Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 185


“Tôi tin rằng mọi người đều biết rất rõ công dụng của đạn linh bạo! Nên là tôi sẽ không giới thiệu từng cái nữa.”  

 

 

“Lần này tổng cộng có ba viên đạn linh bạo! Giá khởi điểm 100 triệu, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 10 triệu, mọi người có thể ra giá!”  

 

 

Nghe người bán đấu giá nói, không ít người trong hội trường đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn.  

 

 

Đạn linh bạo chứa đựng sức mạnh của trời đất, một khi phát nổ, có thể uy hiếp đến cường giả Thiên Cảnh!  

 

 

Có được món này tuyệt đối có thể bảo vệ được sự an toàn của bản thân.  

 

 

“Tôi ra giá 100 triệu!”  

 

Adv

 

“Tôi trả 150 triệu!”  

 

 

“300 triệu!”  

 

 

Mọi người trong hội trường lần lượt ra giá.  

 

 

Có thể thấy được trong giới võ đạo, đạn linh bạo quả thực rất được ưa chuộng, chỉ trong thời gian ngắn thôi mà báo giá đã lên tới 300 triệu!  

 

Adv

 

Gần như là một viên 100 triệu!  

 

 

“400 triệu!”  

 

 

Lúc này, Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

Anh nhất định phải có được đạn linh bạo.  

 

 

Đàm Thiên Hồng bên cạnh nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình, cảm thấy có chút đau lòng, nhưng cũng không nói gì nhiều.  

 

 

“Một tỷ!”  

 

 

Giang Quân Lâm chính là đang đợi Lâm Phong.  

 

 

Thời khắc nhìn thấy Lâm Phong ra giá, anh ta lập tức tăng giá theo!  

 

 

Có điều dường như anh ta cũng sợ Lâm Phong gây phiền phức cho mình, cho nên cười lớn nói:  

 

 

“Haha…cuối cùng gặp được rồi! Trước đó rất lâu tôi đã muốn mua đạn linh bạo rồi!”  

 

 

Khi Giang Quân Lâm ra giá, cả hội trường lập tức trở nên im lặng.  

 

 

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu!  

 

 

Đạn linh bạo tuy hiếm có, nhưng giá trên thị trường cũng chỉ khoảng 100 triệu một viên mà thôi!  

 

 

Sao anh ta lại bỏ ra hơn 300 triệu để mua chứ?  

 

 

Đồ thần kinh!  

 

 

Giang Quân Lâm này tuyệt đối bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh nặng!  

 

 

“1 tỷ 100 triệu”  

 

 

Lâm Phong mặt không chút biểu cảm nói.  

 

 

“Haiz! Thực sự là tôi rất muốn nhường cho anh, nhưng tôi quá cần đạn linh bạo này, cho nên tôi chỉ có thể ra giá 1 tỷ 200 triệu!”  

 

 

Giang Quân Lâm làm bộ làm tịch nói.  

 

 

“Nếu như anh đã cần đạn linh bạo này như vậy, vậy thì tôi nhường cho anh! Dù sao thì của anh cũng là của tôi mà, như nhau cả.”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

Giang Quân Lâm nghe được lời này thì sắc mặt tối sầm lại, trong lòng suy nghĩ về ý tứ trong câu nói này của Lâm Phong.  

 

 

Cái gì gọi là của anh cũng là của tôi chứ?  

 

 

Câu này sao nghe có vẻ kỳ kỳ?  

 

 

…….  

 

 

Khi buổi bán đấu giá vừa kết thúc.  

 

 

Giang Quân Lâm là người đầu tiên bước ra ngoài, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 186


 

Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ chần chừ một lúc rồi đi theo.  

 

 

Dù sao thì ngày mai còn phải nhờ thầy thuốc Dược Vân chữa trị cho Tiểu Luyến Luyến, cho nên bây giờ tất nhiên không thể tranh cãi với Giang Quân Lâm được.  

 

 

Khi Giang Quân Lâm dẫn đầu rời đi, những người khác ở buổi đấu giá cũng lần lượt lựa chọn ra về.  

 

 

Một hội trường vốn còn rất náo nhiệt, rất nhanh đã yên ắng trở lại.  

 

 

Đàm Thiên Hồng nhìn thời gian, bây giờ đã hơn 9 giờ tối rồi, nên đã tiến lên cười nói:  

 

 

Adv

“Ngài Lâm, chúng ta cũng đi thôi?”  

 

 

“Mấy người đi trước đi! Tôi vẫn còn chút việc.”  

 

 


Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

“Ngài Lâm, không lẽ là ngài muốn….”  

 

 

Adv

Đàm Thiên Hồng nuốt nước bọt.  

 

 

Ông ta thấy rằng, rất có thể Lâm Phong muốn đuổi theo Giang Quân Lâm để cướp lại đạn linh bạo.  

 

 

“Ngày mai hẵng đi càn quét Giang gia, bây giờ tôi có việc khác phải làm.”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe vậy lại nuốt nước bọt, cũng không dám hỏi nhiều.  

 

 

Sau khi chào Lâm Phong một tiếng liền dẫn theo hai người Thái Văn và Điền Bân rời đi.  

 

 

Sau khi đợi ba người họ rời đi, Lâm Phong dùng thần thức quét qua hội trường đấu giá, sau đó nhắm chuẩn một hướng, bước nhanh qua phía đó.  

 

 

Không bao lâu, anh đã tới một văn phòng đằng sau hội trường đấu giá.  

 

 

Trong văn phòng, Phùng Hải đang thì thầm điều gì đó với một mỹ nữ mặc sườn xám quần tất đen.  

 

 

Nhìn thấy Lâm Phong đi vào, lập tức lúng túng đứng dậy nói:  

 

 

“Ngài Lâm, sao ngài lại vào đây!”  

 

 

Trong lúc bối rối, trong lòng cũng có một chút nghi hoặc.  

 

 

Vị trí văn phòng này của mình rất bí mật, là nơi ông ta thường dùng để ngủ, sao Lâm Phong có thể tìm tới được?  

 

 

Chắc không phải là những người khác trong thương hội nói!  

 

 

Bởi vì nếu như vậy, người của thương hội nhất định sẽ báo cho mình biết trước, để bản thân còn chuẩn bị.

 

“Ông Phùng, đúng là gừng càng già càng cay đấy!”  

 

Lâm Phong liếc nhìn người đẹp mặc sườn xám quần tất đen, lạnh lùng nói.  

 

 

“Chà chà…”  

 

 

Phùng Hải đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng, sau đó nghiêm nghị nói với cô người đẹp mặc quần tất màu đen:  

 

 

“Còn không mau lui ra đi! Lần sau nếu còn không hoàn thành được thành tích thì cô đừng có làm việc ở đây nữa!”  

 

 

“Vâng…tôi biết, tôi biết rồi!”  

 

 

Người đẹp mặc sườn xám tất đen bối rối chỉnh lại quần áo, vội vàng chạy ra khỏi văn phòng.  

 

 

Nhìn theo người đẹp rời đi, sắc mặt Phùng Hải mới tự nhiên trở lại, mỉm cười giải thích:  

 

 

“Ngài Lâm chớ có hiểu lầm, cô bé này mới tới đây, không hiểu chuyện! Tôi nhân lúc thời gian rảnh, chỉ dạy cô ta đôi chút mà thôi !”  

 

 

Sau đó, ông ta bắt đầu mời Lâm Phong ngồi xuống, tự mình rót trả.  

 

 

“Chúng ta đều là đàn ông, ông cũng không cần phải giải thích với tôi, thứ cần hiểu tôi đều hiểu mà, tôi tới tìm ông, là vì muốn hỏi một vài chuyện!”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

“Ngài Lâm, cứ nói đừng ngại!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 187


 “Nếu ngài Lâm muốn cái này, vậy có thể đi Vân Xuyên tìm thử xem.”  

 

 

Phùng Hải đều đã nói hết những gì mình biết.  

 

 

Những chuyện này cũng không phải bí mật gì, không cần thiết phải giấu diếm!  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì trong lòng xúc động.  

 

 

Trước kia lúc còn học đại học, anh có xem qua một vài cuốn tiểu thuyết đô thị, trong đó từng đề cập tới tình tiết dùng đá đánh bạc.  

 

 

Một số nhân vật chính lợi hại, thường có thể cắt ra được một vài thứ tốt từ một số phôi đá gốc!  

 

Adv

 

Trong đó không thiếu những loại linh thạch cực phẩm!  

 

 

Thật không ngờ trong thế giới thực, lại cũng có cách nói như vậy!  


 

 

Xem ra quả thực mình phải dành thời gian tới Vân Xuyên một chuyến mới được.  

 

 

“Tôi còn có một câu hỏi nữa, cuộn vải cũ rách nát vừa bán đấu giá kia, là ai đem tới bán đấu giá?”  

 

Adv

 

Lâm Phong lại hỏi.  

 

 

Nghe đến câu hỏi này, sắc mặt Phùng Hải đột nhiên có chút căng thăng, cười khan một tiếng nói:  

 

 

“Ngài Lâm, ngài hỏi chuyện này làm gì?”  

 

 

“Không có gì, chỉ là tò mò! Ông nói thật cho tôi biết là được!”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

“Chỉ là một võ giả bình thường đem tới bán đấu giá, không có gì đặc biệt.”  

 

 

Phùng Hải nói.  

 

 

Lâm Phong liếc mắt nhìn Phùng Hải, đột nhiên đổi qua chuyện khác, nhẹ nhàng nói:  

 

 

“Ông Phùng, mặc dù ông là võ giả Hậu Thiên Cảnh, nhưng có vẻ như thể lực chả ra làm sao! Có phải là do lúc còn trẻ phóng túng quá không? Có phải bây giờ làm chuyện kia kiên trì không được vài giây đúng không?”  

 

 

“Ngài Lâm, ngài….”  

 

 

Phùng Hải có chút kinh ngạc.  

 

 

Quả thực ông ta có vấn đề về mặt này, nhưng trước giờ chưa từng nói với ai.  

 

 

Vậy thì sao Lâm Phong lại biết được?  


 

 

“Ông quên cảnh tượng trước kia tôi ở dưới núi nắn xương cho người ta rồi sao? Về mặt y học, tôi cũng có am hiểu đôi chút.”  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn Phùng Hải, lại nói:  

 

 

“Tôi cũng không vòng vo với ông nữa!”  

 

 

“Tình trạng này của ông, trong trung y gọi là lâm môn tạ ân, trên đời này, người có thể chữa khỏi cho ông, trừ tôi ra có lẽ cũng không có người thứ hai đâu!”  

 

 

“Hãy thành thật trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi, tôi có thể cân nhắc việc giúp ông chữa trị.”  

 

 

Phùng Hải nghe được lời này trong lòng vô cùng sửng sốt.  

 

 

Lâm môn tạ ân?  

 

 

Từ này quả thực vô cùng phù hợp với triệu chứng của ông ta.  

 

 

Lưỡng lự trong chốc lát, Phùng Hải hạ thấp giọng nói:  

 

 

“Ngài Lâm, tôi có thể nói với ngài, nhưng chuyện này ngài tuyệt đối không được truyền ra ngoài, nếu không không chỉ là ngài, đến cả tôi cũng chết!”  

 

 

“Ông cứ việc nói!”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

“Là như thế này, cuộn vải đó là của một lão quái vật đem tới bán đấu giá, chỉ là muốn tìm ra người có thể nhận ra được cuộn vải này!”  

 

 

Phùng Hải hạ giọng nói.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 188


 “So với uy lực mà trước kia ngài phóng thích ra với tôi ở dưới núi còn đáng sợ hơn!!! Đoán chừng ít nhất cũng là Tiên Thiên Cảnh!”  

 

 

“Loãi quái vật này đã bán đấu giá vật phẩm này rất nhiều lần rồi! Lần này tới thành phố Kim Lăng, người bên phía tổng bộ còn đặc biệt dặn dò tôi, nói tôi tiếp đãi chu đáo! Không được đắc tội!”  

 

 

Phùng Hải nói một mạch rất nhiều lời.  

 

 

Sau khi nói xong, ông ta không khỏi lau mồ hôi trên trán.  

 

 

Bởi vì cho dù lúc này đề cập tới lão già mặc áo đen, trong lòng ông ta vẫn có chút hoảng sợ!  

 

 

Adv

Thực sự quá mạnh!  

 

 

Trước giờ ông ta chưa gặp qua tồn tại nào mạnh đến vậy!  

 

 

Bản thân đường đường là cao thủ bậc ba Hậu Thiên Cảnh, vậy mà trước mặt ông ta lại không khác gì sâu kiến!  

 

 

“Bán đầu giá rất nhiều lần là ý gì?  

 

 

Adv

Lâm Phong nắm lấy điểm mấu chốt.  

 

 

“Chuyện này…”  

 

 

Phùng Hải có chút khó xử, tựa hồ không muốn nói tới điều này, nhưng nghĩ tới bệnh của mình, nên vẫn nói:  

 

 

“Nói thật là bất kể ai mua cuộn vải kia, lão quái vật đều sẽ đích thân tìm tới, mục đích chính là để biết được tác dụng của cuộn vải đó. Trước đó có mấy người võ giả thế gia mua được, nhưng cuối cùng đều bị diệt cả gia tộc.”  

 

 

Nói tới đây, Phùng Hải lại cười khan một tiếng:  

 

 

“Cho nên, ngài Lâm may mắn vừa rồi ngài không mua! Nếu không người gặp xui xẻo lại chính là ngài đấy!”  

 

 

“Người đời đều nói thương hội Bách Vân các ông rất công bằng, xem ra cũng chẳng ra sao cả! Những chuyện lừa gạt người mua như thế này mà cũng làm ra được.”  

 

 

Lâm Phong cười lạnh một tiếng.  

 

 

“Thế giới này chính là như vậy! Trước kia ngài Lâm không phải cũng nói rồi sao? Sức mạnh chính là quy tắc, bọn tôi không thể đắc tội với lão quái vật kia, cho nên chỉ có thể qua lại thân thiết với ông ta thôi!”  

 

 

Phùng Hải tỏ vẻ không đồng ý, sau đó lại có chút hả hê nói:  

 

 

“Thời gian này có lẽ Giang gia sẽ thảm lắm đây!”  

 

 

Lâm Phong đang chuẩn bị nói, nhưng đột nhiên lúc này nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức đứng lên, trầm giọng hỏi:  

 

 

“Nói như vậy, lão quái vật kia bây giờ đang đuổi theo Giang Quân Lâm rồi?”  

 


 

“Chắc là vậy đấy!”  

 

 

Phùng Hải gật đầu.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, không nói thêm lời nào lập tức xông ra ngoài.  

 

 

Giang Quân Lâm có chết hay không cũng chẳng sao cả!  

 

 

Quan trọng là Y Nặc và Trần Thiên Hủ đã đến cùng Giang Quân Lâm.  

 

 

Nếu như lão quái vật ra tay với Y Nặc….  

 

 

Nghĩ tới đây, toàn thân Lâm Phong lạnh ngắt.  

 

 

“Này này này, ngài Lâm, bệnh lâm môn tạ ân của tôi, ngài vẫn chưa chữa trị giúp tôi mà!”  

 

 

Sắc mặt Phùng Hải cũng thay đổi, vội vàng đuổi theo.  

 

 

Thế nhưng làm gì còn thấy bóng dáng của Lâm Phong nữa?  

 

 

…….  

 

 

Thời gian quay lại 10 phút trước.  

 

 

Trên một con đường xã dưới núi, một chiếc Mercedes-Benz gls450 đang lao đi như bay.  

 

 

“Giang Quân Lâm, anh lái nhanh như vậy làm gì?”  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 189


 Tuy rằng cho dù xảy ra tai nạn, anh ta cũng sẽ không sao, nhưng em gái anh ta thì không!  

 

Em gái anh ta chỉ là một người bình thường, không thể nào chịu nổi va chạm quá lớn!  

 

 

“Lâm Phong kia không phải hạng tốt đẹp gì, đương nhiên tôi phải tránh xa anh ta!”  

 

 

Giang Quân Lâm nắm chắc tay lái, bình tĩnh nói.  

 

 

“Nếu đã như thế, sao anh còn muốn đấu giá với anh ta? Có phải não anh tàn không vậy?  

 

 

Trần Thiên Hủ cảm thấy Giang Quân Lâm thực sự ngu ngốc.  

 

Adv

 

“Tôi não tàn?”  

 

 

Giang Quân Lâm cười lạnh một tiếng, không trả lời nữa.  

 

 


Anh ta biết tâm trạng hiện giờ của mình quả thực có chút không ổn, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.  

 

 

Trần Thiên Hủ thấy vậy còn muốn nói gì đó.  

 

Adv

 

Nhưng chính vào lúc này, anh ta phát hiện một lão già mặc áo đen xuất hiện ở giữa con đường phía trước, không khỏi lên tiếng nói:  

 

 

“Cẩn thận, phía trước có người!”  

 

 

“Có người thì liên quan gì tới tôi? Khuya thế này không đi ngủ, chạy ra một nơi như thế này đứng giữa đường, bị tôi tông chết cũng đáng đời!!!”  

 

 

Giang Quân Lâm lạnh lùng trả lời, trực tiếp nhấn mạnh ga đâm thẳng qua.  

 

 

Khoảnh khắc này, tốc độ gần như đạt tới 200km/h!  

 

 

Sức cản của gió cực lớn, làm cho cửa sổ xe gầm lên.

 

Vốn dĩ lão già mặc áo đen tưởng rằng chiếc xe đã dừng lại khi ông ta đang ở ngay giữa đường, nào ngờ đối phương không những không dừng lại, mà lại còn tăng tốc đâm thẳng tới.  

 

Điều này khiến ông ta hơi kinh ngạc.  

 

 

"Thú vị đấy! Ta thích những người trẻ tuổi hung ác thế này. Giống ta hồi trẻ y như đúc."  

 

 

Lão già mặc áo đen hơi nhếch miệng.  

 

 

Đối mặt với chiếc ô tô lao tới với vận tốc 200km/h, ông ta lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, khi xe sắp đến, ông ta mới từ tốn duỗi tay phải ra.  

 

 

Chuyện gì thế này?  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, Giang Quân Lâm, Trần Y Nặc, Trần Thiên Hủ ở trên xe, con ngươi cả ba người họ đều hơi co lại.  

 

 

Lão già này chán sống rồi sao?  

 

 


Ngay sau đó.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Đầu xe Mercedes và tay phải của lão già đâm mạnh vào nhau, tạo nên một tiếng nổ vang rung trời.  

 

 

Sau đó, trong một âm thanh nghiền ép thật mạnh.  

 

 

Ba người chỉ cảm thấy như chiếc xe va phải cột sắt vậy.  

 

 

Dùng mắt thường cũng có thể thấy toàn bộ đầu xe đã bị chèn nát, mui xe và động cơ cũng bị nghiền thành từng mảnh.  

 

 

Mà dưới quán tính lớn như thế.  

 

 

Cho dù có Trần Thiên Hủ che cho, Trần Y Nặc vẫn bị va mạnh vào hàng ghế trước, trên trán lập tức đầy máu tươi, máu chảy xuống gương mặt cô ấy, trông mà đau!  

 

 

"Em gái!"  

 

 

Trần Thiên Hủ hoảng sợ, vội vàng cầm máu cho Trần Y Nặc.  

 

 

Mặt mày Trần Y Nặc tái nhợt, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết lên, giữa cổ họng lại có một mùi tanh tanh, cô ấy không kìm được mà hộc ra một ngụm máu tươi.  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Lão già áo đen kia lại thẳng tay nâng chiếc Mercedes đã vỡ nát chẳng còn gì kia lên.  

 

 

Chiếc xe Mercedes nặng gần ba tấn, vậy mà lại như món đồ chơi trong tay ông ta vậy!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 190


Giang Quân Lâm lập tức mở cửa xe nhảy ra đầu tiên.  

 

 

Trần Thiên Hủ ôm em gái nhảy theo sau.  

 

 

Ba người cùng nhìn về phía lão già mặc áo đen, vẻ mặt vô cùng khó tin.  

 

 

Quá mạnh!  

 

 

Dùng một tay chặn lại chiếc xe việt dã nặng gần ba tấn đang chạy với tốc độ 200km/h.  

 

 

Sức mạnh thế này thật đúng là đáng sợ!  

 

Adv

 

Trần Thiên Hủ tự hỏi, bản thân anh ta cũng có thể làm được, nhưng chắc chắn không thể nào nhẹ bẫng như lão già mặc áo đen này được, thậm chí ông ta còn chẳng thèm cử động tí nào!  

 

 

"Ông là ai? Sao nửa đêm lại ra đây chặn chúng tôi?"  

 

 

Giang Quân Lâm u ám hỏi.  

 

 

"Chàng trai trẻ, tâm địa ác độc thật đó! Còn muốn đâm chết ta nữa!"  

 

 

Adv

Đôi mắt của lão già mặc áo đen nhìn chằm chằm vào Giang Quân Lâm, dưới ánh trăng mờ ảo, trong đôi mắt tang thương ấy hiện lên một tia sáng ma quái.  

 

 

"Hiểu lầm rồi, mới nãy tôi đang nhìn điện thoại, không để ý tới ông!"  

 

 

Giang Quân Lâm cố nặn ra nụ cười trên mặt.  

 

 

Sức mạnh của lão già mặc đồ đen này sâu không lường được, không thể nào nhìn thấu!  

 

 

Nếu biết trước lão già này mạnh như thế thì chắc chắn lúc nãy anh ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.  

 

 

Tiếc là bây giờ mới nói những điều này thì đã muộn rồi!  

 

 

"Vừa chơi điện thoại vừa đạp mạnh ga sao? Cũng may mà sức khỏe của lão già ta đây cường tráng, nếu không thì cũng bị cậu đâm cho nhão nhoét rồi."  

 

 

Lão già áo đen nhẹ nhàng giơ chiếc ô tô lên quẳng ra xa mấy chục mét.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Ô tô va vào một tảng đá lớn rồi lập tức nổ tung, ngọn lửa cháy bùng lên.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Cả ba người Giang Quân Lâm, Trần Thiên Hủ, Trần Y Nặc đều hơi biến sắc, trong lòng căng thẳng.  

 

 

"Tôi có thể xin lỗi ông!"  

 

 

Giang Quân Lâm cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, vừa cười vừa nói.  

 


 

"Xin lỗi? Một từ quen thuộc thật đấy!"  

 

 

"À... Nhớ rồi, lần trước cũng có một người nói như thế với ta, đến giờ cả nhà tên đó đã bị ta giết hết rồi, đến cả hai con chó nuôi trong nhà cũng bị ta đập chết!"  

 

 

Lão già áo đen nói một câu sâu xa.  

 

 

Nói xong.  

 

 

Ông ta sải bước đi tới, chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Giang Quân Lâm, vươn một bàn tay to ra tóm lấy Giang Quân Lâm.  

 

 

"Ha ha... Đến đây nào, bé cưng!"  

 

 

"Ông..."  

 

 

Con ngươi Giang Quân Lâm hơi co lại, anh ta ra tay tấn công không chút do dự, nhưng lại bị lão già mặc áo đen chặn lại dễ dàng.  

 

 

"Két!"  

 

 

Lão già áo đen nhấc Giang Quân Lâm lên.  

 

 

"Ông... Ông định làm gì?"  

 

 

Trong lòng Giang Quân Lâm choáng váng!  

 

 

Anh ta cũng là một cường giả sơ kỳ Địa Cảnh mà, thế nhưng đứng trước lão già này anh ta lại không hề có tí sức đánh trả nào!  

 

 

Lão già áo đen cũng không trả lời, mà chỉ liếm đầu lưỡi, trông có vẻ hơi ma quái, ông ta duỗi một bàn tay tiều tụy ra lục soát người Giang Quân Lâm.  

 

 

Cơ thể Giang Quân Lâm mềm nhũn ra.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 191


Trần Thiên Hủ nghe vậy thì nhíu mày.  

 

 

Anh ta do dự!  

 

 

Anh ta tin rằng cho dù mình và Giang Quân Lâm có hợp lực thì chưa chắc đã là đối thủ của lão già mặc áo đen kia.  

 

 

"Anh... Không, đừng qua đó."  

 

 

Trần Y Nặc nhẹ nhàng kéo lấy áo Trần Thiên Hủ, yếu ớt nói.  

 

 

Mặc dù máu trên trán cô ấy đã khô lại, nhưng cả người vẫn trong trạng thái vô cùng suy yếu, cứ như có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào vậy.  

 

Adv

 

Nhìn thấy em gái mình như thế, Trần Thiên Hủ chỉ thấy trái tim mình đang rỉ máu.  

 

 

Anh ta không thể nào ngờ rằng, có anh ta đi theo bên cạnh bảo vệ mà vẫn có thể khiến em gái bị thương thành ra thế này!  

 

 

Lúc này, lão già mặc áo đen tìm ra cuộn vải rách nát kia trên người Giang Quân Lâm, ánh mắt có vẻ háo hức, ông ta hỏi:  

 

 

"Nói... Thứ này là gì?"  

 

 

Adv

Giang Quân Lâm nhìn thoáng qua cuộn vải rách kia, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.  

 

 

Thì ra là đang tìm cái này, suýt nữa dọa ông đây sợ chết rồi!  

 

 

"Tiền bối à, thì ra ông cản chúng tôi lại là vì cuộn vải này! Nói sớm đi..."  

 

 

"Bớt lảm nhảm lại, ta hỏi cậu, cậu trả lời thành thật cho ta! Nếu không lão già đây có một vạn cách tra tấn cậu đấy."  

 

 

Lão già áo đen cười khẩy một tiếng.  

 

 

"Tôi cũng không biết, thứ này là tôi mua chơi chơi trong cuộc đấu giá thôi."  

 

 

Giang Quân Lâm cố nở nụ cười trên mặt.  

 

 

"Mua chơi chơi? Cậu coi ta là kẻ ngu sao? Ta đã nhìn thấy tận mắt tất cả những chuyện xảy ra ở cuộc đấu giá ban nãy rồi!"  

 

 

"Rõ ràng cậu nói thứ này là bảo bối, còn châm chọc người khác không biết nhìn!"  

 

 

"Bây giờ lại giả bộ với tôi?"  

 

 

"Nói mau! Nếu không thì đừng trách ta không khách sáo!"  

 

 

Lão già áo đen cười gằn một tiếng, tay phải dùng thêm sức.  

 

 

"Tiền bối, ông nhẹ tay, nhẹ tay thôi, đừng bóp mạnh vậy!"  

 

 

Giang Quân Lâm lập tức đau đến nỗi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy máu thịt trong ngực mình như sắp bị bóp nát.  

 


 

Anh ta bối rối giải thích:  

 

 

"Tôi thật sự không biết thứ này là gì, lúc đó tôi chỉ giả vờ hiểu biết, mua cho vui thôi! Tôi không biết gì hết!"  

 

 

"Mua cho vui?"  

 

 

Sắc mặt lão già mặc áo đen lập tức u ám đi.  

 

 

"Bốp!"  

 

 

Ông ta đột nhiên tát một phát lên mặt Giang Quân Lâm, khiến mặt Giang Quân Lâm sưng vù lên, còn có một dòng máu chảy ra từ khóe miệng.  

 

 

"Ông đây phấn khích hồi lâu, bây giờ cậu lại nói với ta là cậu mua cho vui?"  

 

 

"Tôi... Tôi..."  

 

 

Giọng nói của Giang Quân Lâm run rẩy.  

 

 

Vừa hoảng sợ, vừa hoang mang.  

 

 

Đến bây giờ anh ta vẫn không biết bản thân làm sai cái gì!  

 

 

Tôi có tiền thì mua một tấm giẻ lau cho vui, vậy cũng không được à?  

 

 

Con mẹ nó tôi đã chọc phải ai vậy chứ?  

 

 

"Ta hỏi cậu một lần nữa, rốt cuộc cậu có biết sức ảnh hưởng của thứ này hay không?"  

 

 

Trong đôi mắt tang thương của lão già mặc áo đen tràn đầy sát ý.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 192


 Giọng nói của Giang Quân Lâm run rẩy.  

 

 

Bỗng nhiên, anh ta như nghĩ tới điều gì, cứ như là nắm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy, lớn tiếng nói:  

 

 

"Lâm Phong biết! Chắc chắn Lâm Phong biết rõ thứ này dùng để làm gì!"

 

"Lâm Phong là ai?"  

 

Lão già mặc áo đen lạnh lùng hỏi.  

 

 

"Lâm Phong chính là người lúc nãy đấu giá với tôi! Tiền bối, tôi là người đầu tiên xông ra ngoài, chắc chắn Lâm Phong vẫn chưa đi xa, tôi có thể dẫn ông đi tìm cậu ta!"  

 

 

Adv

Trên mặt Giang Quân Lâm cố nặn ra nụ cười, nhưng trong lòng thì đang lung lay/  

 

 

Sức mạnh của lão già này không tầm thường, nếu có thể mượn sức ông ta xử lý Lâm Phong...  

 

 


Lão già áo đen nghe vậy thì nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.  

 

 

Lúc này, Trần Y Nặc đột nhiên yếu ớt nói:  

 

 

Adv

"Giang Quân Lâm, anh đừng có mà nói vớ vẩn! Làm sao Lâm Phong có thể hiểu rõ công dụng của thứ này được chứ? Anh đừng làm hại Lâm Phong!"  

 

 

Giang Quân Lâm nghe vậy thì sắc mặt chợt thay đổi, quát lên:  

 

 

"Con khốn, cô thà để tôi chết chứ không muốn Lâm Phong chết chứ gì?"  

 

 

"Giang Quân Lâm, cậu dám mắng em gái tôi? Cậu muốn chết hả?"  

 

 

Sắc mặt  Trần Thiên Hủ lạnh như băng.  

 

 

"Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Đừng tưởng rằng nhà họ Trần các anh lợi hại lắm, dám chọc giận tôi! Thì đừng trách tôi không nể mặt mũi!"  

 

 

"Còn căn bệnh của Tiểu Luyến Luyến nữa, các người không muốn chữa sao? Muốn chữa thì đừng có mà lảm nhảm với tôi!"  

 

 

Giang Quân Lâm cười gằn một tiếng.  

 

 

Chuyện đã đến nước này rồi, dù gì cũng phải vạch mặt nhau thôi.  

 

 

Chỉ cần có thể sống sót!  

 

 

Chỉ cần có thể mượn tay lão già áo đen này để xử lý Lâm Phong, anh ta không quan tâm thứ gì khác.  

 

 

"Cậu chắc chắn rằng người tên Lâm Phong này biết rõ sao?"  

 

 

Lão già áo đen đột nhiên nói.  

 

 


"Tôi chắc chắn! Chắc chắn cậu ta biết rõ, nếu không chắc chắn cậu ta sẽ không phải là người đầu tiên ra giá!"  

 

 

Giang Quân Lâm rất đảm bảo!  

 

 

"Vậy tạm thời lão phu tin cậu, chỉ là nếu cậu dám gạt ta, chắc chắn ta sẽ khiến cậu sống không bằng chết!"  

 

 

Lão già áo đen nói thâm hiểm.  

 

 

"Tiền bối, ông cứ yên tâm!"  

 

 

Giang Quân Lâm cười gượng.  

 

 

Lão già áo đen thỏa mãn nhẹ nhàng gật đầu,  

 

 

Sau đó ông ta dời ánh mắt u ám về phía Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc, cười lạnh nói:  

 

 

"Trước khi tìm Lâm Phong, để ta đưa hai người này lên đường trước đã!"  

 

 

"Tiền bối, tôi là người nhà họ Trần ở Vân Xuyên!"  

 

 

Sắc mặt Trần Thiên Hủ bất chợt thay đổi, anh ta  vội vàng tự giới thiệu, hy vọng đối phương sẽ có chút kiêng dè.  

 

 

"Nhà họ Trần? Trần Bắc Huyền là gì của cậu?"  

 

 

Lão già áo đen có hơi hứng thú hỏi.  

 

 

"Trần Bắc Huyền chính là ông nội của vãn bối ạ!"  

 

 

Trần Thiên Hủ cung kính trả lời, nhưng trong lòng thì đang dời sông lấp biển.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 193


"Vậy cậu có biết, cho dù ông nội Trần Bắc Huyền của cậu có ở đây thì cũng không ngăn cản được ta giết cậu không?"  

 

 

Lão già áo đen cười gằn một tiếng.  

 

 

Nói xong.  

 

 

Trên mặt ông ta đầy sát ý, lập tức tung một chưởng về phía Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ.  

 

 

"Đoàng!"  

 

 

Một luồng khí có thể thấy bằng mắt thường bắn ra từ lòng bàn tay ông ta!  

 

Adv

 

Khi luồng khí đó ở giữa không trung lại biến thành hình một con rồng trắng như ẩn như hiển, vô cùng khủng khiếp!  

 

 

Nội lực hóa hình!  


 

 

Sức mạnh của Tiên Thiên cảnh!  

 

 

Con ngươi Trần Thiên Hủ co lại, vẻ mặt khiếp đảm.  

 

Adv

 

Anh ta không kịp suy nghĩ gì nhiều mà mau chóng bảo vệ em gái sau lưng mình, tập hợp nội kình khắp cơ thể vào lòng bàn tay phải, đánh mạnh vào luồng khí đang bắn tới.  

 

 

"Bài vân chưởng!"  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Một tiếng vang thật lớn!  

 

 

Gần như là dễ như trở bàn tay.  

 

 

Cho dù Trần Thiên Hủ có thi triển chiêu võ đỉnh cao của nhà họ Trần, Bài vân chưởng, thì vẫn không có một chút sức chống cự nào.  

 

 

Cả người bị đánh bay ra ngoài như diều đứt dây, va mạnh vào một cây đại thụ ở ven đường, nắm tay phải be bét máu thịt, không biết trên người đã gãy bao nhiêu xương rồi!  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Toàn thân Giang Quân Lâm rét run.  

 

 

Trần Thiên Hủ là đỉnh phong Địa Cảnh mà cũng không phải đối thủ của lão già áo đen sao?  

 

 

Thậm chí, anh ta còn không cảm thấy rằng lão già áo đen đã dùng hết sức, đoán chừng là chỉ tiện tay tung một chưởng thôi!  

 

 

Quá mạnh mẽ!  

 

 

Thật sự quá mạnh mẽ!  


 

 

Đây chính là Tiên Thiên cảnh trong truyền thuyết sao?  

 

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Quân Lâm lại vừa sợ hãi vừa phấn khích!  

 

 

Sợ hãi là vì lão già quá mạnh, bản thân anh ta không thể nào khống chế được.  

 

 

Phấn khích là vì chỉ cần chờ tới khi mình đưa lão già tới trước mặt Lâm Phong, tên Lâm Phong chắc chắn sẽ phải chết, bị lão già dễ dàng bóp chết như một con gà vậy!  

 

 

"Hộc..."  

 

 

Trần Thiên Hủ cố gắng đứng dậy mấy lần nhưng không thành, cuối cùng miệng lại hộc ra một ngụm máu lớn, nhuộm đỏ cả áo trước ngực.  

 

 

"Anh!"  

 

 

Trần Y Nặc chật vật đứng dậy, lảo đảo chạy tới.  

 

 

Gương mặt tinh xảo đẹp đẽ đang tràn đầy nước mắt, vết thương trên trán đã đóng lại giờ lại rách ra.  

 

 

Máu tươi và nước mắt xen lẫn vào nhau, trông thật khổ sở đáng thương.  

 

 

Cô ấy sợ muốn chết!  

 

 

Anh trai tài giỏi trong trí nhớ ấy, giờ phút này lại bị người ta đánh thành thế này!  

 

 

"Hu hu... Anh trai, anh có sao không! Anh đừng làm em sợ."  

 

 

Trần Y Nặc khóc như mưa.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 194


Trần Y Nặc cầm lấy ống tay áo hoảng hốt lau vết máu trên mặt anh trai, nhưng lại phát hiện ra tay mình cứ run rẩy không ngừng.  

 

 

Và máu vẫn cứ chảy.  

 

 

Cứ chảy mãi.  

 

 

Không sao lau hết được!  

 

 

Cô ấy đột nhiên quay đầu, nhìn lão già áo đen bằng ánh mắt khẩn cầu, đau khổ cầu xin:  

 

 

"Tiền bối, chúng tôi sai rồi, xin ông hãy mau cứu anh trai tôi đi, cầu xin ông!"  

 

Adv

 

Nhìn thấy lão già áo đen không nói lời nào, cô ấy lại nhìn về phía Giang Quân Lâm, run rẩy nói:  

 

 

"Giang Quân Lâm, tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi, anh mau cứu anh trai tôi đi, tôi không muốn anh tôi chết đâu!"  


 

 

Giang Quân Lâm nghe vậy thì hơi thay đổi sắc mặt.  

 

 

Anh ta không ngờ Trần Y Nặc lại muốn kéo mình xuống nước, lúc này anh ta cáu kỉnh quát:  

 

Adv

 

"Con khốn! Bây giờ mới biết đi tìm tôi à? Ngay từ lúc cô tìm tới Lâm Phong thì giữa tôi và cô đã phân rõ giới hạn rồi!"  

 

 

"Em gái, đừng... Đừng nhờ bọn họ."  

 

 

Trần Thiên Hủ suy yếu nói.  

 

 

Anh ta cảm giác như sinh mệnh của mình đang trôi đi nhanh chóng, máu trong cơ thể đang tuôn ra không ngừng, xương cốt cũng đã nát hết, sống đến lúc này hoàn toàn là nhờ ý chí.  

 

 

"Anh trai... Hu hu hu."  

 

 

Trần Y Nặc bất lực ôm lấy anh trai, ánh mắt tuyệt vọng, đầu óc trống rỗng, cơ thể run rẩy không ngừng vì sợ hãi.  

 

 

"Haiz! Một cặp anh em tình nghĩa sâu nặng! Lão phu đây nhìn mà cảm động, nếu đã như vậy thì để ta tiễn cả hai người cùng lên đường nhé!"  

 

 

Lão già áo đen làm bộ thở dài một hơi, sau đó chỉ trong giây lát, ánh mắt ông ta lạnh lùng, lại tung thêm một chưởng.  

 

 

"Đoàng!"  

 

 

Luồng khí ở giữa không trung tạo thành một con rồng trắng hư ảo, bắn về phía hai anh em!  

 

 

Nhìn dáng vẻ kia.  

 

 

Nếu như bị đánh trúng, chắc chắn cả hai anh em đều thịt nát xương tan!  

 

 

Nhưng mà, đúng lúc này.  


 

 

"Keng!"  

 

 

Có một tiếng vang của kiếm đột nhiên vang lên!  

 

 

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng chói lóa tỏa ra từ chân trời đằng đông.  

 

 

Nó bay tới đây bằng một tốc độ khó có thể tưởng tượng được, cuối cùng đánh mạnh vào con rồng trắng hư ảo kia!  

 

 

"Bùm!"  

 

 

Ảo ảnh của rồng trắng lập tức tan thành mây khói!  

 

 

Nhưng ánh sáng kia vẫn không dừng lại, mà sau đó đánh mạnh lên mặt đất.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Lấy nơi va chạm giữa luồng ánh sáng và mặt đất làm trung tâm, vô số vết nứt nhanh chóng lan rộng ra tứ phía.  

 

 

Vết nứt kéo dài đến hàng chục mét, rộng chừng mười centimet.  

 

 

Mặt đất rung chuyển một hồi, thật sự giống y như xảy ra động đất vậy!  

 

 

Cảnh tượng bất thình lình này khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 195


Lúc này, mọi người chỉ thấy trước mắt loáng lên một cái, dường như có thứ gì vừa xẹt qua vậy!  

 

 

Chớp mắt sau, giữa sân đột nhiên xuất hiện thêm một người.  

 

 

…  

 

 

Thời khắc chỉ mành treo chuông thì Lâm Phong xuất hiện!  

 

 

Anh không nhìn lão già mặc đồ đen và Giang Quân Lâm, đưa mắt nhìn thẳng về phía Trần Y Nặc với gương mặt toàn máu và nước mắt, thấy người thương đang ôm anh trai đau lòng gần chết, anh cảm thấy trái tim mình như rỉ máu.  

 

 

Adv

Khi nghe Phùng Hải nói chuyện, anh chỉ biết chuyện này không hay ồi, lập tức lao tới dùng thần thức quét qua khu vực phụ cận, kết quả anh thấy lão già mặc đồ đen đang chặn Y Nặc và Trần Thiên Hủ lại mà đánh giết.  

 

 

Anh biết chân thân của mình không chạy tới kịp nên không hề do dự mà triệu hồi kiếm bổn mạng của mình ra…  

 

 


Đây cũng là lần đầu tiên từ khi anh xuống núi tới nay, thật sự sử dụng kiếm thuật!  

 

 

Ngự chi cực, kiếm như quang!  

 

 

Adv

Đây là kiếm thuật tuyệt thế mà người kia đã dạy anh!  

 

 

Là con bài tẩy mà anh khổ luyện mười năm, đôi tay đầy vết chai sần chính là bằng chứng!  

 

 

Trường kiếm ba thước lấy tốc độ gần như ánh sáng, bay tới trong nháy mắt, đúng lúc đánh tan ảo ảnh bạch long để cứu Y Nặc và Trần Thiên Hủ.  

 

 

Lúc này, đám người đứng trong sân cũng phản ứng lại!  

 

 

Tuy rằng Giang Quân Lâm đang không hiểu sau Lâm Phong có thể thoáng cái đã ở đây, nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm để thắc mắc!  

 

 

Là Lâm Phong!  

 

 

Không ngờ chính là Lâm Phong!  

 

 

Ha ha ha…  

 

 

Giang Quân Lâm kích động suýt nhảy cẫng lên.  

 

 

Anh ta nghển cổ, ưỡn ngực, lỗ mũi hướng lên trời, chỉ vào Lâm Phong hưng phấn gào to:  

 

 

“Tiền bối, nó chính là Lâm Phong! Nó chính là Lâm Phong! Chắc chắn nó biết cuộn sách cũ là gì.”  

 

 

Lâm Phong nhìn qua Giang Quân Lâm, một giây sau…  

 

 


“Đùng!”  

 

 

Giang Quân Lâm nổ tung tại chỗ, nổ thành một đống máu thịt.  

 

 

Mọi người xôn xao.  

 

 

Máu tươi bắn lên mặt lão già đồ đen bên cạnh, nhưng lão ta không thèm để ý.  

 

 

Lão ta đưa tay xoa xoa máu tươi trên mặt, đôi con ngươi đầy tang thương nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, lạnh lùng nói:  

 

 

“Hóa ra là ngự kiếm thuật! Mày là người của Kiếm Môn hay đệ tử Thục Sơn?”  

 

 

…  

 

 

Lâm Phong không để ý đến lời lão già đồ đen nói. Anh ngồi xổm xuống, nhìn Trần Y Nặc bị thương đang buồn rầu, vẻ mặt áy náy nói:  

 

 

“Xin lỗi Y Nặc, anh tới muộn!”  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy, cơ thể run lên. Cô ấy lấy lại tinh thần, khóc lóc cầu xin:  

 

 

“Lâm Phong, anh mau cứu anh trai tôi đi, mau lên, tôi không muốn anh trai tôi chết.”  

 

 

“Đừng khóc, anh nhất định sẽ không để anh vợ chết!”  

 

 

Lâm Phong nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Trần Y Nặc, vội vàng an ủi.  

 

 

Trong số mệnh của anh có ba người phụ nữ quan trọng nhất, thứ nhất là mẹ anh, thứ hai là em gái anh, người thứ ba là Trần Y Nặc!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 196


Từ đầu tới chân Trần Thiên Hủ không còn một đầu khớp xương nào lành lặn, vỡ vụn hoặc có vết nứt, ngay cả lục phủ ngũ tạng dường như cũng đã nằm chồng chéo lên nhau.  

 

Thậm chí, Lâm Phong còn thấy được mấy cây xương sườn đã cắm vào thận và trái tim Trần Thiên Hủ, dẫn đến nội tạng bị xuất huyết trên diện rộng…  

 

 

Đã vậy rồi vẫn còn giữ được một hơi thở, quả thực khiến Lâm Phong cực kì khiếp sợ.  

 

 

Tuy rằng Trần Thiên Hủ đã là võ giả Địa Cảnh đỉnh phon, nhưng tính ra cũng chỉ là con người mà thôi.  

 

 

Chỉ có cơ thể người phàm!  

 

Adv

 

Thể chất của anh ta còn lâu mới bằng tu giả từng được ngâm mình trong linh khí!  

 

 

“Lâm Phong, có… có phải anh trai tôi đã chết không.”  

 

 

Trần Y Nặc thật thà hỏi.  

 

 

Hình như cô ấy đã cảm nhận được điều gì, cảm nhận được tính mạng của anh trai đang trượt đi rất nhanh trong vòng tay mình, cơ thể khôi ngô này cũng dần lạnh đi.  

 

Adv

 

Lâm Phong nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.  

 

 

Trên thực tế, đối mặt với tình trạng của Trần Thiên Hủ, anh cũng chợt không biết thế nào.  

 

 

Bình thường, đúng là lúc này Trần Thiên Hủ phải chết rồi! Điều này hơi bất bình thường.  

 

 

“Em đừng sốt ruột, để anh ổn định lại bảy hồn sáu phách của anh vợ đã, sau đó từ từ chữa trị.” Lâm Phong an ủi Trần Y Nặc.  

 

 

Sau đó anh lấy kim châm bạc từ trong túi ra, đầu tiên là chặn thất khiếu của Trần Thiên Hủ lại, che đi bảy hồn sáu phách, tiếp theo là chặn 36 mệnh huyệt của Trần Thiên Hủ, đảm bảo tinh khí trong cơ thể không tiêu tan!  

 

 

Sau đó, Lâm Phong mới tiếp tục xử lý vết thương bên trong của Trần Thiên Hủ.  

 

 

Bây giờ việc chữa trị đã khác hoàn toàn so với chữa cho Thái Văn lần trước!  

 

 

Rõ ràng Lâm Phong cẩn thận hơn rất nhiều. Từng luồng linh khí từ trong ngón tay anh chảy ra, hòa tan châm bạc, đưa vào trong cơ thể của Trần Thiên Hủ, có vài cái châm cắm vào rất sâu, gần như toàn bộ kim châm đã chui vào dưới lớp da thịt.  

 

 

Khi những châm bạc này đâm vào trong, gương mặt xám như tro của Trần Thiên Hủ lại từ từ hồng hào trở lại.  

 

 

Nhìn thấy vậy, Trần Y Nặc mừng rơi nước mắt, nhưng cô ấy lại không dám lên tiếng, chỉ có thể che miệng để mặc cho nước mắt lăn xuống hai gò má.  

 

 

“Tao mặc kệ mày là đệ tử chân truyền của môn phái nào! Dám kiêu ngạo ngay trước mặt tao, mày còn chưa đủ tư cách đâu!”  

 

 

Lúc này, lão già mặc đồ đen đột nhiên lạnh lùng cất lời.  

 

 

Trong lòng lão ta vốn còn hơi kiêng dè, vì dù sao thì kiếm của Lâm Phong cũng quá nhanh, nhanh tới mức lão ta gần như không phản ứng kịp.  

 

 

Nhưng khi thấy Lâm Phong không thèm để ý đến mình như thế, trong lòng lão ta hơi tức giận, định thử xem năng lực của Lâm Phong đến đâu.  

 

 

“Bạch Long chưởng!” Lão già mặc đồ đen lạnh lùng quát.  

 

 

Trong lòng bàn tay của lão ta lại phun ra một luồng khí khổng lồ, luồng khí đó tạo thành một con rồng trắng ngay giữa không trung.  

 

 

Nói đúng hơn là một con rồng bạc!  

 

 

Bởi vì nó đã hiển hiện rõ ràng hơn nhiều!  

 

 

Không chỉ có thể nhìn rõ được màu sắc mà thậm chí còn thấy được cả vảy rồng lấp lánh ánh sáng bạc ở bên ngoài!  

 

 

Hiển nhiên, trước đó lão già áo đen chỉ coi như đang chơi đùa một chút mà thôi, lúc này mới dốc hết toàn lực!  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Ngân Long bay lượn trên không trung, một đòn năng lượng kinh người giống như muốn phá huỷ thế giới đập thẳng về phía Lâm Phong.  

 

 

“Lâm Phong, cẩn thận!”  

 

 

Trần Y Nặc hoảng sợ kêu lên.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 197


 Mọi người xôn xao!  

 

 

Kiếm khí bén nhọn đâm thẳng lên, xuyên qua trăng qua mây, tràn ra khắp trời cao!  

 

 

Sát khí kinh khủng bùng nổ, khiến mấy trăm mét vuông xung quanh bị san phẳng!  

 

 

Đây là kết quả mà Lâm Phong đã kiểm soát bớt!  

 

 

Nếu không, với thực lực hiện tại của anh, dù là mười dặm ngoại ô thành phố Kim Lăng cũng phải chịu liên lụy!  

 

 

“Đùng!”  

 

Adv

 

Ngân Long do linh khí tạo ra bị đánh tan dễ dàng.  

 

 

Trường kiếm gào thét xông thẳng tới mặt lão già mặc đồ đen.  


 

 

Vẻ mặt lão ta thay đổi, trong lòng sợ hãi, không còn cười điên cuồng như ban nãy mà lảo đảo ngã ngồi xuống đất.  

 

 

Thanh kiếm kia dừng lại cách mi tâm của lão ta đúng một xen-ti- mét.  

 

Adv

 

“Nếu không muốn chết thì ngồi yên đó đừng nhúc nhích!”  

 

 

Lâm Phong quay lưng về phía lão ta, nhưng giọng nói bình thản lại như âm thanh của quỷ truyền vào tai, khiến lão ta chảy mồ hôi lạnh!  

 

 

Sao… sao lại thế được!  

 

 

Sao anh lại mạnh như thế chứ!  

 

 

Coi như là Chưởng giáo Thục Sơn ở trên núi cũng không hơn gì thế này đi?  

 

 

Lão già mặc đồ đen hoảng sợ.  

 

 

Một kiếm này quả thực khiến lão ta mở mang tầm mắt!  

 

 

Cho dù là tông sư võ đạo cũng không thể đạt được tới trình độ này!  

 

 

Trần Y Nặc cũng ngạc nhiên thất thần, nhìn xung quanh bị san thành bình địa, vô số thực vật bị kiếm khí chém nát vụn, trong lòng cô ấy khó mà bình tĩnh lại được!  

 

 

Mười năm không gặp, Lâm Phong đã trở thành tiên rồi sao?  

 

 

Lâm Phong thì lại rất lạnh nhạt, sau khi hù dọa lão già áo đen, anh quay lại tiếp tục ghim châm lên người Trần Thiên Hủ.  

 

 

Cứ như thế qua khoảng mười phút, anh mới thở hắt ra một hơi, nhìn về phía Trần Y Nặc rồi nở nụ cười:  

 

 

“Y Nặc, may mắn không làm nhục sứ mệnh. Anh đã ổn định lại vết thương của anh vợ rồi, chờ khôi phục dần dần thôi.”  

 

 

“Thật… thật vậy ư?”  

 

 

Trần Y Nặc lấy lại tinh thần, lập tức nhìn về phía anh trai, phát hiện quả nhiên hơi thở đã chắc chắn hơn không ít, sắc mặt cũng hồng hào!  

 

 

“Cám ơn anh… Lâm Phong, cảm ơn anh!”  

 

 

“Y Nặc, em không nhớ ư? Trước kia em nói giữa hai người chúng ta không cần một câu cảm ơn như thế.” Lâm Phong nhẹ nhàng nói.  

 

 

Nói xong, anh đưa tay vuốt nhẹ trán Trần Y Nặc.  

 

 

Trần Y Nặc cảm thấy hơi ngứa, rất thoải mái.  

 

 

Sau đó, vết thương trên trán cô ấy nhanh chóng khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.  

 

 

Ngắn ngủi mấy giây, cô ấy đã trở lại dáng vẻ hoàn mỹ lúc trước.  

 

 

“Đây… đây là?” Trần Y Nặc sờ sờ cái trán, vẻ mặt khiếp sợ.  

 

 

“Thủ đoạn nhỏ mà thôi.” Lâm Phong cười cười.  

 

 

Thực ra với năng lực của anh có thể khiến Trần Thiên Hủ khôi phục nhanh hơn nhiều, chỉ là sẽ phải lãng phí rất nhiều linh khí, khiến anh ta bị ảnh hưởng, cho nên không cần thiết!  

 

 

Để Trần Thiên Hủ này nằm một thời gian đi, tiết kiệm được nhiều việc.  

 

 

Lúc này, Lâm Phong đứng lên chậm rãi đi về phía lão già mặc đồ đen.  

 

 

“Mày… rốt cuộc mày là ai?” Lão già mặc đồ đen rất sợ hãi, động cũng không dám động.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 198


 

 Lâm Phong không nói nhiều, đưa tay đặt lên đầu lão ta.  

 

Sưu Hồn Thuật!  

 

 

Sau một hồi kháng cự, đôi mắt của lão già đó trắng dã ra, cuối cùng miệng sùi bọt mép.  

 

 

Cứ như thế hơn một phút, Lâm Phong mới thu tay về.  

 

 

Adv

“Bây giờ thần thức của mình vẫn hơi yếu, sử dụng Sưu Hồn Thuật với mấy kẻ khá mạnh cũng không được thuận lợi cho lắm. Khi nào những kẻ đó chảy máu mới tốt hơn một chút! Dưới Nguyên Anh, tu luyện cơ thể, trên Nguyên Anh, tu luyện Nguyên Thần! Hồn thể hợp nhất mới thực sự viên mãn! Lão già này ban đầu đã đại viên mãn rồi! Đáng tiếc thiên đạo bị tổn hại, không giáng thiên kiếp, nên không vượt qua được bước cuối cùng!” Lâm Phong tự lẩm bẩm, trong lòng đột nhiên thương cảm cho lão già kia.  

 

 

Đối với anh mà nói, lão già quá lạnh lẽo, không có tình cảm. Còn đối với lão ta mà nói, mình chính là điều duy nhất lão ta nghĩ đến trước khi chết?  

 

 

Lão ta cũng chỉ muốn có người lên tiên, đánh vỡ trật tự của trời đất này thôi!  

 

 

Lão ta làm sai cái gì?  

 

Adv

 

Có lẽ phải nói, trong cuộc sống này có gì hoàn toàn đúng, hoàn toàn sai không?  

 

 

Chỉ có sự tương đối mà thôi.  

 

 

Gạt đi mớ bong bong trong đầu, Lâm Phong bắt đầu kiểm tra ký ức của lão già này.  

 

 

Lão già mặc đồ đen này tên Khô Tâm lão nhân, là một trưởng lão của Quỷ Ẩn Tông. Tu vi võ đạo đang ở Tiên Thiên Cảnh tầng thứ chín.  

 

 

Nếu đổi qua cấp bậc tu tiên thì tương đương với Trúc Cơ đại viên mãn!  

 

 

Một thế kỷ trước, Khô Tâm lão nhân còn rất bình thường không có gì lạ.  

 

 

Nhưng sau đó tình cờ gặp được truyền thừa của một vị tu giả Kim Đan kỳ ở trong sơn động, từ đó về sau bắt đầu cuộc đời yêu nghiệt của lão ta, trở thành một tồn tại tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ đạo.  

 

 

Cái quyển tập rách nát này là lão ta nhặt được trong sơn động!  

 

 

Khô Tâm lão nhân biết quyển sổ rách đó chắc chắn là đồ tốt, nhưng lão ta tìm đủ mọi cách cũng không biết thứ đó dùng như thế nào.  

 

 

Bất đắc dĩ, lão ta đành đem nó đi bán, kết quả lại gặp nhân vật chính Lâm Phong, sau đó bị kết liễu.  

 

 

“Thôn Linh Quyết.” Lâm Phong lẩm bẩm.  

 


 

Đây chính là công pháp mà Khô Tâm lão nhân tu luyện, giờ đã được Lâm Phong ghi tạc trong đầu.  

 

 

“Một cái công pháp rác rưởi không thể so được với Cửu Thiên Tiên Diễn pháp của mình! Chỉ có điều khi tu luyện không có điều kiện hạn chế gì, giai đoạn đầu có thể chuyển giao được một chút. Để cho đám Tiểu Dao tu luyện đi.”  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong lục lọi trên người Khô Tâm lão nhân một chút, không ngờ lại lấy ra được cái túi càn khôn.  

 

 

Túi càn khôn là một pháp khí dùng để đựng đồ của Tu Chân Giới, lão nhân cũng có một cái, nhưng diện tích trữ đồ chừng mấy trăm mét vuông, còn cái này của Khô Tâm lão nhân chỉ có chừng một mét vuông.  

 

 

Đáng tiếc, xuất phát từ sự oán hận với lão nhân nên khi xuống núi, anh đã chôn hết đống đồ của lão nhân theo luôn rồi!  

 

 

Hiện tại nghĩ lại Lâm Phong cảm thấy mình hơi ngu.  

 

 

Truyền thừa của lão nhân vạn năm cũng không có nổi một, đối với bất kì người tu tiên nào cũng được coi là một cơ duyên khổng lồ, bản thân anh vì chấp niệm mà không cần?  

 

 

Mẹ nó chứ! Sao lúc đó anh lại ngu vậy?  

 

 

Nếu không thì để một thời gian nữa rồi quay lại xem có gì.  

 

 

Lâm Phong mở túi càn khôn ra nhìn một cái. Bên trong ngoại trừ mấy viên linh thạch, quyển ghi chép cũ nát ra còn có những ghi chép tâm đắc của Khô Tâm lão nhân.  

 

 

Những thứ này đối với võ giả rất đáng quý, nhưng với Lâm Phong thì quá vô bổ.  

 

 

“Sao tự dưng lại thấy khá thoải mái? Giống như khi còn học đại học, chơi game đánh quái nhặt trang bị ấy!”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 199


 Ba viên đạn linh bao vù một tiếng bay tới tay anh.  

 

 

Anh tính toán một chút, hiện tại trên người đã có mười hai viên linh thạch loại xấu!  

 

 

Đống này ở thời mạt pháp mà nói chẳng khác gì kho báu!

 

Đúng lúc này, Trần Y Nặc hơi sợ hãi hỏi:  

 

“Lâm… Lâm Phong, lão ta bị sao vậy?”  

 

 

“Chết rồi!”  

 

 

Adv

“Anh giết lão ta ư? Vừa nãy anh đặt tay lên đỉnh đầu lão ta là để làm gì?”  

 

 

“Dọa một chút mà thôi, không ngờ lão ta sợ tới thế, sợ chết luôn.” Lâm Phong không giải thích gì thêm.  

 

 

Nghiêm túc mà nói, Sưu Hồn Thuật cũng là một dạng tà thuật, khó tránh khỏi khiến Trần Y Nặc suy nghĩ lung tung.  

 

 

“Được… được rồi.” Trần Y Nặc cũng thông minh không hỏi nhiều.  

 

 

Adv

Lúc này đã là nửa đêm, gió đêm nhẹ phất qua, mang tới cảm giác mát lạnh.  

 

 

Hình như Trần Y Nặc hơi lạnh, cô túm chặt quần áo, hỏi:  

 

 

“Lâm Phong, xe bị hỏng rồi, chúng  ta quay về thế nào đây?”  

 

 

Lâm Phong thu hồi kiếm bổn mạng, đầu ngón tay xuất ra một ngọn linh hỏa, đốt thi thể của Khô Tâm lão nhân thành tro tàn. Sau đó anh mới nói:  

 

 

“Anh mang em và anh vợ bay về nhé.”  

 

 

“Cái… cái gì?” Trần Y Nặc ngẩn ra.  

 

 

“Bay về đi, không phải sợ! Ôm chặt anh.”  

 

 

Lâm Phong mỉm cười, sau đó vung tay lên, chớp mắt ba người đã hóa thành những luồng sáng biến mất trong đêm đen.  

 

 

…  

 

 

Ngay sau khi ba người rời đi, có hai bóng dáng gần đó nhanh chóng lao tới.  

 

 

Một người là trưởng lão của chi nhánh thương hội Bách Vân ở Kim Lăng – Phùng Hải.  

 

 

Người còn lại bị cuộc chiến hấp dẫn, do dự một lát cuối cùng vẫn chạy tới xem.  

 

 

“Trưởng lão Phùng, đây…”  

 

 

Nghi trượng quan sát bốn phía, vẻ mặt khiếp sợ!  


 

 

Mấy trăm mét vuông xung quang bị san thành bình địa, mặt đất có vô số vết nứt đường kính hơn mười xen-ti-mét.  

 

 

Thế này thì kinh khủng quá!  

 

 

Rốt cuộc là chiến đấu cấp bậc gì mà có thể tới mức này?  

 

 

Phùng Hải không đáp lời, ông ta đi tới bên cạnh bộ khung của chiếc Mercedes đã bị đốt cháy, kiểm tra một chút, hai mắt nheo lại.  

 

 

Ông ta nhớ rõ chiếc xe này của Giang Quân Lâm nhà họ Giang lái!  

 

 

Đúng lúc này, nghi trượng hô lên một tiếng, nói:  

 

 

“Trưởng lão Phùng ông xem này, ở đây có một đống tro và một vũng máu!”  

 

 

Phùng Hải hơi giật mình, bước vài bước tới bên cạnh nghi trượng, nhìn thoáng qua đống tro tàn và vũng máu.  

 

 

Ông ta lắc đầu nói:  

 

 

“Cái lão quái vật kia không ngờ lại kinh khủng đến thế, còn tạo ra được cảnh tượng bậc này, vậy chắc chắn đã là Tiên Thiên Cảnh rồi! Xem ra Giang Quân Lâm đã chết!”  

 

 

“Nhưng rõ ràng ở đây có hai người mà!” Nghi trượng khó hiểu nói.  

 

 

“Có phải cậu bị đần không? Đám Giang Quân Lâm có ba người, hai nam một nữ! Hai dấu vết này nhất định là của hai người đàn ông rồi!” Phùng Hải không nhịn được mà nói.  

 

 

“Cô gái kia đâu?”  

 

 

“Cậu nói xem? Một lão già bắt cô gái đi thì có khả năng gì?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 200


Chắc chắn lão quái vật kia đã giết Giang Quân Lâm và Trần Thiên Hủ, sau đó bắt Trần Y Nặc đi làm mấy cảnh trẻ em không nên xem rồi! Không biết Lâm Phong kia chạy đi đâu?  

 

 

Ông ta còn đang định cảm ơn anh vì đã chữa trị cho mình nữa kìa! Phùng Hải thầm thở dài một hơi.  

 

 

…  

 

 

Bên kia, Lâm Phong đang mang Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ đang hôn mê về nhà mình.  

 

 

Từ giây phút hạ xuống từ không trung, Trần Y Nặc mãi vẫn không thể lấy lại tinh thần!  

 

 

Adv

Dù thế nào cô ấy cũng không ngờ rằng Lâm Phong lại biết bay, còn bay nhanh như thế!  

 

 

Quả thực đã phá vỡ nhận thức của cô ấy về thế giới này!  

 

 


Mặc dù cô ấy không có tư chất luyện võ đạo, nhưng thân là trưởng nữ của một gia tộc võ đạo, cô ấy cũng biết một chút!  

 

 

Chưa từng nghe ai nói có võ giả nào bay được cả!  

 

 

Adv

“Lâm Phong, có phải anh thành tiên rồi không?” Trần Y Nặc không nhịn được, hỏi.  

 

 

Lâm Phong nghe thế thì ngẩn người, lập tức lắc đầu, cảm khái:  

 

 

“Con đường thành tiên với anh mà nói, là hi vọng không thể đạt được! Anh còn kém nhiều lắm… Có thể nếu anh thật sự được như vậy rồi thì giờ em không còn thấy anh nữa đâu!”  

 

 

Trần Y Nặc nhìn Lâm Phong, vẻ mặt hơi phức tạp.  

 

 

Cô ấy phát hiện, mình càng ngày càng không hiểu Lâm Phong.  

 

 

Hiểu lầm trước đó, tới tất cả biểu hiện mà Lâm Phong thể hiện ra bây giờ khiến cô ấy hơi không biết nên làm thế nào.  

 

 

Hiện tại, đứng trước mặt Lâm Phong, cô ấy cảm thấy mình chỉ là một con phù du nhỏ bé, còn Lâm Phong là một cây đại thụ che trời!  

 

 

Trần Y Nặc cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng đột nhiên hơi lo sợ một ngày nào đó Lâm Phong sẽ rời khỏi mình.  

 

 

Mười năm trước từ hi vọng đến tuyệt vọng, bây giờ trong lòng cô ấy lại dâng lên chút chờ mong…  

 

 

Cô ấy cảm thấy mình không vượt qua được cảm giác giày vò này!  

 

 

“Y Nặc, em làm sao vậy?”  

 

 

Lâm Phong đã nhận ra vẻ mặt Trần Y Nặc hơi thay đổi, bèn dịu dàng hỏi.  

 

 


“Không sao, đang nghĩ thật kì lạ, cứ có cảm giác không thật.”  

 

 

Trần Y Nặc lắc đầu, nhìn xung quanh một lượt, thử để bản thân mình bình tĩnh mới hỏi:  

 

 

“Lâm Phong, đây là đâu?”  

 

 

“Đây là nhà anh!” Lâm Phong đáp.  

 

 

“Nhà anh? Không phải nhà anh ở bên khu Giang Ninh sao?” Trần Y Nặc kinh ngạc hỏi.  

 

 

“Nghĩ gì thế! Không phải em quên rồi à, ban đầu khi chúng ta quen nhau anh đã nói nhà anh ở nông thôn, điều kiện kinh tế khó khăn, chỉ có thể trông cậy vào căn nhà bị phá bỏ, di dời qua nơi khác để thay đổi vận mệnh thôi.”  

 

 

“Tôi biết anh từng nói vậy, nhưng không phải sau này cha mẹ anh vào thành phố mua nhà rồi ư?”  

 

 

Nghe tới đây, Lâm Phong ngẩn người, lập tức hỏi:  

 

 

“Ai nói với em là cha mẹ anh mua nhà trong thành phố? Khi anh mất tích cha mẹ anh cũng bị tai nạn xe, qua đời rồi.”  

 

 

“Không thể nào! Rõ ràng cha mẹ anh còn sống, một năm trước tôi còn tới nhà anh tìm cha mẹ anh, còn có em gái tên Tiểu Dao, đúng không? Anh…” Nói được một nửa, Trần Y Nặc cảm thấy sai sai, vẻ mặt tái nhợt.  

 

 

“Có phải em bị lừa rồi không?”  

 

 

Lâm Phong cảm thấy không đúng.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy hé miệng thở dốc, không biết nên nói gì.  

 

 

Bởi vì trong lòng cô ấy bây giờ có một suy đoán còn chưa được xác minh.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 201


 Anh đổi sang chuyện khac: “Đêm nay anh vợ ngủ phòng anh, em và anh ngủ trong phòng Tiểu Dao!”  

 

“Hả?”  

 

 

Trần Y Nặc sững ra, gương mặt lập tức đỏ bừng như một quả táo chín, khiến người ta nhìn muốn cắn một cái.  

 

 

“Dù sao cái gì cần làm chúng ta cũng làm rồi, không nên làm cũng làm rồi! Em biết anh dài ngắn thế nào, anh cũng biết em nông sâu ra sao, mọi người cứ thẳng thắn với nhau không tốt hơn sao?” Lâm Phong với vẻ mặt chính trực nói.  

 

 

“Anh vẫn khốn nạn như trước, chỉ biết chiếm lợi từ tôi!”  

 

 

Trần Y Nặc nói như tiếng muỗi kêu, nhưng trong lòng bỗng nhiên lại thấy hơi vui vẻ.  

 

Adv

 

Bởi vì đây là Lâm Phong trong trí nhớ của cô ấy!  

 

 

Không phải người vừa nãy ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng vô tình.  

 

 

“Xem em nói gì này! Nhà tắm ở đằng sau, trong phòng Tiểu Dao chắc còn nhiều nội y trước kia anh mua, em đi lấy hai bộ đẹp nhất rồi đi tắm đi!”  

 

 

“Anh vào bếp xem có gì ăn khuya được không.”  

 

 

Adv

Lâm Phong tiến lên, rất tự nhiên khoác lấy eo  Trần Y Nặc, thoải mái không biết cái gì gọi là cảm thấy thẹn!  

 

 

Trần Y Nặc cúi đầu, cơ thể hơi cứng đờ, không khí trong phòng đột nhiên rất kỳ lạ.  

 

 

Đúng lúc này…  

 

 

“Rầm rầm!”  

 

 

Cửa phòng dưới tầng đột nhiên có người gõ ầm lên.  

 

 

Trần Y Nặc lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy Lâm Phong ra, nói:  

 

 

“Anh đừng nghĩ nhiều, tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu, để mai đến viện gặp con gái đã.”  

 

 

“Mẹ nó!” Lâm Phong âm thầm tức giận.  

 

 

Muộn thế này rồi còn có thằng ngu nào tới gõ cửa thế?  

 

 

Anh bước ra ngoài mở cửa thì phát hiện người đứng ngoài lại chính là Phó minh chủ của liên minh võ đạo  Dương Đỉnh Thiên!

 

“Lâm Phong, đêm hôm khuya khoắt cậu không ở nhà mà chạy đi đâu vậy? Cậu có biết tôi tới mấy lần rồi mà cậu đều không ở nhà?”  

 

Dương Đỉnh Thiên vừa nhìn thấy Lâm Phong, sắc mặt không tốt nói.  

 

 

Trước đó minh chủ nói ông dẫn Lâm Phong tới gặp ông ta.  

 

 

Kết quả ông ta tìm được nhà Lâm Phong nhưng lại uổng công chạy mấy chuyến!  

 

 

Nên chuyện này khiến trong lòng ông ta rất không vui!  

 


 

Lâm Phong cau mày.  

 

 

Người này có phải bị bệnh không?  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Anh dùng một cước đá bay Dương Đỉnh Thiên ra ngoài, lạnh lùng nói:  

 

 

“Ông mà có bệnh thì cút về khám bệnh đi! Đừng có đêm hôm khuya khoắt tới chỗ tôi làm tôi buồn nôn nữa.”  

 

 

“Lâm Phong, cậu bị điên hả? Tôi nói chuyện với cậu, cậu đá tôi làm gì?”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên từ mặt đất bò dậy, tức giận nói.  

 

 

“Tôi muốn đá thì đá, cần phải có lý do sao?”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên tức tới ói máu.  

 

 

Nhưng lại nghĩ tới Lâm Phong mạnh hơn mình, nên ông ta cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, trầm giọng nói:  

 

 

“Lâm Phong, tôi tới là để nói với cậu, minh chủ bọn tôi muốn gặp cậu!”  

 

 

“Phù~”  

 

 

Lâm Phong thực sự thấy buồn cười.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 202


 Một đá này của Lâm Phong trực tiếp khiến Dương Đỉnh Thiên bay ra ngoài mười mấy mét.  

 

“Đồ thần kinh!”  

 

 

“Cút xa một chút, còn dám gõ cửa lần nữa, tôi giết ông luôn!”  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói một câu, trực tiếp đóng cửa lớn lại.  

 

 

Dương Đỉnh Thiên cố gắng bò dậy từ mặt đất, không nhịn được phun ra một ngụm máu.  

 

 

Adv

Ông nhìn về phía cửa lớn, tay nắm chặt nắm đấm, trong lòng vừa phẫn nộ vừa uất ức!”  

 

 

Không hề nghĩ rằng mình chỉ là gõ cửa vài tiếng, nói vài câu, đã bị đánh thành thế này!  

 

 

Vô cùng nhục nhã!  

 

 

Đúng là vô cùng nhục nhã!  

 

 

Adv

Lâm Phong, cậu dám sỉ nhục tôi như vậy! Cậu nhất định sẽ hối hận!!  

 

 

Dương Đỉnh Thiên lau vết máu trên khóe miệng, bước tới chiếc xe bên đường, mau chóng rời đi.  

 

 

……  

 

 

Lâm Phong trở về phòng, chuẩn bị tiếp tục việc mình vừa làm.  

 

 

Kết quả lại phát hiện Trần Y Nặc đã đi vào phòng của tiểu Dao và khóa cửa lại.  

 

 

“Y Nặc, mở cửa cho anh vào!”  

 

 

Lâm Phong cười nói.  

 

 

“Không, muộn lắm rồi, tôi phải đi ngủ rồi, anh đi qua chen chúc với anh tôi đi.”  

 

 

Trần Y Nặc trả lời.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy có chút bất đắc dĩ.  

 

 

Tưởng mình sắp tấn công được rồi, kết quả lại bị Dương Đỉnh Thiên phá đám!  

 

 

Đúng là tạo nghiệp!  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn Trần Thiên Húc vẫn đang còn hôn mê ở phòng bên cạnh, dứt khoát đi ra bên ngoài tìm một nơi bằng phẳng ngồi khoanh chân.  

 

 

Sau đó, lấy cuộn vải cũ nát kia từ trong túi Càn Khôn ra!  

 

 

Anh chưa bao giờ nhìn thấy da Ảo Mạc, cho nên cũng không dám khẳng định cuộn vải này có phải là da Ảo Mạc hay không.  

 

 

“Lão già nói, da Ảo Mạc nhất định phải dùng máu của tu giả mới có thể khiến những văn tự trên đó hiện ra, mình có thể thử xem!”  

 

 

Lâm Phong tự lẩm bẩm, trực tiếp cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi xuống cuộn vải cũ nát.  

 

 

Quả như mong đợi.  

 

 

Theo đó, giọt máu dung hòa vào trong cuộn vải.  

 

 

Cuộn vải vốn không có chữ nào vậy mà lại bắt đầu tản phát ra ánh sáng nhàn nhạt.  

 

 

Từng dòng chữ vàng xuất hiện trên đó.  

 

 

Những kiểu chữ này tương tự như chữ khắc trên xương thú, chi chít chi chít hàng nghìn chữ.  

 

 

Những thứ trên đó ghi chép lại không phải phép thần thông, cũng không phải phương pháp hít thở, mà là một loại thuật bàng môn tà đạo.  

 

 

Nói chính xác thì gọi là thuật con rối!  

 

 

Chính là dùng các thiên tài địa bảo để luyện ra con rối, và dùng thần thức để khống chế con rối chiến đấu vì mình!!!  

 

 

Không nghi ngờ đây là môt môn pháp thuật rất lợi hại, lúc đánh nhau với người khác, đột nhiên bạn triệu hồi một con rối ra, vậy chẳng phải là lấy nhiều đánh ít hay sao?  

 

 

Hơn nữa dựa theo những gì trên đó nói, chỉ thần thức của bạn đủ mạnh, thì có thể không chế nhiều con rối.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 203


Thời gian khống chế dài hay ngắn sẽ liên quan tới độ mạnh thần thức của bản thân và khoảng cách khống chế!  

 

 

“Ơ…Không phải chứ! Chỉ là thuật con rối cấp thấp thôi sao?”  

 

 

Xem tới cuối cùng, Lâm Phong lại có chút bất lực.  

 

 

Cấp cao nhất mà phía trên kia giới thiệu, chỉ có thể luyện ra con rối Kim Đan kỳ trở xuống!  

 

 

Hơn nữa những nguyên liệu luyện chế cần thiết cũng rất quý giá, đều là những nguyên liệu mà gần như không thể gặp được ở thế giới hiện nay!  

 

 

Một số nguyên liệu như là tinh thể hồn lực, Lâm Phong còn chưa nghe qua bao giờ!  

 

Adv

 

Có điều những kiến thức cơ bản trên đó lại rất toàn diện.  

 

 

Lâm Phong xem nó với vẻ thích thú.  

 


 

…….  

 

 

Ở một diễn biến khác.  

 

Adv

 

Căn cứ của liên minh võ đạo.  

 

 

Sau khi Dương Đỉnh Thiên lái xe trở về, vẻ mặt u ám tới văn phòng của minh chủ.  

 

 

Minh chủ của liên minh võ đạo, Vương Nhạc Hiên lúc này đang đứng trước bàn làm việc, cầm một cây bút luyện viết thư pháp.  

 

 

Trên giấy Tuyên hình rồng bay phượng múa có viết hai chữ “vô địch”!  

 

 

Đối với ông ta mà nói, hai chữ này tương trưng cho tâm tư của ông ta lúc này!  

 

 

Kể từ sau khi được phía trên điều tới chi nhánh Kim Lăng làm minh chủ của liên minh võ đạo, ông ta nhận thấy rằng mình đã không có đối thủ trong khu vực này ở thành phố Kim Lăng!!!  

 

 

“Minh chủ!!!”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên vừa bước vào liền cung kính nói.  

 

 

“Tạm thời đừng nói!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên cắt ngang lời của Dương Đỉnh Thiên.  

 

 

Dường như ông ta đang có cảm hứng, cầm bút đầy khí lực, viết lên trên giấy Tuyên.  

 

 

“Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi.”  

 

 

“Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh bất trường mộng.”  

 

 

“Đề kiếm khóa kỵ huy quỷ vũ, bạch cốt như sơn điểu kinh phi.”  

 

 

“Trần thế như triều nhân như thủy, chỉ thán giang hồ kỉ nhân hồi.”  

 

 

Đặt bút: Ta vô địch, mặc ý người!  

 

 

Sau khi viết xong những chữ này, Vương Nhạc Hiên khá tự hào cầm lên giấy Tuyên, nói:  

 

 

“Dương Đỉnh Thiên, ông xem thử mấy chữ này, thơ này của tôi thế nào?”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên nhìn thoáng qua, khóe miệng khẽ co giật.  

 

 

Đây không phải là “Giang Hồ Hành” của Lý Bạch sao?  

 

 

Làm như kiểu bản thân cậu sáng tác ra vậy.  

 

 

Có điều ông ta rất hiểu tính cách của minh chủ, lập tức mỉm cười tâng bốc nói:  

 

 

“Rất hay, rất hay! Lời thơ trôi chảy dễ nghe, kiểu chữ mạnh mẽ đầy khí lực, rồng bay phượng múa!”  

 

 

“Chỉ có một chữ thôi, tuyệt!”  

 

 

……

 

"Quả nhiên là nhóc con cậu biết nhìn!"  

 

Vương Nhạc Hiên thoả mãn gật đầu, lập tức thả tờ giấy ra, bưng tách trà Bích Loa Xuân trên bàn lên nhấp một ngụm, từ tốn nói:  

 

 

"Chuyện thế nào?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên nghe vậy thì sắc mặt lập tức u ám đi, nói:  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 204


 Thật... Thật mạnh!  

 

Đây mới chính là Thiên Cảnh!  

 

 

Chỉ mình tên Lâm Phong thì là thá gì chứ?  

 

 

Con ngươi Dương Đỉnh Thiên hơi co lại, trong lòng khiếp sợ vô cùng.  

 

 

"Cậu ta nói vậy thật sao?"  

 

 

Vương Nhạc Hiên lạnh lùng hỏi.  

 

Adv

 

Dương Đỉnh Thiên giơ áo ra, giọng nói căm hận:  

 

 

"Minh chủ, ông nhìn bụng tôi này, dính đầy máu! Là do cậu ta đạp đó, nếu không phải do thực lực của tôi mạnh thì một cú đá của cậu ta đã suýt nữa đạp chết tôi rồi!"  

 

 


"Láo xược!"  

 

 

Nét mặt Vương Nhạc Hiên lạnh băng, sát khí trên mặt toả tứ phía, ông ta lạnh lùng nói"  

 

Adv

 

"Chỉ là một thằng nhãi ranh mà cũng dám không coi tôi ra gì!"  

 

 

"Minh chủ, bây giờ chúng ta đi qua tìm cậu ta sao?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên kích động nói.  

 

 

"Bây giờ muộn quá rồi! Đợi ngày mai tôi xử lý xong việc nhà họ Giang rồi nói sau!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên u ám nói.  

 

 

"Nhà họ Giang?"  

 

 

"Chính xác, nhà họ Giang muốn phát triển! Họ mời tôi tham gia lễ đính hôn của Giang Quân Lâm với cháu gái trưởng Trần Y Nặc của nhà họ Trần ở Vân Xuyên ngày mai!"  

 

 

"Lúc trước tôi cũng không muốn đi lắm, chỉ là lần này nhà họ Giang mời một vị khách quý tới, tôi thân là minh chủ liên minh võ đạo ở Kim Lăng đương nhiên phải qua thăm hỏi một chút!"  

 

 

"Khách quý? Là ai?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên giật mình.  

 

 

"Thầy thuốc Dược Vân, từ Dược Vương cốc!"  

 

 

Trong mắt Vương Nhạc Hiên loé lên một tia sáng!  

 

 

...  

 

 

Kim Lăng.  

 

 

Trong phòng họp của nha fhoj Giang.  

 

 

Gia chủ nhà họ Giang, Giang Phi Vân, đang ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cùng, trên mặt ông ta nở nụ cười.  

 

 

Giang Thiên Hoà, Giang Tịch Ninh, Dương Thiên Bảo và các nhân vật quan trọng của nhà họ Giang thì ngồi hai bên, trông vô cùng háo hức.  

 

 

Bây giờ bọn họ đều đang vô cùng phấn khích!  

 

 

Vì chỉ cần chờ tới ngày mai, sau khi thầy thuốc Dược Vân chữa khỏi cho bé gái kia rồi.  

 

 

Thì đó chính là lúc nhà họ Trần và nhà họ Giang đính hôn!  

 

 

Đến khi đó, không những có được sự đón tiếp các cao nhân từ Dược Vương cốc, mà còn nhận được lời chúc mừng từ con trai trưởng nhà họ Trần!  

 

 

Từ đây, nhà họ Giang có thể đàn áp rất nhiều thế lực ở thành phố KIm Lăng, phát triển nhanh chóng, trở thành thế gia võ đạo hàng đầu!  

 

 

"Kỳ lạ, đã trễ thế này rồi mà sao nhóm Quân Lâm đi tham gia đấu giá vẫn chưa quay về?"  

 

 

Giang Phi Vân nhìn thoáng qua đồng hồ, hơi nghi hoặc hỏi.  

 

 

"Ha ha... Gia chủ! Cũng không dễ dàng gì mà cô cả nhà họ Trần đó mới chịu đi ra ngoài với cậu Quân Lâm một lần, chắc chắn cậu Quân Lâm phải nhân cơ hội này mà buông thả một chút rồi!"  

 

 

"Tốt nhất là tối nay khỏi về luôn!"  

 

 

Dương Thiên Bảo vừa cười vừa nói.  

 

 

"Nói có lý lắm! Cái thằng nhóc Quân Lâm này từ nhỏ đã biết điều, là niềm kiêu hãnh không chỉ của tôi mà còn của cả nhà họ Giang! Thằng bé làm việc gì tôi cũng yên tâm!"  

 

 

Giang Phi Vân gật đầu cười.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom