Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Dịch 

Chương 385


 “Chậc, không phải là tôi hối hận nên muốn cứu vãn sao? Thực ra cũng chỉ là chuyện một đóa hoa thôi, chúng ta không nên ngu ngốc đắc tội cậu Lâm.”  

 

 

Tâm trạng của Ngưu Bôn cực kì phức tạp.  

 

 

“Điều này chưa chắc!”  

 

 

Lâm Phi Hải cười quái dị.  

 

 

Nghe vậy, không chỉ Ngưu Bôn mà Doãn Tử Nguyệt và Kim Hoa bà bà đứng cạnh cũng tò mò.  

 

Adv

 

“Anh Lâm nói thế là có ý gì?”  

 

 

Ngưu Bôn hỏi.  


 

 

“Các người biết Vương Thước là ai chứ? Là con trai của Vương Hữu Chí! Lão già Vương Hữu Chí đó cực kì yêu thương Vương Thước, tôi đã thấy có người truyền tin ở đây ra ngoài, Vương Hữu Chí biết được nhất định sẽ tới tìm Lâm Phong để báo thù!”  

 

 

Adv

“Quan trọng là, Vương Hữu Chí đã là Tiên Thiên Cảnh tầng chín, còn một chút nữa là võ đạo tông sư rồi!”  

 

 

“Ông nói xem Lâm Phong còn sống nổi không?”  

 

 

Lâm Phi Hải chế giễu.  

 

 

Ngưu Bôn nghe vậy, trong lòng lo sợ, oán giận nói:  

 

 

“Ông không nói sớm một chút, nếu như ban nãy Lâm Phong tha thứ cho tôi thì không phải tôi đã tìm về một quả bom hẹn giờ sao?”  

 

 

“Tôi mới nghĩ tới thôi mà.”  

 

 

Lâm Phi Hải mỉm cười.  

 

 

Ngưu Bôn gật đầu, sau đó nhìn Lâm Phong cách đó không xa, cũng nở một nụ cười hài hước, lòng thầm nghĩ:  

 

 

“Lâm Phong ơi Lâm Phong, ông đây tìm cậu mà cậu dám đuổi, để tôi xem xem cậu sẽ chết thế nào!”

 

Đương nhiên đoạn đối thoại của đám người Lâm Phi Hải đều lọt hết vào tai Lâm Phong, nhưng anh không quan tâm lắm!  

 

Chẳng qua chỉ là một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng chín thôi, nếu dám tới thì chỉ cần tát một cái chết tươi là được, có khi đến lúc đó còn có thể thu được vài món chiến lợi phẩm.  

 

 

Đúng lúc này, Lưu Năng đi qua, mắt ngấn lệ, nói với vẻ mặt biết ơn.  

 

 


“Cậu Lâm, cảm… cảm ơn cậu!”  

 

 

“Không cần cảm ơn đâu!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Thật ra Lưu Năng là một người rất tốt, đáng tiếc lão ta quá thành thật!  

 

 

Trong xã hội này người thành thật chắc chắn sẽ chịu thiệt!  

 

 

Lưu Năng lấy một túi vải màu đen từ trong vạt áo trước ngực ra, nói:  

 

 

“Cậu Lâm, tôi biết cậu đang thu thập đạn linh bạo, nhưng tôi không có cái đó, chỉ có mấy viên linh thạch thôi!”  

 

 

“Linh thạch?”  

 

 

Lâm Phong nhận lấy túi vải đen, nhìn thoáng qua, bên trong đựng mười hai viên linh thạch.  

 

 

Nếu là thứ khác chắc chắn anh sẽ không nhận, nhưng linh thạch thì ngược lại.  

 

 

Lâm Phong cất linh thạch nhận được vào túi càn khôn, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:  

 

 

“Con người tôi rất thực tế, không để ông chịu thiệt đâu! Ông nhìn những người đang có mặt ở đây đi, xem ai từng đắc tội ông, tôi sẽ xử giúp ông!”  

 

 

Khi nói những lời này Lâm Phong không hề che giấu, vậy nên có rất nhiều võ giả ở xung quanh nghe thấy.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 386


Lưu Năng cười gượng.  

 

 

“Vậy thì đáng tiếc thật!”  

 

 

Lâm Phong tiếc nuối lắc đầu, sau đó nói tiếp:  

 

 

“Nếu vậy thì ông gia nhập đội của tôi đi, từ giờ trở đi sẽ không còn ai dám bắt nạt ông nữa.”  

 

 

“Cảm ơn cậu Lâm.”  

 

 

Adv

Lưu Năng gật đầu.  

 

 

Bây giờ lão ta cũng không thể tiếp tục chung đội với Ngưu Bôn, cậu Lâm chịu cho lão ta vào đội thì không còn gì tốt hơn!  

 

 


…  

 

 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lần lượt có thêm mấy đội ngũ nhỏ trình diện, hầu hết đều do cao thủ Tiên Thiên Cảnh tầng bảy dẫn đầu.  

 

 

Adv

Sau khi nghe kể lại chuyện xảy ra ban nãy, thành viên của những đội này đều nhìn Lâm Phong với vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, cảm thấy khó có thể tin được!  

 

 

Một hậu bối còn trẻ tuổi thế kia mà lại mạnh đến vậy ư?  

 

 

Vào lúc này.  

 

 

Ở phía trước có một thanh niên áo đen ung dung đi tới!  

 

 

Khi nhìn thấy thanh niên áo đen này, rất nhiều võ giả đang có mặt ở đây đứng dậy, đồng loạt đi qua cung kính chào hỏi:  

 

 

“Tiền bối Gia Cát!”  

 

 

Ngay cả Nam Cung Thần Thoại cũng đi tới một bước, chủ động cười bảo:  

 

 

“Anh Gia Cát, lâu rồi không gặp!”  

 

 

…  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Lâm Phong.  

 

 

Thanh niên áo đen này là ai?  

 

 

Vừa đến đã được rất nhiều võ giả ở đây cung kính chào hỏi, hơn nữa sự cung kính này còn xuất phát từ tận đáy lòng, không phải kiểu dối trá.  

 

 

“Cậu Lâm, người này tên là Gia Cát Mặc Trần, đừng thấy ông ta còn trẻ mà hiểu lầm, thực chất ông ta đã hơn một trăm tuổi rồi! Tu vi võ đạo của ông ta lại càng sâu không lường được, nghe nói đã đặt nửa bước chân vào Tông Sư Cảnh rồi!”  

 

 

Lưu Năng ở bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu.  

 

 

Nghe vậy, Lâm Phong dùng thần thức quét qua thanh niên áo đen, nhưng lại phát hiện cốt linh của ông ta rõ ràng là hai mươi tuổi!  

 

 

“Ông chắc là ông ta hơn một trăm tuổi chứ?”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

“Có thể chắc chắn, chuyện này không phải bí mật gì cả, rất nhiều người biết! Gia Cát Mặc Trần lại còn là một người cao thượng, chưa bao giờ ỷ mạnh hiếp yếu nhờ tu vi, nên tất cả mọi người đều rất tôn trọng ông ta!”  

 

 

Lưu Năng trả lời.  

 

 

Nhưng Lâm Phong lại rơi vào trầm tư sau khi nghe vậy.  

 

 

Có rất nhiều cách để có thể giữ cho mình vẻ bề ngoài trẻ trung, ví dụ như là uống một viên trú nhan đan, hoặc nâng tu vi của mình lên tới một cảnh giới nhất định nào đó!  

 

 

Nhưng bất kể là cách nào, cốt linh cũng không thể nào thay đổi được!  

 

 

Nếu Gia Cát Mặc Trần đã hơn một trăm tuổi, tại sao cốt linh chỉ mới hai mươi tuổi?  

 

 

Rốt cuộc ông ta có bí mật gì?  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía Gia Cát Mặc Trần, đôi mắt khẽ chớp.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 387


 “Ồ? Một thứ tốt như mỏ linh thạch ông ta độc chiếm một mình không được hả, tại sao lại nói cho mọi người biết?”  

 

Vẻ khác thường thoáng hiện trong mắt Lâm Phong.  

 

 

“Việc này tôi cũng không rõ lắm.”  

 

 

Lưu Năng lắc đầu.  

 

 

…  

 

 

Adv

Khi hai người nói chuyện với nhau.  

 

 

Cách đó không xa Gia Cát Mặc Trần cũng đang trò chuyện với các võ giả.  

 

 


Ông ta có gương mặt điển trai, khí chất nho nhã, nụ cười trên môi vô cùng ấm áp, mang lại cho người ta cảm giác như gió xuân vậy!  

 

 

Người như vậy rất khó để khiến người ta có ác cảm!  

 

Adv

 

“À tôi thấy mọi người đã có mặt đông đủ rồi, chỉ thiếu mỗi người của nhà họ Vương, có chuyện gì vậy?”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần chợt hỏi.  

 

 

Nghe vậy, tất cả mọi người đều không hề do dự kể lại chuyện xảy ra ban nãy.  

 

 

Gia Cát Mặc Trần dời mắt về phía Lâm Phong, vẻ nghi hoặc không muốn ai khác biết xẹt qua nơi sâu trong mắt ông ta.  

 

 

“Lâm Phong, cậu gặp tiền bối Gia Cát mà sao không mau lại đây chào hỏi đi?”  

 

 

“Đúng đó, chẳng lễ phép chút nào cả!”  

 

 

Có lẽ vì Gia Cát Mặc Trần đã đến nên các võ giả không còn e dè Lâm Phong nữa, họ bắt đầu ồn ào, bắt Lâm Phong đi qua chào hỏi để chèn ép khí thế kiêu ngạo của Lâm Phong.  

 

 

Không biết Lâm Phi Hải nghĩ gì mà khoé miệng hơi nhếch lên, ông ta cũng lớn tiếng nói:  

 

 

“Lâm Phong, gặp tiền bối không chào hỏi, bản tính của cậu là đây sao? Cậu như vậy sau này khó nên việc lớn lắm đấy!”  

 

 

“Lâm Phi Hải, tôi chưa đánh ông nên ông thấy ngứa da đúng không?”  

 

 

Lâm Phong lạnh nhạt nói.  

 

 

“Lâm Phong, tiền bối Gia Cát đang ở đây đó, cậu đừng có mà hỗn xược!”  

 


 

Lâm Phi Hải khinh thường.  

 

 

“Ồn quá!”  

 

 

Lâm Phong giơ tay tát về phía Lâm Phi Hải.  

 

 

Lâm Phi Hải hoàn toàn không kịp phản ứng, văng ra xa mười mấy mét rồi ngã nặng nề xuống đất.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ!  

 

 

Không ngờ Lâm Phong đã ngang ngược đến mức này.  

 

 

“Tiền bối Gia Cát, xin ngài hãy đòi lại công bằng cho tôi!”  

 

 

Lâm Phi Hải giãy giụa bò dậy, lau máu trên khoé miệng rồi nói với vẻ mặt căm phẫn.  

 

 

Sao Gia Cát Mặc Trần có thể không biết ý đồ của Lâm Phi Hải? Rõ ràng ông ta muốn mượn tay ông để đối phó Lâm Phong!  

 

 

Gia Cát Mặc Trần hờ hững lên tiếng:  

 

 

“Gia chủ Lâm à, không phải tôi không đòi công bằng cho ông, mà đúng thật là ông sỉ nhục người khác hơi quá rồi đấy!”  

 

 

“Tôi…”  

 

 

Sắc mặt của Lâm Phi Hải biến đổi thất thường.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 388


 “Như vậy mới phải chứ! Mọi người hoà thuận với nhau, không nên đánh đánh giết giết đâu!”  

 

Gia Cát Mặc Trần vỗ vai Lâm Phi Hải, sau đó chủ động đi tới trước mặt Lâm Phong, mỉm cười nói:  

 

 

“Cậu Lâm đúng không? Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, xin cậu chỉ giáo nhiều hơn nhé!”  

 

 

“Chưa đến mức chỉ giáo được đâu!”  

 

 

Lâm Phong trả lời.  

 

Adv

 

“Ha ha… Cậu Lâm còn trẻ mà đã có tu vi như thế, quả nhiên là thiên tài đầu tiên mà tôi gặp trong suốt một trăm năm qua!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần không keo kiệt lên tiếng khen ngợi.  

 

 

Mọi người nghe vậy đều nhìn Lâm Phong với vẻ mặt hâm mộ, không ngờ anh lại được tiền bối Gia Cát coi trọng.  

 

 

Adv

Lâm Phong không nói gì.  

 

 

Gia Cát Mặc Trần là người đầu tiên anh không nhìn thấu được kể từ khi xuống núi đến nay, điều này khiến anh nảy sinh cảnh giác!  

 

 

Đương nhiên cũng chỉ là cảnh giác mà thôi!  

 

 

Nếu Gia Cát Mặc Trần thể hiện ra gì đó sai sai, anh sẽ lập tức ra tay xử lý ông ta!  

 

 

Thấy Lâm Phong có vẻ không muốn nói chuyện với mình lắm, Gia Cát Mặc Trần cũng không nói thêm gì nữa, thay vào đó quay sang nói với mọi người:  

 

 

“Mọi người có biết vì sao tôi tập hợp mọi người lại đây không?”  

 

 

“Không phải vì mỏ linh thạch hả?”  

 

 

Đám đông nháo nhào đáp.  

 

 

“Đúng vậy! Chính là vì mỏ linh thạch!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần gật đầu, nghiêm giọng nói tiếp:  

 

 

“Nhưng mỏ linh thạch này không dễ có được đâu! Bởi vì sâu bên trong mỏ linh thạch này có một con yêu thú rất mạnh canh giữ, nếu chúng ta muốn lấy được linh thạch thì phải đánh bại con yêu thú này!”  

 

 

“Đây cũng là mục đích mà tôi tập hợp mọi người!”  

 

 

Ông ta vừa dứt lời.  

 

 

Con ngươi của mọi người co lại, bắt đầu bàn tán xôn xao.  

 

 

Dù sao loại sinh vật yêu thú này cũng cực kỳ hiếm thấy, chúng hấp thu linh khí thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt, một khi xuất hiện sẽ là sự tồn tại vô cùng mạnh, bất cẩn chút thôi là tất cả bọn họ đều sẽ chết ở đây.  

 

 

Trong mắt Lâm Phong có tia sáng lướt qua.  

 

 

Có cả yêu thú nữa ư?  

 

 

Thế chẳng phải có nghĩa là anh có thể lấy được nội đan ư?  

 

 

Như vậy quá đã!  

 

 

Hoa Độ Linh, nội đan, mỏ linh thạch, cơ duyên cứ phải nói là tới liên tục!  

 

 



 

“Mọi người đừng hoảng! Tôi tập hợp tất cả mọi người lại đây đương nhiên là vì có nắm chắc!”  

 

“Thật ra con yêu thú này cũng không mạnh lắm, tôi từng đánh nhau với nó rồi, thực lực khoảng chừng tông sư võ đạo bán bộ thôi! Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì chắc chắn sẽ có thể đối phó với nó!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần mỉm cười nói.  

 

 

Tông sư võ đạo bán bộ?  

 

 

Nghe vậy, tất cả mọi người đều dao động!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 389


 “Một viên linh thạch trị giá từ tám đến chín ngàn vạn, chế tạo thành đạn linh bạo thì có thể bán với cái giá trên trời là mười ngàn vạn! Chỉ cần được chia vài trăm viên thôi là hơn cả chục tỷ đấy!”  

 

Các võ giả lần lượt kích động nói.  

 

 

Trong mắt đám người Nam Cung Thần Thoại, Ngưu Bôn, Lâm Phi Hải cũng có tia sáng lướt qua, không ngờ yêu thú canh giữ linh mạch lại có thực lực yếu đến vậy!  

 

 

Việc này chẳng khác nào đang nhặt tiền cả!  

 

 

Không hổ danh là Gia Cát Mặc Trần có đức tính cao thượng!  

 

Adv

 

Có chuyện tốt sẽ luôn nghĩ đến mọi người!  

 

 

“Nếu mọi người đều đã đồng ý thì chúng ta không nên chậm trễ nữa, nhanh chân xuất phát thôi nào!”  

 


 

Gia Cát Mặc Trần mỉm cười, sau đó dẫn đầu đi lên núi.  

 

 

Adv

Những người khác đi sát theo sau.  

 

 

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng mọi người rời đi, Lưu Năng cũng nóng lòng thúc giục bên tai Lâm Phong:  

 

 

“Cậu Lâm, chúng ta cũng mau đi thôi!”  

 

 

Lâm Phong không đi theo, ngược lại thản nhiên nói:  

 

 

“Không vội đâu, chờ họ giết gần hết rồi chúng ta hẵng đi!”  

 

 

“Là sao?”  

 

 

Lưu Năng sững sờ.  

 

 

“Lão già Gia Cát Mặc Trần này đang nói dối, ông ta đã là tông sư võ đạo rồi, sao có thể không đánh lại một con yêu thú tông sư võ đạo bán bộ chứ?”  

 

 

Lâm Phong cười mỉa.  

 

 

“Gia Cát Mặc Trần là tông sư võ đạo?”  

 

 

“Đúng vậy! Hình như ông ta đang dùng bí pháp nào đó để che giấu hơi thở của mình ở cảnh giới Tông Sư bán bộ, nhưng đáng tiếc bí pháp này quá tàn, bị tôi nhìn thấu được một cách dễ dàng!”  

 

 

“Lần này ông ta tìm đủ mọi cách tập hợp nhiều người tới đây rõ ràng là có mưu đồ khác, hơn nữa chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành, nếu không ông ta đã không cần phải giấu giếm mọi người!”  

 


 

Nói rồi, một tia sáng xẹt qua trong mắt Lâm Phong.  

 

 

Lão Gia Cát Mặc Trần này rất kỳ quặc, có khi nào ông ta đang ngấm ngầm tu luyện loại tà pháp nào đó, muốn dùng một số lượng lớn mạng người để hiến tế không?  

 

 

Nghe vậy, Lưu Năng vừa ngạc nhiên lại vừa ngờ vực.  

 

 

Ở trong mắt mọi người, Gia Cát Mặc Trần là một tiền bối đức cao vọng trọng, công chính liêm minh!  

 

 

Nếu không nhờ cậu Lâm nói, lão ta nhất định sẽ không tin vào chuyện này!  

 

 

“Biết người biết mặt không biết lòng! Không ngờ Gia Cát Mặc Trần lại thâm độc như vậy!”  

 

 

Lưu Năng phẫn nộ, rồi lại căng thẳng hỏi:  

 

 

“Cậu Lâm, giờ chúng ta phải làm gì đây? Nếu là một cái bẫy thật, liệu có phải những người lúc nãy đều sẽ chết hết không?”  

 

 

“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn!”  

 

 

“Nếu họ đã lựa chọn con đường này thì phải trả giá vì lựa chọn của mình! Đây không phải là điều hiển nhiên sao?”  

 

 

“Đương nhiên rồi! Nếu họ may mắn thì có thể chịu đựng đến khi tôi tới, cũng coi như nhặt lại được một cái mạng!”  

 

 

Lâm Phong vừa nói, vừa dời mắt về phía một góc khuất nào đó, lạnh nhạt bảo:  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 390


 Người áo đen mặc kín cả người, chỉ để lộ đôi mắt, Lưu Năng cảm thấy người này khá quen nhưng nhất thời không nhớ ra là ai!  

 

“Sao cậu biết tôi đang trốn đằng sau thân cây?”  

 

 

Người áo đen nói giọng khàn khàn.  

 

 

“Tôi nói cậu vừa đánh rắm nên tôi ngửi thấy mùi thối, cậu có tin không?”  

 

 

Adv

Lâm Phong trả lời.  

 

 

Nghe vậy, vẻ sắc lạnh xẹt qua trong mắt người áo đen.  

 

 

Gã không hề đánh rắm cái nào, rõ ràng Lâm Phong đang chế giễu gã!  


 

 

“Lâm Thư Hàn, lúc trước tôi tha cho cậu một lần rồi, tại sao cậu vẫn cứ nhất mực tới chịu chết nhỉ?”  

 

Adv

 

Lâm Phong chợt thở dài một hơi.  

 

 

Nghe vậy, Lưu Năng ở bên cạnh lập tức nhớ ra tại sao đôi mắt của người áo đen lại quen thuộc đến vậy.  

 

 

Phải!  

 

 

Đây chính là đôi mắt của Lâm Thư Hàn, con trai cả của nhà họ Lâm, giống y hệt nhau!  

 

 

“Lâm Thư Hàn, hoá ra là cậu!”  

 

 

Lưu Năng kinh ngạc thốt lên.  

 

 

“Cũng có mắt nhìn đấy!”  

 

 

Lâm Thư Hàn không ngờ mình lại bị nhận ra, có điều gã không để ý lắm, dù sao ở đây cũng chỉ có ba người họ thôi!  

 

 

Với lại theo như gã nghĩ thì lát nữa Lâm Phong và Lưu Năng chết là cái chắc!  

 

 

Lâm Thư Hàn gỡ mặt nạ xuống để lộ gương mặt của mình, sau đó thản nhiên nói:  

 

 

“Lâm Phong, ngay cả tôi cũng phải công nhận rằng cậu là một thiên tài! Nhưng đáng tiếc thiên tài thường hay chết sớm lắm!”  


 

 

“Giao hoa Độ Linh ra đây, tôi sẽ cho cậu chết toàn thây!”  

 

 

“Tôi đã dùng hết hoa Độ Linh rồi.”  

 

 

Lâm Phong đáp.  

 

 

Nghe vậy, Lâm Thư Hàn không nhịn cười được, hoàn toàn không tin chút nào.  

 

 

Gã cười nhạo:  

 

 

“Muốn lừa tôi à? Rõ ràng mấy chục ngày nữa đoá hoa Độ Linh đó mới nở, hơn nữa chỉ với đám võ giả ngu xuẩn các cậu sao có thể hấp thu được năng lượng trong hoa Độ Linh chứ?”  

 

 

Lâm Phong vốn định tát Lâm Thư Hàn một cái cho gã chết luôn, bỗng nghe thấy câu này, vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt, anh hỏi:  

 

 

“Cậu không phải võ giả?”  

 

 

“Ha ha ha… Tôi là võ giả á? Cậu tưởng tôi là võ giả thật đấy à? Đúng là không biết thì không sợ mà!”  

 

 

Lâm Thư Hàn đột nhiên cười như điên.  

 

 

Khí chất của gã lập tức thay đổi, trở nên mênh mông cổ xưa, đôi mắt toát ra khí thế ngang ngược coi thường mọi sinh linh trong thiên hạ!  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 391


 Dứt lời.  

 

Một hơi thở đáng sợ phóng ra từ trong cơ thể Lâm Thư Hàn.  

 

 

Trong nháy mắt.  

 

Adv

 

Gió lớn rít gào khiến cây cối xung quanh đong đưa dữ dội!  

 

 

Năng lượng cuồn cuộn trào ra khiến chân Lưu Năng như mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.  

 

Adv

 

“Mạnh… Mạnh quá!”  

 

 

Đầu óc Lưu Năng trở nên trống rỗng!  

 

 

Có chuyện gì thế này?  

 

 

Võ giả Hậu Thiên Cảnh như Lâm Thư Hàn sao có thể phóng thích ra hơi thở đáng sợ như vậy?  

 

 

Có thể hơi thở này không bằng tông sư võ đạo, nhưng có lẽ cũng chẳng thua kém bao nhiêu!  

 

 

“Tu giả Luyện Khí!”  

 

 

Còn Lâm Phong lại tỏ ra kinh ngạc, cảm thấy rất khó tin.  

 

 

Anh dùng thần thức kiểm tra Lâm Thư Hàn, phát hiện gã đang ở Luyện Khí kỳ, hơn nữa còn là Luyện Khí tầng chín, chỉ cách Trúc Cơ kỳ một bước!  

 

 

Nhưng tại sao trước đó anh không phát hiện?  

 

 

Chẳng lẽ Lâm Thư Hàn có thủ thuật che giấu hơi thở uyên thâm nào đó ư?  

 

 

Lâm Phong nghĩ thầm.  

 

 

“Lâm Phong, cậu đã biết được thực lực của tôi chưa? Tôi cho cậu thêm một cơ hội, giao hoa Độ Linh ra đây, tôi sẽ cho cậu chết toàn thây!”  

 

 

“Kiên nhẫn của tôi có giới hạn, nếu không chúng tôi ra tay, cậu sẽ không tiếp được một chiêu nào đâu!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 392


Sâu trong núi Phổ Đà, có một khu vực đã bị san phẳng. Ngay trung tâm khu đất đó có một đám võ giả đang vây công một con mãng xà lớn!  

 

 

Con mãng xà này to chừng 6 mét, độ dài hơn ba mươi mét, nhẹ nhàng uốn éo cơ thể một cái đủ khiến núi rừng rung chuyển, bụi đất mờ mịt bốn phía!  

 

 

Toàn thân nó màu đen, vảy lớn chừng quả bóng rổ xòe ra, sắc bén như lưỡi dao, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.  

 

 

“Phì phì.”  

 

 

Rắn lớn màu đen rướn cơ thể không lồ lên, đôi mắt đỏ như máu lạnh lùng nhìn đám võ giả, không tấn công, dường như đang suy nghĩ.  

 

 

Adv

Các võ giả có mặt cũng nhìn chằm chằm nó, trái tim đập mạnh!  

 

 

Đây thật sự là yêu thú đã bước nửa bước lên võ đạo tông sư rồi ư?  

 

 


Sao cảm thấy không giống lắm!  

 

 

Trên đầu con rắn đen lớn này đã hơi nhú lên, giống như sắp mọc sừng, cặp mắt đỏ lừ kia nhìn thôi cũng đủ để bọn họ thấy sợ hãi, cảm giác không hít thở nổi!  

 

 

Adv

“Tiền bối Gia Cát, con này… là yêu thú sắp lên tông sư rồi sao?”  

 

 

Nam Cung Thần Thoại cố gắng giữ mình tỉnh táo, quay lại nhìn Gia Cát Mặc Trần, nghiêm túc hỏi.  

 

 

Những người khác cũng nhìn theo.  

 

 

“Đúng vậy, mọi người đừng để vẻ bề ngoài của nó dọa sợ! Nó nhìn vậy nhưng không mạnh, chắc chắn chỉ mới có tu vi một nửa của võ đạo tông sư! Trước kia tôi đã đánh nhau với nó, vẫn an toàn quay về! Chỉ cần đánh chết nó là chúng ta sẽ lấy được lượng lớn linh thạch!”  

 

 

Trên mặt Gia Cát Mặc Trần luôn giữ nụ cười nhẹ, cho dù đối mặt với yêu thú cường đại như thế cũng không hề thay đổi chút nào!  

 

 

Nghe Gia Cát Mặc Trần nói vậy, nhìn nụ cười trên mặt ông ta, mọi người đều thở phào một hơi!  

 

 

Bọn họ rất tin tưởng Gia Cát Mặc Trần.  

 

 

Gia Cát Mặc Trần chí công vô tư, là người cao thượng, không ai nghi ngờ lời Gia Cát Mặc Trần nói!  

 

 

“Mọi người, nếu tiền bối Gia Cát đã nói vậy, chúng ta tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết con súc sinh này, rồi chia linh thạch!”  

 

 

Nam Cung Thần Thoại lên tiếng đầu tiên.  

 

 

“Đúng vậy, mọi người cùng nhau tiến lên, không cho nó cơ hội phản kháng nào, đừng để ai bị thương!”  

 

 

Ngưu Bôn và Lâm Phi Hải đều lên tiếng.  

 

 


Sau mấy câu, đám võ giả ở đó bao vây lấy con rắn lớn màu đen, dần tới gần, các võ giả đều đang ngưng tụ lực lượng đáng sợ, chuẩn bị cùng đánh ra!  

 

 

Rắn lớn màu đen chỉ lạnh lẽo nhìn mọi người, không phản ứng gì.  

 

 

Giờ khắc này, không ai để ý rằng Gia Cát Mặc Trần vốn đứng ở cuối thế trận, chuẩn bị sẵn đao từ lúc nào, khóe miệng hơi nhếch lên, vèo cái đã biến mất vào rừng cây bên cạnh.”  

 

 

“Lên! Mọi người cùng tấn công!”  

 

 

Lúc này, Nam Cung Thần Thoại đột nhiên hét lớn một tiếng, vỗ một chưởng xuống con rắn lớn đầu tiên.  

 

 

“Tuyệt Ảnh liên hoàn cước!”  

 

 

“Huyễn Ảnh kiếm vũ!”  

 

 

“Phá Không quyền!”  

 

 

“Xà Hình!”  

 

 

Ngưu Bôn, Lâm Phi Hải, Doãn Tử Nguyệt, Kim Hoa bà bà và đám võ giả quát to, công kích rắn lớn!  

 

 

Chừng hai mươi bảy, hai mươi tám võ giả, trong đó hơn phân nửa đều là Tiên Thiên Cảnh!  

 

 

Nhiều cường giả cùng tập trung ra đòn trong một lúc, áp dụng tuyệt kỹ của mình, quả thực có thể nói là kinh thiên động địa!  

 

 

“Đùng đùng!”  

 

 

“Rầm rầm đùng!”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 393


 

 Công kích của bọn họ như gãi ngứa cho rắn lớn, đến phòng ngự của nó cũng không phá được!  

 

“Này…”  

 

 

“Không ổn, mọi người mau lùi lại!”  

 

 

Con ngươi Nam Cung Thần Thoại co rụt lại, lập tức nhận ra điều kì lạ, cơ thể nhanh chóng lùi ra sau.  

 

 

Nhưng lúc này con rắn lớn màu đen kia cũng động đậy!  

 

 

Adv

Cái đuôi của nó nhẹ nhàng quét qua, đánh bay Nam Cung Thần Thoại ra ngoài.  

 

 

Nam Cung Thần Thoại không đỡ nổi, bay thẳng ra hơn mười mét, cuối cùng nặng nề đập xuống đất, không biết bị gãy bao nhiêu cái xương!  

 

 


“Phụt!”  

 

 

Nam Cung Thần Thoại phun ra một búng máu lớn, ánh mắt kinh hãi.  

 

 

Adv

Đây đâu phải là yêu thú chuẩn bị lên tông sư?  

 

 

Dù võ đạo tông sư cũng chắc chắn không phải đối thủ của nó!  

 

 

Lão ta quét mắt nhìn quanh một cái, định hỏi Gia Cát Mặc Trần là có chuyện gì, nhưng lại phát hiện Gia Cát Mặc Trần không còn ở đây, điều này khiến lão ta giật mình, chợt cảm thấy không ổn!  

 

 

Thấy vậy, các võ giả khác cũng sơ run!  

 

 

Nam Cung Thần Thoại là cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng tám, còn không địch lại con rắn lớn màu đen kia?  

 

 

“Tiền bối Gia Cát đâu?”  

 

 

Lúc này, có một võ giả giật mình hỏi.  

 

 

Mọi người lấy lại tinh thần, vừa lùi lại sau vừa tìm kiếm bóng dáng Gia Cát Mặc Trần.  

 

 

“Không thấy tiền bối Gia Cát đâu rồi!”  

 

 

“Mẹ nó, chúng ta bị gài bẫy rồi. Cái tên Gia Cát Mặc Trần khốn nạn này, rõ ràng thực lực của con yêu thú này không chỉ có sắp lên Tông Sư, quả nhiên ông ta xui chúng ta đi tìm cái chết!”  

 

 

…  

 

 

Ngưu Bôn, Lâm Phi Hải và Kim Hoa bà bà rất chật vật.  

 

 

Doãn Tử Nguyệt cũng tái mặt, sợ hãi.  


 

 

Đừng thấy cô ấy còn trẻ, cũng là Tiên Thiên Cảnh tầng năm, nhưng thực tế không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, người còn chưa từng giết bao giờ chứ đừng nói đến tình huống này!  

 

 

Đúng lúc này, rắn đen lại cử động!  

 

 

Cơ thể tưởng như vụng về của nó lại nhanh hơn tia chớp, chớp mắt đã đi qua cự ly mười mét, nuốt luôn hai võ giả Tiên Thiên Cảnh!  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám võ giả ở đó đều sợ hãi, không hề do dự mà chạy thẳng xuống chân núi!  

 

 

Tốc độ của họ so với con rắn lớn kia, vẫn quá chậm!  

 

 

Rắn lớn màu đen cắn võ giả Tiên Thiên Cảnh, chỉ hơn mười giây đã ăn hết hơn phân nửa võ giả ở đó.  

 

 

Thấy con rắn nhắm thẳng vào mình, cả người Ngưu Bôn lạnh như băng, trái tim như sắp nổ tung.  

 

 

Không, mình không muốn chết!  

 

 

Trong lòng Ngưu Bôn rống lên, không hề do dự mà đánh mạnh một cái lên Lâm Phi Hải trước mặt.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Lâm Phi Hải không ngờ anh em mà lại tấn công mình, cả người lảo đảo ngã xuống đất!  

 

 

“Ngưu Bôn, mày không thể chết tử tế!”  

 

 

Lâm Phi Hải thê lương gào thét.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 394


Ngưu Bôn vừa sợ vừa giận.  

 

 

Mẹ nó! Súc sinh này bị điên à?  

 

 

Ở đây còn bao nhiêu người mà cứ nhắm vào mình?  

 

 

Mắt thấy rắn lớn càng ngày càng gần, Ngưu Bôn độc ác nhìn về phía Doãn Tử Nguyệt và Kim Hoa bà bà cách đó không xa!  

 

 

Thực lực của Kim Hoa bà bà so với lão ta thì mạnh hơn, đương nhiên ông ta không dám chọc vào, nhưng Doãn Tử Nguyệt chỉ là một con gà con mới vào giang hồ mà thôi, lực chiến thật sự còn kém xa ông ta!  

 

Adv

 

“Ngưu Bôn, ông định làm gì? Tôi là người của Hoa Thần cung!”  

 

 

“Doãn tiên tử, cô không thể trách tôi được! Cô không chết thì tôi chết!”  

 


 

Ngưu Bôn quát lên, một chưởng hung hăng đập thẳng vào Doãn Tử Nguyệt, Doãn Tử Nguyệt dốc hết sức đánh trả nhưng không địch lại, lảo đảo ngã xuống đất.  

 

 

Nhìn Ngưu Bôn chạy xa dần, rắn lớn màu đen đã bò tới trước mặt mình, há cái miệng to như chậu máu, Doãn Tử Nguyệt hoàn toàn tuyệt vọng!  

 

Adv

 

Nếu biết trước như thế này thì cô ấy tuyệt đối sẽ không tới đây!  

 

 

Đáng tiếc không có nếu như!  

 

 

Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, rắn lớn đột nhiên cảm nhận được thứ gì, đột nhiên dừng công kích, ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào thanh niên áo trắng cách đó không xa đang đi tới!  

 

 

Doãn Tử Nguyệt thấy vậy cũng đưa mắt nhìn qua, đôi mắt đẹp lập tức đỏ bừng lên!  

 

 

“Là anh ta!”  

 

 

“Anh ta tới cứu mình!”

 

Cùng lúc đó, Ngưu Bôn và Kim Hoa bà bà cũng thấy Lâm Phong đi tới.  

 

Hai người do dự chốc lát rồi chọn núp đằng xa lén quan sát xem Lâm Phong định làm gì?  

 

 

Thực lực của con rắn rất mạnh, đến cả Nam Cung Thần Thoại cũng bị ăn, lẽ nào Lâm Phong còn định đánh nhau với nó?  

 

 

“Lâm Phong, mau cứu tôi!” Doãn Tử Nguyệt cất tiếng gọi, nước mắt rơi ra đầy vui mừng.  

 

 

Cảm động, quá cảm động!  

 

 

Khi những người khác hận không thể chạy thật nhanh, khi cô ấy tuyệt vọng nhất, Lâm Phong không ngại khó mà tới, đi về phía mình, muốn cứu mình!  

 

 

Trong đầu cô ấy không khỏi tưởng tượng ra cảnh mình và Lâm Phong ở chung, chợt thấy ấm áp!  

 

 

Thì ra trước kia Lâm Phong chỉ giả vờ không để ý đến mình, nhưng thật ra lại có thiện cảm với mình!  

 

 

Nếu không sao anh sẽ mạo hiểm tới cứu cô ấy chứ?  

 

 

Nhưng lát sau, trong lòng Doãn Tử Nguyệt lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng.  

 

 

Con yêu thú này mạnh như thế, đã có chiến lực ngang một kẻ nửa bước vào cảnh giới võ đạo tông sư, Lâm Phong chắc chắn không đánh lại!  

 

 

“Lâm Phong, mau tới cứu tôi! Chỉ cần anh cứu tôi thì bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý!”  

 

 

Doãn Tử Nguyệt cố tình nói ra lời khiến người ta suy nghĩ mơ màng.  

 

 

Cô ấy vừa cầu cứu vừa để ý hành động của Lâm Phong!  

 

 

Chỉ cần Lâm Phong thu hút sự chú ý của con yêu thú, cô ấy sẽ nhân cơ hội chạy trốn!  

 

 

Còn Lâm Phong có sống được không thì không liên quan, dù sao chỉ cần mình sống là được!  

 

 

Cô ấy còn chưa được trải nghiệm cảm giác sung sướng khi làm phụ nữ, cô ấy không muốn chết!  

 

 

…  

 

 

Lâm Phong lười để ý đến loại con gái như Doãn Tử Nguyệt!  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 395


 Đến lúc đó dù là Nguyên Anh cũng chưa chắc đã đánh bại được nó!  

 

 

Phải biết rằng, hiện tại là thời đại mạt pháp, linh khí khô kiệt, yêu thú có thể hình thành nội đan đã cực kì mạnh rồi, đừng nói là hóa thành giao long!  

 

 

“Vì mỏ linh thạch sao? Con rắn này lớn lên trong mỏ linh thạch nên mới biến hóa kinh khủng được như vậy?”  

 

 

Lâm Phong âm thầm suy nghĩ.  

 

 

“Ực ực…”  

 

Adv

 

Đúng lúc này, rắn đen lớn nuốt Doãn Tử Nguyệt đang khóc sướt mướt xuống.  

 

 

“Chạy!”  

 

 

Kim Hoa bà bà và Ngưu Bôn thấy vậy, mặt trắng bệch, không dám đứng xem nữa, không dám quay đầu lại, bỏ chạy xuống chân núi, trong nháy mắt đã biến mất.  

 

 

“Cậu Lâm, Doãn tiên tử bị ăn rồi!”  

 

Adv

 

Lưu Năng thấy rắn lớn nuốt Doãn Tử Nguyệt vào, trong lòng vừa sợ hãi vừa thấy tiếc!  

 

 

Một cô gái xinh đẹp như thế lại bị ăn mất.  

 

 

Nếu như để lại làm vợ lão ta thì tốt!  

 

 

“Cô ta bị ăn không phải là chuyện bình thường à? Yêu thú bên cạnh mà cô ta còn dám khóc lóc, hô to gọi nhỏ, nhân vật não tàn như thế này ở trong phim đã chết luôn từ tập đầu rồi! Hơn nữa yêu thú này mạnh như vậy, trong lòng cô ta nhất định đã cho rằng tôi không đánh lại nó! Mục đích cô ta khóc lóc cầu cứu chỉ để tôi đến kéo dài thời gian một chút cho cô ta chạy được mà thôi. Con gái như thế cũng may là bị yêu thú ăn sớm, không thì tôi cũng muốn đập chết cô ta.”  

 

 

Lâm Phong cười lạnh.  

 

 

“Là… như vậy sao?”  

 

 

Lưu Năng ngơ ngác.  

 

 

“Lưu Năng, ông ra ngoài làm việc mà thành thật quá… Trên đầu chữ sắc có một cây đao, phụ nữ càng xinh đẹp càng biết lợi dụng đàn ông. Ông phải nhớ kĩ đạo lý này, không thì chết lúc nào không biết!”  

 

 

Lâm Phong nói lời thấm thía.  

 

 

Lưu Năng nghe vậy thì im lặng, không biết nên nói gì!  

 

 

Tất cả mọi người đều nói lão ta quá thành thật, nhưng lão ta không cho là thế, vẫn cảm thấy mình thông minh, mọi người hiểu lầm thôi!  

 

 

“Phì phì!”  

 

 

Đúng lúc này, con rắn lớn màu đen kia đột nhiên dựng thẳng nửa người, cao chừng năm tầng nhà, đôi con ngươi đỏ như máu lạnh lùng nhìn Lâm Phong chằm chằm, phát ra từng tiếng rít ghê người.  

 

 

Thấy vậy, mặt Lưu Năng tái đi!  

 

 

Không thể không nói, con vật khổng lồ như thế đứng lên mang lại cảm giác chèn ép quá lớn, khiến hô hấp người ta phải dừng lại.  

 

 

“Cậu Lâm, cứu mạng!”  

 

 

Lưu Năng sợ đến mức trốn sau lưng Lâm Phong.  

 

 

“Mày định làm gì? Ăn mười mấy con kiến hôi khiến tự tin của mày tăng lên à?”  

 

 

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, giơ tay phải của mình lên!  

 

 

Bàn tay thon thả của anh đột nhiên to lên giữa không trung, lớn chừng bằng một ngọn núi.  

 

 

Con rắn khổng lồ gần trăm mét lại như một con cá trạch trước bàn tay kia, bị bàn tay to dễ dàng túm được.  

 

 

“Phì phì!”  

 

 

Con rắn giãy dụa kịch liệt, đôi mắt đỏ tươi lộ ra vẻ kinh hãi của người!  

 

 

Trên thực tế, đến cảnh giới này của nó đã có linh trí không thua gì loài người!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 396


 Nhưng Hấp Tinh đại pháp hình như chỉ dùng được với người tu luyện có linh khí, không biết có dùng được với yêu thú không?  

 

Nghĩ vậy, Lâm Phong quyết định thử một lần.  

 

 

Anh dùng Hấp Tinh đại pháp với rắn lớn.  

 

 

Rắn lớn kịch liệt từ chối trong chốc lát, sau đó cơ thể khổng lồ dần uể oải, ngắn ngủi mười giây nó đã biến thành xác khô.  

 

 

Mắt thường có thể nhìn thấy một luồng khí trắng từ trong cơ thể nó chui ra, nhập vào mũi Lâm Phong.  

 

 

Adv

“Quả nhiên có thể dùng với cả yêu thú!”  

 

 

Trong mắt Lâm Phong xẹt qua một tia sáng!  

 

 

Sau khi hấp thu con rắn lớn đã có linh tinh, anh phát hiện sức mạnh của mình tăng lên một chút, linh khí trong đan điền gần như đã hóa lỏng, nguyên anh nho nhỏ cũng càng ngưng tụ ra thật hơn!  

 

 

Khó trách Quỷ Minh lão tổ có thể từ một đệ tử quét dọn trở thành Nguyên Anh lão quái trong một thời gian ngắn, có Hấp Tinh đại pháp này, dù là đầu heo cũng có thể trở thành heo yêu!  

 

Adv

 

Hấp Tinh đại pháp này quá mạnh, không biết là ai sáng tạo ra!  

 

 

Lâm Phong hơi kích động.  

 

 

Lần tới Kinh Hàng này đúng là thu hoạch được quá nhiều!  

 

 

Anh định sau khi trở về sẽ dạy Hấp Tinh đại pháp cho Y Nặc và em gái, để hai người nhanh học được, sau này có thể tìm mấy tên tu luyện tới cho hai người họ hút một cái là thăng cấp thực lực được rất nhanh!  

 

 

Về phần Tiểu Luyến Luyến, hiện tại thể chất của cô bé còn chưa thức tỉnh, không thể hành động thiếu suy nghĩ!

 

Lưu Năng đứng cạnh cảm thấy cả người tê rần!  

 

Lão ta nhìn Lâm Phong, ánh mắt đầy sợ hãi.  

 

 

Cậu Lâm không phải ma quỷ chứ? Cái tay kia là thế nào?  

 

 

Vì sao con rắn lớn tự nhiên biến thành thây khô? Chẳng lẽ là vì bị cậu Lâm hút tinh khí?  

 

 

Trong đầu Lưu Năng hiện ra vô số hình ảnh yêu quái hút tinh khí của người, cơ thể nhũn ra.  

 

 

“Ông làm sao đấy?”  

 

 

Lâm Phong nhìn Lưu Năng, nhíu mày hỏi.  

 

 

“Cậu… cậu Lâm, cậu đừng hút tôi! Tôi sẽ không nói bí mật của cậu ra đâu!”  

 

 

Lưu Năng lo lắng nói.  

 

 

“Ông đang nghĩ gì thế?”  

 

 

Lâm Phong vỗ đầu Lưu Năng một cái!  

 

 

Có lẽ vì đang vui nên anh giải thích:  

 

 

“Hình ảnh một tay che trời của tôi là một thuật pháp tên Pháp Thiên Tượng Địa, thuật pháp này có thể biến to nhỏ một vật tùy ý!”  

 

 

“Pháp Thiên Tượng Địa?”  

 

 

Lưu Năng dường như nghĩ tới cái gì, giật mình nói:  

 

 

“Đây không phải thuật pháp biến lớn của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký sao? Cậu Lâm, cậu là Tôn Ngộ Không ư?”  

 

 

“Ha ha… Tôi là cha ông!”  

 

 

Lâm Phong đột nhiên nói một câu, sau đó thần thức quét quanh bốn phía, tìm một phương hướng rồi xoay người rời đi!  

 

 

Cuối cùng anh cũng hiểu Lưu Năng không chỉ thành thật mà còn bị ngu!  

 

 

Giải thích với người như thế cũng chẳng để làm gì, chỉ rước bực vào người.  

 

 

Lưu Năng nhìn Lâm Phong rời đi, do dự một lát rồi cắn răng chạy theo, nói:  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 397


 Thần thức của Lâm Phong đảo qua, phát hiện Gia Cát Mặc Trần đang ở sâu trong đó, không biết đang làm gì!  

 

Trừ việc đó ra, linh khí trong đó rất loãng, hoàn toàn không có dấu hiệu linh mạch!  

 

 

Tên khốn này đang lừa người à!  

 

 

Ở đây thực ra không có linh mạch?  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong đang vui vẻ lập tức mất hứng!  

 

 

Adv

“Cậu Lâm, chúng ta tới đây làm gì?  

 

 

Lưu Năng hỏi.  

 

 

Sau khi thấy Lâm Phong cường đại, trong lòng lão ta hèn mọn, quyết định ôm chặt đùi này!  

 

 

Nhất là khi thấy cái thuật pháp kia, lão ta cũng muốn học!  

 

 

Adv

“Gia Cát Mặc Trần ở trong này.”  

 

 

Lâm Phong thuận miệng nói một câu, sau đó cất bước đi vào sơn động.  

 

 

Lưu Năng theo sát phía sau.  

 

 

…  

 

 

Sâu trong sơn động, lúc này Gia Cát Mặc Trần đang đứng trước một phiến đá, cầm bút nhanh chóng viết ký hiệu kì lạ lên đó.  

 

 

Mỗi ký hiệu được viết lên, vẻ mặt ông ta càng điên cuồng hơn!  

 

 

Cho đến cuối cùng ông ta bật cười ha hả, vẻ mặt oán hận nói:  

 

 

“Sư phụ ơi sư phụ! Lão cho rằng để lại một yêu thú là ngăn cản được tôi à? Lão thật sự quá thiên vị! Để lại Hoán Linh thuật cho sư huynh vô dụng, không truyền cho tôi, thậm chí còn trục xuất khỏi sư môn! Từ lúc đó trở đi tôi đã thề sẽ khiến các người hối hận rồi! Lão đã tọa hóa, sư huynh cũng bị tôi giết chết! Ngay cả Hoán Linh thuật cũng bị tôi lấy được!”  

 

 

“Sau khi tôi học được Hoán Linh thuật sẽ trở về Vu tộc, tôi muốn dòng tộc của lão vì hành vi ngu xuẩn của lão mà trả giá thật lớn!”  

 

 

…  

 

 

“Hoán Linh thuật? Không phải thuật pháp triệu hoán linh hồn trong truyền thuyết của Vu tộc sao?”  

 

 

Lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên sau lưng.  

 

 

Vẻ mặt Gia Cát Mặc Trần thay đổi, lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện người tới là Lâm Phong và Lưu Năng thì thầm thở phào một hơi!  

 

 


“Cậu cũng có chút kiến thức đấy, biết được Hoán Linh thuật!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần giấu ký hiệu được sao chép xong vào lòng, lạnh lùng nói:  

 

 

“Sao cậu tới đây được? Những người kia đâu?”  

 

 

“Bị con rắn kia ăn gần hết rồi!”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên đáp lời.  

 

 

Gia Cát Mặc Trần nghe vậy lập tức đổi sắc mặt, đưa mắt nhìn về phía cửa sơn động, thấy rắn lớn không quay về, tiếp tục hỏi:  

 

 

“Quả nhiên cũng có chút bản lĩnh, có thể tránh khỏi công kích của nó! Chỉ có điều bây giờ tôi không rảnh quan tâm đến cậu, cút nhanh cho tôi!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần vừa nói vừa chạy ra ngoài cửa động!  

 

 

Hoán Linh thuật đã tới tay, ông ta không thể ở lại đây nữa, nếu không lát nữa con rắn kia quay về, ông ta không phải đối thủ!  

 

 

Nó là yêu thú năm xưa sư phụ ông ta tự tay bồi dưỡng!  

 

 

Giờ đã nhiều năm qua rồi, sức mạnh ngập trời, cắn nuốt được cả tông sư bình thường!  

 

 

“Đừng vội!”  

 

 

Lâm Phong ngăn Gia Cát Mặc Trần lại.  

 

 

“Muốn chết!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 398


 “Cậu…”  

 

Gia Cát Mặc Trần giật mình khó tin.  

 

 

“Cơ thể không tệ, xem ra ông đúng là người của Vu tộc!”  

 

 

Lâm Phong chậm rãi nói.  

 

 

Trong truyền thuyết, toàn bộ Vu tộc đều thờ cúng Bàn Cổ đại thân, đi theo đường hướng của Bàn Cổ đại thần, vì vậy không sửa nguyên thần, chỉ luyện cơ thể!  

 

 

Adv

Gia Cát Mặc Trần này có thể chịu được một phần vạn lực đạo của anh, hiển nhiên thể chất không hề tầm thường!  

 

 

Chẳng lẽ đây chính là lý do dù họ đã hơn trăm tuổi nhưng bề ngoài chỉ như hai mươi tuổi chăng?  

 

 

Đồng thời Lâm Phong cũng nhớ lại trước kia mình ở Thập Vạn Đại Sơn gặp được Miêu Vô Song!  

 

 

Cô gái này am hiểu cổ thuật, cũng tới từ Vu tộc!  

 

 

Adv

Không biết có liên quan gì tới Gia Cát Mặc Trần không?  

 

 

“Rốt cuộc cậu là ai?  

 

 

Ánh mắt Gia Cát Mặc Trần không ngừng lập lòe, không biết đang nghĩ gì.  

 

 

“Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ muốn hỏi linh mạch mà ông nói đâu?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Linh mạch? Thế gian bây giờ làm gì còn linh mạch, chỉ có đám người ngu xuẩn như các người mới tin!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần phì cười.  

 

 

“Chậc, bày mưu lừa được rất nhiều người làm kẻ chết thay như thế, tôi cũng rất tán thưởng ông, thủ đoạn độc ác như vậy có thể làm nên chuyện lớn! Đáng tiếc ông lừa bọn họ thì thôi, sao lại muốn gạt tôi chứ?”  

 

 

Lâm Phong thở dài một hơi.  

 

 

Dứt lời, Lâm Phong để lộ một cánh tay, vỗ thẳng một chưởng về phía Gia Cát Mặc Trần.  

 

 

Gia Cát Mặc Trần hừ lạnh một tiếng, không biết là dùng thuật pháp gì, cơ thể cao gầy đột nhiên phình to, trong thời gian ngắn biến thành một kẻ cơ bắp cuồn cuộn!  

 

 

“Chết cho tao!”  

 

 

Ông ta hung hăng tấn công Lâm Phong!  

 

 

Ông ta là võ đạo tông sư, không tin Lâm Phong còn trẻ tuổi đã đánh thắng mình như thế!  

 

 

Nhưng giây sau, quả đấm của ông ta đã bị chưởng phong của Lâm Phong nổ nát bấy!  

 

 

Bắp thịt phình ra như quả bóng nhanh chóng xì hơi, cả người bay ra ngoài, nặng nề đập xuống đất!  

 

 

Cơ thể cường đại xuất hiện vô số vết rách, bắt đầu trào máu.  

 

 

“A!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần đau khổ kêu gào thảm thiết, nhìn Lâm Phong với ánh mắt kinh hãi.  

 

 

“Tha mạng! Tiền bối tha mạng!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần giùng giằng quỳ trên đất, đau khổ cầu xin tha thứ.  

 

 

Nhưng ngón tay dính đầy máu tươi đang âm thầm vẽ gì đó trên đất.  

 

 

“Cậu Lâm, ông ta đang vẽ cái gì thế?”  

 

 

Lưu Năng quan sát trận chiến, thấy vậy thì cảm giác không ổn lắm, lập tức nhắc nhở!  

 

 

“Để ông ta vẽ đi!”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 399


 Chừng hơn mười giây sau!  

 

Gia Cát Mặc Trần nện mạnh một phát lên ngực mình, hộc ra một bún máu, phun lên ký hiệu đã vẽ xong.  

 

 

“Địa linh vĩ đại mời xuất hiện!”  

 

 

Giọng nói của Gia Cát Mặc Trần rất mạnh mẽ.  

 

 

Trong khoảnh khắc, ký hiệu trên đất phát ra ánh sáng xanh ngọc chói lóa, như thế giới bên kia đã bị mở ra, một con quái vật chậm rãi hiện lên giữa ánh sáng đó!  

 

 

Adv

Sinh vật giống người, cao chừng hơn hai thước, cơ thể khổng lồ, toàn thân đen ngòm, mặt xanh nanh vàng, trong miệng phả ra mùi hôi nồng, quả thực giống quỷ dạ xoa dưới địa ngục!  

 

 

“Đây là địa linh ư? Nhìn có vẻ mạnh nhưng lại rất yếu…”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

Theo anh biết, Hoán Linh thuật là bí thuật đẳng cấp nhất Vu tộc!  

 

Adv

 

Trước kia sư phụ cũng nói ở cổ đại, có vài tồn tại của Vu tộc có thể dùng Hoán Linh thuật để triệu hoán địa linh, thậm chí khiến thiên kiếp giáng xuống, đến ông ấy cũng phải kiêng dè.  

 

 

Đây cũng liên quan đến thực lực của người dùng thuật!  

 

 

Gia Cát Mặc Trần quá yếu nên triệu hồi địa linh cũng chẳng ra gì!  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong cạn lời, thấy hơi phí thời gian.  

 

 

Cùng lúc đó, Gia Cát Mặc Trần nhìn thấy địa linh trước mặt, kích động run rẩy!  

 

 

Quá mạnh!  

 

 

Thật sự quá mạnh!  

 

 

Thân là người thi triển, ông ta có thể cảm nhận được năng lượng khổng lồ trong địa linh.  

 

 

Thoạt nhìn có vẻ hung thần ác sát nhưng hoàn toàn bị ông ta nắm trong tay, chỉ cần ông ta chỉ đạo, địa linh sẽ nghe mệnh lệnh, tấn công bất kì kẻ nào!  

 

 

Lưu Năng thấy vậy tái cả mặt, cơ thể nhũn ra!  

 

 

Quả thực là vượt xa nhận thức của ông ta!  

 

 

Biết mình đang ở thế giới võ đạo rồi, luyện võ vài chục năm, bạn lại bảo tôi thì ra đây là thế giới tu tiên?  

 

 


“Lâm Phong, giờ mày hối hận chưa? Lại để tao triệu hồi địa linh ra! Bây giờ là giờ chết của mày! Không cần biết mày có thân phận gì, chắc chắn mày sẽ phải chết!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần tinh thần phấn khởi, vẻ mặt khinh miệt nhìn Lâm Phong. Có địa linh cường đại như thế ở đây, dù con rắn kia quay về, ông ta cũng không sợ nữa!  

 

 

“Đúng là tôi rất hối hận, còn tưởng ông có thể triệu hồi ra một con địa linh đủ để tôi phải dùng kiếm cơ đấy, không ngờ lại kém tới mức này!”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

“Đừng nói khoác! Địa linh, giết nó cho ta!”  

 

 

Gia Cát Mặc Trần nổi giận gầm lên.  

 

 

Con địa linh vốn đang hơi đờ đẫn đột nhiên hành động, một chưởng tràn ngập cảm giác mạnh mẽ hung hăng đánh về phía Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong không lãng phí thời gian, tát con địa linh một cái.  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Nháy mắt, cơ thể nó tan vỡ, hóa thành một làn sương biến mất trong sơn động.  

 

 

Gia Cát Mặc Trần khống chế nó cũng vì vậy mà phun ra một búng máu tươi, ngã thẳng xuống đất.  

 

 

“Sương đen?”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày. Không ngờ địa linh này chưa được tính là thực thể, khó trách nhìn nó rất ngu đần!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 400


 Lâm Phong thuấn di tới trước mặt Gia Cát Mặc Trần, sử dụng Sưu Hồn thuật!  

 

Lát sau, hai mắt Gia Cát Mặc Trần đã trắng dã, nằm trên đất hôn mê.  

 

 

“Đáng tiếc là luyện thể, nếu không còn hút được một ít!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu, đánh chết hẳn Gia Cát Mặc Trần.  

 

 

Sau đó anh bắt đầu đọc ký ức Gia Cát Mặc Trần.  

 

 

Thì ra Gia Cát Mặc Trần chỉ là con rơi của Vu tộc mà thôi.  

 

Adv

 

Cha ông ta là người Vu tộc, mẹ là người Hán, một người lai hai dòng máu như ông ta, vì huyết mạch không tinh khiết nên bị Vu tộc vô tình từ bỏ.  

 

 

Khi ông ta tám tuổi, mẹ ông ta vì là một người Hán, làm ảnh hưởng chồng và con trai nên uất ức quá mà chết!  

 

 


Cha ông ta không chịu nổi cú sốc này nên tự tử!  

 

 

Cũng may trong Vu tộc có một lão nhân nhận nuôi ông ta, dạy ông ta luyện thể thuật của Vu tộc!  

 

Adv

 

Mà lão già này chính là sư phụ của Gia Cát Mặc Trần, Nam Minh lão nhân.  

 

 

Gia Cát Mặc Trần chỉ một lòng muốn báo thù, không nghe lọt lời dạy bảo của sư phụ, lại vì sư phụ không truyền dạy Hoán Linh thuật cho mình mà ghi hận!  

 

 

Cuối cùng khi sư phụ tọa hóa, ông ta đánh chết sư huynh, từ chỗ sư huynh ông ta biết được sơn động này khắc toàn bộ ký hiệu về Hoán Linh thuật!  

 

 

“Người đáng thương có chỗ đáng trách!”  

 

 

Lâm Phong không hề thông cảm cho Gia Cát Mặc Trần!  

 

 

Một người có thể hận nhưng không được đẻ thù hận làm che mắt!  

 

 

Sư huynh kia rõ ràng rất mạnh, lại hiểu Hoán Linh thuật nhưng không dùng, chứng tỏ rất yêu thương sư đệ này!  

 

 

Đáng tiếc sư đệ lại phát điên!  

 

 

Sau đó, Lâm Phong nhìn vào Hoán Linh thuật.  

 

 

Thuật pháp này đúng là không tầm thường, nhưng cũng chỉ huyết mạch của Vu tộc mới có thể sử dụng, anh không làm được gì!  

 

 

“Cậu… cậu Lâm, cậu không hút ông ta thành thây khô à?”  

 

 

Lưu Năng cẩn thận hỏi.  

 

 

“Hút con khỉ mẹ em gái nhà ông!”  

 

 

Nhìn Lưu Năng như thế, không hiểu sao anh lại nổi giận.  

 


 

Lưu Năng im lặng chốc lát, nói:  

 

 

“Em gái tôi cũng chết từ ba mươi năm trước rồi!”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, kinh ngạc nhìn Lưu Năng, thầm nghĩ hóa ra Lưu Năng cũng là người có chuyện cũ!  

 

 

Chỉ là anh không hỏi nhiều mà đi ra khỏi sơn động.  

 

 

Không lâu sau hai người đã về tới chân núi Phổ Đà.  

 

 

Lúc này, ở nơi bọn họ tập hợp trước đó có một đám người bu lại.  

 

 

Một lão nhân mặc đồ đen, khí thế mười phần đứng giữa đám đông, vẻ mặt lạnh lùng.  

 

 

Trước mặt ông ta, Ngưu Bôn và Kim Hoa bà bà đang quỳ dưới đất, gương mặt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi và sưng tấy, nhìn là biết đã bị đánh không nhẹ!  

 

 

“Vương lão gia chủ, người nhà họ Vương các người chết không liên quan gì tới chúng tôi! Đều là Lâm Phong làm!”  

 

 

Ngưu Bôn giải thích, trong lòng mắng Lâm Phong gần chết!  

 

 

Ông ta không ngờ mãi mình mới chạy trốn được khỏi núi thì lại gặp phải Vương lão gia chủ Vương Hữu Chí, đồng thời còn phải đội một cái nồi lớn như thế thay Lâm Phong!  

 

 

“Lâm Phong kia đang ở đâu?”  

 

 

Một trưởng lão nhà họ Vương lạnh lùng hỏi.  

 

 

“Không dám giấu diếm, trên núi xuất hiện một con yêu thú cường đại, trừ Kim Hoa bà bà và tôi thì hẳn là những người khác đã chết hết rồi!”  

 

 

Ngưu Bôn cười khan một tiếng.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 401


Khoảnh khắc này.  

 

 

Trái tim Ngưu Bôn như rơi xuống hầm băng, lạnh toát.  

 

 

Khi trốn thoát, ông ta tận mắt nhìn thấy Lâm Phong đứng cách con mãng xà đen không xa, mà với sức mạnh và tốc độ đáng sợ của con mãng xà đen, Lâm Phong chắc chắn sẽ chết!  

 

 

Vì vậy.  

 

 

Việc Vương Hữu Chí yêu cầu ông ta tìm Lâm Phong hoàn toàn không thực tế!  

 

 

Chẳng lẽ phải đợi con yêu thú tiêu hóa hết thịt Lâm Phong, thải ra phân rồi mới mang đi dâng cho Vương Hữu Chí sao?  

 

Adv

 

Trong lúc tuyệt vọng.  

 

 

Ngưu Bôn lén lút nhìn xung quanh, tìm kiếm một con đường sống!  

 

 

Ông ta không phải là người cam chịu chờ chết, chỉ cần còn một tia hy vọng, ông ta sẽ không bỏ qua!  

 

 

Ngay lúc này.  

 

 

Adv

Ông ta nhìn thấy hai người đang thong thả đi từ dưới chân núi lên!  

 

 

Chính là Lâm Phong và Lưu Năng!  

 

 

Sắc mặt Ngưu Bôn sững sờ, sau đó hai mắt rưng rưng vì xúc động…  

 

 

Trước đây, ông ta hận không thể cho Lâm Phong chết sớm đầu thai sớm, nhưng giờ đây ông lại mong muốn Lâm Phong sống hơn bao giờ hết…  

 

 

“Vương lão gia chủ, là hắn! Chính là hắn! Hắn là Lâm Phong!”  

 

 

Ngưu Bôn bò dậy từ trên mặt đất, chỉ vào Lâm Phong đang từ xa đi tới hét lên đầy kích động!  

 

 

Nghe vậy, mọi người trong nhà họ Vương đều dời ánh mắt sang.  

 

 

Khi nhìn thấy Lâm Phong và Lưu Năng, họ đều nheo mắt lại, sát khí toát ra từ người họ vô cùng khủng bố.  

 

 

“Cậu Lâm, bọn họ là người của nhà họ Vương! Có lẽ là đến tìm cậu để trả thù!”  

 

 

Lưu Năng nhìn thấy mọi người, liền nói nhỏ.  

 

 

Lâm Phong gật đầu, đi thẳng đến trước mặt họ, thản nhiên nói:  

 

 

“Mấy người đến đây để tìm tôi sao?”  

 

 

“Xoạt xoạt xoạt~”  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, các cường giả của nhà họ Vương nhanh chóng di chuyển, bao vây Lâm Phong, ngăn chặn anh chạy thoát!  

 


 

Còn Lưu Năng?  

 

 

Chỉ là một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng bốn, bọn họ trực tiếp bỏ qua hắn!  

 

 

“Vương lão gia chủ! Cái tên đó chính là kẻ đã giết chết con trai của ngài, còn giết cả vài vị trưởng lão của nhà họ Vương!”  

 

 

“Kẻ này vô cùng ngông cuồng kiêu ngạo, chỉ với một cái tát đã khiến người ta nổ tung thành máu, hoàn toàn không coi nhà họ Vương ra gì!”  

 

 

Ngưu Bôn nhìn Lâm Phong, cười lạnh liên tục.  

 

 

Lúc này, ông ta hận Lâm Phong đến tận xương tủy!  

 

 

Nếu không phải vì Lâm Phong, ông ta cũng không thể bị sỉ nhục đến vậy, mất hết mặt mũi!  

 

 

Bây giờ, ông ta chỉ muốn người của nhà họ Vương nhanh chóng giết chết Lâm Phong để giải tỏa mối hận trong lòng!  

 

 

Không đợi Vương Hữu Chí lên tiếng, Lâm Phong đã nhàn nhạt nói:  

 

 

“Trưởng lão Ngưu, dù sao chúng ta cũng coi như có quen biết! Người ta có cái gọi là ‘Mua bán không thành cũng còn tình nghĩa’, sao ông lại bán đứng tôi như vậy?”  

 

 

Lời vừa nói xong.  

 

 

Ngưu Bôn suýt chút nữa tè ra quần!  

 

 

Tên chó má Lâm Phong này, sao lại nham hiểm đến vậy!  

 

 

Đến nước này rồi còn muốn kéo ông ta xuống nước?  

 

 

“Vương lão gia chủ, ngài đừng nghe thằng đó nói! Tôi không hề liên quan gì đến thằng đó hết!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 402


 

 Lâm Phong không thèm để ý Ngưu Bôn, mà nhìn về phía đám người nhà họ Vương, nhàn nhạt hỏi:  

 

“Ai là lão gia chủ nhà họ Vương đấy?”  

 

 

“Chính là mày đã giết con trai tao, Vương Thước?”  

 

 

Vương Hữu Chí bước ra, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trong mắt tràn đầy sát khí!  

 

 

Nếu ánh mắt có thể giết người, Lâm Phong e rằng đã chết hàng vạn lần!  

 

 

Lâm Phong đánh giá Vương Hữu Chí, nhận thấy thực lực của đối phương quả thật không tệ, đã bước được nửa bước vào cảnh giới Võ Đạo Tông Sư, chỉ yếu hơn Long Ngạo Thiên một chút!  

 

Adv

 

“Ông là lão gia chủ nhà họ Vương mà Ngưu Bân nhắc đến?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Đúng vậy, tao chính là lão gia chủ nhà họ Vương, Vương Hữu Chí. Mày đã giết con trai tao, hôm nay tao….”  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Adv

Lâm Phong vung tay tát bay Vương Hữu Chí thành sương máu.  

 

 

Cảnh tượng bất ngờ này khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ!!!  

 

 

Nụ cười giễu cợt trên mặt Ngưu Bôn trở nên cứng ngắc.  

 

 

Sắc mặt các võ giả Tiên Thiên Cảnh của nhà họ Vương trở nên tái nhợt, không thể chấp nhận sự thật trước mắt!  

 

 

Ngay cả Ngưu Bôn cũng chấn động!  

 

 

Mặc dù ông ta đã biết sức mạnh khủng khiếp của Lâm Phong, nhưng vẫn cảm thấy rùng mình.  

 

 

Vương Hữu Chí chính là cường giả sắp bước vào cảnh giới Tông Sư!  

 

 

Vậy mà lại Lâm Phong chỉ cần vung tay một cái đã chết!  

 

 

So sánh với Lâm Phong mạnh mẽ…  

 

 

Ông ta cảm thấy mình nhỏ bé như một con kiến…  

 

 

“Lão… lão gia chủ!”  

 

 

“Lão gia chủ!!! Ông chết thảm quá!”  

 

 

Rất nhanh, các võ giả Tiên Thiên Cảnh của nhà họ Vương mới sực tỉnh.  

 

 

Sắc mặt họ đau khổ, nước mắt tuôn rơi!  

 

 

Lão gia chủ chính là trụ cột tinh thần của nhà họ Vương, là niềm tin của tất cả mọi người trong gia tộc!  

 

 

Chỉ mới đây thôi!  

 

 

Họ còn đang mơ tưởng đến tương lai nhà họ Vương sẽ phát triển huy hoàng như thế nào khi lão gia chủ chính thức trở thành Võ Đạo Tông Sư!  

 

 

Nhưng giờ đây…  

 

 

Mơ ước đã tan vỡ, mọi thứ đều kết thúc!  

 

 

Lão gia chủ vừa chết, trong vòng gần trăm năm tới, nhà họ Vương không thể nào hồi phục được  

 

 

“Báo thù cho lão gia chủ!”  

 

 

Một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng tám, mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, dường như vì quá đau buồn mà mất đi lý trí, mũi phì phò phun ra hơi thở trắng như trâu chọi!  

 

 

“Báo thù!”  

 

 

“Báo thù!”  

 

 

“Báo thù!”  

 

 

Các võ giả khác của nhà họ Vương cũng gào thét, liều mạng tấn công Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong thấy vậy, không khỏi kinh ngạc.  

 

 

Nhóm người này dù biết rõ bản thân không phải đối thủ của anh nhưng vẫn liều chết xông lên muốn báo thù sao?  

 

 

Xem ra không tồi!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 403


Theo lẽ thường, nếu Vương Hữu Chí bước vào Võ Đạo Tông Sư, có lẽ nhà họ Vương thực sự có thể phát triển thành gia tộc hàng đầu!  

 

Nhưng tiếc là họ gặp trúng Lâm Phong!  

 

 

“Từng người một, đừng vội! Khi xuống dưới đó, mấy người có thể tụ tập lại, cố gắng phát huy nhà họ Vương!”  

 

 

Lâm Phong vừa an ủi, vừa đưa tay ra.  

 

 

Tinh thần liều mạng của đám người này khiến Lâm Phong cảm động, vì vậy anh sẽ đặc biệt cho họ một cái chết toàn thây.  

 

Adv

 

“Rắc rắc rắc~”  

 

 

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hơn mười cao thủ Tiên Thiên Cảnh của nhà họ Vương ập đến tấn công đã bị Lâm Phong dễ dàng bẻ gãy cổ, ngã gục xuống đất, chết thảm ngay tại chỗ!  

 

 


Sau khi giết chết nhiều võ giả của nhà họ Vương, Lâm Phong mới chuyển ánh mắt nhàn nhạt sang Ngưu Bôn.  

 

 

Ngưu Bôn nhìn thấy Lâm Phong nhìn mình, đầu óc ong lên, chỉ cảm thấy cơ thể không thể kiểm soát, trực tiếp quỳ xuống đất.  

 

Adv

 

“Sao vậy? Vừa nãy ông rất tự tin mà, nói tôi chỉ là một con chó chết đó? Sao ông lại quỳ trước mặt con chó chết như tôi vậy, có phải hơi không ổn không?”  

 

 

Lâm Phong ngạc nhiên hỏi.  

 

 

“Bùm bùm bùm~”  

 

 

Ngưu Bôn liên tục dập đầu, trên trán bị ông ta đập đến mức máu me bê bết nhưng dường như không hề cảm thấy đau đớn.  

 

 

Lúc này, trong lòng ông ta vô cùng sợ hãi.  

 

 

Có bao nhiêu cao thủ Tiên Thiên Cảnh đến đây chứ!  

 

 

Bốn vị Tiên Thiên Cảnh tầng bảy, ba vị Tiên Thiên Cảnh tầng tám, một vị Tiên Thiên Cảnh tầng chín!  

 

 

Có cả Vương Hữu Chí thậm chí đã bước được nửa bước vào cảnh giới Tông Sư!  

 

 

Nhiều cao thủ như vậy, tuỳ tiện đặt ở bất kỳ thành phố nào của tỉnh Giang Nam cũng có thể dễ dàng xưng hùng xưng bá một phương, nhưng lại bị Lâm Phong đánh chết hết chỉ trong vòng có mấy chục giây!  

 

 

Ông ta đột nhiên lại nghĩ đến Lâm Phong vốn dĩ đã bị mãnh thú ăn thịt, tại sao lại có thể sống sót trở về?  

 

 

Chẳng lẽ…  

 

 

Chẳng lẽ… con mãng xà kia bị Lâm Phong giết chết rồi?

 

Nghĩ tới đây, Ngưu Bôn dập đầu nhanh hơn, vừa dập đầu vừa run rẩy nói:  

 

“Cậu Lâm, tôi sai rồi! Tôi biết lỗi rồi!”  

 

 

“Tôi mới chẳng là cái thá gì hết! Cậu đại nhân đại lượng tha cho tôi đi mà!”  

 

 

“Ông nghĩ tôi sẽ tha cho ông à?”  

 

 

Lâm Phong trả lời một cách đầy hứng thú.  

 

 

Ngưu Bôn cũng tàn nhẫn lắm, dập đầu sắp bể đầu luôn rồi mà vẫn còn tiếp tục.  

 

 

“Cậu Lâm, tôi có linh thạch này! Tôi có linh thạch này…”  

 

 

Ngưu Bôn sực nhớ ra gì đó, sau đó như thể nổi điên lấy một túi linh thạch từ vạt áo trước ngực ra.  

 

 

“Nực cười, đây rõ ràng là linh thạch của tôi, sao lại biến thành của ông rồi nhỉ?”  

 

 

Lâm Phong nhẹ nhàng đưa tay phải ra cầm túi, nhìn sơ qua thì thấy trong túi chỉ có tám viên linh thạch.  

 

 

“Cậu Lâm, cậu tha cho tôi đi! Làm ơn… Nhà tôi trên có già, dưới có trẻ, tôi không thể chết được!”  

 

 

Ngưu Bôn khổ sở cầu xin.  

 

 

Lâm Phong chợt bóp cổ Ngưu Bôn nhấc ông ta lên, thản nhiên nói:  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 404


Nhưng vào lúc này.  

 

Cách đó không xa có mấy bóng người đang chạy nhanh tới!  

 

 

Những người này chính là võ giả của liên minh võ đạo thành phố Kinh Hàng.  

 

 

Họ nhận được tin tức rằng có rất nhiều võ giả tụ tập ở núi Phổ Đà, không biết đang làm gì, thế là bèn xuất phát tới đây ngay.  

 

 

Sau khi đến hiện trường và nhìn thấy thi thể nằm ngổn ngang trên đất, con ngươi của họ đều co lại, trong lòng cứ như sông dời biển lấp!  

 

 

Rốt cuộc vừa có chuyện gì xảy ra ở đây?  

 

Adv

 

Mà lại có nhiều cao thủ Tiên Thiên Cảnh chết như vậy!  

 

 

“Dừng tay, thả ông ta ra!”  

 


 

Người đàn ông mặc áo xanh đi đầu lạnh giọng nói với Lâm Phong.  

 

 

Người đàn ông này tên là Chương Ngự Hải!  

 

Adv

 

Sau khi người chấp pháp thành phố Kinh Hàng là Mã Đông Phong bị xử tử vì tội phản quốc, hắn ta đã lập tức thay thế vị trí của Mã Đông Phong ngay thời khắc nguy nan!  

 

 

Bởi vì có câu quan mới nhậm chức cần phải ra oai phủ đầu, hắn ta không muốn thành phố Kinh Hàng xảy ra hỗn loạn trong thời gian mình nhậm chức!  

 

 

Nhưng ai ngờ vẫn xảy ra một chuyện trọng đại như vậy!  

 

 

“Anh là ai?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Tôi là người chấp pháp thành phố Kinh Hàng, Chương Ngự Hải! Cậu mau buông ông ta ra, có việc gì để từ từ trao đổi!”  

 

 

Giọng điệu của Chương Ngự Hải nhẹ hơn chút.  

 

 

Trước khi biết được nguyên do cụ thể và lai lịch của thanh niên áo trắng này, hắn ta phải thật bình tĩnh mới được!  

 

 

Nhưng ai dè ngay trong giây tiếp theo, Lâm Phong bẻ gãy cổ Ngưu Bôn không chút do dự.  

 

 

“Cậu, càn rỡ!”  

 

 

Nhìn thi thể của Ngưu Bôn, nét mặt của Chương Ngự Hải trở nên cực kỳ khó coi.  

 

 

Đám võ giả hắn ta dẫn tới lập tức xông lên bao vây Lâm Phong, dáng vẻ cứ như có thể ra tay bất cứ lúc nào.  

 

 

Lâm Phong ung dung nhìn lướt qua các võ giả ở xung quanh, hoàn toàn không thèm để ý.  

 


 

Anh thản nhiên lên tiếng:  

 

 

“Nếu là người chấp pháp mới nhậm chức của thành phố Kinh Hàng, tại sao anh lại không nhận ra tôi nhỉ?”  

 

 

“Bất kể cậu là ai, một khi đã giết nhiều võ giả thành phố Kinh Hàng như vậy thì phải trả giá thật đắt! Trong nước Đại Hạ không bao giờ cho phép loại người như cậu xằng bậy!”  

 

 

Chương Ngự Hải lạnh lùng nói.  

 

 

“Tôi tên là Lâm Phong!”  

 

 

Lâm Phong thong thả tự giới thiệu.  

 

 

Anh vừa dứt lời.  

 

 

Chương Ngự Hải nghệch mặt ra, sau đó con ngươi lập tức co lại!  

 

 

Cách đây không lâu, tổng chấp pháp tỉnh Giang Nam là Long Ngạo Thiên đã bị một thanh niên tên là Lâm Phong giết chết!  

 

 

Mặc dù chuyện này thì cấp trên ém nhẹm rất nhanh, không lan truyền rộng, nhưng hắn ta là chấp pháp nên vẫn biết được!  

 

 

Theo như tin tức lan truyền, hắn ta biết được Lâm Phong không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn tàn nhẫn, giết người như ngoé, bất kể ai trêu chọc anh cũng đều chỉ có một con đường chết!  

 

 

Nghĩ tới đây, trong lòng Chương Ngự Hải lập tức trở nên căng thẳng.  

 

 

Nếu thật sự là cậu Lâm Phong đó, hắn ta không thể đắc tội được, nếu không hắn ta nhất định sẽ chết!  

 

 

Ngay cả tổng chấp pháp còn bị giết dễ như trở bàn tay thì khỏi phải nói tới hắn ta!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top