Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 240: Chương 240


Khương Vân Thần ngừng động tác lại, quay đầu nhìn Đường Tuế ở phía sau.

"Sao?"
Đường Tuế chỉ tay vào bồn quần áo bẩn trước mặt.

"Nước lạnh lắm, chàng giặt quần áo giúp ta đi.

"
Giọng điệu hơi ra lệnh.

Nhưng vì sự mềm mại đi kèm đó, khiến người ta không thể chán ghét nổi.

Hắn bỏ mớ cỏ dại trong tay xuống, không buồn hé răng bước tới trước mặt Đường Tuế, múc một gáo nước rửa sạch tay rồi mới bắt đầu giặt quần áo.

Quần áo bên trong chậu là của hai đứa nhỏ và Đường Tuế.

Đường Tuế ném miếng xà phòng tạo bọt xuống, rồi khoanh tay đứng bên cạnh nhìn Khương Vân Thần giặt quần áo.

Ngón tay Khương Vân Thần rất đẹp, thon dài, khớp xương rõ ràng, lúc giặt quần áo cũng cực kì có lực, cảm giác nhiều quần áo thế này, chỉ cần một lát là hắn đã có thể giặt sạch.

Đường Tuế nhìn một lát, rồi cảm thấy có gì đó sai sai.

Khương Vân Thần giặt đến chiếc cuối cùng, cái thứ hồng hồng trong tay hắn hình như là cái yếm của nàng.

Cơ thể Đường Tuế cứng đờ trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng noãn bỗng nhiên đỏ bừng lên.


Vẻ mặt Khương Vân Thần cũng hơi thay đổi, nhưng hắn chưa kịp có phản ứng gì, đã thấy Đường Tuế "vèo" một cái, đến gần giật mất cái yếm trong tay hắn.

Cướp được cái yếm xong.

Đường Tuế bỗng nhiên phát hiện vẫn chưa có tiếng thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành.

Có phải! Khương Vân Thần phải giặt tất cả quần áo mới tính là hoàn thành nhiệm vụ này không?
Đường Tuế nhìn thoáng qua bồn nước, bên trong không còn bộ quần áo nào sót lại cả.

Lúc này, nàng đành nhắm mắt lại, "xoạh", ném cái yếm của mình vào trong chậu nước.

Khương Vân Thần nhíu mày: "Đường Tuế, nàng làm gì thế?"
Đường Tuế bị hắn nhìn như vậy, khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng không thể OOC được.

Lại bắt đầu giả bộ hung hăng.

Hai tay nàng tiếp tục chống nạnh.

Đúng vậy.

Chính là tư thế này.

Lúc trước Luân Hồi Kính đã cho nàng xem một đoạn phim, phàm là người đàn bà lúc bắt đầu chanh chua thì đều chống nạnh.


"Không phải muốn sống những ngày hạnh phúc với ta à? Ngay cả giặt cho ta một bộ đồ lót mà cũng không làm được à?"
"Hừ, buổi tối không thèm nấu cơm cho chàng.

"
Đường Tuế lầm bầm xong, rồi lập tức đi vào phòng ngủ.

Tối hôm qua ngủ không ngon, bây giờ nàng phải ngủ bù một giấc.

Gian phòng kia giường chiếu đơn bạc, nàng liếc mắt một cái rồi đi thằng vào giường của hai đứa con đang ngủ.

Hã???? ????ì???? đọc ????ra????g chí????h ở ﹎ ????rù????????ru????ệ????.????N ﹎
Để bọn chúng dịch vào bên trong rồi nàng cũng nằm vào chăn.

Đứa bé nhỏ nhắn, thịt trên người mềm mềm rất ấm áp.

Đại Bảo Tiểu Bảo đã đi ngủ từ sớm, nên bên trong chăn đã được bọn chúng ủ ấm từ lâu.

Đường Tuế nhắm mắt lại, ôm hai đứa bé rồi lập tức chìm vào giấc ngủ.

Thời gian này hắn có kiếm được một số tiền, đủ để thuê một căn phòng trong thị trấn.

Nhưng mà, không biết Đường Tuế có phải thật lòng muốn sống hòa hợp với hắn không, có thực sự đối xử tốt với hai đứa bé không.

Dù sao trước kia nàng đã từng có tiền án.

Nghĩ vậy, ánh mắt Khương Vân Thần lại sâu thêm vài phần.

Chờ nhổ sạch cỏ dại trong viện xong, Khương Vân Thần rửa sạch tay rồi đi đến phòng của hai đứa bé nhìn vào bên trong.

Vừa liếc mắt một cái đã thấy được Đường Tuế và hai đứa con chụm đầu vào nhau ngủ ngon lành.

.

 
Chương 241: Chương 241


Cũng không biết vì sao, lòng hắn bất chợt yên bình đi.

Dường như, hắn có thể thử tin Đường Tuế thêm một chút.

Khương Vân Thần quay người rời khỏi phòng ngủ của hai đứa trẻ, đến phòng ngủ của mình đọc sách.

Đường Tuế cũng không biết rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu, tóm lại nàng cảm thấy vừa ấm áp vừa thoải mái.

Đợi cho đến khi mở mắt ra, thì thấy hai đứa bé Đại Bảo Tiểu Bảo đã tỉnh lại từ lâu, đang dùng ánh mắt kì lạ dò xét nàng.

"Hai con tỉnh từ bao giờ thế?"
Đại Bảo bẹp miệng, không để ý đến Đường Tuế.

Tiểu Bảo cũng trợn tròn mắt: "Chỉ trước nương một chút.

".

Đam Mỹ Hay
Đại Bảo thấy Tiểu Bảo vậy mà còn dám nói chuyện với Đường Tuế, vội vàng ôm lấy Tiểu Bảo.

"Ôi dào, Tiểu Bảo, muội không cần đến ý đến bà ta, người phụ nữ này rất xấu xa, không phải là mẹ của chúng ta đâu.

"
Lúc Đại Bảo nói, hai mắt thằng bé đỏ bừng, dáng vẻ thoạt nhìn cực kì tủi thân.

Đường Tuế nghe vậy, có chút khổ sở, nhưng nghĩ đến những chuyện nguyên chủ đã làm với bé, cảm giác khổ sở trong lòng giảm bớt đi, trái lại, còn trỗi dậy một chút áy náy.

"Trước kia là nương không đúng, về sau sẽ không như vậy nữa.

"

"Các con có thể cho nương một cơ hội không?"
Giọng Đường Tuế rất dịu dàng, đôi mắt to tròn xinh đẹp giống như chứa cả bầu trời sao.

Tiểu Bảo vừa nghe thế đã gật đầu.

"Được, cho nương cơ hội.

"
Đại Bảo nghe vậy thì sốt ruột.

Bàn tay của cậu bé kéo tay Tiểu Bảo lại.

"Muội ngốc à, bà ta nói gì muội cũng tin tưởng hả?"
Đôi mắt Tiểu Bảo cũng đỏ hoe, con bé chỉ muốn có nương mà thôi.

Sau đêm hôm qua! nương đối xử với con bé rất tốt.

Con bé cảm nhận được nương đang thay đổi.

"Ca ca hư.

"
Tiểu Bảo bĩu môi, lấy tay đánh lên người Đại Bảo một cái.

Đại Bảo mím chặt môi, lập tức luống cuống không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Được rồi, hai con không cần cãi nhau, nương sẽ thay đổi, đến lúc đó hai đứa xem xét xem có nên tha thứ cho nương không, nhé?"
Đường Tuế lại khẽ hỏi.

"Được.


"
Tiểu Bảo gật đầu, con bé rất nguyện ý cho nương một cơ hội.

Đại Bảo ở bên cạnh không trả lời, bướng bỉnh hừ lạnh một tiếng.

Đường Tuế thấy thái độ này của thẳng bé, trong lòng cũng biết, thằng bé đã đồng ý rồi.

Đường Tuế vừa mặc áo vừa hỏi.

Hai đứa bé nhìn nhau, quần áo của bọn chúng có rất ít, nếu đi ra ngoài chơi rồi làm bẩn, vậy nhất định rất khó chịu.

"Không đi.

"
Tiểu Bảo lắc đầu.

Còn Đại Bảo vẫn không thèm phản ứng lại Đường Tuế.

Đường Tuế thấy dáng vẻ của hai đứa đã hiểu ra.

Xem ra, nàng phải nhanh chóng kiếm nhiều tiền, lúc đó mới có thể mua đồ ăn ngon, còn có thể để bọn nhỏ sống tốt.

"Vậy hai đứa cứ ngồi trên giường đi, nương đi nấu cơm, sau đó kê cái bàn nhỏ, chúng ta ăn trên giường luôn nhé?"
Đường Tuế khẽ hỏi.

Tiểu Bảo vừa nghe vậy thì hai mắt đã sáng lên, vỗ tay.

"Nương, được ạ.

"
Một tiếng "nương" vừa cất lên, Đường Tuế đã cảm thấy ngơ ngẩn, mà Đại Bảo ở bên cạnh vẻ mặt cũng dại ra.

"Muội vừa gọi bà ta là gì?"
Đại Bảo dùng sức đẩy Tiểu Bảo một cái, thở hồng hộc hỏi.

"Muội gọi nương.

".

 
Chương 242: Chương 242


Tiểu Bảo bẹp bẹp cái miệng nhỏ, hai tay còn ôm lấy cổ Đường Tuế.

"Dù trước kia nương có dáng vẻ thế nào muội cũng không quan tâm, dù sao bây giờ nương tất tốt, nên muội gọi là nương.

"
Đường Tuế nhìn thấy Tiểu Bảo nhỏ bé dựa vào trong lòng mình, cánh tay trắng noãn nhỏ mềm ra sức ôm cổ mình.

"Nương.

"
Tiểu Bảo mềm mại gọi một câu.

Loại trải nghiệm này cực kì mới mẻ.

Đường Tuế cảm thấy đây là cảm giác mà nhân sâm tinh sống qua nhiều đời như nàng chưa từng trải nghiệm qua.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế cũng đỏ bừng lên.

Hai tay cũng ôm chặt Tiểu Bảo.

Đại Bảo ngồi một bên nhìn, vẻ mặt càng thêm tức giận.

Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ.

Nghĩ vậy, thằng bé quay đầu, không thèm nhìn hai người họ.

Nhưng mà dù sao cũng chỉ là một đứa bé ba tuổi, nhìn thấy muội muội có người ôm, mà mình lại!
Vậy là hốc mắt nhanh chóng phiếm hồng.

Đường Tuế thấy thái độ của Đại Bảo có chút không được tự nhiên, hầm hừ quay đầu đi, thì nhẹ giọng hỏi.

Đại Bảo quay đầu lại, nhìn Đường Tuế một cái, cánh tay vốn đang hơi dang ra, sau lại buông thõng xuống.


"Ta không cần.

"
Đại Bảo tiếp tục quay đầu, không nhìn Đường Tuế nữa, trong giọng nói còn có chút giận dỗi.

"Vậy lần sau chúng ta ôm.

"
Đường Tuế thả Tiểu Bảo ra, khẽ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo một cái.

"Tiểu Bảo, con nghỉ ngơi trước đi, đợi cơm nấu xong rồi, nương làm bánh bí đỏ cho con ăn.

"
"Bánh bí đỏ là gì thế?"
Tiểu Bảo vừa nghe cái tên này thì thật sự rất ngạc nhiên, bọn chúng chưa từng nghe nói đến.

"Chính là bánh bí đỏ, chờ chút đi.

"
Đường Tuế sờ đầu Tiểu Bảo rồi rời đi.

Đường Tuế vừa rời khỏi, hai đứa bé liền cãi nhau om sòm.

"Muội đúng là quá đáng.

"
Đại Bảo trợn mắt, không vui nhìn Tiểu Bảo.

