Dịch Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2307


Chương 2307

“Hả?”

Có điều trong lúc tu luyện, người đàn ông đó lại đột nhiên cảm giác linh khí ở dưới linh mạch này đột nhiên ít đi một chút.

Ông ta đột nhiên mở to mắt, ngón tay bấm niệm pháp quyết, liên lạc với trận pháp ở bên ngoài.

Có điều kiểm tra một phen, phát hiện trận pháp ngoài dãy núi đều không có bất kỳ biến hóa nào.

Người đàn ông đó bay lên, lại lấy thần thức quét mắt bốn phía một phen.

“Là do mình tu luyện quá nhanh, dẫn đến linh mạch dưới mặt đất có chút không cung ứng nổi sao?”

Không có phát hiện bất cứ dị thường nào, người đàn ông đó một lần nữa trở lại trong động phủ, an tĩnh lại.

Mà lúc này, Tân Trạm thì hài lòng đi vào một ngọn núi khác cách xa người đàn ông ở trong động phủ đó khoảng tám trăm kilomet. Nơi đây cũng năm trong phạm vi bày trận pháp của người đàn ông đó.

“Không nghĩ tới dùng mắt thần quan sát bốn phía, còn nhận được niềm vui ngoài ý muốn này, lần này mình cũng không cần phải đề phòng gì nữa”

Có người đàn ông đó thay anh đề phòng bốn phía, Tân Trạm an tâm vô cùng.

Anh khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu hấp thụ linh khí của linh mạch, khôi phục lại khí tức. Trừ cái đó ra, Tân Trạm còn dự định hấp thụ linh khí để nhảy lên tới phân Thần cảnh đỉnh phong.

Cần phải đột phá Hợp Thể cảnh mới có thể mở ra Tiên quyết, mà lại bản thân dừng lại tại Phân Thần cảnh cũng không ngắn nữa, đây chính là thời điểm đột phá.

Thời gian cứ lưu chuyển như thế này, ba ngày rất nhanh đã trôi qua.

Tân Trạm lại lần nữa phá kén mà ra, lúc này khí tức của anh sung mãn hung bạo, cách Hợp Thể cảnh chỉ thiếu chút nữa.

“Cũng nên khởi động một chút rồi”

Tân Trạm đi ra khỏi động phủ, trực tiếp mở ra mắt thần, dựa theo vị trí sở hở của trận pháp mà tùy ý đi ra.

Từ đầu đến cuối, anh đều không làm kinh động đến người đàn ông đang tu luyện đó.

“Trước tiên đi tìm tên nhóc, hỏi một chút về vị trí của nơi này”

Tân Trạm bay lượn giữa không trung, lộ ra vẻ suy tư.

Mặc dù không có bản đồ của kho tàng, nhưng tin tức cơ bản thì bản thân cũng biết, nơi ở trước đó của ba người là ở hướng đông nam của chiến trường Tiên Ma. Xác định vị trí lúc này của mình, mới có thể dễ dàng đi tìm Tân Thiên cùng Ngô Bình Nhi.

Về phần người đàn ông bên trong dãy núi kia, Tân Trạm cũng không cân nhắc đến việc đi qua hỏi.

Thứ nhất nếu hỏi thăm vị trí từ người khác, khó tránh khỏi đối phương không phối hợp mà cần phải dùng chút thủ đoạn.

Mà tên đó ít gì cũng bảo vệ bản thân hết ba ngày, có chút không xuống tay được.

Có điều cũng may hiện tại đang ở chiến trường Tiên Ma, muốn tìm người cũng không qua khó khăn.

Tân Trạm bay lên không bao lâu, liền nhìn thoáng qua bên trái bầu trời, sau đó vận chuyển một lưồng linh khí đem thân ảnh hoàn toàn biến mất trong đó.

Ở phương xa phía bên kia chân trời, rất nhanh vang lên một tràng tiếng thét, sau đó một thân hình thiếu nữ có chút chật vật hiện ra.

Thiếu nữ nhìn qua ước chừng mười bảy mười tám tuổi, da trắng nõn nà, ngũ quan thanh tú, hiển nhiên là một cô gái xinh đẹp, mà khí tức tu vi cũng không tính là thấp, có thể ở tầm trên dưới Hợp Thể cảnh Nhị phẩm.

Có điều lúc này sắc mặt nàng lại tái nhợt, mồ hôi trán chảy ròng.

Trong lúc đang cấp tốc bay lượn cũng không ngừng quay đầu nhìn quanh về phía sau, phảng phất tại đằng sau có ai đó rất đáng sợ đang truy đuổi.

“Ha ha, cô vợ nhỏ, con mắt nhìn đi đâu vậy?”
 
Chương 2308


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2308

Có điều vừa nấy vì tránh thoát truy binh sau lưng, thiếu nữ vừa quay đầu liền hoảng sợ nhìn thấy hai bóng hình xuất hiện ở trước người của cô. Thân hình thiếu nữ lập tức ngừng lại, muốn lùi lại về sau.

Nhưng mà sau lưng lại lần nữa xuất hiện một bóng hình, triệt để vây quanh cô ở giữa.

“Các, các người muốn làm gì”

Sắc mặt cô gái khẩn trương lên, cắn chặt hàm răng.

Bản thân thật sự là không may, trong ba ngày này cô vẫn luôn chú ý cẩn thận, vốn cho rằng không có nguy hiểm gì. Kết quả vừa mới buông lỏng cảnh giác, liền bị ba người này phát hiện lập tức đuổi theo bản thân suốt dọc đường, hiện tại đang vây quanh cô.

Biết sớm như vậy, cô nên nghe theo anh Diệp Thành, không nên lén đi ra ngoài.

Mà nhìn qua diện mạo trang phục của ba người này, hiển nhiên là ba tên ma tu, trong lòng cô lập tức càng thêm sợ hãi.

“Chúng ta không muốn làm cái gì cả, chỉ có điều không nghĩ tới số mệnh lại tốt, gặp được một thân thể Huyền Âm, cho nên dự định rút khô máu huyết của cô, sau đó đem đi luyện hóa kiếm chút Linh tệ”

“Các người lầm rồi, tôi không phải là thân thể Huyền Âm gì cả”

Thiếu nữ nghe vậy liền biến sắc, cô cuống quít di chuyển mấy bước về một bên.

Nhưng ba người này lại vô cùng cảnh giác, lập tức di chuyển theo.

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


đắt: Cô chỉ có thể tung ra thủ đoạn uy hiếp cuối cùng.

“Nhà họ Diệp ở Bắc Vực?”

Nghe được thiếu nữ phun ra cái danh này, bước chân ba người này đều dừng một chút.

“Không sai, hơn nữa tộc trưởng chính là ông nội của tôi, ông ấy thương yêu tôi nhất, nếu các người làm cái gì đối với tôi, ông nội nhất định sẽ đem các người đi rút gân lột da, tra tấn một nghìn năm “Thiếu nữ cắn răng nói.

“Ha ha hai”

Có điều cô vừa nói xong, cả ba người này lại đều cười lên.

“Tôi còn tưởng ở đâu, hoá ra là Bắc Vực, nơi này chính là dãy núi của Ma vực, những năm này nhà họ Diệp của cô tại Bắc Vực cũng đã nay không bằng xưa, chớ nói chỉ là ở nơi đây”

“Chỉ cần giết chết cô, có ai có thể biết được là do chúng †a làm, có điều ngược lại cô đã nhắc nhở tôi, chuyện này cần phải làm cẩn thận một chút”

Nói xong, người cầm đầu nọ nhanh chóng tung ra một trận bàn.

Thứ đó bay lên đón gió, trong chớp mắt đã hóa thành một cái trận pháp có phạm vi mấy trăm mét, bao phủ tất cả mọi người trong đó.

“Cảm ơn rất nhiều, bây giờ cho dù có ai đi qua cũng không thể thấy cảnh chúng tôi ra tay”

Người nọ cười to, ba người cũng sợ trì hoãn sẽ phát sinh biến cố, đồng thời vọt về phía cô gái.

Sắc mặt cô gái tái nhợt, trong tay siết chặt bùa nổ.

Cô ấy tuyệt đối không thể bó tay chịu trói được, chỉ cần ba người này đến gần chút nữa cô ấy sẽ kích nổ nó, cùng lắm thì đồng quy vu tận.
 
Chương 2309


Chương 2309

“Có thấy người đi qua đây không?”

Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong đầu ba người vang lên một âm thanh.

Sắc mặt ba người kể cả cô gái đều biến sắc.

Bọn họ dừng chân lại hồi lâu cũng không thấy có người nào đến gần.

Nhưng không đợi ba người phản ứng lại, ba con kinh hồng màu đen như mũi tên từ trên trời rơi xuống.

Hai con trong đó trực tiếp đâm vào hai người đàn ông, chỉ có người cầm đầu kia là miễn cưỡng tránh thoát.

“Ap”

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, Phệ Thiên Trùng ngưng kết thành mũi tên đánh xuống, hai người không kịp ngăn cản, rất nhanh đã bị cắn xé đến mức cả người toàn là máu.

Tân Trạm từng bước đi ra, cả nguyên thần và thân thể đều sẽ bị chém chết.

Cô gái ở một bên lúc này đã hoàn toàn há hốc mồm, bị một màn bất thình lình này khiến cho không biết làm sao.

“Sao cô không gọi tôi qua trận pháp này. Hơn nữa cô chỉ là cái tu sĩ phân thần cảnh”

Trong nháy mắt nhìn thấy hai đồng đội chết thảm, sắc mặt người đàn ông còn lại cũng đầy hoảng sợ.

Tuy rằng anh ta cũng có tu vi hợp thể cảnh ngũ phẩm, nhưng hai anh em nháy mắt đã bị giết khiến cho anh ta thật sự khiếp đảm.

Tránh thoát công kích của Phệ Thiên Trùng xong, người đàn ông đột nhiên lùi về phía sau, bỏ chạy về phía xa.

“Muốn chạy?”

Tân Trạm cười lạnh, vốn dĩ anh tự mình đến là muốn tra rõ ràng một cái vị trí, thế nhưng không ngờ lại phát hiện hình như đã gặp người thân của Diệp Thành.

Người đàn ông còn lại, tất nhiên Tân Trạm sẽ không bỏ qua.

Mắt anh chợt lóe, từng bước đi đến phía sau người đàn ông nọ, Bách Chiến Quyền oanh kích mà đi.

“Anh bạn, anh đã không muốn buông tha tôi vậy thì anh cũng đi chết đi”

Người đàn ông lộ ra vẻ mặt hung ác, vừa bị nấm đấm của Tân Trạm đánh trúng đã phun từ trong miệng ra một lá bùa.

Mặt trên lá bùa khắc tám cái đầu quỷ, mặt dưới lá bùa tám cái đầu quỷ tản ra, thế nhưng, văn trận kì diệu bao lấy Tân Trạm và cô gái ở phía xa vào trong.

“Thế mà lại là phù trận”

Tân Trạm cũng có chút ngoài ý muốn, đã lâu anh chưa thấy phù trận xuất hiện rồi, hơn nữa đây là phù trận độc.

Xung quanh tám cái đầu quỷ là một cỗ khí tức quỷ dị tràn ngập.

Tân Trạm chỉ cảm thấy hoa mắt như bị rơi vào bóng tối vô biên vậy.

Cô gái kia cũng kêu lên sợ hãi, lúc này trước mắt cô ấy cũng xuất cảnh tượng giống Tân Trạm.

Hơn nữa bụng dưới của cô ấy cũng không ngừng quặn đau, cho dù cô ấy có dãy dụa thế nào cũng vẫn không có ích gì.

“Đừng căng thẳng, không cần khống chế cơ thể, ngưng tụ linh khí, công kích vào vị trí này.”

Đúng lúc này giọng nói một người đàn ông vang lên trong nhận thức của cô: “Là giọng nói của thanh niên kia”

Cô gái cũng không biết vì sao, cô không tự chủ làm theo lời nói của Tân Trạm, đánh ra một đạo linh lực nhất thời giống như phá vỡ vỏ trứng.

Cả thế giới màu đen nháy mắt tan vỡ.

Lần thứ hai cô gái khôi phục lại ánh mắt lại kinh ngạc phát hiện mình vẫn ở chỗ cũ không di chuyển chút nào.
 
Chương 2310


Chương 2310

Mà lúc này tám cái đầu quỷ đang bị Tân Trạm một cước đá nát bấy.

“Âm” một tiếng.

Bản mệnh trận phù của người đàn ông bị Tân Trạm phá giải, anh ta không khỏi phun ra một búng máu, hơi thở tức thì trở lên mệt mỏi.

Tân Trạm bóp cô anh ta sau đó “âm” một tiếng quăng anh †a xuống đất.

Cô gái lơ lửng giữa không trung, ngơ ngác nhìn Tân Trạm ép hỏi vị trí của nơi này, sau đó người đàn ông bị Tân Trạm một kiếm giết chết.

Đương nhiên cô ấy không hề chán ghét hành động của Tân Trạm, ngược lại cô ấy còn có cảm giác vô cùng hả giân.

Ba người này không hề có thù oán với cô ấy lại đuổi giết cô ấy hết mấy giờ liền, còn muốn rút máu cô ấy, thậm chí còn muốn làm nhục cô Người như vậy dù có chết cũng không hết tội.

“Cô không sao chứ?” Tân Trạm lần thứ hai bay lên, nhìn cô gái đang ngây người nói.

Lúc này trong cũng anh cũng có chút buồn bực, anh hỏi được từ người kia không ít thứ, trong đó có tin tức của Khương Thời Miễn.

Nhưng căn cứ vào vị trí mà phán đoán, lúc này anh hẳn là nên ở phía tây bắc chiến trường Tiên ma, cũng vừa vặn là khoảng cách xa nhất.

“Tôi không sao, cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ” Cô gái phục hồi tinh thần, có chút ngại ngùng nói cảm ơn.

“Nếu cảm ơn tôi sẽ không thủ sẵn bùa nổ trong miệng chứ: Tân Trạm nói một câu, nói xong sắc mặt cô gái lập tức đỏ lên.

“Thực xin lỗi, tôi tên Diệp Linh Chi của nhà họ Diệp, gia chủ đương nhiệm là ông nội tôi, hôm nay anh cứu tôi, ngày sau nhà họ Diệp chắc chăn sẽ báo đáp anh” Cô gái lên tiếng xin lỗi, sau đó ngập ngừng nói.

“Anh cứu tôi là vì cho rằng tôi là người nhà họ Diệp sao?”

Không biết vì sao cô có cảm giác thanh niên trước mặt này có chút khác với ba người ban nấy, không giống là người xấu.

Nhưng đây là chiến trường Tiên Ma, hẳn là không tồn tại người tốt, Tân Trạm cứu cô ấy, hẳn là có nguyên nhân.

“Cô là người nhà họ Diệp ở Bắc vực có biết đến Diệp Thành không?” Tân Trạm không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Diệp Thành là anh trai tôi, anh biết anh ấy sao?” Diệp Linh Chi có chút vui sướng, sau đó lại có chút nghi ngờ nói: “Nhưng anh trai tôi vừa mới trở về, anh quen biết anh ấy ở đâu?”

“Diệp Thành là anh trai cô?”

Tân Trạm cũng có chút kinh ngạc, không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Nhưng nếu cô ấy là em gái của Diệp Thành thì anh cũng không thể tùy tiện ném cô ấy ở đây được.

Không trung tương đối nguy hiểm, Tân Trạm bảo Diệp Linh Chi dừng lại trong rừng.

Sau đó mới để một đoạn hình ảnh ký ức của mình và Diệp.

Thành cho Diệp Linh Chi xem.

“Thì ra anh chính là Tân Trạm mà anh trai vẫn luôn nhắc tới, cái đó…”

Diệp Linh Chỉ đang muốn nói cái gì, cô ấy đột nhiên trừng lớn mắt, chỉ vào cái tên duy nhất trên bảng giết chóc kia.

“Anh Tân, tên này không phải là của anh đấy chứ?”

Tân Trạm mỉm cười, không trả lời.

“Trách sao anh trai tôi lại tôn sùng anh như thế, anh có tu vi cảnh thân phó phân tất nhiên có thể tùy tiện giết hợp thể cảnh, thật sự quá lợi hại”

“Tôi còn nghe nói anh Tân là thiên tài luyện đan, đại sư trận pháp, vừa rồi tên kia bày ra hai trận pháp anh đều phá giải dễ dàng, quả nhiên là anh tôi nói đúng nha”
 
Chương 2311


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2311

Hôm qua Ad có up sai chương 2310, mình đã sửa lại, mong các bạn thông cảm ạ!

Không biết sau khi Diệp Thành quay về nhà họ Diệp đã nói gì đó, cô nhóc kia từ khi biết thân phận của Diệp Thành xong lập tức bày ra vẻ mặt mê muội, ghé vào bên cạnh Tân Trạm nói không ngừng.

Mà Tân Trạm hỏi xong cũng biết Diệp Linh Chi là trốn ra ngoài, bởi vì một đám người nhà họ Diệp tiến vào chiến trường Tiên Ma, cô ấy cũng vào theo.

Không thể không nói cô gái này rất gan dạ.

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


Diệp Linh Chi kể hết mọi chuyện cho cô gái kia, sau đó giới thiệu Tân Trạm.

Nhưng thấy cô ta lặng lẽ trừng mắt, Tân Trạm cũng cười thầm trong lòng.

Mặc dù tuổi của Diệp Linh Chi không lớn, nhưng thật ra là một người rất tinh quái, còn biết thay anh giấu tên.

“Đạo hữu Trình, cảm ơn anh”

Thoạt nhìn cô gái kia không trạc tuổi Tân Sương Nhan, hơn nữa trong tên cũng có một chữ Sương giống nhau, tên đây đủ là Diệp Anh Sương.

Vốn dĩ cô gái áo đen có một chút đề phòng với Tân Trạm, nhưng nghe Diệp Linh Chi nói Tân Trạm là bạn tốt của Diệp Thành, vì cứu cô ấy mà đã giết ba ma tu, còn ở lại chờ đợi với cô ta, thái độ cũng hòa nhã hơn nhiều.

Hơn nữa khi biết được ba người kia đều là tu sĩ hợp thể cảnh tứ phẩm, Diệp Anh Sương lập tức kinh ngạc.

“Diệp Thành là bạn của tôi, khách sáo rồi” Tân Trạm thản nhiên nói.

Diệp Anh Sương cũng không phải là người ngoài, cô là chị họ của Diệp Thành.

Lần này Diệp Linh Chi đi theo người nhà họ Diệp vào nơi này nguyên nhân cũng là do Diệp Anh Sương.

“Nghe Linh Chỉ nói, đạo hữu Trình còn là pháp sư trận pháp?” Diệp Anh Sương hiếu kỳ hỏi.

“Quả thực tôi có biết một chút” Tân Trạm khiêm tốn nói.

“Hơn nữa, chuyện ma tu vi đuổi giết em trước đây đã rò rỉ ra ngoài, dùng trận pháp phong tỏa không gian, đạo hữu Trình lại tùy tiện đã vào được, đối phương cũng không phát hiện”

Diệp Linh Chỉ nhịn không được xem mồm nói: “Còn có tà trận tám đầu quỷ kia, em vừa mới nhớ lại, trận pháp này em đã đọc được trong thư viện, tên là bát quỷ mê hồn trận, cho dù là hợp thể cảnh cũng rất khó phá giải”

“Nhưng đạo hữu Trình nháy mắt đã nhìn rõ manh mối của trận pháp, thậm chí còn giúp em thoát vây nữa”

“Thì ra đạo hữu Trình là đại sư trận pháp.”

Vẻ mặt Diệp Anh Sương xẹt qua một tia kinh ngạc, đồng thời còn có chút giật mình.

Tân Trạm chỉ ở tu vi phân thần cảnh lại có thể tại vùng đất đầy rẫy tu sĩ hợp thể cảnh ở chiến trường Tiên Ma vui vẻ thủy khởi, đoán chừng cũng là bởi vì bản lĩnh bày trận pháp.

Dù sao một pháp sư trận pháp hàng đầu chắc chắn có năng lưc đánh vươt cấp.

“Không biết tiếp theo đạo hữu Trình có tính toan gì không?

Nếu không có việc gì có thể giúp nhà họ Diệp chúng tôi một việc không, tất nhiên, chúng tôi sẽ không để đạo hữu Trình làm việc vô ích, tất nhiên chúng tôi sẽ có hậu tạ”

Suy nghĩ cẩn thận xong Diệp Anh Sương lập tức mở miệng mời mọc.
 
Chương 2312


Chương 2312

“Có quan hệ với trận pháp sao?” Tân Trạm hỏi.

“Đúng vậy, kỳ thực tôi không dối gạt anh, nhà họ Diệp chúng tôi tiến vào chiến trường Tiên Ma là để tìm kiếm một nơi thần bím nhưng nơi đó bị trùng điệp trận pháp vây quanh, vây khống chúng tôi hết hai ngày nay” Diệp Anh Sương cũng không giấu diếm.

Dù sao anh mời người khác đễn hỗ trợ, nếu không nói nguyên nhân ai cũng sẽ không lãng phí thời gian.

“Là kho tàng báu vật sao?” Lòng Tân Trạm khẽ động, nói.

“Không phải kho tàng báu vật, hẳn là di tích một cái tông môn nào đó, đại trận bảo vệ ngọn núi kia rất khó chơi, mặc dù đã cách chục ngàn năm rồi, đã bị tổn hại nghiêm trọng nhưng trận pháp vẫn vững chắc như trước”

Diệp Anh Sương lắc đầu nói: “Cho nên nếu đạo hữu Trình có thể giúp chúng tôi phá bỏ trận pháp, ngoại trừ những thứ chúng tôi lấy được ở di tích tông môn, anh cũng có thể lựa chọn sử dụng một ít ưu đãi.”

“Cũng chính là Cổ tông môn từng sinh ra tại đây”

Tân Trạm có chút rung động, nếu những lời này của Diệp Anh Sương nói là thật, vậy rất có thể là có ý tứ kia.

Sau khi chiến trường Tiên Ma được thành lập, nơi nơi ở đây đều lâm vào chết chóc, tự nhiên không thể thành lập tông môn, nói cách khác, tông môn này còn có sớm hơn cả chiến trường Tiên Ma.

Nhưng nơi này đã có tông môn, vì sao lại biến thành chiến trường, sau này cũng không bị phá hủy, Tân Trạm đoán bên trong chắc chắn là ẩn giấu thứ gì đó.

Hơn nữa chưa có ai khai mở tông môn, hẳn là sẽ có chút thu hoạch.

Đồng ý với Diệp Anh Sương rồi Tân Trạm cũng bay vào Linh Châu của đối phương.

Trong Linh Châu còn có hai nữ tu, thấy Tân Trạm thì hơi gật đầu chào hỏi, hẳn là người làm của Diệp Anh Sương.

Năm người bay lên Linh Châu, đi thẳng theo hướng tây bắc.

Tân Trạm âm thầm xúc động, vốn dĩ anh vào phía sườn tây bắc của chiến trường Tiên Ma, tìm kiếm hai người Nhị ca sợ là rất khó, lúc này đồng ý đi di tích cổ tông với Diệp Anh Sương, kết quả không ngờ càng đi càng xa.

Thậm chí Tân Trạm tự hỏi, có phải chờ đến khi xong chuyến đi đến cổ tông này, lại thi triển thuật Phật Độn một lần, nhưng chiến trường Tiên Ma lớn như vậy, nói không chừng truyền tống vài lần, ngược lại khoảng cách lại ngày càng gần.

Sau khoảng nửa tiếng, Linh Châu bắt đầu giảm tốc độ, chậm rãi hạ xuống.

Tân Trạm nhìn ra xa, phía trước là một mảnh núi non trùng điệp, dãy núi cao lớn kỳ lạ, nhấp nhô không ngừng.

Mà lúc này bọn họ đang hướng tới ngọn núi trung tâm.

Ngọn núi cao nhất tại trung tâm dãy núi này là ngọn núi trung tâm.

Thế núi như đao tước rìu đục, hình dạng như kiếm xuyên mây, cho đến tận chân trời.

Mây mù mênh mông cuồn cuộn phiêu đãng lơ lửng xung quanh eo núi, linh khí vờn quanh xung quanh núi non.

Tân Trạm chú ý tới linh khí này, kinh ngạc “a” lên một tiếng.

Diệp Anh Sương thấy thế âm thâm khâm phục, mở miệng giới thiệu: “Đạo hữu Trình, anh cũng nhìn ra rồi, linh khí xung quanh đây không bình thường, là do đại trận bảo vệ tông môn.

Mà chúng tôi đã lựa chọn một điểm tốt nhất để đột phá rồi, đáng tiếc vẫn gian nan như cũ”

Tân Trạm gật đầu, từng trận hoa văn tiên thượng cổ trùng điệp, phá vỡ cái tương đương với kích hoạt một cái khác.

Rất dễ khiến tu sĩ luống cuống tay chân, rất khó giải quyết.

Mấy người dừng lại bên trong rừng, phía trước có mười mấy tu sĩ đang thảo luận.
 
Chương 2313


Chương 2313

“Không ngờ trận pháp Cổ tông môn kỳ quái như vậy, mỗi lần tôi chờ phá trận kết quả lại không giống nhau, cái này nên phá giải như thế nào đây?”

“Thương thế lão Vân thế nào rồi?”

“Đã tỉnh rồi, nhưng trong thời gian ngắn không có biện pháp nào phá trận, thật sự rất tà môn, rõ ràng mới đi vào hai bước, hơn nữa tôi cũng nhớ là không đi nhầm mà”

Tu sĩ đang nghị luận đột nhiên chú ý đến Tân Trạm đang bước xuống từ Linh Châu, lập tức ngừng thảo luận, cảnh giác nhìn qua.

“Anh Sương, người này là?”

Một ông lão tóc trắng nhíu mày, mở miệng hỏi.

“Tam trưởng lão, đây là đạo hữu đã cứu Diệp Linh Chi, cũng là bạn của Diệp Thành…”

Diệp Anh Sương còn chưa nói xong, sắc mặt ông lão tóc đen bên cạnh lập tức trầm xuống.

“Quả thực làm càn mài Cho dù người này từng cứu Diệp Linh Chi, dù là bạn của ai cũng không thể đưa đến nơi này được”

“Tuổi Diệp Linh Chỉ còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, chẳng lẽ cô còn không biết việc phá vỡ trận pháp này đối với nhà họ Diệp quan trọng thế nào sao?”

“Đúng vậy, đây chính là bí mật của nhà họ Diệp, lại là việc vô cùng quan trọng, Anh Sương cô không nên tùy tiện đưa người khác đến đây”

Ông lão đầu tiên mở miệng, nhưng tu sĩ khác cũng phụ họa.

“Ngũ trưởng lão, cho tôi nói xong đi.”

Diệp Anh Sương nhíu mày, nhìn ông lão tóc đen nói: “Vị này là đạo hữu Trình, chẳng những là bạn của Diệp Thành, hơn nữa nghe Linh Chỉ nói anh ấy là đại sư trận pháp rất lợi hại”

“Tôi thấy các vị chú bác phá giải trận pháp rất không dễ dàng cho nên mới đặc biệt mời anh ấy đến đây”

“Cậu ta là đại sư trận pháp?” Ngũ trưởng lão nhíu mày, có chút nghỉ ngờ đánh giá Tân Trạm, hiển nhiên có chút không tin.

“Anh Sương, con nôn nóng quá rồi đấy. Cho dù vị này là bậc thầy trận pháp nhưng lão Tùng đang phá giải trận pháp, lại có kinh nghiệm mà lão Vân để lại trước đó nữa, thế nên còn có trận pháp gì mà không thể phá chứ?” Lúc này Tam trưởng lão chậm rãi nói.

“Tạm thời cứ để cậu bạn này nghỉ ngơi ở đây đi, đợi chúng †a thăm dò hết di tích này thì sẽ tặng cậu ta thứ gì đó”

Nói xong, ông ta quay đầu đi, nhìn kĩ trận pháp.

Từ đầu tới cuối, ông ta không hề để ý đến Tân Trạm, rõ ràng là không tin cậu thanh niên trẻ tuổi được Diệp Anh Sương dẫn đến.

Tân Trạm lắc đầu, mấy vị trưởng lão nhà họ Diệp thật sự rất tự tin.

Diệp Anh Sương cũng cau mày, nhìn hai người đều quay đầu nhìn trận pháp một cách chăm chú thì cô ấy không nói gì nữa vì đã quá bất lực rồi.

Vì giúp đỡ gia tộc nên Diệp Anh Sương mới mời Tân Trạm đến, nhưng cô ấy không phải người có quyền quyết định trong chuyện này, cũng không khuyên bảo được hai chú của mình.

“Trình đạo hữu…” Diệp Anh Sương áy náy nói. Vốn cho rằng mình mời Tân Trạm đến sẽ được nhà họ Diệp chào đón nhưng không ngờ nhà họ Diệp lại có thái độ như thế.

“Không đâu, cũng là dịp để Tân Trạm thấy không có vấn đề gì cả, dù sao cũng đã đến rồi, vậy thì yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo thôi  học hỏi thêm mà”

Bấy giờ, cách trước mặt mọi người khoảng trăm mét, màn sáng mờ ảo của trận pháp đang lưu chuyển.

Lão Tùng mà Tam trưởng lão vừa nhắc đến đang ngồi xếp bằng sát mép trận pháp, tóc ông ta bạc phơ, xem ra tuổi tác cũng lớn rồi.

Mà lúc này ông ta đang chau mày, cánh tay chốc chốc lại đưa vào trong trận pháp, dáng vẻ trâm ngâm suy nghĩ.

Một trận pháp bình thường không thể chạm tay vào mới có hiệu lực.
 
Chương 2314


Chương 2314

Giống như lão Tùng, nửa người đã tiến vào trong trận pháp, lại không bị trận pháp cắn trả, vậy là cũng đủ để chứng minh ông ta hiểu khá rõ trận pháp này.

“Ha ha, tôi hiểu rồi, cuối cùng tôi cũng biết được bí mật huyền diệu ẩn chứa trong trận pháp này rồi”

Tân Trạm vừa ngồi xuống thì đã nghe thấy lão Tùng cười †o mấy tiếng. Mấy người nhà họ Diệp nghe vậy thì đều phấn khởi theo.

Họ đến đây mang theo sứ mệnh nhất định phải đạt được, ai ngờ lại bị nhốt ở đây ba ngày. Đi cùng họ chỉ có hai trận pháp đại sư nhưng một người trong số đó là lão Vân lại bị thương nặng.

Đúng là đả kích vô cùng nặng nề.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm lão Tùng trong sự hồi hộp. Ông ta đứng dậy, tiến sâu vào trong trận pháp.

Một bước, hai bước.

Tim mọi người đều thắt chặt lại theo bước chân của ông ta.

Ánh mắt của Tam trưởng lão và Ngũ trưởng lão sáng rực lên.

Lão Tùng đi được ba bước, đã vượt qua khoảng cách thất bại trước đó của lão Vân, chẳng lẽ lần này có cơ hội rồi ư?

“Vị trận pháp đại sư này tính toán sai rồi, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đó. Nếu ông cứ bước tiếp về phía trước hai bước thì chắc chắn sẽ bị thương nặng” Đúng lúc đó thì đột nhiên Tân Trạm lên tiếng.

“Trình đại ca, anh nói gì cơ?” Diệp Linh Chi đứng bên cạnh nghe vậy thì kinh sợ ngay tức khắc.

Cô ấy thấy lão Tùng tiến về phía trước mà trận pháp vẫn không hề thay đổi, thế mà Tân Trạm lại nói lão Tùng chắc chắn sẽ thất bại.

Lão Tùng lại bước thêm một bước và hình như luồng khí ở phạm vi xung quanh trận pháp đúng là có sự thay đổi rất nhỏ thì Diệp Linh Chỉ không thể im lặng được nữa.

“Mau dừng lại, không thể đi thêm nữa” Cô ta la lên.

Lão Tùng đứng trong trận pháp cũng đang suy đoán về sự thay đổi vừa rồi, nghe thấy Diệp Linh Chỉ nói vậy thì ông ta nhíu mày ngay lập tức.

“Tam trưởng lão, đây là ý của ông à?”

“Linh Chi, con im miệng cho ta, nói bậy cái gì đó!” Tam trưởng lão cau mày nói.

“Con không nói bậy, Trình đại ca vừa nói lão Tùng chắc chắn sẽ thất bại, nếu còn đi tiếp chắc chắn sẽ bị trọng thương” Diệp Linh Chi nói nhanh.

“Nói hươu nói vượn, lão Tùng đã thấu hiểu trận pháp này rồi, sao lại xảy ra vấn đề được?” Tam trưởng lão tức giận nói.

“Con còn nói bậy nữa, có tin ta bịt miệng con lại không?”

Mà vào lúc hai người nói chuyện, lão Tùng cũng đang cẩn thận suy diễn trận pháp. Dựa trên suy đoán của ông ta, nếu cứ đi tiếp thì sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì hết. Nhưng đi tới bước thứ tư thì đúng là linh khí đã thay đổi một chút.

Rốt cuộc là xảy ra điều gì đó không ổn hay là điềm báo trước?

Lão Tùng cắn răng rồi quyết định bước tiếp, ông ta nhấc chân bước thêm một bước nữa.

Mình đã tìm hiểu ba ngày rồi, có cả kinh nghiệm của lão Vân, tuyệt đối không thể sai được.

Đùng!

Nhưng ngay sau khi ông ta bước một bước đó thì ở ngay chỗ ông ta đặt chân, có một luồng ánh sáng chói mắt bùng lên.

“Không hay rồi!” Sắc mặt lão Tùng thay đổi ngay lập tức, ông ta đột ngột lùi lại nhưng đã chậm một bước.

Trận pháp bị khuấy động, lập tức mở phản kích.

Một tiếng vang cực kỳ lớn chấn động đất trời, trong linh khí cuồng loạn, lão Tùng bị hất bay ra ngoài. Người đang ở giữa không trung đã phun ra một ngụm máu tươi, sau đó rơi xuống đất giống như thiên thạch.
 
Chương 2315


Chương 2315

Người nhà họ Diệp thấy thế đều há hốc mồm. Tình huống lại thật sự giống như những gì Tân Trạm nói, sau khi lão Tùng bước bước thứ năm, trận pháp đã xảy ra vấn đề.

“Lão Tùng” Dược sư lập tức xông tới đỡ lão Tùng, truyền linh khí, đút đan dược.

“Diệp Linh Chi, nhìn việc tốt con làm đi!” Tam trưởng lão cũng bắt đầu tức giận, đúng là ra quân bất lợi mà.

Còn chưa vào di tích tông môn mà hai trận pháp đại sư đều đã ngã xuống. Vậy vào trong cổ tông rồi, không chừng còn phải gặp phải vấn đề gì đó nữa.

Cứ với tốc độ này, nhà họ Diệp họ mà lấy được báu vật gì mới lạ đó.

Bực bội trong lòng ngày càng tích tụ lại.

Ông ta chỉ thẳng vào Diệp Linh Chi mà trút hết tức giận trong lòng lên đầu cô ta.

“Diệp Linh Chi, con cũng thật là… Trận pháp này vốn dĩ đã hung hiểm rồi, con còn cố ý la to, quấy nhiễu lão Tùng”

“Mọi chuyện đang êm ả, chắc chăn bởi vì cái giọng của con khiến lão Tùng mất tập trung”

“Thành sự thì ít, bại sự có thừa! Con theo tới đây làm gì vậy hả?”

Đám tu sĩ nhà họ Diệp cũng hùa vào chỉ trích theo.

Diệp Linh Chỉ trề môi, viền mắt đã hơi đỏ.

Mình đến với ý định muốn giúp đỡ, cho dù không giúp được nhiều nhưng rõ ràng là mình đã nhắc nhở rồi. Do lão Tùng không nghe và mọi người không tin đấy chứ? Nếu đã vậy thì tại sao khi xảy ra chuyện, mấy người này lại quay sang công kích ngược lại mình?

“Còn con nữa, Diệp Anh Sương, con tìm trận pháp đại sư gì về đây thế? Cậu ta đã làm dao động ý chí của lão Tùng, hại ông ấy đang phá trận thì bị hoảng sợ” Ngũ trưởng lão lại quở mắng Diệp Anh Sương.

Thấy mọi người đều chĩa mũi nhọn vào chị em họ Diệp thì Tân Trạm nhíu mày rồi đột nhiên đứng dậy: “Không cần mắng hai cô ấy, câu đó là tôi nói, các người thấy khó chịu thì cứ nhắm vào tôi là được”

“Cậu cho là tôi không biết à, chính cậu đã giật dây Linh Chỉ. Tôi sẽ tìm cậu để tính sổ vụ này sau” Ngũ trưởng lão tức giận nói.

“Tôi giật dây?” Tân Trạm cười lạnh lùng rồi nói: “Nên nói cái gì thì tôi cũng nói cả là do các người dốt nát, xem thường trận pháp. Bây giờ xảy ra chuyện thì lại tìm hai cô ấy làm người chịu tội thay à?”

“Láo xược, cách phá trận của lão Tùng không có vấn đề gì cả, là do các người quấy rối” Ngũ trưởng lão quát tháo.

“Nếu ông hiểu trận pháp như thế thì tại sao không tự mình phá trận đi?”

“Cậu!”

Một câu châm biếm của Tân Trạm khiến mặt Ngũ trưởng lão đỏ bừng lên ngay tức khắc. Cách phá trận có vấn đề hay không, ông ta làm sao biết được chứ? Chỉ là Ngũ trưởng lão cảm thấy danh tiếng trận pháp đại sư của lão Tùng cực kỳ nổi ở Bắc Vực, nên bản năng của ông ta cứ cho rằng sẽ không có chuyện gì cả.

“Nhìn lại người mà các con dẫn tới đây đi, một tu sĩ phân thần cảnh bướng bỉnh và láo xược đến mức này” Ngũ trưởng lão không phản bác được nên chỉ có thể tiếp tục nổi giận với chị em họ Diệp.

“Hai vị trưởng lão, lão Tùng tỉnh rồi” Đúng lúc đó thì dược sư nhà họ Diệp lên tiếng.

“Lão Tùng, ông sao rồi?”

Đám người nhà họ Diệp đều bay đến, vây quanh lão Tùng.

“Lão Tùng, đều do trẻ nhỏ trong nhà không hiểu chuyện, hại ông phân tâm mới khiến ông bị thương, thật sự xin lỗi” Ngũ trưởng lão cũng đi qua, kéo cánh tay lão Tùng, nói lời xin lỗi.

Mặc dù nhà họ Diệp là gia tộc cao cấp của Bắc Vực nhưng lần này đến chiến trường Tiên Ma làm nhiệm vụ, họ cũng phải bỏ ra không ít tiền để mời lão Tùng đến. Dẫu sao thì đối phương cũng đang bị thương nên đành phải bày tỏ thái độ một chút.

Nhưng lão Tùng vừa mở mắt thì lập tức đảo mắt qua đám người rồi nhìn về phía Tân Trạm, trông rất tha thiết.
 
Chương 2316


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2316

“Lão Tùng, ông đừng lo, tôi nhất định sẽ dạy dỗ hai vãn bối này”

Còn tưởng lão Tùng sẽ giận chó đánh mèo với hai người Diệp Anh Sương nên Ngũ trưởng lão vội vàng nói: “Dạy dỗ cái gì, sao phải dạy dỗ chúng nó”

Lão Tùng cau mày, lúc trước hôn mê bất tỉnh, không nghe thấy Ngũ trưởng lão đã nói gì nên không hiểu ý ông ta.

Vất vả đứng dậy, lão Tùng lảo đảo đi đến chỗ Tân Trạm, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lão Tùng nghiêm túc hành lẽ.

“Đạo hữu, cảm ơn cậu đã có ơn nhắc nhở”

“Lão Tùng đang cảm ơn anh ta?”

Tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều có chút sửng sốt và khó tin.

Tam trưởng lão và Ngũ trưởng lão cũng có chút mù mờ, nghi ngờ Lão Tùng bị thương đến hồ đồ rồi.

Chẳng phải Tân Trạm là người khiến lão Tùng bị thương sao? Sao lại cảm ơn anh ta, cho dù anh ta có nói đúng, trận pháp đúng là có vấn đề, nhưng cũng không cần cảm ơn anh ta chứ?

“Khách sáo quá rồi, tôi không làm gì cả” Tân Trạm lắc đầu nói.

“Đạo hữu khiêm tốn rồi, một câu kia của cậu đã là một ân tình cực lớn rồi” Lão Tùng vội xua tay rồi nói bằng giọng rất thành khẩn.

“Giờ nhìn lại, lão phu thật sự sai lầm rồi, bước thứ năm đó chính là ngõ cụt”

“Nếu không có đạo hữu nhắc nhở để tôi không bước lên bậc thứ năm ấy thì e rằng bây giờ tôi đã bị thương nặng rồi”

Trận pháp biến hóa khôn lường, nếu không phải người có hiểu biết sâu sắc về trận pháp thì sẽ không thể đoán trước được.

Hơn nữa, Tân Trạm đã chỉ ra rất rõ rằng đến bước thứ năm nhất định sẽ xảy ra chuyện, điều đó đồng nghĩa với việc anh đã nhìn thấu trận pháp.

Cứ nghĩ đến chuyện nếu Tân Trạm không nhắc nhở là trong lòng lão Tùng hoảng sợ mãi không thôi.

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


người ta tát vào mặt vậy.

Trước đó bọn họ còn vu khống cho Tân Trạm, cho rằng lão Tùng sẽ không bao giờ phạm sai lầm. Nhưng không ngờ đối phương mới là người đại tài còn mình chỉ là kẻ mù lòa mà thôi.

“Trình đạo hữu phải không, thực sự xin lỗi, tôi hiểu lầm rồi” Tam trưởng lão tuỳ cơ ứng phó, lập tức chắp tay tạ lỗi.

“Chỉ một mình tôi thôi à?” Tân Trạm hỏi.

Hai vị trưởng lão này có chút xấu hổ, ý của Tân Trạm là muốn bọn họ công khai xin lỗi đám người vãn bối Diệp Anh Sương.

“Anh Sương, do ta trước đây quá nóng nảy, cô cũng biết mục đích chúng ta đến đây rồi đấy, thế nên phải chịu rất nhiều áp lực” Ngũ trưởng lão ho khan một tiếng, miễn cưỡng xin lỗi.
 
Chương 2317


Chương 2317

Diệp Anh Sương thì không sao, nhưng Diệp Linh Chỉ lại hừ ng khiến người nhà họ Diệp vô cùng xấu hổ.

“Sau khi quay về, tôi sẽ ghi công cho hai chị em cô” Cuối cùng, Tam trưởng lão đưa ra kết luận  một Diệp Anh Sương và Diệp Linh Chi cũng liến nhìn Tân Trạm bằng ánh mắt đầy cảm kích.

“Lão Tùng, vậy làm sao để phá trận pháp này?” Tam trưởng lão vừa hỏi vừa đỡ Lão Tùng.

“Thứ lỗi cho sự kém cỏi của tôi, tôi không phá được trận pháp này” Lão Tùng lắc đầu cười khổ.

“Mặc dù tôi không bị thương nặng nhưng thần hồn đã bị hao tổn, không thể tiếp tục tìm hiểu trận pháp được nữa.

Nhưng Tam trưởng lão, các ông có cậu trai trẻ thần thông quảng đại này rồi thì cũng không cần đến tôi nữa đâu”

“Lão Tùng, biết là vậy nhưng nhìn ra được trận pháp và phá được trận pháp là hai việc hoàn toàn khác nhau” Tam trưởng lão có chút áy náy nói.

Mặc dù Tân Trạm có thể chỉ ra mấu chốt nhưng không có nghĩa là anh có thể phá vỡ trận pháp.

“Tam trưởng lão, vậy là ông không biết rồi, cổ tông của trận pháp Hộ Sơn có tổng cộng ba trận là trận giết chóc, trận phòng ngự và huyễn trận. Vị đạo hữu này có thể nhìn thấy những thứ này từ khoảng cách xa vài chục mét, đó là điều mà tôi không làm được”

“Ngay cả Lão Tùng cũng không làm được ư?” Mọi người nghe đến đây thì đều giật mình.

Tam trưởng lão ngẩng phắt đầu dậy nhìn về phía Tân Trạm, vẻ mặt cũng trở nên khách sáo hơn. Sự kiêu ngạo cùng với sự không kiên nhãn mà miễn cưỡng xin lỗi trước đây đã không còn nữa.

“Trình đạo hữu, cậu có thể giúp chúng tôi phá giải trận pháp của trận pháp Hộ Sơn này không? Yên tâm đi, nhà họ Diệp nhất định sẽ cảm tạ cậu đàng hoàng” Tam trưởng lão hỏi.

“Vẫn có chút khó khăn nhưng nếu cho tôi thời gian một nén hương thì mọi chuyện sẽ ổn” Tân Trạm thản nhiên nói.

Thời gian một nén hương, đúng là mạnh miệng nha.

Lúc này người nhà họ Diệp đều đã không nói nên lời.

Bọn họ đã mời hai vị trận pháp đại sư nổi tiếng nhất Bắc Vực, hao phí tận ba ngày ở đây.

Hai vị đại sư suýt nữa thì mất mạng mà còn chưa phá được nửa trận pháp. Thế mà cái tên nhãi cảnh thần phó phân Tân Trạm này chỉ cần thời gian một nén hương là có thể phá giải được, hơn nữa còn nói là chỉ có chút khó khăn.

Vậy nếu không khó, chẳng phải chỉ cần mấy giây là phá được rồi sao.

Khoé miệng Tam trưởng lão giật giật, thăng nhóc này cũng ngông cuồng quá rồi.

Ông ta luôn cảm thấy Tân Trạm không đáng tin cậy nhưng đã tới nước này thì cũng không còn cách nào khác.

“Vậy xin đạo hữu giúp đỡ, nhà họ Diệp chúng tôi sẽ không bạc đãi cậu.”

“Được, vậy tôi sẽ thể hiện một chút năng lực của mình, sau đó nói đến chuyện thù lao” Tân Trạm thấy Tam trưởng lão có vẻ không tin mình nên không nói nhảm nữa mà đi thẳng về phía trận pháp.

Vừa rồi đứng từ xa nhìn, anh cũng đã mở mắt thần quan sát trận pháp này.

Như lời lão Tùng nói, trận pháp Hộ Sơn cổ xưa có tổng cộng ba trận pháp kết nối với nhau, lồng vào nhau.

Trận pháp tinh xảo như vậy, Tân Trạm nghĩ thầm, cho dù nhìn ra cách bố trí trận pháp, không có mấy năm công phu thì cũng không thể hoàn thành.

Nhưng không cần những thứ này để phá vỡ trận pháp.

Chỉ cần tìm được điểm yếu của trận pháp, nhìn thấu chướng ngại của huyễn trận này, mô phỏng một đệ tử bình thường, cầm lệnh bài tiến vào môn phái là đủ để đánh lừa trận pháp này.

Quan sát lại lần nữa, xác nhận vị trí cụ thể.

Tân Trạm bước thẳng vào trận pháp.

Vù!! Trận pháp vang lên âm thanh nhè nhẹ, toàn bộ bức màn sáng chấn động mấy lần.

Sắc mặt của đám người nhà họ Diệp khẽ thay đổi, họ lùi lại một chút và nghĩ răng trận pháp sắp được kích hoạt.
 
Chương 2318


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2318

Nhưng Tân Trạm không phản ứng gì cả, anh bước từng bước ra ngoài, mặc kệ âm thanh của trận pháp, bước chân của anh vẫn vô cùng vững vàng.

Thất bại trước đó của Lão Tùng nằm ở huyễn trận.

Trận Pháp sư khám phá trận pháp cần tìm kiếm trận nhãn và trận điểm, tuy nhiên bày trận đại năng này có tính thiết lập huyễn trận ở những nơi này, khiến cho các trận điểm mà người nhìn trông thấy thật ra chỉ là ngụy trang.

Nhưng đối với Tân Trạm mà nói, đây hoàn toàn không phải là vấn đề.

Có thần mục rồi, một chút ngụy trang cũng đều bị xoá bỏ, Tân Trạm bước từng bước lên trận điểm một cách chính xác.

Người nhà họ Diệp kinh ngạc, Tân Trạm giống như đang đi sau hoa viên nhà mình, đại trận vây nhóm người này tận ba ngày đã bị Tân Trạm từng bước chinh phục.

Cuối cùng, Tân Trạm xuất hiện cách bên ngoài khoảng trăm mét.

Anh đã hoàn toàn đi qua trận pháp Hộ Sơn này.

Tam trưởng lão trợn mắt há hốc mồm. Những suy nghĩ trong đầu của đám người nhà họ Diệp vô cùng phức tạp.

Ánh mắt lão Tùng phát sáng. Ông ta liên tục lắc đầu tán thưởng.

Đúng là kỳ tích, Tân Trạm chỉ cần thời gian khoảng một nén nhang là đã giải quyết được rồi.

Đây là trận pháp thượng cổ, là trận pháp Hộ Sơn của tiên tông đấy!

Diệp Linh Chỉ rất hưng phấn. Anh Diệp Thành nói không sai, anh Tân thật lợi hại nha. Bây giờ sẽ không còn ai dám nghi ngờ mắt nhìn người của mình nữa.

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


đâu nên cũng lười bàn điều kiện với anh.

Bây giờ muốn bàn bạc lại, chắc chắn sẽ không dễ dàng.

Nhưng vẫn phải cố gắng hết sức để ép giá xuống mới được.

“Trình đạo hữu, chúng tôi đồng ý bỏ ra hai mươi phần trăm lợi nhuận thu được từ chuyến đi này để trả thù lao cho cậu, nhưng chúng tôi nhất định phải có được thứ này” Sau khi suy nghĩ kỹ, Tam trưởng lão mở miệng nói.

“Tôi muốn năm mươi phần trăm” Tân Trạm đòi hỏi.

“Trình đạo hữu, năm mươi phần trăm là quá nhiều rồi, tôi không đồng ý được” Mí mắt Tam trưởng lão giật giật.

Tên Tân Trạm này quá tham lam, vừa mở miệng mà đã đòi phân nửa rồi.

“Các người đều không vào được trận pháp này nhưng tôi có thể dẫn các người vào Cổ Tông. Ông cảm thấy năm mươi phần trăm rất nhiều sao?” Tân Trạm cau mày hỏi.

“Trình đạo hữu, cậu đừng hiểu lầm, không phải nhà họ Diệp chúng tôi không thể bỏ ra số tiền này. Chẳng qua vì chuyến đi này mà chúng tôi đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để mời hai vị trận pháp đại sư đến rồi. Năm mươi phần trăm thực sự quá nhiều” Tam trưởng lão giải thích.

Sau đó ông ta đảo mắt, cười nói: “Hơn nữa cậu còn là bạn của Diệp Thành, cũng chính là bạn của nhà họ Diệp chúng tôi.
 
Chương 2319


Chương 2319

Thế nên tôi hy vọng cậu có thể cho chúng tôi giữ lại một ít lợi nhuận. Diệp Thành chắc chắn cũng sẽ rất biết ơn cậu”

“Vậy thì bốn mươi phần trăm đi” Tân Trạm lắc đầu, anh cũng lùi một bước.

Đối phương nhắc đến Diệp Thành nên anh cũng không tiện ép giá nữa. Bớt đi mười phần trăm hoàn toàn là vì nể mặt Diệp Thành. Anh không muốn sau khi trở về, nhà họ Diệp sẽ làm khó anh ta.

“Ha ha, cảm ơn Trình đạo hữu rất nhiều” Tam trưởng lão mỉm cười đồng ý.

“Tiếp theo, nhờ cậu dẫn chúng tôi vào trong.”

Tân Trạm gật đầu, dặn dò đám người nhà họ Diệp đứng theo thứ tự. Sau đó nghe theo lời anh nói bước vào trận pháp.

Khi chưa vào trận pháp thì mọi chuyện vẫn ổn nhưng khi bước vào rồi, cảnh tượng trước mắt đều thay đổi.

Khung cảnh bên trong cực kỳ nguy hiểm. Khắp nơi đều là độc trùng, còn có lửa thiêu đốt cả bầu trời, có một số khe nứt hiện ra giữa không trung.

Hơn nữa, lúc này bọn họ không nhìn thấy bóng dáng của Tân Trạm mà chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh.

Người nhà họ Diệp rất may mắn nhận được sự chỉ dẫn của Tân Trạm mà bước từng bước. Đi theo sự chỉ dẫn của anh, có vài người đã thành công vượt qua trận pháp.

“Trình đạo hữu, cậu chắc chắn muốn tôi bước một bước về trước chứ?”

Sau khi bước vào trận pháp thì Tam trưởng lão nhìn thấy trước mặt có một khe nứt sắc bén giữa hư không đang chuyển động như thể sẽ nghiền nát cơ thể ông ta ngay lập tức. Tim của ông ta đập loạn nhịp, trong lòng có chút lo lắng.

“Đúng rồi, cứ đi thằng về phía trước, đừng quay đầu lại.”

Giọng nói của Tân Trạm vang lên.

Đôi mắt của Tam trưởng lão lấp lánh, rõ ràng hai con đường bên cạnh không có nguy hiểm. nhưng tại sao Tân Trạm cứ bắt mình phải bước về phía trước.

Lẽ nào đối phương ghi hận nên muốn mượn trận pháp này để giết mình?

Nhìn những người khác đã qua được trận pháp, vì không tiến vào trong ảo trận nên không nhìn được những nguy hiểm mà người khác gặp phải.

Tam trưởng lão càng nghĩ càng cảm thấy đúng là Tân Trạm muốn hãm hại mình thì trong lòng cảm thấy hơi hối hận.

Nhưng ông ta đang ở trong trận pháp, chỉ có thể tiến mà không lùi được.

Ông ta bước xuống, chân khẽ chếch qua trái một chút. Ít nhất thì nơi đó không có khe nứt trong không gian. Nhưng khi ông ta vừa đặt chân xuống thì đột nhiên có một cỗ linh viêm cực nóng phun ra từ nơi nhìn có vẻ an toàn kia.

Trong nháy máy, ngọn lửa này bùng nổ thành một biển lửa, muốn bao phủ khắp người Tam trưởng lão. Tam trưởng lão kinh hãi, đang muốn quay ra sau chạy trốn thì đột nhiên có một chiếc roi da ở bên ngoài trận pháp bay vào. Một tiếng “bốp” vang lên, đánh ông ta bay ra ngoài.

Một tiếng “bịch bịch” rơi trên mặt đất. Tam trưởng lão chóng mặt, cơ thể cảm thấy đau đớn.

Lúc này ông ta phát hiện mình đã rời khỏi vị trí trước đây.

“Chỉ duy nhất lần này, nếu như ông còn bước lung tung nữa, tôi sẽ mặc kệ ông” Giọng nói lạnh lùng của Tân Trạm khiến Tam trưởng lão rùng mình.

Sau đó dù Tân Trạm nói gì thì Tam trưởng lão cũng không dám suy nghĩ lung tung nữa.

Sau khi ra khỏi trận pháp, Tam trưởng lão thấy mấy người nhà họ Diệp đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng khác thường thì không khỏi sinh lòng tức giận.

Chắc chắn cảnh tượng mất mặt vừa nãy của ông ta đều bị đám người này nhìn thấy.

Cuối cùng, lão Tùng và lão Vân dù đang bị thương cũng đã thành công đi qua trận pháp.

“Trình đạo hữu, lão già cổ hủ này bội phục cậu”

Lão Tùng và lão Vân đều là những lão già tóc đã bạc phơ.
 
Chương 2320


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2320

Nhờ Tân Trạm mới vượt qua được trận pháp nên họ thành tâm thành ý chắp tay bội phục anh.

Ông ta dành cả đời để nghiên cứu trận pháp nhưng không ngờ đã ba ngày trôi qua mà bản thân vẫn không không mở được trận pháp này. Mà chàng trai trẻ này chỉ cần thời gian khoảng một nén nhang là đã có thể đi qua được trận pháp này rồi.

“Trình đạo hữu, thực ra tôi vẫn rất tò mò. Tại sao tôi có thể nhìn rõ ảo trận nhưng khi đặt chân xuống thì lại đi nhầm?” Lão Tùng vẫn luôn canh cánh trong lòng về sự thất bại của bản thân.

“Đúng là ông không hề đi sai. Chỗ đặc biệt của trận pháp này chính là nó sẽ luân chuyển. Tại thời điểm đó, cho dù ông có nhìn xuyên được trận pháp nhưng khi ông đặt chân xuống, ảo trận lại thay đổi. Cho nên những phán đoán trước đây sẽ không còn tác dụng nữa” Tân Trạm nói sự thật.

“Nói cách khác, mỗi một bước của đạo hữu đều phải tìm hiểu lại từ đầu”

Nghe vậy, lão Tùng và lão Vân thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ càng khâm phục Tân Trạm hơn.

Tam trưởng lão bên cạnh chú ý đến bọn họ, trong lòng có chút phức tạp.

Tân Trạm có khả năng phá giải trận pháp nhưng chỉ trong vòng một nén nhang mà đối phương lại lấy đi bốn mươi phần trăm lợi nhuận của Cổ Tông. Điều này thực sự khiến ông ta đau lòng.

Sau đó đoàn người đi lên núi.

Cổ Tông là nơi ở của nhà họ Tiên. Ngọn núi này vốn không có gì nguy hiểm. Nhưng qua một thời gian dài, một số dã thú bình thường dần dần hấp thụ linh khí, sau đó biến thành một cỗ máy giết người có thực lực không tầm thường. Bên cạnh đó, trải qua quá trình sinh sản thì đã có một số lượng lớn dã thú được sinh ra.

Đám người nhà họ Diệp đều đứng lên phòng bị, sau đó giết từng đợt mãnh thú xông đến tấn công bọn họ.

Sau khi vật lộn nửa giờ, mọi người cuối cùng cũng tới được cửa động.

Lão Tùng bị thương không nặng lắm nên cũng đã khôi phục khá nhiều.

Những trận pháp sau này, lão Tùng chủ động xin đi đánh địch.

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


Tân Trạm bốn mươi phần trăm lợi nhuận từ chuyến đi này như thế.

Chàng trai trẻ này chỉ phá một trận Hộ Sơn, lại chỉ có tu vi cảnh giới phân thần, ở đây còn có mười mấy vị tu sĩ của nhà họ Diệp, cậu ta là cái gì mà dám lấy đi nhiều lợi nhuận của họ như vậy?

Khi Tam trưởng lão còn đang rối rắm trong lòng thì một tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc thì mọi người cũng đến bên ngoài sườn núi Cổ Tông.

Sau khi phá bỏ một trận pháp đơn giản, toàn bộ Cổ Tông hiện ra trước mắt khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng chấn động.

Đây là một sườn dốc cực lớn, tại đây có đủ các loại kiến trúc tiên cung, nối tiếp nhau san sát một cách ngay ngắn có trật tự. Các tòa kiến trúc hội tụ với nhau, linh khí vờn quanh, khí thế khoáng đạt.

Trên bầu trời, có mây bảy sắc trôi nổi, trong không trung tràn ngập từng luồng từng luồng linh khí.

Mặc dù nơi này đã tĩnh mịch ngàn vạn năm, vắng vẻ không người, nhưng trong Tiên tông vẫn tản ra khí thế Tiên gia nên có.

Mọi người đứng trước Cổ Tông, cảm thấy bản thân như sắp tiến vào vùng thánh địa.
 
Chương 2323


Chương 2323

“Diệp Anh Sương, chuyện này liên quan đến lợi ích của nhà họ Diệp, không đến lượt cô xen mồm vào” Sắc mặt Tam trưởng lão trở nên âm trầm rồi quát lớn: “Hơn nữa Trình đạo hữu cũng đã đồng ý rồi, có liên quan gì đến cô nữa đâu?”

“Đó là do anh ấy nể mặt Diệp Thành nên mới không muốn trở mặt với các người, chứ không có nghĩa việc các người làm là đúng đâu.”

Diệp Anh Sương thất vọng lắc đầu. Tân Trạm giết ba vị tu sĩ cảnh giới hợp thể chỉ trong nháy mắt, mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng Diệp Linh Chi kể lại rất tỉ mỉ, hơn nữa ở xung quanh đó còn có xác của ba người kia.

Mặc dù tu vi của Tân Trạm có vẻ không cao, nhưng chắc chắn thực lực thực tế của anh không hề thấp.

Chỉ cần suy đoán qua loa thôi thì cũng có thể biết rằng Tân Trạm đồng ý là vì Diệp Thành.

“Diệp Anh Sương, cô to gan rồi đấy! Cô dám nghỉ ngờ trưởng lão?” Ngũ trưởng lão phẫn nộ quát.

“Chuyện sau này, cô không cần phải tham gia nữa. Trong số những tòa tiên điện này, cô cũng tìm một tòa để thăm dò đi”

Tam trưởng lão cũng cau mày, trước kia ông ta khá xem trọng Diệp Anh Sương nhưng bây giờ nhìn lại thì mới thấy đúng là cổ hủ.

Trong mắt ông ta, Tân Trạm chỉ là một tu sĩ cảnh giới hợp thể, đã mất đi giá trị của trận pháp đại sư. Thế nên cho anh bảo vật trong hai tòa tiên điện đã là ơn huệ với anh lắm rồi.

Diệp Anh Sương nghe thế thì sắc mặt trắng bệch ra.

Ở Tiên Tông có mấy chục tòa tiên điện, ý của Tam trưởng lão cũng có nghĩa là ở các tòa tiên điện khác không có phần của cô ấy. Những người còn lại trong gia tộc thấy vậy thì cười trên sự đau khổ của người khác, Diệp Anh Sương ít hơn một phần thì tất nhiên là họ cũng sẽ nhiều thêm một phần.

“Chúng ta đi” Không tiếp tục để ý hai người, Tam trưởng lão dẫn theo những người khác cất bước rời đi.

“Trình đạo hữu, xin lỗi anh, tôi không nghĩ rằng đám người Tam trưởng lão lại coi trọng chút lợi ích này như vậy” Diệp Anh Sương cười khổ.

Bản thân bị phạt cũng không cảm thấy có việc gì, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đây đã là lần thứ hai nhà họ Diệp xin lỗi Tân Trạm rồi. Đối với đám người Tam trưởng lão, Diệp Anh Sương cũng vô cùng thất vọng.

“Không có gì đâu huống hồ không đi theo bọn họ, đối với hai người chưa chắc đã là chuyện không hay” Tân Trạm nói như có ẩn ý.

Hơn nữa chuyện này cũng không thể trách Diệp Anh Sương, vả lại đối phương cũng vì mình mà bị phạt.

Diệp Anh Sương ngây người, nhìn đám người Tam trưởng lão càng ngày càng xa, trong lòng xẹt qua một dự cảm không lành.

Tân Trạm chỉ chỉ về hướng một tòa tiên điện: “Đi tới tòa đó đi, bên trong chắc là có cơ duyên thích hợp với cô.”

“Cảm ơn Trình đạo hữu” Đôi mắt Diệp Anh Sương sáng ngời, cô biết Tân Trạm có điểm thần kỳ nên cũng không hoài nghỉ gì cả.

Mấy người tách ra, Tân Trạm bay thẳng về phía hai tòa tiên điện mà mình đã chọn.

Sau khi mở mắt thần, anh có thể nhìn thấy trận pháp, trận điểm và trận nhãn đồng thời cũng phán đoán được một số đầu mối của trận pháp.

Loại hình của trận pháp, bao gồm cường độ của trận pháp, tất nhiên cũng sẽ quyết định tác dụng và khả năng cất giấu bảo vật của tòa tiên điện này.

Lúc bay qua, Tân Trạm còn thấy có rất nhiều tu sĩ Diệp gia đang đứng ở bên trên. Rõ ràng là đám người này không đi theo đám Tam trưởng lão vào chính điện mà ở lại đây canh gác.

Còn canh gác ai, tất nhiên không cần nói cũng biết.

Nở một nụ cười trào phúng, Tân Trạm cũng không để ý đám người này thêm nữa.

Anh mở mắt thần ra một lần nữa, nhẹ nhàng đi qua trận pháp, tiến vào trong tòa tiên điện thứ nhất.

Sau khi đi vào, bên trong là một nơi linh khí mờ mịt, trên mặt đất mọc các loại kỳ hoa dị thảo, trăm hoa đua nở, cực kỳ tươi tốt.
 
Chương 2321


Chương 2321

Mà bắt mắt nhất trong đó chính là đỉnh núi cao nhất, được xây dựng thành chính điện tràn đầy khí thế.

“Quả nhiên giống như người xưa nói, thật sự có tiên điện Cổ Tông” Lúc này một tu sĩ nhà họ Diệp không nhịn được mở miệng nói.

“Lão Tùng, lão Vân, hai người ở lại đây nghỉ ngơi, chúng ta đến tiên điện tìm kiếm báu vật” Tam trưởng lão nhìn về phía hai vị trưởng lão rồi nói.

“Mấy vị xin cứ tự nhiên” Hai người họ đều nở nụ cười.

Bọn họ đều là trợ thủ mà nhà họ Diệp phải tiêu tốn rất nhiều tiền bạc mới có thể mời đến, không cần biết nhà họ Diệp có tìm được gì trong tiên cung này hay không, hoặc là trong đó có gì thì hai người họ cũng sẽ không can thiệp đòi chia quyền lợi.

Thế nên bây giờ đã đến nơi, nếu như sau đó không cần phá trận nữa thì bọn họ cũng không muốn dính líu quá nhiều.

“Diệp Anh Sương, cô với Thu Vũ tìm cho hai vị đại sư một nơi nghỉ ngơi thích hợp” Tam trưởng lão mở lời, để cho hai chị em Diệp Anh Sương đi giúp đỡ.

“Trình đạo hữu”

Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Tam trưởng lão lại nhìn sang Ngũ trưởng lão, sau khi nhận được cái gật đầu ra hiệu của đối phương thì ông ta xoay chuyển tròng mắt, nhìn về phía Tân Trạm rồi cười mà nói: “Khí thế của Cổ Tông đúng là không tầm thường, Trình đạo hữu, không biết cậu có hứng thú với tòa tiên điện nào?”

“Tam trưởng lão có chuyện gì thì nói thẳng đi” Tân Trạm nhíu mày, nói bằng giọng lạnh nhạt.

“Toàn bộ cung điện đều có 40% của tôi, tôi có hứng thú với tòa nào, không phải đều không có gì khác biệt sao?”

“Hay ý là các người muốn chia bốn mươi phần trăm chủ điện cho tôi luôn hả?” Tân Trạm cười lùng rồi nói.

Từ khi đối phương phái Diệp Anh Sương đi, anh đã cảm thấy có gì không đúng rồi. Xem ra cái tên Tam trưởng lão này muốn đổi ý rồi.

“Ha ha, ý của tôi là, tất nhiên chủ điện Tiên Tông này là mục tiêu chúng tôi muốn tìm” Tam trưởng lão cười nói.

“Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn thấy bốn mươi phần trăm cũng có chút phiền phức nhỉ?” Tam trưởng lão sờ sờ bộ râu, nhìn Tân Trạm.

“Dù sao có vài bảo vật cũng không dễ phân chia, vì thế nên tôi có một ý kiến mới như thế này, mỗi cung điện ở đây đều giấu bảo vật, vì thế chúng ta cứ phân chia lợi ích dựa trên từng tòa cung điện đi.”

“Trong số toàn bộ cung điện ở nơi đây, tôi dự định sẽ để cho Trình đạo hữu chọn trước hai tòa, báo đáp lại sự giúp đỡ trước đây của Trình đạo hữu. Cậu thấy thế nào?” Tam trưởng lão vô cùng hào phóng nói.

“Nơi này có vô số tiên điện, vậy mà ông lại để tôi chọn trước hai tòa?” Trong lòng Tân Trạm trào dâng sự châm chọc.

Dọc đường đi, anh cũng cảm nhận được ánh mắt bất thường của vị Tam trường lão này.

Giờ thì có lẽ lão già này không chịu ngồi yên nữa mà muốn xóa bỏ điều kiện mà ban đầu hai bên đã đặt ra.

Mặc dù Tam trưởng lão nói chuyện nghe có vẻ rất khách sáo, cho anh quyền chọn lựa nhưng miệng lại không hề nhắc tới việc lúc trước đồng ý cho anh bốn mươi phần trăm lợi ích.

Ý ông ta là muốn dùng hai tòa cung điện này để đổi lấy bốn mươi phần trăm lợi ích kia, chuyện này nghe thôi cũng đã thấy có bệnh rồi.

“Trình đạo hữu là một tu sĩ cảnh giới Phân Thần, năm trong tay nhiều vật cũng chỉ là tai họa, suy cho cùng thì cây to đón gió lớn, người có tài thường hay bị ghen ghét.” Dáng cười híp mắt của Tam trưởng lão trông như thể ông ta không phật lòng chút nào cả.

“Nếu như Trình đạo hữu gặp may, chọn được hai tòa cung điện tốt thì cũng có thể thu được không ít bảo vật. Đợi đến khi rời đi, có người của nhà họ Diệp chúng tôi bảo vệ, vậy là cậu có thể đưa những bảo vật đó đi một cách bình an, cũng không lo chuyện bị lộ tin tức gì. Nghe ổn đấy chứ?”

Tân Trạm híp mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng.
 
Chương 2322


Chương 2322

Nói tới đây thì ý của Tam trưởng lão đã rất rõ ràng rồi. Ông †a đang cảnh cáo anh, hay có thể nói là uy hiếp. Nếu như anh lại yêu cầu được chia bốn mươi phần trăm lợi ích thì người nhà họ Diệp sẽ ra tay với anh.

Trong lòng Tân Trạm bắt đầu xem thường, nếu người khác lật lọng với Tân Trạm thì sợ rằng lúc này anh đã trở mặt rồi.

Tam trưởng lão căn bản không biết, chỉ cần anh thả Phệ Thiên Trùng ra thì đám người này sẽ chết hơn phân nửa chỉ trong chớp mắt.

Nhưng Tân Trạm không thể làm như vậy vì dù nói như thế nào đi chăng nữa thì Diệp Thành cũng là người anh em vào sinh ra tử với anh, chị em Diệp Anh Sương cũng đối xử với anh rất tử tế.

Mấy kẻ này làm người không ra gì nhưng dù gì cũng là người nhà họ Diệp, nếu như giết chết toàn bộ thì ngày tháng sau này Diệp Thành sẽ rất khó xử.

Tạm thời anh sẽ không giết đám người này nhưng không có nghĩa là sẽ không dạy dỗ một trận.

Tân Trạm lặng lẽ mở mắt thần ra, quét một lượt về hướng đại điện, trong lòng Tân Trạm đã có những suy nghĩ nhất định.

“Được, tôi muốn hai toà tiên điện” Sau đó anh chỉ chỉ hai tòa tiên điện phía trước.

Tam trưởng lão khẽ mỉm cười, quả nhiên sau một phen đe dọa dụ dỗ của mình, Tân Trạm thực sự chịu thua. Cho cậu bốn mươi phần trăm lợi ích á? Cậu xứng sao?

Có điều ông ta cũng không muốn động thủ, dù sao phía xa còn có hai người là lão Vân và lão Tùng nhìn. Nhưng dứt khoát đừng nghĩ đến chuyện có được bốn mươi phần trăm lợi ích từ chuyến đi này.

“Mà Tam trưởng lão này, tôi muốn xác định một chuyện”

Trước khi Tân Trạm cất bước rời đi thì chăm chú nhìn về phía đối phương.

“Hai tòa tiên điện này là phần thưởng lúc trước tôi phá trận tại cửa núi đúng không?”

“Đương nhiên” Tam trưởng lão gật đầu nói.

“Nói cách khác, nếu lát sau các người lại muốn phá trận thì tôi cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ”

Nghe Tân Trạm nói thế thì Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão và một số người nhà họ Diệp đều hơi biến sắc.

Mặc dù thấy Tân Trạm đạt được lợi ích thì họ không thoải mái lắm nhưng cũng không ai có thể phủ nhận thực lực của Tân Trạm ở phương diện phá trận.

Tam trưởng lão cũng đảo mắt rồi suy ngẫm một hồi.

Từ sau khi loại bỏ trận pháp Hộ Sơn, dọc đường họ đi, lão Tùng đều có thể phá giải tất cả các trận pháp gặp phải.

Mà lão Tùng cầm tiền làm việc, nếu như thật sự gặp phải vấn đề thì chắc chắn tìm lão Tùng sẽ có lợi hơn nhiều.

Chỉ cần về sau không tồn tại loại trận pháp như trận Hộ Sơn kia thì họ cũng chẳng cần dùng đến Tân Trạm.

“Ha ha, Trình đạo hữu yên tâm, cậu an tâm đi tìm cơ duyên đi, nhưng việc khác không cần nhọc lòng nữa” Sau khi hạ quyết tâm, Tam trưởng lão tự tin đáp lại.

“Vậy ông phải nhớ kỹ mình vừa nói” Tân Trạm cười nhạt, cũng không nhiều lời với ông ta nữa mà quay người rời đi.

“Tam trưởng lão, sao ông lại có thể lật lọng như thế hả?”

Đúng lúc đó, không biết hai chị em Diệp Anh Sương đã trở về từ lúc nào, hai người đều nổi giận đùng đùng.

Diệp Anh Sương càng không nhịn được: “Trước đó Trình đạo hữu yêu cầu một nửa lợi ích, sau đó vì nể mặt nhà họ Diệp nên mới hạ xuống bốn mươi phần trăm. Rõ ràng lúc đó ông đã đáp ứng rồi, bây giờ đến được tiên tông, ông lại chỉ chia cho anh ấy bảo vật có trong hai tòa cung điện, ông làm như vậy có thích hợp không?”
 
Chương 2324


Chương 2324

“Quả nhiên trong trận pháp này có Dẫn Linh trận, chứng minh bên trong phải có vật sinh trưởng linh khí”

Tân Trạm khẽ cười, dường như bản thân lại phát hiện ra một công dụng khác của mắt thần.

“Chà chà, nhiều tiên thảo như vậy, lần thu hoạch này có thể so với tiên tàng báu vật lần trước rồi” Phù Ma cũng hưng phấn nói “Cái này so với tiên tàng kia tốt hơn nhiều”

Tân Trạm đi tới, bắt đầu thu thập các loại tiên thảo.

Một đường chém giết lúc trước, tiên đan độc đan của anh đều đã dùng gần hết rồi. Mặc dù sau đó đã đi tìm tiên tàng nhưng thảo dược trong tiên tàng dù chất lượng rất cao nhưng số lượng lại không nhiều.

Mà bất luận là luyện chế loại đan dược nào thì đều cần pha trộn nhiều loại tiên thảo với nhau.

Nhưng ở Tiên Tông này, dĩ nhiên là loại tiên thảo nào cũng có.

Chỉ có điều sau khi thu thập hết đám tiên thảo ở đây, Tân Trạm mới phát hiện số lượng tiên thảo ít hơn tưởng tượng của mình rất nhiều Theo lý mà nói một Tiên Tông ít nhất cũng có mấy ngàn đệ tử môn đồ, rõ ràng vườn tiên thảo này quá nhỏ.

Ôm theo nghỉ hoặc, Tân Trạm rời khỏi nơi này, lại tới tòa tiên điện thứ hai mình chọn.

Anh cũng dùng cách cũ để tiến vào.

Tòa tiên điện lần này là nơi ngự thú của Tiên Tông.

Có điều so với vườn tiên thảo xum xuê tươi tốt lúc nấy, vườn ngự thú này có vẻ quạnh hiu hơn nhiều.

Tiên thảo có thể sinh trưởng hàng ngàn năm luân phiên bất diệt, nhưng linh thú lại không ngăn được sự tập kích của năm tháng. Đặc biệt là linh thú có khả năng sinh sôi kém.

Tân Trạm tiến vào trong, tất cả linh thú đã hóa thành những bộ xương khô, có một số xương cốt còn bị mục rữa, vừa động vào thì hóa thành tro bụi.

Chỉ là trong số đó, Tân Trạm vẫn tìm được không ít xương thú, càng bất ngờ là, phía trong cùng của tiên điện, Tân Trạm còn tìm thấy một bộ thẻ ngọc có liên quan đến việc thuần thú, cùng với một tiên bình đựng máu thú nữa.

Không biết tiên bình này được làm từ gì mà máu linh thú đựng bên trong vẫn còn rất mới.

Hơn nữa chiếc bình này còn giống hệt túi trữ vật, chỉ to bằng lòng bàn tay nhưng diện tích bên trong lại rộng lớn như một hồ nước.

“Qua lần này thì một khoảng thời gian trước mắt, máu thượng cổ của Phệ Thiên Trùng không thiếu nữa rồi”

Thử một chút, quả nhiên Phệ Thiên Trùng cảm thấy rất hứng thú với loại máu này, Tân Trạm cũng rất vui vẻ.

Lần này đến Cổ Tông, tuy rằng đám người nhà họ Diệp khiến anh hơi nghẹn lời nhưng tổng thể xem như vẫn kiếm được lợi.

Ba con Phệ Thiên trùng cấp bậc tinh anh này của cũng phải hứng chịu rất nhiều tổn hại rồi. Mặc dù mấy ngày này anh sử dụng linh tệ để không làm gián đoạn việc nuôi dưỡng nhưng trước đó ở dưới Liệt Cốc, Phệ Thiên trùng đã bị tổn thất nặng nề, đến bây giờ cũng chỉ còn gần hai mươi nghìn con.

Mà điều quan trọng nhất là máu của Thánh Hổ Huyền Lôi sắp dùng hết rồi.

Một khi đã trải nghiệm qua thì sẽ muốn thử thêm lần nữa, có lượng máu lớn này rồi thì tất nhiên là Tân Trạm cũng không có hứng thú lấy từng chút từng chút máu trên người mình nữa.

Có điều bây giờ có tiên bình này rồi, anh có thể chống cự được thêm một khoảng thời gian nữa.

Còn nếu mua, Tân Trạm cũng đã nghe ngóng qua ở Tụ Bảo các. Máu của linh thú thượng cổ được bán với cái giá trên trời.

Chỉ là sau khi đi một vòng trong tòa tiên điện này, có một chuyện khiến Tân Trạm càng chắc chắn hơn.
 
Chương 2325


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2325

Cái gọi là Tiên Tông chắc chắn không phải một chính tông của một tông môn thượng cổ nào đó, có lẽ đây là một biệt viện hoặc có bí mật gì đó mà nhà họ Diệp cố tình che giấu.

Dù sao một tông môn đã có cả nơi ngự thú thì trong tiên điện cũng không thể chỉ có một không gian rộng lớn như thế được. Nếu như gặp phải linh thú có hình dáng khổng lồ, chắc.chắn không thể nuôi dưỡng được mấy con.

Mà trong lúc Tân Trạm thăm dò tiên điện, cuối cùng thì đám người nhà họ Diệp cũng tới trước chính điện.

Chính điện là nơi linh khí nông đậm nhất, không biết tự nhiên có một đám mãnh thú xông vào từ lúc nào, bọn họ cũng phải phí không ít sức lực mới dọn dẹp sạch sẽ được.

Tam trưởng lão đánh ra một đạo linh khí, cửa điện dày nặng theo đó mở ra.

Thứ lộ ra bên ngoài là một pho tượng tiên được điêu khắc bằng ngọ. Nhìn thấy vật này, ánh mắt của đám người nhà họ Diệp đều bắt đầu hừng hực lửa.

Vượt qua một chặng đường, cuối cùng cũng lấy được vật muốn tìm.

“Anh ba, không biết trong tòa chính điện này, có ẩn giấu cạm bẫy không nhỉ?” Ngũ trưởng lão mở lời.

“Hai người các cậu tiến vào xem xét tình hình đi” Tam trưởng lão gật đầu rồi vươn tay chỉ, sắp xếp cho hai người trong gia tộc tiến vào đó.

Nhìn hai người phòng bị rồi tiến vào sâu trong đại điện một cách bình an thì Tam trưởng lão cười thật to.

“Lão phu thực sự đã đoán đúng, bên trong tòa tiên điện này không có trận pháp lớn, thế mà tên họ Trình kia còn muốn giở trò bịp bợm. Cho cậu ta hai tòa tiên điện, tổ tiên cậu ta đã phải rối rít cảm ơn rồi.

“Chúng ta đi thôi.”

Tam trưởng lão bước vào trong, mọi người cũng đi theo vào.

Nhưng sau khi tất cả mọi người đều đặt chân vào bên trong thì đột nhiên có một tiếng rên khe khẽ vang lên khắp đại điện.

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


Có tu sĩ cố gắng bay ra khỏi đại điện nhưng ánh sáng của văn trận giống như một bức tường, nổi lên một cách đột ngột.

Tu sĩ đụng vào mặt trên của văn trận, bị bắn ngược lại và bị thương.

“Một loại văn trận nào đó đã bị kích hoạt rồi, thông báo cho người bên ngoài, mau đi gọi lão Tùng vào đây!” Nhìn thấy tình hình như vậy, Ngũ trưởng lão hét to lên.

Khi Tân Trạm đang tìm kiếm trong Tiên Điện thì thấy vài bóng người đang vội vã bay về phía khu vực anh đang đứng.

Đợi khi Tân Trạm thu dọn đồ đạc bước ra ngoài, một người trong nhà họ Diệp nhìn thấy anh thì bay xuống ngay lập tức.

“Trình đạo hữu, Tam trưởng lão ở bên đó gặp phải chuyện lớn, xin anh qua giúp đỡ” Tu sĩ nhà họ Diệp nói lắp bắp bằng giọng kinh hãi, mồ hôi đầm đìa, cũng không biết đã đợi ở đây bao lâu, lúc này trông thấy anh thì vội vàng lên tiếng, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.

Tự tát vào mặt đến nhanh như vậy sao?

Tân Trạm có chút ngạc nhiên, sau đó lạnh lùng cười một tiếng.
 
Chương 2327


Chương 2327

Mà những con Yêu Lang màu bạc hung bạo dần dần xuất hiện từ mọi hướng, số lượng đạt tới trăm con. Chúng có vóc dáng cao lớn, móng vuốt sắc bén thò ra, nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng gào thét dữ dội, dần dần tiến lại gần Tân Trạm.

Trong mắt anh lóe lên sự kinh ngạc, lúc đầu anh muốn lấy kiếm Thanh Đồng ra nhưng lại lập tức phát hiện, lúc này linh khí trong thân thể của bản thân đã hoàn toàn bị phong ấn, không thể sử dụng dù chỉ một chút.

“Xứng đáng là Huyễn trận của Tiên Tông Thượng Gổ, lại có thể mê hoặc tu sĩ đến mức độ này” Tân Trạm âm thâm ngưỡng mộ.

Bây giờ dưới dưới sự ảnh hưởng của Huyễn trận thì anh chỉ giống như một người bình thường. Mà một con người bình thường không có vũ khí có thể đối phó với hàng trăm con Yêu Lang sao?

Đương nhiên là một người bình thường thì sẽ không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào rồi, chẳng trách đám tu sĩ nhà họ Diệp đều bị mắc kẹt ở trong đó.

Nhưng dù sao thì Huyễn trận cũng chỉ là Huyễn trận mà thôi. Sau khi Tân Trạm mở mắt thần ra, cảnh tượng trước mắt đã trở về với dáng vẻ bình thường vốn có.

Một con Yêu Lang tru lên, đột nhiên nhảy lên rồi lao tới cắn về phía cổ của Tân Trạm một cách hung hăng.

Trong Huyễn trận, đám người nhà họ Diệp đều kinh hô thành tiếng.

Nhưng mà Tần Trạm lại không gấp gáp, anh đợi khi Yêu Lang lao tới thì duỗi một ngón tay ra đụng nhẹ nhàng vào chỗ nào đó trên người của Yêu Lang.

Âm!

Giống như xuyên thủng một quả bong bóng, khi Tân Trạm đụng nhẹ vào con Yêu Lang này thì đột nhiên nó phát nổ và biến thành một đám sương mù chỉ trong nháy mắt.

Đàn Yêu Lang tru lên rồi lao về phía Tân Trạm.

Và Tân Trạm lại duỗi ngón tay đụng vào chúng nó, mỗi một cái đều đụng trúng vào thân thể Yêu Lang, Yêu Lang nào bị Tân Trạm đụng vào thì đều bị nổ tung ngay lập tức.

Chẳng mấy chốc, khu vực xung quanh Tân Thành đã tràn ngập sương mù, mấy trăm con Yêu Lang này đều sắp bị anh giết chết hết.

Đám người nhà họ Diệp cũng vô cùng kinh ngạc. Bọn họ có mười mấy người cũng chỉ giải quyết được một vài con trong số những con Yêu Lang này, ngược lại còn bị chúng đả thương.

Mà Tân Trạm chỉ chạm nhẹ một cái bằng vẻ hờ hững mà hàng trăm con Yêu Lang đều bị tiêu diệt hết chỉ trong vòng mười mấy giây.

“Quá tốt rồi, Trình đạo hữu, mau giúp chúng tôi giải quyết đám Yêu Lang ở đây đi” Tam trưởng lão thấy thế thì kêu lên bằng vẻ kích động.

Tân Trạm liếc nhìn ông ta.

Dù anh đã giải quyết được đàn Yêu Lang ở bên cạnh nhưng đám người nhà họ Diệp vẫn không thoát khỏi khó khăn, bên cạnh họ vẫn còn mấy chục con Yêu Lang đang bao vây.

Nhưng Tân Trạm nghe thấy vậy thì cũng không nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm ông ta giống như đang suy nghĩ gì đó.

“Tam trưởng lão, lần này ông định cho tôi chọn mấy cái Tiên Điện?”

Tam trưởng lão bị câu này làm cho đỏ mặt tía tai, cảm thấy vô cùng nhục nhã và hổ thẹn.

“À thì, Trình đạo hữu này, lúc trước lão phu phạm phải sai lầm lớn, trong thời gian ngắn bị bảo vật làm cho mù mắt, tôi ở đây nhận lỗi với cậu. Chỉ cần cậu có thể giúp chúng tôi lấy được bảo vật trong chính điện này thì những bảo vật khác, chúng tôi đều không cần nữa”

Lần này, Tam trưởng lão quyết định đưa toàn bộ bảo vật trong Tiên Điện cho anh một cách dứt khoát.

“Nhưng nếu như các người bị mắc kẹt ở đây thì không phải những đồ vật khác trong Tiên Điện đều thuộc về tôi sao?” Tân Trạm hỏi vặn lại.

“Chuyện này…” Tam trưởng lão nghe vậy thì ngẩn cả người.

Ông ta chưa từng nghĩ tới điều này nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì lời Tân Trạm nói quả thật rất đúng.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom