Dịch Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2289


Chương 2289

Trong lúc nhất thời, Tân Thiên và Ngô Bình Nhi đều kinh ngạc khi phát hiện trên người hai người có rất nhiều độc trùng nhỏ bám xung quanh.

Nếu không phải có linh khí của Tân Trạm, những con côn trùng này khó có thể nhìn bằng mắt thường, bọn họ căn bản sẽ không phát hiện ra.

“Đây là?” Tân Thiên kinh ngạc hỏi.

Anh ta và Ngô Bình Nhi không biết thứ vật nhỏ này đã bám trên người bọn họ từ lúc nào, một chút cảm nhận cũng đều không có.

“Thứ này gọi là truy hồn trùng, không có khả năng công kích, khả năng ẩn dấu thuộc hạng nhất, chúng nó có tác dụng trong việc theo dõi mục tiêu, hơn nữa còn truyền lại vị trí của đối phương cho người theo dõi” Tân Trạm giải thích.

Cùng học tập với Mộ Dung Di trong nửa tháng đúng là không uổng phí, khi anh giúp Mộ Dung Di thoát vây một cách an toàn, ông ta đã nói hết những gì ông ta biết cho Tân Trạm.

Trong đó có cả truy hồn trùng.

“Đây là thứ do Long Thần phóng ra?” Tân Thiên lập tức phản ứng lại, sắc mặt trâm xuống.

“Có lẽ là anh ta, trước khi anh ta rời đi đã thu tay vào trong tay áo, có lẽ là lấy thứ này” Tân Trạm gật đầu nói.

“Vậy phải xử lý như thế nào, giết hết thứ này sao?” Ngô Bình Nhi nhíu mày nói.

“Không được, thứ này rất đặc biệt, cả người không mang theo hơi thở, bình thường những tu sĩ rất khó phát hiện, cho dù Khương Thời Miễn cũng khó có thể nhận ra”

Tân Trạm lập tức lắc đầu nói: “Nếu như chúng ta giết chết nó, đương nhiên có thể khiến Long Thần không truy đuổi được hành tung, nhưng càng khiến cho Long Thần nghi ngờ về thân phận của chúng ta”

Khương Thời Miễn am hiểu về chiến đấu, nếu Long Thần vừa mới dùng truy hồn trùng để theo dõi lại bị chúng ta giết, anh ta không nghỉ ngờ mới là lạ.

“Tôi đã tìm ra cách đối phó với chuyện này”

Tân Trạm dùng tay cầm những con truy hồn trùng ra, sau đó ra lệnh cho bọn họ đem những con truy hồn trùng vào thuốc bột khiến nó hôn mê rồi nuốt vào trong bụng chứ không cần thiết phải giết chết.

Sau đó thả truy hồn trùng ra, chúng sẽ bay múa loạn lên.

“Chiêu này của em quả thực rất tốt, Long Thần vất những con truy hồn trùng này lên người chúng ta, khẳng định đã biết chúng ta cất giấu nhiều bí mật, muốn đi theo chúng ta để tìm bảo vật”

“Nhưng nếu cứ như vậy, cho dù anh ta có triệu tập truy hồn trùng về để lấy tin tức, cũng sẽ đều phát hiện chúng ta di chuyển loạn lên.” Tân Thiên phản ứng lại, cười nói.

Sau khi xử lý xong đám truy hồn trùng, ba người lại tìm được nơi cất giấu tiên vật.

Tuy nhiên chỗ ba người tìm thấy chỉ là tiên vật nhỏ, bọn họ cho rằng vì thời gian trôi qua đã lâu nên bảo vật đã mất đi linh khí.

Tân Trạm tìm được ba tiên tàng này, một ngày sắp trôi qua.

Không phải tốc độ của tiên thuyền chậm, hoặc là bốn phía không có tiên tàng.

Nhưng càng ngày càng có nhiều tu sĩ tiến vào chiến trường tiên ma, rất nhiều anh sáng rực rỡ của tiên tàng cũng theo thời gian lưu chuyển, bản thân vầng sáng cũng càng ngày càng mạnh.

Dãn tới ba ngưởi Tân Trạm đi mấy chỗ tiên tàng, rất nhiều đã bị lấy những người trước lấy đi, trong đó có hai nơi đại tiên tàng.

Nhìn nơi tiên tàng trống rỗng, Tân Trạm suýt nữa tức đến hộc máu.

Nhưng mà nhìn những dấu vết chiến đấu bên ngoài tiên tàng, núi xanh sụp đổ, và mặt đất nứt nẻ.

Linh khí hỗn loạn tản ra thật lâu chưa tiêu tan.

Rõ ràng ở mỗi một nơi tiên tàng, rất nhiều tu sĩ vì tranh giành bảo vật mà đánh nhau, thậm chí trên mặt đất cũng không có ai liệm thi thể.

Rõ ràng, họ không giống như ba người Tân Trạm nhẹ nhàng đến được tiên tàng như vậy.

Với lại đến cuối cùng, cho dù là thân phận của Khương Thời Miên, anh ta cũng áp chế được những tu sĩ đã tới đây.
 
Chương 2287


Chương 2287

May mà hai ngày nay dưới sự liều mạng nuôi nấng không tiếc phải trả giá đắt của mình, chẳng những cái đầu nhỏ như hạt vừng của ba con Phệ Thiên Trùng kia lớn lên to chừng bằng quả trứng gà mà tốc độ và sức mạnh cũng đều tăng lên mấy lần.

Thêm vào việc anh cố ý thu hút ánh mắt của tất cả đám người bang Ngọc Quỷ lên trên người mình rồi lặng lẽ thả Phệ Thiên Trùng ra.

Nếu không thì đúng là khó mà khiến cho đối phương hoàn toàn hết hy vọng.

“Nhị ca, dưới đó giao cho hai người.”

Tân Trạm nhìn hai người vẫn còn đang có chút ngẩn ngơ thì ho nhẹ một cái.

“Ha ha, yên tâm đi”

Tân Thiên cười một cái, trong lòng càng thêm khâm phục người em tư Tân Trạm này, anh ta và Ngô Bình Nhi cùng đáp xuống chung một chỗ, đi vào bên trong kho tàng báu vật lớn kia.

Mà đồ vật ở bên trong kho tàng báu vật lớn này cũng có chút hiếm thấy, là một ít nội đan của yêu thú thời Thượng Cổ, nhưng mà khi đó yêu thú cũng hấp thu tiên khí để tu luyện nên gọi là linh châu của yêu thú thì cũng tương đối thỏa đáng.

Trong lúc Tân Trạm ngồi xếp bằng canh giữ ở bên ngoài, ngoại trừ bang Ngọc Quỷ ra thì cũng không còn tu sĩ nào đến gần.

Lấy hết linh châu của yêu thú ở nơi này xong thì ba người tiếp tục lên đường.

Còn ở một bên khác, Long Thần cũng căm tức bay ra chung với đám người trong bang.

“Cậu có quan sát được là mình bị tấn công như thế nào hay không?” Long Thần hỏi tu sĩ bị thương kia.

Tốc độ ra tay của Tân Trạm quá nhanh, ngay cả anh ta cũng không thấy rõ, nhưng tu sĩ này tự mình trải qua, hẳn là sẽ phát hiện ra được gì đó.

“Bang chủ, tôi cảm thấy vết thương ở bả vai rất đau, đối phương đã dùng thủ đoạn gì tôi còn chưa kịp phát hiện, tuy nhiên tôi cảm nhận được, miệng vết thương như bị căn bởi một loại độc trùng nào đó chứ không phải do linh khí gây ra, để tôi xem lại những sách chuyện điều trị về vết thương” Vị tu sĩ nghĩ một lát rồi nói.

“Độc trùng?” Long Thần nhíu mày.

Khương Thời Miễn sẽ không dùng thủ đoạn này.

Tuy nhiên điều này cũng khó có thể xác định được, tạm thời Long Thần có thể áp chế được trong một năm.

Sau khi mọi người bay được một trăm kilomet, Long Thần lại tiếp tục kích hoạt linh châu.

Lần đầu tiên anh ta lãng phí như vậy, anh ta không cam †âm, nhưng đối phương là Khương Thời Miễn, anh ta chỉ có thể tạm áp chế, chỉ hi vọng lần này sẽ không xảy ra sai sót gì cả.

Nhìn thấy linh châu quý giá bay ra lần thứ hai, cơ thể Long Thần dần dần hồi phục lại như trước, tiếp theo anh ta chuyển sự chú ý của bản thân đến kho báu báu mà bản thân đang tìm kiếm.

Nhưng không được bao lâu, cảnh tượng khiến anh ta tức giận lại xuất hiện.

Vẫn là thuyền bay Tiên Chu quen thuộc, vẫn là dáng ngồi khoanh chân quen thuộc.

Long Thần cứ nghĩ bản thân nhìn nhầm.

Ngay trong khu rừng này, anh ta nghĩ bản thân là người đầu tiên đã tìm ra nơi cất giấu báu vật linh châu, không ngờ lại gặp Tân Trạm.

Nhưng sao lại là anh ta, Khương Thời Miễn. Người này sao lại vừa giống như ma lại vừa giống như thần, Long Thần đi đến đâu anh ta cũng đi đến đó là sao?

Long Thần cảm thấy choáng váng, máu nóng trong người bốc lên.

Mà điều khiến anh ta bực mình hơn chính là anh ta đã đến muộn, đối phương lại một mình kích hoạt trận pháp, đang ngồi nhặt tiên thảo.

Hiện tại ngay cả cơ hội thương lượng cũng không còn, đối phương đã tìm được trước, chỉ còn cách đến cướp lại nó.

“Những tiên thảo này đều đã lớn, rất có giá trị, tất cả đều thuộc về tên họ Khương đó.”

Nhìn tiên thảo vốn dĩ thuộc về mình lại đang năm trong túi của Tân Thiên cùng với Ngô Bình Nhi, ánh mắt Long Thần trở nên đỏ lừ, máu điên nổi lên, thứ càng quý càng không thể để rơi vào tay kẻ khác.
 
Chương 2288


Chương 2288

Bản thân anh ta đã dùng một một lượng linh châu quý báu lớn như vậy, kết quả lại lãng phí đi cơ hội, không những vậy mà còn bị cướp bởi cùng một nhóm người quen thuộc.

“Thật trùng hợp, Long Thần. Tuy nhiên, tiên thảo đã được chúng tôi phát hiện ra trước.”

Tân Trạm nhìn thấy Long Thần, anh cũng hơi sững sờ, thầm nghĩ đúng là trùng hợp.

Tuy nhiên Long Thần không áp chế được cơn tức giận, anh †a đột nhiên mở miệng, đồng thời lấy ra cự tháp màu đen, rõ ràng là có ý tứ cảnh cáo đối phương.

“Khương Thời Miễn, anh đúng là may mắn, Long Thần tôi khâm phục anh thực sự”

Long Thần miễn cưỡng thu hồi ánh mắt nhìn tiên thảo ở phía sau Tân Trạm, áp chế cảm xúc trong lòng, cắn răng rời đi.

Nhẫn, bản thân phải nhẫn nhịn.

Hiện tại, thế lực của băng đảng Ngọc Quỷ còn chưa đủ mạnh, thực lực của bản thân không lớn, cũng không phải đối thủ của bên kia, nếu tùy hứng ra tay, ngược lại người tổn thương sẽ là chính mình.

Khi quay đầu lại, ngón tay của anh ta khế giật giật, bắn ra một số vật nhỏ, sau đó liền đứng dậy rời đi.

“Bang chủ, lãng phí hai lần cơ hội, để Khương Thời Miễn chiếm được lợi, anh cam tâm sao” Sau khi bay đi được một lúc, mấy tu sĩ thân cận khó chịu nói.

“Chuyện nhỏ không nhịn sẽ không làm được việc lớn, hiện tại chúng ta không đủ người, không phải đối thủ của Vương Thời Miễn. Nhưng khi mọi người tập hợp lại, sẽ không phải nhẫn nhịn như vậy nữa” Long Thần nheo đôi mắt lại, hừ lạnh một tiếng.

“Hơn nữa, chúng ta cũng không tìm được nơi cất giấu kiếm tiên. Ngươi thử nghĩ xem, chúng ta có thể dùng bảo vật linh châu để tìm kiếm tiên thảo, vậy Khương Thời Miễn dựa vào cái gì?”

“Bang chủ, ý của anh là, đối phương cũng có bảo vật linh châu?”

Đôi mắt của tên thuộc hạ cũng lóe lên tia sáng.

“Đúng vậy, cho nên trước khi dời đi tôi đã rắc truy hồn trùng sái vào đó, vật đó sẽ theo dõi bọn họ, đồng thời truyền lại tin tức cho chúng ta. Chờ đến khi chúng ta đủ người, chúng †a sẽ không phải kiêng nể mà lao lên chém giết chúng đầu tiên”

Trên mặt Long Thần hiện lên sự thâm độc.

“Khương Thời Miễn đã hai lần đoạt đi cơ hội của tôi, tôi không những muốn cướp nó về mà còn muốn lấy mạng của anh ta, ở chiến trường ma tiên chém giết không kiêng nể, cho dù môn chủ của Cửu U cũng không làm gì được tôi.”

“Bang chủ anh minh, tôi sẽ truyền tin ra ngoài, yêu cầu các anh em tập hợp” Người thuộc hạ thân cận của anh ta nói bằng giọng điệu nịnh nọt.

“Khương Thời Miễn, anh cứ chờ đấy” Long Thần hừ lạnh, hiện tại anh ta không nghĩ sẽ tiếp tục dùng bảo vật linh châu, còn cơ hội cuối cùng, nhất định phải để dành đến khi có cơ hội tiêu diệt đối phương.

Bên kia, sau khi đã thu được kha khá tiên thảo, Tân Thiên chuẩn bị khống chế thuyền bay Tiên Chu để rời đi.

Tuy nhiên vào lúc này, Tân Trạm lại nhìn về phía mấy người kia rồi lên tiếng.

“Nhị ca, Ngô Bình Nhi, mấy người cứ duy trì tư thế bình tĩnh giống như không nghe thấy tín hiệu truyền âm của tôi.”

Giọng nói của Tân Trạm truyền đến, hai người ngạc nhiên, không rõ chuyện gì, không có thắc mắc gì, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó thuyền bay Tiên Chu bay lên, Tân Trạm hóa ta một chiếc bình sứ, ngay khi linh khí vừa di chuyển, bột thuốc bên trong tản ra, bao phủ quanh thuyền bay Tiên Chu.

Thuốc này hít vào cũng không có hương vị gì, thấy hành động của Tân Trạm dừng lại, hai người càng không hiểu gì.

“Được rồi sao?” Ngô Bình Nhi hỏi.

Tân Trạm gật đầu, vươn tay cầm lấy.
 
Chương 2290


Chương 2290

Mặc dù Khương Thời Miễn là Ngũ Tử Ma Môn, nhưng chín đại Ma Môn thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thậm chí có người nghe thấy tên của Khương Thời Miễn, lại náo động muốn di chuyển.

Tân Trạm cũng bất chấp mà bị vạch trần nguy hiểm, thậm chí còn giết chết vài tu sĩ hợp thể cảnh, lúc này mới miễn cưỡng áp chế được mọi người.

“Nếu tiếp tục tìm kiếm như vậy, e rằng không còn dùng được phương pháp này nữa”

Trên tiên thuyền, Tân Trạm lắc đầu liên tục.

“Trước sau gì cũng lộ, muốn cùng người vung tay đánh nhau không nói, bản đồ tiên tàng này cũng biến mất nhanh thôi, tôi đoán chừng cũng có thể tìm kiếm một hai cái tiên tàng cuối cùng.”

Mục tiêu ban đầu của bọn họ là dễ dàng lấy được tiên tàng mà không phải thuận theo bản chất giết chóc của chiến trường này, chiến đấu sinh tử với các tu sĩ khác.

Nếu là vì những tài nguyên này chống lại hàng ngũ tu luyện có mấy chục người như băng đảng Ngọc Quỷ, vậy thì được nhiều hơn mất.

Không ai biết rằng những gì nhận được xứng đáng với cái giá phải trả trong trận chiến.

Rốt cuộc, mới tiến vào tu luyện thông thường, bản lĩnh không có, cho dù có cơ hội mỏng manh, bọn họ cũng muốn liều mạng nếm thử một phen, nhưng ba người Tân Trạm đã kiệt sức, thuộc hạ cũng đã thu được tương đối phong phú.

Ngộ nhỡ nửa đường lật xe, bảo vật thu được sẽ về tay người khác.

Và quan trọng nhất là bản đồ tàng tiên mà Tân Trạm thu hoạch được, không phải là một quyển bản đồ thật.

Thứ này là phần thưởng của chiến trường tiên ma, mà phần thưởng tự nhiên đều không phải là vô hạn.

Khi số lượng tiên tàng mà Tân Trạm tìm thấy tăng lên, bản đồ tiên tàng cũng dần dần cũ nát cho đến khi nó biến mất.

Đây cũng là tình huống ba người phát hiện mấy ngày trước.

Ba người Tân Trạm cũng đã thử qua, và ghi nhớ vị trí của bản đồ tiên tàng này Nhưng điều kỳ lạ là chỉ có đem thần thức vào bản đồ tiên tàng, người ta mới có thể cảm nhận được vị trí cụ thể, và một khi rời đi, thậm chí vị trí đại khái của cỏ tiên cũng khó mà nhớ được.

Trong số đó, hiển nhiên có những tiên ma thượng cổ lưu lại những thủ đoạn bí mật, không có biện pháp phá giải.

“Vậy đi chỗ đại tiên tàng” Tân Trạm chỉ vào một chỗ.

Sau khi đi nhiều nơi tiên tàng như vậy, ba người cũng nhìn ra được một số manh mối, đó là, đó chính là điểm sáng của tiên tàng càng mạnh, đại biểu cho giá trị của đồ vật cũng càng lớn.

Chỗ mà Tân Trạm chỉ vào hiển nhiên là nơi sáng nhất trong khu vực gần đó.

Vì không có nhiều cơ hội nên tất nhiên phải thử một cái lớn.

Kỳ thực, cho dù bản đồ tiên tàng không biến mất, Tân Trạm cũng dự định sau ngày hôm nay sẽ nghỉ ngơi.

Hai ngày nay, bản thân vẫn luôn ở trên đường, dừng lại đó là phát huy thân phận biến ảo bí ẩn, tinh thân đã mệ mỏi tới cực hạn rồi.

Tần Thiên và Ngô Bình Nhi cũng giống như vậy, hoặc là phá vỡ trận hoặc là đuổi theo trên đường, và họ cũng có ý định này.

Đem tiên thuyền tăng tốc đến cực hạn, ba người nhanh chóng bay về phía vị trí của tiên tàng.

“Khương Thời Miễn này vẫn luôn di chuyển, anh ta đã phát hiện được truy hồn trùng của tôi, anh ta thật sự đã đi rất xa rồi.”

Khoảng cách của đám người Tân Trạm rất xa vị trí, cảm ứng được địa điểm của bọn họ lúc này, đôi mắt của Long thần lập lòe vài cái.

Thật ra anh ta biết ba người Tân Trạm có thuyền rồng, cho nên đố với tốc độ đến không hề hoài nghi.

Mà truy hồn trùng của mình thì cực kỳ ẩn nấp, chỉ cần những người chưa từng nhìn thấy con sâu này đều khó có thể tìm ra sự tồn tại của nó, cho nên Long thần tin chắc rằng truy hồn trung nhất định không bị phát hiện.
 
Chương 2291


Chương 2291

Chỉ là ba người này đã lên đường rồi, bọn họ sẽ đi đâu?

Nếu suy đoán của mình là đúng, đối phương cũng có bảo vật tầm bảo linh châu như vậy.

Văn là mình đã nghĩ sai, kỳ thực bọn họ căn bản không có tìm kiếm lối tắt đề vào tiên tàng?

“Bang chủ, chúng ta có đi theo không?”

Sau khi Long Thần đem truy hồn trùng đặt trên người của ba người Tân Trạm, một bên đi theo một bên thu nạp người của bang. Lúc này phía sau Long Thần đã tụ tập trên một trăm ngọc quỷ, mọi người đều về phía nhìn anh.

“Đi theo, cấp cho Khương Thời Miễn cả đêm, nếu không có thu hoạch, chúng ta sẽ từ bỏ” Long Thần dời mắt, cắn răng nói.

Bị gã này đoạt hai nơi tiên tàng, vẫn là không cam lòng.

Trong màn đêm dày đặc, giữa trời và đất yên tĩnh không có tiếng động.

Ba người của Tân Trạm, cũng là đi tới cuối cùng một chỗ tiên tàng.

Đuổi theo đến đây, bản đồ trực tiếp biến thành các điểm sao phân tán, hoàn thành sứ mệnh của mình.

“Giết người khen thường mười nghìn, đạt được mười mấy tiên tang, cũng coi như đáng giá” Tân Trạm xúc động nói.

Mà phía trước ba người, là những ngọn núi nhấp nhô.

Và ở dãy núi này, dưới chân ba người xuất hiện một cái hang nứt toác, giống như bị tuyệt thế cường giả một đao bổ xuống.

Khe nứt này nằm ngang trên mặt đất, sâu không thấy đáy, hắc khí dày đặc, giống như một cái miệng khổng lồ nuốt chứng tất cả mọi thứ, tạo cho người ta cảm giác hồi hộp, tựa như bên trong ẩn chứa nguy hiểm không rõ.

Và vị trí tương ứng với nơi của tiên tàng là trong hang rạn nứt này.

“Cái hang rạn nứt này đối với tôi cảm thấy rất kỳ quái. Tôi đã làm mấy con rối đi mở đường, các người nên cẩn thận hơn” Tân Thiên nghiêm mặt nói.

Sau đó ba người bay vào trong hang.

Trong hang rạn nứt này đầy sương mù, sau khi rơi xuống mấy trăm mét, bốn phía hoàn toàn đen kịt không nhìn rõ năm đầu ngón tay.

Và càng đến gần nơi tiên tàng, cảm giác lạnh thấu xương càng rõ rệt.

Tân Trạm cau mày, tuy rằng đem thần thức hoàn toàn mở ra, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì nguy hiểm, nhưng trực giác cảm thấy có nguy cơ, trước sau cứ quanh quẩn trong lòng.

Cuối cùng, hang rạn nứt ở phía trước, có một vâng sáng xuất hiện.

Đây là một nền nhô lên được hình thành từ nham thạch, trên đó có ánh sáng rực rỡ chiếu vào.

Bên trong một trận pháp được ánh sáng chiếu vào, thình linh phóng ra một bộ ngọc giản được khắc họa ngọc tiên.

Phía trên ngọc giản này, một làn sương mù mờ ảo trôi lững lờ, toát lên khí chất thánh thiện và dũng mãnh trong hang nứt sâu thẩm.

“Ôi chao, lại có thể là thượng cổ Tiên Quyết”

Tân Thiên nhìn thấy vật này, hai mắt đột nhiên sáng lên, cảm thán nói.

Ngô Bỉnh Nhi cũng lộ ra biểu cảm không thể tin được.

Bọn họ không ngờ rằng khi tìm kiếm tiên tàng lần cuối, vậy mà lại tìm được công pháp của Thượng Gổ Tiên Tôn ban cho.

“Tiên Quyết? Thượng Cổ Tiên Tôn lưu lại để truyền thừa sao?”

Tân Trạm trong lòng cũng cảm động.

“Haha, chính là như vậy. Tuy rằng tiên thuật chỉ có thể bị tiên khí thao túng, đối với tôi chờ đợi cũng không có nhiều ý nghĩa, nhưng một số Vô Thượng Tông môn ở ẩn, lại rất yêu thích vật này. Nếu lấy được, chúng ta có thể đem đi trao đổi”

(Giao long: sống ở các vùng nước lớn, có đầu hình rồng, mình giống rắn với đủ tứ chỉ, có sức mạnh siêu nhiên…) “Hơn nữa em Tư cậu đừng quên, vật này là phần thưởng của chiến trường tiên ma, tuyệt đối sẽ không tệ”

Tân Thiên càng nói, ánh mắt càng sáng.

“Bất kể Tiên Quyết là Tiên Tôn nào ban cho, nếu là phần thưởng, đều không thể là rác rưởi. Bằng không, nếu bị một tên hậu bối phát hiện, thì không phải làm trò cười cho thiên hạ sao?” Tân Thiên cười nói.

“Nói như vậy không chừng trao đổi ra bên ngoài, có thể đổi thành một chiêu thức không kém hơn công pháp bí thuật mô phỏng hơi thở đẳng cấp của nhà họ Tiêu, sau đó chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền”
 
Chương 2292


Chương 2292

“Thứ này dùng cho chính mình không được sao?”

“Nếu có thể sử dụng đương nhiên là tốt rồi, nhưng phần lớn Tiên Quyết đều dựa vào tiên khí để thi triển, đối với chúng †a chỉ có giá trị tham khảo” Tân Thiên lắc đầu.

“Đương nhiên, nếu chúng ta có tiên khí có thể thi triển Tiên Quyết, thì uy lực của pháp thuật thượng cổ xưa này mạnh hơn gấp mười lần so với Linh quyết của hiện tại”

“Uy lực của Tiên Quyết mạnh như vậy à”

Tân Trạm hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một tia nóng bỏng.

Các tu sĩ khác không thể hiển thị tiên khí, nhưng bản thân mình lại có thể.

Mặc dù trong tay có không ít công pháp, đều có thể dùng tiên khí để thi triển, hơn nữa uy lực cũng tăng lên, nhưng rốt cuộc đó chỉ là linh quyết.

Và đây là lần đầu tiên Tân Trạm nhìn thấy Tiên Quyết chân chính.

Chỉ có thể dùng tiên khí để thi triển, và nó có uy lực gấp mười lần uy lực của linh quyết, thứ này nhất định phải nắm được trong tay.

Anh không nghĩ đến việc giao nó, nhưng đã tính đến việc tự mình sử dụng Tiên Quyết.

“Haha, không ngờ giờ phút cuối cùng, lại cho chúng ta một kinh hỉ. Thứ này nhất định phải lấy được”

(Kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng) Tân Thiên cười cười, không nhịn được vội vàng chạy tới, nhưng Tân Trạm lại kéo anh ta lại.

“Nhị ca, để con rối của anh thử xem.”

Tuy rằng đối với Tiên Quyết ngọc giản bên ngoài trăm trượng cực kỳ động tâm, nhưng Tân Trạm vẫn không quên cảm giác nguy hiểm.

“Được rồi, để con rối trực tiếp đem Tiên Quyết qua đây”

Tân Thiên đánh ra vài đạo linh quyết, hai con rối bay ra, hướng bệ nham thạch mà đi tới.

Nhưng ba người cẩn thận quan sát thấy dọc đường đi, con rối không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Lạch cạch.

Hai con rối dừng ở phía trên nham thạch, đi về phía ngọc giản.

Tân Thiên hô hấp trở nên dồn dập.

Nhưng đúng lúc con rối vươn tay, sắp phá vỡ trận pháp Ở bên kia bệ nham thạch, vách đá phía trên sâu không thấy đáy, hai mắt đỏ rực đột nhiên sáng lên.

“Gầm!”

Một tiếng gầm rung chuyển toàn bộ hang rạn nứt, hơi thở cuồng bạo giống như cơn lốc thổi quét bốn phương.

Tân Trạm chỉ cảm thấy hoa mắt, một hình dáng thật lớn, từ bên trong vách đá chui ra, từ trong miệng nó phun ra một ngọn lửa, nhiệt độ cực nóng khiến cho hai con rối không hề yếu ớt trong chốc lát tan ra.

“Đỉnh phong cảnh hợp thể yêu thú! Chúng ta đi mau”

Máu từ khóe miệng Tân Thiên tràn ra, kinh hãi ra tay, nối liền với sinh mệnh của con rối, trong nháy mắt bị đánh sâu vào, anh ta cảm nhận được sức mạnh cường đại ẩn chứa trong ngọn lửa của con quái vật khổng lồ này.

“Đỉnh phong cảnh hợp thể”

Tân Thiên và Ngô Bỉnh Nhi cũng sửng sốt, bay lên cùng lúc với Tân Trạm.

Mà con thú khổng lồ đó phun ra những ngọn lửa, dưới mặt đất tạo ra ánh sáng.

Cả hai người đều chấn động khi nhìn rõ, con thú khổng lồ này là một con giao long toàn thân mọc đẩy vẩy đỏ đậm, thân thể dài như một con rắn khổng lồ, có bốn móng vuốt sắc nhọn.

Nhìn trên đỉnh đầu hơi hơi nhô lên hai cái sừng, cho dù chưa biến hình thành rồng, thì con Xích Giao Long này cách thời điểm lột xác cũng không còn bao lâu nữa.

“Hơi thở con giao long này so với ông nội ta yếu hơn không ít” Ngô Bỉnh Nhi cũng hét lên.

Tân Trạm cũng biết lão Ngô là tu vi độ kiếp, cho nên con giao long này có lẽ chỉ còn một bước nữa là có thể độ kiếp.

Xích Giao Long tiêu diệt hai con rối, đôi mắt sâu thẳm lúc này nhếch lên, lại thổi bùng một ngọn lửa khác về phía ba người Tân Trạm.

Ngọn lửa bùng lên, biến thành biển lửa trong nháy mắt.

Con ngươi của Tân Trạm co rút lại, ngọn lửa của con giao long này không chỉ cực kỳ cuồng bạo, mà còn có tốc độ kinh người.
 
Chương 2293


Chương 2293

Trong hang khe nứt hẹp này, sức mạnh còn lớn hơn gấp bội.

Không khí nóng bị bóp méo và biến dạng, sườn đá ở hai bên tan thành giọt và lăn xuống, thiêu rụi mọi thứ nơi nó đi qua.

Tân Trạm xoay chuyển suy nghĩ, Vĩnh Dạ Cực Hỏa và U Lam Minh Hỏa tuôn ra, biến thành một tấm khiên to lớn trước mặt ba người họ.

Bùm!

Ngọn lửa này va vào ngọn lửa bên trên, một thoáng thu bớt lại, nhưng lực phản kích cực lớn khiến cả ba người bay lộn ngược, nôn ra máu.

Tuy nhiên nhân cơ hội này, ba người Tân Trạm đã bất ngờ bay ra khỏi hang khe nứt.

“Thật là một con giao long đáng sợ, ngọn lửa này phun ra.

May mà chúng ta là người rời đi trước. Nếu chậm hơn một chút, e rằng mọi người sẽ tan thành mây khói.”

Ngã ngồi trên mặt đất, Tân Thiên thở hổn hển, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

Đem hai ngọn lửa thu hồi lại, sắc mặt của Tân Trạm khó coi.

Vừa rồi tự mình thi triển hai ngọn lửa, gặp được ngọn lửa của con giao long kia, vốn tưởng rằng có thể chặn được, nhưng không ngờ rằng ngay cả Chí Hỏa cũng bị tiêu hao không ít.

Điều này cho thấy sức mạnh của ngọn lửa của con giao long kia không kém gì Chí Hỏa.

Không nghi ngờ gì nữa, vừa mới gặp được Xích Giao Long chính là kẻ địch mạnh nhất mà ba người họ gặp phải trong chiến trường tiên ma, ngay cả Khương Thời Miễn cũng không thể sánh được.

“Chiến trường tiên ma hạn chế tu vi ở tầng dưới hợp thể cảnh, mà con Xích Giao Long này là tầng cao nhất của hợp thể cảnh, sợ là không ai có thể đối phó được”

Ngô Bỉnh Nhi cũng lắc đầu.

Loại giao long sắp biến thành rồng chân chính này còn mạnh hơn tu sĩ cùng cấp bậc, lại còn chiếm được ưu thế địa hình, càng khó đối phó hơn.

Bầu không khí đột nhiên có chút im lặng.

Cả ba người đều không ngờ rằng, nhìn thấy Tiên Quyết mê người đó đang ở ngay trước mặt, lại không có biện pháp lấy được.

 

“Đem nó dẫn ra thì sao? Dựa vào con rối của anh” Tân Thiên không cam lòng, khẽ cắn môi “Nhị ca, con rối của anh không nhất định có thể chống đỡ được ở phía trên của hang rạn nứt này” Tân Trạm lắc đầu nói.

“Hơn nữa, anh thấy con Xích Giao Long kia trí tuệ không kém. Lúc chúng ta đi qua thì bất động, nhưng sau khi phát động tấn công, chúng ta liền rút lui, nó cũng không tránh xa”

“Điều đó có nghĩa là cho dù có người dẫn nó đi cũng không được. Không lẽ Tiên Quyết có tác dụng với nó? Nhưng nó là một con yêu thú, chắc không có quan hệ gì đâu” Tân Thiên gãi đầu.

“Có lẽ năm đó Tiên tôn cố ý thiết lập thử thách? Rốt cuộc, Tiên Quyết này quý hơn nhiều so với một số loại tiên thảo và khoáng linh thạch” Ngô Bỉnh Nhi nói.

“Như vậy thật phiền toái, đừng quên, bên ngoài Tiên Quyết này còn có trận pháp phải phá giải, lại ở trong hang rạn nứt chật hẹp, con Xích Giao Long phóng ra ngọn lửa, bao phủ phạm vi mười dặm trong đó, ngay cả hợp thể cảnh bát phẩm cũng chịu không nổi. “

“Trừ khi chúng ta có mấy trăm người cùng hợp lực giết chết nó, nếu không chỉ bằng ba người chúng ta chỉ sợ là không thể trị được.”

Tân Thiên lắc đầu.

“Quên đi, không bằng chúng ta bỏ nơi này, đi tìm một chỗ nghỉ ngơi thật tốt”

Anh ta thích mạo hiểm, mấy năm nay vẫn luôn đi vào bên trong những di tích thượng cổ, kinh nghiệm cực kỳ phong phú.

Nhưng giống như ở đỉnh phong cảnh hợp thể này, yêu thú linh trí cực cao, thật sự không chắc có thể đối phó được.

Ngay cả khi Tiên Quyết ấy động lòng người, anh ta không muốn mạo hiểm mà đi liều chết.

Tân Trạm khẽ cau mày, nhìn về phía hang rạn nứt sâu thẳm kia, đã bị che kín bởi ánh sáng rực rỡ của Tiên Quyết.

Anh ta không tham gia vào cuộc thảo luận giữa hai người, nhưng trong tâm trí anh ta, anh ta đang chuyển động rất nhanh.

“Phệ Thiên Trùng không được, tuy rằng tên này có khả năng phòng thủ đáng kinh ngạc, nhưng những ngọn lửa vẫn tương đối đáng sợ. Hơn nữa, Xích Giao Long này rất lớn và có vảy trên cơ thể. Nếu ngọn lửa tắt đi, ngay cả khi một số Phệ Thiên Trùng tiếp cận, sợ cũng không thể tạo ra nhiều sức mạnh”
 
Chương 2294


Chương 2294

Sau đó, Kiếm mang Yêu Hoàng chưởng hoặc là thuật Thôn Thiên, thậm chí dùng độc cũng được Tân Trạm suy tính một phen.

Nhưng sau đó Tân Trạm liền từ bỏ, mặc dù những phương pháp này có ưu điểm riêng, nhưng chúng không đủ để đối phó với Xích Giao Long đỉnh phong cảnh hợp thể.

Tân Trạm thậm chí nghĩ tới, trực tiếp đem cái hang này nổ nát.

Nhưng nếu như vậy, Xích Giao Long có thể sẽ cắn trực tiếp Tiên Quyết rời đi, hoặc là nếu không quan tâm, dẫn tới Tiên Quyết bị tổn hại thì cũng thật phiền toái.

Tân Trạm có chút đau đầu, thật ra thì nhị ca nói không sai, đối phó với Xích Giao Long này, đừng nói đến ba người bọn họ, cho dù thêm một Khương Thời Miễn nữa, e rằng bọn họ sẽ không thể đối phó được.

Nhưng nhìn thấy Tiên Quyết ngay trước mặt, nhưng lại bỏ lỡ, loại cảm giác này thực sự rất khó chịu.

Rốt cuộc, quan điểm của Tân Thiên và Ngô Bỉnh Nhi về Tiên Quyết là đem nó giao cho Vô Thượng Tông Môn để đổi lấy lợi ích.

Nhưng chính mình lại có thể trực tiếp sử dụng nó, đó là sự khác biệt rất lớn.

“Em tư, hay là đi thôi. Thay vì ở đây lãng phí thời gian, chúng ta nên nghỉ ngơi thật tốt, chỉnh đốn lại một chút rồi đi Tìm tiên tàng khác”

Tân Thiên nhìn Tân Trạm vẫn luôn nhìn chằm chằm hang khe nứt, khuyên một câu.

Ngô Bỉnh Nhi cũng gật đầu, và hiếm khi đồng ý với đề nghị của Tân Thiên.

“Nhị ca, em còn muốn thử một chút, nhưng không cần các anh hỗ trợ, lần này em tự làm”

Tân Trạm đột ngột ngẩng đầu lên, trong mắt anh sáng chợt lóe lên rồi biến mất.

Vừa rồi, một ý tưởng táo bạo tràn ngập trong đầu anh.

Tuy răng cực kỳ nguy hiểm, nhưng quả thực có chút cơ hội thành công, tự mình liều một phen cũng đáng.

Tân Thiên và Ngô Bỉnh Nhi nghe vậy đều hoảng sợ.

“Em tư, đừng hồ đồ, Xích Giao Long này chính là đỉnh phong cảnh hợp thể, tài trí của em cũng không thể so với đỉnh phong cảnh của thần” Tân Thiên vội vàng nói.

“Nhị ca, em không bị Tiên Quyết này làm choáng váng đầu óc đâu, em sẽ không hồ đồ như vậy”

Tân Trạm nghe vậy lắc đầu: “Tóm lại không thử một lần em không cam lòng”

“Nhưng em chỉ có một mình?”

Tân Thiên đầu óc có chút choáng váng, cho dù Tân Trạm có chút bản lĩnh đặc biệt, tu vi của mình mà đặt tại đây, bất kể thế nào cũng không thể đối phó với đỉnh phong cảnh hợp thể.

Có một sự khác biệt lớn giữa điều này.

“Em không phải chỉ có một mình” Tân Trạm cười lắc đầu.

“Nhị ca, không phải anh nói sao, trừ phi mấy trăm người cùng đến? Phía sau chúng ta không phải có không ít người đi theo sao?”

“Ý của anh là lợi dụng băng đảng Ngọc Quỷ, giống như trước đây” Ánh mắt Ngô Bỉnh Nhi cũng sáng lên, nhưng ngay sau đó cô lại nhíu mày lắc đầu: “Trước chúng ta đã lợi dụng Ám Ảnh Minh, nhìn không tới ánh sáng rực rỡ của tiên tàng này, nên đã sớm bố trí đưới mặt đất.”

“Nhưng Xích Giao Long đang ở đó. Nếu băng đảng Ngọc Quỷ mà nhìn thấy Xích Giao Long, bọn họ nhất định sẽ không ngu ngốc mà xông vào đánh”

Tiên Quyết này tuy giá cao nhưng còn chưa tới mức hấp dẫn như vậy, dù sao tu sĩ bình thường cũng không luyện được, chỉ có thể liên hệ với Vô Thượng Tông Môn cùng gia tộc.

Cho dù Long Thần có động lòng, bên cạnh anh ta có mấy trăm tu sĩ, nhưng những thủ hạ đó cũng không ngu ngốc.

Xích Giao Long vô cùng mạnh mẽ, cho dù Long Thần ra mệnh lệnh chết, những người này cũng sẽ không đi chịu chết.

Tân Thiên cho là trăm người vây đánh, chính là những tu sĩ coi thường cái chết, cùng với loại Ma tộc có suy nghĩ khác, tự nhiên có bất đồng rất lớn.
 
Chương 2295


Chương 2295

“Vậy thì đừng để họ phát hiện ra là được”

Tân Trạm cười nói: “Tên này không phải thích đi theo chúng ta sao? Lần này nói cho anh ta biết vị trí của tiên tàng, xem anh ta có dám tới không.”

Đương nhiên, nếu Long Thần không có ý đồ xấu xa dẫn người tới đây, kế hoạch của Tân Trạm sẽ không thành công, còn phải xem tên này, rốt cuộc có thể kiên định hay không.

Thung lũng khe nứt cách đó gần một nghìn kilomet.

“Ba người dừng lại.”

Khi cảm nhận được tin tức của Truy Hồn Trùng, trong lòng Long Thần vừa động.

Khương Thời Miễn đã bay một ngày, lúc này, anh ta rốt cuộc cũng không động đậy nữa.

Nhưng đến tột cùng là nghỉ ngơi, hay là đã tìm thấy tiên tàng rồi?

Long Thần dừng lại, ngón tay bấm bấm niệm thần chú, một lượng lớn linh khí trong người ngưng tụ thành vòng xoáy trước mặt, hơi thở trong không gian không ngừng kích động.

Một Truy Hồn Trung vèo một tiếng bay ra khỏi lốc xoáy, và đáp xuống trong tay Long Thần.

“Để tôi nhìn xem, mấy tên trong bang rốt cuộc là đang làm gì”

Long Thần nắm Truy Hồn Trùng rồi trực tiếp nuốt vào miệng, cắn một ngụm, ngay lập tức trong đầu Long Thần xuất hiện các hình ảnh.

Đây là một thung lũng rạn nứt cực lớn, ba người Tân Trạm bay vào thung lũng rạn nứt, ánh sáng xuất hiện trước mặt họ.

“Thượng Cổ Tiên Quyết.”

Nhìn thấy Tiên Quyết đó, trong lòng Long Thần hung hăng run rẩy một phen.

“Khương Thời Miễn này, chẳng trách dọc đường đi không dừng lại, anh ta cứ xông tới đây, hẳn là bảo vật bí mật của hản, có thể phân biệt được cường độ của tiên tàng”

Long Thần bắt đầu liên tưởng, còn nghi ngờ hai tiên tàng Tân Trạm cướp đi lúc trước, bên trong cũng không thua gì bảo vật tiên quyết.

Tuy nhiên, khi hình ảnh đang diễn ra, một tiếng rồng gầm đột ngột cắt ngang sự yên tĩnh.

Sau đó, một bóng đen lao ra từ một bên của thung lũng rạn nứt lao ra, con giao long khổng lồ hùng mạnh lao về phía ba người họ.

Và hình ảnh liền dừng lại ở đây.

“Mặc dù Truy Hồn Trùng này có thể lặng lẽ đi theo dõi tu sĩ, nhưng tính nhát gan, lại sợ hãi đánh nhau, chắc là bị dọa chạy”

“Nhưng mà, đây đúng là trời cho cơ hội tốt, là Khương Thời Miễn ba người bị giao long tấn công, Tiên Quyết này nhất thời không thể lấy được, bây giờ mình chạy tới cũng vừa kịp lúc!”

Long Thần nheo mắt, trong lòng đã không thể dùng từ sảng khoái để hình dung.

Nhãn nại thực sự rất hữu dụng, chỉ cần làm được việc này, không chỉ lấy lại những gì Khương Thời Miễn cướp của mình trước đây, mà còn được một bộ Tiên Quyết!

“Mặc kệ giao long hay Khương Thời Miễn ai thăng ai thua, một bên nhất định phải thua thảm hại. Thật là cơ hội tuyệt vời để để làm ngư ông đắc lợi”

(Ngư ông đắc lợi: là một câu thành ngữ chỉ việc ngư ông được hưởng lợi từ việc hai con vật là con trai và con cò đánh nhau, trong khi chúng đánh nhau thì ông lão làm nghề chài lưới đã bắt được cả hai con mang về làm thịt một cách dễ dàng, qua đó nghĩa bóng muốn nói việc hai bên (hoặc 2 người) tranh giành xung đột nhau thì chỉ có lợi cho bên thứ ba) Long Thần nhìn lên trời cười to, trong lòng không tự chủ được mà mừng như điên.

“Tất cả những người trong bang nghe lệnh, bằng tốc độ nhanh nhất cùng ta đến thung lũng rạn nứt. Lần này, ta muốn những gì Khương Thời Miễn nuốt của ta đều nhổ ra hết”

Long Thần thân hình giống như chim ưng đột nhiên bay ra ngoài.

Các tu sĩ cũng tỏ ra phấn khích và đi theo phía sau.

Long Thần tăng tốc độ của mình lên cực hạn, và nhanh chóng bay đến bầu trời trên Thung lũng rạn nứt.
 
Chương 2296


Chương 2296

Tuy nhiên Long Thần không có sơ ý mà liều lĩnh tiến thẳng vào Thung lũng rạn nứt, mà lấy một tên người gỗ nhỏ bằng gỗ.

Anh ta phun ra một ngụm máu vào trong đó, tên người gỗ nhỏ vặn vẹo thân thể, trong nháy mắt sống lại.

Long Thần vung tay ra, tên người gỗ nhỏ bay vào trong thung lũng khe nứt.

“Hai người các anh, không!”

Và ngay khi tên người gỗ nhỏ bước vào thung lũng rạn nứt và bay về vị trí mục tiêu, một tiếng gầm đột ngột vang lên sâu trong thung lũng rạn nứt.

Long Thần và tên người gỗ nhỏ này cùng chung thần thức, liền nhìn ra được tiếng rống sấm cực lớn dường như đã nuốt hai người của Tân Trạm vào trong bụng.

“Thật là một con Lôi Long cường đại.”

Đồng tử của Long Thần co rút lại, cho dù lấy người gỗ nhỏ quan sát, xem không rõ, nhưng Tân Thiên và Ngô Bỉnh Nhi đều là tu vi của hợp thể cảnh lục phẩm, cũng không phải là đối thủ của con Lôi Long.

“Chết tiệt, chờ ta hồi phục thương thế thì sẽ giết chết mi”

Từ góc độ của Long Thần, sau khi Khương Thời Miễn nhìn thấy cái chết thảm thương của thuộc hạ, ngay lập tức từ bỏ ý định tiếp tục tấn công, và chạy trốn về phía sâu của thung lũng rạn nứt.

Và trong tiếng gầm của Lôi Long, theo sát phía sau.

“Thật là một cơ hội tuyệt vời!”

Khi nhìn thấy điều này, Long Thần vô cùng vui mừng.

Không nghĩ vận khí của mình lại tốt như vậy, những chuyện tốt đẹp tới liên tục.

Lôi Long bảo vệ Tiên Quyết đã đi rồi, Khương Thời Miễn bị thương nặng, sau khi lấy xong Tiên Quyết, muốn giết chết Khương Thời Miễn chẳng phải là vô cùng đơn giản sao.

“Tôi sợ con Lôi Long này cảm ứng được chúng ta mở trận pháp sẽ quay đầu trở về”

Long Thần đã định tự mình đi xuống để lấy Tiên Quyết, nhưng cân nhắc kỹ càng, anh ta quyết định mang theo người trong bang cùng đi.

Bằng cách này, khi Lôi Long quay trở lại, bản thân mình đang phá trận, cũng có người ngăn chặn Hù hù hùi Long Thần truyền lệnh, hàng trăm tu sĩ bang Ngọc Quỷ giống như châu chấu lần lượt bay vào thung lũng rạn nứt.

Long Thần dẫn dắt đi về phía nơi có những kỷ niệm đẹp.

Nhưng vào lúc này, ở một nơi ẩn sâu trong thung lũng rạn nứt, Tân Trạm sử dụng thuật Mô Phỏng và Nhập Ẩn thật đến cực hạn, dán vào bức tường đá bất động.

Trước khi đấu với Lôi Long, Ngô Bỉnh Nhi đã bị cắn nuốt cùng bị thương, tất nhiên đều là giả.

Tân Trạm giải phóng sấm sét hấp thụ trong phía châu nội, sau đó hợp tác với Long chỉ bản nguyên để biến thành Lôi Long.

Sau đó anh dùng phương pháp mô phỏng, biến cả bản thân và Lôi Long thành tu vi hợp thể cảnh, dù sao cũng không phải thực chiến nên không có nguy cơ bại lộ.

Vê phần làm sao để phát hiện ra Long Thần, cái này cũng rất đơn giản.

Ngô Bỉnh Nhi và Tân Thiên quan sát ở chỗ xa, tự mình xuất ra Phệ Thiên Trùng tra xét bốn phía. Kỳ thực, khoảng cách từ Long Thần đến phía trên thung lũng rạn nứt còn cả trăm dặm, Tân Trạm cũng đã biết.

Tiên Quyết ở phía bên kia của nham thạch nhô cao, Xích Giao Long cũng đang nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Tân Trạm cách đó một dặm.

Đúng như đám người Tân Thiên đoán, con Xích Giao Long này cũng rất khôn ngoan.

Trước khi nhìn thấy Tân Trừng ở phía xa, phóng thích sấm sét đánh loạn, Xích Giao Long xem không rõ.

Bây giờ đối thủ đang nấp trên bức tường đá phía xa, Xích Giao Long càng nhíu mày.

Nhưng chính nó cũng không muốn rời mấy dặm khỏi nơi này, cho nên dù Tân Trạm bên ngoài làm cái gì, miễn là không uy hiếp đến nó, nó cũng lười quản.
 
Chương 2297


Chương 2297

Nhưng Xích Giao Long vừa mới thu hồi ánh mặt, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Nó cảm thấy âm thanh xé gió không ngưng, có vẻ như nhiều người đang đến gần.

Tuy nhiên, đôi mắt của con Xích Giao Long xẹt qua tia tàn nhẫn, nhưng nó vẫn không di chuyển.

Nó cũng không phải là tính cách lỗ mãng xúc động.

Vì ba người Tân Trạm đã ở đây trước đó nên nếu không di chuyển cũng có thể biết được.

Nếu không phải Tân Trạm lượn lờ xa xa để cho con rối đụng vào trận pháp, nó sẽ không xuất chiêu.

Ý tưởng của Xích Giao Long là không làm gì cả, vừa ra tay là muốn giết tất cả những ai dám xâm phạm.

Vì vậy, Long Thần cùng Ngọc quỷ giúp tu sĩ tiến vào trong phạm vi một dặm trong lãnh thổ của nó, nhưng nó vẫn như cũ không di chuyển.

Khi những kẻ này xuất hiện cách đó hàng trăm mét, nó vẫn bất động.

Cho đến khi Long Thần đặt tay lên trận pháp, chuẩn bị mở trận pháp lấy đi Tiên Quyết, Xích Giao Long lập tức di chuyển.

Hơi thở giấu kín trong nháy mắt bộc phát ra ngoài.

Nó rít một tiếng động trời, rồi từ vách đá trong huyệt động bay ra ngoài.

Gầm!

Ngay khi tất cả mọi người trong bang Ngọc Quỷ chưa kịp phản ứng, một ngụm hơi thở của con rồng rực cháy đã ủ lâu đột nhiên phun ra.

Long Thần nguyên bản vẻ mặt hưng phấn.

Anh ta một đường cẩn thận đi vào trong trận pháp, cũng không có gặp phải bất kỳ chướng ngại vật nào, thậm chí một đầu giống dạng yêu thú cũng không có.

Và khi đáp xuống bệ nham thạch, anh ta vẫn có cảm giác không thật.

Đơn giản vậy thôi, những tu sĩ điên cuồng muốn có được Tiên Quyết gần ở ngay trước mặt, giơ tay là có thể lấy được.

Sắp trở thành vật trong tay mình.

Và nếu đưa thứ này cho những Vô Thượng Tông Môn có nhu cầu, chắc chắn sẽ nhận được lợi ích cực kỳ dồi dào.

Đến lúc đó, đừng nó bang Ngọc Quỷ của chính mình, thậm chí là minh chủ Ngọc Minh, e rằng cũng muốn đổi cho mình.

Sự phấn khích mạnh mẽ dâng lên trong mắt Long Thần, anh ta ấn vào trần pháp.

Và đúng lúc này, một tiếng rồng gầm vang lên.

Những tu sĩ đi theo nhìn thấy con Xích Giao Long bay ra trong kinh hãi.

Một hơi thở phả ra, mười mấy tu sõ chết thảm trong phút chốc.

“Bang chủ, ở đây có một con giao long!” Một tên thân tín, lúc này kinh hãi nói.

Đồng tử Long Thần cũng co rụt lại, anh ta hiện tại đang cố hết sức phá giải trận pháp, cũng không còn nhiều khí lực để ý tới, nhưng mà hàng trăm thuộc hạ cũng có thể ngăn trở con giao long một lúc, “Ngăn nó lại, không cần cùng nó giao đấu, kéo dài thời gian”

Long Thần ra lệnh, dùng hết sức đẩy nhanh tốc độ phá giải trận pháp.

Nhưng mặt khác, những thuộc hạ bị giao long tấn công đã rút lui.

Sức mạnh của giao long đỉnh phong cảnh hợp thể là cái gì, những tu sĩ bang Ngọc Quỷ sao có thể chống lại được.

Cho dù đám người của Long Thàn hết sức tránh né, hơi thở của Xích Giao Long cũng trầm xuống, vẫn có hơn chục tên †u sĩ gào thét hóa thành bột mịn.

“Huyết Ma Trảm Thiên!”

Bang chủ Ngọc Quỷ hét lên một tiếng, tóc xõa ra, trên đỉnh đầu hiện lên một cái hoa văn.
 
Chương 2298


Chương 2298

Sau đó, cơ thể anh ta đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thân thể không ngừng phình ra và cao dần lên.

Tránh khỏi hơi thở của con rồng khổng lồ, bang chủ Ngọc Quỷ xuất hiện với thanh kiếm đẫm máu trên tay, làm nổ tung ánh kiếm rung chuyển bầu trời.

Anh ta vốn là cường giả hợp thể cảnh thất phẩm, không lâu sau đã sử dụng bí thuật này, tu vi của bang chủ Ngọc Quỷ trực tiếp leo lên cảnh giới cấp chín.

Ánh sáng lưỡi kiếm bay ra, chấn động cả thế giới.

Ở sâu trong thung lũng khe nứt đen tối này, một lồng sáng như ánh ban ngày đột nhiên sáng lên, chiếu vào thân thể của Xích Giao Long.

“Gâm”

Con đao bổ xuống, Xích Giao Long bị đập văng xa mấy chục mét, thân thể anh ta cũng đau đớn.

Mức độ tấn công này đã đủ để khiến nó cảm thấy bị đe dọa.

Sau khi phát ra kiếm quang này, Long Thần không tiếp tục công kích mà phất tay hướng về trận pháp.

Âm vang một tiếng.

Vốn đã sắp phá hủy được trận pháp đột nhiên vỡ tan thành vô số ánh sáng rực rỡ.

“Tiên Quyết thuộc về tôi.”

Trong mắt Long Thần đầy nhiệt huyết, anh ta hướng tới chỗ Tiên Quyết mà chộp lấy.

Nhưng sau đó, anh ta đau đớn kêu lên một tiếng, như thể ngón tay của anh ta đã bị một thứ gì đó đâm xuyên qua.

Tiên Quyết này đã không nắm chắc, đột ngột rơi xuống đáy của thung lũng rạn nứt.

Long Thàn bị sốc, phi thân hướng Tiên Quyết chộp lấy.

Tuy nhiên, một thân ảnh đột nhiên lao ra khỏi bóng tối vào lúc này, nắm lấy Tiên Quyết trong tay.

“Nếu Long bang chủ coi thường thứ này, vậy tôi từ chối thì là bất kính”

Tân Trạm nắm lấy Tiên Quyết, trực tiếp bỏ vào túi trữ vật.

“Tên súc sinh, anh còn dám làm chuyện này!”

Hai mắt Long Thần đỏ hoe, Tân Trạm khốn nạn, từ nơi nào chạy ra vậy.

Anh không phải đã bị Lôi Long truy sát đến tháo chạy rồi ư, tại sao lại trốn ở đây.

Long Thần giơ hai tay lên huy động toàn bộ sức lực, phát ra một luồng ánh sáng chấn động.

Vô số ánh sáng tuôn ra như mưa, như trút nước.

Tân Trạm không thèm để ý đến, anh bước lên một bước rồi thi triển Càn Khôn Di Chuyển quyết, tránh làn sóng ánh sáng công kích đầu tiên.

Sau đó anh vẫy tay để kích hoạt bùa Huyền Vũ, chặn tất cả các luồng ánh sáng còn lại.

Có điều vì Tân Trạm đã huy động sức mạnh của tu vi, nên đã khiến cho Long Thần nhạy bén cảm nhận được có điều gì đó không ổn.

Mặc dù thực lực của anh ta rất mạnh, nhưng tuyệt đối chưa đến trình độ cao siêu đến mức khiến cho Khương Thời Miễn phải né tránh.

“Không đúng, anh không phải là Khương Thời Miễn, khí tức của anh không giống, rốt cuộc anh là ai!”

Long Thần như sét đánh bên tai, Khương Thời Miễn mà anh ta đề phòng bấy lâu nay lại là một tên giả mạo ư?

Vậy lúc trước thì sao? Vì danh tiếng của đối phương khiến cho anh ta hoảng sợ nên anh ta đã không ra tay, để rồi từ bỏ kho tàng báu vật, chẳng lẽ cũng đã bị lừa rồi sao.

“Đứng lại đó cho tôi”

Long Thần vô cùng giận dữ, bóng người đột nhiên đuổi về phía Tân Trạm.
 
Chương 2299


Chương 2299

Tân Trạm cũng không thèm để tâm, anh thi triển thuật Huyết Độn, gia tăng tốc độ bay xuống đáy vực sâu của khe nứt.

Xích Giao Long gầm lên một tiếng, nó cũng xoay thân mình lại rồi đẩy nhanh tốc độ.

Cả hai người và Xích Giao Long cùng lúc tăng tốc độ đến cực điểm, rất nhanh đã bay đến nơi sâu hơn của khe nứt.

“Tên nhóc con, tôi hiểu rồi, anh mạo danh Khương Thời Miễn để cướp đoạt kho tàng báu vật, thật là xảo quyệt”

Vừa chạy trốn vừa đuổi theo, Long Thần lại tiếp tục ra tay mấy lần nữa, sau khi phát hiện Tân Trạm chẳng qua cũng chỉ ở mức tu vi hợp thể cảnh sơ phẩm, anh ta liền tức giận đến mức suýt nữa nôn ra máu.

Anh ta tiến vào chiến trường Tiên Ma, hừng hực khí thế muốn giành được cơ duyên.

Kết quả còn chưa lấy được cái gì tốt thì mười mấy hợp thể cảnh của anh ta đã bị tên cặn bã này chơi khăm khiến anh ta phải liên tiếp nhường hai kho tàng báu vật.

Bây giờ nghĩ lại, thật là nhục nhã xấu hổ.

Trước đây anh ta đã phải từ bỏ cơ hội tìm kiếm Bảo Linh châu để tìm được nơi cất giấu kho báu, rồi còn bị tên phế vật này lừa gạt cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ anh ta còn giúp người này lấy được bí quyết kho tàng báu vật.

Những thứ này đáng lẽ ra phải thuộc về anh ta.

“Bây giờ anh đã có thể hiểu ra, cũng xem như là không quá ngu ngốc”

Tân Trạm bay lên phía trước, tránh được đòn tấn công của Long Thần, rồi bắt đầu chế nhạo.

“Còn nữa, đừng giận dữ như thế chứ, nếu như anh không nhát gan, nếu như anh không dùng những thủ đoạn nham hiểm, không thả truy hồn trùng trên người tôi, thì anh cũng sẽ không rơi vào cạm bẫy này, nói cho cùng thì là bởi vì anh vừa ngu ngốc vừa tham lam”

“Đi chết đi!”

Long Thần tức giận đến hộc máu, một lần nữa phát ra rất nhiều linh khí.

Tân Trạm chau mày, anh thi triển Càn Khôn Di Chuyển quyết, định bay về phía bên kia.

Anh đã nói rõ với Ngô Bình Nhi và Tân Thiên răng, chỉ cần bay vòng quanh cốc một vòng rồi sau đó đi xuống mặt đất thi triển trận pháp Truyền tống thì cả ba người có thể rời đi.

Có điều ngay lúc Tân Trạm bước ra từ xa trăm mét và định bay lên trên, thì Xích Giao Long luôn đi sát theo sau đột nhiên lại gầm lên và phun ra một hơi long khí.

Vị trí này không nghiêng không lệch, vừa đủ để Tân Trạm có thể bay lên.

Tân Trạm biến đổi sắc mặt, nhanh chóng đổi hướng.

Trong khi Long Thần đang đuổi theo, anh ta muốn vây đánh từ phía bên kia, nhưng cũng bị ngọn lửa của Xích Giao Long ép buộc phải rút lui.

“Cái tên ngu ngốc này, bí quyết kho tàng báu vật của anh bị anh ta cướp mất rồi, còn công kích tôi làm cái gì”

Long Thần tức đến nỗi gầm lên, nhưng Xích Giao Long vẫn đang truy đuổi ở phía sau, dường như nghe không hiểu.

“Cái tên này hình như đang cố ý chặn đường mình và Long Thần, muốn mình bay xuống phía dưới chăng?”

Tân Trạm chợt nghĩ, sau đó lại cố gắng quay người lên phía trên.

Nhưng mỗi khi anh định quay lên, Xích Giao Long lại dùng mọi thủ đoạn, thổi ra lửa lấp đầy phía trên, ép Tân Trạm và Long Thần không thể không tiếp tục bay xuống phía dưới.

Nhìn thấy Xích Giao Long với đôi mắt sâu thẳm phía sau, không biết đang suy nghĩ gì, trong lòng Tân Trạm liền cảm thấy có chút bất an.

Anh cảm thấy hình như anh đã đoán nhầm rồi, có vẻ như Xích Giao Long không hề để ý đến bí quyết kho tàng báu vật.
 
Chương 2300


Chương 2300

Ngược lại nó lại rất để ý đến hướng đi của anh và Long Thần.

Phía dưới khe nứt này rốt cuộc có cái gì?

Tân Trạm chầm chậm tập trung cao độ, dần dần, dưới tốc độ bay của hai người và Xích Giao Long, đã có thể nhìn thấy đáy của khe nứt.

“Kia là thứ gì vậy”

Tân Trạm quan sát xung quanh, đột nhiên phát hiện phía dưới đáy của khe nứt, trong khe hở của một tảng đá màu đen có một tia sáng đang không ngừng lấp loáng.

VùiI Cùng lúc đó, trong khe hở của tảng đá liền phát ra một tiếng nổ long trời lở đất.

Trên tảng đá, những mảnh đính kèm màu đen bay theo làn gió, hướng về phía Tân Trạm và Long Thần.

“Không phải là mảnh vỡ gì cả, mà là từng đoàn côn trùng”

Tân Trạm kinh ngạc, hàng trăm ngàn điểm đen nhỏ xíu này không phải là bụi mà hoàn toàn là những con độc trùng màu đen to bằng hạt đậu.

Sau khi thứ này bay lên, trông giống như một đám mây mù.

Tân Trạm tiện tay vứt một thanh kiếm tiên, chỉ trong chớp mắt, thanh kiếm này đã bị đám độc trùng ăn sạch.

“Đàn Phệ Thiên Trùng?”

Đầu óc Tân Trạm choáng ngợp, anh không dám tin vào mắt mình.

Đám côn trùng này lại cùng loại với đám Phệ Thiên Trùng của anh sao?

Gừi Nhìn thấy cảnh này, Xích Giao Long lại vô cùng hưng phấn mà gầm lên, nhân lúc đàn Phệ Thiên Trùng đang hướng về phía Tân Trạm và Long Thần, nó liền xoay thân mình lại một cái thật mạnh rồi xông đến tảng đá màu đen, nơi có tia sáng.

“Xích Giao Long cũng đang muốn dùng chiêu ngư ông đắc lợi, trí tuệ của tên này quả nhiên không hề thua kém loài người”

Ánh mắt Tân Trạm lóe lên, có điều lúc này anh không có thời gian quan tâm đến Xích Giao Long.

Nhiều Phệ Thiên Trùng xông đến như vậy, nếu như anh không có cách nào để chống đỡ thì thanh tiên kiếm kia sẽ chính là kết cục của anh.

Bí thuật nghĩ tức.

Nhìn thấy Phệ Thiên Trùng đã xông đến trước mặt, đôi mắt Tân Trạm khẽ động, anh vừa thi triển bí thuật thì cơ thể đột nhiên biến nhỏ lại.

Cùng lúc đó, trong không gian tự trùng, hơn một trăm nghìn con Phệ Thiên Trùng toàn bộ đều bay ra, bao quanh lấy Tân Trạm giống như một cái áo giáp.

Long Thần ở phía sau cũng vô cùng kinh ngạc, chớp mắt một cái đã bị đám Phệ Thiên Trùng bao vây, phát ra tiếng hét kinh hãi.

Tân Trạm không có thời gian quản chuyện sống chết của Long Thần, đám Phệ Thiên Trùng bao quanh người Tần Trạm, đám độc trùng này vừa chạm trán nhau, rất nhanh đã bắt đâu công kích lẫn nhau.

Nhìn thấy đám Phệ Thiên Trùng mà anh khổ cực nuôi dưỡng lần lượt ngã xuống, Tân Trạm phát điên lên, anh liền triệu hồi ba con Phệ Thiên Trùng to bằng quả trứng gà mà anh đặc biệt nuôi dưỡng.

Ba con Phệ Thiên Trùng này vừa xuất hiện, ngay lập tức liền hung hăng cắn chết hàng chục con độc trùng đang chạy đến tấn công.

Bọn chúng như tỏa ra khí tức của một bậc vương giả, khiến cho đám Phệ Thiên Trùng tấn công từ bốn phía đều phải e dè kiêng sợ, châm chậm rút lui.

“Ổn rồi”

Tân Trạm thở phào nhẹ nhõm, lúc này cuối cùng cũng lấy lại được sức lực đồi dào, anh nhìn về phía Xích Giao Long.
 
Chương 2301


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2301

Mặc dù nói đám Phệ Thiên Trùng này đã bay lên một nửa, nhưng trong khe hở của tảng đá màu đen vẫn còn có hàng nghìn con Phệ Thiên Trùng đang tồn tại.

Xích Giao Long cũng gầm lên một tiếng, không ngừng thét ra lửa để đẩy lùi đám Phệ Thiên Trùng rồi từ từ tiến về phía ánh sáng trong khe hở kia.

“Con Xích Giao Long này có tu vi ở mức đỉnh phong cảnh hợp thể, nó đã không thèm để ý đến bí quyết kho tàng báu vật thì ánh sáng kia tuyệt đối không phải là vật bình thường”

Trong lòng Tân Trạm hừng hực khí thế.

Xích Giao Long muốn dùng chiêu ngư ông đắc lợi, vậy thì anh sẽ cho nó biết, rốt cuộc ai mới là sói.

Vụt! Anh vừa thi triển Càn Khôn Di Chuyển quyết và thuật Huyết Độn cùng một lúc, Xích Giao Long đã đuổi đi được số lượng lớn Phệ Thiên Trùng, lúc này trên tảng đá màu đen chỉ còn lại vài con.

Nhìn thấy Tân Trạm bắt lấy vật đang phát ra tia sáng lấp lánh kia, bất kể là Xích Hỏa Long hay là đám Phệ Thiên Trùng đều đang rất nóng lòng sốt ruột.

Dường như cả hai đều bất chấp tất cả mà cùng nhau lao về phía Tân Trạm.

Vào lúc này, cho dù Tân Trạm có tới ba tên cường giả Phệ Thiên Trùng đứng đầu, thì cũng không thể chống đỡ lại nổi với sự điên cuồng của hàng vạn Phệ Thiên Trùng này.

Khi khoảng cách càng ngày càng gần, Tân Trạm phát hiện thứ sáng lấp lánh này thực ra là một bảo châu có ẩn chứa hào quang màu trắng.

Cũng đã quá muộn để có thể nghiên cứu kỹ lưỡng thứ này thực ra là gì.

Cầm bảo châu trong tay, Tân Trạm cười nhếch mép.

“Xin lỗi nhé, các người đến muộn rồi, thứ này đã thuộc về tôi: Khi bay tới đây, anh đã biết rằng mình không thể thoát khỏi đỉnh phong cảnh hợp thể giữa hàng vạn Phệ Thiên Trùng và Xích Giao Long.

Ngay cả sử dụng thuật Huyết Độn và Càn Khôn Di Chuyển quyết cũng đều vô dụng, cũng đều sẽ chết.

Tuy nhiên, anh ta vẫn có một thủ đoạn, mặc dù không thể đảm bảo ở nơi trận pháp Truyền Tống, nhưng ở chiến trường Tiên Ma, cho dù là ở đâu, cũng sẽ an toàn hơn ở đây.

Thuật Phật Độn!

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


Kế hoạch ban đầu là để Tân Trạm thoát khỏi Long Thần và Xích Giao Long, rồi mới đến chỗ bọn họ và rời khỏi bằng trận pháp Truyền Tống.

Nhưng thời gian hẹn trước đã qua lâu rồi, mà Tân Trạm vẫn chưa tới.

“Nhị ca, em không rời khỏi bằng trận pháp Truyền Tống được, hiện giờ em sẽ rời đi bằng cách khác, các anh hãy đi nhanh đi.”

Đúng lúc này, giọng nói của Tân Trạm đột nhiên truyền đến.

Tân Thiên ngây người một chút, lập tức truyền âm trở lại, muốn hỏi lý do, nhưng giọng nói lại im bặt.

Điều này có nghĩa là Tân Trạm một là đã chết hai là đang ở cách họ cực kỳ xa.

Nhanh chóng lấy ra một tấm bùa hộ mệnh xem qua, Tân Thiên thở phào nhẹ nhõm khi thấy mọi chuyện đã ổn.
 
Chương 2302


Chương 2302

“Đi thôi Sau khi giải thích vội vàng với Ngô Bình Nhi, hai người họ lập tức lùi lại theo những gì Tân Trạm nói.

Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng từ khi Tân Trạm nói vậy, hẳn là đã xảy ra chuyện.

Gầm!

Không lâu sau khi cả hai vừa rời đi, một Xích Giao Long hồn huyết giận dữ bay ra khỏi khe nứt.

Nó dài một trăm mét, toàn thân đỏ rực và có hào quang.

Nó ngậm ba người tu sĩ thê thảm trong miệng rồi phun lên không trung, sau đó giao long bay xuống, cả ba người đều gào thét rồi hóa thành tro bụi bay đi.

Xích Giao Long không nguôi giận, cơ thể nó cứ xoay tròn và bắn phá xung quanh, những ngọn núi lần lượt đổ xuống, và những khu rừng biến thành bãi đất phẳng.

Ngọn lửa phun ra tới đâu, xung quanh đó mười dặm đều phát hỏa hoạn.

Nhưng không bao lâu sau khi Xích Giao Long rời đi, một đàn trùng độc như sương mù đen bay ra, chúng phát ra tiếng vo ve giận giữ, bất cứ nơi nào chúng đi đến, bất kể là thú dữ hay tu sĩ, chúng đều nuốt chửng, trong vòng một trăm dặm, không có sự sống nào còn tồn tại.

“Trời ạ, Tân Trạm, thằng nhóc thối này, đã gây ra chuyện gì thế không biết”

Đứng ở phía xa, ngón tay của Tân Trạm run lẩy bẩy, sững sờ khi nhìn thấy cảnh này.

Con xích giao long này đã đủ đáng sợ rồi, hàng trăm hàng ngàn con trùng độc từ phía sau bay ra làm gì nữa chứ?

Tuy rằng mới một phần uy lực, nhưng tàn phá liên tục như châu chấu, ngay cả các tu sĩ cũng ngay lập tức hóa thành xương cốt, Hơn nữa, lũ giao long và bầy trùng trông rất tức giận, giống như bị giật mất một bảo vật vậy.

Tân Thiên và Ngô Bình Nhi đều toát mồ hôi.

Tân Trạm đã làm cái trò điên rồ gì vậy, anh ta đã mạo phạm đến hai sự tồn tại dưới đỉnh phong cảnh hợp thể, chẳng trách anh ta muốn chạy trốn.

“Em tư đã xúc phạm đến hai sự tồn tại này khiến bọn họ tức giận đến mức chỉ có thể trút giận lên người của băng đảng Ngọc Qủy. Nhưng cậu ta đã thực sự trốn thoát”

Tân Thiên ôm trán, toàn thân lạnh ngắt một hồi lâu.

Cũng may Tân Trạm đã kịp thời nhắc nhở, nếu không thì bọn họ sẽ không kịp tránh khỏi sự tấn công đó.

Cũng vào lúc này, ở một ngọn núi xa xăm.

Hình bóng của Tân Trạm đột nhiên xuất hiện, làm giật mình cả một đàn chim đang bay.

Nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, rõ ràng anh đã đến một nơi mà trước đây anh chưa từng đến.

Mặc dù thuật Phật Độn cực kỳ huyền diệu, ngay lập tức có thể thoát khỏi hầu hết mọi tình huống, nhưng rắc rối duy nhất nằm ở chỗ truyền tống, hoàn toàn không kiểm soát được.

Nhưng nhìn lên và nhận thấy bảng giết chóc vẫn lơ lửng trên bầu trời, Tân Trạm cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Có vẻ như đã đặt cược đúng.

Chiến trường Tiên Ma là một cõi bị cô lập bởi sức mạnh Tiên Quyết trời đất cổ đại, cách biệt với thế giới bên ngoài. Chỉ qua lối đi khe nứt đó, bạn mới có thể thoát ra.

Vì vậy, cũng giống như trong Vẫn Yêu Cốc, cho dù bạn dịch chuyển bằng cách nào, vì khu vực xung quanh đã bị phong tỏa, bạn chỉ có thể dịch chuyển tức thời trong Truyền tống này.

“Như vậy vấn còn may, sau khi tôi phục hồi linh lực, tôi sẽ có cơ hội đoàn tụ với nhị ca và Ngô Bình Nhi. Tuy nhiên, trước tiên tôi phải xác định hiện tại tôi đang ở chỗ nào của chiến trường Tiên Ma”

Tân Trạm nghĩ tới đây, thần thức tản ra, liền tìm được một dãy núi cao chót vót, và bay tới đó.

Sau những trận chiến trước, thần thức của Tân Trạm hao tổn cũng vô cùng lớn.
 
Chương 2303


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2303

Khí tinh thân một lần nữa chạm đáy, lại đang sử dụng bí thuật mô phỏng hơi thở và nhập ẩn thuật, sẽ tiêu hao thêm rất nhiều thần thức.

Cùng với việc trước đó không ngừng mở báu vật, hiện tại thần thức Tân Trạm vô cùng ít.

Sau khi dùng kiếm Thanh Đồng đào ra một hang động ở dãy núi này, Tân Trạm vội vàng bày binh bố trận và chui vào trong đó.

Sau khi tĩnh tâm tu luyện trọn vẹn một ngày đêm, Tân Trạm tỉnh lại, toàn thân cảm thấy thoải mái, thần thức và linh khí đã khôi phục không ít.

Sau đó Tân Trạm bắt đầu tập trung tu luyện trong khoảng thời gian này.

Tiên thảo có rất nhiều, nhưng đa số đều giống hệt nhau, một số linh châu quái thú có thể bổ sung tiên khí bị hao hụt.

Tất nhiên, đá linh khoáng khổng lồ cũng sẽ bao gồm một số viên bổ thiên kim mạch.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là Ngọc giản Tiên Quyết kia và từ Phệ Thiên Trùng lấy được bảo châu từ miệng hổ.

“Trước tiên hãy xem chính xác trong quyết tiên là gì?”

Tân Trạm ánh mắt lóe lên vẻ mong đợi, để có được thứ này, anh ta đã phải thập tử nhất sinh.

Những thứ mà thiên tôn đã cho cũng không tệ lắm.

Nhưng mà, dưới sự vận hành của linh khí, ngọc giản không có phản ứng, Tân Trạm bắt đầu vận tiên khí, ngọc giản vẫn không có dấu hiệu mở ra.

Thường thì bên ngoài ngọc giản, khi ánh sáng sắp chiếu đến cực điểm, cho dù sau đó Tân Trạm có truyền tinh khí như thế nào đi chăng nữa, thì ngọc giản cũng sẽ dần dần mờ đi.

Sau một hồi nghiên cứu, Tân Trạm im lặng tìm ra lý do.

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


“Đoán chừng cần phải đạt tới Hợp Thể cảnh mới có thể mở Tiên Quyết ra”

Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng Tân Trạm cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua Tiên Quyết này.

Mà sau đó lúc lấy Bảo châu ra thì lại không phát sinh loại vấn đề như vậy.

“Vậy mà lại là một ngọn chí hoả”

Nhìn thấy bên trong Bảo châu có từng ngọn bạch viêm đang lưu chuyển, Tân Trạm cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Theo lý thuyết mà nói Phệ Thiên Trùng tương đối e ngại lửa, nhưng mấy trăm nghìn con Phệ Thiên Trùng ở đây lại bảo vệ cho vật này.

Là do lo lăng vật này sẽ bị người khác cướp đi rồi sẽ quay lại công kích bọn chúng, hay là muốn hấp thu năng lượng chí hoả trong này để tăng khả năng chống cự lại ngọn lửa.

Điều này Tân Trạm chắc là không thể biết rồi.

Linh khí tụ lại hóa thành châm, đâm rách một lỗ hổng ở trên Bảo châu, lập tức bạch viêm ở bên trong liền tràn lan ra ngoài.

Có điều khiến Tân Trạm không ngờ tới được là sau khi bạch viêm ở trong châu được thả ra ngoài, thì đột nhiên nhiệt độ ở toàn bộ động phủ lại bất chợt hạ xuống.
 
Chương 2304


Chương 2304

Hoá ra lại là Cực Hàn Băng Hoả trong truyền thuyết.

Con ngươi Tân Trạm hơi co lại, bỗng có chút giật mình.

Giữa trời đất này có vô số loại lửa, nhưng loại Cực Hàn Băng Hoả này lại là một trong những loại lửa nổi danh nhất.

Bởi vì trong truyền thuyết loại chí hoả này chỉ có thể sinh trưởng ở nơi lạnh nhất trong trời đất này, nhất là loại có ánh lửa linh động như thế này, càng có nhiệt độ không hề yếu hơn những vật lạnh giá nhất.

Mà những vật như thế nếu đem đi đánh trúng trên thân thể, khi nhìn vào chiêu thức bên ngoài cũng chỉ là đóng băng người lại. Nhưng bản chất vẫn là lửa như cũ, mà hơn nữa còn là đệ nhất chí hoả.

“Tính cả U Lam Minh Hỏa và Vĩnh Dạ Cực Hỏa, mình hiện tại đã có ba loại chí hoả trong tay, Viêm Ma Thể sắp có thể tăng lên một cấp bậc nữa rồi”

Tân Trạm dẫn dắt Cực Hàn Băng Hoả bay ra khỏi Bảo châu tới trên đầu ngón tay của mình. Ngọn Cực Hàn Băng Hoả này hiển nhiên là không nguyện ý bị tu sĩ khống chế, cho nên lập tức phát ra nhiệt độ băng hàn.

Tách tách tách!

Cho dù bên trong cơ thể có đến hai loại chí hoả đang không ngừng lưu chuyển, ngọn Cực Hàn Băng Hoả lấp lánh này cũng có thể khiến cho nửa người ở bên trong Tân Trạm kết đầy băng sương, biến thành người băng.

“Quả nhiên là đủ quỷ dị, nhưng hàng phục mày còn chưa khó đến vậy”

Đôi mắt Tân Trạm khẽ động, trực tiếp hút ngọn chí hoả như Cực Hàn Băng Hoả này vào trong ngón tay. Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng đang xảy ra này thì nhất định sẽ tê cả da đầu.

Tu sĩ bình thường muốn hấp thu được chí hoả thì chí ít đều phải tốn mấy ngày để tiêu hao bớt lực lượng chí hoả của nó, loại bỏ toàn bộ tính khí nóng nảy cuồng loạn của nó rồi mới dẫn từng chút một vào trong cơ thể.

Kiểu giống như Tân Trạm thế này là hấp thu trực tiếp toàn bộ ngọn chí hoả chưa được mài giũa suy yếu, một khi xảy ra bất cứ sơ xuất gì cũng sẽ bị ngọn lửa thôn tính. Có điều bấy nhiêu đây đối với Tân Trạm mà nói thì đều không tính là vấn đề.

Trong nháy mắt khi Cực Hàn Băng Hoả này chui vào trong cơ thể, khí thế rét lạnh cũng điên cuồng phun trào từ trên xuống dưới toàn thân Tân Trạm, muốn huỷ diệt hoàn toàn Tân Trạm từ trong ra ngoài.

Mà đồng thời vào lúc đó Vĩnh Dạ Cực Hỏa cùng U Lam Minh Hỏa thì từ hai bên phóng ra, vây Cực Hàn Băng Hoả ở giữa.

Hai ngọn chí hoả đến đối phó với một ngọn chí hoả vô chủ, cứ coi như Cực Hàn Băng Hoả là loại chí hoả không tâm thường thì cũng không thể chống lại nổi, dần dần bị hai ngọn chí hoả không ngừng áp bức khoá chặt lại, khí tức cũng càng ngày càng suy yếu.

Mắt thấy ngọn lửa này trở nên không còn sức để phản kháng, Tân Trạm mới thu lại hai ngọn chí hoả của mình.

Sau đó Viêm Ma Thể xoay chuyển trực tiếp hàng phục Cực Hàn Băng Hoả đã gần như không có sức chống cự.

Cổ tay khẽ lật, Cực Hàn Băng Hoả lại lân nữa xuất hiện, đông kết vách đá bốn phía động phủ. Có điều ở lần này Cực Hàn Băng Hoả cũng đã thuộc về quyền sở hữu của Tân Trạm.

Hài lòng gật đầu nhè nhẹ, Tân Trạm lại lấy ra mắt Thông Linh.

Cái này là mắt thần ở trong tay đại sư huynh Tề Tuấn lúc ấy cũng gây ấn tượng rất sâu cho Tân Trạm, hiện tại cuối cùng cũng có thời gian lấy ra nhìn một chút.

“Lúc ấy mình bày huyễn trận ra, sau khi người thanh niên mang mũ ngọc ấy mở ra mắt thần, trận pháp do Như Ý Tiên Tôn lưu lại của mình lập tức không có chỗ che thân trước mặt anh ta, vậy công hiệu chủ yếu của mắt thần này chắc hẳn là để phá chướng”

“Có điều tiếp theo đó, người này còn dùng mắt thần để bắn ra hàng ngàn ánh thần quang, uy lực cũng không tâm thường, mà nếu như có đưa vào tay tu sĩ bình thường thì cũng rất khó để luyện thành thuật pháp trong mắt, một khi sử dụng mắt thần để phát động công kích, rất có thể khiến cho đối phương không kịp trở tay”
 
Chương 2305


Chương 2305

Tân Trạm sờ thấy mắt thần này không phải làm từ ngọc cũng không phải làm từ vàng, trong lòng lại âm thầm suy tư.

“Có điều vật này dùng như thế nào bây giờ?”

Tân Trạm quyết định dùng cách thức đơn giản nhất để làm, anh rạch đầu ngón tay nhỏ ra một giọt máu tươi vào phía trên mắt thần.

Một màn phát sinh tiếp theo đã khiến Tân Trạm im lặng, sau khi mắt thần hấp thụ lấy giọt máu, thế mà bay thẳng lên rồi sau đó dán lên trên trán của bản thân.

Không ngờ mắt thần này cũng không cần bất cứ phương thức luyện hóa phức tạp gì, chỉ cần nhận chủ liền có thể sử dụng.

Tân Trạm tùy tiện bày ra một cái huyễn trận, sau đó vận dụng linh khí mở ra mắt thần.

Lập tức, con mắt thứ ba của Tân Trạm mở ra, hình dáng tựa như một con mắt bình thường, anh nhìn chăm chú thông qua con mắt này thì thấy huyễn trận trước mặt hết thảy đều lặng yên biến mất.

Linh khí tiêu hao cũng không nhiều, không biết có phải là có liên quan đến phẩm chất của huyễn trận hay không.

Sau đó Tân Trạm lại lần nữa bày ra một cái huyễn trận phức tạp hơn rất nhiều, lần này sau khi mở ra mắt thần, quả nhiên lượng linh khí hao tổn tăng lên không ít.

“Vậy còn thuật thần quang lúc đó lại là cái gì”

Tân Trạm lại lần nữa vận chuyển linh khí, mà lần này, linh khí tựa như thủy triều bị mắt thần điên cưồng hấp thu.

Tân Trạm giật nảy mình, bản thân chưa từng thấy qua bảo vật nào mà hút linh khí nhiều đến như vậy. Anh nhanh chóng thu tay lại cắt đứt luồng linh khí.

Uỳnh!

Lập tức nghìn bông hoa ánh sáng nở rộ chiếu ra khỏi phạm vi của động phủ này, xông thẳng đến chân trời.

“Uy lực cũng không tệ, nhưng độ tiêu hao linh khí của cái này cũng thật sự quá lớn”

Trên trán Tân Trạm có chút đổ mồ hôi, chỉ với một lần tạo ra thần quang thôi mà đã tiêu hao hết một nửa linh khí trong cơ thể bản thân.

Lúc đầu vốn dĩ đối với mắt thần ôm lấy kỳ vọng rất lớn, nhưng đến khi sử dụng công năng của nó một phen, Tân Trạm lại có chút tiếc nuối.

Loại mắt thần này có thể khám phá ra huyễn trận, dựa theo suy đoán của anh đây tuyệt đối không phải bảo vật có phẩm chất bình thường, nhưng bây giờ hiệu quả biểu hiện ra lại không lộ vẻ kinh người.

Đột nhiên, trong đầu Tân Trạm bỗng xoẹt qua một ý niệm.

“Có lẽ, vật này là bảo vật thời thượng cổ, phải cần đến tiên khí mới có thể mở ra toàn bộ năng lực của nó?”

Ý nghĩ này khẽ động, Tân Trạm lập tức dẫn dắt tiên khí rót vào bên trong mắt thần.

“Quả nhiên nghĩ không sai.”

Tiên khí này vừa tiến vào bên trong, Tân Trạm lập tức cảm thấy mắt thần bắt đầu hấp thu tiên khí, tinh thần cũng theo đó mà bị chấn động.

Kế tiếp, một cảnh tượng thần kỳ phát sinh.

Trong nháy mắt Tân Trạm rót tiên khí tràn vào mắt thần, bên trong mắt thần này đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy, gần như là điên cuồng hút vào một lượng tiên khí khổng lồ, sau đó dần dần biến mất khỏi trên trán Tân Trạm.

Khi mà ánh sáng của bảo khí vừa tản đi, tại trên trán của Tân Trạm bỗng xuất hiện một cái ấn ký.

“Bảo vật này bây giờ đã trở thành một bộ phận của cơ thể mình”

Tân Trạm kinh ngạc, lần này không cần anh phải điều động đến linh khí, chỉ cần một suy nghĩ trong đầu, ấn ký này sẽ đột nhiên mở ra, biến hoá ra một cái mắt thần.
 
Chương 2306


Chương 2306

Mà Tần Trạm lại phát hiện, cho dù mình không mở ra con mắt thứ ba này nhưng chỉ cần trong đầu xuất hiện một suy nghĩ thôi cũng có thể sử dụng được năng lực phá chướng của mắt thần.

Nói cách khác, tại tình huống bản thân không thể bại lộ mắt thần này cũng có thể khám phá huyễn trận được.

“Không đúng, bảo vật này đã có sự thay đổi, công dụng không có khả năng chỉ đơn giản như vậy”

Tân Trạm bỗng nhiên ý thức được điểm ấy, ánh mắt của anh chuyển động, nhìn về phía bên ngoài động phủ.

“Loại trận pháp thư thế nào cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng rồi”

Tân Trạm giật mình không nhỏ.

Phía trước cửa động phủ, bản thân đã bày ra một loại trận pháp che giấu, mà lúc này tại trước mặt mắt thần, trận pháp này không chỉ không có cách nào ẩn trốn, mà toàn bộ trận nhãn và hoa văn của trận pháp đều có thể nhìn thấy rõ như ban ngày.

Lần này trong lòng Tân Trạm phấn chấn hẳn lên.

Có vật này ở đây, về sau trận pháp chẳng phải là rất khó vây khốn hoặc nhấn chìm bản thân được sao?

“Lại nhìn thêm một chút nữa để xem cái mắt thần này có thể nhìn được đến bao xa”

Về độ rõ nét thì về cơ bản là đã ổn, nhưng nếu chỉ nhìn thấy được khoảng cách hơn ba mươi tư mét thì vẫn còn hơi ngắn một chút.

Tân Trạm bay ra khỏi động phủ đến thẳng đến trên đỉnh núi, anh thở sâu, vận chuyển mắt thần. Lập tức, tại bên trong †âm mắt của mắt thần, trời đất ở trước mắt không ngừng mở rộng.

Núi đá cây cối đều bị mắt thần nhìn lướt qua, Tân Trạm chỉ cảm thấy tiên khí trong cơ thể cấp tốc tiêu tán. Mắt thần thấy càng xa, tầm nhìn càng lớn, lượng tiên khí tiêu hao cũng ngày càng kịch liệt suy giảm.

Có điều Tân Trạm cũng chưa muốn dừng lại mà muốn nhìn khoảng cách xa nhất của mắt thần một chút.

Cuối cùng, lúc tiên khí gần như đã tiêu hao hết, mắt thần cũng không còn cách nào nhìn về hướng xa hơn.

“Xa tầm một trăm sáu mươi kilomet” Tân Trạm đưa ra một phán đoán.

Đối với một cái mắt thần có thể khám phá ra chướng vật hay là trận pháp mà nói, khoảng cách này đã đủ để anh hài lòng.

“Có điều cái thuật thần quang khi nãy tốt nhất vẫn là tạm thời không thử” Tân Trạm lắc đầu.

Mặc dù yêu khí ở trong linh châu của yêu thú không ít, nhưng thần quang này vừa mở ra đã ngốn mất một nửa linh khí của bản thân, có trời mới biết nếu như đổi qua tiên khí thì còn tốn đến bao nhiêu nữa.

Mà bản thân trước mắt bản lĩnh vẫn còn đầy đủ, tương lai thuật thần quang này sẽ chỉ trở thành con át chủ bài để bảo vệ tính mạng lúc khẩn cấp thôi.

“Đi đến khu vực mà mắt thần nhìn thấy vừa nãy thôi.”

Tâm niệm Tân Trạm vừa động, đột nhiên bay ra.

Ở bên trong một dãy núi liên miên chập trùng cách khoảng tám mươi kilomet, một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng ở trong động phủ đã mở.

Vận khí của ông ta không tệ, trước đó phát hiện một kho tàng báu vật nhỏ, vừa lúc đặt chân thì tìm được một chỗ có linh mạch.

Ở đây ông ta khám phá được kho tàng báu vật nhỏ này, còn lấy được linh đan để tu luyện, phối hợp với linh mạch, quả thực là tiến triển cực nhanh.

Chỉ là người đàn ông trung niên cũng biết linh mạch trân quý, dễ khiến cho người khác đố ky.

Tính cách của ông ta cẩn thận, cho nên trực tiếp bày ra lớp lớp trận pháp tại dãy núi bên ngoài.

Đừng nói tu sĩ khó mà phát hiện ra nơi đây, coi như phát hiện ra cũng không thể tiến vào, cho dù là thú dữ cũng không có khả năng đến quấy rối bản thân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom