Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 1544


Chương 1544


Mắt Cố Ngọc Vy đỏ lên, nói những lời từ tận đáy lòng mình.


Hứa Trúc Linh nghe vậy, mím môi rồi nói: “Chị cũng hy vọng như vậy.”


Đầu cô hiện lên câu nói của Diên, cô phải trả giá.


Ngày nào Phó Minh Nam và Hắc Ảnh không bị loại bỏ thì cuộc sống của bọn họ khó được yên ổn.


Sau khi xử lý bọn chúng, hai người cô phải chia cách.


Sinh ly tử biệt…


Sinh ly bao giờ cũng đỡ hơn tử biệt.


Binh đến tướng chặn, nước đến đất lên, bây giờ cô chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.


Hai người đi dạo một lúc, Nguyên Doanh cũng xuống lầu, nói là đưa Cố Ngọc Vy về nhà.


Căn phòng ồn ào náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên tĩnh.


Những người làm trước đây cũng đã bị thay không ít, e rằng đã nhổ hết tận gốc.


Cô do dự một lát rồi nói: “Em biết chuyện chú An làm sai nhưng… nể tình bao nhiêu năm nay ông ấy tận tâm tận lực chăm sóc anh. Anh có thể tha cho ông ấy một con đường lui không. Em nghĩ ông ấy nhất định có nỗi khổ trong lòng.”


“Em cầu xin cho chú An rồi có phải cũng định cầu xin cho Lâm Thanh Huyền không?”


“Vâng… em quen biết anh, cũng qúen biết bọn họ. Em vẫn còn nhớ chú An đón Tết cùng chúng ta, lúc anh không có ở nhà, chú ấy cũng chăm sóc em. Còn Lâm Thanh Huyền, em không cầu xin cho cô ta nhưng anh nể mặt Khương Anh Tùng mà lưu tình với cô ta.”


“Hứa Trúc Linh, thực ra từ trước đến giờ anh cũng không phải là người quá lương thiện. Những người phản bội anh nhất định không thể có kết cục tốt, cũng không thể bàn bạc chuyện tha thứ cho bọn họ. Cho dù trước đây tình cảm sâu nặng thế nào đi chăng nữa nhưng từ giây phút bọn họ phản bội anh thì mọi thứ cũng ân đoạn nghĩa tuyệt.”


Anh cau mày, khuôn mặt vì thế cũng trở nên âm trâm, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.


Không lễ… chuyện này không còn khả năng để thay đổi được nữa sao?


“Vậy… vậy có phải em nói gì cũng vô dụng không?”


Cô buồn bã nói: “Có tác dụng chứ.”


“Gì cơ?”


Hứa Trúc Linh ngây người ra, cô không hiểu anh có ý gì.


“Lúc trước anh là người như thế, bây giờ anh vẫn là người như thế. Nhưng…nếu em cầu xin cho bọn họ, anh đương nhiên sẽ nương tay.”


“Những gì em nói có tác dụng sao?”


“Nếu em muốn lấy mạng của anh, anh cũng đâu dám không đưa cho em.


Bây giờ em muốn anh nương tay với hai người kia thì có đáng gì chứ? Nếu anh đuổi cùng giết tận, làm em buồn, anh không hài lòng với anh thì anh cần gì phải làm người ác?”


Cố Thành Trung ôm cô vào trong lòng rồi nói: “Hơn nữa, em cũng là người bị hại. Khoảng thời gian này, em phải một mình đối mặt với mọi chuyện, anh cũng cảm thấy áy náy trong lòng. Em nói cũng đúng, chú An đúng là có điều khó nói. Lúc còn trẻ, vợ con chú An mất trong một tai nạn ngoài ý muốn. Sau này chú ấy mới biết bạn gái cũ có con với chú ấy. Người phụ nữ kia sinh con ra, vất vả nuôi đứa bé thành người, bây giờ chú ấy có cả cháu ngoại rồi.”


“Phó Minh Nam tìm thấy con cháu của chú An, rồi dùng bọn họ để uy hiếp nên chú ấy không thể không phản bội anh. Chú ấy không phải là người của bọn chúng ngay từ đầu, mà chỉ trong mấy năm gần đây thôi. Chú An cũng thấy áy náy với anh nên không nói quá nhiều những chuyện bí mật của tập đoàn Cố Linh. Dù sao chú An cũng chỉ là quản gia trong cuộc sống hàng ngày của anh.”
 
Chương 1545


Chương 1545


“Còn về Lâm Thanh Huyền, đây là chuyện nhà của Khương Anh Tùng nên anh cũng không giải quyết nữa. Trúc Linh, em thấy Khương Anh Tùng sẽ làm như thế nào?”


“Anh ta sẽ không làm hại Lâm Thanh Huyền đâu.”


Cô kể lại chuyện sáng nay cho Cố Thành Trung nghe: “Khương Anh Tùng rất yêu Lâm Thanh Huyền, có thể nói là tình cảm rất sâu đậm. Có lẽ anh ta biết cầu xin anh không được nên quỳ xuống cầu xin em. Một người đàn ông mạnh mẽ như thế mà có thể quỳ gối vì một người phụ nữ để đi cầu xin một người phụ nữ khác. Thậm chí anh ta còn tự băn mình. Tình yêu Khương Anh Tùng dành cho Lâm Thanh Huyền thật sự là rất sâu đậm.”


Hứa Trúc Linh không kìm được than thở một tiếng.


Đầu gối đàn ông có nạm vàng, nếu không phải là chuyện vô cùng bất đắc dĩ thì làm sao Khương Anh Tùng có thể làm như thế được?


Cô vừa nói xong, bên tai liền vang lên giọng nói không vui của Cố Thành Trung.


“Vậy tình yêu của anh không sâu đậm sao?”


Hứa Trúc Linh nghe vậy, cô không buồn tức giận liếc nhìn Cố Thành Trung: “Cố Thành Trung có ai suốt ngày nói anh yêu em hay em yêu anh không.


Chuyện này thật sự không chân thực.”


“Chẳng lẽ chân thực hay không mà em không cảm nhận được sao?”


Anh bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng để lên ngực mình, để cô rõ ràng cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh dưới lớp quần áo.


“Anh… anh không muốn nhịn, em muốn em biết.”


“Nếu anh không nói thì em cũng không đáp lại anh. Anh nói một trăm câu anh yêu em, em chỉ cần trả lời lại một câu là đủ rồi.”


“Anh biết trong lòng con gái các em bao giờ cũng muốn đàn ông chủ động, như vậy con gái sẽ có cảm giác an toàn. Nếu như anh không nói thì em sẽ càng không nói. Em vốn dĩ không phải những cô gái hình thức nên thường khó nói ra những lời như vậy. Vậy thì anh sẽ nói, em nghe thôi là được, em có thể gật đầu, “vâng” một tiếng anh cũng thấy là rất tốt rồi.”


“Vậy… anh cứ hi sinh như vậy mà không thấy mệt sao?”


“Đối xử tốt với em… đã là một thói quen của anh. Làm sao anh có thể thấy mệt được?”


Hứa Trúc Linh nghe xong câu đó, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.


“Cố Thành Trung, sao em thấy anh ra ngoài một chuyến xong, mồm miệng trở nên dẻo quẹo như vậy?”


“Bởi vì anh không được gặp em một tháng, không nhân được tin tức của em, anh giống như sắp phát điên vậy. Trong một tháng đó, mỗi ngày anh đều nói rất nhiều câu anh nhớ em. Anh nói với em, sau khi anh trở về có thể anh sẽ không lạnh lùng như thế nữa, có thể còn là một người nói rất nhiêu nữa.”


“Hả? Anh là người lạnh lùng trước mặt em bao giờ?” Hứa Trúc Linh nhìn anh nghi hoặc.


“Hứa Trúc Linh, em có thể nể mặt anh một chút được không, phối hợp với anh một chút được không? Ai bảo em lại đáng yêu như vậy, khiến anh không thể lạnh lùng được?”


“Anh mà dám lạnh lùng với em thì anh chết với em.”


Hứa Trúc Linh không buồn tức giận.


“Anh không dám thưa nữ vương đại An”nhân.


Lúc Cố Thành Trung nói chuyện, khóe miệng đều cong lên, anh không giấu nổi nụ cười trên khuôn mặt.
 
Chương 1546


Chương 1546


Hai người về phòng tắm rửa rồi cùng nằm trong chăn ôm chặt lấy nhau.


“Trúc Linh, làm sao em biết được Hắc Ảnh là giả? Anh ta có thể biến giả thành thật, đến cả Khương Anh Tùng theo anh nhiều năm như vậy cũng không nhận được ra. Vì sao em lại nhận được ra vậy?”


“Em nhìn thấy anh.”


“Thật ra ngày hôm đó cảm nhận của em là đúng, em cảm nhận được sự tồn tại của anh nhưng lại không nhìn thấy anh đâu. Em còn tưởng mình bị ảo giác gì nữa.”


Cố Thành Trung đột nhiên hiểu ra: “Sau khi trở về, anh không dám xuất hiện vì sợ Hắc Ảnh nhận ra sơ suất, anh đã cố kìm chế sự bốc đồng muốn đi gặp em.”


“Hóa ra em thật sự nhìn thấy anh, nhưng Hắc Ảnh nói với em anh ta tới công ty con. Em liên gọi điện thoại cho Diên, bảo cậu ấy xác nhận giúp. Thân phận của anh ta rất đắt, nên phải hỏi thăm qua rất nhiều người. Công ty con không có ai, chỉ có Lâm Thanh Huyền tới giải quyết việc. Về sau em lại hỏi Khương Anh Tùng, rồi chạy đến nhà họ Quỹ thì mới nắm được đại khái tình hình.”


“Anh ta nhất định đã lấy được mặt nạ da người của anh. Anh để đâu mà lại để anh ta trộm được vậy?”


“Mặt nạ da người gì cơ?”


Cố Thành Trung cảm thấy hơi khó hiểu.


Hứa Trúc Linh kể lại chuyện ngày hôm đó cho anh nghe, là anh tự tới đây và lấy mặt nạ đi.


ˆ. Cố Thành Trung nghe vậy sắc mặt trầm xuống.


“Trúc Linh, hôm đó anh không tới nhà hàng cũng không hỏi em mặt nạ gì ) ca.


Hứa Trúc Linh nghe vậy ngây người ra.


“Sao có thể như vậy được? Rõ ràng hai khuôn mặt giống hệt nhau… không Am lễ…


“Anh tin rằng trên thế giới này chỉ có một cái mặt nạ như thế, không thể tìm ra người thứ hai có thể bắt chước người khác giống hơn Tân Nhâm Thành. Đến cả em cũng không thể phân biệt được thật giả, vậy thì người đó… nhất định phải có một liên quan rất chặt chẽ với anh. Chuyện này e rằng chúng ta phải về nhà cũ một chuyến.


“Anh chờ một lát để em load đã.”


Hứa Trúc Linh cảm thấy dung lượng não mình sắp không đủ dùng nữa.


Nếu ngày hôm đó Hắc Ảnh đến gặp cô mà không đeo mặt nạ, vậy đó là khuôn mặt thật của anh ta.


Hắc Ảnh giống hệt với Cố Thành Trung sao?


Làm… làm sao có thể như thế được?


“Hắc Ảnh kia có thể là anh em sinh đôi của anh không?”


“Rất có khả năng này, nhưng có lẽ anh ta cũng biết mối quan hệ của mình với nhà họ Cố. Vậy thì tại sao anh ta còn làm việc cho Phó Minh Nam để làm hại nhà họ Cố?”


“Đúng vậy, vì sao lại như thế?”


Hứa Trúc Linh càng cảm thấy khó hiểu hơn, chẳng lẽ đây chính là chuyện nhận giặc làm cha trong truyền thuyết sao?


. Cố Thành Trung võ nhẹ vào đầu cô: “Được rồi, chúng ta không nghĩ nữa.


Nếu chỉ dựa vào đầu óc của hai chúng †a thì cũng không có tác dụng gì đâu.


Ngày mai chúng ta về nhà cũ một chuyến, chúng ta còn phải giải thích truyện kết hôn giả nữa.”


“Vâng, ngủ thôi. Hôm nay mệt chết mất, không hiểu vì sao mùa đông năm nay em lại hay cảm thấy buồn ngủ vậy.”


Hứa Trúc Linh ngáp một cái rồi chui vào dưới cánh tay của Cố Thành Trung, tìm một vị trí thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.
 
Chương 1547


Chương 1547


Anh hôn nhẹ một cái lên trán cô rồi cũng thỏa mãn ôm cô đi vào giấc ngủ.


Ngày hôm sau, hai người cùng về nhà cũ.


Mối bất hòa lúc trước đã được giải quyết nên Úy Như trở lại bình thường, bà ta cũng lý trí hơn khi đối xử với Phó Thanh Viên.


Cho dù trên người anh ta có một nửa dòng máu của Phó Minh Nam nhưng ông cụ không hề ghét bỏ, coi đó như con của mình. Ba người sống chung với nhau lại có vẻ rất vui.


Cố Thành Trung vừa mới vào cửa, còn chưa kịp lên tiếng gọi thì đã thấy ông cụ ngồi sẵn trên ghế, đập mạnh xuống bàn: “Đứa con bất hiếu, mày quỳ xuống cho tao.”


“Đúng con quỳ xuống, con làm bố mẹ con tức chết, làm ta suýt chút nữa cũng thăng thiên.”


Úy Như cũng tức giận bổ sung.


Cố Thành Trung ngoan ngoãn quỳ một chân xuống đất. Đàn ông quỳ trước trời đất, bố mẹ và quỳ một chân trước người phụ nữ mình yêu, tất cả những điều này đều là bình thường.


Hứa Trúc Linh run rẩy, cảm nhận được sự tức giận của ông cụ, cô cũng run rẩy quỳ xuống nhưng Uý Như lại kéo cô lên.


“Con dâu, con ngồi lên đây, nào, biết con thích ăn vặt nên mẹ đã mua rất nhiều loại hạt ngào mật ong, con nếm thử đi.”


“Con… sao con lại được đối xử khác? Khác biệt giữa hai bọn con sao lại lớn vậy?”


Cô nói nhỏ líu ríu.


Hứa Trúc Linh nhìn Cố Thành Trung, trong lòng cũng cảm thấy thương xót cho anh.


Cô được sắp xếp ngôi ở vị trí cạnh vị trí của bà chủ. Ông cụ đi về phía Cố Thành Trung, tức giận trách móc anh.


“Cố Thành Trung, gan của mày cũng lớn lắm, mày dám bỏ mặc không quan tâm tới bố mẹ cháu. Mày có biết mẹ mày và †ao tự trách mình như thế nào không?”


._ “Nếu tao không dạy dỗ lại mày đàng hoàng thì e rằng mày lên trời và không xuống được nữa.”


“Cũng may tao không bị cao huyết áp hay bệnh tim, nếu không sớm muộn gì cũng bị thăng con bất hiếu như mày làm cho tức chết. Tao tức chết không có việc gì nhưng mày có biết mẹ mày buồn lòng như thế nào không? Giả vờ ly hôn à! Không cần nghĩ cũng biết đây là ý tưởng của mày đúng không?”


“Chuyện này… bố, chuyện này không thể trách anh ấy được. Con muốn ly hôn thật nhưng anh ấy lại cứ muốn làm giả.


Hứa Trúc Linh nói sự thật.


-Ông Cố nghe vậy, cảm thấy không còn chút mặt mũi nào nữa.


Hứa Trúc Linh hoàn toàn không để cho ông cơ hội xuống nước.


Ông Cố xấu hổ một lát rồi nói: “Vậy thì đó cũng là lỗi của Cố Thành Trung, không thông báo cho người lớn biết chuyện ly hôn đó là giả.”


“Cố Thành Trung, mày cứ quỳ ở đây đi. Không được động đậy lung tung, để tao đỡ tức đã.”


.. Hứa Trúc Linh nhìn Cố Thành Trung đang quỳ trên đất, sống lưng anh thẳng tấp, giống như một vị tướng quân kiên cường vậy.


Cô đột nhiên nhớ lại chuyện kiếp này kiếp trước của Dương Nguyệt.


Kiếp trước, Cố Thành Trung nhất định là một tướng quân.


Một luồng ánh sáng chợt lóe lên trong đầu cô. Không hiểu vì sao trong lòng cô cảm thấy hơi đúng.
 
Chương 1548


Chương 1548


Rõ ràng những lời nói kia đều là ăn nói linh tinh nhưng không hiểu vì sao cô lại thấy hợp hoàn cảnh như vậy.


Cô còn định khuyên ngăn gì đó nhựng đã bị Úy Như ngăn lại, bà nói đó là hình phạt Cố Thành Trung đáng phải nhận. Hai người bọn họ chỉ cần ngồi đó ăn uống, chuyện của đàn ông thì để cho đàn ông xử lý.


Một ly trà Hứa Trúc Linh còn chưa uống hết mà đã cảm thấy kinh ngạc mấy lần.


Ông Cố dạy dỗ Cố Thành Trung trong nửa tiếng rồi mới nhấp ngụm trà cho nhuận giọng và ngồi xuống.


“Cố Thành Trung, con còn gì muốn nói nữa không?”


Cố Thành Trung không biết nói gì, những gì cần nói đều đã bị ông ấy nói hết, vậy thì anh còn cần nói gì nữa.


Anh mím đôi môi mỏng rồi nói: “Cố Thành Trung con xin lập lời thề một lần nữa, nếu con còn buông tay Hứa Trúc Linh một lần nữa thì sẽ không được chết tử tế. Lời này của con, trời đất chứng giám.”


Bốn chữ cuối cùng, anh nói ra đầy kiên định và chắc chắn.


Hứa Trúc Linh lắng nghe, trong lòng tự nhiên cũng thấy rung động.


Lời này của con…


>Trời đất chứng giám…


Phải có dũng khí nhiều đến đâu để hứa một lời hứa như vậy?


Cô ngây người ta một lát rồi mới bị Úy Như làm cho hoàn hồn lại.


“Trúc Linh, con có hài lòng với những lời đó của Thành Trung không?”


“Dạ con hài lòng ạ.”


Co mỉm cười nhưng trong lòng thâm nói.


“Thần Phật trên trời chứng giám, xin các ngài đừng coi những lời anh ấy nói là thật. Về sau nếu chúng con không đi được với nhau nữa thì con cũng tin rằng trái tim của chúng con chưa từng thay đổi. Cho dù không ở bên nhau, cầu xin các ngài che chở cho anh ấy được sống tốt.”


Ông Cố nghe xong câu này cũng cảm thấy hài lòng. Cuối cùng ông cũng thở phào nhẹ nhõm và để cho Cố Thành Trung đứng dậy.


Anh quỳ nửa tiếng đồng hồ, đầu gối tê dại. Lúc đứng lên cơ thể còn hơi chao đảo một chút.


Hứa Trúc Linh vội vàng chạy qua đỡ anh đứng vững, giống như một cây gậy giúp anh không ngã.


“Anh vẫn ổn chứ?”


“Anh không sao, ngồi một chút là ổn thôi.”


Anh mỉm cười ý bảo mình không Sao.


“Đúng rồi, con về đây vẫn còn một chuyện nữa.”


“Có chuyện gì vậy?”


“Có phải con vẫn còn một anh em sinh đôi không?”


Cố Thành Trung hỏi thẳng.


Anh vừa nói xong câu đó, căn phòng rơi vào yên tĩnh.


Vợ chồng hai người nhìn nhau và cùng nhìn thấy nỗi bi thương trong lòng đối phương.


Úy Như cúi đầu, bà chọn cách im lặng còn ông Gố lại thở dài rồi từ từ nói: “Đúng là con còn có một người em trai nhưng đó là một cái thai chết, vừa ra đời đã không còn hơi thở nữa. Lúc đó hơi thở của con cũng rất yếu, vừa ra ngoài đã được đưa vào lồng dưỡng nhi.


Bố nghĩ tới mẹ con, sợ bà ấy biết được sẽ đau lòng nên bảo bác sĩ nhanh chöng xử lý đứa bé kia đi.”
 
Chương 1549


Chương 1549


“Lúc đó cơ thể mẹ con rất yếu, không biết gì cả, phải chăm sóc rất lâu mới có thể trông được con. Lúc đó con đã khỏe hơn nhưng chỉ còn lại có một mình. Mẹ con biết chuyện sau, đau buồn một thời gian dài. Vì sau cũng vì con về bà ấy mới phấn chấn được hơn một chút.”


“Chuyện này đã qua rồi, nhưng vẫn là cái dằm trong tim chúng ta, làm thế nào cũng không quên được. Lâu dần nên mới giấu trong lòng, dù sao cũng không có gì hay để nói.”


“Đúng rồi, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này? Chuyện này cũng chỉ có một vài người biết thôi.”


“Con nghĩ, người em trai sinh đôi kia | của con vẫn còn sống.”


“Cái gì?”


Cố Chí Thanh nghe xong câu này lập tức đứng dậy, đôi mắt âm u của ông đột nhiên như phát ra ánh sáng lấp lánh.


Úy Như cũng kích động cầm lấy tay Cố Thành Trung, nước mắt rưng rưng: “Gon nói gì, con nói lại lân nữa đi.”


– “Một tháng này, người xuất hiện ở tập đoàn Cố Linh thật ra là anh ta. Con vân luôn bí mật ở bên ngoài điều trị, anh ta lại xuất hiện ở Đà Nẵng, mạo danh thân phận của con.”


“Bây giờ nó đang ở đâu? Mẹ muốn đi tìm nói”


“Mẹ, mẹ đừng vội vàng quái”


Cố Thành Trung lập tức kéo bà Úy Như lại. Cố Chí Thanh sau một hồi kinh ngạc cũng bình tĩnh lại được: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Chính mắt bố nhìn thấy đứa bé đó không còn thở nữa, sao có thể vẫn còn sống được? Có lẽ nào…


chỉ là hai người giống nhau?”


“Không thể giống nhau như vậy được, phẫu thuật thẩm mỹ cũng không thể đạt đến độ giống như đúc, không có chút sai lệch nào như vậy được. Còn về chuyện năm đó bệnh viện đã giở trò gì thì chỉ có một mình Phó Minh Nam biết được. Bây giờ anh ta đang làm việc cho Phó Minh Nam, biệt danh là Hắc Ảnh”


“Hắc Ảnh?”


Cố Chí Thanh nghe thấy cái tên này, lông mày càng nhíu chặt hơn.


Mặc dù hiện giờ ông không tham dự vào chuyện gì nữa nhưng vẫn nắm bắt được thông tin nhanh chóng. Ông cũng biết chuyện giới hắc đạo thay “máu.”


Cái tên mà ông nghe thấy nhiều nhất chính là cái tên “Hắc Ảnh” này.


“Sao có thể là cậu ta? Phó Minh Nam, tại sao lại là Phó Minh Nam?”


Khớp xương Gố Chí Thanh kêu lục cục khi hai bàn tay ông siết chặt thành nắm đấm.


Nếu bao nhiêu năm nay ông không cố tình gây khó dễ thì cũng không có chuyện vợ chồng chia cắt.


Ông không thể ngờ được một đứa con trai của mình đang ở trong tay Phó Minh Nam.


“Thành Trung, nếu lần sau con gặp được nó, nhất định phải đưa nó về nhà để bố mẹ xem thử.”


“Con biết rồi, hy vọng lần sau còn có cơ hội đối mặt trực tiếp với cậu ta.”


“Thành Trung, nếu cậu ta thật sự là em trai của con, con tuyệt đối không được làm hại nó. Phó Minh Nam đúng là một gã biến thái, ông ta nuôi nó lớn, mẹ thật sự không dám tưởng tượng thằng bé đã phải chịu đựng những gì.


Tất cả đều là lỗi của mẹ, mẹ sinh các con ra nhưng lại không dạy dỗ được các con nên người. Tất cả để là lỗi của mẹ.


Úy Như đau đớn khóc nức nở.
 
Chương 1550


Chương 1550


Cố Chí Thanh đành phải bảo người làm đỡ bà về phòng rồi bảo Cố Thành Trung vào thư phong.


Trong phòng chỉ còn lại hai bố con, hai người cũng dễ nói chuyện hơn.


“Thành Trung, suy đoán của con có thể đúng được mấy phần?”


“90% cậu ta là em trai của con. Cậu †a căm hận nhà họ Cố, căm hận con.


Con không biết lòng thù hận của cậu ta từ đâu mà có.”


“Nó đang oán trách chúng ta lúc đó không đưa nó về nhà. Chúng ta lại tạo cơ hội cho Phó Minh Nam và… mất đi một đứa con trai.”


Lúc nói câu này, ông Cố Chí Thanh ngẩng đầu nhìn trần nhà.


Một vị anh hùng ở tuổi xế chiều âm thâm rơi lệ: “Gã biến thái của Phó Minh Nam nhất định đã hành hạ thằng bé không ra gì. Lúc trước bố không nên nhân từ với ông ta, không nên nghĩ tới chuyện ông ta là anh của Úy Như. Tất cả đều là lỗi của bố”


Ông Gố Chí Thanh cúi đầu dừng bước, hối hận vì những chuyện trong quá khứ.


Chỉ một sai lầm trong quá khứ nên mới để lại mối hậu họa là Phó Minh Nam như hiện giờ.


Còn Hứa Trúc Linh lại ở phòng bên cạnh chăm sóc bà Úy Như.


Bà khóc hết nước mắt, biết được đứa con trai tưởng rằng đã chết của mình vẫn còn sống, bà thầm cảm ơn ân đức của thượng đế.


Mặc dù đứa con đó của bà đi sai đường, làm hại người khác nhưng dù gì đó cũng là đứa con từ trong bụng bà chui ra.


Người khác có thể ruồng rẫy ghét bỏ nó nhưng riêng người làm mẹ như bà thì không làm được.


Hứa Trúc Linh cũng đã từng sinh con nên có thể thấu hiểu được tâm trạng này của bà Gố.


Nếu đứa con đã mất đi của cô có thể sống lại, cô nhất định còn kích động hơn như vậy nữa.


Nhưng đáng tiếc… thế giới này không có từ nếu.


Cô không ngừng an ủi bà, sợ bà đau lòng quá mà sinh bệnh.


Bà Úy Như khóc rất lâu mới có thể bình tĩnh lại được. Bà kéo chặt tay của Hứa Trúc Linh.


– “Trúc Linh, con đã gặp nó rồi đúng không? Nó cao hay thấp, béo hay gầy?


Nó có thay đổi gì không, trên người có vết sẹo gì hay không?”


“Anh ta giống hệt với Cố Thành Trung ạ, chiều cao vóc dáng cũng không khác biệt lắm. Còn về chuyện trên người anh ta có sẹo hay không thì con không biết.”


“Trúc Linh, lần sau con gặp nó nhớ chuyển lời của mẹ cho nó, nói rằng mẹ rất nhớ nó và muốn gặp nó. Một nhà chúng ta cùng đoàn viên có được không?”


“Vâng, lần sau gặp anh ta, con nhất định sẽ chuyển lời.”


“Được, vậy thì được…”


Bà Cố nghẹn ngào không nói ra được thành lời, nước mắt bà giống như một chuỗi ngọc trai bị đứt, không ngừng rơi xuống.


Hứa Trúc Linh ngồi một bên nhìn bà, trong lòng cũng cảm thấy không vui.


Thời gian cứ thế trôi qua, mãi tới buổi chiều Cố Thành Trung mới đi từ trong thư phòng ra.


-Hai người không ở lại ăn cơm, mọi chuyện trước mắt như vậy, không ai có †âm trạng để ăn cơm cả.


Sau khi lên xe, hai người cũng không nói gì, không khí trong xe trầm lắng một cách kỳ lạ.
 
Chương 1551


Chương 1551


Một lúc lâu sau đó, Hứa Trúc Linh là người lên tiếng trước: “Mọi chuyện nhất định không đơn giản đúng không? Nếu có thể đưa được anh ta về thì Hắc Ảnh đã tự về từ lâu rồi. Lần gặp mặt tới nhất định rất nguy hiểm đúng không?”


“Trúc Linh, có những lúc anh thật sự không hy vọng em thông minh như thế.”


Cố Thành Trung xoa huyệt thái dương, bất lực nói ra câu đó.


Hứa Trúc Linh không buồn tức giận lườm anh rồi nói: “Con người luôn phải trưởng thành anh ạ.”


“Ừ, xem ra đồ ăn bổ não em ăn mấy năm nay không phải là vô ích.”


Cố Thành Trung xoa đầu của cô, giọng nói trêu chọc.


“Xin anh đấy, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”


Hứa Trúc Linh vừa nói xong câu này, Cố-Thành Trung đã ôm cô vào trong lòng, nói: “Đây là chuyện của đàn ông, em cứ để anh giải quyết, em không cần phải lo lắng đâu. Hôm nay chúng ta đi xem phim, ăn thịt nướng, thư giãn một chút.”


“Hả? Thật sao, vậy chúng ta mau xuất phát thôi.”


Hứa Trúc Linh lo lắng nhanh cũng quên rất nhanh.


Binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn, chuyện trong tương lai không ai có thể dự liệu được. Chuyện duy nhất cô có thể làm được chính là sống vui vẻ trong hiện tại cùng với anh.


Tại nhà họ Khương.


Khương Anh Tùng đã mua xong nhà ở Đà Nẵng để làm đám cưới từ lâu. Bố mẹ anh ta qua đời sớm, ông bà trong nhà có chú bác chăm sóc nên Khương Anh Tùng có thể yên tâm sống riêng ở đây.


Anh ta gặp được Lâm Thanh Huyền, thấy cô ta cũng là trẻ mồ côi nên vô cùng quan tâm chăm sóc.


Ở bên cạnh Lâm Thanh Huyền, anh †a thấy mình như người hạnh phúc nhất trên thế giới này.


Anh ta có may mắn gì mà có thể tìm được một người vợ cùng cố gắng nỗ lực như thế.


Lâm Thanh Huyền độc lập kiên cường, nhưng trước mặt anh ta lại không mất đi vẻ dịu dàng và trẻ con.


Anh ta thích hết mọi thứ của Lâm Thanh Huyền và cũng dốc hết lòng hết dạ ra để yêu cô ta.


.__ Sau khi gặp được Lâm Thanh Huyền, Khương Anh Tùng mới phát hiện ra mình có thể yêu một người như thế.


Cuối cùng anh ta cũng có thể hiểu được tình cảm Cố Thành Trung dành cho Hứa Trúc Linh.


Nhưng người phụ nữ này lại phản bội anh ta.


Ngay từ đầu, mục đích của người này chỉ là muốn tiếp cận anh.


Khương Anh Tùng nhốt mình trong thư phòng một ngày một đêm, vết thương cũng chỉ xử lý qua loa, bên trên hiện giờ máu đã đóng thành một lớp dày.


.Anh ta nhốt Lâm Thanh Huyền vào trong phòng ngủ, đưa con cho dì Nguyệt mang đi. Căn nhà trở nên vô cùng trống trải, trừ hai người ra chỉ có một dì ở cửa hàng tới nấu ăn.


Anh ta sợ Lâm Thanh Huyền ở trong phòng sẽ đói bụng.


Trong phòng ngủ không có thứ gì sắc nhọn, phòng sách có camera giám sát nhất cử nhất động trong phòng ngủ, để đảm bảo Lâm Thanh Huyền không tự sát.


“Nhưng người phụ nữ này rất yên tĩnh, chỉ ngồi thừ ra trên giường chứ không hề làm gì khác.


Khương Anh Tùng thật sự muốn biết cô đang nghĩ gì và có cảm thấy hối hận không.
 
Chương 1552


Chương 1552


Lúc đầu Lâm Thanh Huyền lấy anh †a có phải thật sự bị anh ta làm cho cảm động không hay là cô đang cười trên đau khổ của người khác, nhìn thấy anh bị lừa như thế nên cảm thấy vui mừng vì mình đã chiến thắng.


Bây giờ anh ta mới hiểu được ý nghĩa câu nói Hứa Trúc Linh đã nói lúc đầu, hóa ra cô đã biết mọi thứ từ lâu.


.Lúc đó anh ta còn kiêu ngạo thốt ra rằng, bản thân mình thông minh như vậy, ngoài Cố Thành Trung ra không ai có thể lừa được anh ta nữa.


Anh đã đánh giá thấp phụ nữ.


Giống loài này thật sự quá đáng sợ.


Khương Anh Tùng không ăn uống gì nhưng không hề cảm thấy đói, cũng không hề cảm thấy bất cứ cảm giác khó chịu nào.


Vết thương ở tim đau đớn đến mức trái tim muốn ngừng đập thì anh ta làm sao còn quan tâm được tới những chuyện khác.


Anh ta bình tĩnh lại, đảm bảo mình sẽ không quá xúc động mà xông lên bóp chết Lâm Thanh Huyền. Đến cuối cùng anh ta mới lấy hết dũng khí để mở cửa phòng ra.


Nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa ở thư phòng, hai mắt Lâm Thanh Huyền chuyển động chậm chạp.


Nhìn thấy sắc mặt Khương Anh Tùng nhợt nhạt như vậy, trong mắt toàn là tơ máu, trái tim Lâm Thanh Huyền đột nhiên cảm thấy nhói đau và khó thở.


.Hốc mắt cô ta đỏ lên nhưng cô kìm nén để những giọt nước mắt không rơi xuống.


“Lâm Thanh Huyền, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.”


Giọng nói của Khương Anh Tùng vô cùng trầm thấp.


“Chúng ta không còn gì để nói cả.


Tốt nhất là anh giết tôi đi, nếu không sau khi tôi đi, tôi vẫn là người của cậu chủ.”


vi {02 “Vì cậu chủ có ơn nuôi dưỡng tôi, mạng của tôi là do cậu ấy nhặt về. Cậu ấy dạy tôi làm thế nào để không bị bắt nạt và trở nên mạnh mẽ hơn. Vậy nên…


đối với tôi mà nói, cậu chủ là người mà tôi không thể phản bội.”


“Cô…” Khương Anh Tùng liếm đôi môi khô khốc của mình, đôi môi vì lâu không uống nước mà khô đến nứt nẻ cả ra. Từng câu từng chữ anh ta nói ra giống như đang nút ra từ đó: “Cô thích anh ta đúng không?”


BIIOI Lâm Thanh Huyền muốn nói lại thôi, cô ta mím chặt môi lại.


Khương Anh Tùng cười mỉa mai, âm thanh trầm thấp khổ sở khiến cô ta không biết trong lòng mình đang nghĩ gì.


“Chỉ khi một người phụ nữ yêu sâu đậm một người đàn ông thì mới có thể bất chấp làm mọi thứ, không suy nghĩ gì tới cho mình, chỉ muốn thỏa mãn yêu cầu của đối phương. Cô vì anh ta mà có thể chịu đựng việc kết hôn và có con với người đàn ông khác. Mỗi buổi tối cô ngủ với tôi có phải đều nghĩ tới anh ta không? Mấy ngày hôm nay cô ở cạnh anh ta làm việc, có phải cảm thấy rất vui không?”


“Có phải không, cô nói đi, cô nói đi!”


Giọng nói của Khương Anh Tùng đột nhiên trở nên the thé, cơ thể anh ta kích động mạnh và đấm mạnh xuống chiếc tủ đầu giường.


Có lẽ ra tay quá mạnh nên làm vết thương nứt ra.


Vết máu đã khô nay lại được nhuộm đỏ một thêm một lần nữa.


“Khu khụ…”


Khương Anh Tùng đau đớn ho lên mấy tiếng rồi cúi gập người xuống.
 
Chương 1553


Chương 1553


Lâm Thanh Huyền thấy vậy định qua đỡ nhưng đã bị Khương Anh Tùng đẩy lại lên giường.


Mặc dù chiếc giường rất mềm nhưng Khương Anh Tùng ra tay mạnh nên vân khiến cô ta cảm thấy chóng mặt.


“Tôi thật sự rất muốn giết cô.”


Khương Anh Tùng ổn định lại hô hấp, anh ta nghiến răng và rít những lời này qua kẽ răng.


-_ Đôi tay không chút nhiệt độ của anh ta bóp chặt lấy cần cổ mảnh dẻ của Lâm Thanh Huyền.


Cô ta thậm chí không hề phản kháng, thậm chí còn phối hợp tiến lại gần và nhắm mắt lại.


Lâm Thanh Huyền… một lòng muốn chết.


Từ lúc nhận được lệnh của cậu chủ, mỗi một phút trôi qua cô ta đều cảm thấy rất khổ sở. Cô ta thấy mình như đang lăn lộn trong một chảo dầu, nước sôi lửa bỏng.


Cô ta muốn chết, chỉ có chết mới được giải thoát.


Chết trong tay Khương Thanh Tùng, đời này của cô ta không còn gì hối tiếc nữa.


Lâm Thanh Huyền cảm thấy không khí càng lúc càng ít, não thiếu dưỡng khí nên ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.


Ký ức hơn 20 năm qua của cô ta hiện lên trước mắt.


Ở còn ở cô nhi viện, Lâm Thanh Huyền nhỏ bé, gầy gò nên suốt ngày bị bắt nạt.


Ở đó đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi.


Từ khi sinh ra, trong người cô ta đã có hạt giống của những điều đáng sợ. Cô †a muốn phản kháng nhưng lại càng bị đánh nhiều hơn.


Không có ai giúp đỡ cô ta, hộ sĩ trong cô nhỉ viện lúc nào cũng chỉ một mắt nhắm một mắt mở cho qua chuyện.


Đến cuối cùng khi không chịu được nữa, cô ta dùng bút chì đâm rách bụng của một đứa con trai.


Thăng bé đó năm trên đất kêu gào đau đớn, đó là một đứa bé cao to gấp đôi Lâm Thanh Huyền.


Cũng vì chuyện này mà cô ta bị đuổi ra khỏi cô nhỉ viện.


Cô ta tự trách mình không biết kiên nhãn nên bây giờ mới không có nhà để về..


Nhưng cái ngày phải rời khỏi cô nhi viện, cô ta lại gặp được cậu chủ.


Người đó đeo mặt nạ, hình như đó là mặt nạ của con cáo tinh trong phim hoạt hình.


Đôi mắt đó nhỏ, dài và hình như phát sáng lấp lánh. Chính người đó đã đưa tay ra với Lâm Thanh Huyền.


“Nghe nói cô rất khá, cô đánh lại được một đứa con trai hơn cô rất nhiều.


Tôi thấy rất ngưỡng mộ cô, trên người cô có một sự tàn nhãn hiếm thấy, hay cô đi theo chúng tôi đi.”


Nghe được câu này, trái tim Lâm Thanh Huyền hơi run rẩy. Cô ta đưa tay ra nhưng lại sợ hãi rụt tay về.


“Tôi… tôi thường xuyên không được ăn no, tôi rất gây cũng không có sức, nhưng tôi sẽ cố gắng làm việc cho cậu.


Tôi… tôi có thể ăn ít một chút nhưng cầu xin cậu đừng đánh tôi.”


Lâm Thanh Huyền bị đánh nhiều quá nên sợ, so với chuyện lưu lạc nay đây mai đó, đói khát rách rưới, cô ta càng sợ bị người khác thượng cẳng tay hạ cảng chân đánh đập và bắt nạt.
 
Chương 1554


Chương 1554


Bọn chúng tè và nhổ nước bọt lên người cô ta, Lâm Thanh Huyền không có một ngày nào được sạch sẽ.


Cô ta sợ…


Cô ta có quá nhiều nỗi sợ.


Nhưng cậu bé đeo mặt nạ kia nghe Lâm Thanh Huyền nói như vậy xong lại mỉm cười Tiếng cười đó vô cùng dễ nghe cô †a chưa từng được nghe âm thanh của một nhạc cụ cao cấp nào đó nhưng đã từng nghe tiếng chim hót, giọng nói của cậu bé này cũng hay như vậy.


“Tôi có thể cho cô nơi để ở, một ngày ba bữa và cô còn có thể đi học.


Chỉ cần cô muốn thì cho dù đó là sao trên trời tôi cũng lấy xuống cho cô.


Đương nhiên cô cũng phải báo đáp lại Ản tôi.


“Cậu muốn…cái gì?”


Cô ta gầy như que củi, khuôn mặt nhem nhuốc bẩn thỉu nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, đầy vẻ mong chờ và hy vọng.


Lâm Thanh Huyền hi vọng người này sẽ đưa cô ta về nhà rồi để cô làm gì cũng được.


Người đó cũng không nói nhiều, chỉ cầm tay cô ta và dân về nhà.


Lâm Thanh Huyền có nơi để ở, có thể ăn no và còn có thể đi học, có đồ dùng mới.


Nhưng cô ta không có nhà.


Càng lớn hơn cô ta càng hiểu rõ điều này nên cũng chưa từng mơ ước cao sang.


Ngay từ đầu cô ta đã cảm thấy cậu chủ ở trên đỉnh cao, cô ta không thể với tới. Bản thân giống như một nha hoàn ở thời cổ đại, chỉ có thể làm theo mệnh lệnh chứ chưa từng dám mơ ước xa xôi.


Lâm Thanh Huyền tưởng rằng cả đời này mình chỉ yêu một người, nhưng rồi cô ta lại nảy sinh tình cảm với đối tượng mà mình thực hiện nhiệm vụ.


Hai mươi năm trước qua, cuộc đời cô ta đều là màu xám. Cho dù Hắc Ảnh xuất hiện nhưng cũng không thể xóa bỏ được hết ám ảnh tâm lý trong lòng cô †a.


Lâm Thanh Huyền nghĩ rằng không ai có thể làm được điều đó, nhưng khi cô ta và Khương Anh Tùng ở bên nhau, cô ta đã nhìn thấy ánh sáng của bình minh chiếu sáng thế giới của mình.


Mỗi buổi sáng tỉnh lại, nhìn thấy người đàn ông đang nằm bên cạnh, cô ta chỉ sợ đây là một giấc mơ.


Nếu như đây thật sự là một giấc mơ, cô ta tình nguyện cả đời này cũng không tỉnh lại.


Hai năm đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của cô ta.


Cậu chủ không tìm tới cô ta khiến cố ta quên mất thân phận của mình.


Mãi cho tới trước khi Hắc Ảnh xuất hiện.


Lâm Thanh Huyền biết giấc mộng không kéo dài được nữa.


Chết trong tay của Khương Anh Tùng có lẽ là kết cục tốt nhất dành cho cô ta rồi.


Quấng thời gian hơn 20 năm trên cuộc đời của cô ta trôi nhanh như gió bay, cảnh tượng cuối cùng đã trở nên rõ ràng.


Khương Anh Tùng ôm đứa bé đứng bên cửa sổ, ánh nắng dịu dàng chiếu lên người bọn họ.


.Khoảnh khắc đó giống như là vĩnh hằng.


Khóe miệng Lâm Thanh Huyền không khỏi cong lên.


Kết cục như vậy cũng có vẻ khá tốt, Khương Anh Tùng cũng dễ ăn nói với Cố Thành Trung, anh không cần phải tiến thoái lưỡng nan, đắn đo suy nghĩ nữa.


Nhưng người của Lâm Thanh Huyền lại bị Khương Thanh Tùng đẩy mạnh ra.
 
Chương 1555


Chương 1555


Đau đớn, khiến cô ta tỉnh táo hơn…


.. Lâm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn Khương Anh Tùng trân trân: Sao anh…anh không giết tôi?”


“Tội lỗi của cô nhiều như vậy, để cho cô chết như thế không phải là quá dễ dàng cho cô sao? Tôi phải giữ cô lại bên cạnh để từ từ giày vò cô?”


“Khương Anh Tùng, anh không nỡ giết tôi đúng không?”


Hai tay Lâm Thanh Huyền bám chặt lấy ga giường, nói gắn từng chữ.


Khương Anh Tùng nghe được câu này, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm, móng tay ghim sâu vào trong da thịt.


Vì quá tức giận nên gân xanh trên mu bàn tay anh ta nổi hết lên, những khớp xương cũng kêu lên lục cục.


Sắc mặt anh ta vì kìm chế mà trở nên đỏ au, nhưng anh ta vẫn cố nhãn nại.


Lâm Thanh Huyên tiếp tục kích thích anh ta.


“Khương Anh Tùng, anh chỉ đang kiếm cớ cho sự mềm lòng của mình thôi. Anh yêu một người không yêu anh, khiến tất cả tình cảm của anh đều đổ xuống sông xuống biển. Anh giả vờ tức giận như vậy nhưng thực ra là không đành lòng giết tôi đúng không?”


“Đừng nói những lời dễ nghe như vậy, cái gì mà giữ lại bên cạnh để giày vò tôi, là anh không đành lòng đúng không?”


“Câm mồm!”


Khương Anh Tùng tức giận, một năm đấm đấm sang.


Luồng gió xoẹt qua gò má Lâm Thanh Huyền, cảm giác rất đau… nhưng Khương Anh Tùng lại đấm lên bức tường đẳng sau cô ta.


Lớp tường màu trắng bên ngoài không ngừng rơi xuống, có cả máu trong đó.


Tim của Lâm Thanh Huyền giống như bị kim châm.


“Khương Anh Tùng…”


“Cô câm mồm đi, tôi không muốn nghe cô nói một chữ nào.”


Khương Anh Tùng quay người định bỏ đi thì nghe thấy tiếng gào thét tức giận của Lâm Thanh Huyền: “Đó là bởi vì những gì tôi nói đều là sự thật nên anh mới không dám nghe.”


Anh ta không phản bác được gì câu này.


Đúng vậy, những gì cô nói đều là sự thật vậy nên anh ta càng căm ghét mình hơn.


Không tự khó dê được bản thân cũng như người khác thì làm sao có thể lừa mình dối người?


Anh ta cố tình giả vờ tức giận, biến mình thành ma quỷ nhưng tất cả những lớp ngụy trang đó đều tan tành trước mặt Lâm Thanh Huyền, cô không để lại cho anh bất cứ phòng bị và thể diện nào.


Anh ta còn có thể làm gì nữa?


-Bị chọc điên rồi ra tay giết người sao?


Anh ta…


Không làm được điều đó.


Rõ ràng anh ta căm hận người phụ nữ này, vô cùng hận Lâm Thanh Huyền nhưng lại không đành lòng động tới một sợi tóc của cô.


Vết tát in trên mặt cô vẫn còn chưa tan hết, nó vẫn còn đỏ ửng nên càng làm nổi bật làn da trắng mịn.
 
Chương 1556


Chương 1556


Anh ta thậm chí còn cảm thấy buồn bực vì lúc đó đã quá xúc động, ra tay đánh cô.


Phụ nữ không phải để đánh, cho dù người phụ nữ đó có xấu xa đến đâu huống hồ gì đây còn là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ta.


Khương Anh Tùng nhìn cô chăm chăm, ánh mắt nhìn cô ta hiện lên một tia nhìn khác lạ.


Quá phức tạp, Lâm Thanh Huyền đột nhiên không hiểu nổi.


Anh ta im lặng vài giây rồi mới quay đầu đi thẳng.


“Anh đừng đi, anh là đồ hèn hạ…”


Lâm Thanh Huyền kêu gào ầm ï, nước mắt rơi xuống lã chã.


Nhưng không thể ngăn được bước chân của Khương Anh Tùng.


Anh ta không tiếp tục trốn trong thư phòng nữa mà đi đến nhà họ Cố.


Cố Trúc Linh nhìn thấy sắc mặt anh †a vô cùng tệ, cả người lắc lư qua lại như sắp ngã. Giống-như chỉ cần có một trận gió thổi qua là cả người anh ta có thể ngã dúi dụi.


-_ Nhìn thấy vết máu trên quần áo Khương Anh Tùng, cô giật mình sợ hãi, vội vã gọi bác sĩ gia đình tới.


Vết thương của Khương Anh Tùng vì để lâu không được điều trị nên đã hơi thối rữa. Lúc phải khoét thịt thối, cô đứng ở ngoài nhìn thôi cũng thấy đau lòng.


Khương Anh Tùng dùng thuốc tê nên vẫn cảm nhận được một chút đau đớn, cảm giác đó đúng là không dễ chịu chút nào.


“Anh Trung… lần này tôi có việc tới †ìm anh.”


Khương Anh Tùng căn chặt răng và nói.


“Cậu nói đi, cho dù là chuyện gì tôi cũng đồng ý với cậu.”


Cố Thành Trung bình thản nói, nếu như anh dự liệu không sai thì Khương Anh Tùng nhất định tới cầu xin cho Lâm Thanh Huyền.


“Anh Trung tôi đến để từ chức.”


“Cái gì?”


Cố Thành Trung nghe thấy là chuyện này thì hai mày nhíu chặt lại, cảm giác như không dám tin.


Hứa Trúc Linh đứng ở bên cạnh cũng kinh ngạc, đây là lỗi của Lâm Thanh Huyền, về sau đề phòng cô ta một chút là được, cần gì phải từ chức chứ?”


Anh ta đi theo Cố Thành Trung lâu như vậy rồi, quan hệ giữa hai người không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới mà nhiều hơn còn là bạn bè.


Anh ta hiểu Cố Thành Trung và Cố Thành Trung cũng hiểu anh ta như vậy.


Nếu hai người chia xa, cô nghĩ trong lòng ai cũng đều cảm thấy trống văng.


Nhưng sắc mặt của Khương Anh Tùng nặng nề nghiêm trọng, có lẽ anh ta đã có quyết định của mình rồi.


“Nói tôi nghe thử.”


Cố Thành Trung rất bình tĩnh. Anh nghĩ Khương Anh Tùng nhất định đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra quyết định này nên anh muốn nghe anh ta nói rõ lý do của mình.


Khương Anh Tùng nghe vậy, khóe miệng cong lên nở một nụ cười khổ sở.


“Tôi là chông của Lâm Thanh Huyền. Vợ tôi làm sai, thân làm chồng tôi không chạy trốn được trách nhiệm của mình. Tôi nghĩ lại thấy mình hiểu cô ấy quá ít, nếu tôi tìm hiểu về quá khứ của cô ấy nhiều hơn, quan tâm cô ấy nhiều hơn, chú ý đến những thay đổi của cô ấy thì có lẽ đã không có những chuyện này. Về sau Hắc Ảnh lại biết được thông tin của anh thì cho dù không phải do Lâm Thanh Huyên làm thì tôi cũng sẽ nghi ngờ cô ấy.”
 
Chương 1557


Chương 1557


“Tôi không muốn nghi ngờ cô ấy, bởi vì kết quả của chuyện này tôi không thể nào chịu được. Rời khỏi anh, có thể tôi rất khó tìm được một công việc tốt như vậy nhưng tôi không cảm thấy đáng tiếc. Đối với tôi công việc không quan trọng bằng cô ấy. Nếu tôi thả cô ấy đi, cô ấy nhất định sẽ đi tìm Hắc Ảnh. Vậy thì tôi chỉ còn cách tôi đi đâu thì sẽ dẫn cô ấy đi cùng.”


“Kế hoạch về sau tôi cũng đã tính toán rồi. Tôi muốn đưa cô ấy đi du lịch, bắt đầu đi từ trong nước rồi đi tới các quốc gia khác nhau. Sau đó chúng tôi sẽ mở một cửa hàng của riêng mình, sáng chiều bên nhau như hình với bóng.


Như vậy… có lẽ cô ấy sẽ không tìm được Hắc Ảnh nữa, tôi cũng có thể… giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sống nốt quãng đời còn lại với To cô ấy.


“Cũng chẳng còn cách nào khác… ai bảo tôi sống lâu như vậy rồi mà chỉ thích một cô gái là cô ấy chứ. Bị lừa thì tôi cũng đành nhận, còn chuyện đổi người khác sao? Tôi không muốn đổi, con trai tôi cũng không muốn đổi, vậy nên… mọi thứ cứ như vậy đi, tôi có thể tự dối mình dối người, che giấu hết mọi thứ đi.”


Lúc nói câu này, ánh mắt Khương Anh Tùng vô cùng dịu dàng, thậm chí khóe miệng còn nở một nụ cười.


Nụ cười đó ấm áp và có cả sự khổ sở, người khác nhìn thấy cũng thấy nhiều cảm xúc lẫn lộn.


Hứa Trúc Linh nghe xong những lời Khương Anh Tùng nói trong lòng không khỏi thở dài.


-Lúc đầu khi biết được chân tướng, cô biết ngay sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy. Nhưng không ngờ tình cảm Khương Anh Tùng dành cho Lâm Thanh Huyền đã sâu đậm đến mức này.


Lừa mình dối người… cũng có niềm vui trong đó/ Bởi vì yêu…


Cố Thành Trung nghe xong im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Được tôi đồng ý chuyện cậu từ chức. Nhưng vị trí bên cạnh tôi, tôi vẫn để lại cho cậu, bất cứ lúc nào cậu quay về cũng được. Còn về Lâm Thanh Huyên, tôi sẽ không truy cứu bất cứ tội lỗi nào của cô ta nữa.


Những gì cậu bỏ ra cho cô ta đã lớn hơn những tội lỗi cô ta đã phạm rồi.”


“Cảm ơn anh Trung, cảm ơn cô Trúc Linh. Thanh Huyền đang ở nhà một mình, tôi phải nhanh chóng trở về.”


Nói xong, Khương Anh Tùng định đứng dậy nhưng cơ thể quá suy nhược khiến anh ta lại ngã lần nữa.


Bác sĩ vội vàng nói: “Bây giờ điều cậu cần nhất là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tốt nhất đừng đi đâu cả, nếu không có thể nguy hiểm tới tính mạng bất cứ lúc nào.”


“Vậy cậu yên tâm ở đây dưỡng bệnh đi.”


Cố Thành Trung lên tiếng.


“Thanh Huyền cô ấy…”


“Cậu không có sự lựa chọn nào khác, đây là mệnh lệnh.”


Giọng điệu của Cố Thành Trung không để cho anh ta có cơ hội nào để thương lượng.


Khương Anh Tùng nghe vậy định mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.


Anh ta liếm đôi môi khô khốc và cuối cùng chọn cách im lặng.


Bác sĩ tiêm thuốc, Khương Anh Tùng chìm sâu vào trong giấc ngủ.


Lúc anh ta tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.


Ánh năng dịu dàng của mùa đông chiếu vào trong phòng. Khương Anh Tùng mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy một người đang năm bò ra giường ngủ Say.


Người đó… chính là Lâm Thanh Huyền.


. Sao cô lại ở đây?
 
Chương 1558


Chương 1558


Trái tim Khương Anh Tùng khế run lên, anh ta định ngồi dậy nhưng không ngờ Lâm Thanh Huyền đã động đậy †rước.


Lúc đó không hiểu ma sai quỷ khiến thế nào mà anh ta quyết định nhắm mắt lại giả vờ đang ngủ.


Lâm Thanh Huyền xoa xoa đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, vừa nấy rõ ràng cô ta cảm nhận được Khương Anh Tùng cử động nhưng bây giờ nhìn lại hình như người trên giường không có dấu hiệu gì là sắp tỉnh lại. Xem ra cô ta thật sự bị ảo giác rồi.


Lâm Thanh Huyền đi vào nhà vệ sinh lấy nước nóng, chuẩn bị lau người cho Khương Anh Tùng.


Hai người là vợ chồng, những chuyện thế này không quá để ý nhưng hiện giờ mọi thứ đã khác so với trước đây.


Khương Anh Tùng nhắm mắt cảm nhận đôi tay nhỏ của cô đi đến dây lưng quần của anh, cô cởi nó ra dễ dàng.


Ổ khóa vang lên tiếng lách cách, âm thanh giống như vang lên từ một góc sâu nào đó trong tâm hồn.


Thần kinh của Khương Anh Tùng đột nhiên căng ra, cả người cứng đờ.


Bàn tay anh ta để trong chăn đã không tự chủ siết chặt lại, nắm chặt lấy ga giường.


Lâm Thanh Huyền lau người cho Khương Anh Tùng trong lúc vẫn còn mơ màng. Bởi vì vết thương của bị viêm nên anh ta hơi sốt, vậy nên Lâm Thanh Huyền phải lau bớt mồ hôi đã thoát ra trên người Khương Anh Tùng.


ˆ_Tối qua cô đã lau hai lần.


Ngón tay cô chạm vào thứ gì đó, sau đó…


Lâm Thanh Huyền ngây người nhìn sự thay đổi trước mắt, đây là… chào cờ buổi sáng sao?


Lâm Thanh Huyền không khỏi đỏ mặt, mặc dù hai người đã là vợ chồng, có cả con với nhau, cái gì cũng thấy, chuyện gì cũng làm nhưng cô vấn thấy có gì đó không đúng lắm.


Hai người hình như trở nên ngại ngùng hơn rất nhiều.


Lâm Thanh Huyền thở dài một hơi nhưng thấy mừng thầm trong lòng, cũng may Khương Anh Tùng đang ngủ.


Nếu đang thức, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất định là rất xấu hổ.


Lâm Thanh Huyền lập tức bê chậu nước đi. Khương Anh Tùng mở mắt, cảm thấy buồn bực về bản thân vô cùng.


Không ngờ anh ta không kìm chế được.


Chuyện đã đến nước nào rồi mà anh †a vẫn còn suy nghĩ những chuyện xấu này.


Đúng lúc Khương Anh Tùng còn đang tức giận thì Lâm Thanh Huyền đột nhiên xuất hiện anh ta không thể giả vờ vân còn ngủ say được nữa.


Hai người nhìn nhau, không khí trong phòng trở nên kỳ lạ.


Hai người đều hít vào một hơi, không ai nói với ai câu gì, mặt cả hai người cùng đỏ lên.


Cuối cùng… vân là Lâm Thanh Huyền là người lên tiếng trước.


“Anh…anh tỉnh rồi sao? Lúc nào vậy?


Vừa nãy, vừa nãy không phải…”


“Tôi cũng mới tỉnh lại, sao vậy?”


“Không, không có gì.”


Lâm Thanh Huyền thở phào một hơi, có vẻ Khương Anh Tùng không phát hiện ra.


“Sao cô lại ở đây vậy?”


Khương Anh Tùng nhớ tới chuyện chính, không khỏi cau mày.
 
Chương 1559


Chương 1559


“Cố Thành Trung đưa tôi qua đây.”


“Anh Trung?”


Khương Anh Tùng không hiểu được tính toán của Cố Thành Trung. Hiện giờ Lâm Thanh Huyền đang là một phần tử nguy hiểm, tại sao có thể để cô ấy đến ở trong nhà họ Cố?


Còn ở bên ngoài, Hứa Trúc Linh cũng đang bám lấy Cố Thành Trung bắt anh giải thích.


“Gọi anh là ông xã đại nhân, anh sẽ nói cho em biết.”


“Anh…” Hứa Trúc Linh tức giận nghiến răng nhưng cô lại rất muốn biết.


Cố Thành Trung đã úp mở với cô suốt cả một buổi tối rồi.


Cô bĩu môi rồi đành phải nói “Ông xã đại nhân, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc anh đang giấu điều gì vậy?”


. Cố Thành Trung hài lòng gật đầu, một câu “ông xã đại nhân” này khiến anh thật sự cảm thấy cả người đều vui.


Anh ôm chặt cô vào trong lòng rồi mới nhẹ nhàng nói: “Em đã nghe câu lấy đức báo nhân chưa? Hắc Ảnh bất nhân bất nghĩa trong khi anh là người có tình có nghĩa. Quan trọng hơn hết là vợ chồng bọn họ đang có khoảng cách rất lớn, phải có cơ hội sống chung với nhau.


Khương Anh Tùng ăn nói khó nghe nhưng là người mềm lòng, thường nói ngược lại với những gì mình suy nghĩ nên dễ làm tổn thương đến người khác.


Con gái lúc tức giận cũng thế nên phải để bọn họ ở cạnh nhau để hai người hiểu nhau.”


“Anh muốn giúp bọn họ sao?”


“Ừ, mấy năm nay anh càng ngày càng mềm lòng.” Cố Thanh Tùng bất lực nói, tất cả đều là lây nhiễm từ người phụ nữ này.


“Không, Cố Thành Trung, anh càng ngày càng có tình người. Anh không cảm thấy như thế sao?” Hứa Trúc Linh chớp mắt, cô nói rất nghiêm túc.


“Cố Thành Trung, anh luôn nói em thay đổi thế này thế kia nhưng anh có thấy là mình đã thay đổi những gì không?”


Hai tay Hứa Trúc Linh chống eo, đôi mắt to tròn chớp chớp, nhìn Cố Thành Trung vô cùng nghiêm túc.


Cố Thành Trung nghe vậy, lông mày khẽ nhíu lại. Đúng là anh chưa từng suy nghĩ kỹ về chuyện này.


“Anh thay đổi ở đâu?”


-_ “Người bên ngoài đều nói Cố Thành Trung là người rất quyết liệt, thủ đoạn độc ác, người khác nghe danh đều sợ hãi. Nhưng Cố Thành Trung mà em nhìn thấy không phải là người như thế. Anh ấy vô cùng dịu dàng, rất chu đáo tận tâm. Có trách nhiệm, gánh vác mọi công việc, coi trọng tình nghĩa…”


Hứa Trúc Linh vẫn chưa nói xong đã bị Cố Thành Trung cắt ngang.


Anh véo má cô rồi nói: “Anh chỉ đối xử với một mình em như vậy thôi. Ở bên ngoài anh vẫn là Cố Thành Trung khiến người khác đau đầu.”


“Với tính cách trước đây của anh, trong mắt không thể chứa được một hạt cát thì chuyện phản bối như thế này, anh nhất định không thể chấp nhận được. Nhưng anh xem anh hiện giờ đi, anh đã trở nên rất khoan dung, lương thiện rồi. Đây đâu phải là đối với mỗi một mình em mà cả với những người xung quanh anh nữa.


“Hứa Trúc Linh, em cảm thấy thế giới này là lương thiện hay tăm tối?”


“Thế giới này sao? Cô đơ người ra một lát, cô chưa kịp nghĩ quá nhiều đã nói: “Mặc dù lớn lên ở nhà họ Hứa, có nhiều chuyện không vui. Nhưng bọn họ có người ly tán, có người đã chết, oán hận có lớn đến đâu cũng đi vào hết lòng đất thôi. Thế giới này lương thiện bởi vì em gặp được rất nhiều người tốt, có lẽ hạnh phúc của em vấn còn ở phía sau.”
 
Chương 1560


Chương 1560


Cố Thành Trung nghe vậy ôm chặt cô vào trong lòng rồi nói: “Em nói đúng, hạnh phúc của chúng ta vẫn còn ở phía sau.”


“Nếu anh không gặp được em thì lúc anh hai nghĩ cách hãm hại anh, có lẽ anh đã phát điên rồi. Anh ẩn mình bốn năm vì anh ấy nhưng có thể đổi lại được gì. Lúc đó em ở bên cạnh anh nên anh mới có thể giữ được chút lý trí cuối cùng khi sắp biến thành loài ma quỷ.”


“Bởi vì em cảm thấy thế giới này lương thiện nên cho dù anh bị thế giới tàn khốc này làm bị thương bao nhiêu lần đi chăng nữa anh cũng cảm thấy nó tốt đẹp.”


“Hứa Trúc Linh anh tin tưởng em nên mới tin tưởng cả thế giới này.”


Câu nói cuối cùng, từng lời từng chữ đều rất rõ ràng, quấn quýt bên tai cô, khiến trái tim cô không khỏi run lên.


“Nếu… nếu em phản bội anh, lừa dối anh thì sao?”


Giọng nói của cô vang lên khe khẽ, thậm chí còn hơi run rẩy.


“Nếu vậy anh sẽ hủy hoại cả thế giới này.”


“Vậy anh sẽ… đối xử với em như thế nào?”


Hứa Trúc Linh cảm thấy mình rất tàn nhân. Cố Thành Trung không trả lời ngay lập tức câu hỏi của cô, ánh mắt anh trở nên sắc hơn, rõ ràng là anh không muốn trả lời câu hỏi này.


– “Bỏ qua câu hỏi này, chuyện này không thể có được.”


Cố Thành Trung khẳng định chắc nịch.


“Không được, em muốn biết.” Cô kéo tay áo của anh, cố chấp muốn biết câu trả lời.


Cố Thành Trung nhíu mày sâu hơn, ánh mắt sáng lên một tia nhìn khác lạ.


Giọng anh trở nên trầm khàn khác thường, giọng nói như có sức mạnh níu giữ tâm can cô, khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn.


Hứa Trúc Linh nắm chặt lấy tay áo anh tâm can đau đớn như bị ai xé rách.


“Anh không muốn trả lời những câu hỏi nếu như thế này? Anh không thích chuyện nếu như này. Anh sẽ không để ngày đó xảy ra cũng không để em có cơ hội làm chuyện đó.”


Cố Thành Trung nhìn sâu vào trong mắt cô. Thực ra trong lòng anh đã có đáp án của riêng mình.


Cho dù anh có làm tổn thương cả thế giới này thì cũng sẽ không làm tổn thương đến Hứa Trúc Linh.


-Cô không nghe được đáp án mà mình mong muốn nên cũng không biết rõ trong lòng mình đang cảm thấy như thế nào.


“Em đi nấu cơm cho anh, lâu lắm rồi em không vào bếp.” Cô vội vàng chạy đi, cô sợ đứng đó lâu Cố Thành Trung sẽ phát hiện ra mọi chuyện.


Cô vào phòng bếp rồi mới thở dài một tiếng.


Lúc thái rau, cô không để tâm nên không cẩn thận bị con dao cắt vào tay.


Kể từ khi cô đi theo công việc này, dao trong nhà đều đã được thay hết, thành loại có lưỡi rất sắc. Dù chỉ quẹt nhẹ qua một chút cũng để lại một vết thương nhỏ.


Máu đỏ lập tức chảy ra.


Cô đau đến mức định kêu lên nhưng lại nhanh chóng ngừng lại được, cô không muốn làm Gố Thành Trung lo lắng.


Nhưng anh đã đi vào, nhìn thấy tay cô bị dao cứa, anh không kìm được nhíu chặt mày.


Ngoài đau lòng cho cô, anh còn cảm thấy tức giận.


“Sao em lại không cẩn thận như vậy? Về sau anh làm sao yên tâm để em tới nhà hàng nữa?”
 
Chương 1561


Chương 1561


Nói xong anh mới phát hiện ra từ nấy tới giờ Hứa Trúc Linh không hề có phản ứng. Anh ngẩng đầu lên đã thấy hai mắt cô đỏ ứng, nước mắt rưng rưng.


“Sao em lại khóc rồi?”


Trái tim anh run lên một cái, giọng nói đành phải dịu đi.


“Đúng là không nói nặng lời được với em. Anh mới nói em một câu mà em đã đỏ cả mắt lên rồi. Nhưng đúng là em làm việc không để tâm, anh nhận sai với em, em cũng nhận sai với anh được không?”


“Vâng, em cũng nhận sai với anh, về sau em sẽ cẩn thận hơn.”


Cô đã không cảm thấy đau nữa nhưng chỉ là muốn nhân chuyện này để phát tiết cảm xúc.


Cô muốn khóc một chút để anh đau lòng vì cô.


Cô muốn rơi một chút nước mắt để thể hiện cảm xúc trong lòng.


– “Trúc Linh, em phải hứa với anh, về sau khi anh không ở cạnh em, em cũng phải chăm sóc mình thật tốt. Anh không muốn em phải từ bỏ ước mơ của mình, anh chỉ cho phép em làm những chuyện mà em muốn… nhưng em phải chăm sóc tốt cho bản thân.”


Cô khóc không thành tiếng và chỉ biết không ngừng gật đầu.


Bởi vì Cố Thành Trung nói một câu…


Về sau anh không ở bên cạnh em nữa, em cũng phải chăm sóc mình cho thật tốt!


“Cố Thành Trung…”


Cô không khống chế được mình nữa, cứ thế ôm chặt lấy anh.


“TrùC | In Anh gọi tên của cô nhưng không hỏi cô làm sao.


Có những chuyện giữa vợ chồng với nhau không cần nói rõ mà hai bên cũng hiểu được lòng nhau.


“Chỉ cần em cần anh thì anh lúc nào cũng ở bên em. Hứa Trúc Linh, đây là chuyện duy nhất mà anh có thể làm được cho em.”


– “Vâng, vâng… em nhớ rồi.”


Cô không ngừng gật đầu, giọng nói cũng nghẹn ngào.


Cuối cùng lại là Cố Thành Trung nấu cơm. Cô khóc nhiều rồi nên chỉ đứng một bên ăn xoài, chờ cơm được nấu xong.


Những cảm xúc khó chịu vừa rồi cũng dần dần được bình tĩnh lại, cô đứng bên cạnh không ngừng thúc giục anh làm nhanh lên vì cô sắp chết đói.


_ Lúc đồ ăn được bưng lên, cô ngây người ra: “Chỉ có một chút vậy sao? Vậy còn hai người Khương Anh Tùng thì sao?”


“Đồ ăn anh làm chỉ có mình em được ăn, đồ ăn của bọn họ đã có đầu bếp làm.”


“Cố Thành Trung, sao anh ích kỷ vậy?”


“Anh đã nói rồi, từ trước tới giờ anh luôn ích kỷ với những chuyện liên quan đến em như vậy.”


Cố Thành Trung gõ vào cái đầu nhỏ của cô. Chờ cô ăn xong, anh thu dọn bát đĩa rồi bảo cô về phòng nghỉ ngơi.


– Sau khi cô rời đi, Cố Thành Trung gọi tới một số điện thoại.


“Diên, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”


Diên đã nói cho Cố Thành Trung biết giao dịch giữa cậu ta và Hứa Trúc Linh. Anh kiên quyết từ chối, anh không cần sự giúp đỡ của Diên, anh tuyệt đối sẽ không để Hứa Trúc Linh làm vật hi sinh.
 
Chương 1562


Chương 1562


“Cuối cùng anh cũng không bình tĩnh được nữa rồi đúng không? Anh có biết bệnh của Hứa Trúc Linh đã vào đến tận xương rồi không?”


“Cậu nói vậy là có ý gì? Trúc Linh làm sao?”


“Cô ấy trúng độc, anh không phát hiện ra dạo này cô ấy rất hay cảm thấy buồn ngủ sao? Anh là chồng của cô ấy mà chẳng lẽ không nhìn ra sao? Cố Thành Trung, anh đúng là quá vô trách nhiệm!”


Giọng nói của Diên lạnh lùng, mang theo cả sát khí.


Nghe được câu này, trái tim của Cố Thành Trung không khỏi run lên.


Gần đây đúng là thời gian ngủ của cô rất dài, anh tưởng rằng vì trời lạnh nên cô buồn ngủ, không ngờ cô lại đang mắc bệnh.


“Thuốc giải! Thuốc giải ở đâu?”


Cố Thành Trung vội vàng nói, giọng nói đã không khống chế được cơn run rẩy.


“Anh cũng biết quan hệ của tôi và Phó Minh Nam, ông ta cũng còn phải e sợ tôi mấy phần. Ông ta đã nói cho tôi biết kế hoạch của ông ta rồi, tôi nghĩ chắc hiện giờ anh cũng đoán được Hắc Ảnh chính là em trai sinh đôi của anh, giống anh như đúc. Phó Minh Nam âm thâm nuôi dưỡng anh ta bao nhiêu năm nay như vậy chỉ để đợi một ngày dùng anh ta để thay thế anh.”


__ “Thứ ông ta muốn rất đơn giản, tập đoàn Cố Linh…”


“Tôi cho ông ta.”


Cố Thành Trung không đợi cậu ra nói xong đã vội vàng trả lời.


Tiền tài và quyền lực để là những vậy ngoài thân, anh chưa từng lưu luyến chúng.


Nếu anh đứng trên đỉnh cao mà không có Hứa Trúc Linh bên cạnh thì thành công đó còn có ý nghĩa gì nữa.


Nếu những thứ này mất đi, anh còn có thể làm lại từ đầu, dù sao anh vẫn còn mấy chục năm để cố gắng.


Một tay anh thành lập ra một tập đoàn của riêng mình thì việc bắt đầu lại từ đầu cũng không phải là chuyện gì quá khó.


Điều khó… làm sao để cô luôn ở bên cạnh anh.


Diên nghe vậy, giọng nói trở nên khó chịu: “Cố Thành Trung, tôi hiểu rõ năng lực của anh vậy nên nếu anh bỏ đi tập đoàn Cố Linh, anh vẫn có thể làm lại từ đầu. Nhưng thứ mà tôi muốn không giống với Phó Minh Nam. Anh biết nỗi hận mà tôi dành cho anh.”


“Cậu muốn gì?”


“Phó Minh Nam đã đồng ý với tôi Hắc Ảnh tạm thời sẽ do tôi điều khiển.


Thuốc giải chỉ có một viên và đang nằm trong tay tôi. Trong mười ngày nữa, nếu Hứa Trúc Linh không có được thuốc giải, cô ấy sẽ rơi vào trạng thái ngủ vĩnh viễn, giống như một người thực vật vậy.


Tất cả các cơ quan trên cơ thể cũng rơi vào trạng thái ngủ sâu.


“Cố Thành Trung, rốt cuộc anh muốn một người thực vật, hay muốn một Hứa Trúc Linh vui vẻ hoạt bát?”


“Tôi muốn cô ấy được khỏe mạnh, có thể vui đùa, nghịch ngợm. Cho dù cậu đưa ra yêu cầu gì, tôi cũng đồng ý với cậu.”


“Được, tôi muốn anh chết. Ngày tôi đưa cho anh thuốc giải, anh phải tự sát.


Tại chính tầng cao nhất của tập đoàn Cố Linh”


Nghe Diên nói vậy, Cố Thành Trung nhíu chặt lông mày.


Nếu như anh nhảy lầu tự sát, tin tức này nhất định sẽ chấn động cả Đà Nẵng.
 
Chương 1563


Chương 1563


Điều Diên muốn không chỉ là cái chết của anh mà còn muốn anh bị người khác bàn tán không thôi, khiến anh chết không được nhắm mắt.


Anh im lặng một lúc lâu, Diên trở nên mất kiên nhẫn.


“Sao? Anh sợ rồi sao? Công danh lợi lộc một đời, anh không đem theo đi được, sau khi chết lại bị người đời chửi măng. Cảm giác từ thiên đường rơi xuống vực sâu đúng là rất khó chịu đúng không?”


“Không phải… tôi có thể đồng ý với cậu. Nhưng cậu phải hứa với tôi phải đưa cô ấy đi thôi miên, để cô ấy quên hết những ký ức này đi.”


. “Cố Thành Trung…”


Nghe được đáp án này, Diên đọc từng chữ trong tên của Cố Thành Trung ra, bàn tay không biết đã siết chặt lại từ bao giờ.


Cậu ta ghét bộ dạng điềm nhiên của Cố Thành Trung, ghét bộ dạng không màng đến chuyện sống chết, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới Hứa Trúc Linh của anh.


Rõ ràng cậu ta cũng là người như thế, có thể từ bỏ mọi thứ về Hứa Trúc Linh nhưng không bao giờ anh ta có thể cáo thượng được như Cố Thành Trung, thậm chí cậu ra còn không thể gây được một chú ý nào với cô.


Cậu ta phẫn uất, con người cũng trở nên đáng sợ hơn.


“Được, đây là những gì anh đã nói.


Hy vọng anh nói được làm được. 10 ngày sau tôi sẽ tự động đi tìm anh.”


Diên lạnh lùng nói.


“Vui mừng được tiếp đón cậu.”


Đôi môi mỏng của Cố Thành Trung khẽ mở ra, anh chỉ nói ra mấy chữ ngắn ngủi. Cảm giác câu nói đó như được vớt từ trong băng ra, không đem theo một chút tình cảm nào cả.


„Điện thoại vừa ngắt, anh về phòng nhìn thấy Hứa Trúc Linh đang ngủ say.


Anh ôm cô vào trong lòng, động tác không quá nhẹ nhàng nhưng cô ngủ quá sâu, không có một chút cảm giác nào cả.


Sắc mặt cô hồng hào, hô hấp an ổn nhưng dù anh cử động thế nào cô cũng không có bất cứ phản ứng gì cả.


Cô không năm mơ, cũng không nói mớ cô nằm im giống như một con búp bê làm bằng sứ.


Nếu cô chìm sâu vào trong giấc ngủ không tỉnh lại nữa, không phải cũng là dáng vẻ này sao?


Anh không thích cô như vậy.


Anh thích cô tươi cười nhảy nhót, thích cô ngại ngùng, thích cô ngốc nghếch nhưng vô cùng mạnh mẽ.


Thích cô không bao giờ chịu thua, lúc nào cũng cố gắng tiến lên.


Anh thích cô nhiều như vậy, làm sao có thể giương mắt nhìn cô chìm sâu vào trong giấc ngủ như vậy được.


Được thôi…


Hai người đã cùng nhau đi ngắm những phong cảnh phồn hoa, cảnh bốn mùa thay đổi, mây bay trên trời, bình minh rực rỡ.


Chỉ cần cô được sống tốt thì kiếp này của anh đã không còn gì để hối hận nữa.


Bố mẹ đã có anh hai Cố Thiện Ninh, Cố Thiện Ninh có thể chăm sóc được tốt cho nhà họ Cố.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top