Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Dịch 

Chương 365


 

 Trình Bằng hoàn toàn không ngờ Lâm Phong lại đánh mình, bị tát một cái thật mạnh, cơ thể lảo đảo rơi từ trên ghế xuống, ngã ngồi xuống đất.  

 

“Cho ông một bài học nhỏ nhé, đừng cậy già lên mặt trước mặt tôi.” Lâm Phong lạnh lẽo nói.  

 

 

Thấy vậy, vẻ mặt mọi người ở đây đều thay đổi.  

 

 

Nhất là Phùng Hải, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.  

 

 

Ông ta không biết chuyện Phong Vân Bang, bây giờ thấy Lâm Phong tùy tiện đánh một cường giả như thế, trong lòng không khỏi lo lắng.  

 

 

Adv

Cậu Lâm rất mạnh, nhưng Trình Bằng cũng không yếu, đằng sau còn có hậu thuẫn sâu không lường được!  

 

 

“Chó chết, dám đánh lén tao, muốn chết!”  

 

 

Trình Bằng bật dậy khỏi mặt đất, gương mặt đầy sát ý, hung hăng đánh một quyền về phía Lâm Phong.  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong lạnh như băng, đến khi Trình Bằng đã sát gần mình, anh mới giơ tay nhẹ nhàng bóp cổ Trình Bằng giơ lên.  

 

 

Adv

“Một con kiến hôi, cũng dám khiêu khích tao?” Lâm Phong lạnh nhạt nói.  

 

 

“Mày…”  

 

 

Trình Bằng vừa sợ vừa giận, thôi thúc chân khí trong cơ thể, kịch liệt giãy dụa nhưng hoàn toàn vô dụng!  

 

 

Đám người ở đây thấy vậy đều nghiêm túc lên.  

 

 

Thanh niên này mạnh như vậy, dễ dàng đánh bại một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng ba!  

 

 

Trong mắt Ngưu Bôn xẹt qua một tia sáng.  

 

 

Quả nhiên Phùng Hải không lừa mình, Lâm Phong này không đơn giản!  

 

 

May mà mình còn có một thằng ngốc Trình Bằng ở đây, nếu không còn chưa biết phải thử như thế nào!  

 

 

Nghĩ tới đây, Ngưu Bôn lập tức mỉm cười, hòa giải nói:  

 

 

“Cậu Lâm, hiểu lầm thôi, cậu buông ra trước đã!”  

 

 

Rắc rắc!  

 

 

Lâm Phong cũng bẻ gãy cổ Trình Bằng rồi tiện tay ném xuống đất.

 

Nhìn cơ thể Trình Bằng mềm ra nằm sấp xuống đất, đám người ở đó đều ngây người ra.  

 

Dù sao Trình Bằng cũng không phải con chó con mèo gì, mà là một cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng ba!  


 

 

Nhân vật như vậy dù là ở đâu cũng chắc chắn là lực lượng hùng mạnh, kết quả mới nói mấy câu đã bị Lâm Phong này giết nhẹ nhàng như thế?  

 

 

“Ngưu trưởng lão, không phải tôi không để cho ông thể diện, mà cái loại khinh người này nếu không bị tiễn đi sớm, thì trước sau gì cũng có người tiễn đi thôi. Chết sớm đầu thai sớm, mọi người hiểu chứ nhỉ? Tôi muốn tốt cho ông ta thôi.” Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

 

Ngưu Bôn nhìn thoáng qua Lâm Phong, không nói gì.  

 

 

Nhưng Lưu Năng bên cạnh lại nheo mắt lại.  

 

 

Lão ta và Trình Bằng là bạn! Hiện giờ Trình Bằng bị giết, về tình về lý lão ta cũng nên nói vài lời, nếu không thì mất hết mặt mũi rồi.  

 

 

“Cậu Lâm, có phải hơi quá đáng rồi không? Trình Bằng chỉ miệng nhanh hơn não mà thôi, cậu cũng giết ông ta luôn?” Lưu Năng nặng nề nói.  

 

 

“Thì sao?” Lâm Phong bình thản nhìn qua Lưu Năng.  

 

 

Lưu Năng thấy ánh mắt của Lâm Phong, trái tim chợt đập mạnh.  

 

 

Lão ta cảm giác được nếu mình còn dám lắm lời, Lâm Phong chắc chắn sẽ giết mình luôn!  

 

 

“Sau… tôi muốn nói là, thực ra cậu Lâm làm vậy cũng có lý, Trình Bằng mồm miệng không sạch, chết không hết tội! Tôi ghét nhất người không biết giữ mồm như thế!” Lưu Năng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì ngẩn người, rồi mỉm cười hỏi:  

 

 

“Ông tên gì?”  

 

 

“Tôi là Lưu Năng.”  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 366


Dưới tình huống bình thường, trước tiên mọi người sẽ cãi nhau vài câu, sau đó ra vẻ một chút, bạn cho tôi bậc thang thì tôi sẽ theo đó mà xuống, không cần đánh thì không đánh.  

 

Sao có thể giống như Lâm Phong, còn chưa nói được hai câu đã giết người?  

 

 

“Khụ khụ…”  

 

 

Lúc này, Ngưu Bôn ho một tiếng, nhìn Phùng Hải nói:  

 

 

“Phùng Hải, ông đem thi thể Trình Bằng xuống đi, chúng ta nói chuyện chính!”  

 

 

Adv

“Không cần phiền phức thế.”  

 

 

Lâm Phong tiện tay ném một quả cầu xuống thi thể của Trình Bằng, thiêu nó ra tro.  

 

 


Tro cốt bay bay, suýt nữa dính lên mặt mọi người.  

 

 

“Linh khí hóa lửa!” Ngưu Bôn khiếp sợ vô cùng.  

 

Adv

 

Cho dù là Doãn Tử Nguyệt hay Kim Hoa bà bà cũng đều nghiêm túc hẳn lên.  

 

 

Rốt cuộc Lâm Phong này có lai lịch gì?  

 

 

Muốn dùng linh khí hóa thành lửa, nhất định phải đạt được sức khống chế kinh người đối với linh khí thì mới làm được!  

 

 

Cái đó liên quan đến thiên phú!  

 

 

Bởi vì không có thiên phú nhất định, thì đến võ đạo tông sư cũng không làm được như thế!  

 

 

“Không biết cậu Lâm là thiên kiêu của môn phái nào? Vì sao lão chưa từng nghe tên?”” Kim Hoa bà bà hỏi.  

 

 

“Không có.” Lâm Phong trả lời.  

 

 

Kim Hoa bà bà, Ngưu Bôn, Doãn Tử Nguyệt đều không tin lời Lâm Phong nói, trong lòng cho rằng chắc chắn Lâm Phong có bối cảnh đáng sợ nào đó, chỉ không muốn nói mà thôi!  

 

 

“Ngưu trưởng lão, giờ ông có thể nói ông tìm tôi làm gì chưa?”  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía Ngưu Bôn.  

 

 

Ngưu Bôn lấy lại tinh thần, trấn an bản thân, nói:  

 

 

“Vậy tôi nói thẳng. Tôi tìm cậu vì Phùng Hải nói cậu đang thu thập đạn linh bạo. Mọi người đều biết đạn linh bạo do linh thạch chế ra, nhưng linh thạch ở toàn thành phố lại vô cùng hiếm thấy, mỗi viên có giá trị vô cùng lớn.”  

 


 

Nói đến đây, ông ta ngừng lại giây lát, vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp:  

 

 

“Tôi nhận được tin tức, ở núi Phổ Đà của Kinh Hàng có một mỏ linh thạch, không biết cậu Lâm có hứng thú không?”  

 

 

“Ông chắc chắn là mỏ linh thạch ư?” Vẻ mặt Lâm Phong bình tĩnh.  

 

 

Thời đại mạt pháp, linh khí khô kiệt. Đến linh thạch còn hiếm thấy chứ đừng nói là linh mạch! Điều này khiến anh không tin tưởng lời Ngưu Bôn nói.  

 

 

“Cực kì chính xác. Người biết tin này không nhiều, tôi cũng vừa nhận được tin này từ người quen bên Kinh Hàng mà thôi. Hôm nay tôi gọi cậu qua đây cũng vì thiếu người, muốn gọi cậu đi cùng! Đương nhiên với thực lực mà Lâm Phong vừa thể hiện, đã chứng minh lựa chọn của tôi là chính xác. Bây giờ mỏ linh thạch hấp dẫn không ít cao thủ, chúng ta phải đi thành từng đoàn mới có cơ hội chia một chén canh!”  

 

 

Ngưu Bôn nhanh chóng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì trầm tư.  

 

 

Nếu quả thật có linh mạch thì chắc chắn anh sẽ đi.  

 

 

Hiện tại tu vi của anh đã gặp bình cảnh, chỉ dựa vào bản thân tu luyện, thì mười năm nữa cũng đừng mong đột phá được. Muốn tiến thêm một bước, nhất định phải tìm cơ duyên!  

 

 

Hơn nữa, thể chất của con gái cũng cần một lượng lớn linh thạch mới thức tỉnh được!  

 

 

“Ông là trưởng lão của thương hội Bách Vân, đã cần giúp đỡ, vì sao lại không tìm người trong thương hội của mình?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

Ngưu Bôn nghe thấy vậy không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ Lâm Phong này mạnh, nhưng vẫn còn trẻ tuổi, tính cách hơi non nớt!  

 

 

“Cậu Lâm, nếu tôi nói chuyện này với thương hội, mỏ linh thạch sẽ không liên quan đến tôi nữa! Bên thương hội sẽ có người chuyên tìm kho báu phụ trách việc này. Đến lúc đó, thương hội cho tôi mấy viên linh thạch, phát giấy khen, không phải tôi sẽ thành thằng ngu rồi sao?” Ngưu Bôn cười nói.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 367


 “Bây giờ tôi cho người đi chuẩn bị trực thăng, Kinh Hàng cách Kim Lăng không xa, cùng lắm nửa tiếng là tới.” Ngưu Bôn nói xong bèn dẫn Phùng Hải rời khỏi phòng họp.  

 

Lâm Phong nhìn qua Doãn Tử Nguyệt, Kim Hoa bà bà và Lưu Năng rồi đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho Trần Y Nặc.  

 

 

“Y Nặc, tối nay anh sẽ không về.”  

 

 

“Ừm…”  

 

 

“Em không vui sao?”  

 

 

Adv

“Không có, anh cứ bận đi, buổi chiều em dẫn con gái ra ngoài chơi.”  

 

 

Trần Y Nặc nói xong thì cúp điện thoại.  

 

 

Lâm Phong có thể cảm giác được Trần Y Nặc là lạ, nhưng anh không nghĩ nhiều.  


 

 

Phụ nữ ấy mà, một tháng luôn có vài ngày như vậy!  

 

 

Adv

Trước kia ở cạnh Trần Y Nặc bảy năm, anh đã quen rồi.  

 

 

Lúc này, Doãn Tử Nguyệt lại gần Lâm Phong.  

 

 

Trên mặt cô ấy đeo khăn che mặt màu trắng, không nhìn rõ được cả gương mặt.  

 

 

Nhưng từ dáng người xinh đẹp cùng với đôi mắt đen lóng lánh như bảo thạch, cũng có thể được tính là hàng hiếm!  

 

 

“Anh Lâm, tôi có thể mạo muội hỏi một vấn đề không?” Doãn Tử Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.  

 

 

Giọng nói của Doãn Tử Nguyệt rất êm tai, như chim hoàng yến hót, đàn ông bình thường nghe thôi đã đủ nhũn cả người ra rồi.  

 

 

“Không thể!”  

 

 

Lâm Phong lạnh nhạt đáp lại một câu rồi quay người vào phòng họp.  

 

 

Doãn Tử Nguyệt nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Phong.  

 

 

Lần đầu tiên cô ấy chủ động nói chuyện với đàn ông, kết quả người này lại tỏ vẻ không muốn nói chuyện với cô ấy.  

 

 

Điều này khiến cô ấy hơi mất hứng.  

 

 

Nhưng lát sau Doãn Tử Nguyệt đã nghĩ được nguyên nhân, lắc đầu lẩm bẩm: “Quên mất trên mặt mình còn đeo khăn, nếu nhìn thấy mặt mình rồi có khi anh ta sẽ không từ chối nữa?”

 

Thật ra Lâm Phong đã biết mặt Doãn Tử Nguyệt từ lâu rồi.  

 

Chỉ một cái mạng che mặt mỏng thôi thì sao có thể che giấu được thần trí của anh.  

 

 

Sở dĩ anh không để ý đến Doãn Tử Nguyệt là vì cảm thấy cái ả Doãn Tử Nguyệt này quá trà xanh, lại còn là loại trà xanh cực kỳ nồng nữa chữ.  

 

 

Không cần phải hỏi tại sao!  

 

 

Mỗi một người đàn ông đều có trực giác như vậy, mà tỉ lệ đúng nó phải ở tầm chín mươi phần trăm trở lên.  

 

 

Lâm Phong về lại phòng họp, bắt đầu nghe ngóng tin tức linh mạch cụ thể từ phía Lưu Năng.  

 

 

Tiếc là Lưu Năng cũng chẳng rõ.  

 

 

Ngưu Bôn tụ họ lại cùng một chỗ như thế này cũng chỉ nói qua loa thôi, còn cụ thể thế nào phải đến thành phố Kinh Hàng thì mới biết được!  

 

 

Chẳng lâu sau.  

 

 

Ngưu Bôn đã chuẩn bị máy bay trực thăng xong xuôi.  

 

 

Mọi người cùng bước lên, đi thẳng về phía thành phố Kinh Hàng.  

 

 

...  

 

 

Nửa tiếng sau, máy bay đáp xuống một trang viên tư nhân.  

 

 

Mọi người bước ra khỏi trực thăng thì một ông cụ mặc áo bào đen dẫn theo một nhóm người bước nhanh đến đón, cười nói.  

 

 

"Trưởng lão Ngưu, lâu rồi không gặp!"  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 368


 Lần này có được tin tức của mỏ linh thạch cũng là nhờ Lâm Phi Hải nói cho ông ta biết, điều đó đã cho thấy quan hệ của hai người họ tốt đẹp đến mức nào!  

 

Nhân dịp hai người trò chuyện với nhau, Lâm Phong cũng đánh giá mọi thứ xung quanh!  

 

 

Không nghi ngờ gì nữa, nhà họ Lâm này chắc chắn là thế gia võ đạo đỉnh cấp ở thành phố Kinh Hàng.  

 

 

Trang viên này ít nhất cũng phải có diện tích cả nghìn mẫu đất.  

 

 

Người vệ sĩ trước mặt họ có tu vi thấp nhất là võ giả Huyền Cảnh, thậm chí có mấy vị cỡ Hậu Thiên Cảnh!  

 

 

Adv

Mà ông lão mặc áo bào đen còn khủng hơn, đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh tầng thứ năm!  

 

 

"Trong sáu thành phố ở Giang Nam thì thành phố Kim Lăng đúng là kém nhất! Võ giả Huyền Cảnh ở thành phố Kim Lăng đã là nhân vật lớn xưng bá một cõi rồi, nhưng ở đây chỉ xứng là một vệ sĩ mà thôi!"  

 

 

Lâm Phong hơi cảm thán.  

 

 

Trách sao khi trước tay Nam Cung Vấn Thiên kia phách lối như vậy, không buồn để chủ của các thế lực lớn ở thành phố Kim Lăng vào mắt, đúng là cũng có cái lý của nó!  

 

 

Adv

Chủ các thế lực mạnh ở thành phố Kim Lăng như Đàm Thiên Hồng, Long Hạo, Đế Thích Thiên cũng chỉ ở Địa Cảnh đỉnh phong, đặt ở thành phố Kinh Hàng thật sự chẳng là cái thá gì!  

 

 

Nhưng Lâm Phong cũng cảm thấy hơi lạ.  

 

 

Theo lý mà nói thì thành phố Kim Lăng là cố đô của Lục Triều, không nên yếu đến thế mới đúng, lẽ nào ở đây có chuyện gì đó ẩn khuất hay sao?  

 

 

"Ông Lâm, để tôi giới thiệu với anh mấy vị cao nhân phía sau tôi nhé!"  

 

 

Lúc này, Ngưu Bôn quay lại, vừa cười vừa nói.  

 

 

Lâm Phi Hải cũng gật đầu, đôi mắt nóng bỏng như đuốc đảo qua Lưu Năng, Doãn Tử Nguyệt, từng người một.  

 

 

Cuối cùng dừng ở chỗ Kim Hoa bà bà, vẻ mặt chợt hiện lên sự nghiêm túc!  

 

 

Cao thủ!  

 

 

Người này chắc chắn là cao thủ!  

 

 

Võ đạo của bà ta hùng hậu đến cực độ, chắc chắn là cường giả mạnh hơn Tiên Thiên Cảnh tầng năm!  

 

 

Về phần Lâm Phong thì ông ta chẳng buồn quan tâm.  

 

 

Vì ông ta không cảm nhận được chút sức mạnh võ đạo nào trên người Lâm Phong, còn tưởng Ngưu Bôn đưa một hậu bối đến học hỏi thôi.  

 

 

"Anh Ngưu, vị này là?"  

 

 

Lâm Phi Hải nhìn về phía Kim Hoa bà bà, thận trọng hỏi.  

 

 

"Vị này là Kim Hoa bà bà, Tiên Thiên Cảnh tầng bảy!"  

 

 

Ngưu Bôn vừa cười vừa nói.  

 

 

Hầu hết người nhà họ Lâm nghe vậy đều hít một hơi khí lạnh.  

 

 

Tiên Thiên Cảnh tầng bảy ư?  

 

 

Chắc đây là sự tồn tại vô địch trên toàn đất Kinh Hàng mất thôi.  

 

 

Đến cả vẻ mặt Ngưu Bôn cũng trở nên thận trọng hơn.  

 

 

Đến được Tiên Thiên Cảnh thì lên mỗi tầng cũng khó!  

 

 

Nên đừng thấy ông ta và Kim Hoa bà bà chỉ chênh hai tầng mà nhầm. Một khi đánh nhau, Kim Hoa bà bà có thể đánh bại ông ta chỉ trong cái nháy mắt thôi!  

 

 

"Tôi là Lâm Phi Hải của nhà họ Lâm, chào Kim Hoa bà bà!"  

 

 

Lâm Phi Hải bước lên trước, cung kính nói.  

 

 

Ở giới võ đạo, triết lý kẻ mạnh làm vua. Mặc dù ông ta là gia chủ của nhà họ Lâm nhưng cũng không thấy hành động này của mình có gì mất mặt!  

 

 

"Gia chủ Lâm khách khí quá!"  

 

 

Kim Hoa bà bà gật đầu.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 369


 Ngưu Bôn đã giới thiệu thanh niên áo trắng trước mặt này đến lần thứ hai, điều này chứng tỏ thanh niên tên Lâm Phong này không hề đơn giản!  

 

 

Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng không nhìn ra được điểm đặc biệt nào ở Lâm Phong hết!  

 

 

"Ông đừng xem vẻ bề ngoài không, cũng đừng xem thường ngài Lâm. Ngài Lâm có thực lực sâu không lường được, đến Kim Hoa bà bà cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu ấy."  

 

 

Ngưu Bôn nói khẽ bên tai Lâm Phi Hải.  

 

 

Lâm Phi Hải nghe vậy thì thầm run.  

 

 

Adv

Ông ta biết anh em tốt sẽ không lừa mình, thế là vội cười nói.  

 

 

"Không ngờ người anh em này cũng họ Lâm, cũng coi như người nhà chúng tôi rồi."  

 

 


"Ừm, các ông cứ nói chuyện trước đi, khi nào xuất phát thì báo tôi một tiếng là được, tôi đi loanh quanh xem một chút!"  

 

 

Lâm Phong đáp lại một câu rồi tự đi về phía sâu trong điền trang.  

 

 

Adv

Anh cảm nhận được một luồng sóng linh khí quen thuộc, như một loại linh thảo nên nhất định phải qua xác nhận một chút. Nếu anh không nhầm thì chỉ một bụi linh thảo này đã khiến chuyến đi này lời phết rồi!  

 

 

Nhìn theo bóng lưng Lâm Phong, Lâm Phi Hải nhíu mày.  

 

 

Hầu hết người nhà họ Lâm trong sân cũng không thích, cảm thấy Lâm Phong hơi quá đáng.  

 

 

Gia chủ nhà mình chủ động chào hỏi nhưng một tên hậu bối trẻ tuổi như cậu ta lại không khách sáo thì thôi, còn tùy tiện như vậy nữa chứ?  

 

 

Bảo đi thăm thú á?  

 

 

Đây là vườn nhà họ Lâm họ, có rất nhiều nơi riêng tư!  

 

 

Chúng tôi còn chưa cho thì sao cậu dám tự đi chứ?  

 

 

Thoáng chốc, tất cả người nhà họ Lâm đều có ấn tượng cực kém với Lâm Phong.  

 

 

Nếu không nể mặt Ngưu Bôn thì chắc là họ đã lên tiếng chửi thẳng rồi.  

 

 

"Ha ha, tính cách ngài Lâm là vậy đấy, mong các vị đừng trách."  

 

 

Vẻ mặt Ngưu Bôn hơi bất đắc dĩ, đành vội cười giải thích thay.  

 

 

"Không sao!"  

 

 


Lâm Phi Hải lắc đầu, sau đó nói với một thiếu nữ mặc váy hồng phấn trong nhóm người:  

 

 

"A Mị, cháu đi theo sau, cùng ngài Lâm dạo trang viên đi."  

 

 

"Cứ để tôi đi, nhà họ Lâm các người có trang viên rất đẹp, tôi cũng muốn dạo thử một vòng."  

 

 

Lúc này, Doãn Tử Nguyệt chợt lên tiếng.  

 

 

"Vị này là Doãn tiên tử của Hoa Thần Cung."  

 

 

Ngưu Bôn giới thiệu.  

 

 

Lâm Phi Hải nghe vậy lại thầm run.  

 

 

Hoa Thần Cung là một môn phái lớn trên núi, nội tình của họ rất sâu, nhà họ Lâm họ hoàn toàn không thể so sánh được!  

 

 

Mà Doãn Tử Nguyệt này còn trẻ thế cũng đã đạt Tiên Thiên Cảnh tầng năm rồi, tương lai chắc chắn sẽ đột phá được đến Tông Sư Cảnh thôi!  

 

 

Ông ta vội cung kính, nói:  

 

 

"Bái kiến Doãn tiên tử."  

 

 

"Ừm!"  

 

 

Doãn Tử Nguyệt gật đầu rồi nhún chân một cái phi xa mấy chục mét đuổi theo Lâm Phong.  

 

 

Trông thấy cảnh này, thế hệ trẻ nhà họ Lâm đều lộ vẻ sợ hãi, thán phục.  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 370


 Thanh niên mặc áo đen đó là con trai trưởng của nhà họ Lâm, Lâm Thư Hàn!  

 

 

Gã là một tay chuyên đoạt xá người khác.  

 

 

Tiền thân của gã vốn là một lão quái Nguyên Anh.  

 

 

Trong một trận chiến lớn mấy nghìn năm trước, gã bị trọng thương nên phải bỏ bản thể Nguyên Anh, chật vật thoát ra rồi rơi vào trạng thái ngủ say, mãi một năm trước mới tỉnh lại!  

 

 

Vừa tỉnh dậy, gã đã đoạt xá Lâm Thư Hàn, đồng thời mượn tài nguyên của nhà họ Lâm nên tu vi dần khôi phục, giờ đã là Luyện Khí tầng chín rồi.  

 

 

Adv

Mặc dù là Luyện Khí tầng chín nhưng dù sao cũng là người tu chân, so với võ giả thì vẫn mạnh hơn rất nhiều.  

 

 

Lại nhờ vào kinh nghiệm kiếp trước của mình, có thể nói, gã là vô địch võ đạo tông sư.  

 


 

"Mặc dù dưới thời đại mạt pháp linh khí khô kiệt, nhưng với mình chưa chắc đã là chuyện không tốt!"  

 

 

"Bây giờ là thiên hạ của võ đạo, đợi khi Quỷ Minh lão tổ ta khôi phục Kim Đan kỳ thì có thể vô địch, san bằng mọi thứ, muốn làm gì thì làm!"  

 

Adv

 

"Mà hoa Độ Linh mình bồi dưỡng suốt bao nhiêu năm cũng sắp nở rồi. Đến lúc đó mình sẽ đột phá Trúc Cơ nhanh chóng! Cho dù có đối mặt với võ đạo tông sư cũng không sợ!"  

 

 

Lâm Thư Hàn nghĩ đến đây, khóe miệng thoắt nhếch lên thành nụ cười tà mị.

 

Lâm Phong đi theo sự dẫn dắt của linh khí, nhanh chóng đến trước một vườn hoa.  

 

Vườn hoa rực rỡ sắc màu, xanh tươi tốt.  

 

 

Từ cách bày trí gọn gàng, có thể thấy rằng rõ ràng khu vườn này được người ta chăm sóc cẩn thận.  

 

 

Ở giữa vườn hoa, có một loài hoa nổi bật!  

 

 

Bông hoa này có màu xanh đậm, mặc dù chưa hoàn toàn nở nhưng đã cực kỳ quyến rũ, là bông hoa nổi bật nhất, thu hút ánh nhìn nhất trong hàng nghìn hàng vạn đóa hoa ở đây.  

 

 

Điều quan trọng nhất là, xung quanh bông hoa này tỏa ra một luồng hào quang mờ nhạt. Nếu có người tu luyện ở đây, họ sẽ phát hiện ra rằng trong không khí có một vài luồng linh khí yếu ớt, được hút vào nhụy hoa, giống như là đang tu luyện.  

 

 

"Quả nhiên là oa Độ Linh!"  

 

 

Trong mắt Lâm Phong lóe lên một tia sáng.  

 

 

Hoa Độ Linh là một loại dược thảo cực kỳ hiếm có!  

 

 

Bông hoa này giống như một trận pháp tụ linh nhỏ, có thể hấp thụ linh khí xung quanh của trời đất, và linh khí được hấp thụ ấy có thể được tinh chế và thanh lọc bằng nhiều cách khác nhau...  

 


 

Khi bông hoa nở, những luồng linh khí được nó tinh lọc sẽ đồng loạt giải phóng. Trong thời điểm đó, nếu có người tu luyện đứng gần, họ sẽ hưởng lợi lớn.  

 

 

Khi đó, tu vi của Lâm Phong bị kẹt lại ở Luyện Khí tầng 9, cho nên ông già kia đã tìm được hoa Độ Linh, giúp anh đột phá lên Trúc Cơ kỳ trong nháy mắt.  

 

 

Đồng thời, hoa Độ Linh còn là nguyên liệu quan trọng trong việc chế tạo Độ Linh Đan.  

 

 

Những linh đan này có thể giúp những người không có thiên phú cao nhanh chóng cảm nhận được linh khí, bước vào Luyện Khí kỳ, đến lúc đó có thể để cho Y Nặc và em gái anh sử dụng.  

 

 

"Loài hoa màu xanh đậm? Thật sự là hiếm thấy!"  

 

 

Lúc này, Doãn Tử Nguyệt đi đến bên cạnh Lâm Phong, ánh mắt của cô lóe lên một tia ngạc nhiên.  

 

 

Lâm Phong nhìn Doãn Tử Nguyệt nhăn mày.  

 

 

Người phụ nữ này đúng là dai như đỉa!  

 

 

Mình đi đến đâu cô ta cũng bám theo!  

 

 

Trước đó, trên máy bay trực thăng đã ngồi cạnh mình, nhưng mình không quan tâm, giờ lại theo đuổi mình!  

 

 

"Cậu Lâm, anh cũng thích hoa à?"  

 

 

Giọng của Doãn Tử Nguyệt vẫn ngọt ngào, êm tai như ngày nào.  

 

 

Thân hình cao ráo, cơ thể phập phồng, mảnh mai, chắc chắn là gu mà những kẻ nhát gan nhất thích!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 371


 Cùng lúc đó, trong phòng họp lớn của nhà họ .  

 

 

Lâm Phi Hải, Ngưu Bôn, Kim Hoa bà bà, Lưu Năng và một số người khác đang ngồi trên ghế, vừa uống trà vừa trò .  

 

 

"Ông Lâm, chuyện mỏ đá linh thạch là thế nào?"  

 

 

Ngưu Bôn hỏi thẳng vào vấn đề chính.  

 

 

"Không cần vội vàng! Các thế lực lớn ở Bắc Kinh và Hàng Châu đã bí mật bàn bạc xong, dự định sẽ đi vào sớm ngày mai!"  

 

 

Adv

"Đợi lát nữa tôi sẽ làm cơm tiếp đãi mọi người, buổi tối hãy nghỉ ngơi thật khỏe một chút!"  

 

 

Lâm Phi Hải cười nói.  

 

 

Ngưu Bôn gật đầu một cái, không nói gì thêm.  

 

 

"Ngưu trưởng lão, tôi muốn giới thiệu với ông, đây là cháu tôi Lâm Thư Hàn!"  

 

Adv

 

Lâm Phi Hải bỗng dưng chỉ vào Lâm Thư Hàn ở gần đó, vẻ mặt đầy đắc ý giới thiệu.  

 

 

Ngưu Bôn và những người khác lập tức nhìn về phía Lâm Thư Hàn, thấy vẻ mặt Lâm Thư Hàn bình thản, không có dấu hiệu căng thẳng khi đối mặt với những nhân vật máu mặt như bọn họ.  

 

 

Và hơn nữa, họ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra Lâm Thư Hàn đã là một võ giả ở Hậu Thiên cảnh tầng 7 rồi!  

 

 

Tuổi tác của Lâm Thư Hàn không quá lớn, mới khoảng hơn hai mươi tuổi, từng này tuổi đã có thể trở thành võ giả Hậu Thiên cảnh tầng 7 thì thật sự là rất lợi hại!  

 

 

"Ông Lâm, cháu của  thật là không đơn giản!" Ngưu Bôn cười nói.  

 

 

"Đúng vậy! Thực lực không tệ, tính tình cũng rất tốt, đúng đắn chuẩn mực!"  

 

 

Kim Hoa bà bà cũng hiếm khi mở miệng khen ngợi một câu.  

 

 

"Haha... Mọi người quá khen rồi!"  

 

 

Lâm Phi Hải vuốt râu cười lớn, mặc dù ngoài miệng nói lời khiêm tốn, nhưng chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt ông ta!  

 

 

Rất rõ ràng, ông ta rất hài lòng với cháu trai của mình, đã đặt rất nhiều hi vọng vào gã!  

 

 

"Thư Hàn, tới chào các vị tiền bối đi."  

 

 

Lâm Phi Hải cười nói.  

 


 

Lâm Thư Hàn không muốn chào hỏi.  

 

 

Dù bây giờ gã đã sa sút, nhưng dù gì ở kiếp trước gã cũng là một lão quái Nguyên Anh kỳ!  

 

 

Trong mắt gã, dù là Ngưu Phân, hay Kim Hoa bà bà, cũng đều chỉ là con kiến hôi mà thôi!  

 

 

Còn về Hậu Thiên cảnh tầng bảy ấy hả?  

 

 

Chẳng qua là gã đã dùng một phương pháp bí mật, cố tình biến hóa ra một cảnh giới võ học mà thôi!  

 

 

Trong kiếp trước, thân là lão tổ Nguyên Anh kỳ, gã có vô số cách để che giấu hơi thở của mình!  

 

 

"Kính chào các tiền bối!"  

 

 

Cuối cùng Lâm Thư Hàn vẫn nở một nụ cười và chào hỏi.  

 

 

Nhỏ không nhịn mưu lớn sẽ không thành!  

 

 

Chờ đến khi gã sử dụng hoa Độ Linh khôi phục về tu vi Trúc Cơ kỳ, sau đó đi chiếm mỏ đá linh thạch là gã có thể không cần cố kỵ điều gì mà tiêu diệt cả nhà họ Lâm, đồng thời đi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên!  

 

 

Ngay lúc này, gã như cảm nhận được điều gì đó, nụ cười trên mặt bỗng trở nên cứng đờ, nhìn về phía khu vườn hoa, nổi giận gầm lên một tiếng:  

 

 

"Hoa của tôi!"  

 

 

...  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 372


 Điều này khiến hắn ta tức giận đến mức toàn thân run lên.  

 

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cháu trai của ông rất thích hoa à?"  

 

 

Trên khuôn mặt của Ngưu Bôn xẹt qua vẻ ngạc nhiên.  

 

 

"Đúng là gần đây nó đang chăm chút ít hoa cỏ! Tất cả mọi người trong gia tộc đều biết, nên sẽ không có ai đụng đến hoa của nó mới đúng..."  

 

 

Lâm Phi Hải nhăn mày  

 

Adv

 

Sau đó, không biết nghĩ đến điều gì, ông ta kinh ngạc nói:  

 

 

"Không hay rồi, chẳng lẽ là ngài Lâm và Doãn Tử Nguyệt? Chúng ta mau ra ngoài xem thử xem đi."  

 

 

...  

 

 

Ở khu vườn hoa.  

 

Adv

 

Lâm Phong đào hoa Độ Linh lên rồi sử dụng bí pháp phong ấn nó lại, nhằm ngăn chặn linh khí bên trong tiêu tan.  

 

 

Chờ sau khi về thành phố Kim Lăng, dùng mấy viên linh thạch để thích đẩy hoa Độ Linh là có thể thu hoạch được rồi!  

 

 

Không biết chừng, có thể nhân cơ hội này để anh đột phá tới giai đoạn Nguyên Anh trung kỳ!  

 

 

"Không tệ, Không tệ!"  

 

 

Lâm Phong nhìn vào hoa Độ Linh trong tay, càng nhìn càng cảm thấy thích.  

 

 

Doãn Tử Nguyệt nhìn Lâm Phong, trong mắt cô ta lóe lên  khác thường.  

 

 

Đúng là bông hoa này rất kỳ dị, nhưng mà với một người có địa vị như Lâm Phong, anh có cần thiết phải vui vẻ như vậy không?  

 

 

Lẽ nào bông hoa này là linh vật gì sao?  

 

 

Doãn Tử Nguyệt suy nghĩ cẩn thận trong lòng.  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

Lâm Thư Hàn lao tới, kìm nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói:  

 

 

"Ngài Lâm, bông hoa đó là của tôi!"  

 

 

Dựa vào phản ứng của Ngưu Bôn vừa rồi thì bối cảnh của Lâm Phong không đơn giản.  Cho nên trước khi đột phá, việc gì gã có thể nhịn thì nhịn, không thể tùy tiện ra tay.  

 

 

Kiếp trước, gã chỉ là một người hầu nhỏ bé trong một môn phái tu luyện!  

 

 

Chính nhờ tính cách cẩn thận và tinh tế của mình mới có thể sống sót trong thế giới tu luyện, nơi coi mạng sống như cỏ rác, để rồi cuối cùng trở thành một vị lão tổ Nguyên Anh hậu kì!  

 

 

Tương tự như vậy, trong trận chiến chấn động hàng ngàn năm trước đó, rất nhiều cao thủ Nguyên Thần kỳ đã chết!  

 

 

Mà cũng chính vì gã cẩn thận nên mới có thể giữ vững Nguyên Anh kỳ và sống sót!  

 

 

Tóm lại, khi không có đủ niềm tin tuyệt đối thì gã nhất định sẽ không hành động lỗ mãng.  

 

 

Lâm Phong tùy ý quan sát Lâm Thư Hàn một phen.  

 

 

Bề ngoài người này là võ giả Hậu Thiên cảnh tầng bảy, nhưng lại mang đến cho anh một cảm giác rất kỳ quái.  

 

 

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều.  

 

 

Hai người chỉ là bèo nước gặp gỡ, sau này cũng sẽ không có bất cứ quan hệ sâu xa gì khác nữa. Lâm Thư Hàn có kỳ lạ thế nào thì cũng không liên quan gì đến anh.  

 

 

"Hoá của cậu à?"  

 

 

Lâm Phong từ tốn nói.  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 373


Lâm Thư Hàn nhìn thấy Lâm Phong cất đi hoa Độ Linh, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi!  

 

Cảm ơn cái nỗi gì!  

 

 

Có ai vô liêm sỉ như anh không?  

 

 

“Lâm Phong, anh mau trả hoa lại cho tôi, hoa đó là của tôi mà!!”  

 

 

Giọng điệu của Lâm Thư Hàn sắc lạnh.  

 

 

“Thật ngại quá, giờ nó là của tôi!”Lâm Phong khẽ mỉm cười.  

 

Adv

 

“Anh không trả, thì đừng trách tôi không khách sao!”  

 

 

Lâm Thư Hàn lạnh lùng nói, chuẩn bị ra tay cướp lại hoa Độ Linh!  

 

 


Hoa Độ Linh là thứ quan trọng để anh ta đột phá Trúc Cơ kỳ, bất luận thế nào cũng không được làm mất hoa này.  

 

 

Thế nhưng lúc này, nhóm người Lâm Phi Hải, Ngưu Bôn, Kim Hoa bà bà lao tới.  

 

 

Adv

Lâm Phi Hải liếc nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm, cau mày hỏi: “Thư Hàn, chuyện gì vậy?”  

 

 

“Cậu Lâm này cướp bông hoa cháu thích nhất, hoa này vô cùng quan trọng với cháu!!! Cháu tuyệt đối không thể nào đưa cho cậu ta được!”  

 

 

Lâm Thư Hàn trầm giọng nói.  

 

 

Lâm Phi Hải nghe xong liếc nhìn vườn hoa, quả nhiên phát hiện thấy bông hoa màu xanh đậm lúc trước đã không thấy đâu nữa.  

 

 

Ông dời ánh mắt về phía Lâm Phong, mỉm cười nói:  

 

 

“Nếu cậu Lâm thích hoa, cậu muốn bao nhiêu tôi cũng đều có thể tặng cậu, nhưng gốc hoa màu xanh đó là vật mà cháu trai tôi thích nhất, cậu Lâm có thể trả lại được không?”  

 

 

“Không được!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Lâm Phi Hải lập tức cứng đờ.  

 

 

Ông ta nhìn Lâm Phong thật sâu sau đó dời ánh mắt về phía Ngưu Bôn cầu cứu, ra hiệu cho Ngưu Bôn bước ra nói vài câu.  

 

 

Ngưu Bôn cũng cảm thấy có chút ái ngại, nên vội vàng nhỏ giọng nói:  

 

 

“Cậu Lâm, cậu….”  

 

 

“Không cần nói nhiều, tôi không thể nào lấy ra được đâu.”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 


 

Ngưu Bôn nghe vậy nhíu mày nói:  

 

 

“Cậu Lâm, cậu làm như thế, sau này chúng ta làm sao hợp tác được nữa?”  

 

 

“Ông không muốn hợp tác vậy thì khỏi hợp tác nữa!”  

 

 

Lâm Phong nhún vai coi như không có gì, trực tiếp xoay người rời đi.  

 

 

Ngưu Bôn nhìn bóng lưng Lâm Phong rời đi mà vẻ mặt u ám.  

 

 

Có ai mà làm như thế chứ??  

 

 

Chẳng qua là xét đến thực lực khó lường của Lâm Phong, cho nên ông ta chỉ có thể nhịn mà thôi, sau đó cười khổ nhìn Lâm Phi Hải nói:  

 

 

“Anh Lâm, thật không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, thực sự xin lỗi!”  

 

 

Lâm Phi Hải nghe vậy thì nheo mắt lại.  

 

 

Lâm Phong này thực sự đáng sợ tới vậy sao?  

 

 

Dù vậy Ngưu Bôn lại không muốn đắc tội với Lâm Phong!  

 

 

Mà ngay vào lúc này, Lâm Thư Hàn đột nhiên lạnh lùng nói.  

 

 

“Lâm Phong, là đàn ông thì ra đây đánh một trận! Nếu như anh thua thì trả lại hoa cho tôi, thế nào?”  

 

 

“Anh muốn đánh một trận với tôi?”  

 

 

Lâm Phong dừng bước, rất tò mò nhìn Lâm Thư Hàn.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 374


Đến lúc đó, e là Lâm Phong cũng không có mặt mũi nào mà kêu ca!  

 

“Thế nào? Dáng vẻ lúc cướp  hoa của anh ngông cuồng như thế mà, bây giờ quyết đấu lại không dám ư?”  

 

 

Lâm Thư Hàn cười chế giễu.  

 

 

“Cần gì phải quyết đấu rắc rối như vậy.”  

 

 

Lâm Phong tát Lâm Thư Hàn một cái bay ra ngoài.  

 

Adv

 

Lâm Thư Hàn thậm chí còn không kịp phản ứng bị tát văng ra xa mấy chục mét.  

 

 

Cuối cùng bị đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn, sau đó thì bất tỉnh.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều người của Lâm gia ở hiện trường đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.  

 

 

Cậu cả là võ giả bậc bảy Hậu Thiên Cảnh, vậy mà lại bị Lâm Phong đánh bay một cách dễ dàng?  

 

Adv

 

Ngay cả sắc mặt của Lâm Phi Hải cũng có chút biến đổi, hoàn toàn không đoán trước được cảnh tượng này.  

 

 

Nhưng rất nhanh ông ta đã lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói:  

 

 

“Lâm Phong, ý cậu là gì đây? Đánh cháu tôi thành ra thế này?”  

 

 

“Thực ra tôi có thể giữ cho anh ta một mạng, đã là nhân từ lắm rồi!”  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn Lâm Phi Hải, trực tiếp xoay người bỏ đi.  

 

 

“Cậu….”  

 

 

Lâm Phi Hải tức tới mức toàn thân run lên, muốn tấn công Lâm Phong nhưng lại bị Ngưu Bôn ở bên cạnh giữ chặt lại.  

 

 

Ông ta đã từng chứng kiến thực lực của Lâm Phong, biết rằng Lâm Phi Hải trăm phần trăm không phải là đối thủ của Lâm Phong!  

 

 

Một khi chọc tức Lâm Phong, cũng chỉ có đường chết mà thôi!  

 

 

Cho đến khi Lâm Phong đi ra trang viên, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, Ngưu Bôn mới buông Lâm Phi Hải ra, hổ thẹn nói:  

 

 

“Anh Lâm, lần này coi như tôi có lỗi với anh! Người này hoàn toàn là nhân tố không thể khống chế được..Tôi không nên đưa cậu ta tới đây!”  

 

 

“Lâm Phong này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Ông thân là trưởng lão của thương hội Bách Vân mà cũng sợ cậu ta như vậy?”  

 

 

Lâm Phi Hải sắc mặt khó coi.  

 

 

“Tôi cũng không biết cậu ta có lai lịch như thế nào, có điều cậu ta có thể giết chết một cao thủ bậc ba Tiên Thiên Cảnh chỉ trong nháy mắt!”  

 

 

Ngưu Bôn ngưng trọng nói.  

 

 

Nghe thấy lời này, đồng tử của Lâm Phi Hải co lại.  

 

 

Trong nháy mắt giết chết bậc ba Tiên Thiên Cảnh, cho dù là ông ta cũng không có khả năng làm được!  

 

 

Những người khác trong Lâm gia ở hiện trường cũng một phen náo động, cảm thấy rất khó tin.  

 

 

“Sao có thể chứ? Rõ ràng Lâm Phong này tuổi còn trẻ như vậy, nhìn có vẻ mới hai mấy tuổi thôi.”  

 

 

Lâm Phi Hải không thể tin được nói.  

 

 

“Cũng vì lẽ đó mà tôi mới kiêng dè cậu ta ba phần, nếu như cậu ta là một lão già thì tôi đã không để tâm như vậy!”  

 

 

“Anh Lâm, anh cũng biết đó! Thế lực có thể bồi dưỡng ra thiên tài trẻ tuổi như vậy, chắc là phải kinh khủng cỡ nào! Không cần thiết vì một gốc hoa mà đắc tội với cậu ta!”  

 

 

Ngưu Bôn khuyên nhủ nói.  

 

 

Lâm Phi Hải nghe xong thì trầm mặc.  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 375


“Tôi cũng không rõ lắm! Thư Hàn chỉ nói đó là một gốc linh dược, có thể giúp nó tu luyện.”  

 

 

Lâm Phi Hải lắc đầu.  

 

 

Linh dược?  

 

 

Mấy người suy nghĩ trong chốc lát, nhưng lại không nghĩ thêm nữa!  

 

 

Dù gì thì cũng đã bị Lâm Phong cướp đi rồi, bây giờ có nghĩ tới cũng không có ý nghĩa gì cả!  

 

Adv

 

…….  

 

 


Sau khi rời khỏi trang viên của Lâm gia, Lâm Phong tìm một khách sạn gần đó và ở lại.  

 

 

Dựa vào cuộc trò chuyện trước đó, ngày mai những người của nhiều thế lực lớn sẽ hội tụ ở núi Phổ Đà để tìm kiếm linh mạch.  

 

Adv

 

Cho nên lúc đó anh tới đó một mình là được, có hợp tác với đám người Ngưu Bôn hay không cũng không có gì khác biệt.  

 

 

Đương nhiên, nếu Ngưu Bôn không nói câu đó, thì anh cũng sẽ không nuối lời.  

 

 

Dù sao tin tức về linh mạch cũng là do Ngưu Bôn nói với anh.  

 

 

Đáng tiếc, Ngưu Bôn lựa chọn đứng về Lâm gia, vậy thì không thể trách anh không giữ lời hứa.  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong liền đặt hoa Độ Linh lên trên bàn rồi lấy linh thạch ra thúc cho hoa Độ Linh nở sớm.  

 

 

Bây giờ trên người anh có hơn một trăm viên linh thạch thứ phẩm, còn có năm viên phong linh thạch, cho nên tiêu hao mất mấy viên cũng không cảm thấy tiếc!  

 

 

Nhưng rất nhanh, anh mới phát hiện mình đã nghĩ sai rồi!  

 

 

Gốc hoa Độ Linh này rõ ràng như là một cái động không đáy!  

 

 

Không ngờ sau khi nuốt chửng cả năm chục viên linh thạch mà vẫn không có bất kỳ dấu hiệu trổ hoa nào.  

 

 

“Không hổ là hoa Độ Linh! Xem ra lúc đầu lão già làm hoa Độ Linh nở, cũng tốn không ít công sức.”  

 

 

Lâm Phong có chút đau lòng.  


 

 

Cứ như vậy, hoa Độ Linh đã hấp thụ toàn bộ hơn một trăm viên linh thạch, và sau khi hấp thụ thêm ba viên phong linh thạch thì những cánh hoa màu xanh đậm đang khép kin mới từ từ nở ra, để lộ ra nhụy hoa cũng có màu xanh đậm bên trong.  

 

 

……..

 

Ngay lập tức, một luồng năng lượng thuần khiết liền tản ra xung quanh, khiến người ta hít vào đều cảm thấy ngây ngất.  

 

Lâm Phong cảm thấy vui mừng, lập tức thi triển Cửu Thiên Tiên diễn pháp, hấp thu toàn bộ luồng năng lượng thuần khiết này vào trong cơ thể.  

 

 

Luồng năng lượng này khác với linh khí trời đất.  

 

 

Sau khi được hoa Độ Linh thanh lọc, năng lượng này đã trở nên cực kỳ thanh khiết, gần như đã giống với nguyên khí mẹ của vạn vật.  

 

 

Mà thời khắc này, nếu như có người có thể nhìn vào bên trong đan điền của Lâm Phong, sẽ phát hiện Nguyên Anh bên trong đan điền đang há cái miệng nhỏ giống như một con cá voi nuốt chửng nguồn năng lượng thuần khiết này vào miệng.  

 

 

Cùng với năng lượng bị nuốt chửng, bề mặt của Nguyên Anh bắt đầu tản phát ra ánh sáng nhàn nhạt.  

 

 

Bất luận là hình thể hay ngũ quan, đều trở nên cụ thể hơn, phát triển thành một em bé thực sự.  

 

 

Trước đó khi hấp thụ hai khí âm dương, cũng là kích hoạt vào thời khắc này. Dưới cơ thể Nguyên Anh hình thành một thái cực đồ chậm rãi lưu chuyển, vô cùng thần kỳ!  

 

 

Cứ như vậy khoảng tám giờ đồng hồ trôi qua, Lâm Phong mới từ từ mở mắt, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng!  

 

 

“Không ngoài dự đoán của mình, quả nhiên thành công Kết Anh, bước vào trung kỳ Nguyên Anh!”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 376


 Nếu như để anh khổ tu trên núi có khi phải mất tới bốn năm năm mới được!  

 

“Có điều đột phá nhanh quá cũng không phải là chuyện tốt, căn cơ của mình rõ ràng đã bất ổn hơn rất nhiều! Phải làm đâu vững đó mới được, nếu không đến lúc độ Tam Cửu Thiên Kiếp sẽ là một mối họa không nhỏ!”  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong dời ánh mắt về phía hoa Độ Linh ở trên bàn.  

 

 

Sau khi phóng thích ra năng lượng bên trong nhụy hoa, hoa Độ Linh đã mất đi màu sắc vốn có, trở nên xỉn màu.  

 

 

“Muốn luyện chế Độ Linh đan, chỉ mỗi chính dược cũng không đủ, còn phải đi thu thập thêm một ít phụ dược!”  

 

Adv

 

Lâm Phong vừa suy nghĩ vừa đem hoa Độ Linh đã héo đặt vào trong túi càn khôn.  

 

 

Mà đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa phòng.  

 


 

Lâm Phong mở cửa, phát hiện người đứng ngoài cửa lại là Doãn Tử Nguyệt!  

 

 

Adv

Mặt của Doãn Tử Nguyệt vẫn dùng khăn che mặt nhưng trang phục thì đã được đổi thành một bộ vảy ngủ ngắn màu hồng, nước da mịn màng như sữa, vô cùng quyến rũ.  

 

 

Hiển nhiên là cô ấy vừa mới tắm xong, toàn thân đều tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.  

 

 

Đây không phải là mùi hương của sữa tắm, mà là mùi trinh nữ, nhẹ nhàng, ngọt ngào….  

 

 

“Tôi thực sự phục cô đấy, tôi ở khách sạn bên này mà cô cũng có thể theo tới được?”  

 

 

Lâm Phong đột nhiên có chút đau đầu.  

 

 

Doãn Tử Nguyệt mìm cười nói:  

 

 

“Anh Lâm, có tiện nói chuyện chút không? Tôi thực sự có chuyện muốn nói với anh.”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy cười lạnh một tiếng nói:  

 

 

“Bây giờ đã 10 giờ đêm rồi, cô ăn mặc thế này chạy tới nói chuyện với tôi? Cô thèm khát tới vậy sao?”  

 

 

“Anh…”  

 

 

Doãn Tử Nguyệt không nói nên lời.  

 

 

Không ngờ thiên kiêu đẳng cấp như Lâm Phong lại nói ra những lời thô bỉ như vậy.  

 


 

Nhưng lúc đó, trong lòng cô ấy cũng có chút cảm giác khác thường.  

 

 

Từ nhỏ đến lớn, bất kể cô ấy đi tới đâu cũng đều là con cưng của trời, là nữ thần chỉ có thể nhìn mà không thể có được trong mắt đàn ông!  

 

 

Đám đàn ông nhìn thấy cô ấy, không lộ ra vẻ như anh trư thì cũng là dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng, người thô lỗ như Lâm Phong đây vẫn là lần đầu tiên thấy!  

 

 

“Anh Lâm, tôi tự hỏi mình chưa từng đắc tội với anh đúng không? Sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”  

 

 

Doãn Tử Nguyệt khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình.  

 

 

Lâm Phong càng không để ý tới cô, trong lòng cô lại càng có dục vọng muốn chinh phục Lâm Phong.  

 

 

Dựa vào cái gì mà người đàn ông khác thì cung kính với mình như vậy, còn Lâm Phong lại chẳng thèm đoái hoài tới mình?  

 

 

“Cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ đơn thuần không thích cô mà thôi!”  

 

 

Lâm Phong nói xong liền muốn đóng cửa, nhưng không ngờ lại bị Doãn Tử Nguyệt chặn lại.  

 

 

“Anh còn chưa biết tôi trông như thế nào, tại sao lại không thích tôi?”  

 

 

Doãn Tử Nguyệt nói xong, chậm rãi tháo khăn che mặt xuống.  

 

 

Một dung mạo vô cùng xinh đẹp nhất thời lọt vào đôi mắt của Lâm Phong.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 377


 Khóe miệng Doãn Tử Nguyệt hiện lên một nụ cười.  

 

 

Cô ấy rất tự tin, cho rằng chắc chắn không có người đàn ông nào có thể bỏ qua được vẻ đẹp của mình.  

 

 

Lâm Phong trầm mặc một lát rồi hỏi:  

 

 

“Có phải cô cảm thấy mình rất đẹp không?”  

 

 

“Chẳng lẽ không sao?”  

 

 

Adv

Doãn Tử Nguyệt ngẩng đầu lên, giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.  

 

 

“Ngu ngốc! Cút xa một chút.”  

 

 

Lâm Phong đẩy Doãn Tử Nguyệt ra, quả quyết đóng cửa phòng lại.  

 

 

Doãn Tử Nguyệt ngây ngốc nhìn cửa phòng đóng chặt, nhất thời chưa thể hoàn hồn trở lại!  

 

 

Adv

Sao có thể chứ!  

 

 

Mình đã để lộ dung mạo thực sự rồi, mà Lâm Phong vẫn cái dáng vẻ đó?  

 

 

Không lẽ anh thích đàn ông sao?  

 

 

Anh ta còn mắng mình ngu ngốc?  

 

 

“Lâm Phong chết tiệt!!!”  

 

 

Doãn Tử Nguyệt tức giận giậm chân, nhỏ giọng chửi bới mấy câu, bực mình xoay người rời đi.  

 

 

……..  

 

 

Đêm khuya, trong trang viên Lâm gia.  

 

 

Lâm Thư Hàn đã tỉnh lại sau cơn hôn mê, trong ánh mắt đầy vẻ hung dữ!  

 

 

Trận chiến ban ngày, Lâm Phong đã đánh cho gã trở tay không kịp, cướp đi hoa Độ Linh, khiến gã mất hết thể diện!  

 

 

Thù này, gã tuyệt đối phải báo!  

 

 

“Thực sự cho rằng tôi chỉ là võ giả Hậu Thiên Cảnh thôi sao? Nếu không phải tôi không muốn bại lộ thân phận, một tay thôi tôi cũng có thể bóp chết anh!”  

 

 

Lâm Thư Hàn trong lòng lạnh lùng nghĩ.  

 


 

Mặc dù hoa Độ Linh bị cướp rồi, nhưng gã cũng không vội!  

 

 

Bởi vì theo như suy đoán của gã thì hoa Độ Linh cũng phải ít nhất ba tháng nữa mới có thể nở!  

 

 

Thời gian hai ba tháng đủ để gã tìm tới Lâm Phong cướp lại hoa Độ Linh!  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phi Hải đi vào, vẻ mặt hổ thẹn nói:  

 

 

“Thư Hàn, ông có lỗi với cháu, không thể giúp cháu đoạt lại linh hoa!”  

 

 

“Không sao, cháu tài không bằng người, không có gì để nói cả!”  

 

 

Lâm Thư Hàn bình tĩnh nói.  

 

 

Lâm gia chỉ là bàn đạp để gã trở nên mạnh hơn, gã căn bản không có tình cảm gì với Lâm Phi Hải, hơn nữa sau sự việc ban ngày, cũng giúp gã hiểu được Lâm gia còn quá yếu!  

 

 

Gã không thể ở đây quá lâu được, như vậy sẽ phát triển quá chậm!  

 

 

“Cháu có thể nghĩ như vậy, ông rất vui mừng! Lai lịch của Lâm Phong này không đơn giản, Lâm gia chúng ta thực sự không thể đắc tội.”  

 

 

Lâm Phi Hải khẽ vỗ vai Lâm Thư Hàn, lại nói tiếp:  

 

 

“Ngày mai, cháu hãy ở nhà dưỡng thương đi, không cần đi nữa!”  

 

 

“Vâng!”  

 

 

Lâm Thư Hàn gật đầu, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia sáng.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 378


 Hy vọng ngày mai có thể gặp anh ở núi Phổ Đà, tới lúc đó nhất định sẽ cho anh biết kết cục của việc đắc tội với lão tổ Quỷ Minh tôi đây!  

 

 

Lâm Thư Hàn trong lòng lạnh lùng nghĩ.  

 

 

…….

 

Núi Phổ Đà là một địa danh nổi tiếng ở Kinh Hàng, trên núi có chùa Phổ Đà, có người nói nơi đó rất linh. Vì thế có nhiều du khách nghe danh mà đến, tới chùa Phổ Đà thắp hương bái Phật cầu bình an.  

 

Lâm Phong bảy giờ sáng đã tới chân núi Phổ Đà.  

 

Adv

 

Lúc này, ở đây đã có hơn hai mươi võ giả đang tụ tập.  

 

 

Hai mươi mấy võ giả này chia làm các đội ngũ bốn người.  


 

 

Từng đội ngũ đều có ít nhất một vị Tiên Thiên Cảnh tầng sáu, bảy làm đội trưởng!  

 

Adv

 

Ngưu Bôn, Lâm Phi Hải, Kim Hoa bà bà, Lưu Năng và Doãn Tử Nguyệt cũng có mặt, đồng thời còn ở cùng một đội, cho nên đội của bọn họ là mạnh nhất!  

 

 

Nhìn thấy Lâm Phong đến một mình, rất nhiều võ giả đều tỏ vẻ kinh ngạc.  

 

 

Thằng nhóc này tới đây một mình?  

 

 

Ngưu Bôn và Lâm Phi Hải nhìn Lâm Phong, vẻ mặt lạnh lùng.  

 

 

Từ sau khi chuyện ngày hôm qua xảy ra, hai bên đã trở mặt, không cần phải trao đổi nữa!  

 

 

Nhưng ánh mắt Doãn Tử Nguyệt lại sáng lên, muốn vẫy tay chào hỏi nhưng nhớ lại tình cảnh tối qua, cô ấy lại hơi tức giận bỏ tay xuống.  

 

 

Lâm Phong không để ý ánh mắt mọi người, tùy tiện tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống.  

 

 

Bởi vì linh mạch thường ẩn trong núi, là mạch ngầm, chỉ dựa vào thần thức thì khó mà tìm thấy, cho nên anh định đi theo cả đại đội xem tình hình thế nảo rồi tính tiếp!  

 

 

Đúng lúc này, cách đó không xa có một đội ngũ đi nhanh tới, cầm đầu là một lão giả đã có tuổi nhưng vẫn còn tráng kiện, mắt sáng như đuốc, khí tức toàn thân sâu không lường được, đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh tầng tám!  

 

 

Thấy lão giả đến, vẻ mặt nhiều võ giả trong sân đều thay đổi, do dự một lúc đều tiến lên cười chào hỏi, nhưng thái độ của lão giả rất bình thản, hoàn toàn không phản ứng với các võ giả này.  

 


 

“Nam Cung Thần Thoại, sao lão già này cũng tới nữa!”  

 

 

Vẻ mặt Ngưu Bôn nghiêm trọng, trong lòng có cảm giác không ổn.  

 

 

Trong đội ngũ của họ, Kim Hoa bà bà mạnh nhất cũng mới Tiên Thiên Cảng tầng bảy, còn Nam Cung Thần Thoại đã là tầng tám!  

 

 

Lúc nữa vì chuyện mỏ linh thạch mà xảy ra xung đột, đội nào thực lực yếu hơn rất dễ bị động!  

 

 

“Tin tức mỏ linh thạch đang được lan truyền rất rộng ở Kinh Hàng, nhà Nam Cung là võ đạo thế gia hàng đầu Kinh Hàng đương nhiên sẽ đến rồi! Chỉ là tôi không ngờ Nam Cung Thần Thoại sẽ đích thân tới!”  

 

 

Lâm Phi Hải nhỏ giọng nói một câu, rồi tiếp:  

 

 

“Dù sao chúng ta cũng cố gắng tránh xung đột với ông ta, lão già này có thù tất báo, không dễ chọc!” Ngưu Bôn gật đầu.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, Nam Cung Thần Thoại nhìn về phía Ngưu Bôn, giả vờ kinh ngạc nói:  

 

 

“Ngưu Bôn? Không phải ông đang làm trưởng lão của thương hội Bách Vân sao? Không ngờ cũng ở đây.”  

 

 

Không đợi Ngưu Bôn đáp lời, lão ta đã cười quái dị:  

 

 

“À, hiểu rồi! Thì ra là bắt tay với Lâm Phi Hải kia à! Hai người các người đúng là nhiều tình cảm! Vài chục năm trước cũng thấy hai người suốt ngày lông bông với nhau, ha ha…”  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 379


 “Không có ý gì, lẽ nào không đúng?” Nam Cung Thần Thoại lạnh nhạt hỏi.  

 

“Ông…”  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phi Hải xấu xí, định nói thêm gì đó nhưng bị Ngưu Bôn cản lại.  

 

 

“Vô dụng!” Nam Cung Thần Thoại phì cười.  

 

Adv

 

Mấy võ giả đi theo Nam Cung Thần Thoại cũng cười rộ lên, trong lời nói đều có vẻ chế giễu nhà họ Lâm.  

 

 

Nghe thấy những từ ngữ nhục nhã đó, Lâm Phi Hải nắm chặt hai tay, vẻ mặt cực kì khó coi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không muốn vì bản thân hấp tấp mà cả nhà bị phiền phức!  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám võ giả có mặt đều có vẻ sợ hãi.  

 

Adv

 

Bọn họ nghe nói, nhà Nam Cung và nhà họ Lâm bất hòa, xem ra là đúng như thế!  

 

 

Trước đây nhà họ Lâm còn cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng chính là Lâm Phi Dương còn sống, cũng không sợ gì nhà Nam Cung! Đáng tiếc Lâm Phi Dương cố tình đột phá võ đạo tông sư, tẩu hỏa nhập ma, bỏ mình, từ đó trở đi nhà họ Lâm dần xuống dốc!  

 

 

Nhà Nam Cung? Lâm Phong âm thầm suy nghĩ, nhớ rõ trước kia mình có giết hai người nhà họ, một là Nam Cung Tầm, một là Nam Cung Vấn Thiên, không phải đều là hậu bối của lão già kia sao?  

 

 

…  

 

 

Lúc này có hai đội ngũ khác bước nhanh tới, trong đó có một người đàn ông mặc áo xanh dẫn đầu một đội. Tuy rằng thực lực không đỉnh nhất nhưng cũng đã ở Tiên Thiên Cảnh tầng bảy!  

 

 

Lâm Phong đứng đó, từ tiếng bàn tán của đám võ giả mới biết được người đàn ông đó tên Trương Tuyền, là người của nhà họ Trươn ở Kinh Hàng, nhà họ Trương cũng là một thế lực không nhỏ ở đây!  

 

 

Người cầm đầu đội còn lại là một thanh niên áo đen chừng ba mươi tuổi, thanh niên này tên Vương Thước, mới Hậu Thiên Cảnh tầng năm, nhưng đám võ giả sau lưng thì có Tiên Thiên Cảnh, thực lực cũng coi như mạnh!  

 

 

“Đây không phải là ông Thần Thoại sao? Không nghĩ ông tới sớm thế.”  

 

 

Vương Thước đưa mắt nhìn hiện trường, lúc nhìn thấy Nam Cung Thần Thoại, hai mắt sáng lên, tiến tới chào hỏi.  

 

 


“Thước Nhi hả? Sao cha cháu không tới, mà để cháu tới?” Nam Cung Thần Thoại mỉm cười hỏi.  

 

 

Thái độ của lão ta với Vương Thước rất tốt, khác biệt hẳn so với những người khác!  

 

 

“Chú của cháu bị người giết chết ở Vân Xuyên, cha cháu đang đến đó điều tra!” Vương Thước đáp.  

 

 

“Vương Minh bị giết?” Nam Cung Thần Thoại nhíu mày.  

 

 

“Đúng vậy, trước kia Vân Xuyên có tin đồn có mộ tiên nhân. Chú của cháu và mấy ngời bạn cùng đi, kết quả không trở lại nữa, khi tìm thấy được thì đã là thi thể lạnh như băng! Chú của cháu chết rất thảm, bị người ta chọc hơn trăm đao! Đao không chọc vào chỗ hiểm, cuối cùng đến cậu nhỏ cũng bị cắt.”  

 

 

Nói tới chuyện này, vẻ mặt Vương Thước cực kì tối tăm!  

 

 

Đây là khiêu khích lớn nhất với nhà bọn họ, nhất định phải tìm được hung thủ, lăng trì xử tử mới được!  

 

 

Những người khác nghe thấy việc này đều nhỏ giọng xì xào.  

 

 

“Khó trách gần đây ở các chỗ ăn chơi của Kinh Hàng không còn thấy Vương Minh nữa, ra là đã chết!”  

 

 

“Bị thọc hơn trăm đao, chết thảm quá!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 380


Ngũ trưởng lão nhà họ Vương, Vương Đông Lai lập tức đưa ánh mắt lạnh băng nhìn Lưu Năng!  

 

Vẻ mặt Lưu Năng thay đổi, rõ ràng vừa nãy ông ta nói rất nhỏ, đối phương nghe thấy kiểu gì?  

 

 

“Người anh em này, hiểu lầm rồi, tôi không nói gì cả!” Lưu Năng muốn biện minh.  

 

 

“Nhầm? Tao nghe rất rõ, coi như một tiếng động như muỗi kêu cách hơn trăm mét tao cũng nghe thấy! Dám sỉ nhục người nhà tao ngay trước mặt tao, chán sống à?” Vẻ mặt Vương Đông Lai toàn sát ý.  

 

 

Lưu Năng nghe vậy lập tức tái mặt.  

 

Adv

 

Thính thuật?  

 

 

Nhà này còn có người tu luyện mấy cái này ư?  

 

 

“Lăn ra đây, quỳ xuống, tự chặt một tay thì tao tha chết! Nếu không hôm nay mày không rời khỏi Kinh Hàng được đâu!” Vương Đông Lai lạnh lùng nói.  

 

 

Adv

Gương mặt Lưu Năng trắng bệch, không khỏi cầu xin nhìn Ngưu Bôn và Lâm Phi Hải.  

 

 

Trong lòng Ngưu Bôn đã mắng Lưu Năng gần chết, đang bình thường còn không biết giữ cái mồm!  

 

 

Chỉ là ông ta vẫn vừa cười vừa nói:  

 

 

“Lưu Năng chỉ mồm nhanh hơn não mà thôi, không nhất thiết đến mức đấy chứ? Tôi thay mặt ông ta xin lỗi được chứ?”  

 

 

“Xin lỗi? Mày kể chuyện cười đấy à? Hôm nay hắn ta nhất định phải trả cái giả thật lớn cho lời mình nói!”  

 

 

Vẻ mặt Vương Đông Lai vẫn rất lạnh lẽo.  

 

 

Lúc này, Vương Thước cũng lạnh nhạt nói:  

 

 

“Mau quỳ xuống chặt một tay đi, kiên nhẫn của tao có hạn, người của nhà họ Lâm không bao che nổi cho mày!”  

 

 

Nghe tới đây, Lưu Năng sợ tới mức mềm nhũn, lão ta đưa mắt nhìn Lâm Phi Hải và Ngưu Bôn, để hai người nói giúp mình mấy câu, nhưng cả hai đều im lặng!  

 

 

Rõ ràng nhà họ Vương và nhà Nam Cung đã kết minh, hôm nay vì Lưu Năng mà chống lại Nam Cung Thần Thoại, bọn họ chưa có khả năng làm thế!  

 

 

Hơn nữa, Lưu Năng chỉ là một Tiên Thiên Cảnh tầng ba, bỏ cũng không sao.  

 

 

“Các người…”  

 

 


Lưu Năng lộ vẻ tuyệt vọng, không ngờ bạn bè mình lại quả quyết từ bỏ mình như thế.  

 

 

Chẳng lẽ hôm nay mình chỉ có thể chặt tay để được sống ư?  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phong lạnh nhạt nói:  

 

 

“Lưu Năng qua đây, tôi xem ai dám động vào ông.”

 

Nghe Lâm Phong nói, đám võ giả có mặt ở đó đều bất ngờ!  

 

Đại đa số bọn họ không biết Lâm Phong, ở trong mắt họ, Lâm Phong không có khí tức võ đạo, thoạt nhìn như một con kiến tay trói gà không chặt!  

 

 

Thế mà bây giờ một con gà yếu nhớt lại dám nói như thế?  

 

 

“Giả vờ!” Lâm Phi Hải cười lạnh một tiếng.  

 

 

Bây giờ ông ta cứ nhìn Lâm Phong là thấy khó chịu.  

 

 

“May mà hôm qua tôi và cậu ta không còn hợp tác nữa, nếu không với tính cách này thì quá chết người!”  

 

 

Ngưu Bôn cảm thấy may mắn.  

 

 

Tuy rằng Lâm Phong rất mạnh nhưng ông ta đoán cũng chỉ tầm Kim Hoa bà bà mà thôi.  

 

 

Bây giờ Lâm Phong vì Lưu Năng mà đi đắc tội nhà họ Vương? Nói thật chẳng khác gì trò cười, nói khó nghe chút là ngu!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 381


 Tuy rằng Lâm Phong mạnh nhưng cũng chỉ có một người.  

 

Còn bên nhà họ Vương có mấy cường giả Tiên Thiên Cảnh, thậm chí còn có người của nhà Nam Cung đang nhìn!  

 

 

Lão ta không muốn mình liên lụy tới Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong nghe Lưu Năng nói, vẻ mặt hơi kinh ngạc.  

 

 

Lưu Năng này cũng ra gì đấy chứ! Nếu là người khác có lẽ đã lập tức núp sau lưng mình rồi!  

 

 

Adv

Đúng lúc này, Vương Đông Lai cười lạnh một tiếng, nói:  

 

 

“Tao nói chứ hai đứa mày đang hát tuồng ở đây à? Nếu dám ra hỗ trợ thì cũng đừng nghĩ mình được bỏ qua!”  

 

 

Nói xong Vương Đông Lai chỉ Lâm Phong, lạnh lùng nói:  


 

 

“Mày cũng đi ra đây!”  

 

 

Adv

Không để Lâm Phong đáp lời, Lưu Năng đã vội vàng nói:  

 

 

“Vương trưởng lão, chuyện này không liên quan đến cậu ấy, không phải ông muốn cánh tay của tôi sao? Tôi tự chặt đứt tay mình!”  

 

 

“Muộn rồi!”  

 

 

Vương Đông Lai cắt lời lão ta, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, giọng nói lạnh như băng:  

 

 

“Ông bảo mày ra đây quỳ xuống, mày điếc à?”  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám người vây xem đều không nhịn được mà cười chế giễu.  

 

 

Thằng nhóc này hay nhỉ? Không có chuyện gì tự dưng xen vào, giả vờ anh hùng làm gì?  

 

 

Nhưng một giây sau!  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Lâm Phong đã quay ra đánh Vương Đông Lai một đòn.  

 

 

Vương Đông Lai không phản ứng kịp, cả người đã nổ tung ra, hóa thành một làn sương máu ào ào rụng xuống đất!  

 

 

“Hít…”  

 

 

Đám võ giả thấy vậy đều hít một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Lâm Phong nghiêm túc hơn không ít!  


 

 

Đây là võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng bốn đấy? Chết dễ dàng như vậy ư?  

 

 

Lúc này Lâm Phong đứng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn mấy người còn lại của nhà họ Vương, bình tĩnh nói:  

 

 

“Nhà họ Vương to mồm, nhưng thực lực cũng chẳng có gì!”  

 

 

“Rốt cuộc mày là ai? Dám đối đầu với nhà tao? Mày biết làm vậy có kết cục gì không?  

 

 

Một cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng năm lạnh lùng hỏi.  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Một chưởng của Lâm Phong đánh nát tên này, tiếp tục nói:  

 

 

“Tôi cũng muốn biết kết cục của mình đấy.”  

 

 

Dứt lời, vẻ mặt Lâm Phong đột nhiên lạnh lẽo, lại đánh ra một cái tát.  

 

 

“Kim Cương Tráo!”  

 

 

Một võ giả Tiên Thiên Cảnh nổi giận gầm lên một tiếng, thôi thúc linh khí trong cơ thể, tạo thành một vòng bảo hộ màu vàng nhạt bên ngoài mình.  

 

 

Đây là một vũ kỹ phòng ngự!  

 

 

Bền, nước lửa bất xâm!  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 382


 Mọi người đều đã hóa đá!  

 

Mười mấy giây ngắn ngủi, nhà họ Vương mất ba vị võ giả Tiên Thiên Cảnh, trong đó còn có một siêu cấp cường giả tầng năm!  

 

 

Thanh niên áo trắng này rốt cuộc là thần thánh phương nào?  

 

 

Tàn sát cường giả Tiên Thiên Cảnh như giết con kiến hôi!  

 

 

Trước kia họ thấy Lâm Phong chỉ có một mình còn cười nhạo, nghĩ thằng nhãi này chắc bị ngu. Nhưng bây giờ nhìn thấy điều này, bọn họ mới phát hiện thì ra họ mới là diễn viên hài!  

 

Adv

 

Vẻ mặt Lâm Phi Hải tái nhợt.  

 

 

Rốt cuộc ông ta cũng hiểu vì sao Ngưu Bôn liều mạng ngăn cản mình không để mình và Lâm Phong xung đột!  

 

 

Phải biết rằng ông ta cũng là Tiên Thiên Cảnh tầng năm mà thôi!  

 

 

Adv

Lâm Phong có thể thoải mái đánh chết một Tiên Thiên Cảnh tầng năm, cũng có nghĩa có thể thoải mái giết ông ta.  

 

 

“Kim Hoa bà bà, bà cảm thấy mình là đối thủ của Lâm Phong không?”  

 

 

Ngưu Bôn lấy lại tinh thần, nhìn Kim Hoa bà bà, nhỏ giọng hỏi.  

 

 

“Từ đây có thể thấy nếu tôi đánh nhau với Lâm Phong, phần thắng chưa được năm phần!” Kim Hoa bà bà lắc đầu.  

 

 

Ngưu Bôn nghe vậy thì  thấy nặng nề.  

 

 

Kim Hoa bà bà là cao thủ tầng bảy, cũng nhận mình đánh không lại Lâm Phong?  

 

 

Điều này chứng tỏ Lâm Phong và Nam Cung Thần Thoại có thể cùng cấp bậc!  

 

 

Trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy cực kì hối hận!  

 

 

Nếu như hôm qua ông ta và Lâm Phong không xích mích thì tốt biết bao?  

 

 

Như vậy bây giờ ông ta cũng không cần sợ, Nam Cung Thần Thoại khiêu khích cũng có thể to gan tỏ thái độ!  

 

 

Đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận!  

 

 

“Đẹp trai quá đi!”  

 

 

Trong mắt Doãn Tử Nguyệt lấp lánh ánh sáng lạ, phát hiện mình càng lúc càng hứng thú với Lâm Phong.  

 

 

Cô ấy là một người kiêu ngạo, cho rằng không có người đàn ông nào xứng với mình, mãi tới khi gặp Lâm Phong…  

 

 

Người đàn ông này không hề thấy hứng thú với cô ấy, chửi cô ấy ngu, thực lực còn mạnh như thế…  

 

 

Sau một hồi khiếp sợ ngắn ngủi, Vương Thước cũng tỉnh táo lại.  

 

 

Hắn ta nhìn về phía Lâm Phong, gằn giọng nói:  

 

 

“Người anh em này, hình như cậu làm thế hơi quá đáng?”  

 

 

“Hả? Giờ lại xưng anh gọi em rồi à? Không phải các người vừa bảo tôi quỳ xuống xin tha sao?” Vẻ mặt Lâm Phong đầy kinh ngạc, hỏi.  

 

 

“Bỏ qua chuyện bọn tôi bắt cậu quỳ xuống nói chuyện, lẽ nào cậu không…”  

 

 

Vương Thước còn chưa dứt lời đã thấy Lâm Phong vỗ mình một cái.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Cả người Vương Thước nát bét!  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía hai võ giả Tiên Thiên Cảnh còn lại của nhà họ Vương, lạnh nhạt nói: “Tìm một người hiểu chuyện chút ra nói chuyện với tôi, tôi không nói chuyện với bọn ngu!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 383


Mà bây giờ Vương Thước đã chết!  

 

Có thể đoán được lúc Vương Hữu Chí nghe thấy tin này sẽ phản ứng thế nào?  

 

 

Là một võ đạo tông sư, lửa giận của ông ta ai mà chịu nổi?  

 

 

Nam Cung Thần Thoại nhìn vậy, ánh mắt hơi động đậy nhưng không nói gì thêm!  

 

 

Thực ra từ lúc Lâm Phong ra tay là lão ta đã tỉ mỉ quan sát!  

 

Adv

 

Sau đó phát hiện mình không nhìn thấu thanh niên áo trắng trước mặt này?  

 

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Phong rất có thể cũng mạnh ngang lão ta.  

 

 

Mặc dù quan hệ giữa lão ta và nhà họ Vương không tệ, nhưng không đến mức đi đắc tội cường giả bậc này!  

 

 

Quan trọng là, Lâm Phong còn rất trẻ tuổi.  

 

Adv

 

Cường giả trẻ tuổi thế này, đằng sau chắc chắn có thế lực đáng sợ làm chỗ dựa, điều này càng khiến lão ta kiêng dè!  

 

 

Lúc này, một võ giả Tiên Thiên Cảnh của nhà họ Vương bước lên!  

 

 

Ông ta nhìn vết máu Vương Thước, sau đó lại nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói:  

 

 

“Đúng là cậu rất mạnh, bọn tôi đã nhận thức được! Chỉ là nếu gia chủ biết chuyện này, đến lúc đó vẫn mong cậu có thể phách lối như trước…”  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Lâm Phong lại tát đối phương nát bấy, thản nhiên nói: “Người nhà họ Vương đều ngu vậy à? Thế mà gia tộc cũng có thể tồn tại được, đúng là trời đất khó dung!”  

 

 

Dứt lời, Lâm Phong đưa mắt nhìn một người cuối cùng, đây là bát trưởng lão của nhà họ Vương, tên Vương Bá!  

 

 

Vương Bá thấy Lâm Phong nhìn mình, trong lòng căng thẳng.  

 

 

Sau khi mấy người đều chết, ông ta biết Lâm Phong nhất định sẽ giết mình, đồng thời còn không thèm nói lý.  

 

 

Ông ta thông minh, biết ở đây chỉ có Nam Cung Thần Thoại cứu được mình, vội vàng lớn tiếng nói: “Nam Cung tiền bối, cứu tôi!”  

 

 

Nam Cung Thần Thoại nghe thấy thế nhíu mày, lão ta muốn giữ im lặng nhưng Vương Bá cũng đã cầu cứu rồi, không nói gì đó thì mặt mũi để đâu?  

 

 

Nghĩ vậy, Nam Cung Thần Thoại nở nụ cười, nói:  

 

 

“Anh bạn trẻ này, tôi là…”  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Lâm Phong đập chết Vương Bá, sau đó nhìn Nam Cung Thần Thoại hỏi:  

 

 

“Ông định nói gì?”  

 

 

Nam Cung Thần Thoại ngẩn người, trong mắt có chút lạnh lẽo!  

 

 

Mình đã lên tiếng mà Lâm Phong vẫn dám giết người, đây không phải là không để mình vào mắt sao?  

 

 

“Ông nghe không hiểu à, tôi hỏi ông định nói gì?”  

 

 

Đôi mắt hờ hững của Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thần Thoại, lạnh lùng nói.  

 

 

Mọi người vây xem đều cảm thấy da đầu mình tê dại.  

 

 

Trong lòng không ngừng chửi thề!  

 

 

Cậu Lâm này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mạnh tới mức này!  

 

 

Lạnh lùng tiêu diệt cả đội ngũ nhà họ Vương xong, đảo mắt đã nhắm tới Nam Cung Thần Thoại!  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 384


Đến đây, Nam Cung Thần Thoại mỉm cười nói:  

 

 

“Ha ha, chàng trai trẻ, chúng ta không thù không oán, không cần giương cung bạt kiếm như thế.”  

 

 

“Phải không? Nam Cung Vấn Thiên và Nam Cung Tầm có phải người nhà Nam cung không?” Lâm Phong bình tĩnh nói.  

 

 

Vừa dứt lời, không chỉ Nam Cung Thần Thoại mà mấy người đằng sau lưng ông ta đều co rụt con ngươi!  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên và Nam Cung Tầm đã biến mất mấy ngày liền, bọn họ dang tìm nhưng không ngờ lại nghe thấy hai cái tên này từ chỗ Lâm Phong!  

 

Adv

 

“Chàng trai, cậu nói vậy là có ý gì?” Nam Cung Thần Thoại hỏi.  

 

 

“Không có gì, chỉ muốn nói cho ông biết hai người họ là do tôi giết.” Lâm Phong đáp.  

 

 

Nam Cung Thần Thoại ngẩn ra, sau đó vẻ mặt bình tĩnh cười nói:  

 

 

Adv

“Không sao, hai người họ bị mù, đắc tội cậu, bị giết cũng là do họ tự tìm, không trách được ai! Tôi còn phải cảm ơn cậu Lâm đã diệt trừ tai họa này cho nhà Nam Cung!”  

 

 

Tài thật!  

 

 

Lâm Phong thầm nghĩ như thế!  

 

 

Lão rùa già này đỉnh đấy!  

 

 

Chắc chắn là người có sức chịu đựng nhất mà anh từng gặp từ khi xuống núi tới nay.  

 

 

“Cảm ơn cậu Lâm.” Vẻ mặt Nam Cung Thần Thoại cực kì thành khẩn!  

 

 

“Không cần cảm ơn.”  

 

 

Lâm Phong nhìn qua Nam Cung Thần Thoại, xoay người về chỗ, khoanh chân ngồi xuống.  

 

 

Anh tiêu diệt cả đội nhà họ Vương chủ yếu là vì Diệp Thiên Tâm!  

 

 

Nhà họ Vương giết cả nhà Diệp Thiên Tâm, giở trò với vợ con lão ta, để Diệp Thiên Tâm sống không bằng chết!  

 

 

Là lão đại của Diệp Thiên Tâm, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua cho người nhà họ Vương.  

 

 

Nhưng nhà Nam Cung thì khác, anh và nhà Nam Cung đúng là không có thù oán gì!  

 

 

Nếu có thù oán thì cũng do anh giết người nhà họ trước.  

 

 

Nếu Nam Cung Thần Thoại đã nhịn như thế rồi thì cứ bỏ qua một bên trước đã.  

 

 

Chuyện này kết thúc, đám võ giả có mặt ở đó cũng bình tĩnh lại.  

 

 

Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Phong đều kính sợ hơn nhiều.  

 

 

Lâm Phong quá mạnh!  

 

 

Đến cả Nam Cung Thần Thoại cũng không muốn đắc tội!  

 

 

Ngưu Bôn âm thầm tiếc hận vô cùng, hận không thể cho mình hai cái tát!  

 

 

Rõ ràng đã ôm được cái đùi Lâm Phong này rồi, nhưng vì mình ngu xuẩn mà Lâm Phong rời khỏi đội.  

 

 

Ông ta do dự một lát rồi đi tới trước mặt Lâm Phong, nặn ra một nụ cười nói:  

 

 

“Cậu Lâm…”  

 

 

“Cút!”  

 

 

Lâm Phong phun ra một chữ.  

 

 

Ngưu Bôn chán nản, không dám nói tiếp cái gì, quay về lại bên cạnh Lâm Phi Hải.  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top