Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 165: Cô không ngờ vậy mà


"Nhà họ Giang có hai chị em cậu, quả thật là một điều may mắn đối với nhà họ Giang! Nếu anh đoán không sai thì tối qua cậu vừa mới đột phá đến Địa Cảnh sơ kỳ đúng không?”

Trần Thiên Hủ nói.

Giang Quân Lâm nghe vậy thì vẻ mặt ngẩn ra, lập tức hơi sợ hãi nhìn Trần Thiên Hủ.

Không hổ là người số một trong thế hệ thanh niên ở nhà họ Trần Vân Xuyên. Chuyện mình vừa đột phá Địa Cảnh không hề nói cho ai biết!

Không ngờ Trần Thiên Hủ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra!

"Đúng thế! Đêm qua em đã may mắn đột phá được!"

Giang Quân Lâm mỉm cười gật đầu.

"Con đường võ đạo này không có may mắn! Cậu có thể đột phá ở tuổi này hoàn toàn là nhờ thực lực của cậu!"

Trần Thiên Hủ lắc đầu. Nghe được đoạn đối thoại của hai người, Trần Y Nặc cũng hơi khiếp sợ!

Mặc dù cô không hiểu nhiều về võ đạo, nhưng cũng biết việc Giang Quân Lâm đột phá Địa Cảnh có ý nghĩa thế nào!

Phải biết rằng, hiện tại Giang Quân Lâm chỉ mới ba mươi tuổi!

Bây giờ đột phá Đại Cảnh, vậy sau này gần như là trăm phần trăm có thể bước tới Thiên Cảnh rồi!

Thiên phú cỡ này quả thật là quá yêu nghiệt!

Giang Quân Lâm để ý thấy vẻ khiếp sợ trong mắt Trần Y Nặc thì trong lòng không khỏi có chút đắc ý.

Đúng lúc này, anh ta thấy cách đó không xa có một đám người đang vây quanh một chỗ, hơi kinh ngạc nói:

"Sao đám người bên kia không lên núi mà lại vây ở đó làm gì thế nhỉ?" “Qua đó xem thử xeml" Trần Thiên Hủ bước đi.

Rất nhanh ba người đã đi tới gần đó, đồng thời cũng thấy Lâm Phong đang chữa trị cho Thái Văn!

"Là cậu tal" Trần Thiên Hủ hơi kinh ngạc.

Trần Y Nặc thì lại hơi mím môi lại, đôi mắt trong suốt yên lặng nhìn Lâm Phong, trong lòng loạn như tơ vò.

Cô không ngờ vậy mà lại gặp Lâm Phong ở đây bây giờ!

Nếu như Lâm Phong biết Tiểu Luyến Luyến đã có thể cứu được rồi thì nhất định anh sẽ không vui vẻ!

Nhưng nếu anh biết, Tiểu Luyến Luyến thật ra là con gái của anh thì chắc chăn anh sẽ rất kích động.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Y Nặc lại càng thêm loạn hơn.

Ở metruyen hot.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Tên chó má Tư Đồ Hạo này đang giở trò quỷ gì! Chẳng phải đã đồng ý với mình là sẽ tìm người giết chết Lâm Phong rồi sao?"

Sắc mặt Giang Quân Lâm không thay đổi, nhưng trong lòng thì lại khó chịu tới cực điểm.

Ngày hôm qua anh ta cố ý gọi điện cho Tư Đồ Hạo, Nhị đường chủ của Tam Khẩu Đường, đồng thời Tư Đồ Hạo cũng đã đồng ý nhất định sẽ giết chết Lâm Phong!

Kết quả là Lâm Phong không những không có việc gì mà nhìn dáng vẻ ngược lại còn rất thoải mái!

Đúng lúc này, anh ta chú ý đến Đàm Thiên Hồng đang ở bên cạnh Lâm Phong thì vẻ mặt khẽ thay đổi.

Sao Đệ nhất đường chủ lại ở cùng một chỗ với Lâm Phong? Lễ nào...

Giang Quân Lâm đi sang bên cạnh gọi điện cho Tư Đồ Hạo, nhưng phát hiện ra điện thoại không thể kết nối được.

Xem ra là đã xảy ra chuyện rồi!

"Đúng là phế vật!"

Giang Quân Lâm cầm điện thoại, vẻ mặt lạnh băng.

Anh ta thấy, nhất định là Tư Đồ Hạo làm chuyện mờ ám bị Đàm Thiên Hồng

bắt được, cho nên Đàm Thiên Hồng đã giết chết Tư Đồ Hạo rồi tiện thể cứu Lâm Phong!

Lâm Phong vì báo đáp Đàm Thiên Hồng nên đã trở thành cấp dưới của ông tat

Xem ra rất biết cách nịnh nọt đấy!

Đáng tiếc cho dù là Đàm Thiên Hồng thì trong mắt anh ta cũng không đáng nhắc tới!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 166: Cậu tưởng cậu là thần tiên à?


Khoảng chừng ba phút đồng hồ trôi qua.

Lâm Phong rút châm bạc ra rồi đứng dậy, từ tốn nói:

"Được rồi! Trong vòng một tuần chú ý đừng vận động mạnh là được." Vừa nói xong.

Tất cả mọi người ở trong sân đều tỏ ra kinh ngạc.

Đây cũng không phải một căn bệnh nhẹ bình thường, mà là gãy xương lưng đó!

Cậu đâm đại mấy cây châm, từ đầu tới cuối có khi chẳng tới mười phút! Mà đã chữa khỏi rồi?

Sau một thoáng thất thần ngắn ngủi, tất cả mọi người trong sân đều không khỏi bật cười khe khẽ.

"Ha ha... Nói thật chứ, bình thường tôi không cười đâu, nhưng lần này tôi không nhịn nổi đó!"

"Cậu có giả vờ thì cũng giả vờ giống thật chút đi? Chỉ mấy phút đã nối xong xương lưng rồi, lại còn có thể bình phục trong vòng bảy ngày? Cậu tưởng cậu là thần tiên à?"

"Người ta vẫn nói thương gân động cốt thì cần một trăm ngày, chớ nói chỉ đẳng này xương lưng thái văn đã vỡ vụn cả, không thể nào chữa khỏi được!"


"Thằng nhóc này cũng biết làm bộ làm tịch thật, chứ thật ra cũng chỉ là một thằng công tử bột thôi! Lại còn doạ chúng ta nữa chứ."

"Người của Tam Khẩu Đường toàn là những kẻ ăn hại làm màu như này sao?"

Lúc này, Thành Khôn cũng khinh thường nói.

"“Khôn, ba nghĩ hay là con chừa lại mặt mũi cho người ta đi. Dù sao đánh người cũng không đánh vào mặt mài"

Thành Vân ở bên cạnh cười tủm tỉm nói.

"Cũng đúng! Đường chủ đám là tiền bối già, vẫn phải để lại cho tí mặt mũi chứi"

Thành Khôn ra vẻ gật đầu, sau đó lại cố tình nói với Đàm Thiên Hồng:

"Đường chủ Đàm, lúc nấy là do tôi xấc láo! Thành Khôn tôi đây xin lỗi ông! Chủ yếu là do tôi không biết Tam Khẩu Đường các ông toàn đám rác rưởi như thết"

Cuộc đối thoại của bọn họ kết thúc, giữa sân cũng vang lên tiếng cười ầm ï.

Không thể phủ nhận.

Phong Vân Bang quả đúng là giỏi làm tổn thương người khác!

Lời nói này đúng là đã ném mặt mũi Tam Khẩu Đường xuống hố xí rồi!

Trong đám người, Trần Thiên Hủ lắc đầu.

Xương lưng bị vỡ nát, cho dù thần y Dược Vân của Dược Vương cốc tới đây có muốn nối liền thì cũng phải tốn rất nhiều công sức.

Chữa khỏi chỉ sau mấy phút là điều không thể nào!

Bởi vậy, có thể thấy, cái tên Lâm Phong này đúng là quá đáng, tính cách vô cùng xốc nổi.

"Em gái, em nói xem kiểu người thế này thì có đáng để anh giúp không? Có đáng để em lưu luyến không?"

Trần Y Nặc im lặng không nói gì. "Rác rưởi cũng chỉ là rác rưởi thôi! Có giả bộ thế nào thì cũng vô dụng!”

Giang Quân Lâm cũng khinh thường cười một tiếng, cảm thấy hành động của Lâm Phong thật đúng là ngu xuẩn!

Nghe thấy tiếng cười nhạo ở xung quanh.

Đàm Thiên Hồng siết chặt nắm đấm, vẻ mặt rất tệ hại, nhưng ông ta cũng không nói thêm gì.

Vì cho dù là chính ông ta thì cũng không tin Lâm Phong có thể chữa khỏi vết thương nặng như gấy xương thế này chỉ trong vòng ba phút!

Thế này thì phóng đại quá!

Lâm Phong là người, không phải tiên!

Mà là người thì phải tuân theo lế thường!

"Ngài... Ngài Lâm, tôi khỏi thật rồi sao?"

So với phản ứng của mọi người thì Thái Văn lại có vẻ hơi tin tưởng.

Vì sau khi trải qua cơn đau đớn kịch liệt lúc ban đầu, hắn ta phát hiện ra đúng là bây giờ mình không sao thật! Phần eo không cảm thấy đau đớn chút nào, hình như khỏi thật rồi!

"Cậu có thể đứng dậy đi lại thử xem."

Vẻ mặt Lâm Phong lạnh nhạt.

Cho dù mọi người xung quanh đều đang cười ầm chế nhạo thì anh cũng không tức giận chút nào.

Trong mắt anh, đám người này chỉ là sâu bọ mà thôi.

Một bầy kiến hôi đang kêu điên cuồng bên tai bạn, có thể bạn sẽ giãm chân cho chúng chết, nhưng chắc chắn sẽ không cãi nhau với chúng!

Trên thực tế, với khả năng của anh thì có thể khiến Thái Văn bình phục hoàn toàn ngay tại đây, nhưng làm thế này lại tốn rất nhiều linh khí, anh cảm thấy

không nhất thiết phải vậy.

Thái Văn nghe Lâm Phong nói thế thì chống hai tay xuống mặt đất, cẩn thận đứng dậy.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 167: Cứ làm việc cho tôi là được!


Rất ngứa ngáy, rất dễ chịu.

Thái Văn lập tức vui đến phát khóc, hắn ta quỳ một chân xuống, kích động nhìn Lâm Phong, đôi mắt hổ rơi lệ:

"Ngài Lâm, y thuật của ngài quá lợi hại, cảm ơn ngài!"

Với vết thương vừa nãy của hắn ta, nếu không nhờ có Lâm Phong thì rất có thể hắn sẽ phải ngồi trên xe lăn suốt nửa đời còn lại!

Cho nên với hắn ta mà nói, Lâm Phong quả đúng là có ơn giúp hắn ta sống lại!

"Cứ làm việc cho tôi là được!"

Lâm Phong cũng không phủ nhận.

"Ngài Lâm, ngài yên tâm! Sau này có chuyện gì thì ngài cứ sai bảo!" Thái Văn cung kính nói.

Thấy cảnh này, giữa sân lập tức trở nên yên tĩnh hẳn.

Tất cả mọi người đều há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc.

Vẻ giều cợt trên mặt Thành Vân, Thành Khôn dần cứng ngắc lại. Vẻ mặt Trần Thiên Hủ kinh ngạc, cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Giang Quân Lâm thì lại không có biểu cảm gì, mà đôi bàn tay lại nắm lại thật chặt, rõ ràng là trong lòng đang rất không bình tĩnh.

Ngược lại, Trần Y Nặc lại cực kỳ vui vẻ, cô ấy nói:

"Anh trai, anh thấy không? Thật ra Lâm Phong cũng là người có bản lĩnh đó!"


"Biết y thuật chỉ được coi là điểm cộng thôi, thân là đàn ông, nhất định phải có sức mạnh mạnh mế mới được! Nếu không thì sao bảo vệ được người bên cạnh mình?"

Trần Thiên Hủ từ tốn nói.

Trần Y Nặc nhếch miệng không nói gì.

Cô ấy biết rõ anh trai cũng chỉ muốn tốt cho mình thôi!

Dù sao thì đúng là lúc trước Lâm Phong đã làm tổn thương cô ấy rất nhiều, đương nhiên anh trai sẽ không có thái độ tốt với Lâm Phong rồi!

"Ngài Lâm, lần này cảm ơn ngài!"

Đàm Thiên Hồng kìm lại sự chấn động trong lòng mình, vẻ mặt ông ta rất cảm kích!

Ông ta cảm thấy mình đã đánh giá Lâm Phong đủ cao rồi, nhưng lại không ngờ cuối cùng lại là đang đánh giá thấp anh!

Lâm Phong này là người không lộ liễu không phô trương, nhưng lần nào cũng có thể phá vỡ sự hiểu biết của ông ta!

Người đàn ông này, chưa đến tận giây phút cuối cùng thì bạn vĩnh viễn không thể thấy rõ được ranh giới cuối cùng của anh ở đâu!

Cứ như không gì là không thể, không gì là bình thường! Thật đúng là đáng sợi

Đúng lúc này.

"Âm!"

Thành Khôn đập mạnh một chân xuống đất.

Khiến mặt đất dưới chân bị nứt ra một vết tầm 1cm!

Ánh mắt của mọi người lập tức bị thu hút qua phía cậu ta, ai nấy đều tỏ ra hả hê trên nỗi đau của người khác!

Quên đi! Y thuật của cậu lợi hại thật đấy, nhưng thế thì sao?

Ở metruyen hot.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Giới võ đạo lấy võ làm tôn, cậu có thể chữa được một lần, người khác có thể đánh cậu lần thứ hai, cho đến khi cậu bị phế hẳn!

Bây giờ, rõ ràng là Thành Khôn của Phong Vân Bang đang không vui đó! "“Khôn, con làm gì đấy?" Thành Vân cố ý hỏi.

"Không có gì, chỉ là không thích mấy tên chó má giả ngầu trước mặt con thôi!"

Thành Khôn cười khẩy mấy tiếng.

“Thành Khôn, ý con là sao, con..."

Sắc mặt Thành Vân hơi thay đổi, chuẩn bị lên tiếng quát lớn.

Nhưng nhìn thấy Lâm Phong ở bên cạnh thì ông ta bỗng dưng đi ra ngoài. Ông ta đi thẳng tới trước mặt Thành Khôn, bình tĩnh hỏi:

"Có phải cậu cảm thấy mình lợi hại lắm không?"


"So với tên vô dụng như cậu..."

"Uỳnh!"

Lâm Phong đột nhiên giơ một tay bóp cổ Thành Khôn, rồi nhấc bổng cậu ta lên.

Sức mạnh khủng khiếp khiến mặt mày Thành Khôn tím tái lại ngay lập tức, như là một con gà vậy, đôi chân không ngừng giãy giụa giữa không trung.

"AI"

Thành Khôn giấy giụa điên cưồng, ra sức gào thét, muốn thoát ra nhưng lại không thể!

Mà cảnh tượng bất thình lình này lập tức khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc!

Nếu như nói Lâm Phong vừa mới chữa khỏi cho Thái Văn thì mọi người còn miễn cưỡng chấp nhận được.

Nhưng dễ dàng bóp cổ Thành Khôn, thì tất cả mọi người không thể nào chịu nổi!

Thành Khôn là nhân tài kiệt xuất của giới võ đạo ở thành phố Kim Lăng đó!

Mặc dù cậu ta là đỉnh phong Huyền Cảnh, nhưng cho dù đối mặt với võ giả sơ kỳ Địa Cảnh thì vẫn có lực để đánh một trận đó!

Một người như vậy, sao lại có thể không có tí sức nào đánh trả Lâm Phong chứ?

"Thứ sâu kiến, còn không chịu nổi một đòn." Lâm Phong hờ hững mở miệng, tay phải hơi dùng sức một chút.

"Răng rắc!"

Cổ Thành Khôn đã gấy, khoé miệng tràn máu tiêng, cả cơ thể chợt xụi lơ hẳn đi.

"Xi xào..."

Ngay lập tức, trong sân xôn xao. Đúng lúc này.

“Khôn Nhi!"

Thành Vân hét to điên cuồng.

Ông ta không tài nào ngờ rằng Lâm Phong lại có thể tàn nhãn như thế, giết chết Khôn Nhi của ông ta không chút do dự!

"Chó má, tao giết chết mày!" Thành Vân nổi giận gào lên một tiếng.

Ông ta đạp một chân xuống đất, mượn lực bắn về phía Lâm Phong, muốn báo thù cho Thành Khôn.

Lâm Phong cười khẩy một tiếng, tiện tay ném thi thể của Thành Khôn về phía ông tai

"Äm!"

Một tiếng vang nặng nề, Thành Vân và thi thể của Thành Khôn va mạnh vào nhau.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 168: Điều này chứng tỏ cái gì?


Giờ khắc này, cả sân yên tĩnh đến đáng sợ. Con ngươi của những người trong sân hơi co lại, trong lòng rối bời.

Bọn họ thật sự không nghĩ tới, vào thời khắc quan trọng này, người của thương hội Bách Vân sẽ xuống núi!

Điều này chứng tỏ cái gì?

Nghĩa là ngay từ đầu Phong Vân Bang và Tam Khẩu Đường có xung đột, thương hội Bách Vân đã để ý tới rồi!

Nhưng bọn họ mặc kệ. Dù sao nơi này cũng là dưới chân núi chứ không phải trong phòng đấu giá.

Hơn nữa, giữa hai thế lực lớn có chút xích mích nhỏ cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là ầm ïtới mức chết người thì khác!

Phải biết rằng, người đến tham gia hội đấu giá đều do thương hội Bách Vân mời tới, ai cũng cầm thư mời của thương hội Bách Vân.

Ngay trước cửa nhà thương hội Bách Vân, giết chết khách mà họ mời tới, điều này chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt họ!

Rất hiển nhiên, người của Phong Vân Bang hiểu rõ đạo lý này.

Cho nên Thành Khôn hung hăng điên cuồng như thế cũng chỉ muốn đánh hỏng người Thái Văn mà thôi, sẽ không đánh tới chết!

Nhưng không ngờ rằng lại đột nhiên xuất hiện một kẻ không tuân thủ quy củ như Lâm Phong!

Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Phong đều lộ ra chút thương hại.

Không thể không nói, sức chiến đấu của Lâm Phong vừa nãy đã khiến bọn họ giật mình!

Nháy mắt giết được Thành Khôn, ra tay sắc bén đánh bại Thành Vân, nhưng thế thì sao?

Dù anh có mạnh hơn nữa thì cũng có thể mạnh hơn quái vật khổng lồ như thương hội Bách Vân không?


Tuy rằng đây chỉ là một chỉ nhánh của thương hội Bách Vân ở thành phố Kim Lăng, chưa từng công khai bao giờ, nhưng không ai nghi ngờ việc ở trong đó có cường giả Thiên Cảnh tọa trấn!

“Cười chết em, loại người ngu xuẩn này, có chút thực lực là quên luôn mình họ gì! Dám giết người ngay cửa thương hội Bách Vân!”

Giang Quân Lâm âm thầm thấy hả hê. Trần Thiên Hủ nhìn em gái, nói:

“Em gái, anh thu hồi câu nói ban nấy. Lâm Phong này có chút bản lĩnh, đáng tiếc đầu óc không bình thường cho lắm.”

“Hay là Lâm Phong có khả năng hóa giải nguy cơ thì sao?” Trần Y Nặc nhỏ giọng nói. Trần Thiên Hủ nghe thế thì cười phá lên, nói:

“Em gái, vì em không có tư chất võ đạo nên vẫn luôn học tập bên ngoài, thực sự không biết chút gì về giới võ đạo cả.”

“Thương hội Bách Vân này không đơn giản, đến cả mạnh như nhà họ Trần chúng ta cũng phải kiêng dè!”

Trần Y Nặc nghe vậy, cắn đôi môi đỏ mọng nhìn vào trong sân, trong mắt xuất hiện sự lo âu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 169: Mẹ nó chứ đây không phải mơ chứ?


Lâm Phong tiện tay bẻ gãy cổ Thành Vân, ném xác xuống đất, thản nhiên nói:

“Quy định gì? Tôi thật sự không biết, nếu không thì ông nói tôi nghe thử?”

Nhìn thấy vậy, đám người trong sân đều hít sâu một hơi, cảm thấy choáng váng!

Mẹ nó? Mẹ nó chứ đây không phải mơ chứ?

Nghỉ trượng của thương hội Bách Vân đã tới rồi mà Lâm Phong vẫn dám giết người?

Anh còn dùng giọng điệu bình thản lơ đễnh như thết

Dường như hoàn toàn không để Hoàng Phi Long vào mắt!


Anh không biết chữ chết viết như thế nào sao?

Hai mắt Đàm Thiên Hồng tối sầm, cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Ông ta biết tính cách của Lâm Phong, mạnh mẽ, tàn nhẫn, coi mạng người như cỏ rác, nhưng thật sự không ngờ đã tới mức này!

Tại... tại sao lại thế được? Lúc tới đây, ông ta đã nói với cậu chủ Lâm vài chuyện cần chú ý rồi! Cậu chủ Lâm cũng đã đồng ý, nói sẽ không tự dưng gây chuyện!

Kết quả bây giờ là sao đây?

Ông ta nên xử lý thế nào? Đàm Thiên Hồng chôn chân tại chỗ, cả người tê rần! “Tốt! Được lắm!”

“Đã lâu rồi tôi chưa thấy người trẻ tuổi nào phách lối thế này!”

Hoàng Phi Long giận quá hóa cười, nói liền mấy chữ được. “Hiện tại ông gặp được rồi?” Lâm Phong giương mắt nhìn.

Đàm Thiên Hồng nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói:

“Không, không phải như thết Nghỉ trượng Hoàng, ông cũng có thể thấy là Thành Vân chủ động khiêu khích chúng tôi, chúng tôi bị động...”

“Đàm Thiên Hồng, ở đây chưa có phần cho ông nói chuyện!”

Hoàng Phi Long lạnh lùng cắt ngang lời Đàm Thiên Hồng nói.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063)

để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay


Đàm Thiên Hồng nghe thế, sắc mặt thay đổi nhưng không dám phản bác. Ông ta bước nhanh tới cạnh Lâm Phong, lo lắng nói:

“Cậu chủ Lâm, tôi biết ngài rất lợi hại, nhưng thương hội Bách Vân không dễ chọc, chúng ta không thể trêu vào!”

“Ông nói sai rồi!” Lâm Phong đưa mắt nhìn qua chỗ Hoàng Phi Long, lạnh nhạt nói: “Là ông không thể trêu vào chứ không phải tôi!”

“Cái gì mà thương hội Bách Vân, ở trong mắt tôi cũng chỉ là mấy con chó hoang, không chịu nổi một chiêu!”

Lời anh nói kinh thiên động địa! Đám người trong sân ồ lên!

Cơ thể Đàm Thiên Hồng run lẩy bẩy, môi giật giật nhưng không nói được gì nữa.

Gương mặt Hoàng Phi Long xanh mét, trên người đã ngập tràn sát khít Đúng lúc này, Lâm Phong tiếp tục nói:

“Tôi là một người biết rõ trái phải! Ông đã nói đến quy định với tôi, thì tôi cũng nên nói cho ông biết về quy tắc của mình!”

Hoàng Phi Long nghe thấy vậy, vẻ mặt thay đổi, vừa định nói gì đó thì phát hiện tay của Lâm Phong đã chộp tới chỗ mình!

Tốc độ nhanh kinh người!

Khi ông ta phản ứng lại được thì đã bị Lâm Phong túm chặt cổ, giơ lên. “Cậu... Cậu muốn làm gì? Mau buông tôi xuống!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 170: Xong luôn rồi!


Vẻ mặt mọi người vây xem đều ngơ ngác, dại cả ra. Cho dù là Giang Quân Lâm, Trần Thiên Hủ hay Trần Y Nặc cũng thất thần.

Đàm Thiên Hồng, Thái Văn và Điền Bân càng không cần phải nói, cả người như nhữn ra, suýt nữa đã ngã ngồi xuống đất.

Xong!

Xong luôn rồi!

Cậu chủ Lâm thật sự không biết sợ ư?

Giết người của Phong Vân Bang thì thôi đi.


Giờ đến cả nghỉ trượng của thương hội Bách Vân mà cũng dám giết? Hơn nữa giết cực kì nhanh, không cho đối phương cơ hội xin tha. Nói giết là giết...

Giờ phút này, cả sân yên tĩnh như chết!

Không ai có thể giữ được bình tĩnh, cũng không có ai dám nói gì vào lúc này, đều câm như hến, thở mạnh cũng không dám.

Đúng lúc này, tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới.

Âm thanh nhỏ tới mức khó nghe được, nhưng lại có tiết tấu cực kì đặc biệt, dường như đang gố từng cái vào lòng mọi người, khiến người ta không hít thở nổi!

Cao thủ! Đây chắc chắn là một cao thủ siêu cấp khó mà tưởng tượng được!

Mọi người thầm run rẩy, nhìn về phía tiếng bước chân, phát hiện một lão giả đang chậm rãi đi tới!

Không... Không phải chậm, thoạt nhìn có vẻ chậm mà thôi!

Thực tế, tốc độ của lão giả rất nhanh, một bước là mười mét, khiến người ta có cảm giác như mặt đất đang bị thu nhỏ!

Mọi người lại hít sâu một hơi! Thiên Cảnh! Chắc chắn là cường giả Thiên Cảnh!

Rất hiển nhiên, đây là một vị cường giả Thiên Cảnh của thương hội Bách Vân đã nhìn thấy cảnh Hoàng Phi Long nên mới xuống núi chạy ngay tới!

Lão giả tóc hoa râm, lưng hơi còng, thoạt nhìn già yếu! Nhưng đôi mắt kia lại sáng kinh người!

Dường như có ngọn lửa đang nhảy múa trong đôi mắt đó! Lâm Phong rất hứng thú nhìn lão giả này.

Khá thú vị!

Giữa Thiên Cảnh và Địa Cảnh có một ranh giới rất lớn.

Anh liếc mắt đã nhìn ra, nội kình trong người lão giả này đã bắt đầu chuyển hóa thành linh khí!

Tuy rằng chuyển hóa không nhiều, áng chừng được một phần ba nhưng đối với võ giả mà nói đã là rất giỏi rồi!

Nói cách khác, võ giả Thiên Cảnh sơ kỳ tương đương với tu giả Luyện Khí tầng một ư?

Lâm Phong thầm tự hỏi.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của anh, cụ thể có phải hay không thì phải kiểm chứng trên nhiều phương diện!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 171: Uy áp này khác gì trò hề đâu?


Đương nhiên không kém anh ta là bao!

Phải biết rằng anh ta là con trai trưởng của nhà họ Trần, đã là Địa Cảnh đỉnh phong!

Đưa mắt nhìn toàn bộ đồng niên ở khu vực Vân Xuyên, anh ta chắc chắn là người đứng đầu!

“Em... em cũng không biết!” Trần Y Nặc hơi mờ mịt, nhưng lại âm thầm mừng rỡ nhiều hơn.

Cô ấy nghĩ Lâm Phong đã từng mất tích hơn mười năm, chẳng lẽ thật sự được một thế lực mạnh nào đó thu nhận làm đệ tử sao?

“Em ở cạnh cậu ta bảy năm, không biết lai lịch người ta?”

“Thực sự không có, trong ấn tượng của em, anh ấy chỉ là một người rất bình thường.

Trần Thiên Hủ không nói gì nữa, nhìn về phía Lâm Phong, ánh mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ gì.

Giang Quân Lâm đứng bên cạnh thì u ám. Tối hôm qua anh ta mới đột phá lên Địa Cảnh sơ kỳ, đang đắc ý!


Kết quả người ta nói cho anh ta biết, Lâm Phong đã là Địa Cảnh đỉnh phong, đồng thời còn có thân phận cực kì cường đại?

Hơn nữa, anh ta cũng đã chú ý đến ánh mắt dần dần thân thiện hơn của Trần Thiên Hủ.

Rõ ràng anh ta đã thay đổi cái nhìn với Lâm Phong!

Đây không phải chuyện tốt lành gì!

Bàn về thực lực thì nhà họ Giang kém xa nhà họ Trần!

Nhà họ Trần đồng ý gả Trần Y Nặc cho anh ta thứ nhất là vì Trần Y Nặc chưa kết hôn đã có con, thanh danh không tốt. Thứ hai là vì bản thân anh ta cũng ưu tú,

còn có một chị gái mạnh mẽ đã bái nhập vào tông môn trên núi.

Nếu như nhà họ Trần phát hiện Lâm Phong không thua mình, vì Tiểu Luyến Luyến, rõ ràng nhà họ Trần sẽ có khuynh hướng gả Trần Y Nặc cho Lâm Phong!

Anh ta biết rõ, giữa các gia tộc lớn rất chú trọng lợi ích! Tình cảm và hữu nghị cũng chẳng là cái thá gì!

Chỉ là lát sau vẻ mặt Giang Quân Lâm đã hòa hoãn lại, bởi vì bệnh của Tiểu Luyến Luyến, chỉ có thầy thuốc Dược Vân mới trị hết được!

Trần Y Nặc là một người yêu con gái như mạng, đương nhiên sẽ không bỏ mặc!

Cho nên, Trần Y Nặc vẫn phải gả cho anh ta!

Chỉ là theo tình hình hiện tại thì sau này nên tránh x aLâm Phong ra một chút, không nên chọc vào đối phương!

Cùng lúc đó, Lâm Phong suy nghĩ xong, bình thản nói:

“Ông nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ có một mình, không có chỗ dựa!”

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


“Không có thế lực nào làm chỗ dựa, cậu cũng dám giết người của thương hội Bách Vân này? Nhóc con, tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm đấy, đừng coi tôi như kẻ ngui”

Lão giả Thiên Cảnh nheo mắt lại.

Uy áp của cường giả Thiên Cảnh từ trong cơ thể ông ta tràn ra, ập lên người Lâm Phong, muốn ra oai phủ đầu với Lâm Phong trước.

Lâm Phong không nhịn được cười.

Uy áp này khác gì trò hề đâu?

Anh đưa mắt nhìn qua, không làm gì cả, chỉ nhìn lão giả Thiên Cảnh một cái. “Ong!”

Lão giả Thiên Cảnh lập tức cảm thấy ngực mình như bị thứ gì đánh mạnh vào.

Trong đầu ông ta ong lên một tiếng, lui về sau mấy bước! “Cậu... cậu là...”

Lão giả Thiên Cảnh hoảng sợ nhìn Lâm Phong!

Chỉ một ánh mắt mà thôi!

Không chỉ đánh tan uy áp của ông ta, hơn nữa còn suýt đánh nát luôn buồng tim của ông tai

Thực lực này quả thực trái với lẽ thường!

Giờ khắc này, ông ta thậm chí cũng nghi ngờ Lâm Phong có thực lực ở trên Thiên Cảnh!

Nhưng... điều này sao có thể?

Lão giả Thiên Cảnh lại không biết là, thực ra Lâm Phong mới chỉ sử dụng một phần vạn của uy áp mà thôi, bởi vì anh không muốn giết lão giả.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 172: Lão phu đã biết!


Nghe lời lão giả nói, Lâm Phong lãnh đạm đáp lời:

“Nếu biết mình đã vô lễ thì lần sau chú ý một chút, nếu không đôi khi chết cũng coi như xong rồi.”

Lão giả nghe vậy thì ngẩn ra, rồi nở một nụ cười khổ. Không ngờ có một ngày mình lại bị một vấn bối dạy dỗ! Thanh niên này rốt cuộc là đệ tử của thế lực nào đây? Kiêu ngạo thật đấy!

Nói như thế, chẳng dễ tính chút nào!

“Lão phu đã biết!”


Lão giả Thiên Cảnh hơi gật đầu, không hề tức giận!

Bởi vì đây là quy tắc của giới võ đạo!

Chỉ cần có thực lực là muốn làm gì thì làm.

“Lão phu là tam trưởng lão của chỉ nhánh thương hội Bách Vân ở Kim Lăng, Phùng Hải, chẳng hay tên họ của cậu là?”

Lão giả Thiên Cảnh mỉm cười hỏi. “Lâm Phong!” Lâm Phong thản nhiên đáp.

“Cậu Lâm, chuyện vừa nấy là do thương hội của chúng tôi vô lễ, để thể hiện lòng áy náy, tôi có thể tự sắp xếp cho mọi người gian phòng tốt nhất, được chứ?”

“Được!” “Vậy mời theo tôi!” Phùng Hải thầm thở phào một hơi, quay người đi lên núi.

Ông ta phát hiện lúc nói chuyện với Lâm Phong có cảm giác bị chèn ép kì lạ. Cảm giác này trước nay chưa từng có!

Lâm Phong đang định theo sau thì phát hiện ba người Đàm Thiên Hồng đang đờ đẫn mờ mịt, không khỏi cau mày hỏi:

“Ba người làm gì mà ngẩn ra thế? Không đi theo à?” “À... Được!”


Đàm Thiên Hồng, Thái Văn và Điền Bân giật mình tỉnh táo lại, đè nén sự chấn động trong lòng, vội vàng gật đầu đi theo.

Khi mấy người vừa rời đi, khung cảnh vốn tĩnh lặng đột nhiên ầm ï nhốn nháo! Tất cả mọi người đều có vẻ không thể tin nổi!

“Mẹ nó chứ? Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Lâm Phong này giết nghi trượng của thương hội Bách Vân, nhưng không bị xử lý?”

“Các người không phát hiện à? Trưởng lão của thương hội Bách Vân lúc tới rất khí thế nhưng đột nhiên đổi thái độ! Nhất định là nhận ra thân phận của Lâm Phong rồi!”

“Theo tôi thấy, thế lực đăng sau Lâm Phong này không thể khinh thường được! Rất có thể cậu ta đến từ đại tông môn nào đó trên núi! Tông môn này, dù là thương hội Bách Vân cũng phải kiêng dè mấy phần!”

“Chậc, khó trách lại phách lối thế”!

“Tôi chỉ biết cậu ta còn trẻ đã là cường giả Địa Cảnh đỉnh phong, sao có thể là người tầm thường? Đám ngu sỉ các người vừa nãy còn cười nhạo người ta không biết tự lượng sức mình!”

“Ôi hâm mộ Tam Khẩu Đường quá, quen được nhân vật khủng cỡ này, sau này chắc là tỏa sáng kinh người!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 173: Một khi đối phương đã thích


Cô ấy biết anh trai rất ghét Lâm Phong.

“Anh thu lại tất cả những gì mình nói lúc trước, Lâm Phong này không đơn giản, thậm chí có thể khiến trưởng lão của thương hội Bách Vân phải cung kính với cậu ta! Anh nghĩ chúng ta nên trao đổi với cậu ta vài chuyện, có lợi cho sự phát triển của nhà họ Trần.”

Ánh mắt Trần Thiên Hủ lập lòe.

“Vâng!”

Trần Y Nặc giả vờ lạnh lùng gật đầu, nhưng trong lòng lại hơi bối rối và lo lắng.

“Muốn đi thì các anh đi đi, em không đi!”

Giang Quân Lâm đứng bên cạnh gắn giọng nói.

“Không phải chứ, anh cũng không có ý định mang cậu đi.”

Trần Thiên Hủ nhìn qua Giang Quân Lâm, nói.

Giang Quân Lâm nghe thế, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh, không đáp lời.

Đúng lúc này, cách đó không xa lại xuất hiện một chiếc xe tăng địa hình 700 được sản xuất trong nước, là người của nhà họ Lý tới!

Lý Như Hải dẫn theo vài võ giả Huyền Cảnh bước xuống khỏi xe, kết quả thấy một đám người đang hăng hái bàn tán vụ gì đó, không khỏi ngẩn ra.

Tình huống gì đây? Tại sao mọi người lại tụ tập dưới chân núi nói chuyện khí thế thế này?

“Mọi người đang nói chuyện gì mà vui thế?”

Lý Như Hải tìm được một người bạn lâu năm, mỉm cười hỏi.

“Là thế này...”

Người bạn lâu năm kia kể lại hết chuyện vừa xảy ra.

Lý Như Hải nghe thấy thế, trong mắt xẹt qua ánh sáng lấp lánh!

Một thiếu niên thần bí khiến thương hội Bách Vân cũng phải cúi đầu? Thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi đã có tu vi Địa Cảnh đỉnh phong?

Quá mạnh!

Lai lịch có lẽ vượt xa sức tưởng tượng của ông ta!

Hiện tại nhà họ Lý đã như mặt trời sắp xuống núi, càng ngày càng thân cô thế

Nếu như có thể kết bạn với nhân vật lớn này, chắc chắn sẽ có nhiều lợi ích

Hơn nữa con gái cũng vừa tới tuổi, vẻ ngoài cũng đẹp, có thể nhân cơ hội tác hợp một chút.

Một khi đối phương đã thích...

Nghĩ tới đây, Lý Như Hải lập tức quyết định, đợi lát nữa sẽ đi gặp mặt thanh niên thần bí kia, để người ta quen mặt mình trước cũng tốt!

Trên thực tế, không chỉ có Lý Như Hải và Trần Thiên Hủ, mà người quản lý các thế lực khác đứng ở nơi đây đều co suy nghĩ này!

Thế lực lớn, gia tộc lớn muốn phát triển thì phải không ngừng kết bạn với người có thể trợ giúp mình. Nhất là làm bạn với những nhân vật cao cấp hơn bản thân!

Bình thường chỉ cần một câu nói của những nhân vật lớn như thế, thế lực của bọn họ ở chỗ bọn họ đã có thể coi như một bước lên mây!

Thực ra, có nhiều người tới đây tham gia hội đấu giá là vì mục đích này!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 174: Đây là phòng riêng chữ Thiên ư?


Bọn họ đi qua gây ra động tĩnh lớn trong phòng khách. 

 

Phùng Hải đưa đám người Lâm Phong tới thẳng gian phòng đầu tiên trên tầng hai. 

 

Phòng riêng rộng chừng hơn trăm mét vuông, bày trí đồ xa xỉ, đứng trong này có thể thu hết toàn bộ quang cảnh của phòng đấu giá bên dưới, góc nhìn rất đẹp! 

 

“Đây là phòng riêng chữ Thiên ư?” 

 

Đàm Thiên Hồng nhìn một lượt căn phòng sang trọng này, không nhịn được mà nói. 

 

Tuy rằng ông tat ham gia hội đấu giá nhiều lần rồi nhưng chỉ được ngồi phòng riêng bình thường thôi! 

 

Phòng riêng có tên như thế này, mơ cũng không dám! 

 

Ông ta biết nơi này chỉ có nhân vật siêu cấp lớn mới có tư cách vào. 

 

Ví dụ như cao nhân trên núi, hoặc ví dụ cường giả Thiên Cảnh dưới thế gian. 

 

“Đúng vậy, có ba phòng chữ Thiên, hai phòng khác đã được đặt trước, may còn lại một phòng, nếu không lại khó sắp xếp rồi.” 

 

Phùng Hải mỉm cười. 

 

Đàm Thiên Hồng gật đầu nhưng trong lòng đã dậy sóng. 

 

Ông ta biết tất cả là nhờ Lâm Phong! 

 

Nếu không với thân phận của Phùng Hải, sẽ không nói chuyện với mình, càng không giải thích! 

 

Trong lòng đột nhiên thấy hơi kiêu ngạo! 

 

Hình như làm chó săn cho cậu chủ Lâm cũng tốt lắm? 

 

Phì! 

 


Đúng là quá hèn! 

 

Đàm Thiên Hồng lắc đầu, vội vàng bỏ suy nghĩ đó. 

 

“Cậu Lâm, hội đấu giá bắt đầu lúc bảy giờ tối, mọi người nghỉ ngơi trước, ăn chút đồ ăn vặt. Tôi còn có chuyện phải làm, không quấy rầy nữa!” 

 

Phùng Hải cười nhìn Lâm Phong. 

 

“Chờ chút, tôi có chuyện muốn hỏi ông.” Lâm Phong cất lời. 

 

Phùng Hải hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu: 

 

“Cậu cứ hỏi!” 

 

“Bây giờ ông đang ở Thiên Cảnh tầng mấy?” Lâm Phong hỏi. 

 

Đối với vấn đề này, Phùng Hải không nghĩ gì nhiều. Bởi vì ở giới võ đạo, nếu như bạn không chủ động thả khí tức của mình ra, dưới tình huống bình thường, người khác khó mà nhận ra được thực lực của bạn! 

 

“Lão phu bất tài, hiện tại đang Hậu Thiên Cảnh tầng ba!” Phùng Hải trả lời. 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 175


 “Thiên Cảnh chia ra làm Hậu Thiên và Tiên Thiên, Hậu Thiên Cảnh có chín tầng, Tiên Thiên Cảnh cũng có chín tầng! Mỗi tầng cách nhau một khoảng lớn, là quá trình chuyển biến nội lực thành thiên địa lực! Cho nên mới nói, Thiên Cảnh và Địa Cảnh cách nhau cả một con sông lớn. Địa Cảnh là đả thông hai mạch nhâm đốc, tu luyện nội lực! Còn khi đã lên Thiên Cảnh, dung hòa thiên địa lực, bắt đầu chuyển hóa nội lực!”  

 

 

Phùng Hải giải thích cặn kẽ cho Lâm Phong hiểu.  

 

 

Sau khi nghe xong, Lâm Phong như có điều suy nghĩ.  

 

 

Nếu là thiên địa lực, chắc là linh khí!  

 

 

Phùng Hải này nếu đã là Hậu Thiên tầng ba, hẳn là tương đương với cảnh gưới Luyện Khí tầng ba!  

 

 

Adv

Chỉ có điều vì tiến hóa từ võ đạo nên thực lực thật sự thực tế sẽ yếu hơn tu giả Luyện Khí tầng ba một chút!  

 

 

“Không ngờ rằng đỉnh cao của võ đạo còn diễn biến theo hướng tu tiên nữa, cũng khá bất ngờ! Có lẽ là vì linh khí trời đất đã khô kiệt, tu tiên gian nan, cho nên tu giả trước kia đã ở ẩn cả rồi!”  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong bỗng không còn hứng thú với võ đạo.  

 

 

“Không biết cậu Lâm hiện tại đang là cảnh giới gì?” Lúc này, Phùng Hải đột nhiên hỏi.  

 

 

Adv

Đôi mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, vẻ mặt tò mò.  

 

 

Ông ta thấy, thực lực của Lâm Phong chắc chắn mạnh hơn mình! Có thể anh đã tới Hậu Thiên Cảnh hậu kỳ, thậm chí là Tiên Thiên Cảnh không chừng!  

 

 

Đám người Đàm Thiên Hồng đứng quanh cũng dựng lỗ tai nghe, vẻ tò mò.  

 

 

“Tôi không phải võ giả!” Lâm Phong lạnh nhạt đáp.  

 

 

Phùng Hải hơi ngẩn ra, lập tức nghĩ rằng Lâm Phong không muốn nói cho mình biết mà thôi, trong lòng không khỏi hơi bất đắc dĩ.  

 

 

“Đã vậy lão phu không quấy rầy nữa! Trái cây trên bàn, cậu Lâm cứ thoải mái tự nhiên!”  

 

 

Phùng Hải hơi gật đầu, sau đó rời khỏi phòng riêng.  

 

 

Sau khi ông ta rời đi, Lâm Phong đi tới một cái ghế mát-xa, nằm xuống, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi hội đấu giá bắt đầu.  

 

 

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang.  

 

 

“Ai?”  

 

 

Đàm Thiên Hồng lập tức đứng lên hỏi.  

 

 

“Là tôi, Lý Như Hải của nhà họ Lý, nghe được tiếng tăm của cậu Lâm nên tới chào hỏi!”  

 

 

Ngoài cửa vang lên giọng nói cung kính của Lý Như Hải.  

 

 

Lý Như Hải?  

 

 

Đây chính là nhà họ Lý đứng thứ hai trong số ba gia tộc lớn mà!  

 

 

Sao ông ta lại tới đây? Đàm Thiên Hồng hơi kinh ngạc.  

 

 

Chỉ là ông ta cũng không dám tự tiện mở cửa, mà đưa mắt dò hỏi nhìn Lâm Phong.  

 

 

“Bảo cút!” Lâm Phong lạnh lùng đáp, trong đầu anh xuất hiện chuyện đã xảy ra không lâu trước đó ở cổng đại học Kim Lăng.  

 

 

Lý Như Hải này rất khoe khoang, còn đưa mình hai chục triệu để mình rời khỏi Lý Tiểu Khả?  

 

 

Như thằng ngu!  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe thế, mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nghe lời nói:  

 

 

“Lý Như Hải, cậu chủ Lâm của chúng tôi bảo ông cút!”  

 

 

“Hả?” Lý Như Hải đứng ngoài cửa, vẻ mặt mờ mịt.  

 

 

Tình hình gì đây?  

 

 

Mình có lòng tới chào hỏi, dù chướng mắt cũng không đến mức bảo cút chứ?  

 

 

Khó trách tất cả mọi người đều nói cậu Lâm này cực kì kiêu ngạo!  

 

 

Quả đúng vậy!  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 176


 Lúc này nhìn thấy vậy, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều thấy chột dạ. Có tới nữa không đây?  

 

Đến cả chủ nhà họ Lý cũng chịu nhục như thế rồi, nếu giờ bọn họ tới gõ cửa có khi còn thảm hại hơn.  

 

 

“Lâm Phong này cũng có vẻ khá kiêu căng. Em gái, lát nữa trông cậy vào em cả đấy.” Trần Thiên Hủ nhìn Trần Y Nặc, nhỏ giọng nói.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy, vẻ mặt hơi phức tạp, không biết nên nói cái gì.  

 

 

Thật sự không thể ngờ rằng,mười năm sau lại gặp phải chuyện thế này!  

 

 

Adv

Trước kia khi cô ấy và Lâm Phong còn ở bên nhau, Lâm Phong cũng chỉ là người bình thường mà thôi.  

 

 

Cô ấy lấy hết can đảm bước lên gõ cửa, vừa định nói gì đó thì bên trong truyền ra giọng nói lạnh lùng của Lâm Phong:  

 

 

“Tôi bảo cút, nghe không hiểu à?”  

 

 

“Ấy…”  

 

Adv

 

Trần Y Nặc ngẩn người, gương mặt tươi cười lập tức đỏ bừng, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.  

 

 

Lâm Phong khốn kiếp, thối tha…  

 

 

Dắm mắng tôi!

 

Chứng kiến cảnh này, những người vây xem đều để lộ vẻ mặt sung sướng khi ai đó gặp họa.  

 

Có ví dụ của Lý Như Hải trước đó rồi mà người phụ nữ này vẫn dám xáp tới, điển hình của việc tự rước đau khổ vào thân đây mà!  

 

 

Thế nhưng đúng lúc này, cửa phòng riêng được mở ra.  

 

 

"Y Nặc! Sao em lại ở đây?"  

 

 

Lâm Phong đi ra, ngạc nhiên ra mặt.  

 

 

Anh vừa cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc nên tiện đà sử dụng thần thức rà quét qua.  

 

 

Kết quả phát hiện thế mà lại là Y Nặc đang đứng ngoài cửa.  

 

 

"Chuyện gì? Chẳng phải anh kêu tôi cút sao?" Trần Y Nặc hơi bực bội.  

 

 

"Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, ý anh không phải muốn em cút, anh nói Lý Như Hải cút!" Lâm Phong bó tay, đáp lời.  

 

 

Mẹ nó!  

 


 

Mặt mũi Lý Như Hải cách đó không xa hơi khó coi, thầm nghĩ: Lại đi sỉ nhục mình trước mặt bao người như thế! Lý Như Hải này không cần thể diện chắc?  

 

 

Tuy nhiên, khi thấy khuôn mặt Lâm Phong, cõi lòng ông ta lại rúng động!  

 

 

Người này chẳng phải thanh niên trước đó đã cứu Tiểu Khả ư?  

 

 

Sao lại là cậu ta?  

 

 

Vào khoảnh khắc Lý Như Hải rơi vào ngờ vực, Trần Thiên Hủ bước tới, mỉm cười nói: "Ngài Lâm, cậu còn nhớ tôi chứ?"  

 

 

"Vào trong đã rồi nói sau."  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua Trần Thiên Hủ, sau đó mạnh mẽ dắt tay Trần Y Nặc vào trong phòng riêng.  

 

 

...  

 

 

Trong phòng riêng.  

 

 

Đợi mọi người ngồi xuống hết rồi, Lâm Phong bắt đầu vui vẻ nói: “Sao em lại tới tìm anh vậy Y Nặc?”  

 

 

“Anh bỏ tay ra trước đã!”  

 

 

"Không bỏ!"  

 

 

"Anh...."  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 177


 "Ngài Lâm, cậu đối xử với em gái tôi như vậy ngay trước mặt tôi có vẻ không ổn lắm nhỉ?”  

 

Vẻ mặt Trần Thiên Hủ hơi khó coi.  

 

 

"Vậy ư! Vậy thì anh cút đi đi, thế sẽ không tính là trước mặt anh nữa rồi!” Lâm Phong hờ hững nói.  

 

 

Nghe vậy, nét mặt Trần Thiên Hủ đơ ra, trong mắt có một tia sáng sắc lạnh sượt qua.  

 

 

Lâm Phong này liệu có hơi kiêu căng quá đà hay không? Cậu ta cho rằng nhà họ Trần mình giống đám rác rưởi vô tích sự của Phong Vân Bang đó ư?  

 

Adv

 

"Lâm Phong, anh ấy là anh trai tôi, anh chú ý một chút!"  

 

 

Trần Y Nặc bĩu môi.  

 


 

"Được thôi!"  

 

 

Adv

Lâm Phong gật đầu bất đắc dĩ.  

 

 

Lâm Phong anh không sợ trời không sợ đất, coi mạng người như cỏ rác, coi chúng sinh bằng con kiến, lại chỉ mềm lòng với duy nhất người phụ nữ trước mắt.  

 

 

Cũng chẳng phải mù quáng vì tình yêu! Mà do cõi lòng thấy áy náy, cảm giác bản thân đã để Y Nặc chịu rất rất nhiều thiệt thòi.  

 

 

"Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?" Lâm Phong nhìn về phía Trần Thiên Hủ.  

 

 

"Sao cậu biết tôi có chuyện tìm cậu?" Trần Thiên Hủ híp mắt lại.  

 

 

"Anh bị mất não à?"  

 

 

"Anh không có chuyện tìm tôi thì chẳng lẽ tới đây tán gẫu khoác lác với tôi?”  

 

 

“Nếu là vậy thật thì Y Nặc ở lại, anh đi được rồi! Tôi chẳng ham thích gì việc tám phét với anh.”  

 

 

Lâm Phong điềm nhiên nói.  

 

 

Trần Thiên Hủ nghe vậy thì siết tay thành đấm.  

 

 

Không thể giao lưu như vậy tiếp được nữa! Bằng không e rằng mình sẽ không nhịn nổi, tung một đấm đánh chết Lâm Phong mất!  

 

 

“Rốt cuộc cậu là người thuộc phe phái nào?” Trần Thiên Hủ hỏi.  

 

 

"Không phe không phái!"  

 

 

"Hờ hờ... Cậu nghĩ tôi mất não thật à? Cậu thấy nói vậy thì tôi tin chắc?" Trần Thiên Hủ cười một tiếng lạnh lùng.  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua Trần Thiên Hủ, sau đó bình thản nói: “Được thôi, anh có não, anh thông minh lắm! Anh đoán đúng rồi, tôi đến từ một thế lực siêu to khổng lồ. Rốt cuộc anh muốn làm gì?”  

 

 

"Cuối cùng cũng chịu nói thật rồi?"  

 

 

Khóe môi Trần Thiên Hủ nhếch lên, ngay sau đó, anh ta nói: "Tôi biết chuyện giữa cậu và em gái tôi. Nếu cậu muốn tiếp tục ở bên em gái tôi thì tôi có thể giúp cậu. Tuy nhiên, tôi có một điều kiện.”  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong chợt trở nên lạnh lùng, anh nói: “Anh không thấy mình khôi hài lắm sao?”  

 

 

“Không thì sao? Tôi nói cậu biết, bây giờ em gái tôi đã có hôn ước với nhà họ Giang, cha mẹ tôi cũng rất hài lòng về Giang Quân Lâm! Không có tôi thì cậu đừng hòng ở bên em gái tôi!”  

 

 

Trần Thiên Hủ thích nhìn điệu bộ giận dữ này của Lâm Phong. Nó khiến anh ta có cảm giác như về lại được sân nhà!  

 

 

“Không sao hết! Dù gì nhà họ Giang cũng sắp bị xóa sổ rồi.”  

 

 

Thái độ Lâm Phong bình tĩnh trở lại.  

 

 

"Ý cậu là sao?" Trần Thiên Hủ khẽ nhíu mày.  

 

 

"Trước đây, Giang Quân Lâm muốn ám sát tôi, vì vậy ngày mai, khi tôi chữa khỏi cho Tiểu Luyến Luyến cũng chính là lúc nhà họ Giang bị hủy diệt. Toàn bộ cả nhà, không giữ lại một ai!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 178


 Chứng kiến cảnh này, đồng tử Trần Thiên Hủ co rụt, hoảng sợ đến mất tiếng nói: "Nội lực hóa hình! Cậu… cậu là võ giả trời sinh sao?”  

 

 

"Anh sai rồi, tôi không phải võ giả trời sinh!" Lâm Phong hờ hững nói.  

 

 

Nghe được lời này, Trần Thiên Hủ cũng phản ứng lại.  

 

 

Anh ta không khỏi lắc đầu, cảm thấy mình khi nãy hơi mất kiểm soát thật!  

 

 

Chuẩn!  

 

Adv

 

Lâm Phong còn trẻ như vậy, sao có thể là võ giả trời sinh?  

 

 

Đoán chừng chỉ hiểu một số trò mèo múa rìu qua mắt thợ thôi!  


 

 

Trần Thiên Hủ thở hắt ra, đứng lên, trầm giọng nói: "Lâm Phong, tôi không biết cậu đến từ tông môn cụ thể nào trên núi, nhưng tôi nói rồi, nhà họ Giang không đơn giản như cậu nghĩ đâu!”  

 

 

Adv

“Nhà họ Giang có một người mà đến cậu cũng không thể gây sự! Tôi có thể nói chính xác với cậu rằng nhà họ Trần bọn tôi bằng lòng liên hôn với nhà họ Giang cũng chính vì người đó!”  

 

 

“Thế nên nếu cậu tiêu diệt được nhà họ Giang mà không chết thì dẫu thiếu đi sự trợ giúp của tôi, cha tôi cũng sẽ chủ động cho em gái tôi đính hôn với cậu!”  

 

 

Vừa dứt lời, Trần Thiên Hủ lại nói thêm: "Hơn nữa, còn chuyện này chắc chắn cậu không biết!"  

 

 

"Chuyện gì?" Đôi mắt Lâm Phong híp lại.  

 

 

"Một chuyện đủ khiến cậu điên cuồng!" Trần Thiên Hủ nói ra một câu rất sâu xa.  

 

 

Không đợi Lâm Phong đáp lời, anh ta đã trầm giọng nói: “Em gái, chúng ta đi thôi!”  

 

 

Trần Y Nặc nhìn thoáng qua Lâm Phong, yên lặng đứng lên, đi theo anh trai cùng nhau rời khỏi phòng riêng.  

 

 

Lúc này đây, Lâm Phong không ngăn cản nữa.  

 

 

Dù sao nói thế nào thì Trần Thiên Hủ cũng là anh trai của Trần Y Nặc. Giống với quan hệ giữa anh và Tiểu Dao, không cần phải quá gay gắt!  

 

 

Chờ hai người rời khỏi, Đàm Thiên Hồng hơi thấp thỏm lo âu hỏi: “Ngài Lâm, cậu muốn tiêu diệt nhà họ Giang thật sao?”  

 

 

“Chứ sao nữa? Ngày mai nhà họ Giang chết chắc! Phải xử lý hết cả nhà đó! Ai đến cũng không cứu được!” Lâm Phong đáp bằng giọng lạnh buốt.  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe vậy, cõi lòng run lên, không nói gì nữa!  


 

 

Ông ta biết ngày mai sẽ có chuyện lớn xảy ra thật rồi!  

 

 

"Đàm Thiên Hồng, ông nói xem câu Trần Thiên Hủ nói lúc sắp rời đi có nghĩa là gì?"  

 

 

Lâm Phong thắc mắc ra mặt, lại lẩm bẩm: “Tôi quả thực không đoán được chuyện gì sẽ đủ khiến tôi điên cuồng?”  

 

 

“Với tính cách ngài Lâm, tôi thấy chuyện này chắc chắn liên quan tới Trần Y Nặc!" Đàm Thiên Hồng đáp.  

 

 

“Thôi! Ngày mai tất cả rồi sẽ được công bố, nghĩ nhiều chi cho mệt.” Lâm Phong day ấn đường, lại nằm xuống lần nữa.

 

Phía bên kia.  

 

Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc vừa trở lại phòng riêng Địa Tự thuộc quyền sở hữu nhà họ Giang.  

 

 

Giang Quân Lâm lao vọt tới, vẻ mặt khó chịu hỏi:  

 

 

"Sao mà lâu thế? Hai người nói chuyện gì với tên Lâm Phong kia hả?"  

 

 

"Chỉ hàn huyên vớ vẩn một lúc thôi!"  

 

 

Trần Thiên Hủ từ tốn nói.  

 

 

Thực ra xét về mặt cảm tình thì anh ta nghiêng về phía Lâm Phong hơn.  

 

 

Bởi vì anh ta biết em gái mình cực kỳ thích Lâm Phong, nếu không thì sẽ không sinh con cho Lâm Phong, rồi chờ đợi trong đau khổ suốt mười năm!  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 179


 "Hình như chuyện này cũng không liên quan gì tới cậu thì phải? Chưa đến lượt cậu chỉ tay năm ngón bảo tôi phải làm gì!"  

 

Trần Thiên Hủ cười khẩy.  

 

 

Giang Quân Lâm nghe vậy thì siết chặt nắm đấm, mặt mày xanh mét.  

 

 

Anh ta chợt nhìn về phía Trần Y Nặc, nói:  

 

 

"Y Nặc, tôi biết chắc chắn trong lòng em vẫn còn lưu luyến chưa quên tên Lâm Phong này, nhưng tôi nói cho em biết, chỉ có mình tôi mới có thể cứu Tiểu Luyến Luyến thôi! Tốt nhất là em đừng có làm chuyện gì khiến tôi không vui vào lúc này!"  

 

 

Adv

"Nếu không, thì đừng trách tôi nhẫn tâm!"  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt hẳn đi.  

 

 


Tiểu Luyến Luyến, chính là điểm yếu duy nhất trong lòng cô ấy!  

 

 

Trần Y Nặc im lặng một lúc, rồi nói:  

 

Adv

 

"Ngày mai Lâm Phong cũng sẽ đến bệnh viện thăm Tiểu Luyến Luyến một lúc, anh ấy cũng có thể chữa khỏi được!"  

 

 

"Chỉ dựa vào cậu ta sao? Em cảm thấy có khả năng không? Hội chứng Kabuki là căn bệnh phức tạp khó chữa tầm cỡ thế giới, đến cả thầy thuốc Dược Vân cũng cảm thấy khó giải quyết, cậu ta chỉ cần nắn xương là có thể chữa khỏi được chắc?"  

 

 

Giang Quân Lâm khinh thường nói.  

 

 

"Anh không cần phải nói với tôi những điều này, ngày mai rồi nói!"  

 

 

Trần Y Nặc không có ý định nói chuyện!  

 

 

Giang Quân Lâm thấy vậy thì tâm trạng có hơi suy sụp!  

 

 

Vốn dĩ đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi!  

 

 

Cuối cùng lại vì cái tên chó má Lâm Phong kia đột nhiên xuất hiện, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch!  

 

 

"Lâm Phong, cậu đừng có mà ép tôi! Nếu không, cho dù cậu có là võ giả Thiên Cảnh, tôi cũng sẽ có cách xử lý cậu!"  

 

 

Giang Quân Lâm gào thét trong tim.  

 

 

...  

 

 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chẳng bao lâu sau đã tới bảy giờ tối!  

 


 

Sau vài lời giới thiệu ngắn gọn của người bán đấu giá, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.  

 

 

Từng món một được mang lên tiến hành đấu giá.  

 

 

Tất cả toàn là những bức danh hoạ cổ, những thanh kiếm samurai cổ, và một số loại đan dược đen thui, chẳng có tính linh vận nào, xem ra là đã hết hạn sử dụng.  

 

 

Đối với mấy thứ này, Lâm Phong cũng chỉ tuỳ ý liếc mắt một cái, sau đó nhìn đi chỗ khác, thản nhiên nói:  

 

 

"Đây chính là cuộc đấu giá của thương hội Bách Vân sao? Sao toàn là mấy món đồ vô dụng vậy!"  

 

 

"Ngài Lâm, tầm nhìn của ngài cao quá! Những thứ này toàn là đồ tốt đó."  

 

 

Đàm Thiên Hồng cười khổ một tiếng, nói:  

 

 

"Ví dụ như bức tranh “Bách điểu triều phụng” kia, đây là bức tranh gốc của Đường Dần, được một vài tay già đời yêu thích, rất thích hợp dùng làm quà tặng!"  

 

 

"Hoặc như thanh kiếm samurai kia, trông thì cũ nát, như thật ra lại chém sắt như chém bùn! Với những võ giả giỏi sử dụng kiếm mà nói, chắc chắn là như hổ mọc thêm cánh!"  

 

 

"Còn có bình tiểu hoàn đoan kia nữa, ngài đừng chỉ thấy vẻ ngoài xấu xí của nó, thật ra nó là báu vật thế gian đó, thời buổi này gần như đã chẳng còn xuất hiện người có thể luyện chế ra loại đan dược này nữa!"  

 

 

"Cứ coi như mọi điều ông nói là đúng đi!"  

 

 

Lâm Phong cũng không tranh luận gì cả.  

 

 

Dù sao thì mỗi người mỗi ý, góc độ nhìn nhận sự việc cũng khác nhau.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 180


Vừa cất lời.  

 

Đông đảo võ giả ở dưới đài lập tức ồn ào lên.  

 

 

"Cuộn vải rách nát? Cái quái gì vậy chứ?"  

 

 

"Đúng thế! Tôi đã tham gia không ít cuộc đấu giá rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cuộn vải rách đó!"  

 

 

"Không phải chỉ là rác rưởi thôi sao, thương hội Bách Vân cố tình dùng thứ này để điều chỉnh bầu không khí à?"  

 

 

Adv

...  

 

 

"Kỳ lạ! Sao mà thương hội Bách Vân có thể đem thứ như này ra đấu giá được? Trông chẳng có giá trị gì cả!"  

 

 

Trong phòng riêng Thiên Tự số 3, Đàm Thiên Hồng cũng tỏ ra khó hiểu.  

 

 

Vì màn hình chiếu lớn nên tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của cuộn vải.  

 

Adv

 

Có vẻ như là một cuộn vải có một vết dầu loang lổ, phía trên không có một chữ nào, lấy ra làm khăn lau cũng chê bẩn.  

 

 

Chỉ có Lâm Phong là nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cuộn vải này như suy nghĩ điều gì.  

 

 

"Mọi người yên tĩnh một lát trước đã, nghe tôi giới thiệu là biết ngay thôi!"  

 

 

Người đấu giá ở trên sân khấu vừa cười vừa nói.  

 

 

Anh ta cũng không cảm thấy bất ngờ trước phản ứng của mọi người.  

 

 

Vì đến cả anh ta cũng cảm thấy món đồ này chẳng có giá trị gì, đơn thuần chỉ là một trò đùa mà thôi!  

 

 

Nếu không phải vì người đem cuộn vải này ra đấu giá có quyền lực phi thường thì không thể nào có chuyện thương hội mang thứ này ra đấu giá, đúng là mất mặt mũi thương hội.  

 

 

"Mặc dù trông thứ này vô cùng bẩn thỉu, nhưng chất liệu lại rất tuyệt vời."  

 

 

"Dìm nước không thấm, hoả thiêu không cháy, cho dù dùng máy cắt kim loại thì cũng khó mà cắt nát được nó! Thương hội chúng tôi đã nghĩ rất nhiều cách mà vẫn không thể nào tách nó ra được!"  

 

 

Người đấu giá cười giới thiệu.  

 

 

"Thế thì sao? Nó làm được cái gì? Chúng tôi đem về nhà làm giẻ lau à?"  

 

 

Lúc này có người hỏi chế nhạo.  

 

 


Vừa cất lời, cả khán phòng bật cười ha ha.  

 

 

Người đấu giá bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không giới thiệu nhiều thêm mà cất cao giọng:  

 

 

"Món này giá khởi điểm một vạn! Nếu các vị thấy hứng thú có thể đấu giá!"  

 

 

Thứ này mà cũng đòi một vạn sao?  

 

 

Đông đảo võ giả nghe vậy thì đều tỏ ra không nói nên lời.  

 

 

Đến một đồng bọn họ còn chê đắt!  

 

 

Chỉ trong chốc lát, hiện trường lạnh ngắt.  

 

 

Không có một ai sẵn lòng ra giá, dù sao thì chẳng có ai là kẻ ngu cả!  

 

 

Cho dù bọn họ có tiền thì cũng không cần phải lãng phí.  

 

 

Hơn nữa nếu bây giờ có ai bỏ một vạn ra mua thứ này thì có lẽ sẽ bị người ta chế giễu đến chết mất.  

 

 

"Không có ai ra giá sao?"  

 

 

Người đấu giá cười hỏi.  

 

 

Mặc dù cảm thấy lúng túng, nhưng vẫn phải đi qua bước này!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 181


Sẽ nhận thấy ông già này vô cùng phức tạp khó lường.  

 

 

Bên ngoài cơ thể tràn ngập một luồng linh vận mờ nhạt!  

 

 

"Không ai biết sao?"  

 

 

Vẻ mặt của ông già áo đen có hơi thất vọng.  

 

 

Ông ta đã mang cuộn vải này tới rất nhiều cuộc đấu giá trên khắp cả nước.  

 

 

Adv

Trước đây cũng có mấy tên nhà giàu nứt đố đổ vách trả tiền đấu giá mua nó.  

 

 

Ông ta hưng phấn tìm tới tận nhà.  

 

 


Sau một hồi tra hỏi, đối phương lại nói mình chỉ là thằng đần nhiều tiền, đấu giá chơi chơi!  

 

 

Lúc đó ông ta tức giận đến nỗi giết cả nhà kẻ đó, thậm chí đánh chết cả chó nuôi của tên đó luôn!  

 

 

Adv

"Xem ra ở thành phố Kim Lăng cũng không có ai biết! Phải đi nơi khác xem thử xem!"  

 

 

Ông già áo đen tự lẩm bẩm.  

 

 

Nhưng mà, đúng lúc này.  

 

 

"Tôi trả một vạn!"  

 

 

Một giọng nói nhẹ nhàng xuyên qua chiếc loa lớn trong phòng riêng, truyền ra khắp hội trường.  

 

 

Vừa dứt lời.  

 

 

Tất cả mọi người trong hội trường đều tỏ ra kinh ngạc.  

 

 

Ai nấy đều vội vàng nhìn về phía âm thanh phát ra.  

 

 

"Con mẹ nó! Là người ở phòng riêng Thiên Tự số 3 ra giá! Đúng là đồ đần lắm tiền!"  

 

 

"Tôi biết người trong phòng riêng này, chính là thanh niên áo trắng vô địch từng càn quét tất cả dưới chân núi đó!"  

 

 

"À... Hình như, tên là Lâm Phong?"

 

Lâm Phong vừa nói hết hai chữ cuối.  

 

Toàn trường lập tức yên tĩnh lại, nhưng cũng không có ai dám lên tiếng cười nhạo.  

 

 


Chuyện vừa xảy ra ở chân núi đã sớm truyền đi khắp nơi!  

 

 

Tất cả mọi người đều biết thanh niên tên Lâm Phong này không chỉ có thể đơn giản đánh chết cường giả Địa Cảnh, mà còn có thể được Phùng trưởng lão của thương hội Bách Vân coi trọng!  

 

 

Một nhân vật lớn thần bí như vậy, ai dám nghị luận?  

 

 

"Cậu Lâm, cậu mua thứ này để làm gì?"  

 

 

Đàm Thiên Hồng khó hiểu hỏi.  

 

 

"Một vạn tệ cũng không nhiều, mua dùng chơi chơi chút!"  

 

 

Lâm Phong không giải thích nhiều, bởi vì hiện tại anh cũng không chắc chắn vật này có phải là thứ mà mình nghĩ kia hay không.  

 

 

Khi còn ở trên núi, ông lão đã tiến hành bồi dưỡng anh trên mọi phương diện.  

 

 

Ngoài bày binh bố trận, chế phù, chế thuốc và các loại kiếm thuật thì còn có kể cho anh một chút chuyện vụn vặt lạ lùng trong giới tu chân thượng cổ.  

 

 

Ông ấy nói:  

 

 

"Giới tu chân thượng cổ có một loại mãnh thú tên "Ảo Mạc"."  

 

 

Ảo Mặc thân bò đầu hổ, bốn chân, một sừng, tiếng gầm như sấm, thích nghịch nước và thường sống ở trong vùng sông núi đầm lầy.  

 

 

Da của nó không thể ngấm nước, không bị lửa thiêu, những thứ bình thường sẽ khó mà phá hủy được nó.  

 

 

Điều quan trọng nhất là, khi viết văn tự lên da của Ảo Mặc thì nét chữ sẽ nhanh chóng bị ẩn đi, phải dùng một vài vật liệu đặc biệt thì mới có thể khiến nó hiện ra bên ngoài.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 182


Mà bây giờ, mãnh thú cơ bản đều đã biến mất, ít có thể thấy được!  

 

 

Có thể còn sót lại một ít ở sâu trong núi rừng thăm thẳm, nhưng chắc chắn là không nhiều lắm!  

 

 

Vì thế Lâm Phong nghi cuộn vải bố cũ nát này chính là một tấm da Ảo Mạc.  

 

 

Có thể bên trên có ghi lại thuật pháp tu chân nào đó, nếu quả thật là như vậy thì lần này lãi to rồi!  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

Một giọng nói nhẹ nhàng phá vỡ sự yên tĩnh trong sân:  

 

Adv

 

"Một vạn quá ít, tôi ra giá một triệu!"  

 

 

Vừa dứt lời thì toàn trường đã lập tức xôn xao, xì xào.  

 

 

Tất cả mọi người đều bối rối.  

 

 

Chuyện gì thế?  

 

 

Adv

Vẫn còn có người đấu giá tiếp sao?  

 

 

Lẽ nào thứ này là bảo bối gì đó hả?  

 

 

Bọn họ di chuyển tầm mắt, phát hiện người ra giá ở trong phòng bao Địa Tự số 2!  

 

 

Đây chẳng phải là phòng bao của nhà họ Giang sao?  

 

 

...  

 

 

Mà bên trong phòng bao Địa Tự số 2.  

 

 

Giang Quân Lâm nằm trên ghế massage nhìn bàn đấu giá bên ngoài, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.  

 

 

"Giang Quân Lâm, anh có ý gì? Anh lãng phí một triệu để mua cái này hả? Có phải bị điên rồi không?"  

 

 

Trần Y Nặc hơi không vui nói.  

 

 

"Không được sao? Tôi nhiều tiền, không thể đấu giá thứ mà tôi thích sao?"  

 

 

Giang Quân Lâm từ tốn nói.  

 

 

"Không phải là do anh thích, mà mục đích của anh là muốn khiến Lâm Phong ghê tởm mới đúng!"  

 

 

Trần Y Nặc lạnh lùng nói.  

 

 

"Thế thì đã sao? Tôi muốn ghê tởm anh ta đấy! Anh ta mạnh mẽ, tôi không đánh lại! Thế nhưng nhà họ Giang có tiền! Anh ta muốn thứ gì thì tôi mạn phép không để cho anh ta được như ý đấy!"  

 


 

Giang Quân Lâm cười lạnh một tiếng.  

 

 

Chuyện đã phát triển đến mức này rồi thì anh ta cũng không muốn giả vờ tiếp nữa!  

 

 

"Anh... Anh đúng là quá vô lý!"  

 

 

Trần Y Nặc tức giận nói.  

 

 

"Đừng nói với tôi những lời này, nếu như Lâm Phong muốn thì anh ta cứ việc ra giá! Chỉ cần anh ta nhiều tiền hơn tôi thì tôi có thể nhường cho anh ta."  

 

 

Giang Quân Lâm mặt không đổi sắc nói.  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

"Hai triệu!"  

 

 

Giọng nói của Lâm Phong truyền ra khắp toàn trường.  

 

 

"Mười triệu!"  

 

 

Giang Quân Lâm khinh thường nói.  

 

 

Anh ta đứng lên, lớn tiếng nói:  

 

 

"Vật này chính là một bảo bối, tôi nhất định phải có được, cho dù là ai cướp với tôi thì tôi cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ! Mọi người có bản lĩnh thì có thể đấu giá với tôi, nhà họ Giang tôi có tiền, sẽ không nhường bất kỳ ai cả!"  

 

 

Vừa dứt lời.  

 

 

Rất nhiều võ giả trong sân đã hơi nghi ngờ không chắc chắn lắm.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 183


 Ngay cả người chủ trì trên đài đấu giá cũng hơi kinh ngạc!  

 

 

Anh ta biết người ở phòng bao Địa Tự số 2 chính là Giang Quân Lâm, con trai trưởng của nhà họ Giang, chắc chắn sẽ không nói dối!  

 

 

Lẽ nào thứ này thật sự không tầm thường sao?  

 

 

Chỉ là người định giá phòng đấu giá không nhìn ra sao?  

 

 

...  

 

 

Adv

Cùng lúc đó!  

 

 

Ở trong phòng bao Thiên Tự số 1, vẻ mặt của lão già mặc đồ đen bỗng nhiên kích động.  

 


 

Ông ta đã chuẩn bị rời khỏi đây, không ngờ tới thời điểm mấu chốt lại có một bất ngờ lớn!  

 

 

"Khà khà khà, cuối cùng mình cũng tìm được người biết thứ này rồi!"  

 

Adv

 

"Không biết nhà họ Giang này là thế lực phương nào? Giọng nói của thanh niên ra giá rất kiêu ngạo, nghe có vẻ rất lợi hại!"  

 

 

"Thôi bỏ đi, bất kể là thế nào thì cậu cũng đã nhận ra cuộn vải bố này rồi, đến lúc đó tôi đây nhất định sẽ cảm ơn cậu thật tốt!"  

 

 

Lão già mặc áo đen nham hiểm nhìn về phía phòng bao Địa Tự số 2, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị, tựa như có thể nhìn thấy được dáng vẻ của Giang Quân Lâm.  

 

 

...  

 

 

Trong phòng bao Thiên Tự số 3.  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong không thay đổi nhìn ra ngoài sân.  

 

 

Anh không tin là Giang Quân Lâm biết tác dụng của da Ảo Mạc.  

 

 

Sở dĩ anh ta nói như vậy chẳng qua là vì tìm một lý do thích hợp để làm mình ghê tởm mà thôi!  

 

 

Đàm Thiên Hồng thấy Lâm Phong im lặng còn tưởng rằng anh không có tiền nên chủ động tiến lên nói:  

 

 

"Cậu Lâm, cậu cứ ra giá đi! Bên phía tôi còn có một chút tiền!"  

 

 

"Không cần! Để cho anh ta đi! Dù sao đến lúc đó cũng có thể cướp về."  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  


 

 

Sau đó bình tĩnh nói vào trong micro:  

 

 

"Nếu anh đã cảm thấy đây là một bảo bối thì để cho anh đó! Tiêu mười triệu để mua thứ vớ vẩn này, anh đúng là khiến tôi ngạc nhiên đấy."  

 

 

"Vậy sao? Anh cảm thấy đây là đồ bỏ đi, chẳng qua là do anh không biết nhìn hàng mà thôi!"  

 

 

Lúc này đương nhiên Giang Quân Lâm sẽ không chịu thua, giọng điệu như đang nói anh không hiểu thì đừng có giả vờ.  

 

 

Điều này khiến Lâm Phong hơi kinh ngạc.  

 

 

Lẽ nào Giang Quân Lâm thực sự biết da Ảo Mạc sao?  

 

 

Nếu quả thật là như vậy thì có nghĩa là nhà họ Giang không thể khinh thường được!  

 

 

Có thể phía sau cũng có người tu tiên tồn tại chăng?  

 

 

...  

 

 

Trong phòng bao Thiên Tự số một.  

 

 

Lão già mặc áo đen đã kích động đến mức toàn thân phát run lên!  

 

 

Ông ta hận không thể ngửa mặt lên trời cười to rồi lập tức vọt tới phòng bao Địa Tự số 2, bắt Giang Quân Lập lại quật một trận, sau đó ép hỏi cho ra lai lịch của cuộn vải bố cũ nát này!  

 

 

Có điều đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, ông ta vẫn nhịn xuống.  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 184


“Này người bán đấu giá, nếu đã không có người nào ra giá nữa, vậy còn không mau chốt giá cuối cùng đi? Có gì mà phải lề mề như vậy.”  

 

 

Lúc này, Giang Quân Lâm nhàn nhạt nói.  

 

 

Giọng điệu của anh ta rất đắc ý, trông giống như một con gà trống lớn có được thắng lợi vậy.  

 

 

“Oh….Được rồi được rồi!”  

 

 

Người bán đấu giá quay người lại, mỉm cười nói:  

 

 

“Mười triệu lần thứ nhất!”  

 

Adv

 

“Mười triệu lần thứ hai!”  

 

 

“Mười triệu lần thứ ba, giao dịch thành công! Chúc mừng ngài Giang đã đấu giá được một món bảo bối.”  

 

 

Khi những lời cuối cùng vừa dứt, những người bên trong hội trường mới hoàn hồn trở lại.  

 

 

Cứ luôn cảm thấy có gì đó không chân thực!  

 

 

Adv

Thứ đồ vớ vẩn như vậy lại có thể bán đấu giá mười triệu?  

 

 

Không lẽ là bảo bối thật sao?  

 

 

Nghĩ tới đây, mọi người lại có chút hối hận vì vừa rồi không đấu giá.  

 

 

……  

 

 

Rất nhanh, da Ảo Mạc được một người phục vụ mặc sườn xám của buổi đấu giá đưa đến trước mặt Giang Quân Lâm.  

 

 

Sau khi Giang Quân Lâm quẹt thẻ xong, anh ta cầm lên da Ảo Mạc nghiên cứu cẩn thận.  

 

 

Dù gì cũng mua với giá 10 triệu, nên vẫn phải xem kỹ một chút.  

 

 

Biết đâu thực sự đã bị mình nhặt được?  

 

 

“Đừng nhìn nữa, 10 triệu mà mua thứ vớ vẩn này, anh rõ là não tàn mà!”  

 

 

Trần Y Nặc nhịn không được châm biếm nói.  

 

 

Vốn dĩ, cô còn cảm thấy Giang Quân Lâm có chút phong độ, là một chính nhân quân tử.  

 

 

Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cô ấy thực sự rất chán ghét Giang Quân Lâm.  

 

 

Trên đời này, sao lại có kiểu người đàn ông buồn nôn như vậy?  

 

 

Vẫn là Lâm Phong tốt!  

 


 

Mặc dù không rõ nguyên nhân tại sao Lâm Phong biến mất mười năm, nhưng sau khi trở về, vẫn đối xử dịu dàng với mình y như trước kia.  

 

 

Trước mặt tất cả mọi người nhìn anh ấy có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng trước mặt mình lại là người rất ngốc nghếch….  

 

 

“Em không hiểu đâu!”  

 

 

Giang Quân Lâm kìm nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói.  

 

 

Mặc dù anh ta vốn không nhìn ra được cuộn giẻ rách này có tác dụng gì, nhưng lòng tự tôn mạnh mẽ của anh ta không cho phép anh ta thừa nhận sự thực này!  

 

 

“Tôi không hiểu, vậy thì anh nói xem đây là cái gì?”  

 

 

Trần Y Nặc cười lạnh một tiếng.  

 

 

“Đây rất có khả năng là da thú thời kỳ đồ đá, rất có giá trị sưu tầm đấy!”  

 

 

Giang Quân Lâm bịa đại một lý do, sau đó thì nhìn qua nơi khác, không muốn nói chuyện với Trần Y Nặc nữa.  

 

 

………  

 

 

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, buổi đấu giá cũng gần kết thúc.  

 

 

Trong khoảng thời gian này, Trần Thiên Hủ bỏ ra 200 triệu để mua một gốc băng sơn tuyết liên.  

 

 

Cái này dùng để chữa bệnh cho Tiểu Luyến Luyến.  

 

 

Cũng chính là mục đích lần này họ tới đây.  

 

 

Thấy mình thành công mua được băng sơn tuyết liên, trong lòng Trần Y Nặc thở phảo nhẹ nhõm.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom