Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Chương 580: Đúng vậy


“Có lời này của đại phu nhân, vậy lão đầu ta yên tâm rồi, không bằng mười ngày sau...”

Mộ Dung Địch nghe vậy, gương mặt ông hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng nói.

Ông vẫn luôn xưng hô với Tô Miên Miên là đại phu nhân.

Như vậy cũng coi như đã thừa nhận thân phận của Tô Miên Miên, ngay cả Đông Ly Nguyệt cũng âm thầm nâng thân phận của Tô Miên Miên lên.

Nàng không hề lên tiếng trước mà nhường cơ hội này lại cho Tô Miên Miên.

Tô Miên Miên cũng không hề khiêm tốn, dù sao nàng cũng là thê tử của Giang Siêu, sự dứt khoát cần có vẫn nên có.

Sau này, nàng vẫn phải giúp đỡ Giang Siêu rất nhiều chuyện.

Nếu như chút năng lực ứng phó này cũng không có, vậy thì nàng thật có lỗi với sự yêu chiều của Giang Siêu rồi.

Giang Siêu nghe vậy, biểu cảm trên gương mặt trở nên khó xử.

Chuyện ở nước Thục vẫn đang chờ hắn tới giải quyết, Tô Nguyệt Nhi và con gái vẫn đang chờ hắn.

Hắn làm gì còn tâm trạng ở lại đây thành thân, hơn nữa chuyện thành thân này làm lúc nào mà không được!

“Mộ Dung gia gia, hay là để ta thương lượng lại chuyện này với tướng công một lát... Nhìn thấy biểu cảm của Giang Siêu, Tô Miên Miên lập tức nhìn ra Giang Siêu đang thấy khó xử. Nàng vội vàng lên tiếng nói.

Những người khác hình như cũng nhìn ra được Giang Siêu có chuyện.

Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết không hề cho rằng Giang Siêu không muốn cưới các nàng, nếu hắn thật sự không muốn, hắn sẽ không đồng ý chuyện này.

“Gia gia, chuyện này vẫn nên theo ý của Giang Siêu! Chúng †a không gấp...”

“Đúng vậy, Mộ Dung gia gia, vẫn nên nghe theo lời Giang đại ca đi...”

Tống Ninh Tuyết cũng vội vàng nói.

Mặc dù hai người đều muốn trở thành thê tử của Giang Siêu, nhưng các nàng cũng không muốn gây phiền phức cho Giang Siêu.

Nếu như chuyện này không thuận tình đạt lý, chỉ e cho dù các nàng thật sự có duyên gả cho Giang Siêu cũng sẽ không hạnh phúc.

“Giang Siêu, ngươi xem...”

Mộ Dung Địch cũng phản ứng lại, vội vàng nhìn sang Giang Siêu.

Ông có hơi nóng vội.

Điều quan trọng nhất vẫn là bởi vì ông muốn nhanh chóng xác định quan hệ với Giang Siêu.

Đêm dài lắm mộng, chưa nói tới việc ông hễ mở mồm ra lại gọi Giang Siêu là hiền tế.

Thế nhưng, mối quan hệ này vẫn chưa chính thức xác lập. Biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

“Ta quả thực có chuyện phải đi một chuyến, chuyện hôn sự có cần để ta trở về hẳn tổ chức không?

Các người xem có được không...”

Giang Siêu nhìn sang đám người Mộ Dung Địch.

Đám người thấy Giang Siêu không có ý định phản đối hôn sự cũng đã yên tâm, còn việc trì hoãn lại hôn sự cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

“Giang đại ca, chàng có chuyện thì cứ xử lý trước đi, Ninh Tuyết đợi chàng quay về.”

Tống Ninh Tuyết thấy vậy vội vàng lên tiếng, biểu lộ tấm lòng của mình.

“Đi đường cẩn thận, sớm ngày quay về... chúng ta sẽ ở đây yên tĩnh chờ ngươi quay về...”

Mộ Dung Chỉ Tình mỉm cười nói với Giang Siêu.

Hai cô gái đều đã nói như vậy, đương nhiên đám người Mộ Dung Địch cũng không thể ép buộc Giang Siêu.

Hơn nữa, từ giờ bọn hắn coi như cũng đã xác định xong chuyện giữa Giang Siêu và hai cô gái.
 
Chương 581: Sau khi sắp xếp


Nơi mà Giang Siêu đưa bọn hắn tới tham quan còn khiến bọn hắn bất ngờ hơn cả những nơi khác.

Giang Siêu đưa mọi người tới gần quan sát những tòa nhà cao tầng đủ màu cùng với những dải xanh ở hai bên, ngoài ra còn có đường phố sạch sẽ.

Nhà cửa được xây dựng ngăn nắp, trật tự, có rất nhiều nhà xưởng, công xưởng và khu vực huấn luyện của quân Con Cháu.

Mọi người nhìn mà hoa mắt, đồng thời càng tràn ngập lòng tin với Giang Siêu.

Nếu Giang Siêu không thể hoàn thành đại sự, vậy khắp thiên hạ này không ai có thể thành đại sự được.

Sau khi sắp xếp mọi người ở lại dịch quán tiếp đãi, Giang Siêu quay về lại nhà mình.

Lúc này, mọi người trong nhà đều đang đợi hắn quay về.

Trừ hai tỷ muội Tô Miên Miên ra, Đông Ly Nguyệt, Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình cũng ở trong nhà.

Những nữ hộ vệ của Tống Ninh Tuyết đều trở thành nữ hầu bình thường ở trong nhà.

Tất cả mọi người cùng phụ trách mọi việc trong nhà do Tống Tiểu Nhã dẫn đầu.

Thấy Giang Siêu đã quay về, Tô Miên Miên vội vàng ôm nhi tử ra nghênh đón hắn.

Phía sau còn có Đông Ly Nguyệt đang ôm nữ nhi. Sau đó là Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình.

Hai nàng cũng không đi cùng người nhà mình, bây giờ, người mà các nàng lo lắng chính là Giang Siêu.

Nghe tin Giang Siêu sắp đi xa, ngoài miệng cả bốn người đều không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.

Ở thôn Kháo Sơn có quân Con Cháu, cộng thêm toàn bộ Ninh châu phủ, nơi này chính là địa bàn của Giang Siêu. T

ri châu Mộ Dung Cung cũng đã trở thành môn hạ của Giang Siêu từ lâu.

Ở Ninh châu phủ, Giang Siêu sẽ rất an toàn, không ai dám đụng tới hắn.

Nhưng khi rời khỏi Ninh châu phủ, toàn thiên hạ này có rất nhiều người muốn lấy mạng Giang Siêu.

Có thể tưởng tượng ra một khi Giang Siêu ra ngoài sẽ có bao nhiêu nguy hiểm.

“Đương gia, khi nào chàng sẽ đi...”

Tô Miên Miên đi tới trước mặt Giang Siêu, đưa tay lên nhẹ nhàng phủi bụi bặm trên người Giang Siêu.

Ở trước mặt người ngoài, Tô Miên Miên gọi Giang Siêu là tướng công.

Nhưng khi ở riêng, nàng vẫn thích gọi Giang Siêu là đương gia. Đây là hồi ức đẹp nhất trong lòng nàng.

“Ca ca, huynh đưa Tiểu Thảo đi cùng có được không... Tiểu Thảo muốn đi chơi với ca ca...”

Tô Tiểu Thảo cũng đi tới bên cạnh Giang Siêu. Cô bé ngẩng chiếc đầu nhỏ nhắn lên, gương mặt tràn ngập không nỡ và trông mong nhìn Giang Siêu.

Cô bé đa phần đều gọi Giang Siêu là ca ca, rất ít khi gọi Giang Siêu là tỷ phu.

Có lẽ do trước đây Giang Siêu để cô bé gọi mình là ca ca, cô bé gọi vậy thành thói quen.

Cũng có thể xưng hô ca ca này có ý nghĩa đặc biệt với cô bé.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Giang Siêu đỡ cô bé đứng lên, nhẹ nhàng võ đầu cô bé, vô cùng cưng chiều nói: “Đợi khi nào ca ca có thời gian sẽ đưa muội tới Ninh châu phủ chơi có được không! Lần này ca ca có việc, không thể đưa Tiểu Thảo đi được”

Thời gian gần đầy, mặc dù Giang Siêu đều ở lại thôn Kháo Sơn, nhưng phần lớn thời gian hắn đều có việc phải làm, Tiểu Thảo cũng phải học tập.

Vì vậy, thời gian Tiểu Thảo ở bên cạnh Giang Siêu cũng không phải rất nhiều. Tuy nhiên, tiểu nha đầu này rất ỷ lại Giang Siêu, chỉ cần có thời gian, cô bé liền đi tới chỗ Giang Siêu.

Sau khi nghe thấy Giang Siêu nói vậy, trong mắt tiểu nha đầu có vẻ tủi thân, còn rơi nước mắt vì không nỡ, cô bé ngoan ngoãn gật đầu với Giang Siêu.

“Có cần ta đi cùng với chàng không?”

Lúc này, Đông Ly Nguyệt đi tới, gương mặt tràn ngập lo lắng nhìn Giang Siêu.

Nàng và Tô Miên Miên giống nhau, đều không hỏi Giang Siêu đi làm gì, làm thê tử của Giang Siêu, cho dù Giang Siêu làm gì, các nàng đều sẽ âm thầm ủng hộ hắn.

Tô Miên Miên hỏi Giang Siêu thời gian rời đi là để chuẩn bị tốt mọi thứ lúc hắn ra ngoài. Đông Ly Nguyệt lại càng muốn cùng Giang Siêu mạo hiểm.

Với thực lực của nàng vẫn có thể làm được điều này.

Chỉ là thân phận của nàng không cho phép. Nếu nàng đi cùng với Giang Siêu, chỉ sợ Dạ Lang Tộc bên kia sẽ rối loạn.

“Tiểu Hy không thể rời khỏi nàng, nàng ở nhà đi, lần này ta tới nước Thục một chuyến, chừng ba tháng sau mới quay về. Mọi việc trong nhà sẽ giao lại cho bốn người các nàng.”
 
Chương 582: Bọn ta đợi chàng


Tô Miên Miên nghe thấy, gật đầu trong mắt đầy sự không nỡ.

Nàng đưa con trai cho Giang Siêu, nàng biết Giang Siêu sắp phải đi rồi.

Nàng chỉ hy vọng Giang Siêu có thể nhớ rằng ở nhà còn có vợ con đang đợi hắn bình an trở về.

“Ừm, chàng nhớ cẩn thận... Bọn ta đợi chàng...”

Trong mắt Tô Miên Miên ánh lên hơi nước, nhưng rất nhanh đã được nàng đè nén lại.

Đông Ly Nguyệt cũng đưa con gái cho Giang Siêu, mắt cũng đỏ hoe.

Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết gật đầu với Giang Siêu, khóe mắt cũng ướt lệ.

Tuy bọn họ cũng muốn đi cùng với Giang Siêu nhưng bọn họ biết chuyện của hắn, bọn họ không giúp được gì.

Bọn họ có thể thay Giang Siêu giữ vững nhà, không để trong nhà xảy ra chuyện.

Giang Siêu nhận lấy con trai và con gái, hôn một cái lên mặt của mỗi đứa, trong mắt lộ ra sự không nỡ.

Hai đứa trẻ dường như biết Giang Siêu sắp phải đi, bọn chúng nắm chặt lấy vạt áo của Giang Siêu không buông.

Cả cơ thể nhào cứ bổ nhào lên người của hắn.

“Cha..., “Cha...”

Hai đứa trẻ cứ hàm hồ không rõ gọi Giang Siêu, giọng nói non nớt của bọn chúng, biểu cảm đáng yêu khiến cho trái tim của Giang Siêu mềm nhữn.

Ở cùng với con gái, con trai thêm một chút, Giang Siêu đã cùng ăn cơm với mọi người và cuối cùng tạm biệt mọi người, hắn dẫn theo Tống Tiểu Nhã đi đến quân doanh.

Bây giờ Tống Tiểu Nhã đã trở thành hầu nữ thân cận bên cạnh Giang Siêu rồi, chỉ cần Giang Siêu ra ngoài đều được Tống Ninh Tuyết phái cho Giang Siêu nên hắn cũng đã quen rồi.

Bên cạnh có thêm một người phụ nữ, trái lại cũng khiến cho hăn bớt lo lắng, Tống Tiểu Nhã sẽ chăm sóc hết tất cả những gì trong cuộc sống cho hắn.

Thực lực bây giờ của Tống Tiểu Nhã cũng không yếu, với việc đối phó hành quân đánh giặc quả thật chỉ là chuyện nhỏ.

Mấy người phụ nữ tiễn Giang Siêu ra ngoài, nhìn bóng lưng đang rời đi xa của Giang Siêu mắt của bọn họ đều ướt đẫm.

Thậm chí Giang Siêu còn không ở lại một buổi tối.

Cũng không biết rốt cuộc hắn có chuyện gì sao lại rời đi gấp gáp như thế.

“Chuyến đi lần này của Giang Siêu có lễ là bởi vì Tô Nguyệt Nhi và Bạch Liên quân, chỉ hy vọng chàng ấy có thể bình an trở về.

Tuyết Ninh chút nữa chúng ta lại đến sở nghiên cứu súng xem thử khả năng có thể nghiên cứu ra súng hay không.”

Lúc này, Mộ Dung Chỉ Tình nhìn bóng lưng của Giang Siêu, lại quay đầu nhìn ba người phụ nữ ở bên cạnh Tổ Miên Miên nói.

Tống Ninh Tuyết nghe thấy nhanh chóng gật đầu, chuyện của súng bây giờ là do hai người bọn họ phụ trách, đương nhiên bọn họ hy vọng sớm ngày nghiên cứu ra loại súng tiên tiến hơn.

Tuy nhiên, hình ảnh có liên quan đến Giang Siêu nhưng bởi vì vấn đề kỹ thuật tạm thời sản xuất vẫn còn tương đối khó khăn. Bọn họ vẫn luôn nghiên cứu cải cách về mặt kỹ thuật, cùng với các loại khả năng.

Lần này Giang Siêu đến nước Thục, nếu như có thể có sự ủng hộ của kỹ thuật tiên tiến vậy thì Giang Siêu tuyệt đối không có bất cứ nguy hiểm nào. Cho dù đối phương là đầu sỏ của nước Thục cũng chỉ bị ngược đãi.

Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt ở bên cạnh nhìn nhau, sự lo lắng trong mắt càng tăng lên đôi chút. Đối với chuyện của Bạch Liên quân và Tô Nguyệt Nhi, bọn họ đã từng nghe người khác nói qua.

Mộ Dung Chỉ Tình phụ trách chuyện của sở tình báo đương nhiên cũng biết khó khăn mà Bạch Liên quân gặp phải ở trên nước Thục, nếu như Giang Siêu đến đó e là cũng sẽ gặp phải khó khăn.
 
Chương 583: Quan trọng nhất


Nếu như quân Đại Triệu tấn công với binh lực không tâm thường đã trải qua vô số thử thách chiến đấu hiện tại của quân Đại Triệu cũng không biết quân Con Cháu có thể ứng phó được không.

Quan trọng nhất là Giang Siêu từ khi thả Phương Bách Phật cùng với đầu sỏ của Ngũ Phương thậm chí còn mở rộng qua lại thương mại với thủ lĩnh của Ngũ Phương, trong đó đã có giao dịch về kỹ thuật về quân sự.

Lựu đạn và địa lôi thậm chí là ngay cả súng etpigôn cũng bán cho Phương Bách Phật bọn họ.

Lúc đó, sau khi Dung Mộ Chỉ Tình biết được chuyện này đã vô cùng lo lăng đến tìm Giang Siêu, giao kỹ thuật tiên tiến của bản thân cho người khác, Giang Siêu không sợ Phương Bách Phật dùng những thứ này đánh bọn họ sao!

Hơn nữa ngoại trừ thế lực của Ngũ Phương, còn có uy lực Đại Danh phủ do con trai của Trịnh An là Trịnh Thế Dân thống lĩnh.

Bây giờ binh lực của bọn họ đã gần ba trăm nghìn rồi, xem như trong sáu thế lực lớn có thực lực mạnh nhất.

Năm thế lực còn lại cho dù là Phương Bách Phật phát triển lớn nhất cũng chỉ có gần hai trăm nghìn người.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Trịnh Thế Dân bởi vì nguyên nhân đem một trăm năm mươi nghìn người của triều đình lại thêm lúc trước Bình Nhạc quân đã có một trăm mấy nghìn người, trải qua sự phát triển của khoảng thời gian này lại tăng thêm mấy chục nghìn người.

Bây giờ với quy mô gần ba trăm nghìn trái lại không phải không có khả năng.

Còn khoảng thời gian này tuy quân Con Cháu cũng tăng thêm được một chút nhưng tổng binh lực cũng chỉ có khoảng một trăm mấy chục nghìn.

Trong đó còn tính luôn cả ba mươi nghìn Châu Phủ quân của Châu phủ.

Mộ Dung Cung đã giao binh quyền của Ninh Châu phủ ra, ông ta cũng sợ bản thân sẽ bị hiềm nghi.

Nếu đang quyết định dựa vào Giang Siêu, đương nhiên phải làm cho triệt để.

Từ khi Giang Siêu nói muốn cải cách lại cả Ninh Châu phủ, Mộ Dung Cung đã hạ quyết tâm.

Ông ta biết với năng lực của bản thân là không thể nào thành công được, cho dù có thành công đi nữa nhưng gặp phải Giang Siêu tuyệt đối cũng sẽ thất bại còn không bằng nhân bây giờ ở chỗ Giang Siêu tìm được chỗ đứng cho bản thân.

“Yên tâm đi, Giang đại ca sẽ bình an trở về.”

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt của Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt, Tống Ninh Tuyết nhanh chóng an ủi hai người phụ nữ.

“Đúng vậy, hai người cũng không cần lo lắng, nghiên cứu của súng trường đã sắp thành công rồi, nếu như súng trường thật sự thành công, chỉ cần trăm người thậm chí còn có thể đánh lui chục nghìn địch.”

Mộ Dung Chỉ Tình ở bên cạnh cũng tràn đầy tự nhìn nói với Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt.

Hai người phụ nữ nghe thấy, bọn họ đối với Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình cười gật đầu.

Còn ở phía bên kia, Giang Siêu đến được quân doanh, hắn tìm được một đội quân do Đông Ly Sơn phụ trách.

Trải qua một khoảng thời gian sản xuất, quân Con Cháu tuy chỉ sản xuất được hơn hai nghìn cây súng đột kích.

Nhưng mà tất cả quân doanh đều đã bắt đầu tiến hành huấn luyện ngắm bắn chuẩn.

Hơn hai nghìn cây súng đó, mỗi cánh quân đều được phát hai trăm cây,

Hai trăm cây súng đột kích này là dùng để huấn luyện đạn thật.

Dù sao nếu như chỉ dựa vào huấn luyện ngắm chuẩn không tiến hành dùng đạn thật thì thành tích huấn luyện sẽ theo không kịp.

Đợi đến khi súng đột kích có thể hoàn toàn trang bị vào quân đội, đoán chừng sức chiến đấu vẫn là không lên được.

Tuy thực hành đạn thật như vậy vẫn sẽ rất hao tốn thuốc đạn.

Nhưng mà công suất sản xuất đạn dược rất mạnh trái lại không cần lo lăng.

Thậm chí ngay cả đạn cũng có thể chế tạo một số rồi, chế tạo đạn so với súng thì dễ dàng hơn quá nhiều rồi.

Bây giờ chính là nghiên cứu súng theo không kịp.

Chế tạo súng ống cùng với các bộ phận nhỏ vẫn là có chút khó khăn, cứ giống như sản xuất pít tông, lò xo vẫn vô cùng khó khăn.
 
Chương 584: Hắn cũng xem như là


Sở dĩ Giang Siêu bán kỹ thuật súng etpigôn và các kỹ thuật quân sự bán cho Phương Bách Phật ngoại trừ những món này đã đổi mới ròi.

Chủ yếu hơn chính là Giang Siêu cần một số sản vật, chỉ trong năm thế lực của bọn họ có.

Hắn cũng xem như là dùng những kỹ thuật quân sự này đổi với đối phương thứ bản thân cần, dùng kỹ thuật bản thân đã đào thảo đổi những sản vật tương đối khách quan, chuyện như vậy đương nhiên Giang Siêu phải làm rồi.

Nếu không những kỹ thuật này bị hư trong tay hắn thì cũng chỉ là hư.

Giang Siêu không sợ Phương Bách Phật bọn họ sau khi có được kỹ thuật sẽ quay lại đối phó với hắn, từ sau chuyện của lần trước, Phương Bách Phật bọn họ tuyệt đối không dám đến gây chuyện với quân Con Cháu nữa.

Càng không cần nói, Giang Siêu đã đích thân để cho Phương Bách Phật bọn họ nhìn thấy quan pháo cối mới nhất.

So với địa lôi thì uy lực của pháo truy kích lợi hại hơn quá nhiều rồi.

Cho dù không băng uy lực của pháo lớn nhưng cũng không khác là bao.

Mà kỹ thuật của pháo lớn cũng có được đổi mới. không còn là đại bác trong nhà như lúc trước.

Cho dù là pháo đạn của pháo hiện đại ngay cả đường kính cũng có nhiều loại hình quy cách khác nhau.

Bây giờ điều duy nhất không đủ chính là năng suất sản xuất vẫn có chút theo không kịp.

Nhưng mà phát triển hơn một năm nay nhưng cũng đủ để cho Giang Siêu tiêu hao một khoảng thời gian rồi.

Đám người Phương Bách Phật nếu như thật sự không sợ chết có thể đến chiếm thôn Kháo Sơn.

Chỉ cần Phương Bách Phật bọn họ còn có não thì tuyệt đối sẽ không dám đụng vào Giang Siêu vào lúc này.

Hơn nữa, Giang Siêu bán đồ cho bọn họ còn có một ý nghĩa sâu xa khác chính là muốn lợi dụng hợp tác giữa bọn họ, tốt nhất là có thể khiến để bọn họ diệt luôn cả Trịnh Thế Dân.

Bản thân giết Trịnh An cùng với Trịnh Thế Dân, Trịnh Thế Dân chỉ sợ hận chết bản thân với tâm tính của người này, đoán chừng bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị báo thù Giang Siêu.

Kẻ thù như vậy Giang Siêu vốn muốn đích thân giải quyết, nhưng mà hắn không muốn trong lúc bản thân phát triển vì một Trịnh Thế Dân nho nhỏ mà hao tài tốn của.

Nếu như có thể khiến cho Phương Bách Phật bọn họ giải quyết được Trịnh Thế Dân đương nhiên là tốt nhất.

Như vậy, hắn vừa kiếm được tiền còn có thể giải quyết được nỗi lo trong lòng, sao lại không làm!

Đây chính làm hàm ý sâu xa Giang Siêu bán đồ cho Phương Bách Phật, chuyện này đương nhiên Giang Siêu không thể nào nói cho bất cứ ai biết.

Ngay cả Mộ Dung Chỉ Tình đến, hắn cũng không nói, chuyện này không thể nào để bại lộ.

Nếu như đám người Phương Bách Phật biết được suy nghĩ của hắn, e là sẽ không tự giết hại lẫn nhau.

Với sự thông minh của Mộ Dung Chỉ tình, trái lại sau này nàng ấy cũng hiểu được suy nghĩ của Giang Siêu.

Chính bởi vì vậy, nàng ấy mới càng phải chăm chỉ tiến hành nghiên cứu kỹ thuật quân sự mới.

Kỹ thuật quân sự càng tân tiến, Ninh Châu phủ càng an toàn, nắm quyền lớn là đạo lý.

Mà đội quân của Đông Ly Sơn mà Giang Siêu đến chủ yến chính là bởi vì đội quân Đông Ly Sơn thống lĩnh này đa số đều là chiến sĩ của tộc Dạ Lang trong quân Con Cháu là chính.

Trong đó được trang bị súng đột kích nhiều nhất, ngoại trừ hai trăm cây súng được huấn luyện thường ngày còn có một nghìn súng trường để tăng sức mạnh doanh trại.

Đội quân này đều được trang bị những thiết bị tiên tiến, trong cả đội quân của quân Con Cháu, đội quân này do Đông Ly Sơn phụ trách có thể xem là cánh quân mạnh nhất rồi cũng được Giang Siêu gọi là quân đệ nhất của quân Con Cháu.

Thấy Giang Siêu đến, Cổ Đặc huấn luyện ở trong quân đệ nhất của quân Con Cháu tìm đến.
 
Chương 585: Nếu như


Dù sao, một khi đụng vào vũ lực thì có thể sẽ không chết không thôi với những dân tộc thiểu số đó.

Hơn nữa, nước Thục không chỉ là nơi dân tộc thiểu số mà Lạc Ngưng Sương bọn họ chiếm được, mà những nơi khác cũng có.

Những dân tộc này cộng lại e là có hơn một triệu người.

Nếu như kết mối thù chết với những dân tộc thiểu số này trừ khi tiêu diệt toàn bộ bọn họ, diệt cỏ tận gốc nếu không muốn có chỗ đứng ở nước Thục sẽ rất khó khăn.

Nếu như không cần dùng vũ lực là tốt nhất nhưng cũng phải có phòng bị trước để tránh được tai hoạ.

Đông Ly Sơn nhìn thấy Cổ Đặc đi qua, trên mặt lộ ra nụ cười khổ hắn ta nói với Giang Siêu: “Tiên Sinh, lần này e là ngài phải đau đầu rồi, tên tiểu tử này ở chỗ ta ngày nào cũng đòi kiếm người, nếu như không phải ta cản lại thì e là hắn ta đã xông đến trong nhà ngài rồi.”

“Nếu như người đã đến rồi thì để cho tên tiểu tử này yên tâm đi, nếu không có thể hắn ta còn muốn tìm người!”

Nói đến đây, Đông Ly Sơn cười lắc đầu với Cổ Đặc, quay người đi ra ngoài. Hắn ta nỗ lực chấp hành chỉ lệnh của Giang Siêu.

Cổ Đặc nhìn thấy Giang Siêu, trên mặt nhanh chóng lộ ra sự oán giận, cả khuôn mặt trông có vẻ đau khổ.

“Giang tiên sinh, ngài khi nào mới giúp ta trở về phục quốc... Ta đã học được rất nhiều điều rồi, có thể về nước rồi!"

Cổ Đặc nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt đầu sự cầu xin. Tên này vẫn luôn vì chuyện phục quốc, muốn Giang Siêu giúp đỡ.

Chỉ là lúc này Giang Siêu còn chưa có thời gian quan tâm đ ến chuyện của hắn ta, thậm chí phía bên tộc Khiết Đan đồng ý chuyện của công chúa Gia Luật Vân Yến của Khiết Đan cũng không có quá nhiều tiến triển.

Gia Luật Vân Yên tuy có một số bộ phận người ủng hộ nhưng so với hoàng hậu, nàng ta còn kém một chút.

Lại thêm Nữ Chân và Đại Triệu đánh Khiết Đan từ hai phía trái lại khiến cho Giang Siêu nhất thời không có cách nào giúp đỡ Gia Luật Vân Yến thành công được.

Bây giờ tộc Khiến Đan đã gần như chỉ tồn tại trên danh nghĩa, muốn lấy lại được tộc Khiến Đan còn phải tính kế lâu dài. Hơn nữa Giang Siêu thật ra cũng không muốn giúp Gia Luật Vân Yến đoạt được ngai vàng lắm.

Hắn khi ban đầu cũng chỉ muốn lợi dụng Gia Luật Vân Yến dấy lên rối loạn của tộc Khiết Đan, tốt nhất là có thể khống chế Gia Luật Vân Yến trong tay mình.

Nếu như vậy thì tương lại khi có chỗ cần nàng ta có thể dùng được.

Bây giờ phía bên Gia Luật Vân Yến cũng xem như không còn giá trị lợi dụng, tạm thời Giang Siêu cũng quên mất Gia Luật Vân Yến.

Còn về phái Cổ Đặc, Giang Siêu vốn dĩ muốn lợi dụng Cổ Đặc để thống như phương Tây, chỉ là phương tây cách điều kiện giao thông bây giờ của Trung Quốc còn quá xa.

Tốt nhất để bên phương Tây tự mình đánh một trận, phá càng dữ càng tốt còn phía bên bản thân chỉ cần chú trọng phát triển, đợi đến khi thời cơ chín mùi thì đoạt lấy phương Tây.

Nhưng mà nhìn bộ dạng gấp gáp của tên Cổ Đặc này, khoé miệng của Giang Siêu hơi cong lên tạo thành một nụ cười hiền từ.

Có lẽ là để cho bản thân Cổ Đặc về phương Tây phá chút cũng không tồi, hắn kêu Cổ Đặc đến quân doanh của quân Con Chúa là muốn để cho hắn ta học thêm được nhiều chút kiến thức quân sự tân tiến.
 
Chương 586: Tự hắn ta trở về


“Như thế này đi, Cổ Đặc, ta sẽ cho người đưa ngươi ra biển , cũng sẽ giúp đỡ cho ngươi một chút.

Còn việc ngươi có thể giành lại quốc gia của ngươi hay không, vậy phải xem chính ngươi rồi.”

Giang Siêu vỗ vai Cổ Đặc.

Cổ Đặc nghe vậy, mặt lộ vẻ vui mừng nhưng cũng đầy sự thất vọng.

Thật ra hắn ta muốn nhất là quân Con Cháu.

Hắn ta thậm chí cảm giác chỉ cần phân ra được 1000 quân Con Cháu, hắn ta có thể nhẹ nhàng mà giành lại quốc gia rồi.

Tuy nhiên, rõ ràng là Giang Siêu cũng không muốn cho hắn †a mượn binh.

Nói đi cũng phải nói lại, việc cho hắn mượn binh cũng không thực tế nào cả, dù sao cũng là khoảng cách xa vạn dặm.

Một ngàn người vượt qua biển khơi, đến lúc đó còn bao nhiêu người có thể an toàn sống sót cũng không thể biết được.

Tự hắn ta trở về để thành lập quân đội rồi đi giành lại quốc gia, dù khó khăn chồng chất lên nhau.

Nhưng chỉ cần Giang Siêu có thể giúp đỡ hắn ta, cũng không phải chắc chắn không được.

Cổ Đặc rất tự tin, hắn ta có thể tự tay giành lại quốc gia của mình

. Những kỹ thuật quân sự tiên tiến và khái niệm mà hắn ta học được ở chỗ Giang Siêu làm hắn ta tin tưởng mình có thể tổ chức lên một quân đội có sức chiến đấu.

“Giang tiên sinh, vậy thì xin cảm tạ ngươi, ta sẽ không quên công ơn của ngươi... Cổ Đặc gật đầu nhẹ với Giang Siêu, giọng nói đầy sự cảm kích.

Qua thời gian hơn một năm học tập, tiếng Hoa của hắn ta cũng rất thành thục rồi.

“Tạ thì không cần, chỉ hy vọng trong tương lai chúng ta sẽ không trở thành kẻ thù!”

Giang Siêu vỗ vai Cổ Đặc, nói một câu làm Cổ Đặc sững người.

Không đợi Cổ Đặc hỏi thăm thêm gì, Giang Siêu đã nói với Cổ Đặc: “ Có khả năng ngươi phải tạm thời chờ thêm mấy ngày nữa. Ở chỗ chúng ta không có cửa biển, muốn đưa ngươi ra biển, cần có một thành thị có biển. Ngươi chờ mấy ngày đi, ta sẽ cho người đi chiếm lấy Doanh Châu, sau đó, ngươi đi từ Doanh Châu ra biển... Một vài vật dụng thiết yếu, ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị..."

Cổ Đặc nghe thấy câu nói tức giận của Giang Siêu mà kinh ngạc đến sững người.

Vì muốn giúp hắn ta ra biển, lại muốn đánh tòa thành thị ra biển ư.

Doanh Châu phủ sức mạnh cũng khá ổn, nghe nói bây giờ Doanh Châu đang do tri châu của triều đình cầm giữ, mà dưới trướng tri châu của Doanh Châu có bảy vạn quân Châu phủ.

Những quân Châu phủ này đã chiến đấu với đám người bản địa ở Doanh Châu, nghe nói sức chiến đấu cực mạnh.

Mà tri châu của Doanh Châu đã sớm muốn tự lên làm vua rồi.

Bảy vạn quân Châu phủ vẫn chỉ là bên ngoài, sau lưng có khi còn gấp mấy lần như vậy thậm chí hai ba mươi vạn quân Châu phủ cũng có khả năng.

Giang Siêu vậy mà nói muốn chiếm Doanh Châu liền đánh Doanh Châu sao, ai lại có thể ngang ngược đến như vậy chứ?!

Giang Siêu nhìn thấy Cổ Đặc hết sức kinh ngạc, chỉ mỉm cười vỗ vai hắn ta.

Đối với chuyện của Doanh Châu phủ, Giang Siêu cũng suy nghĩ từ lâu rồi, nơi này là cửa biển gần nhất từ Ninh Châu phủ tính ra.

Nếu chiếm được Doanh Châu, việc giao thương hàng hóa với bên ngoài của hắn sẽ càng thuận lợi hơn.

Hơn nữa, mặc dù là sản vật tự nhiên hay là những thứ khác của Doanh Châu đều cực kỳ quan trọng đối với sự phát triển của hắn.

Hắn muốn chiếm được Doanh Châu từ rất lâu rồi, chỉ là vẫn luôn không quyết định mà thôi, chuyện của Cổ Đặc, để hắn đưa ra quyết tâm cuối cùng.

Chẳng qua Giang Siêu cũng không định tự mình đi đánh, dưới trướng đã nuôi dưỡng được không ít người, đương nhiên cũng phải để bọn họ mỗi người chống đỡ một phương rồi.
 
Chương 587: Đương nhiên


Đông Ly Ưng là tổng chỉ huy, bọn người Nam Minh Chinh thì mang ba vạn quân Con Cháu đi đến Doanh Châu phủ, Trước tiên kêu gọi đầu hàng đã, nếu như, Doanh Châu phủ không đồng ý quy thuận, vậy thì đánh...

Đông Ly Ưng gặp nhiệm vụ như vậy, lúc đầu vẻ mặt rất kinh ngạc, nhưng qua một lúc, hắn và các tướng lĩnh thuộc bộ tác chiến của tộc Dạ Lang đều hết sức vui mừng.

Gần một năm nay không đánh trận, bọn họ vẫn luôn huấn luyện rồi lại huấn luyện, tóc cũng đều dài ra rồi.

Thậm chí sau khi bố trí xong kế hoạch tác chiến, vẫn còn có quân Con Cháu muốn xin đi chiến đấu.

Chỉ tiếc, quân Con Cháu không có khả năng tất cả đều tham gia.

Ninh Châu phủ vẫn phải bảo vệ tốt. Dù sao, nếu lại để người cướp được sân sau, vậy thì quá trớn rồi!

Chờ đến sau khi đã sắp xếp tốt kế hoạch tác chiến, Giang Siêu cũng dẫn một ngàn bộ binh đã được chuẩn bị đầy đủ đi đến nước Thục.

Bọn họ đi trước, ở phía sau còn có các loại đồ hậu cần lương thực nhu yếu phẩm ởi theo sau.

Từ Ninh Châu phủ đi đến nước Thục, cần phải đi qua Kinh Châu phủ, sau đó mới đến được nước Thục. Quãng đường đi tính toán ra cũng hơn hai ngàn dặm.

Khoảng cách như vậy nếu muốn đi bộ, khả năng cũng phải mất hơn nửa năm. Ít nhất cũng phải mất ba tháng.

Tuy nhiên, với tốc độ di chuyển nhanh của quân Con Cháu, chỉ cần nửa tháng là có thể đến rồi.

Còn quân giữ nhu yếu phẩm thì cần thời gian khoảng một tháng.

Nhu yếu phẩm tạm thời không có, Giang Siêu ngược lại cũng không nóng nảy. Nhưng những tin tức liên quan đến nước Thục, hắn phải có nhanh.

Hắn đã quyết định đi bao vây, đương nhiên không có khả năng chạy loạn đi vào. Nếu làm không cẩn thận, có khả năng làm cho mọi chuyện trở nên càng phức tạp hơn.

Đương nhiên, thiếu tộc trưởng đó muốn người phụ nữ của hắn, mặc kệ là lý do gì, ở trong lòng Giang Siêu đã phán cho hắn ta tội chết.

Dám ép buộc nữ nhân của hắn, thật sự là muốn chết!

Khi Giang Siêu vội vã hành quân đến nước Thục, ba vạn đại quân Con Cháu đi tấn công Doanh Châu phủ cũng bắt đầu di chuyển.

Quân giữ đồ hậu cần cũng đuổi theo sau.

Đại quân mênh mông cuồn cuộn di chuyển.

Ngay khi quân Con Cháu bắt đầu di chuyển, gần như cả thiên hạ đều biết, tất cả các thế lực đều ghé mắt nhăm nhe Ninh Châu phủ.

Có thế lực rục rịch ý định đánh chiếm Ninh Châu phủ, ở trong đó có Trịnh Thế Dân, có hoàng đế mới của Đại Triệu là Tống Cấu.

Tuy nhiên, bọn họ nghĩ như vậy, nhưng nhất thời cũng chưa ai dám biến suy nghĩ thành hành động.

Sức chiến đấu kh ủng bố của quân Con Cháu đã sớm khắc sâu vào trong lòng bọn họ.

Bây giờ bọn họ sợ nhất là phải chiến đấu với quân Con Cháu.

Dù Ninh Châu phủ có sức hấp dẫn chết người đối với bọn họ, nhưng không có người nào dám đến cướp.

Nhưng các thế lực trong thiên hạ đều rất rõ sức mạnh của Doanh Châu phủ, tất cả mọi người đều hy vọng quân Con Cháu có thể bị Doanh Châu phủ đánh bại.

Một khi quân Con Cháu ở chỗ Doanh Châu phủ thất bại, vậy thì bọn họ có thể thừa dịp cháy nhà đi hôi của.

Thậm chí có một ít thế lực đã bắt đầu lặng lẽ kết hợp lại với nhau.

Ví dụ như năm thế lực lớn của Phương Bách Phật lại liên hợp với nhau lần nữa.

Chuẩn bị tìm cơ hội xem có thể cướp được Ninh Châu phủ hay không.

Tuy nhiên, nghĩ thì nghĩ như vậy, lần này bọn họ đã có kinh nghiệm, không đến lúc không còn sai sót nào nữa, chắc chắn bọn họ sẽ không ra tay.

Nếu không, sợ là sẽ không có kết quả tốt, lần trước Giang Siêu bỏ qua cho bọn họ, lần này biết đâu.
 
Chương 588: Theo lý mà nói


Sau khi quân Châu phủ của Doanh Châu phủ biết răng quân Con Cháu đã đến, phản ứng đầu tiên là cho từng cặp quân đội chặn đánh ở nơi tiếp giáp giữa hai châu.

Số lượng binh sĩ phái ra trước tiên đã là bảy vạn người.

Theo lý mà nói, đây cũng là tất cả quân Châu phủ của Doanh Châu phủ.

Tuy nhiên, ở đằng sau bảy vạn người này còn có hơn hai mươi lắm vạn người nữa.

Doanh Châu phủ thật sự là so với tưởng tượng của mọi người còn mạnh hơn.

Ba mươi hai vạn đại quân này đã vượt qua các châu phủ bình thường gấp mấy chục lần rồi.

Bởi vì người bản địa ở Doanh Châu phủ khá nhiều, hàng năm đều chiến đấu với thổ dân, nên biên chế của quân Châu phủ cũng nhiều hơn các Châu phủ khác.

Nhưng quy mô quân đội lớn đến mức này, rõ ràng là tri châu của Doanh Châu phủ đã tự mình chiêu binh rồi.

Chảng qua mọi người đều biết, dù trên danh nghĩa Doanh Châu phủ vẫn thuộc vào khu vực quản lý của hoàng đế, nhưng đã không nghe lệnh hoàng đế từ lâu rồi, cũng giống như Ninh Châu phủ vậy.

Phần lớn các Châu phủ trên thiên hạ đều đã không nghe theo chiếu chỉ của hoàng đế rồi.

Cũng không phải chỉ có một tri châu của Doanh Châu phủ muốn nổi loạn đâu.

Chỉ là, trong những người này, tri châu của Doanh Châu phủ là người có sức mạnh lớn nhất mà thôi.

Thậm chí giữa những người tạo phản trong thiên hạ, không ai có đủ sức mạnh thể so sánh hơn thua được với hắn, cho dù là người đang có binh hùng tướng mạnh như Trịnh Thế Dân cũng vậy.

Đông Ly Ưng nhìn thành thị ở trước mắt, lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.

Thành thị giống như ở trước mắt, xung quanh chỗ tiếp giáp giữa Doanh Châu phủ và Ninh Châu phủ có rất nhiều.

Hơn nữa, còn lấy sự tiếp giáp địa lý để xây dựng nên, mỗi cái thành thị lớn nhỏ đều tạo thành một góc với nhau, nhìn nhau từ đầu đến đuôi.

Tấn công một thành trong đó, sẽ gặp cảnh mấy thành khác, thậm chí là rất nhiều thành khác bao vây tấn công.

Nếu như không cẩn thận có khả năng sẽ để cho quân Con Cháu bị bao vây.

Tấn công một thành trong các thành cũng có độ khó lớn.

Đông Ly Ưng nhận ra những thành thị này hầu hết đã được cải tạo, lại dùng xi măng bê tông mà xây.

Muốn đánh hạ trong một khoảng thời gian ngắn, cơ bản là không có khả năng lắm.

Một khi lọt vào vũng bùn chiến tranh chiếm thành, quân Con Cháu có khả năng sẽ bị bắt mà chết ở chỗ này, tùy lúc còn có khả năng gặp nguy hiểm bị Doanh Châu quân vây quanh.

Nếu như không chú ý đến những thành nhỏ này, muốn trực tiếp đánh đến trung tâm, những lực lượng binh sĩ ở các thành nhỏ này sẽ dần dần hội tụ lại, mãi cho đến khi hoàn toàn bao vây giết được hết quân Con Cháu ở bên trong Doanh Châu phủ thì thôi.

Khi đó, trong trường hợp không có viện binh, lại không có tiếp viện, dù sức chiến đấu của quân Con Cháu có mạnh hơn nữa, cũng chỉ có thể chờ chết.

Số lượng binh sĩ của bên này trước hết là bảy vạn, đây là đã tính cả hai mươi lăm vạn phía sau.

Trận chiến chiếm Doanh Châu này, gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành được.

Nghe nói, quân Doanh Châu cũng đang sử dụng các vũ khí như hỏa thiên lôi, thậm chí đến cả pháo cũng có rồi.

Với trang bị như vậy, quân Con Cháu cũng không chiếm được bao nhiêu ưu thế.

Khi tất cả quân Con Cháu thấy cảnh này đều rất kinh ngạc, với việc kỹ thuật của thôn Kháo Sơn bị tuồn ra ngoài, bọn họ cũng không biết nên nói gì mới đúng.
 
Chương 589: Lấy ít thăng nhiều có là gì?!


Đông Ly Ưng nghe vậy, cau mày lại. Với việc chiến đấu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên hắn ta gặp phải, hắn ta đang nghĩ xem nếu như là Giang Siêu gặp phải tình huống này thì sẽ lựa chọn như thế nào.

Thật lâu sau đó, hắn ta giống như nghĩ đến cái gì, sức mặt như bỗng chốc sáng tỏ thông suốt.

“Đánh thành... Nếu đã ngăn ở trước mặt chúng ta, vậy chúng ta sẽ nhổ đi từng cái, ta ngược lại muốn xem xem, bọn họ có thể kiên trì đến lúc nào!”

Đông Ly Ưng tự tin cười nói.

Lời hắn ta vừa nói ra, các tướng lãnh đều hết sức kinh ngạc, nửa ngày cũng chưa thể lấy lại tinh thân.

Bọn họ không nghĩ đến Đông Ly Ưng vậy mà lại lựa chọn chiến thuật kém như đánh thành vậy.

Phải biết rằng một khi tiến vào đầm lầy tấn công thành, chỉ sợ, bọn họ sẽ bị kéo đến chết ở chỗ này mất, thành thị ở trước mắt cực kỳ vững chắc, sao có thể đánh hạ được?!

“Tư lệnh, việc tấn công thành có khả năng sẽ gặp phải sự vây công của các thành thị khác, một khi chúng ta bị vây quanh, vậy thì phiền phức rồi.”

“Đúng vậy, Tư lệnh, trong thành thị trước mắt nhiều lắm chỉ có năm ngàn binh sĩ, thành nhỏ như vậy ít nhất còn có mười cái nữa. Ba vạn binh sĩ của chúng ta bị kìm ở chỗ này, không có ích gì hết.”

“Dù không cần ba vạn binh sĩ, nhưng số lượng binh sĩ quá ít, cơ bản là không thể đánh hạ được thành thị mà”

Một tên tướng lãnh của quân Châu phủ của Ninh Châu phủ nghiêm nghị nói.

Lối suy nghĩ của hắn ta còn dừng lại ở cách tấn công thành nguyên thủy nhất, hắn ta cảm thấy muốn cướp được một thành trì, ít nhất cũng cần có gấp mấy lần số lượng binh sĩ mới được. Nếu không, cơ bản là không đánh được.

Thậm chí là toàn bộ thiên hạ, đều đang nhìn xem tướng của quân Con Cháu lựa chọn ra sao.

Tất cả mọi người của các thế lực đều cảm thấy ở trận chiến này, có khả năng quân Con Cháu phải chết cả đoàn.

Doanh Châu phủ cứ đánh đến đi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công, muốn chiến thắng quân Con Cháu, lấy ba mươi hai vạn quân đánh bại ba vạn quân, thật sự là dễ như trở bàn tay.

Đông Ly Ưng nhìn một đám tướng lĩnh ở trước mặt, quỷ dị cười nói: “Còn nhớ rõ những chiến thuật mà tiên sinh dạy cho chúng ta sao! Bao vây đánh viện binh... Tập kích bất ngờ... Tách ra... Các ngươi học được mấy phần rồi?!”

“Trước mắt chính là cơ hội tốt nhất để dụng cách bao vây đánh viện binh và tập kích bất ngờ. Chỉ cần bọn họ dám đến viện binh, chúng ta sẽ để cho bọn họ có đến mà không có về..."

“Tòa thành nhỏ trước mặt này, các ngươi cảm thấy đối với tiên sinh mà nói là khó đánh sao! Tiên sinh thật ra đã tính toán hết rồi!”

Nói đến đây, Đông Ly Ưng thần bí cười một cái, hắn ta làm mọi người đều không nghĩ ra, trong chốc lát đều không hiểu tiên sinh đã tính toán hết rồi là sao.

Chẳng lẽ tiên sinh đã dạy cho Đông Ly Ưng làm cách nào để chiếm được tòa thành nhỏ này rồi sao?

Nhưng dù có thể chiếm được tòa thành nhỏ trước mặt, nhưng các thành thị phía sau thì sao?!

Nhưng khi nghe Đông Ly Ưng nhắc đến bao vây đánh viện binh, tập kích bất ngờ và chiến thuật chia nhỏ, mắt bọn họ đều sáng lên.

Đúng vậy, suy nghĩ chiến đấu của bọn họ vẫn đang dừng lại ở phương thức chiến đấu cũ kỹ, bây giờ cũng không phải quân đội trước đây nữa.

Dù đánh cận chiến vẫn còn, nhưng nếu như có thể tiếp thu được các cách tư duy chiến thuật.

Lấy ít thăng nhiều có là gì?!

Tất cả mọi người nhìn thấy Đông Ly Ưng với vẻ mặt chắc thắng và tràn đầy niềm tin, đột nhiên, mọi người cũng tràn trề lòng tin.

Dường như tại giây phút này, quân địch ở trước mắt cũng không là gì hết nữa rồi.

Nhìn thấy tất cả tướng lãnh đều đã lấy lại niềm tin, Đông Ly Ưng vội vàng nhân cơ hội ra lệnh.

Nam Minh Đồ dẫn đầu hai ngàn người vây thành, giả vờ tấn công!

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
 
Chương 590: Kiểu tấn công


Trận chiến đầu tiên ở phủ Doanh Châu cuối cùng cũng nổ ra.

Nam Minh Đồ dẫn đầu hai nghìn quân Con Cháu, không trực tiếp tấn công thành, mà dừng ở vài dặm bên ngoài thành, bắn một đợt về phía thành.

Kiểu tấn công thành thế này khiến quân Doanh Châu rất ngạc nhiên.

Lửa đạn nổ tung khiến bọn chúng không dám ngẩng đầu.

Nếu tấn công thành theo kiểu đánh giáp lá cà thì quân phủ Doanh Châu tin chắc rằng mình có thể giết được quân Con Cháu.

Rốt cuộc thì trong cuộc chiến tấn công thành và bảo vệ thành thì bên phe bảo vệ thành chắc chắn sẽ có được ưu thế tuyệt đối.

Quân tấn công thành còn chưa đánh lên tường thành thì gần như là bị phe bảo vệ thành giết sạch rồi.

Đừng nói là hai nghìn người, cho dù là hai vạn người, khi gặp năm nghìn quân bảo vệ thành, chắc là không đủ cho người ta nhét kế răng nữa.

Nhưng mà hôm nay quân Con Cháu lại dùng chiến thuật tấn công thành khác, trực tiếp nổ ngu người năm nghìn quân bảo vệ thành.

Bọn chúng trốn trong góc tường thành, nhìn quân Con Cháu nhàn nhã ở xa xa, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ.

“Phó tướng, gửi tín hiệu cầu cứu chưa? Người phái đi có lao ra được không?”

Trong góc tường thành, tướng lãnh thủ thành tức muốn hộc máu nói với đám cấp dưới.

“Thưa tướng quân, đã gửi tín hiệu lâu rồi, binh lính phái đi cầu viện cũng đã lao ra hết rồi, bây giờ chúng ta chỉ còn chờ xem quân Con Cháu bị chúng ta gi ết chết từng đám một thôi.”

“Tốt lắm... vậy chúng ta cứ chờ xem... ba vạn quân Con Cháu ở ngay quanh đây thôi. Tuy rằng hiện giờ chúng ta chỉ nhìn thấy có hơn hai nghìn quân Con Cháu, nhưng chắc chắn là ba vạn quân Con Cháu kia vẫn ở đâu đây... Muốn chơi chiến thuật với bổn tướng hả, các ngươi còn non lắm, bọn ta có tới bảy vạn quân, bao vây cũng có thể bao vây chết các ngươi..."

Tên tướng lãnh kia đắc ý nói xong, đợt bắn nổ đầu tiên cũng dừng lại.

Gã vội vàng đi lên tường thành xem xét tình hình thương vong.

Qua một đợt bắn phá, tuy rằng mọi người đều kịp chạy trốn, nhưng vẫn còn hơn một trăm người thương vong.

Đối phương nhắm bắn chính xác khiến binh lính bảo vệ thành giật mình sợ hãi.

Phần lớn binh lính chết đi đều là do bị đạn pháo bắn trúng.

Cho dù có trốn trong góc tường thành thì đạn pháo cứ như là có mắt, nhắm nổ ngay chỗ bọn chúng trốn.

Bọn chúng làm sao biết được là pháo binh nhắm ngay chỗ bọn chúng mà bắn.

Nếu không phải bọn chúng cũng có chút năng lực thì chắc là số lượng thương vong còn lớn hơn nữa.

Tướng lãnh nhìn thi thể binh lính, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ.

Còn chưa đụng đến kẻ địch mà đã chết hơn một trăm người rồi.

Nếu đối phương vẫn cứ tiếp tục bắn nổ thì năm nghìn người bọn chúng chưa đủ cho người ta bắn chết nữa.

Có điều, gã cảm thấy đạn pháo của đối phương sẽ không nhiều đến mức có thể đánh sập tường thành.

Nếu không thì dù thành trì của bọn chúng có vững chắc hơn nữa, cũng sẽ không chống được các đợt bắn nổ kia.

Bên này, đợt bắn nổ đầu tiên đã khiến cho quân bảo vệ thành phải đi cầu viện, Nam Minh Đồ thấy vậy thì cho dừng bắn.

Chỉ cần đạt tới mục đích là được, chứ nếu lại tiếp tục bắn thì sẽ chỉ lãng phí đạn pháo thôi.
 
Chương 591: Tổng binh lực


Bắc Quỳnh Phương lựa chọn một nơi mai phục tốt nhất, địa hình dạng chữ V, trông như là một cái túi.

Hắn không cho hết đội quân đi mai phục, mà chỉ cho một nghìn người mai phục ở phía trước, một nghìn người còn lại thì chuyển ra phía sau.

Một nghìn người này dùng để chặn đường lui của viện binh.

Chỉ cần dồn hết đám viện binh vào địa hình dạng túi kia là có thể dùng hết đội quân hai nghìn người bao sủi cảo bọn chúng.

Chỉ là muốn dùng hai nghìn người đi bao sủi cảo bảy nghìn người thì hơi khó.

Nhưng địa hình mà Bắc Quỳnh Phương lựa chọn lại là địa hình rất có lợi cho trận chiến.

Chỉ cần bảo vệ tốt mặt trận là sẽ hình thành trạng thái đóng cửa đánh chó.

Đừng nói là hai nghìn đánh bảy người, cho dù có là hai nghìn đánh hai mươi nghìn, thì cũng có thể giết hết kẻ địch.

Thời gian dần trôi qua, khi Nam Minh Đồ bắt đầu tấn công thành, thành thứ nhất gửi tin cầu cứu, đến khi Đông Ly Ưng cho người thả chạy binh lính cầu cứu, đã qua gần sáu giờ.

Sau tòa thành trì gân nhất đã chạy tới.

Đúng như suy đoán của Đông Ly Ưng, tòa thành nào cũng gần như kéo hết quân đi.

Tổng binh lực của sáu tòa thành trì là hơn ba vạn, còn chưa tính thêm sáu tòa thành trì khác đang trên đường tới đây.

Chiến thuật của bọn chúng có thể là tòa thành thứ nhất giữ chân quân Con Cháu, bọn chúng đến đây bao vây quân Con Cháu.

Cho dù tướng lãnh thành thứ nhất chỉ thấy có hai nghìn quân Con Cháu tấn công thành, nhưng mà bọn chúng cũng không lo là quân Con Cháu không ở đây.

Gã đoán là quân Con Cháu đang núp ở phía sau, thậm chí đa số quân Con Cháu có thể đã chạy tới các thành trì khác nhau, tốt nhất là quân Con Cháu đi tấn công thành đi.

Các tướng lãnh của các tòa thành trì khác cũng có cùng suy nghĩ như gã.

Bọn chúng nhìn có vẻ tới cứu viện, thực tế là muốn nhân cơ hội đánh bất ngờ quân Con Cháu, chặn đường quân Con Cháu muốn đánh lén các thành trì, rồi tiêu diệt các đội quân phân tán của quân Con Cháu.

Lúc này, tướng lãnh thành thứ tư sắp đối mặt với Bắc Quỳnh Phương đang lãnh quân chạy về phía thành thứ nhất.

Bọn chúng hành quân với tốc độ cực kì nhanh chóng.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

“Tướng quân, chúng ta phải chạy tới nơi quân Con Cháu nhất định phải đi qua nếu muốn mai phục đánh lén chúng ta rồi nhắm bắn bọn họ hả? Nhưng mà có khi nào quân Con Cháu đã đi vòng ra phía sau chúng ta rồi không?”

Trên đường hành quân, một vị phó tưởng hỏi chủ tướng.

“Ngươi cảm thấy quân Con Cháu có năng lực này hả? Chưa nói tới chuyện có mười ba thành cùng nhau trông coi, các thành canh phòng hỗ trợ lẫn nhau, chỉ nói tới chuyện lần này chúng ta gần như là cùng nhau dẫn quân đi, dù quân Con Cháu có vòng đường nào thì cũng sẽ gặp đội quân chúng ta. Ngươi nói xem khi ấy bọn họ phải làm sao để thoát khỏi sự bao vây của chúng ta?”

Trên mặt chủ tướng hiện lên vẻ đắc ý. Gã khinh thường mà nhìn ra phía trước, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ.

Chỉ cần đi thêm một đoạn đường nữa là có thể tới nơi tốt nhất để mai phục quân Con Cháu.

Khi ấy, gã sẽ cho người đi tìm hiểu tình hình kẻ địch, rồi lại bố trí chiến lược.

Tốt nhất là quân Con Cháu chia quân đi đánh các thành, vậy thì bọn chúng sẽ tiêu diệt các đội quân được chia ra của quân Con Cháu ở trên đường đi.

Chỉ là cái khả năng này không lớn lắm, nhưng cũng không thể loại bỏ có khả năng này.

Bây giờ gã sẽ chuẩn bị sẵn hai kế hoạch, một là quân Con Cháu sẽ dẫn binh đánh lén các thành trì của bọn chúng, hai là quân Con Cháu sẽ dốc hết quân đánh thành thứ nhất, muốn đánh được thành nhất trong thời gian ngắn nhất có thể.
 
Chương 592: Nghĩ tới đó


Mặc dù sức chiến đấu của quân Con Cháu luôn được các phe phái nói quá là rất lợi hại, nhưng bọn họ cũng không quá tin tưởng, thậm chí trong lòng còn tràn đầy khinh thường.

Chưa đánh trận thật sự, không ai có thể nói mình không bằng ngươi, tốt nhất là đánh với nhau một trận, thực tiễn mới là đạo lý.

Nói không chừng, quân Con Cháu đánh với quân Doanh Châu còn không được một trận nữa đấy.

Nghĩ tới đó, tên chủ tướng kia không khỏi đắc ý.

“Đi thôi, lệnh toàn quân nhanh chóng tiến lên, miệng hồ lô phía trước là nơi thích hợp nhất để phục kích, chúng ta bài binh ở đó, ba ngày sau, nếu quân Con Cháu còn chưa tới, chúng ta sẽ đi tiếp viện cho thành đầu tiên!”

Chủ tướng ban bố mệnh lệnh cho các thuộc hạ.

Thành thứ tư có chín ngàn binh lực, ngay lập tức tiến về phía trước.

Vì bọn họ ở chỗ trung tâm nhất, nên binh lực đầy đủ nhất, mấy thành khác đều có năm ngàn binh lực.

Lần này tiếp viện gấp rút, chủ tướng đích thân mang theo bảy ngàn binh lực tới cứu viện, chỉ để lại hai ngàn binh lực thủ thành thứ tư.

Vốn dĩ, chủ tướng không muốn để lại nhiều quân như thế, hắn ta cho rằng trong thành chỉ cần chừa lại mấy trăm quân là được.

Tốt nhất là mang toàn quân tới vây giết quân Con Cháu.

Hắn ta có chín ngàn quân, khi vây đánh, nhất định có thể lập được chiến công lớn hơn.

Nóng lòng lập công, hắn đã mang gần tám phần binh lực trong thành của mình đi, mà hầu như chủ tướng của mỗi tòa thành đều có chung suy nghĩ với hắn ta.

Những thành khác chỉ có năm ngàn binh lực, phần lớn đã mang ra hơn bốn ngàn, thậm chí có mấy tòa thành chỉ để lại trăm quân thủ thành.

Dẫu sao, mấy chủ tướng đó đều cảm thấy quân Con Cháu không thể tấn công đến thành trò của họ, khả năng lớn nhất là sẽ bị họ tiêu diệt ở thành thứ nhất.

Vì vậy, mọi người đều muốn lập công ở thành thứ nhất, đương nhiên sẽ dốc toàn lực.

Chủ tướng của thành thứ tư cho rằng khi quân Con Cháu tiến vào địa thế mà họ muốn tiến vào thì sẽ rơi vào mai phục.

Thế nhưng bọn họ không biết, bên phía quân Con Cháu, Bắc Quỳnh Phương cũng đã mai phục từ lâu rồi.

Đến khi bảy ngàn quân Doanh Châu đều tiến vào thung lũng, quân Con Cháu sẽ dùng pháo cối bắn xuống.

Vòng thứ nhất là bắn pháo, quân Doanh Châu bị đánh chết mấy trắm người.

Trận hình tập trung khiến uy lực của pháo cối tăng lên gấp mấy lần, chỉ trong chớp mắt, quân Doanh Châu đã loạn hết cả lên. Chủ tướng ngồi trên lưng ngựa, đầu còn ù ù.

“Tướng quân, không xong rồi, chúng ta đã bị phục kích, máu... Chúng ta rút lui thôi”

Phó tướng nhìn chủ tướng, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoàng.

Uy lực của pháo cối oanh tạc trận đầu tiên khiến bọn họ sợ vỡ mật, họ đâu đã từng thấy uy lực của hỏa lôi đâu.

Dù bọn họ cũng được trang bị hỏa lôi, nhưng sức nổ của hỏa lôi trong tay họ kém quá xa hỏa lôi đang công kích họ.

Vị chủ tướng mới ban nãy còn đắc ý, nghĩ cách tiêu diệt quân con cháu, giành được chiến công, giờ đã vô cùng sợ hãi.
 
Chương 593: Tinh thần không thể yếu được


Tinh thần không thể yếu được, tinh thần mà đi xuống sẽ khiến cả đội quân tan rã.

Đám phó tướng và binh lính xung quanh nghe vậy, lập tức lên tinh thần, xông lên trước.

Bọn họ gào thét, sau lưng còn cống rất nhiều hỏa lôi.

Số hỏa lôi đó đã cho họ rất nhiều dũng khí, quân Doanh Châu cũng bắt đầu sử dụng hỏa lôi để công kích.

Có lẽ cả thiên hạ đều biết đến loại vũ khí lợi hại là hỏa lôi.

Bất kể họ có lấy được kỹ thuật của thôn Kháo Sơn hay là tự mình nghiên cứu, thì hỏa lôi cũng đã được lưu truyền trong quân đội từ lâu rồi.

Quân đội nào không có hỏa lôi, chỉ có thể bị quân đội khác ức hiếp mà thôi.

Tất cả quân Doanh Châu đều cảm thấy chỉ cần xông lên trước, ném hỏa lôi vào chỗ kẻ địch thì có thể cướp được vùng này.

Xa xa, thậm chí bọn họ đều thấy được quân Con Cháu núp dưới chiến hào trên sườn núi, trên mặt quân Doanh Châu đều là vẻ mừng rỡ.

Bọn họ biết phương thức chiến đấu của mình bây giờ được gọi là trận địa chiến, chỉ cần cướp được trận địa trước mắt thì được coi là thăng rồi.

Ngay khi bọn họ cách trận địa sườn núi khoảng năm sáu mươi thước, đột nhiên, quân Con Cháu trên sườn núi lấy một cái ống dài màu đen ra.

Trên cái ống dài màu đen có năm ống nhỏ, là súng thần công đã qua cải tiến, tăng thêm hai ống lắp đạn, mà tốc độ lắp đạn cũng nhanh hơn nhiều.

Khi nhìn thấy cái ống đó, trong mắt quân Doanh Châu lộ ra vẻ kinh hoàng.

Bọn họ từng nghe nói đến thứ đó rồi, là vũ khí bí mật của quân Con Cháu.

Tuy nhiên, cụ thể thì uy lực của nó là thế nào, bọn họ không hề biết, chỉ nghe nói là cực mạnh.

Trong lúc họ đang hoảng sợ, quân con cháu đã bản loạt đạn thần công đầu tiên.

Một trăm quân thần công băn loạt đạn đầu tiên, nháy mắt đã bắn chết đám quân Doanh Châu xông lên trước.

Loạt đạn này cần trăm người cùng nhau phối hợp.

Đám quân Doanh Châu chạy tới, chỉ chớp mắt, mấy trăm người đã bị loạt đạn đầu tiên gi ết chết.

Sau khi bắn năm phát đạn, nhóm quân thần công lui về phía sau nghỉ ngơi và lắp đạn, nhóm thứ hai đi ra.

Vì phải lắp đạn, quân thần công chia phiên tiến lên.

Bằng không, một khi hỏa lực không theo kịp, kẻ địch sẽ nhân cơ hội tấn công.

Loạt đạn thứ hai, trăm quân thần công lên bắn tiếp, gần năm trăm thi thể năm lại trên sườn núi, vòng tấn công đầu tiên của quân Doanh Châu đã bị đánh lui.

Bên này mới giao chiến, bảy ngàn quân của thành thứ tư đã tổn thất gần một ngàn, một phần bị pháo cối bắn chết, phần còn lại bị súng thần công băn chết.

Chủ tướng thành thứ tư ngạc nhiên nhìn những thi thể trước mắt, lại nhìn quân Con Cháu như ẩn như hiện trên sườn núi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Bây giờ hắn ta mới hiểu được sự kinh khủng của quân Con Cháu.

Trước kia chỉ nghe nói quân Con Cháu có sức chiến đấu vô song, nhưng bọn họ chưa từng đụng độ nên luôn thầm coi thường, thậm chí cảm thấy những quân đội thua bởi quân Con Cháu thật chẳng ra gì.

Thế nhưng bây giờ hắn ta đã hiểu, không phải những quân đội đó quá vô dụng, mà chiến thuật của quân Con Cháu quá kinh khủng, thực lực lại càng không cần nói.

Bây giờ mới bắt đầu đánh trận mà đã tổn thất gần nghìn binh rồi, con số này đủ khiến lòng người hoang mang.

“Rút lui... Chúng ta mau rút lui...”
 
Chương 594: Có điều


Gã vừa dứt lời, đám binh lính lập tức quay người chuẩn bị bỏ chạy.

Nếu không đoạt mặt trận được thì đương nhiên là phải bỏ đi rồi.

Bọn chúng thậm chí ngay cả thi thể đồng bạn cũng mặc kệ.

Có điều, ngay lúc bọn chúng vừa quay người đi thì phía sau chợt truyền đến tiếng nổ mạnh.

Bọn chúng ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt chỉ còn lại sợ hãi.

Đường lui của bọn chúng bị người ta chặn lại rồi, không thể nào chạy trốn được nữa.

“Mau... mau chạy về phía hai bên...”

Chủ tướng thấy vậy thì vội vàng ra lệnh cho đám cấp dưới, còn mình thì cưỡi ngựa xông lên phía bên trái.

Có điều, khoảnh khắc gã lao ra, hai bên nhảy ra rất nhiều quân Con Cháu.

Lựu đạn, súng thần công, pháo cối, các loại vũ khí tiên tiến bay về phía quân Doanh Châu.

Trong chớp mắt, quân Doanh Châu muốn chạy thoát từ hai bên bị đánh lùi trở lại, xung quanh có thêm khoảng một nghìn thi thể.

Chủ tướng cảm thấy tuyệt vọng.

Gã làm sao cũng không ngờ mình mới vừa đắc ý khi nghĩ tới việc bắt được quân Con Cháu đi lập chiến công, thì bây giờ gã lại thành chiến công của quân Con Cháu.

Bọn chúng thế mà lại bị kẻ địch bao vây.

Nhìn bốn phía đều có quân Con Cháu, gã nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ suy ngẫm.

Quân Con Cháu ở xung quanh không nhiều, nhưng người †a có vũ khí tiên tiến, bọn chúng muốn lao ra từ phía trước hay là từ hai bên đều là chuyện không thể nào.

Nơi có khả năng lao ra nhất là phía sau. Chỉ là phía sau có rất rất nhiều quân Con Cháu.

“Lao ra từ phía sau, đây là đường sống duy nhất của chúng ta, mọi người lao lên...

Chủ tướng cản chặt răng, mặt mày chật vật, chỉ ra phía sau rồi nói.

Mấy nghìn quân Doanh Châu lập tức lao về phía con đường bọn chúng từng đi.

Cho dù phía sau đã bị chặn thì bọn chúng cũng cảm thấy mình lao qua được, bởi vì quân Con Cháu không có nhiều binh lính để chặn đường.

Chỉ cần có thể chạy ra khỏi nơi này là bọn chúng sẽ an toàn.

Bọn chúng làm sao cũng không ngờ rằng quân Con Cháu lại mai phục bọn chúng ngay tại đây.

Đây vốn là nơi mà bọn chúng định mai phục quân Con Cháu.

Nào ngờ quân Con Cháu lại như thần binh trời giáng trực tiếp mai phục ngược lại bọn chúng.

Năm nghìn quân Doanh Châu còn sót lại lập tức lao ra từ phía sau.

Bọn chúng sợ hãi, chỉ muốn chạy thoát khỏi nơi đây.

Tiếc là ngay lúc bọn chúng đang loạn, một đợt pháo cối lại bay tới.

Bởi vì đang loạn cho nên trận hình quân Doanh Châu trở nên dày đặc.

Trong chớp mắt, lại có gần một nghìn quân Doanh Châu bị nổ chết. quân Doanh Châu càng thêm sợ hãi.

Hơn nữa, chờ lúc bọn chúng chạy tới chỗ cách quân Con Cháu khoảng năm sáu mươi mét, đợt bắn đầu tiên của súng thân công binh cũng bắt đầu.

Ngay sau đó, lại có thêm mấy trăm quân Doanh Châu bị bắn chết.

Số quân Doanh Châu còn lại muốn chạy, nhưng lại sợ đến mức không dám chạy nữa.

Bởi vì dù có bao nhiêu quân Doanh Châu bỏ chạy thì gần như tất cả đều bị bắn chết.
 
Chương 595: Vũ khí trên tay


Có điều, khi bọn chúng dốc sức lao ra, cái giá phải trả cũng rất lớn, năm nghìn người chỉ chạy được hai ba mươi mét, mà đã bị bắn chết gần ba nghìn người.

Từng đợt quân Doanh Châu ngã xuống mặt trận.

Bọn họ gần như trở thành bia ngắm bị quân Con Cháu bắn chết.

Kết quả của việc bất chấp tất cả chính là bọn chúng rốt cuộc chạy tới trước mặt quân Con Cháu.

Chỉ cần chạy thêm mười mấy mét nữa là đến mặt trận của quân Con Cháu.

Và chỉ cần chạy qua mặt trận là bọn chúng có thể chạy thoát khỏi nguy hiểm.

Lúc bọn chúng đang cho rằng quân Con Cháu không có sự giúp đỡ của súng thần công căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng, thì quân Con Cháu đã ném súng thần công đi, hét †o lên.

“Giết... tuyệt đối không thể để cho bọn chúng chạy thoát...”

Tiếng hò hét tràn đầy nhiệt huyết.

Ngay sau đó, hai bên lao vào nhau, chiến đao của quân Con Cháu vô cùng sắc bén, gần như là một đao chém một người, quân Doanh Châu chỉ có thể bị giết trước quân Con Cháu như sói như hổ.

Vũ khí trên tay bọn chúng gần như là vừa đỡ đao là sẽ bị đao của quân Con Cháu chém đứt.

Trong chớp mắt, hơn một nghìn quân Con Cháu đã chém giết hơn phân nửa quân Doanh Châu.

Còn sót lại chưa đến một nghìn người lập tức bị dọa sợ bỏ chạy ra phía sau.

Bọn chúng không ngờ quân Con Cháu lại mạnh như vậy, vũ khí đáng gờm thì thôi đi, vậy mà sức chiến đấu cũng mạnh như thế.

Quân Doanh Châu xem như là đội quân mạnh mẽ, các đội quân khác đánh với quân Doanh Châu đều bị quân Doanh Châu đánh cho kêu cha gọi mẹ.

Nào ngờ khi đến trước quân Con Cháu, quân Doanh Châu lại chẳng chịu nổi một đòn, bị quân Con Cháu chém giết dễ dàng như xắt rau xắt dưa.

Quân Con Cháu thậm chí không hề có thương vong. Nếu là quân Con Cháu của trước đây thì có lẽ sẽ có thương vong.

Nhưng mà quân Con Cháu của hiện tại đã trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến đẫm máu, cộng thêm hơn một năm huấn luyện gian khổ, sức chiến đấu của quân Con Cháu đã tiến bộ rất nhiều.

Nói quân Con Cháu mạnh đến mức khiến kẻ địch chỉ nghe tên thôi là bị dọa sợ vỡ mật cũng không quá.

Mới trải qua vài đợt đánh nhau, quân Doanh Châu đã bị giết gần hết, chỉ còn lại vài nghìn người.

Vài nghìn người kia sợ đến mức chạy lùi ra sau.

Chỉ là khi bọn chúng chạy trốn, lại phát hiện mình bị quân Con Cháu bao vây.

Chủ tướng và vài tên phó tướng thấy xung quanh chỉ có khoảng hai nghìn quân Con Cháu thì rất ngạc nhiên.

Bọn chúng có bảy nghìn người, thế mà lại bị hai nghìn quân Con Cháu đánh tơi bời, chỉ còn lại không đến một nghìn người.

Chủ tướng tuy rằng rất không cam lòng, nhưng cũng rất khâm phục.

Bọn chúng thật sự không thể đánh lại quân Con Cháu, là do gã suy nghĩ quá ngây thơ rồi.

Không chỉ có một mình gã suy nghĩ ngây thơ, mà toàn bộ quân Doanh Châu đều suy nghĩ ngây thơ.

Bọn chúng sao có thể là đối thủ của quân Con Cháu.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Cho dù quân Con Cháu chỉ có ba nghìn người, thì cũng không phải là không thể đoạt được Doanh Châu.

“Ta bằng lòng đầu hàng...

Chủ tướng rất sảng khoái đầu hàng, nói với Bắc Quỳnh Phương vừa đi ra khỏi quân Con Cháu.

Cho dù có đánh nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, kết quả sẽ chỉ là hoàn toàn bị chém giết, không bằng nhân lúc còn sớm đầu hàng.

Gã vừa nói đầu hàng, đám binh lính bên dưới vội vàng ném vũ khí xuống.

“Giơ lên tay! Xếp hàng theo thứ tự...

Một tên úy quan bên quân Con Cháu quát lớn với đám quân Doanh Châu còn lại.

Hắn ta vừa dứt lời, đám quân Doanh Châu ngoan ngoãn giơ tay bước lên.

Chủ tướng thành thứ tư bị Bắc Quỳnh Phương trông coi.
 
Chương 596: Kế hoạch chiến đấu


Kế hoạch chiến đấu của Bắc Quỳnh Phương rất đơn giản.

Đó là lợi dụng chủ tướng thành thứ tư đi mở cửa thành rồi đoạt cửa thành.

Thành chủ thứ tư biết ý đồ của Bắc Quỳnh Phương.

Tuy rằng gã cực kì không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo ý của Bắc Quỳnh Phương.

Bên này, Đông Ly Ưng đang đợi chiến báo từ phía trước.

Rất nhanh sau đó, phần chiến báo đầu tiên đến từ Bắc Quỳnh Phương được đưa lên.

Biết Bắc Quỳnh Phương đã tiêu diệt viện binh thành thứ tư và bắt gần nghìn người làm tù binh, trên mặt hắn hiện lên ý cười.

Phần chiến báo này nằm trong dự đoán của hắn.

Hiện giờ hắn đang đợi chiến báo đến từ các thành khác.

Sau đó, chiến báo từ các nơi khác lần lượt được đưa đến.

Khoảng bảy ngày sau, tất cả mười ba thành Doanh Châu đến chi viện đều bị đánh bại.

Thậm chí còn có bảy thành bị đoạt.

Mấy thành còn lại bởi vì quá xa cho nên tạm thời chưa có chiến báo đoạt thành.

Có điều, chắc chắn là không bao lâu nữa sẽ có chiến báo được gửi đến.

Bảy vạn quân Doanh Châu ở tiền tuyến bị tiêu diệt gần năm vạn, bị bắt làm tù binh hơn một vạn.

Hiện giờ chỉ còn lại năm thành và thành thứ nhất ngay trước mắt.

Lúc này, Đông Ly Ưng đứng dậy, nhìn về về thành thứ nhất ở cách đó không xa, bên môi hiện lên ý cười chế giếu.

Đã tới lúc phải đoạt được thành thứ nhất rồi.

Trước đó không đoạt thành, không phải vì hắn không đoạt được thành, mà là vì hắn phải dùng thành thứ nhất để làm mồi câu.

Hắn nói với quan quân tộc Dạ Lang phía sau: “Chuẩn bị khinh khí câu. Đến lúc phải cho thành thứ nhất biết là uy danh quân Con Cháu không phải bị tâng bốc mà có.”

Mấy ngày bao vây thành, ngoài đợt tấn công ở ngày đầu tiên ra thì quân Con Cháu không còn hành động nào khác nữa, khiến cho quân Doanh Châu thành thứ nhất tưởng rằng quân Con Cháu không dám tấn công thành.

Bọn chúng thậm chí cảm thấy quân Con Cháu bị bọn chúng dọa sợ rồi.

Có điều, bọn chúng đang cảm thấy khó hiểu khi đã qua vài ngày rồi mà viện quân từ các thành còn chưa đến.

Bọn chúng cho rằng có thể là các thành đã biết bọn chúng không sao, không cần phải tiếp viện, hoặc là các thành đang tìm cơ hội bao vây quân Con Cháu.

Trên tường thành thành thứ nhất, chủ tướng nhìn doanh địa của quân Con Cháu, bên môi hiện lên ý cười giễu cợt.

“Đáng thương cho quân Con Cháu, đến bây giờ còn chưa tấn công thành.

Không bao lâu nữa, bọn họ sẽ phát hiện mình bị bao vây, khi ấy có muốn tấn công thành cũng không còn kịp nữa rồi.”

Chủ tướng nói với giọng điệu tràn đầy hài hước.

Đám phó tướng bên cạnh gã nghe vậy thì cười to lên.

Bọn chúng chế giễu mà nhìn về phía doanh địa quân Con Cháu.

Nếu có thể, bọn chúng chắc chắn sẽ lớn tiếng chế giễu quân Con Cháu.

Có đôi lần, chủ tướng nổi lên xúc động lao ra khỏi thành giết sạch hai nghìn quân Con Cháu.

Nhưng đến cuối cùng, gã đều nhịn xuống.

Gã sợ quân Con Cháu đang ẩn núp có thể tấn công bất cứ lúc nào, một khi bị nhốt bên ngoài thành thì bọn chúng cũng xong đời.

Rốt cuộc hiện giờ gã chỉ có năm nghìn người.

Có điều, có thể nhìn thấy quân Con Cháu sắp hủy diệt trước mặt gã, gã cũng đã đủ kiêu ngạo rồi.

Ít nhất là bởi vì có gã giữ chân quân Con Cháu ở đây.
 
Chương 597: Đúng lúc này


Tấn công đường không! Đây được xem như là trận chiến đường không sớm nhất, dùng khinh khí cầu để ném lựu đạn!

Ngay sau đó, tiếng nổ mạnh vang lên trên tường thành, chủ tướng mới vừa đắc ý chỉ còn lại vẻ chấn động.

Những nơi binh lính đông đúc trong thành là những nơi bị đạn pháo nhắm trúng nhiều nhất.

Hàng chục khinh khí cầu thay phiên bay qua lại trên không trung thành thứ nhất để ném đạn pháo.

Đám binh lính bị nổ kêu cha gọi mẹ, chạy trốn khắp nơi, trong mắt chỉ còn lại sợ hãi.

Đúng lúc này, lại có thêm hàng chục khinh khí cầu xuất hiện trên không.

Khoảnh khắc hàng chục khinh khí cầu xuất hiện, đám binh lính trong thành sợ tới mức chạy trốn ra xa.

Không ai dám đứng dưới khinh khí cầu, bởi vì sợ bị đạn pháo từ trên ném xuống nổ chết.

Có điều, lần này khinh khí cầu không ném đạn pháo, mà là ném dây thừng, sau đó có rất nhiều người mượn dây thừng nhảy xuống.

Khinh khí cầu thứ nhất có ít nhất năm người.

Mười khinh khí cầu có khoảng năm mươi người. Nơi mà bọn họ nhảy xuống là dưới cửa thành.

Thấy bọn họ nhảy xuống, trăm tên quân Doanh Châu canh giữ ngay cửa thành lập tức hoảng hốt vọt lên.

Trong chớp mắt, bọn họ và đội đặc chiến quân Con Cháu đánh vào nhau.

Đây là đội quân tác chiến tinh anh của quân Con Cháu do Đông Ly Ưng phái ra.

Đông Ly Ưng giao cho bọn họ nhiệm vụ mở cửa thành.

Lúc bọn họ rơi xuống chỗ cửa thành, quân Con Cháu ở bên ngoài thành liền lao về phía cửa thành.

Quân Doanh Châu trên tường thành thấy cảnh này thì vội vàng ra lệnh cho binh lính chuẩn bị đi chặn đường các chiến sĩ đội đặc chiến.

Chỉ là trăm người ở cửa thành không thể nào ngăn cản được chiến sĩ đội đặc chiến.

Ở trước mặt đội đặc chiến, bọn chúng thậm chí không hề có sức đánh trả.

Mới vừa đụng vào nhau, đội đặc chiến gần như lao nhanh về phía cửa thành với tư thế chém rau dưa, chém chết hết tấn cả quân Doanh Châu chặn đường.

Lúc bọn họ lao tới cửa thành, bọn họ phát hiện cửa thành bị một thanh ngang khổng lồ chặn lại.

Muốn mở cửa thành thì phải có hai ba mươi người cùng nhau đẩy lên thì mới có thể đẩy thanh ngang lên được.

Thấy mấy trăm quân Doanh Châu xông tới, dẫn đầu đội đặc chiến quyết định.

“Đội một đi nâng then cài, đội hai theo ta... chặn bọn chúng ra xa cửa thành, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng xông tới.”

Hắn ta vừa hét xong, hai mươi tên đội viên đội đặc chiến lập tức xoay người đánh với quân Doanh Châu mới xông tới. Còn ba mươi người còn lại thì đi nâng then cài.

Nếu cứ để mặc quân Doanh Châu xông tới thì bọn họ cũng đừng mong mở được cửa thành.

Quân Doanh Châu thấy đội đặc chiến quân Con Cháu đi mở cửa thành thì rất nôn nóng, lập tức xông lên ngay.

Mấy trăm người đánh với hai mươi người ngay cổng tò vò hẹp hòi ở cửa thành,

Thực lực của đội viên đội đặc chiến không hổ là tinh anh trong tinh anh.

Cứ hễ quân Doanh Châu vừa xông tới là gần như bị chém chết ngay cổng tò vò.

Trên người bọn họ dính đầy máu, không biết là máu của kẻ địch hay là của chính mình.

Bọn họ không lùi một bước, trong mắt tràn đầy vẻ kiên quyết.

Nếu bây giờ bọn họ lui ra thì sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Đám đội viên hét to lên, lập tức khiến quân Doanh Châu sợ tới mức chạy lùi ra sau.

Thấy cảnh này, đội đặc chiến lập tức lao lên chém giết mấy người đi cuối.

Bọn họ giận dữ nhìn quân Doanh Châu đang sợ tới mức run bần bật.
 
Chương 598: Gã vừa hét to xong


Đúng lúc này, một gã phó tướng tức muốn hộc máu quát lên.

Nếu còn không đánh nữa thì kẻ địch sẽ mở được cửa thành, vậy là mọi thứ đều xong rồi.

Gã vừa hét to xong, quân Doanh Châu đang sợ tới mức run bần bật không thể không căng da đầu xông lên.

Mấy trăm người cùng nhau xông lên, cực kì khí thế, dẫn tới cả đám lớn gan hơn nhiều.

Bọn chúng nghĩ rằng bên phe quân Con Cháu chỉ có hai mươi người, bọn chúng cùng nhau xông lên, thế nào cũng có thể bao vây bọn họ tại cổng tò vò.

Hơn nữa, nếu còn không đánh lên thì then cài cửa sẽ bị nâng ra, ba mươi tên quân Con Cháu kia đã nâng then lên một nửa rồi.

Dẫn đầu đội đặc chiến nhìn ra phía sau, kiên quyết nói với chiến hữu xung quanh: “Các huynh đệ, chúng ta sắp thành công rồi, chúng ta tuyệt đối không thể lùi bước, cho dù chết cũng phải chết có ý nghĩa...”

Hắn vừa dứt lời, đám đội viên đội đặc chiến xung quanh liền quát lớn lên, dũng cảm quyết tâm lao về phía mấy trăm người quân Doanh Châu.

Trong chớp mắt, bọn họ đã bị bao vây trong đám người, giơ tay lên rồi chém xuống, có tiếng đao chém trúng thịt vang lên, và có cảm giác đau đớn khi trên người trúng đau.

Hai mươi tên đội viên đã chết lặng. Bọn họ chỉ biết liều mạng chém giết.

Bọn họ không lùi một bước, dựa vào cửa thành hẹp hòi, gắng gượng chặn kẻ địch ngay đây.

Chỉ là mỗi người trong bọn họ đều bị thương nặng.

Có vài người thậm chí bị chém đứt một tay hoặc một chân. Dù vậy, bọn họ vẫn cố gắng chiến đấu.

Mất một tay thì dùng một tay khác. Mất một chân thì dựa vào bên cạnh cổng tò vò chém giết.

Bọn họ tóc tai rối tung, mặt mày hung ác, trong mắt chỉ còn lại sát ý dày đặc.

Một đám quân Doanh Châu bị chém giết sợ hãi mà nhìn bọn họ.

Thành chủ thành thứ nhất cũng đi tới đây, thấy đội viên đội đặc chiến quân Con Cháu như vậy thì trong mắt chỉ còn lại sợ hãi và khó tin.

Đây chính là quân Con Cháu! V

ới chiến lược và ý chí chiến đấu như thế thì thử hỏi trong thiên hạ còn ai có thể đánh lại được nữa?

Trong lòng gã dâng lên cảm giác tuyệt vọng khó nói nên lời.

Đúng lúc này, cửa thành bị mở ra, có tiếng la hét từ bên ngoài cửa thành truyền vào, các chiến sĩ quân Con Cháu lao vào thành thứ nhất.

Từ khi bắt đầu trận chiến đến khi quân Con Cháu phá thành, chỉ tốn không đến một giờ.

Tốc độ phá thành nhanh thế kia khiến mặt mày chủ tướng quân Doanh Châu tràn đầy vẻ chua xót.

Thật sự buồn cười, trước đó gã còn giêều cợt quân Con Cháu không thể phá thành, hóa ra là người ta không muốn phá thành, chỉ đang chơi gã mà thôi.

Bây giờ quân Con Cháu mới tới phá thành, khả năng duy nhất là các quân chỉ viện đã xong đời hết rồi, và mồi câu là bọn họ cũng không còn tác dụng.

“Buông vũ khí không giết... buông vũ khí không giết... "

Tiếng hét to liên tục phát ra từ miệng quân Con Cháu.

Quân Doanh Châu sợ hãi đến mức không còn ý chí chiến đấu, nghe vậy thì tất cả đều vô thức buông vũ khí, giơ hai tay lên.

Chỉ cần buông vũ khí là quân Con Cháu sẽ không giết.

Bọn họ bao vây hơn ba nghìn quân Doanh Châu ở cửa thành.

Quân Con Cháu chỉ có hai nghìn người, số lượng không bằng quân Doanh Châu.
 
Chương 599: Sao ngươi có thể làm được vậy?


Chủ tướng thành thứ nhất nhìn thấy người dẫn đầu là Đông Ly Ưng thì rất khó tin và ngạc nhiên.

Gã dường như không thể ngờ rằng tướng lãnh đội quân lại trẻ tuổi như thế, nhiều lắm cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi thôi.

Gã nghĩ mãi không ra là tại sao một tên tướng lãnh trẻ tuổi lại có thể nhẹ nhàng phá được thành thứ nhất của gã và đánh thăng được bảy vạn người ở tuyến phòng thủ thứ nhất.

Quân Con Cháu cũng chỉ có ba vạn người mà thôi.

Bỏ qua trang bị vũ khí và khinh khí cầu mới vừa bày ra tác dụng ghê gớm kia, thì sức chiến đấu của quân Doanh Châu và quân Con Cháu là tương đương nhau.

“Các hạ là chủ soái quân Con Cháu đúng không? Ta muốn biết quân tiên phong của quân Doanh Châu đã bị giết sạch rồi hả?”

Chủ tướng hỏi Đông Ly Ưng với vẻ phức tạp.

Nghe vậy, Đông Ly Ưng gật nhẹ đầu, nói: “Ngươi nói đúng, giữ ngươi đến bây giờ chỉ là vì dẫn cá cắn câu, nếu cá đã cắn câu hết rồi thì mồi câu không cần phải tồn tại nữa”

“Sao ngươi có thể làm được vậy?”

Chủ tướng hỏi Đông Ly Ưng.

Đông Ly Ưng lạnh nhạt nhìn tên chủ tướng, khóe môi cong lên ý cười chế giễu.

Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía phủ Ninh Châu, trên mặt hiện lên vẻ tôn kính, còn có cả vẻ hâm mộ, nói: “Không phải là ta làm sao, mà là tiên sinh nhà ta làm sao. Nếu không có hắn đứng sau lập kế hoạch, thì ta sẽ không tiêu diệt quân tiên phong của ngươi nhanh như vậy.”

Nghe vậy, trên mặt chủ tướng hiện lên vẻ ngạc nhiên, rồi nhanh chóng gật đầu.

Sự lợi hại của quân Con Cháu đương nhiên là có liên quan đến người sáng lập Giang Siêu rồi.

Giang Siêu mới là linh hồn của quân Con Cháu, là nhân vật trung tâm của toàn bộ phủ Ninh Châu.

Chỉ cần có hắn là khắp thiên hạ này sẽ không có ai là đối thủ của quân Con Cháu. Gã... thua không oan.

“Cảm ơn... nếu có cơ hội, hy vọng có thể để ta nhìn thấy tiên sinh nhà ngươi.”

Gã mỉm cười với Đông Ly Ưng, rồi ngoan ngoãn giơ tay lên.

Đông Ly Ưng nhìn kỹ đối phương một cái, mỉm cười đáp: “Sẽ có cơ hội...”

Đông Ly Ưng quay người bỏ đi. Thành thứ nhất đã bị đoạt, quân tiên phong của quân Doanh Châu ở tuyến thứ nhất Doanh Châu xem như thua hết.

Kế tiếp là đến tuyến thứ hai Doanh Châu.

Nghe nói tuyến phòng thủ này có mười lăm vạn binh.

So với quân tiên phong, quân Doanh Châu ở tuyến phòng thủ thứ hai mới xem như là tinh anh của quân Doanh Châu.

Nếu có thể đánh thắng được quân Doanh Châu ở tuyến phòng thủ thứ hai, thì xem như là đoạt được cả Doanh Châu, vài vạn quân Doanh Châu còn lại không đáng sợ hãi.

Có điều, tuyến phòng thủ thứ hai có dạng hình tam giác được tạo thành từ ba tòa thành lớn.

So với tuyến phòng thủ thứ nhất có mười ba thành, tuyến phòng thủ thứ hai chủ yếu tập trung binh lực vào phòng thủ với trận hình tam giác, khoảng cách phòng thủ không thể nào san sát như tuyến phòng thủ thứ nhất.

Nhưng tuyến phòng thủ thứ hai lại có ưu thế rất lớn về binh lực.

Cho dù đi tấn công thành nào, thì thành khác chỉ cần phân ra một nửa binh lính, là có thể bao vây chết quân Con Cháu.

Nếu mặc kệ hết các thành, thì kết quả cuối cùng sẽ là bị chặn đường lui.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top