Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Dịch 

Chương 422


Chương 422:

 

Dương Minh Nguyệt và Dương Họa Y đang cùng nhau bận rộn chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn ở trong phòng bếp.

 

Một lúc sau, cuối cùng Hà Dĩ Phong cũng chậm chạp đến nơi. Anh ta và Nhan Từ Khuynh cùng nhau ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách nói chuyện phiếm.

 

Dương Họa Y quay đầu lại, nhìn thoáng qua hai người họ, con dao đang cầm trên tay bị trượt, suýt chút nữa đã cắt trúng tay mình.

 

Dương Minh Nguyệt bị cô làm hoảng sợ, nhất quyết không cho cô nấu nữa, nhiều nhất chỉ cho.

 

Dương Họa Y phụ giúp một số việc lặt vặt, linh tinh.

 

Bữa cơm này xem ra cũng khá thoải mái, nhờ vào sự xuất hiện của Dương Minh Nguyệt mà dây thần kinh luôn căng thẳng của Dương Họa Y có thể dần giãn ra một chút.

 

Vậy mà mấy ngày tiếp theo, ngày nào Hà Dĩ.

 

Phong cũng rảnh rỗi đưa Dương Minh Nguyệt tới đây.

 

Tới từ buổi sáng, rồi ở lại cho tới khi bầu trời đã tối đen mới ra về.

 

Penthouse là một loại căn hộ được thiết kế rất sang trọng, gồm hai tầng, trong đó có đầy đủ các loại tiện ích như phòng tập thể thao, bể bơi,..

 

Dương Minh Nguyệt nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng đều cảm thấy rất mới mẻ, cô ấy cảm thấy có thể ở trong này ngẩn ngơ cả một ngày cũng không bao giờ chán.

 

Nhưng một ngày như vậy thì còn có thể được, chứ liên tục như vậy mấy ngày sẽ làm cho người ta cảm thấy có điều gì đó không hợp lý.

 

Trên đường trở về, Dương Minh Nguyệt mở to đôi mắt đầy tò mò nhìn Hà Dĩ Phong: “Anh nói thử coi, có phải Nhan Từ Khuynh cảm thấy hai người chúng ta rất giống người trông trẻ và bảo vệ không?”

Cả nhà tải app truyện hola đọc full miễn phí nhé!

Hà Dĩ Phong đang lái xe, không thèm liếc mắt nhìn cô ấy, chỉ trả lời rất nhẹ nhàng: “Cô thì thật sự trông giống người giữ trẻ rồi, nhưng đã bao giờ.

 

cô nhìn thấy một người bảo vệ đẹp trai được như tôi chưa?”

 

“Chẳng lẽ Nhan Từ Khuynh thật sự xem tôi như một người bảo mẫu sao? Mỗi ngày đều yêu cầu chúng ta đến sớm như vậy, còn phải mua bao nhiêu là đồ vật này nọ. Lần đầu tiên, tôi còn cảm thấy đó là một buổi liên hoan, tới lần thứ hai thì tôi còn cho rằng đó có thể là một buổi gặp gỡ bạn bè.

 

Nhưng mà đến bây giờ đã là ngày thứ ba rồi… rốt cuộc Nhan Từ Khuynh muốn làm cái gì vậy?”

 

Dương Minh Nguyệt hơi nhíu mày, cắn nhẹ môi rồi nói: “Nếu như nói rắng anh ấy có ý với tôi thì tôi nhất định sẽ không đi theo anh ấy đâu. Tôi không thích trở thành người thứ ba, cũng kinh tởm mấy người đàn ông đã có gia đình mà còn không biết chừng mực”

 

Hà Dĩ Phong bật cười nói: “Cô cũng không nhìn lại xem chính mình-có đức hạnh gì? Yên tâm đi, Nhan Từ Khuynh không có ý.gì với cô đâu”

 

Dương Minh Nguyệt cúi đầu nhìn lại chính bản thân mình, quả thật đức hạnh của cô ấy không được tốt lắm. Vì thế Dương Minh Nguyệt yên lặng, nhẹ nhàng bỏ cái chân đang ngồi bắt chéo xuống, cố gắng dùng thái độ đoan trang nhất hỏi: “Vậy anh nói xem, vì sao mỗi ngày Nhan Từ Khuynh đều không đi làm thì thôi đi, lại còn gọi chúng ta đến nói chuyện phiếm để làm gì chứ? Chảng lẽ là do ăn no rửng mỡ, không có việc gì để làm sao?”

 

Hà Dĩ Phong thu lại nụ cười, trâm giọng trả lời: “Cậu ấy thì không có chuyện gì, nguyên nhân là ở tâm trạng của Họa Y không được tốt.”

 

Dương Minh Nguyệt vừa nghe thấy nguyên nhân là ở Dương Họa Y thì lập tức không thể ngồi yên, trong lòng bất an hỏi: “Họa Y làm sao vậy?”

 

Hà Dĩ Phong giảm tốc độ lái xe, liếc nhìn Dương Minh Nguyệt một cái: “Cô có biết cảm giác bị phản bội bởi người bạn thân nhất của chính mình là như thế nào không?”

 

Dương Minh Nguyệt gật đầu đáp: “Biết chứ, giống như đột nhiên bị mất đi một nửa thế giới vậy!”

 

Đời người mà, làm gì có ai chưa từng bị phản bội qua một, hai lần đâu!
 
Chương 423


Chương 423:

 

Phải vấp ngã thì mới:có thể rút ra được những bài học kinh nghiệm cho bản thân. Dương Minh Nguyệt cảm thấy bây giờ mình có thể thông minh như vậy chắc chắn là có liên quan tới việc ngày xưa, thời đi học trung học đã từng bị người ta lừa.

 

Vốn Hà Dĩ Phong còn thật sự định nói mấy.

 

câu gì đó với Dương Minh Nguyệt nhưng không ngờ cô ấy lại trả lời một cách hài hước như thế. Anh ta không nhịn được bật cười, hỏi tiếp: “Vậy nửa thế giới còn lại của cô là gì?”

 

“Là cha mẹ và gia đình của tôi đó” Khi nói đến những người trong nhà, lập tức trong mắt Dương Minh Nguyệt lóe lên những tia sáng ấm áp.

 

Tuy nói rằng chuyện cha mẹ bắt buộc cô ấy phải ở lại đây, tiếp tục làm một công việc cô ấy không hề có hứng thú tại thành phố Hà Nội là có chút quá kích. Nhưng thật ra cha mẹ vẫn là những người cô ấy yêu thương nhất, họ muốn cô ấy phải tiếp tục làm việc ở thành phố Hà Nội, không cho phép Dương Minh Nguyệt trở về quê. Bắt đầu một công việc mới, cũng chỉ là hy vọng cô ấy có thể có một tương lai tốt đẹp hơn.

 

“Nhưng Họa Y không có nhà.” Màu sắc con ngươi Hà Dĩ Phong trở nên ảm đạm. Bởi vì căn bản người nhà họ Dường không phải là cha mẹ ruột của Họa Y, mà chỉ xem Họa Y như một công cụ để nưôi lớn; từ nhỏ đến lớn luôn tính kế với cô.

 

“Đừng nói bậy, anh không thể chỉ vì nhớ thương Họa Y mà xem như chồng của em ấy không tồn tại được!” Dương Minh Nguyệt rất chán ghét những kiểu suy nghĩ bỏ qua người khác như vậy.

 

Có chồng cũng là có gia đình mà.

 

Khó có lúc Hà Dĩ Phong không thèm tranh cãi lại với Dương Minh Nguyệt, anh ta chỉ thản nhiên trả lời: “Cô với em ấy khác nhau. Một nửa thế giới của cô là gia đình, một nửa thế giới của em ấy lại là hôn nhân. Mà chính cuộc hôn nhân này, em ấy lại là bị người ta lừa gạt”

 

“Vậy chẳng phải là em ấy bị cả thế giới bỏ rơi rồi sao?” Dương Minh Nguyệt mở to hai mắt, suy nghĩ mờ mịt. Nhưng ngay lập tức lại sửa lại: “Không phải, em ấy còn có tôi, nhất định tôi sẽ không bao giờ phản bội em ấy”

 

Hà Dĩ Phong ném cho cô ấy một cái liếc mắt rồi đáp: “Cô cũng không có cơ hội phản bội đó đâu.

 

Suy nghĩ trong đầu Dương Minh Nguyệt trở nên rối lậy cuối cùng, rốt cuộc mỗi ngày Nhan Từ Khuynh gọi chúng ta đến để làm gì vậy?”

 

Hà Dĩ Phong thông qua kính chiếu hậu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang phải nhăn lại vì suy nghĩ của Dương Minh Nguyệt, trong lòng do dự không biết có nên nói cho cô ấy biết sự thật hay không.

 

Nhưng dường như Lễ Minh Nguyệt cũng không để ý đến câu trả lời của Hà Dĩ Phong cho lắm, cô ấy cứ một mình lẩm bẩm xem ngày mai nên làm đồ ăn gì mang tới đó, để có thể giúp cho Dương Họa Y ăn vào thì có thể cảm thấy hạnh phúc.

 

Ngược lại, Hà Dĩ Phong lại bị dáng vẻ làm lơ, không thèm để ý đến anh ta của Lệ Nguyệt khiến cho tức giận. Ngay lập tức, anh ta đỗ xe lại bên ven đường, đốt lên một điếu thuốc.

 

Dương Minh Nguyệt che mũi lại, trượt cửa kính xe ô tô xuống để có thể thông khí.

 

Cô ấy đang chuẩn bị cän nhẳn với hành động đó của anh ta thì chợt nghe Hà Dĩ Phong chậm rãi mở miệng. Anh ta từ tốn kể cho Lệ Nguyệt nghe.

 

tất cả mọi chuyện kể cả chuyện cô ấy đã biết, cũng như những chuyện cô ấy không hề biết.

 

Dương Minh Nguyệt nghe xong thì đầu óc choáng váng: “Vậy là thực ra thì Nhan Từ Khuynh cũng không có.

 

yêu thương gì Họa Y sao? Thật là quá đáng mài Bảo sao ngày nào cũng coi chúng ta như khỉ mà gọi đến, hóa ra là bởi vì anh ấy giam cầm tự do của Họa Y”

 

“Nói như vậy, thì thật ra anh so với Nhan Từ Khuynh còn tốt hơn một chút. Ít nhất, anh cũng sẽ không lừa gạt và làm tổn thương Họa Y”

 

Hà Dĩ Phong nhả ra một ngụm khói, ánh mắt u ám không rõ ràng: “Dương Minh Nguyệt, cô không hề có một chút thái độ tự giác của người làm bạn gái.
 
Chương 424


Chương 424:

 

“Không phải chúng ta chỉ giả làm người yêu thôi sao, có lẽ nếu tôi thật sự trở thành bạn gái thì anh sẽ phải khóc đó.”

 

“Nếu cô có thể nghĩ như vậy thì tốt, tiếp tục duy trì” Hà Dĩ Phong hút hết một hơi cuối cùng rồi dập tắt điếu thuốc, nhìn chăm chằm vào Dương Minh Nguyệt nói: ‘Qua ngày mai cứ xem như không biết chuyện gì cả, cười vui vẻ một chút, tốt nhất là có thể chọc cho Họa Y cười.”

 

Dương Minh Nguyệt vươn hai con ngón trỏ chĩa vào môi giả làm mặt quỷ: “Anh thấy như vậy có thành công không?”

 

Hà Dĩ Phong lại cười không nổi: “Hi vọng sẽ có tác dụng.”

 

Dương Minh Nguyệt vuốt vuốt mặt mình, ngồi xuống ghế lái phụ: “Theo lý thuyết, lúc này anh nên hy vọng bọn họ cãi nhau thì anh mới có cơ hội: Hà Dĩ Phong không kiên nhẫn vỗ vào gáy cô ấy: “Nhan Từ Khuynh sẽ không từ bỏ cô ấy”

 

Nhan Từ Khuynh không muốn để Dương Họa Y biết chuyện này chính là bởi vì không muốn để cho Dương Họa Y nhen nhóm lại tình cũ với Hạ Huy Thành.

 

Kết quả còn lượn một vòng sắp xếp luôn cả thế giới, nên anh sẽ càng không thể nào từ bỏ cô.

 

Mặc dù Nhan Từ Khuynh lạnh lùng, nhưng lại cực kỳ hiếu thuận cha mẹ. Tuy nhiên anh lại có thể vì Dương Họa Y mà đụng chạm bà Lâm, điều này có thể nhìn thấy rõ sự quyết tâm của anh.

 

Dương Minh Nguyệt che cái gáy bị vỗ đau của mình, tức giận mở miệng: “Cho nên bây giờ anh vẫn làm người tốt là bởi vì Nhan Từ Khuynh sẽ không buông bỏ Họa Y đúng không? Vậy tôi hỏi anh, nếu như có một ngày, tôi nói nếu như nha. Họa Y và Nhan Từ Khuynh thật sự xa cách mà không còn yêu nhau nữa, anh sẽ theo đuổi Họa Y sao?”

 

Trái tim Hà Dĩ Phong nhảy loạn mấy nhịp, một chữ “sẽ” đến khóe miệng lại bị nuốt xuống ngay lập tức.

 

“Cô lo nhiều vậy làm gì?”

 

“Tôi không lo, tôi chỉ thuận miệng hỏi thử”

 

“Dẹp mất suy nghĩ nhỏ mọn này của cô đi, làm cho Họa Y vui mới là chuyện chính.”

 

Dương Minh Nguyệt gặm ngón tay trong chốc lát, mới do dự nói: “Thật ra thì cho dù tôi chọc cho Họa Y vui cũng vô dụng. Các anh kêu tôi làm cây gậy chọc mèo, coi Họa Y là con mèo, chọc cười cũng chỉ là chuyện nhất thời. Các anh không có tấm lòng nghiêm chỉnh thì Họa Y sẽ không thật sự vui vẻ”

 

Hà Dĩ Phong hơi khựng lại, lúc này mới phát hiện Dương Minh Nguyệt nói không sai.

 

Nhan Từ Khuynh thích Dương Họa Y nhưng ham muốn chiếm giữ của anh với Dương Họa Y quá mạnh mẽ, mạnh đến đáng sợ, gần như là nuôi dưỡng Dương Họa Y như một con thú cưng.

 

Hà Dĩ Phong hơi trầm ngâm: “Cho cô một nhiệm vụ”

 

“Có tiền không?”

 

“Dĩ nhiên giá cả cao hơn đóng giả làm bạn gái của tôi rất nhiều.”

 

“Nhiệm vụ gì?” Mắt Dương Minh Nguyệt sáng rực lên.

 

“Nói những lời cô mới vừa nói cho Nhan Từ Khuynh nghe”

 

*;” Đó không phải là tìm chết sao. Nhan Từ Khuynh là một người hung dữ, Dương Minh Nguyệt cảm thấy độ khó khăn hơi lớn: “Tại sao anh không tự mình nói?”

 

Hà Dĩ Phong nói: “Chuyện phá hoại tình cảm thì nên để một người ngoài như cô nói sẽ tốt hơn.”

 

Dương Minh Nguyệt: “…”

 

Quả nhiên đối với bọn họ mà nói, mình hoàn toàn là một công cụ rất dễ lợi dụng. Trừ Dương Họa Y, những người ở xã hội thượng lưu này không ai thật sự coi người khác là con người.

 

Dương Minh Nguyệt vừa đi, Dương Họa Y đã yên lặng trở về phòng.
 
Chương 425


Chương 425:

 

Nhan Từ Khuynh ôm lấy cô từ phía sau, môi mỏng vội vàng khó nhịn gặm cần vùng cổ trắng như tuyết của cô.

 

Cởi sạch quần áo trên người hai người, ấn cô lên ‘sạp nhung dê mềm mại rồi lật mình trở người một phen, sau đó mới ôm cô vào phòng tắm rửa sạch thân thể.

 

Dương Họa Y cầm khăn lông lau chùi thân thể, một chất dịch đục từ bắp đùi chảy xuống.

 

Đột nhiên thân thể của cô cứng đờ, mấy ngày nay cô vẫn luôn không uống thuốc, mà Nhan Từ Khuynh cũng không mang áo mưa.

 

Người đàn ông đã mặc áo ngủ vào, đứng ở sau lưng cô, si mê nhìn thân thể của cô.

 

Dương Họa Y không nhịn được siết chặt nắm đấm: “Anh cố ý làm như vậy?”

 

Người đàn ông vô cùng thẳng thắn: “Đúng, chờ em sinh con thì sẽ không còn muốn rời đi nữa.”

 

Dương Họa Y vô cùng tức giận về sự vô liêm sỉ ấy của anh, thế nhưng cô cũng chỉ đành bất lực không biết phải làm thế nào.

 

“Có phải anh chính là người đã kêu Hà Dĩ Phong và Dương Minh Nguyệt đến đây không?”

 

Nhan Từ Khuynh nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô, sự ham muốn là bắt đầu có dấu hiệu trỗi dậy: “Anh sợ em ở nhà nhiều đến mức chán ngấy nên đã kiếm vài người đến chơi với em.”

 

Dương Họa Y lập tức đẩy anh ra để tạo ra khoảng cách giữa hai người họ: “Vậy sao anh lại không thể cho em đi ra ngoài một mình để giải toả tâm trạng chứ?”

 

Anh lại bày ra một vẻ mặt như thể đang nói rằng anh chỉ đang suy nghĩ cho cô mà thôi, sau đó bèn cất giọng từ tốn đáp lại: “Anh sợ em lại đi mất hoặc lại bị kẻ nào đó bắt cóc mất, tốt nhất là nên để em ở bên cạnh anh thì anh mới có thể yên tâm được.”

 

Dương Họa Y đưa tay lau những vết nước trên người mình, thế nhưng cô lại không thể lau đi được những thứ mà anh đã cố tình lưu lại trên người cô.

 

Cô lẳng lặng người chăm chú nhìn vào khuôn mặt dường như có chút vô sỉ của người đàn ông ấy, sau đó khẽ nhếch mép lên.

 

Quả đúng là anh đang chằm sóc cô như kiểu thú cưng vậy.

 

Lúc anh cảm thấy vui vẻ thì có thể chọc ghẹo, chỉ cần không vượt qua những phạm vi kế hoạch của anh thì anh vẫn có thể bao dung và nhẫn nhịn trước những tính cách thất thường sáng nắng chiều mưa của cô.

 

Thế nhưng chỉ cần cô rời khỏi lò ng bàn tay của anh thôi, anh sẽ bắt cõ lại và nhốt vào trong.

 

chiếc lồng, cũng giống như bây giờ vậy.

 

Rõ ràng là vừa mới làm xong nhưng Nhan Từ Khuynh lại không kiềm chế được mà lại tiếp tục vuốt ve lên cơ thể của cô.

 

Hai thân thể không có sự ngăn cách nào lại hoà quyện vào nhau… thân thể càng lúc càng trở nên nóng bừng, thế nhưng trái tim của Dương Họa Y càng lúc lại càng thấy lạnh lẽo hơn.

 

Sau khi làm xong chuyện thì Nhan Từ Khuynh vẫn cứ nằm trên người cô mà không chịu đi xuống, hình như anh thật sự mong muốn cô sẽ sinh cho mình một đứa con.

 

Dương Họa Y không làm được gì nữa cả, cô chỉ đành nằm im bất lực rồi đưa tay lên xoa bụng mình. Cô hi vọng rằng bản thân mình sẽ không xui xẻo giống như điều anh mong ước, sau lần này thì sẽ thật sự mang thai một đứa con.

 

Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y ngày nào cũng quấn quýt lấy nhau, thế nhưng mối quan hệ giữa hai người lại càng ngày càng trở nên lạnh nhạt.

 

Cứ tưởng rằng Dương Minh Nguyệt đã đến nên Nhan Từ Khuynh buông người phụ nữ trong lòng mình ra, để cho cô đi ra ngoài mở cửa.
 
Chương 426


Chương 426:

 

Mỗi lần đi ra mở cửa cho Dương Minh Nguyệt hay ra tiễn Dương Minh Nguyệt về thì Dương Họa Y đều cảm thấy lúc đó là thời khắc mà cô đến gần với sự tự do nhất: Thế nhưng cô lại không thể bỏ đi, trên người cô dường như có một sợi dây thừng vô hình đang trói buộc cô lại.

 

Mà phần cuối của sợi dây thừng ấy lại nằm trong tay của Nhan Từ Khuynh.

 

‘Chỉ cần anh không chịu buông tay ra thì cô sẽ không bao giờ có thể chạy thoát được.

 

Dương Họa Y cứ như được giải thoát vậy, cô vội vàng chạy ra khỏi người anh. Khi cô vừa mới mở cửa ra thì lại phát hiện người đến đây không phải là Dương Minh Nguyệt mà là Hoàng Ánh, người mẹ đã lâu không gặp của Nhan Từ Khuynh.

 

Dương Họa Y ngây người ra một vài giây, sau đó mới mở hết cửa ra rồi lùi về sau vài bước sau đó cất tiếng gọi: “Mẹ.”

 

Hoàng Ánh nhìn cô bằng ánh mắt hơi u ám, sau đó đáp lại một cách hời hợt: “Ừm”

 

Không hề có một nét cười thật lòng nào trên khuôn mặt của bà như ngày trước nữa.

 

Không có một người mẹ chồng nào có thể chấp nhận chuyện con dâu mình có dây dưa với người đàn ông khác.

 

Dương Họa Y quỳ gối xuống rồi lấy ra một đôi dép mới từ trong tủ giày ra, sau đó đặt xuống dưới chân của Hoàng Ánh.

 

Hoàng Ánh liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, bà không hề mang đôi dép đó vào mà lại ngoảnh mặt đi rồi cất tiếng kêu lên: “Tuyết Nhi, qua đây”

Tải app truyện hola đọc miễn phí khích lệ nhóm nhé!

Một cô gái trông rất dịu dàng bước ra từ sau lưng của Hoàng Ánh, trong tay cô ta còn kéo theo một chiếc va li khoảng hai mươi tư tấc: “Dì Lâm”

 

“Đứa trẻ ngoan này, đừng có sợ, sau này là phải tập làm quen rồi thích ứng đấy nhé.”

 

Hoàng Ánh cười thầm nhìn Dương Tuyết Nhị, sau đó vỗ tay lên vai của cô ta rồi đưa đôi dép khi nãy Dương Họa Y đưa cho bà để cho cô ta mang vào.

 

Dương Họa Y lại lấy ra thêm một đôi dép khác nữa: Lúc này, Hoàng Ánh mới chịu mang vào chân.

 

Đột nhiên, Nhan Từ Khuynh cảm nhận được điều gì đó kì lạ nên đã bật dậy đi ra ngoài, lúc này anh mới phát hiện ra bà Nhan đã tới.

 

Anh lại nhìn thấy có một người phụ nữ mang theo chiếc va li đựng hành lý đứng sau mẹ mình, hai hàng chân mày của anh bỗng nhiên cau lại: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại đến đây thế?”

 

Thật ra Hoàng Ánh là một người ôn hoà và rất dễ chịu; thế nhưng đứa con trai này vừa mở miệng ra lại đầy sự đề phòng, vì thế cho dù bà có hiền đến cỡ nào cũng phải lên tiếng: “Con trai của mẹ không biết đã bao lâu không về thăm nhà, bao lâu đã không ngồi ăn cơm cùng với mẹ rồi? Một người làm mẹ như mẹ đây ngay cả việc đến thăm con trai mình cũng không được nữa sao?”

 

Nhan Từ Khuynh nhìn bà Nhan sau đó mỉm cười rồi đưa tay lên giữ lấy hai vai của Dương Họa Y, sự bảo vệ của anh đã thể hiện rất rõ ràng: “Dĩ nhiên là được rồi, Họa Y đã nói định về thăm cha mẹ từ lâu rồi, nhưng mà tại con không cho đấy thôi.”

 

Hoàng Ánh nhìn chăm chằm vào khuôn mặt của hai người bãng ánh mắt lạnh lùng để thăm dò: “Phải vậy không? Vậy tại sao con lại không cho, có phải con không muốn mấy chuyện xấu xa đó bị lộ ra trước mặt những người lớn đúng không?”

 

Hoàng Ánh cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào.

 

từng cử chỉ của Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y, nghe anh nói thế thì bà lại làm ầm lên vì khó chịu, lúc bắt đầu cứ tưởng rằng sẽ chỉ cãi nhau nho nhỏ thôi.

 

Thế nhưng đứa con trai của bà đã vì Lệ Họa Y mà cả một tuần liền không đi đến công ty, đây cũng là chuyện mà trước giờ chưa từng xảy ra.

 

Nếu như Dương Họa Y vẫn là Dương Họa Y của trước đây thì còn chấp nhận được, Dương Họa Y bây giờ đã không còn trong trắng, cô không đáng và cũng không xứng với con trai của bà.

 

Lúc mới đầu thì Nhan Từ Khuynh đã cầu xin bà nói rằng anh rất thích Dương Họa Y, kêu bà đừng nhúng tay vào chuyện này.
 
Chương 427


Chương 427:

 

Đó là lần đầu tiên mà cậu con trai sống gần ba mươi năm đã hạ giọng xuống để cầu xin một người làm mẹ như bà, vốn dĩ Hoàng Ánh cũng định tùy theo ý của anh, có cháu trai đã là có phúc lắm rồi.

 

Thế nhưng sau khi bà lùi một bước thì vẫn không có một sự thay đổi tốt đẹp nào mà càng trở nên nghiêm trọng hơn.

 

Những gì xảy ra trong đoạn video đó, bà có thể cố gắng kiềm chế không tính toán nữa. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, chuyện của nhà họ Dường lại trở nên ồn ào vô cùng xấu hổ như vậy, bây giờ lại thêm chuyện Nhan Từ Khuynh lại không thèm để ý đến công ty nữa mà ngày ngày cứ quấn quýt bên cạnh của Dương Họa Y.

 

Bà cũng hiểu con trai mình không phải một người ham mê dục vọng.

 

Mấy năm qua có biết bao nhiêu người phụ nữ: ở xung quạnh:anh nhưng anh đâu hề vượt quá giới hạn cho phép nào.

 

Những vết đỏ trên cổ Dương Họa Y chính là bằng chứng, mấy ngày nay Nhan Từ Khuynh chỉ ở nhà rồi cùng vui vẻ trên giường với Dương Họa Y mà thôi.

 

Nghe người ta nói rằng Dương Họa Y đã xảy ra mâu thuẫn với một nhân viên nhỏ trong công ty, sau đó dường như Nhan Từ Khuynh đã xử lý hết những người ở trong bộ phận đó.

 

Đây có còn là đứa con trai lạnh lùng điềm đạm của bà nữa không?

 

Những việc mà anh đang làm bây giờ cũng tương tự như của một tên hôn quân ngày xưa vậy.

 

Cuối cùng thì Hoàng Ánh vẫn không sao nuốt trôi cục tức này.

 

Bà nhất định phải qua đây và phải làm gì đó, không thể để con trai mế muội thêm được nữa.

 

“Mẹ” Nhan Từ Khuynh chau mày lại nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi: “Mấy chuyện đã qua rồi thì đừng có nhắc nữa, chúng ta nhìn về tương lai có được không?”

 

Hoàng Ánh cười lạnh lùng nhưng không đáp lại một lời nào, ngược lại bà kêu Dương Tuyết Nhi tự đi tìm phòng dành cho khách để cất hành lý.

 

Nhan Từ Khuynh hơi do dự: “Mẹ, mẹ định ở lại đây sao?”

 

Hoàng Ánh nói: “Không phải mẹ mà là Tuyết Nhi, sau này sẽ ở lại chỗ này”

 

Nhan Từ Khuynh lập tức từ chối ngay: “Chỗ của tụi con không cần có người ngoài vào ở”

 

Hoàng Ánh đưa mắt nhìn chăm chăm vào Dương Họa Y, những vết đỏ trên cổ của Dương Họa Y vẫn chưa mờ đi mà cứ lúc ẩn lúc hiện: “Má Trần đã bị tụi con đuổi đi rồi, con trai của mẹ cũng phải có người đến để chăm sóc chứ không phải ngày ngày đi hầu hạ kẻ khác như vậy”

 

“Đây là cách sống chứ không phải là hầu hạ”

 

“Vậy thì con cứ tự mình sống cuộc sống của bản thân đi, mẹ đến để sắp xếp người đến hầu hạ cho con.”

 

Hai từ “hầu hạ” nghe €ó vẻ có hàm ý vô cùng sâu xa.

 

Trước đây, chẳng qua một tuần má Trần chỉ đến hai ba lần để quét dọn vệ sinh, bà ta cũng không hề ở lại đây.

 

Nếu thực sự nói là hầu hạ thì cũng không được tính.

 

Còn người phụ nữ tên Dương Tuyết Nhi này, chắc cũng chỉ tầm hai mươi tuổi mà thôi, dáng vẻ thì cũng bình thường được lòng người khác.

 

Nói người phụ nữ này đến để “hậu hạ’ Nhan Từ Khuynh, ẩn ý sâu bên trong lời nói này chắc cũng đã quá rõ ràng rồi.

 

“Mẹ, lần trước mẹ đã đồng ý với con rằng mẹ sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa hai tụi con cơ mà” Sợ ngữ điệu trong lời nói của mình quá nặng nề với mẹ nên Nhan Từ Khuynh đã vội vàng mỉm.

 

cười rồi nói tiếp: “Họa Y là người vợ mà mẹ đã chọn cho con mà, giờ mẹ đừng có ăn gian đấy”
 
Chương 428


Chương 428:

 

Nếu như là lúc trước thì chỉ cần con trai bày ộ mềm mỏng một chút là Hoàng Ánh đã tỏ thái nhượng bộ rồi Thế nhưng lần này bà lại vô cùng kiên định, không chịu nhường bước một chút nào: “Nhưng lần trước mẹ chỉ hứa là không nhúng tay vào chuyện về đoạn video đó. Sau đó con lại xử lý hết cả một bộ phận trong công ty chỉ vì Dương Họa Y, cộng thêm việc nhà họ Dường bị truyền tin xấu là một chồng hai vợ, bây giờ con lại bỏ công ty ở đó không thèm đếm xỉa tới, mấy chuyện này còn định lấy gì để thương lượng với mẹ đây?”

 

Nhan Từ Khuynh đuối lý, trong lúc nhất thời cũng không tìm được lý do thích hợp để phản bác. Anh chỉ ôm vai Dương Họa Y thật chặt, giữ vững lập trường của mình: “Mẹ, con có thể từ từ nói những chuyện này với mẹ, nhưng trong nhà của bọn con không cần người ngoài.”

 

Nhà của anh và Dương Họa Y không cần người ngoài tham gia.

 

Cũng không cần người ngoài tới “phục vụ” anh.

 

Thái độ của Nhan Từ Khuynh kiên quyết, Hoàng Ánh lại kiên quyết hơn anh: “Tuyết Nhi không phải là người ngoài, mẹ kêu con bé tới thì con bé chính là mẹ, trừ khi con không cần luôn cả người mẹ này!”

 

“Mẹ, con đã kết hôn rồi, con không cần một người phụ nữ khác xuất hiện trong nhà của con.”

 

“À, vậy sao? Lệ Họa Y có thể đưa em gái cô ta lên giường của con, mẹ đưa một người giúp việc tới phục vụ lại không được à?”

 

Lần đầu tiên Dương Họa Y nghe thấy lời lẽ cay nghiệt như thế từ trong miệng Hoàng Ánh, sắc mặt của cô trắng bệch.

 

Thế mới biết, thì ra tình cảm là thứ cần duy trì.

 

Người ta thật lòng đối tốt với bạn thì mới có thể bao dung thương tiếc bạn.

 

Khi người ta thất vọng về bạn, sau khi đuổi ra khỏi thế giới của họ thì những lời nói lạnh lùng làm tổn thương người khác đến mức nào họ cũng có thể nói được.

 

Nhưng Hoàng Ánh nói cũng không sai, là cô có lỗi trước.

 

“Mẹ, người phụ nữ đó tuyệt đối không thể ở lại chỗ này”

 

“Vậy ý của con là không quantâm người mẹ này sao?”

 

Nhan Từ Khuynh nhíu mày, còn muốn nói gì đó đã bị Dương Họa Y kéo ống tay áo.

 

Giọng cô rất nhỏ, lùi bước: “Nghe mẹ đi”

 

“Dương Họa Y, có phải em điên rồi không?”

 

Nhan Từ Khuynh nắm chặt vai cô, lực tay đột nhiên gia tăng.

 

Một tuần mà Trần chỉ đến hai ba ngày cũng đã có thể đổi vitamin của cô, nếu thật sự để Dương Tuyết Nhi gì gì đó ở lại đây, không chừng còn cho cô uống thuốc độc nữa.

 

Hay là cô hoàn toàn không để ý đến những chuyện này.

 

Mượn việc mẹ đưa người tới để nghĩ cách tự thoát thân?

 

‘Cái sau càng có khả năng lớn hơn, ngay lập tức trái tim anh như bị ai níu chặt, đè nén đến mức ngay cả thở cũng cảm thấy đau Hoàng Ánh lạnh lùng nhìn hai người: “Mẹ.

 

không quan tâm hai người thương lượng thế nào, Tuyết Nhi nhất định sẽ ở lại nơi này. Hai người đã đuổi một má Trần đi rồi, nếu như còn dám đuổi Tuyết Nhi thì mẹ sẽ xem như con không nhận người mẹ này!”

 

Lời nói này quá nặng.

 

Hoàng Ánh vẫn luôn là người mẹ hiền, lần này bà thật sự bị ép đến mức phải như vậy.

 

Bồỗng chốc, cả căn nhà đều yên lặng đến đáng sợ.
 
Chương 429


Chương 429:

 

Cô gái tên Dương Tuyết Nhi kia tùy tiện tìm một phòng cất hành lý xong lại đi ra, cô ta xấu hổ cười với Hoàng Ánh.

 

Hoàng Ánh càng nhìn càng thích, ngoäc ngoäc cô ta, Dương Tuyết Nhi nhẹ bước đến bên cạnh bà: “Tuyết Nhi, sau này con cứ ở lại đây chăm sóc hai người bọn họ giống như ở nhà chăm sóc dì vậy.”

 

Đột nhiên khuôn mặt Dương Tuyết Nhi đỏ ửng, cô ta cẩn thận nhìn Nhan Từ Khuynh, lại nhìn Dương Họa Y, rồi nhỏ giọng hỏi: “Có tiện không ạ?”

 

“Con bé ngốc, con làm ở đâu chẳng phải là làm, ở đây cũng vậy, có cái gì mà không tiện chứ”

 

Hoàng Ánh lại không coi ai ra gì mà an ủi mấy câu, lúc này mới khiến cho.Dương Tuyết Nhi đang xấu hổ ổn định tinh thần lại.

 

Dương Tuyết Nhi là cháu gái của má Trần, má Trần đã đi nên Hoàng Ánh luôn cảm thấy bên cạnh thiếu người. Đúng lúc Dương Tuyết Nhi chưa thi lên đại học, luôn làm giúp việc cho người ta ở hành phố Hà Nội thì bà suy nghĩ một chút rồi sau đó dẫn Dương Tuyết Nhí về nhà họ Lăng.

 

Hoàng Ánh đã gặp Dương Tuyết Nhi khi còn bé, nhớ lại khi còn bé, cô ta đã vô cùng khéo léo, đến khi trưởng thành vẫn như thế nên trong lòng bà cảm thấy rất dễ chịu.

 

Bà cho rằng Dương Họa Y cũng sế giống như: trước kia, là dáng vẻ lúc đầu.

 

Nhưng từng hành động của Dương Họa Y trong ba năm rưỡi ngắn ngủi đã tát một bạt tai vào mặt bà thật mạnh.

 

Vi thế, Hoàng Ánh thà để cho cô gái ngây thơ như thế đến ở lại bên cạnh con trai mình chứ tuyệt đối không thể cho phép loại người như Dương Họa Y quấy rối tinh thần của con trai bà nữa.

 

Sau khi Hoàng Ánh rời đi, Dương Tuyết Nhi thật sự ở lại.

 

Cô ta ngây ngốc đứng ở đó một lúc, thỉnh thoảng còn liếc nhìn trộm Nhan Từ Khuynh, hai má đột nhiên ửng hồng, bộ dạng e thẹn nhút nhát làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.

 

Dương Tuyết Nhi cũng không ngờ dì Nhan sẽ mang cô ta đến đây để đến “hầu hạ” tổng giám đốc Lâm.

Cả nhà tải app truyệnhola của nhóm đọc nhiều nhiều nhé!

€ô ta luôn nghĩ răng tổng giám đốc Nhan là một người mà chỉ có thể nhìn thấy trên tivi hoặc ở trên các trang báo, trang mạng xã hội.

 

Vậy mà bây giờ lại có thể được gặp ở ngoài đời, cô ta vô cùng mừng rỡ kích động.

 

“Tổng giám đốc Lâm, bây giờ tôi đi chuẩn bị cơm trưa nhé? Hai người thích ăn gì để tôi đi chuẩn bị” Tuy Dương Tuyết Nhi học không được giỏi nhưng cô ta rất giỏi làm việc nhà.

 

Vì để được làm người giúp việc cấp cao, cô ta còn đi học nấu ăn mất nửa năm nên đồ ăn làm ra khá ngon Nhan Từ Khuynh còn không thèm liếc cô ta một cái, kéo Dương Họa Y rời đi.

 

Dương Tuyết Nhi ngượng ngùng đứng ở đó.

 

Sau khi nghe những lời Hà Dĩ Phong nói hôm qua, Dương Minh Nguyệt trăn trọc không ngủ được, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.

 

©ô ấy vẫn luôn coi Dương Họa Y là hình mẫu lý tưởng, nhưng không ngờ Dương Họa Y chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, còn cuộc đời lại vô cùng lận đận.

 

Đúng là hồng nhan bạc phận, trời ghét người tài mà.

 

Mới sáng sớm cô ấy đã thức dậy, kéo Hà Dĩ Phong đi dạo một vòng siêu thị rồi chạy ra chợ mua thêm ít rau. Hôm nay cô ấy muốn làm một bàn cơm trưa thật to và phong phú.

 

Hậu quả của việc mua quá nhiều đồ nên đã đến muộn.

 

Lúc Dương Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong đến Phong Linh Đàm thì đã gần-mười một giờ. Cô ấy vội vàng chạy vào phòng bếp thì đã thấy ở đó có một người con gái đang nấu cơm rồi.

 

Mặc dù cô gái kia không được xinh đẹp cho lắm những khí chất rất mềm mại, khiến cho người khác có cảm giác vô cùng thoải mái khi gặp mặt lần đầu tiên.
 
Chương 430


Chương 430:

 

Dương Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn thấy Dương Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong thì cẩn thận hỏi: “Cô là ai vậy? Cũng đến đây nấu ăn sao?”

 

“Đúng rồi: Lệ Minh Nguyệt mạnh mẽ gật đầu, sau đó nói: Lễ Minh Nguyệt.”

 

Vẻ mặt của Dương Tuyết Nhi đột nhiên trở lên khó coi, giống như bị bắt nạt vậy.

 

Dương Minh Nguyệt ngu người luôn, mình chưa làm cái gì cả mà, sao cô gái này lại muốn khóc rồi?

 

Đột nhiên Dương Minh Nguyệt lại cảm thấy cô gái này không phải mềm mại ôn nhu mà lại có chút hơi thái quá, làm cho người ta cảm thấy rất phiền phức.

 

“Cô buồn cái gì? Tôi cũng không bắt nạt cô nhé!” Dương Minh Nguyệt vội vàng thanh minh.

 

Hà Dĩ Phong nghe thấy ở trong phòng bếp có tiếng nói chuyện, nghĩ răng Dương Minh Nguyệt lại đang lẩm bẩm một mình, muốn đến góp vui một chút nên anh ta đi vào phòng bếp để nghe rõ những lời mà cô ấy đang nói.

 

Vừa mới bước chân vào thì lập tức phát hiện ra ở đây không chỉ có một mình Dương Minh Nguyệt.

 

Hà Dĩ Phong nhìn vẻ mặt dữ tợn của Dương Minh Nguyệt, lại nhìn cô gái đang khép nép tủi thân sắp khóc kia, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Có phải cô đều hung dữ với tất cả mọi người ngoại trừ Dương Họa Y đúng không?”

 

Dương Minh Nguyệt vô cùng oan ức: “Tôi đã làm cái gì đâu!”

 

Hà Dĩ Phong hoàn toàn không tin cô ấy: “Cô không làm cái gì mà người ta lại có cái biểu cảm như thế này sao.”

 

Dương Minh Nguyệt đặt túi thức ăn trong tay xuống, kéo kéo Dương Tuyết Nhi hai c: tự nói đi, tôi có bắt nạt cô không?”

 

Dương Tuyết Nhi vốn chỉ muốn khóc thì đến lúc này nước mắt đã rơi lã chã.

 

Dương Minh Nguyệt thật sự oan ức mà không có chỗ nào để thanh minh, cô ấy vô cùng tức giận, bỏ mấy túi đồ ăn xuống rồi bước ra ngoài.

 

Hình như Dương Tuyết Nhi bị Dương Minh Nguyệt làm cho sợ hãi, thân thể run nhẹ lên, nước mắt như hạt đậu chảy theo đường thẳng dài xuống rồi rơi xuống đất.

 

Hà Dĩ Phong cảm thấy tính tình nóng nảy của Dương Minh Nguyệt càng ngày càng lớn nên đuổi theo Dương Minh Nguyệt để giảng đạo lý.

 

Hà Dĩ Phong càng nói giúp cho Dương Tuyết Nhỉ thì Dương Minh Nguyệt càng tức giận muốn giết người.

 

Trong phòng bếp chỉ còn lại một đống nguyên liệu để nấu ăn của Dương Tuyết Nhi và Dương Minh Nguyệt mang đến.

 

Dương Tuyết Nhi cứ đứng yên ở đó, khóc suốt mười phút rồi chạy về phòng cầm điện thoại gọi điện thoại cho Hoàng Ánh: “Dì Lâm, con có thể quay về ở với dì được không? Con không muốn ở chỗ này quấy rầy đến họ.”

 

Dương Tuyết Nhi có một giọng mũi dày đặc sau khi khóc xong, như thể cô ta đã bị người khác bắt nạt một cách quá đáng. Hoàng Ánh nghe vậy thì vội vàng hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì.

 

Dương Tuyết Nhi nức nở nói: “Chỉ là lúc con đang nấu ăn thì có những người khác đi qua đây.

 

Họ còn mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, dường như muốn tranh giành vị trí này với con.

 

Con không muốn như vậy, con vẫn muốn ở bên cạnh dì.”

 

Vốn dĩ Dương Tuyết Nhi nghĩ rằng chỉ có cô ta là người duy nhất ở đây. Nhưng cô ta không ngờ tới lại có thêm một người đến đây, đây rõ ràng là muốn áp đảo tinh thần cô ta mà.

 

Bọn họ không thể chọc giận bà Lâm, chỉ có thể chuyển lửa giận sang người cô ta.

 

Nhất định là như vậy!
 
Chương 431


CHương 431:

 

Dương Tuyết Nhi cảm thấy mình thật đáng thương, những ngày về sau khẳng định sẽ rất khó khăn. Sau khi nghe xong, Hoàng Ánh cũng cảm thấy tức giận.

 

“Tuyết Nhi, con cứ ở Phong Linh Đàm vui chơi đi, đừng để bản thân mình cảm thấy không thoải mái. Dì sẽ không để cho-cọn bị oan ức đâu”

 

Vốn tưởng rằng Dương Họa Y đã thực sự chấp nhận cho Dương Tuyết Nhi ở lại nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn là bằng mặt không bằng lòng.

 

Dương Họa Y càng như vậy, bà lại càng muốn để Dương Tuyết Nhi ở lại.

 

Dương Tuyết Nhi đáng thương cúp điện thoại: “Cảm ơn dì Lâm”

 

Nhận được sự bảo đảm từ Hoàng Ánh, cô ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

 

Dương Minh Nguyệt vô cùng tức giận, bỏ mặc Hà Dĩ Phong đang tự tìm mất mặt mà đuổi theo cô ấy để giảng giải đạo lý. Dương Minh Nguyệt không muốn nhần nhịn, cô ấy đã cãi nhau với Hà Dĩ Phong trước mặt Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh. Không ngờ tới chó ngáp phải ruồi, khi nhìn thấy dáng vẻ buồn cười của hai kẻ dở hơi Dương Minh Nguyệt cùng Hà Dĩ Phong thì Dương Họa Y hơi nở nụ cười.

 

Thật ra họ không biết, Dương Họa Y không hề cảm thấy buồn cười, cô chỉ đang hâm mộ mà thôi. Tất cả dự định ban đầu của Dương Minh Nguyệt đều bị làm xáo trộn bởi sự xuất hiện của thêm một người, Dương Tuyết Nhi.

 

Dương Tuyết Nhi tự mình nấu bữa trưa, cô ta lấy một số nguyên liệu mà Dương Minh Nguyệt đã mua ra để làm bữa trưa. Sau đó cô ta cẩn thận đi lên lầu, rụt rè gọi Nhan Từ Khuynh ăn cơm trưa.

 

Không nghĩ tới Dương Minh Nguyệt lại có thể ngồi trên bàn cùng ăn, chỉ có cô ta là người duy nhất phải tủi thân ăn nốt phần thức ăn còn thừa trong bếp. Dương Tuyết Nhi uất ức lau đi những giọt nước mắt đang tràn mi. Bọn họ đều là người giúp việc, tại sao Dương Minh Nguyệt lại được cậu chủ đối xử tốt như vậy?

 

Cô ta không cam lòng nhưng khi nghĩ đến lời bảo đảm của Hoàng Ánh với mình rằng bà sẽ không để cô ta phải chịu oan ức thì khi đến bữa tối, cô ta lấy hết can đảm và ngồi vào bàn ăn. Mọi người đều ngạc nhiên quay sang nhìn cô ta, Dương Tuyết Nhi lại rụt rè cúi đầu xuống, chính dì Nhan đãnói cô ta có thể làm bất cứ điều gì mà cô ta cảm thấy thoải mái.

 

“Không biết có hợp với khẩu vị của các người không, tôi đã cố ý làm nhiều loại hương vị khác nhau. Nếu như cậu chủ và cô chủ thích cái gì có thể nói cho tôi biết, ngầy mai tôi có thể chuẩn bị sớm hơn” Những lời nói này giống như cô ta mới là chủ nhân của cái nhà này vậy.

 

Dương Họa Y nhàn nhạt nhìn cô ta, sau khi ăn hai miếng cơm thì cô cảm thấy món ăn của Lý Nguyệt làm vẫn ngon hơn một chút. Nhan Từ Khuynh nâng mắt lên nhìn cô ta một cái, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, Dương Tuyết Nhi bỗng nhiên đỏ bừng mặt.

 

“Đi ra ngoài.”

 

Dương Tuyết Nhi tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì cơ?”

 

Ánh mắt Nhan Từ Khuynh lạnh lùng: “Cút xuống.”

 

Người giúp việc cũng dám ngồi cùng bàn, cô ta thật sự coi chính mình là bà chủ sao?

 

Lập tức hai má Dương Tuyết Nhi đỏ bừng, cô ta che mặt chạy về phòng khóc. Dương Họa Y ăn được hai hạt cơm, bỗng nhiên cảm thấy không còn ngon miệng nữa. Hà Dĩ Phong và Dương Minh Nguyệt cũng đang nổi nóng vì chuyện của Dương Tuyết Nhi. Sau khi ăn xong, Hà Dĩ Phong tức giận kéo lê Minh Nguyệt đi cho hả giận. Ngay khi họ.

 

rời đi, Nhan Từ Khuynh đã ôm Dương Họa Y vào lòng như đang ôm một con búp bê sứ bước vào phòng ngủ.

 

Bàn tay lơ đễnh của anh lướt trên người cô bị cô bắt lấy: “Nhan Từ Khuynh, hôm nay mẹ anh có ý gì, anh còn không nhìn ra sao?”.

 

Đừng nói đến chuyện có con, căn bản là Hoàng Ánh không muốn họ ở bên nhau lúc này.

 

“Suy nghĩ của bà ấy thì đó là của bà ấy,nhưng em không thể nghĩ như vậy”

 

Nhan Từ Khuynh đạp cửa, ôm Dương Họa Y lăn lộn trên giường.
 
Chương 432


Chương 432:

 

Kể từ sau khi biết Hạ Lan Châu đã làm những chuyện xấu kia, thái độ của Dương Họa Y vẫn không rõ ràng lắm, anh thật rất sợ cô buông bỏ.

 

Hôm nay thái độ của mẹ khi tới đây đã thể hiện rõ ràng như vậy.

 

Nhưng cô lại không hề có ý chống lại, có phải muốn để tùy mẹ làm những chuyện này rồi sau đó chạy thoát thân không?

 

Anh nhất quyết không cho phép.

 

Chỉ khi trong bụng của cô có con của anh mới có thể hoàn toàn trói cô ở bên cạnh mình.

 

Nhan Từ Khuynh hôn sâu vào môi của cô, nói mơ hồ không rõ: “Em không thể rời bỏ anh, ngay cả suy nghĩ cũng không thể…”

 

Thừa nhận sự va chạm mạnh bạo của anh, Dương Họa Y không nói ra được một câu đầy đủ, trong răng môi chỉ phát ra những tiếng ngâm rời rạc.

 

Chỉ cần cô không nói, anh sẽ coi như cô đang chấp nhận.

 

Dương Họa Y mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng anh, anh vẫn chôn ở trong thân thể của cô, muốn nhanh chóng tạo ra một cục cưng thuộc về bọn họ.

 

Nhan Từ Khuynh hôn lên vầng trán ướt mồ hôi của Dương Họa Y, trong lòng lại suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể giải quyết sạch sẽ phiền phức mà mẹ đưa tới.

 

Bây giờ cô gái kia chính là một sự cản trở.

 

Thái độ của mẹ lại quá mức kiên quyết, trong lúc nhất thời Nhan Từ Khuynh cũng không nghĩ ra được ý nào hay.

 

Nhưng mấy kiểu chuyện phá hoại giống thế này, hiển nhiên đi tìm tên Hà Dĩ Phong đầu óc lệch lạc nghĩ kế sẽ đáng tin hơn.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, không đợi Hà Dĩ Phong tới đây nghĩ kế thì anh đã phát hiện Dương Tuyết Nhi bụm mặt khóc ở ban công.

 

Sắc mặt Dương Họa Y tối sầm đứng ở trước mặt Dương Tuyết Nhi, mím môi thật chặt.

 

Nhan Quận đi vào nhìn thấy đã biết là chuyện gì xảy ra.

 

Dương Tuyết Nhí giặt đồ lót của bọn họ.

 

Tối hôm qua, trong lúc điên cuồng đã ném đồ.

 

lót ở trong phòng tắm. Điều này cũng tức là chắc chắn Dương Tuyết Nhi đã tự tiện vào phòng của bọn họ, còn tự tiện động vào quần áo riêng tư của bọn họ; Nhan Từ Khuynh nhìn đồ lót của mình đã được giặt xong treo ở trên ban công, chợt có cảm giác ghê tởm.

 

“Tôi không cố ý, tôi không biết hai người không muốn để cho tôi giặt quần áo, sau này tôi sẽ không đụng bậy vào quần áo của hai người nữa” Dương Tuyết Nhi khóc đáng thương giống một con thỏ trắng bị ăn hiếp.

 

Sắc mặt Dương Họa Y vẫn vô cùng khó coi: “Còn nữa, không được tự tiện vào phòng của chúng tôi.”

 

“Tôi không biết hai người để ý chuyện này, thật xin lỗi, thật rất xin lỗi. . “

 

Không nên tùy tiện đụng vào đồ lót của người khác không phải là chuyện bình thường sao?

 

Cho dù là người giúp việc cũng chưa từng có ai đụng bậy vào đồ lót của người khác như vậy cả.

 

Dương Họa Y muốn dạy dỗ Dương Tuyết Nhi, nhưng Dương Tuyết Nhi chỉ cứ khóc mãi.

 

Thật ra thì Dương Họa Y có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Dương Tuyết Nhi như vậy khiến cô không thể nói được gì cả, toàn thân tràn đầy cảm giác bất lực giống như học trò gặp phải bộ đội.

 

Nhìn thấy Nhan Từ Khuynh tới, Dương Tuyết Nhi càng khóc lớn tiếng hơn.
 
Chương 433


Chương 433:

 

Hình nhự Dương Họa Y hiểu ra gì đó, cô nhìn Dương Tuyết Nhỉ ngồi chồm hổm dưới đất khóc thút thít rồi xoay người rời đi Cổ tay cô bị Nhan Từ Khuynh kéo lại, anh vòng cánh tay dài ở trước người cô rồi nói với Dương Tuyết Nhi: “Tháo ra”

 

Dương Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hồng: “Tôi không có lấy thứ gì khác.”

 

Nhan Từ Khuynh nói: “Tháo quần áo ra.”

 

Dương Tuyết Nhi làm theo, nhưng sau đó anh lại nói: “Ném vào thùng rác.”

 

Đồ bị bàn tay của cô ta chạm vào, anh sẽ không cần nữa.

 

Dương Tuyết Nhï vốn đang khóc đến mức mặt đỏ bừng cả lên, bây giờ gương mặt lại lúc đỏ lúc trắng.

 

Anh làm vậy là chê cô ta sao?

 

Nhan Từ Khuynh cho cô ta một đáp án khẳng định: “Sau này đừng đụng bậy vào bất kỳ thứ gì trong nhà, nếu không thì cứ bồi thường theo đúng giá.”

 

Lòng tự ái yếu ớt của Dương Tuyết Nhi hoàn toàn bị đụng chạm: “Anh muốn đuổi tôi đi thì cứ việc nói thẳng, đừng sỉ nhục tôi như vậy”

Tải app truyện hola nhé cả nhà!

Tay của mình không bẩn, tại sao thứ bị mình chạm vào đều biến thành đồ bỏ đi chứ?

 

Nhan Từ Khuynh nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Dương Họa Y ngắm nhìn, ánh mắt lại hờ hững đáng sợ: “Nếu đã biết cô ở đây làm tôi chướng mắt, bây giờ còn muốn tìm cơ hội làm bà chủ sao?”

 

“Thời kỳ phong kiến đã qua từ lâu rồi, bây giờ là chế độ một vợ một chồng, nếu cô muốn làm kẻ thứ ba một cách danh chính ngôn thuận thì tôi có thể tống cô ra nước ngoài.’ Lời này cực kỳ khó nghe, ý định xấu.xa mới vừa nảy mầm trong đáy lòng Dương Tuyết Nhi bị vạch trần, uất ức đáng thương lau nước mắt: “Nếu đã như vậy, tại sao các người còn đồng ý để tôi ở lại?”

 

Nhan Từ Khuynh chế giễu: “Mắt cô mù hay là tai cô điếc, không phải cô biết rõ tình huống ngày hôm đó thế nào rồi sao?”

 

Dương Tuyết Nhi hoàn toàn không còn hy vọng gì, cô ta lau nước mắt đi ra ngoài: “Vậy tôi đi là được”

 

“Đứng lại” Nhan Từ Khuynh gọi một tiếng.

 

Dương Tuyết Nhi dừng bước, xoay người lại rụt rè nhìn anh.

 

Lại nghe anh lạnh lùng nói: “Lúc đi cầm quần áo đi luôn, ném vào thùng rác dưới lầu.”

 

Mặt Dương Tuyết Nhi thoáng cái trắng bệch.

 

Nói đến cùng, bọn họ vẫn coi cô ta là đồ bỏ đi.

 

Không, là ngay cả đồ bỏ đi cũng không bằng.

 

Cô ta phải đi về tìm dì Lâm, cô ta muốn nói cho dì Nhan biết không phải là cô ta không muốn sống ở chỗ này, mà là bọn họ đuổi mình đi.

 

Dương Họa Y tựa vàõ trong lòng anh, phía sau là một bầu trời xanh biếc như đã được gột rửa, cô lẩm bẩm: “Cứ đuổi cô ta đï như vậy thì phải ăn nói với mẹ thế nào đây?”

 

Nhan Từ Khuynh nói lời chứa đầy yêu thương vào tai cô: “Chỉ cần có em ở đây, anh không sợ gì cả”

 

Cô mở trừng hai mắt, đôi mắt trong suốt gợn sóng lăn tăn.

 

Nhưng cô sợ…

 

Trong vòng nửa năm ngắn ngủi, rõ ràng cô có nhà có cha mẹ lại trở thành trẻ mồ côi. Bạn thân nhiều năm cũng trở thành người đâm dao sau: lưng mình, người chồng cô một lòng yêu thương lại giấu cô tất cả mọi chuyện Cảm giác an toàn của cô biến mất gần như không còn.

 

“Anh yêu em” Anh cúi người nhẹ giọng nỉ non vào tai cô.
 
Chương 434


Chương 434:

 

‘Chỉ cần thất thần trong một chớp mắt, sẽ bỏ lỡ lời nói như có như không này.

 

Nhưng cô nghe được: “Nhan Từ Khuynh, sao anh luôn không cho em một chút không gian, tại sao chuyện gì cũng giấu em. Điều em sợ nhất chính là lừa gạt giấu giếm”

 

Dường Hải Thiên và Viên Vũ lừa cô hơn hai mươi năm, cô cho rằng mình là một người có gia đình nhưng lại bất chợt phát hiện mình là trẻ mồ côi.

 

Cô cho rằng Nhan Từ Khuynh và cô đã đủ thân mật không còn khoảng cách, thế nhưng anh lại luôn giấu cô vô số chuyện, thậm chí không tiếc hy sinh cuộc hôn nhân của Hạ Huy Thành.

 

Tình yêu như vậy quá méo mó.

 

Đối với anh mà nói, làm chuyện gì cũng không Sao.

 

Chỉ cần em còn yêu anh, chỉ cần em còn yêu anh: Vậy là đủ rồi.

 

Không đợi được Hoàng Ánh tính sổ nhưng lại đợi được Hạ Lan Châu một mình đến đây.

 

Nhan Từ Khuynh dùng ánh mắt liên tục cảnh cáo Hạ Lan Châu, sau đó mới để cho Dương Họa Y và cô ta có không gian nói chuyện riêng.

 

Nhan Từ Khuynh thật sự coi Dương Họa Y như búp bê sứ, hận không thể khống chế cô ở trong vòng bảo vệ của mình bất cứ lúc nào.

 

Dường như Hạ Lan Châu còn chưa biết Dương Họa Y đã biết toàn bộ chân tướng, cô ta cho rằng ngày đó Dương Họa Y vừa tới “Đỉnh Thiên” đã bị người ta trói đi.

 

Cho rằng Dương Họa Y không bước chân ra khỏi nhà là bởi vì bị dọa sợ.

 

Hạ Lạn Châu vẫn thân thiết kêu Họa Y, Họa Y.

 

Dương Họa Y nhìn nụ cười của Hạ Lan Châu, rõ ràng vẫn xinh đẹp như trước kia nhưng nó lại có chút khác biệt.

 

Hạ Lan Châu thân thiết kéo tay của cô: “Họa Y, tớ vẫn muốn kết hôn với anh trai. Cho dù không có đông khách mời đến chúc phúc cũng không sao, chỉ cần có thể kết hôn với anh ấy là được rồi”

 

Lòng bàn tạy Dương Họa Y hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay Hạ Lan Châu lại vô cùng nóng bỏng.

 

Dương Họa Y rũ mắt xuống, khẽ cười: “Đó là chuyện của các cậu”

 

Hạ Lan Châu cứng đờ một lúc, chỉ có điều cô ta đã nhanh chóng điều chỉnh lại: “Thực ra tớ có một bí mật muốn nói cho cậu biết”

 

Dương Họa Y ngước lên-nhìn cô ta không chớp mắt.

 

“Thực ra tớ thích anh ấy, vẫn luôn thích anh ấy. Nếu không phải lúc đầu anh ấy theo đuổi cậu thì dù thế nào tớ cũng phải có được anh ấy”

 

Lúc Hạ Lan Châu nói những lời này, trông vẻ mặt cô ta rất bình tĩnh, không hề có một chút hung ác và căm hờn của ngày đó.

 

Dương Họa Y đang nghĩ, trong lòng Hạ Lan Châu, rốt cuộc là tình bạn chiếm vị trí sâu sắc hơn, hay là lòng căm thù đối với cô chiếm vị trí lớn hơn.

 

“Họa Y, cậu có đang nghe tớ nói không?”

 

“Ừm, tớ biết rồi. Cậu thích anh ấy, muốn kết hôn với anh ấy” Dương Họa Y khẽ gật đầu.

 

Hạ Lan Châu thở phào nhẹ nhõm: “Hôm đó đám cưới của bọn tớ vẫn sẽ tổ chức ở khách sạn, nhưng bọn tớ sẽ không mời nhiều khách, chỉ một vài người thân thiết gần gũi nhất với tớ mà thôi.

 

Tớ hy vọng cậu có thể đến, tớ muốn nhận được lời chúc phúc của cậu nhất”

 

Dương Họa Y quay đầu nhìn cô ta,con ngươi đen láy lại khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc trong đó: “Thật sao?”

 

Hạ Lan Châu thực sự muốn có được sự chúc phúc của cô sao?
 
Chương 435


Chương 435:

 

Thực ra, cô ta muốn cô đến là vì muốn khiến Hạ Huy Thành chết tâm, để Hạ Huy Thành biết rằng cô đã buông bỏ đoạn tình cảm của ba năm trước, muốn mượn sự tồn tại của cô để khiến Hạ Huy Thành từ bỏ.

 

Trước đây Dương Họa Y không hiểu, nhưng sau khi nghe những lời của ngày hôm đó, cô đã hiểu ra từ lâu rồi.

 

Cô không dám tin, một Hạ Lan Châu tùy tiện vô tâm vô tính lại có thể có mưu tính thâm sâu đến vậy.

 

“Thật đấy Họa Y, cậu là người bạn tốt nhất của tớ mà” Hạ Lan Châu nám chặt tay Dương Họa Y, ánh mắt chân thành đến đáng sợ: “Ngày mốt, hôn lễ của tớ và Hạ Huy Thành sẽ tổ chức ở khách sạn, cậu nhất định phải tới đấy”

 

Dương Họa Y chậm rãi rút tay ra, lạnh nhạt từ chối: “Lan Châu, tớ sẽ không đi đâu.”

 

Hạ Lan Châu nhạy bén nhận ra được điều gì đó: “Ngày hôm đó ở nhà hằng Đỉnh Thiên, có phải cậu đều nghe thấy rồi không?”

 

Dương Họa Y không phủ nhận, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt xa lạ: “Phải, tớ đã nghe thấy hết rồi”

 

Hạ Lan Châu lập tức đứng bật dậy, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: “Vậy vừa rồi là cậu đang xem trò cười của tớ hay.sao?”

 

Nhìn màn biểu diễn vụng về của cô ta trước mặt, Dương Họa Y lại thầm cười nhạo sự ngu ngốc của cô ta trong lòng ư?

 

Chẳng trách ánh mắt lúc nãy của Dương Họa Y nhìn cô ta rất kỳ lạ, hóa ra Dương Họa Y đã biết sự thật từ lâu rồi.

 

Xem ra lần này Dương Họa Y ở nhà lâu như vậy không phải là vì cô bị dọa sợ, mà là bị Nhan Từ Khuynh giam lỏng.

 

Tia hy vọng cuối cùng của Dương Họa Y đối với Hạ Lan Châu cũng đã biến mất: “Tớ chỉ hy vọng cậu có thể thành thật với tớ, lúc tớ suýt chút nữa xảy ra chuyện”

 

Nhưng Hạ Lan Châu đã không như thế, thậm chí bây giờ cô ta còn muốn lợi dụng cô để kích thích Hạ Huy Thành.

 

Nghĩ đến lúc cô mới về nước, những hành động như vô tình hay cố ý của Hạ Lan Châu cũng là muốn khiến Hạ Huy Thành chết tâm với cô.

 

Đáng buồn là đến bây giờ cô mới nhìn thấu.

 

“Dù tớ có thành thật hay không thì cậu cũng đã biết đáp án rồi” Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Lan Châu đột nhiên trở nên lãnh đạm.

 

Cảm giác khi không cần phải giả vờ nữa thật tốt Giả vờ bao nhiêu năm như vậy, cô ta đã sắp không phân biệt được một Hạ Lan Châu mang đầy hận thù đối với Dương Họa Y hay một Hạ Lan Châu coi Dương Họa Y là tri kỷ tốt nhất, đâu mới là con người thật của mình.

 

Sắc mặt Hạ Lan Châu rất lạnh lùng, cô ta nói với giọng điệu gần như là ra lệnh: “Ngày mốt, cậu nhất định phải đến đám cưới của bọn tớ.”

 

Lông mi của Lệ Họa Y khẽ động: “Tớ sẽ không đi đâu”

 

Hạ Lan Châu cười khẩy: “Cậu nhất định phải đi, nếu không tớ sẽ khiến cậu phải hối hận cả đời .

 

Dương Họa Y bình tĩnh lắc đầu.

 

Cô sẽ không đi, con người ngu ngốc một lần là đủ rồi, không cần phải ngu ngốc đến lần thứ hai.

 

Có lẽ Hạ Lan Châu luôn hận cô vì đã cướp mất Hạ Huy Thành, nhưng cô đã thực sự coi cô ta là người bạn tốt nhất của mình.

 

Dương Họa Y cho rằng cô không đủ tử tế và rộng lượng để tha thứ cho những người đã làm tổn thương mình, cô sẽ ghi thù.

 

Nhưng cô sẽ không trở mặt với Hạ Lan Châu, đây đã là sự bao dung lớn nhất cho tình bạn đã hoàn toàn thay đổi từ lâu này.

 

“Tớ sẽ không đi.”
 
Chương 436


Chương 436:

 

Dù Hạ Lan Châu có nói gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không làm quân cơ của cô ta.

 

Hạ Lạn Châu cười lạnh đứng dậy, lấy thiệp mời trong túi ra rồi đặt xuống: “Nếu cậu không đi, tớ cũng không thể ép cậu đi. Tớ chỉ có thể nói với cậu rằng nếu cậu không đi, cậu chắc chắn sẽ hối hận’ Dương Họa Y không nhịn được hỏi cô ta: “Lan Châu, bây giờ cậu lấy gì uy hiếp tớ, tình bạn của chúng ta sao? Nhưng giữa chúng ta đã không còn cái gọi là tình bạn nữa rồi, tại sao cậu lại tự tin cho răng tớ có thể thay đổi suy nghĩ, khiến tớ hối hận vì cậu?”

 

Hạ Lạn Châu giật mình, hình như cô tạ đã quên mất chuyện này.

 

Trong ấn tượng của cô ta, Dương Họa Y mãi mãi là người quan tâm cô ta, bao dung cô ta.

 

Dương Họa Y không ngần ngại đâm thủng mặt nạ của cô ta, vạch trần sự thật xấu xí kia: “Cậu vốn định lợi dụng việc tớ đến tham dự hôn lễ để khiến Hạ Huy Thành từ bở, hoặc là cậu muốn lợi dụng tớ đến khiến Hạ Huy Thành đến hôn lễ đó”

 

Cô đứng dậy, tầm mắt ngang với Hạ Lan Châu: “Cậu đã đối xử với tớ như vậy, dựa vào đâu mà nghĩ rằng tớ sẽ hối hận vì chuyện của cậu?”

 

Hạ Lan Châu gần như bỏ chạy trong hoảng loạn.

 

Cô ta ích kỷ và mù quáng như thế, tưởng rắng mình đã tính được mọi thứ nhưng hóa ra cô ta chỉ đoán trúng sự chân thành của Dương Họa Y mà thôi.

 

Nếu Dương Họa Y chưa từng tin tưởng cô ta, căn bản là cô sẽ không theo cô ta đến nước này, nhưng cô ta vẫn ngu ngốc dùng bản thân để uy hiếp Dương Họa Y.

Nhóm lên nhiều trên apptruyệnhola nhé cả nhà!

Bóng lưng nhếch nhác thảm hại của Hạ Lan Châu lúc rời đi biến thành nỗi thất vọng trong mắt Dương Họa Y.

 

Cô thật sự coi cô ta là bạn…

 

Nhưng Hạ Lan Châu thậm chí còn không nói ¡ xin lỗi, vẫn mang dáng vẻ thản nhiên như Bọn họ đã quen biết nhau bao nhiêu năm, nhưng đến bây giờ cô mới phát hiện ra con người thật của Hạ Lan Châu.

 

Ngu ngốc và đáng thương.

 

Dương Họa Y không đồng ý đến dự đám cưới của Hạ Lan Châu, dù cô có đồng ý thì Nhan Từ Khuynh cũng không cho cô đi.

 

Vì Nhan Từ Khuynh không muốn cô gặp Hạ Huy Thành.

 

Bây giờ không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ của Dương Họa Y, nếu cô gặp Hạ Huy Thành, liệu sự cân bằng trong lòng cô có đột nhiên nghiêng về phía Hạ Huy Thành, còn anh sẽ bị out ra ngoài hay không?

 

Nhan Từ Khuynh không biết.

 

Anh chỉ có thể cố gắng hết sự ngăn chặn chuyện này xảy ra Nhưng có một số chuyện, không phải ngăn chặn là có thể làm được:…

 

Không có gì bất ngờ, trong hôn lễ chỉ có Hạ Lan Châu mặc váy cưới một mình cô đơn ở đó.

 

Ngoài Dương Họa Y ra, cô ta không mời vị khách nào hết, chỉ hy vọng Hạ Huy Thành có thể tới.

 

Mục sư đã cùng Hạ Lan Châu đợi ở lễ đường, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn.

 

Cuối cùng mục sư cũng rời đi, cả lễ đường trống vắng chỉ còn một mình Hạ Lan Châu.

 

Chiếc nhẫn kim cương năm cara tuột khỏi tay Hạ Lan Châu, cô ta không nhặt nó lên, một mình bước ra ngoài như một linh hồn vất vưởng.

 

Hạ Huy Thành không tới, cô ta thật sự không còn cơ hội nữa rồi.

 

Đám cưới này là cô ta đã dùng cả tính mạng của mình để uy hiếp Hạ Huy Thành.

 

Cô ta đã nói với Hạ Huy Thành rằng nếu anh ta không đến, cô ta sẽ chết cho anh ta xem.

 

Nhưng Hạ Huy Thành vẫn không đến.
 
Chương 437


Chương 437:

 

Điều này có nghĩa là tính mạng của cô ta cũng không thể khiến Hạ Huy Thành thỏa hiệp.

 

Tính mạng, là sự đánh cược lớn nhất của cô ta.

 

Nhưng cô ta đã thua cược rồi.

 

Hạ Lan Châu mặc áo cưới, nắm lấy hy vọng cuối cùng đứng trên tầng thượng khách sạn cả một đêm.

 

Cô ta hi vọng Hạ Huy Thành có thể đổi ý.

 

Cho dù không đến kết:hôn, nhưng tới xem thử chỉ bởi vì lo lắng cho tính mạng, cho sự an toàn của cô ta cũng được.

 

Nhưng Hạ Huy Thành không đến.

 

Đợi suốt cả một đêm, Hạ Huy Thành vẫn không xuất hiện, chút ánh sáng nhỏ bé trong lòng Hạ Lan Châu hoàn toàn bị dập tắt.

 

Dương Họa Y không nghĩ tới mình nói chắc chắn sẽ không hối hận, lại thật sự có chút hối hận.

 

Hạ Lan Châu đứng trên tầng thượng khách sạn giống như muốn tự sát vậy: Bị bảo vệ thay ca sáng sớm phát hiện, lập tức báo cảnh sát.

 

Hạ Huy Thành vẫn không đến.

 

Mà tâm tình Hạ Lan Châu rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến cho người ta khó có thể nảm lấy.

 

Đứng ở mép tầng thượng, trên người là áo cưới màu trắng tung bay theo gió, dường như chỉ cần gió lớn hơn chút nữa thì cô ta sẽ ngã xuống.

 

Cha mẹ Hạ Lan Châu gần như quỳ xuống trước mặt Dương Họa Y, cầu xin cô cứu con gái của mình, cầu xin cô tìm Hạ Huy Thành đến.

 

Nhan Từ Khuynh kêu người đuổi hai người lớn nhà họ Hạ đi, kéo Dương Họa Y vào phòng ngủ.

 

Anh rộng lượng lấy hai tay che lỗ tai cô lại, tựa như làm như vậy là có thể khiến cho cô quên hết mọi thứ.

 

Hạ Lan Châu tự làm tự chịu, có thể trách ai?

 

Lúc Dương Họa Y nháy mắt, hàng mi dày nhẹ nhàng cọ vào da tay của anh, cọ cọ khiến lòng anh ngứa ngáy: “Nhan Từ Khuynh, em muốn đi xem sao.”

 

“Hạ Lan Châu đã đối xử với em như vậy..”

 

“Nếu một người sống sờ sờ cứ như vậy mà biến mất, sau này em nhất định sẽ hối hận. Bây giờ em đi qua, cho dù không ngăn cản được thì cũng sẽ không tiếc nuối.”

 

Nhan Quận không muốn để cho cô đi: Có quỷ mới biết sau khi cô đi sẽ xảy ra chuyện gì.

 

“Nhan Từ Khuynh, ngay cả một chút tự do như vậy anh cũng không thể cho em sao?” Dương Họa Y chợt bật cười, trong nụ cười có sự châm chọc.

 

Từ khi Nhan Từ Khuynh biết tất cả nhưng lại giúp đỡ Hạ Lan Châu gạt cô thì cô đã biết Nhan Từ Khuynh chỉ muốn nắm cô ở trong tay mà thôi.

 

“Anh biết không, nếu như cứ tiếp tục sống ở trong căn phòng này mà không tiếp xúc với bất kỳ chuyện gì bên ngoài thì em sợ em cũng sẽ giống như Hạ Lan Châu, trở nên…”

 

“Được rồi, khôrig được phép nói lung tung nữa” Nhan Từ Khuynh bịt miệng cô lại Giống như Hạ Lan Châu?

 

Không, hai người họ không hề giống nhau một chút nào.

 

Anh càng sẽ không để cho Dương Họa Y có suy nghĩ muốn chết giống như Hạ Lan Châu.
 
Chương 438


Chương 438:

 

Nhưng Nhan Từ Khuynh cũng có thể cảm nhận được sức sống của Dương Họa Y đều bị anh mài mòn đến mức hầu như không còn nữa.

 

Bàn tay anh đặt lên trần Dương Họa Y, lựa chọn thỏa hiệp: “Anh đi với em, sau này anh sẽ để em tự do nhưng em nhất định phải hứa với anh không thể rời đi, không thể yên lặng rời đi giống như ba năm trước đây.”

 

Dương Họa Y gật đầu, nụ cười vẫn miễn cưỡng như trước.

 

“Được”

 

Đã bắt đầu mất đi chính mình, ngay cả lấy được tự do cũng trở nên xa xỉ.

 

Nhưng tự do vốn không phải là thứ nên thuộc Về cô sao?

 

Tại sao cần phải mang ơn chứ?

 

Hạ Huy Thành đã đến trước Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh.

 

Anh ấy vẫn không có cách nào nhẫn tâm không quan tâm đến cô bé cùng anh ấy lớn lên từ nhỏ, luôn đi theo sau lưng mình gọi anh trai.

 

Mặc dù Hạ Lan Châu đã làm rất nhiều chuyện không nên làm.

 

“Lan Châu, em xuống đây đi, đừng làm bậy mà” Trên khuôn mặt dịu dàng của Hạ Huy Thành lộ ra vẻ nghiêm nghị hiếm thấy.

 

Anh ấy bước từng bước về phía cô ta rồi từ từ vươn tay ra.

 

Hạ Lan Châu để mặc anh ấy tiến gần về phía mình nhưng cô ta không có ý định đi xuống.

 

Lúc Hạ Huy Thành định giơ tay kéo cô ta lại thì cô ta mới bắt đầu phản ứng kịch liệt: “Anh đừng có đụng vào em.”

 

Vì né tránh cánh tay của Hạ Huy Thành nên cơ thể cô ta có hơi mất cân bằng, chao đảo như muốn ngã.

 

Hạ Huy Thành không đụng vào cô ta nữa, anh ấy chỉ có thể giơ cao hái tay lên: “Anh không chạm vào em nữa, em đừng làm liều, mau xuống đây với anh-đi.

 

“Bây giờ, trước mặt mọi người, nếu anh đồng ý kết hôn với em thì em sẽ đi xuống. Hạ Lan Châu đưa ra yêu cầu.

 

Hạ Huy Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, ông bà Hạ đứng từ xa nhìn lại mà chảy nước mắt. Người qua đường đã vây xem đầy dưới tầng, còn có vài tay phóng viên nhà báo đang phát sóng truyền hình trực tiếp, các sĩ quan và lính cứu hỏa cũng đã đứng trang nghiêm thành một hàng, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.

 

Ở cuối đám đông là Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh đang đứng quan sát bằng vẻ hờ hững.

 

Hạ Huy Thành nhìn thấy Dương Họa Y thì ánh mắt có phần thay đổi, Hạ Lan Châu nhìn theo tầm mắt của anh ấy thì phát hiện ra Dương Họa Y.

 

Hạ Lan Châu nở nụ cười thê lương: “Anh, rốt cuộc anh tới đây là vì sợ em chết hay là vì anh biết Dương Họa Y sẽ tới đây, anh sợ em làm tổn thương cậu ấy nên mới tới “Là vì lo lắng cho em” Hạ Huy Thành trả lời.

 

“Thật sao?”

 

“Thật, là vì anh lo lắng cho em. Em mau xuống đây đi.”

 

“Nếu anh thực sự lo lắng cho em thì sao anh không kết hôn với em đi? Anh kết hôn với em thì em sẽ đi xuống, được không?” Hạ Lan Châu nhìn anh bằng vẻ chờ mong giống như một đứa trẻ.

 

đáng thương đang mong mỏi một món đồ chơi vậy.

 

“Lan Châu, anh không chỉ lo lắng cho em mà anh còn rất quan tâm em nữa. Nhưng tình cảm mà anh dành cho em chỉ là tình thương của anh trai dành cho một đứa em gái, giữa chúng ta không phải là tình yêu”

 

“Vậy anh cứ để em chết đi là được!”
 
Chương 439


Chương 439:

 

“Lan Châu!”

 

“Đời này của em, phần lớn đều xoay xung quanh anh. Anh nói với em rằng chúng ta không có cơ hội, bảo em buông tay anh. Nhưng chuyện này có khác gì việc hủy hoại cuộc đời em đâu!

 

Không có được anh thì em sống hay chết cũng không có gì khác biệt cả.”

 

Hạ Lan Châu đưa tay chỉ về phía Dương Họa Y, đột nhiên tâm trạng cô ta trở nên kích động: “Nếu không €ó sự xuất hiện của cậu ấy thì chúng ta cũng sẽ không đi đến hoàn cảnh như ngày hôm nay, rõ ràng là chúng ta quen biết nhau trước cơ mà”

 

Hạ Huy Thành lắc đầu, mặc dù trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế này nhưng anh ấy vẫn không muốn lừa dối bất kể một ai cả: “Anh quen cô ấy trước rồi mới quen biết em.”

 

“Lúc chưa được nhà họ Hạ nhận nuôi mà vẫn phải sống trong cô nhỉ viện thì anh đã thích Dương Họa Y rồi. Lan Châu, em không có tư cách trách móc cô ấy, em mới là người đến sau.”

 

Hạ Lan Châu trợn trừng hai mắt: “Anh nói bậy, em không tin.”

 

Nếu cô ta mới là người đến sau thì bao năm qua, những toan tính muốn hãm hại Dương Họa Y của cô ta đều là hãm hại nhầm người rồi hay sao?

 

Cô ta vấn luôn cho räng mình chính là người đã đưa Dương Họa Y đến bên Hạ Huy Thành nên mới khiến Hạ Huy Thành rung động với Dương Họa Y..

 

Nhưng hóa ra kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

 

Đột nhiên tâm trạng của Hạ Lan Châu trở nên kích động, lúc này ông bà Hạ không thể nhịn được nữa, bà Hạ quay đầu lại quỳ gối trước mặt Dương Họa Y: “Tôi cầu xin cô, cô mau khuyên Huy Thành đi, bảo Huy Thành đồng ý với yêu cầu của Lan Châu cho con bé xuống đây trước đã được không.”

 

Dương Họa Y bị bà ta dọa sợ mà lùi về sau hai bước.

 

Nhưng cô không hiểu tại sao Hạ Lan Châu làm ầm lên đòi tự sát mà Hạ Huy Thành nhất định phải nhượng bộ?

 

Tại sao không thể tìm ra khuyết điểm trên người Hạ Lan Châu mà cứ bắt Hạ Huy Thành phải lấp đầy những lỗ hổng đó?

 

“Hạ Lan Châu có cuộc sống của mình, vậy chẳng nhẽ Hạ Huy Thành không có hay sao?”

 

Hạ Lan Châu có thể dùng cái chết để uy hiếp.

 

Hạ Huy Thành một lần thì cô ta cũng có thể đe dọa anh ấy thêm vô số lần nữa.

 

Chẳng nhẽ nếu hai người họ thực sự kết hôn, cuộc sống sau này còn rất dài, sau khi kết hôn thì mỗi ngày đều trải qua bằng những cuộc cãi vã và đe dọa nhau như thế sao?

 

Hạ Lan Châu chỉ vào Dương Họa Y: “Cậu lại đây: Dương Họa Y sợ cô ta nhảy xuống thật nên đành phải đi tới.

 

Nhan Từ Khuynh lại giữ chặt lấy tay cô, đan mười ngón tay lại với nhau, Hạ Lan Châu nhìn Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y “yêu thương nhau” thì lại bật cười: “Hai người nên cảm ơn người làm mai làm mối như tôi, nếu không 6ó tôi thì làm sao cậu và Nhan Từ Khuynh có được đoạn tình cảm tốt đẹp thế này được cơ chứ”

 

Hạ Lan Châu cố tính nhấn mạnh chữ tốt đẹp, có thể nói nó chất chứa rất nhiều ý nghĩa sâu xa.

 

“Nhìn thấy tôi thảm thương thế này chắc cậu cảm thấy hả giận lắm đấy nhỉ, cậu chỉ cần đứng đó và chẳng cần phải làm gì cả thì ông trời đã thay cậu giải quyết hết tất cả mọi thứ, khiến tôi phải chết thật là thê thảm rồi”

 

Dương Họa Y ngước lên nhìn thẳng vào mắt Hạ Lan Châu, bình tĩnh nói: “Thế nên tại sao cậu lại muốn hành hạ bản thân mình đến mức này?

 

Tự tử là hành động khiến kẻ thù vui vẻ còn người thân lại xót ruột xót gan ư? Cậu phải cố gắng tiếp tục sống thì mới có cơ hội để đấu tranh chứ”

 

“Không thể có được Hạ Huy Thành thì tôi sống trên đời này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa”
 
Chương 440


Chương 440:

 

“Nhưng cậu chết đi thì nó lại càng không có ý nghĩa, hồi năm nhất chúng ta cùng nằm trong một ổ chăn và trò chuyện với nhau về nhưng tin tức mới nhất được đăng lên. Cô gái ngốc nghếch tự tử vì tình yêu, người đàn ông đó chỉ tiếc thương rơi vài giọt nước mắt rồi lại bình tĩnh sống tiếp cuộc đời của mình nhự chưa có chuyện gì xảy ra. Còn cô gái tự tử ngu ngốc kia chỉ để lại trong lòng anh ta một gợn sóng nhấp nhô, khi cơn mưa qua đi thì mặt hồ lại phẳng lặng.”

 

“Lan Châu, nếu khi còn sống trên đời này cậu không thể có được anh ta thì chết đi cậu lại càng không làm được điều đó.” Dương Họa Y nói: “Cậu đang ngốc nghếch tin tưởng rằng cái chết của mình có thể để lại dấu ấn gì đó trong lòng anh ta ư? Cậu có chắc điều đó sẽ xảy ra không? Chẳng lẽ cậu chết rồi thì Hạ Huy Thành sẽ đau khổ ăn không ngon ngủ không yên rồi cùng chết với cậu chắc?”

 

Hạ Lan Châu ôm đầu hét lên chói tai: “Cậu đừng nói thêm bất cứ điều gì nữa!”

 

Dương Họa Y không nói thêm gì nữa và cũng thôi khuyên nhủ Hạ Lan Châu hãy bước xuống đây, trông cô hờ hững và lạnh lùng là thế nhưng chỉ có Nhan Từ Khuynh biết lòng bàn tay cô đang ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Cô ấy đang thật lòng lö lắng cho Hạ Lan Châu.

 

Suy cho cùng họ cũng là bạn bè bao năm nay cơ mà.

 

Hạ Lan Châu ôm đầu ngồi xổm xuống trên sân thượng.

 

Làn váy áo cưới trắng tung bay theo làn gió khiến mọi người sợ đến nỗi hít khí lạnh, sợ cô nghĩ quẩn hay nhỡ chân thế nào đấy lại ngã từ trên lầu xuống thì chết mất.

 

Mất một khoảng thời gian rất lâu, dường như Hạ Lan Châu đã bình tĩnh lại.

 

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Họa Y: “Tôi chết rồi thì cậu sẽ vui vẻ và đắc ý lắm đúng không?”

 

“Không, nhưng tôi sẽ không khóc lóc đau khổ vì cậu và không bao giờ thấy tự trách hay áy náy gì. Chính cậu là người lựa chọn tự sát, chẳng liên quan đến bất kì ai cả, không một người nào trên đời này phải trả giá cho lựa chọn của cậu cả.” Khi nói chuyện, mặt mũi Dương Họa Y thì lạnh tanh nhưng tay cô lạy run rẩy.

 

Nhan Từ Khuynh nắm chặt tay cô, anh biết Dương Họa Y đang đánh cược, cô muốn ép Hạ Lan Châu phải suy nghĩ và tự bước xuống.

 

“Xuống đây, nó sẽ là cơ hội duy nhất để cậu thay đổi cuộc sống của mình. Nếu cậu quyết định nhảy xuống thì thế gian này chẳng còn bất kì một dấu vết nào của cậu nửa.”

 

Cả người Hạ Lan Châu khế run lên, cô ta giơ tay về phía Dương Họa Y: “Được, thế thì cậu đỡ tôi xuống dưới đi.”

 

Hạ Huy Thành cản Dương Họa Y lại và giơ tay về phía Hạ Lan Châu.

 

Nhưng Hạ Lan Châu lại không đặt tay mình lên đó, cô ta nhìn sang Dương Họa Y: “Cậu không muốn đố tôi xuống tức là cậu muốn tôi chết đi đúng không?”

 

Môi Dương Họa Y mấp máy: “Được rồi, tôi đỡ cậu xuống!”

 

Năm ngón tay đan tay với Nhan Từ Khuynh chậm rãi buông ra, cô đến gần Hạ Lan Châu và giơ tay về phía cô ta.

 

Hạ Lan Châu nắm lấy tay Dương Họa Y.

 

Đứng trên sân thượng cả một đêm khiến tay Hạ Lan.Châu lạnh như băng, lòng bàn’tay Dương Họa Y lại cực kì ấm áp, Hai nguồn nhiệt hoàn toàn trái ngược chạm vào nhau, đó là khoảnh khắc Hạ Lan Châu bỗng.

 

nằm lấy tay Dương Họa Y và kéo cô cùng nhảy xuống lầu như một kẻ điên.

 

Dương Họa Y nói rất đúng, nếu cái chết của một mình cô ta chẳng mang đến ý nghĩa gì thì chỉ bằng kéo cả Dương Họa Y cùng chết là xong.

 

Dù không thể chiếm được Hạ Huy Thành thì anh ta cũng phải nhớ mình cả đời!

 

Nếu không phải là yêu, thế thì hận cũng được cả thôi.
 
Chương 441


Chương 441:

 

Cơ thể lơ lửng giữa không trung đánh mất đi trọng tâm và bắt đầu rơi xuống lầu theo lực hút của trái đất.

 

Khoảnh khắc bị Hạ Lan Châu kéo xuống, Dương Họa Y không hề thấy sợ hãi.

 

Trước mặt cô là cảnh vật cứ vút qua thật nhanh, cô chẳng thấy rõ được gì cả và thời gian ngắn ngủi ấy không đủ để Dương Họa Y cảm nhận được sự sợ hãi.

 

Điều khiến cô sợ hãi hét lên đó.là Nhan Từ Khuynh bỏ mặc hết tất cả mọi thứ nhảy xuống và nắm chặt lấy mắt cá chân cô.

 

Cổ tay cô bị Hạ Lan Châu nắm thật chặt còn chân thì lại được Nhan Từ Khuynh dùng cả hai tay níu lại.

 

Cả người nằm giữa khoảng không rộng rãi vô tận, để giữ lấy cô, nửa người l-âm Quân đã nhoài ra ngoài.

 

Kẻ nắm lấy cổ tay muốn lôi cô cùng xuống địa ngục không chịu buông ra, người cố gắng đưa cô lên thiên đường đã mất hết sức nhưng vấn không muốn buông tay.

 

Cả người Nhan Từ Khuynh không có điểm tựa, sức khỏe anh cũng không cho.phép điều đó, vả lại ngoài việc giữ lấy Dương Họa Y thì anh còn phải gánh thêm cả sức nặng của Hạ Lan Châu.

 

Cuối cùng Dương Họa Y phải sợ hãi hét lên: “Nhan Từ Khuynh!”

 

Cô muốn tiếp tục sống nhưng cô lại không muốn Nhan Từ Khuynh chết cùng với mình.

 

Dương Họa Y có rất nhiều lời muốn nói nhưng vì nó quá nhiều nên đã hóa thành một đống rối bời trong đầu cô, cuối cùng lại chẳng nói được một câu nào nên lời.

 

Máu đã dồn lên đầu cố, Dương Họa Y chỉ biết hoảng sợ hét chói tai…

 

Mặt Nhan Từ Khuynh đỏ bừng, trán anh nổi đầy gân xanh, sức chịu đựng đã chạm đến giới hạn nhưng anh vẫn sống chết không chịu buông tay ra dù chỉ là một chút.

 

“Tin anh, anh sẽ cứu được em! Hãy tin anh!”

 

Dương Họa Y bật khóc thành tiếng.

 

Hạ Huy Thành thấy thế vội vàng chạy tới giúp đỡ kéo lấy cánh tay Nhan Từ Khuynh để đưa Dương Nhật  Linh cùng Hạ Lan Châu lên.

 

Đúng lúc đó thì đội cứu hộ cũng chạy tới, người đông sức mạnh nên hai người ngã xuống và lắc lư giữa không trúng dần được kéo lên.

 

Khi Dương Họa Y được đưa lên trên thì tay Dương Họa Y và Hạ Lan Châu vẫn nắm chặt lấy nhau.

 

Dương Họa Y được mi người kéo từng chút từng chút lên trên và hai chân cô đã mềm nhũn.

 

Cô ôm chặt lấy cổ Nhan Từ Khuynh khóc như một đứa trẻ.

 

Nhan Từ Khuynh mặc cho cô ôm, bàn tay to vuốt lưng cô và nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, tất cả đã qua rồi, ổn rồi”

 

Tay Hạ Lan Châu cũng được đội cứu hộ giữ thật chặt và kéo lên nhưng Hạ Lan Châu lại không cam tâm, cô ta sống vất vả như thế thì không nói gì, tại sao đến lúc chết cũng không thể thành công được?

 

Dương Họa Y làm bất kì điều gì cũng có người cứu, cô chết thôi cũng khó khăn như vậy ư?

 

Khi hai chân lại đặt trên mặt đất bãng phẳng, ngọn núi gấp trăm ngàn lân Cô thì không hề hấn gì Nhưng Nhan Từ Khuynh bảo vệ cô nên lưng anh đập vào thanh thép chỉa ra từ bê tông, không biết vết thương thế nào nhưng máu đã tuôn ra xối xả và làm ướt đẫm lưng anh.

 

Dương Họa Y không thấy rõ, cô chỉ nhìn thấy chiếc áo sơ mi đã nhuộm đầy máu cùng với gương mặt trở nên tái dần đi.

 

Dương Họa Y hoảng sợ không biết phải để đâu cho hết, thần kinh bị kéo căng khiến cô quên cả khóc, nước mắt cứ chảy ra không ngừng.

 

Cánh tay anh dần mất sức, mí mắt cũng bắt đầu sụp xuống, nặng tru…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top