Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 1584


Chương 1584


“Loại người như tôi đã bị ấn định là phải xuống mười tám, tâng địa ngục, chẳng lẽ vẫn còn trông chờ vào được cứu rồi sao?”


Anh ta trào phúng nói.


“Vẫn còn kịp mà, chỉ cần anh một lòng hướng thiện…”


Châu Vũ vội vàng nói.


“Châu Vũ, trong mắt em, người nào cũng có thể cứu được sao?”


“Tôi không biết, tôi chưa gặp người xấu nào khác, tôi chỉ gặp anh…”


“Cầu xin anh thả anh ta ra được không?”


Châu Vũ mong mỏi nhìn anh ta, câm lòng không đậu vượn tay túm lấy ống tay áo của anh ta.


-_ Cô ấy có thể tự mình ý thức được, hành động này thân mật đến mức nào.


Hắc Ảnh nghe vậy, trái tim khẽ run lên, rũ mắt nhìn đôi bàn tay nhỏ của Châu Vũ, lại đụng phải đôi mắt trong suốt của cô, bên trong còn tràn ngập nước.


Ánh mắt vô tội như vậy, sao anh ta có thể nhẫn tâm từ chối.


Cuối cùng, anh ta thả lỏng mày ra, lấy điện thoại di động gọi điện, xem như tha cho một mạng người.


Châu Vũ nhẹ nhõm thở phào một hơi, đúng lúc này thang máy cũng mở ra.


“Thay vì quan tâm đến người khác, không bằng tự lo lắng cho mình tiếp theo sẽ ra sao đi.”


Châu Vũ nghe được lời này, trái tim khẽ nhảy lên.


Đúng vậy… Điều gì sẽ chờ đợi cô ấy tiếp theo đây.


Châu Vũ căng thẳng nắm chặt váy, tưởng tượng ra chính mình ăn mặc hở hang như vậy, có lẽ cũng đoán được tiếp theo sẽ ra sao.


Cô đi theo bóng đen tiếng vào một phòng tổng thống, bên trong tràn đầy mùi rượu thơm lừng.


Anh ta trực tiếp ngồi ở mép giường, bắt đầu kéo cà vạt, tư thế vô cùng vô cùng cuồng dã, hơi thở tràn đầy nam tính phả vào mặt cô ấy khiến cả người cô ấy run lên.


“Hầu hạ tôi.”


“Hầu hạ?” Châu Vũ sửng sột.


“Dùng thân thể của em, hầu hạ tôi thật thoải mái, tôi có thể cứu em.”


“Thật sao?” Vừa căng thẳng vừa nghỉ ngờ, Châu Vũ sợ anh ta lại lừa mình một lần nữa.


“Anh… sẽ không lừa tôi chứ?”


>“Không đâu.” Anh ta ra vẻ chắc chắn nói.


“Tôi có thể tin tưởng anh không?”


Giọng nói cô ấy thật nhỏ, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh ta không hề chớp mắt.


Một cái nhìn này tựa như xuyên thấu vào cối lòng anh ta.


Cả người anh ta khô rát, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, hận không thể đè ngay cô gái này xuống người, toàn lực yêu thương cô ấy.


Anh ta im lặng một lúc, sau đó ra vẻ vô cùng chắc chắn nói từng câu từng chữ: “Tôi không cần lừa em, muốn có được cơ thể em rất đơn giản, không cần phải hao tâm tổn sức để lừa em, quả thực là tự hạ thấp chỉ số thông minh của chính mình.”


“Anh…
 
Chương 1585


Chương 1585


Châu Vũ nghe được câu này, tức giận đến đỏ bừng mặt.


Vốn dĩ cô ấy đã đủ nhục nhã rồi, không ngờ anh ta còn độc miệng như vậy, nói giảm nói tránh một chút thì chết sao?


.Hiện giờ Châu Vũ cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dốc hết sức thử một lần.


Chỉ mong, anh ta sẽ không để mất chút tin tưởng cuối cùng của cô ấy dành cho anh ta.


“Vậy… tôi có thể uống chút rượu không?”


“Em biết uống rượu sao?”


“Không biết lắm, nhưng tôi muốn nn ân uống…


-. Uống rượu vào sẽ can đảm hơn!


Dù sao thì cô cũng chưa có chút kinh nghiệm nào trong chuyện nam nữ, uống say rồi thì sẽ không sợ gì nữa, trong lúc mơ màng thì cái gì cô ấy cũng dám làm.


“Rượu ở bên kia, tự mình đi uống đi, tôi đi tắm trước.”


Anh ta khó khăn lắm mới được quang minh chính đại thế này, nên không để bụng những điều đó.


Châu Vũ gật đầu, nhanh như chớp chạy ra.


Anh ta tắm rửa xong, khoảng chừng mười lăm phút, Châu Vũ vẫn còn ở bên quầy rượu chưa quay lại.


Anh ta không khỏi có chút nghi hoặc đi qua.


Châu Vũ ngồi dưới đất, dưới chân ghế trơn bóng ngổn ngang vài chai rượu.


Có vài chai uống một ít, còn lại đều vứt lăn lóc trên mặt đất, mùi rượu sặc lên mũi.


Không ngờ cô lại uống cả bia, bia trắng, rượu vàng, đỏ hòa lẫn với nhau uống.


.. Cho dù một tay già đời biết uống rượu cũng sẽ không chống đỡ được, huống hồ là một cô gái nhỏ không biết uống rượu?


Anh ta nhíu chặt mày nói: “Sao em lại uống nhiều như vậy?”


Anh ta cho rằng cô chỉ nhấm nháp rồi dừng lại.


Châu Vũ nghe được âm thanh, theo hướng giày anh ta nhìn lên, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt anh ta.


Ánh mắt của cô không cố định, có chút rời rạc, một lúc lâu sau mới nghĩ ra: “Anh… anh là Hắc Ảnh?”


“Không quen sao?”


– “Anh… anh đừng có mang mặt nạ của người khác, tôi không thoải mái…


tôi muốn nhìn bộ mặt thật của anh. Anh chính là anh, vì sao lúc nào cũng phải ngụy trang thành người khác, anh không thấy mệt sao?”


Cô như một con bạch tuộc, bám vào áo tắm dài của anh ta rồi đứng dậy.


Chân đứng không vững, cả người lập tức ngã nhào vào lòng anh ta.


Áo dài tắm của anh ta chỉ có một cái dây, bị cô kéo một cái liền mở ra, bên trong trống không.


Bọt nước còn chưa kịp lau khô chảy xuống theo đường cơ bắp, gợi cảm đến mê người.


Đây là lần đầu tiên Châu Vũ thấy cơ thể trần trụi của một người đàn ông, giờ phút này cô đã hoàn toàn quên mất lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ còn sót lại… tò mò.


“Anh… vì sao trông của anh lại không giống của tôi?”
 
Chương 1586


Chương 1586


Hắc Ảnh nghe được lời này, vạch đen đầy đầu, trực tiếp ôm lấy Châu Vũ ném lên giường.


Cô gái nhỏ bị bất ngờ, không ngừng kêu rên rất đáng thương.


Cơ thể cô vốn dĩ đã vô cùng mê người, sau khi uống rượu xong, đôi mắt mơ màng, hai má ửng đỏ, thật sự như một yêu tinh quyến rũ, khiến đàn ông không cách nào dừng lại.


Chỉ cần cô vẫy tay một cái, đàn ông sẽ lũ lượt kéo tới, cam tâm tình nguyện rúc dưới váy cô.


Anh ta muốn… giấu cô đi rồi bao nuôi côi ._ Đây là ý nghĩ lúc này của Hắc Ảnh.


Anh ta đang chuẩn bị tiến vào cơ thể cô thì đôi tay nhỏ của cô lại làm loạn.


“Lột… lột mặt nạ ra… tôi không cần cái bộ mặt giả này…”


“Nhưng tướng mạo của tôi giống Cố Thành Trung như đúc, em sẽ không để ý sao?”


Ngay cả anh ta cũng chán ghét tướng mạo mình nguyên nhân vì khuôn mặt giống nhau như đúc này nên anh ta chỉ có thể trở thành kẻ thay thế cho Cố Thành Trung.


Trong lòng anh ta thật sự vô cùng oán hận, bao nhiêu lần muốn tự hủy hoại chính mình, thế nhưng Phó Minh Nam không cho phép, anh ta không dám, nếu dám vi phạm anh ta sẽ bị tra tấn sống không bằng chết!


Mấy năm nay, anh ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, không biết là có thể chịu đựng tới khi nào nữa!


“Sao có thể… sao có thể để ý chứ?


Cách…” Châu Vũ uống một ngụm rượu rồi nói: “Anh chính là anh, Cố Thành Trung là Cố Thành Trung, trông giống nhau thì sao chứ?”


“Anh có tính cách của riêng mình, có linh hồn và sở thích, hai người là hai người khác nhau, cho dù giống nhau tôi cũng có thể phân biệt được.”


“Ô? Vậy sao? Vậy em nói cho tôi biết, em phân biệt kiểu gì?”


Anh ta nhịn không được tò mò hỏi, chưa từng có ai nói với anh ta như vậy.


Từ nhỏ anh ta đã phải học theo Cố Thành Trung tất cả, buồn vui tức giận của Cố Thành Trung anh ta đều phải học theo y như đúc, ngay cả chính bản thân mình còn bị lừa, vì sao cô gái này có thể nhìn ra sự khác biệt chứ?


“Đôi mắt… đôi mắt không giống nhau!” Dáng vẻ sau khi say rượu của cô vẫn rất nghiêm túc, đôi mắt to long lanh nước nhìn anh ta không chớp mắt, bên trong còn lấp lánh ánh sáng, ấm áp hơn nắng và sáng hơn cả trăng.


“Đôi mắt Cố Thành Trung thâm trâm vững vàng, có thể nhìn ra được anh ấy là con người lão luyện. Anh ấy… là con người có khuôn phép nhưng cũng vì tình yêu mà thay đổi. Anh ấy thật sự…


thật sự rất yêu chị Trúc Linh, có thể vì chị ấy mà rũ bỏ hết gai góc trên người mình, cho nên nhìn ánh mắt anh ấy có chút mềm mại hơn.”


“Mà… mà điểm này anh không giống vậy, ánh mắt anh thâm trầm lạnh lẽo, không có chút tình cảm nào.”


Hắc Ảnh nghe được lời này, ánh mắt hơi nheo lại.


Không có lời nào là dễ nghel Khi anh ta còn đang tức giận, Châu Vũ lại nói tiếp.


“Nhưng… nhưng anh có bí mật, bí mật khiến người ta tò mò. Trên người anh phủ một lớp sương mù, dường như có thể thấy rõ ràng nhưng… nhưng thật ra rất hời hợt… Anh… anh như một củ hành tây, khiến người ta phải lột từng tầng, từng tâng để tìm kiếm trái tim anh”


“Không, không đúng.” Châu Vũ rung đùi đắc ý, hành động như trẻ con: “Anh không phải hành tây, hành tây không có trái tim, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh có. Anh… anh là con nhím.
 
Chương 1587


Chương 1587


Đúng, anh là con nhím, tôi dám chắc cái bụng anh rất mềm mại, nếu muốn chạm vào cái bụng mềm mại đó phải… phải tránh được những cái gai sắc nhọn của anh”


“Cho dù không cẩn thận bị đâm vào, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất xứng đáng.


Cho nên tôi thấy…khi tôi gặp Dương Việt, tôi đã bị thu hút, nhìn thấy anh biến thành Cố Thành Trung cũng sẽ không nhịn được mà nghỉ ngờ, khi nhìn thấy Ngụy Ảnh, tôi cảm thấy bọn họ cũng giống như vậy… thật ra, anh cũng chỉ là bắt chước, nhưng anh vấn có tính cách của riêng mình!”


Châu Vũ vừa nói, vừa không chút khách khí vuốt ve cái bụng anh.


“Đừng có… đừng có chạm vào!”


Sờ soạng vài cát, cô ấy lập tức ghét bỏ, cái miệng nhỏ nhắn chu ra làm ra vẻ khó chịu.


Toàn là cơ bắp, từng khối, từng khối, thật không thoải mái.


Châu Vũ vừa định rút tay về, không ngờ đôi bàn tay nóng bỏng của Hắc Ảnh lại nắm thật chặt lấy đôi bàn tay nhỏ của cô ấy.


Châu Vũ bị nắm tới đau tay, nhịn không được mà đỏ bừng mắt, đau đớn nhìn anh ta.


“Anh… anh làm gì đó?”


“Châu Vũ, tôi có-hứng thú với em.”


“Cái… cái gì?”


Anh ta gọi tên Châu Vũ, cô ấy nhất thời không phản ứng lại.


Hiện giờ ngay cả phương hướng đông tây nam bắc cô ấy cũng không phân biệt nổi!


“Tôi cũng không rõ là tôi có cảm giác gì với em, là cảm giác với một món đồ chơi hay là gì khác. Nhưng tóm lại là rất mới lạ. Cho nên tôi không nỡ để em chết, tôi sẽ cho em thuốc giải.”


“Hả? Lời này của anh là có ý gì?”


“Ý của tôi là, tôi muốn em, tôi muốn em chỉ là của tôi, chỉ thuộc về một mình Phó Thiết Ảnh tôi!


Châu Vũ còn chưa kịp nghe hiểu gì thì thân thể cao lớn của người đàn ông đã ép tới.


Chuyện tiếp theo, Châu Vũ hoàn toàn phải dựa theo nước chảy mây trôi.


Một đêm này, chắc chắn sẽ rất dài.


Sáng hôm sau, mặt trời đã lên tới đỉnh hai người vẫn chưa dậy.


Cảm giác đầu tiên của Châu Vũ là đau.


Châu Vũ ngủ một lúc, lúc này cảm giác đau đớn cũng dần dần hiện rõ khiến cô ấy khó chịu đến cực điểm.


– Toàn thân từ trên xuống dưới như bị tháo rời ra, đau đớn hít sâu một hơi.


Châu Vũ mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông trước mặt.


Cô ấy sợ tới nỗi bịt chặt miệng lại, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.


Ký ức tối hôm qua ập tới.


Châu Vũ tới tìm Hắc Ảnh để lấy thuốc giải, sau đó lại biến thành hầu hạ anh ta.


Sau khi uống rượu xong, cô ấy không nhớ rõ xảy ra chuyện gì sau đó, nhưng… có thể nghĩ được.


Họ đã ngủ với nhau!


Ö Người đàn ông trước mặt vô cùng đẹp trai, thật sự rất giống Cố Thành Trung, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
 
Chương 1588


Chương 1588


Châu Vũ rất muốn rời đi, nhưng nghĩ tới việc còn chưa lấy được thuốc giải, cô ấy lại nhịn xuống, chỉ có thể đợi anh ta dậy rồi nói chuyện.


Châu Vũ cố nén đau, tưởng tượng tới cảnh điên cuồng đêm qua, mặt cô ấy lại đỏ bừng.


Châu Vũ cho rằng cô ấy sẽ rất hận anh ra, cảm thấy hổ thẹn nhục nhã.


Nhưng… giờ phút này trong lòng cô ấy lại vô cùng bình tĩnh, ngược lại cảm thấy kết quả như vậy cũng khá tốt.


Dù sao thì cô ấy cũng là người sặp chết, anh ta cũng coi như là người duy nhất cô ấy từng yêu, cũng coi như là người cả đời này cô ấy yêu, một đời đúng là quá ngắn.


Giao bản thân mình cho anh ta cũng khá tốt.


Con người đều phải chết, việc gì phải so đo những việc lừa gạt đó chứ?


Chỉ cần Hứa Trúc Linh không có chuyện gì, Châu Vũ không thẹn với lương tâm là tốt rồi.


Tối hôm qua… anh ta rõ ràng có kiềm chế, biết rằng đây là lần đầu tiên của Châu Vũ, cơ thể khó có thể chịu nổi, cho nên… dịu dàng đến kỳ lạ.


Có lẽ sự dịu dàng đó thật sự xuất phát từ đáy lòng nên cô ấy khó mà kháng cự.


Có lẽ, đáy mắt anh ta có chút ánh sáng, khoảng cách để Châu Vũ có thể thâm nhập vào nội tâm anh ta lại gân hớn một bước.


Tóm lại, cảm giác không tệ, hiện giờ tâm trạng cô ấy khá ổn.


Đời này của Châu Vũ cũng coi như là tạm biệt tâm thường, mạnh mẽ chiến đấu một lần.


Cô ấy nhìn nhìn, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn đầu ngón tay có chút lạnh lếo, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi anh ta.


Nhiều người nói môi mỏng bạc tình, nhưng Cố Thành Trung không như vậy, còn là mẫu đàn ông sỉ tình điển hình.


Mà Hắc Ảnh… quả đúng là bạc tình bạc nghĩa.


Cũng không biết từ trước đến giờ anh ta có bao nhiêu người phụ nữ, liệu có cô gái nào thảm như Châu Vũ không, vì yêu mà đánh mất chính mình?


Nghĩ tới đây, khóe miệng Châu Vũ lại không nhịn được mà nở một nụ cười chua xót.


Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách Hắc Ảnh, một cây làm chẳng nên non, nếu Châu Vũ thông minh một chút thì sẽ không bị lừa gạt.


Khi Châu Vũ còn đang suy nghĩ miên thì người đàn ông đã mở đôi mắt sáng rực.


Ánh mắt sâu thẳm, an tĩnh như nước dán vào người cô, nhìn thấy khóe miệng chua xót của Châu Vũ, trái tim…đột nhiên cảm thấy đau nhói không rõ nguyên nhân.


Châu Vũ vẫn còn đang thất thần, không phát hiện anh ta đã tỉnh.


Đúng lúc này, đầu ngón tay truyền tới một trận đau đớn.


Châu Vũ tỉnh táo lại, người đàn ông trước mặt không biết đã dậy từ bao giờ, lúc này đang căn đầu ngón tay cô ấy.


– “Anh… anh làm gì vậy?”


Đầu tiên là dùng sức cắn, không ngờ sau đó lại… dịu dàng liếm lác.


Chớp mắt một cái, cả người Châu Vũ run lên.


Trời ơi, người đàn ông này thật quá biết trêu chọc người khác quá mà!
 
Chương 1589


Chương 1589


Sao Châu Vũ lại có cảm giác cô ấy đang bị đùa giốn vậy chứ?


Châu Vũ sợ tới nỗi rụt tay lại, bỗng nhiên nghĩ tới mình và anh ta thân mật như thế cảm thấy vô cùng không hợp lý.


Sự xấu hổ quay trở lại, Châu Vũ vội vàng ôm chăn chạy xuống giường.


Cô ấy vốn định che khuất toàn bộ cơ thế, thế nhưng… lại nhìn thấy toàn bộ cơ thể trần trụi của anh ta.


Thân hình này… có thể nói là hoàn mỹ!


Trời ơi, cơ thể sao có thể gợi cảm như vậy chứ?


Châu Vũ nhìn đến trợn mắt há mồm.


Sau đó ánh mắt cô ấy lại vội vàng thu trở về, như là bị điện giật.


Bởi vì, Châu Vũ cảm thấy cô ấy đã nhìn thấy thứ không nên nhìn.


>“Anh, anh mau mặc quần áo vào rồi chúng ta… chúng ta nói chuyện hẳn hoi.


“Quay lại giường rồi chúng ta nói chuyện hẳn hoi.”


Anh ta chống thân mình, giọng điệu không nhanh không chậm, thậm chí còn có chút lười biếng, hơi thở có chút kiêu ngạo.


Anh ta võ võ vị trí vừa rồi của cô, dáng vẻ… vô cùng giống yêu nghiệt!


“Không không không…”


-. Châu Vũ di chuyển ánh mắt, sợ mình nhìn phải cái gì không nên nhìn.


“Không muốn lấy thuốc giải sao? Tôi còn chưa nói phải hầu hạ bao lâu đâu.”


“Anh… anh đang chơi chữ với tôi sao?”


Châu Vũ trừng lớn đôi mắt, khiếp sợ nhìn anh ta.


“Em lên đây đi, anh sẽ cho em thuốc giải”


Anh ta lấy ra một bình thuốc nhỏ đặt ở trước mặt cô ấy, Châu Vũ lập tức ngoan ngoãn bò tơi.


Khi cô muốn vươn tay ra lấy thì lại bị anh ta giữ tay lại, cả người ngã vào lòng anh ta, sau đó là một cuộc tấn công mới chuẩn bị bắt đầu.


“Anh… anh làm gì vậy?”


“Vận động sáng sớm, hoạt động gân A cốt.


“Anh…


Châu Vũ còn định nói gì đó nhưng đôi môi đã bị bao phủ bằng một nụ hôn thật sâu.


Làm sao Châu Vũ có thể chịu đựng được sự giày vò như vậy, cuối cùng đau đớn đến mức trực tiếp bất tỉnh.


Đợi khi cô ấy tỉnh lại lần nữa, người vậy mà đã nằm trong bệnh viện, quần áo cũng đã được thay đổi, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, bên cạnh còn có người đàn ông kia.


Trong lòng cô ấy thoáng hồi hộp, điều đầu tiên nghĩ đến chính là thuốc giải, khi cô ấy đang vội vội vàng vàng tìm kiếm điện thoại di động để liên lạc người, lại nhìn thấy chiếc hộp nhung trên chiếc tủ đầu giường.


Phản ứng theo bản năng cô ấy mở ra xem, bên trong có một viên thuốc màu trắng.


Nhìn thấy viên thuốc này, trái tim của cô ấy cuối cùng cũng trở lại trong lông ngực.


Chị Trúc Linh cuối cùng cũng được cứu rồi.


Cô ấy lập tức cầm lấy viên thuốc, rời khỏi bệnh viện.
 
Chương 1590


Chương 1590


Khi Châu Vũ trở về, Hứa Trúc Linh đã tỉnh táo trở lại và đang ăn sáng với Cố-Thành Trung, hai người vừa cười vừa nói.


Cô ấy không kinh động đến Hứa Trúc Linh, mà nhờ người khác gọi Cố Thành Trung ra.


Châu Vũ không thể nào chắc chắn liệu viên thuốc giải này có phải là thật hay không, nên không dám tùy tiện đưa cho Hứa Trúc Linh uống.


Cố Thành Trung nhanh chóng đi ra, khi nhìn thấy thuốc giải anh chau mày lại.


Anh không bao giờ ngờ đến, Châu Vũ vậy mà lại lấy nó về.


“Anh mau đi kiểm tra xem, đây rốt cuộc có phải là thuốc giải hay không, tôi cũng sợ anh ta lừa tôi.”


“Làm sao cô có thể lấy được nó từ trong tay Hắc Ảnh?”


Cố Thành Trung có chút tò mò.


Khi Châu Vũ nghe thấy những lời này, gò má cô ấy lập tức đỏ bừng, miệng lưỡi cà lăm không thể nào nói được.


Cố Thành Trung nhìn thấy dáng vẻ khó mà mở miệng của Châu Vũ, không làm khó cô ấy nữa, chỉ là cúi đầu bày tỏ sự cảm kích.


Cô ấy vội vàng ngăn cản, nói: “Anh Trung, tôi không nhận nổi đâu, nếu như không phải là bởi vì tôi, chị Trúc Linh cũng sẽ không trở thành dáng vẻ như bây giờ.”


“Cố Thành Trung tôi không xem quá trình, chỉ nhớ kết quả. Trước đây tôi cùng Trúc Linh chiến tranh lạnh, đã khiến cho cô ấy phải chịu nhiều uất ức, cô vẫn luôn bầu bạn bên cạnh cô ấy, riêng điểm này tôi đã vô cùng biết ơn cô. Sau này, bất cứ khi nào cần đến sự giúp đỡ của Cố Thành Trung này, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.”


“Anh Trung, anh thật sự rất trọng tình trọng nghĩa, chị Trúc Linh đúng là đã không nhìn lầm người.” Cô ấy nhìn thẳng vào người đàn ông khí thế hừng hực trước mặt, hơn ba mươi tuổi, tỏa ra sức quyến rũ thành thục.


Cô ấy nghĩ, không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại trước một người đàn ông như Cố Thành Trung.


Thành thục chững chạc, tạo cho người ta cảm giác an toàn mười trên mười.


Một lòng một dạ với người mình yêu, không chút dao động.


Đối với những thứ oanh oanh yến yến kia, nhìn thẳng cũng không thèm nhìn lấy một cái, xem như thể vật vô hình.


Đây là một loại nhân cách hấp dẫn!


Chị Trúc Linh ở bên cạnh anh ấy, bản thân cũng coi như là yên tâm rồi.


Không thể nhìn thấy bản thân hạnh phúc, dù sao cũng phải nhìn thấy những người bên cạnh hòa thuận vui vẻ.


“Cái đó… anh Trung, tôi chỉ hy vọng rằng người nhà tôi được bình an và sống một cuộc sống bình thường.”


“Cô nói những lời này là có ý gì? Cô làm sao vậy? Vì thuốc giải, có phải cô đã làm giao dịch gì đó với Hắc Ảnh hay không?” Cố Thành Trung nhíu chặt chân mày.


“Không có gì… chuyện này đều là bởi vì tôi, cũng nên do tôi đến kết thúc.


Tôi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”


Cô ấy sợ mình càng nói tiếp sẽ lộ ra càng nhiều hơn.


. 0ô ấy biết tính tình của Hứa Trúc Linh, nếu như biết bản thân dùng cách này để lấy thuốc giải, nhất định sẽ không uống.


Cô ấy vội vàng rời đi, Cố Thành Trung nhìn thuốc giải trong tay rơi vào trầm tư.
 
Chương 1591


Chương 1591


Anh đưa cho Nguyên Doanh kiểm tra, đã nhanh chóng lấy được kết quả, quả thực là thuốc giải.


Không có cách nào phỏng chế theo loại thuốc này, tất cả đều được làm từ những loại phấn hoa quý hiếm, cho dù biết được bảng thành phần, thì cũng không có cách nào kiểm soát được định lượng.


May mắn thay, Hứa Trúc Linh đã được cứu, vậy anh có thể ở bên cô mãi mãi mà không cần đồng ý điều kiện của Diên.


Hứa Trúc Linh đã uống thuốc, không quá mấy ngày liền thấy rõ tác dụng, tinh thần cô đã trở nên phấn chấn hơn rất nhiều và nói chuyện cũng nhiều hơn.


Mà Châu Vũ cũng xin nghỉ phép, cô ấy lấy hết tiền tiết kiệm của mình để đi du lịch.


. Cô ấy phát hiện ra rằng mặc dù mình lớn lên ở Đà Nẵng, nhưng mà rất nhiều điểm tham quan du lịch ở Đà Nẵng bản thân vẫn chưa từng đến xem.


Sau khi thăm thú Đà Nẵng xong, lại đến Hạ Long ngắm biển, sau đó lại đi lên phía bắc để ngắm nhìn cảnh tuyết rơi lay động lòng người.


Cô ấy muốn trượt tuyết, muốn nhìn thấy nước đóng băng, muốn nhìn con hươu bào ngốc nghếch kéo xe.


Cô ấy đã để lại cho người trong nhà một bức thư, sau khi bố mẹ xem xong, sẽ hiểu cho cô.


Châu Vũ còn tìm hiểu vài nghĩa trang ở Đà Nẵng, xem xem môi trường ở đâu tốt, giá cả vừa phải, có thể sống lâu dài.


Cô ấy vốn tưởng răng bản thân rất sợ chết, nhưng…ngoại trừ khoảnh khắc sợ hãi khi ăn hoa khô kia ra, thời gian còn lại cô ấy đều rất bình tĩnh.


Châu Vũ thậm chí còn có thời gian rảnh rồi để tìm một nghĩa trang cho riêng mình.


Hành trình của cô ấy rất dày đặc, sau khi ở lại Đà Nẵng và Hạ Long hai ngày, liền bắt đầu lên đường đi về phía bắc.


Càng đi về phía bắc trời càng lạnh, áo khoác lông, áo lót giữ nhiệt, khăn quàng cổ, miếng giữ nhiệt mà cô ấy đã chuẩn bị toàn bộ đều lấy ra hết.


Vừa xuống xe, Châu Vũ liền cảm nhận được luồng khí lạnh cực mạnh từ phương bắc, lạnh cóng run bần bật, hơi thở đều là một mảnh trắng xóa.


Khi cô ấy đến khách sạn nhà dân đã đặt trước, ông chủ rất tốt bụng cho cô ấy một cốc trà sữa nóng để sưởi ấm cơ thể.


Cô ấy không gọi cho dân làng, bởi vì cô ấy cũng không muốn đến nơi quá xa.


Bây giờ bầu trời đầy tuyết, dễ dàng xảy ra lở tuyết, xung quanh có nhiều dấy núi nhỏ.


Châu Vũ muốn ngồi trên chiếc xe trượt tuyết, cùng hươu bào ngốc nghếch, rong chơi khắp nơi mà thôi.


Châu Vũ mang túi xách lên đường, ngón tay lạnh đến mức cứng đờ cô ấy cũng rất vui vẻ.


Cô ấy đi vòng vòng xung quanh và dừng lại để chụp ảnh, sau đó đăng lên facebook, không ngờ lại thu hút rất nhiều người hâm mộ.


Có bao nhiêu người muốn đến nơi phương bắc trời đông tuyết phủ này dạo chơi một chuyến, nhưng mà lại bởi vì vướng víu đủ thứ việc vặt vãnh, cuối cùng đành phải từ bỏ.


Có bao nhiêu người muốn trút bỏ gánh nặng, nhưng cuối cùng lại không thể phá bỏ những ràng buộc.


Mặc dù cô ấy sắp chết, thời gian ngắn ngủi, nhưng cô ấy dám yêu dám hận, nơi muốn đến, người muốn ngủ đều làm được cả rồi, cô ấy cũng không còn gì để tiếc nuối.


Cố Thành Trung thiếu ân tình của bản thân, nhất định sẽ chăm sóc cho nhà họ Chu, bố mẹ cô ấy cũng là người an phận thủ thường, sẽ không xảy ra chuyện gì.
 
Chương 1592


Chương 1592


Cô dừng lại và bật SLR để chụp lại khung cảnh tuyết trắng ở phía xa xa, ngay lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyên đến.


Bước chân nặng nề giãm lên lớp tuyết xốp mềm, phát ra những âm thanh kẽo kẹt kẽếo kẹt.


.Phản ứng theo bản năng Châu Vũ quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.


Hắc Ảnh?


Anh ta mặc một chiếc áo khoác lông màu đen, không mang mặt nạ, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ.


Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, trái tim Châu Vũ co rút lại, suy nghĩ đầu tiên của cô ấy chính là chạy trốn.


Cô ấy nhanh chóng quay đầu bỏ đi, ngay cả con hươu ngốc nghếch của chủ nhà cũng không cần nữa.


Nhưng mà đôi chân ngắn ngủn của cô ấy làm sao có thể nhanh hơn Hắc Ảnh được cơ chứ, ba bước gộp làm hai bước anh ta đã đuổi đến, trực tiếp nhấc cổ áo sau của cô ấy lên, trực tiếp nâng cô ấy lên khỏi mặt tuyết.


Hai chân Châu Vũ lơ lửng trên không, không ngừng đá bông tuyết.


“Anh… sao anh lại đến đây? Nợ của chúng ta không phải là đã tính toán rõ ràng rồi sao?”


“Thật là trùng hợp, tôi đến đây nghỉ phép, em cũng vậy?”


. Hắc Ảnh thản nhiên nói rồi buông †ay ra, trơ mắt nhìn cô ngã nhào trong đống tuyết, tạo thành một hình chữ “đại.”


Châu Vũ nhếch nhác bò ra khỏi đống tuyết, nghe thấy những lời này có chút nghỉ ngờ.


Không phải anh ta đến để tính sổ với cô chứ?


Anh ta căn bản không biết rằng, cô đã đưa thuốc giải cho Hứa Trúc Linh rồi?


Không ngờ anh ta cũng có lúc không được thông minh cho lắm!


Trong lòng Châu Vũ vậy mà lại dâng lên một tia đắc ý.


Cô ấy võ võ tuyết trên người nói: “Anh bám theo tôi chứ gì? Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy được?”


“Duyên phận.” Anh ta nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười.


Anh ta xử lý xong chuyện trong tay mình rồi lén lút đến đây.


Trên đường đi còn lo lắng bị Phó Minh Nam phát hiện, kết thúc của bản thân chắc chắn sẽ rất thê thảm.


Nhưng vừa nãy khi nhìn thấy bóng lưng cô ấy từ xa xa, đáy lòng lại vui vẻ như vậy.


Dường như mọi cái giá phải trả đều là xứng đáng!


“Duyên phận chó má… sao tôi lại cảm thấy mỗi lần gặp anh liền xui xẻo thế, không phải có người chết thì cũng xảy ra chuyện…”


Bây giờ vai cánh của Châu Vũ cứng cáp rồi, cũng đã có tự tin, dù sao cũng không cần cầu cứu người ta nữa, cô ấy trở mặt nhanh như lật sách, còn dám phản pháo lại.


Cô ấy dù sao cũng sắp chết, sắp trở thành ma quỷ rồi, còn sợ một con người hạy sao?


Khi Hắc Ảnh nghe thấy những lời này, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.


Anh ta vất vả cực khổ đến đây, cô gái này một câu mềm mỏng đều không có, vừa gặp mặt liền giống như con nhím nhỏ vậy, hận không thể bày ra tất cả gai nhọn trên người mình.


Anh ta muốn nhổ từng cái gai một trên người cô ấy, để xem cô ấy phách lối thế nào.


“Ngủ với tôi xong, em lật mặt nhanh như vậy không nhận người rồi đúng không?”
 
Chương 1593


Chương 1593


Anh ta không khách sáo chút nào bóp chặt gò má cô ấy, khiến cho cô ấy gào lên.


Cô ấy giống nhự một con mèo con, bị giâãm phải đuôi, dựng hết tóc gáy lên, nhe nanh múa vuốt.


Nhưng mà ở trước mặt anh ta, cô ấy căn bản không thể chịu nổi một đòn.


“Anh…anh đừng có ăn nói bậy bạ, cái gì cái gì gọi là tôi ngủ với anh? Rõ ràng là anh…”


“Em còn biết tôi đã ngủ với em, em còn dám kiêu ngạo như vậy, có tin tôi ngủ làm cho em phục luôn hay không?”


Nho g Châu Vũ bị câu nói này làm cho nghẹn họng, không nói được lời nào.


Ngủ làm cho phục…


Sao anh ta lại có mặt mũi để nói ra những lời này?


“Tôi…chúng ta đã không còn bất cứ giao dịch gì nữa, tôi tự do, anh không có quyền yêu cầu tôi cái gì!”


Cô ấy tức giận thở phì phì nói, muốn tránh khỏi móng vuốt của anh ta, nhưng căn bản không thể làm được.


Mặt cô ấy sắp bị bóp đến đỏ bừng lên cả rồi.


“Chỗ này của tôi không có nhân quyền, chỉ có vương đạo. Tôi chính là vương đạo, tôi nói em là của tôi, em chính là của tôi. Em phải phục tùng mệnh lệnh của tôi.”


“Anh cho rằng anh là ai chứ! Dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi!”


“Dựa vào thực lực tôi có! Tôi đói rồi, cùng tôi đi ăn tối.”


Với tư cách một trực nam tiêu chuẩn, Hắc Ảnh không có tình cảm tỉ mỉ như Cố Thành Trung. Cũng sẽ không quan tâm và chăm sóc người khác, thực ra là sẽ, chẳng qua cách làm của bản thân anh ta độc đoán và mạnh mẽ, sự dịu dàng không hề biểu hiện ra trên gương mặt.


Anh ta cũng không biết nên thể hiện niềm vui như thế nào, thậm chí anh ta sống nhiều năm như vậy cũng không biết tình yêu là cái gì.


Anh ta cũng không biết rõ tình cảm của mình đối với Châu Vũ, cũng không xấu, cho nên không việc gì phải ngăn lại.


Anh ta muốn làm gần gũi với cô gái nhỏ này, khi nhìn thấy cô tâm trạng sẽ vui vẻ, chỉ thế thôi.


Châu Vũ bị kẹp dưới nách anh ta, trực tiếp xách đi.


Đi đến một nhà nông gần đó liền bước vào, khiến Châu Vũ rất bất ngờ.


Cô ấy vốn tưởng rằng một đại ca xã hội đen, chi phí đồ ăn thức uống đều phải hàng đầu, không ngờ rằng anh ta có thể co được duỗi được, chỗ bình dân như thế này cũng có thể đi vào được.


Trong lòng Châu Vũ không cam tâm tình nguyện theo vào, chu miệng, giận dỗi không nói một câu nào.


Đánh thì đánh không lại, cãi nhau lại cãi không thắng, cô ấy có thể làm gì chứ?


“Hai người muốn ăn gì, mời xem thực đơn của tiệm chúng ta.”


Hắc Ảnh gọi mấy món chiêu bài, sau đó đưa thực đơn cho cô ấy: ‘Cũng không biết em ăn có quen hay không, xem thử đi.”


“Không ăn, cho dù có chết đói tôi cũng không ăn một miếng cơm của anhil”


“Ôi, hai bố con giận dõi nhau đây mà!”


“Bố con?”


Hắc Ảnh nghe thấy lời này, sắc mặt tối sâm lại, đen như đáy nồi vậy.


Mà Châu Vũ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, vỗ bàn ha ha cười lớn nói.
 
Chương 1594


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1594


“Đúng, đúng, đúng tôi cùng bố giận dỗi nhau đấy mài! Chú thật đúng là có mắt nhìn, có thể nhìn ra chúng tôi là bố conl”


“Thực ra thì chú cũng đang do dự, bố cháu còn trẻ như thế mà, chủ yếu là do cô bé này quá non nớt, đã mười lăm tuổi chưa? Cao bao nhiêu?”


“Cháu mười tám, đã thành niên rồi, đang học đại học!”


“Ồ, nhìn không ra đấy! Bố cháu rất tuấn tú, cháu cũng xinh đẹp, giá trị nhan sắc của hai bố con…”


Ông chủ còn chưa nói xong, Hắc Ảnh đã đập mạnh xuống bàn rồi đứng dậy.


Đầu anh ta cao hơn so với ông chủ không ít, nhìn từ trên cao xuống, khí thế tuyệt đối đè bẹp ông chủ.


-‘Vị khách này, anh sao thế?”


“Ông còn nói thêm một câu chúng tôi là bố con nữa, tôi liền bóp nát cổ của ông, ông có tin hay không.”


“Cái gì?”


“Không có gì, không có gì!”


Châu Vũ vội vàng đứng dậy giảng hòa, trấn an ông chủ rồi cưỡng ép kéo Hắc Ảnh ra khỏi nhà hàng.


Nhưng mà sức lực Hắc Ảnh rất mạnh, ném thẳng cô xuống tuyết, mông đập xuống đất.


Sau đó liền muốn đi vào tìm ông chủ tính sổ, cuối cùng bị Châu Vũ kéo tay áo lại.


“Anh bình tĩnh một chút đi có được hay không? Đây không phải là Đà Nẵng, đây là phương bắc dân tình hào sảng, anh không cần mạng nữa sao? Người ta cũng đâu có nói sai, năm nay anh đã ba mươi mấy tuổi rồi? Tôi còn chưa đến hai mươi, hiểu lầm cho rằng chúng ta là bố con thì có sao chứ”




Trên người Hắc Ảnh có hơi thở chết chóc rất nặng, từ nhỏ liên bị Phó Minh Nam bồi dưỡng thành người máu lạnh tàn nhân, lại lớn lên trong hắc bang, khi thực hiện nhiệm vụ, mắt cũng sẽ không chớp lấy một cái.


Từ trước đến nay Hắc Ảnh chưa từng phải nén giận, cũng không ai dám phản kháng anh ta.


Mà anh ta, bây giờ vậy mà lại phải nhãn nhịn!


Chết tiệt!


Đáy lòng anh ta tự chửi rủa một tiếng, quay người ôm cô vào lòng.


Châu Vũ sửng sốt, cơ thể cô ấy cứng đờ ngay tại chỗ, không dám nhúc nhích.


Hai tay treo bên hông, không biết nên đặt ở đâu mới được.


“Anh…anh đang làm gì vậy?”


Đang êm đẹp sao lại ôm mình cơ chứ? Nổi điên sao? “
 
Chương 1595


Chương 1595


“Cần phải hạ hỏa, nếu không tôi sợ mình sẽ không nhịn được mà xông vào đấy, đè đầu ông ta vào trong đống tuyết, không rút ra được!”


Khi Châu Vũ nghe thấy những lời nói hung ác này, trong lòng vậy mà lại không có một chút sợ hãi nào, thậm chí… không hiểu sao còn cảm thấy đáng yêu.


So với việc đánh gấy từng khúc xương của một người, ném ra đường không quan tâm tốt hơn nhiều!


“Vậy thì anh ôm tôi làm cái gì?”


“Em có thể khiến cho tôi bình tĩnh trở lại.”


Hắc Ảnh một chút cũng không hề né tránh, anh ta cũng rất muốn biết tình cảm của mình dành cho người phụ nữ này rốt cuộc là như thế nào.


Hơn ba mươi năm qua chưa từng có người nào, có thể quấy nhiều nội tâm anh ta.


Anh ta đã ôm Châu Vũ rất lâu, mới từ từ buông tay ra, Châu Vũ vậy mà vẫn còn có chút không nỡ.


Châu Vũ cảm thấy trong lòng mình rất khác thường, rõ ràng là anh ta đã hại mình, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nhưng cô ấy vẫn không có cách nào chống lại sự tôn tại của anh tại.


Thậm chí, ở trên người anh ta còn có một loại sức hút, giống như nam châm có thể hấp dẫn bản thân khiến cho cô ấy không thể không đến gần.


“Bình tĩnh chưa?”


“Vẫn còn giận!”


“Nhưng mà tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm.”


“Đi, đổi một nhà hàng khác.”


Anh ta lập tức nhấc bước, đưa cô ấy rời đỉi.


Khi bọn họ đến một nhà hàng khác, hai người vẫn chưa ngồi xuống, Hắc Ảnh liền lập tức nói: ‘Chúng tôi không phải là bố và con, cũng không phải chú cháu, ông đừng nói nhầm.”


“Ô ồ, hai vị là vợ chồng chứ gì!


Chồng già vợ trẻ là chuyện rất bình thường mà, hơn nữa cậu cũng không già đâu, chẳng qua cô vợ nhỏ của cậu còn quá trẻ mà thôi.” Ông chủ cười ha ha và rót trà nóng cho bọn họ.


Vợ chồng…


Hai chữ này gõ vào trong lòng Hắc Ảnh, khiến anh ta hoảng hốt một lúc.


Giây tiếp theo, ánh mắt của Hắc Ảnh rơi.vào trên khuôn mặt của Châu Vũ.


Sắc mặt cô ấy đỏ bừng, đang bối rối không biết phải làm sao, liền bắt gặp ánh mắt của anh ta.


Cô ấy lập tức xua tay, nói: “Chú hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải là vợ chồng đâu, tôi còn chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật quy định. Anh ấy…anh ấy chỉ là bạn của tôi mà thôi.”


Khi Hắc Ảnh nghe thấy lời này, cảm giác sợ hãi và nóng bỏng trong lòng vừa nãy ngay lập tức bị dập tắt, giống như bị dội vào một chậu nước đá vậy, so với nhiệt độ bên ngoài còn thấp hơn, đến cuối cùng thậm chí ngay cả một luồng khói xanh cũng không để lại.


Bạn bè…


Bạn bè chết tiệt!


“Chủ tớ.”


Hắc Ảnh lạnh nhạt nói.


“Chủ tớ?” Ông chủ nghe thấy từ này, trợn tròn mắt lên ngạc nhiên hỏi lại.
 
Chương 1596


Chương 1596


“Đúng vậy, tùy tùng nhỏ của tôi.”


“Thư ký và ông chủ sao?”


“Không, cô ấy là nô lệ của tôi.”


“Này, Hắc Ảnh, anh quá đáng lắm rồi đấy?”


Châu Vũ vừa rồi vẫn còn thẹn thùng kinh khủng, lúc này đang nổi trận lôi đình.


Cô ấy hung hăng nhìn chăm chằm Hắc Ảnh, nói: ‘Bây giờ tôi đâu cần phải cầu cạnh anh, tôi mới không thèm sợ anh đâu!”


“Qua đây ăn cơm.”


Anh ta căn bản không thèm phản ứng lại cô ấy, trực tiếp nắm lấy cổ áo sau của cô ấy và ấn cô ấy xuống ghế.


Ông chủ cũng biết điều, không nói thêm gì nữa.


Châu Vũ đối với hai từ “nô lệ” vẫn còn canh cánh trong lòng, không thèm để ý đến Hắc Ảnh.


Hắc Ảnh không biết cô ấy đang tức giận cái gì, chỉ biết rằng cô ấy trở nên yên tĩnh, sắc mặt cũng rất khó coi.


Thức ăn không ngon sao?


Mùi vị quả thực hơi kém một chút, nhưng bản thân đã ăn gió nằm sương, đối với môi trường sống và thức ăn từ trước đến nay chưa bao giờ kén chọn.


Mà hoàn cảnh gia đình của cô ấy cũng không tệ, lại theo Hứa Trúc Linh học đầu bếp, chắc hẳn đối với mùi vị rất kén chọn.


“Em chờ một chút, tôi xuống phòng bếp đánh tên đầu bếp kia một trận.”


Anh ta đặt đũa xuống và đứng dậy muốn rời đi.


Châu Vũ vội vàng kéo lại.


“Anh đánh đầu bếp làm gì vậy?


Người ta hạ độc sao?”


“Không phải rất khó ăn, em không thích ăn sao?”


“Anh chỗ nào nhìn ra tôi không thích?”


“Vậy thì tại sao sắc mặt của em lại khó coi như vậy?”


Khi Châu Vũ nghe thấy lời này, thiếu chút nữa bị tức giận đến sùi bọt mép.


Cô ấy tức giận nửa ngày mà anh ta lại không biết tại sao?


Cô ấy đột nhiên rất tò mò, không nhịn được yếu ớt hỏi: ‘Hắc Ảnh, những cô gái mà anh đã từng lừa gạt nhiều không?”


“Rất nhiều.”


-‘Vậy thì anh…anh đã từng thật lòng chưa? Chính…chính là thích một cô gái, cùng cô ấy là quan hệ người yêu ấy?


Giống như Cố Thành Trung đối với chị Trúc Linh vậy, anh đã từng có một cô gái như vậy chưa?”


Hắc Ảnh nghe vậy, ánh mắt thâm trầm rơi vào trên người cô, không biết vì sao khi nghe thấy lời này của Châu Vũ, trong đầu anh ta vậy mà lại hiện ra tên của cô ấy.


Anh ta trầm mặc một lúc lâu rồi mới mở miệng nói.


“Chưa từng, tôi không có tình cảm, tôi là động vật máu lạnh.”
 
Chương 1597


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1597


“Vậy thì đúng rồi, thảo nào dốt đặc cán mai không biết gì về con gái, lại còn muốn bắt chước dáng vẻ của Cố Thành Trung? Anh cũng chỉ có thể lừa gạt con bê mới sinh như tôi mà thôi! Thật không biết trước đây anh làm sao mà lừa gạt mấy cô gái nhỉ? “


“Chưa từng ăn thịt heo, lẽ nào chưa từng thấy heo chạy sao? Những người phụ nữ kia đều yêu thích dáng người hoàn mỹ, quyền thế cao quý, tiền tài chói mắt.”


-“Hắc Ảnh, anh quá nông cạn rồi, không phải cô gái nào cũng như vậy đâu, chị Trúc Linh không phải người như vậy. Chỉ sợ cho dù anh có cho chị ấy cả thế giới, chị ấy cũng sẽ không đồng ý đổi Cố Thành Trung! Người chị ấy yêu sâu đậm, chỉ duy nhất một người này, trời đất không đổi.”


Khi Châu Vũ nói điều này, vẻ ngưỡng mộ trong đáy mắt cô ấy khó mà che giấu được.


Bất cứ cô gái nào cũng đều khao khát có được một tình cảm như vậy chứ nhỉ?


Hy vọng bản thân là Hứa Trúc Linh, có thể gặp được một Cố Thành Trung.


Hắc Ảnh nhìn thấy ánh sáng khao khát trong mắt cô ấy, hào quang chói lọi, nhưng…tia sáng này nhanh chóng liền bị dập tắt, cuối cùng ảm đạm không thấy ánh sáng, thậm chí còn bao trùm lên một tầng tuyệt vọng.


Không biết vì sao, nhìn thấy đôi mắt như châu như ngọc của cô bị phủ bụi, mất đi vẻ sáng ngời, trong lòng anh ta cũng trở nên khó chịu.


Theo bản năng ôm chặt cô ấy trong ngực, khó chịu…


Rõ ràng khi ở bên cạnh cô gái nhỏ này anh ta cảm giác rất thoải mái và dễ chịu, nhưng dần đà theo thời gian, bản thân tại sao lại trở nên khó chịu chứ?


“Em đã làm gì tôi?”


Anh ta siết chặt cổ tay cô ấy.


“Cái gì?”




Có thể chế tạo thuốc độc?” Khi Châu Vũ nghe thấy lời này, nửa ngày vẫn chưa hồi thần lại.


Anh ta…


Anh ta sẽ bởi vì tâm trạng của cô mà khó chịu vui vẻ sao?


“Hắc Ảnh, ý anh là nói… nhìn thấy tôi vui vẻ anh sẽ vui vẻ, nhìn thấy tôi buồn anh sẽ buồn…đúng không?”


“Đúng vậy, em đã làm gì tôi.”


“Tôi…tôi không làm gì cả, chỉ là đem đồ vật mà anh cho tôi trả lại cho anh A) mà thôi.


“Lời này của em là có ý gì?”
 
Chương 1598


Chương 1598


“Tự mình hiểu đi!”


Châu Vũ bỗng nhiên rất vui vẻ, giống như một vị tướng quân đánh thắng trận.


Cô ấy nhân lúc anh ta đang ngẩn người ra, rút tay về, như một làn khói chạy ra khỏi nhà hàng.


Hắc Ảnh ngay lập tức đuổi theo ra ngoài, nhưng không ngờ rằng vừa ra khỏi cửa, liền đối diện với một quả cầu tuyết đập tới.


Thân thủ Hắc Ảnh nhanh nhẹn, nhanh chóng né tránh. | Châu Vũ ném liên tiếp mấy lần, | nhưng đều không trúng, tức giận giậm _ chân tại chỗ.


“Anh là quỷ sao? Anh không thể đứng yên chỗ đó cho tôi ném một lần được sao?”


“Vậy thì em hãy nói cho tôi biết, tại sao tôi phải làm như vậy?”


“Cái này…cái này là một môn học, anh thật sự muốn học sao?”


Trong không khí tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, cô ấy mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ, mang khăn quàng cổ và đội mũ, quấn chặt kín, chỉ để lộ một đôi mắt đen nhánh vô cùng sáng ngời.


Cô ấy nghiêm túc nhìn bản thân, trong ánh mắt mang theo khao khát sáng chói.


Hắc Ảnh nắm chặt tay, thả lỏng rồi lại siết chặt.


Anh ta là một thợ săn, quanh quẩn bên bờ vực của sự sống và cái chết không biết bao nhiêu năm, đối với những điều nguy hiểm rất nhạy bén.


Trong lòng anh ta cảm giác có chút.


bất an, luôn cảm thấy môn học nàycó : thể giết người vô hình, bản thân không nên chạm vào.


Anh ta đến đây, chẳng qua là chỉ để thư giãn mà thôi, vài ngày nữa anh ta sẽ trở về, hà cớ gì phải lãng phí thời gian trên người cô ấy.


– Nhưng…


Nhưng khi chạm vào ánh mắt trong veo sáng ngời như nai con của cô ấy, bản thân lại không có một chút sức phản kháng nào.


Ma xui quỷ khiến, anh ta gật đầu.


“Được, anh đứng ở kia giao học phí đi, tôi sẽ ném anh ba lần, tôi sẽ dạy anh thật tốt.”


“Dạy tôi cái gì?”


“Không nói cho anh biết, anh cứ ngoan ngoãn nghe theo lời của tôi là được rồi.”


“ĐUƯỢC..


Hắc Ảnh thực sự đứng yên tại chỗ, bất động.


Những bông tuyết rơi trên vai anh khiến chúng trông vô cùng đẹp mắt.


Châu Vũ vui vẻ chết đi được, nặn mấy quả cầu tuyết thật to mà ném lên người anh ta, nhìn thấy anh ta thật sự chịu ba quả, trong lòng cô ấy không biết là vui mừng hay là khổ sởI Sau khi ném quả cầu tuyết xong, Châu Vũ bước tới, quấn nửa chiếc khăn quàng cổ của mình lên cổ anh ta, rồi nắm lấy tay anh ta.


Anh ta khẽ cau mày, theo bản năng thu tay lại.


“Em đang làm gì thế?”


“Tôi dạy anh một chuyện.”


Cô ấy nói một cách tinh nghịch, sau đó nắm lấy tay anh ta, lần này anh ta không né tránh.
 
Chương 1599


Chương 1599


Châu Vũ hà hơi vào lòng bàn tay đông cứng của anh ta, cọ xát một chút để tạo ra nhiệt, nói: ‘Có phải ấm hơn một chút rồi không?”


“Đây…chính là thứ mà tôi phải học?”


Hắc Ảnh ngơ ngác hỏi, trong ánh mắt có một loại ngây thơ vô tội không thể nói ra được.


Trong những lĩnh vực khác, Hắc Ảnh có thể đứng ở vị trí số một. Ngat cả Cố.


Thành Trung cũng có thể không so | được với anh ta. | Nhưng trong chuyện tình cảm,thế giới của anh ta lại trắng tinh không hề nhiễm một hạt bụi.


Anh ta không hiểu gì về tình cảm ruột thịt, tình bạn bè và càng không hiểu gì về tình yêu.


Phó Minh Nam nuôi dạy anh ta từ nhỏ đến lớn, chỉ cần làm tốt chuyện thì anh ta mới có cơm để ăn và mới có thể sống.


Anh ta muốn chết, nhưng lại không thể chết mà luôn bị hành hạ giày vò.


Mục đích anh ta sống chính là làm việc giúp Phó Minh Nam, lâu dài anh ta bắt đầu căm ghét nhà họ Cố. Nếu như ngay từ đầu nhà họ Cố giết chết anh ta thì có lẽ anh ta sẽ không khổ sở như thế.


Tại sao người bị mang đi không phải là Cố Thành Trung mà là mình.


Rõ ràng gương mặt giống hệt nhau, trong người cùng chảy một dòng máu nhưng anh ta phải gánh chịu nhiêu như vậy?


Anh ta rất đố kị với Cố Thành Trung!


Lúc đầu anh ta muốn chết, nhưng mỗi lần ấy đều được Phó Minh Nam | cứu lại. Đổi lại sau khi anh ta bị hành hạ giày vò đau khổ hơn, anh ta lại không muốn chết nữa.


Anh ta học rất thông minh, mỗi một chuyện Phó Minh Nam giao cho anh ta đều hoàn thành một cách rất xuất sắc hoàn mĩ. Sau đó anh ta có được sự tín nhiệm của Phó Minh Nam, chuyên tâm làm con chó của ông ta và là công cụ giết người.


Anh ta đang lên kế hoạch, anh ta muốn những người này phải chết trước mặt anh ta, nếu không anh ta rất khó xóa tan nối hận thù trong lòng.


Phó Minh Nam phải trả giá đắt, nhà họ Cố cũng phải trả giá.


Anh ta không hề cảm ơn công ơn sinh thành nuôi dạy của Cố Chí Thanh và Úy Như, anh ta vô cùng căm hận bọn họ.


Anh ta làm việc rất tàn ác, chỉ có cấp trên cấp dưới chứ không hề có bạn bè đồng sinh cộng tử.


.Anh ta có bố mẹ ruột, có bố nuôi có anh em, nhưng anh ta chưa từng cảm nhận được sự ấm áp.


Anh ta không có tình yêu, nhiệm vụ của anh ta chính là lừa dối những người phụ nữ vô tri. Bởi vì phụ nữ là người dễ ra tay nhất.


Anh ta rất ngu ngơ không biết gì về mặt nhân tính, hoàn toàn sạch sẽ giống như một đứa trẻ vừa mới sinh ra.


Tay của anh ta được bao vây bởi hơi ấm của cô ấy. Nhìn cô ấy thở ra làn khí nóng và khiến mình ấm áp, anh ta lại cảm thấy… bất an.


Anh ta cứng ngắc rút tay về, nói: “Được rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu?”


“Nếu như nửa đường anh muốn rút lui thì cũng không sao cả, tôi không hề làm gì anh cả. Thật ra nếu như trong lòng anh thấy khó chịu thì rời xa tôi một chút là được rồi.”


“Vậy nếu như tôi không rút lui thì sao?”


“Vậy tôi sẽ tốn nhiều thời gian hơn để dạy anh thế nào là tình yêu.”
 
Chương 1600


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1600


“Tình yêu?”


Hắc Ảnh nghe thấy vậy, anh ta chỉ vào mình rồi lại chỉ vào cô ấy: “Tôi và em yêu nhau? Trò đùa này không vui gì cả. Tôi không hợp để có người bạn đồng hành, tôi cô đơn một mình đã quen rồi. Ngược lại mang theo người khác rồi còn cảm thấy trói buộc, không được.”


“Có phải anh đang sợ không? Sợ anh sẽ yêu tôi?”


Châu Vũ tò mò nói, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.


Ở tuổi này chính là thời gian tốt nhất của con gái.


Mười tám tuổi, mối tình đầu, tuổi trẻ ngây thơ, trong cơ thể vẫn còn ngọn lửa nhiệt tình thiêu đốt. Ngọn lửa ấy có thể làm ấm áp mùa đông lại giá, làm ấm áp trái tim sắt đá của anh ta.


“Tôi sẽ không yêu bất cứ ai, tôi đã định trước là cô độc suốt đời.”


Anh ta bình tĩnh nói.




Cô ấy khoác tay anh ta một cách rất tự nhiên, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.


Trước khi sinh mạng này kết thúc còn có thể yêu đương cũng không tồi.


Ít nhất lần này không thích hợp là cái xác giả tạo để yêu đương, mà là Hắc Ảnh thật sự.


Cô ấy lời quá rồi!


Anh ta hơi không được tự nhiên, trước kia khi trở thành người khác để dụ dỗ phụ nữ anh ta cũng làm những hành động thân thiết như vậy.


-_ Nhưng trong lòng anh ta lại rất rõ đây chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, không phải là thật.


Nhưng bây giờ bị cô ấy khoác tay như vậy, trái tim bình tĩnh yên ổn ba mươi năm nay lại đập thình thịch, ngay cả hít thở cũng trở nên gấp gáp.


Hai tay của cô ấy ôm chặt lấy cánh tay của anh ta, cho dù cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được cơ thể tuyệt đẹp của cô ấy.


Anh ta… Đương nhiên không kìm được mà nghĩ đến sự xinh đẹp vào đêm hôm ấy.


Bên tai anh vang lên tiếng hát vui vẻ của cô ấy, là một bài hát tiếng Anh ngâm nga chậm rãi.


Đi đến dưới gốc cây còn đạp đạp khiến cho hai người toàn là tuyết.
 
Chương 1601


Chương 1601


Cô ấy lạnh đến co rụt đầu lại, cơ thể không ngừng run lên, giữ hết tuyết còn thừa lại ra.


“Hừ, lạnh chết tôi rồi!”


“Vậy tại sao em còn muốn chơi?”


“Vui mà, quả nhiên người lớn tuổi không hiểu điều thú vị và cũng không hề có sức sống gì cả.”


Châu Vũ liếc mắt nhìn nhưng không tức giận.


“Châu Vũ.” Hắc Ảnh cũng không khách khí mà phản bác lại, trong ý thức của anh ta vốn không hề có ý nhường người khác.


Châu Vũ bĩu môi, mặc dù tiếp xúc với anh ta không nhiều nhưng cô ấy cũng hiểu được tính cách của anh ta.


Anh ta không hiểu thương hoa tiếc ngọc, lời nói ác độc và tính tình thì nóng nảy.


Tính cách ngay thẳng không hiểu thay đổi, nói một là một hai là hai.


-Đương nhiên đây chỉ là nhằm về mặt tình cảm, còn trong những lĩnh vực khác như khi tính toán người khác thì trái tim lại rất nhanh nhẹn.


Hai người quay về khách sạn Hương Sơn, ông chủ còn nhiệt tình bưng trà sữa nóng đến.


Hoạt động vào chiều tối ở phía Bắc rất ít, thật sự là rất lạnh. Nhà ở của người dân cũng rất đặc biệt, người đến ở cũng là người từ phía Nam đến ở phía Bắc, còn có những khách đeo ba lô, trong tay cầm nhạc khí không biết tên.


Bọn họ hát những điệu hát dân gian quê nhà, vô cùng phong tình.


Nơi này không phải là quán bar, nhưng mọi người đều rất ăn ý mà ngồi xuống uống một chén, nghe nhạc.


Trên gương mặt của những người đến đây ai ai cũng viết lên vài thứ, giống như phía sau còn có câu chuyện không biết tên.


Cô ấy hai tay chống cằm, nghe rất nghiêm túc. Trong miệng nhỏ còn ngậm ống hút, uống từng ngụm trà sữa.


Từ đầu đến cuối Hắc Ảnh không xem ca sĩ mà chăm chú ngắm nhìn cô ấy…


Ca sĩ biểu diễn xong, có một em gái cầm cây đàn organ ra rồi bắt đầu màn biểu diễn tiếp theo.


Mọi người dường như đều ngầm thừa nhận đây là buổi tiệc rượu, âm nhạc không ngừng, tiệc rượu không ngừng.


Châu Vũ nhận ra chỉ có âm nhạc, nhưng không tiếng ca thì có phần quá đơn điệu. Cô ấy chuyển ánh mắt nhìn anh ta, muốn hỏi gì đó nhưng lại ngẩn người ra khi đối mặt với đôi mắt sáng sâu thăm thắm của anh ta.


Anh ta đang nhìn mình?


Hắc Ảnh bị cô ấy tóm được thì lại có cảm giác có tật giật mình, hốt hoảng tránh ánh mắt đi.


“Trà sữa ngon thật đấy.”


Châu Vũ nghe thấy, hàng lông mày nhíu lại.


Anh ta không hề động gì vào trà sữa nên trà sữa đã hơi lạnh, uống cái rắm!


“Tôi xinh đẹp như vậy nên anh lén nhìn tôi cũng có thể hiểu được, tôi sẽ không cười nhạo anh đâu.”


– “Có cái rắm!”


“Anh nói lời thu tục với phụ nữ, đồ thô lỗ! Anh phải đối xử dịu dàng với tôi, nếu không tôi không có cách nào dạy anh được. Anh thử gọi tôi là cô bé dễ thương, nàng tiên nhỏ xem!”
 
Chương 1602


Chương 1602


“Không, rất mất mặt!”


Hắc Ảnh thẳng thừng từ chối. Một ông chủ lớn như anh ta nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, anh ta còn cần mặt mũi nữa không?”


. “Hừ, đồ lão giài”


Châu Vũ thở phì phò nói.


“Em nói cái gì?”


Vẻ mặt của Hắc Ảnh lập tức kéo lại, rất khó chịu.


Lão già?


Ai dám nói anh ta như vậy là không cần sống nữa sao? Lá gan của cô nhóc này lớn thật, trắng trợn không kiêng nể gì cả.


“Em nói lại lần nữa.”


Hắc Ảnh nhíu mày lại, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị và tối sầm lại như đáy nồi, rất khó nhìn.


Châu Vũ cứng cổ, không sợ trời không sợ đất mà nói: “Tôi nói sai sao?


Năm nay anh đã lớn tuổi như vậy rồi, ba mươi tuổi rồi. Tôi mới mười tám, anh lớn hơn tôi khoảng mười bốn tuổi. Tôi gọi anh là lão già thì làm sao? Tuổi lớn rồi còn không thể nói sao?”


“lm miệng!”


Hắc Ảnh vô thức siết chặt nắm đấm lại, chiếc cốc thủy tinh vang lên ken két khiến cô ấy hoảng sợ nhảy cẵng lên.


Đợi đến khi cô ấy phản ứng lại thì chiếc cốc thủy tinh đã bị bóp nát, nước bắn tung tóe dưới mặt đất và lòng bàn tay của anh ta cũng bị đâm bởi rất nhiều mảnh thủy tỉnh.


Nhưng anh ta không thèm nhìn, ngược lại còn nheo mắt nhìn mình đây tức giận. Nếu như mình không thay đổi lời nói thì anh ta sẽ không chịu để yên chuyện này.


Châu Vũ lo lắng, lập tức lôi anh ta đến bệnh viện. Nhưng anh ta lại không hề nhúc nhích.


“Rốt cuộc anh muốn làm gì hả? Vết thương của anh đang chảy máu rồi.”


“Thay đổi lời nói.”


“Vậy anh cũng thay đổi lời nói đi “Không thay đổi.”


“Có phải anh thuộc giống trâu bò không mà cố chấp như vậy?”


Châu Vũ tức giận đến run người, cô ấy thật sự tức chết bởi cái người ương ạch này quá.


Hắc Ảnh chỉ mím chặt đôi môi mỏng, không hề nói gì.


Nhìn dáng vẻ này, nếu như cô ấy không thay đổi lời nói thì con người này nhất định sẽ không đi đến bệnh viện.


Cô ấy nhìn dòng máu tươi chảy ồ ạt ra ngoài, trái tim vô cùng đau đớn.


Cuối cùng, cô ấy giậm chân, sau đó nhặt mảnh vỡ ở trên bàn rồi rạch một đường vào lòng bàn tay của mình.


Lập tức vết rạch xấu xí mở ra, máu tươi nhễ nhại.


Con ngươi của Hắc Ảnh co lại dữ dội, lập tức cầm lấy cổ tay của cô ấy, sợ cô ấy tiếp tục tự làm hại mình.


“Em đang làm cái gì vậy?”


Anh ta tức giận hét lên.


Đôi mắt Châu Vũ đỏ bừng, nhìn anh †a với ánh mắt quật cường.
 
Chương 1603


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1603


“Chẳng phải không thay đổi lời nói là không đi đến bệnh viện sao? Vậy được thôi, tôi không thay đổi anh cũng không thay đổi, anh chảy bao nhiêu máu thì tôi cũng chảy bấy nhiêu máu. Ai sợ ai chứ?”


“Em nói tôi là con trâu ương bướng, vậy em là cái gì chứ? Sao tính cách của em lại ngang bướng như vậy?”


Anh ta nghĩ đến ngày trước cô ấy không do dự gì mà nuốt hoa khô, sự quyết liệt khác thường ấy vốn không cho mình cơ hội làm giảm xuống chút nào.


“Anh chảy máu nhiều hơn tôi, tôi tiếp tục là được…”


“Đủ rồi!”


Anh ta lớn tiếng cắt ngang, vẻ mặt nghiêm nghị rất đáng sợ.


“Đến bệnh viện!”


Anh ta bế ngang cô ấy lên, sải bước ra cửa lớn.




Vậy thứ duy nhất cô ấy dựa vào chính là tính mạng ngắn ngủi của mình. | Hắc Ảnh nghe thấy lời nói này, vẻ | mặt nhìn vô cùng khó coi mà mím chặt đôi đôi mỏng.


Một lúc sau, bên tai cô ấy mới truyền đến giọng nói trâm thấp, nghe có hơi buồn buồn.


“Cô… Cô… Cô bé dễ thương?”


Anh ta phun ra mất lần mới có thể phun ra bốn từ hoàn chỉnh.


Châu Vũ nghe thấy lời nói này thì kích động đến mức suýt chút nữa thì nhảy ra. Nhưng cô ấy vẫn đang ở trong lòng anh ta nên vốn không thể nhảy ra được.


Cô ấy quên mất bản thân mà ôm lấy cổ Hắc Ảnh, kích động hôn lên gò má của anh ta một cái.


“Người yêu ngoan quá đi!”


Sau đó cô ấy nở nụ cười xinh đẹp với mọi người xinh quanh, nói mình cãi nhau với người yêu chứ không có chuyện gì đáng ngại, lúc này mới khiến cho mọi người rời đi.


Mà Hắc Ảnh hơi hoảng hốt, bởi vì câu nói “người yêu” của cô ấy.


Tại sao… Nghe thấy mà cả người tê đại, trái tim thì hơi ngứa ngáy?


Nhưng anh ta chỉ ngẩn ra hai giây, _ sau đó ung dung đáp lại rồi sải bước lên phía trước.


Cô ấy cần phải cầm máu.


Châu Vũ vẫn rúc vào trong lông ngực anh ta, cảm thấy đèn đường tối nay rất sáng, tuyết đọng trên mặt đất rất trắng, ánh trăng rất đẹp, con người…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top