ có thể ngơ ngác bị kéo chạy xuống lầu.

Sau khi bị Chung Lê đang vô cùng hân hoan kéo đến ngồi lên sô pha, bắt đầu một loạt câu hỏi điều tra hộ khẩu.

Nhìn vị bác gái thân mật quá mức này, Hạng Tinh giật mình một lúc, nhưng vẫn cười nhẹ, ngoan ngoãn trả lời thành thật.

“......Ừm, không tồi, không tồi!”

Hỏi thăm một lúc, Chung Lê tặc lưỡi, cực kỳ vừa lòng gật đầu.

Thật là cô gái ngoan ngoãn xinh đẹp, chọc người yêu thương!


Lớn lên cũng trông giống Văn Văn nữa chứ!

Nhớ tới Hạng Văn, tươi cười trên môi Chung Lê đột nhiên cứng đờ một chút.

Đáy mắt trở nên tối sầm.

Vừa rồi nghe cô gái nhỏ nói thật ra Văn Văn đã qua đời một năm trước......

Nghĩ vậy, Chung Lê đột nhiên nắm chặt đôi tay, híp mắt lại.

Con quỷ cái khốn nạn Viên Tuyết!

“......Chị Chung Lê, chị làm sao vậy ạ?”

Nhìn vẻ mặt Chung Lê đột nhiên thay đổi thất thường, trong lòng Hạng Tinh tràn đầy thắc mắc, không khỏi nhẹ giọng hỏi.

Giọng nói mềm mại ngay lập tức thổi bay toàn bộ cơn giận đang bốc cháy của nữ nhân.

“Không có gì đâu!”

Bà lại nở một nụ cười vô cùng điềm đạm thân thiết, giơ tay lên, dùng sức xoa đầu nhỏ của Hạng Tinh.

Cười nói, “Em xem, chị đến đây vội vàng quá, cũng không mang quà gặp mặt cho em!......Vậy đi, dù sao thằng nhóc đó cũng đang ngủ, Tiểu Tinh Nhi đi mua sắm với chị được không?”

Bà dứt lời, cũng không chờ Hạng Tinh đáp lại, đã trực tiếp vội vàng kéo cô ra ngoài.

Trước khi cửa đóng lại, bí thư Ngô nhìn đôi mắt cô đang bối rối nhìn cậu, cậu ngoại trừ cười gượng, cũng chỉ có thể cười gượng.

......

Bên kia, Chung Lê lái xe Porsche, chạy nhanh như điện chớp đến trước cửa trung tâm thương mại.

“Wow......”

Nhảy xuống xe, cô giơ tay che nắng, nhìn tòa nhà hiện đại rất cao trước mắt.

——

☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
 
Chương 139: 139: Streamer ẩm thực hệ siêu đáng yêu của kim chủ (27)


Edit: Tiểu Manh

(Bởi vì Hạng Tinh gọi mẹ chồng tương lai của ẻm là chị nên xưng hô hiện tại sẽ vẫn là em-chị nha.)

Trông thật cao cấp.

Nhưng đợi cô thấy rõ biểu tượng nào đó trên đỉnh tòa nhà, lại đột nhiên giật mình.

Hình như nó...

Là biểu tượng của Kỳ gia.

Cô nhìn thấy nó trong cốt truyện, trên hợp đồng bất bình đẳng mà nguyên chủ đã từng kí...

Những nguyên liệu nấu ăn tạp nham kỳ lạ lại đột nhiên xuất hiện trong đầu, khiến Hạng Tinh không nhịn được mà run rẩy cả người, yên lặng lùi lại hai bước.

Nhưng đột nhiên lại được một đôi tay vươn ra đỡ sau lưng một chút.

Cô ngơ ngác quay đầu lại, chỉ thấy gương mặt Chung Lê đang nở nụ cười cực kỳ thân thiết, nháy mắt với cô.

“Sao vậy?... Nơi này là trung tâm thương mại tốt nhất thành phố Nam Phong, mua sắm chỗ khác thì không tốt lắm!”

“... Ừm.”

Hạng Tinh ngơ ngác, cuối cùng khẽ gật đầu.

Cũng phải.

Sợ gì chứ, cô lại không phải chị gái nguyên chủ, cô mới không sợ hai mẹ con Viên Tuyết đâu!

Hơn nữa, cho dù bọn họ có đến thì cũng không chắc sẽ gặp được.

Nghĩ vậy, cô bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu.

Cũng nở nụ cười ngọt ngào như đóa hoa nở rộ với Chung Lê, chủ động ôm cánh tay của bà.

“Em sẽ đi mua sắm với chị!”

“Được! Chúng ta thẳng tiến nào!”

Một động tác nho nhỏ suýt chút nữa khiến Chung Lê phấn khích đến nỗi bay lên, gần như muốn biểu diễn phát điện tại chỗ.

Hai người nắm tay nhau bước nghênh ngang vào trung tâm thương mại Kỳ thị.

Càn quét từ tầng một đến tầng năm, lại càn quét từ tầng năm xuống tầng hầm.

Cuối cùng dừng lại ở thế giới ẩm thực ở tầng hầm, bắt đầu ăn từ đầu này đến đầu kia.

Trong quá trình mua sắm, Hạng Tinh luôn cảm thấy khá kỳ lạ.

Hình như cô cũng không thấy Chung Lê trả tiền, hầu như đều cầm đồ rồi rời đi, sau đó đổi sang một cửa hàng khác.

Mà kỳ lạ hơn là các nhân viên của những cửa hàng đó thậm chí cũng không có thái độ ý kiến với bà ấy.

...

Trong lúc đi mua sắm, cuối cùng từng vấn đề Hạng Tinh tích góp từng tí một trong lòng tràn ra.

“... Chị Chung Lê ơi.”

Một tay của cô giơ hamburger của McDonald, tay còn lại nhẹ nhàng kéo góc áo của Chung Lê đang ăn hamburger của Burger King, không được nhịn mở miệng hỏi, “Vì sao chúng ta mua đồ với ăn uống mà không cần trả tiền vậy ạ?”

Nơi này cũng không phải là mặt bằng hoạt động dưới quyền Tần gia mà nhỉ.

—— Chẳng lẽ, Tần gia và Kỳ gia là anh em tốt có quan hệ hợp tác à?

DÀNH CHO BẠN

Lì xì phòng chat 6.6 Tỷ

Thêm...

510

128

170

Nghĩ vậy, trong lòng cô không khỏi buồn rầu chút xíu.

Không thể nào...

“Hửm?”

Chung Lê đang ăn hamburger đến nỗi dính dầu đầy miệng, hình tượng phu nhân cũng không biết ném tới nơi xa xôi hẻo lánh nào, quay đầu lại nhìn Hạng Tinh.

Bà nuốt hamburger, khẽ đảo đôi mắt xinh đẹp, chợt cong đôi môi đỏ tươi một cách đầy ẩn ý.

Giọng điệu lạnh lùng, “Là ông chủ của bọn họ nợ chúng ta.”

“... Hả.”

Hạng Tinh nghiêng đầu, không hiểu lắm.

Ông chủ của Kỳ thị còn không phải là Kỳ Thiên Hành, ông ba ruột khờ khạo của chị gái nguyên chủ à...

Mà nói cũng khéo ghê.

Vừa mới nhắc Kỳ Thiên Hành, một phía khác của phố ẩm thực, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da, trông cực kỳ khí thế, bước đi nhàn nhã về phía hai người trong sự vây quanh của một đám vệ sĩ.

Trong ánh mắt khó hiểu của người qua đường, vây quanh hai người.

“Ơ kìa, ngọn gió nào đưa chủ tịch Kỳ của chúng ta đến đây vậy?”

Chung Lê chậm rãi lau miệng, cười châm chọc đứng dậy.

Ôm ngực, nhìn thẳng ông mà không hề sợ hãi.

“... A Lê.”

Kỳ Thiên Hành sửng sốt một chút, ngay sau đó nở nụ cười gượng hơi cứng đờ, “Bà đến đây lặng lẽ âm thầm, cũng không nói một tiếng nào, hại tôi không chuẩn bị gì...”

“Nếu không phải thành phố Nam Phong của các người chỉ lớn như bàn tay, ngoại trừ nơi này cũng không có nơi nào khác để tôi đi thì ông cho rằng tôi muốn đến sao?”

Chung Lê khinh bỉ không hề nể mặt.

Chợt kéo tay Hạng Tinh, “Tiểu Tinh Nhi đi thôi, chúng ta đi ăn lẩu, không cần quan tâm ông chú kỳ lạ này.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top