Dịch Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 442


Chương 442

Lê Nhược Vũ bất ngờ ngồi dậy: “Đừng chạm vào tôi”

“Tôi còn không chạm vào cô được sao?”

Người đàn ông kia cười một cách nham hiểm: “Vậy tôi nhất định phải chạm vào cô, không chỉ muốn chạm vào má cô mà còn muốn chạm vào cơ thể cô nữa”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

“Chạm vào tôi? Lúc Lâm Minh đến thì anh định giải thích thế nào đây?”

“Lâm Minh sẽ không biết tôi là ai đâu” Nói rồi, anh ta cúi người hôn lên mặt cô: “Cô bị một người lạ làm nhục, cô có dám nóira không? Tôi biết là cô không dám đâu, Lâm Minh cũng không biết…”

“Đúng vậy, đại ca Diệp.” Vừa nghĩ đến những bàn tay mập mạp nó chạm vào cơ thể mình, còn muốn làm chuyện đồi bại đó với mình là Lê Nhược Vũ chỉ có thể liều chết một phen: “Anh là người nhà họ Diệp đúng không, là Diệp Sâm Lâm, hay là Diệp Trầm?”

Tay người đàn ông kía đột nhiên khựng lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, anh ta nhìn cô chäm chằm, hồi lâu cũng không nói nên lời.

Lê Nhược Vũ biết, cô đã đoán đúng rồi.

Cô lại vội vàng nói: “Người họ Diệp ở thành phố này cũng không nhiều. Chỉ cần anh chạm vào.

tôi thì tôi có thể cảm giác được anh cao bao nhiêu, nặng cỡ nào, mùi hương trên người của anh ra sao. Nhỡ đâu một khi bất cẩn lưu lại một chút vết tích thì trong đám người họ Diệp sẽ có thể loại trừ đi rất nhiều rồi”

Lời nói này của cô, một mặt là nói rõ rằng mình không chắc rốt cuộc anh ta là ai, mặt khác lại thấp thoáng mang theo chút ý nghĩa uy hiếp.

Người đàn ông quả nhiên là nhát gan, không dám làm điều xăng bậy nữa, anh ta cách xa cô một khoảng.

Nhưng anh ta nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không cam tâm.

Rõ ràng anh ta mới là người đi bắt cóc cô, dựa vào đâu lại phải bị người phụ nữ này dắt mũi như thế chứ?

Người đàn ông không nhịn được gào lên một tiếng với người ở bên ngoài cửa: “Thuốc lần trước còn không?”

“Vẫn còn ạ, đại ca muốn ra ngoài chơi thì lần sau cũng đưa tụi em theo đi.”

“Chơi con khi, lấy một ít mang qua đây cho tao”

“Vâng, anh đợi một lát.”

Sau đó liền vang lên tiếng bước chân nhanh chóng rời đi của những người đó.

Trong lòng Lê Nhược Vũ chợt hoảng lên: “Thuốc gì đấy?”

Người đàn ông cười một cách phóng đãng: “Một loại thuốc có thể khiến cô sung sướng đến tận mây xanh”

Sắc mặt của cô phút chốc trở nên trắng bệch.

Chuyện lần đó ngâm mình suốt một đêm trong bồn tắm ở quán bar cùng với Hạ Đông Quân vấn còn rõ mồn một trong đầu.

Hạ Đông Quân là người đàng hoàng nên mới ngâm nước lạnh cùng với cô chứ không làm ra những chuyện gì khác.

Người đàn ông trước mắtnày tuyệt đối không phải là hạng tốt lành gì. Nếu như cô thật sự bị chuốc thuốc kích dục thì hậu quả rất khó lường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 443


Chương 443

Đầu óc xoay chuyển ñhanh chóng; Lê Nhược Vũ cố gắng nghĩ cách tự cứu lấy mình nhưng lại phát hiện ra chiêu có thể dùng được thì lúc nãy đã dùng mất rồi.

Không lâu sau, đàn em liền mang một cốc nước chạy nhào đến. Người đàn ông bóp lấy cảm của Lê Nhược Vũ, đưa ly nước đến gần bên khóe môi của cô: “Uống đi, chẳng phải suốt cả ngày nay cô chẳng ăn uống gì rồi hay sao?”

Xem ra người đàn ông này đã đi theo cô suốt cả một ngày.

Sau khi ăn sáng xong rồi đi tìm Hạ Tư Duệ, quả thật đến bây giờ Lê Nhược Vũ chưa có một hạt cơm và giọt nước nào trong bụng.

Cô ngậm chặt miệng lại, không chịu há ra.

“Cô biết thức thời thì tự mình há miệng ra đi.

Nếu như cô không phối hợp thì tôi cũng không nhất thiết phải nhẹ tay nữa.” Người-đàn ông mất kiên nhẫn thúc giục.

Lê Nhược Vũ chỉ có điên mới tự mình há miệng uống ly nước có pha lắn thuốc này.

Người đàn ông không còn sức kiên nhẫn, anh ta dùng sức bóp cằm của cô rồi chuốc hết ly nước vào trong miệng của cô.

Thấy Lê Nhược Vũ muốn nhổ ra bên ngoài, anh ta dùng một tay túm lấy đầu tóc của cô để cô ngẩng đầu lên, ép cô nuốt hết xuống đến nỗi ho sặc sụa.

Người đàn ông tùy ý vứt ly nước sang một bên rồi phủi phủi tay, cười nham hiểm nói: “Uống nhanh một chút chẳng phải là được rồi hay sao, đỡ cho tôi phải tốn công sức làm việc này”

“Yên tâm, hiện giờ tôi sẽ không đụng vào cô đâu. Nếu như Lâm Minh tới rồi đưa cô đi, hai người còn phải cảm ơn tôi đã tặng cho hai người một đêm xuân nữa đấy… chỉ là không biết… tới lúc đó Lâm Minh có còn bò dậy từ dưới đất nổi để làm cho cô sung sướng được hay không thôi.”

“Đồ khốn! Rác rưởi!”

Cả khuôn mặt của Lê Nhược Vũ đều bị ly nước làm cho ướt nhẹp hết cả, trông vô cùng đáng thương. Ý nghĩ bất chính của người đàn ông dấy lên: “Nếu như Lâm Minh không thể đến trước khi thuốc phát tác, vậy thì người làm cho cô sung sướng sẽ đổi thành ông đây.”

Người đàn ông thay đổi giọng điệu, nói một cách quái gở: “Tôi đã nhân từ đến độ cho các người cơ hội rồi, có nằm bắt được hay không thì lại là chuyện của các người.”

Rõ ràng là uống thuốc đó xong thì toàn thân sẽ nóng bừng. Nhưng trước khi thuốc phát tác, Lê Nhược Vũ lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo một cách mất kiểm soát.

Từ trong ra ngoài, từ tim cho đến đầu ngón tay đều toát nên cơn lạnh lo.

Lúc Lâm Minh chạy đến sân thượng, Hạ Tư Duệ đang lôi kéo Hạ Đông Quân về nhà nhưng Hạ Đông Quân không chịu.

Lưu Ly cứ đứng ở một bên xem trò vui.

‘Vừa nhìn thấy Lâm Minh chạy đến, Lưu Ly cảm thấy chột dạ bất giác trốn vào một xó.

Lâm Minh nhanh chóng bước lên trên, một tay kéo Hạ Tư Duệ ra rồi nhìn chăm chẳm vào.

Hạ Đông Quân, sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Lê Nhược Vũ đâu?”

“Lê Nhược Vũ đâu, tôi hỏi anh, Lê Nhược Vũ đi đâu rồi?”

“Anh nói cái gì? Nhược Vũ đã đến đây sao?”

Hạ Đông Quân ngây người, vậy thì những lời nói lúc nãy không phải cô điều nghe thấy hết rồi ư?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 444


Chương 444

Hạ Tư Duệ là người phản ứng đầu tiên, cô ta đẩy Lâm Minh ra để bản thân đứng trước Hạ Đông Quân, nói: “Nhược Vũ nhất định không có ở đây, nếu có ở đây thì sau khi nghe thấy những gì mà chúng tôi đã nói có lẽ đã chạy ra ngoài từ lâu rồi”

“Hai người nói cái gì?” Lâm Minh nhìn chằm chằm vào Hạ Tư Duệ.

Hạ Tư Duệ hít một hơi dài, cô ta ngẩng cổ lên: “Tôi đã nói những điều nên và không nên nói rồi”

“Tôi đã cảnh cáo cô từ trước rồi, cô quên rồi sao?”

“Anh nghĩ tôi muốn nói sao? Lưu Ly đã quay.

lại rồi. Nếu như Lưu Ly không quay lại thì mọi chuyện cũng sẽ không giống như bây giờ.”

Bồng nhiên bị gọi đến tên, Lưu Ly rụt cổ một cái, cô ta biết thủ đoạn của Lâm Minh tàn khốc vô tình đến cỡ nào.

“Lê Nhược Vũ đâu? Lê Nhược Vũ đi đâu rồi?”

Lâm Minh gần như phát điên.

Biết Lê Nhược Vũ muốn đi đến tìm bọn họ, anh đã linh tính trước sẽ có chuyện không lành xảy ra.

Anh nghĩ nếu Lê Nhược Vũ biết những chuyện mà mình đã làm sẽ tạo ra rào cản giữa mình và cô. Nhưng không thể ngờ được Lê Nhược Vũ sẽ biến mất trước mặt tất cả mọi người.

Lâm Minh gọi vô số cuộc điện thoại cho cô nhưng ở đầu dây bên kia không có ai bắt máy cả.

Thời gian lâu dần thì đầu dây bên kia tắt máy luôn.

Hạ Tư Duệ nói: “Có lẽ Nhược Vũ không có ở đây, nếu như có ở đây và nghe thấy những sự thật kia thì nhất định cậu ấy sẽ xông ra ngoài, nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng thấy cậu ấy xuất hiện ở đây”

“Không thể nào, nhất định cô ấy đã đến chỗ này” Lâm Minh chắc chắn nói.

“Sao anh lại có thể khảng định một cách chắc chản như vậy?”

“Tin nhắn mà Hạ Đông Quân gửi đến điện thoại di động của cô ấy, tôi đã nhìn thấy”

Hạ Đông Quân giật mình, đẩy Hạ Tư Duệ ra rồi chạy nhanh ra bên ngoài.

“Anh, anh đi đâu vậy?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Tìm Nhược Vũ.”

“Có lẽ tâm trạng của cậu ấy không được tốt thôi, cậu ấy nghe thấy những lời mà chúng ta nói rồi đau lòng bỏ đi sao?” Hạ Tư Duệ bất mãn theo sau: “Sao mọi người đều nghĩ cậu ấy là một người yếu ớt cần được bảo vệ như vậy chứ?”

Trời đã tối hẳn, Lâm Minh đứng ngược gió, vẻ mặt âm u đến đáng sợ.

Anh gọi điện thoại cho Hà Duy Hùng: “Nhược Vũ biến mấtrồi.”

Hà Duy Hùng nghe vậy vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Bọn cậu cãi nhau à?”

“Hà Duy Hùng, hiện tại tôi không có tâm trạng để đùa giốn với cậu đâu. Nhược Vũ biến mất, điện thoại cũng không gọi được, bây giờ đã tắt máy luôn “Con gái khi cãi nhau không phải đều như vậy sao, những người bạn gái trước của tôi… Hà Duy Hùng còn chưa hết câu chợt im lặng.

Đúng vậy, đây là những chiêu trò rác rưởi mà những người bạn gái trước của anh ta hay làm, đều là lạt mềm buộc chặt, hoàn toàn không giống với những việc mà Lê Nhược Vũ sẽ làm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 445


Chương 445

“Cậu chờ một chút, tôi lập tức đến ngay.”

Lâm Minh nắm chặt tay thành nắm đấm: “Đi tìm ngay cho tôi. Cho dù có phải lật tung toàn bộ thành phố này, lật tung trời đất cũng phải tìm ra cô ấy”

Lưu Ly một mình đối mặt với Lâm Minh, bỗng nhiên cô ta cảm thấy khiếp sợ.

Rõ ràng trước khi trở về nước, cô ta đã chuẩn bị tất cả mọi thứ nhưng nhìn anh lúc này khiến cô ta thật sự muốn rút lui.

Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Minh giống như một con ác ma từ địa ngục bò ra ngoài.

Nếu như không tìm thấy Lê Nhược Vũ hoặc Lê Nhược Vũ có xảy ra chuyện gì, anh có thể hủy diệt hết tất cả.

Lưu Ly sợ hãi, nếu cô ta sớm biết Hạ Đông Quân không có ý định kết hôn thì cô ta sẽ không nên về nước.

Lưu Ly nghĩ răng Lâm Minh sẽ đến tìm mình để tính sổ, nhưng Lâm Minh chỉ lạnh lùng nghiêm nghị nhìn cô ta một cái rồi xoay người rời đi.

Lưu Ly đắc chí, nghĩ răng Lâm Minh còn có một chút tình cảm thanh mai trúc mã nên không thèm so đo với cô ta.

Vài ngày sau, tình hình của nhà họ Lưu mới hoàn toàn đưa cô ta ném vào Địa Ngục.

Lâm Minh không nói chuyện với cô ta không phải là bởi vì không muốn tính sổ với cô ta, mà là bởi vì nhìn cô ta dù chỉ một cái cũng khiến anh cảm thấy ghê tởm và dư thừa.

Anh lười phải nói với cô ta dù chỉ một chữ, anh dùng cách của mình để thẳng thừng áp đảo cả nhà cô ta.

Sau này Lưu Ly muốn ra nước ngoài, nhưng đến cả tư cách xuất ngoại cô ta cũng không còn nữa.

Ở trong nước, danh tiếng của cô ta cũng đã thối nát đến cực điểm.

Lưu Ly gần như là đã đi đến bước đường cùng, sẽ không thể nào sống cuộc sống của xã hội thượng lưu được nữa. Thậm chí, không có cách nào đến gần khu vực của giới thượng lưu.

Lúc đó, cho dù cô ta muốn liều một phen đến nỗi mất cả chì lẫn chài với ai đi chăng nữa thì cũng không có tư cách.

Không có bất kì ai tin lời cô ta nói, họ sẽ chỉ cười nhạo cô ta, chế giễu cô ta đang nói vớ va vớ vẩn.

Lưu Ly tự đẩy bản thân mình đến bờ vực tận cùng của cái chết mới biết được rằng trước kia bản thân cô ta ngu ngốc biết bao nhiêu.

Dưới tầng hầm tối đen.

Cơ thể lạnh lẽo của Lê Nhược Vũ dần dần bắt đầu nóng lên, khuôn mặt cũng từ từ nổi lên nét ửng đỏ.

Thuốc..đã dần dần phát huy tác dụng rồi.

Người đàn ông nhàn nhã nhìn đồng hồ cái rồi tựa người vào bến cạnh Lê Nhược Vũ: “Đã trễ vậy rồi mà vẫn còn chưa tìm tới đây, có phải là không có ý định cứu cô nữa hay không?”

“Phụt” Cô phun một ngụm nước bọt lên trên mặt của anh ta: “Tránh xa tôi xa”

Người đàn ông tức giận lau nước bọt ở trên mặt đi và nói: “Được, được lắm.”

Cô không muốn để anh ta chạm vào thì anh ta cứ muốn chạm vào.

Hai tay không những không thu lại, mà còn sờ lên cổ và xương quai xanh của cô một cách càn rỡ: “Thuốc đã phát tác rồi. Cô sợ tôi chạm vào cô thì cô sẽ không thể nhịn ñối có phải hay không?”

Lê Nhược Vũ cười lạnh hai tiếng: “Người nói lời mà không biết giữ lời thì có gì phải đắc ý chứ”

“Cô nói ai nói lời mà không biết giữ lời?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 446


Chương 446

“Nói anh đấy. Rõ ràng anh nói đợi đến khi Lâm Minh đến, trừ phi Lâm Minh không đến thì anh mới ra tay với tôi. Nhưng hiện giờ anh đang đặt tay ở đâu đấy?”

Người đàn ông cúi đầu nhìn bàn tay của mình đang ấn trước ngực của cô, cười dâm một tiếng: “Nhưng mà thuốc đã phát tác rồi.”

Lê Nhược Vũ c‹ p xuống cơn vội vã bất an trong lòng mình rồi lạnh lùng nói: “Chỉ vừa mới bắt đầu phát tác lúc nấy, chẳng phải là vẫn chưa phát tác hoàn toàn hay sao? Nói lời mà không giữ lời, còn tìm cho mình một cái lí do. Loại đàn ông như anh thật sự thấp hèn đến tận cùng”

“Được; vậy thì tôi cho cô thêm một chút thời gian nữa. Đợi đến lúc thần trí cô trở nên mơ hồ rồi thì đừng trách ông đây không nương tay với cô đấy”

Lê Nhược Vũ cắn chặt răng của mình, nhãn nhịn đến nỗi mồ hôi trước trán chậm rãi rơi xuống.

Người đàn ông nhìn dáng vẻ kiên cường đến động lòng người của cô, riỗi ham:muốn càng lúc càng mạnh hơn.

Vốn dĩ là muốn trả thù Lâm Minh, nhưng bây giờ lại thấy nếu như Lâm Minh không đến thì kiếm chác chút đỉnh trên người của vợ Lâm Minh cũng không tồi Cảm cho Lâm Minh một cặp sừng, khiến cho anh có nỗi khổ khống nói nên lời.

Người đàn ông trong phút chốc nhào về phía của cô, bàn tay mập ú xé áo của cô ra.

Lê Nhược Vũ gào thét thành tiếng: “Lúc nấy anh nói là cho tôi thêm một chút thời gian cơ mà?

Cái tên khốn kiếp này, đồ lừa đảo! Đồ tiện nhân lật lọng”

“Chẳng phải là tôi thấy cô không nhịn nổi nữa nên giúp cô một tay hay sao?” Bàn tay của người đàn ông lượn đến trước người của cô, kéo kéo vạt áo muốn vạch áo của cô ra. Hai tay của cô bị trói ngược ra đăng sau, không có cách nào cởi ra được, chỉ có thể gắng sức nhẫn nhịn bị xé áo.

Tiếng vải bị xé rách giày vò lỗ tai của cô. Lúc anh ta nằm lấy cổ áo của cô, Lê Nhược Vũ vùi đầu sâu xuống dưới, cắn chặt lấy mu bàn tay của anh †a.

“Con tiện nhân này, buông ra!” Người đàn ông đau đớn hét lên.

Cô không buông.

Đây là lớp phòng ngự cuối cùng của cô, cô không thể buông ra.

Mu bàn tay của người đàn ông bị cắn cho đau đớn, máu tươi đã chảy ra ngoài, răng của cô gần như là lún vào bên trong thịt của anh ta.

Anh ta không dám kéo ra, sợ rằng Lê Nhược Vũ thật sự cắn đứt mất một miếng thịt của anh †a.

Nhưng cho dù anh ta đã thả lỏng ra rồi, răng của Lê Nhược Vũ vẫn càng lúc càng cắn chặt hơn.

Đau dài không bằng đau ngắn, người đàn ông dùng sức giật mạnh tay ra.

Quả nhiên, mu bàn tay anh ta đã chảy đầy máu.

Người đàn ông nhặt những mảnh vải vụn dưới đất nhét vào miệng cô, hung hăng chửi bới: “Đồ khốn kiếp, mày còn dám cần tao! Ông đây nhất định phải cho mày biết tay.”

€ởi trói tay Lê Nhược Vũ khỏi tủ rượu, anh ta mạnh mẽ đẩy cô xuống dưới thân và trong chớp mắt đã xé toạc quần áo trên người cô. Cô quay lưng lại ngay lập tức, cố gắng che giấu sự ngại ngùng trước mặt.

Tay của người đàn ông đang rất đau, anh ta không thèm kéo cô quáy lại, trực tiếp lột quần của cô khi cô đang trong tư thế quay lưng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 447


Chương 447

Chết tiệt, bị cần mà ra nhiều máu như vậy.

Hôm nay, anh ta đã có được người phụ nữ của Lâm Minh trong tay, anh ta nhất định phải nếm thử mới được.

“Buông ra, đừng chạm vào tôi.”

Người đàn ông thô lỗ giữ mắt cá chân của cô và kéo cô đến trước mặt mình: “Cô không thể chạy thoát được đâu.”

“Tôi biết anh là ai. Chắc chắn tôi sẽ biết. Tay của anh đã bị tôi cản thành vết. Nếu hôm nay anh chạm vào tôi, anh cũng không chạy thoát được đâu: “Vậy nếu tao đã không thể chạy trốn, không bằng bây giờ sảng khoái một trận, coi như không uổng công làm việc này”

Người đàn ông bị dực vọng làm đỏ mắt. Anh ta không quan tâm đến bất cứ thứ gì, cũng không nhìn thấy gì ngoại trừ da thịt trắng nốn, như thể người uống viên thuốc kích dục là anh ta vậy.

Người đàn ông xé hết toàn bộ quần áo trên người cô. Trong lúc anh ta đang chuẩn bị mở chân của cô ra thì cánh cửa tầng hầm bất ngờ bị người nào đó đá tung ra.

Người đàn ông hét lên: “Hai đứa bọn mày làm gì vậy, trông cái cửa cũng không xong. Tao nuôi chúng mày lại băng mấy cái rắm…”

Lời còn chưa kịp nói xong, đèn trong phòng đột nhiên được bật sáng: Ngay lập tức, đôi mắt của người đàn ông đang đeo kính thấu thị bị ánh sáng làm cho chói lòa. Anh ta buông Lê Nhược Vũ ra, vừa định tháo chiếc kính thấu thị ra thì đã bị đá văng ra xa mấy mét.

Trên người Lê Nhược Vũ chỉ còn sót lại vài mảnh vải rách nát và phần lớn da thịt của cô đều bị lộ ra ngoài. Cô vòng tay ôm chặt lấy ngực, cuộn mình thành vòng tròn, cắn chặt răng, toàn thân run rẩy.

Lâm Minh cởi áo khoác ngoài bọc cơ thể cô lại. Hai tay Lê Nhược Vũ nắm chặt áo khoác của anh, quấn chặt lấy người cô. Đột nhiên ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt cô khiến mắt cô hơi nhức.

Cô nheo mắt lại miễn cưỡng có thể nhìn thấy dáng vẻ của người trước mặt: “Lâm Minh, Lâm Minh… cuối cùng anh cũng đến r Anh nửa quỳ trước mặt cô, ôm chặt cô vào lòng; “Đừng sợ, đừng sợ. Không sao đâu, anh luôn ở đây, anh luôn ở bên cạnh-em”“

Hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô, anh hỏi: “Anh ta đã chạm vào chỗ nào của em?”

Trên người Lê Nhược Vũ vẫn còn phát sốt, dán vào thân thể của người khác phái khiến tốc độ phát tác của thuốc càng nhanh hơn: “Anh ta đã sờ soạng người em hai lần. Nhưng là anh ta cho em uống thuốc, hiện tại em cảm thấy rất nóng”

“Không sao, đừng sợ, anh đưa em trở về.”

Lâm Minh đang chuẩn bị ôm cô rời đi, Lê Nhược Vũ lại giấy giụa lắc đầu, vùi mặt vào trong lồng ngực anh: “Chờ một chút.”

Bỗng nhiên có ánh sáng chói mắt mà cô lại ở trong bóng tối lâu như vậy, nhất thời không thể thích ứng kịp.

“Được rồi, nếu em cảm thấy không thoải mái thì hãy nói cho anh biết”-Lâm Minh kìm nén cơn tức giận đang hoành hành trong người, ôm chặt Lê Nhược Vũ đang nóng bừng cả người.

Để khuôn mặt của cô vào trong lồng ngực.

của mình, đột nhiên Lâm Minh ngẩng đầu lên nhìn Diệp Sâm Lâm đang ở một bên. Hà Duy Hùng cũng tức giận đến đỏ mắt, đá một phát vào bụng Diệp Sâm Lâm. Diệp Sâm Lâm-vấn chưa nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra. Ngay khi vừa tháo chiếc kính nhìn ban đêm ra, hai má của anh ta đã bị giày da của Hà Duy Hùng hung hăng đè xuống mặt đất.

Khóe miệng của Diệp Sâm Lâm sưng đỏ, lẩm bẩm kêu lên không rõ: “Hà, cậu Hà… tha cho tôi…”

“Diệp Sâm Lâm, lại là anh.” Lâm Minh cười lạnh nhìn anh ta, đáy mắt anh đầy những tia lạnh băng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 448


Chương 448

Đôi mắt hẹp dài của Hà Duy Hùng tỏa ra ánh sáng sắc bén, đôi giày da dùng sức dắm lên gương mặt xấu xí của anh ta.

Diệp Sâm Lâm khóc lóc xin tha mạng: “Xin, xin lỗi… Tôi, tôi sai rồi, là do tôi nhất thời hồ đồ”

“Tôi thấy không phải anh nhất thời hồ đồ, mà là có nung nấu âm mưu từ lâu rồi”

Hà Duy Hùng càng ra sức nghiền ép gương mặt xấu xí của Diệp Sâm Lâm, hận không thể nghiền nát mặt anh ta thành bùn mới hả giận.

Lúc trước, Diệp Sâm Lâm dám lợi dụng chức quyền làm bạn với đám sâu mọt tham lam nhà họ Lê kia, bây giờ thế mà lại đám chạy đến bắt cóc Lê Nhược Vũ, thậm chí còn muốn làm nhục Lê Nhược Vũ…

Lê Nhược Vũ, đến anh ta còn không nốỡ chạm vào, cũng không dám chạm vào, thậm chí cảm thấy mình không xứng mà có được cô.

Thế mà tên mập chết bầm này dám làm loại chuyện giữa nam nữ kia với Lê Nhược Vũ, còn kéo quần áo của cô ra, Hà DĩPhong cũng muốn giết chết anh ta ngay lập tức.

Thật ra lúc nhà họ Lê tung tin tức chấn động để gây khó dễ cho Lâm Minh, nguyên nhân ban đầu là do nhà họ Diệp ngầm đồng ý.

Dù sao con trai ruột thịt vô duyên vô cớ bị hành hạ đến mức xuất huyết dạ dày, nguyên nhân là vì lén nhìn ngực vợ của Lâm Minh trong tiệc rượu, cái lý do này thật sự không thể nào chấp nhận nổi.

Cơ thể Diệp Sâm Lâm vốn đã hư nhược, sau khi bị hành hạ thì càng suy yếu hơn.

Diệp Sâm Lâm cảm thấy không cam lòng, muốn trả thù, muốn thừa dịp lúc nhà họ Lê náo loạn lớn thì quạt thêm tý gió đút thêm tý củi âm ỷ hơn nữa để giải tỏa bực tức, người nhà họ Diệp cũng không có ý kiến: Bọn họ không nói lời nào, thật ra chính là ngầm đồng ý.

Những không ngờ là Lâm Minh lại để tâm đến Lê Nhược Vũ như vậy, nhà họ Diệp không còn cách nào khác chỉ có thể hoàn toàn từ bỏ Diệp Sâm Lâm, đẩy anh ta ra chịu trách nhiệm mọi chuyện.

Tên Diệp Sâm Lâm này hoàn toàn không có tư cách thừa kế nhà hợ Diệp, thậm chí các quyền lợi trong nhà cũng đã bị tước đi, ngoại trừ một chút tiền để dành được lúc trước ra thì anh ta ở nhà họ Diệp không có được chút lợi lộc nào, gần như là thành đối tượng bị người người cười nhạo.

Mà người được đưa lên vị trí thừa kế nhà họ Diệp thế mà lại là Diệp Trầm – Người mới về nhà họ Diệp không lâu.

Đương nhiên là Diệp Sâm Lâm không cam lệp Trầm chỉ là một đứa con hoang, dựa vào đâu mà lòng, mẹ anh ta mới là bà chủ nhà họ Diệp, lại chiếm lấy hết tất cả mọi thứ của anh ta.

Trên bàn cơm tối, anh ta gây ầm ÿ náo loạn hết lên, mà ông cụ Diệp lại cười lại chê anh ta ngu ngốc, chê anh ta làm ra chuyện đáng xấu hổ, che chở cho Diệp Trầm và muốn đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Diệp.

Diệp Sâm Lâm càng nghe càng thấy khó chịu, nhưng anh ta lại sợ bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, vì thế chỉ có thể nhịn cơn tức xuống.

Nhưng mà cục tức nảy có nuốt cũng không trôi được, lúc này mới suy tính thiệt hơn rồi thú nhận mọi tội lỗi.

Diệp Sâm Lâm đúng là ngu si, bao nhiêu con đường giải tỏa bực tức, thế mà lại chọn đúng con đường không nên chọn.

“Tôi sai rồi, tha, tha mạng…”

“Đến Lê Nhược Vũ mà anh cũng đám bắt cóc, tôi còn tưởng răng lá gan anh to lắm đấy” Hà Duy Hùng cười lạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 449


Chương 449

Lâm Minh ôm Lê Nhược Vũ, tức giận nói: “Cứ dạy dỗ anh ta trước đi, phế đi thằng em của anh †a sau đó đưa anh ta đến cục cảnh sát, chia chứng cứ thành hai phần, đưa cho nhà họ Diệp một phần để bên đó coi mà tìm cách xử lý. Chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi, nếu cách xử lý của bọn họ không làm cho tôi vừa lòng vậy thì tự tôi sẽ ra tay: Diệp Sâm Lâm run bần bật, bỗng nhiên cảm thấy hối hận vì chuyện ngu xuẩn mà mình đã làm.

Chỉ mới nhìn rãnh ngực chữ V của Lê Nhược Vũ mấy lần mà Lâm Minh đã hành hạ anh ta đến mức nhập viện.

Bây giờ, anh cờn muốn phế đi thằng em của anh ta…

Mà dáng vẻ của Lâm Minh nhìn như không nói giỡn, anh thật sự muốn phế bỏ thằng em của anh ta.

Diệp Sâm Lâm hét lên: “Tổng giám đốc Lâm Minh, cậu Hạ, tôi xin các người, tha cho tôi đi, tha cho tôi đi. Tôi còn chưa có con cái, tôi không muốn tuyệt hậu đâu.”

Không muốn tuyệt hậu đâu!

“Không muốn tuyệt hậu? Vậy để tôi chỉ cho anh vài cách là được” Hà Duy Hùng nhấc chân, lạnh lùng nhìn Diệp Sâm Lâm đang nằm nhoài trên mặt đất.

Diệp Sâm Lâm cho rằng mình đã được tha cho, gương mặt mập mạp xấu xí cười đến chảy cả nước mắt.

Hà Duy Hùng đi ra ngoài cửa vỗ tay, hai người bảo vệ đưa một cố gát bị bịt miệng đến đây.

Anh ta đá vào người hai tên đàn em đang quỳ gối xin tha ngoài cửa: “Mấy cậu đã từng gặp người này chưa?”

“Dạ, đã gặp qua, là vợ của anh Diệp”

“Rất tốt, đêm nay cho các cậu. Vì không để anh Diệp của các cậu tuyệt hậu, đêm nay các người tốt nhất gắng hết sức cho tôi, giữ lại một đứa con cho anh ta, nếu không chỉ sợ là anh ta thật sự tuyệt hậu đó” Ánh mắt Hà Duy Hùng đầy lạnh lẽo.

Hai tên đàn em sợ run rẩy, do dự không dám nói lời nào.

Vợ của Diệp Sâm Lâm là người mà bọn họ có thể chạm vào sao?

Vợ của Diệp Sâm Lâm phát ra tiếng kêu ú ớ, nhưng trong miệng cô ta bị nhét một miếng vải, muốn nói cũng nói không được.

“Tôi không cho! Tôi không cho mấy người đụng vào cô ấy” Đôi mắt Diệp Sâm Lâm đỏ ngòm, hét lên giống như phát điên.

“Chúng tôi đã cho phép anh đụng vào Nhược Vũ rồi sao?” Hà Duy Hùng cũng nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Có qua có lại, tôi sẽ cho vợ anh uống hai liều thuốc kích dục”

“Hy vọng tối nay vợ anh có thể giữ lại được cho anh một đứa con trai, nhưng mà sau khi có đứa bé này, giữ hay không giữ thì phải xem ý của vợanh”

Diệp Sâm Lâm kêu rên: “Hà Duy Hùng, anh đừng quá đáng. Chờ tôi trở lại, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu”

“Là anh xúc phạm tôi trước, gậy ông đập lưng ông, đối với loại người như anh mà nói chính là cách làm tốt nhất; chỉ sợ là đến kiếp sau anh cũng không biết người nào anh có thể đụng vào, còn người nào không được đụng vào.”

Hà Duy Hùng di di mũi chân, rồi cho người kéo vợ của Diệp Sâm Lâm đi vào trong.

“Anh thích mơ ước vợ của người khác như vậy, thế thì tôi giúp anh tận mắt nhìn xem vợ mình ngủ với người khác là chuyện tốt thế nào”

Hai tên đàn em không dám lộn xộn, vì thế mà Hà Duy Hùng nói: “Nếu các người không dám chạm vào, vậy thì chờ thăng em của hai người bị cắt đứt rồi đi ra ngoài”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 450


Chương 450

Hai tên đó vừa nghe, lập tức nhào lên một người bên trái một người bên phải giở trò trên người vợ của Diệp Sâm Lâm Người dám có ý đồ với Lê Nhược Vũ tuyệt đối không được giữ lại.

Chó rơi xuống nước phải ra sức đánh, nếu không nó cho rằng bạn là người dễ bắt nạt, bạn càng hiền lành, nó càng căn lại bạn đau hơn.

Chỉ có đá con chó xuống nước rồi đánh chết hoàn toàn, sau này nó mới không dám có suy nghĩ cắn người Lâm Minh che lỗ taï Lê Nhược Vũ lại, không muốn để cô nghe thấy những âm thanh này, cũng không muốn để cô thấy cảnh này.

Anh bế ngang cô lên đi thẳng ra ngoài.

Đôi mắt Lê Nhược Vũ hơi dịu đi, nhưng đầu óc càng trở nên vô cùng đau đớn.

Công dụng của thuốc dần phát tác, cả người cô khô nóng khó chịu, dù đã quấn một lớp quần áo của Lâm Minh vào, nhưng cũng không lấn át được.

Cô động đậy muốn cởi quần áo ra lại bị anh giữ chặt tay lại: “Đợi lát nữa lên xe rồi cởi, bây giờ phải che lại không thể để cho người khác thấy”

Thuốc lần này không giống với lần trước, lần trước trong đầu cô hoàn toàn mơ hồ, bản thân mình làm gì cũng không biết rõ.

Mà Diệp Sâm Lâm là tay ăn chơi, thuốc lần này chỉ làm cho cả người cô khô nóng khó chịu, không ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô.

Loại thuốc này e là dùng để xúc phạm các cô gái, ép các cô phải làm những chuyện đáng xấu hổ nhất trong lúc vẫn đang còn tỉnh táo.

Một tay Lê Nhược Vũ siết chặt quần áo trên người, một tay đặt trên ngực anh Cô mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng mới phát hiện chỗ này rất quen thuộc.

Thì ra cô vẫn chưa rời khỏi nơi đó, chỗ cô bị trói chính là một hầm giữ rượu bị bỏ hoang.

€ô híp mắt nhìn xung quanh, đảo mắt đã thấy Hạ Đông Quân đứng chờ ngay cửa.

Hạ Đông Quân không đi vào cùng bọn họ mà đứng một mình bên ngoài chờ tiếp ứng.

Gió đêm thổi làm bay góc áo anh ấy, bóng dáng nhìn có hơi hiu quạnh.

Vừa thấy Lâm Minh ôm Lệ Nhược Vũ ra tới, lập tức đi lên: “Sao lại thế này, Nhược Vũ cô ấy..”

Lâm Minh cất giọng nói trầm thấp: “Cô ấy không sao cả, đến kịp lúc; Hà Duy Hùng đang xử lý phần còn lại ở bên trong; tôi dẫn cô ấy về trước.”

Hạ Đông Quân từ từ thả tay ra, cả người hơi khựng lại: “Được.”

Không sao cả, chỉ cần cô không có chuyện gì là được…

Xe đã sớm chờ ngoài của, Lâm Minh ôm Lê Nhược Vũ đi lướt qua người Hạ Đông Quân, chuẩn bị lên xe.

Nhưng cổ tay áo Hạ Đông Quân lại bị một bàn tay nắm chặt lấy.

Bước chân Lâm Minh ngừng lại, Hạ Huy.

Thành cũng cúi đầu. Chỉ nhìn thấy bàn tay Lê Nhược Vũ nắm chặt lấy ống tay áo của Hạ Đông Quân, làm thế nàø cũng không chịu buồng tay.

Ánh mắt Lâm Minh hơi u ám: “Có chuyện gì thì ngày mai lại nói sau”

“Không” Lê Nhược Vũ gian nan leo xuống khỏi người Lâm Minh, yếu ớt đi đến bên cạnh Hạ Đông Quân.

Hạ Đông Quân thấy cô đứng không vững, dáng vẻ như là bị chuốc thuốc, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 451


Chương 451

Anh ấy muốn bước lên đỡ cô nhưng rồi lại không dám đỡ, sợ nếu khi chạm vào cô thì dược tính của thuốc sẽ phát tác lợi hại hơn.

Lâm Minh ôm eo cô, kéo cô vào trong lòng ngực mình, cánh tay siết chặt vòng eo mảnh mai của cô.

“Chúng ta đi về trước, chờ đến khi công dụng của thuốc tan rồi nói sau”

“Không, em không cần.” Tấm lưng thon gầy của cô kề sát lòng ngực nóng như lửa của anh, thuốc đã phát tác, tinh thần của Lê Nhược Vũ rất tỉnh táo, nhưng mà cơ thể càng lúc càng mềm, cô dùng chút sức lực cuối củng nắm lấy ống tay áo của Hạ Đông Quân: “Em muốn Hạ Đông Quân…”

Cô trúng thuốc, nhất định Lâm Minh sẽ muốn Nhưng bây giờ cô thật sự không muốn xảy ra quan hệ với Lâm Minh, dù chỉ một chút, thậm chí cô cũng không biết rốt cuộc bản thân phải đối mặt với anh như thế nào.

Mà Hạ Đông Quân thì không giống, Hạ Đông Quân sẽ tình nguyện ngâm nước lạnh với cô cả một đêm, Hạ Đông Quân khiến cho cô an tâm hơn Vậy nên cô muốn đi cùng với Hạ Đông Quân Vẻ mặt Lâm Minh lập tức sầm xuống, không quan tâm đến sự phản kháng của cô, khiêng cô lên trên vai rồi ném vào trong xe.

Tài xế nhanh tay lẹ mắt kéo tấm ngăn bên trong xe lên, ngăn chiếc xe thành hai không gian khác nhau.

Lâm Minh giữ chặt không cho cô giấy giụa, cúi đầu cần vành tai cô: “Thuốc còn chưa phát tác đến lúc mạnh nhất, nếu em không muốn làm ngay trên xe vậy thì em ngoan ngoãn chút, chờ về nhà lại âm ỹ với anh”

Không biết vì nóng hay vìtức mà gương mặt Lê Nhược Vũ càng thêm ửng hồng, hốc mắt cũng dần nóng lên.

Hạ Đông Quân đứng ngoài xe im lặng nhìn bọn họ.

Lâm Minh đóng cửa số xe lại, tâm mắt Hạ Đông Quân bị cửa sổ ngăn lại không thể nào nhìn thấy tình hình bên trong: Nhưng anh ấy vẫn nhìn chằm chăm cô, mặc dù không nhìn thấy, nhưng vẫn không dời tầm mắt, Hốc mắt Lê Nhược Vũ dần trở nên ẩm ướt, Hạ Đông Quân thật sự… quá cố chấp… cô nên lấy cái gì để báo đáp lại tình yêu của anh đây?

Lâm Minh bóp hàm dưới của cô quay lại, ép cô nhìn anh: “Xe đã chạy xa, em không nhìn thấy anh ta nữa, em còn nhìn cái gì, hay là quá khứ đã qua mà còn nhớ nhung không dứt?”

Lê Nhược Vũ yếu ớt nắm lấy tay anh, hốc mắt ẩm ướt có vài giọt lệ nóng hổi chảy ra: “Lâm Minh, anh đối với em, là dục vọng chiếm hữu, hay là yêu?”

Lâm Minh kéo cô vào trong lòng ngực, đặt cô ngồi lên đùi anh, ôm chặt lấy cô giống như là đang ôm một đứa trẻ đang ngủ.

Đôi môi mỏng của anh kề sát tai cô: “Yêu, đương nhiên là vì yêu.”

“Lâm Minh, tình yêu của anh là lừa gạt sao?

Em biết, cái gì em cũng đã biết” Cô từ từ nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Lâm Minh đối xử tốt với cô không phải vì yêu Mà là vì Hạ Đông Quân đã kể ra chuyện về ba năm trước, anh cảm thấy áy náy vì đã hiểu lầm.

Mà sau khi anh phát hiện chuyện này đã vượt ra khỏi tầm khống chế của mình, dục vọng chiếm hữu càng trở nên mãnh liệt hơn.

Dục vọng khống chế anh còn nhiều hơn là tình cảm anh dành cho cô, nhưng anh vẫn luôn giấu giếm, giam cầm cô ở bên trong nhà giam bằng vàng mà anh tạo ra.

Rõ ràng là biết hết tất cả nhưng lại không nói một điều.

Đây là dục vọng khống chế và dục vọng chiếm hữu… Yêu không phải là như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 452


Chương 452

Hạ Đông Quân yêu cô, tình nguyện hy sinh vì cô, tình nguyện che chắn mọi thứ vì cô, nhưng mà anh ấy vần thẳng thẳng thành khẩn, không hề giấu giếm một thứ gì.

Nhưng Lâm Minh luôn đi theo đường thẳng mà anh muốn, anh khống chế quỹ đạo cuộc sống của cô, ép cô sống như là một con rối gỗ bị giật dây.

Rõ ràng là anh biết cô để tâm chuyện kia thế nào, tuy anh đã sớm biết chân tướng nhưng lại cố ý giấu cô, còn để cho Hạ Tư Duệ đi kiềm chế Hạ Đông Quân.

Tại sao lại có người quá đáng như vậy chứ, lấy danh nghĩa tình yêu để trói buộc, đây thật sự là yêu sao?

Chút dược tính làm xương cốt cả người cô mềm nhũn, cơ thể Lê Nhược Vũ từ trong ra ngoài tản ra nhiệt độ muốn thiêu đốt người khác, nhưng mà trái tim oô lại rất lạnh lẽo: “Lâm Minh, anh không yêu em, anh chỉ yêu bản thân mình mà thôi”

Anh chỉ ích kỷ muốn thỏa mãn dục vọng chiếm hữu và dục vọng khống chế của bản thân mà thôi.

Giữa vợ chồng cần phải thẳng thẳng và thành khẩn; trước nay anh chưa từng thẳng thẳng với cô.

Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn lừa cô.

Vẫn luôn…

Lâm Minh hôn lên những giọt nước mắt của cô, lòng đầy chua xót.

Giọng nói của anh trầm thấp, từng câu từng chữ như đánh ở bên tai cô: “Không, là vì yêu em.

nên mới muốn giữ em ở bến cạnh anh, bởi vì yêu em mới không muốn em có bất kỳ lý do nào để em rời khỏi anh, em:hiểu không?”

“Là vì quá ích kỷ, Lâm Minh, anh thật sự quá ích kỷ..

Cô cũng là con người, vì sao không để cho cô có một chút quyền lợi nào của một người nên có.

Cô cũng muốn biết chân tướng, muốn biết suy nghĩ thật sự của mọi người, muốn biết bên ngoài thật sự đã xảy ra chuyện gì mà không phải bị anh coi là một con chim công nuôi ở bên người.

Cơ thể nam nữ có cấu tạo sinh lý hoàn toàn khác biệt, Lâm Minh ôm cô trong lòng ngực như vậy hoàn toàn phù hợp.

Nhưng tay anh không biết là vô tình hay cố ý mà luôn lướt qua người cô, cả người Lê Nhược Vũ bủn rủn, những nơi bị anh chạm vào giống như là một nhành cây yên lặng nở ra chồi non.

Cô rên nhẹ ra tiếng.

Mà âm thanh của cô mềm mại động lòng người, với anh đó chính là tình dược tốt nhất.

Lâm Minh cởi bỏ áo khoác trên người cô, cơ thể trắng mềm như tuyết của cô lập tức bại lộ trước mặt anh.

Quần áo trên người Lê Nhược Vũ gân như đã bị Diệp Sâm Lâm cởi sạch; Lâm Minh chỉ cần đẩy nhẹ mảnh vải nhỏ trên người cô ra là có thể chạm vào làn da của cô.

Lòng bàn tay của anh rất ấm áp, mà trên người của cô chỗ nào cũng nóng lên giống như là đốt lửa Anh dùng cơ thể của mình để phân tán đi nhiệt độ trên người cô..

Lê Nhược Vũ nắm lấy bàn tay đang châm ngòi thổi gió trên cơ thể mình, lẩm bẩm nói: “Em không muốn làm.”

Cô không muốn làm.

Có lẽ với rất nhiều người mà nói, tình yêu và tình dục là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Đàn ông và phụ nữ cho dù đi du lịch hay là chỉ ăn một bữa cơm, chỉ căn nhìn thuận mắt là có thể lên giường, đây là tình dục, bởi vì bọn họ có nhu cầu sinh lý.

Đối với một nhóm người này, bọn họ có thể không yêu mà vấn lên giường.

Nhưng mà Lê Nhược Vũ thì không, từ trước đến nay cô luôn cho rằng tình dục và tình yêu là một.

Lâm Minh đã lửa gạt và giấu giiếm, anh lên kế hoạch và khống chế cô, từng hành động này giống như là tảng đá đè nặng ngực cô, cho nên cô không muốn làm.

Cho dù bị hạ thuốc, nhưng cô không muốn mơ hồ làm vậy với anh.

Đầu ngón tay Lâm Minh vân vê mảnh vải vụn trên người cô, cắn lỗ tai cô rồi nỉ non: “Nhưng mà em bị hạ thuốc”

“Cũng không phải thật sự chỉ có một cách này để giải quyết, nhịn cả đêm em cũng không chết được”

Rõ ràng Hạ Đông Quân có thể nhắn nhịn ngâm nước lạnh cả đêm với cô, vì sao anh lại không được?

Nói đến cùng, cũng chỉ là vì ích kỷ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 453


Chương 453

Lâm Minh trầm giọng từ chối, một tay ôm lấy cô còn tay kia cởi cúc áo.

“Không được, như vậy không tốt cho sức khỏe của em, em sẽ không thoải mái”

Lê Nhược Vũ lại cười giễu cợt: “Là em không thoải mái hay là anh không thoải mái, hôm qua không làm anh đã không nhịn được rồi”

Bàn tay đang cởi cúc áo của Lâm Minh khựng lại, anh rũ mắt hôn lên trán cô: “Tùy em nghĩ thế nào cũng được”

Lê Nhược Vũ bất lực ôm chặt lấy đầu Lâm Minh, đầu ngón tay lưồn qua tóc anh, cô nhỏ giọng như đang than thở: “Lâm Minh, tại sao anh không thể giống như Hạ Đông Quân, tôn trọng em một chút?”

Tại sao Hạ Đông Quân có thể nhượng bộ tất cả, còn anh lại chỉ một mực chiếm hữu và che giấu?

Cô kìm lại lời trách móc của mình: “Anh thật sự là vì yêu em sao? Nhưng tại sao em lại luôn cảm thấy mình sống như một món đồ chơi?”

Nụ hôn của Lâm Minh khựng lại, anh rời khỏi làn da non mềm của Lê Nhược Vũ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: “Em lấy anh ra so sánh với anh ta?”

€ô lại so sánh anh với Hạ Đông Quân.

Bây giờ anh là chồng cô, là bầu trời của cô, còn Hạ Đông Quân chỉ là người ngoài, cùng lắm cũng chỉ là bạn trai cũ của ba năm trước.

Nhưng cô lại lấy bọn họ ra so sánh với nhau..

Anh đã tốn nhiều công sức như thế để cứu cô thoát khỏi bàn tay của Diệp Sâm Lâm, nhưng bây giờ cô đang nói gì vậy?

Thế mà cô lại lấy anh ra so sánh với Hạ Đông Quân?

Cô cho rằng anh không bằng anh ta…

Quả nhiên, những lo lắng tiềm ẩn của anh đã đúng.

Nếu để cô biết Hạ Đông Quân hi sinh vì cô như vậy từ sớm, liệu cô còn mở lòng để ở bên cạnh anh không? Chắc chản là không!

Loại khả năng này khiến hai mắt Lâm Minh đỏ au, anh bóp căm cô, nhìn chăm chăm vào mắt cô: “Em vẫn lưu luyến Hạ Đông Quân, đúng không? Có phải em hối hận vì lúc đầu đã kết hôn với anh mà không kiên trì ở bên anh ta?”

“Phải, phải đấy. Em hối hận rồi, em hối hận rồi được chưa?” Cô muốn mắng anh một cách càn rỡ, nhưng cô thực sự không còn sức lực để làm điều đó: Chiếc xe đột nhiên dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng còi xe thưa thớt.

Có thể loáng thoáng cảm nhận được ngã tư phía trước đang kẹt xe, xe cộ xếp thành hàng, người đi đường qua lại rất náo nhiệt, còn người trong xe lại không biết xấu hổ mà làm chuyện này.

“Lê Nhược Vũ, em không thể thay đổi được gì đâu, đây là số mệnh của em” Dù cô có muốn bỏ đi với Hạ Đông Quân như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi. Cô là người của anh, vĩnh viễn là người của anh.

Lê Nhược Vũ bị kích thích bởi lời nói đầy nhục nhã của anh, sự thỏa mãn về thể xác càng khiến cô cảm thấy hổ thẹn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 454


Chương 454

Lâm Minh dùng sức bóp eo nhỏ của Lê Nhược Vũ, lực mạnh đến mức muốn bẻ gãy  eo của cô.

“Lâm Minh… Lâm Minh…”

“Lê Nhược Vũ, em là của anh, anh không cho phép em ở bên cạnh Hạ Đông Quân, em nghe thấy không hả?”

Cô mờ mịt nhìn vào mắt anh, trong ánh nhìn đó xen lần sự mỉa mai vô cùng.

Lâm Minh ôm cơ thể cô, thân dưới hạ xuống đè cô lên băng ghế phía sau, hai người dán chặt vào nhau, chưa từng tách ra. Lê Nhược Vũ cảm thấy cơ thể nóng ran cả lên, nhịn không được rên một tiếng: “Lâm Minh.”

“Là anh đây, anh sẽ khiến em thoải mái mà, đừng muốn Hạ Đông Quân nữa, được không em?”

Động tác của Lâm Minh thô lỗ vô cùng, hết lần này đến lần khác chôn sâu trong cơ thể cô, nhưng lời nói lại dịu dàng biết bao.

Lê Nhược Vũ cản môi dưới, ngoại trừ kêu tên anh ra thì không nói gì cả. Lâm Minh cầm áo khoác che thân thể trần trụi của cô lại, anh mặc quần vào rồi ôm cô đi vào nhà. Nhà này đã đổi vân tay, người ngoài không thể mở cửa được Lâm Minh mò mắm những chỗ không nên chạm trên cơ thể cô, ngón tay hơi dính dấp nên không thể nhận diện vân tay được, thế là anh bèn cọ ngón tay lên mặt Lê Nhược Vũ, lúc này mới mở cửa được.

Lê Nhược Vũ thì kiệt sức dựa vào người anh, cười một cách chua xót, quả nhiên, anh xem cô như một món đồ chơi vậy…

Lâm Minh đặt cô lên giường, anh cởi bỏ áo khoác khiến cơ thể trần trụi của cô hiện ra trước mắt mình. Tay anh đặt trên cơ thể của cô, nhẹ nhàng xoa nắn: “Em ổn không?”

Lê Nhược Vũ nhìn anh một cách lạnh lùng, không đáp lại bất cứ lời nào. Anh thật sự quan tâm cô ư? Nếu đúng thật là như vậy thì sao lại ép buộc cô, rõ ràng là anh muốn làm điều đó, không hơn.

Khi Lê Nhược Vũ tỉnh lại thì trời đã sáng rõ.

Rèm cửa bị kéo ra gần một nửa làm ánh sáng chói mắt hắt vào trong phòng.

Cô không biết mình đã về nhà từ lúc nào và làm cách nào để trở về phòng nữa.

Cổ họng cô khổ khốc đến nỗi chỉ cần ho nhẹ thôi cũng đã thấy đau rát. Tối qua… Anh ép cô dùng miệng để làm.

Lê Nhược Vũ chớp chớp mắt thì chợt phát hiện ra hai mắt mình cũng đã trở nên khô khốc từ lúc nào.

Chỉ cần bị vạch trần là sẽ làm lộ ra bản chất thật sự mà thôi. Cách cư xử như đêm qua mới chính là bản chất thật của Lâm Minh, sự dịu dàng và cưng chiều bấy lâu nay cũng chỉ là vật ngụy trang để che đậy mong muốn kiểm soát đến méo mó của anh mà thôi.

Anh thật sự yêu cô ư?

Có lẽ là yêu, nhưng mong muốn chiếm hữu vần tồn tại trong lòng anh nhiều hơn cả.

Bởi vì cô không giống với những gì mà anh tưởng tượng nên anh mới cố gắng hết sức để giữ cô bên mình.

Cô chầm chậm mở mắt, dần thích nghỉ với ánh sáng chói mắt kia. Lúc đó cô mới thấy Lâm Minh đang cầm điện thoại di động, mặc áo ngủ đứng bên bệ cửa số nghe điện thoại, giọng nói của anh rất nhẹ. Nhẹ tới mức hình như anh sợ sẽ quấy rầy đến giấc mộng thật đẹp của cô. Nhưng giấc mơ của cô không hề có lấy một điều đẹp đẽ.

Người ở đầu dây bên kia chính là Hà Duy Hùng, anh ta đang báo cáo tình hình bên phía.

Diệp Sâm Lâm cho Lâm Minh: “Tất cả đều xử lý ổn thỏarồi, cậu yên tâm đi”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 455


Chương 455

Lâm Minh chỉ trả lời một câu ngắn gọn bằng giọng trầm trầm: “Ừ”“

Cúp điện thoại xong, anh quay đầu lại thì thấy cô đã tỉnh rồi ngồi thẳng trên giường từ lúc nào.

Dưới lớp chăn mỏng là thân thể trần như: nhộng của cô. Cái chăn nửa che nửa đậy, để lộ ra bờ vai tròn trịa, nhãn nhụi của cô.

Lâm Minh đi ra ngoài rót một ly nước ấm rồi đưa ly nước đến trước mặt cô. Lê Nhược Vũ nhận lấy ly nước, cô chỉ uống một nửa còn để lại một nửa, vẫn quấn chăn bông trên người rồi lục lọi tủ đầu giường.

Lâm Minh không nhịn được mà ôm lấy cô, thả cô lại trên giường rồi nói: “Em muốn tìm cái gì, anh tìm giúp em”

Cô nhìn anh bằng ánh mắt nặng nề rồi nói bằng giọng khàn khàn: “Thuốc tránh thai. Em vẫn chưa vứt hộp vitamin mà lần trước vú Trần đưa cho em”

‘Vẻ mặt ôn hòa của Lâm Minh sa sầm xuống ngay lập tức. Anh siết chặt tay thành hình nằm đấm, tới nỗi mà gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay: “Em vẫn không muốn sinh con cho anh tới mức đó à?”

‘Cô lại bình tĩnh hơnanh rất nhiều. Nhưng dường như vẻ bình lặng này của cô có hơi đáng sợ, giống như một vũng nước đọng lại sau cơn mưa vậy.

“Tình hình hiện giờ của chúng ta không thích hợp cho việc sinh con” Cô nói từng từ một, cổ họng truyền đến một cơn đau dữ dội. Sau khi uống nốt nửa ly nước còn lại cô mới nói tiếp: “Có lẽ mẹ nói đúng đấy, kẻ trong cuộc thì bao giờ cũng u mê. Mẹ nhìn thấu đáo mọi chuyện hơn chúng ta nhiều”

Bởi vì bà biết chuyện về chiếc video đó, và bà cũng hiểu rõ tính cách của anh. Nên bà mới không muốn hai người họ sinh con, thậm chí còn lén thay thuốc vitamin của cô thành thuốc tránh thai nữa.

“Bây giờ đột nhiên em mới thấy chúng ta nên cảm ơn mẹ. Nếu không có sự ngăn cản kịp thời của mẹ thì có lẽ bây giờ trong bụng em thực sự có một đứa nhỏ. Nếu như vậy thì e rẵng chúng ta không thể buông bỏ một cách dễ dàng được.”

Đột nhiên cô khẽ nở nụ cười nhưng đó cũng chỉ là một nụ cười mơ hồ và trống rỗng.

Lâm Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô bằng vẻ âm trầm: “Em muốn buông bỏ cái gì hả? Buông tay anh hay là buông xuống cuộc hôn nhân này?”

“Em chưa nghĩ ra, nhưng em biết rõ rằng bản thân mình cần một khoảng thời gian để có thể bình tĩnh trở lại” Cô cần được yên tĩnh một lát, Lâm Minh đã lừa dối cô quá nhiều, bây giờ đầu óc cô đang hỗn loạn lắm.

Lê Nhược Vũ tiếp tục quấn chăn lên người rồi lục lọi trong ngắn tủ.

Kể từ khi vụ của vú Trần xảy ra thì người ngoài không được tự ý vào phòng của họ nữa và cô đã tự mình dọn dẹp.

Lọ thuốc vẫn năm trong hộc tủ đầu giường.

Cô lấy lọ thuốc đấy ra rồi đổ hai viên ra lòng bàn tay.

Cô nhìn những viên thuốc trắng lạnh lẽo này bằng vẻ yếu ớt, đang định mở miệng nuốt xuống thì cả lọ thuốc bị Lâm Minh hất tung lên.

“Lê Nhược Vũ, chỉ vì nghe Hạ Tư Duệ nói những câu đó mà em đã vội kết án tử hình cho anh như vậy à?” Lâm Minh giận dữ cười châm biếm: “Trong khoảng thời gian chúng ta ở cạnh nhau, tấm lòng của anh là chân thành hay là giả dối mà em lại không thể cảm nhận được sao? Chỉ vì vài câu nói của người ngoài mà em đã dao động rồi?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 456


Chương 455

Lâm Minh chỉ trả lời một câu ngắn gọn bằng giọng trầm trầm: “Ừ”“

Cúp điện thoại xong, anh quay đầu lại thì thấy cô đã tỉnh rồi ngồi thẳng trên giường từ lúc nào.

Dưới lớp chăn mỏng là thân thể trần như: nhộng của cô. Cái chăn nửa che nửa đậy, để lộ ra bờ vai tròn trịa, nhãn nhụi của cô.

Lâm Minh đi ra ngoài rót một ly nước ấm rồi đưa ly nước đến trước mặt cô. Lê Nhược Vũ nhận lấy ly nước, cô chỉ uống một nửa còn để lại một nửa, vẫn quấn chăn bông trên người rồi lục lọi tủ đầu giường.

Lâm Minh không nhịn được mà ôm lấy cô, thả cô lại trên giường rồi nói: “Em muốn tìm cái gì, anh tìm giúp em”

Cô nhìn anh bằng ánh mắt nặng nề rồi nói bằng giọng khàn khàn: “Thuốc tránh thai. Em vẫn chưa vứt hộp vitamin mà lần trước vú Trần đưa cho em”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

‘Vẻ mặt ôn hòa của Lâm Minh sa sầm xuống ngay lập tức. Anh siết chặt tay thành hình nằm đấm, tới nỗi mà gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay: “Em vẫn không muốn sinh con cho anh tới mức đó à?”

‘Cô lại bình tĩnh hơnanh rất nhiều. Nhưng dường như vẻ bình lặng này của cô có hơi đáng sợ, giống như một vũng nước đọng lại sau cơn mưa vậy.

“Tình hình hiện giờ của chúng ta không thích hợp cho việc sinh con” Cô nói từng từ một, cổ họng truyền đến một cơn đau dữ dội. Sau khi uống nốt nửa ly nước còn lại cô mới nói tiếp: “Có lẽ mẹ nói đúng đấy, kẻ trong cuộc thì bao giờ cũng u mê. Mẹ nhìn thấu đáo mọi chuyện hơn chúng ta nhiều”

Bởi vì bà biết chuyện về chiếc video đó, và bà cũng hiểu rõ tính cách của anh. Nên bà mới không muốn hai người họ sinh con, thậm chí còn lén thay thuốc vitamin của cô thành thuốc tránh thai nữa.

“Bây giờ đột nhiên em mới thấy chúng ta nên cảm ơn mẹ. Nếu không có sự ngăn cản kịp thời của mẹ thì có lẽ bây giờ trong bụng em thực sự có một đứa nhỏ. Nếu như vậy thì e rẵng chúng ta không thể buông bỏ một cách dễ dàng được.”

Đột nhiên cô khẽ nở nụ cười nhưng đó cũng chỉ là một nụ cười mơ hồ và trống rỗng.

Lâm Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô bằng vẻ âm trầm: “Em muốn buông bỏ cái gì hả? Buông tay anh hay là buông xuống cuộc hôn nhân này?”

“Em chưa nghĩ ra, nhưng em biết rõ rằng bản thân mình cần một khoảng thời gian để có thể bình tĩnh trở lại” Cô cần được yên tĩnh một lát, Lâm Minh đã lừa dối cô quá nhiều, bây giờ đầu óc cô đang hỗn loạn lắm.

Lê Nhược Vũ tiếp tục quấn chăn lên người rồi lục lọi trong ngắn tủ.

Kể từ khi vụ của vú Trần xảy ra thì người ngoài không được tự ý vào phòng của họ nữa và cô đã tự mình dọn dẹp.

Lọ thuốc vẫn năm trong hộc tủ đầu giường.

Cô lấy lọ thuốc đấy ra rồi đổ hai viên ra lòng bàn tay.

Cô nhìn những viên thuốc trắng lạnh lẽo này bằng vẻ yếu ớt, đang định mở miệng nuốt xuống thì cả lọ thuốc bị Lâm Minh hất tung lên.

“Lê Nhược Vũ, chỉ vì nghe Hạ Tư Duệ nói những câu đó mà em đã vội kết án tử hình cho anh như vậy à?” Lâm Minh giận dữ cười châm biếm: “Trong khoảng thời gian chúng ta ở cạnh nhau, tấm lòng của anh là chân thành hay là giả dối mà em lại không thể cảm nhận được sao? Chỉ vì vài câu nói của người ngoài mà em đã dao động rồi?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 457


Chương 457

Ánh mắt của Lâm Minh trở nên hung ác: “Em muốn rời xa anh?”

“Em nói rồi mà, em chưa nghĩ xong chuyện đó. Em muốn được yên tĩnh một thời gian để suy nghĩ rõ ràng trước đã” Lê Nhược Vũ xoa xoa trán: “Cách ở bên cạnh và tình yêu của anh khiến em cảm thấy ngột ngạt. Em muốn dựa vào giác quan của mình để cảm nhận thế giới này thay vì bị anh kiểm soát”

“Một khi rời đi rồi thì em sẽ không nghĩ đến chuyện trở lại nữa đúng không?” Lâm Minh biết cô luôn thích sự dịu dàng chứ không hề thích sự trói buộc.

Giống như ba năm trước khi bắt đầu cuộc hôn nhân này vậy, khi đó cô cảm thấy áp lực thì bèn chạy ra nước ngoài để trốn tránh ngay lập tức. Nên Lâm Minh hiểu, bây giờ nếu như để cô đi thì cô lại càng bay xa hơn-như một con diều đứt dây mà thôi.

“Em không biết”

“Vậy thì anh càng không để em rời đi được.

Nếu em muốn yên tĩnh thì anh có thể cho em thời gian, nhưng em không thể rời khỏi anh được đâu.”

Lâm Minh xoay người cô lại để cô nhìn thẳng vào anh: “Em không muốn thấy anh thì anh có thể rời đi, nhưng em tuyệt đối không thể rời khỏi Phong Linh Đàm”

Hai tay cô siết chặt lấy tấm chăn: “Anh như thế này là có ý gì?”

Anh cúi người hôn lên trán cô: “Anh chỉ không muốn em đột nhiên biến mất trong thế giới của anh mà thôi.”

Lê Nhược Vũ nhìn anh không chớp mắt.

Anh đứng dậy rời khỏi phòng: “Anh sẽ cho em thời gian để yên tĩnh.”

Lê Nhược Vũ quấn tấm chăn, ánh mắt đờ dẫn nhìn theo vệt sáng hắt vào từ bệ cửa sổ rồi khẽ nheo mắt lại.

Sau khi quen dần với ánh sáng chói mắt đó, cô mới cầm quần áo đi giặt.

Làn da của Lê Nhược Vũ mỏng manh và mịn màng, dù chạm nhẹ thôi cũng có thể để lại dấu vết.

Lúc Lâm Minh và cô làm chuyện thân mật, anh thường hay gặm cô rồi để lại dấu vết của mình nhằm thể hiện tính chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng khi Lê Nhược Vũ nhìn thấy bản thân trong gương, trên cổ và ngực đều là vết hôn, ngay cả bả vai và khuỷu tay cũng chỉ chít vết đỏ thì cô chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Người bị bỏ thuốc là cô nhưng người được trút giận lại là Lâm Minh.

Lê Nhược Vũ chỉ cảm thấy mệt mỏi, cả thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.

Cô tìm một chiếc áo sơ mi có cổ đứng để cố gắng che đi vết hôn ở trên cổ mà không đem lại cảm giác quá khoa trương.

Cầm túi chuẩn bị ra ngoài thì cô mới phát hiện Lâm Minh đã khóa trái cửa từ lúc nào. Ngoài căn nhà này ra thì cô không thể đi đâu được. Cô ấn cả mười ngón tay của mình để quét dấu vân tay nhưng cánh cổng vẫn đóng chặt, không hề nhúc nhích.

Lâm Minh đi ra từ thư phòng một cách thong thả, anh nhìn cô: “Em muốn đi đâu? Anh đi với em.”

“Em không cần anh đi cùng” Lê Nhược Vũ nhìn anh bằng vẻ tỉnh táo: “Sao dấu vân tay của em không mở được cổng?”

“Nếu muốn ra ngoài thì nói với anh, anh đi cùng em”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 458


Chương 458

“Em muốn ra ngoài đi dạo một mình.”

Lâm Minh mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt, anh nhìn Lê Nhược Vũ bảng vẻ mặt dịu dàng nhưng nói ra những lời khiến người ta không dám cãi lại: “Anh sợ em đi lung tung ở bên ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm nên anh sẽ đi cùng em.

Nếu không có chuyện gì gấp cần phải ra ngoài ngay thì em ở nhà nghỉ ngơi một lúc đi. Nếu ở nhà chán quá thì anh sẽ cùng em lên sân thượng hóng gió.”

Anh nói bằng vẻ vô cùng đàng hoàng nhưng thực ra chỉ là đang hạn chế quyền tự do cá nhân của cô mà thôi.

Lê Nhược Vũ nhìn chăm chằm vào mặt anh bằng ánh mắt gắt gao: “Lâm Minh, anh đừng vượt quá giới hạn”

“Anh chỉ lo lắng cho sự an toàn của em thôi, nên vượt quá giới hạn một chút cũng không sao.”

Anh nói bằng giọng nhàn nhạt, để lộ bản tính xấu xa của mình: “Nếu em muốn ra ngoài thì anh đi cùng em, còn không thì ngoan ngoãn ở nhà. Anh gọi món cho bữa trưa rồi, em qua đây ăn một chút đi.”

Nói xong anh vươn tay ôm cô vào lòng.

Anh cúi đầu muốn hôn lên môi cô nhưng cô ném túi xách vào mặt anh, ngăn cản nụ hôn này: “Anh đang giam giữ sự tự do của em đúng không?”

Anh không hề tức giận mà chỉ lấy cái túi xuống rồi ném sang một bên.

“Không phải như vậy”

“Nếu không phải vậy thì anh mau mở cửa ra”

“Anh không làm được” Anh không làm được, không thể trơ mắt nhìn cô rời khỏi anh như vậy được.

Một tay anh ôm lấy eo cô, còn tay kia nâng cảm cô rồi hôn lên.

Lê Nhược Vũ trợn tròn mắt, con ngươi đen như mực nhìn anh không chớp mắt.

Anh làm sao có thể là người mặt dày, vô liêm sỉ như vậy chứ? Rõ ràng là anh giam cầm tự do của cô, mà bây giờ lại làm ra dáng vẻ thâm tình, cảm động như vậy.

“Lê Nhược Vũ, em là người của anh. Không cho phép em được rời khỏi anh”

“Cái người điên này…”

Cái tên Lâm Minh cầm thú này…

Cái tên điên này chỉ có nghĩ đến cơ thể của cô thì có!

Sự giấy dụa, chống cự của cô càng làm cho anh thêm hưng phấn. Anh hôn môi cô ngày càng mãnh liệt, mạnh mẽ hơn.

Lâm Minh không muốn buông ra, mà cũng không bao giờ nghĩ sẽ buông cô ra. Lê Nhược Vũ là người của anh, ai cũng đừng nghĩ có thể cướp cô đi được, mà anh cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ buông tay cô ra.

Lồng ngực nở nang của anh áp sát vào cô, mặc kệ là cơ thể của cô hay là trái tim của cô thì tất cả nhất định đều phải thuộc về anh.

Anh sẽ không buông tay, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng buông tây…

Nụ hôn có tính chất xâm lược này mơ hồ làm cho Lê Nhược Vũ cảm thấy tuyệt vọng.

Chung quy lại, thì anh cũng chỉ nhung nhớ cơ thể của cô.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Lâm Minh vẫn không hề tới công ty làm việc; anh luôn luôn ở lại Phong Linh Đàm với Lê Nhược Vũ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 459


Chương 459

Mặc dù nói là “ở cùng”, nhưng thật ra phải dùng từ “giam cầm” thì sẽ càng phù hợp với hoàn cảnh thực tế hơn.

Nếu cô nói muốn suy nghĩ rõ ràng, kỹ càng hơn thì anh sẽ để cho cô tự do suy nghĩ, nhưng anh lại nhất quyết không cho phép cô rời khỏi mình nửa bước.

Sau khi chiếc mặt nạ bị xé rách, chân tướng của mọi sự việc đều bị lộ ra ngoài ánh sáng, lập tức bản chất ác ma của Lâm Minh phơi bày ra toàn bộ, anh không còn cố ý che giấu nữa.

Anh trở nên bá đạo, muốn khống chế tất cả cuộc sống của cô, nhất định không cho phép cô có thể rung động trước bất kỳ người đàn ông nào khác, lại càng không cho phép cô được rời khỏi chính mình nửa bước.

Lê Nhược Vũ bị nhốt trong cái nơi được anh gọi là “nhà” này, dù là làm cách nào cũng không thể rời khỏi đây được.

Bất cứ khi nào, nơi nào, anh cũng có thể làm tình với cô, điều này khiến cho cô cảm thấy bị ngột ngạt. Ngoại trừ Lâm Minh ra, thì dường như cô không hề nhìn thấy bất cứ cái gì khác.

Cả thế giới của cô, chỉ có duy nhất một người là anh…

Mấy ngày đầu tiên, cô còn có sức lực và tinh thần để giấy dụa, chống cự, phản kháng lại với anh và cố gắng nghĩ ra tất cả các biện pháp để có thể thoát ra khỏi nơi này.

Nhưng những ngày sau đó, dường như cô đã bị rút cạn hết sức lực, ngay cả đến việc nói chuyện cô cũng lười phải cất lời.

Mỗi lần Lâm Minh ôm cô, hôn cô, vẻ mặt của Lê Nhược Vũ đều duy trì biếu cảm hờ hững như vậy, thậm chí còn có chút giống như đã chết lặng.

Đến cuối cùng, cô vẫn không nhịn được mà âm thầm rơi nước mắt.

Những khi như vậy, Lâm Minh luôn hôn hai hàng nước mắt của cô, biểu hiện ra một chút hối hận, đau lòng. Nhưng những hành động mà anh làm ra lại chưa từng thay đổi.

Mỗi ngày, anh đều lưu lại những dấu hôn rực rỡ nhất ở trên người cô, giải phóng dòng tinh hoa nóng bỏng nhất ở trong cơ thể của cô: Càng ngày Lê Nhược Vũ càng cảm thấy bản thân mình giống như một con búp bê sống mà không có linh hồn vậy!

Sau một màn hỗn loạn như vậy xảy ra.

Lê Nhược Vũ vừa phải suy nghĩ cẩn thận lại xem rốt cuộc là mình nên làm gì bây giờ, vừa bị Lâm Minh càng quấn càng chặt đến mức cô thở hổn hển, không ra hơi.

Chuông cửa vừa vang lên, Lê Nhược Vũ nghĩ chắc là có người lại mang cơm đến đây nên cô rụt người lại, ôm chặt hai đầu gối, ngồi trên sô pha không lề ñhúc nhích.

Bình thường, Lâm Minh luôn luôn đề cao cảnh giác, sợ cô nhân cơ hội đó sẽ chạy đi mất nên anh luôn tự mình đi ra mở cửa và lấy thức ăn.

Nhưng hôm nay, tự nhiên Lâm Minh lại cứ ngồi yên ở bên cạnh cố, cũng không có làm bất cứ gì khác mà chỉ cầm lấy tay cô, thản nhiên thưởng thức.

Lê Nhược Vũ cảm thấy khó hiểu, nâng mắt nhìn anh một cái.

Lâm Minh cũng nhướn mắt nhìn lại cô, nhíu mày một chút rồi cất lời: “Không phải em vẫn luôn muốn đi mở cửa sao? Hôm nay nhường cho em đi đói”

Cô nhíu nhíu hai đầu lông mày, cũng không rõ rốt cuộc là anh có chủ ý gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 460


Chương 460

Sau đó, cô rút bàn tay của mình ra khỏi nắm tay anh, đi ra mở cửa.

Cô cảm giác sợ hãi, rụt rè nghiêng đầu liếc nhìn qua khe cửa. Vậy mà, hóa ra người ở ngoài cửa lại là Lê Minh Nguyệt.

Cô ấy nhìn thấy Lê Nhược Vũ là người đi ra mở cửa thì lúc này mới thoải mái, tự nhiên bước vào trong nhà, trên tay còn xách theo hai túi lớn chứa đầy những loại thực phẩm vừa mua ở siêu thị. Cô ấy vừa đi vào vừa nói: “Nhược Vũ, nghe nói em muốn ăn chân giò cách thủy do chị làm, nên thuận tiện chị đã mua thêm thật nhiều đồ ăn đến đây để nấu cho em ăn đói”

“Một mình chị đến đây sao?” Lê Nhược Vũ ngạc nhiên mà nhìn cô ấy, nhưng hình như cô ấy cũng chưa hề nói thế.

Vả lại, hình như Lê Minh Nguyệt đâu có biết địa chỉ nhà mới của cô chứ.

“Còn có Hà Duy Hùng nữa, là do anh ấy đưa chị tới đây. Lê Minh Nguyệt xấu hổ, cúi đầu nói: “Anh ấy đang tìm chỗ đỗ xe, chị không muốn đợi anh ấy nên đã tự chạy lên đây trước.”

Lê Minh Nguyệt vui vẻ, xúc động muốn ôm Lê Nhược Vũ nhưng bởi vì trên tay còn đang bận xách hai túi nguyên liệu niấu ăn, lo sợ sẽ lỡ tay cọ bẩn quần áo của cô nên cô ấy đặt những đồ trong tay xuống.

Lê Nhược Vũ đón một túi to từ trong tay cô ấy, rồi dẫn đường cho Lê Minh Nguyệt đi vào trong phòng bếp.

Từ sau khi Lê Minh Nguyệt đến đã làm cho bầu không khí nặng nề vừa rồi nhẹ nhõm đi không ít, cuối cùng cũng giúp cho Lê Nhược Vũ cảm thấy dễ thở hơn.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lê Minh Nguyệt là một người luôn vui vẻ, lúc nào con người cô ấy cũng tràn đầy năng lượng tích cực: Lê Nhược Vũ không biết là điều đó có thể truyền đi cho những người khác hay không nhưng cô biết rằng chỉ cần có thể nhìn thấy Lê Minh Nguyệt thì trong lòng cô sẽ trở nên ổn định hơn không ít.

Lê Minh Nguyệt không hề che giấu cảm xúc của bản thân, mở to mắt hai ngạc nhiên đi dạo một vòng quanh căn bếp. Những đồ dụng cụ làm bếp ở trong đây hiện đại quá đi mất! Thực sự là cô ấy không biết dùng Thực ra những lời nói của Lê Minh Nguyệt không bưồn cười chút nào, nhưng vì Lê Nhược Vũ nhìn thấy vẻ mặt quá mức sinh động kia của Lê Minh Nguyệt thì không nhịn được phải bật cười thành tiếng.

Rõ ràng là cô và Lê Minh Nguyệt tầm tuổi nhau, nhưng vì sao mà bây giờ trên người cô không còn nhìn thấy sự vui vẻ, tràn đầy sức sống như hồi mới về nước nữa?

Lê Minh Nguyệt và Lê Nhược Vũ đang cùng nhau bận rộn chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn ở trong phòng bếp.

Một lúc sau, cuối cùng Hà Duy Hùng cũng chậm chạp đến nơi. Anh ta và Lâm Minh cùng nhau ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách nói chuyện phiếm.

Lê Nhược Vũ quay đầu lại, nhìn thoáng qua hai người họ, con dao đang cầm trên tay bị trượt, suýt chút nữa đã cắt trúng tay mình.

Lê Minh Nguyệt bị cô làm hoảng sợ, nhất quyết không cho cô nấu nữa, nhiều nhất chỉ cho.

Lê Nhược Vũ phụ giúp một số việc lặt vặt, linh tinh.

Bữa cơm này xem ra cũng khá thoải mái, nhờ vào sự xuất hiện của Lê Minh Nguyệt mà dây thần kinh luôn căng thẳng của Lê Nhược Vũ có thể dần giãn ra một chút.

Vậy mà mấy ngày tiếp theo, ngày nào Hà Dĩ.

Phong cũng rảnh rỗi đưa Lê Minh Nguyệt tới đây.

Tới từ buổi sáng, rồi ở lại cho tới khi bầu trời đã tối đen mới ra về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 461


Chương 461

Penthouse là một loại căn hộ được thiết kế rất sang trọng, gồm hai tầng, trong đó có đầy đủ các loại tiện ích như phòng tập thể thao, bể bơi,..

Lê Minh Nguyệt nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng đều cảm thấy rất mới mẻ, cô ấy cảm thấy có thể ở trong này ngẩn ngơ cả một ngày cũng không bao giờ chán.

Nhưng một ngày như vậy thì còn có thể được, chứ liên tục như vậy mấy ngày sẽ làm cho người ta cảm thấy có điều gì đó không hợp lý.

Trên đường trở về, Lê Minh Nguyệt mở to đôi mắt đầy tò mò nhìn Hà Duy Hùng: “Anh nói thử coi, có phải Lâm Minh cảm thấy hai người chúng ta rất giống người trông trẻ và bảo vệ không?”

Hà Duy Hùng đang lái xe, không thèm liếc mắt nhìn cô ấy, chỉ trả lời rất nhẹ nhàng: “Cô thì thật sự trông giống người giữ trẻ rồi, nhưng đã bao giờ.

cô nhìn thấy một người bảo vệ đẹp trai được như tôi chưa?”

“Chẳng lẽ Lâm Minh thật sự xem tôi như một người bảo mẫu sao? Mỗi ngày đều yêu cầu chúng ta đến sớm như vậy, còn phải mua bao nhiêu là đồ vật này nọ. Lần đầu tiên, tôi còn cảm thấy đó là một buổi liên hoan, tới lần thứ hai thì tôi còn cho rằng đó có thể là một buổi gặp gỡ bạn bè.

Nhưng mà đến bây giờ đã là ngày thứ ba rồi… rốt cuộc Lâm Minh muốn làm cái gì vậy?”

Lê Minh Nguyệt hơi nhíu mày, cắn nhẹ môi rồi nói: “Nếu như nói rắng anh ấy có ý với tôi thì tôi nhất định sẽ không đi theo anh ấy đâu. Tôi không thích trở thành người thứ ba, cũng kinh tởm mấy người đàn ông đã có gia đình mà còn không biết chừng mực”

Hà Duy Hùng bật cười nói: “Cô cũng không nhìn lại xem chính mình-có đức hạnh gì? Yên tâm đi, Lâm Minh không có ý.gì với cô đâu”

Lê Minh Nguyệt cúi đầu nhìn lại chính bản thân mình, quả thật đức hạnh của cô ấy không được tốt lắm. Vì thế Lê Minh Nguyệt yên lặng, nhẹ nhàng bỏ cái chân đang ngồi bắt chéo xuống, cố gắng dùng thái độ đoan trang nhất hỏi: “Vậy anh nói xem, vì sao mỗi ngày Lâm Minh đều không đi làm thì thôi đi, lại còn gọi chúng ta đến nói chuyện phiếm để làm gì chứ? Chảng lẽ là do ăn no rửng mỡ, không có việc gì để làm sao?”

Hà Duy Hùng thu lại nụ cười, trâm giọng trả lời: “Cậu ấy thì không có chuyện gì, nguyên nhân là ở tâm trạng của Nhược Vũ không được tốt.”

Lê Minh Nguyệt vừa nghe thấy nguyên nhân là ở Lê Nhược Vũ thì lập tức không thể ngồi yên, trong lòng bất an hỏi: “Nhược Vũ làm sao vậy?”

Hà Duy Hùng giảm tốc độ lái xe, liếc nhìn Lê Minh Nguyệt một cái: “Cô có biết cảm giác bị phản bội bởi người bạn thân nhất của chính mình là như thế nào không?”

Lê Minh Nguyệt gật đầu đáp: “Biết chứ, giống như đột nhiên bị mất đi một nửa thế giới vậy!”

Đời người mà, làm gì có ai chưa từng bị phản bội qua một, hai lần đâu!

Phải vấp ngã thì mới:có thể rút ra được những bài học kinh nghiệm cho bản thân. Lê Minh Nguyệt cảm thấy bây giờ mình có thể thông minh như vậy chắc chắn là có liên quan tới việc ngày xưa, thời đi học trung học đã từng bị người ta lừa.

Vốn Hà Duy Hùng còn thật sự định nói mấy.

câu gì đó với Lê Minh Nguyệt nhưng không ngờ cô ấy lại trả lời một cách hài hước như thế. Anh ta không nhịn được bật cười, hỏi tiếp: “Vậy nửa thế giới còn lại của cô là gì?”

“Là cha mẹ và gia đình của tôi đó” Khi nói đến những người trong nhà, lập tức trong mắt Lê Minh Nguyệt lóe lên những tia sáng ấm áp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom