Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Dịch 

Chương 305


“Tôi là cha con bé, tìm tôi có việc à?”  

 

Lâm Phong nhìn thanh niên áo đen, lạnh nhạt hỏi.

 

Thanh niên áo đen nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới.  

 

Không biết vì sao, anh ta luôn cảm thấy Lâm Phong trông khá quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó.  

 

 

Nhưng nghĩ kĩ lại, cũng không nghĩ ra nổi nên thôi không thèm nghĩ nữa.  

 

 

Adv

“Anh này, con gái anh sỉ nhục tôi, anh thấy hết rồi chứ?” Thanh niên áo đen bình tĩnh nói.  

 

 

“Thấy, rồi sao?” Lâm Phong mỉm cười trả lời.  

 

 


Thanh niên áo đen nhìn Lâm Phong, nhíu mày nói:  

 

 

Adv

“Thái độ của anh nên tốt một chút! Làm cha của đứa bé, đứa bé làm sai, không phải anh nên xin lỗi tôi ư?”  

 

 

“Thái độ của tôi luôn như thế, không phục thì đánh đi. Còn xin lỗi à, quên đi, bởi vì trước giờ cách tôi xin lỗi tương đối đặc biệt, tôi sợ cơ thể nhỏ bé này không chịu nổi sự áy náy của tôi.” Lâm Phong có lòng tốt nhắc nhở.  

 

 

“Ha ha…” Thanh niên áo đen nghe thấy lời Lâm Phong nói, không nhịn được mà bật cười.  

 

 

Thú vị! Một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong như anh ta, người chấp pháp tương lai của Đại Hạ quốc mà lại bị một người phàm uy hiếp ư?  

 

 

Thực ra anh ta tên Diệp Phàm, cha là Diệp Thiên Long, người chấp pháp cấp hai của Đại Hạ quốc, là một siêu cấp cường giả Thiên Thiên Cảnh tầng bốn.  

 

 

Lần này Diệp Thiên Long vì lệnh của tổng bộ mà đến Kim Lăng xử lý chuyện sát thủ nước ngoài Will xuất hiện.  

 

 

Bởi vì muốn anh ta được mở mang tầm mắt nên cũng đưa anh ta theo.  

 

 

Còn anh ta hôm nay tới vườn bách thú Hồng Sam cũng không phải để chơi.  

 

 

Căn cứ theo tình báo, mấy ngày tới vườn thú Hồng Sam sẽ bị tấn công kinh khủng từ bên ngoài, nên anh ta tự chủ động xin đi điều tra, để tránh khỏi chuyện bất ngờ!  

 

 

Anh ta canh từ sáng đến trưa cũng chưa thấy có gì bất ngờ, nên đến chuồng hổ xem con hổ, không ngờ lại bị trẻ con cười nhạo.  

 

 

“Chậc, nói thật nhé, thực ra đánh nhau với đám người thường các người cũng không có ý nghĩa gì! Chỉ là mọi người đều là người trưởng thành rồi, làm sai thì phải trả giá mới được, anh nói đúng không?”  

 

 

Diệp Phàm thở dài một hơi, chuẩn bị dạy dỗ thằng nhãi không biết trời cao đất rộng trước mặt. Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng thét chói tai.  


 

 

Loáng thoáng thấy được bốn cô gái xinh đẹp cả người toàn máu đang chạy về phía này, mà đằng sau bọn họ là chín con sói Bắc Mỹ lớn!  

 

 

Kỳ lạ là, chín con sói Bắc Mỹ này không tấn công người xung quanh, mà chỉ đuổi theo bốn người họ.  

 

 

Một trong số đó, cô gái mặc quần áo trắng bị thương rất nặng, máu thịt lẫn lộn, mạng sắp mất.  

 

 

Nhìn thấy vậy, du khách bên chuồng hổ tái mặt, run giọng nói:  

 

 

“Chuyện gì vậy, sao lại có nhiều sói chạy ra ngoài thế?”  

 

 

“Mẹ nó, bọn đàn ông xung quanh làm gì thế! Để mấy cô gái bị sói cắn cũng không hỗ trợ?”  

 

 

“Thánh mẫu chuyển thế à? Anh thì hơn gì? Đừng đứng đây nói chuyện không thôi, chín con sói đấy, kiểu gì cũng chết!”  

 

 

“Haiz… cô gái mặc đồ trắng kia sắp không chịu nổi nữa rồi.”  

 

 

…  

 

 

Diệp Phàm nheo mắt lại, căn cứ theo tư liệu, vườn bách thú Hồng Sam luôn cực kì nghiêm ngặt trong việc bảo vệ khách tham quan!  

 

 

Nhưng bây giờ lại có chín con sói xám Bắc Mỹ lao ra ngoài, điều này rất kì lạ!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 306


 Dứt lời, anh ta vọt lên như tia chớp.  

 

 

Trần Y Nặc nhìn bóng dáng Diệp Phàm rời đi, không khỏi nhỏ giọng nói:  

 

 

“Lâm Phong, có định giúp chút không? Bốn cô gái sắp bị cắn chết rồi.”  

 

 

“Không cần, người đó là một võ giả Địa Cảnh, đủ giải quyết chín con sói Bắc Mỹ rồi!” Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

“Thì ra là một võ giả Địa Cảnh, khó trách ban nãy còn dám nói dùng một xẻng là xử lý xong con hổ!” Trần Y Nặc hơi ngạc nhiên.  

 

Adv

 

Lúc này, Tiểu Luyến Luyến đột nhiên nói:  

 

 

“Cha, con cảm thấy chín con sói đáng thương lắm.”  

 


 

“Con có chắc là chín con sói đáng thương chứ không phải bốn cô gái kia không?” Lâm Phong hơi ngạc nhiên.  

 

 

“Con cảm thấy chín con sói rất đau khổ, như bị ai khống chế ấy.” Tiểu Luyến Luyến buồn buồn nói.  

 

Adv

 

Lâm Phong nghe vậy thì giật mình, lẽ nào con gái có thể chất ngự thú sao?  

 

 

Hiện tại thể chất còn chưa thức tỉnh đã cảm nhận được tâm tình của dã thú!  

 

 

…  

 

 

Bên kia, hình ảnh cực kì tanh tưởi.  

 

 

Chín con sói Bắc Mỹ mắt đỏ như máu đã đuổi kịp bốn cô gái.  

 

 

Ba trong số đó bị mấy con sói Bắc Mỹ dùng móng vuốt đè xuống đất không dám nhúc nhích, còn cô gái áo trắng bị sáu con sói Bắc Mỹ vây lại, cắn xé.  

 

 

Nếu như không phải cô gái liều mạng bảo vệ đầu và cổ của mình thì có lẽ đã dữ nhiều lành ít rồi!  

 

 

Vì thế nên sáu con sói Bắc Mỹ đang cắn xé nửa người dưới của cô ấy.  

 

 

“Ai đó cứu với…”  

 

 

Hạ thân Vương Vũ Tình chảy máu thành sông, nhịn cơn đau kinh khủng này, yếu ớt cầu cứu người xung quanh.  

 

 

Mà rõ ràng có nhiều người đang đứng nhìn như thế nhưng không ai dám hỗ trợ, khiến cô ấy tuyệt vọng!  

 

 

Chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao?  


 

 

Cô ấy mới hai mươi tuổi, chưa kết hôn, còn là con gái…  

 

 

Dù thế nào cô ấy cũng không ngờ được, mình và bạn thân tới vườn bách thú chơi mà lại gặp phải chuyện như này?  

 

 

Lúc cô ấy định từ bỏ giãy dụa thì Diệp Phàm vọt tới.  

 

 

“Súc sinh! Chết đi!”  

 

 

Diệp Phàm quát to một tiếng, như chiến thần dùng một đấm dễ dàng đánh bay con sói Bắc Mỹ khổng lồ, một đạp đá bay con sói khác.  

 

 

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, chín con sói Bắc Mỹ kêu rên bị đánh bay hơn ba mươi mét, nặng nề đập xuống nền xi măng, tắt thở.  

 

 

“Hay! Quá mạnh!”  

 

 

“Nhóc con, lợi hại!”  

 

 

Mọi người vây xem kích động cực kì, vỗ tay khen hay.  

 

 

Diệp Phàm nhìn mọi người một cái, không nói gì thêm.  

 

 

Vừa nãy dù đám người kia không ra tay cứu nguy, nhìn như vô tình nhưng lại là lựa chọn chính xác nhất!  

 

 

Nếu không một khi chín con sói Bắc Mỹ này phát điên lên, đám người đó xông lên chắc chắn sẽ bị thương nặng!  

 

 

Chỉ là nhắc tới lại thấy chuyện này hơi kì lạ!  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 307


Thấy không có kết quả, Diệp Phàm đi tới bên cạnh cô gái áo trắng bị cắn, nói:  

 

 

“Cô có ổn không?”  

 

 

Nhìn người đàn ông khôi ngô trước mặt, ánh mắt Vương Vũ Tình hơi thất thần.  

 

 

Cô ấy nghĩ cả đời này mình cũng không quên được hình ảnh này!  

 

 

Một anh hùng xuất hiện lúc mình tuyệt vọng, từ trên trời rơi xuống, cứu mình trong lúc nước sôi lửa bỏng!  

 

 

Adv

“Cảm… cảm ơn anh.”  

 

 

Vương Vũ Tình nói, trên mặt xuất hiện vẻ đau khổ.  

 

 

“Nửa người dưới của cô chảy rất nhiều máu.”  

 

 

Diệp Phàm nhìn xuống nửa người dưới của Vương Vũ Tình, nói: “Để tôi băng bó vết thương cho cô.”  

 

 

Adv

“Này… không ổn lắm đâu.” Vương Vũ Tình hơi do dự.  

 

 

Hiện tại quần áo nửa dưới của cô ấy bị xé nát, động một cái sẽ lộ hết…  

 

 

“Có gì mà không ổn! Tình hình hiện tại của cô nếu không băng bó thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng! Đến lúc đó mới nguy hiểm tới tính mạng.” Diệp Phàm nghiêm túc nói.  

 

 

“Vậy được rồi…”  

 

 

Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Diệp Phàm, Vương Vũ Tình đỏ mặt gật đầu.  

 

 

Nhưng lúc này ba người bạn thân của Vương Vũ Tình chạy tới, hô hấp dồn dập nói:  

 

 

“Vũ Tình, để bọn tớ băng bó cho…”  

 

 

“Đúng vậy, nam nữ thụ thụ bất thân…”  

 

 

Ba con sói Bắc Mỹ chỉ đè bọn họ xuống thôi, nên chỉ bị trầy xước một chút.  

 

 

“Thế này không ổn lắm đâu, các cậu không biết làm chuyện này, để anh trai này làm đi…”  

 

 

Vương Vũ Tình vội vàng nói.  

 

 

Ba cô bạn sửng sốt, không phản ứng kịp.  

 

 

“Mấy người quyết định xong chưa?”  

 


 

Diệp Phàm không nhịn được hỏi.  

 

 

“Ba cô bạn của tôi không biết băng bó, anh đẹp trai, anh băng giúp tôi đi… nhẹ tay chút nhé.” Vương Vũ Tình ngượng ngùng cúi đầu.  

 

 

“Yên tâm đi, kĩ thuật cầm máu của tôi rất tốt.”  

 

 

Diệp Phàm nghe vậy gật đầu, lại gần giúp Vương Vũ Tình cầm máu.  

 

 

Tay anh ta vừa đụng vào vết thương trên đùi, Vương Vũ Tình lại kêu đau một tiếng, kẹp chặt lấy tay Diệp Phàm.  

 

 

Ba cô bạn thân nhìn thấy vậy, như bị sét đánh.  

 

 

Thợ săn chân chính thường xuất hiện như con mồi đây sao?  

 

 

Những người đàn ông khác đứng nhìn thì đố kị, hận mình không biết cầm máu, nếu không cũng sẽ đi lên giúp rồi!  

 

 

“Cô thả lỏng chút đi, cô kẹp tay tôi như thế thì sao mà cầm máu được.” Diệp Phàm không vui nói.  

 

 

Anh ta không để ý tới có gì bất thường, còn tưởng Vương Vũ Tình thật sự rất đau.  

 

 

“Vậy anh nhẹ chút nhé, thực sự rất đau.” Vương Vũ Tình đỏ mặt nói.  

 

 

“Cô có thể bớt nói linh tinh được không, nói nữa tự mình băng bó đi!” Diệp Phàm không nhịn được nói.  

 

 

Con gái đúng là phiền phức!  

 

 

Vết thương nhỏ thôi mà cứ kêu đau mãi!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 308


Vương Vũ Tình nhắm hai mắt lại, nhìn như mặc kệ.  

 

 

Diệp Phàm hài lòng gật đầu, đưa tay ra chuẩn bị băng bó tiếp.  

 

 

Nhưng đúng lúc này đám người xung quanh đột nhiên kêu lên.  

 

 

“Sói… sói không chết!”  

 

 

Diệp Phàm nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, phát hiện chín con sói Bắc Mỹ lại đứng lên. Đồng thời mắt của một con sói càng đỏ hơn, mũi thở phì phì.  

 

 

Adv

“A! Sợ quá…” Vương Vũ Tình ôm chặt Diệp Phàm.  

 

 

“Có tôi ở đây, sợ gì?”  

 

 

Diệp Phàm kéo Vương Vũ Tình xuống, sau đó nhìn chín con sói, mắt nheo lại.  

 

 

Quả nhiên là kì lạ! Rõ ràng vừa nãy mình đã đánh vỡ nội tạng của chín con sói, là vật sống thì đều phải chết mới đúng!  

 

Adv

 

Hay là chín con sói này thực ra đã chết nhưng được người khác dùng bí thuật hồi sinh?  

 

 

Dị năng từ bên ngoài ư?  

 

 

…  

 

 

Ở chuồng hổ, Lâm Phong cũng luôn để ý đến tình hình bên kia, khi thấy chín con sói sống lại, ánh mắt cũng hơi kinh ngạc.  

 

 

“Chín con sói đã chết!” Tiểu Luyến Luyến hơi buồn bã nói.  

 

 

“Con gái ngoan, sao con biết chúng chết rồi? Rõ ràng là vừa đứng dậy đấy thôi.” Lâm Phong nói.  

 

 

“Đúng vậy, sói vừa đứng lên mà, sao con lại cảm thấy chúng đã chết chứ?” Tiểu Luyến Luyến cũng hơi mê mang.  

 

 

Lâm Phong xoa đầu con gái, không hỏi nữa.  

 

 

Anh có thể khẳng định chắc chắn thể chất của con gái có liên quan đến Ngự Thú, tương lai nói không chừng có thể là một Ngự Thú Tiên sư.  

 

 

Lát sau, Lâm Phong lẩm bẩm: “Chín con sói này bây giờ không không khác gì cương thi, đao chém không bị thương, có lẽ thanh niên kia cũng không phải đối thủ của chúng.”  

 

 

…  

 

 

Bên kia, Diệp Phàm chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chín xác sói, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi.  

 


 

Mà hình như chín cái xác sói cũng nhận ra Diệp Phàm rất mạnh, không vội vàng tấn công.  

 

 

Bầu không khí yên tĩnh, cực kì áp lực!  

 

 

Đúng lúc này, đám nhân viên bảo vệ của vườn thú Hồng Sam cầm đĩa đồ ăn, súng thuốc mê chạy tới.  

 

 

“Mọi người mau lùi ra sau!”  

 

 

Một đội trưởng đội bảo vệ vừa chỉ huy mọi người sơ tán vừa bảo cấp dưới bắn thuốc mê cho chín con sói.  

 

 

“Phụt!”  

 

 

Kim gây mê bắn ra, cắm vào một con sói.  

 

 

“Cạch!”  

 

 

Nhưng khi đụng tới làn da của con sói, một tiếng vang lảnh lót phát ra, sau đó kim gây mê gãy đôi.  

 

 

Chuyện gì đây? Đám bảo vệ sợ hãi.  

 

 

“Grào!”  

 

 

Con sói bị đánh lén tức giận, vọt lên quá mười mét, phóng tới chỗ bảo vệ vừa bắn kim gây mê.  

 

 

“Đầu To, mau tránh ra! Cậu làm gì thế!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 309


 Thời khắc mấu chốt, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vỗ một chưởng lên mấy con sói.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Sói bị đánh bay hơn ba mươi mét, nặng nề đập xuống đất, khiến nền xi măng cũng nứt ra mấy cái rãnh.  

 

 

Nhưng nó lại như không bị thương, lại đứng dậy.  

 

 

Nhìn thấy vậy, trái tim Diệp Phàm nặng trĩu!  

 

Adv

 

Một chưởng vừa rồi anh ta đã muốn đánh chết nó, dùng tới tám phần lực, coi như là mãnh hổ cũng bị vỗ nát! Nhưng con sói này lại không sứt mẻ gì?  

 

 

“Grào!”  

 

 

Có lẽ là vì Diệp Phàm ra tay nên chín con sói nổi giận gầm lên, lập tức quay đầu vọt tới chỗ Diệp Phàm.  

 

 

Adv

Vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi, khó mà giữ được bình tĩnh nữa!  

 

 

“Không muốn chết thì mau rời khỏi đây!” Anh ta quát lên một tiếng, chủ động nghênh chiến, đánh nhau với chín con sói.  

 

 

Một cuộc đại chiến xảy ra!  

 

 

Đám người vây xem thấy vậy cũng không dám ở lại, vội vàng rời đi.  

 

 

Cả nhân viên bảo vệ cũng chạy!  

 

 

Bọn họ cầm tiền lương, không thể liều mạng với đám thú biến dị này được, không đáng!  

 

 

“Vũ Tình, chúng ta cũng mau rời khỏi đây đi!”  

 

 

Ba cô bạn thân run rẩy nói.  

 

 

Vương Vũ Tình do dự chốc lát, lắc đầu nói:  

 

 

“Tớ ở lại chỗ này chờ anh ấy… Anh ấy đã cứu tớ, sao tớ bỏ mặc anh ấy mà chạy một mình được!”  

 

 

“Vũ Tình, cậu điên rồi à? Rõ ràng chín con sói đã biến dị! Bây giờ chúng ta cần rút lui, sau đó báo cảnh sát!”  

 

 

Một cô bạn thân kích động nói.  

 


 

“Á Thanh, tớ mãi mới động lòng với một người đàn ông, tớ sẽ không đi đâu! Các cậu mau đi đi.” Vẻ mặt Vương Vũ Tình rất kiên quyết!  

 

 

Ba cô bạn thân nghe vậy, cắn răng không khuyên nữa, đều rời khỏi hiện trường, chạy khỏi vườn bách thú.

 

Rất nhanh, những người ở hiện trường chỉ còn lại Diệp Phàm và Vương Vũ Tình cùng với chín con thi lang biến dị!  

 

Diệp Phàm biết Vương Vũ Tình không đi, nhưng lúc này anh ta cũng không lo nổi cho người phụ nữ ngốc nghếch này.  

 

 

Bởi vì anh ta đã rơi vào một trận chiến cam go, dường như nguy hiểm rình rập khắp mọi nơi!  

 

 

Chín con thi lang kia giống như thép tinh luyện, quyền thuật của anh ta đánh lên người chúng, phát ra tiếng vang ầm ầm, không chỉ khó gây ra được chút tổn hại gì cho chúng, thậm chí tay chân của bản thân đều bị phản ngược lại đau âm ỉ!  

 

 

“Thiên Cảnh!!!”  

 

 

“Chí ít cũng phải võ giả Hậu Thiên Cảnh dùng tới sức mạnh trời đất mới có thể giải quyết được chín con sói biến dị này!”  

 

 

Diệp Phàm vẻ mặt ngưng trọng.  

 

 

Anh ta không ngờ rằng mình sẽ gặp phải mối nguy lớn như vậy ở một nơi như thành phố Kim Lăng!  

 

 

Xem ra phải dùng chiêu đó thôi!  

 

 

“Bát Cực Quyền!!”  

 

 

Diệp Phàm lạnh lùng hét lên một tiếng, cả người nhảy vọt lên, hung hãn săn đuổi một trong số những con thi lang.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 310


 “Ầm!”  

 

 

Nắm đấm Diệp Phàm nện mạnh vào eo của thi lang.  

 

 

Anh ta biết rằng, các loài chó đều có đầu đồng đuôi sắt nhưng eo đậu phụ, đây chính là một điểm đột phá tuyệt đối!  

 

 

“Húuuu~”  

 

 

Thi lang hú lên đau đớn, trong chốc lát bay ra xa mấy chục mét.  

 

 

Cuối cùng đập mạnh vào vách núi trong vườn thú, tạo ra một lỗ lớn trên vách núi đá hoa cương!  

 

Adv

 

“Khụ khụ khụ~”  

 

 

Diệp Phàm nặng nề thở dốc.  


 

 

Lần này chắc là chết rồi nhỉ?  

 

 

Chỉ cần có thể giết được một con, thì anh ta có thể nghĩ cách giết hết tám con còn lại!  

 

Adv

 

Nhưng giây tiếp theo.  

 

 

“Gàoooo~”  

 

 

Con thi lang bị ném vào trong núi kia không ngờ lại nhảy ra ngoài trở lại!  

 

 

Eo của nó đã bị vặn vẹo biến dạng, nhưng vẫn đững vững y như trước, khí tức giết chóc càng trở nên nồng nặc hơn.  

 

 

“Sao…sao có thể chứ!”  

 

 

Diệp Phàm như bị sét đánh, sừng sờ tại chỗ!  

 

 

Anh ta trước giờ chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thời khắc này!  

 

 

Đến cả con át chủ bài của bản thân cũng đã lấy ra, dù chỉ là một con thi lang vẫn không thể giết được!  

 

 

“Gào~”  

 

 

Chính vào lúc này, một con thi lang đánh lén từ phía sau, cái đầu như thép tinh luyện của nó đập mạnh vào eo của Diệp Phàm.  

 

 

“Ầm~”  

 

 

Diệp Phàm không kịp né tránh, trong nháy mắt đã bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, trông vô cùng thê thảm.  

 

 

“Anh đẹp trai…”  

 

 

Vương Vũ Tình gắng chịu cơn đau dữ dội ở hai chân và bước qua đó một cách khó khăn.  

 

 

Cô ta đỡ Diệp Phàm đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp khóc đến đẫm cả nước mắt.  

 

 

“Anh…anh không sao chứ.”  

 

 

“Cô có bị ngốc không vậy, một mình ở lại đây làm gì.”  

 

 

Diệp Phàm lau máu trên khóe miệng, nói.  

 

 

“Anh đã cứu tôi, làm sao tôi có thể bỏ anh lại chứ!”  

 

 

Vương Vũ Tình nghẹn ngào nói.  

 

 

Diệp Phàm đang chuẩn bị trả lời, thì chính vào lúc này, chín con thi lang kia lại xông tới.  

 

 

Bây giờ chúng cũng không cắn người nữa, mà chúng sẽ dựa vào cơ thể không gì địch nổi này mà đâm vào người thật mạnh….  

 

 

“Tránh ra!”  

 

 

Diệp Phàm đẩy mạnh Vương Vũ Tình ra, một mình đối đầu với mấy con thi lang.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Diệp Phàm lại bị hất văng ra xa mười mấy mét, cuối cùng va vào bậc thềm thì mới dừng lại.  

 

 

Lần này, anh ta bị thương nặng hơn, gần như không thể đứng lên nổi.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 311


 Vừa rồi anh ta đã quá tự đại, cho rằng mình có thể xử lý được, kết quả không nghĩ tới rằng chín con sói biến dị này lại lợi hại như vậy, căn bản không để cho mình có bất kỳ cơ hội nào để thở!  

 

 

“Gào~”  

 

 

Chín con thi lang tựa hồ cũng nhìn ra được Diệp Phàm đã tới bước đường cùng rồi, cho nên chúng không vội vàng mà đi về phía Diệp Phàm và Vương Vũ Tình, chuẩn bị triệt để giết chết hai người!  

 

 

“Có…có phải chúng ta sắp chết không?”  

 

 

Giọng nói của Vương Vũ Tình run lên vì sợ hãi.  

 

 

“Vừa rồi bảo cô chạy đi, thì cô không chạy! Cô đúng là ngốc mà!”  

 

Adv

 

Diệp Phàm tức giận nói, nhưng trong ánh mắt cũng tràn ngập sự tuyệt vọng….  

 

 

Bời vì anh ta thực sự cũng hết cách! Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chờ chết!  


 

 

“Anh có tin tiếng sét ái tình không?”  

 

 

Vương Vũ Tình đột nhiên nói.  

 

Adv

 

Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vương Vũ Tình.  

 

 

Phụ nữ đúng là một sinh vật đáng sợ!  

 

 

Đã đến lúc nào rồi, vậy mà còn nghĩ tới chuyện này được??  

 

 

Nhìn thấy chín con thi lang đang càng ngày càng tới gần.  

 

 

Chính vào lúc này, một bóng dáng mảnh khảnh cách đó không xa phóng tới, đứng trước mặt hai người.  

 

 

“Là anh…”  

 

 

Diệp Phàm lập tức nhận ra Lâm Phong, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa lo sợ.  

 

 

Kinh ngạc là vì tốc độ của Lâm Phong sao lại nhanh như thế?  

 

 

Sợ là vì, lúc này Lâm Phong chạy tới đây làm gì? Đây không phải là tự tìm đường chết đó sao?  

 

 

“Xem như anh may mắn…con gái tôi nói phải giữ anh lại biểu diễn trượt bóng cho con bé xem, nên tôi miễn cưỡng cứu anh một lần vậy!”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

“Anh…anh điên rồi sao? Mau chạy đi! Chín con thi lang này không phải là thứ anh có thể đối phó được đâu!”  

 

 


Diệp Phàm vội vàng nói.  

 

 

Trong suy nghĩ của anh ta, chín con thi lang này quá mạnh!  

 

 

Cho dù là cường giả Hậu Thiên Cảnh bình thường tới đây cũng sẽ bị bỏ mạng!  

 

 

Bây giờ cả thành phố Kim Lăng, ngoại trừ người chấp pháp Vân Trung Thiên và cha của anh ta Diệp Thiên Long, tuyệt đối không ai có thể ngăn chặn được chín con thi lang này.  

 

 

Chính vào lúc này,  

 

 

“Gào~”  

 

 

Một trong những con thi lang dẫn đầu phát động tấn công, hung hãn lao về phía Lâm Phong.  

 

 

Chúng muốn cho những người lo chuyện bao đồng trước mắt này chết thảm tại trận!  

 

 

“Thôi xong!”  

 

 

Diệp Phàm tim đập thình thịch.  

 

 

Vương Vũ Tình lại càng sợ hãi lấy tay che mắt, sợ phải nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu.  

 

 

Khoảnh khắc tiếp theo, một cảnh tượng hãi hùng đã xảy ra.  

 

 

Vào lúc thi lang lao tới gần, Lâm Phong chậm rãi vươn tay phải của mình ra, ấn vào đỉnh đầu của thi lang, sau đó nhẹ nhàng dùng lực.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Đầu đồng được mệnh danh là cứng nhất trên người con sói kia, lại bị Lâm Phong nghiền nát ngay lập tức, biến thành vô số bọt máu bay ra ngoài.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 312


Diệp Phàm ngơ ngác nhìn xác xói không đầu trên mặt đất, trong lòng thật sự cảm thấy khó có thể bình tĩnh.  

 

 

Một con thi lang hành mình chết đi sống lại, cứ như vậy bị người đàn ông trước mắt này dễ dàng bóp chết rồi?  

 

 

Thực sự là giống như bóp chết một con gà con vậy!  

 

 

"Người anh em, anh là..."  

 

 

Diệp Phàm mở miệng, muốn nói gì đó.  

 

 

Adv

Nhưng đúng vào lúc này, tám con thi lang khác nhìn thấy đồng đội của mình chết thảm như vậy cũng dồn dập ngửa mặt lên trời hú dài, sau đó tất cả cùng vọt về phía Lâm Phong.  

 

 

Tám con thi lang hùng hùng hổ hổ như hàng nghìn con ngựa, hàm răng sắc bén lóe lên ánh sáng chói lóa dưới ánh mặt trời. Tám đôi mắt đỏ rực tràn ngập sát ý, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng áp bách!  

 

 


"Cẩn thận!"  

 

 

Đồng tử của Diệp Phàm và Vương Vũ Tình rụt lại, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.  

 

 

Adv

Nhưng vẻ mặt Lâm Phong vẫn không thay đổi, anh chỉ duỗi tay phải của mình ra hướng về phía tám con thi lang đáng sợ kia, cách khoảng không, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay lại.  

 

 

"Chết!"  

 

 

"Bùm! Bùm! Bùm!"  

 

 

Trong nháy mắt tám con thi lang nổ thành một đám mưa máu, không còn một mảnh xương.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả người Diệp Phàm đã tê dại!  

 

 

"Bốp!"  

 

 

Anh ta không nhịn được mà tự tát cho mình một cái, muốn xem thử xem có phải là mình đang nằm mơ hay không!  

 

 

Kết quả vậy mà lại là thật!  

 

 

Này có phải là mạnh đến mức quá đáng rồi không?  

 

 

Ánh mặt Diệp Phàm đờ đẫn.  

 

 

Lúc này, anh ta nghĩ tới vừa rồi mình vậy mà lại muốn bước lên cho người đàn ông này một bài học, toàn thân đều cảm thấy ớn lạnh!  

 

 

Nếu vừa rồi anh ta thực sự ra tay, thì kết quả sẽ thế nào?  

 

 

Có phải người đàn ông này cũng có thể cách hư không nắm tay một cái, bóp nổ mình không?  

 

 

"Hít hàaa..."  

 

 

Cơ thể Diệp Phàm không nhịn được rùng mình một cái.  

 

 

Anh ta kìm nén kích động trong lòng, cố nặn ra một nụ cười với Lâm Phong nói:  

 

 

"Người anh em, chuyện vừa rồi là lỗi của tôi, xin lỗi anh!"  

 

 

Lâm Phong không nói gì mà là đưa mắt nhìn về một góc ở phía xa, thản nhiên nói:  

 

 

"Ra đi, còn trốn ở đó làm gì nữa?"  

 

 

"Còn có người khác nữa sao?"  

 

 

Vẻ mặt Diệp Phàm khẽ thay đổi, lập tức nhìn theo ánh mắt của Lâm Phong qua.  

 

 

Chỉ thấy cách đó khoảng bốn năm trăm mét, có một người đàn ông dáng người thấp bé, chỉ cao tầm một mét bốn chậm rãi bước ra từ sau núi giả.  

 

 

Người đàn ông lùn đầu to chân bước nhẹ, cầm trong tay một cây sáo ngọc, đôi mắt hơi lồi ra nhìn chằm chằm vào bọn họ, trông cực kỳ đáng sợ!  

 

 

Diệp Phàm vừa nhìn thấy người này thì tròng mắt không khỏi co lại, khó tin nói:  

 

 

"Ải Nhân Vương*, Quỷ Anh!"  

 

 

*Ải Nhân Vương: Vua người lùn  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 313


 Quỷ Anh là khống hồn sư* xếp thứ mười trên web đen!  

 

*khống hồn sư: người điều khiển linh hồn.  

 

 

Khống hồn sư là gì á?  

 

 

Không phải người tu luyện thân thể, không phải người tu võ, mà là người tu luyện tinh thần lực!  

 

 

Khống hồn sư có thể sử dụng sức mạnh tinh thần của mình khống chế tinh thần của tất cả vật sống để chiến đấu cho mình!  

 

 

Adv

Thế nên, mỗi một khống hồn sư đều là sát thủ cao cấp nhất, bọn họ thường không cần để lộ bản thân mà vẫn có thể giết người một cách vô hình!  

 

 

Lúc này, cuối cùng Diệp Phàm cũng hiểu tại sao mấy con soi Bắc Mỹ hôi hám này lại biến dị, hóa ra là do Quỷ Anh đã khống chế!  

 

 

"Xong rồi!"  


 

 

Ánh mắt Diệp Phàm lộ vẻ tuyệt vọng.  

 

Adv

 

Anh ta vốn tưởng rằng đây chỉ là một vụ tấn công khủng bố bình thường, không ngờ vậy mà lại xuất hiện dạng sát thủ hàng đầu như Quỷ Anh này!  

 

 

Phải biết rằng, cho dù là người chấp pháp thực thụ cũng đều không phải là đối thủ của Quỷ Anh!  

 

 

"Người anh em, lần này là tôi làm liên lụy đến anh! Nếu kiếp sau có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp anh!"  

 

 

Diệp Phàm nói xong cũng chuẩn bị đập đầu tự sát, thế nhưng lại bị Lâm Phong ngăn cản.  

 

 

"Anh bị bệnh à?"  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 

 

"Anh đẹp trai, anh làm gì vậy chứ!"  

 

 

Vẻ mặt Vương Vũ Tình cũng cực kỳ khẩn trương, cô ta bị hành động tự sát của Diệp Phàm dọa cho sợ hãi.  

 

 

"Các người không biết Ải Nhân Vương Quỷ Anh khủng bố đến mức nào đâu!"  

 

 

Giọng nói Diệp Phàm run run.  

 

 

"Quỷ Anh không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà hơn nữa vì trời sinh đã thiếu sót nên tính tình cực kỳ biến thái!"  

 

 

"Gã ta thích nhất là đùa bỡn với thân thể của con người, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần rơi vào trong tay của Quỷ Anh thì đề sẽ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"  

 

 

"Thế nên, so với việc rơi vào trong tay gã ta thì chi bằng chúng ta tự sát luôn đi, tránh phải chịu nhiều tra tấn."  


 

 

Vương Vũ Tình nghe thế thì khuôn mặt xinh đẹp thanh tú nhất thời thái nhợt, khẩn tưởng hỏi:  

 

 

"Biến thái đến mức nào?"  

 

 

"Có người nói gã ta thích nhất là nối nhiều người lại với nhau, tạo thành con rết người. Chính là kiểu khâu miệng người này vào khe đít người kia, để cho người đó ăn shit mà sống, nhìn xem xem người đó có thể sống được bao lâu."  

 

 

"Bình thường sẽ là mười người nối liền với nhau, thế nên người cuối cùng phải ăn hết sạch những gì mà chín người đầu đã tiêu hóa..."  

 

 

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"  

 

 

Vương Vũ Tình ngắt lời Diệp Phàm, cô ta nhanh chóng sờ lên mông của mình.  

 

 

Lâm Phong cũng nhíu nhíu mày, cảm thấy hơi buồn nôn.  

 

 

Sao gần đây càng ngày càng nhiều biến thái thế nhỉ!  

 

 

...  

 

 

Đúng lúc này, Quỷ Anh đi đến gần bọn họ còn khoảng mười mét thì dừng lại.  

 

 

Đôi mắt lồi ra của gã ta nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, giọng nói quái dị:  

 

 

"Không ngờ trong thành phố Kim Lăng vẫn còn có cao thủ như mày, đúng là nằm ngoài dự đoán của tao! Sao mày phát hiện ra tao ở sau núi giả?"  

 

 

"Mày quá biến thái! Không xứng nói chuyện với tao."  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 314


 "Dm, nói những chuyện biến thái như vậy, thực sự quá là ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi rồi."  

 

Lâm Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt khó chịu, nhanh chóng xoay người rời đi.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Phàm và Vương Vũ Tình đều ngây dại.  

 

 

Vừa rồi sau khi cô ta nghe lời Diệp Phàm nói xong, đã chuẩn bị tinh thần tự sát cùng với Diệp Phàm để tránh phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo như thế!  

 

 

Kết quả... Chỉ như vậy thôi sao?  

 

 

Adv

"Anh đẹp trai này, anh chắc chắn tên Quỷ Anh này rất mạnh, rất biến thái à?"  

 

 

Vương Vũ Tình hỏi.  

 

 

Diệp Phàm nuốt một ngụm nước bọt, đáp lời:  

 


 

"Căn cứ theo tư liệu thì hẳn là rất khủng bố, rất biến thái mới đúng!"  

 

 

Adv

"Vậy tại sao gã ta vừa lên sân khấu được ba giây thì đã chết rồi?"  

 

 

Diệp Phàm nghe vậy thì im lặng, trong chốc lát không biết nên đáp như thế nào!  

 

 

Anh ta có thể chắc chắn là mình không hề nhìn nhầm, người lùn trước mắt anh ta chính là Quỷ Anh khét tiếng trên web đen, đã từng giết chết một cường giả Tiên Thiên Cảnh!  

 

 

Nhưng vì sao một kẻ mạnh như vậy lại dễ dàng bị giết thế này?  

 

 

"Anh... Rốt cuộc là ai?"  

 

 

Diệp Phàm nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Phong, tinh thần bất định.  

 

 

Anh ta quyết định đợi lát nữa quay về, nhất định phải điều tra thân phận của thanh niên mặc áo trắng này!  

 

 

...

 

Bên kia.  

 

Lâm Phong quay về với Trần Y Nặc và con gái.  

 

 

Trần Y Nặc thấy anh quay lại thì cũng không hỏi vì sao.  

 

 

Nhưng con gái lại rất hưng phấn nhào vào lòng Lâm Phong, vẻ mặt sùng bái nói:  

 

 

"Ba ba, ba thật sự quá đỉnh!"  

 

 

Lâm Phong ôm lấy con gái, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Trần Y Nặc.  

 

 


Trần Y Nặc bất đắc dĩ nói:  

 

 

"Anh quá coi thường con gái mình rồi, em vốn muốn che mắt con bé nhưng con bé không muốn, mà ngược lại còn cực kỳ thích thú xem! Nhất là khi nhìn thấy cảnh anh giết người, con bé càng kích động quơ quơ tay nhỏ nói, anh thật đỉnh!"  

 

 

"Ặc..."  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì hơi ngoài ý muốn.  

 

 

Dưới tình huống bình thường thì khi trẻ con nhìn thấy cảnh máu tanh như vừa rồi đều sẽ khóc mới đúng, nhưng con gái anh không những không sợ mà ngược lại còn rất hứng thú!  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía con gái trong lòng, hỏi:  

 

 

"Con gái ngoan, con không sợ sao?"  

 

 

"Tại sao lại sợ ạ? Con thấy như thế rất vui mà."  

 

 

Vẻ mặt Tiểu Luyến Luyến lộ vẻ kỳ quái.  

 

 

"Đúng đúng đúng, xem rất vui!"  

 

 

Lâm Phong nhéo gò má nhỏ nhắn của con gái, trên mặt nở một nụ cười.  

 

 

Sinh con gái phải giống như Tiểu Luyến Luyến này!  

 

 

Nhìn các biểu hiện trên, tương lai  chắc chắn là con gái sẽ phát triển không có giới hạn, thậm chí có thể còn ưu tú hơn cả người làm ba là anh đây!  

 

 

Chỉ đáng tiếc, hiện tại anh không có nhiều linh thạch để giúp con gái thức tỉnh được thể chất đặc biệt!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 315


 Sau khi rời khỏi sở thú, ba người đi đến trung tâm thương mại Ức Đạt gần đó để ăn lẩu Hải Trung Lao.  

 

 

Sau đó Lâm Phong lại đưa hai mẹ con đến hội Phu Tử đi dạo, mua cho con gái rất nhiều váy đẹp, cũng mua cho Y Nặc một chút đồ sang sức tinh xảo.  

 

 

Một ngày tốt đẹp cứ như thế trôi qua ở những nơi thế này.  

 

 

Mà vì buổi tối hai mẹ con phải bay đến Vân Xuyên cùng với anh vợ Trần Thiên Hủ, nên Lâm Phong chỉ có thể miễn cưỡng đưa con gái và Y Nặc đến sân bay Kim Lăng Lộc.  

 

 

Sảnh sân bay.  

 

 

Trần Thiên Hủ kéo theo một vali đã đợi ở đó từ lâu, vừa nhìn thấy ba người Lâm Phong tới thì vội vàng đi qua đón.  

 

Adv

 

"Thế nào? Đi chơi có vui không?"  

 

 

Trần Thiên Hủ vừa cười vừa nói.  

 

 

"Bác, bọn con đi chơi vui lắm luôn! Ba ba đưa con với mẹ đến sở thú ngắm hổ lớn, ăn lẩu Hải Trung Lao, xong rồi còn đi dạo mua rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp nữa đó."  

 

 

Đôi mắt to của Tiểu Luyến Luyến cười đến mức sắp cong thành vầng trăng khuyết luôn rồi.  

 

Adv

 

Hiển nhiên ngày hôm nay là ngày khiến cho cô bé vô cùng mãn nguyện, cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với cô bé.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phong nói:  

 

 

"Ba ba... Ba mau ngồi xổm xuống đi."  

 

 

Lâm Phong không biết con gái muốn làm gì, nhưng anh vẫn nghe lời ngồi xổm xuống.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến kiễng chân, hôn lên má Lâm Phong một cái rồi vui vẻ nói:  

 

 

"Đây là phần thưởng của ba, có ba ba thực sự là quá tuyệt!"  

 

 

"Ba ba cảm ơn Tiểu Luyến Luyến đã thưởng nhé."  

 

 

Lâm Phong véo cái má nhỏ của con gái, trong lòng thầm thề, sau này nhất định phải ở bên cạnh con gái nhiều hơn.  

 

 

Để con gái mãi mãi vui vẻ như thế này, không phải chịu chút thiệt thòi hay ấm ức gì nữa!  

 

 

Trần Y Nặc thấy cảnh tượng này, chóp mũi cũng chua xót, hơi xúc động muốn khóc.  

 

 

Cô nghĩ tới mười năm qua vất vả, cuối cùng bây giờ cũng coi như là dễ chịu hơn rồi!  

 

 

"Được rồi! Sắp đến giờ rồi, chúng ta phải lên máy bay thôi! Tương lai còn dài mà!"  

 

 

Trần Thiên Hủ vừa cười vừa nói.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến nghe vậy thì có chút không nỡ quay qua nói với Lâm Phong:  

 

 

"Ba ba... Con phải về nhà bà ngoại rồi, khi nào ba rảnh thì tới Vân Xuyên đón con với mẹ nha!"  

 

 

"Sớm thôi! Ba sẽ sớm đến đón hai mẹ con!"  

 

 

Lâm Phong nghiêm túc trả lời.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến nghe vậy thì lập tức vui mừng hớn hở, hài lòng gật đầu.  

 

 

"Lâm Phong, vậy bọn em đi trước đây."  

 

 

Trần Y Nặc dắt tay con gái, quay về phía Lâm Phong nói.  

 

 

"Đi đi! Có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh. Chỉ cần một cuộc điện thoại là anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt em!"  

 

 

"Còn nữa, trở về nhớ giải thích nhẹ nhàng với ba mẹ vợ giúp anh một chút là được, người một nhà không cần phải làm căng quá, có chuyện gì không giải quyết được thì cứ để anh giải quyết."  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Mặc dù trong lòng anh cảm thấy cực kỳ không nỡ, nhưng cũng biết có một số việc cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt!  

 

 

"Lâm Phong!"  

 

 

Trần Y Nặc bỗng nhiên ôm lấy Lâm Phong, đôi mắt ửng đỏ.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 316


 Nhìn bóng lưng ba người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình, Lâm Phong mới chậm rãi thở ra một hơi.  

 

 

Anh đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Phùng Hải ở thương hội Bách Vân.  

 

 

"Alo... Cậu Lâm!"  

 

 

Giọng nói cung kính của Phùng Hải lập tức truyền tới.  

 

 

"Đã chuẩn bị xong 100 viên đá linh bạo chưa?"  

 

 

Adv

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Đã được vận chuyển rồi! Hẳn là tối mai sẽ đến nơi!"  

 


 

"Được! Cảm ơn ông!"  

 

 

"Cậu Lâm khách sáo rồi, cậu đã chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng chứ. Chỉ 100 viên đá linh bạo thôi mà, có nhằm nhò gì đâu!"  

 

Adv

 

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phong quay trở về khách sạn.  

 

 

Sáng ngủ dậy có hơi mệt mỏi, hao tổn quá nhiều nguyên khí, anh dự định quay về nghỉ ngơi một lát, yên lặng chờ ngày mai đến.  

 

 

Trước đó anh cho Vân Trung Thiên ba ngày để điều tra ra kẻ chủ mưu đằng sau!  

 

 

Ngày mai chính là ngày thứ ba!  

 

 

Nếu Vân Trung Thiên và đám người trong liên minh võ đạo vẫn không thể cho anh một lời giải thích thì chắc chắn anh sẽ phải xử lí một vài gia tộc lớn có hiềm nghi ở trong thành phố Kim Lăng!  

 

 

...  

 

 

Bên kia.  

 

 

Trong phòng họp của liên minh võ đạo.  

 

 

Đám người Diệp Thiên Long, Vân Trung Thiên, Vương Nhạc Nhiên và Diệp Phàm đang thảo luận về chuyện đã xảy ra ở trong sở thú!  

 

 

"Tiểu Phàm, con nói có một thanh niên, dùng một cái tát cách hư không đập chết Ải Nhân Vương Quỷ Anh?"  

 

 

Vẻ mặt Diệp Thiên Long nặng nề hỏi.  

 

 

"Con tận mắt nhìn thấy, lẽ nào còn có thể nói dối được sao? Lúc đó con đã chuẩn bị tự sát luôn rồi, kết quả thanh niên áo trắng kia chỉ thuận tay quơ một cái là Quỷ Anh kia đã nổ tung tại chỗ!"  


 

 

"Thậm chí Quỷ Anh còn chưa xuất hiện được quá ba giây!"  

 

 

Trong lòng Diệp Phàm vẫn còn đầy sợ hãi nói.  

 

 

Nhớ tới gương mặt đó của Lâm Phong thì lại càng sợ hãi hơn!  

 

 

Quá mạnh mẽ!  

 

 

Thực sự là quá mạnh mẽ!  

 

 

Nếu không phải thấy tuổi của Lâm Phong không hơn mình là mấy thì thậm chí anh ta còn hoài nghi đối phương là bậc thầy võ đạo!  

 

 

Diệp Thiên Long nghe vậy thì im lặng, đôi mắt sắc bén không ngừng chớp động.  

 

 

Kỹ năng điều khiển linh hồn của Quỷ Anh xảo quyệt bí hiểm, cho dù là ông ta thì đoán chừng cũng phải phí chút sức lực mới có thể khống chế được.  

 

 

Nhưng bây giờ lại có một thanh niên tiện tay một cái đã tát chết Quỷ Anh!  

 

 

Cái này có phải nghĩa là đối phương cũng có thể tát chết mình không?  

 

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thiên Long cảm thấy hoang đường, nhưng cũng không khỏi có chút sợ hãi!  

 

 

Lúc này Vương Nhạc Hiên không nhịn được hỏi:  

 

 

"Cậu Diệp, cậu còn nhớ rõ khuôn mặt của thanh niên mặc áo trắng kia không?"  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 317


Ngay cả Vân Trung Thiên luôn ngồi im không nói gì bên cạnh cũng chau mày!  

 

"Quả nhiên là cậu ấy! Quả nhiên là cậu ấy! Tôi biết ngay mà, ở trong thành phố Kim Lăng này, người có thể có thực lực mạnh như vậy, ngoài cậu Lâm ra thì còn có thể là ai được chứ?"  

 

 

Giọng nói kinh ngạc của Vương Nhạc Hiên không ngừng vang lên, rồi lại nói với vẻ mặt sùng bái:  

 

 

"Tôi vốn cho rằng mình là vô địch ở thành phố Kim Lăng, mãi cho đến ngày nọ cậu Lâm xuất hiện, đã để cho tôi biết, thực ra tôi chỉ là một cái đinh han mà thôi!"

 

“Cậu Lâm?”  

Adv

 

Diệp Thiên Long nhíu mày.  

 

 

“Đúng vậy! Chính là Lâm Phong, cậu Lâm! Ông Diệp, hay là ngày mai chúng ta dừng lại đi! Cậu Lâm quá mạnh, hai chúng ta cộng lại cũng không tát nổi cậu ta một cái đâu!”  

 

 


Vương Nhạc Hiên nói.  

 

 

Adv

“Minh chủ Vương, đừng ăn nói hồ đồ trước mặt chấp pháp Diệp!”  

 

 

Vân Trung Thiên bên cạnh trầm giọng mắng.  

 

 

Vương Nhạc Hiên nghe vậy cười khan một tiếng nhưng cũng không nói gì.  

 

 

Dù sao thì ông ta đã quyết định ngày mai một khi gặp được Lâm Phong sẽ nịnh nọt anh, tuyết đối không thể trở thành kẻ địch với cậu Lâm được!  

 

 

Còn về Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long muốn tìm đường chết, ông ta cũng quản không nổi.  

 

 

“Lâm Phong này, anh ta thực sự mạnh như vậy sao?”  

 

 

Diệp Thiên Long nghi ngờ hỏi.  

 

 

Lần này tới thành phố Kim Lăng, ngoại trừ việc phải điều tra chuyện sát thủ nước ngoài ra, còn một chuyện tiện thể phải làm đó chính là giải quyết Lâm Phong này.  

 

 

“Đúng là rất lợi hại! Nếu không tôi cũng sẽ không báo cáo lên cấp trên!”  

 

 

Vân Trung Thiên cười khổ.  

 

 

Lúc này Diệp Phàm cũng mới phản ứng lại, chẳng trách người thanh niên mặc đồ trắng mà mình thấy trước đó có chút quen mắt, thì ra người này chính là Lâm Phong!  

 

 


Trước khi anh ta tới, đã thấy tấm hình của Lâm Phong giết người ở Giang gia, nhưng lại không để ý lắm!  

 

 

“Cha, nếu như người này chính là Lâm Phong! Con cảm thấy là vẫn không nên đắc tội thì hơn!”  

 

 

Diệp Phàm cũng khuyên nhủ thêm.  

 

 

Diệp Thiên Long gật đầu, nói:  

 

 

“Ngày mai gặp Lâm Phong này, phải xem tình hình cụ thể mới tính được.”  

 

 

Chính vào lúc này, điện thoại của Diệp Thiên Long reo lên.  

 

 

Ông ta nhìn thấy người gọi điện tới, lập tức ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó nghe máy, cười nói:  

 

 

“Ngài tổng chấp pháp, gọi cho tôi lúc này có phải muốn hỏi về sự việc ở sở thú Hồng Sam phải không? Đã được giải quyết rồi ạ! Quỷ Anh của tổ chức Thiên Sát đã bị chúng tôi giết chết!”  

 

 

“Bị các ông giết ư? Diệp Thiên Long, tôi nói ông đi Kim Lăng giải quyết vấn đề, ông lại giải quyết như vậy đó sao?”  

 

 

Đầu đây bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng của ngài tổng chấp pháp.  

 

 

Bởi vì thời điểm này xung quanh rất yên tĩnh, cho nên câu nói này ngay lập tức bị những người trong phòng nghe thấy hết.  

 

 

Vẻ mặt ba người Vân Trung Thiên, Vương Nhạc Hiên, Diệp Phàm đều có chút thay đổi, họ câm như hến, không biết tại sao ngài tổng chấp pháp lại nổi giận như vậy!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 318


Ngài tổng chấp pháp nói với vẻ mặt u ám.  

 

 

“Chuyện này…”  

 

 

Diệp Thiên Long hơi sững người.  

 

 

Vốn dĩ ông ta cũng không thấy có chuyện gì, nhưng được ngài tổng chấp pháp nhắc nhở như vậy, đột nhiên lại cảm thất chuyện này kỳ lạ!  

 

 

Adv

Đúng rồi nhỉ!  

 

 

Với sát thủ đẳng cấp như Quỷ Anh, sao lại có thể thấy vô vị mà đi giết mấy bé gái được chứ?  

 

 


“Các người đã trúng phải kế điệu hổ ly sơn của tổ chức Thiên Sát rồi! Tôi vừa nhận được tin tức, Quỷ Anh chỉ là mồi nhử mà thôi! Sát thủ thực sự là Phong Hành Giả!”  

 

 

“Diệp Thiên Long, lần này tôi thực sự bị ông hại chết rồi! Uổng công tôi tín nhiệm ông như vậy!”  

 

Adv

 

Ngài tổng chấp pháp nói đến cuối câu thì đã có chút uể oải, tinh thần mệt mỏi.  

 

 

“Phong Hành Giả?”  

 

 

Sắc mặt Diệp Thiên Long có chút thay đổi.  

 

 

Phong Hành Giả này là nhân vật còn mạnh hơn cả Quỷ Anh, lực chiến đấu khoảng bậc 4 Tiên Thiên Cảnh, nghe nói hắn biết Ngự Phong Thuật, có thể bay trên không trung trong thời gian ngắn!  

 

 

“Phong Hành Giả đóng giả làm du khách, uy hiếp một chiếc máy bay đi vân Xuyên! Hơn nữa đã giết chết hai cơ trưởng trên máy bay!”  

 

 

“Sau đó, hắn lợi dụng điện thoại vệ tinh đặc chế gọi điện thoại cho tổng bộ, thách thức mấy ngài trong tổng bộ! Khiến họ tức đến suýt chết!”  

 

 

Tổng chấp pháp trầm giọng nói.  

 

 

“Nhưng mà Phong Hành Giả uy hiếp máy bay để làm gì? Chỉ là để giết mấy người bình thường thôi sao?”  

 

 

Diệp Thiên Long vẻ mặt khó hiểu.  

 

 

“Bởi vì trên máy bay có một nhà khoa học vô cùng quan trọng với nước Đại Hạ chúng ta! Nhà khoa học này không chỉ là người phụ trách dự án Tăng Entropy mà còn là người đặt nền móng cho “kế hoạch tu luyện võ thuật sao cho khoa học”!”  

 

 


“Một khi ông ấy xảy ra chuyện, đối với nước Đại hạ chúng ta mà nói….chính là tổn thất không thể gánh nổi…”  

 

 

“Thực ra vì để bảo vệ nhà khoa học này mà toàn bộ tin tức về ông ấy đều bị phong tỏa, cho dù là tôi cũng vừa mới biết được…nhưng không ngờ vẫn xảy ra chuyện!”  

 

 

Ngài tổng chấp pháp thở dài một hơi rồi nói:  

 

 

“Trước khi Phong Hành Giả nhảy xuống máy bay, đã cài đặt máy bay ở chế độ lái tự động, sau hai mươi phút nữa máy bay sẽ va chạm vào núi Thái Sơn, đến lúc đó không chỉ vị trưởng lão kia, mà tất cả mọi người trên máy bay đều sẽ chết!”  

 

 

Nghe hết một loạt lời này, Diệp Thiên Long lập tức trắng bệch, giọng run rẩy nói:  

 

 

“Chẳng lẽ không có cách nào cứu vãn sao?”  

 

 

“Cách cứu vãn? Trừ phi tìm được mấy chục vị tông sư võ đạo, sau đó bay tới đó trong vòng 20 phút, chặn máy bay lại! Nhưng chuyện này không thực tế chút nào!”  

 

 

Ngài tổng chấp pháp bình tĩnh nói hết, rồi lại nói tiếp:  

 

 

“Diệp Thiên Long, chuyện đã như vậy, tôi cũng không nghĩ gì nữa! Tôi gọi điện cho ông là để báo cho ông chuyện này, để ông chuẩn bị tâm lý sẵn!”  

 

 

“Cấp trên đã nổi trận lôi đỉnh, không chỉ ông đâu, đến tôi có khi cũng bị mất chức, ông tự lo liệu đi nhé!”  

 

 

Nói xong, điện thoại cúp máy!  

 

 

Diệp Thiên Long nắm chặt điện thoại, đột nhiên ngã khuỵu xuống đất.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 319


 Đúng lúc này, trong phòng hội nghị có một mẩu tin tức tự động cắt ngang phương tiện truyền thông mới trên màn hình lớn.  

 

 

“Sự việc khẩn cấp, chuyến bay D3445 xảy ra trục trặc, máy bay sắp đâm vào núi ở khu vực XXX, yêu cầu người dân gần đó sơ tán ngay lập tức, sơ tán ngay lập tức!”  

 

 

…….  

 

 

Cùng lúc đó, Lâm Phong vừa trở lại khách sạn, liền nhìn thấy một đám người vây quanh một màn hình lớn trong đại sảnh, không ngừng kinh ngạc kêu lên.  

 

 

“Thôi xong rồi! Xong rồi! Bây giờ khoa học kỹ thuật tiên tiến như thế, sao lại để chuyện như thế này xảy ra! Quá đáng sợ rồi!”  

 

Adv

 

“Theo như tôi biết, chuyến bay D3445 mới hoạt động được hai năm nay, sao lại xảy ra sự cố nghiêm trọng như thế nhỉ?”  

 

 

“Ôi là trời! Chiếc máy bay đó đã ngồi đầy người! Lần này thương vong thực sự nặng nề rồi!”  


 

 

“Hức…cách đó không lâu, vợ tôi chính là ngồi trên chiếc máy bay này đến Vân Xuyên! Nếu sớm biết vậy tôi đã ngăn cô ấy lại!”  

 

 

Adv

…….  

 

 

Vốn dĩ Lâm Phong không chú ý, nhưng nghe thấy câu cuối cùng, vẻ mặt nhất thời thay đổi, lập tức dùng thần thức quét qua từ khóa trên màn hình.  

 

 

“Chuyến bay số hiệu D3445 xảy ra sự cố, sắp gặp tai nạn máy bay! Đây là máy bay chở khách hạng trung bay từ sân bay Lộc Khẩu ở Kim Lăng tới Vân Xuyên lúc 7 giờ 30 tối…”  

 

 

Không ổn!  

 

 

7 giờ 30 tối, Lộc Khẩu tới Vân Xuyên….  

 

 

Đây không phải là chiếc máy bay mà Y Nặc bọn họ đã đi sao?  

 

 

Nghĩ tới đây, tâm can của Lâm Phong trở nên run rẩy!  

 

 

“Không được! Mình tuyệt đối sẽ không để mọi người xảy ra chuyện được!”  

 

 

Lâm Phong nắm chặt nắm đấm.  

 

 

Sau đó lập tức di chuyển tức thời, hóa thành một luồng ánh sáng bay thẳng lên trời.  

 

 

…..

 

Trời đêm mênh mang, ánh sao lấp lánh.  


 

Ở độ cao chừng hai nghìn mét, có một máy bay chở khách đang lấy tốc độ nhanh nhất có thể để lao thẳng về phía ngọn núi ở phía xa.  

 

 

Đây chính là may bay số d3445 từ thành phố Kim Lăng đi tới Vân Xuyên!  

 

 

Lúc này, trên máy bay có gần hai trăm lữ khách đã loạn một đống.  

 

 

Bởi vì trước đó không lâu, có một người bí ẩn dễ dàng mở cửa khoang điều khiển ra tìm kiếm, đánh chết hai cơ trưởng bên trong. Sau khi giết xong hai người đó, hắn đi vào trong cabin, vỗ tay nói lớn:  

 

 

“Các vị! Tôi là Phong Hành giả tới từ bên kia Thái Bình Dương, các người có thể gọi tôi là Phong Thần vĩ đại! Từ giờ trở đi, cuộc sống của các người chỉ còn lại hai mươi phút! Hai mươi phút nữa, máy bay sẽ đụng vào Thái Sơn của Đại Hạ quốc các người! Thoải mái hưởng thụ cuộc vui cuối cùng này đi, phá vỡ quan niệm nhân tính luân lý, bộc phát cái ác sâu trong nội tâm, chơi đi, đừng để cuộc sống mình còn gì tiếc nuối!”  

 

 

“Khặc khặc khặc!”  

 

 

Phong hành giả nói xong, cười một tiếng đầy quái dị rồi mở cửa khoang nhảy thẳng xuống.  

 

 

nhìn thấy vậy, đám người bên trong cabin sợ ngây người!  

 

 

khi bọn họ phản ứng lại, thì trong cabin đã bị áp suất chèn ép, những luồng gió điên cuồng từ bên ngoài ập vào, thổi cho đám người trong máy bay ngã trái ngã phải, suýt nữa đã ngất đi luôn.  

 

 

May mà vào thời khắc mấu chốt, Trần Thiên Hủ Địa Cảnh đỉnh phong vọt tới, đóng cửa khoang lại, lúc này mới giúp mọi người thoát khỏi nguy hiểm!  

 

 

Nhưng điều tiếp theo còn kinh khủng hơn!  

 

 

Hai vị cơ trưởng đã chết, máy bay chở khách bị thiết lập lại quy trình bay thành tự lái, đâm thẳng về phía ngọn núi cách đó hai trăm ki-lô-mét.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 320


 Rất nhiều hành khách hoảng loạn vô cùng, có vài hành khách nữ còn sợ run, ôm đầu gào khóc.  

 

 

Nhìn thấy vậy Tiểu Luyến Luyến ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, hỏi:  

 

 

“Mẹ, có phải chúng ta sắp chết không?”  

 

 

“Đừng nói linh tinh!”  

 

 

Trần Y Nặc lắc đầu, sau đó đưa mắt xin giúp đỡ nhìn anh trai, lại phát hiện sắc mặt anh trai cũng khó coi.  

 

Adv

 

Trần Thiên Hủ thở dài một hơi, vẻ mặt đau khổ:  

 

 

“Em gái, xin lỗi, anh không nên vội vàng đưa em và Tiểu Luyến Luyến về Vân Xuyên như thế. Anh từng nghe qua về Phong Hành giả đó rồi, là một sát thủ hàng đầu trên web đen, thực lực ngang Tiên Thiên Cảnh! Đây cũng là lý do ban nãy anh không ra tay! Nếu hắn ta đã nói như thế, nhất định đã vạch xong kế hoạch hoàn hảo rồi.”  

 


 

“Không có biện pháp gì sao?” Trần Y Nặc hỏi.  

 

 

“Nơi này cách mặt đất chừng hai nghìn mét, dù là võ giả Thiên Cảnh nhảy xuống cũng sẽ thành thịt nát.” Vẻ mặt Trần Thiên Hủ đầy hổ thẹn.  

 

Adv

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì im lặng, nhất thời không biết nên nói gì.  

 

 

Trong đầu cô ấy xuất hiện hình ảnh mình và Lâm Phong bị chia cắt, cả người rét run.  

 

 

Cô ấy và con gái vất vả lắm mới chờ được ánh sáng cuộc đời, vì sao số phận lại giáng cho bọn họ một đòn khủng khiếp thế này nữa?  

 

 

Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên:  

 

 

“Mọi người giữ tỉnh táo trước đã, bây giờ hoảng loạn cũng không để làm gì cả!”  

 

 

Hành khách nghe vậy thì nhìn qua, thấy một thanh niên chừng hai mươi tuổi vừa nói chuyện. Thanh niên mặc quần áo thể thao màu xám, khuôn mặt anh tuấn lại không có chút huyết sắc nào, cho người khác cảm giác rất ốm yếu.  

 

 

“Cậu là ai?” Có người hỏi.  

 

 

“Tôi là Hoa Vân Phi!”  

 

 

Thanh niên tự giới thiệu, sau đó trên gương mặt nhợt nhạt xuất hiện nụ cười nhu hòa, nói:  

 

 

“Đại Đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn chín, thừa một! Một phần biến hóa này cũng là con đường sống! Bất kể là thế cục khó thế nào cũng có thể phá được! Cho nên, còn có hai mươi phút, thay vì đứng đây hoảng loạn, chúng ta nên nghĩ cách vượt qua nguy hiểm này thì hơn.”  

 

 

Nghe đến đây, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không nói gì.  

 

 


Lúc này, một người đàn ông cao to đứng lên, lạnh lùng nói:  

 

 

“Nói thì ai chẳng biết? Nhưng cậu nghĩ thử có biện pháp gì không!”  

 

 

Hoa Vân Phi nhìn người đàn ông. Hắn ta mặc áo cộc màu đen, trên mặt khắc hai chữ boy, không có gì lạ khi tên này là một kẻ chuyên bắt nạt phụ nữ.  

 

 

Người kia không trả lời, quay qua cô gái mặc đồ xanh bên cạnh, nói:  

 

 

“Tiểu Thanh, cô và tôi tới khoang điều khiển xem thử?”  

 

 

“Viện sĩ Hoa, còn cơ thể anh?” Cô gái mặc đồ xanh rất lo lắng.  

 

 

Viện sĩ Hoa?  

 

 

Mọi người trong cabin nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt kì lạ.  

 

 

Cho dù là Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc cũng phải nhíu mày.  

 

 

Thanh niên này mới chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ bệnh tật sao có thể là một viện sĩ được?  

 

 

“Ha ha, lúc nào rồi mà còn suy nghĩ cái này! Nếu không giải quyết vấn đề, hai mươi phút nữa chúng ta đều phải chết.” Hoa Vân Phi cời cười.  

 

 

Tiểu Thanh do dự chốc lát, rồi nghe lời đỡ Hoa Vân Phi vào buồng lái.  

 

 

Những người khác trên máy bay đi theo, muốn xem người này định làm gì.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 321


 “Cậu biết lái máy bay à?” Trần Thiên Hủ kinh ngạc hỏi.  

 

“Trước kia thì không.” Hoa Vân Phi lắc đầu.  

 

 

“Vậy…” Trần Thiên Hủ ngẩn người.  

 

 

“Tôi mới học được thôi! Thực ra lái máy bay cũng không có gì khó, nếu như để tâm học hành thì sẽ nhanh chóng biết nên thao tác thế nào thôi.” Trên gương mặt ốm yếu của Hoa Vân Phi xuất hiện một nụ cười.

 

“Ha ha…”  

 

Adv

Mọi người vây xem bật cười, không ai tin lời Hoa Vân Phi vừa nói!  

 

 

Vừa học được? Đây là câu chuyện rất hài mà bọn họ nghe được.  

 

 

Bọn họ đều nhất trí cho rằng thanh niên trước mặt lái máy bay cũng chỉ là giả vờ nên mới nói như vậy.  

 


 

Chỉ có Trần Thiên Hủ nhíu mày. Anh ta nhìn dáng vẻ của Hoa Vân Phi, không giống như đang nói đùa.  

 

Adv

 

Nhưng chỉ trong mười giây, vô sự tự thông, học được cách lái máy bay cỡ vừa như thế này, đúng là khó mà tin được.  

 

 

“Các người cười cái gì? Hoa viện sĩ trước kia vốn không lái máy bay! Anh ấy không có thời gian học mấy thứ này!” Tiểu Thanh không cam lòng lắm, nói.  

 

 

Cô ấy nói vậy khiến mọi người cười càng to, nhưng không ai châm chọc, dù sao tính mạng của mọi người đều đặt lên vai Hoa Vân Phi!  

 

 

“Các người…”  

 

 

“Được rồi Tiểu Thanh, đừng nói nữa!”  

 

 

Hoa Vân Phi cắt lời Tiểu Thanh, sau đó tiếp tục thao tác.  

 

 

Hiện tại anh ta muốn loại bỏ hình thức lái tự động, khống chế máy bay quay về đường bay cũ, nhưng rõ ràng mã hóa cho hình thức lái tự động vừa bị người kia sửa lại, anh ta cần nhanh chóng phá giải được nó.  

 

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên trán Hoa Vân Phi càng nhiều mồ hôi, sắc mặt càng tái nhợt.  

 

 

“Hoa viện sĩ, cơ thể anh…” Tiểu Thanh lo lắng.  

 

 

Hoa Vân Phi không trả lời, lấy laptop từ trong túi của bản thân ra, kết nối với điều khiển trên máy bay, mười ngón tay nhanh chóng gõ.  

 

 

Đúng lúc này Hoa Vân Phi chợt phun ra một ngụm máu tươi.  

 

 

“Hoa viện sĩ!”  

 

 


Vẻ mặt Tiểu Thanh thay đổi, vội vàng đỡ Hoa Vân Phi.  

 

 

Đám người đứng xem cũng căng thẳng, đại đa số bọn họ chẳng lo gì cho thân thể của Hoa Vân Phi, mà lo rằng nếu Hoa Vân Phi nằm xuống thì ai sẽ khống chế máy bay?  

 

 

“Mẹ nó, mười phút rồi! Đừng có ngất!”  

 

 

“Đúng vậy, mau tỉnh đi, mọi người đều giao tính mạng vào tay cậu đấy!”  

 

 

Có mấy người sốt ruột nói.  

 

 

Trong đó, tên đàn ông khắc chữ boy ban nãy còn lạnh lùng nói:  

 

 

“Mẹ nó đừng giả chết! Mau tắt hình thức lái tự động rồi bay về cho bọn này đi! Nếu không ông đây đánh cho đấy!”  

 

 

“Bốp!”  

 

 

Trần Thiên Hủ tát tên đó bay ra ngoài, sau đó tiến lên đỡ Hoa Vân Phi, hỏi Tiểu Thanh:  

 

 

“Có phải Hoa viện sĩ bị bệnh không?”  

 

 

“Đúng vậy, Hoa viện sĩ mắc chứng ALS, anh ấy vốn ngồi chuyến bay này đến Vân Xuyên để gặp một danh y rồi chữa bệnh, không ngờ lại gặp phải chuyện này! Hu hu, điều kiện cơ thể hiện tại không cho phép anh ấy làm như vậy!” Tiểu Thanh đỏ bừng hai mắt.  

 

 

Từ một năm trước khi cô ấy được cấp trên phái xuống chăm lo ăn mặc ở, đi lại của Hoa Vân Phi, cô ấy đã vô cùng kính phục người đàn ông này.  

 

 

Người ấy quá thông minh, tao nhã, giúp mọi người làm điều tốt, dường như sẽ chẳng bao giờ tức giận.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 322


 Hoa Vân Phi tỉnh táo lại, lau máu tươi bên miệng, rồi lại ghé vào máy tính gõ tiếp. Ngón tay anh ta càng lúc càng chậm, mỗi động tác đều cực kì gian nan.  

 

Thiếu chút nữa thôi, còn một ít nữa thôi!  

 

 

Trong lòng Hoa Vân Phi gào thét, không cam lòng muốn giơ tay lên, nhưng không thể làm nổi!  

 

 

Không phải anh ta không nghĩ tới việc nói cho người khác biết thao tác, nhưng rõ ràng rất ít thời gian, không phải ai cũng giống anh ta, có chỉ số thông minh kinh khủng như vậy!  

 

 

Cuối cùng Hoa Vân Phi xụi lơ trên ghế, thở hổn hển nói:  

 

Adv

 

“Xin… xin lỗi, bệnh của tôi quá nghiêm trọng, hiện tại cơ thể mất tri giác, không thể làm gì.”  

 

 

Mọi người ồ lên.  

 

 


Có người chán nản, có người tức giận nói:  

 

 

“Mẹ nó, cậu đang làm gì thế! Có muốn chết cũng đừng kéo bọn này theo! Mau đứng lên cho tôi!”  

 

Adv

 

“Hay lắm! Ban đầu cho bọn tôi hi vọng, giờ lại bảo không làm được gì? Có người như cậu hả?”  

 

 

“Mau đứng lên!”  

 

 

Một bác gái nhào tới muốn túm lấy Hoa Vân Phi, nhưng bị Trần Thiên Hủ tát bay ra ngoài.  

 

 

“Đủ rồi!”  

 

 

Trần Thiên Hủ lạnh lùng nhìn mọi người, nói: “Còn ai dám nói thêm một câu, tôi sẽ tống đi Tây Thiên luôn! Con mẹ nó mấy người bị sao hả? Người khác nợ gì mấy người à? Hoa viện sĩ cố gắng đến hộc cả máu, các người có quyền gì trách người ta? Các người là một đám súc sinh sao?”  

 

 

Nghe tới đây, mọi tiếng ầm ĩ đều yên tĩnh lại.  

 

 

Một đám người vẻ mặt tái nhợt, môi tím bầm, cơ thể run lẩy bẩy.  

 

 

Sau cơn điên cuồng, chỉ còn lại sự hoảng loạn.  

 

 

Đối mặt với cái chết, không ai có thể bình thản nổi!  

 

 

“Còn có ba phút nữa.”  

 

 

Lúc này đột nhiên có người nói vậy, khiến mọi người đều tuyệt vọng.  

 

 

“Không, tôi không muốn chết!”  

 

 

“Hu hu, vì sao lại làm thế với tôi!”  

 

 

Thậm chí đã có người lấy giấy bút ra viết di thư.  

 

 

Hoa Vân Phi nhìn thấy vậy, cực kì hổ thẹn.  

 

 

Nếu như cơ thể anh ta cho phép, đương nhiên sẽ giúp mọi người được sống, nhưng tiếc là…  

 

 

“Hoa viện sĩ, anh mệt thì nghỉ ngơi đi, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ nghỉ ngơi hẳn hoi cả, cả đời này của anh mệt mỏi quá rồi.” Tiểu Thanh đỏ măt đắp một cái chăn lên người Hoa Vân Phi.  

 

 

Hoa Vân Phi chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh cả đời này của mình!  

 

 

Thân là người của nhà họ Hoa, một võ đạo thế gia ở thủ đô, vốn được nhận vinh quang vô hạn, nhưng vì trời sinh kinh mạch nhỏ hẹp, không thể tu võ, nên bị gia tộc loại bỏ!  

 

 

Cha mẹ vì anh ta mà ra đại dương mênh mông tìm Long Huyết Thảo có thể rèn kinh mạch trong truyền thuyết, kết quả gặp tai nạn nên bỏ mình!  

 

 

Anh ta không cam lòng!  

 

 

Anh ta muốn nghịch thiên cải mệnh!  

 

 

Anh ta muốn tìm con đường khác để tu võ!  

 

 

Để cho những người bị như anh ta cũng có thể tu võ!  

 

 

Để cho đám người trong gia tộc kia biết, Hoa Vân Phi trước nay chưa từng là kẻ vô dụng!  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 323


"Y Nặc, lần này chúng ta thực sự xong rồi!"  

 

 

Trần Thiên Hủ đau đớn nói.  

 

 

Trần Y Nặc cũng nắm tay con gái thật chặt, im lặng không nói gì.  

 

 

Cô không sợ chết, chỉ là có chút luyến tiếc Lâm Phong mà thôi!  

 

 

Cô và Lâm Phong đã trải qua trăm cay nghìn đắng, khó khăn lắm mới có thể đến được với nhau...  

 

 

Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến bỗng nhiên ngơ ngác nói:  

 

Adv

 

"Mẹ... Mẹ nhìn kìa, bên ngoài có người chim."  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì hơi sửng sốt, cô lập tức ngẩng đầu nhìn lên.  

 

 


Xuyên qua tấm tủy kinh vừa dày vừa nặng, có thể loáng thoáng nhìn thấy một người đang lơ lửng trên không trung, nhưng bởi vì trời quá tối nên không thể nhìn rõ đó là ai.  

 

 

"Đạp hư không mà tới, cao thủ võ đạo! Nhất định là bên trên đã phái người tới cứu chúng ta rồi!"  

 

 

Adv

Trần Thiên Hủ thất thanh nói.  

 

 

Cùng lúc đó, những người khác trong khoang máy bay cũng chú ý đến cảnh tượng này, trên khuôn mặt tuyệt vọng hiện lên vẻ kinh hãi.  

 

 

"Con mẹ nó, chuyện gì thế này? Sao lại có người bay bên ngoài!"  

 

 

"Không phải là thần tiên đó chứ!"  

 

 

"Huhu... Chắc chắn là thần tiên, là thần tiên tới cứu chúng ta rồi! Thật tốt quá!"  

 

 

....  

 

 

"Hoa viện sĩ, ông mau nhìn bên ngoài kìa!"  

 

 

Vẻ mặt Tiểu Thanh tràn đầy khiếp sợ.  

 

 

Hoa Vân Phi chậm rãi mở mắt nhìn qua, sau khi thấy bóng người lơ lửng bên ngoài thì trong mắt xẹt qua một tia kỳ dị.  

 

 

Đúng lúc này, bóng ngươi kia biến mất.  

 

 

Ngay sau đó, máy bay như bị thứ gì đó tóm lấy rồi nhanh chóng rơi xuống, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hoàn toàn hạ cánh xuống một ruộng hoang trống trải.  

 

 

"Rầm rầm rầm!"  

 

 

Máy bay và mặt đất va chạm nhau, tạo ra tiếng động lớn làm rung chuyển đất trời.  

 

 

Nhất thời khói bụi bay tứ tung, hoa lửa bắn ra bốn phía.  

 

 

Đám người trong khoang máy bay hoa mắt chóng mặt vì quán tính mạnh mẽ, thậm chí còn nôn thẳng ra khoang, chật vật không chịu nổi.  

 

 

Một phút sau.  

 

 

"Rầm!"  

 

 

Cửa máy bay bị người bên ngoài đá văng, Lâm Phong vọt vào trong.  

 

 

Anh liếc mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn, sau đó tập trung về phía Trần Y Nặc và con gái, thấy hai mẹ con không sao thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

 

 

"Lâm... Lâm Phong!"  

 

 

Trần Y Nặc nhìn thấy người đến, ánh mắt ngơ ngác ngỡ ngàng.  

 

 

"Là ba ba! Ba ba tới cứu chúng ta rồi!"  

 

 

Tiểu Luyến Luyến vui sướng vẫy tay bé nhỏ.  

 

 

Lâm Phong sải bước tiến về phía trước, ôm chặt lấy Y Nặc và con gái, dịu dàng an ủi:  

 

 

"Không sao, không sao!"  

 

 

"..."  

 

 

Trần Y Nặc cũng không nói gì, cô chỉ ôm lấy Lâm Phong, trong đôi mắt xinh đẹp điểm xuyết ánh sáng.  

 

 

Đây chính là người đàn ông của cô!  

 

 

Cho dù cô gặp phải nguy hiểm gì thì người đàn ông này cũng đều sẽ chạy tới!  

 

 

Lúc này Trần Thiên Hủ bên cạnh mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc khó tin nói:  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 324


Trần Thiên Hủ đè nén kích chấn động trong lòng, vội vàng đi theo.  

 

Mà sau khi mấy người đi không lâu, có bảy võ giả đáng sợ lao từ nơi xa đến.  

 

 

Cầm đầu là một ông già, mái tóc lấm tấm bạc, khuôn mặt nghiêm nghị, đây chính là một trong hai vị tổng chấp pháp của tỉnh Giang Nam - Long Ngạo Thiên.  

 

 

Mà phía sau Long Ngạo Thiên có sáu người.  

 

 

Sau người còn lại là người chấp pháp sáu thành phố ở Giang Nam, Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long cũng xuất hiện ở trong đó!  

 

 

"Ngài tổng chấp pháp, sao trông cái máy bay này có vẻ không bị hư hại gì nhiều nhỉ?"  

 

Adv

 

Diệp Thiên Long liếc mắt nhìn hiện trường, kinh ngạc khó tin nói.  

 

 

Sau khi bọn họ phát hiện máy bay rơi qua radar định vị đã lập tức chạy tới cứu viện, xem xem có thể cứu được vài người sống sót hay không!  

 

 


Nhưng không ngờ máy bay vậy mà lại vẫn còn nguyên vẹn!  

 

 

Đây có phải có nghĩa là tất cả người bên trong đều còn sống không?  

 

Adv

 

"Lẽ nào trong thời điểm quan trọng, có người khống chế được máy bay, để máy bay bình an đáp xuống chăng?"  

 

 

Vân Trung Thiên suy đoán nói.  

 

 

"Năng lực làm việc của hai người quả thật là quá kém! Thay vì chỉ đứng đây đoán mò, thì chẳng phải qua đó nhìn thử một cái là sẽ biết sao?"  

 

 

Người chấp pháp của thành phố Kinh Hàng - Mã Đông Phong cười mỉa một tiếng.  

 

 

"Mã Đông Phong, ông có ý gì? Rõ ràng chuyện này có gì đó kỳ quái, ai biết bên trong có mai phục hoặc là bom mà người phong hành đã sắp đặt từ trước hay không chứ?"  

 

 

Diệp Thiên Long hừ lạnh một tiếng.  

 

 

"Nhát như cáy! Xứng đáng làm người chấp pháp sao?"  

 

 

Vẻ mặt Mã Đông Phong kinh thường, sau đó cung kính nói với Long Ngạo Thiên:  

 

 

"Ngài tổng chấp pháp, để tôi dẫn đầu lên nhìn thử xem!"  

 

 

"Cẩn thận chút, đề phòng có bẫy!"  

 

 

Long Ngạo Thiên dặn dò.  

 

 

"Rõ!"  

 

 

Người phong hành kia, sẽ làm việc thế nào?  

 

 

Rất nhanh.  

 


 

Ông ta đã đi đến trước máy bay, đang chuẩn bị mở khoang ra thì đúng lúc này, một đám hành khách vừa tỉnh táo lại đã nhao nhao vọt ra từ bên trong. Người đàn ông cao to mặc đồ đen xông ra đầu tiên!  

 

 

"Tại sao các người đều còn sống?"  

 

 

Mã Đông Phong hơi nheo mắt lại!  

 

 

"Mẹ! Ông nói chuyện kiểu gì thế? Ước gì chúng tôi đều chết hết à? Chó má!"  

 

 

Người đàn ông cao to mặc đồ đen mắng.  

 

 

"Cậu..."  

 

 

Trong mắt Mã Đông Phong xẹt qua một luồng sát ý, trong đầu ông ta ghi nhớ kỹ khuôn mặt của người mặc áo đen này.  

 

 

"Cậu cậu cái gì? Đúng là đồ ngu! Có tin ông đây dẫn người đến đánh chết ông không?"  

 

 

Người đàn ông mặc đồ đen khinh thường nói.  

 

 

Cả người Mã Đông Phong run lên, hận không thể tát chết người đàn ông trước mặt này!  

 

 

Nhưng đúng vào lúc này, Long Ngạo Thiên đã đi tới.  

 

 

"Haha, chúng tôi đến từ quân khu Kim Lăng. Chúng tôi nhận được tin tức máy bay này bị bọn khủng bố uy hiếp, sao mọi người lại bình an đáp xuống đây vậy?"  

 

 

Long Ngạo Thiên mỉm cười hỏi.  

 

 

Người đàn ông cao to mặc đồ đen nghe vậy thì lập tức thu hồi vẻ mặt ngạo mạn lại, cung kính nói:  

 

 

"Hóa ra là người của quân khu! Vừa rồi có thần tiên đã tới cứu chúng tôi!"  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top