"Muội đã quên trước kia bà ta đối xử với chúng ta thế nào rồi à? Bây giờ chưa được bao lâu đã thay đổi, cẩn thận bà ta đánh muội.

"
"Đến lúc đó, ta sẽ không giúp muội nữa.


"
Tiểu Bảo bẹp bẹp cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt to tròn trong veo.

"Nương sẽ không đâu, nương rất thương chúng ta.

"
"Cứ làm như muội biết trước vậy.

"
Đại Bảo trừng lớn mắt như cái chuông đồng nhìn Tiểu Bảo, bàn tay còn đẩy Tiểu Bảo một cái.

Đúng lúc này, Khương Vân Thần từ bên ngoài tiến vào thấy Đại Bảo đẩy Tiểu Bảo, mặt trầm như nước.

"Đại Bảo, con đang làm gì thế? Sao lại bắt nạt muội muội?"
Đại Bảo vẫn rất sợ Khương Vân Thần, giờ thấy hắn quát như vậy thì rụt đầu lại.

"Cha, con không sai, Đại Bảo cũng không cố ý, cha đừng mắng Đại Bảo.

"
Tiểu Bảo vội vàng dang tay cánh tay chắn trước người Đại Bảo.

Chỉ sợ không chú ý một chút là Khương Vân Thần sẽ đánh Đại Bảo.

Khương Vân Thần thấy tình cảm huynh muội của bọn chúng tốt như vậy, tâm tình cũng dịu lại.

“Đại Bảo, con xem Tiểu Bảo đối xử tốt với con như vậy, sao con còn đẩy muội muội?"
Đại Bảo nhìn Tiểu Bảo, khịt mũi.

"Con biết Tiểu Bảo rất tốt với con, nhưng mà! Tiểu Bảo tự nhiên lại gọi người phụ nữ kia là nương.

"
"Con không muốn gọi bà ta là nương.

"
Khương Vân Thần nghe vậy thì có chút kinh ngạc.

Hai đứa bé này từ trước đến giờ vẫn chưa từng gọi nương, không biết Đường Tuế đã làm gì để Tiểu Bảo tình nguyện gọi nương?
"Tiểu Bảo, sao con lại gọi nàng là nương?"
Khương Vân Thần bình thản hỏi.

.

 
Chương 243: Chương 243


Tiểu Bảo ngước mắt nhìn thoáng qua Khương Vân Thần, thấy dáng vẻ hắn không giống như đang tức giận, trong lòng mới an tâm một chút.

"Tối hôm qua con phát sốt, nương thức cả đêm chăm sóc con, cho con uống thuốc, lại dùng khăn lạnh đắp lên trán con.

"
"Con cảm thấy, nương đã thay đổi rồi, bây giờ nương rất yêu thương bọn con, con tin tưởng nương.

"
Khương Vân Thần nghe vậy, đây là những chuyện mà hắn không biết.

Nếu thật sự đúng như lời Tiểu Bảo nói, vậy Đường Tuế cũng không phải người tàn ác gì.

Dường như nàng đang thật lòng bù đắp, muốn sống hòa hợp với bọn trẻ.

Khương Vân Thần nhìn thoáng qua Đại Bảo vẫn tức giận như trước.

Hắn sờ đầu của Đại Bảo.

"Hôm nay ta và nương các con đã nói chuyện, nàng nói về sau muốn sống hòa hợp với chúng ta, sẽ đối xử tốt với các con, bây giờ Đại Bảo có thể không gọi nương, nhưng con không thể vì Tiểu Bảo gọi vậy mà tức giận được.

"
"Con hiểu không, Đại Bảo?"
"Dạ.

"
Đại Bảo nghe vậy cũng chỉ có thể gật đầu.

"Càng không được vì chuyện này mà tổn thương muội muội.

"
Khương Vân Thần không vui nhíu mày.


"Vâng.

"
Đại Bảo nhận sai.

Thấy thế, Khương Vân Thần cũng không nói thêm gì nữa.

Trước khi hắn rời đi, hai đứa trẻ đã chơi đùa vui vẻ trở lại.

Khương Vân Thần ra ngoài, đứng trước cửa, ánh mắt vô thức nhìn về phía phòng bếp.

Đường Tuế đang nấu cơm trong đó.

Dường như nàng đang rán món gì, một lát sau đã ngửi thấy mùi thơm.

Trong phòng bếp không có đèn, chỉ có ánh lửa lách tách từ bếp củi.

Ánh sáng chập chờn chiếu lên mặt Đường Tuế.

Khiến cả người nàng nhất thời trở nên nhu hòa đi.

Khương Vân Thần đứng từ xa thấy vậy, cảm thấy chỗ nào đó trong lòng cũng mềm mại hơn.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -3, tổng còn 95.

Vừa nghe thấy vậy, bàn tay đang cầm đũa của Đường Tuế thoáng chốc cứng đờ.

Nàng quay đầu nhìn ra ngoài.

Nhưng lại không có ai cả.


Rốt cuộc là điều gì đã làm cho giá trị hắc hóa giảm bớt.

Đường Tuế thầm cảm thấy kì lạ, tiếp tục cúi đầu nấu cơm.

Chờ sau khi nấu chín, Đường Tuế mới gọi với ra ngoài.

"Khương Vân Thần, chàng đến giúp đỡ một chút.

"
Vừa gọi một tiếng, Khương Vân Thần đã từ bên ngoài đi đến.

"Chàng bê cái bản nhỏ đặt lên giường đi.

"
Đường Tuế đặt tất cả các món ăn lên bàn, bây giờ chỉ đợi Khương Vân Thần đi qua bê bàn đặt lên giường là được.

"Ừm.

"
Khương Vân Thần nhìn thoáng qua rồi bưng bàn gỗ nhỏ đi ra ngoài.

Hắn đi trước, Đường Tuế cũng theo hắn đi ra.

Hai người một trước một sau, đi tới phòng của bọn trẻ.

Đường Tuế bảo bọn chúng ngồi xuống, nàng dọn ra một chỗ bằng phẳng rồi mới bảo Khương Vân Thần đặt bàn xuống.

"Oa.

"
Nhất là Tiểu Bảo, không nhịn được mà hô ra tiếng.

Đại Bảo thật ra cũng cảm thấy mới mẻ, nhưng mà, nghĩ đến quan hệ của mình và Đường Tuế không tốt cho lắm, nên vẫn kiềm chế không hé răng.

"Cho ta lên trước đi, chàng cũng lên giường đi, mọi có có thể ăn cơm cùng nhau.

"
Nói xong, Đường Tuế cởi giày, lên giường xong rồi nhìn Khương Vân Thần.

.

 
Chương 244: Chương 244


Ban đầu Khương Vân Thần vốn không muốn đi theo ăn cùng, hắn ở phòng bếp ăn qua loa một chút là được rồi.

Nhưng bây giờ trên chiếc bàn nhỏ bày đầy đồ ăn, vẻ mặt đầy mong đợi của hai đứa con.

Ngón tay hắn hơi siết lại, rồi lại thả lỏng.

“Thôi, vậy cùng ăn đi.


Nói xong, Khương Vân Thần đã ngồi xuống một bên mép giường.

Cảm xúc của Đại Bảo và Tiểu Bảo lập tức tăng vọt lên.

Trước nay chưa từng có chuyện như vậy, vậy mà cha mẹ có thể cùng nhau ngồi xuống ăn cơm với bọn họ.

Cảm giác thật sự rất tốt.

“Nương, đây chính là bánh bí đỏ hả?”
Tiểu Bảo chỉ tay vào chiếc bánh rán màu vàng trong mâm.

Vậy mà mẫu thân có thể làm được, giỏi quá.

Đường Tuế gật đầu.

“Tiểu Bảo ăn thử xem.


Vậy là Tiểu Bảo cầm đũa lên, gắp một khối đưa đến môi.


Cắn vào, lớp vỏ ngoài thơm giòn, bên trong cũng mềm mềm, ngọt ngào, vô cùng ngon miệng.

Lúc này trong mắt của Tiểu Bảo giống như chứa đầy sao.

“Ngon quá!”
Nói xong lại tiếp tục cắn ăn tiếp.

Đại Bảo nhìn thoáng qua, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn ăn, nhưng lại nghi ngờ người phụ nữ xấu xa này động tay động chân gì đó nên không ăn.

“Đại Bảo, ngươi cũng ăn đi, nguội rồi ăn không ngon đâu.


Đường Tuế chỉ tay, ý bảo Đại Bảo cũng có thể ăn.

Đại Bảo nghe vậy, nhìn về phía Khương Vân Thần.

Khương Vân Thần mặt không biến sắc, cũng không để ý đến Đại Bảo, tự mình gắp một khối đưa đên bên môi.

Đại Bảo thấy cha mình đã ăn ngấu nghiến, nếu mình mà không ăn thì giống như không nể mặt.

Vậy là cũng gắp một khối bánh bí đỏ lên, đưa vào trong miệng.

Hương vị vô cùng mới lạ, cậu chưa bao giờ ăn thứ này cả.

Khương Vân Thần cũng vậy, vô cùng ngạc nhiên, Đường Tuế đã ở đây nhiều năm, cho đến bây giờ đều chưa từng thấy nàng nấu món này.

Vậy là hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đường Tuế.

Đường Tuế đã nhận ra tầm mắt của Khương Vân Thần, nàng nhíu mày, trong lòng lẩm bẩm một tiếng.


Rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn Khương Vân Thần.

“Chàng có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Khương Vân Thần hơi nhướng mày: “Trước kia nàng không làm những thứ này.


Đường Tuế cũng gật đầu.

“Đúng rồi!”
Tỏ vẻ vô cùng thừa nhận.

“Trước kia chưa từng nghĩ đến việc sống hòa thuận với chàng, nhưng hiện tại… lại muốn!”
Đường Tuế nói xong, cụp mắt xuống, không để ý đến Khương Vân Thần nữa.

Mặc kệ hắn tin hay không.

Đường Tuế cúi đầu, ăn cháo.

Cảm thấy hơi nhạt nhẽo, muốn ăn thịt.

Thế nhưng trong nhà thật sự nghèo.

Ăn cơm xong, Khương Vân Thần bê cái bàn nhỏ ra ngoài, Đường Tuế ở trong phòng, nghe âm thanh bên ngoài, đoán Khương Vân Thần hình như đã rửa xong.

Khóe miệng Đường Tuế hơi nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ Khương Vân Thần thật sự khá tốt.

Tuy giá trị hắc hóa lại không giảm chút nào.

Đường Tuế thầm cảm thấy kì quái, với trình độ hắc hóa đó mà Khương Vân Thần dường như cũng không làm chuyện gì với nguyên chủ cả.

Vậy thì tại sao Khương Vân Thần quay về lại hắc hóa, là bắt nguồn từ ai đây?
Đường Tuế thầm nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới cha mẹ Khương Vân Thần.

Đôi già kia, quả nhiên vô cùng xấu xa.

.

 
Chương 245: Chương 245


Hồi trước, lúc còn chưa chia nhà, bọn họ không tình nguyện phụ trách chi tiêu phí đọc sách cho Khương Vân Thần, còn cảm thấy nhà của hắn và nàng đang lãng phí lương thực.

Ban đầu, mẹ Khương muốn để Khương Vân Thần cưới người nhà mẹ bà ta, ai ngờ Khương Vân Thần không muốn, quyết tâm muốn cưới con gái tú tài.

Đối với mẹ Khương mà nói thì cưới một người vợ như vậy về làm gì, vai không thể gánh, tay cũng chẳng mang vác được vật nặng.

Về sau chia nhà, hai bên không còn qua lại.

Đường Tuế cảm thấy, trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc gì đó, nhưng nàng cũng không nói rõ được.

Đường Tuế ra ngoài, đun thêm một ít nước rồi đem vào rửa mặt cho bọn nhỏ, xong lại quay về phòng, nằm xuống ôm Tiểu Bảo.

"Con không muốn ngủ ở đây, con muốn ngủ với cha cơ.

"
Đường Tuế nghe vậy, vừa định đưa tay ôm Đại Bảo, đã bị Đại Bảo tránh ra.

Đường Tuế không còn cách nào, đành phải tới chỗ Khương Vân Thần: "Đại Bảo muốn ngủ với chàng.

"
Khương Vân Thần nghe thế cũng không tỏ vẻ gì, lập tức đi theo Đường Tuế, bế Đại Bảo trở về phòng mình.

Ban đầu Tiểu Bảo còn hơi chán nản vì không có Đại Bảo ở đây.

Nhưng chờ đến lúc Đường Tuế nằm vào trong chăn, còn vươn tay ôm lấy nàng.

Cảm xúc chán nản của Tiểu Bảo lập tức biến sạch.


Thay vào đó là sự kích động.

He he he, mẫu thân thích mình.

Mẫu thân chỉ ôm một mình mình.

"Nương.

"
Tiểu Bảo vươn hai cánh tay nhỏ ra, ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Đường Tuế.

"Tiểu Bảo, để nương kể chuyện cho con nghe nhé!"
Tiểu Bảo vừa nghe thế: "Kể chuyện, nương sẽ kể chuyện sao, Tiểu Bảo rất muốn nghe kể chuyện.

"
Tiểu Bảo gật đầu lia lịa, đôi mắt lánh lấp như ánh sao.

Đường Tuế nghĩ nghĩ, sau đó kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ.

Giọng nàng trầm ấm, dịu dàng.

Kể được một nửa thì Tiểu Bảo đã ngủ thiếp đi.

Nhìn Tiểu Bảo đã ngủ, Đường Tuế vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về, vén lại chăn, định ngủ cùng nhau.

Đúng lúc này, gian phòng cách vách truyền đến giọng nói của Đại Bảo.


"Sau đó thì sao, ăn bà ngoại, còn muốn ăn luôn cô bé quàng khăn đỏ hả?"
Giọng Đại Bảo còn cực kỳ lo lắng.

Đường Tuế sửng sốt, hoàn toàn không ngờ, dỗ một đứa ngủ, thế mà đứa kia lại không ngủ, còn muốn hỏi tình tiết tiếp theo như thế nào.

Đường Tuế đang suy nghĩ nên đối phó với nó như thế nào.

Một bên khác, Khương Vân Thần mở miệng nói chuyện.

"Muội muội ngủ rồi, con lộn xộn gì đấy?"
"Nhưng mà! Nhưng mà con muốn biết sói xám có ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ không.

"
Đại Bảo siết chặt ngón tay, ấm ức nói.

"Nếu con muốn biết như vậy, sao còn muốn qua đây ngủ cùng cha?"
Khương Vân Thần lên tiếng hỏi.

Hắn chỉ ở nhà mấy ngày, mấy ngày nữa sẽ phải quay về thị trấn đọc sách.

Mấy đứa nhỏ chắc chắn muốn đi theo mẫu thân chúng nó.

Đại Bảo cũng ấm ức lắm chứ!
Chính thằng bé cũng không ngờ tới chuyện sẽ như thế mà.

Khi tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn mình thằng bé Đại Bảo mãi không thể ngủ được.

Trong lòng thằng bé cực kỳ bối rối.

Một mặt cảm thấy Đường Tuế không tốt chút nào, mình không muốn thân thiết với nàng.

Nhưng mà, nàng làm đồ ăn ngon như vậy, còn kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ hay thế nữa.

Haizzz, hay là mình thử tha thứ cho nàng.

.

 
Chương 246: Chương 246


Đột nhiên lại tha thứ, thì mình lại có vẻ rất không có lập trường.

Nhưng mà!
Mình rất muốn ăn, còn muốn nghe kể chuyện nữa.

Vẫn là tha thứ đi.

Vậy thì mình cũng có thể nằm cạnh nàng, dù muội muội có ngủ rồi thì nàng chắc chắn vẫn kể chuyện xưa cho mình nghe!
Sau khi suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, Đại Bảo quyết định ngủ trước đêm mai đã.

Đại Bảo quyết định xong, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Mãi đến lúc mặt trời lên đỉnh đầu, Đại Bảo mới thức dậy.

Cậu nhóc nhanh chóng đứng dậy, muốn ra ngoài tìm Đường Tuế, hỏi rõ là cô bé quàng khăn đỏ có bị ăn không.

Nhưng sau khi đi ra ngoài, cậu nhóc không thấy Đường Tuế đâu.

Nhất thời lòng cậu khẽ lộp bộp, nàng sẽ không bỏ nhà đi chứ?
Sắc mặt Đại Bảo lập tức tái đi, bắt đầu tìm kiếm trong nhà lần nữa, cậu nhóc nhìn Tiểu Bảo đang vui vẻ chơi đùa một bên.

Tức giận nói.

"Nương đi mất rồi sao muội còn chơi vui vẻ như vậy?"

Tiểu Bảo vừa nghe thế, cảm thấy rất ngạc nhiên.

Đại Bảo vừa nghe thế, trừng lớn mắt.

"Nương nói với muội như thế á?"
Tiểu Bảo gật đầu: “Đúng vậy, ta biết, cha cũng biết, huynh không tin thì đi hỏi cha xem.

"
"Ca ca, hôm nay nương hấp trứng cho chúng ta, ăn ngon lắm, phần của huynh còn trong nồi đấy, huynh đi hỏi cha ấy.

"
Nghe Tiểu Bảo nói thế, đôi mắt Đại Bảo tức khắc sáng lên.

"Cha, con muốn ăn cơm.

"
Đại Bảo chạy đến trước mặt Khương Vân Thần.

Khương Vân Thần đáp ứng, đi tới phòng bếp, lấy đồ Đường Tuế đã chuẩn bị ra, đặt lên bàn.

Đây vẫn là lần đầu tiên Đại Bảo được ăn một quả trứng hấp màu vàng, dùng thìa múc một miếng, mềm như bông, thơm cực kỳ.

Ăn ngon thật đấy.

Khương Vân Thần thấy Đại Bảo ăn vui vẻ như vậy, trong lòng hắn không khỏi xúc động.

Hôm nay Đường Tuế ra ngoài một chuyến, thế mà vẫn chăm sóc cho mấy đứa bé tốt như vậy.


Lúc này, Đường Tuế đã ngồi xe bò tới thị trấn.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần - 5, tổng còn 90.

Đường Tuế nghe được, hả?
Đúng lúc này, nàng vừa mới cất bước đi vào trong một tửu lâu.

Mặc dù chỉ giảm 5, không nhiều lắm, nhưng trong lòng Đường Tuế vẫn cực kỳ kích động.

Tay nàng nắm chặt, tâm trạng rất tốt.

Cùng lúc đó, tiểu nhị đi tới.

"Khách quan đi một mình sao?"
Đường Tuế: "Ta không phải tới để ăn cơm, chưởng quầy của các ngươi có ở đây không? Ta có! "
Nghe Đường Tuế nói không tới đây ăn cơm, sắc mặt tiểu nhị lập tức thay đổi.

Hắn ta xua tay: "Mau cút ra ngoài cho ta, không ăn cơm thì vào đây làm gì?"
Đường Tuế không nói gì thêm, xoay người bước ra ngoài, đi thẳng vào tửu lâu lớn phía đối diện.

Nàng vốn dĩ không nghĩ nhiều, hỏi mọi người là biết, ở thị trấn Thanh Phong này có hai tửu lâu lớn, một tửu lâu không nhận, vậy đến tửu lâu còn lại, chắc chắn sẽ có người nhận.

Đường Tuế vừa mới bước vào, cũng nói những lời y như vừa rồi với tiểu nhị, liền được tiểu nhị đưa đến gặp chưởng quầy.

"Vị phu nhân này, tìm lão hủ có chuyện gì?"
"Chỗ ta có vài phối phương, ngươi nhìn xem một chút có muốn mua không.

"
Nói xong, Đường Tuế liền đưa tờ giấy trong tay cho chưởng quầy.

Chưởng quầy mở tờ giấy ra, chỉ mới nhìn thoáng qua, vẻ mặt ông ta đã biến đổi lớn.

.

 
Chương 247: Chương 247


"Những thứ này là thật sao??"
Chưởng quầy tiếp tục hỏi lại.

"Đương nhiên là thật.

"
Đường Tuế lấy lại công thức, nhìn chưởng quầy.

"Ta có thể lấy một cái tùy ý cho ngươi xem.

"
Đường Tuế hơi mỉm cười, tất cả những công thức nàng mang tới đây đều rất đơn giản.

Một cái là làm đậu phụ, một cái là làm tương hột.

Bây giờ đậu nành được gieo trồng tương đối rộng rãi, các hộ gia đình cũng ăn rất nhiều, trồng nhiều cây đậu, hoàn toàn có thể làm thành đậu phụ.

Đậu phụ vừa tiện lợi, vừa chế biến được thành đủ loại món ăn khác nhau.

Về phần tương đậu, cũng làm từ hạt đậu, có thể chế biến rất nhiều món ăn ngon.

Vừa nói, Đường Tuế vừa lấy ra một chén đậu phụ trong giỏ xách mình mang theo ra.

Nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Chưởng quầy trừng lớn mắt, không thể tin nhìn.

Giọng nói cũng có chút bén nhọn.

"Đây, đây chính là đậu phụ sao?"
Đường Tuế khẽ gật đầu.

"Bởi vì ta biết, nếu chỉ tới tay không mà không có đồ thật cho ngươi xem, chắc chắn ngươi sẽ không tin.


"
Đường Tuế hơi mỉm cười, đẩy chén đậu phụ đến trước mặt trưởng quầy.

"Đậu phụ này! vị rất ngon, có thể chế biến món ăn, có thể biến hóa khôn lường, còn có thể làm đậu hũ yến.

"
Chưởng quầy nghe nàng nói lời này, càng giật mình.

"Nhưng mà! Ta không dùng đậu hủ này để nấu ăn.

"
"Nếu ngươi mua công thức của ta, ta sẽ viết một thực đơn về đậu phụ cho ngươi.

"
"Chỉ có vậy?"
Chưởng quầy hỏi.

"Ừm! Nếu là tặng thì ta nhiều lắm chỉ tặng cho ngươi được hai ba thực đơn, nếu nhiều quá thì không được, ngươi muốn thực đơn đậu hủ yến lại càng không được.

"
Đường Tuế không khỏi lắc đầu nói.

Chưởng quầy mím môi, suy tư một lúc.

Dường như không có ý định lấy.

Đường Tuế dừng một chút: "Có thể cho ta mượn phòng bếp một lát không?"
Chưởng quầy đồng ý.

"Mời vào trong.

"
Đường Tuế tìm một bệ bếp riêng biệt, bọn chưởng quầy cũng là những người có lý lẽ, đều không đứng đó.


Dù sao cũng là đồ ăn người ta làm ra, chắc chắn có tuyệt kỹ riêng của nàng, đều có thể dùng để kiếm tiền.

Đường Tuế cũng không làm món gì khó.

Chỉ làm đậu hủ cay, ăn chung với cơm cho thêm vị, lại lăn đậu hủ trong trứng gà rồi chiên rồi cho vào nồi hầm.

Rất nhanh, hai đĩa đồ ăn đã được hoàn thành.

Đường Tuế bưng đồ ăn ra ngoài.

Chưởng quầy và một vài đầu bếp đứng một bên, trước đó lúc Đường Tuế nấu ăn, bọn họ đã ngửi thấy mùi thơm.

Cả đám người ngó đầu vào trong thăm dò.

Bây giờ Đường Tuế đã mang đồ ra, mấy người họ ngồi ngay ngắn lại, mắt nhìn thẳng.

“Chưởng quầy, nếm thử xem?”.

Hãy‎ ????ìm‎ đọc‎ ????ra????g‎ chí????h‎ ở‎ ~‎ ????????ÙM‎ ????????U????ỆN﹒????N‎ ~
Đường Tuế nhẹ nhàng đặt khay lên bàn, mỉm cười.

Chưởng quầy gật đầu, nhanh chóng lấy đũa, ăn một miếng đậu hủ cay, vừa vào miệng đã mềm mịn, cay cay thơm thơm.

Ông ta cảm thấy, chỉ cần một món này, ông ta có thể ăn được hai bát cơm.

"Còn có món khác, ông cũng nếm thử xem.

"
Đường Tuế nhìn bộ dạng này của ông ta, trong lòng biết chuyện này đã chắc chắn.

"Được được được.

"
Chưởng quầy gật đầu, cầm đũa gắp miếng đậu hủ cho vào miệng.

Lớp vở bên ngoài lúc mới cắn vào còn giòn xốp, bên trong mềm mại, ngấm đẫm nước sốt, ăn vào khiến người ta có cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Cùng là đậu hủ như nhau, vậy mà hương vị khi ăn vào lại khác biệt hoàn toàn.

Chưởng quầy giật mình.

.

 
Chương 248: Chương 248


Lúc này ánh mắt ông ta nhìn Đường Tuế càng thân thiện hơn.

Mặc dù vẫn còn muốn tiếp tục ăn uống thỏa thích, nhưng bàn bạc chuyện chính quan trọng hơn.

"Phu nhân họ gì?"
Chưởng quầy lau miệng, buông đôi đũa trong tay, mời Đường Tuế vào phòng để trao đổi.

Đường Tuế khẽ mỉm cười, cũng đi vào theo chưởng quầy.

Sau khi hai người cùng nhau ngồi xuống, lập tức có người bưng trà vào.

"Chưởng quầy, ông cứ gọi ta là Đường Tuế đi.

"
"Đường cô nương.

"
Chưởng quầy dừng một chút, sau đó lại hỏi: "Cô nương, ngươi tính bán cái này thế nào, trong lòng lão hủ cảm thấy, đậu hủ này nhìn vẻ ngoài bình thường, không được hấp dẫn cho lắm, vậy mà nấu lên lại ngon một cách bất ngờ.

"
"Chưa kể, bữa tiệc đậu hủ mà cô nương nhắc tới.

"
Mắt trưởng quầy sáng long lanh, đầy mong đợi nhìn Đường Tuế.

"Ta muốn bán công thức đậu hủ và công thức tương đậu, về phần thực đơn thì ta không muốn bán, nhưng nếu ngươi bán được một phần, cho ta chút lợi nhuận thì được, chưởng quầy thấy thế nào.


Chưởng quầy nghe vậy, lập tức vui mừng khôn xiết.


Cũng gật đầu.

"Tất nhiên như thế thì không thể tốt hơn.

"
Việc này đồng nghĩa với ông ta sẽ không có rủi ro gì.

Đương nhiên, món đậu hủ này ngon như vậy, chắc chẳn sẽ chẳng có vấn đề gì lớn.

Đồ ngon như vậy, sẽ không tồn tại rủi ro nào cả.

Chỉ là Đường cô nương này làm ăn buôn bán mà không hề tham lam chút nào.

Nhìn y phục trên người nàng rất bần, không ngờ nàng lại có cái nhìn thấu đáo đến vậy.

"Ta cảm thấy cô nương nói rất đúng, bây giờ ta làm một bản hiệp ước, chúng ta ký vào, mặt khác, hai công thức kia cô nương định bán với giá bao nhiêu?"
Chưởng quầy tiếp tục đặt câu hỏi.

"Chưởng quầy cảm thấy ta nên đưa ra mức giá bao nhiêu?"
Đường Tuế hỏi lại.

Chưởng quầy suy nghĩ một hồi, trong miệng vẫn còn hương thơm và vị đậu hủ cay, hơn nữa sau này còn hợp tác lâu dài với Đường Tuế.

"Một công thức hai ngàn lượng, cô nương thấy thế nào?"
"Được.

"
Đường Tuế cười gật đầu.


Trong lòng nàng vốn nghĩ hai công thức chỉ được ba ngàn lượng, không ngờ, chưởng quầy này lại hào phóng như vậy, đồng ý trả giá bốn ngàn lượng.

Số tiền này có thể mua được cả một khu đất trong thị trấn rồi.

Không lâu sau, bên chưởng quầy đã chuẩn bị xong bản giao ước, Đường Tuế đọc kỹ lại lần nữa, thấy không có vấn đề gì, liền ký tên mình, ấn dấu tay lên.

"Đường cô nương, hợp tác vui vẻ.

"
Chưởng quầy vui mừng, định xong chuyện này thì trở về ăn mấy miếng đậu hủ kia.

"Mai ta sẽ mang thực đơn tới đây cho ngươi.

"
"Được.

"
Chưởng quầy gật đầu, đưa ngân phiếu cho Đường Tuế.

Đường Tuế nhận lấy ngân phiếu, đưa công thức rồi chào tạm biệt.

Ra khỏi Túy Tiên Cư, Đường Tuế lập tức cất tiền giấy đi, còn đổi một chút bạc vụn.

Nhà mẹ đẻ mở trường tư thục trong thị trấn.

Trên con phố cũ, vòng đi vòng lại, vừa mới tới gần đã nghe được tiếng đọc sách vang lên lanh lảnh.

Đường Tuế nhẹ nhàng gõ cửa, cửa được mở ra.

Mẹ Đường vừa nhìn thấy con gái đứng trước mặt mình, lập tức nở nụ cười.

"Ôi, Tuế Tuế nhà ta về rồi.

"
Vui sướng hớn hở nói xong lời này, bà nhìn đống đồ Đường Tuế xách theo trong tay, lập tức nhíu mày, không đồng ý nói.

"Trong nhà con còn hai đứa nhỏ, có tiền nên tiết kiệm một chút.

".

 
Chương 249: Chương 249


"Chỗ này không mất bao nhiêu tiền đâu.

"
Đường Tuế nói xong, nhét đống đồ vào trong tay mẹ Đường.

"Sao vậy được, món điểm tâm ta thích ăn này tận một lượng bạc một hộp.

Con nha đầu chết tiệt nhà con, không tiếc à.

"
Mẹ Đường nhíu mày: "Hay là con mang đi trả nhé.

"
Đang lúc hai người đang nói chuyện, chị dâu Đường Tuế từ bên trong đi ra, nàng ta cũng nhìn thấy chiếc hộp trong tay hai người, không khỏi nhướng mày.

Trước kia cô em chồng này đến đây cơ bản đều là tống tiền, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà mua đến cả đống đồ ăn đến.

Hiếm lạ, thật đúng là hiếm lạ.

Nhưng mà em chồng lấy đồ đi hay mang đồ gì đến cũng đều không liên quan đến nàng ta, dù sao trong nhà mẹ chồng là chủ, bà muốn cho ai thì cho người đó.

"Tẩu tẩu, ta cũng mua cho ngươi vài thứ này.

"
Đường Tuế đưa một đống lớn đồ ăn cho mẹ Đường, lại lấy một cái hộp nhỏ bên trong ra đưa cho chị dâu.

Chị dâu Đường vẻ mặt giật mình, hôm nay đưa một đống đồ đến đây đã rất hiếm có rồi, thế mà còn có phần cho nàng ta.


Đường Tuế thấy nàng ta ngẩn ngơ, nên cầm tay nàng ta, đặt hộp nhỏ lên lòng bàn tay chị dâu Đường.

Chị dâu Đường cúi đầu nhìn, thế mà là Tuyết Dung Sương của phường Phù Dung, cái này rất đắt, một hộp nhỏ đã có giá ba lượng bạc.

Mẹ Đường cũng nhìn thấy, lập tức vỗ Đường Tuế: "Con sao thế, tiêu tiền lung tung.

"
"Nương.

"
Giọng Đường Tuế mềm mại, con ngươi đen láy dầm dề nhìn mẹ Đường.

Trái tim mẹ Đường lập tức mềm nhũn, không còn chút tức giận nào.

Thật ra bà không giận Đường Tuế, chỉ là cảm thấy nàng tiêu tiền lung tung như vậy, nhà nàng sẽ loạn mất.

"Gần đây con kiếm được một ít tiền, về nhà sẽ bàn bạc với Khương Vân Thần một chút, hẳn là có thể dọn vào thị trấn.

"
"Con muốn vào thị trấn thuê nhà?"
Mẹ Đường cực kỳ vui mừng.

Nếu Tuế Tuế có thể vào thị trấn ở, bọn họ sẽ được gặp nhau thường xuyên hơn, bà cũng có thể giúp đỡ.

"Đúng vậy.


"
Đường Tuế không nói rằng nàng có thể mua nhà.

Dù sao chuyện lớn như vậy, nói ra cũng không thực tế cho lắm.

"Ha ha, tốt quá, chuyện này nương vui lắm, con có muốn ở lại đây ăn cơm không, nương nấu đồ ăn ngon cho con.

"
Mẹ Đường đặt tất cả đồ trong tay xuống đất, cầm tay Đường Tuế, lưu luyến không muốn buông ra.

"Con còn phải về, mấy đứa bé đều đang chờ ở nhà.

"
Đường Tuế lắc đầu.

Trong lòng mẹ Đường không nỡ, nhưng nghĩ lại, cũng không thể nói gì, ở nhà có trẻ con còn rất nhiều việc.

Dù sao sau này cũng có thể trở lại thị trấn, đến lúc đó sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn.

Nàng mua một cái sọt và ít thức ăn ở thị trấn, bỏ hết vào trong xe, ngồi xe trở về.

Vừa về tới nhà, đến trước của liền nhìn thấy hai đứa nhóc Đại Bảo và Tiểu Bảo, cả hai đều đứng lay cánh cửa, vẻ mặt trông mòn con mắt.

Trong lòng Đường Tuế hơi ngọt ngào.

Khi hai đứa nhỏ nhìn thấy Đường Tuế, đều bắt đầu hoan hô.

Tiểu Bảo bước đôi chân ngắn của mình, lộc cộc chạy tới, mãi cho đến khi đứng trước mặt Đường Tuế.

"Nương.

"
Gọi một tiếng ngọt ngào, còn vươn đôi tay nhỏ bé ra ôm chặt lấy Đường Tuế.

.

 
Chương 250: Chương 250


“Tiểu Bảo, mau buông ra, nếu không mẹ sẽ không đi được nữa.


Tiểu Bảo lập tức buông tay ra, đứng sang bên cạnh.

Chờ khi Đường Tuế tiến lên phía trước một bước, Tiểu Bảo cũng nhắm mắt theo đuôi ở phía sau.

Cái miệng nhỏ nhắn luyên tha luyên thuyên không ngừng.

“Nương, mẹ đang vác gì sau lưng vậy!”
“Nương, nương có nhớ Tiểu Bảo không?”
Đường Tuế nghe Tiểu Bảo nói hết câu này đến câu khác, trong lòng có chút ngọt ngào, vươn tay ra nắm lấy tay Tiểu Bảo.

Trả lời hết những câu hỏi.

Một lớn một nhỏ, đi về phía ngôi nhà.

Khi sắp đến cửa, Đường Tuế nhìn thấy Đại Bảo mặt đỏ bừng đang đứng ở đó.

“Đại Bảo, cùng qua đây đi, rửa tay rồi chuẩn bị ăn.


Đường Tuế hét lên một tiếng.

“Biết rồi.


Thoạt đầu Tiểu Bảo trả lời một tiếng.

“Nương.



Sau đó chậm chạp gọi một tiếng nương.

Đường Tuế nghe xong, thấy có chút hiếm lạ.

Nàng quay đầu nhìn về phía Đại Bảo.

Đại Bảo cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt có chút lo lắng.

“Con gọi ta là gì?”
Đường Tuế nở nụ cười, hỏi lại một câu.

“Nương.


Đại Bảo nghĩ rồi, vì sự nghiệp tối ngủ có thể nghe cô bé quàng khăn đỏ, cậu ngước cổ lên, lại hét lên một tiếng.

“Đến đây.


Đường Tuế vươn một cánh tay khác ra, chờ Đại Bảo đến thì nắm lấy.

Thực ra vừa nãy Đại Bảo thấy Tiểu Bảo được nắm tay, được ôm, trong lòng cũng hơi ngứa ngáy, giờ thấy Đường Tuế vươn tay ra, cậu nhóc mỉm cười, tiến lên đi tới trước mặt Đường Tuế, nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay Đường Tuế.

Chà, hoá ra tay của mẹ lại mềm mại như thế.

Đôi mắt Đại Bảo lập tức sáng lên.

Đường Tuế nắm tay hai người họ vào trong phòng bếp, lấy hết thức ăn trong giỏ ra.

Bánh bao thịt hơi nguội nên Đường Tuế cho vào nồi hấp lại.

Hai đứa trẻ chưa từng ăn bánh bao thịt ngon đến vậy, mỗi người cầm một cái, ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ.


Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đi đút bánh bao thịt cho Khương Vân Thành, nếu không sẽ bị điện giật.

Đường Tuế cầm lấy một cái bánh bao: “Hai đứa con cứ ở đây ăn trước, mẹ đi qua chỗ cha.


Thấy hai đứa trẻ đang tập trung tinh thần ăn, nàng cầm lấy bánh bao rời khỏi phòng bếp.

Đến phòng của Khương Vân Thần, Đường Tuế nặn nặn chiếc bánh bao, liếc nhìn Khương Vân Thần vẫn ngồi ở bàn đọc sách.

Dường như Khương Vân Thần nghe thấy tiếng động, khẽ quay đầu nhìn lại, thấy Đường Tuế đứng đờ ra ở đó, không hiểu gì cả.

Hắn không khỏi nhíu mày, giọng nói cũng lạnh hơn vài phần.

“Nàng qua đây làm gì?”
Nghe có vẻ hơi không kiên nhẫn.

Đường Tuế mấp máy môi, lông mi thon dài cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Bàn tay nhỏ trắng nõn giơ lên, lộ ra bánh bao thịt ở trong lòng bàn tay.

“Ta đem bánh bao thịt đến cho chàng.


Khương Vân Thần cau mày, liếc nhìn bánh bao trong tay nàng, bánh bao rất trắng, nhưng lại không trắng bằng tay nàng.

“Không ăn.


Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Khương Vân Thần liền thu hồi ánh mắt lại, trong mắt hiện lên vài phần nguội lạnh.

Đường Tuế nghe xong, trái tim như bị nhấc lên.

Bách độc bất xâm! Nếu vậy thì sao nàng hoàn thành nhiệm vụ được.

Nàng nuốt nước bọt một cái, tự dưng cảm thấy toàn thân Khương Vân Thần như bị khí lạnh bao quanh, làm cho người khác không dám đến gần.

“Cái này ngon lắm đó.


Đường Tuế kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, lại tiến lên trước vài bước.

Luân Hồi Kính: Cảnh báo OOC! Tíc Tíc Tíc!.

 
Chương 251: Chương 251


Luân Hồi Kính: OOC cũng sẽ bị điện giật đó.

Nhưng đúng vào lúc này, ánh mắt tìm tòi nguyên cứu của Khương Vân Thần cũng nhìn về phía Đường Tuế.

“Nàng! có vẻ sợ ta thì phải.

"
Đôi mày dài và hẹp của Khương Vân Thần nhíu lại.

Trong lòng Đường Tuế giật thót một cái, ngón tay đột nhiên siết chặt.

“Chàng nói nhảm gì vậy, ta sợ cái gì chứ?”
Đường Tuế cố gắng hết sức để kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, trừng mắt nhìn Khương Vân Thần, rồi lại hừ lạnh một tiếng.

Nàng sải bước tới chỗ Khương Vân Thần, tiếp tục giơ tay mình lên.

“Ta chỉ muốn chàng ăn bánh bao thôi.

"
Khương Vân Thần nhíu mày, vẫn nhìn Đường Tuế như cũ.

“Ta không ăn.

"
Đường Tuế nghiến răng.

“Cái này rất ngon đó.

"
Nói xong, Đường Tuế cắn một miếng.

Quả nhiên là rất ngon.

Vỏ ngoài của bánh mềm, mang theo mùi thơm ngào ngạt tự nhiên, nhân thịt bên trong cũng ngon, mọng nước.

Thật sự rất ngon.


Đường Thế có chút không nhịn được, lại cắn thêm một cái.

Nhìn bộ dạng này của Đường Tuế, ánh mắt Khương Vân Thần không khỏi nhìn vào môi nàng.

Đỏ hồng, hơi bóng loáng.

Có vẻ như bánh bao thịt này thực sự rất ngon.

Rõ ràng là nói cho mình ăn, nhưng nàng lại đang ăn rất hăng say.

“Chàng cũng cắn một miếng đi.

"
Giọng nói mềm mại trong veo, có chút gì đó giộng Ngô Nông Nhuyễn Ngữ của Giang Nam.

Khương Vân Thần hé môi, Đường Tuế thấy vậy chợt sáng mắt lên.

Nàng đưa tay về phía trước, trực tiếp nhét bánh bao vào trong miệng Khương Vân Thần.

Khương Vân Thần nhíu mày, hơi thở cũng lạnh đi.

Đường Tuế cắn môi dưới, tầm mắt cũng hơi né tránh.

Nàng chớp mắt, nhưng tay không hề buông ra.

Mà cố chấp chờ Khương Vân Thần ăn miếng bánh bao đó.

Cuối cùng Khương Vân Thần cũng cắn một miếng, Đường Tuế như trút được gánh nặng rút tay về.

Ngoài miệng Khương Vân Thần đã bị dính một tầng chất béo.

Hiển nhiên là vừa rồi nàng dùng sức quá mạnh, nhét bánh bao vào miệng hắn, vô tình làm cho dầu mỡ chảy xuống.

“Ta lau giúp chàng.

"
Nói xong, Đường Tuế đưa một bàn tay khác ra xoa xoa khóe miệng và má của Khương Vân Thần.


Thoáng chốc, khuôn mặt Khương Vân Thần lấm lem dầu mỡ.

Khương Vân Thần vươn tay nắm lấy cổ tay mềm mại mang theo hương sữa của nàng.

“Đường Tuế.

"
Giọng của Khương Vân Thần dần trở nên nguy hiểm.

“Nàng cố ý.

"
Đường Tuế bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ, đầu óc co rụt lại: "Ta không có.

"
Nghe như tiếng muỗi kêu.

Rồi chợt ngẫm lại, không thể OOC được, vậy là lại mạnh miệng.

“Ta không có!”
Giọng nói rất lớn.

Khương Vân Thần chỉ cảm thấy màng nhĩ mình sắp bị chọc thủng luôn rồi.

Giọng điệu cảnh báo.

Đường Tuế cúi đầu, nhìn thấy tay phải mình đang cầm bánh bao, cộng với mùi bánh bao thịt tỏa ra trong không khí.

Đường Tuế nhất thời không nhịn nổi nữa.

Nàng đưa tay lên, “A” cắn một ngụm.

Bánh bao nhân thịt thơm lừng ngon ơi là ngon.

Khương Vân Thần thấy nàng không coi ai ra gì bắt đầu ăn bánh bao thì không khỏi nhướng mày.

Xem ra đúng là không thay đổi chút nào, cũng không thật sự sợ hắn, nếu không thì hắn dữ như vậy sao nàng còn có tâm tình ăn bánh bao ở đây.

Luân Hồi Kính: Cưỡng hôn Khương Vân Thần.

Đường Tuế:?
Mới vừa ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, nhưng nghe được câu này của Luân Hồi Kính thiếu chút nữa chết nghẹn luôn rồi.

“Khụ khụ khụ! "
Tiếng ho khan long trời lở đất.

Khương Vân Thần thấy mặt nàng nhanh chóng đỏ bừng.

.

 
Chương 252: Chương 252


Hắn đứng dậy, đưa tay vỗ nhẹ lưng cho nàng.

Đường Tuế một lòng nghĩ tới nhiệm vụ nên lúc ho khan luôn chú ý vào môi Khương Vân Thần.

Vì hoàn thành nhiệm vụ, xông lên nào.

Đường Tuế nhắm mắt lại, tiến công về phía mặt Khương Vân Thần.

Khương Vân Thần đang vỗ lưng cho nàng, không ngờ Đường Tuế lại hành động như vậy.

Gương mặt hai người chạm vào nhau, miệng!
Hàm răng Đường Tuế đập vào môi Khương Vân Thần.

"Shh! "
Khương Vân Thần rên lên một tiếng, đôi môi bị va vào sưng cả lên, còn rách da, chảy máu.

Đường Tuế cũng duỗi tay che miệng mình, đôi mắt to ướt dầm dề.

Ấm ức cực kỳ, lùi về phía sau một bước.

Chính nàng cũng bị va đau đó.

Cảm giác miệng mình cũng bị rách da.

Nàng thấy trên môi Khương Vân Thần toàn là máu, trong lòng cũng sợ hãi.

Không phải miệng nàng cũng toàn máu đấy chứ?
Vậy là Đường Tuế dùng tay lau miệng, phát hiện không có vết máu.

Lúc bấy giờ nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy! lần đụng chạm này, chỉ có mình Khương Vân Thần bị thương thôi.

Nghĩ nghĩ, Đường Tuế nâng mi, nhìn thoáng qua Khương Vân Thần.

Đôi môi mỏng của hắn đã nhiễm lên ít máu.


"Đường Tuế, rốt cuộc nàng muốn làm gì?"
Khương Vân Thần nhướng mày, không vui liếc qua Đường Tuế một cái.

Rồi duỗi tay lau máu tươi trên môi, ánh mắt thâm sâu.

"Ta muốn hôn chàng.

"
Đường Tuế nói rồi liếm môi, có hơi chột dạ.

Nhưng nghĩ đến việc OOC thì lại cảm thấy cần phải bày ra bộ dạng chính trực, không thể mập mờ, phải hung dữ lên.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Khương Vân Thần, Đường Tuế hơi hất cằm, hung dữ.

"Ta cứ muốn hôn chàng đấy, thì sao?"
"Con cái cũng đều có rồi.

"
Nghĩ đến bọn trẻ, Đường Tuế cây ngay không sợ chết đứng.

Danh chính ngôn thuận, hôn một cái thì như nào.

Đôi mắt nàng sáng lên, giống như những vì sao tụ lại, hàng mi mảnh dài khẽ rung động, giống đang giả vờ mạnh mẽ.

"Nàng hôn đi.

"
Bất chợt, Khương Vân Thần nói.

Đồng thời, hắn còn nhắm hai mắt lại.

Đường Tuế:!!!
Gì cơ? Nàng không nghe nhầm đấy chứ?
"Mau lên.

"

Khương Vân Thần nhắm hai mắt, chờ hồi lâu mà không thấy động tĩnh của Đường Tuế, có thể đoán được, Đường Tuế đang nhìn chằm chằm hắn.

Dưới ánh mắt nàng, Khương Vân Thần chỉ cảm thấy vành tai nóng ran.

"À, được thôi.

"
Đường Tuế nghe giọng hắn dường như có chút gấp không chờ nổi.

Nàng không khỏi cong môi.

Rồi kiêu ngạo hừ một tiếng.

Đặc biệt là khi chỉ cách nhau một gang tay, nhìn được đôi môi của Khương Vân Thần.

Có hơi sưng đỏ, bên trên còn vương tơ máu.

Cái này! Chắc là đau lắm!
Đường Tuế dùng đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm môi.

Là do nàng vừa đụng vào môi hắn.

Đường Tuế liếc mắt nhìn một cái, thấy miệng vết thương trên môi hắn vẫn còn tơ máu.

Nhất thời, nàng hơi đau lòng.

Nhích lại gần hơn.

Rồi nhẹ nhàng thè luõi, liếm từng cái một lên môi Khương Vân Thần.

Muốn liếm sạch máu trên đó.

Khương Vân Thần không cảm thấy đau, chỉ thấy hơi ngứa.

Bỗng nhiên hắn mở mắt ra, duỗi tay đè mặt Đường Tuế lại.

Đường Tuế chớp mắt, trái tim cũng loạn nhịp.

Đôi môi nhanh chóng tách ra.

Một lúc sau, đôi môi mỏng của Khương Vân Thần lại áp xuống.

Mang theo hơi lạnh của tuyết sương đầu mùa.

Rõ ràng trông nho nhã lịch sự như thế, nhưng nụ hôn lại thô bạo, còn theo ý muốn chiếm đoạt.

.

 
Chương 253: Chương 253


Những sự dịu dàng nhã nhặn trước đây cũng đều là giả sao?
Đường Tuế ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã chìm đắm vào vòng lưới hắn giăng ra.

Bị trói chặt, không tránh thoát được.

Cuối cùng cũng nghe thấy Luân Hồi Kính thông báo, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Khương Vân Thần bỗng nhiên buông Đường Tuế ra.

Cơ thể Đường Tuế mềm nhũn, chống bàn, khó khăn lắm mới đứng dậy được.

Đúng lúc này, hai đứa nhóc Đại Bảo và Tiểu Bảo dắt tay nhau, đồng thời xuất hiện trước của.

"Cha, nương, hai người đang giành ăn bánh bao sao?"
Tiểu bảo mở to mắt, đứng im nhìn chằm chằm hai người họ.

Đặc biệt là nhìn đôi môi của hai người đều hơi sưng đỏ, trên môi cha còn có cả vệt máu.

Chắc chắc là giành bánh bao, cướp quá kịch liệt.

"Cha, nương.

"
Tiểu Bảo cũng giơ chiếc bánh bao đang ăn dở trên tay mình ra.

"Hay là hai người ăn đi, đừng giành nhau.

"
Đường Tuế bị ánh mắt của hai đứa nhỏ nhìn đến nỗi không dám ngẩng đầu.

"Ta với cha con không ăn đâu, các con ăn đi.

"
Khương Vân Thần đứng đậy, bước qua, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng âu yếm sờ đầu hai đứa nhỏ.


"Ta tới phòng bếp tìm cơm ăn.

"
Đường Tuế hơi hoảng loạn, vội vàng bước qua hai đứa bé, đi vào trong bếp.

"Chúng ta đi cùng nương đi, cha đọc sách trước nhé!"
Chúng cầm tay nhau rời đi.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều đi hết, Khương Vân Thần vươn ngón tay, nhẹ nhàng sờ môi mình.

Vẻ mặt bí hiểm.

Đường Tuế ở trong phòng bếp, nhìn mấy miếng đậu phụ trong chậu nước bên cạnh.

Nghĩ nghĩ, nàng định làm gì đó cho hai đứa nhỏ ăn.

"Các con có đói bụng không?"
Đường Tuế nhìn hai đứa nhóc lại đây, khẽ hỏi.

"Đói ạ.

"
Dường như hai đứa bé đã nhìn ra Đường Tuế muốn làm đồ ăn ngon, chúng càng mong chờ.

Hai đứa bê ghế nhỏ ra cửa ngồi, hai đôi mắt như trái nho giống hệt nhau yên lặng nhìn Đường Tuế.

"Vậy thì! Uống một ít tào phớ trước đi.

"
Đường Tuế nghĩ nghĩ, làm cho hai đứa một chén tào phớ ngọt.

Hai đứa mới ba tuổi, ăn không được bao nhiêu, lỡ như ăn nhiều quá sẽ không ăn được bữa tối nữa.

“Ngon quá, nương, cái này mềm ơi là mềm.


"
Tiểu Bảo vừa mới cắn một miếng, liền ngẩng đầu lên, hưng phấn nhìn Đường Tuế.

Đường Tuế khẽ gật đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười tràn đầy ngọt ngào.

"Ta mang cho cha con một ít.

"
Đường Tuế nhìn ít tào phớ còn dư lại, vốn dĩ định làm tào phớ mặn, cho chút ớt cay vào.

Nhưng nghĩ lại, miệng Khương Vân Thần đang bị rách da, nếu ăn cái đó, chắc chắn sẽ rất đau rát.

Cuối cùng vẫn từ bỏ.

Đường Tuế lại làm một chén tào phớ ngọt đưa qua.

Nhẹ nhàng đặt chén nhỏ lên bàn Khương Vân Thần.

"Chàng ăn trước đi, còn lâu mới đến giờ cơm tối.

"
Nói xong, Đường Tuế không nhìn Khương Vân Thần cái nào, vội vàng chạy ra ngoài.

Khương Vân Thần nhìn bóng dáng hoảng hốt rời đi của Đường Tuế, hơi nhướng mày.

Hắn nhìn bên trong cái chén nhỏ trước mặt, thứ đồ màu trắng, bên trên còn được điểm xuyết một ít mứt hoa quả, tầng trên cùng rải một lớp đường trắng.

Ngửi mùi có vẻ hơi ngọt.

Khương Vân Thần cầm cái thìa lên, nhẹ nhàng gõ lên tào phớ.

Mềm như bông, rất đàn hồi.

Có hơi giống! bàn tay của Đường Tuế.

Thoáng chốc lại suy nghĩ miên man, đáy mắt Khương Vân Thần hơi tối lại.

Múc một miếng tào phớ cho vào miệng, vị ngọt ngào ngay lập tức tràn ra.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -10, tổng còn 80.

Củ Cải Nhỏ đúng là quá đỉnh! Kẻ mạnh như vậy mà cũng đánh bại được.

.

 
Chương 254: Chương 254


Đường Tuế: Ta cảm thấy, nếu mi ít giao mấy nhiệm vụ tào lao cho ta, ta có thể hoàn thành càng nhanh hơn.

Nghe được lời này, Luân Hồi Kính lập tức im lặng giả chết.

Đường Tuế không dừng lại công việc trong tay, trong lòng lại không ngừng nghĩ ngợi về giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần.

Có phải nàng nên cho hắn ăn nhiều hơn một chút, giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần sẽ giảm xuống, cũng sẽ tốt hơn.

Đường Tuế mím môi, đáy mắt lấp lánh lên.

Cứ như vậy, chẳng phải là ngày giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần hoàn toàn xóa hết sắp tới sao.

Đường Tuế đang làm đồ ăn thì Khương Tiểu Muội đi tới.

"Tẩu tử, ngươi có chuyện gì cần ta giúp không?"
Khương Tiểu Muội nói, vành mắt hơi phiếm hồng.

Đường Tuế nhận ra có gì đó không ổn: "Tiểu Muội, có phải ngươi đã khóc không, xảy ra chuyện gì rồi?"
Những chuyện này, chắc chắn Khương Tiểu Muội rất ngại nói trước mặt Khương Vân Thần, nhưng chị dâu trước kia đều không thèm để ý, nàng ấy đương nhiên sẽ không nói.

Nhưng chị dâu bây giờ thì khác.

Giọng nói mềm mại dịu dàng, nghe rất hay.

Khiến nàng ấy muốn gần gũi.

Vậy là, những uất ức trong lòng Khương Tiểu Muội nháy mắt tràn ra, nước mắt cũng chảy ào ào xuống.

"Tẩu tử! Hu hu, nương ta muốn gả ta với người góa vợ ở thôn bên cạnh, ta nghe người ta nói, người nọ đã gần 40 tuổi, còn thích nhậu nhẹt đánh người, vợ trước của ông ta đã bị đánh chết đấy, tẩu tử, ta sợ lắm.


"
Đường Tuế nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Có còn là con người không.

Khương Tiểu Muội mới mười ba tuổi thôi.

Tuy nói là mười ba tuổi, nhưng không được ăn uống đầy đủ, cả người khô quắt, nhìn chẳng có tí thịt nào, trông như mới tám chín tuổi.

Vừa nhìn là biết suy dinh dưỡng.

Một đứa trẻ như vậy, lại bị tùy tiện gả ra ngoài, còn là một kẻ góa vợ say rượu đánh người.

Đường Tuế tức giận đến mức thở phì phì, gương mặt trắng như sứ giận đến nỗi đỏ bừng.

Nàng kéo tay Khương Tiểu Muội, đi tới chỗ Khương Vân Thần.

"Khương Vân Thần.

"
Bởi vì quá tức giận nên tiếng gọi này cũng ẩn chứa sự giận dữ.

Chỉ là, Khương Vân Thần lại nghe thành hờn dỗi.

Bất chợt, trong lòng Khương Vân Thần là lạ, ngón tay thon dài cũng khẽ giật.

"Sao thế?"
Giọng điệu thản nhiên bình tĩnh.


"Chàng có biết cha mẹ chàng tệ đến mức nào không? Thế mà lại muốn gả Tiểu Muội cho một kẻ góa vợ say rượu đánh người.

"
"Tóm lại là ta sẽ không để Tiểu Muội bị chà đạp như vậy, ta không muốn.


Nói xong, Đường Tuế rất sợ Khương Vân Thần không đứng về phía họ, nàng duỗi tay ôm lấy Khương Tiểu Muội.

Khương Vân Thần nhìn hành động của Đường Tuế, không khỏi hơi nhướng mày, trước đây rất hiếm khi thấy nàng như vậy.

Truyện Khác
Thế mà nàng che chở Tiểu Muội như thế.

Không khỏi cảm động.

"Ta sẽ không để Tiểu Muội gả qua đó.


Đường Tuế đứng dậy.

Khương Tiểu Muội đầu tiên là vui sướng, ngay sau đó lại khóc lóc lắc đầu.

"Không thể nào, cha mẹ sẽ không đồng ý đâu, người góa vợ kia nói sẽ cho hai mươi lượng bạc, bọn họ! Không nỡ bỏ qua số tiền này, hu hu hu.

"
Bình thường gả cưới con gái, lễ hỏi chỉ có mấy lượng bạc đã coi như cao lắm rồi.

Đây còn là hai mươi lượng, cha mẹ nàng ấy chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ.

"Không phải chỉ hai mươi lượng sao? Ta cho!"
Đường Tuế còn tưởng bao nhiêu tiền, nàng vỗ ngực, giải quyết một cách dứt khoát.

Chỉ là, khi nàng vừa thốt ra lời này, ánh mắt Khương Vân Thần và Khương Tiểu Muội đều dừng trên người nàng.

Đặc biệt là Khương Vân Thần, trong ánh mắt có ý dò xét.

.

 
Chương 255: Chương 255


"Tẩu tử, là hai mươi lượng đó.

"
Khương Tiểu Muội trợn tròn mắt, cả người co rúm lại nói.

Đường Tuế nghe vậy, cảm thấy nàng có nghe nhầm đâu.

"Tiểu Muội, tiền này tẩu tử cho muội.

"
Nói xong, Đường Tuế đi ra ngoài cầm hai nén bạc vào, đặt vào tay Khương Tiểu Muội.

Vẻ mặt của Khương Tiểu Muội dại ra, dường như nàng ấy không ngờ đến, tẩu tử lại có thể cho mình hai mươi lượng bạc.

Đây!
"Tẩu tử, nhiều quá rồi, ta! "
Sắc mặt Khương Tiểu Muội đỏ bừng lên, tuy nàng ấy thực sự rất cần hai mươi lượng bạc cứu mạng này, nhưng mà! Đây cũng nhiều quá, nàng ấy sao có thể ích kỉ như vậy được.

Nói xong, Khương Tiểu Muội nhét bạc vào tay Đường Tuế.

"Nhiều cái gì.

Thứ nhất, ta vốn không cảm thấy đây là số tiền lớn, hơn nữa, dù nhiều thì thế nào, cũng đâu thể so được với hạnh phúc sau này của muội.

"
Đường Tuế không nói hai lời, lại nhét hai mươi lượng bạc vào tay của Khương Tiểu Muội.

Khương Tiểu Muội nước mắt lưng tròng, hai tay cầm lấy nén bạc, không biết nên làm thế nào cho đúng.

Trong mắt trong lòng đều là sự cảm kích đối với Đường Tuế.

"Không được.


"
Bỗng nhiên, Khương Vân Thần ở phía sau lên tiếng.

Đường Tuế nghe vậy thì quay đầu lại nhìn chằm chằm Khương Vân Thần.

"Chàng nói gì?"
Đường Tuế trợn mắt.

Sao lại không được, không phải nên suy nghĩ cho Tiểu Muội trước sao?
Thế mà còn nói là không được!
"Vì sao?"
Đường Tuế thấy Khương Vân Thần vẫn luôn không nói chuyện, tiến lên vài bước túm lấy cổ tay hắn.

Khương Vân Thần nhíu mày.

"Bọn họ là một đám thấy tiền sáng mắt, nếu hôm nay Tiểu Muội tránh được một kiếp, về sau chắc chắn sẽ còn những gia đình khác, chỉ cần cho tiền, bọn họ vẫn sẽ tống Tiểu Muội đi.

"
Đường Tuế vừa nghe vậy thì gật đầu.

"Chàng nói đúng.

"
Nàng buông tay áo hắn ra, nghiêng đầu nhìn Khương Tiểu Muội đang phát ngốc bên cạnh, bèn đi đến trước mặt nàng ấy.

Những lời này của Đường Tuế làm cho người ta rất an tâm.

Khương Tiểu Muội nhanh chóng vui vẻ lên.

"Tiểu Muội, để tam ca muội từ từ nghĩ, muội theo tỷ vào phòng bếp nấu cơm thôi.

"

Nói với Khương Tiểu Muội xong, Đường Tuế lại nhìn Khương Vân Thần ở bên cạnh.

Nói xong, Đường Tuế dẫn Khương Tiểu Muội ra ngoài.

Khương Vân Thần đứng đó nhìn theo bóng dáng hai người họ, ánh mắt cực kì nóng bỏng.

Đường Tuế quay về phòng bếp, rất nhanh sau đó đã nghe thấy âm thanh thông báo của Luân Hồi Kính.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -10, tổng còn 70, tiếp tục cố gắng nhé!
Đường Tuế vừa nghe vậy thì cả người tràn đầy năng lượng.

Tiếp tục vùi đầu làm đồ ăn ngon.

Khương Tiểu Muội ngồi sau bếp giúp Đường Tuế nhóm lửa.

Nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuế, trong ánh mắt đều mang ý biết ơn.

Nếu là trước kia, nàng rất sợ hãi người tẩu tử này.

Ở trước mặt nàng, nàng ấy rất sợ mình làm sai.

Nhưng mà hiện tại thì không giống vậy nữa.

Tẩu tử thật lòng đối tốt với nàng ấy, ôi, không biết tam ca có cách nào để một lần vất vả, cả đời nhãn nhã không.

Nếu có thể luôn sống trong nhà của tam ca thì tốt rồi.

Khương Tiểu Muội cũng biết, suy nghĩ này của nàng ấy có chút tham lam.

Nàng ấy cúi đầu thở dài một tiếng.

Tiểu Bảo Đại Bảo đứng bên cạnh thấy nàng ấy như vậy thì không khỏi lên tiếng khuyên.

"Cô nhỏ, không cần phải thở dài.

"
"Đợi chút nữa, nương sẽ làm đồ ăn ngon cho cô nhỏ.

"
Nghe Đại Bảo Tiểu Bảo nói vậy, trong mắt Đường Tuế hiện lên ý cười.

.

 
Chương 256: Chương 256


"Ta biết rồi.

"
Chuyện của nàng ấy đã khiến cho ca ca và tẩu tẩu lo lắng.

Nàng ấy không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn nhỏ nữa.

Đường Tuế tiếp tục nấu cơm, mùi thơm tràn ngập trong không khí.

Rất nhanh, nàng dùng đậu phụ còn dư lại làm món đậu phụ trộn lòng đỏ trứng gà, một món canh tôm trứng thêm đậu hủ, một món đậu xào rau, cuối cùng còn dùng váng sữa đậu nành làm canh thịt.

Nấu xong, thì bê bát cơm đặt lên bàn với Khương Tiểu Muội.

Đôi mắt Khương Tiểu Muội sáng lấp lánh, vẻ mặt không thể tin được.

"Tẩu tử, tẩu giỏi quá, sao cái gì cũng biết làm vậy, đúng là quá đỉnh.

"
Tiểu Bảo Đại Bảo bên cạnh cũng chung niềm tự hào.

He he he, mẫu thân chúng nó siêu giỏi.

Đồ ăn ngon gì cũng biết làm.

Đã thế còn rất ngon nữa.

Nếu chúng ra ngoài khoe với lũ trẻ khác, bọn nó cũng không dám tin.

Ngay lúc này, Khương Tiểu Muội có chỗ không hiểu, cảm giác tẩu tử bây giờ rất hiền huệ chứ không hề hung ác giống như hồi trước.

Nàng ấy hỏi một chút chắc là không có vấn đề gì.

"Tẩu tử, sao trước kia ngươi không nấu thế?"
Đường Tuế hơi sửng sốt.

"Trước kia cha mẹ ta bắt ta gả cho ca ca muội, ta không bằng lòng cho lắm, vốn đã quen sống trong thị trấn, bỗng nhiên lại đến nông thôn, cha mẹ muội lại là kiểu người đó, khiến ta rất không thích.


"
"Cho nên giống như bất chợt mất hy vọng sống, ta cảm thấy sống lộn xộn qua ngày là được.

"
"Thì ra là vậy.

"
Khương Tiểu Muội gật mạnh đầu.

"Nhà chúng ta nghèo quá, tẩu tử tới đây sống không quen là chuyện bình thường.

"
"Vả lại ca ca ta thì luôn đọc sách ở bên ngoài, không thể để ý chuyện nhà, cha mẹ muội lại có thái độ kiểu đó với tẩu tẩu, rất không tốt.

"
"Đúng đúng đúng.

"
Hai đứa nhỏ bên cạnh lúc này cũng nhất trí gật đầu, thì ra trước kia chúng nó toàn trách oan mẫu thân.

"Nương, đừng trách chúng con.

"
Đại Bảo và Tiểu Bảo đều cảm thấy rất có lỗi, hai đứa đều nắm lấy tay Đường Tuế xin lỗi.

Nàng nói bừa vậy thôi, nhưng bây giờ ba đứa nhỏ đều nhìn nàng vói vẻ mặt đầy hối lỗi.

Cái này thật sự! Có hơi!
Hình như có chỗ nào sai sai thì phải.

"Được rồi, ăn cơm thôi.

"
Đường Tuế nhanh chóng nói lảng sang đề tài khác, cùng lúc sai Đại Bảo đi gọi Khương Vân Thần.


Nhưng đúng lúc này, Khương Vân Thần đi từ ngoài vào.

"Cha tới rồi.

"
Đại Bảo và Tiểu Bảo vừa thấy Khương Vân Thần tiến vào, chúng đều bắt đầu hoan hô.

He he, tốt quá.

Nghĩ đến bây giờ được ăn gì đó đã cảm thấy cực kỳ vui vẻ rồi.

Vẻ mặt Đường Tuế lại hơi khác thường, không biết lời nàng vừa nói có bị Khương Vân Thần nghe thấy không.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -5, tổng còn 65, uầy, Củ Cải Nhỏ quá giỏi, quá đỉnh luôn.

Nghe Luân Hồi Kính khen ngợi, Đường Tuế có chút thờ ơ.

Về phần nó gọi nàng là Củ Cải Nhỏ, nàng càng không để ý.

Cùng lắm thì coi như không nghe thấy thôi.

Dù sao chuyện nàng là nhân sâm, không phải người khác nói một chút là có thể thay đổi.

Đùa à.

Người một nhà ngồi xuống, cầm đũa lên ăn cơm.

Rất kỳ lạ, rõ ràng không phải thịt, nhưng lại ăn ngon như vậy.

"Nương nấu ăn ngon quá đi mất.

"
Đại Bảo ngọt ngào khen.

Đường Tuế nghe thế, đôi mắt cười cong cong.

"Đúng vậy, ngon cực kỳ, trước giờ con chưa ăn món nào ngon như vậy.

"
Tính tình Khương Tiểu Muội thuộc kiểu ngại ngùng, nàng ấy cúi đầu, gương mặt nhỏ đỏ bừng.

Gật đầu một cái.

"Cha, cha thấy có ngon không?"
Tiểu Bảo thấy Khương Vân Thần không phát biểu ý kiến, nhanh chóng truy hỏi.

.

 
Chương 257: Chương 257


Nhất thời, 6 con mắt đều nhìn chằm chằm Khương Vân Thần.

Khương Vân Thần đang ăn ngon, thình lình bị mấy đứa trẻ nhìn chằm chằm làm hắn hơi mất tự nhiên.

"Ngon không ạ?"
Tiểu Bảo lại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hỏi.

"Ngon.

"
Khương Vân Thần nói xong, lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Vị họ sợ Khương Vân Thần nói lời gì đó không tốt, ảnh hưởng tới tâm trạng của hai người bọn họ.

Còn bây giờ, ai cũng vui vẻ.

Mọi người tiếp tục ăn.

Cơm nước xong xuôi, Khương Tiểu Muội mới rụt rè nhìn về phía Khương Vân Thần.

"Đại ca, chuyện này, nói thế nào nhỉ?"
Nói xong, hai tay Khương Tiểu Muội cũng xoắn xuýt loại.

Dường như đang rất lo lắng.

"Hôm nay muội trở về cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, tất cả giao cho huynh xử lý.

"
Nói xong lời này, Khương Vân Thần lại nhìn Đường Tuế bên cạnh.

"Ngày mai nàng đưa Tiểu Muội cùng vào thị trấn đi.

"
Khương Tiểu Muội và Đường Tuế đều gật đầu.


Chỉ là gật đầu xong, hai người đều sửng sốt.

"Có ý gì?"
Đường Tuế hỏi lại.

Nghe Khương Vân Thần nói xong, Đường Tuế nhíu mày: "Vậy khế ước bán mình của Tiểu Muội thì ai viết.

"
Khương Vân Thần không nói gì, chỉ nhìn Đường Tuế.

“Hả?” Đường Tuế duỗi tay chỉ vào mặt mình: “Ta sao?”
"Thế không tốt lắm đâu.

"
Đường Tuế lắc đầu, lập tức từ chối.

Chuyện này sao có thể.

"Tiểu Muội, muội đồng ý không?"
Khương Tiểu Muội vội vàng gật đầu lia lịa.

"Được chứ, tẩu tử, ta đồng ý mà, không sao đâu.

"
"Chỉ là! Ca ca, như vậy có phải muội không thể ở trong thôn nữa không?"
Trong lòng Khương Tiểu Muội hơi sốt ruột, tuy nói nàng đã thoát thân, nhưng! Nàng không có cách nào để ở lại nơi này.

Nàng muốn nương tựa vào ca ca tẩu tẩu.

"Muội đừng lo, sau này chúng ta sẽ trở lại sống trong thị trấn.

"
Lời này của Khương Vân Thần như cho Khương Tiểu Muội một liều thuốc an thần.


Đường Tuế cũng gãi đầu, không ngờ nàng chưa nói gì lại có thể trở về sống trong thị trấn.

Nhưng mà! tối nay cũng phải báo cho Khương Vân Thần một tiếng.

Chuyện đã được quyết định, sau khi ăn xong, Khương Tiểu Muội giúp Khương Vân Thần rửa chén đũa.

Sau đó mới trở về.

Đường Tuế nấu nước, tắm sạch sẽ cho hai đứa nhỏ, cho chúng lên giường nằm.

"Nương, nương kể chuyện được không?"
Tiểu Bảo mong chờ nhìn Đường Tuế.

"Đúng vậy, nương, con muốn nghe truyện cô bé quàng khăn đỏ.

"
Cuối cùng cũng đến đoạn này, nó chờ cả tối chẳng phải vì cái này sao?
"Các con chờ ta một lát, ta đi nói vài lời với cha các con đã.

"
Đường Tuế nhéo nhéo hai cái má béo mềm của hai đứa nhỏ, chờ chúng đồng ý, nàng mới xoay người đi ra ngoài.

Luân Hồi Kính: Khiến Khương Vân Thần rửa chân cho cô.

Đường Tuế vừa nghe thấy nhiệm vụ này, bước chân vốn nhẹ nhàng nháy mắt cứng đờ lại.

Luân Hồi Kính! Mi làm gì thế!
Trong lòng Đường Tuế hét lớn, cũng không chờ Luân Hồi Kính đáp lại.

Đúng là hố người mà.

Đường Tuế cắn môi, bước vào phòng Khương Vân Thần.

Đúng lúc hắn đang rửa chân.

Đường Tuế nhìn thoáng qua, lập tức nghĩ tới nhiệm vụ phải hoàn thành kia, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

"Khương Vân Thần.

"
Đường Tuế cúi đầu, ấp úng gọi một tiếng.

.

 
Chương 258: Chương 258


"Ừ?"
Khương Vân Thần vừa ngẩng đầu vừa lau chân.

Một lúc lâu sau vẫn không thấy Đường Tuế nói chuyện, hắn bèn đi đến trước mặt Đường Tuế.

"Sao thế?"
Nhưng mà.

Nhiệm vụ càng quan trọng hơn, nàng không muốn bị điện giật nữa đâu.

Nàng siết chặt tay rồi ngửa đầu lên, đôi mắt ngập nước lấp lánh nhìn Khương Vân Thần.

"Ta cũng muốn rửa chân.

"
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào, mang theo chút trong trẻo, giống như đang bước trên mây.

"Bên trong nồi vẫn còn nước, ta giúp nàng nhé?"
Khương Vân Thần thấy nàng vẫn đứng yên, thì thử hỏi.

"Được.

"
Đường Tuế gật đầu, lập tức ngồi xuống mép giường.

Giường này có hơi cao, Đường Tuế ngồi trên giường đong đưa hai chân, trông rất thong dong.

Khương Vân Thần thấy bàn chân bỏ bé của nàng khẽ đong đưa, dường như đã đong đưa vào tận trái tim hắn.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -5, tổng còn 60.

Hả?
Đường Tuế khó hiểu ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn chằm chằm Khương Vân Thần.

Nàng cũng đâu có làm gì.


Trái lại, Khương Vân Thần còn giúp nàng làm việc cơ mà, sao giá trị hắc hóa lại giảm nhỉ?
Ngay lúc ánh mắt Khương Vân Thần và Đường Tuế chạm vào nhau, vẻ mặt của Khương Vân Thần có hơi mất tự nhiên.

Hắn xoay người ra ngoài, đi vào phòng bếp múc nước.

Đường Tuế cởi giày ra, cảm giác đôi chân lộ ra ngoài có hơi lạnh, bèn vội vàng nhét nó vào chăn.

Lạnh đến co ro, cực kì khó chịu.

Một lát sau, Khương Vân Thần bê chậu nước đi vào.

Khương Vân Thần hỏi, thấy Đường Tuế đã cởi giày ra, bèn đặt chậu nước xuống xuống trước mặt nàng.

"Chàng rửa chân giúp ta đi.

"
Đôi chân của Đường Tuế trắng như tuyết, đang định thả vào chậu nước ấm.

Nàng giả vờ hung dữ lên giọng với Khương Vân Thần.

Khương Vân Thần cũng không cảm thấy khó chịu gì, trái lại trong lòng còn có chút kích động.

"A.

"
Một giây sau, Đường Tuế hét to một tiếng.

Vội vàng rụt chân ra khỏi chậu nước.

Nước thật sự rất nóng, bàn chân của nàng bị nóng đến đỏ bừng lên.

"Nước nóng quá.

"
Đôi mắt của Đường Tuế ướt sũng, nước mắt chảy dài.


Khương Vân Thần không nói hai lời, đi ra ngoài, rất nhanh sau đó lại bê một chậu nước lạnh vào.

Sau đó hòa một chút nước lạnh và chậu nước nóng của Đường Tuế.

"Bây giờ thử lại xem.

"
Giọng Khương Vân Thần rấy trầm thấp êm tai.

Đường Tuế nhìn thoáng qua chậu nước, hơi do dự.

"Sợ! bỏng.

"
Đường Tuế nhỏ giọng nói, có hơi khẩn trương.

"Không sao cả, tin ta.

"
Nói xong, bàn chân nhỏ của Đường Tuế đã bị Khương Vân Thần nắm trong lòng bàn tay.

Chậm rãi đặt chân nàng vào trong chậu nước, lúc tay hắn nâng bàn chân Đường Tuế, không hiểu sao trong lòng lại có cảm xúc hồi hộp.

Chân của nàng, có phải bé quá rồi không?
Thật không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa, da thịt của nàng thật sự rất mềm mại, giống như trứng gà bóc vỏ, còn trắng mềm hơn đậu hũ mà hôm nay hắn ăn.

Thịch! thịch!
Khương Vân Thần lập tức nghe thấy nhịp tim mình.

Đường Tuế vốn có chút sợ hãi hồi hộp, sợ nước vẫn còn nóng.

Nhưng chờ đến khi Khương Vân Thần nắm lấy bàn chân nàng, thả vào chậu nước nóng, nàng mới phát hiện ra nó cũng không nóng đến vậy.

Nhiệm vụ nhanh chóng hoàn thành.

Gần như là âm thanh thông báo vừa dứt, Đường Tuế đã rút chân của mình ra, lấy tấm vải trên giường hắn lau khô chân.

"Được rồi.

"
Ánh mắt Đường Tuế trong suốt, khóe miệng còn nở một nụ cười.

Khương Vân Thần vẫn duy trì tư thế ngồi xổm như trước.

Sao hắn lại có cảm giác bị người ta dùng xong rồi vứt bỏ nhỉ?.

 
Chương 259: Chương 259


Cảm ơn chàng.

"
Giọng Đường Tuế vừa mềm mại vừa ngọt ngào, con ngươi đen nhánh cũng lấp lánh ánh sao.

Rửa chân xong, nàng lại tiếp tục nhét chân vào trong chăn.

"Khương Vân Thần, ta có chuyện muốn nói với chàng.

"
Đường Tuế ngửa đầu lên nhìn hắn không chớp mắt.

Khương Vân Thần khẽ gật đầu, tiến lên phía trước vài bước, đứng trước mặt Đường Tuế.

Tầm mắt của hắn dừng lại bàn chân nhỏ dưới lớp chăn của nàng.

"Chuyện gì?"
"Lúc trước, ta nghe chàng nói muốn lên thị trấn ở hả?"
Liên quan đến hoàn cảnh sống sau này, trong lòng Đường Tuế vẫn còn có chút sợ hãi, nên nàng phải hỏi cho rõ ràng.

"Ừm, trong tay ta có chút tiền nên ta muốn thuê một cái tiểu viện, đưa mọi người lên sống cùng.

"
Khương Vân Thần suy nghĩ một lát, rồi nói rõ tất cả những tính toán trong lòng.

"Số tiền trong tay ta đủ mua một căn nhà, ta nghĩ! hay là chúng ta mua luôn một căn nhà đi?"
Đường Tuế siết chặt ngón tay, cảm thấy việc này vẫn nên nói cho rõ ràng.

"Một căn nhà trên trấn ít nhất cũng phải trên dưới một ngàn lượng, số tiền trên người nàng có đủ không?"
Khương Vân Thần hỏi.

Đường Tuế gật đầu thật mạnh.

"Nàng! "
Khương Vân Thần dù thắc mắc nhưng vẫn không hỏi ra lời.


Có chút muốn nói lại thôi.

"Có phải chàng muốn hỏi ta lấy tiền từ đâu đúng không? Nếu ta đã chọn sẽ sống hòa hợp với chàng, thì sẽ không giấu chàng chuyện gì cả, số tiền đó là do ta bán một số công thức kiếm được.

"
Đường Tuế không chút giấu giếm, dứt khoát kể rõ mọi chuyện.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần-10, tổng còn 50.

Hả?
Trong lòng Đường Tuế khẽ giật mình, trợn tròn mắt nhìn Khương Vân Thần.

Khương Vân Thần bị nàng nhìn đến không được tự nhiên.

"Vậy, ngày mai cả nhà chúng ta cùng lên trấn nhé?"
Đường Tuế vừa nghe đã gật đầu.

"Đi chứ, đúng lúc Đại Bảo Tiểu Bảo vẫn chưa từng đến đó, chúng ta cùng đưa bọn nhỏ đi chơi cũng tốt.

"
Nói xong, Đường Tuế vội vàng xỏ giày đi ra ngoài.

Một lát sau, nàng đã đến một gian phòng khác.

Hai đứa trẻ ngồi trên giường nhìn Đường Tuế bằng đôi mắt trông mong.

Vốn hai đứa có chút uể oải, nhưng vừa nhìn thấy Đường Tuế, thì lập tức tràn đầy sức sống.

"Nương.

"
Hai đứa bé dịch vào trong, dành phần giường bên ngoài cho Đường Tuế.

Tiểu Bảo ngủ ở tận trong cùng, phát hiện mình còn cách nương một người là Đại Bảo.


Nhất thời bé tủi thân lên tiếng.

"Không có việc gì, hai con đều bé như vậy, nương có thể lập tức ôm cả hai đứa.

"
Nói xong, Đường Tuế nằm nghiêng lại, ôm cả hai đứa bé vào ngực.

Tiểu Bảo thấy vậy thì cúi đầu nở nụ cười.

"Hai đứa nhắm mắt lại đi, nương kể chuyện cho các con nghe.

"
Hai đứa bé nghe thấy âm thanh mềm mại dịu dàng của Đường Tuế thì nhắm mắt lại.

Im lặng hy vọng có thể nhanh được nghe nương kể chuyện.

Thật ra lúc kể được một nửa, Tiểu Bảo đã ngủ mất rồi.

Theo bản năng, Đường Tuế im lặng không kể nữa.

Nhưng mà, bỗng nhiên Đại Bảo lại mở mắt ra.

Cặp mắt to tròn trong veo đầy chờ mong.

"Nương, con còn muốn nghe.

"
Âm thanh của Đại Bảo rất nhỏ.

Đường Tuế cảm thấy buồn cười, tiếp tục kể.

Đợi cho đến khi kể xong, Đại Bảo được như ý nguyện nghe hết câu chuyện.

Lúc này mới cười ngọt ngào đi ngủ.

Đường Tuế vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Đại Bảo.

Lúc này nàng mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Đường Tuế vừa tỉnh lại đã thấy bên cạnh có hai khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Nương.

".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top