Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 220


Một nơi trong núi sâu, núi non trùng trùng điệp điệp.  

 

Ở đó có một tòa cung điện nằm cheo leo trên vách núi, gạch xanh ngói đỏ như ẩn như hiện trong mây trắng, giống như thánh địa của thần tiên.  

 

 

Mà trong tòa cung điện đó có một cô gái mặc đồ trắng đang ngồi khoanh chân đón ánh mặt trời, hít vào thở ra.  

 

 

Cô gái có chân mày lá liễu, mặt xếch, khuôn mặt lạnh lùng, hơi thở khi hít vào thở ra còn tỏa ra ánh sáng mờ mờ, thoạt nhìn cực kì phi phàm.  

 

 

Đúng lúc này, một lão già mặc áo bào màu tro bay vọt tới, một bước nhảy là vài trăm thước, nhanh chóng chạy tới bên cạnh cô gái mặc đồ trắng.  

 

Adv

 

Cô gái đó dường như cảm nhận được, chậm rãi mở mắt ra, nhìn lão già mặc áo bào màu tro, cung kính nói:  

 

 

“Sư phụ, sao người lại tới đây.”  

 

 

“Tịch Vũ, vừa nãy dưới chân núi truyền tới tin tức, nhà họ Giang con…”  

 

 

Adv

Lão già mặc áo bào màu tro nói tới đây thì hơi khựng lại.  

 

 

“Nhà họ Giang làm sao ạ? Chẳng lẽ lại muốn con xuống núi? Đúng là phiền phức!” Giang Tịch Vũ cau mày nói.  

 

 

“Không phải, nhà con bị một tên Lâm Phong nào đó tàn sát cả rồi, hiện tại không còn một mống!” Lão già mặc áo bào màu tro nói.  

 

 

Giang Tịch Vũ nghe thế thì ngẩn ra.  

 

 

“Thực ra như vậy cũng tốt! Vấn đạo quan trọng nhất là cắt đứt tình cảm trần tục, con có thể một lòng một dạ tu luyện võ đạo tới cảnh giới cao nhất, với thiên phú của con, muốn trở thành Tông Sư Cảnh của võ đạo cũng không thành vấn đề!” Lão già mặc áo màu tro nói.  

 

 

“Sư phụ, tuy là nói như thế nhưng nhà họ Giang có công nuôi dưỡng con, hiện tại toàn bộ bị diệt, con cũng cần quan tâm!” Giang Tịch Vũ lắc đầu.  

 

 

Ở trên núi tu võ mấy năm, suy nghĩ của cô ấy đã vô tình thay đổi.  

 

 

Nói dễ nghe một chút thì nhà họ Giang là người thân của cô ấy.  

 

 

Nói khó nghe thì nhà họ Giang chính là vật cản trong cuộc sống của cô ấy, cho nên khi nhà họ Giang bị diệt, trong lòng cô ấy không chỉ không đau buồn mà còn thấy thả lorg hơn một chút.  

 

 

Hôm nay chỉ cần đánh chết Lâm Phong này, cô ấy sẽ chẳng còn vương vấn phàm tục nữa!  

 

 

“Con cứ yên tâm tu luyện đi, ta đã phái Tiểu Vũ xuống núi giúp con báo thù rồi! Tiểu Vũ đang là Hậu Thiên Cảnh tầng năm, có thể quét sạch tất cả!” Lão già mặc áo bào màu tro nói.  

 

 

“Vậy thì cảm ơn sư phụ!” Giang Tịch Vũ gật đầu.  

 

 

…  

 

 

Ở nơi khác, Lâm Phong đã mang Trần Y Nặc và con gái về nhà.  

 

 

Bình thường em gái Tiểu Dao trọ lại trường, một mình anh thì không có vấn đề gì, hoàn cảnh thế nào cũng được.  

 

 

Nhưng bây giờ có Y Nặc và con gái, anh bỗng thấy cái nhà rách rưới này không ổn lắm.  

 

 

Xem ra phải đổi chỗ ở mới thôi!  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong đưa mắt nhìn con gái thì phát hiện có lẽ con gái vừa khóc mệt rồi nên giờ đang nằm trong lòng Trần Y Nặc ngủ say sưa.  

 

 

“Y Nặc, đặt Tiểu Luyến Luyến lên giường đi, để anh xem rốt cuộc con bé bị bệnh gì!” Lâm Phong nói.  

 

 

Trần Y Nặc gật đầu, đặt con gái lên giường, vẻ mặt đầy hi vọng:  

 

 

“Lâm Phong, Tiểu Luyến Luyến giao lại cho anh đấy, nhất định phải chữa khỏi cho con bé.”  

 

 

“Yên tâm đi!”  

 

 

Lâm Phong thả thần thức ra quét một lượt cơ thể của con gái, không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, vì vậy anh lại đặt tay lên trán cô bé, thả ra một tia linh khí đi theo kinh mạch, kiểm tra từng chỗ một.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 221


“Bác sĩ nói là hội chứng Kabuki, triệu chứng của căn bệnh này giống hệt những gì Tiểu Luyến Luyến mắc phải, đều chậm phát triển, trí tuệ thấp, đường vân da lạ thường…” Trần Y Nặc vội vàng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì cầm tay của Tiểu Luyến Luyến lên cẩn thận nhìn một chút thì phát hiện cô bé không có vân tay, trơn bóng trắng nõn như bánh kem vậy.  

 

 

“Sai rồi! Con gái không bị hội chứng kabuki, vân da kì lạ không có nghĩa là không có!” Lâm Phong lắc đầu, lông mày nhíu chặt lại, cảm thấy rất kì lạ.  

 

 

Anh vừa thả ra một tia linh khí đi thăm dò trong cơ thể con gái, kết quả không lâu sau linh khí đã bị cơ thể con gái cắn nuốt hết.  

 

 

Hơn nữa anh cũng đã thăm dò đầu não của con gái. Theo lý mà nói, những người chậm phát triển trí tuệ đều có bộ não bị thiếu hụt chỗ nào đó, nhưng bộ não của con gái không chỉ nguyên vẹn mà còn trong suốt.  

 

Adv

 

Tình hình như thế thì hẳn là con gái anh phải là thiên tài mới đúng!  

 

 

“Nhưng Dược Vân y sư chẩn bệnh xong cũng nói là bị hội chứng Kabuki!” Trần Y Nặc hơi lo lắng.  

 

 

“Vậy chỉ có thể nói là ông ta quá ngốc chứ không chứng minh được gì cả!” Lâm Phong lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:  

 

 

Adv

“Y Nặc, anh nghĩ con gái không bị bệnh!”  

 

 

“Không phải bị bệnh?” Trần Y Nặc ngẩn ra.  

 

 

“Đúng vậy! Anh trời sinh là linh thể, con gái mang dòng máu của anh nên cũng có thể có thể chất đặc thù! Hơn nữa thể chất này có liên quan đến linh khí!”  

 

 

Lâm Phong đột nhiên rất nhớ lão nhân.  

 

 

Nếu như có lão nhân ở đây là có thể nhìn ra được tình hình của con gái anh.  

 

 

Trần Y Nặc không hiểu ý của Lâm Phong, nhưng cô ấy cảm giác được đây có thể là chuyện tốt nên hơi kích động nói:  

 

 

“Vậy giờ phải làm gì?”  

 

 

“Đừng lo, để anh thử một chút.”  

 

 

Lâm Phong lấy một khối linh thạch trong túi càn khôn ra, để dưới mũi con gái.  

 

 

Kết quả cũng khiến anh giật mình!  

 

 

Khi con gái hô hấp, linh khí trong linh thạch lại được con gái hít hết vào trong cơ thể!  

 


 

Theo lý mà nói, một cô bé hấp thu nhiều linh khí như thế, cơ thể sẽ xảy ra dị biến, chí ít sẽ đẩy hết tạp chất trong người ra ngoài, khiến cơ thể rất bẩn mới đúng!  

 

 

Nhưng Tiểu Luyến Luyến không có phản ứng gì, linh khí nhiều như thế lại như đá rơi xuống biển, không làm dậy nổi một gơn sóng!  

 

 

“Anh có thể khẳng định, con gái nhất định có thể chất đặc thù cực kì lợi hại! Hiện tại con bé cứ ngốc nghếch chưa trưởng thành là vì cơ thể còn chưa được thức tỉnh!” Lâm Phong nghiêm túc nói.  

 

 

Ban đầu nếu không phải có lão nhân dùng các loại linh dược để nuôi dưỡng anh thì linh thể của anh cũng sẽ không thức tỉnh, mà linh thể không thức tỉnh thì anh cũng chỉ là người bình thường.  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong không hề do dự mà lấy hết linh thạch trên người ra để con gái hấp thu.  

 

 

Hơn mười viên linh thạch này anh vất vả tích góp từng chút một nhưng để con gái dùng thì anh không hề tiếc.  

 

 

Trong vòng vài phút ngắn ngủi, linh khí trong hơn mười viên linh thạch bị Tiểu Luyến Luyến hấp thu sạch sẽ.  

 

 

Sau khi hấp thu nhiều linh khí như vậy, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé cũng hồng hào hơn, hô hấp vững vàng, thoạt nhìn như công chúa nhỏ trong truyện cổ tích.  

 

 

Trần Y Nặc nhìn thấy vậy không khỏi che miệng, nước mắt lưng tròng đầy vui sướng.  

 

 

Đã nhiều năm rồi, con gái tuy rằng đẹp nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác yếu ớt, ngốc nghếch.  

 

 

Mà bây giờ rõ ràng khí chất của cô bé đã thay đổi, cho dù đang ngủ cũng mang lại cảm giác linh hoạt đáng yêu, giống một viên minh châu xinh đẹp sáng loáng.  

 

 

“Không ngoài dự đoán của anh, thể chất của nữ nhi cần một lượng lớn linh thạch mới kích hoạt được! Ngày nào thức tỉnh thành công nhất định khiến mọi người chấn động!”  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 222


 Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến chậm rãi mở hai mắt ra, một gương mặt góc cạnh đập vào mắt cô bé.  

 

 

“Con gái ngoan tỉnh rồi à!”  

 

 

Lâm Phong nở một nụ cười hiền lành.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến ngẩn ra, đôi mắt to lập tức chảy nước mắt.  

 

 

“Hu hu… Chú cách xa tôi ra một chút.”  

 

 

Adv

Lâm Phong: …

 

Nhìn con gái sợ mình, Lâm Phong thấy hơi bất đắc dĩ.  

 

Anh đưa ánh mắt cầu cứu về phía Trần Y Nặc nhưng phát hiện cô ấy đang cười trộm, nụ cười con mang theo nước mắt dàn giụa.  

 

 

“Hu hu… Mẹ ơi! Cái chú kì lạ này là ai thế? Sao cứ đi theo chúng ta?” Tiểu Luyến Luyến bật dậy trốn sau lưng mẹ, sợ hãi nói.  

 

 

Adv

“Tiểu Luyến Luyến, chú ấy không phải người xấu, đó là cha của con!” Trần Y Nặc lau hai mắt đẫm lệ.  

 

 

Cứ như thế một lúc, cô ấy phát hiện tình hình của con gái đã tốt hơn nhiều.  

 

 

Hiện tại cô bé nói chuyện rõ ràng, không bị tối nghĩa khó hiểu nữa, thoạt nhìn cũng không có vẻ khờ khạo.  

 

 

Từ trước tới nay, hình ảnh như thế vĩnh viễn chỉ còn xuất hiện trong giấc mộng của cô ấy.  

 

 

Chuyện xảy ra trong hôm nay là hiện thực khiến cho cô ấy cực kì vui sướng, là một loại cảm giác khó nói được thành lời.  

 

 

Mười năm đau khổ hình như cũng chẳng còn là gì nữa.  

 

 

“Cha?” Tiểu Luyến Luyến ló đầu ra từ đằng sau lưng Trần Y Nặc, cũng ngừng khóc, ánh mắt tò mò nhìn về phía Lâm Phong, có vẻ cực kì nghi hoặc.  

 

 

Trong trí nhớ của cô bé, cái từ cha này quá xa lạ.  

 

 

Hôm nay nó được nhắc tới khiến cô bé hơi ngạc nhiên.  

 

 

“Đúng, cha là cha của con!” Lâm Phong hơi cảm thấy đau lòng.  

 

 

“Cha là cha của con, vậy cha sẽ đưa con đi mua đồ ăn ngon sao?” Tiểu Luyến Luyến đột nhiên hỏi.  

 

 

“Đương nhiên! Con muốn ăn gì cha cũng sẽ đưa con đi ăn.” Lâm Phong vội vàng nói.  

 

 

“Vậy cha có mang con đến khu vui chơi không? Trước kia mẹ rất khổ, phải đi làm, còn phải đưa Tiểu Luyến Luyến đi khám bệnh. Con nghe chị y tá trong bệnh viện nói có rất nhiều bạn nhỏ sẽ tới khu vui chơi! Nhưng con chưa từng đi.” Tiểu Luyến Luyến nói nhỏ.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, phòng tuyến trong lòng cũng vỡ vụn.  

 

 

Anh không nhịn nổi nữa, tiến lên ôm chặt con gái vào lòng, hơi nức nở nói:  

 

 

“Sẽ đi! Con muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, dù là sao trên trời, chỉ cần con muốn, cha cũng nghĩ cách hái xuống cho con.”  

 

 

“Cha làm sao vậy? Mẹ nói người lớn sẽ không khóc, nhìn cha như sắp khóc ấy.” Tiểu Luyến Luyến nghiêng đầu nhỏ, nói.  

 

 

Cô bé được Lâm Phong ôm vào lòng, không giãy dụa cũng không khóc lóc, đôi mắt to có thần sáng như ngọc, giống như đang phát sáng.  

 

 

“Không khóc, sao cha lại khóc chứ, chỉ là có hạt cát rơi vào mắt mà thôi.”  

 

 

“Vậy cha mở to mắt ra con giúp cha thổi đi.” Tiểu Luyến Luyến chu cái miệng nhỏ, định thổi thổi.  

 

 

Lâm Phong đưa mặt lại gần.  

 

 

“Phù phù.” Tiểu Luyến Luyến nhẹ nhàng thổi.  

 

 

Lâm Phong cười rất vui vẻ.  

 

 

Ở trên núi khổ luyện mười năm, trái tim anh đã lạnh lắm rồi, còn cứng hơn cả sắt.  

 

 

Nhưng bây giờ vì con gái, nó đang dần hòa tan.  

 

 

Con gái ngây thơ đáng yêu như thế này.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 223


 Lâm Phong nhíu mày, thần thức quét qua, phát hiện ngoài cửa có ba người đang đứng, một trong số đó là Phùng Hải của thương hội Bách Vân.  

 

 

Lâm Phong đi tới mở cửa.  

 

 

“Cậu Lâm, đã lâu không gặp.” Phùng Hải cười nói.  

 

 

Lâm Phong biết mục đích Phùng Hải tới đây, đúng lúc mình cũng cần dùng ông ta, vì thế anh nói:  

 

 

“Một mình ông vào đây, hai người họ canh chừng bên ngoài đi!”  

 

 

“Không thành vấn đề.”  

 

Adv

 

…  

 

 

Hai người đi vào phòng khách.  


 

 

Phùng Hải liếc nhìn thấy Trần Y Nặc và Tiểu Luyến Luyến cùng với Trần Thiên Hủ đang hôn mê nằm ở phòng bên cạnh.  

 

 

Ông ta nheo mắt lại.  

 

Adv

 

Căn cứ vào phán đoán của của ông ta, Trần Y Nặc hẳn là đã bị lão quái vật kia đem đi abcxyz rồi, còn Trẩn Thiên Hủ đã chết mới đúng!  

 

 

Chẳng lẽ ông ta nhầm?  

 

 

Trong lòng rất nghi hoặc nhưng ngoài mặt ông ta vẫn cười nói:  

 

 

“Cậu Lâm, mấy vị này là?”  

 

 

“Đây là vợ tôi, con gái, còn nằm trong kia là anh vợ! Tối hôm qua anh ta bị người khác đánh thê thảm quá, bây giờ còn chưa tỉnh lại.” Lâm Phong bình thản đáp lời.  

 

 

“Anh nói gì đấy.”  

 

 

Trần Y Nặc tức giận nhéo hông Lâm Phong một cái.  

 

 

Lâm Phong vội vàng thu hơi thở của mình lại, nếu không linh khí của anh sẽ tự bảo vệ cơ thể, có thể khiến tay Trần Y Nặc vỡ nát.  

 

 

Ánh mắt Phùng Hải hơi thay đổi, cười nói:  

 

 

“Ai dám đánh anh vợ của cậu Lâm chứ!”  

 

 

“Chính là lão quái vật mà ông bảo hôm qua, chỉ là ông ta bị tôi giết chết rồi.” Lâm Phong thản nhiên đáp.  

 

 

Phùng Hải hơi ngẩn ra, lập tức lắc đầu cười nói:  

 

 

“Cậu Lâm, cậu biết nói đùa quá.”  

 

 

“Ông nghĩ tôi sẽ đùa giỡn với ông à?” Lâm Phong giương mắt nhìn qua.  

 

 

Phùng Hải nhìn vẻ mặt cực kì thành thật của Lâm Phong, không khỏi cau mày lại.  

 

 

Tuy rằng ông ta không biết lão quái vật kia mạnh tới thế nào, nhưng theo giọng điệu của người phụ trách bên tổng bộ thì ít nhất lão quái vật cũng là cường giả Tiên Thiên Cảnh!  

 

 

Võ giả Tiên Thiên Cảnh là khái niệm gì?  

 

 

Võ giả bước chân vào Tiên Thiên Cảnh, nội lực trong cơ thể không chỉ hoàn toàn chuyển hóa thành thiên địa lực, mà thiên địa lực này còn có thể tụ lại một chỗ, hình thành võ cơ trong đan điền.  

 

 

Nội lực của võ giả Tiên Thiên Cảnh có sự biến hóa, một chưởng nhẹ nhàng thôi đã đủ để đánh nát một ngọn núi nhỏ, uy lực không thua một quả bom hạng nặng!  

 

 

Nhân vật như thế đã vượt quá phạm vi võ giả, gần như thành thần tiên!  

 

 

Cho nên khi Lâm Phong nói mình đã giết chết lão quái vật, trong lòng ông ta tuyệt đối không thấy tin tưởng gì cả. Không ngờ Lâm Phong cũng là một người thích nói khoác!  

 

 

Trong lòng Phùng Hải không khỏi cảm thấy hơi khinh thường, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Nhưng cậu Lâm, theo tôi được biết, sáng nay lão quái vật kia mới tiêu diệt nhà họ Giang!”  

 

 

“Nhà họ Giang là do tôi diệt.” Lâm Phong bình tĩnh đáp.  

 

 

Phùng Hải nghe thế thì không biết nói gì.  

 

 

Không khác nhau mấy nhỉ!  

 

 

Lão quái vật là do cậu giết, nhà họ Giang cũng là cậu diệt.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 224


 Nhưng lát sau, nghe được lời nhân viên tình báo của thương hội Bách Vân báo cáo, ông ta lập tức ngẩn ra.  

 

 

Nhà họ Giang thật sự là do Lâm Phong tiêu diệt!  

 

 

Nói như thế, cái lão quái vật kia cũng thực sự bị Lâm Phong giết chết ư?  

 

 

Nghĩ tới đây, Phùng Hải nổi hết cả da gà, chỉ cảm thấy lạnh cả gáy.  

 

 

Rốt cuộc Lâm Phong này có lai lịch thế nào? Sao lại mạnh tới mức này!  

 

 

Adv

Lâm Phong không định lãng phí thời gian thêm, nói thẳng luôn:  

 

 

“Tôi biết vì sao ông tới tìm tôi! Chuyện kia cũng không phải vấn đề gì lớn, kiêng khem ba tháng, mỗi ngày xoa bóp nửa tiếng là có thể giải quyết xong!”  

 

 


“Trừ việc đó ra, tôi còn có một yêu cầu cần ông giúp!”

 

“Ngài Lâm nói đùa rồi! Ngài cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ giúp ngài đi làm!”  

 

Phùng Hải xao động trong lòng, vẻ mặt rất cung kính.  

 

Adv

 

Có thể giết chết vò giả Tiên Thiên Cảnh, thực lực của Lâm Phong đã vượt khỏi tưởng tượng của ông ta rồi, đối diện với nhân vật như vậy, ông ta nhất định phải tận lực kết giao!  

 

 

“Tôi cần lượng lớn đạn linh bạo, hoặc là đá thô để chế tạo đạn linh bạo, càng nhiều càng tốt! Ông có thể lấy giúp tôi được không?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

Phùng Hải nghe vậy thì liếc nhìn Lâm Phong một cách kỳ quái.  

 

 

Mặc dù bên trong đá thô chế tạo đạn linh bạo có chứa đựng sức mạnh của trời đất, nhưng loại sức mạnh của trời đất này vô cùng mịt mờ khó hiểu, võ giả không thể nào hấp thụ được.  

 

 

Có điều ông ta cũng không hỏi gì nhiều mà nói:  

 

 

“Ngài Lâm, mặc dù đạn linh bạo không phải là thứ quá hiếm, nhưng cũng không nhiều!  

 

 

Dựa vào quyền hạn của tôi, tôi có thể giúp ngài lấy về nhiều nhất 100 viên. “  

 

 

“100 viên?”  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong có chút kinh ngạc vui mừng.  

 

 

Con số này đã vượt ngoài sự mong đợi của anh rồi, vốn dĩ anh cho rằng Phùng Hải cùng lắm chỉ có thể lấy được bảy tám viên  thôi, không thể ngờ lại nhiều tới như vậy.  

 

 

Hơn nữa có được 100 viên linh thạch này, thể chất của con gái có lẽ sẽ thức tỉnh!  

 

 


“Những viên đạn linh bạo này bao nhiêu tiền? Ông nói trước cho tôi để tôi gom tiền.”  

 

 

“Theo giá thị trường thì khoảng hơn 10 tỷ, nhưng mà ngài Lâm đã giúp tôi chữa bệnh, nên số tiền này khỏi đi vậy.”  

 

 

Phùng Hải khẽ mỉm cười.  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn Phùng Hải.  

 

 

Anh biết ý tứ của Phùng Hải, nhưng lại không thấy ác cảm.  

 

 

Mối quan hệ giữa người với người chính là kiểu lợi ích như vậy.  

 

 

Chỉ khi bạn thể hiện ra được giá trị của bản thân, thì người khác mới sẵn lòng tiếp cận bạn, lấy lòng bạn!  

 

 

Nếu bạn chả là gì cả, thì ai mà thèm để ý đến bạn chứ?  

 

 

Đây là chuyện rất thực tế!  

 

 

“Nếu đã như thế, vậy thì cảm ơn nhiều nhé!”  

 

 

Lâm Phong không từ chối ý tốt của Phùng Hải, chủ yếu là cũng lười đi gom nhiều tiền như vậy.  

 

 

Phùng Hải nghe vậy thì trong lòng có chút kích động.  

 

 

Ông ta biết lời nói này của Lâm Phong có ý gì, đó là sau này nếu mình gặp phải chuyện gì, tới tìm Lâm Phong giúp đỡ, Lâm Phong tuyệt đối sẽ không từ chối!  

 

 

Ông ta hiểu rõ hơn ai hết việc có được nhân tình của một võ giả có thể giết chết Tiên Thiên Cảnh như vậy, là chuyện hiếm có nhường nào!  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 225


Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên anh cảm nhận được một mối nguy lớn.  

 

 

“Không ổn! Mọi người mau đến bên cạnh tôi!”  

 

 

Thần sắc Lâm Phong thay đổi.  

 

 

Anh một tay ôm vợ con vào trong lòng, còn tay kia thì tìm vật từ xa, tóm lấy Trần Thiên Hủ đang hôn mê bất tỉnh trong phòng tới bên cạnh mình.  

 

 

Sau khi làm xong mọi thứ, Lâm Phong nhanh chóng thi triển kiếm thuật.  

 

 

Adv

“Kiếm tới đây!”  

 

 

“Soạt, soạt soạt”  

 

 

Thanh kiếm bản mệnh bỗng nhiên gầm lên, hóa thành ngàn vạn thanh kiếm, bao quanh bốn người này thành một cái lồng kiếm, lồng kiếm chói lóa, chói đến nhức mắt, khiến mắt người khác đều không thể mở ra được.  

 

 

Nhưng vào thời điểm lồng kiếm hình thành thì,  

 

Adv

 

“Bùm!”  

 

 

Một tiếng nổ lớn vang lên.  

 

 

Một nguồn năng lượng đáng sợ cuộn tới, lấy ngôi nhà làm trung tâm, khu đất có chu vi 1km, trực tiếp bị san bằng.  

 

 

Một đám mấy hình nấm khổng lồ cao chót vót, khiến người dân chung quanh đó 10km cũng có thể nhìn thấy nó chuyển động, hai nghi trượng của thương hội Bách Vân đang chờ ngoài cửa trực tiếp bị nổ cho tan xương nát thịt!  

 

 

“Bùm Bùm!”  

 

 

Vụ nổ gây ra hỏa hoạn dữ dội.  

 

 

Khói đen bốc nghi ngút lên trời, nhấn chìm mọi thứ, tản phát ra mùi cực kỳ hăng.  

 

 

Và trong màn khói đen dày đặc này, lại có một vài người được bảo vệ chắc chắn bởi lồng kiếm, không chút thương tích.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Lâm Phong âm trầm.  

 

 

Vừa rồi nếu như không phải là anh cảm nhận được chuyện này trước tiên, kịp thời bảo vệ cả nhà, thì chuyện gì sẽ xảy ra dưới một vụ nổ khủng khiếp như vậy?  

 

 

Điều có thể chắc chắn là, trừ bản thân mình ra, tất cả những người tại hiện trường đều sẽ chết!  

 

 

Cho dù là Phùng Hại bậc ba Hậu Thiên cũng không ngoại lệ.  

 


 

Có thể nói, dưới võ giả Tiên Thiên không ai có thể ngăn cản nội vụ nổ tầm cỡ như vậy!  

 

 

Đây chắc là bom nhiệt áp đời thứ tư! Ở một mức độ nhất định thì loại bom này còn uy hiếp hơn cả bom hạt nhân! Chất nhiệt áp được thêm vào bên trong đạn dược sẽ phát nổ khi lan rộng. Tốc độ phát nổ đáng sợ, gây ra một vài đả kích cho kẻ địch trong vụ nổ.  

 

 

Phùng Hải hiểu biết sâu rộng, lập tức nhận ra loại bom này.  

 

 

Ông ta vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên.  

 

 

Điều sợ  hãi là suýt chút nữa bản thân vị thiệt mạng vì vụ nổ vừa rồi.  

 

 

Còn điều kinh ngạc là dưới sự tập kích như vậy mà ngài Lâm lại dùng thực lực của mình bảo vệ được nhiều người bọn họ như vậy!  

 

 

Sức mạnh mà ngài Lâm thể hiện ra đã vượt quá hiểu biết của ông ta rồi.  

 

 

“Oa oa!vù vù….”  

 

 

Sau thời gian ngắn bối rối, Tiểu Luyến Luyến lập tức bật khóc.  

 

 

Đôi tay nhỏ nhắn của cô bé nắm chặt lấy quần áo của mẹ, khóc như mưa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy nỗi sợ hãi và bất lực.  

 

 

Ở độ tuổi nhỏ như vậy, cô bé chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế? Trực tiếp bị dọa sợ!  

 

 

Trần Y Nặc nhanh chóng an ủi con gái, nhưng khuôn mặt cô cũng trắng bệch, đôi tay không ngừng run rẩy, có cảm giác như đi một chuyến tới địa ngục.  

 

 

Nhìn bộ dạng đáng thương của con gái, Lâm Phong vô cùng đau lòng.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 226


 Những người chấp pháp cũng giống như nhóm rồng trong tiểu thuyết, là người lãnh đạo trực tiếp của liên minh võ đạo, chuyên gia xử lý những sự việc vượt ngoài khả năng trong quốc gia!  

 

Trước đó nước ngoài có một tổ chức khủng bố đến lãnh thổ nước Đại Hạ phá hoại, chính là những người chấp pháp được phái đi, tiêu diệt toàn bộ những kẻ xâm phạm này!  

 

 

Kể cả mười năm trước, chuyện đốt đền thờ ở nước Bản Tử, cũng là những người chấp pháp làm để cảnh báo nước Bản Tử.  

 

 

Cho nên bây giờ xảy ra vụ nổ tầm cỡ như thế này, những người chấp pháp ở Kim Lăng sẽ sớm chú ý tới và điều tra rõ ràng.  

 

 

“Bây giờ tôi vẫn chưa biết đắc tội với ai, nhưng có lẽ sẽ biết nhanh thôi!”  

 

Adv

 

Lâm Phong mặt không biểu hiện gì nói một câu.  

 

 

Anh dẫn mấy người ra bên ngoài, còn mình thì dịch chuyển tức thời và biến mất trước mặt mấy người.  

 

 

…..  

 

 

Adv

Cùng lúc này, trên sường đồi cách nhà khoảng ba cây số, một người đàn ông mặc đồ đen tóc vàng mắt xanh, đặt nòng pháo nặng hơn 100 ký trên vai xuống, lấy điện thoại ra gọi điện, nhàn nhạt nói:  

 

 

“Ok…Mục tiêu đã tan thành tro bụi, phía ông có thể trả tiền rồi.”  

 

 

“Nhanh thế sao?? Anh chắc chắn chứ? Lâm Phong kia chí ít cũng phải võ giả bậc bốn Hậu Thiên!”  

 

 

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói nghi hoặc.  

 

 

“Bậc bốn Hậu Thiên? Hừ…Tôi không hiểu cảnh giới võ đạo gì đó ở nước Đại Hạ mấy người!”  

 

 

“Tôi nói ông biết, thứ tôi dùng là bom nhiệt áp cải tiến đời thứ tư được phát triển mới nhất! Không ai có thể sống sót khi bị quả bom như vậy bắn trúng chính giữa!”  

 

 

Người đàn ông mặc áo đen cười lạnh một tiếng, sau đó nói tiếp:  

 

 

“Tôi bây giờ phải lập tức rời khỏi nước Đại Hạ, trong vòng một giờ đồng hồ, tôi mong ông có thể chuyển ba tỷ như đã thỏa thuận vào trong tài khoản tôi đưa ông. Nếu không hậu quả tự gánh!”  

 

 

“Được! Không hổ danh là tay súng xếp hạng 9 trên web đen, bái phục, bái phục!”  

 

 

Đầu dây bên kia kinh ngạc nói.  

 

 

Người đàn ông áo đen cúp điện thoại, nhanh chóng thu dọn nòng pháo và các dụng cụ khác trên mặt đất, chuẩn bị lập tức rời khỏi đây.  

 

 

Ở phương tây có một câu nói cổ xưa.  

 

 


Lãnh thổ nước Đại Hạ, thần minh cấm vào!  

 

 

Cho nên rất hiếm khi các tổ chức sát thủ, tổ chức khủng bố,… ở nước ngoài nhúng tay vào nước Đại Hạ.  

 

 

Lần này tình cờ anh ta cũng đang du lịch ở đây, nghĩ thấy mức giá ba tỷ không tệ, cho nên thử liều một phen.  

 

 

“Chỉ cần người chấp pháp trấn thủ ở phía nước Đại Hạ không phản ứng gì! Tôi hoàn toàn có thời gian để chạy thoát, tới lúc đó trở về cũng có thể khoe khoang trước mặt đám người đó.”  

 

 

“Lại còn thần minh cấm vào? Một nước Đại Hạ nhỏ nhoi, cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng!!”  

 

 

Người đàn ông mặc áo đen nhún vai và quay người rời đi

 

Nhưng mà vào đúng lúc này Lâm Phong lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta.  

 

"Cậu... Chưa chết?!"  

 

 

Sắc mặt người đàn ông mặc đồ đen hơi thay đổi.  

 

 

"Thì ra là một lão già người nước ngoài, chẳng trách lại dùng đạn pháo kiểu này, chỉ là có một điều khiến tôi rất tò mò, đó là tại sao ông lại muốn giết tôi? Là ai phái ông tới?"  

 

 

Lâm Phong vô cảm nói.  

 

 

Anh cũng thấy rất kỳ lạ.  

 

 

Bản thân anh khi làm việc luôn tuân thủ theo nguyên tắc đuổi tận giết tuyệt, giết được ai là giết.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 227


 "Chíu!"  

 

Một tia laser lập tức bắn ra từ họng pháo.  

 

 

Tia laser toả ra ánh sáng màu trắng tím, đường kính chừng mười centimet, nó bắn vọt đi, đốt cháy cả không khí trên dọc đường!  

 

 

Nhưng mà đối mặt với sự tấn công này, Lâm Phong cũng chỉ duỗi tay một cái.  

 

 

Tia laser màu tím đánh vào trong lòng bàn tay Lâm Phong, khó mà có thể gây bất cứ tổn hại nào cho Lâm Phong.  

 

 

Adv

"Pháo laser, bom nhiệt áp... Ông cũng có nhiều đồ chơi thật đấy!"  

 

 

Lâm Phong dịch chuyển đến trước mặt người đàn ông mặc đồ đen, giơ tay tóm lấy ông ta.  

 

 

Con ngươi của người đàn ông mặc đồ đen hơi co lại, ông ta vung tay lên, ném ra hàng chục quả bom siêu nhỏ bằng quả bóng thuỷ tinh.  

 

 

Lâm Phong phất tay, thi triển Tụ Lý Càn Khôn Thuật, thu hết những quả bom này vào trong túi.  

 

Adv

 

"Cậu..."  

 

 

Người đàn ông mặc áo đen khiếp sợ không thốt nổi thành lời.  

 

 

Ông ta đã lăn lộn ở khắp các quốc gia trên thế giới lâu vậy rồi, thậm chí còn có thể dễ dàng xử lý một vài pharaon cấp thấp ở nước Kim Tháp, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy!  

 

 

"Có thể kết thúc được rồi!"  

 

 

Lâm Phong dễ dàng tóm lấy cổ người đàn ông áo đen, chuẩn bị thi triển Sưu Hồn Thuật.  

 

 

Không ngờ rằng đúng lúc này người đàn ông áo đen lại bỗng dưng nhe răng cười một tiếng, cho những quả bom trong người phát nổ, toàn thân bị nổ tung thành một đống máu sương.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Sóng xung kích to lớn đánh vào cơ thể Lâm Phong, nhưng vẫn khó có thể gây ra bất cứ tổn hại gì cho anh.  

 

 

Nhìn thấy vậy, Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

Không thể ngờ rằng lão già người nước ngoài này lại hung ác như thế, còn muốn lôi mình chết chung.  

 

 

Nếu biết trước thì đã cố định tên này từ đầu rồi!  

 

 

Trong lòng Lâm Phong có hơi tiếc nuối, cảm thấy mình thật sự có hơi bất cẩn.  

 

 


Thế giới rộng lớn, luôn có một vài kẻ có năng lực đặc biệt, mà lão già người ngoại quốc này rõ ràng là một kiểu người rất am hiểu súng pháo.  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

Lâm Phong chú ý thấy ở cách đó không xa có một người đang chạy nhanh tới.  

 

 

Là một lão già mặc áo bào màu xám.  

 

 

Mái tóc ông ấy đã bạc trắng nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, đôi mắt lóe lên tia sáng, đem đến cho người ta một cảm giác ác liệt.  

 

 

Lão già này hoá ra lại là một võ giả Tiên Thiên cảnh bậc một!  

 

 

"Là cậu?"  

 

 

Rõ ràng là lão già biết Lâm Phong, vẻ mặt ông ấy hơi kinh ngạc.  

 

 

"Ông biết tôi?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, lão già này không phải cùng một phe với lão già người nước ngoài kia, trong lòng anh suy đoán đây chính là người chấp pháp mà Phùng Hải nói tới.  

 

 

"Sáng nay cậu tàn nhẫn tiêu diệt cả nhà họ Giang, bây giờ ở thành phố Kim Lăng này có ai mà không biết cậu?"  

 

 

Lão già cười gằn một tiếng.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 228


 Vẻ mặt của ông ấy càng lúc càng khó coi, cuối cùng còn lạnh lùng nói:  

 

"Mẹ nó, đám người ở biên giới kia làm việc kiểu gì thế chứ, lại còn để cho một thương pháo sư lợi hại như thế trà trộn vào trong nước! May mà không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng."  

 

 

Nói xong, ông ấy đứng dậy nhìn Lâm Phong nói:  

 

 

"Mặc dù tính cách cậu tàn ác, nhưng việc lần này tôi vẫn phải cảm ơn cậu! Nếu không có cậu thì có lẽ tên thương pháo sư này đã chạy mất rồi."  

 

 

Lâm Phong im lặng một lát, rồi hỏi:  

 

 

Adv

"Thương pháo sư là gì?"  

 

 

"Một nghề nghiệp đặc biệt ở nước ngoài, cũng giống như võ giả ở trong nước chúng ta vậy! Đều có năng lực huỷ diệt mạnh mẽ! Chỉ là thường thì bọn họ không dám xâm nhập vào đất nước chúng ta! Chuyện lần này là một bất ngờ!"  

 

 

Lão già giải thích.  


 

 

"Ông có biết lai lịch của thương pháo sư này không?"  

 

 

Adv

Lâm Phong nói.  

 

 

Lão già kinh ngạc liếc nhìn Lâm Phong, sau đó lấy một chiếc máy truyền tin đặc biệt ra, nhanh chóng bấm mấy lần rồi nói:  

 

 

"Người này tên là Will, là một thương pháo sư được web đen xếp hạng chín, có thể nói là tiếng xấu đồn xa! Ngoài ra, tên này cũng là thành viên của tổ chức sát thủ nổi tiếng quốc tế Thiên Sát!"  

 

 

"Nói thật, tôi cũng rất tò mò sao cậu có thể giết chết ông ta! Tên này cũng chẳng phải loại đơn giản."  

 

 

"Vậy nên, ông có biết trụ sở của cái Thiên Sát này ở đâu không?"  

 

 

Lâm Phong hỏi tiếp.  

 

 

"Cậu hỏi chuyện này làm gì? Đừng nói là muốn đi báo thù đấy nhé?"  

 

 

Lão già nói rồi cũng tự bật cười.  

 

 

Sao mình lại có thể nảy ra suy nghĩ buồn cười như vậy nhỉ?  

 

 

"Tổ chức Thiên Sát chính là một tổ chức sát thủ hàng đầu, đắc tội với rất nhiều thế lực, nhưng mà mãi vẫn chưa bị tiêu diệt, cậu có biết vì sao không? Chính là vì không ai có thể tìm thấy căn cứ địa của tổ chức này!"  

 

 

"Được, vậy nếu sau này mọi người có thông tin gì liên quan tới tổ chức Thiên Sát thì nhất định phải nói cho tôi biết! Tôi có thể giúp các người diệt trừ tổ chức này miễn phí."  

 

 

Lâm Phong nói một câu rồi quay người rời đi luôn.  

 

 

Lão già áo trắng cũng chẳng bận tâm lời nói của Lâm Phong, mà lấy điện thoại ra gọi một cuộc gọi.  

 


 

Chuyện này rất nghiêm trọng, bắt buộc phải báo cáo.  

 

 

Rất có thể phòng ngự ở biên giới đã xuất hiện lỗ thủng, nếu không thì thương pháo sư ở nước ngoài chắc chắn không thể nào đi vào được.  

 

 

...  

 

 

Lâm Phong vừa đi vừa tự hỏi.  

 

 

Anh biết rõ tổ chức Thiên Sát tuyệt đối không thể giết mình vô cớ, nhất định là có kẻ nào đó giật dây!  

 

 

Và kẻ này chắc chắn là người trong thành phố Kim Lăng!  

 

 

Là ai chứ?  

 

 

Lâm Phong nghĩ đến minh chủ Vương Nhạc Hiên của liên minh võ đạo.  

 

 

Người này cực kỳ thích khoe khoang, cực kỳ thích ra vẻ, sáng sớm bị anh đánh cho một trận, có thể ông ta đã ghi thù trong lòng rồi!  

 

 

"Đúng là mình vẫn mềm lòng quá!"  

 

 

Trong mắt Lâm Phong loé lên sự lạnh lùng.  

 

 

Rất nhanh, Lâm Phong đã về đến cửa nhà.  

 

 

Phùng Hải nhìn thấy Lâm Phong quay về thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra tiếp đón:  

 

 

"Cậu Lâm, sao rồi?"  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 229


"Tôi muốn khiến một vài kẻ hiểu rõ, kết cục khi đắc tội với Lâm Phong tôi đây sẽ thảm hại đến cỡ nào!"

Liên minh võ đạo, phòng họp.  

 

Mấy nhân vật quan trọng của liên minh võ đạo đang tập trung lại bàn bạc chuyện gì đó.  

 

 

"Con mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên đập bàn ba cái, khiến cái bàn rung ầm ầm.  

 

 

Adv

Đám Dương Đỉnh Thiên, Viên Thiên Cương nhìn thấy vậy cũng đều câm như hến, còn chẳng dám thở mạnh một tiếng.  

 

 

Sở dĩ minh chủ tức giận như thế cũng là vì sáng nay ông ta bị đánh ở nhà họ Giang!  

 

 

Với tính cách kiêu ngạo của minh chủ, bị Lâm Phong làm nhục trước mặt bao nhiêu người như vậy thì bây giờ tâm trạng có hơi suy sụp cũng là điều bình thường thôi!  


 

 

Chỉ cần chờ ông ta trút giận một lát là được!  

 

Adv

 

Chỉ chốc lát sau tiếng thét gào, Vương Nhạc Hiên lại bỗng trở nên yên tĩnh, ông ta lạnh lùng nói:  

 

 

"Tên Lâm Phong này đúng là không có võ đức, tôi coi cậu ta như anh em, cậu ta lại đánh lén tấn công tôi bất ngờ! Nếu như lúc đó tôi mà cẩn trọng hơn một chút thì cậu ta có thể là đối thủ của tôi được chắc?"  

 

 

Hai người Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương liếc nhìn nhau, có hơi câm nín.  

 

 

Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ đây?  

 

 

Đến cả lời này mà cũng nói ra được!  

 

 

Rõ ràng lúc ấy ông bị Lâm Phong knock-out ngay và luôn còn gì?  

 

 

Chỉ là mọi người cũng chỉ dám nghĩ điều đó trong lòng.  

 

 

"Minh chủ nói rất đúng! Tôi thấy tên Lâm Phong này cũng bình thường thôi, nếu đối chiến công bằng thì chắc chắn cậu ta không phải là đối thủ của minh chủ!"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên cười nịnh hót.  

 

 

"Đúng đúng đúng! Minh chủ, thực lực của ông đã là vô địch ở thành phố Kim Lăng rồi! Lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi! Tên Lâm Phong đó cũng chỉ biết đánh lén thế thôi."  

 

 

"Minh chủ, ông là vô địch! Tất cả chúng ta đều biết sự thật này mà!"  

 

 


Đám người Viên Thiên Cương nhao nhao tâng bốc.  

 

 

Vương Nhạc Hiên nghe vậy thì sắc mặt cũng dịu đi nhiều, ông ta hờ hững nói:  

 

 

"Hừ! Lần này cứ để tên Lâm Phong đó kiêu ngạo một lúc đi! Sau này nếu như còn để tôi nhìn thấy cậu ta, tôi nhất định phải cho cậu ta hiểu rõ sự lợi hại của ngài Vương tôi đây!"  

 

 

Mấy người nhóm Dương Đỉnh Thiên nghe vậy, đang định nói gì thì đúng lúc này, "bộp" một cái, cánh cửa lớn của phòng họp bị người bên ngoài đá văng ra.  

 

 

Sau đó, Lâm Phong ở bên ngoài nhanh chóng bước vào, vẻ mặt lạnh tanh.  

 

 

Nhìn thấy cảnh đó.  

 

 

Con mắt mọi người có mặt ở đây đều co rụt lại.  

 

 

Dương Đỉnh Thiên thì vội vàng trốn ra sau lưng Vương Nhạc Hiên, ông ta bị đánh mấy lần, thật sự đã có bóng ma tâm lý với Lâm Phong rồi, nhìn thấy Lâm Phong là trong lòng lại run rẩy.  

 

 

Sắc mặt Vương Nhạc Hiên có hơi cứng đờ.  

 

 

Mặc dù ngoài miệng thì ông ta không phục, nhưng thật ra trong nội tâm ông ta cũng biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Phong.  

 

 

Sở dĩ lúc nãy ông ta nói như vậy chẳng qua cũng là vì muốn níu kéo chút thể diện trước mặt cấp dưới mà thôi, nhưng không thể ngờ rằng lời khoác lác của mình vừa dứt thì Lâm Phong đã xông vào rồi.  

 

 

Nhìn thấy dáng vẻ hung ác này của Lâm Phong, đoán chừng đến đây với ý đồ xấu rồi!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 230


 "Bốp!"  

 

 

Lâm Phong tát một phát.  

 

 

Vương Nhạc Hiên lập tức bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, miệng hộc ra một ngụm máu tươi lớn.  

 

 

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy cả người mình ớn lạnh.  

 

 

Rốt cuộc thực lực của Lâm Phong là gì đây?  

 

Adv

 

Dù gì minh chủ cũng là cường giả Hậu Thiên cảnh bậc ba, nhưng đứng trước mặt Lâm Phong lại không có chút khả năng chống trả nào.  

 

 

"Cậu... Cậu có ý gì?"  

 

 

Vương Nhạc Hiên chật vật bò dậy, lau máu bên khoé miệng đi, nghi ngờ nhìn Lâm Phong.  

 

 

Trong lòng ông ta vừa phẫn nộ vừa uất ức.  

 

Adv

 

Phẫn nộ là vì mình lại bị đánh nữa, ông ta là người giữ thể diện như thế, hôm nay lại mất hết cả cái mặt mũi già nua này rồi.  

 

 

Còn uất ức là vì, có phải Lâm Phong cậu bắt nạt người khác hơi quá đáng không?  

 

 

Buổi sáng đánh tôi, buổi chiều lại chạy đến nhà tôi đánh tôi?  

 

 

Dù sao thì cậu cũng chỉ cần bắt ngài Vương tôi đây rồi ra tay một trận là được mà?  

 

 

"Cái tên thương pháo sư nước ngoài đó có phải là do ông tìm tới không?"  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng hỏi.  

 

 

"Thương pháo sư gì cơ? Tôi không biết cậu đang nói cái gì cả."  

 

 

Vẻ mặt Vương Nhạc Hiên mờ mịt.  

 

 

"Không sao, để tôi lục soát thử xem."  

 

 

Lâm Phong cười khẩy một tiếng, rồi dịch chuyển tới trước mặt Vương Nhạc Hiên, vương bản tay lớn ra chộp lấy trán Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Vẻ mặt Vương Nhạc Hiên hơi thay đổi.  

 

 

Mặc dù ông ta không biết Lâm Phong muốn làm gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt!  

 

 

Cho nên ông ta lập tức vùng vẫy, nhưng lúc này, một thứ áp lực kinh khủng bao phủ lấy toàn thân ông ta, khiến ông ta không thể cử động được chút nào.  

 

 

Giờ phút này.  

 

 

Toàn thân Vương Nhạc Hiên lạnh buốt, lần đầu tiên ông ta cảm nhận được hơi thở của cái chết.  

 

 

Ông ta hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì sai, vì sao Lâm Phong lại muốn giết chết ông ta? Trong lòng vô cùng uất ức và tuyệt vọng.  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

"Lâm Phong, dừng tay!"  

 

 

Một tiếng sấm sét vang lên trong lỗ tai mọi người có mặt ở đây.  

 

 

Mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn về phía khác, khi thấy có người tới thì ai nấy đều tỏ ra vui mừng!  

 

 

Thì ra là Vân Trung Thiên, ngài Vân!  

 

 

Ngài Vân chính là người chấp pháp ở thành phố Kim Lăng đó!  

 

 

Người chấp pháp ở nước Đại Hạ có địa vị đặc biệt, họ chủ yếu phụ trách bảo vệ an ninh trong nước, cho nên mỗi một thành phố đều có một hoặc thậm chí vài người chấp pháp trông giữ!  

 

 

Mà để trở thành người chấp pháp thì chỉ có hai điều kiện.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 231


Lâm Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện ra người tới đây chính là lão già mặc áo bào xám mình gặp ở con dốc nhỏ cách đây không lâu.  

 

 

"Lão Vân! Cứu tôi! Mau cứu tôi với!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên rống to.  

 

 

Lúc này đây trong lòng ông ta đã kích động đến nỗi sắp khóc rồi!  

 

 

Tìm đường sống trong cơn tuyệt vọng!  

 

Adv

 

Đây mới thật sự là tìm đường sống trong cơn tuyệt vọng này!  

 

 

Vốn dĩ tưởng rằng lần này mình đi thật rồi, thế mà không ngờ rằng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, lão Vân lại tới!  


 

 

Lão Vân chính là cường giả siêu cấp Tiên Thiên cảnh, Lâm Phong cậu có gì mà đòi ngăn chặn ông ấy?  

 

 

Adv

"Lâm Phong, cậu đúng là có hơi coi trời bằng vung đó!"  

 

 

Vân Trung Thiên nhíu mày.  

 

 

Sau khi ông ấy báo cáo việc của Will với cấp trên thì lập tức chạy đến liên minh võ đạo, định tìm Vương Nhạc Hiên để bàn bạc một số việc, mà không ngờ rằng vừa vào đây đã thấy Lâm Phong đang định giết Vương Nhạc Hiên!  

 

 

"Minh chủ Vương cũng không đắc tội với cậu nhỉ, chẳng lẽ lòng dạ cậu cay độc vậy sao?"  

 

 

"Thì sao?"  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong vô cảm.  

 

 

"Cậu thả minh chủ Vương ra trước đi rồi nói! Nếu cậu thật sự có nguyên nhân gì khác thì có thể nói ra, mọi người thành thật với nhau, không nhất thiết phải làm cho mọi chuyện quá căng thẳng."  

 

 

Vân Trung Thiên trả lời.  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong hơi lay động một chút, rồi nói:  

 

 

"Tôi nghĩ thương pháo sư lúc trước là do Vương Nhạc Hiên tìm."  

 

 

"Gì chứ! Tôi hoàn toàn không biết thương pháo sư gì cả, oan cho tôi quá! Tôi còn oan hơn cả Thị Mầu luôn đó!  

 

 

Vương Nhạc Hiên lập tức lớn tiếng giải thích, tủi thân vô cùng.  


 

 

Vân Trung Niên cũng quả quyết bác bỏ:  

 

 

"Không thể nào! Liên minh võ đạo cũng được coi như là một nửa bộ phận quốc gia, tất cả mọi người trong liên minh võ đạo đều không thể nào có cấu kết gì với các sát thủ của các tổ chức nước ngoài! Tất cả bọn họ đều nằm dưới sự theo dõi của chúng tôi, một khi vào web đen thì chúng tôi sẽ phát hiện ra ngay."  

 

 

"Nói tiếp đi."  

 

 

Lâm Phong vô cảm.  

 

 

"Lâm Phong, tôi biết cậu đang lo lắng cái gì! Chỉ là cậu bị ám sát cho nên mới nóng lòng báo thù chứ gì! Những người chấp pháp như chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, cậu không cần phải nhúng tay!"  

 

 

Nói đến đây, Vân Trung Thiên hạ giọng nói:  

 

 

"Tôi đảm bảo, đến khi đó sẽ cho cậu một câu trả lời, cho nên bây giờ mời cậu buông minh chủ Vương ra ngay đi!"  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì suy nghĩ một lát, rồi thẳng tay ném Vương Nhạc Hiên ra ngoài, Vương Nhạc Hiên va mạnh vào tường, gãy không biết bao nhiêu xương cốt trong người, ông ta ngất luôn tại chỗ.  

 

 

Vân Trung Thiên thấy vậy thì lập tức tức giận vô cùng!  

 

 

Mình đã nói lời hay ý đẹp rồi mà Lâm Phong vẫn dám làm Vương Nhạc Hiên bị thương nặng sao?  

 

 

Quả đúng là không coi mình ra gì!  

 

 

"Lâm Phong, cậu quá ngông cuồng! Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cậu một bài học, để cậu biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn! Có tôi đây ở thành phố Kim Lăng, tôi sẽ không dung túng cho cậu làm càn!"  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 232


Nhìn thấy cảnh này.  

 

Sắc mặt của đám người Dương Đỉnh Thiên, Viên Thiên Cương đều thay đổi hẳn, trong lòng khiếp sợ tột cùng!  

 

 

Đây chính là thực lực của võ giả Tiên Thiên cảnh đó sao?  

 

 

Khủng khiếp đến cỡ này, chỉ dùng áp lực thôi đã khiến bọn họ suýt thì hít thở không thông rồi!  

 

 

Ai mà cản được một đòn tấn công như thế chứ?  

 

 

Adv

Dường như bọn họ đã có thể đoán trước được kết cục bi thảm của Lâm Phong!  

 

 

Nhưng mà, ngay sau đó.  

 

 

Lâm Phong chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

Adv

 

Vân Trung Thiên đến nhanh, mà đi cũng nhanh, cuối cùng đập mạnh vào tường, máu tươi tràn ra ồ ạt từ khoé miệng.  

 

 

Ông ấy cố gắng vùng vẫy mấy lần, muốn bò dậy mà không bò dậy nổi!  

 

 

"Shh..."  

 

 

Nhóm người Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương lập tức hít sâu một hơi.  

 

 

Chuyện gì thế này?  

 

 

Ngài Vân chính là võ giả Tiên Thiên cảnh đó!  

 

 

Ông ấy chủ động ra tay tấn công trước, mà Lâm Phong mới tuỳ ý vung tay một cái ông ấy đã bay ra ngoài rồi?  

 

 

Lúc này đây, trong lòng bọn họ đã sợ hãi vô cùng!  

 

 

Rốt cuộc tên Lâm Phong này là ai chứ?  

 

 

Lần nào cũng phá vỡ sự hiểu biết của bọn họ, Lâm Phong cứ như một vị thần tiên từ trên trời rơi xuống vậy, cho dù là đối mặt với kẻ địch thế nào thì vẫn có thể dễ dàng đánh bại, hoàn toàn không thể nhìn ra điểm giới hạn của anh ở đâu.  

 

 

"Cậu... Cậu..."  

 

 

Vân Trung Thiên nhìn Lâm Phong mà không thể tin nổi, ông ấy muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói được gì.  

 

 


"Nếu ông đã nói nhóm người chấp pháp các ông có thể tìm ra kẻ đứng đằng sau!"  

 

 

"Vậy thì tôi cho các ông ba ngày, trong vòng ba ngày, nếu các ông không thể tìm ra kẻ thuê tên thương pháo sư đó! Tôi sẽ dùng cách của mình để giải quyết vấn đề, tôi đã cho các ông cơ hội rồi, đến khi đó đừng có nói lòng dạ tôi độc ác!"  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói.  

 

 

"Cách của cậu là gì?"  

 

 

Vân Trung Thiên lau máu tươi bên khoé miệng, run rẩy hỏi.  

 

 

"Tất cả những kẻ mà tôi nghi ngờ đều phải chết! Tôi sẽ khiến thế lực của tất cả những kẻ đó tan tành không còn mảnh giáp!"  

 

 

Lâm Phong dừng lại một chút, rồi lạnh lùng nhìn thoáng qua Vân Trung Thiên nói:  

 

 

"Thà rằng dạy tôi phụ bạc người trong thiên hạ, chứ đừng dạy người trong thiên hạ phụ bạc tôi."  

 

 

Nói xong, Lâm Phong quay người rời khỏi liên minh võ đạo luôn.  

 

 

Thấy Lâm Phong đã đi xa rồi.  

 

 

Đám người Dương Đỉnh Thiên, Viên Thiên Cương mới dám bước ra trước đỡ Vân Trung Thiên dậy.  

 

 

"Lão Vân... Rốt cuộc thực lực của tên Lâm Phong này là gì?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên đã cố hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng lời nói vẫn không kìm được mà run rẩy.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 233


 Con ngươi những người có mặt ở đây đều co rúm lại, trong lòng choáng váng.  

 

 

Tổng chấp pháp tỉnh Giang Nam?  

 

 

Đó là một nhân vật to lớn cỡ nào, bọn họ còn chẳng dám nghĩ tới!  

 

 

Những người thế này đã là những người cấp cao tuyệt đối ở nước Đại Hạ rồi, là những nhân vật siêu phàm của các tông môn trên núi kia!  

 

 

"Ngài tổng chấp pháp đó có tu vi gì?"  

 

 

Adv

Viên Thiên Cương căng thẳng hỏi.  

 

 

"Hai vị tổng chấp pháp đó đã là tông sư võ đạo, không thua kém gì so với một vài môn chủ của các tông môn!"  

 

 


Vân Trung Thiên đáp.  

 

 

Đám người Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương nghe vậy thì im lặng, nhưng đôi bàn tay đang khẽ run lên.  

 

 

Adv

Tông sư võ đạo, là cảnh giới trên cả Thiên Tiên cảnh!  

 

 

Chỉ có tông sư võ đạo mới có thể đánh bại Lâm Phong, nếu vậy nghĩa là ít nhất Lâm Phong cũng phải cỡ Tiên Thiên cảnh bậc tám chín!  

 

 

Một người mới khoảng ba mươi tuổi đã Thiên Tiên cảnh bậc chín, thế này là sao chứ?  

 

 

Bọn họ không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ!  

 

 

"Ngài Vân, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"  

 

 

Viên Thiên Cương căng thẳng hỏi.  

 

 

"Không phải chúng ta có ba ngày sao? Tên thương pháo sư kia trước khi hành động đã gọi hai cuộc điện thoại, thông qua thông tin từ hai cuộc gọi này chúng ta có thể tìm ra tên đứng đằng sau!"  

 

 

Vân Trung Thiên nói đến đây lại thở dài một hơi:  

 

 

"Về phần Lâm Phong, lòng dạ tên này rất cứng rắn, nói chuyện thì lạnh lùng, hoàn toàn không coi mạng người ra gì! Sau này các người gặp cậu ta thì tốt nhất là nên cung kính chút, nếu không sẽ mất mạng uổng phí!"  

 

 

"Với lại, Lâm Phong tuổi còn trẻ mà đã có thực lực cỡ đó, lai lịch của cậu ta thế nào, các người có thể tự nghĩ thử xem."  

 

 

Nghe Vân Trung Thiên nói vậy, những người có mặt ở đây đều nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng nghĩ sau này gặp Lâm Phong thì nhất định phải nịnh nọt tí.  

 

 

...  

 

 


Bên kia.  

 

 

Sau khi Lâm Phong rời khỏi liên minh võ đạo, cơn giận của anh đã dịu đi nhiều.  

 

 

Anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Y Nặc.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, em gái Tiểu Dao lại gọi điện cho anh.  

 

 

Vừa bắt máy, giọng nói có hơi gấp gáp của Tiểu Dao đã vang lên.  

 

 

"Anh... Bây giờ anh đang ở đâu? Có thể mau tới đây được không? Tiểu Khả có chuyện rồi."  

 

 

"Tiểu Khả bị làm sao?"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

"Em gửi địa chỉ cho anh, anh nhanh nhanh tới đây là được!"  

 

 

Lâm Vân Dao thúc giục.  

 

 

Lâm Phong cúp máy, trong lòng nghĩ đến việc mình vẫn chưa nói chuyện giữa mình và Y Nặc cho em gái, lần này đi qua cũng tiện thể dẫn em gái về gặp Y Nặc và cháu gái nhỏ thôi!  

 

 

Thế là, anh vội vã chạy đến địa chỉ em gái gửi cho.  

 

 

...  

 

 

Chỉ chốc lát sau.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 234


Một bàn có mấy thanh niên năng động trẻ tuổi, một bàn khác thì có hai cô gái Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả.  

 

 

Trên mặt bàn hai người họ đang ngồi có một vài món đồ ăn thừa, cùng với tám chín chai bia.  

 

 

Có vẻ như Lý Tiểu Khả đã uống say, đỏ mặt, vừa khóc vừa nói những điều mà người khác nghe không hiểu.  

 

 

"Sao vậy? Sai hai cô nhóc lại uống nhiều rượu vậy chứ?"  

 

 

Lâm Phong đi tới, cầm lấy ly rượu trên tay Lý Tiểu Khả, nhíu mày hỏi.  

 

Adv

 

"Cái... Cái gì?"  

 

 

"Hu hu... Tôi muốn uống, tôi muốn uống nữa."  

 

 

Lý Tiểu Khả đã say rồi, nói năng lộn xộn, vẻ mặt kích động muốn giật lại ly rượu, nhưng lại bị Lâm Phong ấn một tay xuống đè ngồi lại trên ghế, không động đậy được.  

 

 

Adv

"Anh! Cuối cùng anh cũng tới rồi!"  

 

 

Lâm Vân Dao thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy.  

 

 

Rõ ràng là cô ấy cũng có uống chút rượu, ánh mắt mê ly, gò má đỏ bừng.  

 

 

Một cô gái mười chín tuổi mà đã thể hiện được phong thái thế này, quả thật là vô cùng quyến rũ, khiến 99% đàn ông đều không kìm được mà muốn ôm vào trong lòng, 1% còn lại thì chính là gay.  

 

 

Lâm Phong túm lấy tóc đuôi ngựa của em gái, tức giận nói:  

 

 

"Được đấy! Học được cả cách uống rượu rồi hả?"  

 

 

"Đau... Đau đau, anh, anh nhẹ tay chút được không."  

 

 

Lâm Vân Dao lập tức nói.  

 

 

Lâm Phong chỉ hơi dùng sức một tí, anh biết rõ em gái đang giả vờ, nhưng vẫn thả bím tóc ra, hỏi:  

 

 

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

 

Lâm Vân Dao nhìn thoáng qua Lý Tiểu Khả, thấy Lý Tiểu Khả đã nằm sấp ngủ mơ màng trên bàn, thé là thấp giọng nói:  

 

"Còn chẳng phải do người ba cặn bã đó của Tiểu Khả sao!"  

 

 

"Cái ông Lý Như Hải này đúng là không phải người tốt đẹp gì! Nhiều năm vậy rồi ông ta vẫn luôn mặc kệ không hỏi han Lý Tiểu Khả! Thế mà lần này lại bày trăm phương ngàn kế muốn nhận Tiểu Khả về, nhưng thật ra là có mục đích khác."  


 

 

"Làm sao?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Thật ra em cũng không rõ lắm! Chỉ là nghe Lý Tiểu Khả nói, Lý Như Hải đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho cậu ấy. Kết hôn với một người đã hơn bốn mươi tuổi!"  

 

 

"Trời ạ... Lý Tiểu Khả còn nhỏ em hơn một tuổi, mới mười tám tuổi thôi! Vừa lên năm nhất đại học mà Lý Như Hải đã muốn gả cậu ấy cho một ông lão rồi! Đúng là buồn nôn!"  

 

 

"Tất nhiên trong lòng Lý Tiểu Khả cực kỳ không muốn, nhưng không ngờ rằng mẹ cậu ấy cũng đến khuyên cậu ấy, cho nên trong lòng cậu ấy khó chịu, mới gọi em ra đây uống rượu."  

 

 

Lâm Vân Dao nói rồi vuốt vuốt gò má, có hơi chóng mặt:  

 

 

"Đây còn là lần đầu tiên em uống bia nữa đó, nhưng mà khó uống quá, nếu không phải vì giúp Lý Tiểu Khả thì em chẳng muốn uống tẹo nào."  

 

 

Trong thoáng chốc, Lâm Phong không biết nên nó cái gì.  

 

 

Anh và Lý Như Hải đã có qua lại đôi lần, đúng là ông ta cũng chẳng phải người tốt.  

 

 

Nhưng dù gì Lý Như Hải cũng là ba ruột của Lý Tiểu Khả.  

 

 

Theo một nghĩa nào đó, đây là chuyện của nhà người ta...  

 

 

"Anh... Anh nhất định phải giúp đỡ Lý Tiểu Khả đó!"  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 235


 

 Lâm Vân Dao vội vàng bước tới nhẹ nhàng vuốt lưng Lý Tiểu Khả, vẻ mặt đau lòng.  

 

Lâm Phong thấy vậy thì ánh mắt hơi xao động.  

 

 

Lý Tiểu Khả là cô gái tốt, cũng là người bạn tốt duy nhất của em gái!  

 

 

Lúc em gái mình khổ sở nhất, tất cả bạn bè đều tránh xa em ấy, chỉ có Lý Tiểu Khả là không rời bỏ, lúc nào cũng giúp đỡ em gái!  

 

 

Lúc trước em gái không có tiền trả học phí đại học, Lý Tiểu Khả còn nói rằng sẽ giúp kiếm tiền.  

 

Adv

 

Cho nên, dù thế nào thì anh cũng phải giải quyết chuyện này.  

 

 

Chỉ cần Lý Tiểu Khả không muốn, thì cho dù là ba mẹ cô ấy cũng đừng hòng mà ép buộc được!  

 


 

Đúng lúc này.  

 

 

"Ầm!"  

 

Adv

 

Một thanh niên trẻ tuổi ngồi bàn bên cạnh đột nhiên đứng bật dậy, đập nát chai rượu trong tay, hùng hổ nói:  

 

 

"Các người làm cái gì đấy hả? Con mẹ nó nôn hết lên người tôi rồi!"  

 

 

Nhìn thấy vậy.  

 

 

Lâm Vân Dao sợ hãi kéo Lý Tiểu Khả ra sau lưng anh trai.  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, đang định nói chuyện.  

 

 

Thì đúng lúc này, ông chủ quán ăn Nhị Tử thấy tình hình không ổn thì vội vàng chạy ra, cười hoà hoãn:  

 

 

"Ôi ôi... Anh Bưu à, đừng giận mà, đừng giận! Không nhất thiết phải dạy bảo mấy đứa trẻ con đâu, bữa hôm nay coi như tôi mời nhé?"  

 

 

Rất rõ ràng.  

 

 

Nhìn vẻ mặt của chủ quán thì có vẻ như lai lịch của anh Bưu này không tầm thường, ít nhất cũng là một nhân vật có tiếng ở khu vực này, nếu không thì chủ quán sẽ không để ý cẩn thận như thế, còn phải cười giả lả.  

 

 

"Cút! Lưu Nhị, chuyện này không liên quan tới anh, bớt xen vào chuyện người khác cho tôi!"  

 

 

Anh Bưu cười khẩy một tiếng rồi đẩy chủ quán ra, sau đó nhìn về phía Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả ở sau lưng Lâm Phong, ở đáy mắt thoáng qua một vẻ thèm thuồng.  

 

 


Thật ra lúc nãy Lý Tiểu Khả không hề nôn lên người cậu ta, cậu ta chỉ mượn cớ để gây sự, cố ý gây rắc rối mà thôi!  

 

 

Vì Lý Tiểu Khả và Lâm Vân Dao vừa xinh đẹp vừa trắng hồng, tựa như bé chim non chưa trải sự đời, đứng trước nhan sắc tuyệt trần cỡ này thì sao mà Trương Bưu có thể bỏ qua được?  

 

 

"Nói đi! Bạn của cô nôn bẩn lên quần áo của tôi rồi, phải làm gì đây hả?"  

 

 

Trương Bưu chỉ vào tay áo ngắn màu trắng trên người mình, lạnh lùng nói.  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua tay áo ngắn, đúng là bên trên có một vài vết bẩn, nhưng chắc chắn không phải là do Lý Tiểu Khả nôn vào, chắc là do bọn họ ăn tôm hùm đất nên không cẩn thận bị dính vào quần áo.  

 

 

"Anh nói điêu! Lúc nãy Lý Tiểu Khả cách xa anh như thế, sao mà nôn vào người anh được?"  

 

 

Lâm Vân Dao lập tức lên tiếng giải thích.  

 

 

Lâm Phong ngăn em gái lại, hờ hững nói:  

 

 

"Anh muốn giải quyết thế nào?"  

 

 

Trương Bưu còn tưởng rằng Lâm Phong sợ, nên cười gằn một tiếng, nói:  

 

 

"Tôi cho anh hai lựa chọn, một là đền áo cho tôi, chiếc áo ngắn tay này của tôi là hàng hiệu đó, trị giá một vạn rưỡi. Thứ hai, tối nay tôi sẽ đi gặp đại ca tôi, tôi kêu hai cô gái kia đi cùng uống rượu cho tôi!"  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Lâm Phong đạp một phát, Trương Bưu đã bay ra ngoài.  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 236


Chờ tới khi chủ quán ăn kịp nhận ra thì đám người Trương Bưu đã bị thương nặng rồi, máu tươi còn chảy đầy sàn nhà!  

 

Anh ta có hơi hoảng sợ, muốn lấy điện thoại ra báo cảnh sát.  

 

 

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phong, anh ta lại sợ hãi đặt điện thoại xuống.  

 

 

Lâm Vân Dao đỡ Lý Tiểu Khả, vẻ mặt lại rất bình tĩnh, vì cô ấy biết anh trai mình lợi hại đến nhường nào, đối phó với mấy gã lưu manh này tấn công áp đảo!  

 

 

"Đại ca của mày là ai?"  

 

 

Adv

Lâm Phong đi qua nhấc trương Bưu lên, hỏi.  

 

 

Lúc này toàn thân Trương Bưu bê bết máu me, trông cực kỳ đáng sợ.  

 

 


Chỉ là dù sao cậu ta cũng là người từng lăn lộn, trải qua vài việc đời, nên cậu ta cương quyết nói:  

 

 

"Thì ra anh là võ giả! Chẳng trách lại dám đánh tôi! Chỉ là cho dù anh có là võ giả thì chọc vào tôi chắc chắn anh cũng không được yên ổn đâu! Đại ca của tôi là Đàm Tử Minh, anh có biết không?"  

 

Adv

 

"Đàm Tử Minh à?"  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ.  

 

 

Trước đó Lý Tiểu Khả từng nói tới người này, nói rằng Đàm Tử Minh là hội trưởng hội học sinh của đại học Kim Lăng, trong trường cậu ta một tay che trời, ngay cả những lãnh đạo trong trường cũng rất kính nể cậu ta!  

 

 

Cái chính là, hình như tên Đàm Minh Tử này có mối quan hệ gì đó với Tam Khẩu Đường!  

 

 

Họ Đàm, lẽ nào là con trai của Đàm Thiên Hồng?  

 

 

"Thế này nhé, mày gọi Đàm Minh Tử tới, tao có chuyện muốn nói với nó."  

 

 

Lâm Phong đột nhiên nói.  

 

 

"Anh chắc chứ?"  

 

 

Trương Bân nheo mắt lại, nhưng trong lòng thì đang mừng như điên!  

 

 

Mình còn đang lo lắng không biết báo tin cho đại ca tới cứu mình kiểu gì, không ngờ rằng thằng ngốc trước mặt này lại chủ động bảo mình gọi điện!  

 

 

Thế này có phải là trường hợp muốn ăn đòn điển hình không hả?  

 

 

Không đợi Lâm Phong nói tiếp, cậu ta đã lập tức lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện cho Đàm Tử Minh.  

 


 

…  

 

 

Bên kia.  

 

 

Trong một căn phòng độc lập xa hoa tại ký túc xá đại học Kim Lăng.  

 

 

"Tử Minh, con có hiểu những lời ba vừa mới nói với con không?"  

 

 

Đàm Thiên Hồng trầm giọng nói.  

 

 

"Hiểu rồi! Bảo là con phải chăm sóc cho cái cô gái tên Lâm Vân Dao đó chứ gì! Ba, ba cứ yên tâm đi... Có con ở đây, con đảm bảo trăm phần trăm cô ấy sẽ không bị gì đâu! Đại học Kim Lăng là địa bàn của con đó."  

 

 

Đàm Tử Minh hờ hững nói.  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.  

 

 

Cũng nghĩ giống như nhà họ Tần, sau khi nhà họ Giang bị tiêu diệt, ông ta lập tức nghĩ đến em gái Lâm Phong!  

 

 

Lâm Phong này là kẻ máu lạnh vô tình, khó chọc vào, chỉ duy nhất với em gái mình thì anh coi như báu vật, chỉ cần lấy lòng Lâm Vân Dao thì chắc chắn có thể ôm lấy đùi Lâm Phong!  

 

 

Vừa khéo con trai của ông ta cũng học ở đại học Kim Lăng, cho nên ông ta mới ghé qua.  

 

 

"Con trai! Cô gái Lâm Vân Dao này rất quan trọng, nếu con có thể theo đuổi được con bé thì càng tốt!"  

 

 

Đàm Thiên Hồng đột nhiên nói.  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 237


 Đàm Tử Minh đứng dậy.  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe vậy thì suy nghĩ một lát, không yên lòng:  

 

 

"Để ba đi với con!"  

 

 

"Đâu đến mức đó! Chuyện nhỏ thôi mà. Ba chạy qua làm gì."  

 

 

Đàm Tử Minh không nói nên lời.  

 

 

Adv

"Con không hiểu! Bây giờ ba đang lo đó! Con có biết nhà họ Giang bị tiêu diệt thế nào không? Cũng là vì Giang Quân Lâm con trai cả nhà họ Giang đắc tội với người không nên đắc tội đó!"  

 

 

"Con cũng đừng có mà hãm hại ba con."  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghiêm túc nói.

 

Bên trong quán ăn Nhị Tử.  

 

Sau khi Trương Bưu cúp điện thoại, sắc mặt trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.  

 

Adv

 

Cậu ta lạnh lùng nhìn Lâm Phong, rất khí phách nói:  

 

 

“Này anh kia, như ý anh muốn, tôi đã gọi anh cả tôi tới rồi! Rất nhanh thôi anh sẽ biết…”  

 

 

“Bốp!”  

 

 

Lâm Phong tát Trương Bưu bay ra ngoài.  

 

 

Trương Bưu cố gắng bò dậy, lau máu trên khóe miệng, hai con ngươi nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, trong lòng nghĩ rằng đợi anh cả tới, nhất định sẽ trả lại gấp bội.  

 

 

Lâm Phong phớt lờ sự tức giận của Trường Bưu.  

 

 

Đối với kiểu lưu mạnh đến cả võ giả cũng không phải, anh thực sự không hề hứng thú.  

 

 

Sở dĩ để Trương Bưu thông báo cho Đàm Tử Minh tới, cũng chẳng qua là vì muốn tìm cho em gái một tên tay sai mà thôi.  

 

 

Vì em gái rất xinh, đúng chuẩn hoa khôi học đường.  

 

 

Tần Phong lúc trước, rồi cả Trương Bưu lần này, lần lượt quấy rối em gái, khiến anh hiểu rằng cuộc sống ở trường của em gái anh không hề yên bình như anh tưởng.  

 

 

Bản thân là anh trai, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em gái được, cho nên phải tìm một người tùy tùng là chuyện rất cần thiết.  

 

 

“Anh….anh mau nhìn Tiểu Khả.”  

 

 

Lúc này, Lâm Vân Dao thấp giọng nói.  

 

 

“Để anh giúp con bé tỉnh rượu vậy.”  

 

 

Lâm Phong dùng một tay đón lấy Tiểu Khả, còn tay kia đặt vào giữa phần bụng và phần ngực rồi ấn nhẹ.  

 

 

“Phì!”  

 

 

Lý Tiểu Khả phun hết rượu trong bụng ra một cách miễn cưỡng.  

 

 

Cô ấy mơ màng mở mắt, dường như ý thức tỉnh táo hơn rất nhiều, phát hiện mình đang tựa vào Lâm Phong, vì thế nên cô có chút ngại ngùng nói:  

 

 

“Chú….Chú, sao chú lại ở đây!”  

 

 

“Tiểu Dao nói cô xảy ra chuyện, nên tôi mới vội tới đây, sau này cô đừng uống nhiều rượu như thế nữa!”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Lý Tiểu Khả liếc nhìn Lâm Vân Dao, trong ánh mắt có chút cảm động.  

 

 

Cô ấy dường như cũng biết hành động hôm nay của mình có chút không nên, cho nên cô thấp giọng nói:  

 

 

“Tiểu Dao, cảm ơn cậu! Sau này tớ sẽ không như vậy nữa!”  

 

 

“Cảm ơn gì chứ! Cậu là bạn tốt nhất của tớ mà! Còn nữa, chuyện của cậu tớ đã nói cho anh tớ biết rồi, anh tớ nhất định sẽ giúp cậu giải quyết!”  

 

 

Lâm Vân Dao cười vui sướng.  

 

 

Lý Tiểu Khả nghe vậy thì gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 238


Cậu căn bản không biết đối tượng mà Lý Như Hải đã tìm cho mình đáng sợ tới mức nào đâu, cả cái thành phố Kim Lăng này căn bản không có ai dám dây vào hắn!  

 

 

Sao mình có thể vì chuyện của bản thân mà liên lụy đến cậu và chú chứ?  

 

 

Nghĩ tới đây, Lý Tiểu Khả hít sâu một hơi nói:  

 

 

“Tiểu Dao, mình nghĩ thông rồi! Thực ra gả cho người đó cũng không có gì không tốt cả.”  

 

 

“Tiểu Khả, cậu đang nói cái gì vậy! Cậu mới có mười tám tuổi, còn ông già kia đã hơn bốn mươi tuổi, xét về tuổi tác đều đáng làm cha cậu đấy!”  

 

Adv

 

Lâm Vân Dao sốt ruột nói.  

 

 

“Ông già kia thì sao chứ! Ông già sống tốt sẽ thương người! Hơn nữa Lý Như Hải nói ông này có tiền có thế, sau này tớ có thể ngồi đó mà hưởng phúc thôi!”  

 


 

Lý Tiểu Khả giả vờ như không để tâm nói.  

 

 

Lâm Vân Dao nghe vậy thì sững người, gần như không ngờ tới Tiểu Khả sẽ nói như vậy.  

 

Adv

 

Tuy nhiên Lâm Phong lại nhìn ra được sự cay đắng đằng sau lớp ngụy trang này của Lý Tiểu Khả, anh thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Lý Tiểu Khả như một người anh trai và nói:  

 

 

“Được rồi! Lát nữa tôi đưa cô tới Lý gia, mọi chuyện giao cho tôi là được!”  

 

 

“Chú ơi…tôi thật sự không cần chú giúp, tôi không muốn hại chú.”  

 

 

Lý Tiểu Khả cắn môi, hốc mắt đỏ lên.  

 

 

Lâm Phong đang định trả lời thì đúng lúc đó, bên ngoài cửa có hai người đi tới.  

 

 

Chính là Đàm Thiên Hồng và Đàm Tử Minh.  

 

 

Nhìn thấy hai người đến, Trương Bưu có chút sững sờ, sau đó trong lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết, kích động tới mức toàn thân đều run lên!  

 

 

Cậu ta không bao giờ ngờ rằng cả cha và anh cả đều tới!  

 

 

Đây chính là nhân vật lớn hàng đầu của thành phố Kim Lăng, đại đường chủ của Tam Khẩu Đường, là người mà giậm chân một cái sẽ khiến cả thành phố Kim Lăng phải run rẩy!  

 

 

Nhân vật như vậy, đơn giản là một tồn tại nằm ngoài tầm với của cậu ta, nhưng bây giờ lại vì một cuộc điện thoại của mình mà tới?  

 

 

Nghĩ đến đây, Trương Bưu đè nén hưng phấn trong lòng.  

 

 


Cậu ta lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phong, sau đó nhanh chóng đi tới tiếp đón, kích động nói:  

 

 

“Anh!”  

 

 

“Chuyện gì xảy ra vậy?”  

 

 

Đàm Tử Minh vừa nói vừa nhìn Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả bên trong, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.  

 

 

Cực phẩm!  

 

 

Trong trường xuất hiện hai người đẹp tuyệt sắc như vậy, vậy mà mình lại không biết?  

 

 

Còn về Lâm Phong ở bên cạnh, lại trực tiếp bị cậu ta phớt lờ.  

 

 

“Anh, là như thế này!”  

 

 

Trương Bưu kể lại từng chuyện đã xảy ra trước đó.  

 

 

Đàm Tử Minh hài lòng gật đầu.  

 

 

Lý do Trương Bưu làm như vậy là vì để dâng hai người đẹp này cho mình mà thôi, đây chính là công lớn!  

 

 

“Chuyện này cậu làm tốt lắm! Có điều sau này không được thô lỗ với người đẹp như vậy! Dọa người ta sợ mất thì làm sao?”  

 

 

Đàm Tử Minh nhàn nhạt nói một câu.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 239


 

Trương Bưu hứng phấn đi theo phía sau, vẻ mặt bỡn cợt nhìn Lâm Phong, tựa hồ đã tưởng tượng tới cảnh Lâm Phong bị anh cả hành hạ dã man!  

 

“Anh là cậu ấm nhà nào vậy? Hống hách như thế, đến cả người của tôi cũng dám đánh?”  

 

 

Đàm Tử Minh thờ ơ nhìn Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn Đàm Thiên Hồng gần như đã ngây ngốc cách đó không xa, nhàn nhạt nói:  

 

 

“Tôi không phải là cậu ấm gì cả, có điều tôi tên Lâm Phong, tôi nghĩ chắc hẳn anh nghe qua cái tên này rồi.”  

 

Adv

 

“Lâm Phong?”  

 

 

Đàm Tử Minh sắc mặt hơi thay đổi, luôn cảm thấy cái tên này nghe quen tai.  

 

 

Cậu ta đang định nói tiếp thì ngay lúc này, cha cậu ta Đàm Thiên Hồng đã lao tới, một cước đá cậu ta ra ngoài.  

 

 

Adv

“Ầm!”  

 

 

Đàm Tử Minh va vào tường mạnh đến nỗi xương cốt toàn thân đều bị gãy không ít, đau đớn đến thở dốc, cả hồi lâu bò dậy không nổi.  

 

 

“Cha…cha…”  

 

 

Đàm Tử Minh không thể ngờ rằng lại bị cha mình đá một cú nặng như vậy từ đằng sau.  

 

 

Cả đời cậu ta chưa bao giờ bị thương nặng đến vậy!  

 

 

“Đừng gọi tôi là cha! Tôi không có đứa con như cậu, từ nay về sau, tôi với cậu cắt đứt quan hệ cha con!”  

 

 

Đàm Thiên Hồng vẻ mặt lạnh như băng.  

 

 

Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện thấy đôi tay của ông ta đang run nhẹ.  

 

 

Nếu lúc này điều kiện cho phép, ông ta hận không thể nằm xuống đất giả chết cho rồi!  

 

 

Vừa rồi đã dặn dò hết sức, nói con trai không được nói dối, kết quả vừa quay người đi thì con trai đã lừa ông rồi!  

 

 

Ông cần một đứa con trai chuyên lừa dối cha mình như vậy để làm gì?  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, Trương Bưu sửng sốt, mấy tên tay sai cũng tỏ ra sợ hãi.  

 

 

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?  

 

 

Mấy người hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.  

 

 

Đến cả Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả cũng ngơ ngác, cảm thấy rất khó tin.  

 

 

Chính vào lúc này,  

 

 

“Phịch!”  

 

 

Đàm Thiên Hồng đột nhiên quỳ xuống trước Lâm Phong, cung kính nói:  

 

 

“Ngài…Ngài Lâm! Chuyện đến nước này, tôi cũng không nói gì thêm nữa, dù sao thì chắc chắn là tôi sai rồi! Ngài muốn chém muốn giết gì tùy ý ngài.”  

 

 

Ông ta rất thông minh, biết rằng lúc này nói mấy lời giải thích sẽ chỉ phản tác dụng, chi bằng trực tiếp thừa nhận mình sai, như vậy có lẽ ngài Lâm có thể sẽ khoan dung hơn.  

 

 

Lâm Phong rất thích thú nhìn Đàm Thiên Hồng.  

 

 

Dù sao cũng là một thế hệ kiêu hùng ở Kim Lăng, phong cách làm việc quá quyết đoán.  

 

 

Vốn dĩ Lâm Phong cũng không có suy nghĩ gì cả, liền bình tĩnh nói:  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top