Dịch Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 482


Chương 482

Lê Nhược Vũ làm bất kì điều gì cũng có người cứu, cô chết thôi cũng khó khăn như vậy ư?

Khi hai chân lại đặt trên mặt đất bãng phẳng, ngọn núi gấp trăm ngàn lân Cô thì không hề hấn gì Nhưng Lâm Minh bảo vệ cô nên lưng anh đập vào thanh thép chỉa ra từ bê tông, không biết vết thương thế nào nhưng máu đã tuôn ra xối xả và làm ướt đẫm lưng anh.

Lê Nhược Vũ không thấy rõ, cô chỉ nhìn thấy chiếc áo sơ mi đã nhuộm đầy máu cùng với gương mặt trở nên tái dần đi.

Lê Nhược Vũ hoảng sợ không biết phải để đâu cho hết, thần kinh bị kéo căng khiến cô quên cả khóc, nước mắt cứ chảy ra không ngừng.

Cánh tay anh dần mất sức, mí mắt cũng bắt đầu sụp xuống, nặng tru…

“Em có thấy không, anh thật lòng yêu em đấy”

Trước khi mất đi ý thức Lâm Minh đã để lại câu nói đó.

Tiếng “ò í ò í” của xe cấp cứu bệnh viện cứ vang vọng bên tai cô mãi không dứt.

Lâm Minh được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.

Lê Nhược Vũ ngơ ngác như người mất hồn đứng đó như thể Lâm Minh không hề ngã xuống trước mặt cô, anh vấn bình yên đứng ở nơi này.

Và nếu như từ đầu đến cuối bọn họ không hề tới nơi này dù chỉ là một phút thì hai người vẫn bình yên chẳng hề hấn gì ở Phong Linh Đàm, thoải mái sống những ngày tháng không có tự do chỉ biết ăn và uống.

Dù không hề có tự do nhưng nó vẫn tốt hơn là bị thường chứ…

Lâm Minh, anh sợ em sẽ bị thương nên mới không trả lại sự tự do ấy cho em ư?

Hình như cô đã hiểu ra điều gì đó.

Cô lảo đảo nghiêng ngả muốn chạy xuống nhưng lại bị người nào đó giữ chặt tay.

“Băng bó vết thương trên cánh tay em đã rồi anh đưa em tới bệnh viện” Đó là Hạ Đông Quân.

Lê Nhược Vũ bưồn bã tỉnh táo lại mới phát hiện ra cánh tay mình đã ma sát với vách tường.

lúc bị kéo nhảy lầu tạo thành vết thương trầy trụa khắp nơi.

Hạ Đông Quân kéo cô sáng một bên ngồi, nhờ nhân viên y tế đến xử lý miệng vết thương trên cánh tay lại cho cô.

Lê Nhược Vũ như người chết lặng, cô không la đau dù chỉ là một tiếng, thậm chí trên mặt cô cũng lạnh tanh chẳng éó tÍ cảm xúc nào như một con rối có hơi ấm của cơ thể người.

Hạ Tư Duệ ngồi bên cạnh cũng đang được người khác xử lý vết thương và băng bó, cô ta lạnh lùng cười tự giễu: “Đến tận lúc này rồi nhưng anh chỉ quan tâm đến mỗi mình cậu ta thôi đúng không?”

Hạ Đông Quân không quay đầu lại, vẫn nhìn chăm chằm nhân viên y tế đăng băng bó vết thương cho Lê Nhược Vũ.

Hạ Tư Duệ quay sang nhìn về phía anh với ánh mắt độc ác và dữ dăn: “Tại sao thế? Dù em chết đi anh cũng không thể yêu thượng em nhiều hơn dù chỉ là một chút?”

Hạ Đông Quân nhìn Hạ Tư Duệ với ánh mắt cực kì nặng nề, thật ra trong lòng anh ta có rất nhiều điều muốn nói nhưng Hạ Tư Duệ không thể hiểu được nên anh cũng không cần phải làm thế.

Nếu Hạ Tư Duệ không gây ra những chuyện ngày hôm nay, có lẽ anh ta sẽ áy náy với cô ta cả đời vì không thể kết hôn với người con gái này.

Nhưng hôm nay Hạ Tư Duệ lại muốn kéo theo người khác cùng chết với mình…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 483


Chương 483

Hành động tồi tệ và độc ác ấy đã dập tắt đi sự áy náy và không nố trong lòng Hạ Đông Quân.

“Bây giờ anh còn chẳng thèm nói chuyện với em dù chỉ là một câu nữa đúng không?”

Hạ Tư Duệ tức giận khi thấy Hạ Đông Quân lờ mình đi cô ta đẩy nhân viên y tế đang rửa vết thương và băng bó cho mình ra, giơ tay muốn kéo.

Hạ Đông Quân rồi lại rước lấy một bạt tai “Bốp!” Cái tát thật mạnh được in lên má Hạ Tư Duệ.

Lê Nhược Vũ vẫn thấy không đủ nên cô trở tay đánh thêm một cái nữa, Hạ Tư Duệ che mặt và không thể tin nổi Lê Nhược Vũ hiền lành dịu dàng lại liên tục tát mình hai cái đau điếng.

Cô ta trợn mắt nhìn: “Cậu đánh tôi ư?”

Lê Nhược Vũ giơ tay lấy hết sức tát vào mặt cô ta một cái thật mạnh nữa.

Hạ Tư Duệ muốn đánh trả thì lại bị Hạ Tư Duệ giữ chặt tay và đẩy ngược ra.

Trong hốc mắt Lê Nhược Vũ là nước mắt kịp lau khô thì đã rưng rưng trở lại: “Cậu muốn kéo tơi theo chết cùng với mình thì tại sao tôi lại không thể đánh cậu nhỉ?”

Hạ Tư Duệ nghẹn họng không thể trả lời được.

“Cậu muốn chết là chuyện của một mình cậu, nếu sau này cậu vẫn muốn tìm đến cái chết thì mong cậu hãy vào nhà tắm cắt cổ tay hoặc là nhảy xuống trước khi người khác kịp chạy tới, đừng sống trên đời này gây thêm tai vạ cho những người khác nữa.”

“Lê Nhược Vũ! Tôi biết ngay cậu là thứ dối trá nhất trên đời này mà, cậu nói cậu muốn tôi sống nhưng bây giờ cậu lại luôn ra những lời như thể đang muốn đẩy tôi vào chỗ chết ngay đi vậy!”

“Hạ Tư Duệ, nếu Lâm Minh xảy ra bất kì chuyện gì thì tôi nhất định sẽ bắt cậu nợ máu trả lại bằng máu, trả lại gấp trăm ngàn lần” Lê Nhược Vũ trợn trừng mắt nhìn cô ta, nhưng giọng cô tình lại bình tĩnh đến mức đáng sợ. Hạ Tư Duệ, nếu Lâm Minh không sao thì chuyện giữa hai chúng ta sẽ kết thúc ở đó. Sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu một lần nào nữa bởi vì tôi sẽ không nhân nhượng hay nương tay đâu.”

Lê Nhược Vũ lau nước mắt rồi chạy vọt ra ngoài.

‘€ô muốn ở bên cạnh Lâm Minh, dù anh đang ở trong phòng cấp cứu thï cô vấn muốn ở bên ngoài phòng cấp cứu cùng anh.

Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng.

Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt chạy tới đây cùng ngồi chờ tin tức với Lê Nhược Vũ.

Lê Nhược Vũ vẫn đứng đó như một bức tượng nhìn chăm chäm ánh đèn đỏ chót trên cửa phòng cấp cứu.

Cô mong nó có thể tắt đi càng sớm càng tốt để bác sĩ có thể bước ra đây và nói Lâm Minh không sao cả, chỉ bị chút vết thương ngoài da, lành lại rồi thôi.

Nhưng cô cũng mong nó mãi mãi không bao giờ tắt vì như thế thì sẽ chẳng có người bác sĩ nào ra đây để báo tin xấu về sức khỏe của anh.

Hà Duy Hùng bước tới nắm lấy tay Lê Nhược Vũ mới phát hiện ra tay Lê Nhược Vũ lạnh đến mức đáng sợ: “Nhược Vũ, em hấy tin tôi! Chắc chắn cậu ấy sẽ không sao đâu. Số mạng cậu ấy rất lớn, chắc chắn sẽ không có chuyện xui rủi gì xảy ra được”

Lê Nhược Vũ ngạc nhiên ngước lên, thấy Hà Duy Hùng cầm tay mình bèn rút ra.

Hà Duy Hùng cũng biết mình không nên chạm vào cô, anh ta bèn kéo Lê Minh Nguyệt tới để cô ấy đứng trước mặt an ủi Lê Nhược Vũ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 484


Chương 484

Nhưng miệng của Lê Minh Nguyệt có thể mảng chửi người khác rất tốt, an ủi người khác thì chẳng ra làm sao cả.

Điều duy nhất cô ấy có thể làm được chính là ở bên cạnh Lê Nhược Vũ.

Hai y tá chạy ra từ phòng cấp cứu Lê Nhược Vũ vội vàng chạy tới: “Tình hình thế nàoTồi?”

“Anh Lâm Minh mất máu quá nhiều, huyết tương nhóm B không đủ dùng nên chúng tôi lấy tạm nhóm máu O để bổ sung vào”

Hà Duy Hùng vội vàng đứng dậy: “Lấy máu của tôi đi, tôi cũng mang nhóm máu B”

“Thế thì mời anh đi theo chúng tôi.”

Phẫu thuật vẫn được tiếp tục, Lâm Minh vẫn nằm bên trong đó không rố tình hình.

Lê Nhược Vũ mất hết sức lực tựa người vào vách tường rồi chậm rãi trượt xuống: “Tại sao anh ấy lại mất máu quá nhiều? Còn tôi thì lại không thể nhìn thấy rốt cuộc vết thương sau lưng của anh ấy trông như thế nào…”

Không biết vết thương sau lưng anh đáng sợ đến mức nào, nó phải lớn hay sâu cách mấy thì máu mới chảy mạnh như thế.

Lê Nhược Vũ ôm đầu, cuộn mình trong góc nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chằm ánh đèn cấp cứu trên kia…

“Tất cả đều là lỗi của em, tất cả đều do em sai…

Cô cần cái thứ tự do đó làm gì cơ chứ? Tại sao cô phải quan tấm tới sống chết của Hạ Tư Duệ?

Nếu cái lòng thương người ngu xuẩn ấy không nhảy ra vào đúng lúc này thì bây giờ Lâm Minh đã không phải chịu đựng sự đau đớn dày vò thân xác anh và nằm trên bàn mổ.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hà Duy Hùng đã lấy máu xong, mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy và có hai y tá cầm bịch máu vừa lấy chạy vào phòng cấp cứu.

Không biết cuối cùng bọn họ đã đứng ngoài căn phòng ấy trong bao lâu thì đèn cấp cứu mới tất.

Tình trạng cực kì nguy hiểm, bê tông cốt thép từ phía sau đâm thẳng vào xương sống và xuyên vào nội tạng, nếu nó đâm sâu thêm chút nữa thì chắc đã không thể cứu lại.

May là anh vẫn bình an.

Lâm Minh được đưa vào phòng bệnh và bác sĩ nói trong vòng tám tiếng anh sẽ tỉnh lại.

Trái tim đang căng thẳng của Lê Nhược Vũ được buông lỏng, cả người cô mất hết sức lực.

Hà Duy Hùng vội vàng đỡ lấy cô: “Lâm Minh vẫn chưa tỉnh lại, bây giờ em ngất xỉu thế này thì vợ chồng hai người lại chia nhau mỗi người một phòng bệnh à?”

Cô nằm chặt lấy áo Hà Duy Hùng để gắng gượng đứng thẳng dậy: “Tội muốn vào trong với anh ấy”

“Được, tôi sẽ nghĩ cách tìm một chiếc giường nằm ở phòng bên cạnh cậu ấy cho em, em ngủ cùng với Lâm Minh đi?”

Lê Nhược Vũ không ngủ cả một đêm rồi, trong mắt cô đầy tơ máu đỏ.

“Cảm ơn”

Để không làm ảnh hưởng đến bệnh nhân thì trong phòng bệnh không được có quá nhiều người, họ chỉ có mỗi mình Lê Nhược Vũ vào đó.

Lê Nhược Vũ không tìm một cái giường tới đầy thật, cô không muốn làm ồn tới Lâm Minh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 485


Chương 485

Cô đẩy một chiếc ghế tới và ngồi bên mép giường để làm ấm cho bàn tay đang được truyền dịch lạnh như băng, rồi tựa vào đầu giường nhìn Lâm Minh Cô muốn ở bên cạnh Lâm Minh, muốn tận mắt nhìn thấy anh tỉnh lại và cũng muốn người đầu tiên anh nhìn thấy khi mở mắt ra chính là mình.

Khoảnh khắc Lâm Minh gặp tai nạn cô mới phát hiện ra rằng những thứ cô luôn canh cánh trong lòng cũng không quan trọng đến mức đó.

Có lẽ cô đã muốn quá nhiều, nhưng thay vì mất đi Lâm Minh thì Lê Nhược Vũ muốn anh bình yên sống trên đời này.

“Em thấy không, anh thật lòng yêu em đấy…”

Anh dùng tính mạng mình làm tiền đặt cược để nói cho cô biết rằng Lâm Minh thật lòng yêu Lê Nhược Vũ.

Tại sao cô lại nghỉ ngờ tấm chân tình của anh được chứ.

Lâm Minh tỉnh lại sớm hơn Lê Nhược Vũ.

Cô gục xuống bên mép giường và chỉ cho anh ấy đỉnh đầu.

Lồng bàn tay ấm áp vấn còn đặt trên lưng bàn tay lạnh như băng của anh, dường như cô đang muốn làm ấm nó.

Cô đã thành công, lòng bàn tay và lưng bàn tay đã có cùng một độ ấm.

Lâm Minh thấy cô năm gục đầu xuống thế này hơi khó chịu nên định ôm cô lên giường ngủ, nhưng anh phát hiện ra mình chẳng làm được gì cả.

Anh không muốn đánh thức giấc ngủ ngon của Lê Nhược Vũ nên đành phải nhờ y tá đắp một chiếc chăn mỏng lên người cô.

Anh rút tay ra và nằm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy quan sát.

Lê Nhược Vũ thấy lòng bàn tay mình hơi ngứa, mở mắt ra mới thấy đó là ngón tay anh đang nghịch ngợm.

Đôi mắt to tròn xinh đẹp chứa đầy ngạc nhiên vui vẻ: “Anh tỉnh rồi!”

“Ừm, tỉnh rồi”

“May quá, thật là may quá…” Nói xong cô lại bắt đầu rơi nước mắt.

Anh giơ tay lên lướt qua khóe mắt cô: ‘Anh vẫn chưa chết mà, em không được khóc thế này đâu.

Cô cố nhoẻn miệng cười: “Được, em không khóc”

Anh cũng cong môi hỏi: “Em bị dọa sợ rồi đúng không?”

“Đáng đời em” Cô hít hít, hờn dỗi nói.

Chỉ là cô không giở thói trẻ con mà cũng không hờn dỗi gì.

Sự hiền lành lương thiện cô tự cho là đúng ấy khiến anh bị thương, cô thà rằng người bị thương đó là mình.:; Lâm Minh đang năm ở phòng bệnh VỊP.

Căn phòng được trang trí như phòng khách sạn, nơi đây có đầy đủ tất cả mọi thứ và giường bệnh cũng khá là rộng rãi.

Anh nhấc góc chăn lên ngoắc tay với cô: “Lên đây nằm nghỉ một lát đi.”

Lê Nhược Vũ lắc đầu: “Em không buồn ngủ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 486


Chương 486

Chỉ cần lẳng lặng ngồi bên cạnh và nhìn anh thôi là cô đã thấy rất thỏa mãn rồi.

“Không buồn ngủ thì cũng qua đây năm nghỉ một lát đi” Lâm Minh tỏ ra ngang ngược: “Nếu em không nghe lời thì anh buộc lòng phải xuống giường để đưa em lên đấy: Lê Nhược Vũ sợ anh-gố kim tiêm ra xuống giường thật nên vội vàng chạy tới ngồi lên méo giường rồi ôm chặt lấy cánh tay anh để Lâm Minh không lộn xộn Cơ thể mềm mại nằm bên cạnh, Lâm Minh cong môi cười cười sờ đầu cô: “Nhắm mắt lại và ngủ một lát đi”

“Em không bưồn ngủ.”

“Thế à?” Đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt cô, giọng nói của Lâm Quận pha lẫn sự hài hước: “Thế em bị gấu trúc nhập vào người rồi hả? Quầng đen to đùng đây này”

Lê Nhược Vũ ôm cánh tay truyền dịch để ngăn không cho anh lộn xôn: “Kim bị lệch mất bây giờ đấy, anh đừng phá nữa”

“Được rồi” Lâm Minh ngoan ngoãn mặc cho Lê Nhược Vũ ôm.

Cánh tay cô mềm mại rồi lại nhẹ nhàng ôm lấy tay anh.

Lâm Quận nhìn-cô gái nằm bên cạnh mình không thể chống chọi với cơn buồn ngủ nhắm mắt lại mới quay đi cười cười.

Lê Nhược Vũ rất dễ dõ…

Không ngờ anh chỉ cần bị thương một lần thôi cô đã sẵn sàng tha thứ hết tất cả mọi chuyện.

Nếu người cứu cô là Hạ Đông Quân thì sẽ thế nào?

Lâm Minh không dám nghĩ nữa.

Hạ Đông Quân cũng muốn lao tới cứu Lê Nhược Vũ, chỉ là anh may mắn nên hành động nhanh hơn thôi.

Lâm Minh cúi xuống hôn lên khóe môi cô.

Hai người cực kì ăn ý không nhắc đến Hạ Tư Duệ hay Hạ Đông Quân nữa.

Trong khoảng thời gian Lâm Minh bị thương, Lê Nhược Vũ luôn ở bên cạnh chăm sóc anh không rời nữa bước. Từ ăn uống đến sinh hoạt hằng ngày của anh đều được cô bao trọn gói, dường như bọn họ đã quay về những ngày tháng vui vẻ nhất.

Không, vẫn còn thiếu chút chút.

Anh không thể lăn giường với cô gái này, đó là điều tiếc nuối duy nhất .

Tâm trạng vui vẻ thì sức khỏe cũng tốt lên rất nhanh, mỗi lần bác sĩ tới kiểm tra đều nói rằng anh đang khỏe lên rất nhiều, thậm chí còn chậc lưỡi khen tấm tắc.

Tình trạng phục hồi sức khỏe của Lâm Minh tốt hơn những gì bọn họ mong đợi.

Các bác sĩ đang suy nghĩ xem liệu đây có phải là sức mạnh của tình yêu không?

Bác sĩ nói bọn họ sẽ theo dõi tình hình sức khỏe Lâm Minh têm vài ngày nữa, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì anh có thể xuất viện để về nhà nghỉ ngơi cho tới khi khỏi hẳn.

Lâm Minh cảm thấy những ngày tháng này cũng khá hay ho, tất cả những chuyện phiền não.

đều tan thành mây khói và anh còn được ở bên Lê Nhược Vũ mỗi ngày.

Trong khoảng thời gian đó, có kha khá người đến thăm bệnh với mục đích thăm dò đều bị chặn ngoài cửa phòng bệnh, ngoài hai cái bóng đèn sáng chói lóa không thể chặn ngoài cửa là Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt thì chẳng còn một người nào lảng vảng trước mặt hai người.

Không có người ngoài, Lâm Minh có thể tranh thủ lúc bị thương để làm nũng với Lâm Minh để củng cố tình cảm giữa hai người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 487


Chương 487

Đang trong thời gian nghỉ ngơi cho vết thương lành lặn, anh lại ở trong phòng bệnh làm đủ thứ trên trời dưới đất, nhỡ xảy ra vấn đề gì thì chắc chẳng còn mặt mũi nào để gặp đời nữa.

Cái gì Lê Nhược Vũ cũng nghe anh, chỉ có duy nhất chuyện quan hệ là cô lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết từ chối.

Lâm Minh bực bội suốt mấy hôm liền, nhịn tới khi bác sĩ nói sức khỏe anh đã tốt lên rất nhiều và chỉ cần theo dõi thêm vài ngày nữa là được ra viện thì cuối cùng Lậm Quân cũng không nhịn được nữa.

Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt đến thăm bệnh vừa đi thì anh đã vội vàng ôm Lê Nhược Vũ lên giường.

Lê Nhược Vũ muốn xoay người lại nhưng sợ đụng đến vết thương trên người anh nên không làm làm bừa: “Anh xuống đi.”

Lâm Minh cười ngả ngớn: “Bây giờ em không ở trên được nhưng chắc chắn sau này sẽ có cơ hội”

“Anh đừng làm loạn, anh vẫn còn chưa khỏi hẳn đâu” Mới nhích người lên thì đã bị anh đè ngược xuống.

Lê Nhược Vũ giơ tay đẩy hòng bắt Lâm Minh xuống khỏi người mình

“Không được, vết thương của anh vẫn còn chưa khỏi hản cơ mà” Ánh mắt Lê Nhược Vũ đầy lo lắng nhìn anh giơ tay cởi quần áo của mình, môi cô đã cong xuống như đang mếu máo sắp khóc: “Hay là chờ đến khi anh khỏe rồi em sẽ làm cái đó cho anh được không, hay anh muốn thế nào em cũng đồng ý hết… Bây giờ anh đừng làm thế được không?”

Mặt Lê Nhược Vũ đỏ bừng lên, bắt đầu đưa ra điều kiện.

Cô sợ vết thương vất vả kéo da non lại bị anh làm rách Không cần biết Lâm Minh cố gắng trêu chọc mình thế nào, từ đầu đến cuối ánh mắt cô vẫn đầy lo lắng.

Lâm Minh hết cách, đành phải nằm trên người cô và không tiếp tục nữa.

Thôi thôi thôi, anh không nỡ làm Lê Nhược Vũ khóc.

Cơ thể to lớn của người đàn ông đè trên người Lê Nhược Vũ, anh vùi mặt mình vào hõm vai cô và thở ra khí nóng: “Được rồi, hôm nay chúng ta không làm nữa, nhưng em đừng có mà quên những lời em vừa mới nói đấy nhé”

Lê Nhược Vũ đáp “ừm” nhưng sau đó thấy có gì đó sai sai nên vội vàng bổ sung thêm: “Mà chỉ được một lần thôi đấy nhé.”

“Được: Anh cười cười khiến cả cơ thể run run.

Cô nhẹ nhàng đẩy anh dậy: “Anh đứng lên đi, nặng quá.”

Môi anh lướt qua cổ Lê Nhược Vũ, làm nũng như một đứa trẻ chưa lớn: “Anh không đứng dậy nổi, ngày nào anh cũng nẵm trên giường ngủ rồi nên tối nay anh muốn ngử trên người em.”

“Nhưng mà anh nặng lắm luôn đó.”

“Thế này sẽ không nặng nữa” Anh nhấc chân lên khỏi người cô, tách hai chân cô ra và đặt chân mình vào giữa.

Đúng là làm thế này thì không còn nặng nữa nhưng… Cái tư thế này, “Hôm nào cũng phải nằm sấp ngủ không ngon tí nài, giường cứng quá” Anh nói.

Lòng bàn tay Lê Nhược Vũ chạm vào đệm giường và nó chẳng cứng một tí nào cả.

Tất cả những vật dụng và thiết bị trong phòng bệnh anh nằm đều được lựa chọn kỹ lưỡng với tiêu chuẩn của khách sạn năm sao thì làm gì có chuyện giường cứng quá được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 488


Chương 488

Một giây sau đó, cuối cùng anh cũng hiểu ra anh đã so sánh với cái gì để xác định độ “cứng” của cái đệm này.

Anh vùi mặt vào ngực cô, chẳng biết khi nào áo lót đã bị anh cởi ra và ném đi khiến mặt anh dán chặt vào bộ phận đó: “Em là mềm nhất trên đời này rồi, cả người mềm nhữn”

“ơn Con sói háo sắc này bệnh rồi vẫn không quên làm nũng.

Không cho “ngủ’ thì thôi cho anh ngủ một giấc đi.

Lâm Minh nói như thật vậy.

Chỉ nằm trên người em thôi không làm gì hết cũng không được hả?

Nó không phải là một câu hỏi vì mặc kệ Lê Nhược Vũ có đồng ý hay không thì Lâm Minh vẫn nằm im trên người cô không chịu xuống.

Lê Nhược Vũ tưởng mình bị đè thế này sẽ không ngủ được, nào ngờ cô lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sau đó Lê Nhược Vũ không dám nói chuyện với anh nữa, cô vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Lâm Minh. Cô ngồi trên sô pha vừa cầm ly thủy tinh uống trà vừa quan sát từng hành động của anh.

Mất một lúc lâu Lâm Minh mới ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt tối đen như mực, không chớp một cái nào và nói với giọng uất ức: “Có phải anh bị thương đến thận rồi không”

Nước trà trong miệng Lê Nhược Vũ phụtra ngoài, cô cười lăn lộn.

Thấy gương mặt đau đớn và sốc của Lâm Minh thì cô lại thấy mềm lòng.

Anh bị thương vì cô…

Lê Nhược Vũ thả lỏng hàng rào tự vệ xuống, đi tớichỗ anh: “Không sao đâu mà, hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn, em nhớ nắm nhầm… Trứng của anh thôi”

“Nhỡ đâu anh bị thương thận thật thì sao?”

Anh nghiêm túc tìm hiểu nguyên nhân đầu đuôi câu chuyện như một sinh viên cực kì hiếu học.

Cô đâu có làm nghề bác sĩ, làm sao cô biết được mấy cái này.

“Hay là em gọi bác sĩ tới đây hỏi giúp anh vài câu nhé?”

“Thế thì chẳng khác nào cho cả thế giới này biết chồng em bản trong một giây?”

“Vậy anh nói xem chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

“Em thử giúp anh xem thế nào, coi thử lần này có ổn hơn lần trước không nhé” Bàn tay nào đó đã lặng lẽ mò tới, nắm lấy tay cô kéo Lê Nhược Vũ lên giường.

Dựa theo chủ nghĩa và tinh thần nhân đạo, anh sướng rồi thì vợ cũng phải thế mới đúng chứ nhỉ?

Bàn tay Lâm Minh như mọc thêm đôi mắt, bắt đầu di chuyển từ hông cô xuống và dễ dàng tìm thấy vị trí chính xác để hoàn thành pha hành động trước đó chưa kịp làm xong.

Mãi đến khi cô mất:hết sức lực xụi lơ trong lòng ngực mình và nhận lấy sự thỏa mãn thì mới rút tây ra; Hoàng Ánh mẹ Lâm Minh mang canh bổ đã hầm sẵn đến thấy được cảnh tượng quần áo xộc xệch trên giường thì lập tức tái mặt.

“Sức khỏe còn chẳng ra đâu vào đâu đã bắt đầu làm bừa! Không thích sống trên đời nữa rồi đúng không?”

Rõ ràng những lời đó dùng để nói với Lâm Minh nhưng ánh mắt bà lại nhìn chăm chäm Lê Nhược Vũ.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 489


Chương 489

May là Lâm Minh không cởi quần áo của hai người ra, chỉ hơi xộc xệch một tí thôi chứ chẳng để lộ ra bộ phận nhạy cảm gì.

Lê Nhược Vũ ra khỏi vòng tay anh và kéo áo của mình xuống nhưng áo lót bị anh ném trên đầu giường, lấy cũng không được mà không lấy cũng chẳng xong.

Hoàng Ánh nhìn lướt qua vẻ thỏa mãn trên mặt Lâm Minh và hai má đỏ hồng của Lê Nhược Vũ rồi lại tức tối.

Bà cảm thấy sai lầm lớn nhất suốt nửa đời người của mình chính là can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai mình.

Có lẽ ngày xưa bà không nên tự tiện để Lê Nhược Vũ gả vào nhà này.

Ngày xưa bị sự mềm lòng và xúc động nhất thời, bà đã nghĩ räng Lê Nhược Vũ có thể mang đến hạnh phúc cho con trai mình.

Nhưng bây giờ có lẽ bà đã sai rồi, hoàn toàn sai.

Lâm Minh vẫn còn nằm trong phòng bệnh, Lê Nhược Vũ lại không thấu hiểu cảm thông cho điều đó mà chỉ chăm chăm vào chuyện vợ chồng với nhau.

Hoàng Ánh thấy con trai mình thích cô gái này đến thế nên đành thôi.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, bà không.

muốn cho Lê Nhược Vũ mang thai và đưa cả Dương Tuyết Nhi đến nhà bọn họ nhưng điều duy nhất bà không hề nói ra dù chỉ nửa lời đó là ép bọn họ ly hôn…

Đến nay bà vẫn mở một mắt nhắm một mắt xem như không có gì, nhưng đứa con dâu chẳng giúp được gì rồi lại rước thêm phiền phức về nhà thế này… Không thể giữ lại được.

Lâm Minh phản ứng nhanh hơn, anh vội kéo chăn đắp lên người Lê Nhược Vũ rồi duõi tay ra với lấy áo lót cho cô năm trong chăn mặc vào: Hoàng Ánh thấy con trai mình còn chưa lành vết thương đã cử động mạnh thế thì bắt đầu căng thẳng: “Ẩu tả! Vết thương của con còn chưa khép miệng lại con đã cử động mạnh như thế nhỡ nó nứt ra thì làm sao bây giờ? Con không thèm quan tâm tới thì cũng phải nghĩ cho mẹ sẽ đau lòng chứ!”

Lê Nhược Vũ đanh mặt cố gắng mặc áo lót trong chăn rồi xuống giường.

Lâm Minh giữ cô lại, đầu ngón tay lưu luyến xoa eo cô, kéo vạt áo bất cẩn bị đẩy vào lưng quần ra mới cho cô đi.

Hoàng Ánh lạnh lùng nghiêm mặt: “Còn ra cái thể thống gì nữa không; vào nhà vệ sinh sửa soạn lại đàng hoàng rồi hằng ra đây.”

Da mặt Lê Nhược Vũ mỏng, hai má cô đỏ hồng Lâm Minh da mặt dày như thường thành nên không hề thấy ngượng khi bị phát hiện mà còn cười: “Mẹ, sao mẹ lại đột ngột đến đây thế? Sao không nhắn trước với con một tiếng.”

Hoàng Ánh thở dài ngồi trên sô pha: “Con đang bận rộn quá nên không rảnh nghe điện thoại cơ mà, làm sao mẹ gọi điện báo cho con được”

Bây giờ Lâm Minh mới nhớ ra lâu rồi mình không đụng vào điện thoại di động.

Chuyện công ty đã có Hà Duy Hùng hỗ trợ quản lý rồi nên anh cũng không quan tâm lắm, dạo gần đây anh đang được sống những ngày như tiên.

“Mẹ, con đã khỏe lên nhiều rồi, bác sĩ còn nói vài ngày nữa con có thể xuất viện đấy”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 490


Chương 490

“Bác sĩ nói là mấy ngày nữa con có thể xuất viện để về nhà nghỉ ngơi như không có nói là con đã khỏi hẳn rồi và được quyền làm bừa làm bậy:”

“Con chị đùa với Nhược Vũ chút thôi, cô ấy không chịu nhưng bị con ép đấy. Con biết giữ chừng mực mà, không sao đâu mẹ.”

Hoàng Ánh nghe thế lại bắt đầu lo lắng run rẩy cả người, đứa trẻ bà nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ tới lớn lại che chở cho con nhóc Lê Nhược Vũ, trong đầu chỉ có mỗi Lê Nhược Vũ và Lê Nhược Vũ.

Chắc chẳn con bé Lê Nhược Vũ này không thể ở lại nhà họ Lâm thêm một ngày nào nữa.

Vị trí bà chủ nhà họ Lâm đã cho bà quá nhiều thứ, tất cả những gì bà làm đều trở nên hợp tình hợp lý.

Hoàng Ánh không nố thấy con trai mình bị thương, lại càng không muốn con trai mình xem một cô gái quan trọng hơn cả tính mạng của nó, nếu Lê Nhược Vũ vẫn giống ngày xưa thì cái gì cũng dễ bàn, nhưng bây giờ cô lại có mối quan hệ mập mờ không rõ ràng với người khác.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

E là cơ thể đó đã dơ bẩn rồi cũng nên.

Hoàng Ánh hối hận, hối hận xanh cả ruột.

Mang mầm tai họa về nhà họ Lâm rồi cuối cùng người bị thương chính là con trai mình.

“Mẹ chỉ muốn đến thăm con xem thế nào thôi, bây giờ mẹ lại muốn nói rõ ràng với con.” Mặt Hoàng Ánh âm u.

Thấy Lê Nhược Vũ đã sửa soạn chỉnh trang lại quần áo xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Minh khẽ nhíu mày lại và ngăn những lời Hoàng Ánh Hoàng Ánh nhìn Lê Nhược Vũ, hờ hững nói cho hết lời: “Cô ra ngoài mua cho tôi tách cà phê đi”

Sai cô đi mua cà phê cũng không phải để cho cô lánh mặt đi mà chỉ muốn dặn mặt Lê Nhược Vũ vậy thôi.

Lê Nhược Vũ biết bà đang hiểu lầm mình nên xách túi lên ra ngoài.

Thấy Lê Nhược Vũ đã đi xa, Hoàng Ánh mới hít thật sâu: “Rốt cuộc con thích nó ở điểm nào, trước kia con còn chẳng thèm ngó ngàng tới nó cơ mà, sao đột nhiên lại như người bị ma ám bám theo nó như cái đuôi thế?”

“Mẹ, yêu từ cái nhìn đầu tiên không thực tế tí nào. Lâu ngày nảy sinh tình cảm thì thứ tình cảm đó mới vững chắc, mẹ và cha cũng thế đấy thôi?”

“Nhưng Lệ Nhược Vũ gây ra bao nhiêu thứ phiền phức…”

“Đó không phải là lỗi của cô ấy”

Lâm Minh càng che chở Lê Nhược Vũ thì Hoàng Ánh lại càng chắc chắn rằng mình không thể giữ cô lại được: “Có những chuyện mẹ vẫn chưa nói cho con biết.”

“Chuyện gì thế mẹ?”

“Con nghĩ rằng mẹ không muốn để Lê Nhược Vũ sinh con cho con vì gần đây cơ thể nó không sạch sẽ thôi ư?”

“Mẹ! Mẹ nói thế là sao?” Lâm Minh lờ mờ cảm giác được điều gì đó, đôi mắt tối đen bỗng lóe lên tia sáng.

“Có chuyện này mẹ vẫn chưa nói cho con biết, từ đầu mẹ đã định giấu nhẹm chuyện này đi cho hai đứa nhưng bây giờ mẹ nghĩ con có quyền được biết vànó cũng có quyền được biết.”

Hoàng Ánh quyết tâm căn răng nói: “Hai đứa phải chia tay nhau càng sớm càng tốt, nó không thể làm một người mẹ tốt được.”

Bây giờ Hoàng Ánh không còn tin tưởng vào Lê Nhược Vũ.

Thật rạ bà luôn cho Lê Nhược Vũ cơ hội, bản thân cô không biết trân trọng lấy nó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 491


Chương 491

Dù lúc trước đoạn phim đó được tung ra, dù khả năng cao là Lê Nhược Vũ đã không còn sạch sẽ thì bà cũng chưa từng nghĩ tới việc nói ra chuyện này khiến mối quan hệ hôn nhân của hai người trở nên khó thở, bà nghĩ mình có thể xử lý tốt chuyện này.

Nhưng tất cả những hành động của Lê Nhược Vũ lại khiến bà ngày càng thất vọng, đã thế còn làm rối loạn tinh thần Lâm Minh.

Bây giờ Lâm Minh có thể bỏ hết tất cả mọi thứ vì Lê Nhược Vũ, bỏ cả công ty và vứt luôn cả tính mạng… Điều này thật sự quá đáng sợ.

Bà chỉ có một đứa con trai như thế thôi, bà không thể chấp nhận được bất kì một sơ xuất nào.

Hôn nhân này không cần thiết phải tiếp tục kéo dài thêm nữa.

“Mẹ đang hiểu lầm Nhược Vũ điều gì đó rồi, ngoài kia có rất nhiều tin đồn nhảm không đáng tin”

“Thế việc cọn bị thương nặng vì nó rồi lại làm bừa làm bậy với nó trong phòng bệnh cũng là hiểu lầm ư?”

Lâm Minh nghẹn họng không thể trả lời được.

Hoàng Ánh lại há miệng tiếp tục nói: “Niệm Sơ đã về rồi”

Anh nhíu mày lại, cố gẳng lục lọi cả buổi trời vẫn không biết người đó là ai: “Niệm Sơ là ai?”

Hoàng Ánh vừa bực bội vừa buồn cười: “Đó là nghiệp con tạo ra mà mới đảo mắt con đã quên mất không nhớ nó là ai rồi ư?”

Gần đó không có cà phê nên Lê Nhược Vũ phải bắt xe đi một đoạn đường dài để mua, Lê Nhược Vũ biết Hoàng Ánh thích đồ ngọt nên cho thêm nhiều sữa vào cà phê.

Cô lại vội vàng xách cà phê trở về.

Trả tiền taxi xong thì trông thấy Hoàng Ánh đứng ngoài cửa bệnh viện như đang chờ ai đó.

Bà khoác chiếc áo choàng trông cực kì cao quý và sang trọng.

Lê Nhược Vũ đưa ly cà phê nóng đã được gói khế giải thích: “Gần đây không €ó bán cà phê nên con đi hơi xa một chút, về hơi trễ”

Hoàng Ánh nhận cà phê rồi lại đưa ngay cho tài xế.

Tài xế cần lái xe nên đành phải đặt ly cà phê sang một bên.

Hoàng Ánh lên xa, ở xa xa vấy tay với cô: “Lên xe đi, chúng ta nói chuyện.

Cô lên xe ngồi xong thì Hoàng Ánh bắt đầu đọc địa chỉ.

Lê Nhược Vũ thầm chua xót và đau lòng, thật ra đó là nơi Hoàng Ánh từng đưa cô đến và thân thiện đề cử mấy món ngon ở nơi đó.

Thế nhưng bây giờ Hoàng Ánh cũng đưa cô đi nhưng thái độ lại khác xa ngày xưa như một trời một vực, hờ hững và xa cách như một người xa lạ.

Đến nhà hàng, bội bàn dẫn bọn họ tìm một vị trí yên tĩnh để ngồi xuống.

Bọn họ gọi hai ly nước uống rồi bồi bàn rời khỏi đó, khu vực văng vẻ yên tĩnh chỉ còn mỗi hai người.

“Mẹ, con nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm nào đó” Lê Nhược Vũ lên tiếng trước.

“Thế cô nói xem giữa chúng ta có hiểu lầm gì?”

“Con với Hạ Đông Quân chỉ là chuyện của quá khứ, sau khi kết hôn với Lâm Minh thì dù có ra nước ngoài ba năm con cũng cắt đứt liên lạc với Hạ Đông Quân. Chuyện đoạn phim ngắn đó… Có người đã cố tình hãm hại con, giữa con với anh ấy chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 492


Chương 492

Hoàng Ánh là một người rất dễ tính nhưng một khi đấ chạm đến giới hạn thì bà có thể là một người cực kì sắc đã: “Tạm thời chúng ta đừng bàn đến chuyện này nữa, thế sao đó thì sao? Cô là người đã đưa Lê Nhã Tuyết về trang viên Lệ Thủy đúng không?”

Lê Nhược Vũ bỗng nghẹn họng: “Đúng thế”

“Nhưng tôi lại nghe nói Lê Nhã Tuyết không đến đó để nghỉ tạm vài hôm mà muốn trở thành vợ bé cho con trai tôi? Cô là người làm vợ nhà người ta mà lại nhân nhượng vì nhà mẹ đẻ đến mức này thì tôi cũng không biết nên khen hay nên mắng chửi cô mới đúng”

Hoàng Ánh nói năng cực kì lạnh lùng nhựng cũng không quá đáng, bà chỉ nói rõ sự thật với sự sắc bén đanh thép nhất mà thôi.

Những lời bâng quơ là thế nhưng nó lại khiến Lê Nhược Vũ phải buông vũ khí đầu hàng.

Đó là lỗi của cô…

“Thật ra tôi cũng không muốn hỏi nhiều về chuyện quá khứ trước kia nữa. Nếu cô đã không giải thích thì tôi cũng không muốn nói nhiều, cũng chẳng muốn can thiệp nhiều vào hôn nhân của hai đứa, nhưng bây giờ tôi mong có thể hiểu được nỗi khổ của người làm mẹ như tôi đây” Hoàng Ánh dừng lại rồi tiếp tục nói: “Tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất là Lâm Minh, tôi không thể nhìn nó liều cả mạng mình như thế, không muốn thấy nó bỏ hết tất cả mọi thứ chẳng màng điều gì như “Mẹ, con thật lòng xin lỗi! Đó là do con quá bốc đồng nông nỗi, con sẽ thay đổi.”

“Nhược Vũ, tôi không dám trông đợi thêm bất kì điều gì vào cô nữa” Sau khi đoạn phim đó được tung ra thì tất cả mọi chuyện xảy ra tiếp theo đều vượt qua khỏi giới hạn của bà. Hành động của con trai bà cũng khiến Hoàng Ánh cảm thấy sợ hãi: “Chiếc vòng nửa năm trước tôi đưa cho cô thì cứ để Quân nó cầm hộ. Chờ đến khi nó khỏe mạnh bình thường, có thể đi đứng lại rồi thì bảo.

nó tranh thủ chút thời gian rảnh nào đó quay về nhà họ Lăng trả cho tôi.”

“Chiếc vòng đó…”

“Đó là thứ năm đó mẹ Quân để lại cho tôi, nó được truyền qua các thế hệ” Nói đến gia đình và chuyện hôn nhân của mình, Hoàng Ánh cười hiền.

Nhưng cả người Lê Nhược Vũ lại cứng đờ.

Lúc trước Hoàng Ánh đưa chiếc vòng đó cho cô tức là bà đã công nhận cô là con dâu của mình.

Bây giờ bà muốn đòi chiếc vòng đó về, chẳng lẽ bà muốn cô ly hôn với Lâm Minh?

Điều đáng sợ đó bỗng chốc nổ tung trong đầu Lê Nhược Vũ, nước uống nhân viên phục vụ đưa tới bị cô lỡ tay hất đổ.

Hoàng Ánh nhìn dáng vẻ luống cuống của cô rồi lấy khăn tay của mình đưa chø Lê Nhược Vũ, bảo nhân viên phục vụ có thể đi làm việc khác.

Lê Nhược Vũ cầm khăn lau vết bẩn trên áo mình, động tác cứng đờ.

“Nhược Vũ, ly hôn với Lâm Minh đi. Xem như mẹ có lỗi với cô, cô ly hôn với nó đi được không?

Tôi thật sự không thể nhìn gia đình của mình biến thành nơi gà bay chó sủa không có ngày tháng nào yên bình vì sự tồn tại của một mình cô.”

Cả người Lê Nhược Vũ cứng ngắc: “Mẹ, con thật lòng xin lỗi”

©ô nói: “Con có thể trả lại chiếc vòng đó cho mẹ nhưng con không thể ly hôn với anh ấy”

Cô yêu Lâm Minh.

Trừ khi Lâm Minh không còn yêu cô nữa..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 493


Chương 493

Nếu không cô sẽ không bao giờ ly hôn Lê Nhất Linh không chịu ly hôn Câu trả lời của Lâm Minh cũng giống hệt cô vậy, anh nói mình sẵn sàng gánh vác tất cả mọi thứ dù nó khó khăn đến mức nào, chỉ có ly hôn là không.

Nếu đã kết hôn thì cô chính là người anh chấp nhận.

Cả đời không thay đối Hoàng Ánh không biết từ khi nào hai con người này lại trở nên giống nhau đến thế.

Bà từng muốn thử với từng người một để chia rẽ họ nhưng con trai bà và Lê Nhược Vũ đã không cho bà một con đường nào để đi tiếp.

Từ chối thẳng thừng và cực kì dứt khoát.

Hoàng Ánh rút lui và chẳng thu hoạch được gì.

Dù rằng sau khi kết thúc cuộc nói chuyện thì cả hai người đều chia tay trong sự khó chịu nhưng Hoàng Ánh vẫn bảo tài xế đưa cô về bệnh viện, không ném cô lại giữa đường.

Có lẽ đây là thói quen làm người của bà.

Lê Nhược Vũ được đưa đến bệnh viện rồi lững thững lên phòng bệnh của Lâm Minh với đầu óc rối như mớ bòng bong.

Cô không ngờ Hoàng Ánh lại yêu cầu bọn họ ly hôn với nhau thật.

Nếu bà đã nói với cô thì chắc bà cũng nhắc chuyện này với Lâm Minh rồi nhỉ?

Cô không thể nắm bắt được suy nghĩ trong đầu Lâm Minh nhưng cô tin chắc rằng lập trường của anh giống mình.

Nếu Lâm Minh gật đầu thì Hoàng Ánh đã không cần phải hẹn riêng cô ra để nói thêm một lần nữa.

Cô lo lắng thấp thỏm trở về phòng bệnh VỊP thì nghe thấy giọng phụ nữ trong phòng.

Giọng nói đó khá là quen tai, mềm yếu ấm áp.

Lê Nhược Vũ đẩy cửa vào thì thấy Dương.

Tuyết Nhi đang đút cơm cho Lâm Minh.

Sắc mặt anh cực kì u ám há miệng ra để cô ta đút “Nóng không? Tôi thổi cho anh nhé?”

Lâm Minh lạnh lùng nhìn cô ta rồi chán ghét đẩy Dương Tuyết Nhi đi: “Cô đừng có được đẳng chân lại lấn lên đằng đầu, mẹ tôi bảo cô tới đây để chăm sóc bệnh nhân chứ không có bảo cô tới đây để chăm trẻ”

Chén canh trong tay cô ta lảo đảo rơi xuống, vài giọt văng tung tóe lên người Lâm Minh.

Dương Tuyết Nhi uất ức mím môi, cực kì đáng thương xuống nhặt những mảnh vỡ lên: “Dì Ánh bảo tôi tới đây để chăm sóc anh cơ mà”

Lâm Minh cười lạnh: “Tôi nể mặt mẹ tôi nên mới không đuổi cô cút ra ngoài đấy cô có hiểu không?”

“Nếu anh không thích tôi đút anh ăn thì cứ nói thẳng cho tôi biết, sau này tôi không đút anh ăn nữa là được chứ gì?” Nói xong Dương Tuyết Nhi lại đỏ mắt.

Lâm Minh bực bội không để đâu cho hết nên tiện tay ném luôn cả bình canh nóng trên tủ đầu giường: “Cô chút đi.”

Canh được đựng trong bình kha khá thời gian rồi nên cũng không nóng lắm, tất cả đều đổ hết lên người Dương Tuyết Nhi cũng không đến nỗi phỏng nhưng nước canh sềnh sệch dính lên người thì dính dính khó chịu, hơi khó tắm sạch.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 494


Chương 494

Cuối cùng Dương Tuyết Nhi cũng khóc oang oang lên, cả người ướt nước canh bẩn nhưng không thèm sửa soạn lại, vội vàng lau mắt chạy ra ngoài.

Đúng lúc đụng phải Lê Nhược Vũ đang vào khiến nước canh dính sang người cô.

Lê Nhược Vũ lảo đảo lùi lại mấy bước mới đứng vững, Dương Tuyết Nhí thì đã chạy xa.

Lâm Minh thấy thế thì ánh mắt lại càng tối tăm: “Có đụng trúng đâu không em?”

Anh đứng dậy chuẩn bị xuống giường thì bị Lê Nhược Vũ cản lại: “Không có, em không sao!

Anh đừng cử động linh tỉnh, mẹ thấy lại lo ấy”

Nhắc tới Hoàng Ánh thì Lâm Minh thoáng sững người lại mới hỏi: “Mẹ tìm em nói chuyện gì thế?”

“Chắc là mẹ nói với em những điều bà đã nói với anh” Lê Nhược Vũ bất đắc dĩ cười cười.

Cô nghĩ cuộc sống của một con người là những sự lựa chọn. Họ.có thể chọn thế này và cũng có thể chọn thế kia.

Dù đúng hay sai thì chỉ cần bản thân mình sẵn sàng chấp nhận là được.

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ lựa chọn sai lầm của mình ngày xưa lại trở thành vật cản của mình ở thời điểm này, chặn ngang con đường không cho cô bước về phía trước.

Cô phải suy nghĩ và chắc là sẽ mất rất nhiều tâm tư để đẩy được tảng đá lớn đó ra khỏi con đường mình đang đi.

Lâm Minh nghe thế lập tức căng thẳng: “Em đồng ý rồi hả?”

Lê Nhược Vũ thấy vẻ mặt anh có gì đó kì lạ: “Em không đồng ý nhưng phản ứng của anh lúc này lại tạo cho em cảm giác những lời mẹ nói với em khác với nội dung anh đã được nghe thấy.”

Lâm Minh nhéô má cô, hai mắt lập lòe ánh sáng: “Chỉ là anh không yên tâm về em thôi.”

Lê Nhược Vũ cười năm lấy tay anh, để hai bàn tay đan vào nhau: “Bây giờ em cho anh niềm tin này, anh có thể cảm nhận được không?”

Lâm Minh cúi đầu xuống muốn hôn cô thì lại bị Dương Tuyết Nhi khóc xong quay lại ngắt ngang: Tôi dọn dẹp căn phòng trước đã, tôi không thể để mảnh vỡ làm anh bị thương”

Dương Tuyết Nhi cảm thấy bản thân mình chẳng biết sợ là gì.

Dù vừa mới bị mắng mỏ té tát nhưng cô ta vẫn hoàn thành tốt trách nhiệm của một người chăm sóc bệnh nhân.

Cô ta còn kéo Lê Nhược Vũ sang một bên; “Cô đứng sang bên này để tôi quét dọn mảnh vỡ trên sàn nhà đã.”

Mặt Lâm Minh đen thui như đáy nồi: Nhưng anh lại không thể nổi cáu vì đó chính là điều kiện anh trao đổi với Hoàng Ánh.

Bà tạm giữ bí mật đó lại, không nói với Lê Nhược Vũ chuyện Lâm Thùy Vân nhưng anh phải cho Dương Tuyết Nhi ở lại bệnh viện để chăm sóc quản lý anh hai tư giờ.

Dọn dẹp đống mảnh vỡ dưới mặt đất xong cô ta lại ngước lên nhìn Lâm Minh với vẻ đáng thương: “Xong rồi, trưa nay anh muốn ăn món gì để tôi đi làm”

Lâm Minh chẳng thèm ngó ngàng tới cô ta và cũng lờ cả những lời Dương Tuyết Nhi nói.

Lê Nhược Vũ có thể hiểu được sơ sơ tình hình.

Dương Tuyết Nhi xuất hiện ở đây chính là kế hoạch Hoàng Ánh đã đặt ra, bọn họ không thể làm mất mặt người ta được: ‘Cô không cần phải vất vả thế đâu, cô nghỉ ngơi đi để tôi chuẩn bị cho anh ấy”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 495


Chương 495

Không biết Dương Tuyết Nhi ngu thật hay giả ngu, cô ta không chịu đồng Không được, dì đã dặn tôi phải phục vụ chăm sóc anh Lâm Minh thật tốt. Cuộc sống hằng ngày của anh ấy cùng với đồ ăn thức uống đều phải chuẩn bị kỹ càng, tôi phải báo lại cho dì ấy tất cả những hành động của anh ấy trong phòng bệnh, nếu không dì sẽ lo lắng”

Nói tóm lại là cô ta nhất quyết phải chứng minh sự tồn tại của mình.

Có lẽ Dương Tuyết Nhi không có âm mưu xấu xa gì nhưng Lê Nhược Vũ không thể có ấn tượng tốt với người con gái này được.

Thấy cô ta cứ khăng khăng như thế, Lê Nhược Vũ đành phải nói rõ ràng mọi chuyện: “Nhưng cô nấu cơm nhiều dầu nhiều muối, tình trạng của anh ấy bây giờ không thể ăn được.”

Dương Tuyết Nhi đỏ mắt lên như một con thú nhỏ đáng thương bị người ta bắt nạt: ‘Sau này tôi sẽ thay đổi.”

Lê Nhược Vũ đau đầu xoa trán.

Cô thật sự muốn tiên Dương Tuyết Nhi đi càng nhanh càng tốt nhưng Dương Tuyết Nhi không muốn.

Nghe cô muốn đuổi mình đi thì Dương Tuyết Nhi đã uất ức rơi nước mắt khi cô chưa kịp mở miệng.

Lê Nhược Vũ cũng hết cách, đành phải mặc kệ cô ta.

Ban đầu trong phòng bệnh chỉ còn mỗi Lâm Minh và Lê Nhược Vũ, anh muốn làm gì cũng dễ dàng hơn.

Dù không làm ăn được gì thì ôm cô hôn mấy cái cho đỡ ghiền là đủ để anh thấy thỏa mấn.

Nhưng Dương Tuyết Nhi cứ lắc lư đi qua đi lại trước mặt bọn họ, chẳng những không làm được gì mà nói chút chuyện vợ chồng với nhau cũng khó.

Dương Tuyết Nhi hiền lành dễ nói chuyện nhưng cô ta lại thích khóc.

Không cần phải nói lời quá nặng, chỉ cần nhắc nhở cô ta mấy câu thôi là đủ để cô ta uất ức rơi nước mắt rồi.

Đáng sợ hơn nữa là Dương Tuyết Nhi ở lại đây canh đêm, Hoàng Ánh đã dặn như thế.

Trong phòng bệnh chỉ có một cái giường và cái sô pha để ngủ lại qua đêm, thỉnh thoảng Lê Nhược Vũ sợ Lâm Minh làm bậy nên phải ngủ sô pha.

Nhưng Dương Tuyết Nhị đến đây rồi nên cô đành phải ngủ cùng Lâm Minh trên giường bệnh, để Dương Tuyết Nhi ngủ sô pha.

Sô pha nằm cùng một không gian với giường bệnh, chẳng lẽ Dương Tuyết Nhi định ngủ cùng với bọn họ thế này ư?

Lê Nhược Vũ thấy không tiện lắm nhưng Dưỡng Tuyết Nhi lại chẳng ngẫmra được vấn đề ở đâu.

Cô hơi đau đầu, nghĩ nghĩ thế nào cô lại ra ngoài tìm y tá trưởng hỏi xem có thể lấy cái rèm ngăn thành hai không gian riêng như phòng bệnh bình thường, để Dương Tuyết Nhi có không gian riêng để ngu không.

May là y tá trưởng nói được: Lê Nhược Vũ thở phào nhẹ nhõm trở lại phòng bệnh, tim Lê Nhược Vũ lại nhói lên khi tiếng hét chói tai của Dương Tuyết Nhi suýt đâm thủng màng nhĩ của cô.

Mặt Lâm Minh hầm hầm cực kì đáng sợ, anh ném Dương Tuyết Nhi quấn khăn tắm ra ngoài.

Dương Tuyết Nhi vừa la hét vừa giãy dụa không chịu hợp tác.

Lâm Minh cử động quá mạnh nên miệng vết thương mới khép lại sau lưng bắt đầu nứt ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 496


Chương 496

“Anh Lâm Minh! Anh mau buông ra, anh đừng làm thế”

Dương Tuyết Nhi gào thét lên khiến bác sĩ y tá hay người thường đi ngang qua đều phải ngoảnh đầu nhìn.

Ai mà không biết tại tưởng Lâm Minh đang làm gì với Dương Tuyết Nhĩ.

Lê Nhược Vũ không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Cô vội vàng vọt vào trong kéo Dương Tuyết Nhi ra khỏi tay Lâm Minh.

Mắt cá chân Dương Tuyết Nhi đập mạnh xuống mặt đất, khăn tắm bị bung ra khiến cơ thể trắng như tuyết lấp ló ẩn hiện.

Cô ta sợ hãi vội vàng lấy khăn tắm quấn chặt cả người mình lại, lảo đảo đóng cửa phòng bệnh vào rồi trốn vào góc khóc lóc cực kì đáng thương như thể vừa mới bị vợ chồng họ bắt nạt.

Lê Nhược Vũ chẳng còn hơi sức đâu để quan tâm tới Dương Tuyết Nhi, có thể thấy miệng vết thương sau lưng Lâm Minh đã vỡ ra và miếng băng gạc đỏ sẫm thấm ra ngoài.

Mắt Lê Nhược Vũ đỏ ửng lên: “Anh đừng lộn xôn nữa, miệng vết thương khép lại khó khăn thế nào cơ chứ, nó lại vỡ ra rồil’Em đi gọi bác sĩ!”

Cổ tay cô lại bị giữ chặt.

‘Vết thương bị vỡ ra nhưng anh lại vui vẻ ra mặt, cười hớn hở như hoa tươi mới tưới: “Anh cứ tưởng em sẽ hiểu lầm anh đấy”

“Lầm hay không lầm gì thì lát nữa chúng ta tính sau, để em đi gọi bác sĩ kiểm tra vết thương lại cho anh”

“Không được, em không được hiểu lầm anh đâu” Lâm Minh ôm lấy cô từ phía sau, kê cảm lên đầu vai cô nhẹ nhàng cọ cọ: “Anh tưởng em đang tắm trong phòng tắm nên mới vào, không ngờ lại là côta”

Lê Nhược Vũ lập tức hiểu ra tại sao Lâm Minh lại tức tối đến thế.

Chắc chắn anh đang muốn thân thiết với cô, không ngờ cởi hết sạch vào tới phòng tắm thì bên trong lại là Dương Tuyết Nhi.

“Tôi không có ý định quyến rũ anh Lâm Minh, tôi chỉ muốn tắm rửa rồi nghỉ ngơi thật sớm thôi, làm sao tôi biết được anh ấy lại đột ngột xông vào như thế” Dương Tuyết Nhi ngồi đó vừa khóc nức nở vừa giải thích: “Hơn nữa tôi cũng chịu uất ức đấy thôi, tôi còn chưa quen một người bạn trai nào thì đã bị anh ấy nhìn hết cả cơ thể rồi, tôi còn mặt mũi nào ra đường gặp người ta nữa.”

tâm Quân nghe xong lại lên cơn tức, anh muốn đuổi Dương Tuyết Nhi đang quấn khăn tắm ra ngoài.

Lê Nhược Vũ vội vàng ngăn anh lại, không để anh cử động lung tung: “Anh đừng cố ép bản thân mình như thế nữa, anh lên giường năm nghỉ ngơi đi để em đi gọi bác sĩ băng bó lại cho anh”

Lòng bàn tay mềm mại:chạm vào da thịt, an ủi cảm xúc của anh.

Lâm Minh hết sức thích ý nghe lời Lê Nhược Vũ, anh được cô đỡ, ngoan ngoãn quay về giường bệnh năm.

Dương Tuyết Nhi vẫn còn ngồi xổm trong góc tường khóc lóc và chân cô ta đã tê rần: “Còn tôi thì sao?”

Lê Nhược Vũ mất kiên nhẫn liếc nhìn cô ta: “Cô vào phòng tắm mặc quần áo lại đàng hoàng đi, tôi không gọi thì cô không được ra ngoài”

Dương Tuyết Nhi vội vàng ôm khăn tắm chạy vào phòng tắm, đi được vài bước thì cô ta dừng lại, uất ức đáng thương nhìn Lê Nhược Vũ: “Chắc cô không nhốt tôi để tôi ngủ trong phòng tắm cả đêm đâu nhỉ?”

Lê Nhược Vũ bực bội bởi người con gái này: “Tôi không có ý định đó nhưng nếu cô cứ đứng đây cò kè mặc cả với tôi thì tôi sẽ tìm người chặn cửa phòng tắm lại để cô ở trong đó cả đời đấy!”

Dương Tuyết Nhi bị cô hù dọa khóc lớn, vội vàng chạy vào phòng tắm và ngoan ngoãn đóng cửa lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 497


Chương 497

Lâm Minh liếc sang nhìn cô cười cười: “Không ngờ cô vợ nhà anh nổi giận lên lại đáng sợ thế này đấy!”

Lê Nhược Vũ không thèm quan tâm tới những lời khen có cánh của aih; cô buông tay anh ra để đi tìm bác sĩ phụ trách: “Anh nẵm yên đấy cho em, để em đi gọi bác sĩ: ‘Vết thương của Lâm Minh đã vỡ ra nhưng may là nó không nặng lắm, ở lại bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi là được.

Bác sĩ băng bó vết thương lại cho anh xong thì rời khỏi phòng.

Dương Tuyết Nhỉ thì vẫn còn khóc sướt mướt trong nhà vệ sinh, tiếng khóc chưa ngừng lại bao giờ.

Lâm Minh giúp Lâm Minh mặc quần áo bệnh nhân lại, đang định gọi Dương Tuyết Nhi ra thì lại bị anh cản: “Mặc kệ cô ta đi, cô ta thích phòng tắm thì cứ để cô ta ở trong đó thêm một lát nữa.”

Lê Nhược Vũ sững người, nói: “Thôi mình đừng làm thế, cứ chờ đến khi xuất viện là xong ấy mà. Bây giờ ép cô ta bỏ đi thì mẹ sẽ thấy khó chịu lãm”

Hôm nay mẹ đã yêu cầu bọn họ phải ly hôn Nếu người Hoàng Ánh đưa tơi cũng bị đuổi đi thì chắc câu chuyện này lại càng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

Dương Tuyết Nhi có làm âm ï cách mấy bọn họ cũng phải lờ đi Lê Nhược Vũ biết Hoàng Ánh không nói gì với Lâm Minh, không năm được thóp để đe dọa anh thì chäc Lâm Quản đã không đế cho Dương Tuyết Nhi ở đây rồi Nhưng rốt cuộc mẹ đã nói gì với Lâm Minh nhỉ? Cũng là chuyện ly hôn đấy ư? Cô cứ thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.

Lê Nhược Vũ tựa vào đầu giường, nhìn anh với đôi mắt sáng rỡ: “Rốt cuộc mẹ đã nói gì với anh thế?”

“Còn nói được gì nữa, tất nhiên là bät chúng ta phải ly hôn rồi”

Lâm Minh tựa vào giường, nghiêng đầu sang nhích lại gân cô rồi in đôi môi mỏng lên trán cô “Làm thế nào bây giờ, chúng ta phải ở lại cái nơi quái quỷ này thêm mấy ngày nữa”

Lê Nhược Vũ tức giận nhìn anh cười lạnh “Sáng sớm hôm nay anh đã nói anh muốn ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa cơ mà?”

“Ban đầu chỉ có mồi hai chúng ta thôi, thế giới hai người thì ở đâu anh cũng thấy rất vui. Nhưng bây giờ Dương Tuyết Nhi phiền muốn chết, không biết mẹ anh đã nhăm trúng điểm nào của cô ta nữa: Lê Nhược Vũ hừ hừ: “Thế mà anh lại còn đâm đầu vào chỏ chết, cơ thể của mình mà anh cũng chẳng quan tâm”

Lâm Minh nhìn chăm chăm Lê Nhược Vũ với ánh mät sâu lắng, nặng nề nói: “Anh sợ xảy ra chuyện này xong cô ta lại nói lung tung khiến em hiếu lâm anh”

Tim cô lập tức mềm nhũn: “Không đâu, em sẽ tin tưởng anh”

Người đàn ông dùng cả tính mạng mình để bảo vệ cô thì làm sao Lê Nhược Vũ nghi ngờ tấm chân tình của anh được cơ chứ.

Lâm Minh hôn lên môi cô nói: “Không cân biết sau này xảy ra bất kì chuyện gì hay có bất kì ai xuất hiện, mong là em sẽ tin tưởng anh như những lời hôm nay em nói và hành động hôm nay của em, được không?”

“Sao anh cứ là lạ thế nào ấy nhỉ” Vết thương nứt ra nhưng cũng không tới nổi phát sốt khiến đầu óc anh trở nên hồ đồ đâu nhỉ.

Cô giơ tay lên sờ trán anh, không nóng, cực kì bình thường.

Lâm Minh lại cầm lấy tay cô đưa lên môi hôn.

Cửa phòng tăm bồng vang lên tiếng gõ cộc cộc, Dương Tuyết Nhi khóc lóc đáng thương: “Tôi có thế ra ngoài được chưa? Tôi lạnh quá…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 498


Chương 498

Lê Nhược Vũ cười với Lâm Minh, bảo cô ta ra ngoài Dương Tuyết Nhi vẫn không học được cách biết điều, cô ta vẫn chưa thay quần áo và quấn chiếc khăn tắm bước ra.

Y tá mang rèm chẳn tới mắc lên, chuyển sô pha vào góc tường, Lê Nhược Vũ bảo Dương Tuyết Nhi không có việc gì cân làm thì cứ ở trong đó luôn không được phép ra ngoài.

Dương Tuyết Nhi uất ức rơi nước mắt mãi không ngừng.

Có rèm rồi thì dê hơn nhiều nhưng ba người ở cùng một phòng thế này thì không tiện tí nào.

Lưng vừa lên da non, Lâm Minh đã vội vàng ôm cô vợ trẻ vê nhà.

Ngày nào Dương Tuyết Nhi cũng oang oang cái miệng bảo là Hoàng Ánh yêu cầu cô ta tới đây để chăm sóc Lâm Minh chứ không phải cô ta muốn chạy tơi đây.

Lê Nhược Vũ nghe mãi cũng thấy phiền nên trước khi xuất viện đã cho cô ta làm tròn trách nhiệm một lần.

Cô đưa rất cả hành lý của bọn họ cho một mình Dương Tuyết Nhi xách lên xe, không một kẻ nào được ra tay giúp đỡ.

Ngày nào Dương Tuyết Nhi cũng uất ức khóc lóc nức nở, sau khi về đến Phong Linh Đàm thì cô ta không thể chịu đựng được nữa đi gọi cho.

Hoàng Ánh, nói muốn quay về nhà họ Lâm để ở bên cạnh bà.

Ngày nào Hoàng Ánh cũng đau đầu khi nghe cuộc điện thoại đầy tiếng khóc nức nở của Dương Tuyết Nhi nên thuận miệng đồng ý: “Được, thế thì con về đây đi”

Dương Tuyết Nhi tưởng Hoàng Ánh sẽ bảo Lâm Minh và Lê Nhược Vũ đối xử với mình tốt hơn như đó giờ bà vân làm đó là cho cô ta một chỗ dựa vững chắc rồi bảo cô ta ở lại Phong Linh Đàm Nhưng Hoàng Ánh lại đồng ý cho cô ta về, Dương Tuyết Nhi lập tức choáng váng Có điều đó là đề nghị cô ta đưa ra nên căn nát răng cô ta cũng phải nuốt máu vào bụng Hết cách, cô ta đành phải thu dọn đồ đạc rồi khóc sướt mướt kéo hành lý đi.

Lê Nhược Vũ không ngờ Dương Tuyết Nhi lại bị mình đuổi đi, cô không thể nhịn nổi cười lăn lộn trên sô pha.

Cô người ngã tới ngã lui, vạt áo bị kéo lên trên để lộ phần bụng trăng nõn.

Mấy ngày nay Lâm Minh chưa được ăn “thịt” nên máu háo sắc lại nổi lên.

Anh bắt đầu lướt tay mình trên da thịt trắng như tuyết.

Đầu ngón tay bất đầu lướt trên làn da trăng nõn mềm mại.

Anh nhấc ngón tay đẩy chiếc áo trong lên và lưu minh luồng ngón tay vào trong sờ soạng.

Lê Nhược Vũ năm trên sô pha không hê ngăn cản hành động của anh, cô cứ đỏ mặt năm đó, ngoan ngoãn mặc anh thích làm gì thì làm Cô biết Lâm Minh là loài động vật có tư tưởng “thịt dùng để ăn”, bị Dương Tuyết Nhi phá mấy ngày nay anh đã không thể chịu nổi từ rất lâu rôi.

Lâm Minh ngồi trên người cô và trắng trợn cởi quần áo Lê Nhược Vũ.

Vừa mới kéo lộ ra đầu vai và thứ tròn trịa nào đó hôn lên thì tiếng chuông cửa đã reo vang.

Lê Nhược Vũ kéo áo đẩy anh ra: “Anh leo xuống đi để em đi mở cửa”

Lâm Minh không cam tâm hồn lên môi cô, cản thêm cái nữa mới chịu buông ra: “Để anh đi cho”

Cô chỉnh quần áo lại, anh ra ngoài mở cửa.

Ngoài cửa chẳng ai xa lạ, là Hoàng Ánh.

Lâm Minh nhìn lướt ra sau lưng bà theo bản năng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 499


Chương 499

Hoàng Ánh nhíu mày đấy con trai mình ra: “Đừng nhìn nữa, Dương Tuyết Nhi không có theo mẹ sang đây”

Dương Tuyết Nhi cực kì hiên lành và yếu ớt nhưng ngày nào cũng khóc với bà khiến Hoàng Ánh thấy phiền chết đi được.

Nhưng suy cho cùng Dương Tuyết Nhi cũng là cháu gái ruột của má Trần nên bà không nỡ đuổi.

Nghĩ đi nghĩ lại vân từ bỏ, cứ để Dương Tuyết Nhi ở lại nhà họ Lâm chăm sóc bà là được, đừng để ngày nào cô ta cũng khóc hu hu läc lư lượn lờ trước mặt con trai bà xong rồi lại gọi điện khóc lóc với bà.

Thoạt đầu khi Dương Tuyết Nhi bắt đầu khóc lóc với mình bà đã thấy cô ta đáng thương.

Khóc mãi rồi thì lại thấy phiền.

Lâm Minh lùi lại, cúi xuống lấy dép mang trong nhà ra cho bà: “Mẹ, sao mẹ lại đột ngột đến đây thế”

“Con xuất viện nên mẹ nhất định phải tới xem thế nào.”

Thấy đứa con trai bị thương phải làm những việc này trong khi đứa con dâu Lê Nhược Vũ lại nhàn nhã ngồi trên sô pha nghỉ ngơi thì Hoàng Ánh nhíu mày chặt hơn.

Bà tưởng là sau khi nói chuyện ly hôn với cô thì Lê Nhược Vũ sẽ biết điêu hơn một chút.

Thế nhưng dường như những lời bà nói chẳng có tí tác dụng nào cả Hoàng Ánh đổi dép lê, bước vào trong nhà: “Lần trước mẹ đã nói với con một chuyện, con suy nghĩ tới đâu rồi?”

Bóng lưng cao ngất của Lâm Minh bỏng khựng lại: “Chúng ta vào phòng đọc sách nói chuyện”

Mặt Hoàng Ánh trở nên âm u: “Thế cũng tốt, đúng mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Bọn họ lờ Lê Nhược Vũ đi như người vô hình, Hoàng Ánh hờ hững đi về phía phòng đọc sách Lâm Minh ôm vai và hôn lên môi cô: “Không có gì đâu, em đừng suy nghĩ nhiêu quá. Anh sẽ giải quyết chuyện này, tin tưởng anh được không?”

“Được”’ Cô cố nhoẻn miệng cười.

Đầu ngón tay anh chạm lên cánh môi mềm: “Không có chuyện gì đâu thật đấy, em còn chịu đựng được thì tại sao anh lại không nhỉ”

Lê Nhược Vũ lắc đầu: “Bây giờ ngâm lại mới thấy em đã làm sai rất nhiều điều nên thái độ của mẹ mới thay đổi một trời một vực như thế. Em đang nghĩ xem rốt cuộc em phải làm thế nào thì mẹ mới nhìn em với ánh mát khác và đối xử với em như ngày xưa mẹ đã từng.”

“Sẽ tốt lên thôi”

“Em cũng mong thế…”

Hoàng Ánh đi được nửa đường lại phát hiện ra con trai chạy tới chỗ con dâu quấn quýt, hoàn toàn không xem bà ra gì.

Bà trầm giọng gọi: “Quân”

“Thôi được rồi, anh lên tán gâu với mẹ một lát nhé.”

“Ừm”

Lê Nhược Vũ cười cười nhìn bóng lưng anh đi, lòng buồn bã.

Trước kia Hoàng Ánh đối xử với cô như con gái mình rứt ruột đẻ ra, thế nhưng bây giờ bà lại xem cô như người xa lạ.

Không, thậm chí còn chẳng bäng một người xa lạ.

Cô đã phạm quá nhiều sai lầm nên khiến bà thất vọng.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 500


Chương 500

Cô biết mình đã sai và sẽ cố gảng sửa đổi nhưng rốt cuộc cô phải làm thế nào mới khiến Hoàng Ánh thả lỏng sự đề phòng và chấp nhận cô thêm lần nữa?

Không biết hai người nói chuyện gì với nhau nhưng rất lâu sau đó Lâm Minh và Hoàng Ánh mới ra khỏi phòng đọc sách.

Säc mặt Lâm Minh và Hoàng Ánh đều hâm hầm.

Lê Nhược Vũ bưng hai tách trà nóng tới, cô nhớ rất rõ Hoàng Ánh không thích uống trà nhưng bà lại thích trà xanh Lục An Cô đã cố tình pha một tách đưa cho bà.

Hoàng Ánh nhận nhưng chẳng uống một ngụm nào mà chỉ thản nhiên nhìn cô nói: “Đưa chiếc vòng đó cho tôi đi.”

Lê Nhược Vũ giật mình, bây giờ cô mới nhớ ra bà đang nói đến chiếc vòng ngọc đó.

Lòng cô chua xót: “Nó ở trên phòng, để con lên lấy”

Hoàng Ánh đặt tách trà xuống, đứng thảng dậy: ‘Đi nhanh lên”

Lâm Minh kéo tay không cho cô đi: “Mẹ chị nói đùa với em thế thôi, đồ đã tặng cho người ta rồi thì làm gì có chuyện đòi lại.”

Hoàng Ánh chẳng nể nang hay chừa lại chút tình cảm nào, bà nói rất nhẹ nhàng và chậm rãi nhưng câu nào cũng đâm thẳng vào tim: “Mẹ chẳng đùa giốn gì ở đây cả, chiếc vòng đó là đồ truyền lại cho con đâu của nhà họ Lâm chúng ta, không phải ai cũng đeo được”

“Mẹ! Mẹ biết rõ giới hạn của con nằm ở đâu mà” Lâm Minh bồng nổi bão.

“Thế thì con cũng nên biết rõ điêu mẹ quan tâm nhất là gì.” Hoàng Ánh nói: “Tất cả những gì cần nói mẹ đã nói hết rồi, con tự xem xét thế nào rồi làm đi. Nhưng dù con làm bất kì điều gì thì mẹ cũng phải lấy nó lại”

Lâm Minh nhíu mày: “Mẹ đừng ép con.”

“Mẹ cũng không muốn ép con, bản thân con khiến mẹ quá thất vọng” Hôn nhân đã rối như một mớ bòng bong rồi, bà không muốn những người vô tội khác phải chịu thiệt thòi trong chuyện này.

“Tạm thời mẹ sẽ không lấy chiếc vòng đi, hai đứa cứ giữ nó cho cần thận rồi lân sau mẹ tới lấy”

Hoàng Ánh nói Lâm Minh từ chối: “Mấy hồm nữa con trả lại cho mẹ sau.”

“Được thôi, thế thì con có thể về để gặp người đó”

“Mẹ!”

“Biết con không thích nghe nên mẹ sẽ không nói nữa, sau này mẹ sẽ không nhäc tới chuyện này nữa và chỉ làm theo cách của mình thôi.”

Hoàng Ánh nói xong lập tức xoay người đi.

Lê Nhược Vũ nghe chẳng hiểu mô tê gì, không biết mẹ chồng và chồng cô đang giấu diếm bí mật gì.

Thấy vẻ mặt bình tính của Lâm Minh, Lê Nhược Vũ biệt chuyện này không hay ho gì “Rốt cuộc mẹ đã nói với anh những gì thế?”

Cô kéo tay anh, ngăm nghía những ngón tay thon dài.

Lâm Minh cúi đâu xuống nhìn bàn tay đan vào nhau của hai người rồi dần bình tính lại “Không có gì đâu, em đừng nghĩ gì nhiều”

“Anh đang gạt em điêu gì đó.”

Đây là lời thoải cô quá ư là quen thuộc Lê Nhược Vũ chưa kịp hỏi rõ thì Lâm Minh đã đè cô xuống sô pha và làm những chuyện trước đó hai người không kịp làm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 501


Chương 501

Người đàn ông này luôn có cách thỏa mãn bản thân mình, nhất quyết không để “em trai” mình chịu thiệt thòi.

Vết thương của Lâm Minh đã khá lên rất nhiều, anh định ở nhà lười biếng thêm một khoảng thời gian, rảnh rồi lại quấn lấy Lê Nhược Vũ làm chuyện người lớn giữa ban ngày.

Nhưng trợ lý Lưu thì không thể chịu nổi nữa rồi, Hà Duy Hùng cũng bày tỏ răng mọi người đang cân anh trở về làm việc.

Khoảng thời gian anh không có ở đây, trợ lý Lưu đáng thương như con bò già bị bät đi cày mãi không ngừng.

Nhìn đôi mắt gấu trúc đen thui cùng với vẻ mặt đáng thương của trợ lý Lưu, Lê Nhược Vũ kiềm lòng không đậu nấp sau lưng Lâm Minh cười trộm.

Mấy ngày đầu, Lâm Minh đã đưa Lê Nhược Vũ đến công ty để làm việc cùng mình Nhân viên ở đây đều biết Lâm Minh bị thương vi Lê Nhược Vũ nên ai cũng phải rửa mắt lại nhìn cô vợ của sếp nhà mình.

Đây chính là cô gái có thể khiến sếp lớn nhà họ quên cả thân mình cứu giúp.

Vợ sếp là sự tôn tại không thể chạm đến hơn cả sếp.

Bọn họ cứ tưởng sếp sẽ dẫn vợ mình tới công ty để tra tấn những linh hôn cô đơn trong khoảng thời gian dài nhưng chưa được mấy ngày thì lại thấy sếp đến công ty một mình, hơn nữa còn ủ rũ đáng thương.

Bọn họ tưởng sếp bị vợ hành hạ tra tấn gì nên lo lắm, nhưng vợ sếp đến đưa cơm trưa tình yêu cho sếp nhưng không thấy người đâu thì bọn họ mới phát hiện ra mình sai rồi Khoe khoang tình cảm sẽ chết sớm Không ai có thể thoát khỏi định luật này.

Không ngờ vợ sếp lại đột ngột chạy tới đưa cơm trưa tình yêu nên trợ lý Lưu ngu người nói: “Chủ tịch ra ngoài giải quyết công việc gì đó rồi.”

Lê Nhược Vũ nhíu mày: “Không có nói là chuyện gì ư?”

Trợ lý Lưu đang định nói không thì chợt phát hiện ra biểu cảm trên mặt vợ sếp có gì đó sai sai rồi lại nhớ tới vẻ mặt khó đăm đăm của sếp khi chạy ra ngoài. Không biết thì thôi chẳng ai trách nhưng trợ lý Lưu lại biết cơ, thế nên anh ta thấy hơi bối rối.

Lúc chủ tịch xuống nhà anh ta đã liếc xuống xem thử thì thấy trong xe có một người phụ nữ.

Một trợ lý tốt phải biết lấy cớ cho sếp nhà mình: “Hình như là đến bệnh viện kiểm tra lại hay sao ấy?”

Nhất định không được nói là ra ngoài với người phụ nữ khác.

Đúng, nhất quyết không được nói.”

“Đã bảo là mai tôi sẽ đi cùng với anh ấy rồi cơ mà” Lê Nhược Vũ thoáng lo lảng: “Chẳng lẽ anh ấy cảm thấy sức khỏe mình không được ổn nên đi sớm?”

Lê Nhược Vũ vần cảm thấy lo lăng, cô vội vàng đặt hộp cơm xuống rồi chạy tới bệnh viện tìm người.

Trợ lý Lưu che miệng, phát hiện ra hình như mình vừa mới nói sai rồi.

Nếu bây giờ vợ sếp chạy tới đó rồi lại không tìm thấy người thì liệu sếp có tìm mình tính sổ không nhỉ? Trợ lý Lưu suy nghĩ và tự hỏi để đăn đo về độ nghiêm trọng của vụ việc này.

Sau đó đối chiếu với vị trí của vợ sếp trong lòng anh để đưa tra quyết định cuối cùng thì đó là anh ta nên liên lạc với sếp để tự thú trước thì tốt hơn.

Trợ lý Lưu gọi vào điện thoại riêng của Lâm Minh nhưng lại không có ai nhấc máy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom